PHẦN 6 T - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conlaitinhxua/conlaitinhxua06.pdf · mắt tò...

24
Tác Gi: HThanh CÒN LI TÌNH XƯA PHN 6 Tho Hoa vn chưa ngđược, cô cũng không hiu ti sao cô không ngđược na, có ldo lúo nãy Tun Hưng nói anh sđin thoi cho cô nên… Tun Hưng rt mun gi cho cô, nhưng thy mun ri nên anh không mun làm phin. Tnhiên anh li mun nghe ging nói ca cô, anh cm đin thoi lên na mun gi, na không. Cui cùng thì đin thoi ca cô không reo. Tho Hoa chhoài không thy nên cũng nghi nào không hay... - Anh Hưng ơi! Em rt yêu anh... - Anh cũng rt yêu em. Chai đều trao nhau mt nhôn nng m, đôi tim như cùng mt nhp đập dìu nhau đi đến thiên đường. Tho Hoa git mình thc gic, thì ra cô đang nm mơ, cô lm bm: - Sao li nhđến anh ta ch, chuyn gì đây? Sao tim mình đập mnh vy?Đầu óc mình toàn là hình nh ca anh ta. Tnh li Hoa ơi, chlà mơ thôi mà. Cht nhôn ngày nào li hin ra trong đầu cô, cô thy mình như đang rung động. Cô đang nghĩ vanh thì đin thoi ca cô cô mt tín hiu in nhn: “Ginày chc nhóc ngri, ngngon nha”. Tho Hoa cm đin thoi nói mt mình: - Anh ta đúng là thn kinh mà, sao li nhn tin vào ginày? Biết người ta ngri mà còn nhn tin. Tho Hoa cht ngã xung giường, suy nghĩ bâng quơ: - Mình đang nghĩ đến anh ta, không biết anh ta có nghĩ đến mình không? Anh ta chưa ngsao? Nhiu câu hi ln nhưng không li đáp. Anh tài xế quay qua John: - Thưa giám đốc, con đường này xe chúng ta không vào được vì nó quá nh. www.vuilen.com 84

Transcript of PHẦN 6 T - Vuilen.combookserver.vuilen.com/book/conlaitinhxua/conlaitinhxua06.pdf · mắt tò...

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

PHẦN 6

Thảo Hoa vẫn chưa ngủ được, cô cũng không hiểu tại sao cô không ngủ

được nữa, có lẽ do lúo nãy Tuấn Hưng nói anh sẽ điện thoại cho cô nên…

Tuấn Hưng rất muốn gọi cho cô, nhưng thấy muộn rồi nên anh không muốn làm phiền. Tự nhiên anh lại muốn nghe giọng nói của cô, anh cầm điện thoại lên nửa muốn gọi, nửa không. Cuối cùng thì điện thoại của cô không reo.

Thảo Hoa chờ hoài không thấy nên cũng ngủ hồi nào không hay...

- Anh Hưng ơi! Em rất yêu anh...

- Anh cũng rất yêu em.

Cả hai đều trao nhau một nụ hôn nồng ấm, đôi tim như cùng một nhịp đập dìu nhau đi đến thiên đường.

Thảo Hoa giật mình thức giấc, thì ra cô đang nằm mơ, cô lầm bầm:

- Sao lại nhớ đến anh ta chứ, chuyện gì đây? Sao tim mình đập mạnh vậy?Đầu óc mình toàn là hình ảnh của anh ta. Tỉnh lại Hoa ơi, chỉ là mơ thôi mà.

Chợt nụ hôn ngày nào lại hiện ra trong đầu cô, cô thấy mình như đang rung động. Cô đang nghĩ về anh thì điện thoại của cô cô một tín hiệu in nhắn:

“Giờ này chắc nhóc ngủ rồi, ngủ ngon nha”.

Thảo Hoa cầm điện thoại nói một mình:

- Anh ta đúng là thần kinh mà, sao lại nhắn tin vào giờ này? Biết người ta ngủ rồi mà còn nhắn tin.

Thảo Hoa chợt ngã xuống giường, suy nghĩ bâng quơ:

- Mình đang nghĩ đến anh ta, không biết anh ta có nghĩ đến mình không? Anh ta chưa ngủ sao?

Nhiều câu hỏi lớn nhưng không lời đáp.

Anh tài xế quay qua John:

- Thưa giám đốc, con đường này xe chúng ta không vào được vì nó quá nhỏ.

www.vuilen.com 84

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Được rồi, cậu dừng lại đi!

Anh cùng tất cả các nhân viên của mình đến làng quê để quảng cáo mặt hàng bánh ngọt của công ty. Anh muốn vừa quảng bá mặt hàng và cũng để cho mọi người có bữa ăn sáng thật ngon, thật đầy đủ chất dinh dưỡng. Họ cùng nhau khiêng những thùng bánh thật to từ trên xe xuống.

Thu Hằng đề nghị:

- Thưa giám đốc, chúng ta mà khiêng những cái thùng này vào đến nơi thì sức mòn lực kiệt lấy đâu mà tiếp thị nổi bánh. Hay là chúng ta xuống xuồng rồi đi.

John gật đầu:

Đúng là sáng kiến.

Thu Hằng cao giọng:

- Có gì đâu giám đốc, cũng thường thôi à.

Chiếc xuồng đưa họ đi giữa con sông, cảm giác thật thoải mái. Thu Hằng thích thú lấy tay đặt xuống nước, nhưng do xuồng máy chạy nhanh, sóng nước bắn tung toé vào người John, anh nhìn cô:

- Tôi ướt sũng rồi. Tôi bắt đền cô đấy, cô làm sao cho đồ tôi khô đi.

Thu Hằng nghĩ chỉ vô tình thôi, nên vẫn nghĩ mình không có lỗi:

- Tôi không làm thì anh đuổi việc tôi hả?

John cười cười:

- Không đâu, tôi công tư phân minh.

Thu Hằng như chờ đợi câu nói này của anh, cô cười tươi:

- Anh muốn khô nhanh chứ gì? Được thôi!

Thu Hằng lấy cây chèo trên xuồng đưa cho anh:

- Nè, anh cởi áo ra, máng lên cái chèo này, tôi sẽ cầm chèo quay quay cho nó khô.

