TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ UNITECH...
Transcript of TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ UNITECH...
UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY
TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ SỐ 140140140 –– 21/06/201421/06/2014
Đã một giờ chiều rồi mà cha vẫn chưa mang cơm hộp đến. Nó làm chủ quản ở một nhà máy, áp lực công việc rất lớn. Buổi trưa
nhà máy không phục vụ cơm, nó bảo cha mang cơm hộp cho. Một phần là tiết kiệm, một phần cơm cha nấu rất ngon.
Đồng nghiệp ăn thử cơm cha nấu, khen rất ngon. Nhưng nó cảm thấy trong lời khen ấy, có chút gì như khinh thường. Đúng vậy,
khinh thường. Một người cha chỉ biết nấu cơm, chỉ biết chịu khổ chịu cực không biết cách hưởng thụ cuộc sống.
Phải chăng mẹ đã bỏ nó từ khi còn bé tí để theo một người đàn ông khác vì một người cha không có tiền đồ như vậy? Mẹ có thể
tìm lại được cho mình một người chồng mới, nhưng nó thì không thể tìm lại cho mình một người cha mới được.
Hai giờ chiều. Cha vẫn chưa đến. Không biết làm gì mà cả ngày rảnh rỗi, chỉ là nấu ít cơm, gần đây nấu cũng linh tinh nữa. Hôm
qua không có thịt, hôm kia 1 giờ chiều mới
mang đến. Hôm kìa quên cả cho muối. Đợi suốt
cả buổi chiều cha vẫn chưa đến. Bảy giờ tối, có
cuộc điện thoại từ sở cảnh sát gọi tới: "Bố anh
đang ở chỗ chúng tôi. Ông ấy lạc đường, mời
anh đến đón về"
Lạc đường? Cha làm sao mà lạc đường được?
Vừa đến sở cảnh sát, nhìn thấy cha vẫn cầm hộp
cơm. Thấy nó đến, cha vội đưa tới cho nó: "Ăn
cơm đi".
Cha đang làm gì vậy? Một hộp cơm cầm đến
tận bây giờ, lại cầm đến đây?
Nó đang muốn phát điên, thì người cảnh sát nói:
"Có người phát hiện ông lão này mồ hôi nhễ
nhại cứ đi đi lại lại, hỏi ông ấy đi đâu, ông ấy nói
không nhớ, hỏi nhà ở đâu, tên gì, cũng không nhớ, thế là gọi điện cho chúng tôi, may mà chúng tôi đã tìm thấy danh thiếp của anh
trên người ông cụ. Cha anh mắc chứng bệnh đãng trí tuổi già, phải trông coi ông cụ, đừng để ông ấy đi mất".
Cha đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già?
Giờ nó mới biết, để đưa cơm hộp cho nó, cha đã đi suốt cả buổi chiều trên con đường đó. Cái bệnh đãng trí tuổi già đã làm cha
quên mất mình cần đi đâu, nhà mình ở đâu, mình là ai. Nhưng vẫn đinh ninh nhớ đến con trai, nhớ phải mang cơm hộp đến cho
con trai.
Cha bị đói suốt cả buổi chiều mà vẫn giữ nguyên hộp cơm. Hộp cơm đã nguội ngơ nguội ngắt, đưa ra trước mặt nó.
Một người đàn ông đã trưởng thành như nó, cuối cùng đã không kiềm chế được òa lên khóc.
"Kỷ niệm sâu sắc nhất của em là khi nhận được thư của
ba em. Nhà em nghèo lắm, nhưng ba má cho em ra phố
học để sau này em có thể làm được điều gì đó tốt đẹp
hơn. Cho em ra phố, ngoài việc phải kiếm tiền làm thêm
để có tiền trang trải chuyện học hành của em, ba còn
phải làm những việc mà khi ở nhà em có thể đỡ đần
được cho gia đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả.
Hồi em còn ở nhà, mỗi khi cần viết thư về quê hay viết
đơn từ là em viết...".
Giờ trả b{i tập l{m văn luôn l{ giờ sôi
động nhất vì thầy giáo thường đọc cho
cả lớp nghe hai b{i, b{i được điểm cao
nhất v{ b{i có điểm thấp nhất. Tất nhiên,
b{i cao điểm được những tr{ng ph|o tay
v{ b{i điểm thấp bị cười cợt, chưa kể sau
đó còn có nhiều giai thoại.
