PHẦN BẢY Ô -...

16
Tác Gi: Châu Liên MT THI KIÊU SA www.phuonghong.com www.taixiu.com 86 PHN BY Ông Bu bn chn đi ti đi lui trong phòng khách. Thế này thì quá lm ri. Chiu nay bà Giang Châu va gi đin thoi cho ông rõ, Cm Phương đã tuyên bct đứt vi Khang V. Ging gin dca bà Giang Châu vn còn văng vng bên tai ca ông. “Tôi không ngông bà là người không biết gili ha. Ông bà không biết dy con”. Có lCm Phương đã làm tn thương tái ca bà Giang Châu ghê lm, căn cvào thái độ và li nói nng nca bà là ông có thđoán được điu đó. Vi vàng sp xếp công vic công ty xong, ông Bu đánh xe vnhà gp Cm Phương hi cho ra l. Thế mà ngay cvông cũng không biết con nhxách xe đi đâu, đến ginày vn chưa v. Mưa kéo dài đến st rut. Ông Bu nhăn nhó nhìn vttrên lu đi xung. - Em gi đin thoi đến Tú Anh, bn ca nó chưa? - Em mi gi đin xong. Tú Anh bo Cm Phương đang để xe nhà ca nó, còn con mình đang vào bnh vin thăm mt người bn bđau m gì đó. Nhìn xoáy vào đôi mt ca v, ông Bu cao ging: - Em có tin được không? Bà Bu thdài. Có lTú Anh đã nói di. Nếu vào bnh vin thăm bn bè, ti sao Cm Phương li đi mt mình, trong khi đó công Bu và bà đều rõ Cm Phương rt ngi đến bnh vin. Bà Bu thnh: - Nếu con không yêu Khang V, em nghĩ rng chúng ta cũng đừng nên ép buc. Ông Bu ni nóng lên: - Không thchiu theo ý thích ca nó được. Đốt đuc cũng không thtìm đứa nào khá hơn Khang V. Tôi không ththt ha vi bà Giang Châu. - Để em la li nói vi chy thông cm. - Tôi bo không là không, không thay đổi gì c. Chuyn Cm Phương ha hôn vi Khang Vđâu phi chhai gia đình biết. Bn bè tôi sxem tôi ra gì nếu tôi tht tín vi bà Giang Châu. Ttrước đến nay, ít khi ông Bu to tiếng vi v. Chkhi nào có vn đề bc xúc không thkim chế được, ông mi gin dđến như thế.

Transcript of PHẦN BẢY Ô -...

Page 1: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

86

PHẦN BẢY

Ông Bửu bồn chồn đi tới đi lui ở trong phòng khách. Thế này thì quá lắm

rồi. Chiều nay bà Giang Châu vừa gọi điện thoại cho ông rõ, Cẩm Phương đã tuyên bố cắt đứt với Khang Vỹ. Giọng giận dữ của bà Giang Châu vẫn còn văng vẳng bên tai của ông.

“Tôi không ngờ ông bà là người không biết giữ lời hứa. Ông bà không biết dạy con”.

Có lẽ Cẩm Phương đã làm tổn thương tự ái của bà Giang Châu ghê lắm, căn cứ vào thái độ và lời nói nặng nề của bà là ông có thể đoán được điều đó.

Vội vàng sắp xếp công việc ở công ty xong, ông Bửu đánh xe về nhà gặp Cẩm Phương hỏi cho ra lẽ. Thế mà ngay cả vợ ông cũng không biết con nhỏ xách xe đi đâu, đến giờ này vẫn chưa về.

Mưa kéo dài đến sốt ruột. Ông Bửu nhăn nhó nhìn vợ từ trên lầu đi xuống. - Em gọi điện thoại đến Tú Anh, bạn của nó chưa? - Em mới gọi điện xong. Tú Anh bảo Cẩm Phương đang để xe ở nhà của nó,

còn con mình đang vào bệnh viện thăm một người bạn bị đau ốm gì đó. Nhìn xoáy vào đôi mắt của vợ, ông Bửu cao giọng: - Em có tin được không? Bà Bửu thở dài. Có lẽ Tú Anh đã nói dối. Nếu vào bệnh viện thăm bạn bè,

tại sao Cẩm Phương lại đi một mình, trong khi đó cả ông Bửu và bà đều rõ Cẩm Phương rất ngại đến bệnh viện.

Bà Bửu thở nhẹ: - Nếu con không yêu Khang Vỹ, em nghĩ rằng chúng ta cũng đừng nên ép

buộc. Ông Bửu nổi nóng lên: - Không thể chiều theo ý thích của nó được. Đốt đuốc cũng không thể tìm

đứa nào khá hơn Khang Vỹ. Tôi không thể thất hứa với bà Giang Châu. - Để em lựa lời nói với chị ấy thông cảm. - Tôi bảo không là không, không thay đổi gì cả. Chuyện Cẩm Phương hứa

hôn với Khang Vỹ đâu phải chỉ hai gia đình biết. Bạn bè tôi sẽ xem tôi ra gì nếu tôi thất tín với bà Giang Châu.

Từ trước đến nay, ít khi ông Bửu to tiếng với vợ. Chỉ khi nào có vấn đề gì bức xúc không thể kiềm chế được, ông mới giận dữ đến như thế.

Page 2: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

87

Ngồi chờ Cẩm Phương với khuôn mặt buồn phiền, bà Bửu cảm thấy bất lực khi không thể thuyết phục được chồng. Bằng sự trải nghiệm của mình, bà hiểu rằng khi chỉ kính trọng chứ không yêu, bên cạnh chồng người phụ nữ chỉ là một cái bóng nhạt nhòa.

Thấy ông Bửu hầm hầm nét mặt khi cô bước qua ngưỡng cửa, Cẩm Phương giả lả cười:

- Papa! Ông Bửu nhướng mày: - Con đi đâu từ sáng đến bây giờ mới về? Bữa trưa cũng không chịu về nhà

ăn cơm? Cẩm Phương ngồi phịch xuống ghế: - Con đến nhà của Tú Anh. Rồi… Con đi thăm một nhỏ bạn đau nằm ở bệnh

viện. Ông Bửu cao giọng: - Thật là lạ lùng. Bữa nay con lại thích đến bệnh viện, lại đi một mình không

có Tú Anh. Cẩm Phương cúi xuống để mở dây giày. Thật đúng là giấu đầu hở đuôi. Cô

không quen nói dối. Thật khó để có được vẻ mặt tự nhiên. Nụ hôn chia tay của Đăng Hoàng vẫn như còn đỏ rực trên đôi má ửng hồng của cô.

