Bí Ẩn Quân Hậu Đen - sachvui.com · đó để lộ ra bất kỳ chi tiết chỉnh sửa...

534

Transcript of Bí Ẩn Quân Hậu Đen - sachvui.com · đó để lộ ra bất kỳ chi tiết chỉnh sửa...

BÍẨNQUÂNHẬUĐEN—★—

Tácgiả:ArturoPérez-ReverteNgườidịch:LêĐìnhChiNhãNampháthành

NhàxuấtbảnLaoĐộng-10/2016

ebook©vctvegroupEbookmiễnphítại:www.Sachvui.Com

DànhtặngJuliovàRosa,nhữngluậtsưcủaQuỷVàCristianeSanchezAzevedo

NHỮNG BÍ MẬT CỦA DANH HỌA VAN HUYS

Chúađiềukhiểnngườichơicờ,ngườichơidichuyểncácquâncờ.NhưngvịthầnnàoởtrênChúađãkhởiđộngváncờcủacátbụi,vàthời

gian,củagiấcngủvànhữngnỗithốngkhổ.

_NhàvănArgentinaJorgeLuisBorges_

Mộtchiếcphongbìdánkínlàmộtbíẩnchứađựngtrongnónhữngđiểubíẩn khác.Chiếc bì thư cụ thể này là loại bìa nâu cỡ lớn, dày cộp, với tênphòngthínghiệmđượcđóngdấuởgócdướibêntrái.Vàkhicôcảmnhậnkhối lượngcủanóđè lênbàn taymình trong lúc lục tìmcondao rọcgiấygiữa đống cọ lông và những lọmàu vẽ cùng véc ni, Julia không thể hìnhdungrađộngtácmởchiếcphongbìsẽthayđổicuộcđờicôtớimứcnào.

Thựctế,côđãbiếttrướcchiếcphongbìchứađựngthứgìbêntrong.Hay,nhưsaunàykhámphára,chíítcôcũngnghĩlàmìnhđãbiết.Cólẽvìthếcôkhôngcảmthấychútlinhtínhđặcbiệtnàochođếnkhiđãlấynhữngtấmảnhrakhỏiphongbì,rảichúnglênmặtbànvànhìnvàochúng,hầunhưnínthở.Chỉ tới lúc ấy cômới nhận ra rằng nghiên cứu của cô về bứcVán cờ sẽkhôngphảilàmộtcôngviệcthôngthường.Nhữngkhámphákhôngngờtớitrongcácbứchọa, trongcácmónđồnộithất,haythậmchítrênbìanhữngcuốnsáchcổlàchuyệnthườngtìnhtrongnghềcủacô.Trongsáunămgắnbó với công việc phục chế các tác phẩm nghệ thuật, cô đã khám phá rakhôngítcácbảnphácthảo,cácbứchọagốcbịvẽđèlên,cácnétchỉnhsửa,vẽlại,vàthậmchílànhữngtácphẩmgiảmạo.Nhưngchưabaogiờcôgặpmộtdòngchữkhắcdướilớpmàuvẽcủamộtbứchọa:đólàbatừđượcpháthiệnranhờảnhchụptiaX.

Côcầmbaothuốclákhôngđầulọcnhàunhĩcủamìnhvàchâmmộtđiếu,khôngthểrờimắtkhỏinhữngtấmảnh.VớibằngchứngtrênnhữngtấmảnhchụptiaXcỡ30×40cm,khôngcòngìđểnghingờnữa.Bứchọalàmộttácphẩmvẽtrênvángỗtừthếkỷ15thuộctrườngpháiFlemish*,vàbảnpháchọagốcmàuđentrắnghiệnlêncũngrõràngnhưnhữngvângỗhaycácmépnối được dính keo gắn liền bamảnh gỗ sồi thành tấmvánmà trên đó, từ

nhữngnétpháchọa,nhữngnhátcọvànhữnglớpsơnlót,ngườihọasĩđãdầnđịnhhìnhnêntácphẩmcủamình.Dướiđáybứctranh,đượcđưaraánhsángsaunămthếkỷnhờvàokỹthuậtchụptiaX,làdòngchữẩngiấu,cácchữcáiGothiccủanóhiệnlênrõnét,tươngphảnvớitấmvánmàuđentrắng.

QUISNECAVITEQUITEM?VốntiếngLatincủaJuliađủđểcóthểdịchdượcdòngchữmàkhôngcần

đếntừđiển:Quis,đạitừnghivấncónghĩalà“ai”,necavit,xuấtpháttừneco,nghĩalà“giết”,vàequitem,đốicáchsốítcủaeques,nghĩalà“hiệpsĩ”.Aiđãgiết hiệp sĩ?Việc thêmvàomột dấu chấmhỏimà trong tiếngLatin là dưthừavìquisđãmangsắctháinghivấn,làmchodòngchữđượmvẻbíhiểm.

AIĐÃGIẾTHIỆPSĨ?Thậtkhóhiểu.Côrítmộthơithuốcdài,giữđiếuthuốctrêntayphảitrong

lúc dùng tay trái sắp xếp lại các tấmảnh chụp tiaX trênmặt bàn.Ai đó,nhiềukhảnănglàchínhtácgiảbứchọa,đã lồngmộtkiểucâuđốvàobứctranhrồigiấunódướimộtlớpsơn.Hoặccóthểlàmộtngườikhácđãlàmviệcấyvàomộtthờiđiểmmuộnhơn.Cónghĩalàcócảmộtquãngthờigianxấpxỉ năm trămnămđể côphỏngđoán thời điểmxuất hiệndòng chữ.ÝnghĩđókhiếnJulia thíchthú.Tìmralờigiảichocâuđốnàyhẳnsẽkhôngquákhókhăn.Xétchocùng,đóchínhlànghềcủacô.

Cô cầm các tấm ảnh lên rồi đứng dậy. Luồng sáng ảm đạm chiếu quakhungcửasổlớntrênmáinhànằmnghiêngrọithẳngvàobứctranhđặttrêngiávẽ.BứcVáncờ,chấtliệusơndầutrênnềngỗ,đượcPieterVanHuysvẽvàonăm1471.Côđứngtrướcbứchọa,chămchúnhìnnóhồilâu.Đólàmộtbứchọavẽcảnhnộithấtvớinhữngchitiếttỉmỉcủathếkỷ15,kiểubốicảnhmàcùngvớinócácbậcthầyhộihọavĩđạicủatrườngpháiFlemish,nhữngngườiđầutiênsửdụngsơndầu,đãđặtnềnmóngchohộihọahiệnđại.Cácnhânvậtchínhtrongtranhlàhaingườiđànôngtrungniêncódángvẻquýpháingồihaibênmộtbàncờvớiváncờđangchơidở.

Ởhậu cảnh phía bên phải, gần khung cửa sổ có đỉnh hình chópmở ra

phongcảnhbênngoài,mộtquýbàmặcđồđenđangchămchúđọccuốnsáchđặttronglòng.BốicảnhđượchoàntấtvớinhữngchitiếttỉmỉđiểnhìnhcủatrườngpháiFlemish,đượchọalạivớisựhoànhảogầnnhưámảnh:nộithấtvàđồtrangtrí,nềnnhàlátgạchtrắngđen,cáchọatiết trêntấmthảm,mộtvếtnứtnhỏtrêntường,bóngcủamộtcáiđinhnhỏxíutrênmộttrongnhữngthanh rầmnhà.Bàn cờvà cácquân cờđược thểhiện cũng chínhxácnhưnhữngkhuônmặt,bàn tayvà trangphụccủacácnhânvật trong tranh,vớimứcđộtảthựchoànhảo,đemđếnchotoànbộbứchọadángvẻtinhxảođếnkhótin,màusắccủanóvẫncònsốngđộngkhácthườngdùkhôngtránhkhỏibịtốimàudoquátrìnhôxyhóatừtừcủalớpdầuvécninguyênbản.

Aiđãgiếthiệpsĩ?Julianhìnxuốngtấmảnhđangcầmtrongtay,rồinhìntrởlạibứchọa,khôngthểpháthiệnratrênđóbấtcứdấuvếtnàocủadòngchữbịchegiấunếunhìnbằngmắtthường.Thậmchíviệckiểmtrakỹcànghơnbằngcáchsửdụngmộtchiếckínhhiểnvihaimắtcóđộphóngđạibảylầncũngkhônggiúppháthiệnrađiềugì.Côkéotấmrèmcuốntrêncửasổtrần xuống, làm cả căn phòng chìmvào bóng tối, rồi kêmột chiếc giá bachâncólắpđènsoitửngoạibêntrênlạigầngiávẽ.Dướiánhđèntửngoại,tấtcảcácchấtliệulâuđờinhất,màuvẽvàdầubóngsẽpháthuỳnhquang,trongkhinhữngchấtliệucótuổiđờingắnhơnsẽhiệnmàutốihoặcđen,nhờđóđểlộrabấtkỳchitiếtchỉnhsửahayvẽlạinàosaunày.Tuynhiên,trongtrườnghợpnàyánhđèn tửngoạichỉ làmhiện lênmộtbềmặtpháthuỳnhquangđồngnhất,kểcảphầncheđidòngchữ.Kếtquảnàychothấynhữngtừbíhiểmđóhoặcđãbịchínhhọasĩvẽđèlên,hoặcđãbịchephủkhônglâusaukhibứchọahoàntất.

Côtắtđènvàkéorèmlên.Thứánhsángxámmờnhưánhthépcủabuổisángmùa thu lại rọi vào chiếcgiávẽvàbứchọa;nó trànngậpkhắpgianphòngbừabộnsáchvớinhữngchiếcgiáchậtníchsơn,cọvẽ,vécnivàdungmôi, sànnhàbày la liệtdụngcụ thợmộc,khung tranhvàcácdụngcụđochínhxác,nhữngbức tượngcổ,khungcăng toanbằnggỗvàđồng,những

bức tranhdựngúpvào tường,nằmtrên tấm thảmBaTưđắtgiánhưngđãdínhđầymàu.Trongmộtgócnhà, trênchiếcbànviếtkiểuLouisXV,đặtmột dàn âm thanh hifi vây quanh bởi những chồng đĩa của: DonCherry,Mozart,MilesDavis,Satie,LesterBowie,MichaelHedges,Vivaldi*…TấmgươngkhungmạvàngkiểuVenice treo trên tườngđanghiện lênhìnhảnhhơimờcủaJulia:tócngangvai,haiquầngthâmnhẹ(dothiếungủ)dướiđôimắtto,đenvàchưađượctrangđiểmcủacô.MỗikhiCésarnhìnthấykhuônmặtcôhiện lêngiữachiếckhungmạvàngcủa tấmgươngđó,ông thườngnói trông cô đáng yêu nhưmột trong những ngườimẫu của Leonardo daVinci,mỹnhânđẹpnhấtcủatôi.VàchodùcóthểcoiCésarlàmộtchuyêngiasànhsỏivềcácchàngtraitrẻhơnlàcáccôgáiđẹp,Juliabiếtrõnhữnggìôngnói hoàn toàn đúng.Ngay cả cô cũng rất thích ngắmmình trong tấmgươngcókhungmạvàngđó,vìnóluônđemđếnchocôcảmgiácvừađộtngộtđiquabênkiamộtcánhcửathầnkỳ,mộtcánhcửađãgiúpcôvượtquakhônggianvàthờigian,trảlạichocôhìnhảnhcủachínhmìnhvớitấtcảsựkhỏekhoắnđầysứcsốngcủamộtvẻđẹpthờiPhụchưngcủaItalia.

CômỉmcườikhinghĩvềCésar.Côluônmỉmcườimỗikhinghĩđếnông,kểtừkhicònlàmộtcôbé.Đólàmộtnụcườitrìumến,thườngcũnglàmộtnụ cười đồng lõa. Cô đặt những tấm ảnh chụp tiaX xuống bàn, dụi điếuthuốcvàochiếcgạttànnặngnềbằngđồngcóchữkýcủanhàđiêukhắcTâyBanNhaBenlliure*rồingồixuốngtrướcchiếcmáychữcủamình.

VÁNCỜ

Sơndầutrênvángỗ.TrườngpháiFlemish.Vẽnăm1471.

Nghệsĩ:PieterVanHuys(1415-1481).

Vậtliệunền:Batấmvángỗsồiđượcghéplạibằngkeo.

Kíchthước:60×87cm(gồmbatấmvángiốnghệtnhaucókíchthước20×87cm).

Độdàycủaván:4cm.

Tìnhtrạngbảotồnvậtliệunền:Khôngbịcongvênh.Khôngcótổnhạiđángkểdomọtgâyra.

Tìnhtrạngbảotồnbềmặttranh:Cáclớpcấutrúcgắnvàliênkếtvớinhautốt.Khôngcóthayđổivềmàusắc.Cóvàivếtrạndolãohóatheothờigian,nhưngkhôngcóhiệntượngphồnghaybongtróc.

Tìnhtrạngbảotồnlớpphủbềmặt:Khôngcóvếtgỉmuốihaybịẩmrõrệt.Lớpsơnbóngbềmặtbịsẫmmàunghiêmtrọngdoquátrìnhôxyhóa;nêntáchbỏlớpsơnvécnicũđểsơnlạilớpvécnimới.

Bìnhcàphêreolụcbụctrongbếp.Juliađứngdậyrótchomìnhmộtcốcto,càphêđen,khôngđường.Côquaylạivớicốccàphêcầmởmộttay,taykiachùivàochiếcáolenrộngthùngthìnhkiểuđànôngđangmặcbênngoàibộpyjama.Mộtcúbấmnhẹbằngngóntrỏ,vàgiaiđiệubảnConcerto chođànluýtvàviolatrữtìnhcủaVivalditrànngậpkhắpcănphòng,bồngbềnhtrongánhsángxámmờcủabuổisáng.Cônhấpmộtngụmcàphêđenđặcquánhvàđắngđếntêđầulưỡi.Sauđócôlạingồixuống,đôichântrầnđặtlêntấmthảm,vàtiếptụcgõbảnbáocáo.

KiểmtradướiđèntửngoạivàtiaX:Khôngpháthiệnthấythayđổiquantrọngnào,dùlàchỉnhsửahayvẽlạisaunày.CácảnhchụptiaXchothấymộtdòngchữkhắcchìmđượcviếtbằngkiểuchữGothicvàocùngthờiđiểmbứctranhđượcvẽ(xemcácảnhchụpkèmtheo).Dòngchữ này không thể được phát hiện bằng các phương pháp kiểm trathôngthường.Cóthểkhiếnchodòngchữlộramàkhônglàmtổnhạiđếnbứctranhgốcbằngcáchloạibỏlớpsơnđangphủđèlênnó.

Côrúttờgiấyrakhỏichiếcmáychữ,chonóvàomộtchiếcphongbìcùngcácbứcảnhchụptiaX,uốngnốtchỗcàphêlúcnàyvẫncònnóng,rồingồi

xuốnghútmộtđiếuthuốcnữa.Trênchiếcgiávẽtrướcmặtcô,ởđằngtrướcquýbàchămchúđọcsáchbêncửasổ,haikỳthủđangđểhếttâmtrívàováncờtớigiờđãkéodàiđượcnămthếkỷ,váncờđượcPieterVanHuyshọalạimộtcáchchânthựcvàtàitìnhđếnmức,giốngnhưtấtcảnhữngchitiếtkháctrongbức tranh,nhữngquâncờ trôngnhư thểnổibậthẳn lên trênbềmặt.CảmgiáchiệnthựcrõrệtđếnmứcbứctranhdễdàngđạtđượcnhữnghiệuứngmàcácbậcthầyFlemishcổđiểntìmkiếm:đưangườixemhòanhậpvàotổngthểcủabứchọa,thuyếtphụcanhtarằngkhônggiananhtađangđứngcũngchínhlàkhônggianđượcthểhiệntrongtácphẩm,nhưthểbứchọalàmộtmảnhghépcủathựctế,haythựctếlàmộtmảnhghépcủabứchọa.Bổsungchohiệuứngnày làkhungcửasổbênphảicủabốicảnh,mở ramộtphongcảnhnằmphíasaubốicảnhtrungtâm,vàmộttấmgươnglồitròntreotrênbứctườngbêntrái,phảnchiếuhìnhảnhthunhỏcủacáckỳthủvàbàncờ,bịbiếndạngtheođúnggócnhìnphốicảnhcủangườixem,nhữngngườisẽđứngđối diện với bối cảnh trong tranh. Nhờ đó, bức họa đã đạt đượcthànhcôngđángkinhngạc trongviệckếthợpba tầngmặtphẳng–khungcửasổ,cănphòngvàtấmgương–vàomộtkhônggian.Nhưthể,Juliathầmnghĩ,ngườixemđượcphảnchiếuvàogiữahaikỳthủ,vàohẳnbêntrongbứctranh.

Côđứngdậyđếnbêngiávẽ.Khoanhhai tay trướcngực,côđứngnhìnbứchọahồilâu,hoàntoànbấtđộng,ngoạitrừviệcthỉnhthoảngrítmộthơithuốclávànheomắt trướclànkhói.Một tronghaikỳthủ,ngườingồibêntrái,cóvẻchừngbamươilămtuổi.MáitócnâucủaôngtađượccạosátngaybêntrêntaitheokiểuthờiTrungcổ;ôngtacóchiếcmũidiềuhâumạnhmẽ,cáinhìntậptrungcaođộ.Ôngtamặcmộtchiếcáochẽnđượcvẽbằngmộtthứmàuđỏmàđángngưỡngmộthay,đãkhángcựlạicảthờigianvàquátrìnhôxyhóacủalớpsơndầu.NgườiđànôngnàyđeotrêncổphùhiệuHiệpsĩCừuVàng*và gắn bên vai phải làmột cây trâmvô cùng tinh xảo, cácđườngnétchạmkhắctrênđóđượcvẽlạirấtchitiếttỉmỉ,thậmchícảnhưng

tiasángnhỏlonglanhtrênmỗiviênđáquý.Ôngtangồivớikhuỷutaytráivàbàn tayphảiđặt xuốnghai bênbàn cờ.Giữa cácngón tay củabàn tayphải,ôngtađangcầmmộtquâncờ:mộtquânhiệpsĩtrắng*.Bêncạnhđầuông ta là dòng chú thích nhận diện viết bằng kiểu chữ Gothic:FERDINANDUSOST.D.

Kỳ thủ còn lại có vóc người gầy hơn, trạc bốnmươi tuổi. Trán ông tanhẵnthín,vàmáitócmàusậmgầnnhưđenbắtđầungảxámởhaibêntháidương,nơichỉcóthểlờmờnhậnranhữngnétcọtrắngloạimảnhnhất.Chitiếtnày,cùngvớivẻmặtvàtoànbộthầntháiởconngườiôngta,đemđếncho kỳ thủ thứ hai vẻ chín chắn từng trải hơn độ tuổi. Khuôn mặt nhìnnghiêngcủaôngtatoátlênvẻbìnhthảnvàcaoquý.Khôngnhưkỳthủthứnhất,ngườiđànôngnàykhôngmặctriềuphụcsangtrọngmàchỉkhoáctrênmìnhmộtchiếcáogiápdađơngiảnvớimiếnggiápchecổbằngthépsángbóng,đemlạichongườimặcdángvẻcủamộtchiếnbinhkhônglẫnvàođâuđược.Ôngtacúingườixuốngbàncờnhiềuhơnđốithủcủamình,nhưthểđangdồnhết tâm trívàováncờ,dườngnhưhoàn toàn lãngquênmọi thứxungquanhmình,haicánhtayôngtakhoanhlạibênmépbàn.Sựtậptrungcaođộcủangườiđànôngcóthểđượcthấyrõquanhữngnếpnhănmờthẳngđứng giữa hai bên lôngmày của ông ta.Ông ta nhìn chăm chămvào cácquâncờnhưthểchúngđangtháchthứcôngtavớimộttìnhthếcựckỳkhókhănmàngười taphải dốchết năng lực trí tuệmới có thể tìm ra lời giải.Dòngchúthíchtrênđầuôngtaghi:RUTGIERAR.PREUX.

Quýbàngồibêncửasổđượctáchriêngrakhỏihaikỳthủbằngviệcsửdụngmộtđườngphốicảnhsắcbénđưabàlênmộtmặtphẳngcaohơnbêntrongkhuônkhổbứctranh.Lớpvảinhungđentrênchiếcváycủabà,đượctạođộphồngvớinhữngchỗđiểmxuyếtkhéoléobằngbóngmờmàutrắngvà xám, dường như đang vượt ra khỏi bức tranh và hướng về phía ngườixem.Vẻchânthựccủanókhônghềkémcạnhngaycảkhisosánhvớinhữngchitiếttỉmỉđếnhoànhảocủađườngviềntấmthảm,hayđộchínhxáctrong

việcthểhiệnsànnhàlátgạchcũngnhưtừngmắtgỗ,khớpnốivàtừngvángỗ trên rầmnhà.Nhoàingười lạigầnbức tranhđểnghiêncứunhữnghiệuứngnàykỹcànghơn,Juliarunlênvìcảmgiácngưỡngmộcủamộtngườitrongnghềtràolêntronglòng.ChỉmộtbậcthầynhưVanHuysmớicóthểsửdụngmàuđen trênmộtbộxiêmyấn tượngđếnvậy, tậndụngmàusắcbằngchínhsựthiếuhụtmàusắcởmộtmứcđộmàítngườidámlàm.VàtấtcảsốngđộngđếnmứcJuliacócảmgiácbấtcứlúcnàocôcũngcóthểnghethấytiếngsộtsoạtkhekhẽcủanhungtrênlớpdađượcchạmnổicủachiếcghếđẩulùn.

Côngắmnhìnkhuônmặtngườiphụnữ.Mộtkhuônmặtrấtxinhđẹpvàquá nhợt nhạt so vớimốt thời thượng lúc bấy giờ.Mái tóc dày vàng óngđượccẩnthậnchảimượtmàtừhaibêntháidươngraphíasauvàbúigọnlạitrong một tấm mạng màu trắng. Hai cánh tay nằm trong lần vải dệt hoaDamaskmàuxámnhạt,hératừtrongcácốngtayáoxòe;haibàntaydàivàmảnhmaicầmmộtcuốnsáchghicácbàikinhcầunguyện.Ánhsángchiếuquakhungcửasổlàmlóelênánhkimloạitừcảchiếckhóacàiđangmởcủacuốnsáchlẫnchiếcnhẫnvàngduynhấttôđiểmchobàntaycủangườiphụnữ.Haihàngmiđangcụpxuống,chekhuấtđôimắtchắchẳncómàuxanhlam, thểhiệnvẻbìnhyênvàkhiêm tốnđầyđứchạnhđặc trưng của chândungphụnữthờikỳđó.Ánhsángtrongtranhđếntừhainguồn,khungcửasổvàtấmgương,vừakếtnốingườiphụnữvớihaikỳthủvừatáchbàriêngramộtcách tinh tế,khiếnchândungngườiphụnữcàng trởnênấn tượnghơnvớicácgócnhìntheophốicảnhvàcácmảngbóngtối.Dòngchúthíchcủangườiphụnữghi:BEATRIZBURG.OST.D.

Julia lùi lạivàibướcđểnhìn tổng thểbứchọa.Khôngcònnghingờgìnữa:đâylàmộtkiệttác,vớiđầyđủtàiliệulàmbằngchứngđượccácchuyêngiacôngnhận.Cónghĩanósẽđạtđượcmộtmứcgiácaotrongcuộcbánđấugiá do công tyClaymore tổ chức vào thángMột. Biết đâumột dòng chữđượcgiấukín,cùngvớinhữngtàiliệubằngchứnglịchsửphùhợp,sẽcòn

nânggiátrịcủabứctranhlêncaohơnnữa.MườiphầntrămchoClaymore,năm phần trăm choMenchu Roch, phần còn lại cho chủ sở hữu của bứctranh.Chưađếnmộtphầntrămchophíbảohiểmcũngnhưthù laocủacôtrongviệcphụcchếvàlàmsạchbứchọa.

Côcởiquầnáo,bướcvàodướivòihoasen,cửađểmở,chophépgiaiđiệucủaVivalditiếptụcbầubạnvớimìnhdướilànhơinước.PhụcchếbứcVánCờđểđưanórathịtrườngnghệthuậtcóthểđemlạichocômộtkhoảnkhakhá.Chỉtrongvòngvàinămsaukhiđượccấpbằng,Juliađãtạodựngđượcdanhtiếngvữngchắcvàtrởthànhmộttrongnhữngchuyêngiaphụcchếtácphẩmnghệ thuậtđượccácbảo tàngvànhàbuônđồcổsănđónnhất.Làmviệccóphươngphápvànghiêmngặt,bảnthâncũnglàhọasĩvàothờigianrảnh,côđượcbiếtđếnnhưmộtchuyêngiaphụcchếluôntôntrọngtácphẩmgốc,mộtkhíacạnhmangtínhđạođứckhôngphảilúcnàocácđồngnghiệpcủacôcũngđồngtình.Trongmốiquanhệtinhthầnđầykhókhănvàthườngkhálúngtúnggiữamộtchuyêngiaphụcchếvàtácphẩmmàanhtahaycôtaphảixửlý,trongcuộcgiằngcoquyếtliệtgiữabảotồnvàphụcchếmới,côgáitrẻcóưuđiểmlàkhôngbaogiờđểtầmnhìncủamìnhchệchkhỏimộtnguyênlýcơbản:khôngtácphẩmnghệthuậtnàocóthểđượcphụcchếvềtrạngtháinguyênthủycủanómàkhôngphảichấpnhậnnhữngtổnthấtđángkể.Juliatinrằngnhữngđiềunhưquátrìnhlãohóatựnhiêntheothờigian,nhữnglớpgỉ,sự thayđổicủamàusắcvà lớpvécni, thậmchícảnhữngtìvết,nhữngchỗvẽlạihaychỉnhsửa,tấtcả,cùngvớidòngchảycủathờigian,đềutrởthànhmộthợpphầnhữucơcủatácphẩmnghệthuật,khôngkémgìsángtácbanđầu.Cólẽcũngvìđiềuđó,nhữngbứchọatừngquataycôchưabaogiờgặpnguycơbị tranghoàng lạibởinhữngmàusắcvàánhsáng lạhoắcmớitinhđượcgiảthiếtlàvócdángbanđầucủachúng–“nhữngảđiếmbựsondàyphấn,”Césarvẫnhaygọichúngnhưthế–màluônđượcxửlýmộtcáchtinhtế,chophéphòanhậpcácdấuấncủathờigianvàotácphẩm.

Côbướcrakhỏiphòngtắm,ngườiquấntrongmộtchiếcáochoàng,mái

tócướt đẫmnhỏnướcxuốnghai bờvai.Châmmột điếu thuốc lá nữa, côđứngtrướcbứchọatronglúcmặcđồ:mộtđôigiàyđếthấp,mộtchiếcváycóxếp limàunâuvàmột chiếc áo khoác da.Côđưamắt nhìn hình ảnh củamình trong tấmgươngVenice treo trên tườngmộtcáchhài lòng, rồiquaysanghaikỳthủmặtmàycăngthẳngvànháymắtvớihọđầykhiêukhích.Aiđãgiếthiệpsĩ?Tronglúccôchonhữngbứcảnhvàbảnbáocáovàotúi,câuhỏiđócứ lởnvởntrongđầucônhưmộtcâuđốđầy thách thức.Côbậthệthống báo động điện tử lên, rồi xoay hai vòng chìa trong ổ khóa an toàn.Quisnecavitequitem.Theocáchnàyhaycáchkhác, câuhỏiđóphải cóýnghĩanàođó.Cônhẩmđinhẩmlạinhữngtừđótronglúcxuốngcầuthang,lướt các ngón tay theo lan canmạđồng thau.Cô thực sự bị bức tranhvàdòngchữbíẩnkhơidậytrítòmò,songvẫncònmộtchuyệnkhácnữa:Côđangcómộtdựcảmxấurấtlạ,giốnghệtnhưcảmgiáccôđãtừngcókhicònlàmộtcôbéđứngởđầucầuthang,cốtìmđủcanđảmđểnhìnvàotầngápmáitốiom.

♛   ♛   ♛

“Cô phải thừa nhận kia quả là một kiệt tác tuyệt đẹp. Thuần chấtquattrocento*.”

KhôngphảiMenchuRochđangnhắcđếnmộttrongnhữngbứchọađangđượctrưngbàytrongphòngtranhmangtênbà.ĐôimắtnhạtmàuđượctrangđiểmrấtđậmcủabàđangnhấnnhádừnglạitrênđôivaivạmvỡcủaMax,anhchàngđangnóichuyệnvớimộtngườiquencủaanhtatạiquầyphụcvụcàphê.Maxcaomộtméttámmươi,vớiđôivaicủamộtvậnđộngviênbơilộidướichiếcáokhoácđượccắtmayhoànhảo.Anhtacộtmáitócdàicủamìnhrasaugáythànhmộttúmđuôingựangắnvớimộtdảiruybănglụasẫmmàuvàcửđộngvớiphongtháiuyểnchuyểnmộtcáchbiếngnhác.Menchungắmnhìnanhtahồilâuvớivẻtánthưởng,rồinhấpmộtngụmmartinitrong

ly của bà, không che giấu sự hài lòng đặc trưng của người sở hữu. Anhchàngnàychínhlànhântìnhmớinhấtcủabà.

“Thuầnchấtquattrocento,”bàlặplại,nhâmnhicảnhữngtừngữđólẫnmónđồuốngcủamình.“AnhtacólàmcôliêntưởngtớimộttrongnhữngbứctượngđồngItaliatuyệtvờikhông?”

Juliamiễncưỡnggậtđầu.Haingườiđãtrởthànhbạnbètừlâu,nhưngvẻthoảimáicủaMenchutrongviệcthêmnhữngngụýđầykhêugợivàobấtcứnhậnxétnào liênquanđếnnghệ thuậtdùchỉ làmơhồnhất chưabaogiờkhiếncôthôingạcnhiên.

“Một bức tượng đồng Italia, ý tôi muốn nói tới một trong những bứctượngnguyênbản,sẽrẻhơnnhiều.”

Menchubậtramộttiếngcườingắnđượmvẻchuachát.“RẻhơnMaxư?Chắcvậyrồi.”Bàthởdàimộtcáchhơiphôtrươngrồi

cắnvàoquảô liu trang trí trên lymartini củamình. “Michelangeloquả làmaymắn; ông ta tạc nên các anh chàng đó hoàn toàn khỏa thân. Ông takhông phải trang trải các hóa đơnmua sắm quần áo cho bọn họ qua thẻAmericanExpress.”

“Khôngaibuộcbàphảithanhtoáncáchóađơnchoanhta.”“Tấtcảvấnđềnằmởđấy,côemthânmến,”Menchunói,chớpmắtmột

cáchuể oải như thể đangdiễn kịch. “Rằng chẳng có ai buộc tôi phải làmchuyệnđócả,ýtôilàvậy.Thếnêncôthấykhông…”

Bàuốngnốtlymartini,luônchúýgiữchongóntayútghếchlên;bàlàmvậymộtcáchcóchủý,hoàn toànđểkhiêukhích.Menchuđangởgầncộtmốcnămmươituổihơnlàbốnmươivàluônkiênđịnhvớiniềmtinrằngtìnhdụccóthểđượctìmthấyởbấtcứnơinào,kểcảtrongnhữngsắctháimơhồnhấtcủamột tácphẩmnghệ thuật.Có lẽcũngvì thếbàcó thểngắmnhìnnhữngngườiđànôngbằngchínhconmắtđầyhammuốnphalẫntoantínhmàbàvẫndùngkhiđánhgiátiềmnăngcủamộtbứctranh.Vớinhữngngườibiếtrõbà,chủnhâncủaphòngtrưngbàyRochluôncótiếngchưabaogiờđể

lỡdùchỉmộtcơhộiđểđoạtlấybấtcứthứgìthuhútsựchúýcủabà,chodùđólàmộtbứctranh,mộtngườiđànônghaymộtvệtbộtcocain.Bàvẫncònhấpdẫn,chodùtuổitácđãkhiếnviệctảnglờđicáimàCésarvẫncayđộcnhắcđếnnhưmột thứ“thẩmmỹsainiênđại”mỗi lúcmộtkhókhănhơn.Menchukhôngchấpnhậnđểmìnhtrởnêngiàđi,chủyếuvìbàkhôngmuốnvậy.Và,cólẽnhưmộtcáchtháchthứcbảnthân,bàchốnglạinóbằngcáchchọnchomìnhmộtphongcáchthôthiểncótínhtoántrongtrangđiểm,trangphụcvàcảngười tình.Phầncòn lại,đúngnhưniềm tin rằngnhữngngườikinh doanh tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ chẳng khác gì những tay buônđồngnátđược tôđiểmchobảnhchọe,bà luônđóngvaimộtkẻ thiếuvănhóa,mộtđiềucònxamớilàsựthật,luônchủtâmsửdụngcáctríchdẫnvềnghệthuậtvàvănchươngmộtcáchcẩuthả,vàcôngkhaigiễucợtchínhcáithế giới khá chọn lọc nơi bà gây dựng nên sự nghiệp củamình.Bà khoekhoang tất cả những điều này với cùng sự thẳng thắn như có lần bà từngtuyênbốrằngđãtrảiquasựcựckhoáituyệtvờinhấtđờimìnhkhithủdâmtrướcmộtbảnsaotượngDavidcủanhàđiêukhắcItaliaDonatellođãđượcđánhsốvàlậpdanhsáchtrongcatalô,mộtgiaithoạimàCésar,vớisựtànnhẫntinhtếgầnnhưnữtínhcủaông,luôntríchdẫnnhưvídụduynhấtvềkhiếuthẩmmỹđíchthựcmàMenchuRochtừngbộclộtrongcuộcđờimình.

“VậychúngtasẽlàmgìvớibứchọacủaVanHuysđây?”Juliahỏi.MenchunhìnlầnnữavàonhữngbứcảnhchụptiaXđangnằmtrênmặt

bàngiữalyrượucủabàvàcốccàphêcủacôbạntrẻ.Bàđánhphấnmắtmàuxanhvàmặcchiếcváycũngmàuxanh,mộtchiếcváyquángắnđốivớibà.Juliathầmnghĩ,hầunhưkhônghềcóchútácýnào,rằngcólẽhaimươinămtrướcMenchuchắchẳntrôngthựcsựrấtđẹpkhimặcmàuxanh.

“Tôivẫnchưarõ,”Menchunói.“Claymoređãcamkếtsẽđưabứctranhrađấugiávớiđúnggiátrịcủanó…Chúngtasẽphảicânnhắcxemdòngchữđócóảnhhưởngtớigiátrịcủanónhưthếnào.”

“Hãychỉnghĩxemdòngchữđócónghĩagìthôi.”

“Tôi thích điều này đấy. Cô đã trúng độc đắcmà thậm chí còn khôngnhậnrachuyệnđó.”

“Hãyhỏichủcủabứctranhxemôngtamuốnlàmgì.”Menchuchomấybứcảnhlạivàophongbì,rồibắttréochân.Haingườiđànôngtrẻđanguốngrượukhaivịởbànkếbênlénđưamắtnémnhữngcáinhìnđầyhứngthúvềphíacặpđùirámnắngcủabà.Juliakhôngkhỏithấybồnchồnxenlẫnchútbựcbội.Côvẫnthườngthấythúvị trướccáchthứccôngkhaimàMenchuhaylàmđểtạoraấntượngđặcbiệtnhằmthuhútnhữngđốitượngkhángiảnamgiớicủamình,songđôilúccôcảmthấynhữngmàntrìnhdiễnkiểuđóhoàntoànkhôngcầnthiết.CônhìnxuốngchiếcđồnghồhãngOmegamặtvuông đeo quaymặt vào trong trên cổ tay trái.Vẫn còn quá sớm đểmộtngườiđànbàphôdiễnbộđồlótgợitìnhnhấtcủamìnhra.

“Vềphần chủ củabức tranh, sẽ không có rắc rối gì đâu,”Menchugiảithích.“Ôngtalàmộtônglãovuitínhngồixelăn.Vànếuviệckhámpháradòngchữlàmtăngkhoảnlợinhuậnmàôngtathuđược,ôngtasẽchỉcàngthêmhàilòng…Côcháugáicủaôngtavàanhchồnglàmộtcặpđỉahútmáuthứthiệt.”

Maxvẫnđangtángẫuởquầybar,nhưngluônýthứcđượctráchnhiệmcủamình,thỉnhthoảnganhtaquaylạiđểtặngJuliavàMenchumộtnụcườichóilóa.Đúnglàmộtconđỉahútmáungườithứthiệt,Juliathầmnghĩ,songquyếtđịnhkhôngnóirathànhlời.KhôngphảivìMenchusẽphậtýkhinghenó–bàluônthểhiệnmộttháiđộhoàinghichuachátđángngưỡngmộmỗikhinhắctớiđànông–songJulialàngườicóýthứcrấtcaovềphéptắc,điềuluôngiúpcôdừnglạiđúnglúcđểkhôngđiquáxa.

Tảng lờMax, cô nói: “Chỉ còn hai tháng nữa là tới cuộc bán đấu giá.chừngđó thờigianchắcchắnkhôngđủnếu tôiphải tẩyđi lớpvécnibêntrên,loạibỏlớpsơnchephủdòngchữ,rồiquétlạivécni.Ngoàira,việctậphợpcáctàiliệuliênquantớibứchọacùngnhữngnhânvậttrongđóvàviếtlạithànhmộtbáocáocũngcầnđếnthờigian.Tốtnhấtnênxinphépchủsở

hữucàngsớmcàngtốt.”Menchuđồngý,tínhcáchđồngbóngphùphiếmcủabàkhôngbaogiờlấn

sangcôngviệcchuyênmôn,tronglĩnhvựcnàylúcnàobàcũnghànhđộngvớitấtcảsựkhônkhéocủamộtkẻlãoluyệnsànhsỏi.Bàđanggiữvaitròtrung gian trong cuộc rao bán này, vì chủ sở hữu bức họa củaVanHuyskhôngbiếtchútgìvềcáchthứchoạtđộngcủathịtrườngnghệthuật.ChínhbàlàngườiđãđảmđươngviệcthươngthảovớichinhánhcủaClaymoreởMadridđểđưabứctranhrabánđấugiá.

“Mai tôi sẽgọiđiệnchoông ta.Ông ta làdon*ManuelBelmonte,bảymươituổi,vàtheolờiôngta,ôngtarấtvuikhiđượchợptácvớimộtphụnữtrẻxinhđẹpmàlạicóđầuóccôngviệcđếnthế.”

Cònmộtviệcnữa,Juliachỉra.Nếudòngchữvừađượcpháthiệncókhảnăng liên quan tới câu chuyện của các nhân vật trong tranh, chắc chắnClaymoresẽdựavàođóđểnânggiáchàobánlên.

“Bàđãxoayxởđểthuthậpđượcthêmtàiliệuhữuíchnàochưa?”“Rấtít,”Menchunói,bàmímmôitronglúccốvắtócnhớlại.“Tôiđãđưa

chocôtấtcảnhữnggìtôicócùngvớibứctranh.Vậynêncôsẽphảitựtìmhiểuthêmvậy.”

Juliamởtúixáchvàdànhnhiềuthờigianhơnmứccầnthiếtđểtìmthuốclácủamình.Cuốicùng,côchậmrãilấyramộtđiếuthuốcvàđưamắtnhìnngườibạn.

“ChúngtacóthểhỏiAlvaro.”Menchunhướngmàyvàlậptứcnóirằngýtưởngấykhiếnbàchếtđiếng,

hayhóamuối,haymộtcáchdiễnđạtnàođóđạiloạinhưthế,giốngnhưbàvợcủaNoah,haycủaLot?Nóitómlại,giốngbàvợcủagãngớngẩnđãthấyngántậncổcuộcsốngởSodom*.

“Tấtnhiênlàtùycôthôi,”bànói,giọngbàhơikhànđivìtrôngđợi.Bàcóthể cảm nhận thấymột sự xúc độngmạnhmẽ trong không khí. “Nói chocùng,côvàAlvaro…”

Bàbỏdởcâunóivàphôrabộdạngquantâmhơiphóngđạitháiquá,nhưbàvẫnluônlàmbấtcứlúcnàochủđềnóichuyệnchuyểnsangnhữngrắcrốicủangườikhác,nhữngngườibàvẫnthíchcoilànhữngkẻkhôngthểtựbảovệbảnthântrongchuyệntìnhcảm.

Juliagiữnguyênánhnhìn,khôngchútbốirốivàchỉnói:“Anhtalànhàsửhọcnghệthuậtgiỏinhấtmàchúngtabiết.Vàchuyệnnàykhôngliênquangìđếntôi,màđếnbứchọa.”

Menchu giả bộ cân nhắc vấn đề một cách nghiêm túc rồi gật đầu. DĩnhiênviệcnàylàtùyvàoJulia.NhưngnếuởvịtrícủaJulia,bànhấtđịnhsẽkhônglàmvậy.Indubioproreo*,nhưônggiàCésarhaylênlớpluônnói.Haylàinpluvio*nhỉ?

“Tôicóthểđảmbảovớibàrằng,vềchuyệncủaAlvaro,tôiđãhoàntoànbìnhphụcrồi.”

“Cưngạ,cómộtsố loạibệnhngười tachẳngthểnàovượtqua.Vàmộtnămchưalàgìcả.Nhưlờibàihátấyđãnói.”

Julia không thể dừng được một nụ cười đầy giễu cợt dành cho chínhmình.Mộtnămtrước,Alvarovàcôđãđặtdấuchấmhếtchomộtcuộctìnhdài,vàMenchubiết tấtcảvềnó.ChínhMenchu,mộtcáchkhávôtình,đãđưaralờiphánquyếtcuốicùng,mộtcâunóiđithẳngtớitâmđiểmcủavấnđề,mộtlờitổngkếtchuacháttheokiểu:Cuốicùngthì,côgáithânmếncủatôiơi,mộtgãđànôngđã lậpgiađìnhkiểugìcũngnghiêngvềphíabàvợchínhthứccủaanhta.Bấynhiêunămgiặtđồlótvàsinhconluônchứngtỏchúnglàyếutốquyếtđịnh.“Chỉđơngiảnđólàbảnchấtcủahọrồi,”bàtổngkếtlạigiữahailầnhítmạnh,mũidánsátxuốngmộtdảibộtcocain.“Trongsâu thẳmconngười,bọnhọđều lànhữnggãchung thủyđếnbệnhhoạn.”Thêmmộtcúhítnữa.“Đámconhoangmắcdịch.”

Juliathởramộtđámkhóiđặcquánhrồichậmrãinhâmnhinốtchỗcàphêcònlạicủacô,cốkhôngđểsánhrangoài.Cuộcchiatayđóquảthựcrấtđauđớn,khinhữnglờicuốicùngđãđượcnóiravàcánhcửađãđượcđóngsập

lại.Vànóvẫntiếptụcđauâmỉngaycảsauđó.HaihaybadịpAlvarovàcôtìnhcờgặpnhautrongcácbuổithuyếttrìnhhaytạicácbảotàng,cảhaiđềuxửsựvớivẻkiêncườngmẫumực:“Trônganhtuyệtlắm.”

“Emnhớchămsócbảnthânnhé.”Nóichocùng,cảhaiđềucoimìnhlànhữngconngườivănminh,vốnchiasẻcùngmộtmốiquan tâm trong thếgiớinghệthuậtbênngoàimảnhquákhứchungđó.Nói tómlại,họđềuđãtrưởngthành,đềulàngườilớn.

Cô biết rằngMenchu đang quan sát mình một cách hứng thú đầy mamãnh,hânhoandựđoánvềmộtcuộcphiêulưutìnháivụngtrộmmớimàbàcóthểcandựvàovớitưcáchmộtcốvấnchiếnthuật.BàvẫnkhôngngừngphànnànrằngtừkhiJuliacắtđứtvớiAlvaro,nhữngmốiquanhệtiếptheocủacôdiễnrathưathớtđếnmứchầunhưchẳngđángnhắcđến:“Côđangtrởnênkhắtkhequáđấy,côgáithânmến,”bàluônnóivậy,“vàđiềuđóthậttẻnhạtchếtđiđược.Thứcôcầnlàmộtchútđammê,đắmmìnhtrởlạitrongvòng xoáy của ái tình.” Từ góc nhìn đó, chỉ riêng việc nhắc đến Alvarodườngnhưcũngđủchophépnghĩtớinhữngkhảnăngvôcùngthúvị.

Julianhậnra tấtcảnhữngđiềunàynhưngkhônghềcảmthấykhóchịumột chút nào.Menchu làMenchuvà bà vẫn luôn là thế.Bạn không chọnnhữngngườibạncủamình,chínhhọlàngườichọnbạn,vàhoặcbạnchốibỏhọ,hoặcchấpnhậnhọmàkhônghềnghingại.ĐólàmộtđiềunữacôđãhọcđượctừCésar.

Điếuthuốcđãcháygầnhết,côliềndụinóvàogạttànvàuểoảimỉmcườivớiMenchu.

“Alvarokhôngphảilàđiềuquantrọng.ThứlàmtôibậntâmlàbứctranhcủaVanHuys.”Côngậpngừng,cốtìmđúngtừthíchhợpđểdiễntảthậtrõýnghĩcủamình.“Cóđiềugìđólạlùngởbứctranhnày.”

Menchulơđãngnhúnvai,nhưthểbàđangnghĩđếnmộtchuyệnkhác.“Đừngquáđauđầuvểchuyệnđó,côemyêuquý.Mộtbứctranhchỉđơn

giảnlàtoanvẽ,gỗ,màuvàvécni.Điềuđángbậntâmlànóđểlạibaonhiêu

tiềntrongtúicôkhinóđượcchuyểnsangtaychủmới.”BàđưamắtnhìnvềphíađôivaivạmvỡcủaMaxvànháymắtđầytựmãn.“Nhữngthứcònlạichỉlàchuyệncổtíchchotrẻconmàthôi.”

♛   ♛   ♛

Trong suốt thời gian qua lại với Alvaro, Julia luôn nghĩ về anh nhưmộtngườiphùhợphoànhảovớinhữngkhuônmẫuchuyênnghiệpkhắtkhenhất,phùhợp tới cảvẻbềngoàivàphongcách ănmặc của anh.Anhcóngoạihìnhdễưa,khoảnghơnbốnmươi tuổi,haymặcnhữngchiếcáovestbằngvảituýtkiểuAnh,đeocàvạtlen,và,trênhết,hútthuốcbằngtẩu.Lầnđầutiênkhicôtrôngthấyanhbướcvàogiảngđường–chủđềhômđócủaanhlà“Nghệthuậtvàconngười”–côđãmấthẳnmườilămphúttrướckhithựcsựngheđượcnhữnggìanhđangnói,vìcôvốnkhông thể tinbấtcứaicóvẻngoài trônggiốngmộtvịgiáosư trẻđến thế lại thựcsự làmộtvịgiáosư.Sauđó,khiAlvarocholớpnghỉchođếnbuổihọccủatuầntiếptheovàkhitấtcảsinhviênđangùarangoàihànhlang,côđãtớigặpanhnhưthểđólàviệctựnhiênnhấttrênđời,dùcôbiếtquárõnhữnggìsẽxảyđến:tìnhtiếtcũríchcủamộtcâuchuyệncũngchẳngcógìmớimẻ,kịchbảnkinhđiểnvềmốiquanhệthầy–trò,vàJuliachỉđơngiảnlàdiễntiếpvởkịchấy,thậmchítừtrướccảkhiAlvaro,lúcđóđangđiquacửalớphọc,quaylạimỉmcườivớicôlầnđầutiên.Cóđiềugìđótấtyếutrongtoànbộcâuchuyệnnày–hayítnhấtđólànhữnggìJuliacảmthấykhicôđắnđocânnhắcvềnhữngđiềuđượcmất từnó–chútmơmộngvềmột fatum*cổđiểnđầyngọtngào,vềnhữngconđườngdoSốphậnchỉdẫn,mộtcáchnhìncôvẫnluôncổvũtừngàycònhọcphổthông,khicôdịchnhữngvởkịchxuấtchúngvềgiađìnhcủatácgiaHyLạpđầyảnhhưởngđó,ngàiSophocles.CôđãkhôngđủcanđảmđểnhắcđếnchuyệnnàyvớiCésarchotớimãisaunày,cònông,ngườiluônđóngvaingườichiasẻmọitâmtìnhthầmkíncủacôtrongchuyệntình

cảmsuốtnhiềunămqua–lầnđầucólẽlàtừkhiJuliavẫncònđangđitấtngắnvàđểtócđuôisam–chỉbìnhthảnnhúnvairồi,bằnggiọngđiệunôngcạnmộtcáchcóchủý,lêntiếngphêpháncáchlựachọnvôcùngthiếuđộcđáomộtcốttruyệnmà,côbéyêuquýcủabácơi,vốnđãcungcấpcảmhứnglãngmạnchochíítcũngbatrămcuốntiểuthuyếtvàchẳngíthơntừngấybộphim,nhấtlà–đếnđâyôngchườngramộtkhuônmặtđầyvẻdèbỉu–nhấtlàphimPhápvàphimMỹ:“Vàbác tinchắccháusẽđồngývớibác,côngchúathânmếnạ,rằngđiềuđóđãrọimộtthứánhsángmớimẻvàthựcsựkinh khủng xuống toàn bộ vấn đề này.” Nhưng tất cả chỉ có vậy. Césarkhông bao giờ đi xa tới những nhận xét đượmvẻ trách cứ hay những lờicảnhbáocủamộtngườicha,điềumàcảhaingườiđềuhiểuquárõsẽchẳngđemlạigìhữuích.Césarkhôngcóđứaconđẻnào,màcũngsẽkhôngbaogiờcó,songquảthựcôngđặcbiệttinhtếkhixửtrínhữngtìnhhuốngnhưthế.Ởmột thời điểmnào đó trong cuộc đờimình,César đã nhận ra rằngchẳngcóai từnghọcđượcđiềugì từnhữngsai lầmcủabấtcứngườinàokhác,vậynênmộtngườibảotrợchỉnêncómộttháiđộđúngđắnvàđángtôntrọngduynhất–mànóichocùngđóquảthựcđúnglàvịthếcủaông–vàtháiđộđóbaogồmngồixuốngbêncạnhconngườitrẻtuổiđượcôngbảotrợ,nắmlấybàntaycôvàlắngnghecâuchuyệnvềnhữngmốitìnhvànhữngnỗimuộnphiềncủacôvớilòngnhânáivôbờ,đểyênchotựnhiênđitheoconđườngkhônngoanvàkhôngthểtránhkhỏicủanó.

“Trong chuyện tình cảm, công chúa thânmến,” César thường hay nói,“người takhôngnênđưa ra lờikhuyênhaygiảipháp…chỉcầnmộtchiếckhănmùisoasạchvàothờiđiểmthíchhợp.”

VàđóchínhxáclànhữnggìôngđãlàmkhimọithứgiữacôvàAlvarochấmdứt,vàobuổitốihômđó,khicôtìmtớicănhộcủaCésar,vậtvờnhưmộtkẻmộngdu,máitócvẫncònướt,vàngủthiếpđitronglòngông.

Nhưngchuyệnđódiễnrarấtlâusaucuộcgặpgỡđầutiênngoàihànhlangcủatrườngđạihọc, thờiđiểmvẫnchưahềcóbiếnđộngnàođángđểýtới

ngoàikịchbảnđãđượctiênliệutrước.Vởdiễncứthếtrôiđitheocáchthứcdễ đoán vốn đã được bao bước chân đimòn lối, song dẫu thế vẫn chứngminhsựhàilòngmànóđemlạiquảlàkhôngngờ.Juliatừngcónhữngmốiquanhệkhác,nhưngtrướcđóchưabaogiờ–nhưvàobuổichiềukhilầnđầutiên côvàAlvaro cùnggieomìnhxuốngmột chiếcgiườngchậthẹp trongphòngkháchsạn–côcảmthấysựcầnthiếtphảinóiracâu“Emyêuanh”nhưthểđólàtiếngvọngnứcnởtừmộtcontimđangbịvòxé,đồngthờitựlắngnghemìnhnóiranhữngtừđóvớitâmtrạngngỡngàngđầyvuisướng,nhữngtừcôvẫnluôntừchốinóira,bằngmộtgiọngnóihầunhưcôkhôngcònnhậnralàcủamìnhnữa,màgiốngmộttiếngrênrỉhaymộtlờithanthởnhiều hơn.Thế là, vàomột buổi sáng, khi cô thức giấc,mặt áp vào ngựcAlvaro,côđãcẩnthậnvuốtnhữnglọntócxõaxuốngkhuônmặtmình,rồingắmnhữngđườngnéttrênkhuônmặtnhìnnghiêngcủaanhtronglúcanhcònđangngủmộthồi lâu, cảmnhậnnhịpđậpnhẹnhàngcủa trái timanhtrênmácô,chotớikhianhmởmắtvàmỉmcườiđáplại.Trongkhoảnhkhắcđó,Juliabiếtmộtcáchhoàntoànchắcchắnrằngcôyêuanh,vàcôcũngbiếtrồiđâycôsẽcòncónhữngngườitìnhkhác,nhưngcôsẽkhôngbaogiờtìmlạiđượcthứcảmxúccôđangcảmthấykhiởbênanh.Haimươitámthángsau,nhữngthángcôđãsốngquavàgầnnhưđếmtừngngày,cuốicùngcũngđếnlúcbừngtỉnhđauđớnkhỏimốitìnhđó,đếnlúccôcầntớichiếckhănmùisoatrứdanhcủaCésar.“Cáikhănmùisoađángghêsợ,”ôngđãgọinónhưthế,đầychấtkịchnhưbấtcứlúcnàokhác,nửađùacợtnhưngcũngsángsuốtnhưnàngCassandra*,“chiếckhănchúngtagiơ lênvẫychàokhichiataynhaumãimãi.”Vàvềcơbản,đólàcâuchuyệnxảyragiữahọ.

Mộtnămđủđể làmcácvết thương lànhsẹo,nhưngnhữngkỷniệm thìkhông,nhữngkỷniệmmàdùsaoJuliacũngkhôngcóýđịnhnémvàoquênlãng.Côđãtrưởngthànhlênkhánhanh,vàtoànbộquátrìnhbiếnđổivềtinhthầnấyđãkếttinhthànhniềmtin–màcôrútrakhôngchútxấuhổtừnhữnggì César rao giảng – rằng cuộc sống cũng giống nhưmột nhà hàng sang

trọngđắt tiền, nơimà sớmhaymuộn ai đó cũng sẽ đưa chobạnhóa đơnthanhtoán,nhưngnóivậykhôngcónghĩalàbạnphảichốibỏniềmvuivàkhoáicảmmànhữngmónănbạnđãănmanglại.

Lúc này, Julia đang nghĩ ngợi về chuyện đó trong khi quan sátAlvarongồi tạibàn làmviệc, lậtgiở từng trangcủamộtcuốnsáchvàghichú lênnhữngtấmthẻmàutrắng,vẻngoàicủaanhhầunhưkhônghềthayđổi,ngoạitrừmáitóccóthêmvàisợibạc.Đôimắtanhvẫnbìnhthảnvàthôngminhnhư trước.Cô từngyêuđôimắt đó biết chừngnào, cũngnhưđôi bàn taython dài vớimóng tay tròn cắt tỉa gọn gàng.Cô ngắmnhìn trong lúc cácngóntayanhlậtgiởtừngtrangsách,cầmbút,vàbỗngcảmthấybốirốibấtan khi nghe thấymột tiếng vọngbuồnbã xa xăm, thế rồi saumột thoángthầmsuynghĩ,côquyếtđịnhchấpnhậnnónhưmộtchuyệnhoàntoànbìnhthường.Giờđâyđôibàntayanhkhôngcònthổibùnglêntrongcôcùngmộtthứcảmxúcnhưtrước,nhưngdẫusaochúngcũngtừngvuốtvemơntrớncơthểcô.Mỗilầntiếpxúcdùnhỏnhấtvớiđôibàntayđó,cũngnhưhơiấmcủachúng,vẫncònlưulạitrênlàndacô;dấuấncủachúngkhôngngườitìnhnàokháccóthểxóamờđiđược.

Côcốkìmnénchodòngcảmxúccủamìnhdịuxuống.Côkhônghềcóýđịnhnhượngbộnhữngcámdỗvừanảysinhtừhồiứcđó.Hơnnữa,lúcnàynókhôngphải làmốibận tâmhàngđầu.Côkhông tớiđâyđểkhuấyđộngnhữnghoàiniệmvềquákhứ.Vì thếcôbuộcmìnhtập trungvàonhữnggìngườitìnhcũnóithayvìvàochínhconngườianh.Sauvàiphútlúngtúngbanđầu,Alvaronhìncôvớivẻsuytư,nhưthểanhđangcốướclượngtầmquantrọngcủađiềuđãđưacôtớiđâysaungầnấythờigian.Anhmỉmcườitrìumếnnhưmộtngườibạncũhaymộtđồngnghiệplâungàygặplại,thoảimái và chăm chú, sẵn sàng đáp ứng những gì cô cần với sự hiệu quả âmthầmmàcôvốnquen,vớinhữngkhoảngtrốngimlặngvànhữngnhậnxétđầycânnhắcđượcanhđưa rabằnggiọngnói trầm trầm.Saunhữngngạcnhiênbanđầu,chỉcònlạimộtthoángbốirốitrongđôimắtanhkhiJuliahỏi

anhvềbứctranh,mặcdùcôkhôngđảđộnggìđếndòngchữbịphủkínmàcôvàMenchuđãquyếtđịnhgiữbímật.Alvaroxácnhậnanhbiếtkhárõvềngườihọasĩnày,vềcáctácphẩmcủaôngtacũngnhưthờikỳlịchsửđó,nhưnganhkhônghềbiếtbứchọasắpđượcđưarabánđấugiáhayviệcJuliađượcgiaonhiệmvụphụcchếnó.Thậmchí,anhkhôngcầnđếnnhữngbứcảnhmàumàJuliamangtheo,vàanhcóvẻrấtquenthuộcvớinhữngnhânvậttrongtranh.LướtngóntaytrỏdọcmộttrangtrongcuốnsáchcũvềlịchsửthờiTrungcổđểkiểmtralạingàytháng,anhtậptrungcaođộvàocôngviệccủamìnhvàcóvẻhoàntoàndửngdưngvớimốiquanhệthânmậttrongquákhứmàJuliacảmthấyđanglơlửnggiữahọnhưmộtbóngma.Nhưngrấtcóthểanhcũngđangcảmthấyđiềutươngtự,côthầmnghĩ.CóthểtheocáchnhìnnhậncủaAlvaro,dườngnhưcôcũngcóvẻxacáchvàdửngdưngmộtcáchkỳlạ.

“Đâyrồi,”anhnói,vàJuliabámlấyâmthanhgiọngnóicủaanhchẳngkhácgìngườisắpchếtđuốivớđượccọc,ýthứcđượcmộtcáchnhẹnhõmrằngcôkhôngthểlàmhaiđiềudướiđâycùngmộtlúc:nhớvềanhnhưanhngàyđóvàlắngngheanhlúcnày.Khôngchúthốitiếc,cảmgiáchoàiniệmcủacô lập tứcbịbỏ lại sau lưng,vàvẻnhẹnhõmtrênkhuônmặtcôchắcphảirấtrõràng,đếnmứcanhnhìncôđầyngạcnhiêntrướckhidànhsựchúýtrởlạivớitrangsách.

Julia liếc qua tiêu đề của cuốn sách:Thụy Sĩ, Burgundy* và VùngĐấtThấp*trongthếkỷ14và15.

“Xemnày.”Alvarochỉvàomộtcáitêntrongsách.Sauđóchỉsangtấmảnhchụpbứchọamàcôđểtrênbàn.

“FERDINANDUSOST.D. làdòngchú thích chokỳ thủngồibên trái,ngườiđànôngmặcbộđồmàuđỏ.VanHuysvẽbứcVáncờnăm1471,vậythì không còn gì nghi ngờ nữa. Người đàn ông này chính là FerdinandAltenhoffen, công tước xứ Ostenburg, Ostenburguensis Dux*, sinh năm1435,mấtnăm…đúng,phảirồi,năm1474.Ôngtakhoảngbamươilămtuổi

khingồilàmmẫuchohọasĩ.”Juliacầmmộttấmthẻtrênmặtbànvàchỉvàotừđượcviếttrênđó.“Ostenburgtừngnằmởđâuvậy?…ỞĐứcphảikhông?”Alvarolắcđầuvàmởmộtcuốnbảnđồlịchsửra.“Ostenburg là một công quốc có lãnh thổ gần tương đương với vùng

Rodovingia thời vuaCharlemagne*…Nó nằm ở đây, bên trong biên giớiPháp–Đức,giữaLuxembourgvàFlanders.Vàocác thếkỷ15và16, cáccông tước củaOstenburg đã cố gắng duy trì nền độc lập, nhưng rốt cuộccông quốc này vẫn bị thôn tính, đầu tiên bởi Burgundy, sau đó đến vuaMaximilian của nướcÁo.Trên thực tế, triều đạiAltenhoffen bị diệt vongcùngvớichínhvịcôngtướcFerdinandnày.Nếuemmuốn,anhcóthểsaochépchoemvàibản.”

“Emsẽbiếtơnanhlắm.”“Khôngcógìđâu.”Alvarongồixuốngghế,lấymộtchiếchộpthiếcđựng

thuốclátừtrongngănkéobànlàmviệcrồibắtđầunhồithuốcvàochiếctẩucủa mình. “Vậy thì theo lý, quý bà ngồi bên cửa sổ, với dòng chú thíchBEATRIXBURG.OST.D.chỉcóthểlàBeatricexứBurgundy,phunhâncủavị công tướcnày.Thấychưa?BeatricekếthônvớiFerdinandAltenhoffennăm1464khibàhaimươibatuổi.”

“Vìtìnhyêuà?”Juliahỏikèmtheomộtnụcườiđầyẩný,tronglúcđưamắtnhìnxuốngtấmảnh.Alvarođáplạibằngmộttiếngcườingắn,cóphầngượnggạo.

“Nhưembiết đấy, rất ít cuộchônnhânkiểunày làvì tinhyêu…Đámcướichính làmộtnỗ lựccủaPhilipNhânTừ,báccủaBeatricevàcũng làcông tước xứ Burgundy để thiết lập một mối liên hệ mật thiết hơn vớiOstenburgtrongliênminhchốnglạiPháp,lúcđóđangtìmcáchthôntínhcảhaicôngquốc.”Alvaronhìnvàotấmảnhvàkẹpchiếctẩugiữahaihàmrăng.“Tuythế,FerdinandxứOstenburgđãgặpmay,vìcôdâurấtxinhđẹp.Ítnhấtlàtheonhữnggìsửgiađángchúýnhấtthờiđó,NicolasFlavin,đãviếttrong

cuốnBiênniênxửBurgundycủaôngta.ÔngbạnVanHuyscủaemdườngnhưcũngcócùngsuynghĩnhưvậy.Cóvẻôngtađãtừngvẽvịnữcôngtướcnàytrướckhithựchiệnbứchọa,vìcómộttàiliệuđượcsửgiaPijoanviệndẫnchobiếtVanHuystừngcóthờigianlàhọasĩcungđìnhtạiOstenburg.Năm 1463, FerdinandAltenhoffen đã dành cho ông tamột khoản trợ cấptươngđươngmộttrămbảngmỗinăm,đượctrảmộtnửavàodịpLễThánhJohn,vànửacònlạivàodịpGiángsinh.TưliệuđócũngnóitớiviệcôngtađượcgiaovẽmộtbứcchândungcủaBeatrice,ngườilúcđóđanglàvịhônthêcủaFerdinand.”

“Còntàiliệunàokháckhông?”“Vôkhối.VanHuysđãtrởthànhmộtnhânvậtkháquantrọng.”Alvaro

lấymột cặp tài liệu từ trong tủ ra. “JeanLemaire, họa sĩ Pháp thế kỷ 17,trongbàiVươngmiệncủaMargaret đượcông taviếtđể ca tụngMargaretcủanướcÁo,toànquyềncủaVùngĐấtThấp,cónhắctớicácdanhhọathếkỷ15,16làPierrexứBrugge(VanHuys),HughesxứGand(VanderGoes)vàDietricxứLouvain*(DiericBouts*),bêncạnhngườiôngtacoinhưvuacủa các danh họa trườngphái Flemish là Johannes (VanEyck).Những từchínhxácmàôngtasửdụngtrongbàithơnhưsau:‘PierredeBrugge,quirant eut les traitsutez’, câunàycó thểdịchnghĩa là ‘ngườivẽnênnhữngđườngnétthậtrõràng’.Vàothờigianbàithơnàyđượcviếtra,VanHuysđãquađờiđượchaimươilămnăm.”Aivarocẩnthậnkiểmtrathêmvàitấmthẻkhác. “Ngoài ra còn có những lần vị họa sĩ này được nhắc đến sớmhơn.Chẳnghạn,nhữngbảnkêkhaicónguồngốctừvươngquốcValencia,ngàynaythuộcTâyBanNha,chobiếtvuaAlfonsoHàoHiệpcủahọsởhữucáctácphẩmcủaVanHuys,VanEyckvàcáchọasĩkhác,ngàynaytấtcảđềuđãthất lạc.BartolomeoFazio,mộtcậnthầnthântíncủavuaAlfonsocũngnhắc tới vị họa sĩ của chúng ta khi viết cuốnCácdanhnhân,mô tảVanHuysvớicáchgọi ‘PietrusHusyus, insignispictor’*.Một số tácgiảkhác,nhất là các tác giả người Italia, gọi ông ta là ‘Magistro Pietro Van Hus,

pictori in Bruggia’*. Có một bài viết vào năm 1470 trong đó GuidoRasofalconhắcđếnmộttrongcácbứctranhcủaôngta,mộtbứchọavẽcảnhĐứcChúachịunạnđóngđinhtrênthánhgiá,là‘Operabuonadimanodiunchiamato Piero di Juys, pictor famoso in Fiandra’*, bức họa này cũngkhôngcòn tồn tại tớingàynay.Vàmột tácgiả Italiakhác, lầnnàykhuyếtdanh,đềcậptớimộtbứchọacủaVanHuyscònđượcbảotồntớihiệntại,bứcHiệp sĩ và Quỷ dữ, viết rằng ‘A magistro Pietrus Juisus magno etfamosoflandescofuitdepictum’*.NgườihọasĩcủachúngtacònđượcsửgiaGuicciardinivàhọasĩVanMandernhắcđếnvàothếkỷ16vàsửgianghệthuậtJamesWealenhắcđếnvàothếkỷ19trongcáctậpsáchcủaôngtavềcáchọagiatrườngpháiFlemishbậcthầy.”Anhthucáctấmthẻlại,cẩnthậnchochúngvào tập tài liệu rồicất trởvềchỗcũ trong tủ.Sauđó,anhngồixuốngghế,nhìnJuliamỉmcười.“Hàilòngchứ?”

“Rấthàilòng.”Côđãghilại tấtcảvàlúcnàyđangràsoátlạinhữnggìthuthậpđược.Saumộtlát,côđưatayvuốttócrasaulưngrồinhìnAlvarovớivẻ tòmò:“Bấtcứaicũngsẽnghĩanhđãchuẩnbị trướcmọi thứ.Emthựcsựthấyấntượngđấy.”

Nụcười trênkhuônmặt vị giáo sưnhạt đi đôi chút, anh tìmcách lảngtránhánhmắtcủaJulia.Mộttấmthẻtrênmặtbàndườngnhưđộtngộtthuhútsựchúýcủaanh.

“Đólàcôngviệccủaanh,”anhnói.Vàcôkhôngdámchắcgiọngnóicủaanhchỉđơngiảnhơi lơđãnghayđangcố tình lẩn tránh.Khôngrõvìsao,điềunàylàmcôcảmthấybấtanmộtcáchmơhồ.

“Chà, tất cả những gì em có thể nói, là anh vẫn cực kỳ xuất sắc trongcôngviệcđó.”Côtòmòquansátanhrồiquaytrởlạivớinhữngghichúcủamình.“Chúngtacókhánhiềuthôngtinvềngườihọasĩvàhaitrongsốcácnhânvậtcủabứchọa.”Côcúingườixuốngnhìntấmảnhchụplạibứctranhvàđưamộtngóntaychỉvàokỳthủthứhai.“Nhưngkhôngcógìvềôngta.”

Alvarođangbậnbịunhồitẩuthuốcvàkhôngtrảlờingay.Tránanhhơi

caulại.“Khómànóichínhxácđượcgì,”anhnóigiữanhữnglầnrít tẩu.“Dòng

chúthíchRUTGIERAR.PREUX.khôngđượcrõrànglắm.Mặcdùcũngđủđểđitớimộtgiảthiết.”Anhdừnglại,nhìnchămchúvàođầutẩunhưthểhyvọng nó xác nhận ý tưởng của mình. “Rurgier có thể là Roger, Rogelio,Ruggiero,tấtcảđềulànhữngdạngbiếnthểdễtìmthấycủamộtcáitênrấtthôngdụngvàothờiđó–màcóítnhấtmườibiếnthểkhácnhau.Preuxcóthểlàtênhọ,trongtrườnghợpđó,chúngtasẽgặpphảingõcụtthựcsự,vìkhôngcóvịPreuxnàocósựnghiệpđủhiểnháchđểđượcghidanhvàocáccuốnbiênniênsử.Tuythế,preuxcũngđượcsửdụngvàothờiTrungcổnhưmột tính từmangnghĩa trang trọng, thậmchí nhưmột danh từ, với nghĩa‘can đảm’, ‘nghĩa hiệp’. Danh xưng này đã được dành cho Lancelot*vàRoland*,đâychỉ làhaivídụnổi tiếngnhấtđểminhhọachoemthấy.TạiPhápvàAnh,ngườitasẽdùngcụm‘soyezpreux’khiphongtướchiệpsĩchoaiđó, cónghĩa là ‘hãy trung thànhhoặccanđảm’.Đây làmộtdanhxưngriêngbiệt,dànhđểnhậnbiếtnhữngnhânvật tinhhoaxuấtchúngnhấtcủagiớihiệpsĩ.”

Mộtcáchvôthức,dothóiquennghềnghiệp,Alvarođãsửdụngcáchnóirất thuyếtphụcnhưthểđanggiảngbài,đólàxuhướngmàsớmhaymuộnanhcũngrơivàomỗikhithamdựmộtcuộcđốithoạiliênquantớikhíacạnhnàođótrongchuyênmôncủaanh.Julianhậnrađiềuđóvàítnhiềuthấygiậtmình,nókhiếncônhớđếnnhữngkỷniệmcũ, làmsốngdậynhữngdưâmcủamộtmốitìnhđãtừngnắmgiữmộtvịtrítrongthờigianvàkhônggiancủacuộcđờicô,cũngnhưtrongviệchìnhthànhnêntínhcáchhiệntạicủacô.Đólàdưvịcủacuộcsốngđãqua,cũngnhưcủavôvàncảmxúckhácmàmộtcuộcvậtlộnmệtmỏikhôngngừngnghỉđãthànhcôngtrongviệcbópnghẹtvàgạtbỏnó,cũnggiốngnhưkhibạnbỏmặcmộtcuốnsáchtrêngiáchobụiphủ,khônghềcóýđịnhgiởnóraxemlầnnàonữa,thếnhưngmọithứvẫnluôncònđó,bấtchấptấtcả.

Phảiđốidiệnvớinhữngcảmxúcnhưthế,côbiếtmìnhcầnviệntớicácchiếnthuậtkhác:giữchođầuóctậptrungvàovấnđềđangcầngiảiquyết;traođổi,hỏithêmnhữngchitiếtkhácdùcócầnđếnchúnghaykhông;cúingườiquabàn,giảbộtậptrungcaođộvàoviệcghichúlạithôngtin;tưởngtượngrằngcôđangđứngtrướcmộtAlvarokhác,màđúnglàvậythật;hànhđộng,cảmnhậnnhưthểnhữngkỷniệmđókhôngphảithuộcvềhọmàcủahai người khác, ai đó cô từng có lần nghe người khác nhắc tới, những sốphậnchẳngđángbậntâmđến.

Mộtgiảiphápkháclàchâmmộtđiếuthuốclá,vàJulialàmđúngnhưthế.Khóithuốcchoánđầyhaibuồngphổigiúpcôdịulạivàđemđếnchocôítnhiềusựtáchbiệt.CôđưamắtnhìnAlvaro,sẵnsàngtiếptục.

“Vậygiảthiếtcủaanhlàgì?”Giọngnóicủacônghekhábìnhthường,vàđiều này làm cô cảm thấy bình tâm hơn nhiều. “Theo như em thấy, nếuPreux không phải là tên họ, vậy thì chìa khóa của lời giải rất có thể nằmtronghaichữviếttắtAR.”

Alvarogậtđầu.Hơikhépđôimắtgiữa lànkhói tỏara từchiếc tẩu,anhlầngiởmộtcuốnsáchkhácchotớikhitìmramộtcáitên.

“Hãynghenày.RogerdeArras,sinhnăm1431,cùngnămmàngườiAnhthiêusốngnữtướngJeanned’ArcởRouen.GiađìnhôngtacóhọhàngvớidònghọValois,triềuđạitrịvìnướcPhápvàothờiđó,vàôngtachàođờitạilâuđàiBellesang,nằmrấtgầncôngquốcOstenburg.”

“Liệuôngtacóthểlàkỳthủthứhaikhông?”“Rất có thể. AR có thể hoàn toàn chính xác là viết tắt của Arras. Và

RogerdeArrasquảthựccóxuấthiệntrongmọibiênniênsửcủathờikỳnày.ÔngtachiếnđấutrongcuộcchiếntranhTrămnăm*bêncạnhCharlesVII,vua nước Pháp. Thấy không? Ông ta tham gia vào quá trình chiếm lạiNormandyvàGuyenne*từtayngườiAnh.Năm1450,ôngtathamgiatrậnFormignyvàbanămsau,chiếnđấutrongtrậnCastillon.Hãynhìnvàobứctranhkhắcnày.Ôngtahoàntoàncóthểlàmộttrongnhữngngườiđó;cóthể

làvịhiệpsĩvớitấmgiápchemặtbịđóngxuống,ngườiđãnhườngngựacủamìnhchovuanướcPhápgiữasatrườngkhingựacủanhàvuabịgiết,songnhàvuathìvẫntiếptụcđibộchiếnđấu…”

“Anhlàmemkinhngạcđấy,thưagiáosư,”Julianói,nhìnanhvớivẻngỡngàngkhônggiấugiếm.“Ýemmuốnnóiđếnhìnhảnhsốngđộngvềngườichiếnbinhgiữasa trườngvừarồi.Anhlàngườivẫn luônnói tưởng tượngchínhlàbệnhungthưđốivớitínhchínhxáccủalịchsửmà.”

Alvarobậtcười.“Hãycoiđólàmộtphútngẫuhứngđầythivịdànhchoem.Làmsaoanh

quênđượcemthíchvượtquagiớihạnđơnthuầncủacácsựkiệnnhưthếnàochứ?Anhvẫnnhớkhiemvàanh…”

Anhngừngbặt,độtnhiêntrởnêndodự.CâunóibónggióvềquákhứcủaanhđãkhiếnchokhuônmặtJulia tốisầmlại.Nhậnramìnhvừamớibuộtmiệngnhắcvềquákhứ,Alvarovộivãlùibước.

“Anhxinlỗi,”anhkhẽnói.“Khôngsaođâu,” Juliađáp,hốihảdụiđiếu thuốcvàogạt tànđếnmức

làmbỏngcảmấyđầungóntay.“Thựcsựđólàlỗicủaem.”Cônhìnanhmộtcáchbìnhtĩnhhơn.“Vậyanhcónhữngthôngtingìvềvịhiệpsĩcủachúngtarồi?”

Vớivẻnhẹnhõm thấy rõ,Alvaroquay lạivới sânchơiquen thuộccủaanh.RogerdeArras,anhgiảithích,khôngchỉlàmộtchiếnbinh,ngoàichinhchiếnôngtacònnhiềukhíacạnhkhácđángchúý.Chẳnghạn,ôngtalàmộthìnhmẫuvềtinhthầnthượngvõ,lànhàquýtộchoànhảocủathờiTrungcổ.Vàonhữnglúcrảnhrỗi,ôngtacònlàmộtthisĩvàmộtnhạcsĩ.VịhiệpsĩrấtđượcáimộtrongtriềuđìnhcủadònghọValois,nhữngngườianhemhọvớiôngta.Thếnêndanhxưng“Preux”hợpvớiôngtanhưgăngtayvớibàntayvậy.

“Ôngtacómốiliênhệnàovớimôncờvuakhông?”“Khôngcómanhmốinàonhắctớichuyệnđócả.”

Julia đang bận rộn ghi chép, hoàn toàn bị cuốn theo dòng câu chuyện,nhưngrồicôđộtngộtdừnglạivànhìnAlvaro.

“Điềumàemkhônghiểu,”côvừanóivừacắnbút,“đólàRogerdeArrasđanglàmgìkhingồichơicờvớicôngtướcOstenburgtrongmộtbứchọacủaVanHuyschứ?”

Alvarocựangườitrongchiếcghếcủamìnhvớivẻbốirốithấyrõ,nhưthểđộtnhiênbịnỗingờvựcámảnh.Anhngậmtẩu,đưamắtnhìnchằmchằmlênbứctườngsaulưngJuliavớidángvẻcủamộtngườiđangtrảiquamộtcuộctranhđấunộitâm.Cuốicùng,anhcốnởmộtnụcườithậntrọng.

“Anhkhôngbiếtôngtađanglàmgìởđó–trừviệcđánhcờra.”Juliabiếtchắcanhđangnhìncôvớivẻthậntrọngrấtkhôngbìnhthường,nhưthểanhkhôngthểnóirathànhlờimộtýnghĩđanglởnvởntrongđầumình.“Nhữnggìanhthựcsựbiết,”cuốicùnganhnóithêm,“vàanhbiếtvìđiềuđóđượcnóiđếntrongtấtcảnhữngcuốnsáchviếtvềchủđềnày,làRogerdeArraskhôngchếttạiPháp,màtạiOstenburg.”Saumộtthoángchầnchừ,anhchỉvào tấm ảnh chụp bức họa. “Em có thấy thời điểm bức tranh được vẽkhông?”

Juliabốirốinói:“Có,1471.Vậythìsao?”Alvarochậmrãinhảmộtítkhóirồiphátramộtâmthanhnghegiốngnhư

mộttiếngcườicộclốckhẽkhàng.AnhđangnhìnJulianhưthểcốtìmtrongđôimắtcôcâutrảlờichomộtcâuhỏianhkhôngthểnóiralời.

“Cóđiềugìđókhôngđượcổnlắmởđây,”cuốicùnganhnói.“Hoặcthờiđiểmghitrêntranhkhôngchínhxác,hoặccáccuốnbiênniênkýđềunóiláo,nếukhôngvịhiệpsĩnàykhôngphảilàquýôngRutgierAr.Preux.trongbứchọa.”Anhcầmlênmộtbảnsao inbằngmáyronéocủacuốnBiênniên sửcáccôngtướcxứOstenburg,vàsaumộthồitìmkiếmtrongđó,anhđặtcuốnsách trướcmặt cô. “Cuốn sáchnàyđượcGuicharddeHainaut,một ngườiPhápsốngcùngthờivớinhữngsựkiệnôngtamôtả,viếtvàocuốithếkỷ15,dựavàolờikểcủanhữngnhânchứngtrựctiếp.TheoHainaut,vịhiệpsĩcủa

chúngtachếtvàodịplễHiểnlinhnăm1469,hainămtrướckhiPieterVanHuysvẽbứcVáncờ.Emcóhiểukhông, Julia?RogerdeArraskhôngbaogiờcóthểngồilàmmẫuchobứctranhđó,vìvàothờiđiểmnóđượcvẽ,ôngtađãchếtrồi.”

♛   ♛   ♛

Anhtiễncôratậnbãiđỗxecủatrườngđạihọcvàđưachocôcặptài liệuđựngtoànbộcácbảnsao.Gầnnhưtấtcảmọithứđềunằmtrongđó,anhnói:cácdẫnchứnglịchsử,mộtdanhsáchcậpnhậtcáctácphẩmđãđượcthốngkêcủaVanHuys,mộtdanhmụcsáchthamkhảo…Anhhứasẽgửichocômộtbảntậphợptưliệutheotrìnhtựthờigiancùngvàitàiliệukhácngaykhianh thuxếpđược thờigian.Anhđứngnhìncô,miệngngậmchiếc tẩu,haitay đút trong túi áo khoác, như thể vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưngkhôngdámchắccónênnóirahaykhông.Anhhyvọng,anhnói thêmsaumộtlátimlặng,rằnganhđãgiúpđượccôítnhiều.

Julia gật đầu, cảm thấy bối rối.Những chi tiết của câu chuyện cô vừađượcnghevẫncònquaycuồngtrongtâmtrícô.Vàcòncảmộtthứkhácnữa.

“Emrấtấn tượng,giáosư.Trongchưa tớimộtgiờđồnghồanhđãxâydựnglạimộtcáchhoànchỉnhcuộcđờicủanhữngnhânvật trongmộtbứctranhtrướcđâyanhchưahềnghiêncứuqua.”

Alvaroquayđi,đưamắtlướtquanhkhuônviêntrường.Rồinhănmặt.“Thựcrabứctranhđókhônghoàntoànxalạvớianh,”anhnói.Julianghĩ

côvừapháthiệnramộtchútâmhưởngngờvựctronggiọngnóicủaanh,vàđiềuđólàmcôthấybấtan.Côcẩnthậnlắngnghethậtkỹlưỡngnhữnglờianhnói.“Khôngbàntớibấtkỳđiềugìkhác,cómộtbứcảnhtrongcuốncatalônăm1917củabảotàngPrado*chothấyVáncờtừngđượctrưngbàyởđó.Bứctranhđượcchomượntrongkhoảnghaimươinăm,từđầuthếkỷchotớinăm1923,khinhữngngườithừakếyêucầulấylạinó.”

“Emkhônghềbiếtchuyệnđó.”“Giờthìemđãbiếtrồiđấy.”Anhđểtâmtrởlạivàochiếctẩu,lúcnàycó

vẻsắp tànhết thuốc.Julianhìnanhquakhóemắt.Côbiết rõanh,haynóiđúnghơn, từngbiết rõ anh, quá rõ để cảmnhậnđược có điều gì đó quantrọngđangámảnhtâmtríanh,mộtđiềuanhkhôngthểnóira.

“Còngìanhchưanóivớiemsao,Alvaro?”Anh không cử động, chỉ đứng đó ngậm chiếc tẩu, đôi mắt nhìn chăm

chămvàokhoảngkhông.Rồianhchậmchạpquayvềphíacô.“Anhkhôngrõýemmuốnnóigì.”“Em chỉmuốn nói rằngmọi thứ liên quan tới bức tranh này đều quan

trọng.”Cônhìnanhvớivẻnghiêmtrọng.“Emđãđặtcượcrấtnhiềuvàovụnày.”

CônhậnthấyAlvarođangnhaicántẩumộtcáchdodự.Anhphácmộtcửchỉđầymâuthuẫntrongkhôngkhí.

“Emđangđẩyanhvàomộttìnhthếrấtkhóxử.DườngnhưgầnđâyôngbạnVanHuyscủaemđangtrởnênrấthợpmốt.”

“Hợpmốtư?”Côcứngngười lạihoảnghốt,như thểnềnđấtcó thểbấtngờmởtoangdướichânmình.“Ýanhlàcóaiđóđãtraođổivớianhvểôngtatrướcemsao?”

ĐếnlúcnàyAlvaromỉmcườikhôngđượctựtinlắm,nhưthểhốitiếcvìđãnóiquánhiều.

“Cóthể.”“Aivậy?”“Rắcrốilàvậyđấy.Anhkhôngđượcphépnóichoembiết.”“Đừngcóngốcthế.”“Anhkhôngđùađâu.Đúnglàthếđấy.”Anhnhìncôvớiánhmắtvannài.Juliahítmộthơithậtsâu,cốgắnglấpđầycảmgiáctrốngrỗnglạlùngmà

côđangcảmthấytronglòng;ởđâuđómộthồichuôngbáođộngđangréovang.NhưngAlvarolạinóitiếp,vậylàcôchămchúlắngnghe,cốtìmkiếm

một dấu hiệu nào đó.Anh nói anh rấtmuốn được xemqua bức tranh, tấtnhiênlànếuJuliakhôngthấyphiền.Vàanhcũngmuốngặpcảcônữa.

“Anhcóthểgiảithíchtấtcả,”anhchốtlại,“khitớithờiđiểmthíchhợp.”Cóthểđólàmộtcáibẫy,côthầmnghĩ.Anhhoàntoàncókhảnăngdựng

lêntoànbộmànkịchấntượngvừarồichỉđểcócớgặplạicô.Côcắnmôi.Bêntrongcô,bứctranhgiờđâyđangphảichiếnđấuvớinhữngcảmxúcvàkỷniệmchẳngcóchútliênquannàotớinó.

“Vợanhdạonàythếnào?”côdửngdưnghỏi,nhượngbộmộtcơnácýbộcphát.

CôngướcnhìnmộtcáchranhmãnhvàtrôngthấyAlvarođãcứngngườilạivàcóvẻđộtnhiêncảmthấylúngtúng.

“Côấyổn,” là tấtcảnhữnggìanhnói.Anhchămchămnhìnvàochiếctẩuđangcầmtrêntay,nhưthểkhôngnhậnranó.“CôấyđangởNewYorkchuẩnbịchomộtcuộctriểnlãm.”

Mộtmảnh ký ức lướt qua tâm trí Julia:một phụ nữ tóc vàng hấp dẫntrongbộvestmayđomàunâubướcrakhỏiôtô.Chỉmườilămgiâyvềmộthìnhảnhkhámờnhạtmàcôchỉcònnhớmangmáng,nhưngchínhnóđãđánhdấuchấmhếtchotuổi trẻcủacô,mộtcáchsắc lẻmnhưvếtcắtbằngdaomổ.Cônhớhìnhnhưvợanhlàmviệcchomộttổchứcnàođócủachínhquyền,thứgìđóliênquantớiBộVănhóaNghệthuật,tớinhữngcuộctriểnlãm và những chuyến đi. Đã có lúc điều đó khiến cho nhiều thứ trở nênthuậnlợi.Alvarochưabaogiờnóivềvợanh,Juliacũngkhông,nhưnghọluôn cảm nhận được sự hiện diện của chị giữa hai người, giống nhưmộtbóngma. Và bóngma đó, mười lăm giây ngắn ngủi củamột khuônmặtthoángnhìnthấyhoàntoàntìnhcờ,rốtcuộcđãgiànhphầnthắngtrongcuộcđấu.

“Emhyvọngmọichuyệnđềutốtđẹpvớicảhaingười.”“Cũngkhôngđếnmứcquátệ.Ýanhlàkhônghoàntoàntồitệ.”“Tốtquá.”

Haingườicùngbướcđimộtláttrongimlặng,họkhôngnhìnmặtnhau.Cuối cùng, Julia tặc lưỡi, nghiêng đầu vàmỉm cười với không gian trốngrỗng.

“Dùsaothìđiềuđóbâygiờcũngchẳngquantrọngnữa,”cônóirồidừngbước trướcmặt anh, hai tay chống nạnh,một nụ cười tinh quái trênmôi.“Trôngemgiờthếnào?”

Anhnhìncô từđầuđếnchânmộtcáchkhôngmấy tự tin,đôimắtkhéphờ.

“Trôngemtuyệtlắm.Thậtđấy.”“Cònanhcảmthấythếnào?”“Hơi lúng túng.”Anhmỉmcười rầurĩvà trôngcóvẻnhưđanghối lỗi.

“Anhcứmãitựhỏimìnhrằngquyếtđịnhanhđưaramộtnămtrướccóđúngkhông.”

“Đólàmộtđiềuanhsẽkhôngbaogiờtìmracâutrảlời.”“Emkhôngbaogiờbiếtchắcđượcchuyệnđóđâu.”Trônganhvẫnhấpdẫn,Juliathầmnghĩ,vớimộtcơnnhóiđautrộnlẫnlo

âuvàbựcbộikhiếndạdàycôthắtlại.Cônhìnvàođôibàntayvàđôimắtanh,biếtrằngcôđangđichênhvênhbênrìacủamộtthứvừakhiếncôkhóchịuvừalàmcôbịcuốnhút.

“Emđangcóbứctranhởnhà,”côchọncáchnói thậntrọng,khônghứahẹntrướcđiềugìtronglúccốsắpxếplạicácýnghĩtrongđầu.Cômuốntrấnanbảnthânvềcáigiảiphápcôđãcóđượcmộtcáchđauđớnđếnthế,nhưngđồngthờicũngcảmnhậnđượcnhữngnguycơvàsựcầnthiếtphảigiữvữngcảnhgiác.Bêncạnhđó–màthựcralàhơnhết–côđangphảibậntâmvềbứchọacủaVanHuys.

Lậpluậnđóítnhấtcũnggiúpcôlàmrõđượcsuynghĩcủamình.Vậylàcôbắttayanh,cảmnhậnđượctrongkhoảnhkhắctiếpxúcđósựlúngtúngcủamộtngườiđangkhôngchắcchắnvề tìnhhình.Điềuđókhiếncô thấyphấnchấnhơn,làmbùnglêntrongcômộtcảmgiácvuivẻngấmngầmpha

chútácđộc.Trongkhoảnhkhắcbộcphátvừacóchủđíchvừavôthức,côhônnhanhlênmiệnganh–nhưmộtkhoảnứngtrướcđểtạolậpsựtintưởng–trướckhimởcửachuivàochiếcFiatbénhỏmàutrắngcủamình.

“Nếuanhmuốnngóquabứchọa,hãytớigặpem,”cônóilậplờmộtcáchhờhữngtronglúcnổmáyxe.“Chiềumai.Vàmộtlầnnữa,cảmơnanh.”

Cô biết, với anh cô không cần nói gì thêm. Cô nhìn anh xa dần tronggươngchiếuhậu,cònanhđứngđóvẫytaychàovớivẻmặtđămchiêubốirối,khoảngsânvàkhunhàbằnggạchcủatrườngđạihọcmờdầnsaulưnganh.Cômỉmcười trong lúcnhấngavượt đènđỏởmột khúcđườnggiaonhau.Anh sẽ cắn câu thôi, giáo sư, cô thầm nghĩ. Em không biết vì sao,nhưngcóaiđó,ởmộtnơinàođó,đangtìmcáchchơikhămem.Vàanhsẽnóichoembiếtkẻđólàai,nếukhôngtênemkhôngphảilàJulianữa.

♛   ♛   ♛

Trênchiếcbànnhỏ,thoảimáitrongtầmtayvới,chiếcgạttànđãđầyắpđầumẩu thuốc lá. Nằm trên xô pha, cômiệtmài đọc cho tới tận khuya. Câuchuyệnvềbứctranh,vềhọasĩvànhữngnhânvậtôngtatạoradầndầnđịnhhình.Côđọchămhở,chămchútìmtòitừngmanhmốinhỏnhất,hoàntoànbịcuốntheokhaokhátmuốntìmralờigiảiđápchováncờbíhiểmvẫnđangdiễn radangdở trênchiếcgiávẽđặtđốidiệnvớixôpha, lẫngiữanhữnghìnhbóngtốiđenkháctrongcănphòngnửatốinửasáng:

…Đượcgiảiphóngkhỏi thânphậnchưhầucủanướcPhápvàonăm1453,cáccôngtướccủaOstenburgcốvậtlộnđểduytrìtrạngtháicânbằngkhókhăngiữaPháp,ĐứcvàBurgundy.ChínhsáchcủaOstenburgđãlàmdấylênnhữngnghingờtừvuanướcPháplàCharlesVII,ngườilosợcôngquốcnàycóthểbịnuốtchửngbởiBurgundyhùngmạnh,đấtnướclúcbấygiờđangtìmcáchnângmìnhlênvịthếmộtvươngquốc

độc lập. Trong vòng xoáy quay cuồng của những âmmưu toan tínhchốncungđình,nhữngliênminhchínhtrịvàcáchiệpướcbímật,nỗilosợcủangườiPhápcànggiatăngcùngvớihônlễđượccửhànhnăm1464giữaFerdinand,contraivàcũnglàngườithừakếcủacôngtướcWilhelmusxứOstenburg,vàBeatricexứBurgundy,cháugáicủaPhilipNhânTừ,đồngthờicũnglàemhọcôngtướctươnglaicủaBurgundylàCharlesCanĐảm.

Vậy làvàonhữngnăm thángcóýnghĩaquyếtđịnh tới tương lai củachâuÂuđó, hai phe nhómkhông thể thỏa hiệp đã hình thành và đốikhángnhautrongtriềuđìnhOstenburg:phethânBurgundy,ủnghộviệcsápnhậpvàocôngquốclánggiềng,vàphethânPháp,nghiêngvềhợpnhất trở lạinướcPháp.Cho tới tậnkhiFerdinandquađờinăm1474,thờikỳtrịvìđầysónggiócủaôngởOstenburgvẫninđậmdấuấncủacuộcđốiđầugiữahaiphepháinày.

Côđặtcặptàiliệuxuốngsànrồingồidậy,haitaybógối.Cănphònglặngnhưtờ.Côngồibấtđộnghồilâu,sauđóđứngdậybướctớibứctranh.QUISNECAVITEQUITEM.Không thực sựchạmvàobềmặtbức tranh, cô lướtmộtngóntaylêntrênvịtrídòngchữbịẩnkíndướinhữnglớpsơnmàulụcmàVanHuysđãsửdụngđểvẽ tấmkhăntrảibàn.Aiđãgiếthiệpsĩ?VớinhữngthôngtinmàAlvarovừacungcấp,lúcnày,trênbứchọachỉđượcmộtngọn đèn nhỏ chiếu sáng lờmờ, câu hỏi đó dường như vừa có thêm âmhưởng của một điềm gở. Cô ghé sát hết mức có thể vào khuôn mặt củaRUTGIERAR.PREUX.ChodùôngtacóphảilàRogerdeArrashaykhông,Juliatinchắcdòngchúthíchnàylàcủaôngta.Dòngchữđórõrànglàmộtkiểucâuđố,nhưngcôthựcsựkhôngthểhiểuđượcýnghĩacủaviệcchơicờởđây.Chơicờ.Cóthểtấtcảchỉđơngiảnlàvậy,mộttròchơi.

Côvừacảmthấybực tứckhóchịu,giốngnhưnhữnggìvẫnđếnvớicômỗikhiphảidùnglưỡidaomổđểbócđimộtlớpvécnibướngbỉnh,vàcô

đanhaibàn tay lại saugáy rồinhắmmắt.Khimởmắt ra, trướcmặtcô làkhuônmặttrôngnghiêngcủavịhiệpsĩvôdanh,đangcaumàytậptrungcaođộtronglúcđắmmìnhvàováncờ.Chắcchắnôngtatừnglàmộtngườiđànônghấpdẫn.Ôngtacóphongtháiquyềnquý,mộtvầnghàoquangnghiêmnghịcaocảđượctạoramộtcáchthôngminhnhờvàonhữngmàusắchọasĩđãlựachọnđểvẽquanhôngta.Thêmvàođó,đầuôngtađượcđặtvàođúnggiaođiểmgiữahaiđườngvẫnđượcxemlàcótỷlệvàngtronghộihọa,đólàmộtquyluậtbốcụctácphẩmmàcáchọagiacổđiểnkểtừthờikiếntrúcsưLaMãVitruviustrởđiluôndùngnhưkimchỉnamtrongviệcphầnchiabốcụccácnhânvậttrongmộtbứctranh.

Khámphánàykhiếncôsữngsờ.Theoquyluậtthôngthường,nếukhivẽbứchọanày,VanHuyscóchủýlàmnổibậtnhânvậtcôngtướcFerdinandxứOstenburg–ngườirõràngxứngđángvớivinhdựnàynếuxéttớiđịavịcủaôngta–ngườihọasĩhiểnnhiênsẽđặtvịcôngtướcvàogiaođiểmđặcbiệttronghìnhmẫutỷlệvàngchứkhôngphảisangbêntrái.CũngcóthểnóihoàntoàntươngtựvớiBeatricexứBurgundy,thựctếbàđãbịđẩyvàohậucảnhcạnhcửasổ,bênphảibứctranh.Vìthế,hoàntoàncólýkhiđưaragiảthiếtrằngnhânvậttrungtâmtrongváncờbíẩnnàykhôngphảilàvịcôngtướchayphunhâncủaôngta,màlàRUTGIERAR.PREUX.,người rấtcóthểcũngchínhlàRogerdeArras.Ngoạitrừmộtđiểmđángbàn,đólàkhiấyRogerdeArrasđãchết.

Khôngrờimắtkhỏibứctranhmàquayđầunhìnnónhưthểsợrằngaiđóbêntrongbứchọacóthểdichuyểntronglúccôquaylưnglại,Juliatớimộtchiếcgiáchấtđầysách.PieterVanHuyschếttiệt,côlẩmbẩm,ôngtađãbàyranhữngchitiếtkhóhiểukhiếncôphảimấtngủnămtrămnămsauđó.CôlấytậpsáchviếtvềhộihọaFlemishtrongbộLịchsửMỹthuậtcủagiáosưAmparoIbanez,ngồixuốngxôphavớicuốnsáchđểtronglòng.VanHuys,Pieter.Brugge1415–Ghent1481.

…TrongkhiVanHuyskhônghoàntoànloạibỏnhữngmảngthêuthùa

cầukỳ,nhữngmónđồtrangsứcvànhữngkhungcảnhtrànngậpđácẩmthạchmàngườihọasĩcungđìnhthườnghayđưavàotranh,khôngkhígiađìnhtrongcácbứctranhcủaông,cũngnhưconmắttinhtếcủaôngtrongviệctạonênnhữngchitiếtsốngđộngđắtgiáđãlàmnêndấuấnnghệsĩcủatầnglớpthịdânởông.MặcdùvẫnchịuảnhhưởngtừJanVan Eyck, và trên hết từ chính người thầyRobert Campin* của ông(VanHuysđãứngdụngrấtthôngminhcáckỹthuậthộihọacủacảhainghệsĩbậcthầyđó),phongcáchcủaôngthểhiệnquátrìnhphântíchthựctếmộtcáchsángsủa,vớiconmắtquansátthếgiớibìnhthảnđậmchấtFlemish.Nhưngngườihọasĩnàyluônthểhiệnsựquantâmtớicácbiểutượng,vàcáctácphẩmcủaôngđềuchứađựngnhữngthôngđiệpngầm(chẳnghạnchaithủytinhbịbịtkínhaycánhcửatrêntườngđượcsửdụngnhưnhữngbiểutượngchosựtrinhtiếtcủamẹMarytrongbứcĐứcMẹĐồngTrinhtrongnhànguyện,haycáchnhữngcáibóngchồnglênnhautrongcảnhnộithấtcủabứcGiađìnhLucasBremer).Tàinghệbậc thầycủaVanHuysnằmtrongviệcpháchọamộtcáchsắcsảocảnhữngnhânvậtlẫncácđồvật,cũngnhưtrongcáchôngtiếpcậnnhữngvấnđềtháchthứcnhấtvớihộihọathờiđó,chẳnghạnnhưthểhiệncấutrúcmềmdẻo của cácbềmặt, sự tươngphảnkhóphânđịnh rạch ròigiớihạngiữabốicảnh tranh tối tranhsáng trongnhàvớikhungcảnhánhsángbanngàyởngoàitrời,haysựthayđổicủanhữngchiếcbóngtạoratheobảnchấtvậtliệucủavậtđượcánhsángchiếuvào.

Những tác phẩm còn lưu giữ được:Chân dung người thợ kim hoànGuillermoWalhuus(1448),bảotàngMetropolitan,NewYork.GiađìnhLucasBremer(1452),phòngtrưngbàyUffizi,Florence.ĐứcMẹĐồngTrinhtrongnhànguyện(khoảng1455),bảotàngPrado,Madrid.NgườiđổitiềnởLouvain (1957),bộsưutậptưnhân,NewYork.ChândungthươnggiaMatteoConzini vàvợ (1458), bộ sưu tập tưnhân,Zurich.BanthờởAntwerp*(khoảng1461),mộtphòngtranh,Vienne.Hiệp sĩ

vàQuỷdữ(1462),bảotàngRijksmusium,Amsterdam.Váncờ (1471),bộ sưu tập tư nhân, Madrid. Đưa Đức Chúa xuống khỏi Thập Giá(khoảng1478),nhàthờThánhBavon,Ghent.

Bốngiờsáng,khimiệngđãnóngrátvìuốngquánhiềucàphêvàhútquánhiềuthuốclá,Juliacuốicùngcũnghoàntấtviệcđọccáctàiliệucôcótrongtay.Câuchuyệnvềngườihọasĩ,vềbứctranhvànhữngnhânvậtchứađựngtrongđórốtcuộccũngtrởnêngầnnhưrõràng.Họkhôngcònlànhữnghìnhảnhđượcvẽtrênmộttấmvángỗsồi,màlànhữngconngườithực,đãtừnghiệnhữutạimộtthờigianvàkhônggiancụthểtrongkhoảngcáchgiữasựsốngvàcáichết.PieterVanHuys,ngườihọasĩ,FerdinandAltenhoffenvàvợông,BeatricexứBurgundy.VàRogerdeArras.VìJuliađãtìmthấybằngchứngkhẳngđịnhvịhiệpsĩ trongbứchọa,kỳ thủđangxemxétvị trícácquâncờvớisựtập trungcaođộtrongyênlặngcủamộtngườimàcảcuộcsống phụ thuộc vào ván cờ đang diễn ra đó, quả thực chính là Roger deArras,sinhnăm1431,mấtnăm1469tạiOstenburg.Côhoàntoàntintưởngvàođiềunày,cũngnhưcôhoàntoàntinbứchọađượcvẽhainămsaukhivịhiệpsĩquađờichínhlàmốidâyliênhệbíẩnkếtnốiôngvớihainhânvậtcònlại trongtranhvàngườihọasĩ.Mộtbảnmôtảchi tiếtvềcáichếtcủaôngđangnằmtrên taycô, trongmột trangsáchđượcsaochép lại từcuốnBiênniênsửcủaGuicharddeHainaut:

Vậylà,vàolễHiểnlinhnăm1469củaKỷnguyênThiênChúa,khiđứcôngRuggierđangđi tảnbộnhưthườnglệdọcconhàochạyquaCửaĐông,mộttaynỏnấpởđóđãbắnmộtmũitênxuyênquatimông.ĐứcôngRuggiernằmtạiđó,thétlênthậtlớnđểngườitanghethấylờixưngtộicủaông,nhưngkhinhữngngườitrợgiúpđếnnơi,linhhồnôngđãrađiquamiệngvếtthươnghở.CáichếtcủađứcôngRuggier,mộthiệpsĩmẫumực,mộtnhàquýtộcchânchính,làmộttổnthấtnặngnềchopháithânPháptạiOstenburg,phepháimàtheođồnđạiđượcôngủnghộ.Sự

kiện bi thảm đã khiến người ta đưa ra nhiều lời buộc tội nhằm vàonhữngngườiủnghộ triềuđìnhBurgundy.Một sốngườikhácgắnvụámsátghêtởmnàyvớimộtcâuchuyệntình,trongđóRuggierbấthạnhcócandựvàokhông ít.Vàingười thậmchí cònnói chínhcông tướcFerdinandlàngườiđứngsauvụámsát,vàmộtkẻthứbanàođóđãthựchiệnviệcnày,vìđứcôngRuggierđãdámcôngkhaitìnhyêucủamìnhdànhchonữcôngtướcBeatrice.Mốinghingờvềmộtvếtnhơnhưthếđã đeo đuổi công tước tới tận lúc xuốngmồ.Và thế là biến cố đángbuồnkhép lạimàkhôngbaogiờ tìmđuợcnhữngkẻsátnhân,chodùdưới những mái hiên hay trong các tửu quán vẫn có thể nghe thấynhữnglờithìthầmđồnđạirằngbọnchúngđãthoáttộinhờsựchechởcủamộtbàntaythếlựcnàođó.VậylàviệcthihànhcônglýchỉcòncóthểtrôngchờvàoChúa.VàđứcôngRuggierquảlàmộtngườicóthânhìnhvàkhuônmặtđẹpđẽ,bấtchấpnhữngcuộcchiếnđãkinhquađểphụngsựvuanướcPháptrướckhiôngtìmtớiOstenburgđểphụngsựcôngtướcFerdinand,ngườiđãcùnglớnlênbênôngthuởthiếuthời.Vàvịhiệpsĩđãđượcrấtnhiềuphunhânthươngkhóc.Khibịsáthại,đứcôngđangởtuổibamươitám,ởđỉnhcaoquyềnlực…

Julia tắtđèn,và trong lúcngồi trongbóng tối tựađầuvàochiếcghếxôpha,côđưamắtnhìnđầuđiếu thuốcđangcháylập lòe trên tay.Côkhôngthểnhìnthấybứctranhởtrướcmặtmình,màcũngkhôngcầnlàmthế.Mọichitiếttrongbứchọađãđượcghilạitrênvõngmạcvàtrongbộnãocủacô.Côcóthểthấynóngaycảtrongbóngtối.

Côngápdài,đưahai lòngbàntaylênxoamặt.Côvừamệtrũvừacảmthấyhânhoan tộtđộ,mộtcảmgiácđắc thắngkỳ lạ,chưa toànvẹnnhưngthậthứngkhởi,giốngnhưlinhcảmvẫnthườngđếnvớibạngiữamộtcuộcđuadài,báochobạnbiếtbạnvẫncòncókhảnăngvềtớiđích.Côđãvénlênđượcmộtgóc tấmmànche,vàchodùvẫncònnhiều thứcần tìmhiểu,cómộtđiềuđãrõnhưbanngày:khôngcógìđồngbónghayngẫunhiêntrong

bứctranhnàyhết.Bứchọalàtácphẩmđượcthựchiệnkỹlưỡngtrongmộtkếhoạchđượctínhtoánchutoàn,mụctiêucủanógóigọntrongcâuhỏiAiđãgiếthiệpsĩ?,mộtcâuhỏimàaiđó,xuấtpháttừđộngcơcánhânhaytừnỗisợhãi,đãcheđậyhoặcralệnhcheđậy.Vàchodùkẻđólàai,Juliacũngsẽ tìmra.Vàođúng lúcđó,đứngmộtmình trongbóng tối,mắthoa lênvìmệtmỏi và thiếu ngủ, trong đầu đầy ắp những hình ảnh và những đườnggiaocắtvềthờiTrungcổ,màbêndướichúngrítlênnhữngmũitênbắnratừnhữngcâynỏnấp trongbóngtôi, tâmtríJuliakhôngcònbận tâmtớiviệcphục chếbức tranhnữa,màdồncảvàoviệcphụcdựng lại bí ẩnnó chứađựng.Hẳnsẽrấtthúvị,côthầmnghĩtronglúcsắpđầuhàngcơnbuồnngủ,khicôtìmralờigiảiđápchocâuhỏimàmộthọasĩtrườngpháiFlemishcótênPieterVanHuysđãđặtrasaunămthếkỷchìmtrongimlặng,nhưmộtbíẩncầnđượckhámphá,chodù tấtcảnhữngaicandựvàocâuchuyệngiờđâychỉcònlànhữngnắmxươngtànđãtanthànhbụiđấtdướinấmmồcủahọ.

LUCINDA, OCTAVIO, SCARAMOUCHE30

“Tôituyênbốnóđượckẻgiốngnhưmộtbàncờlớnvậy!”cuốicùngAlicelêntiếng.

_NhàvănLewisCarrolltácgiảcủa“Aliceởxứsởdiệukỳ”_

ChiếcchuônggắntrêncánhcửakêulengkengkhiJuliađẩycửabướcvàocửahàngđồcổ.Côchỉcầnbướcvàotronglàlậptứccảmthấymìnhđượcbaoquanhbởimộtbầukhôngkhíyênbìnhấmáp,quenthuộc.Nhữngkýứcđầutiêncôcònlưugiữđượcđềutrànngậpthứánhsángvàngdìudịuchiếuxuốngcácmónđồgỗcổ,nhữngbứcphùđiêuvàcộtchạmkhắctheophongcáchBaRốc,nhữngchiếctủnặngnềbằnggỗócchó,nhữngmónđồbằngngàvoi,nhữngtấmthảmthêu,rồiđồsứvànhữngbứctranhđãsẫmmàulạitheothờigianvớinhữngnhânvậtcókhuônmặtnghiêmnghịluônđắmchìmtrongsầumuộn,chínhnhữngkhuônmặtnhiềunămtrướctừngchứngkiếnnhữngtròchơithờithơấucủacô.Kểtừthờiđónhiềumónđồđãbịbánđivàđượcthếchỗbằngnhữngmónđồkhác,nhưngấntượngtạorabởinhữngcănphòngmuônmàumuônvẻvàánhsángphảnchiếutrêncácmónđồcổđượcsắpxếpmộtcách lộnxộnnhưngrấthàihòa thìvẫn luônkhôngthayđổi.Giốngnhưmàusắctrênnhữngbứctượngcácnhânvậthàikịchbằngsứmongmanhđượcbàntaynhàtạomôhìnhthếkỷ18Bustellitạora:mộtbứctượng Lucinda, một bức tượng Octavio và một bức tượng Scaramouche,chúngkhôngchỉlànhữngmónđồchơiưathíchcủaJuliakhicònnhỏ,màcònlàniềmtựhào,niềmvuibấttậncủaCésar.Cólẽchínhvìthếôngchưabaogiờmuốnchiataymấybứctượngmàgiữchúnglại trongtủkínhphíasaucửahàng,bêncạnhkhungcửasổcóôkínhđãmờxỉnmởrakhoảngsânphíatrongcủacửahàng,nơiôngvẫnhayngồiđọcsách–nhữngcuốnsáchcủacácnhàvănnổi tiếngnhưStendhal,Mann,Sabatini,Dumas,Conrad–tronglúcđợichuôngkêuthôngbáosựxuấthiệncủamộtvịkháchhàng.

“Chàobác,bácCésar.”“Chàocôngchúathânmến.”

Césarkhoảnghơnnămmươituổi–Juliachưabaogiờthànhcôngtrongviệcépôngkhairatuổithựccủamình–vàôngcóđôimắtxanhluôntươicười,giễucợtcủamộtđứatrẻtinhquái,lấyviệctháchthứcthếgiớimàôngbuộcphảisống trongđó làmniềmvui lớnnhấtchomình.Ôngcómái tóctrắngtinhlượnsóng–côngờrằngôngđãnhuộmnótừnhiềunămtrước–vàvócdángcủaôngvẫnrấtchuẩn,ngoạitrừphầnhôngcóhơiđẫyđàmộtchút.Ôngluônmặcnhữngbộđồđượccắtmayrấtđẹp,vớichúnglờiphêbìnhduynhấtngườitacóthểnóilà,trôngchúngcóvẻhơitáobạosovớimộtngườiởđộtuổinhưông.Ôngkhôngbaogiờđeocàvạt,thậmchícảtrongnhữngsựkiệnxãgiaochọn lọcnhất, thayvàođóôngchọnnhữngchiếckhăn Italiatuyệtđẹpthắttrêncổáosơmiđểmở,luônbằnglụa,bêntrênkhăncóthêuhaichữcáiđầutênhọcủaônglồngvàonhaubằngchỉmàuxanhdatrờihoặctrắngởvịtríngaybêndướitráitimông.ÔngsởhữumộtbềrộngvàcấpđộvănhóaJuliachưatừnggặpởbấtcứai,ôngthựcsựlàhiệnthânhoànhảocủacâunói rằng trongcác tầng lớp thượng lưu, tháiđộ lịch thiệpđến tháiquá chẳng qua chỉ là cách diễn đạt tinh tế nhất đểmột người thể hiện sựkhinh thường dành cho những người khác. Trongmôi trường xã hội củaCésar,mộtkháiniệmhoàn toàncó thểmởrộngđểbaohàm toànbộnhânloại,Julialàngườiduynhấtcóthểthoảimáitậnhưởngtháiđộlịchthiệpđómàbiếtchắccôhoàntoànnằmngoàitầmngắmcủasựkhinhthường.Kểtừkhicôbắtđầucókhảnăngtựsuynghĩ,vớicôCésarlàmộtsựphatrộnkỳlạcủa người cha, người tâm sự, người bạn và cha xưng tội, đồng thời cũngkhôngthựcsựchínhxáclàbấtcứaitrongsốnhữngvaitròấy.

“Cháugặpmộtrắcrối,bácCésar.”“Thứlỗichobác,nhưngtrongtrườnghợpđó,chúngtacómộtrắcrốimới

đúng.Giờhãykểchobácngheđinào.”VàJuliakểchoôngnghe,khôngbỏsótđiềugì,kểcảdòngchữbịgiấu

kín,chitiếtđượcCésartiếpnhậnvớimộtcáinhướngmàythoángqua.Haingười đang ngồi bên khung cửa sổ có ô kínhmờ xỉn, và César đang hơi

nhoàingườivềphíacô,chânphảivắttréolênchântrái,mộtbàntay,trênđólấplánhmộtviênđátopazđắtgiácẩntrênchiếcnhẫnvàng,hờhữngđặtlêntrênchiếcđồnghồhãngPatekPhilippeôngđeoởcổtaybênkia.Chínhtưthếquenthuộcnàycủaông,khônghềcóchúttínhtoánnào(mặcdùrấtcóthểtừngmộtlầncólúcnhưvậy),đãluôndễdàngthuhútđượcnhữngchàngtraitrẻđangbốirốitìmkiếmnhữngcảmxúctinhtế,nhữnghọasĩ,nhàđiêukhắc,nhữngnghệsĩnonnớtmớivàonghềmàCésarđónnhậnvàchechởvớisựtậntụyhếtlòngvàbềnlâumà,phảinóilà,thườngkéodàihơnnhiềusovớinhữngmốiquanhệtìnhcảmcủaông.

“Cuộcđờirấtngắnvàvẻđẹprấtchóngtàn,côngchúathânmếnạ.”BấtcứkhinàoCésarlựachọngiọngđiệutâmtình,hạgiọngxuốngkhẽtớimứcgầnnhưthìthầm,nhữnglờiôngnóiluônmangchútâmhưởngbuồnbãphalẫngiễucợt.“Vàsẽthậtkhôngphảikhimuốnsởhữunómãimãi.Vẻđẹpnằmtrongviệcdạymộtchúchimsẻmớiraràngtậpbay,vìẩntrongsựtựdocủanóchínhlàviệctathảchonóbayđi.Cháucónhậnrađiểmtếnhịbácđangmuốnnóitrongcâuchuyệnẩndụnàykhông?”

Nhưcô từngcôngkhai thừanhận trướcđâykhiCésar,nửa tựmãnnửathíchthú,buộctộicôgâyramộtmànghentuông,JulialuôncảmthấybựcbộimộtcáchkhôngthểlýgiảinổivớitấtcảnhữngconchimsẻmớiraràngđangbaylượnquanhCésar,vàchỉsựyêumếncôdànhchoôngcũngnhưýthức đầy lý trí nhắc nhở cô rằng ông cũng có quyền sống cuộc sống củariêngmìnhmớingăncôkhôngnói ra thành lời.NhưMenchuvẫnhaynóivớitínhcáchthiếutếnhịthườngthấycủabà:“Thứmàcôcóởđây,côemthânmến,làphứccảmElectra*giảdạngphứccảmOedipus31,hoặcngượclại…” những câu ví von ẩn dụ củaMenchu, không giống như củaCésar,thườngcóxuhướngquárõràng.

KhiJuliađãthuậtlạixongcâuchuyệnliênquantớibứctranh,Césarvẫnimlặng,trầmngâmsuynghĩvềnhữnggìcôvừanói.Dườngnhưôngkhôngcóvẻngạcnhiên–nếunóivềmỹthuật,nhấtlàởtuổicủaông,rấtítthứcó

thểkhiếnôngngạcnhiên–songsựgiễucợttrongmắtôngđãnhườngchỗchovẻquantâmthựcsự.

“Rấthấpdẫn,”cuốicùngôngcũnglêntiếng,vàngaylậptứcJuliahiểucôcóthểtrôngcậyvàoông.Kểtừkhicôcònlàmộtđứatrẻ,mấylờinàyluônlà sự khuyến khích dấn bước vào những lần đồng lõa giữa hai người vànhữngcuộcphiêulưulầntheodấuvếtcủamộtbímậtnàođó:khobáucủabọnhải tặcđượcgiấutrongngănkéochiếcbànviếtIsabelline–chiếcbànmàôngđãbánchobảotàngRomanticoởBồĐàoNha–vàcâuchuyệnôngbịaravềmột tácphẩmđượccholàcủahọasĩPhápthếkỷ19Ingres,bứcchândungvịphunhânmặcbộváyviềnđăng ten,cóngười tình làmột sĩquankhinhkỵ tử trậnởWaterlookhiđanggọi tênbà tagiữa lúcđoànkỵbinhxung trận.Césarđãnắm taycôcùng trảiquacả trămcuộcphiêu lưunhư thế tronghàng trămcuộcđờikhácnhau,vàmột cáchbấtdibấtdịch,trongmỏicâuchuyệnđónhữnggìcôhọcđượctừôngluônlàhãybiếttrântrọngcáiđẹp,đứchysinhvàsựtếnhịdịudàng,cũngnhưniềmvuitinhtếvàsâusắccóđượckhichiêmngưỡngmột tácphẩmnghệ thuật, từbềmặttrongmờcủamộtmónđồsứchotớimộtánhphảnchiếukhiêmtốncủamộttianắngmặttrờitrênbứctườngđượcmộtmónđồphalêtinhkhiếttáchrathànhdảiphổlộnglẫysắcmàu.

“Việcđầu tiênbáccầnphải làm,”Césarnói,“làquansát thậtkỹ lưỡngbứctranh.Tốimaibáccóthểghéquacănhộcủacháu,vàolúckhoảng7giờ30.”

“Haylắm,”cônói,thậntrọngđưamắtnhìnông.“ChỉlàrấtcóthểAlvarocũngsẽcómặtởđó.”

NếuCésar ngạc nhiên, ông cũngkhôngnói ra lời.Ông chỉ phô ramộtkhuônmặttànnhẫnvớiđôimôibĩulại.

“Thậtvuilàmsao.Lâulắmrồibácchưagặpconlợnbẩnthỉuđó,vậynênbácsẽrấtvuinếucócơhộigửitặnghắnvàimũiphitiêutẩmđộc,đượcbọcngoàibằngdămbalờiquanhcotinhtế,tấtnhiênrồi.”

“Cháuxinbácmà,bácCésar.”“Đừnglo,côbéyêuquý,bácsẽrấtdễmến…vìhoàncảnhlàvậy.Tay

báccóthểcóchúthunghãn,nhưngsẽkhôngcógiọtmáunàorơixuốngtấmthảmBaTưcủacháuđâu…màchuyệnđó thực tìnhhoàntoàncó thểgiảiquyếtđượcbằngmộtlầncọrửacẩnthận.”

Côdịudàngnhìnông,đưahaibàntaymìnhđặtlênhaibàntayông.“Cháuyêubác,bácCésar.”“Bácbiết.Cũngtựnhiênthôimà.Hầunhưaicũngvậy.”“TạisaobácghétAlvarođếnthế?”Mộtcâuhỏithậtngốcnghếch,vàôngdànhchocômộtcáinhìncóphần

chêtrách.“Bởivìhắntalàmcháuđaukhổ,”ôngnghiêmnghịđáp.“Nếucháucho

phép,bácsẵnsàngmócmắthắnramangchochóăntrênnhữngconđườngbụibặmcủathànhThebes.Tấtcảđềuđượmchấtcổđiển,cháucóthểđóngvai dàn hợp xướng.Ngay lúc này bác cũng có thểmường tượng ra cháu,lộng lẫy nhưmột nữ thần, đưa đôi cánh tay trần hướng lênOlympus, nơichắchẳncácvịthầnđangngáyvang,ngủlịmđivìsay.”

“Cướicháuđi,bácCésar.Ngaybâygiờ.”Césarcầmmộtbàntaycônânglênhôn,épchặtđôimôicủaônglênnó.“Khicháulớnlênđã,côngchúa.”“Nhưngcháulớnrồimà.”“Không,chưađâu.Vẫnchưađâu.Nhưngkhicháuđãlớn,côngchúayêu

quý,bácsẽdámnóivớicháu rằngbácyêucháu.Và rằngcácvị thần,khibọnhọtỉnhgiấc,đãkhôngtướcđicủabácmọithứ.Họchỉlấymấtvươngquốccủabác.”Dườngnhưôngcóvẻngẫmnghĩmộtláttrướckhinóithêm.“Mànóichocùng,đócũngchỉlàmộtthứvôgiátrị.”

Đó là một cuộc trò chuyện rất riêng tư, đầy ắp kỷ niệm, những câuchuyệnchỉhọmớibiết,nócũnglâunămnhưchínhtìnhbạngiữahaingười.Họ ngồi trong im lặng, chỉ có tiếng kêu đều đặn vọng lại từ những chiếc

đồnghồcổ làmbạn, trong lúcchúngcầnmẫnđếmtừngkhoảnhkhắc thờigiantrôiquatrongkhichờđợiaiđótớimuachúng.

“Nóitómlại,”Césarnói,“nếubáchiểuđúngcháu,vấnđềởđâylàtìmracâutrảlờichomộtvụánmạng.”

Juliangạcnhiênnhìnông.“Thậtlạkhibáccóthểnóirađiềuđó.”“Tại sao? ít nhiều thì đúng là vậymà. Việc nó xảy ra vào thế kỷXV

chẳnglàmthayđổiđiềugìhết.”“Đúng thế. Nhưng từ ‘ánmạng’ làmmọi thứ trở nên nhuốmmàu tăm

tối.”CôlolắngmỉmcườivớiCésar.“Cóthểtốiquacháuquámệtmỏiđểcóthểnhìnnhận sựviệc theohướngđó,nhưngcho tới lúcnày cháuvẫncoitoànbộchuyệnnàynhưmộttròchơi,giốngnhưgiảimãmộtbứcmậtthư…nóitheocáchnàođó,nhưmộtchuyệnhoàntoàncánhân.Mộtchuyệncanhệđếnniềmtựhàocánhân.”

“Vậygiờthìsao?”“À,như thểđó làđiều tựnhiênnhất trênđời,bácnóiđếnviệcđiều tra

mộtvụánmạngthựcsự,vàđộtnhiêncháuhiểura…”Côngừnglời,miệngháhốc,cảmthấynhưthểmìnhđangđứngchớivớibênbờvựcthẳm.“Báckhôngthấysao?Vàongày6thángMộtnăm1469,aiđóđãsáthạiRogerdeArras, hay sai người sát hại ông ta, và danh tính của kẻ sát nhân nằm ẩntrongbứchọa.”Côđứnglêntrongsựphấnkhích.“Chúngtacóthểtìmralờigiảichomộtbíẩnđãtồntạitừnămtrămnămnay.VàcólẽsẽtìmralýdotạisaomộtsựkiệnnhỏtronglịchsửchâuÂuđãdiễnratheohướngnàymàkhôngphảihướngkhác.ThửtưởngtượngxemgiácủabứcVáncờcóthểlêntớimứcnàotrongcuộcđấugiánếuchúngtacóthểlàmđượcđiềuđó!”

“Hàngtriệupeseta*,côbécủatôiơi,”Césarxácnhận,vớimộttiếngthởdàinhư thểbịđẩyrakhỏimũiôngchỉđơngiảnbởisứcnặngcủasựhiểnnhiên.“Rấtnhiềutiền.”Ôngngẫmnghĩvềýnghĩấy,lúcnàyđãhoàntoànbịnóthuyếtphục.“Vớimộtchútquảngcáokhéoléo,Claymorecóthểtănggiá

chàobánlêngấpbabốnlần.Bứctranhcủacháuđúnglàmộtmỏvàng.”“ChúngtacẩnđigặpMenchu.Ngaylậptức.”Césarlắcđầuvớivẻdèdặtphalẫnphậtý.“Ôikhông.Bấtcứviệcgì trừviệcđó.Quênnóđi.Sẽkhôngcóchuyện

cháu lôi bác vào bất cứ tròmaquái nào của bà bạnMenchuquýhóa củacháuđâu.Mặcdùbácsẽrấthạnhphúcđượcđứngđằngsauràochắn,nhưmộttrợthủchovõsĩđấubò.”

“Đừngkhókhănthếchứ.Cháucầnbác.”“Báchoàn toànsẵnsàngđểcháu tùyýsửdụng,côbéyêuquý.Nhưng

đừngépbácphảikềvaivớicôảNefertiti*mớiđượcsơnlạiđócùngđámtraibaoluônthayđổixoànhxoạchcủabàta,haynếucháuthíchănnóimộtcáchsànhđiệu,đámchuyêngiađàomỏcủabàta.Bàbạnquýhóacủacháukhiến bác phát chứng đau nửa đầu” – ông ấn vào một bên thái dương –“ngayởđâynày.Thấychứ?”

“BácCésar…”“Thôiđược,bácchịuthua.Vaevictis*.BácsẽgặpMenchu.”Côđặtmộtcáihônthậtkêulêncáimáđượccạonhẵnnhụicủaông,và

cùnglúcngửithấymùinhựathơmthoangthoảng.CésarluônmuanướchoaởParis,cònnhữngchiếckhănquàngởRome.

“Cháuyêubác,bácCésar.Rấtnhiều.”“Đừngcốlàmbácmềmlòng.Thửhìnhdungcảnhcháucốlượnlờquanh

bácnhưthếxem.Vàởđộtuổicủabácnữa.”MenchucũngmuanướchoaởParis,nhưngmùicủanócóphầnkémtinh

tếhơnsovớiCésar.Bàxuấthiện,bướcđivộivãvàkhôngcóMaxbêncạnh,giữamùihươngnướchoaRumbacủahãngBalenciagatỏaraphíatrướcbànhưmộtđộitiềntrạm,bayngangquaphòngtiềnsảnhcủakháchsạnPalace.

“Tôicóvàitinmớiđây,”bànói,đưamộtngóntaygõlênmũirồihítvàoliêntiếpmấylầntrướckhingồixuống.Hẳnbàvừaghévàophòngvệsinhnữ,vàichấmbộttrắngnhỏvẫncòndínhởmôitrêncủabà.Điềunày,Julia

thầmnghĩ,lýgiảivìsaotrôngbàlạiđấyvẻhàohứngnhưthế.“DonManuelđangđợichúngtatạinhàôngtađểthảoluậnvềbứctranh,”

bànói.“DonManuelư?”“Chủsởhữubứctranh.Côcóbịđầnkhôngthế?Côbiếtđấy,ôngtachính

làquýôngbénhỏdễmếnmàtôiđãnóiđến.”Cảhaingườiđềugọicocktailnhẹ,vàJuliabắtđầucậpnhậtchobạncô

nhữngkếtquảmàcuộctìmkiếmcủacôđemlại.Menchumởtomắttrongkhinhanhchóngtínhnhẩmcáckhoảnphầntrămtrongđầu.

“Điềuđóthựcsựlàmthayđổinhiềuthứ.”Trêntấmkhăntrảibằngvảiđũiphủlênchiếcbànthấpkêgiữahaingười,bàbậnrộnlàmphéptínhvớimộtmóngtaysơnđỏnhưmáu.“Khoảnnămphầntrămcủatôiquáít.VậynêntôisẽđềnghịmộtthỏathuậnvớingườicủaClaymore:trongsốmườilămphầntrămhoahồngtínhtrêngiábứctranhđạtđượcởbuổiđấugiá,họsẽđượcbảyphẩynăm,vàtôiđượcbảyphẩynăm.”

“Họsẽkhôngbaogiờđồngý.Như thế thấphơnquáxasovớibiên lợinhuậnthôngthườngcủahọ.”

Menchubậtcười.Sẽ lànhưthếhoặckhônggìhết.BênSothebyvàbênChristieđangchờsẵn,vàbọnhọhẳnsẽ rú lênvuisướng trước triểnvọngđượcgiànhlấyvụbứctranhcủaVanHuyslầnnày.Đâysẽlàchuyệnchấpnhậnhaybỏcuộc.

“Thếcònchủsởhữu?Quýôngbénhỏcủabàbiếtđâulạicóđiềugìđómuốnnóivềmón tài sản củaông ta.Sẽ thếnàonếuông taquyếtđịnh tựmìnhthươngthảovớiClaymore?Hayvớiaiđókhác.”

Menchudànhchocômộtcáinhìnranhmãnh.“Ôngtakhôngthể.Ôngtađãkývàomộtcamkết.”Bàchỉvàochiếcváy

ngắncủamình,vốnchophépphôbàymộtcáchhếtsứchàophóngđôichânđượclồngtrongcặptấtsẫmmàu.“Bêncạnhđó,nhưcôthấyđấy,tôiđãănvậnsẵnsàngđểxungtrận.NếudonManuelbébỏngcủatôikhôngcắncâu,

tôisẵnsàngchấpnhậnđeomạngđitu.”Nhưthểđểkiểmtrathửhiệuquả,bàkhôngngừnggác tréohaichân lênnhau rồi lạibỏchânrachođámkháchhàngnamgiớicủakháchsạn thahồ thưởng lãm.Hài lòngvớikếtquả thuđược,bàchútâmtrởlạivàolycocktailcủamình.“Cònvềphầncô…”

“Tôimuốnmộtphẩynămtrongsốbảyphẩynămphầntrămcủabà.”Menchukêulênnhưthểbịcắtruột.Nhưthếlàquánhiềutiền,bàtathốt

lênđầyphẫnnộ.Gấpbahaybốnlầnmứcthùlaongườitasẵnlòngtrảchocông việc phục chế. Julia để cho bà thoảimái phản đối trong lúc lấy baothuốclátừtrongtúiravàchâmmộtđiếu.

