Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu...

27
Tác Gi: Mathilde Monnet Người Dch: Vũ ThThu Hà NƯỚC MT TUI 14 MĐầu Tri lnh căm căm, ht như bao bui sáng mùa đông khác. Tri còn chưa sáng hn. Tng hàng dài xe hơi đã chm chm lăn bánh trên nhng con phgiá lnh. Mc cho gió qut lên mt, tôi vn tiến vphía trước, gò mình chng li tng đợt gió ln. Tôi không cm nhn được cái lnh y, thđã khiến chân tay tôi tê cóng. Chút bt tin nhnhoi y chxếp sau cùng trong chui âu lo ca tôi. Cơ thtôi còn mi chun bcho điu khng khiếp hơn thế, khi chmt lát na thôi tôi sđến nơi y. Còn lúc này đây chân vn cphi bước tiếp. Tôi rvào li sang đường dành cho người đi b. Mt đường nha di li tiếng bước chân nghe llm, tiếng còi ô tô nghe đinh tai nhc óc. Trên khong đất trng phía trước có mt nhà thnh. Vài cái ghế băng. Chng có ai lai vãng đến đây vào lúc tám gikém mười lăm phút sáng c. Tt cđều vng hoe. Còn tôi vn ro bước. Đúng lúc đó, tôi thy thp thoáng my hc sinh trước mt. Tim tôi tht li. Tôi nhm mt. Mình có quen chúng nó không nh? Không. Không vic gì phi lo lng. Không phi chúng nó chnhìn mình thôi đấy ư, nếu không chúng nó đã nhy bvào ri... Đừng có nghĩ đến chuyn đó na, không phi lúc này. Đi tiếp nào. Githì tôi đã đến ngã ln. Sáng sm, giao thong tc nghn to ra mt mhuyên náo không ngt. Tôi clun lách qua nhng chiếc xe đang dm chân ti ch. Cvà chân tôi cng đờ, mt hết cm giác. Như mi bui sáng, tôi dng li trước mt tm kính rt to. Nó lúc nào cũng chình ình đó, choán hết cmt tin ca tòa nhà. Khuôn mt tôi phn chiếu trong gương, và tôi tn mt thy hình nh phn chiếu ca mình trông phát khiếp thế nào. Mái tóc xoăn tít xu nhách, rũ lõa xõa xung vai nhìn phát hãi. Chng khác mt con “cu lông quăn”. Cp má tròn phính, còn cái cm li lm vào. Nhưng trên hết thy, bên cnh cái mũi quá khglên, hàm răng tôi cũng không kém cnh. Nó chìa ra khi môi, to thành bhàm du lên chà bá. Hàm dưới cách mép trên đến ccentimet. Tôi không tài nào khép ming li được. Hàm ca tôi có thđem so vi ming con cá vàng đang đớp mi trên mt nước. Trong điu kin như thế, nói mà không bkhp, không bvăng nước bt là điu rt khó. Tôi thy ghét tghét hi cái hình hài trong gương ca mình. Nhưng trước đây, tt cnhng thđó chng phi là vn đề gì to tát. Nó không thc squá phc tp. Ai mà nghĩ chúng li có thtrthành bn án tcho www.vuilen.com 1

Transcript of Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu...

Page 1: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Mở Đầu

Trời lạnh căm căm, hệt như bao buổi sáng mùa đông khác. Trời còn chưa

sáng hẳn. Từng hàng dài xe hơi đã chầm chậm lăn bánh trên những con phố giá lạnh. Mặc cho gió quất lên mặt, tôi vẫn tiến về phía trước, gò mình chống lại từng đợt gió lớn. Tôi không cảm nhận được cái lạnh ấy, thứ đã khiến chân tay tôi tê cóng. Chút bất tiện nhỏ nhoi ấy chỉ xếp sau cùng trong chuỗi âu lo của tôi. Cơ thể tôi còn mải chuẩn bị cho điều khủng khiếp hơn thế, khi chỉ một lát nữa thôi tôi sẽ đến nơi ấy. Còn lúc này đây chân vẫn cứ phải bước tiếp.

Tôi rẽ vào lối sang đường dành cho người đi bộ. Mặt đường nhựa dội lại tiếng bước chân nghe lạ lẫm, tiếng còi ô tô nghe đinh tai nhức óc. Trên khoảng đất trống phía trước có một nhà thờ nhỏ. Vài cái ghế băng. Chẳng có ai lai vãng đến đây vào lúc tám giờ kém mười lăm phút sáng cả. Tất cả đều vắng hoe. Còn tôi vẫn rảo bước.

Đúng lúc đó, tôi thấy thấp thoáng mấy học sinh trước mặt. Tim tôi thắt lại. Tôi nhắm mắt. Mình có quen chúng nó không nhỉ? Không. Không việc gì phải lo lắng. Không phải chúng nó chỉ nhìn mình thôi đấy ư, nếu không chúng nó đã nhảy bổ vào rồi...

Đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa, không phải lúc này. Đi tiếp nào.

Giờ thì tôi đã đến ngã lớn. Sáng sớm, giao thong tắc nghẽn tạo ra một mớ huyên náo không ngớt. Tôi cố luồn lách qua những chiếc xe đang dậm chân tại chỗ. Cổ và chân tôi cứng đờ, mất hết cảm giác. Như mọi buổi sáng, tôi dừng lại trước một tấm kính rất to. Nó lúc nào cũng chình ình ở đó, choán hết cả mặt tiền của tòa nhà. Khuôn mặt tôi phản chiếu trong gương, và tôi tận mắt thấy hình ảnh phản chiếu của mình trông phát khiếp thế nào.

Mái tóc xoăn tít xấu nhách, rũ lõa xõa xuống vai nhìn phát hãi. Chẳng khác một con “cừu lông quăn”. Cặp má tròn phính, còn cái cằm lại lẹm vào.

Nhưng trên hết thảy, bên cạnh cái mũi quá khổ gồ lên, hàm răng tôi cũng không kém cạnh. Nó chìa ra khỏi môi, tạo thành bộ hàm dẩu lên chà bá. Hàm dưới cách mép trên đến cả centimet. Tôi không tài nào khép miệng lại được. Hàm của tôi có thể đem so với miệng con cá vàng đang đớp mồi trên mặt nước. Trong điều kiện như thế, nói mà không bị khớp, không bị văng nước bọt là điều rất khó. Tôi thấy ghét tệ ghét hại cái hình hài trong gương của mình.

Nhưng trước đây, tất cả những thứ đó chẳng phải là vấn đề gì to tát. Nó không thực sự quá phức tạp. Ai mà nghĩ chúng lại có thể trở thành bản án tử cho

www.vuilen.com 1

Page 2: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

mình cơ chứ?

Mắt tôi quét dọc suốt con phố. “Mong sao không ai nhìn thấy mình”. Tôi không chịu nổi cảm giác có ai đó cứ nhìn tôi nữa.

Vòng thời gian vẫn quay đều. Tôi phải đi tiếp, nếu không sẽ bị muộn học. Tôi sẽ phải mở cánh cửa lớp và một mình bước vào khi đám bạn đã ấm chỗ. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên khuôn mặt gớm ghiếc của tôi...

Bước, bước nữa, quên mọi cái khác đi.

Sau đó, tôi quẹo vào đường tắt ngang qua công viên, dẫn đến góc phố chỗ trường tôi học. Cỏ còn ướt. Những con chim bồ câu gù gù, lượn sáp vào chân người đi bộ. Lúc nào cũng có một con màu đen trùi trũi giữa một bầy màu xám và vàng hạt dẻ. Lần nào tôi cũng nhìn nó. Như thể một kiểu mê tín.

Cơ bắp căng cứng, cánh tay tôi không nhúc nhích nổi, buông thõng dọc theo cơ thể. Tôi như cái máy, cho tay vào túi. Còn phản xạ, tôi tập trung cho những bước chân của mình. Một bước, bước nữa, lại bước nữa. Tôi giống như một con rô bốt đang di chuyển theo lập trình. Thậm chí tôi kiểm soát cả hơi thở của mình. Nhất nhất không được thu hút sự chú ý của ai.

Toàn bộ cơ thể tôi cứ như đang bị mắc vào một tấm lưới vô hình, ngăn tôi tiến lên. Thế nhưng tôi vẫn cứ bước tiếp, như mọi ngày. Trung thành với luật.

“Giáo dục bắt buộc cho mọi trẻ em (...) từ sáu đến mười sáu tuổi1”

Không biết ai đã viết cái câu ấy nhỉ? Dù thế nào, người đó cũng đã tuyên án cuộc đời tôi rồi.

Tôi ra khỏi công viên. Trường nằm ở mạn phố bên kia, phía tay phải. Rất đông học sinh đang vội vã lao về phía cổng trường. Ánh mắt tôi dõi theo từng đứa với nỗi khiếp đảm. Giờ đây, tôi đã bị phơi bày rồi, không còn là vấn đề thời gian nữa. Nếu may mắn, tôi sẽ không chạm mặt chúng nó ngay từ đầu. Còn một phút để lấy đà.

Tôi men theo hàng song sắt đến cổng chính. Tôi ù người đi. Như thể quanh tôi chẳng còn gì quan trọng nữa. Cái cảm giác lạc trôi bồng bềnh ấy thật kỳ lạ. Tôi đã bắt đầu đếm ngược từng giờ, từng phút tới khoảnh khắc mình được giải thoát. “Thôi nào, bốn tiếng buổi sáng nay, rồi mày sẽ được nghỉ. Tiếp ba tiếng nữa là mày sẽ được tự do.”

Vầng dương nhô lên phía chân trời. Những tia nắng sớm mai xua dần bóng tối. Chiều nay khi tôi rời khỏi đây vào lúc 5 giờ ắt hẳn trời đã tối.

Nhưng ban ngày mới là dấu hiệu bắt đầu của địa ngục.

www.vuilen.com 2

Page 3: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi trình sổ liên lạc cho thầy giám thị. Thầy để tôi vào sau khi liếc nhìn tôi một cái. Tôi tiến vào sân chơi. Lớp 6E của tôi nằm ngay bên tay trái.

