PHẦN VI Vbookserver.vuilen.com/book/doianhdendongtan/... · Tác Giả: Đường Châu ĐỢI...

30
Tác Gi: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN PHN VI Văn Quân tnh bơ: Anh mun nói gì cũng được, em tin anh là người tt. Cô bé lúc "em" lúc "Quân", vui bun ln ln cht làm cho Lưu ngn ngơ, xao xuyến. Cái nhìn ca anh klvi cô, Văn Quân lúng túng quay đi. Dn dp cà mèn Thành va ăn xong, Văn Quân nhúng khăn ướt toan giúp anh lau ming. Cô biết 1 tay và 1 chân anh bbăng bt thì quá bc mình ri, nên va giúp anh va an i anh. Anh nm chc tay cô li và nhìn thng vào mt cô. Quân! Văn Quân lúng túng rt tay li. Anh mun nói gì, anh Thành? Em đang hc hc kca năm thtư phi không? Văn Quân trli bng cái gt đầu. Chng nào em thi? D, gia tháng sau. Khi nào thi xong? Chng 1 tháng. À! Thành nhm tính ri ngp ngng: Đến đó mình cưới nhau được không? 1 câu hi bt ng, Văn Quân há hc cming, cái khăn rơi trên người Thành, không ai mun nht lên: Có chuyn gì xy ra vi anh phi không? Thành cau mt không hài lòng. Anh không hiu ti sao em hi anh câu này. Anh lp li: em đồng ý kết hôn vi anh ch? Em... Nếu gia đình anh thy thích hp em thì... sm hay mun đều như nhau. Anh mun đám cưới là do ý em mun, em đừng để bchi phi bi gia đình anh và cũng đừng nói vi anh là em không có ý kiến. www.phuonghong.com www.taixiu.com 69

Transcript of PHẦN VI Vbookserver.vuilen.com/book/doianhdendongtan/... · Tác Giả: Đường Châu ĐỢI...

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

PHẦN VI

Văn Quân tỉnh bơ:

− Anh muốn nói gì cũng được, em tin anh là người tốt.

Cô bé lúc "em" lúc "Quân", vui buồn lẫn lộn chợt làm cho Lưu ngẩn ngơ, xao xuyến. Cái nhìn của anh kỳ lạ với cô, Văn Quân lúng túng quay đi.

Dọn dẹp cà mèn Thành vừa ăn xong, Văn Quân nhúng khăn ướt toan giúp anh lau miệng. Cô biết 1 tay và 1 chân anh bị băng bột thì quá bực mình rồi, nên vừa giúp anh vừa an ủi anh.

Anh nắm chắc tay cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô.

− Quân!

Văn Quân lúng túng rụt tay lại.

− Anh muốn nói gì, anh Thành?

− Em đang học học kỳ của năm thứ tư phải không?

Văn Quân trả lời bằng cái gật đầu.

− Chừng nào em thi?

− Dạ, giữa tháng sau.

− Khi nào thi xong?

− Chừng 1 tháng.

− À!

Thành nhẩm tính rồi ngập ngừng:

− Đến đó mình cưới nhau được không?

1 câu hỏi bất ngờ, Văn Quân há hốc cả miệng, cái khăn rơi trên người Thành, không ai muốn nhặt lên:

− Có chuyện gì xảy ra với anh phải không?

Thành cau mặt không hài lòng.

− Anh không hiểu tại sao em hỏi anh câu này. Anh lặp lại: em đồng ý kết hôn với anh chớ?

− Em... Nếu gia đình anh thấy thích hợp em thì... sớm hay muộn đều như nhau.

− Anh muốn đám cưới là do ý em muốn, em đừng để bị chi phối bởi gia đình anh và cũng đừng nói với anh là em không có ý kiến.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 69

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Văn Quân mở lớn mắt nhìn Cao Thành, trông anh khác với ngày thường. Cô khe khẽ:

− Chuyện của anh và em là do người lớn sắp đặt. − Vậy em nghĩ thế nào? Quân thận trọng: − Xin lỗi, em không hiểu ý anh. Cao Thành nhạt nhẽo: − Vậy mà anh từng nghĩ khác về em. Thì ra tất cả mọi người con gái đều như

nhau, thích vờ vĩnh. Văn Quân cúi đầu, cô không muốn suy nghĩ câu nói anh vừa nói ra. Nhưng Cao Thành chợt dịu giọng: − Hôn nhân của chúng ta nhất định là hôn nhân hạnh phúc. Em yêu anh, anh

biết. Anh sẽ cố gắng yêu em và mang lại hạnh phúc cho em như bà nội mong muốn. Những gì trước đây anh làm cho em buồn, xin em bỏ qua và quên đi. Anh đang có cảm tình với em đấy, Quân ạ.

Văn Quân lặng người, có đến gần cả phút cô thở không nổi. Choáng ngợp và đau buốt ở trái tim phong toả con người cô. Hồi lâu như sực tỉnh, cô dang ra và đi lại ghế ngồi xuống, hai tay đặt lên đùi

run run. Dường như Cao Thành nhận ra phản ứng của cô, anh bối rố: − Quân! Anh xin lỗi... "Xin lỗi, xin lỗi". Ngoài 2 tiếng ấy ra, anh không còn từ nào để nói với tôi

sao? Tình cảm mà tôi hết sức nâng niu, trân trọng thì lại là thứ anh mang ra đo lường, ước lượng. Anh nói với tôi bằng 1 thái độ tỉnh táo, không chút xúc động.

Văn Quân hít 1 hơi thở thật sâu, cô cố ghìm giọng nói cho nhỏ nhẹ. Cô nói thật chậm như sợ mình hấp tấp sẽ để cảm xúc nhấn chìm cô xuống:

− Anh có biết là khi làm tổn thương người khác rồi xin lỗi... tiếng xin lỗi ở đây chỉ có ý nghĩ lịch sự cho chuẩn mực khuôn phép cư xử giữa người và người. Có bao giờ anh nghĩ đến người bị tổn thương dù cho vết thương đã lành, vẫn còn lại sẹo?

Cách nói chuyện của Quân khá đau đầu, Thành nhăn mặt: − Chắc là anh nói chuyện vụng về nên em buồn. Anh có tình cảm với em là

anh nói thật, không phải là lời nói bộc phát trong lúc xúc động vì những lo lắng săn sóc của em, khi anh nằm trên giường bệnh.

Văn Quân nhìn sâu vào mắt Thành:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 70

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Cám ơn anh. Song yêu 1 người mà cố gắng để yêu thì thật vất vả cho anh. Thành đưa tay xoa trán: − Em có thể nói chuyện đừng gai góc được không Quân? Văn Quân biết mình hơi mất tự chủ. Tâm trạng của cô đang tuột dốc 1 cách

thảm hại, cô thấy mệt quá. − Người Ba Tư có câu nói: "Đàn ông ghen tuông là tự đánh thuốc độc vào

thức ăn của mình, rồi sau đó lại tiếp tục ăn bữa đó". Anh đừng vội đưa ra quyết định nào trong lúc này. Đúng! Em yêu anh. Nhưng bản thân em cũng có những ích kỷ tầm thường. Nếu kết hôn xong, em có quyền vì em là vợ anh, em có quyền ghen, và nhất định sẽ không cho anh 1 ngày yên ổn.

Cao Thành ngỡ ngàng ngồi im. Văn Quân lấy túi xách khoác lên vai. − Nước và thuốc trên bàn, anh uống đi, cần gì bấm chuông gọi cô Lý. Em

mệt lắm, em muốn về nhà. Quân đi hấp tấp như chạy. Ra đến ngoài công viên, cô mới ngồi gục xuống

ghế đá mà khóc. Đã biết tình cảm của cô, sao anh còn đối xử như thế? 1 chút tế nhị anh cũng

không thể cho cô. Cũng được, ngày mai anh tháo băng bột xuất viện, mọi chuyện cô Thảo sẽ

đảm nhận, cô sẽ không đi gặp anh nữa mà tập trung vào việc học. Tương lai của cô đang ở phía trước, cô không muốn bị anh xem thường nữa.

Sinh nhật 22 năm nay của Quân, cô không tổ chức gì cả. 1 chiếc bánh kem nhỏ và 22 ngọn nến hồng, cô ngồi 1 mình trong căn phòng khách nhà mình. Và điệu nhạc tình vang lên nho nhỏ đi vào trái tim đang lặng lẽ buồn của cô.

"... Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em Anh mang thương nhớ gởi vào trong gió Giây phút bên nhau được nghe anh nói với em Cơn gió nào bay ngang cuộc đời, nói với em rằng tôi lẻ loi..." Cánh cửa bị đẩy vào, Văn Quân ngỡ ngàng đứng lên. − Anh Thành! Anh ôm bó hoa hồng to tiến vào: − Chúc mừng sinh nhật thứ 22 của em! Chúc em sang tuổi mới thêm nhiều

hạnh phúc mới! Vừa ngỡ ngàng vừa xúc động vừa bối rối, Quân bật khóc. Cô là như vậy, dễ

rơi nước mắt. Thành nhăn mặt.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 71

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Anh tệ thật! Lâu rồi không gặp em khi gặp lại làm em khóc. Anh còn muốn chúc em 1 câu nữa. Chúc mừng em đã đậu tốt nghiệp!

Anh lấy tay lau nước mắt trên má cô, bàn tay để luôn trên má cô, mắt nhìn sâu vào mắt cô. Văn Quân cúi đầu.