“Bà không hiểu rồi,” cô giải thích trong khi nhả khói ra. “Thù lao chophầnviệccủatôisẽđượclấytrựctiếptừdonManuelcủabà,từmứcgiábứchọađạtđượctrongcuộcbánđấugiá.Khoảnphầntrămcònlạichỉ làphầnthêmvàochỗ thù laonày,vàsẽđược tính từphần lợinhuậnbà thuđược.Nếubứctranhbánđượcmộttrămtriệupeseta,Claymoresẽđúttúibảytriệurưỡi,bàđượcsáutriệuvàtôimộttriệurưỡi.”

“Aicóthểngờđượcchứ?”Menchunói,lắcđầuravẻkhôngthểtinnổi.“Côdườngnhưcóvẻlàmộtcôgáiđángmến,vớinhữngchiếccọbénhỏvànhữnglọsơndầucủacô.Vôhạibiếtchừngnào.”

“Thếư,vậythìbàbiếtrồiđấy.Chúatừngnóichúngtacầntửtếvớiđồngloạicủamình,nhưngôngấycónóigìvềviệcchúngtanênchấpnhậnđểôngấyrútxươngsườncủachúngtarađâu.”

“Côthựcsựlàmtôichoángvángđấy.HóaratôivẫnômấpmộtconrắnbênngựctráicủamìnhnhưAida*vậy.HayđólàCleopatra*nhỉ?Tôikhôngthểngờcôlạibiếtvềnhữngkhoảnphầntrăm.”

“Bàthửđặtmìnhvàovịtrícủatôixem.Nóichocùng,tôichínhlàngườiđãkhámphárabímậtđó.”Côđưangóntaylênkhuakhuatrướcmũingườibạn.“Bằngchínhđôibàntayduyêndángcủamình.”

“Côđangtậndụngsựmềmyếucủatôiđấy,cônàngrắnđộcbébỏng.”“Thôivờvịtthanthởđi.Bàcòncứnghơncảđá.”

Menchutrútramộttiếngthởdàicườngđiệutháiquá.VụnàysẽgiậtmấtmiếngănkhỏimiệnganhchàngMaxcủabà,nhưngbàtinchắchọcóthểđitớimộtthỏahiệpnàođó.Tìnhbạndẫusaovẫnlàtìnhbạn.Bàliếcmắtnhìnracửarồilàmbộbímật.

“Nóiđếnquỷsứ…”“ÝbàlàMax?”“Đừngcóxấutínhthếchứ.Maxđâuphảilàquỷsứ,anhtalàmộtchàng

traingọtngào.”Bàđảomắtsangbên,gợiýJuliađưamắtnhìntheo.“PacoMontegrifo,ngườicủaClaymore,vừamớibướcvào.Vàanhtanhìnthấycôvàtôirồi.”

MontegrifolàgiámđốcchinhánhcủaClaymoretạiMadrid.Anhtangoàibốnmươituổi,caoráo,hấpdẫn,ănmặcvớivẻlịchlãmnghiêmchỉnhcủamộtônghoàngItalia.Máitócanhtacũngbóngmượtnhưchiếccàvạtanhtađangđeo,vàkhimỉmcười,anhtaphôramộtloạtnhữngchiếcrăngđềutămtắp,quáhoànhảođểcóthểtinlàthực.

“Xinchàocácquýbà.Mộtsựtìnhcờmớihạnhphúclàmsao!”AnhtavẫnđứngtrongkhiMenchugiớithiệuhaingườivớinhau.“Tôiđã từngchiêmngưỡngmộtsốcôngviệccô thựchiện,”anh tanói

với Juliakhiđượcbiết côchính làngườiđangphụcchếbứchọacủaVanHuys,“vàtôichỉcómộttừduynhấtđểdiễntảchúng:hoànhảo.”

“Cảmơnông.”“Tôi tin chắc công việc phục chế bứcVán cờ của cô cũng sẽ có chất

lượngcaonhưthế.”Anhtalạiphôrahàmrăngtrắngbóngcủamìnhtrongmộtnụcườiđầychuyênnghiệp.“Chúng tôiđanggửigắmnhữnghyvọnglớnlaovàobứchọanày.”

“Chúng tôi cũng vậy,” Menchu nói. “Nhiều hơn những gì anh có thểnghĩ.”

Montegrifohẳnđãnhậnravẻchâmchọccủabàtrongnhậnxétđó,vìđôimắtnâucủaanhtađộtnhiêntrởnênđầycảnhgiác.Anhtakhônghềlàmột

gãngốc,Juliathầmnghĩkhianhtarahiệuchỉvềphíamộtchiếcghếtrống.Cóngườiđangchờanhta,anhtanói,songnhữngngườinàychắcchắnsẽvuilòngđợithêmvàiphút.

“Tôicóthểngồichứ?”Anh ta ra hiệu chomột người phục vụ đang lại gần rằngmình không

muốnthứgìrồingồixuốngđốidiệnvớiMenchu.Vẻniềmnởthânmậtcủaanh tavẫnnguyênvẹnkhônghề suy suyển, songbên cạnhnógiờđâycóthêmchúttrôngđợiphalẫnthậntrọng,nhưthểanhtađangcăngtairalắngngheđểtìmkiếmmộtâmhưởngbấtđồngxaxôinàođó.

“Córắcrốigìsao?”anhtabìnhthảnhỏi.Menchulắcđầu.Khôngcórắcrốinàohết,khônghẳnthế.Khôngcóđiều

gìđángđểlongại.Montegrifodườngnhưkhônghềcóchútlongạinào,chỉđơngiảnlàquantâmmộtcáchlịchsự.

“Cólẽ,”Menchuđềxuấtsaumộtlátcânnhắc,“chúngtanênthươngthảolạicácđiềukhoảntronghợpđồnggiữachúngta.”

Tiếptheolàmộtquãngimlặnglúngtúng.Montegrifođangnhìnbànhưthểnhìnmộtkháchhàngkhôngthểkiềmchếđượccơnphấnkhíchcủamìnhtrongbầukhôngkhísôisụccủacuộcđấugiá.

“Thưaquýbàđángmến,Claymorelàmộttổchứcnghiêmtúc.”“Tôikhônghềnghingờvềđiềuđó,”Menchucươngquyếtđáp.“Nhưng

nhữngnghiêncứutiếnhànhtrênbứctranhcủaVanHuysđãgiúpchúngtôikhámpháramộtvàichi tiếtquantrọnglàmthayđổihoàntoàngiá trịcủanó.”

“Cácchuyêngiađánhgiácủachúngtôikhôngtìmthấygìhết.”“Nghiêncứunàyđượcthựchiệnsaukhingườicủacácvịtiếnhànhkiểm

tra.Nhữngđiềuđượckhámphá…”–Menchudườngnhưcóphầndodự,vàthái độ này khônghề bị bỏ qua – “không thể thấy ngay lập tức bằngmắtthường.”

MontegrifoquaysangJulia,trôngcóvẻtrầmngâm.Đôimắtanhtalạnh

nhưbăng.“Côđãtìmracáigìvậy?”anhtahỏimộtcáchlịchsự,giốngnhưmộtcha

xưngtộimởlờiđểgiúpaiđótrútbỏgánhnặnglươngtâmcủahọ.JulianhìnMenchuvớivẻbốirối.“Tôikhôngnghĩtôi…”“Chúngtôikhôngđượcphépnói,”Menchuchenvàocứunguychocô.“Ít

nhấtcũngkhôngphảihômnay.Chúngtaphảichờchỉdẫntừkháchhàngcủatôi.”

Montegrifotrầmngâmlắcđầu,rồitừtốnđứngdậyvớivẻmặtuểoảicủamộtngườitừngtrải.

“Tôi sẽcânnhắcxemcó thể làmđượcgì.Tôixinphép…”Dườngnhưanhtakhôngcóvẻlolắng.Anhtachỉđơnthuầnthểhiệnmộthyvọng–màkhôngrờimắtkhỏiJuliadùchỉmộttíchtắc,chodùnhữnglờianhtanóiđềudànhchoMenchu–rằng“nhữngkhámphá”kiasẽkhôngtạorabấtcứthayđổi nào tới bảnhợpđồnghiện tại giữahọ.Sau lời chào tạmbiệt rất chântình,anhtaquayđi, len lỏigiữanhữngdãybànđể tớingồixuốnggócđốidiệncủacănphòng.

Menchunhìnchằmchằmvàochiếclycủabà,khuônmặthiệnlênvẻânhận.

“Tôiđãtựđẩymìnhvàothếbírồi.”“Ýbàlàsao?Sớmmuộngìôngtacũngtìmrathôimà.”“Phải,nhưngcôkhôngbiếtPacoMontegrifođâu.”Bàquansátngườiphụ

tráchđấugiáquachiếc lycủamình.“Có thểcôkhôngnghĩ thếkhingắmnhìnanhta,vớiphongtháiniềmnởvàkhuônmặtđiểntraicủaanhta,nhưngnếuanhtabiếtdonManuel,chắcchắnanhtađãmòtớichỗônglãonhanhnhưmộttiachớpđểtìmhiểuxemchuyệngìđangxảyra,đồngthờitìmcáchgạtchúngtakhỏicuộcchơi.”

“Bànghĩvậysao?”Menchukhẽbậtcườimỉamai.ConngườiPacoMontegrifochẳngcòngì

làbímậtvớibà.“Anhtacókhiếumồmmépvà làngười tinh tế.Hơnnữa,anh takhông

ngầnngạilàmbấtcứviệcgìvàcóthểđánhhơithấymộtvụlàmănhờitừcáchxanămmươicâysố.”Bàtặclưỡingưỡngmộ.“Ngườitacònnóianhtacódínhdángđếnchuyệnđưacác tácphẩmnghệ thuật ranướcngoàimộtcáchbấthợpphápcũngnhưviệcanhtathựcsựlàmộtnghệsĩthiêntàinếubàntớiviệchốilộcácvịtusĩởvùngnôngthôn.”

“Dẫuvậyđinữa,ôngtavẫntạochongườitaấntượngtốt.”“Đấychínhlàcáchanhtakiếmsốngmà.”“Điềutôikhônghiểulà,nếuanhtasởhữumộtquákhứbấthảonhưthế,

tạisaobàkhôngtìmtớimộtngườiphụtráchđấugiákhác.”Menchunhúnvai.ĐờisốngriêngvànhữnggìPacoMontegrifotừnglàm

chẳngcógì liênquan tớichuyệnđó.Bản thânClaymorevốnđã làmột tổchứchoànhảo.

“Bàđãtừngngủvớiôngtachưa?”“VớiMontegrifoư?”Menchucườiphálên.“Khôngđâu,côbéthânmến.

Anhtahoàntoànkhôngphảikiểungườitôithích.”“Tôinghĩôngtahấpdẫnđấychứ.”“Đólàdolứatuổicủacôthôi,côbạncủatôiơi.Tôithíchhọmãnhliệt

hơnmộtchút,nhưMaxchẳnghạn,kiểunhữnganhchànglúcnàocũngcóvẻnhưhọsắpsửanệnchocômộttrậnvậy.Nhữnganhchàngnhưthếấntượnghơnnhiềukhiởtrêngiườngvàvềlâudàicôsẽthấyhọkinhtếhơn.”

♛   ♛   ♛

“Tấtnhiêncảhaingườiđềucònquátrẻđểcóthểbiếtđượcthờikỳđó.”Họđangngồiuốngcàphêbênmộtchiếcbàntrònnhỏmặtsơnmàikiểu

TrungQuốc,bêncạnhmộtbancôngbàyđầycácchậucâyxanhrậmlá.BảnMusicalOfferingcủaBachđangđượcchơitrênmộtchiếcmáyquayđĩacổ.

ThỉnhthoảngdonManuelBelmontelạingừnglời,nhưthểcóvàiđoạnnhạcthuhútsựchúýcủaông.Saukhilắngnghemộthồi,ôngbắtđầukhẽđệmtheobằngcáchgõcácngóntaylênthanhvịnbằngkimloạicủachiếcxelăn.Tránvàhaibàn tayông lấm tấmnhữngđốmđồimồicủa tuổigià.Nhữngđườngtĩnhmạchcăngphồng,xanhlétvànổihằnlên,chạytheohaibêncổtayvàtrêncổồng.

“Lúcđóchắckhoảngnăm1940,”ôngnóitiếp,đôimôikhônẻnởmộtnụcườibuồnbã.“Thờithếthậtkhókhăn,chúngtôiđãphảibánđigầnnhưtoànbộ các bức tranh. Tôi đặc biệt còn nhớ một bức của danh họa MuñozDegrainvàmộtbứckháccủadanhhọaMurillo.Ana tộinghiệpcủa tôiđãkhôngbaogiờnguôingoaiđượcchuyệnmấtđibứctranhcủaMurillo,mongChúagiúp linhhồnbàấyđượcyênnghỉ.Đólàmộtbức tranhvẽĐứcMẹĐồngTrinhkhổnhỏrấtđẹp,rấtgiốngnhữngbứchọatrưngbàyởbảotàngPrado.”Ôngkhépmắt,nhưthểcốgắnghìnhdungrabứctranhđótừkýứccủamình.“Mộtsĩquanquânđội,ngườisaunàytrởthànhmụcsư,đãmuabứctranh.TênôngtalàGarciaPontejos,tôinghĩvậy.Tênvôlạiđóthựcsựđãlợidụngtìnhthếbất lợicủachúngtôi.Ôngtađãtrảchochúngtôimộtmóntiềncòmcõirẻmạt.”

“Đóchắchẳnlàmộtmấtmátrấtđauđớn.”Menchulựachọnmộtgiọngnóiđầycảmthôngrấthợpngữcảnh.BàđangngồiđốidiệnvớiBelmonte,dànhchoôngchủnhàgócnhìnvôcùnghàophóngđểngắmnghíađôichâncủamình.Ônggiàtànphếgậtđầuđầyvẻcamchịu,mộtcửchỉđãhìnhthànhtừ nhiều năm trước,một cử chỉ quen thuộc của những người chỉ học hỏiđượctừnhữngảotưởngcủachínhmình.

“Không còn cách nào khác. Thậm chí gia đình vợ tôi và tất cả bạn bècũngđềuquaylưnglạivớichúngtôisauchiếntranh,khitôibịsathảikhỏivịtrínhạctrưởngcủadànnhạcgiaohưởngMadrid.Vàothờikỳđó,nếubạnkhôngthuộcvềphehọcónghĩalàbạnchốnglạihọ.Vàchắcchắntôikhôngthuộcvềphehọ.”

Ôngdừnglạimộtlát,mọisựchúýcủaôngdườngnhưđềutậptrungvàotiếngnhạcđangvanglêntừgócphòng,giữanhữngchồngđĩacũ,phíatrênbày những bản phù điêu khắc hình dấu của các nhà soạn nhạc Schubert,Verdi, Beethoven vàMozart lồng trong những chiếc khung rất hợp nhau.Mộtlúcsau,ônglạinhìnJuliavàMenchuvớimộtthoángngạcnhiên,nhưthểvừaquayvềtừmộtnơirấtxavàkhôngtrôngđợithấyhaingườivẫncònngồiđó.

“Thếrồitôibịđộtquỵ,vàtìnhhìnhcòntrởnênphứctạphơn.Maythaychúngtôivẫncònkhoảnthừakếcủavợtôi,khoảnthừakếmàkhôngaicóthểlấyđượccủabàấy.Vàchúngtôiđãcốgắnggiữlạiđượcngôinhànày,vàimónđồđạcvàhaihaybabứctranhđẹp,trongđócóbứcVáncờ.”Ônggiàbuồnbãđưamắtnhìnlênkhoảngtrốngtrêntường,lênchiếcđinhđangnằmtrơtrọicũngnhưdấuvếtcủamộtkhoảnghìnhchữnhậtcònlưulạitrênlớpgiấydántường,rồiôngđưataylênxoacằm,trênđócònvàisợirâubạctrắngđãthoátkhỏilưỡidaocạocủaông.“Đóluônlàbứctranhyêuthíchcủatôi.”

“Ôngđượcthừakếbứctranhđótừaivậy?”“Từmộtchikháccủagiađình,dònghọMoncada.Mộtôngbác.Moncada

chính là họ thứ hai của Ana. Một trong những tổ tiên của bà ấy, LuisMoncada,làmộtsĩquanhậucầndướiquyềncôngtướcAlejandroFarnesioxứParma*,vàokhoảngnăm1500thìphải…Hẳnôngtaítnhiềucũnglàmộtngườisaymênghệthuật.”

Juliatìmtrongtậptàiliệuđangnằmtrênmặtbàn.“ ‘Cóđượcnăm1585’, trongnàyviếtnhưvậy, ‘có thểởAntwerp,vào

thờigianFlandersvàBrabant*đầuhàng…’”Ônggiàgậtđầu,nhưthểtừngđíchthânchứngkiếnsựkiệnđó.

“À,phảirồi.Bứchọacóthểlàmộttrongnhữngchiếnlợiphẩmđoạtđượckhicướppháthànhphố.Binhlínhthuộctrungđoàndovịtổtiêncủavợtôichỉhuykhôngphảiloạingườilịchsựgõcửavàsẵnlòngkýhóađơn.”

Juliađanggiởtừngtrangtàiliệu.“Trướcđókhôngcógìnhắctớibứctranh,”cônhậnxét.“Ôngcónhớbất

cứcâuchuyệnnàotronggiađìnhliênquantớibứctranhkhông,bấtcứcâuchuyệntruyềnmiệngnào?Bấtkỳthôngtinnàoôngcócũngsẽgiúpíchrấtnhiềuchochúngtôi.”

Belmontelắcđầu.“Không, tôikhôngbiết thêmgìkhácnữa.Giađìnhvợ tôi luôngọibức

tranhlàFlandershayBứctranhtrênvángỗFarnesio,chắcchắnđểkhôngphảinhớ tớicáchhọcóđượcnó.Nóđãxuấthiệndướinhữngcái tênnàytrongsuốthơnhaimươinămđượcmangchobảotàngPradomượn,chotớikhibốvợtôilấylạinónăm1923nhờPrimodeRivera,mộtngườibạncủagiađình.BốvợtôiluônrấttrântrọngbứctranhnàycủaVanHuys,vìôngcũng làmộtngườihammêcờvua.Đó là lýdovì saokhibức tranhđượcthừakếlạichocongáiông,bàấyđãkhôngmuốnbánnóđi.”

“Thếcònbâygiờ?”Menchuhỏi.Ônggiàimlặngmộtlát,nhìnchămchămvàotáchcàphêcủamìnhnhư

thểkhônghềnghethấycâuhỏi.“Giờmọithứđãkhác,”cuốicùngônglêntiếng.Dườngnhưôngđangtự

giễuchínhmình.“Giờtôithựcsựđãlàmộtkẻtànphếgiànua,điềunàythìquárõrồi.”Ôngvỗlênđôichângầnnhưvôdụngcủamình.“CôcháuLolacủatôivàchồngnóchămlochotôi,vậythìtôicũngnênđềnđápchúngtheocáchnàođó,bàkhôngthấythếsao?”

Menchukhẽxinlỗi.Bàkhôngcóýthiếutếnhị.Đâyhoàntoànlàchuyệnriêngcủagiađình,tấtnhiênrồi.

“Khôngcógìphảixinlỗicả,”Belmontenói,đưataylênnhưthểbansựxátội.“Chuyệnnàycũnghoàntoàntựnhiênthôi.Bứctranhđóđánggiárấtnhiềutiềnvànóchẳngcóíchgìnếucứđượctreotrongngôinhànày.Cháutôivàchồngnónóichúngcóthểlàmnênchuyệnnếuđượcgiúpđỡítnhiều.Lolacòncótiềntrợcấpcủabốnó,nhưngchồngcháutôi,Alfonso…”Ông

chủnhànhìnMenchunhưthểmuốnvannàibàhãythấuhiểu.“Thếđấy,bàcũngbiếtnóthếnàorồi:nóchưabaogiờlàmviệcgìtrongđờicả.Cònvềphầntôi…”Nụcườichuacháttrởlạitrênmôiông.“Nếutôichobàbiếttôiphải trảbaonhiêu tiền thuếmỗinămchỉđểgiữ lấyngôinhànàyvàđượcsốngtrongđó,chắcbàsẽthấykinhhoàng.”

“Nơinàylàmộtkhuvựcđẹp,”Julianói.“Vàđâylàmộtngôinhàđẹp.”“Phải,nhưngkhoảnlươnghưucủatôirấtcòmcõi.Đólàlýdokhiếntôi

phảibándầnđitừngkỷvậtcủamình.Bứctranhsẽgiúptôidễthởhơn.”Ônggiàgiữnguyênvẻtrầmngâm,chậmchạpgậtđầu,dùdườngnhưông

khôngchánnảnlắm.Ngượclại,thậmchícóvẻôngcònthấytấtcảchuyệnnàyrất thúvị,nhưthểtrongđócónhữngkhíacạnhhàihướcmàchỉmìnhôngbiết.Cóthểbanđầuchỉđơngiảnlàmộttròđàomỏtầmthườngcủacôcháugáivôliêmsỉvàchồngcôta,giờvớiôngnócònlàmộtthửnghiệmkỳdịvềthóithamlamtronggiađình:lúcnàocũngluônlà“bácthếnàyvàbácthếkia”,giờchúngcháuởđâyhầuhạbácđủđường,vàkhoản lươnghưucủabácchỉvừađủtrangtrảicáckhoảnchiphí,tốthơnbácnêndọntớiởvớinhữngngườicùngđộtuổinhưbác;thậtxấuhổ,cảđốngtranhtreotrêntườngchẳng để làm gì cả. Giờ thì với bức họa của Van Huys làm mồi nhử,Belmontechắchẳnđangcảmthấyrấtantâm.Ôngcóthểlấylạithếthượngphongsaubấynhiêunămbịsỉnhục.Nhờbứctranh,cuốicùngôngcũngcóthểtínhsổvớicôcháugáicùngchồngcônàng.

Juliamờiôngmộtđiếuthuốc,ôngdànhchocômộtnụcườibiếtơnsonglạidodự.

“Thựcsựtôikhôngnênhút,”ôngnói.“Lolachỉchophéptôiuốngmộttáchcàphêsữavàhútmộtđiếuthuốclámỗingày.”

“QuênLolađi,”Juliađáp,vớisựbộtphátkhiếnchínhcôcũngphảingạcnhiên.Menchucóvẻbấtngờ,nhưngônggiàdườngnhư lại chẳnghềbậntâmchútnào.ÔnghướngvềJuliavớimộtcáinhìntrongđócônghĩcómộttiatánđồngvừalóelênrồilậptứctắtđi,vàchìanhữngngóntaygầyguộc

của ông ra.Nhoài người qua bàn để châm điếu thuốc, Julia nói: “Về bứctranh…Cómộtđiềukhôngngờtớiđãxảyra.”

Ôngchủnhàkhoankhoáinuốtmộtngụmkhói,giữnólạitrongphổimìnhlâunhấtcóthểrồikhéphờmắtlại.

“Khôngngờtớitheohướngtốthayxấuvậy?”“Theohướngtốt.Chúngtôiđãkhámpháramộtdòngchữđượcgiấukín

dướilớpsơn.Làmnólộrarấtcóthểsẽlàmtănggiátrịcủabứctranh.”Côngồilạixuốngghế,mỉmcười.“Ônglàngườiquyếtđịnhchúngtasẽlàmgì.”

Belmonte đứamắt nhìnMenchu và Julia, như thể tự làmmột phép sosánhnàođó,hayđangbịlôikéogiữahaisựtrungthànhđốilậpnhau.Cuốicùng,dườngnhưôngđãđiđếnquyếtđịnh.Rítthêmmộthơithuốcdàinữa,ôngđặthaibàntaylêntrênđầugốivớivẻhàilòng.

“Côkhôngchỉxinhđẹp,màrõràngcònrấtthôngminhnữa,”ôngnóivớiJulia.“TôidámcượcthậmchícôcònthíchBach.”

“TôirấtthíchBach.”“Nào,làmơnchotôibiếtdòngchữđóviếtgì.”VàJuliathuậtlạichoôngbiết.“Aicóthểngờđượcchứ!”Belmonte,đầyhoàinghi,vẫncònlắcđầusau

mộthồi lâu im lặng.“Bấynhiêunămngắmnhìnbức tranhđóvà tôichưabaogiờngờđến,dùchỉmộtlần…”Ôngđưamắtnhìnkhoảngtrốngmàbứchọa củaVanHuys để lại trên tường trong khoảnh khắc, đôimắt khép hờtronglúcôngnởmộtnụcườihàilòng.“Vậylàônghọasĩnàythíchnhữngbíẩn.”

“Cóvẻlàthế,”Julianói.Belmontechỉvàochiếcmáyquayđĩađặttronggócphòng.“Ông ta không phải là người duy nhất,” ông nói. “Các tác phẩm nghệ

thuậtchứađựngcáccâuđốvànhữngđầumốiẩngiấutrongđóđãtừngrấtphổbiến.HãylấyBachlàmvídụ.MườiluânkhúchợpthànhbảnMusicalOffering của ông là tác phẩm hoàn hảo nhấtmà ông sáng tác, ấy vậymà

khôngcóbàinàotrongchúngđượcviếtratrọnvẹntừkhởiđầuđếnkếtthúc.Ôngđã làmvậymộtcáchcóchủý,như thể tácphẩmlàmộtchuỗinhữngcâuđốôngđặtrachovuaPhổlàFrederick.Đólàmộtphongcáchđánhđốquen thuộc trongâmnhạc thờiấy.Nóbaogồmviệcsoạnramộtgiaiđiệuchủđề,kèmtheolànhữngchỉdẫnítnhiềubíhiểm,rồiđểmộtnhạcsĩ,nhạccônghayngười thểhiệnkhác tựkhámphára luânkhúcdựavàogiaiđiệuchủđềđó,vìthựcrađólàmộttrògiảiđố.”

“Thậtthúvịlàmsao!”Menchunói.“Bàkhôngtưởngtượngnổinóthúvịđếnmứcnàođâu.Giốngnhiềunghệ

sĩkhác,Bachcũnglàngườithíchđùacợt.Ôngluônnghĩranhữngcáchthứckhácnhauđểđánhlừathínhgiả.Ôngsửdụngcácmẹovậndụngnốtnhạcvàca từ,nhữngbiến tấu tài tình,nhữngđoạnngẫuhứngkỳ lạ.Chẳnghạn,ởmột trongnhữngbàihợpxướngôngviếtchosáugiọng,nhàsoạnnhạcđãkhéoléolồngvàotêncủachínhmình,đượcchiaragiữahaigiọngcaonhất.Vànhữngchuyệnnhư thếkhôngchỉxảy ra trongâmnhạc.LewisCarroll,mộtnhàtoánhọcvàsaymêmôncờvuakhôngkémgìvănhọc,từngđưatròchơichữtheochữcáiđầuvàocácbàithơcủaông.Cónhữngphươngthứcrấtthôngminhđểẩngiấunhữngthứngườitamuốntrongcácbảnnhạc,bàithơhaycácbứctranh.”

“Chắc chắn rồi,” Julia nói. “Những biểu tượng và đầumối ẩn vẫn hayxuấthiệntrongnghệthuật.Thậmchícảtrongnghệthuậthiệnđại.Rắcrốiởchỗkhôngphải lúcnàochúngtacũngcótrongtayđúngchìakhóađểgiảimãnhữngthôngđiệpấy,nhấtlànhữngthôngđiệpcổxưa.”Lúcnàyđếnlượtcôtrầmngâmnhìnvàokhoảngtrốngtrêntường.“NhưngvớibứcVáncờ,ítnhấtchúngtacũngđãcóvàimanhmốiđểtìmkiếm.Chúngtacóthểthửtìmmộtlờigiải.”

Belmontengảngười tựa lưng ra sau trênchiếcxe lăncủaông,đôimắtgiễucợtnhìnchămchămvàoJulia.

“Được thôi, hãy thông tin thườngxuyên cho tôi,” ông nói. “Tôi có thể

camđoanvớihaingườilàkhônggìcóthểđemđếnchotôiniềmvuilớnhơnthế.”

BangườiđangchàotạmbiệttrênlốiđithìcháugáiBelmontevàchồngcôtavềđến.Lolalàmộtphụnữgầytrơxương,đãvượtxacộtmốcbamươituổi,vớimáitócđỏhoevàđôimắtnhỏthamlam.Cánhtayphảicủacôta,lọtthỏmtrongốngtayáomộtchiếcáochoànglôngthú,đangcắpchặtlấycánhtaytráicủaanhchồng.Anhtacónướcdangăm,vócngườidongdỏng,trẻhơncôvợmộtchút,bệnhhóiđầusớmđượcchegiấuđiphầnnàonhờnướcdasẫmmàu.Kểcảchưađượcnghe lờinhậnxétcủaônggiàđinữa,Juliacũngdễdàngđoánraanhchàngnàycómộtchỗđứngvữngchắctronghàngngũnhữngkẻ thích làmcàng ítcàng tốtđểkiếmsống.Vớihaibọngmắthơichảyxệtôđiểmlàmtăngthêmvẻphóngđãng,khuônmặtanhtaphôramộtcáinhìnsưngsỉađầyngờvựcmàkhuônmiệngtoxảoquyệtnhưcủamột con cáo chẳnghề lạcquẻ.Anh tamặcmột chiếc áokhoácmàuxanhđínhkhuyvàng,khôngđeocàvạt,bộdạngkhônglẫnvàođâuđượccủamộtkẻchỉphânchiaquỹthờigianrỗichẳngmấyeohẹpcủamìnhgiữangồikềcàuốngrượukhaivịởnhữngquầybarđắt tiềnvàghé thămcáchộpđêmthờithượng,dùrõanhchàngcũngkhôngxalạgìvớicácbànchơiroulettehaycácloạibàibạc.

“Cháu tôi, Lola, và chồng nó, Alfonso,” Belmonte nói, và họ trao đổinhững lời chào hỏi, không chút hào hứng từ phía cô cháu, nhưng đầy vẻquan tâm không giấu giếm từ phíaAlfonso, anh này giữ bàn tay Julia cóphầnlâuhơncầnthiết,liếcnhìncôtừđầuđếnchânbằngconmắtcủamộttaychơisànhsỏi.Sauđóanh taquaysangMenchu,gọibàbằng tên riêngnhưthểhaingườilàchỗquenbiếtlâungày.

“Haiquýcôđâyđếnvìbứctranh,”Belmontegiảithích.Alfonsochặclưỡi.“Tấtnhiênrồi,bứctranh.Bứctranhtrứdanhcủabác.”Belmonte cập nhật cho vợ chồng cô cháu biết tình hình mới. Alfonso

đứngđúthaitayvàotúiquần,mỉmcườinhìnchằmchằmvàoJulia.“Nếunhưthếcónghĩalàgiátrịbứctranhsẽtănglên,”anhtanói,“thìvới

tôiđâyquảlàmộttintuyệtvời.Côcóthểquaylạibấtcứlúcnàocômuốnnếucôlạimangtớichochúngtôinhữngđiềungạcnhiênnhưthế.Chúngtôithíchnhữngđiềungạcnhiênthúvị.”

Côcháuôngchủnhàkhônglậptứcchiasẻtâmtrạnghàilòngvớichồngmình.

“Chúngtacầnthảoluậnvềviệcnày,”côtanói.“Liệucógìđảmbảolàmthếkhôngphảichỉlàmhỏngbứctranhmàthôi?”

“Nếu thế thì quả là không thể tha thứ,”Alfonso hùa theo. “Nhưng anhkhôngnghĩquýcôtrẻtuổiđâylạibấtcẩnđếnmứcgâyraviệcđó.”

Lolanémvềphíaôngchồngmộtcáinhìnbựcbội.“Anhđừngchõvàoviệcnày.Đâylàchuyệnlàmăncủatôi.”“Thếthìemsairồi,emyêuquý,”nụcườicủaAlfonsocàngnởrộnghơn.

“Chúngtacùngchiasẻmọithứmà.”“Tôinóivớianhrồiđấy:đừngchõvàoviệcnày.”Alfonsochậmrãiquayvềphíacôvợ.Khuônmặtanhtatrởnêncứngrắn

vàcànghiệnrõvẻcáogià ranhmãnh,nụcườicủaanh tagiờcóvẻgiốngmộtlưỡidaosắclẻm.

Julianghĩcólẽtaychơinàycũngkhônghẳnvôhạinhưấntượngbanđầumàanhtađemlại.Sẽlàkhôngkhônngoannếuđểxảyrabấtcứchuyệnlàmănlửnglơnàovớimộtgãsởhữunụcườinhưthế.

“Đừngcóngốcthế…emyêu.”Haitừ“emyêu”đượcnóiravớiđủmọisắctháicảmxúc,trừsựâuyếm

dịudàng,vàLolacóvẻýthứcđượcđiềuđórõhơnaikhác.Họlặnglẽquansátcôtacốgồngmìnhchegiấusựêchềvàcămhậncủamình.Menchubướclênmộtbước,quyếtđịnhcanthiệpvàocuộccãicọ.

“ChúngtôiđãtraođổivớidonManuelvềvấnđềnày,”bàthôngbáo.“Vàôngấyđãđồngý.”

Haibàntayđặt tronglòng,ônggiàtàntậtđãtheodõimànđấukhẩutừchiếcxelănnhưmộtkhángiảđãlựachọnđứngngoàinhưngluônquansátmọidiễnbiếnvớivẻhàohứngthíchthúđầyácý.

Quảlàmộtgiađìnhkhônggiốngai!Juliathầmnghĩ.“Đúngthế,”ônggiàxácnhận,khôngcụthểvớiaitrongnhữngngườicòn

lại.“Tôiđãđồngý.Vềmặtnguyêntắc.”Côcháugáiđangvặnvẹohaibàntay,nhữngchiếcvòngcôtađeotrêncổ

tayvavàonhaurổnrảng.Dườngnhưcôtađanglâmvàotrạngtháiđaukhổtộtđộ–hoặcvậy,hoặcđanggiậnsôilên.Màcũngcóthểcôtađangrơivàocảhaitâmtrạngđócùngmộtlúc.

“Bác,đâylàvấnđềcầnphảibànbạc.Cháukhônghềnghingờthiệnýcủahaiquýbàđây…”

“Haiquýcôtrẻtuổi,”chồngcôtachenvào,mỉmcườivớiJulia.“Thìhaiquýcôtrẻtuổi.”Lolakhókhănlắmmớithốtđượcnênlời,lưỡi

côtaríulạivìtứcgiận.“Nhưngđángrahọcũngphảihỏiýkiếncảvợchồngcháunữa.”

“Nếunóiđếnphầntôi,”ôngchồnglêntiếng,“haiquýcôđâynhậnđượcsựtánđồnghoàntoàn.”

Menchu đang ngắm nghíaAlfonsomột cách khá lộ liễu và dường nhưđịnhnóigìđó.Nhưngrồibàchọnkhônglêntiếngvàđưamắtnhìncôcháugáiôngchủnhà.

“Côđãnghechồngmìnhnóigìrồiđấy.”“Tôikhôngquantâm.Tôimớilàngườithừakếhợppháp.”Belmonteđưamộtbàn tayxươngxẩu lên làmmộtcửchỉmỉamai,như

thểxinphépđượcchenvào.“Tôivẫncònsốngđây,Lola.Côsẽnhậnđượcgiatàithừakếcủacôkhi

thờiđiểmđóchínhthứcđến.”“Amen,”Alfonsolẩmbẩm.Cô cháu gái chìa cái cằm xương xẩu ra theo cách thức độc địa nhất,

hướng thẳng vàoMenchu, và trongmột khoảnh khắc Julia đã nghĩ cô tachuẩnbịnhảyxổvàohọ.Vớibộmóngtayđểdàicủacôtacùngdángvẻcủamộtconchimsănmồi,quảthựccóchútgìđóđầyđedọatrongconngườicôcháugáiôngchủnhà. Julia thầmchuẩnbị sẵnsàngchocuộcđốiđầu, timđậprộnlên.Khicôcònlàmộtđứatrẻ,Césartừngdạycôvàimẹonhỏkhátệhạinhưnghữudụngnếucầnphảihạthủnhữngtêncướpbiển.Maythay,tháiđộhungdữcủacôcháuchỉdừnglạitrênvẻmặtcôta,cũngnhưcáchcôtavùngvằngquayngười,đùngđùngbỏrakhỏiphòng.

“Cácngườisẽbiếttaytôi,”côtanói.Vàtiếngnệngótgiàybựcbộicủacôtanhỏdầntrênlốiđi.

Haibàntayvẫnđểnguyêntrongtúiquần,Alfonsogiữnụcườibìnhthảnnhẹnhàngtrênkhuônmặt.

“Đừngđểýđếncôấy,”anhtanói,rồiquaysangBelmonte.“Phảikhôngnào,bácthânmến?Báchẳnchưabaogiờnghĩđến,nhưngLolitathựcsựcómộttráitimvàng.Côấyđúnglàmộtcôgáidễthương.”

Belmonte lơ đãng gật đầu.Rõ ràng ông chủ nhà đang bận suy nghĩ vềchuyệnkhác.Cáinhìncủaôngdườngnhưhướngtớikhoảngtrốnghìnhchữnhật trên tường,như thểnóchứađựngnhữngdấuhiệubíẩnmàchỉmìnhông,vớiđôimắtmệtmỏicủamình,cóthểđọcđược.

♛   ♛   ♛

“VậylàtrướcđâybàđãtừnggặpAlfonsorồi,”Julialêntiếngngaykhihaingườirađếnngoàiđường.

Menchu, lúc này đang nhìn vào khung cửa kính củamột cửa hiệu, gậtđầu.

“Phải,trướcđâyítlâu,”bànói,cúingườixuốngđểxemgiácủavàiđôigiày.“Bahaybốnnămtrước,tôinghĩvậy.”

“Giờthìtôihiểucảvềbứctranhrồi.Khôngphảiônggiàlàngườitiếpcận

bà,màlàAlfonso.”Menchunởnụcườiranhmãnh.“Côđángđượctraogiảinhấtvềsuyđoán,côbéthânmến.Côđoáncũng

khôngsaiđâu.Tôivàanhtatừngcóvớinhauthứmàchắccôsẽkínđáogọilàmột‘vụngoạitinh’.Chuyệnđóđãqualâulắmrồi,nhưngkhinảysinhravụbứctranhcủaVanHuys,anhtavẫncònđủtửtếđểnghĩđếntôi.”

“Tạisaoanhtakhôngtrựctiếpđứngrathươnglượng?”“Vì chẳng ai tin tưởng anh ta cả, kể cả don Manuel.” Bà bật cười.

“AlfonsitoLapena,conbạcvà taychơi trứdanh,kẻ thậmchíquỵtcả tiềncủanhữnggãđánhgiày.Mấythángtrướcchỉchútnữalàanhtađãphảivàotù.Mộtvụrắcrốinàođóvớinhữngtấmséckhôngcókhảnăngthanhtoán.”

“Vậyanhtasốngbằngcáchnào?”“Dựavàocôvợ,vàoviệcxoáytrộmcủanhữngngườibấtcẩncũngnhư

sựvôliêmsỉhoàntoàncủaanhta.”“VàanhtatrôngđợivàoVanHuysđểgiúpmìnhthoátkhỏikhókhăn?”“Đúng thế. Anh ta đang nóng lòng được biến bức tranh thành những

chồngxèngđánhbàinhỏnhắnđặttrênnềnvảinỉbóngbẩymàuxanhlục.”“Tôithấyanhtacóvẻlàmộtkẻchẳngragì.”“Ồ,đúngvậyđấy.Nhưngtôiluônyếuđuốitrướcnhữnggãđồibại,vàtôi

thíchAlfonso.”Bàgiữnguyênvẻtrầmngầmthêmmộtlát.“Mặcdù,nhưtôicònnhớ,kỹnăngcủaanhtachắcchắnchẳngcógìđánggọilàđặcsắc.Anhta…biếtnóithếnàonhỉ…?”Bàngẫmnghĩcốtìmtừthíchhợp.“Hơithiếutrítưởngtượng.KhôngthểsosánhvớiMax.Quáđơnđiệu,côbiếtđấy:kiểuđàn ông chỉ biết hùng hục cật lực, nổ bùng rồi thều thào cảmơn quý bà.Nhưngvớianhtacôcóthểcườithoảimái.Anhtabiếtvàicâuđùabỡnthựcsựbẩnthỉu.”

“Vợanhtacóbiếtchuyệncủabàvàanhtakhông?”“Tôinghĩcôtacócảmthấyđiềugìđó,vìrõràngcônàngkhôngphảilà

mộtảngốc.Đólàlýdovìsaocôtadànhchotôicáinhìnđó,đồbòcáithối

tha.”

MỘT THẾ CỜ VUA

Tròchơicaoquýnày,thanôi,cónhữngvựcthẳmsâukhôngđáynơivôvànlinhhồntinhtếvàhồnhậuđãbịcuốnvàomấthút.

_MộtkiệntưởngcờvualớntuổingườiĐức_

“Tôinghĩ,”Césarnói,“ởđâychúngtađangđốidiệnvớimộtthếcờvua.”Họđãthảoluậnvềbứchọađượcnửagiờđồnghồ.Césarđangtựalưng

vào tường, điệu đà cầmmột ly gin pha chanhbằngngón cái và ngón trỏ,Menchungồiuểoảitrênxôpha,cònJuliađangngồibệtdướithảmtrảisàn,mộtchiếcgạttànđểgiữahaichân,bậnrộncắnmóngtay.Cảbangườiđềuchămchúnhìnvàobứctranhnhưthểnhìnvàomộtmànhìnhtivi.Sắcmàutrênbức tranhcủaVanHuyssẫmdần lại trướcmắthọkhinhững tiasángcuốicùngcủabuổichiềumuộnbiếnmấtkhỏibầutrời.

“Haingườicónghĩaiđónênbậtđènlênkhông?”Menchugợiý.“Tôicócảmgiácnhưthểđangdầntrởnênmùlòa.”

Césarbậtcôngtắcsaulưngông,vànhữngluồngánhsánggiántiếp,phảnchiếutừcácbứctường,đemvẻsốngđộngvàcácsắcmàutrởlạivớiRogerdeArrasvàhaivợchồngcôngtướcxứOstenburg.Gầnnhưcùnglúc,chiếcđồnghồtreotườngđổtámtiếngchuôngtheonhịpđuđưacủaquảlắccócầndàibằngđồngthau.Juliaquayđầulại,trôngđợitiếngbướcchânvẫnchưachịuvanglênngoàicầuthang.

“Alvarođếnmuộnrồi,”cônói,vàthấyCésarnhănmặt.“Cho dù gã phàm tục đó có đếnmuộn thế nào đi nữa,” ông lẩm bẩm,

“chừngđócũngchẳngbaogiờđủmuộnđểtránhmặtbác.”Juliadànhchoôngmộtcáinhìnđầytráchmóc.“Bácđãhứavớicháusẽcứxửđànghoàng.Đừngquênđấy.”“Bác sẽkhôngquênđâu, côngchúa thânmến.Bác sẽkìmnéncái thôi

thúcmuốngiếtngườicủamình,nhưngchỉvì tìnhcảmbácdànhchocháuthôi.”

“Cháusẽbiếtơnbácmãimãi.”

“Báchyvọnglàthế.”Ôngnhìnchiếcđồnghồtrêncổtaynhưthểkhôngtinvàochiếcđồnghồ treo tường,mộtmónquàcũcủachínhông.“Nhưngconlợnnàyrõràngkhôngđượcđúnggiờcholắm,phảikhôngnào?”

“BácCésar.”“Đượcrồi,côbéthânmến.Bácsẽkhôngnóithêmlờinàonữa.”“Không,báccứ tiếp tụcnóiđi.”Juliachỉvềphíabức tranh.“Bácđang

nóichuyệnnàycógìđóliênquantớimộtthếcờvuamà.”Césargậtđầu.Ôngdừnglạiđầykiểucáchnhưthểđangdiễnkịch,nhấp

mộthớprượugin,rồi laukhômôibằngchiếckhănmùisoatrắngtinhvừalấytừtúiáora.

“Hãyđể tôigiải thíchchocảhaingười,”ôngđưamắtnhìnMenchuvàkhẽ thởdài. “Cómột chi tiết trongdòngchữmàcho tới lúcnàychúng tachưanhậnra,hayítnhấtlàtôichưanhậnra.Quisnecavitequitemquảthựccó thể dịch là ‘Ai đã giết hiệp sĩ?’Và như thế, theo những hiểu biết củachúngta,cóthểđượcsuyđoánnhưmộtcâuhỏivềcáichếthayvụámsátRogerdeArras.Tuynhiên,batừđócòncóthểđượchiểutheocáchkhác.”Ông trâmngâmđưamắtnhìnbức tranh, thầmđánhgiámứcđộđúngđắntronglýlẽsắpđưara.“Diễndịchlạitheocáckháiniệmtrongmôncờvua,rấtcóthểcâuhỏiởđâykhôngphải‘Aiđãgiếthiệpsĩ?’màlà‘Quânnàođãđoạtmất,hayănmất,quânhiệpsĩ?’”

Không ai nói gì.Cuối cùngMenchu phá vỡ sự im lặng, khuônmặt bàhiệnrõvẻthấtvọng.

“Nhữngkỳvọnglớnlaocủachúngtathếlàxong.Chúngtađãdựngnêncảcâuchuyệnnàychỉcăncứvàomộtcâuhỏivớvẩnvônghĩa.”

Julia,lúcnàyđangnhìnchằmchằmvàoCésar,lắcđầu.“Khônghề;bíẩnvẫncònnguyênđó.Phảivậykhông,bácCésar?RogerdeArrasđãbịámsáttrước khi bức họa được vẽ.” Cô đứng dậy chỉ vào góc bức tranh. “Thấykhông?Thờiđiểmbức tranhhoàn thànhđượcghiởđây:PetrusVanHuysfecitme,annoMCDLLXXI*.HainămsaukhiRogerdeArrasbịsáthại,Van

Huysđãchọncáchsửdụngmộttròchơichữkhéoléođểvẽmộtbứctranhtrongđócảnạnnhânvà thủphạmcùngxuấthiện.”Côdừng lại,vìmộtýtưởngnữavừachợtlóelêntrongđầucô.“Và,rấtcóthể,cảnguyênnhângâyratộiác:BeatricexứBurgundy.”

Menchuđanglúngtúng,đồngthờicũngrấtphấnkhích.Bànhíchngườiramépxôpha,đưamắtnhìnbứchọaFlandersnhưthểlầnđầutiênnhìnthấynó.

“Tiếptụcđi.Tôiđanghồihộpphátđiênlênđây.”“Theo những gì chúng ta biết, có thể có nhiều lý do tại sao Roger de

Arrasbịámsát,vàmộttrongsốchúnglàlờiđồnđạivềmốiquanhệlãngmạngiữaôngtavànữcôngtướcBeatrice,quýbàmặcbộđồmàuđenđangngồiđọcsáchbêncửasổ.”

“Có phải cô đang định nói công tước đã giết ông ta vì ghen tuôngkhông?”

Juliaxuatayphủnhận.“Tôikhôngđịnhnóigìhết.Tôichỉđưaramộtkhảnăng,vậy thôi.”Cô

chỉvềnhữngchốngsách,tàiliệuvàảnhđểđầytrênbàn.“Cólẽhọasĩmuốnthuhútsựchúýtớitộiácnày.Rấtcókhảnăngđólàđiềukhiếnôngquyếtđịnh vẽ bức tranh này,mà cũng có thể ông được đặt hàng để vẽ nó.”Cônhúnvai.“Chúngtasẽchẳngbaogiờbiếtchắcchắnđược,nhưngcómộtthứđãrõràng:bứctranhchứađựngchìakhóađểlàmsángtỏvụámsátRogerdeArras.Dòngchữấyminhchứngchođiềuđó.”

“Dòngchữbịgiấukín,”Césarđínhchínhlại.“Điềuđócàngkhẳngđịnhlậpluậncủacháu.”“Nếu chỉ đơn giản là họa sĩ sợ rằng ông ta đã quá lộ liễu thì sao?”

Menchu hỏi. “Ngay cả vào thế kỷ 15 cô cũng không thể bỗng dưng khơikhơibuộctộingườikhácnhưthế.”

Julianhìnvàobứchọa.“RấtcóthểVanHuyssợrằngôngđãthểhiệnmọithứquárõràng.”

“Hoặccóthểaiđóđãvẽđèlêndòngchữvàomộtthờiđiểmmuộnhơn,”Menchuđềxuất.

“Không.Tôicũngđãnghĩ tớikhảnăngnày,vàngoàiviệckiểmtrabứctranhdướiđèntửngoại,tôiđãlấymộtmẫulátcắtdọcrấtnhỏđểkiểmtradướikínhhiểnvi.”Côcầmmộttờgiấylên.“Kếtquảởcảđây,lầnlượttừnglớpmột:lớpvángỗsồi,mộtlớplótrấtmỏngđượclàmtừcanxicacbonatvàkeodínhcónguồngốcđộngvật,lớpphủnềntừbộttrắngchìvàdầu,sauđólàbalớpgồmtrắngchì,đỏthầnsavàmàuđentừthanxươngđộngvật,trắngchìvàmàuxanhlụcnhựađồng,vàvécni,cứnhưthế.Tấtcảđềutươngthíchvớiphầncònlại:cùngthànhphầnphatrộn,cùngloạimàu.ChínhVanHuyslàngườiđãvẽđèlêndòngchữ,chỉítlâusaukhiviếtranó.Vềchuyệnnàykhôngcòngìphảinghingờnữa.”

“Vậythìsao?”“Hãynhớchúngtađanglầntheosợidâymongmanhkéodàinămthếkỷ,

vềđiềunàytôihoàntoànnhấttrívớiCésar.Rấtcóthểchìakhóacủabíẩnnằmtrongváncờ.Cònvềviệcngoàinghĩa‘giết’,‘necavit’hoàntoàncóthểhiểu là ‘đoạt lấy’, thì tôi chưa bao giờ tính đến khả năng này.” Cô nhìnCésar.“Bácnghĩthếnào?”

Césarngồixuốngđầuđốidiệncủachiếcxôpha,bắttréohaichânsaukhinhấpmộthớpginnhỏ.

“Báccũngnghĩnhưcháu,côbéyêuquý.Bácnghĩbằngviệchướngsựchúýcủachúngta từvịhiệpsĩ thậtsangquâncờhiệpsĩ,ngườihọasĩđãcungcấp cho chúng tamanhmốiđầu tiên.”Ôngđiệubộuốngcạn ly củamìnhrồiđặtnóxuốngchiếcbànnhỏkêbêncạnhông,nhữngviênđácònlạitronglyđậpvàonhaukêuláchcách.“Bằngcáchhỏiaiđãănquânhiệpsĩ,ôngtabuộcchúngtaphảinghiêncứuváncờ.ÔnggiàVanHuysmamãnhnày,mộtngườimàbácbắtđầuchorằngsởhữukhiếuhàihướclạlùngđếnmứcđángghinhận,cóvẻđangmờichúngtachơicờ.”

MắtJuliasánglên.

“Vậy thì chúng ta chơi cờ thôi,” cô reo lên, quay về phía bức tranh.NhữnglờicônóikhiếnCésarbuôngramộttiếngthởdàinữa.

“Bác cũngmuốn thế lắm, nhưng bác e rằng chuyện này vượt quá khảnăngcủabác.”

“Thôinào,bácCésar,bácphảibiếtchơicờvuachứ.”“Mộtphỏngđoáncựckỳngốcnghếch,côbéthânmến.Cháuđãbaogiờ

tậnmắtthấybácchơicờchưa?”“Chưabaogiờ.Nhưngaimàchẳngbiếtqualoavềcáchchơi.”“Trongtrườnghợpnày,cháucầnnhiềuhơnhiểubiếtchungchungmơhồ

vềcáchdichuyểncácquâncờ.Cháuđãthửquansátkỹlưỡngbàncờtrongtranhchưa?Vịtrícácquâncờrấtphứctạp.”Ôngngảngườirasauvớivẻuểoảicườngđiệuquámức,nhưthểbịkiệtsức.“Ngaycảbáccũngcónhữnghạnchếhếtsứcđángbựcmình,côbéyêuquý.Chẳngaihoànhảocả.”

Đúnglúcđócóngườibấmchuôngcửa.“ChắclàAlvaro,”Julianóirồichạyramởcửa.NgườibấmchuôngkhôngphảilàAlvaro.Côchủnhàquayvàocầmtheo

chiếcphongbìvừađượcmộtngườimangđếnđưachocô.Trongđócóvàibảnsaochụptàiliệuvàmộtdanhsáchsựkiệnđượcđánhmáytheotrìnhtựthờigian.

“Xemnày.Cóvẻnhưanhấyquyếtđịnhkhôngđến,nhưngđãgửi chochúngtathứnày.”

“Vẫnkhiếmnhãnhưxưa,”Césarlẩmbẩmdèbỉu.“Đángrahắntaphảigọiđiệnđếnđểxinlỗitrước,đồchuộtcốngthốitha.”Ôngnhúnvai.“Nhưnghaingườibiếtkhông,tựtronglòng,tôithựcsựthấymừngđấy.Gãthốithanàygửigìchochúngtavậy?”

“Đừngxấutínhvớianhấynhưthế,”Julianói.“Phảimấtrấtnhiềucôngsứcđểtậphợpđượcnhữngthôngtinnàyđấy.”

Rồicôbắtđầuđọcthànhtiếng.

PIETERVANHUYSVÀCÁCNHÂNVẬTĐƯỢCTHỂHIỆN

TRONGBỨCTRANHVÁNCỜ.

SƠLƯỢCVỀCUỘCĐỜITHEOTRÌNHTỰTHỜIGIAN

1415:PieterVanHuyssinhratạiBrugge,Flanders,thuộcBỉngàynay.

1431:RogerdeArrasrađờiởlâuđàiBellesang,tạiOstenburg.Bốông,FulkdeArras,làmộtchưhầucủavuaPhápvàcóhọhàngvớidònghọValoisđangtrịvì.Mẹông,khôngrõtên,thuộcgiađìnhcôngtướcxứOstenburg,dònghọAltenhoffen.

1435: Burgundy và Ostenburg xóa bỏ quan hệ chư hầu với Pháp.FerdinandAltenhoffen,côngtướctươnglaicủaOstenburg,rađời.

1437:RogerdeArrasđượcnuôinấngtại triềuđìnhOstenburg, làbạncùngchơicùnghọcvớicôngtướcFerdinandtươnglai.Đếnnămmườibảy tuổi, ông tháp tùngbốmình,FulkdeArras, thamgia cuộc chiếnchốnglạingườiAnhdovuaPhápCharlesVIIphátđộng.

1441:Beatrice,cháugáicôngtướcxứBurgundylàPhilipNhânTừ,rađời.

1442:VàokhoảngthờigiannàyPieterVanHuysvẽbứctranhđầutiêncủamìnhsaukhitheohọcviệcanhemdanhhọaVanEycktạiBruggevàdanhhọaRobertCampintạiTournai*.Khôngtácphẩmnàoôngvẽtrongkhoảngthờigiankểtừthờikỳnàychotớinăm1448còntồntại.

1448: Van Huys vẽ bức Chân dung người thợ kim hoàn GuillermoWalhuus.

1449:RogerdeArrastạolậpdanhtiếngchomìnhkhichiếnđấuchốnglạingườiAnhtrongcuộcchinhphụcNormandyvàGuyenne.

1450:RogerdeArrasthamchiếntrongtrậnFormigny.

1452:VanHuysvẽbứcGiađìnhLucasBremer (Tácphẩmđẹpnhấtcủaôngcòntồntại).

1453:RogerdeArras thamchiến trong trậnCastillon.CùngnămnàyôngcôngbốtậpThơvềhoahồngvàhiệpsĩ tạiNuremberg*(CómộtbảnincủatậpsáchnàytạiThưviệnQuốcgiaParis).

1455:VanHuysvẽbứcĐứcMẹĐồngTrinhtrongnhànguyện(Khôngghi rõ thời điểm, nhưng các chuyên gia xác định là vào khoảng thờigiannày).

1457:WilhelmusAltenhoffen,côngtướcxứOstenburg,quađời.Kếvịông là Ferdinand, con trai công tước, lúc đó vừa bước sang tuổi haimươihai.MộttrongnhữnghànhđộngđầutiêncủavịcôngtướcmớilàchogọiRogerdeArrasvềbênmình.Vịhiệpsĩcólẽlúcđóvẫnđanglưu lại triềuđìnhPháp,bị ràngbuộcbởicamkết trung thànhvớivuaCharlesVII.

1457:VanHuysvẽbứcNgườiđổitiềnởLouvain.

1458:VanHuysvẽbứcChândungthươnggiaMatteoConzinivàvợ.

1461:VuaPhápCharlesVIIbănghà.Coinhưđượcgiảiphóngkhỏilờicam kết trung thành với nhà vua Pháp, Roger de Arras quay vềOstenburg.Cũngvàokhoảngthờigianđó,PieterVanHuyshoànhoànthành bức Ban thờ ở Antwerp và chuyển tới sống trong triều đìnhOstenburg.

1462:VanHuysvẽbứcHiệp sĩ vàQuỷdữ.Nhữngbức ảnh chụp lạitranh gốc (đang Lưu giữ tại bảo tàng Rijkmusium, Amsterdam) chothấynhiềukhảnăngngườihiệpsĩngồilàmmẫuchobứctranhlàRogerdeArras,mặcdùsựgiốngnhaugiữanhânvậtđượcthểhiệntrongbứctranhđóvàtrongbứcVáncờkhôngđặcbiệtrõràng.

1463: Ferdinand, công tước Ostenburg, chính thức đính hôn vớiBeatrice xứ Burgundy. Trong đoàn sứ giả được cử tới triều đìnhBurgundy có mặt Roger de Arras và Pieter Van Huys, người họa sĩ

đượccửđivẽchândungBeatrice,việcnàyđượcông thựchiện trongcùngnămđó.(Bứcchândung,đượcnhắctới trongcuốnbiênniênsửmô tảđámcưới công tướcvà trongmộtbảnkê thựchiệnnăm1474,khôngcòntồntạiđếnngàynay).

1464:Đámcướicôngtước.RogerdeArrasđứngđầupháiđoànhộtốngcôdâutừBurgundyvềOstenburg.

1467:PhilipNhânTừquađời;contraiông,CharlesCanĐảm,anhhọBeatrice, kế thừa công quốcBurgundy. Sức ép từ Pháp vàBurgundylàm nảy sinh các âmmưu bên trong triều đìnhOstenburg. FerdinandAltenhoffencốduytrìsựcânbằngmộtcáchkhókhăn.PháithânPhápủng hộ Roger de Arras, người rất có ảnh hưởng tới công tướcFerdinand.Phái thânBurgundytrôngcậyvàoảnhhướngcủanữcôngtướcBeatrice.

1469:RogerdeArrasbịámsát.Mộtcáchkhôngchínhthức,nhữnglờibuộctộiđượcđưarahướngvềphíapháithânBurgundy.NgoàiracòncónhữnglờiđồnđạivềmộtmốiquanhệtìnhcảmgiữaRogerdeArrasvàBeatricexứBurgundy.KhôngcóbằngchứngnàovềviệcFerdinand,côngtướcOstenburg,candựvàovụámsát.

1471:HainămsauvụámsátRogerdeArras,VanHuysvẽbứcVáncờ.KhôngrõvàothờiđiểmđóhọasĩcònsốngởOstenburghaykhông.

1474:FerdinandAltenhoffen qua đời, không có con kế vị.VuaPhápLouisXItìmcáchápđặtlạinhữngquyềntrướcđâycủadònghọmìnhlêncôngquốc.ViệcnàychỉlàmmốiquanhệgiữaPhápvàBurgundyxấuđi.CharlesCanĐảmtấncôngvàocôngquốc,đánhbạingườiPháptrongtrậnLooven.BurgundysápnhậpOstenburg.

1477:CharlesCanĐảmtửtrậntrongtrậnNancy,trậnđánhcuốicùngtrong cuộc chiến Burgundy. Hoàng đế Áo Maximilian I cướp được

quyềnthừakếtoànbộlãnhthổBurgundy,disảnnàysẽđượctruyềnlạicho cháu ông, Charles (Hoàng đếCharlesV tương lai) và cuối cùngthuộcvềtriềuđạiHabsburgcủaTâyBanNha.

1481:PieterVanHuysquađờiởGhent,trongkhiđangthựchiệnmộtbức tranhghépbộbadựkiếndành chonhà thờThánhBavon, vẽ lạicảnhđưaĐứcChúaxuốngkhỏicâythậptự.

1485:BeatricexứBurgundyquađờitrongmộttuviệnởLieges*.

Trongmộthồilâu,khôngailêntiếngnóigì.Bangườiđưamắtnhìnnhauvànhìnbứctranh.Saukhibầukhôngkhíimlặngkéodàitưởngnhưvôtận,Césarlắcđầuvàkhẽnói,“Tôiphảithúnhậntôithựcsựthấyấntượng.”

“Tấtcảchúngtađềuthấythế,”Menchunóithêm.Juliađặttậptàiliệuxuốngbànvàchốngtayxuốngđó.“TấtnhiênVanHuysbiếtrấtrõRogerdeArras,”cônói,chỉtayvàotập

tàiliệu.“Cókhihọcònlàbạn.”“Vàbằngcáchvẽbức tranhnày,ông tamuốn tínhsổvớikẻsátnhân,”

Césarnói.“Tấtcảđềuănkhớp.”Juliađi tới chỗ thưviệncủacô,baogồmhaibức tườngbị chekínbởi

nhữnggiágỗđangoằnxuốngdướisứcnặngcủanhữnghàngsáchxếplộnxộn.Côđứngđómộthồi,hai taychốngnạnh, trướckhichọnramộtcuốnsáchdàycộpcóhìnhminhhọa,rồihốihảgiởlướtquacáctrangsách.Sauđó cô ngồi xuống giữa Menchu và César với cuốn sách, cuốn Bảo tàngRijksmuseumtạiAmsterdam,mởrađặttrênhaiđầugối.Tấmhìnhchụplạikhôngđượclớnlắm,songcóthểthấyrõhìnhmộthiệpsĩmặcáogiáp,đầuđểtrần,cưỡingựađiquadướichânngọnđồitrênđỉnhcómộttòathành.Bêncạnhngườihiệpsĩ,đangchuyệntròthânmậtvớiôngta,làQuỷdữ,cưỡimộtconngựađengầygiơxương, tayphảichỉvềphía tòa thành,nơicóvẻhaingườiđanghướngđến.

“Cóthểlàôngtalắm,”Menchunóitronglúcsosánhkhuônmặtvịhiệpsĩ

trongảnhminhhọacủacuốnsáchvớikỳthủtrongbứctranh.“Vàcũngnhiềukhảnăngkhôngkém làkhôngphảiông ta,”Césarnói.

“Chodù,tấtnhiên,cũngcóchútíttươngđồng.”ÔngquaysangJulia.“Bứctranhđóđượcvẽkhinàovậy?”

“1462.”“NghĩalàchínnămtrướckhibứcVáncờđượcvẽ.Hoàn toàncó thể lý

giảiđược.NgườikỵsĩđicùngQuỷdữtrôngtrẻhơnnhiều.”Julia không nói gì.Cô đang chăm chú xemxét tấm ảnh chụp lại trong

sách.“Cógìkhôngđúngsao?”Césarhỏi.Juliachậmchạplắcđầu,nhưthểmộtcửđộngquáđộtngộtsẽlàmnhững

linhhồndèdặtdễhoảnghốtbịxuađuổivàkhôngdễgìmờigọilạiđược.“Đúngvậy rồi,”cônói,bằnggiọngcủamộtngườikhôngcòncáchnào

khác ngoài thừa nhậnmột điều quá hiển nhiên. “Mọi việc quámức trùnghợp.”Vàcôchỉvàotrangsách.

“Tôikhôngthấygìbấtthườngcả,”Menchunói.“Khôngư?”Juliamỉmcười.“Hãynhìnchiếckhiêncủavịhiệpsĩxem.

Vào thờiTrung cổ, tất cả các nhà quý tộc đều trang trímặt khiên của họbằngbiểutrưngriêng.Hãynóichocháuxembácđangnghĩgì,César.Trênchiếckhiêncóvẽgìvậy?”

César thởdài trong lúcđưamột tay lênvuốt trán.ÔngcũngkinhngạckhôngkémJulia.

“Nhữngôvuông,”ôngnóingaykhôngdodự.“Nhữngôvuôngtrắngvàđen.” Ông ngước mắt nhìn lên bức họa Flanders, và giọng nói của ôngdườngnhưrunrẩy.“Giốngnhưnhữngôvuôngtrênmộtbàncờ.”

Đểcuốnsáchđangmởtrênxôpha,Juliađứngdậy.“Đâykhôngphải làmột trùnghợpngẫunhiên,” cônói, cầmmột chiếc

kính lúpcóđộphóngđại lớn rồibướcđếnbênbức tranh. “Nếuvịhiệp sĩVanHuysvẽnăm1462đibênQuỷdữchínhlàRogerdeArras,điềuđócó

nghĩa là,chínnămsau,ngườihọasĩđã lựachọnbiểu trưngcủavịhiệpsĩnàylàmđầumốichínhchomộtbứctranh,trongđóchúngtađanggiảthiếtrằngôngmuốnthểhiệncáichếtcủavịhiệpsĩ,nếulưuýthêmđếnchitiếtsàncănphòngnơiôngthểhiện làmbốicảnhchocácnhânvật trongtranhcũnglátnhữngôgạchvuôngđenvàtrắng.Chitiếtnày,cũngnhưbảnchấtđậmtínhbiểutượngcủabứchọa,chophépkhẳngđịnhkỳthủởtrungtầmbứctranhchínhlàRogerdeArras.Vàtoànbộcấutrúccủabứctranhthựcsựxoayquanhcờvua.”

Côquỳxuống trướcbức tranh,đưakính lúp lướtquanhữngquâncờởtrênbàncờhaytrênmặtbàn.Côcũngcẩnthậnkiểmtratấmgươnglồitròntreotrêntườngởgóctrênbêntráibứctranh,trongđóphảnchiếubàncờvàhìnhbóngcủahaikỳthủ,tấtcảđềubịbiếndạngđitheogócphốicảnh.“BácCésar.”

“Cóbácđây,côbéyêuquý.”“Cóbaonhiêuquâncờtrongmộtbộcờvua?”“À…hailầntám,vậylàmườisáuquânchomỗimàu,nghĩalà,nếubác

khôngnhầm,bamươihaiquântấtcả.”Juliadùngmộtngóntaychỉvàotừngquâncờvàđếm.“Cảbamươihaiquâncờđềuởđây.Chúngtacóthểthấychúngrấtrõràng:nhữngquântốt,vua,hậuvàhiệpsĩ…Mộtsốtrênbàncờ,mộtsốngoàimặtbàn.”

“Đólànhữngquâncờđãbịăn.”Césarđãquỳxuốngbêncạnhcô,lúcnàyôngđangchỉtayvàoquâncờkhôngnằmtrênbàncờ,quâncờFerdinandxứOstenburgđangcầm.“Mộtquânhiệpsĩđãbịăn;chỉduynhấtmột.Baquâncòn lại,một trắng và hai đen, vẫn còn trong cuộc.Vậy là dòng chữQuisnecavitequitemhẳnámchỉtớiquâncờnày.”

“Nhưngquâncờnàođãănnó?”Césarcaumày.“Đó,côbéthânmến,chínhlàmấuchốtcủavấnđề,”ôngnói,mỉmcười

đúngnhưôngvẫncườikhicôcònlàmộtcôbéconnũngnịungồitrênđầu

gốiông.“Chúngtađãkhámphárakhánhiềuthứ:aiđãvặtlôngchúgàvàaiđãluộcnólên.Nhưngchúngtavẫnchưabiếtkẻkhốnkiếpnàođãchénchúgàkhốnkhổ.”

“Bácvẫnchưatrảlờicâuhỏicủacháu.”“Khôngphảilúcnàobáccũngcósẵnnhữngcâutrảlờithôngthái.”“Đãtừnglànhưthế.”“Àphải,nhưngkhiđóbáccũngcó thểnóidối.”Ôngnhìncô trìumến.

“Cháuđãlớnrồi,vàgiờkhôngcòndễmắclừanhưxưanữa.”Juliađặtmộtbàn tay lênvaiông,nhưcôvẫnquen làmmười lămnăm

trướckhicôđòiôngkểchocôcâuchuyệnvềmộtbứctranhhaymộtmónđồsứ.Tronggiọngnóicủacôcũngphảngphấtmộtchútâmhưởngnàinỉ trẻcon.

“Nhưngcháucầnbiết,bácCésar.”“Chưa đầy hai tháng nữa là đến cuộc bán đấu giá rồi,” Menchu nói.

“Khôngcònnhiềuthờigianđâu.”“Quỷthamabắtcuộcbánđấugiáđi,”Julianói.CôđangnhìnCésarnhư

thểôngnắmtrongtaylờigiảiđáp.Césarlạibuôngmộttiếngthởdàichậmchạpnữa,đưatayphủiqualoatấmthảmtrướckhingồixuốngnó,haitaybólạiquanhđầugối.Haihànglôngmàycủaôngcaulại,ôngcắnđầulưỡinhưvẫnluônlàmmỗikhitậptrungsuynghĩ.

“Chúngtađãcóvàiđầumốiđểbắtđầu,”ôngnóisaumộtlúctrầmngâmnghĩngợi.“Nhưngcóđầumốivẫnchưađủ;điềuquantrọnglàviệcchúngtasửdụngchúngnhưthếnào.”Ôngnhìnvàotấmgươnglồitrongtranh,nơicảhaikỳthủvàbàncờđềuphảnchiếulên.“Chúngtavẫnhaytinrằngbấtcứđồvậtnàovàảnhcủanótronggươngcũngđềuchứađựngcùngmộtthựctế,nhưng không phải vậy.” Ông chỉ vào tấm gương vẽ trong tranh. “Thấykhông?Chúngtacóthểnóingaylàhìnhảnhđãbịđảongược.Ýnghĩacủaváncờđangdiễnratrênbàncờcũngbịđảongược,vànóđãxuấthiệntronggươngđúngnhưthế.”

“Haingười làm tôiđauđầuquá,”Menchu thanvãn.“Tấtcảnhững thứnàyđềuquáphứctạpvớibộócyếuớtcủatôi.Tôiđirótchomìnhmộtlyđây.”BàrótmộtlykháhàophóngthứvodkacủaJulia,nhưngtrướckhicầmlylên,bàlấytừtrongtúiáoramộtmảnhmãnãođượcmàinhẵnbóng,mộtốngtuýpbằngbạcvàmộtchiếchộpnhỏ,rồibắtđầuchuẩnbịmộtdảibộtcocainmỏng.“Nhàthuốcmởcửarồiđây.Cóaicóhứngthúkhông?”

Khôngaitrảlời.Césarnhưđangbịbứctranhhúthồn,trởnênhoàntoàndửngdưngvớimọithứkhác,cònJuliachỉcaumàykhôngchúttánthưởng.Menchu nhún vai cúi người xuống, hít mạnh hai hơi ngắn. Khi bà đứngthẳngngườilêntrởlại,mộtnụcườiđãngựtrịtrênkhuônmặt,cònđôimắtxanhcủabàcóvẻsángvàlơđãnghơn.

CésarnhíchlạigầnbứctranhcủaVanHuyshơn,cầmcánhtayJuliakéocôtheo,nhưthểkhuyêncônênlờMenchuđi.

“Chúngtađãrơivàobẫymộtlần,”ôngnói,nhưthểchỉcóôngvàJuliatrongphòng, “khinghĩ rằng thứnày trongbức tranh là thật, trongkhi thứkhác lạikhôngphải.Cácnhânvậtvàbàncờxuấthiện trongtranhhai lần,trongđócómộtlầntheomộtcáchthứccóvẻnhưítthậthơnlầnkia.Cháuhiểuchứ?Chấpnhậnsựthậtđóbuộcchúngtaphảiđặtmìnhvàobêntrongcănphòng,xóamờđiranhgiớigiữanhữnggìcóthậtvànhữnggìđượcvẽra.Cáchduynhấtđểchúngtatránhkhỏiđiềuđólàcầngiữđủkhoảngcáchđểchỉnhìnthấycácmảngmàuvàcácquâncờ.Nhưngcóquánhiềuchitiếtbịđảongượcgiữahaiphiênbản.”

Julia nhìn vào bức tranh, rồi quay lại phía sau, chỉ tay vào tấm gươngVenicetreotrênbứctườngphíađốidiệncủacănphòng.

“Khônghẳn,”côđáp.“Nếuchúngtasửdụngmộttấmgươngnữađểquansátbứctranh,nhiềukhảnăngchúngtacóthểtáihiệnlạiđượchìnhảnhbanđầu.”

Césarnhìncôhồilâu,imlặngcânnhắcýkiếncôđềxuất.“Quảđúnglàthế,”cuốicùngônglêntiếng,vàsựtánđồngcủaôngđược

thểhiệnbằngmộtnụcườinhẹnhõm.“Nhưngcôngchúanày,bácerằngcảnhữngbứctranhlẫncáctấmgươngđềutạoranhữngthếgiớichứađựngquánhiềuđiểmmâuthuẫn.Cóthểsẽrấtthúvịkhiđứngngoàingắmnhìnchúng,nhưng thâmnhậpvào bên trong lại chẳngdễ chịu chút nào.Để làmđượcđiềuđóchúngtacầnđếnmộtchuyêngia;aiđócókhảnăngcảmnhậnbứctranhkháchơnsovớichúng ta.Vàbácnghĩbácbiếtcần tìmngườinàyởđâu.”

♛   ♛   ♛

Sánghômsau,JuliagọiđiệnthoạichoAlvaro,nhưngkhôngcóaitrảlời.Côcũngkhônggặpmaykhicốgọiđiệnđếnnhàchoanh,vậylàcôbậtmộtđĩanhạccủaLesterBowie lên,khởiđộngmáyphacàphê,đứngdướivòihoasenmộthồilâu,sauđótựthưởngchomìnhvàiđiếuthuốclá.Vớimáitócvẫnướtrượtvàchỉmặcđộcmộtchiếcáolencũtrênngười,côvừauốngcàphêvừabắttayvàoviệcvớibứctranh.

Giaiđoạnđầu tiêncủaquá trìnhphụcchế là lấyđi lớpvécnibanđầu.Ngườihọasĩ,chắcchắnrấtchútrọngđểtâmđếnviệcbảovệtácphẩmcủamìnhkhỏikhíhậuẩmthấpcủamùađôngphươngBắcgiálạnh,đãdùngmộtlớpvécnitrơnbóngđượchòaloãngtrongdầuéphạtlanh.Đâylàmộtgiảipháp đúng đắn, nhưng saumột khoảng thời gian dài đến năm trăm năm,khôngmộtai,kểcảbậc thầynhưPieterVanHuys,có thểngănlớpvécnikhỏibịngảvàng,làmgiảmđimứcđộlộnglẫycủamàusắcbanđầu.

SaukhiJuliađãthửvàiloạidungmôikhácnhaulênmộtgócbứctranh,côchuẩnbịmộthỗnhợpdungmôiphùhợpvàlúcnàyđangdồnhếttâmtrívàoviệclàmlỏnglớpsơnphủbằngnhữngmiếngbôngthấmđẫmdungmôikẹpởđầumộtchiếcnhíp.Côhếtsứcthậntrọng,bắtđầutừchỗcólớpsơndàynhất,đểnhữngvùngcólớpsơnmỏngvàdễhưhỏnglạisaucùng.Côthườngxuyêndừng lạikiểm traxemcóvếtmàunàoxuấthiện trênmiếng

bônghaykhôngđểđảmbảokhônglàmmấtđibấtcứlớpmàunàodướilớpvécni.Julialàmviệcmiệtmàikhôngnghỉsuốtbuổisáng,thỉnhthoảngdừnglạitrongchốclát,hơinheomắtngắmnghíabứctranhđểđánhgiáxemcôngviệcđã tiến triển tớiđâu.Khi lớpvécnicũmấtdầnđi,bức tranhbắtđầukhôiphụclạivẻcuốnhútđầymathuậtcủanhữnggammàunguyênthủyđãtạonênnó,phầnlớnvẫncònynguyênnhưnhữnggìbanđầubậcthầyngườiFlanders lớn tuổi đã pha trộn trên bảng pha màu của ông: màu đỏ hungsienna,màulụcđồng,màutrắngchì,màuxanhnướcbiểnđậm…Vớivẻtrântrọngđầyngưỡngmộ,nhưthểtấtcảnhữngbímậthuyềnbínhấtcủanghệthuậtvàcuộcsốngđangđượcbàyra trướcmắtcô, Juliaquansátbứchọakiệttácdầndầnhồisinhdướibàntaymình.

Đếngiữatrưa,côgọiđiệnthoạichoCésar,haingườihẹnsẽgặpnhautốihômđó. Julia tranh thủkhoảng thờigiandừng tayđể làmnóngmộtchiếcbánhpizzatronglò.Côphathêmcàphê,rồingồiăntrênxôpha,chămchúngắmnhìnnhữngvếtrạnkhólòngtránhkhỏitrênbềmặtbứctranhdoquátrìnhlãohóacũngnhưviệcphảitiếpxúcvớiánhsángvàchịuđựngnhữnglần khung đỡ bằng gỗ xê dịch gây ra.Những vết rạn này đặc biệt rõ trênnhữngchỗthểhiệnlàndaconngườivànhữngmảngmàutrắngchì,khóthấyhơnởnhữngmảngmàusẫmhayđen.ĐiềunàyđặcbiệtđúngvớibộxiêmycủaBeatricexứBurgundy,Juliacócảmgiácchỉcầnlướtngóntaylêntrênbộtrangphụcấylàcảmnhậnđượclớpnhungmềmmạiêmái.

Thật lạ lùng, cô thầmnghĩ, nhữngbức họa hiện đại trở nên chằng chịtnhữngvếtrạn,thườnglàkhôngbaolâusaukhichúngđượchoàntất,nhữngvếtrạnvàphồngrộpmàviệcsửdụngcácchấtliệuhiệnđạihaycácphươngpháp làmkhônhân tạođãgây ra, trongkhi tácphẩmcủacácbậc thầyxaxưa,nhữngngườithườngcẩntrọngđếnmứcgầnnhưbịámảnhvàsửdụngnhữngkỹthuậtbảovệtranhrấtkhéoléo,luônchốnglạidấuấnthờigiankéodàihàngthếkỷvớisựkiêuhãnhvàvẻđẹptuyệtvờihơnnhiều.Vàokhoảnhkhắcđó,JuliacảmthấycựckỳcócảmtìnhvớiônglãoPieterVanHuyschu

đáo,đếnmứccôcóthểhìnhdungraôngbậnbịutrongxưởngvẽthờiTrungcổcủamình,cặmcụiphatrộnbộtmàu,thửnghiệmvớicácloạidầutronglúctìmkiếmtôngmàuchínhxácôngcầnchomộtkhoảngbóngmờ,vớisựkhaokhátthúcđẩyôngđểlạidấuấnvĩnhcửutrêntácphẩmcủamình,vượtquacảcáichếtcủachínhôngvàcủanhữngngườiônghọalạitrênmảnhvángỗsồikhiêmtốnđó.

Saubữatrưa,côtiếptụcviệcloạibỏlớpvécnikhỏiphầndướicủabứctranh, phần có dòng chữ bị che phủ.Cô thực hiện công việc cực kỳ thậntrọng,cốhếtsứcđểtránhlàmtổnhạitớilớpmàulụcđồng,thứbộtmàunàyđược trộn lẫn với nhựa thôngđể tránh bị sẫmmàuđi theo thời gian.VanHuyssửdụng loạimàunàyđểvẽ tấmkhăn trảibàn,cũngchính tấmkhănsaunàyđượcôngvẽthêmvàonhữngnếpgấpbằngcùngmộtthứmàuđểcheđidòngchữtiếngLatin.Juliabiếtrõ,bêncạnhnhữngkhókhănvềkỹthuậtthôngthường,ởđâycònmộtrắcrốivềmặtlươngtâmnữa.Nếumộtngườimuốn tôn trọng tinh thầncủabức tranh, liệucóchínhđángkhôngkhi tìmcách làm lộ ramột dòng chữmà chính họa sĩ đã quyết định che đi?Mộtchuyên gia phục chế sẽ được phép đi xa đến đâu trong việc làm trái vớimongướccủatácgiảtạonênhọaphẩm,nhữngmongướcđượcthểhiệnrõràngtrêntácphẩmcủaôngvớitấtcảsựchínhthốngcủamộtdinguyệncuốicùng?Vàcòncảgiátrịcủabứctranhnữa;mộtkhisựtồntạicủadòngchữđượcnhữngbứcảnhchụptiaXxácnhậnvàthôngtinấyđượccôngbố,liệugiábánsẽcaohơnkhidòngchữđượcchekínhaybộclộra?

Thậtmay,côđiđếnkếtluận,côchỉlàngườilàmthuê.Quyếtđịnhlàcủachủ sở hữu bức tranh, cùngMenchu và tay đại diện của Claymore, PacoMontegrifo.Côsẽthựchiệnđúngnhữnggìbọnhọquyếtđịnh.Mặcdù,khinghĩ về tất cả chuyện này, nếu được lựa chọn, chắc hẳn cô sẽ muốn đểnguyênmọithứtrongtìnhtrạnghiệntạihơn.Dòngchữthựcsựtồntại,họbiếtnộidungcủanó,vìthếkhôngcầnthiếtphảiđểlộnóra.Nóichocùng,lớpmàuđãphủlêntrênnósuốtnămthếkỷquacũnglàmộtphầncủalịchsử

bứctranh.NhữngnốtnhạctừchiếckènsaxophonecủaLesterBowietrànngậpcăn

phòng, táchcôkhỏimọi lo toankhác.Cônhẹnhàng lướtmiếngbông tẩmđẫmdungmôitrênkhuônmặttrôngnghiêngcủaRogerdeArras,lạigầncáimũivàkhuônmiệngvịhiệpsĩ,vàmộtlầnnữacôlạiđắmmìnhđểcảtâmtrívàoquansátđôimimắtđanghạxuống,nhữngđườngnét tinh tế thểhiệnnhững nếp nhănmờmờ quanh đôi mắt ông trong khi ánhmắt ông đangchămchú tập trungvàováncờ.Cô thả lỏngcho trí tưởng tượngcủamìnhmặcsứctựdolầntheoâmhưởngnhữngýnghĩcủavịhiệpsĩxấusố.Hươngvị của tình yêu và cả cái chết lơ lửng bao quanh chúng, đúng như cáchnhữngbước chân củaSốphận lần theođiệuvũba lê huyềnbí củanhữngquâncờđenvàtrắngtrênnhữngôvuôngcủabàncờ,trênchínhbiểutrưngcủaông,bịmũitênbắnratừmộtcâynỏđâmxuyênqua.Vàtrongcảnhtốisángmộtgiọtnướcmắtánhlênlonglanh,giọtnướcmắtcủamộtngườiphụnữ thoạt nhìn có vẻ đang chăm chú đọc cuốn sách ghi các bài kinh cầunguyện(hayđóchínhlàtậpThơvềhoahồngvàhiệpsĩ?),mộtgiọtnướcmắtứaratừchiếcbónglặngimbêncửasổ,thầmhồitưởnglạivềnhữngthángngàycủanắngấmvàtuổitrẻ,củanhữngbộgiáptrụkimloạibóngloángvànhững tấm thảm lộng lẫy, hồi tưởng lại về tiếng bước chânmạnhmẽ củangườichiếnbinhquýpháivang lên trênnhữngviênđá lát sàn trongcungđìnhBurgundy,vớichiếcmũtrụkẹpdướicánhtay,đangởvàođộđỉnhcaocủasứcmạnhvàtiếngtăm,vịsứgiảđầykiêuhãnhmàngườiđànôngkhác,ngườibàđượcmốiláiđểlấylàmchồngvìlýdochínhtrị,cửtới.Vàcảvềtiếng thì thầmcủacácphunhânquyềnquý trong triềuđình,nhữngkhuônmặtnghiêmnghịcủacáctriềuthần,rồikhuônmặtửngđỏcủachínhbàkhiđôimắtbìnhthảncủaôngbắtgặpđôimắtbà,khibànghethấygiọngnóicủaôngvanglên,giọngnóiđãkinhquabiếtbaotrậnđánh,đầyắpsựtựtinchỉtìmthấyởnhữngngườihiểurõmìnhđangnóigìkhihôlớntênChúa, tênđứcvuahọđangphụngsựhaytênquýbàhọtônthờkhithúcngựalaovào

trậnquyếtchiếnvớikẻthù.Vàvềcáibímậtvẫnẩnsâutrongtráitimbàsuốtnhữngnăm sau đó.Rồi cả về người bạn thầm lặng, người bạn đồnghànhcuối cùng của bà, kiên nhẫn chuốt nhọn lưỡi hái củamình, đứnggần hàonướcCửaĐôngchuẩnbịbắnđimũitêntừchiếcnỏcủay.

Cácmàusắc,bứchọa,cănphòng,giaiđiệuuámcủacâykènsaxophonetrànngậpcănphòngdườngnhưđềuđangquaycuồngxungquanhcô.Juliangừngtay,ngồixuốngnhắmnghiềnmắtlại,cảmthấyngườinônnao,côcốhítthởthậtsâu,thậtđềuđặn,đểxuađuổicơnhoảngloạnbấtchợtvừalướtqua tâm trí côkhi,bị rối loạn trướcphốicảnhcủabứchọa,côbắtđầucócảmtưởngmìnhthựcsựđangởtrongbứctranh.Nhưthểchiếcbànvàcáckỳthủđộtnhiêndịchsangbêntráicô,còncôbịđẩyvềphíatrước,băngquacănphòngđượchọalạitrongtranh,hướngtớikhungcửasổnơiBeatricexứBurgundyđangngồicạnhđọcsách;nhưthểcôchỉcầncúingườimộtchútquakhungcửasổlàcóthểnhìnthấynhữnggìnằmphíadướinó,ngaydướichântường:conhàochảyquaCửaĐông,nơiRogerdeArrasbịmộtmũitênbắnvàolưng.

Phảimấtmột lúccômới trấn tĩnhlạiđược,vàcôcũngchỉ thựcsựlàmđượcđiềuđókhi quẹtmột quediêm lên châmvàođiếu thuốcđangngậmtrênmiệng.Côthấythậtkhógiữchoquediêmđứngyên,vìbàntaycôđangrunlẩybẩynhưthểvừachạmphảikhuônmặtcủaThầnChết.

♛   ♛   ♛

“Đólàmộtcâulạcbộcờvua,”Césarnóikhihọbướclêncầuthang.“CâulạcbộCapablanca.”

“Capablanca?” Juliauểoảinhìnquakhungcửađangđểmở.Côcó thểnhìn thấynhữngchiếcbànkêbên trong,vớicáckỳ thủđangcúingười ratrướccùngđámđôngkhángiảquâyquanhhọ.

“TheotênJoseRaulCapablanca,”Césargiảithích,kẹpcâygậyđibộcủa

ôngdướináchtrongkhibỏmũvàtháogăngtayra.“Nhiềungườinóiôngtalàkỳthủxuấtsắcnhấttừtrướcđếnnay.Córấtnhiềucâulạcbộcờvuavàcáccuộcthiđấumangtênôngtaởkhắpmọinơitrênthếgiới.”

Haingườivào trong.Câu lạcbộgồmba cănphòng rộng,bên trongkêmườihaichiếcbàn,gầnnhưtạimỗibànđềuđangcómộtváncờdiễnra.Cómột tiếngvovo lạ lẫm luôn thường trực, khôngphải là tiếngồnmàcũngchẳngphảithứâmhưởngtavẫnhaynghethấytrongkhônggianimlặng,màlàmộtkiểuthìthầmêmảđầykiềmchế,đồngthờiphalẫnchútgìđótrangtrọng,giốngnhưnhững tiếngđộng tavẫnnghe thấykhingười tadầndầnvàođôngkínbêntrongnhàthờ.VàikỳthủvàkhángiảđưamắtnhìnJuliavớivẻngờvựchoặckhóchịu.Câulạcbộchỉdànhriêngchothànhviênnamgiới.Đâylàmộtnơisặcmùikhóithuốclávàmùiđồgỗcũ.

“Khônglẽphụnữchưabaogiờchơicờvua?”Juliahỏi.Césarđưacánhtayramờicôtrướckhihaingườiđivào.“Thúthựclàbácchưabaogiờthựcsựnghĩđếnđiềuđó,”ôngnói.“Nhưnghiểnnhiênlàhọkhôngchơicờởđây.Cólẽnhữngngườiphụnữvẫnchơicờtạinhà,xengiữathờigianhọdànhchomayváthêuthùavàbếpnúc.”

“Sặcmùimiệtthịcủađámđànông!”“Khócóthểxemđólàmộtnhậnxétthíchhợpvớibác,côbéthânmến.

Dùsaothìcũngđừngkhóchịulàmgì.”Ngoài tiềnsảnh,haingườiđượcmộtquýôngdễmếnhaychuyệnbước

tớichàođón,ông tacũngđãcó tuổivớicáiđầuhìnhvòmđãhóinhẵnvàmột hàng riamépđượcxén tỉa cần thận.César giới thiệuvới Julia đây làsenor*Cifuentes,giámđốccâulạcbộgiảitríJoseRaulCapablanca.

“Chúngtôicónămtrămthànhviênđăngký,”ônggiámđốctựhàokhoevớihaivịkháchtronglúcchỉchohọthấynhữnggiảithưởng,chứngchỉvànhữngbứcảnhtranghoàngchocácbứctường.“Chúngtôicũngtàitrợchomộtgiảiđấucấpquốcgia.”Ông tadừng lại trướcchiếc tủkính trưngbàymộtloạtcácbộquâncờ,cóvẻcũhơnlàcổkính.“Đẹpđấychứ,hả?Mặcdù

ởđây,tấtnhiên,chúngtôichỉdùngcácbộquâncờkiểuStaunton*.”ÔnggiámđốcquaysangCésarnhưthểchờđợimộtlờitánthưởngtừvị

khách,vàđến lượtmình,vịkhách lạicảm thấycóbổnphậnphải thểhiệntháiđộtrangtrọngmộtcáchtươngxứng.

“Tấtnhiênrồi,”ôngnói,vàCifuentestưởngthưởngchovịkháchmộtnụcườithânmật.

“Bằnggỗ,cácvịbiếtđấy,”ôngtanóithêm.“Khôngcóchuyệnđồnhựaởđây.”

“Tôihyvọnglàkhông.”CifuentesquaysangJulia.“CôphảitậnmắtchứngkiếnnơinàyvàomộtbuổichiềuthứBảy.”Ông

giámđốcđưamắtnhìnquanhvớivẻhàilòng,tựanhưgàmẹkiểmtralạiđànconcủamình.“Hômnaylàmộtngàytươngđốibìnhthường:mộtsốngườimêchơicờđilàmvềsớm,nhữngngườiđãnghỉhưudànhcảbuổichiềungồichơicờ.Và,hẳncôđãnhậnra,nơinàyluôncóbầukhôngkhírấtdễchịu.Rất…”

“Có tính khai sáng,” Julia bật ramột cách vô thức.Nhưng dường nhưCifuenteslạithấytínhtừnàyrấthợpcảnh.

“Phải,đúngthế,khaisáng.Nhưcácvịthấyđấy,ởđâycókhánhiềungườitrẻtuổi.Cậuthanhniênngồiđằngkiachẳnghạn,mộtchàngtrairấtđángchúý.Cậutamớichỉmườichíntuổi,nhưngđãkịpviếtmộtcôngtrìnhnghiêncứudàymộttrămtrangchỉriêngvềbốnthếcờcủathếphòngthủNimzo-ẤnĐộ.”

“Thậtsao?Nimzo-ẤnĐộ?Nghecóvẻrất…”–Juliacốvắtóctìmmộttừphùhợp–“dứtkhoát.”

“À, về dứt khoát thì tôi không rõ,” Cifuentes chân thành đáp. “Nhưngchắcchắnlàrấtấntượng.”

Julia đưamắt cầu cứuCésar, nhưngông chỉ nhướngmột bênmày lên,nhưthểbàytỏsựquantâmmộtcáchhếtsứcnhãnhặntớicuộctraođổi.Ông

đangcúingườilạigầnCifuentes,haibàntayđặtsaulưnggiữcảcâygậylẫnchiếcmũ,vớivẻkhoáichíramặt.

“Mấynămtrước,”Cifuentesnóithêm,đưangóntaycáichỉvàochiếccúccaonhất trênngựcáogi lêcủamình,“tôiđãđónggópphầnnhỏnhoicủachínhmình.”

“Thật sao?”César hỏi, Julia lập tức dành cho ôngmột cái nhìn đầy longại.

“Đúngthế,dùôngcótinhaykhông,”Cifuentesđápvớivẻkhiêmtốnvờvĩnh.“MộtbiếnthểthứcấpcủathếphòngthủCaro-Kann,sửdụnghaiquânhiệpsĩ.Ôngbiếtcáchđấy:hiệpsĩlênôba–giámmục–hậu.NóđượcgọilàbiếnthểCifuentes,”ôngtanóithêm,nhìnCésarđầyhyvọng.“Cólẽôngđãnghenóiđếnnó?”

“Tấtnhiênrồi,”Césartrảlờiđầytựtin.Cifuentesmỉmcườihàmơn.“Tôicóthểchắcchắnvớihaivịrằngkhônghềphóngđạikhinói trong

câulạcbộ,haycộngđồnggiảitrínày,nhưtôivẫnưagọinơiđây,cácvịsẽtìmthấycáckỳthủgiỏinhấtMadrid,thậmchítoànTâyBanNha.”Sauđódườngnhưôngtanhớrađiềugìđó.“Nhântiện, tôimuốnbáoluônđểhaingườibiết tôiđãtìmrangườicácvịcần.”Ôngtađưamắtnhìnquanhcănphòng,khuônmặtsánglên.“À,ôngấykiarồi.Mờihaivịtheotôi.”

Họđitheoônggiámđốcquamộtcănphòngtớitậngóctrongcùng.“Quảlàkhôngdễdànggì,”Cifuentesnóikhihọgầntớinơi.“Tôiđãmất

cảngàynghĩngợimãi.Nhưngbiếtsaođược,”ôngtahơiquayngườivềphíaCésarvớimộtcửchỉrahiệuxin lỗi,“ôngđãyêucầu tôigiới thiệukỳ thủgiỏinhấtchúngtôicóởđây.”

Bangườidừnglạigầnmộtbàncờnơihaingườiđànôngđangngồichơi,quanhbàncósáungườikháctheodõi.MộttronghaikỳthủkhẽgõcácngóntaylênmépbàncờtronglúccúingườinhìnxuốngđóvớiđúngvẻtậptrungnghiêmtúcmàVanHuysđãthểhiệntrênkhuônmặtcáckỳthủtrongtranh,

Juliathầmnghĩ.Đốidiệnôngta,cóvẻkhôngbịđộngtácgõngóntaycủađốithủquấyrầychútnào,kỳthủcònlạingồihoàntoànbấtđộng,hơingảlưngrasautrênchiếcghếgỗcủamình,haibàntayđúttrongtúiquần,cằmchúixuốngngực.Khôngthểbiếtđượcđôimắtcủaôngta,nhìnchằmchằmxuốngbàncờ,đangtậptrungvàođóhayhoàntoànbịhútvàothứgìkhác.

Cáckhángiảđềuimlặngđếnmứckínhcẩn,nhưthểnhữnggìđangdiễnratrênbàncờlàmộtvấnđềsinhtử.Chỉcònlạivàiquâncờtrênbàncờ,đãxenlẫnvàonhaulộnxộnđếnmứckhôngthể,ítnhấtvớinhữngngườivừamới đến, xác định được ngay người nào chơi quân trắng, người nào chơiquânđen.Sauvàiphút,kỳthủvừagõngóntaysửdụngcùngbàntayđódichuyểnmộtquângiámmụctrắng,đặtnóvàogiữaquânvuacủaôngtavàmộtquânthápđen.Thựchiệnxongnướcđi,ôngtaliếcmắtnhìnnhanhvềphíađốithủrồiquaytrởlạiquansátbàncờtronglúctiếptụcgiaiđiệugõngóntaynhènhẹcủamình.

Nước đi làm dấy lên khá nhiều tiếng xì xào trong đám khán giả. Juliabướclạigầnhơnvànhậnthấykỳthủcònlại,khônghềnhúcnhíchchútnàokhi đối thủ thực hiện nước đi, đang nhìn chằm chằmvào quân giámmụctrắngmớichenvào.Ôngtangồibấtđộngnhưthếmộthồi,rồivớimộtcửchỉchậmchạpđếnmứckhôngthểbiếtđượcquâncờnàođượcôngtalựachọnchotớitậnkhoảnhkhắccuốicùng,ngườikỳthủdichuyểnmộtquânhiệpsĩđen.

“Chiếu,”ôngtanói,rồiquaytrởvềdángvẻbấtđộngtrướcđócủamình,hoàntoàndửngdưngtrướcnhữnglờirìrầmtánthưởngxungquanh.

Mặcdùkhôngainóigì,nhưngJuliahiểungayôngtachínhlàngườimàCifuentes giới thiệu choCésar.Vì vậy cô để tâmquan sát ông ta thật kỹ.Ngườiđànôngnàyhẳnmớichỉngoàibốnmươi tuổi, rấtgầygò,vànhiềukhảnăngchỉcóchiềucaotrungbình.Máitóccủaôngtađượcchảithẳngrasau,khôngrẽngôi,vàbắtđầuhóiởhaibêntháidương.Ôngtacóđôitaito,chiếcmũihơikhoằm,đôimắtsẫmmàunằmsâutronghaihốcmắt,nhưthể

đangnhìnthếgiớiđầyngờvực.NgườiđànôngnàythiếuhoàntoànvẻthôngminhmàgiờđâyJulia tin làđiềucần thiếthàngđầuởmộtkỳ thủcờvua,thayvàođó,vẻmặtôngtađượmvẻthờơbiếngnhác,mộtvẻmệtmỏithâmcăncốđếkhiếnôngtadửngdưngvớimọithứquanhmình.Juliahếtsứcthấtvọng,thầmnghĩôngtacóbộdạngcủamộtkẻtrôngđợirấtíttừchínhmình,ngoạitrừviệcthựchiệnđượcnhữngnướcđichínhxáctrênbàncờ.

Dẫuvậy–màcũngcóthểchínhvìvẻbuồntẻchánngắtnhưđượckhắcsâutrêntừngđườngnétkhuônmặtvôhồncủaôngta–màkhiđốithủcủaôngtalùivuacủamìnhlạimộtôvàrồiôngtachậmchạpvươnbàntayphảivềphíanhữngquâncờcònlại,sựimlặngngựtrịtronggócphònglạitrởnêntuyệtđối.CólẽvìJuliakhônghiểuchuyệngìđangdiễnranêncôchợtnhậnthấyđámkhángiảkhôngưaôngta,rằnghọkhôngdànhchoôngtachútcảmtìnhnào.Côthấyrõtrênkhuônmặthọvẻchấpnhậnđầyáccảmđốivớisựvượttrộicủaôngtatrênbàncờ,vì,vớitưcáchlànhữngngườisaymêcờvua, họ không thể làm gì ngoài chứng kiến những bước tiến chậm chạp,chínhxác,khônggìcảnnổitừcácquâncờmàôngtađangđiềukhiển.

“Chiếu,”ôngtalặplại lầnnữa.Ôngtavừathựchiệnmộtnướcđithoạtnhìncóvẻđơngiản,chỉlàđẩymộtquântốtkhiêmtốntiếnlênthêmmộtô.Nhưngđối thủ củaông ta lập tứcngừnggiai điệu củanhữngngón tayvàthayvàođó,ápcácngóntaylêntháidương,nhưthểđểlàmdịulạimộtcơnrầnrậtcăng thẳng.Sauđóôngnày lùichéovua trắng lại thêmmộtônữa.Dườngnhưôngtacònlạibaôantoànđểlựachọn,nhưngvìmộtlýdonàođóJuliakhôngrõ,ôngtalạichọnđúngônày.Mộttràngrìrầmđầyngưỡngmộvanglênquanhôngtadườngnhưchothấynướcđilàlựachọnhợplý,nhưngđốithủcủaôngtavẫnkhôngphảnứng.

“Đángrađãcóthểchiếuhết,”kỳthủcònlạinói,vàkhôngcóchútđắcthắngnàotronggiọngnóicủaôngta;ngườikỳthủchỉđơnthuầnđangbáocho đối phương biếtmột sự thật khách quan.Nhưng cũng không có chútthươnghạinào.Ôngtanóiranhữnglờiđótrướckhithựchiệnmộtnướcđi

nữa, như thể ông ta cảm thấy không cần thiết phải kèm thêmvàođómộtminhhọathựctế.Vàrồi,gầnnhưmiễncưỡng,khôngcóvẻgìbịảnhhưởngbởitháiđộhoàinghihiệnrõtrênkhuônmặtđốithủcũngnhưkhôngítkhángiả,ôngtathựchiệnmộtnướcđichéovớiquângiámmụcquabàncờ,đưanó, từmộtvị tríbanđầuvốnởkháxa, tớiđặtxuốnggầnvuacủađối thủ,nhưng không đủ gần để ngay lập tức gây ra bất cứ mối nguy nào. Giữanhữngtiếngrìrầmbìnhluậnrâmranquanhbàncờ,Julianhìnxuốngváncờ,ítnhiềucảm thấybối rối.Côkhôngbiếtnhiều lắmvềcờvua, songđủđểhiểu chiếu hết làmột tình huống đe dọa trực tiếp đến vua.Màở đây vuatrắngcóvẻvẫnantoàn.Hyvọngtìmđượclờigiảithích,côđưamắtnhìn,đầutiênlàCésar,rồisauđóđếnCifuentes.Ôngnàyvừamỉmcườihiềnhậuvừalắcđầuđầythánphục.

“Quảthực,đángraôngấyđãcóthểchiếuhếtởôsốba,”ôngtanóivớiJulia. “Chodùôngấycó làmgìđinữa,vua trắngcũngkhôngcònđườngthoát.”

“Vậythìtôikhônghiểu,”Julianói.“Chuyệngìđãxảyravậy?”Cifuentesbậtcười.“Quângiámmụcđenđóđángrachínhlàquâncờrađònquyếtđịnh,mặc

dùchotớitậnkhiôngấydichuyểnnó,khôngaitrongchúngtanhìnrađượcnướcđinày.Tuynhiên,điềuvừaxảyralàquýôngcủachúngta,mặcdùbiếtrõcầnđinướccờnào,đãchọnkhôngthựchiệnnónữa.Ôngấydichuyểnquângiámmụcđểchochúngtathấychuyệngìđánglẽđãxảyravớinướcđiđúng,nhưngôngấylạicốtìnhđặtquâncờxuốngsaiô,vànhưthếlàmnótrởnênhoàntoànvôhại.”

“Tôivẫnkhônghiểu,”Julianói.“Chẳnglẽôngấykhôngmuốnthắngváncờsao.”

“Đóchínhlàđiềukỳlạ.Ôngấyđãtớiđâychơicờđượcnămnămnay,vàlàkỳthủxuấtsắcnhấttôitừngbiết,nhưngtôichưatừngchứngkiếnôngấythắngdùchỉmộtlần.”

Lúcđó,ngườikỳthủlạ lùngngướcmắt lên,đôimắtôngtabắtgặpcáinhìncủaJulia.Toànbộdángvẻđĩnhđạc,tháiđộđầytựtinôngtathểhiệntrongváncờdườngnhưđãbiếnmất.Nhưthể,mộtkhiváncờkết thúcvàôngtalạitrởvềvớithếgiớiquanhmình,ngườikỳthủchợtnhậnraôngtađãbịlấymấtnhữngnăngkhiếuluônkhiếnmìnhnhậnđượctừngườikháccảsựngưỡngmộlẫnghentị.ChỉlúcđóJuliamớinhậnrachiếcnơrẻtiềnôngtađeo, chiếc áo vestmàu nâu có lưng áo nhăn nhúmvà hai khuỷu tay rộnglùngthùng,chiếccằmlởmchởmmớicạovộivànglúcnămhaysáugiờsángtrướckhihốihảbắttàuđiệnngầmhayxebuýtđểđilàm.Ngaycảánhsángtrongđôimắtôngtacũngtắtngấm,chỉcònlạivẻtốisầm,mờđục.

Cifuentesnói:“TôixinphépgiớithiệusenorMuñoz,kỳthủcờvua.”

KỲ THỦ THỨ BA

“Vậyđấy,Watson,”Holmestặclưỡinóitiếp,“khôngphảirấtthúvịkhicónhữnglúchóarađểbiếtđượcquákhứ,ngườitatrướchếtcầnbiếtrõtương

laisao?”

_NhàtoánhọcRaymondSmullyan_

“Đâylàmộtváncờthựcthụ,”Muñoznói.“Hơikỳlạ,nhưnghoàntoànhợplý.Quânđenlàbênđinướccuốicùng.”

“Ôngchắcchứ?”Juliahỏi.“Phải,tôichắc.”“Làmthếnàoôngbiếtđược?”“Chỉlàtôibiết,vậythôi.”Họđangở trongcănphòngcủa Julia, trướcbức tranhđượcchiếu sáng

bằngmọinguồnsángcótrongphòng.Césarngồitrênxôpha,Juliangồilênmépbàn,cònMuñozđangđứngtrướcbứctranhcủaVanHuys,trầmngâmsuynghĩ.“Ôngmuốnuốngchútgìkhông?”

“Không.”“Mộtđiếuthuốcnhé?”“Không.Tôikhônghútthuốc.”Có chút gì đó lúng túng giữa những người đang cómặt ở đây.Muñoz

xemchừngcóvẻkhôngđượcthoảimái.Ôngtađangmặcmộtchiếcáomưanhàunhĩ,đểnguyênkhuyáocàikíntừtrênxuốngdưới,nhưthểdànhchomìnhquyềnravềbấtcứlúcnàomàkhôngcầnmộtlờigiảithích.Ngườikỳthủvẫngiữnguyêntháiđộngạingùng,dèchừng.Thuyếtphụcđượcôngtađếnđâyđãkhônghềdễdàng.KhiCésarvàJuliađưarađềnghịdànhchongườikỳthủ,vẻmặtMuñozthểhiệntháiđộrõràngđếnmứckhôngcầnđưarathêmlờibìnhphẩmnàonữa;ôngtacoihọnhưhaikẻmấttríbệnhhoạn.Sauđó,tháiđộcủaôngtachuyểnsangngờvực,thủthế.Haingườihọcầnthứlỗichoôngtanếuôngtacóvẻkhiếmnhã,songtoànbộcâuchuyệnvềvụánmạngtừthờiTrungcổvàmộtváncờđượchọalạitrongtranhchỉđơngiảnlàquásứckỳlạ.

Vàngaycảkhinhữnggìhọnóivớiôngtalàđúngsựthật,ngườikỳthủcũngkhôngthựcsựhiểuchuyệnđócóliênquangìtớiôngta.Nóichocùng,ôngtakhôngngớtlặpđilặplại,nhưthểbằngcáchđóôngtacóthểtạorasựphânbiệtcầnthiếtvềmặtxãhội,ôngtachỉđơnthuầnlàmộtnhânviênkếtoán,mộtngườilàmviệcvănphòng.

“Nhưngôngchơicờ,”Césarđãnóivậykèmtheonụcườihấpdẫnnhấtcủaông.Bangườiđãcùngnhauđiquađườngvàomộtquánbarvàlúcđóđangngồicạnhchiếcmáyđánhbạcbằngxèngcứthỉnhthoảnglạikhiếnhọđiếctaivớitiếngkêulengkengđơnđiệuđượcbàyrađóđểcàibẫynhữngkẻbấtcẩn.

“Vậythìsao?”Câutrảlờikhôngcóvẻgìtháchthức,chỉđơngiảnlàsựdửng dưng. “Có rất nhiều người cũng chơi cờ.Và tôi không thấy tại saotôi…”

“Ngườitanóiônglàngườigiỏinhất.”MuñozdànhchoCésarmộtcáinhìnmơhồ. Julia thầmđoánnghĩacủa

nó:Cóthểđúnglàvậy,nhưngđiềuđóchẳngdínhdánggìtớichuyệnnày.Làngườigiỏinhấtchẳngcónghĩagìcả.Ngườitacóthểlàngườigiỏinhất,cũngnhưaiđócóthểtócvànghaycóbànchânbẹtgí,màkhôngbuộcphảichứngtỏđiềuđóvớicảbàndânthiênhạ.

“Nếuđúnglàvậy,”ngườikỳthủđápsaumộtthoángimlặng.“Tôiđãđidựcácgiảiđấuhaycáccuộcthirồi.Nhưngtôiđâucólàmthế.”

“Tạisao?”Muñoznhìnchằmchằmvàotáchcàphêđãcạnsạchcủamìnhrồinhún

vai.“Vì tôi không làm thế thôi.Cô cầnphải cóhammuốn làmnhữngviệc

kiểuđó.Ýtôilà,côcầnphảicóhammuốnthắngcuộc…”Ôngtanhìnhaingườinhưthểchưachắcliệuhọcóhiểunhữngđiềuôngtanóihaykhông.“Vàtôikhôngbậntâmđếnviệcmìnhcóthắnghaykhông.”

“Vậyônglàmộtnhàlýthuyết,”Césarnhậnxét,vớigiọngnghiêmtúcmà

trongđóJulianhậnraẩnchứacảsựmỉamai.Muñoztiếptụctrầmngâmnhìnhaingười,nhưthểđangcốtìmramộtcâu

trảlờiphùhợp.“Cólẽvậy,”cuốicùngôngtalêntiếng.“Đólàlýdovìsaotôikhôngnghĩ

tôisẽcóíchnhiềuchohaingười.”Ôngtađịnhđứngdậy,nhưngbịJuliađưa tayra,đặtbàn taycô lênvai

ông tađểngăn lại.Lần tiếpxúcchỉdiễn ra trongkhoảnhkhắcngắnngủi,nhưngđủđể truyềnđạt sựkhẩn thiếtđầy lo lắng.Sauđó,khi chỉ cònhaingườivớinhau,Césarnhướngmộtbênmàylênmôtảcửchỉđócủacôlà“nữtínhđếncựcđộ,côbéyêuquý;côthiếunữcầuxinsựgiúpđỡ,chodùkhônghềthổiphồngtìnhthếcủamìnhlên,vàđảmbảochắcchắnchúchimsẽkhôngvỗcánhbayđimất.”Bảnthânôngcũngkhôngthểlàmtốthơnthế;ngoại trừviệcông sẽphải cất lênmột tiếngkêukhẽ thảng thốthoàn toànkhông thíchhợpvớihoàncảnh lúcđó.MuñoznhanhchóngđưamắtnhìntheođôibàntayJulia,lúcnàyđãđangrútlại,rồidừnglạinhìnvàođôibàntayôngta,vớinhữngmóngtaykhônglấygìlàmsạchsẽ,đanglặnglẽnằmyênhaibêntáchcàphêcủamình.

“Chúng tôi cần ông giúp,” Julia hạ giọng nói. “Việc này thực sự quantrọng,tôicóthểcamđoanvớiôngnhưvậy,quantrọngvớitôivàcôngviệccủatôi.”

Muñoznghiêngđầusangmộtbên,đưamắtnhìncô,hayđúnghơnlànhìnvàocằmcô,nhưthểôngtasợnhìnthẳngvàođôimắtcôsẽlàmhìnhthànhnêngiữahọmộtcamkếtmàôngtachưasẵnsàngđểthựchiện.

“Tôithựcsựkhôngchorằngviệcđókhiếntôiquantâm,”cuốicùngôngtalêntiếng.

Juliacúingườiquabàn.“Hãynghĩvềnónhưmộtváncờkháchẳnvớibấtcứváncờnàoôngtừng

chơi.Mộtváncờmà,lầnnày,sẽđángđểthắng.”Césarđãtrởnênnóngruột.

“Ôngbạnthânmến,tôiphảithừanhận,”ôngnói,tâmtrạngbựcbộihiệnrõquacáchôngkhôngngừngmânmêchiếcnhẫnmặtđátopazđeotrênbàntayphải,“rằngtôithấysựlãnhđạmcủaôngthựckhôngsaohiểunổi.Vậytạisaoônglạibậntâmchơicờmàlàmgì?”

Muñoznghĩngợimộthồi.SauđóôngtanhìnthẳngvàomắtCésar.“Có lẽ,” ông ta bình thản nói, “vì cùng lý do khiến ông là người đồng

tính.”Như thể cómột luồng gió lạnh buốt vừa thổi qua chỗ họ. Julia hối hả

châmmộtđiếuthuốc,pháthoảngtrướccâunhậnxétthiếutếnhịvừađượcMuñoznóiranhưngkhônghềcaogiọngcũngnhưkhônghềcóchútdụngýgâyhấnnào.Ngượclại,ôngtađangnhìnCésarvớitháiđộquantâmlịchsự,nhưthể,giốngnhưtrongmộtcuộcđốithoạihoàntoànbìnhthường,ôngtađangchờđợicâu trả lời từmộtngườiđối thoạiđángtrân trọng.Trongcáinhìnđóhoàntoànkhôngcósựácý,Juliathầmnghĩ,thậmchícòncóphầnngâythơ,giốngnhưmộtvịkháchdulịch,xuấtpháttừsựlạlẫmthiếukiếnthức củamột người ngoại quốc, đã vô tình làmđiều gì đó động chạm tớiphongtụcsởtại.

César chỉhơi cúingườivềphíaMuñozvới cái nhìnđầyquan tâm trênkhuônmặtvàmộtnụcườithúvịtrênđôimôimỏngnhợtnhạtcủaông.

“Ôngbạnthânmến,”ôngdịugiọngnói,“từgiọngnóivàvẻmặtcủaông,tôicóthểsuyraôngkhôngcógìbấtbìnhvớiđiềumàngườiđầytớkhiêmnhườngđâycủaôngcóthểđạidiện,màcũngcóthểkhông.Cũnggiốngnhư,tôihìnhdung,ôngkhôngcógìkhóchịuvớimộtquânvuatrắnghayngườikỳthủôngvừađấucùnglúcnãytạicâulạcbộ.Đúngvậykhông?”

“Ítnhiều.”CésarquaysangJulia.“Cháuthấychứ,côngchúa?Tấtcảđềuổn;khôngcógìđángđểlolắng

cả.Quýôngđángmếnđâychỉmuốngiải thíchrằngôngấychơicờvì tròchơinàychínhlàmộtphầnbảnchấtconngườiôngấy.”NụcườicủaCésar

càngtươitắn,dễmếnhơn.“Mộtđiềugìđógắnbósâusắcvớinhữngtháchthức,nhữngtổhợp,nhữngảotưởng.Mộtnướcchiếuhếttầmthườngcólàgìngoàitấtcảnhữngđiềuđó?”Ôngngồilạixuốngghế,đưamắtnhìnMuñoz,ôngnàyvẫntiếptụclặnglẽquansátông.“Bácxinnóiluônvớicháu:Chẳnglàgì hết.”Ônggiơhai bàn tay lên caohếtmức,như thểmờigọi JuliavàMuñozkiểmchứngsựđúngđắntrongnhữnglờiôngnói.“Đúngvậykhông,ôngbạnthânmếncủatôi?Chỉlàmộtdấuchấmhếtđángthấtvọng,mộtsựépbuộctrởlạivớithựctế.”Ôngnhănmũi.“Vớithựctế,vớinhịpđiệunhàmcháncủacuộcsốngthườngngày.”

Muñozvẫntiếptụcimlặngmộthồilâu.“Thậtbuồncười,”cuốicùngôngtalêntiếng,ngướcmắtlêntrongkhicố

thểhiệnmộtnụcườichưabaogiờthựcsựđịnhhìnhđượctrênmôi,“nhưngtôichorằngđúnglàthế.Chỉđơngiảnlàtrướcđâytôichưatừngnghethấyainóiđiềuđóthànhlời.”

“Vậy thì tôi rấtvuiđược làmngườidẫndắtông tớivấnđềnày,”Césarđáp,khôngphảikhôngcóchútmamãnh,kèmtheomộttiếngcườikhẽkhiếnôngnhậnđượcmộtcáinhìnđầytráchmóctừJulia.

Muñozcóvẻítnhiềubốirối.“Ôngcũngchơicờsao?”Césarbậtcười.Hômnaytháiđộđóngkịchcủaôngquảthựckhómàchịu

đựngnổi,Julianghĩ,nhưôngvẫnluônnhưthếmỗikhikiếmđượckhángiảphùhợp.

“Nhưmọingườikhác,tôibiếtdichuyểncácquâncờrasao.Nhưngnếunhìnnhậnởgócđộmộttròchơi,tôikhôngthựcsựđammêcholắm.”ÔngđộtnhiêndànhchoMuñozmộtcáinhìnnghiêmtúc.“Thứmàtôiquenchơi,ôngbạnđángkínhạ,vàcũnglàmộtthứkhôngnhỏnhặtgì,làviệclàmthếnàođểthoátkhỏinhữngcúchiếuhếtvẫndiễnrahằngngàycủacuộcsống.”Ôngđưabàntaykiểucáchradấuvềphíacảhaingười.“Vàgiốngnhưông,nhưbấtkỳai,tôicũngcónhữngcáchriêngcủamìnhđểvượtquachúng.”

Vẫnchưahếtbốirối,Muñozđưamắtnhìnvềphíacửaravào.Điềukiệnánh sáng ở quầy bar làmông ta trông thậtmệtmỏi và càng tô đậm thêmnhững quầng thâm dưới haimắt ông ta, làm đôimắt như càng trũng sâuthêm.Vớiđôitaitonhôrangaybêntrêncổchiếcáomưaôngtađangmặc,chiếcmũi to cùngkhuônmặthốchác, trôngngườikỳ thủcódángvẻcủamộtconchógầyguộc,lóngngóngvụngvề.

“Đượcthôi,”ôngtanói.“Chúngtahãycùngđixembứctranh.”Vàgiờhọcómặttạiđây,chờđợilờiphánquyếtcủaMuñoz.Vẻkhông

thoảimáibanđầucủaôngtakhicómặtởmộtnơixalạ,bêncạnhsựhiệndiệncủamộtphụnữ trẻxinhđẹp,mộtôngchủhiệuđồcổcónhiều thiênhướng không thể đoán trước được vàmột bức tranh có nội dung bí hiểmdườngnhưbiếnmấtngaylậptứckhiváncờdiễnratrongtranhthuhútsựchúýcủaôngta.Trongvàiphútđầutiên,ngườikỳthủlặnglẽnghiêncứuván cờmàkhôngnóimột lời, ông ta đứnggầnnhưbất động, hai bàn taychắpsaulưng,giốnghệt,Juliathầmnghĩ,nhưbộdạngcủanhữngkhángiảtạicâulạcbộCapablancakhihọtheodõinhữngváncờdongườikhácchơidiễnra.Và, tấtnhiên,đâychínhxác làđiềuông tađang làm.Saumộthồilâu,suốtquãngthờigianđókhôngainóimộtlời,ôngtahỏixingiấyvàbútchì,vàsaumộtthoángsuynghĩngắnnữa,ôngtacúingườixuốngbànđểvẽlạiváncờ,chốcchốclạingẩnglênđểkiểmtravịtrícácquâncờ.

“Bứctranhđượcvẽvàothếkỷbaonhiêu?”ôngtahỏi.Vịkháchđangvẽmộthìnhvuông,trênđóôngtavạchmộtmạnglướinhữngđườngkẻngangvàdọcchianóthànhsáumươitưôvuôngnhỏhơn.

“Cuốithếkỷ15,”Julianói.Muñozcaumày.“Biếtđượcthờigianlàđiềurấtquantrọng.Vàothờikỳđó,cácquytắc

củacờvuađãgầngiốngnhưhiệntại.Nhưngchotớithờiđiểmđó,mộtsốquâncờcóthểđitheonhữngcáchrấtkhác.Nhưquânhậuchẳnghạn,từngcólúcchỉcóthểđichéomộtô,rồisauđó,vàomộtthờikỳmuộnhơn,nhảy

cócquabaô.Vànướcnhập thành*mãi tới thờiTrungcổmớixuấthiện.”Ôngtangừngvẽmộtlátđểnhìncậncảnhhơnbứctranh.“Nếungườivẽnênváncờnàysửdụngcácquytắchiệnđại,nhiềukhảnăngchúngtacóthểtìmralờigiải.Nếukhông,việcđósẽrấtkhó.”

“BứctranhđượcvẽởvùngnướcBỉngàynay,”Césarnói,“vàokhoảngnăm1470.”

“Vậythìtôinghĩsẽkhôngcórắcrốinàohết.Khôngcóđiềugìlàkhôngthểgiảiđáp,dùởmứcđộnàođinữa.”

Juliađứngdậykhỏibàn,tớibênbứctranhđểquansátvịtrícácquâncờđượcvẽtrongđó.

“Làmsaoôngbiếtquânđenvừađi?”“Điềuđóhoàn toànhiểnnhiên.Côchỉcầnnhìnvàovị trícácquâncờ.

Hayvàocáckỳthủ.”MuñozchỉvàoFerdinandxứOstenburg.“Ngườibêntrái,cũnglàngườichơiquânđenvàngoảnhmặtvềphíahọasĩ,hayvềphíachúngta,trôngthưtháihơn,thậmchícóphầnlơđãng,nhưthểôngtađangđểtâmvàonhữngngườitheodõiváncờhơnlàvàocụcdiệntrênbàncờ.”ÔngtachỉsangRogerdeArras.“Tuynhiên,kỳthủkialạiđangchămchúnghiêncứunướcđimàđốithủcủaôngtavừathựchiện.Chẳnglẽcôkhôngthấyvẻtậptrungtrênkhuônmặtôngtasao?”Muñozquaylạibứcpháchọacủa mình. “Có một cách khác để kiểm tra việc này; trên thực tế, đó làphươngpháptasẽsửdụng.Nóđượcgọilàphântíchhồicứu.”

“Phântíchgìcơ?”“Hồicứu.Theophươngphápnày,chúng tasẽchọnmột tình thếcụ thể

nàođótrênbàncờlàmđiểmxuấtphátcủamình,sauđótáihiệnlạidiễnbiếntrướcđócủaváncờđểtìmhiểuxembằngcáchnàováncờđitớitìnhthếđó.Mộtkiểuchơicờtheotrìnhtựngượclại,haingườicóthểhiểunhưvậy.Tấtcảđềuđược thựchiệnbằngquynạp.Chúng tabắt đầubằngkết quả cuốicùngvàlầnngượctrởlạitớinguyêndo.”

“Giống như Sherlock Holmes vậy,” César nhận xét, không hề giấu sự

quantâm.“Kiểunhưvậy.”JuliaquaylạinhìnMuñoz,thựcsựngưỡngmộ.Chotớilúcnày,vớicôcờ

vuachỉđơnthuầnlàmộttròchơi,mộttròchơivớicácquytắcítnhiềuphứctạphơncờcángựahayDomino,đồngthờicũngđòihỏisựtậptrungvàmứcđộ trí tuệ cao hơn.Nhưng từ cáchMuñoz phảnứng sau khi quan sát bứctranhcủaVanHuys,rõràngcáctầngmặtphẳngđượcthểhiệntrongtranh:tấmgương,cănphòng,cửasổ–từhậucảnhchođếnkhoảnhkhắcđượcVanHuysghilạitrongtácphẩmcủaông,mộtkhônggiantrongđóchínhcôtừngtrảiquanhữngcảmgiácquaycuồngchóngmặtvìcácảoảnhquanghọcdobàntaybậcthầycủangườihọasĩtạora–khôngđặtrabấtcứkhókhănnàochoMuñoz,ngườihầunhưkhôngbiếtgìvềbức tranh,vàkhócó thểbiếtđượcchútgìvềnhữnghàmýrộnghơnẩnchứa trongđó.Vớiông ta,bứchọalàmộtkhônggianthậtthânthuộc,vượtrangoàithờigianvàconngườicụ thể.Một không gian trong đó ông ta có vẻ hòa nhập vàomột cách dễdàng, như thể bằng cách bỏ quamọi thứ khác, ông ta có thể lập tức hiểuđượcvịtrícácquâncờvàhòamìnhvàováncờ.CàngtậptrungvàobứcVáncờ,ông tacàngđượcgiải thoátkhỏidángbộ lúng túng,dèdặtvàngượngngập từng thểhiện trongquánbar,và trở lại làngườikỳ thủđầy tự tinvàbìnhthảncôtừngnghĩlàconngườithậtcủaôngtakhicôthấyôngtaởcâulạcbộCapablanca.Nhưthểngườiđànôngedè,ủê,luôndodựnàychỉcầnsựhiệndiệncủamộtbàncờđểlấylạisựtựtinvàquyếtđoáncủamình.

“Ýônglàcóthểlầnngượclạiváncờđượcthểhiệntrongtranh,tớitậnđiểmkhởiđầu?”

Muñozphácmộtcửchỉthểhiệnôngtakhônghứachắcđiềugì.“Vềchuyệnquayngượcvềtậnđiểmkhởiđầuthì tôikhôngrõ…nhưng

tôichorằngchúngtacóthểtáihiệnlạikhánhiềunướcđi.”Ôngtalạinhìnvàobứctranhnhưthểvừacảmnhậnđượcnódướimộtgócđộmới,rồiquaysangnóivớiCésar:“Tôiđoánđóchínhlàdụngýcủahọasĩ.”

“Đóchínhlàthứôngcầntìmra,”Césarđáp.“Câuhỏiđầytháchthứcởđâylà:Quâncờnàođãănquânhiệpsĩ?”

“Ýônglàquânhiệpsĩtrắng,”Muñoznói.“Quânduynhấtthiếutrênbàncờ.”

“Sơđẳngthôi,”Césarnói,kèmtheomộtnụcười,“Watsonthânmếnạ.”Muñoz tảng lờcâunóinày;khiếuhàihước rõ ràngkhôngphải làđiểm

mạnhcủaôngta.JuliabướctớixôphavàngồixuốngcạnhCésar,mêmẩnnhưmộtcôbéconđangháohứctheodõimộtmàntrìnhdiễnđầyhấpdẫn.LúcnàyMuñozđãhoàntấtbảnpháchọacủamình,ôngtamangnótớichohaingườihọxem.

“Đây,” ông ta giải thích, “là vị trí của các quân cờ đúng như ở trongtranh.”

“Nhưhaingườithấy,tôiđãđánhdấuvịtrícủatừngô,đểviệctìmvịtrícácquâncờdễdànghơnchocácvị.Nhưvậy,theogócnhìncủakỳthủbênphải…”

“CủaRogerdeArras,”Julianói.“Phải,RogerdeArras.Nhìnxuốngbàncờtừhướngđó,chúngtasẽđánh

sốcácôbàncờtheochiềudọctừ1đến8vàkýhiệumỗiôbằngmộtchữcái,từađếnh,theochiềungang,”ôngtanói,đồngthờidùngchiếcbútchìchỉ

chohaingườithấy.“Cónhữngcáchphânloạinặngtínhchuyênngànhhơn,nhưngđiềuđócóthểchỉlàmcácvịrốithêm.”

“Vàmỗibiểutượngtươngứngvớimộtquâncờ?”“Đúngthế.Chúnglànhữngbiểutượngthôngdụng,mộtsốmàuđen,một

sốmàutrắng.Dướiđâytôiđãghichúlạiýnghĩacủatừngbiểutượng.”

“Nhưthế,chodùbiếtrấtítvềcờvua,haingườicũngdễdàngthấyvuađen,chẳnghạn,đangnằmtạiôa4,vàởôf1cómộtquângiámmụctrắng.Mọingườihiểuchứ?”

“Hoàntoànhiểu.”Muñoztiếptụcchỉchohọmộtsốbiểutượngkhácôngtađãvẽra.“Bây giờ, chúng ta đã tìm hiểu xong các quân cờ còn lại trên bàn cờ,

nhưngđểphântíchđượcváncờ,tacầnphảibiếtnhữngquâncờnàođãbịloạikhỏibàncờ.”Ôngtađưamắtnhìnbứctranh.“Kỳthủbêntráitênlàgìvậy?”

“FerdinandxứOstenburg.”“Được rồi,FerdinandxứOstenburg,ngườichơiquânđen,đãănnhững

quântrắngsauđây.”

“Nghĩalà:mộtgiámmục,mộthiệpsĩvàhaitốt.Vềphầnmình,RogerdeArrasđãăncácquânsauđâytừđốithủcủamình.”

“Nghĩalàbốntốt,một thápvàmộtgiámmục.”Muñoztrầmngâmnhìnbảnpháchọa.“Khichúngtanhìnvàováncờtừgócđộnày,dườngnhưquântrắngđangchiếmlợithếsovớiđốithủ.Nhưngnếutôihiểuđúng,đókhôngphảilàđiềuđángquantâm.Câuhỏiởđâylàquâncờnàođãănquânhiệpsĩtrắng.Hiểnnhiênđóphải làmột trongcácquânđen,mộtđiềunghecóvẻquáhiểnnhiên,nhưngchúngtacầnđituầntựtừngbước,từđiểmkhởiđầu.”Ông tađưamắtnhìnCésarvà Julianhư thểcầnđược thứ lỗivềnhữnggìmìnhvừanói.“Khônggìdễgâysailầmhơnmộtsựthậtquáhiểnnhiên.Đâylà một nguyên tắc suy luận hoàn toàn phù hợp khi áp dụng vào cờ vua:nhữnggìtrôngcóvẻhiểnnhiênkhôngphảilúcnàocũnglànhữnggìđãthựcsựxảyrahaychuẩnbịxảyra.Nóitómlại:điềuđócónghĩalàchúngtacầntìmraquâncờnàotrongsốcácquânđenởtrênbàncờhaynằmngoàimặtbànđãănquânhiệpsĩtrắng.”