Ném cho Cẩm Phương một ánh nhìn đe nẹt, ông Bửu hắng giọng: - Bạn con bệnh gì? - Dạ… bệnh… sốt xuất huyết. Nói xong Cẩm Phương nhìn mẹ như để tìm một đồng minh đáng tin cậy. Cô

hơi thất vọng khi mẹ cô lại khe khẽ lắc đầu. - Mùa này không có dịch sốt xuất huyết. Con tập nói dối khi nào vậy Cẩm

Phương? Tạm thời ba gác chuyện đó sang một bên. Chuyện ba mẹ sắp đề cập với con quan trọng hơn nhiều, liên quan đến cuộc đời và hạnh phúc của con sau này. Ba muốn con trả lời thật rành mạch, vì sao con lại dám từ hôn với Khang Vỹ?

Cẩm Phương hít một hơi thật dài. Sau khi lạnh lùng tuyên bố cắt đứt với Khang Vỹ, cô biết thế nào cũng có chuyện rắc rối.

- Con không yêu Khang Vỹ. Ông Bửu đưa hai tay lên trời, ông phân bua với vợ: - Em thấy chưa? Cách đây hai tháng, nó đã nói gì với chúng ta. Nào là

Khang Vỹ là một mẫu người đàn ông lý tưởng. Khang Vỹ yêu nó và nó cũng yêu Khang Vỹ. Nó từng ca tụng Khang Vỹ không tiếc lời.

Page 3: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

88

Quay sang Cẩm Phương, ông Bửu gằn giọng: - Con không thể nghiêm túc được sao Cẩm Phương? Chuyện vợ chồng

không phải là chuyện đùa. Cẩm Phương nói chậm rãi: - Chính vì sự suy nghĩ như thế nên con mới xem xét lại vấn đề chuyện hôn

nhân của mình. Con không yêu Khang Vỹ, con chỉ mến anh ấy. Con mong ba mẹ hiểu cho con.

Ông Bửu không đợi Cẩm Phương nói hết câu, dằn mạnh tách trà xuống bàn ông tuyên bố:

- Chuyện tử tế của người lớn với nhau. Ba không thể chiều theo những sở thích ngược ngạo của con. Đúng tháng sau, sẽ tổ chức cưới. Cứ như thế mà tiến hành.

Cẩm Phương kêu lên: - Papa… con không yêu anh Khang Vỹ. - Ba không muốn nói nhiều. Nếu ba mẹ ép con lấy một ông già hay một

thằng khố rách áo ôm, con mới nên phản ứng như thế. Khang Vỹ là người đàn ông lịch lãm. Và điều quan trọng nhất là con đã từng yêu nó kia mà. Ba còn lạ gì tính con. Con chỉ thích làm chuyện ngược đời với thiên hạ.

- Con không hề yêu Khang Vỹ, đó là những lời thật nghiêm túc của con… - Một người đàn ông như Khang Vỹ mà con còn chê thì ba không biết con sẽ

chọn ai nữa. Ba đã quyết, không có gì để bàn cãi nữa… Con có biết là mình xốc nổi không?

Cẩm Phương ứa nước mắt. Tại sao ba lại nghĩ như thế về cô, giá mà ba biết được rằng cô không còn là một cô gái hời hợt, vô tâm như trước kia nữa. Phải chia tay Đăng Hoàng sao? Trời ạ. Chưa bao giờ cô nghĩ đến điều khủng khiếp ấy.

Bất chợt nhìn thấy khuôn mặt đau khổ vô vọng của Cẩm Phương, ông Bửu phân vân tự hỏi: Hay là Cẩm Phương đã yêu ai rồi. Như thế thì càng làm vấn đề rối rắm hơn. Ông khắc khoải nhìn cô:

- Cẩm Phương. Con có thương ba mẹ không con. Ba cũng đành cho con biết nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ… sạt nghiệp.

Không riêng gì Cẩm Phương mà mẹ cô và cô cũng đều giật mình về lời nói úp mở của ông Bửu.

Cẩm Phương giọng thảng thốt: - Chuyện của con tại sao lại liên quan đến chuyện làm ăn của ba được? - Liên quan chứ sao lại không. Ba thiết nghĩ cũng cần nói cho con rõ, thế lực

của bà Giang Châu rất mạnh. Công ty giày da Sao Mai đang cấu kết với vài

Page 4: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

89

công ty khác có thế lực lập nên “tập đoàn kinh doanh” để gây khó khăn cho các công ty nhỏ theo quy luật cạnh tranh “cá lớn nuốt cá bé”.

Cẩm Phương quệt nước mắt. Cô ngạc nhiên nhìn ông Bửu. Vẻ mặt thiểu não của ba cô khiến cô chạnh lòng. Hình như dạo này ba cô thua lỗ trong vấn đề làm ăn hay sao ấy. Ba hay cáu gắt và khó tính khủng khiếp.

Cô thấp thỏm:

- Con chưa hiểu ba định nói gì?

- “Tập đoàn kinh doanh” gồm các công ty lớn sẽ tiêu diệt các công ty nhỏ bằng cách bán phá giá, đôi khi bán còn thấp hơn nhiều so với giá trị thật của nó. Tất nhiên người tiêu dùng sẽ đổ xô mua các sản phẩm hạ giá đó. Thế là các công ty nhỏ bị đẩy đến vực thẳm phá sản.

- Bà ta làm điều đó để làm gì?

- Trên thương trường có rất nhiều thủ đoạn rất ma mãnh. Con không thể nào biết được quyền lực của bà Giang Châu. Nếu ba và con làm cho bà bị xúc phạm, bà ta sẵn sàng trả đũa.

Dù không hiểu gì về việc làm ăn của ba nhưng Cẩm Phương vẫn thấy những lời lẽ của ba cô ít có tính thuyết phục. Bà Giang Châu là… con ngáo ộp gì mà ghê gớm quá vậy. Hình như ba xem cô như một đứa trẻ con dễ bị dối lừa hay sao ấy.

Liếc mắt nhìn xem phản ứng của Cẩm Phương thử ra sao, ông Bửu cất giọng nói tiếp:

- Khi đại hạ giá các sản phẩm, bà Giang Châu chấp nhận chột một con mắt để người khác phải mù cả hai con mắt như một tên vô lại trong truyện cổ tích ba đã từng kể cho con nghe lúc còn nhỏ. Nói nôm nhà, khi bà ta có 100 đồng, bà ta thua lỗ 10 đồng chẳng thấm là bao nhưng khi ba có mười đồng, lỗ 10 đồng thì phá sản. Bà Giang Châu không ngần ngại phá bĩnh ba khi đứa con trai duy nhất của bà ta không đạt được mục đích của mình.

