Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết...

22
Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ www.vuilen.com 407 Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Ngày 15 tháng 12. Trời nắng. Ông trưởng khu công an ngồi sau bàn làm việc, hút thuốc, châm hết điếu này đến điếu khác. Cái gạt tàn đặt trước mặt đã đầy ắp đầu mẩu thuốc. Khuôn mặt ông già nua, nhăn nheo, hai quầng mắt trũng sâu, hình như đã rất lâu ông không được nghỉ ngơi cho lại sức. Bỗng có tiếng chuông inh ỏi vang lên trong tòa lầu văn phòng. Trưởng khu dường như giật mình bởi hồi chuông bất chợt ấy, tay ông hơi run run, mẩu tàn thuốc rất dài rơi xuống mặt bàn. Ông bất giác ngẩng nhìn chiếc đồng hồ treo tường: 8 giờ đúng. Ông dập điếu thuốc vào cái gạt tàn, hít thật sâu một hơi, rồi nhấc điện thoại lên bấm số. Tiếng chuông bên kia vừa vang lên một hai giây thì đã thấy đối phương nhấc máy, họ cũng đang ngồi chờ bên điện thoại. “Anh Biên Bình.” “Có tin gì chưa?” Giọng Biên Bình cũng có nét mệt nhọc nhưng bức xúc thì nhiều hơn. “Hoặc có tình hình gì mới không?” “Không.” Trưởng khu hạ thấp giọng: “Người mất tích vẫn mất tích, kẻ bán hàng vẫn bán hàng, ai hôn mê vẫn hôn mê.” Biên Bình im lặng. Hồi lâu sau, trưởng khu mới hỏi thăm dò: “Anh Biên Bình à...” “Tôi đây.” “Tôi buộc phải đưa ra mệnh lệnh mới. Trưởng khu nói rất khó khăn. Mấy hôm nay... tôi đã gắng hết sức rồi.” Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Cuối cùng cũng trả lời bằng một giọng trầm trầm. “Cũng được!” Nói rồi, Biên Bình dập máy.

Transcript of Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết...

Page 1: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 407

Chương 27

Lời Làm Chứng Của Người Chết

Ngày 15 tháng 12. Trời nắng.

Ông trưởng khu công an ngồi sau bàn làm việc, hút thuốc, châm hết điếu nàyđến điếu khác. Cái gạt tàn đặt trước mặt đã đầy ắp đầu mẩu thuốc. Khuôn mặtông già nua, nhăn nheo, hai quầng mắt trũng sâu, hình như đã rất lâu ông khôngđược nghỉ ngơi cho lại sức.

Bỗng có tiếng chuông inh ỏi vang lên trong tòa lầu văn phòng. Trưởng khudường như giật mình bởi hồi chuông bất chợt ấy, tay ông hơi run run, mẩu tànthuốc rất dài rơi xuống mặt bàn. Ông bất giác ngẩng nhìn chiếc đồng hồ treotường: 8 giờ đúng.

Ông dập điếu thuốc vào cái gạt tàn, hít thật sâu một hơi, rồi nhấc điện thoạilên bấm số.

Tiếng chuông bên kia vừa vang lên một hai giây thì đã thấy đối phương nhấcmáy, họ cũng đang ngồi chờ bên điện thoại.

“Anh Biên Bình.”

“Có tin gì chưa?” Giọng Biên Bình cũng có nét mệt nhọc nhưng bức xúc thìnhiều hơn. “Hoặc có tình hình gì mới không?”

“Không.” Trưởng khu hạ thấp giọng: “Người mất tích vẫn mất tích, kẻ bánhàng vẫn bán hàng, ai hôn mê vẫn hôn mê.”

Biên Bình im lặng. Hồi lâu sau, trưởng khu mới hỏi thăm dò: “Anh BiênBình à...”

“Tôi đây.”

“Tôi buộc phải đưa ra mệnh lệnh mới. Trưởng khu nói rất khó khăn. Mấyhôm nay... tôi đã gắng hết sức rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu. Cuối cùng cũng trả lời bằng một giọng trầmtrầm.

“Cũng được!”

Nói rồi, Biên Bình dập máy.

Page 2: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 408

Trưởng khu lặng lẽ ngồi một lúc, rồi ông bỗng đứng phắt lên, nhấc máy điệnthoại nội bộ.

“Gọi Dương Học Vũ đến đây cho tôi!”

Rất nhanh, Dương Học Vũ đã có mặt. Trưởng khu bỏ qua các câu xã giao,ông đi thẳng vào vấn đề.

“Một là, điều động mọi lực lượng truy bắt Phương Mộc, hễ phát hiện ra thìkhống chế ngay. Hai là...”

Vẻ mặt Dương Học Vũ rất băn khoăn, ngắc ngứ một hồi anh mới rón rénhỏi: “Thủ trưởng... liệu có thể...”

“Hai là, nếu cậu ta chống cự, thì có thể dùng vũ lực.”

Trưởng khu cất cao giọng: “Nhưng phải bắt sống. Tôi muốn đích thân bắtcậu ta giải thích cho tôi nghe.”

Sắc mặt Dương Học Vũ đã nhẹ nhõm hơn, anh liên tục gật đầu.

“Ba là...”

Ông chưa kịp nói thì thấy cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh mở ra, Mễ Namcầm một tờ giấy vội vã bước vào, đi sau cô là anh chánh văn phòng khu côngan, trông có vẻ lúng túng và đang lầu bầu trách móc gì đó.

“Sao cô lại nhếch nhác thế này?”

“Sếp ạ...” Mễ Nam bước thẳng đến bên bàn đặt tờ giấy xuống trước mặt ông,giọng cô gấp gáp: “Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã trả lời: cho phép điều tratruy tố vụ án mạng ở thôn La Dương cách đây 21 năm.”

“Thế à?” Trưởng khu cầm tờ giấy lên xem một lượt, rồi ông nhìn DươngHọc Vũ với ánh mắt dò hỏi.

Dương Học Vũ do dự một lát, rồi nói: “Tuy đã có thể lập chuyên án nhưng...chứng cứ...”

“Khỏi phải bàn nữa.” Mễ Nam bỗng kêu lên, xua tay nhìn vào Dương HọcVũ: “Bắt ngay Giang Á! Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an toàn!”

Dương Học Vũ nhìn Mễ Nam đầu tóc rối bời trông như rồ dại; cô đã gầy rộcđi, da mặt xám xịt, nhưng ánh mắt thì sáng quắc đầy sức mạnh uy hiếp.

Anh mím môi, ngoảnh sang nhìn trưởng khu.

Trưởng khu nhìn anh, rồi lại nhìn Mễ Nam. Sắc mặt ông dần hiện lên vẻ kiênquyết.

Page 3: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 409

“Tạm gác chuyện Phương Mộc lại, làm việc này trước!” Trưởng khu đứnglên. “Bắt Giang Á, có thể kéo dài thời gian tạm giam thì cứ kéo dài. 21 nămtrước hắn chỉ là thằng ranh con, tôi không tin hắn không để lại một chút dấu vếtgì.”

Dương Học Vũ: “Rõ!” sau đó quay người bước ra ngoài, vừa đi vừa nói vớiMễ Nam: “Em đi làm thủ tục, anh đi bắt hắn.”

Việc bắt giữ Giang Á diễn ra rất thuận lợi trong quán cafe “Lost inParadise”, hắn chấp nhận và không hề chống cự thậm chí còn mỉm cười.

Hắn bị giải về khu công an, và đưa thẳng đến phòng hỏi cung. Dương HọcVũ bố trí mọi người chuẩn bị thẩm vấn. Kể từ lúc Giang Á bị giải đến khu côngan, Mễ Nam luôn nhìn xoáy vào hắn. Nếu ánh mắt của cô là lưỡi dao nhọn thì egã Giang Á đã bị xả ra làm muôn mảnh rồi.

Một đồng nghiệp vội bước đến bên Dương Học Vũ nói khẽ với anh vài câu,nghe thấy mấy từ ngữ “chứng cứ”, “thời gian” và “còn thiếu”... Dương Học Vũsa sầm nét mặt, ngoảnh sang nhìn Mễ Nam như có ý đã quyết tâm rồi, anh vỗvai anh ta nói:

“Bên các cậu cứ làm đi, còn tôi sẽ nghĩ cách.”

