TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ...
Transcript of TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ...
![Page 1: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/1.jpg)
UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY
TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤTTUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ SỐ 144144144 –– 19/07/201419/07/2014
CHU¤NG GIãCHU¤NG GIãCHU¤NG GIã
![Page 2: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/2.jpg)
Cái nghèo cái đói thường trực trong ngôi nhà nhỏ
này, nhưng dường như, nỗi cơ cực bần hàn ấy không
buông tha họ.
Cậu con trai bắt đầu cắp sách đến trường cũng là lúc nỗi
mất mát lớn bỗng nhiên đổ ập xuống đầu họ. Cha qua đời vì
cơn bạo bệnh. Hai mẹ con tự tay mình mai táng cho người
chồng, người cha vắn số.
Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị
biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị
cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài
sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm
nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học
dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một
lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng
lăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường
cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai
người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng
tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn
bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính
của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa
nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện,
thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học: - Mẹ này, con nghỉ học
thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng
học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân
gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.
- Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự
hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc
khác, con không phải bận tâm.
Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học
nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng
và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được,
mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người
lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu
tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…
Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng
trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất
dần…
Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân
thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai.
Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị
đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.
Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói:
- Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.
Chị cẩn thận tháo túi.
Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng
lạnh băng:
- Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị
phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con
mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có
gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo
nữa, đây còn có cả ngô nữa…Thử hỏi, gạo thế này, chúng
tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa
lắc đầu.
- Nhận vào.
Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của
học sinh.
Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:
- Tôi có 50.000 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho
cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?
- Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước.
Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội
nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay
thừa thãi vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại
bước thấp bước cao ra về.
Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở
túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh
lùng, ác cảm:
- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh
nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại
ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu
cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với
loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín
được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con
mình sao?
- Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được
chỉ có thế! Người phụ nữ bối rối.
- Thật buồn cười cái nhà chị này! Một mảnh ruộng nhà chị
có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào!
![Page 3: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/3.jpg)
Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn
không ngẩng đầu lên nhìn chị.
Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng
bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy
rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra
về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái
nắng trưa hầm hập như đổ lửa.
Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp
gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo,
mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm
lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo
nặng dường như quá sức với chị.
Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm
tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên
mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một
như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:
- Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi
quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị
làm mẹ mà sao ngoan cố không thay
đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không
nhận!
Người mẹ thả phịch bao gạo xuống
đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau
khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột
nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng
nước mắt nóng hổi, chan chứa chứa
trên gương mặt sớm hằn lên nét cam
chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi
thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng
tâm.
Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã
nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ
trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống
quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một
bên chân quắt queo lại.
- Thưa với thầy, gạo này là do tôi…Tôi
đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có
được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng
tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được
nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ
học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế
nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên
quyết không để con tôi thất học. Có
học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực
này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu
mất sớm…Thầy thương tình, thầy nhận
giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất
học mất!
Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào
cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng
còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống
gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp
hang cùng, ngõ hẻm xóm khác xin gạo.
Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về.
Chị không muốn cho mọi người trong
thôn biết.
Lần này người bị xúc động mạnh lại là
thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi
nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy
nhỏ nhẹ :
- Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ! Chị
làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời
không phải với chị. Thôi thế này, tôi
nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về
hoàn cảnh của em học sinh này, để
trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho
học sinh vượt khó.
Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống
quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp
tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:
- Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù
không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo
được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng
chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu
hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi,
mong thầy giữ kín giùm cho.
Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như
người mà chị mang một hàm ơn lớn,
đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu
xiêu ra về.
Lòng thầy xót xa.
Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động
này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu
trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà
trường miễn phí toàn bộ học phí và
sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn
cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của
cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được
học bổng của trường.
Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách
những học sinh xuất sắc của trường.
Cậu thi đậu vào trường đại học danh
tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ
vinh danh những học sinh ưu tú, khi
tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ
cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm
cười sung sướng.
Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu
hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được
đặt trang trọng ở một góc phía ngoài
cùng, nơi mọi người có thể dể dàng
nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,
không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.
Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy
hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu
chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con
học thành tài.
Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy
hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng
phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra.
Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi
chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.
Thầy nói:
- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ
hôi và nặng tình của người mẹ yêu con
hết mực. Những hạt gạo đáng quý này,
tiền, vàng cũng không thể mua nổi.
Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ
vĩ đại ấy lên sân khấu.
Cả trường lại một lần nữa lặng người đi
vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về
phía người phụ nữ chân chất, quê mùa
đang được thầy Hùng dìu từng bước
khó nhọc bước lên sân khấu.
Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại.
Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu
không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy
không ai khác chính là người mẹ thân
yêu của cậu.
- Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này
sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất
trường bị chấn động rất mạnh về tâm
lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn
phép được nói ra vì đó là tấm gương
sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ
bến của người mẹ. Điều đó hết sức
đáng quý và đáng được trân trọng vô
cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu
chuyện cảm động này, giáo dục các em
học sinh thân yêu của chúng ta về đạo
đức và lối sống, về tình người và
những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay,
một lần nữa chúng ta vinh danh những
người cha, người mẹ đã cống hiến, hy
sinh cả đời mình vì tương lai con em…
Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp
và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu
chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu
nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò,
khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc,
mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh
phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy
đang hướng về phía cậu với cái nhìn
trìu mến.
Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao
giờ đứng trước đám đông. Run run vì
những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng
đã giành cho mình. Với chị, đơn giản,
tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la
mà chị giành cho con trai. Chị không
nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay
đạo lý lớn lao ấy. Cậu con trai cao lớn
đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy
mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:
- Mẹ ơi ! Mẹ của con…
![Page 4: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/4.jpg)
Mỗi lần cáp quang biển đứt,
mạng chập chờn là người ta
lại hỏi nhau "Có mỗi cái cáp
thôi mà cũng đứt suốt
ngày???"
Như đã đưa tin, tuyến cáp quang AAG, một trong những tuyến
cáp quang biển chịu trách nhiệm cho gần 60% lưu lượng băng
thông ra quốc tế của Việt Nam lại vừa bị đứt lúc 18h36 ngày
15/07/2014. Đây là lần thứ 2 trong năm 2014 đường cáp quang
AAG bị đứt gây ảnh hưởng tới tốc độ Internet tại Việt Nam.
Và mỗi dịp như thế này, chúng ta lại có thời gian để ngồi than thở
với nhau về chất lượng mạng Internet ở Việt Nam và câu hỏi
được nhắc đến nhiều nhất luôn luôn là: "Có mỗi cái cáp thôi mà
cũng đứt suốt ngày???".
Đứt cáp quang biển: "Chuyện thường ngày
ở huyện"
Đưa vào sử dụng từ 2009 với tổng vốn đầu tư xây
dựng hơn 500 triệu USD với chiều dài hơn 20.000
km, tuyến cáp biển AAG kết nối tiểu vùng Đông
Nam Á với Đài Loan, Hồng Kông rồi sang Mỹ.
Chính vì tuyến đường truyền trọng yếu, chịu trách
nhiệm 1 phần lớn băng thông của Việt Nam tới
Mỹ, nơi nhiều máy chủ của các dịch vụ phổ biến
nhiều người dùng như Google, Facebook toạ lạc
nên khi tuyến cáp AAG xảy ra sự cố, kết nối của
người dùng tới các dịch vụ này bị ảnh hưởng gây nên sự khó
chịu, việc phân chia lưu lượng trên cách kênh truyền dẫn khác
thường gây ra tăng độ trễ (ping cao) và giảm tốc độ truy cập.
Chỉ sau gần 2 năm đưa vào hoạt động (từ 11/2009 - 10/2011) ,
tuyến cáp biển AAG đã xảy ra sự cố đứt cáp tới 10 lần, chủ yếu
ở đoạn cáp đi qua vùng biển Đông trong khi tuyến cáp nối giữa
Hồng Kông và Mỹ lại tương đối ổn định, ít gặp sự cố lớn.
Tuy nhiên cần biết rằng tần suất xảy ra sự cố như tuyến cáp
biển AAG hoàn toàn không phải là điều hiếm gặp, nếu không
muốn nói là chưa cao. Dọc bờ biển Hoa Đông (Trung Quốc tiếp
giáp Nhật, Hàn) sự cố đứt cáp xảy ra với tuần suất vài tuần/lần.
Vậy lí do vì sao sự cố với các loại cáp quang lại xảy ra ở 1 số
khu vực thường xuyên hơn những nơi khác?
Để trả lời câu hỏi này, chúng ta cần nhìn vào cách cấu tạo của
các loại cáp quang ngầm dưới biển. Về cơ bản, cáp ngầm biển
Khu vực trên biển Đông dù có chiều dài ngắn nhưng liên tục gặp sự cố trong khi tuyến cáp từ Hong Kong đến Mỹ lại rất ổn định
Cáp quang biển nằm nổi trên nền cát đáy biển khiến các mỏ neo được tàu thuyền thả xuống rê trên nền cát rất dễ vướng phải, gây
hư hại
thường chỉ là những sợi dây được đặt nằm trần ngay trên nền cát dưới biển. Nếu bạn tưởng tượng cáp quang biển phải được
đặt trong 1 hệ thống ống ngầm bao bọc kĩ càng thì xin bạn hãy nghĩ lại. Với chiều dài tới hàng chục ngàn km, để tiết kiệm chi phí,
các tuyến cáp quang biển đều có chung 1 nguyên tắc thiết kế: được gia cường ở gần bờ và rất mỏng manh ở ngoài khơi xa.
Khi vào gần bờ các tuyến cáp quang ngầm phải được gia cường bởi thép bện và các lớp tăng cường khác là do càng vào gần bờ,
mực nước càng nông và các hoạt động hàng hải càng dày đặc thì khả năng tuyến cáp bị mỏ neo của 1 con tàu nào hay các loại
lưới rà đáy biển móc phải gây hư hại lại càng lớn. Và mỏ neo tàu bè cũng như các hoạt động đánh bắt cá của con người chính là
nguyên nhân gây ra tới 70% các vụ đứt cáp quang trên biển. Đây là lí do giải thích vì sao các vụ đứt cáp chỉ xảy ra ở 1 số vùng
nước nhất định.