John nghe cô pha trò, cười giòn giã:

- Không ngờ cô thư ký của tôi có cách làm khô quần áo ấn tượng đến như vậy.

www.vuilen.com 85

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Thu Hằng tỉnh bơ:

- Ở quê người ta thường làm như vậy mà, anh thật là không biết nắm bắt tin tức gì cả.

John cũng tưởng như vậy thật:

- Lạ quá há!

Anh ta khờ thật, cô gạt mà cũng tin. Còn người chủ xuồng thì cười tủm tỉm.

Thấy có người ăn mặc sang trọng, mọi người dân chạy ào ra xem với cặp mắt tò mò, họ nhốn nháo vây quanh đoàn người của công ty. John nhanh chóng thực hiện ý định của mình:

- Xin chào quý cô bác, anh chị em. Hôm nay công ty chúng tôi muốn giới thiệu đến mọi người một loại bánh ngọt thật là tiện dụng, có thể ăn khi đi ra vườn, làm ruộng... hay ở bất cứ nơi nào, ăn cùng với gia đình, làng xóm, bạn bè. Đặc biệt chúng miễn phí đối với các vị.

Mọi người chạy đến ngày càng đông, các nhân viên phát cho mỗi người một phần, chẳng mấy chốc những thùng bánh ấy đã hết sạch. John ân cần đến hỏi ý kiến của từng người:

- Bác thấy loại bánh của chúng cháu thế nào ạ?

- Ngon lắm.

Còn các cô nhân viên khác cũng như anh, Thu Hằng lại gần một em bé hỏi:

- Em ăn bánh ngon không?

- Ngon ạ! Em muốn ăn thêm.

Nhưng hỡi ôi bánh đã hết rồi, cô thấy vậy nên tìm kỹ xem có sót lại cái bánh nào không. Thật may quá, còn lại một cái, cô quay sang đứa bé đùa:

- Bé hôn chị đi, rồi chị cho bánh.

Đứa bé chạy lại hônThu Hằng một cái thật kêu rồi reo lên:

- Á! Được ăn bánh rồi, hoan hô, hoan hô.

Nhìn gương mặt rạng rỡ của mọi người sau khi ăn bánh, John cảm nhận được niềm vui đang dâng trào trong anh. Mọi người ở đây ai cũng quý mến họ,

www.vuilen.com 86

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

họ tranh nhau mời cả đoàn về nhà họ nghỉ ngơi, đây là sự hiếu khách của người dân nơi làng quê.

Cậu bé lúc nãy Thu Hằng cho bánh đề nghị dẫn cô đi chèo xuồng hái ổi, cam, xoài, John cũng muốn đi theo, thế là cả ba cùng ra sông. Thu Hằng cầm cây chèo nhưng không biết chèo. John cầm chèo đến nhờ cậu bé ấy hướng dẫn nên anh đã chèo được.

Anh khoe với cô:

- Cô thấy tôi giỏi không?

Thu Hằng cười toe:

- Giỏi lắm! Chiếc xuồng đang vướng vào bè lục bình to đùng kìa.

John quay qua thì thấy chiếc xuồng đang bị vướng không cách nào ra đươc. Cậu bé vội lấy chèo đẩy xuồng ra:

- Anh chèo được vậy là hay rồi. Lúc mới biết chèo, em còn tệ hơn anh nữa.

John cao giọng:

- Cô nghe gì chưa, người ta đang khen tôi đó.

- Tại cậu bé sợ anh buồn nên an ủi đó, đừng tưởng thật mà thả hồn lên mây, lúc đó té xuống sông hồi nào chẳng biết đó.

Nói xong, Thu Hằng cười hí hửng, cậu bé cũng cười, chỉ có anh gương mặt như quả bóng xì hơi.

Những chùm ổi vàng tươi đang lủng lẳng trên cành, Thu Hằng vội chồm tay ra hái thì...

Tõm!

Cô đã bị rơi xuống sông. John giật mình nhảy xuống định giúp cô nhưng anh không biết bơi. Thật hết nói nổi mà. John quơ tay, quơ chân túi bụi, cô cười toe:

- Hổng biết bơi mà tưởng là huấn luyện viên bơi lội hả?

www.vuilen.com 87

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Thu Hằng đưa John lên bờ, cả hai người ướt sũng, cô quay sang anh:

- Không biết bơi sao lại nhảy xuống?

John run run vì thấy lạnh:

- Tại... tôi muốn giúp cô.

- Trời ơi! Không biết bơi mà đi giúp người bơi giỏi như tôi.

Thu Hằng cùng cậu bé ôm bụng cười, họ vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình. John hỏi cô:

- Cô cảm thấy lạnh không?

- Cám ơn, hổng lạnh!

John đang run vì lạnh mà vẫn quan tâm cô. Thấy anh như vậy, Thu Hằng hỏi:

- Sao anh run dữ vậy?

- Tại hơi lạnh.

- Anh thật biết nói đùa, hơi lạnh mà run như vậy hả?

Cậu bé đề nghị:

- Hay chúng ta về đi. Mai mình đi hái tiếp cũng được mà.

Cậu bé chèo xuồng thật nhanh về nhà. Mọi người ra đỡ John vào. Thu Hằng chạy vào valy của John lấy giúp anh bộ đồ, nhưng cô la toáng lên:

- Ghê quá! Cái này làm sao dám cầm. Thôi rồi, bàn tay xinh xắn của mình!

Nghe tiếng cô, cậu bé chạy vào:

- Chuyện gì vậy chị?

Thu Hằng ấp úng:

- Làm sao chị cầm cái này đem lại giùm anh ta được.

Cậu bé cười toe:

- Để em cầm giúp chị.

Thì ra là đồ lót của anh, cô không dám cầm là đúng rồi.

www.vuilen.com 88

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

John bị sốt cao, nhưng không chịu đi trạm xá. Anh gượng gạo:

- Không sao đâu, mọi người đừng lo,tôi sẽ khoẻ ngay mà.

Thu Hằng nghĩ thầm:

- Người như bột nhồi, vậy mà dám bảo là sẽ khoẻ ngay.

Mẹ cậu bé nấu cháo cho John ăn, anh ngồi dậy:

- Cám ơn dì.

Bà ấy vui vẻ:

- Có gì đâu cậu! Tôi xem cậu cũng như người nhà vậy mà.