“Haygiếtôngta,”Julianóithêm.Muñozphácmộtcửchỉlẩntránh.“Đókhôngphảiviệccủatôi,senorita*.”“Nếumuốn,ôngcóthểgọitôilàJulia.”“Được thôi, Julia,dù saođóvẫnkhôngphảiviệccủa tôi.”Ông tanhìn

chămchúvào tờgiấy cóbứcpháchọanhư thể trênđóviết nội dungmộtcuộchộithoạiôngtađãđểmấtđầumối.“Tôitinrằnghaivịđưatôitớiđâyđểchocácvịbiếtquâncờnàođãănquânhiệpsĩtrắng.Nếutìmrađượcđiềuđómàhaingườicóthểđưarađượcmộtvàikếtluậnhaygiảimãđượcmộtbíẩn,vậythìtốtthôi.”Ôngtanhìnhaingườimộtcáchtựtinhơn,nhưvẫnthườngdiễnrakhiôngtakếtluậnmộtvấnđềmangtínhkỹthuật,nhưthểôngtalấythêmđượcmộtchúttựtinnhấtđịnhtừhiểubiếtcủamình.“Điềuđótùycácvị.Tôichỉlàmộtngườichơicờmàthôi.”

Césarcảmthấytháiđộnàyhoàntoànhợplý.

“Tôi thấykhôngcógìkhôngổnvớichuyệnđócả,”ôngnói,đồng thờiđưamắtnhìnJulia.“Ôngấythựchiệncácnướccờ,cònchúngtagiảithíchchúng.Làmviệctheonhóm,côbéthânmếnạ.”

Juliaquáchămchúđếnvấnđềcầngiảiquyếtnênkhôngcònbậntâmtớicácchitiếtvềphươngpháp.CôđặttaylêntayCésar,cảmnhậnnhịpmạchđậpnhẹnhàng,đềuđặndướilàndacổtayông.

“Sẽmấtbaolâuđểgiảiquyếtchuyệnnày?”Muñoz gãi chiếc cằm được cạo lởm chởm củamình. “Tôi không biết.

Nửagiờ,mộttuần.Còntùy.”“Tùycáigì?”“Nhiều thứ.Tùy thuộcvàoviệc tôicó thể tập trung tốt tớiđâu.Vàvào

vậnmay.”“Ôngcóthểbắtđầungaybâygiờkhông?”“Tấtnhiên.Tôiđãlàmthếrồi.”“Vậytiếptụcđi.”Nhưngđúngkhoảnhkhắcđóđiệnthoạiđổchuông,vàváncờđànhphải

hoãnlại.

♛   ♛   ♛

Rấtlâusaunày,Julianóicôđãbiếtngaylậptứccuộcđiệnthoạigọiđếnvềviệcgì,nhưngchínhbảnthâncôphảithừanhậnthậtdễnóirađiềuđókhisựđãrồi.Côcũngnóichínhtừlúcđócônhậnramọithứđangbắtđầutrởnênphứctạpghêgớmđếnmứcnào.Trênthựctế,nhưcôsẽsớmnhậnra,cácrắcrốiđãbắtđầutừtrướcđórấtlâu,nốivớinhauthànhnhữngnútthắtchặtchẽ,chodùvàothờiđiểmấynhữngkhíacạnhtệhạinhấtcủavụviệcvẫnchưahélộ.Nếunhìnnhậnthậtchínhxác,hoàntoàncóthểnóirằngngọnnguồncủamọirắcrốibắtđầutừnăm1469,khimộtkẻgiếtthuêvớichiếcnỏ,mộtcontốtvôdanhmàtênhọkhôngcònlưulại,tớinấpkếbênconhàocủalâuđài

Ostenburgđểchờđợi,vớisựkiênnhẫncủamộttaythợsăn,nạnnhâncủay,ngườiđãđemlạinhữngđồngtiềnvàngđangrổnrangtrongtúiybằngchínhcáichếtcủamình.

Thoạtđầu,ngườicảnhsátkhônghềcóvẻkhóchịu,nếutínhtớibốicảnhlúc đó cũng như tính tới việc ông ta làmột cảnh sát,mặc dù việc ông tathuộcĐộiđiềutracácvụánliênquantớinghệthuậtdườngnhưkhôngcóvẻgìlàmôngtakhácbiệtnhiềusovớicácđồngnghiệpcủamình.Mốiquanhệmangtínhcôngviệccủaôngtavới thếgiới trongđóôngta thườngxuyênthựchiện chức trách củamình chỉ nhiều lắmđể lại trên conngười ông tachút dấu ấn thoảng qua,một chút thiện cảm trong cách ông ta nói “Chúcbuổisángtốtlành”hay“Mờingồi”,cũngnhưcáchôngtathắtchiếccàvạtcủamình.Viêncảnhsátnóirấtthongthả,khônghềlêngiọng,vàliêntụcgậtđầumộtcáchkhôngcầnthiết.Juliakhôngdámchắcđâycóphảilàmộtthủthuậtnhànghềnhằmtạodựngsựtintưởnghaylàmộtphầncủavaidiễngiảvờrằngôngtabiếtchínhxácchuyệngìđangdiễnra.Viêncảnhsátlàmộtngườivừalùnvừabéo,cóbộriakiểuMexicothậtlạlẫmvàmặctuyềnmộtmàunâu.Nếunóiđếnnghệ thuật, thanh traFeijoo tựnhìnnhậnbản thân,mộtcáchđầykhiêmtốn,nhưmộtngườisaymênhiệt thành:ôngtalàmộtngườisưutầmdaocổ.

Juliađượcbiết tấtcảnhữngđiềunày trongmộtphòng làmviệc tạiđồncảnhsátởđạilộPaseodelPradosaukhiFeijoomôtảlạimộtvàichitiếtvềcái chết củaAlvaro.Việc giáo sưAlvaroOrtega được tìm thấy trong bồntắmnhàmìnhvớimộtcáicổgãy,cólẽvìtrượtchântronglúctắmvòihoasen,quảlàmộtsựkiệnvôcùngđángtiếc.Thithểđãđượcngườilaocôngđếndọnnhàtìmthấy.Nhưngphầnđángphiềnmuộn–vàFeijoolựachọntừngữcủaôngtarấtcẩnthậntrướckhidànhchoJuliamộtcáinhìnđầyáingại,nhưthểđềnghịcônhìnvàokhíacạnhbikịchcủathânphậnconngười–làviệcgiámđịnhphápyđãpháthiệnravàichitiếtđánglongại,vàchotớilúcnàychưathểxácđịnhchắcchắnđượcrằngliệucáichếtlàmộttainạnhay

kếtquảcủamộthànhđộngcóchủý.Nóicáchkhác,ởđâyhoàntoàncókhảnăng–ôngthanhtranhắclạitừ“khảnăng”hailần–vếtrạnởđáysọlàdomộtcúđánhbằngvậtcứnggâyrachứkhôngphảidovachạmvớithànhbồntắm.

“Ýôngmuốnnói,”Julianói,nhoàingườira trướcquachiếcbàn,“rằngrấtcóthểaiđóđãgiếtgiáosưkhiôngấyđangtắmsao?”

Viêncảnhsátlựachọnmộttháiđộhiểnnhiêncódụngýngănkhôngđểcôgáiđiquáxa.

“Tôichỉđềcậptớiđiềuđónhưmộtkhảnăngmàthôi.Kếtquảđiềutrabanđầuvàlầngiảiphẫutửthiđầutiênnhìnchungđềuxácnhậngiảthiếtvềcáichếtdotainạn.”

“Nhìnchung?Ôngđangcốnóigìvậy?”“Tôiđangcốchocôbiếtsựthật.Cómộtsốchitiết,nhưđặcđiểmhình

thái củavết thương, tư thế của tử thi –nhữngchi tiết chuyênmônmà tôikhôngmuốnđisâuvào–đãlàmnảysinhmộtsốbănkhoăn,mộtvàinghivấnhoàntoàncócơsở.”

“Thậtlốbịch.”“Tôihầunhưhoàntoànnhất trívớicô,”ôngtanói,bộriakiểuMexico

uốn thànhhìnhdấumũđầy thiện cảm. “Nhưngnếunhữngnghi vấnđượckhẳngđịnh,tìnhhìnhsẽtrởnênkháchẳn:NhiềukhảnănggiáosưOrtegađãbịsáthạibằngmộtcúđánhmạnhvàosaucổ.Rồisaukhiđãlộtquầnáonạnnhân,aiđóđãlôiôngấyvàodướivòihoasenvàmởvòinướcđểcáichếttrônggiốngmộtvụtainạn.Mộtcuộcgiámđịnhphápymớiđangđượctiếnhànhđểđiềutrakhảnăngnạnnhânbịđánhhailầnchứkhôngphảimột;cúđánhthứnhấtkhiếnnạnnhânngấtđi,còncúđánhthứhaiđểđảmbảochắcchắnnạnnhânđãchết.”Viênthanhtrangảngườirasautựavàolưngghế,đanhaibàntayvàonhauvàbìnhthảnnhìncô.“Tấtnhiên,đóchỉlàmộtgiảthiết.”

Julia nhìn chằm chằmvào viên cảnh sát, nhưmột người tin rằngmình

đangbịlôiralàmtròđùa.Côkhônghiểunổinhữnggìvừanghe;côkhôngthểmườngtượngrabấtcứmốiliênhệnàogiữaAlvarovàđiềuFeijoođangkhơigợi.Mộtgiọngnóitừsâutrongtiềmthứccôđangthìthầmrằngđâyrõrànglàmộttrườnghợptrảnhầmgiấytờ;chắchẳnôngtađangnóivềmộtaiđóhoàn toànkhác.Thậtngớngẩnkhihìnhdung raAlvaro,Alvaromàcôtừngquenbiết,bịsáthại,nhưmộtcon thỏ,bằngmộtcúđánhvàosaucổ,nằm trần truồngbấtđộng,đôimắtmở tovôhồn,dướivòihoa senxốixảnướclạnhbuốt.Thậtngungốc,vôlý.

“Hãythửgiảthiết,”cônói,“rằngcáichếtkhôngphảilàtainạn.Vậyailạimuốngiếtôngấychứ?”

“Đó, nhưngười ta vẫnnói trong cácbộphim, làmột câuhỏi rất hay.”Viêncảnhsátcắnmôidướivớimộtcửchỉthậntrọngđậmchấtnghềnghiệp.“Nói thật lòng, tôikhônghềcóbất cứý tưởngnào.”Ông tadừng lại, lựachọntháiđộcódụngýbàytỏmìnhđãđặtmọiquânbài trongtaylênmặtbàn.“Trênthựctế,tôiđangtrôngđợisựgiúpđỡcủacôđểlàmsángtỏvụviệc.”

“Sựgiúpđỡcủatôi?Tạisao?”ViênthanhtranhìnJuliatừtrênxuốngdướivớivẻchậmrãimộtcáchcó

chủý.Ôngtakhôngcòntỏrathânthiệnnữa,vẻmặtôngtahélộvẻtưlợithôlỗ,nhưthểôngtađangtìmcáchthiếtlậpmộtmốiquanhệmờámnàođógiữahaingười.

“Côtừngcómộtmốiquanhệvớinạnnhân…Thứlỗichotôi,nhưngchứctráchcủatôiquảlàmộtcôngviệcchẳngvuivẻgì,”ôngtanói,chodùnếuxétđoántừnụcườitựmãnxuấthiệndướibộria,viênthanhtradườngnhưkhônghềthấycôngviệccủamìnhlàcógìkhóchịu.Ôngtachotayvàotúilấyramộtbaodiêmcótênmộtnhàhàngbốnsaobêntrên,rồivớimộtcửchỉlàmravẻlịchsự,châmlửachođiếuthuốcJuliavừađưalênmôi.“Ýtôilàmột…ừm…cuộctình.Đúngvậykhông?”

“Đúngthế,”Juliaphảkhóira,nhắmhờđôimắt,cảmthấyvừabốirốivừa

giậndữ.Mộtcuộctình,vị thanhtracảnhsátvừamớinói,gói trọnlạimộtcáchgiảnđơnđếntộtbậcmộtphầnđờicủacômànhữngvếtsẹođểlạivẫncònđaunhói.Vàkhôngnghingờgìnữa,côthầmnghĩ,gãđànôngbéophịthô thiển này, với bộ ria kệch cỡm của ông ta, đang thầm đánh giá chấtlượngmón hàng. Cô bạn gái của nạn nhân quả làmộtmón hàng thượnghạng, viên thanh tra rồi sẽ nói với đồng nghiệp của ông ta khimò xuốngcăngtinnốcmộtlonbia.Tôisẽkhôngngạigiúpđỡcônàngítnhiều.

Nhưngcôcònbậntâmhơntớinhữngkhíacạnhkháccủatìnhthếcôđanglâmvào.Alvarođãchết,nhiềukhảnăngbịsáthại.Chodùthoạtnhìnviệcnàycóvẻthật lốbịch,nhưngcôđangngồi trongđồncảnhsát,vàcònquánhiềuđiềucôkhôngbiết.Vàchuyệnkhônghiểurõmộtvàiđiềurấtcóthểsẽcựckỳnguyhiểm.

Cảngườicôcănglên,cảnhgiác,thủthế.CônhìnchămchúvàoFeijoo,cònôngtalúcnàykhôngcònthểhiệnchútthôngcảmhaydễmếnnào.Tấtcảchỉlàvấnđềchiếnthuật,côtựnhủ.Cốgiữbìnhtĩnh,côđiđếnkếtluậnrằngthựcsựkhôngcóbấtcứlýdonàođểviênthanhtraphảiýtứvớicô.Ôngtađơnthuầnlàmộtcảnhsát,cũngthôlỗvàvụngvềnhưbấtcứviêncảnhsátnàokhác,vàcũngchỉđangthựchiệncôngviệccủamình.Dùsaođinữa, cô nghĩ, trong khi cố nhìn nhận tình thế hiện tại từ góc độ của viênthanhtra:côlàtấtcảnhữnggìôngtacó,đầumốiduynhất,côbạngáicũcủanạnnhân.

“Nhưngđólàchuyệncũrồi,”cônói,gõtàntừđiếuthuốccủacôxuốngchiếcgạttàntrắngbócđựngđầyghimgiấymàFeijoođểtrênmặtbànlàmviệc.“Chúngtôiđãthôigặpnhautừhơnmộtnămnay…màtôichắcviệcnàyôngđãbiết.”

Viên thanh tra chốnghai khuỷu tay lênmặt bàn, cúi người ra trước vềphíacô.

“Phải,”ôngtanói,gầnnhưthìthầm,nhưthểcáchnóicủaôngtalàmộtbằngchứngkhôngthểchốicãichothấygiờhọđãlàhaingườiquenbiết,và

ôngtahoàntoànđứngvềphíacô.“Nhưngcôcógặpôngấybangàytrước.”Juliacốchegiấuvẻngạcnhiêncủacôvàchỉđơnthuầnnhìnviêncảnhsát

vớidángbộcủamộtngườivừaphảinghemộtcâubìnhphẩmngớngẩnhiếmcó.TấtnhiênFeijoođãtớitrườngđạihọcđiềutra.Bấtcứvịthưkýhaylaocôngnàocũngđềucóthểđãkểhếtvớiôngta.Nhưngđâycũngchẳngphảilàchuyệngìcôcầnphảichegiấu.

“Tôi tới nhờ ông ấy giúp đỡ tìm hiểu vềmột bức tranh tôi đang phụcchế.”Côthấythậtlạlàviêncảnhsátkhônghềghilạigì,nhưngthầmđoánđâylàmộtphầntrongphươngphápcủaôngta:người tasẽnóinăngthoảimáihơnkhihọnghĩnhữnglờihọnóirađềuđãbayđitheogió.“Nhưôngcóvẻđãbiết rất tường tận,chúng tôi traođổivớinhaugầnmộtgiờđồnghồtrongphònglàmviệccủaôngấy.Thậmchíchúngtôicònhẹngặplạinhausauđó,nhưngtôikhôngbaogiờgặplạiôngấy.”

Feijoomânmêlậthộpdiêmquaytrònhếtvòngnàytớivòngkhác.“Haingườiđãtraođổinhữnggìvậy,nếucôkhôngthấyphiềntrướccâu

hỏicủatôi?Tôichắccôsẽhiểuvàthứlỗichomộtcâuhỏi…ừm…điquásâuvàochuyện riêng tưnhưvậy.Tôixincamđoanvớicôcâuhỏiđóchỉmangtínhquytrìnhmàthôi.”

Juliaimlặngquansátviêncảnhsáttronglúcđưađiếuthuốclênmôi,rồicôchậmrãilắcđầu.

“Cóvẻôngđangcoitôilàmộtảngớngẩnthìphải.”Viêncảnhsátnhìncôvớiđôimắtkhéphờ,nhưngôngtađãngồithẳng

ngườilênhơnmộtchút.“Xinlỗi,tôikhônghiểuýcômuốnnóigì.”“Tôisẽnóiđểôngrõýtôilàgì,”cônóivàdậpmạnhđiếuthuốcláxuống

đốngghimgiấynhỏtronggạttàn,hoàntoàndửngdưngtrướccáinhìnxótxakhiôngtadõitheocửchỉcủacô.“Tôikhôngcógìphảnđốiviệctrảlờicáccâuhỏicủaông.Nhưngtrướckhichúngtatiếptục,tôimuốnôngnóichotôibiếtAlvarocótrượtchântrongbồntắmhaykhông.”

Feijoo dường như bị bất ngờ. “Tôi không có bằng chứng vững chắcnào…”

“Vậythìcuộctraođổinàyhoàntoànvôích.Nếuôngchorằngcóđiềugìđóámmuộitrongcáichếtcủaôngấyvàđangcốtìmcáchbuộctôinóira,tôimuốnđượcbiếtngaybâygiờliệucóphảitôiđangbịthẩmvấnnhưmộtđốitượngnghivấnhaykhông.Bởivì,trongtrườnghợpđó,hoặctôisẽrờikhỏiđồncảnhsátngaylậptức,hoặctôiyêucầuđượccóluậtsư.”

Viênthanhtragiơhaitaylêntỏtháiđộdànhòa.“Nhưthếsẽcóphầnhấptấpquá.”Vớimộtnụcườinhếchmiệng,ôngta

cựamìnhtrênghếnhưthểlạimộtlầnnữaphảiloayhoaytìmnhữngtừngữphùhợp.“Hướngchínhthức, ítnhấtvàolúcnày,làgiáosưOrtegađãgặpphảimộttainạn.”

“Và sẽ thế nào nếu các chuyêngia phápy xuất chúng của các ông kếtluậnkhácđi?”

“Trong trườnghợpđó”–Feijoomơhồkhoát tay– “cô cũngkhôngbịnghingờhơnbấtcứaikhácquenbiếtnạnnhân.Côcóthểhìnhdungradanhsáchcácứngviênrồiđấy…”

“Vấn đề là ở chỗ đó đấy.Tôi không thể hình dung ra có aimuốn giếtAlvaro.”

“Àphải,đó làquanđiểmcủacô.Tôinhìnnhậnviệcnàykháchẳn:cácsinhviênbịđìnhchỉhọc,nhữngđồngnghiệpghentị,ngườitìnhcămhận,nhữngôngchồngbịcắmsừng…”Ôngtakểratừngtrườnghợpbằngcáchđưa ngón cái chỉ lần lượt vào các ngón của bàn tay kia, rồi dừng lại khikhôngcònngóntaynàonữađểchỉtiếp.“Không.Điềuđángnóiởđây,màtôichắccô sẽ làngườiđầu tiênnhận raviệcnày, là lờikhaicủacô sẽvôcùngcógiátrị.”

“Tại sao?Cóphải ôngđangxếp tôi vàohạngmụcngười tình cămhậnkhôngđấy?”

“Tôisẽkhôngđixađếnthế,senorita.Nhưngcôđãgặpnạnnhânchỉvài

giờtrướckhichínhgiáosư,hayaiđó,làmvỡsọôngấy.”“Vàigiờ?”LầnnàyJuliathựcsựmấtbìnhtĩnh.“Ôngấychếtlúcnào?”“Bangàytrước.VàothứTư,trongkhoảngtừhaigiờchiềuđếnnửađêm.”“Khôngthểnào.Chắcchắncónhầmlẫn.”“Nhầmlẫn?”Tháiđộcủaviênthanhtrathayđổihẳn.Giờđâyôngtanhìn

Juliavớivẻnghingờcôngkhai.“Chắcchắnlàkhông.Đólàkếtluậncủabácsĩphápy.”

“Chắcchắnphảicónhầmlẫn.Nhầmlẫnlệchđihaimươibốngiờ.”“Tạisaocôlạinghĩvậy?”“Vìvàotối thứNăm,mộtngàysaukhi tôicócuộctraođổivớiôngấy,

giáosưđãgửichotôimộtsốtàiliệumàtôinhờôngấycungcấp.”“Tàiliệuloạigìvậy?”“Vềlịchsửbứctranhmàtôiđangphụcchế.”“Cônhậnđượcchúngquađườngbưuđiệnphảikhông?”“Không,quangườigiaohàng,vàocùngtốihômđó.”“Côcònnhớtêncôngtychuyểnphátkhông?”“Có.Urbexpress.VàtàiliệuđượcgiaovàothứNăm,khoảng8giờ.Ông

cóthểlýgiảiviệcnàythếnàokhông?”Viêncảnhsátbuôngmộttiếngthởdàingờvựcdướibộria.“Tôikhôngthể.VàotốithứNăm,AlvaroOrtegađãchếtđượchaimươi

tưgiờ,vìvậyôngấykhôngthểgửinhữngtài liệuđóđiđược.Aiđó…”–FeijoongừnglạimộtlátđểJuliacóthểbắtkịpýtưởngôngtađưara–“chắcchắnaiđóđãlàmviệcđóthayôngấy.”

“Aiđó?Nhưngai?”“Kẻđãsáthạiôngấy,nếuthựcsựôngấybịgiết.Gãđànôngđãratay

thủáctronggiảthiết.Hayngườiđànbàđãrataythủác.”ÔngtanhìnJuliavớivẻítnhiềutòmò.“Tôikhôngbiếttạisaochúngtaluônlậptứcgiảthiếtrằngkẻgâyratộiáclàmộtngườiđànông.”Rồiviêncảnhsátnảyramộtýnghĩkhác.“Cóláthưhaytờghichúnàokèmtheocáctàiliệumàcôcholà

củaAlvaroOrtegagửitớikhông?”“Không,chỉcócáctàiliệuthôi.Nhưnghoàntoànhợplýđểnghĩngười

gửilàôngấy.Tôitinchắcởđâycónhầmlẫnnàođó.”“Không có nhầm lẫn nào hết.Nạnnhân đã chết từ ngày thứTư, và cô

nhậnđược tài liệuvào thứNăm.Trừphicông tychuyểnphátđãchậmtrễtrongviệcgiaohàng…”

“Không, tôi chắc chắn về việc này. Phongbì được ghi cùngngày hômđó.”

“Cóaiởcùngcôvàotốiđókhông?”“Haingười:MenchuRochvàCésarOrtizdePozas.”Viêncảnhsátcóvẻ

thựcsựngạcnhiên.“DonCésar?NgườibuônbánđồcổởphốCalledelPradoư?”“Chínhlàôngấy.Ôngbiếtôngấysao?”Feijoododựtrướckhigậtđầu.Viênthanhtracóbiếtông,ôngtanói,do

côngviệc.NhưngôngtakhôngbiếtJuliavàCésarlàbạnbèquenbiết.“Vậygiờôngđãbiếtrồiđấy.”“Phải,giờtôiđãbiết.”Viêncảnhsátgõchiếcbútcủamìnhxuốngbàn,độtnhiên trởnên lúng

túng, và hoàn toàn có lý do.Như Julia biết được từCésar ngày hôm sau,thanh traCasimiroFeijoocònxamới làmột sĩquancảnhsátgươngmẫu.Mốiquanhệnghềnghiệpcủaôngtavớigiớinghệthuậtvàkinhdoanhđồcổchophépviênthanhtrabổsungthêmthunhậpvàođồnglươngcảnhsátmỗikỳ cuối tháng. Thỉnh thoảng, khimột lô tác phẩm bị đánh cắp được pháthiện,mộtvàimóntrongsốđósẽlạibiếnmấttheođườngcửasau.Vàitaymôigiớitrunggiantincẩnthamgiavàonhữngphivụnàyvàchiachoôngtamộtphần trăm lợinhuận.Và,bởivì đây làmột cộngđồng rất nhỏ,Césarcũnglàmộtngườitrongsốnày.

“Dù sao đi nữa,” Julia, người hiện tại vẫn chưa biết gì về lai lịch conngườiFeijoo,nói, “tôi đoánviệc cóhainhânchứngcũngkhôngchứng tỏ

đượcgì.Tôihoàntoàncóthểtựmìnhgửinhữngtàiliệuđóđến.”Feijoochỉđơnthuầngậtđầu,nhưngđôimắtôngtađểlộmộtmứcđộthận

trọnglớnhơnnhiều,cũngnhưmộttháiđộtôntrọnghoàntoànmớimẻ,mộttháiđộ,nhưJuliahiểurasaunày,hoàntoànxuấtpháttừlýdothựcdụng.

“Sựthậtlà,”cuốicùngôngtalêntiếng,“toànbộvụviệcnàycóvẻrấtlạlùng.”

Juliađưamắtnhìnchămchămvàokhoảngkhông.Từgócđộnhìnnhậncủa cô, nókhôngđơn thuần chỉ là lạ lùngnữa; tất cả chuyệnnàybắt đầuđượmvẻámmuộiđầyđedọa.

“Điềutôikhônghiểulàaicóthểquantâmtớiviệctôicónhậnđượccáctàiliệuđóhaykhôngđếnthế.”

Lạicắnmôidướilầnnữa,Feijoolấymộtcuốnsổtaytừtrongngănkéora,bộriacủaôngtacóvẻđangrũxuốngđầytrầmtư.Rõràngôngtachẳngmấyhàohứngkhiphảidínhdángvàovụnày.

“Đó,”ông ta lẩmbẩm,miễncưỡngviếtnhữngghichúđầu tiênvàosổ,“đó,senorita,lạilàmộtcâuhỏirấthaynữa.”

♛   ♛   ♛

Côđứngtrênbậcthềmcủađồncảnhsát,ýthứcđượcrằngviêncảnhsátmặcđồngphụcgáccổngđangnhìncôvớivẻítnhiềutòmò.Nằmsauhàngcâybênkia đại lộPaseo,mặt tiền theophong cáchTânCổđiển củabảo tàngPradođượcthắpsángnhờnhữngbóngđèncôngsuấtlớnđượcgiấukínđáotrongcáckhuvườngầnđó, giữa cácbăngghếđá, bức tượngvàđàiphunnước.Trờiđangmưa,mộtcơnmưaphùnnhẹkhónhậnrađược,nhưngcũngđủđểánhđènô tôvàđèn tínhiệugiao thôngđangkhôngngừngnhảy từxanhsangvàng,sangđỏphảnchiếulạitrênmặtđườngrảinhựa.

Juliakéocổchiếcáokhoácdađangmặclên,tiếptụcbướcđi,lắngnghetiếngbướcchâncủacôvanglêntrênlốiđivắngtanh.Khôngcónhiềuxecộ

đilại;chỉthỉnhthoảngmớicóđènphacủamộtchiếcxehơichiếusángcôtừphíasaulưng,hắtmộtchiếcbóngdài,hẹp,vươnxavềphíatrước,rồisauđóngảsangmộtbên,ngắndần,khôngngừngbiếnđổivàrunrẩykhitiếngđộngcơcủachiếcxebắtkịpcô,đểlạibóngcôhắtlêntườngrồibiếnmất,trongkhichiếcxe,giờchỉcòn làhaichấmđỏcùngbóngcủachúngphảnchiếudướilòngđườngướtát,cũngdầnmấthútvàomànđêm.

Côdừnglạitrướcmộtcộtđèngiaothông.Tronglúcđợiđènchuyểnsangxanh,côđưamắttìmkiếmtrongmànđêmnhữngánhđènxanhkhác,vàtìmthấychúng trênđènhiệunhữngchiếc taxi laovụtqua, trênnhững trụđèngiaothôngkhácđangnhấpnháydọcđạilộ,trongánhđènnêôngmàulam,lụcvàvàngtrênnócmộttòanhàchọctrời lắpkính,nhữngôcửacaonhấtvẫnsángđèn,nơiaiđóđanglaudọnhaythậmchívẫncònlàmviệctớitậnlúcmuộnmàngnày.Đèngiaothôngchuyểnxanh,Juliabăngquađườngvàbắtđầutìmkiếmcácánhđènđỏ,dễthấyhơnnhiềutrongmànđêmcủamộtthànhphốlớn.Nhưngánhchớpmàulamcủamộtchiếcxecảnhsátlaoquaởphíaxa,ởxa tớimứcJuliakhôngnghe thấy tiếngcòihụ,đã lạichenvào.Đènđỏcủanhữngchiếcxe,đènxanh trên trụđèngiao thông,ánhđènnêông màu lam, rồi màu lam trên ánh đèn nháy… đó, cô thầm nghĩ, sẽ lànhữngtôngmàutacầnđểvẽlạibốicảnhlạlùngnày,làbảngmàuphùhợpđểthựchiệnmộtbứchọamàcôsẽđặttên,mộtcáchmỉamai,làCảnhđêm,để trưngbày tạiphòng trưngbàyRochchodùchắcchắn thếnàoMenchucũngmuốnđượcgiảithíchtênbứchọa.Tấtcảsẽtạothànhmộttổngthểuámthậthàihòa:mànđêmđen,nhữngbóngđen,nỗisợhãitốiđen,cảmgiáccôđộcđenngòm.

Cóthựccôđangsợkhông?Vàolúckhác,câuhỏinàyhẳnlàmộtchủđềhay ho cho những cuộc thảo luận phù phiếm, trong bầu không khí vui vẻgiữabạnbè,tạimộtcănphòngấmáptiệnnghi,trướclòsưởi,kèmtheomộtchairượuvang.Sợhãigiốngnhưmộtyếutốkhôngthểlườngtrước,giốngnhư sự khámphá đột ngột đầy choángváng ramột thực tế vẫn luôn hiện

diện,chodùnóchỉmớiđượchélộvàođúngkhoảnhkhắcđó.Sợhãigiốngnhưhồikết tànkhốccủasựngumuội,haynhưsựchấmdứtđộtngộtcủamộtthờikỳtốtđẹp.Giốngnhưtộilỗi.

Tuynhiên,trongkhibướcđigiữanhữnggammàucủabanđêm,Juliakhólòngnhìnnhậncảmgiáchiệntạicủamìnhnhưmộtvấnđềphùphiếm.Tấtnhiên,côtừngtrảinghiệmquanhữngbiểuhiệntrongthoángchốckháccủacùng cảm giác hiện tại. Kim đồng hồ tốc độ vượt quá vạch giới hạn chophép,tronglúcphongcảnhhaibênđườnglướtđinhanhvùnvụtbênphảivàbêntrái,cònđườngkẻđứtgiữađườngtrởnêngiốngmộtluồngđạnnốinhaubaytớinhưtrongcácbộphimchiếntranh,đểrồibịnuốtchửngvàocáibụngthamlamcủachiếcxe.Haycảmgiáccủasựtrốngrỗng,củavựcsâuxanhthẳmkhôngthấyđáykhitanhảytừtrênboongmộtchiếcthuyềnxuốngbiểnsâuđểbơi,cảmnhận lànnướcbiển lướtđi trên lànda trầncủa ta,vàbiếtchắcchắnmộtcáchchẳngmấyvuivẻgìrằnghaichântađangcáchxabấtcứmảnhđấtliềnvữngchãinào.Kểcảnhữngnỗisợhãimơhồluônđitheochúngtatronggiấcngủvàgâyranhữngcuộcđấutayđôithấtthườnggiữalýtrívàtưởngtượng,nhữngnỗisợvốnchỉcầnmộtnỗlựcýchíđơnlẻlàgầnnhưluônđủđểcóthểbịđẩylùivàohồiứchaycóthểlậptứcbịlãngquênkhi tamởbừngmắt ranhìnnhữngbóngdáng thân thuộc trongphòngngủcủamình.

Nhưngnỗisợmớimẻnày,thứJuliavừakhámphára,lạihoàntoànkhác.Mớimẻ,lạlẫm,chưahềbiếttớiđếntậnlúcnày,phảngphấtbóngdángcáiÁcvớimộtchữAviếthoa,chữcáiđầutiêncủamọithứnằmsâudướicộirễcủanỗithốngkhổvàđauđớn.MộtcáiÁcsẵnsàngmởvòinướcchảyxốixuốngkhuônmặt củamộtngườivừabị sáthại.CáiÁcchỉ có thểdiễn tảbằngnhữnggammàutămtốicủađêmđen,củanhữngbónghìnhxấuxavànỗicôđộcámmuội.CáiÁcvớimộtchữAviếthoa,nỗiSợvớichữSviếthoavàGiếtngườivớimộtchữGviếthoa.

Giếtngười.Đóchỉlàmộtgiảthiết,côtựnhủtronglúcquansátcáibóng

của chính mình. Người ta vẫn trượt chân trong bồn tắm, ngã xuống cầuthang,vượtđènđỏvàchết.Cácbácsĩphápyvànhânviêncảnhsátđôilúctựtinvềtríthôngminhcủahọđếnmứckhóchịu;đólàmộtmốinguyhiểmmangtínhnghềnghiệp.Phải,tấtcảđềuđúng.NhưngcũngđúnglàcóaiđóđãgửichocôcáctàiliệucủaAlvarokhianhđãchếttrướcđóhaimươitưgiờ.Điềunàykhôngphảilàgiảthiết;nhữngtàiliệuđóvẫnđangnằmtrongcănhộcủacô,trongmộtngănkéotủ.Vàchúnglàcóthật.

Côrùngmìnhđứamắtngoáinhìnphíasauxemliệucóaibámtheomìnhhaykhông.Vàdùkhônghềtrôngđợiđiềunày,đúnglàcônhìnthấyaiđóthật.Thậtkhóđoánchắc liệucóphảianh tađangbámtheocôhaykhông,nhưngaiđóđangbướcđitrênvỉahèphíasaucôchừngnămmươimét,mộthìnhbóngthỉnhthoảnglạiđượcchiếusángkhiđingangquanhữngquầngsángđangchiếuxuyênqua tầng lá câyvà lênmặt tiền rực rỡcủa tòabảotàng.

Julianhìn thẳngvềphía trước trongkhi tiếp tụcdấnbước.Từngsợicơcủacôđangcănglêntrướcmongmuốnvùngchạyđanggiụcgiã,cảmgiáccôtừnggặpkhicònnhỏmỗilầnbướcqualốivàotốiomcủatòanhànơicôsống,trướckhihốihảlaolêncầuthangvàbấmchuôngcửa.Nhưnglýtrícủamộtđầuócquenthuộcvớinhịpsốngbìnhthườnglạicanthiệp.Bỏchạychỉvìaiđóđangbướcđitheocùnghướngvớicô,saucônămmươimét,khôngchỉvôlý,màcònthậtngớngẩn.Dẫuvậy,côthầmnghĩ,bướcđibìnhthảntrênmộtconđườngtối tămvớimộtngườihoàntoàncóthể làkẻsátnhânbám theo sau, cho dù mới chỉ là một giả thiết, là một hành động khôngnhữngkhônghợplýchútnào;đócònlàmộthànhđộngtựsát.Cuộctranhluậngiữahaisuynghĩnàychiếmhữutâmtrícôtrongvàikhoảnhkhắc,trongquãngthờigianđócôtạmđẩycảmgiácsợhãicủamìnhluixuốngmộtvịtríhợplývàquảquyếtrằngtrí tưởngtượnghẳnđangđùabỡncô.Côhítvàothậtsâu,liếcnhìnlạiphíasauquakhóemắt,cốgiễucợtnỗisợhãicủachínhmình.Vàđúnglúcấycônhậnrakhoảngcáchgiữamìnhvàngườilạmặtđã

ngắnlạivàimét.Côlạithấyhoảngsợ.CólẽAlvarothựcsựđãbịsáthại,vàchínhkẻsátnhânsauđóđãgửichocôcáctàiliệuliênquantớibứctranh.ĐiềuđósẽhìnhthànhnênmộtmốiliênhệgiữabứcVáncờ,Alvaro,Juliavàkẻđượcgiảthiếthaycóthểlàtênsátnhân.Mìnhđãngậptớicổvàochuyệnnàyrồi,côtựnhủ,vàkhôngcòncóthểtìmthấylýdonàođểcóthểcườicợtnỗibấtanvừacảmthấynữa.Côđưamắtnhìnquanh,tìmkiếmaiđócôcóthểlạigầncầucứu,haythậmchíchỉđơngiảnlàkhoáctayanhtavàđềnghịanhtađưacôđikhỏiđây.Côcũngnghĩtớiviệcquaytrởlạiđồncảnhsát,nhưng giải pháp này cómột rắc rối: kẻ lạmặt đang chắnmất con đườngquaylạiđó.Vậythìcólẽlàmộtchiếctaxi.

Nhưngkhôngtấmbiểnnàovớiánhđènxanhlụcbáohiệuxechưanhậnkhách,lúcnàyđãtrởthànhmàuxanhcủahyvọng,xuấthiện.Côchợtnhậnra miệng mình đang khô khốc, khô đến mức lưỡi cô dính chặt lên vòmmiệng.Bìnhtĩnh,côtựnhủ,bìnhtĩnhnào,đồngốc,khônglàmisẽthựcsựgặp rắc rốiđấy.Vàcuốicùngcôcũng thànhcông trongviệc ítnhiều trấntĩnhlại,chỉvừađủđểcóthểbắtđầuchạy.

♛   ♛   ♛

Tiếngkèntrumpetréorắtchóitai,côđộcđếnnãolòng.MộtbảnnhạccủaMilesDavisvanglêntừmáychơiđĩa,cảcănphòngchìmtrongbóngtối,trừánhsángtỏara từchiếcđènbànnhỏđặt trênsànđểchiếusángbứctranh.Tiếngtíchtắcđềuđặncủachiếcđồnghồtreotrêntườngvàtiếngláchcáchkhẽkhàngcủakimloạivavàonhaumỗilầnquảlắcchuyểnđộngtớiđiểmxanhấtvềbênphải.Bêncạnhxôpha,đặttrêntấmthảmtrảisàn,cómộtgạttànđangbốckhóivàmộtchiếclyđựngchútítđávàvodkacònsótlại,vàđangngồitrênxôphalàJulia,haitaybógối,mộtlọntócxõaxuốngchetrênkhuônmặt.Côđangnhìnthẳngvềphíatrước,haiđồngtửnởto,chămchămhướngvàobứctranhmàkhônghềthựcsựnhìnvàonó,màđangdồncảvào

mộtđiểmtưởngtượngnàođóphíasaubềmặtbứchọa,nằmgiữabềmặtấyvàphongcảnhthấpthoángphíahậucảnh,ởvàokhoảnggiữavịtrícủahaikỳthủvàvịphunhânngồibêncửasổ.

Côđãmấthếtkháiniệmvềthờigian,thảmìnhtheođiệunhạcchậmchạptrôiquatrongđầugiữamànsươngmờảocủavodka,cảmnhậnrõhơiấmtừđôichânvàhaiđầugốiđểtrầnđangápvàohaicánhtay.Thỉnhthoảng,mộtnốtnhạctừchiếckèntrumpetchợtvútlêngiữabóngtối,vànhữnglúcnhưthếcôlạichậmchạplắclưđầuqualạitheogiaiđiệubảnnhạc.Ôi,trumpet,tayêumi.Tốinay,milàngườibạntâmtìnhduynhấtcủata,uểoảiđầyhoàiniệmnhưnỗibuồnđangtràoratừtâmhồnta.Âmnhạcbồngbềnhlơlửngtrongcănphòngtốităm,lansangcănphòngtrànđầyánhsángcònlại,nơihaikỳthủvẫntiếptụcváncờcủahọ,trườnquakhungcửasổcănphòngcủaJulia,tìmtớinhữngánhđènđangsoisángconđườngbêndưới.Tớitậnnơimàmộtngườinàođó,ẩndướibóngtốicủamộttáncâyhaymộtkhungcửa,cólẽđangngướcmắtnhìnlên,lắngngheđiệunhạcvangratừcảkhungcửasổkianữa,khungcửađượcvẽ trongbức tranh,đang lanrakhoảngkhônggiantrànngậpmàuxanhlácâyêmdịuvàmàuhoàngthổ,nơingườitacóthểnhìnthấyngọnthápnhỏxíumàuxámcủamộtthápchuôngnằmtậnđằngxađượcvẽlạibằngnhữngnhátcọmảnhnhất.

BÍ MẬT CỦA QUÂN HẬU ĐEN

Giờthìtôibiếttôiđãghéthămhangổtămtốicủanó,nhưngtôivẫnchưabiếtcácluậtlệcủacuộcđấu.

_KiệntướngcờvuaG.Kasparov_

Vớitháiđộimlặngđầycungkínhvàbộdạnghoàntoànbấtđộng,Octavio,Lucinda và Scaramouche đang quan sát họ bằng đôi mắt vẽ trên sứ củachúngphía sau tấmkính của chiếc tủ trưngbày.Chiếc áovest nhung củaCésarlốmđốmnhữngvệtsángđầymàusắclónglánhnhưnhữngviênkimcương nhỏ nhờ ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ có ô kínhmờxỉn. Juliachưabaogiờthấyngườibạnlớntuổicủacôlặnglẽvàimlìmnhưthế,khôngkhácgìmột trongnhữngbức tượngbằngđồng thau,đấtnunghayđácẩmthạchđượcbàyrảirácxengiữacácbứctranh,hìnhngườibằngthủytinhvànhữngtấmthảmthêutrongcửahiệucủaông.CóthểnóicảCésarvàJuliadườngnhưđềuhòa lẫnvàokhungcảnhcủanơinày,vốnphùhợplàmbốicảnhchomộtvởhàikịchđầymàusắctheophongcáchBaRốchơnthếgiớithựcnơihọtrảiquaphầnlớncuộcsốngcủamình.Césartrôngđặcbiệtnổibật–trêncổôngquàngmộtchiếckhănlụađỏsẫm,mộtchiếcđóthútthuốcbằngngàvoikẹpgiữahaingóntay–vàgiữaluồngánhsángnhiềumàusắc,ôngđãlựachọnmộttưthếđặcbiệtcổđiển,gầnnhưđậmhơihướngGoethe,haichânbắttréo,mộtbàntayđặthờhữngmộtcáchcốýlênbàntaykia,bàntay đanggiữ điếu thuốc lá,mái tóc bạc trắngóng ả như lụa nổi bật trongvầnghàoquangcủaánhsángđỏ,lamvàvàngđangùavàoquacửasổ.Juliamặcmộtchiếcáođencócổkếtđăngten,khuônmặttrôngnghiêngđậmchấtVenicecủacôđượcphảnchiếulênmộttấmgươngtocùngmộtmớđồđạclủngcủnggồmđồnội thấtbằnggỗgụvànhữngchiếc rươngkhảmxàcừ,thảmthêuvà tranh thêuGobelin,nhữngchiếccộtxiêuvẹođỡdướinhữngbứcphùđiêuchạmkhắctheophongcáchGothicnứtnẻvàkhuônmặttrốngrỗng,camchịucủamộtvõsĩgiácđấutrầntrụibằngđồngthau,vũkhírơicạnhngười,dùngmộtkhuỷutaynângngườidậytronglúcchờđợilờiphán

quyết, thểhiệnquanhữngngón taycáichĩa lên trênhayxuốngdưới* củamộtvịhoàngđếvôhìnhcóquyềnlựctốithượng.

“Cháuđãpháthoảng,”Julianói,vàCésarđáplạibằngmộtcửchỉnửaanủi,nửabấtlực,mộtbằngchứngnhonhỏcủasựđồngcảmcaothượngvàvôích,mộttìnhyêuýthứcđượcnhữnghạnchếcủamình,kiểucửchỉđầybiểucảmlịchthiệpmàmộttriềuthầnthếkỷ18hẳnsẽdànhchoquýbàôngtatônthờvàođúngkhoảnhkhắcôngtanhìnthấybóngdángcủachiếcmáychémhiệnlênởcuốiconđườngmàhaingườiđangbịgiảiđi, trêncỗxechởtộinhân.

“Cháuchắcmìnhkhôngphóngđạilênquáđángđấychứ,côbéyêuquý?Haycóphầnhơihấptấp?ĐâuđãcóaichứngminhđượckhôngphảiAlvarobịtrượtchântrongbồntắmđâu.”

“Thếcòncáctàiliệuthìsao?”“Chuyệnđóthì,bácphảithừanhậnlàbáckhôngthểgiảithíchđược.”Julianghiêngđầusangmộtbên,máitócxõalênvaicô.Tâmtrícôđầyắp

nhữnghìnhảnhbấtan.“Sángnay,khitỉnhdậycháuđãcầunguyệnrằngđâychỉlàmộtnhầmlẫn

phiềnhàmàthôi.”“Có thể là thế,”César nói. “Theo như bác biết, chỉ có trong những bộ

phimmớicóchuyệncácvịcảnhsátvàchuyêngiaphápylúcnàocũngđángkínhtrọngvàkhôngbaogiờphạmsailẩm.Thựcrathìbáctinrằngbâygiờthậmchícảtrongphimbọnhọcũngchẳngcònđượcvậynữa.”

Ôngnởmộtnụcườichuachátmiễncưỡng.Julianhìnôngmàkhônghềthực sự lắng nghe những gì ông nói. “Alvaro, bị sát hại…Bác có tin nổikhông?”

“Đừngdằnvặtbảnthânnhưthế,côngchúa.Đóchỉlàmộtgiảthiếtkhócókhảnănglàsựthậtmàcảnhsátđưara.Hơnnữa,cháukhôngnênnghĩvềanhtanhiềunhưthế.Chấmdứtrồi,anhtađãrađi.Anhtađãrờibỏcháutừlâurồi.”

“Khôngphảithếnày,không.”“Chuyệnđóxảyratheocáchnàothìcũngđâucógìkhácbiệt.Anhtađã

rađi,thếthôi.”“Chỉlàchuyệnnàykinhkhủngquá.”“Bácbiết.Nhưngcháusẽchẳngđượcgìkhicứđểýnghĩnàyluẩnquẩn

trongđầunhưthế.”“Khôngư?Alvaro chết, cảnh sát thẩmvấn cháu, cháu nghĩ ai đó quan

tâmtớicôngviệccháuđangthựchiệnvớibứcVáncờvàđãtheodõicháu…vàbácbănkhoăntạisaocháucứnghĩđinghĩlạimãitớichuyệnđóư?Cháucòncóthểlàmgìkhácđây?”

“Rấtđơngiảnthôi,côbéyêuquý.Nếuđúngnhữngđiềuđóthựcsựxảyravớicháu,cháucóthểtrảlạibứctranhchoMenchu.NếucháutincáichếtcủaAlvarokhôngphảilàmộttainạn,vậyhãytạmđiđâuđó.ChúngtacóthểlưulạichơihaihaybatuầnởParis;báccókhôngítviệccầnlàmởđó.Điềuquantrọnglàlánhđichotớikhitấtcảđãkếtthúc.”

“Nhưngchuyệngìđangxảyravậy?”“Báckhôngbiết,vàđólàđiềutệhạinhất…khôngcómộtýtưởngnào,

dùmơhồnhất,vềchuyệngìđangxảyra,ýbáclàvậy.Giốngnhưcháu,báccũngsẽchẳngbậntâmtớiviệcđiềugìđãxảyravớiAlvaronếukhôngcóchuyệnkhóhiểuliênquannhữngtàiliệuđó.”Ôngnhìncô,mỉmcườilúngtúng.“Vàbácphải thừanhận làbác longại,vìbáckhôngphải loạingườithíchlàmanhhùng…Rấtcóthểaiđótrongchúngtađãvôtìnhmởtoangmộtbímậtámmuộinàođó,nhưmởmộtchiếchộpPandora.”

“Bứctranh,”Julianói,bấtgiácrùngmình.“Dòngchữbịchekín.”“Bácelàvậy.Cóvẻnhưmọichuyệnbắtđầutừđó.”Côquayvềhướnghìnhảnhphảnchiếucủamìnhtronggương,nhìnchằm

chằmvàochínhmìnhmộthồilâu,nhưthểkhôngnhậnrangườiphụnữtrẻtócsẫmđangimlặngnhìnlạicôbằngđôimắtto,đen,làndatrắngtrênhaigòmácôgáiđãmangdấuvếtbóngmờcủanhữngđêmmấtngủ.

“Cóthểhọmuốngiếtcảcháunữa,bácCésar.”Cácngóntayôngkẹpchặtlấychiếcđótthuốclábằngngàvoi.“Chừngnàobác còn sống thì đừnghòng,”ôngnói, để lộ sựquyết tâm

hunghãndướivẻbềngoàiđiệubộđếnmứcnhưphatrộngiữahaigiớitính.Giọngnóicủaôngchứađựngmộtâmhưởngsắcbén,gầnnhưnữtính.“Báccóthểbịhoảngsợđếnmấttrí,thậmchítệhơnthếnữa,nhưngsẽkhôngaicóthể động đến cháu chừng nào bác còn có thể làm bất cứ điều gì để canthiệp.”

Juliakhôngkhỏimỉmcười,cảmđộngtrướcsựquantâmcủaông.“Nhưngchúngtacóthểlàmgì?”côhỏisaumộthồiimlặng.Césarcúigằmxuống,nghiêmtúcsuynghĩvềvấnđềhọđanggặpphải.“Lúcnàycònquásớmđểlàmbấtcứđiềugì.Chúngtavẫnchưabiếtliệu

cáichếtcủaAlvarocóphảilàtainạnhaykhông.”“Thếcòncáctàiliệu?”“Báctinchắcrằngngườinàođó,ởđâuđó,biếtcâutrảlời.Vậynênbác

chorằngcâuhỏiđặtraởđâylàliệucóphảingườigửichúngtớichocháucũngchínhlàngườiphảichịutráchnhiệmvềcáichếtcủaAlvarohaykhông,hayhaisựviệcnàyhoàntoànkhôngcóliênhệgìvớinhau.”

“Sẽthếnàonếunhữngnghingờtồitệnhấtcủachúngtađượcxácnhận?”PhảimộtlúcsauCésarmớitrảlời.“Trong trường hợp đó, bác chỉ thấy có hai lựa chọn, toàn là những

phươngáncổđiển,côngchúathânmếnạ,đólà:hoặccháuchạytrốn,hoặcởlạiđốimặtvớithửthách.Nếubáclâmvàotìnhthếnày,bácchắcmìnhsẽlựachọnphươngánbỏchạy;tấtnhiên,tấtnhiênnóithếbâygiờcũngkhôngcónghĩagìnhiều.Nếulúcnàobáccũngchỉchămchămnghĩtớinó,báccóthểtrởthànhmộtkẻnhátgankinhkhủng,nhưcháubiếtđấy.”

Juliađanhaibàntaysaugáy.“Khônglẽbácsẽthựcsựbỏchạymàkhôngđợitìmraxemtấtcảchuyện

nàycónghĩagìsao?”

“Tấtnhiênrồi.Hãynhớ,tòmòhạithân.”“Vậybác nói sao về nhữngđiều bác từng dạy cháu khi cháu còn nhỏ?

Đừng bao giờ rời khỏimột căn phòng trước khi kiểm tra tất cả các ngănkéo.”

“À,phải.Nhưngkhiđóchưacóaitrượtchântrongbồntắmcả.”“Đổđạođứcgiả.Sâutrongtâmtrímình,báccũngđangtòmòđếnchếtđi

đượcvàmuốnbiếttấtcảchuyệnnàycónghĩalàgìthôi.”Césartrôngcóvẻtráchmóc.“Nóibácmuốnthếđếnchếtđiđược,côbéthânmến,làcáchdiễnđạttệ

hạinhấtcó thể,nếuxét tớihoàncảnhbâygiờ.Chếtchínhxác làđiềubáckhônghềmuốn,giờkhibácgầnnhưđãtrởthànhmộtônggiàvàcótấtcảcác chàng trai trẻ đángmến đó để an ủi tuổi già củamình. Và bác cũngkhôngmuốncháuchết.”

“Vậysẽ thếnàonếucháuquyếtđịnhdấn tớiđểkhámpháxemđiềugìthựcsựẩnsauvụviệcliênquantớibứctranhnày?”

Césarbĩumôi,đưamắtnhìnlơđãngnhưthểôngthậmchíchưatừngtínhđếnkhảnăngnày.

“Tạisaocháumuốnlàmthế?Hãychobácmộtlýdohợplý.”“VìAlvaro.”“Nhưthếvớibácchưađủ.BácbiếtcháuđủrõđểhiểurằngAlvarogiờ

khôngcònquantrọngvớicháunữa.Bêncạnhđó,theonhữnggìcháuvừakểvớibác,anhtacũngchẳngphảihoàntoànthẳngthắnvớicháutrongchuyệnnày.”

“Đượcrồi,vậycháusẽlàmviệcđóvìchínhbảnthâncháu.”Juliakhoanhtaylạiđầytháchthức.“Nóichocùng,đólàbứctranhcủacháu.”

“Nghe này, bác nghĩ cháu đang hoảng sợ.Đó là điều lúc nãy cháu đãnói.”

“Cháuvẫnthấysợ.Cháuthựcsựhoảngloạn.”“Báchiểu,”Césarnói, tựacằmlênhaibàn tayđangđanvàonhau, trên

mộttronghaibàntaylấplánhchiếcnhẫngắnđátopaz.“Trênthựctiễn,”ôngnói,saumộtlátdừnglạicânnhắc,“chuyệnnàygiốngnhưmộtcuộcsăntìmkhobáu.Cóphải đó là điều cháuđang cốnói ra không?Giốngnhưngàytrước,khicháucònlàmộtcôbébướngbỉnh.”

“Giốngnhưngàytrước.”“Thậtkinhkhủnglàmsao!Ýcháulàchỉcháuvàbác?”“Bácvàcháu.”“CháuquênmấtMuñozrồi.Giờchúngtađãchiêumộôngta.”“Bácnóiđúng.Tấtnhiênrồi,Muñoz,bácvàcháu.”Césarcaumày,nhưngđôimắtônglạiánhlênnhữngtiasángđầythích

thú.“Vậythì tốthơnchúngtanêndạychoôngtabiếtbàihátcủabọncướp

biển.Bácnghĩôngtachẳnghềbiếtđâu.”“Cháunghĩkhôngnênlàmthế.”“Chúng ta rất điên rồmà, cô bé yêu quý,”César nhìn chằm chằmvào

Julia.“Cháubiếtrõthếmà,đúngkhông?”“Thếthìsao?”“Đâykhôngphảilàmộttròchơi,côbéthânmến.Lầnnàythìkhông.”Cồđónnhậncáinhìncủaông,khôngchútnaonúng.TrôngJuliathựcsự

rấtxinhđẹpvớitiasángđầykiênquyếtmàtấmgươngphảnchiếulạitrongđôimắtsẫmmàucủacô.

“Thếthìsao?”côkhẽlặplại.Césarlắcđầumộtcáchkhoandung.Rồiôngđứngdậy,nhữngđốmsáng

nhiềumàulấplánhnhưnhữngviênkimcươngtrượttừtrênlưngôngxuốngsànnhàvàphủlênchânJulia.Ôngđivềphíavănphòngcủamình,rồi lúihúivàiphútởchỗchiếckétan toànnằmchìmtrong tường,đượcgiấukínsaumộttấmthảmcũkhôngmấygiátrị,mộtbảnsaochụpthảmhạicủabứcQuýbàvàkỳlân.Khiquaytrởlại,ôngcầmtheomộtgóinhỏtrongtay.

“Côngchúa,thứnàylàdànhchocháu.Mộtmónquà.”

“Mộtmónquàư?”“Đó lànhữnggìbácvừanói.Chúcmộtngàykhôngphải sinhnhậtvui

vẻ.”Ngỡngàng,Juliagỡlớpnilôngbọcngoàivàlớpvảidầu,rồicầmlêntay

mộtkhẩusúngngắnnhỏlàmbằngkimloạimạcrom,bángsúngđượckhảmxàcừ.

“Nólàmộtkhẩusúngcổ,vậynêncháusẽkhôngcầngiấyphép,”Césargiảithích.“Nhưngnócũngtốtchẳngkémgìmộtkhẩusúngmới,vàsửdụngđạncỡ45.Khẩusúngnàykhônghềcồngkềnh,cháucóthểmangnótrongtúi.Nếuaiđólạigầncháuhaylượnlờquanhnơicháuởtrongvàingàytới,”ôngnói,nhìncôchămchú, trongđôimắtmệtmỏikhônghềcóchútbôngđùahàihướcnào,“bácsẽrấtbiếtơnnếucháuchịulấymónđồbénhỏnàyrabắnvỡđầuhắn ta.Nhớchưa?Như thểhắnchính là thuyền trưởngHook*vậy.”

♛   ♛   ♛

Julianhậnđượcbacuộcđiệnthoạitrongvòngnửatiếngđồnghồkểtừlúcvềđếnnhà.CuộcgọiđầutiêncủaMenchu,bàđãđọcđượctintrênbáovàđangrấtlolắng.Theobà,vẫnchưacóaichorằngsựviệcđókhôngphảimộttainạn. Julia nhận ra người bạn của cô không quan tâm gì tới cái chết củaAlvaro,điềubàbậntâmlànguycơcónhữngrắcrốicóthểảnhhưởngđếnthỏathuậncủacôvớiBelmonte.

Cuộc gọi thứ hai khiến cô ngạc nhiên. Đó là lời mời ăn tối của PacoMontegrifovàongaytốihômđóđểbàncôngviệc.Julianhậnlời,haingườihẹn gặp nhau lúc 9 giờ tại quán Sabatini. Sau khi gácmáy, cô ngồi trầmngâmhồi lâu,cố tìmmột lýdochosựquan tâmđộtngộtcủaanh ta.NếuchuyệnnàycógìđóliênquantớibứctranhcủaVanHuys,điềuanhtacầnlàmlànóichuyệnvớiMenchu,haygặpđồngthờicảcôvàbà.Côđãđixa

tớimứcđềcậptớiýnàytrongcuộcnóichuyệnđiệnthoại,nhưngMontegrifođãtrảlờirấtrõràngrằngđólàmộtchuyệnchỉliênquantớimìnhcô.

Côngồixuống trướcbức tranh, tiếp tụcviệc tẩy lớpvécni cũ.Côvừadùng miếng bông tẩm dung môi lau được vài nhát thì điện thoại lại đổchuônglầnthứba.

Cô với đường dây để kéo chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn về phíamìnhvànhấcốngnghelên.Trongmườilămhayhaimươigiâytiếptheo,côkhônghềnghethấygì,bấtkểnhữngtiếng“Xinchào”côliêntụclặpđilặplạivàoốngnóivớitâmtrạngcànglúccàngbựcbội.Hoảngsợ,côimbặt,nínthởđợi thêmvàigiâynữa rồigácmáy, trong lúcmộtcảmgiácuám,mộtcơnhoảngloạnphilýchợtbùnglêntrongcônhưmộtcơnsóngbỗngdưngàotới.Cônhìnchiếcđiệnthoạiđangnằmtrênthảmnhưthểđólàmộtconquáivậtcónọcđộc,đenngòm, lóng lánh,vàbấtgiácrùngmình,mộtbênkhuỷutaycôlóngngónghấtđổhộpdầuthông.

Cuộcđiệnthoạichẳnghềgiúptâmtrícôđượcbìnhyênhơn.Vìvậy,khichuôngcửareo,côvẫnngồigầnnhưbấtđộng,nhìnđămđămvềphíacánhcửađóngkínchotớikhilầnchuôngreothứbabuộccôphảitrấntĩnhlại.Đãvàilầnkểtừkhirờikhỏihiệuđồcổsánghômđó,Juliahìnhdungramìnhthực hiện điều lúc này cô đang làm và mỉm cười gượng gạo. Nhưng côkhônghềthấycóhứngmuốncườichútnàokhidừngbướctrướckhiramởcửa,đủlâuđểlấykhẩusúngngắnnhỏrakhỏitúixách,lênđạnrồichovàotúiquần.Sẽkhôngcóchuyệnaiđóchocôngâmnướctrongmộtchiếcbồntắm.

♛   ♛   ♛

Muñozgiũnướcđọngtrênchiếcáomưađangmặc,đứnglóngngóngngoàilốiđi.Cơnmưađãlàmmáitócôngtadínhchặtxuốngđầu,nướcvẫncònnhỏgiọttrêntránvàchópmũiôngta.Ôngtamangtheomộtbộcờtrongtúi

áo,đượcgóitrongchiếctúiđựnghàngcủamộtchuỗisiêuthịlớn.“Ôngđãtìmracâutrảlờichưa?”Juliahỏitronglúcđóngcửalại.Muñozcúimặtxuống,nửaxinlỗi,nửabốirối.Rõràngôngtavẫncảm

thấykhôngthoảimáikhiphảiởtrongnhàcủangườikhác,nhấtlàkhiđólạilàcănhộcủaJulia.

“Vẫnchưa,”ông tanói,nhìnvũngnướcnhỏdướichânmìnhvớivẻáynáy.“Tôimớivừaxongviệcởchỗ làm,vàhômquachúng tađãhẹngặpnhauởđâyvàogiờnày.”Ôngtabướclênhaibướcrồidừnglại,nhưthểbănkhoănxemcónêncởichiếcáomưacủamìnhrakhông.ÔngtaquyếtđịnhcởinórakhiJuliachìamộtbàntayrachờđónđểcầmlấychiếcáo,rồiôngtađitheocôvàotrongphòng.

“Córắcrốigìsao?”côhỏi.“Về nguyên tắc thì không.”Giống như lần trước,Muñoz không hề thể

hiệnchúttòmònàokhinhìnquanhcănphòng.Ngượclại,cóvẻôngtatìmkiếmmộtđầumốinàođóđểbiếtnênxửsự ra sao.“Chỉ làvấnđềđầu tưcôngsứcsuynghĩvàthờigianthôi.Tôikhônglàmgìkhácngoàisuynghĩvềnó.”

Vịkháchđangđứnggiữaphòng,cầmbộcờbằngcảhaitay.Juliakhôngcầnphảinhìn theohướngmắtcủaông tađểbiếtngườikỳ thủ lậpdịđangquansátcáigì.Vẻmặtcủaôngtađãđổikhác,chuyểntừlảngtránhsangbịhứngthúcaođộ,giốngnhưmộtngườibấtngờbịchínhhìnhảnhđôimắtcủamìnhthôimiên.

Muñozđểbộcờlênmặtbàn,bướclạigầnbứctranhhơn,chỉđểtâmvàophầncóváncờvàcácquâncờ.Ôngtacúingườilạigầnhơnnữa,quansátchămchúhơnsovớihômtrước.VàJulianhậnraôngtakhônghềquálờichútnàokhinóivớicô“Tôikhônglàmgìkhácngoàisuynghĩvềnó”.Ôngtalàmộtngườiđangtậptrungvàoviệclýgiảimộtđiềugìđókhôngchỉđơnthuầnlàkhókhăncủamìnhcô.

ÔngtaquansátbứctranhhồilâutrướckhinhìnsangJulia.

“Sáng nay tôi đã thiết lập lại hai nước đi trước đó,” ông ta nói, giọngkhônghềcóchútkhoatrươngnào.“Rồisauđótôivấpphảimộtrắcrối.Mộtvấnđềliênquantớivịtríkhôngbìnhthườngcủacácquântốt.”Ôngtachỉvàocácquâncờtrongtranh.“Ởđây, thứchúngtađanggặpkhôngphải làmộtváncờbìnhthường.”

Juliathựcsựthấtvọng.KhicôramởcửavàthấyMuñozđứngđó,côđãgần như tin rằng câu trả lời đang nằm trong tầm tay. Tất nhiên, Muñozkhônghềbiếtgìvềsựkhẩncấpcủavấnđềcầnôngtagiảiquyết,haynhữngbiếncốmớiđầyphứctạpvừaxảyđếnvớinó.Nhưngcôkhôngphảingườisẽgiảithíchtấtcảvớiôngta,ítnhấtlàchưa.

“Nhữngnướcđikháckhôngquantrọng,”cônói.“Chúngtachỉcầntìmraquâncờnàođãănquânhiệpsĩtrắng.”

Muñozlắcđầu.“Tôiđãdànhhết thờigiancó thểchoviệcnày.”Ôngtadodự,nhưthể

nhữnggìsắpnóiralàmộtbímậthệtrọng.“Tôimườngtượnglạicácnướccờtrongđầu,đilạichúngtheothứtựxuôivàngược.”Ôngtalạidừnglời,đôimôitạothànhmộtnụcườinửamiệngxaxămcóphầnđauđớn.“Nhưngcógìđóthậtlạlùngtrongváncờnày.”

“Nókhôngchỉlàmộtváncờ,”cônói.“VấnđềlàởchỗbácCésarvàtôinhìnnhậnnónhưphầntrungtâmcủabứctranh,vìchúngtôikhôngthểthấyđượcgì kháchơn.” Julia nghĩ lại nhữnggì côvừanói. “Nhưng rất có thểphầncònlạicủabứctranhchỉđơnthuầnlàphầnbổsungchováncờ.”

Muñozkhẽgậtđầu,vàJuliachợtcócảmgiácnhư thểông ta sẽkhôngbaogiờgậtđầuxong.Nhữngcửđộngchậmchạpấy,như thểông ta luôndànhnhiềuthờigianchochúnghơnmứcthựcsựcầnthiết,dườngnhưlàmộtphầnmởrộngtrongphươngthứctưduycủaôngta.

“Côđãsaikhinóimìnhkhôngthấygìkhác.Côthấymọithứ,chodùcóthểcôkhônggiảinghĩađượcchúng.”Muñozkhônghềnhúcnhíchkhỏichỗôngtađangđứng;ôngtachỉđơnthuầndùngcằmrahiệuvềphíabứctranh.

“Tôitinrằngđiềunàyxuấtpháttừcáchnhìnnhận.Điềuchúngtacóởđâylàcác tầngkhônggiankhácnhau,nằm lồngvàonhau:bức tranhcómộtsànnhàđồngthờicũnglàmộtbàncờchứađựngcácnhânvậtphíatrên.Nhữngnhânvậtnàylạingồibênmộtbàncờcócácquâncờ.Tấtcảđềuđượcthuvàotấmgươngtrònbêntrái.Vàđểlàmchothửtháchthêmphứctạp,cóthểthêmvàomộttầngkhônggiannữa:khônggiancủachúngta,nơichúngtađangđứngđểngắmnhìnbối cảnh, hayđúnghơn là cácbối cảnhnối tiếplồngvàonhautrongtranh.Vàxahơnnữacòncótầngkhônggiantrongđóhọasĩhìnhdungrachúngta,nhữngkhángiảchiêmngưỡngtácphẩmcủaông.”

Vịkháchnóikhôngchútsôinổi,trênkhuônmặtlàmộtcáinhìnlơđãng,nhưthểôngtađangtrìnhbàymộtbảnmôtảđơnđiệumàtầmquantrọngchỉđượcông tađánhgiá cao lắmởmức trungbình,vàông tađề cậpđếnnócũngchỉbởimuốnlàmvuilòngngườikhác.Sửngsốt,Juliakhẽhuýtsáo.

“Thậtlạlàôngcóthểnhìnnhậnnónhưthế.”Muñozbìnhthảnlắcđầumộtlầnnữa,khôngrờimắtkhỏibứctranh.“Tôikhôngrõtạisaocôlạithấythếlàkỳlạ.Tôinhìnthấymộtváncờ.

Khôngchỉmột,màlàvàiváncờ,nhưngtấtcảvềcơbảnđềuchỉlàmột.”“Điềunàyquáphứctạpvớitôi.”“Khônghề.Vàolúcnày,chúngtađangdừnglạiởmộttầngkhônggian

trongđóchúngtacóthểthuthậpmộtlượnglớnthôngtin:khônggiancủaváncờ.Mộtkhiváncờđượclýgiải,chúngtacóthểsửdụngbấtcứkếtluậnnàothuđượcchophầncònlạicủabứctranh,chỉđơngiảnlàmộtcâuhỏivềtưduy,tưduytoánhọc.”

“Tôichưabaogiờnghĩtoánhọclạicógìliênquantớiviệcnày.”“Nóliênquantớimọithứ.Bấtcứthếgiớinàotacóthểtưởngtượngra,

nhưbức tranhnàychẳnghạn,đều tuân theo cùngnhữngquy luậtnhư thếgiớithực.”

“Thậmchícảcờvua?”

“Đặc biệt là cờ vua.Những dòng suy nghĩ củamột kỳ thủ thực thụ dichuyển theo một dòng chảy khác với suy nghĩ của những người chơi cờnghiệp dư.Tư duy của anh ta không cho phép anh ta cân nhắc tới nhữngnướcđicóthểthựchiệnnhưngkhôngthíchhợp,vìanhtaluôntựđộngloạitrừchúng.Tương tựnhư thế,mộtnhà toánhọc tàinăngkhôngbaogiờđểtâmđếnnhữngngõcụttronglúctìmđườngtớiđịnhlýanhtađangnghiêncứu,trongkhiđóchínhxácsẽlàđiềunhữngngườikémtàinănghơnsẽlàm,dòdẫmđểtiếnlêntừsailầmnàyquasailầmkhác.”

“Ôngkhôngbaogiờphạmsailầmsao?”MuñozchậmrãiđưamắttừbứctranhsangJulia.Thứgìđógiốngmộtnụ

cười thấp thoáng trênmôi ông ta hoàn toàn không có chút âm hưởng hàihướcnào.

“Trongcờvuathìkhông.”“Làmthếnàoôngbiếtđược?”“Khitachơicờ,taphảiđốidiệnvớimộtsốlượngvôhạncáctìnhhuống

cóthểxảyra.Đôilúctacóthểgiảiquyếtchúngnhờsửdụngcácquytắcđơngiản, và đôi lúc ta cần tới những quy tắc khác để quyết định xemnên sửdụngquytắcnàotrongcácquytắcđơngiảnkểtrên.Hoặccólúcnhữngtìnhhuốnghoàntoànmớilạxuấthiệnvàtacầnhìnhdungranhữngquytắcmới,cóthểbaohàmhaykhôngbaohàmnhữngquytắctrướcđó.Thờiđiểmduynhấttacóthểphạmsailầmlàkhilựachọnquytắcnàythayvìquytắckhác,lúcđanglựachọnconđườngđểtheo.Vàtôichỉthựchiệnmộtnướcđisaukhiđãloạibỏhếtcácquytắckhôngthểápdụng.”

“Tôithấymứcđộtựtinnhưthếthậtđángkinhngạc.”“Tôikhôngrõtạisao.Đóchínhlàlýdokhiếncácvịlựachọntôi.”Chuôngcửareolên,thôngbáosựxuấthiệncủaCésar,đemtheomộtcái

ônhỏnướctongtong,đôigiàyướtsũngcùngnhữnglờinguyềnrủacảthờitiếtmùanàycũngnhưcơnmưađangtrútxuống.

“Báccămghétmùathu,côbéthânmến,bácthựcsựcămghétnó.Mùa

củasươngmùvàđủthứkhốnkiếp.”Ôngthởdài,bắttayMuñoz.“Saukhingườitađếnmộtđộtuổinàođó,mộtvàimùadườngnhưtrởnêngiốngnhưsựnhạilạichínhconngườicủatamộtcáchkinhkhủng.Tôicóthểrótchomìnhchútgìđểuốngchứ?Ôingốcquá,tấtnhiênlàtôicóthểrồi.”

Ôngrótchomìnhmột lyginhàophóngcùngđávàchanh, rồivàiphútsauquaytrở lạicùnghaingườikia,đúnglúcMuñozđangbàybộquâncờcủamìnhra.

“Dù tôichưađiđượcxađếnnướccờ liênquan tớiquânhiệpsĩ trắng,”ôngtagiảithích,“tôinghĩhaingườivẫnmuốnbiếtnhữngtiếntriểntôiđãcóđượctớilúcnày.”Sửdụngnhữngquâncờnhỏbằnggỗ,ôngtathiếtlậplạivị trícủabàncờđượcvẽ trongbức tranh.Julianhận thấyông ta làmviệcnàyhoàntoànnhờvàotrínhớcủamình,khônghềnhìnvàobứctranhcủaVanHuyshaybứcpháchọaôngtađãvẽtốihômtrước,lúcnàyvừađượcôngtalấyrakhỏitúivàđặtxuốngmộtbêntrênchiếcbàn.“Nếuhaingườimuốn, tôicó thểgiải thíchquá trìnhsuy luậnngược trở lạimà tôiđã thựchiệnchotớihiệntại.”

“Phântíchhồicứu,”Césarnói,nhấpthêmmộtngụmgin.“Đúngvậy,”Muñoznói.“Vàchúngtasẽsửdụnghệthốngkýhiệumàtôi

đãgiảithíchhômqua.”ÔngtacúingườisangphíaJulia,trongbàntayôngtalàbứcpháchọa,rồibắtđầugiảithíchchocôtìnhthếtrênbàncờ.

“Theocáchcácquâncờphânbổ,”Muñoznóitiếp,“vàtheothôngtintađãbiếtlàquânđenvừađi,điềuđầutiêncầntìmralàquâncờnàocủabênđenvừathựchiệnnướcđicuốicùngđó.”Ôngtacầmmộtchiếcbútchìchỉvàobứctranh,rồivàomảnhgiấypháchọavàcuốicùnglàvàothếcờđượcdựng lại trên bàn cờ thực. “Cách đơn giản nhất là loại trừ các quân đenkhôngcókhảnăngdichuyểnvìđangbịkhóachặthayvìvị trícụ thểcủachúng.Cóthểthấyrõkhôngquânnàotrongsốbaquântốtđenởcácôa7,b7,hayd7đãdichuyển,vìtấtcảchúngvẫnnằmnguyênvịtríbanđầukhiván cờ bắt đầu.Quân tốt thứ tư và cuối cùng, ở ô a5, cũng không thể di

chuyển,vìnónằmkẹtgiữamộtquântốttrắngvàchínhvuađen.Chúngtacũngcóthểloạitrừgiámmụcđenởôc8,vẫnnằmnguyêntạivịtríbanđầucủanó,vìquângiámmụcdichuyểntheođườngchéo,vàcảhaihướngchéocóthểđicủaquânnàyđềubịcácquântốtđenchưadichuyểnchặn.Quânhiệpsĩđenởôb8cũngchưadichuyển,vìnóchỉcóthểtớivịtrínàytừcácôa6,c6hayd7,màcảbaôkểtrênđềuđãcónhữngquâncờkhácchiếmchỗ.Côhiểuchứ?”

“Rấtrõ,”Julianói,côđangcúixuốngbàncờdõitheonhữnglờigiảithíchcủaôngta.“Cónghĩa làsáutrongsố támquâncờđenkhôngcókhảnăngvừadichuyển.”

“Hơncảsáu.Quânthápđenởôc1khôngthểdichuyển,vìnóchỉcóthểđitheohàngdọchayngang,màcảbaôxungquanhđềuđãcóquâncờkhácchắnđường.Vậynênkhôngquânnàotrongbảyquâncờđenkểtrêncóthểlàquânvừađinướccuốicùng.Vàchúngtacũngcóthểloạitrừluônquânhiệpsĩởôd1.”

“Tạisao?”Césarhỏi.“Nócóthểtớiđótừôb2haye3.”“Không,nókhôngthể.Vìnếuởmộttrongcácôđó,quânhiệpsĩnàyđã

có thểchiếuvua trắngởôc4; trongphân tíchhồicứucờvua,đây làđiềuchúngtôicóthểgọilàmộtnướcchiếutưởngtượng.Vàkhôngquânhiệpsĩ,haybấtkỳquâncờnàokhác,đangchiếuvuađốiphươnglạitìnhnguyệnrờikhỏivịtríđó;chỉđơngiảnđiềuđólàkhôngthể.Thayvìrútlui,nóđãcóthểbắtđượcvuađốiphương,kếtthúcváncờ.Vìmộttìnhhuốngnhưthếkhôngthểxảyra,chúngtacóthểsuyluậnquânhiệpsĩởôd1cũngkhôngthểvừadichuyển.”

“Nếuvậy,”Julianói,mắtvẫnkhôngrờibàncờ,“chỉcònlạihaikhảnăngvớihaiquâncờnữa,phảivậykhông?”Côchỉngón tayvào từngquâncờmột.“Vuavàhậu.”

“Phải.Nước cờ cuối cùng chỉ có thể do quân vua hay hậu thực hiện.”Muñoznghiên cứubàn cờ rồi đưa tay về phía vua đenmàkhông thực sự

chạmvàoquâncờnày.“Thứnhất,hãyphântíchvị trívua,quâncóthểdichuyểnmộtôtheobấtkỳhướngnào.Cónghĩalàquânvuacóthểtớivịtríhiệntạicủanóởôa4từôb4,b3haya3…vềlýthuyết.”

“Thậmchícảtôicũngcóthểthấyýôngmuốnnóigìvềcácôb4vàb3,”Césarnhậnxét.“Khôngquânvuanàocóthểởtạiôxungquanhmộtquânvuakhác.Đúngvậykhông?”

“Phải.Ởôb4vuađencóthểbịtháp,vuahaytốtcủabêntrắngchiếu.Ởôb3, nó có thể bị quân tháp hay vua chiếu.Cả hai đều là những khả năngkhôngthểxảyra.”

“Vậynócóthểdichuyểntừdướilên,từôa3không?”“Không,khôngbaogiờ.Khiđónósẽbịhiệpsĩ trắngởôb1chiếu,mà

quân cờ này, nếu suy đoán theo vị trí của nó, rõ ràng không phảimới dichuyểntớiđó,màđãcómặtởônàytừvàinướcđitrước.”Muñoznhìncảhai người. “Vậy là ở đây, thêm một trường hợp dùng nước chiếu tưởngtượngkhácchochúngtathấyvuakhôngphảilàquânvừadichuyển.”

“Dođó,nướcđicuốicùng,”Julianói,“làcủaquânhậuđen.”Ngườikỳthủtrôngcóvẻthờơ.“Vềnguyêntắc,đólàđiềuchúngtacầnsuyđoán,”ôngtanói.“Theotư

duythuầntúy,mộtkhichúngtađã loạibỏhếtnhữnggìkhôngthểxảyra,khảnăngcònlại,chodùcókhóhiệnthựchaykhótinđếnđâuđinữa,chắcchắnphảiđúng.Hơnnữa,trongtrườnghợpnàychúngtacòncóthểchứngminhđượcđiềuđó.”

Julianhìnôngtavớivẻtôntrọngmớimẻ.“Thậtkhôngthểtinnổi.Nghenhưthểchuyệntrongmộttiểuthuyếttrinh

thám.”Césarbĩumôi.“Côbéyêuquý,bácerằngchínhxáclàđúngvậyđấy.”ÔngnhìnMuñoz.

“Tiếptụcđi,SherlockHolmes,”ôngnóithêmvớinụcườithânmật.“Chúngtôiđangháohứcmongđợiđây.”

MộtbênkhóemiệngcủaMuñozhơinhếchlênkhôngchúthàihước,chỉlàmộtphảnứnglịchsựthuầntúy.Rõràngtâmtríôngtađãtậptrungcảvàobàncờ.Đôimắtôngtadườngnhưtrũngsâuhơntronghaihốcmắt,từchúngđanglóelênmộttiasángđầyđammê:biểuhiệncủamộtngườiđangchiêmngưỡngmộtkhônggiantưởngtượngvôhìnhnàođóchỉriênganhtacóthểthấy.

“Bâygiờ,”ôngtalêntiếng,“chúngtahãycùngtìmhiểunhữngnướcđimàquânhậucókhảnăngđãthựchiệnđểtớivịtrícủanóởôc2.Julia,tôikhôngbiếtcôcóbiếthậulàquânmạnhnhấttrongcácquâncờhaykhông.Nócóthểđiquabaonhiêuô,theohướngnàotùyý,cóthểdichuyểnnhưbấtcứquâncờnàokhác,trừquânhiệpsĩ.Nhưchúngtathấy,hậuđencóthểtớiôhiệntạitừbốnô:a2,b2,b3vàd3.Đếnlúcnày,hẳncôcũngtựmìnhthấyđượcnókhôngthểdichuyểntừôb3tới,phảikhôngnào?”

“Tôinghĩlàvậy,”Juliacaumàylạitậptrungquansát.“Tôiđoánkhôngthểcóchuyệnnórờikhỏimộtvịtríchophépnóchiếuvuatrắng.”

“Chínhxác.Thêmmộttrườnghợpdùngnướcchiếutưởngtượngnữa,chophéploạitrừôb3khỏidanhsáchcácvịtríbanđầucóthểcócủaquânhậuđen.Thếcònôd3thìsao?Liệucônghĩcókhảnăngquânhậuđãdichuyểntừ đó tới, để tránh nguy cơ đe dọa từ quân giámmục trắng ở ô f1 chẳnghạn?”

Juliasuynghĩmộthồivềkhảnăngđó.Cuốicùngkhuônmặtcôsánglên.“Không,không thể,cũngvì lýdonhư trước,”côgiải thích,ngạcnhiên

trướcviệcmìnhtựtìmralờigiải.“Tạiôd3,hậuđencũngđãcóthểchiếuvuatrắngtrongmộtnướcchiếutưởngtượngnhưôngvẫngọi,đúngkhông?Đólàlýdokhôngthểcókhảnăngnótừônàydichuyểntới.”CôquaysangCésar.“Chẳngphảithậttuyệtsao?Cháuchưabaogiờchơicờvuatrongđờimình.”

LúcnàyMuñozchỉcâybútchìtrongtayôngtavàoôa2.“Ta cũng lại cómột nước chiếu tưởng tượngnữanếuquânhậu từngở

đây,vậynênchúngtacóthểloạitrừcảônày.”“Vậythìhiểnnhiênnóchỉcóthểdichuyểntừôb2tới,”Césarnói.“Cóthểlắm.”“Ýôngnói‘cóthể’làsao?”Césarcóvẻvừakhônghiểuvừatòmò.“Với

tôiđiềunàyhoàntoànhiểnnhiên.”“Trongcờvua,”Muñoztrảlời,“rấtítthứcóthểđượcgọilà‘hiểnnhiên’.

Hãynhìnvàocácquântrắngtrêncộtb.Chuyệngìđãphảixảyranếuhậuđentừngởôb2?”

Césartrầmngâmxoacằm.“Trongtrườnghợpđó,nósẽnằmtrongtầmđedọacủaquântháptrắngở

ôb5.Vàcólẽvìthếnódichuyểnsangôc2đểtránhquânthápnày.”“Khôngtồi,”Muñozthừanhận.“Nhưngchỉlàmộtkhảnăng.Dùthếnào

đinữa,lýdokhiếnnódichuyểnlúcnàykhôngquantrọngvớichúngta.Ôngcòn nhớ điều tôi từng nói với ông trước đây không?Một khi những điềukhôngthểxảyrađãđượcloạitrừ,khảnăngcònlạichắcchắnphảiđúng.Nóitómlại,mộtlàquânđenvừađi,hailàchíntrongsốmườiquânđentrênbàncờkhông thểnàovừadi chuyển,ba làquânduynhất cókhảnăngvừadichuyểnlàquânhậu,vàcuốicùng,batrongbốnnướcđigiả thiếtcủaquânhậukhôngcókhảnăngxảyra.Nhưvậy,hậuđenđãthựchiệnnướcđiduynhấtcóthể:nódichuyểntừôb2sangôc2,cólẽđểchạythoátkhỏimốidedọatừcácquântháptrắngởôb5vàb6.Đãrõchưa?”

“Rấtrõ,”Julianói,Césargậtđầutánđồng.“Cónghĩalà,”Muñoztiếptục,“chúngtađãthànhcôngởbướcđầutiên

trongváncờngượcđangchơi.Vịtrítiếptheo,hayđúnghơnlàtrướcđó,vìchúngtađangđilùilại,củacácquâncờsẽnhưsau.”

“Haingườithấykhông?Hậuđenvẫnởôb2,trướckhinódichuyểnsangôc2.Vậybâygiờchúng tacần tìmhiểuxemquân trắngđãđinướcgìđểbuộchậuđenphảilàmnhưthế.”

“Chắcphảilàquântháptrắng,”Césarnói.“Quânởôb5.Gãquỷđócóthểchuyểnsangtừbấtcứônàothuộchàng5.”

“Có thể lắm,”Muñoz nói. “Nhưng điều đó không hoàn toàn giải thíchđượctạisaoquânhậuphảibỏchạy.”

Césarchớpmắtđầyngạcnhiên.“Tạisaokhông?”ĐôimắtôngđưatừbàncờsangMuñozrồilạiquaytrở

vềbàncờ.“Rõràngquânhậuđãchạytrốnmốiđedọatừquântháp.Chínhôngvừanóithếcòngì.”

“Tôinóicólẽnóđangchạytrốncácquântháptrắng,chứkhônghềnóichínhquânthápởôb5đãkhiếnquânhậuphảibỏchạy.”

“Tôikhônghiểugìnữa,”Césarthúnhận.“Hãynhìnthậtchămchúvàobàncờ.Quântháptrắngởôb5đãdichuyển

rasaolúcnàykhôngquantrọng,vìquântháptrắngcònlại,ởôb6,vốntrướcđóđãchiếuquânhậuđenrồi.Ôngthấychứ?”

Césarxemxétváncờlầnnữa,lầnnàykhálâu.“Tôivẫnchưahiểu,”cuốicùngôngchánnảnlêntiếng.Ôngđãuốngcạn

sạchmónginvàchanhcủamình,trongkhibêncạnhông,Juliađanghúthếtđiếu thuốc này tới điếu thuốc khác. “Nếu không phải quân tháp trắng dichuyểntớiôb5,vậythìtoànbộlậpluậncủaôngsẽsụpđổ.Chodùquâncờđócóởđâudichuyểntới,bàhoànghậuchếttiệtnàycũngđãphảichuồntừtrướcnướcđiấy,vìvốnbàtađãbịchiếurồi…”

“Không,”Muñoznói.“Khôngnhấtthiếtphảinhưthế.Quânthápnàycóthểvừaănmộtquânđennàođóởôb5chẳnghạn.”

Phấnchấntrướckhảnăngnày,CésarvàJuliachămchúnghiêncứuváncờvớisựhăngháimớibùnglêntrởlại.Vàiphútsau,CésarngướcmắtlêndànhchoMuñozmộtcáinhìnđầyvịnể.

“Đúngthế,”ôngngạcnhiênnói.“Cháuthấykhông,Julia?Mộtquânđenởôb5trướcđóđangchechởhậuđenkhỏimốiđedọatừtháptrắngởôb6.Khiquânđenđóbịquânthápthứhaiăn,quânhậubịđedọatrựctiếp.”ÔngđưamắtnhìnMuñozchờsựxácnhận.“Chắcchắnphải là thế.Khôngcònkhảnăngnàokhác.”Ông lạinhìnxuốngbàncờ, lầnnàyvớivẻnghingờ.“Khôngcó,phảikhôngnào?”

“Tôikhôngbiết,”Muñozthànhthật trả lời,vàkhicônghethấycâunóicủangườikỳthủ,Juliathốtlêntuyệtvọng“ÔiChúaơi!”

“Ôngmớichỉvừathiếtlậpnênmộtgiảthiết,”ôngtanóitiếp,“vàkhita

làmđiềuđó, ta luôncónguycơ thườngtrực là làmbiếndạngthực tếđi ítnhiềuchophùhợpvớigiảthiết,thayvìtìmramộtgiảthiếtphùhợpvớithựctế.”

“Vậythìsao?”“À,chỉlàvậythôi.Tớilúcnàychúngtachỉcóthểcoiýtưởngrằngquân

tháptrắngđãănmộtquânđenởôb5làmộtgiảthiết.Chúngtavẫncầnxácđịnhchắcchắnxemliệucòncókhảnăngnàokháchaykhông,vànếucó,phải loại trừhếtnhữngkhảnăngkhôngphùhợp.”Tia sáng trongđôimắtôngtatắtdần.Dườngnhưôngtatrởnênmệtmỏihơn,uámhơntronglúcphácmộtcửchỉkhôngthểcắtnghĩatrongkhôngkhí,mộtphầnnhưbiệnhộ,mộtphầnkhôngchắcchắn.Sựtựtinôngtathểhiệnkhigiảinghĩacácnướcđiđãbiếnmất; lúcnàyôngtacóvẻdèdặt lúngtúng.“Đólànhữnggì tôimuốnnói,”ôngtanói,cốlảngtránhánhmắtJulia,“khitôibảocôrằngtôiđangvấpphảimộtrắcrối.”

“Vậythìbướctiếptheolàgìđây?”Juliahỏi.Muñoznhìncácquâncờvớivẻcamchịu.“Mộtcuộcđiềutramấtnhiềuthờigianvàvôcùngkhókhănđểkiểmtra

toànbộsáuquânđenđãbịloạikhỏibàncờ.Tôisẽcốtìmraxemtừngquânđãbịăntheocáchnàovàởđâu.”

“Cóthểphảimấthàngmấyngàytrời,”Julianói.“Hay vài phút, cũng còn tùy.Đôi khi, vậnmay và linh tính cũng giúp

ngườitamộtphần.”Ôngtanhìnhồilâuxuốngbàncờrồinhìnvàobứctranhcủa Van Huys. “Nhưng có một điều tôi dám chắc,” ông ta nói sau mộtthoángsuynghĩ.“Chodùngườivẽbứctranhnàylàai,ôngtacũngcómộtcáchchơicờrấtkhácthường.”

“Ôngcóthểmôtảôngấynhưthếnào?”Juliahỏi.“Aikia?”“Ngườikỳthủvắngmặt.Ngườiôngvừanhắctới.”Thoạttiên,Muñoznhìnxuốngtấmthảm,rồinhìnvàobứctranh.Cógìđó

tựanhư sựngưỡngmộ trongđôimắt ông ta, Julia thầmnghĩ.Có lẽ là sựngưỡngmộtừtrongnộitâmcủamộtkỳthủtrướcmộtbậcthầy.

“Tôikhôngbiếtnữa,”ôngtakhẽnói,nhưthểđanglảngtránh.“Chodùôngtalàai,ôngtacũnglàmộtngườirấtranhma.Tấtcảkỳthủhàngđầuđềunhư thế,nhưngconngườinàycòncómột thứkhácnữa:một tàinănghiếmcótrongviệctạoranhữngđầumốigiả,trongviệcsắpđặtđủloạicạmbẫy.Vàôngtathíchlàmchuyệnđó.”

“Cóthểnàonhưvậykhông?”Césarhỏi.“Tacóthểthựcsựđánhgiáđượctínhcáchmộtngườiquacáchngườiđóchơicờsao?”

“Tôinghĩlàcó,”Muñoztrảlời.“Trongtrườnghợpđó,ôngnghĩsaovềconngườiđãnghĩraváncờnày,

nếuxéttớiviệcôngtađãthựchiệnnóvàothếkỷ15?”“Tôisẽnóirằng”–Muñoznhìnvàobứctranhnhưbịhúthồn–“tôisẽnói

rằngcóđiềugìđó‘maquái’trongcáchchơicờcủaôngta.”

BÀN CỜ VÀ GƯƠNG

Vàđâulàkếtcuộc?Bạnsẽtìmracâutrảlờikhitớilúcấy.

_KhúcballadcủaônglãoởLeningrad_

Vì chiếcxe củahọbị chiếcxekhácđỗ chặn cửa,Menchuđã chuyển chỗsang ghế lái khi Julia trở lại xe.Cômở cửa chiếc Fiat nhỏ nhắn rồi ngồixuốngghế.

“Bọnhọđãnóigì?”Menchuhỏi.Juliakhôngtrảlờingay;côvẫncònquánhiềuthứphảibậntâmsuynghĩ,

chămchúdõitheodòngxecộđangnốinhauđitrênđườngphố,côlấymộtđiếuthuốctừtrongtúira,đặtlênmôirồibấmvàobậtlửatựđộngtrênbảngđồnghồ.

“Hômquacóhainhânviêncảnhsáttớiđây,”cuốicùngcôlêntiếng,“họcũnghỏinhữngcâuhỏigiốngnhưtôivậy.”Khibậtlửabậtlên,côchìađiếuthuốccủamìnhvàochâm.“Theongườiphụtrách,phongbìđãđượcđưachohọđểchuyểnphátvàothứNăm,ngayđầugiờchiều.”

HaibàntayMenchunắmchặtlấyvôlăng,cácđốtngóntaycủabàtrắngbệch,nổibậtgiữanhữngchiếcnhẫnlấplánh.“Aiđãmangnótới?”

Juliatừtừthởra.“Theolờiôngta,đólàmộtphụnữ.”“Mộtphụnữsao?”“Trung tuổi,ănmặc lịchsự, tócvàng.Mặcáomưa,đeokínhrâm.”Cô

quaysangbạnmình.“Cóthểlàbàlắm.”“Khôngbuồncườitínàođâu.”“Không,tôibiếtlàkhông.”Juliathởdài.“Nhưngcũngcóthểlàbấtkỳai.

Ngườiphụnữkhônghềchobiếttênhayđịachỉ,bàtachỉcungcấpcácthôngtincủaAlvarovànóiđólàngườigửi.Bàtayêucầusửdụngdịchvụchuyểnphátnhanh.Vàđúnglànóđãđượcchuyểnđirấtnhanh.”

Haingườihòavàodòngxecộ.Cóvẻtrờilạisắpmưa,vàigiọtnướcnhỏ

đãbắtđầuđậpvàokínhchắngió.Menchutăngga,nhănmũiđầyvẻkhônghàilòng.

“Côbiếtđấy,AgathaChristiechắcsẽcóthểtạonênmộttiểuthuyếtbánchạyhạngnhấttừvụnày.”

Juliamỉmcườikhôngchútvuivẻ.“Phải.Nhưngnhưthếnósẽchứađựngcảmộtcáichếtcóthật.”Côhình

dungracảnhAlvarotrầntrụinằmướtsũngtrongnước.Nếucóđiềugìcòntệhại hơncả cái chết, thì đóhẳn làphải chết trongmộtbộdạngkhócoi,trongkhicónhữngngườikhácđếnnhìnngóta.

“Anhchàngkhốnkhổtộinghiệp,”cônóilênthànhtiếng.Haingườidừng lại trướcchỗchongườiđibộquađường.Menchu liếc

mắtnhìnsangcôbạn.BànóicảmthấyrấtlovềviệcJuliabịdínhvàomộttình thếnhưlúcnày.Bàcảmthấybấtan, tớimứcbàđãphávỡmột trongnhữngnguyêntắcvàngcủamìnhvàđưaMaxvềởnhàbàchotớikhimọichuyệntrởnênrõrànghơn.Juliacũngnênlàmnhưthế.

“Cáigì,đưaMaxtớisốngtrongcănhộcủatôi?Không,xincảmơn.Thàtôiởmộtmìnhmàtiêuđờicònhơn.”

“Đừngcólạibắtđầunhưthế.Vàđừnglàmbộchậmhiểu.”Đèntínhiệuchuyển sang xanh,Menchu vào số và tăng ga. “Cô thừa biết ý tôi khôngmuốnnóitớianhta.Hơnnữa,anhchàngquảlàdễthương.”

“Mộtkẻhútmáungười.”“À,ítnhấtthứanhtahútcũngkhônghútmáutôi.”“Đừngcóthôthiểnthế.”“Ô,hóarabâygiờtôiđangđượcngồibênxơJuliathánhthiệncơđấy.”“Rấthânhạnh.”“Xemnào.CóthểMaxđúnglàloạingườicônói,nhưnganhtaquáđẹp

trai,đếnmứclàmtôingâyngấtquaycuồngmỗikhinhìnanhta.CũnggiốngnhưnhữnggìBàBướmcảmthấytrướctrungúyPinkerton…giữahaicơnhorũrượi.HayanhchàngđólàArmandDuval*nhỉ?”Bàbậtlờichửirủa

mộtngườiđibộbấtngờbăngquađường,phẫnnộbấmcòi inhỏi, láchxevàokhoảngtrốngnhỏhẹpgiữamộtchiếctaxivàmộtchiếcxebuýtđangnhảkhóimùmịt.“Nhưngnóimộtcáchnghiêmtúc,tôikhôngnghĩviệccôởmộtmìnhlàýtưởnghayđâu.Sẽthếnàonếuthựcsựcómộttênsátnhânvàhắnquyếtđịnhratayvớicô?”

Juliabựcbộinhúnvai.“Vậybàmuốntôilàmgìvớichuyệnđó?”“Tôikhôngbiết.Chuyển tớiởcùngaiđóchẳnghạn.Tôi sẽ chấpnhận

thựchiệnsựhysinhcaocảnhấtnếucômuốn.Tôisẽ tốngkhứanhchàngMaxđi,nhưthếcôcóthểtớiởtạinhàtôi.”

“Thếcònbứctranh?”“Cô có thểmang theo và tiếp tục công việc với nó tại nhà tôi. Tôi sẽ

chuẩnbịthậtnhiềuđồhộp,coca,nhữngbăngvideotụctĩuvàrượu,chúngtacóthểcốthủtạiđó,côvàtôi,giốngnhưtrongphimFortApache,chotớikhitốngkhứđượcbứctranhđi.À,vàcònhaiviệckhácnữa.Thứnhất, tôiđãmuabảohiểmbổsung,chỉlàđểđềphòng.”

“Chỉlàđểđểphòng,ýbàlàsao?BứctranhcủaVanHuyshoàntoànđượcantoàntrongcănhộcủatôi,dướicáclầnkhóavàmậtmã.Tôiđãphảibỏracảmộtgia tàiđể lắpđặthệ thốnganninh,bànhớchứ?NókhôngkhácgìkhovàngFortKnoxcủaMỹ,chỉthiếuvàngthôi.”

“Côkhôngbaogiờbiếtchắcđược.”Trờibắtđầumưanặnghạthơn,vàMenchubậtcầngạtnướclên.“Điềuthứhailà:đừngnóigì,dùchỉmộtlời,vềchuyệnnàyvớidonManuel.”

“Tạisaolạikhông?”“Côcóđiênkhôngvậy?Côcháugáibébỏngcủaôngta,côảLola,chỉ

cầncóthếđểlàmhỏngtoànbộvụlàmănnàycủatôi.”“ChotớilúcnàychưacóailiênhệbứctranhvớiAlvaro.”“Cầutrờilàkhông.Nhưngđámcảnhsátkhôngphảiloạingườitếnhịvà

rấtcóthểhọsẽliênhệvớikháchhàngcủatôi.Hayvớiconbòcáicháugái

củaôngta.À,thếđấy.Mọithứđangmỗilúcmộtthêmrốitinhrốimù.TôichỉmuốntốngkhứhếtcụcnợnàychoClaymore,nhậnmóntiềnhoahồngtrunggiancủamìnhrồichuồnchonhẹngười.”

Lànmưatạoranhữnghìnhảnhxámlờmờnốinhautrôiquangoàikhungcửakính, khiến chiếc xe như thể đangnằmgiữamột phong cảnh lạ lùng,khôngcóthực.Juliađưamắtnhìnbạncô.

“Nhântiện,”cônói,“tôicóhẹnăntốicùngMontegrifotốinay.”“Bànghe thấy rồiđấy.Ông tacóvàichuyện làmănmuốn traođổivới

tôi.”“Chuyệnlàmăn?Cólẽanhtasẽmuốnchơicảtròđôilứađêmtânhôn

nữaấychứ.”“Tôisẽgọiđiệnthoạivàkểchobànghetấtcả.”“Tôisẽkhôngtàinàongủđượcchotớikhicôgọicúđiệnthoạiđó.Rõ

rànglàanhtađánhhơiđượccóchuyệngìđóđangdiễnra.Tôixincượctoànbộtrinhtiếttrongbakiếpsaucủamìnhvàovụnày.”

“Tôiđãbảobàđừngnóinăngthôthiểnnhưthếrồimà.”“Vàcôkhôngđượcphảnbộitôi.Tôilàbạncô,hãynhớlấy.Ngườibạn

tốtnhấtcủacô.”“Tintôiđi,vàđừngcóláixenhanhthế.”“Tôisẽđâmcôchếttươinếucôphảnbộitôi.GiốngnhưJosetrongtruyện

CarmencủaMerimée*ấy.”“OK.Xemkìa,bàvừavượtđènđỏđấy.Vìchiếcxenàylàcủatôi,tôisẽ

phảitrảbấtcứkhoảntiềnphạtnàobàgâyra.”Côliếcnhìnvàogươngchiếuhậuvàthấymộtchiếcxekhác,mộtchiếcFordmàuxanhlắpkínhđen,cũngvượtđènđỏ theohọ,nhưngrồinhanhchóngrẽsangphảivàbiếnmất.Cônhớlángmángdườngnhưđãnhìnthấychiếcxenàyđỗbênkiađường,cũngbịđỗchặnđườngnhưhọ,khicôbướcrakhỏicôngtychuyểnphát.Nhưngkhócóthểchắcchắnđượcgìtronglúcđườngsáđôngđúcgiữacơnmưatầmtãnhưthếnày.

♛   ♛   ♛

PacoMontegrifothuộckiểungườiquyếtđịnh,ngaytừkhianhtađủlớnđểđưaracácquyếtđịnhnhưthế,rằngnhữngđôitấtđenchỉdànhcholáixevàphụcvụbàn,vìthếanhtachỉluônchọnnhữngđôitấtmàuxanhhảiquâncótôngđậmnhất.Anhtađangmặcmộtbộđồmayđovừanhưinmàuxámsẫmkhôngchêvàođâuđược,mộtbộđồnhưthểvừabướcratừnhữngtrangtạpchíthờitrangdànhchonamgiới,vẻngoàihoànhảocủaanhtađượchoàntấtbằngmộtchiếcáosơmicổcồnkiểuWindsor,mộtchiếccàvạtlụavàmộtchiếckhănmùisoađanghơinhôrakhỏitúiáotrên.AnhtađứngdậytừmộtchiếcghếbànhtrongphòngchờvàtớichàoJulia.

“Quả thực,” anh ta nói trong lúc bắt tay cô, hàm răng trắngmuốt lónglánhtươngphảnthậtbắtmắtvớilàndarámnắng,“trôngcôthậtlộnglẫy.”

Mànchàohỏiđócũngấnđịnhluônsắctháicủaphầnđầubữatối.VàanhtađãthểhiệnsựngưỡngmộvôbờbếndànhchochiếcváynhungđenbósátngườiJuliađangmặc,thậmchítrướccảkhihaingườingồixuốngchiếcbànđã đượcgiữ sẵn chohọ bên khung cửa sổ, với góc nhìn toàn cảnh xuốngcungđiệnPalacioRealtrongđêm.Từđótrởđi,anhtakhôngngớttrìnhdiễnmộtloạtnhữngcáinhìn–luônđượcđiềutiếtđểđượmvẻnồngnànnhưngkhôngbaogiờquáđà–kèmtheonhữngnụcườiquyếnrũ.Saulyrượukhaivị,tronglúcngườiphụcvụchuẩnbịmangmónnguộira,anhtabắtđầutấncông Julia dồndậpbằnghàng loạt câu hỏi và đổi lại là những câu trả lờithôngminhmàanhtalắngnghetronglúcchốngcằmlênhaibàntayđangđancácngónvàonhau,miệnghơihémở,trênkhuônmặtthườngtrựctháiđộđầychămchúvàhàilòng,đồngthờicũngchophépánhsángtừngọnnếnphảnchiếulấplánhtrênhàmrănghoànhảocủamình.

LầnduynhấtanhtađảđộngđếnVanHuystrướcmóntrángmiệnglàlúcanh ta cẩn thận lựa chọnmột loại vang trắngBurgundy để dùng kèmvớimóncá.Vìnghệthuật,anhtanóivớimộtcáinhìnthoángquađầyẩný,và

lựachọnđócũngchoanhtacơhộiđểkhơimàomộtbàidiễnthuyếtnhonhỏvềrượuvangPháp.

“Kểcũngthậtlạ,”anhtanóitronglúcmấyngườiphụcvụvẫnđanghốihảlượnquanhbàn,“dườngnhưcóđiềugìđóthayđổikhituổitácchúngtatănglêntheonămtháng.Thoạtđầu,chúngtalàngườihâmmộnhiệtthànhvangtrắnghayvangđỏcủavùngBurgundy:chúnglàngườibạnđồnghànhtuyệtvờinhấtchotớikhichúngtabướcsangtuổibamươi.Nhưngrồisauđó,chodùkhôngchiatayhoàntoànvớivangBurgundy,đãtớilúcchuyểnsangvangBordeaux:mộtthứvangchongườilớn,đứngđắnvàđiềmđạm.Chỉđếntuổingoàibốnmươichúngtamớithuyếtphụcđượcbảnthânmìnhbỏ ra cả một gia tài để đổi lấy một thùng vang Petrus hay Châteaud’Yquem.”

Anhtanếmthửrượuvang,thểhiệnsựtánthưởngbằngmộtcáinhướngmày, còn Julia ngả người thoảimái trên ghế và chiêm ngưỡngmàn trìnhdiễn,thựcsựthấythúvịkhicùngdiễntròvớianhta.Thậmchícôcònthựcsựthíchbữaăntốicùngcuộcchuyệnvãndôngdàinày,vàđiđếnkếtluậnrằng nếu vào hoàn cảnh khác, hẳnMontegrifo sẽ làmột người bạn đồnghànhthúvị,vớigiọngnóinhẹnhàng,đôibàntaycólàndarámnắng,kèmtheomùinướchoa,mùidathuộchảohạngvàmùithuốclángonluônthoangthoảngmộtcáchtinhtếxungquanh,bấtchấpthóiquenđưangóntaytrỏlênvuốt lôngmàybênphảicũngnhưviệc thỉnh thoảnganhta lạikínđáo liếcmắtnhìnvàobóngmìnhphảnchiếutrêncửasổ.

Họtiếptụctròchuyệnvềđủmọichủđề,trừbứctranh.Khicôđãănxonglátcáhồi,anhtavẫncònbậnrộnvớimóncábiểncủanhàhàngSabatini,chỉdùngmộtchiếcnĩabạcduynhất.Mộtquýôngthựcthụ–anhtagiảithíchkèmtheomộtnụcườinhằmnhấnmạnhrằnglờigiảithíchkhôngnênđượcđónnhậnmộtcáchhoàntoànnghiêmtúc–sẽkhôngbaogiờdùngdaovớimóncá.

“Nhưngônglọcxươngbằngcáchnàovậy?”Juliahỏi.

Ngườiphụtráchđấugiáđónnhậncáinhìncủacôkhôngchútnaonúng.“Tôikhôngbaogiờđặtchântớicácnhàhàngphụcvụmóncácònđểcả

xương.”Saumóntrángmiệng,vàtrướclúccàphê,anhtacũnggọicàphêđenthật

đặcgiốngnhưcô,đượcdọnra,MontegrifolấyramộtchiếchộpđựngthuốclábằngbạcrồicầnthậnchọnmộtđiếuthuốcláAnh.Sauđóanhtacúingườivềphíacô.

“Tôirấtmuốnmờicôvềlàmviệcchotôi,”anhtahạgiọngkhẽnói,nhưthểsợaiđóởPalacioRealcóthểnghethấy.

LúcđóJuliađangcầmmộtđiếu thuốckhôngđầu lọccủamìnhđưa lênmôi,nhìnthẳngvàođôimắtnâucủaanhtatronglúcanhtađưabậtlửachâmthuốcchocô.

“Tạisao?”côhỏi,vớivẻhờhững,nhưthểanhtavừanóivớimộtaikhác.“Vìvài lýdo.”Montegrifođặtchiếcbật lửamạvànglêntrênhộpđựng

thuốc lá, cần thận chỉnh cho chiếc bật lửa nằmdùng chính giữa nắp hộp.“Trongđólýdochínhlàvìchotớigiờtôichỉnghethấynhữngđánhgiárấttốtvềcô.”

“Tôirấtvuiđượcngheđiềuđó.”“Tôihoàntoànnghiêmtúcđấy.Nhưcôcóthểhìnhdung,tôiđãđidòhỏi.

Tôibiếtnhững tácphẩmcô từngphụcchếchoPradocũngnhưcácphòngtrưngbàytưnhân.Côvẫnlàmviệcchobảotàngđúngkhông?”

“Đúngvậy,bangàymộttuần.Hiệngiờtôiđangphụcchếmộttácphẩmmàbảotàngmớinhậnđược,mộtbứctranhcủadanhhọangườiÝDucciodiBuoninsegna.”

“Tôi đã nghe nói về bức họa đó.Một công việc khó khăn.Tôi biết họluôngiaochocônhữngnhiệmvụquantrọng.”

“Đôilúcđúnglàthếthật.”“ThậmchítạiClaymorechúngtôicũngtừngvinhdựđượcủyquyềnbán

đấu giá một số tác phẩm đã được cô phục chế. Bức tranh của danh họa

Madrazo trong bộ sưu tậpOchoa chẳng hạn.Kết quả phục chế của cô đãgiúp chúng tôi nângmứcđấugiá lênmột phầnba.Và cònmột bức tranhnữa,vàomùaxuânvừarồi.BuổihòanhạccủasửgiaLopezdeAyala,đúngkhôngnhỉ?”

“Đó là bức Người phụ nữ chơi đàn piano của danh họa RogelioEgusquiza.”

“Đúng rồi, đúng rồi, thứ lỗi cho tôi.Người phụ nữ chơi đàn piano, tấtnhiênlànórồi.Bứctranhđãbịhơiẩmlàmhỏngnặng,vàcôđãthựchiệncôngviệcphụcchếnómộtcáchtuyệthảo.”Anhtamỉmcười,vàbàntayhaingườigầnnhưchạmnhaukhicùnggõ tàn thuốc láxuốnggạt tàn.“Côcóhạnhphúcvớicôngviệcđanglàmkhông?Ýtôilà,chỉđơnthuầnphụcchếbấtcứbứctranhnàotớitaymình.”Anhtalạikhoehàmrănglonglanhcủamìnhralầnnữa.“Nhưmộtngườilàmviệctựdo.”

“Tôichẳngcógìđểphànnàncả,”Julianói,quansátngườiđốithoạivớimìnhqua lànkhói thuốc lá. “Bạnbègiúpđỡ tôi, họ tìmviệc làmcho tôi.Hơnnữa,nhưthếnàycónghĩalàtôiđượcđộclập.”

Montegrifonhìncôchămchú.“Trongmọithứ?”“Trongmọithứ.”“Vậythìcôquảlàmộtphụnữtrẻmaymắn.”“Cólẽvậy.Nhưngtôicũngphảilàmviệcvấtvả.”“Claymorecórấtnhiềudựáncầnđếnchuyênmôncủamộtngườinhưcô.

Cônghĩsao?”“Tôikhôngthấycóhạigìkhitraođổivềviệcđó.”“Hayquá.Chúngtacó thể thuxếpmộtcuộcgặpnữa,mộtbuổichuyện

tròchínhthứchơn,trongvàingàynữa.”“Tùy ông vậy.” Julia nhìnMontegrifo hồi lâu. Cô cảm thấy không thể

dừngđượcnụcườigiễucợttrênmôimình.“GiờôngcóthểtraođổivớitôivềbứctranhcủaVanHuys.”

“Cônóigìcơ?”JuliadụiđiếuthuốcvàogạttànrồihơicúingườivềphíaMontegrifo.“BứctranhcủaVanHuys,”côlặplại,cẩnthậnphátâmchínhxáctênhọa

sĩ.“Tấtnhiên,trừphiôngcóýđịnhcầmtaytôivànóirằngtôilàngườiphụnữđángyêunhấtôngtừnggặp,haythứgìđódễthươngtươngtự.”

Montegrifomấtmộtkhoảnhkhắcđểmỉmcười trở lại, songanh ta làmvậyvớivẻtựtintuyệtđối.

“Tôicũngmuốnlắm,nhưngtôikhôngbaogiờnóinhữngđiềutươngtựchotớikhiđãdùngxongcàphê.Thậmchídùtôicónghĩđếnchúng,”anhtagiảithích.“Đólàmộtvấnđềmangtínhchiếnthuật.”

“VậychúngtahãynóivềbứctranhcủaVanHuys.”“Nhấttrí.”Anhtanhìncômộtlúclâu,vàcôcóthểnhậnra,dùnụcười

đangnở trênmôianh ta,nhưngđôimắtnâucủaanh ta thìkhônghềcười;trongđôimắtđóhiệnrõvẻthậntrọngcaođộ.“Tôiđãnghethấyvàilờiđồnđại–côbiếtđólàchuyệngìrồiđấy.Thếgiớinhỏbécủachúngtaquảthựclàmộtcửahàngđầyắpnhữngchuyệnngồilêđôimách,nơimọingườiđềubiếtnhau.”Anhtathởdài,nhưthểkhôngmấytánthưởngthếgiớimìnhvừamôtả.“Theotôihiểu,côđãkhámphárađiềugìđótrongbứctranh.Vàtheonhữnggìtôingheđược,cóvẻnhưđiềuđósẽlàmtănggiátrịcủabứctranhlênđángkể.”

Juliavẫngiữkhuônmặthoàntoànbìnhthản,ýthứcđượccôcầnphảilàmnhiềuhơnthếnếumuốnquamặtMontegrifo.

“Aiđãkểchoôngnghecâuchuyệntầmphàođóvậy?”“Một chúchimnhỏ.”Ngườiphụ tráchđấugiávuốt lôngmàybênphải

củamìnhvớivẻbănkhoăn.“Nhưngđóchỉlàchuyệnnhỏ.Điềuđángnóilàbạncô,senoritaRoch,nóitheocáchnàođó,đangđịnhtốngtiềntôi.”

“Tôikhôngbiếtôngđangnóivềchuyệngì.”“Tôitinchắclàcôkhôngbiết.”NụcườicủaMontegrifovẫnkhôngthay

đổi.“BạncômuốnhạtỷlệphầntrămhoahồngcủaClaymoretrongvụlàm

ănnàyvàtăngtỷlệcủabàtalên.”Anhtacốlàmravẻkháchquan.“Sựthậtlà vềmặt pháp lý chẳng có gì ngăn cản bà ta làm thế, vì thỏa thuận giữachúngtôichỉ làthỏathuậnmiệng.Bàtacóthểdễdàngphávỡnó, tìmtớicácđốithủcạnhtranhcủachúngtôiđểtìmmộttỷlệphầntrămhờihơn.”

“Tôirấtmừngvìônghiểuvấnđềđếnthế.”“Tấtnhiêntôilàngườinhưthếrồi.Nhưngnhưthếkhôngcónghĩalàtôi

sẽkhôngtiếnhànhtìmhiểuđiềutravìlợiíchcủacôngtymình.”“Tôinênhyvọnglàkhông.”“TôikhônggiấucôlàtôiđãtìmrachủsởhữubứctranhcủaVanHuys;

mộtquýôngđãkhácaotuổi.Haynóimộtcáchchínhxác,tôiđãtiếpxúcvớicháugáiôngtavàanhchồngcôấy.Ýđịnhcủatôi,vàngaycảđiềunàynữatôicũngsẽkhônggiấucô,làthuyếtphụcgiađìnhđókhôngdùngbạncôlàmtrunggiannữamàgiaodịchtrựctiếpvớitôi.Côhiểuchứ?”

“Rấtrõ.ÔngđangtìmcáchquamặtMenchu.”“Phải,nóivậycũngđược.Tôichorằngcôcóthểgọiviệcnàynhưthế.”

Một quầng tối lướt qua trên vầng trán rámnắng của anh ta, đemđến chokhuônmặtanhtachútgìđóphiềnmuộn,giốngnhưdángvẻcủamộtngườibịchỉtríchoanuổng.“Khôngmaylàbạncô,mộtphụnữcựckỳthậntrọng,đãyêucầuchủsởhữuphảikýmộtthỏathuậnchophépvôhiệuhóabấtcứđềnghịnàotôicóthểđưara.Cônghĩthếnào?”

“Tôirấtthôngcảmvớiông.Chúcônglầntớimaymắnhơn.”“Cảmơncô,”Montegrifochâmmộtđiếu thuốcnữa. “Nhưng rất có thể

chưaphảimọithứđãchấmhết.CôlàbạnthâncủasenoritaRoch.Biếtđâucôcóthểthuyếtphụcbàấychấpnhậnmộtthỏathuậnhữunghịnàođó.Nếutấtcảchúngtacùnghợptácvớinhau,chúngtacóthểkiếmđượccảmộtgiatàitừbứctranhđó,cảcô,bạncô,Claymorevàtôiđềucólợi.Cônghĩsao?”

“Có thể lắm. Nhưng tại sao ông lại nói tất cả chuyện này với tôi màkhôngnóivớiMenchu?Nhưthếôngsẽtiếtkiệmđượcmộtbữatối.”

VẻmặtMontegrifochuyểnsangtháiđộphậtýthựcsự.

“Tôithíchcô,vàýtôikhôngphảichỉđơnthuầnchỉlàthíchmộtchuyêngiaphụcchếtranh.Nóithựclòng,tôirấtthíchcô.Tôicóấntượngcôlàmộtngườiphụnữthôngminhvàhợptìnhhợplý,cũngnhưcựckỳthuhút.Tôithàđặtniềmtinvào tài thương thuyếtcủacôhơn lànói thẳngvớibạncô,mộtngườihơiphùphiếmtheocáchnhìnnhậncủatôi,tôielàphảinóithẳngnhưvậy.”

“Nóicáchkhác,”Julianói,“ôngmuốntôithuyếtphụcbàấy.”“Nếucôvuilòng,quảthựcsẽrất”–ngườiphụtráchđấugiángậpngừng,

cẩnthậnlựachọntừthíchhợp–“tuyệtvời.”“Vàtôisẽđượcgìtừviệcđó?”“Sựbiếtơncủacôngtytôi,tấtnhiênrồi.Hiệntạivàcảtrongtươnglai.

Nếunói tới lợi ích tức thời, tôi sẽ khônghỏi cô trôngđợi nhậnđượcbaonhiêutừviệcphụcchếbứctranhcủaVanHuys,nhưngtôicóthểđảmbảovớicôgấpđôiconsốđó.Nhưkhoảnứng trướcchosốhaiphần trămtrênmứcgiácuốicùngbứcVáncờđạtđượctạicuộcbánđấugiá,tấtnhiênrồi.Tôicũngcó thểđềxuấtvớicômộthợpđồng làmphụ tráchbộphậnphụcchếcủaClaymoretạiMadrid.Côthấythếnào?”

“Rấtcámdỗ.Ôngthựcsựtrôngđợikiếmđượcnhiềuđếnthếtừbứctranhsao?”

“ĐãcónhữngkháchhàngởLondonvàNewYorkquantâmđếnnó.Nếuquảngcáomộtcáchhợplý,đâyhoàntoàncóthểtrởthànhsựkiệnlớnnhấttronggiớinghệthuậtkểtừkhicôngtyChristiemangrabánđấugiákhobáucủaPharaohTutankhamun.Xéttìnhhìnhhiệnnay,tôichắccôsẽhiểu,việcbạncômuốnchiađôingangbằngvớichúngtôithựcsựlàquánhiều.Tấtcảnhữnggì bà ấyđã làm là tìmmột chuyêngiaphục chếvà chàohàngbứctranhtớichúngtôi.Chúngtôilàmtấtcảnhữngviệccònlại.”

Julia cânnhắcnhữngđiều anh tavừanóimàkhôngđể lộ chútgì ngạcnhiên,dùlànhỏnhất;nhữngđiềucóthểvàkhôngthểkhiếncôngạcnhiênđãthayđổikhánhiềutrongmấyngàyvừaqua.Côđưamắtnhìnbàntaytrái

củaMontegrifo,giờđangđặt rấtgần taycô trênmặtbànphủkhăn,và cốđánhgiáxemchuyệnđãđixatớimứcnàotrongvòngnămphútvừaqua.Đủxađểkếtthúcbữatốiởđây.

“Tôisẽcốgắng,”cônói,đưataycầmlấytúixách.“Nhưngtôikhôngthểđảmbảobấtcứđiềugì.”

Montegrifovuốtmộtbênchânmày.“Hãycứcố thửxem.”Đôimắtnâucủaanh tanhìncôvớicáinhìndịu

dàngmượtnhưnhung.“Vìlợiíchcủatấtcảmọingười;tôichắccôsẽlàmđược.”

Giọngnóicủaanhtakhôngcóchútđedọanào,chỉcóvẻcầukhẩntrìumến,thânmậtvàhoànhảođếnmứcgầnnhưcóthểcoilàchânthành.AnhtacầmlấybàntayJulia,đặtlênđómộtcáihônnhẹnhàng,gầnnhưchỉthoángchạmmôilênđó.

“Tôi không nhớ đã từng nói điều này chưa,” anh ta hạ giọng khẽ nóithêm,“nhưngcôthựcsựlàmộtphụnữtuyệtđẹp.”

♛   ♛   ♛

CôyêucầuanhtachomìnhxuốngxegầnhộpđêmStephanvàđibộquãngđườngcòn lại.Saunửađêm,nơinàymởcửađónchàonhữngkháchhàngsang trọngmàmứcđộ thượng lưuđểđượcchấpnhậnđượcđiều tiếtbằngmứcgiácaongấtngưởngvàchínhsáchkếtnạpthànhviênrấtchặtchẽ.Tấtcảcácnhânvậtcó tên tuổi tronggiớinghệ thuậtởMadrid tụ tậpởđó, từnhữngngườiđạidiệnlàmviệcchocácnhàbánđấugiánướcngoàichỉghéquatronglúctìmkiếmmộttấmbìnhphongcổhaymộtbộsưutậptưnhânđang được mang ra chào bán, cho tới các chủ phòng trưng bày, các nhànghiêncứu,cácôngbầu,cácnhàbáochuyênviếtvềgiớinghệthuậtvàcáchọasĩthờithượng.

Côđểáokhoácngoàiphònggửiáorồibướctớichiếcxôphaởgóctrong

cùng,nơiCésarvẫnhayngồi, saukhiđãchàohỏixãgiaovàingườiquenbiết.Vàđúnglàôngđangngồiđó,chânbắttréo,mộttaycầmchiếcly,chămchútròchuyệnthânmậtvớimộtanhchàngtrẻtuổiđẹptraicómáitócvàngóng.JuliabiếtrõsựkhinhthườngđặcbiệtCésardànhchocáchộpđêmđượcriêngdânđồngtínhưachuộng.Ôngcoichuyệníttiếpxúcvớibầukhôngkhítùtúngphôtrươngkệchcỡm,đôikhicònthôbạocủanhữngchỗnàychỉđơngiản làvấnđềsở thích lànhmạnh,vì,côbé thânmếncủa tôiơi,chúng lànơi,nhưônghẳnsẽgiảithíchvớivẻbỡncợthiệnrõtrênkhuônmặt,ngườitakhó lòngkhôngcảm thấymìnhnhưmộtbàhoànggiànuađang lầnmòquanhmộttrạingựagiống.César làmộtthợsănđộchành–sựlậplờgiớitínhtrongconngườiôngđãđượctrauchuốtđếnđộtinhhoalịchlãmnhất–mộtngườihoàntoànthoảimáitrongthếgiớicủanhữngngườidị tính,nơiôngcảmthấyhoàntoàntựdotrongviệcthiếtlậpcácmốiquanhệbằnghữuvà tiến hành những cuộc chinh phục, thường là những chàng trai trẻ đầynhiệthuyếtcómáunghệsĩmàôngsẽdẫndắttớiviệckhámphárasựrungđộngthựcthụcủahọ,điềumànhữngchàngtraithánhthiệntrướcđóthườngchưahềbiếtđến.ÔngthíchthúvớiviệcđảmnhiệmcảhaivaiMaecenas*vàSocrates*chocácchàng trai trangnhãcủamình.Saunhữngkỳ trăngmậtxứng đáng, trong đóVenice,Marrakesh hayCairo thường được chọn làmbốicảnh,mỗimốiquanhệsẽlạiđitheodòngchảytựnhiênmangdấuấnđặctrưngcủanó.JuliabiếtrõcuộcđờidàivàsôiđộngcủaCésarđãđượckhắchọa lạibằngmộtchuỗinối tiếpnhaucủahỗn loạn, thấtvọngvàphảnbội,nhưngđồngthờicũnghiệndiệncảsựtrungthànhmàtrongnhữngkhoảnhkhắcriêngtưgiữahaingười,côtừngngheôngtâmsựvềchúngmộtcáchrấttếnhị,bằnggiọngnóiluônđượmâmhưởngmỉamaivàcóphầnxacáchmà,xuấtpháttừsựkhiêmtốncánhân,ôngluôndùngđểchegiấumọikhátkhaothầmkíncủamình.

Ôngmỉmcườivớicôtừxa.Côbéưathíchcủatôi,đôimôicủaôngnóitrong im lặng,đồng thờiôngđặt lyxuốngbàn, thôibắt tréochânvàđứng

dậyđưahaibàntayvềphíacô.“Bữatốithếnào,côngchúa?Chắclàkhủngkhiếp,báccóthểhìnhdung

được. Nhà hàng Sabatini không còn được như trước nữa.” Ông bĩu môi,trongđôimắtxanhánh lênvẻmamãnh.“Đámquản lývàgiámđốcngânhàngmớiphấtvớithẻtíndụngcủabọnhọcùngvớicáctàikhoảnnhàhàngcóthểchuyểnvềthanhtoántạicôngtyhọsẽlàmhỏnghếtmọithứ.À,cháuđãgặpSergiochưanhỉ?”

Juliađã gặpSergio, và, nhưvẫn luôn xảy ra với nhữngngười bạn củaCésar, côcảmnhậnđược tâm trạng lúng túngcủaanh takhicôcómặtvìkhôngthểnắmbắtđượcbảnchấtthựccủamốidâyliênhệgắnbóôngchủhiệuđồcổvớicôgáitrẻxinhđẹpcóphongtháibìnhthảnnày.Chỉnhìnquamộtlần,côcóthểthấyngaymốiquanhệcủaanhtavàCésarkhôngthựcsựnghiêmtúc,ítnhấtlàkhôngphảivàođêmđóvàkhôngphảitừphíaSergio.Anh chàng trẻ tuổi, nhạy cảm và thôngminh này không hề có chút ghentuông.Haingườiđãgặpnhauvàilần.SựhiệndiệncủaJuliachỉđơngiảnlàkhiếnanhtaedè.

“Montegrifomuốnđưaramộtlờiđềnghịvớicháu.”“Thậttửtếquá.”Césarcóvẻthựcsựquantâmnghiêmtúctớivấnđềnày

khihọcùngngồixuống.“Nhưngchophépbác,giốngnhưônglãotriếtgiaLaMãCicero,hỏicháucâunày:Cuibono?Aisẽlàngườihưởnglợi?”

“Anhta,cháuđoánthế.Thựcraanhtamuốnmuachuộccháu.”“Anh chàng Montegrifo cừ lắm. Thế cháu có để mình bị mua chuộc

khôngvậy?”ÔngđặtmấyđầungóntaylênmiệngJulia.“Không,đừngnóigìvớibácvội,côbéthânmến;hãychophépbácđượctậnhưởngcảmgiácmơhồtuyệtdiệunàylâuhơnchútnữa…Báchyvọnglờiđềnghịcủaanhtachíítcũnglọttai.”

“Không tệchútnào.Cóvẻnhưanh takèmthêmcảchínhmìnhvàođónữathìphải.”

Césarliếmmôiháohứcchờđợi.

“Đúngbảnchấtcủaanh ta,mộtmũi tên trúnghaiđích.Anhchàngnàyluônrấtthựctế.”Césarhơiquayngườisangngườibạnđồnghànhtócvàngcủaông,nhưthểcảnhbáoanhchàngđừnglắngnghenhữngchuyệntrầntụckhôngphùhợp.RồiôngquaylạinhìnJuliavớivẻchờđợitinhnghịch,gầnnhưrunngườilênvớikhoáicảmcủaviệcchờđợi.“Vàcháuđãnóigì?”

