Phần 8 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/hanhphucbatngo/hanhphucbatngo08.pdfTác...

37
Tác Gi: Giao Giao HNH PHÚC BT NGPhn 8 Dư âm ca sbt ngnhư vn còn đọng li trong người Song Châu. Mt cm giác vui vlthường. - Hù! Song Châu chép ming: - Tôi không có hết hn đâu. Ln sau có mun gin thì tìm người khác đi. Huy Thái ct hng: - Hết vui ri. - Tôi đâu có rnh làm cho anh vui. Huy Thái ngi xung cnh Song Châu. Cô đang mân mê chu bonsai va ta để trang trí phòng khách. - Anh thy sao h? - Cũng khá. - Tôi quên mt anh là kiến trúc sư tng du hc v. Mà nè, nếu anh có tài vngành này thì anh còn thuê tôi làm gì? Huy Thái tnh bơ: - Tôi không nghĩ giám đốc như tôi phi tn tay làm my chuyn này. - Đây là bit thca anh mà. - Đúng vy. - Anh ttay trang trí mi có ý nghĩa. - Bit thnày ca cha mcho anh để cưới v. Vì vy anh cn bàn tay phntrang trí nó. Mong là vtương lai ca anh sthích. Song Châu nhướng mt: - Anh cũng khéo tính toán lm. - Chsao! Mt khi anh đã cưới vthì anh bo đảm cô y slà người hnh phúc nht. www.vuilen.com 153

Transcript of Phần 8 D - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/hanhphucbatngo/hanhphucbatngo08.pdfTác...

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Phần 8

Dư âm của sự bất ngờ như vẫn còn đọng lại trong người Song Châu. Một

cảm giác vui vẻ lạ thường.

- Hù!

Song Châu chép miệng:

- Tôi không có hết hồn đâu. Lần sau có muốn giỡn thì tìm người khác đi.

Huy Thái cụt hứng:

- Hết vui rồi.

- Tôi đâu có rảnh làm cho anh vui.

Huy Thái ngồi xuống cạnh Song Châu. Cô đang mân mê chậu bonsai vừa tỉa để trang trí phòng khách.

- Anh thấy sao hả?

- Cũng khá.

- Tôi quên mất anh là kiến trúc sư từng du học về. Mà nè, nếu anh có tài về ngành này thì anh còn thuê tôi làm gì?

Huy Thái tỉnh bơ:

- Tôi không nghĩ giám đốc như tôi phải tận tay làm mấy chuyện này.

- Đây là biệt thự của anh mà.

- Đúng vậy.

- Anh tự tay trang trí mới có ý nghĩa.

- Biệt thự này của cha mẹ cho anh để cưới vợ. Vì vậy anh cần bàn tay phụ nữ trang trí nó. Mong là vợ tương lai của anh sẽ thích.

Song Châu nhướng mắt:

- Anh cũng khéo tính toán lắm.

- Chứ sao! Một khi anh đã cưới vợ thì anh bảo đảm cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất.

www.vuilen.com

153

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Vậy sao?

Song Châu như muốn né tránh câu nói của Huy Thái. Không hiểu sao cô cứ linh cảm người vợ mà anh nói là mình.

Chợt xem đồng hồ, Song Châu kêu lên:

- Đã bảy giờ tối rồi sao? Tôi phải về.

- Bên ngoài mưa rất to, sao em về được?

- Vậy ư?

Song Châu chép miệng:

- Sao lúc này ông trời hay mưa quá vậy kìa?

- Mùa mưa mà.

Song Châu đi qua đi lại trong phòng. Gió thổi ầm ầm vào cửa sổ. Sấm sét chớp khắp trời. Song Châu rùng mình:

- Mưa bão như vầy làm sao mà về được đây?

Huy Thái cười:

- Thì em cứ ở lại đây. Nhà anh lúc nào cũng có căn phòng dành riêng cho khách với đầy đủ tiện nghi và cả quần áo.

- Ai mà lo mấy chuyện đó? Tôi chỉ sợ không về được thôi.

- Thì anh đã bảo là ở lại.

Song Châu trề môi:

- Ở lại hả? Nguy hiểm... chết sao?

- Trời ạ! Có ai làm gì đâu mà nguy hiểm? Em lúc nào cũng khéo tưởng tượng.

- Ở gần một tên háo sắc như anh, tôi thấy không an tâm.

Huy Thái lắc đầu:

- Anh mà có háo sắc thì cũng tùy đối tượng chứ. Có nguyên con vịt bầu xấu xí đứng trước mặt, anh miễn cưỡng lắm anh mới chạm vào một cái thôi.

- Anh nói ai là con vịt bầu xấu xí vậy hả?

www.vuilen.com

154

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Thì người đứng trước mặt anh nè.

- Anh...

Song Châu dứ dứ nắm đấm:

- Tôi cho anh một quả nên thân bây giờ.

Huy Thái vừa định mở miệng thì bỗng cúp điện. Song Châu la lên:

- Á! Sao... tối thui vậy? Bật... đèn lên.

- Cúp điện rồi cô Hai, lấy đâu mà bật.

Song Châu lo sợ. Cô sợ nhất là bóng đêm. Cô đưa tay quơ qua quơ lại:

- Sao lại cúp điện giờ này vậy?

- Chắc... có ma ăn điện.

- Hả!

Song Châu muốn ngất xỉu khi nghe có ma. Cô quờ quạng rồi ôm chầm lấy Huy Thái:

- Có ma thật sao?

- Ừ! Con ma chuyên ăn điện nè.

- Tôi... sợ lắm.

- Em không cần nói thì anh cũng biết rồi. Con ma rất hay nhát những kẻ sợ nó.

- Í! Anh đừng có nói nữa, tôi xỉu bây giờ.

Song Châu như càng ôm cứng lấy Huy Thái. Anh lại cười:

- Anh không ngờ em sợ ma như vậy?

- Ma mà ai không sợ?

Huy Thái chợt yên lặng. Song Châu đang ngồi gọn trong lòng anh. Thì ra con nhóc này cũng có cách trị. Hung dữ vậy mà cũng sợ ma sao?

Huy Thái chợt lấy di động ra bật đèn sáng. Tìm cái đèn bình dưới bàn bật lên. Anh nói:

www.vuilen.com

155

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Xong rồi, có điện.

Song Châu vẫn ôm cứng lấy anh. Hai mắt cô nhắm nghiền mắt dụi vào ngực anh nên cô chẳng phát hiện ra đèn sáng.

Huy Thái hắng giọng:

- Trong giờ phút này dường như người háo sắc là... em thì phải.

- Cái gì?

- Tự xem đi!

Song Châu chợt mở mắt. Thấy cảnh tượng... độc đáo, cô đẩy anh ra.

- Sao anh... ôm tôi?

- Trời đất! Là em... ôm anh mà.

- Tôi...

Song Châu quê muốn độn thổ. Sao tự dưng cô lại dễ dãi quá vậy? Trời! Hư quá đi Song Châu ơi! Mi điên hay sao vậy?

Song Châu tiu nghỉu:

- Tại lúc nãy... cúp điện nên tôi...

- Quơ trúng cái gì thì ôm lấy cái đó chứ gì?

Song Châu bặm môi:

- Tại sao anh lại đứng ngay tầm tay của tôi?

- Trời! Nãy giờ anh vẫn ngồi ở đây mà. Nãy giờ tuy bị lợi dụng nhưng anh đâu có than oán câu nào.

Song Châu bặm môi:

- Ai lợi dụng anh hồi nào?

- Rõ ràng là ôm cứng lấy anh mà còn chối được sao?

