Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát...

44
Tác Gi: Mathilde Monnet Người Dch: Vũ ThThu Hà NƯỚC MT TUI 14 Phn ThNăm Trình TTTng Li Thoát Tng s, thiếu hơn hai trăm gihc. Đim trung bình ca tôi rt tmười lăm xung mười hai. Tôi bmt cnh báo liên quan đến kết quhc tp. Nhưng điu đáng ngc nhiên nht li là nhn xét ca giáo viên. “Không tham gia đầy đủ.” - Giáo viên môn ththao đã phê như vy. Thc ra, tôi đã không tham gia mt cách “đầy đủ” trong lúc khi động, khi Joachin thclp ra đui tôi. Thông thường, tôi đứng im để cu khn nó, nên không nghe lnh thy ngay lp tc, ri li tiếp tc chy lòng vòng. Mt snhn xét liên quan đến vic nói chuyn. Như vy tôi cũng yên tâm. Tht ra, hmù chkhông điếc. Âm thanh ca nhng trn đòn chc bcho là do đùa nghch. Tai tôi thường xuyên bù. Không biết có phi do tôi nghe nhc quá to để ttrn an hay vì giai đon tôi phi điu trbnh sưng tai? Cho dù thế nào, điu đó không thkhông liên quan đến vic bquy ri. Nó như tiếng tuýt còi vi cuc sng. Nó ngăn cn bn tp trung, đọc sách, nghe, ng, sng. Tôi bkết án phi nhli tt cnhng chuyn đó cho đến hết chui ngày còn li. Không có giây phút nào được thnh thơi. Tôi đã tng đọc vnhng nhân chng ca nn quy ri hc đường. Nhng nn nhân đều nói rng, không ai đáng phi chu điu đó, nhng người miêu tni khsca h, tc gin đến độ htrnên phm li. Tt cđều khuyến khích nên tcáo nhng ktn công. Tôi li thy trường hp ca mình khác bit. Có thnhng bn kia đều chu đau đớn khstương t. Nhưng hcó quyn được phàn nàn. Vì không ai trong www.vuilen.com 83

Transcript of Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát...

Page 1: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Phần Thứ Năm

Trình Tự Tố Tụng

Lối Thoát

Tổng số, thiếu hơn hai trăm giờ học.

Điểm trung bình của tôi rớt từ mười lăm xuống mười hai. Tôi bị một cảnh báo liên quan đến kết quả học tập.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất lại là nhận xét của giáo viên.

“Không tham gia đầy đủ.” - Giáo viên môn thể thao đã phê như vậy.

Thực ra, tôi đã không tham gia một cách “đầy đủ” trong lúc khởi động, khi Joachin thả cả lớp ra đuổi tôi. Thông thường, tôi đứng im để cầu khẩn nó, nên không nghe lệnh thầy ngay lập tức, rồi lại tiếp tục chạy lòng vòng.

Một số nhận xét liên quan đến việc nói chuyện. Như vậy tôi cũng yên tâm. Thật ra, họ mù chứ không điếc. Âm thanh của những trận đòn chắc bị cho là do đùa nghịch.

Tai tôi thường xuyên bị ù. Không biết có phải do tôi nghe nhạc quá to để tự trấn an hay vì giai đoạn tôi phải điều trị bệnh sưng tai?

Cho dù thế nào, điều đó không thể không liên quan đến việc bị quấy rối.

Nó như tiếng tuýt còi với cuộc sống. Nó ngăn cản bạn tập trung, đọc sách, nghe, ngủ, sống.

Tôi bị kết án phải nhớ lại tất cả những chuyện đó cho đến hết chuỗi ngày còn lại.

Không có giây phút nào được thảnh thơi.

Tôi đã từng đọc về những nhân chứng của nạn quấy rối học đường. Những nạn nhân đều nói rằng, không ai đáng phải chịu điều đó, những người miêu tả nỗi khổ sở của họ, tức giận đến độ họ trở nên phạm lỗi.

Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ tấn công.

Tôi lại thấy trường hợp của mình khác biệt. Có thể những bạn kia đều chịu đau đớn khổ sở tương tự. Nhưng họ có quyền được phàn nàn. Vì không ai trong

www.vuilen.com 83

Page 2: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

số đó gây hấn ngược lại, tạo blog, hay thường xuyên cười nhạo. Trong tâm trí tôi, không bao giờ Joachin làm điều xấu mà không có nguyên do. Cậu ta đúng khi trừng phạt tôi. Với tôi, dù Joachin có làm gì đi nữa, cậu ấy luôn có lý.

Không biết cậu ấy sẽ nghĩ gì về những dòng chữ này? Đến Jonathan Destin(l), bỏ mạng bằng lửa, đến Marion, treo cổ lúc 13 tuổi chăng?

Ghi chú:

1. Jonathan Destin, Bị kết án tự tử, NXB XO, 2013

Gỡ Chốt

Tránh xa địa ngục, những giọt nước mắt của tôi lại trào lên.

Buổi tối nọ, bỗng xuất hiện lối thoát.

Tôi lướt qua các diễn đàn trên Internet và bắt gặp lời bình của một thiếu niên. Cô ấy kể về những chuyện khủng khiếp mình đã chứng kiến.

Cô ấy vừa trải qua ý định tự sát, sau ba tháng trời bị xỉ vả bởi hai người bạn trong trường.

Chỉ có ba tháng chịu xỉ vả, hai người bạo hành và đã có một ý niệm tự sát.

Những người khác bày tỏ sự đồng cảm. Người ta khuyên cô ấy nên mạnh mẽ hơn.

Làm sao một chuyện như vậy có thể xảy ra?

Điều đó có nghĩa là xử lý Joachin, như tôi từng té nước vào nó, khi người ta bị đánh đập suốt ngày bởi hai chục đứa, là bình thường chăng?

Tôi đã từng ước tính xem có bao nhiêu đứa căm ghét tôi trong giai đoạn đó. Tôi nhanh chóng dừng lại khi con số vượt quá năm mươi. Dẫu sao cũng chưa tính đến những đứa tôi không biết mặt.

Đòn không ngớt. Vết bầm tím. Máu. Phải chạy trước khi bị đánh. Như thế người ta có nên tự sát chưa? Tôi có dũng cảm hơn mức trung bình không?

Sau đó, tôi cũng đọc những lời bộc bạch của chính những đứa quấy rối trước đây.

Điều đó đã cứu vớt cuộc đời tôi.

www.vuilen.com 84

Page 3: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Những lời xin lỗi, giải thích, ăn năn.

“[...] bạn không có lỗi, bạn không làm gì để phải chịu như thế, thật không may khi nó rơi vào bạn, không có nguyên do nào cả, chỉ bởi có quá nhiều đứa như tôi mà thôi [...]”

“[...] Nghe có vẻ rất ngây thơ, hoặc vô lương khi hồi hưởng lại, nhưng tôi như rơi từ chín tầng mây. Tôi không nghĩ mình có thể làm tổn thương [nạn nhân đến thế khi ở trường, ảnh hưởng cuộc sống của bạn đó đến vậy. Cho đến giờ, đó chỉ như một kiểu trêu đùa: chúng tôi chơi trò xử án, trừng phạt đứa “ác” mà thôi.”

“Các giáo viên và những nhà tư vấn học đường không bao giờ bận tâm đến việc thiết lập đúng trật tự, họ cứ coi những cư xử ấy như trò nghịch dại trẻ con, họ nhắm mắt cho qua trong khi chúng tôi thật sự cần thiết lập trật tự để nhận ra tác hại của hành động của mình.”

Tất cả đều tỏ ra xấu hổ, cực kỳ hổ thẹn, và chịu lùi bước.

Liệu một ngày Joachin có nhận ra những lý lẽ này không? Hay cậu ta thề phải hai mươi năm nữa tôi mới dám tố cáo cậu ta?

Liệu cậu ta có hối tiếc không?

Nếu có, thế thì tôi phải nói ra.

“Tôi Đã Thấy”

Tôi ra khỏi thư viện, đưa ánh mắt nhìn quanh.

Đến đó thì tôi nhìn thấy nó. Một thằng con trai đang bị hai chú choai choai khác đánh.

Tôi đứng bất động. Việc đứng nhìn người khác bị đánh là vậy sao?

“Chúng lục túi cậu ta!”

Những người khác bình thản dạo qua, bước đi trong cái nóng mùa hè, cách đó chỉ vài mét. Mấy người đi bộ túm tụm lại quanh cái ghế băng đối diện cạnh đó.

Không một ai bận tâm đến chuyện ấy.

Có vẻ như chính người lớn đang vội vã.

www.vuilen.com 85

Page 4: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Tại sao?”

Đứa trẻ bị bắt nạt kia đang cố cười, tôi nhìn thấy cậu ta, tôi đọc được sự đau khổ trong ánh mắt cậu ấy. Cậu ấy cũng tỏ ra can đảm giống như tôi. Chúng để cậu ta đi xa một lát, sau đó lại bắt cậu ta quay lại. Cậu ta lưỡng lự. Cậu ta nhìn quanh, xấu hổ tái người. Nhưng cậu ta vẫn cúi đầu tiến lại phía những kẻ tấn công mình.

“Giống như tôi với Alice, năm lớp 6.”

Tôi như sống lại cảnh tượng đó. Tôi đã từng ở vị trí như cậu ấy, trong khi chúng tiếp tục đánh đập cậu ta. Cảnh tượng diễn ra rất lâu. Tôi không sao nhúc nhích được.

Có cái gì đó vỡ vụn trong tôi.

Lòng căm hận, không biết chui ra từ đâu, choán lấy toàn bộ cơ thể tôi.

“Nếu mình không phải là con điên của Joachin, mình đã chạy về phía đó, kêu gào lên cho đến khi mọi người phải phản ứng, mình sẽ làm rung trời lở đất.”

Không biết khổ hình của chúng tôi có bao nhiêu? Bao nhiêu người đã gục ngã?

Cuối cùng, tôi cũng tới chỗ cậu bé.

“Xin lỗi, nhưng sao chúng lại đánh em thế?”

Cậu bé nhìn tôi. Tôi thấy nỗi sợ hãi, phiền muộn, tội lỗi không gọi thành tên trong ánh mắt của cậu ấy. Những thứ tương tự choán ngự từng giây từng phút trong sự tồn tại của tôi.

Bị bạo hành trước hàng chục con người. Kẻ yếu không biết tự bảo vệ, cố gắng kiềm chế, đứng về phía chính kẻ hành hung mình vì phận họ như thế, để không thu hút sự chú ý.

Đó chính là bản án của chúng tôi.

Không ngạc nhiên gì, câu trả lời của cậu bé y hệt những gì tôi thường xuyên nói...

“Thật ra không có gì, chỉ là trò đùa của bọn em thôi!”

Biết nói gì đây? Tôi chỉ biết giao cảm với cậu ấy bằng tắt cả sự giận dữ trong tôi. Cậu bé ấy biết, tôi cũng thế.

www.vuilen.com 86

Page 5: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Mình sẽ nói ra, mình sẽ gào thét cơn cuồng nộ của mình, vì mỗi nạn nhân của thói quấy rối, vì những ai đã phải trải qua địa ngục.”

Tôi không được chết. Không thể. Vì họ. Vì những người khác.

Thí Nghiệm

Các nhà nghiên cứu đã nhốt một con chó trong chiếc lồng, đưa dòng điện

vào từ phía bên phải.

Rất tự nhiên, con chó nép sang trái.

Dòng điện lại được đưa vào từ bên kia.

Con chó liền nằm ra giữa.

Sau đó họ gí điện bất ngờ và ngẫu nhiên, có thể chạm vào bất cứ chỗ nào.

Ban đầu, con vật chồm lên. Nhưng cuối cùng nó nằm ngủ và lả đi.

Khi đó người ta mở cửa lồng.

Con chó vẫn nằm im tại chỗ, không chịu ra ngoài.

