PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam...

23
Tác Gi: Đỗ Quyên NHT NNG CHIU RƠI www.phuonghong.com www.taixiu.com 120 PHN VII Bui sáng, Bo Nghiên thc dy thì Đin Cương đã biến mt tlúc nào, cũng không thèm nhn li cho cô mt chnào. Làm vsinh cá nhân xong, cô cũng din đồ đẹp đi phchơi cho bõ ghét. Cô ghé vào siêu thtìm mua cho mình chiếc nón vì lúc ra đi cô lo tc gin nên quên mang theo. Chai chiếc trng và hng đều dthương như nhau, chlmua chai tuy khác màu song chúng li cùng kiu… Còn đang nghĩ ngi phân vân chưa biết nên chn chiếc nào, cô cht nghe ging đứa con gái nào đó tht xnh x: - Tri ơi! Bn nhìn xem hai chiếc nón dthương quá đi mt. Mình mua nó nghen! Va nói, cô gái va chvào hai chiếc nón mà nãy giBo Nghiên đang định mua. Không hiu sao, lúc này cô li mun mua chai chiếc luôn. Không cn suy nghĩ thêm, Bo Nghiên chp nhanh hai chiếc nón đi thng đến quy tính tin, cũng không thèm nhìn mt hai cô gái kia. Bo Nghiên va trtin hai chiếc nón xong cũng là lúc tiếng con gái vang lên sát bên lưng chát chúa: - Cô kia! Hai chiếc nón đó tôi chn trước, sao cô li giành git vi tôi kcc vy? Bo Nghiên quay pht li nhưng chtròn ming chkhông tht nên li, bi trước mt cô là Ngc Trinh. Qulà “oan gia ngõ hp”, làm như cô ta luôn theo ám mình vy. Ngc Trinh cũng ngc nhiên trn mt ngó Bo Nghiên. Lát sau, cô ta giging mách xé: - Tưởng ai chnếu sm biết là cô thì cái kiu giành git như vy, tôi đã không ly làm ngc nhiên ri. Biết chta định xxiên chuyn gì, Bo Nghiên trđũa ngay: - Là người đến trước, đương nhiên tôi phi được quyn ưu tiên chn trước. Ti chchm chân nên thit thòi là ltt nhiên thôi, còn móc ma ni gì! Ngc Trinh long lanh mt nhìn cô trng trng, nghiến răng ken két: - Mày mun ám chchuyn gì vy hcon kia? Tao nhn mày lâu lm ri nghen, đừng thy được đằng chân lên đằng đầu. Không phi tao smày mà vì nmt anh Đin Cương đấy. Nếu không, mày te tua tlâu ri đó ranh con! Bo Nghiên ht cao mt: - Nếu không nmt anh ta thì chđịnh làm gì tôi? Chtưởng hăm he vy ri tôi sà? Nm mơ gia ban ngày ri đấy! Ngc Trinh tc gin, lng ln hét ln:

Transcript of PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam...

Page 1: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

120

PHẦN VII

Buổi sáng, Bảo Nghiên thức dậy thì Điền Cương đã biến mất từ lúc nào,

cũng không thèm nhắn lại cho cô một chữ nào. Làm vệ sinh cá nhân xong, cô cũng diện đồ đẹp đi phố chơi cho bõ ghét. Cô ghé vào siêu thị tìm mua cho mình chiếc nón vì lúc ra đi cô lo tức giận nên quên mang theo.

Cả hai chiếc trắng và hồng đều dễ thương như nhau, chả lẽ mua cả hai tuy khác màu song chúng lại cùng kiểu… Còn đang nghĩ ngợi phân vân chưa biết nên chọn chiếc nào, cô chợt nghe giọng đứa con gái nào đó thật xảnh xẹ:

- Trời ơi! Bạn nhìn xem hai chiếc nón dễ thương quá đi mất. Mình mua nó nghen!

Vừa nói, cô gái vừa chỉ vào hai chiếc nón mà nãy giờ Bảo Nghiên đang định mua. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn mua cả hai chiếc luôn. Không cần suy nghĩ thêm, Bảo Nghiên chộp nhanh hai chiếc nón đi thẳng đến quầy tính tiền, cũng không thèm nhìn mặt hai cô gái kia.

Bảo Nghiên vừa trả tiền hai chiếc nón xong cũng là lúc tiếng con gái vang lên sát bên lưng chát chúa:

- Cô kia! Hai chiếc nón đó tôi chọn trước, sao cô lại giành giật với tôi kỳ cục vậy?

Bảo Nghiên quay phắt lại nhưng chỉ tròn miệng chớ không thốt nên lời, bởi trước mặt cô là Ngọc Trinh. Quả là “oan gia ngõ hẹp”, làm như cô ta luôn theo ám mình vậy. Ngọc Trinh cũng ngạc nhiên trợn mặt ngó Bảo Nghiên. Lát sau, cô ta giở giọng mách xé:

- Tưởng ai chớ nếu sớm biết là cô thì cái kiểu giành giật như vầy, tôi đã không lấy làm ngạc nhiên rồi.

Biết chị ta định xỏ xiên chuyện gì, Bảo Nghiên trả đũa ngay: - Là người đến trước, đương nhiên tôi phải được quyền ưu tiên chọn trước.

Tại chị chậm chân nên thiệt thòi là lẽ tất nhiên thôi, còn móc mỉa nổi gì! Ngọc Trinh long lanh mắt nhìn cô trừng trừng, nghiến răng ken két: - Mày muốn ám chỉ chuyện gì vậy hả con kia? Tao nhịn mày lâu lắm rồi

nghen, đừng thấy được đằng chân lên đằng đầu. Không phải tao sợ mày mà vì nể mặt anh Điền Cương đấy. Nếu không, mày te tua từ lâu rồi đó ranh con!

Bảo Nghiên hất cao mặt: - Nếu không nể mặt anh ta thì chị định làm gì tôi? Chị tưởng hăm he vậy rồi

tôi sợ à? Nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy! Ngọc Trinh tức giận, lồng lộn hét lớn:

Page 2: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

121

- Mày còn dám thách thức tao hả? Hôm nay “bà” sẽ cho mày một trận biết tay.

Cô bạn nãy giờ chỉ đứng im nhìn, giờ thấy tình hình có vẻ căng thẳng, cô ta liền kéo tay Ngọc Trinh can gián:

- Thôi, bỏ đi Trinh! Chuyện đâu còn có đó mà làm ầm lên như vậy, để mọi người nhìn vào thật kỳ cục. Chúng ta về đi!

Vùng tay ra khỏi cô bạn, Ngọc Trinh hung hăng: - Mày sợ mất mặt thì về trước đi. Hôm nay tao phải xử con ranh này, kẻo

không nó lờn mặt chẳng còn coi tao ra gì. Bảo Nghiên trả đũa: - Lâu nay chị cũng chưa làm được chuyện gì để tôi phải tôn trọng, còn nếu

dùng vũ lực để đấu tranh nhau thì chị có sừng tôi cũng có mỏ, hoặc chị có tay chân thì tôi đây cũng lành lặn đâu có bị cùi, song là một người lịch sự có văn hóa, tôi không thể ăn nói báng bổ, hay mỗi chút là mỗi động tay động chân như chị. Hơn nữa, tôi nghĩ chị không đáng để tôi dùng biện pháp hạ cấp đó.

Ngọc Trinh cứng lưỡi lắp bắp: - Mày… mày… - Tôi không muốn nói chuyện với người không có tư cách như chị nữa! Bảo Nghiên ngưng nói, lấy ra một chiếc nón, đội lên đầu, còn một chiếc cô

cầm trên tay. Cô đưa tay kia chào Ngọc Trinh một cái kiểu nhà binh trước khi quay lưng bước ra khỏi siêu thị.

- Bye nhé! Sau lưng cô, Ngọc Trinh nghiến răng trèo trẹo, rủa xả không tiếc lời mà ai có

mặt nghe qua cũng rùng mình khiếp đảm. Đi loanh quanh một hồi, Bảo Nghiên nghe đôi chân mỏi rụng rời, chợt nhớ

đến hai đứa bạn thân. Hay mình đến nhà Vân Vi rồi gọi điện rủ Bạch Cúc đi chơi cho hết một ngày vô bổ, chớ bây giờ mà về nhà chỉ nói chuyện với không khí hoặc đối diện với Điền Cương, một con người giả dối thì càng tệ hại hơn.