Hôm nay, như thường lệ, thầy mở cặp
lấy xấp b{i ra l{ cả lớp nhấp nhổm. Với
đề ra là "Hãy kể lại một kỷ niệm sâu sắc
của em", thầy nói lớp có bốn mươi học
sinh thì chắc chắn sẽ có bốn mươi kỷ
niệm kh|c nhau, không như khi chứng
minh trích đoạn n{o đó bị thầy chê l{
đơn điệu.
Kh|c thường l{ thầy đưa xấp b{i cho lớp
trưởng chỉ giữ lại một b{i. Chỉ một! Đứa
n{o cũng nhón người, nghểnh cổ cho cao
lên một chút để cố nhìn cho ra tên của ai
v{ được mấy điểm, nhưng không được.
Giỏi văn nhất lớp l{ Kim Chi. Tuy nhiên,
dự đo|n của chúng tôi tiêu tan khi Kim
Chi với tay nhận b{i của mình từ tay lớp
trưởng. Vậy l{ thầy giữ lại b{i dở nhất
rồi! Cả lớp chuyển |nh mắt nhìn về phía
Cường với tiếng cười khúc khích.
Cường thường có những c}u văn kiểu
như "Đi một ng{y đ{ng học một s{ng
khôn, vậy nên chúng ta phải đi nhiều
ng{y hơn nữa"... Nhưng rồi Cường cũng
nhận được b{i của mình.
Vậy thì của ai? L{m sao biết trước được
b{i sẽ đọc lên hôm nay l{ của ai! Trời,
môn văn... Có khi b{i trước mới được s|u
điểm với lời phê "Lối hành văn trong
s|ng, nên đọc nhiều để dẫn chứng phong
phú hơn" thì b{i sau nhận được ngay
điểm bốn với lời phê "Quá lan man dông
d{i!". Điểm bảy môn văn của thầy l{ một
ước mơ xa! Ngay cả Kim Chi cũng nói
vậy.
Chúng tôi nhìn theo tay của lớp trưởng
cho đến khi b{i cuối cùng được ph|t ra.
Chỉ mình Dũng l{ chưa có. Không hẹn m{
cả lớp đều ngạc nhiên nhìn về phía Dũng,
t|c giả b{i văn trên tay thầy.
Tr|nh c|i nhìn của cả lớp, Dũng ngoảnh
ra cửa sổ. Không thấy mặt Dũng, nhưng
có thể thấy rõ hai v{nh tai v{ cổ của bạn
đỏ ửng.
Dũng l{ học sinh trường huyện mới
chuyển về lớp tôi được hai th|ng nay.
Không có gì nổi trội. Nơi Dũng c|i gì
cũng bình thường v{ chưa có gì đặc biệt
về môn văn cả. Vậy m{ điểm t|m. Phải,
điểm tám! Chúng tôi nhìn rõ số tám đỏ
chói trong ô điểm khi thầy đưa tay sửa
lại cặp kính trên sống mũi, cử chỉ quen
thuộc mỗi khi thầy xúc động.
Giọng thầy trầm trầm: "Kỷ niệm s}u sắc
nhất của em l{ khi nhận được thư của ba
em. Nh{ em nghèo lắm, nhưng ba m| cho
em ra phố học để sau n{y em có thể l{m
được điều gì đó tốt đẹp hơn. Cho em ra
phố, ngo{i việc phải kiếm tiền l{m thêm
để có tiền trang trải chuyện học hành
của em, ba còn phải l{m những việc m{
khi ở nh{ em có thể đỡ đần được cho gia
đình. Chưa bao giờ ba má viết cái gì cả.
Hồi em còn ở nh{, mỗi khi cần viết thư
về quê hay viết đơn từ l{ em viết...".
Thầy ngừng đọc, nhìn cả lớp:
- C|c em, thầy sẽ viết lại nguyên văn l|
thư của ba bạn Dũng lên bảng cho chúng
ta cùng đọc.
Một chuyện lạ! Tất cả chúng tôi hồi hộp
tò mò từng chữ hiện ra dưới tay thầy.
"Con iu thươn của ba. Chìu hôm qua ba
kiu người báng con heo đễ có tiềng gưởi
cho con con nhớ nhà khôn? Cã nhà nhớ
con nhìu lấm cố họch nge chừn nào mùa
màn song ba má xẻ ra thăm con".