Rồi anh vẫy tay gọi một cảnh sát trẻ, khẽ nói: “Tắt máy quay ở phòng Thẩmvấn đi!”

Anh ta rất ngạc nhiên: “Kìa! Anh Học Vũ...”

“Cứ làm như ý tôi bảo.” Giọng Dương Học Vũ cất lên kiên quyết. “Nếu cóvấn đề gì thì cứ nói là tôi tắt.”

Sắp đặt xong xuôi, Dương Học Vũ gọi Mễ Nam, rồi cả hai lần lượt đi vàophòng thẩm vấn.

Giang Á bị cùm vào cái ghế sắt, mắt hắn hơi lim dim, nghe thấy có ngườivào, hắn ngẩng lên khẽ gật đầu, coi như chào Dương Học Vũ và Mễ Nam.

“Đã biết nhau cả rồi, tôi không nói dài dòng phí lời với anh nữa.” DươngHọc Vũ kéo ghế lại, ngồi đối diện với Giang Á. “Anh là Giang Á, đã từng dùngtên Cẩu Đạn, sinh ngày 18 tháng 6 năm 75 ở thôn La Dương huyện F thành phốY. Hai mươi mốt năm trước, anh giết cha mình, sau đó đi khỏi thôn La Dương.Năm nay từ tháng 5 đến cuối năm, anh với danh nghĩa Ánh sáng thành phố liêntiếp giết chết 6 người. Tôi nói không sai chứ?”

Giang Á mỉm cười, điều chỉnh lại tư thế. “Anh cảnh sát Dương Học Vũ ạ,nếu anh không có chứng cứ thì chúng ta khỏi cần nói gì nữa, đúng thế không?”

Page 4: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 410

“Đúng. Nhưng những gì cần có thì chúng tôi sẽ có, chỉ là vấn đề thời gianmà thôi.” Dương Học Vũ không chịu lép vế. “Chúng tôi có thể chờ.”

“Tôi cũng có thể chờ.” Giang Á hờ hững nói. “Nhưng chúng ta nên nói về đềtài khác. Chứ về những điều này, anh nên biết, tôi chẳng có gì để nói cả.”

Nói rồi hắn nghiêng đầu nhìn Dương Học Vũ đầy ngụ ý nét mặt hắn nhưcười nhưng lại cứng đơ.

Mễ Nam bất thình lình lên tiếng:

“Phương Mộc đâu?” Giọng cô hơi run run, vừa như rất muốn có câu trả lờilại vừa như sợ phải đối mặt với sự thật.

“Ngươi đã làm gì anh ấy?”

“Tôi không biết.” Giang Á nhún vai, mắt chớp chớp nhìn Mễ Nam. “Có lẽanh ta đến chỗ cần đến.”

Mễ Nam đứng bật dậy hét lên một âm thanh như tiếng gầm của con thú bịthương. Thấy cô sắp lao vào Giang Á, Dương Học Vũ vội kéo cô lại, mặc côvùng vằng rất dữ dội, anh đưa cô ra khỏi phòng.

Rồi anh quay vào, nhưng lúc này sắc mặt anh tái xám, hai mắt vằn đỏ, cơmặt co giật rất khiếp.

“Mày nói đi.” Dương Học Vũ túm tóc Giang Á giật ngửa mặt hắn lên. “Màyđã làm gì Phương Mộc?”

Mặt Giang Á câng câng vểnh lên, vì bị túm tóc giật ra phía sau nên hai conmắt hắn xếch ngược, vẻ mặt bất cần.

“Này anh sĩ quan cảnh sát...” Hắn dẩu mỏ về phía ống kính camera gắn ởgóc tường. “Có phải anh đang thẩm vấn tôi không đấy?”

“Tất nhiên không phải. Tao chỉ đang khởi động.” Dương Học Vũ bỏ tay ra,rồi rút cái dùi cui điện giắt ở thắt lưng. “Cái này sẽ giúp mày suy nghĩ mà trảlời.”

Vẻ mặt Giang Á hơi biến sắc, hắn nhìn cái dùi cui điện trong tay Dương HọcVũ, nói rành rọt từng chữ một: “Nếu dám đụng vào tôi, tôi bảo đảm nhất định sẽkhông bỏ qua cho anh đâu.”

“Thế à?” Dương Học Vũ ấn nút đóng mạch điện, rồi từ từ bước lại gần hắn.“Tao rất muốn xem xem Ánh sáng thành phố mạnh đến đâu.”

Giang Á giãy giụa, nhưng không thể ngăn cản Dương Học Vũ chĩa cái dùicui điện vào cái ghế sắt hắn đang ngồi.

Page 5: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 411

Đúng lúc này cửa phòng Thẩm vấn bỗng bị mở ra, trưởng khu sải bước vào.Nhìn thấy cái dùi cui trong tay Dương Học Vũ, ông sa sầm nét mặt rồi khẽ gắtlên: “Cất đi!”

Dương Học Vũ vẫn hầm hầm nhìn Giang Á, anh “hừ” một tiếng rõ mạnh, rồibấm nút tắt dùi cui điện.

“Tháo còng cho hắn.” Trưởng khu chỉ vào Giang Á, rồi nói với Dương HọcVũ: “Cậu đưa hắn sang phòng làm việc của tôi, gọi cả Mễ Nam nữa. Tôi có thứnày cho mọi người xem.”

“Là gì ạ?”

“Một hộp băng ghi hình.” Trưởng khu nhìn Dương Học Vũ rồi lại nhìnGiang Á; hình như ông vẫn chưa thật tin lắm về chuyện này. “Do Phương Mộcgửi về.”

Ở bệnh viện công an thành phố. Khu buồng bệnh. Buồng cuối cùng trên tầng3.

Cô y tá rút cái nhiệt kế ở nách nam bệnh nhân chết não ra, nhìn kỹ, rồi côkhẽ lẩm bẩm: “Quái lạ!”

Anh chàng này quả là kỳ lạ. Anh ta bị chẩn đoán là chết não, vẫn đang phảithở máy để duy trì, nhưng các tham số huyết áp hoặc độ ẩm... thể hiện trên mànhình của thiết bị thì lại khác xa so với các trường hợp chết não khác. Và, trongmấy hôm nay anh ta lại nhiều lần có dấu hiệu kháng hô hấp; nói cách khác, hìnhnhư anh ta đã tự thở được.

Điều kỳ quái hơn nữa chính là vợ anh ta. Ngày thứ hai sau hôm anh ta nhậpviện rồi, thì ngày hôm sau cô vợ xinh đẹp đã vào viện và khóc ầm lên khi nhìnthấy anh ta, nhưng sau khi được gặp vị lãnh đạo của chồng nói chuyện, thìkhông thấy cô ta vào viện nữa.

Tóm lại, những người này thực quá khó hiểu.

Cô đang nghĩ ngợi, rồi vô tình đưa mắt nhìn người bệnh vẫn nằm đó. Tim côbất chợt như ngừng đập, cái nhiệt kế trong tay cũng rơi xuống sàn vỡ vụn.

Anh chàng chết não tên là Thái Vĩ bỗng mở to mắt nhìn thẳng vào cô. Mấygiây sau anh ta bỗng hỏi:

“Hôm nay là ngày mấy?”

Cô y tá đưa tay bưng miệng, cố ngăn mình không kêu thét lên. Bệnh nhânchết não mà lại nói được, đúng là gặp ma rồi!

Page 6: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 412

“Ngày bao nhiêu?”

“Mười... mười lăm.”

Con người vừa sống lại này thò tay ra khỏi chăn, tự nhấc cái mặt nạ thở máyra, rồi ngồi dậy rất nhanh.

Cô y tá không nén được kinh hãi nữa, cô thét lên một tiếng rồi chạy ra khỏibuồng bệnh.

Thái Vĩ cũng mặc kệ cô ta, anh vừa nhìn xung quanh tìm kiếm, vừa thử bướcxuống sàn. Nhưng vì bị nằm quá lâu ngày nên vừa nhỏm dậy thì thấy xungquanh xoay tròn, chóng mặt. Anh nhắm mắt lại, ngồi tựa đầu giường. Rồi lậptức thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh. Mấy phút sau, cảm thấy tạm ổn, anh lại mởmắt ra, và nhìn thấy chiếc di động của mình đặt trên mặt tủ đầu giường.