- Tôi... không muốn nói chuyện với anh. Đồ khó ưa.

Song Châu hậm hực, cô quay mặt chỗ khác. Huy Thái cười:

- Anh đâu có trách đâu mà lo. Anh sẵn sàng bị... lợi dụng mà.

www.vuilen.com

156

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Ôi! Những lời nói của hắn mới nham nhở làm sao? Người gì đâu khó ưa. Biết người ta đang e thẹn mà còn trêu chọc. Đáng ghét!

Song Châu chợt giận. Cô phùng má:

- Cười, cười! Anh thấy vui lắm chứ gì, cười cho đã đi.

Đến lượt Huy Thái hoảng lên:

- Em giận sao?

- Chẳng phải anh vui lắm à?

- Anh đâu có ý đó.

- Hứ! Khó ưa!

Huy Thái lắc đầu:

- Anh xin lỗi mà.

- Xin lỗi là xong hả?

- Chứ em muốn sao đây?

Song Châu làm thinh. Hừm! Dám chọc Song Châu này hả? Anh liều rồi đó.

Quay ngoắt lại, cô lừ mắt:

- Từ từ tôi sẽ tính phần anh. Bây giờ anh ngồi trong bóng tối đi.

Vừa nói, Song Châu quơ lấy chiếc đèn, cô đi lên lầu. Huy Thái cười:

- Nhà này giống nhà của cô ấy quá nhỉ? Dường như cô ấy thuộc từng ngõ ngách.

Lát sau có điện, Song Châu trở xuống. Phòng khách của Huy Thái đúng là đầy đủ tiện nghi. Ngay cả bồn tắm cũng khiến người ta sảng khoái. Song Châu thích đến nỗi quên mất chuyện giận Huy Thái.

Song Châu nhìn quanh mà không thấy Huy Thái đâu. Thấy căn phòng cuối dãy có đèn sáng, Song Châu bước lại xem. Cánh cửa hé mở, Song Châu bước vào:

- Huy Thái!

Huy Thái quay lại:

www.vuilen.com

157

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Ủa! Xong rồi sao?

- Anh đang làm gì vậy?

- Bộ nhìn không biết sao?

Ông Tư quản gia lên tiếng:

- Ta bị cảm lạnh nên Huy Thái cạo gió giúp ấy mà.

Song Châu tròn mắt:

- Anh ấy cạo gió như vậy sao?

Huy Thái hất hàm:

- Chứ làm sao?

- Lấy tay xoa xoa là được sao? Anh tệ quá vậy, cả cạo gió mà cũng không biết.

- Em biết sao?

Song Châu tự tin:

- Dĩ nhiên là biết. Anh tránh ra đi, tôi làm cho.

- Được mới nói nha.

- Thử đi rồi biết.

Huy Thái đứng khoanh tay trước ngực quan sát Song Châu. Cô rất thành thạo với chiếc thẻ bài trên tay. Ông Tư có vẻ thích thú lắm.

Huy Thái gật gù:

- Cô cũng khá đó chứ.

- Còn phải nói.

Ông Tư tỏ vẻ cảm kích:

- Con thật mát tay đó Song Châu. Cám ơn con!

- Đâu có gì đâu chú. Chuyện này ai cũng biết làm, chỉ có một gã ngốc mới không biết.

- Nè, nè! Em đề cập đến ai vậy?

www.vuilen.com

158

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh chứ ai? Dở ẹc, cứu người ở dạng sơ đẳng nhất mà cũng không biết.

Huy Thái lừ mắt:

- Chỉ là biết cạo gió mà lên mặt đến vậy ư?

- Còn đỡ hơn có người không biết.

Huy Thái cười:

- Anh đang làm, tại em... tài lanh tài lẹt xía vào thôi.

- Cái gì?

Ông Tư chen vào:

- Thật ra những lần trước ta bệnh đều do Huy Thái làm mấy chuyện này. Lúc nãy nó chuẩn bị cạo thì con đến đấy.

Huy Thái hất hàm:

- Nghe rõ chưa?

Song Châu quê một cục. Cô dẩu môi:

- Anh làm được thì đã sao? Chuyện này đâu có đáng kể công.

- Anh đâu có kể. Chẳng phải lúc nãy chính em là người...

- Hứ! Tôi có nói gì đâu.

Ông Tư cười:

- Ta cám ơn cả hai mà. Huy Thái nè! Các cô gái thời nay rất hiếm có cô nào tận tụy như Song Châu. Nếu con có... cô vợ như vầy chắc ông bà chủ mừng lắm.

Song Châu trố mắt. Hai má cô ửng đỏ lên vì thẹn. Sao tự dưng ông Tư lại nói mấy chuyện này. Ông khen mình nhưng sao lại phải gắn với hắn.

Song Châu ửng hồng hai má. Cô e thẹn:

- Chú đừng nói như thế. Người như anh ta có cho thêm vàng cũng chẳng ai dám liều mạng sa vào đâu.

- Huy Thái là đứa rất tốt mà. Con không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá.

- Con thì thấy anh ta cả trong lẫn ngoài đều xấu.

www.vuilen.com

159

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái cốc đầu cô:

- Xấu tốt thì kệ tui, làm ơn đừng có nhiều chuyện. Mau ra ngoài cho chú ấy nghỉ ngơi.

- Tôi...

- Còn đứng đó.

Huy Thái trợn mắt. Song Châu bặm môi:

- Đó, chú thấy chưa? Anh ấy như vậy mà bảo là tốt. Hung dữ như cọp... đực vậy.

Ông Tư lắc đầu. Ông cười khi thấy Song Châu nhăn nhó ra ngoài:

- Sao con khó khăn với nó quá vậy?

Huy Thái chợt nói nhỏ:

- Con mà dễ hả, cô ấy ăn thịt con rồi. Thương thì thương mà răn là răn.

- Trời! Ta không hiểu nổi tuổi trẻ bây giờ.

- Chú không hiểu được đâu. Chú nghỉ đi.

- Ờ!

Huy Thái ra ngoài. Song Châu đang ngồi ở xa-lông ăn nho ngon lành. Huy Thái hắng giọng:

- Nếu anh nhớ không lầm thì anh đâu có mời. Ăn như vậy em biết người ta gọi là ăn gì không?

- Ăn nho...

- Ăn trộm thì có.

Song Châu quay phắt lại:

- Cái gì mà ăn trộm? Có mấy trái nho mà anh cũng tính toán sao? Đúng là ích kỷ.

- Nếu em là... vợ anh thì em có đem cái tủ lạnh lên giường vừa ngủ vừa ăn cũng được. Đằng này em là... người dưng mà.

- Cái gì vợ? Cái gì người dưng? Ai mà thèm làm vợ anh.

www.vuilen.com

160

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh chỉ nói thí dụ thôi.

- Hổng có thí dụ gì hết. Anh là kẻ ích kỷ. Đó là nhận định của tôi về anh.

Huy Thái nhún vai:

- Vậy còn chuyện tự do mở tủ lạnh nhà người ta thì gọi là gì?

- Có mấy trái nho mà cũng kể lể. Chắc anh có bà con với Trùm Sò.

Huy Thái cười:

- Vậy em là Thị Hến.

Song Châu nhảy dựng lên:

- Thị Hến cái... mỏ anh. Vô duyên!

- Ai bảo em gọi anh là Trùm Sò?

- Thì anh “trùm” nên tôi gọi như vậy.

- Đáng ghét!

Song Châu đứng lên. Huy Thái hắng giọng:

- Em định đi ngủ à? Nhớ đóng cửa cẩn thận đấy. Ở đây có nhiều ma lắm.