Cẩm Phương cảm thấy hoang mang thật sự. Hóa ra cô được xem như một vật tế thần. Cô tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt buồn rầu của ba, nhìn vào khuôn mặt chán nản của mẹ. Cô như một con thuyền nhỏ chòng chành trong bão táp và mất phương hướng. Giọng Cẩm Phương rời vào không gian lạc lõng:

- Nhưng con không yêu Khang Vỹ.

- Rồi con sẽ yêu. Nó là một chàng trai tốt. Tháng sau, đám cưới sẽ được tiến hành.

- Kh… ôn… g… Cô ôm mặt khóc nức nở. Một viễn cảnh sống lặng lẽ như chiếc bóng cô đơn

như mẹ bên cạnh ba làm cô rùng mình. Sống như vậy có còn gọi là cuộc sống

Page 5: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

90

nữa không? Sống day dứt như một bổn phận để tồn tại với đời. Đó chính là sự hủy diệt. Đớn đau, Cẩm Phương lắc lắc cánh tay của ông Bửu:

- Papa… không có cách nào nữa hay sao?

Ông Bửu tránh nhìn vào đôi mắt chất chứa đau thương của cô, ông trầm giọng hẳn:

- Nếu con thương ba, con hãy cứu vãn danh dự cho ba, cho gia đình. Còn nếu con đặt nặng tình cảm riêng của mình thì lại khác, điều đó tùy thuộc vào con, ba không ép buộc.

Rõ ràng ba đưa cô vào thế đường cùng. Cô chẳng còn cách lựa chọn nào khác. Mọi việc dường như đã quyết định một cách sòng phẳng đến tàn nhẫn. Thế mà ba cô đã lẳng lặng trở về phòng ông, để mặc Cẩm Phương khóc trong tuyệt vọng.

Mẹ cô mím môi ngồi suy nghĩ, khuôn mặt bà lặng câm đau khổ. Cẩm Phương hiểu, ở trong gia đình này, mẹ cô chẳng bao giờ được toàn quyền quyết định một điều gì. Cô chỉ có thể tìm được ở mẹ sự san sẻ mà thôi. Cô khóc nấc lên.

- Mẹ ơi…

Hai mẹ con ngồi im lặng bên nhau. Ngoài những tiếng nấc khe khẽ của Cẩm Phương, không có một lời nào giữa mẹ và cô. Những lời nói thừa thãi trong lúc này chỉ có thể làm đau lòng hơn.

Cẩm Phương rã rời bước về phòng. Cô đau đớn với ý nghĩ, cô đã phải trả giá về những bồng bột của mình. Nếu cô không choáng ngợp trước những hấp dẫn từ nơi Khang Vỹ, có lẽ giờ đây cô không phải khổ sở như thế này.

Buông người xuống giường, Cẩm Phương úp mặt vào gối. Những hồi tưởng về Đăng Hoàng và buổi chiều bên anh làm Cẩm Phương nguôi ngoai bớt nỗi buồn. Nhớ vòng tay ấm áp của anh. Nhớ lạ nụ hôn của anh. Môi tìm môi. Cô đã hôn anh một cách ngượng ngùng như trẻ thơ. Có lẽ anh sẽ cười cô mất. Chẳng hiểu tại sao cô lại lóng ngóng, vụng về đến như thế nữa không biết.

Cẩm Phương lăn người trên giường. Tấm drap trắng nhàu lên và xộc xệch. Mái tóc dài của Cẩm Phương cũng rối bù lên. Cô mở to mắt nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong chiếc gương lớn tren giữa phòng.

Cũng chiếc gương này đây, một con bé ướt như chuột lột với một bộ áo quần mỏng manh một cách tục lụy. Chẳng hiểu sao cô lại… ngố đến như thế. Dám đứng nghênh ngang khiêu khích với Đăng Hoàng. Để cuối cùng anh phải nhắc nhở cô… đi thay quần áo. Cẩm Phương khịt khịt mũi cảm động khi nhớ lại. Yêu anh lắm Hoàng ơi.

Cẩm Phương khép mắt lại. Cô nhớ lại những lời tỉ tê của Đăng Hoàng trên đường về. Rằng anh đã yêu cô ngay chiều hôm mưa ấy. Nhìn từng giọt mưa rơi,

Page 6: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

91

cảm thấy lòng hoang vắng, ngóng mong cô từng giờ từng phút… Rồi cảm nhận một điều diệu kỳ đến khó tin. Anh đã yêu Cẩm Phương mất rồi…

Đăng Hoàng của cô. Anh vừa cao ngạo nhưng lại vừa thiết tha rất đỗi dịu dàng. Cô yêu anh ghê gớm.

Chiều nay, dưới cơn mưa tầm tã anh đã nắm tay cô chạy ào ào vào hàng hiên ở góc phố, dịu dàng lau tóc cho cô và mắng khẽ:

- Tóc em ướt hết trơn. Trời mưa, lại cứ thích tung áo ra để nói chuyện với anh.

Cẩm Phương đã chớp mắt cảm động. Cô im lặng cảm nhận những cử chỉ yêu thương của anh. Anh đằm thắm vò tóc cho cô. Rất ân cần, khuôn mặt anh lo lắng yêu thương. Rất thuần khiết, như một người anh đang lau khô tóc cho em gái.

Bên hàng hiên thấp lè tè, chỉ có anh, cô và cơn mưa. Đăng Hoàng đã tâm sự với Cẩm Phương về những đêm ngày anh đã âm thầm day dứt nhơ nhung cô. Anh yêu cô trong tuyệt vọng và trong cả nỗi sợ hãi mơ hồ. Giọng trầm khàn rất ấm của Đăng Hoàng đã làm cô muốn khóc.

Đăng Hoàng nói với cô về một chất lỏng nào đó và những chất có khả năng làm gia cố móng mặt đường. Anh kể với cô về những con đường của tương lai khi Hân - bạn của anh và anh là những người đã xóa dần các cầu khỉ. Anh nói về ước mơ rất hiện thực của mình. Bằng tài năng của mình, anh sẽ mua một căn nhà xinh đẹp nho nhỏ cho mẹ anh và cô, căn nhà hiện tại anh đang ở không thích hợp với cô và mẹ. Nó lạnh quá và nóng quá ở một xứ nhiệt đới chỉ có hai mùa mưa, nắng. Anh nói về một tương lai thật gần. Cẩm Phương nghĩ rằng cả anh và cô đều có thể nắm bắt được, trong tầm tay.

