“Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi,...

27
Tác Gi: Noh Hee Kyung Người Dch: Thc Anh LI CHIA TAY ĐẸP NHT THGIAN Chương 5 “Bơi, con không thđể mđi như thế này được. Con thy có li vi mquá, tht srt có li... nên không được. Không ththế này được. Con có li, con có ti nên không được. Xin hãy cho con mt ln thôi, chmt ln thôi, được làm tròn cha hiếu. Dù chmt ln thôi, con mun làm mvui. Con cu xin b...” Sáng thHai, bva mi đi làm đã nhn được thông báo triu tp tvin trưởng. Xét theo tình hình sut thi gian qua thì đây cũng là điu ông đoán trước được, nhưng hóa ra mi vic còn xu hơn công nghĩ. “Tôi biết bác sĩ Jeong thi gian qua đã vt vnhiu ri, nhưng lượng bnh nhân ca anh quá ít i nên...” Người vin trưởng trtui ming nói vy nhưng thái độ li vô cùng trch thượng. Du chlà chuyn nhân sca mt bnh vin nhthôi nhưng vic gã vin trưởng lng hành bt mt người dc sc cho bnh vin my chc năm tri nghvic ngay ngày hôm y khiến bcm thy bcoi thường nng n. Ông khó khăn lm mi kìm nén được ham mun ngay lp tc xông lên đấm vào mt hn, mãi mi mli. “Vin trưởng Kim này, tôi... có mt điu mun nhv. Vtôi cũng sp chết ri, có thđợi đến lúc y không?” Ông gt hết lòng ttrng sang mt bên, trình bày hoàn cnh, thế nhưng gã vin trưởng trtui vn không vơi bt shng hách. “Bác sĩ Song bnh vin Daehak sđến vào ngày kia ri. Không còn phòng cho bác sĩ Jeong đâu.” Nghe câu nói đó, bcn răng cchu đựng cơn xáo trn khp lc phngũ tng. Đui vic người chcòn mt năm na là vhưu, thm chí đến cxin htrnhư thế kia thôi cũng không cho, chn công sbn thu này ông cũng chng www.vuilen.com 101

Transcript of “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi,...

Page 1: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Chương 5

“Bố ơi, con không thể để mẹ đi như thế này được.

Con thấy có lỗi với mẹ quá, thật sự rất có lỗi... nên không được.

Không thể thế này được. Con có lỗi, con có tội nên không được.

Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu.

Dù chỉ một lần thôi, con muốn làm mẹ vui. Con cầu xin bố...”

Sáng thứ Hai, bố vừa mới đi làm đã nhận được thông báo triệu tập từ viện

trưởng. Xét theo tình hình suốt thời gian qua thì đây cũng là điều ông đoán trước được, nhưng hóa ra mọi việc còn xấu hơn cả ông nghĩ.

“Tôi biết bác sĩ Jeong thời gian qua đã vất vả nhiều rồi, nhưng lượng bệnh nhân của anh quá ít ỏi nên...”

Người viện trưởng trẻ tuổi miệng nói vậy nhưng thái độ lại vô cùng trịch thượng. Dẫu chỉ là chuyện nhân sự của một bệnh viện nhỏ thôi nhưng việc gã viện trưởng lộng hành bắt một người dốc sức cho bệnh viện mấy chục năm trời nghỉ việc ngay ngày hôm ấy khiến bố cảm thấy bị coi thường nặng nề. Ông khó khăn lắm mới kìm nén được ham muốn ngay lập tức xông lên đấm vào mặt hắn, mãi mới mở lời.

“Viện trưởng Kim này, tôi... có một điều muốn nhờ vả. Vợ tôi cũng sắp chết rồi, có thể đợi đến lúc ấy không?”

Ông gạt hết lòng tự trọng sang một bên, trình bày hoàn cảnh, thế nhưng gã viện trưởng trẻ tuổi vẫn không vơi bớt sự hống hách.

“Bác sĩ Song ở bệnh viện Daehak sẽ đến vào ngày kia rồi. Không còn phòng cho bác sĩ Jeong đâu.”

Nghe câu nói đó, bố cắn răng cố chịu đựng cơn xáo trộn khắp lục phủ ngũ tạng. Đuổi việc người chỉ còn một năm nữa là về hưu, thậm chí đến cả xin hỗ trợ như thế kia thôi cũng không cho, chốn công sở bẩn thỉu này ông cũng chẳng

www.vuilen.com 101

Page 2: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

có chút vấn vương gì. Vấn đề nan giải là trước mặt người vợ sắp chết của mình, ông không thể cho bà thấy sự thất bại khi bị mất việc được.

“Vậy thì hãy cho tôi chỗ ở cạnh phòng bảo vệ thôi cũng được. Chỉ một tháng thôi... mong cậu hãy giúp tôi. Tôi không mong gì hơn.”

Ngay cả lời thỉnh cầu ấy gã viện trưởng cũng gạt bay, dù bố đã nài nỉ cầu xin, trình bày hết hoàn cảnh khó khăn. Cuối cùng ông đành đá phăng cửa phòng viện trưởng bỏ ra ngoài với bộ dạng thất bại đến thảm hại.

Bố quay trở lại phòng khám, nghiến răng thu dọn đồ đạc. Ông gom tất cả đồ dùng kể cả những món đồ không tên, bỏ hết vào chiếc thùng mì tôm cho đến khi không còn kẽ hở nào để nhét thêm. Vừa làm bố vừa dồn sức kìm nén đôi mắt đang dần hoen đỏ.

Đúng lúc ấy, bác sĩ Yoon đi vào phòng khám của bố.

“Kẻ bất tài vô dụng thì làm gì cũng lộ sơ hở nhỉ.”

Bố vờ chuyện trò một cách thản nhiên, song thanh âm thoát ra lại đầy cay đắng.

“Chỗ đồ này để vào phòng cô đi. Vài ngày thôi. Cô giúp anh được chứ?”

Chẳng biết từ lúc nào, bác sĩ Yoon đã ướt mi, gật gật đầu không nói câu nào. Dạo này cô cũng trở nên mau nước mắt.

“Anh không còn mặt mũi nào nếu bọn trẻ và vợ anh thấy.”

Dấu vết một đời làm việc quên mình không thể chứa hết trong hai chiếc thùng. Bố đang xếp đồ chợt nói.

“Yoon này...”

“...”

“Đừng nói với nhà anh.”

“Vâng.”

Rời khỏi cơ quan, mang theo cả đồ đạc, ông chẳng còn lý do gì để lưu lại nơi này nữa rồi.

Bố đi đến bệnh viện của bác sĩ Jang, nơi mẹ đang ở. Tầm này chắc là mẹ đã có kết quả kiểm tra rồi.

www.vuilen.com 102

Page 3: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Bệnh nhân dùng thuốc điều trị mà không thấy bất cứ đau đớn nào thì có nghĩa là thuốc không giúp ích được một tí gì cho cơ thể bệnh nhân hết. Những người bình thường sẽ vui khi thấy tóc không rụng, không nôn ói, nhưng trên lập trường của bác sĩ thì chuyện đó là không đúng. Cậu cũng biết mà...”

Bác sĩ Jang đang nói về chuyện ngưng điều trị ung thư của mẹ. Ông giải thích cho bố rằng bề ngoài mẹ trông có vẻ ổn nhưng nhìn vào triệu chứng thì rõ ràng việc điều trị ung thư đang đem đến tác dụng ngược. Cõi lòng bố như dần dần rơi xuống địa ngục.

“Có kết quả kiểm tra rồi chứ?”

“Số lượng bạch cầu giảm đi rất nhiều.”

“Cứ điều trị tiếp đi.”

“Tớ ra chỉ định rồi. Sẽ ngưng điều trị từ tối nay.”

Lời đó khiến bố hung hăng nhìn chằm chằm bác sĩ Jang bằng ánh mắt dữ dằn.

“Sao cậu lại làm thế hả? Ai cho cậu tùy ý làm thế?”

“Hôm qua mẹ Yeon Soo nói chóng mặt nên tớ đã đi xem. Tớ đã nghĩ chắc là thuốc có hiệu quả nhưng hóa ra không phải. Dù chỉ nhẹ thôi nhưng đó là triệu chứng sốc thuốc điều trị. Nó đã di căn đến dạ dày quá nhiều rồi.”

Bố không nói gì, chỉ buông một tiếng thở dài.

“Cậu đừng tiếc nuối điều không thể nữa. Trạng thái bây giờ càng dễ sốc thuốc hơn... Khoảng ngày kia cho cô ấy ra viện đi.”

Chẳng còn cách nào khác ngoài làm theo lời khuyên của bác sĩ Jang, điều đó khiến bố cảm thấy một nỗi đau thấu xương nhói lên trong cơ thể. Bố rời khỏi phòng khám của bác sĩ Jang với đôi vai rũ xuống đầy khổ sở.