Vùng biển Đông của Việt Nam (đặc biệt là khu vực Vũng Tàu, nơi tuyến cáp AAG đổ bộ lên đất liền) có mức nước tương đối nông
trong khi hoạt động tàu bè xung quanh khu vực các cảng nước sâu rất lớn. Trên thực tế, biển Đông là 1 trong những vùng có
hoạt động hàng hải nhộn nhịp nhất trên thế giới. Bên cạnh đó khung chế tài của Việt Nam trên biển còn yếu trong việc cấm các
![Page 5: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/5.jpg)
tàu neo đậu ở vùng nước có tuyến cáp đi qua. Thực tế là cũng
chẳng quốc gia nào đủ sức đi tuần sát hết tất cả các tuyến cáp
quang biển mà mình sở hữu vì chúng ta đang nói tới việc
hàng trăm km mặt biển cần tàu tuần tiễu 24/24/7, đây là
điều không tưởng.
Có lẽ bạn sẽ tự
hỏi: nếu các
hoạt động hàng
hải chỉ gây ra
70% số vụ đứt
cáp thì 30% còn
lại là gì? 30%
các vụ đứt cáp
còn lại chia đều
cho các nguyên
nhân: Đứt do
con người chủ
đích phá hoại
và đứt do thiên
tai. Ngay cả khi
nằm dưới đáy
biển, các tuyến
cáp quang vẫn
hoàn toàn có
thể chịu sự phá hoại của thiên tai như động đất, núi lửa ngầm
hoặc trượt bùn, giông bão (ở các khu vực nước nông). Mặc
dù vùng thềm lục địa và ngoài khởi Việt Nam là vùng tương
đối ổn định về hoạt động địa chất, ít xảy ra động đất dưới đáy
biển nhưng các vùng biển khác lại không được may mắn như
vậy. Năm 2006, 1 trận động đất 7 độ richter ngoài khơi Đài
Loan đã cắt đứt 8 tuyến cáp ngầm gây gián đoạn dịch vụ cho
cả Hong Kong và Đông Nam Á. Trận sóng thần khủng khiếp
tháng 3 năm 2011 ở Nhật gây ra do 1 trận động đất ngầm
dưới biển cũng khiến Nhật Bản khốn đốn khi gây hư hại cho
phân nửa số tuyến cáp quang vượt đại dương của nước này.
Sự phá hoại có chủ đích (hoặc vô tình) của con người cũng là
1 lí do góp phần vào sự hư hỏng của các tuyến cáp quang
ngầm. Năm 2007, cộng đồng mạng Việt Nam từng sửng sốt
chứng kiến việc các tàu cá cỡ nhỏ trang bị rất thô sơ đi... cắt
trộm cáp ngầm về bán. Vụ việc dấy lên 1 hồi chuông báo
động về an toàn của các tuyến cáp quang nằm trần trụi dưới
đáy biển mà không có 1 biện pháp bảo vệ nào. Đến sau đó
chính phủ phải ra lệnh cấm không được "thu hoạch" cáp
quang dưới biển, kể cả những tuyến cáp đã bỏ đi trước năm
1975, mọi việc với dần lắng dịu.
Lo ngại về các phá hoại có chủ đích nhắm tới đường cáp
quang biển nhằm
việc ngăn chặn
thông tin của cả
1 quốc gia ra bên
ngoài cũng ngày
càng hiện hữu
hơn khi chúng ta
đang truyền tải
phần lớn thông
tin trên đường
truyền Internet.
Năm 2013, giữa
lúc cuộc khủng
hoảng Syria đang
lên cao, đột ngột
người ta thấy đất
nước này... phụt
tắt khỏi bản đồ
Internet thế
giới. Về sau chính phủ Syria giải thích sự cố trên là do cả 2
đường cáp quang kết nối Syria với thế giới cùng... xảy ra sự
cố 1 lúc, biến Syria thành 1 ốc đảo thông tin đúng nghĩa đen.
Tất nhiên ai cũng hiểu chính phủ Syria chẳng thích thú gì với
việc nhân dân đang trong bối cảnh rối ren, bạo loạn lại có
những công cụ truyền thông mạng như Twitter, Facebook hỗ
trợ để truyền tải các thông điệp chống chính phủ và đem tình
hình trong nước phơi bài trước mắt dư luận quốc tế. Vì vậy
để ngăn chặn 1 kiểu "Mùa xuân A Rập" tái diễn trên đất Syria,
có thể chính chính quyền Syria là những người đi... cắt cáp.
Dù thế nào đi chăng nữa, vụ việc trên cũng khiến người ta
nhìn lại về sự an toàn của Internet và thế giới ảo. Trong 1 thế
giới không có gì là thực và tưởng chừng như không thể bị
kiểm soát, phá hoại bởi 1 cá nhân, tổ chức hay cả 1 quốc gia
lại được kết nối với nhau bằng những đường dây hết sức
mong manh, dễ tổn thương.
Chúng ta có thể làm gì để giảm thiểu sự cố của cáp quang biển?
