Sai Phi Dụ Tình - Sachvui.Com · Trong tim hắn còn có hình bóng của một nữ nhân...

1405

Transcript of Sai Phi Dụ Tình - Sachvui.Com · Trong tim hắn còn có hình bóng của một nữ nhân...

  • SAI PHI DỤ TÌNH

    Nguyệt Xuất Vân

    NgônTình, Sắc

    Giới Thiệu Truyện

    - Sai Phi Dụ Tình - Nàng là vương phi không mong muốn của hắn,nàng biết. Trong tim hắn còn có hình bóng của một nữ nhân khác,nàng cũng biết. Nhưng hắn cưới nàng là hắn sai, không phải là nàngsai, vì sao lại bắt nàng chịu đựng?

    - Hắn đã khiến nàng đánh mất trái tim, nhưng rồi hắn lại tìm đượcgiai nhân hắn yêu thương lúc đầu cưới làm trắc phi. Lòng của nànglạnh lẽo. Khi hắn đích thân bưng chén trà có độc đưa đến bên môinàng, để nàng thử độc thay thứ phi của hắn. Giờ khắc ấy, lòng củanàng đã chết. Giọng nói và ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm lòng củanàng như bị đao cắt. Nàng ngẩng đầu lên, không chút do dự uốngcạn chén trà, vì thứ phi của hắn mà thử độc...

    - Tags: sai phi du tinh full, truyen ngon tinh

  • Mục lụcChương 1: Nhân duyên sâmChương 2: Sai giáChương 3: Động phòng tạo khíChương 4: Hàn độc khổChương 5: Nhớ lạiChương 6: Nhớ lại (tt)Chương 7: Trong sạch bị hoài nghiChương 8: Tiếng tiêu nuốtChương 9: Phạt quỳChương 10: Tiểu ma vươngChương 11: Trong sạchChương 12: Diệu thủ nhân tâmChương 13: Đẹp đẽChương 14: Ám sát hay là đùa bỡnChương 15: Hình người ám khíChương 16: Đem mạchChương 17: Đả thương ly biệtChương 18: Lại sai lầm rồiChương 19: Không còn quan hệChương 20: Giả hồn nhiên, chân tàn nhẫnChương 21: Vô pháp vô thiênChương 22: Đoạn Kinh NgânChương 23: Tiến cungChương 24: Ám sóng lớnChương 25: Khóc lócChương 26: Hoài nghiChương 27: Dây dưaChương 28: Cường hônChương 29: Tức giậnChương 30: Cướp đoạtChương 31: Mi Vũ

  • Chương 32: Đúng là nàngChương 33: Nghe đànChương 34: Bát nước hắt điChương 35: Xích PhượngChương 36: Thoát hiểmChương 37: Dịu dàng trong chớp mắtChương 38: Tương kính như tânChương 39: Hắn yếu ớtChương 40: Cảnh đẹp ngày lànhChương 41: Vũ nữChương 42: Ý trung nhânChương 43: Hạnh phúc chỉ là trong chớp mắtChương 44: Chẳng lẽ không thành thânChương 45: Khắc khẩuChương 46: Quỷ diệnChương 47: Cực hìnhChương 48: Trên vách núiChương 49: Trò đùa tàn nhẫnChương 50: Động tức tự hữu tìnhChương 51: Cầu tha y kiểmChương 52: Hắn quỳ xuốngChương 53: Một đóa hoa đàoChương 54: Bảo vệ nàngChương 55: Hắn muốn nạp trắc phiChương 56: Hắn muốn nạp trắc phi (2)Chương 57: Sư huynh gửi thưChương 58: Dâng tràChương 59: Động phòng sai (1)Chương 60: Động phòng sai (2)Chương 61: Sai lầm nối tiếp sai lầmChương 62: Yến hội (1)Chương 63: Yến hội (2)Chương 64: Mộ Tịch Tịch khiêu chiến

  • Chương 65: Vẽ tranhChương 66: Địch ýChương 67: Âm mưuChương 68: DượcChương 69: Độc dược (1)Chương 70: Độc dược (2)Chương 71: Sự đau đớn của hàn độcChương 72: Cần hắnChương 73: Giao phongChương 74: Si mê cuồng nhiệtChương 75: Sát cụcChương 76: Sư huynh thật là tốtChương 77: Thân phận của sư huynhChương 78: Sư huynh động phòngChương 79: Bóng đêm rất mê ngườiChương 80: Vô sắcChương 81: Hắn cũng chẳng khá hơn nàngChương 82: Bị thươngChương 83: Xin người ra điChương 84: Hàn đếnChương 85: Quyết đấuChương 86: Kinh diễmChương 87: Khinh bạcChương 88: Phò mãChương 89: Nụ hôn điên cuồngChương 90: Lạnh lùng tàn nhẫnChương 91: Đau đớn cùng đả thươngChương 92: Coi hắn như cháuChương 93: Tình thâm nhược tưChương 94: Vì ngươi mà chếtChương 95: Dã nhânChương 96: Một cái ômChương 97: Nói mơ

  • Chương 98: Hàn đich kỹ lưỡngChương 99: Hắn đau lòngChương 100: Dã nhân đích kích tìnhChương 101: Huyết Sắc hồi ứcChương 102: Đối mặt hắn thế nàoChương 103: Một kiếm thử tìnhChương 104: Nhát kiếm trí mạngChương 105: GhenChương 106: Giải hàn độcChương 107: Bị bắtChương 108: Vũ mịChương 109: Ngữ ra kinh ngườiChương 110: Dã tính hành hạChương 111: Mưu KếChương 112: Nàng là nữ tửChương 113: Vẻ đẹp dã tínhChương 114: Nữ trangChương 115: Ép buộc và phản khángChương 116: Tranh NgựaChương 117: Tương thị nhất tiêuChương 118: Yêu nàng sao?Chương 119: Cuộc chiến của nữ nhânChương 120: Hãm hạiChương 121: Phá âm mưuChương 122: Tư niệm quá sâuChương 123: Hắc y tóc bạcChương 124: Đại chiến Hàn vs Mộ DãChương 125: Lạnh lùng đợi nàngChương 126: Thiện biến như hắnChương 127: Tình phi đắc dĩChương 128: Long phấn tườngChương 129: Ép gảChương 130: Giọt lệ rơi trên lòng bàn tay

  • Chương 131: Đêm động phòngChương 132: Trọng yếu chính là gặp mặtChương 133: Một loại duyên phápChương 134: Đánh cuộcChương 135: Mê Hồn đanChương 136: Bách Lý BăngChương 137: Quan chiếnChương 138: Chỉ xích thiên nhaiChương 139: Biểu lộChương 140: Liễm diễm phong tìnhChương 141: Tranh mỹChương 142: Tình chàng ý thiếpChương 143: Hưu thưChương 144: Bán mình Túy hoa lâuChương 145: Hàn nổi giậnChương 146: Vứt bỏ tình độcChương 147: Triền miênChương 148: Tiếp tục triền miênChương 149: Bách Lý TuyếtChương 150: Gặp lại không vuiChương 151: Một tấm lòng trong sángChương 152: GảChương 153: Quần nam loạn vũChương 154: Gặp nhau như mộngChương 155: Không buông tay – cuốiChương 156: Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Thượng)Chương 157: Phiên ngoại hạnh phúc: Cơn ghen của Hoàng đế (Hạ)Chương 158: Phiên ngoại hạnh phúc: Hy Chiếu và Hà ÚyChương 159: Phiên ngoại hạnh phúc: Hoàng hậu là quan trọng nhất (Thượng)Chương 160: Phiên Ngoại Hạnh Phúc: Hoàng Hậu Là Quan Trọng Nhất (Hạ)

  • Chương 1: Nhân duyên sâm

    (sâm hay xăm là quẻ thẻ khi đi chùa lắc lắc trong cái ống tre ra)."Nàng là vương phi không mong muốn của hắn, nàng biết. Trong timhắn còn có hình bóng của một nữ nhân khác, nàng cũng biết. Nhưnghắn cưới nàng là hắn sai, không phải là nàng sai, vì sao phải đợinàng như thế? Hắn [...]

    Lúc này thiên hạ chia làm ba, phía nam là Nguyệt quốc, phía tây làLăng quốc, phía bắc là Thiên Mạc quốc, phía đông là mênh môngbiển rộng.

    Nguyệt quốc, bên ngoài Tĩnh Tâm am ở ngoại ô kinh thành.

    Nơi tu hành, yên tĩnh không một âm thanh, vài cọng liễu rủ phất phơ,gió đến khẽ lay động nhẹ nhàng. Nóc am có khói nhang bay bay,được gió thổi về một hướng.

    Trong am, sương khói lượn lờ, có thể khiến người ta quên mất thếtục.

    Bạch Mạn Sương quỳ gối trước phật, nhẹ nhàng khấu vái, hai taytiếp nhận hương khói ni cô đưa, trong miệng yên lặng thì thầm: "Phậttổ phù hộ, tiểu nữ tử hôm nay viện cầu không vì vinh hoa phú quýcủa chính mình, không cần trường mệnh trăm tuổi, chỉ cầu gia phụ sĩđồ trót lọt, lúc tuổi già bình an." Đọc xong, nhẹ nhàng lay động ốngsâm, một quẻ thẻ rơi xuống thảm, phía sau thiếp thân nha hoàn HồngNgẫu khom lưng nhặt lên, đưa cho lão ni cô bên cạnh.

  • Ngộ Nguyên vốn là am nội trụ trì, một bộ huyền sam phiêu dật, phongthanh tiên cốt. Bà tiếp nhận sâm, thấy viết: "Hồng trần nhiều khôngphải là, duyên pháp thiên nhất định, vạn bàn nhiều trói buộc, lùi mộtbước trời cao đất rộng."

    Ngộ Nguyên hai tay tạo thành hình chữ thập, niệm một câu phật hiệu,hỏi: "Xin hỏi Bạch cô nương, viện cầu chuyện gì?"

    Kỳ thật Mạn Sương vốn không tin cái gì xin sâm hỏi quẻ, chỉ là phụthân gần đây luôn thở vắn than dài, mọi việc không thuận. Mẫu thâncực kỳ lo lắng. Mạn Sương lúc này mới tới đây xin sâm, nếu là cầuđược quẻ tốt, cũng có tác dụng làm mẫu thân an tâm hết ưu phiền.

    Mạn Sương nói: " Mạn Sương vốn là thay mặt gia phụ cầu tiền đồ!"Mạn Sương thanh âm trong như nước suối chảy, thanh nhã cùng tinhkhiết không lời nào diễn tả.

    Ngộ Nguyên mỉm cười nói: "Đây là quẻ trung thượng (tốt, khác vớiquẻ trung hạ là trung bình và xấu)."

    Không phải quẻ tốt nhất, Mạn Sương có chút thất vọng, nói: "Xin sưthái đoán sâm."

    Ngộ Nguyên nói: "Vạn pháp mọi việc đều có thiên nhất định, lệnh tônBạch cô nương là người hành y, cứu người vô số, tiền sinh tíchduyên, tự có tạo hóa. Nhưng từ quẻ thượng xem, trước mắt, tiền đồkhó giữ, nhưng, nếu chịu lùi từng bước, kết cục sẽ tuyệt hảo "

    Vạn bàn nhiều trói buộc, lùi một bước trời cao đất rộng. Lùi từngbước? (Vạn bàn: Hết thảy. Ý chỉ mọi sự đều bị trói buộc.)

    Mạn Sương trong nháy mắt hiểu ra, phụ thân ở trong cung là ngự y,khó tránh khỏi làm một số tần phi hoàng tử ngứa mắt. Cung phi tranh

  • sủng, hoàng tử đoạt quyền, này âm mưu quỷ kế, Mạn Sương cũngcó nghe thấy. Phụ thân thân là ngự y, đặt mình trong sự quyền lợitranh đoạt là bất đắc dĩ. Cha trời sinh tính cương trực, khó tránh khỏibị người lợi dụng, bị người hãm hại. Mạn Sương cùng mẫu thâncũng từng nhiều lần khuyên qua phụ thân, mong ông sớm từ quan vềquê, nhưng ông không đáp ứng

    Hôm nay xem ra, lùi từng bước, đó là từ quan về quê rồi. Có lẽ chỉ cónhư thế, mới có thể giữ được bình an. Lần này sau khi trở về, nàngliền cùng mẫu thân mượn quẻ thẻ này khuyên nhủ phụ thân.