Song ý định ấy chưa được thực hiện thì không biết từ đâu một chiếc môtô to kềnh thắng rít ngay bên cạnh làm Bảo Nghiên muốn nhảy dựng lên. Nghe hoảng cô quay phắt lại trợn mắt. Chợt thấy Nam Kha cười toét miệng, cô đổi thái độ vùng vằng:

- Lúc nào anh cũng xuất hiện đột ngột như vậy có ngày tôi đứng tim chết không kịp trối đấy.

Nam Kha thấy cô giận thật, anh xuống giọng cầu hòa: - Cho anh xin lỗi. Nhưng em đi đâu mà lơ ngơ có một mình vậy? Còn Điền

Cương đâu?

Page 3: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

122

Bảo Nghiên xụ mặt càu nhàu: - Đừng nhắc đến anh ta! Bộ nhất thiết tôi đi đâu cũng phải có anh ta kè kè

một bên sao? Hơi khừng lại, Nam Kha mới cất giọng trầm trầm: - Bởi ai cũng nghĩ vợ chồng mới cưới đương nhiên phải khắng khít mới thật

sự hạnh phúc. Bảo Nghiên nhếch môi nói cách chua chát: - Cũng không có nghĩa là phải kè kè như vậy, đôi lúc chỉ là hình thức để che

mắt thiên hạ chứ thực tế bên trong thế nào chỉ có hai người trong cuộc mới hiểu. Mà tôi thì lại không thích cái hình thức màu mè, cái hư danh rỗng tuếch đó, chỉ làm mình thêm vướng víu, bực mình chớ chả ích chi.

Nam Kha soi vào mắt cô khá lâu như đo lường rồi mới nói: - Nghĩ được như vậy tại sao em còn chấp nhận cuộc hôn nhân này? Bảo Nghiên im lặng một chút rồi lảng chuyện như không muốn bàn sâu thêm

về chuyện này: - Hãy nói cho tôi nghe về chuyện của anh đi! Lúc này anh làm ăn ra sao, có

khấm khá hơn không? Khi nào cho tôi uống rượu mừng đây? Bảo Nghiên vô tình khơi đúng chỗ đau nhất mà anh cố chôn sâu đè nén bấy

lâu, nay được dịp bỗng tràn về như thác lũ: - Em mà còn hỏi anh câu ấy hở Bảo Nghiên? Em không hiểu gì thật hay giả

vờ để trêu anh? Chỉ còn nước moi trái tim mình đặt vào tay em nữa thôi thì em mới hiểu, đúng không?

Bảo Nghiên nhăn mặt: - Anh nói chuyện nghe thấy ghê quá! Hoàn cảnh tôi hiện giờ có sáng sủa hơn

ai mà dám cười đùa anh chứ! Ánh mắt Nam Kha chợt nhìn cô tha thiết, giọng nhẹ tênh: - Cho anh xin lỗi. Có lẽ anh sắp điên lên thật đấy Bảo Nghiên. Không hiểu

sao tự nhiên anh lại cay đắng với em như vậy. Nói xong, anh lại gục đầu trong tay vẻ đau khổ. Thấy anh như vậy, Bảo

Nghiên an ủi dịu dàng: - Tôi hiểu được tâm trạng anh lúc này nên tôi không trách anh đâu. Anh cũng

đừng tự giày vò mình kiểu đó nữa, tôi không chịu nổi khi nhìn thấy anh như vậy.

- Cám ơn em còn nghĩ đến anh, song nếu bảo quên em ngay sao khó quá. Xin em hãy hứa với anh một điều, là mỗi tuần cho anh chút thời gian gặp mặt, bất cứ nơi đâu cũng được. Hứa với anh không, Bảo Nghiên?

Page 4: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

123

Không cần suy nghĩ, Bảo Nghiên gật đầu cách vô tư, bởi chuyện đó đối với cô thật đơn tính.

Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu thăm thẳm, thầm lặng một nỗi niềm. Như nhận ra điều không bình thường ở anh, Bảo Nghiên quay mặt chỗ khác, bởi Bảo Nghiên cũng chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, bỏ sao không xúc động trước một tấm chân tình mà anh đã trọn vẹn cho cô. Trong mắt cô, anh lại quá hoàn hảo đâu thua gì Điền Cương ông chồng hờ trên danh nghĩa.

Nhìn nhìn cô một lúc, Nam Kha lại nói: - Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay lại là một dấu ấn khó phai trong đời, nó đã

khiến anh yêu đời vui vẻ hơn lên, như tiếp thêm cho anh nguồn sinh lực. Em biết không, từ lúc hay tin em sắp lấy chồng đến nay, anh như thân cây gặp bão, cánh diều gặp gió lớn chao đảo trên không trung trước khi bị đứt dây rơi xuống đất. Nói có thể em không nhưng tất cả lại là sự thật.

Bảo Nghiên nói cách hơi đùa cho không khí bớt nặng nề căng thẳng: - Anh tưởng tượng gì mà nghe kinh khủng quá, không khéo lỡ anh có bề gì

mọi người tưởng tôi là nguyên nhân thật đấy. Nam Kha nghiêm nghị: - Anh không đùa đâu! Bảo Nghiên cắt ngang: - Thôi! Nói chuyện gì cho vui đi! Tôi mới vừa bị sao Chổi quét trúng đây,

bực mình gần chết còn gặp anh nói toàn chuyện buồn. Hơi ngạc nhiên, Nam Kha bật hỏi: - Sao Chổi nào, anh không hiểu? - Còn ai vào đây ngoài bà Ngọc Trinh nữa! - Cô ta vẫn đến quấy rầy em à? - Tôi nghĩ là tình cờ thôi, song cũng choảng nhau một trận ra trò. - Về chuyện gì, nói anh nghe! - Chuyện vớ vẩn của con gái ấy mà! Nói đến đây, cô dừng lại nghiêng nghiêng đầu cử chỉ thật hồn nhiên nói tiếp: - Anh nhìn xem toi đội chiếc nón này có dễ thương không? - Chiếc nón dù có xấu, em đội lên cũng dễ thương như thường. Bảo Nghiên bĩu môi, phán gọn: - Nịnh! - Không nịnh đâu! Là thật một trăm phần trăm, em rất đẹp và rất dễ thương.

Page 5: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

124

Bảo Nghiên rụt đầu le lưỡi cách nghịch ngợm trước khi rút trong túi ny lông ra chiếc nón thứ hai màu hồng, rồi nói:

- Còn một chiếc nữa đây! Và cũng vì hai chiếc nón này mà “chiến tranh” mới nổ ra đấy.

Nam Kha ngơ ngác như không hiểu: - Em mua chi đến hai chiếc lận? Bảo Nghiên cong môi: - Cho bõ ghét! - Cái gì? Anh không hiểu! Bảo Nghiên bắt đầu kể tỉ mỉ cho anh nghe mọi chuyện. Nghe xong, anh đưa

hai tay lên trời tỏ vẻ chào thua: - Sợ em luôn! Em cũng ba gai đáo để. Song em cũng không nên xem thương

cô ta. Ngọc Trinh không hiền đâu đấy. Nên tránh xa cô ta thì tốt hơn. Bảo Nghiên nghênh mặt: - Em cóc sợ! - Gay cấn với cô ta không hay ho gì đâu. Càng nghĩ, anh càng lo cho em

hơn. Anh phải nói với Điền Cương giải quyết chuyện này mới được. Bảo Nghiên gạt ngang: - Không được nói với anh ta! Chuyện tôi để tôi tự giải quyết. Không khéo,

anh ta lại nghĩ ngợi lung tung, tôi không thích. - Em đừng tự ái kiểu như vậy. Ngọc Trinh không đơn giản như em nghĩ đâu.

Nếu không cho anh nói với Điền Cương thì từ bây giờ em phải để anh bảo vệ cho em.