Song Châu quắc mắt:

- Có anh là ma thì có. Con ma sống đáng ghét.

Song Châu ngoe nguẩy lên phòng. Huy Thái nhìn theo, anh cười:

- Con gái gì mà hung dữ chưa từng thấy luôn.

Song Châu cứ nằm, hai mắt hướng lên trần nhà. Cô nghĩ ngợi:

- Nhìn hắn như vậy mà cũng biết quan tâm người khác quá nhỉ? Chẳng lẽ chú Tư nói đúng, đừng nên nhìn bề ngoài mà nhận xét. Hắn thật sự là người tốt sao?

Song Châu trề môi:

- Chuyện này phải điều tra lại à?

www.vuilen.com

161

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- …

- Nhưng quả thật là hắn không hề khi người. Tuy chú Tư là quản gia nhưng hắn vẫn đối xử như người nhà. Lúc chú bệnh, hắn còn tận tình giúp đỡ. Trong mười cái xấu cũng có cái tốt đó chứ.

Song Châu chợt cười một mình. Cô nhớ đến lần cô được nhận thưởng bất ngờ. Cả một công trình mà hắn chỉ muốn cô vui. Cũng thú vị thật.

Song Châu mâu thuẫn:

- Thật ra, hắn là người thế nào? Mình nên xem hắn là người tốt hay xấu đây? Mà sao lúc này mình hay nghĩ đến hắn quá vậy?

Song Châu lắc mạnh đầu:

- Song Châu ơi! Mi đừng quên là chị Song Mai đã cấm mi qua lại với hắn rồi đó. Mi muốn chị ấy buồn hay sao mà cứ nghĩ đến hắn hoài vậy? Cấm mi nhớ đến hắn nữa đấy.

Song Châu nhắm nghiền mắt. Cô cứ lẩm bẩm:

- Úm ba la, xua tan hình ảnh Huy Thái ra khỏi đầu.

- Huy Thái là kẻ đáng ghét. Huy Thái là kẻ khó ưa.

Song Châu cứ lẩm nhẩm câu... “thần chú” đó rồi đi vào giấc ngủ.

Trong lúc ngủ, cô lại cười, có lẽ là đang mơ thấy Huy Thái.

Một tuần sau, Song Châu chuẩn bị đi thăm Song Mai thì Huy Thái đến.

Cô nhăn nhó:

- Anh đến đây làm gì?

- Đi thăm Song Mai.

- Ai cho mà đi?

- Đâu cần ai cho. Song Mai là bạn anh. Anh đi thăm cô ấy là quyền của anh.

Song Châu gật đầu:

www.vuilen.com

162

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh nói nghe cũng đúng quá ha. Vậy sao không đi đi, đến đây làm gì?

- Thì anh đến đi cùng với em. Anh biết lần này em chỉ đi một mình.

Song Châu tỉnh bơ:

- Ủa! Tôi đi một mình hay hai mình hoặc bao nhiêu mình đâu có liên quan đến anh?

- Có chứ. Nếu em đi một mình thì anh phải đi để bảo vệ em.

- Bảo vệ?

Song Châu trề môi dài cả thước.

- Đi chung với anh, tôi thấy nguy hiểm hơn nữa đấy.

- Vậy là em sợ anh?

Song Châu phùng má:

- Ai nới tôi sợ anh? Tôi mà sợ anh chắc trời sập à?

Huy Thái cố tình nói khích:

- Rõ ràng là em sợ.

- Xí! Anh đâu phải... quỷ mà sợ.

- Vậy sao không dám đi cùng anh?

- Đi thì đi. Tôi sợ anh à. Hứ! Đi với anh, tôi đở tốn công lái xe. Lại không cần đổ xăng, đỡ tốn tiền.

Huy Thái rùn vai:

- Trời! Em cũng khéo tính dữ.

- Ừ! Bà con với anh đó. Trùm Sò!

Huy Thái lắc đầu:

- Anh nói một câu, em trả lời một câu. Nhịn anh một câu, em bị đau bụng hả?

- Ừ! Nhịn ai cũng được nhưng anh thì không.

- Hình như em có thành kiến với anh từ kiếp trước thì phải.

www.vuilen.com

163

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Ừ! Hình như là vậy. Mà nè! Anh có đi hay không thì nói một tiếng đi.

Huy Thái gật đầu lia lịa:

- Đi chứ!

- Vậy thì xách đồ đi.

Huy Thái trố mắt:

- Nhiều như vậy sao?

- Ừ!

- Sao em không xách phụ?

- Trời! Anh làm ơn ga lăng một chút đi.

- Nhưng ở đây nhiều đồ lắm đó.

- Muốn đi chung với người đẹp thì phải chịu khổ.

Huy Thái thở dài:

- Anh sẽ làm, nhưng không phải vì em đẹp đâu nha, con vịt bầu xấu xí.

- Xấu hay đẹp thì tự tôi biết là được rồi. Anh lo mà xách đồ đi.

Huy Thái khổ sở với mấy túi xách trên tay. Song Châu đi thăm nuôi mà anh cứ ngỡ là cô đang dọn nhà.

Cuối cùng thì cũng đến nơi, Song Châu mừng mừng tủi tủi khi gặp Song Mai. Cách đây một tuần, cô đã đến thăm nhưng vẫn không đỡ nhớ. Lúc nào cô cũng lo lắng cho Song Mai.

- Em thấy chị gầy đi nhiều.

Không chú ý đến câu nói của Song Châu, Song Mai hết nhìn Huy Thái rồi đến nhìn Song Châu. Cô chợt hỏi:

- Sao hai người đi chung vậy? Hai người đã thân nhau đến mức này rồi sao?

Song Châu phát hoảng, cô cố phân bua:

- Không phải vậy đâu. Làm gì có chuyện em và anh ta thân nhau?

- Đừng giấu tôi, tôi nhìn hai người là tôi biết.

www.vuilen.com

164

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Chị đừng hiểu lầm mà. Tại em muốn quá giang anh ấy thôi.

Song Mai quay mặt vào trong ra vẻ giận dỗi. Song Châu cố năn nỉ chị:

- Chị đừng giận em mà. Thật sự là không có gì đâu.

Song Mai lạnh lùng:

- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.

Song Châu quay sang Huy Thái. Anh hiểu ý nên ra ngoài:

Song Mai ngồi bật dậy, cô lừ lừ mắt:

- Có phải mày cố tình đưa tao vào đây để qua lại với Huy Thái không hả?

- Em đã nói rồi mà, em và anh ấy không có gì.

- Mày tưởng là qua mặt tao được sao? Tao đã cấm mày qua lại với anh ấy. Mày hay lắm!

Song Châu chép miệng:

- Chị đừng nghi oan cho em mà.

- Hứ! Mày về đi. Tao không muốn gặp mày.

- Chị...

- Đừng có nói nữa, tao không tin mày. Về đi!

Song Châu buồn bã:

- Chị đừng vậy mà.

- Về đi!

Thấy Song Mai có vẻ xúc động, Song Châu cũng không dám nói thêm. Cô buồn giọng:

- Vậy em về. Chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.

Song Châu lầm lũi ra ngoài. Huy Thái nôn nóng:

- Song Mai vô lý quá, em cứ ở ngoài đây. Anh sẽ vào nói chuyện với cô ấy.

Song Châu níu tay anh lại. Cô lắc đầu:

- Đừng mà. Nếu anh đã nghe hết thì tôi xin anh đừng khiến chị ấy đau khổ.

www.vuilen.com

165

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Em nói vậy là sao?

