PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu...

21
Tác Gi: Thiên Du KHÔNG LMÌNH YÊU NHAU PHN I (CHƯƠNG 1) Tri bây giđã vào hri sao? Có gì llùng lm đâu trong schuyn đổi thi tiết ca đất tri? Nhưng.... như mt gic mơ chưa hết ni bàng hoàng. Như thế cũng có nghía là đã hết. Mùa hè cui cùng để vĩnh vin chm dt thi áo trng mng mơ. Như thế cũng có nghĩa là đã hết. Cuc đời đã rsang mt bước ngoc khác ri. Ươm mơ chng bao gitròn nNhư Nguyn cúi mt nghe lòng rưng rưng thn thc. Chiếc xe vn chy xch li trong cái nng mùa hè. Nhng hàng cây hai bên đường cgit lùi ri biến mt. Nhng đám mây trng cbng bnh chy tít vmt cõi xa m. Đâu đó, trên màu xanh thm ca tri, lác đác nhng chùm phượng đỏ rc như màu máu con tim. Nguyn vn rt ghét cái hình tượng ví von này, song hôm nay thì li thy vô cùng thm thía. Cái nng như thiêu như đốt da tht đã đành. Cái nng càng như nung nu, cu xé ni đau bt cht bùng lên. Nng ttrên mui xe nng xung. Nng tchung quanh thành xe ht vào. Nng tdưới lp nha đường nóng bng ht lên. Cm giác tù túng, sôi sc và ngt ngt càng làm cô gái mun điên lên được. Chiếc valy nhdưới chân. Bàn chân vi đôi sandal hmũi. Qun tây sm màu đã li thi tht hài hoà vi áo sơmi đã được git i khá nhiu ln vn còn phng pht mùi thơm băng phiến. Mái tóc ct ngang. Nước da nâu hng tht mn màng. Chiếc ming rng và sng mũi hơi thô. Nhìn chung, Như Nguyn không có gì hp dn ngoi trđôi mt sâu thm. Đôi mt như cha đựng mt khong tri mơ mng nào xa xôi lm. Mt ngón tay đang đặt gihai hàm răng trng. Nhưng rõ ràng chng phi để làm duyên. Bi nó svô cùng lc lõng trên gương mt đã nhum vcng cáp dù tui đời còn ít.... Như Nguyn đang quyết định slàm mt chuyến đi xa. Chuyến đi đầu tiên ca cuc đời mình. Xe vn chy vi tc độ đều đặn. Tâm tư Như Nguyn vn bâng khuâng, ln xn... - Con gái ơi! Định vđâu vy? Ging ai đó trm trm vc Như Nguyn ra khi nhng suy nghĩ vn vơ. Cô gái nhìn người đàn ông đang mm cười nhân hu đợi nghe câu trli ca chính mình. Thsâu hơn, Như Nguyn ném ghìm cái nhìn bc bi. Song dường như snng ntrong lòng Nguyn tht nhiên chùng xung. Đôi mt mênh mông, Nguyn buông li ngc ng. www.phuonghong.com www.taixiu.com 1

Transcript of PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu...

Page 1: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

PHẦN I (CHƯƠNG 1)

Trời bây giờ đã vào hạ rồi sao? Có gì lạ lùng lắm đâu trong sự chuyển đổi

thời tiết của đất trời? Nhưng.... như một giấc mơ chưa hết nỗi bàng hoàng. Như thế cũng có nghía là đã hết. Mùa hè cuối cùng để vĩnh viễn chấm dứt thời áo trắng mộng mơ. Như thế cũng có nghĩa là đã hết. Cuộc đời đã rẽ sang một bước ngoặc khác rồi. Ươm mơ chẳng bao giờ tròn nụ Như Nguyện cúi mặt nghe lòng rưng rưng thổn thức.

Chiếc xe vẫn chạy xịch lụi trong cái nắng mùa hè. Những hàng cây hai bên đường cứ giật lùi rồi biến mất. Những đám mây trắng cứ bồng bềnh chạy tít về một cõi xa mờ. Đâu đó, trên màu xanh thẳm của trời, lác đác những chùm phượng đỏ rực như màu máu con tim. Nguyện vẫn rất ghét cái hình tượng ví von này, song hôm nay thì lại thấy vô cùng thấm thía.

Cái nắng như thiêu như đốt da thịt đã đành. Cái nắng càng như nung nấu, cấu xé nỗi đau bất chợt bùng lên. Nắng từ trên mui xe nắng xuống. Nắng từ chung quanh thành xe hắt vào. Nắng từ dưới lớp nhựa đường nóng bỏng hắt lên. Cảm giác tù túng, sôi sục và ngột ngạt càng làm cô gái muốn điên lên được.

Chiếc valy nhỏ dưới chân. Bàn chân với đôi sandal hở mũi. Quần tây sẫm màu đã lỗi thời thật hài hoà với áo sơmi đã được giặt ủi khá nhiều lần vẫn còn phảng phất mùi thơm băng phiến. Mái tóc cắt ngang. Nước da nâu hồng thật mịn màng. Chiếc miệng rộng và sống mũi hơi thô. Nhìn chung, Như Nguyện không có gì hấp dẫn ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm. Đôi mắt như chứa đựng một khoảng trời mơ mộng nào xa xôi lắm.

Một ngón tay đang đặt giữ hai hàm răng trắng. Nhưng rõ ràng chẳng phải để làm duyên. Bởi nó sẽ vô cùng lạc lõng trên gương mặt đã nhuốm vẻ cứng cáp dù tuổi đời còn ít.... Như Nguyện đang quyết định sẽ làm một chuyến đi xa. Chuyến đi đầu tiên của cuộc đời mình.

Xe vẫn chạy với tốc độ đều đặn. Tâm tư Như Nguyện vẫn bâng khuâng, lộn xộn... - Con gái ơi! Định về đâu vậy? Giọng ai đó trầm trầm vực Như Nguyện ra khỏi những suy nghĩ vẫn vơ. Cô

gái nhìn người đàn ông đang mỉm cười nhân hậu đợi nghe câu trả lời của chính mình.

Thở sâu hơn, Như Nguyện ném ghìm cái nhìn bực bội. Song dường như sự nặng nề trong lòng Nguyện thốt nhiên chùng xuống. Đôi mắt mênh mông, Nguyện buông lời ngắc ngứ.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 1

Page 2: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Xe này đi về đâu hả Bác? Người đàn ông chợt sững sờ. Rồi không giấu nỗi ngạc nhiên qua ánh nhìn

nghiêm nghị: - Không biết xe chạy đến đâu. Cũng có nghĩa là con cũng không biết mình sẽ

về đâu. -........... - Con gái ơi! Có lẽ bác phải nói với con một lời cảnh cáo. Cái cười nhếch môi, giọng Nguyện mang âm hưởng ngông nghênh dù lời

vẫn vô cùng từ tốn: - Là sao, thưa bác? Điềm nhiên, người đàn ông quay sang Như Nguyện: - Bị rầy oan, bất mãn ba mẹ bỏ đi có phải không? - Sao bác biết? - Con gái ơi! Cử chỉ và hành động của con đã tự tố cáo con rồi. Nguyện chợt cười. Hai tiếng con gái ông ta gọi mình sao mà nồng ấm quá.

Ngay cả cái nhìn cũng đầy vẻ thấu suốt lẫn bao dung. Nhưng không- Nguyện lại lắc đầu xua đuổi mọi ý nghĩ đằm thắm ấy. Cô gái đang buồn chán.

Giọng buồn buồn mà khinh khỉnh, Nguyện đáp lời: - Chẳng phải vậy đâu, sai bét rồi bác ạ. Đối với con chuyện bị rầy, bị mắng

chẳng có gì quan trọng cả. - Vậy thì hãy nói thật cho bác biết đi. Con bỏ nhà đi vì lý do gì? - Tại sao bác lại quan tâm như vậy chứ? Lý do gì thì con cũng muốn làm một

chuyến phiêu lưu. Dù giọng điệu có gay gắt thật, nhưng rõ ràng Như Nguyện không thấy giận

người đàn ông lạ một chút nào. Xe bỗng ngừng lại đỗ xuống một lượt hành khách, Như Nguyện chần chừ,

môi mím chặt. Cô nên đi tiếp hay là cũng xuống đây? Ông khách vẫn ngồi im chậm rãi quan sát Như Nguyện. Và không hiểu sao, Nguyện như thấy mình bị khống chế hoàn toàn bởi đôi mắt lạ ấy.

Không cần nói ra, họ đã hiểu là sẽ tiếp tục làm bạn đồng hành. Bàn tay vỗ rầm rầm vào thành xe, gã lơ đứng tít mũi đằng sau thò đầu qua một bên để nhìn rõ phía trước. Sau tiếng đóng cửa lại, đã gân cổ hét:

- Tới! Nguyện bỗng nghe đầu mình trống rỗng với cõi lòng tê đắng. Về đâu trong

muôn vạn biển đời? Mười tám tuổi đầu, cái gì cũng lạ. Tầm mắt chưa vượt qua

www.phuonghong.com www.taixiu.com 2

Page 3: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

khỏi những con đường quen thuộc ngày mấy lượt tới trường. Mười tám tuổi đầu, chị của một đàn em dại gồm bốn đứa. Chưa một lần làm mẹ mà sành sỏi quá rồi chuyện chăm sóc trẻ em, chuyện tính toán chi li, dè sẻn từng khoản chi tiêu nhỏ nhặt của gia đình.