“Rằngcháusẽsuynghĩvềlờiđềnghịcủaanhta.”“Hoànhảo.Đừngbaogiờlấpmấtđườngluicủamình.Cậungherõchứ,

Sergiothânmến?Đừngbaogiờ.”ChàngtraitrẻdànhchoJuliamộtcáiliếcxéorồiuốngmộtngụmlớnmón

cocktailsâmbanhcủaanhta.Mộtcáchkhávôtư,JuliahìnhdungracảnhanhtatrầntruồngtrongcănphòngngủtranhtốitranhsángcủaCésar,đẹpvàimlặngnhưmộtphotượngcẩmthạch,nhữnglọntócvàngxõaxuốngkhuônmặt,vớithứmàCésarvẫngọi,theomộtcáchvívonmàJuliatinrằngôngđãthuổngcủanhàvănPhápCocteau,làcâyquyềntrượngvàng,dựngđứng,sẵnsàng để được tôi luyện trong antrumamoris* của người bạn tình trưởngthànhhơncủaanhta,haycũngcóthểsẽlàngượclại,ngườibạntìnhtrưởngthànhbậnrộnkhámpháantrumcủachàng trai trẻ. JuliachưabaogiờđẩytìnhbạncủacôvớiCésarđixatớimứchỏiôngmộtmôtảchitiếtvềnhữngchuyệnđại loạinhư thế,nhữngchuyệndẫusao thỉnh thoảngvẫnkhiếncôcảm thấy tòmòmột cách khôngmấy lànhmạnh. Cô đưamắt liếc nhanhCésar.Trôngôngthậtchỉnchulịchthiệptrongbộđồsẫmmàu,áosơmivảilanhmàutrắngvàchiếckhănlụaquàngcổmàuxanhdatrờicóchấmbimàuđỏ,máitóchơilượnsóngởsautaivàgáy,vàmộtlầnnữaJuliatựhỏiđiềugìđãtạonênsựhấpdẫnđặcbiệtởông,mộtngườiđànông,dùđãquatuổinămmươi,vẫncókhảnăngquyếnrũnhữngchàngtraitrẻnhưSergio.Hẳnđólànhữngtiamỉamaigiễucợttrongđôimắtxanhcủaông,dángvẻlịchlãmđượckếttinhquanhiềuthếhệsinhtrưởngtronggiớithượnglưu,cùngvẻchánđờidễdãigiảbộcủamộtngườitừngtrải,baodungvôbờbến,mộttháiđộôngchưabaogiờthểhiệnrahoàntoàn–sựthậtlàhiếmkhiôngnhìn

nhậnmìnhmộtcáchhoàntoànnghiêmtúc–nhưngdẫuvậytháiđộấyvẫnhiểnhiệntrongtừnglờiôngnói.

“Cháuphảixembứctranhmớinhấtcủacậuấymớiđược,”Césarnói,vàJuliaphảiđịnhthầnmộtlúcmớihiểuraôngmuốnnóivềSergio.“Mộtbứctranhthựcsựấntượng,côbéthânmến.”Bàntayôngđưalêncánhtaychàngtrai trẻ, gần như nắm lấy nó song chưa thực sự chạm vào. “Phải nói ánhsáng,ở trạng thái tinh túynhấtcủanó, trànngập trên tấm toan.Đẹp tuyệtvời.”

Juliamỉmcười, chấpnhậnýkiếncủaCésarnhưmột lờiđảmbảochắcchắn.Sergiovừaxúcđộngvừabốirối,khéphờđôimắtvớihàngmivàngóngcủamình,giốngnhưmộtchúmèovừađượcvuốtve.

“Tấtnhiên,”César tiếp tục, “chỉmình tàinăng thôi thì chưađủđểmộtngườigiànhđược chỗđứngchomình trên thếgiới.Cậuhiểuđiềuđómà,phải không, chàng trai trẻ?Mọi hình thái nghệ thuật lớn lao đều đòi hỏinhữnghiểubiếtnhấtđịnhvềthếgiới,mộttrảinghiệmsâusắcvềmốiquanhệgiữangườivớingười.Vớinhữnghoạtđộngtrừutượngthìlạilàchuyệnkhác,vớichúngtàinănglàquyếtđịnh,còntrảinghiệmchỉlàmộtyếutốphụtrợmàthôi.Ýtôimuốnnóitớiâmnhạc,toánhọc…vàcờvua.”

“Cờvua,”Julianói.Haingườinhìnnhau,cònđôimắtSergiolongạiđưađiđưalạigiữahaingười.

“Phải,cờvua.”Césarcúingười,lấylycủaônglênuốngmộthơidài.Haiđồngtửmắtôngconhỏlại,đắmchìmvàobíẩnchúngđangnghiềnngẫm.“CháucóđểýcáchMuñozquansátbứcVáncờkhông?”

“Có.Cógìđókhácbiệt.”“Chínhxác.Khácbiệtsovớicáchmàcháu,haytrênthựctếlàcảbácnữa,

chiêmngưỡngbức tranh.Muñoznhìn thấy trongbức tranhđónhữngđiềumàngườikháckhôngthấy.”

Sergiođangchămchúlắngnghe,bèncaumàyvàcốýcọvàovaiCésar,dườngnhưanhchàngđangcảmthấybịbỏrơi.Césarnhìnanhtamộtcách

rộnglượng.“Chúng tôiđang thảo luậnvềnhữngchuyệnquáđen tốiđốivớiđôi tai

củacậu,chàngtraiyêuquýcủatôi.”ÔnglướtngóntaytrỏlêncácđốtngóntaycủaJulia,hơinhấcbàn tay lên,như thểdodựgiữahaihammuốncủamình,rồiđặtbàn taymìnhxuốnggiữahaibàn tayJulia,songvẫn tiếp tụcnóivớichàngtraitrẻ–“Hãygiữgìnsựtrongsángcủacậu,chàngtrai.Hãypháttriểntàinăngcủacậu,vàđừnglàmchocuộcsốngcủamìnhphứctạp.”

ÔngdànhchoSergiomộtcáihônđúnglúcMenchu,mặcáokhoáclôngchồnvizon,khoerađôichântrần,xuấthiệncùngMaxvàhỏithămtintứcvềMontegrifo.

“Gãconhoangkhốnkiếp,”bànóikhiJuliađãthuậtlạitoànbộnhữnggìxảyra.“MaitôisẽnóichuyệnvớidonManuel.Chúngtacầnphảnkíchlại.”

SergiorútluikhỏidòngnướclũtừngữđangàoàotuônchảytừMenchutronglúcbàhốihảchuyểntừMontegrifosangbứctranhcủaVanHuys,từVanHuystớiđủđiềuvôvịnhạtnhẽo,vàtừlyđồuốngthứhaisanglythứba,đangđượcbàcầmtrongtaymỗilúcmộtkémvữngvàng.Maximlặnghútthuốcbêncạnhbà,vớibộdạngcủamộtconngựađựcgiốngmỡmàngbảnhbaovừađượcchủdắtrakhỏitrạinuôingựa.Mangmộtnụcườidửngdưngtrênkhuônmặt,Césarnhâmnhilyginvàchanhcủaông,rồithấmkhômôibằngchiếckhănmùisoalấyratừtrongtúiáovest.Thỉnhthoảngônglạichớpmắt,nhưthểvừaquayvềtừmộtnơixaxôinàođó,vàlơđãngvỗlênbàntayJulia.

“Trong vụ làm ăn này có hai loại người, anh bạn thânmến,”MenchuđangnóivớiSergio,“nhữngngườicặmcụivẽvànhữngngườiđúttiềnvàotúi.Vàhiếmkhimộtngườithuộcloạinàycũnglạithuộcvềloạikia.”Bàthởdài thật to, động lòng trước vẻ trẻ trung của chàng trai. “Và tất cả nhữngchàng trai nghệ sĩ trẻ trungvớimái tócvàngóngnhư cậu, chàng trai yêuquý.”BànémvềphíaCésarmộtcáiliếcmắtđộcđịa.“Thậtsựngonlành.”

Césarcảmthấybuộcphảimiễncưỡngbứtrakhỏinhữngsuynghĩxaxăm

củaông.“Anhbạntrẻcủatôi,đừngđểýtớinhữnggiọngnóiđangcốđầuđộctâm

hồnvàngngọccủacậu,”ôngnóivớigiọngchậmrãi,bithảm,nhưthểđangdànhchoSergionhữnglờiphânưuchứkhôngphảilờikhuyên.“Ngườiđànbànày luôncất lờivớimột cái lưỡi lắt léodối trá, như tất cảphụnữđềuvậy.”ÔngđưamắtnhìnJulia,cúixuốnghôntaycô,rồinhanhchónglấylạitháiđộ.“Thứlỗichotôi.Nhưhầuhếtphụnữđềuvậy.”

“Xemaiđangnóikìa.”Menchunhănmặt.“QuýôngSophoclescủariêngchúngtađâyrồi.HaylàSenecanhỉ?Ýtôiđangmuốnnóitớiônggiàđãsờsoạngcácchàngtraitrẻtronglúcuốngnướccâyđộccần*.”

Césarngảđầurasau,nhắmmắtlạimộtcáchcườngđiệu.“Conđườngmộtnghệsĩcầnphảiđitheo,vàtôiđangnóivớicậu,chàng

Alcibiades*trẻtrungcủatôi,hayPatroclus*,màcũngcóthểlàSergionữa…conđườngđóbaogồmviệcvượtquahếtthửtháchnàytớithửtháchkhác,chotớikhicuốicùngcậucóthểnhìnsâuvàonộitâmcủachínhmình.Mộtcuộchànhtrìnhđầychônggai,nếucậukhôngcómộtVirgil*củariêngmìnhởbênđểchỉ lốidẫnđường.Cậucóhiểuđiểmmấuchốthếtsứctinhtế tôiđangchỉ rakhông,chàng trai trẻ?Như thếcuốicùngngườinghệsĩcó thểcạnchiếccốcchứađựngsựngọtngàotừtậnsâuthẳmcủanhữngkhoáilạctuyệtvờinhất.Cuộcsốngcủaanhtatrởthànhmộtcuộcđờithuầntúychosángtạo,anhtakhôngcòncầnđếnnhữngthứngoạilaikhốnkhổnữa.Anhtađãvươnxa,rấtxalêntrênnhữngkẻđồngloạititiệnđángkhinhcònlạicủamình. Và sự phát triển, sự trưởng thành đều chọn anh ta làm nơi cưngụ.”

Tràng diễn thuyết được chào đón bằng vài tiếng vỗ tay đầy mỉa mai.Sergiođưamắtnhìnhọ,mỉmcườinhưngkhônggiấunổivẻlúngtúng.Juliaphálêncười.

“Đừngđểýđếnôngấy.Tôidámcượcôngấyđãthuổngnhữngcâunàycủaaiđóthôi.Ôngấyluônlàmộtkẻlừagạtngườikhác.”

Césarmởmộtmắtra.“TôilàmộtgãSocratesđangchánchường.Vàtôivôcùngphẫnnộphản

đốilờicáobuộccủacôrằngtôiđánhcắplờilẽcủaaiđó.”“Ôngấycũngdídỏmđấychứ,phảikhôngnào?”MenchunóivớiMax,

ngườivẫnnhíumàylắngnghe,trongkhibàtựxoayxởchâmchomìnhmộtđiếuthuốclấycủaanhta.“Choemxintílửanào,condottieremio*.”

DanhhiệunàylậptứclọtvàođôitaimamãnhcủaCésar.“Cavecanem*,hỡituổitrẻcườngtráng,”ôngnóivớiMax,vàJuliachắc

hẳnlàngườiduynhấtđangcómặtbiết từtiếngLatincanemvừacóthểlàgiốngđựcvừacóthểlàgiốngcái.“Theocáccuốnsáchlịchsử,loạingườicác chàng condottieri thực sự cần dè chừng cẩn thận lại chính là nhữngngườihọphụngsự.”ÔngđưamắtnhìnJulia,cúichàođầybỡncợt;rõrànglàđồuốngđãbắtđầu tácđộngđếncảôngnữa. “TheoBurckhardt*,” ônggiảithích.

“Đừnglo,Max,”Menchunói,chodùMaxchẳngcóvẻgìbựcbội.“Thấykhông?Thậmchíđócònchẳngphảilàýtưởngcủaôngấynữa.Ônggiànàykếtvươngmiệnchomìnhbằngnhữngchiếcláquếcủangườikhác…haylànguyệtquếnhỉ?”

“Chắcýbàmuốnnóitớiláôrô,”Juliabậtcườinói.Césardànhchocômộtcáinhìnđầyđaukhổ.“Ettu,Bruta?”*ÔngquaysangSergio.“Cậucóhiểubảnchấtbikịchcủa

vấn đề không, Patroclus?”Saumột ngụmgin pha chanh dài nữa, ông độtngộtđưamắtnhìnquanhnhưthểtìmkiếmmộtkhuônmặtthânthiện.“Tôithựcsựkhôngrõcácvịcógìkhôngbằnglòngvớinhữngvòngnguyệtquếcủangườikhác,cácbạn thânmếncủa tôi.Thựcra,”ôngnói thêmsaukhisuynghĩvềnhữnggìvừanói,“khôngcóchiếcvòngnguyệtquếnàocóthểđượccoilàchỉthuộcvềmộtngười.Tôirấtxinlỗiphảilàmngườiloantinxấu,nhưngsựsángtạothuầntúychỉđơngiảnkhôngtồntại.Chúngtakhôngphải,haynóiđúnghơn,cácvịkhôngphải,vìbảnthântôivốnđãkhôngphải

là nhà sáng tạo rồi…Cả bà cũng không phải,Menchu thânmến của tôi.Max,cólẽanh…Giờđừngnhìntôinhưthế,chàngcondottierehungdữđiểntrai.Cólẽanhlàngườiduynhấtởđâythựcsựsángtạorathứgìđó.”Ôngphácmộtcửchỉuểoải,taonhã,đầybiểucảmthểhiệnvẻngánngẩmtộtđộ,cólẽbắtnguồntừchínhtràngtriếtlýcủaông,sauđóbàntayông,nhưthểtìnhcờ,hạxuốnggầnđầugốiSergio.“Picasso–vàtôirấttiếcphảinhắcđếnsự lừagạtxứacũnày– làMonet, là Ingres, làZurbaran, làBrueghel*, vàPieterVanHuys…ThậmchícảôngbạnMuñozcủachúngta,chắcchắnvàolúcnàyđangcúingườitrầmngâmnhìnxuốngmộtbàncờởđâuđó,cốgắngxuađuổiconquỷcủaôngta,đồngthờigiảithoátchúngtakhỏinhữngconquỷcủachínhchúngta,cũngkhôngphảilàchínhôngta,màlàKasparovvàKarpov.ÔngtalàFischervàCapablancavàPaulMorphy,vàcảkỳthủbậcthầythờiTrungcổđó,RuyLopez*…Tấtcảchỉlàmộtgiaiđoạncụthểcủacùngmộtcâuchuyện,màcókhichỉlàcùngmộtcâuchuyệnliêntụcđượclặp đi lặp lại; tôi không hoàn toàn chắc chắn về điều đó.Còn cháu, Juliađángyêucủabác,đãbaogiờ,khiđứngtrướcbứchọatrứdanhcủachúngta,cháu từng thôi nghĩ xem chính xác mình đang ở đâu, bên trong hay bênngoàibứctranhkhông?Báctinchắccháutừngnghĩvậy,vìbáchiểurõcháu,côngchúa.Vàbáccũngbiếtcháuchưatìmđượcracâutrảlời.”Ôngbậtmộttiếngcườingắnkhôngchúthàihước,rồinhìntừngngườimột.“Trênthựctế,cácconthânmếncủata,nhữngđứaconsùngđạo,chúngtahợpthànhmộtnhómngườiđủcungbậcmàusắc.Chúngtadámhỗnhàotheođuổinhữngbímậtmàsuychocùngkhônglàgìkhácngoàinhữngbíẩnvềchínhcuộcsốngcủachúngta.”Ôngnânglynhưthểuốngmừng,nhưngkhôngcụthểvớimộtai.“Vàđiềuđó,khicácvịnghĩvềnó,khôngphảikhôngtiềmẩnnguycơ.Nócũnggiốngnhưđậpvỡmộttấmgươngđểrồikhámphárathứnằmphíasauchínhlàthủyngân.Cácbạncủatôi,chẳngphảiđiềuđókhiếncácvịcảmthấymộtcảmgiácsợhãilạnhbuốtchạydọcsốnglưngsao?”

♛   ♛   ♛

Mãi2giờsángJuliamớivềđếnnhà.CésarvàSergiođãđibộtháptùngcôvềtậncửakhunhà.Haingườimuốncùngcôleobatầnggáclêntậncănhộcôđang sống,nhưngcôkhôngđồngý, chỉhôn tạmbiệthọ rồiđi lên.Côchậmchạpbướclêntừngbậccầuthang,đưamắtnhìnquanhđầyedè.Vàkhicôthòtayvàotúilấychìakhóa,cácngóntaycôbấtngờchạmphảilớpkimloạilạnhngắtcủakhẩusúng,mộtcảmgiácgiúptrấnancôkhôngít.

Tronglúcxoaychìakhóamởcửa,côngạcnhiênnhậnra,bấtchấptấtcả,côvẫnđangthựchiệnviệcnàymộtcáchbìnhtĩnh.Côcảmnhậnthấymộtnỗisợhãithuầntúyvàchínhxác,thứcôcóthểđánhgiámàkhôngcầnviệnđếnbấtcứtàinăngnàovềcácvấnđềtrừutượng,nhưCésarhẳnsẽnóikhiám chỉ tớiMuñozmột cách châm biếm.Nhưng nỗi sợ hãi đó không thổibùnglêntrongcôbấtcứcảmgiácbịgiàyvòđầybẽbàngnàohaykhiếncômuốnvùngbỏchạy.Ngượclại,nóphalẫncảmgiáctòmòcaođộ,trongđóinđậmdấuấntựhàocánhânvàsựtháchthức.Tựanhưmộttròchơinguyhiểmđầykíchthích,giốngnhưcuộclùnggiếtcướpbiểntạiNeverland*.

Lùnggiếtcướpbiển.Côđãtrởnênquenthuộcvớicáichếttừkhicònrấtnhỏ.Kỷniệmđầutiênthờithơấucủacôlàhìnhảnhbốcônằmhoàntoànbất động,mắt nhắmnghiền, trên tấmđệm trong phòng ngủ, vây quanh lànhữngngườimặcđồđenbuồnbãkhekhẽtròchuyệnvớinhau,nhưthểsợđánhthứcôngdậy.Lúcđócômớisáutuổi,vàhìnhảnhđó,trangnghiêmvàkhóhiểu,mãimãigắnliềnvớihìnhảnhcủamẹcô,mặctoànmàuđen,khógầnhơnbaogiờhết,ngườicôchưabaogiờthấyrơimộtgiọtnướcmắt,kểcảlúcđó;cùnghìnhảnhbàntaykhôkhốc,độcđoáncủabànắmlấytaycôkhibàbuộcJuliađặtnụhôncuốicùnglêntránngườiđãkhuất.ChínhCésar,mộtCésarcòntrẻhơnrấtnhiềutrongkýứccủacô,đãbếcôlêntrongvòngtayông,đưacôrakhỏinơiđó.Ngồitrênđầugốiông,Julianhìnchămchămvàocánhcửachắngiữacôvànhữngnhânviênnhàđònđangchuẩnbịquan

tài.“Trôngkhônggiốngbốcháu,bácCésar,”côđãnói,cốgắngkhôngòalên

khóc.Condứtkhoátkhôngbaogiờđượckhóc,mẹcôvẫnhaynhắcnhởnhưthế.Đólàbàihọcduynhấthọcđượctừbàmàcôcònnhớ.“Bốcháutrôngkhôngcònnhưtrướcnữa.”

“Phảirồi,khônggiống.Đókhôngcònlàbốcháunữa,”ôngtrảlời.“Bốcháuđãđitớimộtnơikhác.”

“Nơinàovậyạ?”“Lúcnàyđiềuđókhôngcònquan trọng, côngchúa.Nhưngbốcháu sẽ

khôngquaylạinữa.”“Khôngbaogiờsao?”“Khôngbaogiờ.”Juliacaumàytheokiểutrẻconvàvẫngiữvẻtrầmngâm.“Cháukhôngmuốnhônbốnữađâu.Dabốlạnhquá.”Césarimlặngnhìncôhồilâu,rồiômchặtlấycô,Juliacóthểnhớrõcảm

giácấmáptrongvòngtayông,mùihươngtinhtếtừlàndavàtrangphụccủaông.

“Đượcrồi,cháucóthểtớihônbácbaonhiêulầntùythích.”JuliakhôngthểnhớchínhxácthờiđiểmcôkhámpháraCésarlàngười

đồngtính.Cólẽcôđãnhậnrađiềunàymộtcáchtừtừ,quanhữngchitiếtnhỏnhặt haybằng linh cảm.Nhưngđếnmột ngày, khi cômới bước sangtuổimườihai, côghévào cửahiệu củaông saugiờhọcvàbắt gặpCésarđangvuốtmámộtngườiđànôngtrẻ.Tấtcảchỉcóvậy;ôngchỉkhẽvuốtmáchàng traibằngnhữngđầungón tay.Chàng traibướcqua trướcmặtJulia,mỉmcườivớicôrồiravề.LúcđóCésarđangchâmmộtđiếuthuốclá,nhìncôhồilâu,rồiquaysanglêndâynhữngchiếcđồnghồ.

Mấyngàysau,tronglúcđangchơivớimấyhìnhnhânbằngsứnhỏnhắncủaBustelli,Juliahỏi:

“BácCésar,báccóthíchcáccôgáikhông?”

Ôngđangngồitrướcbànlàmviệcvàràsoátlạisổsách.Thoạtđầuôngdườngnhưkhôngnghethấycâuhỏicủacô.Chỉmộtlátsauôngmớingẩngđầulên,đôimắtxanhbìnhthảnnhìnthẳngvàomắtJulia.

“Côgáiduynhấtbácthíchlàcháu,côngchúaạ.”“Thếcáccôgáikhácthìsao?”“Côgáikhácnàocơ?”Đólàlầncuốicùnghaingườinóivềchủđềnày.Nhưngtốihômđó,khi

lêngiườngđi ngủ, Julia đãnghĩ tới những lờiCésar nói và cảm thấy thậthạnhphúc.Sẽkhôngaiđoạtmấtôngcủacô;khôngcónguyhiểmnàohết.Ôngsẽkhôngbaogiờrờixacônhưbốtrướcđây,tớinơingườitakhôngthểquaytrởvềnữa.

Rồisauđólàquãngthờigiancủanhữngcâuchuyệndàiđượckểdướiánhđènvàngtrongcửahiệuđồcổ;thờitraitrẻcủaCésar,ParisvàRomecùnghòa quyện với lịch sử, nghệ thuật, những cuốn sách và những cuộc phiêulưu.Rồinhữngcâuchuyệnthầnthoạiđượccùngnhauchiasẻ,vàcâuchuyệnĐảokhobáu đượcđọc từ chươngnàyquachươngkhácgiữanhữngchiếcrươngcũvànhữngmónbinhkhíhangỉ.Nhữnggãcướpbiểnđasầuđacảmđángthươngcảmthấytráitimchaiđácủachúngnhưtanchảytrongnhữngđêm sáng trăngmiền Caribe khi chúng nghĩ tới những ngườimẹ già củamình.Vìcảnhữngtêncướpbiểncũngcómẹ,thậmchícảmộtgãvôlạimạthạngnhưthuyềntrưởngHook,kẻđãbộclộbảnchấtthậtquatínhcáchbẩnthỉucủay,vàocuốithángcũngvẫngửivàiđồngtiềnvàngTâyBanNhavềđể phụngdưỡng tuổi già của người phụnữđã sinh ra y.Vàgiữa các câuchuyện,Césarlạilấymộtđôikiếmcũtừtrongmộtchiếcrươngvàchỉchocôthấyđámhảitặcsửdụngchúngrasaotrongchiếnđấu–khitựvệvàrútlui,mụcđíchlàgâyranhữngvếtsẹochứkhôngphảiđểcắtcổđốiphương–cũng như cách tốt nhất để némmột chiếcmóc bám bằng sắt. Ông lấy rachiếckínhlụcphânvàdạycôcáchtìmđườngtrênbiểndựavàocácvìsao.CòncảcondaogămcánbạcdoBenvenutoCellini*chếtác,ôngnày,ngoài

việclàthợkimhoàn,cònhạsátnguyênsoáixứBourbonbằngmộtphátsúnghỏamaitrongthờigiandiễnracuộccướppháthànhRome;vàcondaohóakiếpghêrợn,dàivàtangtóc,màtiểuđồngcủaHoàngtửĐentừngdùngđểđâmxuyênquatấmgiápchemặtcủacáchiệpsĩPhápngãngựatrênchiếntrườngtạiCrécy*…

Năm tháng trôi qua, và tính cách của Juliadầndầnđịnhhình.GiờđếnlượtCésarimlặngtronglúclắngnghenhữnglờitâmtìnhthầmkíncủacô.Tìnhyêuđầuởtuổimườibốn.Ngườiyêuđầutiênnămmườibảytuổi.Ônglắngnghemàkhôngbaogiờphánxét.Ôngchỉmỉmcười,mộtlầnduynhất,mỗikhicônóixong.

Tốihômnay,Juliasẵn lòngđổibấtcứ thứgìđểđược thấynụcườiđó,mộtnụcườiđemđếnchocôsựcanđảm,đồngthờilàmchonhữngthứkhácdườngnhưtrởnênítquantrọnghơn,thunhỏchúngvềđúngkíchthướcthựctế của chúng giữamột tổng thể lớn lao hơn, và giữa dòng chảy không gìcưỡng lại được củamột đời người.NhưngCésar khôngở đó, và cô buộcphảitựxoayxởlấy.Nhưôngchắchẳnsẽnói,khôngphảilúcnàochúngtacũngtựlựachọnđượcbạnđờihaysốphậncủamình.

Côbận rộnchuẩnbịmột lyvodkakèmđávàbất chợtmỉmcười trongbóngtốikhiđứngtrướcbứctranhcủaVanHuys.Côcólinhcảmlạlùnglànếucóchuyệngìđókhônghaysắpxảyra,nósẽxảyravớimộtngườikhác.Chưabaogiờcóchuyệnkhônghayxảyđếnvớinhânvậtchính,cônhớlạitronglúcuốngvodkavàcảmnhậnnhữngviênđálạnhchạmvàorăngmình.Chỉcónhữngngườikhácchết,nhữngvaiphụ,nhưAlvarochẳnghạn.Trongtâmtrícôvẫncònhiểnhiệnsốngđộnghàngtrămcuộcphiêulưunhưthế,côđãtrảiquatấtcảvàluônthoátramàkhôngcólấymộtvếtxướcnhỏ,tạơnChúa.Còncáchnóikhácnàonhỉ?Lạychúalònglành!

Cô ngắmmình trong chiếc gương Venice, chỉ là một chiếc bóng giữanhữngchiếcbóngkhác,hơisánghơnởvùngkhuônmặt,vớinhữngđườngnétmơ hồ, đôimắt to, đen,mộtAlice ở xứ sở trong gương* thực sự.Cô

cũng nhìn vào chínhmình cả ở trong bức tranh củaVanHuys, trong tấmgương vẽ trên bức tranh đang phản chiếu lại một tấm gương khác, tấmgươngVenice trên tường,phảnchiếucủaphảnchiếutrongphảnchiếu.Vàcôlạicócảmgiácquaycuồngnhưlầntrước.Côchợtnảyraýnghĩrằngvàobanđêm,nhữngtấmgương,bứctranhvàbàncờcóthểtạoranhữngảogiácthậtlạlùng.Màcũngcóthểlàdonhữngkháiniệmgiốngnhưthờigianvàkhônggianrốtcuộcđãtrởnêntươngđốiđếnmứchầunhưchẳngđángbậntâmđến.Cônhấpthêmmộtngụmmónđồuốngcủamình, lạimộtlầnnữacảmthấycácviênđávavàorăngmình.Côthầmnghĩnếuvươntayra,côhoàn toàncó thểđặt lyđồuốngxuốngmặtchiếcbànphủkhănmàuxanhlục,đúngnơidòngchữnằmẩndướilớpsơnmàu,giữabàntaybấtđộngcủaRogerdeArrasvàbàncờ.

Cô bước lại gần bức tranh hơn. Beatrice xứ Ostenburg đang ngồi bênkhungcửasổcóphần trênhìnhchópnhọn,đôimắtcụpxuống,đắmchìmvàocuốnsáchđặttronglòng.BàlàmJulianhớtớinhữnghìnhảnhĐứcMẹĐồngTrinhđượcvẽbởicácbậcthầycủatrườngpháiFlemishthờikỳđầu:mái tócvàngchải rasau,được túmgọndướimộtchiếcmũgầnnhư trongsuốt.Làndatrắngmuốt.Trangtrọngvàxacáchtrongbộxiêmymàuđen,khácxanhữngchiếcáokhoácthôngthườngbằngvảilenmàuhuyếtdụ,thứvảiđặctrưngcủavùngFlanders,quýgiáhơncảlụahaygấmthêu.Màuđen,Juliabấtchợthiểuramộtcáchrõràng,làbiểutượngcủatangtóc,vàbộtangphụcPieterVanHuys,mộtthiêntàiluônsaymêcácbiểutượngvànghịchlý,đãkhoáclênmìnhnữcôngtước,khôngphảiđểtangchochồngbà,màchongườitìnhbịámsát.

Khuônmặttráixoancủabàthanhtúmộtcáchhoànhảo,mọisắcthái,mọichi tiếtđều làmnổibậtvẻ tươngđồngvớinhữngbứcchândungĐứcMẹĐồngTrinh thờiPhụchưng.KhôngphảimộtĐứcMẹmangvócdángcủacácphụnữ ItaliamàGiotto trân trọng,vốncó thể là thịnữ,bảomẫu,haythậmchílànhữngcônhântìnhcũngkhônggiốngnhữngphụnữPhápngồi

làmmẫuvẽĐứcMẹ,nhưnglạithườnglàcácbàmẹhaycácbàhoàng,mànhưmộtcôgáithịdân,hayphunhâncủamộtôngủyviênhộiđồngthànhphốhoặcmộtchủđấtquýtộccaitrịnhữngđồngcỏnhấpnhôrảirácnhữnglâuđài,biệtthự,nhữngdòngsuốivàthápchuônggiốngnhưtòathápđượchọalạitrongmảngphongcảnhngoàicửasổtrongbứctranhcủaVanHuys.Ngườiphụnữnày trôngcóvẻkiêukỳvàbình thản,nghiêmtrangvà lạnhlùng,hiệnthâncủavẻđẹpphươngbắcalamanieraponentina*vốnrấtđượcưachuộngởcácquốcgiamiềnNamchâuÂu,tạiTâyBanNhavàItalia.Vàđôimắtxanh– ítnhấtcó thểđoánchúngmàuxanh–chodù tianhìncủachúng không hướng về phía người chiêmngưỡng bức tranhmà có vẻ tậptrungvàocuốnsáchcủabà,vẫnđầytỉnhtáovàsắcsảo,giốngnhưđôimắtcủatấtcảcácphụnữvùngFlandersđượccácdanhhọaVanHuys,VanderWeydenvàVanEyckvẽlại.Nhữngđôimắthuyềnbíkhôngbaogiờhélộnơichúngđangnhìntớihaymuốnnhìntới,cũngnhưnhữnggìchủnhâncủachúngđangsuynghĩhaycảmnhận.

Juliavuốttócrasau,đưamấyngóntaysờlênbềmặtbứctranh,lầntheođườngviềnđôimôicủaRogerdeArras.Trongvầngsángvàngbaoquanhvịhiệpsĩnhưmộtvầnghàoquang,tấmgiápchecổbằngthépgầnnhưcóđộsángcủakimloạiđượcđánhbóngkỹcàng.Ôngđangtựacằmlênngóncáicủabàntayphải,bàntayhơinhuốmmàucủaquầngsángxungquanh,còncáinhìnchămchúdõixuốngbàncờ tượng trưngchocảcuộc sốngvàcáichếtcủaông.Nếusuyđoántừgóckhuônmặtnhìnnghiêngcủaông,giốngnhưkhuônmặttrôngnghiêngđượcđúctrênmộttấmmềđaycổ,RogerdeArrascóvẻkhônghềýthứcđượcsựhiệndiệncủangườiphụnữđangngồiđọcsáchphíasauông.Nhưngcóthểnhữngýnghĩcủaôngkhônghềdànhchováncờ;cóthểchúngđanghướngtớiBeatricexứBurgundy,ngườiôngkhônghềđưamắtnhìnvìkiêuhãnh,vìthậntrọng,màcũngcóthểđơnthuầnvìtôntrọngchủnhâncủamình.Trongtrườnghợpđó,chỉcónhữngýnghĩcủa ôngđượcphép tự do tôn thờ bà.Và cũngvào chính khoảnhkhắc ấy,

nhiềukhảnăngtâmtrívịphunhâncũngkhônghềcócuốnsáchđanggiởratrongtaybà,vàđôimắtbà,khôngcầnphảithựcsựnhìntheohướngcủahaivịkỳthủ,đangchiêmngưỡngtấmlưngvạmvỡ,khuônmặtbìnhthản,caoquýcủavịhiệpsĩ,hồitưởnglạinhữngkýứcvềđôibàntayvàlàndacủaông,haychỉđơngiản là tiếngvọng từ sự im lặngbịkìmnén, từcáinhìnbuồnbã,bấtlựcbàtừngthổibùnglêntrongđôimắttrànngậptìnhyêucủaông.

Tấm gươngVenice treo trên tường và tấm gương vẽ trong tranh đóngkhung Julia lại trongmột không gian tưởng tượng, xóa nhòa đi ranh giớigiữahaibềmặtgương.Vầngsángvàngcũngbaotrùmlêncôtrongkhi,mộtcáchrấtchậmrãi,gầnnhưtìmộtbàntaylêntấmvảixanhtrảitrênchiếcbànvẽtrongtranh,thậntrọngđểkhônglàmđộngtớicácquâncờtrênbàncờ,côcúingườivềphíaRogerdeArrasvàdịudànghônlênkhóemôigiálạnhcủaông.Vàkhicôquay lại, côbắtgặpmột tia sáng,ánh lên từ tấmphùhiệuHiệp sĩ Cừu vàng nổi bật trên nền nhung đỏ chói của chiếc áo chẽn trênngườikỳ thủcòn lại,FerdinandAltenhoffen, công tướcxứOstenburg,đôimắtôngđangnhìncôchằmchằm,tốitămvàsâuthẳm.

♛   ♛   ♛

Khichiếcđồnghồtrêntườngđổchuôngđiểmbagiờ,gạttànđãđầyắpđầumẩu thuốc lá, còn chiếc cốc cùngbình càphêđãgần cạn sạch, nằmchengiữanhữngchồngsáchvàgiấytờlặtvặt.Juliangồixuốngghế,đưamắtnhìnchămchămlêntrầnnhà,cốsắpxếplạicácýnghĩtheotrậttự.Đểxuađuổinhữngbóngmađangámảnhxungquanhmình,côbậthếtđènlên,vànhữngranhgiớicủathựctếchậmchạptrởlại,dầndầnquayvềđúngchỗcủachúngtrongthờigianvàkhônggian.

Côkếtluậnởđâycòncónhữngcáchđặtcâuhỏikhácthựctếhơn;cómộtcáchnhìnnhậnkhác,chắcchắnlàmộtcáchnhìnnhậnchínhxác,nếuJulia

chịu khó lưu ý với chínhmình rằng cô giống vớimộtWendy* đã trưởngthànhhơnlàmộtcôbéAlicetrẻcon.Đểtiếpcậnsựviệctheogócnhìnđó,tấtcảnhữnggìcôphảilàmlànhắmmắtlạirồimởmắtralầnnữa,nhìnvàobứctranhcủaVanHuysgiốngnhưcôsẽquansátbấtcứbứctranhnàokhácđượcvẽtừnămtrămnămtrước,sauđócầmmộtchiếcbútchìvàmộttờgiấylên.Vàcôđãlàmđúngnhưthế,saukhiđãuốngnốtchỗcàphêcònlại,lúcnàyđãnguộingắt.Vào lúckhuyakhoắtnày, cô chợtnghĩ, khônghề cảmthấybuồnngủvàlongạisẽrơixuốngcondốctrơntrượtcủasựđiênrồhơnbấtkỳđiềugìkhác,rằngsắpxếplạicácsuynghĩcủamìnhdướiánhsángcủanhữngsựkiệngầnđâycũngkhôngphảilàmộtýtưởngtồi.Vậylàcôbắtđầuviết:

I.Bứctranhđượcvẽnăm1471.Váncờ.Bíẩn:ChuyệngìđãthựcsựxảyragiữaFerdinandAltenhoffen,BeatricexứBurgundyvàRogerdeArras?Aiđãralệnhámsátvịhiệpsĩ?Váncờcóliênquangìtớisựkiệnnày?TạisaoVanHuyslạivẽbứctranh?Tạisao,saukhiđãviếtradòngchữQuisnecavitequitem,ônglạivẽđèlênđểchelấpnóđi?Liệucóphảingườihọasĩengạirấtcóthểngườitasẽámhạicảông?

II.TôiđãchoMenchubiếtkhámphácủamình.Tôiđã tớigặpAlvaro.Anhđãbiết trướcmọithứliênquantớibứctranh,cóaiđóđãtìmđếnhỏianh.Nhưngai?

III.Alvarođãchết.Chếthaybịgiết?Hiểnnhiêncóliênhệtớibứctranh,haycólẽvớicuộctớithămcủatôivàcuộctìmkiếmtôiđangthựchiện.Phảichăngcóđiềugìđóngườitakhôngmuốntôibiết?CóphảiAlvarođãtìmrađiềugìđóquantrọngmàtôikhôngbiếthaykhông?

IV.Mộtngườilạmặt(cóthểchínhlàkẻsátnhân)gửichotôicáctàiliệumàAlvarođãtậphợpđược.ĐiềuAlvarobiếtlàgìmàngườinàođólạitinrằngnórấtnguyhiểm?Kẻđó(haynhữngkẻđó)muốntôibiếtgì,vàđiềuhắnta(hayảta)khôngmuốntôibiếtlàgì?

V.MộtphụnữtócvàngmangphongbìtàiliệutớiUrbexpress.Liệubàta

cóliênquantớicáichếtcủaAlvarohaychỉđơnthuầnlàkẻtrunggian?VI.Mặcdùcảhaichúng tôiđang tìmhiểuvềcùngmột thứ,Alvarođã

chếtcòntôi(vàolúcnày)vẫncònsống.Kẻđómuốntạođiềukiệnthuậnlợichocôngviệccủatôihaydẫndắtcuộctìmkiếmcủatôitớiđiềugìđó?Vànếuđúngthếthìđểlàmgì?Liệucóphảiviệcđóliênquantớigiátrịtiềnbạccủabứctranhkhông?Haycôngviệcphụcchếcủatôi?Haydòngchữbịchelấp?Haybíẩntrongváncờ?Hayvấnđềởđâylàtìmrahaykhôngtìmramộtvàisựthậtlịchsửnàođó?Liệucóthểcómốiliênhệnàogiữaaiđóởthếkỷ20vớimộtngườisốngvàothếkỷ15không?

VII.Câuhỏichínhđặtraởđây(vàothờiđiểmhiệntại):Liệukẻsátnhâncóhưởnglợinhờgiábứctranhtănglêntrongcuộcbánđấugiákhông?Còncógìvềbứctranhnữamàchotớinaytôichưakhámphára?

VIII.Liệucókhảnăngtoànbộchuyệnnàykhôngliênquangìtớigiátrịcủabức tranh,mà tớibímậtcủaváncờmànó thểhiệnkhông?PhầnviệccủaMuñoz.Thếcờvua.Làmthếnàođiềuđólạigâyramộtcáichếtnămthếkỷsauđó?Nghekhôngchỉngớngẩnmàcònhoàntoànngungốc(tôicholàvậy).

IX.Liệucóphảitôiđanggặpnguyhiểmkhông?Biếtđâucóaiđóđangchờtôikhámphárathêmchútítnữa.Cókhitôiđanglàmviệcchohắnmàkhônghềnhậnra.Cóthểtôicònsốngvìhắnvẫncòncầnđếntôi.

CônhớlạiđiềugìđóMuñoztừngnóikhi lầnđầutiênôngtanhìnthấybức tranhcủaVanHuys,vàcôbắtđầu thiết lập lạiý tưởngnày trêngiấy.Ôngtađãnóivềcáctầngkhônggiankhácnhautrongbứctranh.Việcgiảithíchđượcmộttrongsốchúngcóthểgiúpcôhiểuđượctoànbộbíẩn.

Cônhìnvàokếtquả,vẽnhữngđường liênhệgiữacác tầngkhônggiankhácnhau,vàchỉxoayxởtìmrađượcnhữngmốiliênhệkhiếncôphảibănkhoănsuynghĩ.Tầngkhônggianthứnămchứađựngcảbốntầngtrước,tầngthứnhấtgắnvớitầngthứba,tầngthứhaivớitầngthứtư.Chúngtạothànhmộtsơđồtổngthểthậtlạlùng.

Quảthực,côtựnhủkhingắmnhìnbảnsơđồkỳcục,dườngnhưđâylàmộtchuyệnvôbổmấtthìgiờkhônghơnkhôngkém.Thứduynhấtnhữngmốiliênhệnàychothấylàngườiđãvẽnênbứctranhđócómộtbộócranhmaxuấtchúng.NóchẳnggiúpđượcgìtrongviệclàmsángtỏcáichếtcủaAlvaro.NămtrămnămsaukhibứcVáncờđượcvẽ,anhhoặcđãtrượtchântrongbồntắm,hoặcđãbịaiđóđẩytrượtchân.Chodùcáchìnhhộpvàmũitênnàycóđưađếnkếtquảnàođinữa,cảAlvarovàcôđềukhôngthểcómặttrongbức tranh củaVanHuys, người sáng tạo nên nó không thể nào tiênđoántrướcđượcsựtồntạicủahọ.Hayôngtacóthể?Mộtcâuhỏiđầyloâuhiệnlêntrongtâmtrícô.Khiđốidiệnvớimộttậphợpcácbiểutượnggiốngnhưbứctranhđó, liệungườixemcóthểtùyýgánchochúngcácýnghĩa,hayvốnchúngđãhàmchứasẵnýnghĩacụthểtừkhiđượctạora?

Cô vẫn đang bận rộn vẽ những hình hộp vàmũi tên khi điện thoại đổ

chuông.Côgiậtnảymìnhbậtdậy,đưamắtnhìnchiếcđiệnthoạinằmtrêntấmthảm,khôngchắccónênnhấcmáytrảlờihaykhông.Aicóthểgọiđiệnchocôvàolúc3giờ30phútsáng?Khôngcáinàotrongsốnhữngcâutrảlờikhả thi chocâuhỏinàycó thểgiúpcôyên tâm,vàchuôngđiện thoại reothêmbốnlầnnữatrướckhicôcựaquậyngười.Côchậmchạplạigầnđiệnthoại, rồi chợt cảm thấy sẽ còn tồi tệ hơnnhiều nếu nó ngừngđổ chuôngtrướckhicôbiếtđượcaiđanggọitới.Côhìnhdungmìnhsẽtrảiquacảphầncònlạicủađêmnayngồithulutrênxôpha,kinhhoàngnhìnchằmchằmvàođiệnthoại,đợinóđổchuônglầnnữa.Côvộivànglaotớivớibộdạnggầnnhưphẫnnộ.

“Xinchào?”Tiếng thởdàinhẹnhõmcôphát rahẳncó thểnghe thấy rõ ràngởđầu

máybênkia củaMuñoz,vìông tangừnggiải thíchđểhỏixemcôcó saokhông.Ôngtarấtxinlỗivìđãgọichocôvàolúcmuộnthếnày,nhưngôngtacảmthấyhoàntoàncólýdođểđánhthứccôdậy.Chínhôngtacũngđangrấtphấnkhíchvềđiềuvừakhámphára;chínhvìthếôngtađãtựchophépmình gọi điện thoại cho cô.Gì cơ? Phải, chính xác là vậy.Chỉ nămphúttrước,vấnđềđãbấtngờ…Xinchào?Côvẫncònởđóchứ?Ôngtađangnóivớicô rằnggiờđâyđãcó thểxácđịnh rõ,mộtcáchhoàn toànchắcchắn,quâncờnàođãănquânhiệpsĩ.

AI ĐÃ GIẾT HIỆP SĨ

Cácquântrắngvàcácquânđendườngnhưđạidiệnchosựđốilậpgiữaánhsángvàbóngtối,tốtvàxấu,trongtâmhồncủachínhconngười.

_KiệntướngcờvuaG.Kasparov_

“Tôikhôngthểnàongủđượcvìcứsuynghĩvềnó…Rồiđộtnhiêntôinhậnrađiềutôiđangphântíchlànướcđiduynhấtkhảthi.”Muñozđặtbộcờbỏtúicủaôngtaxuốngmặtbàn,lấytờphácthảođầutiêncủaôngtara,lúcnàyđãnhănnhúmvàchichítnhữngghichú,vuốtphẳnglại,rồiđặtxuốngbênbộcờ.“Ngaycảkhiđó,tôicũngkhôngtinnổi.Tôiđãmấtcảgiờđồnghồđểràsoátlạitấtcả,từđầuđếncuối.”

Họđangởtrongmộtsiêuthịkiêmquầybarmởcửasuốtđêm,ngồibênmộtkhungcửasổlớnchophéphọcótầmnhìnrộngrađạilộvắngtanhbênngoài.Hầunhưkhôngcònmấyngườiởđâytrừvàidiễnviêntừmộtnhàhátgầnđóvàsáuconcúđêmcảnamlẫnnữ.Mộtnhânviênanninhmặcđồngphụcbánvũ trangđangđứngbêncửaanninhđiện tửở lốivào,vừangápvừanhìnđồnghồ.

“Bâygiờ,”vịkỳthủnói,đầutiênchỉtayvàobảnphácthảo,sauđóvàobàncờnhỏ,“hãynhìnvàođây.Chúngtađãtáihiệnđượcnướcđicuốicùngcủa hậu đen, từ ô b2 sang ô c2, nhưng chúng ta không biết trước đó bêntrắngđãđinướccờnàođểbuộcnóphảilàmthế…Cônhớchứ?Khichúngtaxemxétmốiđedọatừhaiquântháptrắng,chúngtađãchorằngquânthápởô b5 có thể di chuyển từ bất cứô nào thuộc hàng5 tới; nhưngđiều đókhônggiảithíchđượctạisaohậuđenphảibỏchạy,vìtrongtrườnghợpđó,nóvốnđãbịchiếubởimộtquântháptrắngkhácởôb6.Chúngtacũngnóirằngnhiềukhảnăngquânthápđãănmộtquânđenkhácởôb5.Nhưnglà

quânnào?Đếnđóchúngtalâmvàobếtắc.”“Vậyđólàquânnào?”Juliachămchúnhìnbàncờ.Nhữngôvuôngđen

trắngxenkẽnhaugiờkhôngcònxalạ,màđãtrởthànhchốnquenthuộc,nơicôcóthểxoayxởthoảimái.“Ôngnóiôngcóthểtìmranóbằngcáchnghiêncứucácquâncờkhôngcònởtrênbàncờ.”

“Vàđólàđiềutôiđãlàm.Tôinghiêncứutừngquânmột,vàđitớimộtkếtluậnđángkinhngạc.”

“Quânthápởôb5cóthểđãănquânđennàođây?”Muñoznhìnvàobàncờvớiđôimắtcủangườimấtngủ,nhưthểthựcsựôngtakhôngbiếtcâutrảlời.“Đókhôngphảilàmộtquânhiệpsĩđen,vìcảhaivẫncònnguyêntrênbàncờ.Cũngkhôngphảilàquângiámmục,vìôb5làôtrắng,màquângiámmụcđencóthểdichuyểnchéoquacácôtrắngthìvẫnnằmyênởvịtríbanđầucủanó.Nóvẫnởnguyênôc8,haiđườngtiếnbịchặnbởihaiquântốtvẫnchưanhậpcuộc.”

“Cóthểlàmộtquântốtđen,”Juliađềxuất.Muñozlắcđầu.“Tôiđãmấtnhiềuthờigianhơnđểloạitrừkhảnăngnày,vìvịtrícủacác

quân tốt là điểmhócbúanhất trongván cờnày.Nhưngkhông thể làmộttrongcácquântốtđenvìquânởôa5dichuyểntừôc7tới.Nhưcôđãbiết,tốtănquânđốiphươngbằngcáchtiếnchéovềphíatrướcmộtô,vàcókhảnăngquântốtnàyđãănhaiquântrắngởôb6vàôa5.Vềphầnbốnquântốtđencònlại,chắcchắnchúngđềuởcáchnơichúngtaquantâmrấtxakhibịăn.Chúngchưabaogiờbénmảngtớichỗnàogầnôb5.”

“Vậychắcchắnphảilàquânthápđen.Quântháptrắnghẳnđãănnóởôb5.”

“Không,khôngthể.Nếuxétđếncáchcácquâncờbốtríquanhôa8,rõràngquânthápđenbịănởđó,ngaytạiôbanđầucủanó,thậmchícònchưakịpdichuyển.Nóbịquânhiệpsĩtrắngăn–mặcdùvớichúngtaviệcnóbịquânnàoănkhôngquantrọnglắm.”

Juliangẩngđầulên,hoàntoànmấtphươnghướng.

“Tôikhônghiểu.Nhưthếlà loại trừhếtcácquânđenrồi.Vậythìquântháptrắngđãănquânnàoởôb5?”

Muñozhơimỉmcười,songkhônghềcóchúttựmãnnào;dườngnhưôngtachỉ thấy thúvị trướccâuhỏicủaJulia,màcũngcó thể trướccâu trả lờiôngtasắpdànhchocô.

“Thựcranókhôngănquânnàohết.Giờđừngcónhìntôinhưthế.ÔnghọasĩVanHuyscủacôđúnglàbậcthầytrongviệcbàyranhữngđấumốigiả.Hóarachẳngcóquânnàobịănởôb5hết.”Ôngtakhoanhtaylại,cúixuốngbàncờbỏtúicỡnhỏ,độtnhiêntrởnênimlặng.RồiôngtađưamắtnhìnJuliavàđặtmộtngóntaylênquânhậuđen.“Nếunướcđicuốicùngcủaquân trắng không phải là nước chiếu hậu đen bằng quân tháp, điều đó cónghĩa làmộtquân trắngbuộcphảidichuyểnđể lộ ranướcchiếucủa tháptrắnglênhậuđen.Ýtôilàmộtquântrắnghẳnđãcómặtởôb4hayôb3.VanHuyshẳnđãđượcmộttrậncườithoảimáivìôngtabiếtrõbấtcứaicốgắng giải câu đố này kiểu gì cũng bịmắc lừa bởi chiếc bẫy với hai quântháp.”

Juliachậmrãigậtđầu.ChỉvàilờinóicủaMuñozlàđủđểbiếnmộtgócbàncờ,vốndườngnhưbấtđộngvàkhôngcógìquantrọng,độtngộttrởnênsốngđộngvớivôvànkhảnăng.Cóđiềugìđóthựcsựmathuật trongkhảnăng dẫn dắt người khác của ông ta, đi quamê cung của những ô vuôngtrắngvàđennày,mộtmêcungôngtanắmtrongtaymọichìakhóabímật.Nhưthểôngtacókhảnăngđịnhhướngchomìnhnhờmộtmạnglướinhữngmốiliênhệchằngchịtchạyngầmdướibàncờvàđưaranhữngđápánkhôngthểnàongờtớimàchỉcầnđượcôngtađềcậpđếnvàilờilàvụtsốngdậy,trởnên hiển nhiên đếnmức ta phải ngỡ ngàng vì trước đó đã không nhận rachúng.

“Tôi hiểu rồi,” cô nói sau vài giây. “Quân trắng đó đã bảo vệ hậu đenkhỏibịquânthápchiếu.Vàkhidichuyển,nóđãđểquânhậubịchiếu.”

“Chínhxác.”

“Vàđólàquânnào?”“Cólẽcôcóthểtựtìmra.”“Mộtquântốttrắngư?”“Không.Mộtquântốttrắngđãbịănởôa5hoặcôb6,cònquânkiacách

quáxa.Vàcũngkhôngthểlàmộttrongnhữngquântốttrắngkhác.”“Àvậythì,nóithựclòng,tôikhôngcònýtưởngnàokhác.”“Hãynhìnthậtkỹxuốngbàncờ.Tôihoàntoàncóthểnóichocôngaytừ

đầu,nhưngnhưthếsẽ tướcmấtcủacômộtniềmvuimà tôinghĩcôxứngđángđượchưởng.Hãycứdànhthờigiansuynghĩđi.”Ôngtađưataykhoátmột vòng về phía quầy bar, con phố vắng tanh bên ngoài và những chiếctáchcàphêtrênbàn.“Chúngtađâucóvội.”

Julia chămchúnhìnxuốngbàn cờ.Không lâu sau, không rờimắt khỏibàncờ,côlấyramộtđiếuthuốc,rồimộtnụcườinhẹnhàngthoángxuấthiệntrênkhuônmặtcô.

“Tôinghĩcóthểtôiđãtìmra,”côthậntrọngnói.“OK,vậycônghĩthếnào?”“Quângiámmụccókhảnăngđichéotheocácôtrắngthìđangnằmởô

f1vàkhôngcó thờigianđểdichuyển tớiđó từvị tríbanđầukhả thiduynhấtcủanóởôb3,vìvịtríkia,ôb4,làôđen.”CônhìnMuñoztìmkiếmsựxácnhận trướckhi tiếp tục. “Ý tôi là,nóphải thựchiện ítnhất”–côđưangóntaylầnđếmtrênbàncờ–“banướcđểđitừôb3tớivịtríhiệntạicủamìnhlàôf1.Cónghĩalànướcđiđãlàmhậuđenbịlộratrướcnướcchiếucủaquântháptrắngkhôngphảimộtnướcđicủaquângiámmụcnày.Đúngvậykhông?”

“Hoàntoànđúng.Tiếptụcđi.”“Cũngkhôngthểlàquânhậutrắng,lúcnàyđangởôe1,làmlộranước

chiếuđó.Vuatrắngcũngkhông.Cònvềquângiámmụctrắngcókhảnăngđitheocácôđen,lúcnàyđãởngoàibàncờvìbịăn,nókhôngbaogiờcókhảnăngxuấthiệnởôb3.”

“Rấttốt,”Muñoznói.“Tạisaokhông?”“Vìôb3làmộtôtrắng.Dùsaothì,nếuquângiámmụcđóđãdichuyển

chéotheonhữngôđentừôb4thìnóvẫncònphảinằmtrênbàncờ,mànóthìđãbịănmất.Tôichorằngnóđãbịăntừtrướcđó,từkhiváncờbắtđầuđượcítlâu.”

“Chínhxác.Vậychúngtacònlạiquâncờnào?”Julianhìnxuốngbàncờ,mộtcơnrùngmìnhchạydọcsỗnglưngvàhai

cánhtaycô,nhưthểaiđóvừalướtmộtlưỡidaosáttrênlàndacô.Chỉcònmộtquâncờduynhấthọchưanhắcđến.

“Quâncờduynhấtcòn lại làquânhiệpsĩ,”cônói,nuốtkhanmộtcáchkhókhăn,giọngbấtgiáchạxuốngkhekhẽ.“Quânhiệpsĩtrắng.”

Muñoznghiêmtrangcúingườivềphíacô.“Đúng thế,quânhiệp sĩ trắng.”Ông ta im lặngmộthồi, lúcnàykhông

nhìnvàobàncờmànhìnJulia.“Chínhquânhiệpsĩtrắngđãdichuyểntừôb4tớiôc2,làmlộraquânhậuđenvàlàmquânnàygặpnguyhiểm.Vànóđãởđó,ởôc2,nênquânhậu,đểbảovệmìnhkhỏiquânthápvàcũngđểloạithêmmột quân của đối phương, đã ăn quân hiệp sĩ.”Muñoz lại im lặng,chămchúkiểmtraxemôngtacóbỏsótchitiếtnàoquantrọngkhông.Rồitiasángtrongđôimắtôngtavụttắtđộtngộtnhưthểcóaivừangắtcôngtắcnguồncủachúng.ÔngtatránhkhôngnhìnJuliatronglúcnhặtcácquâncờlênbằngmộttay,taykiagậpbàncờlại,nhưthểđặtdấuchấmhếtchosựcanthiệpcủaôngtavàocâuchuyệnnày.

“Quânhậuđen,”côlặplạiđầyngỡngàng,cảmthấy,thậtragầnnhưnghethấy,nhữngýnghĩđanglaođivùnvụttrongđầu.

“Phải,”Muñoznhúnvai,“chínhlàquânhậuđenđãăn,hayđãgiết,hiệpsĩ.Chodùđiềuđócónghĩalàgì.”

“Nócónghĩalà,”côlẩmbẩm,vẫncònsữngsờtrướckhámphávừađượchélộ,“FerdinandAltenhoffenvôtội.”Côbậtmộttiếngcườingắn,đưabàntayvềphíatờphácthảovàđặtngóntrỏxuốngôc2,conhàoởCửaĐônglâu

đàiOstenburg,nơiRogerdeArrasđãbịámsát.“Cónghĩalà,”cônóithêm,giọngrunrẩy,“BeatricexứBurgundylàngườiralệnhámsátvịhiệpsĩ.”

“BeatricexứBurgundy?”Juliagậtđầu.Giờđâyđiềuđódườngnhưtrởnênrõràng,hiểnnhiênvới

cô đếnmức cô chỉmuốn nện chomìnhmột cú nên thân vì trước đây đãkhôngnhậnrađiềuđó.Mọithứđềuởkia,trongváncờvàtrongbứctranh,bàyrarànhrànhtrongtầmmắt.VanHuysđãhọalạitấtcảmộtcáchcẩnthậntớitừngchitiếtnhỏnhất.

“Còn có thể là ai nữa chứ?” cô nói. “Tất nhiên là quân hậu đen rồi:Beatrice, nữcông tướcOstenburg.”Côchầnchừmột chútđể tìm từ thíchhợp.“Conảkhốnnạn.”

♛   ♛   ♛

Giờđây,cônhậnrađiềuđómộtcáchhoàntoànrõràng:xưởngvẽbừabộnnồngmùisơndầuvàdầuthông,ngườihọasĩđilạigiữanhữngđồvậttrongxưởngdướiánhsángcủanhữngcâynếnmỡbòđặtgầnbứctranh.Ôngđangtrộnbộtmàuxanhđồngvớinhựa thôngđể tạonênmộtmàuxanh lụcbềnvữngsẽchịuđựngđượcsựtànphácủathờigian.Ôngtừ tốnđưamàulêntranh,hếtlớpnàytớilớpkhác,tạothànhcácnếpgấpcủatấmkhăntrảibànchotớikhiđãchekíndòngchữQuisnecavitequitemmàôngđãviếtlênđóvàituầntrướcbằngmàuvàngsáng.DòngchữđượcviếtbằngnhữngchữcáiGothictuyệtđẹp,vàngườihọasĩkhôngkhỏicảmthấyđauđớnkhiphảichelấpnóđimãimãi.Nhưngcông tướcFerdinandnóiđúng:“Nó lộ liễuquá,ngàiVanHuys.”

Chắcchắnđólàđiềuđãxảyra,ítnhiềulàthế,vàkhôngnghingờgìnữa,ngườihọa sĩgià thầm tựnhủvớichínhmình trong lúcchậmrãiphủ từngnhátcọmàuxanhlụclênbứctranh,mảngmàudầumớivẽsánglonglanhdướiánhnến.Cókhiôngđãlấytayxoađôimắtmệtmỏicủamìnhvàlắc

đầu.Thịlựccủaôngkhôngcònnhưtrước,vàsựsuygiảmđãbắtđầudiễnramột thời gian; năm tháng trôi qua đã để lại dấu ấn của chúng. Thậm chíchúngcòngặmnhấmdầnmònkhảnăngtậptrungcủaông,điềuôngcầnchothú vui duy nhất có thể giúp tâm trí ông bứt ra khỏi việc vẽ tranh trongquãng thời gian thư nhàn vào mùa đông, khi ngày trở nên ngắn ngủi vàkhôngđủánhsángđểvẽ.Thúvuiấylàcờvua,mộtniềmđammêôngcùngchiasẻvớiđứcôngRoger,vịhiệpsĩđượcnhiềungười thươngtiếc,ngườitừng làngườibảohộvàmộtngườibạnvớiôngkhiôngấycònsống,mộtngười,bất chấpdanh tiếngvàđịavị củamình,khôngbaogiờngạibị sơnmàudínhlêntrangphụckhitìmtớixưởngvẽđểchơimộtváncờgiữacáclọsơndầu,đấtsét,cọvẽvàcảnhữngbứchọađangvẽdở.Vịhiệpsĩthựcsựlàmộtngườiđặcbiệt,luônvuivẻthoảimáikhilaovàocuộcđấutrítrênbàncờcũngnhưkhithảmìnhtrongnhữngcuộcđàmđạomiênmanvềnghệthuật,tìnhyêuvàchiếntranh,cũngnhưvềcácýtưởnglạlùngcủaông,vẫnhayđượcôngnhắcđinhắclại,tớimứcgiờđâynódườngnhưtrởthànhmộtđiềmbáokhủngkhiếp:ýtưởngcoicờvuanhưmộttròchơidànhchonhữngngườithíchthúvớikhoáicảmngạongượcviệctáotợndấnbướclạigầnhàmrăngQuỷdữ.

Bứctranhđãđượchoànthành.Khicòntrẻhơn,PieterVanHuysthườngcầunguyệnmộtchúttrướckhiđưanhátcọcuốicùng,cảmơnChúađãgiúpônghoànthànhtácphẩmmớimộtcáchhoànhảo;nhưngnămthángquađiđãlàmđôimôiônglặngcâm,cũngnhưchúngđãlàmchođôimắtôngkhôđivàkhiếnmáitócôngngảbạc.Ôngchỉkhẽgậtđầuxácnhận,đặtcâycọvẽxuốngmộtlọdungmôibằngđấtnungrồilaucácngóntaylêntấmtạpdềdađã cũ sờn. Cầm giá nến lên, ông lùi lại vài bước. Chúa tha lỗi cho ông,nhưngngườihọasĩkhôngthểkhôngcảmthấytựhào.BứcVáncờđãvượtxađơnđặthàngmàcôngtước,chủnhâncủaông,đãyêucầu.Vìtấtcảđềuởkia:sựsống,cáichết,cáiđẹp,tìnhyêuvàsựphảnbội.Bứctranhlàmộttácphẩmnghệ thuậtsẽ tồn tại lâuhơnôngvàhơn tấtcảnhữngnhânvậthiện

diệntrongđó.NgườihọasĩFlemishbậcthầygiànuacảmthấytrongtráitimônghơithởấmápcủasựtrườngtồn.

♛   ♛   ♛

Cônhìn thấyBeatricexứBurgundy,nữcông tướcxứOstenburg,ngồibêncửasổ,đọctậpThơvềhoahồngvàhiệpsĩ,mộttianắngchiếuxiênxuốngvaibà,soisángcáctrangsách.CônhìnthấybàntayBeatrice,trắngnhưngàvoi,ánhsángphảnchiếulonglanhtrênchiếcnhẫnvàng.Cônhìnthấybàntayấykhẽrunrẩy,tựanhưmộtchiếclákhibịmộtcơngióthổiqua.Cóthểbàđãyêuvàphảichịunỗibấthạnhvìsựkiêuhãnhcủabàkhôngchịunổiviệcbị từchốibởingườiđànôngđãdám từchốibàđiềumà thậmchícảLancelotcũngkhôngtừchốihoànghậuGuinevere*.Cólẽtaynỏđượcthuêchỉlàkẻbáothùchosựthấtvọngcủangườiđànbàquyềnquýsaucáichếtcủamộtniềmđammêcũ,nhưmộtcáihôncuốicùngvàlờitừbiệttànnhẫn.Nhữngđámmây trôi trêncảnhđồngquê tronghậucảnh,giữabầu trờixứFlandersxanhthẳm,vàvịphunhânvẫnđắmchìmvàocuốnsáchtronglòng.Không, điều đó là không thể, FerdinandAltenhoffen sẽ không bao giờ tỏlòngkínhtrọngmộthànhđộngphảnbội,vàPieterVanHuyscũngsẽkhôngbaogiờdồnhết tàinăngnghệsĩcủaôngvàomộtbức tranhnhưthế.Juliamuốn tin rằngđôimắtBeatricecúigằmxuốngvìchúngđanggiấuđimộtgiọtlệ,rằngbộđồbằngnhungđenkialàđểtangchochínhtráitimbà,tráitimcũngbịxénátbởimũitênđãrítlêntrênconhàokia;mộttráitimđãcamchịutuântheođòihỏicủalợiíchquốcgia,củabứcmậtthưđượcmãhóatừanhhọcủabà,côngtướcCharlescủaBurgundy:bứcthưđượcgấplạinhiềulầnvớidấuxiniêmphongđãvỡmàbàdùngtayvònáttrongcơnđauđớntộtcùng trướckhiđốtcháy trênngọn lửacủamộtcâynến.Mộtbứcmật thư,đượcmộttínsứbímậtchuyểntới.Cácâmmưugiốngnhưnhữngtấmmạngnhệnchằngchịtquấnlấycôngquốcvàtươnglaicủanó,đồngthờicũnglà

tương lai của châuÂu. Phái thân Pháp và phái thânBurgundy.Một cuộcchiếnbímậtgiữacácvịđại thần,cũngtànnhẫnkhôngkhoannhượngnhưbấtcứtrậnchiếnđẫmmáunào,khôngcóanhhùng,chỉcónhữngkẻđồtểkhoáctrênmìnhtriềuphụclộnglẫyđăngtenvớivũkhíưathíchlàdaogăm,thuốcđộcvànỏ.Tiếngnóicủamốiliênhệhuyếtthống,tráchnhiệmtrướcyêucầucủagiatộc,khôngyêucầubàđiềugìmàsauđókhôngthểđượctẩysạchbởimộtlễxưngtộithànhtâm.Tấtcảnhữnggìcầnthiếtlàsựcómặtcủabà,vàomộtngàycụthể, tạimộtthờiđiểmcụthể,bêncửasổtòathápcạnhCửaĐông,nơimỗibuổitốibàvẫnngồichongườihầugáichảitóc,bênkhungcửasổmàbêndướiđó,RogerdeArrasvẫnmộtmìnhđibộquavàocùnggiờấy, trầmtưsuynghĩvềmối tìnhvôvọngvànhữngtiếcnuốicủamình.

Phải, rất có thểvịphunhânmặcđồđencúimặtnhìnxuốngcuốnsáchtronglòngmìnhkhôngphảivìbàđangđọcsáchmàvìbàđangkhóc.Nhưngcũngcóthểvìbàkhôngmuốnđốidiệnvớiđôimắtcủahọasĩ,ngườilàhiệnthânchocáinhìnsángsuốtcủalịchsửvàsựvĩnhhằng.

♛   ♛   ♛

Cônhìnthấyônghoàngbấthạnh,FerdinandAltenhoffen,bịvâygiữanhữngcơnlốcthổitớitừphíaĐôngvàphíaTây,trongmộtchâuÂuđangthayđổiquánhanhsovớisựthíchứngcủaông.Cônhìnthấyvịcôngtướcđầycamchịuvàbất lực,mộtngườibịcầmtù trongchínhconngườimìnhvà trongthếkỷôngsống,dùngđôigăngtaydamềmđậpmạnhxuốngốngquầnlụa,runlênvìcămhậnvàphiềnmuộn,vìkhôngthểrataytrừngphạtthủphạmđãsáthạingườibạnduynhấtôngtừngcótrongđời.Côthấyôngtựangườivàomộtcộtchốngtrongcănphòngtreođầynhữnglácờvàthảm,hồitưởnglạinhữngnămthángtuổitrẻcủahaingười,nhữnggiấcmơhọđãtừngcùngnhauchiasẻvàsựngưỡngmộôngdànhchochàngquýtộc trẻ tuổiđã lên

đườngxôngpha trậnmạcvàquayvềvới rấtnhiều thương tíchnhưngđầynhữngvinhquang.Tiếngcườicủavịhiệpsĩ,giọngnóibìnhtĩnh,sángsuốt,những nhận xét nghiêm trang của ông, những lời ngợi khen lịch lãm ôngdành cho các phu nhân trong triều đình, những lời khuyênxác đáng cùngtìnhbạnchân thànhvàấmápôngdànhchocông tướcvẫncònvangvọngtrongcănphòng.Nhưngvịhiệpsĩkhôngcònởđâynữa.Ôngđãrađitớimộtnơitốitămhơn.

“Vàđiềutồitệnhất,quýôngVanHuys,điềutồitệnhất,hỡiôngbạnlâunămcủata,hỡingườihọasĩgià,ông,ngườicũngyêuquýôngấynhiềunhưta,điềutồitệnhấtlàkhôngcócáchnàođểbáothù.Vìnàngcũngnhưtavàthậmchícảchínhôngấy,chỉlànhữngmónđồchơitrongtaynhữngkẻuyquyềnhơn,nhữngkẻ,bởicótiềnvàsứcmạnh,cóthểđơngiảnquyếtđịnhrằngnhững thếkỷ tớisẽxóa tênOstenburgkhỏicác tấmbảnđồđượccácnhàbảnđồhọcvẽra.Tachẳngthểđiệukẻnàotớiđểchémđầutrướcmộbạnta–màchodùcó,tacũngsẽkhônglàmthế.Chỉnàngbiếtvàlựachọngiữimlặng.Nàngđãsáthạibạntabằngsựimlặngcủanàng,đểmặcôngấyxuấthiện,nhưôngấyvẫn làmhằngđêm–à,phải,cả tacũngcócácgiánđiệpcủamình,gầnconhàotạiCửaĐông–bịthuhútbởibàihátimlặngcủacácnàngtiêncá,thứluônkéomọingườiđànôngtớisốphậncủahọ,mộtsốphậndườngnhưluônngủgậthaythậmchímùlòachotớitậnngàynómởbừngmắtnhìnthẳngvàochúngta.

Nhưôngthấyđấy,quýôngVanHuys,khôngcócáchbáothùnàohết.Tađặtniềmtinvàotàinăngxuấtchúngcủaôngvàsẽkhôngcóaitrảchoôngcáigiátasẽtrảchobứctranhnày.Tamuốncônglý,dùchỉdànhriêngchota,dùchỉđểnàngbiếtrằngtađãbiếttấtcả,vàđểkhitấtcảchúngtađềuđãtrởthànhcátbụigiốngnhưRogerdeArras,cóaiđóngoàiChúacóthểbiếtđượcsựthật.Vậyhãyvẽbứctranhđi,quýôngVanHuys,vìchúa,hãyvẽnó.Tamuốnôngghilạimọichitiết,vàhãyđểnótrởthànhbứctranhtuyệtdiệunhất,tácphẩmkhủngkhiếpnhấtcủaông.Hãyvẽnó,rồisauđócứđể

Quỷdữ,kẻđãcólầnđượcôngvẽtrongtưthếcưỡingựacạnhôngấy,bắtchúngtađi.”

♛   ♛   ♛

Vàcuốicùng,cônhìnthấyngườihiệpsĩ.Cảchiếcáodàixẻhaibênvàchiếcquần chẽn của ông đều cómàu đỏ tía; ông đeomột sợi dây chuyền vàngquanhcổ,mộtcondaogămvôdụngđeobên thắt lưng.ÔngđangbướcđidọctheoconhàotạiCửaĐôngtrongánhhoànghônchạngvạng,mộtmình,khôngcóngườihầunàođitheođểlàmngắtquãngdòngsuynghĩcủaông.Côthấyôngđưamắtnhìnlênkhungcửasổhìnhchópvànhìnthấyôngmỉmcười, chỉ làmột chút thoáng qua khiến người ta nghĩ tới nụ cười,một nụcườixaxămvàbuồnbã,mộtnụcườivềsựhoàiniệm,vềnhữngmốitìnhvàhiểmnguytrongquákhứ,vàdườngnhưcóchútýniệmmơhồnàođóvềsốphậncủachínhmình.VàcólẽRogerdeArrascảmthấy,ởphíasaunhữnglỗchâumaitrêntườngthànhđổnát,nơinhữngchồicâydạiđangmọclêngiữacácphiếnđá,sựhiệndiệncủamộttaynỏđangẩnmình,kẻđangkéocăngdâynỏvàngắmvàonạnnhâncủay.Độtnhiênvịhiệpsĩhiểuracảcuộcđờiông,cảconđườngdàiôngđãđiqua,nhữngtrậnđánhôngtừngthamdự,hòhétđếnkhảngiọngvàướtđẫmmồhôingườitrongbộáogiápkêukènkẹt,nhữngthânhìnhphụnữôngtừngbiết,cảbamươitámnămôngmangtrênlưngnhưmộtgánhnặng, tất cả sẽkết thúc tạiđây, tại chínhnơinày,vàođúngkhoảnhkhắcnày,vàrằngsaukhiôngcảmnhậnđượcmũitênxuyênquamình,sẽchẳngcòngìthêmnữa.Vịhiệpsĩchìmtrongcảmgiácphiềnmuộn tột cùng, vì với ôngdườngnhư thật bất côngkhi phải chết như thếnày,vàolúcchạngvạngtối,bịmộtmũitênxuyênquangườinhưmộtconlợnrừng.Vàônggiơmộtbàntayquýpháiđẹpđẽlên,mộtbàntayđầynamtính,mộtbàntaykhinhìnthấyngườitasẽnghĩngaytớithanhkiếmnótừngvunglên,sợidâycươngnótừngnắmlấy,làndanótừngvuốtve,câybútnó

từngcầmvàchấmvàolọmựctrướckhiviếtlênmộtmảnhgiấydacừu,vịhiệpsĩđãgiơbàntayđólênnhưmộtcáchphảnđối,chodùôngbiếtchỉvôích,vì,ngoàinhữnglýdokhác,ôngthậmchícònkhôngchắcmìnhnênbàytỏsựphảnđốiấyvớiai.Ôngmuốnhétlênthậtto,nhưnglạinhớtớinhữngquytắcứngxửmàmộthiệpsĩbuộcphảituântheo.Vậylàôngdùngbàntaycònlạivớilấycondao,vớisuynghĩchíítvớimộtlưỡithéptrongtay,dùchỉlàmộtcondaogăm,cáichếtcủaôngcũngsẽphùhợpvớimộthiệpsĩhơn.Ôngnghethấytiếngbậtcủadâynỏ,mộtýnghĩmơhồthoángquatrongđầumáchbảoôngnêntránhxakhỏiđườngtên,nhưngôngbiếtrõmộtmũitênluônlaođinhanhhơnbấtcứngườinào.Ôngcảmthấylinhhồnmìnhđangdầndầnhòatanvàolời thanvãncayđắngchochínhmình,tronglúctuyệtvọnglụctìmtrongtrínhớmộtĐứcChúađểbàytỏsựănnăn.Thếrồiôngkinhngạcnhậnrarằngmìnhkhônghềcảmthấyhốitiếcvềbấtcứđiềugì,mặcdùcũngchẳngrõtronglúcmànđêmđangsắpbuôngxuốngnày,liệucóĐứcChúanàosẵnlònglắngngheônghaykhông.Rồiôngcảmthấymũitên.Ôngtừngchịunhiềumũitênkhác,ởnơihiệntạiđãthànhcácvếtsẹo,songôngbiếtmũitênnàysẽkhôngđểlạivếtsẹonàocả.Thậmchínócònkhônglàmôngđauđớn,linhhồnôngchỉđơngiảnlướtbayra.Mànđêmvôtậnậpxuống,nhưngtrướckhirơivàotrongđó,ônghiểulầnnàysẽlàmãimãi.VàkhiRogerdeArrashét lên,ôngkhôngcòncóthểnghethấygiọngnóicủachínhmìnhnữa.

KỲ THỦ THỨ TƯ

Nhữngquâncờkhôngbiếtkhoannhượng.Chúnggiữchặtlấyvànuốtchửnganh.Ởđâycócáigìđóthậtkinhkhủng,nhưngđócũnglàsựhàihòaduy

nhất.Vìcònthứgìnữatồntạitrênthếgiớingoàicờvua?

_NhàvănVladimirNabokov_

Muñozmỉmcười nửamiệng, theo kiểumáymóc, lạnh nhạt, khiến ông tadườngnhưkhônghềbộclộbấtcứđiềugì,kểcảlàcốgắngthểhiệnsựthôngcảm.

“Vậy ra tất cả là thế,” ông ta khẽ nói, rảo bước lên đi ngang hàng vớiJulia.

“Phải.”Côbướcđi,đầucúixuốngđắmchìmtrongsuynghĩ.Đưatayrakhỏitúichiếcáokhoácdacủamình,côvuốtnhữnglọntócđangxòaratrênmặt.“Giờôngđãbiếttoànbộcâuchuyện.Ôngcóquyềnđượcbiết,tôicholàthế.Ôngxứngđángđượcnhưvậy.”

Ngườikỳthủnhìnthẳngvềphíatrước,ngẫmnghĩvềcáiquyềnmớivừanhậnđượcđó.

“Tôihiểu,”ôngtalẩmbẩm.Haingười thong thảrảobướcđicạnhnhau.Trời lạnhbuốt.Nhữngcon

phố hẹp kín đáo vẫn chìm trong màn đêm, ánh sáng từ những ngọn đènđường chỉ đủ soi sáng từngkhoảngmặt đườngnhựaướt sũng, làmchúngsánglênnhưđượcphủmộtlớpvécnimới.Dầndầnnhữngchiếcbóngtrởnênbớttốitămhơnkhibuổibìnhminhnặngnềxámxịthérạngởcuốiđạilộphíaxa,nơihìnhdángcủacáctòanhà,nổibậtlêntrênnềnánhsáng,chuyểndầntừđensangxám.

“Liệucólýdođặcbiệtnào,”Muñozhỏi,“khiếncôgiữkínphầnnàycủacâuchuyệnvớitôitớitậnbâygiờkhông?”

Côđưamắtnhìnôngtatrướckhitrảlời.Dườngnhưngườikỳthủcóvẻquantâm,mộtcáchmơhồ,nhưngkhônghềcảmthấybịxúcphạm.Ôngtalơđãngnhìnconphốvắngtanhtrảiraphíatrướchọ,haitayđúttrongtúiáomưa,cổáokéodựnglên.

“Tôinghĩcóthểôngsẽthíchkhôngcandựđếnnóhơn.”“Tôihiểurồi.”Khihaingườirẽvàogócphố,họđượcmộtchiếcxedọnrácđangồnào

éprácvàothùngchàođón,vàMuñozgiúpcôlenlỏiđiquachỗnhữngthùngráctrốngrỗng.

“Giờcônghĩmìnhsẽlàmgì?”ôngtahỏi.“Tôikhôngbiếtnữa.Hoàntấtcôngviệcphụcchế,chắcvậy.Vàviếtmột

bảnbáocáodàivềcâuchuyệnliênquantớibứctranh.Nhờông,thậmchítôicòncóthểítnhiềutrởnênnổitiếngnữa.”

Muñoz lắngnghemộtcách lơđãng,như thể tâm tríông tađangđể tậnđâuđâu.

“Thếcòncuộcđiềutracủacảnhsátthìsao?”“Giảsửđúnglàcómộtkẻsátnhânthìhọsẽtìmrahắnthôi.Họluôntìm

rathủphạmmà.”“Côcónghingờaikhông?”Juliabậtcười.“LạyChúa, không!”Cô caumày trong lúc trầmngâm suynghĩ vềkhả

năngđó.“Ítnhấttôicũnghyvọnglàkhông.”CônhìnMuñoz.“Tôichorằngđiềutramộttộiácmàcóthểkhôngphảilàmộttộiácrấtgiốngđiềuôngvừalàmvớibứctranh.”

Muñozcườinửamiệng.“Tấtcảlàvấnđềlogic,tôinghĩvậy,”ôngtatrảlời.“Vàcóthểđólàmột

điểmtươngđồnggiữacáckỳthủcờvuavàthámtử.”Juliakhôngchắcôngtađangnghiêmchỉnhhaybỡncợt.“HìnhnhưSherlockHolmescũngchơicờ.”

“Ôngcóđọctiểuthuyếttrinhthámkhông?”“Không.Dùnhữngcuốnsáchtôiđọcvềmặtnàođócũnggiốngnhưthế.”“Sáchnàovậy?”“Sáchvềcờvua,tấtnhiênrồi.Cũngnhưsáchvềcáccâuđốtoánhọc,các

bàitoánsuyluận,nhữngchủđềkiểunhưvậy.”Họcùngbăngquađạilộvắngtanh.Khihaingườisangtớivỉahèbênkia,

Julialénnhìnngườibạnđồnghànhlầnnữa.Trôngôngtakhôngcóvẻgìlàmộtngười thôngminhxuấtchúng,vàcôkhôngdámchắcmọi thứdiễn rasuônsẻvớiôngtangoàiđờithực.Bướcđicắmcúivớihaibàntayđúttrongtúiáo,chiếccổáosơminhàunhĩthòrangoài,đôitaitonhôlêntrênchiếcáomưacũkỹ,trôngôngtađúngchínhxácnhưconngườithậtcủamình,mộtnhânviênvănphòngvôdanh,vớisựgiảithoátduynhấtkhỏicảnhkhốnkhólà những gì cờ vua đem đến, một thế giới của những khả năng kết hợp,nhữngthếcờvàgiảipháp.Điềulạlùngnhấtởôngtalàtiasángtrongánhmắt luôntắtngấmmỗikhiôngtarờicáinhìnkhỏibàncờ,cũngnhưcáchôngtacúiđầuxuốngnhưthểđangbịthứgìđónặngnềđèsaugáy,nghiêngđầuvềphíatrước,cólẽđểchophépthếgiớibênngoàilướtquamàkhôngxâmchiếmthếgiớicủaôngtanhiềuhơnnhữnggìthựcsựcầnthiết.Ôngtalàmcôítnhiềunghĩđếnhìnhảnhcáctùbinhchiếntranhmàcôtừngtrôngthấytrongnhữngbộphimtàiliệucũ,nặngnềlêbướcvớicáiđầucúigằm.Ngườibạnđồnghànhlúcnàycủacôcódángvẻkhônglẫnvàođâuđượccủamộtngườithuatrậntừtrướccảkhitrậnchiếnbắtđầu,củamộtngườithứcgiấcvàomỗibuổisángchỉđểthấtbại.

Thế nhưng vẫn cònmột điều gì đó nữa.KhiMuñoz giải thích vềmộtnướcđi,lầntheođầumốirốirắmcủaváncờ,ởôngtalóelênmộttiasángcủathứgìđóvữngchắc,thậmchíxuấtchúng.Nhưthể,hoàntoànđốinghịchvớivẻbềngoài,bêntrongconngườiôngtađangtồntạimộttàinănghiếmcóvềmặtnàođó,vềlogic,vềtoánhọc,hoặccũngcóthểlàthứgìkhácnữa,thứđemđếncholờinóivàcửchỉcủaôngtasựtựtinnhấtđịnhvàuyquyềnkhôngthểbácbỏ.

Cônhậnramìnhkhôngbiếtgìvềôngtangoàiviệcôngtachơicờvàlàmộtnhânviênkếtoán.Nhưnggiờđãquátrễđểtìmhiểunhiềuhơnvềngườiđànôngnày.Nhiệmvụcủaôngtađãkết thúcvàkhócókhảnănghọcòn

gặplạinhau.“Chúngtacómộtmốiquanhệthậtlạlùng,”cônói.“Vềcờvuamànói,đólàmộtmốiquanhệhoàntoànbìnhthường,”ôngta

đáp.“Haingười,côvàtôi,gặpgỡnhautrongkhoảngthờigiancủamộtváncờ.”Ôngtalạimỉmcườimộtcáchlơđãng,khôngmangbấtcứýnghĩanào.“Hãygọichotôibấtcứkhinàocômuốnchơimộtváncờnữa.”

“Ônglàmtôibốirối,”côlậptứcbuộtmiệng,“thựcsựđấy.”Ôngtangạcnhiênnhìncô,khôngcònmỉmcườinữa.“Tôikhônghiểu.”“Tôi cũngvậy.” Julia thoáng cảm thấydodự, không chắc chắn lắmvề

nhữnggìcômuốnnói.“Ôngdườngnhưlàhaiconngườikhácnhau,đôilúcthậtrụtrèkínđáo,vớivẻgìđóvụngvề.Nhưngchỉcầncóbấtcứđiềugìliênquan tới cờ vua xuất hiện, ông lập tức trở nên tự tin đếnmức đáng kinhngạc.”

“Vậysao?”Khuônmặtngườikỳthủkhôngbiểulộbấtcứcảmxúcnào,dườngnhưMuñozđangchờđợiphầnnhậnxétcònlạicủacô.

“À,thựcsựlàvậyđấy,”côlắpbắp,hơibốirốivềnhậnxétcóphầnthiếutếnhịcủamình.“Tôinghĩnhữnggìtôivừanóithậtngớngẩnvàolúcsớmtinhmơthếnày.Tôixinlỗi.”

Ngườibạnđồnghànhcủacôcómộtcụcyếthầurấtlớn,lộrõtrêncổáosơmikhôngcàikhuycủaôngta,vàquảthựcôngtacũngđangcầncạorâugấp.Đầuôngtahơinghiêngsangtrái,nhưthểđangngẫmnghĩvềnhữnggìcôvừanói.Nhưngôngtakhônghềcóvẻgìngạcnhiên.

“Tôihiểu,”ôngtanói,rồicửđộngcằmnhưthểxácnhậnmìnhđãhiểu,mặcdùJuliakhócóthểbiếtchínhxácôngtađãhiểuđiềugì.Ôngtađưamắtnhìnxuyênquacô,nhưthểhyvọngsẽcóailạigầnmangtheomộtlờinóibịlãngquên.VàrồiôngtalàmmộtđiềukhiếnJuliasẽnhớmãicùngsựkinhngạc.Ngayởđó,chỉbằngsáucâunói,vớigiọngbìnhthảnlạnhlùngnhưthểôngtađangnóivềmộtngườithứbanàođó,ôngtatómtắtlạichocônghe

cảcuộcđờimình,hoặcđólàđiềumàJulianghĩôngtađãlàm,màkhônghềdừnglạihaycânnhắc trongkhinói,vớicùngsựchínhxácông tavẫn thểhiệnkhibìnhluậncácnướcđitrongmộtváncờ.Chỉsaukhiôngtađãnóixongvàchìmvàoimlặng,mộtnụcườithoángquamớitrởlạitrênmôiôngta,vớivẻtựgiễucợtnhẹnhàngchínhbảnthânmình,vẻgiễucợtkhônghềchegiấu,giễucợtchínhngườiôngtavừamôtảlại,conngườimàtrongsâuthẳmnộitâmmìnhôngtachẳnghềcảmthấycóchúttrắcẩnhaycoithườngnào,chỉđơngiảnlàsựđồngcảmphalẫnthấtvọng.

Juliachỉbiếtđứngsữngrađó,khôngbiếtphảinóigì, tựhỏimìnhbằngcáchnàomộtconngườikiệmlờicóthểdiễntảmọiđiềuvềmìnhrõràngđếnthế.Côvừađượcbiếtvềmộtđứa trẻ từngchơicờ trongđầumình,ngướcmắtnhìnchămchămlêntrầnphòngngủmỗikhibịbốphạtvìbỏbêviệchọctập;vềnhữngngườiphụnữcókhảnăngmổxẻchitiết,vớisựtỉmỉcủamộtngườithợsửađồnghồ,nhữngcơchếvậnhànhbêntrongcủamộtngườiđànông;vềnỗicôđộctìmđếnvớiconngườisaunhữngthấtbạivàvềsựthiếuvắngniềmhyvọng.Juliakhôngcóthờigianđểnhậptâmtấtcả,vàtớilúccuốicùng,màcũnggầnnhư là lúckhởiđầu,côkhôngdámchắc trongđóbaonhiêulàdoôngthuậtlạichocônghe,baonhiêulàdocôtựtưởngtượngra,nếugiảthiếtrằngMuñozcònlàmthêmgìkhácngoàiđơnthuầncúiđầuxuốngmỉmcườinhưmộtvõsĩgiácđấumệtmỏichánchường,dửngdưnghoàntoànvớiviệcnhữngngóntaycáiquyếtđịnhsốphậnanhtađanghướnglêntrênhayxuốngdưới.Khiôngngừnglời–nghĩalà,nếuôngvừathựcsựnói–vàthứánhsángxámxịtcủabuổibìnhminhchiếusángmộtnửakhuônmặtông,Juliahiểumộtcáchhoàntoànrõràngýnghĩacủacáikhoảngnhonhỏgồmsáumươitưôvuôngđenvàtrắngđóvớingườiđànôngnày:mộtchiếntrườngthunhỏ,trênđódiễnrabíẩncủachínhsựsống,củathànhcôngvà thấtbại, củanhững thế lựckhủngkhiếpgiấumìnhđangnắm trong tayvậnmệnhconngười.

Côhiểurađiềuđó,cũngnhưhiểuranụcườichưabaogiờthựcsựthành

hìnhtrênđôimôiông.Côchầmchậmcúiđầutronglúcôngngướcmắtnhìnlênbầu trời vànhậnxét vềviệc thời tiết hômđó lạnh ra sao.Côđưabaothuốcláramời;ôngnhậnmộtđiếu,vàđâylàlầnđầutiên,màcũnggầnnhưlàlầncuốicùngcôthấyMuñozhútthuốc.HọlạicùngrảobướcchotớikhiđếntòanhànơiJuliasống.Đếnlúcnày,dườngnhưMuñozsẽrađimãimãi.Ôngbắttaycô,chàotạmbiệt,nhưngJuliachợtnhìnthấymộtchiếcphongbìnhỏ,chừngcỡmộtchiếcdanhthiếpthôngthường,gài trênsongsắtkhungcửanhỏbêncạnhchuôngcửanhàcô.Khimởphongbìvàxemquanhữnggìđượcghi trên tấmthẻnằmtrongđó,côhiểuMuñozkhông thể rađi,chưathể,vàrấtcóthểcònvàiđiềunữa,nhữngđiềuchẳngtốtlànhgì,sẽxảyratrướckhichúngchophépcôchiatayông.

♛   ♛   ♛

“Tôi không thích thứ này chút nào,”César nói, và Julia nhận thấy nhữngngón tay đangkẹp chiếc đót thuốc lá bằngngà voi của ônghơi run. “TôithựcsựkhôngthíchýtưởngđangcómộtgãđiênluẩnquẩnngoàikiachơitròđónggiảconmanhàhátOpera.”

Nhưthểnhữnglờiôngvừanóilàmộtámhiệu,tấtcảđồnghồtrongcửahàngbắtđầuđổchuông,chiếcnàytiếpsauchiếckhácmộtchút,haycókhicùngmộtlúc,vớiđủcungbậctừnhữngtiếngnhạcthì thầmnhẹnhàngtớinhững tiếng chuông gam trầm nghiêm trang của mấy chiếc đồng hồ treotườngnặngnề.Nhưngsự trùnghợpnàycũngkhôngkhiếnJuliamỉmcườinổi.CônhìnbứctượngsứLucindacủaBustelli,đứngimlìmhoàntoànbấtđộngtrongtủkính,vàcảmthấybảnthânmìnhcũngmongmanhdễvỡnhưnó.

“Cháucũngchẳngthíchgìnó.Nhưngcháukhôngdámchắcchúngtacólựachọnnàokhác.”

Côrờimắtkhỏibức tượngsứ,nhìnvềphíachiếcbàn thờiNhiếpchính

màtrênđóMuñozđãbàyrabộcờvuabỏtúicủaông,vàmộtlầnnữabàylạivịtrícácquâncờtrênbàncờtrongbứctranhcủaVanHuys.

“Nếucólúcnàođóbáctómđượcconlợnbẩnthỉuđó…”Césarlẩmbẩm,némmộtcáinhìnđầynghingờvềphíatấmthẻMuñozđangcầmmộtgóc,nhưthểđólàmộtquântốtôngchưabiếtchắcnênđặtxuốngđâu.“Tròđùanàyđiquáxarồi.”

“Đâykhôngphảilàtròđùa,”Julianói.“BácđãquênnhữnggìxảyravớiAlvarotộinghiệpsao?”

“Quênhắnư?”Césarđưađótthuốclálênmôivàrítmộthơithuốcngắnvớivẻbựcbội.“Ướcgìbácquênđược!”

“Thếnhưng,”Muñoznói,“nhữnggìghitrongnàyhoàntoàncóýnghĩa.”Haingườiđưamắtnhìnông.Muñozhoàntoànkhôngnhậnrahiệuứng

mànhữnglờiôngvừanóigâyra,vẫncúingườinhìnxuốngbàncờ,taycầmtấmthẻ.Ôngvẫnchưacởichiếcáomưara,vàánhsánglọtquakhungcửasổcóôkínhmờxỉntạonênmộttôngmàuxanhlamtrênchiếccằmchưacạocủangườikỳthủ,đồngthờilàmđậmthêmquângthâmdướiđôimắtmệtmỏicủaông.

“Ôngbạnthânmếncủatôi,”Césarnói,bằngmộtgiọngnóiphalẫngiữasựnghingờđầy lịch thiệpvàvẻ tôn trọngđậmchấtmỉamai,“tôi lấy làmmừngrằngôngcóthểsuyrađượcmộtýnghĩanàođótừthứnày.”

Muñoznhúnvai,phớtlờnhậnxétcủaCésar.Rõràngôngđangtậptrungvàovấnđềmới,vàonhữngkýhiệuđượcviếttrêntấmthẻnhỏ:

Rb3?…Pd7–d5+Muñoznhìnchúngthêmmộtlúcnữa,sosánhchúngvớivịtrícácquâncờ

trênbàncờ.“Cóvẻnhưaiđó”–vàJuliarùngmìnhkhinghetớitừ“aiđó”,nhưthể

cánhcửavôhìnhvừamởrangaygầnchỗcôngồi–“cóquantâmtớiváncờđangdiễn ra trong tranh.”Ôngkhéphờmắtvàgậtđầu,như thểbằngmộtcáchbíhiểmnàođóôngcó thểsuyđoánrađộngcơcủakẻchơicờbíẩn

này.“Chodùhắnlàai,hắnbiếttìnhthếtrênbàncờvàcũngbiết,hoặcnghĩrằnghắn biết, chúng ta đã thành công trongviệc tìm ra lời giải cho bí ẩntrongváncờđóbằngphântíchhồicứu.Bởivìhắnđangđềnghịchơitiếp,tiếptụcváncờtừvịtríhiệntạicủacácquâncờtrongtranh.”

“Hẳnôngđangđùarồi,”Césarnói.Bầukhôngkhíimlặngnặngnềbaotrùmlênbangười,trongsuốtkhoảng

thờigianđóMuñoznhìnchằmchằmvàoCésar.“Tôikhôngbaogiờđùa,”cuốicùngông lên tiếng,như thểđãphảimất

thờigianđểcânnhắcxemcóđángđưaralờigiảithíchhaykhông.“Vàtấtnhiênđùavềcờvualạicàngkhông.”Ôngdùngngóntaytrỏgõnhẹlêntấmthẻ.“Đây,tôicóthểđoánchắcvớicácvị,chínhxáclàđiềuhắnđanglàm:tiếptụcváncờtừthờiđiểmnóđangdừnglạitrongtranh.Hãynhìnvàobàncờxem.”

“Thấykhông,”Muñoznói, chỉ tayvào tấm thẻ. “Rb3 có nghĩa là quântrắngnênđưaquântháphiệnđangởôb5tớiôb3.Theotôi,dấuhỏichấmcónghĩalàhắnđềxuấtchúngtathựchiệnnướcđinày.Vậytừđócóthểsuyrachúngtađanglàbênchơiquântrắng,cònđối thủcủachúngtachọnquânđen.”

“Hợplàmsao,”Césarnhậnxét.“Thíchhợpmộtcáchámmuội.”“Tôikhôngrõnócóámmuộihaykhông,nhưngđólàviệchắnđanglàm.

Hắnđangnóivớichúngta:‘Tôichơiquânđenvàtôimờicácvịđiquânthápđótớiôb3.’Haingườihiểuchứ?Nếuchúngtađồngýchơi,chúngtacần

thựchiệnnướcđihắnđềxuất,chodùchúngtacóthểchọnmộtnướcđihayhơn.Chẳnghạn,chúngtacóthểănquântốtđenởôb7bằngtốttrắngởôa6.Hoặcbằngquântháptrắngởôb6…”

Ôngngừnglời,vẻmặt trầmngâm,toànbộtâmtrí tựđộngchuyểnsangxemxétmọikhảnăngcó thểcủanướcđiôngvừanhắc tới.Rồiôngchớpmắt,quaytrởlạithựctạivớinỗlựchiệnrõ.“Đốithủcủachúngtacoinhưchúng ta đã chấp nhận sự thách thức của hắn và coi như chúng ta đã dichuyểnquântháptrắngtớiôb3,nhằmbảovệvuatrắngcủachúngtakhỏimộtnướcđingang sang trái củahậuđen,vàcùng lúc, sửdụngquân thápnày,đượcquânthápcònlạivàquânhiệpsĩtrắnghỗtrợ,đểđedọavuađenởô a4 bằngmột nước chiếu. Từ điểm này tôi đoán hắn làmột kẻ ưamạohiểm.”

Julia,vẫnđangtheosátnhữnglờigiảithíchcủaMuñoztrênbàncờ,cảmthấychắcchắncôđãnhậnratrongnhữnglờinóicủaôngâmhưởngcủasựngưỡngmộdànhchokỳthủvôdanhnày.

“Điềugìkhiếnôngnóivậy?Làmthếnàoôngbiếthắnthíchhaykhôngthíchgì?”

Muñoznhúnvai,cắnmôidưới.“Tôi cũng không rõ,” ông trả lời saumột thoáng do dự. “Cho dùmỗi

ngườiđều chơi cờ theobản chất conngười anh ta.Tôi tinmình từnggiảithíchđiềunàymộtlầnrồi.”Ôngđểtấmthẻtrênbàn,bêncạnhbàncờ.“Pd7–d5+nghĩalàbâygiờquânđenchọnđitiếpbằngcáchđẩyquântốtởôd7lênôd5,quađóđedọavuatrắngbằngmộtnướcchiếu.Dấu+nhỏbêncạnhcon số 5 có nghĩa là nước chiếu.Nói cách khác, chúng ta đang gặp nguyhiểm.Mộtmốinguychúngtacóthểtránhđượcbằngcáchăntốtđencủahắnbằngquântốttrắngởôe4.”

“Phải,”Césarnói.“Vớicácnướccờthìđếngiờđãrõràngcả.Nhưngtôikhôngthấytấtcảchuyệnnàycógìliênquantớichúngta.Mốiquanhệgiữanhữngnướccờvàthựctếởđâylàgì?”

Muñoznhìnkhôngcóvẻgìhứahẹn,nhưthểhọđangđòihỏiquánhiềutừông.Julianhậnthấyôngquaysangtìmkiếmánhmắtcô,nhưngrồilạiquayđichỉmộtgiâysau.

“Tôikhôngbiếtchínhxácmốiquanhệlàgì.Cóthểlàmộtlờinhắcnhở,mộtlờicảnhbáo.Tôikhôngcócáchnàobiếtđược.Nhưngnướcđitấtyếucủabênđen,saukhiđãmấtquântốtởôd5,sẽlàchiếuvuatrắnglầnnữabằngcáchchuyểnquânhiệpsĩđenởôd1tớiôb2.Trongtrườnghợpđó,bêntrắngchỉcóduynhấtmộtnướcđiđểtránhbịchiếu,đồngthờitiếptụcduytrìđượcthếbaovâyvuađen,vànướcđiđólàănhiệpsĩđenbằngquântháptrắng.Quân thápởôb3 chuyển tới ô b2và ănquânhiệp sĩ.Bâygiờhãyquansáttìnhthếtrênbàncờ.”

Cảbangười,bấtđộngvà im lặng,quansátvị trímớicủacácquâncờ.SaunàyJulianhậnrachínhvàokhoảnhkhắcđó,từrấtlâutrướckhicôhiểuđượcýnghĩacủacáckýhiệu,côcảmthấybàncờkhôngcònđơnthuầnlànhữngôvuôngđenvà trắngnằmkềsátnhau, thayvàođónóđã trở thànhmộtkhônggiancóthựcthểhiệnđườngđờicủachínhcô.

Và,gầnnhưthểbàncờđãtrởthànhmộttấmgương,côtìmthấyđiềugìđóthậtquenthuộcởmảnhgỗđượctiệnthànhhìnhquânhậutrắngởôe1,trôngthậtmongmanhtrướcmốiđedọacậnkềcủacácquânđen.

NhưngCésarmớilàngườiđầutiênhiểura.

“Chúaơi,”ôngkêulên.Vànhữngtừđóvanglênthậtlạlùngtrênđôimôivốnđầyngờvựccủaông,khiếnJuliabấtgiáchoảnghốtnhìnông.Ôngđangnhìnchằmchằmxuốngbàncờ,bàntaycấmđótthuốclánhưbỗngdưnghóađácáchmiệngôngvàiphân,nhưthểđiềuôngvừavỡlẽbấtngờtớimứcđãlàmtêliệtmộtcửchỉvừamớibắtđầu.

Côlạinhìnxuốngbàncờ,cảmthấydòngmáuđangrầnrậttrongcổtayvàhai bên thái dương. Cô chỉ trông thấy quân hậu trắng vô phương tự vệ,nhưngnhữnggìcôcảmthấylàmộtmốinguyhiểmnhưmộtgánhnặngchếtchócđangđèlênlưngmình.CôđưamắtnhìnsangMuñoztìmkiếmsựgiúpđỡ, vànhận ra ôngđang trầmngâm lắcđầu, nếpnhăngiữahai chânmàycàngsâuthêm.Rồinụcườithoángquacôtừngbắtgặptrongnhiềulầntrướclạixuấthiệntrongchốclát,khôngchúthàihướctrênmôiông.Đólàmộtnụcười bất chợt, có phần bực bội củamột người thấymình buộc phảimiễncưỡngthừanhậntàinăngcủađốithủ.VàJuliacảmthấymộtnỗisợhãidữdội,uámbùnglên,vìcôhiểurathậmchícảMuñozcũngđãphải thấyấntượng.

“Cógìkhôngổnsao?”côhỏi,hầunhưkhôngnhậnragiọngnóicủachínhmình.Cácôvuôngtrênbàncờbồngbềnhtrôiđitrướcmắtcô.

TraođổimộtcáinhìnnghiêmtrọngvớiMuñoz,Césarnói:“Cónghĩalànướcđicủaquântháptrắngđedọahậuđen.Đúngvậykhông?”

Muñozgậtđầu.“Phải,”ôngnói.“Quânhậuđen,trướcđóvẫnantoàn,giờđâyđangbịđe

dọa.”Ôngngừnglời.Phảitiếptụcdiễngiảitheongônngữngoàicờvualàmộtviệckhônghềdễdàngvớiông.“Cónghĩalàkỳthủvôhìnhkiađangcốgửimộtthôngđiệpnàođótớichúngta:hắntabiếtchắcchắnrằngbíẩncủabứctranhđãđượcgiảithích.Quânhậuđen…”

“BeatricexứBurgundy,”Juliathìthầm.“Phải,BeatricexứBurgundy,quânhậuđen,ngườicóvẻđãtừngmộtlần

rataygiếtngười.”

Những lời nói cuối cùng củaMuñoz lơ lửng trong không trung, khôngtrôngđợibấtcứlờiđápnào.Césarđưamộtbàntayra,rồi,vớisựtỉmỉcủamộtngườiđangcầnlàmgìđóbằngmọigiáđểgiữlấymốiliênhệtớithựctại,nhẹnhànggõtàntừđiếuthuốclácủaôngxuốngmộtchiếcgạttàn.Sauđó,ôngđưamắtnhìnquanhnhưthểhyvọngtìmthấycâutrảlờichonhữngcâuhỏimàbangườiđangtựhỏiởmộtmónđồgỗ,mộtbứctranhhaymộtđồvậtnàođótrongcửahiệucủaông.

“Haingườibiết đấy, cácbạn thânmếncủa tôi, đâyquả thực làmột sựtrùng hợp hoàn toàn không thể tin nổi. Nó chỉ đơn giản là không thể cóthực.”

Ônggiơhaibàntaylênrồibuôngxuốngthểhiệnsựbấtlực.Muñozchỉrầurĩnhúnvai.

“Đâykhôngphảilàsựtrùnghợp.Bấtcứkẻnàolênkếhoạchchoviệcnàycũnglàmộtbậcthầy.”

“Thếcònquânhậutrắngthìsao?”Juliahỏi.Muñozđưamộtbàn tayvềphíabàncờ,bàn taycủaôngdừng lạingay

trênquâncờvừađượchỏitới,nhưthểôngkhôngdámđộngvàonó.Ôngchỉsangquânthápđenởôc1.

“Cókhảnăngnósẽbịăn,”ôngbìnhthảnnói.“Tôi thấy rồi.” Julia cảm thấy thất vọng.Côđã nghĩ chắc hẳnmình sẽ

thấychoángvánghơnnếuaiđókhẳngđịnhbằnglờinóiđiềucôđangthầmlosợ.“Nếutôihiểuđúngýôngthìviệckhámphárabímậtcủabứctranh,nghĩalàtộilỗicủavịphunhânmặcđồđen,đượcthểhiệnquanướcđiquântháptớiôb2.Vànếuhậutrắnggặpnguyhiểm,thìnguyênnhânlàvìđángranónên rút lui từ trước vềmột nơi an toàn thayvì đi lang thangđể rồi tựchuốc lấy rắc rối cho mình. Có phải đó là tinh thần của bản thông điệpkhông,senorMuñoz?”

“Ítnhiềulàvậy.”“Nhưng tất cả đã xảy ra cách đây năm trămnăm rồi,”César phản đối.

“Chỉcóđầuóccủamộtkẻđiênrồ…”“Rấtcóthểchúngtađanggặpphảimộtgãđiên,”Muñozbìnhthảnnói.

“Nhưnghắnđã,hoặcđang,chơicờmộtcáchxuấtsắc.”“Vàrấtcóthểhắnđãlạigiếtngười,”Julianóithêm.“Ởhiệntại,vàingày

trước,trongthếkỷ20.RấtcóthểchínhhắnđãgiếtAlvaro.”Césarphẫnnộgiơmộtbàntaylên,nhưthểcôvừađưaramộtnhậnxét

khôngthểchấpnhậnđược.“Nào,dừnglạiđã,côngchúa.Chúngtađangtựmuadâybuộcmìnhởđây

đấy.Khônggãsátthủnàocóthểsốngsótquanămtrămnăm.Vàmộtbứctranhkhôngthểgiếtaiđóđược.”

“Còntùyvàocáchbácnhìnnhậnsựviệc.”“Đừngnóivớvẩn.Vàthôilàmmọithứrốitinhrốimùlênđi.Mộtmặt,

chúngtacómộtbứctranhvàmộttộiácxảyranămtrămnămtrước…Mặtkhác,chúngtacóAlvaro,đãchết.”

“Màvẫngửitàiliệuđến.”“Nhưngvẫnchưaaichứngminhđượcngườigửitàiliệuđicũngchínhlà

kẻgiếtAlvaro.Thậmchí rấtcó thểanhchàngkhốnkhổnàyđã tự làmvỡđầumìnhtrongbồntắm.”Césargiơbangóntaylên.“Thứba,chúngtacómột người nào đómuốn chơi cờ.Tất cả là vậy.Không có gì chứngminhrằngcómộtmốiliênhệgiữabachuyệnnày.”

“Bứctranh.”“Đókhôngphảilàmộtbằngchứng.Đóchỉlàmộtgiảthiết.”Césarquay

sangMuñoz.“Đúngvậykhông?”Muñozkhôngnóigì, từchốiđứngvềbấtcứbênnào,vàCésarnémvề

phíaôngmộtcáinhìnbựcbội.Juliachỉvàotấmthẻnằmtrênmặtbàncạnhbàncờ.

“Bácmuốnbằngchứng,phảikhôngnào?”Côbấtngờ lên tiếng,vìvừahiểuratấmthẻcóýnghĩagì.“Đâylàmộtmốiliênhệtrựctiếpgiữacáichếtcủa Alvaro và kẻ chơi cờ bí hiểm. Cháu biết quá rõ những tấm thẻ này.

Alvarovẫndùngchúngkhilàmviệc.”Côngừnglạiđểcóthờigiannhậptâmýnghĩacủachínhnhữnglờimìnhđangnói.“Bấtcứaisáthạigiáosưcũngcóthểlấyđivàitấmthẻcủaôngấy.”Cơnhoảngloạnvônguyêncớcôvừacảm thấychỉvàiphút trướcđã tanbiếnhẳn, thayvàođó làmộtcảmgiácchínhxáchơn,rõnéthơnrằngmìnhvừavỡlẽramọichuyện.Côtựnhủvớichínhmình,nhưmột lờigiải thích,rằngcảmgiácsợhãimột thứgìđótốitămvôđịnh,khônggiốngnỗisợđãđịnhhìnhvữngchắctrướcviệcphảichếtdướitaymộtngườibằngxươngbằngthịt.CólẽkýứcvềAlvaro,vềcáichếtcủaanhgiữathanhthiênbạchnhậtdướivòinướcđangchảyxốixả,đãgiúptâmtrícôtrởnênsángsuốthơn,giảiphóngcôkhỏinhữngnỗisợhãivôcăncứ.Khôngcóchúngcôcũngđãphảichịuđựngquáđủrồi.

Côđưamộtđiếuthuốclênmôivàchâmlửa,hyvọnghaingườiđànôngkiasẽcoiđólàmộtbiểuhiệncủakhảnănglàmchủbảnthân.Côhítngụmkhóiđầutiênđầykhoangmiệngrồinuốtvào.Cổhọngcôkhôrát thậtkhóchịu.Côđangcầngấpmộtlyvodka.Màcũngcólẽlàsáuly.Haymộtanhchàngđẹptrai,mạnhmẽ,lặnglẽ,mộtngườicóthểgiúpcôtìmsựlãngquêntrongtìnhdục.

“Giờchúngtalàmgìđây?”côhỏi,cốlấyhếtbìnhtĩnhcóthể.César đang nhìnMuñoz, cònMuñoz nhìn sang Julia. Cô thấy đôimắt

Muñoz lại trở nênmờđục, thiếu sức sống, như thể ông đã lạimất hết sựquantâmchotớikhinướccờtiếptheomờigọisựchúýcủaông.

“Chúng tađợi,”Muñoznói, radấuvềphíabàncờ.“Giờđến lượtquânđenđi.”

♛   ♛   ♛

Menchuđangrấtkíchđộng,nhưngkhôngphảivìkỳthủbíhiểm.KhiJuliathuậtlạichobànhữnggìđãxảyra,đôimắtMenchutrởnêntrònxoe,nhưthểnếulắngnghethậtcẩnthận,tacóthểnghethấytiếngchiếcmáytínhtiền

reochuôngkhibáotổngsốtiềnchokháchhàng.Sựthậtlàmỗikhiliênquanđếntiền,Menchuluôntỏrarấtthamlam.Vàvàolúcđó,tronglúchânhoannhẩmtínhlợinhuậnthuđượctrongtươnglai,bàlạicàngthamlamhơnbaogiờhết.Vàngungốcnữa, Julia tựnhủvới chínhmình,vìMenchudườngnhưhoàntoàndửngdưngtrướckhảnăngtồntạimộtgãsátnhânthíchchơicờvua.Trungthànhvớibảnchấtcủamình,phươngphápưathíchcủabàđểđươngđầuvớicácrắcrốilàlàmnhưthểchúngkhôngtồntại.Khôngbaogiờchịuchúýtớiđiềugìổnđịnhvữngchắctrongmộtquãngthờigiandùngắnhaydài,vàcólẽđãchánngấysựhiệndiệncủaMaxtrongnhàmìnhvớivaitròvệsĩ–mộtsựcómặtkhiếnchonhữngcuộcáiântrănggiókháctrởnênkhókhăn–Menchuđãquyếtđịnhnhìnnhậntoànbộvụlàmăntừmộtgócnhìnkháchẳn.Vớibà,giờđâynóchỉ làmộtchuỗinhữngsựtrùnghợplạlùng,hoặcmộttròđùakỳcụcvànhiềukhảnănghoàntoànvôhại,đượcaiđócókhiếuhàihướchơikhácngườibàyđặtra,cònmụcđíchcủangườinàythìquákhóhiểuđểbàcóthểluậngiảiđược.Đólàcáchgiảithíchnhữngsựkiệnvừadiễn ragiúpngười ta thấyyên tâmnhất, nhất làkhi có thểkiếmđượcrấtnhiềutừvụlàmănnày.CònvềcáichếtcủaAlvaro,chẳnglẽJuliachưabaogiờnghetớicácsai lầmtưphápsao?NhưvụgãDreyfussáthạiZola,haylàngượclạinhỉ*?RồiLeeHarveyOswald*vànhữngvụsailầmngớngẩntươngtự.Hơnnữa,trượtchântrongbồntắmlàviệccóthểxảyravớibấtkỳai.Hayhầunhưbấtcứai.

“CònvềbứctranhcủaVanHuys,rồicôsẽthấy:chúngtasẽkiếmđượccảnúitiềntừnó.”

“ThếchúngtasẽlàmgìvớiMontegrifo?”Chỉcóvàikháchhàngtrongphòngtrưngbày:haiquýbàđứngtuổiđang

đứng tròchuyện trướcmộtbức tranh sơndầu theophongcáchcổđiểnvẽcảnhbiển,mộtngườiđànôngmặcbộđồsẫmmàuđanglậtquatậpcatalônhữngbứcphùđiêuchạmkhắc.Menchuđặtmộtbàntaylênhôngnhưthểđặtlênbángmộtkhẩusúngổquayrồihạgiọngnói,chớpchớpmilàmbộ:

“Anhtarồicũngphảibiếtđiềuthôi,côemthânmến.”“Bànghĩvậysao?”“Hãytintôiđi.Hoặcanhtađồngý,hoặcchúngtasẽtìmtớikẻthùcủa

anhta.”Bàmỉmcườiđầytựtin.“Vớibảnbáocáonghiêncứucủacôvàcâuchuyệngiậtgânvềcông tướcOstenburgcùngcôvợnanhnọccủaông ta,bênSothebyhayChristiechắcchắnsẽdangrộngvòngtaychàođónchúngta.MàPacoMontegrifothìkhôngphảilàgãngốc.”Rồidườngnhưbàchợtnhớrađiềugìđó.

“Nhântiện,chiềunaychúngtasẽđiuốngcàphêvớianh ta.Hãytrangđiểmthậtlộnglẫyvào.”

“Chúngtasẽđigặpôngtasao?”“Phải,côvàtôi.Sángnayanhtagọiđiện,hếtsứcngọtngàomềmmỏng.

Gãconhoangkhốnkiếpđócómộtgiácquanthứsáuthậtnhạybénnếunóitớichuyệnlàmăn.”

“Thôiđinào,đừngcólôitôivàochuyệnnày.”“Tôiđâucólàmthế.Anhtacứkhăngkhăngđềnghịcảcôcũngđến.Tôi

khôngnghĩ ranổianh ta thấygìởcô,côemyêuquý.Côchỉ toàndabọcxương.”

ĐôigiàycaogótcủaMenchu–chúngđượclàmhoàntoànbằngtayvớimứcgiácắtcổ,songđôigótgiàychỉđơngiảnlàcaohơnmộtphânsovớimức thựcsựcần thiết–để lạinhữngdấuvếtkhiếnngười taphảixót ruộttrêntấmthảmmàube.Trongphòngtrưngbàycủabà,trongcáchchiếusánggiántiếp,tôngmàunhạtvànhữngkhoảngkhônggianmởrộngrãi,hiểnhiệnmộtưuthếrõnétcủacáimàCésarquengọilà“nghệthuậtmanrợ”.Điểmnhấnchủđạođược tạo ranhờmàuacrylic,màubộtkết hợpvới tranhcắtdán,vàibứctranhnổilàmtừmảnhbaotảivànhữngchiếcmỏlếthangỉhayốngnhựavàvôlăngsơntuyềnmàuxanhdatrời.Thỉnhthoảng,ởmộtgóckhuất,bạncóthểtìmthấymộtbứctranhchândunghayphongcảnhítnhiềutrôngbìnhthườnghơn,giốngnhưmộtvịkháchlạclõng,lúngtúngsonglại

cầnthiếtđểminhchứngchosởthíchphongphúcủamộtnữchủnhânhợmhĩnh.Dẫuvậy,Menchuvẫnkiếm ra tiền từphòng trưngbày; thậmchí cảCésarcũngphải(miễncưỡng)thừanhậnđiềunày,đồngthờinhắclạivớivẻhoàicổnhữngngàymàbấtcứgianphònghọpnàocũngđượctranghoàngbằng ítnhấtmộtbức tranhđượcđánhgiácao,đãđạtđượcđộchínhợp lýnhờ thời gian, được lồng trongmột khung gỗ nặng thếp vàng, chứ khôngphảinhữngcơnácmộnghậucôngnghiệpđangtrởthànhthờithượng–tiềnplastic,đồdùngplastic,nghệthuậtplastic–củanhữngthếhệmới lúcnàyđangngựtrịtrongchínhnhữngphònghọpđó,nơiđượctranghoàngnhờcácchuyêngiatrangtrínộithấthợpthờitrangnhấtvàragiácắtcổnhất.

Tìnhcờ,vào lúcđóMenchuvà JuliađangchiêmngưỡngmộthỗnhợpphatrộnlạlùnggiữamàuđỏvàmàulụcđượcdànhchocáitênphôtrươnglàCảm xúc. Nó mới chỉ dâng trào ra vài tuần trước từ bảng pha màu củaSergio, cơnđiên rồ lãngmạnmớinhấtcủaCésar,vàcũngchínhCésarđãgiớithiệuanhta,chodùítnhấtanhchàngcũngbiếtphéplịchsựkhikhiêmtốnnhìnđinơikháctrongkhiôngđềcậptớichuyệnđó.

“Bằngcáchnàođótôisẽbánđượcnó,”Menchunói,kèmtheomộttiếngthởdàicamchịu,saukhicảhaingườiđãngắmnhìnbứctranhmộthồilâu.“Thựcra,chodùchuyệnnàynghecóvẻkhótin,nhưngcuốicùngthìthứgìrồicũngbánđượchết.”

“BácCésarsẽrấtbiếtơnbà,”Julianói.“Vàtôicũngvậy.”Menchunhănmũiđầytráchcứ.“Chínhchuyệnđólàmtôibậntâmđấy.Rằngcôlạibiệnhộchonhữngtrò

xuẩnngốccủaôngbạnbuônđồcổcủacô.Đãđếnlúcbàhoànggiàkhúnàynênhànhxửchophùhợpvớilứatuổicủaôngtarồi.”*

Juliadứdứmộtnắmđấmđầyđedọatrướcmũibàbạn.“Bàđểôngấyyên.Bàcũngbiếtrồiđấy,vớitôibácCésarluônlàthiêng

liêng.”“Chẳngphảitôiđúnghaysao.Kểtừkhitôibiếtcô,lúcnàocũnglàCésar

thế này, César thế kia.” Bà khó chịu nhìn bức tranh của Sergio. “Cô cầnmangtrườnghợpcủamìnhđếngặpmộtchuyêngiaphântíchtâmlý;ôngtachắcsẽphátđiên.Tôicóthểmườngtượngcảnhcônằmdàithượtratrênxôpha,lảinhảikểchoôngtacâuchuyệnướtrượtxưaríchkiểuhọcthuyếttâmlýFreud*.‘Bácsĩ,ôngthấyđấy,tôichưabaogiờmuốnngủvớibốtôi,tôichỉmuốnnhảyđiệuwaltzvớibácCésarthôi.Nhânđâynóiđểônghay,ôngấyđồngtính,nhưngôngấythựcsựtônthờtôi.’”

Julianhìnbạncôvớikhuônmặtkhônghềcóchútdấuhiệunàocủasựthíchthú.

“Đúnglàrácrưởi.Bàbiếtquárõmốiquanhệgiữachúngtôilàgìmà.”“Cóthậtvậykhông?”“Ôi,quỷthamabắtbàđi.Bàbiếtquárõlà…”Côdừnglại,khịtmũi,cảm

thấybựcbộivới chínhmình. “Thật lốbịch.MỗikhibànóivềbácCésar,cuốicùngtôilạiphảibiệnhộchochínhmình.”

“Bởivì,côemyêuquýơi,đúnglàcóđiềugìđóámmuộitrongmốiquanhệgiữahaingười.Nhớlạixem,ngaycảkhicôcònqualạivớiAlvaro…”

“Nào,đừngcóbắtđầuvớiAlvaronữa.BàcóMaxđểlorồi.”“ÍtnhấtMaxcũngđemđếnchotôithứtôicần…Nhântiện,taykỳthủmà

côluônkíntiếngđếnthếlàngườithếnào?Tôirấtnónglòngmuốncódịpđượcchiêmngưỡnganhta.”

“Muñoz?”Juliakhôngkhỏimỉmcười.“Bàsẽrấtthấtvọngđấy.Ôngấykhôngphải loạibà thích.Haytôi thích,nếubà tòmòmuốnbiết.”Cônghĩngợimộtlát,vìchưabaogiờcôbậntâmtớichuyệnmìnhsẽmôtảlạiôngrasao.“Ôngấytrônggiốngmộtnhânviênvănphòngtrongmộtbộphimđentrắngthờixưavậy.”

“Nhưng anh ta đã giải thế cờ trong bức tranh của Van Huys cho cô.”Menchuchớpmilàmbộngưỡngmộngườikỳthủ.“Hẳnanhtaphảicóchúttàinăngnàođó.”

“Ông ấy có thể thực sự xuất chúng, theo cách riêng củamình.Nhưng

khôngphảilúcnàocũngthế.Cólúcôngấydườngnhưrấttựtinvàomình,đưaranhữnglờibiệngiảinhưmộtchiếcmáy,thếrồingaysauđóôngấychỉđơngiảnlàtắtphụt,ngaytrướcmắtbà.Bàsẽthấymìnhnhậnrachiếccổáosơmicũsờn,vẻngoàihoàntoànbìnhthườngcủaôngấy,vàtôidámcábàsẽ nghĩ ông ấy làmột trong những người đàn ông tầm thường ngoài kia,nhữngngườicóđôitấtluônnặngmùi.”

“Ôngấycóvợchưa?”Julia nhún vai. Cô đang nhìn ra ngoài con phố nằm sau khung cửa sổ

trưngbàycóvàibứctranhvàmấymónđồgốmtômàu.“Tôikhôngbiết.Ôngấykhôngthíchtâmsựcholắm.”Cônghĩlạinhững

gìvừanóivànhậnrathậmchítrướcđâycôcònchưabaogiờnghĩvềchuyệnđó.CôquantâmđếnMuñoznhưmộtcáchgiảiquyếtkhókhănhơnlànhưmộtconngười.Chỉmớihômqua,ngaytrướckhitìmthấytấmthẻ,khihaingườisắpchàotạmbiệtnhau,chỉtớitậnlúcđócômớibiếtthoángquavềcuộcđờiông.“Tôiđoánôngấyđãcóvợ.Hoặcđãtừng…Dườngnhưôngấyđãbịtổnthươngtheocáchmàchỉchúngta,nhữngngườiphụnữ,cóthểlàmđànôngtổnthương.”

“ThếCésarnghĩsaovềôngấy?”“BácCésarthíchôngấy.TôinghĩbácCésarnhìnnhậnôngấynhưmột

ngườicótínhcách.Bácđốixửvớiôngấyvớivẻgìđólịchsựphalẫnmỉamai.CóvẻnhưbácCésarcảmthấyghentịmỗikhiMuñozđưaravàiphântíchđặcbiệtấntượngvềmộtnướccờ.NhưngngaykhiMuñozrờimắtkhỏibàn cờ, ông ấy lại trở nên bình thường, và bácCésar cảm thấy thoảimáihơn.”

Côngừnglời,bấtgiácthấybốirối.Côvừanhậnrabênkiađường,mộtchiếcxecóvẻquenquenđangđậusátbờhè.Côđãthấynóởđâurồinhỉ?

Mộtchiếcxebuýt laoqua,chắnchiếcxenọkhỏi tầmnhìn.Menchuđãnhậnravẻlolắngtrênkhuônmặtcô.

“Cógìkhôngổnsao?”

Julia lúngtúnglắcđầu.Sauchiếcxebuýt làmộtchiếcxetảigiaohàngdừnglạitrướcđènđỏ,khiếncôkhôngbiếtliệuchiếcxekiacócònđậuởđóhaykhông.Nhưngrõràngcôtừngtrôngthấynó.ĐólàmộtchiếcFord.

“Cóchuyệngìvậy?”MenchuhếtnhìnJulialạinhìnrađường,tỏvẻkhônghiểugì.Juliacảm

thấymộtcảmgiáctrốngrỗngtừdạdàydânglên,mộtcảmgiáckhóchịuđãtrởnênquáquenthuộcvớicôtrongmấyngàyqua.Côđứnghoàntoànbấtđộng,nhìnchằmchằmsangbênkiađường,nhưthểđôimắtcủacô,chỉnhờvàosứcmạnhýchícôtruyềnchonó,cóthểnhìnxuyênquachiếcxetảitớichiếcxenọ.MộtchiếcFordmàuxanh.

Côpháthoảng.Cảmgiácsợhãiđangtừtừlenlỏilanđikhắpcơthể,côcóthểcảmnhậnthấynóđangrầnrậtởhaicổtayvàhaibêntháidương.Nóichocùng,hoàntoàncókhảnăngaiđóđangbámtheocô.Vàkẻđóđãlàmthếtừnhiềungàynay,kểtừkhiAlvarovàcô…MộtchiếcFordmàuxanhcókínhđen.

Rồi cô nhớ ra: chính nó đã đậu đối diện văn phòng công ty dịch vụchuyểnphátvàvượtquađènđỏđểbámtheosauhọvàobuổisángtrờimưahômđó.Vậylầnnàysaolạikhôngthểchínhlàchiếcxeđó?

“Julia.”Menchu lúc này đã thực sự thấy lo lắng. “Trông cô xanh xaoquá.”

Chiếcxe tảivẫnởđó,vẫndừng trướcđèngiao thông.Có thểchỉ là sựtrùnghợpngẫunhiên.Thếgiớinàychẳngthiếugìnhữngchiếcxemàuxanhlắpkínhđen.Côbướcmộtbướcvềphíacửaphòngtrưngbày,thòbàntayvàotrongchiếctúidacôđangđeotrênvai.Alvaronằmtrongbồntắm,cácvòinướcmởhếtcỡ.Côlụclọibêntrongtúi,bỏquathuốclá,bậtlửa,hộpphấn. Cô chạm tay vào báng khẩu súng ngắn với cảm giác hân hoan nhẹnhõm,kèm theo sựcămghét tộtđộchiếcxe lúcnàyđangnằmngoài tầmmắt,hiệnthânchochiếcbónghắcámtrầntrụicủanỗisợhãi.Đồkhốnkiếp,côthầmnghĩ,bàntayđanggiữmónvũkhítrongtúibắtđầurunlênvìkinh

hoàngphalẫncămhận.Chodùmilàai,tênkhốnkiếpkia,chodùđangđếnlượtquânđenđi,tasẽchomibiếtcầnchơicờvuanhưthếnào.VàtrướcsựngạcnhiêncủaMenchu,Julialaorangoàiđường,hàmnghiếnchặt,đôimắtnhìnchằmchằmvàochiếcxetảiđangchekhuấtchiếcxeđángngờ.Côlenquagiữahai chiếcxekhácđangđậu sátvỉahèđúng lúcđènchuyển sangxanh.Cônéngườitránhđầumộtchiếcxekhác, tảnglờtiếngcòiđangréolênngaysaulưngmình,vàtronglúcsốtruộtđợichiếcxetảivượtqua,côđãđịnh rútkhẩusúngngắn rakhicuốicùng,giữamộtđámkhóixăngxe,côcũng sangđượcbênkiađườngvừađúng lúcđểnhìn thấymột chiếcFordmàuxanhcócáckhungcửakínhđenvớibiểnkiểmsoátkếtthúcbằngcácchữcáiTHbiếnmấttrongdòngxecộphíatrước.

CON HÀO BÊN CỬA ĐÔNG

ACHILLES:Chuyệngìsẽxảyranếusauđótôitìmramộtbứctranhbêntrongbứctranhtôiđãbướcvàotrong…?

RÙA:Chỉđơngiảnlàthứanhtrôngđợi,vậythôi:anhsẽbịcuốnvàotrongbức-tranh-ở-trong-tranhđó.

_NhàkhoahọcDouglasR.Hofstadter_

“Chuyệnđóthựcsựhơitháiquárồiđấy,côbéthânmến.”Césarđangcuốnmìspaghettibằngcáchxoaychiếcnĩacủaông.“Cháucóthểhìnhdungrakhông?Mộtcôngdânđứngđắntìnhcờdừnglạitrướcđènđỏ,ngồisautayláichiếcxecủaông ta,chiếcxe lại tìnhcờmàuxanh,khimộtphụnữ trẻxinhđẹpbấtngờbiếnthànhsátthủ,xôngtớicốbắnhạôngtamàhầunhưkhôngcódấuhiệunàocảnhbáotrước.”ÔngquaysangMuñoz,nhưthểtìmkiếmsựtánđồngtừmộtgiọngnóicólýtrí.“Thếlàquáđủđểbấtcứaicũngđượcmộtphenkhiếpvía.”

Muñozngừngmânmêmiếngbánhmìôngđangxoaytròntrêntấmkhăntrảibàn,nhưngkhônghềngướcmắtnhìnlên.

“Thựcracôấykhônghềđixađếnthế.Ýtôilàcôấychưahềbắnngườikia,”ôngkhẽnóibằnggiọngbìnhthản.“Chiếcxeđãlaođitừtrước.”

“Tấtnhiênlàthếrồi.”Césarđưatayvớilyvanghồngcủaông.“Đèngiaothôngđãchuyểnsangxanh.”

Juliathảrơicảdaolẫnnĩaxuốngđĩamìlábỏlòlasagnamàcôhầunhưchưađộngtới,gâyramộttiếngđộngchátchúakhiếnCésarnémchocômộtcáinhìnngaongánkhổsởtừđằngsaulyrượuvangcủaông.

“Bác thôi làmbộngớngẩnvànghecháuđây.Chiếcxeđãđậuởđó từtrước khi đèn chuyển đỏ, khi đường phố còn vắng tanh…Ngay đối diệnphòngtrưngbày.”