− Anh... bỏ ra đi. Anh cư xử như thế này làm em sợ lắm.

Thành co tay lại:

− Sợ?

− Dạ. Cám ơn anh đã đến chúc mừng sinh nhật em. Nhưng em có hẹn bạn bè ở ngoài. Vậy anh về đi nhé!

Văn Quân đi ra cửa, nhưng anh kéo mạnh tay cô lại và ôm cô luôn vào lòng mình.

Văn Quân quẫy người đẩy anh ra:

− Anh đừng làm như vậy. Chân anh đã thật lành rồi à?

− Lành rồi và thật buồn vì 2 tháng qua em bỏ mặc anh.

− Em bận học. Anh về đi nhé. Em phải đi đây.

− Em nhất định đi để tránh anh. Anh phải làm gì đây để em tim là anh bắt đầu yêu em?

Chẳng thà anh đừng nói câu này có lẽ Quân đỡ đau lòng hơn. Cô có cảm giác anh đang thương hại mình, nên lạnh nhạt:

− Chỉ có thời gian mới trả lời được.

− Vậy anh sẽ chờ.

Anh giúp cô thổi nến và đi ra cho cô khoá cửa lại. Đạp xe đi, Quân không hiểu nổi mình nữa. Cô từng mong anh đến mà, vậy mà khi anh đến, cô lại cư xử lạnh nhạt. Nhớ lúc được trong vòng tay anh, sao mà xao xuyến lạ lùng.

Văn Quân đạp xe đi lang thang qua các con đường. Đây là lần sinh nhật buồn nhất đời Quân, nhưng cô nhận ra mình xử sự đúng. Cô không muốn bị anh thương hại, hay cố gắng yêu cô làm vui lòng bà nội.

Hơn 10 giờ đêm, không biết đi đâu, Quân đành quay về nhà. Cô sững sờ vì anh vẫn còn chờ cô, chờ kiên nhẫn trong 2 giờ đồng hồ đi hoang và khóc của cô. Anh đón cô và giúp đẩy xe vào nhà. Cả hai không có 1 lời nào với nhau. Đúng hơn là Quân không biết nên cư xử như thế nào cho đúng cách.

Anh mở tủ và làm 1 ly nước mang lại cho cô.

− Cám ơn. Anh nhìn cô:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 72

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Em không tha thứ cho anh được sao Quân? Dù muốn hay không, em vẫn phải chấp nhận sự hiện diện của anh trong cuộc đời của em. Bà nội anh, cô Thảo và mẹ em quyết định đầu tháng này chọn ngày đám cưới cho chúng ta.

Anh chồm người tới, nắm tay cô: − Anh không chắc là sẽ mang thiên đường đến cho em, nhưng 1 cuộc sống

vui vẻ sẽ có đấy. −... − Trong thời gian qua, tâm trạng anh không tốt, anh biết anh đã làm tổn

thương em, anh thành thật xin lỗi. Đêm nay anh đợi em về là cốt nói với em tình cảm anh có với em là thật. Đừng nghi ngờ mà hãy tin anh! Bây giờ anh đi về đây. Em đóng cửa và đi ngủ sớm đi.

Chỉ có cái nắm tay nhẹ và buông ra, sau đó anh đi về, nhưng để lại trong lòng Văn Quân nỗi xúc cảm kỳ lạ. Lần đầu tiên, Văn Quân thức trắng 1 đêm.

Vừa đạp xe vào sân nhà, Văn Quân ngỡ ngàng vì nhà cô đông người quá. Văn Quân gật đầu chào cô Thảo và mọi người. Cô Thảo thân mật ôm vai Quân:

− Cô Thảo lên đón con và mẹ con xuống quê trước ngày cưới 1 ngày. Do tuổi con và Cao Thành có chút vấn đề, nên bà nội quyết định không rước dâu được. Cho nên làm lễ lạy ông bà xong ở nhà con, đến chiều con và Thành đưa nhau về quê.

− Dạ. − Đừng buồn nghe con! Bà nội nói phải làm như vậy đó. Văn Quân cười gượng. Cô chỉ còn biết nghe theo mọi sắp đặt của người lớn

mà thôi. Bà Hương âu yếm: − Mẹ đã sắp quần áo vào túi xách cho con. Con muốn lấy gì nữa thì con xem

lại đi. − Dạ. Xe đã sẵn nên Văn Quân lấy thêm 1 ít đồ dùng là ra xe đi... Cuộc sống của Văn Quân không còn giây phút riêng tư cho cô. Tất bật công

chuyện, tối đến còn ngồi hầu bà nội Thành và nghe bà dạy đạo làm con, làm vợ, lễ nghi xử thế...

Đêm nay bà nội ngủ sớm, nên Quân đi thả bộ bên ngoài. Đêm vùng quê yên tĩnh thật. Cách đây nửa năm, Quân đã từng về đây. Đêm giáp tết cuối năm ấy, con trăng già soi ánh sáng mờ nhạt. Còn đêm nay, con trăng non treo trên cao chênh chếch như sắp lặn.

Văn Quân ngồi xuống một khoảng đất trống, cô nhặt 1 cành cây, vạch những đường vô nghĩa lên mặt đất.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 73

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Vẽ chán, cô ném cành cây đi, nhìn mông lung. Có tiếng chân giẫm trên xác lá. Quân ngẩng đầu lên. Là Cao Tân! Cậu cười

với Văn Quân: − Biết ngay là chị ở đây mà. Có khách tìm chị kìa. Văn Quân đứng dậy, cô đi ra phía cổng rào, Tân gọi lại: − Khách đợi chị ở phòng khách, không phải nhà ngoài ấy đâu. − Vậy à? Văn Quân đi ngược vào. Chợt nhớ, cô định hỏi Cao Tân khách là ai thế,

nhưng Tân biến mất tiêu, Quân đành đi nhanh hơn. − Quân! Thì ra là Cao Thành. Anh tươi cười nhìn cô, cái nhìn dịu dàng. Ngực Văn

Quân như đánh trống, cô không hiểu sao mình run và mừng đến thế khi thấy anh.

Anh bước đến nắm tay cô. − Vào trong này với anh! Đi vào trong, anh kéo ghế cho cô ngồi: − Mấy ngày qua chắc là em vất vả lắm phải không? Anh bận công việc ở Sài

Gòn quá nên đến bữa nay mới về được. À! Em uống nước không? Không đợi cô trả lời, anh đi lại mở tủ lạnh lấy 2 lon bia. − Trông em bơ phờ lắm đó, uống chút bia vào cho dễ ngủ. Ngủ ngon thì mới

đẹp. Nếu không bộ dạng của em sẽ giống... như bị người yêu chọc giận vậy. Quân im lặng nhận lon bia và uống. Thành lại cười: − Nét mặt này hình như không hợp với em chút nào. Sao, em buồn gì nói

anh nghe đi. − Không có. − Có mà. Anh biết rõ. Văn Quân vụt nổi cáu: − Anh nói vậy nghĩa là sao? − Dường như anh thấy lại em, 1 Văn Quân lần đầu anh gặp ở nhà em. Sau 1

thời gian mình không gặp, anh đã suýt không nhận ra em. − Anh muốn nói gì nói đi, đừng dông dài trêu tôi nữa. Cao Thành đưa ngón tay lên môi: − Suỵt! Ai lại xưng hô với chồng lạnh nhạt như thế. Văn Quân ngoảnh mặt sang nơi khác và tiếp tục uống bia.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 74

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Này! Em uống nhiều sẽ say đó. Anh nhớ hôm sinh nhật Trung Hoàng em không biết uống rượu.

− Ừ, không biết, nhưng cái gì cũng có lần đầu tiên, phải không? − Đúng. Và anh còn muốn biết em nghĩ gì khi chúng ta sắp cưới nhau nữa

kìa. − Anh thực sự muốn biết? − Ừ. Mắt anh tìm kiếm mắt cô: − Tuy nhiên em không nói cũng được. Chúng mình uống thứ khác nhé. − Thứ khác là thứ gì? − Vẫn là rượu. Rượu gạo ấy. Thành nháy mắt hát: "Rượu từ gạo mà ra 1 lít 1 ngàn ba Ta thà không uống rượu Rượu là rượu mà ta là ta..." Văn Quân đỏ mặt, không ngờ anh nhớ bài hát ngông nghênh trẻ con của cô. Thành rót rượu gạo thật, rượu Gò Đen: − Dám uống không Quân? Văn Quân bặm môi: − Tại sao không? Vậy thì uống. Cứ như thế, Quân 1 ly, Thành 1 ly. Rượu cay nồng, mặt Quân đỏ gấc như

tôm luộc. Cô mơ màng vì anh ôm cô sát vào anh, và anh cúi xuống trên môi cô. − Hãy uống rượu bằng miệng và hôn bằng môi. Nụ hôn làm cho Văn Quân đờ ra, cô lớ ngớ để anh hôn. Nụ hôn đầu tiên

trong cuộc đời... Văn Quân mở mắt ra, căn phòng lạ làm cho cô bật ngồi dậy, nhưng đầu cô

nặng và nhức như búa bổ, cô lại nằm vật xuống. Mình đang ở đâu thế? Đêm qua... cô và anh đã uống rượu, anh hôn cô và gì

nữa? Khung ảnh của Thành và quần áo của anh cho Văn Quân biết: đêm qua cô đã

ngủ trong phòng anh. Cánh cửa bị đẩy nhẹ vào và Thành bước vô. Anh nhìn Văn Quân tươi cười:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 75

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Em ngủ ngon thật! Văn Quân đỏ mặt... Cô gượng ngồi dậy, cô thấy xấu hổ chết đi được trước

cái nhìn như có lửa của anh. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì hở trời? Văn Quân không tài nào nhớ nổi.

Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm qua vai cô: − Nhức đầu lắm à? Anh giúp cho! Anh xoa xoa tay lên trán và thái dương của cô, cho Văn Quân cảm giác dễ

chịu. Cô không chống lại sự săn sóc của anh vì dù sao cô sắp là vợ anh và chính cô... cũng thích được anh săn sóc quan tâm.

− Thành à! Cô vào được chớ? Tiếng cô Thảo. Thành vội buông tay ra: − Dạ, cô vào đi! Nhìn thấy có Văn Quân trong phòng Thành, cô Thảo khựng lại, nhưng rồi

thản nhiên ngay: − Nội gọi con, cả Văn Quân nữa. − Dạ. Quay sang Quân, Thành nhẹ nhàng: − Em về phòng thay quần áo đi, anh lên phòng nội trước. Khi Văn Quân vào thì Thành đã ngồi bên bà nội. Cô cúi sâu đầu chào bà. − Con ngồi xuống đó đi Quân! Văn Quân khép nép ngồi xuống ghế. Bà nội tiếp tục câu chuyện với Thành: − Con trả lời đi chứ. Tại sao con làm như vậy hả Thành? − Dạ, con vừa nói với nội, con muốn giúp bác Kỳ vượt qua khó khăn. Là sự

giúp đỡ đơn thuần thôi, thưa nội. − Có thật như con nói không? Giúp 1 lần cả 100 cây vàng như vậy sao? − Nội... − Đừng gọi nội! Nội thật thất vọng vì con và tội nghiệp cho Văn Quân. Nội

cho con nghĩ lại đó Quân. Cao Thành bằng lòng cưới con để được 100 cây vàng và 100 cây đó, nó đưa hết cho Thiên Nga.

Thành kêu lên: − Nội... Tiếng Thành tắt nghẹn như tiếng lòng Quân tắt nghẹn. Thì ra anh đề nghị

hôn nhân với cô vì nguyên nhân như thế, 1 sự thật làm cho Văn Quân đau đớn. Đã như vậy, đêm qua anh còn uống rượu và hôn cô, còn cô như đang bơi trong biển hạnh phúc.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 76

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Bây giờ biển ấy cạn queo còn lại cô giữa trũng sâu lầy lụa, 2 chân ngập bùn không sao đứng lên được. Quân cố gắng dìm cơn sóng lòng mình xuống, mắt anh tìm mắt cô và tay tìm tay cô. Quân rụt tay lại mắt nhìn xuống.

Bà nội nghiêm mặt: − Con thật biết lựa thời gian đó Thành. Ngày kia đám cưới và nội không thể

khuyên Văn Quân hủy hôn. Hai đứa đi ra ngoài đi! Trước khi đứng lên, Văn Quân khe khẽ: − Nội cứ yên tâm, đám cưới vẫn tổ chức, nội ạ. Văn Quân bỏ đi... cô về phòng mình và đóng ngay cửa lại. Mọi việc xảy ra

quá sức chịu đựng của cô. Nhào người lên giường Văn Quân khóc như mưa. Suốt chặng đường về nhà, Văn Quân vờ tựa đầu vào thành xe, cô ngủ suốt.

Cô không muốn đối mặt hoặc nghe bất kỳ lời giải thích nào của Thành trong lúc này.

Bấy nhiêu sự việc xảy ra, cô hiểu quá đủ rồi, còn chờ đợi biết hay hiểu gì nữa. Niềm tin trong cô đã sụp đổ.

Công việc của 1 lễ cưới cuốn lấy Văn Quân và Thành. Anh và cô ở cạnh nhau nhưng không hề nói với nhau 1 câu riêng tư.

Tiệc cưới bắt đầu, Trọng Lưu đến, anh tặng 2 cây bonsai khá đặc biệt. 1 cây mang tên "Quân tử", và cây còn lại tạo dáng thành chữ "Tam cương, ngũ thường". Dĩ nhiên là Cao Thành hiểu "thông điệp", Trọng Lưu muốn gởi đến anh qua 2 chậu bonsai. Không ngờ chuyện anh cho gia đình Thiên Nga mượn vàng lại lan nhanh đến như vậy. Nó đang thành đề tài trong cuộc tán gẫu của nhiều người.

Nhìn Cao Thành lầm lì bắt tay Trọng Lưu mà Văn Quân thấy buồn cười. Họ như con nít ăn miếng trả miếng.

Trọng Lưu đáo để thật, khen Cao Thành là 1 quân tử qua hành động cho Thiên Nga mượn vàng.

Bỏ mặc 2 người đàn ông ở đó, Văn Quân đi vào phòng thay quần áo. Thiên Nga đuổi theo:

− Văn Quân! Cô săm soi Văn Quân từ đầu đến chân: − Đơn giản quá vậy Văn Quân! Áo dài gấm hồng, tóc búi... 1 cây trâm hay

hoa tươi cũng không có à? Hiểu câu nói của Thiên Nga, Văn Quân cười nhẹ: − Như thế này thôi. Tôi quen đơn giản, không thích rắc rối. Vậy mà cô Thảo khoe với mọi người, áo cưới mua tận bên Pháp lận.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 77

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Sáng nay làm lễ, tôi mặc áo đó rồi. Thiên Nga cười nửa miệng: − Cô Thảo dụng tâm ghê. Bộ áo cưới làm lễ có 2, 3 tiếng đồng hồ vậy mà

phải đặt mua tận bên Pháp. Văn Quân nhìn Thiên Nga. Cô ta hất mặt: − Muốn đánh giá lại đối thủ của mình à? Văn Quân cười nhạt: − Tôi chưa bao giờ xem chị là đối thủ cả. Thiên Nga cũng không vừa: − Giá trị của tôi đâu phải ai cũng nhận thức được. Đúng là lời nói chẳng đánh mà đau. Văn Quân đau ghê gớm. Tuy nhiên cô

vẫn tỉnh như không: − Có lẽ người nhận thức chân giá trị của chị không phải là tôi rồi. Tuy nhiên

giá trị của chị sẽ thay đổi trước và sau hôn nhân của tôi, sẽ không giống nhau. Thiên Nga khoanh hai tay trước ngực, hằn học: − Cô nghĩ như thế à? − Phải. Lạ thật! Sao chị lại hằn học? Lẽ ra chị phải nghĩ tôi là cứu tinh của

chị chứ. − Sao? − Ai quen chị cũng đều biết chị quyến luyến anh Lưu, mà trong mối quan hệ

4 người chúng ta... Văn Quân cố tình không nói hết câu. − Chị biết rõ hơn tôi mà. Thiên Nga quắc mắt: − Cô... Cao Thành bước vào, anh không lạ khi thấy Thiên Nga. Cô lúng túng nói như giải thích: − Em muốn chúc mừng riêng Văn Quân. Cao Thành kín đáo quan sát Văn Quân. Gương mặt đẹp kia đang đóng kín

như bưng, cho nên anh không thể biết điều gì đã xảy ra. Thiên Nga cười, cao giọng: − Văn Quân nhìn hay lắm, rất quý phái tuy rằng đơn giản và có lẽ rất hợp với

bà nội của anh.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 78

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Cao Thành ngỡ ngàng trước câu nói châm biếm của Thiên Nga. Văn Quân thản nhiên bước đến, ôm cánh tay Cao Thành cười:

− Cám ơn chị Nga đã khen. Để được hợp ý nội, tôi còn phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Có phải không, anh Thành?

Thiên Nga mím môi, lập tức cô hiểu ngay ý Văn Quân, cố tình làm như thế để Cao Thành nhận rõ sự khác biệt của cả hai. Cô châm chích, còn Văn Quân cởi mở. Thiên Nga giận dữ bỏ đi.

Mãi gần khuya, tiệc mới tan. Văn Quân về phòng trước, còn Cao Thành phải lo toan bên ngoài.

Mở cửa phòng, không quan tâm đến căn phòng mới của mình, Văn Quân ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn mình trong gương. Đầu óc cô mệt mỏi, không muốn suy nghĩ gì nữa cả, 1 cảm giác buồn và 1 cảm giác đau xót lẫn lộn.