Bật máy. Rồi ấn liền một lô phím. Cho đến khi một tin nhắn được mở ra.

Tin nhắn chỉ có hai chữ: 7 ngày. Người gửi tin: Phương Mộc, thời gian gửi:10 giờ 11 phút sáng ngày 9 tháng l2.

Thái Vĩ xem đi xem lại mẩu tin này. Thực ra, khi đang giả vờ hôn mê, anhđã ra hiệu cho Biên Bình xem di động của anh, chắc anh ấy cũng chưa hiểu ý đồthật sự đằng sau hai chữ này là gì. Nhưng anh tin ở Phương Mộc, dù anh rànhrành nhìn Phương Mộc nổ súng vào anh.

Thái Vĩ đặt di động xuống, rồi nhìn ngực mình. Vết thương đang liền sẹo, rấtổn. Rồi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh dương rất đẹp.

Phương Mộc, điều cậu muốn tôi làm, thì tôi đã làm.

Nhưng giờ này cậu đang ở đâu?

Hộp băng hình được gửi về cách đây bốn hôm, gửi cho trưởng khu công an.Dương Học Vũ còng Giang Á vào ghế, rồi nhìn mọi người có mặt trong phòng.Mọi người đều không tập trung chú ý vào Giang Á. Biên Bình, trưởng khu, MễNam, thậm chí cả Giang Á đều nhìn chằm chằm vào cái hộp băng hình.

Dương Học Vũ khẽ hắng giọng, chờ lúc trưởng khu ngoảnh lại, anh hất hàmvề phía Giang Á. Trưởng khu hiểu ý anh, ông nói giọng chắc nịch: “Cứ cho hắnxem.”

Ông giơ cuốn băng trong tay lên, nói: “Đây cũng là ý của Phương Mộc.”

Hình ảnh mở đầu là một bàn tay xòe ra, sau đó là khuôn mặt Phương Mộc.Anh quay nhìn phía sau rồi điều chỉnh lại vị trí ống kính, sau đó ngồi xuốngghế. Nhìn toàn cảnh, thấy rằng có lẽ địa điểm quay đoạn video này là ở trongnhà Phương Mộc.

Page 7: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 413

Phương Mộc chưa nói vội, anh nhìn thẳng vào ống kính mấy giây, rồi bỗngmỉm cười. Có vẻ như anh rất không quen với việc ngồi trước ống kính như thếnày.

“Nếu tôi đoán không nhầm, thì người lúc này đang ngồi xem băng gồm có:trưởng khu, Biên Bình, Học Vũ, Mễ Nam... và cả ngươi - Giang Á nữa.”

Giang Á đang nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng run lên, mặt hắn táinhợt.

“Khi mọi người ngồi xem băng này, thì tôi đã chết rồi.”

Tất cả không ai bảo ai, đều kêu lên kinh ngạc. Đôi mắt Mễ Nam mở to côđưa tay lên bưng lấy miệng, người cô hơi lảo đảo.

Tự tuyên bố về cái chết của mình, Phương Mộc cũng buồn bã, cúi đầu,dường như đang động viên mình hãy can đảm đối mặt với cái sự thật này. Khingẩng đầu lên, khuôn mặt anh cũng thoáng một nét cười gượng gạo.

“Hôm nay ngày 9 tháng 12 năm 2011, lúc này là 9 giờ sáng, sau khoảng mộtgiờ nữa tôi sẽ có mặt ở quán cafe Starbucks ở đường Bắc Thái Nguyên để gặpanh Thái Vĩ.”

Phương Mộc ngừng một chút, sắc mặt áy náy. “Tôi sẽ bắn anh ấy, camera ởhiện trường sẽ ghi lại đầy đủ toàn bộ quá trình. Nhưng tôi không phải kẻ sátnhân. Tôi dùng đầu đạn cao su. Tôi sẽ bắn vào người Thái Vĩ. Có thể anh ấy sẽbị thương nhưng không chết. Và...”

Phương Mộc khẽ cười: “Nếu anh ấy hiểu được mẩu tin nhắn của tôi thì hiệngiờ anh ấy đã đang giả vờ chết được vài ngày rồi! Nhưng tôi vẫn xin có lời xinlỗi Thái Vĩ.”

Phương Mộc không cười nữa, vẻ mặt trang trọng nhìn vào ống kính và gậtđầu. “Tôi xin lỗi người anh em!”

Trưởng khu cầm điện thoại lên, mắt chăm chú nhìn màn hình, ông đưa ramệnh lệnh đơn giản: “Đến bệnh viện công an, gọi Thái Vĩ tỉnh dậy, rồi đưa vềkhu công an!”

Nghe xong câu nói của Phương Mộc và mệnh lệnh của trưởng khu, DươngHọc Vũ kinh ngạc không để đâu cho hết. Anh nhìn Biên Bình, Biên Bình vẫnbình thản như không, rõ ràng là ông thừa biết chuyện Thái Vĩ không chết; cònMễ Nam và Giang Á thì cũng như anh, hết sức kinh ngạc. Nhất là Giang Á, haimắt hắn gần như lồi ra khỏi hốc mắt nhìn chằm chằm vào Phương Mộc trênmàn hình, người hắn nhô ra phía trước như muốn lôi Phương Mộc ra để hỏi chocặn kẽ.

Page 8: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 414

Phương Mộc không để hắn phải đợi lâu, anh trực tiếp cho câu trả lời luôn:“Giang Á, đây là cái bẫy do mày bố trí. Tao tin rằng khi mày xem cuốn băngnày thì tao đã bị mày giết rồi. Tao thực lòng rất mong được như thế, vì như vậycó nghĩa là kế hoạch của tao đã thành công.”

Cơ mặt Giang Á co giật, hình như hắn định nặn ra nét cười khinh khỉnh bấtcần, nhưng trán hắn thì đầm đìa mồ hôi cho nên nét cười nhăn nhúm như đangkhóc.

“Sau khi đoạn video Thái Vĩ va chạm xe cộ, đánh người bị tung lên mạng,tao đã biết mày sẽ coi anh ấy là mục tiêu tiếp theo của Ánh sáng thành phố. Vìmày cho rằng giết một cảnh sát thì sẽ càng kích thích hơn, gây chấn động mạnhhơn, và càng thỏa mãn cái ham muốn ngông cuồng của mày. Nhưng tao khôngcho phép mày làm thế.” Vẻ mặt Phương Mộc bình thản, anh nói không nhanhcũng không chậm. “Về việc công, thì tao là cảnh sát; Thái Vĩ là bạn chí thân củatao, tao không thể đứng nhìn anh ấy bỏ mạng bởi bàn tay mày. Về việc riêng, thìNgụy Nguy vì muốn chứng minh rằng gã Tôn Phổ vẫn như còn tồn tại nên cô tađã dạy bảo mày biến thành đồ ác ma. Đã có quá nhiều người phải chết đặc biệtlà mày đã giết Liêu Á Phàm...”

Phương Mộc bỗng ngừng lại, mắt anh đỏ hoe. Anh cúi đầu chỉ nhìn thấykhóe mép nín chặt và cơ mặt bỗng giật giật. Hồi lâu sau, anh ngẩng lên, hai mắtloang loáng ướt nhưng giọng nói của anh lại rất bình tĩnh.

“Cho nên tao nhất định phải chặn đứng mày, nhưng tao không thể để ngườikhác phải mạo hiểm...” ánh mắt Phương Mộc rời khỏi ống kính, dường như anhnói cho chính mình nghe. “Ngay từ lần đầu tiên tao đối mặt với thử thách sinhtử, tao luôn cảm thấy mình như một khắc tinh, những ai ở bên tao dù là chiếnhữu, là đối thủ hay kẻ địch, đều lần lượt bỏ tao ra đi. Tao không muốn như thếnữa, cho nên lần này tao lựa chọn chính mình.”

Phương Mộc lại quay mặt vào ống kính với nét cười mơ hồ thoáng qua. “Taobắn chết Thái Vĩ thì chắc chắn mày sẽ trút giận lên đầu tao, vì tao đã cướp mấtcái danh hiệu Ánh sáng thành phố với mày, bị mất Ngụy Nguy thì chẳng khác gìmất một báu vật.” Phương Mộc gật đầu. “Nhưng mày cứ yên tâm, tao sẽ chomày cơ hội giết tao, và tao tin rằng mày đã làm thế rồi.”