- Tôi muốn về.

Song Châu chạy nhanh ra xe. Huy Thái đi nhanh theo cô:

- Song Châu!

Lên xe ngồi, Song Châu bật khóc. Cô khóc mà không biết lý do. Thấy cô như thế mà anh đau lòng, cố trấn an cô:

- Em đừng buồn mà. Có lẽ Song Mai hiểu lầm tình cảm của anh dành cho cô ấy.

- Anh đừng nói nữa. Từ đây về sau anh và tôi đừng đi chung với nhau thế này nữa.

Huy Thái chợt dừng xe lại. Anh quay sang cô:

- Sao em chú ý đến lời nói của Song Mai mà không nghĩ đến anh?

Song Châu cố né tránh:

- Tôi chỉ nghĩ cho chị tôi thôi. Những chuyện khác, tôi không quan tâm.

- Sao lại không quan tâm? Em biết rõ tình cảm của anh đối với em thế nào mà.

Song Châu đâu phải lả kẻ ngốc. Không phải cô không biết mà là vì cô cố tình không biết đó thôi.

Song Châu lạnh lùng:

- Tôi không muốn nói chuyện này nữa.

- Được. Em không muốn nghe thì anh đến tìm Song Mai để nói rõ tình cảm của mình.

- Đừng mà!

Song Châu cố van nài:

- Chị ấy đã đau khổ quá nhiều rồi. Tôi xin anh đừng mang rắc rối đến cho chị ấy.

- Tình cảm của anh rất rõ ràng. Anh thích người nào thì nói người đó. Anh không thể dối lòng được.

www.vuilen.com

166

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu đau nhói tim. Thật ra cô phát hiện mình rất mến anh nhưng cô chưa dám thừa nhận.

Song Châu vẫn lạnh lùng:

- Nếu anh còn nói nữa thì tôi sẽ xuống xe.

Huy Thái cau mày:

- Sao em cứ dối lòng mình vậy hả?

- Tôi không dối. Anh chạy đi!

Huy Thái lắc đầu. Mặt anh ngầu ngầu rồi rơi vào im lặng. Chiếc xe lao đi trong khói bụi.

Nằm lại một mình, Song Mai nắm chặt hai tay lại. Những ngày gần đây, cô mới phát hiện ra mình rất cần Huy Thái. Trong số đám bạn của cô chỉ có mỗi Huy Thái là bạn tốt. Lúc nào anh cũng quan tâm đến cô. Cô thật ngốc khi lúc trước nói rằng quen anh chỉ vui chơi qua đường. Song Mai nhắm nghiền hai mắt.

Huy Thái phải là người chăm sóc mình suốt đời.

Buổi chiều, Song Châu lại bắt tay vào việc. Trời gần tới, cô phải tranh thủ

là cho xong chậu thiên tuế.

- Em chưa về sao?

Song Châu né tránh:

- Lát về.

Huy Thái chợt đề nghị:

- Lát nữa cùng đi ăn tối nha.

- Tôi không rảnh.

- Không rảnh hay không muốn đi?

- Cả hai.

www.vuilen.com

167

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái nhăn trán:

- Em sao vậy?

Song Châu khó chịu:

- Chẳng phải tôi đã bảo nếu không có chuyện quan trọng thì anh đừng nói chuyện với tôi sao?

- Em thì có thể dối lòng nhưng anh thì không.

- Sao anh cứ phải làm khó tôi hoài vậy? Tôi dối lòng cái gì?

- Em có thích anh, mà em lại không dám thừa nhận.

- Ai bảo là tôi thích anh? Ăn nói bậy bạ.

- Nếu em đang nói thật lòng mình thì em hãy nhìn vào mắt anh mà nói.

Song Châu cố né tránh. Cô quạu quọ:

- Tự dưng sao phải nhìn vào mắt anh? Bị kiến cắn hả?

- Em đừng có lảng chuyện. Em hiểu anh nói gì mà.

- Tôi không hiểu gì hết. Anh làm ơn đừng có nói nữa.

- Anh phải nói. Huy Thái này sẽ cho em biết. Anh rất yêu em, nhưng anh không ép buộc em phải chấp nhận anh. Anh sẽ chờ đợi.

Song Châu nghe tim mình nhói lên từng cơn khó tả. Huy Thái đã chính miệng nói ra anh yêu cô rồi còn gì. Lẽ ra cô là người hạnh phúc nhất, nhưng cô đâu thể làm điều đó. Cô đâu thể giành lấy tình yêu của chị mình.

Song Châu lạnh lùng như tảng băng:

- Tôi rất ghét anh. Đừng có cố tình trêu chọc tôi như vậy.

- Anh mà trêu chọc sao? Em nghĩ như vậy là đang xem thường tình cảm của anh.

- Sao anh vô lý quá vậy? Tự anh bảo là yêu tôi Tôi có quyền không chấp nhận. Sao lại nói tôi xem thường anh chứ?

Huy Thái cau mày. Anh cũng trở nên lạnh lùng:

- Đúng là em có quyền từ chối anh. Vậy em cứ tiếp tục sống dối lòng mình đi.

www.vuilen.com

168

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu vừa mở miệng định nói thì có tín hiệu điện thoại:

- Alô!

- …

- Vâng! Tôi là Song Châu.

- …

- Sao?

- Khi nào?

- …

- Tối qua ư? Trời ơi!

- …

- Được! Tôi biết làm sao mà.

- …

- Dạ... Cám ơn!

Tắt máy, mặt Song Châu như biến sắc. Huy Thái lo lắng:

- Em sao vậy Châu?

Song Châu nghẹn lời:

- Chị Mai...

Song Mai thế nào:

- Chị ấy... trốn trại rồi.

- Sao?

Huy Thái kinh ngạc:

- Sao cô ấy làm vậy?

- Tôi không biết. Bây giờ phải làm thế nào đây?

- Trời đã tối rồi. Muốn tìm cô ấy cũng không dễ đâu.

Song Châu đau khổ:

www.vuilen.com

169

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Nhưng tôi lo cho chị ấy lắm. Nếu lại nghiện thêm lần nữa chắc khó mà cứu chị ấy.

Huy Thái bóp trán:

- Vậy anh và em đi tìm cô ấy.

- Nhưng...

Huy Thái nghiêm giọng:

- Nếu em muốn cứu Song Mai thì làm ơn đừng có chần chừ.

- Tôi...

- Đi mau lên.

Huy Thái đi nhanh ra ngoài. Không còn cách nào khác. Song Châu cũng đi theo.

Cả hai chạy khắp các ngõ đường mà vẫn không thấy Song Mai. Song Châu hoang mang:

- Đã tìm khắp nơi sao vẫn không thấy chị ấy? Tôi lo quá!

- Em đừng lo. Chắc là Song Mai trốn đâu đó thôi. Cô ấy biết mình đi tìm nên tránh.

- Tôi chỉ sợ chị ấy không tìm được thuốc kịp lúc sẽ bị ngất giữa đường. Nguy hiểm lắm.

Huy Thái trấn an:

- Em đừng khéo tưởng tượng. Nghĩ mọi chuyện đơn giản một chút đi.

Song Châu cũng biết thế nhưng cô đâu làm khác được. Song Mai trấn trại như vầy làm sao mà cô an tâm.

Tìm thêm mấy đoạn đường cũng không thấy Song Mai, Huy Thái đề nghị:

- Em mệt rồi. Mai chúng ta tìm tiếp nha.

Nhìn đồng hồ đã gần mười hai giờ, Song Châu nhỏ giọng:

- Tôi có thể... ngủ lại ở nhà anh được không?