Tôi đã nhìn thấy chúng. Cả ba đứa đang chụm với nhau. Người tôi đông cứng lại, hay chí ít tôi cũng có cảm giác như thế. Đôi chân tôi đang bước đi như mất kiểm soát. Lí trí đang gào lên rằng phải thoát đi càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ bịa ra một lời xin lỗi nào đó, cái gì cũng được. Tôi không thể ở lại chốn này nữa.

Thế nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến lên như thể không có chuyện gì xảy ra. Phía sau lưng, cánh cửa song sắt khép lại ánh mắt bọn chúng ghim lên người tôi. Tôi nhận thấy rất rõ, như một cảnh quay chậm, miệng chúng từ từ nhếch lên cười.

Thời gian như ngừng hại. 9... 8... 7... Tôi trân mình chịu đựng ánh nhìn của chúng. 6... 5... 4... Tôi tiến về chỗ ngồi của mình. Vài đứa chặn tôi lại, mặt chúng hằm hằm căm ghét. 3... 2... 1... Câu chửi rủa đầu tiên cất lên.

Cuối cùng, có lẽ tối nay tôi sẽ có đủ can đảm thoát khỏi những tiếng rủa đó bằng cách lao khỏi cánh cửa sổ này.

Người ta vẫn thường cho rằng bạo lực học đường chỉ xảy ra với những đứa kém may mắn. Về hoàn cảnh của tôi thì hẳn không sai vào đâu được, nhưng trường hợp của tôi lại hơi khác thường. Tại tôi học ở lớp chọn hẳn hoi: Lớp gồm những học sinh học song ngữ Đức - Anh. Cả trường chỉ có một lớp như thế, được tuyển chọn hồ sơ kỹ càng.

Cũng không thể giải thích vấn nạn đó là do thiếu nhận thức. Phần lớn những đứa tấn công tôi đều đạt điểm trung bình khoảng mười lăm đến mười bảy2, những thành phần Khá, Giỏi hẳn hoi.

Nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Tôi đã quan sát chúng nó trong suốt nhiều năm. Chúng vẫn có thể đồng cảm, yêu thương. Chúng biết phân biệt rất rõ giữa “cái xấu” và “cái tốt”. Khi một trong những đứa bạn của chúng nó khổ sở, chúng cũng chia sẻ. Đứa nào cũng đến an ủi. Thỉnh thoảng tôi còn thấy chúng nó khóc. Khi chúng xem phim hay chứng kiến ai đó qua đời chẳng hạn.

Một vài đứa còn học chung tiểu học với tôi, và đương nhiên đã chứng kiến tôi lớn lên. Tôi từng chuyện trò với chúng nó. Chúng biết rõ là tôi không điên cũng chẳng thiểu năng. Thế nhưng tất cả những điều đó chẳng thể nào ngăn được việc chúng hủy hoại cuộc sống của tôi. Và hôm nay, khi biết chúng suýt khiến tôi bỏ mạng, chúng vẫn cười nhạo điều đó.

Có thể bạn cũng biết những đứa như thế. Bạn là bạn bè, là giáo viên, là gia đình của chúng... Trong trường hợp này, tốt hơn hết bạn nên dừng lại ở đây và khép cuốn sách này lại. Dù thế nào, bạn cũng sẽ không tin tôi. Người ta nói điều

www.vuilen.com 3

Page 4: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

ấy với tôi suốt, rằng là: “Mấy đứa đó ngoan lắm, chúng chẳng làm hại đến ai đâu.”

Thế thì tại sao? Tại sao chúng lại hành hạ tôi thế này? Ít ra cũng phải có đáp án chứ? Và tôi vẫn luôn đi tìm lời giải thích. Có lẽ đây cũng là lý do thúc đẩy tôi viết.

Để tìm nguyên do cho sự phi lý ấy.

Ghi chú:

1. Điều L 131 - 1 Luật Giáo dục, 30 tháng 1 năm 2016.

2. Điểm trung bình tính trên thang điểm 20.

Phần Thứ Nhất

Lớp Sáu

Mở Đầu

Những đứa bắt nạt tôi đầu tiên đã quen biết tôi từ nhiều năm về trước,

trước khi học trung học - mốc khởi đầu của thời kỳ thống khổ. Do đó, tôi nghĩ rằng mầm mống của câu chuyện này phải bắt nguồn từ hồi tiểu học.

Nhưng thời đó tôi từng rất hạnh phúc. Tôi đạt được thành công dễ như ăn kẹo, đến mức chính tôi cũng thường ngạc nhiên vì điều đó. Đứng đầu môn viết chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong những học sinh xuất sắc nhất về môn toán... Các thầy cô thường đọc to bài của tôi trước cả lớp làm mẫu.

Tôi đã đánh mất bức ảnh chụp tập thể lớp hồi ấy. Tôi cũng không nhớ rõ lần đầu tôi gặp chúng nó là khi mấy tuổi. Nhưng chắc chắn là cả ba đứa chúng nó đều học chung với tôi năm lớp 5.

Tôi chưa từng nói chuyện với thằng Samuel trong suốt năm học đó. Tôi không có chút kỷ niệm nào chung với nó. Tôi cũng chẳng làm gì nó, không bao giờ đụng chạm đến nó, hoặc tôi đã không hay biết về điều ấy. Chúng tôi chỉ phớt lờ nhau, thế thôi.

Với thằng Amédée, có lẽ còn có chút manh mối. Nó rất thích cướp hộp bút của tôi rồi ném trong lớp. Cùng với mấy đứa khác mà tôi cũng không nhớ tên, chúng vừa ném qua ném lại vừa cười cợt. Tôi nhìn chúng bất lực mà đồng thời cũng vui vui. Trong khoảnh khắc ấy tôi chỉ xem nó như một trò đùa. Đương nhiên cũng hơi bực mình, nhưng không có gì nghiêm trọng cả.

www.vuilen.com 4

Page 5: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Còn Laurent, có thể nói nó rất gần với những gì người ta miêu tả về một người bạn. Tôi nói chuyện với nó mỗi giờ ra chơi. Tôi còn nhớ mình hòa hợp với nó lắm. Tôi đã kể với nó chuyện tôi nuôi tôm trong bể kính. Thậm chí chúng tôi còn chơi trò chọi bút ở lớp cho vui. Nó đã dạy cho tôi biết rằng cột sống luôn là nơi nhạy cảm nhất.

Nãy giờ, tôi đã tua lại cuốn phim về từng đứa hồi còn ngô nghê. Hộp bút, những trò “cho vui”. Giá mà tôi biết...

Lên Lớp Sáu

“Đồ hải ly bẩn thỉu.”

Tất cả bắt đầu từ câu chửi ấy của Laurent. Chỉ hôm trước hôm sau, chẳng có lấy một lý do rõ ràng, nó đã chuyển tôi từ vị trí con người sang loài gặm nhấm tầm thường. Sau khi ngạc nhiên qua đi, phản ứng đầu tiên của tôi là đáp lại ăn miếng trả miếng:

“Thế còn mày, tự nhìn lại mình chưa? Mày giống như con cẩu ấy!”

“Ồ, Mathilde, mày dám bảo tao thế hả? Mày đã soi gương bao giờ chưa?”

Tôi đốp lại, gân cổ đôi co. Chí ít, tôi cũng cố như vậy. Cho đến khi thắng thì thôi. Tất cả với tôi chỉ như một trò đùa của trẻ con. Vào lúc đó, tôi vẫn còn thấy mình đẹp, dẫu sao, rõ ràng tôi đã cho rằng người ta không thể đánh giá ai đó chỉ dựa vào hình thức. Hiển nhiên chúng tôi chỉ đang đùa thôi chứ đâu có gì nghiêm trọng.

Vào hồi đầu năm ấy, thời tiết còn nóng và mặt trời vẫn chói chang, chúng tôi đi ô tô đến công viên để thực hành bài học xác định hướng. Nó ngồi cạnh tôi ở hàng ghế bên kia lối đi. Theo thói quen, chúng tôi nói chuyện và tôi kể rằng trong vài năm nữa, tôi sẽ phải trải qua phẫu thuật hàm để chỉnh sửa răng.

“Người ta sẽ làm vỡ hai hàm tớ. Tớ sẽ chẳng ăn gì ngoài cháo trong một tháng.”

Nó đáp lại tử tế:

“Mày thật can đảm khi chịu được điều đó. Tao mà như mày thì tao không chịu nổi đâu.”

Câu nói ấy làm tôi thêm vững tâm. Đó là bằng chứng cho thấy rằng khi nó chửi tôi thì chỉ là đùa giỡn thôi. Không hơn.

www.vuilen.com 5

Page 6: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Ngày hôm ấy, trên đường về tôi ngồi cạnh một đứa con gái cùng lớp, nó thu lu ngồi một mình. Tôi bắt chuyện trước rồi nó bất ngờ tâm sự với tôi. Cho đến hôm nay, tôi vẫn còn nhớ như in lời nó nói: “Cậu biết không, hồi còn học tiểu học, tất cả mọi người đều chế giễu mình. Một hôm, mình không chịu nổi nữa, thế là mình treo cổ.”

Tôi hoảng hồn:

“Cái gì? Cậu định tự tử?”

“Ừ. Mình đã quàng dây vào cổ và chuẩn bị thả mình rơi khỏi ghế. Nhưng đúng lúc đó, mình nghĩ đến nỗi buồn của bố mẹ nếu mình chết. Thế là mình tháo dây xuống.”

Khuôn mặt nó sa sầm và giọng rất nhẹ, gần như thì thào, khiến tôi không thể nghi ngờ những gì nó nói. Tôi không biết đáp sao.

“Nhưng tại sao bạn không tố chúng ra. Chúng đã nói gì?”

“Chúng nó lăng mạ vẻ ngoài của mình. Mọi lúc. Cả lớp luôn. Mình thấy rất tồi tệ khi nhìn bản thân trong gương.”