Trên Internet, người ta so sánh thí nghiệm đó với quá trình quấy rồi. Khi mật độ bạo hành liên tục, không thể tiên đoán trước, và hoàn toàn vô cớ, người ta sẽ không xác định được đâu là lối ra.

Tôi đã thành công, thoát ra khỏi cái lồng của mình, vào tối ngày 30 tháng 4 năm 2014.

Tố Giác

Khi tôi bước vào đồn cảnh sát, lúc đó đã nửa đêm. Tôi ngồi trong căn

phòng bên trái, tay cầm bức ảnh cả lớp.

Ngôn từ, giống như cuộc sống đang tuôn trào trong tôi. Chúng sáng lên, chúng lấp lánh, chúng bay lên.

Tôi đã nói tất cả với bố mẹ.

Tôi không muốn nói về Joachin. Nếu không, tôi biết chúng sẽ chuyển hướng sự việc nhắm vào tôi, chúng sẽ lại nói tôi là thủ phạm, tôi đáng phải chịu những gì đã xảy ra, và chúng mới là người tố cáo tôi.

www.vuilen.com 87

Page 6: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi đã trình báo tất cả mười bảy người.

Những đứa chủ yếu, những đứa hành hung tôi hàng ngày ở lớp 7.

Tôi cũng không đề cập đến vị chúa lòng tôi. Trước đó nó từng là bạn. Tôi không thể, không làm chuyện đó được, thế thì đau khổ quá.

Anh cảnh sát khi đó cười với tôi rất tử tế.

“Em đã làm gì? Một blog à? Nhưng thế có sao đâu.”

“Gì cơ?”

Trong thời khắc ấy, thế giới như chao đảo. Tất cả thay đổi trong tích tắc.

Có nghĩa là tôi vô tội? Nghĩa là cậu ta không có quyền?

Không, không thể thế được. Sao họ lại không buộc tội tôi, không lật lại những lời khai của tôi, không miệt thị tôi, như tất cả mọi người?

Người ta lắng nghe tôi, hoan nghênh lòng can đảm của tôi. Lúc đó là ba giờ sáng. Vai tôi nặng trĩu mệt mỏi. Đứng trước hồ sơ vụ việc, tôi đã giải mã được từng câu, chúng có ý nghĩa, chúng tồn tại.

“Vụ Laurent X. và những trẻ khác.

Bạo lực nghiêm trọng, cố ý, đe dọa và quấy rối.”

Đúng lúc đó, tôi hiểu ý nghĩa của từ “nhân chứng”.

Viết

Tôi nằm dài trên giường. Suốt ngày hôm sau, tôi không thể rời khỏi

giường. Tôi không tài nào nhúc nhích nổi. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện gì.

Viết một cuốn sách. Lần đầu tiên ý tưởng ấy nảy ra trong tôi là vào kỳ nghỉ hè, sau năm lớp 6. Nhưng sau đó, những trận đòn làm nó tan biến, rồi nó lại trở lại trỗi dậy, hiện hữu khi tôi nói được ra.

Tôi đã thấy lại công dụng của đôi chân.

Tôi ngạc nhiên trong giây lát, có điều gì đó đã thay đổi.

Tôi đứng thẳng dậy.

www.vuilen.com 88

Page 7: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“[...] tao nghĩ những gì Joachin làm với mày là đúng [...] mày không khôn ngoan vì [Joachin] và [Laurent] có thể kiện lại mày vì quấy rối nó và nó có rất nhiều nhân chứng. Bye.”

Lên Lớp 8

Lên lớp 8. Mẹ tôi gặp từng đứa trước cổng trường, tay cầm biên bản, để

cảnh báo chúng là chúng tôi đã đâm đơn kiện.

Một thằng đã khóc.

Khi đến lượt mình, thằng Amédée nhìn chúng tôi đầy giận dữ.

“Những chính nó đã tìm chúng cháu trước chứ!”

Sau đó, nó chạy biến không hỏi thêm gì. Thằng Samuel nối gót theo sau.

Tim tôi bỗng nhảy dựng lên.

Joachin.

Cậu ta đang đi về hướng chúng tôi, kèm theo một người bạn. Nó nhìn chúng tôi.

“Tại sao?” - Cậu ta phản xạ bằng cách đặt câu hỏi.

Ánh mắt, khuôn mặt, giọng nói của cậu ta dịu dàng hết sức. Cậu ta đều làm như vậy để xoa dịu thầy cô khi họ phạt cậu ta. Cậu ta trưng vẻ mặt của một thiên thần.

Cậu ta biết mình không có quyền làm vậy với tôi.

Cậu ta biết.

Làm sao chuyện độc ác như vậy có thể tồn tại?

Một giám thị cố ngăn mẹ tôi tiếp tục tiếp cận với bọn hành hung.

Joachin đã chạy ngay đi loan tin cho tất cả những ai yêu quý nó - hàng tá, hàng tá học sinh.

Nó cười.

Liệu một ngày nào đó, tôi có thể sống không?

www.vuilen.com 89

Page 8: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Trống Rỗng

Cô hiệu trưởng cho gọi tôi lên văn phòng. Cô khen tôi đã tố cáo. Hiện tại,

cô đã cho gọi những học sinh được nêu trong biên bản và phụ huynh của mấy đứa đó.

Cô nói mình cũng phải chịu trách nhiệm về cơ sở của mình.

Sẽ có những trừng phạt.

Tôi như bơi trong cơn cuồng xoáy.

Không còn những trận đòn, không xỉ vả, những ánh nhìn căm thù cũng không.

Laurent đã chuyển trường.

Amédée và Samuel vẫn học ở lớp tôi nhưng không có Joachin nữa.

Tôi đi ngang qua chúng.

Lần đầu tiên kể từ hai năm qua, chúng phớt lờ tôi hoàn toàn.

Tôi không tồn tại.

Tôi di chuyển trong sự trống rỗng. Tôi men theo hành lang, gồng mình lại, tìm sức dồn lên chân nhưng chẳng thấy. Tôi thậm chí không biết bước đi là thế nào nữa.

Mọi người không nhìn mặt khi tôi lại gần.

Chúng nói từ giờ tôi có quyền ở đây.

Chuyện gì đã đến với tôi vậy?

Tôi căm thù chúng. Tôi ghét tất cả bọn chúng.

Hai năm qua, toàn bộ cuộc sống của tôi đã thích ứng với chúng.

Hai năm tôi bền bỉ cố học những bài học của chúng.

Hai năm tôi kiểm soát các cử động của mình.

Hai năm, sự tồn tại của tôi thu lại trong những câu chửi rủa.

Hai năm tôi tự xóa mình để thuộc về chúng.

www.vuilen.com 90

Page 9: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Hai năm tôi thử mọi cách để làm những điều chúng mong đợi ở tôi.

Còn bây giờ, chúng bỏ tôi sao?

Chúng có thể dừng lại khi chúng muốn chăng?

Chúng sẽ không nói chúng chịu được sự xuất hiện của tôi trong phạm vi dưới ba mét?

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy thiêu thiếu, như thể một nhu cầu vô lý muốn hứng chịu những cú đòn của chúng. Tôi đã học cách sống theo chúng.

Chẳng gì có ý nghĩa.

Tôi không biết mình là ai lữa.

Giật Mình

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của tôi biến mắt vĩnh viễn. Nó đã bốc

hơi. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều thứ khác không mất. Có hai đứa con gái vẫn quyết định bắt nạt tôi, vì tôi không tố cáo chúng nó.

“Ôi không! Chúng mình lại học cùng lớp với Mathilde!”

Một đứa đẩy tôi thật mạnh.

“Mày định làm gì? Đi tự tử à?”

Chúng rú lên cười.

Tôi sửa lại cổ áo phông.

“Khi đã ngốc như vậy thì nên ngậm miệng lại!”

Đám con trai rượt đuổi tôi trong sân.

“Nó không bao giờ đánh mày, sao mày lại đi tố cáo nó? Mày nói dối!”

Tôi quyết định nhờ sự giúp đỡ của một thầy giám thị. Tôi giải thích vắn tắt tình huống cho thầy.

“Đừng có đi gặp chúng làm gì nhé!” - Thầy nói bằng giọng bực mình, làm tôi chết lặng.

“Nhưng chính chúng nó tìm đến em mà!”

www.vuilen.com 91

Page 10: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Cô Hiệu Trưởng

Cô hiệu trưởng lại gọi mẹ tôi. Cô đã ngưng triệu tập học sinh.

Cô nói với mẹ tôi về những mail “khiêu dâm”, nói theo ngôn ngữ của cô, mà tôi đã gửi. Cô cũng nhắc đến chuyện blog.

Do vậy, cô thông báo với chúng tôi rằng cô chờ bên pháp lý “quyết định” mới đưa ra hình phạt.

Cô cũng khuyên mẹ đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.

Tôi bỏ ăn suốt nhiều ngày.

Bạn nghĩ rằng sự quấy rối chỉ dừng lại ở đó?

Giờ thì đến lượt người lớn.

Trao Đổi Đầu Tiên

Tin đồn về chuyện “báo cảnh sát” đã lan nhanh như chớp.

Những đứa tôi không quen cũng đến gặp tôi thường xuyên, trên phố cũng như trong trường. Đôi khi có cả học sinh lớp 9.

“Tố cáo cơ á? Gì chứ! Ai lại làm thế, đi mà tự vệ chứ!”

“Cứ thử tố cáo tao xem! Mày sẽ biết tay!”

“Bọn kia tố lại mới đúng!”

Cô y tá và hỗ trợ xã hội đã gọi tôi đến.

Mẹ tôi đã cảnh báo chỉ nhắc đến chuyện blog cũng đủ khiến tôi muốn tự sát, vì tôi cảm thấy có lỗi khủng khiếp.

Họ quan sát tôi đầy lo lắng.

“Nếu muốn nói, em có thể đến bất cứ lúc nào.”

“Phải tố cáo nếu ai đó lại chế giễu em nữa.”

“Nhưng Mathilde này, liên quan đến Internet, em phải hết sức chú ý những gì đưa lên mạng.”

www.vuilen.com 92

Page 11: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Mày lẽ ra phải nghĩ trước khi hành động như vậy, vì mày nên biết rằng 17 con người đâu phải là số không.

Và tiếng xấu của mày sẽ càng thảm hơn nữa, rồi mày sẽ có thể làm quen và kết bạn với bạn học lớp 8 nhé.

Giờ thì không phải diễn vai nạn nhân nữa đâu.

Tái Thiết

Dù Sao tôi cũng nhận được vài phản ứng tích cực. Chẳng hạn một đứa tự

nhiên tỏ ra rất tử tế.

“Tớ nghĩ thật ra cậu rất trưởng thành, nói nghiêm túc đấy, và điều đó làm chúng nó thấy phiền.”

Với lại, đó cũng là một trong những đứa khuyến khích tôi đi tố cáo, sau chuyến đi trải nghiệm từ Đức về. Thật tiếc là sau đó, nó tiếp tục làm bạn của Joachin. Tôi tin rằng, trong cái trường này, mãi mãi sẽ không ai hiểu bản chất mọi chuyện.

Một học sinh khác, không tham gia hành hung tôi nhưng lần nào cũng xem mà không nói gì, cũng đến bảo:

“Mày biết không, với những gì mày đã chịu, những đứa khác chắc tự tử lâu rồi.”

Julia và một cô bạn gái khác đồng ý làm chứng cho tôi ở đồn cảnh sát.

Cả giáo viên cũng được triệu tập. Kể từ lúc đó, tôi nghĩ họ đã nhận thức được tình hình, nên tất cả đối với tôi thân thiện và hỗ trợ.

Thật kỳ lạ là khi ngắm nghía trong gương, tôi thấy mình ngày càng bớt gớm ghiếc. Tôi quan sát những gì tôi thích hoặc không thích. Cái con người là chính tôi.