Nhìn chung hiện tại chưa có biện pháp nào thực sự khả thi để ngăn chặn sự cố trên cáp quang biển. Biện pháp hữu hiệu nhất
hiện giờ là... đứt thì nối.
Có những quốc gia quy định các vùng không được thả neo quanh khu vực có tuyến cáp quang biển đi qua để hạn chế sự cố
nhưng hiệu quả của phương pháp này cũng hết sức hạn chế do phạm vi giới hạn quá rộng lớn, mơ hồ. Có nước còn đề xuất
đưa ra phương án lắp bộ phát tín hiệu thuỷ âm cho các tuyến cáp biển để các tàu bè đến gần biết đường mà tránh. Tuy nhiên
biện pháp trên vấp phải sự lo ngại về an ninh thông tin.
Tiếp theo trang 7
Biển Đông của Việt Nam va biển bờ đông của Trung Quốc là những vùng có lưu thông hàng hải lớn nhất thế giới cùng với mực nước tương đối nông khiến đây là những vùng biển dễ xảy ra
tình trạng đứt cáp ngầm biển
![Page 6: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/6.jpg)
Bẵng đi thời gian, cảm hứng trong tôi chưa đủ để có thể viết nên những câu
chuyện cho Unitech Weekly, cho tới hôm nay, nhìn các em - những cô cậu học trò
của PN Việt Nam, bất chợt trong tôi tràn về nhiều cảm xúc thú vị, mới lạ và thoáng
hiện đâu đó những hình ảnh của chính tôi trong một thời cắp sách đến trường….
Sáng nay vừa “rồ” xe đến cổng công viên phần mềm, hình ảnh đập vào mắt tôi là
những chiếc xe đạp và bóng áo xanh thấp thoáng, tôi không lạ nhưng nó được xem
là “hiện tượng lạ” khi trong khuôn viên rộng lớn của tòa nhà với hàng trăm chiếc
xe máy ngổn ngang thì mười mấy chiếc xe đạp được xếp ngay ngắn đã tạo nên sự
khác biệt thú vị. Các em đến từ những miền quê nghèo như: Quảng Trị, Huế, Gia
Lai, Quảng Nam, Quảng Ngãi…được tổ chức PN Việt Nam đi đến tận các trường
PTTH để tuyển chọn. Trong số đó có em là con của đồng bào dân tộc thiểu số như
A-Đa (dân tộc Xê Đăng); Y Bdáo (dân tộc Gia Rai)…Tổ chức trang bị cho các em
mỗi người một chiếc xe đạp làm phương tiện đi lại; trang trải phần kinh phí ăn ở;
học tập trong vòng 2 năm các em theo học lập trình tại tổ chức. Nhà trọ của các
em được thuê khá xa, gần dưới chân cầu Thuận Phước nên mỗi sáng các em phải
đạp xe đạp đến nơi thực tập; máy tính chỉ được phía Nhà trường cung cấp vì khả
năng tài chính của gia đình không thể cho phép các em có được một chiếc máy tính dành riêng cho mình. Nhiệm vụ
của PN Việt Nam là theo dõi các em từng giờ, từng phút một, như những đứa con cần được chăm bẵm từ lớp nụ
mầm. Đây là đợt thực tập sinh mà lần đầu tiên trong tôi có cảm giác thích thú đến như vậy, MỘT THỎA THUẬN
THỰC TẬP được lập ra với đầy đủ chữ ký của hai bên. Một chương trình thực tập bài bản; một bản kế hoạch và phụ
lục thay đổi khi có bất cứ sự thay đổi dù nhỏ đến thế nào. Một vài buổi gặp gỡ trực tiếp để trao đổi, xem xét quá
trình thực tập của các em dù chỉ trong một thời gian thực tập ngắn ngủi: chưa đầy 3 tháng. Một sự nỗ lực và tận tâm
của một tổ chức chuyên chắp cánh ước mơ cho sinh viên nghèo - PN Việt Nam. Và bản thân các em là những cô cậu
![Page 7: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/7.jpg)
học trò đáng yêu, ngoan ngoãn, hiền
lành. Các em được trang bị vốn
ngoại ngữ khá, cộng với sự chăm
chỉ, chịu khó nên dĩ nhiên đã thích ứng với các
công việc một cách nhanh chóng. Có lẽ đây là
điểm mạnh của học viên PN Việt Nam so với
các sinh viên tốt nghiệp từ các trường Đại học
khác trên cùng địa bàn. Tôi yêu lắm những nụ
cười vô tư, ngây ngô, sự hài hước, nhiệt tình
tham gia trận bóng của các em cũng như
những lý do xin phép vắng mặt đầy chân thực
(Đơn xin phép nghỉ ngày 03/07/2014; lý do:
Về quê đưa cho bố sổ hộ khẩu, tiện thể lấy
CMND và đưa em đi thi đại học). Các em thuần
khiết và trong sáng giữa cuộc sống vốn nhiều
cạm bẫy, xô bồ…..Một nỗi lo mơ hồ xuất hiện,
sau những ngày thực tập ngắn ngủi tại
Unitech, các em sẽ có thể đứng ở đâu trong thị
trường lao động đầy cạnh tranh như hiện nay.