    Ngộ Nguyên nhìn Mạn Sương trầm tĩnh dịu dàng như ngọc, chợttrầm giọng nói: "Bạch cô nương vì sao lại không hỏi chuyện nhânduyên?"

    Mạn Sương khẽ cười nhạt, tâm tình có chút xao động, rõ ràng nói:"Không dối gạt sư thái, Mạn Sương vốn là loại người bạc mệnh, tuylà người kiếp này nhưng còn duyên phận cũ, tánh mạng còn khôngdám giữ, sao dám hy vọng xa vời nhân duyên."

    Ngộ Nguyên rất là kinh ngạc, quen biết đã lâu, mà không biết MạnSương có chuyện này, nói: "Bần ni mặc dù không biết xem tướng,nhưng xem mặt Bạch cô nương , là người có phúc, sao lại nói làngười bạc mệnh. Cô nương không bằng cầu một thẻ nhân duyên đi."

    Mạn Sương cười yếu ớt, con ngươi đen trắng rõ ràng (như này làmắt đẹp): "Cũng được, nếu như thế, ta nhân tiện cầu một lần nhânduyên." Nói xong, cầm lấy ống sâm, nhẹ nhàng lay động, chỉ chốc lát,rơi ra một quẻ sâm, nhặt lên, đưa tới tay Ngộ Nguyên.

    Ngộ Nguyên tiếp nhận, nhẹ giọng thì thầm: "Dương liễu thanh thanhnước sông bình, nghe thấy đám giang thượng ca hát tiếng xé gió.Phía đông mặt trời mọc phía tây vũ, nói vốn là vô tình đã có tình."

  • Mạn Sương nghe thơ, chế giễu hình như quẻ không tốt, nhăn mày minói: "Sư thái, sâm này giải thích thế nào?"

    Ngộ Nguyên thở dài nói: "Quẻ này cũng không tính là quẻ tốt nhất ,nhưng từ quẻ nói, nhân duyên cô nương tự nhiên có một phen khúcchiết( ko bằng phẳng, thuận lợi), bất quá, khổ trước sướng sau, kếtquả vẫn là tốt, ngươi nên ghi nhớ câu cuối này, nói vốn là vô tình đãcó tình."

    Nói vốn là vô tình đã có tình?

    Mạn Sương lắc đầu, vẫn không đem câu đấy ghi tạc trong lòng, bởivì nàng vốn không tin. Huống chi nàng vốn không hy vọng xa vời lànhân duyên mĩ mãn, chỉ cầu có một người bầu bạn, ngao du sơnthủy là đủ. Làm một người bạc mệnh, nàng đã sớm dự liệu mọi điều.

    "Bạch cô nương, nguyên lai ngươi ở chỗ này!" Tiểu ni cô trong amtên Thanh Trần thở hồng hộc đứng ở trước cánh cửa, vui mừng mànói.

    Ngộ Nguyên sẵng giọng: "Sao lại lỗ mãng thế !"

    Mạn Sương lãnh đạm cười nói: "Thanh Trần, tìm ta có chuyện gìhả?" Mạn Sương cùng Ngộ Nguyên biết nhau đã lâu, khi nhàn rỗiđều ở lại trong am mấy ngày, biết hết ni cô trong am.

    "Bạch cô nương, ngươi cũng cầu nhân duyên sâm?" Thanh Trầnchứng kiến Mạn Sương xin sâm, cực kỳ kinh dị.

    Ngộ Nguyên sư phụ thường nói Bạch cô nương cực có tuệ căn, cố ýmuốn độ nàng vào Phật, Bạch cô nương cũng không quá tin Phật, cựtuyệt vào Phật môn, càng lại chưa bao giờ từng xin sâm hỏi quẻ.

  • Không nghĩ hôm nay nhưng lại ở đây xin sâm, hay là nhân duyênsâm.

    Mạn Sương cười yếu ớt, một đôi mắt rõ ràng trắng đen tại dưới ánhnắng chiều, đẹp như thủy tinh. Mạn Sương tuy không có sắc đẹptuyệt mĩ, nhưng nụ cười lạnh nhạt cùng dịu dàng, khiến nàng nhìnqua giống như một khối ngọc bích, lả lướt mà tĩnh dật, mỗi lần đềulàm Thanh Trần mất hồn.

    Thanh Trần đột nhiên nói một tiếng bi ai: "Ôi trí nhớ của ta, có chuyệncần nói lại quên mất, trách không được Bạch cô nương cầu nhânduyên sâm, ngoài cửa có một vị công tử muốn gặp ngươi, nói là hếtsức ngưỡng mộ Bạch cô nương, muốn gặp ngươi trực tiếp!"

    Mạn Sương có chút kinh dị, sao lại có người đến am tìm nàng? Lạicòn ngưỡng mộ nàng?

    "Hắn có nói là người phương nào?"

    "Nói, hắn tên Bách Lý Hàn !" Ni cô Thanh Trần nói.

    Bách Lý Hàn! Mạn Sương lẩm nhẩm tên này.

    Một đêm kinh thiên động phác của mấy năm trước như thủy triềudâng lên trong lòng

    Đúng là hắn sao? Mạn Sương bất giác sờ sờ trên cổ tay một vết sẹohình mặt trăng, đó là hắn lưu lại thay cho ký hiệu (???).

    Khi đó, Mạn Sương nữ phẫn nam trang (nữ giả nam) từng cứu hắnmột mạng, không có lưu danh, cũng không bại lộ thân phận nữ nhicủa mình, Mạn Sương bình tĩnh ,hắn chưa bao giờ gặp qua nàng,đương nhiên cũng sẽ không biết nàng.

  • Hắn như thế nào muốn gặp nàng? Mạn Sương băn khoăn khó giải,chẳng lẽ do ngưỡng mộ mà cầu kiến nàng?

    Mạn Sương tự nhận chính mình không phải mỹ nhân khuynh quốckhuynh thành, thế gia đệ tử trong kinh hàng năm bình chọn Đại mỹnhân (rảnh ghê), đều không có tên nàng.

    Hắn vì sao thấy nàng? Chẳng lẽ, hắn biết được bảy năm trước, vốnlà nàng cứu hắn?

    Không có khả năng, sự kiện đấy, Mạn Sương chưa bao giờ cùngngười khác nói qua, nhân tiện ngay cả nha hoàn Hồng Ngẫu củanàng cũng không biết thiếu niên nàng cứu đó là Bách Lý Hàn.

    Một tiếng trống truyền đến, Mạn Sương bừng tỉnh , nàng không thểgặp hắn.

    Nàng cùng hắn, đó là vân cùng thủy, không có bất cứ sự liên quannào.

    Mạn Sương trái tim đã quyết, liền đối với Thanh Trần nói: "Ngươi đitừ chối vị công tử đó đi!"

    Nói xong, cùng Ngộ Nguyên, mang theo Hồng Ngẫu đến sươngphòng thu thập quần áo, sau đó, cùng Hồng Ngẫu từ đi ra cửa sauTĩnh Tâm Am lên xe ngựa rời đi.

    Chỉ là nàng không biết, vì lúc này nàng không chịu gặp, đã tạo ranhững sự kiện kinh thiên động địa.

  • Chương 2: Sai giá

    Hoa viên của Bạch Phủ, không giống hoa viên của nhà khác, khôngtrồng các loại kỳ hoa dị thảo, mà là trồng mãn viên dược thảo. Gióxuân khẽ thổi qua, mãn viên dược thảo theo gió chập chờn, đu đưanhiều vẻ, tạo thành cảnh đẹp khó lòng quên được.

    Mạn Sương mặc bộ xiêm y màu trắng, bước nhẹ qua từng luốngthảo dược để chăm sóc. Thỉnh thoảng nàng lại ngồi hẳn xuống, chămchút cho từng nhành cây, hoặc là khom lưng nhổ bỏ cỏ dại xungquanh thảo dược.

    Chiếc quần trắng dính một chút bùn đất, theo chiều gió khẽ bay,mang theo mùi bùn đất thơm nồng, khiến cho người khác có chútbấn loạn. Hồng Ngẫu xách một thùng nước theo sát sau Mạn Sương,thỉnh thoảng lại tưới nước cho từng luống cây.

    Kỳ thật những việc này có thể giao hết cho hạ nhân làm, nhưng là doMạn Sương lo lắng rằng, những hạ nhân đó có thể sẽ nhổ bỏ hếtnhững cây thảo dược, bởi vì có những loại thảo dược nàng biết rằngquý hiếm là những người làm kia chỉ nghĩ là cỏ dại mà thôi.

    Chỉ có Mạn Sương mới có thể phân biệt được đâu là thảo dược, đâulà cỏ dại, vì vậy, chỉ cần có chút thời gian rảnh rỗi là Mạn Sương luônghé tới chăm sóc vườn thảo dược.

    Hai người đang bận rộn nhổ cỏ dại, tưới nước, bắt sâu thì tiểu nhahoàn Lục Y chạy tới, thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, nàng vừa thở

  • hổn hển vừa nói: "Tiểu thư, Lão giao cho gọi người , có việc quantrọng."

    "Có việc gì sao?" Mạn Sương ngạc nhiên hỏi, hiện tại, phụ thân vừamới hồi phủ, có việc gì gấp tìm nàng đây?

    "Lão gia còn nói, tiểu thư hãy chuẩn bị y phục thật đẹp, rồi ngay lậptức đến gặp người."

    "Ta đã rõ." Mạn Sương rời vườn thảo dược, trở lại khuê phòng, thaymột bộ xiêm áo mới, rồi theo tiểu nha hoàn kia tới sảnh.

    Bạch lão gia và Bạch phu nhân sớm đã ngồi trong phòng, lại có cảmấy người lại, xem qua y phục thì chắc là thái giám làm việc trongcung.

    Mạn Sương sửng sốt, trái tim dậy lên chút mơ hồ bất an, có chuyệngì xảy ra sao?

    Nàng vừa bước tới, Bạch phu nhân liền kéo nàng cùng Bạch Lộ (làtên của Bạch Lão gia) cùng nhau quỳ xuống, vị thái giám dẫn đầu thìmở thánh chỉ, lớn tiếng truyền: "Trẫm được nghe nữ nhi của Ngự yBạch Lộ là Bạch Mạn Sương dịu dàng, thực nữ, tài mạo song toàn,đặc biệt ban hôn cho con trai thứ ba của trẫm là Tấn Vương Hàn làmchính phi, ba ngày sau tổ chức thành hôn."

    Thành thân với Tấn Vương Bách Lý Hàn?

    Trước giờ Mạn Sương luôn trầm tĩnh, đến giờ phút này khó lòng màbình tĩnh cho được, nàng vô cùng kinh hoàng. Khuôn mặt cũng lộ rõvẻ sợ hãi, đầy kinh ngạc, nghi hoặc không tin vào điều mà chính tainàng vừa nghe thấy.

  • Thành thân?

    Vốn là đang nằm mơ sao? Nếu không phải mơ thì làm sao lại cóchuyện như thế này chứ?

    Mạn Sương vẫn quỳ trên sàn nhà, cùng phụ thân, phụ nhân lạy nhậnthánh chỉ, tận đến khi công công rời đi nàng vẫn còn khiếp sợ chưalấy lại được tinh thần.

    Tại sao?

    Nàng vốn không phải giai nhân khuynh thành tuyệt sắc, càng khôngphải cầm kỳ thi họa nổi tiếng, nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi của mộtngự y, không phải hoàng tộc, vì sao lại chọn nàng?

    "Phụ Thân, Hoàng thượng như thế nào lại ban hôn, chẳng lẽ ngườikhông có bẩm với Hoàng thượng là con đã có nơi có chốn rồi sao?"Mạn Sương hỏi.

    Bạch phu nhân vẻ mặt cũng ưu tư nói: "Đúng vậy, lão gia, Hoàngthượng như thế nào lại ban hôn đây? Sương nhi tính tình nhỏ nhẹ,sợ rằng không hợp với vị trí chính phi của Tấn Vương…"

    Bạch Lộ thở dài: "Việc này ta cũng có điểm không rõ ràng, hôm rồiHoàng thượng có dò xét ta, nói là cố ý muốn ban hôn Tấn Vươngcùng Sương nhi, ta liền thưa với Hoàng thượng rằng Sương nhi đãcó nơi có chốn, hòng cự tuyệt. Thánh thượng thở dài nói thật đángtiếc. Ai ngờ đâu hôm nay lại ban chiếu tứ hôn, nghĩ đến chắc là TấnVương không chê Sương nhi đã có nơi chốn, cố ý muốn thành hôn.Sương nhi, con và Tấn Vương liệu đã từng gặp nhau chưa?"

