Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn...

24
Tác Gi: Phương Hng Thy CHÚT NNG NGOÀI HIÊN Phn 5 Cuc trao đổi ca Ngân Tú và giám đốc Ho va kết thúc thì bđàm trên bàn phát tín hiu ging có thư ký trong tro vang lên: - Thưa giám đốc, có bác Cđến gp giám đốc . Ho trli vào máy: - Được. Cô mi bác y vào. Ngân Tú nói: - Tôi xin phép đi trước. - À cám ơn cô nhiu nhé. Khi nào xong thì gi chcô thư ký ca tôi cũng được. - D, tôi biết ri. Chào anh. Ngân Tú va quay bước cánh ca đã bt m. Ông Cđứng đó vi ncười rng rtrên môi: - Ô, cô Ngân Tú đang đây à? Vy thì hay quá! Va định cúi chào, nghe ông Cnói vy Ngân Tú không khi ngc nhiên. Hình như ông đang tìm cô? Chuyn gì đây? Ngân Tú cm thy hoang mang lo lng. - DHo lên tiếng: - Chú đến có vic gì? Gp tôi hay Ngân Tú đây? - À có chút vic bàn vi cu. Mà cũng định gp cô Ngân Tú mt lúc. Cô Ngân Tú đang đây thì hay quá. Ngân Tú chưa ln nào trò chuyn trc tiếp vi ông Cvà cô cũng không hthích tiếp cn ông: Mt chút tò mò nôn nóng ln vi mong mun nhanh nhanh ra khi đây cô nhnhàng hi: - Có chuyn gì mà bác cn gp cháu ? www.vuilen.com 55

Transcript of Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn...

Page 1: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Phần 5

Cuộc trao đổi của Ngân Tú và giám đốc Hảo vừa kết thúc thì bộ đàm trên

bàn phát tín hiệu giọng có thư ký trong trẻo vang lên:

- Thưa giám đốc, có bác Cừ đến gặp giám đốc ạ.

Hảo trả lời vào máy:

- Được. Cô mời bác ấy vào.

Ngân Tú nói:

- Tôi xin phép đi trước.

- À cám ơn cô nhiều nhé. Khi nào xong thì gửi ở chỗ cô thư ký của tôi cũng được.

- Dạ, tôi biết rồi. Chào anh.

Ngân Tú vừa quay bước cánh cửa đã bật mở. Ông Cừ đứng đó với nụ cười rạng rỡ trên môi:

- Ô, cô Ngân Tú đang ở đây à? Vậy thì hay quá!

Vừa định cúi chào, nghe ông Cừ nói vậy Ngân Tú không khỏi ngạc nhiên. Hình như ông đang tìm cô? Chuyện gì đây?

Ngân Tú cảm thấy hoang mang lo lắng.

- Dạ…

Hảo lên tiếng:

- Chú đến có việc gì? Gặp tôi hay Ngân Tú đây?

- À có chút việc bàn với cậu. Mà cũng định gặp cô Ngân Tú một lúc. Cô Ngân Tú đang ở đây thì hay quá.

Ngân Tú chưa lần nào trò chuyện trực tiếp với ông Cừ và cô cũng không hề thích tiếp cận ông: Một chút tò mò nôn nóng lần với mong muốn nhanh nhanh ra khỏi đây cô nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì mà bác cần gặp cháu ạ?

www.vuilen.com 55

Page 2: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Hảo thì đứng lên đi vòng qua bàn mới ông Cừ ngồi. Nhưng ông vẫn đứng. Hai tay xoa vào nhau, ông khề khà:

- Cũng không phải là việc to tát gì. Cô Ngân Tú vào công ty lâm đã gần hai tháng rưỡi rồi hả. Mọi người trong công ty và cô cũng trở nên thân thiết rồi. Tuy nhiên tôi thấy hơi buồn vì chưa thể mời cô dùng một bữa cơm thân mật.

"Một bữa cơm thân mật" là ý gì nhỉ?

