Post on 09-Jun-2015
description
Đất nước tôiNúi rừng sông biểnMột màu xanh dải lụa anh hùng.Thanh bình rồiĐất nước một màu xanhNhững luỹ treNhững cánh đồngCùng mang khát vọngTừ Bắc vô NamTừ rừng xuống biểnDải lụa anh hùngKhát vọng xanhChiến tranh…Hoà bìnhQua rồi giấc ngủMộng ngày xanh.Đất nước tôi!Sinh ra những anh hùngAnh Trỗi, chị LýMột niềm tinĐất nước tôi…Đất nước tôi!
Nguyễn Thị Huệ
Nếu em là thuyền nhỏ Thầy sẽ là dòng sôngVề biển cả mênh môngCho thuyền em xuôi mái.Nếu em là cánh diềuThầy sẽ là ngọn gióGió reo mãi vi vuDiều bay cao lồng lộng.Lòng thầy như ngọn gióNhư sông nước mênh môngEm giong buồm lướt sóngVề phương mặt trời hồng.
Phan Thị Kim Cúc
VỀ THĂM EM MÙA XUÂN
Anh về thăm em khi trời lại vào xuânSân trường sáng bao nụ cười em nhỏHàng bạch đàn lớn lên hơn dạo nọChim trên cành chuyền tiếng hát líu lo.Vai tuổi thơ thắm đỏ sắc cờEm rạng rỡ giữa đàn chim ríu rítTiếng trồng trường ngân nga thành nhịpMùa xuân về ấp ủ ước mơ xanh.Trong mắt chúng mình trời mùa xuân cao
xanhMây trắng bay, vở mới xoè trắng lớpTình yêu tuổi thơ thắp nồng nàn ngọn lửaMà trái tim anh sóng vỗ dạt dào.
Phan Thị Kim Cúc
Giúp mẹ vượt lũChúng con về quê mẹ vào mùa lũ
Vùng đất sâu sóng nước trắng đồngNhững đợt mưa dầm như trút nước
Trong từng ngày con nước lũ cứ dângMẹ ngồi mạn thuyền cùng chúng conMắt mẹ buồn dõi phía xa ngập nướcThương cây lúa ngô khoai úng lụtMong mùa sau gây dựng lại từ đầu
Lũ trẻ dồn lên cồn đất thả trâu Nhớ về mái trường nước ngập tràn ngày trước
Sau nhiều ngày sợ quên con chữNgồi lại đánh vần từng chữ đố nhau
Những tấm lưng trần chúng con cùng dòng nướcNgăn tạm để cầm nước lỡ trôi
Làng tím xanh chỉ nhìn dám trẻ thơ Cầm những nắm cơm chấm mưa dầm nước mắm
Mặt trời lên rồi chúng con cùng với mẹTrường học dựng lên từ cả tấm lòng chung.Chung sức Quân Dân vượt qua cơn bão lũ
Chúng con xin tạm viên đá giữ quê hương./.
Giáo viên: Võ Thị Thương
GIỌT KỈ NIỆM Xa trường mưa bay bay Ướt áo con đính thành.... Giọt kỉ niệm Xanh ngắt thời gian Bóng thầy trong mưa..... Lặng lẽ.....hiền hoà, Năm qua ....tháng lại
Tóc mờ sươngBóng thầy trong mưaĐi....về lẻ loiChiếc xuống....là vầng trăng khuyết....Hao gầyĐón....đưa những ước mơ sáng tỏBóng thầy trong mưa.....Rỏ nỗi niềm hối hảNhư sợ mảnh trăngMỗi ngày thêm khuyếtMảnh trăng đời thầy.....ngày hao huyếtSan sẻ cho đời nở hoaXa trường mưa bay bayƯớt áo con đính thành....giọt kỉ niệmBóng thầy trong mưa....vầng trăng khuyếtXanh ngời......Khách sang sông....có ngoảnh đầu nhìn lại
Lê Thị Thanh Long
Kính tặng ba
Khi những hạt mưa bắt đầu rơi lả tả thì đất trời cũng bước vào mùa đông. Những cơn mưa đầu mùa dai dẳng như muốn níu giữ một cái gì? Mưa tháng mười một vẫn lặng lẽ rơi đều. Những cơn mưa này làm cho con lại nhớ về ba.