L| thư vọn vẹn có 45 chữ.
Khi thầy quay lại thì Dũng đ~ úp mặt
xuống b{n, hai vai run run. Mắt thầy
cũng hoe đỏ.
Cả lớp im phăng phắc trước l| thư đầy
lỗi chính tả trên bảng, l| thư yêu thương
v{ gửi gắm của một người cha vốn chỉ
quen với c{y cuốc lần đầu cầm bút viết
thư cho con.
45 chữ nhưng chứa cả tấm lòng của
người l{m cha. Tấm lòng Cha Mẹ l{ thứ
m{ người l{m con sẽ mang theo suốt đời
mình.
Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe
đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: “Nhờ Ba mày mát tay”. Từ
đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô Út – cấp II, cấp III, đại học – Đứa
nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.
… Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi “Hội thi sức khỏe
người cao tuổi”. Má nhìn Ba ái ngại: “Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều
bận cả”.
Buổi tối, má hỏi: “Ông thi sao rồi?”. Ba cười xòa bảo: “Rớt!”
Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan. Cuộc sống
hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao giờ đoái hoài đến cái
đầu, hay miếng xương con cá. Vì những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi,
chỉ mang phần thịt lên mâm cơm.
Cha mẹ nó lớn tuổi mới cưới nhau. Hồi đó, gia đình nghèo khó. Mẹ
mất sớm, cha tần tảo nuôi 3 anh em nó nên người. Nhà gần sông,
nhưng cha đau yếu, ít khi có được con cá mà ăn, mà có được bữa cá
đã là thịnh soạn lắm với anh em nó rồi. Nó còn nhớ, mỗi lúc ăn cá,
cha thường bảo: “Để tao ăn đầu và xương”
Nó nhanh nhẩu: “Tại sao hả cha?”
Cha nó nói vẻ mặt nghiêm nghị, kiểu răn dạy: “Vì cha già rồi, hay
đau đầu, nên ăn đầu thì nó sẽ bớt đau – cái này gọi là ăn óc bổ óc,
hiểu không? Xương yếu, ăn xương thì sẽ cứng cáp hơn. Có vậy mà
cũng không hiểu hả?”
Tâm hồn trẻ con, nó và hai đứa em đinh ninh là cha nói thật. Mỗi lúc
đến bữa ăn, nó còn nhanh nhẩu sẻ ra từng phần. Bỏ đầu và xương
qua cho cha nó. Ba anh em tranh nhau phần thịt.
Có những lúc nó cũng phân vân, những khi như thế, cha nó lại bảo:
“Hồi nhỏ, ông bà nội cho tao ăn thịt suốt, giờ nhìn thịt là cha thấy ớn
quá, sau này lớn các con cũng như cha thôi.”
Thấm thoắt thoi đưa, anh em nó lớn lên, và cha nó già đi. Sau này,
khi nó đủ hiểu biết mới nhận ra những lời cha nó nói trước đây là
nói dối, thì cũng là lúc đời sống của gia đình nó khấm khá hơn. Anh
em nó có thể thay cha đi đò, đi sông, mò cua, thả cá.
Vì thế mà cha nó cũng thỉnh thoảng ăn thịt, hay ăn thường xuyên nó
cũng chẳng nhớ. Vì tuổi trẻ bồng bột, không dám – không ngẫm
nghĩ nhiều về yêu thương, hay vì cha nó cố tìm cách cho “lời nói
dối” được anh em nó chấp nhận hơn, nó cũng chẳng còn nhớ.
Để đến hôm nay, khi đã thành đạt, vợ đẹp, con ngoan.
Cuộc sống hối hả, vô thường vô tận. Nó cũng chẳng bao
giờ đóai hoài đến cái đầu, hay miếng xương con cá. Vì
những thứ đó đã được vợ nó bỏ đi, chỉ mang phần thịt
lên mâm cơm.
Hôm nay là ngày giỗ lần thứ 10 của cha nó. Nhìn di ảnh
ba gầy còm, nhưng nở một nụ cười tươi sáng. Nhìn con
cá chiên to đùng, lấp lánh mỡ mà vợ đặt lên bàn thờ, nó
chợt bất giác rơi lệ. Một cơn đau từ đâu hiện về nhói lòng
vô tận.