Yeon Soo vừa đến công ty đã xin nghỉ phép, cô muốn bất chấp chạy ngay

đến bệnh viện. Nhưng dù có vắng mặt mấy ngày thì cô vẫn phải sắp xếp công việc để đảm bảo không có vấn đề gì phát sinh, thoáng chốc đã đến tối.

www.vuilen.com 103

Page 4: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Lòng nặng trĩu, Yeon Soo đi bộ dọc hành lang bệnh viện, đến trước phòng bệnh của mẹ, cô bỗng dừng bước. Giờ cô đã ý thức được sự thật rằng mẹ cô đang phải đối mặt với cái chết, thế nên cô không dám đặt chân vào phòng bệnh. Đến tận bây giờ cô mới hiểu được một chút nỗi lòng của bố, vì sao ông không đến phòng bệnh thăm mẹ. Bố từng chứng kiến cái chết của những bệnh nhân nhiều hơn ai hết. Liệu ông phải chán chường và sợ hãi đến nhường nào việc mở cánh cửa phòng bệnh của người vợ sắp chết.

Yeon Soo khóc suốt đêm, mắt cô sưng húp, từ trưa hôm qua đến giờ cô không thể ăn bất cứ thứ gì, cơ thể lảo đảo như sắp ngất. Không trấn an được lòng mình, Yeon Soo đi đi lại lại rất lâu ở hành lang bệnh việm đột nhiên cô tha thiết muốn gặp Yeong Seok. Nếu cô được thấy khuôn mặt anh dù chỉ là chốc lát thôi, có lẽ lòng cô sẽ bình tĩnh hơn.

Yeon Soo đi ra cầu thang thoát hiểm rồi gọi điện cho Yeong Seok. Chuông phải reo đến mấy hồi cô mới nghe thấy giọng anh.

“Thôi nào, thôi. Bố phải nghe điện thoại mà, con thế là ăn gian đấy. Con ra kia đi.”

Tiếng cười khanh khách vọng ra từ đầu điện thoại bên kia. Chẳng biết có phải anh đang vui vẻ chơi đùa cùng các con không mà ngay cả khi nhận điện thoại anh vẫn cười sảng khoái như thể bị cù nhột.

“Alo?”

Giọng của Yeong Seok khiến trái tim Yeon Soo nghẹn ngào.

“Em đây.”

“Ờ, đợi anh một chút.”

Giọng Yeong Seok luống cuống, có vẻ hơi hoảng hốt. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng anh gọi vợ.

“Vợ ơi, anh có cuộc gọi gấp từ công ty. Anh ra ngoài nghe nhé. Em đừng gọi anh.”

Yeon Soo cũng đoán ra tình huống này. Cô chợt thấy có lỗi nhưng giờ đây Yeon Soo tha thiết cần Yeong Seok hơn bất kỳ ai.

“Sao đó giờ không liên lạc được với em?”

“Anh lo lắng à?”

“Tất nhiên.”

www.vuilen.com 104

Page 5: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Em đang ở bệnh viện chỗ mẹ... anh ra đây một lúc được không?”

Yeon Soo không muốn làm khó Yeong Seok nên cô nói luôn chuyện chính.

“... Sao bây giờ? Vợ anh về rồi.”

Yeon Soo biết Yeong Seok đang khó xử nhưng khác với trước đây, cô cầu xin anh.

“Một lát thôi cũng được.”

“Anh xin lỗi, anh không ra ngoài được.”

“Em bây giờ mệt mỏi lắm.”

Từ bên ngoài vọng đến tiếng của vợ anh “Chồng ơi, ăn cơm tối thôi”, vừa nghe xong anh có chút nổi cáu.

“Lúc vợ anh ở nhà em đừng như thế. Ngày mai anh gọi lại nhé.”

Điện thoại đã bị ngắt.

Yeon Soo mất một lúc lâu không thể bỏ điện thoại ra khỏi tai, cô đứng đó như trời trồng.

Trên gương mặt cô, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.

“Bà chị đúng là vô phúc mà.”

Nghe thấy giọng của cậu em vợ Geun Deok vọng ra từ trong phòng bệnh, suy nghĩ đầu tiên của bố là thấy mẹ thật đáng thương.

“Thế tóm lại là không cho chứ gì?”

“Ờ. Không cho được.”

Tiếp sau giọng hung hăng của Geun Deok là tiếng mẹ khuyên răn trầm tĩnh, ngay sau đó có tiếng đĩa vỡ vang lên. Bố muốn chạy vào túm cổ đứa em vợ đánh cho một trận nhưng kìm nén lại. Bởi ông biết mẹ sẽ càng buồn lòng hơn nữa trước cảnh ấy.

www.vuilen.com 105

Page 6: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Sao lại không cho? Bà dúi cho vợ tôi cả đống mà tôi xin có một triệu won cũng không cho?”

“Không cho được.”

“Sao không cho được? Có phải tôi xin rồi ăn không đâu, tôi xin tiền công bị sai vặt như chó cơ mà, sao lại không cho được?”

“Loại như mày tao không cho dù là một hào một cắc.”

“Bà chị biết cái đó không. Người ta bảo sống thì sờ đồng lẻ thôi, phải xem thằng em có biết củ cải muối nhà bà chị được giấu trong chum tương không chứ, trời phạt đấy. Giờ bà chị đau ốm như này là bị trời phạt đấy. Biết chưa?”

“Anh nói thế là không được. Ai cho anh ăn nói kiểu đó hả!”

Người em dâu không chịu nổi bèn chen ngang.

“Mụ cứ yên đấy đi, đồ xấu xa!”

“Tao thì bị trời phạt gì nào, thằng ranh. Tao sống lỗi cái gì để mà bị trời phạt hả, thằng ranh kia!”

“Bảo tôi trẻ người non dạ rồi lấy hết tài sản nhà tôi về, để chồng chị xây bệnh viện chứ gì? Với lại lúc tôi bảo tôi sẽ làm ngành vận tải ấy, hai người đã giúp được cái quái gì? Cho được có mười triệu won, tất cả đấy.”

“Thằng ranh, mày cẩn thận cái mồm... Trời biết, đất biết đấy, thằng ranh. Tài sản của bố mày bảo kinh doanh cái này cái kia rồi moi móc, vơ vét đến tận đáy để xài, giờ mày còn hung hăng với ai, thằng trời đánh kia!”

Chuyện này dù không nghe thêm nữa bố cũng thừa biết. Từ lâu rồi, thằng em vợ cứ sểnh ra là lại đến uy hiếp chị nó. Tiêu hết tài sản của cha mẹ, nó lại bòn rút tiền của chị, cả đời sống như “vĩ nhân” thu mình, coi bản thân là người bị hại. Nó tin rằng ông anh rể ngày xưa xây được cả cái bệnh viện thì hẳn là có rất nhiều tiền.

Nghĩ đến đó, bố không kìm được cười phá lên. Vợ ông vừa về nhà chồng đã bị mẹ chồng bắt chẹt, nguyên nhân cũng là vì tài sản bên ngoại chẳng có gì. Trước khi cho con gái lớn đi lấy chồng, bố vợ ông phá sản mất hết chỉ còn lại căn nhà, người mẹ già của ông không biết nội tình, tin vào khối tài sản của bố vợ ông nên đòi làm hôn ước.

Trái với kỳ vọng của người mẹ già, vợ ông đã dành cả đời để chăm lo cho em trai mình. Thế mà từ sau khi bán nốt căn nhà, không còn gì, hắn ta lại quay

www.vuilen.com 106

Page 7: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

ra bòn rút của chị mình bất kể lúc nào. Bố thậm chí còn không muốn đối xử với hắn ta như con người.

“Tôi xài có bao nhiêu đâu mà tài sản đã bay vèo hết dễ thế! Được lắm! Tôi cắt đứt với chị. Tôi ghét nói hai lời. Tôi sẽ dắt vợ tôi đi, chị cứ biết thế đi! Đi thôi, cái cô này!”

“Chị ấy đang bệnh. Đừng có mà như thế! Ngày nào cũng mang ơn chị ấy, giờ lại ăn cháo đá bát à? Anh như thế là không được!”

“Mẹ kiếp, mang ơn cái gì mà mang ơn?”

“Bảo làm cái này đòi mười triệu won, bảo làm cái kia đòi năm trăm nghìn won, chẳng phải anh lần nào cũng thế?”

“Ngậm mồm lại, đi theo tôi!”

Bố nghe có tiếng ngã khỏi ghế, tiếp đó là tiếng la hét chói tai của vợ Geun Deok. Chuyện này đã xảy ra biết bao lần suốt thời gian qua.

Bố vốn định dùng vũ lực để dạy cho đứa em vợ một bài học, nhưng giờ đây ông hiểu ra rằng cách tốt nhất là cả hai bên không nhìn thấy nhau nữa. Thế nhưng hắn là máu mủ ruột rà mà không coi trọng vợ ông, mỗi lần nghĩ đến ông lại bừng bừng phẫn nộ.

Ông cũng từng to tiếng vài lần nhưng cuối cùng vẫn không thể ngoảnh mặt làm ngơ với nỗi lòng của vợ mình.

Bố ức chế sắp phát điên vì sự náo loạn trong phòng bệnh, nhưng đây là chuyện riêng giữa hai chị em, ông không thể làm theo ý mình được. Việc bố cư xử lạnh nhạt với Geun Deok mẹ luôn không vừa lòng. Ngay cả trong tình huống như thế này, mẹ cũng không bao giờ muốn bố xen vào.