Ông Cừ nói tiếp:

- Mong là cô không từ chối nhận lời chiều nay dùng cơm với gia đình tôi!

Ngân Tú thoáng lo. Dạo gần đây Nguyên Khôi luôn bám theo cô. Hôm nay cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái tên quý tử ấy về mè nheo, bắt cha mẹ hắn phải mời cho được Ngân Tú đến nhà. Hắn thặt là hết thuốc chữa rồi mà.

Ngân Tú ước phút chốc mình có thể tan loãng vào không khí. Tình huống này cô chưa hề tính tới. Đã vậy, ông Cừ còn bảo cô đừng từ chối. Nhưng bước vào nhà ông ta ư? Không bao giờ!

Ngân Tú bối rối, nụ cười gượng nở trên đôi môi đẹp:

- Dạ, cháu xin cam ơn bác đã có lời mời. Nhưng... cháu thật không dám làm phiền bác. Với lại, từ hồi đó tới bây giờ cháu hầu như chỉ ăn cơm ở nhà hoặc tại nhà hàng, quán ăn. Cho nên...

Ông Cừ cười thật rộng:

- Tôi biết cô sẽ cảm thấy bất tiện nếu đến nhà chúng tôi hoặc đến ăn cùng với Nguyên Khôi. Cô yên tâm. Tuy tiếng là bữa cơm thân mật với gia đình nhưng chỉ có vợ chồng tới và cậu Hảo thôi.

Hảo ngạc nhiên:

- Chà! Tôi cũng được mời hở chú?

Ngân Tú bắt gặp cái nháy mắt đầy ngụ ý của ông Cừ.

Cô không thể từ chối. Bữa cơm chỉ có hai vợ chồng ông và Hảo. Mà ăn bên ngoài thì không có gì đáng ngại.

Chiều đi làm về, nhà có khách, Đài Trang đưa David sang chơi. Nghe Ngân Tú kể nhiều về chàng trai ngoại quốc này, và cũng được nhìn thấy qua máy tấm hình dạo trước Ngân Tú gửi về nên ông bà Văn rất nhanh chóng trở nên thân mật với anh.

www.vuilen.com 56

Page 3: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Lúc Ngân Tú về, cả nhả đang bật cười nghiêng ngả vì câu chuyện Đài Trang kể. Mấy hôm trước David ra phố. Đi dạo loanh quanh một lúc, anh lên xe bus. Nhìn anh, có lẽ nghĩ anh là một tay “Tây ba lô” lớ ngớ nên hai gã con trai bập bẹ vài câu tiếng Anh đơn giản nhất đã vừa nói vừa minh họa thêm bằng tay, gạ gẫm David đi Honda ôm với giá một trăm đô la.

Ngân Tú chỉ kịp tuột giày ngoài cửa rồi sà vào xa-lông lấn cả chỗ của Đài Trang, bắt David phải kể lại đầu đuôi:

- Chắc anh đã nghe bùi tai và nướng sạch một trăm đô ấy rồi chứ gì? - Ngân Tú háo hức.

David kêu lên:

- Không dám đâu nhé! Tuy bọn họ bảo với mức phí một trăm đô sẽ chỡ tôi đi tham quan khắp Sài Gòn. Nhưng lát lát lạt hạ giọng thì thầm với nhau, bảo nếu như đến chợ Bến Thành thì đông người, dễ “cắt” nhất. Nghe một lúc tôi hỏi bằng tiếng Việt: “Một trăm đô nếu đổi ra thì được bao nhiêu tiền Việt Nam” Bọn họ ngẩn ngơ, không nói được lời nào. Mấy hành khách ngồi gần cũng kinh ngạc. Tôi mới nói: ''Sáng này tôi đổi được hơn một triệu bảy trăm ngàn đồng. Nhưng với số tiền đó và dùng phương tiện xe bus thì tôi thật sự no bụng mà tham quan khắp Sài Gòn”.