Tôi không hiểu. Sao người ta có thể muốn chết vì mấy kẻ ngu ngốc cơ chứ? Tất cả mọi người đều biết rằng vẻ bề ngoài không phải thứ cốt yếu trong cuộc sống. Nhất là khi cô bé đó chẳng có gì xấu xí cả. Nhưng thực tế, tôi đã không hiểu được. Vẫn chưa hiểu được. Thế nên, trước lời thú nhận của cô bạn, vừa ngạc nhiên vừa bất lực nên tôi đã đáp lại:

“Nếu chúng làm thế với bạn, hãy kể cho ai đó nghe. Chuyện sẽ chấm dứt luôn, bạn không được để bạn đơn độc, bạn phải nói ý định muốn tự tử với bố mẹ.”

Người ta thường dạy đời người khác khi bản thân không ở trong hoàn cảnh đó...

Laurent, Amédée Và Samuel

Thái độ của Laurent nguội lạnh dần. Chẳng bao lâu nó đã kéo bè với hai

thằng kia, dần dà cả ba chúng nó bắt đầu mạt sát tôi, đều đặn và vô cớ, cứ mỗi lần giáp mặt nhau, cũng có nghĩa là hầu như mọi lúc. Chúng tôi học cùng lớp nên không thể tránh mặt nhau được.

“Ha ha ha! Nhìn xem con bé kia tởm không kìa!”

www.vuilen.com 6

Page 7: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Mày có nhìn thấy răng mày không? Mày không xấu hổ khi ra đường như vậy à?”

“Nhìn giống như con hải ly ấy, nó không ngậm cái mõm vào được!”

Tôi vẫn luôn đáp trả. Tôi gắng ở thế ngang cơ với chúng:

“Cái đầu chó của mày cũng không khá hơn đâu! Còn Samuel, nhìn mày như một con cá mắm biếng ăn.”

Tôi cũng điêu ngoa như chúng, hẳn thế. Chỉ có thể giải quyết vấn đề ngay từ đầu bằng cách tấn công vào một điểm yếu chết đứ nào đó của chúng nó. Tuy nhiên, tôi chỉ tự vệ thôi.

“Mày nói chuyện như con nít lên ba. Học cách uốn lưỡi trước khi nói tao nhé!”

“Mày câm mõm đi Mathilde! Xấu như mày mà cũng mở miệng ra nói hả!”

“Mày văng bọt suốt ngày. Mày không tắm bao giờ à?”

“Nhìn tóc mày kìa, trông như cú rù, đi mà mua lược đi.”

Một mình thắng cả ba đứa là điều không thể. Đến một ngày, tôi không cãi nổi chúng nữa. Tôi từ bỏ. Nhỡ chúng nó đúng sự thật thì sao? Thế là mặt tôi đông cứng, mắt đẫm nước. Thằng Laurent được đà chồm lên:

“Con hươu bị chọc tiết tội nghiệp, mày oan lắm à? Mày phải biết bọn tao chỉ nói những sự thật mất lòng thôi.”

Nó cười thoả mãn, sung sướng khi cuối cùng cũng khiến tôi tổn thương. Tôi bỏ đi nhanh nhất có thể.

Tối hôm ấy khi về nhà, tôi cuộn mình khóc nức nở. Cảm thấy tủi ức cùng cực. Tôi thật yếu đuối, không thể tự bảo vệ mình. Chúng có lý của chúng. Ngày mai tôi phải giải quyết chuyện này. Đi tố cáo chúng ư? Làm thế càng chứng tỏ tôi cư xử như một kẻ bất lực, một đứa trẻ không biết tự xoay sở. Tôi biết chúng nghĩ gì về điều đó. Phải giành thế cân bằng. Đấy mới là thứ lưu lại đến cuối cùng.

Tôi tự hứa với bản thân: Chúng sẽ không bao giờ thấy tôi rơi nước mắt nữa. Không bao giờ.

“Con Này Ngu Thật”

www.vuilen.com 7

Page 8: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Vậy là tôi trở lại trường. Dù sao tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Mỗi lần khi cánh cửa sắt khép lại phía sau lưng là ba đứa nó lại châm chọc tôi và sau này việc ấy nhanh chóng lan ra cả lớp. Một hôm đến lớp, tôi cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của một đám con gái. Chúng vừa cười vừa thì thào với nhau những từ tôi không thể nghe rõ. Tôi tiếp tục việc của mình, phân vân không biết phải cư xử làm sao. Một đứa tiến lại gần tôi. Mắt nó khinh bỉ dò qua các đường nét khuôn mặt tôi, chầm chậm khi nhìn đến hàm răng và cuối cùng nhìn xoáy vào ngực tôi. Tôi chỉ muốn độn thổ.

“Mày có biết ti mày treo lúc lỉu không? Sao mày không mặc áo con như mọi người ấy?”

Cả bọn ré lên cười. Cả đám đều nhìn tôi. Tôi thay chúng đang phân tích từng chút từng chút nhược điểm trên cơ thể mình. Chắc chúng tự hỏi sao tôi lại xấu xí đến thế. Vẫn cái kiểu nhạo báng hệt như thằng Laurent. Tôi không thấy ngực mình có vấn đề gì. Tôi mới mười một tuổi, vừa chớm dậy thì. Tôi cảm thấy thật nhục nhã trong lòng, như xát muối.

Không được khóc, không được khóc, không được khóc...

“Đâu có chúng chẳng có vấn đề gì mà.”

Câu trả lời của tôi dở ẹc.

“Con này thật ngu ngốc, không thể tin được.”

“Mày không nhận ra là mày như thế trông càng xấu tệ à? Răng lợi đã thế rồi... Mày phải cố gắng hơn chứ!”

Cả lớp bắt đầu săm soi ngực tôi. Tôi đờ người bất động, chỉ cố để không ai nhận ra mắt tôi ngấn nước. Chẳng thể làm gì được. Chống lại ba đứa đã là không thể, làm sao đương đầu với cả lớp?

Nhưng tôi đã làm gì để phải chịu đựng những điều này?

Cô Lập

Vào đầu năm lớp sáu, tôi vẫn chơi với nhóm con gái trong lớp, nhưng từ

sau sự kiện áo nịt ngực, tất cả bọn nó đều cho tôi ra rìa. Do đó, tôi đã bị cô lập. Chỉ có một người duy nhất chấp nhận ở bên tôi. Tên bạn đó là Camille và bạn ấy có làn da đen. Ngay lập tức, Laurent, Samuel và Amédée nhắm chúng tôi làm mục tiêu. Cả bọn khác cũng ăn theo.

www.vuilen.com 8

Page 9: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Anh em chú ý! Hải ly đang đến!”

“Đi kèm theo con khỉ đột nữa!”

“Chúng mày xấu đến mức làm tao muốn nôn ọe. Nghiêm túc nhé, hãy làm cái gì đó đi!”

Laurent trở thành kẻ cầm đầu. Nó thử tất cả các câu rủa sả có thể. Mỗi câu lăng mạ thốt ra, mắt nó lại hau háu nhìn vào khuôn mặt tôi để đánh giá hiệu quả. Nếu chẳng may tôi ngưng cười, đanh mặt lại hay lộ ra vẻ khổ sở là nó biết ngay có thể sử dụng câu đó. Lời thóa mạ đau đớn nhất với tôi sẽ ngay lập tức bị thằng Amédée và Samuel nhắc lại, tiếp đến là cả lớp hùa theo.

Khoảng cuối học kỳ một, nó bỏ cái từ “hải ly” cửa miệng. Tôi đã quen với điều đó và tỏ ra chẳng hề hấn gì. Nó tìm kiếm cái gì đó tổn thương hơn.

“Thực ra tao thấy mày giống chuột chù hơn.”

Tôi cứng người lại, và mặc cho mọi nỗ lực của mình, tôi không thể giấu được sự đau đớn. Tôi quay mặt đi, giận điên vì xấu hổ. Thấy trò của mình có tác dụng, mắt nó lóe lên niềm hân hoan mà tôi mãi căm ghét. Về sau, nó chỉ dùng biệt danh ấy để làm nhục tôi, rồi tất cả những đứa khác lặp lại, quên đi tên gọi cũ.

Từ đấy trở đi, khuôn mặt mà tôi vốn cảm thấy bình thường bắt đầu trở nên xấu khủng khiếp. Và ngay cả khi tôi tránh hết gương soi thì những mặt kính, màn hình đã tắt hay cả mặt nước cũng vẫn phản chiếu cái đầu gớm ghiếc của tôi. Ra khỏi nhà đã trở thành một cực hình với tôi.

Dường như tất cả mọi người cũng giúp tôi khẳng định điều đó. Một đứa bé khoảng năm tuổi chỉ vào tôi và la lên trên phố: “Mẹ ơi, nhìn xem chị ấy xấu quá!” Một anh học cấp ba, khi thấy tôi đến trường cũng đôi lần ra dấu: “Em có biết là nhìn em hãi lắm không?”

Phải, bọn chúng có lý. Tôi đã sớm không còn thấy hận chúng nữa.

Nhưng liệu tôi có muốn chúng nói cho tôi sự thật theo cách như vậy không?

Người ta đã nói dối tôi suốt mười một năm. Bố mẹ, gia đình, những cô bạn cũ và tất cả những người thân đều muốn tôi tin rằng mình đẹp. Nhưng giờ thì tôi đã nhận ra những lời nói dối ấy. Tôi xấu, và trong đời thực, những cô gái xấu không có chỗ đứng. Tôi phải quen với điều đó. Tôi phải nhận ra rằng tôi đang ở bậc trung học, phải sống chai sạn đi. Đã hết thời tiểu học với những thành công dịu ngọt. Ở đây là “lớp sờ học”.

www.vuilen.com 9

Page 10: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Từ giờ, đi thưa cô về những đứa chọc phá mình không còn phù hợp với tuổi tôi nữa. Tôi phải thích nghi. Điều mà những đứa kia gây ra với tôi chưa có gì nghiêm trọng, tôi sẽ thành trò cười khi đi kể lể với thầy cô. Thường có những đứa học sinh đánh nhau ở sân trường, bị thương hẳn hoi... Nhưng giáo viên, giám thị, vẫn chẳng ai thật sự bận lòng. Họ coi đó là những trò trẻ con. Tất cả những chuyện ấy đều bình thường. Tôi cứ tự nhắc đi nhắc lại với bản thân:

“Bốn năm, chỉ bốn năm trước khi lên học cấp ba thôi. Mày phải nhớ như thế.”