Vu vơ, Nguyện hỏi khi mắt không rời khỏi cảnh vật bên đường: - Có còn xa không thì xe mới đỗ bến nhất định hả bác? - Xa. Phải đến non trăm cây số nữa. Nguyện giập mình. Thế là cô đã vượt qua cũng ngần ấy cây số đường dài.

Cái gan và sự liều lĩnh biến mất. Giờ là một nỗi lo sợ mơ hồ. Số tiền trong túi xách dưới chân Nguyện quá ít ỏi cho một chuyến phiêu lưu. Cô bé che lấp vẻ tư lự của mình bằng một nụ cười gượng gạo.

- Thế, sắp tới nơi bác đến chưa? - Khoảng năm mươi cây số nữa. Bác xuống trước lúc xe đỗ bến. Một nỗi hụt hẫng bỗng choáng ngợp tâm hồn Như Nguyện. Chẳng lẽ cô lại

xuống xe cùng lúc với người đàn ông xa lạ này sao? Dẹp ngay ý nghĩ ấy đi. Phải dũng cảm và tự tin với bước đường phía trước. Can đảm như khi mình quyết tâm đoạn tuyệt với thân phận của mình.

Như không hề quan tâm đến những lộn xộn trong tâm tư của đứa con gái ngồi bên cạnh, người đàn ông lại từ tốn gợi chuyện:

- Con học đến lớp mấy rồi? - Mười một. Nguyện buông thõng không lễ độ một chút nào. Cô lại cảm thấy bực mình.

Nỗi đau thăm thẳm lại bị chạm vào. - Thế thì còn một năm nữa con mới thi tốt nghiệp. Chẳng hiểu đó có phải là câu hỏi hay không? Nguyện im thin thít. Cô cắn

môi dựa ngửa vào băng nệm của mình. Cho dù là một câu hỏi thì cũng đã sẵn lời giải đáp ngay trong câu hỏi đó. Nỗi bực lại lớn dần thêm. Cái nắng oi bức của buổi trưa mùa hạ vẫn chẳng buông tha. Nguyện túm gọn mớ tóc nhưng chẳng tìm đâu ra một cọng dây thun và cột lại. Người đàn ông ngồi bên cạnh rút khăn chậm mồ hôi trên trán. Một người nào đó buột miệng vu vơ:

- Nắng hạn thế này, mùa màng lại thất, giá cả lại đắt đỏ cho mà coi. Thấy Như Nguyện im lặng, người đàn ông lại gợi chuyện một cách kiên trì. Ánh mắt bất chợt chứa đựng sự cảm kích vô bờ. Nguyện cắn răng giấu kín

suy tư khi giọng cô thật nhỏ: - Như Nguyện! - Như Nguyện?

www.phuonghong.com www.taixiu.com 3

Page 4: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

Người đàn ông lặp lại với âm sắc thoáng chút gì xao động. Nỗi khắc khoải nào đó như cơn bão ngầm chợt dấy lên tự đáy tim ông. Nguyện nhìn ông với cái nhìn lạ lẫm, giọng nói của cô vẫn nhẹ như ru:

- Sao ạ?

- Ồ không. Bác chỉ ngạc nhiên là ba mẹ cháu tìm đâu ra một cái tên hay quá để đặt cho cháu vậy mà.

Người đàn ông hơi ngẩn người. Giấu vẻ bối rối, ông cười rộng miệng. Nguyện cũng cười theo, cô không nói gì. Tự nhiên thấy chua chát hơn với ý nghĩ mìnhd đã hoàn toàn mất tất cả những tình thương ngọt ngào của một thời hạnh phúc.

Ngay khi đó, giọng ồm ồm của gã lơ xe lại vang lên thật chói tai trong cái nắng đổ lửa trưa hè.

- Có ai xuống Nông Trường Cây Xanh không?

Người đàn ông điềm nhiên gật nhẹ:

- Tôi.

Rồi bất ngờ, ông quay sang Như Nguyện:

- Bác mời cháu ghé tham quan nơi bác sống và làm việc. Bằng lòng chớ, Như Nguyện?

Cái tên Nông trường Cây Xanh xa lạ mà bất chợt như một bóng râm cho khách lữ hành. Nguyện bỗng nảy ra ý muốn độc đáo là muốn dừng chân. Mình có vội vàng gì đâu chứ? Vậy thì ở đâu lại chẳng có thể là cái đích để ghé lại cho vui? Sự rối rắm trong óc Như Nguyện chợt ngủ yên. Giọng nói trầm và bình thản kia chẳng hiểu sao lại mang đến cho Như Nguyện một niềm tin tưởng. Và không hiểu sao cô gái ấy chớp mắt mấy lần:

- Bác mời con thật chứ?

- Chẳng những mời mà còn rất muốn con cùng ở lại với bác nếu con thật sự chưa định chỗ sẽ dừng chân. Con không nghĩ chút nào đến những nguy hiểm có thể chực chờ trong ý nghĩ và hành động của con sao, con gái?

Ôi! Hai tiếng con gái sao mà êm đềm như tiếng gọi của người cha. Trong một phút, Nguyện nghe lòng mình mềm đi vì xúc động. Đôi mắt ấy vẫn nhìn Nguyện trìu mến, bao dung và đầy phúc hậu.

Xe dừng, người đàn ông đứng lên chờ đợi. Và chẳng hiểu sao Nguyện cũng đứng lên theo, tay nắm chặt chiếc valy.

CHƯƠNG 2:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 4

Page 5: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

Trăng tỏ, huyền ảo vô cùng qua kẽ lá, đuổi theo bóng đêm trên đồng ruộng

xa xa. Không khí thơm mùi mạ non lẫn trong mùi đất. Giữa thiên nhiên tuyệt đẹp thế này, những rối rắm, bực mình và phiền toái không còn lý do gì để mà tồn tại nữa.

Hai ngày ở đây, thời gian trôi qua thật nhẹ nhàng và thi vị. Với tư cách là cháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được dành hẳn một phòng riêng trong căn hộ của ôn g. Dù không là một căn phòng sang trọng với đủ thứ tiện nghi, nhưng so với lối sống bề bộn lúc ở nhà, thì nơi đây quả thật như một thiên đường. Nguyện thật không ngờ, cuộc sống thử nghiệm đầu đời đã xanh màu mơ ước. Sự ân cần và tế nhị của ông Chương làm Như Nguyện nghe ấm lòng. Cảm giác và thoải mái như lắng đọng trong từng tế bào làm Nguyện tạm thời quên đi bao buồn bực, bứt rứt trong lòng.

Trưa ngày hôm qua, theo xe cơ quan, ông Chương bảo đi công tác xa nhà và mãi đến giờ vẫn chưa về. Một mình trong căn nhà lạ, Nguyện đọc sách, ăn cơm. Thu dọn nhà cửa xong, cô gái lại đến bên khung cửa sổ. Mặt trăng chếch vào phòng chiếu ánh sáng lên một khoảng giường. Nguyện thở một hơi dài khoan khoái. Căn nhà riêng dành cho một giám đốc nông trường thật vô cùng giản dị. Giản dị như chính bề ngoài và đời sống của ông. Mấy lần Nguyện đã định hỏi ông về cuôc. sống của ông hiện tại, nhưng Nguyện đã kịp nhận ra làm như vậy là mình quá tò mò. Tự nhiên, cô đâm ra quyến luyến với một người đàn ông lạ gặp nhau trong một thoáng tình cờ. Và tự bao giờ, nỗi ấm ức riêng đang trở về trạng thái nguôi ngoai.

Dường như có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Lẫn trong một mớ tạp âm của chương trình tivi buổi tối ở mấy căn hộ ngoài đường cái. Như Nguyện chỉ nghe loáng thaóng một khắc giọng nói khẽ khàng nhưng lại to hơn. Dường như ông đã gọi đến lần thứ hai thì phải. Nguyện nhận ra đúng là bác Chương đã về rồi. Giọng nói ấy đã trở thành quen thuộc.

- Như Nguyện! Mở cửa giùm bác đi, con gái.

Lại hai tiếng la lên, êm êm đó. Nguyện chạy nhanh ra rút vội chốt cửa. Cô nói vọng ra khi cách cửa chưa mở hết cỡ với tất cả nỗi hoan hỉ trong lòng.

- Tốt quá, con nghĩ là phải đến mai bác mới về.

- Ồ, lẽ ra thì như vậy. Nhưng bác sốt ruột con ở nhà có một mình, nên vừa tan hội nghị, bác đã đón xe đò về trước đấy, con gái ạ.

