PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như...

21
Tác gi: Yến Qunh NNG ĐƯA EM VPHN II ChCha- nô- va có thân hình khá cao ln, tròn tra. Cát Thơ thanh mnh đứng bên chtht tương phn. - Chào ch! Em mun gp ch. ChCha- nô- va đang ăn chui, tròn ming lp bp: - Gp tôi? Cát Thơ vn chđộng trò chuyn trước: - Chlà phbếp, em mun hi chvcách nu ăn. Cha- nô- va li tròn mt ngc nhiên. Vn tiếng Vit ca chrt ít, chnói không si bng giám đốc Mi- kha- np. Cát Thơ tiếc là cô không biết nói tiếng Nga để đàm đạo cùng ch. Giá như biết trước là sđi làm công ty du khí và làm vic vi người Nga, Cát Thơ shc thêm tiếng Nga ri. Bây ginói chuyn vi Cha- nô- va phi kết hp thêm ngôn ng... ca bàn tay. Cũng được thôi, min sao hai người hiu nhau. Có lCha- nô- va đây có tiếp xúc vi nhiu công nhân người Vit nên chnghe và hiu. Cũng may cho Cát Thơ, chCha- nô- va hiu nhng gì Cát Thơ hi. Chchbo ân cn, nhưng tiếng Vit thì có tbiết tkhông, ri thì chcũng ra du. Cát Thơ chng biết, cũng chng nhđến các món ăn ca người Nga. Cô chbiết món ăn ca người Vit và nu cho các công nhân ăn. Nhưng cô chế biến rt vng v. Quên hn giám đốc Mi- kha- np cũng là người Nga, cô dn cho anh ăn thc ăn ca người Vit. Đối vi Cát Thơ, vic chế biến cái món ăn rt là khó khăn, phc tp. Khâu chun bnguyên liu và ckhâu xào nu đều rc ri. Bà ni cô thnh thong có bt Cát Thơ làm thc ăn, nhưng cô luôn vin cbn hc nên chbiết sơ vic nu canh và kho mn. www.vuilen.com 20

Transcript of PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như...

Page 1: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

PHẦN II

Chị Cha- nô- va có thân hình khá cao lớn, tròn trịa. Cát Thơ thanh mảnh

đứng bên chị thật tương phản.

- Chào chị! Em muốn gặp chị.

Chị Cha- nô- va đang ăn chuối, tròn miệng lắp bắp:

- Gặp tôi?

Cát Thơ vẫn chủ động trò chuyện trước:

- Chị là phụ bếp, em muốn hỏi chị về cách nấu ăn.

Cha- nô- va lại tròn mắt ngạc nhiên. Vốn tiếng Việt của chị rất ít, chị nói không sỏi bằng giám đốc Mi- kha- nốp.

Cát Thơ tiếc là cô không biết nói tiếng Nga để đàm đạo cùng chị.

Giá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với người Nga, Cát Thơ sẽ học thêm tiếng Nga rồi.

Bây giờ nói chuyện với Cha- nô- va phải kết hợp thêm ngôn ngữ... của bàn tay.

Cũng được thôi, miễn sao hai người hiểu nhau.

Có lẽ Cha- nô- va ở đây có tiếp xúc với nhiều công nhân người Việt nên chị nghe và hiểu. Cũng may cho Cát Thơ, chị Cha- nô- va hiểu những gì Cát Thơ hỏi. Chị chỉ bảo ân cần, nhưng tiếng Việt thì có từ biết từ không, rồi thì chị cũng ra dấu.

Cát Thơ chẳng biết, cũng chẳng nhớ đến các món ăn của người Nga. Cô chỉ biết món ăn của người Việt và nấu cho các công nhân ăn.

Nhưng cô chế biến rất vụng về. Quên hẳn giám đốc Mi- kha- nốp cũng là người Nga, cô dọn cho anh ăn thức ăn của người Việt.

Đối với Cát Thơ, việc chế biến cái món ăn rất là khó khăn, phức tạp. Khâu chuẩn bị nguyên liệu và cả khâu xào nấu đều rắc rối.

Bà nội cô thỉnh thoảng có bắt Cát Thơ làm thức ăn, nhưng cô luôn viện cớ bận học nên chỉ biết sơ việc nấu canh và kho mặn.

www.vuilen.com 20

Page 2: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Bà nội thì luôn tự hào khoe bà là người phụ nữ tam tòng tứ đức. Khâu nữ công gia chánh của bà có thể xếp ngang hàng với các cô hướng dẫn nấu ăn trên tivi.

Những lúc bà nội khoe thành tích thì Cát Thơ thường nghịch ngợm bảo:

- Bà nội quá tài giỏi thì con phải dở, chứ giỏi nữa thì có sự bất công ở đời.

Bà thường mắng Cát Thơ:

- Cha mày!

Bỗng dưng đang nấu thức ăn gặp khó khăn, Cát Thơ lại nhớ đến nội. Một phút chạnh lòng...

Quá căng thẳng, cuối cùng Cát Thơ cũng thở phào nhẹ nhõm vì đã hoàn tất các món ăn. Món canh, món kho.

Giám đốc Mi- kha- nốp chỉ quen thức ăn của người Nga. Anh không hợp khẩu vị và cách chế biến các món ăn do Cát Thơ nấu.

Sau bữa ăn đó, Mi- kha- nốp cho gọi Cát Thơ lên hoạnh họe:

- Cô không học cách chế biến các món ăn của người Nga sao?