    Có hay không đã từng gặp qua nàng?

  • Lần trước cứu giúp như vậy, cũng khá lâu trong quá khứ, không thểcoi ra là gặp rồi. Mấy ngày trước ở Tĩnh Tâm Am từng cầu kiến gặpnàng nhưng nàng cũng đâu có gặp qua hắn.

    Mạn Sương lắc đầu nói: "Sương nhi chưa hề gặp qua Tấn Vương."

    Bạch Lộ tự tin nói: "Sương nhi nói về tài sắc, dung mạo hơn người,nói về hiền đức, y thuật đều là thông thạo, khả năng Tấn Vươngngưỡng mộ nên muốn thành thân cũng có thể. Trong số các hoàngtử, Tấn Vương là hoàng tử tài giỏi nhất, được sủng ái nhất. Vô luậnlà văn võ song toàn hay luận về tướng mại, cùng với Sương nhi đềulà vô cùng xứng đôi, nếu hắn đối với Sương nhi thật lòng thì coi nhưđây là một nhân duyên mĩ mãn. Ta xem, chúng ta không cần phảisầu lo rồi."

    Sầu lo cũng được, không sầu lo cũng được, tất cả đều là vô dụng.

    Thử hỏi Hoàng thượng tứ hôn, nàng có thể cự tuyệt sao? Không thể,chỉ có thể tiếp nhận.

    "Phụ thân, mẫu thân, 2 người không nên sầu lo, nếu Hoàng thượngđã tứ hôn, chúng ta không thể từ chối, đành chấp nhận." Mạn Sươngnhẹ giọng nói.

    Nàng không muốn phụ thân cùng mẫu thân vì nàng mà lo lắng, nayhôn sự đã được định, nếu từ hôn, nhất định sẽ liên lụy tới 2 người.

    Huống hồ, nàng đối với Tấn Vương có một loại cảm giác không nóilên được bằng lời.

    Bạch Lộ cùng phu nhân trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cũng biếttrong lòng một điều rằng, mặc dù thân vốn nghiêm túc, đến mứcthanh cao độc lập, trước có không ít vương tôn cầu thân, đều bị nàng

  • nhất nhất cự tuyệt.

    Hôm nay, xem tình hình này, nàng đối với Tấn Vương Bách Lý Hàngiống như có chút ý tứ.

    Có lẽ, nàng sẽ có được một mối nhân duyên mĩ mãn.

    Thời gian trôi đi thật nhanh.

    Ba ngày trôi qua, Mạn Sương bề ngoài thì thản nhiên mừng rỡ khôngchút sầu lo nhưng trong lòng thì không ai hay nàng đang lo lắng thếnào, ba ngày thật nhanh chóng.

    Ngoài cửa sổ, hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nợ.

    Cuộc sống sau xuất giá, rốt cục tới thật rồi.

    Mười tám tháng tư, lịch thư ghi : ngày cát nhật, thích hợp để cướixin.

    Ngày hôm đó bầu trời trong lành, trên bầu trời từng cụm mây nhởnnhơ bay. Gió nổi lên, từng hàng liễu bay theo gió. Trong tim MạnSương cũng đang nhảy nhót như thế, hôm nay tại sao hàng liễu lạilay động dữ thế, hệt như tâm trạng của nàng.

    Thật sự là phải gả đi sao?

    Ga cho một người xa lạ không hề quen biết.

    Nhưng cũng không hẳn không quen, bởi giờ phút này nàng vẫn nhớvề hắn, nhớ lại cặp mắt sáng của hắn, nhớ lại hắn của năm xưa. Nóilà xa lạ bởi hắn căn bản không biết nàng chính là người thiếu niêncứu hắn, mà nàng, khi ấy căn bản cũng không biết hắn.

  • Cuối cùng cũng phải gả đi rồi!

    Mạn Sương ngồi trước bàn trang điểm, tùy ý để nha hoàn trang điểmcho mình.

    Chải tóc, cài trâm, dặm phấn, kẻ mi, ngậm giấy đỏ, cuối cùng là mangmũ phượng. Trang điểm xong, Mạn Sương ngước mắt nhìn mìnhtrong gương cơ hồ có chút không nhận ra chính bản thân.

    Khuôn mặt mĩ miều, đôi mắt trong veo, môi đỏ như sơn, hai gò máđánh một chút phấn hồng, vừa thanh tú lại quyến rũ vô cùng.

    Đây là nàng sao? Đầu đội mũ phượng, thân mặc áo đỏ, đẹp đẽ màcao quý.

    Vương phủ đã cho người khênh kiệu tới, mấy người cùng với mộtma ma bước tới, khẽ phủ chiếc khăn đỏ trùm đầu lên cho nàng, dìuđỡ nàng tới bái lạy cha mẹ.

    Bạch phu nhân giữ chặt tay Mạn Sương thì thầm bên tai nàng nhữnglời dặn dò: "Sương nhi, việc con xuất giá là do Tấn Vương muốn.Tương lai dù không tốt đẹp con cũng không được làm sai điều gì,nhớ ký, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, mọi việc sau này phảinhẫn nại, không nên cố chấp. Con hiểu không?"

    Mạn Sương đau xót, nước mắt lưng tròng, nàng gắt gao ôm mẫuthân nói: "Mẫu thân, người cùng phụ thân trong nhà chỉ có mình con,Sương nhi giờ gả đi rồi, 2 người sẽ như thế nào đây. Sương nhikhông muốn lấy chồng!" Nếu như có thể, nàng tình nguyện không lấychồng, cả đời ở vậy phụng dưỡng cha mẹ.

    Bạch phu nhân rưng rưng nói: "Sương nhi ngốc, không cần phải lo

  • lắng cho cha mẹ, trong nhà còn có sư huynh con, nói không chừngcũng sắp trở về."

    Mạn Sương nhớ hồi nhỏ nàng cùng sư huynh lớn lên bên nhau, hiệngiờ đang ở bên ngoài bôn ba không về đưa nàng xuất giá được,trong tim dấy lên sự đau xót. Lưu luyến không muốn rời mà bái lạycho mẹ, nhận sự chúc phúc của thân nhân rồi bước lên kiệu hoamàu hồng.

    Ngồi trong kiệu hoa, tai nghe được một tiếng pháo nổ, chiêng trốngrung trời, Mạn Sương cho dù không nhìn thấy nhưng nàng có thểcảm nhận được hôn sư này vô cùng long trọng. Bách Lý Hàn đói vớinàng, là như thế nào đây, trân trọng sao, nghĩ vậy, trong lòng nảy lênmột tia vui sướng.

    Rốt cục cũng tới Vương phủ, nghe tiếng cười nói chúc mừng rôm ra,ồn ã. Trong lức pháo nổ, chiếng trống rền trời, ma ma ra lệnh hạ kiệurồi đỡ Mạn Sương xuống, bước đi trên thảm đỏ, thực hiện một sốnghi lễ rồi tiến vào bái đường.

    Hôn lễ hoàng gia vốn cầu kỳ nhiều nghi lễ, những lễ tiết không thểnào bỏ qua được.

    Mạn Sương cũng không nhớ được mình phải thi bao nhiêu lễ, váibao nhiêu lần ồi, chỉ thấy lờ mờ qua khăn đỏ một dáng người, tựtrong lòng cũng thấy vui sướng lên.

    Qua khăn đỏ nàng không có thấy được mặt Bách Lý hàn, chỉ nhìnxuống dưới thấy hắn đi một đôi hài tinh xảo có gắn nhiều ngọc quý,so với những đôi hài xung quanh thì thập phần sang trọng hơn nhiều.

    Đôi chân mạnh mẽ như vậy, không biết người như thế nào?

  • Trong lòng Mạn Sương có điểm tò mò, chờ đợi.

    Rốt cục lễ bái đã xong, Mạn Sương được Hồng Ngẫu cùng mấy ahoàn dìu đưa vào động phòng.

    Ngồi trước giường hỉ lẳng lặng chờ hắn – phu quân của nàng đến.

  • Chương 3: Động phòng tạo khí

    Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất, trái tim của Mạn Sương, như nhữngsợi tơ ở kén con tằm, phiêu hốt, dây dưa, đối với sự kiện bất ngờnày, Mạn Sương trong lòng có chút không an tâm.

    Rốt cục, nghe được tiếng nhẹ mở cửa phòng, nghe được tiếng bướcchân nhẹ nhàng tới gần, nghe được tiếng Hồng Ngẫu cùng bọn nhahoàn vang lên thanh thúy: "Nô tỳ cung hỉ Vương Gia, chúc Vươnggia và Vương phi, bách niên giai lão, thiên trường địa cửu, trăm nămhoà hợp, loan phượng hoà minh, châu liên bích hợp."

    "Đứng lên đi, ban thưởng." Thanh âm tao nhã như nước, nhộn nhạokhôn cùng tỏ rõ khí chất quý phái và ưu nhã, như rót mật mật vào tráitim Mạn Sương.

    Bọn nha hoàn lui đi, không khí bên trong bỗng trở nên say lòngngười, Mạn Sương nghe được tiếng thở khẩn trương của chínhmình. Mặc kệ tính tình của nàng vốn trầm tĩnh dịu dàng đến đâu, vàolúc này nàng cũng thẹn thùng như bao tân nương khác.

    "Sương nhi!" một tiếng gọi ôn nhu vang lên, thanh âm mỵ hoặc mêngười. Gương mặt Mạn Sương đỏ bừng, trừ ra cha mẹ cùng đoạnsư huynh, chưa từng có ai khác gọi nàng như vậy.

    Hỉ khăn nhẹ nhàng rời khỏi đầu.

    Một màu đỏ rực đập vào mắt Mạn Sương, chữ song hỉ dán trên

  • tường, nến cũng màu đỏ, tràn ngập sự vui mừng. Ánh nến rung rinhnhư khiêu vũ, đẹp mê người.

    Mạn Sương khẽ cúi đầu, lông mi rủ bóng trên gương mặt, che khuấtđôi mắt thanh y của nàng.

    Môi Bách Lý Hàn khẽ cong lên một nụ cười đẹp mê người, con mắtkhẽ chuyển mang theo tình ý ấm áp. Hắn đưa tay phải ra, khẽ nângcằm Mạn Sương, nâng gương mặt của Mạn Sương lên.

    Bốn mắt nhìn nhau, hai người sửng sốt.

    Mạn Sương không tin thể tin trên đời lại có người đàn ông có dángvẻ xuất trần thoát tục đến vật. Dáng người hắn cao thẳng, bờ vairộng vững chãi, khí chất ưu nhã, xung quanh hắn như có một vầnghào quanh. Hắn Tướng mạo của hắn phải nói là cực kỳ tuấn mỹ, mặtmày thon dài , lờ mờ bóng dáng của một thiếu niên, nhưng so vớinăm đó, đã bớt đi sự ngây thơ non nớt của thiếu niên, thêm vào sựthành thục và mỵ lực của nam nhân trưởng thành.

    Trái tim của Mạn Sương, tại thời điểm đón nhận ánh mắt thâm tìnhsủng ái đó, không còn chịu sự điều khiển của chủ nhân, đập liên hồikhông thôi.

    Nhưng sau khi Bách Lý Hàn nhìn rõ người trước mắt, lông mày khẽnhíu lại, ý cười vẫn đọng lại một ý, con mắt thâm tình bắt đầu có chútlạnh.

    Nữ tử trước mặt hắn, hàng mi dài cong vút, đôi mắt sáng trong suốtnhư nước, mũi cao thẳng đẹp như một khối ngọc được điêu khắc,đôi môi đỏ căng bóng, gương mặt đẹp như ngọc cùng làn da trắngnõn. (ủa , sao tả nam chính dài mà tả nữ chính ít vầy)

  • Không hề nghi ngờ, hắn có thể đắc ý, người con gái trước mặt hắnxứng đáng với hai chữ mỹ nhân, có điều chưa đến mức khuynh quốckhuynh thành, kì quái ở chỗ, nàng không phải người hắn muốn kếthôn.