- Bác yên chí đi. Con không có cuốn gói ra đi lúc bác vắng mặt đâu. Cười xòa, ông bước vào. Bấy giờ, ánh đèn néon soi rõ gương mặt ông hân

hoan dù tỏ ra nghiêm nghị. Nguyện nhìn thấy mấy giấy lỉnh kỉnh ở tay ông với kích cỡ có khác nhau. Ddặt hết chúng lên bàn, ông nhìn Nguyện đằm thắm:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 5

Page 6: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Sao lại nói như vậy chớ? Con gái! Nếu có muốn đi nữa thì lần này chính bác sẽ đưa con về cho bamẹ của con thôi.

Nguyện xụ mặt buồn thiu. Liền khi, ông Chương đã đặt tay lên vai cô, yêu thương nói:

- Quà của con đây, con gái. Tí nữa con hãy mở ra xem có vừa ý không. Còn bây giờ, việc trước nhất con hãy mang mấy thứ này xuống bếp, dọn ra, bác cháu ta cùng ăn. Bác đói lắm rồi đó. Bác chưa kịp ăn bữa cơm chiêu đãi sau cuộc họp, mà bác nghĩ ở nhà một mình con cũng chỉ dùng cơm chiều qua loa thôi, có đúng không nào?

Mắt chớp nhẹ, Nguyện đón gói quà trên tay ông Chương. Chưa kịp nói mấy lời cảm ơn, lóng ngóng thì cô lại phải giương to mắt nhìn gói giấy nữa đang giơ cao trên cánh tay mạnh mẽ với đôi mắt sáng tin yêu.

Cười sung sướng, Nguyện nói bằng chất giọng vô cùng ngoan ngaõn: - Dạ, để con chuẩn bị nước cho bác tắm trước. Chắc đi đường xa bác mệt?

Tắm xong rồi, hãy ăn bác nhé. Cởi cái chemise vắt lên thành ghế, giọng ông Chương thật sảng khoái, hài

lòng: - Ồ! Bác tự lo được mà. Con chuẩn bị bàn ăn đi, để đỡ mất thì giờ. Ừ nè, ở

nhà có một mình, con sợ hay sao mà cài kín cửa vậy Nguyện? Bác phải gọi cửa đến hai lần.

Nguyện chỉ cười rồi mang vội mấy gói giấy ra nhà sau. Chẳng hiểu sao cô không muốn nói với ông Chương rằng mình đang bận mơ mộng nên không mảy may để ý đến những việc quanh mình.

Con vịt quay được chặt ra xếp đầy một đĩa to. Chén nước chấm ở giữa có

vài lát ớt. Ổ bánh mì to cũng được cắt khoanh bày ra khéo léo. Hai cái chén. Hai đôi đũa. Hai cái ghế xếp đối diện nhau. Hình ảnh của bình yêu, sum họp và đầm ấm. Giản dị mà hết sức ân cần.

Ông Chương ngồi vào bàn, tóc còn ướt rượt. Đôi mắt ông thấp thaóng vui khi mới vừa cầm đũa:

- Ăn đi con gái. Mỗi lần có dịp đi, bác vẫn có tranh thủ ghé mua ở chỗ này. Họ làm vừa miệng lắm mà giá cả cũng vừa phải nữa.

Nguyện vui vui nhìn ông. Ở đó cô bắt gặp một người đàn ông tóc hoa râm, khuôn mặt đầy nam tính. Vầng trán rộng, đuôi mắt và khóe miệng đã bắt đầu xuất hiện mấy nếp nhăn. Đôi mắt thoáng xa xôi chứa đựng cả một trời yêu

www.phuonghong.com www.taixiu.com 6

Page 7: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

thương và hoài niệm. Bỗng dưng cô thấy mình bé nhỏ lạ lùng và nghịch ngợm muốn biết nhiều về đời tư của con người trước mặt.

- Sao bác mua thịt nhiều thế này mà ít bánh?

Ông thoáng sững sờ:

- Không đủ dùng hả con?

Nguyện phì cười:

- Hổng phải vậy. Con muốn bác nói là bác chỉ cần mua nửa chỗ thịt này thôi, hai bác cháu mình đã ăn không hết một ổ bánh mì to tướng thế này rồi.

Hiểu ra, ông cũng cười theo khi gắp một miếng thịt ngon bỏ vào chén Nguyện:

- Nào, bây giờ con hãy thử vùng lên đánh đổ ngay ý nghĩ "nữ thực như miêu" cho bác xem nào.

Nét mặt Nguyện ánh lên rạng rỡ vì sung sướng:

- Con chỉ sợ rằng lúc đó lương tháng của bác lại không đủ chỉ mỗi việc mua thức ăn cho bác cháu mình đâu. Rồi bác sẽ thất vọng khi thấy con chẳng "yểu điệu thục nữ" chút nào.

- Ồ! Làm gì có chuyện đó. Bác vẫn tin rằng khi con trở về, ba mẹ con sẽ ngạc nhiên vì con lên cân thấy rõ.

Miếng ăn đang ngon, chợt nghèn nghẹn nơi cổ họng. Như Nguyện chống đũa, buồn hiu:

- Con không trở về nơi ấy nữa đâu. Bác ơi! Hay là bác giúp con đi. Con sẽ mang ơn bác suốt đời. Thật ra thì con không có ý lợi dụng lòng tốt của bác đâu.

- Con muốn bác giúp chuyện gì nào?

- Hẳn bác có thẩm quyền đem con vào làm ở nông trường này? Con sẽ không từ nan bất cứ một việc gì, sẽ không để cho bác phải mất mặt đâu. Chuyện nặng nhọc con cũng làm được tuốt, chẳng hạn như dù phải làm việc ngoài trời.

- Con phải ăn đi cái đã. Vừa ăn vừa nói chuyện, bác không muốn con phải nghẹn ngang giữa bữa ăn đâu.

- Nhưng bác phải hứa....

- Được rồi. Bác cũng đang suy nghĩ đây. Còn nếu như bác bảo ngay là không được.

- Thì con sẽ đi chớ không làm phiền bác lâu hơn nữa đâu.

Điềm nhiên gắp một miếng thịt to, ông Chương tỏ ra nhẩn nha và từ tốn:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 7

Page 8: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Bác chỉ noí chuyện nghiêm chỉnh với con khi nào con dứt khoát từ bỏ ý định ra đi. Con gái mà động tí đã muốn thoát khỏi nhà là hư lắm đó. Sao? Hứa với bác chứ? Một là yên tâm ở đây, hai là về với mẹ, chọn đi.

- Con muốn ở đây. Nhưng con lại muốn được sống bằng những đồng tiền do chính mình làm ra. Xin bác hiểu cho, đừng giận con tội nghiệp. Con có chuyện riêng rất khó nói, nhưng con hứa là sẽ kể cho bác nghe một lúc gần đây. Có điều, xin bác hãy tin rằng con rất... trong sạch. Con không muốn vì sự có mặt của con mà ba mẹ con cứ mãi bất hòa nhau. Chỉ có vậy thôi hà.

Ông Chương chau mày. Giờ đây, thì ông cũng đã lờ mờ hiểu ra nguyên nhân sâu kín dẫn đến chuyện Như Nguyện đã bốc đồng bỏ nhà đi. Và chẳng hiểu sao ông hoàn toàn đồng cảm.

Thấy ông thôi ăn, Như Nguyện đã mau mắn và chu đáo mang đến bàn bình trà nóng.

- Thưa bác dùng nước. - Ừ, con để đó. Không ăn thêm nữa sao Nguyện? Giọng ông thốt nhiên lạ đi, như là ông đang xúc động lắm. - Dạ. Con no lắm rồi bác ạ. Ăn cùng với bác cho vui miệng chớ khi chiều

con đã ăn cơm rồi - Nguyện láu táu nhưng đôi mắt thật buồn. - Bác không tin đâu. - Vậy thì bác có thể kiểm tra bằng cách mở tủ lạnh ra xem. Hồi nhỏ đến giờ,

con đâu có được nếm thức ăn để trong tủ lạnh. Bây giờ lạ miệng, con cứ thử hoài. Mà kỳ thật. Dường như càng ăn càng khoái khẩu bác ạ. Bọc táo hôm nọ bác mang về bỏ vào đó, con đã ăn cạn vèo hết rồi.

- Cái điệu này thì có khi lại ăn trái cây trừ cơm có phải không con gái? Ông Chương bỗng vui hẳn lên với giọng cười rổng rảng. Không hiểu sao

mỗi lần ông dùng đến hai từ "con gái " để gọi cô, Như Nguyện lại thấy lòng mình chợt nao nao. Cảm giác gì êm đềm lắm, như những gợn sóng nhỏ dưới mặt nước hiền hòa.

Cụp mắt mà mỉm cười, Nguyện thầm xác nhận lời ông nói. Và cũng chẳng hiểu do đâu, cô muốn phó thác cả tương lai mình cho sự lo liệu của ông.

Đêm nay, Như Nguyện sẽ ngủ một giấc đầy. Giấc ngủ bình yên không có những cơn mơ hãi hùng với lắm nỗi ngỡ ngàng và đầy trăn trở. Nguyện đi là hợp lý. Mẹ sẽ tránh được những tình huống khó xử trước cha. Và cha cũng sẽ tìm được cảm giác thoải mái, trọn vẹn hơn trong hạnh phúc gia đình.