“Cóhàngtrămchiếcxegiốngnhưthế.”Césarnhẹnhàngđặtchiếclycủaôngxuốngbàn,dùngkhănchấmnhẹlênmiệngrồinởmộtnụcườingọtngàotrướckhinóithêmbằnggiọnghạxuốngthànhlờithìthầmnhưcủamộtnhàtiêntri,“RấtcóthểđólàmộttrongsốnhữnganhchàngngưỡngmộbàbạnMenchuđứchạnhcủacháu.Mộtanhchàngứngviêncơbắpnàođóđang

nuôihyvọnghấtcẳngMax.”Juliacảmthấycựckỳbứtrứtkhóchịu.Vàonhữnglúcnướcsôilửabỏng

Césarluônngảsangkiểunóiđộcđịaáckhẩuđầymỉamaigâygổcủaông.Nhưngcôkhôngmuốnbịtâmtrạngkhóchịuđẩymìnhvàoviệcđôicovớiông,nhấtlàtrướcmặtMuñoz.

“Cũngcó thể,”côđáp,cố tỏvẻkiênnhẫnsaukhi thầmđếmđếnmườitrongđầu,“đólàmộtngườikhithấycháurakhỏiphòngtrưngbàyđãquyếtđịnhtốtnhấtanhtanênchuồnđi.”

“Vớibác,điềuđóthậtkhótin,côbéthânmến.Thựcsựlàthế.”“HẳnbáccũngthấythậtkhótinkhingườitatìmthấyAlvarovớimộtcái

cổgãy,nhưngsựthậtlạiđúngnhưvậyđấy.”Césarbĩumôinhưthểôngthấynhữnglờiámchỉcủacôthậtkhôngđúng

lúc,đồngthờirahiệuchỉvàođĩacủaJulia.“Mónlasagnacủacháunguộihếtrồikìa.”“Mặcxácmónlasagna.Cháumuốnbiếtbácđangnghĩgì.Vàcháumuốn

đượcnghesựthật.”César đưamắt nhìnMuñoz, nhưngMuñoz, vẫn đang thấy thực sự khó

hiểu,vẫntiếptụcbậnbịuvớiviênruộtbánhmìcủamình.Césarđặthaicổtayxuốnghaibênđĩacủaôngmộtcáchcânxứng,đưamắtnhìnchămchúvàochiếclọcắmhaibôngcẩmchướng,mộttrắng,mộtđỏ,đượcbàytrangtríởchínhgiữabàn.

“Cóthểcháuđúng.”ÔngnhướnghaibênmàylênnhưthểsựchânthànhcôđòihỏiởôngvàtìnhcảmôngdànhchoJuliađangtranhđấudữdộivớinhau.“Cóphảiđó làđiềucháumuốnnghekhông?Đượcthôi,cháu thắng.Bácđãnóirồiđấy.”Đôimắtxanhcủaôngbìnhthảnnhìncôđầytrìumến,xóatanđitấmmặtnạkhinhkhỉnhmỉamaichúngvẫnmanglúctrước.“Bácphảithúnhậnviệcchiếcxecómặtởđóthựcsựlàmbáclolắng.”

Julianémvềphíaôngmộtcáinhìngiậndữ.“Vậycháucóthểbiếttạisaobáclạidànhtớinửatiếngđồnghồvừarồiđể

chơi trògiảvờngớngẩnkhông?”Côsốt ruộtgõcácngón tayxuốngmặtbàn.“Không,đừngnóigìvớicháucả.Cháubiếthếtrồi.Bốgiàkhôngmuốncôcongáibébỏngphảiloâu,đúngvậykhông?Cháusẽkháhơnnhiềunếuđóngvaiđàđiểurúcđầuxuốngcát.HaycưxửgiốngMenchu.”

“Cháusẽchẳnggiảiquyếtđượcgìbằngcáchnhảyxổvàobấtcứaitìnhcờtrôngcóvẻđángngờ.Thêmnữa,nếucảmgiácsợhãicủacháulàđúng,thậmchílàmthếcònnguyhiểmlàđằngkhác.Ýbáclànguyhiểmchocháuấy.”

“Cháucókhẩusúngcủabác.”“Báchyvọngsẽkhôngphảihối tiếcvìđãđưachocháukhẩusúngđó.

Đâykhôngphảilàtròchơi,cháubiếtrồiđấy.Trongđờithực,nhữnggãkhốncũngcósúng.Vàbiếtcảchơicờvuanữa.”

NhưthểMuñozđangthểhiệnmộtấntượngđặctrưngcủariêngmình,từ“cờvua”dườngnhưđãphávỡđượcvẻlãnhđạmbênngoàicủaông.

“Nóichocùng,”ônglẩmbẩmkhôngcụthểvớiai,“vềcơbản,cờvualàmộtsựkếthợpgiữahaixunglựcđốinghịchnhau.”

Césarvà Juliangạcnhiênnhìnông.Điềuôngvừanói chẳngcógì liênquan tới câu chuyện đang được bàn đến.Muñoz đang nhìn đăm đămvàokhoảngkhông,nhưthểvẫnchưahoàntoàntrởlạitừchuyếnđidàitớimộtnơixaxămnàođó.

“Ôngbạnthânmến,”Césarnói,cóphầnkhóchịuvìbịchenngang,“tôikhônghềcóýnghingờchânlýngờingờitrongnhữnglờinóicủaông,songchúngtôisẽrấtbiếtơnnếuôngcóthểnóidễhiểuhơn.”

Muñoz tiếp tục lăn trònviên ruộtbánhmìgiữacácngón taycủamình.Hômnayôngmặcmộtchiếcáovestxanhlamkiểudángđãlỗimốtvàđeomộtchiếccàvạtmàulụcsẫm,nhưngcácđầumútcổáosơmicủaông,nhănnhúmvàkhônglấygìlàmsạchsẽ,vẫnvểnhlêntrênnhưthườnglệ.

“Tôikhôngbiếtphảinóigì.”Ôngđưangóntaylêncọvàocằm.“Tôiđãdànhmấyngàyvừaquanghĩđinghĩ lại chuyệnnày.”Ôngdodựmột lát,

nhưthểđangtìmkiếmcáchdiễnđạtthíchhợp.“Nghĩvềđốithủcủachúngta.”

“Juliacũngvậy,tôiđoánthế.Vàtôicũngvậy.Tấtcảchúngtađềuđãbậntâmnghĩvềgãkhốnđó.”

“Haichuyệnnàykhônghềtươngtự.Gọingườinàylàmột‘gãkhốn’đãbaohàmmộtnhậnxét chủquan…Điềuđókhônghềcó íchchútnàochochúngta,vàthậmchícònđánhlạchướngsựchúýcủachúngtakhỏinhữnggìthựcsựquantrọng.Tôicốnghĩvềconngườinàyquagócnhìnduynhấtchúngtacóhiệntại:nhữngnướccờcủangườinày.Ýtôilà…”Ôngđưamộtngóntaylướttrênbềmặtlyrượuvangmờhơinước,rượutronglyvẫnchưađượcôngđộngđến,nhưthểcửchỉđóđãlàmôngđứtmạchsuyluậntrongbài diễn thuyết ngắn củamình. “Phong cách chơi phản ánh tính cách củangườichơi.Tôinghĩmìnhtừngnóivớihaingườiđiềunàyrồi.”

Juliacúingườivềphíaông,đầyvẻquantâm.“Ýônglàmấyngàyvừaquaôngđãthựcsựnghiêncứunghiêmchỉnhvề

tínhcáchtênsátnhân?Ôngcónghĩgiờđâyôngđãhiểuhắnrõhơnkhông?”MộtnụcườimơhồthoánglướtquatrênmôiMuñoz.NhưngJuliathấyrõ

ôngđangrấtnghiêmtúc.Ngườikỳthủchưabaogiờbiếtđếnmỉamaichâmbiếm.

“Córấtnhiềukiểukỳthủkhácnhau.”Đôimắtôngđangnhìnvềthứgìđóngoàixa,một thếgiớiquen thuộcbênngoàibốnbức tườngcủanhàhàng.“Bêncạnhphongcáchchơi,mỗikỳthủcónhữngnétriêngbiệt,nhữngđiểmđặc thù chophép phânbiệt anh ta với nhữngkỳ thủ khác: đại kiện tướngSteinitzhayngâmngacácgiaiđiệucủanhàsoạnnhạcngườiĐứcWagnertrongkhichơicờ;thầnđồngcờvuaMorphykhôngbaogiờnhìnvàođổithủcho tới phút cuối cùng của ván đấu…Những người khác lẩm bẩm tiếngLatinhaymộtthứngônngữnàođóhọtựsángtácra.Đólàmộtcáchgiảitỏacăngthẳngvàgiữvữngsựtỉnhtáo.Mộtkỳthủcóthểlàmthếtrướchaysaukhithựchiệnmộtnướcđi.Gầnnhưtấtcảmọingườiđềulàmgìđó.”

“Ôngcũngvậysao?”Juliahỏi.Muñozdodự,tỏvẻbốirối.“Tôinghĩlàvậy.”“Vànétriêngbiệtcủaôngvớitưcáchmộtkỳthủlàgì?”Muñoz nhìn xuống các ngón tay của ông, vẫn đangmânmê viên ruột

bánhmì.“ChúngtatớiPenjamo,mộtjvàkhôngh.”“ChúngtatớiPenjamo,mộtjvàkhônghsao?”“Phải.”“Và‘ChúngtatớiPenjamo,mộtjvàkhôngh’cónghĩalàgì?”“Chẳngcónghĩagìcả.Chỉđơngiảnlàmộtcâubângquơtôilẩmbẩmhay

thầmnghĩtrongđầumỗikhithựchiệnmộtnướcđiquantrọng,ngaytrướckhitôinhấcquâncờlên.”

“Nhưngđiềuđóthậtphilý.”“Tôibiết.Nhưngchodùnhữngcửchỉhaybiểuhiệnđặctrưngấycóphi

lýđến thếnàođi chăngnữa, chúngvẫnphảnánhphongcáchchơicờcủamỗingười.Chúngcũngchocôbiếtvềtínhcáchcủađốithủ.Khicânphântíchmộtphongcáchthiđấuhaymộtkỳthủ,mọithôngtinđềucóích.Chẳnghạn,kiệntướngPetrosianlàmộtkỳthủrấtthiênvềphòngngự,vớilinhcảmtuyệtvờitrướccácmốinguyhiểm.Ôngcóthểdànhcảváncờđểchuẩnbịcácphươngánphòngngựchốnglạicácnướctấncôngcóthểxảyra,thậmchítrướccảkhicácđốithủcủaôngnghĩtớinhữngnướccờđó.”

“Cóthểôngtalàkẻhoangtưởng,”Julianói.“Côthấynhậnrađiềuđódễđếnmứcnàochưa?Cáchmộtngườichơicờ

cóthểlàmbộclộbảntínhtựcao,thíchgâygổ,haychứnghoangtưởngtựđại.HãythửlấyvídụtrườnghợpcủaSteinitz.Nămsáumươituổi,ôngtinrằng mình đang liên hệ trực tiếp với Chúa và rằng ông có thể đánh bạiNgười, cho dù ông nhận chấpmột quân tốt và dành choNgười quyền điquântrắng.”

“Cònvề kỳ thủ vô hình của chúng ta?”César hỏi, ôngđang chămchúlắngnghe,lyrượucầmtrêntaydừnglạigiữachừngtronglúcđưalênmiệng.

“Ngườinàyrấtgiỏi,”Muñoztrảlờikhôngchútdodự,“vàcáckỳthủgiỏithường là những con người phức tạp.Một kiện tướng bậc thầy luôn hìnhthànhchomìnhmộtlinhcảmtrựcgiácđặcbiệtđểnhậnranướcđiđúngvàcảmnhậnnguyhiểmtrướcnhữngnướccờsailầm.Đólàmộtthứlinhtínhkhôngthểmôtảbằnglời.Khianhtanhìnvàobàncờ,anhtakhôngthấybấtcứthứgìbấtđộng;anhtanhìnthấymộttừtrườngchằngchịtnhữnglựchútvàlựcđẩykhácnhau,baohàmcảnhữnglựcchínhbảnthânanhtasởhữu.”Ôngnhìnviênruộtbánhmìnằmtrêntấmkhăntrảibàntrongvàigiâyrồicẩnthậnnhặtnólênđểsangmộtbên,nhưthểđólàmộtquântốtnhỏnhoitrênmộtbàncờtưởngtượng.“Ngườinàylàkẻthíchtấncôngvàthíchchấpnhậnmạohiểm.Chẳnghạnnhưviệcđốithủcủachúngtakhôngdùngquânhậucủamìnhđểbảovệvua.Rồicáchsửdụngquântốtđen,vàsauđólàquânhiệpsĩđenmộtcáchtàitìnhđểduytrìsứcéplênvuatrắng,đểngỏlơlửngkhảnăngđổihậu.Ýtôilàngườiđànôngnày…”

“Hayngườiphụnữnày,”Juliaxenvào.Muñoznhìncô,vẻkhôngmấychắcchắn.“Vềđiềunàytôikhôngrõ.Cũngcónhữngphụnữrấtgiỏicờvua,nhưng

khôngnhiều.Trongtrườnghợpnày,nhữngnướcđicủađốithủcủachúngta,dùlàđànônghayphụnữ,đãthựchiệnthểhiệnmộtmứcđộtànnhẫnnhấtđịnh,vàtôidámnóilàcảsựtòmòácđộc.Giốngnhưmộtconmèođangvờnchuột.”

“Nhưvậy,tómlại,”Julianói,đồngthờiđưatừngngóntayrađếm,“nhiềukhảnăngđốithủcủachúngtalàmộtngườiđànôngvàkhảnănglàmộtphụnữthìíthơnnhiều,đólàmộtaiđórấttựtin,cóbảnchấtthíchgâyhấnvàtànnhẫn,đồngthờicũnglàmộtkẻbệnhhoạnthíchtheodõingườikhác.Đúngvậykhông?”

“Phải, tôi nghĩ là thế.Và người này ưa thích nguy hiểm.Điều này thể

hiện rất rõquacáchđối thủcủachúng ta từchốicáchnhậpcuộccổđiển,trongđó quânđen luônđóngvai phòngngự.Hơnnữa, người này có trựcgiácrấttốtvềnhữngnướccờmàđốithủcủamìnhcóthểđi.Hắntacókhảnăngđặtmìnhvàovịtrícủangườikhác.”

Césarmímmôi,khẽhuýtsáođầyngưỡngmộrồinhìnMuñozvớitháiđộtôntrọngtrởlại.Ngườikỳthủlúcnàycóvẻxaxăm,nhưthểcácýnghĩcủaôngđãlạimộtlầnnữatrôidạtđinơikhác.

“Ôngđangnghĩgìvậy?”Juliahỏi.PhảimộtlátsauMuñozmớitrảlời.“Khôngcógìđặcbiệt.Trênbàncờ,cuộcchiếnkhôngphảidiễnragiữa

haitrườngpháichơicờ,màgiữahaitriếtlý,haithếgiớiquan.”“TrắngvàĐen,phảikhôngnào?”Césarnói,nhưthểđangdẫnravàicâu

từmộtbài thơcũ.“Thiệnvàác, thiênđườngvàđịangục,và tấtcảnhữngtháicựcthúvịkhác.”

“Cóthểlắm.”Muñoznhúnvai. Julianhìn lênvầng trán rộngvàhaiquâng thâmdưới

đôimắtông.Trongđôimắtuểoảiủdộtấyđangcháymộttiasángnhỏthuhútsựchúýcủacô,làmcôthầmtựhỏiliệunósẽkéodàithêmbaolâunữatrướckhi lạivụt tắtnhưnhững lần trước.Khiánh sángcòn lưu lạiđó, côcảmthấymộtkhaokhátthựcthụmuốntìmhiểuđờisốngnộitâmcủaông,đượcbiếtrõhơnvềconngườilầmlìđangngốiđốidiệnvớicô.

“Vậyôngthuộcvềtrườngpháinào?”Dườngnhưôngcóphầnngạcnhiêntrướccâuhỏinày.Bàntayôngđưa

vềphíalyrượuvangcủamìnhnhưngrồidừnglạinửachừng,nằmyêntrêntấmkhăntrảibàn.Lyrượucủaôngvẫnđầynguyêntừđầubữa.

“Tôi nghĩmình không thuộc về bất cứ trường phái nào,” ông khẽ đáp.Ngườikỳthủkhiếnngườikháccóấntượngrằngnóivềchínhmìnhlàmộthànhđộngviphạmkhôngthểchấpnhậnđượcđốivớiý thứcvềsựkhiêmtốncủaông.“Tôichorằngmìnhlàmộttrongsốnhữngngườicoicờvuanhư

một phương pháp trị liệu. Có lúc tôi tự hỏi những người như cô, nhữngngườikhôngchơi cờvua, làmgìđể thoát khỏi sự thấtvọngvàđiên loạn.Nhưtôitừngnóivớicôtrướcđây,cónhữngngườichơicờđểchiếnthắng,nhưcáckiệntướngAlekhine,LaskervàKasparov,nhưhầuhếtcácđạikiệntướnglừngdanh.Giốngnhưkỳthủgiấumặtmàchúngtađanggặpphải,tôicho làvậy.Nhữngngườikhác,nhưđạikiện tướngSteinitzvàkỳ thủxuấtchúngPrzepiorka,lạitậptrungvàoviệcthểhiệnlýthuyếtcờvuacủahọvàtạoranhữngnướcđixuấtsắc.”

“Cònông?”Juliahỏi.“Tôi ư? Tôi không phải là kẻ thích tấn công, cũng không thích mạo

hiểm.”“Cóphảivìthếôngkhôngbaogiờthắng?”“Trongthâmtâm,tôitinmìnhcóthểthắng,rằngnếutôiquyếtđịnhthắng,

tôisẽkhôngbaogiờthuadùchỉmộtván.Nhưngtôichínhlàkẻthùtệhạinhất của bản thânmình.”Ông chạmngón tay vào chópmũi, hơi ngả đầusangmộtbên.“Tôitừngđọcđượcmộtđiều:conngườitakhôngđượcsinhrađểgiảiquyếtnhữngvấnđềcủathếgiới,màchỉđơnthuầnđểkhámpháxemnhữngvấnđềđónằmởđâu.Cólẽđólàlýdotạisaotôikhôngcốgắnggiảiquyếtbấtcứđiềugì.Tôiđắmmìnhtrongváncờchỉvìchínhcuộcchơi,vàđôilúc,trôngtôicóvẻnhưđangxemxétbàncờ,nhưngthựcratôiđangchìmtrongmộngtưởng.Tôicânnhắcnhữngnướcđikhácnhau,vớinhữngquâncờkhácnhau,hoặctôitínhxahơnsáu,bảynướcđihaynhiềuhơnnữasovớiđốithủ.”

“Cờvuaởtrạngtháithuầnkhiếtnhất,”Césarnói,dườngnhưôngthựcsựthấyấntượng,mặcdùkhámiễncưỡng.

“Chuyệnđótôikhôngrõ,”Muñoznói.“Nhưngđiềutươngtựcũngdiễnravớirấtnhiềungườitôiquenbiết.Váncờcóthểkéodàihànggiờ,vàtronglúcnódiễnra,thờigian,giađình,rắcrối,côngviệc,tấtcảđềubịbỏlạiphíasau,bịgạtsangmộtbên.Đólàđiểmtươngđồnggiữatấtcảmọingười.Khác

biệtnằmởchỗtrongkhimộtsốngườicoiđólàmộttrậnđánhhọcầngiànhlấyphầnthắng,mộtsốngườikhác,nhưtôichẳnghạn,lạinhìnnhậnnónhưmộtđấutrườnggiàutưởngtượngvàđầyắpnhữngkhảnăngkếthợptrongkhônggian,nơichiếnthắngvàthấtbạichỉcònlànhữngtừvônghĩa.”

“Nhưng trướcđó,khiôngnóivớichúng tôivềmột trậnchiếngiữahaitriếtlý,ôngđangnóivềkẻsátnhân,vềgãkỳthủbíẩncủachúngta,”Julianói.“Lầnnàydườngnhưôngcóquantâmtớiviệcgiànhphầnthắng.Đúngthếkhông?”

Mộtlầnnữa,cáinhìncủaMuñozlạitrôidạttớimộtđiểmbấtđịnhnàođótrongkhônggian.

“Tôiđoánlàvậy.Phải,lầnnàytôithựcsựmuốngiànhphầnthắng.”“Tạisao?”“Linhtính.Tôilàmộtkỳthủ,mộtkỳthủxuấtsắc.Aiđóđangtìmcách

khiêukhích tôi,vàđiềuđóbuộc tôiphải cẩn thậnchúý tới từngnướccờngườinàythựchiện.Sựthựclàtôikhôngcònlựachọnnàokhác.”

Césarmỉmcườigiễucợt,châmthêmmộttrongnhữngđiếuthuốccóđầulọcvàngđặcbiệtcủaông.

“Hãy hát lên đi, hỡi nàng thơ,” ông trích dẫn với giọng nhại vẻ trangtrọng lễnghi,“cơncuồngnộcủaMuñozusầu,người rốtcuộccũngquyếtđịnhbướcchânrakhỏicănlềuẩndậtcủamình.Cuốicùngngườibạncủachúngtacũngchuẩnbịxungtrận.Chotớilúcnàyôngmớichỉđóngvaimộtquansátviênđứngngoàicuộc,vìthếtôithậtvuikhicuốicùngđượcchứngkiếnôngtuyênthệdướicờ.Mộtvịanhhùngbấtđắcdĩ,nhưngdẫusaovẫncứlàmộtvịanhhùng.Chỉcóđiềuthậthổthẹn,”mộtbóngtốilướtquavầngtrántrắngtrẻo,phẳnglặngcủaông,“làcuộcchiếnnàylạitinhvimộtcáchmaquáiđếnthế.”

MuñoznhìnCésarvớivẻhứngthú.“Thậtlạvìônglạinóithế.”“Tạisao?”

“Vìtrênthựctếcờvualàmộtsựthaythếchochiếntranhvàcảnhữngthứkhác nữa.Ý tôimuốn nói tới tội giết cha.”Ông nhìn hai ngườimột cáchkhôngchắcchắn,nhưthểmuốnhọđừngxemnhữnglờiôngnóilànghiêmtúc.“Trongcờvua,mọinướcđiđềuhướngtớimụcđíchđặtvuavàothếbịchiếu,haingườibiếtđấy.Tấtcảđềunhằmhướngtớigiếtngườicha.Tôisẵnlòngnói cờvua cónhiềuđiểm tươngđồngvớiviệcgiết ngườihơn làvớichiếntranh.”

Sự im lặngbănggiá làmkhôngkhí quanhbànbỗng trởnên lạnhngắt.CésarđangnhìnđămđămvàođôimôigiờđâyđãmímchặtcủaMuñoz,mắtônghơinheolạinhưthểkhóchịuvìlànkhóitừđiếuthuốccủamình.Trongđôimắtônghiệnrõvẻngưỡngmộchânthành,nhưthểMuñozvừamởtoangmộtcánhcửachứađựngphíasaunóvôvànbíẩnkhólường.

“Thậtđángkinhngạc,”ônglẩmbẩm.JuliadườngnhưcũngbịMuñozmêhoặcnhưthế.Mặcdùbềngoàicóvẻ

xoàngxĩnhtầmthường,nhưngngườiđànôngnày,vớiđôitaitovàbộdạngrụtrè,nhàunhĩ,biếtchínhxácmìnhđangnóivềcáigì.Trongcáimêcungđầybíẩnmàthậmchíchỉnguyênýnghĩvềnócũngđủkhiếnnhữngngườikhácrunrẩyvìbấtlựcvàsợhãinày,Muñozlàngườiduynhấtbiếtcầngiảinghĩacácdấuhiệunhưthếnào,ngườiduynhấtsởhữuchìakhóachophépôngthoảimáiđếnrồiđimàkhôngbịquáivậtMinotaur*ănthịt.Vàtạiđó,trướcđĩalasagnahẩunhưchưađộngđếncủamình,Juliađãbiếtvớimứcđộchắcchắnchínhxácnhưtoánhọc,sựchắcchắngầnnhưcủamộtkỳthủcờvua,rằngtheocáchcủariêngmình,ngườiđànôngnàychínhlàngườimạnhnhất trong ba người bọn họ.Nhận định của ông không bị ảnh hưởng bởinhữngđịnhkiếnvềđốithủcủamình,gãkỳthủbíhiểm,vànhiềukhảnăngcũngchínhlàkẻsátnhân.ÔngxemxétbíẩncũngvớitháiđộlạnhlùngvịkỷđậmchấtkhoahọcmàSherlockHolmesđãsửdụngđểhóagiảinhữngtháchthứcmàgãgiáosưquỷquyệtMoriartybàyra.Muñozsẽkhôngtheođuổiváncờnàytớicùngvìýthứctrướccônglý;mụcđíchcủaôngkhông

phảiđạođức,màlàlogic.Ôngvàocuộcchỉđơngiảnvìcómộtkỳthủmàsựtìnhcờđãđặtngồivàophíabênnàybàncờ,cũnggiốngnhư–Julia rùngmìnhtrướcýnghĩnày–nóđãđặtôngxuốngphíabênkia.Côcũngnhậnraônghoàntoàndửngdưngvớiviệcmìnhphảichơiquântrắnghayquânđen.Vớiông,điềuduynhấtđángquantâmlàlầnđầutiêntrongđờimình,ôngcóhứngthúvớiviệcchơimộtváncờchotớicùng.

CôbắtgặpánhmắtcủaCésar,vàbiếtrằngôngcũngđangsuynghĩnhưcô.Vàônglàngườilêntiếngđầutiên,vớigiọngnóinhỏnhẹ,nhưthể,cũngnhưcô,ôngsợlàmtắtmấtánhsángtrongđôimắtcủaMuñoz.

“Giếtnhàvua…”Césartừtốnđưachiếcđótthuốclálênmiệngvàrítvàomộtlượngkhóivừađủ.“Rấtthúvị.ÝtôilàcáchgiảithíchmangphongcáchFreudđóvềtròchơinày.Tôikhônghềnghĩcờvualạicógìđóliênquantớinhữngchuyệnchẳnghayhogìnhưthế.”

ĐầuMuñozhơinghiêngsangmộtbên,dườngnhưđangđắmchìmtrongnhữngýnghĩcủariêngmình.

“Ngườichathườnglàngườidạyđứatrẻđinhữngnướccờđầutiên.Vàgiấcmơcủabấtcứđứacontrainàotừngchơicờcũnglàđánhbạiôngbốcủamình.Làgiếtnhàvua.Bêncạnhđó,aicũngnhanhchóngnhậnratrongcờvuangườicha,hayquânvua,chínhlàquânyếunhấttrênbàncờ.Nóliêntụcbị tấncông, lúcnàocũngcầnđượcbảovệ,cầnđếnnhữngchiến thuậtnhư nước nhập thành, vàmỗi nước đi chỉ có thể di chuyển đượcmột ô.Nhưngthậtngượcđời,vuacũnglạilàquâncờkhôngthểthiếu.Vuađãmangđến cái tên cho trò chơi này, vì cái tên ‘cờvua’ bắt nguồn từ từ shah, cónghĩalàvuatrongtiếngBaTư,vàtrongmọingônngữkháccùnggầntươngtựnhưthế.”

“Cònquânhậu?”Juliahỏi.“Đólàngườimẹvàngườivợ.Trongbấtcứtìnhhuốngnàotrongđóvua

bị tấncông,nóđemđếnkhảnăngphòngngựhữuhiệunhất.Hậuchính làquân cờmạnh và hữu hiệu nhất.Vàở bên cạnh quân vua và quân hậu là

quângiámmục: người banphước lành chomối liênkết và trợgiúp trongcuộcđấu.Đừngquên từẢRập faros, chỉ quân hiệp sĩ, quân kỵ binh chophépxuyênquaphòngtuyếncủakẻthù.Thựcra,vấnđềnàyđãtồntạitừrấtlâu, trướckhiVanHuysvẽbứcVáncờ;người tađãcốgắng lýgiảinó từmộtnghìnbốntrămnămnay.”

Muñoz ngừng lời, và dường như định nói thêm điều gì đó nữa, nhưngthayvìnóira,mộtnụcườilạithoánghiệntrênmôiôngtrongchốclát.

“Đôilúc,”cuốicùngônglêntiếng,nhưthểvừaphảinỗlựctộtđộđểđịnhhìnhýnghĩcủamình,“tôitựhỏiliệucờvualàmộtthứdoconngườisángtạonênhaychúngtachỉđơnthuầnkhámpháranó.Nhưthểnólàthứgìđóvẫnluôntồntạingoàikia,từkhitạothiênlậpđịa.Giốngnhưtấtcảnhữngconsố.”

Tựahồđang trongmộtgiấcmơ,Julianghe thấy tiếngmộtdấuxibịbẻgãy,và lầnđầu tiêncô thựcsựý thứcđượctìnhhìnhhiện tại:mộtbàncờrộnglớnbaotrùmcảquákhứvàhiệntại,cảVanHuysvàchínhcô,thậmchícảAlvaro,César,Montegrifo,giađìnhBelmonte,MenchuvàMuñoz.Vàcôđộtnhiêncảmthấysợhãikhủngkhiếp,đếnmứcgầnnhưphảigồngmìnhlênđểkhônghéttothànhtiếng.Nỗisợhãihẳnđãhiệnrõtrênkhuônmặtcô,vìcảCésarvàMuñozđềunhìncôđầylolắng.

“Tôikhôngsao,”cônói,lắcđầunhưthểlàmthếcóthểgiúpcôbìnhtĩnhlại.RồicôlấytrongtúiratờgiấycóghilạicáctầngkhônggiantồntạitrongbứctranhtheolờiluậngiảiđầutiêncủaMuñoz.“Hãynhìnvàođâyxem.”

MuñoznhìnquatờgiấyrồichuyểnchoCésarmàkhôngbìnhluậngì.“Bácnghĩthếnào?”Juliahỏi.Césardodự.“Rấtđánglongại,”ôngnói.“Nhưngcólẽchúngtađãhiểuhơiquáthuần

túy theonghĩa đen.”Ông lại đưamắt nhìn sơđồ Julia đãvẽ. “Báckhôngdámchắcchúngtađangđauđầunhứcócvìmộtthứthựcsựhócbúahaychỉlàmộtchuyệnhoàntoànchẳngcógìđángbậntâm.”

Juliakhôngtrảlời.CôđangnhìnchămchămvàoMuñoz.Ôngđểtờgiấyxuốngbàn, lấymộtchiếcbútrakhỏitúi,ghi thêmgìđóvàobảnsơđồrồiđưalạichocô.

“Bâygiờđãcóthêmmộttầngkhônggiannữa,”ôngnóivớigiọngloâu.“Ítnhấtcôcũngliênquantớinónhưbấtcứnhânvậtnàokhác.”

“Đóchínhlàđiềutôinghĩ,”Julianói.“Tầng thứsáu là tầngkhônggianbaohàm toànbộnhững lớpcòn lại.”

Muñozchỉvàosơđồ.“Chodùcôcóthíchđiềuđóhaykhông,côcũngnằmởtrongđó.”

“Nghĩalà,”Julianói,đôimắtmởtonhìnông,“rằngnhiềukhảnăngkẻđã

sáthạiAlvaro,cũngchínhlàkẻđãgửitấmthẻtớichochúngta,đangchơimộtváncờđiênrồnàođó.Mộtváncờtrongđókhôngchỉtôi,màchúngta,tấtcảchúngta,đềulànhữngquâncờ.Đúngkhông?”

Không có chút phiềnmuộn nào trên khuônmặt củaMuñoz, chỉ có vẻtrôngđợitòmò,nhưthểtừnhữnggìcôvừanóicóthểrútranhữngkếtluậnthậtđángkinhngạc,nhữngkếtluậnmàhẳnôngsẽrấtvuimừngđượcđưaralờibìnhluậnvềchúng.

“Tôi rấtmừng,”cuốicùngông lên tiếng,đồng thờinụcười thoángquacũngxuấthiệntrởlạitrênmôi,“rằngrốtcuộccảhaingườiđềuđãnhậnrađượcđiềuđó.”

♛   ♛   ♛

Menchutrangđiểmcẩnthận,tỉmỉ,tớitừngmilimétvàlựachọntrangphụcđểđạttớihiệuứngmàbàmuốntạora:mộtchiếcváyngắnbórấtsátvàmộtchiếcáovestdarấttaonhãmặcngoàichiếcáolenmàukemlàmnổibậtbộngựcngườimặctớimứcJulialậptứcmôtảlà“taitiếng”.Cólẽvìđãlườngtrướcđượcđiềunày, chiềuhômđó Julia chọnchomìnhphongcách thoảimái:giàylườibằngda,quầnjean,mộtchiếcáovestdangắn,chunởcổtayvàmộtchiếckhănquànglụa.Césarhẳnsẽnói,nếuôngtrôngthấyhaingườiđậuchiếcFiatcủaJuliabênngoàivănphòngcủaClaymore,rằngônghoàntoàncóthểnhầmhọlàhaimẹcon.

Mùinướchoacùngtiếngđộngphátratừđôigiàycaogótcủabàđãvượtlên trước hai người, len vàomột văn phòng có tường lát gỗ rất đẹp,mộtchiếcbànlớnbằnggỗgụ,cùngnhữngcâyđènvàchiếcghếtheophongcáchsiêuhiệnđại,tạiđóPacoMontegrifobướctớihôntayhaingười,trênmôinởnụcườitươiđãtrởthànhthươnghiệucủaanhta,giúptrưngrahaihàmrăngđềutămtắp,mộttiasángtrắngnổibậttrênnềnnướcdabánhmậtcủangườiphụtráchđấugiá.Haivịkháchngồixuốngnhữngchiếcghếbànhchophép

họcóđượcgócnhìntuyệthảovềphíabứctranhquýgiácủadanhhọangườiPhápVlaminckđangnổibậttrongcănphòng;Montegrifongồixuốngngaydướibứctranh,ởphíađốidiệnchiếcbànlàmviệc,vớibộdạngkhiêmtốncủamộtngườivôcùngáynáyvìđãkhôngthểdànhchocácvịkháchmộttầm nhìn tốt hơn, về phía một bức tranh của danh họa người Hà LanRembrandtchẳnghạn.HaymộttácphẩmcủaLeonardo,ítnhấtđócũngcóthể làhàmýphíasaucáinhìnnồngnànanh tadànhchoJulia, saukhiđãdửngdưngđưamắtlướtquađôichânbắttréođầyphôtrươngcủaMenchu.

Montegrifonhanhchóngvàoviệcngaysaukhithưkýcủaanhtamangcàphê cho họ, được đựng trong những chiếc tách sứ củaCông tyĐôngẤn,móncàphêđượcMenchuchothêmđườnghóahọcvàođể làmngọt.Juliadùngcàphênguyênchất,đắngvànóngbỏngmàkhôngchothêmđường,vàcôuốngtừngngụmnhỏ.Đếnkhicôchâmmộtđiếuthuốclá–Montegrifobấtlựccúingườiquabànvớichiếcbậtlửamạvàngcủaanhta–ngườiphụtráchđấugiáđãphácxongnhữngnétchínhcủatìnhhìnhhiệntại.VàJuliabuộcphảithừanhậnkhôngthểbuộctộianhtaquanhcolòngvòng.

Thoạt nhìn,mọi thứ có vẻ rõ như ban ngày:Claymore lấy làm tiếc họkhông thể chấp nhận các điều kiện củaMenchu về việc chia phần ngangnhausốlợinhuậnthuđượctừbứctranhcủaVanHuys.Menchucấnbiếtchủsởhữubứctranh,don–Montegrifobìnhthảnxemlạicácghichúcủaanhta–ManuelBelmonte,vớisựđồngthuậncủacôcháugáivàchồngcủacôta,quyếtđịnhhủybỏthỏathuậnđãcóvớidona*MenchuRochvàchuyểnmọiquyền quyết định liên quan tới bức tranh của Van Huys cho công tyClaymorevàđồngsự.Tấtcả,anhtanóithêm,đãđượcsoạnthảothànhvănbản,đượcmộtcôngchứngviênchứngthực.MontegrifodànhchoMenchumộtcáinhìnbàytỏsựnuốitiếcsâusắc,kèmtheomộttiếngthởdàithôngcảmcủamộtkẻtừngtrải.

“Ý anhmuốn nói,”Menchu choáng váng nói, tách cà phê của bà đậpxuốngđĩalạchcạch,“anhđangđedọagiậtbứctranhkhỏitaytôi?”

Montegrifonhìnxuốnghaichiếckhuymăngsétmạvàngcủamìnhnhưthể chính chúngmới vừa nói ramột nhậnxét khôngđúng chỗnào đó rồicảnhvẻkéohaicổtayáohồcứnglên.

“Tôierằngchúngtôiđãlàmđiềuđórồi,”anhtanóivớigiọngáingạicủamộtngườilấylàmtiếcphảiđưachomộtbàgóahóađơncầnthanhtoánmàôngchồngquácốcủabàtađểlại.“Tuynhiên,tỷlệphầntrămbanđầucủabàtrongphầnlợinhuậntrêngiáđấugiávẫnnhưcũ;tấtnhiênlàtrừcácchiphíliênquan.Claymorekhônghềcóýmuốntướcđoạtbấtcứcáigìcủabà,màchỉtránhnhữngđiềukiệnquáđángmàbà,thưaquýbàthânmến,đãtìmcáchápđặt.”Anhtachậmrãilấyhộpđựngthuốclábằngbạccủamìnhrađặttrênmặtbàn.“Claymorechỉđơngiảnkhôngthấycólýdonàođểnângtỷlệphầntrămcủabàlên.Vậythôi.”

“Khôngcólýdonàosao?”MenchutuyệtvọngđưamắtsangJulia,trôngđợiphảnứngphẫnnộđồngcảmvớimình.“Lýdoởđây,anhMontegrifoạ,lànhờnhữngnghiêncứuchúngtôithựchiện,giácủabứctranhsẽtănglênrấtnhiều.Lýdonhưthếđãđủchưa?”

MontegrifonhìnJulia,phân trần trong imlặngmộtcách lịch thiệprằngchưa bao giờ anh ta gộp cả cô vàomànmặc cả bẩn thỉu này.Quay sangMenchu,đôimắtanhtatrởnênsắclạnh.

“Nếunghiêncứumàhaingườiđãthựchiện,”–cáchnói“haingười”đãthể hiện hoàn toàn rõ ràng anh ta nghĩ sao về tài năng nghiên cứu củaMenchu–“làmtănggiátrịbứctranhcủaVanHuys,điềuđósẽtựđộnglàmtănggiátrịkhoảnphầntrămlợinhuậnbàđãthỏathuậnvớiClaymore.”AnhtatựchophépmìnhtrưngramộtnụcườinhãnhặntrướckhirờimắtkhỏiMenchu và chuyển sang nhìn Julia. “Còn về phần cô, tình hình mới nàykhônghềảnhhưởngtớilợiíchcủacô.Ngượclạilàkhác.Claymore,”anhtanói,vànụcườianhtadànhchocôkhiếnngườitakhôngthểcòncónghingờnàokhácvềviệcanhtađangmuốnnóichínhxáctớiaiởClaymore,“nhậnthấycáchcưxửcủacô trongviệcnày thựcsựmẫumực.Vì thếchúng tôi

mongmuốncôtiếptụccôngviệcphụcchếbứctranh.Côkhôngcầnlolắnggìvềmặttàichính.”

“Vàliệutôicóthểbiết,”Menchunói,môidướicủabà,cũngnhưbàntayđangcầm táchcàphê,giờđang run lên, “bằngcáchnàoanhbiếtđượcvềbứctranhtườngtậnđếnthế?VìJuliacóthểhơingâythơ,nhưngtôikhôngthểhìnhdungracôấycóthểtâmsựhếtchuyệnđờimìnhchoanhchỉtrongmộtbữatốidướiánhnến.Haycôấyđãlàmthếthật?”

Đó quả là một lời xúc phạm, và Julia định lên tiếng phản đối. SongMontegrifođãrahiệuđềnghịcôbìnhtĩnh.

“Thếnàynhé,senoritaRoch,khitôitựchophépmìnhđưaravàiđềnghịthuầntúymangtínhchuyênmônvớibạnbàmấyngàytrước,côấyđãchọncáchtrảlờirấttếnhịbằngcáchchỉnóisẽcânnhắctớilờiđềnghịcủatôi.Những chi tiết về tình trạng bức tranh, dòng chữđược giấu kín và nhữngchuyệnkhác,đãđượccháugáiôngchủsởhữubứctranhvuilòngcungcấpchochúngtôi.Cũngxinnóithêm,donManuelquảlàmộtngườiđángmến.Vàtôiphảinóirằngôngấyrấtmiễncưỡngkhiphảirútlạiủyquyểntráchnhiệmvớibứctranhcủabà.Dườngnhưôngấylàmộtngườicựckỳtrungthành,vìôngấycũngđềnghị,màthựcralàkhăngkhăngđòikhôngaingoàiJuliađượcđộngtớibứctranhchotớikhiviệcphụcchếhoàntất.Trongtoànbộcuộc thương lượngnày,mối liênminh,một liênminhmang tínhchiếnthuật,nếubàmuốncoinhưthế,giữatôivớicháugáidonManuelđãtỏrarấthữuích.CònvềphầnsenorLapena,chồngcôấy,anhtakhôngđưarathêmbấtcứ lờiphảnđốinàosaukhi tôiđềcập tớikhảnăngcómộtkhoảnứngtrước.”

“Thêmmột tên phản đồ Judas nữa,”Menchu rít lên qua hai hàm răngnghiếnchặt.

“Tôinghĩ,”Montegrifonhúnvainói,“bàcó thểgọianhchàngnàynhưthế.Chodùtacũngcóthểnghĩtớinhữngtêngọikhácnữa.”

“Tôicòncótrongtaymộtvănbảnđãđượckýkết,anhbiếtmà,”Menchu

phảnkháng.“Tôibiết.Nhưngđólàmộtthỏathuậnkhôngđượcchứngthực,trongkhi

thỏathuậncủatôiđượcsoạnthảotrướcsựchứngkiếncủamộtcôngchứngviên,cócôcháugáiôngchủsởhữuvàchồngcô ta làmnhânchứng,kèmtheotấtcảcácloạiđảmbảo,baogồmmộtkhoảnứngtrướclàmthếchấptừphíachúngtôi.NếutôiđượcphépsửdụngcáchdiễnđạtmàAlfonsoLapenađãdùngkhianhtakývàobảnthỏathuậngiữachúngtôi,thìđólàmộtvánbàihoàntoànmới,thưaquýbàthânmếncủatôi.”

Menchunhoàingười ra trướcvớibộdạngkhiến Julia e rằng rất có thểtáchcàphêbàđangcầmtrêntaysẽđượcdànhtrọnvẹnchovạttrướcchiếcáosơmitrắngtinhtươmcủaMontegrifo,nhưngbàchỉđặtnóxuốngbàn.Bàđangbừngbừngphẫnnộ,vàmặcdùđãtrangđiểmkỹlưỡng,cơntứcgiậnvẫn làmchokhuônmặtcủabàgiàđimấy tuổi.Khibànhổmngười,chiếcváylạicolêncòncũncỡnhơnnữa,vàJuliavôcùngbốirối,thựcsựhốitiếcvìđãcómặttạiđâylúcnày.

“VậyClaymore sẽ làm gì,”Menchu gắt gỏng hỏi, “nếu tôi quyết địnhmangbứctranhtớimộtnhàbánđấugiákhác?”Montegrifođangngắmnhìnlànkhóicuộnlênthànhvòngxoáyốctừđiếuthuốccủaanhta.

“Nóimộtcáchchânthành,”anhtanói,dườngnhưđangsuynghĩnghiêmtúcvềvấnđềđược tranhcãi,“tôikhuyênbàkhôngnênphức tạphóa tìnhhìnhlênlàmgì.Làmthếsẽlàbấthợppháp.”

“Tôicũngcóthểkhởikiệntấtcảcácngườivàtróichặtcácngườivàomộtvụtranhtụngnhiềukhảnăngsẽkéodàinhiềutháng,đặtdấuchấmhếtchochuyệnmangbứctranhrađấugiá.Anhđãcânnhắctớikhảnăngđóchưa?”

“Tất nhiên là rồi.Nhưng kết cục chỉ càng tệ hại hơn cho bàmà thôi.”Montegrifomỉm cười lịch thiệp. “Như bà có thể hình dung,Claymore cótrongtaynhữngluậtsưrấtgiỏi.Bàcónguycơsẽmấttấtcả.Mànhưthếthìthậtđángtiếc.”

Menchugiậndữkéováyxuốngkhiđứnglên.

“Tấtcảnhữnggìtôicóthểnóivớianh”–vàgiọngbàvỡra,hoàntoànbịcơngiậndữkhốngchế–“làtôichưatừnggặptênkhốnkiếpnàođềugiảnhưanh.”

MontegrifovàJuliacùngđứngdậy,côkhôngkhỏithấybốirối,cònngườiphụtráchđấugiáhoàntoànlàmchủđượcbảnthân.

“Tôikhông thểnói saochocôbiết tôi lấy làm tiếcvề tình thếnàyđếnmứcnào,”anhtabìnhthảnnóivớiJulia.“Tôithựcsựrấttiếc.”

“Cảtôicũngvậy.”JuliađưamắtnhìnMenchu,lúcnàyđangkhoáctúilênvaibằngmộtcửchỉdứtkhoátnhưthểđeomộtkhẩusúngtrường.“Liệutấtcảchúngtacóthểtrởnênbiếtđiềuhơnmộtchútđượckhông?”

Menchulườmcô.“Côcóthểtỏvẻbiếtđiềunếumuốn,tôithấyrõlàcôđãbịmắccâugãlừa

đảonày tớimứcnào rồi, nhưng tôi sẽ rời khỏi ổ trộmcướpnàyngay lậptức.”

Đôigiàycaogótcủabàgiậndữkhuatrênsànvàbàbướcrathậtnhanh.Juliavẫnđứngimtạichỗ,khôngbiếtcónênđitheobàhaykhông.

“Mộtphụnữđầycátính,”Montegrifonói.Juliaquayvềphíaanhta,vẫnchưachắcmìnhnênlàmgì.“Chỉlàbàấyđãđặtquánhiềuhyvọngvàobứctranh.Hẳnôngcũnghiểu

điềuđó.”“Ồ,tôihiểuchứ.”Anhtanởmộtnụcườihòagiải.“Nhưngtôikhôngthể

đểbàấytốngtiềntôiđược.”“Nhưngônglạiâmmưusaulưngbàấy, thôngđồngvớicôcháugáivà

chồngcôta.Tôigọiviệcđólàchơibẩn.”NụcườicủaMontegrifocàngnởrộnghơn.Đờilàthếmà,dườngnhưanh

tađangmuốnnóivậy.AnhtanhìnvềphíakhungcửamàquađóMenchuđãbỏđi.

“Cônghĩbâygiờbàấysẽlàmgì?”Julialắcđầu.

“Khônggìhết.Bàấybiếtmìnhđãthuacuộc.”“Thamvọng, Julia, làmột cảmxúchoàn toàn chínhđáng,”Montegrifo

nóisaumộtthoángimlặng.“Nhưngkhinóiđếnthamvọng,tộilỗiduynhấtchínhlàthấtbại.Thắnglợiđươngnhiênsẽbaohàmcảphẩmhạnh.”Anhtalạimỉmcười,lầnnàykhônghướngtớiaicả.“SenoritaRochcốcandựvàomộtthứquálớnvớibàấy…Chúngtahãycoinhưlà”–anhtanhảramộtvòngkhóivàdõitheonóbồngbềnhbaylêntrầnnhà–“bàấychỉđơngiảnkhôngđủ lớnmạnhchothamvọngcủamình.”Đôimắtnâucủaanhta trởnêncứngrắn,vàJulianhậnra,phíasautấmmặtnạlịchthiệpbấtdibấtdịch,Montegrifothựcsựlàmộtđốithủnguyhiểm.“Tôitinbàấysẽkhônggâythêmchochúngtôirắcrốinàonữa,”anhtanóitiếp,“vìđiềuđósẽlàmộttộilỗicầnphảibịtrừngphạt.Côhiểuchứ?Bâygiờ,nếucôkhôngthấyphiền,tahãybànvềbứctranhcủachúngta.”

♛   ♛   ♛

Belmonteởnhàmộtmình,ôngtiếpJuliavàMuñoztrongphòngkhách,ngồitrênchiếcxeđẩyngaygầnchỗbứcVáncờtừngđượctreo.Chiếcđinhnằmtrơtrọicùngdấuvếtcònlưulạitrêntườngtạoramộtcảmgiácthậtnãonềvềmộtcănnhàhoangphế,bịtướcđoạtđimọithứcógiátrị.Belmontenhìntheohướngnhìncủahaivịkháchvàmỉmcườibuồnbã.

“Tôivẫnchưamuốntreothứgìkháclênđó,”ônggiảithích,“lúcnàythìchưa.”Ônggiơmộtbàn tayxươngxẩu lênkhẽphácmộtcửchỉđượmvẻcamchịu.“Thậtkhócóthểquenvới…”

“Tôihiểu,”Julianóivớisựthôngcảmchânthành.Ônggiàchậmrãigậtđầu.“Phải,tôibiếtcôhiểu.”ÔngnhìnMuñoz,hẳnhyvọngtìmthấyvẻcảm

thông tương tự từngườikỳ thủ, songMuñozvẫn lặng thinh,nhìn lênbứctườngtrốngtrảivớiđôimắtvôcảm.“Tôiluônchorằngcôlàmộtcôgáitrẻ

thôngminh, ngay từ hôm đầu tiên gặp cô.”Ông nhìn sangMuñoz. “Ôngkhôngtánthànhsao,thưaông?”

Muñozchậmrãiđưamắtrờikhỏibứctườngsangôngchủnhàrồihơigậtđầu,khôngnóimộtlời.Dườngnhưôngđangchìmđắmtrongnhữngýnghĩxaxămnàođó.

“Vềphầnbạncô,”Belmontenói,vàôngdườngnhưcóvẻbối rối, “tôimuốn cô giải thích với bà ấy… rằng tôi thực sự không có lựa chọn nàokhác.”

“Ôngđừnglo.Tôihiểu.VàMenchucũngsẽhiểu.”“Tôirấtmừng.Ngườitađãgâysứcéprấtnhiềuvớitôi.SenorMontegrifo

cũngđưaramộtđềnghịrấthời.Ôngấycũngcamkếtsẽquảngbátốiđavềlịchsửcủabứctranh.”Ôngxoachiếccằmđượccạokhôngkỹcàng.“Và,tôiphải thừanhận,điềuđócũng ítnhiềugâyảnhhưởng tới tôi,”ôngkhẽ thởdài,“cảđiềuđólẫntiền.”

Juliachỉvềphíachiếcmáyquayđĩa.“ÔngcóngheBachliêntụckhông,hayđâychỉlàsựtrùnghợptìnhcờ?

Tôiđãngheđĩanhạcnàyvàolầntrướctớiđây.”“BảnMusicalOfferingư?”Belmontecóvẻthíchthú.“Tôivẫnhaynghe

nó.Mộtbảnnhạcphứctạpvàtài tìnhđếnmứcthỉnhthoảngtôivẫntìmrađiềugìđókhôngngờtới trongnó.”Ôngdừnglời,như thểnhớrađiềugì.“Côcónhậnramộtvàigiaiđiệuâmnhạcdườngnhưgóigọnlạitrongđócảmộtđờingườikhông?Chúnggiốngnhưnhững tấmgươngcôcó thểnhìnvàovàthấymìnhphảnchiếutrongđó.Trongbảnnhạcnàychẳnghạn,mộtgiaiđiệuchủđềxuấthiệnbằngsựthểhiệncủanhiềugiọngcavàgamnhạckhácnhau;thựcra,đôi lúccònởcácnhịpđộkhácnhau,vớinhữngquãngđảo,hoặcthậmchínhữngđoạnquaytrởlạinổibậttrênnềnnhạc.”Ôngtựangườilêntayvịncủachiếcxelăn.“Nghexem.Côcónghethấykhông?Nóbắtđầubằngmộtgiọngduynhấthátgiaiđiệuchủđề,rồisauđómộtgiọngthứhaithamgiavào,bắtđầuởbốntôngcaohơnhaybốntôngthấphơn,và

trởthànhgiaiđiệuchủđềthứhai.Mỗigiọngcanhậpcuộcởmộtthờiđiểmcụthểnhấtđịnh,cũnggiốngnhưnhữngkhoảnhkhắckhácnhautrongmộtđờingười.Vàkhi tấtcảcácgiọngcađãhòavàohợpxướng,mọiquyluậtcũng đều không còn.”Ông dành cho Julia vàMuñozmột nụ cười hết cỡnhưngbuồnbã.“Nhưcácvịthấy,đólàmộtsựtươngđồnghoànhảovớituổigià.”

Muñozchỉlênbứctường.“Chiếcđinhđó,” ông lên tiếng cóphầnđột ngột, “dườngnhư cũngđại

diệnchorấtnhiềuthứ.”BelmontenhìnMuñozchămchúvàchậmrãigậtđầu.“Rấtđúng,”vịchủ

nhàxácnhậnvớimộttiếngthởdàinữa.“Vàđôikhitôinhậnrachínhmìnhđangnhìnvàokhoảngtrốngnơibứctranhtừngđượctreovàdườngnhưthấynóvẫncònởđó.Bứctranhđãbịtháoxuống,nhưngtôivẫnthấynó.Saubấynhiêunămđãqua,tôivẫncònnguyênbứctranhởtrongnày.”Ôngvỗnhẹlêntrán.“Cácnhânvậtvànhữngchitiếttinhxảo.Phầntôithíchnhấtluônlàphongcảnhtacóthểnhìnthấyquakhungcửasổvàchiếcgươnglồiphíabêntrái,phảnchiếulạihìnhcáckỳthủbịbiếndạngtheogócphốicảnh.”

“Vàbàncờnữa,”Muñoznói.“Phải,vàcảbàncờnữa.Tôivẫnhay táihiện lạivị trícủacácquâncờ

trênchínhbàncờcủatôi,nhấtlàthờigianđầukhitôiđượcthừakếbứctranhtừAnnatộinghiệpcủatôi.”

“Ôngcóchơicờsao?”Muñozbìnhthảnhỏi.“Tôi từngchơi.Giờ thìhiếmkhi tôi chơi cờnữa.Nhưng sự thật là, tôi

chưabaogiờngờngườitacóthểchơingượctrởlạimộtváncờ.”Ôngchủnhàngừnglời,vỗhaibàntaylênđấugối.“Chơingược.Thậtlạlùng.Ôngcóbiết Bach rất ưa thích những đoạn nhạc đảo ngược không? Trongmột sốluânkhúccủamìnhôngđảongượclạigiaiđiệuchủđề,tạoramộtgiaiđiệuluônhạxuốngmộttôngmỗikhigiaiđiệunguyênbảnlêncaomộttông.Hiệuquảđemlạicóthểdườngnhưhơikỳlạ,nhưngkhitađãquenvớinó,tasẽ

thấynóthậttựnhiên.ThậmchítrongMusicalOfferingcòncómộtluânkhúcđượcchơingượclạihoàntoànsovớicáchnóđượcviếtra.”ÔngnhìnJulia.“Tôi nghĩ tôi đã nói với cô trước đây rằng JohannSebastianBach làmộtngườithíchđùacợttớimứcthâmcăncốđế.Cáctácphẩmcủaôngluônđầyắpnhữngtròđánhlừa.Nhưthểthỉnhthoảnglạicómộtnốtnhạc,mộtđoạnthayđổigiai điệuhaymộtkhoảng lặngcốnóivới ta: ‘Tôiđanggiấumộtthôngđiệpởđây:hãytìmnóđi.’”

“Giốngnhưtrongbứctranh,”Muñoznói.“Đúngthế.Vớiđiểmkhácbiệtlàâmnhạckhôngchứadựnghìnhảnh,vị

trícủacácquâncờ,haytrongtrườnghợpnàylàsựrungđộngtrongkhôngkhí,mànóbaohàmnhữngcảmxúcdosựrungđộngấytạoratrongbộóccủa mỗi con người. Ông sẽ gặp rắc rối lớn nếu cố gắng áp dụng nhữngphươngphápôngtừngdùngđểgiảiváncờtrongbứctranhđểgiảithíchâmnhạc.Ôngcầntìmranốtnhạccụthểnàođãgâyrahiệuứngcảmxúcnào.Haymộttậphợpnhữngnốtnhạcnào.Điềuđóvớiôngcókhóhơnnhiềusovớichơicờvuakhông?”

Muñozcẩnthậnsuynghĩvềcâuhỏi.“Tôikhôngcholà thế,”cuốicùngônglêntiếng.“Vìdùcólà thứgì thì

cácquyluậtchungcủalogicvẫnluônnhưvậy.Âmnhạc,giốngnhưcờvua,cũngtuântheocácnguyêntắc.Tấtcảchỉlàviệctậptrungnghiêncứuchúngcho tới khi ông tách riêng ra đượcmột biểu tượng,một chiếc chìa khóa.”Một bênmiệng người kỳ thủ dường như vừa uốn lên thànhmột nụ cười.“GiốngnhưphiếnđáRosetta*củacácnhàAiCậphọcvậy.Mộtkhiôngđãcónó,phầncònlạichỉlàvấnđềphươngphápvàlàmviệcchuyêntâm.Vàcảthờigian.”

Belmontenháymắtgiễucợt.“Ôngnghĩvậysao?Ôngthựcsựnghĩmọithôngđiệpbịchegiấuđềucó

thểđượcgiảimã?Rằngngườitaluôncóthểđitớimộtgiảiphápcụthểchỉbằngcáchápdụngđúngphươngpháp?”

“Tôi tin chắcvàođiềuđó.Vì luôn tồn tạimột hệ thống chungnhất vànhữngquyluậttổngquátchophépngườitagiảithíchnhữnggìcóthểgiảithíchđượcvàloạitrừnhữnggìkhôngthể.”

Ônggiàphácmộtcửchỉngờvực.“Xinthứlỗichotôi,nhưngvềđiểmnàytôithựcsựkhôngthểđồngývới

ông.Tôi tin rằngmọicáchphân lớp,xếp loại,chianhómvàhệ thốnghóachúngtagánchothếgiớinàyđềulàtưởngtượngvàtùytiện.Khôngcómộtcáchphânloạinàokhôngchứađựngtrongbảnthânnónhữngmâuthuẫnnộitại.Đólàýkiếncủamộtônggiàvớiítnhiềukinhnghiệmvềnhữngchuyệnđó.”

Muñozhơi cựaquậy trênghế củamìnhvàđưamắt nhìnquanhphòng.Ôngkhôngmấy thoảimái với ngã rẽ vừa rồi của cuộc trò chuyện, nhưngJulia có cảmgiác ông cũng không hềmuốn thay đổi chủ đề.Cô biết ôngkhôngphải làngườiphí lờivô íchvàcôđi tớikết luậnrằngngườikỳ thủchắcchắnđangtheođuổimộtýtưởngnàođó.CóthểBelmontelàmộttrongnhữngquâncờMuñozđangnghiêncứuđểtìmralờigiảichobíẩncủabứctranh.

“Điềunàycònphảibàn,”cuốicùngMuñozlêntiếng.“Chẳnghạn,vũtrụđầy ắp những thứ vô hạn có thể diễn tả được như các số nguyên tố haynhữngtổhợpnướcđitrongcờvua.”

“Ôngthựcsựnghĩvậysao?Ýtôilàôngthựcsựnghĩmọithứđềucóthểgiải thíchđượcsao?Vớitưcáchmộtnhạcsĩ tôiđãtừnglà trongquákhứ,hay,đúnghơn,vớitưcáchmộtnhạcsĩtôivẫnđanglàlúcnày,bấtchấptấtcảchuyệnnày,”ôngchỉxuốngđôichânvôdụngcủamìnhvớivẻkhinhmiệtbìnhthản,“chophéptôiđượcnóirằngmọithứđềukhônghoànchỉnh.Cáisuynghĩ rằngmọi thứđềucó thểgiải thíchđược làmộtkháiniệmyếuớthơnnhiềusovớisựthật.”

“Sựthậtcũnggiốngnhưnướcđihoànhảotrongcờvua:nótồntại,nhưngôngcầnphảitìmkiếmnó.Nếutadànhrađủthờigian,talúcnàocũngcóthể

giảithíchđượcnó.”Nghetớiđây,Belmontemỉmcườitinhquái.“Nếulà tôi, tôisẽ lựachọnnói rằngnướccờhoànhảomàôngvừanói

đến,chodùônggọinóbằngcáitênnàyhaygọinólàsựthậtđinữa,cóthểtồntại.Nhưngkhôngphảilúcnàongườitacũngchứngminhđượcđiềuđó.Vàbấtcứhệthốngnàocốgắnglàmviệcnàycũngbịgiớihạn,đồngthờichỉmangtínhtươngđối.HãythửđưabứctranhcủatôidoVanHuysvẽlênsaoHỏahayhành tinhXbíẩn, rồixemởđócóaigiảiquyếtđược thách thứcôngđặt rakhông.Tôi sẽđixahơn:hãygửi tớichohọđĩanhạcôngđangnghelúcnày,hoặc,đểlàmchothửtháchthêmkhókhăn,hãybẻchiếcđĩaravàgửicácmảnhvỡchohọ.Giờthìchúngsẽchứađựngýnghĩagìđây?Vàvìôngcóvẻthíchthúvớicácquyluậtchínhxácđếnthế,tôixinnhắclạivớiônglàtổngsốđobagóccủamộttamgiácbằngmộttrămtámmươiđộtronghìnhhọcEuclide,nhưng lạinhiềuhơn tronghìnhhọcElipvà íthơn tronghìnhhọcHyperbol.Vànguyênnhângâyrasựkhácbiệtđólàvìkhôngtồntạimộthệthống,mộttiênđềphổquátnàochotoànvũtrụnàyhết.Cáchệthốngđềuhỗnđộnkhôngđồngnhất,ngaycảtrongnộitạicủachúng.Ôngcóthíchlýgiảicácnghịchlýkhông?Khôngchỉâmnhạcthôiđâu,cảhộihọavà,theonhưtôihìnhdung,cờvuanữacũngđầyắpcácnghịchlý.”Vịchủnhàcầmbútchìvàgiấytrênmặtbàn,viếtvàidòngrồiđưachoMuñozxem.“Hãyxemquacáinàymộtchút,ôngsẵnlòngchứ?”

Muñozđọclênthànhtiếng.“Câubâygiờtôiđangviếtchínhlàcâubâygiờanhđangđọc.”Vịkỳthủ

nhìnBelmontevớivẻngạcnhiên.“Vậythìsao?”“Tấtcảlà thếđấy.Câunàyđượctôiviếtramộtphútrưỡi trướcvàông

đọcnóchỉcáchđâybốnmươigiây.Nhưthếđểnóirằng,việctôiviếtvàôngđọctươngứngvớinhữngkhoảnhkhắckhácnhautrongtiếntrìnhthờigian,songtrênmảnhgiấy‘bâygiờ’và‘bâygiờ’khôngnghingờgìnữađềuchỉlàmột‘bâygiờ’.Dođó,mộtmặtcâunàyđúng,nhưngmặtkhácnó lại thiếu

hoàntoànsựhợplý.Hayđólàdokháiniệmthờigianmàchúngtađãquênkhôngtínhđến?Ôngkhôngnghĩđâylàmộtvídụhayvềmộtnghịchlýsao?Tôicóthểthấyôngkhôngcócâutrảlờinàochonó.Đượcthôi,ôngsẽgặpphảitháchthứctươngtựtrongcácbíẩndobứchọaVanHuyscủatôihaybấtkỳthứgìđặtra.Aidámchắcgiảiphápôngđưarađểgiảiquyếtvấnđềlàđúng?Trựcgiácvàhệthốngcủaôngchăng?Đượclắm,nhưngôngsẽdựavàohệthốngcaohơnnàođểchứngminhrằngtrựcgiácvàhệthốngkiacủamìnhlàđúng?Vàcònhệthốngnàokhácôngcóthểviệnđếnđểminhchứngchohaihệ thốngvừanêukhông?Với tưcáchmộtkỳ thủcờvua, tôihìnhdungôngsẽthấynhữngcâuthơdướiđâyđángquantâm.”

Belmonteđọc,ngừnglạigiữamỗicâuthơ:Bảnthânkỳthủcũnglàtùnhâncủasựthấtthường(NhữnglờinàylàcủaOmar)trênmộtmiềnđấtkhácNơinhữngđêmđenthayphiêncùngngàytrắngChúađiềukhiểnngườichơicờ,ngườichơidichuyểncácquâncờNhưngvịthầnnàoởtrênChúađãkhởiđộngváncờCủacátbụi,thờigian,giấcngủvàsựthốngkhổ?*“Thếgiớichỉđơnthuầnlàmộtnghịchlýkhổnglồ,”ônggiàkếtluận.“Và

tôitháchôngchứngminhđiềungượclại.”JuliađưamắtnhìnMuñozvàthấyôngđangkhẽlắcđầu,đôimắtlạitrởnênđờđẫn.Dườngnhưôngđangbốirối.

♛   ♛   ♛

Đượclọcquathứvodkacôđãuống,âmnhạc–thứnhạcjazznhẹnhàngvớiâmlượngđượcchỉnhnhỏxuốngmứcchỉcònlànhữngtiếngrìrầmkhekhẽmà dường như bay ra từ các góc tối của căn phòng – bao quanh cô nhưnhững bàn tay vuốt ve ấm áp, mềm mại và rất thật, thứ cảm giác đượcchuyểnhóathànhsựtỉnhtáobìnhthản.Nhưthểmọithứ, từmànđêm,âm

nhạc,nhữngbóngđen, thậmchícảcảmgiácdễchịulantới từtayvịncủachiếcxôphabọcdadưới cổcô, cùngpha trộnvàonhau trong sựhàihòahoànhảo;mọi thứ, từnhữngđồvật bénhỏnhất trongphòng, từnhữngýnghĩbângquơnhấtcủacô,đềutìmthấyvịtríchínhxáccủachúngtrongtâmtrí cô và trong không gian, ăn khớp với sự chính xácmang tính hình họctrongtầmnhìnvàýthứccủacô.

Khônggì,thậmchícảnhữnghồiứcuámnhất,cóthểphávỡsựbìnhyênđangngựtrịtrongtâmhồncô.Đâylàlầnđầutiêncôlấylạiđượccảmgiácthăngbằngđó,hoàntoànthảlỏngbảnthânvàđắmchìmtrongđó.Thậmchícảtiếngchuôngđiệnthoại,khinóvanglênbáohiệumộttrongnhữngthôngđiệpđedọa trong im lặngđó,màgiờđâyđã trởnêngầnnhưquen thuộc,cũng không thể phá vỡ được cảmgiác êm ái này.Mắt nhắm lại, đầu nhẹnhànglắclưtheođiệunhạc,Juliachophépmìnhnởmộtnụcườiấmáp,bíhiểm.Vàonhữnglúcnhưthếnàythậtdễsốngbìnhyênvớibảnthânmình.

Côlườinhácmởmắtra.Trongbóng tối,khuônmặtnhiềumàusắccủamộttrinhnữđượcvẽtheophongcáchGothiccũngđangmỉmcười,cáinhìnchìmkhuấttrongsựtĩnhlặngcủabaothếkỷđãtrôiqua.Đượcđặtdựavàochânbàn,trêntấmthảmShirazdínhđầymàuvẽ,làmộtbứctranhlồngtrongkhunghìnhbầudục,lớpvécniphủtrênmặtmớiđượctẩyđimộtnửa,mộtbức tranh phong cảnh xứAndalusia* lãngmạn, đượm vẻ hoài cổ và yênbình, thểhiệnconsôngởSeville*đangêmđềmchảygiữahaibênbờrợpbóngcâyxanh,vớimộtcontàuvàvàithâncâytronghậucảnh.Vàởgiữacănphòng–nằmgiữanhữngbứctượng,khungtranh,nhữngmónđồđồngthau,cácbứchọa,nhữnglọdungmôi,nhữngtấmtoan,mộtbứcchândungChúaJesustheophongcáchBaRốc,nhữngcuốnsáchmỹthuậtxếpchồnglênnhaucạnhcácđĩahátvànhữngmónđồgốm–ởđúnggiaođiểmlạlùng,tìnhcờnhưngkhôngthểphủnhậncủacácđườngnétvàgócphốicảnh,bứcVán cờ kiêu hãnhngự trị giữa bối cảnh lộn xộnmột cách đầy trật tự làmngườitanhớtớimộtphòngbánđấugiáhaymộthiệuđồcổ.Quầngsángyếu

ớthắtvàotừlốiđitạoramộtdảisángmờhẹphìnhchữnhậttrênbứctranh,đủđểđemđếnsứcsốngchotoànbứchọacũngnhưđểmọichitiếttrongđó,chodù tấtcảđềuchìmtrongmộtảogiác tươngphản,có thểđược thấyrõràngtừnơiJuliađangngồidựangườirasau,cảhaichânđểtrầndướichiếcáolenlùngthùngnhàunhĩ.Mưađangrơirảríchxuốngkhungcửasổtrêntrầnnhưnghệthốngsưởiđãgiữchâncáilạnhởngoài.

Những chữ cáimàu vàng của dòng chữmới được hé lộ lấp lánh trongbóngtối.Đóquảlàmộtcôngviệckhókhăn,tỉmẩn,thườngxuyênbịgiánđoạnđểcôchụplạitừnggiaiđoạncủaquátrìnhkhicôloạibỏlớpmàuđồngphatrongnhựathôngởtrêncùngvàkhilớpmàuvàngsángcủacácchữcáiGothicdầnđượcbộclộ,nămtrămnămsaukhiPieterVanHuyschechúngđiđểgiấukínđiềubímật.

Giờcảdòngchữđanghiệnlêntrướcmắtcô:Quisnecavitequitem.Juliamuốnnóđượcgiấukíndướilớpmàunguyênthủy,vìdùsaonhữngtấmảnhchụp tiaX cũngđã chứng tỏ sự tồn tại của nó.Tuynhiên,Montegrifo đãkhăngkhăngmuốnbộclộdòngchữra;theoanhta,điềuđósẽkíchđộngtrítòmòbệnhhoạncủakháchhàng,chẳngmấynữabứctranhsẽđượcmangratriểnlãmcôngkhaitrướcmắtmọingười:cácnhàmôigiớibánđấugiá,cácnhà sưu tầm, các sửgia.Bầukhôngkhí riêng tưkínđáomàbức tranhđãđượchưởngchotớilúcnày,trừmộtquãngthờigianngắnhiệndiệntạibảotàngPrado, sẽkết thúcmãimãi.BứcVáncờ sẽ sớmđượccácchuyêngiakiểmtrakỹlưỡng;rồinósẽtrởthànhchủđềcủanhữngcuộctranhluậnnảylửa,vàngườitasẽviếtvềnótrongnhiềubàibáo,cũngnhưcácbàiluậnvănvà những để tài nghiên cứu chuyên ngành, giống như bài viết lúc này côđangchuẩnbị.NgườihọasĩbậcthầygiàcảtheotrườngpháiFlemish,ngườiđãtạonênbứctranh,khôngbaogiờcóthểhìnhdungtácphẩmcủaôngsẽtrởnênnổitiếngđếnvậy.VànếuFerdinandAltenhoffenbiếtđượcđiềunày,nắmxươngtàncủaôngchắchẳnsẽrunlênvìsungsướngtrongngôimộphủdàybụidướihầmmộcủamột tuviệnnàođó trênđấtBỉhoặcPháp.Cuối

cùng,têntuổicủaôngcũngđượcrửasạch,vàngườitacóthểsẽphảiviếtlạivàidòngtrongcáccuốnsáchlịchsử.

Cônhìnvàobứctranh.Gầnnhưtoànbộlớpvécnibịôxyhóatheothờigian,cùngvớinólàsắcvàngtrênbềmặtlàmnhợtnhạtđimàusắccủatácphẩm,đãđượclấyđi.Khikhôngcònlớpvécni,vàkhidòngchữđãđượclộdiện,cógìđóđangbừngsángtừbứctranhcùngsựhoànhảovềmàusắcmộtcách rõ ràngngay cả trongđiềukiệngầnnhưkhông có ánh sáng của cănphòng.Đườngviềnquanhcácnhânvậthiệnlênrõnétvớisựchínhxáctuyệtđốicủachúng,hoàntoànrõràngvàsángsủa,mộtcảmgiáccânđốitiêubiểuchocáccảnhgiađình–nghịchlýgiađình,Juliathầmnghĩ–quáđiểnhìnhchomộtphongcáchvàthờikỳcụthể,tớimứcchắcchắnbứctranhsẽgiànhđượcmộtmứcgiáđángkinhngạc.

Nghịchlýgiađìnhlàcáchdiễnđạtkhôngthểđúnghơn.Khôngcógìởhainhàquýtộcnghiêmnghịđangchơicờvuahayvịphunhânmặcđồđenngồibêncửasổđọcsáchvớiđôimắtcụpxuống,khuônmặtđầyvẻkínđáo,cóthểkhiếnaiđóngờvựcvềbikịchđangẩnchứadướibềmặtấy,giốngnhưbộrễvặnvẹoxấuxícủamộtthâncâyđẹpđẽ.

CôngắmnghíakhuônmặttrôngnghiêngcủaRogerdeArraskhiôngcúixuốngbàncờ,hoàntoànđắmmìnhvàováncờ,mộtváncờtrongđóôngđãbịloạikhỏicuộcchơi.Tấmgiápchecổvàchiếcáogiápdalàmvịhiệpsĩtrônggiốngvớingườilínhôngđãtừnglàtrongquákhứ,giốngngườichiếnbinh với tấm phù hiệumà ông đã giành được (có thể trong lúcmặc trênngười bộ giáp trụ sáng chói giống như trang phục của người hiệp sĩ cưỡingựađibênQuỷdữ)khiônghộ tốngngườiphụnữấy tới cuộchônnhânđượcthuxếpchobàvìlýdochínhtrị.JuliacóthểhìnhdungraBeatricethậtrõ ràng– lúcấyvẫncòn làmột trinhnữ, trẻhơnnhiềusovớikhibàxuấthiện trong tranh, trướckhinỗi sầumuộnđắngcay làmhằn lênnhữngnếpnhănquanhmiệng–đangthòđầurangoàirèmcủachiếckiệu,ngồibênbàlàmộttùynữ,vàthánphụcchiêmngưỡngnhàquýtộchàohoamàtiếngtăm

đãlanxatrướccảkhiôngxuấthiện:ngườibạnthânnhấtcủachồngtươnglaicủabà,vẫncònlàmộtngườiđànôngtrẻtuổi,ngườisaukhichinhchiếndướinhữngđóahoahuệcủanướcPhápđểchốnglạinhữngconsưtửnướcAnhđãquayvềtìmkiếmsựbìnhyênbêncạnhngườibạnthuởniênthiếu.VàJuliahìnhdungđôimắttoxanhthẳmcủaBeatricebắtgặp,chỉtrongchốclát,cáinhìnđiềmtĩnh,mệtmỏicủangườihiệpsĩ.

Khôngthểcóchuyệnhaingườihọchưatừngđượcgắnkếtvớinhaubởiđiềugìkhácngoàimộtcáinhìnấy.Vìmộtlýdokhôngrõnàođó,mộtbướcngoặtkhôngthểnàolýgiảinổicủatrítưởngtượng–nhưthểnhữnggiờbỏranghiêncứuvềbứctranhđãtạonênmộtmốiliênhệthầnbínàođógiữacôvàmảnhquákhứấy–JuliangắmnhìnkhungcảnhtrongbứctranhcủaVanHuysvớisựquenthuộccủamộtngườiđã tậnmắtchứngkiếnmọichi tiếtcủacâuchuyệnvềcácnhânvậtđượcthểhiệntrongtranh.Tấmgươngtrênbứctườngtrongtranhphảnchiếulạihìnhdángđãbịbiếndạngvìphốicảnhcủahai kỳ thủvà cũngchứađựngcả Julia, tương tựnhưcách tấmgươngtrongbứcLasMeninas*phảnchiếuhìnhnhàvuavàhoànghậutronglúchọquansát– liệu là từbêntronghaybênngoàibứctranhnhỉ?–khungcảnhđangđượcdanhhọaVelazquezvẽ lại,haycũngnhư tấmgương trongbứcChândungképcủaArnofiniphảnchiếusựhiệndiệnvàcáinhìn tỉmỉcủaJanVanEyck.

Ngọnlửatừquediêmcôquẹtkhichâmmộtđiếuthuốclákhiếncôhoamắttrongchốclát, làmbứcVáncờbiếnmấtkhỏi tầmnhìncủacôcho tớikhi, dầndần,đôimắt cô thíchứng trở lạivớibối cảnhcủabức tranh, cácnhânvậtvàmàusắccủanó.Bảnthâncôcũngđãluônởđó–giờthìcôtinchắcnhưvậy–ngaytừlúckhởiđầu,kểtừlúcđầutiênPieterVanHuyshìnhdungrakhoảnhkhắcđó,thậmchítừtrướccảkhiôngbắtđầucẩnthậnchuẩnbịcanxicacbonatvàkeođộngvậtđểtrátlênnềngỗtrướckhibắtđầuvẽ.

♛   ♛   ♛

Beatrice,nữcôngtướcOstenburg,vớimộtthoángphiềnmuộnđọngtrên

đôimắtđangchămchúnhìnxuốngcuốnsách–mộtcảmxúccóthểdotiếngđàncủacâymăngcầmmàmộtngườihẩuđangchơibênngoàichântườngkhơigợi–đanghồi tưởng lại tuổi trẻ củabàởBurgundy, cùngnhữnghyvọng,nhưnggiấcmơbàtừngấpủ.Phíatrênkhuôncửasổđóngkhunglạimộtgóc trờixanhkhôngmộtgợnmâycủaxứFlanders, làmộtbức tượngbằngđákhắchọacảnhThánhGeorgeđâmcây thươngvàobụngcon rồngđangquằnquạidướivóngựacủangài.Conmắtbậcthầycủangườihọasĩkhiquan sát bối cảnhđãkhôngbỏ sót chi tiếtmũi cây thươngcủaThánhGeorgebịcùnmẻđitheothờigian,vàbànchânphảicủavịthánh,nơichắchẳn từng đeomột cây đinh thúc ngựa nhọn, nổi bật lên giữa khung cảnhxungquanh,giờđây chỉ còn lạimộtmẩucụt–vànhữngchi tiết ấy cũngkhông lọtkhỏimắt Juliakhi cônhưđangngắmnhìnbức tranh.VịThánhGeorgenày,ngườiđangkếtliễumạngsốngcủaconrồngxấuxa,khôngchỉđượcvũ trangnửavời,chiếckhiênchạmbằngđácủaôngđãmònđi theothờigian,màcòncụtchân.Cólẽđiềuđóchỉcànglàmngườixemthêmxúcđộng khi chiêm ngưỡng bức tượng vị hiệp sĩ, nó gợi cho Julia nhớ, vớinhữngsuynghĩlạlùng,tớitưthếđứngnghiêmcủamộtanhlínhchì.

Vịphunhânđangđọcsách,BeatricexứOstenburg,ngườivìlýdohuyếtthốngvàniềmtựhàocủagiađình,ngườibấtchấpcuộchônnhâncủamình,chưa bao giờ thực sự thôi là Beatrice xứBurgundy.Và bà đang dọcmộtcuốnsáchlạlùng,vớigáysáchđượctrangtríbằngnhữngnúmđinhbạc,cómột dải ruybăng lụađểđánhdấu trang,một cuốn sáchvới các trangđầuchươngđượctrangtríbằngnhữnghìnhvẽnhỏrựcrỡmàusắchếtsứctinhxảodobậcthầycuốnTráitimsitìnhsángtạonên,mộtcuốnsáchcótiêuđềThơvềhoahồngvàhiệpsĩ,mộttácphẩmmà,chodùtácgiảvềchínhthức

làkhuyếtdanh, ai cũngbiết nóđượcviết ragầnmườinăm trước tại triềuđìnhcủavuaPháplàCharlesValois,bởimộtnhàquýtộcOstenburgcótênRogerdeArras:

Thưaphunhân,nhữnggiọtsươngvàolúcbìnhminhđọngtrênnhữngđóahồngtrongkhuvườnphủđầysươngmuốicủabàrớtxuốnggiữachốnsatrườngnhưnhữnggiọtlệtrêntráitimtôitrênđôimắttôi,trênthanhkiếmcủatôi.Cónhữngkhiđôimắtấy,mộtđôimắtFlanderstrongsáng,rờikhỏicuốn

sáchđangđọc để hướngvề phía hai người đàn ôngđang chơi cờ tại bàn.Chồngbàđangtựangườilênkhuỷutaytrái,cácngóntaylơđãngmânmêtấmphùhiệuHiệpsĩCừuvàngmàôngbácbênvợ,côngtướcPhilipNhânTừquácố,đãgửi tặngôngnhưmộtmónquàcưới,mónquà lúcnàyôngđang đeo trên cổ bằng một sợi dây chuyền vàng nặng nề. Ferdinand xứOstenburgkhôngthểquyếtđịnhđượcnướcđitiếptheocủamình;ôngđưatayvềphíamộtquâncờ,chạmvàonó,đổiý,rồivớivẻxinlỗi,nhìnvàođôimắtbìnhthảncủaRogerdeArras,ngườiđangnởmộtnụcườilịchthiệptrênmôi–“Chạmtayvàomộtquâncờcũngđồngnghĩavớiviệcdichuyểnnó,thưa đức ông,” đôimôi đó khẽ nói với chút đùa bỡn thânmật bạn bè, vàcôngtướcFerdinand,khôngkhỏicóchútbốirối,dichuyểnquâncờôngđãchạmtayvào,vìôngbiếtđốithủcủamìnhkhôngchỉđơngiảnlàmộttriềuthần,màcònlàbạnông.Ôngkhẽcựangườitrênghế,cảmthấyhạnhphúcmộtcáchmơhồ,vìcôngtướcbiếtsẽlàchuyệnkhôngtồichútnàokhibênmìnhcóaiđóthỉnhthoảngnhắcnhởôngrằngluôntồntạinhữngnguyêntắcthậmchícácônghoàngcũngphảituânthủ.

Tiếng đànmăng cầm bay lên từ khu vườn tìm vàomột khung cửa sổ

khác,khôngthểnhìnthấytừnơinày,khungcửasổcănphòngnơiPieterVanHuys, họa sĩ của triều đình, đang chuẩn bịmột tấm ván gỗ sồi, được tạothànhtừbamảnhvánmàngườiphụviệccủaôngmớidùngkeodánghéplạivớinhau.Ngườihọasĩbậcthầygiàcảvẫnchưarõôngsẽdùngnóvàoviệcgì–cóthểlàmộtbứctranhchủđềtôngiáomàôngđãnghiềnngẫmtrongđầu đượcmột thời gian: một đứcMẹ trẻ tuổi, gần nhưmột đứa trẻ, nhỏnhữnggiọt lệđỏnhưmáutrongkhiđauđớnsữngsờnhìnxuốngvòngtaytrốngrỗngcủamình.Nhưngsaumộthồicânnhắc,VanHuyslắcđầuthởdàichánchường.Ôngbiếtmìnhsẽkhôngbaogiờvẽrabứchọađó.Sẽkhôngaihiểuđượcýnghĩathựcsựcủanó,vàtrongquákhứôngđãcóquáđủrắcrốivớiTòa án dị giáo; thân thể đãmỏimệt của ông sẽ không thể chịu đựngthêmnổimộtlầntrênchiếcmáytratấnấynữa.Ngườihọasĩgiàđưanhữngngóntaydínhđầymàuvẽlêngãivầngtránhóibêndướichiếcmũbêrêlenmìnhđangđội.Ôngđã trở thànhmộtngườigiàcảvàôngbiết rõđiềuđó;ôngcònquáítýtưởngthựctếvàquánhiềuảoảnhmơhồtrongđầu.Đểtốngkhứchúngđi,ôngnhắmđôimắtmệtmỏicủamìnhlại.Khingườihọasĩgiàmởmắtra,ôngthấytấmvángỗsồivẫnnằmđó,chờđợicáiýtưởngsẽđemđếnchonósựsống.Dướivườnaiđóvẫnmảimêchơimăngcầm;hẳnlàmộtanhhầunàođóđangnặngtrĩutươngtư.Ngườihọasĩmỉmcườivớichínhmình,rồisaukhinhúngcọvàomộtchiếclọđấtnung,ôngphếtlầnsơnlótlên tấm ván theo từng lớpmỏng, từ trên xuống dưới, theo đường thớ gỗ.Thỉnhthoảng,ônglạiđưamắtnhìnrangoàicửasổ,vàđôimắtngườihọasĩgiàchợtngậptrànánhsáng.Ôngthầmbiếtơntianắngmặttrờichiếuxiênvàophòngđãgiúpsưởiấmtấmthângiànuacủamình.

RogerdeArrasvừakhẽđưaramộtlờinhậnxét,vàcôngtướcđangbậtcười, lầnnàyvới tâm trạngvui vẻ, vì ôngvừa ănđượcmột quânhiệp sĩ.BeatricexứOstenburg,hayxứBurgundy, lại thấyđiệunhạcbàđangnghebuồnbãđếnkhôngsaochịunổi.Nữcôngtướcđãđịnhsaimộttỳnữrabảongườichơiđànngừnglại,nhưngrồibàkhônglàmthế,vìbànghethấytrong

từng nốt nhạc của giai điệu ấymột tiếng vọng chính xác,một sự hài hòahoànhảovớinỗiphiềnmuộnđangtrànngậptrongtimbà.Điệunhạcquyệnlẫnvàonhữnglời thì thầmcủahaikỳthủđangmảimêvớiváncờ,vàđộtnhiênvịphunhânquyềnquýnhậnramộtvẻđẹpđếnnhóilòngtrongnhữngcâucủabàithơđangnằmrunrẩytrêntaybà.Cũngsinhratừchínhnhữnggiọtsươngđãđọngtrênbônghồngvàthanhkiếmcủangườihiệpsĩ,mộtgiọtlệ long lanhxuấthiện trongđôimắtxanhcủanữcông tướckhibàngướcnhìnlênvàbắtgặpcáinhìncủaJulia,đangimlặngngắmnhìntrongbóngtối.VànữcôngtướcthầmnghĩcáinhìncủacôgáitrẻcóđôimắtsẫmmàuđậmchấtItaliađóchỉlàmộthìnhảnhphảnchiếucủachínhđôimắtbà,bấtđộngvàsầumuộn,lờmờtrênbềmặtmộtchiếcgươngđặtphíaxa.BeatricexứOstenburg,hayxứBurgundy,cảmthấynhưthểbàđangởbênngoàicănphòng,ởphíabênkiacủamộttấmkínhsẫmmàu, từđóbàdõi theochínhmìnhngồidướibứctượngThánhGeorgecụtchân,bênmộtôcửasổđóngkhungbầutrờixanhngắttươngphảnhoàntoànvớibộđồđenbàđangmặc.Vànữcôngtướcbiếtkhônglờixưngtộinàocóthểrửasạchđượctộilỗicủamình.

CHIẾC XE MÀU XANH

“Đólàmộtthủđoạnbẩnthỉu,”Harounnói.“Vậyhãychotôithấymộtthủđoạnkhác…mộtthủđoạntrungthực,xem

nào.”

_NhàtoánbọcRaymondSmullyan_

Dướivànhmũ,Césarbựcbộinhướngmộtbênmàylêntronglúcvẫychiếcôvànhìnquanhvớivẻkhinhkhỉnhđượclàmdịulạinhờbộdạngbuồnchántinhtếôngthườnglấylàmláchắnmỗikhithựctếxácnhậnnhữnglongạitồi tệnhấtcủaông.Cũngcầnphảinói,sánghômđókhuchợRastro trôngchẳngmấyniềmnởchàomời.Bầu trờixámxịt đedọa sẵn sàng trútmưaxuống,vàchủcácquầyhàngnằmdọcnhữngconphốcủakhuchợđanghốihảchuẩnbịđềphòngmộtcơnmưanặnghạttrútxuống.Đôichỗ,đibộbỗngtrởthànhmộtquátrìnhluồnláchvòngvèođểtránhnéngườiđiqualạivàlenquagiữanhữngtấmbạtvàvảinhựachẳngmấybắtmắtđượcdựnglênchecácquầyhàng.

“Nóithực,”ôngnóivớiJulia, lúcđóđangngắmnhìnmộtcặpchânnếnbằngđồngđãcũnátbàytrênmộttấmchăntrảidướiđất,“chuyệnnàychỉphíthờigianvôíchthôi.Đãlâulắmrồibáckhôngtìmthấygìrahồnởchỗnày.”

Nóithếcũngkhônghoàntoànđúng,vàJuliacũngbiếtvậy.Thỉnhthoảng,nhờconmắttinhtườngcủamình,Césarvẫnmoirađượctừgiữađốngđồngnátởkhuchợbánđồcũnày–lấyđượctừkhunghĩađịakhổnglồnơivôvànnhữnggiấcmơbịcuốndạtrahèphốtheocơnthủytriềucủavôvànvụtángiabạisảnvôdanh–mộtviênngọctraibịbỏquên,mộtkhobáunhonhỏnàođómà số phậnđã lựa chọn che khuất khỏi conmắt của nhữngngườikhác:mộtchiếccốcvạipha lê từ thếkỷ18,mộtkhung tranhcổ,mộtbứctượngmỹnghệnhỏbằngsứ.Mộtlần,trongmộtcửahàngxậpxệbánsáchvàtạpchícũ,ôngtừngtìmthấyhaibảnvẽtuyệtđẹpcácchữcáihoamỹthườngdùngđểtrangtríđầuchươngsáchdobàntaytàihoavàtinhtếcủamộttusĩvôdanh thếkỷ13vẽnên.SaukhiđượcJuliaphụcchế,chúngđãđem lạimộtgiatàinhonhỏchoôngkhiđượcbánđi.

Haingười chậmchạp lách lênkhu trên của chợ, tới trướcmộtdãynhàthấpvớinhữngbứctườngđãbongtróccùngnhữngkhoảngsântrongtốitămđượcnốivớinhaunhờnhữngđườnghẻmnhỏcócổngbằngsắtuốn,nơitọalạcnhữngtiệmchuyênkinhdoanhđồcổítnhiềuxứngđángvớitêngọinày–chodùCésarluôntỏvẻngờvựcmộtcáchthậntrọngmỗikhiôngnóivềchúng.

“Báchẹngặpngườibánhànglúcnào?”Césarchuyểnchiếcôcủaông–mộtvật tuyệtđẹpcótaycầmuốncong

bằngbạc–sangbàntaybênkia,kéocổtayáolênxemgiờtừchiếcđồnghồđeotaymạvàng.Nomôngthậtlịchlãmvớichiếcmũphớtrộngvànhmàunâusángcótrangtrímộtdảibănglụa,chiếcáokhoáclônglạcđàkhoáchờtrênvaicùngmộtchiếckhănlụarấtđẹpthắtbêntrongcổáosơmikhôngcàikhuy.Ôngluônđẩycáchănmặccủamìnhtớigầnmộtcáchnguyhiểmgiớihạncủaguthờitrangtinhtế,mặcdùkhôngbaogiờbướcquagiớihạnđó.

“Khoảngmườilămphútnữa.”Hai người lướt qua các quầy hàng. Trước cái nhìn giễu cợt củaCésar,

Juliacầmlênmộtbứctranhtrênvángỗvẽphongcảnhvớitôngmàuvàngkháthôthiển,mộtcảnhđồngquêvớicỗxebòđangđiquamộtconđườngnằmgiữahairặngcây.

“Chắc làcháukhôngđịnhmuanóđấychứ,côbéyêuquý?”Césarnói,khoan khoái tận hưởng sự phản đối củamình. “Thật kinh tởm. Thậm chícháucònkhôngđịnhmặccảphảikhôngnào?”

Juliamởchiếc túiđeovaivà lấyví ra,phớt lờnhững lờiphảnđối củaCésar.

“Cháukhôngrõbácphànnàncáigìnữa,”cônóitrongkhibứctranhđượcgói lại chocô trongmấy trangcủamột số tạpchí ảnh. “Bácvẫn luônnóirằngconngười ta, theophéptắcchuẩnmực,khôngbaogiờmặccảvềgiácủabấtcứthứgì:báctrảmứcgiáđượcđưararồibướcđivớicáiđấungẩngcao.”

“Nguyên tắcđókhôngápdụngởđâyđược.”César, nhìnquanhvớivẻtáchbiệtđầychuyênnghiệp,nhănmũitrướcbộdạngrẻtiềncủanhữngquầyhànglộnxộnchấtđủloạiđồhổlốn.“Khôngthểápdụng,khicháuphảiđốiphóvớiloạingườinhưởđây.”

Juliachomónđồvừamuavàotúicủacô.“Dùvậyđinữa,đángrabáccũngnênmuanóchocháutheophéplịchsự

mới phải. Khi cháu còn nhỏ, bác luôn mua cho cháu bất cứ thứ gì cháuthích.”

“Bácđãchiềucháukinhkhủngkhicháucònnhỏ.Màdùgìthìgì,báctừchốimấttiềnoanuổngchonhữngthứrácrưởinhưthế.”

“Cànggiàbáccàngtrởnênkeokiệt,rắcrốicủabáclàvậyđấy.”“Imngay,đứarắnđộckia.”Vànhchiếcmũphủbónglênkhuônmặtông

khiôngcúixuốngchâmmộtđiếuthuốclábênngoàimộtcửahiệuchấtđầynhữngconbúpbêcũphủđầybụi.“Thêmmột lờinữalàbácxóatêncháukhỏidichúcđấy.”

Julianhìnôngleolênnhữngbậccầuthang,trênđườngrờiđitớicuộcgặpcủa ông.Ông bước đimột cách đĩnh đạc, bàn tay cầm chiếc đót thuốc lábằng bạc hơi nâng lên,mang trênmình dáng vẻ nửa khinh bạc, nửa chánchườngcủamộtngườikhôngtrôngđợitìmđượcgìnhiềuởcuốiconđường,songvìtôntrọngcáiđẹpmàvẫnchấpnhậnđicảconđườngđóvớiphongtháitaonhãnhấtcóthể.GiốngnhưmộtCharlesStuart*bướclênđoạnđầuđàivớidángvẻkhôngkhácgìđanglàmvậyđểbanơnchogãđaophủ,vớicâunói“Hãynhớ lấy”đãđược tập luyệnnhuầnnhuyễnsẵnsàng trênmôicùnghyvọngsẽđượcchặtđầuở tư thếquaynghiêng,đúngnhưôngxuấthiệntrêncácđồngtiềnđượcđúcravớihìnhảnhcủamình.

Nắmchặtchiếctúiđeovaiđềphòngnhữngtaymóctúi,Julialenlỏiquacácquầyhàng.Khuvựcnàycủachợrấtđôngngười,nêncôquyếtđịnhquaytrởlạichỗcầuthangvàhànglancannhìnxuốngquảngtrườngcùngconphốchínhchạyquakhuchợ,nơidòngngườikhôngngừngqualạidướivôvàn

nhữngtấmmáihiênvàmáinhựa.Cô cómột giờ trước khi gặp lạiCésar tạimột quán cà phê trên quảng

trường,nằmgiữamộtcửahàngbándụngcụhànghảivàmộtcửahàngquầnáocũchuyênbánđồquânđội.Ngaydướihànglancan,ngồibênrìamộtđàiphunnướcngậpđầyvỏquảvàlonbiarỗng,mộtngườiđànôngtrẻtuổitócvàngmặcáoponchođangthổimộtgiaiđiệucủavùngAndes,NamMỹ,vớicâysáocụcmịchtrêntay.Côngừnglạilắngnghetiếngsáotronglúcphóngtầmmắtkhắpkhuchợ.Saumộtlúc,côquaylạiđixuốngcầuthangrồidừngbước trướccửahiệucókhungkínhbàyđầybúpbê.Mộtvài concó trangphục,mộtsốkháctrầntrụi;cóvàiconbúpbêđượcmặcquầnáonôngdânrấtvuimắthaynhữngbộtrangphụclãngmạnvớiđủbộgăngtay,mũvàô.Một số là búp bê bé gái, số khác là những búp bê phụ nữ trưởng thành.Đườngnétkhuônmặtcủavàiconbúpbêrất thôkệch, trongkhicónhữngkhuônmặtlạihiệnrõvẻbướngbỉnhtrẻconmộtcáchngâythơ.Cánhtayvàbàntaychúngchếtcứnglạiởnhiềutưthếkhácnhau,nhưthểbịrétcóngbấtngờtrướcnhữngcơngiólạnhbuốttừquãngthờigianđãtrôiquakểtừkhichủnhânbỏrơichúng,bánchúngđihayquađời.Nhữngcôbécontrởthànhphụnữ,Juliathầmnghĩ–mộtsốxinhđẹp,mộtsốbìnhthường,đãyêuhaythậmchíđượcyêu–từngcólúcvuốtveâuyếmnhữngthânhìnhlàmbằngvảivụn,bìacáctôngvàsứnày.Nhữngconbúpbêđãsốnglâuhơnchủnhâncủa chúng, chúng là những nhân chứng câm lặng, bất độngmà trên võngmạctưởngtượngcủamìnhvẫncònlưugiữhìnhảnhcủanhữngkhoảnhkhắcđãtừlâubịxóakhỏikýứccủanhữngngườiđangsống:nhữngbứcảnhngảmàuđượcphácnêngiữamànsươnghoàiniệm,nhữngkhoảnhkhắcriêngtưcủacuộcsốnggiađình,nhữngbàiháttrẻcon,nhữngvòngtayâuyếmtrànđầyyêu thương,cũngnhưnướcmắtvà sự thấtvọng,nhữnggiấcmơbiếnthànhtrobụi, thànhsựmụcnátvàphiềnmuộn, thậmchícảsựxấuxa.Cóđiềugìđókhiếnngườitacảmđộngkhôngcầmlòngđượctừvôvànnhữngđôimắtbằngthủytinhvàsứđangnhìncôkhôngchớp,đầyắpnhữnghiểu

biếtvôbiênmàchỉ thờigianmớisởhữu,nhữngđôimắtvôhồnnằmtrênnhữngkhuônmặtbằngsáptrắnghaygiấybồi,phíatrênnhữngbộtrangphụcđãsẫmmàuvìthờigianđếnmứcnhữngdảiviềnđăngtentrôngthậtnhemnhuốcbẩnthỉu.Vàcòncảnhữngmáitócnữa,mộtsốđượcchảigọngàng,mộtsốxổtung,nhữngmóntócthật–ýnghĩkhiếncôbấtgiácrùngmình–từngthuộcvềnhữngngườiphụnữcóthật.Theodòngchảycủanhữngsuynghĩusầu,vàicâutrongmộtbàithơcôtừngngheCésartríchdẫnđãtừlâulắmchợthiệnlêntrongtâmtrícô:

Nếungườitagiữlạitừngsợitóccủatấtcảnhữngphụnữđãtừgiãcõiđời…Cô thấy thật khó rờimắt khỏi khung cửa kính đó được, trênmặt kính

phảnchiếunhữngđámmâyxámxịtnặngnềđangchekhuấtbầutrời,khiếnthànhphốtốisầmlại.VàkhiJuliarứtrađượcđểquayngườichuẩnbịrờiđi,côtrôngthấyMax,đangmặcmộtchiếcáovestnặngnềmàuxanhhảiquân,máitóc,nhưthườnglệ,vẫncộtthànhđuôingựasaulưng.Anhtanhìnxuốngcầuthangnhưthểđangchạytrốnaiđóđãkhiếnanhtabấtankhiphảiởgần.

“Mộtsựngạcnhiênthúvịlàmsao!”anhtanói,hướngvềphíacônụcườitươitắncủamộtconsóiđãluônlàmMenchuthíchthú.Haingườitraođổivàicâunhậnxétvôthưởngvôphạtvềthờitiếtđángcháncủangàyhômđóvàsốlượngngườicómặtởkhuchợ.Anhtakhônggiảithíchgìvềlýdoanhtacómặtởđó,songJulianhậnthấydườngnhưanhtacóvẻlolắng,thậmchíhơi lấm lét.Có thểanh tađangđợiMenchu,vì anhchàngcónhắc tớichuyệnhaingườihọhẹngặpnhaugầnđó,mộtchuyện rắc rốinàođóvớinhữngkhungtranhrẻ tiền,vốnsaukhiđượcphụcchế lại–mộtcôngviệcJuliacũnghaytựtaylàm–cóthểdùngđểlồngnhữngbứctranhtriểnlãmtạiphòngtrưngbày.

JuliakhôngưaMax,vàcôchorằngđâylàlýdocôluôncảmthấykhôngthoảimáivớianh ta.Khôngtínhđếnbảnchấtmốiquanhệcủaanh tavớibạncô,còncóđiềugìkháckhiếncôkhóchịu,mộtđiềucôcảmthấyngaytừ

khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau. César, với linh cảm nhạy bénđượmnữ tính vốn không bao giờ nhầm lẫn củamình, từng nói, ngoại trừthânhìnhbắtmắtra,ởMaxcócáigìđótitiệnkhólòngmôtảđược,nóhiểnhiệntrongđiệucườicợtnhảvàtháiđộlấccấccủaanhtakhinhìnJulia.CôkhôngbaogiờchịuđựngđượclâucáinhìncủaMax,songbấtcứkhinàocôlãngquênnóvànhìntrởlạianhta,côđềuthấyánhmắtanhchàngdánchặtvàocômộtcáchbướngbỉnh,láucávàthậntrọng,lảngtránhnhưngvẫndaidẳng.Không phải là những cái đưamắtmơ hồ như củaMontegrifo, luônlangthangxungquanhtrướckhibìnhthảnquayvềdừnglạitrênđồvậthayconngười thuhút sựchúýcủaanh ta;đây làmộtcáinhìn thoángqua sẽchuyển thành chăm chú săm soi khi chủ nhân của nó nghĩ không ai nhìnmìnhvàtrởnêntránhnéngaykhianhtacảmthấyđangbịđểmắttới.“Đólàcáinhìncủamộtkẻcódựđịnh,chíítlàthế,nẫngđicáivícủacháu.”Césartừngnhậnxét nhưvậyvềnhân tình củaMenchu.Khiđó Julia chỉ đáp lạinhậnxétđầykhinhmiệtcủaCésarbằngmộtcáicau tránkhông tánđồng,songcôbuộcphảithừanhậnônghoàntoànđúng.

Ởanhchàngnàycòncónhữngkhíacạnhámmuộikhácnữa.Juliabiếtnhữngcáiliếcmắtcủaanhtacònhàmchứađiềugìđóngoàisựtòmòđơnthuần.Tựtinvàosứchấpdẫnngoạihìnhcủamình,Maxnhiềukhivẫncưxử,khiMenchuvắngmặthaykhianhtaởsaulưngbà,theomộtcáchvừatínhtoánvừakhơigợi.Mọingờvựccủacôvềchuyệnnàyđềutanbiếntrongmộtbữa tiệc tại nhàMenchu, vàobuổi sáng sớm.Khi ấy, những cuộc tròchuyệnđãtàn,vàbạncôrờikhỏiphòngđểđilấythêmđá.Cúixuốngchiếcbànthấpbàyđồuống,MaxcầmlycủaJuliađưalênmôianhta.Cửchỉnàycũngchẳngcógìđángnóinếusauđóanhtakhôngđặtlyxuốngbàn,nhìncôrồimỉmcườiliếmmôivớivẻtiếcrẻtrơtrẽnrằnghoàncảnhngăncảnanhtatiếpcậngầngũicôhơnnữa.Khỏicầnphảinói,Menchuhoàn toànkhônghaybiếtchuyệnnày,cònJuliathàtựcắtlưỡimìnhđicònhơnthuậtlạimộtchuyệnmàrồisẽchỉnghecóvẻ lốbịchkhimô tả lại thành lời.Vì thếcô

đànhchọntháiđộduynhấtcó thể thểhiệnvớiMax:vẻcoi thườngramặtmỗikhikhôngthểtránhkhỏiviệcphảinóichuyệnvớianhta,cùngviệccốtìnhđứngcáchanhtamộtkhoảngquátầmtaycùngdángbộlạnhtanhmỗikhihaingườigặpnhaumàkhôngcósựchứngkiếncủangườikhác,nhưlúcnàyởRastrochẳnghạn.

“Một lúc lâunữa tôimớiphải gặpMenchu,” anh tanói, trưng ra trướcmặtcônụcườitựmãnluônkhiếncôghétcayghétđắng.“Côcómuốnuốngchútgìkhông?”

Cônhìnanhtachằmchằmrồichậmrãilắcđầuthẳngthừng.“TôiđangchờbácCésar.”MaxthừabiếtanhtachẳngphảingườiđượcCésarưathích.“Tiếcquá,”anhtalẩmbẩm.“Chúngtachẳngmấykhicócơhộigặpnhau

thếnày.Ýtôilàriênghaichúngta.”JuliachỉnhướngmàyrồiđưamắtnhìnquanhnhưthểCésarsẽxuấthiện

bấtcứlúcnào.Maxdõitheocáinhìncủacôvànhúnvai.“TôiđãhẹngặpMenchusaunửagiờnữa,bêncạnhbứctượngngườilính.

Nếucômuốn,sauđóchúngtacóthểgặpnhauvàcùnguốnggìđó.”Anhtaimlặngmộthồiđầyngụýtrướckhinóithêm:“Cảbốnchúngta.”

“ĐểtôixemýbácCésarthếnào.”Cônhìntheoanhchàngtronglúcanhtaquayđihòavàođámđông,đôi

vairộngđưađẩy,chotớikhianhchànggàtrốngtốtmãbiếnmấtkhỏitầmnhìn.Cũnggiốngnhưnhữnglầnkhác,côlạiphảichịuđựngcảmgiáckhóchịucủamộtngườikhông thểđơngiảnđểmặcchomọi thứ trôiqua,nhưthể, bất chấp việc cô từ chối lời đề nghị của anh ta,một lần nữaMax lạithànhcông trongviệcxâmphạmđếnnội tâmsâukíncủacô.Cô thấybựcbộivớichínhmình,chodùthựcsựcôcũngkhôngrõnênlàmgì.Đôilúc,côthầmnghĩ,côcảmthấymìnhsẵnsàngđánhđổibấtcứthứgìđểđủsứcmạnhvàthoimộtđấmthậtlựcvàogiữakhuônmặtbảnhtraivênhváocủaMax.

♛   ♛   ♛

Côlangthanggiữacácquầyhàngthêmchừngmườilămphút trướckhiđitớiquáncàphê.Côcốgiảikhuâybằngcáchdõitheonhữngngườiđiquađilại quanhmình, lắng nghe giọngnói của nhữngngười bán hàngvà kháchmuaxúmquanhcácquầyhàng,nhưngvôdụng.SaukhiđãquênđượcMax,bứctranhvàcáichếtcủaAlvaro,rồiváncờkỳquáivụtquaytrởlạinhưmộtnỗiámảnh,đặtravôvàncâuhỏikhôngcólờigiảiđáp.Rấtcóthểgãkỳthủvôhìnhkiacũngđangởngaygầnđây,hòalẫntrongđámđông,theodõicôtronglúchắn tính toánnướccờ tiếp theo.Côngờvựcnhìnquanh,kéosátchiếctúidađeovaivàongười,trongđócókhẩusúngCésarđưachocô.Tấtcảđềulốbịchmộtcáchkhủngkhiếp,hoặchoàntoànngượclại,khủngkhiếpmộtcáchlốbịch.

Quáncàphêcósànlátgỗvànhữngchiếcbànmặtcẩmthạchcóchânsắtuốn.Juliagọimộtmónđồuốnglạnhrồingồixuốngbênmộtkhungcửasổphủmờhơinước,cốkhôngsuynghĩvềbấtcứđiềugìchotớikhibóngdángmờmờcủaCésarxuấthiệntrênđườngphốbênngoài.Côđứngdậytớigặpông,tìmkiếmsựanủi,vìđólàđiềucôđangcần.

“Cháutrởnênđángyêuhơnsautừngphútmộtđấy,”Césarnóivớigiọngngưỡngmộvàđứnggiữaphốvớibộdạngđầyphôtrương,haitaychốnglênhông.“Saolúcnàocháucũnglàmthếđượcnhỉ,hảcôbéyêuquý?”

“Đừngngốcnghếchthế,”cônói,cầmlấycánhtayôngvớitâmtrạngvôcùngnhẹnhõm.“Cháumớirờikhỏibácchừngmộtgiờđồnghồtrướcthôi.”

“Ýbác chính là vậy đấy, công chúa.”César hạ giọng như thể đang thìthầmtiếtlộnhữngđiềubímật.“Cháulàngườiphụnữduynhấtbácbiếtcókhảnăngtrởnênxinhđẹphơntrongvòngsáumươiphút.Giámàbácbiếtcháulàmđượcđiềuđóbằngcáchnào,chúngtacó thểđăngkýbảnquyềnchonó.Thậtđấy.”

“Bácđúnglàđồngốc.”

“Còncháu,côbéyêuquý,đúnglàlộnglẫy.”HaingườiđibộxuốngphốvềphíachỗchiếcxecủaJulia.Dọcđường,

Césarbáochocôbiếtvụlàmănôngvừatiếnhànhđãthànhcông:mộtbứcĐứcMẹsầuđaucóthểantâmcholàcủaMurillotheoýkiếnmộtngườimuakhôngmấysànhsỏivàmộtchiếcbànviếtthờiBiedermeier*cóchữkýkèmngàythángvàonăm1832củaVirienichen,đãhơilunglaynhưnglàđồthậtchínhhiệu,vàhoàn toàncó thểđượcmộtngười thợchuyênđóngbànviếtlànhnghềsửasanglạinghiêmchỉnh.Haimónđángtiềnnàythựcsựgiànhđượcvớigiárấtphảichăng.

“Nhất làchiếcbànviết,côngchúa thânmến.”Césarđangquaychiếcôcủaông,phấnkhởivớivụmuabánvừathựchiện.“Nhưcháubiếtđấy,cómộttầnglớptrongxãhội,Chúabanphướclànhchohọ,mộttầnglớpkhôngthểsốngđượcnếuthiếumộtchiếcgiườngtừngthuộcvềnữhoàngEugenie*củaPháphaychiếcbànviếtnơigiámmụcTalleyrand*kýnhữngbảnkhaimancủaôngta.Vậyđấy,ngàynaycómộtlớptưsảnmớiphất,nhữngkẻ,trongcốgắngđuatranhvớitầnglớpkểtrên,cảmthấyhọchỉcầnđơngiảncótrongtaymộtkiệttáctừthờiBiedermđernhưbiểutượngtốithượngchosựthăngtiếncủahọ.Bọnhọtìmtớibácvàhỏitrắngranhưthếmàkhôngbuồnnóirõhọmuốnmộtcáibànănhaybànviết;thứhọmuốnlàmộtmónđồthờiBiedermeierbằngbấtcứgiánào,chodùmónđồđólàthứgì.Mộtsốthậmchícòntin tưởngmùquángvàosựtồntại tronglịchsửcủamộtôngBiedermeierkhốnkhổvàgầnnhưkinhngạckhithấymónđồtrênthựctếlạimangchữkýcủamộtngườikhác.Đầutiên,nhữngkẻnhưthếdànhchobácmộtnụcườibốirối,sauđóbọnhọhuýchkhuỷutayvàonhaurồilậptứchỏiliệu bác cómộtmón đồ Biedermeier nào khác,mộtmón chính hiệu, haykhông.”Césarthởdài,chắcchắnlàđểthanphiềnchonhữngthờikhắckhókhănôngtừngphảitrảiqua.“Nếukhôngvìhầubaocủabọnhọ,báccóthểcamđoanvớicháulàbáctừngrấtmuốntốngkhứvàikẻtrongđámnàyrakhỏicửa.”

“Theocháunhớthìhìnhnhưcólầnđúnglàbácđãlàmthếthật.”Césarlạithởdài,kèmtheomộtcáinhănmặtkhổsở.“Đólàmặttáotợntrongconngườibác,côbéyêuquý.Đôikhitínhkhí

củabácđãthắngsựkiềmchế;chắcđóchínhlàbàhoànggiànuathíchsinhsựđangtiềmẩntrongconngườibác,báccholàvậy.Ítnhiềuđại loạinhưbácsĩJekyllvàôngHyde*.CũnggiốngnhưchuyệnthờinaykhólòngtìmđượcaiđócònbiếtnóitiếngPhápchorahồn.”

HaingườitớiđượcchỗchiếcxecủaJulia,đậutrongmộtconhẻm,đúnglúccôđangkểchoôngvềcuộcgặpgỡvớiMax.ChỉriêngviệcnghethấycáitênnàylàđủđểkhiếnCésarcaumày.

“Bác lấy làmmừngvìđãkhôngphảigặpgã traibaođó,”ôngcáukỉnhnhận xét. “Có phải hắn ta vẫn đưa ra những lời chàomời xảo trá khôngvậy?”

“Chẳng có gì nghiêm trọng cả.Cháu đoán nói cho cùng anh ta vẫn sợMenchupháthiệnra.”

“Đólàđiềusẽkhiếnconchuộtcốngbẩnthỉuđóđaulòng.Bịgiậtmấtvítiền.”Césarbướcvòngquabêncửaghếphụ.“Nhìnxem!Bọnhọghigiấyphạtchúngta.”

“Khôngphảithếchứ?”“Ồ,phảiđấy.Họkẹpgiấydướicầngạtnước.”Bựcbội,ôngdộngmạnh

cáiôxuốngđất.“Báckhôngtinnổichuyệnnàynữa.NgaygiữaRastromàcảnhsátbỏthờigianđiviếtgiấyphạt thayvì làmnhữngviệchọnênlàm,như là bắt giữ đám tội phạm và những gã vô tích sự khác. Thật đáng hổthẹn!” Ông lớn tiếng lặp lại, đưa mắt nhìn quanh đầy thách thức: “Mộtchuyệnthựcsựđánghổthẹn!”

Julianhấcmộtbìnhđựngkhírỗngtuếchaiđóđãđặtlênnắpcapôxeravànhặtmảnhgiấylên,quảthựcđólàmộttấmthẻnhỏ,kíchthướccỡmộtdanhthiếpthôngthường.Sauđócôđứngsữnglại,bấtđộngnhưtrờitrồng,vẻsữngsờhẳnđãhiệnlênrõmồnmộttrênkhuônmặtcô,vìCésarlậptức

giậtmìnhhốihảlaotớibêncô.“Trôngcháuxanhquá,côbéyêuquý.Cógìkhônghaysao?Khicôlêntiếng,chínhcôcũngkhôngnhậnrađượcgiọngnóicủamình

nữa.Côchợtcómongmuốnđượcchạytớimộtnơiấmáp,antoàn,nơicôcóthểnấpkín,nhắmmắtlạivàcảmthấybìnhyên.

“Khôngphảilàgiấyphạt,bácCésarạ.”Côđưatấmthẻra,vàCésarthốtlênmộttừkhôngaicóthểnghĩsẽnghe

thấytừmiệngông.Bởivìtrênđó,theocáchviếttắtgiờđâyđãtrởnênquáquenthuộc,aiđóđãđánhmáynhữngkýtựngắngọnđầyđedọa:

Pa7xRb6Trong lúc sững sờ đứng đó, cô cảm thấy như thể đầumình đang quay

cuồng.Conhẻmvắngtanh.Ngườiởgầnchiếcxenhấtlàmộtphụnữbáncácbứctranhvàtượngtôngiáongồitrênmộtchiếcghếmâyởgócđường,cáchhaingườichừnghaimươimét,đangquansátkháchbộhànhqua lại trướcnhữngmónhàngbà tabàyra trênmặtđất.“Hắnđãởđây,bácCésar.Báckhônghiểusao?Hắnđãởđây.”

Cônhậnranỗisợhãiđangrunrẩytrongtừnglờimìnhnói,nhưngkhônghề thấyngạcnhiên.Lúcnày–côchợthiểu rađiềuđó trong lúccảmgiáctuyệtvọng tộtcùngàođến–khôngphảicôđangsợđiềugìđókhông thểlườngtrướcđược,nỗisợcôcảmthấyđãtrởthànhmộtcảmgiáccamchịuuám,nhưthểgãkỳthủbíhiểmvàsựhiệndiệncậnkềđầyđedọacủahắntađãtrởthànhmộtlờinguyềnvôphươnghóagiảiluônámảnhcôtrongsuốtphầnđờicònlại.Vàđólàgiảđịnh,côthầmnghĩđầybiquanmàtỉnhtáo,rằngcôvẫncònnhiềuthờigianđểsống.

Mặtxámngoét,Césarquayvòngvòngtấmthẻ.Ônghầunhưkhôngnóinổinênlờivìphẫnnộ:

“Conlợnthốitha…đồđêtiện.”DòngsuynghĩcủaJuliabấtthầnbịkéorờikhỏitấmthẻ.Thứthuhútsự

chúýcủacôlàcáibìnhđựngkhírỗngnằmtrênnắpcapôlúctrước.Cônhặt

nólên,vàtronglúccúingườixuốngđểlàmđiềuđó,côcócảmgiácnhưthểmìnhđangởtrongmộtgiấcmơ.Tuyvậycôvẫncóthểtậptrungchúýlênnhãnbìnhđủlâuđểhiểurabêntrongnólàgì.CôlắcđầubốirốitrướckhiđưachoCésarxem.

“Cáigìthếnày?”ônghỏi.“Mộtloạikhídùngnhữngkhibịxẹplốp.Bácgắnnóvàovanvàlốpxe

lạicăng lên.Nóchứamột thứkeo trắngchophép trámlạicác lỗ thủng từbêntrong.”

“Vậynóđanglàmtròquáigìởđây?”“Đóchínhlàđiềucháumuốnbiết.”Haingườikiểmtracáclốpxe.Khôngcógìbất thườngvớihaibánhxe

bên trái. Juliabướcvòngquanhxesangkiểm trahaibánhbênphải, trôngchúngdườngnhưcũngổncả.Songđúnglúcđịnhnémchiếcbìnhxuốngđất,cônhậnrachiếcvanởbánhsaubịmấtnắpđậy.Thayvàođólàmộtbongbóngtròntạothànhtừmộtthứkeotrắng.

“Cóngườiđãbơmchiếclốpnàylên,”Césarnóisaumộthồinhìnchằmchằmvàochiếcbìnhrỗng.“Cóthểnóđãbịthủng.”

“Khichúng tađậuxenócó thủngđâu,” Julianói,vàhọnhìnnhau,cáinhìncủacảhaihiệnrõnhữngdựcảmchẳnglành.

“Đừngvàotrongxe,”Césarnói.

♛   ♛   ♛

Ngườiphụnữbántranhvàtượngtôngiáokhôngthấygìlạ.Cókhôngít

ngườiluônqualạiquanhchỗnày,bêncạnhđó,bàtacònphảibậnrộnvớicông việc củamình, cụ thể là bày những trái tim thiêng và đủ loại tượngThánhPancrasvàtượngĐứcMẹnhỏxinh.Cònởphíaconhẻm,bàtacũng

không dám chắc. Vài ba người sống quanh đây đã đi qua con hẻm trongvòngmộtgiờvừaqua,màcũngcóthểcònthêmdămngườikhácnữa.

“Bàcónhớđượcaiđócụthểkhông?”Césarđãbỏmũracúixuốngngườibánhàng,vớichiếcáochoàngkhoácquavaivàchiếcôcắpnách.Hìnhảnhcủamộtquýônghoànhảo,ngườiphụnữhẳnđãnghĩvậy.

“Tôi không nghĩ mình có nhớ được ai.” Bà bán hàng kéo chiếc khănchoànglenchặthơnquanhngườivàcaumàynhưthểcốvắtócnhớlại.“Cómộtphụnữ,tôicholàvậy.Vàhaingườiđànôngtrẻ.”

“Bàcónhớtrônghọthếnàokhông?”“Chỉ là những anh chàng trẻ tuổi thôi, ông biết kiểu người đómà: áo

khoácdavàquầnjean…”Mộtýnghĩ thậtvô lý chợt lướtqua tâm trí Julia.Nhưngnói chocùng,

giớihạncủasựvôlýđãbịnớirộngrađángkểtrongvàingàyngắnngủivừaqua.

“Bàcóthấyaimặcáovestmàuxanhhảiquânkhông?Mộtngườiđànôngchừngbamươituổiđểtóccộtđuôingựa?”

NgườibánhàngkhôngnhớtừngtrôngthấyMax.Tuynhiên,bàtacóvẻnhớrangườiphụnữvừanhắc tới lúc trước,vìbànàycódừng lạimột látnhưthểđịnhmuagìđó.Mộtphụnữtócvàng,trạctuổitrungniênvàănmặclịchsự.Nhưngbàtakhôngthểhìnhdungđượcngườiphụnữđólạicóthểcạy cửamột chiếc xe hơi, quý bà này rõ ràng không phải loại người đó.Ngườiphụnữnàycómặcáomưa.

“Vàđeokínhđenchăng?”“Phải.”CésarnhìnJuliavớivẻnghiêmtrọng.“Hômnaytrờikhôngnắngcholắm,”ôngnói.“Cháubiết.”“Hoàntoàncóthểchínhlàngườiphụnữđãgửicáctàiliệuđến.”César

ngừnglời,đôimắtôngtrởnênsắclạnh.“HoặcMenchu.”

“Đừngngớngẩnthế.”Césarlắcđầu,đưamắtnhìnnhữngngườiquađường.“Khôngphảivậy,cháunóiđúng.Nhưngchínhcháutừngnghĩngườiđó

cóthểlàMax.”“Max… là chuyệnkhác.”Khuônmặt cô tối sầm lại khi cô nhìn xuống

cuốiphố,nhưthểMaxhayngườiđànbà tócvàngmặcáomưacóthểvẫnquanhquẩnđâuđây.Thứcônhìnthấykhiếnmôicôcứnglạikhôngthốtnênlời,đồngthờilàmcảngườicôchoángvángnhưvừaphảinhậnmộtcúđánhtrờigiáng.Khôngcóngườiphụnữnàotrongtầmnhìncủacôtươngứngvớilờimôtả,songcôthấy,giữanhữngtấmmáihiênvàmáinhựa,mộtchiếcxeđậugầngócđường.Mộtchiếcxemàuxanh.

Từchỗđangđứng, Juliakhôngdámchắcđócóphải làmộtchiếcFordhaykhông,songdòngcảmxúcvừabùnglênthôithúccôhànhđộng.TrướcsựngạcnhiêncủaCésar,cô rờikhỏichỗbàbánhàng,bướcđimộtquãngngắndọc theovỉahè, sauđóđimenbên cạnhhai quầyhàng rồi đứng lạinhìnchămchămquagócđường,hơikiễngchânlênđểcótấmnhìntốthơn.ĐólàmộtchiếcFordmàuxanhlắpkínhđen.Vôvànýnghĩùavềchenchúctrongđầucô.Côkhôngthấyđượcbiểnsốxe,nhưngsánghômđóđãxảyraquánhiềuchuyệntrùnghợp:Max,Menchu,tấmthẻtrênkínhchắngió,bìnhđựngkhírỗng,ngườiphụnữmặcáomưavàgiờlàchiếcxehơivốnđãtrởthànhyếu tố chủđạo trongcơnácmộngcủacô.Ý thứcđượchaibàn taymìnhđangrunlẩybẩy,côchocảhaibàntayvàotúiáođúnglúccảmthấysựcómặtcủaCésarsaulưngmình.

“Chínhlàchiếcxeđó,César.Bácbiếtđiềuđócónghĩalàgìkhông?Chodùkẻđólàai,hắnđangởtrongxe.”

Césarkhôngnóigì.Ôngchậmrãibỏmũra,cólẽnghĩnósẽkhôngphùhợpvớibấtcứchuyệngìcóthểsắpxảyra,vàđưamắtnhìnJulia.Côchưabao giờ thấy yêu ông nhiều như lúc này, khi đôimôi ôngmím chặt, cằmngẩngcao,đôimắtxanhnheolại, trongđó lóe lênánhthépsắc lạnhhiếm

khixuấthiện.Nhữngđườngnétgầygòtrênkhuônmặtđượccạorấtcẩnthậncủaôngtrôngthậtcăngthẳng;cơhàmônggiậtgiật.Đôimắtôngdườngnhưđangnói,dẫulàmộtngườicóphongcáchlịchlãmkhôngchêvàođâuđượcvàkhôngmấyưathíchbạolực,nhưngôngkhônghềhènnhát.Ítnhấtlàkhicócandựtớicôngchúacủaông.

“Đợibácởđây,”ôngnói.“Không.Chúngtacùngđi.Cảbácvàcháu.”Côdịudàngnhìnông.Đãcó

lần,khicôcònlàmộtđứatrẻ,côtừngnghịchngợmhônlênmôiông.Vàokhoảnhkhắcnàycôlạicảmthấysựthôithúcmuốnlàmthếlầnnữa;nhưnghiệntạithứhọđangthamgiakhôngphảimộttròchơi.

Cô cho tay vào túi xách, lên đạn khẩu súng. Rất bình thản, César kẹpchiếcôdướinách,bướctớibênmộtquầyhàng,vànhưthểđangmuốntìmmộtcâygậyđidạo,rồicầmlấymộtcâygậylớnbằngsắt.

“Tôilấynó,đượcchứ?”ôngnói,nhéttờgiấybạcđầutiêntìmthấytrongvívào tayngườichủquầyđangngỡngàng.Sauđóông lạibình thảnnhìnJulia và nói: “Chỉmột lần này thôi, cô bé yêu quý, hãy cho phép bác đitrước.”

Haingườitiếpcậnchiếcxe,nấpmìnhsaucácquầyhàng.TimJuliabắtđầuđậpdữdộikhicuốicùngcôcũngthoángnhìnthấybiểnchiếcxe.Khôngcònnghingờgìnữa:mộtchiếcFordmàuxanh,lắpkínhđenvớibiểnkiểmsoátcócácchữcáiTH.Miệngcôkhôkhốc,mộtcảmgiáckhóchịutừdạdàycuộn lên như thể nó đang thắt lại. Cảm giác đó, cô thầm nhủ thật nhanh,chính lànhữnggì thuyền trưởngPeterBlood* cảm thấy trướckhi ápmạnmộtchiếctàuđịch.

Haingườitớigócđường,vàmọithứdiễnrathậtnhanh.Aiđóbêntrongxe vừa hạ cửa kính cạnh ghế lái xuống để némmột điếu thuốc ra ngoài.César thảchiếcôvàcáimũcủaôngxuống,giơcâygậy lên,đivòngsangbêntráichiếcxe,sẵnsànghạthủbọncướpbiểnhaybấtcứkẻnàođangngồitrongxenếucầnthiết.HaihàmrăngJulianghiếnchặt,máuchảyrầnrậthai

bên thái dương, và cô bắt đầu chạy. Cô lấy khẩu súng ra chĩa vào trongkhungcửatrướckhingườiláixekịpnângcửakínhlên.Trướcmũisúngcủacôxuấthiệnmộtkhuônmặtlạhoắc:mộtanhchàngtrẻtuổiđểrâu,đôimắtthấtthầnnhìnchămchămvàohọngsúng.NgườiđànôngngồitrênghếphụbậtdậykhiCésargiậtmởcánhcửa,câygậysắtgiơlênđầyđedọatrênđầuôngta.

“Rangoài!Mau!”Juliaquátlớn,gầnnhưmộtcáchvôthức.Khuônmặtxámngoétnhưmặtngườichết,anhchàngđểrâugiơhaibàn

taylên,cácngóntayxòerộngnhưvannài.“Bìnhtĩnhnào,senorita!”anhtalắpbắp.“Vìchúa,bìnhtĩnhlại!Chúng

tôilàcảnhsát.”

♛   ♛   ♛

“Tôithừanhận,”thanhtraFeijoonói,haibàntayđanvàonhauđặttrên

bànlàmviệccủaôngta,“chotớigiờchúngtôiđãkhôngđượchiệuquảlắmtrongvụviệcnày…”

Ông tamỉm cười bình thản vớiCésar, như thể việc thiếu hiệu quả củacảnhsát làchuyệnhoàn toàncó thểbiệnminhđược.Vìchúng tôiđangởtrongbốicảnhphứctạp,ánhmắtôngtadườngnhưđangnói,chúngtôicóthểchophépbảnthântựphêphánmìnhđôichúttheohướngxâydựng.

Song César dường như không có bụng dạ nào để chấp nhận lời thanhminhcủaviêncảnhsát.

“Đó,”ôngkhinhmiệtnói,“chỉ làmộtcáchđểmô tảđiềunhữngngườikháchẳnsẽgọitrắngralàsựbấtlực.”

TừnụcườiméomócủaFeijoocóthểthấyrõcâunhậnxétcủaCésarlàgiọtnướccuốicùnglàmtrànly.Hàmrăngtrêncủaviênthanhtraxuấthiện

dưới bộ ria, cắn lênmôi dưới trong khi ông ta bắt đầu bực bội dùng cánchiếcbútbirẻtiềncủamìnhgõxuốngmặtbàn.SựcómặtcủaCésarđồngnghĩavớiviệcông takhôngcòn lựachọnnàokhácngoàicưxửmộtcáchthậntrọng,vàcảbangườiđangcómặtđềuhiểutạisao.

“Cảnhsátcóphươngphápcủamình.”Chỉ là những lời rỗng tuếch, và César dần trở nên sốt ruột, cáu bẳn.

ChuyệnôngtừnglàmănvớiFeijookhôngcónghĩaôngphảiniềmnởmềmmỏngvớiviêncảnhsát,vàôngcàngcóítlýdophảilàmvậyhơnkhivừabắtquảtangtaynàytrongmộtphivụthậttứccười.