Tôi cảm thấy bất khả chiến bại, nhưng không ai có thể hình dung được tôi đã trở về từ đâu.

Những kẻ quấy rối tôi đã thay đổi thái độ. Phần lớn thời gian, chúng tỏ ra dễ chịu. Tôi như thế càng khó kìm nước mắt. Nếu tôi cười hồi chúng đánh mình, thì giờ tôi lại khóc nhiều khi chúng tỏ ra tử tế, chúng càng coi tôi là con điên hơn.

www.vuilen.com 93

Page 12: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Ngoại trừ nỗi buồn trở nên không thể hãm xuống. Chẳng có xúc cảm nào mà tôi không tìm cách biến đổi nó. Giao tiếp một cách bình thường đã như chiến công. Sau đó, tâm trạng như được bật chốt, trở nên rất dễ chịu - đây chính là thứ gọi là liên hệ bản thân”. Một bước thực thụ do chính Mathilde nghĩ ra.

Tôi đã trở nên không biết sở thích của mình là gì. Tính cách tôi đã bị phá hủy hoàn toàn.

Tôi phải tái thiết lại mình hoàn toàn.

Học Sinh Đại Diện

Tôi nhận được tin ấy vào một buổi sáng.

Joachin được bầu làm học sinh đại diện.

Điều đó làm tôi sôi khủng khiếp, trong khi trên Messenger, các tin nhắn vẫn được gửi đến tôi.

“Mày khắm lắm, con bựa

Nhất là với [Joachin] biết chưa :)

Mày quấy rầy nó vì không thể chạm tới, rồi bây giờ

Mẹ mày đâm đơn kiện nó

Hơn thế, mày lúc nào cũng muốn chúng tao đụng đến mày, tẩn mày, mày mặc chuyện đó xảy ra, mày nhăn nhở, mày không phiền, mày bất chấp mọi lúc, con khốn.

Rồi mày lại làm bộ là nạn nhân [...]

Giờ đúng rồi người ta làm trò hay ho

Nhưng tất cả những cái đó là do mày, chỉ mình mày thôi.”

Cô Y Tá

Tôi không thể đi học một thời gian.

Khi đi học trở lại, cô y tá cho gọi tôi đến.

“Tại sao cháu vắng mặt?”

www.vuilen.com 94

Page 13: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Vì cháu không chịu được khi Joachin được chọn làm đại diện. Cậu ta đánh cháu chảy máu, đến nỗi cháu gần như ngất đi, rồi phái cả lớp ra tay tương tự như vậy bây giờ, cậu ta lại đại diện cho tất cả học sinh. Chuyện ấy khiến cháu muốn chết đi cho xong.”

Cô ấy thở dài.

“Nhưng giờ chắc cậu ấy thay đổi rồi! Chuyện xảy ra là năm ngoái. Bây giờ cháu cần tập trung vào điểm số, và nên nghĩ đến cái khác đi. Cháu không bị quấy rối nữa, đúng không?”

“Chúng nó đối xử với cháu như kẻ đồng tính.”

“Đó chỉ là những câu châm chọc thôi! Cần phải nói chuyện đó ra, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.”

Vào lúc đó ánh mắt tôi lướt qua phía sau cô ấy. Tôi thấy một tấm áp phích trên tường.

“Chứng sợ đồng tính, hãy nói về nó!”

“Joachin không chỉ ưa bạo hành với cháu. Một lần, chúng cháu xem phim, và khi có một tên vừa dùng roi vụt vào người vừa hét lên đau đớn, nó đã cười phá lên.”

Không chỉ có mình cậu ấy cư xử như vậy. Tất cả mọi người đều có những thôi thúc bạo lực.

Tôi thấy cô ấy càng lúc càng bực bội.

“Thông thường, cháu thấy hình như người ta lấy việc học lấp liếm đi.”

“Nghe này, điều quan trọng lúc này là cháu hãy tự chăm sóc bản thân và nghĩ đến chuyện khác nhé.”

ITT

Tôi quay trở lại đồn cảnh sát để hoàn tất đơn khiếu nại. Tôi mất hơn ba

tiếng ở đó. Họ có nghiệp vụ nói chuyện rất tử tế, không buộc tội khi tôi giải thích về vụ blog, hay cả những mail, những ánh nhìn. Sau ngần ấy bạo lực, giờ nhìn lại tôi có cảm giác như chúng không có thật.

Bây giờ, khi nghĩ đến ngày ấy, tôi thầm nhủ, chỉ có chúng mới thực sự cho phép tôi sống sót qua địa ngục ấy. Đó là mảnh ký ức đẹp duy nhất tôi còn giữ trong câu chuyện này.

www.vuilen.com 95

Page 14: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Chỉ những đứa cầm đầu, Joachin, Laurent, Amédée và Samuel bị triệu tập. Người ta không có cách nào gọi cả mười bảy vị thành niên và phụ huynh của chúng đến.

Tôi ước giá mình xuyên đến thế giới khác cho xong.

Tôi đến gặp các bác sĩ tâm lý. Người ta lắng nghe, khi tôi nói không, tôi không thể ngăn mình nhìn Joachin, không bao giờ rời khỏi nó. Tôi không muốn nó đánh đập tôi. Tôi không gây chuyện. Tôi chỉ tìm sự giúp đỡ.

Tại sao không ai chịu chấp nhận điều ấy.

“Chắc khó khăn lắm, khi phải đóng vai như vậy.” - Cuối cùng, người ta phán với tôi.

Một nhà tâm lý, do bên điều tra phái đến để đánh giá tình trạng tâm thần của tôi, đã giải phóng tôi vĩnh viễn. Tôi vừa kể cho ông ấy nghe chuyện về cái biệt danh mà bọn chúng đã gán cho tôi.

“Đó là một hình thức phân ly tinh thần.”

Một từ đó thôi. Nó lột tả điều tôi đã làm.

Tôi không bị điên.

“[...] phân ly là một quá trình tinh thần phức tạp cho phép cá nhân đối diện với những hoàn cảnh đau đớn hoặc kích động mạnh [...]

[Nó] là sự suy sụp bản ngã nông nó đến độ cá tính, nói theo nghĩa đen, bị coi như vỡ thành từng mảnh. Sự khác biệt giữa tâm lý “muốn bỏ nhà đi” với chứng phân ly là “phần” tâm lý của thực tế. Phân ly là một phần nhân cách cố tách hoàn cảnh khỏi trạng thái mà nó không thể chịu nổi, trong khi một phần còn lại vẫn liên kết với thực tế.”

Giải Phóng

Buổi sáng ngày chúng nhận được giấy triệu tập, tôi cũng biết.

Thật dễ nhận thấy khi có chuyện liên quan đến tôi xảy ra. Cả ba đứa túm tụm lại trong sân quanh Joachin. Chúng chụm đầu bàn bạc với nhau. Chúng thì thầm và khi tôi lại gần thì chúng dừng lại.

“Phải nói thật thôi!” - Tuy nhiên tôi vẫn nghe được câu ấy.

www.vuilen.com 96

Page 15: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Một đứa con gái trong số học sinh cũng bị cảnh sát cho gọi. Về cơ bản lẽ ra nó không bị, nhưng những đòn đánh tôi bằng vợt của nó đã chạm mức hình phạt.

Nhất là công bố về tình trạng ITT của tôi khiến cho những hành vi của chúng trở thành phạm pháp.

Mười ngày.

Cho đến ngày thứ tám, tình tiết càng nghiêm trọng.

Tôi bắt đầu cư xử bình thường: di chuyển, vắt chéo chân khi ngồi, thậm chí còn đặt tay lên thành ghế để tựa. Không đứa nào phản ứng gì nữa. Tôi có cảm giác mình như đang sống trong một thế giới khác.

Một đứa trước đây từng là kẻ hành hung, chẳng may va vào tôi.

“Xin lỗi.” - Nó nói.

Tôi trợn tròn mắt nhìn nó. Dường như nó cũng kinh ngạc như tôi.

Hai năm qua, tôi đã quên mất cái từ đó.

Hơn thế. Từ đó, tôi tham gia các giờ học - trừ giờ tiếng Đức, dĩ nhiên, vì tôi gặp Joachin ở đó.

Nhưng không còn câu “I don't know” trong giờ tiếng Anh nữa.

Điểm của tôi tăng lên. Tôi thường đạt điểm trung bình là mười sáu, mười tám rưỡi môn ngữ văn. Tôi còn nhảy ba bậc rưỡi trên hai mươi môn tiếng La tin.

Tôi muốn chứng tỏ cho cả thế giới biết rằng tôi không phải là đứa ngu đần.

Đồn Cảnh Sát

Gaelle và Samuel là những người đến đồn cảnh sát đầu tiên, vào chiều thứ

tư, một tuần sau ngày nhận được giấy triệu tập. Chúng vác vẻ mặt đầy cảm xúc. Tôi được lĩnh giáo một chút từ phản ứng của bố mẹ chúng.

Họ dọa kiện ngược lại, vì những mail “khiêu dâm” tôi đã gửi cho con họ và kiện mẹ tôi, người “chặn thô bạo” những học sinh ngoài cổng trường. Và họ còn nói thẳng, cho dù thế nào, tôi cũng từng “có vấn đề ở tiểu học”. Tất nhiên, họ không thể chỉ ra được cụ thể vấn đề gì.

www.vuilen.com 97

Page 16: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Bố của Laurent làm trong quân đội, theo như tôi biết, đó là một trong những người hung bạo nhất. Vì thế mà ngay sau đó tôi thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ tôi thấy con ông ta quay lại trường. Tôi mơ thấy nó đánh tôi với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đồng lõa của bố nó.

“Mày đừng có diễn nạn nhân nữa đi.

Mày bảo chuyện khiến mày muốn tự tử, trầm cảm, thì chuyện đó cũng làm chúng nó cảm thấy tương tự.

Mày không thể nó rằng mày không làm gì và hậu quả không phải do lỗi của mày đâu, và [Joachin] bình thường mày cũng thấy mày quấy rầy nó thế nào, nó đã thực sự tử tế với mày rồi con khắm ạ.”

Ăn Năn

Joachin vừa bị thẩm vấn tại đồn cảnh sát.

Thầy giáo đã chuyển nó đến ngồi ngay ở bàn trên tôi. Cho đến hôm nay, tôi vẫn tự hỏi liệu tôi có mơ chăng.

Hoàn cảnh khá ngượng ngập. Tôi cười, và nó cũng cười với tôi.

Một sự can đảm bất ngờ đã thôi thúc tôi hỏi nó:

“Về những gì cậu đã làm với tôi, cậu vẫn luôn chẳng thèm quan tâm hay cũng có lúc cậu cảm thấy có lỗi? Từ khi nào cậu lại tử tế vậy?”

“Mày nghĩ xem? Dĩ nhiên là có, tao có cảm thấy có lỗi làm như thế chả vui gì.”

“Tôi cũng vậy.”

“Thế mà chúng ta vẫn làm.”

Ánh mắt thăm thẳm của nó không rời khỏi tôi.

“Tuy nhiên, cậu vẫn tránh tôi trên phố.”

“Tao có tránh mày đâu.”

Trước vẻ hoài nghi của tôi, cuối cùng nó cũng thú nhận:

“Được tồi, đồng ý. Nhưng mày biết vì sao không?”

www.vuilen.com 98

Page 17: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Để tôi không nhìn cậu nữa.”

“Thế càng tốt.”

Nước mắt tôi trào lên mà ứ lại, không chảy được. Tôi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Chúng dao động giữa buồn, hưng phấn, sợ hãi, vui, biết ơn, cảm thấy có lỗi... Tôi những muốn có thể làm cho Joachin thoải mái. Gạt bỏ tất cả quá khứ. Kể ra, nó cũng đối xử với tôi tệ như thế. Dần dần, tôi cũng thấy ổn.

“Cậu sẽ mãi không hiểu tại sao tôi làm như vậy đâu.”