Lúc này nước mắt John như muốn tuôn ra vì cảm động, vì nhớ mẹ, anh ước gì có mẹ anh lúc này.

Thấy John có vẻ buồn buồn, Thu Hằng pha trò:

- Giám đốc có muốn tắm sông với tụi em không? Vui lắm.

John cười méo xệch:

- Hết dám rồi.

John quan tâm hỏi cô:

- Cô vẫn khoẻ chứ? Không bị làm sao chứ? Cô cũng bị ướt như tôi mà…

Thu Hằng nhanh miệng:

- Tôi đâu có công tử bột như anh, mới bị ướt có chút xíu mà đã thế này rồi.

Cậu bé chạy lại đưa cho anh quả cam:

- Anh ăn cho khoẻ.

Thu Hằng trêu cậu bé:

- Cam của em là thuốc tiên hả? Ăn vào khoẻ liền. Vậy thì chị phải đổi nghề đi bán cam mới được, lúc đó chị em mình giàu to.

John chợt cười to vì ý nghĩ của cô:

- Thật là trẻ con!

www.vuilen.com 89

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Tự nhiên lúc này anh lại nhớ đến Thảo Hoa: “Không biết cô ấy đang làm gì? Có nghĩ đến mình không?”

Ngay lúc đó Thu Hằng đã cho múi cam vào miệng anh:

- Ăn đi, thuốc tiên đó.

- Cám ơn cô.

Cậu bé lên tiếng:

- Chị là bạn gái người ta mà không biết dịu dàng gì hết, phải đưa nhẹ nhàng nè, nói ngọt ngào nè.

Thu Hằng đưa cặp mắt thật sắc qua cậu bé:

- Em vừa nói gì?

Cậu bé giả bộ:

- Ủa! Em có nói gì đâu?

- Em mới nói chị là bạn gái của anh ta.

Cậu bé lém lỉnh:

- Cái này là chị vừa mới nói. Em không có nói à nha.

Cậu bé nhanh chân vọt lẹ, Thu Hằng đuổi theo.

- Em đứng lại ngay cho chị.

Cậu bé chạy vòng vòng quanh sân.

- Em đâu có khờ mà đứng lại để chị “xào lăn”.

- Chị mà bắt được em là chị "nhồi bột'' em luôn đó, chứ không có xào lăn đâu.

John ở trong nhà ngoái đầu ra nhìn hai chị em. Anh nhớ lại mình thời còn nhỏ, đâu có được vui đùa thoả thích như cậu bé này, suốt ngày học hành, ít kết bạn. Mãi đến học đại học anh mới quen thân với anh trai của Thu Hằng.

Sau một hồi lâu, chạy mỏi nhừ cả chân, cậu bé lại gần Thu Hằng:

- Chị tha cho em đi, em hứa sẽ không nói chị là bạn gái anh ấy nữa.

Thu Hằng cười:

www.vuilen.com 90

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Mệt rồi giở chiêu năn nỉ hả cưng. Đừng hòng!

Cô thọt léc cậu, cậu cười giòn giã:

- Hổng phải làm bạn gái, sao anh ấy tốt với chị dữ vậy? Thấy chị té, mặt anh ấy hốt hoảng; sợ chị bệnh, anh ấy hỏi thăm.

- Em giỏi quá ha, hay quá ha!

- Chứ sao! Em xem phim Hàn Quốc nhiều nên cũng có chút kinh nghiệm.

Cô chợt ngả người ra sau:

- Trời! Người nhỏ xíu thế kia mà dám nói là có kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì ăn hàng hay là khóc nhè?

Cậu bé lim dim mắt, ngủ gật hồi nào chẳng hay. Thu Hằng bế cậu bé vào giường. Cô ra trước cửa nhà ngồi, nhìn lên bầu trời. Đêm nay trời đầy sao, ánh trăng lung linh toả sáng. Chợt hình ảnh của John hiện lên trong đầu cô. Anh đến bên cô:

- Sao cô không vào ngủ, ở đây lạnh lắm.

- Tôi đâu có yếu xìu như anh đâu. Anh vào nhà đi, trời lạnh anh sẽ bệnh thêm đó.

- Tôi không sao đâu.

Cô nhìn anh:

- Sao tự nhiên anh lo cho tôi vậy?

John cười.

- Vì cô là nhân viên của tôi. Hơn nữa lại là em gái của bạn tôi.

Thu Hằng như chờ đợi một câu nói nào đó thốt ra từ anh:

- Chỉ thế thôi sao?

- Ừ! Đúng rồi. Không! Còn một lý do nữa là…

Thu Hằng nhanh miệng:

- Là gì?

Anh tỉnh bơ:

www.vuilen.com 91

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Cô mà bệnh thì ai sẽ giúp tôi làm việc đây.

Thu Hằng bỏ vào nhà mặc cho John ngồi đó một mình. John lại nhìn lên vầng trăng, anh nghĩ thầm:

- Ánh trăng ấy toả sáng như là Thảo Hoa vậy. Không hề mờ nhạt khi bị màn đêm vây lấy.

Thu Hằng vào nhà rồi nhưng tiếng cô dõng dạc vọng ra:

- Anh không vào, tôi đóng cửa nhốt anh luôn đó.

- Chờ chút xíu tôi vào liền!

John chạy nhanh vào, bỗng đôi chân anh vấp vào thềm cửa, cả hai ngã ra sau, anh nằm hẳn lên người cô, còn đôi môi anh đập mạnh vào môi cô. Tim Thu Hằng đập dồn dập nhưng rồi cũng nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác kỳ lạ mà xưa nay cô chưa từng có.

John thì hốt hoảng ngồi dậy:

- Xin lỗi cô, tôi không cố ý. Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?

- Anh hỏi búa xua, tôi biết đường đâu mà trả lời. Tôi không sao, tôi đi ngủ đây.

John đâu hề biết rằng lúc này anh đã mang theo trái tim của cô đi rồi, nó không còn là của cô nữa. Anh cảm thấy rất ngại vì đã vô tình chạm vào môi cô. Thế là cả hai cùng nhau không ngủ được.