Nó phải quay mặt đi để lau hàng lệ, để giấu vợ con.
Nhưng nó không thể xóa đi được hình dáng cha già còm
cõi, xiêu vẹo bước đi bên sông, “cha đi thả cá mùa nước
nổi”. Rồi sau đó là những trận thương hàn triền miên
hành hạ ông. Nó không thể xóa đi được cái ý nghĩ “nếu
cha ăn nhiều thịt hơn, thì đã không già yếu như thế”.
Vừa khấn vái, nó lại bất giác kêu lên những tiếng “cha”
từ trong cổ họng.
Đến lúc ra bàn ăn. Nhìn vợ đang xẻ thịt con cá, để bỏ đi
phần đầu và xương. Nó giữ tay vợ lại: “Em, để anh ăn
đầu, đừng bỏ đi”.
Vợ hiểu. Vợ nó bỏ đầu cá qua cho chồng. Chỉ có cô con
gái nhỏ là thắc mắc “Sao hôm nay ba lại ăn đầu, nó lắm
xương, nó sẽ làm đau ba đấy”.
Nó xoa đầu con gái, nuốt tiếng nấc đang chầu chực nơi
cổ họng vào trong, bảo “Dạo này ba hay đau đầu, nên ăn
đầu sẽ hết đau con gái à, cái này gọi là ăn đầu bổ đầu
đấy con yêu”.
Nó vừa ăn vừa cố cho những giọt nước mắt không tràn
xuống bát cơm.
Nếu đang cảm thấy muốn từ bỏ Facebook, các lí do dưới đây sẽ
tiếp thêm sức mạnh cho bạn.
1. Facebook khiến bạn cảm thấy như kẻ thua cuộc
Bạn có từng nghe về triệu chứng FOMO (Fear of Missing Out, sợ bị bỏ rơi) do
Facebook? Mọi người nói chung có xu hướng chỉ đăng tải những thứ tốt đẹp
trong cuộc sống lên Facebook. Họ không muốn nói về những khoảnh khắc đen
tối, sự khổ sở hay thứ khiến người kh|c không cảm thấy ghen tị. Đó chính l{
nguyên nh}n người hay lên “ph}y” thường nghĩ người kh|c hạnh phúc hơn
mình, th{nh công hơn mình v{ tốt hơn mình, khiến họ cảm thấy như bị thua
cuộc, bất hạnh. Đừng ngần ngại “kết liễu” Facebook để giải tho|t mình khỏi
thứ cảm gi|c n{y.
2. Hãy nghe lời mẹ
Bố mẹ chúng ta thường khuyên “đừng bao giờ nói chuyện với người lạ”, song thuật to|n trên Facebook lại liên tục đưa ra gợi ý kết
bạn với người m{ bạn chẳng biết l{ ai. Họ có thể l{ “bạn” của “bạn” của “bạn” bạn hay thậm chí một người không rõ tên tuổi. Xét tới
thực tế nhiều tên tội phạm chỉ lăm le kết bạn với người kh|c để lừa đảo, tốt nhất chúng ta h~y nghe lời bố mẹ.
3. Ông chủ đang dõi theo
Đã có nhiều bài học bị sa thải chỉ vì chia sẻ thứ không nên chia sẻ trên Facebook. Nếu bạn là giáo viên và đăng tải ảnh đang uống
rượu, bạn xin nghỉ ốm nhưng lại cập nhật liên tục trên mạng x~ hội hay viết bình luận ph}n biệt chủng tộc, giới tính? H~y nhớ ông
chủ đang cũng l{ một “bạn” Facebook v{ đang dõi theo bạn v{ đừng để bị mất việc chỉ vì một b{i đăng ảo.
4. Không phải ai cũng quan tâm đến tiểu tiết
Lần đầu l{m mẹ, ai cũng muốn khoe từng ph|t triển, từng h{nh động của con dù l{ nhỏ nhất, từ chuyện ăn uống, b{i tiết, thay t~…
Đây chỉ là một ví dụ nhỏ trong biển thông tin được chia sẻ hàng ngày trên Facebook, song đáng buồn là không phải ai cũng quan
t}m đến tiểu tiết v{ nhìn thấy nó trên News Feed của mình.