“Giải thích xem nào!”

Chỉ còn vài giây trước khi chuông reo. Cuối cùng, tôi cũng có cơ hội mà tôi vẫn ao ước, được thú thật hết với cậu ta. Bạo lực năm lớp sáu trước khi cậu ta xuất hiện, những tình cảm của tôi với cậu ta...

“Tôi sẽ nói, nhưng không phải bây giờ.”

“Vì chuyện dài à?”

“Không, chỉ vì tôi không muốn khóc trước mặt tất cả mọi người.”

Bất Công

Julien cũng bị nhắc đến trong đơn. Nhưng vì tôi không biết họ của nó nên

cô hiệu trưởng không triệu tập. Chúng tôi cũng nhắc đến một sự việc hồi đầu năm mà nó lại giễu tôi lần nữa.

Vì nó được bầu làm cán sự lớp, nên tôi tự hỏi sao nó không bị gì.

Cô chủ nhiệm đồng ý rằng điều đó không vấn đề gì.

Cô hiệu trưởng phản đối về mặt cá nhân.

Cứ thế, trong trường này, người đã từng quay lại cảnh tôi bị đánh hộc máu miệng, bị bạo lực trong một năm, bị bắt gục đầu, bị đánh đập, sỉ nhục, một học sinh như thế mà không phải nhận bất cứ trừng phạt nào, cũng như không một can thiệp nào, hơn thế còn được làm cán sự lớp.

Cũng phải nói thêm rằng, trước đó chính nó đã từng đánh một nữ học sinh và quay thành video.

Điều Trần

www.vuilen.com 99

Page 18: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi đến đồn cảnh sát một lần nữa. Cảnh sát hỏi tôi về những mail. Tôi

được biết bố mẹ của Joachin cũng cư xử nhã nhặn. Họ không buộc tội tôi, khác với bố mẹ của Laurent, Samuel và Amédée - người làm nghiên cứu trong lĩnh vực y học.

Tôi cảm thấy biết ơn vì điều đó. Dù có sợ bị giam, nhưng cuối cùng không ai buộc tội tôi vụ blog.

Người phụ nữ thẩm vấn tôi đã giải thích cho mẹ tôi rằng, theo cách tôi nói với Joachin, có thể thấy đó là chuyện tình cảm yêu đương.

Người ta trưng ra những tin nhắn tôi đã gửi cho cậu ấy.

Họ yêu cầu tôi khẳng định tác giả của những tin nhắn đó. Tôi đọc lại.

Những tin nhắn ngốc nghếch...

Chính chúng đã làm chứng cho lời khai của tôi.

Lời nhắn tóm tắt toàn bộ hành động của tôi ở đó, giữa những tin khác.

“Nếu tớ làm tất cả những chuyện ấy, đó là bởi vì tớ thà để chúng chửi mình, vì tớ đi tìm cái đó, hơn là để chúng nhiếc móc “đi chết đi” mà không có nguyên do gì.”

Đoạn Kết

Trường tổ chức một buổi nói chuyện về nạn quấy rối.

“Tại sao một nạn nhân lại bị chọn?” - Nhân viên trợ giúp xã hội hỏi.

“Bởi vì người đó yếu đuối.” - Một trong những kẻ quấy rối tôi đáp.

“Đúng vậy.”

Cô ấy viết lên bảng. Tôi giơ tay phát biểu.

“Nếu như vậy, người ta cũng có thể cho rằng phụ nữ bị xâm hại là bởi họ không biết tự vệ. Không tồn tại bất cứ khái niệm yếu đuối nào ở đây cả. Không ai có thể chống lại được cả lớp.”

Trình tự điều tra kết thúc và cuối cùng cũng có phán quyết. Tòa chính thức tuyên bố chúng đã sai phạm, dù chúng không phải chịu truy tố. Chỉ có phía trường học, nếu để hành vi tương tự xảy ra, sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.

www.vuilen.com 100

Page 19: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Hôm nay là ngày 25 tháng 2.

Trở về từ tòa, thằng Amédée và Samuel cao giọng tuyên bố là chẳng “hề hấn” gì, thậm chí chúng còn thích thời điểm này, vì nhờ thế chúng sắp được gặp lại thằng Laurent đã bị chuyển trường. Chúng đi ăn mừng điều đó với Joachin. Chúng vừa chạy từ đầu sân này đến đầu sân kia vừa hò reo sung sướng.

Chính xác mà nói, sống để làm gì? Bạn được sinh ra để rồi mất đi. Phần còn lại, chỉ để chịu đựng. Người ta chết. Người ta khóc. Đâu đâu cũng là bất công. Những thanh thiếu niên bị đánh đập dưới con mắt đồng lõa của người lớn. Có những trẻ em tự sát.

Người ta bảo rằng tuổi của tôi là tuổi “vô tư”. Chỉ mười bốn tuổi thì biết gì về cuộc sống. Người ta có lý. Họ có để tôi mơ mộng đâu.

Thổ Lộ

Vào ngày 2 tháng Ba, tôi lại gần Joachin vào lúc hết tiết học buổi sáng.

Cậu ấy đang bận thu dọn sách vở, còn tôi đứng đợi ở lối ra.

“Cậu có thể chờ mình không? Mình có chuyện muốn nói.”

“Ừ, nhưng giờ có lẽ cậu phải chờ tôi.”

Cơ thể tôi bỗng tê liệt, không thể nói được gì nữa. Tôi chạy trốn, tự dưng sợ hãi với ý nghĩ chỉ bằng vài ba từ thôi, cậu ấy cũng có thể quật ngã tôi. Tôi đã dành hàng giờ và hàng giờ để hình dung những phản ứng cậu ấy có thể thể hiện.

Ngoại trừ phản ứng vừa rồi.

Tôi chờ cậu ấy ở bên ngoài trường, tim tôi se thắt lại.

Cậu ta đi đến cùng với vài người bạn.

Không! Không khi nào cậu ấy chịu rời xa bọn họ.

“Mình có thể nói chuyện riêng với cậu không?” - Tôi thì thầm.

“Được, tất nhiên.”

Suốt mấy tuần, tôi đã định gặp cậu ấy, nhưng tôi đành bỏ ý định vì luôn có những người khác vây quanh. Cuối cùng, tôi cũng có thể thổ lộ những tâm tư trong lòng.

www.vuilen.com 101

Page 20: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi thả mình dựa vào tường. Đôi chân tôi không thể mang nổi mình nữa.

Cái tư thế này ngốc quá! Xấu điên!

Chẳng sao. Tôi tua thật nhanh một câu dài mà tôi đã học thuộc.

“Mình thích cậu sau một giấc mơ, trong đó cậu bảo vệ mình khỏi đám bạn của cậu.”

“Sao cơ?”

Tôi phải nhắc lại. Âm sắc giọng nói của tôi thật lạ lùng, chúng biến dạng với mỗi âm cao.

“Bạn tôi? Cậu muốn nói Amédée, Laurent và Samuel?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng trước đây, họ đâu có làm gì cậu, đúng không?”

Liệu cái thế giới này khùng chăng? Trong suốt quá trình điều tra, không ai mảy may giải thích cho cậu ấy về một năm rưỡi những hành vi bạo hành, quấy rối trước khi cậu ấy bước vào câu chuyện hay sao?

“Chúng đã bạo mình mình suốt năm lớp sáu. Mình đã từng ra ban công vào cuối năm ngoái. Mình muốn lao xuống từ đó cho rồi.”

“À.”

Cậu ấy ngây người.

“Cậu không có ý định xin lỗi?” - Thế là tôi hỏi.

“Tớ xin lỗi.”

Cuộc đời này có lẽ điên thật, nhưng tôi biết, kể từ lúc đó, tôi sẽ tiếp tục sống.

“Cảm ơn. Nhưng dù thế nào, mình cũng không thể tha thứ cho cậu. Mình đã từng muốn tự tử bằng cách chui vào bao nilon, muốn trao hết tất cả những gì mình có cho cậu, và để lại cho cậu một lá thư, muốn nói rằng mình rất tiếc, rằng cậu sẽ không bao giờ thứ lỗi cho mình vì mình đã đẩy sự việc đi quá xa, nhưng mình biết điều duy nhất khiến cậu vui là mình chết đi cho xong.”

Tôi lấy một hơi thật dài. Thật không dễ dàng gì khi thổ lộ tất cả ruột gan liền một mạch như thế.

Joachin như lạc đi.

www.vuilen.com 102

Page 21: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Khùng à! Cậu đâu cần tự tử!”

Cậu ấy có vẻ ngạc nhiên khi tôi có những suy nghĩ như thế.

“Tất cả chỉ vì một giấc mơ...” - Cậu ấy thở dài.

“Mình cũng chẳng biết sao nữa. Chỉ hôm trước hôm sau thôi mà cậu đã thành kỳ quan thứ tám trên đời.”

Mày lẽ ra không nên nói vậy mới phải.

“Mình rất tiếc - Tôi vội chen vào - Và cậu biết vì sao mình lúc nào cũng cười nhăn nhở không?”

“Có, để không phải bật khóc.”

“Không phải.”

Con ngốc! Đúng là thế rồi còn gì, nhưng kể cũng phức tạp hơn nhiều.

“À.”

“Cậu đã bao giờ nghe nói đến chứng tâm thần phân ly chưa?”

“Chưa.”

Thằng Amédée, đứng sau rào chắn của trường chọn đúng lúc đó để làm cậu ấy chú ý. Cậu ấy cười trước khi quay về phía tôi, lần cuối.

“Cậu còn điều gì muốn nói nữa không?”

“Không.”

Cậu ấy bước đi, được vài mét thì ngoái lại.

“Mathilde này? Đừng có mà tự tử đấy.”

Trời đẹp. Đó là ngày ấm áp đầu tiên trong năm. Và đã lâu lắm rồi, tôi dường như đã đánh mất ký ức về nó, tôi đang hạnh phúc.

“Em Phải Nghĩ Đến Chuyện Khác Đi”

Niềm hạnh phúc ấy kéo dài chẳng tày gang. Bên y tá và nhân viên trợ

giúp xã hội cho gọi tôi đến.

“Em khỏe không?”

www.vuilen.com 103

Page 22: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi được báo là cuối cùng cô hiệu trưởng đã quyết định không lập hội đồng kỷ luật những đứa đã hành hung tôi.

“Liệu người ta có khỏe được không khi biết hơn chục đứa đánh mình suốt một năm trời mà không phải chịu bất cứ hình phạt nào?”

Cả hai đều thở dài.

“Giờ thì em nên nghĩ đến những cái khác. Bốn người đã bị đưa ra pháp lý còn gì.”

“Nhưng không phải mười lăm người kia. Amédée và Samuel còn đi kể với tất cả mọi người trong lớp là chúng nó chẳng làm sao, chúng còn thích là đằng khác vì có thể gặp lại Laurent.”

“Không, hai bạn ấy không nói thế đâu.”

Cô y tá khẳng định chắc nịch, ý không muốn tranh luận nữa. Tôi ngơ ngác.

“Các cô không tin ạ?”

“Tất nhiên là có, chúng tôi ở đây là để giúp em, nhưng Mathilde à, dù thế nào, các em ấy cũng không nói thế đâu.”

“Thế nhỡ có thì sao ạ?”

“Thế thì chắc là em hiểu lầm thôi.”

Tôi tự hỏi, không biết mình có bị vấn đề gì về thính giác hay không.

“Chúng đánh em chảy máu, đến nỗi em ngất xỉu, chúng vừa rượt đuổi vừa đánh và...”

Họ cắt ngang:

“Chuyện đó em đã nói rồi.”

“Julien hạ nhục em. Nó coi em như đứa thần kinh đần độn. Cô hiệu trưởng đã đích thân can thiệp, cho nó xem điểm của em.”