Rồi sẽ có biến động nào đó. Có thể các quy tắc cũng sẽ thay đổi. Dù sao, thứ tôi chịu đựng lúc này cũng ở mức bình thường.

Tôi phải chịu vậy thôi.

Buông Bỏ

Hành động nhượng bộ đầu tiên của tôi là đi mua áo ngực. Như thể sẽ

chấm dứt những lời châm chọc về bộ ngực của tôi. Theo lẽ tự nhiên, từng đứa đều tăm tia dò hỏi cho chắc.

“Có đúng là mày đã mặc áo con rồi không?”

“Thế cũng không quá sớm nhỉ?”

Tiếp đó, tôi vén tóc sang bên và cột lại. Chúng không thể coi tôi là con “cừu lông quăn” nữa. Câu châm chọc chí ít cũng bớt thắng thế hơn...

“Mày không có tiền để đi cắt tóc à?”

“Ê, trên đời này có thứ gọi là lược đấy mày!”

Không nghi ngờ gì, phản ứng rõ nhất của tôi là về trang phục. Mỗi ngày, nỗi sợ chiếm ngự tôi thêm một chút. Chúng dò xét từng thứ tôi mặc. Sau khi phân tích tôi từ đầu đến chân, chúng sung sướng hả lòng hả dạ lắm.

“Mày tìm quần áo từ đống rác ra đây à?”

“Nhìn như con ăn mày ấy!”

“Xấu điên người! Không ai mặc thế cả!”

Tôi đã tìm được một giải pháp căn bản. Thay vì phát bệnh mỗi lần tôi đến lớp với một bộ đồ mới, lòng phấp phỏng lo âu không biết chúng lại bày trò gì, tôi tìm cách chọn mặc cùng một loại T-shirt. Tôi mua liền lúc cả chục áo hiệu

www.vuilen.com 10

Page 11: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Benetton giống nhau y chang - chỉ có khác nhau về màu sắc - và mặc quần jeans, tất cả đều cùng nhãn mác.

“Con bệnh này! Sao mày lúc nào cũng mặc giống nhau thế?”

“Mày đáng thương lắm, biết không Mathilde?”

Lúc ấy, tôi đã tường tận phản ứng của chúng. Chúng không săm soi khuôn mặt tôi mỗi buổi sáng. Tôi không còn phải sợ những xét nét mới nữa. Hơn thế, vì đã thành quen, bọn chúng cũng chán dần. Quần áo của tôi coi như trong suốt. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Chúng không chịu nổi khi tôi di chuyển. Vậy là tôi học cách kiểm soát từng cử động của mình. Tôi không được phép chùi mép, bịt mũi lại cũng chẳng sao. Tôi thà thế còn hơn phải nghe thấy mấy câu đại loại như:

“Ái chà chà!! Nhìn hải ly kìa!”

“Nó vảy nước mũi khắp nơi?”

“Kinh tởm quá!”

Tôi cũng rất chú ý để cạp quần không bị xệ. Một lần Mélissa đã hú lên trong lớp:

“Nhìn kìa! Tớ thấy quần chíp của nó!”

Xắn tay áo, ngoảnh cổ, vắt chéo chân, nghiêng người hay áp má xuống bàn... Một cử chỉ dù rất nhỏ thôi cũng có thể gây ra hàng tràng bới móc bất tận.

Không cử động nữa, biến mất là xong.

Việc rút kinh nghiệm của tôi diễn ra rất nhanh. Có những động tác bị cấm, và có những động tác được “châm chước”. Nếu may mắn có cử chỉ không gây ra ác cảm với tụi nó là tôi lặp lại tức thì.

Mỗi lần đi ngang qua bọn chúng, tôi có cái cảm giác khủng khiếp là mình không biết cách bước đi làm sao cho phải. Người tôi quíu lại. Chỉ còn hai cánh tay vung vẩy một cách nực cười. Ban đầu, tôi khoanh tay lại trước bụng như thể bị lạnh, nhưng rõ ràng, điệu bộ đó khiến tôi có vẻ “cúm rúm”. Thế là tôi đành xỏ tay vào túi.

Trong lớp, tôi thường đưa tay bưng mặt. Tay tôi sẽ giúp che hàm răng lại. Tư thế ấy, ngoài việc tôi quen làm thế, còn cho phép tôi giữ được bắt động hàng tiếng. Tôi xoay sở để thầy cô quên mình đi, không hỏi han, và nhất là để họ không gọi tôi lên bảng. Khi họ hỏi, tôi cúi đầu và không nói gì cả. Phải chịu đau thương để chắp thêm vũ khí cho chúng, còn đâu những lần giơ tay, phát biểu và thu hút mọi ánh nhìn...

www.vuilen.com 11

Page 12: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Giáo lý của thói quấy rối đã buộc chặt tôi lại và tôi phải tuân theo nó, không còn lựa chọn nào khác.

Giờ Học Bơi

Giờ học bơi là một trong những lúc cực hình nhất. Bị bắt phải mặc bộ đồ

bơi lộ hết chân tay, đó là cơ hội vàng cho chúng. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, còn phải đội mũ bơi nữa. Hàm răng hô của tôi thậm chí không còn được mái tóc lòa xòa bảo vệ. Tôi không thể ngăn mình nhìn vào gương, bằng cái vẻ mê mẩn bệnh hoạn.

Chúng phân tích cơ thể tôi với nhau, rồi hú lên “Aaaa” choe chóe. Chỉ sự hiện diện của tôi cũng đủ làm chúng thấy khó chịu rồi. Tôi đông cứng người vì sợ khi chúng nhìn vào chân tôi, cầu sao chúng không soi ra được một sợi lông cạo ẩu nào. Sau một đêm đầy nước mắt để chuyện đó không xảy ra, tôi vẫn còn không tin nổi rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng đến lúc ấy, tôi không còn cảm giác gì. Những cảm xúc của tôi đứt phựt. Không vui, không buồn, chỉ còn sự trống rỗng hoàn toàn, một dạng cảm giác mệt mỏi bất tận. Đôi khi tôi cảm thấy như huyễn hoặc. Hay là những chuyện này không có thật. Tôi sẽ thức dậy vào buổi sáng trước hôm vào lớp sáu, thật hạnh phúc và tràn ngập cảm xúc tươi vui. Nhưng đám mây mờ bao quanh tôi tan đi rất nhanh.

“Khi mày bơi, người ta chỉ thấy răng mày nhô ra khỏi nước!”

“Mày thậm chí còn không biết trườn lên!”

“Thường thôi, chuột thì làm gì biết bơi!”

Khi giờ học kết thúc, chúng tôi phải thay đồ trong những ca bin thay đồ chung. Một đứa trong lớp tên là Alice rất thích giật khăn tắm của chúng tôi xuống để cơ thẻ chúng tôi trơ ra cho tất cả lũ con gái khác cười khoái trá. Thế nên, tôi cố thay đồ nhanh nhất có thể, cầu mong sao con Alice tắm lâu hơn một chút hay trò của nó rơi vào ai đó. Tôi có cơ hội thoát thân là 50 - 50. Một lần, Alice kéo khăn của Camille rất mạnh khiến bạn ấy ngã lăn ra đất vì muốn níu khăn lại. Bạn ấy cầu xin chúng nó để cho mình yên, gắng gỏi trong tuyệt vọng, mong giữ được thể diện.

“Nhìn xem, nó có lông kìa!”

“Trông khiếp quá!”

Tôi đứng bất động, biết rằng nếu tôi can thiệp, tình hình sẽ tệ hơn nữa.

www.vuilen.com 12

Page 13: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Chặng Đường Trên Ô Tô

Sau giờ học bơi, chúng tôi trở về bằng ô tô. Chặng đường ấy lại là nỗi

khiếp đảm mới. Lúc tôi leo lên xe và bước dọc lối đi là lúc trở thành mồi ngon cho ánh mắt của chúng nó. Ngay cả khi đã ngồi cạnh Camille, tôi vẫn còn nín thở. Tôi biết chuyện gì sẽ diễn ra sau đó. Tôi chỉ không biết khi nào nó bắt đầu thôi. Tất cả tùy thuộc vào ý muốn của thằng Laurent.

Nói chung, chỉ nháy mắt là nó đã thấy sự hiện diện của tôi. Mắt nó dừng lại trên cơ thể tôi. Nó cười với tôi. Rồi hú lên thật to cho tất cả học sinh nghe thấy:

“Mathilde trông như con chuột lột?”

Và tiếp sau đó rào rào lên hàng tràng câu châm chọc không ngớt. Mắt tôi nhìn hút qua ngoài cửa kính. Tôi tập trung vào khung cảnh lướt qua hai bên đường. Con đường ánh lên dưới nắng mặt trời, những thân cây trơ trụi lá vì mùa đông. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh và những người đi bộ thong thả rảo bước dọc theo con phố, hạnh phúc và tự do. Họ cách xa cái địa ngục của tôi, cái thế giới căm ghét tôi quá. Sao tôi thèm được ở vị trí của họ đến thế. Phớt lờ hết sự đau khổ nơi đây đi. Nhưng không thể được. Tôi không thể giả câm giả điếc với những gì bọn chúng nói. Tôi vẫn nghe, từ đầu đến cuối, tim tôi se thắt lại trước mỗi câu chúng phát ra. Nước mắt nhòe hết tầm nhìn của tôi. Tuy nhiên tôi vẫn kìm chúng lại được, dù cho việc đó ngày càng trở nên khó khăn hơn. Rồi đột nhiên, tôi cảm thấy được an ủi khủng khiếp. Chúng quay sang nhiếc móc Camille. Chúng đã kết thúc với tôi.