Bảo Nghiên bật cười: - Anh nói chuyện giống đang coi phim hình sự vậy. Em nghĩ cô ta không ghê

gớm dữ vậy đâu. Nam Kha dứt khoát: - Đừng cãi lời anh! Chuyện gì cũng nên đề phòng trước sẽ không thừa đâu. Bảo Nghiên buông xuôi: - Vậy thì tùy anh. Cũng sắp tối rồi, tôi về đây. - Anh đưa em về. - Ừ. Nam Kha dừng xe ngay cổng cho cô xuống. Lúc này, cô phải mượn tạm

chiếc vai anh mới xuống được, bởi yên xe quá cao. Cảnh tượng này lại vô tình

Page 6: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

125

đập vào mắt Điền Cương vì anh đang đứng trên ban công suốt ruột nhìn xuống đường chờ Bảo Nghiên vì không biết cô đi đâu từ sáng đến giờ. Đang tức giận lại phải chứng kiến cảnh chướng mắt như vầy hỏi sao anh không nổi nóng.

Bảo Nghiên vào nhà vui vẻ như chim sơn ca đang líu lo một khuc nhạc trẻ trung sôi nổi. Cô nhảy chân sáo lên phòng cách hồn nhiên vô tư lự, vì hồi trưa này cô đã hạ được Ngọc Trinh đo ván.

Đang phấn khởi với chiến thắng của mình, Bảo Nghiên bỗng khựng lại ở cửa phòng khi thấy Điền Cương lù lù đứng trước mặt với sắc mặt gườm gườm dễ sợ. Anh bật gằn giọng hỏi ngay:

- Sáng giờ cô đi đâu? Sực trấn tĩnh lại, cô ba gai: - Cũng như anh vậy thôi! Điền Cương lừ mắt: - Cái gì? Cô nói lại coi! Cố trấn tĩnh, Bảo Nghiên nghênh mặt: - Tôi nghĩ anh đâu có bị lãng tai. - Cô còn dám nói với tôi kiểu đó hả? Cô biết tôi đi đâu không mà bảo giống? Bảo Nghiên bộp chộp: - Làm sao tôi biết được! Nhếch môi, anh nói tỉnh: - Trước lúc đưa nhau vào khách sạn, chúng tôi đi uống bia, hát karaoke, rồi

nhảy nhót nữa đấy! Bảo Nghiên đỏ mặt, lắp bắp: - Anh… đúng là… là… quỷ râu xanh! Chuyện nham nhở, gớm ghiếc vậy mà

anh cũng mở miệng nói được. - Tại cô nói trước chớ đâu phải tôi! Hơn nữa, lúc nãy tôi thấy hai người đưa

đón nhau đến tận giờ, nên cô nói vậy tôi tin ngay. Bảo Nghiên hét lớn: - Quả là quá đáng, suy bụng ta ra bụng người! Đồ xấu xa. Tôi ghét anh. Tôi

ghét anh… Nói xong, Bảo Nghiên lao ra ngoài. Điền Cương bước nhanh theo giữ cô lại

được ở phòng khách, giọng gay gắt: - Cô định đi đâu giờ này? Muốn gây khó khăn cho tôi nữa có phải không.

Trước khi trách tôi, cô coi lại hành động của mình đi. Cô làm vậy đúng lắm sao?

Page 7: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

126

Bảo Nghiên vung tay, lớn tiếng: - Tôi làm gì chớ! - Tôi không thích nói nhiều, không khéo cô lại hiểu lầm. Cô cũng lớn rồi,

nên tập suy nghĩ cho đàng hoàng một chút đi. Cô đã làm gì tự cô phải biết chứ! Bảo Nghiên tức mình, kể tội lại anh: - Tôi không biết gì cả, chỉ thấy anh ức hiếp tôi thôi. Sáng sớm bảnh mắt ra là

anh đã biến đi đâu mất, không thèm đếm xỉa đến mặt tôi, cũng không nhắn lại một tiếng. Anh đối xử với tôi như vậy là đúng sao?

- Cho là tôi đã sơ sót trong chuyện này đi, thì cô cũng đâu thể dùng Nam Kha để trả đũa tôi kiểu đó. Cô ngang nhiên cặp tay với hắn nhởn nhơ ngoài phố, trong khi cô mới có chồng chưa đầy tuần lễ. Cô coi tôi là gì, thằng bù nhìn hay con rối nước trong tay các người?

Ngừng lại một chút, anh nhếch môi cười nửa miệng: - Song cô đừng nghĩ tôi đang ghen đấy nhé! Mà tôi chỉ muốn nhắc nhở cô

một điều, nên giữ gìn danh dự cho nhau một chút, dù chúng ta là vợ chồng trên danh nghĩa đi nữa.

Bị bắt chẹt, Bảo Nghiên thụng mặt, cãi bướng: - Bộ ai có chồng cũng đều mất tự do như vậy hết sao? Tôi không đồng ý với

cái cách gì bó vậy được. Điền Cương nghiêm giọng: - Tôi không cấm cô có bạn, song bạn kiểu như vậy tôi không đồng ý. Bảo Nghiên cong môi: - Kiểu gì chứ? - Bạn bè phải quanh minh chính đại, không lén lút, không đưa đón kiểu mờ

ám như vậy. - Vậy chứ còn anh thì sao, quan hệ giữa anh với Ngọc Trinh bộ trong sáng

lắm chắc? Trừng mắt với cô một cái, giọng anh hơi gằn: - Tôi là đàn ông, nên nếu có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng chẳng nhằm nhò

gì. Nhưng cô thì không được! Bảo Nghiên tức giận hỏi móc: - Vậy anh là người ta, còn tôi là gì? Điền Cương chợt quát lớn: - Cô có im ngay đi không? Cô chỉ được nước cãi bướng là giỏi. Không nói

nhiều nữa, bắt đầu từ hôm nay, cấm cô không được quan hệ kiểu đó với bất kỳ người đàn ông nào. Nếu còn tiếp diễn thì đừng trách tôi.

Page 8: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

127

- Tôi không quan hệ với người đàn ông nào ngoài anh Nam Kha cả, tình bạn của chúng tôi rất trong sáng.

Điền Cương cứng cỏi: - Nam Kha càng không thể! Cô đã có chồng, không được quan hệ tới lui với

người tình cũ. Bảo Nghiên mai mỉa: - Hóa ra anh cũng ích kỷ hẹp hời như bao người đàn ông, chớ chả có chi

đáng được tôn sùng. - Tôi không cần chuyện đó, chỉ mong từ bây giờ cô đừng gây rắc rối cho tôi

nữa là đủ. Nói xong, anh quay người bước nhanh ra ngoài như không muốn nghe cô nói

thêm gì. Bảo Nghiên thất thểu quay vào phòng thay quần áo rồi ngã lăn ra nệm cách

ngán ngẩm. Sống chung một nhà mà cứ gây gổ như ăn cơm bữa kiểu này chắc điên mất.

Chợt cánh cửa bị mở ra, Điền Cương đột ngột vào phòng làm Bảo Nghiên giật mình bật dậy.

Nhìn nhìn cô, anh bỗng hỏi: - Cô ăn uống gì chưa? Giờ nghe anh nói, cô mới sực nhớ chưa ăn gì, cô trả lời yếu xìu: - Chưa! - Dậy thay đồ đi, tôi chở đi ăn. Thế nào ngày mai ông trời cũng mưa tầm tả. Nghĩ vậy, song Bảo Nghiên

cũng vào thay đồ. Lúc trở ra, Điền Cương đã mở sẵn cửa xe chờ cô. Với khung cảnh như thế này ai bên ngoài nhìn vào mà không tưởng cô và anh là một cặp vợ chồng xứng đôi hạnh phúc. Không chỉ vậy thôi đâu, anh ta còn tỉ mỉ thắt dây an toàn cho cô nữa chứ! Khiến cô phải quay mặt chỗ khác để đừng phải hôn vào chiếc mũi cao nghệu của anh ta sát ngay trước mặt.