Trở về phòng. Gói quà vẫn còn nằm trên bàn chờ đợi. Nỗi háo hức nơi Nguyện thốt nhiên chùng xuống một cách vô lý. Nỗi buồn lại trở về. Ánh trăng ngoài trời thốt nhiên bị che kín bởi một gợn mây đen. Dù muốn xua đi tất cả, Nguyện lại vẫn nằm yên tư lự...

www.phuonghong.com www.taixiu.com 8

Page 9: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

CHƯƠNG 3:

Nỗi vui ngấm sâu vào từng mảng thịt da. Khi lần đầu tiên trong đời Như

Nguyện được ăn mặc đẹp. Chiếc áo đắt giá và quá sang trọng so với cuộc sống hiện tại của gia đình cô: Đông người mà thu nhập ít. Dù ở tuổi dậy thì với bao nhiêu ước muốn cho nhu cầu làm đẹp của phụ nữ, Như Nguyện vẫn luôn an phận với thái độ biết đủ của mình. Hy sinh và nhường nhịn cho em.

Lần nữa, cúi nhìn chiếc áo đầm trắng mình đang mặc, dù rằng đó là chiếc áo cũ của mẹ sửa lại, nhưng đẹp vô cùng. Những cánh hồng đỏ thắm nổi bật trên nền kim tuyến trắng mới kiêu kỳ và quý phái làm sao. Ngắm mãi, Nguyện vẫn không thấy chán.

Xưa kia, chắc chắn rằng mẹ đẹp mê hồn lắm khi khoác lên người chiếc áo này. Màu da của mẹ đúng là màu da tuyệt vời con gái. Ở mẹ vẫn còn rõ nét trâm anh, đài các dù tuổi xuân sắc đã phai đi. Ai cũng bảo chắc Như Nguyện giống cha, chỉ có đôi mắt đẹp, làn da mịn màng là của mẹ. Mà Nguyện thấy thì cha cũng đâu đến nỗi nào, còn mình thì xấu quá.

Dù sao thì cũng phải công nhận vóc dáng mặc đầm trông thật hay. Bằng cớ là trong tiệc sinh nhật hôm nay của nhỏ Hương, tụi bạn Nguyện đã hoàn toàn sửng sốt trước một Như Nguyện lạ lẫm như vừa mới thay da đổi thịt.

Mới chạm tay vào cánh cổng khép hờ, nỗi vui trong Nguyện chợt vỡ vụn làm trăm mảnh. Dường như cha và mẹ lại đang cãi nhau? Chuyện vẫn thường như vậy làm Như Nguyện rất buồn. Nhưng biết sao đây khi Nguyện sinh ra đã được trao sẵn một hoàn cảnh sắp bày? Cha là cha. Mẹ thì là mẹ. Dù mẹ cha không đầm ấm lắm, nhưng Như Nguyện vẫn yêu cả hai người bằng tình cảm ngang nhau.

Những lúc buồn, mẹ chỉ tiết lộ duy nhất một điều: Ngày xưa ba mẹ lấy nhau là do ý muốn của ông bà ngoại. Và với sự tinh tế của mình, Nguyện vẫn nhận ra sự so le quá lớn về phương diện tinh thần giữa cha và mẹ. Bề ngoài thì phải kể là ba mẹ xứng đôi. Nhưng có khó khăn gì đâu để nhìn thấy tâm hồn mẹ thì mong manh, dễ vỡ, đa sầu, đa cảm. Trong khi ba thì lúc nào cũng khô khan, thực tế, thô lỗ, cộc cằn. Dù rằng Nguyện thừa nhận ba rất tốt bụng. Nhưng cũng phải thương cho mẹ khi phải hòa hợp với một người chồng như vậy trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Chắc hẳn là thực tế đã dần dần giết chết mộng mơ nơi mẹ. Một đàn con đông đúc đã đủ làm cho đôi vai mẹ như chở nặng thêm sầu muộn và đôi mắt cứ mệt mỏi, xa xăm.

Mẹ không kể, nhưng bằng linh cảm mơ hồ, Nguyện biết rằng mẹ hoàn toàn chẳng yêu ba và chắc hẳn phải có một mối tình đẹp lắm thời con gái. Nguyện không trách mẹ, chỉ hơi ngỡ ngàng khi mà tại sao ông bà ngoại khi xưa lại trao

www.phuonghong.com www.taixiu.com 9

Page 10: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

gởi con gái mình cho một chàng trai thua hẳn mẹ về trí thức và bản lĩnh. Đó là còn chưa nói chuyện về môn đăng hộ đối giữa hai gia đình.

Tiếng loảng xoảng của đồ đạc bị đập phá cùng với giọng quát tháo của cha làm Như Nguyện đưa tay chận ngực. Không nghe tiếng của đứa em nào cả. Bầy em bốn đud*'a của Nguyện đang sợ hãi im thin thít như mỗi lần ba mẹ cãi nhau? Hay là chúng nó đã kéo nhau đi xem phim ở nhà hàng xóm? Lẫn trong những tạp âm thường phát ra ở loại phim Hồng Kông ở ngôi nhà lầu gần đó, Nguyện lắng nghe giọng mẹ đầy thống khổ:

- Tôi van anh mà. Anh muốn kết tội tôi thế nào cũng được. Có điều hãy để cho vong linh ba mẹ tôi được yên. Cũng đừng ầm ĩ quá, tôi không chịu được những cặp mắt soi mói của người chung quanh đâu. Chỉ là chuyện cái áo tôi mà anh cũng kiếm chuyện để dằn vặt tôi là sao chứ?

- Điều đó thì tôi biết. Lạ gì cái danh dự của cô nữa. Nó phải cao đến tận trời kia chớ, nếu không thì hạc đâu màng tới đỉa. Nhưng cô đừng quên rằng, dù gì thì cô cũng đã là vợ tôi. Tôi đã sẵn sàng bỏ qua mà cô cứ cố tình gợi lại là sao chớ? Cô tưởng mình tốt đẹp lắm sao?

Mẹ im lặng, Như Nguyện bỗng tưởng như tim mình bị ai bóp nghẹt. Nín thở, Nguyện không dám để cho mẹ phát giác ra tiếng bước chân mình. Nếu có một phép mầu nào đó, Nguyện muốn được chui tọt vào trái tim của cha lẫn mẹ để tìm ngay cái ẩn số trong những lời nói vừa rồi cha bóng gió xa xôi đay nghiến mẹ.

Còn đang thần người với những suy tư tản mạn, Như Nguyện càng buốt lòng hơn khi nghe giọng mẹ chợt lạnh tanh, nhưng lại khẩn khoản đầy cam chịu.

- Tốt đẹp hay xấu xa cũng là chuyện đã rồi, anh bươi móc làm gì nhỉ? Ngày ấy, anh chấp nhận. Mười mấy năm nay, tôi vẫn tròn bổn phận vợ. Anh bươi lại đóng tro tàn dĩ vãng chỉ khổ cho con.

Tưởng rằng cha sẽ mềm lòng về những lời sầu khổ của mẹ, Nguyện không ngờ giọng cha càng gay gắt khó ngờ:

- Tôi muốn quên. Mà cô thì cứ nhớ. Miệng lưỡi cô trơn tru lắm. Cô nói thì nghe cảm động lắm, nhưng lòng dạ thì tôi còn lạ gì nữa chứ. Tôi sẵn sàng tha thứ mà cô thì cứ mãi ấp yêu. Là sao? Là sao chứ? Cô trả lời đi.

Thanh âm những tiếng cười cha thét lên đầy phẫn nộ làm Nguyện điếng hồn ngồi phịch xuống cái băng kê trước tàn cây trứng cá. Mảnh vánd dã nứt toạc mấy đường được ghép với mấy khúc củi to vẫn thừa sức giữ thân thể mảnh mai của Nguyện. Tiếp tục căng tai nghe ngóng, lòng Như Nguyện nhoi nhói từng cơn khi hình dung ra vẻ đau khổ mà mẹ đang phải chịu. Với một người dễ xúc động và sống nhiều về nội tâm như mẹ, Nguyện biết nỗi đau ấy chắc hẳn phải nhức nhối hơn nhiều.

Dường như sự im lặng của mẹ như một lời xác nhận càng thách thức cho cơn giận trong lòng cha sục sôi hơn nữa, Nguyện lại giật mình khi nghe cha quát:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 10

Page 11: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Cô còn đòi hỏi gì nữa chớ? Tôi phải làm sao? Làm sao đây thì mới có thể giết chết cái hình ảnh ma quái luôn đeo bám trong tim cô chớ? Phải làm sao thì cô mới có thể quên được cái mối tình ngu ngốc đó của mình chớ?

Rồi thật không ngờ giọng cha thốt nhiên nhỏ lại, như một giai điệu hắt hiu lạc trong sương mù dày đặc.

- Mười bảy năm. Thời gian quá đủ để vu `i lấp những điều không đáng nhớ. Để làm mẹ thêm bốn đứa con nữa, tôi nghĩ là cô đã quên đi lần tập tễnh đầu tiên đó chớ. Ai ngờ....