Nhưng cùng với nỗi lo “đầy” mơ hồ đó, trong tôi lại có niềm tin rất to lớn dành cho các em. Tôi ước mong sẽ có nhiều
hơn những tổ chức sẵn sàng mở rộng vòng tay chắp cánh cho những ước mơ của các em được bay cao và bay xa hơn.
PN Việt Nam là một tổ chức từ thiện không chính trị, không tôn giáo được thành lập bởi Cộng hòa Pháp. Được thành lập từ năm 2005 với
tôn chỉ: “Mọi người cần phải được trao cho một cơ hội để bộc lộ tiềm năng”. Mục đích của tổ chức này nhằm trao cơ hội học tập cho
những sinh viên nghèo hiếu học trên thế giới có hoàn cảnh khó khăn, giúp họ hòa nhập với cộng đồng và có công việc ổn định sau các
khóa đào tạo CNTT. Hiện nay, tổ chức này đã có mặt ở nhiều nước trên thế giới.
Đến Việt Nam từ năm 2010 với tên gọi Passerelles Numériques Vietnam (PN Việt Nam). Qua quá trình khảo sát, PN Việt Nam đã chọn
miền Trung để triển khai dự án DSNA. Từ khi đi vào hoạt động đến nay, PN Việt Nam đã đào tạo miễn phí CNTT cho hàng trăm học viên
nghèo với các chuyên ngành: Lập trình, kiểm thử và quản trị mạng. Điểm khác biệt của PN Việt Nam với các chương trình từ thiện khác là
trong quá trình tuyển dụng học viên, các nhân viên của tổ chức PN Việt Nam tự mình tìm về các trường học tại các tỉnh thành, kết hợp với
nhà trường và Hội Khuyến học địa phương lựa chọn các học viên thực sự nghèo khó và đam mê ngành CNTT, tổ chức thi tuyển học v iên
(gồm hai môn toán, ngoại ngữ) và phỏng vấn. Sau khi vượt qua quá trình phỏng vấn, các nhân viên PN Việt Nam sẽ tự tìm đến gia đình
các học viên để xác nhận lại hoàn cảnh gia đình lần cuối. Những học viên nào vượt qua kì kiểm tra cuối cùng mới thực sự được xem là học
viên của tổ chức.
Chương trình đào tạo CNTT miễn phí cho sinh viên nghèo miền Trung-Tây Nguyên của PN Việt Nam sẽ kéo dài đến hết năm 2016.
Trong thời buổi an ninh thông tin chính là an ninh quốc gia,
chẳng ai muốn đường cáp quang nơi truyền tải dữ liệu của mình
ra thế giới lại "lạy ông tôi ở bụi này" để đề phòng trường hợp
các anh hàng xóm xấu bụng có thể ra tay phá hoại.
Tuy không thể hạn chế được sự cố với các tuyến cáp biển,
nhưng chúng ta có thể hạn chế tác động của chúng với chất
lượng dịch vụ Internet bằng cách sử dụng nhiều kênh truyền
dẫn khác nhau đồng thời tăng tỉ lệ băng thông/dung lượng kết
nối thực thay vì dồn lưu lượng trên 1,2 kênh lớn và khai thác
gần cạn kiệt cả băng thông dự trữ rồi ngồi chờ cáp đứt.
Như ví dụ trong trận sóng thần 2011 tại Nhật Bản nói ở trên , dù
hư hại tới 1/2 số tuyến cáp quang ngầm nhưng Nhật Bản không
rơi vào tình trạng "ốc đảo thông tin" vì nước này luôn có đường
truyền và băng thông dự trữ, chỉ cần 1/2 số tuyến cáp hoạt
động là Nhật Bản đã có thể định tuyến lại lưu lượng mạng của
mình mà không sợ quá tải. Về lí thuyết là như vậy nhưng xây
dựng thêm tuyến cáp hay mở thêm băng thông quốc tế đều
cần tăng giá cước viễn thông. Và với xu hướng cạnh tranh
quyết liệt về cước viễn thông như hiện tại, chúng ta đều hiểu
tương lai chúng ta "không phải nghĩ" mỗi lần đứt cáp quang
vẫn còn xa lắm.
Theo Genk
![Page 8: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/8.jpg)
Tiểu Mai và Quân yêu nhau
trong cảnh bần hàn. Một
hôm, hai người đi chơi phố rẽ
vào một cửa hàng thấy trong
tủ kính có treo một cái
chuông gió. Tiểu Mai buột
miệng khen:
- Anh Quân ơi! Cái chuông gió kia xinh biết bao!
Quân nói với ngưòi yêu:
- Nếu em thich anh sẽ mua cho em.
Nhưng khi nhìn thấy mảnh giấy nhỏ đính trên chiếc
chuông gió khi giá 100 nghìn thì anh ngượng ngùng nhìn
Tiểu Mai và nở một nụ cười như cáo lỗi với cô.
Về nhà. Quân lấy giấy gấp một chiếc chuông gió giống hệt
như chiếc chuông gió bằng bạc treo ở cửa hàng. Chiếc
chuông gió ấy cũng xinh như thế, cũng sơn màu tím như
thế và anh đem tặng Tiểu Mai.