“Nó là một con bị ám ảnh?”

“Con đấy ngu toàn tập!”

Thật kinh khủng vì cảm thấy nhẹ người khi bạn mình bị đối xử như vậy. Tôi chẳng muốn thế, nhưng không thể làm gì khác. Đó là khoảnh khắc duy nhất chúng để tôi được yên.

“Một con chuột bẩn thỉu với một con bò cái thô lỗ!”

“Hái đứa hợp với nhau quá còn gì!”

Tôi chẳng được thư giãn lâu, trong suốt phần lớn quãng đường, chúng xen kẽ bình phẩm giữa tôi và Camille. Đôi lúc chúng quàng cả hai đứa tôi, tùy theo cảm hứng.

Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng lại. Tôi xuống xe trong những lời xéo xắt của cả đám.

www.vuilen.com 13

Page 14: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Với sự thoái lui này, tôi không biết điều gì còn có thể tệ hơn. Những câu bới móc của Laurent mà tôi đã quen, hay những lời bỡn cợt của đám học sinh mà tôi còn chẳng biết tên, những đứa tôi không nói chuyện bao giờ. Chúng nó học ở lớp khác, tình cờ ngồi trên xe này nhưng khi thấy tôi bị ném đá, chúng cũng hùa theo. Không hề suy nghĩ.

Chỉ bởi thích thú khi thấy tôi phải đau khổ.

Thông thường, sau khi đã lăng nhục tôi, Alice lại hỏi mượn tôi vở bài tập. Nó chẳng làm bài bao giờ và toàn đi chép của tôi. Tôi chấp nhận. Niềm vui khi người khác nói chuyện tử tế với mình làm tôi quên đi những thứ khác.

Giờ Học Tiếng Anh

Trong giờ học tiếng Anh, thầy giáo lần lượt hỏi chúng tôi về những con vật

nuôi. Vì ngữ điệu của tôi dở ẹc nên tôi liên tục đáp: “I don't know” cho mọi câu hỏi của thầy. Tôi quá sợ những phản ứng của chúng nó khi tôi dám nói cái gì đó khác. Nhưng không may, Camille, ngỡ là giúp được tôi, đã kêu lên rất to: “Có chứ, bạn có nuôi tôm còn gì! Tớ đã nhìn thấy chúng!”

Tất cả học sinh đều hướng về phía tôi. Thông tin lan nhanh như chớp, đến nỗi cho đến ngày hôm nay tôi vẫn còn nghe nói về nó. Tôi là một “con ngốc nuôi tôm.” Thật hoàn hảo cho hình ảnh yếu đuối chúng muốn dành cho tôi.

Thằng Laurent không bỏ lỡ một dịp như thế. Sau khi đã hỏi tôi cặn kẽ (Làm sao tôi có lũ tôm? Tại sao? Tôi có ăn chúng không?), nó tấn công luôn:

“Mày thật đáng thương khi lại thích mấy con tôm!”

“Tớ chẳng bận tâm. Chỉ là nuôi thôi, giống như người ta nuôi cá cảnh. Chúng sinh sản và sau này tớ có thể bán chúng. Tớ cũng tuyển chọn. Chúng có màu sắc khác nhau và mục đích là tăng màu nhạt bằng cách làm lộ các gien lặn.”

Tôi lẽ ra phải biết đó không phải cuộc trò chuyện thông thường, nó không thèm nghe lời giải thích của tôi, nó tìm kiếm thứ khác.

“Mày thật độc ác khi bán những con vật của mình đi. Mày đúng là vô lương tâm!”

Ngay cả khi tôi tiếp tục nói lý, giải thích, nhưng cũng chẳng có kết quả gì.

Tất cả chỉ nhằm mục đích hạ nhục tôi.

www.vuilen.com 14

Page 15: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Thấy mình sắp phát khóc, tôi tìm cách thoát khỏi nó.

“Bố mẹ mày sao lại tự hào về đứa con gái như mày được?”

Tôi chạy đi, trốn vào trong nhà vệ sinh. Nhưng ngay cả khi ở trong đó, tôi cũng không thể để những tiếng nấc phát ra tự do. Chúng thấy mắt tôi đỏ ngầu lúc tôi ra ngoài. Tôi chờ đến tối để được một mình, ngoài tầm mắt của bố mẹ. Mắt tôi dán vào cái đồng hồ. Từng giờ, từng phút lê đi chậm rãi, như thể không bao giờ muốn đến đích. Dù sao, tôi không biết mình vội mong nó kết thúc hay ngược lại để nó kéo dài mãi mãi. Tôi vẫn nuôi hi vọng về một lời tử tế, thậm chí một ánh mắt giúp tôi ra khỏi đường hầm tăm tối. Ở trong phòng, tôi chỉ còn lại những tiếng khóc cho riêng mình.

Laurent, Amédée và thằng Samuel về nhà trên con phố song song với phố nhà tôi. Với mong mỏi tuyệt vọng về việc hòa nhập với nhóm của chúng nó, tôi cùng Camille đi theo chúng. Tôi không thể từ bỏ ngay như thế. Tôi nuốt lại những giọt nước mắt với hi vọng mong manh rằng chúng có thể thay đổi. Chỉ cần một nụ cười thôi... Nhưng phần lớn thời gian, chúng càng thích chí xỉa xói chúng tôi thêm nữa.

“Nhìn kìa! Con hải ly đang đi sau tụi mình đấy!”

“Có cả con bò cái thô thiển nữa?”

Cuối cùng tôi cũng về đến nhà.

Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, tôi đang ở cùng mẹ. Mẹ tôi thường về nhà muộn. Như thế tôi có thêm vài tiếng để khóc. Thỉnh thoảng, tôi chờ đến sau bữa tối, lúc giấu mình trong phòng hay dưới vòi hoa sen để nước mắt tuôn rơi. Dần dần, bằng kinh nghiệm, tôi biết tính toán chính xác thời gian cần thiết để mắt tôi khô và xóa đi dấu vết mình đã khóc. Tôi luôn xoay sở để không ai phát hiện ra điều đó.

Che giấu mình sống như thế nào đã thành công việc hang ngày của tôi.

Giờ Thể Dục

Giờ học thể dục là giờ tôi lo ngại nhất. Trong lớp, ngồi im và không ai

phải di chuyển cả. Để không bị nhục mạ, chỉ cần tránh không bắt gặp ánh mắt đứa nào hoặc không ngồi quá sát đứa bên cạnh. Nhưng trong giờ thể dục tôi không thể ngồi im được. Phải nhúc nhích đi lại. Cái thân xác “kinh khủng” của tôi phải diễu qua diễu lại trước cả lớp, những con mắt đều đang săm soi, chú ý đến nhất cử nhất động, đến sai lầm nhỏ nhất của tôi. Tôi thấy ớn đến tận óc.

www.vuilen.com 15

Page 16: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Không đứa nào lại gần tôi dưới hai mét mà không sỉ nhục tôi, hay vội lánh ra xa. Tôi như một thứ bệnh dịch vậy.

“Đừng có lại gần tao, đồ hải ly, tao sắp phát nôn.”

“Mày lấy quần áo ở đâu ra thế? Trong thùng rác à? Bốc mùi quá!”

Trong lúc khởi động, thầy giáo bắt chúng tôi làm động tác uốn dẻo. Tôi không tài nào ưỡn cong xuống được dù chỉ là đến đầu gối trong khi người khác chạm được đến chân. Laurent biết là tôi không làm được. Chúng tôi lạ gì nhau từ trước đến giờ. Cái lưng cứng đơ của tôi không khác gì một cái muỗng. Thế là vào lúc tập động tác ấy, nó cứ nhìn tôi chằm chằm, lần nào cũng vậy. Thế rồi những lời châm chích lại đổ vào tôi.

“Nhìn con hải ly bẩn thỉu kìa. Nó thật thảm hại!!”

Tôi gượng cười, tỏ ra không hề hấn gì với câu ấy. Làm như thể tôi hiểu câu bông lơn của nó, như thể chỉ là một trò đùa. Tôi chỉ chưa đủ độ chín cần thiết để kiểm soát quy tắc.

Không phải lúc nào tôi cũng đạt đến trình ấy. Đôi khi thứ bạo lực chạm đến thể xác, việc kiểm soát càng khó khăn hơn.

Mélissa là đứa hiểm độc nhất. Nó thường đánh tôi mỗi lần tôi tỏ ra vụng về. Dù là quả bóng ném hỏng, một phản ứng quá chậm hay khi tôi không hiểu ý là nó không chịu được. Nó đến đánh tôi liền.

“Sao mày ngu thế! Mày không biết chuyền bóng à? Ngậm cái răng của mày vào!”

Bàn tay nó tát đốp vào má tôi. Tôi không thể chạy trốn. Tôi đã thử nhưng bị nó bắt lại được ngay. Với lại biết chạy đi đâu. Những đứa khác vây khắp vòng quanh. Chúng nó cũng ghét tôi. Không ai bênh vực tôi cả.

Thế là tôi phải đối mặt với nó. Mắt tôi nhòa lệ. Nó tát tôi cho đến khi chán thì thôi. Việc ấy phải mất một lúc. Tôi cầu sao thằng Laurent không có ý định nhìn tôi vào lúc đó. “Tội nghiệp con chó cái, không biết tự bảo vệ” - Nó sẽ lại nói như vậy.

Có lần, tôi một mình đi thưa thầy giáo. Con bé kia vừa hành hạ tôi suốt hai tiếng. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Niềm căm hận xen lẫn tuyệt vọng đã thúc đẩy tôi đi gặp thầy.

“Thưa thầy, em phát trượt quả phát bóng hồi đầu giờ, và Mélissa đã dành hết thời gian còn lại ném bóng vào mặt em. Bạn ấy cố tình ném mạnh làm em rất đau. Thầy có thể bảo bạn ấy dừng việc đó lại không?”

www.vuilen.com 16

Page 17: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Ban đầu, thầy giáo xem xét mặt tôi, lắng nghe những gì tôi nói. Sau đó, đột nhiên thầy thở dài thật to rồi bỏ đi. Chính xác như thể tôi không tồn tại. Tôi đứng như trời trồng ở đó, như hóa đá. Có phải thầy ấy nghĩ đó chỉ là trò đùa không?