John chưa hết bệnh hẳn nhưng cũng phải về. Mọi người luyến tiếc chia tay nhau, nhất là cậu bé, khóc sướt mướt:

- Mai mốt anh chị xuống thăm em nha. Em chờ nha. Em sẽ dẫn anh chị đi hái trái cây nữa.

Thu Hằng lại gần cậu bé:

- Nín đi em, chị hứa sẽ thăm em mà. Lần sau, chị sẽ đem cho em thật nhiều quà.

Cậu bé chợt nín khóc. Thật đúng là con nít mà. Cậu mè nheo:

- Chị nhớ nha, em chờ chị đó.

Cậu bé chạy vào nhà lấy hai hình em bé làm bằng len rất dễ thương đặt vào tay John và Thu Hằng:

www.vuilen.com 92

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Cái này do em làm đó. Khi nào anh chị nhớ em thì lấy nó ra cho đỡ nhớ, thấy vật như thấy người.

Giọng nói ngây ngô của em làm hai người cảm thấy rất cảm động. Tình cảm của một đứa trẻ thật trong sáng, dễ mến.

Mọi người đã đi khuất rồi nhưng cậu bé vẫn nhìn theo vẫy tay chào, ai cũng luyến tiếc không muốn rời nhau, nhưng cuộc vui nào rồi cũng phải kết thúc.

John đang còn ngủ nhưng phải thức dậy vì tiếng chuông điện thoại reo dữ

dội:

- Con hả? Ba nè. Con sang đây gấp, mẹ con không ổn rồi.

Nghe xong, John hốt hoảng, mặc vội quần áo. Anh điện ngay cho Hằng:

- Tôi có chuyện gấp không đến công ty được. Cô cứ giải quyết mọi chuyện của công ty.

Thu Hằng chưa kịp nói gì thì anh đã cúp máy, cô chau mày:

- Vô duyên! Đang ngủ ngon, làm biếng nên không đến công ty chứ gì. Chẳng có trách nhiệm gì hết, vậy mà cũng làm giám đốc. Thật xấu hổ giùm anh ta.

Thu Hằng đến công ty làm việc như mọi ngày, nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy không được vui, có lẽ vì sự vắng mặt của anh.

John đang ngồi trên máy bay nhưng vẫn thấy thời gian trôi chậm quá, anh hồi hộp, lo lắng nghĩ về mẹ:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng bỏ con nha mẹ. Ước mơ của mẹ con đã thực hiện được rồi.

Nghĩ đến mẹ, nước mắt anh cứ tuôn trào.

Máy bay vừa đáp xuống, John vội chạy ngay đến bên mẹ:

- Con về nè mẹ ơi.

John chợt khuỵ người xuống, mắt ngơ ngác. Đến cầm tay mẹ, sao lúc này nước mắt anh không tuôn trào như lúc trên máy bay nữa, dường như nó đã chảy ngược vào trong, người anh như chết lịm. Anh la to:

www.vuilen.com 93

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Mẹ ơi! Sao mẹ lại bỏ con. Mẹ, mẹ...

Ông Tiến lại đỡ anh dậy:

- Con đừng quá xúc động. Mẹ con chờ con nhưng không được.

Ông Tiến chưa nói hết lời thì hai hàng nước mắt tuôn như thác đổ, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông nó đã bị thâm quầng. Ông Tiến cố bình tĩnh:

- Mẹ con không muốn chúng ta đau khổ như vầy đâu. Hãy sống để thực hiện tâm nguyện cuối của mẹ con.

John quay sang ông Tiến:

- Là gì vậy ba?

- Mẹ con muốn con cưới Thảo Hoa, con của ông Thanh Hiệp.

John buồn hiu hắt:

- Con sẽ cưới Hoa.

Ông Tiến hối thúc:

- Mẹ con bảo phải cưới ngay.

John không hiểu.

- Mẹ mới mất mà ba, làm sao con có tâm trạng để đi cưới vợ.

- Nhưng đó là tâm nguyện của mẹ con.

Đám tang của bà đã hoàn tất nhưng đã để lại trong John sự suy sụp khủng khiếp. Anh rất yêu thương bà, vì từ nhỏ anh luôn được mẹ chăm sóc, quan tâm rất kỹ lưỡng. Bà là người luôn động viên anh, luôn lắng nghe anh tâm sự và đặc biệt là tình cảm mẹ con thiêng liêng của bà dành cho anh.

Cả hai cha con về Việt Nam, đến thẳng nhà ông Hiệp.

Ông Hiệp ngạc nhiên khi thấy người bạn cũ của mình.

- Anh qua đây hồi nào vậy?

Ông Minh Tiến cười buồn:

- Mới sang là đến đây ngay.

Ông Hiệp tiếp tục:

www.vuilen.com 94

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Bà xã anh không cùng qua sao?

- Bà ấy qua đời rồi.

Người ông Hiệp như bị choáng, gương mặt tái nhợt, ông ấp úng:

- Sao lại mất? Mất hồi nào?

Thấy nét mặt của ông, ông Minh Tiến tức thầm: ''Nghe người yêu mất đau khổ đến nỗi không nói nên lời, cảm động quá mà".

Ông Tiến đề nghị:

- Chúng ta tổ chức cho Hoa và John cưới nhau đi. Đó là tâm nguyện cuối cùng của vợ tôi.

Ông Hiệp thấy việc này đột ngột quá, nhưng không biết làm sao vì đó là tâm nguyện của bà, ông đồng ý:

- Được, tôi sẽ chuẩn bị.

Ông Tiến nhanh miệng:

- Không cần chuẩn bị, mọi chuyện tôi đã lo xong, làm càng nhanh càng tốt.

Mặc dù John cũng rất mến thảo Hoa nhưng khi sắp cưới được cô, anh không thể nào vui nổi nữa vì anh đã vĩnh viễn mất đi mẹ của mình.

Thảo Hoa về đến, vẫn như mọi ngày, cô tươi rói khi vào nhà, lễ phép chào ông Tiến:

- Chào bác.

Cô chỉ chào vậy thôi chứ không hề biết ông ta là ba của John và là bạn cũ của ba cô. Ông Hiệp gọi cô lại:

- Con ngồi xuống đây, ba có chuyện muốn nói với con.

Thảo Hoa ngạc nhiên, sao nhìn ba mình hôm nay lạ quá.

- Chuyện gì vậy ba?