Biết giám đốc đã chỉ trích chê bai các món ăn mình nấu, Cát Thơ cau mặt nói thẳng:

Thức ăn của người Việt, tôi còn nấu chưa rành, làm sao mà học món của người Nga.

Mặt Mi- kha- nốp lầm lì:

- Cô phải cố gắng học hỏi chứ.

Cát Thơ thanh minh:

- Em cũng cố gắng lắm chứ, nhưng thức ăn khó quá, em không sao học được.

Đúng là tiểu thư đài các, thấy khó đã than. Mi- kha- nốp bực dọc:

- Khó, cô cũng phải học hỏi chứ. Món ăn đơn giản, cô chế biến cũng không xong, làm sao tôi ăn được.

Cát Thơ tức muốn khóc:

- Tại giám đốc phân công em không đúng việc.

www.vuilen.com 21

Page 3: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp nghiêm nghị như một quan tòa:

- Cô trách tôi à? Khó thì cũng phải làm. Làm mãi thì sẽ thành thạo.

- Nói thì dễ chứ làm đâu có dễ.

Không ngờ Cát Thơ đã thốt ra thành tiếng.

Mi- kha- nốp nghiêm khắc bồi thêm như người dạy dỗ:

- ''Trăm hay không bằng tay quen''. Kiên nhẫn là thành công. Tôi nhớ người Việt của cô có nhiều câu danh ngôn hay lắm mà.

Trời ạ! Giám đốc đã biến thành thầy giáo. Ừ nhỉ? Sao Mi- kha- nốp không làm thầy giáo nhỉ? Anh chàng rất có tác phong sư phạm, còn trẻ mà rất đạo mạ.

Cát Thơ muốn bật cười nhưng kềm lại được. Anh chàng giám đốc đang lên lớn cô. Tức muốn nhói tim đây này.

Cát Thơ bặm môi phản kháng:

- Nấu ăn ngon là cả một nghệ thuật. Không phải ai cũng làm được.

Mi- kha- nóp nhín xoáy vào Cát Thơ lên lớp tiếp:

- Cô đừng ngụy biện cho khuyết điểm của mình. Phụ nữ mà không biết nấu ăn là tệ lắm.

Cát Thơ thanh minh:

- Không phải em không biết nấu mà tại nấu không ngon.

- Có khác gì đâu?

- Khác chứ.

Mi- kha- nốp phê bình:

- Cô đừng học thói mấy cô con gái nhà giàu, quý phái chẳng biết làm gì. Muốn làm tiểu thư à? Không được đâu.

Hai tay đặt lên đùi, Cát Thơ ấm ức nhìn Mi- kha- nốp:

- Tôi không làm tiểu thư mà do giám đốc quá bất công.

Mi- kha- nốp vặn lại:

- Tôi bất công thế nào?

www.vuilen.com 22

Page 4: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Lại còn hỏi nữa. Chẳng lẽ giám đốc vô tư đến nỗi không thấy mình bất công?

Cát Thơ thấy cần phải lý giải:

- Giám đốc phân công không đúng chuyên môn là bất công chứ còn gì.

Mi- kha- nốp nhếch môi:

- Thế à?

Cát Thơ vẫn còn ấm ức:

- Ông ỷ là giám đốc rồi phân công thế nào thì phân sao?

Mi- kha- nốp điềm nhiên lý giải:

- Tôi nghĩ cô là phụ nữ thì phải biết nấu ăn.

Rồi Mi- kha- nốp lại trách móc:

- Vậy mà cô làm cũng không xong.

Nhưng Cát Thơ thì nghĩ khác:

- Ông chỉ muốn làm khó dễ nhân viên.

Mi- kha- nốp nhìn xoáy vào Cát Thơ. Muốn phê phán cô ngay, làm bếp trưởng phụ trách nấu ăn mà cô diện lắm. Chiếc váy tím than, áo sơ mi trắng sang trọng, cứ như là cô đi chơi hơn là làm bếp.

Không phê phán mà Mi- kha- nốp nghiêm giọng:

- Tôi không làm khó dễ, chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Quên nỗi ấm ức, Cát Thơ reo lên như đứa trẻ:

- Muốn tốt cho em thì giám đốc hãy phân công em làm đúng chức năng của một kỹ sư.

Quen nề nếp tác phong công nghiệp, Mi- kha- nốp đĩnh đạc:

- Tôi là giám đốc, tôi phân công sao thì cô làm vậy.

Giám đốc quan liêu cửa quyền. Cát Thơ muốn nổi loạn, nhưng phải ngồi im re và chống đối yếu ớt:

- Công việc trái chuyên môn, quá khó khăn với em, em không làm được.

www.vuilen.com 23

Page 5: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp lên lớp:

- Khó khăn rồi nản sao? Cô phải làm, mới thể hiện bản lĩnh chứ.

Mặt ỉu xìu, Cát Thơ lắc đầu:

- Em không có bản lĩnh.

Ánh mắt xanh lơ nhìn xoáy vào Cát Thơ như nhìn một hiện tượng lạ. Mi- kha- nốp giễu cợt:

- Chưa có ai như cô, thấy khó thì buông xuôi, bỏ cuộc.

Cát Thơ làu bàu:

- Em ra công ty dầu khí này đâu phải để làm việc nấu ăn

Mi- kha- nốp nói như khích tướng Cát Thơ:

- Vẫn có những người được phân không đúng chuyên môn, nhưng vẫn làm việc tốt.

Cát Thơ bình thản đáp trả:

- Em không giống như những người đó.