Cẩm Phương chuồi chân vào tấm chăn mỏng. Cô co ro nhớ đến anh. Nhớ đến chiếc áo màu khói hương, cô đã dụi đầu vào vùng ngực ấm của anh. Tìm kiếm sự đồng cảm từ những nhịp rung của quả tim.

Vừa đau đớn vì thất vọng từ cuộc nói chuyện với ba, vừa hạnh phúc đến choáng ngợp từ một buổi chiều huyền thoại.

Cẩm Phương chong mắt nhìn lên trần nhà cho đến lúc cơn mệt mỏi, rã rời đã đưa cô vào giấc ngủ muộn…

Đăng Hoàng nói thật khẽ:

- Em chờ anh lâu chưa?

Page 7: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

92

Một cái lườm yêu dù để cho chao đảo quả tim ai đó. - Em đâu có chờ. Cả hai mỉm cười với nhau. Cẩm Phương cắn môi bâng khuâng. Mái tóc ngắn

của anh thật ngồ ngộ, hay hay. Đăng Hoàng của cô thật tuyệt. - Em có nhớ anh không? - Em… không biết? - Anh nhớ em quá. Giờ mới cảm thấy hối hận vì chỉ dạy Khoa tuần bốn buổi

mà không phải là… bảy buổi. Em không... nhớ anh thật à? Cẩm Phương dạ thật nhỏ. Cô chớp nhẹ mắt: - Em không ngủ được. - Anh cũng vậy. Chỉ mong trời mau sáng và ngày mau qua để đến đây. Cứ

bâng khuâng nhớ mãi tiếng cười khúc khích nho nhỏ của em. Anh thấp thỏm sợ em cảm do mắc mưa chiều hôm ấy, em biết không.

Lại chớp mắt: - Mẹ anh có hỏi vì sao anh về trễ không? - Có. Anh kể với mẹ là em đã đến và anh đưa em về. - Mẹ anh có nói gì không? - Mẹ anh hiền lắm. Mẹ không nói gì cả nhưng mẹ vui. Mẹ rất thương anh. Cứ như thế, câu chuyện lộn xộn không đầu không đuôi của họ thật nhẹ

nhàng, dễ thương. Cẩm Phương ngước mắt nhìn lên. Trời ạ. Có thể ngộp thở đi được trong bể

mắt yêu thương của anh. Cô vò một chiếc lá đinh lăng ở lọ hồng đặt trên bàn. Nhưng bàn tay mảnh dẻ của cô run run, nhuốm chút màu xanh xanh. Đăng Hoàng ơi. Anh đừng nhìn em như thế…

Giờ thì Cẩm Phương có thể hiểu được tại sao có những cô gái dại khờ như dì Tường Ly, sẵn sàng đi đến tận chân trời cuối đất với tình yêu của mình. Cẩm Phương sẵn sàng làm một cô gái ngu ngơ, ngốc nghếch. Chỉ vì một chữ yêu.

Cô nói lí nhí ở trong cổ: - Anh đừng nhìn em như vậy. Em sợ. Đăng Hoàng trầm giọng: - Anh yêu em. Muốn điên lên được vì nhớ nhung. Khi nào thì chúng ta lại có

thể gặp nhau? - Chủ nhật anh nhé. - Ngày mai, được không em?

Page 8: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

93

- Ngày kia vậy. - Anh đón em ở cổng, bảy giờ tối nhé. Họ lại nhìn nhau, mắt long lanh. Cả anh và cô đều nhìn lên chiếc đồng hồ

treo tường đang báo nhạc. Cẩm Phương nhón gót đứng dậy. Cô chớp mắt nhìn Đăng Hoàng: - Em lên phòng nhé, anh yêu. Đăng Hoàng chìa tay ra. Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của Cẩm Phương và

siết nhẹ. Một cách nuối tiếc. Anh buông ra. Khoa cảm thấy ngạc nhiên khi ông thầy trẻ tuổi của cậu đột nhiên hưng phấn

một cách kỳ lạ. Đăng Hoàng giảng bài thao thao bất tuyệt, trên môi luôn nở nụ cười. Cậu nhớ đến cử chỉ đáng ngờ của Đăng Hoàng và chị cậu. Có lẽ họ đã yêu nhau. Chưa yêu nhưng Khoa có thể lờ mờ hiểu được, chỉ có tình yêu mới khiến người ta lãng đãng một cách đáng yêu như thế.

Giờ giải lao của Khoa. Cánh cửa sổ tầng hai không khép lại. Nó được mở tung ra. Cẩm Phương rời khỏi học bàn và nghiêng đầu nhìn xuống vườn.

Đăng Hoàng đang lặng lẽ tựa người vào gốc cây. Không sách vở. Một điếu thuốc đỏ rực cài lên môi và nhìn lên cửa sổ.

Dáng điệu ngông nghênh, pha một chút cao ngạo đầy mạnh mẽ của anh một lần nữa làm cho quả tim của Cẩm Phương như thắt lại. Cô vẫy tay với anh.

Đăng Hoàng ngồi xuống thảm cỏ và rít từng hơi thuốc. Từ đây anh có thể thoải mái ngắm nhìn Cẩm Phương của mình mà không sợ… bị bắt quả tang như ngồi trong phòng khách.

Không gian rộng, còn tầm mắt thì cô cùng. Họ lại hôn thầm với nhau. Hôn trên môi và trên mắt. Nhờ gió và nắng chông chênh.

Những buổi chiểu của họ đã trải qua như thế, thật đẹp và nên thơ. Trong những khoảnh khắc thật lãng mạn ấy, Đăng Hoàng ngỡ rằng anh có thể làm được những bài thơ tình nồng nàn nhất. Thế nhưng, một anh chàng đa tình mang nhiều kiến thức Toán, Lý, Hóa, Vi tính… và cả ngoại ngữ như anh không thể sáng tác một bài thơ nào ra hồn để đọc cho Cẩm Phương nghe. Anh chỉ biết thầm thì bên tai cô điệp khúc muôn đời của những kẻ yêu nhau. Anh yêu em.

Theo “lệnh” của ông Bửu, Cẩm Phương phải dự một bữa cơm thân mật do

bà Giang Châu tổ chức. Cẩm Phương là vị khách duy nhất của mẹ con Khang Vỹ. Trái với dự đoán của ông Bửu, Cẩm Phương không khóc lóc hoặc từ chối.