- Con chuẩn bị về làm dâu nhà bác Tiến, làm vợ John. Ba đã đồng ý rồi, con hãy nghe ba.

www.vuilen.com 95

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Mặt Thảo Hoa tối sầm lại, cô không tin vào tai mình nữa. Thảo Hoa tự trấn tĩnh mình, quay sang ba cô:

- Ba đùa với con hả ba?

Ông Hiệp nghiêm mặt:

- Ba nói thật đó. Chuyện hôn nhân là chuyện đại sự, ba không có đùa đâu.

Thảo Hoa như vẫn chưa tin nhìn sang John, anh gật gật đầu:

- Anh cũng hơi bất ngờ nhưng...

Thảo Hoa vội chạy lên phòng, đóng cửa thật mạnh, rồi ôm mặt khóc. Không hiểu sao cô lại nhớ đến Tuấn Hưng. Cô gọi điện thoại cho anh, vừa khóc tức tưởi vừa nói:

- Tôi sắp lấy chồng rồi, anh có buồn không? Tôi buồn lắm.

Tưởng Thảo Hoa đùa, anh buông gọn:

- Cô lấy chồng, tôi được đi dự tiệc.

Nghe anh nói vậy, cô đau khổ. Lúc này cô thấy mình như đang ở địa ngục. Cô tưởng anh sẽ hỏi cô nhiều câu lắm, lo lắng lắm khi nghe cô khóc nhưng...

Biết được con mình buồn lắm, ông Hiệp lên lầu gõ cửa:

Cốc… cốc… cốc…

- Ba vào đi!

Thấy cặp mắt sưng đỏ của con gái, ông Hiệp không đành lòng chút nào. Nhưng đó là tâm nguyện cuối cùng của người ông đã từng yêu thương thì biết thế nào. Hơn nữa, ông cũng muốn cô lấy John, vì John là người đàn ông tốt, lại rất yêu thương cô.

Thảo Hoa ôm chầm ông Hiệp, năn nỉ:

- Ba ơi! Con không lấy anh John đâu ba. Con muốn ở bên ba suốt đời.

Ông Hiệp cũng không kềm được nước mắt của mình lúc này:

- Con hãy nghe ba một lần được không con. John rất tốt với con, lại có tài nữa.

Thảo Hoa càng khóc to hơn nữa:

www.vuilen.com 96

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Nhưng con không yêu anh ấy.

Ông Hiệp khuyên cô:

- Không yêu thì từ từ con sẽ yêu. Ba nè, đâu có yêu má con đâu, vẫn sống rất hạnh phúc đó.

Ông Hiệp không biết mình đã lỡ lời. Thảo Hoa cũng không hiểu vì sao ba cô lại không yêu má cô. Cô nhất quyết:

- Con không lấy là không lấy. Ba chọn anh ta thì ba cứ lên xe hoa với anh ta.

Ông Hiệp biết nếu ông ép cô thì cô sẽ càng quyết liệt hơn, nhưng ông đã hết cách rồi:

- Ba năn nỉ con được không con. Coi như ba xin con đi, chỉ một lần này thôi con. Đây là tâm nguyện trước khi qua đời của bạn ba, ba đã nợ bà ấy rất nhiều.

Thảo Hoa không thể nào cầm lòng được khi thấy ba cô như vậy, cô rất khó xử vì chỉ xem John như anh trai vậy.

Bất kể Thảo Hoa có đồng ý hay không thì thiệp cưới đã được in sẵn và đã mời hết rồi. Thảo Hoa như người mất hồn, lang thang trên phố. Dòng người ngược xuôi qua lại tấp nập nhưng cô tưởng chừng như mình cô đang trơ trọi nơi địa ngục này.

Tấm thiệp cưới ấy cũng đã đến tay Tuấn Hưng, anh cũng không hơn gì Thảo Hoa, thậm chí còn tệ hại hơn nữa. Anh giận mình:

- Sao lúc nãy mình không quan tâm đến cô ấy, cô ấy đã điện thoại cho mình mà sao mình lơ đễnh đến như vậy. Thật ngu mà.

Tuấn Hưng một mình đi ra ngoài, đến đâu thì anh cũng chẳng biết, anh chỉ biết đi và đi mãi. Không hiểu sao anh lại đến ngay vườn hoa Lạc Hồng. Gió thổi mạnh cộng với cái lạnh của con sông, vậy mà Tuấn Hưng không hề thấy lạnh, anh ngồi đó suốt cả tiếng đồng hồ. Trước mắt anh có một cô gái đang lúi cúi bên bờ sông, anh nhìn rất giống Thảo Hoa.

Anh vội chạy nhanh lại, nắm tay cô thật mạnh kéo lên:

- Cô đừng có khờ, nhảy xuống đó, cô sẽ chết rất xấu xí, lúc đó hoàng tử thuỷ tề cũng không thèm cô đâu.

Nghe anh quát như thế, Thảo Hoa - cô gái ấy đúng là Thảo Hoa - đâu chịu thua:

www.vuilen.com 97

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Có chịu tui, tui cũng hổng thèm.

Cầm chiếc giày trên tay, Thảo Hoa tỉnh bơ leo lên băng đá ngồi. Thì ra cô xuống bờ sông rửa chân nhưng anh tưởng là cô tự tử.

Tự nhiên Tuấn Hưng ôm chầm lấy Thảo Hoa, vòng tay anh siết chặt như sợ mất cô vậy.

- Em mà chết chắc anh không sống nổi quá.

Tuấn Hưng buông cô ra, tay vịn lên vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô:

- Em định bỏ anh đi lấy chồng sao? Em nhẫn tâm vậy sao?

Thảo Hoa như người vừa chết đi sống lại, đôi môi của anh đã chạm vào môi cô. Cô đưa tay vòng qua cổ anh, tay anh thì ôm chặt vòng eo thon thả của cô, họ như đang bay bổng trên thiên đường, nụ hôn dường như kéo dài đến vô tận. Hai trái tim mà sao như cùng một nhịp đập, nó vang lên như một bản tình ca ngọt ngào chỉ dành cho hai người thưởng thức.

Thì ra khi mất cô, Tuấn Hưng mới biết anh yêu cô đến mức nào. Nhưng anh phải làm sao đây khi người anh yêu lại là vợ sắp cưới của bạn mình. Đầu anh như muốn rối tung lên.