Huy Thái thoáng ngạc nhiên. Cô ấy đề nghị chuyện này chắc là có chuyện gì đó.

www.vuilen.com

170

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh luôn có một phòng riêng dành cho khách mà.

Song Châu nói như giải thích:

- Lúc chiều, tôi có gọi về nhà bảo là sẽ ngủ ở tiệm. Nếu tôi về, cha mẹ sẽ thức giấc. Tôi không muốn cho ông bà biết chuyện này.

Về cửa tiệm giờ này, tôi sợ làm phiền Hân Trinh.

- Em đâu cần giải thích nhiều như vậy. Anh hiểu mà.

- Cám ơn anh?

- Sao lại cám ơn?

Song Châu không nói. Mắt cô hướng ra cửa xe. Song Châu cố kiềm chế để khỏi bật khóc. Sao Song Mai cứ khiến cô phải lo lắng vậy chứ?

Phần 8

Về đến nhà Huy Thái, Song Châu cứ ngồi ở xa-lông. Tắm xong, Huy Thái

chép miệng:

- Vẫn còn lo sao?

- Chị ấy ở ngoài một đêm là tôi lo lắng như có lửa thêu đốt. Người tôi nóng rực như có lửa.

- Song Mai lần này đáng trách thật.

- Anh đừng trách chị ấy. Có lẽ do không chịu được sự cai nghiện khắc nghiệt nên chị ấy mới thế. Cũng có thể là do chị ấy giận tôi.

- Bé ngốc à! Sao tự dưng Song Mai lại giận em?

- Vì tôi đi chung với anh lên thăm chị ấy. Chị hiểu lầm.

Huy Thái nhăn trán:

- Lại nhắc chuyện này?

Song Châu buồn bã:

- Ngày mai anh tìm người khác đến thế tôi đi. Tôi không thể tiếp tục công việc này.

www.vuilen.com

171

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Tại sao chứ?

- Tôi không muốn làm chị tôi buồn.

- Không bao giờ anh chấp nhận điều đó.

- Em đã ký hợp đồng với anh thì phải làm cho anh.

- Sao anh cứ làm khó tôi vậy hả?

Huy Thái khó chịu:

- Anh muốn chuyện nào ra chuyện đó. Đừng buộc anh làm những điều mà anh không thích.

Song Châu lặng im. Cô không biết phải nói gì trong lúc này?

Huy Thái thở dài:

- Anh sẽ không để Song Mai hiểu lầm tình cảm của anh. Anh sẽ nói rõ với cô ấy.

- Tôi xin anh, đừng làm như thế.

- Em muốn anh phải giả vờ yêu Song Mai sao? Như vậy là dối gạt cô ấy.

- Nhưng chị tôi đã yêu anh.

- Làm sao có chuyện đó chứ? Mà cho dù có thì sao. Người anh yêu đâu phải cô ấy.

- Anh có thể thử mà.

Huy Thái bật cười khan:

- Tình yêu có thể thử dược sao? Em đừng có ngây thơ như thế nữa.

- Tôi không thể làm khác hơn được.

- Tóm lại, chuyện này em cứ để anh giải quyết.

- Tôi không muốn chị tôi bị tổn thương.

- Trong cuộc tình tay ba phải có một người bị tổn thương. Tôi chấp nhận là người đó.

- Em chấp nhận điều đó là muốn làm khổ cả ba người?

www.vuilen.com

172

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu lại im lặng. Cô công nhận là những gì Huy Thái nói là đúng. Nhưng cô biết phải làm sao chứ?

Huy Thái đứng lên. Anh hắng giọng:

- Em theo anh lên đây.

- Đi đâu chứ?

- Đi theo anh sẽ biết.

Song Châu theo Huy Thái lên sân thượng. Cô chưa lên đây bao giờ. Ở đây có căn phòng nhỏ chứa nhạc cụ, đủ cả. Song Châu tròn mắt:

- Anh sắm những thứ này làm gì?

- Chúng theo anh lâu lắm rồi. Lúc còn học cấp ba, tụi anh tự tổ chức nhóm nhạc.

- Vậy sao?

- Em ngồi ở xích đu đi, anh sẽ biểu diễn.

Song Châu ngỡ ngàng quá dỗi. Thì ra Huy Thái cũng có tâm hồn nghệ thuật chứ không khô khan như cô tưởng.

Huy Thái chọn đàn ghita. Anh bắt đầu những ngón tay điêu luyện trên phím đàn.

- Anh yêu em ngay từ ánh nhìn đầu tiên...

Em cứ vô tư như chẳng hiểu lòng anh.

Những lúc bên em, anh thấy cuộc đời là màu xanh hạnh phúc.

Tại sao? Tại sao? Tại sao em không hiểu lòng anh?

Em là người anh yêu, yêu nhất trên đời này.

- Cô bé ơi! Hãy... hiểu... lòng... anh...

Từng câu từng lời Huy Thái hát đều như mạch nước ngầm khiến Song Châu tan chảy. Đây là lời bài hát hay chính là lời nói tận lòng anh. Nó khiến Song Châu xao động ghê gớm. Huy Thái thật biết cách làm cho người ta phải nhớ mãi vì anh. Dù có là tâng băng mùa đông thì cũng phải tan chảy ra vì những lời tha thiết của anh.

Huy Thái lại ngồi cạnh cô. Anh hỏi nhỏ:

www.vuilen.com

173

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Em hiểu lòng anh chứ?

Song Châu cắn môi:

- Đừng hỏi tôi những điều đó.

- Anh tin là em hiểu.

Song Châu nhăn nhó:

- Anh đừng làm khó tôi nữa có được không?

- OK! Vậy chúng ta không bàn chuyện này nữa.

Huy Thái chợt nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh hỏi:

- Em không có ý định tìm lại cha mẹ ruột sao, Song Châu?

Song Châu trố mắt kinh ngạc:

- Sao anh biết chuyện này?

- Những gì liên quan đến em, anh đều biết cả.

Song Châu chớp mắt. Anh ta thật sự quan tâm đến cô vậy sao? Cô biết Song Mai không hề hé môi chuyện này đâu. Vậy thì tại sao anh ấy biết chứ?

- Anh điều tra thân thế của tôi sao?

Huy Thái cười:

- Anh đâu có làm như thế. Anh có cách tìm hiểu riêng mà.

Song Châu buồn bã:

- Tôi đã nhiều lần nhờ báo chí tìm cha mẹ nhưng đều vô vọng. Tôi chỉ còn biết cầu mong ở nơi xa nào đó, họ được sống vui vẻ, hạnh phúc.

- Em chỉ cần thế thôi.

Song Châu nhún vai:

- Chứ tôi biết làm gì khác hơn.

- Anh nghĩ rồi em sẽ gặp lại cha mẹ thôi.

- Tôi sẽ rất mừng khi điều đó đến. Tuy nhiên tôi không dám đặt hy vọng quá nhiều. Tôi sợ mình sẽ thất vọng.

www.vuilen.com

174

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Em nói cũng phải.

Cả hai đều nhìn lên bầu trời. Mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ riêng. Họ ngồi như thế đến tận gần áng.

Buổi chiều, Song Châu vừa về đến nhà đã thấy bà Song Chi hầm hầm nét mặt. Cô hoang mang:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Ông Bình từ trên lầu đi xuống. Ông lớn tiếng:

- Con còn hỏi nữa sao?

Thấy Song Châu ngơ ngác, ông tiếp:

- Có phải con đã biết chuyện Song Mai trốn trại không?

- Con...