Mi- kha- nốp gật gù:

- Cô không giống họ... tôi biết.

Cát Thơ vội yêu cầu ngay:

- Vậy giám đốt hãy phân công cho em lại đi.

Đôi mày rậm cau lại vì khó chịu. Mi- kha- nốp là chỉ huy, không bao giờ làm theo yêu cầu của người khác. Anh phải trị cho cô gái bướng bỉnh này mới được.

- Tôi phân sao, cô cứ thực hiện. Đừng quen thói được cha mẹ cưng chiều ở nhà rồi muốn gì cũng được.

Nào Cát Thơ có quen thói được cưng chiều. Mà nếu được cha mẹ cưng chiều thì chắc Cát Thơ không lênh đênh trôi dạt ra đâu.

Không lay chuyển được con người sắt đá này, Cát Thơ ấm ức nói trong miệng:

- Em chỉ muốn giám đốc giao công việc đúng chuyên môn.

www.vuilen.com 24

Page 6: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Tôi không thể làm gì khác hơn. Cô hãy phấn đấu.

Giao việc không đúng chuyên môn mà bảo phấn đấu. Cát Thơ có phấn đấu gấp một ngàn lần cũng không biết nấu món ăn của Nga.

Giận dỗi, Cát Thơ phồng má lên, môi phụng phịu... Phản ứng như thế chứ cô còn biết sao hơn.

- Giám đốc có ép buộc thế nào, em cũng không thể phấn đấu nấu ăn tốt hơn được.

Mi- kha- nốp chế nhạo:

- Nếu cô không phấn đấu được thì...

- Thì nghỉ việc.

Cát Thơ ngắt lời Mi- kha- nốp và phàn nàn:

- Em biết giám đốc muốn em nghỉ việc nên mới phân công tréo ngoe như thế.

Mi- kha- nốp nghiêm giọng:

- Tùy cô!

Và Mi- kha- nốp chấp dứt câu chuyện. Cát Thơ chán nản ra khỏi phòng với tâm tự trĩu nặng.

Trở về phòng riêng, Cát Thơ nằm vật ra giường, lòng ngổn ngang với bao ý nghĩ.

Nghỉ việc hay tiếp tục ở lại làm bếp trưởng. Tức không thể tả khi bị Mi- kha- nốp xem thường. Anh chàng khinh, khi một mình Cát Thơ hay khinh mọi người phụ nữ?

Ở lại đây làm bếp trưởng không xong mà phải đối diện với Mi- kha- nốp mỗi ngày làm sao Cát Thơ chịu nổi.

Gương mặt lầm lì, giọng diệu nhạo báng của Mi- kha- nốp sẽ làm cho Cát Thơ căng thẳng thần kinh mất.

Thật sự thì Cát Thơ đang căng thẳng rối bời, Mi- kha- nốp khinh khi cô là phụ nữ mà không biết nấu ăn, làm sao cô chịu được.

Thật ra, những người phụ nữ nấu ăn giỏi đều phải học hỏi, có ai tự nhiên mà biết đâu. Điều này Cát Thơ quên nói với Mi- kha- nốp. Phải cho giám đốc biết, anh không được quyền ức hiếp và chế nhạo Cát Thơ.

www.vuilen.com 25

Page 7: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Phải chi Mi- kha- nốp phân công đúng chuyên môn mà Cát Thơ làm không tròn thì anh chỉ trích. Đằng này...

Cát Thơ cố gắng hết sức học tập chế biến các món ăn, nhưng thức ăn mà cô nấu vẫn không hợp khẩu vị Mi- kha- nốp và anh nuốt không trôi.

Ấm ức, chán nản, Cát Thơ không biết làm sao hơn. Và cô phản đối tiêu cực như trẻ con: bỏ ăn cho giám đốc Mi- kha- nốp biết...

Chị Cha- nô- va là người phát hiện ra Cát Thơ đã bỏ ăn.

Không thấy Cát Thơ xuống phòng ăn, chị vội vã chạy lên phòng tìm và thấy Cát Thơ nằm mẹp.

Đặt tấm thân ục ịch tròn trịa lên giường Cát Thơ, giọng Cha- nô- va vang lên oang oang:

- Sao em không đi ăn, em bệnh à?

Cát Thơ lắc đầu và ra dấu với Cha- nô- va là cô không có gì cả.

Cha- nô- va vẫn thắc mắc:

- Sao em không đi ăn? Có việc gì à?

Cát Thơ muốn khóc trước sự ân cần của Cha- nô- va. Cô đang cô độc ở công ty dầu khí, cố gắng làm việc không đúng chuyên môn, nhưng vẫn không làm vừa ý giám đốc Mi- kha- nốp.

Buồn nẫu người, Cát Thơ không thiết gì ăn uống.

Chị Cha- nô- va ái ngại nhìn Cát Thơ. Cô nằm đó nhỏ bé, yếu đuối như đứa trẻ con. Không, như là con mèo thì đúng hơn. Một con mèo ngoan ngoãn.

Thiếu nữ Việt Nam bé nhỏ dễ thương đến thế. Chả bằng vói Cha- nô- va. Chị khổ sở vì thân mình to béo phục phịch của mình. Sợ béo phì, chị cũng cố gắng tập thể dục, ăn kiêng dữ lắm, nhưng sao chị vẫn lên cân vùn vụt Chẳng lẽ tại mấy quả chuối?

Sờ trán và người Cát Thơ, chị Cha- nô- va ân cần:

www.vuilen.com 26

Page 8: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Cát Thơ không ăn, coi chừng bị bệnh đấy.