Page 9: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

94

Cô chỉ lẳng lặng dạ thật nhỏ khi nghe ba cô yêu cầu phải đi cho bằng được. Nhận lời mời của mẹ Khang Vỹ, Cẩm Phương muốn rằng đây là dịp cô thẳng thắn xác lập với bà ta về mối quan hệ giữa cô và Khang Vỹ. Cô tin rằng, một phụ nữ trí thức và có khuôn mặt khả ái như bà Giang Châu sẽ có cách xử sự thích hợp nhất.

Khang Vỹ đến đón cô thật sớm. Nhìn thấy Cẩm Phương vẫn còn ăn mặc rất mát mẻ với chiếc quần lửng áo pull sát nách, anh kìm nén một tiếng thở dài. Cô đẹp thật.

Lấy vẻ mặt tự nhiên, Khang Vỹ ngồi xuống ghế salon. Từ hôm nhờ mẹ ra tay can thiệp chuyện Cẩm Phương, anh cảm thấy rất ngượng ngùng mỗi khi gặp mặt cô. Nhiều lúc Khang Vỹ muốn bỏ cuộc, nhưng anh không thể bình tâm với một ý nghĩ luôn day dứt trong đầu, Cẩm Phương sẽ là của người khác.

Khang Vỹ tự huyễn hoặc mình, tình cảm của Cẩm Phương đối với Đăng Hoàng chỉ là nhất thời. Cô còn quá trẻ để hiểu rằng, người ta không thể hạnh phúc trọn vẹn khi… dạ dày trống rỗng. Lẽ ra Cẩm Phương phải hiểu rằng chỉ có anh là xứng hợp với cô nhất.

Uống vội một ngụm nước, Khang Vỹ giục Cẩm Phương: - Mẹ đang chờ em. Em vào trong chuẩn bị đi, anh chở em sang gặp mẹ. Cẩm Phương đưa tay lên, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ xinh xắn, giọng khó

chịu: - Dì Giang Châu mời năm giờ chiều. Bây giờ mới bốn giờ. Khang Vỹ cay đắng nhìn Cẩm Phương: - Mẹ anh rất thích nói chuyện với em. Vì thế bà mới giục anh sang chở em

đi. Nếu em không muốn nói chuyện với mẹ thì thôi. Anh ngồi ở đây chờ. Đúng năm giờ anh sẽ chở em đi. Em hài lòng rồi chứ.

Cẩm Phương hơi nhún vai. Cô lấy điện thoại di động ngồi nhẫn nha chơi game xem như không có Khang Vỹ đang sốt ruột ngồi chờ.

Khang Vỹ nhếch môi: - Giữa trò chơi vô bổ này và anh, em chẳng thà ngồi giết thì giờ còn hơn là

nói chuyện với anh. Em tệ thật Cẩm Phương ạ. Em định ngồi chơi cho đến khi nào?

- Chừng nào chán thì thôi. - Nhiều lúc anh phải tự hỏi anh thua Đăng Hoàng ở điểm nào. Cẩm Phương khàn giọng: - Nếu anh và em chia tay êm đẹp, có lẽ em sẽ kính trọng và ngưỡng mộ anh

hơn. Rất đáng tiếc là anh đã dựa dẫm vào người mẹ có thế lực của mình để o ép người khác. Làm sao anh đòi hỏi em phải đối xử với anh thật… lễ độ được.

Page 10: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

95

- Anh làm tất cả những điều đó chỉ vì anh yêu em, anh không thể mất em được. Anh hiểu rằng Đăng Hoàng đã quyến rũ em. Nó là một thằng đào mỏ.

Cẩm Phương ngẩng phắt đầu dậy, giọng cô giận dữ: - Anh không có quyền nói xấu người khác. Đăng Hoàng hơn anh ở điểm

chưa bao giờ anh ấy hạ thấp giá trị những người đeo đuổi em trước mặt em. Khang Vỹ nhìn Cẩm Phương bằng đôi mắt đầy ý nghĩa: - Cuối cùng, em vẫn là vợ của anh. Càng bày trò kiếm chuyện với anh, sau

này em sẽ càng hối hận. - Tôi thà chết chứ không làm vợ của anh. - Trước đây, em đã từng nói yêu tôi. Em chấp nhận làm vợ của tôi. Chỉ vì sự

quyến rũ của thằng sinh viên thuộc đẳng cấp thấp em đã quay lưng với tôi một cách phũ phàng. Em còn nhớ kỷ niệm giữa hai chúng ta chứ. Thời gian chúng ta quen nhau tuy ngắn ngủi nhưng đong đầy yêu thương. Tôi nhớ em đã từng nói với tôi rằng, em mong ngóng tôi vào những ngày chủ nhật và thứ bảy. Nói đi Cẩm Phương, có phải thằng sinh viên đó quyến rũ em không?

- Tình yêu của tôi và anh chỉ là ngộ nhận. Có cả sự tính toán, đo lường. Nếu anh tôn trọng tôi, anh nên để cuộc chia tay của chúng ta được êm đẹp.

Khang Vỹ thở hắt thật mạnh. Anh có thể tìm kiếm cho mình một cô vợ duyên dáng hơn Cẩm Phương. Nhưng sự quyết liệt chối từ của cô khiến anh như một con thú dữ say mồi. Anh không thể bỏ cuộc. Khang Vỹ bặm môi lại. Bằng mọi giá anh phải cưới được Cẩm Phương để chứng tỏ quyền lực của một người đàn ông có địa vị như anh. Rồi anh sẽ giày vò cô và biết đâu lại bỏ rơi cô một cách tàn nhẫn.

Nhếch môi cười nửa miệng một cách cay đắng, Khang Vỹ châm cho mình một điếu thuốc. Nhìn những làn khơi mong manh đang quyện vào trong không khí, Khang Vỹ nheo mắt nói với Cẩm Phương:

- Em là cô gái nhẹ dạ, sống bằng ảo tưởng. Em chưa có kinh nghiệm sống. Cẩm Phương trả lời nhát gừng: - Cám ơn anh đã quan tâm đến tôi. - Người ta không thể ăn rau cháo để mơ đến hạnh phúc. Hạnh phúc là chiếc

bánh vẽ để Đăng Hoàng có thể phóng đại lên và tô màu. Em chưa vào chạm với đời, chưa sống vật lộn với những toan tính của đời thường, nên em dễ bị ru ngủ bởi những lời nói phỉnh phờ của Đăng Hoàng. Nếu em khăng khăng muốn lấy hắn là chồng, sau này em mới thấy rằng con người ta quả thật có lắm nhu cầu để thỏa mãn mọi nhu cầu với cái túi trống rỗng không phải là chuyện dễ.