Dừng lại trước một nhà hàng khá sang trọng, anh bước xuống vòng qua mở cửa cho cô. Đang đi song song, anh chợt nắm bàn tay cô với gương mặt tỉnh tỉnh. Bảo Nghiên giật mình rụt nhanh tay lại nhưng không được, như biết trước phản ứng như vậy nên anh ta đã đề phòng với cái siết khá chặt đến nhói đau.

Bảo Nghiên nhăn mặt nghiến răng: Anh đang làm cái trò gì vậy? Buông ra chưa! Vẫn im lìm, anh như kéo cô vào trong ấn cô ngồi xuống ghế với cái nhìn đe

nẹt:

Page 9: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

128

- Không được làm tôi mất mặt đấy! Đôi lúc giữa chốn đông người, chúng ta cũng nên tỏ ra là một cặp vợ chồng thật hạnh phúc. Cô dùng chi?

Bảo Nghiên nguẩy đầu: - Gì cũng được! Gọi thức ăn xong, anh quay qua cô, nói cách răn đe: - Tôi không đồng ý cô có thái độ chống đối giữa chốn công cộng thế này. Là

vợ, cô phải biết nhún nhường, biết nghe lời chồng mới khôn ngoan, đừng bộp chộp nông nổi, suy nghĩ cạn cùng mà hối hận không kịp. Cũng như chuyện cô cãi vã hơn thua với Ngọc Trinh hôm trước, tôi đã lờ đi vờ như không biết, vì tôi biết tính cô còn trẻ con, xốc nổi nên những chuyện vặt vảnh ấy tôi đều bỏ qua hết. Song chuyện cô cặp kè với Nam Kha đi đây đó, tôi không chấp nhận được, cô rõ rồi chứ?

- Nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè. - Cái đó chỉ hai người biết, còn miệng đời thì không thể lấy tay bịt lại được.

Mà tôi thì không muốn mất mặt. Bảo Nghiên mỉa mai: - Bởi anh làm chuyện mời ám xấu xa nên sợ dư luận. Riêng tôi không làm

sai chuyện gì nên tôi chả sợ ai cả. Điền Cương nói tỉnh bơ: - Vì cô bị điếc nên đâu sợ súng. Còn tôi là một doanh nhân trên thương

trường, đương nhiên tôi phải quan trọng vấn đề dư luận cũng đúng thôi. Bảo Nghiên bật nói không cần suy nghĩ: - Suy cho cùng, đó chỉ là cách để che đậy sự ghen tuông mà thôi! Điền Cương nhếch môi ngó ra cửa, im lìm. Cử chỉ đó của anh khiến Bảo

Nghiên nghe xấu hổ đến đỏ mặt tía tai. Cô quả là con nhỏ bộp chộp ngu ngốc không thể tả. Hôm nay cô bị ma ám hay sao mà phát ngôn lộn xộn vậy không biết!

Thức ăn đã được dọn ra, Điền Cương quay lại dụi điếu thuốc hút dở vào chiếc gạt tàn, thản nhiên nói:

- Dùng bữa đi, để nguội mất ngon đấy! Lúc này cô không thể nào tự nhiên cho nổi, chỉ muốn giấu mặt vào đâu đó

cho đỡ xấu hổ. Tính hồ đồ, nông nổi đã hại cô dở khóc dở cười thế này đây. Cô cứ cúi đầu giấu gương mặt đỏ bừng, ngượng nghịu.

Điền Cương chợt nhìn cô, ánh mắt lạ lùng. Anh lên tiếng hỏi: - Cô bị sao vậy? Sao không dùng bữa đi! Hơi ngẩng đầu, Bảo Nghiên nói:

Page 10: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

129

- Anh cứ dùng đi, đừng để ý đến tôi làm gì.

Vẫn còn thắc mắc vì anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, song anh cũng im lìm dùng cho xong bữa.

Mãi cho đến lúc về nhà, Bảo Nghiên cứ né tránh không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa. Cô đi nhanh lên phòng, thay đồ rồi leo lên giường trùm mền kín mít.

Bỗng chiếc mền bị kéo mạnh xuống tận tận chân, anh đang ngồi trên mép giường nhìn chăm chăm vào mặt cô, hỏi gắt:

- Cô bị cái gì vậy? Sao cô bảo chưa ăn cơm, mà lúc nãy lại không ăn gì hết?

Bảo Nghiên xấu hổ la lên:

- Mặc kệ tôi đi, anh thắc mắc làm gì! Chuyện của tôi không cần ai quan tâm.

Điền Cương lầm lì:

- Đừng nói kiểu đó với tôi! Xảy ra chuyện gì vậy?

Quá xấu hổ, Bảo Nghiên lại la lên:

- Tôi nói không có gì mà, hỏi hoài!

Điền Cương gằn giọng:

- Không thể không có gì!

Bảo Nghiên nổi cáu:

- Sao anh dai nhách vậy? Mặc xác tôi!

Giọng Điền Cương chợt dịu lại:

- Không có gì thì ngồi dậy ăn hết phần cơm này đi, rồi ngủ.

Bảo Nghiên nhìn anh trân trối vẻ bất ngờ. Anh ta mua hộp cơm này tự bao giờ mà cô không thấy. Tự nhiên lại đối xử với cô như vầy, lần đầu được anh ta quan tâm chăm sóc khiến cô xúc động thật sự.

Anh lại nói tiếp:

- Sao nhìn tôi ghê vậy? Chỉ là muốn làm tròn bổn phận của mình thôi, kẻo ngoại và hai mẹ lại trách tôi bỏ bê không quan tâm chăm sóc vợ mình. Để cô giống như cây trúc ngoài đầu ngõ ở dưới quê vậy, lỡ như có cơn gió nào thổi ngang qua làm cô bay mất thì tôi lấy gì mà đền cho các cụ bà khó tính ấy đây. Tóm lại, tôi có lo lắng cho cô cũng do những nguyên nhân ấy góp nhặt lại, đừng hiểu sai lòng tốt của tôi đấy nhé!

Nghe luận điệu rào đón, giễu cợt của anh ta, Bảo Nghiên chợt no ngang. Cô bấu chặt hai bàn tay vào hộp cơm chưa kịp mở nắp một cách tức giận, nhưng chưa tìm ra được câu nào để trả đũa, đành im lặng kềm mọi cảm xúc chờ cơ hội.

Page 11: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

130

Buổi sáng, Bảo Nghiên vừa thức dậy đã thấy Điền Cương đứng ngay đầu

giường nhìn cô. Thấy anh, cô giật mình choàng dậy và nghe hơi quê, bởi có ai mới vừa ngủ dậy mà đẹp đẽ và lịch sự được bao giờ. Song vì ghét anh ta, cô làm mặt tỉnh xếp mùng mền cách tỉnh bơ như không có anh ta ở đó.

Một lúc sau, Điền Cương mới nói:

- Mẹ gọi điện bảo lát nữa mẹ đến chơi với chúng ta đến mai mới về. Tôi không muốn mẹ nhìn thấy cảnh chồng hờ vợ tạm như vầy, nên tôi muốn từ bây giờ chúng ta hãy đối xử với nhau như một cặp vợ chồng hạnh phúc thật sự như bao cặp vợ chồng mới cưới vậy.

Hơn tuần nay, tuy cô và anh đã là vợ chồng sống chung dưới một mái nhà nhưng không khác chi hai người xa lạ. Có lắm lúc Bảo Nghiên đã hờn trách mẹ đẩy cô rơi và cuộc hôn nhân không lối thoát.

Đã mấy đêm liền cô không ngủ được, cô cứ mãi trăn trở về cuộc sống hiện tại quá mơ hồ và tương lai phía trước thì mịt mù xa tít tắp. Hóa ra, cuộc hôn nhân này mong manh như sương khói, không có một điểm tựa nào cho cô nắm níu, hy vọng hay mơ mộng vẽ vờ về một khung cảnh gia đình ấm êm hạnh phúc. Bởi anh ta đối xử với cô không có một dấu hiệu hay cử chỉ dịu dàng nào dành cho cô cả. Nghĩ đến đây, Bảo Nghiên bỗng giật mình. Tại sao trong cách suy nghĩ của cô có vẻ như đang trách móc, giận hờn, mà chuyện này chỉ có hai người yêu nhau mới nghĩ như vậy.