Phương Mộc chỉnh lại tư thế ngồi, ngồi sát ống kính, sắc mặt anh nhẹ nhõmnhư vừa trút được một gánh nặng. “Tính mạng của tao, chính là bẫy này!”

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, ai cũng chăm chú nhìn vào Phương Mộctrong màn hình. Mễ Nam không kìm nén nổi bỗng khóc nấc lên.

“Tại sao... tại sao...” Nước mắt rơi lã chã, hình ảnh Phương Mộc bỗng lấplóa nhòa đi. “Sao anh lại dại dột...”

Page 9: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 415

Trong băng hình, Phương Mộc ngồi rất ngay ngắn, vẻ mặt cũng rất trangtrọng.

“Tôi nói vào việc.” Anh nói càng chậm hơn, hình như vừa nói vừa suy nghĩ.“Tên Giang Á sẽ không vội giết tôi ngay. Với tính cách của hắn, thì hắn sẽ từ từhành hạ tôi đến chết. Cho nên, địa điểm hắn giết tôi chỉ có thể là trong căn nhàcủa hắn. Còn tôi cũng không cho hắn cơ hội để giết chết tôi ngay lập tức. Hắn sẽkhống chế tôi ở một địa điểm nào đó, rồi đưa tôi lên xe chở đi. Cho nên, HọcVũ...”

Dương Học Vũ lập tức đứng lên dồn hết tâm trí, nhìn vào màn hình.

“Sau khi xem băng này rồi, cậu phải khám thật tỉ mỉ chiếc xe Jieda màutrắng của thằng Giang Á, nhất là cốp sau. Sau khi đã giết tôi, rất có thể hắn đãtẩy rửa chiếc xe. Nhưng tôi sẽ để lại manh mối ở một vị trí mà hắn không chú ýđến.”

Dương Học Vũ nhìn Giang Á, mặt hắn đã trắng bệch như chết rồi, hai conmắt hắn không ngớt động đậy dường như đang cố hết sức để nhớ lại tất cả.Nhưng vẻ tuyệt vọng thì càng lúc càng hiện rõ.

Dương Học Vũ nghiến răng, dù anh biết là không cần thiết anh vẫn trả lờiPhương Mộc trong màn hình “Được! Tôi hiểu rồi!”

“Sau đây là những trọng điểm.” Phương Mộc ngừng một chút. “Khi tôi vàMễ Nam đến thôn La Dương điều tra về xuất thân của Giang Á, đã phát hiệnthấy ở nhà hắn có một căn hầm. Trong lần đối thoại với Giang Á, hắn từng nóihầm ngầm khiến hắn cảm thấy an toàn. Tôi tin rằng trong quán cafe “Lost inParadise” nhất định phải có căn hầm na ná như thế. Hồi nọ cảnh sát chúng takhám nhà hắn, từng biết có một căn hầm chứa hàng nhưng hẳn là chúng ta vẫnsơ suất không nhận ra một gian phụ ẩn khuất nào đó. Vì tên Giang Á sau khigiết anh bác sĩ kia đã ngâm xác anh ta trong Formaldehyde solution 5 tháng, chonên trong quán cafe của hắn chắc chắn phải có cái nơi như thế. Cho nên, các cậuphải lục soát thật kỹ từng xó xỉnh của quán cafe Lost in Paradise. Nếu các cậutìm thấy cái nơi ấy, tôi tin rằng...” Phương Mộc bỗng cười cay đắng, “Các cậusẽ tìm thấy xác tôi.”

Biên Bình nghe đến đây anh bỗng run run, rồi quay sang nhìn Giang Á, khẽhỏi: “Anh ta nói không sai chứ?”

Nhưng Giang Á không trả lời thậm chí chẳng thiết nhìn Biên Bình, hắn vẫndán mắt vào màn hình, ngực hắn phập phồng dữ dội.

“Vì Ngụy Nguy, thằng Giang Á rất hận anh bác sĩ kia, hắn không chỉ giữ xácanh ta lại mà thỉnh thoảng còn hành hạ cái xác để xả hận.” Phương Mộc tiếp tục

Page 10: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 416

bình tĩnh nói, cứ như kể một chuyện chẳng liên quan gì đến mình. “Cho nên,chắc chắn hắn chưa hủy xác tôi, mà hắn sẽ coi tôi như chiến lợi phẩm hoặc đồchơi, thỉnh thoảng sẽ kéo lên để hành hạ một chập. Đây là một chứng cứ rấtquan trọng. Ngoài ra, trước khi hắn giết tôi, tôi sẽ tranh thủ thời gian không gianvà tìm cách giữ được chút gì đó trên cơ thể hắn, ví dụ da thịt hắn, để làm chứngcứ. Nhưng hắn sẽ ngâm tôi trong Formaldehyde solution, hắn sẽ tiêu hủy quầnáo tôi, cho nên, rất có thể chứng cứ mà tôi giữ lại sẽ nằm trong cơ thể tôi. Cáccậu phải mổ tử thi tôi kiểm tra thật tỉ mỉ, nhất là dạ dày; đừng nể nang không vìđó là xác tôi. Tuyệt đối không nên. Tôi trông cậy ở cả mọi người!”

Một con người sắp đi vào chỗ chết mà vẫn bình tĩnh kể ra những chứng cứmà mình phải đổi bằng tính mạng, lại còn dặn dò đồng nghiệp giải phẫu tử thicủa mình thật kỹ.

Con người ấy thực can đảm biết mấy!

Giang Á mặt mũi đã xám ngoét. Nếu cho rằng hắn kinh hoàng sợ hãi vìPhương Mộc tự nguyện tìm đến cái chết, thì điều khiến hắn càng bất ngờ hơn làđằng sau cái chết tự nguyện ấy lại là một cái bẫy hết sức hoàn hảo.

Cái hình người nhỏ bé trong màn hình kia khiến Giang Á run lẩy bẩy.

Người đã chết vẫn tiếp tục nói.

“Phía trên là những điều tôi cần nói. Đương nhiên chỉ là giả thiết của tôi,trong quá trình thực hiện rất có thể xảy ra nhiều tình tiết bất ngờ, ví dụ tôi đãlàm hỏng việc.” Phương Mộc nhô người về phía trước, vẻ mặt anh rất chânthành và đầy mong mỏi. “Thưa trưởng khu, anh Biên Bình thân thiết, các anhphải điều tra đến nơi. Ngày kết thúc vụ án, các anh hãy công bố toàn bộ vụ ánnày cho công chúng biết, không vì danh dự cá nhân tôi, mà là vì...”

Phương Mộc ngừng lại nghiêng đầu sang trái, mắt nhìn xuống, dường nhưvấn đề này nặng nề vô cùng khó nói.

“Chúng ta không thể phủ nhận rằng cái thành phố này đã có thay đổi đáng kểvì gã Ánh sáng thành phố. Ngay chúng ta cũng đã từng dao động, rốt cuộc Ánhsáng thành phố là đúng hay sai? Bên ngoài pháp luật, việc giết người có phải làcách duy nhất để thực hiện công bằng và chính nghĩa không? Những việc màGiang Á làm, tôi cũng đã từng làm. Nhưng điều tôi muốn nói với mọi người ởthành phố này là dùng bạo lực thì không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.Mê tín bạo lực, chỉ có thể đem lại hành vi bạo ngược càng tàn khốc hơn.”Phương Mộc quay mặt về phía ống kính, vẻ hiền hòa, ánh mắt trong sáng nhưmắt đứa trẻ mới chào đời. “Nếu cán cân công lý lâu nay vẫn bị lệch, thì để tôilàm một vạch nho nhỏ trên cán cân vậy.”

Bạo lực tàn khốc có thể hủy diệt thể xác, cuồng tín tà ác có thể hủy diệt tâmhồn. Thì sự hy sinh can đảm có thể cứu vãn tất cả.

Page 11: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 417

“Cuối cùng...” Phương Mộc nhìn thẳng vào ống kính, vẻ mặt anh trở nênlúng túng, trong nét cười hàm chứa niềm luyến tiếc sâu sắc. “Mễ Nam...”

Cả căn phòng bỗng im phăng phắc, cảnh sát quên cả chức trách của mình, kẻsát nhân quên cả tình cảnh hiện giờ của mình, ánh mắt của mọi người đều dánvào nét vấn vương cuối cùng của người chết.