Song Châu không ngờ cha mẹ lại biết chuyện này nhanh hơn cô tưởng. Song Châu cắn môi:

- Thật ra, con đã biết chuyện này từ tối qua. Con sẽ... đi tìm chị ấy về.

Ông Phúc Bình nạt lớn:

- Không cần! Cứ để nó đi! Ta không muốn gặp nó nữa.

- Sao vậy cha?

- Ta không có đứa con như thế. Tại sao nó cứ khiến cả nhà phải lo lắng chứ?

- Chị ấy không muốn vậy đâu mà cha.

Bà Song Chi chen vào:

- Lần này mẹ không thể nào bênh vực cho Song Mai. Con bé quá tệ.

Song Châu hốt hoảng:

- Cha mẹ đừng giận chị ấy mà. Con sẽ khuyên chị ấy.

- Con hãy lo cho thân con đi.

Ông Bình giận dữ:

www.vuilen.com

175

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Ta nói rồi! Bắt đầu từ hôm nay, Song Mai không còn là thành viên của nhà này nữa. Bất cứ ai cũng không được xin cho nó.

Song Châu hụt hẫng. Cô cố van nài:

- Cha ơi! Cha đừng giận chị ấy như thế mà.

- Đã nhiều lần ta tha thứ, thậm chí còn hạ mình năn nỉ nó đến trại cai nghiện. Kết quả thì sao? Nó khiến ta thất vọng vô cùng.

- Tại chị ấy nghĩ không thông. Chị ấy có lỗi nhưng con xin cha đừng từ chị ấy mà.

- Nó đâu có xem ta là cha. Lời nói của ta, nó đâu có xem trọng.

- Rồi chị ấy sẽ hối hận mà cha.

Ông Bình khoát tay tỏ vẻ dứt khoát:

- Con không cần nói tốt cho nó. Ta nói rồi, nó đi đâu tùy nó, ta cấm nó bước vào căn nhà này!

- Đừng mà cha. Cha ơi! Như vậy là tàn nhẫn lắm.

- Con muốn nói sao cũng được. Từ nay trong nhà này không ai được nhắc đến tên đó.

- Cha...

Song Châu gào lên. Cô quay sang bà Chi xin cầu cứu:

- Mẹ! Mẹ nói với cha giúp con đi mẹ. Cha làm thế rất tội nghiệp chị con.

Bà Chi rưng rưng nước mắt:

- Đâu phải cha mẹ ghét bỏ Song Mai. Chỉ tại nó đã khiến cha mẹ quá đau lòng. Cha con giận cũng phải thôi.

- Mẹ đừng trách chị con mà. Có lẽ chị ấy có nỗi khổ tâm mà mẹ.

- Cha mẹ luôn lắng nghe nó nói. Nếu thật sự nó có điều khó khăn thì nó phải nới với cha mẹ.

Song Châu nước mắt ràn rụa. Cô biết lần này cha mẹ đã giận thật rồi. Cô biết phải làm gì để xin giùm Song Mai đây?

Song Châu nức nở. Cô lay tay ông Bình, van xin:

www.vuilen.com

176

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Con xin cha hãy nghĩ lại. Chị con bị như thế đã là rất đáng thương. Nếu chị ấy bị ruồng bỏ thì chị ấy không chịu nổi đâu.

- Ta đâu có ép nó chơi ma túy. Là tự nó tìm đến thứ đó. Ta đã bỏ qua cho nó vì tuổi trẻ bồng bột. Con có biết ta đã vui mừng thế nào khi nó chịu đi cai nghiện không? Giờ nó lại trốn trại. Ta không biết dựa vào đâu để tha thứ cho nó.

- Chị ấy sẽ hối hận mà cha.

- Ta sẽ tha thứ cho nó, nếu nó quay về đây là một Song Mai không nghiện ngập. Còn như ngược lại thì nó không phải là con của ta.

Song Châu đau xót:

- Cho chị ấy một cơ hội đi mà cha.

- Ta đã quyết rồi, con đừng van xin nó. Con hãy lo cho bản thân con đi.

- Con đâu có gì mà phải lo. Con chỉ xin cha hãy tha thứ cho chị Mai.

Ông Bình nhăn trán:

- Nếu con còn van xin thì ngay cả con, ta cũng từ.

- Cha...

Ông Phúc Bình bỏ ra ngoài. Song Châu khóc lóc:

- Con phải làm sao hả mẹ?

Bà Chi thở dài:

- Mẹ cũng hết cách, con đừng nên trái ý cha con.

Bà cũng ra ngoài. Song Châu gục mặt vào tay khóc nức nở:

- Chị Mai! Sao chị lại như thế? Chị có biết mọi người rất đau lòng vì chị không? Mau về nhà đi chị Mai.

Song Châu cứ kêu thầm như thế. Cô biết phải làm sao để cứu Song Mai đây?

www.vuilen.com

177

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Buổi tối, Huy Thái đến quán bar. Đã lâu rồi anh không đến những nơi này,

có lẽ là vì Song Châu.

Tối nay anh đến không phải để vui chơi mà là để tìm tung tích của Song Mai.

Mắt Huy Thái chợt chau lại khi thấy hình dáng Song Mai. Đúng như anh dự đoán, Song Mai đang cặp với Cường Thẹo, tay đàn anh nổi tiếng.

Nhìn Song Mài ngả ngớn bên Cường Thẹo mà Huy Thái lắc đầu:

- Như thế mà cô ấy bảo là yêu mình sao? Rõ ràng là cô ấy muốn mang đến đau khổ cho Song Châu. Cô bé thật tội nghiệp khi có người chị như thế.

Huy Thái tiến về Song Châu, anh hắng giọng:

- Song Mai! Anh muốn nói chuyện với em.

Cường Thẹo xen vào:

- Ê, thằng kia! Mày cả gan dám ghẹo gái của đại ca hả?

- Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy.

- A! Tao nhớ rồi! Mày là đại gia trong làng chơi đây mà. Nghe nói ngày xưa Song Mai từng cặp với mày. Nhưng đó là quá khứ rồi. Bây giờ nó đi theo tao, mày dám léng phéng hả?

Huy Thái cau mày:

- Huy Thái này cũng biết chút luật giang hồ. Anh cứ an tâm. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ấy.

- Mày nói nghe cũng được đó. Tao cũng không nhỏ mọn. Muốn nói gì thì lẹ đi.

- Cám ơn anh!

Song Mai nhăn nhó:

- Tôi không muốn nói chuyện với anh.

Cường Thẹo hắng giọng:

- Đi với nó một chút đi. Không thôi, mọi người lại bảo Cường Thẹo này chơi không đẹp.

www.vuilen.com

178

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Mai bặm môi. Cô vùng vằng bỏ ra ngoài, Huy Thái đi nhanh theo.

Cường Thẹo ra hiệu cho đàn em:

- Theo dõi nó cho tao. Nếu nó dám làm bậy, đập không cần hỏi.

- Dạ.

Ra đến ngoài, Huy Thái vào đề ngay:

- Tại sao em lại trốn trại?

- Mệt quá! Hỏi câu khác đi!

- Anh chỉ muốn em trả lời câu này.

- Thì tôi không thích ở trong đó, nên trốn ra. Vậy thôi.

Huy Thái nghiến giọng:

- Em có biết gia đình lo cho em thế nào không?

- Ủa! Chuyện gia đình tôi, anh xen vào làm gì?

- Sao em có thể nói như vậy?

- Tôi là vậy đó. Anh làm ơn đừng có nhiều chuyện.

Huy Thái nghiêm chỉnh:

- Anh phải đưa em về. Em không thể tiếp tục ra vào con đường này nữa.