Cát Thơ mỉm cười chị Cha- nô- va yên lòng:

- Em không sao đâu. Chị yên tâm đi?

- Trông em tiều tụy thế kia mà không sao à?

Quả thật Cát Thơ trông có vẻ tiều tụy bơ phờ. Chị Cha-nô- va nhiệt tình nói thêm:

- Em ốm yếu nhỏ bé thế này, cần phải ăn uống nhiều vào.

Cát Thơ cười, chọc Cha- nô- va:

- Để tròn trịa như chị vậy hén.

Cha- nô- va phân bua:

- Chị tập lắc vòng và ăn kiêng dữ lắm mà vẫn tròn quay, chẳng như em.

- Chắc tại mấy quả chuối của Việt Nam.

- Mấy quả chuối không làm mập đâu em.

Cát Thơ đưa ra lời lý giải cho Cha- nô- va:

- Tại người Nga to lớn hơn người Việt.

Chị Cha- nô- va mơ ước:

- Chị muốn có thân hình nhỏ bé, dễ thương giống như em vậy.

Cát Thơ phì cười:

- Vậy chị hãy làm thiếu nữ Việt Nam nhé!

Cha- nô- va cười tít mắt:

- Các cô thiếu nữ Việt Nam dễ thương, thân hình thon gọn, đẹp ghê!

- Đẹp nữa hả chị?

- Đẹp như Cát Thơ vậy đó.

- Đẹp và tròn như chị mới phục hậu.

Cha- nô- va không hiểu, ngơ ngác hỏi:

www.vuilen.com 27

Page 9: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Phúc hậu là sao hả Cát Thơ?

Cát Thơ cố giải thích, nhưng cũng không sao nói cho Cha- nô- va hiểu được từ ''phúc hậu''.

Đang bức xúc khó chịu mà nói chuyện với chị Cha- nô- va, Cát Thơ cũng thấy vui.

Dường như vẫn nhớ việc mình đến đây, Cha- nô- va nhắc lại:

- Hôm qua nay, chị thấy em không ăn gì cả. Có chuyện gì buồn, em nói đi.

- Em tức giám đốc.

Bỗng dưng Cát Thơ buột miệng buông gọn. Cha- nô- va an ủi.

- Tức sếp làm chi. Hãy ăn để giữ gìn sức khỏe. Nếu không, em sẽ bệnh đó.

- Chị nói giống bác sĩ quá.

- Phải đó, để chị báo cho bác sĩ Đăng Dương biết.

Cát Thơ yếu ớt ngăn lại:

- Đừng báo! Em có làm sao đâu.

Cha- nô- va vẫn quan tâm:

- Chị lấy chút gì cho em ăn nha.

- Em không ăn đâu.

Nhưng Cha- nô- va lại lạch bạch chạy ra ngoài.

Chị đến phòng làm việc của giám đốc Mi- kha- nốp, gõ cửa.

Giọng Mi- kha- nốp lịch sự vang lên:

- Ai đó? Mời vào?

Chị Cha- nô- va ào vào.

Mi- kha- nốp ngước lên, cất tiếng trước:

- Có chuyện gì hả cô Cha- nô- va?

Và anh chợt liên tưởng đến cô bếp trưởng Cát Thơ khi cô phụ bếp ào ào đến đây.

www.vuilen.com 28

Page 10: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Cô Cát Thơ làm phiền gì chị hả?

Chị Cha- nô- va lắc đầu:

- Không có đâu.

Hai người trao đổi bằng tiếng Nga.

- Hai hôm nay không thấy cô Cát Thơ ăn gì cả. Tôi sợ cô ấy bị bệnh quá.

Giám đốc Mi- kha- nốp cau mày:

- Làm việc mà không ăn uống gì à?

Rồi anh chép miệng phê phán:

- Cái kiểu bỏ ăn của mấy cô gái được nuông chiều đây mà.

Chị Cha- nô- va phân trần cho Cát Thơ:

- Chắc không phải vậy đâu. Dường như cô ấy có chuyện gì đó.

Giám đốc Mi- kha- nốp phán:

- Cô hãy gọi cô Cát Thơ đến đây gặp tôi.

- Cô ấy bị bệnh đang nằm mẹp trong phòng.

Mi- kha- nốp cau mày:

- Lại thế à? Cô gái này thật là rắc rối.

Chị Cha- nô- va thắc mắc hỏi:

- Bộ cô ấy làm gì phiền há, anh Mi- kha- nốp?

Hình như giận lây cả Cha- nô- va, Mi- kha- nốp buông giọng khô khan:

- Cô đừng có hỏi tôi nữa.

Bỗng dưng chị Cha- nô- va nói:

- Tôi thấy cô ấy làm bếp trưởng phụ trách nấu ăn chẳng thích hợp chút nào.

Mi- kha- nốp nhướng mắt nhìn Cha- no- va:

- Cô ta than phiền với cô hả?

- Cô ấy không thiết ăn, nằm mẹp rồi, có than phiền gì với tôi đâu.

www.vuilen.com 29

Page 11: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Mi- kha- nốp bảo:

- Cô hãy đưa Cát Thơ đến phòng y tế để bác sĩ Đăng Dương khám bệnh.

Chị Cha- nô- va sốt sắng:

- Vâng, tôi sẽ đi ngay.

Và chị lại lạch bạch bước trở ra, cũng hấp tấp như khi đến.