− Em chưa thay quần áo à? Văn Quân giật mình. Anh vào từ lúc nào và đang đứng sau lưng cô. Anh đưa

tay gỡ cây kẹp trên tóc cô. − Để anh giúp em! Như 1 phản xạ có điều kiện, Văn Quân đứng lên lảng tránh. − Em tự làm được. Cô hấp tấp đi lại tủ quần áo rút bừa 1 bộ đồ. Rồi bước ngay vào phòng tắm, đóng cửa lại. Văn Quân tắm thật lâu, cô cứ đứng dưới vòi nước, cho đến lúc lạnh run mới

chịu lấy khăn lau người và mặc quần áo vào. Trở ra, thấy Thành còn ngồi đợi mình, Văn Quân vội vã nói: − Em đói quá, để em xuống nhà tìm cái gì ăn. Anh ăn không, 1 lát em mang

lên cho? Anh khoát tay: − Anh đi lấy cho. Anh xuống bếp bưng lên 1 tô xúp cua. − Khuya rồi, em ăn xúp cho nhẹ bụng. − Dạ. Văn Quân ăn xong thì Thành đi tắm cũng vừa ra. Anh vừa đưa tay ra định

đặt tay lên vai cô, Quân đã bước đi, thành ra bàn tay anh rơi vào khoảng không. Đợi cho cô uống nước xong, anh cất cái ly và nắm 2 vai giữ cho cô đối diện

với anh:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 79

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Có vấn đề gì vậy, Quân? Quân nhìn xuống. − Dạ, đâu có gì. Em phải đi đánh răng. 1 cái đánh răng gần nửa giờ. Và cho dù Quân nấn ná tránh né, cuối cùng cô

vẫn phải đối diện với anh. Thành kiên nhẫn ngồi đợi, anh không tìm cách tiếp cận với cô nữa mà giữ 1

khoảng cách đủ cho Quân cảm thấy an toàn. − Nói ra đi Quân! Quân dè dặt ngồi xuống ghế. − Nói gì hả anh? − Chuyện mà em cần thiết phải nói. Quân bối rối cúi đầu, 2 tay cô vô thức đan vào nhau, mái tóc buông thả che

một nửa gương mặt. Trên gương mặt cô, anh không thấy gì ngoài sống mũi thanh thanh và cái

dáng vẻ ngồi ủ rũ làm cho anh nao lòng. Anh không nói gì thêm. 2 người ngồi như thế thật lâu, cuối cùng anh đứng lên:

− Thôi đi ngủ. Chắc là em mệt lắm rồi. Thành bật ngọn đèn ngủ và tắt cây đèn lớn. Quân kêu lên thất thanh: − Đừng tắt! Thành khựng lại, anh mở cây đèn lớn lại, và đi lại bên cửa sổ mở rộng 2

cánh cửa ra. Gió đêm mát lạnh phả vào phòng. Anh đã nhận thức rõ mình đã làm tổn

thương Văn Quân. Lâu nay anh cứ hành động, cứ làm theo suy nghĩ của mình mà không hề để ý cảm giác của cô.

Đêm hôm nay, nếu như anh buộc cô làm vợ anh, thì không biết anh làm tổn thương cô dến đâu nữa. Anh nói anh yêu cô và sẽ cố gắng mang lại hạnh phúc cho cô, nhưng hành động thì quá vô tình.

Anh nói mà không quay lại: − Lên giường ngủ đi Quân! Anh sẽ không ép em làm bất cứ chuyện gì em

không thích. Sau lưng anh, Văn Quân đã quá mệt mỏi cho nên cô rón rén leo lên giường

và nằm xuống. Hai chân co lại, mặt quay vào vách và đậy cái gối lên. Mắt Quân díp lại trong lúc đầu óc căng ra.

Cao Thành đứng lặng bên khung cửa, đếm thời gian đi qua với điếu thuốc cháy đỏ...

www.phuonghong.com www.taixiu.com 80

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Ngày cuối cùng nghỉ phép cưới, giữa lúc Văn Quân phụ Cao Thành thu xếp hành lý để mai về thành phố làm việc, Trung Hoàng đến thăm.

Văn Quân làm 2 ly nước uống mang lên. Cô định rút lui, thì Trung Hoàng ngăn lại:

− Em ngồi đây đi Quân. Sao, vui vẻ chứ? − Dạ. Văn Quân cười gượng dạ 1 tiếng. Làm sao cô nói được 1 tuần qua, cái người

ta gọi là tuần trăng mật đối với cô hoàn toàn không có. Thành làm việc suốt bên cái máy vi tính, còn Văn Quân ôm khư khư các văn bản pháp luật, các giáo trình học miệt mài. Cô đang mong được về Sài Gòn, ở đó cô không phải sống giả tạo, sẽ sống rất thực. Anh là anh và cô vẫn là cô. Nhình mấy món đồ đang cột gọn lại. Trung Hoàng nhướng mắt:

− Mai về thành phố chưa? Thành gật đầu: − Về. Hay mày ở lại mai cùng đi. Tối 2 đứa ngủ chung. Trung Hoàng phì cười: − Thôi đi! Mày bỏ Văn Quân 1 mình à? Nhìn lại thấy Văn Quân đã đi, Thành buồn hiu: − Mày tin không, tao là tao và cô ấy là cô ấy. Trung Hoàng trợn mắt, trong lúc Thành lắc đầu: − Thật ra thì tao chỉ muốn giúp bác Ký thôi, cho ông ấy đừng phá sản. Kẻ

phá bĩnh ông ấy phá sản từ thua chí thua là cô Thảo của tao. − Mày biết nguyên nhân tại sao không? − Gia đình tao không ưa gia đình Thiên Nga. Mẹ tao từng là người yêu đầu

tiên của ông Ký. Trung Hoàng cắn môi: − Còn 1 điều tao không biết có nên nói với mày hay không? − Sao? − Ba tao nói hôm ấy ông Ký đi gặp ba mày, và không hiểu ông ta nói gì mà

ba mày giận dữ lôi má mày ra xe. Có lẽ 2 người đã cãi nhau rất dữ dội, nên ba mày không tự chủ được. Thế là xe lạc tay lái lao xuống ruộng.

Cao Thành bấu chặt 2 tay vào nhau, 1 sự thật anh vừa biết và cũng làm đau xót cả lòng. Bây giờ anh đã hiểu nguyên nhân, tại sao nội và cô Thảo ghét bỏ Thiên Nga, cương quyết phản đối chuyện anh và Thiên Nga. Người lớn có tội hay không để cho họ phán xét, còn anh và Thiên Nga vô tội.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 81

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Này Thành! − Gì? − Mày nghĩ như thế nào? − Chẳng muốn nghĩ gì cả. Đã cưới Văn Quân rồi, chỉ có 1 con đường để đi.

Tiếc là tao đã làm tổn thương Văn Quân nhiều quá, cho nên khi tao nói yêu Văn Quân, cô ấy không tin tao nữa.

Thành cười buồn: − Trước mặt mọi người thì vui vẻ hạnh phúc lắm, về phòng thì... thân ai nấy

biết. Nhưng bà nội và cô Thảo thương yêu Văn Quân là được rồi. Trung Hoàng ngồi im, anh biết nói câu nào để chia sẻ tâm sự não nề của

Thành đây? Tiễn Trung Hoàng về, Thành đi vào phòng. Không thấy Văn Quân trong

phòng, anh đi vòng ra sau vườn kiếm. − Văn Quân ơi! Cô đang ngồi sụm dưới đất, mặt nhăn nhó. Thành bước lại gần: − Em sao vậy? − Em đạp miểng chai. Máu ra quá trời, em sợ muốn xỉu luôn. Thành nhìn xuống, anh hốt hoảng. Máu chảy đọng vũng dưới chân. Anh vội

vàng bế cô chạy vào nhà, lấy thuốc và bông băng cầm máu lại. − Anh đưa em đi bệnh viện. Vết thương sâu lắm. Đi đứng sao không cẩn

thận vậy? Vết cắt này phải chích ngừa, nếu không sẽ bị phong đòn gánh. 1 lần nữa anh bế cô ra xe. Chưa bao giờ cả hai gần gũi đến như vậy. Văn

Quân nhìn thấy rõ những sợi râu mọc lún phún dưới cằm anh, cô còn nghe cả nhịp đập của trái tim anh.

− Em có đau nhiều lắm không Quân? Quân ứa nước mắt: − Dạ, đau. Buổi tối đó, anh nằm ra xa cô hơn vì ngại đụng vào cái chân đau của cô.

Khoảng cách giữa cô và anh tuy thật gần mà cũng thật xa. Văn Quân nằm nhắm mắt. Nếu như đêm tân hôn hôm ấy cô không tránh né

anh, không hiểu mọi việc sáng ra như thế nào? Hành động của cô đêm ấy đã đẩy anh đi thật xa, dẫu đêm đêm anh vẫn nằm cạnh cô, và cái gối ôm là biên giới ngăn cách cả hai.

− Chào anh! Thiên Nga ngồi xuống chiếc ghế cạnh Thành. Từ hôm anh cưới vợ cho đến

nay, cả hai mới gặp lại nhau. Xem vẻ anh không có gì thay đổi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 82

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Anh đi dự tiệc công ty chiêu đãi sao không rủ bà xã cùng đi?

− Văn Quân bận.

Thiên Nga cười nụ:

− Bận gì thì bận, không nhín chút thời gian đi với anh được sao? Sắp làm luật sư nên là người bận rộn quá rồi.

Thành im lặng búng đầu lọc ra xa. Đốm lửa nhỏ bay ra xa rồi tắt ngấm. Anh không thích kiểu nói của Thiên Nga. Nếu như anh từng hành động làm tổn thương Văn Quân, thì Thiên Nga cũng thế, cư xử của cô quá tầm thường, khiến anh đau lòng và hiểu rằng việc anh yêu Văn Quân hay cưới cô làm vợ là quyết định đúng đắn, dẫu anh và cô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

− Bà nội có khoẻ không anh? Nghe nói tuần nào anh và Văn Quân cũng về thăm?

− Nội khoẻ.

− Anh hạnh phúc chứ?

− Ừ.

− Vậy xin chúc mừng anh!

− Còn em dạo này ra sao?

− Anh muốn hỏi em về công việc hay tình yêu?

Thành mỉm cười:

− Cả hai.