“Một người lãnh đạo làm những gì họ muốn trong cơ quan của mình. Mục đích chúng tôi muốn, đó là giúp em nghĩ đến cái khác.”

Hình như hai người bọn họ chỉ có câu cửa miệng đó.

“Làm sao em nghĩ đến cái khác khi mà không hề có công lý gì hết?”

“Công lý không giúp các nạn nhân.” - Cô nhân viên trợ giúp xã hội nói.

www.vuilen.com 104

Page 23: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Nếu thế, trong một hoàn cảnh khác, việc gì người ta phải mở phiên tòa vụ án Nuremberg1, chỉ với lý do công lý không giúp người bị hại?”

“Chuyện đó không ích gì với người bị hại.”

“Với em, cái đó giúp em đấy.”

“Em nghĩ sao cũng được, với cô, cô không tin điều đó. Em cần bước sang trang mới.”

Họ thỉnh thoảng nhìn nhau, thất vọng, vừa thở dài với vẻ khá bực bội.

“Tại sao lại không có bất cứ một hình thức xử phạt nào?”

“Học sinh bị xử phạt mức độ cá nhân, tùy vào từng điều kiện hoàn cảnh.”

“Julien đã quay phim và đánh một học sinh. Lần đó nó bị hội đồng kỷ luật phạt bắt nghỉ học ba ngày. Đối với em, nó còn ra tay tồi tệ hơn. Thế mà không bị gọi lên. Thật ra các cô chỉ hành động khi chúng nó tấn công những ai không bị coi là điên thôi chứ gì?”

“Cô thấy em nặng lời rồi, Mathilde!”

Hai người thốt lên kinh ngạc.

“Người đứng đầu cơ sở làm những gì họ muốn trong cơ quan của họ - Hai cô tiếp tục - Vấn đề là những việc này không xảy ra trong trường, mà ở bên ngoài. Người ta không thể phạt được.”

“Không đúng, việc xảy ra ở đây. Em đã trình bày trong đơn rồi. Em còn đọc đâu đó rằng trong trường hợp một số bạo lực xảy ra bên ngoài, người lãnh đạo trường học cũng phải lập hội đồng kỷ luật.”

“Cô hiệu trưởng được quyền làm những gì mình muốn trong trường của mình. Hôm nay, em cần chuyển sang cái khác thôi.”

“Thế thì phải làm sao ạ? Đi kiện? Hay đi nói với báo chí?”

Cô y tá bật cười.

Ghi chú:

1. Vụ án lớn nhất trong lịch sử, do các nước đồng minh lập nên sau thế chiến thứ hai. (ND)

Tra Tấn

www.vuilen.com 105

Page 24: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Suốt năm học đó, người ta đưa tôi đến chỗ y tế và nhân viên trợ giúp xã

hội. Tôi đã cố gắng viết một bản tóm tắt thật ngắn gọn những trao đổi thường lệ của chúng tôi. Phải thừa nhận rằng những lần trao đổi ấy không khác nhau bao nhiêu.

Một giám thị cứ đến tìm tôi trong lớp. Không có cách nào thoát được.

Tôi xuống cầu thang, đi qua sân.

“Người lãnh đạo trường học có quyền làm điều họ muốn.”

Rồi các cô mở cửa tiễn tôi về.

Tôi phải chịu đựng điều đó suốt năm học lớp tám.

Chúng tôi đã gửi đơn lên thanh tra Học viện. Câu trả lời vẻn vẹn trong một thông báo: “Chúng tôi đang xem xét đơn thư của bà”, nhưng không có gì thay đổi cả.

Lại tiếp tục nói chuyện với nhân viên trợ giúp xã hội.

“Tôi không hiểu tại sao em cứ nằng nặc đòi lập hội đồng kỷ luật. Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp quay rối, và thường là có rất ít hình thức trừng phạt.”

Địa ngục của tôi dai dẳng đến bao lâu? Mất đi bao nhiêu? Còn lại bao nhiêu?

Joachin đã quyết định tỏ ra khá tử tế với tôi. Bây giờ cậu ấy không còn đưa ánh mắt hăm dọa về phía tôi mỗi lần bắt gặp ánh mắt tôi nữa.

“Cậu thậm chí không thèm nói gì với tôi!” - Cậu ấy bảo tôi như vậy. Rồi cậu ấy thở dài thườn thượt.

“Những gì tớ đã làm với cậu á? Sao cũng được!”

Cậu ấy lắc đầu. Tôi hít một hơi thật sâu rồi liến thoắng:

“Cậu cười khi đánh tôi. Cậu cho những người khác giữ tay chân tôi lại.”

“Tôi chẳng bao giờ làm thế.”

“Thế chốt lại, vấn đề của cậu là gì? Cậu mất khả năng thấu cảm à? Nếu giết người khi mới ở tuổi mười ba, đến khi hai mươi tuổi cậu sẽ còn thế nào nữa đây?”

“Không có chuyện tôi vô cảm. Chuyện đó sai bét!”

www.vuilen.com 106

Page 25: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Đó là lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình có khả năng hủy diệt ai đó. Lúc ấy sao tôi thấy cậu ấy xấu xí đến độ tôi tự hỏi thần kinh mình có bình thường không. Sao người ta có thể yêu một con quái vật như vậy cơ chứ?

“Cậu chẳng cảm thấy gì khi hủy hoại cuộc sống của người khác à?”

“Cứ phóng đại mọi chuyện lên, cậu không chán à?”

“Cậu đã dồn tôi đến mức muốn tự tử đấy.”

Tôi không ngạc nhiên nếu cậu ta muốn đánh tôi lần nữa, vì cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi đầy căm ghét.

Xin Lỗi

Dẫu sao cũng có vài đứa hành hung đến xin lỗi tôi, nhưng chỉ khi tôi nằng

nặc đòi chúng như vậy. Tính ra số người cũng đếm trên đầu ngón tay.

Một trường hợp đặc biệt, một người đã chuyển trường, đã gửi đến tôi những lời rất tuyệt vời trên Facebook.

Về phần Gaelle, nó giải thích lý do nó hành xử như vậy. Chẳng là, chính nó cũng bị quầy rối suốt những năm học tiểu học, và điều ấy là bước đệm cho nó lặp lại những hành vi tương tự. Hồi ấy không ai giúp đỡ nó cả. Nó bảo tôi nó sẽ khóc nếu tôi tự sát.

Không ai biết rằng, đôi khi chỉ đơn giản là một nụ cười thôi cũng đủ để cứu vớt một mạng người.

Người ta thường không hiểu điều ấy. Một tiếng thốt ra, một câu nói thôi cũng có thể thay đổi mọi thứ vĩnh viễn. Thậm chí chỉ là sự thấu hiểu. Chỉ cần ai đó hiểu rằng đó không phải lỗi của bạn. Lời nói có thể chữa lành, có thể xoa dịu.

Lên Lớp 9

Lên lớp 9.

Tôi không còn muốn chết nữa. Chỉ còn cơn giận dữ thẳm sâu và nhu cầu tồn tại soi sáng tôi, thôi thúc tôi sống.

Mình chấp hết, mình đã tự hứa với lòng, mình là người chiến thắng.

www.vuilen.com 107

Page 26: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi đã tự mình gọi cho thanh tra Học viện vì không ai hồi đáp đơn của bố mẹ tôi. Người ta hẹn gặp tôi ngay chiều hôm sau.

Tôi đến đó một mình. Vị phó thanh tra đón tiếp tôi vô cùng niềm nở. Sau khi nghe câu chuyện của tôi, ông ấy tỏ vẻ ngạc nhiên về cách hành xử của thuộc cấp. Ông ấy sẽ liên lạc với cô hiệu trưởng ngay sang hôm sau để làm rõ mọi chuyện.

Khi tôi nói không muốn chuyển trường, ông ấy bảo hiểu quan điểm của tôi và tôn trọng điều đó.

Nhưng rốt cuộc, thật đáng tiếc là sự can thiệp của ông ấy càng làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng.

Ngày hôm sau, nhân viên trợ giúp xã hội gọi điện cho mẹ tôi. Cô ấy muốn tổ chức cái gọi là “thăm gia đình”. Rõ ràng là sau khi tôi phản ánh lên lãnh đạo trực tiếp của họ và nói rằng những ý nghĩ muốn tự tử của tôi xuất phát từ chính cách điều trị của họ, dẫu sao cũng cần xác minh vấn đề không đến từ phía bố mẹ tôi.

Vậy là tôi viết. Cần phải cho ai đó biết được vấn đề.

Y Tế Học Đường

Nhân viên y tế học đường yêu cầu gặp tôi. Tôi chưa từng nói chuyện với

cô ta.

Cô ấy đón tôi với nụ cười lớn, nó ngoác rộng đến mức có vẻ thâm hiểm.

“Mathilde! Lại đây. Ngồi xuống nào.”

Tôi ngồi xuống. Cái vẻ hớn hở thái quá kia làm tôi thấy không thoải mải.

“Hôm nay, cô ở đây là để giúp cháu. Cô biết cháu đã đi gặp thanh tra Học viện.”

Nụ cười của cô ta mở rộng hơn nữa và làm tôi thấy ớn lạnh. Trong giây lát, tôi có cảm giác mình như con mồi mà người ta đang săn đuổi.

“Cô muốn chuyển trường vào năm nay. Nhưng người ta bảo cô là có một học sinh phải chịu khổ sở rất nhiều và cần cô giúp, thế nên người ta quyết định cho cô ở lại.”

Tôi lắc đầu. Cô ta đột nhiên vào thẳng vần đề.

www.vuilen.com 108

Page 27: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Cháu biết đấy, không ai có thể hoàn toàn đúng hoặc sai trong mối quan hệ giữa người với người. Cháu cũng phải chia sẻ sai lầm với những người bạo hành cháu.”

Tôi như bị sốc.

“Cháu không phải là con cừu trắng, còn những đứa trẻ kia cũng không phải là những con cừu đen. Điều đó không tồn tại trong quan hệ giữa người với người. Điều quan trọng là cháu nhận biết được những gì mình đã làm và không tái phạm nữa.”

“Vậy là, nếu theo như ý cô, vì không ai hoàn toàn đen hay trắng tương quan hệ giữa người với người, người Do Thái bị trục xuất cũng “đôi bên đều sai” với quân Quốc xã?”

Cái miệng cười của cô ta còn ngoác rộng hơn nữa.

“Cháu lạc đề rồi.”

“Thế còn những nạn nhân bị cưỡng hiếp? Họ cũng sai vì họ đã mặc váy ngắn khi đi ra ngoài phố hay sao?”

“Cái đó cũng lạc đề.”

“Cháu không làm gì để bị đánh cả. Cháu không hiểu tại sao cô lại nói như vậy.”

“Vì có thể cháu nghĩ là cháu vô tội chăng? Cháu ấy, Mathilde Monnet, có thật là cháu hoàn toàn trong sạch không?”

“Đúng vậy. Vả lại, ở đây không có công lý gì hết. Chính vì điều đó cháu mới đi gặp thanh tra Học viện.”

Cô ta lắc đầu.

“Không ai đen hay trắng hoàn toàn. Cô gặp cháu ở đây trong tiến trình trị liệu tâm lý. Cháu không cởi mở về vấn đề đó. Cháu cần nhận ra rằng cháu cũng có những lỗi sai, và xem cháu có cần giúp đỡ gì không.”

“Cháu không làm gì để phải chịu như vậy. Ngay cả pháp luật cũng thừa nhận điều đó.”

Cô ta vẫn luôn tươi cười. Chưa lúc nào cô ta cởi bỏ cái điệu bộ khủng khiếp đó.

“Được lắm - Cô ta tuyên bố và bất ngờ đứng dậy - Ra khỏi văn phòng của cô nào.”

www.vuilen.com 109

Page 28: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tôi đứng dậy, im lặng nhìn khuôn mặt của cô ta, trong khi những tiếng nấc làm người tôi rung bần bật.