Vào phòng Cát Thơ, chị Cha- nô- va quýnh quáng lên khi thấy Cát Thơ nóng hổi, nằm đắp chăn mà hai tay thì run rẩy.

- Cát Thơ! Em có làm sao không? Để chị đưa em lên phòng y tế.

Mắt nhắm nghiền, Cát Thơ nói:

- Em không sao. Em đi không nổi.

Và cô chỉ muốn ngủ thiếp đi.

Chị Cha- nô- va chỉ còn biết chạy đi báo tin cho bác sĩ Đăng Dương.

Đăng Dương xách túi đồ nghề đến phòng khám bệnh cho Cát Thơ.

Để cho cô bé vui vẻ, Đăng Dương lại cất giọng pha trò:

- Em lại say tàu nữa sao cô bé?

Chị Cha- nô- va chen vô:

- Cát Thơ đâu có đi tàu. Cô ấy bệnh, không ăn gì cả.

- Thế à?

Đăng Dương khám bệnh cho Cát Thơ rất cẩn thận, rồi thắc mắc hỏi:

- Tại sao em không ăn uống? Cơ thể bị suy nhược vì sắp kiệt sức đây này.

Cát Thơ không trả lời mà tủi thân chỉ muốn khóc.

Đăng Dương soạn thuốc cho cô uống, giọng vô về ngọt ngào:

- Em hãy ráng uống thuốc thì sẽ khỏi ngay.

Chợt nhớ, anh bảo:

- Mà không được, chưa ăn gì, uống thuốc vào, cồn cào dạ dày, chịu sao thấu.

www.vuilen.com 30

Page 12: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Chị Cha- nô- va lên tiếng:

- Để tôi pha cho Cát Thơ ly sữa.

Đăng Dương tán thành:

- Phải đó. Nhờ chị pha nhanh cho Cát Thơ ly sữa và chị đem cho em chiếc khăn lạnh nữa nhé!

Chị Cha- nô- va lật đật bước đi.

Đăng Dương nhìn Cát Thơ hỏi như trách móc:

- Tại sao em không chịu ăn uống? Muốn hành xác hả?

Cát Thơ đáp khẽ:

- Em tức.

Đăng Dương bồi thêm:

- Bộ ở nhà, mỗi lần giận tức ai là em bỏ ăn vậy hả?

Câu hỏi như một giọt nước tràn ly, Cát Thơ tủi thân khóc òa. Ở nhà, Cát Thơ có giận ai mà bỏ ăn, chắc cũng chẳng ai hay.

Những giọt nước mắt trong veo hờn tủi cứ thi nhau chảy trên đôi má mịn màng.

Đăng Dương bối rối nhìn Cát Thơ. Anh có nói điều gì đụng chạm mà cô tức tưởi đến thế?

Vị bác sĩ mềm lòng dỗ dành:

- Nín đi Cát Thơ! Anh nói điều không phải à?

Cát Thơ lại ấm ức khóc nữa...

Đăng Dương vụng về lấy khăn đưa cho Cát Thơ và chờ cho cô nín khóc.

Chị Cha- nô- va mang sữa và khăn lạnh tới. Giọng ân cần:

- Uống sữa đi Cát Thơ? Lúc nãy chị đã bảo phải ăn chút gì mà em lại không nghe.

Đăng Dương đỡ ly sữa trên tay Cha- nô- va và cho Cát Thơ uống từng ngụm. Rồi anh lấy khăn lạnh chườm lên trán Cát Thơ.

www.vuilen.com 31

Page 13: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ bây giờ đã tỉnh hẳn.

- Giám đốc Mi- kha- nốp phân công không đúng người đúng việc rồi lại chỉ trích chê bai em thấy khó đã than, không biết phấn đấu. Làm sao em chịu nổi sự miệt khinh này chứ.

Đăng Dương đã hiểu nguyên cớ, vội an ủi:

- Được rồi. Để anh nói giám đốc phân công lại cho em. Kỹ sư mà lại đi giao làm phụ bếp.

Cát Thơ ấm ức:

- Giám đốc sắt đá quyết liệt đó không chịu phân công lại đây.

Chị Cha- nô- va xen vào:

- Chị cũng có nói với anh Mi- kha- nốp sao lại phân cho một cô gái nhỏ nhắn như em làm phụ bếp.

Đăng Dương nhận xét:

- Chắc tại giám đốc muốn thử sức em đó thôi.

Cát Thơ ai oán:

- Thử thần kinh em thì có. Em sẽ không làm nữa đâu.

- Đừng nói thế Cát Thơ!

Cát Thơ chun mũi phật ý:

- Phải chi giám đốc phân em làm không đúng chuyên môn thì phê phán. Đằng này giao em làm bếp trưởng nấu ăn, em có biết gì đâu. Cố gắng cách mấy cũng nấu ăn không ra hồn.

Đăng Dương thầm tiếc. Giá như những lời than phiền này giám đốc Mi- kha- nốp nghe nhỉ? Tại sao giám đốc lại phân việc tréo ngoe như thế. Đến anh cũng còn bất mãn huống gì Cát Thơ. Cô bé đã cố gắng làm mà không xong. Đúng là đã quá sức chịu đựng của Cát Thơ.

Đăng Dương nhìn Cát Thơ kèm thêm nụ cười cảm thông.

- Bây giờ anh đã biết em bỏ ăn để ''biểu tình''. Ôi? Đừng có dại dột như thế. Sức khỏe là quan trọng.

Cát Thơ giận dỗi kiểu trẻ con:

www.vuilen.com 32

Page 14: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Em mặc kệ sức khỏe của em.