Ngay cả khi giáo viên cảm thấy chuyện đó bình thường thì tại sao tôi phải phản kháng? Liệu tôi có thể chống lại chuyện đó hay không? Tôi cảm thấy xấu hổ khi đem chuyện như thế nói với người lớn. Người ta hẳn thấy cả tá chuyện như vậy mỗi ngày, những đứa “không thích ứng” như tôi. Người lớn không tin những đứa như thế, coi đó là chuyện vặt với những đứa con gái mất ổn định khi chuyển cấp lên lớp 6.

Cuộc sống “thật” té ra không phải chỉ có một.

Trầm Cảm

Tôi thu mình lại. Tôi ở lì trong phòng, không nói chuyện với ai. Nói để làm

gì? Tôi không đủ sức để đối diện với ánh mắt của bất kỳ ai, nhất là sau khi học ở trường về.

Trong đầu tôi thường trực văng vẳng những câu lăng mạ, và ngay cả khi ở nhà, chỉ cần một cử động vô thức nào đó là tôi lại như nghe thấy tiếng thằng Amédée, Samuel hay Laurent kêu lên: “Mày thật đáng thương, đồ hải ly bẩn thỉu”. Ngay cả khi cách xa chúng tôi cũng không được yên. Tôi như kẻ bị tự ám ảnh. Tôi luôn hình dung ra ánh nhìn của chúng lên cơ thể “ô uế” của mình, luôn hình dung về từng cử chỉ hay việc làm của tôi. Chúng bình phẩm gì về những hành động ấy? Nhất nhất hành vi của tôi đều xoay quanh câu hỏi duy nhất đó. Không lúc nào tâm trí tôi thoát khỏi chúng. Không lúc nào tôi được thảnh thơi. Những lúc tôi ở một mình, trước khi đi ngủ, khi sửa soạn buổi sáng, khi tôi ăn... Những kẻ quấy rối ngày càng xâm nhập vào tiềm thức. Tôi không thể có một giấc mơ, một tưởng tượng mà không có chúng trong đó.

Thật ngược đời là tôi lại đâm ra “yêu mến” ba đứa chúng. Dĩ nhiên không phải theo cách người ta thương quý nhau. Mà bởi lẽ tất cả những gì diễn ra tiếp theo của tôi chỉ phụ thuộc vào chúng. Nếu hôm nay thằng Laurent bớt lăng nhục tôi một chút, tối nay tôi sẽ không khóc. Nếu chúng để cho tôi duỗi tay bình thường mà không xét nét gì, tôi sẽ có thể tiếp tục làm như vậy, và tương tự những cái khác.

Tôi tìm cách thân thiện với chúng nó. Tôi nói chuyện nhẹ nhàng tử tế để chúng thấy tôi đang có ý định cố gắng. Những đứa tội nghiệp đã phải chịu đựng cái đầu của tôi suốt ngày. Đôi khi chúng đi bấm chuông các nhà trong phố rồi chạy biến đi cho khoái, chỉ những lúc ấy thì chúng mới để tôi và Camille đi

www.vuilen.com 17

Page 18: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

theo. Trước đây, tôi không bao giờ dám phạm vào trò gì ngu ngốc như vậy. Chỉ vì chúng đã làm thế, đó là lí do duy nhất khiến trò đó thú vị. Lại một điểm cho thấy tôi thiếu chắc sự chín chắn. Với lại, đó là lúc duy nhất chúng tỏ ra dễ chịu với tôi.

Tôi đã mất tự do, đồng thời mất tất cả niềm vui cuộc sống. Sức lực của tôi cũng rời bỏ tôi. Một sự mệt mỏi bất thường, không ngơi nghỉ, cứ bám riết lấy tôi. Tất cả những hoạt động tôi thích không mang lại cho tôi niềm vui nào. Sự tồn tại của tôi tóm lại là phụ thuộc ở chúng.

Trong lớp, tôi không thể tập trung được nữa. Kết quả học tập của tôi chững lại. Tuy nhiên, ở lớp 6 thì kết quả đó cũng không có gì sáng láng. Một sự sút nhẹ, tôi ở mức điểm khoảng mười lăm hoặc dưới mười bốn một chút. Do bị stress, tôi đã gặm móng tay suốt đêm, sáng hôm sau, tay tôi bật máu, nhưng tôi vẫn giấu được. Và cứ mỗi cuối ngày, như một nghi lễ bệnh hoạn, tôi lao vào đồ ăn. Nó kìm được cơn muốn khóc trong tôi. Đường có tác dụng an ủi nào đấy.

Bố mẹ lo lắng về thái độ của tôi, họ dội hàng tràng những câu hỏi. Tôi lặp đi lặp lại câu trả lời rằng tất cả đều ổn. Nếu họ gặng hỏi tôi sẽ nổi khùng lên. Thậm chí tôi chấp nhận đi gặp bác sĩ tâm lý để trấn an họ, với ông ấy, tôi cũng không nói chuyện gì.

Buổi tối, tôi thường ngắm mình trong gương, vừa khóc nức nở hàng tiếng vừa phân tích từng đường nét gớm ghiếc của gương mặt mình. Tôi đã cùng quan điểm với bọn chúng nó. Tôi chẳng còn thấy điều gì đáng vui nữa. Tôi lang thang, không mục đích, không hạnh phúc.

Tôi đã trở thành một cái xác chết biết đi.

Đình Chiến

Kỳ nghỉ là cuộc đình chiến duy nhất của tôi. Tôi chỉ được sống thật sự

trong hai tuần này mà thôi - mười lăm ngày - không phải chịu đựng đau khổ. Tôi nằm lòng số ngày tôi được thoát khỏi khổ ải. Chỉ mỗi việc nghĩ đến nó thôi là đã lóe lên trong tôi hi vọng. “Mình vẫn còn cầm cự được đến lúc đó”. Mỗi sáng tôi đều nhắc mình như thế.

Theo quy tắc thông thường, tôi dành tuần tự do đầu tiên để không làm gì, tái tạo mọi năng lượng. Một dạng khuây khỏa xâm chiếm đồng thời với sự thiếu vắng len lỏi. Nếu tôi không tiếp xúc với chúng, làm sao tôi biết chúng đã cho phép tôi làm những gì? Tôi cảm thấy vừa lạc lõng lại vừa được an ủi. Tôi vẫn luôn kiểm soát mọi chuyển động của mình, nhưng cách xa chúng và không có lời lăng nhục nào nên những hạn chế của tôi giảm dần.

www.vuilen.com 18

Page 19: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi nghiêng dần về phía sự sống. Cứ như vậy, đến tuần thứ hai, tôi cảm nhận được một thứ giống như thanh thản, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn quên chúng nó.

Thật không may, tôi vừa chạm đến cảnh giới bình thường thì bóng ma trường học đã quay trở lại. Tôi trải qua những ngày cuối cùng trong niềm hoang mang, sợ hãi, cầu trời và không biết làm sao để thoát ra. Sức lực lại một lần nữa rời bỏ tôi.

“Thôi nào, mày đã trải qua nó rồi. Ở đấy làm gì đến mức khủng khiếp đâu.”

Địa ngục lại bắt đầu.

Khổ Hình

Than ôi, ngày nhập trường chẳng khiến tôi có chút háo hức nào. Tôi bước

đi như bị gây mê, chờ đợi những câu xắt xéo chỉ thiếu nước khiến mình phát khóc.

Ngày tồi tệ nhất năm học lớp 6 đến không mong đợi. Những viên sỏi cuội màu trắng, lạo xạo dưới chân tôi, sân bóng đá phía bên ngoài, phòng thay đồ nơi chúng tôi để mọi tư trang và những chiếc ghế dài cũ kỹ, đặt rải rác khắp căn phòng rộng. Mùi trấn áp tỏa khắp phòng tập thể dục. Tôi không bao giờ quên được tiết thể dục hôm đó.

Thầy giáo dạy thể dục, cũng là thầy hiệu trưởng đặt các dụng cụ xuống. Thầy chia chúng tôi thành từng nhóm. Con trai đứng một bên, con gái đứng một bên. Tôi cảm thấy thoải mái vì không phải đứng gần Laurent, Amédée và Samuel.

Alice, đứa chuyên giật khăn tắm trong giờ học bơi thường đi cùng một đứa con gái khác tên là Tess. Cả hai chúng nó thuộc hạng những đứa xinh nhất lớp. Tess cao lớn và tóc vàng, mái tóc dài buông xuống một cách thanh thoát trên bờ vai. Alice có đôi mắt rất đẹp, màu xanh trong trẻo. Tôi biết Tess từ hồi học tiểu học. Nó không bao giờ đánh giá cao tôi và sang năm nay nó còn tỏ rõ điều đó hơn, ăn theo xu hướng chung. Ngày hôm đó, hai đứa chúng nó chơi trò đi thăng bằng trên xà. Khi chúng đồng ý cho tôi và Camille chơi cùng, tôi không nghi ngờ gì cả. Tôi rất vui sướng, thật sự vui sướng vì cuối cùng người ta cũng chấp nhận tôi. Một con “chuột chù bẩn thỉu” trong lớp lại được nói chuyện với những cô gái xinh nhất...

Chúng tôi đang cười cùng nhau thì bỗng nhiên Alice ra lệnh cho tôi không được đẩy nó nữa. Tôi đã không để ý: Vừa nãy, nó vẫn làm như thế với tôi mặc cho tôi cầu xin. Chẳng phải là đang chơi hay sao? Vì thế, tôi vẫn vừa đẩy nó

www.vuilen.com 19

Page 20: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

vừa cười. Thế là một chân nó chạm đất. Nó quay phắt lại phía tôi, cổ họng tôi bỗng khô khốc ngay lập tức. Mắt nó quắc lên giận giữ. Tôi hiểu mình vừa phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Tay nó vươn ra túm lấy cổ tôi. Nó ghìm chặt tôi, chỉ cách khoảng mươi mười lăm centimet. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi chịu được ánh mắt của nó. Tôi cố gắng không tỏ ra là mình sợ hãi.