Nước mắt cứ tự tuôn rơi.

Cô ta nhận ra tôi đang khóc.

“Cuối cùng cháu cũng nhận ra là mình có thái độ xấc xược rồi hả? Không thể nào nói chuyện nổi với cháu. Cháu cứ bám vào vị trí nạn nhân của mình và chỉ nói đến công đạo.”

“Cô còn muốn cháu nói sao, trong khi cô đang bảo chính cháu là người chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra với mình?”

“Cô không bao giờ nói như thế.”

Tôi ngồi xuống.

“Tốt quá, nếu vậy cháu muốn nói chuyện với cô.”

“Cô đã bảo rằng chính cháu cũng có lỗi.”

“Cô có biết ngày nào cũng bị đánh đập bởi hai chục con người là thế nào không? Buộc phải phân ly tinh thần? Buộc phải chơi trò đóng vai một kẻ khác, để tồn tại được là như thế nào không?”

“Kể ra thì đúng thế. Cô nghĩ rằng để trụ được, cháu đã phải đặt mình vào tư thế của nạn nhân. Bây giờ cháu nên nhận ra là mình cũng sai đi.”

Giọng tôi run run:

“Chúng nó ngày nào cũng đánh đập cháu, vào tất cả những giờ nghỉ giải lao, mỗi khi cháu rảo bước...”

Cô ta ngắt lời:

“Nhưng làm gì có nhân chứng.”

“Có chứ. Hai bạn đã đến đồn cảnh sát làm chứng cho cháu.”

“Cô không biết. Cô không đọc hồ sơ.”

“Thế thì cái gì khiến cô nghĩ là cháu sai?”

Điều tồi tệ hơn xảy ra.

“Cháu đã tạo ra một blog chẳng hạn.”

www.vuilen.com 110

Page 29: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Chúng tôi đã từng nói với họ, chỉ cần gợi đến chuyện đó cũng khiến tôi muốn chết quách cho xong.

Cô ta cười.

“Cái blog ấy chỉ kéo dài 48 tiếng.”

“Cô chỉ nói những gì cô nghĩ.”

Tôi bước ra cửa, hai chân tôi nặng trĩu, khó khăn đỡ lấy cơ thể.

“Hẳn rồi, trong cái trường này, cô y tế từng bảo cháu bất kỳ ai cũng có những thôi thúc bạo lực, cô nhân viên trợ giúp xã hội nói công lý không giúp gì cho người bị hại và...”

Cô ta lại cắt lời tôi.

“Cháu vẫn không muốn chuyển trường đấy chứ?”

“Không, người ra đi không phải là cháu.”

Tôi khó khăn lắm mới nói được. Những cơn nức nở cứ trào lên chặn lại lời nói. Nụ cười càng lúc càng rộng của cô ta làm tôi thấy tức thở.

“Không, hãy nhìn cháu đi! Cháu không thể cứ mãi như thế! Cháu thích ngày nào cũng chịu đựng như vậy lắm à?”

Câu nói như lời hăm dọa. Vậy là tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, mặc dù sợ hãi, khổ sở và giận dữ. Cái giọng hơn hớn của cô ta làm tôi muốn hét lên.

Trụ vững. Cho đến tận cuối cùng.

“Vâng.” - Tôi lẩm bầm.

Tôi rời khỏi căn phòng. Cô ta cũng không giữ tôi lại.

“Mọi chuyện ổn chứ, Mathilde?”

Cô y tá hỏi tôi.

Không Bao Giờ

“Thà chết đứng còn hơn sống quỳ.”

Emilio Zapata

www.vuilen.com 111

Page 30: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tai tôi lại ù đi. Nỗi đau khổ ép chặt lấy tim tôi.

Tôi muốn sống. Tôi mới mười bốn tuổi. Tôi chỉ muốn được sống.

Nhưng tôi biết, vào lúc này, có những nguyên do mà chuyện sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa.

Hay mình tự tử ngay tại trường cho rồi? Một sợi dây quấn quanh cổ, đầu kia buộc vào ghế, rồi lao mình qua cửa sổ?

Để không đứa trẻ nào phải chịu khổ hình như mình nữa.

Hay cắt cổ tay trong phòng vệ sinh?

Để họ không còn nói lỗi không phải ở họ, vấn đề là ở bố mẹ mình, họ chỉ đang cố giúp mình.

Cái chết của một học sinh liệu đã đủ nặng ký chưa?

Các Kiểu Người

Nếu bạn phải trải qua một ngày như tôi từng trải qua, bạn sẽ được gặp đủ

kiểu người.

Những kẻ hoài nghi.

“Sao? Chúng nó ngày nào cũng đánh mày á?”

“Không, mấy đứa đấy rất tử tế, chúng không đời nào làm vậy đâu.”

Những người sính kiện cáo.

“Đâm đơn đi chứ? Bất cứ cái nào cũng được.”

“Phải tự bảo vệ chứ, tao chẳng biết nữa, kỳ cục thật!”

“Còn mày? Mày chẳng có gì khi đến đồn cảnh sát à? Tao ấy à, tao mà là cảnh sát, khi nghe chuyện như thế, tao cho mày bị điên ấy chứ?”

Những kẻ ảo tưởng.

“Mày đâu có bị đánh. Ngược lại, theo những gì tao nhớ, mày gây chuyện với Joachin thì có.”

“Mày cũng phải nhận lỗi đi? Không nên đi phá những người trên phố!”

www.vuilen.com 112

Page 31: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Dù thế nào mày cũng phá mẹ mày trong chuyến đi Ý còn gì!”

Những kẻ “đồng hồ”.

Chúng xuất hiện ngay khi tôi vào lớp 8, quan điểm của chúng nó xuôi theo dòng thời gian.

“Ôi giời, ba tháng rồi còn gì!”

“Thôi, sì tốp nói về chuyện đó đi.”

“Đã sáu tháng rồi! Dĩ vãng rồi!”

“Năm ngoái rồi còn gì!”

“Mày không hiểu à? Joachin, nó đâu có đánh mày.”

“Vấn đề của mày ấy à, mày dai quá.”

“Cho qua đi! Giờ chúng xấu hổ rồi. Tha thứ đi!”

Những kẻ buộc tội.

“Lỗi là ở mày!”

“Thường thôi, hãy xem những gì mày đã làm với Joachin đi!”

“Thằng đó mới là nạn nhân!”

Những kẻ hành hung bị Alzheimer. Căn bệnh mau quên này lan nhanh kể từ hồi tôi đưa đơn tố cáo.

“Tao có làm gì mày đâu!”

“Tao đã xin lỗi nhiều lần rồi còn gì!”

“Tao có chửi mày, nhưng có đánh mày đâu!”

“Mày nổ quá đấy!”

“Tao chẳng nhớ, nhưng nếu tao có làm thế thì xin lỗi nhé!”

“Tao có quen mày đâu!”

Những kẻ bỡn cợt.

“Con đấy ấy à, nó là đứa quay tay với mấy con tôm.”

“Mày cũng thế, nó đã cho mày một bài học chưa con?”

www.vuilen.com 113

Page 32: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Đệch! Bọn tấn công mày á? Mày chém gió!”

Những kẻ quấy rối hoảng sợ. Đây là kiểu người tôi thích nhất.

“Thưa bà? Đã có chuyện người bị tấn công hạ thủ kẻ tấn công chưa?”

Mấy đứa quấy rối thích mặc cả.

“Tao xin lỗi, nhưng mày cũng phải xin lỗi lại.”

“Nếu mày muốn tao tử tế, mày cũng phải như vậy.”

Những nhà tâm lý.

“Con đấy bị khùng, nó viết hẳn một blog!”

“Con mắc chứng phân ly, loại tâm thần phân liệt!”

“Những đứa nghĩ đến tự tử ở tuổi mười ba là cái bọn phiền phức chết đi được!”

Những kẻ bài xích nạn nhân.

“Mày thổi phồng tình trạng nạn nhân của mày! Cứ tự chui vào luồng xoáy cô độc,.”

“Làm nạn nhân cũng đáng thôi, khi mà chẳng biết tự vệ.”

“Đừng có làm bộ bị hại nữa đi! Mày thích thế quá còn gì. Tao dám chắc là nếu người ta đề nghị mày quên hết đi, mày không đời nào chịu!”

“Mày chỉ muốn người ta động lòng! Lấy lòng thương mà!”

Cuối cùng là những kẻ im lặng. Khi bạn nhắc đến từ “lớp 7” là bọn chúng bỗng im bặt và ba chân bốn cẳng chạy biến.

Thật ngạc nhiên khi người ta thấu cảm ở mức tối thiểu và không chịu tin bạn. Hỡi ôi, chúng lại chạy ngay ra chỗ Joachin như thể không có chuyện gì xảy ra.

Đó là năm lớp 9 và tôi hầu như chỉ có một mình. Thực tế là năm đó, ngay cả Julia, người đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều cuối cùng cũng chọn đứng về phe đa số.

Nói chung, ở nơi này, việc cố thuyết phục ai đó về tình nghiêm trọng của những đau khổ mà mình phải chịu chẳng khác nào đang nói chuyện với bức tường.

www.vuilen.com 114

Page 33: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Thanh Tra Học Viện

Sau lần tôi đến gặp thanh tra Học viện, một cuộc gặp gỡ giữa trưởng ban

trợ giúp xã hội và người quản lý mọi vấn đề quay rối học đường của S đã được diễn ra.

Chúng tôi đến dự.

Trước tiên, bà ấy muốn gặp riêng tôi.

“Chúng ta không nhắc lại chuyện quá khứ nữa - Bà nói luôn - Hôm nay, ta ở đây để giúp cháu buông bỏ. Bây giờ cháu thấy sao khi ở trong trường rồi?”

“Ổn như khi người ta biết những đứa tấn công mình không phải chịu bất cứ hình thức xử phạt nào ạ.”

“Nhưng cháu còn bị quấy rối nữa không? Cháu có bạn bè không?”

“Không, chúng nó không quấy rối cháu nữa. Trừ một lần, cách đây vài ngày, trong giờ tiếng Đức, Joachin và những người khác đã ngáng chân và chế giễu cháu.”

“Như vậy, có thể nói tình hình hiện tại đã được cải thiện rồi.”

Bà ấy ghi chép tất cả vào một tờ giấy.

“Không, bời vì, cháu không cảm thấy ổn khi không hề có công bằng.”

“Công bằng không tồn tại đâu.”

Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.

“Sao ạ? Dĩ nhiên là có chứ, bà chỉ cần lập hội đồng kỷ luật.”

“Hãy đi nói điều đó với một người bị bệnh ung thư xem, liệu có tồn tại công bằng không?”

“Vậy theo bà, vì không tồn tại công bằng nên người ta không cần phải cố đạt đến nó hay sao?”

“Sao cháu lại muốn đạt được một thứ không hề tồn tại?”

Bà ấy bắt đầu thuyết trình:

www.vuilen.com 115

Page 34: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Cháu biết đấy, hôm nay chúng ta không nói về đao phủ hay nạn nhân nữa. Những nghiên cứu tâm lý đã chứng minh điều đó. Nó là một cơ chế. Với chúng ta, kẻ quấy rối và người bị quấy rối đều là hai đứa trẻ yếu đuối, những người không biết tương tác với bạn bè.”

Tôi như chết lặng.

“Không phải đao phủ hay nạn nhân?”

“Không, các nghiên cứu tâm lý đã chỉ ra như thế. Vả lại, chúng ta đón tiếp cháu bình đẳng với những trẻ đã tấn công cháu.”

“Sao cơ?”

Bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Đứa trẻ này không thể hiểu rằng nó không biết cách ứng xử và đi tham gia vào thứ gì đó vượt quá khả năng kiểm soát. Tôi thà thích cô y tế học đường hơn. Chí ít cô ta còn coi tôi nhận thức được hành động của mình.