Song Mai nhăn nhó:

- Tôi không có giỡn với anh nha. Tránh ra!

- Anh nói rồi? Tối nay anh phải đưa em về. Song Châu đã đau khổ với em quá nhiều.

Song Mai bật cười lớn:

- Thì ra anh đến đây là vì Song Châu. Vậy mà tôi còn tưởng anh vì tôi.

- Nếu không vì em thì anh đâu có đứng đây.

- Tôi biết rồi! Người anh muốn lấy lòng Song Châu chứ gì? Con nhỏ này cũng đáo để thật, ngay cả bạn trai của chị mà nó cũng dám hốt.

Huy Thái chau mày:

www.vuilen.com

179

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Chính vì những lời nói này của em đã khiến Song Châu phải đau khổ. Anh và em chẳng có gì với nhau, tại sao em lại làm khó Song Châu.

Song Mai chớp mắt cười:

- Tôi thích. Từ nhỏ đến lớn, cái gì nó cũng hơn tôi. Tôi phải hơn nó một lần chứ. Tôi biết nó thích anh nên không để nó vui vẻ, hạnh phúc khi tôi phải sống tệ hại như vầy.

- Em thế này là do em tự chọn lựa. Song Châu có lỗi gì? Em đối xử với cô ấy như vậy là rất quá đáng.

- Tôi mặc kệ. Nói chung, ngày nào tôi còn sống, nó và anh đừng hòng đến với nhau.

Huy Thái cộc cằn:

- Em đừng quên Song Châu là em gái của em đó.

- Em bây giờ là kẻ không nhà. Cho nên anh đừng nới chuyện ruột thịt với tôi.

Huy Thái lắc đầu. Anh nhăn nhó:

- Sao em lại trở nên tệ như vậy hả Song Mai?

- Anh có muốn tôi tốt lên không hả?

- Dĩ nhiên rồi!

- Anh cưới tôi đi.

Huy Thái trố mắt nhìn. Song Mai bật cười:

- Anh không dám chứ gì? Biết ngay mà, ai mà lại đi cưới một con nhỏ nghiện.

- Vấn đề không phải là em bị nghiện mà anh không cưới?

- Vậy thì là gì?

- Anh không yêu thì làm sao có thể cưới em?

- Ngụy biện.

- Anh nói thật lòng.

Song Mai xua tay:

www.vuilen.com

180

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Thôi đi, tôi không muốn nghe. Tôi biết chẳng có ai chịu cưới một đứa nghiện ngập. Dù tôi có cai nghiện thì mọi người cũng nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt. Tôi ghét! Tôi thà sống cảnh này. Tôi được lên thiên đàng. Tôi có đàn em nể nang.

- Em biết đó là cuộc sống không tốt mà.

- Đối với tôi như vậy là quá tốt. Anh đừng có xía vào nữa.

- Anh nói rồi. Dù thế nào đi nữa anh cũng phải đưa em về.

Vừa nói, Huy Thái vừa nắm lấy tay Song Mai. Cô la lên:

- Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!

- Về với anh.

- Không!

Huy Thái cố kéo Song Mai, cô la lên:

- Anh Cường ơi cứu em!

Bọn đàn em của Cường Thẹo chạy ra vây quanh Huy Thái. Một tên trong đám hất hàm:

- Thả cô ấy ra!

- Không! Tôi phải đưa cô ấy về.

- Mày muốn bỏ mạng hả?

- Tôi sẽ nói chuyện với đại ca của các anh.

- Thằng này hay! Đại ca mà mày nói muốn gặp là được sao?

Hắn chợt hắng giọng:

- Luộc nó tụi bây!

Cả đám xúm lại đánh Huy Thái. Anh dùng mấy thế võ đỡ nhưng chúng rất đông, anh không chống nổi nên bị đánh tả tơi.

Song Mai nhảy vào can:

- Đừng đánh nữa. Hắn chết thì nguy. Rút mau!

- Rút!

www.vuilen.com

181

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Bọn chúng chạy đi. Huy Thái nghe ê cả mình mẩy. Miệng anh bị đấm một cú chảy máu đau rát. Trận này Huy Thái lãnh đòn quá nhiều.

Cố tìm đường về nhà, Huy Thái như chịu không nổi vì vết thương quá nhiều.

Song Châu đang ở nhà anh. Thấy anh đầy vết thương, cô bật thốt:

- Anh sao vậy?

Huy Thái ngã lăn ra xô-pha. Anh rên rỉ:

- Anh bị xã hội đen đánh.

- Tại sao chứ?

- Anh muốn đưa Song Mai về nhưng bọn chúng không chấp nhận. Anh... đau quá.

Song Châu xót xa:

- Chị Song Mai qua lại với mấy người đó sao?

- Khi nào khỏe, anh nói cho nghe. Giờ anh muốn nghỉ mệt.

Nhìn những vết bầm trên người Huy Thái mà Song Châu nghe như chính mình đau vậy. Cũng vì cô mà anh trở nên như vầy.

- Như vầy làm sao mà nghỉ. Để tôi xoa thuốc cho anh.

Song Châu chạy đi lấy thuốc. Bao nhiêu là vết thương. Song Châu rưng rưng nước mắt:

- Sao bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy?

Giọt nước mắt Song Châu lăn dài trên má. Cô khóc vì đau cho anh. Huy Thái ngạc nhiên, anh chợt nắm lấy tay cô:

- Em khóc vì anh sao Song Châu?

Song Châu khóc ngon lành:

- Sao anh không chạy mà để bị đánh như vầy chứ?

Huy Thái cười. Anh cười vì niềm hạnh phúc quá lớn.

- Ngốc à! Anh muốn đưa Song Mai về nên anh phải đấu với chúng, chỉ tại anh đánh quá tệ nên để thua bọn chúng.

www.vuilen.com

182

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Sao chị Song Mai không báo cảnh sát?

- Cô ấy còn kêu cứu cho bọn chúng đánh anh thì làm sao mà báo cảnh sát?

- Sao?

- Song Mai đã thay đổi rất nhiều.

Song Châu khịt mũi:

- Sao chị ấy tệ quá vậy? Dù gì anh cũng muốn tốt cho chị mà.

Huy Thái siết chặt lấy tay Song Châu. Anh lau nước mắt cho cô:

- Anh phải cám ơn cô ấy đấy chứ.

- Sao lại cám ơn chứ?

- Nhờ có trận đánh này, anh mới biết em... lo lắng cho anh cỡ nào. Anh biết em yêu anh rồi nhé cô nhóc.

Song Châu e thẹn. Cô dẩu môi, đấm vào ngực anh:

- Anh quỷ vừa thôi chứ.

Huy Thái la lên:

- Ui da! Em đấm trúng vết thương của anh rồi.

- Trời ơi!

Song Châu quýnh lên:

- Em làm anh đau sao?

“Em” ư? Huy Thái cứ nhìn Song Châu. Cô đã thay đổi cách gọi nghĩa là cô đã chấp nhận anh. Huy Thái vui đến quên đau. Nhưng anh vẫn không dám nói ra. Cô đổi ý thì nguy to.

Huy Thái vờ nhăn nhó:

- Anh đau lắm.

Song Châu lo lắng. Cô quên luôn ái ngại, kéo anh lên. Ôi! Một bờ ngực trắng đầy những vết thương. Cô lại khóc:

- Sao chúng ác quá vậy?

www.vuilen.com

183

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Anh chịu được mà.

- Sao mà anh chịu được chứ? Có quá nhiều vết thương.