Bà Văn bảo:

- Mấy thằng đó thật xui xẻo. Không dụ khi được mà còn bị quê với hàng chục người trên xe bus nữa chứ.

Ngân Tú cũng cười:

- Ừ đúng là bọn lừa đảo lâu lâu cũng bị tổ trác. Nhưng sau khi nghe anh nói vậy thì sao, chẳng lẽ bọn chúng vẫn lì ra đó?

Trường Minh xen vào đáp thay David:

- Hai tên đó quê quá, bị cả xe xầm xì mà, nên lựa lúc khách lên đồng đã chuồn êm.

Ngân Tú vỗ vai bạn:

- Xem ra thì mày không phải mất công lo đi theo David kê kê rồi há.

Đài Trang ra chiều hài lòng lẫn hãnh diện:

- Đúng vậy. Anh ấy tiến bộ rất nhanh.

David nói ngay:

www.vuilen.com 57

Page 4: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Anh vốn là người thông minh mà.

- Ôi trời! "Mèo khen mèo dài đuôi" kìa.

Cả nhà cười ồ.

Bà Văn sực nhớ, bảo Ngân Tú:

- Con à! Đài Trang và David bảo mời cả nhà mình đi ăn bên ngoài. Nhưng mẹ làm thức ăn cũng nhiều. Vừa nãy, mẹ nói Đài Trang mai mốt đi ăn bên ngoài, chiều nay ăn cơm của mẹ nấu vậy.

Ngân Tú nói:

- Mẹ làm sao mà mai mốt David cũng ghiền các món ăn của mẹ nau thì mẹ mệt đó nghen.

Bà Văn cười hồn hậu:

- Mẹ chì sợ cậu ấy ăn không hợp khẩu vị thôi.

David vội nói:

- Dạ không phải vậy đâu ạ. Bác nấu ăn ngon lắm. Nhưng mà Ngân Tú nói đúng. Cứ để bác bày biện nấu nướng ở nhà thì vất vả cho bác, cháu cũng ngại lắm, bác ạ.

Đài Trang khẽ gắt:

- Này, sao anh cứ quên hoài vậy hả? Đã bảo là gọi bằng mẹ, như em gọi vậy nè. Gì mà ''bác bác'' hoài!

David giơ tay than trời:

- Đó xin mọi người làm chứng cho tôi, chưa chi mà cô ấy ức hiếp tôi đến vậy đó!

Trường Minh khích:

- Anh David hãy thể hiện bản lĩnh đàn ông đi.

Ngân Tú "đế" thêm vào:

Láu láu cậu Út nói một cáu chí lý.

- Thế nào, David?

David nói rành rọt:

www.vuilen.com 58

Page 5: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Dĩ nhiên bây giờ tôi phải nương tay. Việt Nam có câu "đáo xứ tùy dân, đáo già tùy tục" mà. Chứ sau này thì “xuất giá phải tòng phu”. Cô ấy quậy, tôi nhất định xử rất đẹp.

Hát mặt, Đài Trang cao giọng:

- Hay! Anh dám?

Ngân Tú nheo mắt:

- Nghe oai phong lắm! Để xem sau này nhà tôi mỗi ngày phải nghe bù lu bù loa than thở mấy lần nhé.

Lại một phen cả nhà bát cười rộ.

Ông Văn giục:

- Ngân Tú thay đồ đi rồi phụ mẹ con dọn cơm. Ăn xong đấu khẩu tiếp cũng được mà.

Ngân Tú giãy nảy:

- Sao chỉ có một mình con phụ? Con của mẹ có đến mấy đứa kia mà? Đã là con thì phải phụ sự hết mới là công bằng.

Đài Trang lườm Ngân Tú, môi cong lên:

- Đồ nhỏ mọn, tính toán.

Ngân Tú tỉnh bơ:

- Cái gì tính được thì phải tính chứ mày.