Thảo Hoa thì rất hạnh phúc khi biết rằng anh cũng yêu cô, nhưng hạnh phúc đó lại không trọn vẹn vì cô phải có sự lựa chọn giữa tình yêu và tình cha con. Làm sao cô có thể sống nếu mất cả hai, nhưng trớ trêu thay nghịch cảnh bắt cô phải chọn lựa.

B uổi trưa, tại công ty, Thu Hằng đã cố nén nước mắt nhưng không được,

cô đành để nó tuôn ra. Cô thấy nó mặn đắng khi nghĩ đến người mình yêu lại là chồng sắp cưới của bạn mình.

John thấy Thu Hằng khóc, anh đến vỗ nhẹ vào vai cô:

- Cô bệnh hả? Đau lắm hay sao mà khóc vậy? Để tôi đưa cô đi bệnh viện.

- Giám đốc không cần tốt với tôi vậy đâu. Tôi không sao.

John ngạc nhiên:

www.vuilen.com 98

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Cô không sao mà khóc đến nông nỗi này hả?

Thu Hằng quát to:

- Anh đi đi!

Làm sao anh có thể bỏ rơi một cô gái khi cô ấy có tâm trạng như vậy, anh ân cần:

- Hay là cô có chuyện gì buồn. Nói cho tôi nghe đi. Cô có biết nỗi buồn mà được chia sẻ thì nó sẽ giảm đi còn một nửa không.

Nghĩ đến câu này, Thu Hằng lại oà lên khóc nức nở. Làm sao cô không buồn không khóc được chứ. Hỡi thế gian, tình là chi, khiến người ta...

John không hề biết cô đã thầm yêu anh, tình yêu ấy rất nhẹ nhàng, nhưng giờ đây nó như thổi bùng lên làm trái tim cô tan nát. Tình yêu giống như pha lê, càng rực rỡ bao nhiêu, càng mỏng manh dễ vỡ bấy nhiêu.

Thu Hằng không đủ mạnh dạn để nói với anh rằng, cô rất yêu anh, dù cô rất muốn nói điều đó.

John an ủi cô:

- Tôi không biết lý do tại sao cô buồn, nhưng hãy biến đau thương thành sức mạnh vượt qua tất cả nha. Chúc cô thành công.

Anh quay đi để lại nỗi buồn vây lấy một mình cô.

Ngày 15-04 âm lịch là ngày lễ Phật Đản, năm nay được tổ chức rất lớn. Mọi người ai cũng đi xem họ làm lễ, buổi lễ diễn ra tại công viên Giếng Nước. Mọi người trong đã thắp đèn hoa đăng để thả xuống hồ, những hoa đăng nhấp nhô trên mặt nước thật tuyệt, đủ màu sắc làm cho mặt hồ trở nên lung linh huyền ảo trong bầu trời đêm. Cả John, Thu Hằng, Thảo Hoa, Tuấn Hưng đều có mặt ở đó. Ai cũng tấm tắc khen:

- Đẹp quá! Đẹp quá!

Ngay lúc đó ông Tiến và ông Hiệp đến gần họ:

- Các con ở lại chơi, hai bác về trước.

Hai ông có vẻ thân thiết với nhau lắm. Thấy vậy, Thảo Hoa chợt đượm buồn. Tuấn Hưng cũng đâu khác gì, lúc này anh muốn ôm cô vào lòng để chia sẻ những nỗi buồn của mình nhưng không thể vì John cũng có mặt ở đó.

www.vuilen.com 99

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

John như đoán được tình cảm của Tuấn Hưng dành cho Thảo Hoa, anh đến bên cô:

- Em có lạnh không, chúng ta về nhà.

Thảo Hoa buồn hiu hắt:

- Em không lạnh đâu. Em muốn ở lại đây, em không muốn về nhà.

John đành chiều cô:

- Vậy chúng ta tìm một quán nước gần đây ngồi nghỉ.

Họ cùng nhau vào một quán bình dân gần đó. John ân cần kéo ghế cho Thảo Hoa ngồi, Tuấn Hưng không thể làm chuyện đó đành ngồi đối diện cô. Không được ngồi cạnh cô nhưng cũng không dám nhìn cô vì sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh sẽ làm tổn thương đến người bạn thân của mình.

Một thời gian dài, Tuấn Hưng không xuất hiện trước mặt Thảo Hoa nữa,

anh buồn bã suốt ngày giam mình trong phòng. Đúng lúc đó, ông bà Tuấn Vũ - ba má Tuấn Hưng về nước, anh đành phải tỏ ra vui vẻ cho ba má anh an tâm. Tuấn Hưng cũng đã trưởng thành nên ông bà Tuấn Vũ định cưới vợ cho anh.

Ông Tuấn Vũ hỏi:

- Con đã để ý ai chưa?

Nghe hỏi vậy, Tuấn Hưng càng buồn hơn, anh buông gọn:

- Dạ chưa.

Ông Tuấn Vũ vui vẻ:

- Vậy thì tốt rồi. Lần này ba sẽ làm mai cho con một người tài sắc vẹn toàn.

- Con không thích đâu ba ơi, con chưa muốn có vợ. Hơn nữa, cuộc sống bây giờ của con quá tốt rồi.

- Sao con nói vậy, tốt gì mà tốt, một cuộc sống tốt phải có đầy đủ chồng vợ lẫn con.

www.vuilen.com 100

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Đang nói chuyện,Tuấn Hưng bỏ đi lên phòng của mình, anh ước gì lúc này có Thảo Hoa bên cạnh. Tại sao chuyện tình của anh và cô lại ngang trái đến như vậy? Chẳng lẽ chúng mình không có duyên nợ với nhau sao?

Thấy con hơi lạ, ông bà Tuấn Vũ quay sang hỏi Thu Hằng:

- Anh Hai con sao vậy?

Thu Hằng cũng buồn hiu, trả lời:

- Con không biết nữa, chắc tại dạo này anh Hai hay nhức đầu nên như vậy.

Thu Hằng không biết nói thế nào đành nói dối cho qua chuyện. Không ngờ hai ông bà Tuấn Vũ cuống lên:

- Hưng ơi! Con mở cửa cho ba má đi, con sao vậy? Bệnh mà không đi khám bác sĩ ở nhà hoài sao? Con mở cửa ra nhanh!