Tuổi thơ của con gắn liền với ba, với mưa tháng mười một. Mỗi khi những cơn mưa tháng mười một bất chợt ùa về, trời trở lạnh, từ mảnh đất Miền Trung bất khuất những dòng chữ thương của ba gởi ra nhắc nhở con mặc thêm áo rét. Mưa tháng mười một mang theo chút dư âm của mùa đông với làn gió se se lạnh , chỉ se se lạnh thôi cũng đủ làm cho con nhớ ba. Đôi tay của ba đã dìu dắt con khôn lớn thành người: người con, người đồng chí, người đồng nghiệp của ba. Nghĩ đến điều đó con chợt nhận ra đôi mắt mình đã nhòe ướt tự bao giờ.
(Còn nữa)
Mưa tháng mười một rắc lên mọi vật từng giọt gió mát lạnh. Những mầm non nhỏ xíu mà thấm đẫm mưa mà bừng dậy, Từng cơn mưa đã nhắc con phải ghi nhớ ơn sâu của người cha - người thầy. Mưa tháng mười một năm nay con không còn được nghe ba kể chuyện về ngày hội của ba và đồng nghiệp. Ba ơi, mùa này mưa tháng mười một lại đang rơi cùng với những cơn gió hiu hiu. Trong cơn mưa con lại muốn làm nhiều việc tốt, làm được nhiều bông hoa để dâng lên ba _người thầy kính yêu của con.Mưa rơi, con lại thấy ba về giữa nhạt nhòa trời đất tháng mười một. Trịnh Thị Hồng
Cõng chữ lên Trà VinhTặng thầy giáo Nguyễn Văn Thanh
Em đi rồiSân trường vắng...Đồng nghiệp nhớ, học trò nhớNụ cười hiền lành, giọng nói dễ thương.Em kể chuyện ở Trà VinhLòng thấy thương những tâm hồn con trẻ“Các em chưa thạo tiếng Kinh,Đường xa chân trần đến lớp”Chữ Thầy giáo đã cõng lên rồiBâng khuâng nhiều đêm không ngủ.Cơn sốt rét rừng hành hạ emDa tái nhợt, mắt sâu, môi tímNhìn em cười lòng thấy thương thương. Em vẫn kể chuyện ở Trà VinhBằng tình yêu của thầy giáo trẻBầu nhiệt huyết tràn đầy sức sốngEm bám trường, bám lớp, yêu quê“Nam Trà My đèo cao... Mặc kệThương học trò cõng chữ lên non.” Đinh Thị Mỹ Ngọc
Cố lên em nhé!
Mưa miền Trung mưa dài ngày tầm tã Tuổi học trò vất vả với mùa đông Em ơi có lạnh lắm không? Cố lên em nhé mùa đông năm này!
Quê mình lũ năm nào cũng lũ Nước sông sâu, mưa trắng cả cánh đồng Em đi học chân không mang dép Gió mưa ướt cả áo quần... Nghe đài báo nhiều vùng ngập nước Sách vở học trò cũng ướt theo mưa Ôi lũ dữ không chừa ai hết Cô thương em nước mắt cũng đong đầy! Cô thương em những tháng ngày vất vả Vẫn chăm ngoan, học giỏi, biết vâng lời Cố lên nhé! em ơi cố lên nhé! Mùa đông qua nắng ấm sẽ ngập tràn.
Thu Luyến
Thương lắm...Ta về trường một sáng cuối mùa thuCơ sở lẻ bơ vơ bên đồng vắngGió lướt thướt ru mình trong nắngThoảng vào phòng hương mấy cụm sầu đông.
Học trò ta thơ bé vô cùngMắt tròn to, da đen màu đồng nộiGhế thì thấp, bàn cao bằng tay vớiĐứng đọc bài, cằm tựa với vòng tayMái tóc em vàng nắng cay cayTrên bục giảng, ta nhìn em thương lắm.Lòng em bé mà rộng tình cô giáoLòng ta thì chan chứa nỗi thương yêuTa gần em sớm sớm chiều chiềuNghe ấm lại những ngày qua trống vắng. Nguyễn Thị Kim Thảo
Về đi emBỏ trường bỏ lớp em ra điCâu từ biệt không thành lời em nhỉEm có biết con đường đi phía trướcKhông êm đềm-Trăm gian khổ hiểm nguy...Lớp vắng em, bạn bè, thầy cô giáoMong em về như sợi nắng ngày đôngVề đi em một chút nắng hồngSoi rõ chữ thành công cùng bè bạn.