Nãy giờ không nghe cô nói gì, Điền Cương lại cất tiếng hỏi gằn:

- Tôi nói gì nãy giờ cô có nghe không mà lơ ngơ vậy?

Hơi giật mình, Bảo Nghiên nổi đóa:

- Tôi đâu có điếc.

- Vậy cô nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?

- Đề nghị gì?

Điền Cương nóng mũi:

- Cô đang giỡn mặt với tôi đó hả?

Thấy anh ta bỗng nhiên nổi nóng, Bảo Nghiên xụ mặt làm thinh. Anh lại nói:

- Tôi báo trước để cô chuẩn bị tinh thần đóng kịch sao cho đạt vào, kẻo hai bà mẹ và ngoại biết được chúng ta không hạnh phúc, thì chẳng những tôi mà cả cô cũng không còn được tự do nữa đâu đấy!

Page 12: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

131

Bảo Nghiên như khó hiểu: - Anh nói vậy là sao? Điền Cương cười khảy: - Vậy cũng không hiểu sao? Là cô bảo tôi nói đấy nhé! Ngừng lại một chút, Điền Cương mới nói: - Là cô sẽ không còn tự do cặp tay với Nam Kha đi đây đi đó kiểu như vậy

nữa đây đấy! Bảo Nghiên liếc anh một cái sắc lẻm, trả đũa: - Song tôi lại nghĩ trong chuyện này chỉ có anh mới là người lo sợ chuyện đó

thôi. Đưa nhanh mắt trừng cô một cái, anh phẩy tay: - Không tranh luận chuyện này nữa! Bắt đầu từ bây giờ chúng ta cũng nên

thay đổi cách xưng hô là vừa. Bảo Nghiên cong môi: - Chỉ sợ phía anh thôi! Điền Cương nheo mắt ranh mãnh: - Chuyện đó không thành vấn đề. Có khi còn phải làm một vài cử chỉ thân

mật hơn thế để hai bà mẹ hài lòng vì nghĩ chúng ta thật sự hạnh phúc nữa cơ đấy.

Như hiểu được câu nói nhiều ẩn ý của anh, Bảo Nghiên la lên: - Anh đang suy nghĩ ra chuyện gì bậy bạn gì đó? Tôi nói trước, anh không

được lợi dụng cơ hội à nha! Điền Cương vờ vịt ngây thơ: - Cơ hội chuyện gì? Hơi đỏ mặt, cô vùng vằng: - Tôi… tôi nói vậy anh tự hiểu. Điền Cương nhún vai: - Tôi không hiểu gì cả. Bảo Nghiên tức tối giậm chân bình bịch: - Anh đừng có làm bộ làm tịch. Nếu vi phạm, tôi sẽ… Điền Cương khịt mũi: - Sẽ sao? Không thể trả lời, Bảo Nghiên cộc lốc: - Chừng đó sẽ biết.

Page 13: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

132

Điền Cương bật cười vang trước khi bước ra khỏi phòng. Bảo Nghiên chỉ biết nhìn theo anh, nghiến răng tức tối.

Sáng nay không chỉ riêng một mình bà Liên đến thăm vợ chồng cô mà còn có cả mẹ ruột của cô nữa. Vừa ngạc nhiên vừa mừng, cô lại vừa lo, vì mẹ rất tinh ý. Nếu để sơ hở một chút mẹ sẽ biết ngay con gái mình không được hạnh phúc, mà cô thì không muốn làm cho mẹ lo buồn, vì lúc này cô thấy mẹ ốm nhiều và xanh xao hơn trước, nên cô để cho Điền Cương điều khiển dẫn dắt theo ý anh ta. Cũng như trưa nay, lúc vào phòng, anh ta buộc cô phải thay chiếc áo ngủ mỏng dính do chính anh ta mua lúc sáng mang về, nên phòng có máy điều hòa mà cô nghe mồ hôi nhỏ giọt, vừa xấu hổ vưa tức anh ách. Nào giờ cô có ăn mặc kiểu lộ liễu như vầy trước mặt ai đâu mà nhất là đàn ông. Song cô cũng phải trân mình chịu đựng vì nghe cách anh ta nói cũng có lý: “Vợ chồng đã vào phòng riêng mà ăn mặc kín đáo quá như vầy sẽ khiến mẹ nghi ngờ”. Nhưng cách nói khá rành rẽ trong chuyện phòng the của anh càng khiến Bảo Nghiên cứng người ngồi chết dí một chỗ không dám động đậy. Vì mãi lo xấu hổ nên cô đâu hay Điền Cương đã phải quay đi giấu nụ cười ranh mãnh.

Bỗng có tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến cô giật mình hốt hoảng. Điền Cương điềm nhiên bước ra mở cửa. Tiếng bà Mai vang lên:

- Các con đang ngủ à? Điền Cương nhỏ nhẹ: - Vâng. Có gì không mẹ, mời mẹ vào. - À! Mẹ muốn kêu hai đứa xuống ăn chè hạt sen do chính tay mẹ nấu. Hồi

còn ở nhà, Bảo Nghiên rất thích món này. Vừa nói, bà Mai vừa bước vào phòng nhìn con gái với ánh mắt hài lòng. Lúc

này con gái bà đang trong chiếc áo ngủ màu mở gà ngọt ngào, mỏng manh, mờ ảo một cách quyến rũ đến chết người. Trước một người vợ hoàn hảo và tuyệt vời đến vậy thì với thân phận làm chồng, Điền Cương có thể sắt đá mãi được sao. Thấy con như vậy, bà cũng thật yên tâm.

Điền Cương cũng rất tinh ý. Anh bước đến ngồi sát bên Bảo Nghiên trên chiếc giường, còn vòng tay qua eo cô cách tự nhiên khiến Bảo Nghiên giật thót, song không dám phản đối. Được dịp, anh ta càng siết chặt vòng tay rồi liếc nhanh qua cô cách dọa dẫm, còn cúi xuống sát mặt cô, giọng ngọt lịm:

- Em thay áo đi rồi xuống ăn chè do chính tay mẹ nấu cho con gái cưng của mẹ đấy. Anh chờ!

Nói xong, anh ta chớp nhoáng hôn nhanh lên chót mũi cô một cái khá điệu nghệ.

Lúc này, Bảo Nghiên đứng lên lơ ngơ như đang mộng mị, đầu óc quay cuồng trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì ngoài việc nghe theo lời anh ta nhắc nhở.

Page 14: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

133

Bà Mai điểm nhẹ một nụ cười hạnh phúc trên môi, mà mãi đến sau này cô mới ý thức được cô đã làm được một việc dù rất nhỏ nhoi lại làm cho mẹ được vui lòng, thật không phí hoài.

Điền Cương thản nhiên ôm vai cô dìu xuống lầu cách âu yếm. Sự va chạm này khiến cô khó chịu, song phải cố nén trong khi mẹ ruột và mẹ chồng đưa mắt cho nhau cách hài lòng. Cô khựng lại cứng người trong tay anh. Điền Cương đẩy mạnh mạnh một cái như nhắc nhở cô không được có cử chỉ nào chống đối lúc này.

Kéo ghế cho cô xong, anh cũng kéo cho mình chiếc ghế sát bên cô ngồi xuống. Vòng ta anh ta lại vòng qua vai cô, kéo cô vào lòng ôm trum trũm. Lúc sau, hết chịu nổi, Bảo Nghiên ngọ ngoạy khó chịu, anh ta mới nới lỏng vòng tay một chút.

Tiếng bà Liên lại cất lên: - Hai mẹ định đến chăm sóc các con hai hôm trước, song gọi điện cho Bảo

Mai mới biết Mai bị bệnh, nên mẹ phải xuống dưới coi bệnh tình ra sao. Bảo Nghiên thảng thốt xen vào: - Trời đất! Mẹ bệnh gì, sao không gọi điện cho con hay? Bà Mai khoát tay: - Mẹ bị cảm xoàng thôi, không sao đâu. Con đừng lo lắng quá như vậy. Điền Cương không nói gì nhưng anh nhìn bà lo âu thật sự, anh thấy càng

ngày bà Mai càng xuống sắc, xanh xao ốm yếu. Một lúc sau, anh chợt lên tiếng đề nghị:

- Chừng nào mẹ về, tụi con sẽ theo mẹ về dưới ở chơi với mẹ đôi ba tháng cho vui. Con muốn cho vợ con cận kề chăm sóc mẹ những lúc như thế này.