    Chẳng lẽ là uống quá nhiều rượu khiến hắn sinh ra ảo giác? Bách LýHàn tự hỏi chính mình, hắn biết, hắn chưa hề say. Hắn nheo mắt lại,nhìn kỹ lần nữa, vẫn như trước không phải.

    Không phải nàng!

    Không phải tuyệt sắc giai nhân đã khiến hắn nhất kiến chung tình(vừa gặp đã yêu).

    Nàng là ai?

    Bách Lý Hàn tay phải khẽ run, không tự giác mà tăng lực, làm cằmcủa Mạn Sương phát đau.

    Mạn Sương nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Bách Lý Hàn,nàng cũng nhận thấy được có chút không thích hợp.

    Vì sao, tay hắn tại khẽ run, nụ cười của hắn biến mất, gương mặttuấn mỹ của hắn dần trở nên cứng ngắc, bộ dạng ôn nhu dịu dàngcủa hắn như thể chưa từng tồn tại.

    "Ngươi là ai?" Hắn hỏi.

    Thanh âm lạnh lẽo, từng tiếng từng tiếng, đập vào tai Mạn Sương,như chiếc búa vô hình đập nát trái tim nàng.

    Nàng là ai?

  • Hắn hỏi nàng là ai?

    Thử hỏi một tân nương, vừa bỏ hỉ khăn, liền nghe được phu quânnói câu đấy, sẽ có cảm giác gì? Cảm giác thẹn thùng của một tânnương sớm đã không còn, trái tim Mạn Sương, tràn ngập nghi hoặccùng sự bất an.

    Có chỗ nào không đúng sao?

    Hai tiếng "Sương Nhi" âu yếm đầy tình cảm đấy, chẳng lẽ không phảiđể gọi nàng? Ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình đấy, chẳng lẽ khôngphải dành cho nàng?

    Sự đau đớn truyền đến từ cằm, trái tim cũng đau, Mạn Sương khôngkiềm chế được nhăn mặt nói: "Ngươi có thể buông ta ra rồi hãy nóiđược ko?"

    Hắn không hề buông tay ra, hắc mâu chăm chú nhìn Mạn Sương,con ngươi đen nhu vực sâu không thấy đấy; hắn thở một luồng hànkhí cùng sự tức giận.

    Cảm giác cằm sắp bị hắn bóp nát, nhịn đi cảm giác đau đớn, MạnSương giương đôi mắt sáng phẫn nộ nhìn Bách Lý Hàn, nhìu màynói: "Xin hỏi Vương gia muốn kết hôn với ai?"

    "Bạch Mạn Sương!" Bách Lý Hàn lạnh lùng phun ra ba chữ, dáng vẻtức giận, tựa hồ như khói sắp bốc lên từ đỉnh đầu hắn "Nhưng ngươikhông phải nàng!"

    "Ta chính là nàng!"

    "Ngươi là Bạch Mạn Sương?" Bách Lý Hàn buông lỏng tay ra, lầnnữa đánh giá nữ tử trước mắt, nàng vẫn không phải nữ tử hắn nhất

  • kiến chung tình.

    "Sai lầm rồi!" Hắn thấp giọng nói, một khối hàn khí tỏa ra xung quanhhắn, từ từ bao phủ lấy hắn, tân nương của hắn không phải ngườicon gái hắn ngưỡng mộ, thật nực cười

    Sai lầm rồi? Chẳng lẽ ý tứ của hắn muốn nói lấy nàng là một sai lầm?

    "Sai ở nơi nào? Xin mời Vương gia nói rõ ra!" Mạn Sương cố đè nénsự bi thương trong lòng , hỏi.

    "Ngươi không phải nữ tử ta muốn kết hôn, ngươi không phải!" Thanhâm Bách Lý Hàn âm trầm ám ách mất mát.

    Những lời này giống như băng giá ngàn năm, len lỏi vào từng ngócngách của Mạn Sương, trái tim trong nháy mắt bị đóng băng. Cảmgiác rầu rĩ, ngực như bị bóp ngẹt. Cảm giác từ thiên đàng sa xuốngmười tám tầng địa ngục, đại khái chính là như thế đi!

    Hắn nói người hắn muốn kết hôn không phải nàng? Sai lầm rồi? Rốtcuộc là ai sai?

    Hắn sai? Hay là nàng sai?

    "Đã như thế, tại sao lại xin Thánh thượng tứ hôn?" Nếu không phảihắn một mực đòi Thánh thượng tứ hôn, làm sao có cái hôn sự này?

    Bách Lý Hàn tỉnh ngộ, ý thức được người sai là hắn. Là hắn, đã mạohiểm phỏng đoán, tưởng rằng giai nhân hắn ngưỡng mộ là BạchMạn Sương. Là hắn, chưa xác minh sự thật đã cầu phụ hoàng tứhôn.

    Sai lầm rồi.

  • Màu đỏ của màn trướng và chữ song hỉ, giờ phút này rơi vào trongmắt hắn, không hề gợi lên chút vui vẻ nào, ngược lại mang theo sựchâm chọc cùng đùa cợt. Ánh nến rung rinh, không giống như một vũđiệu đẹp mắt, mà là một ngọn lửa phẫn nộ.

    Sóng mắt đảo qua Mạn Sương, một thân hỉ phục rực rỡ, bình tĩnhngồi trên giường, mặc dù nàng đoan trang tao nhã , nhưng ——nàng làm sao so được với nữ tử mà hắn ái mộ, làm sao sánh đượcvới bóng hình xinh đẹp ấy.

    "Chỉ sai có một nước, rốt cuộc mất tất cả" Là hắn lỗ mãng rốt cuộcđánh mất nữ tử hắn ngưỡng mộ, đổi lại, thành hôn với một nữ tửhắn không hề quen biết!

    "Vốn là lỗi của bổn vương, tưởng rằng nữ tử ta ngưỡng mộ làngươi!" Trong lòng thất vọng đến cực điểm, hắn khinh thườnghướng Mạn Sương giải thích nguyên nhân hậu quả, lạnh lùng nói.

    "Nếu sự thể đã như thế này, Vương gia định như thế nào?" MạnSương hỏi.

    "Ta định như thế nào?" Con ngươi của Bách Lý Hàn đảo qua MạnSương, nói: "Ngươi không có sai, là bổn vương sai, cho nên bổnvương sẽ không hưu ngươi, chỉ có cùng cách!" (ly thân)

    Cùng cách?

    Nếu, hắn yêu cầu cùng cách, nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

    Nhưng là, nếu là cùng cách, cùng nàng, nhưng thật ra không có gì,nàng vốn là không chỗ nào cầu. Nhưng cha mẹ nàng làm cách nàochấp nhận được?

  • Cha mẹ khó khăn lắm mới sinh được một đứa con duy nhất là nàng,tâm huyết cả đời đều đặt lên nàng, hôm nay nàng dĩ nhiên tại tânhôn đêm bị phu quân cùng cách, cha mẹ có thể dễ dàng chấp nhậnchuyện này sao?

    Bách Lý Hàn nhìn Mạn Sương trầm ngâm không nói lời nào, khóemôi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười đùa cợt.

    Nguyên lai, nữ tử mà hắn lấy được lại là một nữ tử tham luyến địa vịvương phi.

    "Đương nhiên, nếu ngươi không nỡ từ bỏ địa vị Vương Phi, có thể ởlại Vương phủ, nhưng ta muốn ngươi hiểu rõ, cho dù thế nào, bổnvương cũng không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạm vàongươi, ngươi chỉ là một tấm bình phong. Bất chấp ngươi là phụhoàng tứ hôn, nếu bổn vương tìm được nữ tử mà ta ngưỡng mộ, địavị Vương phi này, sẽ thuộc về nàng ấy. Cho nên bổn vương khuyênngươi rời đi, bởi vì, đến lúc đó, ngươi sẽ càng thống khổ!"

    Từng chữ từng chữ cứng như băng đá, đập thẳng vào đầu MạnSương.

  • Chương 4: Hàn độc khổ

    Mạn Sương khẽ nhắm mắt, mi mắt khẽ rung động, nước mắt vòngquanh, nhưng lại cố nén không rơi lệ. Nàng sẽ không rơi lệ ở trướcmặt hắn, nếu nữ tử hắn ngưỡng mộ không phải nàng, nàng cũngkhông muốn cưỡng cầu!

    Nhưng, nàng không thể rời đi!

    Nàng tình nguyện chịu thống khổ, cũng không muốn cha mẹ phải đauthương. Nếu để phụ thân biết được truyện nhầm người, đi tìm Hoàngthượng lý luận, lấy tính tình bướng bỉnh của phụ thân mà nói, đắc tộiHoàng thượng là chuyện không tránh được, hậu quả không cần nghĩcũng biết.

    Phụ thân đã đáp ứng nàng và mẫu thân, không nhật lâu nữa sẽ cáolão hồi hương. Chờ một chút đi, chờ cha mẹ bình an hồi hương,nàng rời đi cũng không muộn.

    Nghĩ đến điều này, Mạn Sương đè xuống sự chua xót trong lòng,thản nhiên nói: "Vương gia, xin cho phép Mạn Sương lưu lại một thờigian, không lâu lắm đâu, ước chừng một tháng là được."

    "Oh?" Bách Lý Hàn nhướng mày, nữ tử này vẫn muốn lưu lại.

    Tham luyến địa vị Vương phi như vậy,đến mức ngay cả thể diệncùng tự tôn cũng không cần. Nhưng hắn không rõ nàng yêu cầu thờihạn một tháng là có ý tứ gì. Chẳng lẽ nàng tưởng rằng trong vòng

  • một tháng có thể mê hoặc hắn? Thật sự là si tâm vọng tưởng rồi.

    "Đi hay ở tùy ngươi, bất quá, bổn vương khuyên ngươi không nên sitâm vọng tưởng!" Nện xuống những lời này, hắn phất tay áo đi.

    Ngoài cửa sổ tiếng gió mưa càng lúc càng lớn, cửa sổ cũng bị gióthổi tung, một trận gió lạnh kéo tới, cho nàng một thân lạnh lẽo từtrong ra ngoài.

    Mạn Sương yên lặng mà tháo mũ phượng xuống, cởi ngoại bào, bởivì tất cả những thứ này, vốn không thuộc về nàng, nàng chỉ là sai phirồi mặc giá y mà thôi.

    Nước mắt không ngừng rơi xuống, lã chã từng giọt, chẳng mấy chốcđầy cả đế nến. Tối nay, vốn nên là xuân phong trướng ấm, ngọt ngàovô hạn, rốt cuộc chỉ có mình nàng cô đơn tịch mịch.

    Thế sự vô thường, trời mưa gió bất thường người họa phúc bất ngờ,Mạn Sương cuối cùng cũng hiểu được.

    "Chuyện đến đâu tất có đó, không cần quá lo." Mạn Sương thấpgiọng lẩm bẩm, nếu nàng không phải nữ tử hắn đem lòng ngưỡngmộ , hắn cũng không phải là nam nhân mà nàng phải chung tình

    Cuộc đời này, hai người là hai kẻ vô duyên.

    "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì, ta thấy Vương gia nổi giận đùng đùng rờiđi!" Hồng Ngẫu vẻ mặt lo lắng đi đến.

    Mạn Sương che đậy tâm trạng đau khổ, thản nhiên cười nói, nói:"Không có gì, Hồng Ngẫu, ngươi tại sao còn chưa ngủ? Mau đi ngủđi, hôm nay ngươi cũng mệt muốn chết rồi."

  • Không có gì là sao? Hồng Ngẫu chứng kiến tiểu thư sắc mặt tái nhợt,ngọc dung thảm đạm, nụ cười mười phần gượng ép "Tiểu thư, cóphải Vương gia khi dễ ngươi ko!" Hồng Ngẫu nghi hoặc mà hỏi thăm.

    "Nói bậy!" Mạn Sương thấp giọnh trách mắng, "Vương gia làm saocó thể khi dễ ta!"

    Mạn Sương muốn cười một tiếng, nhưng ngực nhói đau một cái,Mạn Sương bưng ngực, gục xuống giường, không nhịn được đauđớn.