- Tôi đâu phải là một đứa trẻ con để anh thuyết giáo. - Em đừng ương bướng cãi lại lời của anh. Hãy chiêm nghiệm lại lời anh nói

đi. Anh sẵn sàng quên đi những gì em đã làm. Trái tim anh vốn… độ lượng.

Page 11: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

96

Khang Vỹ hơi đỏ mặt khi tự nhận quả tim mình độ lượng. Làm sao độ lượng được với người con gái đã gài số de với mình. Chưa bao giờ anh có khát vọng cưới Cẩm Phương như bây giờ. Tình yêu của anh dường như vỗ cánh đi đâu mất.

Cẩm Phương giận dỗi bỏ vào trong phòng. Chưa bao giờ cô chán ghét Khang Vỹ như lúc này. Không còn yêu anh nhưng khi thất vọng về anh Cẩm Phương vẫn cảm thấy hụt hẫng. Trước đây, hình ảnh anh trong cô vẫn rất đẹp. Thế đấy. Bản chất con người không dễ gì nắm bắt được chỉ qua vài cuộc tiếp xúc.

Cô uể oải chọn cho mình một chiếc quần Jean trắng, áo sơ mi cũng màu trắng. Khang Vỹ khoáng ngợp trước vẻ đẹp của Cẩm Phương khi cô từ trong phòng bước ra.

Một vẻ đẹp diễm tuyệt. Không. Ngàn lần cô không thể là của Đăng Hoàng hay của một ai khác. Cô phải là của anh.

Anh ngây người ra khi ngắm nhìn cô. Vẻ mặt khó chịu của Cẩm Phương như một gáo nước lạnh dội xuống con tim đang rực lửa yêu đương của Khang Vỹ.

Anh hắng giọng: - Anh chở em đi. - Anh đi trước đi. Tôi đi xe của mình. Giọng Khang Vỹ cay đắng: - Đừng nên như vậy, Cẩm Phương ạ. Anh đợi em gần một tiếng đồng hồ, lẽ

nào em lại dửng dưng với tình cảm của anh như vậy. Dù gì đi nữa, chúng ta cũng đã từng tử tế với nhau.

Cẩm Phương mím môi lại. Cô ngồi lên chiếc xe Khang Vỹ vừa nổ máy một cách miễn cưỡng.

Xe qua phố đông người. Nhìn cô và anh như một đôi uyên ương. Không hẹn mà gặp. Veston đen của Khang Vỹ và Cẩm Phương tuyền một màu trắng tinh khiết. Khang Vỹ khe khẽ thở dài. Cuộc đời không thể lường trước được. Anh nhớ lại bản tăng gô anh đã cùng cô dìu nhau đi. Cuối cùng của sự hy vọng, éo le thay lại là thất vọng không cùng.

Khang Vỹ chỉ cho Cẩm Phương nhìn một cặp vợ chồng đang đèo nhau trên chiếc xe đạp tơi tả. Chị vợ bụng to thề lề vượt mặt, anh chồng ốm tong teo đang cố ra sức để đạp. Anh nói bằng giọng mũi:

- Em có thích trở nên như thế không? Cách ra đòn của một võ sĩ thượng thặng như Khang Vỹ tỏ ra có… một chút

tác dụng. Cẩm Phương giọng nói khàn đi: - Ba mẹ của tôi đâu có đến nỗi nào để tôi phải như thế. Khang Vỹ cười khẩy:

Page 12: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

97

- Nếu Đăng Hoàng có một chút xíu tự trọng, hắn phải tự lập. Nếu không, người ta sẽ gọi hắn là thằng đào mỏ. Phải thực tế một chút, Cẩm Phương ạ. Nghèo là kẻ thù của hạnh phúc. Sau này em và Đăng Hoàng cũng như cặp vợ chồng ấy, nhìn rất… tội nghiệp.

Dù biết Khang Vỹ ngụy biện nhưng Cẩm Phương vẫn lúng túng không biết đối đáp với anh như thế nào. Trong phút chốc, cô cảm thấy cô có lỗi với Đăng Hoàng. Lẽ ra cô không nên ngồi trên chiếc bóng lộn để nghe Khang Vỹ nhục mạ về chiếc xe đạp của Đăng Hoàng. Nghèo ư?... Cô chấp nhận. Yêu Đăng Hoàng cô chấp nhận một cuộc sống thiếu thốn nhưng hạnh phúc. Cẩm Phương nghĩ đến mẹ cô. Bà đã sống vật vờ như một cái bóng cô đơn. Đó có phải là hạnh phúc hay không?

Mím môi thật chặt, Cẩm Phương buồn rầu nghĩ đến Đăng Hoàng. Nếu anh thấy cô đi với Khang Vỹ, có lẽ anh sẽ buồn biết mấy.

Cẩm Phương nhún vai trả lời Khang Vỹ: - Trước đây tôi cũng đã từng suy nghĩ như anh. Nông cạn và thô thiển. Con

người không phải là một loài thú cao cấp thấy săn sóc ở trong chuồng, càng không phải là một loài chim quý bị nhốt trong lồng son thếp vàng. Để cuối cùng phải chết đi vì nỗi khao khát bầu trời tự do. Đã là người cần phải có ước mơ, hoài bão. Đăng Hoàng của tôi sẽ làm giàu bằng chính chất xám của anh ấy chứ không phải từ của cải thừa kế ở cha mẹ.

Câu trả lời xách mé của Cẩm Phương làm Khang Vỹ giận dữ. Anh rú xe bạt mạng cho đến lúc đến nhà…

Bà Giang Châu đón Cẩm Phương bằng bộ mặt vui vẻ giả tạo. Bà cười xởi lởi:

- Lâu rồi cháu chưa đến đây chơi. Vào đây Cẩm Phương. Bữa cơm khá thịnh soạn với những món ăn đặt sẵn ở nhà hàng. Cẩm Phương

ăn gượng gạo. Cô thầm nghĩ. Thật là một cực hình khi phải ngồi trong bầu không khí lịch sự giả dối với nhau.

Khang Vỹ gắp thức ăn cho cô. - Ăn đi em. Hy vọng em sẽ quen dần với không khí sinh hoạt của gia đình

anh. Cẩm Phương miễn cưỡng chạm ly với mẹ con Khang Vỹ. Bữa cơm sang

trọng này nhạt nhẽo đến phát ngấy. Cô liên tục phải trả lời những câu hỏi xã giao của bà Giang Châu. Khô khan và máy móc. Chẳng ra làm sao cả.