− Cũng tốt.

Câu trả lời chung chung. Thiên Nga vụt nói nhanh:

− Anh có thể cho em 1 cái hẹn không?

Cao Thành lặng im. Thật sự anh muốn từ chối.

Thiên Nga ngầm quan sát Thành. Cô nhún vai rồi cong ngón tay tinh nghịch búng vào vành tai anh, 1 cử chỉ thân mật ngày xưa cô hay hành động và đùa với anh.

Thành giật mình, trong lúc cô phá lên cười vui vẻ:

− Nếu như công việc của anh dạo này nhiều quá thì thôi vậy.

Cử chỉ quen thuộc chợt làm tim Thành nhói lên. Ngày xưa cô luôn thích trêu chọc anh bằng cách búng vành tai anh, những cử chỉ dỗi hờn nũng nịu.

Thiên Nga bưng ly nước của Thành lên uống, giọng cô trở nên bùi ngùi:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 83

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Không ngờ mẹ anh ngày xưa lại là người yêu của ba em. Em mới biết tối đêm qua đó. Ba em nói nếu ba anh không dùng tiền cướp đoạt mẹ anh, thì mẹ anh là vợ của ba. Bà đã thuộc về ba em khi về với ba anh.

Thành cắn mạnh môi. Anh hiểu ông Ký đã nói câu gì để cho cha mình phải điên lên và lao xe xuống ruộng, chiếc xe bốc cháy, họ đã chết thật thảm khốc.

Thiên Nga đứng lên: − Em đi nhé! Thành đưa tay ra ngăn lại. − Khoan đã Nga! − Anh muốn nói gì? Thành nói mà không nhìn lên. − Khi nào em rảnh? Thiên nga hiểu ngay, cô cười duyên dáng: − Ngày mai, 10 giờ sáng. − Ở đâu? − Ở công ty của anh, được không? − Được. − Chào anh! Mai gặp lại! Thành ngồi tư lự. Anh muốn qua Thiên Nga để hiểu nhiều hơn, nhưng liệu

sự thật sẽ như thế nào đây? Thiên Nga đi nhanh vào nhà, cô nhớ đến cái hẹn với Thành, nên vui ra mặt. Hát líu lo, Thiên Nga gọi chị Tư: − Hôm nay tôi không ăn cơm nhà, nhờ chị nói giùm với mẹ tôi. − Dạ. À, cô Thiên Nga! Lúc nãy có điện thoại của chú Thành. − Anh ấy hẹn tôi đó. − Dạ, chú Thành bảo là xin lỗi, hôm nay không gặp cô được. Thiên nga mím môi giận dữ. Cô chưa bao giờ nghĩ có tình huống này. Bực

bội, cô vò mạnh cái khăn trong tay. Chẳng sao trước giờ toàn anh đợi cô, anh đang thử cô đó mà.

Lên phòng mình, Thiên Nga giận dỗi bấm điện thoại. − Alô. Làm ơn cho tôi gặp kỹ sư Thành. Một giọng nam trả lời Thiên Nga: − Hôm nay anh Thành về Long An rồi ạ. Bà nội anh bị ngã phải vào bệnh

viện.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 84

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Thiên Nga gác ống nghe, cô quyết định về Long An và đứng ngoài con đường lộ chính dẫn vào nhà Thành để đón anh.

Cuối cùng Thiên Nga cũng gặp. Cô vẫy tay ra hiệu cho anh dừng xe lại. Thành bất ngờ và thắng xe lại:

− Em đứng đây đợi anh à? Thiên Nga đặt giỏ trái cây vào xe Thành: − Cho em gởi quà cho bà nội. Em rất muốn vào thăm nội, nhưng ngại quá.

Nội sao rồi hả anh? − Nội bị ngã chấn thương ở phần mềm nên không sao. Bác sĩ cho thuốc

uống, anh đưa nội về lúc nãy. Cám ơn em đã hỏi thăm. Em đợi anh có lâu lắm không?

Thành mở cửa xe cho Thiên Nga ngồi vào: − Em ngồi vào xe đi, anh đưa đi. Hôm qua anh hẹn em, mà nội như vậy, xin

lỗi nghe. − Có gì đâu. Nhưng mà em đói quá, anh đưa em ra chợ kiếm cái gì ăn đi. Thành gật đầu cho xe lùi lại, để trở đầu xe chạy ra chợ. Anh đưa cô vào 1

nhà hàng ăn nằm cạnh bờ sông, lúc yêu nhau 2 người thường hay ghé. Anh gọi nước uống trước, rồi đưa thực đơn cho cô: − Em ăn gì chọn đi. Thiên Nga vờ cảm động: − Anh còn nhớ hồi đó mình hay ghé đây không? Cùng ăn và ngắm mặt trời

lặn, khi thì ngắm trăng, khi thì ngắm mưa. Thành gật nhẹ. Gió từ bờ sông thổi lên, ngọn gió trong lành. Nhạc vang lên

ngọt ngào tình tứ như của 1 thưở còn với nhau. "Anh có nghe hoa rơi Hoa ơi! Sao chẳng nói Anh ơi! Sao lặng thinh Đốt lòng em câu hỏi Yêu em nhiều không anh?" Đan 2 tay vào nhau, Thiên Nga nhìn ra bờ sông. Mặt nước sông gợn sóng lăn

tăn. Nhìn Thành, cô hát, bài hát mà Thành rất thích cô hát: "Bài hát nào "sợi thương sợi nhớ" Còn thơ anh "giọt nhớ giọt thương" 1 hôm anh biến thành quyển vở

www.phuonghong.com www.taixiu.com 85

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Tình nguyện yêu giọt mực đang buồn..." Thành mím môi để ghìm người. Anh muốn ngăn Thiên Nga đừng hát nữa,

song anh hiểu mình cư xử như thế là kém tế nhị, nên lặng im. Những hồi ức vốn chưa từng ngủ yên, nay lại được dịp giày vò anh quay quắt.

Như đoán biết, bàn tay Thiên Nga chạm vào tay anh và để yên trên tay anh. − Em biết anh luôn tốt với em. Vậy anh có thể cho em lạm dụng lòng tốt của

anh thêm lần nữa? − Có chuyện gì xảy ra vậy? − Anh có hứa giúp em không? Thiên Nga vừa hỏi vừa ngả đầu lên vai Thành. Anh đẩy cô ra nghiêm mặt: − Nếu nằm trong khả năng anh sẽ giúp. − Em... muốn hỏi mượn anh 1 số tiền. Em hiểu hỏi như vậy là làm khó cho

anh, vì số nợ trước ba em vẫn chưa trả. Nhưng nếu không có số tiền này, ba em sẽ rất khốn đốn.

Thức ăn được mang ra, Thành lau đũa muỗng cho anh và cả Thiên Nga. − Em nói đói mà, ăn đi. Thiên Nga nóng nảy: − Em muốn nghe câu trả lời của anh. Chuyện tình cảm của chúng ta đổ vỡ là

lỗi của em. Ba em có hơi xấu miệng... − Anh muốn gặp ba em, khi ấy anh sẽ trả lời. − Em sẽ nói với ba. Ngày mai anh sẽ về Sài Gòn chưa? − Chiều mai 6 giờ, được không? − Dạ được. Nét mặt anh nghiêm quá nên Thiên Nga đành phải chăm chú ăn. Điện thoại reo, Thành buông đũa lấy điện thoại nghe. − Alô. Quân hả? Ừ, anh đang ăn cơm khách. Không cần chờ cơm anh, em và

cô Thảo cứ ăn trước... Thiên Nga cười nhạt, ghé miệng gần máy: − Chào Văn Quân! Mạnh giỏi hả? Anh Thành và tôi đang ăn với nhau ở... Thành đưa tay đậy máy, anh nói to với Quân: − Lát nữa anh về! Rồi anh tắt máy. Thiên Nga mỉm cười: − Anh sợ Thiên Nga à?

www.phuonghong.com www.taixiu.com 86

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Không. Cô ấy chẳng bao giờ tìm cách kiểm soát anh. Khi nào có chuyện cần nói cô ấy chỉ nhắn tin.

Thành ăn không biết ngon nữa, tuy nhiên anh vẫn cố ăn. Anh đưa cô về đến nhà cô.

− Em vào nhé!

Thiên Nga nói với theo:

− 6 giờ chiều mai, phải không anh?

Thành gật đầu rồi cho xe chạy thẳng, anh không biết Văn Quân đang bị sốc, cô gác máy đứng im như pho tượng gỗ. Nào cô có muốn gọi điện thoại cho anh, tại cô Thảo thôi. Họ đang bên nhau. Khoảng cách giữa cô và anh càng xa nhau hơn.

Thành gõ nhẹ tay vào cánh cửa. Anh nghe tiếng bà nội và Văn Quân vui vẻ trò chuyện với nhau.

− Vào đi!

Thành bước vào, anh vui vẻ chào bà nội:

− Có còn đau không nội?

− Nội hết trơn rồi. Có Văn Quân trò chuyện, nội vui lắm. Con bé này có đầu óc tiếu lâm, nó kể chuyện làm nội đau cả ruột.

Thành đưa mắt nhìn Văn Quân, nhưng cô tránh cái nhìn của anh.

− Anh ăn cơm không, em đi dọn cơm cho?

− Anh ăn rồi.

Thành ngồi xuống cạnh bà nội. Bà âu yếm vuốt tóc anh.