Huy Thái chợt ôm lấy cô. Anh thì thầm:

- Được em lo lắng như vầy, anh vui sướng đến quên đau đớn.

- Anh đừng có cố chịu đựng mà.

- Anh nói thật đó.

Song Châu đẩy nhẹ anh ra, cô nghiêm chỉnh:

- Bây giờ không phải lúc tỏ tình đâu. Nằm yên đó, em xoa thuốc. Mai phải đến bác sĩ khám đó.

Huy Thái cười:

- Tuân lệnh!

Song Châu lườm anh:

- Khéo nịnh vừa thôi.

- Được nịnh người đẹp cũng đáng lắm mà.

Song Châu liếc mắt:

- Anh miệng lưỡi vừa thôi. Em nổi da gà luôn rồi đây nè.

- Song Châu! Em đáng yêu quá!

Song Châu ngượng chín người. Cô quay mặt chỗ khác:

- Nếu anh vẫn không nghiêm chỉnh thì em sẽ bỏ mặc anh.

- Anh nói nghiêm chỉnh mà.

- Anh có im lặng đi không hả?

Huy Thái bụm miệng:

- Anh nghe lời em nè.

- Vậy mới ngoan chứ.

Song Châu quay lại. Cô xoa thuốc cho anh. Ôi! Bầm tùm lum hết. Huy Thái phải có sức lắm mới chịu được trận đòn này.

www.vuilen.com

184

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái chợt hắng giọng:

- Vẫn còn một nơi, em chưa thoa thuốc. Song Châu chớp mắt:

- Đây nè.

Huy Thái chỉ tay lên môi. Song Châu chép miệng:

- Thuốc này đâu có thoa lên đó được. Để em lấy thứ khác.

Huy Thái giữ tay cô lại:

- Em có thuốc rồi, đâu cần lấy.

Song Châu ngơ ngác:

- Em đâu có.

- Có mà.

- Đâu.

- Hôn anh đi, anh khỏi ngay.

Song Châu ngượng đỏ cả mặt. Huy Thái là quỷ mà. Chuyện như vậy mà hắn có thể nói thẳng thừng vậy sao? Đáng ghét quá đi.

Song Châu quay mặt nơi khác. Cô hờn dỗi:

- Em không muốn nói chuyện với anh.

Song Châu vừa định đứng lên thì Huy Thái giữ tay cô lại. Anh kéo mạnh cô ngã ập vào mình. Nhanh chóng, anh áp môi mình vào môi cô.

Song Châu quá bất ngờ. Cô cố đẩy anh ra, nhưng càng đẩy anh càng siết chặt. Song Châu nghe tim đập loạn xạ. Từng tế bào trong cô như sống dậy, làm việc một cách mạnh mẽ khiến cô buông xuôi theo cảm xúc. Nụ hôn đầu đời được trao đúng cho người cô yêu, đâu còn hạnh phúc nào bằng nữa chứ.

Thật lâu sau, Huy Thái mới chịu rời môi cô. Anh thì thầm:

- Em đáng yêu lắm, nhóc?

Song Châu e thẹn. Cô áp mặt xuống ngực anh. Cô lặng yên không nói. Huy Thái siết chặt lấy cô:

- Anh chờ giây phút này lâu rồi đó, cô bé bướng bỉnh.

www.vuilen.com

185

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Song Châu đẩy anh ra. Cô dẩu môi:

- Đáng ghét!

- Sao lại ghét?

- Không thương thì ghét.

Huy Thái trêu cô:

- Có thương hay không thì em cũng làm ơn ngày hai cữ thoa thuốc giùm anh. Em mà bỏ mặc chắc anh chết.

- Vậy anh đi chết đi.

- Ôi! Thật tàn nhẫn!

Song Châu phì cười:

- Em sợ,anh quá đi, nghiêm chỉnh nào, để em thoa thuốc.

- Dạ!

- Vậy mới ngoan.

- Ngoan có được thưởng không?

- Có. Anh có muốn em thưởng thêm một cú đấm nữa không hả?

Huy Thái rùng mình:

- Í! Anh có nhiều rồi. Nhận thêm một cú nữa chắc anh chết mất.

- Vậy thì nằm yên đi. Anh lắm chuyện quá.

Song Châu lại thoa thuốc. Vừa lúc đó, bà Quế Lan bước vào. Thấy con trai như thế, bà hoảng hốt:

- Con sao vậy Thái?

Huy Thái kéo nhanh áo xuống. Anh cười:

- Đâu có gì đâu mẹ.

- Tại sao con lại bị thương như vậy?

- Dạ, con bị té.

- Té mà như vậy sao.

www.vuilen.com

186

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Con té thật mà. Nãy giờ Song Châu thoa thuốc, con bớt đau nhiều rồi.

Bà Quế Lan nhăn nhó:

- Bị té mà chỉ thoa thuốc thôi sao? Con phải đi khám bác sĩ chứ.

Song Châu chen vào:

- Dạ, ngày mai con sẽ đi cùng anh ấy đến bệnh viện.

Bà Quế Lan tròn mắt:

- Con là...

Huy Thái nhanh nhảu:

- Cô ấy là Song Châu đó mẹ.

- Con là Song Châu? Con đang trang trí biệt thự này phải không?

- Dạ.

Bà Quế Lan chợt cười. Thật ra, bà đã nghe chú Tư quản gia kể về Song Châu rất nhiều. Chú luôn ca tụng về cô. Bà cũng muốn gặp cô cho biết mặt. Đúng là cô gái dễ thương.

Bà gật gật đầu:

- Con giỏi quá!

Song Châu khiêm tốn:

- Bác quá khen con rồi!

Huy Thái cười:

- Mẹ làm cô ấy phồng mũi.

- Cái thằng này, sao lại trêu con bé như thế?

Bà lại cười:

- Song Châu nè! Ngày mai đến nhà bác dùng cơm nha con?

- Con...

Song Châu ngạc nhiên. Sao bà lại gần gũi quá vậy? Tự dưng lại bảo cô đến nhà dùng cơm.

www.vuilen.com

187

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

Huy Thái hắng giọng:

- Mẹ mời em đến nhà dùng cơm kìa.

- Em...

Bà Quế Lan nói như động viên:

- Con đừng ngại mà. Ta chỉ muốn con đến nhà dùng cơm cho vui thôi. Thú thật là ta rất mến con.

- Dạ, con không dám từ chối đầu ạ.

- Vậy ta chuẩn bị món ngon chờ con.

Song Châu ái ngại:

- Dạ, bác để con đến phụ bác.

- Ôi! Chuyện nhỏ ấy mà. Con đến là ta vui rồi.

- Dạ.

- Thôi, hai đứa nói chuyện đi. Ta về bên ấy.

Đi được vài bước, bà quay lại:

- Huy Thái! Con nhớ đi khám bác sĩ đó.

- Dạ.

Đợi bà Lan đi, Huy Thái nháy mắt trêu cô:

- Mẹ thích em rồi đó.

Song Châu tự tin:

- Em dễ thương như vầy, ai mà không thích chứ?

- Trời! Anh chắc bị thương vì bị trúng miểng quá.

- Cho anh chết luôn đi.

Huy Thái ôm cô vào lòng. Anh âu yếm:

- Sao lại tàn nhẫn với anh vậy chứ?

- Tại anh đáng ghét.

www.vuilen.com

188

Tác Giả: Giao Giao HẠNH PHÚC BẤT NGỜ

- Ghét hả? Dám ghét anh sao?

Huy Thái lại cúi xuống tìm môi cô. Song Châu đón nhận nụ hôn trong niềm vui hạnh phúc.

www.vuilen.com

189