Vẻ mặt Phương Mộc dần ửng đỏ, môi anh hơi run run hình như có vô vànđiều muốn nói đang hội tụ một chỗ nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Mễ Nam nín thở, sững sờ nhìn con người đã coi thường cái chết mà lại biếnthành ngượng ngùng lúng túng.

Nhưng, không một lời dặn dò, không một câu tình cảm, thậm chí không mộtlời chúc nào được nói ra. Phương Mộc chỉ lặng lẽ nhìn vào màn hình, đôi mắtanh dần rớm lệ... rồi anh nở nụ cười.

“Cứ thế đi!”

Cuốn băng kết thúc, hình ảnh dừng lại. Nụ cười của Phương Mộc bất động,ngưng đọng trên màn hình.

Cùng lúc này, với mọi người trong căn phòng, dường như cả cuộc đời mìnhcũng lặng lẽ trôi qua. Mọi âm thanh đều chết lặng, cõi lòng phẳng lặng như mặtnước hồ không bao giờ gợn sóng nữa.

Hồi lâu sau, Mễ Nam nói.

“Em hiểu rồi.” Cô lau nước mắt, đứng dậy, vẻ mặt không giấu nổi niềm hạnhphúc và tự hào. “Em hiểu.”

Giang Á ngồi bất động nhìn khuôn mặt ngưng đọng trên màn hình, rồi hắnthở ra một hơi rất dài, tâm trạng như vừa được giải tỏa.

“Các vị còn chờ gì nữa?” Hắn bình tĩnh xóc xóc cái còng trên tay. “Bắt đầuđi thôi!”

Vĩ Thanh

Ai Là Người Phải Ra Đi

Một tuần sau, vụ án giết người hàng loạt do Ánh sáng thành phố gây ra

được tuyên bố đã phá án triệt để.

Giang Á thừa nhận tất cả các hành vi giết người hàng loạt và khai nhận mọitình tiết gây án. Căn cứ vào lời khai của hắn, cảnh sát đã tìm đến bãi hoang gần

Page 12: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 418

quán cafe “Lost in Paradise” và nhiều địa điểm khác trong thành phố, thu thậpđược rất nhiều vật chứng bị chôn lấp hòng phi tang. Sau khi giám định, nhậnđịnh rằng những vật chứng này đều khớp với khẩu cung của Giang Á và các kếtluận khám nghiệm.

Cảnh sát tổ chức tìm kiếm dưới lòng sông Lệ Thông, phát hiện được một sốmảnh xương và cơ thịt, được nhận định là thuộc về vụ án cái xác không đầu.

Vụ giết người ở thôn La Dương cách đây 21 năm, vì thời gian đã quá lâu,nên không tìm ra chứng cứ gì, ngoại trừ khẩu cung của Giang Á. Viện kiểm sátđưa ra quyết định không khởi tố nữa.

Khám nghiệm tỉ mỉ chiếc xe Jieda màu trắng của Giang Á cảnh sát tìm thấyvết máu ở ổ khóa và trên nóc của cốp sau xe, là máu nhóm O. Xét nghiệm ANDcho thấy vết máu đó là của người bị hại Phương Mộc.

Cảnh sát khám xét căn hầm ngầm trong quán cafe “Lost in Paradise”, pháthiện một xác nam giới trưởng thành, nguyên nhân tử vong do bị thương nặng ởnão bộ. Khi giải phẫu tử thi, phát hiện thấy ở dạ dày nạn nhân có một cái baocao su, bên trong chứa một đốt ngón tay gãy. Khám nghiệm, nhận định rằng đólà đốt đầu tiên của ngón giữa bàn tay phải. Cảnh sát tìm thấy có tổ chức da trongkẽ móng tay nhưng không thuộc về nạn nhân. Vì đốt ngón tay được bảo quảntrọn vẹn, họ rất nhanh đưa ra kết luận: tổ chức da ấy thuộc về Giang Á.

Giang Á sau khi biết tin cảnh sát tìm ra đốt ngón tay gãy hắn lập tức thừanhận chính mình đã sát hại nạn nhân. Cảnh sát cũng tìm thấy trên cái búa vứttrong gian hầm bí mật có dấu vân tay của Giang Á và vết máu của nạn nhân.

Sau khi thu thập đầy đủ mọi chứng cứ, phía cảnh sát chuyển toàn bộ vụ ánsang viện kiểm sát nhân dân thành phố C để khởi tố. Họ nhanh chóng đưa raquyết định khởi tố và gửi thông báo khởi tố đến bị cáo Giang Á theo đúng trìnhtự pháp luật. Nghe nói Giang Á chỉ cầm bút ký quấy quá vào sổ lưu, ném tờthông báo sang bên, rồi quay sang cầm mấy tờ nhật báo đọc tỉ mỉ.

Tin Ánh sáng thành phố sa lưới, đã gây xôn xao khắp thành phố C. Thông tinđại chúng đủ các thể loại đều sát sao đưa tin với hàng loạt bài, nhiều tờ báo giấyđã tung ra cả phụ san đặc biệt. Thoáng chốc, cái tên Giang Á bỗng “nổi đình nổiđám” toàn thành phố.

Một tháng sau, tòa án nhân dân thành phố C đã mở phiên tòa xét xử vụ Ánhsáng thành phố giết người hàng lạt. Vì đây là vụ án nghiêm trọng, xã hội đanghết sức quan tâm, cho nên tòa án công khai toàn bộ quá trình xét xử với giớitruyền thông. Hôm mở phiên tòa, ngoài đương sự và người nhà ra, còn có vô sốphóng viên các hãng truyền thông báo chí trong tỉnh và cả nước, đứng chật níchtòa án. Dân chúng không thể vào nổi, đành tập trung ngoài cổng tòa án quan sátquá trình xử án qua màn hình lắp đặt trên tường gần cửa đại sảnh.

Page 13: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 419

Trong phiên tòa, Giang Á luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cũng chẳng thiết nhìntất cả các loại chứng cứ mà tòa đưa ra, hắn chấp nhận hết thảy. Hắn cũng trả lờiđầy đủ mọi câu hỏi của công tố viên và quan tòa. Hình như hắn không hề có ýbiện hộ cho mình, thậm chí hắn nhiều lần lơ đễnh cứ như kẻ mất hồn. Sau khiquan tòa nhắc nhở thì hắn càng tệ hại hơn, trong vài giờ cuối cùng hắn chỉ toàngật đầu để trả lời tất cả các câu hỏi.

Trong lời trình bày cuối cùng, Giang Á chỉ nói độc một câu: “Đã thất bạitrước một đối thủ đáng kính nể, tôi chẳng còn gì để nói nữa!”

Mười ngày sau, tòa án hình sự thuộc Tòa án nhân dân thành phố C đưa raphán quyết: từ tháng 5 đến cuối năm, Giang Á với danh nghĩa Ánh sáng thànhphố liên tiếp giết hại 7 người, cố ý hãm hại 1 người, tội ác đã được chứng minhlàm rõ với đầy chứng cứ xác thực. Tòa tuyên án như sau: Giang Á phạm tội cố ýgiết người, chịu mức án tử hình thi hành án ngay; phạm tội cố ý hãm hại, chịumức án 3 năm tù giam; tổng hợp lại, phải chấp hành án tử hình.

Khi chánh án đang tuyên án, Giang Á tỏ ra cực kỳ nôn nóng, chánh án đangđọc nửa chừng thì hắn đã xin ông ta đừng đọc nữa, rồi ký ngay vào biên bảnchấp nhận. Khi được hỏi có muốn kháng cáo không, Giang Á tỏ ra rất ngạcnhiên.

“Không! Đương nhiên là không.”

Hai mươi ngày sau, Tòa án nhân dân tối cao đã xem xét và phê chuẩn xử tửGiang Á bằng cách tiêm thuốc độc.

Hôm thi hành án, các bên công an, kiểm sát và pháp luật đã cử người đếnquan sát giám sát quá trình hành hình. Thái Vĩ, Dương Học Vũ, Mễ Nam cũngtrong số đó.

Phòng tiêm thuốc xử tử đặt trong bệnh viện công an thành phố, là một cănphòng hình vuông, các vách ngăn bằng hợp kim nhôm. Ghế đặc biệt để tiêmthuốc đặt ở chính giữa, có thể nhìn từ bên trên quan sát toàn bộ quá trình hànhhình.