    "Tiểu thư, hàn độc của ngươi phát tác?" Hồng Ngẫu trong nháy mắtmặt trắng bệch không còn chút máu, ôm lấy Mạn Sương, kinh hoàngkêu lên.

    Mạn Sương từ nhỏ thân mang hàn độc, may mà có phụ thân tận tâmchữa trị, nếu không nàng sớm đã độc phát bỏ mình. Nhưng phụ thâncũng không thể chữa dứt, cứ cách vài năm sẽ bị độc phát một lần.Mỗi lần độc phát, đều khiến Mạn Sương vô cùng đau đớn.

    Năm ngoái, đã phát tác một lần, không nghĩ tới năm nay lại phát tác.Khoảng cách giữa hai lần độc phát càng lúc càng ngắn, hoặc là, mộtngày không xa, nàng sẽ bỏ mạng.

    Mạn Sương thống khổ mà thở hổn hển, cắn răng chịu đựng từngcơn đau truyền đến, nhanh chóng làm cho tứ chi cũng tê liệt. Mặt củanàng càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi lạnh càng không ngừng tuônrơi

    Hồng Ngẫu trong đầu trống rỗng, nàng không biết làm sao ôm MạnSương, đầu ngón tay chạm vào da thịt Mạn Sương lạnh như băng,Thân thể Mạn Sương lạnh đến khó tin.

  • "Tiểu thư, ta đi gọi Vương gia!" Hồng Ngẫu lo lắng mà nói.

    Mạn Sương ôm tay Hồng Ngẫu, thở hổn hển nói: "Không nên! Khôngnên đi gọi bất cứ kẻ nào." Phụ thân nàng vốn là ngự y, đối với hànđộc của nàng cũng thúc thủ vô sách, gọi người khác liệu có ích gì.Huống hồ, chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, hà tất đi phiền toái ngườikhác.

    "Tiểu thư!" Hồng Ngẫu cùng Mạn Sương từ nhỏ cùng nhau lớn lên,Mạn Sương mỗi lần độc phát thì đau đớn vô cùng, nha hoàn cácnàng canh giữ tiểu thư . Nhưng mỗi lần Mạn Sương độc phát, nhahoàn các nàng đều thúc thủ vô sách , chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thưđau đớn, nếu là nàng có thể thay tiểu thư chia sẻ đau đớn thì tốt rồi.

    Hồng Ngẫu chứng kiến Mạn Sương đau đớn , nước mắt khôngngừng tuôn rơi, lão ông trời có mắt không, tiểu thư của nàng, thiệnlương như vậy, vì sao, bắt nàng chịu đau đớn như vậy.

    Cơn đau đầu tiên rốt cuộc cũng qua, Mạn Sương miễn cưỡng cườicười, muốn chứng minh với Hồng Ngẫu nàng tốt lắm, nhưng cơnđau thứ hai thứ ba lần lượt truyền tới, như Trường Giang sóng sauxô sóng trước.

    Mạn Sương cắn chặt răng, tay nắm chặt trải giường và áo ngủ bằnggấm thêu uyên ương.

    "Hồng Ngẫu ——, ta không có việc gì —— đừng sợ ——" MạnSương thừa dịp cơn đau tạm ngừng, thở hổn hển an ủi nói. Nàngbiết chính mình đang lừa dối mình, cơn đau này hơn hẳn những cơnđau trong quá khứ.

    "Tiểu thư, nếu như lần đó, ngươi ăn cây "Tương tư lệ" thì tốt quá,hàn độc của ngươi sẽ trừ tận gốc, nhưng ngươi lại nhường cho một

  • thiếu niên không rõ lai lịch, hắn ngay cả một tiếng cám ơn cũng chưatừng nói, tiểu thư, để đến bây giờ, phải chịu sự thống khổ này ——"Hồng Ngẫu ô ô khóc.

    Tương tư lệ!

    Chảy sương thấp giọng lẩm bẩm, nếu Hồng Ngẫu biết được thiếuniên ngày hôm đó chính là Tấn Vương Bách Lý Hàn, không biết,nàng sẽ có cảm tưởng thế nào.

    Đã bao năm trôi qua giữa hai lần không hẹn mà gặp? Hình như làbảy năm rồi, chuyện xưa, coi như một giấc mộng.

    Mặc dù đau đớn vô cùng, trong đầu Mạn Sương lại dần dần hiện lênchuyện ngày hôm đó một cách rõ ràng.

    Trí nhớ như tuyết tan trên sông, nháy mắt hiện lên, năm đó, ngày nọ,chuyện đêm hôm đó như thủy triều ào đến.

  • Chương 5: Nhớ lại

    Nguyệt quốc, Mỗ Sơn, ngoại ô kinh thành.

    Tháng tư, một cơn mưa phùn vừa qua, như tẩy rửa Mỗ Sơn, đâuđâu cũng một màu xanh ướt át. Trên núi, vách núi, vách đá, nhữngtảng đá hình thù kì quái, những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, hoathơm cỏ đẹp. Sau cơn mưa, khắp nơi đều đọng nước, như ngọc vỡchảy châu, cảnh sắc càng thêm mê người.

    Một đường mòn dài tít tắp.

    Bạch Mạn Sương mười tuổi mặc nam trang, lưng đeo dược lâu,cùng nha hoàn Hồng Ngẫu đi trên đường mòn đầy sương mù. Khônggian tịch tịch, điểu ngữ hoa hương, thâm sơn cùng cốc, tĩnh mậtthanh u, cảm giác như đang lạc vào cõi tiên.

    Bạch Mạn Sương hôm nay tâm tình thật tốt, bởi vì nàng rốt cục cóthể tìm thấy dược thảo trong truyền thuyết ——- "Tương tư lệ" .

    Mạn Sương từ nhỏ đã trúng hàn độc, thường xuyên phải chịu đauđớn vì độc phát. Mấy năm nay, phụ mẫu vẫn tìm cách điều trị chonàng, mấy năm trước rốt cục cũng tìm ra thuốc giải, nhưng dẫn thuốclại là loại thảo dược vô cùng khó kiếm —– "Tương tư lệ" .

    Hôm nay, "Tương tư lệ" rốt cục có thể tìm được, hàn độc trên ngườinàng cũng có thể trị hết, phụ mẫu sẽ không phải vì nàng mà lo lắngnữa, tâm trạng Mạn Sương sao có thể không vui cơ chứ ?

  • Nhìn một mảng xanh biếc, Mạn Sương thuận miệng ngâm: "Xuân vũđủ, nhiễm nhân tiện một khê tân lục. Liễu ngoại bay tới song vũ ngọc,chuẩn bị tình tương đối dục. Lâu ngoại thúy liêm cao trục, dựa lần lankhô vài khúc. Vân đạm xoay ngang khói thụ đám, tấc trái tim ngàndặm mục." (hoàn toàn không hiểu và không có khả năng giải nghĩaT_T)

    Thanh âm ngây thơ của Mạn Sương vang vọng, Hông Ngẫu đi sauliền cười hì hì trêu đùa: "Tiểu thư, ngươi mới mười tuổi, nhưng lạingâm cái gì song vũ ngọc, tương đối dục, thật không biết xấu hổ?"

    Mạn Sương khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nàng nghe sư huynh ngâmqua, giờ phút này cảm giác hợp cảnh, liền thuận miệng đọc, khôngngờ lại bị nha hoàn của chính mình cười cợt.

    "Song vũ ngọc, tương đối dục thì làm sao? Ta ngâm là người chim,không phải người (cũng không hiểu lắm), có cái phải xấu hổ chứ!Hồng Ngẫu ngươi vừa nghe đã suy đoán bậy bạ như vậy, theo tangươi đến lúc phải tìm người gả ra ngoài rồi, lần này về ta nhất địnhnói với mẫu thân." Bạch Mạn Sương cố ý giận dữ nói.

    "Ai nha, tiểu thư, ngươi —— ngươi thật là ——" Hồng Ngẫu thẹnthùng mà dậm chân, hai tay nắm lại dứ về phía Mạn Sương, miệnglưỡi của nàng làm sao so sánh được với tiểu thư.

    Mạn Sương vội vàng né sang bên, bước nhanh chạy đi, hai ngườivừa trêu chọc vừa truy đuổi. Đuổi bắt qua một đoạn đường quanh co,chợt có tiếng đao kiếm chạm nhau truyền đến, đánh vỡ không khítịch mịch của núi rừng.

    Mạn Sương cùng Hồng Ngẫu trong phút chốc dừng cước bộ, nhìn vềphía tiếng động.

  • Ánh tà dương đỏ như máu, nhuộm đỏ cả huyền nhai.

    Trên huyền nhai, mấy hắc y nhân bịt mặt đang bao vây bạch samthiếu niên, không giống như chơi đùa, mà là đấu tranh sinh tử. Đaokiếm phản chiếu ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng chói mắt

    Mạn Sương âm thầm kinh hãi, từ khoảng cách xa thế này, dườngnhư vẫn cảm nhận được luồng sát khí và mùi máu tanh. Nàng nắmchặt tay Hồng Ngẫu, hai người trốn vào bụi cây rậm rạp bên cạnh.

    Bạch sam thiếu niên tuổi không lớn, võ công cũng không phải kém,nhưng bị bao vây, đã có chút thất thủ.

    Chợt nghe leng keng một tiếng, ánh sáng lóe lên, một mũi kiếm đâmthẳng bạch sam thiếu niên. Thiếu niên không tránh được, kêu lên mộttiếng, giống như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đáy huyền nhai.

    Dưới đáy huyền nhai là một dòng nước chảy xiết, vốn là nước từtrên huyền nhai chảy xuống mà thành. Lúc sắp sửa chạm đất, thiếuniên liền xoay người, cắm thẳng xuống nước, bọt nước văng lêntung tóe, thiếu niên biến mất không thấy nữa. Trên mặt nước loangra màu đỏ của màu, rất nhanh sau đó liền bị nước hòa tan hết.

    Chứng kiến một màn kinh hoàng, Mạn Sương thiếu chút nữa hét lênvì sợ, cuống quít lấy tay che miệng, cả người run rẩy không thôi. Nếulà giờ phút này lên tiếng, chắc chắn bị hắc y nhân nghe thấy, nhấtđịnh sẽ giết người diệt khẩu. Hồng Ngẫu ở bên cạnh cũng kinh hãikhông thôi, nắm chặt tay Mạn Sương mà run rẩy.

    Trời chiều buông xuống, hoàng hôn càng ngày càng nặng, gió núicàng ngày càng thổi mạnh. Mạn Sương cùng Hồng Ngẫu trốn ở bụicây rậm rạp vẫn không dám nhúc nhích, hai người đều không dám

  • lên tiếng, có khi ngay cả hô hấp cũng sợ đến ngừng lại rồi.

    Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước róc rách.

    Hắc y nhân đi xuống tìm kiếm một hồi, sau đó hắc y nhân cầm đầulạnh lùng nói: "Đi thôi, hắn không chết đuối chắc hẳn cũng độc phátbỏ mình rồi, giờ phút này chắc thi thể đã trôi đến hạ lưu."

    Mấy hắc y nhân phi thân rời đi, chỉ chốc lát liền mất hút trong ánh tàdương.

    Đến khi chắc chắn hắc y nhân không quay lại, Mạn Sương mới cùngHồng Ngẫu chui ra khỏi bụi cây.

    Mạn Sương vẫn run rẩy toàn thân, nàng chưa từng gặp qua cảnhgiết người máu me, hôm nay nhìn thấy, chỉ cảm thấy sợ hãi cùng biai nói không nên lời, không biết thiếu niên đó còn sống hay đã chết?Một người mấy phút trước còn sống sờ sờ có thể biến mất dễ dàngnhư vậy ư?

    Mạn Sương quay lại nói với Hồng Ngẫu: " Hồng Ngẫu, chúng taxuống suối xem một chút!"

    "Tiểu thư, hay là đi nhanh đi, nếu mấy ác ma giết người trở về, chúngta khó mà giữ được tính mạng!"

    Mạn Sương không đáp, cố chấp xuyên qua đường mòn, xuyên quabụi cỏ, hướng về khe suối nhỏ đi. Quần áo kéo qua cây cỏ, tạo thànhâm thanh ràn rạt, như thể Mạn Sương đang thở dài.

    Dòng suối cũng không rộng lắm, nước đập vào cách huyền nhai ầmầm, lòng suối sỏi đá nham nhở, như răng nang một con quái vậtkhổng lồ.