“Mày nghĩ mày là ai hả Mathilde?”

“Sao nó lại nổi cáu nhỉ?” Tôi tự hỏi ngay. Nếu bất cứ đứa nào khác tôi mà đẩy nó như thế, nó sẽ rất vui. Tôi không hiểu được.

Thế là tôi mỉm cười:

“Nhưng đang chơi mà!”

Cái tát đầu tiên vang lên. Mặt tôi lệch đi. Tôi chưa từng bị đánh đau như thế trong đời.

“Mày thấy đấy, tao ấy à, tao không chơi bời gì hết. Xin lỗi mau!”

Cái tát thứ hai vào má bên kia làm đầu tôi vẹo hẳn về phía sau. Tôi xấu hổ điếng người. Tôi là một thứ nhỏ nhoi, yếu ớt, không biết tự vệ, một “con hươu cái khốn khổ” mà người ta ức hiếp không mảy may thương xót. Tôi phải chịu nhịn, nếu không, tôi còn thê thảm hơn nữa.

“Không.”

Nó giang tay tát tôi nữa, nữa và nữa. Khi nó túm tay, khi nó túm cổ áo, rồi nó đẩy tôi thẳng thừng trong phòng tập thể chất. Tôi gắng gỏi kìm tiếng khóc nức nở cứ chực trào ra.

Không khóc, không khóc, không được khóc.

Nó kéo cổ áo tôi mạnh đến mức áo phông của tôi rách toạc, thoáng để lộ ngực. Thật may trước đó tôi đã chịu nhượng bộ và mặc áo ngực. Tôi hi vọng thằng Laurent, Amédée và Samuel không nhìn thấy cảnh này. Cũng may, bài thể dục quá thu hút chúng nó nên chúng không rảnh bận tâm đến tôi.

Tôi không biết chính xác trò tra tấn ấy kéo dài trong bao lâu. Nó đánh tôi và dường như không bao giờ muốn dừng lại. Những cú ra đòn như mưa trút vào mặt tôi mà nó không mảy may chán. Hôm nay, nếu bắt tôi đưa ra một con số ước chừng, tôi nghĩ trò đó phải diễn ra mười lăm phút. Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên. Nó như vẳng đến từ một thể giới khác. Đó là tiếng thầy dạy thể dục kêu lên từ đầu kia nhà thể chất.

“Mathilde và Alice! Lại đây tập đi?”

www.vuilen.com 20

Page 21: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi không thể làm theo những gì thầy yêu cầu, tôi còn đang bị đánh xây xẩm mặt mày. Ông cũng chẳng làm gì giúp tôi. Ông ấy hoàn toàn dửng dưng, hệt như với lần Mélissa ném bóng vào mặt tôi mà tôi đã đi thưa nó. Giống như lần sau này, tôi tìm cách thuyết phục bản thân, tự nhủ chuyện cũng bình thường thôi, tất cả đều là lỗi của tôi. Thầy giáo đang mải quan sát những đứa khác. Thầy ấy bận. Chúng tôi tự giải quyết với nhau mọi chuyện.

Những gì xảy ra với mình là đáng, sao có thể chống đối lại.

“Mày nghe tao không, Mathilde? Mày như con chuột chù? Mày là đồ ngu?” - Alice lặp lại với tôi.

Sau khi bồi thêm vài cái tát nữa, cuối cùng Alice cũng thả tôi ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Mắt rưng rưng nhưng dẫu sao tôi cũng không bị đổ sụp. Tôi cứ ngỡ mọi chuyện đã xong, nhưng đời không như là mơ. Những con bé khác búa xua vào ngay sau đó.

“Mày lượn khỏi đây đi!”

“Ngậm cái hàm răng tởm của mày vào!”

“Con ăn mày?”

“Mày kiếm quần áo từ thùng rác à?”

Đến lượt Mélissa bắt đầu đánh tôi. Sau đó Alice gọi, tôi chạy về phía nó, cố định giải thích rằng tất cả chỉ là trêu đùa nhau thôi. Tôi thấy ngượng kinh khủng. Nó vẫn đánh tôi đến hết giờ. Đầu tôi choáng váng, cuối cùng tôi chực khóc, thều thào cầu xin:

“Dừng lại đi, xin cậu đấy. Tớ xin lỗi.”

“Tao sẽ tha thứ cho mày nếu mày quỳ xuống.”

Tôi nghĩ đến chuyện thằng Laurent có thể nhìn thấy cảnh tượng đó. Nếu tôi nghe theo lời Alice, thằng đó sẽ chế giễu tôi đến hết đời. Tôi không thể. Tôi sẽ tiếp tục chịu đánh, phải can đảm lên. Nó lấy hết sức giằng quần áo của tôi, bàn tay nó tát vào má tôi thật mạnh.

Tại sao lại là tôi phải chịu đòn? Tại sao? Tại sao không phải là những người khác?

Nhiều phút sau, tôi chịu thua. Mọi ý chí kháng cự tuột khỏi tôi. Tôi quá đau. Tôi biết như thế. Tôi chỉ muốn tất cả dừng lại.

“Cậu thắng rồi.”

www.vuilen.com 21

Page 22: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi quỳ xuống và đứng dậy thật nhanh, cầu mong không ai nhìn thấy hành động của mình. Alice phá lên cười. Như thể vẫn chưa đủ với nó.

“Không, tao muốn mày làm chậm thôi. Nào, quỳ xuống!”

Hàng tá cái bạt tai đủ làm tôi khuất phục. Tôi khuỵu xuống, nhục nhã đến từng tế bào trong cơ thể. Tôi ở đó, dưới đất, nhìn nó.

“Giờ thì cầu xin đi.”

“Tớ xin lỗi cậu. Tớ sẽ không tái phạm nữa. Tớ xin cậu dừng lại.”

Từng từ phát ra từ miệng tôi sao mà lạ lẫm với chính bản thân tôi thế.

Chắc nó đã mãn nguyện, vì nó quay đi, bỏ lại tôi trên mặt đất. Bằng cách nào đó, tôi gượng đứng dậy, bước về phía thanh xà, cố gắng vớt vát lại chút kiêu hãnh, tỏ vẻ như không có gì xảy ra. Nhưng thực ra những cơn nắc nghẹn ngào cứ chực trào ứ trong cổ họng. Tuy nhiên, những đứa đang xếp hàng chờ đến lượt tập không thể chịu nổi sự có mặt của tôi. Chúng vươn tay xô tôi thật mạnh. Tôi vẫn ngoan cố, kiên trì quay lại hàng, gắng gỏi trong tuyệt vọng được kết thúc giờ học một cách bình thường.

“Đồ chuột chù bẩn thỉu!”

“Đồ vô dụng, mày không làm được đâu!”

“Ngã đi.”

Tôi không chịu nhượng bộ. Cuối cùng Mélissa bực bội ra lệnh để cho tôi qua. Tôi vừa trèo lên xà thì nó đã đẩy tôi ngã. Những tràng cười rộ lên từ mọi phía. Tôi cúi đầu, xấu hổ muốn chết.

“Mày thấy chưa. Tao đã bảo đứa vừa ngu vừa xấu như mày làm gì biết giữ thăng bằng. Thử làm gì cho mất công.”

Thế là tôi ngồi tựa lưng vào tường. Một mình. Tôi ngắm nhìn những học sinh khác đang vui chơi thích thú và vui vẻ với nhau. Những giọt nước mắt chảy dài trên gò má.

Sao tôi ước được là một trong số chúng nó đến thế...

Tôi đã phạm tội gì đây? Tôi phải làm gì? Trước đây, tôi rất hạnh phúc. Tôi đến trường mỗi sáng với niềm vui được gặp lại bạn bè.

Làm sao cuộc sống lại thay đổi đến mức này?

www.vuilen.com 22

Page 23: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Bỗng Alice nhìn thấy tôi và nó bước lại gần. Trước sự kinh ngạc của tôi, ánh mắt nó nhìn tôi đầy thương cảm.

“Mày khóc à?” - Nó hỏi tôi.

Tôi hốt hoảng, vội vụng về lau nước mắt. Tôi thấy xấu hổ khi để nó chứng kiến cảnh đó.

“Tao rất tiếc. Có thể tao đã đi hơi xa!” - Nó tử tế nói.

Tôi thèm vào những lời xin lỗi. Tôi biết mình phải làm gì.

Tôi sẽ tự vẫn, nhảy qua cửa sổ, biến mất.

Tất cả sẽ đơn giản hơn.

Tuyệt Vọng

Tôi đã nhốt mình trong phòng, khóc hàng giờ sau chuyện đó. Tôi nằm sõng

soài ra đất, hai tay ôm lấy cơ thể. Cảm thấy đau khổ và ảo tưởng một sự bảo vệ chống lại nỗi uất ức. Tiếng khóc nấc bật ra tức tưởi, nước mắt chảy giàn giụa. Nhưng những cái đó chẳng để làm gì. Tôi có thể gào lên. Không ai nghe tôi. Ngày mai, chúng nó lại chửi rủa tôi nữa. Tôi đã cố cầu xin Chúa, cầu xin định mệnh hoặc tôi cũng không biết ai có thể giúp mình. Tôi muốn chết và nhảy qua ban công. Nhưng ngay cả điều đó, tôi cũng thấy mình không có khả năng.

Tuy nhiên, sâu thẳm trong cơn tuyệt vọng của mình, run lên bởi những tiếng khóc nức nở, với tầm nhìn duy nhất ra ngoài khung cửa sổ, tôi vẫn còn níu kéo một giấc mơ.

Một ngày nào đó tôi sẽ mạnh mẽ hơn tất cả chúng nó. Tôi sẽ không làm một “nạn nhân bị ngược đãi khốn khổ” nữa.

Những Vết Thương

Từ đó, tôi trải qua những tiết học thể dục ngồi khóc trong nhà vệ sinh.