5. Hãy ngừng “ăn cắp” thời gian làm việc
Facebook khiến thời gian trôi nhanh hơn nhiều lần v{ chắc chắn l{m ảnh hưởng đến năng suất lao động của bạn, biến bạn th{nh kẻ
“biển thủ” thời gian l{m việc. Tính riêng tại Mỹ, lướt mạng x~ hội trong giờ l{m việc đ~ l{m tổn thất 28 tỉ USD/năm.
6. Đừng để bị bắt thóp
Nhiều người thích chia sẻ đủ thứ chuyện riêng tư lên mạng x~ hội như quên đón con, quên kỉ niệm ng{y cưới, quên sinh nhật… để
sau đó được một phen xấu hổ nếu có ai đó nhắc chuyện n{y ra trước đ|m đông. Họ có thể trở th{nh một người đểnh đoảng, đ~ng trí
trong mắt người lạ chỉ vì chuyện n{y. Đ}y chính l{ hậu quả khi công khai qu| nhiều trên Facebook hay trên mạng nói chung. Đừng
để bị bắt thóp vì điều này. Hãy xóa Facebook “luôn và ngay”. Bạn có đủ can đảm không?
Theo ICTnews/ Entrepreneur
Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa
bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ, tuyệt vọng, quay
lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt
mình trong phòng và khóc mãi.
Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kz lạ. Trong giấc mơ,
ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn
đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ
hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.
Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: "Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đáp rằng: "Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần
con thắp lên ngọn nến thì những giọt nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".
Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn
những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.
Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy
đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.
Thông thường, điện thoại xuất xưởng chỉ đi kèm với các phần mềm
ứng dụng tích hợp sẵn. Tuy nhiên, mới đây người ta phát hiện ra
một điện thoại Trung Quốc được cài sẵn... phần mềm gián điệp.
Theo trang công nghệ Đức Heise cho biết, họ đã phát hiện ra một
thiết bị mang tên Star N9500 chạy HĐH Android - một thiết bị khá
phổ biến tại Trung Quốc - có cài sẵn trojan mang tên Uupay.D tích
hợp vào ứng dụng cửa hàng Google Play Store ngay khi xuất xưởng.
Theo báo cáo, trojan này sẽ có vai trò "không tưởng" khi có khả năng
thu thập thông tin, sao chép dữ liệu người dùng, tự động ghi âm các
cuộc gọi với thời gian không hạn chế và sau đó gửi đi, tự động gửi
SMS đến các dịch vụ đắt tiền, micro trên máy có thể kích hoạt bất cứ
lúc nào để biến thiết bị thành máy nghe lén,...
Hiện tại, thiết bị đang được bán với giá chỉ 217 USD (khoảng 4,5 triệu
đồng) nhưng sở hữu cấu hình khá mạnh bao gồm chip lõi tứ
MTK6589, màn hình 5 inch, camera chính 12 Mpx, chạy Android 4.2
trên nguồn pin 2100 mAh. Theo dự đoán, nhiều khả năng thiết bị
được tài trợ bởi một tổ chức nào đó để phục vụ cho việc nghe lén,
theo dõi người dùng và có thể là đánh cắp tài khoản ngân hàng.
Trước đây, thiết bị này cũng đã từng bị một nhà nghiên cứu Kasper-
sky phát hiện. "Thiết bị đã được đi kèm với một phần mềm gián điệp
ngay từ khâu sản xuất", nhà nghiên cứu nói.
Theo một số lời khuyên trên Phone Arena, người dùng nên lựa chọn cho mình thiết bị phù hợp với giá cả, tránh ham mê những sản
phẩm có cấu hình mạnh nhưng giá rẻ, và đặc biệt có xuất xứ từ Trung Quốc.
Còn theo trang Among Tech, người dùng nên sử dụng các phần mềm phát hiện, ví dụ như ESET Mobile Security để kiểm tra thiết bị
mình có trojan này hay không.
Theo Phone Arena
Microsoft mới đây đã giới thiệu một ý tưởng táo bạo
nhưng không kém phần thiết thực: sạc thiết bị di động bằng chiếc quần mình đang mặc.
Theo ghi nhận từ ABC News, Microsoft đ~ cùng với Adrien Sauvage - nh{ thiết kế thời trang nổi tiếng người Anh - chính thức giới
thiệu chiếc quần thời trang kiêm luôn sạc không d}y cho thiết bị di động tại một show thời trang diễn ra ở London hôm thứ ba
(17/6) vừa qua.