− Quân được lắm, con chớ làm buồn lòng vợ con. Nội mà biết xảy ra chuyện gì nữa, nội đánh đòn con đó.

− Không có đâu nội. Con và Thiên Nga là bạn bè thôi. Nhưng mà nội này? Nội có khuyên cô Thảo giùm con không?

− Sao, con muốn nói vụ cô Út con và ông Ký, ba của Thiên Nga à? Con nên biết kinh doanh là phải có cạnh tranh, kiểu làm ăn gian dối không bao giờ tồn tại vì bị mất uy tín. Tốt nhất, ông ta nộp đơn xin toà án tuyên bố phá sản, thanh lý tài sản hơn là đi lừa gạt hết người này đến người khác.

Thành nghẹn lại, anh còn nói gì nữa. Đó là sự thật. Mãi suy nghĩ, Thành không hay Văn Quân len lén rút lui. Nỗi buồn trong cô sâu sắc đến tận cùng. Trong trái tim anh chỉ có Thiên Nga và Thiên Nga.

Ôm đầu Thành, bà Sáu nghẹn ngào:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 87

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Nội không muốn nhắc chuyện cũ đau lòng. Trong quyển nhật ký để lại của mẹ con mà cô út Thảo giữ, Ký không phải là người tốt. Ông ta đã hẹn mẹ con ra chỗ vắng và cưỡng bức mẹ của con, sau đó còn chụp ảnh. Bây giờ con hiểu tại sao nội quyết định phản đối chuyện con yêu Thiên Nga, dù con bé vô tội. Nhưng bây giờ, nó là công cụ để kiếm tiền cho ba nó. Có người cha nào lại đi bán rẻ con cái mình. Loại người đó tốt nhất con đừng dây vào. Hãy lo vun vén hạnh phúc của con và Văn Quân, cho nội 1 đứa cháu trai là con trả hiếu cho nội đó.

Thành cắn mạnh môi. Anh không biết ngày mai mình nên có thái độ nào khi gặp ông Ký nữa?

Thành về phòng. Quân không có ở đó, cô ở bên phòng cô Thảo. Cô tránh mặt anh rồi cuối cùng cũng về phòng. Đèn tắt, chỉ còn ngọn đèn ngủ. Thành nằm im như ngủ. Văn Quân đi thật nhẹ rón rén như con mèo, cô nằm xuống chiếc ghế dài.

Thành mở mắt ra:

− Em lên giường ngủ đi!

− Dạ thôi, em nằm ở đây được rồi.

Thành thở dài, Văn Quân luôn phân rõ ranh giới giữa cô và anh, thì còn nói gì nữa. Còn giải thích hay biện minh, anh không biết mình phải nói làm sao, khi mà anh còn mối quan hệ với Thiên nga, dù thật lòng anh đang muốn xem Thiên Nga như 1 người bạn.

Còn Văn Quân, cô đang để cho những giọt nước mắt tủi hờn thầm lặng rơi.

Đêm sao quá dài.

Tiếng cô thư ký vang lên trong máy bộ đàm.

− Anh Thành! Có ông Ký muốn gặp anh.

− Mời ông ấy vào!

Thành còn chưa chuẩn bị, cánh cửa bị đẩy mạnh vào, ông Ký ùa vào như cơn lốc.

Cao Thành đứng dậy đóng kín cửa, anh kéo ghế mời ông:

− Mời bác ngồi!

− Sao Thành? Có giúp bác được không?

Thành khoanh 2 tay trước ngực, giọng anh cố thật ôn hòa:

− Nội cháu nói, tốt nhất bác nên xin tòa án tuyên bố phá sản và thanh lý tất cả. Như thế, bác sẽ còn lại 1 ít.

Thành chưa dứt lời, ông Ký gầm lên như con hổ bị thương:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 88

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Có nghĩa là cháu không cho bác mượn nữa chứ gì? Gia đình cháu khốn nạn lắm! Chính cô cháu dồn bác vào con đường cùng rồi khuyên tuyên bố phá sản, không bao giờ.

Mắt ông vằn lên tia lửa giận dữ: − Đã như vậy cậu còn với con gái tôi. Những tấm hình chụp như thế này, cậu

nói sao với tôi đây? Ông ta ném mạnh xấp hình lên bàn. Thành cau mày cầm lấy. Những tấm ảnh

ghi lại hình ảnh anh và Thiên Nga trong buổi chiều ngày hôm qua. Thành cười nhạt: − Ra thế nữa! Ông thật đê tiện như những gì mẹ tôi đã ghi trong nhật ký. − Sao? − Ông đã làm những gì trong quá khứ, chắc là ông biết rõ hơn ai hết. Thiên

Nga thật bạc phước khi có người cha như ông. Ông Ký rít lên: − Tao sẽ nói cho mọi người biết mày đã cưới vợ còn tán tỉnh hò hẹn với con

gái tao. Hà hà... Văn Quân sẽ bỏ mày. Bà nội mày sẽ tức đến nhồi máu cơ tim mà chết.

Thành mím môi. Trước mặt anh là 1 con người không biết dùng từ nào để gọi ông ta. Tiếc là có 1 thời gian, anh đã cư xử tốt đẹp với ông ta vì thương yêu Thiên Nga. Còn ông Ký, ông biết rằng hy vọng Thành cho mượn tiền tan vỡ. Trước mặt nợ trùng trùng, nợ cũ nợ mới, tiền lãi mẹ lãi con cộng thành vốn... cái vòng thòng lọng cố thít chặt ông lại. Ông cố vớt vát cú cuối cùng:

− Nếu như cậu muốn tôi im lặng, hãy mau lập tức ký séc đi. 100 triệu. Mắt Thành lạnh như băng. Anh lạnh lùng: − Thiên Nga là con gái ông hay là công cụ cho ông xử dụng? − Cậu muốn hỏi như thế nào tùy. Nào, ký đi. − Gượm đã! Tôi muốn mời ông 1 ly nước. − Tôi không khát. Hãy nói đi, cậu có đồng ý không? Ông Ký xua tay, nhưng cánh cửa đã mở, cô thư ký bước vào với khay nước. Mắt ông Ký mở to trừng trừng làm cho cô thư ký không dám bước thêm

bước nữa. Thành đỡ cái khay và ra hiệu cho cô thư ký ra ngoài. Anh bưng ly cocktail

đặt lên bàn trước mặt ông ta. − Những ngày nóng như thế này, uống 1 ly cocktail này vào là tuyệt vời. Ông sửng sốt bật dậy. Thành vừa lặp lại hành động hơn 10 năm về trước của

ông khi mời Ngọc Mai - mẹ của Thành uống nước.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 89

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Ông dùng thử đi! Tôi có dặn pha thêm chút rượu vang, sẽ tăng hương vị đậm đà của trái cây.

Mắt ông Kỳ trừng trừng, màu đỏ của sirô trong ly cocktail làm ông liên tưởng đến mẹ Cao Thành.

− Ông Ký! Ông có sao không? Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào phòng, ông bắt gặp Thành đứng bên cửa

sổ và nhìn ông chăm chú. Ông lau mồ hôi trên trán, rồi bật dậy lao ra cửa. Thành thọc sâu 2 tay vào túi quần. Thái độ hoảng loạn của ông ta cho anh

biết những gì mẹ viết trong nhật ký là sự thật. Một sự thật làm đau buốt lòng Thành. Lâu nay anh đã kính trọng và đặt niềm tin vào 1 kẻ đê hèn, còn hết lòng giúp đỡ cho ông ta.

Niềm tin trong anh vỡ nát. Tình cảm anh dành cho Thiên Nga, bây giờ chỉ còn là thương hại. Chỉ còn Văn Quân trong trái tim anh, làm sao kéo cô lại gần anh, khi mỗi lúc những gì đưa đến, cứ đẩy cô đi xa anh, đi xa mãi.

Thành vừa bước vào phòng khách, Văn Quân vội đứng lên đi vào trong. Thành cau mày. Trên bàn là bì thư dày. Chỉ cần nhìn bì thư là anh biết ngay nó có cái gì: những bức ảnh chụp anh và Thiên Nga trong quán ăn vào chiều trước. Ông Ký đã thực hiện việc làm theo lời nói của ông, cho Văn Quân biết. Nhưng còn bà nội? Anh chưa lường trước sóng gió nào sẽ xảy ra.

Nhưng vừa lên đến nửa cầu thang, Văn Quân dừng lại, giọng vẫn ôn hoà: − Anh lên phòng tắm rửa thay đồ rồi xuống ăn cơm. Tối nay mẹ đi chùa tụng

kinh Vu Lan nên sẽ dọn cơm ăn sớm hơn. Thành lúng túng: − Ờ... nhưng anh chưa đói lắm. − Vậy lát anh ăn sau. Cô đi luôn lên. Thành vội đuổi theo. − Quân! Anh sẽ dùng cơm chung với em. Tối nay anh muốn nói chuyện với

em. Văn Quân đọc ngay những diễn biến trong đầu anh, và điều đó đang cào cấu

trái tim cô đau đớn. Giá cô hiểu anh ít đi 1 chút, cô sẽ không thấy đau nhiều đến như thế. Cô lẳng lặng bước nhanh lên những bậc thang lầu. Sau lưng cô, anh không vượt lên, mà đi chầm chậm.