Trái tim Như Nguyện bỗng dưng như tụt xuống một hố sâu thẳm. Vậy mà chẳng hiểu sao cô vẫn đủ sức để nghe giọng mẹ thoáng run.

- Muốn tôi quên tại sao anh cứ mãi hét to lên rằng "phải quên" nghĩa là làm sao? Trái tim con người làm sao giản đơn được như những điều anh đang nghĩ? Nhưng ít ra anh cũng phải thấy rằng bấy lâu nay tôi chỉ biết giam mình trong bổn phận. Chỉ còn sống vì anh và các con.

Giọng cha lại bất ngờ rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt: - Quên hay nhớ? Hừ! Cô hãy tự hỏi lại mình xem. Giam mình trong bổn

phận! Nghe sao mà cay đắng và chua chát quá. Tôi thừa thông minh để hiểu rằng dù thuộc về tôi, dù quanh quẩn bên tôi, nhưng tâm hồn cô luôn dõi về một phương trời xa lạ. Cô cho tôi vì bắt buộc phải làm. Làm sao tìm được cảm giác yêu đương say đắm của ngày đó nữa? Cô đã khéo léo tìm quên trong bổn phận một mối tình riêng bất chợt. Cô sống bên tôi mà tâm hồn thì đã chết tự lâu rồi.

- Anh Phương! - Không đúng à? Cô tưởng tôi không hiểu gì trong từng hành động nhỏ nhặt

của cô sao? Cái thái độ trầm lặng, nặng nề của cô trong bổn phận càng trêu gan tôi hơn nữa. Sao cô không thấy rằng tình tôi thật bao la? Con của cô, cũng là con, mà hình như tình cảm cô vẫn không được công bằng cho lắm. Bốn vẫn không làm sao bằng một được. Thật buồn cười. Thảo nào người ta vẫn bảo rằng những đứa con được kết tinh bởi tình yêu hẳn phải tuyệt vời.

Nỗi hồi hộp cứ tăng dần thành nỗi hụt hẫng chơi vơi với trạng thái băn khoăn, khắc khoải, Như Nguyện nín thở chờ nghe lời nói của mẹ, nhưng giọng mẹ thì quá nhỏ, cứ bị át đi bởi lời cha thật hung dữ bất ngờ.

- Cô tưởng tôi không thấy gì à? Bao nhiêu lần cô mở rương ra âm thầm săm soi áo cũ. Cô nghĩ gì lúc đó có trời mới biết. Nhưng cô đud*`ng tưởng trong cái góc tối thầm lặng của riêng cô, lúc đó tôi không biết rằng chỉ duy nhất cái thằng Hoàng Bảo Chương có mặt ở đời này. Chương chớ không phải là Phương.

Mẹ khóc nấc lên. Mà cha thì vẫn nói, Như Nguyện bỗng nghe toàn thân mình đau đớn trong một nỗi bàng hoàng.

- Nó vẫn sống, sống mãi trong lòng cô. Sống qua hình bóng của con gái hai người. Đấy! Yêu cô sao bấy lâu hắn bỏ mặc cho thân cô ba chìm bảy nổi? Yêu

www.phuonghong.com www.taixiu.com 11

Page 12: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

cô mà chiếm đoạt cô rồi hắn bỏ đi biền biệt? Được rồi, cứ hoài vọng và trông chờ đi ở cái tên Như Nguyện. Thế nào mà chẳng có lúc được gặp nhau?

Tai Nguyện chợt ù đi trong nỗi bàng hoàng chết điếng. Mắt nhòe lệ, Nguyện nhìn trừng trừng vào bóng đêm trước mắt. Bây giờ thì cô đã hiểu. Hiểu nỗi đau thân phận. Hiểu chuyện luôn phải cắn đắng nhau giữa cha và mẹ. Hiểu vì sao mẹ luôn giữ nét ưu tu sầu muộn. Hiểu chiếc áo Nguyện đang mặc luôn chứa đựng một khoảng trời kỷ niệm ngút ngàn trong quá khứ mù khơi của mẹ, nhưng lại là những mũi kim châm chích lòng cha. Nhắm mắt lại, Nguyện muốn mang vào sâu kín lòng mình một cái tên vô cùng xa lạ mà bất ngờ chợt cuốn xoáy lòng cô: Hoàng Bảo Chương

CHƯƠNG 4:

Đang mơ màng ngủ, Như Nguyện chợt nghe tiếng ông Chương reo vui ở

nhà ngoài.

- Phong Trần có phải không? Cậu không ngờ cháu đến thật đúng lúc.

Mở bừng mắt, Như Nguyện tung chăn màn ngồi dậy đúng lúc giọng trầm trầm còn rất trẻ của ai đó vang lên cùng với tiếng đặt mạnh chiếc túi to kềnh xuống sàn nhà:

- Mẹ cháu cứ hối mãi và bảo cháu đi chuyến xe sớm nhất. Ở đây cũng có lý quá cậu hở?

Có lý nghĩa là sao? Vài ngày lại chán và muốn về thành phố chớ gì? Cậu có được mẹ cháu cho biết sơ sơ về cháu. Lúc nào cũng ầm ĩ và sôi động. Có lẽ cháu sẽ không thoải mái khi công tác ở đây đâu. Nhưng cậu cứ thử, cái gì cũng phải trầm tĩnh và khách quan, có phải không nào? Vả lại, điệu bộ cháu cũng ra dáng đấy.

Né câu nói có lẽ đã đúng phóc tim đen, Phong Trần nói vu vơ:

- Mẹ cháu bảo cậu sống có một mình.

- Ừ, không một mình thì sống với ai bây giờ? Cậu quen rồi. Nhưng... mấy ngày nay thì cậu không còn cô độc nữa.

Phong Trần không nén nổi vẻ tinh nghịch qua tiếng reo như oà vỡ:

- Không còn cô độc, có nghĩa là cậu đã....

Khoát tay, ông Chương cười rổn rảng khi nhận ra sự hiểu lầm tai hại ở Phong Trần:

- Phong Trần! Cháu đừng có nghĩ như vậy chớ. Thật ra, cậu đang có một niềm vui rất bất ngờ vì đang sống hủ hỉ với một đứa cháu gái rất ngoan.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 12

Page 13: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Cháu của cậu? - Chứ là cháu ai bây giờ? Thôi, ngồi nghĩ một chút rồi tắm táp cho khỏe đi.

Hôm nay, chủ nhật cứ ở đây với cậu. Mai nhận phòng riêng và nhận luôn sự phân công của tổ chức. Được chứ?

- Dạ, cậu tính sao cháu cũng xin nghe. Ngồi xuống ghế, Phong Trần tự nhiên đưa mắt ngắm một lượt căn phòng.

Cách bày trí giản đơn, gọn gàng, nghiêng về tiện lợi cho sinh hoạt cá nhân hơn là nặng về hình thức mỹ thuật. Vật duy nhất làm cho căn phòng sáng hơn một chút nếu có thể được chỉ là một bức tranh lồng kín. Bức vẽ ố vàng với vài nét chấm phá đơn sơ đã bị mối gặm mấy chỗ lại được lồng trong một khung kính mạ vàng hoàn toàn tương phản. Một cái bàn nhỏ giáp mí với cái giá chất đầy sách được dùng làm như một bức vách ngăn. Ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ làm óng ánh mấy cái ly thủy tinh được cọ rửa sạch bóng. Phích nước sôi, ấm trà, ly tách, lỉnh kỉnh lọ cà phê, đường, sữa... Phong Trần thầm nghĩ sự sạch sẽ này có được chắc là nhờ có cháu gái của cậu đây.

Ngoài bộ bàn ghế dùng tiếp khách, cái bàn như một cửa hàng bách hóa kia, trong phòng chỉ có duy nhất chiếc ghế bố con nằm độc thoại một mình ngửa mặt trông lên cái kệ gỗ nhiều ngăn để tivi.

Tất cả chỉ có vậy. Tất cả là một sinh hoạt cá nhân đơn điệu và bề bộn. Tất cả như một nhàm chán đếm nhịp gõ đều đặn của thời gian. Nghĩ đến căn phòng khách sang trọng của ba mẹ mình ở Sài Gòn, Phong Trần bất giác mỉm cười.

Dường như có một lần, trước lúc có ý định xin về đây công tác, Phong Trần đã nghe mẹ kể về vị giám đốc của Nông trường Cây Xanh này. Rằng ông ta sống một mình để nhớ mãi mối tình khó quên thuở thiếu thời. Nàng là bạn thân của mẹ. Chàng là bạn thân của cha. Và dĩ nhiên ba mẹ đã từng làm nhân chứng cho mối tình bướm hoa thơ mộng đó. Nàng đã "tách bến mơ" từ dạo hai người yêu nhau. Có một uẩn khúc gì đó trong tình yêu của họ, để rồi sau đó nàng thì lạc về một nẻo đời khác với chồng, còn chàng thì ở vậy cho đến bây giờ.

Lúc ấy, Phong Trần chỉ nghe để mà nghe. Vậy mà giờ đây ngồi trong căn phòng này, đối diện với người đàn ông đó, vừa tò mò nghịch ngợm, vừa mến phục. Tự nhiên làm Phong Trần ao ước được biết nhiều hơn về mối tình lãng mạn và sầu muộn thuở thiếu thời của ông.