Khi các nhân viên chuẩn bị dụng cụ và thuốc độc, Thái Vĩ lẳng lặng rời khỏiphòng giám thị ở tầng 2 rồi đi xuống phòng chờ ở tầng 1.

Phòng chờ chỉ khoảng hơn chục mét vuông, đặt ba cái ghế dài chứ không cógì khác. Kề sát phòng chờ là phòng hành hình. Nói cách khác, cái vách hợp kimnhôm là ranh giới giữa trần gian và địa ngục.

Giang Á mặc âu phục đi giày da, đang ngồi một mình trên ghế dài kê ở phíađông, bên cạnh hắn là bốn cảnh sát tòa án mang vũ khí thứ thiệt. Thấy Thái Vĩbước vào, Giang Á ngẩng đầu nhìn anh và mỉm cười.

Page 14: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 420

“Tôi biết anh.”

“Phải!” Thái Vĩ rút điếu thuốc đưa cho hắn. “Suýt nữa tôi trở thành ngườithứ 7 đúng không?”

Nói rồi anh bật lửa cho Giang Á châm, hắn cảm ơn, rồi bình thản rít thuốc lá.

Thái Vĩ ngồi đối diện Giang Á, nhìn hắn từ đầu đến chân.

“Quần áo mới à?”

“Ừ!” Giang Á ngọ ngoậy cổ, “Mặc lần đầu, không quen.”

“Thì đành vậy, không kịp thay nữa.”

“Hà hà... đúng thế!” Giang Á cười: “Và cũng không cần thiết.”

Cả hai ngồi hút thuốc, như những người bạn cũ, hình như bên cạnh họ khôngphải nơi hành hình, còn ở đây giống như nhà chờ ở ga tàu hỏa.

Hút được nửa điếu thuốc, Thái Vĩ bỗng hỏi: “Căng thẳng không?”

“Không.” Giang Á nhìn vào mắt Thái Vĩ. “Tôi thậm chí thấy sốt ruột rồiđấy.”

Thái Vĩ nhướng mày: “Thế à?”

Giang Á gật đầu, nét cười cũng nhạt đi. “Tôi không muốn gã kia phải chờ tôiquá lâu.”

Thái Vĩ như có chút nghĩ ngợi, anh lim dim mắt nhìn hắn, sau đó nói rành rọttừng chữ một: “Trước tòa, anh nói đều là thật cả chứ?”

“Tất nhiên.”

“Không bỏ sót chi tiết nào?”

“Không.” Giang Á hơi nghi hoặc: “Anh vào gặp tôi chỉ để hỏi điều này thôià?”

Thái Vĩ nhìn sang chỗ khác, sắc mặt bỗng nhẹ nhõm rồi lắc đầu hình nhưmiệng anh thoáng có nét cười.

“Cứ yên tâm mà lên đường!” Thái Vĩ đứng dậy vỗ vai Giang Á. “Đừng đitìm anh ấy. Sang thế giới khác, anh không phải là đối thủ của anh ấy.”

“Hả?” Giang Á sửng sốt, ánh mắt hắn hoang mang. “Ý anh là gì?”

Thái Vĩ nhìn xuống hắn, vẻ mặt anh thể hiện nhiều điều, dường như vừa cămghét lại vừa thương hại hắn.

Page 15: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 421

“Anh chưa đọc hết văn bản tuyên án.”

Nói rồi anh quay người, mở cửa bước ra.

Giang Á, cho đến chết, vẫn bỏ sót một chi tiết: cảnh sát không hề dùng đốtngón tay gãy kia làm chứng cứ.

Nguyên nhân là vì bàn tay phải của cái xác nam giới bị ngâm trong bểFormaldehyde solution ở gian hầm bí mật, vẫn đủ cả các ngón các đốt.

Tuy cái đốt ngón tay kia được khẳng định là của Phương Mộc nhưng xétnghiệm ADN cái xác thì lại không phải là Phương Mộc, hộp sọ bị đập nát,khuôn mặt cũng nát bét. Vì thế, cho đến khi khởi tố, cảnh sát vẫn không biết cáixác đó là ai. Cho nên, trong tài liệu khởi tố và lời phán quyết của tòa án, họ têncủa nạn nhân thứ 7 được thay thế bằng mấy chữ “không danh tính”.

Tuy nhiên, với tòa án thì điều này chẳng quan trọng gì.

Dù chưa biết danh tính của nạn nhân thứ 7, thì Giang Á vẫn bị kết tội cố ýgiết người.

Nhưng với người sống, thì điều này quan trọng hơn hết thảy.

Phương Mộc đâu? Anh có còn trên đời không?

Với Mễ Nam, thì việc tìm tung tích Phương Mộc đã trở thành việc duy nhấtquan trọng của đời cô từ nay trở đi. Nhưng dù cô nỗ lực đến mấy, Phương Mộcvẫn biệt vô âm tín. Hình như Phương Mộc đã như một làn bụi mong manh hoàntoàn tan biến trong không khí của thành phố này.

Nhưng họ tên anh vẫn mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ của thành phố C. Saukhi Giang Á bị xử tử, cảnh sát đã làm theo ý nguyện của Phương Mộc, công bốvới dân chúng toàn thành mọi tình hình của vụ án. Người ta giật mình kinh hãivề tội ác của Giang Á, đồng thời cũng biết đã từng có một anh cảnh sát: vìmuốn Ánh sáng thành phố tắt ngấm tuyệt đối ở thành phố này, anh đã dám chịutiếng xấu là kẻ sát nhân và tự nguyện hy sinh để đổi lấy chứng cứ kết tội kẻ thủác.

Mọi người dường như đã hiểu rõ một sự thật: dù thành phố này đã từng xảyra những tội ác kinh khủng, thì vẫn có người có thể khoan dung và dám hy sinhđể đổi lấy sự trong sáng thanh bình. Khi mà ai ai cũng biến thành hung khí, thìcái tên Phương Mộc đã trở thành một chuyện thần kỳ, anh, chính là người đãchủ động gỡ bỏ mọi trang bị giao chiến, chủ động mỉm cười, và chủ động chìabàn tay ra.

Bạo lực đương nhiên là mạnh, nhưng lòng can đảm và sự tha thứ cho nhaucòn mạnh hơn.

Page 16: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 422

Ngày mà anh ra đi, ánh nắng ấm áp hơn và không chút dè dặt tỏa khắp thànhphố.

Thời gian trôi nhanh, ngày tiếp nối ngày.

Một năm sau, vẫn không thấy tung tích Phương Mộc. Mọi người đều hiểurằng có thể chào tạm biệt con người này rồi. Giống như lời khuyên của Thái Vĩđối với Mễ Nam: nếu còn sống thì anh ấy đã trở về với chúng ta mới đúng.

Mễ Nam chỉ mỉm cười.

Cô luôn có cảm giác Phương Mộc vẫn lặng lẽ sống ở một nơi nào đó trên đờinày. Anh vẫn âm thầm, vẫn cô độc, vẫn đang quan sát mọi tội ác đồng thời lònganh vẫn đầy thiện ý.

Anh không muốn xuất hiện trở lại, hẳn là anh có lý do của mình. Dù lý do ấylà gì, cũng mong anh vẫn ổn thỏa, an lành.

Hôm nay, ý thu man mát, sắc trời tuyệt đẹp.

Trong bốn mùa ở thành phố C, chỉ mùa thu khiến người ta hài lòng nhất. Nókhông rộn rã như mùa xuân, không oi bức như mùa hạ, cũng không giá buốtnhư mùa đông. Mùa thu ở đây có bầu trời xanh thẳm, có gió nhẹ ấm áp vànhững nụ cười bình an vui vẻ.

Trong thời tiết như thế này, dù phải ngồi xe đi công tác xa cũng khiến ngườita thấy lòng lâng lâng nhẹ nhõm.

Mễ Nam lái xe ra khỏi sân khu công an, cô đang định rẽ lên đường cao tốcthì lại thoáng nhìn về phía quảng trường Anh Hùng ở phía đối diện, cô nghĩngợi, rồi đánh tay lái vòng xe lại.

Quảng trường Anh Hùng đang khá náo nhiệt, dân thành phố rất thích đếnđây dạo chơi dưới ánh nắng thu dìu dịu trải khắp. Trên mặt sân lát đá hoa cươngphẳng phiu, có những đứa trẻ đang đi xe đạp ba bánh, cũng có những đứa đangchơi thả diều, lanh lảnh tiếng cười đùa vui.