Buổi cơm chiều không nặng nề lắm. Văn Quân vẫn bình thản nhẹ nhàng, cô nói chuyện vui vẻ với mẹ và gắp thức ăn cho Thành:

− Có mặn quá không anh? Thành cười gượng. Anh biết Văn Quân không muốn mẹ của cô biết chuyện

giữa anh và cô "cơm không lành, canh không ngọt". Đã 3 tháng từ lúc cưới nhau rồi còn gì, anh vẫn là anh và cô vẫn là cô.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 90

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

"Em là em, anh vẫn cứ là anh

Có thể nào qua Vạn Lý Trường Thành

Cả hai vũ trụ chứa đầy bí mật

Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em

Ta chưa thấu nữa là ai thấu rõ."

Càng nhớ lời thơ, Thành càng cay đắng xót xa. Làm sao để lấp đầy cái khoảng trống đó đây?

Nhìn qua cách Quân săn sóc mẹ mình, ánh mắt yêu thương của cô với mẹ, giúp Thành hiểu dù có đau khổ đến tận cùng, cô vẫn vui vẻ như con chim sâu để mẹ đừng đau lòng. Nét mặt cô toát lên vẻ dịu dàng thơ ngây khi ở bên cạnh mẹ, còn bên anh luôn lạnh lùng xa vắng. Làm sao để được gần em hả Quân? Làm sao để xoá tan khoảng cách của chúng mình? Để những cánh tay quấn riết đôi vai, và tình yêu dâng lên sóng mắt, để đôi hàm răng ngọc và những đôi môi gắn chặt, để được nồng nàn nói lên 2 chữ anh yêu em.

− Bữa nay con ăn yếu vậy Thành. Ăn cơm sớm không quen à?

Tiếng của bà Nguyên Hương hỏi Thành, làm anh giật mình:

− Dạ, đâu có. Quân nấu ăn ngon lắm, tại con thấy bao tử hơi đau.

− Vậy ăn xong đi uống thuốc. Hay là thôi đi đừng ăn nữa, 1 lát Văn Quân nấu cho Thành miếng cháo nghe con.

Thành lắc đầu:

− Dạ thôi, 1 lát nữa con uống sữa cũng được. À! Mẹ đi chùa, hay là để con chở mẹ đi.

Bà Hương vui vẻ.

− Thôi, mẹ đi với mấy bà bạn. Con đi làm mệt không khoẻ trong người thì ở nhà nghỉ đi.

Văn Quân buông đũa đi lại bàn rót 2 ly nước, 1 cho Thành và 1 cho mẹ. Thái độ của cô tự nhiên như không có gì, nhưng chưa khi nào cô chịu nhìn anh, dầu 1 lần.

Đợi cho bà Hương đi, Thành đóng cửa lại, đi lại ghế ngồi đối diện với Quân. Cô tắt tivi và bây giờ mới chịu nhìn Thành:

− Anh nói đi!

− Những tấm ảnh mà em xem lúc chiều đó, chụp ở Long An hôm nội bị ngã đi bệnh viện... Thiên Nga tìm anh, cô ấy nhờ anh giúp đỡ tiền cho ba cô ấy. Anh muốn nói rõ với em như vậy.

− Em không nghĩ đây là câu giải thích của anh.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 91

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Lời nói gai góc của cô làm Thành sửng sờ mấy giây:

− Em không tin anh?

Quân trả lời bằng giọng lạnh nhạt:

− Xưa nay, em chưa thật sự tin anh bao giờ cả.

1 lần nữa, Quân thành công trong việc tước bỏ mọi phản ứng của Thành. Anh ngỡ ngàng lặp lại:

− Chưa tin bao giờ?

Quân gật đầu:

− Phải! Đúng hơn em không thích bị coi là 1 con ngốc.

Cao Thành từ từ đứng dậy:

− Tin tưởng anh là 1 việc làm ngốc nghếch lắm sao?

Giọng Quân đanh lại:

− Có thể nói là như vậy.

1 bên mày Thành nhíu lại. Những lời của cô giống như 1 cái tát vào mặt anh.

− Nghĩa là sao? Em tiếc vì đã kết hôn với anh à?

Văn Quân lắc đầu, cô lấy tay chống lên trán cốt che đôi mắt bắt đầu ướt.

− Không phải. Chỉ vì em không muốn bị sa lầy quá nhiều.

− Em dùng từ hơi quá rồi đó Quân.

− Xưa nay em quen nói thẳng, còn anh dường như thích làm tổn thương em.

Thành bực mình:

− Anh lặp lại. Chỉ là gặp mặt uống nước, cô ấy nhờ anh giúp đỡ ba cô ấy. Em đừng giống bọn người kia, thổi phồng sự thật. Anh luôn luôn muốn giữa 2 chúng ta vui vẻ.

Văn Quân châm biếm:

− Thật ư? Làm sao có thể được khi mà tâm trạng của anh... người ta nói nôm na là... ngoại tình tư tưởng đó.

Thành sững người chụp 2 vai Quân bóp mạnh, buộc cô đối diện với anh:

− Có phải em gọi đây là cái quyền ghen tuông anh trao cho em, sau khi chúng ta kết hôn hay không?

Quân im lặng cúi gập đầu. Thành lắc mạnh vai cô:

− Trả lời đi chứ! Anh nắm cằm cô bắt ngẩng lên và nhìn vào đôi mắt ướt nước của cô

www.phuonghong.com www.taixiu.com 92

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

− Em nên biết, đàn ông không thích phụ nữ lý sự, hay nói "xóc" vào đầu họ đâu. Em đòi cái quyền ghen tuông, vậy anh hỏi em, nếu bây giờ anh đòi hôn em và đòi cái quyền làm vợ của em, em trả lời với anh như thế nào đây?

Văn Quân đỏ mặt, nhưng rồi cái tôi của cô mạnh mẽ vùng lên. Cô gạt tay anh ra chanh chua:

− Phải, tôi ghen, tôi đã giận dữ đấy. Tôi thật ngu ngốc đã đánh mất tự do của mình. Phải, tôi còn có cả trăm ngàn thói xấu mà anh không ưa.

Quân định nói nữa, nhưng cô im bặt. Cô cay đắng trách móc làm gì, lòng kiêu hãnh không cho cô bày tỏ nỗi đau của 1 người vợ đã kết hôn, nhưng không được tình yêu của chồng. Câu nói của cô làm cho Thành lịm người, mắt anh quắc lên nhìn Quân dữ dội. Quân trân người chịu đựng cái nhìn của anh. Đột ngột anh buông cô ra, quay ngoắt bỏ đi lại cái ghế dài ngồi xuống.

− Em thật quá đáng. Không có 1 chút lòng tin nào ở anh. Vậy mà nói yêu thương... Em đã làm cho anh thất vọng.

Quân bàng hoàng đau đớn, đầu cô cúi sâu hơn.

Dường nhu nhận ra mình cũng quá, Thành dịu giọng:

− Anh xin lỗi. Anh biết cuộc hôn nhân này với em cũng không công bằng. Ngay từ đầu anh không hề giấu diếm hay lừa dối em, cho nên anh cứ nghĩ em hiểu và thông cảm với anh. Anh không nghĩ...

Thành ngắc ngứ bỏ lửng câu nói. Văn Quân cũng lặng im.

Thành mệt mỏi:

− Anh và Thiên Nga chưa bao giờ vượt qua giới hạn cho phép. Thiên Nga không phải loại người như em nghĩ đâu, dù cô ấy có người cha không ra gì.

Quân cố nuốt nỗi buồn vào lòng. Cô có nói gì đi nữa cũng vô ích, mãi mãi anh không bao giờ hiểu cô. Trái tim của cô cũng giống như bao nhiêu người phụ nữ khác: yêu thương, ích kỷ, hờn ghen và cũng biết đau cuồng loạn khi bị tổn thương.

Tại sao anh bắt trái tim cô chỉ biết yêu thương, khoan dung và tha thứ?

Quân nằm chuồi xuống mặt nệm và quay mặt vào vách, lấy gối đậy mặt lại, đó là dấu hiệu kết thúc câu chuyện.

Thành lại nhẹ nhàng:

− Thôi, em ngủ đi! Quân lặng im. Thành rất yêu cử chỉ trẻ con này. Đôi lúc anh rất muốn nói

với cô ý nghĩ này của anh, nhưng có bao giờ anh và cô cởi mở thân mật được với nhau đâu.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 93

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Tối nay, anh muốn giải thích cặn kẽ để xoá tan khoảng trống từ lâu hình thành, xem ra lại thất bại nữa rồi. Quân tinh tế nhưng lại không tế nhị để hiểu thấy điểu của trái tim anh: tình yêu anh dành cho cô.

Văn Quân yêu anh. Điều đó 1 lần anh đã buộc được cô thú nhận. Nhưng lời nói cùng hành động của cô trong đêm tân hôn đã đóng tất cả các cửa ngõ cho anh đến với cô.

Người ta có thể yêu 2 lần trong cuộc đời không? Hay yêu 2 người trong cùng 1 lúc? Và anh là hạng người này ư?

Tắt cây đèn lớn và mở đèn ngủ. Thành ngồi lặng im trong bóng tối. Văn Quân nằm im quá, cho nên anh không thể biết cô thức hay ngủ.