Thấy vẻ tư lự của Phong Trần, ông Chương chỉ cười hiền rồi hỏi bâng quơ: - Mẹ cháu khỏe chứ, Phong Trần? - Dạ, cám ơn cậu. Mẹ cháu vẫn khỏe. Có điều hình như lúc nào cũng thích

kiếm chuyện, eo sách với ba. Mẹ càng có tuổi lại càng khó tính hơn cậu ạ. Ông Chương lại cười. Lần này nụ cười như gượng gạo. Có lẽ ông không

thích mấy khi hình dung đến một hình ảnh thi vị nào đó của cuộc sống có đôi. Vẻ cô đơn, côi cút luôn hiện rõ trên đôi mắt đã có dấu chân chim. Ông bất chợt

www.phuonghong.com www.taixiu.com 13

Page 14: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

nhìn vời vợi màu nắng vừa liếm vào một góc nhà rồi đột nhiên đứng dậy, ngắn gọn:

- Để cậu pha cà phê cậu cháu mình cùng uống. Hưởng ứng, Phong Trần đứng lên đi theo ông Chương. Anh bắt đầu thấy

thích ông bạn độc đáo của ba mẹ mà nay mai đã là lãnh đạo của mình rồi. Dù bản tính sôi nổi, hiếu động, Trần muốn về đây chớ chưa chắc mình sẽ có can đảm làm việc nghiêm túc ở nơi đèo heo hút gió này. Không dừng được, anh hồ hởi bộc lộ ý nghĩ của mình:

- Cậu để cháu cắm phích điện cho. Cháu có cảm tưởng phòng khách nhà cậu vừa là nhà bếp mà cũng vừa là phòng ngủ nữa.

Ông Chương không ngăn sự xởi lởi, tự nhiên của người khách nhỏ mới đến nhà. Họ như hai cậu cháu thực thụ. Cho cà phê vào phin, mắt ông Chương lấp lánh vui:

- Ừ, cậu ghét nặng hình thức. Vả lại, cậu ít tiếp ai ở nhà riêng mình lắm. Chuyện công tác thì cứ bàn ở cơ quan. Nếu cháu đến sớm hơn mới thấy rõ sự bê bối của cậu. Như Nguyện nó đã giúp cậu sắp xếp lại ngăn nắp và chùi rửa mọi thứ sạch sẽ rồi đó.

- Như Nguyện là cô cháu gái mà cậu nói lúc nãy đó chứ gì? Cái tên nghe hay quá, làm cháu cứ nôn được thấy mặt. Cô ấy đâu rồi hả cậu?

- Ờ... nó còn ngủ trong phòng. Có lẽ đêm qua nó thức hơi khuya. Cậu chưa nỡ đánh thức Nguyệt dậy bây giờ. Cháu cũng đừng có làm ồn quá chứ.

Nỗi áy náy làm Nguyện thấy xốn xanh. Mấy ngày nay, ông Chương đã

phải nhường hẳn căn phòng riêng của ông lại cho Như Nguyện.

Cửa sổ phòng ngủ đêm rồi lúc vào giường Như Nguyện đã cố tình mở rộng. Cô muốn đón chút gió hiếm hoi của muà hạ oi nồng. Nhưng không ngờ khí hậu đêm rồi thật là dễ chịu. Thiên nhiên như quyện chặt trong hương hoa nguyệt quế. Loài hoa mà mẹ Nguyện vô cùng yêu thích dù bà ít thảnh thơi để được thưởng thức hoa.

Mải suy nghĩ để rồi Như Nguyện đã thiếp đi, trong giấc ngủ chập chờn ủ kín nỗi đau thầm lặng của cô muốn được vỗ về trong tiếng ca ru êm của đồng lúa xa xa, nhưng khó quá, bởi nỗi đau vẫn còn mới nguyên, bần thần và ngầy ngật.

Vừa mới vắt chiếc khăn lau mặt lên sào, Như Nguyện đã nghe có tiếng bước chân. Mấy ngày quen thuộc trong từng sinh hoạt, Nguyện đã biết ngay chẳng phải bác Chương rồi. Cũng chẳng hiểu sao Như Nguyện bỗng nghe lóng ngóng

www.phuonghong.com www.taixiu.com 14

Page 15: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

đến vụng về trong từng điệu bộ. Sẽ sao đây khi bỗng dưng cô phải đối mặt với một gã con trai lạ, chẳng hề quen. Người ta lại là dân thành phố lớn, sành đời, học cao, hiểu rộng, chắc chắn là con trai của một gai đình bề thế.

Gương mặt Như Nguyện bỗng nóng ran tội nghiệp. Đúng lúc, Phong Trần cất giọng oang oang, cứ như chẳng có điều gì phải ngượng ngùng trong căn nhà vừa mới đến.

- A! Thì ra cô bé Như Nguyện là đây chớ gì? Cũng lớn bộn rồi. Lúc nãy nghe cậu Chương nói, tôi cứ ngỡ là một cô gái còn bé xíu.

Như chôn chân một chỗ, Như Nguyện im thin thít, còn Phong Trần lại cứ tỉnh bơ:

- Gớm! Con gái gì mà ngủ trưa phát khiếp. Người ta từ thành phố xuống đây mà cô bé thì mới rời giường.

Nguyện cắn môi ấm ức. Ai đặt tên cho hắn thật lạ đời. Hèn gì mà con người cũng lạ đời luôn. Đã Phong mà còn Trần, trách gì chẳng đầy gió bụi.

Nhưng dường như Phong Trần chẳng thấy quê hay cụt hứng gì hết. Sự im lặng không buồn ừ của Như Nguyện, hắn thản nhiên huýt sáo rồi đến bên hồ múc nước rửa mặt.

Ờ, mà cũng phải thôi. Dĩ nhiên nơi đây phải thân thiết với hắn hơn là với Như Nguyện rồi. Hắn là cháu của bác Phương mà. Còn Nguyện? Tự nhiên lại đâm ra tủi thân cho hoàn cảnh của mình. Ở đậu, ăn nhờ thì phải tự mà biết rằng hắn ngang nhiên được đặt ngang hàng với vai vế chủ nhà.

N'n nỗi tức nghẹn vào lòng, nén nỗi xao xuyến kỳ lạ bất ngờ vừa ập đến, Nguyện quay nhìn lại mỉm cười gượng gạo, vừa chống chế:

- Hồi tối bác Chương có nói hôm nay Nguyện cứ ngủ cho bằng thích vì bách không phải đi làm. Nguyện sợ dậy sớm lục đục lại phá giấc ngủ của bác, nên cứ nằm nán lại giường.

Sau câu hỏi, Nguyện che lấp vẻ bối rối của mình bằng cách vơ vội cây chổi quét nhà. Vậy mà Phong Trần vẫn chưa chịu buông tha. Hắn có vẻ thích châm chích và hơi khó chịu vì sự có mặt của Như Nguyện ở đây hay sao ấy.

Mở to mắt nhìn Nguyện, và rồi với nụ cười hàm ý mỉa mai, hắn thản nhiên: - Coi bộ cô bé hơi ba hoa và môi mép đấy. Mặc ai nói thì nói, con gái mà

thích ngủ nướng là biết ngay thuộc hạng... lười. Còn như cô bé thì có lẽ vừa lười mà lại vừa tò mò tọc mạch nữa.

Tức không còn chịu nổi, Nguyện tự nhiên muốn khóc, nhưng cong môi đốp chát lại ngay:

- Anh nói tôi tò mò, tọc mạch? - Chớ chẳng lẽ tôi nói tôi?

www.phuonghong.com www.taixiu.com 15

Page 16: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Đương không rồi muốn kiếm chuyện với tôi nghĩa là sao chứ? Nè, tôi nói cho anh biết. Tôi không có cố tình nằm nán lại giường để nghe câu chuyện của anh với bác Chương đâu. Anh nói tôi ba hoa à? Sao anh không tự biết mắc cỡ là mình còn lẻo mép hơn?

Lừ mắt nhìn Nguyện, Phong Trần không nói một lời nào. Nỗi ấm ức làm Nguyện càng cau có:

- Còn như mà anh không muốn cho tôi ở lại đây thì cứ nói thẳng, tôi sẽ đi ngay.

Hậm hực, Nguyện ném trả cây chổi về một góc nhà. Bàn tay cô chợt run và lạnh khi gườm gườm nhìn trả lại Phong Trần. Không nao lòng, Phong Trần đột nhiên cười phá lên rồi nghiêm mặt:

- Tôi làm gì có quyền đuổi hay giữ cô l ại. Nhà là nhà của cậu Chương mà. Còn chuyện nãy giờ chỉ đùa chút mà cô làm gì chanh chua quá. Nếu cô mà là em gái tôi hả? Nãy giờ đố khỏi bị ăn đòn vì cái tội hỗn với cứng đầu.

Mắt Nguyện muốn nổ đom đóm. Nhưng chẳng hiểu sao tự nhiên cô muốn khóc. Dường như trong phút chốc, Nguyện bị khống chế hoàn toàn bởi đôi mắt kỳ lạ đó. Ừ, mà sao cô đỏng đảnh thế này? Cả những lời nói câng câng như chọc tức kia làm Nguyện vừa sôi gan vừa xao xuyến.