Tiểu Mai đã treo chiếc chuông gió bằng giấy Quân làm
tặng cô treo ở đầu giường của mình. Mỗi khi gió từ cửa sổ
hé mở lùa vào, chiếc chuông gió đung đưa phát ra tiếng
kêu sột soạt, khô khốc nhưng Tiểu Mai nghe vẫn thấy
tiếng chuông ngân vang lảnh lót. Cặp mắt Tiểu Mai lúc này
ánh lên chứa chan hạnh phúc. Cô tự nhủ: "Mình sẽ mãi mãi
treo chiếc chuông gió này trong trái tim của mình".
Số phận đẩy đưa thế nào, cuối cùng Tiểu Mai lại ko lấy
Quân mà lấy Tân. Khi Tiểu Mai vào phòng riêng của hai vợ
chồng, cô liền lấy từ trong túi ra chiếc chuông gió mà
Quân làm bằng giấy treo lên đầu giường.
Tân thấy vậy liền nói vớI Tiểu Mai:
- Cái chuông này làm bằng giấy thì treo lên làm gì?
Tiểu Mai bướng bỉnh nói:
- Nhưng em thấy nó đẹp, em cứ treo.
Tân nói:
- Chiếc chuông ấy là do Quân làm tặng em chứ gì? Thảo
nào!
Tiểu Mai im lặng... Cuối cùng Tân thở dài nói:
- Thôi em cứ treo lên cũng đựơc!
Hôm sau, Tân ra cửa hàng mua về một chiếc chuông gió
được làm bằng bạc. Gió khẽ thổi chuông cũng đong đưa
và phát ra tiếng kêu tinh tag, rất vui tai.
Khi con trai của Tân và Tiểu Mai lên ba tuổi, nó nghịch vặt
đi một quả chuông nhỏ trong chiếc chuông giấy rồi xé vụn
đi, Tiểu Mai giận quá phát thằng bé mấy cái thật đau. Thấy
vậy, Tân chỉ im lặng. Anh lấy giấy ra gấp một quả chuông,
cũng tô màu tím rồi xâu chỉ vào chiếc chuông gió rồi treo
lên như cũ. Thấy thế, Tiểu Mai rưng rưng nước mắt, cô nói
với Tân:
- Anh thật tốt với em!
Thằng con trai sợ mẹ, nên ko còn dám nghịch vào chiếc
chuông ấy nữa. Nó chỉ nghịch chiếc chuông làm bằng bạc.
Nó rất thích nghe tiếng chuông gió kêu tinh tang tinh tang
cất lên từ cái chuông làm bằng bạc ấy.
Nghe chán, thằng bé cũng vặt từ chiếc chuông bằng bạc
ra một quả để chơi. Thấy thế, Tiểu Mai cũng ko đánh mà
cũng chẳng mắng gì nó. Tân cũng mặc kệ. Anh cũng ko
treo quả chuông đó lên chiếc chuông bạc nữa. Thế là
chùm chuông bạc ấy thiếu đi một quả. Nó vẫn được treo
lên đầu giường cùng chiếc chuông làm bằng giấy. Khi có
gió thổi, chiếc chuông gió bằng bạc lại reo lên tinh tang
tinh tang từng hồi.
Rồi ko may, nhà Tân bị hoả hoạn.Tân vội bế con và nắm
tay vợ kéo chạy ra ngoài. Nhưng Tiểu Mai lại giằng tay ra
và chạy vào trong nhà. Tân kéo vợ ta, Tiểu Mai lại quẩy ra.
Cô nói với Tân:
- Em vào lấy cái này.
Tân bảo:
- Để anh vào lấy ra cho!
Nói xong, anh xông vào căn nhà đang xông khói mù mịt
để giật chiếc chuông giấy rồi chạy ra ngoài. Chẳng may,
Tân vấp phải ngưỡng cửa ngã sóng xoài. Khi bò dậy đựơc
thì ngọn lửa đã cháy xém cả mặt anh.
Tân thoát ra khỏicửa thì ngất lịm đi, nằm vật ra đất. Chiếc
chuông gió được làm bằng giấy vẫn còn nguyên ko mảy
may bị suy suyển. Vừa lúc đó thì đội cứu hoả đến. Ngọn
lửa nhanh chóng được dập tắt.
Sau một thời gian điều trị, Tân đựoc tháo băng. Trong
gương hiện lên một khuôn mặt nhăn nhúm toàn sẹo. Tân
uất ức đấm vỡ tan cái gương. Tay anh bị mảnh kính rạch
toạc ra, máu từng giọt, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Ra viện, Tân và đứa con bỏ đi biệt tích.
Khi đi, Tân viết lại cho Tiểu Mai một bức thư:
"Mai!
Em hãy đi tìm và sống với Quân, người mà em vẫn yêu đi!
Đừng tìm anh làm gì. Em có tìm cũng ko thấy đâu. Cầu
mong cho em được hạnh phúc".
Tiểu Mai ấp cái chuông bạc vào ngực mình. Nước mắt cô
từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chiếc chuông bạc.