“NếunhữngphươngphápấybaogồmchuyệnchongườibámtheoJuliatronglúcmộtgãđiênnàođóđangtựdonhởnnhơngoàikia,gửiđinhữngthông điệp nặc danh, tốt nhất tôi không nên nói ra những gì tôi nghĩ vềnhững phương pháp này.”Ông quay sang Julia, rồi trở lại viên thanh tra.“TôikhôngtinnổicácvịcoicôbélàmộtđốitượngtìnhnghitrongcáichếtcủagiáosưOrtega.Tạisaocácvịkhôngđiềutratôiđi?”

“Chúngtôiđãlàmthếrồi.”FeijoobịchạmnọctrướcsựkhiêukhíchcủaCésarvàbuộcphảiđáptrảchohảcơntức.“Trênthựctế,chúngtôiđãđiềutratấtcả,khôngtrừmộtai.”Ôngtalậtngửahailòngbàntaylên,chấpnhậnchịutráchnhiệmchođiềumàôngtađãsẵnsàngthừanhậnlàmộtsai lầmngớngẩntaihại.“Thậtkhôngmay,nhữngchuyệnnhưthếvẫnxảyratrongloạicôngviệcnày.”

“Vàôngđãtìmrađượcgìchưa?”“Tôi e là chưa.” Feijoo luồn tay vào trong áo vest để gãi nách rồi cựa

quậykhôngmấy thoảimái trên chiếc ghế đangngồi. “Thành thậtmànói,chúngtôiđangphảiquayvềvạchxuấtphát.Cácchuyêngiaphápykhôngthểđiđếnnhất trívềnguyênnhângâyracáichếtcủaAlvaroOrtega.Nếuthựcsựcómộtkẻsátnhânđangnhởnnhơngoàivòngpháp luật,hyvọngduynhấtcủachúng tôi làđến thờiđiểmnàođóhắnsẽphạmphảimột sailầm.”

“Đólà lýdotạisaocácvị theodõi tôihả?”Juliahỏi,vẫncònchưahếtbựcbội.Côđanggiữchặtchiếctúitronglòng.“Đểxemtôicóphạmsailầmkhôngchứgì?”

Viênthanhtranhìncôdứtkhoát.“Cô không nên nhìn nhận việc này theo chiều hướng cá nhân. Đây là

chuyệnthủtụcthôngthường.Chỉđơnthuầnlàchiếnthuậtcủacảnhsát.”Césarnhướngmộtbênmàylên.“Nếuđólàmộtchiếnthuậtthìtôichẳnghềthấynóđặcbiệthứahẹnhay

đặcbiệthiệuquả.”Feijoocốnuốt trôicâunhậnxétđượmhươngvịmỉamai.Vào lúcnày,

Juliathầmnghĩmộtcáchthíchthúvàmamãnh,ôngtahẳnđangcựckỳhốitiếcvềnhữngvụlàmănbấthợppháptừngcóvớiCésar.ChỉcầnCésarmởmiệngởmộtvàinơithíchhợp,vậylàkhôngcầnđếnbấtcứlờibuộctộitrựctiếphaygiấytờchínhthứcnàodínhlíuvào, theocáchtếnhịmàmọiviệcthườngcóxuhướngđượcthuxếpởmộtcấpđộnhấtđịnhnàođó,viênthanhtra sẽphải chứngkiếnmìnhkết thúc sựnghiệp trongvănphòngxậpxệởmộtđồncảnhsátkhỉhocògáynàođóvớitưcáchmộtchâncạogiấyđúngnghĩa,khôngcóbấtcứcơhộinàođểxoayxởthêmđồngrađồngvào.

“Tôichỉcóthểcamđoanvớicácvị,”cuốicùngôngtanói,saukhiđãtiêuhóađượcphầnnàocơnhậmhựcmà,nhưkhuônmặtviênthanhtrađangthểhiệnrõmồnmột,vẫnđangmắctronghọngôngta,“rằngchúngtôisẽtiếptụccáccuộcđiềutracủamình.”Ôngtadườngnhưnhớrađiềugìđó,mộtcáchrấtmiễncưỡng.“Vàtấtnhiênquýcôtrẻtuổiđâysẽđượchưởngsựbảovệđặcbiệt.”

“Xinđừngbậntâm,”Julianói.VẻnhũnnhặnxuốngnướccủaFeijoovẫnchưađủđểcôquênđicảmgiáckhóchịumàcôtừngphảichịuđựng.“Làmơnđừngbàyrathêmchiếcxemàuxanhnàonữa.Thếlàquáđủrồi.”

“Nhưngđiềuđólàvìsựantoàncủachínhcôđấy,senorita.”“Nhưôngthấyrồiđấy,tôicóthểtựlochomình.”

Viêncảnhsátnhìnđichỗkhác.Tấtnhiên,cổhọngôngtavẫncònđaurátsautràngquáttháotrútxuốngđầuhaianhchàngcảnhsátđãđểmìnhbịtómgáybấtngờ.“Đồđầnđộn!”ông tađãgầmlênvớihaianhchàngnọ.“Đồnghiệpdưkhốnkiếp!Lầnnàycácanhthựcsựđãtrátbùnlênmặttôi,vàtintôiđi,cácanhsẽphảitrảgiáđắtchođiềuđó!”CésarvàJuliađãnghethấytấtcảtronglúcngồichờngoàihànhlangđồncảnhsát.

“Vềchuyệnđó…”Viênthanhtrabắtđầulêntiếng,saukhihiểnnhiênđãtrảiquamộtcuộcđấutranhnộitâmquyếtliệtgiữatráchnhiệmvàviệcđượcyênthân,đểrồiquỵngãtrướcđòihỏicósứcnặnghơnhẳncủalýlẽthứhai.“Nếutínhđếnhoàncảnhhiệntại,tôikhôngnghĩrằng…ýtôimuốnnóitớikhẩusúngngắn…”ôngtanuốtkhanlầnnữatrướckhiđưamắtnhìnCésar.“Nóichocùng,đólàmộtmónđồcổ,khôngphảilàmộtvũkhíhiệnđạitheođúngnghĩađencủakháiniệmnày.Vàông,vớitưcáchlàngườikinhdoanhđồcổ,đãcóđủgiấyphéphợplệ.”Ôngtacúimặtnhìnxuốngchiếcbànlàmviệc,hiểnnhiênđangnhớtớimónđồcuốicùng,mộtchiếcđồnghồchếtáctừthếkỷ18màCésarđãmuacủaôngtachỉvài tuầntrướcvớicáigiárấthời.“Vềphầnmình,vàởđâytôiđangnóiluônchohaicấpdướicủatôicóliênquantớivụviệc…”Mộtlầnnữa,viênthanhtralạinởnụcườixảotráđầyvẻhòagiải.“Ýtôilàchúngtôisẵnsànglàmngơmộtsốchitiếtcủavụrắc rối vừaxảy ra.Ông,donCésar, có thể lấy lại khẩu súng cổ củamìnhchừngnàoôngcamkếtsẽđểmắttrôngcoinócẩnthậnhơntrongtươnglai.Còncô,senorita,hãythôngbáochochúngtôibiếtnếucóbấtcứbiếncốmớinàoxảyravà,tấtnhiênrồi,gọiđiệnchochúngtôingaylậptứcnếucôgặpbấtcứrắcrốinào.Vềphíachúngtôi,ởđâycoinhưchưatừngcókhẩusúngnàohết.Tôinóivậyđãrõchưanhỉ?”

“Hoànhảo,”Césarnói.“Tốt.”SựnhượngbộvềchuyệnkhẩusúngdườngnhưđemtớichoFeijoo

ítnhiềulợithếvềmặttinhthần,dođóviênthanhtracóvẻthoảimáihơnkhiquaysangnóivớiJulia.“Cònvềchiếclốpxecủacô,tôicầnbiếtcôcóđịnh

làmđơnkhiếunạikhông.”Côngạcnhiênnhìnôngta.“Đơnkhiếunại?Khiếunạiaimớiđượcchứ?”Viênthanhtrachờmộtláttrướckhitrảlời,nhưthểhyvọngJuliasẽđoán

raýmìnhmàkhôngcầnnóiralời.“Khiếunạimộtngườihayvàingườinàođóchưa rõdanh tính,”ông ta

nói.“Vềtộimưusát.”“ÝônglàmưusátAlvaroư?”“Không,mưusátcô.”Hàmrăngcủaông ta lạixuấthiệndướihàngria.

“Vìkẻbíẩnđanggửinhữngtấmthẻchocô,chodùhắnlàaiđinữa,đangnungnấutrongđầuhắnđiềugìđónghiêmtrọnghơnmộtváncờđơnthuần.Côcóthểmuamộtbìnhkhígiốngchiếcđãđượcdùngđểbơmđầychiếclốpcủacô,saukhihắn tađãxìhếthơi ra,ởbấtcứcửahàngphụ tùngxehơinào.Ngoạitrừviệcởđâythứkhínàyđượcthêmvàocảmộtxilanhđầydầuhỏa.Thứchấtlỏngnày,cùngvớikhígavàthứchấtdẻođãcósẵntrongbìnhchứa, tạonênmộthỗnhợprấtdễphátnổởnhiệtđộcaohơnmộtgiớihạnnhất định nào đó.Thậm chí cô chỉ cần lái xe chạy vài trămmét là đủ đểchiếclốpnóngtớimứcphátnổngaydướithùngxăngcủachiếcxe.Lúcđó,cảchiếcxesẽbùngcháycùngvớihaingườiởbêntrong.”Ôngtamỉmcườivớivẻácýkhônggiấugiếm,nhưthểchuyệnthuậtlại tấtcảvớihọlàmộtchútbáothùnhonhỏ.“Khôngkhủngkhiếpsao?”

♛   ♛   ♛

MuñoztớicửahiệucủaCésarmộtgiờsauđó,vớiđôitainhôratrêncổáomưavàmáitócướtđẫm.Trôngbộdạngcủaôngchẳngkhácgìmộtconchóhoanggầytrơxương,Juliathầmnghĩtronglúcquansátônggiũnướcmưangoàicửa.ÔngbắttayJulia,mộtcáibắttayngắnngủi,khôngchúthồhởi,mộttiếpxúcđơnthuầnkhôngkèmtheobấtcứsựhứahẹnnàotừphíaông,

rồichàoCésarbằngmộtcửchỉgậtđầu.Cốhếtsứckhônggiẫmđôigiàyướtnhẹplênthảm,vịkháchbìnhthảnlắngnghekểlạinhữnggìđãxảyraởchợRastro, thỉnh thoảnghơi cửđộngđầunhưmột cử chỉmơhồxácnhậnđãhiểu cả, như thể câu chuyện về chiếc Fordmàu xanh và cây gậy sắt củaCésarchẳnghềkhiếnôngbận tâmchútnào.ĐôimắtvôhồncủavịkháchchỉsánglênkhiJulialấytấmthẻtừtrongtúicủacôravàđặtnóxuốngtrướcmặtông.Mấyphútsau,ônglạibàyrabộbàncờbỏtúi,mónđồhầunhưbấtlythânvớiôngtrongthờigiangầnđây,rồichămchúnghiêncứuvịtrícủacácquâncờsaunướcđicuốicùng.

“Điềutôikhônghiểu,”Julianói,nhìnquavaiMuñoz,“Làtạisaobìnhkhírỗngđólạiđượcđểlạitrênnắpcapô.Chắcchắnkiểugìchúngtôicũngsẽthấynóđượcđểđó.Trừphihắnđãđểquêntronglúcvộivàng.”

“Cóthểđóchỉlàmộtlờicảnhcáo,”Césarđưaraýkiếntừchiếcghếbànhbọcdadướikhungcửasổkínhmờxỉn.“Mộtlờicảnhcáocókhẩuvịkhôngthểlợmhơn.”

“Nhưngđể làmviệcđócũngphảibỏrakhông ítcôngsức,đúngkhôngnào?Chuẩnbịbìnhkhí,xìhơirakhỏilốp,sauđóbơmlạinhưcũ.Chưatínhviệcbàtacónguycơbịpháthiệntronglúcthựchiệntấtcảnhữngtrònày…Thựcsựhoàntoànlốbịch,”cônóithêm,“nhưngbáccóđểýthấycháugọiđốithủgiấumặtcủachúngtalàbàtakhông?Cháukhôngthểdứtbỏđượcsuynghĩvềngườiđànbàbíẩnmặcáomưađó.”

“Cóthểchúngtađangđiquáxa,”Césarnói.“Nếucháucânnhắclại,chắcchắncháusẽthấychíítcũngcóhàngtáphụnữtócvàngmặcáomưanữaởRastro sángnay.Một số trongbọnhọ thậmchí cũng có thểđeokínhđennữa.Nhưngvềchiếcbìnhrỗngthìcháucólý.Đểnólạingaytrênchiếcxe,ởchỗaicũngthấy.Thậtlàkỳcục.”

“Cóthểchưahẳnđãkỳcụcđâu,”Muñoznói,vàcảhaingườicùngđưamắtnhìnông.Ngồitrênghếđẩu,trướcbộcờvuabỏtúiđượcbàytrênmộtcáibànthấp,ngườikỳthủchỉcònmặcáosơmi,haitayáođượcxắnlênquá

khuỷutay.Ônglêntiếngmàkhônghềrờimắtkhỏicácquâncờ.VàJulia,đangngồibêncạnhông,nhìnthấyởmộtbênkhóemiệngôngmộtbiểuhiệnkhódiễntảđãtrởnênquenthuộcvớicô,mộttháiđộbiểucảmnằmđâuđógiữamộtsuytưởngimlặngvàmộtnụcườithoángqua,vàcôhiểuôngđãgiảimãthànhcôngnướcđicuốicùngcủađốithủ.

Muñozđưamộtngóntayvềphíaquântốtởôa7màkhôngchạmhẳntayvàonó.

“Quân tốt đenởô a7 ănquân tháp trắngởôb6,” ôngnói, chỉ chohaingườithấytìnhhìnhtrênbàncờ.“Đólànhữnggìđốithủcủachúngtanói

trêntấmthẻ.”“Vàđiềuđónghĩalàgì?”Juliahỏi.“Cónghĩalàhắntừchốithựchiệnmộtnướcđinữa,nướcđimàchúngta

đãengạicóthểhắnsẽthựchiện.Ýtôilà,dùngquânthápđenởôc1đểănquânhậutrắngởôe1.Nướcđiđóchắcchắnsẽdẫntớimộtcuộcđổihậu.”ÔngngẩngđầulênkhỏicácquâncờvàdànhchoJuliamộtcáinhìnđượmvẻlongại.“Đólàtấtcảýnghĩacủanó.”

HaimắtJuliamởtohếtcỡ.“Ýônglàhắnđãtừchốitấncôngtôi?”KhuônmặtMuñozvẫncóvẻnướcđôi.“Côcóthểhiểunhưthế.”Ôngcúixuốngnghiêncứuquânhậutrắng.“Và,nếuđúnglàvậy,điềuhắnmuốnnóivớichúngtalà:‘Tôihoàntoàn

cókhảnănggiếtcácngười,nhưngtôisẽchỉlàmthếkhitôimuốn.’”“Giốngnhưmèovờnchuột,”Césarlẩmbẩm,khôngngừnggõlêntayvịn

củachiếcghếbànhđangngồi.“Gãđànôngnàyquảlàmộttênkhốnkiếp.”“Đànônghoặcđànbà,”Julianói.Césartặclưỡi.“Khôngainóirằngngườiđànbàmặcáomưa,nếuquảthựcngườiđãxuất

hiệntrongconhẻmchínhlàbàta,đãtựmìnhratay.Rấtcóthểngườiđànbànàylàtòngphạmcủamộtkẻkhác.”

“Phải,nhưngcủaaiđây?”“Đóchínhlàđiềubácmuốnbiết,côbéthânmến.”“Dùsaođinữa,”Muñoznói,“nếucácvịquênngườiphụnữmặcáomưa

đivàtậptrungvàotấmthẻ,rấtcóthểcácvịsẽcókếtluậnkháchẳnvềtínhcáchđốithủcủachúngta.”Ônglầnlượtnhìnhaingườitrướckhichỉxuốngbàncờ,nhưthểchorằngviệctìmkiếmcâutrảlờiởbấtcứnơinàokhácchỉlàchuyệnmấtthờigianvôích.“Chúngtabiếthắnlàmộtkẻđầuócđồibại,nhưnghóarahắncũngcựckỳtựmãn.Ngườiđànôngnày,hayđànbànàycũngrấtngạomạn.Hắnđangđùacợtchúngta.”Ônglạichỉvàobàncờ,thúc

giụchaingườicòn lạihãy tập trungquansátvị trícủacácquâncờ.“Hãynhìnxem, theocáchnói thực tế,hoàn toàn thuần túycờvua, ănquânhậutrắngnhiềukhảnănglàmộtnướcđitồi.Bêntrắngkhiđósẽkhôngcònlựachọnnàokhácngoàichấpnhậnđổihậu,tứclàănlạiquânhậuđenbằngquântháptrắngởôb2,nướcđinàysẽđẩyquânđenvàotìnhthếrấtxấu.Lốithoátduynhấtchoquânđenkhiđólàđưathápđentừôe1sangôe4đểđedọavuatrắng.Nhưngvuatrắnghoàntoàncóthểbảovệmìnhbằngcáchchuyểntốttrắngtừôd2tớiôd4.Sauđó,nếunhìntớivịtrívuađen,lúcấybịvâyquanhbởi cácquânđốiphươngmàkhôngcóbấtkỳcơhộiđược trợgiúpnào,thìviệcbịchiếuhếtlàkhôngthểtránhkhỏi.Khiđóquânđensẽthua.”

“Ýônglà,”Juliahỏi,“toànbộchuyệncốtìnhđểlạichiếcbìnhrỗnglẫnviệcđedọaquânhậutrắngchỉđơnthuầnlàmộtđònnghibinhthôisao?”

“Điềunàyhoàntoànkhônghềlàmtôingạcnhiên.”“Nhưngtạisao?”“Bởivìđốithủcủachúngtađãlựachọnnướcđihẳntôisẽthựchiệnởvị

trícủahắn:ăntháptrắngởôb6bằngquântốtởôa7.Việcnàygiúpgiảitỏasứcépcủaquântrắnglênvuađen,hiệnđanglâmvàotìnhthếrấtkhókhăn.”Ônglắcđầungưỡngmộ.“Tôiđãnóivớicácvịhắnlàmộtkỳthủrấtgiỏi.”

“Vậygiờthìsaođây?”Césarhỏi.Muñozđưamộtbàntaylênvuốttránvàtrầmngâmnhìnbàncờ.“Giờ chúng ta có hai lựa chọn.Có thể chúng ta nên ăn quân hậu đen,

nhưnglàmthếsẽbuộcđốithủcủachúngtathựchiệnđổihậu,”ôngnóitronglúcnhìnJulia,“và tôikhông thíchđiềuđóxảy ra.Chúng takhôngnênépbuộchắnphảilàmmộtviệcmàhắnđãquyếtđịnhkhônglàm.”Ônglạilắcđầunhưthểcácquâncờđenvàtrắngvừaxácnhậnnhữngýnghĩcủamình.“Điếulạlùnglàởchỗhắnbiếtchúngtasẽsuynghĩnhưthếnào,mộtđiềucólợithếriêngcủanó,vìtôiđượcthấytậnmắtnhữngnướcđihắnthựchiệnvàgửitớichochúngta,trongkhihắnchỉcóthểhìnhdungracácnướcđicủatôi.Tuynhiên,hắnvẫncóthểgâyảnhhưởngtớichúng.Chotớigiờ,chúng

tavẫnluônlàmnhữnggìhắnmuốnchúngtalàm.”“Chúngtacólựachọnnàokhông?”Juliahỏi.“Đếngiờthìchưa.Nhưngsaunàythìcóthể.”“Vậynướcđitiếptheocủachúngtalàgì?”“Chúngtachuyểnquângiámmụctừôf1tớiôd3,đedọahậucủahắn.”“Vậyhắnsẽlàmgìtiếptheo?”Muñozimlặngtrướckhitrảlời.Ôngngồibấtđộngtrướcbàncờ,nhưthể

khôngnghethấycâuhỏi.“Ngaycả trongcờvua,” cuối cùngông lên tiếng, “việcdựđoánnhững

nướcđikhảthicũngcógiớihạncủanó.Nướccờtốtnhấtcóthể,haynướccờnhiềukhảnăngnhấtsẽđượcthựchiện,lànướcđiđưađốithủcủakỳthủđóvàovịtrícóítlợithếnhất.Chínhvìthếmộtcáchđểướclượngkhảnăngxảyracủanướcđitiếptheochỉđơnthuầnlàhìnhdungratrườnghợpnướccờđóđãđượcthựchiện,rồisauđóphântíchcụcdiệnváncờtừvịthếđốithủcủamình.Cónghĩa làquay trở lại sửdụngchínhnăng lực tưduycủamình,nhưng lầnnàyngồivàovị trí đốiphương.Từđó, cô thựchiệnmộtnướcđigiảđịnhnữarồilậptứclạiđặtmìnhvàovaiđốithủcủađốithủcủamình,haynóicáchkháclàchínhcô.Vàcứthếtiếptục,tiếnxahếtmứccôcóthể.Nóivậyýtôilàtôibiếtphảiđitớiđâu,nhưngtôikhôngthểbiếthắnsẽđixatớimứcnào.”

“Theocách suy luậnđó,” Julianói, “chẳngphảinhiềukhảnănghắn sẽchọnnướccờgâychochúngtanhiềutổnthấtnhấtsao?”

Muñoz đưa tay lên gãi gáy. Sau đó, rất chậm rãi, ông di chuyển quângiámmụctrắngtớiôd3,đặtnóxuốnggầnhậuđen.Dườngnhưngườikỳthủhoàntoànbịthuhútvàodòngsuynghĩcủamìnhtronglúcphântíchtìnhthếmớicủaváncờ.

“Cómộtđiềutôidámchắc,”cuốicùngônglêntiếng,“đólàhắnchuẩnbịănmộtquânnữacủachúngta.”

PHÂN TÍCH TIẾP CẬN

Đừngngốcnghếch.Khôngthểlàlácờ,vìnókhôngthểuốnlượnđược,chínhlàcơngióđanguốnlượn.

_NhàkhoahọcDouglasR.Hofstadter_

Điệnthoạiđổchuônglàmcôbậtdậy.Mộtcáchcẩnthận,côgỡmiếngbôngtẩmđẫmdungmôikhỏigócbứctranhđangphụcchếdởdang–chútvécnibướng bỉnh bám vào một khoảng nhỏ trên trang phục của công tướcFerdinandxứOstenburg–vàcắnlấychiếcnhípgiữahaihàmrăng.Sauđócôđưamắtnhìnchiếcđiện thoạiđangnằm trênmặt thảmngaydướichânmìnhvớivẻngờvực,tựhỏiliệukhinhấcốngnghelêncôcóphảilắngnghethêmmộthồi imlặngdàidằngdặcnữa,nhữngkhoảng imlặngđã trởnênquenthuộctrongmấytuầnqua.Banđâu,côchỉđơngiảnđưaốngnghelêntaimàkhôngnóigì,sốtruộtchờđợimộtâmthanhnàođó,dùchỉlàtiếngthở,chothấysựhiệndiệncủasựsống,sựcómặtcủamộtconngười,ởđầudâybênkia,chodùđiềuđócólàmcôbấtanđếnmấy.Nhưngcôchỉgặpmộtsựimlặngtrốngrỗng,thậmchícònkhôngcócảcảmgiácđượcanủimơhồkhinghethấytiếnglạchcạchcủaốngngheđượcđặtxuốngởđầudâybênkia.Lầnnàocũngvậy,kẻgọiđiệnbíẩn–dùlàđànônghayđànbà–luôntrụlạilâuhơn.Chodùởđầudâybênkialàai,kẻđóchỉđơngiảnđứngđó,imlặnglắngnghe,khôngthểhiệnbấtcứdấuhiệunóngvộinào,cũngchẳnghềcóvẻengạikhảnăngcảnhsátcóthểtheodõicuộcgọiđểđịnhvịvịtrícủahắn.Điềutồitệnhấtlàkẻgọiđiệnchocôkhônghềbiếthắnhoàntoànantoàn.Juliađãkhôngnóivớiaivềnhữngcuộcgọiđếnnày,kểcảCésarhayMuñoz.Khôngthựcsựhiểurõtạisao,côchỉthấyxấuhổvềnhữngcuộcgọi này, cảm thấy bị bẽmặt trước cách chúng xâm nhập vào không gianriêngtưcủacô,xâmnhậpvàobuổiđêmvàsựimlặngcôvẫnyêuquýtrướckhicơnácmộngnàybắtđầu.Chuyệnnàygiốngnhưmộtsựcưỡngbứcvềtinhthần,khôngcầnđếnbấtcứlờinóihaycửchỉnào,khôngngừnglặpđilặplạihằngngày.

Khichuôngđiệnthoạivanglêntớihồithứsáu,cônhấcmáylên,vàthựcsự nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói củaMenchu. Nhưng cảm giác nhẹnhõmchỉđượctrongchốclát,vìMenchurõràngđangsaymềm.Cólẽ,Julialongạithầmnghĩ,trongmáubàbạncủacôcònđangcóthứgìđómạnhhơncảcồn.Cốnói lớntiếngđểátđinhữngâmthanhồnãcủanhữngcuộctròchuyệnvàtiếngnhạc,gầnnhưmộtnửacáccâunóicủabàbiếnthànhmộtmớhỗnđộnkhôngđầukhôngđuôi,MenchuchoJuliahaybàđangởquánStephan,rồisauđóthuậtlạimộtcâuchuyệnlủngcủngdínhdángđếnMax,bứctranhcủaVanHuysvàPacoMontegrifo.Juliakhônghiểubàmuốnnóigì, và khi cô đề nghị bạnmình giải thích lại xem chuyện gì đang xảy ra,Menchubènphálêncườinhưngườimấttrí.Rồigácmáy.

Bầukhôngkhí thậtnặngnề, lạnh lẽovàẩm thấp.Co ro trongchiếcáokhoácdalùngnhùngdàitớigối,Juliamòxuốngđườngvẫymộtchiếctaxi.Nhữngánhđèncủathànhphốlướtquakhuônmặtcônhưnhữngchớpsángkhichốcchốccô lạiphảigậtđầuhưởngứngnhữngcâubắtchuyệnhuyênthuyênchẳnghềđượcchàođóncủatayláixetaxi.Côngảlưngtựalênghếrồinhắmmắtlại.Trướckhirờikhỏinhà,côđãbậthệthốngbáođộngđiệntửvàkhóaanninh,vàxoaychìakhóađủhaivòngtrongổ.Dừngchântrướccánhcửadưới tầng,côkhông thểkhông liếcmắtđầynghingờvàokhunglướisắtbênchuôngcửacủamình,esợsẽtìmthấymộttấmthẻnữađượccàivào đó.Nhưng cô không thấy gì hết.Gãkỳ thủ vô hình vẫn đangnghiềnngẫmnướcđitiếptheocủahắn.

CókháđôngngườitạiquánStephan.NgườiđầutiêncônhậnralàCésar,đangngồitrênmộtchiếcxôpha,cạnhSergio.Anhchàngtrẻtuổiđanggậtđầu,trôngthậthấpdẫnvớimáitócvàngbùxùxõaxuốngđôimắt,tronglúcCésarthìthầmgìđóvớianhta.Césarđangngồihútthuốc,haichânbắttréo.Bàntaykẹpđiếuthuốcláđangđặttrênđầugốiông;cònbàntaykiaônghuơlênkhôngkhítrongkhinói,sátgầncánhtaychàngthanhniênđượcôngbảotrợ,songkhôngbaogiờthựcsựchạmvàonó.VừathấyJulia,ôngđứngngay

dậychàođóncô.Dườngnhưôngkhôngmấyngạcnhiênkhibắtgặpcôởđâyvàogiờnày,khôngtrangđiểmvàmặcquầnjean.

“Bàấyởđằngkia,”ôngnói,chỉtayvàophíatronghộpđêmvớivẻmặtbình thản songvẫn hiện rõ chút chờđợi háo hức. “Trênmột trong nhữngchiếcxôphakêphíacuốiphòng.”

“Bàấyuốngnhiếulắmphảikhông?”“Nhưmộtcáihũkhôngđáy.Vàbácerằngbộttrắngđangtuônramùmịt

từkhắpngườibàbạncủacháu.Bàấyđãghévàophòngvệsinhnữvớimứcđộthườngxuyênđángngờ;bàấykhôngthểcóchuyệncầntiểu tiệnnhiềuđến thế.”Ôngngắmnhìn chỗ tàn trên điếu thuốc củamình và nởmột nụcườiranhmãnh.“Lúctrướcbàbạncháuvừagâyramộtmànẩuđảtạiquầybar: bà ta tátMontegrifo.Cháu tưởng tượng được không, cô bé yêu quý?Cảnhtượnglúcđóquảthựclà”–ôngnhâmnhitậnhưởngýnghĩcủamìnhnhưmộtngườisànhthưởngthức,trướckhinóirathànhtiếngnhữngtừcuốicùng–“tuyệthảo.”

“CònMontegrifo?”VẻmặtCésarchợttrởnêntànnhẫn.“Đángkinhngạc,côbéyêuquý,gầnnhưlàsiêuphàm.Anhtarờiđivới

điệubộcứngnhắc,kiêuhãnhquen thuộccủamình,mangtheo trongvòngtaymộtcônàngtócvàngrấthấpdẫn,cóphầnhơitầmthườngnhưngănmặcchỉn chu.Cô tađãvô cùngbối rối, ngườiđẹp tội nghiệp,màcó thểhoàntoàncólýdo.Nóithựclòng,cháucũngkhôngthểtráchcônàngđược.”Ôngmỉmcườiđậmvẻtànnhẫn.“Bácbuộcphảithừanhận,côngchúaà,rằnggãkhốnđóquả là cóphongcách.Anh tađónnhậncái tátmột cách rất bìnhtĩnh,thậmchíkhôngchớpmắt,hệtnhưnhữngtaycứngcựatrênphimvậy.Mộtnhânvậtrấtthúvị,anhchàngchuyênbánđấugiácủacháu.Bácđànhphảithừanhậnanhtacưxửchẳngchêvàođâuđược.Bìnhthảnnhưkhôngvậy.”

“VậyMaxđâu?”

“Tốinaybáckhôngthấyanhta,rấttiếcphảibáochocháubiếtnhưvậy.”Mộtlầnnữanụcườitinhquáilúctrướclạixuấthiện.“Giờthìhẳnsẽvuilắmđây.Đãhaylạicònhayhơn.”

RờikhỏiCésar, Juliađivàosâu tronghộpđêm.Côchàohỏivàingườiquenbiếtnhưngkhôngdừnglạinóichuyện,rồinhìnthấyMenchuđangngồingậtngưỡngmộtmình trênmộtchiếcxôpha.Đôimắtbàđờđẫnvôhồn,chiếcváyngắnđangmặcbịkéoxếchlên,mộtbêntấtcómộtvếtráchkệchcỡm.Trôngbàgiàđiđếncảchụctuổi.

“Menchu.”BànhìnJulia,khókhănlắmmớinhậnracô.Lẩmbẩmkhôngđầukhông

đuôi,bàlắcđầurồibậtcười,tiếngcườingắn,mơhồcủamộtngườiđãsay.“Côđãlỡmấtlúcấy,”bànóisaumộthồicốgắng,giọnglíulại.“Gãcon

hoangkhốnkiếpđóđứngđờ tại chỗ,mộtbênmặtđỏ rần.”Bàngồi thẳngdậy,đưatayxoachiếcmũiđỏửng,hoàntoànkhôngbiếttớinhữngcáinhìntòmòphalẫnvẻchướngmắtcủacácvịkháchngồiởnhữngchiếcbàngầnđó.“Đồkênhkiệukhốnkiếpngungốc.”

Juliacócảmgiácmọiconmắtđangđổdồncảvàomình;cônghe thấynhữnglờirìrầmbìnhphẩmvàkhôngkhỏiđỏbừngmặt.

“Bàcóđủsứcđứngdậyđểrờikhỏiđâykhông?”“Tôinghĩlàcó.Nhưngtrướchếttôicầnphảichocôhay…”“Hãychotôibiếtsau.Đithôi.”Menchuloạngchoạngcốđứngdậy,vụngvềkéováyxuống.Juliakhoác

chiếc áo choàng lên vai bà và dìu ra cửa với bộ dạng tương đối nghiêmchỉnh.Césarbướctớigặphọ.“Mọichuyệnổncảchứ?”

“Ổn.Cháunghĩcháucóthểloliệuđược.”“Cháuchắcchứ?”“Chắc.Maicháusẽgặplạibác.”Ratớingoàiphố,Menchulảođảolắclư,vàmộtkẻnàođóhét lớnmột

câuthậttụctĩuvềphíabàtừsaukhungcửamộtchiếcxelaongangqua.

“Đưatôivềnhà,Julia.Xincôđấy.”“Nhàbàhaynhàtôi?”Menchunhìncônhưthểkhôngnhậnracô.Bàlảođảobướcđinhưngười

mộngdu.“Nhàcô,”bànói.“CònMaxthìsao?”“MọichuyệnvớiMaxkếtthúcrồi.Chúngtôicãinhau.Chấmdứtrồi.”Họvẫymộtchiếctaxi,Menchuchuivàovàngồicorotrênbăngghếsau.

Rồibàbậtkhóc.Juliaquàngmộtcánh tayquanhđôivaiđangrunrẩycủabạn cô.Chiếc taxi dừng lại trước đèn giao thông và khung cửa kính sánglung linh của một cửa hàng ven đường soi sáng khuôn mặt hốc hác củaMenchu.

“Tôixinlỗi.Tôiđúnglàmột…”Juliacảmthấythựcsựbốirốivàbấtan.Chuyệnnàymớilốbịchlàmsao.

QuỷthamabắtMaxđi,côthầmtựnhủ.Quỷthamabắttấtcảbọnhọđi.“Đừngngốcthế,”côlêntiếngcắtnganglờibàbạn.Côvừathấytayláitaxitòmòquansáthaingườihọquagươngchiếuhậu,

vàkhiquay lại nhìnMenchu, côbắtgặpmột cái nhìnkhôngbình thườngtrongđôimắtbà,mộtthoángtỉnhtáongắnngủikhôngngờtới,nhưthểvẫncònnơinàođóbêntrongconngườibàchưabịrượuvàmatúychạmtới.Côngạcnhiênkhibắtgặpthứgìđóxuấtpháttừđáysâutốiđenhunhútcủanộitâm.MộtcáinhìnquákhôngănkhớpvớitìnhtrạngcủaMenchu,làmJuliakhôngkhỏibănkhoăn.KhiMenchulêntiếng,nhữnglờibànóicònlạlùnghơn.

“Cô chẳng hiểu gì hết,” bà nói, đau đớn lắc đầu như một con thú bịthương.“Nhưngchodùlàchuyệngìxảyra…tôimuốncôbiết…”

Bàđộtngộtngừngbặt,nhưthểmuốnrút lạinhữnggìvừanói,cáinhìncủabàmộtlầnnữalạichìmvàobóngtối,đểmặcchoJuliabốirối.Thếlàquánhiềuchochỉmộtđêm.Tấtcảnhữnggìcôcầnthêmvàolúcnày,Julia

thầmnghĩ,cảmthấymộtnỗilosợmơhồkhônghứahẹnđiềugìtốtlành,làtìmthấymộttấmthẻnữagàibênchuôngcửa.

♛   ♛   ♛

Nhưngtốihômđókhôngcótấmthẻnàoxuấthiện,vàcôcóthểdồnhết

tâmtrívàoviệcchămsócMenchu,lúcnàydườngnhưđanglơmơgiữamộtbiển sương mù. Julia cho bà uống hai tách cà phê trước khi đưa bà vàogiườngnằm.Vớicảmgiáccủamộtbácsĩtâmthầnngồibênghếcủabệnhnhân,dầndần,vớisựnhẫnnạicaođộ,côcũnghìnhdungđượcchínhxácchuyệngìđãxảyratừnhữnglờilắpbắplộnxộncủaMenchu.Vàokhoảnhkhắctồitệnhấtcóthể,Max,anhchàngMaxvôơn,lạinảyraýtưởngthựchiệnmột chuyến ra nướcngoài,một câu chuyệnngớngẩnnàođóvềmộtcôngviệctạiBồĐàoNha.Bàbạncôđangcómộtkhoảngthờigiantồitệ,vàviệcanhtađiranướcngoàinhưthếdườngnhưlàmộthànhđộngtrốntránhtráchnhiệmđầyíchkỷ.Haingườiđãcãinhau,vàthayvìgiảitỏarắcrốitrêngiườngnhưhọvẫn thường làm, lầnnàyanh tađãbỏđi,đóngsầmcửa lạitrướcmũibà.Menchukhôngrõanhtacóđịnhquaylạihaykhông,nhưngdùthếnàobàcũngbấtcần.Quyếttâmkhôngchịucảnhcôđơn,bàtìmtớiquánStephan.Vàidảibộtcocainđãgiúpđầuócbàtỉnhtáohơn,đồngthờiđẩybàtới trạng tháihưngphấnđếnhunghãn.Đã tốngkhứxonganhchàngMaxvàoquênlãng,bàngồitronggóccủamìnhuốnghếtlynàytớilykhácthứmartininguyênchấtvàngắmnhìnmộtanhchàngbảnhtraiđãđểmắtđếnbà.Thếrồigiaiđiệucủabuổi tốibấtngờđổinhịp.ThậtkhôngmaychoPacoMontegrifo, anh ta cũng chườngmặt ra ở đó, dắt theomột trong những ảlàngchơitrangsứcđầyngườimàthỉnhthoảngngườitalạibắtgặpthấybêncạnhanhta.Câuchuyệnvềtỷlệphầntrămvẫncònnónghổitrongtrínhớ

củabà,vàMenchunghĩbàđãnhậnraítnhiềusựmỉamaitrongcáchanhtachàomình. Và như người ta vẫn nói trong các cuốn tiểu thuyết, điều đógiốngnhưngoáymũidaovàomộtvếtthươngvậy.Bàtungramộtcáitátduynhất,bốp,mộtcúratrò,khiếnđámkháchtronghộpđêmnhaolên.Tiếptheolàmộttràngomsòmầmĩ,hếtchuyện.Hạmàn.

Juliađắpmột tấmchănlênngườiMenchuvàngồibênbàhồi lâu.Cuốicùngbàcũngngủthiếpđivàokhoảng2giờsáng.Thỉnhthoảng,bàlại trởmìnhvàlẩmbẩmnhữngtừnghekhôngrõ,đôimôimímchặt, tócxõađầytrênkhuônmặt.Juliaquansátnhữngnếphằnquanhmiệngvàmôibà,nhữngvếtđen lemnhemởnơinướcmắtvàmồhôiđã làmnhòenhoẹt lớp trangđiểm.Chúnglàmchokhuônmặtbàtrởnênthậtthảmhại:giốngnhưkhuônmặtcủamộtkỹnữsaumộtđêmtồitệ.Nếuđượctậnmắtchứngkiến,kiểugìCésar cũng rút ravàikết luậncayđộcnàođó,nhưng lúcnày JuliakhôngmuốnnghĩtớiCésar.Côchợtnhậnramìnhđangcầuxincuộcsốnghãychocôđủsựcamchịucầnthiếtđểngẩngcaođầuđónnhậntuổigiàkhiđếnlượtcô.Hẳnsẽkhủngkhiếplắmkhiđúngvàokhoảnhkhắcđắmtàulạikhôngcóchiếcbèvữngchãinàođểbấuvíu.CônhậnraMenchuđãđủtuổiđểlàmmẹcô,vàcảm thấyxấuhổ trướcýnghĩđó,như thể theomộtcáchnàođócôđanglợidụnglúcbạnmìnhngủđểphảnbộibà.

Côuốngnốtchỗcàphêcònlạicủamình,lúcnàyđãlạnhngắt,vàchâmmộtđiếuthuốclá.Mưalạiđanggiộixuốngkhungcửasổ,âmthanhcủasựcôđơnhiuquạnh,côbuồnbãthầmnghĩ.Nólàmcônhớđếnmộtđêmmưadầmkhác,cáchđâyđãmộtnăm,khicôchấmdứtmốiquanhệvớiAlvarovàbiếtrằngcóthứgìđóđãđổvỡvĩnhviễntrongcô,giốngnhưmộtcỗmáybịtrụctrặcvôphươngsửachữa.Vàcôcũngbiếtrằng,kểtừgiâyphútđó,nỗicôđơntrộnlẫncayđắngngọtngàođangđầyắptráitimcôsẽlàmộtngườiđồnghànhtrungthànhđicùngcôtrênbấtcứchặngđườngnàocònlạiđểcôdấnbướctheo,dướimộtthiênđườngnơicácvịthầnđangchếtdầnchếtmòngiữanhữngtràngcườiầmĩ.Tốihômđócôđãngồibógốidướivòihoasen,

hơinướcbaoquanhcônhưmộtmànsươngmùnóngbỏng,nướcmắtcôhòalẫnvàodòngnướcđangxốixảchảyxuốngmái tócướtsũngvà thânhìnhtrầntrụicủacô.Thứnướcsạchsẽ,ấmápđóđãcuốntrôiAlvarođimộtnămtrướckhicáichếtthựcsựtìmđếnanh.VànhưmộttrongnhữngtrùnghợplạkỳđầymỉamaimàSốphậnvẫnluônưathích,đócũngchínhlàcáchAlvarokếtthúccuộcđờimình,trongmộtbồntắm,vớiđôimắtmởtovàcáicổgãy,ngaydướivòihoasen,dướilànnướcxốixảtuônxuốngnhưmưa.

Côxuađuổikýứcđóđi,cảmnhậnđượcnómờdần,chìmkhuấtvàogiữanhữngbóngđentrongcănhộcủacô.RồicônghĩvềCésarvàchậmrãilắcđầutheogiaiđiệucủamộtbảnnhạctưởngtượngbuồnbã.Vàomộtlúcnhưthếnày,côhẳnsẽaoướcđượctựađầulênvaiông,nhắmmắtlạivàhítmùithuốcláquyệnlẫnnhựathơmnhènhẹcôđãquentừkhicònnhỏ,mùihươngđồngnghĩavớiCésar.Vàđểcùngôngsốnglạitấtcảnhữngcâuchuyệnmàcôbiếtquárõtừtrướcrằngsẽcómộtkết thúchạnhphúc.Dườngnhưgiờđây chúngđã lùi đi thật xa, ngày tháng củanhữngkết thúchạnhphúcđókhôngcònphùhợpvớibấtcứsuynghĩtỉnhtáonàocủatuổitrưởngthành!VàđôilúcthậtnặngnềkhiphảinhìnvàochínhmìnhtronggươngvàbiếtcôđãvĩnhviễnbịlưuđàykhỏiNeverland.

Côtắtđèn,ngồixuốngthảmtrướcbức tranhcủaVanHuys,ngắmnhìncácnhânvật trong tranhbằng trí tưởng tượngcủamình, lắngnghenhữngtiếngvọngxaxămtừcuộcđờihọ,xoayquanhváncờđãkéodàibấylâuquathờigian,khônggianvàgiờvẫnđangđượcchơi tiếp–giốngnhưbộmáychậmrãi,khônggìcảnnổicủamộtchiếcđồnghồtháchthứccảnhữngthếkỷtrôiquabêncạnhnó–mộtváncờmàkhôngaicóthểdựđoánđượckếtcục.Rồicôquênđi tấtcả–quênđiMenchu,quênđinhữnghoàiniệmvềquákhứ–thayvàođógiờđâycôlạicảmthấymộtcơnớnlạnhquenthuộclankhắpngười,mộtcơnrùngmìnhvìsợhãi,cũngxuấthiệnmộtcáchmơhồ,nhưmộtnguồnanủikhôngngờtới.Mộtkiểutrôngchờphalẫnhồihộp.Giốngnhưkhi côcòn làmộtđứa trẻngồinépngườibêncạnhCésar lắng

nghemộtcâuchuyệnmới.CólẽthuyềntrưởngHookrốtcuộccũngkhônghềbiếnmấtvàotrongmànsươngmùcủaquákhứ.Thayvìthế,cólẽgiờđầyhắnchỉđơngiảnđangchơicờ.

♛   ♛   ♛

Khi cô thứcgiấc,Menchuvẫnđangngủ.Cômặcđồmột cáchnhẹnhàngnhấtcóthể,đểlạimộtbộchìakhóatrênbànvàrakhỏinhà,cẩnthậnkhóatráicửangoàilại.Đãgầnmườigiờ,cơnmưacũngđãnhườngchỗchomộthỗnhợptốitămcủakhóivàsươngmù,mộthỗnhợplàmmờđiđườngnétxámxịtcủanhững tòanhàvàkhiếnnhữngchiếcxechạyngangqua trônggiốngnhưnhữngbóngma,ánhsángphảnchiếutừđènphacủachúngvỡratrênmặtđườngrảinhựathànhvôvànchấmsángnhỏ,chúngkhoácmộttấmmạngánhsánghuyềnảolênkhôngkhíxungquanhcôtronglúccôbướcđi,haibàntayđútsâuvàotúiáomưa.

Belmonte chào đón cô trên chiếc xe lăn của ông, trong căn phòng vẫnmangdấuvếtmàbứctranhcủaVanHuysđểlại.ĐĩanhạcbấtdibấtdịchcủaBachvẫnđượcchơitrênchiếcmáyquayđĩavàJuliatựhỏi,tronglúclấytậptài liệurakhỏitúixách, liệucóphảiônggiàluôncốtìnhbậtđĩanhạcnàymỗi lần cô tới hay không.Ông chủ nhà lấy làm tiếc về sự vắngmặt củaMuñoz, nhà-toán-học-kiêm-kỳ-thủ-cờ-vua, như ông vẫn gọi với vẻ châmbiếmkhônggiấugiếm,rồichămchúđọcbảnbáocáoJuliamangtới,trongđótrìnhbàychitiếtvềcácbiếncốlịchsửliênquantớibứctranh,kếtluậncuốicùngcủaMuñozvềbíẩnliênquantớiRogerdeArras,nhữngtấmảnhchụplạicácgiaiđoạnkhácnhaucủaquátrìnhphụcchếvàbảntờrơimàuvừađượcClaymoreinracôngbốcácchitiếtvềbứctranhvàcuộcbánđầugiá.Thỉnh thoảngônggià lạigậtđầu tỏvẻhài lòng,đôi lúcđưamắtnhìnJuliatrongchốcláttrướckhitiếptụcchămchúđọctiếpbảnbáocáo.

“Tuyệtvời,”ôngnóikhiđãđọcxongvàđóngtậptàiliệulại.“Côquảlà

mộtcôgáitrẻxuấtsắchiếmcó.”“Khôngchỉmìnhtôi.Nhưôngbiếtđấy,rấtnhiềungườiđãthamgiavào

việcnày…PacoMontegrifo,MenchuRoch,Muñoz…”Côdodự.“Chúngtôicũngđãthamkhảoýkiếncủacácchuyêngiavềmỹthuật.”

“ÝcômuốnnóitớigiáosưOrtegaquácố?”Julialúngtúngnhìnvịchủnhà.“Tôikhôngbiếtlàôngđãbiếtcảchuyệnđó.”Ônggiàmỉmcườiranhmãnh.“À, như cô thấy đấy, tôi có biết.Khi người ta tìm thấy thi thể ông ấy,

cảnhsátđãliênhệvớicháugáitôi,chồngnóvàtôi.Mộtviênthanhtratớiđâygặp tôi; tôikhôngnhớhọông tanữa…Ông tacóbộria rậmvàdángngườirấtbéo.”

“Ông ta là Feijoo, thanh tra Feijoo.” Julia bối rối đưamắt nhìn đi chỗkhác.Chếttiệt,côthầmnghĩ,đámcảnhsátvôdụngmắcdịch.“Nhưngôngkhônghềnóigìvềchuyệnnàykhitôiđếnđâylầntrước.”

“Lúcđótôiđợicônóichotôibiết.Cònnếucôkhôngnói,tôiđoánhẳncôcólýdocủamình.”

Cóchútgiữýtronggiọngnóicủaônggià,vàJuliahiểucôsắpmấtđimộtđồngminh.

“Tôitừngnghĩlà…Ýtôilàtôixinlỗi,thựcsựxinlỗi…tôisợcóthểlàmôngphậtývìnhữngtinnhưthế.Nóichocùng,ông…”

“Có phải ý cô là vì tuổi tác và tình trạng sức khỏe của tôi không?”Belmontevỗhaibàntayxươngxẩuđầyđốmđồimồilênbụngmình.“Haycôlorằngchuyệnđócóthểảnhhưởngtớisốphậnbứctranh?”

Julia lắcđầu,khôngbiếtphảinóigì.Rồicômỉmcườinhúnvai,vớivẻbốirốimộtcáchchânthành,nhưlàcáchtrảlờiduynhất,nhưcôbiếtquárõ,cóthểlàmôngchủnhàhàilòng.

“Tôicóthểnóigìđây?”côthìthầm,tinchắcmìnhđãchơiđúngquânbàikhiBelmontecũngmỉmcười,chấpnhậnbầukhôngkhíđồnglõamàcôđang

đưaravớiông.“Đừnglo.Cuộcđờirấtkhókhăn,vànhữngmốiquanhệgiữaconngười

vớinhaucònkhókhănhơn.”“Tôicóthểcamđoanvớiông…”“Côkhôngcầnphảicamđoangìvớitôicả.Chúngtađangnóidởvềgiáo

sưOrtega.Cóphảiđólàmộttainạnkhông?”“Tôinghĩthế,”Julianóidối.“Ítnhất,theotôihiểuthìlàvậy.Ônggiàđưamắtnhìnxuốnghaibàntaymình.Khôngthểbiếtđượcông

cótincôhaykhông.“Vẫnthậtkhủngkhiếp…côkhôngnghĩvậysao?”Ôngnhìncôhồilâu,

cáinhìnnghiêmnghịtrongđóbiểuhiệnmộtthoángloâu.“Nhữngchuyệnnhưthế,ýtôimuốnnóitớicáichết,luônlàmtôichoángvángítnhiều.Vàvàotuổicủatôiđángraphảingượclại.Thậtkỳlạlàmsao,đốilậpvớitấtcảcácloạilogic,mộtngườilạiníukéolấycuộcsốngtheomứcđộquyếtliệttỷlệnghịchvớiquãngthờigiancònlạimàanhtacóthểtrôngđợitừcuộcđời.”

Trongmộtkhoảnhkhắc, Juliađãđịnh tâmsựvớiôngphầncòn lạicủacâuchuyện:sựtồntạicủagãkỳthủvôhình,nhữngmốiđedọa,nhữngcảmgiácuámđangđènặng lêncô, lờinguyềnđồnghànhcùngbức tranhcủaVanHuys,trongkhidấuvếtcònlạicủanó,mộtkhoảngtrốngtrơnhìnhchữnhậtbêndướimộtchiếcđinh,đangquansáthọtừtrêntườngnhưmộtđiềmbáochẳnglành.Nhưngnhưthếcũngcónghĩalàphảiđưaranhữnglờigiảithíchcôkhôngcảmthấymìnhđủmạnhmẽđểđềcậpđến.Côcũngengạisẽlàmônggiàbịnỗilosợámảnhnhiềuhơnnữa,vàtheomộtcáchquálàvôích.

“Khôngcógìphảilongạicả,”côlạinóidối,mộtcáchđầytựtin.“Tấtcảđềuđangtrongtầmkiểmsoát.Giốngnhưbứctranhvậy.”

Haingườimỉmcườivớinhau,nhưnglầnnàyđầygượnggạo.JuliakhôngrõBelmontecótincôhaykhông.Ôngngảlưngrasautrênchiếcxelănvàcautrán.

“Cómộtchuyệnliênquantớibứctranhtôimuốnnóivớicô.”Ôngdừnglờiđểsuynghĩmộtláttrướckhitiếptục.“Hômtrước,saukhicôvàôngbạnkỳthủcủacôtớigặptôi,tôicónghĩvềbứctranhcủaVanHuys.Côcònnhớcuộctranhluậncủachúngtavềviệccầnthiếtphảicómộthệthốngđểhiểumộthệthốngkhác,vàrằngcảhaiđềucầnđếnmộthệthốngcaohơn,rồicứnhưvậytiếpdiễnđếnvôtận,côcónhớkhông?VàbàithơcủaBorgesvềcờvuavàvềviệcvịthầnnàoởtrênChúađiềukhiểncáckỳthủdichuyểncácquâncờ?Thếnàynhé,tôinghĩcóđiềugìkiểuđónhưthếvớibứctranhnày.Điềugìđóvừachứađựngchínhnóvừatựlặplạichínhnó,điềugìđóliêntụcđưacôlùivềtớitậnđiểmxuấtphát.Theoquanđiểmcủatôi,chìakhóathựcsựđểgiảimãbứcVáncờkhôngđitheomộtđườngthẳng,mộtquátrìnhđượckhởiđộngtừmộtđiểmbắtđầu.Thayvìthế,bứctranhnàydườngnhưquaytrởlạihếtlầnnàytớilầnkhác,nhưthểđangthumìnhlạivậy.Côhiểuýtôichứ?”

Juliagậtđầu,chămchú lắngnghenhững lờiôngnói.Nhữnggìcôvừangheđượclàmộtlờikhẳngđịnhlinhtínhcủachínhcô,nhưnglầnnàyđượcdiễntảbằngcácthuậtngữlogicvànóirathànhlời.Cônhớtớibảnsơđồđãthiếtlập,sauđóđượcMuñozchỉnhsửathànhsáutầngkhônggianlồngvàonhau, tớivòngquaybất tận trở lạiđiểmxuấtphát, tớinhữngbức tranhẩntrongtranh.

“Tôicònhiểurõhơnôngcóthểngờ,”cônói.“Chuyệnnàygiốngnhưthểbứctranhđangtựtốcáochínhnóvậy.”

Belmontecóvẻbốirối.“Tựtốcáochínhnóư?Điềunàycóphầnđiquáxasovớiý tưởngcủa

tôi.”Hơinhướngmày,vịchủnhàbácbỏnhậnxét thoạtnghecóvẻlạcđềcủacô.“Tôiđangnóitớimộtviệckháckia.”Ôngchỉtayvềphíachiếcmáyquayđĩa.“HãylắngngheBach.”

“Chúngtaluônlàmthếmà.”Belmontedànhchocônụcườicủamộtngườicùnghộicùngthuyền.

“HômnaytôikhôngđịnhnhờđếnâmnhạccủaJohannSebastianlàmbạnđồnghành,nhưngrồitôiquyếtđịnhđánhthứcôngấyvìcô.ĐâylàTổkhúcPhápsố5,vàcôsẽnhậnranóbaogồmhainửa,mỗinửađềuđượclặplại.Âmchủtrongnửađầutiênlàson,vànókếtthúcvớiâmchủlàrê.Đượcrồichứ?Giờhãylắngnghe.Đúngvàolúcdườngnhưbảnnhạcđãkếtthúcởnốtnày,ôngbạnBachhaylừalọcbấtngờlôichúngtanhảythẳngtrởlạiđiểmkhởiđầu,lạivớisonlàâmchủđạo,rồisauđólạitrôitrởvềrê.Và,dùchúngta không hiểu bằng cách nào, điều này cứ thế lặp đi lặp lại. Cô nghĩ thếnào?”

“Tôinghĩđiềuđó thậtđángkinhngạc.”Juliađangchămchúlắngnghegiaiđiệucủabảnnhạc.“Giốngnhưmộtvònglặpliêntục.NhưnhữngbứctranhvàbảnvẽcủaEscher*,trongđócómộtdòngnướcchảyhiềnhòa,rồibiếnthànhmộtthácnướcvàtheocáchnàođókhônglýgiảinổiquaytrởlạiđiểmxuấtphátbanđầu.Haymộtcầuthangkhôngdẫntớiđâucả,chỉđơnthuầnquaytrởlạiđiểmđầucủachínhcầuthangđó.”

Belmontegậtđầuhàilòng.“Chínhxác.Vàhoàntoàncóthểchơitổkhúcnàytrênnhiềuâmchủkhác

nhau.”Ôngnhìn lênkhoảng trốnghìnhchữnhật trên tường. “Cáikhó, tôinghĩ,làphảibiếtcầnđặtmìnhvàođâutrênnhữngvòngquayđó.”

“Ông nói đúng. Sẽmất nhiều thời gian để lý giải, song có điều gì đótươngtựđangdiễnratrongbứctranh.Đúngvàothờiđiểmdườngnhưcâuchuyệnkếtthúc,nólạibắtđầumộtlầnnữa,nhưngđitheomộthướngkhác.Haycóvẻnhưđitheomộthướngkhác.Bởivìcólẽthựcrachúngtachưabaogiờrờikhỏichỗmìnhđangđứng.”

Belmontenhúnvai.“Đólàmộtnghịchlýmàcôvàôngbạnkỳthủcủacôcầntìmralờigiải.

Tôithiếucácthôngtincầnthiết.Nhưcôbiếtđấy,tôichỉlàmộtkẻnghiệpdưmàthôi.Thậmchítôicònkhôngthểđoánrangườitacóthểlầnngượctrởlạiváncờ.”ÔngnhìnJuliahồilâu.“Thậtđángxấuhổ,nếunghĩtớinhữnggìtôi

vừanóivềBach.”Julia ngẫm nghĩ về những lý giảimớimẻ cô không hề trông đợi này.

Nhữngsợilentừmộtcuộnlen,côthầmnghĩ.Quánhiềusợichomộtcuộnlenduynhất.

“Ngoài cảnh sát và tôi ra, gần đây có ai đến tìmgặpôngkhông, ai đócũngquantâmtớibứctranhấy?Hoặclàtớicờvua?”

Ônggiànghĩngợihồilâutrướckhitrảlời,nhưthểcốxácđịnhxemdụngýẩnsaucâuhỏilàgì.

“Khôngcóainhưthếcả.Khivợtôicònsống,vẫnhaycókháchđếnchơinhà.Bàấyquảnggiaohơntôi.Nhưngkểtừkhigóavợ,tôichỉcòngiữliênhệvớivàingườibạncũ.NhưEstebanCanochẳnghạn.Côcònquátrẻđểcóthểbiếtôngấykhiôngấylàmộtnghệsĩviolinthànhcông.Nhưngôngấyđãquađờihainămnayrồi.Sựthựclàsốbạnbèítỏicủatôiđangdầndầnbiếnmất.” Vị chủ nhàmỉm cười cam chịu. “Còn có Pepe,một người bạn tốt.PepinPerezGimenez,cũngđãnghỉhưunhưtôi,ôngấyvẫntớicâulạcbộvàthỉnhthoảngghéquađâychơivớitôimộtváncờ.Nhưngôngấyđãgầnbảymươivàphảichịuđựngnhữngcơnđaunửađầukhủngkhiếpnếuchơi lâuhơnnửa giờ.Ông ấy từng làmột kỳ thủ giỏi.Và còn cả cháugái của tôinữa.”

Lúcđó, khi đang lấymột điếu thuốc ra, Julia chợt sững lại.Khi cô cửđộnglại,độngtáccủacôtrởnênrấtchậmchạp,nhưthểbấtcứcửchỉquáphấnkhíchhaynóngvộinàocũngcó thểkhiếnđiềucôvừanghe thấy tanbiếnmất.

“Cháugáiôngcũngchơicờsao?”“Lolahả?Phải,rấtgiỏi.”Ônggiànởmộtnụcườilạlùng,nhưthểhốitiếc

vìphẩmchấtđángquýnàycủacôcháugáikhôngmởrộngsangnhữnglĩnhvựckháccủacuộcsống.“Chínhtôiđãdạynóchơicờ,từnhiềunămtrước;nhưngnóđãvượtxathầynó.”

Juliacốgiữbìnhtĩnh.Côgồngmìnhlênđểcóthểchâmđiếuthuốcmột

cáchthảnnhiênvàtừtốnphảrahaingụmkhóitrướckhitiếptụcnói.Songcôcóthểcảmthấytimmìnhđangphinướcđại.

“Vậycháugáiôngnghĩ thếnàovềbức tranh?Côấycó tán thànhviệcôngbánnóđikhông?”Mộtcúthămdònămănnămthua.

“Cháugái tôivôcùng tán thànhchuyệnđó.Vàchồngnó thậmchí cònhăngháihơn.”Giọngnóicủaônggiàcóchútgìđócayđắng.“Khôngnghingờ gì nữa,Alfonso đã tính được anh ta sẽ đặt tới đồng xu cuối cùng cóđượctừbứctranhcủaVanHuysvàoôsốmấytrênguồngquayroulette.”

“Nhưnganhtađâuđãcósốtiềnấy,”Juliachenvào.Ônggiàđónnhậncáinhìncủacô, trongđôimắtnhạtmàuươnướtcủa

ônglóelênmộttiasángsắclạnh,nhưngnócũngnhanhchóngtắtngấm.“Vàothờicủatôi,”ôngnóivớitháiđộvuivẻkhótin,còntrongđôimắt

chỉcònlạivẻmỉamaimộtcáchbìnhthản,“chúngtôithườnghaynóikhôngnênđếmgàcontrướckhitrứngnở.”

“Cháugáiôngđãbaogiờđềcậptớiđiềugìđóbíhiểmliênquantớibứctranh,cácnhânvậthayváncờđượcvẽtrongđóchưa?”

“Theonhưtôinhớthìchưa.Côlàngườiđầutiênđềcậptớichuyệnđó.Vớichúng tôi,đó luôn làmộtbức tranhđặcbiệt,nhưngkhôngcógìkhácthườnghaybíẩn.”Ôngtrầmngâmnhìnlênkhoảngtrốnghìnhchữnhậttrêntường.“Mọithứdườngnhưđềurấthiểnnhiên.”

“Ôngcóbiết liệuvàokhoảngthờigiantrướchaycùnglúcAlfonsogiớithiệuôngvớiMenchuRoch,cháugáiôngcóthươnglượngvớimộtaikháckhông?”

Belmonte caumày.Khả năng này dường như khiến ông rất không hàilòng.

“Tôichắcchắnhyvọnglàkhông.Nóichocùng,bứctranhđólàcủatôi.”Khuônmặtôngđầyvẻtinhquáicủangườiýthứcđượcmọithứ.“Vàhiệntạivẫnlànhưthế.”

“Tôicóthểhỏithêmmộtcâunữakhông,donManuel?”

“Tấtnhiênrồi.”“Ôngcóbaogiờnghethấycháugáimìnhvàchồngcôấynóitớiviệchỏi

ýkiếntưvấncủamộtchuyêngiavềlịchsửmỹthuậtkhông?”“Tôi không nghĩ thế đâu.Tôi không nhớ chúng có làmnhư thế, và tôi

nghĩtôisẽnhớnếuchúnglàmvậy.”vẻngờvựchiệnrõtrongđôimắtông.“ĐólàcôngviệccủagiáosưOrtega,đúngvậykhông?Lịchsửmỹthuật.Tôihyvọngcôkhôngđangcốámchỉ…”

Julianhậnracôđãđiquáxa,vậylàcôtrưngramộttrongnhữngnụcườidễmếnnhấtcóthể.

“KhônghẳnlàtôinóitớiAlvaroOrtega,màcóthểlàbấtcứchuyêngianàokhácvềlịchsửmỹthuật.Việccháugáiôngcóthểtòmòmuốnbiếtgiátrịcủabứctranhhaytìmhiểulịchsửcủanócũngkhôngphảilàmộtýnghĩgìquákỳlạ.”

Belmontetrầmngâmnhìnngắmhaimubàntayđầyđốmđồimồivớivẻsuynghĩ.

“Cháugáitôikhôngbaogiờnhắctớiđiềuđó.Vàtôinghĩchắcnócólàmthế,vìchúngtôivẫnthườngnóichuyệnvềbứctranhcủaVanHuys.Nhấtlànhững lúc chúng tôi chơi lại ván cờ đang chơi dở của các nhân vật trongtranh.Chúngtôichơitiếpnó,tấtnhiênrồi.Vàcôbiếtchuyệngìđãxảyrakhông?Chodùquân trắngcóvẻđangcó lợi thế,Lolađã luôngiànhphầnthắngvớiquânđen.”

♛   ♛   ♛

Côlangthangvôđịnhtrongsươngmùsuốtgầnmộtgiờđồnghồ,cốgắng

sắpxếplạicácýnghĩtrongđầu.Khôngkhíẩmthấplàmđọnglạinhữnggiọtsươngtrênkhuônmặtvàmáitóccô.CôđiquatrướckháchsạnPalace,nơi

ngườigáccửađộimũchópcaovàbộđồngphụcviềnvàngđangđứngdướimái hiên bằngkính, choàng trên người chiếc áo khoác khiến ông ta trônggiốngnhưaiđómớilạcbướctớitừthànhphốLondoncủathếkỷ19,hoàntoàn tương xứng vớimàn sươngmù. Tất cả những gì còn thiếu, cô thầmnghĩ, làmột cỗ xe ngựa với ánh đèn lờmờ trongmàn sương xám xịt, từtrong đó bước ra là dáng người gầy gò của SherlockHolmes, theo sau làWatson, người bạn đồng hành trung thành của ông. Ở đâu đó trongmànsươnggãgiáosưMoriartyđộcáchẳnđangrìnhmò.Ônghoàngcủatộiác.Thiêntàimaquỷ.

Gầnđây,dườngnhưcôđãgặpquánhiềungườibiếtchơicờvua.Vàtấtcảđềucónhữnglýdohoànhảochomối liênhệcủahọvớibức tranhcủaVanHuys.Cóquánhiềuchândungbêntrongbứctranhkhốnkiếpđó.

Muñoz:ônglàngườiduynhấtcôđãgặpkểtừkhicácbiếncốbíẩnbắtđầuxảyra.Khicôkhôngtàinàochợpmắtđược,khicôvậtvãtrởmìnhtrêngiường,ônglàngườiduynhấtcôkhôngliênhệtớinhữnghìnhảnhxuấthiệntrongácmộng.Muñozđangởmộtđầudâycủacuộnlenvàtấtcảcácquâncờ,tấtcảnhữngnhânvậtkhácđềuởcảđầucònlại.Nhưngthậmchícôcũngkhông dám chắc về ông.Đúng là cô đã gặp ông sau khi bí ẩn xuất hiện,nhưngvẫntrướckhicâuchuyệnquay trở lạiđiểmxuấtphátcủanóvàbắtđầutrởlạitheomộtchìakhóamậtmãkhác.ThậmchíkhôngthểbiếthoàntoànchắcchắnliệucáichếtcủaAlvarovàsựtồntạicủagãkỳthủbíẩnkiacóthuộcvềcùngmộttiếntrìnhhaykhông.

Côdừnglại,cảmthấytrênkhuônmặtmìnhhơilạnhcủamànsươngẩmthấp đang bao bọc xung quanh.Nghĩ cho cùng, người duy nhất cô có thểchắcchắntintưởngđượcchỉcómộtmìnhcô.Vàđólàđiềuduynhấtcôcóthể trông cậy để tiếp tục, cùngvới khẩu súng cô vẫnmang theo trong túixách.

♛   ♛   ♛

Côtìmđếncâulạcbộcờvua.Mạtcưadínhđầyngoàitiềnsảnh,trênnhữngchiếcô,áokhoácvàáomưa.chúngtỏaramùiẩmmốc,mùikhóithuốclá,vàbầukhôngkhíkhông lẫnvàođâuđượccủanhữngnơichỉcóriêngđànôngluitới.CôchàoCifuentes,ônggiámđốccâulạcbộ,khiôngnàyvộivãtớiđóncô,và,tronglúcnhữngtiếngrìrầmdosựxuấthiệncủacôtrongcâulạcbộgâyrađanglắngdầnxuống,côđưamắttìmkiếmquanhcácbàncờcho tới khi tìm thấyMuñoz.Ôngđangchămchúđể tâmvàomộtváncờ,ngồibấtđộngnhưmộtbứctượngnhânsư,vớimộtkhuỷutaychốnglêntayvịnchiếcghếôngđangngồi,cằmtựalênlòngbàntay.Đốithủcủaông,mộtanhchàngtrẻtuổiđeokínhdàycộp,liêntụcliếmmôivàđưanhữngcáinhìnbốirốivềphíaMuñoz,nhưthểlosợrằngvàobấtcứlúcnàoôngcũngcóthểpháhủythếtrậnbảovệquânvuađầyphứctạpmà,căncứvàobộdạngcăngthẳngvàvẻkiệtsứccủaanhta,ngườikỳthủtrẻđãphảinỗlựctộtbậcđểthiếtlậpnên.

Muñozdườngnhưvẫnlàconngườibìnhthản,lơđãngthườngngàycủaông;thayvìquansátbàncờ,đôimắtbấtđộngcủaônglạicóvẻchỉdừnglạitrênđó.CóthểôngđangchìmvàomộttrongnhữnggiấcmơhãohuyềnmàôngtừngkểvớiJulia,cáchxaváncờđangdiễnratrướcmắtôngcảnghìndặm,trongkhiđầuóctoánhọccủaôngđangliêntụcthửnghiệmvàloạibỏhếtkhảnăngnàytớikhảnăngkháccủacácnướccờ.Quanhhọ,vàingườiđứngngoàitheodõiđangnghiêncứuváncờvớivẻcònquantâmhơncảhaikỳ thủ trongcuộc.Thỉnh thoảng,nhữngngườinàykhẽ thì thầmnhững lờibìnhluậnhayđềxuấtdichuyểnquâncờnàyhayquâncờkhác.Điềucóvẻđã rõ ràng,nếu tínhđếnkhôngkhí căng thẳngquanhbàn, làhọđangchờMuñozthựchiệnmộtnướcđiquyếtđịnhđặtdấuchấmhếtchoanhchàngtrẻtuổiđeokính.Nócũnglýgiảivẻluốngcuốngcủaanhnày,đôimắtanhta,đượchai tròngkínhphóngto lên,nhìnđối thủnhưmộtnôlệsắplàmmồichosưtửdướiđấutrườngđangcầukhẩnsựkhoanhồngtừvịhoàngđếcóquyềnlựcvôhạntrongbộyphụcmàuđỏtía.

Đúnglúcđó,MuñozngẩngđầulênvàtrôngthấyJulia.Ôngnhìncôchằmchằmtrongvàigiâynhưthểkhôngnhậnracô,rồitừtừhồitỉnh,vớivẻmặtcủamột người vừa chợt tỉnh khỏimột giấcmơ hay vừa quay về saumộtchuyếnđidài.Khuônmặtôngbừngsángkhithểhiệncửchỉchàođónmơhồ.Rồiôngđưamắttrởlạibàncờ,nhưthểđểxemxemmọithứcócònnhưcũkhông,rồi,khôngchútvộivãhoặcnhưthểôngchỉvừangẫuhứngchợtnghĩ ra,nhưngkỳ thực làkếtquảcủamộtquá trình tưduydài,dichuyểnmộtquântốt.Tiếngrìrầmthấtvọngvanglênquanhbàn,vàngườiđànôngtrẻtuổiđeokínhđưamắtnhìnsangông,thoạttiênvớivẻngạcnhiên,sauđósữngsờnhưmộttùnhânđượcbãibỏlệnhhànhhìnhvàophútchót,rồinởmộtnụcườitựmãnđầyhàilòng.

“Vậylàhòa,”mộttrongnhữngngườiđứngxemnhậnxét.Muñoz,đangđứngdậykhỏibàncờ,chỉnhúnvai.“Phải,”ôngđáp,không

buồnnhìnlạibàncờ.“Nhưngnếutôiđưaquângiámmụctớivịtrícủaquânhậu,chỉsaunămnướcđinữalàchiếuhết.”

Ông tớibênJulia,mặcchonhữngngườikhác suynghĩvềnướcđiôngvừanhắcđến.Tếnhịchỉvềphíanhómngườiđangxúmquanhbàncờ,Juliakhẽnói:

“Họchắcphảithựcsựghétônglắm.”Muñoznghiêngđầusangbên,vẻmặtcủaôngcóthểdễdànghiểulàmột

nụcườilơđãnghaymộtcáinhìncoithường.“Tôiđoánlàthế,”ôngđáp,cầmáomưalên.“Bọnhọluônxúmlạinhư

mộtbầykềnkền,hyvọngđượctậnmắtchứngkiếnkhirốtcuộccóaiđóxéxáctôithànhtừngmảnh.”

“Nhưngôngcốtìnhđểmìnhbịđánhbại…Nhưthếchắchọcảmthấyrấtbẽmặt.”

“Nói thế còn lànhẹđấy,”ôngnói, nhưng tronggiọngnóikhônghề cóchút âmhưởng tựmãnhaykiêungạonào, chỉ có sựcoi thườngmột cáchkháchquan.“Họsẽkhôngbỏlỡdùchỉmộtváncờcủatôi,dùlàvìbấtcứ

điềugì.”Rangoài,đứngđốidiệnbảotàngPradotrongmànsươngxámxịt,Julia

kểlạichoôngcuộctròchuyệnmớinhấtcủacôvớiBelmonte.Muñozlắngnghecô,khôngđưaralờibìnhluậnnào,thậmchícảkhicôkểchoôngvềsởthíchcờvuacủacháugáiôngchủnhà.Ôngcóvẻdửngdưngvớithờitiếtẩmướt trong lúc thong thả bước đi, chăm chú lắng nghe những gì Julia nói,chiếcáomưakhôngcàicúc,chiếccàvạtvẫnbungranhưthườnglệ,đầucúixuống,đôimắtnhìnđămđămvàođôimũigiàyđầyvếttrầyxước.

“Côtừnghỏitôiliệucóphụnữnàochơicờvuakhông,”cuốicùngônglêntiếng.“Vàlúcđótôiđãnóivớicôchodùvềcơbảncờvualàmột tròchơidànhchonamgiới,nhưngvẫncómộtsốkỳthủnữrấtgiỏi.Nhưnghọlànhữngtrườnghợpngoạilệ.”

“Ngoạilệcàngchứngminhchoquyluật,tôiđoánlàvậy.”Muñozcautrán.“Không.Tớiđâythìcôsairồi.Mộtngoại lệkhôngchứngminhđiềugì

hết;nólàmmấthiệulựchaypháhủybấtcứquyluậtnào.Đólàlýdovìsaocôcầnphảirấtthậntrọngkhisuyluậntheophươngphápquynạp.Điềutôimuốnnóilàphụnữthườngcóxuhướngchơicờvuakém,chứkhôngphảitấtcảphụnữđềuchơicờvuakém.Côhiểuchứ?”

“Tôihiểu.”“Nhận xét này không hềmâu thuẫn với sự thật là, trên thực tế phụ nữ

khôngđạtnhiềuthànhcôngvớitưcáchkỳthủ.Chỉđểcungcấpchocômộtvídụ:TạiLiênbangXôviết,nơicờvualàtrògiảitríphổbiếnnhất,chỉcóduynhấtmộtphụnữ,VeraMenchik,từngđượccoilàđạttrìnhđộđạikiệntướng.”

“Tạisaovậy?”“Cóthểvìcờvuađòihỏimứcđộthờơvớithếgiớibênngoàiquácao.”

Ôngdừnglại,đưamắtnhìnJulia.“CôLolaBelmontenàylàngườithếnào?”Juliasuynghĩmộtláttrướckhitrảlời.

“Thựcsựtôikhôngbiếtphảimôtảcôtathếnàonữa.Khôngmấydễchịu.Có thểcoi làhốnghách.Haygâygổ.Thật tiếc cô takhôngcómặtởnhàhômôngcùngtôitớiđó.”Haingườiđangđứngbênmộtđàiphunnướcbằngđá, trêncùng lờmờhìnhdángmộtbức tượngđứngsừngsữngđầyđedọaphía trênđầuhọ trong lànsươngmù.Muñozđưa tay lênvuốt tócrồinhìnvàohailòngbàntayướtđẫmcủaôngtrướckhichùivàoáomưa.

“Haygâyhấn,chodùbộclộrangoàihayẩnkíntrongnộitâm,”ôngnói,“làtínhcáchcủanhiềukỳthủ.”Ôngthoángmỉmcười,khônghềnóirõliệuôngcóđặtmìnhnằmngoàinhậnđịnhđóhaykhông.“Vàmộtkỳthủthườngcóxuhướng làmộtngườiđang tuyệtvọnghaybịchènépvềmặtnàođó.Cuộc tấn côngnhằmvàoquânvua, cũng chính làmụcđích trong cờvua,đồngnghĩavớiviệcchốnglạiuyquyền,sẽlàmộtcáchđểgiảithoátbảnthânkhỏitrạngtháiđó.Từgócnhìnnày,vớimộtphụnữ,môncờvuacóthểcoilàđángquantâm.”Nụcườithoángqualạivụthiệnlêntrênmôiông.“Khicôchơicờ,nhữngngườikhácdườngnhưtrởnênkhôngđángkể.”

“Ông có phát hiện ra điều gì giống như thế trong ván cờ đối thủ củachúngtađangchơikhông?”

“Mộtcâuhỏirấtkhótrảlời.Tôicầnnhiềuthôngtinhơn.Nhiềunướcđihơn.chẳnghạn,phụnữthườngthểhiệnsựưathíchđặcbiệtvớiquângiámmục.”KhuônmặtcủaMuñozvụttrởnênsốngđộngkhiôngđivàocácchitiết.“Tôikhôngrõtạisao,nhưngnhữngquâncờnày,cùngcácnướcđichéothậtsâucủachúng,cólẽmangnhiềuchấtnữtínhnhấttrongcácquâncờ.”Ôngkhoáttaynhưthểkhôngmấytinvàonhữnglờivừanóivàđangcốxóachúngkhỏikhôngtrung.“Nhưngchotớilúcnàyhaiquângiámmụcđenvẫnchưa đóng vai trò quan trọng trong ván cờ.Như cô biết đấy, chúng ta cókhôngítlýthuyếthayhosongrốtcuộclạichẳngdẫntớiđâucả.Vấnđềcủachúng tachỉđơngiảnđúngnhưnóđặt ra trênbàncờ:chúng tachỉcó thểđưaranhữnggiảthiếttrongtrítưởngtượng,đưaranhữngphỏngđoán,màkhôngđượcchạmtớicácquâncờ.”

“Vậyôngđãđi tớigiả thiếtnàochưa?Đôilúcônglàmtôicócảmgiácôngđãđi tớinhữngkết luậnmàôngkhôngmuốnđảđộngđếnvới chúngtôi.”

Muñozhơinghiêngđầusangmộtbên,nhưôngvẫnluônlàmthếmỗikhiđốidiệnvớimộtcâuhỏikhó.

“Chuyệnnàyhơi rắcrốimộtchút,”ông trả lờisaumột thoáng imlặng.“Tôicótrongđầuvàiýtưởng,nhưngvấnđềcủatôichínhlàđiềutôivẫnnóivớicô.Trongcờvuacôkhôngthểchứngminhbấtcứđiềugìchotớikhiđãthựchiệnnướcđi,vàlúcđócôkhôngthểquaytrởlạiđượcnữa.”

Haingườitiếptụcbướcđigiữanhữngbăngghếđávàhàngràolờmờsaumànsươngmù.Juliakhẽthởdài.

“Nếutừngcóainóivớitôirằngmộtngàykiatôisẽphảilầntheodấuvếtcủamộtngườinhiềukhảnănglàkẻsátnhânvớisựtrợgiúpcủamộtbàncờ,hẳntôisẽnóivớingườiđórằnganhtalàmộtkẻhoàntoànmấttrí.”

“Tôi từngnóivớicôcórấtnhiềumối liênhệgiữacờvuavàcôngviệcđiềutracủacảnhsát.”BàntaycủaMuñozlàmđộngtácdichuyểncácquâncờtrongkhôngkhí.“ThậmchítrướcthờicủaConanDoyle,đãtừngtồntạiphươngphápđiềutracủanhânvậtDupintrongcáctácphẩmdoPoeviết.”

“NhàvănEdgarAllanPoeư?Đừngnóivới tôi làông ta cũngchơi cờđấy.”

“Ồ, phải, ông ấy là người rấtmêmôn cờvua.Từng cómột chiếcmáychơicờtựđộngcótênKỳthủMaelzel,nóhầunhưkhôngbaogiờthuavánnào.Poeviếtmộtbàitiểuluậnvềnóvàokhoảngnăm1830.Đểtìmhiểutớitậngốcrễcủabíẩn,ôngấyđãthiếtlậpmườisáucáchphântíchtiếpcậnvàđitớikếtluậnchắcchắnphảicómộtngườinấpkínbêntrongchiếcmáyđó.”

“Vàđócũnglàđiềuôngđanglàm?Tìmkiếmkẻđangnấpkínđó.”“Tôiđangcố,nhưngchuyệnđóchưahứahẹnđượcgìhết.Tôikhôngphải

làPoe.”“Tôihyvọngôngthànhcông.Nhưthếchắcchắnsẽcólợichotôi.Ônglà

hyvọngduynhấtcủatôi.”Muñoznhúnvai,khôngnóigìsuốtmộthồilâu.“Tôikhôngmuốncôhyvọngquánhiều,”ônglêntiếngsaukhihaingười

đãđithêmđượcmộtquãngnữa.“Khitôibắtđầuchơicờ,cónhữnglúctôicảmthấychắcchắntôikhôngthểnàothua,dùchỉmộtván.Rồisauđó,trongtrạngtháilânglângphấnkhích,tôibịđánhbại,vàthấtbạiđóđưatôitrởlạimặtđất.”Ôngnheomắtlại,tựanhưcóthểnhìnraaiđótrongmànsươngmùphíatrước.“Luôncóaiđógiỏihơnta.Đólàlýdotạisaoviệcgiữchobảnthânmìnhtrongtrạngtháihoàinghilànhmạnhlàđiềurấthữuích.”

“Trạngtháihoàinghimàôngvừanóiđến,tôithấynóthậtkhủngkhiếp.”“Côcólýdođểnghĩvậy.Chodùmộtváncờcótrởnêncăngthẳngđến

mứcnàođinữa,cảhaikỳthủđềubiếtđâylàmộttrậnchiếnkhôngđổmáu.Nóichocùng,anhtatựanủibảnthân,nócũngchỉlàmộttròchơi…Nhưngtrongtrườnghợpcủacôthìkhôngphảivậy.”

“Cònôngthìsao?Ôngcónghĩhắnbiếtvaitròcủaôngtrongchuyệnnàykhông?”

ĐôimắtMuñozlạitrởnênxaxăm.“Tôikhôngrõliệuhắncóbiếttôilàaikhông.Nhưngchắcchắnhắnbiết

cóaiđócókhảnănggiảimãđượcnhữngnướccờcủahắn.Nếukhông,váncờhắnlôichúngtavàosẽhoàntoànvônghĩa.”

“TôinghĩchúngtacầnđếngặpLolaBelmontemộtchuyến.”“Tôiđồngý.”Juliaxemđồnghồ.“Vìchúngtacũngsắptớichỗtôiởrồi,saoôngkhônglênuốngmộttách

càphênhỉ?Menchuđangởnhàtôi,vàchắclúcnàybàấyđãdậyrồi.Bàấyđanggặpchútrắcrối.”

“Rắcrốinghiêmtrọnglắmư?”“Cóvẻlàthế,vàtốiquabàấyđãxửsựrấtlạlùng.Tôicũngmuốnông

gặpbàấy…Nhấtlàlúcnày.”

Họbăngquađạilộ,chóimắtvìnhữngchiếcđènphaôtô.“NếutôipháthiệnraLolaBelmonteđứngsautấtcảchuyệnnày,”Julia

độtnhiênthốtlên,“tôisẽdùngchínhhaibàntaynàybópchếtcôta.”Muñoznhìncôđầyngạcnhiên.“Giảsửlýthuyếtvềsựhunghãncủatôilàđúng,”ôngnói,cônhậnraông

đangquansátmìnhvớivẻtôntrọngrấtmớimẻ,“côsẽlàmộtkỳthủxuấtsắcnếucólúcnàođócôquyếtđịnhchơicờ.”

“Tôiđãdínhdángtớinórồiđấy,”Juliađáp,sămsoinhìnđầyhiềmkhíchvềphíanhữngchiếcbóngđanglướtquacạnhcôtronglànsươngmù.“Chotớigiờtôiđãchơicờđượcmộtthờigianrồi,vàchẳnghềthấycóchúthứngthúnàocả.”

♛   ♛   ♛

Côtrachìakhóavàoổantoànvàxoayhaivòng.Muñozđứngđợibêncạnhcôngoàilốiđi.Ôngđãcởiáomưara,gậplạivắtlêntay.

“Nhàtôiđangbừabộnlắm,”cônói.“Sángnaytôikhôngcóthờigiandọndẹp.”

“Đừnglo.Càphêmớilàthứđángquantâm.”Juliabướcvàotrongnhà,kéobứcrèmlớnchekhungcửasổtrờilên.Ánh

sáng lờmờ củamột ngày sươngmù rọi vào trong căn phòng, chiếu sángkhông gian bằng thứ ánh sáng xám xịt không đủ để xua bóng tối ra khỏinhữnggócphòngxanhất.

“Vẫn còn tối quá,” cô nói và vừa định bật công tắc chiếu sáng lên thìtrôngthấycáinhìntrênkhuônmặtMuñoz.Mộtcảmgiáchoảnghốtđộtngộtbùnglên,côhướngmắttrôngtheocáinhìncủaông.

“Côđãđểbứctranhởđâu?”ônghỏi.Julia không trả lời.Cô cảm thấy nhưvừa có thứgì đó vỡbung ra bên

trongcô,tậnsâuthẳmbêntrong,vàcôđứnghoàntoànbấtđộng,haimắtmở

tohếtcỡ,nhìnchằmchằmvàochiếcgiátrốngtrơn.“Menchu,”cuốicùngcôlẩmbẩm,cảmthấynhưthểmọithứđangquay

cuồngxungquanhmình.“Tốiquabàấyvừacảnhcáotôivềchuyệnnày,chỉcóđiềutôiđãkhôngngờtớinó.”

Dạdàycôcothắtlại,côcảmthấydườngnhưcóvịmậtđắngngắttrongmiệngmình.Cô ngơ ngẩn nhìnMuñoz như ngườimất trí rồi chạy vội vềphíabuồng tắm,nhưng rồi, cảm thấymìnhđangxỉudần, côdừng lại, tựalưngvàokhungcửaphòngngủ.Vàđúng lúcđócônhìn thấyMenchu.Bàđangnằmngửatrênsànnhàdướichângiường.ChiếckhănđãbịdùngđểsiếtcổMenchuvẫncònquàngnguyênquanhcổbà.Váycủabàbịtốcngượclêntậnhông,vàmộtcáichaibịnhétsâuđếntậncổcửamìnhMenchu.

HẬU, HIỆP SĨ, GIÁM MỤC

Khôngphảitôiđangchơivớinhữngquântốttrắngvàđenvôhồn.Tôiđangchơivớinhữngconngườibằngxươngbằngthịt.

_KiệntướngE.Lasker_

Mãiđến7giờthẩmphánmớiralệnhchuyểnthithểđi,lúcđótrờiđãtốihẳn.Suốtbuổichiều,ngôinhàđôngnghịtnhânviêncảnhsátvàviênchứctòaánhếtđếnlạiđi,nhữngánhchớpđènflashliêntụcnháysángngoàihànhlangvà trongphòngngủ.Cuối cùng,họmangMenchuđi trênmột chiếc cáng,đựngtrongmộtchiếcbaonilôngmàutrắngcókhóakéo,vàtấtcảnhữnggìcònlạinhắctớibàlúcnàylàmộthìnhvẽbằngphấndobàntaykhôngmấykhéoléocủamộtviêncảnhsátkhoanhlại,chínhlàanhchàngngồisautayláichiếcFordmàuxanhbịJuliachĩasúngvàotạichợRastro.

ThanhtraFeijoolàngườicuốicùngrờiđi;ôngtalưulạihiệntrườnggầnmộtgiờđồnghồđểhoàntấtcácbảnlờikhaitrướcđócủaJuliavàMuñoz,vàcủacảCésar,ôngđãtớinơingaykhibiếttin.Viêncảnhsát,mộtngườichưabaogiờlạigầnbàncờtrongcảđờimình,hiểnnhiênđangcựckỳlúngtúng.ÔngtakhôngngớtnhìnchằmchằmvàoMuñoznhưthểđangnhìnmộtconvậtkỳlạ,nhưngvẫngậtđầuvớivẻnghiêmnghịdèchừngtronglúclắngnghenhữnggiải thíchmang tínhchuyênmôncủangườikỳ thủ,đồng thờichốcchốc lạiquaysangCésarvàJulianhư thể tựhỏi liệu tấtcảnhữnggìông ta đang nghe có phải chỉ làmột trò đùa nữa do ba người này bày rakhông.Thỉnhthoảng,viênthanhtraviếtvàidòngghichú,đưataylênchỉnhchiếccàvạttrêncổrồilạinémmộtcáinhìncủamộtngườikhônghiểunổithứmình đang nhìn vào lên những ký tự đánhmáy trên tấm thẻ tìm thấycạnhthithểMenchu.LờigiảithíchcủaMuñozvềnhữngkýtựđóchỉkhiếnFeijoocóthêmmộtcơnnhứcđầunhưbúabổnữa.Điềuthựcsựkhiếnôngtaquantâm,ngoàitínhchấtlạlùngcủatoànbộtìnhhuốngnày,lànhữngchitiếtvềcuộccãivãgiữaMenchuvàanhchàngbạntraicủabàtốihômtrước.Vànguyênnhâncủasựquantâmnàylàvì–nhưcáccảnhsátviênđượccử

điđiềutrađãbáocáolạivàochiềuhômđó–MaximoOlmedillaSanchez,haimươitámtuổi,độcthân,mộtngườimẫuchuyênnghiệp,đãbiếnmấtđiđâukhôngrõ.Thêmvàođó,hainhânchứng,một tàixếtaxivàmộtngườigáccổngcủatòanhàđốidiện,đãthấymộtngườiđànôngtrẻtuổihoàntoànphùhợpvớimôtảnhândạngcủaanhtarờikhỏitòanhànơiJuliađangsốngtrongkhoảngtừ12giờđến12giờ15phútngàyhômđó.Theobáocáođầutiêncủabácsĩphápy,Menchuđãbịsáthạibằngcáchsiếtcổđếnchết từphíatrướctrongkhoảngthờigiantừ11giờđến12giờ.Vềchitiếtcáichainhétvàocửamìnhnạnnhân–mộtchaiginhiệuBeefeatercỡlớn,gầnnhưcònđầyắp–màFeijookhôngngớtnhắcđếnhết lầnnày tới lầnkhácvớingôntừkhôngmấytếnhị(nhưmộtcáchtrảđũachocâuchuyệnngớngẩnvềcờvuamàbangườibịthẩmvấnđangcốnhétvàođầuôngta),viênthanhtracoinónhưmộtbằngchứngvữngchắctheohướngmọithứđềudẫntớikhảnăngmộtvụánmạngdomâuthuẫntìnhcảm.Nóichocùng,ngườiphụnữbịsáthại–viênthanhtracaumàytrưngramộtkhuônmặtnghiêmtrangkháhợpcảnh,bàytỏrõràngcảmnhậncủaôngtalànhìnchungởđờiaicũngsẽnhậnđượcnhữnggìxứngđángvớihọ–làmộtngười,nhưcảJuliavàCésarvừamớigiảithích,cóđờisốngtìnhdụckhócóthểcoilàđứngđắn.Cònvềviệcvụánmạngnàycó liênquan thếnào tớicáichếtcủagiáosưOrtega,mốiquanhệđãquárõràng,nếutínhtớichitiếtbứctranhđãbiếnmất.Viênthanhtramạnhdạnđưarathêmvàilờilýgiảinữa,đồngthờichămchúlắngnghenhữngcâutrảlờinhậnđượctừJulia,MuñozvàCésarchonhữngcâuhỏitiếptheocủamình,rồicuốicùngchàotạmbiệthọ,saukhiđãhẹngặpbangườitạiđồncảnhsátvàosánghômsau.

“Vềphầncô,senorita,côsẽkhôngcòngìphảilolắngnữa.”Viênthanhtra dừng bước trên ngưỡng cửa, với vẻ đĩnh đạc củamột nhân viên côngquyềnđangnắmtoànquyềnkiểmsoáttìnhhình.“Giờchúngtôiđãbiếtcầntìmai.Chúccôngủngon.”

Khi đã đóng cửa lại, Julia tựa lưng vào cánh cửa và đưamắt nhìn hai

ngườibạncủamình.Dướiđôimắtlúcnàyđãkhôcủacôhiệnrõhaiquầngthâm.Côđãkhócrấtnhiều,vìđaukhổvàphẫnnộ,bịgiàyvòvìsựbấtlựccủachínhmình.NgaysaukhipháthiệnrathithểcủaMenchucôđãbậtkhóctrướcmặtMuñoz,rồisauđó,khiCésartới,khuônmặttáinhợtnặngtrĩu,vẻkinhhoàngtrướctindữvừađượcbiếthiệnrõtrênmặtông,côđãômchầmlấyôngnhưtừnglàmkhicònnhỏ,nhữnggiọtnướcmắttrởthànhnhữngcơnnứcnở,vàcômấthếttựchủ,bíuchặtlấyCésar, trongkhiôngchỉbiếtthìthầmnhữnglờianủivônghĩa.Côkhóckhôngchỉvìcáichếtcủamộtngườibạn;đócònlàvì,cônói,giọngcôvỡvụnratronglúcnhữnggiọtnướcmắtnónghổichảythànhdòngtrênkhuônmặt,sựcăngthẳngkhôngtàinàochịunổi trongmấyngàyvừaqua,cảmgiácêchềmộtcách rõ ràng rằngkẻsátnhânđangđùabỡnvớitínhmạngcủahọmàkhônghềbịtrừngphạt,vớisựtựtinrằnghắncóthểlàmgìhọtùythích.

Ítnhấtcuộcthẩmvấncủacảnhsátcũngđemđếnmộthiệuquảtíchcực:nóđãkéocôtrởlạithựctế.SựngungốcươngngạnhcủaFeijootrongviệcnhấtquyếttừchốikhôngchịunhìnnhậnsựthậthiểnnhiênđãrõrànhrành,vẻlịchsựvờvĩnhcủaôngtakhiravẻchấpnhận–trongkhichẳnghiểugìhết,vàcũngchẳngbuồncốgắngđểhiểu–nhữnglờigiải thíchchi tiếthọcungcấpchoôngtavềnhữnggìđangxảyra,đãcủngcốthêmniềmtincủacôrằngcôchẳngthểtrôngmonggìtừđámcảnhsát.Cuộcgọiđiệnthoạicủaviên cảnh sát choMax cùng việc tìm ra hai nhân chứng xác nhận cho ýtưởngcủaFeijoo,mộtgiảthiếtđặcsệtchấtcảnhsátđiểnhình,rằngđộngcơđơngiảnnhấtlạithườnglàhướngđiềutrađúngnhất.Câuchuyệnvềváncờquảlàthúvị,tấtnhiênrồi,mộtcâuchuyệnchắchẳnsẽbổsungthêmđầyđủchitiếtchobiếncốđángbuồnnày.Nhưngnếucânnhắctớicácbằngchứngxác thực của vụ việc, nó chỉ làmột giai thoại bên lề.Chi tiết về cái chaichứngtỏrõràngđiềuđó.Chỉđơnthuầnlàtâmlýtộiphạm.“Bởivì,bấtchấpnhữnggìcôđọcđượctrongcáccuốntiểuthuyếttrinhthám,senorita,bằngchứngkhôngbaogiờlừadốihết.”

“Giờthìkhôngcòngìđểnghingờvềđiềuđónữa,”Julianóitronglúccôvẫncòncóthểnghethấytiếngbướcchâncủaviênthanhtradướicầuthang.“Alvarođãbịsáthại,cũnggiốngnhưMenchu.Rõràngcókẻnàođóđãdõitheobứctranhtừlâurồi.”

Muñozđangđứngbênchiếcbànvànhìnxuốngmảnhgiấymà trênđó,ngaysaukhiFeijoođikhỏi,ôngđãghilạinộidungcủatấmthẻtìmthấybênthithểnạnnhân.Césarngồitrênxôpha,nơiMenchuđãngủtốihômtrước,ngơngẩnnhìnđămđămvàochiếcgiátrốngtrơn.KhinghethấynhữnglờiJulianói,ônglắcđầu.

“KẻlàmchuyệnnàykhôngphảilàMax,”ôngnói.“Khôngthểcóchuyệnmộtthằngngốcnhưhắntacóthểnghĩratoànbộtrònày.”

“Nhưnganhtađãởđây.Ítnhấtlàởtrongtòanhànày.”Césarthừanhậnchứngcớnày,nhưngkhôngcóvẻbịthuyếtphụcmấy.“Chắcchắnphảicóaiđókháccandựvào.NếuMaxlàkẻtrợthủđược

thuê,cứtạmgọithếđi,phảicóaiđókhácgiậtdâyđằngsau.”Ôngtừtốngiơmộtbàntaylên,rồigõngóntrỏlêntrán.“Mộtkẻrấtcóđầuóc.”

“Gãkỳthủbíhiểm.Vàgiờhắnđãthắngváncờ.”“Chưađâu,”Muñoznói,vàhaingườingạcnhiênquayvềphíaông.“Hắnđãcóbứctranh,”Julialêntiếng.“Nếunhưthếkhôngphảilàthắng

cuộc…”TrongđôimắtMuñozánhlênvẻtậptrungđếnxuất thần;đôi tròngđen

dườngnhưđanghướngrangoàikhônggianbốnbứctườngcủacănphòng,chămchúnhìnvàonơinhữngkhảnăngtổhợpphứctạpgặpgỡnhautrongkhônggiantoánhọc.

“Chodùcóbức tranhhaykhông,váncờvẫn tiếp tục,”ôngnói,vàđưachohọtờgiấy:

…QxRQe7?–Qb3+Kd4?–Pb7xPc6

“Lầnnày,”ôngnóithêm,“kẻsátnhânkhôngchỉđưaramộtnướcđi,màlàba.”Ôngcúixuốngchiếcáomưađểlấybộcờbỏtúira.“Nướcđiđầutiênđãrõràng:QxR,tứclàhậuđenăntháptrắng.NướcđiănquântháptrắngthểhiệnvụsáthạiMenchuRoch,cũnggiốngnhưviệctrongváncờnàyhiệpsĩtrắngđạidiệnchongườibạnAlvarocủacô,vàchoRogerdeArrastrongbứctranh.”Muñozxếpcácquâncờvàovịtrítronglúcôngnói.“Vìvậy,tínhtớithờiđiểmnàytrongváncờ,hậuđenmớiănhaiquântrắng.Vàtrênthựctế,”ôngđưamắtnhìnCésarvàJulia,haingườicũngvừatớibênđểquansátbàn cờ, “mỗi quân cờ đó tượng trưng chomột vụ ánmạng. Đối thủ củachúngtalấyquânhậuđenlàmđạidiệnchohắn;khimộtquânđenkhácănmộtquântrắng,nhưđãtừngxảyracáchđâyhainướcđi,lúcchúngtamấtquânthápđầutiên,đãkhôngcógìxảyra.Ítnhất,theonhưchúngtabiếtchotớilúcnày.”

Juliachỉvàotờgiấy.“Tạisaoônglại thêmdấuchấmhỏivàobêncạnhhainướcđicủaquân

trắng?”“Tôikhôngthêmchúngvàođó.Chúngđượcghitrêntấmthẻ;kẻsátnhân

đãtiênlượngtrướcchúngtasẽđinướcnàotiếptheo.Tôiđoánnhữngdấuchấmhỏiđólàmộtlờiđềxuấtchúngtathựchiệnnhữngnướcđiđó,nếucácngườiđinướcnày,tôisẽđinướcnày,hắnđangnóivớichúngtanhưthế.Vànếuchúngtalàmnhưhắnđềxuất”–ôngdichuyểnmộtvàiquâncờ–“váncờtrôngsẽnhưthếnày.”

“Nhưhaingườicóthểthấy,đãcónhữngthayđổiquantrọng.Saukhiănquân thápởôb2,quânđen lường trướcđượcnhiềukhảnăngchúng ta sẽthựchiệnnướcđitốtnhấtcóthể,cónghĩalàchuyểnhậutrắngcủachúngtatừôe1tớiôe7.Nướcđinàyđemđếnchochúngtamộtlợithế:mộttuyếntấncôngchéođedọavuađen,lúcnàykhảnăngdichuyểnđãbịhạnchếrấtnhiềudosựhiệndiệncủahiệpsĩ,giámmụcvàtốttrắngởngaygầnnó.Giảthiếtrằngchúngtasẽđinướccờvừarồi,hậuđensẽdichuyểntừôb2sangôb3đểhỗtrợvuađen,đồngthờiđedọachiếuvuatrắng.Vuatrắngkhôngcònlựachọnnàongoàiviệcrútluisangphảimộtô,nhưtrênthựctếchúng

tađãlàm,rúttừôc4sangôd4,rangoàitầmkhốngchếcủahậuđen.”“Đâylàlầnthứbahắnchiếuđượcvuacủachúngta,”Césarnói.“Đúngthế.Vàchúngtacóthểhiểuđiềuđótheovàicách.Cóthểlàdobất

quátamchẳnghạn,vìđúngvàolầnthứbahắnchiếuvuacủachúngta,kẻsátnhâncũngđánhcắpđượcbứctranh.Tôinghĩtôibắtđầuítnhiềuhiểuhắn.Kểcảguhàihướclậpdịcủahắn.”

“Tiếptheothìsao?”Juliahỏi.“Sauđóquânđenăntốttrắngcủachúngtaởôc6bằngquântốtđenđang

ởôb7.Nướccờnàyđượcbảovệnhờhiệpsĩđenởôb8.Sauđóđếnlượtchúngtađi,nhưngđốithủcủachúngtakhôngđưarađềxuấtnàotrêntấmthẻ.Nhưthểhắnmuốnnóinhữnggìchúngtasẽlàmtiếptheohoàntoàntùythuộcvàochúngta,khôngphụthuộcvàohắn.”

“Vàchúngtasẽlàmgìđây?”Césarhỏi.“Lựa chọn đúng đắn duy nhất: tiếp tục chơi với quân hậu trắng.”Ông

nhìn Julia trong khi nói ra câu này. “Nhưng chơi bằng quân hậu cũng cónghĩalàchúngtađangđốimặtvớinguycơmấtnó.”

Julianhúnvai.Tấtcảnhữnggìcômuốnlàchấmdứtváncờquáiđảnnày,chodùcóphảichịurủironàođinữa.

“Vậythìlàmthếđi.”Césarcúingườixuốngbàncờ,hai taychắpsaulưng,nhưthểôngđang

xemxétthậtgầnvàthậtkỹlưỡngmộtmónđồsứcổcóchấtlượngđángngờvực.

“Quânhiệpsĩtrắngđó,quânởôb1,trôngcũngkhôngcóvẻđượcantoàncholắm,”ôngkhẽnóivớiMuñoz.“Ôngcóđồngýlàvậykhông?”

“Tôibiết.Tôikhôngnghĩquânđensẽchonóđượcởyênđólâu.Sựhiệndiệncủanó,thôngquaviệcđedọađánhtậphậuquânđen,đemđếnsựhỗtrợchủyếuchocuộctấncôngbằnghậutrắng.Còncócảgiámmụctrắngởôd3nữa.Cảhaiquâncờnằmgầnquânhậunàyđềucó thểđóngvai tròquyếtđịnh.”

Haingườiđànôngimlặngnhìnnhau,vàJulianhậnrasựthânthiệnđanglớndầngiữahọ,mộtđiềutrướcđócôchưahềthấy.TựanhưtinhthầnđoànkếtchấpnhậnđốimặtvớihiểmnguyhiệnlêntrênkhuônmặtnhữngngườiSpartatạiThermopylaekhihọnghethấytiếngđộngcủanhữngchiếcchiếnxaBaTưđangtớigần.

“Tôi sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì để biết được chúng ta là nhữngquân cờnào,”César nói, đồng thời nhướngmột bênmày.Môi ôngnhếchlên.“Tôihyvọngmìnhkhôngphảilàconngựađó.”

Muñozđưamộtngóntaylên.“Đólàmộthiệpsĩ,hãynhớlấy.Mộtcáitênđángtrântrọnghơnnhiều.”“Tôichẳngmấybănkhoănvềcáitên.”Césarngắmnhìnquâncờvớivẻ

lolắnghiệnrõ.“Trôngcóvẻnhưnóđangởvàomộtvịtríđầyhiểmnguy,anhchànghiệpsĩcủaôngấy.”

“Tôiđồngý.”“Theoôngthìnólàônghaytôi?”“Tôikhôngrõ.”“Tôithúthựctôisẽsẵnlòngnhậnvaiquângiámmụchơn.”Muñoztrầmngâmnghiêngđầusangmộtbên,khônghềrờimắtkhỏibàn

cờ.“Tôicũngvậy.Nóđangởmộtvịtríantoànhơnquânhiệpsĩ.”“Ýtôichínhlàthếđấy,ôngbạnthânmến.”“Vậyxinchúcôngmaymắn.”“Cũngxinchúcôngđiềutươngtự.Chúngtasắptiêuđờicảrồi.”Sauđólàmộthồilâuimlặng,cuốicùngJuliaphávỡnókhilêntiếngnói

vớiMuñoz.“Vìgiờđếnlượtchúngtađi,nướccờtiếptheocủachúngtalàgì?Ôngđã

nhắctớiquânhậutrắng…”Muñozđưamắt liếcquabàncờ.Mọinướcđicó thểđềuđãđượcphân

tíchtrongđầuông.

“Banđầu,tôitừngnghĩtớiviệcăntốtđenởôc6bằngquântốtcủachúngta ở ô d5, nhưng làm thế sẽ đem lại cho đối thủ của chúng ta quá nhiềukhônggianđểdichuyển.Vậynênchúngtasẽđiquânhậucủamìnhtừôe7tớiôe4.Đếnnướctiếptheo,chúngtachỉcầnđiquânvuacủamìnhlàchiếuđượcvuađen.Nướcchiếuđầutiêncủachúngta.”

LầnnàyCésarlàngườidichuyểnquânhậutrắng,đặtnóvàoômàMuñozvừanói,ngaycạnhvuatrắng.Julianhậnthấy,mặcdùbềngoàicóvẻbìnhthản,nhưngcácngóntaycủaôngvẫnhơirunrẩy.

“Đúngrồi,”Muñozgậtđầu.Vàcảbangườicùngnhìnlạibàncờ.

“Vàhắnsẽlàmgìtiếptheo?”Juliahỏi.Muñozkhoanhhaitaytrướcngực,khôngrờimắtkhỏibàncờvàcứthế

đứngimsuynghĩ.Khiôngtrảlời,côbiếtkhôngphảivừarồiôngđangcânnhắccácnướcđi,màchỉđangxemcónênnói ra thành lờihaykhôngmàthôi.

“Hắncómộtsốlựachọn,”ôngnói.“Mộtvàilựachọncóvẻđángquantâmhơnnhữnglựachọnkhác.Vàcũngnguyhiểmhơn.Từthờiđiểmnàytrởđi,váncờsẽrẽsangmộtsốhướngkhácnhau.Ítnhấtcũngcótớibốnbiếnthể.Mộtsốtrongchúngnhiềukhảnăngsẽlôichúngtavàomộtváncờkéodàivàphứctạp,màrấtcóthểđâychínhlàtoantínhcủahắn.Trongkhiđó,theonhữngbiếnthểcònlại,váncờcóthểsẽkếtthúcsaubốnhaynămnướcđi.”

“Ôngđangnghĩtớibiếnthểnào?”Césarhỏi.“Lúcnàytôichưamuốnđưaranhậnđịnh.Giờđangtớilượtquânđenđi.”Ôngnhặtcácquâncờlên,gấpbàncờlạivàchovàoáomưa.Julianhìn

ông,ítnhiềucảmthấytòmò.“Điềuôngmớinóilúcnãythậtkỳlạ,ýtôimuốnnóitớiguhàihướccủa

gãsátnhân.Khiôngnóirằngôngcũngbắtđầuhiểuvềnóấy.Chẳnglẽôngthựcsựthấycóđiềugìhàihướctrongchuyệnnàysao?”

“Côcóthểgọilàhàihước,haymỉamainếucôthíchcáchgọinàyhơn,”ôngnói.“Nhưngđốithủcủachúngtathíchbỡncợt,điềunàylàkhôngthểphủnhận.”Ôngđặtmộtbàntaylêntờgiấyđểtrênmặtbàn.“Cómộtđiềurấtcóthểcôchưanhậnra.KhisửdụngcáckýtựQxR,kẻsátnhânliênhệcáichếtcủabạncôvớiquânthápbịhậuđenăn.HọcủaMenchulàRoch,đúngvậykhông?Vàtừđó,cũnggiốngnhưtêngọigốccủaquântháp*,đềubắtnguồntừtừ‘rock’.”

♛   ♛   ♛

“Cảnhsátcótớiđâysángnay.”LolaBelmontenémvềphíaJuliavàMuñozmộtcáinhìnđầyvẻkhóchịu,nhưthểcôtacholàhọphảichịutráchnhiệmtrựctiếpvềcuộcviếngthămphiềnhàđó.“Tấtcả…”côtatìmkiếmvôvọngmộttừvừaý,rồiquaysangôngchồngcầucứu.

“Rấtkhóchịu,”Alfonsonói, sauđó anh ta lại tiếp tục chămchúngắmnghíangựcJuliamộtcáchlộliễukhônggiấugiếm.Cóthểthấyrõ,chodùcóbịcảnhsátquấyrầyhaykhông,anhtacúngchỉmớivừabòrakhỏigiường.Nhữngquầngthầmxịtdướiđôimắtvẫncònsưnghúpcàngtôđậmthêmbộdạngchơibờiphóngđãngthườngthấycủaanhta.

“Còntồitệhơnthếnữa.”CuốicùngLolaBelmontecũngtìmratừcôtamuốndùngvànhôthânhìnhxươngxẩucủamìnhratrướctừtrênghếngồi.“Chuyệnnàythậtnhụcnhã.Côcóthểtưởngtượngrakhông?Aiđódámcảgannghĩchúngtôilànhữngtêntộiphạm.”

“Vàchúng tôikhôngphảivậy,”chồngcô tanóivớivẻnghiêmtúcđầymỉamai.

“Đừngngốc thế.”LolaBelmontedànhchoôngchồngmộtcáinhìnhằnhọc.“Đâylàchuyệnnghiêmtúc.”

Alfonsobậtramộttràngcườingắn.“Chỉphíthờigianvôích.Tấtcảnhữnggìđángbậntâmlàbứctranhđã

biếnmất,vàcùngvớinótiềncủachúngtôicũngbốchơi.”“Tiềncủatôichứ,anhAlfonso,”Belmontelêntiếngtừchiếcxelăncủa

ông,“nếuanhkhôngthấyphiền.”“Chỉlàmộtcáchnóithôimà,bácthânmến.”“Đượcthôi,nhưngsaunàyhãynóinăngchochínhxácvào.Juliakhẽkhuấytáchcủacô.Càphêđãnguộingắt,vàcôtựnhủliệucó

phảicôcháugáiôngchủnhàđãcốtìnhmờikháchnhưthếhaykhông.Haingườiđãtìmtớiđâykhôngbáotrướcvàocuốibuổisáng,lấycớthôngbáocácbiếncốvừaxảyrachogiađìnhbiết.

“Côcónghĩngườitasẽtìmthấybứctranhkhông?”ônggiàchủnhàhỏi.

Ôngđóntiếphọtronglúcănmặcthoảimáivớimộtchiếcáolendàitayvàđidéplê,nhưngkèmtheolàtháiđộthânthiệnbùđắpchovẻmặtsưngmàysỉacủacôcháugái.Lúcnàyôngđangvôcùngphiềnmuộn.TinvềvụtrộmtranhvàviệcMenchubịsáthạiđãkhiếnôngchoángvángcựcđộ.

“Cảnhsátđangtíchcựcđiềutra,”Julianói.“Tôitinchắchọsẽtìmthấynó.”

“Tôihiểuluôncóthịtrườngchợđendànhriêngchocáctácphẩmnghệthuật.Vànhữngkẻđánhcắpcóthểbánnóranướcngoài.”

“Phải,đúnglàvậy,nhưngcảnhsátcótrongtaycáctấmảnhchụp,chínhtôiđãcungcấpchohọmộtsốtấmảnh.Sẽkhôngdễgìmangđượcbứctranhrakhỏiđấtnướcđâu.”

“Tôikhônghiểubọnchúnglàmcáchnàomàđộtnhậpđượcvàocănhộcủacô.Cảnhsátchotôibiếttạiđócólắpkhóaanninhvàhệthốngbáođộngđiệntử.”

“CóthểMenchuđãmởcửa.ĐốitượngnghivấnchủyếulàMax,bạntraicủabàấy.Cócácnhânchứngđãnhìnthấyanhtarờikhỏitòanhàtheolốiraphố.”

“Chúng tôiđãgặpanhchàngbạn trai,”Lolanói.“Anh ta từngđếnđâycùngbàấy.Mộtanhchàngcaoráo,đẹpmã.Tôinghĩlàquáđẹpmã…tôihyvọngngườitasẽsớmtómđượchắnvàdànhchohắnnhữnggìhắnđángphảinhận.Cònvềphần chúng tôi” – cô ta nhìn lênkhoảng trống trên tường–“mấtmátlàkhôngthểbùđắp.”

“Ítnhấtemcóthểđòitiềnbảohiểm,”ôngchồngcôtanói,đồngthờimỉmcườivớiJulia.“Nhờquýcôtrẻtuổiđángmếnđâyđãnhìnxatrôngrộng…”Anh tadườngnhưđộtngộtnhớ rabốicảnhhiện tại,khuônmặt lại trở lạinghiêmchỉnhmộtcáchrấthợpphépxãgiao.“Chodù,tấtnhiênrồi,điềuđókhôngthểgiúpbạncôsốnglại.”

LolaBelmontehằnhọcnhìnJulia.“Sẽthựcsựquásứcchịuđựngnếu,ngoàitấtcảnhữnggìvừaxảyra,bọn

họlạiquênmấtchuyệnmuabảohiểmchobứctranh.”Côtachìamôidướirađầykhinhmiệt.“NhưngsenorMontegrifonóirằngnếusosánhvớimứcgiábứctranhcóthểđạtđượckhibánđấugiá,khoảntiềnbảohiểmchỉ làmộtmóncòmcõithảmhại.”

“CôđãnóichuyệnvớiPacoMontegriforồisao?”Juliahỏi.“Phải.Ôngấyđãgọiđiệnthoạitớisángsớmhômnay.Ôngấygầnnhư

đãdựngchúngtôidậyđểbáotin.Chínhvìthếchúngtôiđãbiếtđầyđủmọichuyệnkhicảnhsát tớiđây.Ôngấyquả làmộtquýông.”Côcháuvịchủnhànhìnchồngmìnhvớivẻthùghétramặt.“Tôiđãluônnóirằngvụlàmănnàykhởiđầurấttệmà.”

Alfonso làmmột cử chỉ tỏ thái độ anh ta chối bỏ toàn bộ trách nhiệmtrongvụlàmănđangđượcnóiđến.

“KhoảntiềnbàMenchutộinghiệpđềxuấtcũngkhônghềtồi,”anhtanói.“Khôngphải lỗi của tôinếu sauđómọi thứ trởnên rắc rối.Hơnnữa,bácluôn là người có tiếng nói cuối cùng.”Anh ta nhìnBelmonte với vẻ kínhtrọngtháiquá.“Cóphảivậykhôngạ?”

“Vềviệcđóthìtôikhôngdámchắc,”côcháugáilêntiếng.BelmonteđưamắtnhìnJuliatronglúccầmchiếctáchđưalênmôi,vàcô

nhậnratrongđôimắtôngvẻkiềmchếmàgiờđâycôđãquáquenthuộc.“Bứctranhvẫnđứngtênbác,Lolitaạ,”ôngnói,saukhicẩnthậnlaumôi

bằngmộtchiếckhănmùisoavotròn.“Chodùtốthayxấu,bịmấtcắphaykhông,nólàmốibậntâmriêngcủabác.”KhiđôimắtôngbắtgặpmắtJulialầnnữa,trongđóhiệnrõvẻđồngcảmchânthành.“Cònvềphầnquýcôtrẻtuổiđây”–ôngmỉmcườiđộngviên,nhưthểlúcnàychínhcôlàngườicầnphảiphấnchấnlên–“báctinchắcnhữnggìcôấyđãlàmtrongchuyệnnàylà không thể chê trách được.”Ông chủ nhà quay sangMuñoz, người vẫnchưanóilờinào.“Ôngcóđồngývậykhông?”

Muñozngồixuốngmộtchiếcghếbành,haichânduỗidàira,cácngóntayđan vào nhau tựa dưới cằm.Khi nghe thấy câu hỏi, ông hơi chớpmắt và

nghiêngđầusangmộtbên,nhưthểvịchủnhàvừalàmgiánđoạngiữachừngmộtdòngsuytưởngphứctạpcủavịkỳthủ.

“Chắcchắnrồi,”ôngnói.“Cóphảiôngvẫntinbấtcứbíẩnnàocũngcóthểđượcgiảimãnhờsử

dụngcácquyluậttoánhọc?”“Đươngnhiên.”ĐoạntraođổingắnlàmJulianhớramộtđiều.“HômnayBachkhônghềxuấthiện,”cônói.“Saunhữnggìxảyđếnvớibạncôcùngviệcbứctranhbiếnmất,hômnay

không phải là ngày dành cho âm nhạc.” Belmonte có vẻ đang đắm chìmtrongsuynghĩ,rồisauđómỉmcườiđầybíhiểm.“Dẫusaođinữa,imlặngcũngquantrọngkhôngkémgìcácgiaiđiệucócấutrúc.Ôngcóđồngýthếkhông,senorMuñoz?”

ÍtnhấtlầnnàyMuñozcũngtỏranhấttrí.“Hoàntoànnhấttrí,”ôngđáp,mộtlầnnữalạitỏrahứngthú.“Tôinghĩ

điềuđócũnggiốngnhưnhữngtấmphimâmbảnvậy.Hậucảnh,thứcóvẻkhôngđượcphơibày,cũngchứađựngthôngtin.CóphảiđólàđiềudiễnravớicácbảnnhạccủaBachkhông?”

“Tấtnhiênrồi.Bachsửdụngnhữngkhoảngtrống,nhữngkhoảnhkhắcimlặng cũng giàu ý nghĩa như những nốt nhạc, nhịp độ và các tiết tấu nhấnlệch.Màôngcóđưaviệcnghiêncứucáckhoảngtrốngvàocáchệthốngsuyluậncủamìnhkhôngvậy?”

“Đươngnhiên.Điềuđócũnggiốngnhưthayđổicáchnhìncủaôngvậy.Đôikhiviệcđócũnggiốngnhưnhìnvàomộtkhuvườnvậy,nếunhìntừmộtgóc,sẽkhôngthấybấtcứtrậttựrõrệtnào,songcũngkhuvườnđó,nhìntừmộtgócphốicảnhkhác,lạihiệnravớibốcụchìnhhọccânxứng.”

“Tôierằng,”Alfonsolêntiếng,đồngthờinémvềphíahaingườimộtcáinhìngiễucợt,“lúcnàytôikhómàtiêuhóađượcmộtcuộctọađàmkhoahọckiểunày.”Anhtađứngdậytớichỗquầybar.“Cóaimuốnuốnggìkhông?”

Không ai trả lời. Sau một cái nhún vai, anh ta rót cho mình một lywhisky,tựavàochiếctủlyrồigiơlylênhướngvềphíaJulia.

“Mộtkhuvườnư?Tôithíchchủđềnày,”anhtanóirồinhấpmộtngụmrượu.

Muñozkhôngcóvẻgìnghethấycâunhậnxét,lúcnàyđangquansátLolaBelmonte.Giốngnhưmộtthợsănđangẩnmìnhchờđợi,chỉcóđôimắtôngdườngnhưcònsứcsống,vớicáinhìntrầmtư,sắcsảođãtrởnênquáquenthuộcvớiJulia,bằngchứngduynhấtchobiếtđằngsauvẻngoàithờơlàmộttrí tuệ tỉnh táođangchămchúquansátcácbiếncốdiễn raở thếgiớibênngoài.Ôngchuẩnbịrađòn,Juliakhôngkhỏihàilòngthầmnghĩ,đồngthờiuốngmộthớpthứcàphênguộingắttrongtáchnhằmgiấuđinụcườiđanglộrõtrênmôicô,nụcườicủangườibiếttrướcchuyệngìsắpxảyra.

“Tôicóthểhìnhdung,”MuñozchậmrãinóivớiLola,“chuyệnnàycũnglàmộttổnthấtnặngnềvớicảcônữa.”

“Tấtnhiênlàthếrồi.”Loladànhchobáccôtamộtcáinhìncònnặngmùioánhậnhơn.“Bứctranhđóđánggiácảmộtgiatài.”

“Tôikhôngchỉmuốnnóitớikhíacạnhkinhtếcủasựviệc.Tôitinrằngcôtừngthửchơiváncờđượcvẽtrongtranh.Côcóthíchchơicờvuakhông?”

“Cũngtươngđối.”ChồngLolagiơchiếclycủaanhtalên.“Côấychơi rấtgiỏi.Tôichưabaogiờ thắngđượccôấy.”Anh tanháy

mắt rồi uốngmột hơi dài. “Mà chuyện đó thì cũng chẳng có gì đáng nóimấy.”

LolađangnhìnMuñozvớivẻítnhiềunghingờ.Côta,Juliathầmnghĩ,cóvẻvừabảothủvừathamlam,điềuđóthểhiệnrõquachiếcváydàitháiquá,hai bàn tay xương xẩu như cómóng vuốt, đôimắt luôn nhìn chằm chằmcùngvớichiếcmũidiềuhâuvàcáicằmhunghãn.JulianhậnthấynhữngsợigântrênmubàntayLolaluôncănglênrồichùngxuốngliêntụcnhưthểđầyắpnăng lượngbịdồnnén.Một tácphẩmthê thảmcủa tạohóa,Julia thầm

nghĩ,mộtngườiphụnữcaynghiệt,ngạomạn.Chẳngkhóđểhìnhdungcảnhcô ta tung ra khắp nơi những chuyện ngồi lê đôimách đầy ác ý, trút lênngườikhácchínhnhữngrắcrốivàthấtvọngcôtagặpphải.Mộttínhcáchbịbóbuộc,bịđènénbởichínhhoàncảnhsốngcủacôta,cáchphảnứngduynhất với quyền lực bên ngoài là, nói theo ngôn ngữ cờ vua, tấn công vàoquânvua;độcácvàđầytoantính,côtaluôntìmcáchtínhsổvớiđiềugìđóhayvớiaiđó,vớibácmình,vớichồngmình,cólẽthế.Màcũngcókhivớicả thếgiới.Bức tranhdườngnhưđã trở thànhnỗiámảnhcủamộtđầuócbệnhhoạn,cốchấp.Vàhaibàntaygầyguộcluôntrongtrạngtháikíchđộngkiahẳnnhiênđủmạnhmẽđểgiếtngườivớimộtcúđánhvàosaugáy,đểsiếtcổaiđóđếnchếtvớimộtchiếckhănlụa.Juliakhôngkhóđểhìnhdungcôtavớimộtcặpkínhđenvàmộtchiếcáomưa.Tuyvậy,côkhôngthểthiếtlậpđượcbấtkỳmốiliênhệnàogiữacôtavàMax.Nhưthếsẽchẳngkhácgìđẩymọithứtớitậncùngcủasựphilý.

“Quả làhiếmcó,”Muñoznói,“khigặpđượcmộtphụnữ thíchchơicờvua.”

“Vậyư, tôi cóchơiđấy.”LolaBelmontedườngnhư trởnêncảnhgiác,thủthế.“Ôngkhôngtánthànhchăng?”

“Tráilại.Tôihoàntoànủnghộ.Trênbàncờcôcóthểlàmnhữngđiềumàtrên thực tế, ý tôimuốnnói là trong cuộc sống thực, là không thể.Cô cóđồngýđúnglànhưvậykhông?”

MộtcáinhìnngờvựcthoánghiệnlêntrênkhuônmặtLola.“Cóthểlắm.Vớitôinóchỉđơngiảnlàmộttròchơi.Mộtthúvui.”“Một tròchơimàcôrấtcónăngkhiếu, tôi tin làvậy.Song tôivẫncho

rằngrấthiếmgặpmộtphụnữchơicờvuagiỏi.”“Phụnữhoàntoàncókhảnănglàmbấtcứđiềugì.Cònviệchọcóđược

chophéplàmhaykhônglạilàchuyệnkhác,tấtnhiênrồi.”Muñoznởmộtnụcườiđộngviên.“Cóphảicô thíchchơiquânđenkhông?Chúng thườngcóxuhướngbị

hạnchế trongvai tròphòngngự.Nóichung thườngquân trắnghaychiếmthếchủđộng.”

“Thậtngớngẩn!Tôikhôngthấytạisaoquânđenlạichỉcóthểngồi imnhìnmọithứdiễnra.Chẳngkhácgìmộtbànộitrợbịmắckẹttrongnhà.”Côta đưa mắt nhìn ông chồng đầy khinh bỉ. “Dường như ai cũng cho rằngđươngnhiênchỉcóđànôngmớiđượcnắmthếchủđộng.”

“Khôngđúngvậysao?”Muñozhỏi,nụcườinửamiệngvẫngiữtrênmôi.“Chẳnghạnnhưváncờtrongbứctranh,tìnhthếcủaváncờdườngnhưcólợi cho quân trắng.Vua đen đang bị đe dọa nghiêm trọng.Và, thoạt đầu,quânhậuđenkhôngthểlàmđượcgì.”

“Trongváncờđó,vuađenchẳngcógìđángkể;quânhậumớilàquâncờlàmnênmọichuyện.Đólàmộtváncờtrongđóhậuvàcácquântốtđemvềchiếnthắng.”

Muñozthòtayvàotúilấyramộttờgiấy.“Côđãbaogiờchơiquabiếnthểnàychưa?”LolaBelmonte,vớivẻbốirốirõrệt,banđầunhìnông,sauđónhìnxuống

tờgiấyôngvừađưachocôta.Muñozđưamắtlướtquanhphòngchotớikhi,nhưthểhoàntoàntìnhcờ,đôimắtôngdừnglạiởJulia.Cáinhìncủacôđáplạiôngnhưmuốnnói,“diễntốtlắm”,nhưngvẻmặtMuñozvẫnkhôngbiểulộbấtcứcảmxúcnào.

“Có,tôinghĩtôiđãtừngchơiqua,”Lolanóisaumộthồiimlặng.“Quântrắnghoặcănmộttốthoặcdichuyểnhậutớicạnhvua,sẵnsàngchiếutrongnướcđitiếptheo.”CôcháugáiôngchủnhànhìnMuñozvớivẻhàilòng,“ởđây,quântrắngđãchọndichuyểnhậu,cóvẻlàmộtlựachọnđúngđắn.”

Muñozgậtđầu.“Tôiđồngý.Nhưngtôiquantâmnhiềuhơntớinướcđitiếptheocủaquân

đen.Côsẽlàmgì?”Lolanheomắtđầyvẻnghingờ.Cô tacóvẻđang tìmkiếmđộngcơẩn

saucâuhỏi.RồicôtatrảtờgiấylạichoMuñoz.

“Tôichơiváncờnàycáchđâycũnglâurồi,nhưngtôicóthểnhớítnhấtbốn biến thể: tháp đen ăn hiệp sĩ trắng, mở đường cho quân trắng giànhchiếnthắngmộtcáchnhạtnhẽonhờvàotốtvàhậu.Mộtkhảnăngnữa,theotôi, là quân hiệp sĩ ăn quân tốt. Sau đó là khả năng giámmục ăn tốt. Sốlượngcáckhảnănglàvôtận.Nhưngtôikhôngthấyviệcnàycóliênquantớibấtcứchuyệngìcả.”

“Nhưng cô sẽ làmgì,”Muñoz kiên quyết hỏi, phớt lờ sự phản đối củaLola,“đểđảmbảoquânđensẽgiànhphầnthắng?Tôimuốnđượcbiết,giữahaingườichơicờvớinhau,vàothờiđiểmnàoquânđengiànhđượclợithế.”

LolaBelmontetrôngcóvẻtựđắc.“Chúng tacó thểchơiváncờbất cứ lúcnàoôngmuốn.Khiđóông sẽ

thấythôi.”“Tôicũngmuốnvậyvàrấttrôngđợiởcô.Nhưngcònmộtbiếnthểcôvẫn

chưanhắcđến,cólẽvìcôđãquên.Mộtbiếnthểliênquantớiviệcđổihậu.”Ôngphácmộtcửchỉnhanhvớibàntaycủamình,nhưthểgạthếtquâncờrakhỏimột bàn cờ tưởng tượng. “Cô có biết tới biến thể tôi đang nhắc đếnkhông?”

“Tất nhiên.Khi hậu đen ăn quân tốt ở ô d5, việc đổi hậu là không thểtránhkhỏi.”Nóiđếnđây, trênkhuônmặt cô tabừng lênvẻđắc thắng tànnhẫn.“Vàquânđenthắng.”Đôimắtáclàcủacôtakhinhkhỉnhnhìnvềphíaông chồng trước khi quay sang Julia. “Thật tiếc là cô lại không chơi cờ,senorita.”

♛   ♛   ♛

“Ôngnghĩthếnào?”Juliahỏingaysaukhihaingườiratớingoàiđường.Muñozhơinghiêngđầusangmộtbên.Đôimôiôngkhẽmímlại,cáinhìn

lang thang lơđãng lướtquakhuônmặt củanhữngngườiquađường. Julianhậnradườngnhưôngkhôngmuốntrảlời.