Thanh Thúy
Về lại trường xưaThời gian thấm thoát trôi qua
Bao năm ta đã rời xa mái trườngRời xa bàn ghế thân thương
Rời xa tất cả, mái trường tuổi thơNhớ lời cô dạy ngày thơ
Bao nhiêu kỷ niệm tuổi thơ vuông đầyĐể giờ ta lại về đây
Sống bên bè bạn cô thầy thân yêuLời thầy cô dạy bao điều
Bao nhiêu ý phải, bao điều vàng sonBởi ta còn trẻ còn non
Mà đời muôn nẻo vẫn còn chông gaiBao nhiêu đêm trắng canh dài
Mong em không phải chọn sai con đường
Để em vững bước đời thườngVượt muôn cạm bẫy vững đường
tương lai. Bùi Thị Thanh
Thủy
TÂM TRẠNG NGƯỜI LÁI ĐÒTôi, người lái đò
Đưa các em sang sôngÔi! Dòng sông êm đềm trôi chảy
Sao lòng tôi lo lắng lại nhiều.Tôi mong sao đò xuôi theo ý muốn
Một ước mong tưởng chừng như đơn giảnNhưng khó mà thực hiện lắm thay
Vì đâu phải mình tôi quyết định được chuyến đò.
Ngày lại ngày dò trôi êm ảNhưng cũng có khi gặp bão táp phong baVẫn vững tay lái chống chèo cho qua khỏi
Để mong ngày tới đích được bình yên.Phạm Thị Diệp
Cho emTan trường buồn lắm em ơi!
Một mình lặng ngắm mưa rơi bốn bềMây chiều giăng khắp trời quê
Con đường năm cũ em về đấy chưaDạo rầy sớm nắng chiều mưa
Thương em bận rộn lại về nhiêu khêXã hội có biết bao nghề
Em làm kế toán bộn bề lo toanVăn thư tổng hợp cơ quan
Lương tiền chế độ muôn ngàn khó khănLàm sao chia nỗi băn khoăn
Từng con số đến công văn chứng từCảm thông chép vội vần thơ
Cho em âu cũng như là cho anh. Võ Văn Chương
THƯ VIỆN THIẾT BỊTám năm công tác Hùng Vương
Thư viện Thiết bị học đường mình loViệc làm nào phải ai cho
Vận động nỗ lực căn đo sự tìnhMỗi ngày trình tự đinh ninh
Giáo khoa tham khảo giáo trình nâng caoChuyên môn, quản lý, phong tràoĐồ dùng dạy học thầy cô yêu cầu
Báo chí tranh ảnh từng khâuPhân chia hợp lý ngõ hầu thành công
Chuyên đề danh mục hợp đồngMục lục sắp xếp tinh thông tỏ tường
Kế hoạch chỉ đạo nhà trườngBổ sung thiết bị tăng cường giáo khoa
Một mình trưa sớm vào raNiềm vui trách nhiệm nở hoa cho đời
ĐOÀN THỊ TÂM
HÀNG PHƯỢNG VĨ
“Hỡi hàng cây phượng vĩ!”Bên mái trường năm xưa
***Rung rinh như nói khẽ:“Các em đang học bài”.
***Vươn tay xòe bóng mátChở che bao mái đầuThân hình căng vạm vỡ Ngại ngùng gì nắng mưa. ***
Bao năm rồi trở lại Thăm mái trường năm xưaNhư về thăm kí ứcNgây thơ! Mối tình đầu. ***
Ngày xưa tôi còn nhớĐã có phượng vĩ rồiNon xanh và gầy guộcCòn sợ ngày gió mưa. ***
Bây giờ về thăm lại Phượng ơi! Đã trưởng thành Sân trường râm bóng mát Đong đầy bao ước mơ. ***
Ngày xưa ngày xưa ấyBước chân tôi vào nghềCũng như hàng phượng vĩNon xanh, tựa ước mơ. ***
Bây giờ về thăm lại Nghe tim vẫn bồi hồiVẫn sân trường năm ấyVới phượng của ngày xưa. ***
Bây giờ phượng đã lớn
Đã biết kêu rì ràoTrên sân trường im
ắngRu em nồng giấc
trưa ***
Bây giờ tôi trở lạiVới ngày của ngày xưa
Đến bên hàng phượng vĩPhượng ơi! Thuở ban đầu ?