Bố nghĩ đi nghĩ lại trên lập trường của mẹ, ông đứng bên ngoài cố nhẫn nhịn lòng sôi sục muốn lao vào bên trong.

“Mày cầm cái này đi, để vợ mày lại.”

Bố nghe thấy tiếng vợ mình dịu lại, cùng với đó là tiếng vật gì đó rơi bộp xuống sàn.

“Không được. Tiền đó là tiền gì mà anh động vào, tiền trả viện phí cho chị đấy. Đưa đây mau, đưa đây!”

Sau tiếng khóc của người em dâu, Geun Deok lạch bạch chạy ra bên ngoài.

“Tôi đi làm ván bạc đây, các người! Tôi sẽ kiếm bộn tiền cho coi!”

www.vuilen.com 107

Page 8: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Geun Deok vội vã chạy ngay ra ngoài để không bị cướp lại phong bì tiền nên thậm chí còn chẳng nhận ra bố đang đứng ngoài cửa. Không biết có phải bố bị giật mình hay không mà ông chẳng thể đuổi theo túm lại được.

“Anh ta giống ai mà lại vô liêm sỉ như thế chứ. Làm sao đây. Anh mà biết thì sẽ ầm ĩ lên mất...”

“... Không lẽ tôi bảo tôi cho chỗ tiền đó rồi thì ổng giết tôi chắc? Aigoo, số phận trớ trêu. Vài trăm đồng bạc cũng không tiêu được, để rơi rụng hết. Aigoo, đời tôi thật đáng hổ thẹn.”

Khi bố bước vào phòng, mẹ đang nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài. Một bên, người em dâu vô tội đang vừa sụt sịt vừa thu dọn sàn nhà ngổn ngang. Đột nhiên nhìn thấy bố, cô hoảng hốt, cuống quýt đến mức nấc cụt.

“Vậy tiền viện phí bà cũng cho rồi?”

Ngay khi người em dâu vừa tránh đi, bố vừa nhìn mẹ vừa hỏi bằng ánh mắt tội nghiệp.

“Cho rồi. Sao? Tôi đến tiền của mình cũng không được tùy ý tiêu à?”

Mỗi lần xảy ra tình huống này, mẹ biết rõ bố sẽ nổi giận bừng bừng nên bà tỏ thái độ dửng dưng trước.

“Cả đời không cần sống sung túc, nhưng người ta bị mỗ bụng nằm đây, ông không ghé thăm được một ngày một lần thì cũng phải được hai ngày một lần chứ. Sao các người lại có thể vô tâm như thế? Tôi nuôi con gái, con trai để làm gì, có chồng để làm gì cơ chứ. Mấy người coi tôi là gì hả? Có khác gì một mụ già tính tình hung dữ, bị đuổi ra khỏi nhà không? Một lũ xấu xa... Thế đấy, chỉ biết tìm cách bóc lột tôi thôi, các người có nghĩ được gì khác đâu.”

Những lời oán trách của mẹ như con dao găm đâm sâu vào trái tim bố. Bố bất giác hét lên.

“Tôi không muốn nghe!”

Song lần này, mẹ hừng hực khí thế cãi nhau.

“Hét to nữa đi? Hét to nữa lên. Ai thèm sợ? Tôi thấy khó chịu với ông thế đấy. Ông cứ làm phiền tôi vậy nhỉ?”

Quãng thời gian ở bệnh viện một mình làm mẹ rất buồn lòng, bà vẫn chưa nguôi cơn giận. Bố thấy mình có lỗi nên không cãi lại, cũng dẹp đi cả sự phẫn uất. Bố chăm chú nhìn mẹ đang bĩu môi hờn giận như cô dâu mới, ông nói.

www.vuilen.com 108

Page 9: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“... Thôi. Ừ, thế bà có tiền không? Ngày mai là xuất viện rồi.”

“Ông sợ người chỉ làm nội trợ như tôi không có nổi chừng đấy tiền à?”

Giọng của mẹ cũng giảm nhẹ đi một chút. Có lẽ trong lòng mẹ cảm thấy thật may vì việc Geun Deok lấy tiền đã được bố cho qua. Nhưng mấy ngày không thấy mặt mũi bố đâu, mẹ đã rất sầu não.

“Vậy được rồi.”

Thấy bố nhẹ nhàng bỏ qua, mẹ dường như cũng bình tâm lại.

Đúng lúc đó, cô y tá đi vào, mang theo túi thuốc. Mẹ nhận thuốc, đang định cho vào miệng thì đột nhiên bà lại để hết chỗ thuốc ra lòng bàn tay. Có gì đó không đúng, mẹ đếm thử số viên thuốc.

“Kỳ lạ ghê. Không thấy hai viên thuốc màu đỏ nhỉ?”

Mẹ nhận ra là thiếu thuốc điều trị ung thư.

“Cái này hình như không phải thuốc của mình?”

Mẹ liếc nhìn bố, tỏ ý thấy lạ. Bố dù đã biết trước nhưng vẫn xác nhận lại số thuốc mẹ đang cầm trên tay.

“Xem nào.”

Đúng là thuốc của mẹ.

“Cái này đúng rồi. Thuốc của bà đấy.”

Trước đây một khi bố đã nói thì dù có bảo “ruộng đậu đỏ trồng đậu tương1” mẹ cũng tin, nhưng lần này bà lại có vẻ nghiêm túc.

“Phải đổi thôi. Cái này không phải thuốc của tôi.”

Mẹ xuống giường định đi ra ngoài, bố giữ chặt mẹ lại.

“Ngồi xuống, bà định đi đâu!”

“Thuốc màu đỏ là thuốc điều trị ung thư còn gì? Họ có cho thuốc đó đâu, làm sao đây là thuốc của tôi được? Sáng nào tôi chẳng uống thuốc đấy.”

“Đúng. Đúng là từng có thuốc ấy.”

Vợ Geun Deok không biết đã vào phòng từ lúc nào, chạy ra đỡ mẹ. Mẹ vốn không khó tính bất cứ chuyện gì, chỉ có điều rất nhạy cảm vấn đề thuốc thang,

www.vuilen.com 109

Page 10: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

thấy vậy trái tim bố đau nhói. Bố không quay đầu lại, ông vừa níu mẹ vừa dịu dàng dỗ dành.

“Thuốc kia là thuốc của bà đấy. Uống thuốc đó đi. Tôi là bác sĩ mà. Tin lời tôi, uống đi.”

“Tôi đã bảo không phải mà. Đầy lúc các y tá không đến nên đưa nhầm thuốc đấy thôi... Thuốc tôi uống thì tôi phải biết chứ.”

“Tôi bảo họ làm thế đấy.”

Rốt cuộc bố đã nói dối. Mẹ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắt mở to nhìn bố chằm chằm.

“Mình bảo hôm qua uống thuốc đó xong bị mệt còn gì? Thế nên tôi bảo họ đừng cho đấy.”

“Ông bị điên rồi à? Thế cả thuốc truyền cũng là ông bảo bỏ đi đấy à?”

Biểu cảm trên gương mặt mẹ hệt như người nghẹn lời không nói được câu nào. Bà không hiểu nổi tại sao một người làm trong bệnh viện lại có thể rút thuốc truyền, bỏ cả thuốc điều trị của bệnh nhân ung thư. Bố gật đầu với vẻ mặt đau đớn, mẹ trừng trừng nhìn bố đầy tức giận.

“Kể cả có mệt đến thế nào thì người bệnh cũng vẫn phải uống thuốc chứ. Người làm bác sĩ như ông rốt cuộc... Ông đi ra đi, tôi đi lấy thuốc.”

Mẹ đẩy bố sang một bên, đi ra ngoài hành lang. Bố buồn rầu nhìn theo mẹ rồi cũng rời phòng bệnh.

“Chú y tá đằng kia ơi. Chú biết tôi chứ? Tôi là bệnh nhân của bác sĩ Jang... Lão kia thấy tôi bảo bị mệt nên đã tự ý bỏ bớt thuốc của tôi rồi.”

Mẹ chạy đến quầy trực của y tá, túm lấy một người trình bày sự việc.

“Cô ơi có cái thuốc đó đó, viên con nhộng màu đỏ ấy. Thuốc điều trị ung thư. Cho tôi hai viên đó.”

“Đơn thuốc bị hủy rồi ạ.”

Trước giờ mẹ chưa từng tự mình thốt ra từ “ung thư” một lần nào. Cô y tá đó lật lại bệnh án và trả lời một cách thản nhiên, chẳng hiểu sao mẹ lại thấy có lỗi nên bày ra vẻ mặt xin lỗi rồi trình bày. Lẽ ra mẹ phải hỏi từ trước khi được phát thuốc.

“Tôi biết. Lão chồng tôi là bạn của bác sĩ Jang... Lão ấy bảo tại tôi kêu mệt nên bỏ bớt đi rồi. Nhưng mà tôi không có mệt, cho tôi thuốc đó đi, nhé? Mấy

www.vuilen.com 110

Page 11: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

lão đàn ông thật rỗi hơi, đi quan tâm măm chuyện chẳng để làm gì... Thuốc quan trọng như thế ai lại bỏ đi chứ? Cho tôi đi, nhé?”