Cô lên lầu thay áo. Năm phút sau Ngân Tú xuống phòng ăn. Mọi người đã ngồi vào ghế. Ông Văn nói là nói vậy, chứ tất cả mỗi người đều phụ một tay dọn xong bàn ăn.

Bà Văn làm máy món ăn ngon. Chả trứng nướng, mực dồn thịt hoa cúc, cá tai tượng chiên xù, lẩu thập cẩm chua cay.

Đài Trang ngồi kế bên Ngân Tú, hích nhẹ vào hông khi Tú vừa ngồi vào ghế:

- Ê! Mai cả nhà đi ăn bên ngoài há?

Ngân Tú cầm đũa, nhìn qua một lượt các món ăn, chép miệng:

- Mẹ nấu đúng là một bữa ăn thịnh soạn. Không biết mai mình sẽ được ăn món gì, có bằng hôm nay không nữa?

www.vuilen.com 59

Page 6: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Đài Trang bảo David:

- Anh nói đi.

David mỉm cười nhẹ nhàng:

- Ngân Tú yên tam. Không phải là tiệc đứng nhưng là tự chọn. Tức là Tú thích ăn món nào cứ gọi món đó một cách thoải mái. Như vậy dễ hơn là đặt sản các món.

- Í! Chết rồi!

Ngân Tú đột ngột la lên khiến mọi người giật mình.

Bà Văn hơi nhăn mặt:

- Con làm sao vậy hả?

Ngân Tú gãi gãi đầu:

- Không được rồi! Chắc Đài Trang phải dời lại quá. Chiều mai con đi ăn cơm khách rồi, mẹ ạ.

Ông Văn hói:

- Người ta mời bạn giám đốc và các phòng ban hả con?

- Dạ...

Ngân Tú thấy không cần thiết phải giải thích cụ thể. Với lại, nói tới nói lui không khéo tất cả mọi người trong nhà sẽ biết thì thêm phiền.

Nhưng rồi khi ăn cơm xong, lúc, đứng rửa chén bên bồn nước, Ngân Tú than vãn với Đài Trang:

- Tao không biết là ngày mai có chuyện gì nữa.

Đài Trang tò mò:

- "Chuyện gì" là sao?

- Ông Cừ, tía của thằng Nguyên Khôi mời tao ăn cơm với vợ ông ấy.

Đài Trang kêu lên:

- Trời! Có chuyện đó à?

www.vuilen.com 60

Page 7: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Ngân Tú hốt hoảng nhìn lên phía cửa. Cũng may, mẹ có đã đem dĩa trái cây lên tới phòng khách và góp chuyện trên ấy.

Ngân Tú nhắc nhở:

- Mày ý tứ giùm chút đi. Để ba mẹ tao nghe được thì chắc chắn không yên đâu.

Đài Trang gật đầu. Úp cái chén cuối cùng vào sóng, cô lau tay rồi kéo bạn:

- Đúng là phải ý tứ chút chứ. Đi lên phòng mày để tao hỏi cho rõ mới được.

Mặc dù Ngân Tú ngăn cản nhưng Đài Trang vẫn bảo lưu quyết định. Đài

Trang đi cùng Ngân Tú đến nhà hàng nơi ông Cừ mời Ngân Tú ăn cơm cùng vợ chồng ông. Dĩ nhiên là Đài Trang không ra mặt để ông bà Cừ biết cô là bạn của Ngân Tú... Đài Trang bảo cô muốn biết ông bà Cừ có giữ lời không. Cô e nói vậy nhưng sẽ có mặt Nguyên Khôi và nếu như tình hình căng thẳng thì cô can thiệp kịp thời.

Ngân Tú không trêu bạn ra mặt nhưng cô cảm thấy buồn cười, Đài Trang quả là lo xa một cách vô lý. Cho dù có Nguyên Khôi ở đấy thì đã sao chứ?