“Vềmặtkỹthuật,”cuốicùngôngcũnglêntiếng,“hoàntoàncóthểlàcôta.Côtabiếtmọikhảnăngbiếnthểcủaváncờvàchơicờcũnggiỏinữa.Rấtgiỏi,tôiphảicôngnhậnlàvậy.”

“Nhưngtrôngôngkhôngcóvẻbịthuyếtphụcvềkhảnăngnày.”“Chỉlàcómộtsốchitiếtkhôngănkhớp.”“Nhưng cô ta rất giống với những gì chúng ta nghĩ về hắn.Cô ta biết

tườngtậnvềváncờtrongbứctranh.Côtađủkhỏeđểgiếtmộtngườiđànônghaymộtphụnữ,vàcóđiềugìđóbấtổnởngườiphụnữnày,điềugìđókhiếnngườitacảmthấykhóchịukhicôtacómặt.”Côcaumày,cốtìmratừphùhợpđểhoàntấtbảnmôtả.“Côtacóvẻlàmộtngườixấuxa.Hơnnữa,vìmộtvàilýdonàođótôikhôngsaohiểunổi,côtađặcbiệtcóáccảmvớitôi.Vàđiềuđó, nếu chúng ta buộcphải coi nhữnggì cô ta nói là nghiêmchỉnh,bấtchấpthựctếrằngtôilànhữnggìmộtphụnữnêntrởthành:độclập,khôngcóbấtcứmốiràngbuộcgiađìnhnào,vớisựtựtinnhấtđịnh…Hiệnđại,nhưdonManuelhẳnsẽnói.”

“Cólẽchínhvìthếmàcôtaghétcô.Vìcôlàhiệnthâncủangườiphụnữmàcôtamuốntrởthànhnhưngkhôngthể.Tôikhôngnhớlắmvềnhữngcâuchuyệnmà côvàCésar cóvẻ rất tâmđắc, nhưngdườngnhư tôi nhớ cuốicùngmụphùthủytrởnêncămghétchiếcgương*.”

Bấtchấptìnhcảnhuámhiệntại,Juliavẫnphảibậtcười.“Cóthểlắm.Tôichưabaogiờnghĩtớikhảnăngnày.”

“Được thôi, vậy giờ cô đã biết rồi đấy.” Muñoz cũng mỉm cười nửamiệng.“Tốtnhấttrongvàingàytớicônêntránhxanhữngquảtáora.”

“Vàtôicũngcócáchoàngtửcủamình.ÔngvàbácCésar.Giámmụcvàhiệpsĩ.Khôngphảivậysao?”

Muñozkhôngcònmỉmcườinữa.“Đâykhôngphảilàtròchơi,Julia,”ôngnói.“Đừngquênđiềuđó.”“Tôikhôngquênđâu,”cônóivàcầmlấytayông.Rấtkhónhậnra,nhưng

Muñozđãcứngngườilại.Cóvẻôngkhôngđượcthoảimái,nhưngcôvẫn

nắmlấy tayông trongkhihọbướcđi.Thựcra,côđãdầndầnngưỡngmộngười đàn ông lạ lùng, vụng về và lặng lẽ này. SherlockMuñoz và JuliaWatson,côthầmnghĩ,độtnhiêntrởnêntrànđầylạcquanđếntháiquá,mộtcảmxúcchỉbớtdầnkhicônhớvềMenchu.

“Ôngđangnghĩgìthế?”côhỏiMuñoz.“Vềcôcháugái.”“Tôi cũng vậy. Sự thực, cô ta chính xác là thứmà chúng ta đang tìm

kiếm.Chodùôngkhôngđồngý.”“Tôi đâu nói cô ta không thể là người phụ nữmặc áomưa, chỉ là tôi

khôngthểhìnhdungracôtalàgãkỳthủbíẩn.”“Nhưng lạicónhữngchi tiếtănkhớphoànhảo.Ôngkhông thấy lạsao

khimộtphụnữhámlợiđếnthế,chỉvàigiờsaukhixảyravụmấtcắpmộtbứctranhrấtgiátrị,lạicóthểđộtnhiênquênbiếnsựbựcbộicủamìnhvàbắtđầubình thảnnóivềcờvua?”Juliabuông tayMuñoz ra rồinhìnông.“Hoặccôtalàmộtảđạođứcgiả,hoặccờvuacóýnghĩavớicôtahơnnhiềusovớinhữnggìôngnghĩ.Màtrongcảhaitrườnghợp,côtađềuđángngờ.Côtacóthểđãđóngkịchtừđầuđếncuối.TừlúcMontegrifothôngbáo,côtacóthừađủthờigianđểchuẩnbịchomìnhthứmàchắcôngsẽgọilàmộttuyếnphòngngự,dựatrêngiảthiếtcảnhsátrồisẽthẩmvấncôta.”

Muñozgậtđầu.“Đúnglàcôtacóthểnhưvậy.Nóichocùng,côtalàmộtkỳthủ.Vàmột

kỳthủbiếtcáchsửdụngmộtsốnguồnlựccótrongtaynhưthếnào.Nhấtlàkhicầnthoátrakhỏinhữngtìnhhuốngkhókhăn.”

Ông im lặngbướcđimộthồi,mặtcúixuốngnhìnchămchămvàomũigiày.Rồiôngngẩnglênvàlắcđầu.

“Tôi vẫn không nghĩ hắn là cô ta,” cuối cùng ông lên tiếng. “Tôi luônnghĩ mình sẽ cảm nhận thấy điều gì đó đặc biệt khi đối diện với ‘hắn’.Nhưnglúcđótôiđãkhôngcảmthấygìcả.”

“Ông cóbaogiờnghĩmìnhđã lý tưởnghóakẻ thùquánhiềukhông?”

Juliahỏi.“Cóthểnàovìvỡmộngtrướctìnhhìnhthựctế,ôngchỉđơngiảnlàkhôngmuốnchấpnhậnsựthậtkhông?”

ĐôimắtcủaMuñoznheolạikhôngthểhiệnbấtcứcảmxúcnào.“Tốiđãnghĩtớiđiềunàyrồi,”ônglẩmbẩm,nhìncôvớicáinhìnmơhồ

quenthuộccủamình.“Vàtôikhôngchốibỏkhảnăngđó.”BấtchấpcâutrảlờingắngọncủaMuñoz,Juliabiếtvẫncònđiềugìđó.

Trong sự im lặngcủangườikỳ thủ, trongcáchôngnghiêngđầu sangbênnhìnmànhưthểkhônghềtrôngthấycô,chìmđắmtrongcácýnghĩônggiữlạicho riêngmình,côcảm thấychắcchắncònđiềugìđónữa,không liênquangìtớiLolaBelmonte,đangnungnấutrongđầuông.

“Còngìnữasao?”côhỏi,khôngthểnénđượcsựtòmò.“Cóphảiôngđãtìmrađượcđiềugìmàchưachotôibiếtkhông?”

Muñoztừchốitrảlời.

♛   ♛   ♛

HaingườighéquacửahiệucủaCésarvàkểchoôngnghecácchi tiếtcủacuộcgặp.Ôngđangbồnchồnđợihọvàhốihả lao tớichàođónhaingườingaykhinghetiếngchuôngcửavanglên.

“BọnhọđãbắtđượcMax.Sángnay, tại sânbay.Cảnhsátgọiđiện tớicáchđâynửagiờ.HắntađangởđồncảnhsáttạiPaseodelPrado,Julia.Vàhắntamuốngặpcháu.”

“Saolạilàcháu?”César nhún vai như để nói,mặc dù ông có thể biết rất nhiều về đồ sứ

TrungHoahayhộihọa thếkỷ19,nhưngvấnđề liênquanđến tâm lýcủađámtraibaovàtộiphạmnóichungkhôngphảilàchuyênmôncủaông,xincảmơn.

“Cònbứctranhthìsao?”Muñozhỏi.“Ôngcóbiếtliệuhọđãtìmthấynóhaychưakhông?”

“Chuyệnấythìtôilấylàmngờ.”ĐôimắtxanhcủaCésarthoánghiệnvẻquantâm.“Tôinghĩvấnđềchínhlàchỗnàyđấy.”

♛   ♛   ♛

ThanhtraFeijoocóvẻkhôngmấyhàohứngkhitrôngthấyJulia.Ôngtatiếpcô trong phòng làm việc củamình song lại quên bẵngmời cô ngồi.Viênthanhtrarõràngđangkhôngmấyvuivẻvàôngtađithẳngvàovấnđề.

“Việcnàycóchútkhôngtheoquychế,”ôngtacộccằnnói,“vìchúngtađangnói đếnmột người bị tìnhnghi phải chịu tráchnhiệmvềhai vụgiếtngười.Nhưnganhtakhăngkhăngsẽkhôngchịukhaibáochotớikhiđãnóichuyện với cô.Và luật sư của anh ta” – viên thanh tra dừng lời, như thểchuẩnbịvăngrachínhxácđiềuôngtanghĩvềcácluậtsư–“cũngđồngý.”

“Làmthếnàocácôngtìmraanhta?”“Chẳng khó khăn gì. Tối qua chúng tôi gửimô tả nhận dạng anh ta đi

khắpnơi,baogồmcảcáccửakhẩuvàsânbay.Anhtabịpháthiệnsángnaytại cửa kiểm tra hộ chiếu ở sân bay Barajas trong lúc chuẩn bị lên mộtchuyến bay tớiLisbon vớimột tấmhộ chiếu giả.Anh ta không hề chốngcự.”

“Anhtađãnóichocácvịbiếtbứctranhđangởđâuchưa?”“Anh ta chưa chịu nói gì hết.”Feijoo giơmột ngón taymúpmíp ngắn

ngủnlên.“À,ngoạitrừchuyệnanhtavôtội.Nhưngđólàmộtcâuchúngtôivẫnthườngđượcnghe;gầnnhưlàmộtđiềuthôngthườngcủaquátrìnhthẩmvấn.Nhưngkhitôiđưachoanhtaxemlờikhaicủangườiláitaxivàngườigáccổng,anhtaxìuhắn,vànhấtquyếtđòicóluậtsư.Vàcũnglúcđóanhtayêucầuđượcgặpcô.”

Viênthanhtrađưacôrakhỏiphònglàmviệccủaôngta,dọctheohànhlangtớitrướccánhcửanơimộtcảnhsátmặccảnhphụcđangđứnggác.

“Tôi sẽởngayđâynếucôcần.Anh takhăngkhăngđòigặpmộtmình

cô.”Người ta khóa trái cửa lại sau lưng cô.Max đang ngồi trênmột trong

nhữngchiếcghếkêhaibênmộtchiếcbàngỗởgiữacănphòngkhôngcửasổvớinhữngbứctườngốpnệmbẩnthỉu.Ngoàiratrongphòngkhôngcònmónđồnàokhác.Maxmặcmộtchiếcáolendàitaynhàunhĩbênngoàichiếcáosơmicổmởphanh,mái tóccủaanhta,khôngcònbuộcrasauthànhđuôingựa,lòaxòarốitung,vàilọntócxõaxuốngchecảmắt.Haitayanhta,nằmimtrênmặtbàn,đangbịcòng.

“Xinchào,Max.”Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm.Dưới đôimắt anh ta là hai

quầngthâmdomấtngủ,vàanhtacóvẻngậpngừng,nhưmộtngườiđãđitớihồikếtcủamộtnỗlựcdàivôích.

“Cuốicùng,mộtkhuônmặtquen thuộc,”anh tanóivớigiọngmỉamainặngnhưchì,rồiradấuchỉvàomộtchiếcghế.

Juliamờianhtamộtđiếuthuốc,anhtalậptứchămhởđónnhận,cúimặtlạigầnchiếcbậtlửacôchìara.

“Tạisaoanhmuốngặptôi,Max?”Nhịpthởcủaanhtanhanhvànông.Anhtakhôngcònlàmộtconsóibảnh

bao,màđãtrởthànhmộtconthỏđangrunrẩycuộntrònlạitronghang,lắngnghe tiếngconchồnsương tiến lạimỗi lúcmộtgần. Julia tựhỏi liệuđámcảnhsátcóđánhanhtahaykhông,songcóvẻnhưanhtakhôngcódấuvếtbầmdậpnào.Người takhôngcònđánhngườinữa, cô tựnhủ.Khôngcònnhưthếnữa.

“Tôimuốncảnhbáocô,”anhtanói.“Cảnhbáotôiư?”“Bàấyđãchếttừtrước,Julia,”anhtahạgiọngnói.“Tôikhônglàmviệc

đó.Khitôitớicănhộcủacô,bàấyđãchếtrồi.”“Vậyanhvàobằngcáchnào?Cóphảibàấymởcửakhông?”“Tôinóivớicôrồi;bàấyđãchết…lầnthứhaitôitới.”

“Lầnthứhaiư?Ýanhlàđãtừngcómộtlầnthứnhấtsao?”Maxchốnghaikhuỷutayxuốngmặtbàn,tựacáicằmchưacạocủaanhta

lênhaingóntaycái,đểmặctànthuốcrơixuốngtừđiếuthuốcláanhtađanghútdở.

“Đợiđã,”anhtanóivớivẻmệtmỏitộtđộ.“Tốtnhấttôinênbắtđầutừđầu.”Anhtalạiđưađiếuthuốclênmôi,khéphờhaimắtlạitronglànkhói.“CôbiếtMenchubựcmìnhđếnthếnàovềvụlàmănvớiMontegriforồiđấy.Bàấylồnglộnđivòngquanhnhànhưmộtconthúbịnhốt,lảmnhảmđủthứngôntừsỉnhụcvàđedọa.‘Bọnhọđãcướptrắngcủatôi!’Bàấycứliêntụcla lối như thế.Tôi đã làmbà ấydịu lại, và chúng tôi đã cùngbànbạc.Ýtưởngấylàcủatôi.”

“Ýtưởngnào?”“Tôicóquanhệvớinhữngngườihầunhưcóthểđưamọithứrakhỏiđất

nướcnày.TôiđềxuấtchúngtôisẽđánhcắpbứctranhcủaVanHuys.Thoạtđầubàấynổiđóalên,trútxuốngđầutôiđủkiểuchửirủarồinóitớitìnhbạncủabàấyvàcô.Sauđóbàấynhậnrathựcchấtviệcđósẽchẳnglàmtổnhạigìtớicô.Phầntráchnhiệmcủacôđãđượcbảohiểmgánhvác,cònvềphầncủacôtronglợinhuậnthuđược…chà,chúngtôisẽtìmracáchnàođóđểđềnbùlạichocôsau.”

“Tôiluônbiếtanhlàmộtgãkhốnmà,Max.”“Cóthể làvậy,nhưngđókhôngphải làchuyệnquan trọngởđây.Điều

quantrọnglàMenchuđồngývớikếhoạchcủatôi.Bàấycầntìmcáchđểcôđưabàấyvềnhàcô.Sayrượuhayquá liềumatúy…Nóimộtcách thànhthật, tôichưabaogiờnghĩbàấycóthểlàmviệcđótốtđếnthế.Sánghômsau,tôisẽgọiđiệntớixemmọichuyệnđãsẵnsàngchưa.Vàtôiđãlàmthế,rồitôitớichỗcôở.Chúngtôicùnggóibứctranhlạiđểngụytrangnó,vàtôilấychùmchìakhóaMenchuđưachotôi.TôisẽphảiđậuxedướiđườngvàquaytrởlênnhàđểlấybứctranhcủaVanHuys.Theokếhoạchlàsaukhitôimangbứctranhđikhỏi,Menchusẽởlạiđểgâyrađámcháy.”

“Đámcháynào?”“Trong căn hộ của cô.”Max bật cười rầu rĩ. “Đó là một phần của kế

hoạch.Tôixinlỗi.”“Anhxin lỗi!” Juliaphẫnnộđấmxuốngbàn.“Chúaơi, anhcònđủ trơ

tráođểnóivớitôilàanhxinlỗi!”CônhìnlêncácbứctườngrồinhìntrởlạiMax.“Haingườihẳnđềuđiênhết rồimớicó thểnghĩ ramộtchuyệnnhưthế.”

“Thựcrachúngtôihoàntoàntỉnhtáo,vàđángrasẽchẳngcógìbấtổn.Menchuhẳnsẽlàmmộttainạngiả,mộtđiếuthuốcbịnémđimộtcáchbấtcẩnchẳnghạn.Vàvới lượngdungmôivàsơnmàutrongcănhộcủacô…chúngtôiquyếtđịnhbàấysẽởlại tớiphútchótrồisauđórờiđi trongbộdạngbịsặckhói,hoảnghốtcuốngcuồngkêucứu.Trướckhilínhcứuhỏatớiđượcđó,chắchắnnửatòanhàđãchìmtronglửa.”Anhtatrưngramộtbộmặtđangvàovaihốilỗivàânhậnmộtcáchthôthiển.“BấtcứaicũngsẽchorằngbứctranhcủaVanHuysđãbịthiêurụitrongđámcháycùngnhữngthứkhác.Vềphầncònlạicôcóthểtựhìnhdungra.Tôisẽmangbứctranhđibán tạiBồĐàoNhachomộtnhàsưu tập tưnhânmàchúng tôiđã thươnglượng trước đó… Nói thực lòng, hôm chúng ta gặp nhau ở chợ Rastro,Menchuvàtôivừagặptaymôigiớitrunggianxong.Cònvềvụhỏahoạn,Menchusẽnhậntráchnhiệmvềmình;nhưngvìbàấylàbạncôvàđólàmộttainạn,hìnhphạtchắccũngkhôngtớimứcnghiêmtrọng.Mộtđơnkiệntừcácchủsởhữucủabứctranh,cólẽlàthế,khônghơn.Điềukhiếnbàấythíchthúnhất,bàấynói,làviệctưởngtượngrakhuônmặtcủaMontegrifokhianhtabiếtchuyện.”

Juliakhôngtinnổivàonhữnggìvừanghe,côchỉcònbiếtlắcđầu.“Menchukhôngthểlàmđượcnhữngchuyệnnhưthế.”“Menchu,nhưtấtcảchúngta,cóthểlàmbấtcứchuyệngì.”“Chúaơi,anhđúnglàđồđêtiện,Max.”“Tới lúc này, tôi là người thế nào cũng không có gì quá quan trọng.”

KhuônmặtMaxchuyểnsangbộdạngcủakẻthấtbại.“Điềuquantrọnglàtôiđãphảitốnkhánhiềuthờigianđểmangxecủamìnhtớiđậutrênconphốnơicôở.Sươngmùđúnglàrấtdàyvàtôikhôngtìmthấyđượcchỗnàođểđậuxe.Chínhvìthếtôiliêntụcxemđồnghồ;tôilocôcóthểquayvềbấtcứlúc nào. Khi tôi leo lên gác lần nữa, có lẽ đã 12 giờ 15. Tôi không bấmchuông.Tôimởcửabằngchìakhóa.Menchuđangởtrênlốiđi,nằmngửa,haimắtmởto.Thoạtđầu,tôinghĩcólẽbàấyngấtvìcăngthẳngquá,nhưngkhiquỳxuốngbêncạnhbàấy,tôinhìnthấyvếtbầmtrêncổ.Bàấyđãchết,Julia,vàngườibàấyvẫncònấm.Tôipháthoảng.Tôibiếtnếugọicảnhsát,tôi sẽ có không ít chuyệnphải giải thích.Vậy là tôi némchùmchìa khóaxuốngsàn,đóngcửalạivàvộivànglaoxuốngcầuthang.Tôikhôngthểnghĩngợiđượcgìnữa.Tôi trảiquađêmđótrongmộtnhànghỉ,runlênvìkinhhoàng.Tôikhônghềchợpmắtđượclấymộtgiây.Sauđó,vàobuổisáng,tạisânbay…Thếđấy,côbiếtphầncònlạirồi.”

“BứctranhcócòntrongnhàkhianhtìmthấythithểMenchukhông?”“Còn.Đólàđiềuduynhấttôinhậnrangoàibàấy.Nóđangnằmtrênxô

pha,đượcgóilạitronggiấybáovàdánbăngdính,đúngnhưkhitôiđểnólạiđólúctrước.”Anhtabậtcườicayđắng.“Nhưngtôikhôngcònbụngdạnàođểmangnótheo.Tôiđãcóquáđủrắcrốirồi.”

“AnhnóiMenchunằmngoàilốiđiư?Thếnhưngbàấylạiđượctìmthấytrongphòngngủ.Anhcóthấychiếckhănnàoquấnquanhcổbàấykhông?”

“Chẳngcócáikhănnàohết.Quanhcổbàấykhônghềcógì,vàbàấyđãbịgãycổ.Bàấybịgiếtvìmộtcúđánhvàocổhọng.”

“Còncáichai?”“Đừngcóbắtđầunhắcđếncáichaichếttiệtấynữa.Tấtcảnhữnggìcảnh

sátliêntụchỏiđihỏilạitôilàtạisaotôilạinhétcáichaiđóvàochỗkíncủabàấy.Tôithềlàtôikhôngbiếtbọnhọđangnóivềchuyệnquỷquáigìnữa.”Anhtađưaphầncònlạicủađiếuthuốclênmôivàbồnchồnrítmộthơithậtsâu, rồiđưamắtnhìnJuliađầyngờvực.“Menchuđãchết, có thế thôi.Bị

giếtvìmộtcúđánhduynhất,khônggìkhác.Tôikhônghềdichuyểnbàấy.Tôichỉcómặtởđótrongchừngmộtphút.Chắcchắncóngườinàokhácđãlàmviệcnàysauđó.”

“Sauđó sao?Khi nào chứ?Theonhư anhnói, kẻ sát nhânđãbỏđi từtrướcrồi.”

Maxcaumày,cốnhớlại.“Tôikhôngbiết.”Anhtacóvẻthựcsựbốirối.“Cóthểhắnđãquaylại,

saukhitôibỏđi.”Rồianhtachợttáinhợtđinhưthểvừahiểurađiềugìđó.“Hoặccóthể…”Julianhậnthấyhaibàntayđangbịcòngcủaanhtarunlẩybẩy.“Cóthểhắnvẫncònởđó,nấpkín.Đợicô.”

♛   ♛   ♛

Họquyếtđịnhsẽchiasẻcôngviệc.TrongkhiJuliatớigặpMaxvàthuậtlạitoàn bộ câu chuyện với viên thanh tra cảnh sát, người lắng nghe cô màkhông buồn che giấu vẻ hoài nghi củamình, César vàMuñoz đi hỏi hannhữngngườilánggiềng.BangườigặplạinhautạimộtquáncàphêcũkỹởphốCalledelPradovàobuổitối.CâuchuyệnMaxthuậtlạiđượcxemxéttừmọigócđộtrongmộtcuộcthảoluậnkéodàiquanhmộtchiếcbànmặtcẩmthạch,mộtchiếcgạttànđầycóngọnvàcảnhữngchiếctáchkhôngchậtníchcảmặtbàn.Họcúingườilạigầnnhau,giốngnhưnhữngkẻđồngmưu,vànóichuyệnbằnggiọngrấtkhẽ.

“Tôi tinMax,”Césarkết luận. “Nhữnggìhắn tanói rất có lý.Nóichocùng,câuchuyệnăncắptranhđúnglàloạihànhđộnghắntasẵnsànglàm.Nhưngbáckhôngtinhắntacóthểlàmnhữngviệccònlại…chairượuginđólàquánhiều,côbéthânmến.Ngaycảvớimộtkẻnhưhắnta.Mặtkhác,chúngtabiếtngườiđànbàmặcáomưacũnglảngvảngquanhđó.ChodùbàtalàLolaBelmonte,Nemesis*haybấtcứai.”

“TạisaokhôngphảilàBeatricexứOstenburg?”Juliahỏi.

Césarnhìncôvớivẻchêtrách.“Bác thấykiểupha trònàyhoàn toànkhôngđúng thờiđiểmchútnào.”

Ôngbứtrứtcựamìnhtrênghế,đưamắtnhìnkhuônmặtkhôngbiểulộbấtcứcảmxúcnàocủaMuñoz,rồinửađùanửathậtgiơhaitaylênnhưthểmuốnxuađicácbóngma.“Ngườiphụnữlảngvảngquanhkhunhàcháulàmộtkẻbằngxươngbằngthịt.Ítnhấtbáccũnghyvọnglàthế.”

Ôngđãkínđáodòhỏingườigáccổngtòanhàđốidiện,ngườiôngđãbiếtmặt. Từ người này, César biết được vài chi tiết hữu ích. Chẳng hạn, vàoquãng12giờ,đúnglúcngườigáccổngvừaquétdọnxongtiềnsảnh,ôngtađãtrôngthấymộtngườiđànôngtrẻtuổi,tóccộtđuôingựa,đirakhỏicửatrướctòanhàJuliađangsốngvàđingượclênđầuphốđếnchỗmộtchiếcxeđậubênlềđường.Ítlâusau–giọngnóicủaCésartrởnênkhànkhànvìkíchdộng,nhưvẫnthườngxảyramỗikhiôngthuậtlạimộtgiaithoạingồilêđôimáchđặcsắcnàođócủaxãhộithượnglưu–cólẽkhoảngnửagiờsau,khingười gác cổngmang thùng rácvào, ông ta đi ngangquamột phụnữ tócvàngđeokínhđenvàmặcáomưa.Nóiđếnđây,Césarhạgiọngxuống,dèdặtđưamắtnhìnquanhnhưthểngườiphụnữnọrấtcóthểđangngồitạimộttrongnhữngchiếcbàngầnđó.Dườngnhưngườigáccổngcũngkhôngnhìnđượcrõmặtngườiphụnữ,vìbàtađingượclênđầuphố,cùnghướngvớingườiđànôngtrẻ.ÔngtacũngkhôngthểđoánchắcliệucóphảingườiphụnữấyvừađiratừcửatrướctòanhàJuliađangsốnghaykhông.Ngườigáccổngchỉđơngiảnlàđangkéothùngrácquayvàothìbắtgặpngườiphụnữđó.Không, ông ta chưa nói gì vớimấyngười cảnh sát đã thẩmvấnmìnhsánghômđóvìhọkhônghềhỏiôngtavềchuyệnđó.Vàcólẽôngtacũngsẽchẳngnhớrachuyệnnày,ngườigáccổnggãiđầuthúnhận,nếudonCésarkhônghỏiôngta.Không,ôngtakhôngnhớliệungườiphụnữcómangtheomộtkiệnhànglớnhaykhông.Ôngtachỉđơngiảnđãthấymộtphụnữtócvàngđingangquatrênphố.Chỉvậythôi.

“Đườngphố,”Muñoznói,“luônđầyắpnhữngphụnữtócvàng.”

“Tấtcảđềuđeokínhđenvàmặcáomưachăng?”Juliabìnhluận.“RấtcóthểđólàLolaBelmonte.LúcđótôiđangnóichuyệnvớidonManuel.Vàcảcôtalẫnchồngcôtađềukhôngcónhà.”

“Không,”Muñoznói,“vàolúctrưacôđãởcạnhtôitạicâulạcbộcờvuarồi.Chúngtađãđibộchừngmộtgiờđồnghồvàvềđếncănhộcủacôlúckhoảng1giờ.”MuñoznhìnCésar,đôimắtôngđáplạibằngcáinhìncủamộtngườicùngchiasẻmộtbímậtchung,tấtcảkhônglọtkhỏimắtJulia.“Nếulúcđókẻsátnhânđangđợicô,chắcchắnhắnđãphảithayđổikếhoạchkhicôkhôngxuấthiện.Vậylàhắnlấybứctranhvàchuồn.Cóthểđiềuđóđãcứumạngcô.”

“VậytạisaohắngiếtMenchu?”“Cóthểhắnkhôngtrồngđợisẽgặpbàấyởđóvàhắnloạibỏbàấynhư

mộtnhânchứngphiềntoái,”Muñoznói.“Nướcđihắnlênkếhoạchcóthểbanđầukhôngphải làdùnghậuănquân tháp.Rất có thểđóchỉ làmộtýtưởngđộtxuấttàitình.”

Césarnhướngmộtbênmàylên,cóvẻhơisốc.“Gọichuyệnđólà‘tàitình’thìhơiquáđấy,ôngbạnthânmến.”“Vậycứviệcgọilàgìtùythích.Thayđổinướcđinhưthế,vàođúngthời

khắcthựchiện,đưaratứcthìmộtbiếnthểphùhợpvớitìnhhìnhvàđểlạitấmthẻvớighichútươngứngngaycạnhnạnnhân…”Muñozhồitưởnglại.“Tôiđãcócơhộixemquanó.Tấmthẻđượcđánhmáy,trênchiếcmáyhiệuOlivetticủaJulia,theonhưFeijoonói.Vàkhônghềcódấuvântay.Chodùkẻlàmđiềunàylàai,hắnđãhànhđộnghếtsứcbìnhtĩnh,đồngthờicũngrấtnhanhchóngvàchínhxác.Nhưmộtcáimáy.”

Juliađộtnhiênnhớranhiềugiờtrướcđó,trongkhihọđangđợicảnhsátđến,MuñozđãquỳxuốngbênthithểMenchu,khôngchạmvàobấtcứthứgì,cũngkhôngnóigì,chỉ lặng lẽđọc tấmthẻkẻsátnhânđể lạimộtcáchbìnhthảnnhưthểđangngồitrướcmộtbàncờtạicâulạcbộCapablanca.

“TôivẫnkhônghiểutạisaoMenchulạimởcửa.”

“BởivìbàấynghĩđólàMax,”Césarnói.“Không.”Muñoznói.“Anhtacóchìakhóa,chúngtôiđãtìmthấychùm

chìakhóatrênsànkhivềtớiđó.BàấybiếtngườiđếnkhôngphảilàMax.”Césarthởdài,xoaychiếcnhẫnmặttopazvòngquanhngóntayông.“Tôikhôngngạcnhiênkhiđámcảnh sát cứchămchămquấn lấyMax,

mặcdùbọnhọkhôngphảilàkhôngcónănglực,”ôngnói,giọngcóvẻchánnản. “Chẳng cònđối tượng tình nghi nào khác.Và cứ theo đà này, chẳngmấychốccũngsẽchẳngcònnạnnhânnàosótlại.NếusenorMuñoztiếptụckhưkhưômchặtlấycáchệthốngsuyluậncủaôngấy,kếtcục–bâygiờtôiđãcóthểthấyđượcnómộtcáchrõràng–sẽlàmộtmìnhông,Muñozthânmến,đứnggiữabốnbềxungquanhtoànlàxácchết,giốngnhưmàncuốicủavởHamlet,vàbuộcphảiđitớikếtluậnkhôngtránhkhỏi:‘Talàkẻsốngsótduynhất,vìvậy, theosuy luậnchặtchẽ, saukhiđã loại trừ tất cảcácđốitượng tìnhnghi,nghĩa lànhữngkẻđãchết, tênsátnhânchắcchắnphải làtôi…’rồisauđónộpmìnhchocảnhsát.”

“Khôngnhấtthiếtphảinhưthế,”Muñoznói.“Rằngônglàkẻsátnhân?Thứlỗichotôi,ôngbạnthânmến,nhưngcuộc

nóichuyệnnàybắtđầugiốngmộtmàntángẫutrongtrạiđiênđếnmứcđángbáođộng.Chưabaogiờ,dùchỉtrongmộtphút,tôitừngnghĩ…”

“Ýtôikhôngphảivậy.”Muñozđangchămchúnhìnxuốnghaibàn taymình,lúcđóđanggiữchiếctáchkhông.“Tôiđangnóivềđiềuôngvừanhắcđếnlúcnãy:rằngkhôngcònđốitượngtìnhnghinàonữa.”

“Ôngkhôngđịnhnói,”Julia thì thầm,“rằngôngđãnghĩtớiaiđótrongđầurồiđấychứ?”

Muñoznhìncôhồilâu.Rồiôngtặclưỡi,hơinghiêngđầusangmộtbênvànói:

“Cóthểlắm.”Julia không hài lòng, nài nỉ ông giải thích, song cả cô lẫn César đều

khôngmoiđượctừôngdùchỉmộtlời.Muñozlơđãngnhìnxuốngdảimặt

bàn trống trơn giữa hai bàn tay ông, như thể ông có thể nhìn thấy nhữngnướcđi bí hiểmcủanhữngquân cờ tưởng tượng trênmặt bàn cẩm thạch.Thỉnhthoảng,nụcườimơhồôngvẫndùngđểthủthếmỗikhikhôngmuốnbịlôikéovàochuyệngìđólạilướtquatrênmôiôngnhưmộtchiếcbóng.

DẤU ẤN THỨ BẢY92

Trongkhoảngtrốngrựclửaấy,anhđãnhìnthấymộtthứkhủngkhiếpđếnmứckhôngthểchịuđựngnổi,toànbộnỗikinhhoàngtrướcvựcsâuthăm

thẳmkhôngđáycủacờvua.

_NhàvănVladimirNabokov_

“Tất nhiên,” Paco Montegrifo nói, “biến cố đáng tiếc này sẽ không ảnhhưởngtớithỏathuậncủachúngta.”

“Cảmơnông.”“Khôngcầncảmơntôi.chúngtôibiếtnhữnggìxảyrahoàntoànkhông

phảilỗicủacô.”VịgiámđốcvănphòngcủaClaymoređãtớigặpJuliatạixưởngphụcchế

củabảotàngPrado,nhântiện,nhưanhtanóikhixuấthiệnởđókhônghềbáo trước,cómộtcuộcgặpvớigiámđốcbảo tàngđểbànvềviệccông tyanhtađượcủynhiệmmuamộttácphẩmcủaZurbaran.Anhtatìmthấycôtronglúccôđangbơmmộthỗnhợpkếtdínhlàmtừkeovàmậtongvàomộtmảngbong tróc trênmột tấm tranhbộbađượccho là củadanhhọa ItaliaDucciodiBuoninsegna.Juliakhôngthểdừngcôngviệcđanglàmdởdang,côchàođónMontegrifobằngmộtcáigậtđầutronglúctiếptụcđẩypíttôngcủachiếcxilanhđểbơmhỗnhợp.Montegrifocóvẻrấtthíchthúđượccócơhộilàmcôbấtngờinfragrante*–nhưanhtanói,đồngthờidànhchocônụcườilonglanhnhấtcủamình.Rồianhtangồixuốngmộtchiếcbànvàquansátcôlàmviệc.

Juliacảmthấykhôngmấythoảimáivàcốhếtsứcđểhoàntấtcôngviệcđanglàmdởnhanhnhấtcóthể.Côchevùngtranhmớiđượcxửlýbằnggiấykhôngthấmnướcđểbảovệ,rồiđặtlêntrênmộttúicát,cẩnthậnchỉnhchonóápđềulênbềmặtbứctranh.

“Mộthọaphẩmtuyệtvời,”Montegrifonói,chỉvềphíabứctranh.“Vàokhoảng năm 1300, phải vậy không? Của danh họa Buoninsegna, nếu tôikhôngnhầm.”

“Đúngthế.Bảotàngmớicóbứctranhnàymấythángtrước.”Juliachăm

chúngắmnghíakếtquảlàmviệccủamìnhmộtcáchnghiêmtúc.“TôigặpchútkhókhănvớiđámlávàngnằmdọcrìaáochoàngcủađứcMẹ.Tạiđôichỗnóđãbiếnmấthoàntoàn.”

Montegrifocúingườivềphíabứctranhbộba,chiêmngưỡngnóvớiconmắtnhànghề.

“Vẫnlàmộtnỗlựctuyệtvời,”anhtanóikhiđãxemxétxong.“Nhưmọicôngviệccôtừnglàm.”

“Cảmơnông.”Montegrifonhìncôvớivẻcảmthôngsâusắc.“Mặc dù, tất nhiên rồi,” anh ta nói, “không thể so sánh với bức tranh

Flandersthânthuộccủachúngtađược.”“Tấtnhiênlàkhông.VớitấtcảsựtôntrọngdànhchoDuccio.”Cảhaicùngmỉmcười.Montegrifokhẽkéohaicổtayáosơmitrắngtinh

tươm lênđểđảmbảochúngnhô rakhỏiđôiống taycủachiếcáovestcàikhuychéomàuxanhhảiquânđúngkhoảnghaixăngtimétcầnthiết,vừađủđểhélộchiếckhuymăngsétvàngmanghaichữcáiđầuhọtênanhta.Ngoàira,Montegrifođangmặcmộtchiếcquầnmàuxámlịchthiệpkhôngchêvàođâuđược, cònđôigiày Italiađencủaanh ta,bất chấp trờimưa,vẫnbóngnhoáng.

“ÔngcóbiếtthêmtingìvềbứctranhcủaVanHuyskhông?”Juliahỏi.Ngườiphụtráchđấugiálựachọnvẻbuồnbãmộtcáchtaonhã.“Thanôi,không.”Mặcdùsànnhàphủđầymạtcưa,giấyvụnvànhững

vếtsơnmàubắntungtóe,vịkháchvẫnchuđáogõtànthuốcxuốnggạttàn.“Nhưng chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên với cảnh sát. Gia đìnhBelmonteđãủyquyềnchotôithựchiệnmọicuộcthươngthảo.”Đồngthời,khuônmặtanhtabàytỏtháiđộtánthưởnggiađìnhngườichủsởhữuvìlựachọnđúngđắnkhilàmvậy,vàvẻlấylàmtiếclàhọkhôngđưaralựachọnnày sớmhơn. “Trớ trêuởchỗ, Julia, nếubứcVáncờ cóxuất hiện trở lại,toànbộchuỗisựkiệnkhônghaynàysẽđẩygiácủanólêntậnmâyxanh.”

“Chắcchắn là thế.Nhưngnhưôngvừanói, đó lànếunóxuấthiện trởlại.”

“Dườngnhưcôkhônglạcquanlắm.”“Saunhữnggìđãtrảiquamấyngàyvừarồi,tôithựcsựkhôngcónhiềulý

dođểlạcquan.”“Tôihiểu.Nhưngtôi tinvàocuộcđiềutracủacảnhsát.Hoặcvậnmay.

Vànếuchúngtatìmlạiđượcbứctranhvàđưanórabánđấugiá,tôicóthểcamđoanvớicôđâysẽlàmộtsựkiệnthựcthụ.”Anhtamỉmcườinhưthểđangcómộtmónquàtuyệtvờidànhchocôsẵnngaytrongtúi.“CôđãđọcquatạpchíNghệ thuậtvàcổvậtchưa?Họđãdànhnămtrang inmàuchocâu chuyện này.Chúng tôi đã nhận được không biết bao nhiêu cuộc điệnthoạicủacácnhàbáochuyênngành.Còn tạpchíThời báo tài chính đangsửasoạnđăngmộtbàivềbứctranhcủachúngtavàotuầntới.Nhânđâytôimuốnnóiluôn,mộtvàingườitrongsốcácnhàbáođóđãyêucầuđượcliênhệvớicô.”

“Tôikhôngmuốnbấtcứcuộcphỏngvấnnào.”“Tiếc quá, nếu cô không phật ý khi tôi nói như vậy. Danh tiếng cũng

chínhlàcầnkiếmcơmcủacô.Quảngbátêntuổichỉ làmtăngthêmvị thếchuyênmôncủacô.”

“Khôngphảilàdạngquảngbáđó.Nóichocùng,bứctranhđãbịđánhcắptrongchínhcănhộcủatôi.”

“Chúngtôiđangcốémchitiếtđóđi.Côkhônghềcólỗi,vàbáocáocủacảnhsátđãchứngminhquárõđiềuđó.Mọithứđềuhướngtớikhảnăngbạntrai củabạn côđã chuyểnbức tranhchomộtkẻđồngphạmchưa rõdanhtính.Đólàhướngđiềutrachínhcủacảnhsát.Tôichắcchắnnósẽđemlạikếtquả.KhôngdễgìmangđượcmộtbứctranhnổitiếngnhưbứccủaVanHuys rakhỏibiêngiớimộtcáchbấthợppháp. Ítnhấtvềmặt lý thuyết làvậy.”

“Tôirấtvuivìôngcóniềmtinđếnvậy.Đólàđiềutôivẫngọilàtínhcách

củamộtngườithuacuộcđànghoàng.Tinhthầnthượngvõ,tôinghĩngườitahaygọithế.Tôitừngnghĩvụtrộmnàyhẳnsẽlàmộtđònnghiêmtrọngvớicôngtycủaông.”

Montegrifotỏvẻđaukhổ.Khônggìkhiếnngườitaphiềnmuộnbằngsựngờvực,đôimắtanhtadườngnhưđangnóivậy.

“Quảthựcđúnglà thế,”anhtađáp,nhìnJulianhưthểcôvừaxửsựrấtkhôngcôngbằngvớimình.“Trênthựctế,tôiđãphảigiảitrìnhrấtnhiềuvớitrụsởchínhcủachúngtôiởLondon.Nhưngnhữngrắcrốikiểunàyluôncónguycơxảyratrongnghềnày.Dẫusao,nóvẫnlàmộtchuyệnchẳnghayhogì…ChinhánhcủachúngtôitạiNewYorkvừakhámpháramộtbứctranhnữacủaVanHuys:bứcNgườiđổitiềnởLouvain.”

“Tôi thấy từ ‘khámphá’ cóvẻnhưhơi thổi phồngquá.Đó làmộtbứctranhnổitiếngvàđãđượcđưavàocácdanhmục.Nóthuộcsởhữucủamộtnhàsưutầmtưnhân.”

“Tôi thấy là cô được thông tin rất tốt. Ý tôimuốn nói chúng tôi đangthươnglượngvớingườichủsởhữu.Ôngấychorằnglúcnàychínhlàthờiđiểmđểkiếmđượcmứcgiáhờichobứctranhcủamình.Cácđồngnghiệpcủatôi tạiNewYorkđãnhanhchânhơncácđốithủcạnhtranhcủachúngtôi.”

“Xinchúcmừng.”“Tôinghĩ chúng ta có thểănmừng.”Anh tanhìnchiếcđồnghồRolex

đeotrêncổtay.“Đãgần7giờrồi,cônghĩsaonếutôimờicôcùngrangoàiăntối?Chúngtacầnthảoluậnvềnhữngcôngviệctươnglaimàcôsẽlàmchochúngtôi.CómộtbứctượngThánhMiguelđượcsơnnhiềumàu,niênđạitừthếkỷ17,xuấtxứtừvùngthuộcđịacủaBồĐàoNhatạiẤnĐộtôiđangmuốncôxemgiúp.”

“Ôngthậttốtquá,nhưngtâmtrạngcủatôivẫnđangkhôngđượctốt.Cáichếtcủabạntôi,rồivụmấttrộmbứctranh…Tốinaychắctôikhôngthểlàmộtngườibạnđồnghànhdễchịuđược.”

“Tùycôvậy.”Montegrifođónnhận lời từ chối của côvới thái độ camchịulịch thiệpvàkhônghềmấtđinụcười.“Nếucômuốn, tôisẽgọiđiệnchocôvàođầutuầntới.ThứHaiđượcchứ?”

“Được.”Juliađưamộtbàntayra,vàanhtanhẹnhàngbắttaycô.“Cảmơnôngđãghéqua.”

“Đượcgặpcô luônlàmộtniềmhânhạnhđốivới tôi,Julia.Nếucôcầnbấtcứthứgì”–anhtanhìncôhồi lâu,đầynhữngngụýmàcôkhôngthểgiảimãhết–“vàýtôithựcsựlàbấtcứthứgì,chodùnólàgìđinữa,đừngdodựmàgọichotôi.”

Anhtaravề,quayngườilạikhiratớicửađểhướngvềphíacômộtnụcười rạng rỡ cuối cùng. Julia dành thêm nửa giờ nữa cho bức tranh củaBuoninsegnatrướckhithuxếpravề.MuñozvàCésarđãnhấtquyếtđềnghịcôkhôngquayvềnhàtrongvàingày,vàmộtlầnnữaCésarlạiđềnghịcôtớinhàông;songJuliavẫnkhôngchịuthayđổichỗở,côchỉthayổkhóa.Cứngđầuvàkhôngtàinàothuyếtphụcnổi,Césarđãgọicônhưthếvớivẻbựcbộigiữamộttrongnhữngcuộcđiệnthoạiôngliêntụcgọiđếnchocôđểkiểmtraxemmọithứcóổnhaykhông.CảMuñozcũngvậy,JuliabiếtvìCésarđãđểlộvớicôrằngcảhaingườiđãtrảiquacảđêmsaulúcxảyravụánmạngđểchầuchựccanhchừnggầntòanhàcôđangở,corovìrét,chỉvớimộtchiếcphíchđựngcàphêvàmộtchairượubrandy(màCésarđãnhìnxatrôngrộngmang theo) làm bạn đồng hành. Quấn kín người trong áo khoác và khănquàngcổ,họcủngcốthêmtìnhbạnlạlùngmàhoàncảnhđãthúcđẩyhìnhthànhgiữahaiconngườicótínhcáchrấtkhácbiệtquamốiliênhệcủahọvớiJulia.Khibiếtchuyện, Julia lập tứccấmhaingườikhôngđược lặp lạimàncanhphòngnàythêmlầnnàonữa,đổilạicôcũnghứasẽkhôngmởcửachobấtcứaivàsẽđingủvớikhẩusúngđểsẵndướigối.

Côtrôngthấykhẩusúngkhithudọnđồđạcvàotrongtúivàbấtgiácđưacácđầungóntaychạmlênbềmặtkimloạimạcromlạnhngắtcủanó.ĐãbốnngàykểtừkhiMenchuchết,bốnngàykhôngcóthêmtấmthẻhaycuộc

điệnthoạinào.Cólẽcơnácmộngđãkếtthúc,cônhủthầmmàkhôngmấytin tưởng vào điều mình nghĩ. Cô trùm một tấm vải lên bức tranh củaBuoninsegna,treobộáoliềnquầncôvẫnmặckhilàmviệcvàotrongtủáorồikhoácáomưalênngười.Chiếcđồnghồcómặthướngvàotrongcổtaytrái của cô cho biết đã 7 giờ 45. Cô vừa định tắt đèn thì điện thoại đổchuông.

♛   ♛   ♛

Đặtốngnghexuống,côđứngđónínthở,cốkìmnéncảmgiácmuốnvùngchạycàngxacàng tốt.Mộtcơnrùngmình,một luồngkhôngkhí lạnhnhưbăngchạydọccộtsốngkhiếncôrunlẩybẩy,vàcôphảitựavàobànđểđịnhthầnlại.Juliakhôngtàinàorờimắtkhỏichiếcđiệnthoạiđược.Giọngnóicôvừanghethấyhoàntoànxalạ,khôngthểđoánđượclàđànônghayđànbà,giốngnhưgiọngmànhữngngườicókhảnăngnói tiếngbụngthườnglồngtiếngchonhữngconrốicủahọ,nhữngconrốikhiếnngườitaphảisởntócgáy.Một giọng nói với những tiếng nheo nhéo làm cô nổi da gà vì kinhhoàng.

“Phòng12,Julia.”Imlặng,rồiđếntiếngthởbịbópnghẹt,cóthểvìmộtchiếc khăn tay đang che trên ống nói. “Phòng 12,” giọng nói lặp lại.“BrueghelCha*,”nónóithêmsaumộtkhoảngimlặngnữa.Sauđólàmộttiếngcườingắnngủnkhôkhốc,độcđịa,rồitiếnggácmáyláchcách.

Côcốsắpxếplạicácýnghĩhỗnloạnđangquaycuồngtrongđầu,khôngđểcơnhoảngloạnchiếmquyềnkiểmsoát.

César từngnóivớicôkhinhữngconvịtbịnhữngngườixua thú lùa ralàmmồitrướchọngsúngcủathợsăn,nhữngconhoảnghốtluônbịbắnhạđầutiên.César.Côcầmốngnghelên,quaysốcửahiệucủaông,rồisốnhàriêng, nhưng không có ai nhấcmáy. Cô cũng không thành công hơn vớiMuñoz.Vậylàcôsẽphảitựxoayxởlochobảnthân,mộtýtưởngkhiếncô

bấtgiácrunbầnbật.Côlấykhẩusúngrakhỏitúivàlênđạn.Ítnhấtnhưthế,côthầmnghĩ,cô

cũngcóthểtrởnênđángsợnhưbấtcứai.Mộtlầnnữa,nhữnglờiCésartừngnóivớicôhồinhỏlạivanglênrõmồnmột.Vàobanđêm,mọithứởtrongphòngvẫnhệtnhưlúcbanngày;chỉcóđiềucháukhôngthểnhìnthấychúngthôi.

Súngtrêntay,côbướcrangoàihànhlang.Vàogiờnày,tòanhàđãhoàntoànvắnglặng,chỉcòncácnhânviênbảovệđangđituần,nhưngcôkhôngbiếtphảitìmhọởđâu.Côcầnđixuốngbatầngcầuthanglàmthànhmộtgócnhọnvớimộtkhoảngđầucầuthangrộngởmỗitầng.Tạiđóánhđèntạoranhữngkhoảngtranhtốitranhsángngảmàuxanh,trongđócóthểlờmờnhậnrahìnhbóngtốisẫmcủanhữngbứctranh,lancancầuthangbằngcẩmthạchvànhữngbứctượngbánthâncácvịquýtộcLaMãđanggiươngmắtnhìnratừtrongcáchốctường.

Côtháogiàyrachovàotúixách.Cảmgiác lạnhlẽo từdướisànlen lỏiquaganbàn chânxâmnhậpvàobên trongcơ thể cô.Cuộcphiêu lưubanđêmnàyrấtcóthểcuốicùngsẽkhiếncôbịmộtcơnđauđầusổmũiratrò.Chốcchốc,côlạidừngbước,ngóqualancancầuthang,chodùkhôngnhìnthấyhaynghethấygìđángnghingờ.Khixuốngtớichâncầuthang,côcầnphảiđưa ra lựa chọn.Mộtđường,đi quamột loạt các cănphòngđược sửdụnglàmxưởngphụcchế,sẽdẫncôtớimộtcửaanninhmàsaukhisửdụngchiếcthẻđiệntửcủamìnhđểđiquanó,côcóthểrangoàitớiconphốnằmgầncổngMurillo.Đườngcònlại,bắtđầutừcuốimộthànhlanghẹp,sẽdẫncôtớimộtcánhcửamởvàochínhkhubảotàng.Thườngcánhcửanàyvẫnbịkhóa,nhưngkhôngbaogiờtrước10giờtối,khicácnhânviênbảovệthựchiệnxongphiêntuầntrađêmcuốicùngquakhunhànhánh.

Côđứngdướichâncầuthang,súngtrongtay,cânnhắcgiữahaikhảnăng.Côcóthểchọnhoặcthoátrangoàinhanhnhấtcóthể,hoặctìmhiểuxemcóchuyệngìdiễnratạiphòng12.Lựachọnthứhaiđồngnghĩavớimộtcuộc

hành trình chẳngmấy thú vị kéo dài chừng sáu hay bảy phút qua tòa nhàvắngvẻ.Trừphi trênđườngcômaymắngặpđượcnhânviênbảovệphụtráchkhuvựcđó,mộtanhchàngtrẻtuổibấtcứkhinàonhìnthấyJulialàmviệctrongxưởngđềuđilấycàphêtừmáybántựđộngmangđếnchocôrồitánhươutánvượnvềchuyệncôcóđôichânđẹpđếnthếnào,đồngthờiquảquyếtrằngchúngchínhlàđiểmhấpdẫnchínhcủacảbảotàng.

Quỷthamabắt,côtựnhủ,nóichocùng,côcũngđãtừnggiếtcướpbiểnrồikiamà.Nếukẻsátnhânđangởđâuđóngoàikia,đósẽlàmộtcơhộitốt,thậmchícókhilàduynhất,đểgặphắnmặtđốimặt.Khôngkhácgìmộtchúvịtnhạycảm,côliếcnhìnxungquanhquahaikhóemắt;tronglúcđó,bàntayphảicủacôđangcầmtrongtaynửacânkimloạimạcromđượckhảmxàcừvànạpđạnchì,vàmộtkhiđượcsiếtcòởkhoảngcáchngắn,khẩusúngcóthểdễdàngđảongượccácvaitrongcuộcđisănlạlùngnày.

Nở rộnghai lỗmũinhư thểcốgắngngửixemnguyhiểmcó thể tới từphíanào,cônghiếnchặtrănglại,huyđộngtoànbộcảmgiácphẫnnộchấtchứatrongnhữngkýứcvềAlvarovàMenchutớitrợgiúp,cùngvớiquyếtđịnhkhôngcamchịulàmmộtcontốtbấtlựcrunrẩytrênbàncờ,màlàmộtngườimàmộtkhicócơhội,hoàntoàncókhảnăngbuộcđốiphươngphảiđổimạng.Nếuhắn,chodùcólàaiđinữa,muốntìmcô,kiểugìhắncũngsẽtìmđượccô,dùlàởphòng12haydướiđịangục.

Côđiquacánhcửaphíatrong,vẫnchưakhóađúngnhưcônghĩ.Ngườibảovệhắnvẫncònởxa,vìbốnphíavẫnhoàntoànimlặng.Côđiquamộtdãyhànhlangvớinhữngchiếcbóngđầyámảnhcủanhữngbứctượngcẩmthạchđangnhìncôđiquabằngđôimắtcứngđờvôcảm,rồitiếptụcđiquacănphòngtrưngbàymộtbứctranhtrangtríbanthờthờiTrungcổ,từtrongnhững bóng đen chúng tạo thành trên các bức tường, cô chỉ có thể thỉnhthoảngbắtgặpmộttiaphảnchiếulờmờtừbềmặtđượcthếphaydátvànglá.Vềphíataytrái,ởcuốihànhlangdàiđó,cônhìnthấycầuthangnhỏdẫntới dãy phòng trưng bày các bức tranh trường phái Flemish thời kỳ đầu,

trongsốnhữngcănphòngđócóphòng12.Côdừnglạitrênbậcthangđầutiên,nhìnchằmchằmvàobóngtốivớisự

thậntrọngcaođộ.Ởkhuvựcnàytrầnnhàthấphơn,vàánhsángtừcácngọnđènanninhchophépnhìnrõhơncácchitiết.Trongmànánhsángxanhmờmờ,mọimàusắccủacácbứctranhđềuchuyểnthànhmộttôngđơnđiệu.Côcó thểnhậnrabứcĐưaChúaxuống từcây thập tựcủadanhhọaVanderWeyden,gầnnhưkhôngthểthấyrõtrongbóngtối.Trongthứbóngtốihưảonày,bứctranhtrởnêntrangnghiêmmộtcáchuám,chỉnhữngkhoảngmàusángnhấtcủanómớihiệnrõlên,nhưthânhìnhcủaChúacùngkhuônmặtngườimẹcủaNgàiđangngấtđi,đôicánh tay rũxuốngsongsongvớihaicánhtayđãchếtcủangườicontrai.

Khôngcònaiởđóngoàicácnhânvậttrongnhữngbứctranh,vàphầnlớnhọ,khuấttrongbóngtối,dườngnhưđangchìmtrongmộtgiấcngủdài.Nghingờvẻyênắngbềngoàiđóvàkhôngkhỏibịámảnhbởisựhiệndiệncủabấynhiêuhìnhảnhđượctạorabởibàntaynhữngconngườiđãchếttừhàngtrămnăm trước,nhữnghìnhảnhnhư thểđang theodõicô từ trêncác tấmkhung treo trên tường cũ, Julia tới được cánh cửa dẫn vào phòng 12. Cổhọngkhôkhốc,nhưngcôkhôngthểnuốtnướcbọt.Côđưamắtnhìnvềphíasaulầnnữa,nhưngkhôngthấygìđángngờ.Ýthứcđượctừngcúgiậtcăngthẳngtrêncơhàm,côhítmộthơithậtsâutrướckhibướcvàocănphòngtheotư thếgiốngnhưcô từng thấycácnhânvật trongphimvẫn làm:giữkhẩusúngbằngcảhai tay,chĩasúngvàobóng tối,ngón trỏđặtsẵnsàng lêncòsúng.

Khôngcóaitrongphòng,vàJuliacảmthấymộtcảmgiácnhẹnhõmvôbờbến,gầnnhưkhiếncôngâyngất.Thứđầutiêncônhìnthấy,vớicácgammàuchìmnghỉmtrongbóngtối,làcơnácmộngkhiếnngườitasữngsờcủadanhhọaBosch,bứcKhuvườnhoanlạc,chiếmgầnnhưtrọnvẹnmộtbứctường.Côtựangườivàobứctườngđốidiện,hơithởcủacôlàmmờđitấmkínhbảovệbứcchândungtựhọacủahọasĩngườiĐứcDurer.Côđưamu

bàntay lên laumồhôi trán trướckhibướctớibức tườngphíacuốiphòng.Khi cô bước tới, các đường nét và mảng màu sáng trên bức tranh củaBrueghelbắtđầuhiệnlên.Bứctranhđóluôncósựthuhútđặcbiệtvớicô.Âmhưởngbikịchtrongtừngnhátcọ,sựsốngđộngcủavôvànnhânvậtrunrẩytronghơithởchếtchóckhônggìthayđổiđược,cũngnhưvôsốbốicảnhnhỏtạothànhtổngthểrùngrợncủabứchọađãkhuấyđộngtrítưởngtượngcủacô trongsuốtnhiềunămqua.Thứánhsángxanh lamyếuớt tỏa ra từtrên trần rọi sáng những bộ hài cốt đang rùng rùng chui ra khỏi lòng đấtthànhtừngđoàn,trongmộtcơncuồngphongbáothùhủydiệttấtcả;nhữngđámcháyphíaxa làmnổibậthìnhbóngcủanhữngđốngđổnátđenkịtởchântrời;nhữngchiếcbánhxecủaTantalusthấpthoángngoàixa,đangquaytròntrênđỉnhnhữngchiếccọccủachúng,bêncạnhbộhàicốtđứngthẳng,tayvunglênthanhkiếmđãtuốttrần,chuẩnbịchémxuốngcổngườitùnhânbịbịtmắtđangquỳgốicầunguyện;ởtiềncảnh,vịvuabịbấtngờgiữabuổitiệctùng,cònđôitìnhnhânvẫnkhônghaybiếtgìchodùđãtớigiờtậnsố,gầnđómộtbộhàicốtđangmỉmcườiđánhtiếngtrốngbáohiệuNgàyPhánxét;vàvịhiệpsĩ,runrẩyvìkinhhoàng,vẫncònđủcanđảmđểthựchiệncửchỉtháchthứckiêuhãnhcuốicùng,rútthanhkiếmcủamìnhrakhỏivỏ,sẵnsàngchiếnđấuchotínhmạngbảnthântrongtrậnchiếnvôvọngcuốicùng.

Tấmthẻnằmđó,đượccàivàokhungtranh,ngaytrêntấmbiểnmạvàngmàtrênđóJuliabiếtrõcóghibốntừtànkhốchợpthànhtêncủabứctranh:chiếnthắngcủaThầnChết.

♛   ♛   ♛

Khicôratớingoàiphố,trờiđangmưanhưtrútnước.Ánhsángvàngvọtcủanhữngcộtđènđườngsoisángmànnướcmưađangtrútxuốngnhưtháctừtrong màn đêm, giội xuống những viên đá lát đường. Những vũng nướckhôngngớtbắntungtóekhinhữnggiọtnướcmưanặngtrĩutrútxuống,làm

hìnhảnhcủathànhphốphảnchiếutrênchúngvỡvụnrathànhtừngđợtsángtốiliêntụcquaycuồngxenkẽnhau.

Juliangướcmặtlênđóncơnmưa,đểmặcchonướcmưathoảimáichảytràn trênmái tócvàkhuônmặtcô.Haigòmávàmôicôcứngđờvì lạnh,trongkhimáitócướtsũngdínhbếtxuốngmặt.Côcàikhuycổáomưalại,rồibướcđigiữanhữngdãyhàngràovàbăngghếđá,hoàntoàndửngdưngvớicơnmưavàhơiẩmđangdầndầnngấmvàođôigiàycôđangđi.NhữnghìnhảnhtrongbứctranhcủaBrueghelvẫncòninđậmtrongvõngmạcJulia;vởbikịchghêrợnthờiTrungcổvẫnquaycuồngnhảymúatrướcmắtcô.Vàtrongcơncuồngphongấy,trongsốnhữngngườiđànôngvàđànbàbịnhấnchìmdướicơnhồngthủycủanhữngbộxươngkhôbáothùđangcuồncuộntuônratừlòngđất,côcóthểtrôngthấyrõràngnhữngnhânvậttrongmộtbức tranh khác: Roger de Arras, Ferdinand Altenhoffen, Beatrice xứBurgundy.Ởxahơn,thậmchícôcònthấycảcáiđầucúigằmvàkhuônmặtgiànuaphómặcchosốphậncủaPieterVanHuys.Tấtcảhợplạitrongmộtbốicảnhrõràngduynhất,ởnơimàchodùconsúcsắccuốicùngđượcsốphậnnémxuốngtrongvánbạcmangtênTráiĐấtcóđổmặtnàođinữa,vẻđẹpvàsựxấuxa,tìnhyêuvàthùhận,cáithiệnvàcáiác,sựcầncùchămchỉhayphóngđãnghoang tàn, tất cả đềuphải đối diệnvới hồi kết của chínhmình.Juliacũngtrôngthấychínhmìnhtrongtấmgương,trongđóđangtáihiệnlạikhôngchútthươngxótviệcmởdấuấnthứbảycủangàytậnthế.Côlàngườiphụnữtrẻquaylưnglạivớibốicảnh,chìmđắmtrongnhữnggiấcmộngtưởngcủamình,mêmẩntrướcgiaiđiệuphátratừcâyđànluýttrêntaymộtbộhàicốtđangcườinhănnhở.Trongbốicảnhtốitămảmđạmấykhôngcònchỗchonhữngtêncướpbiểnvàkhobáubịcấtgiấu,tấtcảcáccôbéWendyđềuđangkhôngngừnggàothétgiãygiụatronglúcbịnhữngbộxươngkhôlôiđixềnhxệch;LọLemvàBạchTuyết,vớiđôimắtmởtokinhhãi, có thểcảm thấy taihọađãcậnkề, cònchú línhchìbénhỏ,RogerdeArras, giốngnhưThánhGeorgekhông cònnhư lúcởbên con rồng, đứng

sữngvớithanhgươmđangrútranửachừngkhỏivỏ,giờđâybấtlực,khôngthểtrợgiúpchohọđượcnữa.Anhtađãquámệtmỏivớiviệctấncôngvôích vào khoảng không, chỉ để gỡ gạc chút danh dự trước khi, giống nhưnhữngngườikhác,nắmlấybàntayxươngxẩucủaThầnChết,lúcnàyđangkéotấtcảhọvàovũđiệurùngrợncủamình.

Ánhđènphacủamộtchiếcxesoisángmộtbuồngđiệnthoạicôngcộng.Juliaquờquạngtìmvàiđồngtiềnxutrongtúitronglúcbướcđinhưmộtkẻmộngdu.Mộtcáchmáymóc,tronglúcmáitócướtsũngrỏnướcxuốngốngnghe,côquaysốcủaCésarvàMuñozmàkhôngnhậnđượctrảlời.Côtựađầu vào vách kính, lấymột điếu thuốc ẩmđặt lên đôimôi đã cứng đờ vìlạnh.Đứng im,mắt nhắmnghiền, cômặc cho làn khói thuốc quẩn quanhmìnhchotớikhiđiếuthuốcbắtđầucháysáttớigiữahaingóntayvàcônémnóxuống.Trong lúccơnmưađơnđiệu trútxuống,côbiết,cùngcảmgiácchánnảnmệtmỏicựcđộ,rằngđâychỉlàmộtquãngtạmngừngmongmanh,khôngthểbảovệcôkhỏicáilạnh,khỏiánhsángvàbóngtối.

♛   ♛   ♛

Côkhôngrõmìnhđãđứngđóbaolâu.Chỉbiết, tớimộtlúcnàođó,côlạinhéttiềnxuvàođiệnthoạivàquaysố,lầnnàylàsốcủaMuñoz.Khicônghethấygiọngnóicủaông,dườngnhưcôbắtđầuchậmrãitỉnhlại,nhưthểquayvềsaumộtchuyếnlangthangdàitrongthờigianvàtrongchínhnộitâmcủamình.Vớitâmtrạngcànglúccàngbìnhtĩnhhơntronglúcnói,côthuậtlạichoôngnghenhữnggìđãxảyra.Muñozhỏitrêntấmthẻviếtgì,vàcônóichoôngbiết:BxP,giámmụcăntốt.Đầudâybênkiachìmvàoimlặng.SauđóMuñoz,vớigiọngnóilạlùngcôchưabaogiờnghethấytrướcđây,hỏicôđangởđâu.Khicôchoôngbiết,ôngdặncôkhôngđượcrờikhỏiđó,ôngsẽtớisớmnhấtcóthể.

Mười lăm phút sau, một chiếc taxi dừng lại trước buồng điện thoại,

Muñozmởcửagọicôvàotrongxe.Julialaoqualànmưachuivàochiếcxe.Khichiếctaxilaođi,Muñozgiúpcôcởichiếcáomưaướtsũngra,rồilấyáocủaôngkhoáclênvaicô.

“Cóchuyệngìvậy?”côrùngmìnhhỏi.“Côsẽsớmbiếtthôi.”“Giámmụcăntốtnghĩalàgì?”NhữngvệtsángbênngoàilướtquakhuônmặtnghiêmtrọngcủaMuñoz.“Cónghĩalà,”ôngnói,“hậuđensắpănmộtquântrắngnữa.”Juliachớpmắt,sữngsờtrướctinvừađượcnghe.Haibàntaytêcóngcủa

cônắmlấybàntayMuñoz,hoảnghốtnhìnông.“ChúngtacầnbáochobácCésarbiết.”“Chúngtavẫncònthờigian,”Muñozđáp.“Chúngtađiđâubâygiờ?”“TớiPenjamo.Mộtjvàhaih.”

♛   ♛   ♛

Trời vẫn mưa nặng hạt khi chiếc taxi dừng lại trước câu lạc bộ cờ vua.Muñozmởcửa,songvẫnnắmchặttayJulia.

“Đithôi,”ôngnói.Côngoanngoãnbướctheoôngvàosảnh.Vẫncònmộtvàikỳthủngồilại

cácbàn,nhưngônggiámđốcCifuentesthìkhôngthấyđâu.Muñozdẫncôđithẳng tới thư viện. Tại đó, giữa những chiếc cúp và chứng chỉ, có nhữngchiếcgiásáchcửakínhxếptớivàitrămcuốnsách.BuôngtayJuliara,ôngmởmộttrongnhữngcánhcửakínhvàlấyramộttậpsáchbìadadày.Julialúngtúngđọctênsáchđượcintrêngáybằngnhữngchữcáimạvàngđãmờđidothờigianvàviệcsửdụngthườngxuyên:Tuầnbáocờvua.Quýbốn.Khôngcònđọcđượcnămpháthành.

Muñozđểtậpsáchxuốngbàn,lầngiởquanhữngtranggiấyrẻtiềnđãố

vàng.Cácthếcờvua,nhữngbảnphântíchcácváncờ,thôngtinvềcácgiảiđấu,nhữngbứcảnhcũchụpcácnhàvôđịchđangmỉmcườitrongbộtrangphụcáosơmi trắngvàvestvớicàvạt, tócđượccắt theokiểu thôngdụngđươngthời.Ôngdừnglạiởmộttrangđúpintoànảnh.

“Hãynhìnchúngthậtkỹ,”ôngnóivớiJulia.Côcúixuốngnhìncácbứcảnh.Chấtlượngcủachúngđềurấttồi,tấtcả

đềuchụpnhữngnhómkỳthủđangđứngtạodáng.Mộtsốcầmtrongtaycúphay chứng chỉ. Cô đọc qua hàng tiêu đề: CÚPQUỐCGIA JOSERAULCAPABLANCALẦNTHỨHAI.

“Tôikhônghiểu,”côthìthầm.Muñozchỉvàomộttrongsốnhữngbứcảnh.Cómộtnhómthiếuniên,hai

trong sốnàycầmhai chiếccúpnhỏ;bốncậubécòn lạiđềunghiêm trangnhìn thẳngvàomáyảnh.Dướibứcảnh làdòngchữ:CÁCKỲTHỦVÀOCHUNGKẾTGIẢITHIẾUNIÊN.

“Côcónhậnraaikhông?”Muñozhỏi.Julianhìnquatừngkhuônmặt.Chỉcómộtkhuônmặtởngoàicùngbên

phảidườngnhưhơiquenthuộc.Đólàkhuônmặtcủamộtcậubémườilămhoặcmườisáutuổi.Máitóccậutađượcchảilậtrasau,cậubémặcáovest,đeocàvạt,trêntaytráiđeomộtdảibăngđen.Cậutanhìnvàoốngkínhvớiđôimắtbìnhthản,thôngminh,trongđócônghĩcóthểnhậnramộttiatháchthức.Rồisauđócônhậnracậuta.Khicôchỉtayvàocậuthiếuniên,cảbàntaycôrunrẩy,vàkhicôngướcmắtnhìnlênMuñoz,ônggậtđầu.

“Phải,”ôngnói,“đólàgãkỳthủvôhìnhchúngtatìmkiếm.”

LỘ DIỆN

“Tôitìmranóchỉđơngiảnvìtôiđãtìmkiếmnó.”“Cáigì?Ýanhlàanhtrôngđợisẽtìmthấynó?”

“Tôinghĩhoàntoàncóthểlàthế.”

_NgàiArthurConanDoyle_

Đèn cầu thang không sáng, vậy là hai người phải leo lên trong bóng tối.Muñozđitrước,dòđườngbằngcáchđặtbàntaylầntheolancan.Khilêntớiđầucầuthang,họdừnglại, lặngimlắngnghe.Haingườikhôngnghethấytiếngđộngnàotừbêntrongvọngra,songcómộtdảiánhsánghắtratừkhecửa.Juliakhông thể trông thấykhuônmặtcủangườibạnđồnghành trongbóngtối,songcôbiếtMuñozđangnhìnmình.

“Giờchúngtakhôngthểquaylạiđượcnữa,”côlêntiếngđểtrả lờicâuhỏikhôngnóiracủaông.ĐáplạicôchỉcótiếngthởđềuđặnbìnhthảncủaMuñoz. Cô đưa tay sờ tìm chuông cửa và bấmmột lần. Bên trong, tiếngchuônglặngxuốngthànhmộttiếngvọngxaxăm.

Phảimột hồi lâu hai ngườimới nghe thấy tiếng bước chân chậm chạphướngracửa.Tiếngbướcchânngừnglạitrongkhoảnhkhắc,rồilạitiếptục,lầnnàydichuyểncònchậmhơnnữa,lạigầnhơnnữa,chotớikhingừnglạihoàntoàn.Ổkhóachậmchạpquaytrongmộtkhoảngthờigiantưởngnhưvôtận,rồicuốicùngcánhcửamởra,làmmộtquầngsánghìnhchữnhậtùatớikhiếnhaingườilóamắttrongchốclát.Julianhìnthânhìnhquenthuộchiệnlên trong ánh sáng nhẹ nhàng, thầm nghĩ đây quả là một chiến thắng côkhônghềmongđợi.

♛   ♛   ♛

Ôngbước tránh sang bênđể hai vị kháchbướcvào, có vẻ khônghề lúngtúngtrướccuộctớithămbấtngờcủahọ.DấuhiệubênngoàiduynhấtlàmộtnụcườicóvẻgìđóbốirốimàJuliathoángnhậnrakhiôngđóngcửalạisaulưnghọ.TrênchiếcgiátreoáokhoácbằnggỗócchóbịtđồngthờiEdward*

cótreomộtchiếcáomưa,mũvàôvẫncònđangnhỏnước.Ôngdẫnhọquamộtlốiđidàicótrầncaovàtrangtrítaonhã,vớicácbức

tường được trang hoàng bằng những bức tranh phong cảnh thế kỷ 19 từthànhphốSeville.Ôngđitrướchaingười,chốcchốclạiquayrasauvớivẻâncầncủamộtchủnhàhiếukhách.Juliacốtìmkiếmtrongvôvọngđầumốicủaconngườikhácmàgiờđâycôđãbiếtđangnằmẩnkínbêntrongông,nhưmộtbóngmaluônlơlửngquanhhọ,vàcôsẽkhôngbaogiờcóthểlờđisựhiệndiệncủanóđượcnữa.Bấtchấpviệcánhsángcủalýtríđãxuatanđimọidấu tíchnghingờcuốicùng trong tâm trí cô,bất chấpnhữngsựkiệnthựctếgiờđâyđãănkhớpvàonhauvừakhítnhưcácmiếngghépcủamộtbộghéphình,làmhiệnlêntừcáchìnhảnhtrongbứcVáncờnhữngđườngnét,trongcảnhữngmảngsángvàmảngtối,củanhữngbikịchkhácgiờđâyđã hòa lẫn vào tấn bi kịch được thể hiện trong bức họa theo trường pháiFlemish–bất chấp tất cả nhữngđiềuđó cùng cảmgiácđauđớn sắcbuốtđang dần dần thay thế sự sững sờ ban đầu, Julia vẫn không thể cămghétngườiđànôngđangbướcđiphíatrướchọ,nửaquaylạivớivẻlịchsựniềmnở, luôn taonhãchodùcảởchốn riêng tư,vớimộtchiếcáochoàngmặctrongnhàbằnglụamàuxanhdatrời,mặctrùmlênchiếcquầnđượccắtmayrấtkhéo,cùngmộtchiếckhănquàngđượcthắttrêncổáosơmiđểmở,máitócbạctrắnghơilượnsóngởphíasaugáyvàhaibêntháidương,đôilôngmàyhơi cong lênvớivẻdửngdưnghoàn toàn tươngxứngvớimộtngườiđànôngcótuổithíchăndiệnbảnhbao,nhưngmỗikhiJuliacómặt,tháiđộấyluônđượclàmdịuđibằngmộtnụcườibuồn,dịudàng,trìumếnnhưlúcnàyđanghélộtrênđôimôimỏngnhợtnhạtcủaông.

Khôngaitrongbangườinóigìchođếnkhihọvàotớigianphòngkháchlớncó trầncaođược trang tríbằngnhữngbứchọavẽcácchủđềcổđiển.Chotớitốihômđó,bứchọaJuliaưathíchnhấtvẫnlàcảnhHector*trongbộgiáp trụ sángngời đang từbiệtAndromachevà con traimình.Cănphòngkhách,vớicácbứctườngbịlấpkínsaunhữngtấmthảmthêuvànhữngbức

tranh,chứađựngnhữngtàisảnđánggiánhấtcủaCésar,nhữngthứôngchọngiữlạichoriêngmình,chodùngườitacótrảgiácaođếnđâuđinữa.Juliabiết rõ tấtcảnhư thểchúng làcủachínhcô:chiếcxôphabọc lụakiểuđếchế*,mà lúcnàyMuñoz,khuônmặtnghiêmnghịnhưhóađá,haibàn tayđúttrongtúiáomưa,đangedèkhôngdámngồixuốngdùCésarđãgiụcônglàmthế;bứctượngnhỏbằngđồngthautạchìnhmộtthầydạykiếmcóchữkýcủatriếtgiangườiÁoSteiner,môtảmộtngườiđànôngđiểntraiđứngthẳng,chiếccằmkiêuhãnhhơingẩnglên,ngạonghễtrêntấmđế,nổibậtlêntrongcănphòngtừvịtrícủanótrênmặtchiếcbànviếtHàLancóniênđạicuốithếkỷ18nơi,nhưJuliacònnhớ,Césarluônngồiviếtcácbứcthưcủaông;chiếctủkiểunhiếpchính*kêtronggócphòngcóbàymộtbộsưutậptuyệtđẹpnhữngmónđồbạcmàôngluôntựtayđánhbóngmỗithángmộtlần;vànhữngbứctranhưathíchcủaông:mộtbứcThiếunữđượccholàcủaLorenzo Lotto,một bứcLoanbáo rất đẹp của Juan de Soreda,mộtThầnChiếntranhvạmvỡgânguốccủaLucaGiordano,mộtbứcChiềuhôm sầumuộncủaThomasGainsborough*;bộsưutậpđồsứAnh;nhữngtấmthảmtrảisàn,thảmtreotườngvànhữngchiếcquạt.ĐâylànhữngmónđồcólịchsửriêngđãđượcCésartỉmỉgomgóp,tìmtòichotớinhữngchitiếtnhỏnhặtnhấtvềphongcách,nguồngốcvàphảhệđểtạoramộtbộsưutậpđầychấtcánhân,vôcùnggầngũivớisởthíchvàtínhcáchđậmvẻduymỹcủachínhconngườiông,như thểông làmộtphầnkhông thể thiếucủamỗihiệnvậtcũngnhưcủatoànbộchúng.

Muñozvẫnđứng,ôngtỏrađiềmtĩnhvàyênlặng,chodùởôngcóđiềugìđó,cólẽlàcáchhaibànchânôngđặtbênrìatấmthảmhaycáchhaikhuỷutayôngnhôratrênhaibàntayđútvàotúiáo,chobiếtôngđangcảnhgiác,sẵnsàngđốiđầuvớibấtcứdiễnbiếnbấtngờnào.Vềphầnmình,Césarnhìnngườikỳthủvớivẻthúvịthảnnhiênvàlịchsự,chỉthỉnhthoảngmớiđưamắtnhìnsangJulia,nhưthể,vìcôcoiđâynhưnhàmình,Muñoz,ngườilạmặtduynhấttrongnhàlúcnày,cầnđưaralờigiảithíchvềlýdoôngxuất

hiệnđộtngộtvàolúcmuộnnhưhiệngiờ.Julia,ngườibiếtrõCésarcũngnhưchínhbảnthânmình–côthầmchữalạitrongđầu:ngườimàchotớitậntốihômấy cô từngnghĩ côbiết rõnhưchínhbản thânmình–đã thấy rõ, từkhoảnhkhắcCésarmởcửa,rằngônghiểucuộcthămviếngcủahọhàmchứamộtýnghĩanàokhácchứkhôngchỉđơnthuầnlàghéquađểgặpngườiđồnghànhthứbatrongcuộcphiêulưu.Dướivẻniềmnởchịuđựngbênngoàicủaông,cônhậnra,trongcáchôngmỉmcườivàtrongcáinhìnvôtưlựtrênđôimắtmàuxanhsángcủaông,cóbóngdángtâmtrạngchờđợimộtcáchthậntrọngkèmthêmmộtchúthứngthú.Giốnghệtnhưcáchôngvẫnnhìncôkhibếcôngồitrênđầugốimình,chờđợicônóiranhữngtừthầndiệu,câutrảlờichonhữngcâuđốtrẻconcôluônthíchmêmỗikhiôngđặtrachocô:Nógiốngnhưvàng,vànókhôngphảibạc…Hay:Congìbuổisángđibốnchân,buổitrưađihaichân,vàbuổichiềuđibachân?…Và,câuhỏituyệthơntấtcả:Ngườiyêutuyệtvờibiếtrõtênvịphunhânvàmàuáocủanàng…

Thếnhưngtrongbuổitốikỳlạnày,dướiánhsángđượckhuếchtánquakhungchụpgiấycủachiếcđènbànkiểuAnh,vớichânđènhìnhmộtchiếcmáynénsáchđanghắtnhữngcáibóng lạ lùng lêncácđồvậtkhác,Césarkhôngmấyđểtâmđếncô.Ôngkhônghềlẩntránhcáinhìncủacô,vìmỗilầnđưamắtvềphíacô,ôngđềunhìnthẳngvàomắtcô,thẳngthắnvàtrựcdiện,chodùchỉtrongthoángchốc,nhưthểgiữahaingườikhônghềcógìbímật,nhưthểmọithứgiữaôngvàcôđềuđãcómộtcâutrảlời,mộtcâutrảlờichínhxác,đầy thuyếtphục,hợplývàrõràng,có lẽ là lờigiảiđápchomọicâuhỏicôtừngđặtrachoôngtrongsuốtcuộcđờimình.NhưngđầylàlầnđầutiênJuliakhôngmuốnlắngnghe.SựtòmòcủacôđãđượcthỏamãnhoàntoànkhicôđứngtrướcbứcChiếnthắngcủaThầnchết củaBrueghelCha.Giờđâycôkhôngcòncầnđếnainữa,kểcảông.VàđiềuđóđãdiễnratừtrướckhiMuñozmởmộttậpsáchcũvềcờvuaravàchỉchocôthấymộtbứcảnhtrongđó.Tốinay,việccôcómặttạiđây,tạinhàCésar,hoàntoànxuấtpháttừsựtòmò,mộtsựtòmòvềthẩmmỹ,chắcCésarsẽnóinhưvậy.

Bổnphậncủacôbuộccôphảicómặt,vừalàgiọngcachínhvừalàbanđồngca,vừa làdiễnviênvừa làkhángiả trong tấnbikịchấn tượngnhất trongnhữngvởbikịchcổđiển.Tấtcảhọđềuhiệndiện:Oedipus,Orestes,Medea*cũngnhưnhữngngườibạncũ thân thuộckháccủacô.Nóichocùng,màntrìnhdiễnlàdànhchocô.

Dẫuvậy,nóvẫncóvẻgìđóhưảo.Juliangồi trênxôpha,gác tréohaichânvàđặtmộtcánhtaylênlưngghế.Haingườiđànôngđứngphíatrướcmặtcô,vậy làhọ tạo thànhmột tổng thể rấtgiốngvớibốicảnh trongbứctranhđãmất.Muñoz,bên trái,đangđứngbênmépmột tấmthảmPakistancổ,nhữngsợichỉđãbạcmàutrêntấmthảmcànglàmnổibậttôngđỏvànâuvàngtuyệtđẹpcủanó.Ngườikỳthủ–giờthìcảhaingườihọđềulàkỳthủ,Juliathầmnghĩvớivẻhàilòngphachúttinhquái–vẫnkhôngcởiáomưara.ÔngđangnhìnCésar, đầuhơi ngả sangmột bên, khuônmặt đậmchấtSherlock Holmes đem đến cho ông vẻ nghiêm nghị khác thường. Nhưngkhông phải ông đang nhìn César với tâm trạng tựmãn củamột kẻ chiếnthắng.Khôngcóchút thùhậnnào, thậmchícảchútedèhoàn toàncó thểhiểuđượctronghoàncảnhhiệntạicũngkhông,chỉcóvẻcăngthẳngtộtđộhiệnrõtrongđôimắtvànhữngmúicơcăngcứngtrênhàmông.Tháiđộnày,theo nhận định của Julia, xuất phát từ việcMuñoz hiện đang nghiên cứudángvẻthựctếcủakẻthùsaukhiđãphảinghiêncứutìmhiểuquálâuchỉvớihìnhdungvềdángvẻlýtưởngcủahắn.Hẳnôngđangsoátlạinhữngsailầmtrướcđây,mườngtượnglạitừngnướcđihaycânnhắccácýđịnh.Đólàdángvẻươngbướng,lơđãngcủamộtngườimàsaukhithắngmộtváncờbằngmộtloạtnướcđitàitình,lúcnàychỉcònbănkhoănmuốntìmralýdobằngcáchnàođốithủcủaanhtalạiănđượcmộtquântốtnằmtạimộtôbàncờvônghĩabịlãngquên.

Césarđứngphíabênphải,vớimáitócbạctrắngvàchiếcáochoàngmặctrongnhàbằnglụa,trôngônggiốngnhưmộtnhânvậtlịchthiệptrongmộtvởhàikịchđầuthếkỷ:bìnhthảnvànổibật,ýthứcđượcônglàngườisởhữu

tấmthảmđãhaitrămnămtuổimàMuñozđangđứnglên.Juliaquansátônglấyramộtbaothuốcláđầulọcmạvàngrồigắnmộtđiếulênchiếcđótngà.Cảnhtượngtrướcmắthẳnsẽhằnsâumãimãitrongtâmtrícô:hậucảnhlànhữngmónđồcổlấplánhnhữngtiasángsẫmmàu,nhữngnhânvậtcổđiểntinhtếđượcvẽtrêntrầnnhà;vàhaingườiđànôngđangđứngmặtđốimặtvớinhau,mộtônggiàchảichuốt,vớidángvẻtaonhãvàđầymâuthuẫn,vàmộtngườiđànônggầygòănmặcxoàngxĩnhvớichiếcáomưanhàunhĩcònkhoácnguyêntrênngười,họnhìnnhautrongimlặng,nhưthểđangchờaiđó,cólẽlàmộtngườinhắcvởđangẩnkínsaumộttrongnhữngmónđồnộithấtcổ,ralệnhbắtđầumàncuối.

TừlúcJulianhậnravẻgìđóquenthuộc trênkhuônmặtcậu thiếuniênđangnhìnthẳngvàoốngkínhmáyảnhvớitoànbộsựnghiêmtúccủatuổimườilămhaymườisáu,côđãđoántrướcmàncuốiítnhiềusẽgiốngnhưthếnày,cũngnhưnósẽkếtthúcrasao.CôđưamắtnhìnhainhânvậtưathíchcủamìnhtronglúcngồitrênchiếcxôphatiệnnghicủaCésar,thảchodòngsuynghĩcủamìnhlườibiếngtrôidạtvẩnvơ.Hẳnkhôngbaogiờcôcóđượcmộtchỗngồilýtưởngđếnthếtrongnhàhát.Thếrồimộthồiứcchợtquayvềvớicô,mộthồiứccũngvừamớixảyra.Côđãnhìnquamột lượtkịchbản.Cũngchỉmớivàigiờ trước, trongphòng12củabảo tàngPrado:bứctranhcủaBrueghel,nhữngchiếc trốngđang rềnvang làmnềnchohơi thởhủydiệtcủamộtkếtcụckhôngsaotránhkhỏi,quétsạchmọithứkhinólướtquangọncỏcuốicùngcòn tồn tại trênmặtđất,và tấtcảbịcuốnvàomộtvòng xoáy khổng lồ, bị chìmnghỉm trong tiếng cười sằng sặc củamột vịthầnsaykhướtvìdưvịmộtthứrượunặngtạiOlympia,nằmđâuđóphíasaunhữngngọnđồiuám,nhữngđốngđổnátnghingútkhóivànhữngquầnglửa.PieterVanHuys,mộtngườivùngFlanderskhác,vịhọasưgiàcủatriềuđìnhOstenburg,cũngđãmôtảtấtcảnhữngđiềuđótheocáchriêngcủaông,cólẽtheomộtcáchtaonhãvàtếnhịhơn,kínđáovòngvohơnBruegheltànnhẫn,nhưngmụcđíchthìvẫnlàmột.Tựutrunglại,mọibứctranhđềulàsự

họalạicùngmộtbứctranh,cũngnhưmọitấmgươngđềuđemlạihìnhảnhphảnchiếucủacùngmộthìnhảnhphảnchiếu,vàmọicáichếtđềulàcáichếtcủacùngmộtThầnChết.

“TấtcảthứnàylàmộttấmbảngchiaôcủaĐêmvàNgàyNơiSốMệnhdùngConNgườilàmQuânCờchovánđầu…”CôthầmtựnhẩmlạinhữngtừđótronglúcnhìnCésarvàMuñoz.Mọithứ

đãsẵnsàng.Họcóthểbắtđầu.ÁnhsángvàngvọttừcâyđènkiểuAnhtạonênmộtquầngsánghìnhnónbaolấyhainhânvậtchính.Césarhơicúiđầuxuốngđểchâmđiếuthuốclácủamình.Nhưthểđâylà tínhiệuđểbắtđầucuộchộithoại,Muñozkhẽgậtđầurồilêntiếng:

“Tôihyvọngôngcósẵnmộtbàncờ,César.”Không phải là khúc dạo đầu sáng chói nhất, Julia thầm nghĩ, thậm chí

cũngkhôngphảiphùhợpnhất.Mộtngườiviếtkịchbảngiàuý tưởnghơnhẳnsẽtìmranhữngtừhayhơnlàmlờithoạichoMuñoz.Songkẻviếtnêntấnbi hài kịchnày, Juliabuồnbã thầmnghĩ, nói chocùngcũng thảmhạichẳngkhácgìthếgiớidoôngtatạora.

“Tôikhôngnghĩchúngtacầnđếnmộtbàncờ,”Césarđáp,vàcùngvớicâutrảlờiđó,mànđốithoạikháhẳnlên.Khôngphảivìlờithoại,màvìâmđiệu trongđóchúngđượcnói ra,mộtgiọngnóihoànhảo,đặcbiệt làchútchấmpháchánchườngCésardànhchocâunói.Mộtgiọngnóiđặctrưngcủariêngông,giọngnóiôngcóthểsẽsửdụngkhingồiquansátmộtcảnhdiễnraphíaxatừmộtchiếcghếkêtrongvườn,mộtchiếcghếkhungsắtuốnsơntrắng,trêntaylàmộtlymartininặng.Césarđãnângcáccửchỉsuyđồicủaônglênthànhmộtthứnghệthuật,cũngnhưôngvẫnlàmvớibảnchấtđồngtínhluyếnáivàlốisốngphóngtúngbuôngthảcủamình,vàJulia,ngườiyêuôngcũngvìcảnhữngđiềuđó,cóthểthưởngthứchếtgiátrịcủaphongcáchđượcthựchiệnmộtcáchnghiêmkhắc,hoànhảotớitừngchitiếtấy.Vàđiềuđángkinhngạcnhấtlàôngđãlừadốicôtrongsuốthaimươinăm.Mặcdù,nóichocôngbằng,ngườiphảichịutráchnhiệmvềsựlừadốiđókhôngphải

ông,màchính làcô.Chưatừngcógì thayđổi trongconngườiCésar.Giờđâyôngkhônghềcảmthấyânhậnhaybấtanvìnhữnggìđãlàm.Côhoàntoànbiếtchắcđượcđiềunày.TrôngôngvẫnđườnghoàngchỉnchunhưkhiJulia nghe ông kể những câu chuyện về các người tình và chiến binh, vềLongJohnSilver*,Wendy,Lagardère*,ngàiKenneth–hiệpsĩBáoNằm*.ThếnhưngcũngchínhônglàkẻđãhạsátAlvarodướivòihoasen,nhétmộtchai rượugin vào giữa hai chânMenchu. Julia nhấmnháp hơi hưởng cayđắngtrongchínhbảnthânmình.Nếuôngvẫnlàchínhông,côthầmnghĩ,vàrõrànglànhưthế,vậythìngườithayđổichínhlàtôi.Vàđólàlýdotạisaotốinaytôinhìnôngtheomộtcáchkhác,vớiconmắtkhác:tôinhìnthấymộtkẻđêtiện,giảdối,mộttênsátnhân.Ấythếmàtôivẫnngồiđây,chămchúdõitheotừnglờiôngnóimộtcáchmêmẩn.Trongvàigiâynữathôi,thayvìkểchotôinghemộtcâuchuyệnphiêulưutrênbiểnCaribe,ôngsẽnóivớitôiôngđãlàmtấtcảnhữngđiềuđóvìtôihayđiềugìđạiloạinhưthế.Vàtôisẽlắngngheông,như tôivẫn luôn lắngnghe,bởivì chuyệnnàyđángchúýhơntấtcảnhữngcâuchuyệnkhácmàôngtừngkể.Nóvượtchúngxacảvềtrítưởngtượnglẫnmứcđộghêsợ.

Cô nhấc cánh tay khỏi lưng ghế và cúi người ra trước thêmmột chút,khôngmuốnbỏsótbấtcứchitiếtnhỏnàocủamànkịch.Cửchỉđódườngnhư là tín hiệu để cuộc đối thoại tiếp tục.Muñoz, hai tay đút túi áo, đầunghiêngsangmộtbên,đưamắtnhìnthẳngvàoCésar.

“Chỉcầnônglàmrõchotôimộtviệc,”ôngnói.“Saukhigiámmụcđenăntốttrắngởôa6,quântrắngquyếtđịnhdichuyểnvuatừôd4tớiôe5,mởđườngchohậutrắngchiếuvuađen.Vậytiếptheoquânđensẽlàmgì?”

ĐôimắtCésardườngnhưđangtựmìnhmỉmcười,hoàntoànđộclậpvớivẻdửngdưngvôcảmhiệndiệntrênphầncònlạicủakhuônmặt.

“Tôikhôngbiết,”ôngđápsaumộtlát.“Ôngmớilàđạikiệntướng,ôngbạnthânmến.Ôngphảibiếtmớiđúng.”

Muñozphácmột cửchỉmơhồ, như thểgạt sangbêndanhxưngCésar

vừagánchomình.“Tôinhắclại,”ôngchậmrãinói,nhấnmạnhvàotừngtừ,“tôimuốnbiết

phiênbảnchínhthức.”ĐếnlúcnàynụcườitrướcđóchỉgiớihạntrongđôimắtCésarbắtđầulan

xuốngđôimôiông.“Trongtrườnghợpđó,tôisẽbảovệvuađenbằngcáchđưagiámmụctới

ôc4.”ÔngnhìnMuñozvớivẻquantâmlịchthiệp.“Ôngthấyvậycóđượckhông?”

“Vậy tôi sẽ ănquângiámmụcđó,”Muñoznói,giọngnóigầnnhưcộccằn,“bằnggiámmụctrắngcủatôiởôd3.Vàsauđóôngsẽchiếuvuacủatôibằngcáchđiquânhiệpsĩcủaôngtớiôd7.”

“Tôisẽkhônglàmthếđâu,ôngbạnthânmến.”Césarđónnhậnánhmắtngườikỳthủkhôngchútnaonúng.“Tôikhôngbiếtôngđangnóivềchuyệngì.Vàbâygiờkhôngphảilúcđểdiễnkịch.”

Muñozcaumày,khuônmặtôngvụttrởnênbướngbỉnh.“Ôngsẽchiếuvuacủatôitừôd7,”ôngkhăngkhănglặplại.“Đừnggiả

vờnữamàhãytậptrungvàobàncờđi.”“Saotôilạiphảilàmthế?”“Bởivìbâygiờôngcònrấtítđườngtháothân.Tôitránhnướcchiếucủa

quânđenbằngcáchchuyểnvuatrắngsangôd6.”Nghe đến đây, César thở dài, đôi mắt xanh của ông dừng lại ở Julia.

Trongthứánhsángdịu,dườngnhưchúngtrởnênrấtnhạt,gầnnhưkhôngmàu.Saukhicắnchiếcđótthuốclágiữahaihàmrăng,ônggậtđầuhailần,trênkhuônmặtthoánghiệnchútnuốitiếc.

“Nếuvậy,tôilấylàmtiếcphảinói”–vàôngcóvẻthựcsựphiềnmuộn–“tôisẽphảiănquânhiệpsĩtrắngthứhai,ởôb1.”ÔngnhìnMuñozđầyânhận.“Thậtđángtiếc,ôngkhôngnghĩthếsao?”

“Có.Nhấtlàtừgócđộcủaquânhiệpsĩ.”Muñozcắnmôidưới.“Vàôngsẽănnóbằngquântháphayquânhậu?”

“Quânhậu,tấtnhiênrồi.”Césardườngnhưcảmthấybịxúcphạm.“Cómộtsốquyluậtnhấtđịnh…”Ôngbỏlửngcâunói,đồngthờiphácmộtcửchỉvớibàntayphải.Mộtbàntayđẹp,trắngtrẻo,trênmubàntaycóthểthấynhữngđườngvenxanhmờ,mộtbàntaygiờđâyJuliabiếtrõrằngnóhoàntoàncóthểgiếtngười,thậmchítungracúđánhchếtngườicũngbằngcửchỉlịchthiệpđó.

Thếrồi,lầnđầutiênkểtừlúchọđến,Muñozmỉmcười,vẫnnụcườimơhồ,xaxămkhôngbaogiờmangbấtcứýnghĩanào,nhưmộtcâutrảlờichonhữngsuytưởngtoánhọckỳlạtrongđầuônghơnlàhiệnthựcxungquanh.

“Ở tình thế của ông tôi sẽ đưa hậu tới ô c2, nhưng giờ thì chuyện đókhôngcònquantrọngnữa,”ônghạgiọngnói.“Điềutôimuốnbiếtlúcnàylàôngnghĩsẽgiếttôinhưthếnào.”

“Đừngnóivớvẩn,”Césarđáp,vàdườngnhưôngthựcsựbịsốc.Rồisauđó,nhưthểkêugọiýthứclịchsựcủaMuñoz,ôngchỉvềphíachiếcxôphanơi Julia đang ngồi, song không hề nhìn cô. “Ở đây đang cómột cô gáitrẻ…”

“Vàolúcnày,”Muñozlêntiếng,nụcườivẫnlưulạitrênkhóemôi,“côgáitrẻđangcómặt,theotôihìnhdung,cũngtòmòmuốnbiếtkhôngkémgìtôi.Nhưngôngvẫnchưatrảlờicâuhỏicủatôi.Cóphảiôngđangnghĩtớiviệcmộtlầnnữadùngđếnmộtcúđánhvàohọnghaysaugáy,hayôngđịnhdànhmộthồikếtcổđiểnhơnchotôi?Ýtôilàthuốcđộc,mộtcondaohaythứgìđótươngtự…Nóitheocáchcủaônglànhưthếnàonhỉ?”ôngngướcmắtnhìnlêncáchìnhvẽtrêntrầnnhà,tìmkiếmcáchdiễnđạtphùhợp.“À,phảirồi,thứgìđó‘kiểuVenice’.”

“Tôisẽnóilà‘kiểuFlorence’,”Césarđínhchínhlại,vẫntỉmỉkỹtínhnhưmọikhi,chodùlầnnàykhônggiấuđượcítnhiềungưỡngmộ.“Tôikhônghềnghĩônglạicókhiếuhàihướctrongnhữngchủđềnhưthế.”

“Tôikhôngcókhiếuhàihướcđó,”Muñozđáp.“Khônghềcó.”ÔngnhìnJuliavàchỉtayvềphíaCésar.“Kiachínhlàhắn:kẻcóđượcniềmtincủacả

vuavàhoànghậu.Nếucômuốnhưcấumọithứ,ôngtachínhlàviêngiámmụcđầymưumô,gãtểtướngphảnphúcngấmngầmbàymưutínhkếtrongbóngtối,bởivìôngta,trênthựctế,chínhlàHậuĐentráhình.”

“Kịchbảnnàycóthểlàmnênmộtbộphimtruyềnhìnhrẻtiềnhạngnhất,”Césargiễucợtnhậnxét,vỗhaibàntayvàonhautrongsựtánthưởngimlặngvàchậmrãi.“Nhưngôngvẫnchưachotôibiếtquântrắngsẽlàmgìsaukhimấthiệpsĩ.Nóithựclòng,ôngbạnthânmến,tôinónglòngmuốnbiếtlắmrồi.”

“Giámmụctớiôd3,chiếu.Vàquânđenthua.”“Phải,thậtdễdàng.”Césartiếptụcngẫmnghĩtronglúcbỏđiếuthuốccũkhỏiđótvàđặtxuống

chiếcgạttàn,saukhiđãkiểucáchgõhếttànthuốcxuống.“Rấtthúvị,”ôngnóirồibướctớichỗchiếcbànchơibàikiểuAnhkêbên

cạnhxôphamộtcáchchậmrãi,nhưthểđểtránhkhônglàmMuñozbịkíchđộngkhôngcầnthiết.Saukhidùngchiếcchìakhóanhỏbằngbạcmởkhóamột chiếc rươngbằnggỗxymalos, ông lấy ranhữngquâncờmàuđenvàtrắng ngả vàng củamột bộ cờ bằng ngà voi rất cũmà Julia chưa bao giờtrôngthấytrướcđây.

“Rấtthúvị,”ônglặplại.Nhữngngóntaymảnhdẻcủaông,vớicácmóngtayđượccắtngắnbắtđầusắpxếpcácquâncờlênbàncờ.“Nếuvậy,tìnhthếváncờsẽnhưthếnày.”

“Chínhxác,”Muñoznói,tronglúcđứngcáchxamộtquãngquansátbàncờ.“Giámmụctrắng,khirútluitừôc4vềôd3,chophépmộtnướcchiếukép:hậutrắngchiếuvuađentrongkhibảnthânquângiámmụcchiếuhậuđen.Vuađenkhôngcònlựachọnnàokhácngoàirútchạytừôa4tớiôb3vàbỏmặchậuđenchosốphận.Hậutrắngkhiđósẽthựchiệnmộtnướcchiếunữasaukhiđitớiôc4,buộcvuacủađốiphươngphảirútlui,trướckhigiámmụctrắngănhậuđen.”

“Quânthápđensẽănquângiámmụcđó.”“Phải,nhưngđiềuđókhôngquantrọng.Khôngcóhậu,quânđencoinhư

chấmhết.Hơnnữa,khiquâncờnàybiếnmấtkhỏibàncờ,váncờchẳngcònlýdonàođểtiếptụcnữa.”

“Cóthểôngđúng.”“Tôichắcchắnđúng.Váncờ,haynhữnggìcòn lạicủanó,đượcquyết

địnhbởiquântốttrắngởôd5,saukhiăntốtđenởôc6nósẽtiếnlên,khôngcònbịaicản lạicho tớikhinóđược thăngcấp*.Việcnàysẽxảy ra trongvòngsáu,haynhiềunhấtlàchínnướcđinữa.”Muñozchomộtbàntayvàotúiáovàlấyramộttờgiấycóghiđầynhữngkýtựbằngbútchì.“Nhưthếnàychẳnghạn.”

Césarcầmtờgiấylên,bìnhthảnquansátbàncờ,chiếcđóthútthuốcrỗngvẫnngậmgiữahaihàmrăng.Nụcườitrênkhuônmặtônglànụcườicủamộtngườichấpnhậnmộtthấtbạiđãđượcđịnhsẵn.Ônglầnlượtdichuyểncácquân cờ cho tới khi chúng thể hiện tình thế cuối cùng. “Ông nói đúng.Khôngcònlốithoátnàocả,”cuốicùngônglêntiếng.“Đenthuacuộc.”

MuñozđưamắttừbàncờsangCésar.“Ănquânhiệpsĩthứhai,”ôngkhẽnóivớigiọnghoàntoànbìnhthản,“là

mộtsailầm.”Césarnhúnvai,vẫnmỉmcười.“Đếnmộtthờiđiểmnàođóquânđenkhôngcònlựachọnnàokhác.Ông

có thểnóiquânđencũng là tùnhâncủachínhsự linhhoạt,sựnăngnổ tựnhiêncủanó.Quânhiệpsĩđóđãhoàntấtváncờ.”Trongphútchốc,JuliabắtgặptrongđôimắtCésartiasángđầytựhào.“Trênthựctế,mọiviệcgầnnhưhoànhảo.”

“Nếuxétvềphươngdiệncờvuathìkhông,”Muñozkhôkhannói.“Cờvuaư?Ôngbạnthânmếncủatôiơi”–Césarkhinhkhỉnhchỉvềphía

cácquâncờ.

“Tôimuốnnóitớiđiềucònhơncảmộtbàncờđơnthuần.”Đôimắtxanhcủaôngtrởnêntốisầm,nhưthểmộtthếgiớivốnđượcẩnkíndướibềmặtchúng đang hé lộ. “Tôi đang nói tới chính cuộc sống, tới sáu mươi tư ôvuôngcủađêmđenvàngàytrắngmàcácthisĩthườngnhắctới.Haycũngcóthểlàngượclại,cóthểphảilàđêmtrắngvàngàyđen.Tấtcảphụthuộcvàoviệcchúngtachọnbênnàođểđặtcáchìnhảnh…hay,vìchúngtađangnóitớicáckháiniệmmangtínhbiểutượng,phụthuộcvàoviệcchúngtađặttấmgươngởvịtrínào.”

Juliacócảmgiácnhững lờiôngnói làdànhchocô. “Làm thếnàoông

biết đó làCésar?” cô hỏiMuñoz, vàCésar dường như vừa giậtmình.Cóđiềugìđóbấtngờthayđổitrongtháiđộcủaông,nhưthểJulia,khilêntiếngchiasẻlờibuộctộicủaMuñoz,đãphávỡmộtlờithềgiữimlặng.Tháiđộchừngmựcbanđầucủavịchủnhàlậptứcbiếnmất,vànụcườicủaôngtrởnênchuachát,mỉamai.

“Phải đấy,” ông nói vớiMuñoz, và đó là lời thừa nhận tội trạng chínhthứcđầu tiêncủaông,“hãynóichocôấybiếtbằngcáchnàoôngbiết thủphạmlàtôi.”

MuñozhơinghiêngđầuhướngvềphíaJulia.“Ôngbạncôđãphạmphảimộtsốsailầm.”Ôngdodựmộtgiâyđểngẫm

nghĩ chính xác ý nghĩa của những từmình vừa nói, sau đó đưamắt nhìnCésar,cólẽđểxinlỗi.“Mặcdùtôiđãsaikhigọichúnglà‘sailầm’,vìôngấyluônbiếtchínhxácmìnhđanglàmgìvàđốidiệnvớinguycơnào.Thậttrớtrêu,chínhcôđãlàmôngấysơhở.”

“Tôiư?Nhưngtôichẳnghềbiếtgìchotớikhi…”Césarlắcđâu,gầnnhưtrìumến,Juliathầmnghĩ,đồngthờicũnghoảng

sợtrướccảmxúccủamình.“ÔngbạnMuñozcủachúngtađangnóimộtcáchẩndụ,côngchúa.”“Làmơnđừnggọi tôi làcôngchúa.”Juliakhôngnhậnragiọngnóicủa

mìnhnữa.Nócóvẻcứngrắnvàxalạ.“Khôngphảitốinay.”Césarnhìncômộtláttrướckhigậtđầuđồngý.“Đượcthôi.”Dườngnhưôngcảmthấykhókhăntrongviệcnốitiếpmạch

đốithoại.“ĐiềuMuñozđangcốgiảithíchlàsựhiệndiệncủacháutrongváncờđemđếnchoôngấymộtcáinềntươngphản,chophépquansátcácdựđịnhcủađốithủ.Ôngbạncủachúngtalàmộtkỳthủgiỏi,nhưnghóaraôngấycònlàmộttaythámtửcừkhôihơnnhiềusovớinhữnggìbáctrôngđợi.Không giống như gã Feijoo dần độn, kẻ nhìn vào đầumẩu thuốc lá nằmtronggạttànvàtừđóchỉcóthểsuyluậnranhiềulắmlàaiđóđãhútthuốc.”ÔngnhìnMuñoz.“Chínhviệcdùnggiámmụcăntốtthayvìhậuăntốtởô

d5đãkhiếnôngcảnhgiác,phảivậykhông?”“Đúngthế.Hayítnhấtđócũnglàmộttrongnhữngchitiếtkhiếntôinghi

ngờ.Trongnướcđithứtưcủamình,quânđenđãbỏquamộtcơhộiđểănhậutrắng,mộtnướcđiđángrađãchophépkếtthúcváncờcólợichonó.Thoạtđầu, tôinghĩđối thủcủachúng tachỉđơn thuầnđangchơi tròmèovờnchuột,hoặcJuliacòncầnthiếtchotròchơi,nêncôchưathểbịloạikhỏibàncờ,haybịsáthại,chotớitậnsauđóhơn.Nhưngkhikẻthùcủachúngtôi,cũngchínhlàông,chọngiámmụcăntốtthayvìdùnghậuăntốtởôd5,mộtnướcđidứtkhoátsẽdẫntớiđổihậu,tôinhậnrađốithủbíẩnkiachưabaogiờcóýđịnhănhậutrắng,rằngthậmchíhắncònsẵnsàngchấpnhậnthuacuộcthayvìthựchiệnnướcđiấy.VàmốiliênhệgiữanướcđinàyvớibìnhkhíbịbỏlạitrênxecủaJuliaởchợRastro,thôngđiệpđầytựphụđó:‘Tacóthểgiếtminhưngtakhônglàmthế’,rõràngđếnmứctôikhôngcònchút nghi ngờ nào về việcmối đe dọa tới hậu trắng chỉ làmộtmàn nghibinh.”ÔngnhìnsangJulia.“Bởivì,trongtoànbộcâuchuyệnnày,côchưabaogiờthựcsựgặpnguyhiểmcả.”Césargậtđầunhưthểđiềuđangđượcbàntớikhôngphảilànhữnghànhđộngchínhôngđãlàmmàlàcủamộtkẻthứbanàođó,mộtkẻônghoàntoàndửngdưngvớisốphậncủahắn.

“Ôngcũnghiểura,”ôngnói,“rằngkẻ thùkhôngphải làvuađenmàlàhậuđen.”

Muñoznhúnvai.“Cũngkhôngcógìkhókhăn.Mốiliênhệvớicácvụánmạngđãquárõ

ràng: chỉ các quân cờ bị hậu đen ănmới thực sự đại diện chomột vụ ánmạng.Tôitậptrungvàonghiêncứucácnướcđicủaquâncờnàyvàrútrađượcvàikếtluậnthúvị.Chẳnghạn,vaitròbảovệcủanó,nếuxéttớicáchchơicủaquânđennóichung,thậmchívaitròấycònmởrộngtớitậnquânhậutrắng,kẻthùchínhcủanó,songlạiđượcnótôntrọngnhưthểquâncờnàylàthiêngliêngbấtkhảxâmphạm.Dùcóvịtrígầngũivớiquânhiệpsĩtrắng, tức là tôi,haiquânnằm trênhaiôkềnhau,gầnnhưhaingười láng

giềng tốt, thếnhưnghậuđenđã lựa chọnkhônghướngđòn tấn côngchếtchóccủanóvàoquâncờnàychotớitậnsauđó,khikhôngcònlựachọnnàokhác.”ÔngvẫnđangnhìnCésarvớiđôimắtmơhồ.“Ítnhấttôicũngđượcanủikhibiếtôngsẽgiếttôimàkhônghềcămghét,thậmchícòndànhchotôimứcđộtinhtếnhấtđịnhvàtìnhcảmthânthiết,vớimộtlờixinlỗitrênmôi,mongtôithôngcảm.Rằngôngphảilàmthếchỉhoàntoànbởiváncờyêucầuôngphảilàmvậy.”

Césarđưatayphácmộtcửchỉđậmchấtsânkhấuthếkỷ18rồicúiđầu,nhưthểbiếtơnsựchínhxáctrongphântíchcủaMuñoz.

“Ônghoàntoànđúng,”ôngnói.“Nhưnghãychotôibiết,làmthếnàoôngbiếtmìnhlàquânhiệpsĩchứkhôngphảiquângiámmục?”

“Nhờvàomộtloạtđầumối,mộtsốkhávặtvãnh,mộtsốkhácquantrọnghơn.Manhmốimang tínhquyếtđịnh làvai tròbiểu tượngcủaquângiámmục,nhưtôitừngnhắctớitrướcđây,làquâncờcóđượcsựtincậycủacảvuavàhậu.Ông,César,đóngmộtvaithậtkỳlạtrongváncờnày:giámmụctrắnggiảtrangthànhhậuđen,hànhđộngtừcảhaiphíacủabàncờ.Vàchínhđiềukiệnđóđãđẩyôngtớithấtbạitrongmộtváncờmà,thựcsựrấtkỳlạkhiôngkhởiđầuchínhxácvìmụcđíchđó,đểbịđánhbại.Vàôngđãnhậncúđònkếtliễudochínhtaymìnhgiángxuống:giámmụctrắngănhậuđen,ôngbạnbán đồ cổ của Julia để lộ danh tính của kỳ thủ vô hình do chínhnhữngnướcđicủaôngta,giốngnhưmộtconbọcạpdùngđuôiđốtchínhnó.Tôicó thểcamđoanvớiôngđây là lầnđầu tiên trongđời tôi từngchứngkiếnmộtcuộctựsáttrênbàncờđượcthựchiệnhoànhảođếnthế.”

“Xuấtsắc,”Césarnói,vàJuliakhôngdámchắcôngđangnóivềlậpluậnphântíchcủaMuñozhayvềváncờdochínhôngbàyra.“Nhưnghãychotôibiếtmộtđiều.Trongsuyđoáncủamình,bằngcáchnàoônglýgiảiđượcsựhiệndiệncủatôitrongcảhậuđenvàgiámmụctrắng?”

“Tôichorằngmộtlờigiảithíchchitiếtsẽlàmchúngtamấtcảđêm,còncuộcbànluậntiếptheochắcphảimấtvàituần.Lúcnàytôichỉcóthểnóivề

nhữnggìtôinhậnratrênbàncờ,vàđólàmộtnhâncáchbịchiađôi:cáiácvàCésar,trongtấtcảsựtốitămcủanhâncáchấy.Mặtnữtínhcủaông,ôngnhớchứ?Ôngtừngyêucầutôiphântíchmộttrườnghợp:mộtngườibịgiamhãm,oépbởimôi trườngxungquanh, luôn thách thức trướcuyquyền,bịthôithúcbởisựthùđịchvàxuhướngđồngtínhluyếnái.Tấtcảnhữngtínhcách ấyhiệndiệnbêndưới bộđồđen củaBeatrice xứBurgundy, haynóicáchkhác,quânhậuđentrênbàncờ.Vàđốilậpvớinó,cũngkhácbiệtnhưngàyvàđềm,làtìnhyêuôngdànhchoJulia.Mộtnửakháccủaconngườiông,cáinửamangđếnsựđauđớndằnvặtchochínhông:nửanamtính,vớimộtvài biếnđổi; khía cạnhduymỹ thểhiện trong tháiđộnghĩahiệp củaông;điềuôngmuốn trở thànhnhưngkhông thể.RogerdeArrashiệndiệnkhôngphảitrongquânhiệpsĩmàlạilàtrongquângiámmụctrắngtaonhãsangtrọng.Ôngnghĩthếnào?”

Césartáinhợt,bấtđộng,lầnđầutiêntrongđờiJuliathấyôngđờđẫnvìbấtngờnhưthế.Rồisauquãngthờigiantưởngdàinhưvôtận,chỉcótiếngtíchtắccủamộtchiếcđồnghồtreotườngđánhdấumỗithờikhắctrôiqua,cuốicùngCésarcũngnởđượcmộtnụcườigượnggạoởmộtbênkhóemôinhợtnhạtcủaông.Nhưngđóchỉlàmộtphảnứngmáymóc,mộtcáchđểđốidiệnvớibảnmổxẻchínhxáckhôngthểnàophảnbácvềtínhcáchcủachínhôngmàMuñoz vừa nói thẳng vàomặt ông, như thể vừa ném xuốngmộtchiếcgăng*.

“Hãynóichotôinghevềquângiámmục,”ôngnóivớigiọngkhànkhàn.“Vìôngđãyêucầu, tôisẽnói.”LúcnàyđôimắtMuñozsángbừnglên

nhờnhữngnướccờquyếtđịnhxuấtsắccủaông.Ôngđangtrảlạichođốithủtoànbộcảmgiácngờvựchoàinghimàvịchủnhàđãbuộcôngphảitrảiquatrênbàncờ;đâylàmànbáothùnhànghềcủaông.Vàkhihiểurađiềuđó,Juliabiếttừngcóthờiđiểmtrongquátrìnhtrảiquaváncờđó,Muñozchắcchắnđãnghĩôngsẽthua.“Quângiámmục,vớinhữngnướcđichéodàicủanó,” ôngnói, “là quân cờ tượng trưng tốt nhất cho sự đồng tính luyến ái.

Phải,ôngđãdànhchomìnhmộtvaituyệtvờinữalàvịgiámmụcchechởcho hậu trắng đang tuyệt vọng, chính quân giámmục vào giây phút cuốicùng,mộtkhoảnhkhắcquyếtđịnhtốihậuđãđượclênkếhoạchngaytừđầu,sẽ giáng đòn chí tử vào chính nửa giấu kín của bản thânmình, đồng thờidànhchohậutrắngmàôngtatônthờmộtbàihọcđánggiávàghêsợ.Tôichỉcóthểdầndầnnhậnratấtcảnhữngđiềuđó,khitôitừngbướcghépcácsuynghĩcủamìnhlạivớinhau.Nhưngônglạikhôngchơicờ.Thoạtđầu,chitiếtnàykhiếnchocácnghivấncủatôikhôngtậptrungvàoông.Vàthậmchícảkhitôiđãgầnnhưchắcchắn,chitiếtđóvẫnkhiếntôibănkhoăn.Kếtcấucủaváncờquáhoànhảovớitrìnhđộcủamộtkỳthủbìnhthường,vàkhôngthểcóđượcởmộtngườichơicờnghiệpdư,dùrấtcónăngkhiếuđinữa.Nóiđúngra,tớilúcnàynóvẫnlàmtôibănkhoăn.”

“Luôncómộtlờigiải thíchchomọithứ,”Césarđáp.“Nhưngtôikhôngcóýngắtlờiông,ôngbạnthânmến.Mờiôngtiếptục.”

“Cũngkhôngcònnhiềunữađểnói.ítnhấtkhôngphảiởđây,vàotốinay.AlvaroOrteganhiềukhảnăngbịgiếtbởimộtngườiôngtaquenbiết,nhưngtôi không hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Tuy nhiên, Menchu Roch sẽkhôngbaogiờmởcửachomộtngườilạ,nhấtlàtrongbốicảnhnhưMaxđãkể.Tốihôm trước, trongquáncàphêông từngnóigầnnhưchẳngcònkẻtìnhnghinàonữa,vàônghoàntoànđúng.Tôicốtiếpcậncácvụánmạngnày bằng lập luận phân tích, theo từng bước kế tiếp nhau.LolaBelmontekhôngphảiđốithủcủatôi;chỉvừagặpcôtatôiđãbiếtngayđiềuđó.Chồngcôtacũngvậy.VềphầndonManuelBelmonte,nhữngnghịchlýlạlùngvềâmnhạccủaôngấyđãlàmtôiphảitốnkhôngítcôngsuynghĩ…Nhưngkẻtìnhnghichúngtađangtìmkiếmlàmộtkẻmấtcânbằng.KhảnăngchơicờcủaBelmonte,nếutôicóthểgọinhưvậy,khôngđạtđượctrìnhđộcủahắn.Hơnnữa,ôngấylạilàngườitàntật,hoàntoànkhôngcókhảnăngthựchiệnnhữnghànhvibạolựcnhằmvàoAlvarovàMenchu.Giảthiếtvềsựkếthợpgiữa ông bác và cô cháu gái, nếu chúng ta không quên người phụ nữ tóc

vàngmặcáomưa,cũngkhôngđứngvữngkhiđượcphântíchchitiết:tạisaohọphảiđánhcắpthứgìđóvốnđãthuộcvềhọ?VềphầnMontegrifo,tôiđãthửtìmhiểu,vàtôibiếtanhtakhôngcóbấtcứmốiliênhệnàovớicờvua.Thêmvàođó,khôngbaogiờcóchuyệnMenchumởcửachoanhtavàosánghômđó.”

“Vậylàchỉcònlạitôi.”“Nhưôngbiếtđấy,khingườitađãloạibỏhếtnhữngkhảnăngkhôngthể

xảyra,khảnăngcònlại,chodùkhótinđếnmứcnàođinữa,chắcchắnphảilàsựthật.”

“Tấtnhiêntôinhớ,ôngbạnthânmến.Vàtôixinchúcmừngông.Tôirấtvuikhithấyrằngmìnhđãkhôngđánhgiásaivềông.”

“Đólàlýdotạisaoôngchọntôi,phảikhông?Ôngbiếttôisẽthắngváncờ.Ôngmuốnbịđánhbại.”

Vớimộtnụcườimỉmthờơ,Césarnhưmuốnnóichuyệnđógiờkhôngcònquantrọngnữa.

“Đúnglàtôitrôngđợisẽbịđánhbại.TôimượnđếntàinăngcủaôngvìJuliacầnmộtngườihướngđạotrongchuyếnđixuốngđịangụcnày…BởivìlầnnàytôicầnchútâmvàodiễnvaiQuỷdữ.Côbécầnmộtngườibạnđồnghành.Vậylàtôitìmchocôbémộtngườinhưthế.”

Mắt Julia lóe sáng khi nghe tới đó.Giọng nói của cô sắc lạnh với âmhưởngcủakimloại.

“KhôngphảiôngđangđóngvaiQuỷdữ,mà làvaiChúa.Đưa raphánquyếtvềthiệnvàác,vềsựsốngvàcáichết.”

“Đólàváncờcủacháu,Julia.”“Ôngnóidối.Nólàcủaông.Tôichẳngquachỉlàmộtcáicớ.”Césarnhìncôvớivẻtráchcứ.“Cháuchẳnghiểugìcả,côbéyêuquý.Nhưnggiờđiềuđócũngkhông

quantrọngnữa.Hãynhìnvàobấtcứtấmgươngnào;cóthểkhiđócháusẽđồngývớibác.”

“Ôngcóthểgiữlạinhữngtấmgươngcủaông,César.”Ông thực sựbị tổn thương,giốngnhưmột chú chóhaymộtđứa trẻbị

mắngoan.Lờitráchmóccâmlặng,đượmvẻtrungthựcđếnlốbịch,dầndầnmờđikhỏiđôimắtông,vàcònlạitrongchúngchỉlàmộtcáinhìnchămchú,gầnnhưrưngrưngnướcmắt,đămđămhướngvàokhônggianvôđịnh.RồiôngtừtốnquayđầulạinhìnvềphíaMuñoz.

“Ôngvẫnchưanóichotôibiết,”ônglên tiếng,vàdườngnhưđanggặpkhókhăntrongviệctìmlạigiọngđiệuđãsửdụnglúctrướcđểnóichuyệnvớiMuñoz,“bằngcáchnàocuốicùngôngthiếtlậpđượcchiếcbẫychophépcácgiả thiếtsuyđoáncủaông trởnênkhớpvới thực tế.chẳnghạn tạisaoônglạicùngJuliatớitìmgặptôitốinay,màkhôngphảilàhômqua?”

“Bởivìhômquaôngchưatừbỏcơhộiănhậutrắnglầnthứhai.Vàcũngvìchotớitậnchiềunaytôivẫnchưatìmđượcthứtôitìmkiếm:mộtcuốntạpchívềcờvuaxuấtbảnvàoquýbốnnăm1945.Trongđócómộtbứcảnhchụpcáckỳthủvàochungkếtgiảithiếuniên,vàôngcómặtởđó,César,họtêncủaôngđược inrõở trang tiếp theo.Điềukhiến tôingạcnhiên làôngkhôngphảingườichiếnthắng.Tôicũngrấtbốirốitrướcviệcsauđókhônghềcóainhắctớiôngvớitưcáchmộtkỳthủ.Ôngđãkhôngbaogiờchơicờtrướccôngchúngnữa.”

“Cómột điều tôi không hiểu,” Julia nói. “Hay, nói cho đúng, cònmộtđiềunữatôikhônghiểu,ngoàirấtnhiềuđiềuvốntôiđãkhôngtàinàohiểuđượctrongcâuchuyệnđiênrồnày.Tôiđãquenôngtừrấtlâu,từkhitôibắtđầucókýức,César.Tôilớnlênbêncạnhông,vàtôitừngnghĩmìnhbiếtrõmọigóccạnhcủacuộcđờiông.Nhưngôngkhôngbaogiờnhắctớicờvua,dùchỉmộtlần.Khôngbaogiờ.Tạisao?”

“Đólàmộtcâuchuyệndài.”“Chúngtacóthờigian,”Muñoznói.

♛   ♛   ♛

Đólàváncờcuốicùngcủacuộcthi,vàcũngchỉcònlạilácđácvàiquâncờtrênbàncờ.Ngồiđốidiệnvớisànđấunơihaikỳthủvàochungkếtđangsotàilàvàikhángiảítỏiđangdõitheocácnướccờđượcmộtgiámkhảoviếtlên một tấm bảng treo trên tường, giữa một bức ảnh chân dung tướngFranco*vàmộtcuốnlịch–ngàyhômđólà12thángMườinăm1945–nằmphíatrênchiếcbànbàychiếccúpbạclonglanhdànhchonhàvôđịch.

Cậuthiếuniênmặcáovestxámđangbứtrứtnớiquanớilạinútthắtchiếccà vạt củamình trong lúc tuyệt vọng quan sát các quân đen trên bàn cờ.Nhữngnướcđigầnnhất trong lốichơi thận trọng,chặtchẽcủađối thủđãkhôngngừngdồncậutavàothếbí.Khôngphảiquântrắngđãthểhiệnmộtchiến thuật xuất sắc,mà chỉ đơn thuần làmột quá trình chậm rãi bắt đầubằngmộtthếtrậnphòngngựvữngchắc–thếphòngthủvuakiểuẤnĐộ–vàchiếmthếthượngphongđơnthuầnchỉnhờvàoviệckiênnhẫnchờđợivàkhai thácnhữngsai lầmcủađốiphương.Mộtchiến thuậtkhôngchútsángtạo,khôngchấpnhậnmộtchútmạohiểmnào,vàchínhxácđólà lýdođãpháhỏngmọinỗlựctấncônglênvuatrắngcủaquânđen,làmcholựclượngcủabênđenlúcnàybịphântán,khôngcònkhảnănghỗtrợlẫnnhau,thậmchí không còn khả năng cản đường tiến của hai quân tốt trắng đang thaynhaulầnlượttiếnlênvàsắpđượcthăngcấp.

Đôimắtcậubémặcáovestxámđờđẫnủêvìmệtmỏivàtủihổ.Việcbiếtrõlốichơicủamìnhxuấtsẳchơn,táobạovàsángtạohơnđốithủcũngkhôngthểanủiđượccậutrướcthấtbạikhôngsaotránhkhỏinày.Trítưởngtượng tuổimười lăm của cậu bé, thái quá và đầy kiêu hãnh, kèm theo sựnhạycảmtộtđộ trong tâmhồnvàsángsuốt trong tưduy, thậmchícả thứgầnnhưlàkhoáicảmcậucảmthấykhidichuyểncácquâncờbằnggỗđượcđánhvécnitrênbàncờmộtcáchtaonhã,tạonêntrênnhữngôvuôngđenvàtrắngmộtmạnglướitinhtếmàcậucoilàmộthiệnthângầnnhưhoànhảocủavẻđẹpvàsựhàihòa,tấtcảgiờđâydườngnhưđềutrởnênvôích,bịlàmhoenốbởisựđắcýthôthiểnvàvẻkhinhkhỉnhhiệnrõmồnmộttrênkhuôn

mặtđốithủcủacậu:mộtcậunhócdángvẻvụngvềvớinướcdanhợtnhạt,đôimắttihívàkhuônmặtthôkệchchỉbiếtmộtchiếnlượcduynhấtlàthậntrọng chờ đợi, giống nhưmột con nhện nằm giữamạng lưới của nó,mộtchiếnthuậthènnhátkhônglờinàotảnổi.

Vậylàcờvuacũngthế,cậubéchơiquânđenthầmnghĩ.Trongbảnphântíchcuốicùng,sẽlàsựêchềcủamộtthấtbạikhôngđángcó,vớisựtưởngthưởngdànhchonhữngkẻkhôngmạohiểmbấtcứthứgì.Đólànhữnggìcậubécảmthấyvàokhoảnhkhắcđó,khingồichơimộtváncờvốnkhôngchỉlàmộttậphợpcủanhữngnướcđingungốc,màlàtấmgươngphảnchiếucủachínhcuộcsống,củamáuvà thịt,sựsốngvàcáichết,sựanhhùngvàđứchysinh.GiốngnhưnhữnghiệpsĩkiêuhãnhcủanướcPháptạiCrécy*,gụcngãtrongmộtchiếnthắngrỗngtuếchdànhchocáccungthủxứWalescủavuaAnh,cậubéđãphảichứngkiếncácđợttấncôngcủacácquânhiệpsĩvàgiámmụccủamình,dichuyểntheonhữngnướcđitáobạotiếnsâuvàothếtrậnkẻthùnhưnhữngđườnggươmdũngmãnhsángchóibịbẻgãyhếtlần này tới lần khác, như những đợt xung phong anh dũng nhưng vô ích,trướcsựbấtđộnglạnhlùngcủađốithủ.Vàquâncờđángghétđó,vuatrắng,đứngđằngsauhàngràokhôngthểxuyênthủngcủanhữngquântốthạtiện,quansáttừmộtkhoảngcáchantoàn,cũngvớibộdạngkhinhmiệthệtnhưnhữnggìđanghiệnrõtrênkhuônmặtcủakẻchơiquântrắng,tìnhthếbấtlợivàbấtlựccủavuađencôđộc,khôngthểhỗtrợđượcnhữngquântốttrungthànhcònlạicủamình,lúcđóđanglănxảvàomộttrậnchiếnvôvọng,mộttàncuộcmạnhainấyđánh.

Trênchiếntrườngkhôngkhoannhượngcủanhữngôvuôngđenvàtrắngkhôngcóchỗcho thấtbại trongdanhdự.Thấtbạixóađi tất cả,hủyhoạikhôngchỉkẻthuacuộcmàcảtrítưởngtượng,nhữnggiấcmơvàsựtựtôncủaanhta.Cậubémặcáovestxámchốngkhuỷutayxuốngbàn,áptránvàolòngbàntayvànhắmmắtlại,lắngnghetiếngbinhkhívavàonhaulặngdầntrong thung lũng ngập tràn bóng tối. Không bao giờ nữa, cậu bé tự nhủ.

GiốngnhưnhữngngườiGaulbịRomechinhphụctừngtừchốikhôngbaogiờnhắcđếnthấtbạicủahọ,cậucũngvậy,trongsuốtphầnđờicònlạicủamình,cậucũngsẽtừchốinhớtớithấtbạicủamình,cũngnhưsựvôíchcủachiếnthắng.Cậusẽkhôngbaogiờchơicờvuanữa.Và,nếumaymắn,cậusẽcóthểxóabỏnórakhỏikýứccủamình,giốngnhưtêncủacácvịpharaohđãbănghàbịxóađikhỏimọiđềnđài.