Một màn hình cực lớn mới được lắp ở quảng trường, đang phát chương trìnhthời sự. Các tin tức ở thành phố có vẻ như rất không ăn nhập gì với trời thu rựcrỡ này.

Thẩm mỹ viện X sau khi thu quá nhiều tiền gia nhập làm thành viên, bènđóng cửa chạy làng, chủ hiệu trốn biệt tăm tích.

Cô giáo ở nhà trẻ Y hành hạ, trừng phạt trẻ em; phụ huynh tức quá chạy đếnđánh cho cô một trận.

Page 17: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 423

Ủy ban phát triển và cải cách tuyên bố chuẩn bị tăng giá xăng dầu thànhphẩm trong thời gian tới.

Một phụ nữ chưa rõ danh tính đột tử ngoài phố, ngờ rằng bị xuất huyết nãodo khối u não bất chợt bị vỡ.

Tuy nhiên, chẳng mấy ai để ý đến những tin tức chẳng vui vẻ gì này. Kểcũng đúng, tội gì phải để cho những chuyện xa xôi ấy ám ảnh tâm trạng đang rấtnhẹ nhõm lúc này của ta?

Mễ Nam nhìn thấy rất nhiều xe lưu động bán hoa tươi, cô mua một bó hoabách hợp trắng muốt, tay nâng niu, bước về phía đài bia kỷ niệm ở giữa quảngtrường.

Mễ Nam vốn biết Phương Mộc có thói quen cứ cách vài hôm lại đến đâytưởng niệm các bạn chiến đấu. Cô cũng từng nhiều lần đến đây chờ đợi rất lâu,mong sao có thể có cơ hội gặp Phương Mộc, và lần nào cô cũng thất vọng ra về.

Nhưng cũng không sao, vì ở đây có hơi thở của Phương Mộc, và thế là đủrồi. Huống chi, chính cô cũng đã hình thành thói quen đến quảng trường này.

Đài bia vẫn ở đây. Nham nhám, sẫm đen, chất phác, đầy khí thế.

Mễ Nam đặt bó hoa bách hợp xuống thềm đá hoa cương bên dưới đế gang,chỉnh cho ngay ngắn, rồi cô chầm chậm đi quanh một vòng. Khi cô nhận ramình cứ mải chú ý nhìn các dấu chân dưới mặt đất, thì cô bỗng bật cười.

Có những dấu ấn đã khắc sâu trong trí não thì thật khó có thể gạt bỏ. Dù nólà bản năng nghề nghiệp hay là tình yêu.

Có điều chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu nhìn thấy cái dấuchân đi giày cỡ 42 rưỡi, chân phải hơi choãi như hình chữ bát, thì cô sẽ vuimừng đến đâu.

Mễ Nam vòng trở lại phía mặt trước của tấm bia, ngồi xuống, tay xoa lênmặt đá nền. Nó lập tức sạch bóng, phản chiếu ánh nắng lấp lóa, ba chữ khắc ởđây hiện lên rất nét.

Cô ngồi lên phiến đá, lưng tựa vào đế gang, và lập tức cảm thấy người dầnấm lên, lưng cũng được đỡ rất chắc chắn. Cô có cảm giác rất an toàn và nhẹnhõm. Cô co chân lại hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ nhìn mọi người đi qua đilại trước mặt.

Một ngày thu hết sức bình thường, ngồi tắm nắng thu, tìm kiếm một conngười cũng hết sức bình thường. Thỉnh thoảng cũng có người đi qua hiếu kỳnhìn ngắm đài bia hùng vĩ, và nhìn cả cô gái đang ngồi dưới bệ chân đế, cũng có

Page 18: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 424

người dừng lại đọc những hàng chữ thuyết minh gắn ở đài bia. Có người thànhkính nghiêm trang, cũng có người bình thản như không. Phần nhiều họ chỉ dừnglại mấy giây rồi lại rảo bước, rồi mỗi người lại đi về trạm dừng chân tiếp theocủa đời sống của mình.

Sự hy sinh của anh ấy và các vị khác hình như đã làm thay đổi thành phốnày, nhưng lại hình như chẳng làm thay đổi gì cả.

Nhưng điều này không quan trọng. Những người như anh ấy chưa bao giờtrông chờ mình sẽ có một vị trí nào đó trong ký ức của mọi người, dù là một vịtrí rất khuất rất nhỏ.

Tất cả, chỉ là sự lựa chọn của anh ấy và các vị ấy.

Mễ Nam nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy. Vừa bước đi vài bước, cô nghĩ ngợi...rồi lại quay lại. Cô thử áp tai vào cái đế gang. Nhưng điều cô cảm nhận đượcchỉ là vẻ thô nháp của bề mặt khối gang và sự im lặng như không có thứ vậtchất gì ở đây cả.

Mễ Nam cười cay đắng và lắc đầu. Có lẽ cô không có cách gì để bước vàonội tâm của Phương Mộc, giống như lúc này cô không thể có cảm nhận gì vềanh.

Mễ Nam lại bước xuống bệ đài bia, rồi đi ra phía ngoài quảng trường. Bỗngcó một làn gió nhẹ lướt qua người, cô lập tức cảm thấy tà áo khẽ bay, đuôi tócbuộc cao chạm cổ, dường như có người đang nhẹ tay áp vào lưng và đẩy côbước đi.

Những cành cây bên cạnh cũng khẽ đung đưa, đám lá xanh chạm vào nhaukêu rì rào. Mễ Nam nghe thấy rõ ràng cái đế gang ở đài bia cộng hưởng runglên, như đang kêu gợi lại cũng như đang thét gào.

Mễ Nam không ngoảnh lại, cô chỉ nắm chặt tay và bước đi thật nhanh. Mắtcô trào lệ.

Học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc đóng tại thành phố Thẩm Dương tỉnhLiêu Ninh. Đây là căn cứ địa khoa học kỹ thuật hình sự của toàn quốc và cũnglà nơi Mễ Nam đã từng theo học hai năm. Lần này trở về trường cũ, nhiệm vụchính của cô là cầm về một số mẫu dấu chân thu thập trong một vụ án nhờ cácchuyên gia của học viện phân tích kiểm nghiệm giúp. Giáo sư Diêu của khoakiểm nghiệm dấu vết từng là thầy chỉ đạo của cô năm xưa, cũng là một trongcác chuyên gia mà cô nhờ giúp đỡ. Ông rất nhiệt tình tiếp cô và hỗ trợ cô làmcác thủ tục. Thấy thời gian vẫn còn sớm, giáo sư Diêu muốn mời cô dùng bữatrưa. Mễ Nam nhận lời nhưng nói là muốn được ăn tại nhà ăn của học viện.

Chỉ sơ sài vài món ăn, hương vị cũng chẳng có gì đặc biệt nhưng đáng quýnhất có được cái cảm giác quen thuộc. Đang ăn, giáo sư Diêu nhận được thông

Page 19: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 425

báo có cuộc họp bất thường, ông đành phải về sớm. Một mình Mễ Nam ngồi lạinhà ăn, cô nhìn khắp lượt các học viên trẻ tuổi mặc bộ đồ cảnh sát đang ngồi ởcác bàn ăn khẩu phần của mình.

Không biết tại sao các thanh niên này lại muốn làm cảnh sát. Vì muốn cómột công việc khỏi phải lo miếng cơm manh áo, hay vì rất yêu cái nghề này?Mễ Nam nhớ rằng sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã không do dự xin dự tuyểnvào Sở Công an thành phố C, chỉ vì muốn được gặp anh chàng cảnh sát kia.

Để cùng sống với anh dưới một vùng trời, cùng hít thở bầu không khí củamột thành phố, cũng được mặc bộ đồng phục như thế và trở thành một ngườinhư anh ấy.

Nghĩ đến đây Mễ Nam khẽ mỉm cười, có lẽ anh chàng ấy không ngờ rằngmình lại có một sức ảnh hưởng lớn như vậy.

Đã gần đến trưa, học viên kéo đến nhà ăn càng đông dần. Nhiều cô cậu đangbưng khay đồ ăn tìm chỗ ngồi, Mễ Nam đứng lên nhường chỗ, cô bưng trả khayvà bát đĩa, rồi bước ra khỏi nhà ăn.