Mẹ khẩn cầu mỗi lúc một tha thiết. Người y tá khó xử không nói được câu nào. Bố nắm lấy cánh tay mẹ, ông vô thức nổi cáu.

“Thôi nào, đi.”

Mẹ thấy bố hành động vô lý, không hiểu cho lòng mình, bà ngay lập tức hất tay bố ra.

“Buông ra! Thật sự ông bị gì thế? Tôi một giờ một phút thôi cũng vội chết đi được, ông lại tự dưng đi làm mấy trò không ai mượn làm. Sao ông càng già càng tồi tệ như thế hả? Không phải hồi phục sớm ngày nào tốt ngày ấy à! Tôi muốn về nhà!”

Mẹ đau lòng nhìn bố chằm chằm bằng đôi mắt ngập nước. Bố không biết phải nói gì, nhìn trân trân xuống đất, buông một tiếng thở dài.

Đúng lúc đó, người y tá trưởng đi ngang qua, nhận ra bố bèn chào hỏi. Thấy bố có vẻ khó xử quay mặt đi, lại cảm nhận được bầu không khí có gì đó khác lạ, cô thận trọng lên tiếng.

“Có chuyện gì thế ạ?”

Người y tá trưởng hết nhìn bố rồi lại nhìn mẹ, hỏi.

“Cô là y tá trưởng nhỉ. Cô biết chồng tôi chứ?”

Mẹ mừng rỡ tỏ ý quen biết.

“Vâng, em biết.”

“Là thế này, cái thuốc màu đỏ ấy, tôi chưa nhận được thuốc đó.”

“À vâng. Thế giờ chị có đau không?”

Mẹ thấy có người biết rõ về mình thì trào dâng khí thế.

“Tôi không đau. Thuốc đó... sẽ được phát chứ?”

“Vâng. Chị đợi em một lát.”

Y tá trưởng không biết có phải đã nắm được tình hình hay không mà trả lời thật lưu loát rồi đi vào phòng điều chế.

Mẹ vui mừng nhìn theo bóng dáng ấy, cảm thấy yên tâm hơn.

www.vuilen.com 111

Page 12: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Một lúc sau, y tá trưởng đi ra khỏi phòng điều chế, đưa cho mẹ hai viên thuốc con nhộng màu đỏ.

“Đúng chưa ạ?”

“Đúng rồi. Cảm ơn cô nhé.”

Mẹ nhận lấy viên thuốc bằng gương mặt tươi sáng.

Sợ bố lại lấy bớt thuốc đi nên mẹ không thèm nhìn ông, vội vàng đi vào trong phòng bệnh.

“Là thuốc bổ.”

Người y tá trưởng mỉm cười buồn bã nói với bố đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng mẹ.

Mai đã là ngày mẹ cô xuất viện rồi. Yeon Soo quyết định sẽ nói sự thật

mà mình giấu bao lâu nay cho Jeong Soo nghe. Mọi chuyện đã được giấu đến cho đến tận bây giờ, nhưng e là cô không thể nào tiếp tục giữ kín được nữa. Bác sĩ Yoon cũng nói rồi, việc cô cứ giấu giếm mẹ hay em trai đều chẳng có gì tốt cả.

“Có vụ gì đây? Chị mua rượu cho em cơ á?”

Jeong Soo xuất hiện tại quán bia tươi đúng giờ hẹn, thấy Yeon Soo đang ngồi đợi sẵn nên cậu nổi hứng trêu chọc bà chị.

Phải bắt đầu từ đâu đây... Trong lòng Yeon Soo lúc này thật sự vô cùng rối ren.

Jeong Soo vẫn chưa biết chuyện mẹ bị ung thư. Cậu chỉ nghĩ đơn giản là mẹ phải phẫu thuật vì một căn bệnh phụ khoa nào đó mà thôi. Vì là con út trong nhà nên chỉ biết đến mức đó thôi cũng đã khiến cậu khá bất an rồi.

Nếu biết được sự thật thì không biết với cậu ấy đây còn là cú sốc kinh khủng đến nhường nào nữa.

Yeon Soo thấy cổ họng mình như nghẹn lại trước khi mở miệng cất lời.

“Jeong Soo à, em hãy bình tĩnh nghe những gì mà chị nói bây giờ nhé.”

www.vuilen.com 112

Page 13: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Yeon Soo rót bia vào cốc rồi nhìn thẳng mặt em trai.

“Chị định nói chuyện gì cơ? Tự dưng làm người ta lo thế.”

Jeong Soo uống một hơi hết cốc bia rồi nửa đùa nửa thật hỏi chị. Dù cho đứa em đã hai mươi mốt tuổi đi chăng nữa thì với cô, thằng bé vẫn chỉ là em út trong nhà mà thôi.

Yeon Soo đã uống đến cốc thứ ba rồi. Tính mượn hơi men để có thể bình tĩnh nói với em, thế nhưng cô không hề cảm thấy mình đã say.

“Chị nói đi. Chị đang lo cái gì à?”

“Không phải...”

“Vậy thì là gì chứ? Sao mặt chị lại như thế kia?”

“Thực ra là chuyện của mẹ.”

Nét cười đùa trên gương mặt Jeong Soo hoàn toàn biến mất.

“Chuyện gì vậy chị? Chị nói nhanh lên xem nào.”

Jeong Soo bắt đầu có chút linh cảm chẳng lành về câu chuyện không bình thường mà chị cậu sắp nói. Yeon Soo cúi đầu trong giây lát, rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào em trai, thế nhưng dũng khí để nói ra sự thật của cô dường như đã biến đâu mất.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Thấy bộ dạng chị ngập ngừng không nói khiến gương mặt Jeong Soo dần chuyển sang bất an và cáu kỉnh.

“Jeong Soo à... Mẹ chúng ta... không sống được bao lâu nữa.”

“Gì cơ, ý chị là sao?”

Yeon Soo không đủ can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt sửng sốt của Jeong Soo, cô lại cầm cốc bia lên.

“Chị!”

“Là ung thư. Bệnh... nghiêm trọng đến giai đoạn cuối rồi.”

“Ai? Mẹ chúng ta sao?”

Jeong Soo đập mạnh cốc bia xuống bàn rồi gào lên. Yeon Soo mắt đỏ hoe khẽ gật đầu. Mặt Jeong Soo thoắt trắng bệch, cậu đứng phắt dậy.

www.vuilen.com 113

Page 14: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Ai bảo thế? Mẹ sao phải chết chứ!”

Jeong Soo không bận tâm những ánh mắt xung quanh đang nhìn về phía họ, cậu giận dữ lớn tiếng gào lên.

“Chị biết từ khi nào? Em hỏi chị đấy? Chỉ mình em... Mình em không biết thôi đúng không?”

Yeon Soo không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cốc bia.

Giọng Jeong Soo càng lớn hơn.

“Có phải thế không?”

“Mẹ cũng không biết sao?”

Giây phút Yeon Soo khẽ cắn môi rồi gật đầu, Jeong Soo lập tức đạp bàn rồi chạy ngay ra ngoài.

“Jeong Soo, Jeong Soo ơi?”

Yeon Soo gấp gáp chạy đuổi theo Jeong Soo rồi ôm chầm lấy eo cậu.

“Em không được như thế, Jeong Soo à. Dù em có nghĩ cho mẹ, cũng đừng thế này.”

Yeon Soo nức nở bật khóc nói với em trai. Jeong Soo siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy.

“Chị buông ra!”

“Chị nói với em không phải để em thành ra thế này đâu Jeong Soo?”

Jeong Soo quay người lại nhìn chị gái đang ôm mình. Nước mắt tuôn rơi, cậu ghì chặt lấy vai chị và lay.

“Chị không hiểu được lòng em lúc này đâu. Chị không phải học lại, chị tốt nghiệp đại học loại ưu, công ăn việc làm ổn định nên chị có thể biếu mẹ tiền tiêu vặt, tất cả chị đều làm được hết rồi đúng không? Em thì sao chứ? Em chẳng làm được gì cả. Em không làm được gì cho ai cả. Nói là phải học thật tốt để mẹ có thể tự hào nhưng em vẫn không làm được, ngày nào cũng chỉ cho bà thấy bộ dạng rượu chè của mình mà thôi.”

Jeong Soo nấc nghẹn, nói đứt quãng không liền mạch, cậu bắt đầu vùng mình ra.

“Em không thể để mẹ cứ thế mà đi được! Chị có thể để mẹ đi nhưng em thì không!”

www.vuilen.com 114

Page 15: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Em đừng vậy mà Jeong Soo!”

Yeon Soo giữ chặt lấy Jeong Soo đang điên cuồng vùng vẫy.

“Chị buông ra?”

Jeong Soo đưa tay ôm khuôn mặt giàn giụa nước mắt và không ngừng vùng vẫy. Yeon Soo bám chặt không buông đứa em của mình, những giọt nước mắt nén nhịn suốt thời gian qua không kìm được cũng tuôn trào.

“Em đừng thế này, Jeong Soo à. Đừng như vậy nữa.”

“Chị buông ra đi!”

“Chúng ta đừng làm cho mẹ thêm mệt mỏi nữa!”