Tuấn Hưng đành phải mở cửa phòng. Nhìn vẻ mặt anh, hai ông bà lo lắng:

- Con thay đồ nhanh lên, ba má dẫn con đi khám bệnh.

- Con không sao đâu, ba má đừng lo.

Thảo Hoa thì suốt ngày buồn buồn vì nhớ Tuấn Hưng, buồn vì cô không biết phải làm gì để cho ba cô vui. Sau khi làm việc xong, cô trở về nhà giam mình trong phòng. Cô muốn khóc nhưng không dám khóc vì sợ ba cô buồn. Cô dần dần ăn cơm ít hơn, ngủ cũng ít hơn lại càng ít nói hơn.

Mọi người đều không vui, chỉ có ông Tiến là rất thoải mái. Ông không ở nhà John, cũng chẳng ở khách sạn mà ở ngay nhà ông Hiệp chờ hôn lễ cử hành.

John làm việc xong, về nhà, cảm thấy rất nhớ mẹ, anh lấy những kỷ niệm của mẹ anh ra xem cho đỡ nhớ, đó là món quà cuối cùng mẹ để lại cho anh.

Anh ngẩn người:

- Sao ba mình lại làm như vậy?

John chạy nhanh đến nhà ông Hiệp, anh bấm chuông trong gấp gáp.

Bing... boong... Bing... boong...

- Nhanh lên, mở cửa đi!

www.vuilen.com 101

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

John nôn nóng muốn biết được sự thật. Ông Hiệp và ông Tiến vui vẻ khi gặp anh, họ cười rất tươi nhưng John thì không thể cười tươi như họ được. John cầm lá thư của mẹ mình đưa cho ông Tiến:

- Ba giải thích cho con chuyện này đi.

Ông Tiến hốt hoảng:

- Sao con lại có lá thư này?

- Ba đừng thanh minh nữa, ba đã làm một điều mà không ai có thể tha thứ được, rất may là tiệc cưới chưa tổ chức. Nếu không, ba sẽ tội lỗi suốt đời.

Người ông Tiến như chết lịm đi, ông ôm mặt khóc:

- Cũng chỉ vì ba quá yêu mẹ con thôi. Tại sao mẹ con lại phản bội ba, lấy ba nhưng trái tim thì đã trao cho người khác. Ba phải nuôi con của người khác mà cứ tưởng như con ruột của mình suốt mấy chục năm.

Ông Hiệp không hiểu gì hết, ông cầm lá thư đọc, nội dung của lá thư:

“Con và Thảo Hoa là anh em cùng cha khác mẹ. Sau khi mẹ mất hãy nhận Hoa là em. Cho mẹ gởi lời với ba con là mẹ rất biết ơn ba con đã cho mẹ tình yêu và cuộc sống rất đầy đủ”.

Mọi thứ như sụp đổ, John cũng không thể chấp nhận được sự thật này, anh đã bỏ chạy ra khỏi nhà.

Ông Hiệp hỏi mà không tin đây là sự thật:

- John là con của tôi sao?

Ông Tiến như muốn khóc:

- Đúng vậy! Trước khi qua đời, vợ tôi mới nói với tôi chuyện đó. Vì cú sốc quá lớn nên tôi đâm ra hận anh, tôi muốn anh phải đau khổ như tôi, thậm chí hơn tôi, hai đứa con của anh phải khổ vì tình, tôi mới hả giận.

Ông Hiệp như tức điên lên:

- Anh tưởng tôi không đau sao. Hồi đó anh lấy được Hoàng Lan, còn tôi thì không?

- Nhưng anh đã có trái tim của cô ấy. Và một thứ rất quý giá đó là một đứa con trai. Còn tôi thì chỉ có cái xác không hồn.

www.vuilen.com 102

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

Ông Hiệp cảm thấy rất thương người bạn của mình, mọi chuyện ông làm đều có thể tha thứ được, cũng vì quá yêu nên mới như vậy.

Ông lại đỡ ông Tiến dậy:

- Anh an tâm đi! John vẫn là con của anh, tôi không giành với anh đâu.

Ông Hiêp vừa khóc vừa nói:

- Thật sự tôi rất thương nó, dù không biết nó là con ruột của tôi, nhưng vì nó là con người tôi yêu.

Ông Tiến đâu biết ông đã làm anh đau khổ đến mức nào. Người ba mà mình yêu kính nhất lại không phải là ba ruột, còn người mà mình yêu quý nhất lại bỏ anh ra đi, vợ sắp cười thì lại là em của mình. Mọi thứ như sụp đổ. Anh không thể chịu được nỗi khổ sở đó nên đã vào quán bar.

- Cho tôi thêm chai nữa.

Anh uống đến say không biết đường về. Thu Hằng đã đón taxi đưa anh về. Anh thì rất nặng, cô phải vất vả lắm mới dìu được anh ra khỏi quán bar.

- Chạy nhanh giùm con đi bác tài.

Thu Hằng không thể đỡ nổi anh rồi, cô nhờ bác tài xế phụ cô đưa anh lên giường ngủ. Cô phải cởi giày giúp anh, đó là một công việc mà cô chưa từng làm bao giờ. Anh đã say nhưng miệng vẫn cứ hỏi: Tại sao? Tại sao?

Thu Hằng lại gần anh định nghe thử xem anh nói gì, thì anh ôm lấy cô như ôm một cái gối ôm vậy. Thu Hằng bị ôm chặt nhưng không hề thấy đau, mà hồn cô có một thoáng bay bổng. Nhưng rồi cô vội xa anh ra, cô sợ nếu cứ để cảm giác ấy bùng lên thì hậu quả xấu sẽ xảy ra.

Thu Hằng bật khóc lên và chạy ra ngoài, bỏ mặc anh một mình. Trái tim cô không cho phép cô bỏ mặc anh, rồi cô cũng trở lại chăm sóc cho anh. Thu Hằng lấy khăn lau mặt cho anh rồi ra cửa phòng nhìn anh ngủ, trái tim cô như vỡ vụn ra từng mảnh.