  • Mạn Sương đi dọc theo dòng nước, đột nhiên, mặt nước nổi lên rồirung động, rầm một tiếng, một cánh tay xuất hiện trên mặt nước,ngay sau đó mặt nước vỡ tan, từ giữa dòng trồi lên một thiếu niêntóc tai bù rối

    Mạn Sương kinh hãi mà bưng kín miệng, mắt trợn tròn, thiếu niên độtnhiên trồi lên, như thủy quái hiện hình.

    Thiếu niên ngửa đầu, hô hấp thật dài, sau đó tựa hồ dùng hết sứclực mà bơi vào bờ, nhưng nước thì chảy xiết, hắn lại thụ thương,xem chừng rất khó khăn vất vả.

    Mạn Sương sửng sốt nhìn, lập tức nhanh chóng kiếm một đoạn dâyleo, ném cho thiếu niên.

    Thiếu niên tóc đen ướt nước, bừa bộn mà bù xù rủ xuống trán, chỉ lộra đôi mắt u hàn. Hắn nhìn chăm chú Mạn Sương, đôi mắt phát sángnhư sao trên trời, u hàn giống như băng tuyết nghìn năm.

    Có vẻ không tin Mạn Sương, hắn chậm chạp cố tình không bám vàodây leo, nhưng Mạn Sương thủy chung không buông tha cho hắn,nàng vẫn ném dây leo về phía hắn.

    Rốt cục, bản năng sinh tồn chiến thắng lòng nghi ngờ, thiếu niên bámvào sợi dây leo, được Mạn Sương cùng Hồng Ngẫu hợp lực kéo lênbờ.

    Thiếu niên tựa hồ là dùng hết sức rồi, ôm lấy một tảng đá lên bên bờ,vẫn không nhúc nhích.

    Tinh thần Mạn Sương ảm đạm đi xuống, thiếu niên đã hôn mê.

  • Nhìn hắn cả người ướt đẫm, Mạn Sương quyết định vô luận như thếnào, cũng phải cứu sống hắn.

    Lập tức, Mạn Sương cùng Hồng Ngẫu thay phiên nhau dìu thiếuniên, hướng về phía sườn núi.

  • Chương 6: Nhớ lại (tt)

    Bóng đêm dần dần lan tràn, trăng non mọc lên, các vì sao lung linhtỏa sáng.

    Mỗ Sơn, giữa sườn núi có mấy gian nhà gỗ chắc chắn, chính là "HồiPhượng Cốc" .Trong phòng lộ ra ngọn đèn màu vàng, trong bóngđêm hết sức nhu hòa.

    Ngôi nhà gỗ này là chỗ vô cùng bí mật, rất an toàn, là gia gia (ôngnội) của Mạn Sương xây nên cho tiện việc vào núi hái thuốc. Sau đếnlượt phụ thân của Mạn Sương vào núi hái thuốc, gặp lúc trời tối, sẽ ởlại nơi đây. Hôm nay, đến lượt Mạn Sương ở lại.

    Nhà gỗ tổng cộng có bốn gian, một gian là phòng cho Mạn Sương,một gian là phòng cho Hồng Ngẫu, hai gian còn là là phòng bếp vàthảo dược phòng.

    Bạch sam thiếu niên được cứu khi nãy ở trong phòng của MạnSương

    Dưới ánh nến màu vàng, gương mặt thiếu niên xanh đen còn môi thìthâm tím, đó là dấu hiệu trúng độc. Mạn Sương dò xét dò xét khí tứccủa hắn, hô hấp yếu ớt, chỉ có thở ra, không có hít vào . ( không hiểulắm nhưng mà convert nó vậy )

    Mạn Sương tuy từ nhỏ theo phụ thân nghiên cứu y lý, nhưng nàngmới ở tuổi thượng ấu, chưa bao giờ chẩn đoán những bệnh nghiêmtrọng, giờ phút này đối mặt với thương thế của thiếu niên, khiến lòng

  • nàng rối bời. Nhưng giờ phút này xuống núi mời lang trung là khôngthể rồi, thiếu niên chỉ còn có thể duy trì đến khi trời sáng, huống hồ,lang trung thông thường chỉ sợ là không đủ bản lĩnh với thương thếnày

    Thiếu niên trúng kiếm, tuy vết thương không nặng, nhưng ngâmnước đã lâu, mất máu quá nhiều. Càng không xong chính là, thiếuniên thân mang kỳ độc, nếu không phải hắn nội lực hùng hậu mà ýchí kiên cường, ức chế độc tính, sợ rằng giờ phút này sớm đã độckhí công tâm (độc chạy vào tim => chết), có là thần tiên cũng đành bótay đứng nhìn.

    Mạn Sương nhớ tới cặp mắt thiếu niên sáng như sao, con mắt khátkhao được sống, tâm thần khẽ run, nàng nhất định phải cứu hắn.

    Mạn Sương bắt mình phải bình tĩnh lại, phân phó Hồng Ngẫu cởi áongoài dính máu của thiếu niên, dùng nến lấy ánh sáng, sau đó lấy từtúi đeo bên người ra bộ kim châm.

    Phương pháp chữa bệnh bằng cách châm cứu rất khó học, nguy cơthất bại lại cao, chỉ cần không may một chút, sẽ khiến bệnh nhân lâmvào tình trạng không chết cũng tàn phế.Phụ thân vì nàng tuổi cònnhỏ, chưa dạy nàng châm cứu. May là gia gia lén lút dạy nàng,không ngờ hôm nay lại cần dùng tới nó.

    Dưới ánh nến lập lòe, từng cây kim châm lóe ra ánh sáng rực rỡ,như kêu gọi Mạn Sương, dùng chúng để cứu người.

    Mạn Sương không hề do dự, thần sắc kiên định cầm lấy một cây kimchâm, cẩn thận đâm vào huyệt Thiên Trung của thiếu niên, sau làhuyệt Thiên Xu, huyệt Trung Sân, huyệt Khí Hải —— càng châmxuống, thủ pháp của Mạn Sương càng nhàn thục tinh chuẩn( chínhxác, thành thục), tốc độ càng lúc càng nhanh.

  • Dưới ánh nến, thần sắc của Mạn Sương vô cùng chăm chú, hai mắtrõ ràng phát sáng trong suốt, như tuyết đầu đông, trong suốt mà tinhkhiết.

    Một lúc lâu, gần như huyệt nào trên người thiếu niên cũng có kimchâm.

    Mạn Sương thở ra một hơi, gương mặt đỏ hồng trong nháy mắt trởnên tái nhợt, cả người vô lực tựa vào ghế, mồ hôi ào ào đổ xuống.

    Hồng Ngẫu đau lòng lau đi mồ hôi của Mạn Sương, hỏi: "Tiểu thư,nghỉ tạm trong chốc lát đi!"

    Mạn Sương gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

    Một khắc sau, Mạn Sương phân phó Hồng Ngẫu nâng thiếu niên dậy,sau đó bắt tay vào rút từng cây kim, sau khi rút ra cây kim cuối cùng,thiếu niên đột nhiên trợn mắt, phun ra vài ngụm máu đen, nhưng vẫnhôn mê bất tỉnh như cũ.

    Hồng Ngẫu cau mày hỏi: "Tiểu thư, thương thế của hắn như thế nàorồi? Vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh?"

    Mạn Sương nhăn mặt nói: "Ta dùng kim châm ép độc khí đến yếthầu, tuy hắn đã nôn độc huyết ra, nhưng thời gian trúng độc đã quálâu, độc khí thấm vào phế phủ (chắc là phổi , gan , nội tạng gì đó) ,hôm nay, chỉ có dùng kỳ dược (dược liệu hiếm có) giải độc mới cóthể thanh trừ hết độc trong cơ thể hắn, nếu không, tính mạng hắnvẫn khó có thể bảo toàn." Mạn Sương dứt lời, gục trên bàn, viết mộtphương thuốc, phân phó Hồng Ngẫu đi sắc thuốc.

    Dưới ánh nến, gương mặt thiếu niên đã bớt vài phần xanh đen, hắn

  • lẳng lặng nằm, lông mày nhíu chặt, tựa hồ như không thể chịu đượcsự dày vò của độc dược.

    Trái tim Mạn Sương dâng lên sự đau đớn và cay đắng, nhớ đến mỗilần mình bị hàn độc hành hạ, cũng là cảm giác thống khổ như vậy.Bỗng chốc cảm thấy thông cảm với thiếu niên đồng cảnh ngộ trúngkỳ độc như nàng

    Hồng Ngẫu bưng bát thuốc đến, Mạn Sương tiếp nhận, nói: " HồngNgẫu, ngươi đem "Tương tư lệ" cầm lại đây!"

    "Tiểu thư! Ngươi dùng Tương Tư Lệ làm thuốc dẫn?" Hồng Ngẫukinh dị mà ngẩng đầu, "Tuyệt đối không thể! Tương Tư Lệ vốn làthuốc dẫn để trị hàn độc cho tiểu thư, chúng ta vất vả lắm mới tìmđược, làm sao có thể dùng cho hắn?"

    Mạn Sương nhíu đôi lông mày rất đẹp vào, nói: "Dược có thể tìm lại,nhưng thiếu niên không dùng nó sẽ chết trước khi trời sáng. HồngNgẫu, chẳng lẽ, ngươi có thể thấy chết mà không cứu?"

    "Nhưng tiểu thư, nếu không có Tương Tư Lệ làm thuốc dẫn, ngươicũng sẽ chết!" Hồng ngẫu không cam lòng mà nói.

    Hồng Ngẫu cũng không phải loại người máu lạnh tàn nhẫn, thấy chếtmà không cứu, nhưng nghĩ đến cảnh tiểu thư phải chịu sự dày vòcủa hàn độc, nếu không thể tìm được "Tương tư lệ ", tiểu thư sẽ bịhàn độc giày vò đến chết, bảo Hồng Ngẫu làm sao đồng ý.

    Mạn Sương nghiêm mặt, thanh âm lạnh lùng nói: "Nhưng ít nhất takhông chết ngay bây giờ! Hồng Ngẫu, còn không mau cầm đến!"Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng từ nhỏ học y, gia gia phụ thân luôndạy nàng lương y như từ mẫu, đối mặt với thiếu niên đang bị đe dọatính màng, nàng làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn. Ngay cả sau

  • này không thể tìm được"Tương tư lệ ", nàng cũng không hối hậnchuyện hôm nay.

    Hồng Ngẫu ngẩng đầu, thấy nụ cười của tiểu thư tuy non nớt, mà lạicó vẻ uy nghiêm. Nàng đau lòng, rưng rưng tròng mắt, rất không tìnhnguyện mà đem "Tương tư lệ" cầm lại, lầm bầm nói: "Mạng của hắnthật lớn." nén tức giận mà đưa cho Mạn Sương.

    "Tương tư lệ" là dược thảo thân nhỏ, vẻ ngoài bình thường, sinhtrưởng trong hang tối trên núi, thường mọc lẫn trong cỏ dại, cực kỳkhó tìm. Lá của nó hình trái tim, hoa màu trắng, trong suốt, tạo thànhhình giọt lệ, là loại dược thảo độc nhất vô nhị.

    Mạn Sương nghiền nát "Tương tư lệ", dầm vào chén thuốc rồi dùngthìa đưa tới miệng thiếu niên. Nhưng thiếu niên bị hôn mê khôngnuốt được, thuốc chảy tràn ra khóe môi.

    Trái tim Mạn Sương đau nhói, lông mày nhíu lại, bất đắc dĩ, đưa bátthuốc lên uống, vị đắng lẫn ngọt của thuốc thấm vào trong lòng.

    Nàng cúi xuống, môi kề môi đưa thuốc vào miệng thiếu niên, khichạm đến môi của thiếu niên, cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo, làmcho trái tim Mạn Sương nhất thời nảy lên, như có vật gì len vào trongngười nàng, làm mặt nàng đỏ lên.

    Mặc dù nàng là một tiểu cô nương chưa biết chuyện yêu đương,nhưng cũng biết hành vi đó chỉ có vợ chồng mới làm với nhau, trongnháy mắt, lại cảm giác được chính mình có chút hiềm nghi.

    Nhưng nàng không thể không làm như vậy, nàng muốn cứu hắn, hắnchỉ là bệnh nhân của nàng mà thôi.