Ông Cừ chọn một địa điểm là một nhà hàng nhỏ nhưng thanh lịch, không gian khá yên tĩnh. Có vẻ như nơi đây là nơi dành cho những người khách hơi khó tánh và không thích sự ồn ào.

Ngân Tú đến trước giờ hẹn hơn mười. phút, may sao ông bà Cừ cũng va mới đến.

Ngân Tú và Đài Trang kẻ trước người sau đi vào nhà hàng, kín đáo trao đối với nhau bằng mắt rồi Đài Trang đi thẳng đến một bàn trống phía trong. Ngân Tú bước về phía vợ chồng ông Cừ. Có phần nhẹ nhõm khi thấy chỉ hai vợ chồng ông đến. Cô không nhớ rõ bà Cừ hồi lúc trước. Nhưng hình như bà vẫn thế, không mập mạp lên được chút nào vì khuôn mặt vẫn đậm nét khắc khổ: Cũng may bộ quần áo màu ghi sáng với dải hoa văn một bên áo, kéo dài từ ve áo xuống tận eo. Thêm vào đó là bộ nữ trang cầu kỳ trên tai, cổ, cườm tay và gần như lấp đầy các ngón tay. Tất cả những thứ ấy đã giúp xóa bớt nét khắc khổ nơi khuôn mặt và dáng dáp của bà.

www.vuilen.com 61

Page 8: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Ô, chào cô Ngân Tú: Cô đến sớm vậy? Ông Cừ tiến lên một bước, chủ động lên tiếng và day qua giới thiệu luôn - Xin giới thiệu với cô, đây là bà nhà tôi. Còn đây là cô Ngân Tú mà tôi đã nói với bà.

Bà Cừ nhìn Ngân Tú chăm chú. Thật ra thì bà đã chú ý quan sát Ngân Tú ngay từ lúc ông Cừ hích nhẹ ra hiệu khi Ngân Tú vừa xuất hiện.

Ánh mắt bà rạng ngời. Bây giờ thì bà đã hiểu tại sao Ngân Tú lạnh lùng thì Nguyên Khôi giống như kẻ mất hồn quên ăn mất ngủ. Quả là một cô gái đẹp, rất đẹp. Con trai bà chao đảo cũng phải.

Ngân Tú nghiêng người lễ phép và lịch sự bắt tay ông bà Cừ.

- Xin chào hai bác. Hai bác cũng đến sớm vậy?

- Ừ… à… nào, chúng ta cùng vào trong đi. Chúng tôi đã đặt chỗ rồi.

Họ ngồi cách chỗ của Đài Trang không xa lắm. Chỉ cần nói cười lớn tiếng một chút là Đài Trang nghe thấy hết.

Bà Cừ nhẹ nhàng:

- Tôi nghe ông nhà tôi nói cô Ngân Tú đi du học bên Mỹ mấy năm và mới về nước được vài tháng nay?

- Dạ, thưa bác đúng vậy.

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười ngọt ngào mến khách trên môi, bà Cừ nói tiếp:

- Không biết khẩu vị của cô thế nào nên tôi mạn phép gọi vài món đại khái thôi. Nhà hàng này tuy nhỏ nhưng nếu ăn khá ngon. Hy vọng là cô sẽ cảm thấy vừa miệng.

Ngân Tú từ tốn:

- Dạ, bác quá lời rồi. Cháu chỉ là một nhân viên bình thường của công ty mà được bác trai mời như vậy là quý hóa lắm rồi. Xin bác đừng nghĩ ngợi nhiều mà cháu thêm có lỗi. Thật ra thì... về chuyện ăn uống cháu cũng không chú ý lắm. Khoảng thời gian dụ học ở nước ngoài cháu hầu như chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện ăn uống. Dùng thức ăn nhanh cho gọn.

Câu chuyện bắt đầu cởi mở hơn:

- Tôi nghe nói thức ăn Việt bên đó rất đắt đỏ?

www.vuilen.com 62

Page 9: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Dạ, đúng vậy. Một phần là chế biến hơi rườm rà nên lâu lâu tụi cháu mới nấu một bữa món ăn Việt Nam.