Mới sáng sớm, Trung Hoàng đã khệ nệ ôm 1 đống hồ sơ đi tìm Thành. Anh ngạc nhiên:

− Gì vậy? Trung Hoàng thở khì đặt chồng hồ sơ lên bàn và kéo ghế ngồi xuống: − Đây là toàn bộ chứng từ ông Ký trốn thuế nhà nước trong 5 năm qua. − Số thuế tổng cộng là bao nhiêu? − 5 tỉ rưỡi. − Còn việc ông ấy đầu tư xây dựng trái phép ở quận 12? − Đi được nửa chặng đường. − Được rồi. Tất cả việc còn lại giao cho cơ quan chức năng điều tra. − Mày dừng lại? − Sao? − Mày biết việc điều tra và thu nhận chứng cứ phạm tội của ông Ký ngốn

của mày bao nhiêu tiền không? − Chắc là... 2 tỉ. − Sai! Là 4 tỉ rưỡi. Cao Thành vuốt mũi: − Vậy à? Chắc là lại phải bán nhà trả nợ rồi. − Rồi nói với nội mày và cô Thảo như thế nào? − Tao có cách. Trung Hoàng cằn nhằn: − Từ đầu tao đã nói mình chỉ cần đánh động cho cơ quan nhà nước, tự họ sẽ

có cách giải quyết, nhưng mày không nghe. Bán căn nhà thứ nhất rút sạch tiền trong tài khoản, rồi bán căn nhà thứ hai nữa.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 94

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Trung Hoàng nhún vai: − Mày chỉ còn căn nhà hiện đang ở cùng Văn Quân mà thôi. − Bỏ đi, tụi mình đi uống rượu đi? − À! Hay gọi Văn Quân đi cho vui. Dạo này sao tao chẳng gặp đâu cả vậy? − À! Cô ấy đi giao dịch, tư vấn chăm sóc cho khách hàng. Thành cố giấu tâm sự mình. Từ buổi tối ấy, tâm trạng anh không vui, đầy

trống trải. Giữa anh và Quân khoảng cách lại còn xa hơn. Anh hoàn toàn bó tay rồi.

"Anh Thành! Đến ngay bệnh viện Chợ Rẫy. Nội nhập viện ở đó". Dòng nhắn tin của Quân trên máy, Thành hấp tấp đứng lên đi nhanh ra cửa. Thành đến bệnh viện thì cũng vừa lúc bà nội được đưa ra ngoài. Anh vội

chen vào. − Bác sĩ! Bà nội tôi như thế nào? − À... Vị bác sĩ gật đầu: − Đã qua nguy hiểm, nhưng sức khoẻ kém, cần phải nằm phòng săn sóc đặt

biệt. Vài ngày nữa người thân mới được gặp trực tiếp. Mọi người đi theo băng ca chuyển bà xuống phòng đặc biệt. Cánh cửa đóng

lại. Qua vuông cửa kính, Thành chỉ nhìn thấy được bà nội của mình. Thành nắm tay cô Thảo băn khoăn: − Sáng hôm qua con về thấy nội khoẻ lắm mà cô. Sáng nay nữa, lúc sáng

sớm con gọi điện thoại, nội vẫn khoẻ. Hình như có nhiều đôi mặt trách móc dành cho Thành. Cô Thảo lạnh lùng

hất tay Thành ra. − Cái đó con nên tự hỏi mình. − Con... Tân chen vào: − Anh còn giả bộ nữa. Nhờ anh tốt bụng quá cho mấy người kia tiền, nên nội

vui quá phải nhập viện. Cao Thành hiểu ngay sự việc, anh nhăn trán: − Như vậy ai đã nói cho nội biết chuyện hả? Cô nói phải không? Cô thật quá

đáng! Nhân danh ba mẹ con, cô buộc con cưới Văn Quân, rồi việc gì cũng nói với nội.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 95

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Thành nói lớn quá, không khéo giữa cô Thảo và Thành lại có xích mích to. Văn Quân nắm tay Thành kéo lại, cô nói nhỏ xíu:

− Là em. Thành khựng lại đúng 1 giây, rồi vung tay. Bốp! Cái tát hoàn toàn bất ngờ

vào gương mặt Văn Quân trong cơn giận dữ. Văn Quân lảo đảo chụp tay vào vách tường, 1 dòng máu nhỏ ứa ra mép. Cô Thảo giận dữ xô mạnh Thành.

− Mày điên rồi hả Thành? Thành nghiến răng: − Sự hẹp hòi ghen tuông ích kỷ của cô suýt hại nội tôi, cô biết chưa. Anh nhìn cô khinh bỉ: − Tôi từng nghĩ về cô với những tình cảm tốt đẹp, nhưng càng ngày cô chỉ

khiến tôi thất vọng. Cô Thảo cắn nhẹ môi, không ngờ là Quân nhận phần lỗi về mình. Cô mới

chính là người đưa ảnh và việc Thành bán cả 2 căn nhà ở Sài Gòn cho mẹ mình nghe, hy vọng kéo Thành dừng lại và vun đắp hạnh phúc cho Văn Quân, nhưng xem ra không được rồi.

Còn Thành, nói xong những lời khinh bỉ, bèn bỏ đi. Cô Thảo ái ngại: − Xin lỗi con nghe Quân. Văn Quân lau máu trên khoé miệng: − Dạ, không sao đâu cô. Cái tát không làm cho Văn Quân đau bằng ánh mắt anh nhìn cô khinh bỉ.

Trong mắt anh, cô là kẻ tầm thường, nhỏ mọn, để cho lòng ghen tuông mù quáng lý trí.

Văn Quân khép mắt, đầu cô tựa vào vách tường gạch men lạnh. Chính cô đẩy mình vào cái vòng thòng lọng, bây giờ muốn thoát ra mà không được. Lần đầu tiên Văn Quân nghĩ đến 2 chữ "ly hôn" sau 6 tháng kết hôn. Vì sinh mạng của bà nội Cao Thành, cô chịu ép mình và để mình mãi sa lầy trong nỗi đau. Làm sao để cất đi cái gánh phiền muộn trên vai.

"Cùng giường mà khác mộng sao anh? Tình ta đau đớn hơn đem tử hình Trăm năm mơn trớn dục tình Bằng sao được bóng in hình trong tim Em vẫn yêu anh như thưở ban đầu Thế mà tại sao mình vẫn xa nhau?"

www.phuonghong.com www.taixiu.com 96

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Trung Hoàng nhấp nhỏm trên ghế. Không biết có chuyện gì mà Thành nhắn anh đến gấp.

Thành trở ra, anh cầm tập hồ sơ: − Mày đưa cho Thiên Nga cái này giùm. Nhớ nói là của mày, đừng nói của

tao. Trung Hoàng ngạc nhiên: − Cái gì đây, tao mở xem được không? − Cứ tự nhiên! − Hồ sơ xin việc? Thành gật đầu: − Tài liệu đã chuẩn bị sẵn, dặn cô ấy đi phỏng vấn đi. Tao có gửi gắm rồi,

chắc chắn là được trúng tuyển, nhưng vẫn tiến hành theo thủ tục. − Lương khá và có tương lai lắm phải không? Không nhận ra câu hỏi châm biếm của Trung Hoàng, Thành gật đầu thêm cái

nữa. Trung Hoàng khó chịu gay gắt: − Chuyện gấp mà mày nhắn tao đến là chuyện này? − Ừ. − Mày lại muốn gia đình mày um sùm lên nữa hả? − Thì như vậy tao mới nhờ mày. Ông Ký bây giờ đã bị bắt, bà Ngọc Lan

nằm viện vì nhồi cơ tim, tao sợ Thiên Nga quẫn trí đi vào con đường cùng. Trung Hoàng cau có: − Mày đang chuộc tội với Thiên Nga đó hả? − Ừ. Ông Ký có tội, nhưng Thiên Nga vô tội. Cô ấy quen sống an nhàn sung

sướng tao sợ cô ấy sa xuống vũng bùn. − Vậy... Văn Quân có tội? − Đừng nhắc đến Văn Quân. − Mày cư xử như vậy không công bằng với Văn Quân. Cao Thành bực bội: − Văn Quân ghen tuông ích kỷ nhỏ mọn, suýt hại chết bà nội tao. Con người

ấy... mặc kệ cô ta. Tao muốn làm theo suy nghĩ của tao thôi. Mày có đi giùm tao không thì nói đi?

− Mày nhờ đương nhiên là tao giúp, nhưng thật lòng tao không muốn bị dây vào tình huống này. Văn Quân...

www.phuonghong.com www.taixiu.com 97

Tác Giả: Đường Châu ĐỢI ANH ĐẾN ĐÔNG TÀN

Không nhẫn nại nữa, Thành gắt: − Tao đã nói mày đừng nhắc Văn Quân. Trung Hoàng đứng dậy lầm lì: − Tao về! Đi lại kéo cánh cửa, Trung Hoàng bực dọc: − Mày cư xử như thế này, tao e mày hối hận không kịp đó. Thành nhắm mắt lại như không để tâm đến lời nói của Trung Hoàng. Không.

Anh hành động đúng. Và nếu cần cũng nên cho Văn Quân biết. Anh đã lừa dối cô đó. Cô cứ không tin anh đi.

Văn Quân đi lang thang, đi đến mỏi nhừ cả 2 chân. Cô vẫn chưa có ý định đi về nhà. Ở đó có Cao Thành, cô không muốn phải thở bầu không khí nặng nề u ám.

Mẹ đi hành hương cùng những ngưòi bạn vong niên của bà ở Châu Đốc, cả tuần nữa mới về. Lúc này, Văn Quân thấy mình như trút gánh nặng, cô được sống thật, không phải sống gì.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 98