Cô buông đũa rất sớm khiến Khang Vỹ quan tâm: - Sao thế em? Cẩm Phương mỉm cười xa cách. Cô đang chờ đợi bà Giang Châu nói một

điều gì đó. Liên quan đến đứa con trai độc nhất của bà.

Page 13: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

98

Khang Vỹ pha cho cô một tách trà nóng. Anh nhũn nhặn và ân cần với mẹ anh và cô. Co nhấp một ngụm nước nóng sau khi khách khí mời trà mẹ Khang Vỹ. Thở nhẹ, cô cảm nhận dường như mình quá khắt khe với anh. Khi quá yêu, anh có quyền được ích kỷ.

Hương sen từ tách trà nóng làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn. Cô nói với Khang Vỹ:

- Anh uống đi! Đó là câu nói tử tế nhất cô dành cho anh kể từ ngày cô không còn yêu anh

nữa. Đôi mắt buồn của Khang Vỹ biểu lộ sự cảm kích. Anh gật nhẹ đầu với cô. Câu chuyện của họ bị ngắt ngứ. Cả anh và cô im lặng nghe bà Giang Châu

thao thao bất tuyệt về công ty giày da Sao Mai của bà. Vẻ tự mãn của bà làm Cẩm Phương phát ngán. Những câu nói của bà dường như không có dấu chấm. Câu này dính với câu kia. Dấu chấm hết coi bộ còn xa lắc.

Chợt cô bỗng giật mình khi bà Giang Châu trầm giọng: - Bác cảm thấy mệt mỏi với công việc lắm rồi. Bác muốn Khang Vỹ sẽ thay

bác quản lý công ty sau khi làm đám cưới với cháu. Bàn tay đang cầm tách trà của Cẩm Phương run lên, cô nói như hụt hơi: - Thưa bác, cháu đã nói với anh Khang Vỹ là… Cháu không thể. Chuyện

đám cưới không thể… Cháu mong anh Khang Vỹ xem cháu như một đứa em gái…

Bà Giang Châu hỏi như quát: - Sao? Cẩm Phương cúi mặt: - Cháu biết là hành động như vậy thật là không phải với anh Khang Vỹ và

bác. Nhưng cháu mong bác và anh Khang Vỹ thông cảm cho cháu. - Cháu bao nhiêu tuổi? Câu hỏi xách mé của bà Giang Châu làm Cẩm Phương bối rối. Cô xoắn hai

bàn tay với nhau: - Thưa… hai mươi mốt… - Hai mươi mốt tuổi? Chỉ cần mười tám tuổi thôi người ta đã là người lớn.

Bác không đem chuyện hôn nhân của con cái để cợt đùa. Cháu cần phải biết tôn trọng bác, tôn trọng Khang Vỹ và trước hết là tôn trọng danh dự của cha mẹ cháu. Lời hứa của cha mẹ cháu cần phải được thực hiện một cách nghiêm túc.

Kiểu nói phủ đầu của bà Giang Châu thật đáng ghét. Hàm răng của bà khít rít lại. Cẩm Phương không tin tướng số nhưng trong trường hợp này cô có thể kết luận những người nói không hở răng như bà Giang Châu quả là đáng sợ.

Page 14: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

99

Cô nhỏ nhẹ: - Cháu mong rằng bác không làm khó ba cháu vì lời hứa ấy. Bà Giang Châu nheo mắt: - Làm khó ba cháu à? Cháu không nên nói năng một cách ngốc nghếch như

thế. Tại sao cháu từ chối lời cầu hôn của Khang Vỹ, cháu có biết điều đó đã làm tổn thương đến con trai của ta không? Ông Bửu thật là khéo dạy con…

Cô mím chặt môi lại và nói giận dữ: - Bác không nên động chạm đến ba của cháu. Bà Giang Châu cười mỉa mai: - Ông Bửu là cái gì mà tôi không dám đụng đến. Hiện tại ông ấy còn nợ tôi

gần hai tỉ đồng. Cẩm Phương kêu lên: - Bác nói dối. - Đó là sự thật! Cẩm Phương cao giọng: - Nếu thiếu thốn tiền bạc, đời nào ba tôi tặng tôi chiếc Toyota hôm sinh nhật. Ngửa mặt lên trời cười ngất, bà Giang Châu nhếch môi: - Thế mới nói. Ba cô là một con người thích chơi trội với thiên hạ. Bà Giang Châu nhún vai: - Không ai hiểu thực lực kinh tế của ba cô bằng tôi đâu. Công nợ của ba cô

đang ngập đầu, có trời mới cứu được… Liếc nhìn vẻ mặt hoang mang của Cẩm Phương, bà Giang Châu cười khẩy: - Mẹ cô là một phụ nữ… ích kỷ, bà ấy không thèm quan tâm, đếm xỉa đến

việc làm ăn của chồng. Nếu hôm nay ba cô sa lầy, mẹ cô cũng có trách nhiệm một phần lớn.

Mặc dù rất kính trọng mẹ nhưng Cẩm Phương đành phải thừa nhận bà Giang Châu nói không sai. Mẹ cô vốn sống khép kín, thờ ơ với công việc kinh doanh của ba cô. Thỉnh thoảng bà cũng đến công ty một cách chiếu lệ, như là một nghĩa vụ, nếu mẹ cô mù mờ về doanh thu của công ty đó cũng chẳng phải là một điều lạ.

Bà Giang Châu cắt đứt dòng suy nghĩ của Cẩm Phương bằng giọng nói the thé:

- Còn chiếc xe Toyota hả? Nói cô đừng đau ruột. Tiền mua xe, ba cô vay của tôi. Tôi lấy lãi suất nhẹ hều à. Dĩ nhiên cho nợ gần hai tỉ đồng tôi đâu dại gì nắm kẻ trọc đầu. Giấy tờ những bất động sản của ba cô đang nằm ở nơi tôi. Nếu tôi

Page 15: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

100

không lầm, ba cô cũng đã cầm cố ngôi biệt thự xinh đẹp của ổng cho ngân hàng từ lâu.