Các món ăn được đem đến. Rau trộn kiểu Pháp, thịt nướng kiểu Nam Mỹ, canh thập cẩm và vịt quay kiểu Tàu.

Thức ăn ngon, thái độ của chủ tiệc chân thành nhưng Ngân Tú vẫn dè dặt. Thỉnh thoảng nhìn nhanh vào mắt bà Cừ, cô cảm nhận rất rõ bà đang có chuyện gì đó muốn nói với cô. Bữa ăn chiều nay không đơn thuần mang tính chất xã giao và để hai vợ chồng họ hỏi thăm về công việc của cô.

Dù chậm rãi nhưng rồi thức ăn cũng vơi dần. Theo đó, câu chuyện chuyển sang đề tài khác. Bà Cừ bảo rất ngưỡng mộ Ngân Tú. Qua chồng mình, bà biết cô rất có tài, chỉ một thời gian ngắn mà đã làm cho công ty được bao nhiêu là việc, không bù cho con trai của bà. Nếu Nguyên Khôi chỉ bằng phần nữa của cô thôi thì bà cũng mừng lắm rồi.

- Tài giỏi như cô chắc đã được các chàng trai chú ý đến rồi nhỉ? - Bà Cừ hỏi thẳng - Bạn trai cô làm cùng ngành hay ngành khác vậy?

Ngân Tú mỉm cười:

- Dạ, cháu vừa ra trường là đi làm luôn. Vẫn chưa có bạn trai đâu ạ.

Bà Cừ ồ lên, cả ông Cừ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. Rồi bà cười xuề xòa:

- Chắc tại cô kén chọn...

Ngân Tú cười nhẹ:

- Cháu cũng chỉ là đứa con gái bình thường thôi. Bác bảo cháu kén chọn thì thật là oan cho cháu.

Câu nói này chẳng khác gì khóa cổng đã được mở, ông bà Cừ khấp khởi trong lòng.

Bà Cừ dấn lên luôn:

- Nếu vậy, cô để tôi giới thiệu cho cô một người nhé?

- Dạ, bác định làm mai cho cháu?

Ông Cừ điềm đạm:

- Nếu như cô không kén chọn thì cũng nên nghĩ đến chuyện lập gia đình là vừa rồi đó. Thanh niên thời này hầu như lúc nào cũng nghĩ về công việc, về sự

www.vuilen.com 63

Page 10: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

nghiệp. Đó là điều tốt, nhưng cứ mải mê với sự nghiệp mà quên đi hạnh phúc riêng tư thì không nên chút nào.

Bà Cừ tiếp lời chồng:

- Ông nhà tôi nói phải đó. Nhưng mà tôi cũng ngại quá. Ngộ lỡ cô không ưng người mà tôi giới thiệu thì chúng tôi khó xử lắm.

Vòng vo rào đón, rốt cuộc thì mục đích của hai vợ chồng ông Cừ cũng dần lộ ra. Rất có khả năng đối tượng bà Cừ muốn giới thiệu cho Ngân Tú không ai khác hơn Nguyên Khôi - cậu quý tử của họ:

Chuyện này thật lạ. Y bảo ba mẹ đến đề cập chuyện này thay y chăng. Hơi vô lý, nhưng mà cha mẹ đi hẹn gặp cô gái rồi đề nghị cô ta hãy quen với con trai nhà mình thì... Ngân Tú chưa hề nghe nói đến. Có lẽ đây là lần đầu...

Cô chợt cảm thấy băn khoăn. Nếu đúng thật như dự đoán của cô thì cô phải xử lý thế nào đây nhỉ?

Nén hơi thở, Ngân Tú mạnh dạn nói với ông bà Cừ:

- Được hai bác dành cho tình cảm quý mến như vậy, cháu rất xúc động và cảm ơn hai bác nhiều lắm. Nhưng cháu chỉ sợ anh chàng mà hai bác có ý giới thiệu cho cháu sẽ không thích cháu. Hoặc cha mẹ của anh ấy cũng không thích cháu.