Nhìn người chị đang gồng hết sức bình sinh vừa ghì chặt vừa không ngừng hét lên với mình, cuối cùng Jeong Soo bất lực khuỵu xuống mặt đường.

“Tại sao? Tại sao mẹ của chúng ta phải chết chứ? Người ta đều sống đến tận tám mươi tuổi cơ mà, thậm chí kẻ giết người còn sống nhởn nhơ ngoài kia cơ mà, tại sao một nguời hiền lành như mẹ chúng ta lại phải ra đi sớm như vậy chứ? Tại sao chứ?”

Trong lòng Jeong Soo bùng lên nỗi oán hận, cậu không ngừng vung nắm đấm xuống nền đất và gào thét.

Yeon Soo đang ôm chặt em mình cũng đau đớn ngửa mặt lên như oán trách ông trời vì sao lại đưa mẹ đi sớm như vậy.

“Người gì mà chẳng biết đâu là việc cần để tâm đâu là việc không cần để

tâm... Vào thăm vợ ốm mà mặt lạnh lùng đến đáng ghét, nước ép cũng không mua lấy một chai... Cứ chờ lúc tôi khỏe lại mà xem. Bỏ qua cho ông một lần đấy.”

Vào ngày xuất viện, mẹ phùng miệng ăn bữa cơm cuối cùng ở bệnh viện, bà vừa xúc cơm vừa cằn nhằn cơm chẳng có vị gì cả. Nhưng muốn có sắc mặt tốt khi về nhà thì dù có là cơm không cũng phải cố ăn cho bằng hết. Miệng thì phàn nàn không hài lòng nhưng vì được về nhà nên tâm trạng bà rất tốt, trông bà tràn đầy sức sống.

www.vuilen.com 115

Page 16: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Mẹ về, trong nhà nội là người mừng nhất. Suốt thời gian qua, nội tưởng rằng mẹ bỏ trốn đi đâu đó nên khi thấy mẹ về, khuôn mặt nội không giấu được niềm hưng phấn, rạng rỡ như trăng sáng vậy. Thế nhưng mẹ cũng chẳng còn sức để chơi với nội, vừa về đến nhà mẹ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nội ngồi canh trước cửa phòng mẹ đang ngủ, đôi mắt như lóe lên tia sáng.

“Đồ đàn bà xấu xa! Lần này cô mà trốn nữa ta sẽ đánh gãy chân cô cho coi!”

Trong ánh mắt nội chan chứa sự yên tâm và lấp lánh niềm vui khi gặp lại mẹ, mẹ đã trở về như lời hứa sau một quãng thời gian vắng mặt.

Bố lẳng lặng nhìn theo bóng dáng nội rồi lủi thủi đi ra ngoài. Nhận được cuộc gọi báo ngôi nhà mới ở Ilsan mà mẹ luôn mong đợi đã hoàn thành, ông bèn đi đến đó.

Trên chuyến xe buýt tới Ilsan, bố đắm chìm trong suy tư. Căn nhà mà ông luôn lấy cớ bận rộn để không phải đi kiểm tra tiến độ công trình đã được hoàn thành, do một tay vợ ông đôn đáo ngược xuôi lo liệu. Cứ nghĩ đến vợ mình đã phải tất bật như thế, ông lại thấy có lỗi và không chịu nổi chính bản thân mình. Liệu vợ ông có bao giờ tưởng tượng được số mệnh của bà sẽ là nhắm mắt xuôi tay mà chẳng được sống trong căn nhà mình đã dồn hết công sức xây nên hay không? Bố nghĩ rằng chỉ cần mấy năm thôi, à không, mấy tháng thôi cũng được, chỉ cần cho bà được sống trong căn nhà mới này, chỉ cần vậy thôi thì có lẽ vợ ông có thể chấp nhận số mệnh bi thảm này và thanh thản hơn khi lên thiên đường.

Đi xem căn nhà mới theo hướng dẫn của thợ cả, lòng ông càng thêm rối bời.

“Căn nhà này được hoàn thiện theo đúng như những gì chị nhà mong muốn. Vì chị nhà để ý từng chút một ngay từ đầu nên bọn em muốn qua quít cũng không được.”

Người thợ cả trông không giống như một kẻ chuyên “đánh bóng tên tuổi” hay khoe khoang. Mọi nơi trong căn nhà này đều lưu dấu những góp ý đầy hăng hái của vợ ông, tất cả đều được làm theo đúng phong cách của bà.

Cấu trúc căn nhà thì khỏi phải bàn, dù là khung của sổ hay sàn nhà cũng đều thật khó có thể tìm ra chỗ nào được xử lý qua loa. Các gian phòng bên trong chưa có đồ đạc gì nên có cảm giác lạnh lẽo, nhưng trông vẫn vô cùng gọn gàng, ngăn nắp.

Bố đi qua phòng khách trống trơn rồi mở cửa nhà vệ sinh. Nền nhà vệ sinh được trải gạch men sạch sẽ, màu sắc cũng rất hài hòa, tất cả đều cho thấy chúng đã được vợ ông trực tiếp lựa chọn.

www.vuilen.com 116

Page 17: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Bố đứng trong phòng ngủ, trái tim run lên khi nhớ đến những lời vợ ông từng nói.

“Nếu xây nhà tôi sẽ làm một cái ban công thật lớn chỗ cửa sổ. Ở đó tôi sẽ trồng hoa và đặt thêm một cái bàn nhỏ nữa. Rồi tôi với mình thỉnh thoảng sẽ cùng nhau uống trà thưởng hoa ở đó. Sáng tối chúng ta đều có thể ngắm mặt trời, ngắm mặt trăng...”

Đúng như lời vợ ông nói, một cái ban công lớn đã được xây bên ngoài cửa sổ. Ông ra ban công và đứng đó một lúc. Tầm nhìn từ ban công rất thoáng đãng, nhìn xuống còn có thể thấy một cái hồ. Chắc hẳn vợ ông đã rất háo hức khi đứng ở ban công này vẽ lên tương lai tươi đẹp của họ, thầm hạnh phúc khi mơ giấc mơ về những ngày mới, một quãng đời mới.

Mẹ thỉnh thoảng vẫn nói với bố về mơ ước của bà khi về già. Bà không mong ước gì hơn là được chuyển đến một căn nhà mới, cùng nhau sống ở một khu ngoại ô rồi cùng nhau già đi, sống cuộc đời bình dị như vậy thôi là được.

Thế nhưng giấc mơ giản đơn đó của mẹ đã trở thành một việc bất khả thi rồi.

Bố cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của vợ mình khi không thể biến giấc mơ đó thành hiện thực. Nếu vợ ông chết đi thì sẽ chỉ còn lại mình ông trong căn phòng này, ông không cho rằng mình có đủ dũng khí để nhìn xuống cái hồ kia. Nếu không có vợ ông thì căn nhà đẹp như tranh vẽ này có còn ý nghĩa gì đâu? Ông dường như có thể thấy trước một không gian lạnh lẽo, cũng chính là những ngày tháng hiu quạnh của bản thân sau này.

Xung quanh ngôi nhà vương vãi rác hay các mảnh vật liệu vỡ rơi xuống chưa được dọn dẹp sau khi việc xây dựng kết thúc. Vợ ông mà thấy cảnh đó chắc chắn sẽ càu nhàu cho coi.

Bố nhặt những thứ rơi vãi bên ngoài rồi dọn dẹp cho sạch. Nhìn thì chẳng có bao nhiêu, vậy mà khi thực sự bắt tay vào làm lại không dễ dàng chút nào.

Mới đó mà mặt trời đã ngả dần về phía tây, song việc dọn rác của bố vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Bố đã cởi cả áo khoác ra rồi chăm chỉ dọn những hòn đá, mảnh vỡ vật liệu và các loại rác linh tinh.

Sau đây khoảng một tháng, à một tuần chứ, hoặc không thì một ngày thôi cũng được, ông sẽ cùng vợ đến sống ở đây. Bố dọn đống rác rồi đi vào trong nhà, lần này ông cầm theo giẻ lau. Sau khi tiễn người thợ cả đã hết lời can ngăn, ông thậm chí còn dọn dẹp cả phòng vệ sinh. Bố bôi chất tẩy rửa vào tường và nền nhà vệ sinh, cọ thật sạch hết chỗ này đến chỗ kia, và rồi hình ảnh mẹ lau dọn hiện lên, bố bắt chước theo bóng dáng mẹ và làm những việc mà ông chưa từng làm trong đời.

www.vuilen.com 117

Page 18: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Mất một khoảng thời gian dài, cuối cùng việc tổng vệ sinh đại khái cũng kết thúc, bồn tắm và bồn rửa mặt đều đã được cọ rửa sạch sẽ.

Bố đứng trong phòng vệ sinh vừa được lau dọn xong, nhìn vào gương. Ông thấy một người đàn ông trung niên đang lúng túng đứng đó. Bố nhìn chằm chằm vào gương một lúc rối bỗng gọi tên mẹ.

“In Hee ơi...”

Đã bao lâu rồi ông không gọi tên bà nhỉ?

Bố cứ như vậy nhìn vào gương và bắt đầu khóc.

“Bà đừng chết mà, In Hee ơi...”