- Ồ! Sao em lại nói thế?

Cát Thơ ấm ức:

Giám đốc phân công có nghĩ gì đến nỗi khổ của em đâu.

Đăng Dương nhắc khẽ:

- Em có thể khiếu nại hay trình bày nguyện vọng mà.

Cát Thơ phụng phịu:

- Anh tưởng em nói được à? Giám đốc Mi- kha- nốp là người nghiêm khắc, độc đoán, đầy nguyên tắc công nghiệp. Ông đâu bao giờ chịu nghe nguyện vọng của em.

Đăng Dương vội hỏi:

- Mà em có nói không?

- Em có nói nhưng không lay chuyển được giám đốc cứng nhắc.

Chị Cha- nô- va chen vào nhận định:

- Chị biết giám đốc Mi - kha- nốp rất nguyên tắc.

Cát Thơ bất bình phản đối:

- Nhưng giám đốc phân công em thế này có đúng nguyên tắc không?

Cha- nô- va tiếp lời:

- Chị có nói với anh Mi- kha- nốp phân công em như vậy là không hợp lý.

Cát Thơ không mấy tin tưởng:

- Rồi giám đốc nói sao? Chắc lời của chị cũng chẳng tác dụng gì.

Chị Cha- nô- va cười hồn nghiền:

- Anh ấy cũng phải suy nghĩ đến chứ.

Đăng Dương kết luận:

- Mong là như vậy.

- Rồi anh nhắc nhở Cát Thơ:

www.vuilen.com 33

Page 15: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Em đang yếu sức, đừng nghĩ ngợi gì nhiều thêm mệt.

Cát Thơ nói thật ngây thơ:

- Em tức mà sao không nghĩ hả anh?

- Hãy nuốt cục tức vào lòng đi.

- Nuốt cũng đâu có no.

Đăng Dương cười phá lên:

- A! Bây giờ đói bụng rồi, phải không? Ăn nhé!

Cát Thơ hất đâu một cách trẻ con:

- Ai thèm ăn.

Đăng Dương dỗ ngọt:

- Em uống thuốc hạ sốt, thuốc khỏe, phải ăn cho lại sức.

Chị Cha-nô- va nhanh miệng:

- Chị nói rồi, em phải ăn cho có sức.

Cát Thơ buông giọng con nít hờn dỗi:

- Em hổng thèm ăn.

Đăng Dương cười phân tích:

- Đừng như thế! Tuyệt thực chỉ có hại cho em thôi.

Cát Thơ bướng bỉnh đáp:

- Hại em không sao, miễn đừng hại người khác.

Chị Cha- nô- va nắm lấy tay Cát Thơ:

- Em nhỏ bé ốm yếu quá! Giá như chị san được cho em mấy kỳ lô thì hay biết mấy.

Cả Đăng Dương và Cát Thơ đều bật cười thành tiếng.

Cát Thơ ấm lòng trước tình cảm dịu dàng của Cha- nô- va, trước sự chăm sóc ân cần của Đăng Dương dành cho cô. Phải chi giám đốc Mi- kha- nốp cũng có chút tình cảm với Cát Thơ thì tốt biết bao nhiêu.

www.vuilen.com 34

Page 16: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ thấy rõ một điều là Mi- kha- nốp rất ghét cô. Tại sao? Cô có lỗi gì? Cái lỗi là người phụ nữ mà không biết nấu ăn ngon chứ gì? Hỏi khắp thiên hạ xem, vẫn có phụ nữ không biết nấu ăn chứ đâu riêng gì Cát Thơ.

Chị Cha- nô- va mang xúp trứng đến cho Cát Thơ, buộc cô phải ăn cho hết.

Đăng Dương đưa thuốc cho Cát Thơ uống trước khi ăn.

Cát Thơ uống thuốc theo lời Đăng Dương rồi thở dài chán chường:

- Em không biết phải làm thế nào đây. Lúc nào sếp cũng muốn hành em cho bõ ghét.

Đăng Dương động viên:

- Không phải thế đâu. Em đã cố gắng thì sếp cũng thấy ý chí của em chứ.

- Thấy cũng chẳng làm gì, em ngán nhìn thấy gương mặt khó đăm đăm của giám đốc lắm rồi.

- Em định buông xuôi bỏ cuộc à?

- Em không buông xuôi bỏ cuộc mới ra tận giàn khoan dầu khí này.

Cát Thơ buông một câu đầy ý nghĩa và chỉ có cô mới hiểu mình nói gì.

Đăng Dương vẫn tiếp tục động viên:

- Em hãy ráng an cho phục hồi sức khỏe, mọi việc tính sau.

Cát Thơ thở ra:

- Em chẳng muốn tính gì cả.

Giám đốc Mi- kha- nốp đứng ở bên ngoài đã khá lâu. Anh nghe rõ tất cả cuộc nói chuyện của ba người ở bên trong. Cả ba đều tỏ vẻ bất nhẫn anh.

Mi- kha- nốp phân vân. Không biết mình có sai lầm trong việc phân công Cát Thơ không? Không ai đồng tình với anh cả. Tại sao?

Lưỡng lự một chút, Mi- kha- nốp lẳng lặng trở về phòng.

Chị Cha- nô- va thông báo:

- Anh Mi- kha- nốp gọi em lên phòng làm việc.

www.vuilen.com 35

Page 17: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ tần ngần, Giám đốc gọi cô điềm lành hay điềm dữ đây?