Bà Cừ cười thật ngọt:

- Không đâu! Bác xin bảo đảm với cháu, nhất định họ sẽ ưng thuận ngay.

Ngân Tú mỉm cười:

- Hai bác tự tin đến vậy sao?

Hai vợ chồng ông Cừ nhìn nhau.

Quan sát họ, và điểm lại sự thay đổi cách xưng hô của bà Cừ, Ngân Tú biết dự đoán của mình không thể sai:

Có lẽ đã trao đểi ngầm với nhau xong, ông Cừ nói:

- Nói gần nói xa không qua nói thật. Thiệt tình là hai chúng tôi có ý muốn cháu trở thành bạn gái của Nguyên Khôi.

Bất giác Ngân Tú liếc nhìn về phía Đài Trang, nãy giờ Đài Trang vẫn còn ngồi nhâm nhi đĩa lươn um kiệu, mắt nhỏ cũng tròn lên đầy kinh ngạc...

www.vuilen.com 64

Page 11: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Đang viết dở dang bản kế hoạch, Ngân Tú chợt dừng lại.

Một phút sau, cô đứng lên đi ra ngoài. Nhiều ánh mắt nhìn theo cô. Bây giờ không ai trong công ty mà không biết chuyện Nguyên Khôi theo đuổi Ngân Tú. Mọi người thầm đoán: "Cô ấy ra ngoài nói chuyện với Nguyên Khôi chăng?". Mọi người cũng dư biết Ngân Tú chưa chính thức cháp nhận tình cảm của Nguyên Khôi Trong mắt họ thì Ngân Tú là một cô gái kiêu kỳ. Nhưng còn Nguyên Khôi, dù gì vẫn là con trai của thành viên Hội đồng quản trị với số cổ phần khá lớn. Đó là ưu điểm có thể bù đắp tất cả khuyết điểm của bản thân Khôi. Mọi người đều đoán chắc không sớm thì muộn Ngân Tú sẽ xiêu đổ vì Khôi.

Ngân Tú đi xuống tầng dưới. Nhưng cô không đi theo cầu thang máy ở phía gần mà ngược qua bên cầu thang bộ. Ngang phòng Nguyên Khôi, cô đi chậm lại quan sát. Cửa phòng đóng chặt. Do dự vài giây, Ngân Tú dừng lại và gõ cửa.

Im lặng. Nguyên Khôi không có trong phòng.

Ngân Tú rảo bước đi xuống cầu thang. Xuống tầng hầm để xe hơi cô thấy xe của ông Cừ vẫn còn ở đó. Đi qua khu vực để xe gắn máy, cô dừng lại. Đúng như hồ nghi của cô. Nguyên Khôi đang đứng bên chiếc xe của cô. Không chỉ một mình anh ta mà còn có anh chàng bảo vệ tên Màu. Trên tay Màu con cầm một đoạn sắt ngắn và nhọn một đầu như mũi lao.

Ngân Tú đứng sau một góc ,tường nên không sợ Nguyên Khôi nhìn thấy. Cô cách bọn anh ta khoảng hơn bốn mét, ở phía chếch xéo sau lưng anh ta, cuộc trao đổi và hành động của hai người đểu nằm trong tầm mắt của cô.

Màu đưa cáy sắt lên ngắm nghía rồi lắc đầu, buồn rầu:

- Nói thật với cậu là quang minh chính đại thì luôn ngẩng cao đầu. Còn tôi giúp cậu làm cái việc tiểu nhân như vậy, tôi thấy xấu hổ quá. Lại phập phồng lo sợ nữa chứ.

Nguyên Khôi trấn an.