“Phải, tương tự như những nạn nhân của nạn ấu dâm, cháu biết đấy, chúng chọn những nạn nhân yếu đuối.”

Tôi bỗng tự hỏi, liệu khi một đứa trẻ tố giác bị lạm dụng tình dục như vậy, nó có bị đặt dưới tầm theo dõi, để “tiếp đón nó bình đẳng” với kẻ tấn công chăng.

“Cháu không điều trị tâm lý, đúng không? Cháu nên gặp một bác sĩ tâm lý đi.” - Bà ấy tiếp tục.

“Điều làm cháu thấy mình được giải tỏa, đó là có hình thức kỷ luật nào đó.”

“Cháu nghĩ mình là ai? Cháu có nhận thức được mức độ cháu đề nghị không? Cháu là ai? Mathilde Monnet, một học sinh lớp 9, lại muốn lật lại quyết định của hiệu trưởng?”

“Bà hỏi cháu thấy thế nào? Cháu chỉ nói điều đó thôi.”

“Cô hiệu trưởng đã làm tất cả những gì thuộc nghĩa vụ của mình. Cô ấy tôn trọng bản ghi nhớ về nạn quấy rối.”

“Chúng đã không hề nhận được bất cứ hình thức trừng phạt gì.”

“Những kẻ quấy rối cũng không nhận thức được điều chúng làm. Chẳng hạn, có một bé gái, nhỏ tuổi hơn cháu một chút, bị các bạn trong lớp đánh hang ngày, rồi lao khỏi cửa sổ tự vẫn. Chắc chắn phải đau khổ lắm mới hành động như vậy, đúng không? Ấy thế nhưng những đứa trẻ kia đã nói chúng không làm gì cả.

www.vuilen.com 116

Page 35: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Chúng đâu có nhận thức được chúng quấy rối đâu! Vả lại, lời kêu của bé đó không đi đến đâu. Thông thường chính những người bị quấy rối lại trình bày kém.”

Thời gian bỗng treo lơ lửng. Tôi đã ngắm nhìn cái văn phòng ấy, cái ghế nơi tôi đang ngồi, những bức tường vây quanh mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu than câm lặng của những người đang sống.

Bao nhiêu người đã đến nơi đây?

Bao nhiêu người cầm cự được?

Bao nhiêu người đã bật khóc?

Hỡi những đứa trẻ bị bạo hành, vậy thì tự sát có nghĩa lý gì: để thuyết phục những người bị hành hung khác rằng bọn tấn công họ không bị trừng phạt hay sao.

“Khó mà trình bày kém về một cú đánh.”

“Nhưng cháu không bị đánh nữa, đúng không? Chúng ta không nhắc lại chuyện quá khứ nữa nhé.”

“Đã có nhiều người phải tự sát.”

“Rất ít người tự sát. Với lại, cháu biết đấy, thường những trẻ bị quấy rối cũng tự biến mình thành người đi quấy rối người khác. Đó là những đứa trẻ yếu đuối. Chúng chia sẻ ngay cái sự yếu đuối ấy với kẻ tấn công mình. Có thể, trong lúc này đây, cháu đang quấy rối một người nào đó.”

“Cháu không bao giờ quấy rối ai cả.”

“Nhưng cháu đâu có biết! Những kẻ đi quấy rối người khác không nhận biết được những gì họ làm!”

Sau đó, bà ấy mời bố mẹ tôi vào.

“Chúng tôi ở đây để yêu cầu phải có hình thức xử phạt nào đấy, để con gái chúng tôi thấy nhẹ nhõm hơn.” Bố mẹ tôi nói.

“Chúng ta không nhắc lại chuyện cũ nữa. Hôm nay, Mathilde phải bước sang trang mới và phải có một bác sĩ tâm lý theo dõi. Chúng ta có thể cho cháu chuyển trường.”

“Cháu không muốn chuyển trường.” Tôi tuyên bố.

www.vuilen.com 117

Page 36: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Bà ấy làm như thể tôi không tồn tại. Cái hay là bà ấy luôn độc chiếm vị trí phát ngôn, chúng tôi không thể chen vào.

“Ông bà báo cho chúng tôi hoàn cảnh khổ sở của con gái các vị. Chúng tôi đã biết điều đó. Giải pháp mà chúng tôi có thể đề nghị các vị là nên đổi trường cho cháu.”

“Nhưng cháu nó không muốn. Tại sao cháu phải chuyển trường, trong khi chúng ta có thể làm cho ngôi trường ấy an toàn và chúng nó không quấy rầy con bé nữa, bằng cách thực hiện một số hình phạt nào đó?”

“Mấy đứa quấy rối kia đâu có nhận thức được những gì chúng làm. Chẳng hạn, có một cậu bé đã viết một cuốn sách, rồi cậu ấy tự thiêu, tôi không nhớ rõ là ai...”

Đó là Jonathan Destin - Tôi chen vào - Cậu ấy đã tự sát bằng lửa sau sáu năm bị quấy rối. Cuốn sách của cậu ấy là Bị kết án tự sát, do nhà xuất bản XO ấn hành.

“Không, không phải cậu ta. Nếu không thì tôi đã nhớ. Và nhiều năm sau, một trong những kẻ quấy rối cậu ta đã gửi một lá thư, nói rằng sau này nó mới hiểu được chính mình là kẻ quấy rối!”

“Vâng, đúng là Jonathan Destin đấy ạ.”

“Ta đã bảo cháu là không mà!”

Bố mẹ tôi tiếp tục.

“Nếu mấy đứa kia không biết, thì bà là người cho chúng nhận thức được điều chúng làm.”

“Người lãnh đạo cơ quan làm những gì họ muốn trong cơ sở của mình, các vị không phải là người chỉ điểm nên làm cái gì. Có xử phạt hay không, các vị cũng không biết được. Cô hiệu trưởng đã bị đưa đi giải trình trước thanh tra Học viện rồi. Cô ấy đã làm tất cả những gì thuộc nghĩa vụ của mình.”

“Vậy tại sao chúng lại bắt đầu gây hấn trong giờ tiếng Đức?”

“Đó càng là cơ hội để Mathilde chuyển trường. Bây giờ tất cả đều được phân tuyến. Chúng tôi sẽ giúp cháu hòa nhập vào một cơ sở giáo dục mới.”

“Tại sao không phải những đứa bạo hành kia phải ra đi?”

“Thế thì đến nơi khác, chúng lại quấy rối ai đó.”

Chuyện phi lý đến nỗi bố tôi bật cười chua chát.

www.vuilen.com 118

Page 37: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Nhưng nếu con bé chuyển đi, chúng lại quấy rối ai khác trong trường thì sao!”

Bà quản lý trợ giúp xã hội tiếp tục cái đà của bà ta:

“Tôi thật sự sốc, khi chính các vị là phụ huynh mà không cho con gái chuyển khỏi ngôi trường các vị không tin tưởng những người lãnh đạo ở đó.”

“Thật tình, chẳng có luật lệ gì hết. Cái trường này là O.K Corral1 chắc?”

“Có chứ, có nội quy chứ, nhưng điều quan trọng là lúc này con gái các vị phải được bác sĩ tâm lý theo dõi và nên buông bỏ đi.”

“Cháu nó không muốn. Chúng tôi sẽ không bắt buộc cháu.”

“Điều này làm tôi thấy lo lắng về các vị. Ông bà nhận thức được việc có cô con gái yếu đuối, thế mà không gửi cháu đi khám.”

“Chúng tôi sẽ không đưa cháu đi điều trị tâm thần. Làm sao bà biết cháu nó yếu đuối khi bà chỉ vừa gặp nó?”

“Tất cả những trẻ bị quấy rối đều là những người yếu đuối. Chúng có nguy cơ tự tử cao gấp bồn lần so với thông thường.”

“Nói như vậy nghĩa là tất cả những ai thông minh hơn mức trung bình đều yếu đuối và...”

Bà ta ngắt lời bố mẹ tôi:

“Kể cả những EIP (học sinh thiên bẩm) cũng yếu đuối như thường, đó là một thực tế. Hai phần ba trong số họ đều gặp khó khăn khi ở trường.”

Dĩ nhiên, ai cũng biết bị điểm kém cũng là một dấu hiệu của yếu đuối. Nhưng điều đó tuyệt đối không có nghĩa là não bộ của một người “thiên bẩm” vận hành theo cách khác biệt và không thích ứng với việc học các chuẩn mực.

“Mathilde không muốn gặp bác sĩ tâm lý.”

Bà hỗ trợ xã hội quay phắt về phía tôi. Bà uốn miệng rất dịu dàng:

“Mathilde này, cháu đi đâu khi thấy đau ở chỗ nào đó?”

“Cháu không muốn gặp bác sĩ tâm lý.”

“Trả lời đi đã, cháu đi đâu khi cháu đau?”

www.vuilen.com 119

Page 38: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Đến bác sĩ. Nhưng đó là để làm dịu vết thương, với cháu, cách làm cháu thấy khỏe bây giờ là một hội đồng kỷ luật.”

Bà ấy đã không thèm nghe tôi nữa.

“Các vị thấy không! - Bà ta nói với bố mẹ tôi - Nhất là với một người bị quấy rối, phương pháp phổ biến nhất là những trị liệu ngắn ngày.”

“Bà không nghe cháu nó. Tại sao lại không có hình thức xử phạt nào?”

“Tại vì không có bằng chứng.”

“Tòa đã tuyên án, tòa phải dựa trên những bằng chứng chứ. Tại sao, một bên, pháp luật phản ứng mạnh mẽ, yêu cầu trường sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự nếu tái diễn, nhưng một bên lại không có động thái gì?”

“Luật pháp không tồn tại trong các nhà trường.”

“Thế còn nội quy trường thì sao?”

Bà ta mất kiên nhẫn:

“Đừng có ngắt lời tôi! Hôm nay Mathilde phải chuyển trường và chuyển sang trang mới. Quấy rối là một cơ chế nhóm.”

“Có thể, nhưng cần phải có hình thức xử phạt, đó là cái ngưỡng nhân tính mấy đứa đó đã vượt quá với Mathilde. Không được xâm hại thân thể người khác dù cho có chuyện gì xảy ra.”

Lần này, bà ta không thể phản pháo được nữa.

Ghi chú:

1. Mảnh đất miền tây nước Mỹ, nơi xảy ra vụ đấu súng nổi tiếng.

“Không Phải Việc Của Tôi”

Cô hiệu trưởng cho gọi tôi vài ngày sau đó, để kết luận chuyện giễu cợt

trong giờ học tiếng Đức. Sau khi ghi vài chữ trong sổ của tôi, cô ấy trả lại sổ cho tôi.

www.vuilen.com 120

Page 39: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Xong, giáo viên chủ nhiệm của em sẽ xếp mấy bạn để họ không ngồi cạnh em nữa.”

“Thế còn phạt? Có phạt chứ ạ?”

Giọng cô cụt ngủn:

“Không. Không có giễu cợt nào hết.”

“Sao ạ? Mấy bạn đó cười khi em lên bảng.”

“Họ cười với nhau thôi.”

“Thế ngáng chân thì sao ạ?”

“Không có ngáng chân. Giáo viên không nhìn thấy gì hết.”

Tôi ngẩn người.

“Cô biết không, em đã bị đánh đập suốt một năm trong lớp, nhưng các thầy cô cũng chẳng thấy gì hết.”

Cô thở dài tuyệt vọng.

“Nghe này, thầy giáo của em là người dẫn dắt lớp.”

“Julia đã thấy mọi chuyện xảy ra. Cô chưa hỏi bạn ấy. Cô có thể cho gọi bạn ấy lên được không ạ?”

“Em đừng lo, cô tìm hiểu kỹ rồi. Không có chế giễu nào cả.”

“Như vậy là, chỉ cần giáo viên không nhìn thấy là em có thể bị đánh mà trường không cần hành động gì ạ?”

“Đấy là em nói thế.”