Đổi thủ,giámkhảovàcáckhángiảđangchờđợinướcđi tiếp theocủacậubévớivẻsốtruộtkhônggiấugiếm,vìváncờquảthựcđãkéodàiquálâu.Cậubénhìnlầncuốivịvuađangbịbaovâycủamình,vàvớicảmxúcbuồnbãcủanỗicôđơncậuđangcùngchiasẻvớinó,quyếtđịnhrằnggiờđâycậuchỉcònviệcthựchiệnmộtcửchỉnhântừcuốicùng,dànhchonómộtcáichếtxứngđángbởichínhbàntaycậu,quađótránhđượcnỗinhụcbịdồnvàochântườngnhưmộtconchóhoang.Cậubéđưatayra,vàvớimộtcửchỉdịudàngtộtđộ,chậmrãi lậtnghiêngvịvuabại trậnvàđặtnónằmxuốngthậtđẹpđẽtrênmộtôbàncờtrống.

ĐOẠN KẾT CỦA HẬU ĐEN

Nhữnggìtôilàmđãtạoravôvàntộilỗicũngnhưđammê,bấtđồngvànhữnglờinóivônghĩa–đólàchưakểtớinhữnglờidốitrá–trongchínhbảnthântôi,trongđốithủcủatôi,hoặccóthểcảhai.Cờvuađẩytôitớichỗ

saonhãngbổnphậncủatôivớiChúavàconngười.

_HợptuyểnHarley_

KhigiọngnóikhekhẽcủaCésardừnglại,ôngnởmộtnụcườilơđãngrồithongthảđưamắttừmộtnơivôđịnhnàođótrongcănphòngtrởlạibộquâncờbằngngàvoitrênmặtbàn.Sauđóôngnhúnvainhưthểmuốnnói,“Vậyđấy,khôngaiđượcquyềnchọnquákhứcủachínhmình.”

“Ôngchưabaogiờkểchotôinghechuyệnđó,”Julianói,vàgiọngcủacônghenhưmộtsựxâmphạmlốbịch.

Césarimlặngmộthồitrướckhitrảlời.Ánhsángtỏaraquachiếcchaođèngiấychỉ soi sángmộtnửakhuônmặtông, trongkhinửacòn lại chìmtrongbóngtối.Điềukiệnánhsángcànglàmnổibậtcácđườngnétcủađôimắtvàkhuônmiệngông,tôđậmthêmgócnhìnnghiêngquýphái,phầnmũivàchiếccằmtinhtếcủaông,giốngnhưhìnhrậpnổitrênmộtchiếcmềđaycổ.

“Báckhócóthểnóivớicháuvềmộtthứkhônghềtồntại,”ôngdịugiọngthìthầm,vàđôimắtông,hoặccólẽchỉđơnthuầnlàtiasángmờđụcánhlêntừđôimắtđangchìm trongvùng tranh tối tranh sángcủaông,dừng lạiởJulia. “Trong bốnmươi năm bác đã cẩn thận yêu cầumình phải tin rằngđúnglànhưthế.”Giờđâytronggiọngnóicủaônglạicóâmhưởngmỉamai,hẳnlàdànhchochínhmình.“Báckhôngbaogiờđộngđếncờvuanữa,kểcảkhichỉcómộtmình.Khôngbaogiờ.”

Julialắcđầu,cảmthấykhócóthểtinnổi.“Ôngthậtbệnhhoạn.”Ôngbậtcườicụtlủn,khôngchúthàihước.“Cháu làmbác thấtvọngquá,côngchúa.Bácvẫnhyvọng ítnhấtcháu

cũngkhôngdùng tới những cách nói sáomònđó.”Ông trầmngâmngắmnhìnchiếcđóthútthuốcbằngngàvoicủamình.“Báccamđoanvớicháulà

bác hoàn toàn tỉnh táo.Nếu không làm sao bác có thể xây dựng nên câuchuyệnđẹpđẽnàyhoànchỉnhtớitừngchitiếtnhưvậyđược?”

“Đẹpđẽ?”Côngỡngàngnhìnvịchủnhà.“ChúngtađangnóivềAlvarovàMenchuđấy…Mộtcâuchuyệnđẹpđẽư?”Côrùngmìnhkinhsợvàghêtởm.“VìChúa!Ôngđangnóivềchuyệnđiênrồnàovậy?”

Césarđónnhậncáinhìncủacôkhôngchútdaođộng,sauđóquaysangMuñoznhưthểtìmkiếmsựủnghộ.

“Cónhữngkhíacạnh…duymỹ,”ôngnói,“cómộtvàiyếutốđộcđáolạthườngkhôngthểbịgạtbỏtheocáchhờihợtnhưthế.Bàncờkhôngchỉlàmàuđenvàmàutrắng.Cónhữngcấpđộcaohơnthế,từđócháucóthểnhìnthấycácsựkiện.Nhữngcấpđộkháchquan.”Ôngnhìnhaingườivớivẻmặtđộtngộttrởnênđaukhổmộtcáchchânthành.“Tôicứnghĩcảhaingườiđãnhậnrađiềuđó.”

“Tôibiếtýôngmuốnnóigì,”Muñozlêntiếng.Ôngvẫnđứngimởvịtrícũ,haitayvẫnđúttrongtúichiếcáomưanhàunhĩ.Nụcườithoángqualạixuấthiệntrênkhóemôi,mơhồvàxaxăm.

“Ôngbiết,thậtvậysao?”Juliakêulên.“Ôngbiếtnhữnggìvềnó?”Côphẫnnộnắmchặthaibàntay,nénlạitronglồngngựchơithởđangâm

vang tronghai taicôgiốngnhư tiếng thởdốccủamộtconvậtsaumộtcữchạyđườngdài.NhưngMuñozkhôngphảnứnggì,vàJulianhậnthấyCésarlặnglẽnhìnôngđầyhàmơn.

“Tôiđãđúngkhichọnông,”vịchủnhànói.“Và tôi thậtmừngvìđiềuđó.”

Muñozkhôngđáp.Ôngchỉđưamắtnhìnquacácbứctranh,nhữngmónđồ gỗ, các hiện vật cómặt trong căn phòng và chậm rãi gật đầu, như thểđangrútranhữngkếtluậnbíhiểm.Saukhoảnhkhắcimlặng,ônghấthàmrahiệuvềphíaJulia.

“Tôinghĩcôấyđángđượcbiếttoànbộcâuchuyện.”“Cảôngcũngvậy,ôngbạnthânmến,”Césarnóithêm.

“Phải,tôicũngvậy.Mặcdùtôichỉcómặtởđâyvớivaitrònhânchứng.”Khôngcóchúthàmýchỉtríchhayđedọanàotrongnhữnglờiôngnói.

Như thểngườikỳ thủđangkhăngkhănggiữmộtvị thế trung lậpkỳquặcnàođó.Mộtvị thế trung lậpkhôngcóchỗđể tồn tại, Julia thầmnghĩ,bởisớmmuộngìcũngtớithờiđiểmkhôngcònchỗcholờinóinữavàchúngtasẽphảiđưaramộtquyếtđịnh.

Tuyvậy,bịtêliệtbởimộtcảmgiáckhôngcóthựcmàcôkhôngthểrũbỏđược,Juliacảmthấythờiđiểmđóvẫncònởxaphíatrước.

“Vậythìbắtđầuthôi,”cônói,vàkhinghethấygiọngnóicủachínhmình,cônhậnravớitâmtrạngnhẹnhõmkhônghềtrôngđợirằngcôđanglấylạiđượcsựbìnhtĩnhđãđánhmất.CôdànhchoCésarmộtcáinhìnkhắcnghiệt.“HãynóichochúngtôinghevềAlvaro.”

Césargậtđầu.“Phảirồi,Alvaro,”ôngkhẽlặplại.“Nhưngtrướchếttôinênnóivềbức

tranh.”Mộtcáinhìnphiềnmuộnbấtngờxuấthiệntrênmặtông,nhưthểôngđãquênmấtvàiđiềuthuộcvềphéplịchsựtốithiểu.“Tôivẫnchưahỏicácvịcómuốnuốnggìđókhông…Thậtkhôngthểthathứđược.Haingườicómuốndùnggìkhông?”

Khôngaitrảlời.Césarbướctớibênchiếcrươngcổbằnggỗsồiôngdùnglàmchỗcấtđồuống.

“Lầnđầutiênbáctrôngthấybứctranhđólàkhibáccómặttạicănhộcủacháu,Julia.Cháucònnhớchứ?Ngườitavừamangnótớivàigiờtrước,vàtrôngcháuchẳngkhácgìmộtcôbévừacóđồchơimới.Trongsuốtgầnmộtgiờđồnghồbác lặng lẽquansátcháu tỉmẩnnghiêncứu từngchi tiếtnhỏcủabứctranh,giảithíchchobácnhữngkỹthuậtcháunghĩsẽdùngđểphụcchếnó,vàbácđãnóiđó là tácphẩmtuyệtvờinhấtcháu từng thựchiện.”VừanóiCésarvừachọnmộtchiếccốchẹplòngđắttiềnbằngthủytinhđượccắt gọt tinh xảo, rồi cho đá và đổ đầy rượu gin cùng nước chanh vào đó.“Bácđãrấtngạcnhiênđượcchứngkiếncháuhạnhphúcđếnthế,vàsựthực

là,côngchúayêuquý,báccũng rấthạnhphúcvào lúcđó.”Ôngquay lại,cầmcốctrêntay,vàsaukhithậntrọngnhấpthửmónđồuốngđựngtrongđó,dườngnhưông rất hài lòngvới nó. “Nhưngđiều lúcđóbác chưanói vớicháu…À phải, ngay cả lúc này cũng khó nói thành lời. Cháu đang phấnkhíchtộtđộtrướcvẻđẹpcủahìnhảnh,sựcânxứngcủabốcục,cùngmàusắcvàánhsáng.Báccũngcótâmtrạngđó,nhưngvìnhữnglýdokhác.Bàncờđó,cáckỳthủvàquâncờ,vịphunhânngồiđọcsáchbêncửasổ,tấtcảđãlàmsốngdậyniềmđammêcũcủabác.Vốnvẫntinnóđãhoàntoànbịlãngquên,bỗngchốcbáccảmthấynóquaytrởlạinhưmộttiachớplóesángtrêntrờixanh.Báccảmthấyđồngthờicảcơnphấnkhíchbừnglênlẫncảmgiáckinhhoàng,nhưthểsựđiênrồđangphảhơithởcủanólênmábácvậy.”

Césarchợtimlặng,nửamiệngôngbênphíacóánhđènvẽthànhnụcườithânmậtmộtcách tinhquái,như thểgiờđâyôngcảm thấymột sựkhoankhoáiđặcbiệtkhinhâmnhikýứcđó.

“Nó không chỉ là cờ vua,” ông nói tiếp, “mà làmột cảmnhận sâu sắchoàntoàncánhânvềtròchơinàynhưmộtmốiliênhệgiữasựsốngvàcáichết,giữathựctếvàmộngmơ.Vàtrongkhicháu,Julia,đangnóivềbộtmàuvàsơnphủ,báchầunhưchẳngnghethấygì,sữngsờtrướcrungđộngcủakhoáicảmvànỗithốngkhổtinhtếđanglanđitrongkhắpcơthểbáctronglúcbácngồicạnhcháutrênxôphavànhìnvào,khôngphảinhữnggìPieterVanHuysđãvẽtrêntấmvángỗFlemishđómànhữnggìôngtacótrongđầukhithựchiệnbứchọa.”

“Vàôngquyếtđịnhmìnhnhấtđịnhphảicónó.”CésarnhìnJuliavớivẻchêtráchđầymỉamai.“Đừngđơngiảnhóamọithứtháiquánhưthế,côngchúa.”Ôngnhấpmột

ngụmnhỏmónđồuốngcủamìnhrồimỉmcườivớicônhưthểmongcôrộnglượng.“Điềubácđãquyếtđịnh,mộtcáchhếtsứcđộtngột,làdứtkhoátbácphảiđểchođammêcủamìnhđượcthỏasứctựdo.Mộtngườiđãsốnglâunhưbácthìhẳnphảivìmộtlýdonàođó.Chắcchắnchínhvìthếbáchiểura

ngaylậptức,khôngphảibảnthôngđiệpđượcmãhóa,nhưsauđóchúngtađãkhámphára,màlàsựthậthiểnnhiênrằngbứctranhchứađựngmộtbíẩnđầycuốnhútvàghêgớmnàođó.Thửnghĩvềnóxem:rấtcóthểbíẩnđócuốicùngsẽchứngminhbáccólý.”

“Cólýsao?”“Phải.Thếgiới khôngđơngiảnnhưngười đờimuốn chúng ta tin.Các

đườngranhgiớiđềumơhồ;chỉcócácchitiếtlàđángquantâm.Khôngcóthứgìlàđộcmộtmàuđenhaytrắng,cáiáccóthểlàtấmmặtnạgiảtrangchocáithiệnhayvẻđẹpvàngượclại,trongkhicáinàykhôngnhấtthiếtphảiloạitrừcáikia.Mộtconngườicóthểvừayêuvừaphảnbộiđốitượngcủatình yêu đómà không hề làm suy suyển sự chân thực trong cảmxúc củangườiđó.Tacóthểlàngườicha,ngườianhtrai,ngườicontraivàngườitìnhcùngmộtlúc;làcảnạnnhânvàđaophủ…Cháucóthểtựchọnlấyvídụchomình.Cuộcsốnglàmộtcuộcphiêulưuđầybấttrắctrênmộtbốicảnhkhônggiớihạn,vớinhữngđườngbiênkhôngngừngdịchchuyển,nơimọiranhgiớiđềugiảtạo,nơivàobấtcứlúcnàomọithứcũngcóthểdừnglạiđểrồibắtđầulạitừđầuhoặcđộtngộtchấmdứt,cứthếlặpđilặplạimãimãi,nhưmộtnhátchémbấtngờậpxuốngtừmộtlưỡirìu.Nơithựctếduynhất,tuyệtđối,chắcchắn,khôngthểbàncãivàrõrànglàcáichết.Nơichúngtachỉnhưmộttia sángnhỏnhoi lóe lêngiữađêm trườngvĩnh cửu,và cũng lànơi, côngchúa,chúngtacórấtítthờigian.”

“TấtcảnhữngđiềunàycógìliênquantớicáichếtcủaAlvaro?”“Mọithứđềuliênquantớimọithứkhác.”Césarđưamộtbàntaylên,ra

hiệuyêucầucôkiênnhẫn.“Bêncạnhđó,cuộcsốnglàmộtchuỗicácsựkiệnkếtiếpnhauchodùngườitacómuốnhaykhông.”Ônggiơchiếccốcraánhsáng,ngắmnhìnthứđồuốngdựngtrongcốcnhưthểđólànơisuynghĩcủaôngđangnổibổngbềnh.“Sauđó–ýbáclàtrongngàyhômấy,Julia–bácquyếtđịnhtìmchoramọithứcóthểvềbứctranh.Và,cũngnhưcháu,ngườiđầu tiênbácnghĩ tới làAlvaro.Bácchưabaogiờưahắn,cảkhicháucòn

quanhệvớihắnlẫnsauđó,vớisựkhácbiệtquantrọnglàbáckhôngbaogiờthathứchotênkhốnđóvềchuyệnhắnđãlàmcháubịtổnthươngnhưthế…”

“Đólàviệccủatôi,”Julianói,“khôngphảicủaông.”“Cháusairồi.Nócũnglàviệccủabácnữa.Alvarođãchiếmđượcvịtrí

màbáckhôngbaogiờcóđược.Nóitheocáchkhác…”ôngdodựmộtlátvàmỉm cười cay đắng, “hắn là tình địch của bác. Kẻ duy nhất có khả năngmangcháuđikhỏibác.”

“Chuyện giữa anh ấy và tôi đã kết thúc. Thật lố bịch khi liên hệ haichuyệnnàyvớinhau.”

“Khônglốbịchlắmđâu.Nhưngchúngtakhôngbàntớichuyệnnàynữa.Báccămghéthắn,vàsựthật là thế.Tấtnhiên,đâykhôngphải là lýdođểgiếtaiđó.Nếuvìlýdonày,báccóthểcamđoanvớicháubácđãkhôngđợilâuđếnthếtrướckhiratay.Thếgiớinàycủachúngta,thếgiớicủamỹthuậtvàđồcổ,làmộtnơirấtnhỏbé.Alvarovàbácthỉnhthoảngvẫncóliênhệvềvấnđềchuyênmôn,điềuđólàkhôngthểtránhkhỏi.Mốiquanhệgiữabácvàhắnkhôngthểcoilàthânmật,tấtnhiênrồi,nhưngđôikhitiềnbạcvàlợiíchtạoranhữngkẻcùnghộicùngthuyềnthậtlạlùng.BằngchứnglàkhigặpphảikhókhănvớibứctranhcủaVanHuys,chínhcháucũngđithẳngtớitìmhắn.Vậylàbáccũngtìmhắnvàđềnghịhắntìmkiếmtàiliệuvềbứctranh.Báckhôngtrôngđợihắnlàmvậyvìtìnhyêudànhchonghệthuật,tấtnhiênrồi.Bácđềnghịvớihắnmộtkhoảntiềnhợplý.Anhchàngbạntraicũcủacháu,Chúa anủi linhhồnanh ta, luôn làmột anh chàngcaogiá.Rất caogiá.”

“Tạisaoôngkhôngnóigìvớitôivềviệcnày?”“Vìvàilýdo.Thứnhất,báckhôngmuốnthấycháubắtđầumộtmốiquan

hệnữavớihắn,chodùchỉ thuần túychuyênmôn.Cháusẽchẳngbaogiờđảmbảođượcrằngkhôngcònvàimẩu thanhồngvẫncònâmỉcháydướilớp tro.Nhưngcũngcònmộtnguyênnhânkhácnữa.Bức tranhđócó liênquantớinhữngcảmxúccánhânrấtriêngtư.”Ôngchỉvàobộcờbằngngà

voiđặttrênmặtbàn.“Nóliênquantớimộtphầnconngườibácmàbáctừngnghĩđãmãimãitừbỏ,mộtgócnộitâmcủabácmàkhôngaiđượcphéptiếpcận,kểcảcháu,côngchúa.Nóivớicháucũngcónghĩa làmở toangcánhcửadẫntớinhữngđiềubácsẽchẳngbaogiờđủcanđảmđểtròchuyệnvềchúngvớicháu.”ÔngnhìnsangMuñoz,ngườivẫnđangđứngngoàicuộcđốithoại.“Bácnghĩôngbạnđâycủachúngtacóthểkhaisángchocháuvềchủđềnày.Cóphảivậykhông?Cờvualàsựthểhiệncáitôicánhân,thấtbại là sự thất vọng trong khoái cảm xác thịt và những thứ thú vị tối tămtươngtự.Nhữngnướcđidài theođườngchéoxuyênquabàncờcủaquângiámmục.”Ôngliếmquanhmiệngcốcvàkhẽrùngmình.“À,phải.BácdámchắcônglãoSigmundsẽcókhốithứđểnóivềchủđềnày.”

Ôngthởdàimặcniệmnhữngbóngmacủachínhmình,rồichậmrãinângcốclênhướngvềphíaMuñoz.

“Tôivẫnkhônghiểu,”Juliakhăngkhăng,“nhữngđiềuôngvừanóicógìliênquantớiAlvaro.”

“Banđầuthìkhôngnhiều,”Césarthừanhận.“Bácchỉmuốnmộtbảntậphợptưliệunhonhỏvềlịchsửbứctranh.Mộtthứmàvìnó,nhưbácđãnói,bác sẵn sàng trả hào phóng. Nhưngmọi chuyện trở nên rắc rối khi cháuquyếtđịnhcũngtìmđếnnhờhắntưvấn.Vềnguyêntắcthìchuyệnnàycũngkhôngcógìquantrọng.VớiAlvaro,hắnđãthểhiệntháiđộkínđáochuyênnghiệpmộtcáchđángkhenngợi,kìmnénkhôngkểchocháunghemốiquantâmcủabácvớibứctranh,vìbácđãđặcbiệtnhấnmạnhyêucầuhắnphảihoàntoàngiữbímật.”

“Nhưngchẳnglẽanhấykhôngthấylạvềviệcôngbímậttìmhiểuvềbứctranhsaulưngtôisao?”

“Khônghề.Hoặcnếucóthìhắncũngkhôngnóiralời.Cólẽhắnnghĩbácmuốndànhchocháumộtbấtngờ,bằngcáchcungcấpchocháuvàithôngtinmới.Hoặccólẽhắnnghĩbácđanglừacháu.”Césartrầmngâmcânnhắcmộtcáchnghiêmtúc.“Bâygiờ,khinghĩtớiđiềuđó,chỉriêngviệcấythôicũng

đángđểhắnbịgiết.”“Anh ấy đã cố gắngbáo trước cho tôi.Anh ấy có nói về việc gần đây

tranhcủaVanHuystrởnênrấtthờithượng.”“Mộtkẻđêtiệntớilúcchết,”Césarnhậnxét.“Bằngcáchnóivớicháulời

ámchỉchungchungđó,hắnđãgiữđượcthểdiệntrướcmặtcháu,đồngthờicũngkhônglàmbácbựcmình.Hắngiữchocảhaichúngtacùngcảmthấyhài lòng: hắnvừa có tiền, vừađểmởđượckhảnănghâmnóng lại nhữngcảnhlãngmạncủamộtnămtrước.”Ôngnhướngmộtbênmàylên,bậtcườicụtlủn.“NhưngbácđangkểchocháunghechuyệngìđãxảyragiữaAlvarovàbác.”Ônglạichămchúngắmnghíachiếccốccủamình.“Haingàysaucuộcnóichuyệngiữabácvàhắn,cháutớinóichobácbiếtvềdòngchữbịchekín.Bácđãcốgiấukíncảmxúccủamìnhtốtnhấtcóthể,songpháthiệnđótácđộnglênbácnhưmộtcúđiệngiậtvậy.Nóxácnhậnlinhcảmcủabácvềsựtồntạicủamộtbíẩnnàođó.BácbiếtđiềuđósẽlàmtănggiátrịbứctranhcủaVanHuys,vàbácnhớtừngnóivớicháunhưthế.Điềuđó,cùngvớilịchsửbứctranhvàcácnhânvậtcủanó,sẽcóthểmởranhữngkhảnăngmàvàolúcđóbácnghĩsẽthậttuyệtdiệu:bácvàcháusẽcùngnhauchiasẻcuộc tìmkiếmvàgiảiđápbíẩn.Sẽgiốngnhưnhữngngàyxưa,cháu thấyđấy,giốngnhưtìmkiếmcáckhobáubịchôngiấu,nhưnglầnnàylàmộtkhobáuthựcsự.Vàvớicháu,Julia,điềuđósẽđồngnghĩavớisựnổitiếng.Têntuổicủacháunổibậttrêncáctạpchíchuyênngành,trongcáccuốnsáchvềmỹthuật.Cònvềphầnbác…hãychỉnóiđơngiảnlàbáchàilòngvớiđiềuđó.Nhưng tựmình thamgia vào trò chơi cũngđồngnghĩa vớimột tháchthứccánhânphứctạp.Cómộtđiềuchắcchắn,thamvọngkhôngliênquangìtớiviệcnàyhết.Cháucótinbáckhông?”

“Tôitinông.”“Bácrấtmừng.Vìchỉvậycháumớicó thểhiểuđượcnhữnggìdiễnra

sauđó.”César lắcnhữngviênđá trongchiếccốccủaông, tiếngchúngvavàonhaulanhcanhdườngnhưgiúpôngsắpxếplạikýứctrongđầutuầntự

hơn.“Khicháuvềrồi,bácgọiđiệnthoạichoAlvaro,bácvàhắnnhấttríbácsẽtớigặphắnvàobuổitrưa.Báctớinơikhôngcóbấtcứdựtínhácýnào,vàbácthúnhậnlúcđóbácđangrunlênthuầntúyvìphấnkhích.Alvaronóivớibácnhữnggìhắntìmhiểuđược.Báchàilòngnhậnthấyhắnkhôngbiếtgìvềdòngchữbịgiấukín.Mọiviệcdiễnraxuôichèomátmáichotớikhihắnbắtđầunóivềcháu.Khiđó,côngchúaạ,bầukhôngkhícủacuộcgặpgỡthayđổihoàntoàn.”

“Theohướngnàovậy?”“Theomọihướng.”“ÝtôilàAlvarođãnóigìvềtôi?”Césarcựangườitrênghế,cóvẻbốirối,trướckhimiễncưỡngtrảlời.“Cuộcviếngthămcủacháuđãgâyấntượngrấtmạnhvớihắn.Hayítnhất

đólànhữnggìhắnnói.Bácthấycháuđãkhuấyđộngtrởlạinhữngcảmxúccũtheocáchnguyhiểmnhấtcóthể,cònAlvarochẳnghềngạinếumọithứlạiđitheoconđườngcũ.”Ôngngừnglờivàcaumày.“Julia,cháuchỉđơngiản không thể tưởng tượng được điều đó làmbác khó chịu tớimức nào.Alvarođãhủyhoạihainămcủađờicháu,cònbácđangngồiđó,đốidiệnvớihắn,lắngnghenhữngdựđịnhtrơtráovôliêmsỉcủahắnđểxâmnhậptrởlạicuộc sốngcủacháu.Bácđãnóivớihắn,một cáchdứtkhoát, rằnghãyđểcháuđượcyên.Hắnnhìnbácnhưthểbáclàmộtbàhoànggiànuahaynhúngmũivàochuyệncủangườikhác,vàhaingườibắtđầutotiếng.Bácsẽkhôngbắtcháuphảinghenhữngchitiếtcủanó,nhưngquảthựcđólàmộtcuộcđôicođángchánđếntộtđộ.Hắnbuộctộibácđãnhúngmũivàochuyệnkhôngaikhiếnbácquantâm.”

“Vàanhấyđãnóiđúng.”“Không,hắnkhônghềđúng.Cháurấtquantrọngvớibác,Julia.Cháucó

ýnghĩavớibáchơnbấtcứthứgìtrênthếgiớinày.”“Đừng lố bịch. Sẽ không bao giờ có chuyện tôi nối lại quan hệ với

Alvaro.”

“Báclạikhôngthấychắcchắnđếnthế.Báchiểugãkhốnđócóýnghĩađếnthếnàovớicháu.”Ôngnhìnvàokhoảngkhông,mỉmcườichâmbiếmnhư thểhồnmacủaAlvaro, đãbị làmcho trở thànhvôhại, lúcnày cũngđangcómặtởđó.“Tronglúcbácvàhắntranhcãi,báccảmthấycảmgiáccămghét lâu ngày dành cho hắn đang trỗi dậy trong conngườimình.Nódânglênđầubácgiốngnhưthứvodkanóngbỏngcủacháu.Côbéyêuquý,đólàmộtcảmgiáccămghétbáckhôngnhớtừngcảmthấytrướcđó;mộtsựcămghétmạnhmẽ,dữdội,đậmchấtLatin.Bácđứngdậy,vàbácnghĩmìnhđãmấttựchủ,vìbáclớntiếngnhụcmạhắn,sửdụngvốntừvựngchọnlọcnhấtcủamộtbàhàngcámàbácluôndànhriêngchonhữngdịprấtđặcbiệt.Thoạtđầu,hắndườngnhưngỡngàngtrướccơnnổikhùngcủabác.Sauđó,hắnchâmtẩuthuốcvàcườivàomặtbác.Hắnnóimốiquanhệcủahắnvớicháukếtthúclàdolỗicủabác.Rằngbáclàkẻđángtráchtrongchuyệncháukhôngbaogiờtrưởngthànhlênđược.Sựhiệndiệncủabáctrongcuộcđờicháu,sựhiệndiệnmàhắnmôtảlàkhônglànhmạnhvàbệnhhoạn,đãcắtmấtđôicánhcủacháu.‘Vàđiềutệhạinhất,’hắnnóithêmvớimộtnụcườinhụcmạ,‘làởchỗ,trongsâuthẳm,chínhônglàngườiJulialuônyêu,vìôngchínhlàhiệnthânchongườichacôấychưabaogiờbiết…Vàđólàlýdovìsaocôấyrơivàomớbòngbonghiệntại.’Nóixong,Alvarođútmộttayvàotúi,rítvàihơithuốctừchiếctẩucủahắnrồinhìnchằmchằmvàobácqualànkhói. ‘Mối quanhệ của hai người,’ hắn kết luận, ‘làmột trườnghợp loạnluântrongtâmtưởngkhônghơnkhôngkém.Chỉdomộtmaymắntìnhcờmàônglạilàkẻđồngtính.’”

Julianhắmmắtlại.Césarđểnhữnglờinóicủamìnhlơlửngtrongkhônggianvàrútluivàoimlặng.Khicôlấylạiđượcđủcanđảmđểđưamắtnhìnônglầnnữa,trongtâmtrạnghổthẹnvàbốirối,ôngchỉnhúnvaikhinhkhỉnhnhưthểôngkhôngchịutráchnhiệmvềnhữnggìsắpnóira.

“Vớinhữnglờiđó,côngchúa,Alvarođãtựkýántửhìnhchohắn.Hắntiếp tụcngồihút thuốc trênchiếcghếđốidiệnvớibác,nhưng trên thực tế

hắnđãlàngườichết.Khôngphảivìnhữnggìhắnđãnói–vìnóichocùng,quanđiểmcủahắncũnghợplýnhưcủabấtcứaikhác–màvìnhữngđiềuhắnnóiđãlàmhélộchobácvềbảnthânmình.Nhưthểhắnđãkéolênmộttấmmànsuốtnhiềunămquađãchiatáchbáckhỏithựctế.Cólẽvìnóxácnhậnnhữngsuynghĩbácvẫngiữkíntrongnhữnggóctốitămnhấtcủanộitâm,chưabaogiờchophépmìnhdùngánhsángcủalýtrívàlogicđểsoirọilênchúng.”

Ôngngừnglời,nhưthểđãđánhmấtmạchchuyệnđangnóidở,vàdodựnhìnJuliacùngMuñoz.Cuốicùng,vớinụcườimơhồtrênmôi,vừaquáiácvừaedè,ôngđưacốclênmiệngnhấpmộtngụmgin.

“Một cảmhứngbấtngờđã thúcđẩybác.Rồi sauđó,nhưmộtđiềukỳdiệuphi thườngnhất trongnhữngđiềuphi thường, cảmột kếhoạchhoànchỉnhtựnóhiệnra,nhưthểtrongmộtcâuchuyệnthầntiên.Mỗichitiếttrôinổingẫunhiêntìmthấyvịtrívàýnghĩachínhxáccủanó.Alvaro,cháu,bác,bức tranh.Nócũngănkhớpvớiphần tính cách ẩnkín trongbóng tối củabác,vớitấtcảnhữngtiếngvọngxaxôi,nhữngcảmxúcđãchìmvàoquênlãng,nhữngđammêđangngủyên.Trongvàigiâyngắnngủi ấy,mọi thứbàyratrướcmắtbác,giốngnhưmộtbàncờkhổnglồtrênđómỗiconngười,mỗiýtưởng,mỗitìnhhuốngđềutìmthấybiểutượngđạidiệnchochúngởmột quân cờ, đều tìm thấy vị trí chính xác của chúng trong thời gian vàkhônggian.ĐólàmộtVáncờvớichữVviếthoa,váncờvĩđạicủacuộcđờibác.Vàcủacảcuộcđờicháu.Bởivìtấtcảđềuởđó,côngchúa:cờvua,sựphiêu lưu, tìnhyêu, sự sốngvà cái chết.Vàđếnđoạnkết củanó, là cháuđangđứngđó,đượcgiảithoátkhỏimọithứvàmọingười,xinhđẹpvàhoànmỹ,đượcphảnchiếutrongtấmgươngsángchóicủasựtrưởngthành.Cháucầnphảichơicờ,Julia;chắcchắnlànhưvậy.cháucầnphảigiếttấtcảchúngtamộtcáchlầnlượtđểcuốicùngđượctựdo.”

“LạyChúa.”Césarlắcđầu.

“Chúakhông liênquangìđếnchuyệnnàycả.Báccó thểcamđoanvớicháurằngkhibáclaotớichỗAlvarovàdùngchiếcgạttànbằngđávỏchaitrênmặtbànnệnvàogáyhắn,báckhôngcòncămghéthắnnữa.Hànhđộngđóchẳnglàgìngoàimộtphầnnhạtnhẽocủakếhoạch.Khóchịunhưngcầnthiết.”

Ôngngắmnghíabàntayphảicủamìnhvớichúttòmò.Dườngnhưôngđangđánhgiákhảnănggieorắccáichếtchứađựngtrongnhữngngóntaydàitrắngtrẻocủamình,vớinhữngmóngtayđượccắtngắnchỉnchu,màvàokhoảnhkhắcđó,vớiđiệubộtaonhãlườinhác,đangcầmcốcrượugincủaông.

“Hắnđổvậtxuốngnhưmộttảngđá,”ôngkếtluậnbằnggiọngbìnhthảndửngdưng,saukhiđã thôingắmnghíahaibàntaymình.“Hắnngãxuốngmàthậmchíkhôngkịpkêumộttiếng,chiếctẩuvẫncắnchặtgiữahaihàmrăng.Khihắnđã lăn ra sàn,bácgiáng tiếpmộtcúnữađểđảmbảo làhắnthựcsựchếthắn,lầnnàycóvẻđượcthựchiệnchuẩnxáchơn.Nóichocùng,đócũnglàmộtviệcđánglàm,đángđượclàmmộtcáchchuđáo.Phầncònlại thìcháuđãbiết rồi:vòihoasenvànhữngthứkhácchỉ làvàinétchấmphánghệthuật.Brouillezlespistes*,ArseneLupin*từngnóinhưthế.MặcdùMenchu,Chúagiúpbà tađượcannghỉ,hắnsẽchorằngcâunóinàylàcủaCocoChanel*.Ngườiđànbàtộinghiệp.”ÔngnhấpmộtngụmginnhưđểtưởngnhớMenchu.“Dùsaođinữa,báccũngđãlausạchmọidấuvântaycủamìnhbằngmộtchiếckhănmùisoavàmangtheochiếcgạttànđểphòngxa, sau đó ném nó vàomột thùng rác cách đó vài cây số. Bác biếtmìnhkhôngnênnóithếnày,côngchúa,nhưngvớimộtngườimớinhậpmônthìđầuóccủabácđãlàmviệcmộtcáchthựcsựđángngưỡngmộtrongvaitròtộiphạm.Trướckhirờiđi,báccầmtheotậptàiliệuvềbứctranhmàAlvarođịnhchuyểnchocháu,vàbácđánhmáyđịachỉlênphongbì.”

“Vàôngcũngcầmtheomộtítthẻghichúmàutrắngcủaanhấy.”“Không,thựcrathìkhông.Đólàmộtýtưởngtàitình,nhưngnóchỉđến

vớibácsaunày.Báckhôngthểquaylạiđểlấychúng,vậylàbácđãmuamộtítthẻgiốnghệtnhưthếtạimộtcửahàngvănphòngphẩm.Nhưngtrướchếtbáccầnlênkếhoạchchováncờ;mỗinướcđicầnphảithậthoànhảo.Việcbácđãlàmlàđảmbảocháunhậnđượctậptàiliệu.Điềutốicầnthiếtởđâylàcháuphảibiếtmọithứcầnbiếtvềbứctranh.”

“Vậylàôngviệntớingườiphụnữmặcáomưa.”“Phải.Vàđếnđâybáccómộtđiềuphảithúnhận.Bácchưabaogiờmặc

đồphụnữđirangoàiđường,ýtưởngđóchưabaogiờkhiếnbáccóbấtkỳchúthứng thúnào.Đôi lúc,nhất làkhicòn trẻ,báccũng từngmặc thửđồphụnữchỉđểchovui,nhưthểlúcđólàthờigiandiễnrahộiCarnivalvậy.Nhưngbác luôn làmviệcđókhichỉcómộtmình, trướcmột tấmgương.”KhuônmặtCésarmangvẻtinhnghịch,đêmêcủamộtngườiđangnhắclạinhữnghồiứcvuivẻ.“Khicầnphảitìmcáchchuyểnchiếcphongbìtớichocháu,bácđãnghĩhẳnsẽrất thúvịnếuthửlặplại trảinghiệmđó.Đúnglàmộtýtưởngbấtchợt,haymộtdạngtháchthức,nếucháumuốnnghĩvềnómộtcáchkhoatrươnghơn.Đểthửxemliệubáccóthểđánhlừangườikhácbằngcáchgiảbộnóiramộtdạngsựthậthaymộtphầncủanó.Vậylàbácđimuasắm.Mộtquýôngdángvẻlịchlãmđimuamộtchiếcáomưa,mộttúixáchtay,mộtđôigiàynữđếbằng,mộtbộtócgiảmàuvàng,tấtdàivàmộtchiếcváysẽkhônggâyrabấtcứsựnghingờnàonếuôngtalàmthếđúngcách, tạimột trong những cửa hàng bách hóa lớn luôn đông nghịt người.Phầncònlạiđượchoàntấtsaumộtmàncạorâucẩnthậnvàmộtchúttrangđiểm,màlúcnàybáccóthểthúnhậnkhôngchútbốirốilàbácquảthựcđãtựthựchiệnchomình.Khôngcógìxuấtsắc,tấtnhiênrồi.Chỉlàmộtchútchấmphátếnhịvềmàusắc.Khôngaitạicôngtychuyểnphátcóbấtcứnghingờnào.Vàbácphảinóibácthấynóquảlàmộttrảinghiệmthúvị…vàhữuíchnữa.”Ôngbuôngmộttiếngthởdàibuồnbãđượccânnhắckỹlưỡng.Sauđókhuônmặtôngtốisầmlại.

“Thựcra,”ôngnóithêm,giọngnóilúcnàyđãbớtđivẻphùphiếm,“cháu

cóthểgọiđólàphầnđùacợtvuivẻtrongvụnày.”ÔngnhìnJuliathậtchămchú,như thểđangcẩn thận lựachọn từngữđểdànhchomột thínhgiảvôhìnhvànghiêmtúchơnnhiều,ngườiôngtincầnphảitạođượcmộtấntượngtốt.“Phầnkhókhănthựcsựđếnsauđó.BáccầndẫndắtcháuvàMuñoztớiviệcgiảiquyếtbíẩn,đó làphần thứnhấtcủaváncờ,và tớiphần thứhai,nguyhiểmvàphứctạphơnnhiều.Rắcrốilàởchỗ,báckhôngchơicờmộtcáchchínhthức.Chúngtacầncùngnhautiếntriểntrongcuộcđiềutravớibứctranh,nhưngbáclạibịtróitaykhimuốngiúpcháu.Thậtkhủngkhiếp.Báccũngkhôngthểchơicờchốnglạichínhmình;báccầnmộtđốithủ,mộtaiđócó tầmcỡ.Vậy làbáckhôngcòn lựachọnnàokhácngoài tìmkiếmmộtVirgilđểdẫndắtcháutrongcuộcphiêulưunày.Ôngtalàquâncờcuốicùngbáccầnđưalênbàncờ.”

Ông uống nốt cốc rượu gin rồi đặt xuống bàn. Sau đó ông dùng chiếckhănmùisoalụavừarútratừcánhtaychiếcáochoàngngủvàcẩnthậnlaumôi.Cuốicùng,ôngđưamắtnhìn sangMuñozvàdànhchongườikỳ thủmộtnụcườithânmật.

“Chínhvàolúcđó,saukhiđãthamkhảocẩnthậnýkiếnhàngxómcủatôi,senorCifuentes, giámđốccâu lạcbộCapablanca, tôi quyếtđịnhchọnông,ôngbạnthânmến.”

Muñozgậtđầu,mộtcáiduynhất.Nếuôngcósuynghĩnàovềvinhhạnhmơhồnày,ôngcũngkìmlạikhôngnóiralời.

“Ông không bao giờ nghi ngờ rằng tôi sẽ thắng, đúng không?”Muñozkhẽhỏi.

Césarlàmđiệubộngảmộtchiếcmũtưởngtượngtrongcửchỉcúichàođầymỉamai.

“Không,khôngbaogiờ,”ôngđồngý.“Ngoàitàinăngvớitưcáchmộtkỳthủcủaông,điềuđãrõràngngay từkhoảnhkhắc tôi thấyôngđứngtrướcbức tranh củaVanHuys, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, ông bạn thânmến, đểcungcấpchoôngmộtloạtmanhmốirấthấpdẫn,mànếuđượclýgiảiđúng

đắn,sẽdẫnôngtớiviệckhámphárabíẩnthứhai:danhtínhcủagãkỳthủbíhiểm.”Ôngtặclưỡihàilòng,nhưthểnhâmnhimộtmónngonhiếmcó.“Tôiphảithừanhậnôngđãgâyđượcấntượngvớitôi.Nóithậtlòng,ngaycảlúcnàycũngvẫn thế.Đó là cách thức rấtđặc trưngcủa riêngôngmàôngđãdùngđểphântíchtừngnướcđivàtoànbộváncờ,dầndầnloạibỏnhữnggiảthiếtkhônghợplý.Tôichỉcóthểmôtảnólàbậcthầy.”

“Tôi rất hân hạnh,”Muñoz đápmột cách vô cảm, và Julia không dámchắcnhữnglờiôngnóicóchủýchânthànhhaymỉamai.

Césarngảđầurasau,khẽbậtramộtđiệucườikhoankhoáiđầychấtkịch.“Tôiphảinói,”ôngnói thêmvớicáinhìnđầymâu thuẫn,gầnnhư làm

dáng,trênkhuônmặt,“rằngcảmgiácdầndầnbịôngdồnvàochântườngđãtrởnênrấtkíchthích,thựcsựlàthế.Cóđiềugìđó…gầnnhưkíchthíchvềthểxác,nếuôngchophéptôidùngtừđó.Mặcdù,phảithừanhậnôngquảthựckhôngphảikiểutôithích.”Ôngtiếptụcchìmđắmtrongsuynghĩmộtlátnữa,nhưthểcốxácđịnhxemchínhxácnênxếploạiMuñoznhưthếnào,nhưngrồicóvẻlạitừbỏnỗlựcnày.“Vớinhữngnướcđicuốicùng,tôinhậnramìnhbắtđầutrởthànhđốitượngtìnhnghiduynhất.Vàôngbiếtrằngtôibiết điều đó… Tôi không nghĩ mình sai khi nói rằng từ khoảnh khắc đóchúng ta bắt đầu xích lại gần nhau hơn.Ôngkhôngđồngý sao?Buổi tốichúng tacùngngồi trênmộtbăngghếđốidiệnvới tòanhànơiJuliasống,canhchừngvớisựtrợgiúpcủachaicônhắctôimangtheo,chúngtađãtròchuyệnrấtlâuvềcácđặctínhtâmlýcủakẻsátnhân.Tớilúcđó,ôngđãgầnnhưchắcchắntôichínhlàđốithủcủaông.Tôimêmẩnchămchúlắngnghetronglúcônggiảithích,đểtrảlờicáccâuhỏitôiđặtra,vềmốiquanhệgiữacácgiảthiếtđãbiếtvềbệnhlýcủacờvua.Trừmộtgiảthiết,tấtnhiênrồi.Giảthiếtôngđãkhônghềnhắcđếnchotớihômnay,chodùôngluônbiếtrõvềnó.Ôngbiếttôiđangnhắctớigiảthiếtnào.”

Muñozgậtđầu,mộtcửchỉxácnhậnbìnhthản.CésarchỉvềphíaJulia.“Ôngvàtôibiết,nhưngcôấythìkhông.Hayítnhấtcũngchưabiếttấtcả.

Chúngtacầngiảithíchchocôấyrõ.”JulianhìnCésar.“Phải,” cônói, cảm thấymệtmỏivàbựcbộivới cảhaingườiđànông

đangcómặt.“Cólẽtốthơnôngnêngiảithíchmìnhđangnóivềcáigì,vìtôibắtđầuthấychánngấyđếntậncổcâuchuyệnđiênloạnquáigởnàyrồi.”

MuñozvẫnchămchúnhìnCésar.“Khía cạnh toán học của cờ vua,” ông trả lời, hoàn toàn không bị ảnh

hưởngbởi thái độbựcdọc của Julia, “đemđến cho trò chơi nàymột tínhchấtrấtđặcthù,mộtthứmàcácchuyêngiahẳnsẽđịnhnghĩalàdâmloạnđồnggiới.Ônghiểuý tôimuốnnóigì: cờvua là trậnchiến trong im lặnggiữahaingườiđànông,nógợichongườitaliêntưởngtớinhữngkháiniệmnhưgâyhấn,chứngtựyêubảnthân,thủdâm…vàđồngtínhluyếnái.Thắngcuộcđồngnghĩavớiviệckhuấtphụcđượcngườichahayngườimẹvốnchiphốianh ta,vươn lêncaohơnhọ.Thuacuộcđồngnghĩavới thấtbại,quyphục.”Césargiơmộtngóntaylênyêucầuđượcchúý.

“Trừphi,tấtnhiênrồi,”ôngchỉramộtcáchlịchthiệp,“đólàchiếnthắngthựcsự.”

“Phải,”Muñoznói.“Trừphichiếnthắngbaohàmchínhxácviệcthểhiệnnghịchlý:đánhbạichínhbảnthânmình.”ÔngnhìnJuliamộtlát.“ÔngđãđúngtronglờinhậnxétôngtừngnóivớiBelmonte:váncờ,cũnggiốngnhưbứctranh,đãtựtốcáochínhnó.”

César nhìn ông với vẻ ngạc nhiên gần nhưhứngkhởi. “Hoanhô,” ôngnói. “Biến bản thân thành bất tử trong thất bại của chínhmình, phải vậykhông?GiốngnhưônglãoSocrateskhiuốngnướccâyđộccần*.”ÔngquaysangJuliavớivẻđắcthắng.“ÔngbạnMuñozthânmếncủachúngtabiếthếttấtcảnhữngđiềunàytừnhiềungàytrướcrồi,côngchúa,nhưngkhôngnóimộtlờivớibấtcứai,thậmchívớicảcháuvàbác.Thấymìnhthậtdễnhậnraquasựvắngmặtcủabảnthântrongnhữngtínhtoánđốithủđưara,bácđãkhiêmtốntựsuyđoánrằngôngấyđangđiđúnghướng.Trênthựctế,mộtkhiôngấyđãnóichuyệncùnggiađìnhBelmontevàcuốicùngcóthểchính

thứcloạitrừhọkhỏidiệnđốitượngnghivấn,ôngấykhôngcòngìphảinghingờvềdanhtínhkẻthùnữa.Tôinóicóđúngkhông?”

“Đúngthế.”“Tôicóthểhỏimộtcâuriêngtưđượckhông?”“Cứhỏiđi,rồiôngsẽđượcbiết.”“Ôngcảmthấythếnàokhicuốicùngcũngtìmranướcđiđúng,khiông

biếtkẻbíẩnchínhlàtôi?”Muñoznghĩngợimộthồi.“Nhẹnhõm,”ôngnói.“Tôisẽrấtthấtvọngnếuhắnlàmộtkẻkhác.”“Thấtvọngvìđãsuyđoánsaidanhtínhcủagãkỳthủbíhiểmchăng?Tôi

sẽkhôngphóngđạitàinăngcủamìnhlên,nhưngkhônghiểnnhiênđếnthếđâu,ôngbạnthânmến.Thậmchíôngcònkhôngbiếtgìvềmộtvàinhânvậttrongcâuchuyệnnày,vàchúng tamớichỉbiếtnhauvài tuần.Ôngchỉcótrongtaybàncờcủamìnhđểsuyđoán.”

“Ôngnhầm rồi,”Muñoz trả lời. “Tôimuốnhắn là ông.Tôi thích cái ýtưởngđó.”

Julia nhìn hai người đàn ông, vẻ không thể tin nổi vào những gì đangđượcnghehiệnlênrõmồnmộttrênkhuônmặtcô.

“Tôirấtvuikhithấyhaingườitâmđầuýhợpvớinhauđếnvậy,”côlêntiếngmỉamai.“Nếuhaingườimuốn,látnữatấtcảchúngtacóthểrangoàiuốngmộtly,vỗvaikểchonhaunghenhữngkhoảnhkhắcvuivẻmàchúngtađềuđượcnếmtrảitrongchuyệnnày.”Côlắcđầu,nhưthểcốthứctỉnhđểtrởlạivớithựctế.“Thậtkhôngthểtinnổi,nhưngtôicócảmgiácmìnhhoàntoànđanglàchướngngạivậtởđây.”

Césardànhchocômộtcáinhìnđượmvẻyêumếnđaukhổ.“Cónhữngđiềucháukhôngthểhiểuđược,côngchúa.”

“Đừnggọitôilàcôngchúa!Hơnnữa,ônglầmrồi.Tôihiểuquárõmọithứ.Vàbâygiờđến lượt tôi cómộtcầuhỏidànhchoông.Ôngsẽ làmgìsánghômđóởchợRastro,nếutôikhôngpháthiệnrabìnhkhívàtấmthẻ,

nếutôichỉđơngiảnchuivàotrongchiếcxecólốpđãbịbiếnthànhmộtquảbomvàkhởiđộngđộngcơ?”

“Thậtngớngẩn.”Césarcóvẻphậtý.“Bácsẽkhôngbaogiờđểcháulàmthế.”

“Thậmchíbấtchấpcảnguycơlàmlộbảnthân?”“Tấtnhiênrồi.Cháubiếtthếmà.Muñozđãnóitừtrướcrồiđóthôi.Cháu

chưabaogiờgặpbấtcứnguyhiểmnào.Sánghômđó,mọithứđãđượclênkếhoạchtớitừngchitiếtnhỏnhất:bộđồhóatrangchuẩnbịsẵnsàngtrongcănphòngnhỏchậtchộicóhaicửariêngbiệtmàbácđãthuêlàmnhàkho,cuộchẹnvớiđốitác,mộtcuộcgặpcóthậtmàbácđãgiảiquyếtxongtrongvòngvàiphút…Bácthayđồnhanhnhấtcóthể,đitớiconhẻm,bơmkhívàolốpxe,đểlạitấmthẻrồiđặtbìnhkhírỗnglênnắpcapô.Sauđóbácdừnglạiởchỗngườiphụnữbántranhvàtượngthánhđểđảmbảochắcchắnbàtasẽnhớbác,rồiquaylạicănphòngkho,vàsaukhi thayquầnáovàtẩytrang,quay rađi tớigặpcháuởquáncàphê.Cháuphải thừanhậnviệccăn thờigiancủabácthựcsựkhôngchêvàođâuđược.”

“Mộtcáchbệnhhoạn.”Césarnhìncôtráchmóc.“Đừng thô thiểnvậychứ,côngchúa.”Ôngnhìncôvới tháiđộ thật thà

thựcsựđángghinhậnbởivẻchânthậthoàntoàncủanó.“Sửdụngnhữngtừngữkinhkhủngđósẽchẳngdẫnchúngtatớiđâucả.”

“Tạisaophảinhọccôngđếnvậyđểhùdọatôi?”“Đó làmộtcuộcphiêu lưu,phảikhôngnào?Nhất thiếtphảicóchútđe

dọaámảnhtrongkhôngkhí.Cháucóthểhìnhdungramộtcuộcphiêulưunàolạivắngmặtnỗisợhãikhông?Báckhôngthểkểchocháunghenhữngcâuchuyệntừngkhiếncháurunrẩykhicháucònlàmộtcôbécon,vậylàbácsángtạoracuộcphiêulưukỳthúnhấtbáccóthểtưởngtượngđược.Mộtcuộcphiêulưucháusẽkhôngbaogiờquêntrongsuốtcuộcđờimình.”

“Vềchuyệnđóôngcóthểyêntâm.”

“Vậy thì nhiệmvụđã hoàn tất.Cuộc tranhđấu giữa lý trí và sự bí ẩn,cuộctiêudiệtnhữngbóngmađangchăngbẫycháu.Khôngtồi,phảikhôngnào?Vàthêmvàođólàviệckhámpháracáithiệnvàcáiáckhônghoàntoàntách biệt khỏi nhau như những ô đen và ô trắng trên bàn cờ.” Ông nhìnMuñoz trướckhinhếchmépmỉmcười,như thểmuốnnhắc tớimộtbímậtchỉriênghaingườibiếtvớinhau.“Tấtcảcácôvuông,côbéyêuquý,đềumàuxám,đượcnhuộmmàubởiýthứcvềcáiác,thứýthứctấtcảchúngtađềuthuđượcquatrảinghiệm,mộtýthứcnhắcnhởtarằngthứchúngtagọilàcáithiệnnhiềukhihóaracóthểvôtíchsựvàhènhạmộtcáchtitiệnđếnthếnào.CháuchắccònnhớSettembrini,mộtnhânvậtbáctừngrấtngưỡngmộtrongcuốntiểuthuyếtNgọnnúithầnkỳ.Ôngtatừngnóicáiácchínhlàvũkhísắcbénvàsángchóicủa lý tríđểchống lạicác thế lựcxấuxađentối.”

JuliachămchúquansátkhuônmặtcủaCésar.Cónhữngkhoảnhkhắccóvẻnhưchỉmộtnửakhuônmặtcủaôngđangnói,nửacóthểnhìnthấyhoặcnửađangchìmtrongbóngtối,cònnửakiachỉởđólàmnhânchứng.Vàcôtựhỏinửanàotrongchúngthậthơn.

“Buổisánghômđó,khichúng ta tấncôngchiếcFordmàuxanh, tôiđãthựcsựyêuông,César.”

Mộtcáchvôthức,côhướngcâunóitớinửakhuônmặtđượcchiếusángcủaông,songcâutrảlờilạitớitừnửakhuônmặtđangchìmtrongbóngtối.

“Bácbiếtlàthế.Vàđiềuđógiảithíchchotấtcả.Báccũngkhônghềbiếtchiếcxeấyđanglàmgìởđó.Nócũngkhiếnbáctòmòchẳngkémgìcháu.Thậmchícònnhiềuhơn,vìnhữnglýdohiểnnhiên.Chẳngcóai,nếucháuchấpnhậnlượngthứchocáchphatròcóphầnuámnày,mờinótớidựtanglễcả.”Ôngkhẽlắcđầutronglúcnhớlại.“Bácphảinóilàvàimétngắnngủiđó,cháuvớikhẩusúngtrongtayvàbácvớicâygậysắt,cũngnhưcuộctấncôngcủachúngtanhằmvàohaigãngốcđó,trướckhichúngtapháthiệnrabọnhọlàđámđệtửcủathanhtraFeijoo”–ônglàmđiệubộnhưthểkhông

thểtìmratừnàophùhợpđểdiễntảnhữngcảmxúccủamình–“quảlàtuyệtdiệu.Bác ngắmnhìn cháu tiến thẳng tới kẻ thù,mày cau lại đầy giận dữ,răngnghiếnchặt,canđảmvàkhủngkhiếpnhưmộtnữthầnbáooán.Cùngvớisựphấnkhích,báccảmthấythựcsựtựhào.Ngaykialàmộtngườiphụnữcó tínhcách thực thụ,bác tựnhủ, thực thụmộtcáchđángngưỡngmộ.Nếunhưcháuthuộcvềmộtkiểungườikhác,kiểungườihaydaođộnghoặcdễbị tổnthương,bácđãkhôngbaogiờ lôicháuvàomộtbàikiểmtranhưthế.Nhưngbácbiếtchắccháusẽvượtquanóđểtrởthànhmộtngườiphụnữmới,cứngcỏihơn,mạnhmẽhơn.”

“Ôngkhôngnghĩrằngcáigiáphảitrảchođiềuđóquáđắtsao?Alvaro,Menchu…bảnthânôngnữa.”

Césardườngnhưđangtìmkiếmtrongtrínhớ,nhưthểcầncốgắngđểnhớrangườimàJuliavừanhắctới.“À,phải,Menchu,”cuốicùngôngthốtlên,vàcaumày.“Menchukhốnkhổ,bịmắckẹttrongmộtváncờquáphứctạpvớibàta.Chodù,nếucháulượngthứchocáchdiễnđạtthiếukhiêmtốncủabác,chuyệnxảyravớibàtaquảlàmộtphútngẫuhứngchóisáng.Sánghômđó, khi bác gọi điện thoại cho cháu để xemmọi chuyện diễn biến ra sao,Menchuđãnhấcmáyvànóicháukhôngcónhà.Bàtacóvẻvộivãmuốngácmáy,vàgiờchúngtađãbiếtvìsao.BàtađangđợiMaxđểthựcthikếhoạchđánh cắp bức tranh lố bịch của bọn họ. Tất nhiên bác không biết gì vềchuyệnđó.Nhưngngaykhiđặtốngnghexuống,bácbiếtnướcđitiếptheocủabác sẽ làgì:Menchuvàbức tranh.Nửagiờ saubácbấmchuôngcửa,trongbộdạngngườiphụnữmặcáomưa.”

Nóiđếnđây,Césarcóvẻ thúvị,như thểcố làmcho Julianhìn rakhíacạnhhàihướckỳcụccủatìnhhuốngmàôngđangmôtả.

“Côngchúa,”ôngnói tiếp,nhướngmộtbênmày lên,“bác luônnóivớicháu rằngcháunên trổmộtkhenhòm trêncửa ravào– rấthữudụngnếucháumuốnbiếtngườiđanggọicửa làai.Menchurấtcó thểđãkhôngmởcửachomộtphụnữtócvàngđeokínhđen.Nhưngbàtachỉnghethấygiọng

củaCésarnóivớibàtarằngôngấynhậnđượcmộtlờinhắncủacháubảotớigấp.Bàtachẳngcònlựachọnnàokhácngoàimởcửa,vàbàtađãlàmthếthật.”Ôngngửahaibàntaylên,nhưthểmộtlờixinlỗimuộnmàngdànhchosailầmcủaMenchu.“BácđoánvàokhoảnhkhắcđóbàtanghĩkếhoạchcủamìnhcùngvớiMaxsắphỏngbét,nhưngrồitâmtrạnglolắngchuyểnthànhngạcnhiênkhibàtanhìnthấymộtngườiphụnữlạmặtđứngtrướcngưỡngcửa.Bácchỉcóvừađủthờigianđểthấycáinhìnsữngsờcủabàtatrướckhitặngchobàtamộtđònchítửvàocổhọng.Bàtachếtngaylậptức,khôngkịpbiếtaiđãgiếtmình,bácdámchắclàvậy.Bácđóngcửalại,bắttayvàodàndựngmọithứ.Thếrồi–việcnàyquảthựcbáckhônglườngđến–bácnghethấytiếngchìaxoaytrongổkhóa.”

“Max,”Julianói,dùkhôngcầnthiết.“Đúngthế.Chínhlàanhchàngtraibaođẹpmã,kẻmànhưsaunàybác

đượcbiết,khihắntathuậtlạimọichuyệnchocháutạiđồncảnhsát,đãquaylạilầnthứhaivàosánghômđóđểmangbứctranhđitrướckhiMenchugâyhỏahoạntrongcănhộcủacháu.Cũngphảinóiđóquảlàmộtkếhoạchhoàntoànngớngẩn,nhưnglạihoàntoànđặctrưngchođầuóccủaMenchuvàgãngốccủabàta.”

“Cũngcóthểngườingoàicửachínhlàtôi.Ôngcónghĩtớitìnhhuốngđókhông?”

“Bácphảithúthựckhinghethấytiếngchìakhóamởcửa,bácđãnghĩđólàcháu.”

“Vànếuđúnglàthếthìôngsẽlàmgì?Tặngchotôimộtđònchítửvàocổhọngchăng?”

Ônglạinhìncôvớidángvẻcủamộtngườibịphánxétkhôngcôngbằng.“Mộtcâuhỏinhưthế,”ôngnói, tìmkiếmmộtcâutrả lờihợplý,“sẽ là

vừatànnhẫnvừakỳquái.”“Thậtsao?”“Phải, đúng thế.Bác không biết chính xác trong trường hợp đó bác sẽ

phảnứngrasaonữa.Nhưngsựthậtlàbáccảmthấyluốngcuốngthựcsự,vàtất cả những gì bác có thể nghĩ ra là trốn vào chỗ nào đó. Bác chạy vàophòngtắm,nínthở,cốtìmmộtlốithoátrangoàitừđó.Nhưngchắcchắnsẽkhôngcógìxấuxảyravớicháu.Trongtrườnghợpđóváncờchỉđơngiảnlàsẽkếtthúcnửachừng.Vậythôi.”

Juliabĩumôi,cảmthấycâutrảlờiđangnóngrátlêntrongmiệngcô.“Tôikhôngtinông,César.Khôngbaogiờnữa.”“Chodùcháucótinbáchaykhông,côbéyêuquý,cũngkhôngcóbấtkỳ

sựthayđổinào.”Ôngphácmộtcửchỉcamchịu,nhưthểcuộcđốithoạibắtđâulàmôngmệtmỏi.“Đếnlúcnàyđiềuđóthựcsựkhôngcònquantrọngnữa.ĐiềuquantrọnglàngườiđókhôngphảicháumàlàMax.Bácnghehắntagọi:‘Menchu,Menchu.’Hắnhoảnghồn,nhưngkhôngdámlatolên,tênkhốnkiếp.Lúcđóbácđãbìnhtĩnhlại.Báccósẵntrongtúimộtcondao,condaocủaCellinimàcháuvẫnthườngtrôngthấy.VànếulúcđóMaxbắtđầusụcsạoquanhcáccănphòng,chắchắnhắntađãgặpcondaođótheocáchngungốcnhấtcóthể,ngayđúngtim,mộtcáchbấtngờ,trướckhihắntakịpthốtradùchỉmộtlời.Maychohắn,vàchobác,hắnkhôngcóđủcanđảm,màthayvàođóhắnquyếtđịnhchuồn.Quảlàmộtngườianhhùng.”

Ôngngừnglờivàthởdài,nhưngkhôngcóchútkhoatrươngnào.“Vi thếhắnđãgiữđượcmạng, tênngốc,”ôngnói thêm, rồiđứngdậy.

Saukhiđứnglên,ôngđưamắtnhìnJuliavàMuñoz,cảhaiđềuđangnhìnông, rồi đi vẩnvơquanhphòng, tấm thảm trải sànnuốt chửng tiếngbướcchâncủaông.

“ĐángrabáccũngnênlàmđiềumàMaxđãlàmlàcaochạyxabaycàngnhanhcàngtốt,vìtheonhưtấtcảnhữnggìbácbiết,cảnhsátcóthểsắptới.Nhưngthứmàchúngtacóthểgọilàdanhdựnghệsĩcủabácđãchiếmưuthế,vàbáckéoMenchuvàotrongphòngngủvà…vậyđấy,cháubiếtchuyệngìđãxảyra.Bácchỉnhtranglạibốicảnhmộtchút,đểđảmbảolờibuộctộisẽrơixuốngđầuMax.Tấtcảmấtnămphút.”

“Tạisaoôngphảilàmnhưthếvớicáichai?Điềuđóhoàntoànkhôngcầnthiết.Thậtghêtởmvàkinhkhủng.”

Césartặclưỡi.Ôngdừngbướctrướcmộttrongnhữngbứctranhtreotrêntường,bứcConngườicủadanhhọaLucaGiordano,vàngắmnhìnnónhưthểtrôngđợivịthầnbịgiamhãmtrongbộgiáptrụsángngờikiểuTrungcổđãhoàntoànlỗithờicungcấpchomìnhcâutrảlời.

“Cáichai,”ônglẩmbẩm,khôngquaymặtlạinhìnhaivịkhách,“làmộtchitiếtbổsung.Mộtnétchấmphácuốicùngtheocảmhứng.”

“Nóchẳngcógì liênquan tới cờvua cả,” Julia lên tiếng, giọngcô sắclạnhnhưmộtlưỡidaocạo.“Đúnghơnlàmộtkiểutrảthù…tấtcảphụnữ.”

Césarchậmrãiquay lạihướngvềphíacô.Lầnnàyđôimắtôngkhôngcầuxinsựrộnglượnghaytỏvẻmỉamaichâmbiếmnữa;ngượclại,chúngcóvẻxaxăm,bíhiểm.

“Sau đó,” cuối cùng ông lên tiếng, nói với giọng dửng dưng như thểkhônghềnghe thấynhữnggì Juliavừanói, “bácdùngchiếcmáychữcủacháuđểgõnướcđitiếptheo,rồicầmlấybứctranhđãđượcMaxđónggóivàcùngvớinórờikhỏiđó.Tấtcảchỉcóthế.”

Ôngnóivớigiọngbìnhthản,nhưthểcuộcđốithoạikhôngcònlàmôngquantâmnữa.SongJuliacònlâumớicoinhưcâuchuyệnđãkếtthúc.

“NhưngtạisaolạigiếtMenchu?Ôngcóthểvàocănhộcủatôibấtcứkhinàoôngmuốn.Cócảnghìncáchkhácđểđánhcắpbứctranh.”

LờinhậnxétđólàmđôimắtCésarlạibừnglênđầysứcsống.“Côngchúa,bác thấy làcháucươngquyếtdànhchovụ trộm tranh tầm

quantrọngđượcphóngđạitháiquá.Thựctế,nócũngchỉlàmộtchitiếtnhưmọichitiếtkhác.Trongsuốtcâuchuyệnnàybácđãthựchiệnmộtsốhànhđộngđơngiảnvìchúngbổsungchonhữnghànhđộngkhác.Nhưlớpkemtrênchiếcbánh,cháucóthểgọinhưvậycũngđược,”ôngnói,cốgắngtìmracáchdiễnđạtưngý.“CóvàilýdoMenchuphảichết:lúcnàymộtsốđãtrởnênvônghĩa,mộtsốkhácthìkhông.Hãychorằngchúngxuấtpháttừlýdo

thuần túy thẩmmỹ, và cũngvì thế ôngbạnMuñoz của chúng ta có đượckhámpháđángkinhngạcvềmốiliênhệgiữahọcủaMenchuvàquânthápbịăn,chotớinhữngnguyênnhânsâuxahơn.Bácđãsắpxếpmọithứđểgiảithoátcháukhỏinhữngràngbuộcvàảnhhưởngtaihại,đểcắtđứtnhữngmốiliênhệgiữacháuvớiquákhứ.Thậtkhôngmaychobàta,Menchu,vớisựngungốcvàthôthiểnbẩmsinhcủamình,làmộttrongnhữngmốiliênhệđó,cũngnhưAlvaro.”

“Vàaiđãchoôngquyềnphánquyếtvềsựsốngvàcáichết?”Césardànhchocômộtnụcườiđộcác.“Chínhbác, chỉmìnhbác.Hãy thứ lỗi chobácnếu câu trả lời nghe có

phần ngạo mạn.” Dường như ông vừa đột ngột nhớ ra sự hiện diện củaMuñoz.“Vềphầncònlạicủaváncờ,báckhôngcónhiềuthờigian.Muñozgiốngnhưmộtconchósănnòibámsátđườngđinướcbướccủabác.Chỉthêmvàinướccờnữavàôngấyhẳnsẽchỉ tay thẳngvàobác.Nhưngbácbiếtôngbạn thânmếncủachúng tasẽkhôngra taycho tớikhiôngấyđãhoàntoànchắcchắn.Mặtkhác,tớilúcđóôngấyđãbiếtchắccháukhônghềgặpbấtcứnguyhiểmnào.Ôngấycũnglàmộtnghệsĩ,theocáchriêngcủamình.Chínhvì thếôngbạncủachúngtađểchobácđượctiếp tụcváncờ,trongkhiôngấytìmkiếmnhữngbằngchứngchophépkhẳngđịnhcáckếtluậntừquátrìnhphântíchcủamình.Tôinóiđúngchứ,ôngbạnMuñoz?”

Muñozchỉtrảlờibằngmộtcáigậtđầuchậmrãi.Césarđãtớibênchiếcbànnhỏ có bày bộ cờ.Sau khi ngắmnhìn các quân cờmột hồi, ôngkiểucách cầm quân hậu trắng lên, như thể nó được làm bằng thủy tinhmongmanhdễvỡ,vànhìnnóhồilâu.

“Tốihômqua,”ôngnói,“tronglúccháuđanglàmviệctrongxưởngphụcchếởbảotàngPrado,bácvàotrongbảotàngmườiphúttrướcgiờđóngcửa.BáclangthangquacáccănphòngdướitầngtrệtvàcàitấmthẻvàochỗbứctranhcủaBrueghel.Sauđóbácđiuốngcàphêchoquathờigiantrướckhicóthểgọiđiệnthoạichocháu.Tấtcảlàvậy.Điềuduynhấtbáckhônglường

trướclàMuñozlạitìmratậptạpchícờvuacũđótrongthưviệncủacâulạcbộ.Bácđãquênmấtsựtồntạicủanó.”

“Cóđiềugì đókhôngđúngởđây,”Muñozđột ngột lên tiếng, và Juliangạcnhiênquayvềphíaông.NgườikỳthủđangnhìnchằmchằmvàoCésar,đầuhơi nghiêng sangmột bên,một tia sáng tòmòđang lóe lên trongđôimắt;đólàdángvẻcủaôngkhiôngđangtậptrungvàobàncờ,lầntheomộtnước đi không hoàn toàn làmông hài lòng. “Ông làmột kỳ thủ xuất sắc,chúngtanhấttrívềđiềunày.Hayđúnghơn,ôngsởhữunănglựcđểcóthểtrởthànhmộtkỳthủxuấtsắc.Dẫuvậy,tôikhôngtinôngcókhảnăngchơiđượcváncờtheocáchôngđãchơi.Cácnướcđikếthợpvớinhaumộtcáchquáhoànhảo,khôngthểcóđượcởmộtngườiđãrờixabàncờsuốtbamươilămnăm.Trong cờvua, kinhnghiệmvà thựchành là nhữngđiều cốt yếunhất.Đólàlýdotạisaotôibiếtchắcôngđãnóidốichúngtôi.Hoặcôngđãchơicờrấtnhiềutrongsuốtnhữngnămqua,mộtmình,hoặcphảicóaiđókhácgiúpông.Tôikhôngmuốnlàmtổnthươnglòngkiêuhãnhphùphiếmcủaông,César,nhưngtôidámchắcôngcómộtkẻtòngphạm.”

Mộthồi lầuimlặngnặngnềbuôngxuốngsaunhữngcâunóinày.Juliađưa mắt nhìn cả hai người đầy bối rối, không thể tin nổi vào những gìMuñozvừanói.Nhưngđúngvào lúccôđịnhnói rằngchuyệnđó thậtngớngẩn, cônhận raCésar, khuônmặt vốnnãygiờdườngnhưđóngbăng lạithànhmộttấmmặtnạvôcảmkhôngthểnhìnthấuquađược,cuốicùngcũngnhướngmộtbênlôngmàylênđầybỡncợt.Nụcườixuấthiệnsauđólàmộtnụ cườihết cỡbiểu lộ sự thừanhậnvàngưỡngmộ.Ông thởdài thật sâu,khoanhtaylạivàgậtđầu.

“Ôngbạncủa tôi,”ôngchậmrãinói,nhấnnhá từng từmột,“ôngxứngđángtrởthànhaiđókháhơnnhiềusovớiviệcchỉđơnthuầnlàmộtngườivôdanhtìmđếnchơicờởcâulạcbộcờđịaphươngmỗidịpcuối tuần.”Ôngvungbàntayphảiranhưthểchỉrasựhiệndiệncủamộtnhânvậtvẫnluôncómặtcùnghọsuốttừđầucuộcgặp,trongmộtgóctốicủacănphòng.“Quả

thực,đúng là tôicómột tòngphạm,mặcdù trong trườnghợpnàykẻ tòngphạmcủa tôicó thểcoimìnhđượcan toàn trướcbấtcứsự trừngphạtnàocủacônglý.Ôngcómuốnbiếttêncủaanhtakhông?”

“Tôiđanghyvọngôngsẽchotôibiết.”“Tấtnhiênlàthếrồi,vìtôikhôngnghĩsựphảnbộicủamìnhsẽgâyhạigì

nhiềuchoanhta.”Ôngnởmộtnụcười,lầnnàycònrộnghơn.“Tôihyvọngôngsẽkhôngcảmthấybịxúcphạm,ôngbạnđángkính,khitôidànhsựthỏamãnnhỏnhoinàychobảnthânmình.Tintôiđi,việcbiếtđượcôngkhôngthểhoàntoàntìmramọithứkhiếntôikhoankhoáivôcùng.Ôngcóthểđoánraanhtalàaikhông?”

“Tôi không thể, và tôi dám chắc đó không phải làmột người tôi quenbiết.”

“Ôngnóiđúngđấy.TênanhtalàAlfaPC-1212.Anhtalàmộtchiếcmáytínhcánhâncócàimộtchươngtrìnhchơicờvuaphứctạpvớihaimươicấpđộchơi.TôiđãmuanómộtngàysaukhigiếtAlvaro.”

Đâymớilàlầnthứhaikểtừkhibiếtông,JulianhìnthấyvẻngỡngàngtrênkhuônmặtMuñoz.Ánhsángtrongđôimắtôngtắtngấm,vàmiệngônghárakinhngạc.

“Ôngkhôngcógìđểnóisao?”Césarhỏi,quansátngườikỳthủvớivẻtòmòthíchthú.

Muñoznhìnônghồi lâu songkhông trả lời.Saumộthồi,ngườikỳ thủđưamắtnhìnsangJulia.

“Côvuilòngchotôixinmộtđiếuthuốc,”ôngđờđẫnnói.Côđưa choông cảbao thuốc, vàngười kỳ thủxoayxoaynóbằng các

ngón taycủamình trướckhi lấy ramộtđiếuđưa lênmôi. Juliaquẹtdiêmchâmthuốcchoông,vàMuñozchậmrãihítmộthơithuốcthậtsâuvàođầyhaibuồngphổi.Dườngnhưtâmtríôngđangcáchxanơiôngđứngcảtriệucâysố.

“Thậtkhóđểchấpnhậnnổi,phảikhôngnào?”Césarnói,bậtcườikhẽ.

“Suốt thờigianvừaquaôngđãchỉđấutrívớimộtchiếcmáytính,mộtcỗmáykhôngcóbấtcứcảmxúchaycảmgiácnào.Tôichắcôngsẽđồngývớitôirằngđâylàmộtnghịchlýthậtthúvị,mộtbiểutượnghoànhảochothờiđạichúngtađangsống.CỗmáykỳdiệucủaMaelzelcómộtngườiẩnnấpbêntrong,theonhưsuyđoáncủaPoe.Ôngcònnhớchứ?Nhưngthờithếđãthayđổi,ôngbạn thânmến.Giờđến lượtcáccỗmáy tựđộngẩnnấpbêntronghìnhhàicủaconngười.”Ônggiơquânhậulàmbằngngàvoiđãngảvàng lên, trưngnó ra đầymỉamai. “Và tất cả tài năng của ông, trí tưởngtượngphongphúvàkhảnăngphântíchtoánhọchiếmcóôngsởhữu,senorMuñozthânmến,cũngchỉtươngđươngvớimộtchiếcđĩamềmnhỏbébằngchấtdẻođặtgọntronglòngbàntay,giốngnhưmộthìnhảnhphảnchiếuđầymỉamaitrongmộttấmgươngchỉchophépchúngtathấymộthìnhảnhchâmbiếmvềconngườicủachínhmình.Tôierằng,cũngnhưJulia,ôngsẽkhôngbao giờ có thể trở lại như trước đây sau trải nghiệm này. Cho dù trongtrường hợp của ông,” vị chủ nhà thừa nhận với nụ cười trầm ngâm, “tôikhôngnghĩôngsẽthuđượcgìnhiềutừsựthayđổinày.”

Muñozvẫnkhôngnóigì.Ôngchỉđứngđó,haitayđúttrởlạivàotúiáomưa, điếu thuốc vẫn ngậm trênmôi, đôi mắt hơi khép lại trong làn khóithuốc,khôngbiểulộbấtcứcảmxúcnào.Trôngônggiốngnhưmộtngườiđangnhạilạiđiệubộcủamộtanhchàngthámtửănmặctồitànmàngườitavẫnhaythấytrongcácbộphimđentrắng.

“Tôixinlỗi,”Césarnói,vàdườngnhưôngđangchânthành.VịchủnhàtrảquânhậuxuốngbàncờvớiđiệubộcủamộtngườichuẩnbịhạmànkếtthúcmộtbuổitốivuivẻrồiđưamắtnhìnJulia.

“Đểkếtthúc,”ôngnói,“tôisẽchohaingườixemmộtthứ.”Ôngbướcđếnchiếcbànviếtcóngănkéobằnggỗgụ,mởvàlấyramột

phongbìdàyđượcdánkínvàbabứctượngsứnhỏcủaBustelli.“Cháugiànhđượcgiải thưởng, côngchúa.”Ôngmỉmcườinhìn côvới

mộtthoángtinhnghịchtrongánhmắt.“Mộtlầnnữacháulạitìmrakhobáu

đượccấtgiấu.Giờcháucóthểlàmgìvớinótùythích.”Julianhìnnhữngbứctượngsứvàchiếcphongbìvớivẻnghingờ.“Tôikhônghiểu.”“Cháusẽhiểusaumộtphútnữathôi.Trongmấytuầnvừaqua,báccũng

đãcóthờigianđểtựmìnhquantâmtớilợiíchcủacháu.Vàolúcnày,bứcVáncờđangnằmởmộtnơitốtnhấtcóthể:mộtkétantoàntrongmộtngânhàngThụySĩ,đượcthuêbởimộtcôngtychỉtồntạitrêngiấytờcótrụsởtạiPanama.CácluậtsưvàchủngânhàngThụySĩlànhữngconngườikhátẻnhạt, nhưng rất biết điều, họ không đưa ra dù chỉmột câu hỏi chừng nàocháutôntrọngluậtphápcủađấtnướchọvàtrảphínghiêmchỉnh.”Ôngđặtphong bì lênmặt bàn, gần chỗ Julia. “Bảymươi lăm phần trăm cổ phiếutrongcôngtyđólàcủacháu,cácgiấytờchứngthựcđềunằmcảtrongphongbì.DemetriusZiegler,một luật sưngườiThụySĩvà làmộtngườibạn lâunămcủabácmàcháu từngnghebácnhắc tới trướcđây,đã thựchiệnviệcnày.Khôngai,ngoạitrừchúngtavàmộtngườithứba,vềngườinàychúngtasẽbàntớisau,biếtđượcbứctranhcủaVanHuyssẽnằmtạinơiđóvàsẽđượccấtgiữtrongmộtthờigian,trongkétantoànngoàitầmmắtngườiđời.Trongthờigianđó,câuchuyệnvềbứcVáncờsẽtrởthànhmộtsựkiệnnổibật trong thế giới mỹ thuật. Các phương tiện truyền thông, các tạp chíchuyênngànhsẽkhai tháctriệtđểsựhấpdẫncủavụtai tiếngnày.Bácvàôngluậtsưđãdựkiến,nhưmộtconsốước lượnglàmtròn,giá trịcủanótrênthịtrườngquốctếlêntớichừngvàitriệu…đôla,tấtnhiênrồi.”

Julianhìnphongbì,rồilạinhìnCésar,ngỡngàngkhôngthểtinnổivàonhữnggìvừanghethấy.

“Chodùgiátrịcủanócócaođếnđâucũngvôích,”côlẩmbẩm,khôngkhỏicóchútkhókhănkhinóiralời.

“Ôngkhôngthểbánmộtbứctranhăncắp,chodùởnướcngoài.”“Điềuđóphụ thuộcvàoviệcbánchoaivàbằngcáchnào,”Césarđáp.

“Khimọithứđãsẵnsàng–hãynóilàsauvàithángnữa–bứctranhsẽrời

khỏinơinóđượccấtgiữđểxuấthiện,khôngphảitrongmộtcuộcbánđấugiácôngkhai,màtrênthịtrườngchợđencủacáctácphẩmnghệthuật.Cuốicùng,bứctranhsẽbímậtnằmtrêntườngtòadinhthựxahoacủamộttrongnhữngnhàsưutập triệuphúởBrazil,HyLạphayNhậtBản,nhữngngườiluônháohứclaobổvàonhữngtácphẩmgiátrịnhưthếnàychẳngkhácgìnhữngconcámập,hoặcđểbánlạichúng,hoặcđểthỏamãnđammêcánhândànhchosựxahoa,quyềnlựcvàcáiđẹp.Đócũnglàmộtcáchđầutưdàihạn tốt,vì tạimộtsốquốcgiagiớihạn truycứuhìnhsựvớicác tácphẩmnghệthuậtbịđánhcắplàhaimươinăm.Vàkhiđócháuvẫncònrấttrẻtrungtươivui.Nhưvậycótuyệtkhông?Dùsaođinữa,cháucũngkhôngphảilochuyệnđó.Điềuđángbậntâmvàolúcnàylà,sauvàithángnữa,trongkhibức tranhcủaVanHuysbắtđầucuộchành trìnhbímật củanó, tàikhoảnngânhàngcủacông tymới tinhđặt trụsở tạiPanamacủacháu,mớiđượcmởhaingày trước tạimộtngânhàngThụySĩđángkínhkhác, sẽgiàu lênthêmvàitriệuđôlanữa.Cháusẽkhôngphảilàmgìhết,vìmộtngườikhácsẽthựchiệntoànbộquátrìnhchuyểntiềnphiềnphứcđó.Côngchúa,bácđãthu xếp để đảmbảo chắc chắnmọi thứ, đặc biệt là lòng trung thành có ýnghĩasốngcòncủangườiđó.Mộttaylínhđánhthuêtrungthành,phảinóilàvậy.Nhưngcũngtốtnhưbấtkỳtaylínhđánhthuênàokhác,thậmchícòntốthơn.Đừngbaogiờtinvàosựtrungthànhkhôngvụlợi.”

“Ngườinàylàaivậy?ÔngbạnThụySĩcủaôngchăng?”“Không. Ziegler làmột luật sư làm việc có phương pháp và hiệu quả,

songôngtakhôngbiếtmấyvềnghệthuật.Vìthếbáctìmtớimộtngườicótrongtaynhữngmốiliênhệcầnthiết,mộtkẻkhôngbaogiờdodựvềbấtkỳlýdonàovàcóđủhiểubiếtđểthựchiệngiaodịchmộtcáchsuônsẻtrongthếgiớingầmvôcùngphứctạpđó.PacoMontegrifo.”

“Ôngđùachắc.”“Báckhôngđùakhiliênquantớichuyệntiềnbạc.Montegrifolàmộtcon

ngườikỳlạ,mộtngười,cũngcầnphảinói, ítnhiềuphảilòngcháu,chodù

chuyện này không liên quan gì tới việc chúng ta đang nói tới.Điều quantrọngởđâylàanhtacùnglúcvừalàmộttênđêtiệnhạngnhấtvừalàmộtnhânvậtcựckỳtàinăng,vàanhtasẽkhôngbaogiờlàmgìcóhạiđếncháu.”

“Tôi không thấy tại sao lại không.Nếu anh ta có bức tranh, anh ta sẽchuồnngaylậptức.Montegrifosẵnsàngbáncảmẹđẻanhtađểđổilấymộtbứctranhmàunước.”

“Khôngnghingờgìvềchuyệnđó,nhưnganh takhông thể làmthếvớicháu.Thứnhất,vìDemetriusZieglervàbácđãbuộcanhtakýmộtloạtvănbảnsẽkhôngcógiátrịpháplýgìnếumangracôngbốcôngkhai,vìtoànbộvụnàyvốnđãsặcmùiphipháp,nhưngthừađủđểchứngminhcháukhôngcóbấtcứcanhệnào tớimọichuyện liênquanđếnbức tranh,chúngcũngchophépbuộctộianhtanếuanhtatrởnênquálắmlờihayđịnhchơibẩn,đủđểtấtcảcảnhsáttrênthếgiớinàytruylùnganhtasuốtphầnđờicònlại.Báccũngnắmđượcmộtvàibímậtnếuđượccôngbốsẽhủyhoạitiếngtămcủaanhta,đồngthờikhiếnanhtagặprắcrốilớnvớiphápluật.Theobácđượcbiết,Montegrifo,bêncạnhnhữngchuyệnkhác,từngítnhấthailầnthựchiệnviệc đưa ra khỏi đất nước và bán bất hợp pháp các hiện vật đáng ra phảithuộcvềdisảnquốcgiacủachúngta,nhữnghiệnvậtđãtớitaybácvàbácdùnganhtalàmmôigiớitrunggian:mộttấmmànbanthờtừthếkỷ15đượccholàcủachaOllervàđãbịđánhcắpkhỏinhàthờSantaMariaởCascallsnăm1978vàbứchọanổitiếngcủadanhhọaJuandeFlandesbiếnmấtkhỏibộsưutậpcủaOlivaresbốnnămtrước,cháucònnhớchứ?”

“Có,tôinhớ.Nhưngtôichưabaogiờhìnhdungông…”Césarthảnnhiênnhúnvai.“Đời là thế mà, công chúa. Trong nghề của bác, trung thực một cách

khôngthểchêtráchlàconđườngchắcchắnnhấtđểchếtdói.Nhưngkhôngphảichúngtađangnóivềbác,màvềMontegrifo.Tấtnhiên,anhtasẽcốgiữlạichomìnhnhiềutiềnnhấtcóthể;đólàchuyệnkhốngtránhkhỏi.Nhưnganhtasẽphảithumìnhbêntrongmộtsốgiớihạnmàkhônglàmảnhhưởng

tớimứclợitứctốithiểumàcôngtycủacháuởPanamađảmbảo,cácquyềnlợi của công ty này sẽ được Ziegler canh giữ cẩn thận như canh giữ conngươicủaôngtavậy.Mộtkhivụlàmănđãxongxuôi,Zieglersẽtựđộngchuyểntiềntừtàikhoảnngânhàngcủacôngtyđótớimộttàikhoảncánhânkháccósố tàikhoảnchỉ riêngcháubiết.Sauđó,ông tasẽđóng tàikhoảncủacôngtykialạiđểxóadấuvếtcủachúngta,đồngthờihủytoànbộcácgiấytờ,ngoạitrừcácgiấytờliênquantớiphầncandựcủaMontegrifovàovụlàmăn.Ôngtasẽgiữchúnglạiđểđảmbảolòngtrungthànhcủaôngbạnchuyêngiabánđấugiácủachúng ta.Mặcdùbác tinchắc tới lúcđóbiệnphápphòngxanhưthếkhôngcòncầnthiếtnữa…Nhântiệnbáccũngmuốnnóiluôn,Zieglerđãđưaracácchỉthịchuyểnmộtphầnbakhoảnlợinhuậnthuộcvềcháuvàonhiềuhình thứcđầu tưan toàncó lợi tứccaođểrửasốtiềnđó,đồngthờicũngđảmbảotàichínhchocháutrongsuốtphầnđờicònlại, kể cả nếu cháu cóquyết địnhphóng tay tiêupha theo cáchhoangphínhấtđinữa.Hãylàmtheobấtcứlờikhuyênnàoôngtađưarachocháu,vìZieglerlàmộtngườitửtế,ngườibácđãquenhơnhaimươinămqua:trungthực,theogiáopháiCalvin*vàđồngtínhluyếnái.Tấtnhiên,ôngtacũngkỹtínhchuđáokhôngkémtrongviệckhấutrừcáckhoảnhoahồngvàchiphícủamình.”

ChotớilúcđóJulia,vẫnbấtđộnglắngnghe,bấtgiácgiậtmình.Mọithứănkhớpvớinhaumộtcáchhoànhảo,nhưnhữngmảnhcủamộtbức tranhghépkỳquáikhólòngtinnổi.Césarkhôngđểlọtmộtkẽhởnào.Cônhìnônghồilâu,đồngthờiđứngdậyđiquanhphòng,cốnhậptâmnhữnggìvừađượcnghe.Thậtquánhiềuchomộtbuổitối,côthầmnghĩkhidừnglạitrướcmặtMuñoz,ngườiđanglặnglẽquansátcô.Thậmchícònlàquánhiềuchocảmộtđờingười.

“Tôi thấy,”cônói,quay lưng lạiphíaCésar,“rằngôngđãnghĩ tớimọithứ. Hay hầu như mọi thứ. Chắc hẳn ông cũng đã nghĩ tới don ManuelBelmonterồichứ?Cóthểôngchỉcoiđâylàmộtchitiếtvặtvãnh,nhưngông

ấylàchủnhâncủabứctranh.”“Bácđãnghĩ tớichuyệnđó.Khôngcầnphảinói,cháu luôncó thểcảm

thấymộtcơnkhủnghoảnglươngtâmrấtđángcangợivàquyếtđịnhkhôngchấpnhậnkếhoạchcủabác.Trongtrườnghợpđó,cháuchỉcầnthôngbáochoZieglervàbứctranhsẽlạixuấthiệntạimộtnơithíchhợpnàođó.ĐiềunàysẽlàmMontegrifobựcbội,songanhtađànhphảichấpnhậnthôi.Sauđó,mọithứsẽynguyênnhưtrước:vụtaitiếngsẽlàmtănggiátrịbứctranh,và Claymore vẫn giữ nguyên quyềnmang nó ra bán đấu giá. Nhưng nếucháuchấpnhậnrẽtheoconđườnghợplýhơn,vẫncònđủlýlẽđểlàmdịulươngtâmcủacháu:Belmontemuốntốngkhứbứctranhđiđểđổilấytiền,vậynên,mộtkhicháuđãloạitrừmọigiátrịvềtìnhcảmliênquantớibứctranh,sẽchỉcònlạigiátrịkinhtếcủanó.Vàthứnàyđãđượcbảohiểmđềnbùrồi.Bêncạnhđó,khônggìngăncảncháugiấutênchuyểnchoôngtabấtcứkhoảnđềnbùnàocháuthấyhợplý.Cháusẽcóthừađủtiềnđểlàmnhưthế.CònvềMuñoz…”

“Phải,”Muñoznói,“tôiđang tòmòmuốnbiếtôngsẽdànhđiềugìchotôi.”

Césardànhchongườikỳthủmộtcáinhìnđượmvẻchâmbiếm.“Ông,bạnthânmến,ôngđãtrúngsốđộcđắc.”“Ôngkhôngđùachứ.”“Ồ,tôihoàntoànnghiêmchỉnh.Lườngtrướcquânhiệpsĩtrắngthứhaisẽ

sống sót qua ván cờ, tôi đã tự chomình quyền gắn ông, trên giấy tờ, vớicôngtytôivừanhắctới,cụthểlàvớihaimươilămphầntrămcổphiếucủanó, điều này, ngoài những việc khác, sẽ cho phép ôngmua chomình vàichiếcáosơmimớivàchơicờvuaởBahamasnếuôngthích.”

Muñozđưamộtbàntaylênmiệngvàcầmlấyphầncònlạicủađiếuthuốcđanghút.Ôngnhìnquađầumẩuthuốcrồicốtìnhnémnóxuốngthảm.

“Ôngthậtrộngrãi,”ôngnói.Césarnhìnđầumẩuthuốcđãtắtdướisàn,sauđónhìnlênMuñoz.

“Đólànhữngđiềutốithiểutôicóthểlàm.Theocáchnàođótôicầnmuasựimlặngcủaông,bêncạnhđó,ôngcònhơncảxứngđángđượcnhưthế.Hãycoinhưđólàcáchtôibùđắplạimánhkhóetồitệtôiđãdùngđểlừaôngvớichiếcmáytính.”

“Ôngcóbaogiờnghĩ tớiviệccó thể tôi sẽ từchối thamgiavào tất cảnhữngtrònàykhông?”

“Tất nhiên. Nói cho cùng, ông làmột con người kỳ lạ. Nhưng giờ đókhôngcònlàchuyệncủatôinữa.GiờđâyôngvàJuliađãtrởthànhhaiđốitácmới,vậyhaingườicó thể tự thuxếpvớinhau.Tôicònnhữngchuyệnkháccầnbậntâmđến.”

“Vẫncònôngnữa,César,”Julianói.“Bác ư?” Ôngmỉm cười –một cách đau khổ, Julia thầm nghĩ. “Công

chúayêuquýcủabác,báccóquánhiềutộilỗicầnphảitrảgiávàcònquáítthời gian để làm việc đó.” Ông chỉ vào phong bì dán kín trên mặt bàn.“Trongđó cháu sẽ tìm thấymột lời thú tội chi tiết, giải thích toànbộ câuchuyệnnàytừđầuđếncuối,ngoạitrừ,tấtnhiênrồi,nhữnggìchúngtađãthuxếpởThụySĩ.Cháu,Muñozvà,vàolúcnày,cảMontegrifonữa,đềubướcrakhỏicuộcphiêulưuhoàntoànsạchsẽtinhtươm.Vềphầnbứctranh,bácđãmôtảlạimộtcáchcựckỳchitiếtviệcmìnhđãhủyhoạinórasao,kèmtheonhữnglýdocánhânvàtìnhcảmđãthúcđẩybáctớihànhđộngđó.Báctinchắcsaukhinghiêncứukỹ lưỡngbản thú tộicủabác,đámchuyêngiatâmlýcủacảnhsátsẽhânhoandánchobáccáimácmộtkẻnguyhiểmmắcchứngtâmthầnphânliệt.”

“Ôngđịnhtrốnranướcngoàiư?”“Chắcchắnlàkhôngrồi.Điềuduynhấtlàmchoviệccónơinàođóđểđi

trởnênđángaoướclànóđemđếnchotacáicớthựchiệnmộtchuyếnđi.Nhưngbácđãquágiàchoviệcđórồi.Mặtkhác,báccũngkhôngmấyhứngthúvớinhàtùhaymộttrạitâmthần.Cuộcsốnghắnsẽkhárầyràvớinhữnganhchàngytáhấpdẫncơbắpcuồncuộnlôitaraxốinướclạnhdướivòihoa

sen.Bácelàkhông,côbéyêuquý.Bácđãnămmươituổivàkhôngcònthấyhứngthúvớinhữngchuyệnnhưthếnữa.Bêncạnhđó,cònmộtchitiếtnhonhỏnữa.”

Julianghiêmnghịnhìnông.“Làgìvậy?”“Cháucótừngnghequa”–Césarnởmộtnụcườimỉamai–“vềmộtthứ

gìđóđượcgọilà‘mắcphải’hay‘hộichứng’,thứđangdườngnhưtrởnênthờithượngmộtcáchkhủngkhiếpthờigiangầnđâykhông?Thếđấy,báclàmộtcagiaiđoạncuối.Hayđạikháiđólàđiềuhọnói.”

“Ôngnóidối.”“Khônghề.Đólàcáchhọgọinó:giaiđoạncuối,giốngnhưnhàgacuối

âmucủamộttuyếntàuđiệnngầmvậy.”Julianhắmnghiềnmắtlại.Mọithứxungquanhcôdườngnhưnhòađi,và

trong tâm trí côchỉ cònđọng lạimộtâm thanh trầmđục,giốngnhư tiếngmộttảngđárơixuốnghồnước.Khicômởmắtra,đôimắtcôđãướtđẫm.

“Ôngnóidối,César.Khôngphảinhưthế.Hãynóivớitôilàôngđangnóidốiđi.”

“Báccũngmuốnthếlắm,côngchúa.Báccamđoanvớicháukhôngcógìlàmbácvuithíchhơnkhiđượcnóivớicháurằngnhữnggìbácvừanóichỉlàmộttròbỡncợtvớikhẩuvịtệhạinhấttrênđời.Nhưngcuộcsốnghoàntoàncóthểchơikhămngườitanhưvậyđấy.”

“Ôngbiếtđãbaolâurồi?”Césaruểoảiphẩytaygạtcâuhỏisangmộtbên,nhưthểthờigiankhông

cònlàmôngbậnlòngnữa.“Haitháng,quãngchừngđó,”ôngnói.“Đầutiênlàmộtkhốiunhỏxuất

hiệnởtrựctràng.Chẳngdễchịuchútnào.”“Ôngchưabaogiờnóigìvớitôicả.”“Sao bác phải làm thế? Nếu cháu vui lòng thứ lỗi cho lời lẽ có phần

khiếmnhã,côbéyêuquý,bácluôncảmthấytrựctrànghoàntoànlàchuyện

riêngcủabác.”“Ôngcònbaonhiêuthờigiannữa?”“Khôngnhiềulắm.Sáuhaybảytháng,bácchắcvậy.Vàhọnóibácsẽcứ

thếmàsútcân.”“Vậyhọsẽđưaôngtớimộtbệnhviện.Ôngsẽkhôngphảivàotù.Thậm

chícũngkhôngphảitớimộttrạitâmthần,nhưôngmớivừanói.”Césarbìnhthảnlắcđầu.“Bácsẽkhôngđitớibấtcứđâutrongnhữngnơiđóhết,côbéyêuquý.

Cháucóthểhìnhdungracònđiềugìkinhkhủnghơnviệcphảichếtdầnchếtmònvìmộtthứthôthiểnđếnvậykhông?Ồ,không.Dứtkhoátkhông.Báctừchối.Ítnhấtbácđòihỏiquyềnđượcdànhchútdấuấncánhânchođoạnkếtcủachínhmình.Thậtkinhkhủngkhihìnhảnhcuốicùngcủamìnhtrênthếgiớinàylạiphảigắnliềnvớimộtchaidịchtruyềntreolủnglẳngtrênđầu,vớinhữngngười tới thămphảibướcquabìnhôxymìnhđangdùng.”Ôngnhìnquanhcácmónđồvật,nhữngtấmthảmvàbứctranhtrongphòng.“BácmuốndànhchomìnhmộtcáchchếttheophongcáchFlorencegiữanhữngđồvậtmìnhyêuquý.Mộtđoạnkếttếnhị,nhẹnhàngsẽhợpvớisởthíchvàtínhcáchbáchơn.”

“Khinào?”“Látnữa.Ngaykhihaingườivuilòngđểbácởlạimộtmình.”

♛   ♛   ♛

Muñozđangđợidướiđường,tựalưngvàotường,cổáomưakéodựnglên.Dườngnhưôngđangchìmđắmtrongnhữngsuynghĩcủariêngmình,vàkhiJuliaxuốngtớicửarồiđếnbênông,thoạtđầuôngvẫnchưangẩngđầulênngay.

“Ôngấysẽlàmviệcđóbằngcáchnào?”ônghỏi.“Axithydrôxyanua*.Ôngấycómộtlọtừlâulắmrồi.”Cômỉmcườicay

đắng.“Ôngấynóimộtviênđạnhẳnsẽhùngtránghơn,nhưngnósẽđểlạimộtcáinhìnngạcnhiênkhôngdễcoichútnàotrênkhuônmặtôngấy.Ôngấymuốnrađitrongdángvẻchỉnhtềnhấtcủamình.”

“Tôihiểu.”“Cómột buồngđiện thoại gầnđây, ngaygócđường.”Cô lơđãngnhìn

Muñoz.“Ôngấyyêucầuchúngtachoôngấymườiphúttrướckhigọicảnhsát.”

Họcùngbướcđibênnhautrênvỉahè,dướiánhđènđườngvàngvọt.Ởcuốiphố,đèntínhiệugiaothôngđangchuyểntừxanhquavàng,rồisangđỏ.ÁnhsángrọilênmặtJulia,tạonêntrênđónhữnghìnhbóngkỳdị.

“Bâygiờcôđịnhsẽlàmgì?”Muñozhỏi.Ôngnóimàkhônghềnhìncô,đôimắtôngdánxuốngmặtđường.Cônhúnvai.

“Còntùyvàoông.”Thế rồi Julia nghe thấyMuñozbật cười.Một tiếng cười trầm trầmnhẹ

nhàng, hơi pha giọngmũi, dường như bật ra từ sâu thẳm bên trong ông.Trongmộtkhoảnhkhắcngắnngủi,côcócảmgiácđólàmộtnhânvậttrongbứctranhkia,chứkhôngphảiMuñoz,đangcườibêncạnhcô.

“ÔngbạnCésarcủacônóiđúng,”Muñoznói.“Đúnglàtôicầnvàichiếcáosơmimới.”

Julialướtcácngóntaylênbabứctượngnhỏbằngsứ–Octavio,Lucindavà Scaramouche – mà cô đang mang theo trong túi áo mưa, cùng chiếcphongbìdánkín.Khôngkhíbanđêm lạnh lẽo làmkhôđi cảđôimôi lẫnnhữnggiọtnướcmắtcủacô.

“Ông ấy có nói gì khác trước khi cô để ông ấy lạimộtmình không?”Muñozhỏi.

“‘Necsumadeoinformis*…Tôicũngkhôngđếnmứcquáxấuxí.Vừamới đây thôi tôi đã nhìnmình phản chiếu dưới làn nước bên bờ khi biểnlặng.’”ThậtđúngvớitínhcáchcủaCésarkhiviệndẫnVirgilnhưthếlúccôdừngởngưỡngcửađểnhìnlạicănphòngkháchnửatốinửasáng,vớinhững

mảngmàusẫmcủacácbứctranhcổtreotrêntường,thứánhsángmờđượclọcquachụpđènbằnggiấyđangchiếulênđồđạctrongphòng,nhữngmónđồbằngngàvoingảvàng,nhữnghàngchữmạvànglấp lánh trêngáycáccuốnsách.VàCésarđứngởgiữaphòng,quaylưngvàonguồnsáng,nétmặtkhôngsaonhìnrõđược,mộthìnhthùmảnhdẻnổibậtlênnhưmộthìnhđúcnổitrênmặtmềđayhaymộtmónđồtrangsứcbằngđáchạm,bóngcủaôngđổdài,gầnnhưchạmtớichânJulia,trênnềnđỏvàvàngnâucủatấmthảmtrảisàn.Vàtiếngchuôngchùmvanglênđúngvàokhoảnhkhắccôđóngsậpcửalại,nhưthểđólàtiếngphiếnđáđậylênmộthuyệtmộ.Dườngnhưmọithứđãđượclườngtrướctừcáchđâyrấtlâu,vàmỗingườitronghọđãchuđáohoàntấtvaidiễnđượcgiaochomìnhtrongvởkịchđãkếtthúctrênbàncờvàođúngthờikhắcđó,nămthếkỷsaumànthứnhất,vớisựchuẩnxácmangtínhtoánhọctrongnướcđicuốicùngcủaquânhậuđen.

“Không,” côkhẽ lẩmbẩm, cảm thấyhình ảnh trong tâm trímìnhđangchầmchậmtrôiđi,chìmsâuxuốngđáykýứccủacô.“Không,thựcraôngấycũngkhôngnóigìnhiềunữa.”Muñozngướcmắtnhìnlên,giốngnhưmộtconchógầyguộcvụngvềđanghítngửibầutrờitốisẫmtrênđầuhọ,rồiôngmỉmcười trìumếnphachútgượnggạo. “Thậtđáng tiếc,”ôngnói. “Lẽ raôngấyđãcóthểtrởthànhmộtkỳthủtuyệtvời.”

♛   ♛   ♛

Tiếngbướcchâncủabàâmvangtrongdãyhànhlangvắnglặng,dướimáivòmđãchìmsâuvàobóngtối.Mặttrờiđanglặnchiếunhữngtianắngcuốicùnggầnnhưtheophươngnằmngang,chúngxuyênquanhữngkhungcửacóchấnsongđá,nhuộmđỏcácbức tường tuviện,nhữnghốc tường trốngrỗng,nhữngchiếcláthườngxuân,thứsẽngảvàngvàomùathu,đangcuộnxoăn lạiquanhcácđầucột,nhuộmđỏcảnhữngbức tượngquáivật,chiếnbinh,cácvịthánh,nhữngconvậttrongtruyềnthuyếttrangtríchocácphần

mộ, cả nhữngmái vòmGothic bao quanhkhuvườnmọcđầy cỏ dại.Bênngoài,giórítlêntừngcơn,báohiệuchonhữngđợtlạnhcủakhíhậuphươngBắcluônđitrướcmùađông,nóthổiquasườnđồi,làmcáccànhcâytrênđóvavàonhauxàoxạc, nó luồnqua cácmái hiênvàmiệngmángxối chạmhìnhđầuthú,tạonêntiếngvangtrầmtrầmcủanhữngkhốiđáđãtrảiquabaothếkỷ;cơngiólàmđungđưanhữngquảchuôngđồngtreotrêntháp,vàcaohơnchúng,chiếcchongchónggióhangỉkêucótkétvẫnbướngbỉnhchỉvềhướngNam,mộtphươngNamcólẽquangđãng,xaxămvàngoàitầmvới.

Ngườiphụnữmặcđồđendừngbướcbênmộtbứcbíchhọađãbị thờigianvàhơiẩmănmòn.Chỉcònsótlạithưathớtvàimảngmàunguyêngốc:màuxanhcủamộtchiếcáodài,đườngviềnmàuhoàngthổcủamộtkhuônmặt;mộtbàntaybịcắtcụtởcổtay,ngóncáichỉlênmộtbầutrờikhônghềtồntại,mộtĐứcChúavớikhuônmặtđãtanbiếntronglớpthạchcaobongtróccủabứctường;mộttiasángcủamặttrờihaycủaánhsángthánhthần,khôngcóđiểmkhởiđầuhaynơikếtthúc,nằmchơivơigiữatrờivàđất,mộtkhoảngánhsángvàngbịđóngbănglạimộtcáchkỳquặctrongthờigianvàkhônggian,đangdầndầnbịnămthángvàthờitiếtxóamờ,đểrồiđếnmộtngàynàođónósẽtắtngấmhoặcbịxóasạch,nhưthểchưabaogiờtừngtồntại.Vàmộtthiênthầnkhôngcómiệngvớinétmặtnghiệtngãnhưcủamộtvịquantòahaymộtđaophủ,người tachỉcòncóthểnhậnraởôngta, trongnhữngmảngmàucònsót lại,mộtđôicánhđượctôbằngmàuvàngchanh,mộtmảnháovàhìnhdánglờmờcủamộtthanhkiếm.

Ngườiphụnữmặcđồđennângtấmmạngđenchekhuônmặtcủabàlên,nhìnhồilâuvàođôimắtcủavịthiênthần.Mườitámnămqua,ngàynàobàcũngdừngbướctạiđâyvàocùngmộtgiờvàchứngkiếnsựtànphácủathờigian gặmnhấmdần đi những gì còn lại của bức bích họa.Bà đã tậnmắtchứngkiếnnódầndầnbiếnmất,nhưthểbịmắcphảicănbệnhphong,thứbệnhđanghủyhoạidầnđitừngphầndathịtcủanó,xóadầnđikhuônmặtcủavịthiênthần,làmnónhòadầnvàonềnthạchcaobẩnthỉucủabứctường,

trongkhihơiẩmlàmnhữngmảngmàubongtrócđi,làmnứtvỡcáchìnhvẽ.Ởnơibàsốngkhôngcóchiếcgiươngnào.Chúngbịcấmngặttrongdòngtubàđãgianhập,hayđãbịépbuộcphảigianhập.Giốngnhưbứcbíchhọatrêntường,kýứccủabàngàycàngcónhiềukhoảngtrắngtrốngkhông.Bàđãkhôngcònnhìnthấykhuônmặtcủachínhmìnhtừmườitámnămnay,vàvớibà,vịthiênthầnkia,ngườihẳnđãcólúcsởhữumộtkhuônmặtđẹpđẽ,làmốcđốichiếubênngoàiduynhấtgiúpbàhìnhdungratácđộngcủathờigian trôiqua trênchínhkhuônmặtmình:nhữngmảngsơnbị tróc lởcũnggiốngnhưnhữngnếpnhăn,nhữngđườngnétmờnhạtdầncũnggiốngnhưlàndagiàcỗi.Trongnhữngkhoảnhkhắcsángsuốthiếmhoichợtùatớinhưnhữngconsóngvờnlênmặtcátcủamộtbãibiển,nhữngkhoảnhkhắcbàbấuvíulấy,cốgắngmộtcáchtuyệtvọngđểghépchúngvàokýứchỗnđộnđầyắp những bóngma ám ảnh củamình, dường như bà nhớ ramình đã nămmươitưtuổi.

Từtrongnhànguyệnvẳngratiếngmộtdànđồngca,âmthanhbịchìmlấpđisaunhữngbứctườngdày,nhữnggiọnghátđangngợicaChúatrướckhihọđisangphòngăn.Ngườiphụnữmặcđồđenđượcphépkhôngthamdựmộtvàibuổilễ,vàvàogiờđóngườitachophépbàđidạomộtmình,nhưmộtchiếcbóng tối tăm, lặng lẽ trongdãyhành langvắng lặng.Mộtchuỗitrànghạtdàibằnggỗsẫmmàutreobênthắtlưngngườiphụnữ,chuỗitrànghạtđãkhálâubàkhôngđộngđến.Tiếnghátthánhcatừxavẳngđếntrởnênmơhồtrongâmthanhcủacơngióthổiqua.

Khingườiphụnữbắtđầuđitiếpvàtớiđượcbêncửasổ,mặttrờisắplặnchỉcònlàmộtquầngsángđỏnhạtnhòaphíaxa,bêndướinhữngđámmâyđennặngnềtừphíabắctrôitới.Dướichânđồicómộthồnướcrộngxámxịtlấp lánh ánh sáng như ánh thép.Người phụ nữ đặt hai bàn tay gầy guộc,xươngxẩulênrìamộtkhungcửasổcóđỉnhhìnhchóp–mộtlầnnữa,nhưvàomỗibuổitốitrước,kýứctànkhốclạiùavề–vàbàcảmthấyhơilạnhtừtảngđáchạylêntheohaicánhtayvà,chậmrãinhưngđầyđedọa,landầntới

tráitimđãrãrờicủabà.Ngườiphụnữbậthorũrượi,cảcơthểyếuớtmongmanhcủabàrunglênbầnbật,chínhcơthểđãbịxóimònsaubấynhiêumùađôngẩmthấp,bịgiàyvòhànhhạbởisựxalánh,côđơnvànhữngkýứcđứtđoạnluônámảnh.Bàkhôngcònnghethấynhữngbàithánhcavọnglạitừnhà nguyện hay tiếng gió thổi nữa.Giờ chỉ còn tiếng đànmăng cầmđơnđiệu,buồnbãvangvọngtừgiữalớpsươngmùcủathờigian,vàđườngchântrời cuối thu khắc nghiệt biếnmất trước đôimắt bà để chuyển thànhmộtkhung cảnh khác, như thể trongmột bức tranh:một vùng đồng bằng hơinhấpnhôvà,ởphíaxa,nổibậtlênnềntrờixanhnhưthểđượcvẽratừmộtcâycọrấtmảnh,làhìnhdángmảnhmaicủamộtgácchuông.Vàđộtnhiêndườngnhưbànghethấytiếngnóicủahaingườiđànôngngồibênmộtchiếcbàn,tiếngâmvangvọnglạicủatiếngcười.Vàbànghĩnếuquayngườilại,bàsẽ thấymìnhngồi trênghếvớimộtcuốnsáchtronglòng,vàkhingướcmắtlên,bàsẽthấynhữngtiasánglóelêntrêntấmgiápchecổbằngthépvàtrêntấmphùhiệuHiệpsĩCừuVàng.Vàmộtngườiđànônggiànuacóbộrâungảxámsẽmỉmcườivớibàtronglúc,cọtrongtay,ôngmiệtmàivẽlênmộttấmvángỗsồi,vớitấtcảnhữngkỹnăngthầmlặngmànghềnghiệpcủaôngđòihỏi,nhữnghìnhảnhsẽlưulạiđếnvĩnhcửucủakhungcảnhđó.

Trongkhoảnhkhắc,cơngióthổibạtđimànmâybaophủbầutrời,vàmộttiasángcuốicùng,phảnxạlạiquamặtnướchồ,chiếulênkhuônmặtgiànuacủangườiphụnữ,làmchóiđôimắtbà,mộtđôimắttrong,lạnhlẽo,gầnnhưkhông còn sức sống. Thế rồi, khi ánh sáng vụt tắt, dường như gió lại rítmạnhhơn,thổitấmmạngđenbayvờnquanhbànhưđôicánhcủamộtconquạ.Ngườiphụnữlạicảmthấycơnđaunhóibuốtcàoxémìnhtừbêntrong,ởnơingaygầntráitim,mộtcơnđaulàmnửangườibàtêliệt,mộtcơnđaukhôngthứgìcó thể làmdịuđược.Nólàmchântayvàhơi thởcủabànhưđôngcứnglại.

Hồnướcgiờchỉcònlàmộtmảngđụclờmờtrongbóngtối.Vàngườiphụnữmặcđồđen,ngườithếgianbiếtđếndướicáitênBeatricexứBurgundy,

biếtrằngmùađôngđangtrànvềtừphươngBắcsẽlàmùađôngcuốicùngcủabà.Vàbàtựhỏiliệuởnơitốitămbàsắptới,cóđủsựkhoandungchophépxóađikhỏitâmtríbànhữngmảnhkýứccuốicùnghaykhông.

LaNavata,thángTư1990.

Scan:CailubietdiText:Tornad

29/8/2017

Chú thích

Flemish:Trườngpháihộihọa rấthưng thịnhvào thếkỷ15-17ởchâuÂu,xuấtpháttừvùngFlanders,ngàynaylànhữngvùngđấtthuộcBỉ,HàLanvàPháp.Nhữngnghệsĩ theotrườngpháiFlemishlànhữngngườiđầutiênsửdụngsơndầuđểvẽtranh.

Don Cherry, Mozart, Miles Davis, Satie, Lester Bowie, Michael Hedges,Vivaldi:Nhữngnhàsoạnnhạcvànghệsĩkènnổitiếngthếgiới.

MarianoBenlliure(1862-1947):nhàđiêukhắcnổitiếngTâyBanNha.

Hiệp sĩ Cừu Vàng: Một dòng hiệp sĩ do Công tước Philip đệ tam xứBurgundythànhlậpnăm1430.

quânhiệpsĩtrắng:Đểphùhợpvớicâuchuyện,mộtsốquâncờvuasẽđượcdịchsáttheotêngọigốc,thayvìtheocáchthườnggọicủangườiViệt,vốnlấycảmhứngtừcờtướng.Cụthể,quânhiệpsĩthaychoquânmã,giámmụcthaychotượngvàthápthaychoxe.

quattrocento:NghệthuậtItaliathếkỷ15.

don:Cáchgọitrangtrọngmộtngườiđànông(tiếngTâyBanNha).

*:VợcủaLotbịhóathànhmộtbứctượngbằngmuốivìtráilờiChúadạy.(TheoSángThếKý–KinhCựuước).

*:Khinghingờ,đừngkếttội.

*:Trongmưa.

*:Địnhmệnh.

*:CongáicủaPriam,vuathànhTroy,bịthầnlinhgiángcholờinguyềnphảitrởthànhmộtnhàtiêntribiếttrướctươnglai,nhưngkhôngđượcmộtaitinlời.

*:VùngđấtnaythuộcmiềnĐôngnướcPháp.

*:Vùngđất venbiểnphíaTây châuÂu, baogồmBỉ,LuxembourgvàHàLanngàynay.

*:CôngtướcxứOstenburg(tiếngLatin).

*:VuaCharlesĐạiđế (742-814) củađếquốcFrank (làmộtvùngđấtbaogồmĐức,Pháp,Ýngàynay).

*:Brugge,Gand,Louvain: các thành phố của xứFlanders.Gand phát âmtheotiếngHàLanlàGhent.

*:VanHuys,VanderGoes,DiericBouts:cácdanhhọathếkỷ15.

*:PietrusHusyus,họasĩxuấtchúng.

*:BậcthầyPietroVanHus,họasĩngườiBruggia(Brugge).

*:Kiệt tác củamột người có tênPierodi Juys, họa sĩ nổi tiếngởFiandra(Flanders).

*:Đãđượcvẽbởi bậc thầyvĩ đại vànổi tiếngPietrus Juisus, người vùngFlanders.

*:MộtnhânvậttrongtruyềnthuyếtvềvuaArthur,làmộthiệpsĩtàibavàlàcánhtayphảicủavuaArthur.

*:VịtướngvĩđạidướitrướngvuaCharlemagne.

CuộcchiếnTrămnăm:diễnragiữaAnhvàPhápsuốthơnmộtthếkỷnhằmgiànhgiậtlãnhthổvàngôivuanướcPháp.FormignyvàCastillonlàhaitrậntrongcuộcchiếnnày,trongđótrậnCastillonđemvềthắnglợichoPháp.

NormandyvàGuyenne:CácvùngthuộcPhápngàynay.

*:BảotàngQuốcgialớnnhấtTâyBanNha,tọalạctạithủđôMadrid.

*:RobertCampin(1375-1444),danhhọađượcmệnhdanh làbậc thầyđầutiêncủatrườngpháiFlemish.

*:VùngđấtnaythuộcBỉ.

*:TênthườngđượcđặtchomộtloạinhânvậtcụthểtrongcácvởhàikịchItalia:Octaviothườnglànhânvậtnamchính,Lucindalànhânvậtnữchính,ngườitìnhcủaOctavio,cònScaramouchelànhânvậthềcótínhcáchhuênhhoangkhoáclác.

*:PhứccảmOedipusvàphứccảmElectralàthuậtngữchỉtìnhyêucủamộtđứa trẻđốivớingườichamẹkhácgiới tínhvớinó,MenchumuốnámchỉCésarlàngườiđồngtính.

*:Peseta:đơnvịtiềntệcũcủaTâyBanNha,đượcsửdụngtừnăm1869đến2002.

*:HoànghậuNefertiti,vợcủaPharaohAkhenatencủaAiCập.

*:Khốnthaychonhữngkẻthuacuộc.

*:Mộtnhânvật trongmộtvởkịchoperanổi tiếnglấybốicảnhAiCậpcổđại.

*:NữhoàngAiCậpCleopatrađượccholàđãtựtửbằngcáchdụmộtconrắnđộccắn.

*:VùngđấtnaythuộcItalia.

*:MộtcôngquốcnaythuộcBỉvàHàLan.

*:PetrusVanHuysvẽxongbứctranhnàynăm1471.

*:VùngđấtnaythuộcBỉ.

*:VùngđấtnaythuộcĐức.

*:ThànhphốnaythuộcBỉ.

*:Quýông(tiếngTâyBanNha).

*:Mẫuthiếtkếcácquâncờvuađượcsửdụngtrongcáccuộcthiđấucờvuachínhthức,đượcđặttheotênbậcthầycờvuangườiAnhHowardStaunton.

*:Nướcđiđặcbiệttrongcờvua,trongđókỳthủcóthểđồngthờidichuyểnquânvuavàmộttronghaiquânthápcủamìnhvớiđiềukiệnchúngđềuđangở vị trí ban đầu của mình trên bàn cờ. Kỳ thủ nhập thành bằng cách dichuyểnquânvuahainướcvềphíaquântháp,đồngthờiđemquânthápnhảyquavuavàđặtthápởôkếbênvua.

*:Quýcô(tiếngTâyBanNha).

*:TheophongtụcLaMãcổđại,khimộtvõsĩgiácđấubịđốithủđánhngã,nếuhoàngđếvàkhángiảrahiệuđưangóntrỏlêntrênthìvõsĩthuacuộcsẽđượcđốithủthamạng;ngượclại,nếungóntrỏquayxuốngdưới,võsĩthuacuộcsẽbịgiết.

*:NhânvậtthuyềntrưởngcướpbiểnđộcáctrongtruyệnPeterPan.

*:BàBướmvàtrungúyPinkertonlàđôitìnhnhântrongmộtvởoperacủaGiacomoPuccini.ArmandDuvallàngườitìnhcủacôgáiđiếmcóbiệtdanhTràHoaNữtrongtiểuthuyếtcùngtêncủaAlexandreDumas.

*:Trongtruyện,têntrộmJoseđãphátđiênvàgiếtngườivợlàCarmenkhicôphảnbộiJoseđểđếnvớingườiđànôngkhác.

*:GaiusMaecenas,cốvấnchính trịcủahoàngđếLaMãCaesar,mộtnhàbảotrợnghệthuậtquantrọngthờikỳđó.

*:TriếtgiaHyLạpcổđại,lànhàtưtưởng,vănhóalỗilạccủanhânloại.

antrumamoris:Hangđộngtìnhyêu.

Sophocles:một trongba tácgiachuyênviếtbikịchnổi tiếngnhấtcủaHyLạpcổ.Trongmộtgiaithoại,Sophoclesđượckểlạiđãlừahônmộtchàngtraitrẻtrongkhiônguốnglyrượucủamình,ởđây,MenchugiảbộnhầmlẫnvớiSeneca,mộttriếtgiavànhàbiênkịchLaMã,vànhầmlẫncảtrongtìnhtiếtuốngnướccâyđộccần(thựcralàSocratesuống).

Alcibiades(450-404TCN):mộtchínhkháchlỗilạcngườiAthen.TrongmộttácphẩmđốithoạicủatriếtgiaHyLạpPlato,ôngđượcxâydựnglàngườitìnhcủaSocrates.

Patroclus:Nhânvật người yêuđồng tính củaAchilles trong thần thoạiHyLạp.

PubliusVergiliusMaro(70-19TCN):mộtthisĩLaMãcổđại.

condottieremio:Chàngtướngđánhthuêcủatôi.CondottierelàtêngọicácviêntướngchỉhuynhữngđộiquânđánhthuêthờiTrungcổởchâuÂu.

Cavecanem:Cẩnthậnchódữ(tiếngLatin).

JacobBurckhardt(1818-1897):nhàsửhọcThụySĩ,nổitiếngvềcácnghiêncứulịchsửnghệthuậtvàvănhóa.

Ettu,Bruta?:“Làngươisao,Brutus”(tiếngLatin),tươngtruyềnlàcâunóicuốicùngcủaCaesarkhibịBrutus,vốnlàngườiđượcôngđỡđầu,ámsát.Câunàythườngđượcdùngđểthểhiệntâmtrạngphiềnmuộn,thấtvọngkhibịmộtngườitincẩnphảnbội.

Monet,IngresZurbaran,Brueghel:CácdanhhọanổitiếngchâuÂu.

Kasparov,KarpovFischer,Capablanca,PaulMorphy,RuyLoper: cáckiệntướngcờvuanổitiếngthếgiới.

Neverland:MộtmiềnđấttrongtruyệnPeterPan.

BenvenutoCellini:Thợkimhoàn,nhàđiêukhắc,nhạcsĩItaliathếkỷ16,làmộttrongnhữngnghệsĩquantrọngnhấtcủatrườngpháiKiểucách.

Crécy:HoàngtửĐen,contraicảvuaEdwardIIIcủaAnhđãdẫndắtquânAnh chiến thắng quân Pháp trong trận Crécy, trận đánh diễn ra ngày 26thángTámnăm1346trongcuộcchiếnTrămNăm.

Aliceởxứsởtronggương:Phần2truyệnAliceởxứsởdiệukỳcủaLewisCarrol.

alamanieraponentina:TheophongcáchphươngTây.

Wendy:NhânvậtchínhtrongtruyệnPeterPan.

hoànghậuGuinevere:VợcủavuaArthur.

DreyfussáthạiZola:ThựcrađâylàvụDreyfus,mộtsĩquangốcDoThái,bịkết tộioan làmgiánđiệp.EmileZola làmột trongnhữngngườiđấu tranhquyếtliệtđòitrảlạidanhdựchoDreyfus.

*:TaysúngbịtìnhnghiđãámsáttổngthốngMỹKennedynăm1963.

*:MenchumỉamaichuyệnCésarđồngtính.

*:SigmundFreud(1856-1939),thuyếtphântâmhọc.

*:QuáivậtnửangườinửabòtrongthầnthoạiHyLạp.

*:Cáchgọitrangtrọngmộtngườiphụnữ(tiếngTâyBanNha).

*:PhiếnđáRosettalàmộttấmbiaAiCậpcổđại, trênđócókhắcmộtsắclệnhviếtbằngbaloạichữ:chữtượnghìnhAiCậpcổđại,kýtựDemoticvàchữHyLạpcổđại.DobađoạnvănbảnđượctrìnhbàytheocùngmộtkiểunêncácnhàkhoahọcđãrấtdễdànggiảimãđượcchữtượnghìnhAiCập.

*:TríchbàithơVáncờcủanhàvănArgentinaJorgeLuisBorges.

*:LãnhthổtựtrịđôngdânnhấtvàlớnthứnhìTâyBanNha.

*:SevillelàthủphủcủalãnhthổtựtrịAndalusiaởTâyBanNha.

*:BứctranhkhắchọahìnhảnhmộtbuổivẽchândunggiađìnhhoànggiaTâyBanNhatừgócnhìncủavuavàhoànghậu.

*:VuaCharlesIcủaAnh(1600-1649)bịđưaraxétxửvàkếtántửhìnhvìtộiphảnquốcvàotháng1năm1649.

*:Giaiđoạnnăm1815-1848ởchâuÂu,thờikỳtầnglớptrunglưupháttriểnmạnhvànghệthuậttrởnêngầngũihơnvớiđạichúng.

*:NữhoàngcuốicùngcủaPháp.

*:Nhàchínhtrị,ngoạigiaotàigiỏivàcóảnhhưởnglớntronglịchsửnướcPhápvàthếgiới.

*:NhânvậttrongtiểuthuyếtcùngtêncủanhàvănRobertLouisStevenson,ôngHydechínhlàbácsĩJekyllsaukhiuốngmộtthứthuốccókhảnăngthayđổivẻbềngoài.ToànbộphầnthútínhcủabácsĩJekyllđãđượcbộclộdướinhândạngôngHyde.

*:NhânvậtcướpbiểntrongtiểuthuyếtnổitiếngThuyềntrưởngBlood củaRafaelSabatini.

*:MauritsCornells,Escher:nghệsĩđồhọangườiHàLan,đượcbiếtđếnvớinhữngtácphẩmhộihọatoánhọc,vềnhữngkiếntrúcbấtkhảthi,khámphávềchiềuvôtận.

*:Rook.

*:ÁmchỉchuyệnNàngBạchTuyếtvàbảychúlùn.

*:NữthầnbáooánchuyênbámtheohànhhạnhữngkẻsátnhântrongthầnthoạiHyLạp.

*:TheoSáchKhảiHuyền,sáchcuốicùngcủaKinhTânƯớc,ThiênChúatraovậnmệnhthếgiớichoConChiêntrongmộtcuốnsáchcóniêmbảydấuấn,khidấuấnthửbảyđượcmởcũnglàlúcbắtđầubảytiếngkèncủabảythiênthầnbáohiệuhìnhphạtcuốicùng.

*:Bắtgặpgiữalúcđanglàmđiềugìđó.

*:PieterBruegelCha (1525–1569):họasĩ theo trườngpháiFlemish,nổitiếngvớicácbứctranhphongcảnhvànôngdân.

*:ThờikỳvuaEdwardVIItrịvìtạiAnh(1901-1910).

*:MộtnhânvậttrongthầnthoạiHyLạp,vợlàAndromache.

*:PhongcáchthịnhhànhthờiNapoleonI(1804-1815).

*:Phong cách thời công tướcd’Orléans còn làmnhiếp chínhPháp (1715-1723).

*:LorenzoLotto,JuandeSoreda,LuccaGiordano,ThomasGainsborough:cácdanhhọachâuÂuthếkỷ15-17.

*:CácnhânvậttrongthầnthoạiHyLạp.Theođó,Oedipusđãgiếtchínhcharuột và cướimẹ ruột củamình làm vợ theo đúng nhưmột lời tiên đoán,Orestesđãgiếtmẹvàngườitìnhcủamẹđểtrảthùchocha,cònMedeađãgiếtchínhcácconmìnhđểtrảthùngườichồngbộibạc.

*:Nhânvậtcầmđầucuộcnổi loạn trên tàu trong tiểu thuyếtĐảokhobáucủaRobertLouisStevenson.

*:NhânvậtchínhtrongtiểuthuyếtLeBossucủaPaulFéval.

*:NhânvậtchínhtrongtiểuthuyếtTheTalismancủaSirWalterScott.

*:Khiquântốttớiđượchàngthứtámphíađốidiệncủabàncờ,ngườichơicóquyềnđổiquântốtđóbằngquânhậu,hiệpsĩ,giámmụchaytháptùyý.Quâncờđượcđổisẽthayvàođúngvịtríquântốttrướcđó.

*:TheophongtụcchâuÂuthờitrước,khimộtngườiđànôngnémmộtchiếcgăngxuốngtrướcmặtngườikhác,cónghĩalàanhtatháchngườinàyquyếtđấu.Nếukhôngmuốnmấtdanhdự,ngườibịtháchthứcchỉcòncáchnhậnlờitháchđấuquaviệcnhặtchiếcgănglên.

*:FranciscoFrancoyBahamonde(1892-1975):độctàiTâyBanNhatừnăm1939saucuộcNộichiến(1936-1939).

*:Trậnđánhdiễnrangày26thángTámnăm1346giữaAnhvàPháptrongChiếntranhMộttrămnăm,vớithắnglợivangdộicủaquânAnh.

*:Hãylàmxáotrộncácdấuvết.

*:Nhân vật đạo chích nổi tiếng trong loạt tiểu thuyết của nhà văn PhápMauriceLeblanc.

*:Ngườisánglậprathươnghiệunướchoa,mỹphẩmvàthờitrangChanel.

*:SocratesbịkếtántửhìnhbằngcáchuốngthuốcđộctừcâyđộccầndođãđưaranghịchlývềsựkhônngoankhiếnnhữngngườicầmquyềnởAthenstrởthànhtròcười.Ôngđãcốtìnhtháchthứcbồithẩmđoàncủaphiêntòaxửtộiôngđểđượcxửántửhình,nhưthể tựtửlàýcủaôngvàôngđãchiếnthắnghọtrongcuộctranhđấucuốicùngnày.

*:MộttrườngpháithầnhọcđượcđặttheotênnhàcảicáchJohnCalvin.

*:HCN,mộtchấtlỏngkhôngmàurấtđộc.

[←114]“Tôicũngkhôngđếnmứcquáxấuxí”(tiếngLatin),đâylàmộtcâu

thơcủathisĩLaMãVirgil.