Trở lại bãi đỗ xe, cô mở cốp sau lấy ra cái túi đựng quần áo và đồ ăn vặt sauđó bước về khu ký túc xá học sinh.

Hình Lộ năm nay thi đại học, đã đỗ vào Học viện cảnh sát hình sự TrungQuốc, là sinh viên năm thứ nhất khoa điều tra hình sự. Mễ Nam lần này trở vềđây cũng tiện thể rẽ vào thăm cô bé sư muội này. Nhưng vào đến ký túc xá thìcô đã mừng hụt. Các bạn học nói Hình Lộ đã đi đến phòng Thực nghiệm tâm lýtội phạm.

Chắc là nó đi gặp Biên Bình. Ít lâu sau khi Phương Mộc chết Biên Bìnhđược điều từ Công an tỉnh về làm giảng viên dạy kiến thức nền của Học việnHình sự Trung Quốc. Từ một cán bộ trưởng phòng trở thành một giảng viênbình thường của khoa Tâm lý học tội phạm, khiến rất nhiều người cảm thấy khóhiểu. Nhưng Biên Bình đã tự giải thích rằng anh muốn làm một chút việc có ýnghĩa trong những năm tháng còn lại của đời mình.

Có lẽ anh muốn tìm được một Phương Mộc khác nữa.

Có những con người có thể thay thế, cũng có những con người là có mộtkhông hai.

Mễ Nam tay xách túi chầm chậm bước về phía phòng Thực nghiệm tâm lýtội phạm. Cô vừa ngoặt qua phòng Pháp y thì gặp một đám học viên vừa tanlớp, ai ai cũng có vẻ đang đói meo, vội vàng bước đi về phía nhà ăn.

Mễ Nam và họ đi ngược chiều nhau, cô nghe thấy mấy nữ sinh đang léonhéo trách móc.

Page 20: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 426

“Quá đáng thật, suýt nữa ăn mắng vì các bước thực nghiệm...”

“Cậu nói là ông 9 ngón à?”

“Phải! Ông ta chẳng bao giờ châm chước cho nữ sinh.”

“Tớ cảm thấy ông ấy rất tốt, chỉ hiềm ông ấy yêu cầu hơi nghiêm...”

“Cậu xem, khi lên lớp thì không bao giờ cười, tớ sợ không dám nhìn vào mắtông ấy nữa! Mắt cứ sắc nhọn như mũi tên, may mà còn có cặp kính che bớt... hìhì...”

Mễ Nam chỉ nghe loáng thoáng nhưng cô bỗng nhiên sững sờ... dừng bước,ngoảnh đầu nhìn mấy cô nữ sinh đang đi về cuối con đường nhỏ giữa nhữnglùm cây sơn tra. Sau mấy giây đứng nghệt ra, cô bỗng thở gấp rồi quay lại vụtchạy lên.

Vừa thở dốc vừa chạy ào vào khu nhà khoa Trinh sát, rẽ trái, rồi chạy thẳngđến phòng cuối của hành lang, không gõ cửa, cô đẩy cửa thật mạnh, “rầm” mộttiếng khiến ba người trong phòng giật nảy mình.

Hình Lộ mặc bộ đồ cảnh sát đang ngồi trên bàn thí nghiệm, hai chân thõngxuống đung đưa. Biên Bình ngồi đối diện với cô, đang cười hì hì và hút thuốclá; Hàn Vệ Minh ngồi bên cạnh, miệng cũng ngậm điếu thuốc. Cả hai đều đangtươi cười nhìn Hình Lộ, dường như đang nghe cô kể chuyện gì đó rất lý thú.

Thấy Mễ Nam xông vào, Hình Lộ nhảy xuống sàn chạy ngay đến với MễNam, nắm tay cô, mừng rỡ gọi to: “Chị Mễ Nam! Sao chị lại đến đây?”

Biên Bình và Hàn Vệ Minh nhìn thấy Mễ Nam cũng rất ngạc nhiên và mừngrỡ. Mễ Nam không chờ họ nói, cô gạt Hình Lộ ra, hỏi luôn: “Anh ấy ở đâu?”

Nụ cười của Biên Bình bỗng ngưng lại, anh quay sang nhìn Hàn Vệ Minh.Vệ Minh nhìn lại anh, rồi ngoảnh sang nhìn Mễ Nam, sau đó nhún vai.

Biên Bình thay đổi nét mặt, anh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra,hỏi: “Cô đến đây khi nào? Sao không gọi điện báo tôi một câu? Đã ăn cơmchưa...”

“Anh ấy đâu?” Ngực Mễ Nam phập phồng dữ dội, trán lấm tấm mồ hôi, mặtđỏ hồng: “Anh ấy ở đâu?”

Biên Bình băn khoăn ngơ ngác dường như không hiểu câu hỏi của Mễ Nam.“Ai cơ?”

“Phương Mộc!” Mễ Nam bước xấn lại, gần như gào lên: “Phương Mộcđâu?”

Page 21: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 427

Nghe thấy hai chữ này thì Biên Bình lại trở nên bình tĩnh, anh nhìn Mễ Nammấy giây, rồi hạ thấp giọng: “Anh ấy đã chết rồi.”

“Không thể!” Mễ Nam điên cuồng lắc đầu, những lọn tóc dính bết trên tránđầy mồ hôi. Cô túm chặt cánh tay Biên Bình giật mạnh, mắt cô nhìn Hàn VệMinh như cầu cứu Hàn Vệ Minh chỉ cười buồn bã rồi kéo tay Mễ Nam.

“Mễ Nam... hãy bình tĩnh...”

“Tôi không thể!” Mễ Nam ném cái túi xuống, vẻ mặt cô vừa rối bời vừa cónét cầu khẩn. “Xin trưởng phòng Biên Bình, thầy Vệ Minh... đừng nói dối emnữa. Xin hãy nói đi xin hai người hãy cho em biết anh ấy đang ở đâu?”

Biên Bình và Hàn Vệ Minh nhìn nhau, cùng nín lặng và rầu rầu nhìn sangMễ Nam đang như rồ dại.

Nước mắt từ từ lăn trên mặt Mễ Nam, cô nghẹn ngào, quay sang Hình Lộ.

“Hình Lộ... ngoan nào... em hãy nói cho chị biết...”

Mắt Mễ Nam nhòa lệ, không nhìn rõ cô gái đang lúng túng đứng trước mặt.“Phương Mộc đang ở đâu, nói đi?”

Hình Lộ sợ quá lùi lại mấy bước, miệng lẩm bẩm: “Chị... Mễ Nam... chúấy...”

Đúng vào lúc này, ở phía sau Mễ Nam, hành lang bên ngoài phòng Thựcnghiệm tâm lý tội phạm, bỗng có tiếng bước chân nhè nhẹ.

Tiếng bước chân vững chãi, hình như là đi giày da đế hỗn hợp nhựa cao su,bước đi đều đều, không nhanh không chậm, có vẻ như mệt mỏi và đang bề bộntâm tư.

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hình như cả thế giới này bấtthình lình biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân ở ngoài hành lang càng lúc càngrõ.

Mễ Nam run lên, ánh mắt cô lần lượt nhìn Biên Bình, Hàn Vệ Minh và HìnhLộ, như muốn tìm kiếm trên khuôn mặt họ một câu trả lời mà cô mong mỏi từrất lâu.

Nhưng họ lại không nhìn cô, ánh mắt họ đều nhìn về phía sau lưng cô.

Mễ Nam không ngoảnh lại, và cũng không dám ngoảnh lại.

Page 22: Chương 27 Lời Làm Chứng Của Người Chết Nbookserver.vuilen.com/book/anhsangthanhpho/anhsangthanhpho27.pdf · Khống chế hắn, thì Phương Mộc mới được an

Tác Giả: Lôi Mễ Người dịch: Trần Hữu Nùng ÁNH SÁNG THÀNH PHỐ

www.vuilen.com 428

Nếu không phải là anh ấy thì sao? Nếu không phải anh chàng có thói quenkhi bước đi thường lắc vai bên trái, chân phải hơi chếch vào trong khi đặt chânxuống, chân trái nhấc hơi cao, gót giày chân phải thường bị mòn vẹt...

Thì sao?

Nhưng, cánh cửa đã mở ra.

HẾT