Để có được chiếc quần đa năng này, Microsoft đã tích hợp các tấm sạc không dây DC-50 của Nokia vào mặt sau của túi trước. Việc
của người dùng chỉ đơn giản l{ mặc quần v{o v{ đặt thiết bị của mình v{o túi quần l{ có thể sạc được. Ngo{i ra, chiếc "quần sạc"
n{y cũng có thể sạc cho c|c thiết bị không hỗ trợ sạc không d}y thông qua chuẩn c|p micoUSB.
Theo Microsoft, chiếc quần n{y sẽ tương thích với tất cả c|c thiết bị mang công nghệ sạc không d}y Qi như Nexus 4 hay Nexus 5 .
H~ng cũng đang kì vọng thiết bị n{y sẽ mở đường cho sự kết hợp giữa công nghệ v{ thời trang trong tương lai.
Hiện tại, người dùng có thể đặt h{ng chiếc quần n{y thông qua Amazon với mức gi| lên tới 340 USD.
Theo Neowin
(tiếp theo trang 09)
Theo như kế hoạch đã lập, hai đội cùng một số cổ động viên rời
sân bóng, di chuyển về một quán nhậu trên đường Tiểu la để
giao lưu trận nhì, lúc ấy bóng tròn đã được cất, beer chai được
bày ra. Đó cũng là lúc đội già giành lại những gì đã chịu thiệt với
những pha làm bàn miệng “ề kìa hết cho luôn đi”, “tới sg luôn đê!”, những cầu thủ ngoại binh sau khi vào vài ly beer sóng
sánh cũng đã trở nên dạn dĩ trong giao tế hơn, các cầu thủ mới gia nhập Unitech cũng bớt dần sự khép nép hơn trong không
khí thân tình như trong một gia đình. Càng về cuối, ưu thế càng nghiêng về đội
già, bởi lẽ đấu beer không chỉ cần thể lực mà cần kinh nghiệm chiến chinh và
sự tỉnh táo của cái đầu, hihi.
Dư âm của trận siêu kinh điển tối hôm qua để lại đậm nét trên cơ thể của các
củ Gừng: đa số đau chân, đau đùi, có kẻ la đau lưng mỏi cổ nữa kia. Còn đội
Nghệ non, chắc chắn họ sẽ đau bụng và nhức đầu vì beer ^^. Điều đáng quý
nhất là trận siêu kinh điển vừa qua đã để lại trong lòng cầu thủ và cổ động
viên nhiều kỷ niệm đẹp, tình đồng nghiệp gắn bó hơn. Một trận đấu mà cả hai
bên đều chiến thắng: thắng được sức già và sức ỳ trong mỗi bản thân. Nhân
đây, thay mặt cho cầu thủ hai đội, xin chân thành cảm ơn đội ngũ cổ đông viên
đã đứng biên hò hét cổ vũ.
Hẹn gặp lại mùa bóng sau!!!
Thưa các bạn,
Như đã thông báo, trải qua nhiều đợt tập duyệt (cả trên sân lẫn ngoài quán), hai đội Gừng già và Nghệ non
đã hừng hực khí thế xuất quân vào chiều tối hôm qua. Mặc dù sân N2 có vị trí khá là lắt léo, làm không ít cổ
động viên nhầm đường lạc lối, nhưng trận đấu vẫn nhận được sự cổ vũ rất nhiệt tình của đông đảo khán giả.
Sau tiếng còi khai cuộc có vẻ hơi “rè” (cái này chắc là do mua phải còi Trung Quốc) của trọng tài Longnd, hai
đội đã nhập cuộc đầy hứng khởi. Đội Nghệ non không ngần ngại tung ngay 3 ngoại binh vừa mới nhập khẩu
từ Nhật Bổn vào sân. Chỉ tiếc một điều là, có lẽ do chưa hợp thuỷ thổ Việt Nam nên 2 trong số 3 ngoại binh
chỉ mới góp sức được chừng 5 phút đã phải chọn đấu pháp “một đi không trở lại”. Và tiếc thêm điều thứ hai
là do đấu pháp chưa phù hợp, hoặc do “khớp” trước độ già của đối thủ, đội Nghệ non khởi đầu trận đấu khá
chuệch choạc. Tận dụng thời cơ này, cộng với bề dày kinh nghiệm và độ chai lì được tích tụ bao nhiêu năm,
đội Gừng già ngay lập tức tràn lên phản công. Bàn
thắng đầu tiên được ghi qua cặp giò của anh Huys
vào lưới đội Nghệ non được xem là kết quả tất yếu.