Phong Trần thì rõ ràng tỏ ra thích thú. Anh cảm thấy vui vui khi vừa mới đến đã có người sắp đổ lệ vì sự bỡn cợt của mình. Tiếc một điều đấy không phải là một giai nhân tuyệt tác. Ý nghĩ đó làm Phong Trần thất vọng ngay từ lúc bắt gặp cái nhìn đầu tiên ở Nguyện. Lúc mới bước ra sau nhà, nhìn mái tóc dễ thương với thân hình cao dong dỏng của Nguyện, suýt chút nữa anh đã buột miệng xuýt xoa. Chính cái điều kỳ lạ vừa khám phá ra đó đã làm Phong Trần cao hứng huýt sáo một giai điệu yêu đời. Nhưng liền đó, anh đã vỡ mộng ngay. Nguyện không đẹp như Phong Trần tưởng tượng. Anh cứ thầm tiếc mãi. Phải chi cái sống mũi của Nguyện thanh thanh một chút, cái miệng bớt rộng đi thì dù thế nào Phong Trần cũng quyết "cua" cho bằng được. Tính anh vốn bay bướm đã quen rồi.

Nghe cãi cọ dưới nhà, ông Chương đã tất bật xuống ngay. Thấy vẻ mặt hả

hê của Phong Trần, còn mắt Nguyện thì rơm rớm nước, ông đã mơ hồ đoán được cớ sự. Tuy nhiên, sợ Nguyện thêm nước mắt, ông lảng tránh chuyện khác:

- Anh em quen nhau rồi phải không? Này Như Nguyện! Lên nhà với bác ngay đi. Chắc là con đói rồi đó. Uống cà phê với bác và Phong Trần nhé.

- Dạ thưa... con không uống cà phê được đâu. Bác cứ dùng với anh Trần đi.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 16

Page 17: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Không uống được cà phê thì cho thêm sữa vào. Còn không thì pha cacao sữa. Ráng đi con gái. Con cần phải lo bồi dưỡng để cùng chuẩn bị nhận công tác như Phong Trần nữa chớ.

Cắn môi, Nguyện được dịp trả đũa lại Phong Trần ngay: - Con định xin phép bác cho con trở về với ba mẹ con. - Ồ! Bác có nghe lộn không? Ngày hôm nay à? Nhưng mà... như thế này!

Bác sẽ đưa con về tận nhà và xin lỗi ba mẹ con vì đã "lưu giữ trái phép" con mấy hôm nay. Bác cũng thấy là dù sao con cũng nên về nhà để còn lo đi học lại. Chớ thật ra, sức học của con hiện tại rất khó tìm được một việc làm tương đối. Bác nghĩ mãi mấy hôm nay, chẳng lẽ lại đưa con xuống bán căng tin?

Nếu như ông Chương bày tỏ ý định đó của mình sớm hơn một chút, hẳn Như Nguyện chẳng ngần ngừ để nhảy cẩng lên vui mừng. Được bán căng tin cho một cơ quan có đông cán bộ, công nhân viên đang công tác thế này đã vượt ngoài ước mơ của Nguyện.

Thế... nhưng bây giờ cô phải tự biết rằng: Hãy vì ý thức lòng tự trọng của một đứa con gái luôn hướng tới cái đẹp của tâm hồn mà dẹp bỏ ngay ý nghĩ phải nương nhờ người khác.

Bây giờ lại đến lượt Phong Trần im thin thít. Có lẽ hắn cũng chợt haong mang khi nghe Như Nguyện đòi về, chợt giật mình khi nhận ra sự đùa giỡn thái quá của mình đã biến thành hành động trâng tráo.

Đúng là ông Chương lúc nào cũng tỏ ra điềm đạm và khéo léo trong cư xử. - Như Nguyện à! Không lẽ Phong Trần nó vừa mới đến, con lại bỏ về là

nghĩa làm sao? Làm vậy là không người lớn chút nào hết, con gái ạ. Bác nhớ mới vừa hồi nãy, con còn khư khư đòi bác phải phân cho một việc ở cơ quan mà. Bác không tin rằng con lại mau thay đổi lập trường đến vậy. Hôm nay con làm bác thất vọng thật đấy.

Nguyện đành cắn môi im lặng trước lời lẽ trách cứ của ông Chương. Nhưng ông vờ chẳng quan tâm đến mà lại quay sang Phong Trần, nghiêm giọng:

- Phong Trần! Bác không nghĩ là con lại thích chọc ghẹo một đứa con nít. "Có lẽ con nít thật". Phong Trần thầm nghĩ. Cũng là do thói quen thôi. Như

anhcứ hay ghẹo Lan Huệ ở nhà cho đến lúc nào nó tức lý rơm rớm nước mắ tvà mẹ phải hét toáng lên thì mới chịu thôi. Anh hoàn toàn không dám nghĩ rằng cô bé quê mùa, xấu xí sẽ có một lực hút nào đó có thể quyến rũ anh phải bỏ công... tập tành tán tỉnh. Vả lại, chỉ đùa chơi... còn Thảo Ly của anh nữa chi.

Ý nghĩ đó làm Phong Trần gãi đầu, ngắc ngứ: - Dạ.. cậu nói oan cho con rồi. biết đâu Như Nguyện vừa mới tức thì có ý

định đó thì sao? Hổng chừng cô bé ganh tỵ vì thấy cậu có vẻ chăm sóc đặc biệt cho con quá đấy. Nhìn gươngmặt cô ta là con biết ngay sáu tháng nắng, sáu tháng mưa rồi. Đã vậy, còn thêm mít ướt.

www.phuonghong.com www.taixiu.com 17

Page 18: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

Trước điệu bộ và lời nói của Phong Trần, ông Chương đành nhìn Như Nguyện một cách hiền lành rồi cười ngất, mắt thoáng chút vui nào đó thật trẻ trung.

- Có phải không Như Nguyện? Nếu không đúng vậy, bác sẵn sàng làm nhân chứng cho con trả miếng lại Phong Trần đấy.

Dù còn đang tức, Như Nguyện cũng chợt vỡ lẽ ra sự tức giận vô lý của mình. Rõ ràng đấy chưa hẳn là những lời nói đầy ác ý. Song khi nghe Phong Trần trả lời quá trơn tru, coC`n cố tình nheo mắt như khơi cho cơn giận của Nguyện sục sôi hơn nữa. Nguyện chợt nhận ra rằng gây với hắn là mình con nít thật. Mà lúc này Nguyện bỗng thấy như mình già cỗi đi rồi.

Cong cớn đôi môi, Nguyện nhìn ông Chương một lúc rồi bỗng nói một câu chưa hề định trước.

- Ý định của con haòn toàn chẳng tùy thuộc mảy may nào tới thái độ của anh Phong Trần đâu bác ạ. Và con, lấy tư cách gì để mà mè nheo, ganh tỵ chứ? Cho dù con có thật sáu tháng mưa, sáu tháng nắng đi nữa, thì cũng chẳng có gì phải lạ. Bởi đó là chuyện rất tự nhiên của đất trời. Còn như anh chàng Phong Trần của bác, con nói bác đừng giận chứ, con trai mà cái gì cũng nhảy xổm vô, rồi ngắc ngư", rồi môi mép thật trơn tru mà tưởng mình hay lắm. Con người gì đâu mà miệng lưỡi còn hơn bôi mỡ. Con chỉ sợ bác mất mặt khi nhận anh ta vào cơ quan thôi. Nhìn qua là biết ngay, có lẽ anh ta lại thích đi bằng đầu gối hơn là thích đi bằng hai bàn chân thật của mình đấy bác ạ.

Ông Chương kinh hãi trước những lời lẽ bất ngờ của Như Nguyện. Cái vẻ ngổ ngáo, bướng bỉnh của con bé lại vô tình làm ông nhớ đến một người. Cái gì đâu như đánh thức một ý niệm đẹp mà ông đã cố quên làm lòng ông bỗng dưng buồn rười rượi.

Ngó qua Phong Trần, ông tưởng rằng anh chàng sẽ giận dữ ghê gớm lắm. Nhưng không, dù anh ta đang nhìn lom lom Như Nguyện, không là cái nhìn đổ lửa mà như ánh lên màu biếc - thích thú và đằm thắm lắm, có cái gì như ngầm bảo: "Hãy đợi đấy! Rồi sẽ biết tôi, cô bé ạ! "

CHƯƠNG 5:

Trời bỗng đột ngột đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa chỉ lắc rắc, chưa đủ gội rửa

màu xanh của lá. Cái nóng từ lòng đất như bị khơi gợi càng trở nên phẫn nộ nhiều hơn.