Thầy giáo không nhận ra cả sự vắng mặt của tôi lẫn những cú đòn tôi phải hứng chịu. Thầy chia chúng tôi thành từng nhóm để thực hiện các hoạt động khác nhau. Tôi không có quyền tham gia vào đó. Mỗi khi tôi lại gần một nhóm nào đó, không đứa này thì đứa khác đánh tôi:

“Biến ra kia, con chuột bẩn thỉu!”

www.vuilen.com 23

Page 24: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Việc ngồi một mình trước mặt chúng, ngắm chúng vui đùa vượt quá sức của tôi. Vậy là tôi trốn trong nhà vệ sinh. Chúng chấp nhận Camille, nhưng không chấp nhận tôi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi hàng giờ. Tôi biết chính xác lúc nào nên nín, đủ thời gian để mắt khô đi. Tôi không được tỏ ra yếu đuối. Từ giờ không ai được thấy tôi bật khóc nữa.

Tôi đã thử mọi cách. Cãi lại chúng, cầu xin chúng, đẩy lại chúng khi chúng đánh tôi. Nhưng tôi nhận lại nhiều hơn gấp mấy lần. Tôi chỉ còn cách chịu chấp nhận.

Tôi thật sự muốn chết.

Khi chúng tôi chơi bóng bàn, Mélissa lấy vợt đánh tôi. Dùng tay dường như không còn đủ với nó nữa. Nó cũng quyết định coi hộp bút của tôi là của chùa. Ở lớp nó dùng đồ của tôi, nhanh như chảo chớp. Nếu tôi phản đối, cự nự dù chỉ chút xíu thì những cú đòn như mưa dội vào mặt. Tất nhiên là thế.

Một lần Laurent rủ tôi chơi cầu lông với nó. Nó tập môn này trong một câu lạc bộ. Mỗi lần phát cầu chỉ là cái cớ để hạ nhục tôi thêm.

“Mày đúng là đồ vô dụng, không thể tin được!”

“Đến khi nào mày mới thôi chửi tao chứ?” - Tôi hỏi.

“Tao không biết. Có thể đến sang năm.”

Nó đặc biệt thích giờ học tiếng Đức. Ngồi ngay sau tôi, nó thường đánh tôi, khi vào đầu, khi chọc bút bi vào cột sống tôi. Nó cũng làm như vậy với cái com-pa. Kỷ niệm trò chơi hồi tiểu học lại trở về.

“Tao nhìn thấy mẹ mày rồi. Mẹ mày cũng xấu hệt như mày. Đúng là mẹ nào con nấy.”

“Tao cũng nghe bố mày nói chuyện qua điện thoại, vào hôm họp phụ huynh. Ông ấy nói về ngựa. Thảm hại thay cho mày. Cưỡi ngựa chả phải môn thể thao gì!”

Nó thậm chí lắng nghe cuộc trao đổi về gia đình tôi, cốt chỉ để moi thêm dữ liệu về tôi. Để rồi những lời lăng nhục càng làm tôi tổn thương hơn nữa.

Tôi luôn tự hỏi lý do về sự đeo bám dai dẳng đó.

Liệu những lý do ấy có tồn tại thật không?

Ban Công

www.vuilen.com 24

Page 25: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Một buổi tối thứ sáu, tôi về nhà. Đó là vào cuối năm. Thời tiết bắt đầu dịu

lại. Trời đẹp, trời lúc nào cũng đẹp khi người ta phải chết. Tôi nhìn ban công và biết một điều:

Mình không bao giờ phải nhìn thấy bản mặt của thằng Laurent nữa.

Phải, tất cả sẽ kết thúc như vậy. Tôi bước ra trong bầu không khí thanh bình của buổi đêm, bàn tay tôi nắm lấy thành lan can màu trắng. Gió lay động cành cây. Tôi còn nhớ, hồi bé, tôi thích chơi dưới đó. Tôi dẫn theo đám thỏ của tôi. Sao tôi thích còn là bé con ngây thơ đến thế.

Có những người bị buộc phải tự tử. Lẽ ra họ không nên được sinh ra, vì vậy họ sửa chữa cái sai lầm ấy. Tôi sẽ thoát khỏi nó. Tôi phải nhảy.

Những vì tinh tú lấp lánh trên trời cao. Tôi khẽ run rẩy, dù thật kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy gì cả. Cảm giác an yên hoàn toàn xâm chiếm lấy tôi.

Giống như đang mơ một giấc mơ, mắt tôi hướng về phía mặt đất. Không biết tôi có đau không nhỉ? Không biết cú nhảy của tôi có làm tôi bỏ mạng ngay lập tức không? Tôi không muốn mình phải chịu đau đớn một tí nào.

Mày đếm đến mười rồi mày sẽ nhảy.

Tôi khẽ rùng mình. Sẽ không khó, và tôi sẽ được thoát khỏi thế giới này.

Sẽ không ai thương tiếc mày, mày lẽ ra phải chết từ lâu rồi.

Chân tôi đặt lên thành lan can. Tôi chờ đợi một lúc lâu tận hưởng từng khoảnh khắc mình còn sống. Tim tôi thảng thốt. Có lẽ nó không muốn để tôi chết. Tôi sẽ không cho nó sự lựa chọn.

Làm đi. Một lần thôi, đừng đóng vai nạn nhân đáng thương nữa. Nhảy đi.

Một chi tiết làm tôi day dứt. Suy nghĩ cuối cùng của tôi sẽ là gì đây, trước khi tôi biến mất? Ai xứng đáng là đối tượng của suy nghĩ ấy? Thằng Laurent và những đứa bạn của nó? Gia đình tôi?

Tôi nên để lại một lá thư chăng?

Nếu bây giờ quay lại, tôi sẽ không bao giờ có can đảm nữa. Bây giờ hoặc không bao giờ. Tôi không được nghĩ ngợi thêm. Dù thế nào, khi đã chết rồi thì chẳng còn gì quan trọng nữa.

Toàn bộ cơ thể tôi giãn ra, ngực tôi vẫn phập phồng đều đặn theo nhịp thở. Nhưng ngay cả khi hơi thở đã ổn định, nó vẫn tạo ra một màng lưới mỏng trong làn gió đêm.

www.vuilen.com 25

Page 26: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Thời gian vốn đang câm bặt.

Nó bỗng dưng hiện ra, không báo trước, không thỏa thuận với ý muốn của tôi. Cái yêu tố của thực tại, thứ móc nối tôi với cuộc sống, dường như xộc đến từ ngoại vi.

Mày chỉ còn vài tuần nữa là hết năm học rồi.

Nghỉ hè. Mơ ước của tôi! Hai tháng không bị nhục mạ, không bị đánh đập. Những cảm xúc chợt ùa về ngay lập tức. Cuộc chiến của tôi. Một năm qua chịu đựng. Tôi không thể bỏ cuộc khi đã cận kề vạch đích như vậy.

Tôi rời khỏi cửa sổ. Thoát khỏi cái cảnh chóng mặt đó.

Tôi thấy sợ cái ý nghĩ mà tôi đã suýt phạm phải ấy. Tự kết liễu chính mình.

Đêm đó, tôi thậm chí không khóc.

Nghỉ Hè

“Mày đi chết đi!”

Vài ngày sau sự kiện đó, thằng Laurent thốt ra cái từ ấy lần đầu tiên.

Tôi tự hỏi không biết nó có đọc được suy nghĩ của tôi hay không mà nói thế.

Ngày cuối năm học mãi rồi cũng đến. Nó mang lại hi vọng sống. Tôi dần lấy lại niềm vui, những cảm xúc thực sự, niềm hân hoan được tồn tại.

Vào mùa hè, tôi học một khóa cưỡi ngựa. Đó là một trong những đam mê của tôi. Ở đó, không ai thóa mạ tôi. Người ta thậm chí khen ngợi khi tôi thành công thực hiện cú phi nước đại một cách xuất sắc. Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Dẫu vẫn còn rầu lòng vì chuyện xảy ra ở giai đoạn đó, nhưng chỉ cần một tuần sống trong điều kiện tốt là tôi lại thấy hạnh phúc trở lại.

Tôi vẫn luôn thấy mình xấu, người ta nhai đi nhai lại điều đó khá thường xuyên, nhưng tôi biết rằng, trong vài năm nữa, phẫu thuật chỉnh hàm mà tôi sắp thực hiện sẽ loại bỏ hoàn toàn khiếm khuyết về răng. Do đó, tôi trở nên vui vẻ, bất chấp tất cả. Vấn đề chỉ còn là kiên nhẫn chờ đợi.

Chính thế mà tôi có một mùa hè tuyệt vời. Tôi cười tôi vui đùa, tôi phấn chấn dẫu rằng vẫn giữ thói quen kiểm soát cử chỉ của mình, dù bản thân không muốn, và những câu rủa sả vẫn hằn sâu trong tâm trí. Người ta không dễ dàng đánh mất thói quen của họ.

www.vuilen.com 26

Page 27: Tác Gi : Mathilde Monnet Ng i D ch: V Th Thu Hàbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1401.pdf · chính tả, đứng đầu môn tập làm văn, là một trong

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

www.vuilen.com 27

Thông thường, tôi hay kết bạn vào dịp nghỉ hè. Nhưng năm đó là một ngoại lệ. Tôi cảm thấy quá sợ. Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với người cùng độ tuổi.

Lúc nhớ lại những gì đã trải qua trong năm vừa rồi, niềm uất hận lại dâng lên trong lòng.

Không, mày không đáng phải chịu như thế. Mày phải chống lại chúng. Chúng nó sẽ không bao giờ được đánh cắp cuộc sống của mày nữa.

Tôi phải tìm ra một cách nào đó để chúng không động đến tôi nữa. Tôi phải mạnh mẽ lên.

Ý chí ấy cuốn phăng tôi đi. Trước đây tôi không nghĩ là mình lại có thể can đảm đến vậy.

Đôi khi, tôi thấy tiếc. Giá tôi biết những gì xảy ra tiếp sau đó, tôi thà chết quách đi còn hơn.