    "Tương tư lệ" cùng thuốc nước thuận lợi chảy xuống cổ họng thiếu

  • niên, Mạn Sương thở ra một hơi, vừa đứng dậy thì một cỗ lực mạnhkéo tới, thân thể Mạn Sương như diều đứt dây bay ra ngoài

    "Loảng xoảng làm" một tiếng nổ, chén thuốc rơi xuống nền nhà vỡtan, thuốc nước bắn tung tóe, cổ tay Mạn Sương bị mảnh vỡ gămvào đau nhói.

    Mạn Sương kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện, thiếu niên đã thức tỉnh,con ngươi lạnh như băng đen kịt, thẳng tắp nhìn chăm chú MạnSương.

    Vừa bị trọng thương mãi mới tỉnh dậy, sức lực của thiếu niên vẫnmạnh như vậy.

    "Ngươi đang làm cái gì vậy?" thiếu niên khoảng mười hai mười batuổi, thanh âm xé gió, vài phần thô cát, vài phần lạnh như băng, vàiphần sát khí.

    Bị đẩy một cái, Mạn Sương cực kỳ ủy khuất, nghe được thiếu niênhỏi, lại có chút á khẩu không trả lời được. Nghĩ đến chính mình môichạm môi giúp hắn uống thuốc, nếu bị người nhà bắt gặp, thật đúnglà ăn cắp bị bắt tại trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạn Sương ửnghồng, nói: "Ta —— ta giúp ngươi uống thuốc." Nếu biết hắn sẽ hồitỉnh nhanh như vậy, nàng sẽ không mạo hiểm bất chấp cứu hắn nhưthế.

    Con mắt thiếu niên nhìn đến thuốc còn lưu trên khóe môi của MạnSương thì lóe lên ánh sáng, rất đáng sợ.

    Hồng Ngẫu nghe được động tĩnh, từ bên ngoài xông vào, nhìn thấymảnh vỡ tung tóe trên sàn, kinh hãi hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" nhìn đếncổ tay Mạn Sương bị mảnh vỡ găm vào, cực kỳ tức giận mà nói:"Người làm thế nào mà để bị thương vậy? Còn không đắp thuốc

  • sao!" Rồi xoay người nói với thiếu niên: "Ngươi nói cho ta biếtchuyện gì vừa xảy ra, nếu không phải công tử nhà ta cứu ngươi,ngươi đã sớm đi đời nhà ma rồi, tại sao không biết cảm ơn, vừa tỉnhlại thì đã đả thương công tử nhà ta." Nghĩ đến các nàng đang nữphẫn nam trang, Hồng Ngẫu đổi giọng gọi Mạn Sương là công tử.

    Thiếu niên thấy rõ Mạn Sương là người cứu hắn khỏi chết đuối, MạnSương vẫn không ngừng cầm máu, con ngươi của hắn lóe lên ánhsáng nhàn nhạt, thanh âm lạnh như băng đã có chút nhu hòa, hỏi:"Các ngươi là ai? Nơi đây là đâu?"

    "Chúng ta vào trong núi hái thuốc, cơ duyên xảo hợp cứu ngươi, nơinày là chỗ chúng ta ở lại khi hái thuốc. Ngươi yên tâm ở lại, nơi nàyrất an toàn." Mạn Sương nhẹ giọng nói, nàng hoàn toàn thông cảmvới hành vi của thiếu niên, một người vừa bị chém đến thập tự nhấtsinh, khi tỉnh lại đương nhiên có tâm lý đề phòng.

    Thiếu niên rốt cục yên tâm, nhưng mới vừa rồi dùng sức quá nhiều,làm rách miệng vết thương, cả người đau đớn, lại chìm vào hôn mê.

    Hồng Ngẫu tức giận mà nói: "Thật là tự đâm đầu vào phiền toái!"Cuống quít cầm kim sang dược đến, đắp lên cổ tay của Mạn Sương.

    Mạn Sương dùng vải băng cổ tay lại, nói: "Chẳng qua chỉ là vếtthương nhỉ, không có gì đáng ngại, không cần quan trọng hóa vấnđề. Đắp thuốc cho vị công tử này đi." Lúc nãy nàng chỉ lo giải độc chohắn, chưa xử lý vết thương. Chỗ kim sang dược này, có lẽ còn đủcho hắn.

    Hồng Ngẫu tức giận mà nói: "Tiểu thư, ngươi chỉ biết nghĩ cho ngườikhác thôi, nhỡ để lại sẹo thì sao"

    "Một vết sẹo có tính là cái gì! Ta cũng đang muốn làm một kí hiệu!"

  • Mạn Sương cười cười.

    Chén thuốc đã đánh vỡ rồi, Mạn Sương phân phó Hồng Ngẫu lại đisắc thuốc cho thiếu niên, chính mình đắp thuốc cho thiếu niên, băngbó vết thương cho hắn.

    Kim sang dược quả nhiên không đủ, trên ngực thiếu niên còn chỗ bịthương hình trăng rằm không đắp thuốc. Tính tinh nghịch nổi lên,Mạn Sương nghĩ thầm, xem như trừng phạt hắn mới vừa rồi đối đãivới nàng như vậy, chi bằng lưu lại trên người hắn một kí hiêu.

    "Mẫu hậu, Hàn nhi rất nhớ ngươi, bọn họ không cho Hàn nhi thấyngươi." Trong lúc ngủ mơ thiếu niên thì thào nói, thanh âm không hềlạnh như băng, mà là ủy khuất thê lương.

    Mạn Sương kinh dị ngẩng đầu, ánh nến toát ra, chiếu rọi gương mặtthiếu niên đang say ngủ, giờ phút này trên mặt hắn đã không cònxanh đen, lộ ra sắc mặt trắng như bạch ngọc. Đôi mắt phượng dài,có thể thấy hắn là một thiếu niên tuấn mỹ. Tay trái thiếu niên nắmchặt ngực áo ngủ bằng gấm, đôi mi nhăn lại, có vẻ như đang gặp ácmộng.

    Hóa ra là thiếu niên nói mơ.

    Mẫu hậu! Hàn nhi!

    Chẳng lẽ thiếu niên này là người trong hoàng thất? Đương kimThánh thượng có một hoàng tử tên Hàn.

    Ánh mắt Mạn Sương đảo tới giày hắn đi dưới chân, tuy bị dính bùnbẩn, nhưng vẫn nhìn thấy hoa văn tinh xảo của thợ thêu bậc nhất.Dân chúng tầm thường không thể đi đôi giày này.

  • Huống hồ, bị nhiều người đuổi giết như vậy, thân phận của hắnkhông thể tầm thường.

    Nhưng nếu hắn là hoàng tử, tại sao lại một thân một mình đến nơihoang dã này, Mạn Sương âm thầm thở dài, vén tay áo bằng gấmcủa hắn ra, thăm dò mạch tượng của hắn, trầm ổn mà có tiết tấu, tínhmạng của hắn đã không còn đáng ngại nữa. Kịch độc trên người đãgiải, ngoại thương này đối với hắn mà nói, không thể gây nguy hiểmđến tính mạng.

    Mạn Sương từ trong phòng đi ra, không khí trên núi trong lành mátlạnh, phương đông mơ hồ có sắc trắng bạc, mặt trời sắp mọc.

    Sương sớm phản chiếu ánh sáng lên mặt nàng, lông mi dày che điđôi mắt có chút mệt mỏi.

    Hồng Ngẫu sắc thuốc xong, Mạn Sương nhắc nhở nàng cầm chénthuốc đặt ở trên đầu giường của thiếu niên, sau đó liền cùng HồngNgẫu xuống núi.

    Đã biết hắn là người quyền quí, nàng không đáng kết giao.

    Đã biết tính mạng hắn không còn bị đe dọa, nàng có thể yên tâm rờiđi.

  • Chương 7: Trong sạch bị hoàinghi

    Đau đớn vì độc tính giày vò, Mạn Sương có chút mơ hồ không phânđược đâu là hiện thực đâu là kí ức. Nàng như thể vẫn đang tại thờiđiểm 7 năm trước. Đã lâu như vậy, không phải đã sớm quên rồi sao?Vì sao còn có thể nhớ lại, rõ ràng như vậy, cứ như chuyện vừa mớingày hôm qua.

    Vì sao còn muốn nhớ lại ngày đó?

    Mạn Sương lắc đầu, muốn quên đi nhưng lại nhớ lại, thiếu niên găpnạn, thiếu niên này bơi từ nước lên, thiếu niên thanh âm lạnh lùng,thiếu niên mộng mị nói, thiếu niên u hàn, kể cả, thiếu niên này đôi moimềm mại, tất cả cứ hiện lên rõ ràng trong đầu Mạn Sương, xoay mãikhông đi.

    Bỗng thiếu niên trước mắt như biến thành Bách Lý Hàn tuấn mỹ lãnhkhốc, hắn lạnh như băng vô tình nói bên tai: "Dù thế nào đi nữa, bổnvương cũng sẽ không yêu ngươi. Bổn vương lại càng không chạmđến ngươi, ngươi chỉ là một người thế thân. Ngay cả do phụ hoàngtứ hôn, nếu một ngày bổn vương tìm được người trong lòng kia thì vịtrí Vương phi này cũng sẽ không phải là của ngươi."

    Là hắn sai, không phải nàng sai, vì sao lại lạnh lùng như thế đối vớinàng. Chỉ vì nhầm lẫn mà thành ra như thế, tại sao chỉ riêng mìnhnàng gánh chịu?

  • Lệ từ khóe mắt dâng lên, có lẽ do ốm đau hành hạ, giờ phút này lệchảy tràn trên mặt Mạn Sương.

    Không biết trải qua bao lâu, trong lòng nhức nhối nghĩ về Bách LýHàn cũng đã biến mất, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

    Cứu hắn một mạng, dù dùng "Tương tư lệ", vốn dùng để trị bệnh chonàng. Cứu hắn rồi hắn không chút lưu tình mà bỏ đi nhưng nàngkhông hề hối hận đã cứu hắn. Vĩnh viễn không hối hận.

    Bởi vì, nàng là một người theo nghiệp y cứu người,.

    Tuy hắn đối đãi vô tình với nàng, nàng vĩnh viễn cũng không nói chohắn sự thật, là nàng 7 năm trước đã cứu hắn. Bởi vì, nàng cứu hắnvốn là xuất phát từ tấm lòng của người làm nghề y, không cầu hắnbáo đáp. Nếu để hắn biết việc này mà báo đáp nàng, nàng sẽ khôngcó cảm giác vui mừng mà ngược lại thấy mình quá ti tiện.

    Mạn Sương dựa trên giường, mặt sầu não.

    "Người ổn hơn chút nào không?" Hồng Ngẫu hỏi, lấy khăn tay lau đimồ hôi trê trán Mạn Sương cùng gương mặt đầy nước mắt.

    "Ừm." Mạn Sương khó nhọc nói, môi tái nhợt. "Ta cả người vô lực,để ta nghỉ ngơi một chút."

    Nghe nàng yếu ớt trả lời, Hồng Ngẫu không kìm được ghé lên ngườiMạn Sương nức nở mà khóc.

    Mạn Sương nhẹ nhàng vỗ trên lưng Hồng Ngẫu, mệt mỏi nói: "Khôngcó việc gì đâu, Hồng Ngẫu, ngươi yên tâm, ta không chết được đâu."

    "Tiểu thư, trước kia hàn độc phát tác, người chưa bao giờ rơi lệ, lần

  • này, người lại rơi lệ. Hơn nữa, lần này đau xem ra thời gian ngắnhơn trước, Hồng Ngẫu sợ…" Hồng ngẫu nghẹn ngào, mắt rưng rưnglệ.

    Mạn Sương yếu ớt cười, nhẹ giọng nói: "Nha đầu ngốc, ta là ngườilàm, ta biết rõ cơ thể mình như thế nào chứ, không chết được đâ,ngươi lo lắng quá mức rồi đấy."

    Kỳ thật, Mạn Sương cũng không biết trước được cơn đau sẽ pháttác lúc này, nó đến sớm hơn dự định, lại rất mạnh, không báo trước.Trước đây mỗi lần phát tác thường là có chút dấu hiệu báo trước.

    Nàng không còn muốn đi xuống, liền nói: "Ta mệt quá rồi, ta muốnngủ mọt lát." Dứt lời liền chìm vào mộng đẹp.