Bố cúi thấp đầu xuống và rên rỉ, nước mắt ông tuôn rơi.

Đến tận đêm muộn, bố cả người không còn chút sức lực nào, vừa bước vào cửa lớn thì đụng mặt Jeong Soo đang đứng đợi ông ở góc sân.

“Bố ơi, bố mua rượu cho con đi.”

Jeong Soo hôm nay chưa uống mà trông đã lảo đảo như say rượu rồi. Cậu đưa tay gạt mấy sợi tóc tản mác lung tung, có chút nước đọng trong mắt của đứa con trai đang nhìn thẳng vào bố mình. Ông có thể đoán được lý do khiến con trai ông trở nên như vậy là gì.

“Con đến quán rượu trước đi. Bố ra ngay đây.”

Jeong Soo không nói gì, cứ thế lê từng bước chân ra phía cửa lớn. Nhìn dáng đi loạng choạng của con trai mình từ phía sau, gương mặt bố hiện vẻ rối bời.

“Các “đại gia” có bí mật gì mà không nói được ở nhà, phải gặp bên ngoài vậy hả?”

Mẹ yếu ớt nhìn bố rồi nhẹ nhàng trách mắng ông cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng đâu, về nhà rồi thì lại như sợ gì mà ra ngoài luôn. Bố theo trực giác biết được rằng có lẽ giờ mẹ đang chịu nỗi thống khổ nặng nề bởi cơn đau thể xác hành hạ. Cậu con trai đang đứng đợi ngoài kia cũng có thể cảm nhận được hiện tại gương mặt của mẹ mình đã bắt đầu chuyển sang màu bệnh tật rồi.

“... Sao giờ mình ơi, tôi vẫn hay bị đau lắm. Chân tay hay toàn bộ cơ thể đều cảm giác như có gì đó khoan đục lỗ bên trong ấy.”

Mẹ cho bố xem những vết bầm tím có ở khắp nơi trên cơ thể bà nhìn bố bằng ánh mắt buồn bã.

www.vuilen.com 118

Page 19: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Mình xem này, tôi cũng chẳng va vào đâu mà...”

Bố lo mẹ sẽ sợ hãi nên cố trấn tĩnh nói với bà như không có chuyện gì.

“Bà uống thuốc giảm đau vào đi.”

“Có uống thì cũng vậy thôi.”

Hình như mẹ cảm thấy có lỗi khi than phiền với bố, bà cúi đầu xuống, tay cọ cọ vào tường phòng.

Bố cố không nhìn cảnh đó và nhẹ giọng an ủi mẹ.

“Lát nữa mình tiêm thuốc nhé. So với uống thuốc thì việc tiêm hiệu quả nhanh hơn đấy. Tôi ra ngoài rồi về ngay.”

Bố nhìn người vợ dù đau ốm cũng không hề kêu ca, chỉ âm thầm chịu đựng đau đớn mà trái tim như muốn vỡ tung. Có lẽ chỉ đến lúc chết, không còn cảm nhận được thống khổ nữa thì vợ ông mới bớt đau đớn hơn. Căn bệnh ung thư quái ác khiến con người bất hạnh sẽ hành hạ bệnh nhân đến giây phút cuối cùng. Cho đến khi bệnh nhân buông bỏ mạng sống mà bản thân đang níu giữ, mỗi ngày tế bào ung thư đều không ngừng tàn phá cơ thể họ với tốc độ khủng khiếp không gì có thể ngăn cản nổi.

Bố rời khỏi nhà trong nỗi bất lực tột độ. Mỗi bước chân hướng tới quán rượu của ông lúc này đây đều nặng tựa ngàn cân.

Vén rèm lên, bước vào trong, ông thấy Jeong Soo đang ngồi uống rượu một mình ở một góc quán. Đây cũng là bữa rượu đầu tiên trong đời của hai bố con.

Jeong Soo bối rối, uống rượu ừng ực rồi giương đôi mắt sưng húp lên nhìn bố.

“Bố ơi, mẹ bọn con...”

Bố yên lặng nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Bố ơi, chúng ta không thể giúp mẹ sống lâu hơn được sao? Chỉ cần đến ngày con nhận được thông báo từ trường đại học thôi cũng không được sao?”

Từ giờ đến lúc kết quả trúng tuyển được thông báo phải đợi thêm cả tháng nữa. Đó là khoảng thời gian mà bản thân bố cũng không thể nào đảm bảo được. Nước mắt bố tuôn rơi, ông cúi đầu như kẻ có tội trước mặt đứa con đang không ngừng van nài mình.

“Bố là bác sĩ mà. Nếu không được... hay như vầy đi bố, dù mẹ có ở trạng thái thực vật... chỉ cần bố đừng để mẹ con ngừng thở thôi. Bố cũng biết con

www.vuilen.com 119

Page 20: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

giống bố, đều sống không có tham vọng gì cả mà? Thế nhưng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng con xin được tham lam, chỉ một lần thôi. Chỉ cần đến ngày thông báo trúng tuyển thôi, chỉ cần đến ngày đó thôi, bố hãy làm cách nào đó giúp con đi bố.”

Bố không thể dứt khoát trả lời đứa con trai về chuyện cậu đang van nài được. Jeong Soo không từ bỏ, cậu lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi nói với ông.

“Dù chỉ là một lần thôi, con cũng muốn làm mẹ vui. Để mẹ ra đi như thế, con thực sự không làm được, con không thể để bà cứ như vậy mà nằm xuống được.”

Bố không thể nhìn vào khuôn mặt của con trai ông, lúc này ông chỉ có thể nhìn vào hư không mà thôi.

“Lần này con thực sự rất tự tin. Con tin mình sẽ vào được đại học. Con không nói dối như trước nữa đâu. Lần này là thật đấy ạ. Lần này điểm con đạt được cao hơn năm trước tận hai mươi điểm, thầy cô học viện cũng bảo điểm số đó là an toàn rồi. Con biết bố có chết cũng không tin lời con nhưng lần này là thật đấy ạ.”

“Được rồi.”

“Thật đấy bố.”

“Bố tin con.”

Bố gật đầu với đứa con trai đang không ngừng thuyết phục mình bằng giọng đầy kích động.

“Con... nếu đỗ đại học con sẽ đi làm thêm.”

Jeong Soo cúi đầu xuống, bắt đầu nghẹn ngào khóc.

“Con cũng sẽ không uống rượu nữa, con sẽ học hành thật chăm chỉ. Con tin là mình có thể đi học bằng học bổng mà chính mình giành được.”

Trước quyết tâm đáng khen của con, ông vỗ vai nó rồi khẽ cười. Cảm thấy bất an với thái độ của bố khi ông chỉ gật đầu mà không hề nói một câu nào về mẹ cả, Jeong Soo gấp gáp cầu xin.

“Bố ơi, xin bố hãy cho con một cơ hội thôi.”

“Jeong Soo à...”

“Bố ơi, con không thể để mẹ đi như thế này được. Con có lỗi với mẹ quá, có lỗi quá... nên không được. Không thể thế này được. Con có lỗi, con có tội nên

www.vuilen.com 120

Page 21: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

không được. Con chỉ xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữ hiếu. Dù chỉ là một lần thôi, con muốn làm mẹ vui. Bố ơi con cầu xin bố...”

Bố xót xa ôm chặt cậu con trai đang khóc nức nở vào lòng. Ông cũng phải cố gắng nuốt xuống nước mắt đang trào dâng không ngừng từ sâu thẳm tâm can mình.

Bố vẫn ra khỏi nhà, đi làm đúng giờ vào buổi sáng như bao ngày khác.

Ông không hề nói chuyện mình đã nghỉ việc tại bệnh viện cho gia đình biết. Vừa lang thang trên con đường đi làm, ông vừa gọi điện đến lần thứ ba để kiểm tra tình hình của vợ mình.

Yeon Soo xin nghỉ thêm mấy ngày phép nữa để đỡ đần mọi việc trong nhà. Jeong Soo sau khi biết tình trạng không tốt của mẹ mình cũng ở nhà nhiều hơn và hạn chế ra ngoài.

Nhìn bề ngoài thì ngày ngày vẫn trôi qua một cách yên bình. Giữa trưa, nội nằm co người trên chiếc sô pha dài giống như chú mèo ngủ trưa, mẹ thì ngẩn người ngồi bên cạnh nội, chăm chú nhìn Yeon Soo - cô con gái của bà đang làm việc nhà với vẻ tự hào. Những lúc đó, Jeong Soo thường nhìn trộm mẹ mình bằng ánh mắt đượm buồn khi bà ngồi ở bàn ăn trong bếp hay gần cửa sổ phòng khách.

Hiện sức khỏe mẹ đã suy giảm đi rất nhiều, nhưng trước mặt các con, bà không hề biểu hiện một chút đau đớn nào ra bên ngoài. Có lẽ vì vậy mà bầu không khí thong thả, bình yên này vẫn tiếp tục được duy trì.

Tuy nhiên một ngày nọ, vợ Geun Deok đi qua mấy chum tương rồi ồn ào đi vào nhà, nói cộc lốc.

“Ôi trời, thật là buồn cười, buồn cười quá đi mất!”