John tỉnh dậy, đầu nhức kinh khủng. Anh cũng không biết tại sao mình lại về nhà được. John xuống phòng ăn, mọi thứ như trứng gà ốp la, bánh mì và sữa đã để sẵn trên bàn kèm theo một mẩu giấy nhỏ: "Chúc ngon miệng".

John không thể nào mà không bật cười được lúc này. Làm sao mà ngon miệng được khi hột gà ốp la mà lòng đỏ vừa chín mà lòng trắng đã khét đen.

www.vuilen.com 103

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

John không nuốt nổi, đành đi làm với cái bụng đói meo. Anh đang làm việc nhưng đầu óc cứ để nơi nào. Thu Hằng vào phòng nãy giờ, anh cũng không hay, cô nói bóng gió:

Tôi có gõ cửa phòng rồi tại không nghe trả lời nên tôi mới vào đó. Nếu không tin thì tôi sẽ đi ra và gõ cửa lại.

John phì cười:

- Tôi tin mà.

- Thưa giám đốc, đây là số lượng bánh mà chúng ta đã bán trong tuần qua.

Thấy thành công như ý của mình, John phần nào vơi đi được nỗi buồn.

Thu Hằng hỏi anh:

- Anh hết nhức đầu chưa?

Bây giờ John đã biết vì sao anh về nhà được và đầu bếp của món ốp la khét là ai rồi.

John cười:

- Hết nhức rồi! Nhưng do ăn phải ốp la khét của cô nên tôi bị nhức lại nè.

Thu Hằng hơi quê, nhưng cũng dễ hiểu thôi vì cô chưa làm việc đó bao giờ.

Thu Hằng chuyển đề tài:

- Anh ký nhanh, tôi còn làm việc khác nữa.

- Cô để đây đi, tôi làm việc xong sẽ ký.

- Vậy đây hổng phải là công việc hả?

John không nói gì, Thu Hằng hầm hầm bỏ ra ngoài.

- Người gì đâu khó ưa!

Thu Hằng rất thắc mắc không hiểu tại sao anh lại uống say như vậy, nhưng cũng không dám hỏi. Chắc lại giận gì Thảo Hoa chứ gì, hay là… sao khi yêu người ta thường có nhiều điều thắc mắc thế nhỉ?

Thu Hằng vừa ra về, vừa cầm hạt dẻ nhai lép nhép, từ đằng sau tiếng kèn xe...

Tin... tin... tin...

www.vuilen.com 104

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

John đưa đầu ra ngoài:

- Tôi cho cô quá giang, trên đường mà.

Thu Hằng vênh vênh:

- Hổng thèm!

John nói to:

- Giám đốc bảo thư ký lên xe ngay, tôi có việc giao cho cô làm.

John xuống xe mở cửa cho Thu Hằng, cô ngạc nhiên:

- Hết giờ làm việc rồi mà?

- Tôi đâu có nói còn trong giờ làm việc đâu.

John chở cô đến trung tâm mua sắm, anh nắm tay cô vào ngay chỗ bán quần áo:

- Cô chọn giúp tôi một bộ đồ tặng em gái.

Vẻ mặt Thu Hằng buồn hiu. Hổng lẽ anh ta biết mình thương anh ta sao? Anh ta từ chối khéo quá, sợ mình quấy phá chuyện tốt của anh với Thảo Hoa nên mới tặng quà cho mình để kết nghĩa anh em mà. Cô chọn một bộ đồ thật tuyệt rất hợp với sở thích của cô:

- Anh thấy tôi có đẹp không?

John buông gọn:

- Không tệ.

Thu Hằng thay lại trang phục của mình, cô nghĩ:

- Chỉ có trở thành anh em mới giúp mình không còn tơ tưởng đến anh ta nữa.

Thu Hằng cũng muốn như vậy, vì nếu đã không có duyên thì đành chịu.

Thu Hằng được John chở đến nhà Thảo Hoa.

Chị Tư vui vẻ ra mở cổng:

- Chào cô cậu, lâu quá không gặp.

Thảo Hoa đang cùng ông Hiệp xem tivi, thấy anh và cô, Thảo Hoa vui mừng:

www.vuilen.com 105

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Em tưởng anh sẽ không đến đây nữa.

John nhìn sang ông Hiệp. Ông có vẻ buồn có lẽ vì sợ Johd không nhìn nhận ông.

John tâm lý:

- Người thân của mình ở đây, anh không đến làm sao được.

Thảo Hoa và ông đều vui mừng. Chỉ có Thu Hằng hơi buồn, nhưng cô cố trấn an mình: “Người ta là gia đình đó, mày có quyền gì ganh tỵ”.

Thảo Hoa đề nghị anh:

- Hay là từ nay em gọi anh là anh Hai nha.

Ông Hiệp vui vẻ:

- Phải vậy cả nhà mới vui.

Thu Hằng lơ ngơ không hiểu gì cả. Thảo Hoa vịn vai cô:

- Từ nay ta có anh trai rồi. Mi chịu làm chị dâu ta không?

Thu Hằng đỏ mặt?

- Mi bị thần kinh hả?

Thảo Hoa trêu:

- Có người quê đỏ mặt rồi kìa.

Lúc này nụ cười nở tươi trên mặt Thu Hằng, niềm hy vọng lại loé lên. Chưa bao giờ cô thấy vui như lúc này. Thì ra Thảo Hoa là em gái của John.

Anh cầm hai món quà lên:

- Quà này của ba. Còn phần này của em.

Ông Hiệp mở quà ra. Đó là một chiếc ví, không biết có vừa ý ông không nhưng ông lại ôm con trai mà rưng rưng muốn khóc.

- Ba cám ơn con.

Thảo Hoa nhảy cẫng lên, hí hửng reo:

www.vuilen.com 106

Tác Giả: Hạ Thanh CÒN LẠI TÌNH XƯA

- Sao anh Hai hay vậy? Chọn vừa ý luôn, lại ngay màu em thích nữa, màu hột gà nhạt.

- Anh nhờ Hằng chọn giúp đó.

- Hèn chi!

- Vì anh thấy em và Hằng là bạn thân, nếu em thích có lẽ Hằng cũng thích.

Nãy giờ, Thu Hằng cứ tưởng món quà đó là của cô, không ngờ nó là của Thảo Hoa. Thu Hằng không hề buồn trái lại rất vui, rất vui...

www.vuilen.com 107