Tuy không có tình cảm với Điền Cương, song nghe anh nói được những câu tình nghĩa thế này, Bảo Nghiên vô cùng cảm động. Ánh nhìn của anh có vẻ lo lắng thật sự chớ không giả dối hay giễu cợt như những lúc đấu khẩu với cô.

Tiếng bà Mai lại cất lên đưa cô trở về hiện tại: - Mẹ không có chuyện gì đâu, các con đừng lo. Ở trên này lo công chuyện

làm ăn đi, không nên bỏ bê như vậy, không tốt đâu. Hơn nữa, Bảo Nghiên mới đi học lại làm sao nghỉ được.

Điền Cương nhìn bà, nói cách dứt khoát kiên định: - Mẹ đã coi con là con thì hãy để cho con chăm sóc mẹ những lúc ốm đau

bệnh hoạn thế này. Tuy chẳng là bao so với công ơn mẹ sinh thành dưỡng dục vợ con đến ngày khôn lớn, nhưng hãy để tụi con trả lại một phần nào công lao ấy. Nếu không, sau này chúng ta sẽ hối hận day dứt vì lỗi đạo làm con.

Bà Liên cũng xen vào:

Page 15: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

134

- Điền Cương nó nói phải đó Mai, hãy để tụi nó làm bổn phận của một đưa con đi! Mai đừng từ chối nữa khiến con nó buồn lòng.

Bà Mai gật nhẹ, nước mắt rưng rưng cảm động. Dẫu ngay bây giờ bà có ra đi bà cũng thật yên tâm mãn nguyện, vì bà đã tìm được một bến đỗ bình yên cho con gái.

Hai vợ chồng về ở với bà Mai đã hơn hai tuần nay. Buổi trưa, Điền Cương

cũng ít khi ngủ nên lang thang ra vườn. Chiếc điện thoại bỗng rung lên trong túi áo, anh ngồi xuống chiếc võng gần đó nghe điện. Vô tình Bảo Nghiên cũng ra vuờn, nên cô nghe được cuộc nói chuyện của anh với ai đó mà cô đoán chắc là Ngọc Trinh.

- Alô. Anh nghe đây! - … - À! Anh đang đi công tác. Nghe anh nói câu này, Bảo Nghiên bũi dài môi: “Láo toét!”. Cô lại nghe

Điền Cương “xạo” tiếp: - Chuyện làm ăn của anh em làm sao biết được mà hỏi. - … - Đừng mè nheo nữa! Lúc về, anh sẽ mua quà cho em. - … - Em nói sao? Ngay bây giờ à? Sao được, em có biết anh đang bận công việc

không? - … - Ngọc Trinh, nghe anh nói nè! Anh bận chuyện thật chớ không phải nói chơi

đâu. Rồi, anh hứa lúc về sẽ đền bù cho em xứng đáng. Nghe đến đây, Bảo Nghiên chợt thấy buồn buồn, mà cô cũng không hiểu tại

sao như vậy. Thở dài, cô quay gót bước đi như không còn muốn nghe tiếp. Có ai lâm vào hoàn cảnh kinh dị như cô không chứ! Ai đời mang tiếng có

chồng mà hơn tháng qua vẫn còn con gái. Còn người chồng yêu quý có bề ngoài chuẩn mực, nghiêm trang của cô lại ngang nhiên quan hệ với một người con gái khác ngay trước mũi cô, cũng không cần giấu giếm. Nghĩ đến đây, cô chợt giật mình lo sợ, vì lúc sau này cô hay suy nghĩ về anh bằng cái cách giận hờn trách móc như vầy.

Page 16: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

135

Suy nghĩ mông lung một lúc, Bảo Nghiên bước vào nhà lúc nào không hay. Bà Mai nhìn con gái là lạ khác thường, liền cất tiếng:

- Xảy ra chuyện gì vậy con? Giật mình, Bảo Nghiên lắp bắp: - Không có… không có gì đâu mẹ. Con chỉ nghe khó chịu một chút. Mắt bà Mai bỗng sáng lên, hỏi gấp: - Thật không? Đã bao lâu rồi? Bảo Nghiên lấy làm lạ. Sao cô không khỏe mà mẹ lại có vẻ vui mừng như

vậy. Bà Mai như quýnh quáng lên, hỏi dồn dập: - Con đã đi khám bác sĩ chưa? Có nghe buồn ngủ hay biếng ăn, thèm ăn

chẳng hạn? Bảo Nghiên ngơ ngác: - Là triệu chứng của bệnh gì vậy mẹ? Mỉm cười, bà lại hỏi thêm: - Con có bị buồn nôn không? Bảo Nghiên lắc đầu nhìn mẹ cách lo sợ: - Con bệnh gì ghê gớm lắm hả mẹ? Bà Mai chợt hạ giọng như thì thầm: - Mẹ nghĩ có thể con đã mang thai. Bảo Nghiên thiếu điều nhảy dựng, cô kêu lên thảng thốt: - Trời đất! Sao tự nhiên mẹ lại tưởng tượng ra chuyện kinh khủng như vậy.

Con… Như sực nhớ ra hoàn cảnh của mình, cô im bặt. Lúc này, Điền Cương cũng

vừa bước vào nhà. Nhìn thấy anh, bà Mai càng rối rít: - Điền Cương! Con có hay chuyện gì chưa? Con có đưa vợ con đi khám bác

sĩ không? Con có… Bảo Nghiên cắt ngang lời mẹ: - Trời ơi! Mẹ đừng như vậy nữa có được không! Chuyện không phải như mẹ

nghĩ đâu. Điền Cương nhìn hai người lạ lùng rồi trầm giọng: - Có chuyện gì vậy mẹ? Gương mặt bà Mai như bừng sáng, nói ngay: - Mẹ nghĩ vợ con đã có tin vui.

Page 17: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

136

Hơi giật mình, anh nhìn nhanh qua cô. Thấy mặt cô đỏ bừng như gấc chín, anh chợt lờ mờ đoán ra sự việc. Nhíu tít đôi mày, mặt anh tái dần đi, nhưng cũng thật nhanh trấn tĩnh lại, nhìn cô cách bất ngờ rồi buông gọn:

- Vậy à! Bảo Nghiên như hóa đá, cô cứng lưỡi không biết nói sao lúc này. Trong khi

đôi mắt Điền Cương nhìn cô càng lúc càng tối lại. Bà Mai vẫn vô tình: - Trời ơi! Chuyện quan trọng vậy sao con không nói cho chồng con biết. Có

chồng thì phải có con chứ, mắc cỡ giống gì! Vậy rồi Hồng Liên và ngoại đã biết chưa?

Tuy đã là sui gia nhưng hai bà vẫn gọi tên nhau cách thân mật như thời còn con gái vậy.

Thấy Bảo Nghiên vẫn im lìm bất động, Điền Cương lên tiếng nói thay: - Với con, cô còn không nói nên con nghĩ ngoại và mẹ chắc chắn không biết

đâu. Nghe trong giọng nói của anh đầy vẻ tức giận cố nén, Bảo Nghiên lên tiếng

đính chính: - Con không có gì đâu mẹ! Mấy hôm nay con thấy mẹ ốm yếu quá, con lo

đến mất ăn mất ngủ, có lẽ vì vậy nên con mới không được khỏe thôi. Bà nhìn Bảo Nghiên một lúc mới nói: - Nhưng con cũng nên đến bác sĩ khám lại coi. Mẹ thấy dạo này con không

bình thường đấy. Điền Cương hơi nhếch môi nói: - Mẹ nói đúng đó, em nên đi bác sĩ khám kỹ lại cho chắc. Bảo Nghiên cắn chặt môi đến rướm máu. Nghĩa là anh ta vẫn cố chấp nghĩ

cô cố giấu giếm, anh ta nghĩ cô đã làm chuyện bậy bạ khuất lấp chớ gì. Cũng tốt thôi, cử để anh ta nghĩ “ông ăn chả bà ăn nem” như một sự trả thù càng thú vị chớ sao. Cho anh ta đừng tưởng chỉ có anh mới biết lăng nhăng, lạng quạng và để anh ta hiểu được thế nào là “ăn miếng trả miếng”. Mà tại sao cô lại nghĩ đến chuyện trả thù anh? Phải chăng vì cuộc điện thoại cô vô tình nghe được lúc nãy?