Tôi biết sự việc lần này rất nhỏ so với những gì đã diễn ra, nhưng điều đó có nghĩa là tất cả đều có thể tái diễn nếu cứ xá miễn hoàn toàn.

Ngay cả trong những trường hợp bất đồng quan điểm, tôi luôn giữ bình tĩnh và khoan thai. Nhưng ở đây, chỉ cần bật khóc thôi cũng là có “thái độ xấc xược”.

“Có một chuyện em không hiểu. Tại sao cô cho phép Julien xem điểm của em?”

“Cái đó không có gì riêng tư cả.”

www.vuilen.com 121

Page 40: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

“Học sinh đó đã coi em như con thần kinh suốt một năm. Em không muốn bạn đó biết kết quả học tập của mình.”

Câu trả lời của cô ấy làm tôi choáng váng.

“Cô không biết chuyện đó.”

“Nhưng có trong đơn tố cáo, cô đã đọc rồi đấy ạ.”

“Em biết đấy, đơn tố cáo, cái đó thuộc bên hình sự không phải việc của tôi. Còn học sinh đại diện mới, cậu ta cũng là người từng quấy rối em à?”

“Vâng, cậu ta cũng đã được nêu trong đơn.”

Lúc ra về, tôi quay lại nói thêm:

“Em chỉ hi vọng rằng những nạn nhân bị quấy rối còn học tiếp trong trường này sẽ không phải chứng kiến kẻ hành hung mình được bầu làm học sinh đại diện. Em còn chịu được. Nhưng em nghĩ những người khác có thể sẽ đau lòng lắm.”

Tôi đang nói thì cô ấy quay lưng lại. Sau đó thở dài não nề:

“Về lớp đi, Mathilde.”

Dĩ nhiên, không có biện pháp can thiệp nào trong vụ côn đồ được bầu làm học sinh đại diện. Chính cậu ta là người mang điểm số của tôi rêu rao. Hơn thế, người ta còn bầu cậu ta vào ban đại diện nhà trường, cùng với những đại diện của các lớp 9 khác.

Mục Tiêu Mới

Trong giờ tiếng Đức, học sinh phải đoán tên người này hoặc người kia trên

bảng. Khi đến Pinocchio. Thằng Amédée liền thốt lên:

“Giống như mũi của X ấy!”

Lập tức, tất cả những đứa từng quấy rối tôi đều cười rộ lên. Bao gồm cả Joachin, cả những đứa đã xin lỗi.

Thầy giáo cũng cười. Thầy cho gọi Amédée lên bảng tìm tiếp từ khác, giống như quy định người nào giúp học sinh khác tìm ra câu trả lời.

Tôi là người duy nhất cảm thấy bị sốc.

www.vuilen.com 122

Page 41: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Trích Thư Của Ban Trợ Giúp Xã Hội,

Sau Buổi Gặp Gỡ

Trong cơ sở giáo dục, việc xử lý đã tuân theo quy định toàn quốc về xử lý

những tình huống quấy rối học đường và những hình thức xử phạt mang tính giáo dục đã được thực thi.

Cho đến hiện tại, người kiến nghị và con gái Mathilde của ông bà vẫn học tại trường và bản thân tôi cũng sẽ để ý để tình trạng tương tự không xảy ra.

[...]

Trước quan điểm thiếu tin tưởng mà tôi nhận thấy từ phía ông bà trong quá trình con gái học tại trường, tôi chỉ có thể đưa ra đề nghị chuyển trường cho cháu.

[...]

[...] Tôi mong ông bà tin vào tập thể nhân viên đã rất chú ý đến sự thoải mái của con ông bà trong quãng thời gian ở trường.

Điều khẩn thiết là Mathilde cần có lòng tin tưởng vào những người lớn quanh em và luôn sẵn sàng giúp đỡ em. [...]

Thư Ngỏ Cho Những Kẻ Quấy Rối Và Các Nạn Nhân

Hỡi những kẻ quấy rối, các người muốn hủy hoại một trong số bạn bè của

mình? Các người cứ thoải mái đi!

“Hãy nghĩ mà xem. Tại sao các người có cái đặc quyền ấy? Các người sẽ không bao giờ bị trừng phạt vì không có luật pháp trong trường hợp”, hay rất “hiếm khi dùng đến hình phạt” và, ai cũng biết “công bằng không tồn tại”. Hãy “đi mà nói chuyện công đạo với người đang bị ung thư.”

Và rằng “không có đao phủ, cũng chẳng có nạn nhân, những kẻ quấy rối và những người bị quấy rối đều là đứa trẻ yếu đuối không biết hòa nhập”, chúng được đón tiếp “bình đẳng ngang nhau”.

Vì cách xử lý như vậy, giữa việc chịu sự đánh đập của hai chục đứa và tham gia vào việc ra đòn, hãy đi mà chọn bên nào có lợi.

www.vuilen.com 123

Page 42: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Vả lại, “không bao giờ có ai đúng hoặc sai hoàn toàn trong mối quan hệ giữa người với người”. Các người có thể sát hại ai đó thì cũng “đôi bên đều sai”. Thường thôi. Đó là một “cơ chế”.

Dù thế nào, các người cũng “không nhận thức được” các người đang hành hung một học sinh đâu. Nạn nhân của các người tự tử ư? Kẻ đó phải biết cách trình bày những vết bầm tím, những cây compa cắm sau lưng và những lời thóa mạ của các người cơ. Các người đâu có hành động như thế để làm kẻ kia đau đâu. “Ai chẳng có những thôi thúc bạo lực.” Nhất là chỉ ba tháng sau, kiểu gì các người cũng “thay đổi hoàn toàn” rồi. Đứa con gái bị nhừ đòn rồi cũng phải nghĩ đến cái khác”.

Các người tái phạm ư? Dĩ nhiên là không, tất cả mọi người đều ở đó để giúp kẻ kia, chẳng ai nhìn thấy gì cả. Đó là một “đứa trẻ yếu đuối” tội nghiệp, nó không chịu “mở lòng cho tiến trình điều trị tâm lý”. Hãy hiểu cho nó, nó không chịu thừa nhận rằng “đôi bên đều sai”. Nó khóc. Thế là nó thể hiện “thái độ xấc xược” đấy. Người ta phải đề phòng, “thường những kẻ bị quấy rối cũng sẽ biến thành người đi quấy rồi”. Nó thậm chí còn không nhận thức được chuyện đó nữa kìa!

Hỡi các nạn nhân, các bạn muốn nổi dậy ư? Rốt cuộc, “các bạn nghĩ mình là ai mà chống lại quyết định của người đứng đầu nhà trường”? “Họ làm những gì họ muốn.” Họ đang cố “giúp” các bạn. Và “công bằng không giúp gì nạn nhân”.

Các bạn muốn đấu lại ư? Người ta sẽ kiện lại bạn. Những thư khiêu dâm, blog. Bạn gây hấn chứ gì. Rất tiếc. “Đôi bên đều sai”...

Các bạn không hành động gì ư? “Nạn nhân bị chọn là do họ yếu đuối.” “Chúng không biết tương tác.” Dù có chuyện gì xảy ra, chớ có làm kẻ ngây thơ. “Đó là một cơ chế.” “Không tồn tại cừu trắng hay cừu đen” gì hết.

Các bạn đi to cáo ư? “Chỉ là giễu cợt thôi”. “Điều tra kỹ lưỡng rồi, em đừng lo.” “Bây giờ em cần nghĩ đến chuyện khác và nên chuyển trường đi.”

“Tôi không hiểu tại sao em cứ khăng khăng đòi lập hội đồng kỷ luật.” “Làm gì có bằng chứng.”

Các bạn nghĩ đến chuyện tự tử ư? Sẽ càng thảm hơn nếu bạn hành động: “Những đứa bị quấy rối kém bộc lộ bản thân lắm.” Đó là những đứa “cũng yếu đuối như kẻ quấy rối, có nguy cơ tự tử cao gấp ba lần, cần phải đưa nó đến chỗ bác sĩ tâm lý”. Dẫu sao cũng “rất ít người tự tử”. Bạn chỉ có nước “tự chăm sóc” thôi.

Trong mọi trường hợp, điều “khẩn thiết” là bạn “nên tin tưởng vào người lớn xung quanh bạn và đang sẵn có mặt ở đó để giúp bạn”.

www.vuilen.com 124

Page 43: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

Tuy nhiên, cũng chớ quên quy tắc cơ bản của nạn quấy rối học đường.

“Ở trường, việc sỉ nhục là bình thường. Phải cắn răng mà chịu.”

“Là bởi vì các bạn không biết tự vệ.”

“Đấy là chuyện trẻ trâu với nhau.”

“Phải lờ đi thôi.”

“Tự tử chỉ là hành động của kẻ yếu đuối thôi.”

“Đâu mà chẳng có mấy đứa bắt nạt.”

Nên biết rằng, dù cho bạn có làm gì đi nữa, bạn sẽ luôn bị mắng.

Cứ Mười Đứa Trẻ Thì Có Một Đứa

Bị Quấy Rối Ở Trường

Chúng tôi là một trong số nhiều trăm triệu học sinh bị hệ thống trường học

bỏ rơi.

Người ta buộc tội chúng tôi là căn nguyên, là đồ yếu đuối, là kẻ gây hấn, tự đi chuốc vạ, nói dối, không biết tự bảo vệ mình.

Chúng tôi bị chửi bới, đánh đập, đôi khi bị hành hung đến chảy máu, bị lăng mạ, trên Internet, ở trong trường, bị lột quần áo, bị đánh hội đồng bởi hàng chục và hàng chục đứa, bị căm ghét, bị rũ bỏ, bị coi thường và xâm phạm.

Một số trong chúng tôi đã phải bỏ mạng.

Ba đến bốn người mỗi năm trên đất Pháp.

Và các bạn biết sao không?

Vì không bao giờ có công đạo.

Bây giờ, tôi hỏi các bạn điều này, hỡi những người đang bình thản nhắm mắt làm ngơ, trong khi ngày mai có đứa trẻ sẽ bị hành hạ:

Khi nào các bạn sẽ chấm dứt thảm cảnh đó?

Cuộc Sống Trước Mắt Ta

www.vuilen.com 125

Page 44: Phần Thứ Năm Trình Tự Tố Tụng Lối Thoát Tbookserver.vuilen.com/book/nuocmattuoi14/nuocmattuoi1405.pdf · Tất cả đều khuyến khích nên tố cáo những kẻ

Tác Giả: Mathilde Monnet Người Dịch: Vũ Thị Thu Hà NƯỚC MẮT TUỔI 14

www.vuilen.com 126

“Với tôi, sự lựa chọn không phải là giữa trừng phạt hay tha thứ, mà là

giữa thấu hiểu để có được chút tự do hay là khuất phục để thấy được hạnh phúc trong phục tùng. Hận thù chính là cầm tù mình trong quá khứ. Để thoát khỏi nó, tốt hơn nên hiểu là tha thứ.”

Boris Cyrulnik

Viết cho đến khi nỗi thống khổ nguôi ngoại, cơn đau qua đi và niềm vui trở lại.

Hôm nay tôi đang sống, hôm nay tôi đang chứng kiến.

Nhân danh mỗi đứa trẻ đang phải âm thầm chịu đựng, nhân danh mỗi con người đang bị bắt phải im lặng, nhân danh những ai đã ra đi mãi mãi và những ai vẫn đang ở lại.

Tôi dành cuộc tranh đấu của mình cho tất cả những người sống sót.

Bởi lẽ sẽ luôn tồn tại những kẻ quấy rối và những cơ sở thờ ơ, chính chúng ta là hiện thân cho những gì tốt đẹp nhất trong con người.

Biến Kinh hoàng thành Nhân ái.

Hôm nay, tôi mười lăm tuổi. Tôi đã vào trường cấp ba. Tôi có cả cuộc sống phía trước.

Hết.