Đón nhận bàn thua đầu tiên làm đội Nghệ non
thức tỉnh, trận đấu diễn ra với thế giằng co quyết
liệt hơn. Khán giả như tui đặc biệt ấn tượng với cầu
thủ Chươnglv “chân đất” của đội Nghệ non. Thân
mình anh mảnh dẻ (đến độ người mẫu chắc cũng
phải ghen tị), cặp kiếng cận của anh lúc nào cũng
như chực rớt xún sân, đặc biệt anh ra sân không
giày không vớ. Và anh đã tận dụng lợi thế mình
dây để luồn lách qua các đối thủ vạm vỡ hơn (ở
phần bụng) để đưa bóng vào lưới, quân bằng tỉ số
cho đội mình. Với hai bàn thắng cho hai đội, trận
đấu diễn ra càng quyết liệt hơn. Đội Gừng già
cương quyết không chịu lép vế trước đàn em đã
dồn dập tổ chức các cuộc phản công mới, làm thủ môn Nguyên Bành của đội non phải lăn xả và hò hét hết
mình để chấn chỉnh lại hàng hậu vệ. Thế nhưng, những nỗ lực bảo vệ mảnh lưới của thủ môn xem chừng
chưa đủ, và anh đã phải vào lưới nhặt bóng lần thứ 2. Bàn thắng lần này cũng xuất phát từ đôi chân của anh
Huys, mặc dù lâu nay, anh chơi thể thao bằng tay chứ không phải bằng chân.
Hiệp một kết thúc với tỉ số 2-1 nghiêng về đội già là kết quả phản ánh đúng cục diện trận đấu. Bước sang
hiệp 2, đội Nghệ non đã có thay đổi toàn diện về mặt nhân sự lẫn chiến thuật. Thủ môn được đưa lên đá tiền
đạo và tiền đạo đưa về chụp gôn. Đồng thời, khi các cầu thủ đội già đã có dấu hiệu xuống sức, đội Nghệ non
đã lấy sức trẻ chèn ép, khiến các củ gừng chạy nổ đom đóm mắt. Trận đấu dần diễn ra chủ yếu một chiều
trên sân của Gừng già, thủ môn Thế Thắng phải bay lượn hết hết khả năng để cản phá các cú sút tới tấp, hậu
quả là anh bị chấn thương. Cầu thủ Nghĩa Hứa phải tạm thời lấp chỗ trống trong khung thành, nhưng xem ra,
khung thành quá rộng mà thân hình anh thì quá dẹt.
Đội Gừng già cũng có đôi cơ hội phản công, nhưng các cầu thủ đã không tận dụng được cơ hội đã hiếm lại
còn khó này. Phải công nhận, đội Gừng già được khán giả vô cùng mến mộ, điển hình là toàn sân N2, mà có
khi là toàn khu sân bóng, chỉ nghe mỗi giọng oanh vàng lảnh lót của đội trưởng đội cổ vũ Hươngnt khi nàng
cất giọng “Cố lên Gừng già”. Nhưng mà tới lúc này, sự nhiệt tình của người hâm mộ vẫn chưa đủ làm các củ
gừng hồi sức, và khung thành của họ đã liên tiếp rung lên 3 lần nữa, nhanh chóng tới mức khán giả còn chưa
biết bóng đã vào gôn hay chưa. Đó là những pha làm bàn sấm sét của Huy Võ và Nguyên Bành. Đội trẻ đã
phát huy thế mạnh của mình khi già trở nên đuối sức.