Lắc mạnh đầu như để xua đi những ý nghĩ mà cô cho là vớ vẩn vừa mới hình thành.

Chợt tiếng Điền Cương vang lên lạnh lẽo: - Ngày mai chúng ta về thành phố giải quyết chuyện này đi! - Chuyện gì! Điền Cương gằn gằn: - Chuyện gì cô phải biết chứ!

Page 18: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

137

Bảo Nghiên chợt hiểu, hoảng hốt kêu lên: - Còn mẹ? Điền Cương rít giọng: - Mẹ đã khỏe hơn rồi. Hay cô muốn cho mẹ biết mọi chuyện. Môi Bảo Nghiên run nhẹ vì tức giận: - Tôi không làm gì sai cả, nên cũng không có gì để giải quyết cả. Anh hơi nheo mắt: - Cô chắc chứ? Bảo Nghiên nguẩy đầu im lặng không trả lời. Điền Cương nói qua hai hàm

răng nghiến lại: - Cô coi khinh tôi đến thế à? Vậy là cô thật sự không hiểu tôi một chút nào

rồi. Ngừng lại một chút, anh nhìn cô cách đe nẹt rồi nói tiếp: - Chuyện gì có ảnh hưởng xấu đến danh dự tôi thì tôi sẽ không để yên đâu,

dù kẻ đó là ai. Các người đừng nghĩ thấy tôi không nói rồi muốn làm gì thì làm. Lúc này nhìn mặt anh ta, Bảo Nghiên nghe lo thật sự. Tuy nhiên hiểu lầm

của mẹ lúc nãy cô chưa hề xác nhận, song cô cũng nghe hoảng bởi ai chớ anh ta mà nổi giận lên thì cô còn lại gì với cái bản tính ngang tàng độc đoán.

Bảo Nghiên cố vớt vát: - Anh đừng có vô lý như vậy! Chuyện có gì rõ ràng chưa mà anh làm thấy

ghê vậy? Trong khi chuyện của anh rõ như ban ngày tôi có thèm nói gì đâu. Nhìn cô trừng trừng, Điền Cương gằn gằn: - Có thế nào đi nữa tôi cũng là đàn ông, lăng nhăng một chút cũng chả sao.

Nhưng cô thì không thể, trên danh nghĩa, cô đã là vợ tôi, cô làm vậy khác nào bôi tro trác trấu vào mặt tôi. Rồi đây tôi còn mặt mũi nào nào dám chường ra ngoài để làm ăn giao thiệp với người ta.

Tức tối, Bảo Nghiên cãi lại: - Nhưng tôi có làm gì đâu? - Vậy tại sao cô từ chối không đi bác sĩ? Bảo Nghiên nói ngang: - Việc gì tôi phải đi? - Vì cô sợ sự thật! - Tôi không sợ gì cả! Anh phẩy tay cách muốn chấm dứt câu chuyện:

Page 19: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

138

- Nói gì cũng không thể thay đổi chuyện ngày mai trở về Sài Gòn. Vừa lúc bà Mai bước ra, anh nói luôn, vừa đưa mắt nhìn cô cách đe nẹt: - Thưa mẹ, ngày mai có lẽ chúng con phải trở về Sài Gòn, vì công ty mới

vừa điện xuống bảo có chuyện quan trọng cần con giải quyết. Bà Mai gật đầu ngay: - Hai đứa cứ yên tâm về Sài Gòn đi. Mẹ nghe khỏe nhiều rồi. Mẹ cám ơn con

đã đối xử rất tốt với mẹ. Điền Cương vẫn nhẹ nhàng lễ phép: - Mẹ đừng khách sáo! Con chỉ thể hiện một chút trách nhiệm về sự hiếu thảo

của đứa con rể đối với mẹ vợ thì có đáng gì. Giải quyết xong mọi chuyện, con lại cùng vợ con trở xuống.

Bà Mai khoát tay lia lịa: - Thôi đi! Hai đứa đừng chạy lên chạy xuống nữa cho mất công. Cứ ở trển lo

công việc làm ăn đi, mẹ khỏe thật rồi không sao đâu. Mẹ hứa gọi đến cho hai đưa mỗi ngày là được chớ gì.

Thấy bà Mai đã có sắc hồng trên mặt, anh cũng hơi yên tâm, nên cũng không cảm thấy áy náy lắm khi phải nói dối bà về chuyện công ty…

Nhìn thấy mặt Bảo Nghiên buồn hiu cách bất mãn, bà Mai rầy: - Con đừng có y như con nít vậy! Chồng đâu thì vợ đó. Mẹ đã khỏe rồi, con

cũng nên về với chồng con đi! Bảo Nghiên im lặng không nói gì thêm nhưng nghe tức giận anh ách. Lúc

nào mẹ cũng bênh vực và tin tưởng anh ta, nên giờ cô có nói gì đi nữa chưa chắc mẹ đã tin.

Bảo Nghiên vừa về đến nhà mệt chưa kịp thở, Vân Vi đã gọi điện tới bảo có chuyện gấp cần gặp cô ở quán nước quen thuộc của nhóm.

Đặt máy lên bàn, Bảo Nghiên còn chưa biết nói sao với anh ta để đi gặp Vân Vi thì Điền Cương đã hỏi ngay với gương mặt hầm hầm:

- Ai gọi tới vậy? - Vân Vi muốn gặp em ngoài quán nước. Nhìn nhìn cô với ánh mắt hơi nheo lại cách như không tin, giọng anh cất cao

khó chịu: - Trong chuyện bạn bè, đôi lúc nên hạn chế bớt sẽ hay hơn. Gặp nhau chỉ để

tán gẫu không cần thiết có khi lại có hại. Nghe nóng mũi, Bảo Nghiên độp lại: - Sao anh biết chúng tôi gặp nhau chỉ để tán ngẫu? Càng ngày tôi thấy anh

càng quá đáng, muốn kiểm tra kềm kẹp cả chuyện bạn bè của tôi nữa sao? Trong khi anh và Ngọc Trinh công khai với thiên hạ, tôi có thèm nói gì không?

Page 20: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

139

Điền Cương cố ý nói giọng kéo dài: - Bởi chuyện xảy ra gần đây… có hơi bị tai tiếng nên tôi mới đối xử khắt khe

với cô như vậy. Còn chuyện giữa tôi và Ngọc Trinh rất bình thường từ trước đến nay rồi.

Bảo Nghiên cũng cãi lại: - Nếu anh cho hành động đó của anh là đúng, thì chuyện tôi với Nam Kha

cũng đâu có gì sai. Hơi nheo mắt, Điền Cương gặng hỏi: - Đó là cách trả đũa của cô? - Tôi đấu tranh đòi quyền tự do chớ không “trả đũa, trả muỗng” gì ai hết. Điền Cương mỉa mai: - Tự do à? Là tự do giao du với đàn ông hay tự do mang con hoang về nhà? Bảo Nghiên nạt lớn: - Anh im đi! Dựa vào đâu anh dám gán ghép cho tôi những chuyện động trời

đó? - Dựa vào những điều thực tế nhất. Cô đừng tưởng tôi tai điếc không biết

trong thời gian qua cô và Nam Kha đều hẹn hò đưa nhau đi tình tự đây đó vào mỗi buổi chiều thứ năm đấy nhé!