Quay sang nhìn Khang Vỹ đang căng thẳng theo dõi câu chuyện của hai người, bà Giang Châu nhếch môi cười ngạo mạn. Bà hắn giọng:

- Khang Vỹ ạ! Mẹ kể cho con nghe một câu chuyện thật như đùa. Cách đây nửa năm ông Bửu trúng một hợp đồng lớn với nước ngoài, người ta đặt hàng mua một triệu chiếc giày số 45. Thế là công ty ông Bửu cho ra lò năm trăm ngàn đôi giày theo như hợp đồng. Đúng ngày nghiệm thu, bên mua không chịu với một lý do rất đơn giản rằng họ đặt mua một triệu chiếc giày chứ không phải năm trăm ngàn đôi giày. Ở nước ngoài là thế, người ta không dùng khái niệm đôi giày cho những hợp mua bán. Theo giấy trắng mực đen, ông Bửu phải cung cấp một triệu chiếc chân phải hoặc một triệu chân trái.

Khang Vỹ nhíu mày suy nghĩ. Anh hiểu người mua đã cố tình gài bẫy ông Bửu. Chắc gì khi cung cấp một triệu chiếc thay vì năm trăm ngàn đôi họ đã chấp nhận.

Bà Giang Châu trầm giọng nói tiếp: - Giấy trắng mực đen trên hợp đồng là một triệu chiếc giày. Không còn cách

nào khác hơn, ba cô đành phải hạ giá thành thật rẻ mạt để bên mua chịu thanh lý hợp đồng.

- Cô biết rồi đấy, những chiếc giày kích cỡ số 45 dễ gì tiêu thụ ở trong nước. Ba cô có muốn giữ lại cũng không bán được.

Cẩm Phương ứa nước mắt. Cô có thể ước tính số tiền lỗ của ba cô có thể lên đến hàng tỉ. Đúng là chuyện thật như đùa. Giờ thì cô đã hiểu được tại sao thời gian gần đây ba cô trở nên khó tính đến khủng khiếp.

Nhìn vào vẻ mặt đắt thắng của bà Giang Châu, Cẩm Phương tin chắc là bà ta đã nói thật. Ba cô đã từng kể về những thủ đoạn của bà Giang Châu trong việc cấu kết lập một “tập đoàn kinh doanh” (“TRUST”) như các nước tư bản để thực hiện chiêu thức “các lớn nuốt cá bé”. Liệu chuyện ba cô bị phá sản có sự đạo diễn của người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo đang ngồi trước mặt cô không.

Cẩm Phương muốn gào thét lên vì thất vọng. Ba cô là một người kinh doanh tài giỏi, thế mà chỉ một phút sẩy chân đã lung lay cả một cơ nghiệp.

Cô nói như hụt hơi: - Bác có thể cho cháu biết số nợ của ba cháu khoảng bao nhiêu không? Bằng một vẻ bề trên, bà Giang Châu giọng đầy quan trọng: - Bác với ba cháu đồng hội đồng thuyền với nhau nên bác có thể nắm tương

đối tài sản của ba cháu. Hiện tại ba cháu nợ ngân hàng và nợ bác khoảng hơn ba tỷ. Dù kẹt tiền nhưng ông ấy không thể bán căn biệt thự được. Cháu cũng biết rồi đấy, trong lãnh vực kinh doanh cần phải có cái mã hào nhoáng bên ngoài.

Page 16: PHẦN BẢY Ô - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/motthoikieusa/motthoikieusa07.pdf · nếu con đơn phương hủy bỏ lời hứa hôn với Khang Vỹ, ba sẽ…

Tác Giả: Châu Liên MỘT THỜI KIÊU SA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

101

Ban căn biệt thự đang ở để chui vào một căn nhà nhỏ, việc ấy đồng nghĩa với tuyên bố phá sản.

Cẩm Phương cắn chặt môi. Cô nhớ lại những đòi hỏi quá đáng của mình, nhớ chiếc Toyota màu trắng như sữa kết đầy hoa hồng. Ba cô đã chiều theo cô một cách mù quáng. Cô thật đáng trách. Cô cảm thấy mình là một đứa con bất hiếu. Trong lúc ba cô khổ sở vì công nợ, cô lại chỉ biết hưởng thụ.

Cẩm Phương thèm được khóc hơn bao giờ hết. Cô muốn ngay lập tức được bay về nhà và quỳ dưới chân của ba. Ba cô suốt một đời chỉ vì vợ và con sung sướng cùng hưởng chung, gian khổ âm thầm gánh lấy một mình, sá gì cuộc đời con gái của cô. Nếu làm nô lệ cho mẹ con của Khang Vỹ, cô cũng sẵn sàng. Miễn sao ba cô được vui.

Liếc nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Cẩm Phương, bà Giang Châu ngọt ngào. - Bác rất thương Khang Vỹ. Khang Vỹ có thể tìm kiếm một cô vợ thật xinh

đẹp xứng đáng với địa vị của nó. Chẳng hiểu sao nó chỉ yêu một mình cháu. Hôn nhân không phải là một cuộc mua bán, đổi chát. Nhưng nếu bác không làm khó ba cháu vì số nợ đã quá hạn trả thì cháu cũng nên… xử sự như thế nào cho phải. Bác sẽ gia hạn trả nợ cho ba cháu.

Cẩm Phương nhếch môi cay đắng. Loanh quanh giải thích vẫn là một cuộc mua bán không hơn không kém. Cô còn gì nữa để lựa chọn. Cô khép mắt lại. Từng giọt lệ tủi nhục tuôn ra. Chiếc Toyota màu trắng như sữa đến nhức mắt. Những bước chân kiêu sa… hình như tất cả đã xa lắm rồi…

Bà Giang Châu lặng lẽ rút lui vào phòng riêng. Bà hiểu rằng tất cả đã được định đoạt một cách nhanh chóng. Ông Bửu có thể trách cứ bà về việc đã phơi bày toàn bộ bức tranh ảm đạm của công ty ông ta cho con gái ông. Đành vậy. Bà không thể có cách chọn lựa nào khác hơn. Khang Vỹ quá thương yêu con bé. Bà không muốn để Khang Vỹ phải sống trong đau khổ, dằn vặt.

Cẩm Phương ngồi rấm rứt khóc. Cô nghĩ đến Đăng Hoàng. Cô yêu anh như chưa từng được yêu. Chẳng lẽ mọi việc sẽ được kết thúc một cách tàn nhẫn như thế sao?

Khang Vỹ dịu dàng lau nước mắt cho cô, anh nói thật khẽ: - Đừng khóc nữa em. Cẩm Phương đau đớn suy nghĩ. Cô nhớ lại lời nguyền hôm nào của Đăng

Hoàng. Cuộc đời là một lớp học không có kỳ nghỉ hè, đời sẽ dạy cho cô nhiều bài học…

Khuôn mặt đắng cay, Cẩm Phương đứng dậy giọng nhạt nhẽo: - Anh chở tôi về…