    Hàn độc phát tác đau đớn khiến thân thể Mạn Sương vô lực, nàngngủ liền rất say, rất sâu, ngay cả một giấc mơ cũng không có.

    Lúc nàng tỉnh dậy, mặt trời đã tỏa sáng, ánh sáng xuyên qua khungcửa sổ chiếu vào trong phòng, căn phòng ngập tràn ánh sáng. Ánhnến đỏ sớm đã tắt, từng giọt nến chảy tràn trên đĩa.

    Vừa tỉnh dậy nàng có chút mơ hồ, nhìn thấy mấy chữ hỉ Mạn Sươngmới phản ứng, hôm qua nàng đã được gả vào đây, nơi này khôngphải khuê phòng ở Bạch phủ mà là phòng tân hôn tại Tấn Vươngphủ. Đã trải qua một đêm hành hạ, giờ phú này còn muốn gặp BáchLý Hàn, đúng là lạ.

    Hồng Ngẫu chăm chú nhìn nàng cười nói: "Trừ sắc mặt tiểu thư hơinhợt nhạt thì xem ra đã ổn rồi." Kỳ thật, nàng biết nỗi đau của tiểuthư, đêm qua Vương gia đùng đùng nổi giận rời đi, chắc chắn sẽ cóchuyện không yên bình. Nhưng là, tiểu thư luôn đem khổ sở lưutrong lòng một mình không muốn làm nàng lo lắng.

  • "Tiểu thư, nhanh rửa mặt, lát còn phải tiến cung thỉnh an bề trên ạ."Hồng Ngẫu làm bộ vô sự nói, nàng không muốn nhắc lại chuyệnthương tâm trong lòng tiểu thư.

    "Tiến cung thỉnh an?" Mạn Sương giật mình nghĩ ra, nàng từ nay đãlà con dâu của hoàng gia, bổn phận là phải đi thỉnh an HoàngThượng, Hoàng Hậu cùng Thái Hậu. Chỉ là, nàng là một người hữudanh để bày biện mà thôi, tiến cung vấn an bề trên là chuyện khôngcần thiết rồi.

    Rửa mặt xong Mạn Sương thay y phục, ngồi trước gương nàng nói:"Hồng Ngẫu, không cần thiết phải trang điểm thế đâu."

    "Không thể sơ sài được, Hồng Ngẫu nhất định phải làm cho người làngười đẹp nhất." Vừa nói Hồng Ngẫu vừa dùng lược chải trên máitóc của Mạn Sương.

    Đang lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng thấp uyển trầm tĩnh:

    "Vương phi, người đã dậy chưa?"

    "Vào đi!" Mạn Sương suy nghĩ, có thể là nha hoàn hầu hạ tới. BáchLý Hàn đi để lại cho nàng nha hoàn thế này, đúng là giễu cợt.

    Mở cửa phòng ra liền thấy 2 vị trung niên bước vào, thần sắc caongạo túc mục. Xem trang phục thì là người trong cung tới. MạnSương trong lòng giật mình, cũng không biết hai vị cung nữ tới đây làmuốn làm cái gì đây?

    Hai người cung nữ hướng Mạn Sương thi lễ nói: "Nô tỳ tới đây đểgặp Vương phi. Nô tỳ vốn là y mệnh thái hậu tới lẩy hỉ khăn!" (… lạchồng í)

  • Lấy hỉ khăn?

    Trái tim Mạn Sương nhói lên, lúc này mới nhớ trước lúc kết hôn mẫuthân từng cố ý dặn dò qua, đêm động phòng, sẽ có lạc hồng đểchứng minh sự trong trắng. Sau đêm tân hôn sẽ có bà bà được pháitới lấy đi kiểm tra, Tấn Vương vốn là do cố Hoàng hậu sinh ra, Tháihậu là cố hoàng hậu địa mẫu cô, hôm nay, xem ra việc này là do Tháihậu sai tới rồi.

    Chỉ là… nàng cùng Bách Lý Hàn chưa có cùng giường, hỉ khăn vẫntrắng muốt. Đêm qua bản thân hàn độc phát tác lại quên đi mấtchuyện này.

    Mắt nàng nhìn theo hai người cung nữ nọ tới bên giường, MạnSương sửa sang lại áo ngủ bằng gấm, trên giường lớn, lộ ra mộtkhối trắng như tuyết. Chiếc khăn trắng đối lập với màu đỏ của chiếcáo ngủ, nhìn chói mắt.

    Mắt hai cung nự nọ lóe lên một ánh nhìn rồi dừng lại một khắc, nhìnvề phía Mạn Sương, thần sắc hiện lên vẻ khinh thường. Hai ngườidặn dò tiểu cung nữ cầm theo hỉ khăn, thi lễ với Mạn Sương xongngay lập tức muốn cáo từ.

    "Các cô cô xin mời đi thong thả." Mạn Sương thi lễ.

    Chuyện này vốn dĩ không do nàng, nàng không hổ với lương tâm.Nhưng sự trong sạch của nàng, nàng không thể bỏ mặc.

    "Đêm qua bệnh tình Mạn Sương phát tác, Vương gia không có tá túcở đây. Xin hai vị cô cô trước mặt Thái hậu nói rõ việc này."

    Một trong hai vị cung nữ lên tiếng: "Vậy nguyên nhân là do Vương

  • phi phát bệnh nên Vương gia mới đùng đùng không động phòng rờiđi. Việc này chúng nô tỳ sẽ bẩm với thái hậu."

    Mạn Sương ngẩn ngơ, trong nháy mắt liền sáng tở ý tứ trong lời nóicủa vị cung nữ nọ, ý tứ rõ ràng là, Tấn Vương sở dĩ nổi giận đùngđùng rời đi là bởi vì… nàng không còn trong trắng.

    Trong nháy mắt Mạn Sương có một nỗi lòng khó giãi bày được, sựviệc thế này, vốn càng thanh minh lại càng không ai tin, còn sự sailệch thì càng lúc lại càng biến thành sự thật.

    Hai vị cung nữ trao đổi với nhau bằng ánh mắt sau đó vội vã mangtheo các tiểu cung nữ rời đi.

    Mạn Sương không biết tân nương mà tân hôn không còn trinh trắng,sẽ bị xử trí thế nào, lại càng không biết sẽ có sóng gió gì xảy ra. Loạichuyện này, nếu so với chuyện nàng cùng Tấn Vương đêm tân hôncùng cách chỉ sợ khiến cha mẹ không thể chấp nhận được hơn, hômnay xem ra, chỉ có xin mời Tấn Vương giải thích cho Thái Hậu, giữlại sự trong sạch cho mình.

    Chỉ là không biết hắn liệu có đồng ý hay không, nghĩ đến việc phải đicầu hắn thôi là Mạn Sương đã đau đầu rồi.

    Là hắn gây cho nàng sự sỉ nhục, nhưng lại còn muốn nàng phải đicầu hắn giải thích hộ nàng sao, thật nực cười.

  • Chương 8: Tiếng tiêu nuốt

    Mạn Sương không ngờ tới, muốn gặp Bách Lý Hàn khó khăn đếnvậy.

    Hồng Ngẫu đi ra ngoài hỏi thăm mấy lần, chỉ lấy được một thông tinduy nhất là Tấn Vương đêm qua đã xuất phủ, hôm nay thì chưa biếtcó chuyện gì. Thật sự là không ở trong phủ, hay là không muốn thấynàng? Mạn Sương không hiểu rõ cho lắm, đành phải ngồi ở tânphòng chờ đợi.

    Đêm qua hàn độc đã sớm làm nàng tiêu hao mất nhiều thể lực, MạnSương trong bụng đói quá, hết lần này đến lần khác nghĩ trong lòngbuồn cười, qua một đêm thành Vương phi thất sủng liền một nhahoàn đến hầu hạ không có, đồ ăn sáng cũng không được dâng nốt.

    Mạn Sương đành phải ăn một số đồ hôm qua để trong phòng tânhôn. Một Vương phi bị thất sủng thật thê thảm bao nhiêu, nhất địnhhôm nay phải cùng Bách Lý Hàn nói chuyện cho rõ trắng đen, dù gìnàng không muốn cứ mãi phải đợi chờ thế này.

    Dùng xong điểm tâm, Hồng Ngẫu trở về bẩm báo, nói Tấn Vương giađêm qua quả thật ra khỏi phủ, hiện giờ đã quay về nghỉ lại Thanh SởCác

    Mạn Sương xếp lại bộ giá y (áo cưới) , gọi một tiểu nha hoàn tiếnvào, dẫn đường nàng đến Thanh Sở Các .

  • Những cơn gió sáng sớm, mang theo hơi nước và mùi hoa manmác, cũng không thể khiến Mạn Sương cảm thấy vui vẻ.

    Đi trên hành lang thật dài, Mạn Sương không khỏi âm thầm sợ hãithan thở, không hổ là vương phủ, so với Bạch phủ lớn hơn rất nhiều.Bên trong phủ là đình đài lầu các, khúc trì lâm viên (suối và rừng cây)không thiếu thứ gì, vô cùng nhã trí quí phái.

    Qua một trận mưa đêm, một vài cây lá không chịu được gió mưa,thưa thớt trên mặt đất là những đám lá rụng cành khô. Có mấy câyhoa, không phải loại hoa quí, qua một đêm mưa gió, bông hoa lại nởmột cách diễm lệ. Hoa là như thế, người có khi cũng là như thế.

    Thanh Sở Các là thư phòng của Bách Lý Hàn, cùng với tân phòngđặt tại Y Vân Uyển cách nhau không xa lắm, chỉ một lát sau, liền thấyxa xa cánh cửa của Thanh Sở Các.

    Tiểu nha hoàn làm như sợ Bách Lý Hàn biết là nàng dẫn đường, vộivàng thi lễ, nhanh chóng rút lui.

    Mạn Sương cùng Hồng Ngẫu mới vừa đi đến cửa, đang muốn đivào, liền nghe thấy tiếng tiêu réo rắt nức nở như mang rất nhiều tâmsự.

    Tiếng tiêu trầm thấp, êm ái, thư hoãn, bi thương, như nước chầmchậm chảy qua, theo cơn gió chầm chậm thổi qua, mang theo sự bithương đau đớn không lời nào có thể diễn tả. Nhè nhẹ lũ lũ, lượn lờkhông dứt, triền miên cùng xót xa, khơi ra sự bi thương đau đớn từđáy sâu tâm hồn.

    Là ai, có thể thổi ra tiếng tiêu bi thương thống thiết như vậy?

    "Hồng Ngẫu, ngươi ở lại chỗ này, ta vào xem!" Mạn Sương dứt lời,

  • liền chậm rãi đi vào.

    Trong Thanh Sở Các, cảnh sắc rất tốt, khắp nơi là hoa thơm đua nở.Một hồ nhỏ, nước trong xanh như ngọc bích, trong hồ trồng hoa sen,bông sen mới hé mở, hết sức đáng yêu.

    Mạn Sương đi theo tiếng tiêu, nhìn thấy một người đang ngồi trênghế đá cạnh hồ, là Bách Lý Hàn.

    Hai tay hắn cầm cây tiêu bằng bích ngọc, đang thổi. Hôm nay y phụcmàu xanh nhạt, quần áo như mây nhẹ bay trong gió, cùng với tócđen cũng đang khẽ bay, rất đẹp mắt.

    Hắn ngồi quay lưng về phía mặt trời, ánh mặt trời như là hào quangcủa hắn, như thể vì hắn mà tồn tại.

    Ánh nắng giống như nước chảy, chiếu rọi hắn;

    Tiếng tiêu như dây trói vô hình, quấn quanh hắn;

    Toàn thân hắn tỏa ra sự tiêu điều cùng cô đơn, như ngưng đọngtrong gió, hòa cùng ánh sáng bao phủ hắn.

    Mạn Sương không bước quấy rầy hắn, lẳng lặng đứng dưới một gốccây, ngắn nhìn hắn.

    Mạn Sương vốn là oán hận hắn một chút, dù sao, chính là hắn, đẩynàng vào hoàn cảnh thê thảm này. Nhưng, giờ phút này nhìn thấyhắn như vậy, sự oán hận của Mạn Sương không cách nào đứng lên.Bình tâm suy nghĩ một chút, hắn cũng rất đáng được thông