Hơi giật mình, song Bảo Nghiên chợt nghĩ: Cô đâu có làm gì sai hay khuất lấp mà phải sợ. Trong khi anh ta và Ngọc Trinh cặp kè nhau đến những nơi công cộng dự yến tiệc linh đình hay những lúc họp mặt bạn bè chẳng hạn, mà lẽ ra vị trí đó thuộc về cô. Vậy mà anh ta đã để Ngọc Trinh ngang nhiên tước đoạt tất cả, quả là “vừa ăn cướp vừa khua trống, gióng chiêng”. Song cô cũng đâu cần cái hư danh rỗng tuếch đó. Chỉ tại anh ta bắt chẹt cô quá đáng khiến cô phải vùng dậy đấu tranh thôi.

- Nào giờ chúng tôi vẫn quan hệ với nhau bằng một tình bạn trong sáng, chẳng bằng như anh mới quá đáng. Thường xuyên cặp kè với Ngọc Trinh đi đây đó trước bao dư luận dè bỉu, ánh mắt khinh rẻ, song tôi vờ giả câm, giả điếc không quan tâm, bởi với anh, tôi không có một cảm xúc nào.

Nói đến đây, chợt cô nghe tim mình nhoi nhói trong lồng ngực, mà tại sao lại như vậy cô cũng không biết nữa.

Lát sau, cô lại nói: - Tôi thiết nghĩ sẵn dịp này chúng ta nên làm rõ chuyện này luôn đi! - Chuyện gì? - Giữa chúng ta, mỗi người đều có sự tự do riêng, tại sao anh hay soi vào

chuyện của tôi để xét nét, phê phán từng li từng tí như vậy? Nên sẵn đây tôi

Page 21: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

140

cũng nói cho anh biết, tôi không phải con ngốc đến nỗi anh nghĩ gì, làm gì tôi không hay biết đâu!

Điền Cương quay đi như cố nén điều gì đang bùng lên dữ dội. Khá lâu, anh quay lại, thản nhiên nói:

- Chuyện của tôi, cô biết rồi thì càng hay khỏi mất công giải thích dài dòng. Tôi và Ngọc Trinh yêu nhau trước lúc cưới cô lận, nên chúng tôi vẫn gặp gỡ nhau là chuyện bình thường thôi!

Bảo Nghiên nói tỉnh: - Cũng như chuyện của tôi và Nam Kha vậy. - Tức là cô đã xác định mối quan hệ của hai người? - Có khác ở chỗ chúng tôi chỉ là bạn. - Tôi làm sao biết được! Cũng như tôi nói tôi và Ngọc Trinh chỉ là bạn bè, cô

tin không? Bảo Nghiên hơi khựng lại: - Tôi… tôi… Điền Cương nhướng mày: - Không tin đúng không? Vậy thì đừng bắt tôi tin, khi cô không chứng mình

được mình trong sạch. Bắt đầu từ hôm nay, cô không được gặp gỡ hẹn hò với Nam Kha dù bất cứ một lý do nào.

Bảo Nghiên nói cách ấm ức: - Nếu mỗi người đều đã có một nửa riêng của mình, thì tại sao phải ràng

buộc nhau chi cho khổ mà không chọn một biện pháp giải quyết tốt nhất để đường ai nấy đi, tự do tự tại phải hay không?

Khựng lại trong khoảnh khắc rồi Điền Cương cũng gật gù cách đồng tình: - Có thể như vậy lại hay, nhưng không phải là lúc này. - Tại sao vậy? - Một ngày gần đây, cô sẽ hiểu. Bảo Nghiên khoa tay vào không khí cách tức giận: - Anh đừng có úp mở lửng lơ kiểu như vậy nữa, tôi hết chịu nổi rồi! Tôi

muốn giải quyết mọi chuyện cho dứt khoát luôn bây giờ. Tôi ghét chuyện lằng nhằng như vầy lắm.

Điền Cương nhếch môi: - Cô nôn nóng tự do đến vậy à? Song tôi nghĩ trong thời gian qua có ai kềm

kẹp hay ức chế cô chuyện gì đâu. Bảo Nghiên vẫn bảo vệ ý kiến của mình:

Page 22: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

141

- Tôi không muốn kéo dài tình trạng này thêm nữa và bây giờ tôi muốn ra ngoài gặp bạn tôi.

Điền Cương tỉnh tỉnh:

- Bạn cũng có nhiều loại. Chúng ta nên thành thật với nhau vẫn tốt hơn.

Bảo Nghiên giậm chân:

- Anh vừa phải thôi nghen! Bộ lúc nãy anh không nghe Vân Vi gọi điện cho tôi sao?

Điền Cương lại nói cách nửa đùa nửa thật:

- Biết đâu đó lại không là một hình thức qua mặt.

Bảo Nghiên hết còn chịu nổi:

- Anh muốn ám chỉ gì mà nói vậy?

Điền Cương thẳng thừng:

- Tôi đã không còn niềm tin ở cô.

- Trước khi nói người ta, nên soi gương lại mình đi!

- Tôi đâu giấu giếm cô chuyện qua lại với Ngọc Trinh.

- Trong khi anh là người đã có gia đình? Vậy nếu xét về đạo đức, anh được liệt vào loại nào đây?

Điền Cương tỉnh bơ:

- Tôi đâu đã xác định chuyện gì với Ngọc Trinh. Chúng tôi qua lại với nhau cũng như bạn bè thôi.

Bảo Nghiên giận dữ:

- Nói láo!

Anh nheo nheo mắt chế giễu:

- Thấy cách cô tức giận như vậy giống như vợ đang ghen chồng hết sức.

Bảo Nghiên trợn mắt lắp bắp:

- Tôi… tôi… Không thèm nói với anh nữa…

Cô quơ vội túi xách máng lên vai đi như chạy ra khỏi phòng. Anh chỉ im lặng nhìn theo cô vợ gàn bướng rồi lắc đầu vẻ ngán ngẩm.

Buổi chiều, Ngọc Trinh gọi điện hẹn anh đến nhà. Lúc này, anh bỗng do dự không biết có nên đến với cô hay không. Trong anh giờ đây như đang có một thay đổi nhỏ vừa mới thoáng qua, nếu nói hối hận cũng không đúng lắm, mà là một chút gì giống như ray rứt. Thời gian qua dường như anh đã đối xử với cô bé không được công bằng.

Page 23: PHẦN VII B - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhatnangchieuroi/nhatnangchieuroi07.pdf · Nam Kha mừng như mở cờ trong bụng, anh gật ngay, ánh mắt nhìn cô sâu

Tác Giả: Đỗ Quyên NHẶT NẮNG CHIỀU RƠI

www.phuonghong.com www.taixiu.com

142

Tuy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, song anh nghĩ mình đã không làm tròn trách nhiệm “nhạc mẫu” gởi trao. Từ ngày cưới đến nay, anh đã lơ là không hề quan tâm đến cảm giác của cô bé, nghĩ gì, mà chỉ lo an ủi, âu yếm Ngọc Trinh, sợ cô buồn khổ.

Nghĩ đến đây, anh bỗng nghe có chút gì hơi rối rắm trong tim - một chút như hối hận len nhẹ vào hồn nhoi nhói. Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ trên tay. Đã hơn năm giờ mà Bảo Nghiên vẫn chưa về, cô bé đi đâu thế nhỉ?

Chuông điện thoại chợt đổ dồn. Lần này chắc không phải Ngọc Trinh rồi. Anh nghĩ vậy, bởi thường muốn gọi điện cho anh, cô gọi di động.

Tiếng Bảo Nghiên cất cao vô cảm: - Alô, là tôi đây. Tôi sẽ ngủ lại nhà Vân Vi, sáng mai mới về, anh đừng

trông. Nói xong, cô cúp máy không cho anh kịp có ý kiến ý cò gì ráo trọi, khiến

Điền Cương nghiến chặt răng tức giận. Nay lại thêm tật ngủ ở ngoài, chỉ có trời mới biết được đêm nay cô ta làm gì ở đó. Cái cảm giác hối hận vừa mới hình thành đã bị cô ta dập tắt ngay trong phút chốc.

Anh bật nhanh ra khỏi ghế, đùng đùng ra lấy xe đến với Ngọc Trinh…