Mấy năm sau, Quân li dị vợ. Anh đến tìm Tiểu Mai. Thế là
Tiểu Mai lại bứơc vào nhà Quân. Cô lại lấy từ trong túi ra
chiếc chuông gió bằng bạc vào treo lên đầu giường. Mặt
Quân trắng bệch ra như phủ một lớp băng giá. Quân ko
muốn có một kỷ vật gì của người đàn ông khác lưu lại
trong nhà anh.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ khuôn mặt Quân.
Tiểu Mai thấy rùng mình. Cô lặng lẽ gỡ chiếc chuông gió
xuống rồi xếp nó vào trong túi. Sau đó, cô xách túi đi ra
khỏi nhà Quân.
Quân gọi:
- Tiểu Mai! Em đi đâu? Ở lại đây với anh!
Tiểu Mai lạnh lùng đáp:
- Anh đừng giữ tôi lại làm gì!
Tiểu Mai lại quay về ở trong ngôi nhà của Tân. Cô lấy chiếc
chuông gió làm bằng giấy và bật diêm đốt đi. Trong tích
tắc, ngọn lửa đã biến cái chuông gió làm bằng giấy thành
một dúm tro tàn.
CHU¤NG GIãCHU¤NG GIãCHU¤NG GIã
![Page 9: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/9.jpg)
(Tiếp theo)
Nhà có hai anh em trai nên việc đi chợ cơm nước luôn luôn dành phần cho mẹ. Một lần mẹ về muộn, bữa cơm hôm đó bị chậm mất cả tiếng đồng hồ khiến cả nhà cứ méo mặt ôm bụng. Mẹ nhân bữa đó mới kéo hai thằng con trai cao lêu nghêu chỉ biết ăn – chơi – học – ngủ ra dạy dỗ một thôi một hồi “nữ công gia chánh”.
Quay trở lại vào bếp, đầu tiên là chiên trứng. Chiên trứng thì nó
rất rành, nhưng đập trứng thì nó bó tay (^_^)”. Làm sao để ép
nước trong quả trứng ra trong khi nó không còn vỏ? Loay hoay
một hồi một tô trứng trộn vỏ cực lớn ra đời. Nó lấy muỗng gạt
vỏ ra mà muốn toát mồ hôi hột, kỳ thật, bình thường thấy mẹ
làm nhanh lắm mà (T_T).
Món trứng chiên xém cháy vừa hoàn thành thì tiếp theo là món
rau luộc. Tới đây nó lại vắt óc ra nghĩ rau thì lặt thế nào. Nó giơ
cọng rau cải trước mặt, nuốt nước miếng đánh ực mới quay ra
chiến đấu. Rau thì ăn lá, mà lá sâu thì vứt đi, cọng cứng cũng
vứt đi, cọng mềm thì để lại. Cứ theo cái đà đó một đống rau
tươi nhưng không ngon mắt đã ra đời.
Tiếp nữa là món canh. Lần này mẹ nó chỉ dẫn đơn giản hơn, chỉ
cần bắc nồi nước lên bếp gọt cà chua và bỏ bột mì tôm vào là
okey! (^o^). Tuy nhiên vừa nấu xong, chưa kịp tắt bếp thì tiếng
thằng em như cháy nhà đã dội vào ào ào. Cái thắc mắc thằng
em làm ăn kiểu gì nãy giờ mà cơm chưa nấu xong đã rõ.
Cuối cùng bữa hôm đó, hai anh em nhà nó đành chia nhau gói mì tôm vì trứng thì quá mặn, rau thì quá nát, canh thì cạn
khô và cơm thì vừa sượng, vừa khê, chưa kể một nửa đã thành than đen (T_T).
Tới đây thì hai bọn nó càng thấm thía câu nhắc nhở của mẹ trước kia biết bao. Mai mẹ về rồi, nhất định phải học nấu ăn
mới được! Nhớ tới mấy bữa cơm ngon ngày trước, nó bỗng quay ra phục mẹ sát đất. Không ngờ mẹ làm tích phân không
giỏi nhưng tính toán, chi tiêu, nấu nướng thì đâu ra đấy.
Hôm sau nó lại xách giỏ đi chợ. Lần này rút kinh nghiệm hôm qua, nó đã biết lựa chọn lẫn chi tiêu hợp lý hơn một chút,
nhờ sự chỉ dẫn rất tận tình của dì út mà nó đã biết thêm một mớ kiến thức như cách mặc cả, cách chọn đồ ngon,…Hôm
nay thì đã có điện lại. Sau khi cắm cơm, nó lại quay ra mở máy tính tra dạy nấu ăn. Vật lộn với một mớ công thức muỗng
muối, muỗng tiêu, muỗng bột ngọt rất bài bản. Cuối cùng nó đã chế ra một bàn ăn ưa nhìn ngon ngọt ra trò. Mặc dù trứng
vẫn hơi cháy, rau vẫn hơi nhũng và canh còn mặn nhưng hai chúng nó cũng đã được một bữa ngon lành. Đừng ngạc
nhiên, nó tuy vụng về nhưng cũng rất chi là thông minh và tiếp thu rất nhanh.