Biết mợ mình vốn là người bổ bã nên Yeon Soo không để ý đến mợ, tiếp tục công việc là quần áo của mình. Từ khi đảm nhận những việc nhà mẹ thường làm, cô mới biết thêm nhiều điều về công việc này. Việc giặt giũ hằng ngày cứ dồn đến tới tấp, đến mức cô không biết một mình mẹ khi nào mới làm xong hết được. Chỉ lơ là một chút thôi bát đĩa đã chất thành núi, lại còn phải chuẩn bị từng món ăn, quả thật không phải là vất vả ở mức độ bình thường.

www.vuilen.com 121

Page 22: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Ngày hôm nay cô mới chỉ là ủi quần áo thôi mà cũng đã xếp được một chồng quần áo cao ngất rồi.

“Ơ kìa! Chẳng lẽ tại nữ chủ nhà bệnh nên đến cả vị tương cũng thay đổi luôn? Đông rét như này mà cả tương ớt lẫn tương bần, tương đen đều bị mốc trắng, còn có cả nhặng bay đầy trên đấy... miệng chum cũng mọc đầy nấm mốc rồi chị ơi!”

Giọng nói đó khiến mẹ bật dậy khỏi sô pha.

“Cô nói vậy là sao?”

Mẹ nhìn bát tương ớt mà vợ Geun Deok mang vào với gương mặt ngạc nhiên.

“Chị nhìn cái này mà xem. Em đã chọn đi chọn lại rồi mới múc lên đấy, nó bị hỏng nặng lắm rồi.”

Mẹ dùng ngón tay quệt thử ít tương ớt nếm thử. Khuôn mặt mẹ tức thì nhăn lại như muốn khóc.

“Trời ơi, trời ơi. Thế này là sao? Ba mươi năm làm tương đến giờ tôi chưa từng gặp phải chuyện này... Trước khi tôi đi viện mọi thứ vẫn không vấn đề gì mà... Rốt cuộc là như nào đây?”

Mẹ rầu rầu, chậc lưỡi đi về khu có mấy chum tương. Yeon Soo đau lòng nhìn chằm chằm bóng lưng mẹ. So với việc trách người mợ nói năng không biết suy nghĩ khi đứng trước mặt người ốm thì cô thấy thương người mẹ không thể bỏ ngoài tai sự mê tín đó hơn.

Yeon Soo nhận thấy Jeong Soo nãy ngồi ở bàn ăn trong bếp không biết đã lên phòng từ lúc nào, rồi lại chú tâm tiếp tục là quần áo.

“Nấm mốc mọc trắng xoá như sương rồi chị ạ, thật đấy.”

Vợ Geun Deok đuổi theo mẹ đến tận chỗ mấy chum tương, ầm ĩ loạn hết cả lên.

Mẹ mở nắp chum tương bần ra, ngay sau đó trợn tròn mắt. Nấm mốc đang đua nhau nở rộ trong chum như một lớp bột mỳ trắng được rải lên. Mẹ mở cả chum tương ớt thì thấy cũng bị y hệt như vậy.

“Chị ơi, liệu có phải sức khỏe của chị đang kém đi không? Nếu nữ chủ nhân trong nhà mà ốm đau thì tương đang nóng sôi sùng sục cũng sẽ nguội đi trong nháy mắt ấy.”

www.vuilen.com 122

Page 23: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Vợ Geun Deok cứ thao thao bất tuyệt, không câu nệ gì. Mẹ càng lúc càng cảm thấy có chút buồn nôn, chóng mặt. Yeon Soo đang trốn phía sau hai người, nhìn thấy dáng vẻ đó của mẹ, tim cô đập thình thịch như sắp rớt xuống đất.

Hình như mẹ cũng nghĩ đó là điềm báo chẳng lành, bèn vội lùi ra xa mấy cái chum.

“Đây đúng là việc hiếm thấy đúng không chị?”

Người mợ vẫn liên tục lải nhải bên cạnh cho đến khi cả hai bước vào phòng khách. Yeon Soo giả bộ như không nghe thấy gì, cô cầm áo đã là xong đi vào phòng ngủ. Phía sau, mẹ cô cất tiếng gọi.

“Yeon Soo ơi, đồ của bố thì con để lại nhé. Mẹ sẽ là nó.”

“Hôm nay để con làm cho.”

Cô vào phòng ngủ của bố mẹ, chăn đệm vẫn y nguyên. Đầu tiên Yeon Soo gấp chăn lại sau đó cho chúng vào tủ, rồi cô lấy ga trải và đệm ra. Cô trải đệm ra một bên để mẹ có thể nằm thoải mái, rồi mở cửa tủ quần áo.

Lần đầu tiên trong đời cô nhìn kỹ tủ quần áo của mẹ đến vậy, giây phút đó cô như bị choáng váng, người vô thức trượt xuống. Các loại áo sơ mi được là phẳng phiu, gấp gọn gàng, xếp từng lớp một, những bộ lễ phục cũng được treo đúng vị trí tại mắc treo trong tủ...

Yeun Soo từ từ mở ngăn kéo phía dưới ra xem. Mỗi một ngăn đựng nào là áo lót của bố, nào là tất, khăn tay,... tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ đến mức lóa mắt.

Cách sắp xếp đồ đạc trong tủ quần áo một cách tỉ mỉ, tận tâm và vô cùng hoàn hảo như vậy khiến Yeon Soo thấy rất quen. Khoảng sáu, bảy cái cà vạt treo ngay ngắn, thẳng hàng ở một bên cửa, trong đó mấy cái ở giữa đã được thắt nút trước rồi. Nhìn đến đây, Yeon Soo ngồi thụp xuống tại chỗ.

Cô thực sự khôngbiết. Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ đến điều này, cô chỉ cho rằng người phụ nữ ở ngoài kia là mẹ cô, là con dâu của nội cô, là người vợ luôn lo cho người bố vô tâm của cô. Thế nhưng hôm nay vào phòng mẹ, đột nhiên trong đầu cô hiện lên hình ảnh người vợ của Yeong Seok mà cô thấy trong bức ảnh ở phòng anh. Quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ, à không, mối quan hệ giữa vợ với chồng hóa ra là như vậy. Bàn tay của người vợ vun vén từng việc từng việc một, và thành quả của việc đó có thể nhìn thấy nơi người đàn ông, chính là người chồng của họ.

Yeon Soo lúc này đã hiểu được điều ấy. Trong suốt thời gian qua, tất cả những hình ảnh lịch lãm, đầy phong cách của Yeong Seok trong mắt Yeon Soo hẳn đều là tác phẩm không tệ chút nào đến từ bàn tay của vợ anh.

www.vuilen.com 123

Page 24: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

Thật tình cờ, vào tối ngày hôm đó cô cũng nhận được điện thoại của Yeong Seok. Yeon Soo bỗng đắn đo không biết cô với anh là gì của nhau. Khi cô mệt mỏi cùng cực, Yeong Seok chẳng thể cho cô sức mạnh. Trái lại, anh còn khiến cô cảm thấy tồi tệ hơn. Khi cô khẩn thiết mong đợi điều gì đó từ một người nhưng người đó lại không đáng để chờ mong, cảm giác cô đơn và bị phản bội càng khiến cô mệt mỏi hơn.

Yeon Soo không thể quên đi cảm giác rối bời mà ban ngày cô cảm nhận được ở phòng mẹ. Cô không tài nào tách rời hình ảnh người mẹ mà cô yêu thương nhất thế gian với người vợ của anh. Yeon Soo đã không còn đủ tự tin để tiếp tục tình yêu này nữa. Trong lòng cô giờ đây bắt đầu vang lên lời cảnh tỉnh rằng “Hãy chia tay với người đàn ông này đi”.

Yeong Seok tìm đến tận nhà, sau khi đón cô, cả hai chẳng nói lời nào, cứ như vậy anh lái xe về hướng sông Hàn. Sông Hàn vào buổi tối mùa đông thật quạnh hiu. Xe của Yeong Seok dừng lại bên bờ sông, cả hai vẫn không ai lên tiếng.

“Anh không biết tình hình bác gái lại không tốt đến vậy. Nếu biết được thì hôm đó dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ đến.”

Với vẻ mặt nặng nề, Yeong Seok hút điếu thuốc rồi mở lời trước.

“... Chúng ta bây giờ không nên gặp nhau nữa.”

Yeon Soo đã nói ra điều mà cô muốn nói. Ánh mắt Yeong Seok dao động, hiện lên sự bối rối. Yeon Soo nhìn ngắm dòng sông trải dài trong đêm tối mịt mù. Rồi cô nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.

“Mỗi bữa ăn, anh đều có thể cùng em ăn cơm chứ? Anh có thể đường hoàng đeo cà vạt mà em mua cho anh chứ? Những lúc em không ổn, lúc em suy sụp nhất, anh có thể ôm em chứ? Khi ở chỗ đông người anh có thể không cần lo lắng nhìn ngược nhìn xuôi, đường đường chính chính đi với em chứ? Những việc đó anh có thể làm được hay không?”

Yeon Soo đã nói hết từng điều từng điều cấm kỵ họ chưa từng nói ra, những ham muốn luôn chôn chặt, giấu kín bấy lâu trong cô.