Mấy hôm trước, Đăng Dương có dặn Cát Thơ:

- Khi nào em khỏi bệnh hãy đến gặp giám đốc trình bày nguyện vọng.

Cát Thơ mím môi một cách quả quyết.

- Em sẽ không gặp giám đốc đâu. Mặc kệ anh ta. Em chẳng thích nói gì cả.

- Hãy nói khó khăn mà em gánh chịu.

Cát Thơ lắc đầu nguầy nguậy:

- Nói để sếp bảo là em ngại khó, than khó à?

Đăng Dương sốt sắng:

- Hay để anh nói cho. Bảo đảm thành công. Anh với Mi- kha- nốp rất thân.

Cát Thơ hốt hoảng:

- Anh không được nói! Em cấm anh đó.

Nhớ lại Cát Thơ thấy sao thái độ mình quá dữ với Đăng Dương. Trong khi Đăng Dương rất tất và luôn lo lắng cho cô.

Cát Thơ sẽ xin lỗi Đăng Dương. Trước mắt là phải đi gặp Mi- kha- nốp. Có nên gặp sếp không? Ôi! Giám đốc gọi có phớt lờ được không?

Tức khí bỏ ăn rồi bị bệnh chứ không giải quyết được gì, Cát Thơ ấm ức và điềm nhiên trở lại cương vị bếp trương, chẳng than chẳng nói một lời nào.

Chẳng lẽ giám đốc Mi- kha- nốp gợi Cát Thơ lên để khiển trách món ăn không hợp khẩu vị à.

Lúc này Cát Thơ chị phụ tá cho chị Cha- nô- va để chị trực tiếp chế biến món ăn người Nga cho anh chàng giám đốc cay nghiệt.

Băn khoăn, Cát Thơ hỏi chị Cha- nô- va:

- Chị biết giám đốc gọi em có chuyện gì không?

Chị Cha- nô- va cười tít mắt, thân hình cũng lắc lư theo:

- Không có gì quan trọng đâu. Chắc là khen em.

Cát Thơ cong môi, điệu bộ không tin:

www.vuilen.com 36

Page 18: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Hừ! Giám đốc mà khen em. Trời sập đấy!

Chị Cha- nô- va ngẩn người ra:

- Trời sập là sao hả Cát Thơ?

Cát Thơ cười hồn nhiên:

- Nghĩa là chuyện không bao giờ xảy ra như trời không thể sập được.

Chị Cha- nô- va không chịu:

- Khen em thì vẫn có thể xảy ra chứ.

Cát Thơ nheo mắt với chị Cha- nô- va:

- Chị khen thì có thế.

Chị Cha- nô- va tiếp lời:

- Còn giám đốc thì không hả? Thôi, đi đi thì sẽ biết.

Cát Thơ dành phải đi gặp giám đốc với bộ mặt ảm đạm.

Gõ cửa phòng mà Cát Thơ hy vọng không có Mi- kha- nốp ở trong để khỏi gặp.

Nhưng tránh sao được. Văn phòng của giám đốc thì giám đốc phải ở đó chứ. Và một điều nữa là chắc chắn giám đốc đang ngồi đợi Cát Thơ.

- Cứ gặp!

Cát Thơ có lỗi gì mà sợ.

Dù trước mặt là con voi, con hổ… gì gì, Cát Thơ cũng không sợ.

Mi- kha- nốp đón Cát Thơ vối gương mặt ''pho tượng'' cũng như bao lần trước.

- Cô ngồi xuống đi!

Ái chà! Lịch sự. Dấu hiệu của điều gì nhỉ?

Văn minh? Hòa bình?

Chắc không rồi. Với giám đốc lạnh băng, khinh thường phụ nữ, Cát Thơ đâu có gập sự bình yên.

www.vuilen.com 37

Page 19: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

Cát Thơ khoan thai ngồi xuống, để tay lên đùi, ánh mắt dè dặt, nhìn Mi - kha- nốp:

- Chào giám đốc! Giám đốc cần gặp em.

Tác phong công nghiệp, không vòng vo, Mi- kha- nốp nói nhanh:

- Tôi có việc cần trao đổi với cô.

''Trao đổi''! Lịch sự nhỉ! Sao không nói thẳng là ông sắp phê phán, chê bai Cát Thơ.

Vẻ lịch sự của giám đốc làm cho tim Cát Thơ nghẹt cứng muốn đóng băng.

Thà bị nghe chỉ trích còn đỡ hơn chịu cực hình này.

Có lẽ biết điều đó nên giám đốc Mi- kha- nốp không để Cát Thơ chịu lâu, anh nói nhanh:

- Tôi đã sắp xếp lại rồi. Tôi chuyển cho cô sang công tác mới. Cô sẽ dạy tiếng Việt cho bọn trẻ con ở làng người Nga.

Có cái gì đó òa vỡ trong Cát Thơ.

Vui mừng? Lo lắng?

Dạy tiếng Việt cho trẻ người Nga.

- Ôi! Cát Thơ sẽ làm cô giáo. Cô giáo bất đắc dĩ.

Quỷ tha ma bắt ông đi, Mi- kha- nốp. Anh chàng vẫn không chịu phân cho Cát Thơ làm đúng chuyên môn.

Gã giám đốc đáng ghét! Cớ sao cứ trên ngươi Cát Thơ hoài vậy? Anh ghét Cát Thơ từ kiếp nào mà không chịu để cô làm kỹ sư?

Cát Thơ thở hắt ra, cố giấu ngọn lừa đang muốn bừng lên.