Nửa cuối hiệp hai trở đi, nhiều cầu thủ Gừng già có dấu hiệu xuống sức thấy rõ, thậm chí củ gừng Tungnh
đứng ở ngoài cũng thấy bụng rạo rực nôn nao vì trước đó tham gia vờn đội non vài phút đầu hiệp 1. Củ gừng
này miệng vẫn còn la to cổ vũ được, nhưng không màng quan tâm đến chuyện vào sân thi đấu nữa, bụng gã
thầm dọa “sẽ cho tụi Nghệ non này biết tay các anh lúc ra quán nhậu”. Trọng tài Longnd dù chẳng chạy đi
đâu, cũng chẳng thổi bao nhiêu tiếng còi nhưng cũng có vẻ mệt và thèm mồi. Rồi cái gì đến cũng phải đến,
tiếng coi chung cuộc réo lên, các cầu thủ vui vẻ rời sân: bên non vui với niềm vui chiến thắng, bên già thì
mừng vì được nghỉ với tỷ số không quá chênh lệch ^^.
10 UNITECH WEEKLY - SỐ 38 - 28/04/2012
CHỊU TRÁCH NHIỆM XUẤT BẢN Tạ Thị Trâm Anh Tổng biên tập Nguyễn Thị Trâm Anh Phó tổng biên tập Lê Khánh Ly Đồ họa Cùng Biên tập viên BBT Unitech Weekly
United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746
Web:www.unitech.vn
United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park, 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746
Web:www.unitech.vn
Bố: Có phải Paul đã đưa con về nhà tối
hôm qua không?
Con gái: Vâng ạ, hơi muộn một chút. Có
phải tiếng ồn đã làm bố lo lắng?
Bố: Không, con gái! Không phải tiếng ồn
mà là sự im lặng làm bố lo lắng.
3 người đàn ông ngồi trò chuyện với nhau về việc
người thân của họ sẽ nói gì khi họ nằm trong quan
tài trong ngày đám tang của họ:
Người thứ 1: Tôi muốn được nghe người thân nói rằng
tôi là một bác sĩ cao thượng, và là một người đàn ông mẫu mực
trong gia đình.
Người thứ 2: Tôi muốn được nghe người thân nói rằng tôi là một
người chồng tuyệt vời và là một người thầy giáo cao cả, điều này
sẽ làm nên sự khác biệt lớn đối với các con của tôi sau này.
Người thứ 3: Còn tôi muốn được nghe họ nói: “Nhìn kìa! Anh ấy đang cử động”.
Trong một triển lãm hội họa,
khách xem tranh hỏi họa sĩ:
- Anh định diễn đạt điều gì qua
bức tranh này?
Họa sĩ nhìn bức tranh một lúc rồi thản nhiên
nói:
- Sau khi tôi chết, các nhà phê bình sẽ giải
thích về nó.
Sarah đang mải mê đọc báo thì bỗng nhiên vợ
anh ta bật cười nói:
- Này anh ơi! Xem này, ở đây có mẩu quảng cáo
nói rằng các ông chồng có thể đem vợ mình đổi
lấy “vé mùa” đi xem bóng đá đấy!
- Ừm!
- Vậy anh có muốn đem em đi đổi lấy “vé mùa”
không?
- Chắc chắn là không!
- Nghe có vẻ quả quyết. Nói cho em biết tại sao
lại không?
- Vì mùa bóng đã qua hơn một nửa rồi! Để dịp
khác!
Một người phụ nữ nhặt được một cái đèn thần. Thần đèn xuất
hiện và cho cô ta 3 điều ước, nhưng với điều kiện chồng cô ta
sẽ nhận được gấp 10 lần cái mà cô ta ước. Người phụ nữ bắt
đầu ước:
- Thứ nhất, con ước mình là người phụ nữ đẹp nhất trần gian!
- Con có chắc không? Chồng con sẽ đẹp hơn con 10 lần đấy,
và lúc đó sẽ có nhiều phụ nữ đeo bám!
- Không vấn đề gì! Anh ấy chỉ ngắm nhìn một mình con thôi,
bởi vì con là người phụ nữ đẹp nhất mà! Thứ hai, con muốn
trở thành người phụ nữ giàu có nhất trần gian.
- Con cũng biết là chồng con sẽ giàu hơn con 10 lần đúng
không?
- Không sao! Cái gì của con cũng là của anh ấy và ngược lại.
- Thế còn điều ước cuối cùng là gì?
- Cuối cùng, con ước con bị một cơn đau tim nhẹ…!
- !?!
UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY
Cảm ơn các bạn đã đọc báo. Cảm ơn các bạn đã đọc báo.
Mọi { kiến đóng góp xin vui Mọi { kiến đóng góp xin vui
lòng gửi về hòm mail lòng gửi về hòm mail
[email protected]@unitech.vn