Như Nguyện chống cằm, tư lự ngó qua khung cửa sổ. Dải mây xám xa xa mang những hình thù kỳ quặc. Nỗi nhớ nhà làm mắt Nguyện chợt cay cay. Mười mấy năm rồi, chị em vẫn hủ hỉ bên nhau, như những máu thịt thân thương

www.phuonghong.com www.taixiu.com 18

Page 19: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

khó thể bứt rời. Mẹ lúc nào cũng tất bật với bao thứ vặt vãnh trong nhà, khi Như Nguyện đi rồi, mẹ sẽ vất vả buồn lo thêm, lại còn phải gò lưng bên máy, thêu những lô hàng chợ. Cha thì ngoài đồng lương ít ỏi của một công nhân khi cái tuổi sung sức đã qua rồi, còn phải cố gắng chạy vạy để mang về thêm cho vợ con những khoản thu nhập nhỏ. Dù không là máu thịt, Nguyện không thể phủ nhận rằng mình đã lớn khôn nhờ vòng tay bảo bọc của cha.

Hờn ghen của cha là hoàn toàn có lý. Sự thầm lặng, nâng niu cất giữ của mẹ cũng cần đủ niềm thông cảm để thứ tha. Và mối tình của mẹ với cha ruột ngày ấy, nguyên cớ đổ vỡ, để mười mấy năm nay lặng lẽ chôn chặt nỗi sầu, canh cánh một niềm đau tê dại?

Chưa bước vào đường yêu, Như Nguyện đã bàng hoàng khi phải chứng kiến tình cảm con người qua những lăng kính khác màu. Sự phũ phàng đầy thống khổ của mẹ. Hay là sự ruồng bỏ vô tâm của cha mình. Sự cao thượng lẫn hẹp hòi của người cha bây giờ đang dành cho mẹ. Dường như ở vào tâm trạng nào cũng đầy rẫy những bức xúc, những trăn trở không ngưng nghỉ, những ngọt ngào mà đắng chát, những rưng rưng sâu thẳm, những vô tình mà cuốn xoáy lòng nhau.

Chẳng hiểu vì sao cuối cùng rồi Như Nguyện cũng đành dẹp đi lòng tự trọng vốn cao bằng trời của mình để ở lại nơi đây. Bác Chương thì không nói làm gì, chứ còn cái anh chàng Phong Trần kia lúc nào cũng nhìn Nguyện bằng ánh mắt khinh khinh thấy mà bắt ghét. Có điều lạ lùng là sự rẻ rúng ấy chẳng làm Như Nguyện tủi thân hay đeo bám mặc cảm nặng nề, mà còn cảm thấy lẫn chút thú vị thật là ngộ nghĩnh. Dù lạc lõng nhưng chẳng hiểu sao Nguyện vẫn có cảm giác yên bình. Dù nương nhờ vẫn có cái gì đó giống như lòng kiêu hãnh.

Mấy ngày nay, tự nhiên trong lòng Như Nguyện nghe là lạ. Không hẳn chỉ là nỗi nhớ nhà. Phải yên ổn hơn kia chứ. Bởi vì cái anh chàng Phong Trần gió bụi ấy sau khi nhận công tác đã được cấp hẳn một căn hộ riêng ở khu nhà tập thể dưới kia. Và bác Chương cũng đã hứa sẽ dành cho Như Nguyện một công việc nào đó ở cơ quan để Như Nguyện được ổn định tinh thần trong cú sốc đầu đời quá nặng.

Mưa bỗng dưng lớn hơn, như nhiều viên đá cuội đang rớt xuống mái tôn nhà. Còn không đầy mười phút nữa đã đến giờ tan sở. Nguyện chợt se lòng khi nghĩ đến hình ảnh bác Chương phải đội mưa để về nhà. Nhìn cây dù vẫn treo ở đầu đinh to trên bức tường phòng khách, Nguyện phân vân... và rồi cô quyết định sẽ mang dù đến tận nơi cho bác.

- Ăn trộm vào lấy hết đồ rồi. Chỉ có mỗi việc coi nhà cũng không xong là

sao chứ?

www.phuonghong.com www.taixiu.com 19

Page 20: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

Buông rơi cây lược đang chải tóc, Nguyện nghiêng mặt ngó ra ngoài cửa, chợt nhận ra là Phong Trần. Cô bước nhanh ra đứng chận anh ta lại với đôi môi mím chặt khi bắt gặp trên môi hắn đang là nụ cười bỡn cợt:

- Tôi định mang dù đến cho bác Chương đây. Mưa thế này sợ bác không về được.

Dường như là khắc khẩu nhau hay sao ấy, cứ gặp nhau là Phong Trần, Như Nguyện đã muốn gây, như bao bực tức đã tích lũy trong lòng từ lâu lắm.

- Chỉ có cậu tôi là tin vào miệng lưỡi của cô, chớ còn tôi thì đừng hòng. Chứ không phải cô đương xí xọn soi gương chải tóc? Hèn gì mà cậu tôi chẳng yên tâm một chút nào, đang bàn dở cuộc họp mà cứ nơm nớp lo, biểu tôi về đây xem thử cô xử lý thế nào khi ở nhà có một mình mà trời đột ngột mưa to như thế này.

Như Nguyện mở to mắt hết cỡ nhìn Phong Trần. Nỗi tức nghẹn làm cô không nói được. Bây giờ, Nguyện mới phát giác ra trên tay của Phong Trần là một con cá lóc to đến gần hai ký lô bị xỏ xuyên qua mang bằng một sợi dây chuối thật to. Con cá bất ngờ quẫy mạnh làm đứt phăng sợi dây và rơi xuống vũng nước trước sân nhà. Hoảng hốt, Phong Trần ngồi xổm xuống, đưa tay chụp lại, nhưng con cá càng dữ dằn hơn. Nó quẫy đuôi vùng thoát bắn cả bùn sình lên mặt Phong Trần. Bối rối, anh chẳng biết xử lý cách nào, bèn vớ lấy khúc củi to gần đó bổ lia lịa vào đầu con cá.

Chạy ra mưa, giằng lấy khúc củi trong tay Phong Trần, Nguyện hét toáng lên:

- Anh làm gì kỳ cục vậy? Chết nó rồi sao? Bắt nó sao không chịu bắt?

Đang bực mình, nghe Như Nguyện lớn tiếng, Phong Trần ngước lên gườm gườm Như Nguyện. Trận chiến đang lúc hăng máu bỗng bị phá vỡ. Tự nhiên, Phong Trần lại lấy làm hả dạ khi Như Nguyện đã không còn đỏng đảnh đứng yên trong nhà nữa. Anh nạt bừa dù nỗi tức đã bị đẩy lùi.

- Chết thì chết. Trước sau gì cũng phải đập đầu. Đã không cám ơn tôi mà còn ầm ĩ vậy đó à?

Nguyện thở hắt ra, bất lực nhìn con cá to nằm ngay đơ trong vũng nước. Còn Phong Trần thì đầu tóc mặt mũi, quần áo bị lấm đầy sình lẫn nước mưa. Nguyện vừa tức cười vừa thấy tội nên nhẹ giọng giải thích:

- Biết là lúc làm thịt anh cũng phải đập đầu nó rồi, nhưng chưa chi anh đã đập đầu trước thì một hồi nữa đành ăn cá chết. Mua cá sống mà phải ăn cá chết thì phí lắm, có biết không?

- Giỏi! Sao lúc nãy không ra mà bắt nó, giờ còn bày trò tru tréo om sòm. Cơn giận vừa xẹp xuống đã vội bùng lên, Nguyện nói to như hét:

www.phuonghong.com www.taixiu.com 20

Page 21: PHẦN I (CHƯƠNG 1) Tbookserver.vuilen.com/book/khongleminhyeunhau/khongleminhyeunhau01.pdfcháu ruột của ông Chương, giám đốc nông trường, Như Nguyện được

Tác Giả: Thiên Du KHÔNG LẼ MÌNH YÊU NHAU

- Tôi đâu có nghĩ là con người anh bất tài đến vậy. Bắt có mỗi con cá cũng chẳng xong, còn tệ hơn cả cái hạng đàn ông trói gà không chặt nữa.

Nói xong, bỏ mặc Phong Trần ở đấy, Nguyện bước vội vào nhà thay quần áo.

Cơn mưa đã tạnh tự lúc nào. Phong Trần vẫn đứng chết trân nhìn bóng chiều tối sẫm. Anh lắc đầu ngao ngán lẫn buồn cười. Lòng tự hỏi không biết cười chính mình hay cười Như Nguyện.

Khi ông Chương bước vào cổng cũng vừa lúc Phong Trần bước trở ra.

Quần áo anh vẫn còn ướt mem. Còn gương mặt chẳng đáng giá một đồng xu kẽm. Biết là có chuyện gì nữa rồi, nhưng ông Chương vẫn cố tảng lờ đi:

- Về thay quần áo rồi xuống đây ăn cơm với cậu và Như Nguyện, Phong Trần nhé.

- Cậu ăn đi, con hết hứng rồi. Phong Trần chỉ con cá nằm im dưới chân, giọng sục sôi tiếp liền khi đó. - Cô ả chẳng giúp ích được gì cả. Tại cậu hiền quá, chiều chuộng quá, nên

thiếu điều cô cháu gái của cậu muốn lên cả lên đầu người khác mà ngồi. - Con không định mắng vốn cậu đó chứ?

www.phuonghong.com www.taixiu.com 21