- Chắc cô không từ chối?

Mi- kha- nốp điềm nhiên hỏi, nhưng Cát Thơ tưởng chừng như anh đang châm dầu vào lửa.

Tất nhiên Cát Thơ sẽ không từ chối. Làm cô giáo dạy tiếng Việt cho trẻ con người Nga thoải mái hơn là chế biến món ăn người Nga cho giám đốc dùng.

Phân thì nhận, có gì phải sợ. Cát Thơ bây giờ ''điếc không sợ súng''. Dù Cát Thơ chưa thể hình dung công việc dạy tiếng Việt cho trẻ con người Nga như thế nào, nhưng cô vẫn. đáp lời Mi- kha- nốp một cách ung dung, tự tin:

www.vuilen.com 38

Page 20: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Vâng. Giám đốc phân công thì em nhận.

Ánh mắt xanh lơ nhìn Cát Thơ có vẻ thoải mái hơn, giọng điệu cũng bớt khô khan hơn:

- Tôi tin là công việc này sẽ thích hợp với cô hơn.

Làm như Cát Thơ thích làm cô giáo lắm vậy? Sao anh biết là thích hợp hả giám đốc?

Không chừng Cát Thơ nhận chức cô giáo sẽ tiếp tục bị giám đốc chê bai nữa. Không, nhất định cô không để cho Mi- kha- nốp chỉ trích, phàn nàn nữa.

Cát Thơ đáp một cách quả quyết:

- Vâng, thích hợp. Em sẽ làm được.

Mi- kha- nốp hỏi gằn:

- Cô chắc chắn làm được chứ?

Môi Cát Thơ trễ ra vẻ bất mãn.

Hứ! Đã phân công giao việc cho người ta mà không tin. Gã giám đốc đáng ghét. Chắc anh chỉ tin vào tài năng của mình anh thôi.

Cố giữ vẻ điềm nhiên, Cát Thơ đáp với giọng tự tin:

- Em sẽ làm được. Em tin là làm cô giáo không có khó.

- Mong là khi làm cô giáo, có khó khăn, trở ngại, cô không tức tối bỏ ăn.

Dường như Mi- kha- nốp cố giấu nụ cười tinh quái ẩn sau câu nói.

Đồ chết bầm! Cát Thơ rủa thầm. Nhưng làm gì giám đốc nghe được? Thế là đôi môi hồng dễ thương phụng phịu một cách trẻ con phản đối.

- Cô lớn rồi, sao còn học cách giận dỗi bỏ ăn của mấy đứa con nít vậy?

Chưa hả hê sao mà Mi- kha- nốp còn buông một câu nhạo báng nữa?

Cát Thơ đỏ bừng mặt mũi rồi nghi túc bảo:

- Bỏ ăn để phản đối, đó là bản năng của mỗi người, em không cần học ở mấy đứa con nít đâu.

Mi- kha- nốp lại nhắc nhở:

www.vuilen.com 39

Page 21: PHẦN II C - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nangduaemve/nangduaemve02.pdfGiá như biết trước là sẽ đi làm ở công ty dầu khí và làm việc với

Tác giả: Yến Quỳnh NẮNG ĐƯA EM VỀ

- Hy vọng làm cô giáo của bọn trẻ, cô không có gì phản đối.

Cát Thơ nhấn mạnh:

- Nếu giám đốc phân công đúng người đúng việc thì em phản đối làm gì? Em chỉ phản đối khi bị ức hiếp thôi.

Cô gái bướng bỉnh mà cũng thật mạnh mẽ. - Mi- kha- nốp thầm nhủ.

Như đã giải quyết xong việc, Mi- kha- nốp ân cần dặn dò Cát Thơ:

- Tài liệu sách vở, cô sang gặp ban tổ chức lớp học.

Lại bắt Cát Thơ đơn phương một mình sang lớp học nhận việc. Đáng ghé!

Sang bên làng Nga càng tốt cho Cát Thơ. Cô tránh được gương mặt lạnh lùng lầm lì của Mi- kha- nốp.

- Có gặp khó khăn gì, cô hãy báo cho tôi biết.

Chà! Lại một câu lịch sự nữa. Báo để bị mắng cho là thấy khó khăn đã than, không chịu tìm cách giải quyết hay khắc phục. Cát Thơ không ngu ngốc nữa đâu.

Nở cụ cười thật hiền, Cát Thơ nhẹ nhàng trả lời Mi- kha- nốp:

- Có khó khăn, em sẽ tự xoay xở, không làm phiền giám đốc.

Mi- kha- nốp tròn mắt nhìn Cát Thơ. Cô tự tin đến thế kia à? Mới hôm nào cứ đem giọng tiểu thư đài các ra phản đối anh, giờ tỏ vẻ ngoan ngoãn phục tùng nhưng cũng đầy bản lãnh tự tin.

Mi- kha- nốp không biết trong cái đầu kia có ẩn sự phản đối ngầm không?

Tuy nhiên, Mi- kha- nốp cảm thấy nhẹ nhõm vì sự phân công lần này thoải mái hơn lúc giao chức vụ bếp trưởng cho Cát Thơ.

- Tôi yên tâm là lần này cô đã vui vẻ nhận công việc được giao.

Vui vẻ? Giám đốc có biết là em ấm ức tức ngài mà vui vẻ nhận việc?

Cát Thơ sẽ làm cô giáo cho Mi- kha- nốp thấy mà đừng khinh thường phụ nữ nữa.

www.vuilen.com 40