Hôm sau mẹ trở về, sau khi nếm qua tay nghề nấu cơm của thằng em lẫn nồi canh của thằng anh, mẹ mới bật cười khen
ngợi rồi tặng quà công tác cho từng đứa. Mặc dù vẫn bị ông bố vô dụng chê bai mặn ngọt, nhưng hai anh em vẫn rất chi
tự hào.
Kể từ bữa đó, khi nào rảnh nó vẫn giúp mẹ đi chợ, nấu nướng, thằng em dù không tình nguyện vẫn luôn đảm nhiệm
nhiệm vụ cắm cơm tối. Sau này ngoài giúp mẹ đi chợ, nó đã biết chiên cá, kho tôm rất ngọt (^_^) Khi đi chợ nhiều cô bán
hàng vẫn còn khen nó, không còn ai chém chặt nó như hôm bữa nữa.
Con trai như nó đi chợ cũng siêu lắm đó nhe!
![Page 10: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/10.jpg)
10 UNITECH WEEKLY - SỐ 38 - 28/04/2012
CHỊU TRÁCH NHIỆM XUẤT BẢN Tạ Thị Trâm Anh Tổng biên tập Nguyễn Thị Trâm Anh Phó tổng biên tập Lê Khánh Ly Đồ họa Cùng Biên tập viên BBT Unitech Weekly
United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746
Web:www.unitech.vn
United Technologies Corporation Add: 07th Floor - Danang Software Park, 02 Quang Trung St., Danang City, Vietnam Tel: 84 511 3888747 Fax: 84 511 3888746
Web:www.unitech.vn
Chân chính, chân phụ
Một anh bộ đội đóng quân ở làng quê và phải lòng yêu một cô
gái người làng ấy. Vốn là lính – là người đàng hoàng, đứng
đắn nên anh đến nhà người yêu bao giờ cũng chào hỏi gia đình, nếu có
muốn đi chơi bao giờ cũng xin phép. Khổ một nỗi, ông già của người yêu rất
khó tính, dẫu biết anh là người tốt nhưng ông vẫn xét nét, ngăn chặn.
Một bận, anh tới chơi, cô gái ở trong bếp, còn ông bố thì đang bực tức việc
gì. Anh chào, ông già đáp “vâng”. Anh ta lân la cưa cẩm:
- Dạ thưa bác, hôm nay bác có khỏe không ạ?
- Cảm ơn! Sức khỏe của tôi đang ở trong bếp kia kìa, anh vào đó mà hỏi.
Tưởng ông già đùa, anh lại nói tiếp:
- Dạ, thưa bác…cháu xin phép bác cho cháu đưa em sang đơn vị để xem
văn nghệ có được không ạ?
- Không văn nghệ, văn gừng gì hết. Tôi còn lạ gì cái vở của các anh, lấy lý
do này lý do kia. Ai biết anh đưa nó đi xem hay là anh đưa ra bụi ra bờ nào
đó để nhỡ nó ễnh cái bụng lên thì chết tôi à…
Anh bộ đội nghe vậy thanh minh:
- Dạ, sao lại dám vậy ạ! Thưa bác, chúng cháu phải giữ cho nhau, vì cháu
yêu một tình yêu chân chính chứ ạ.
Ông già cười và mỉa mai:
- Tôi biết anh là chân chính rồi, mà tôi có sợ cái chân chính của anh đâu.
Tôi chỉ sợ cái chân phụ…của anh thôi. Cái chân chính thì anh giữ được, còn
chân phụ…anh làm sao giữ nổi?
Ai bảo…?
- Tại sao anh
luôn tươi cười
vui vẻ với khách
hàng, còn về nhà gặp vợ lại
nhăn nhó cau có thế?
- Khách hàng mua xong thì họ
đi ngay còn vợ thì chẳng chịu
đi!
Trên bàn nhậu, ba con chuột lè nhè
với nhau.
- Tớ rất thích các loại bẫy chuột. Mỗi
sáng tớ phải nhấc cái bẫy lên xuống vài
chục lần như một cách tập thể dục -
Con thứ nhất nói.
- Còn tớ rất thích các loại thuốc độc.
Tớ hay xay nhuyễn rồi uống chung với
cà phê mỗi sáng - Con thứ hai nói.
- Xin lỗi, tớ có hẹn với đi chơi với một
con mèo nên không thể tiếp tục nhậu
với mấy cậu được - Con thứ ba nói
trước khi bỏ đi.
Facebook cũng giống như nhà
tù….
Ở đó người ta chỉ có thể ngồi 1 chỗ
và viết lên tường!
![Page 11: TUẦN TIN NỘI BỘ CỦA CÔNG TY TÂM HỢP NHẤT SỐ …chiase.unitech.vn/weekly/Week_144_20140719.pdflăn trên gò má chị. Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào](https://reader034.fdocument.pub/reader034/viewer/2022050115/5f4c5b4628e7ca44623d3292/html5/thumbnails/11.jpg)
UNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLYUNITECH WEEKLY
Cảm ơn các bạn đã đọc báo. Cảm ơn các bạn đã đọc báo.
Mọi ý kiến đóng góp xin vui Mọi ý kiến đóng góp xin vui
lòng gửi về hòm mail lòng gửi về hòm mail
[email protected]@unitech.vn