Trần Anh Tuấn
Làm nghề nhà giáoAi đó bảo cuộc đời nhà giáo
Đời thật buồn phận bạc trắng như vôiNhư con đò sớm chiều đưa tiễn khách
Biết bao giờ trở lại chốn nơi đây.Ai đó bảo cuộc đời nhà giáo
Lương bọt bèokhông đủ tháng năm trôiĐã cống hiến đâu có phần hưởng thụ
Bản thân mình càng thấy khó đấy thôi.Ôi nhà giáo cuộc đời dạy học
Đối với tôi biết bao điều hạnh phúc Tự hào thay bao thế hệ hôm nay
Được chắp cánh bởi bàn tay nhà giáo.Ôi vui quá cuộc đời nhà giáo
Tình thương yêu như bến nước con đòTay cầm lái đưa đàn em qua lối
Không ngại ngùng không một chút suy tư.Ôi nhà giáo cuộc đời thật cao quí Thật thanh cao tươi sáng vô cùng
Như loài ong sớm chiều luôn cần mẫnMang cho đời nhụy ngọt của loài hoa.
Trịnh Thị Viên
HỌC TRÒ TÔITôi gặp em ngày đầu nhận lớpThương rất nhiều nét ngớ ngẩn thơ ngâyEm nhỏ nhắn tôi xếp ngồi bàn nhấtKhông ngờ em là vì sao sáng lớp tôiNửa học kỳ đầu trôi qua rất vộiTôi đổi chỗ em ngồi tận dưới xaLuôn vui vẻ em vâng lời dạy bảoNhường chỗ mình cho bạn học thua hơnThân cao lớn lấp hình hài bé nhỏEm ngồi đó ngôi sao của lớpTôi hướng về em mỗi lần câu hỏi khó
Thương em quá! Mồ côi cha lẫn mẹ
Buổi đến trường thơ ngây cùng chúng bạn
Buổi chen chúc ngoài đời kiếm miếng ăn
Hai nơi - Hai môi trường khác lạ.
Em vẫn học, vẫn trò ngoan nhất lớp
Song tháng ngày dài tôi e ngại cho em
Tôi chuyển về quê tin em thôi học
Theo bao người tới vùng kinh tế xa
Bao năm qua cô trò xa cách
Sẽ chẳng bao giờ em hiểu hết tôi đâu!
Cảm nghỉ về em cứ rây rứt một thời
Lại nhìn cuối lớp tôi thầm nhớ
Một đứa học trò thật đáng thương.
Sức mạnh trong em bật dậy từ bao giờ?Em dệt tiếp ước mơ dang dởHôm nay về một bác sĩ tương laiĐường em đi lắm chông gai vất vảNhưng đã tự mình đứng vững bằng đôi chânNhư cây xanh tự đâm chồi nảy lộcChẳng đợi tay người chăm sóc từng lyVui mừng thay cho học trò ngày ấyTôi chợt thấy mình bé nhỏ hơn emTìm gặp lại tôi thật bất ngờMười lăm năm xa cách em còn nhớ!Cô giáo của em tự thuở nào!
Hương Huyền
Đôi ngãHàng phượng sân trường gợi thiết thaBao mùa đưa tiễn rẽ tình ta.Chia tay ngõ vắng đường trăm lốiKẻ ở người về chuyến đò xa.Trường cũ tháng ngày buồn mong nhớYêu thương kết nối sợi tơ lòng.Nụ cười ánh mắt bao trìu mếnChan chứa đong đầy giếng nước trong.
Đoàn Hồng
CHIA TAY MÃIMới ra trường tôi đến với Tam ThanhMiền cát trắng đạp xe mỏi gốiĐồng nghiệp thương làm tôi quên hết mệtGắn bó nhau rồi tôi lại ra đi.Với Hồng Gấm – Làng Sưa yêu dấuBảy năm trời hết bốn năm dọn lụtBa năm xây dựng trường mới tôi lại ra điGiờ chia tay luyến tiếc lạ thay.Còn nữa chăng giây phút cười nghẹt nghẽoCô Tổng Phụ Trách “ Chị ơi! Chị ở lại”Thầy Hiệu trưởng “ Em đi rồi trường cũ vẫn
chờ em”Bác bảo vệ “ Xa cô tôi nhớ lắm”....Thế rồi tôi cũng ra điHùng Vương chào đón tôi về nơi đâyĐơn giản thôi một mái trường bé nhỏDẫu rất bé nhưng ẩn bao kỷ niệmTừ buổi đầu tôi đã đến và yêuCó mọi người trò chuyện râm rangCó hơi ấm tình thương đồng nghiệpCó trẻ nô đùa sau tiếng trống ra chơi.Làm sao tôi có thể chia tay được nữaSắp có quyết định ra đi tôi không thể nào ngủ
đượcÔi! Thời gian ơi ! Sao trôi nhanh thế?Để lại trong tôi bao kỷ niệm êm đềm.
Nguyễn Thị Ngọc Thuý