“Hôm nay em mới biết được rằng hóa ra tình yêu cũng cần có sự công nhận chính thức. Người con gái chưa chồng chỉ nên gặp gỡ người chưa vợ, người đàn ông có vợ rồi thì chỉ nên biết đến gia đình.”

“Hôm nay em đã nhìn thấy bóng dáng vợ anh từ mẹ em... Em, em sẽ sống thật tốt. Em sẽ gặp người đàn ông tốt, rồi sẽ sống thật tốt như mẹ em, như vợ anh. Em sẽ yêu sao để mình có thể tự hào với tất cả mọi người. Người đàn ông

www.vuilen.com 124

Page 25: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

của em dù có thể có tật xấu khi ngủ, dù nếu thiếu em thì ngay cả tất anh ấy cũng không thể tìm thấy mà đi vào; hay mỗi khi rửa mặt luôn khiến mặt áo phía trước bị ướt đi chăng nữa, thì đó vẫn là người đàn ông em luôn nhớ đến mười hai lần mỗi ngày...”

Yeong Seok đau lòng ghi nhớ từng lời Yeon Soo thốt ra, lần lượt như thể đang gọi món ăn. Anh hít một hơi thuốc lá thật sâu sau đó nhả ra làn khói dài.

“Giá như... anh có thể gặp em sớm hơn một chút... thì tốt biết mấy...”

Yeon Soo đau khổ nhìn thẳng vào Yeong Seok, lúc này người đàn ông ấy đã không còn nghẹn lời nữa.

“Nhân duyên của chúng ta chỉ đến đây thôi.”

Hàng nước mắt nóng hổi chảy ra như thiêu đốt gò má Yeon Soo. Vậy là cô thực sự phải để người đàn ông đó đi rồi? Cô cảm nhận được nỗi đau nhức nhối trong lòng, song vẫn thấy thật may mắn vì mình có thể ngắm nhìn nước con sông kia, may mắn vì họ có thể đối mặt nhau mà chia tay. Yeon Soo cố gắng tự an ủi cõi lòng đang dần chìm xuống như nước sông bị giam lại nơi sâu thẳm bóng đêm.

Mười năm hay hai mươi năm sau nhìn lại, mong rằng lúc đó họ sẽ thấy quyết định ở bờ sông này là đúng đắn. Tình yêu của anh đối với cô đã từng tràn ngập trong trái tim anh, chỉ cần tình yêu đó là thật lòng, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi. Tình yêu đó không có gì hối tiếc, Yeon Soo cuối cùng cũng có thể chấp nhận sự lựa chọn đau đớn ngày hôm nay.

Mấy ngày sau, tuyết bắt đầu rơi, so với năm trước thì năm nay trận tuyết

đầu mùa đến muộn hơn. Như thể chờ đợi trận tuyết này đến, triệu chứng đau đớn của mẹ chính thức xuất hiện cùng với những bông tuyết đầu tiên.

Từ tối mẹ đã thấy khó chịu mệt mỏi, và rồi không ngoài dự liệu, đến nửa đêm bà lao vào nhà vệ sinh. Mẹ bám vào thành bồn cầu, nôn ọe. Cơn đau quặn thắt đẩy tất cả dịch trong bụng tuôn hết ra ngoài cổ họng. Phẫu thuật đã kết thúc và bây giờ bà đang uống thuốc điều trị ung thư đều đặn, mẹ không mảy may nghi ngờ điều đó, chỉ tiếp tục uống thuốc, giờ nhìn vào đống bầy nhầy màu vàng bà đã nôn ra to cũng phải bằng một nắm đấm, bà bỗng giật mình sợ hãi.

www.vuilen.com 125

Page 26: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

“Mình ơi!”

Mẹ khẽ rên lên gọi bố. Từ khóe miệng bà, máu chầm chậm chảy ra. Mẹ ngồi bất động trên nền nhà vệ sinh, từ cánh môi bà, máu tí tách rơi, chảy xuống cả cổ và gáy. Mẹ cũng không hề biết. Nôn mửa cùng với khí lạnh chạy khắp toàn thân khiến bà cảm giác như phải cảm vậy. Chỉ với điều đó thôi cũng khiến cho nỗi sợ hãi trở nên còn mạnh hơn cả sự đau đớn, nó xuyên thẳng vào tận tim bà.

“Mình ơi!”

Bố đang ngủ trong phòng bỗng giật mình mở mắt, khi đó đã là tầm hai giờ sáng rồi. Tiếng rên thoáng vọng từ đâu đó đã đánh thức ông dậy.

“Mình ơi...”

Tiếng rên khẽ, đứt quãng như sắp cạn sinh khí đó là tiếng của mẹ. Bố lập tức ngồi dậy. Ông nhìn khắp phòng không thấy vợ đâu, cuống cuồng ra khỏi phòng, chạy về phía nhà vệ sinh nơi tiếng rên phát ra.

Mẹ ngồi trên nền nhà vệ sinh, cả người gục xuống run rẩy. Bố đứng hình như thể bị điện giật tại chỗ, ông hoảng hốt, thoáng có dự cảm không lành. Ngay sau đó, bố cẩn thận đi đến gần mẹ và xoay người mẹ lại. Toàn thân mẹ đổ đầy mồ hôi lạnh và trên miệng máu chảy thành giọt.

“Bà không sao chứ?”

Bố khẽ chạm vào má mẹ với bàn tay run lẩy bẩy. Người mẹ lảo đảo như sắp ngã xuống rồi “ọe” một tiếng, cùng với đó là máu cứ thế ói ra. Trong nháy mắt máu bắn khắp nơi, trên tay và áo của bố toàn là máu đỏ quạch.

“Mình!”

Bố gào lên trong tuyệt vọng. Mẹ nằm trong ngực bố, ngẩng khuôn mặt đầy máu lên hỏi ông.

“Mình, tôi làm sao vậy? Tôi đã phẫu thuật xong rồi mà... Tôi làm sao vậy? Mình...”

Mẹ cả người run rẩy như cành liễu. Bố mặt giàn giụa nước mắt ôm chặt lấy mẹ, không ngừng nhẹ nhàng vuốt lưng mẹ. Người phụ nữ ấy đang run rẩy cả thể xác lẫn tâm hồn, nhưng giờ đây điều mà ông có thể làm cho vợ mình chỉ là cái vuốt lưng vỗ về như vậy mà thôi. Thế mà sự thống khổ đang ăn dần ăn mòn thân thể mỏng manh của người phụ nữ này có vì những cái vuốt ve xoa dịu của bàn tay ông mà giảm đi chút nào đâu.

“Mình, tôi làm sao vậy?”

www.vuilen.com 126

Page 27: “Bbookserver.vuilen.com/book/loichiataydepnhatthegian/... · Xin hãy cho con một lần thôi, chỉ một lần thôi, được làm tròn chữa hiếu. Dù chỉ một lần

Tác Giả: Noh Hee Kyung Người Dịch: Thục Anh LỜI CHIA TAY ĐẸP NHẤT THẾ GIAN

www.vuilen.com 127

Mẹ giãy chân đành đạch theo bản năng, yêu cầu sự giúp đỡ. Bố trong lòng đau đớn như bị cào xé, chỉ liên tục phát ra tiếng rên rỉ mà không nói được gì.

“Tôi sẽ chết đúng không? Mình, bệnh tôi không hề đỡ đi một chút nào cả, đúng không?”

Mẹ ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào mắt bố. Người chồng ấy đến cả việc nhìn vào mắt vợ mình cũng không thể làm được, ông chỉ biết ôm bà chặt hơn mà thôi.

“Mình, tôi bị sao vậy? Tôi đau lắm, mình à.”

Mẹ rừng mình bởi cơn nôn khan và cảm giác ớn lạnh dâng lên dữ bội, máu không ngừng trào ra từ miệng bà. Nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong gương, mẹ sững sờ.

“Tương, tương ớt đều thiu hết rồi... tôi sẽ chết đúng không? Có đúng vậy không?”

Cuối cùng mẹ khóc òa lên. Tiếng kêu gào của người phụ nữ sắp chết vang vọng khắp căn nhà vốn chất chồng tĩnh mịch. Hai chị em đang ngủ ở phòng của mình cũng bị đánh thức, cả hai chạy ngay xuống dưới tầng.

“Mẹ!”

Jeong Soo thấy mẹ người đầy máu đang ngồi khóc dưới đất, cậu giật mình hét to.

Người mẹ được ôm chặt trong vòng tay của chồng đang khóc nức nở, bà ngẩng đầu lên. Khuôn mặt bà nhớp nháp đầy máu.

“Jeong Soo à!”

Jeong Soo nhào tới ôm mặt mẹ mình.

“Mẹ! Mẹ ơi, mẹ, mẹ ơi, mẹ!”

Jeong Soo gào lên tiếng khóc vỡ òa trong sợ hãi.

Yeon Soo đứng như người mất hồn sau lưng người bố đang ôm lấy mẹ rên rỉ và Jeong Soo đang không ngừng la khóc.

Ghi chú:

1. Thành ngữ của Hàn, ý nói tin tưởng đến mức dù có sai cũng vẫn tin.