- Anh lo là lo làm sao? Giờ này cô ta đang bù đầu trong phòng làm việc kìa. Còn anh bảo là xấu hổ à? Khi cầm tiền của tôi anh có xấu hổ không?

www.vuilen.com 65

Page 12: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Ngân Tú thần người. Bây giờ thì rõ mười mươi thủ phạm làm xe cô cứ nay hư cái này mai hỏng nơi kia chính là hai kẻ đang đứng đó.

Phải làm sao đây? Cứ lờ đi như chưa biết gì ư? Như vậy là sẽ phải tiếp tục mang ơn kẻ hại mình.

Đây chẳng là cơ hội tốt để anh ta bị bẽ mặt hay sao? Người như anh ta chỉ có cách này mới "ép phê" không thì anh ta cứ nhâng nhâng cao ngạo.

Thử xem nào!

Ngân Tú bước ra khỏi góc tường. Đúng là Nguyên Khôi giục Màu:

- Thôi, anh rời khỏi chỗ này đi kẻo có người thấy rồi sinh chuyện thì phiền.

Cất bước, Nguyên Khôi giật mình. Kẻ trộm bị bắt quả tang, Khôi không thể dù là gượng gạo để đáp lại nụ cười trên môi Ngân Tú. Bên cạnh Khôi, Màu thộn mặt ra, không nói được lời nào. Nét mặt anh ta thật khó coi. Miệng anh ta há hốc.

Ngân Tú nhếch nụ cười. Đảo mắt nhìn qua chiếc xe cưng của mình bây giờ vỏ sau bị xẹp lép, cô xoáy tia nhìn vào Nguyên Khôi:

- Thời gian gần đây anh giúp đỡ tôi rất nhiều. Mà cũng lạ, xe tôi còn mới như vậy mà máy ngày qua cứ trục trặc này nọ. Hôm nay... không phải nó bị xì ruột và hai người đang định giúp tôi vá nó lại đó chứ?

Màu gãi đầu, lúng túng:

- Thưa cô, chuyện này...

Nguyên Khôi hất hàm bảo Màu:

- Anh đi về chỗ của anh đi. Chuyện này cứ để tôi lo.

Màu cúi đầu lấm lét nhìn Ngân Tú rồi lủi đi rất nhanh.

Còn lại hai người, mặt đối mặt. Xem ra thì sự cao ngạo chỉ sút đi đôi chút trên mặt Nguyên Khôi. Tuy nhiên anh ta im lặng.

Ngân Tú hơi nghiêng đầu:

- Sao? Anh không có lời nào để nói với tôi à?

Nguyên Khôi nhún vai:

- Em đã biết. Dĩ nhiên em phát hiện hơi sớm hơn tôi nghĩ. Vậy cũng hay.

www.vuilen.com 66

Page 13: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Hay à? Hay thế nào?

Nguyên Khôi tỉnh bơ:

- Em đã phát hiện ra thì tôi nói thẳng luôn vậy. Em đang cần một lời giải thích chứ gì? Được, em nghe đây. Trong quá trình theo đuổi chinh phục người mình thích, hành động thế này cũng là đương nhiên, là bình thường thôi.

Ngân Tú bật cười khàn:

- ''Đương nhiên"? Sai khiến người khác làm cho mình những việc xấu xa như vậy đối với anh cũng là bình thường sao?

- Ừ đó là một vấn đề khác giữa tôi và Màu. Nó cũng không nghiêm trọng máy.

Ngân Tú ngán ngẩm:

- Thật đúng là đẹp trai không bằng chai mặt. Nhưng... anh có biết là tôi cảm thấy rất buồn cười không? Thiết nghĩ tốt hơn anh nên dừng lại đi. Bởi vì sẽ không có kết quả như anh mong đợi đâu.

Nguyên Khôi lì lợm:

- Anh không tin em sẽ không xiêu lòng vì anh.

Ngân Tú cười nhạt:

- Xiêu lòng ư? Xiêu lòng vì đã được anh làm cho những việc như vậy hay sao?

- Những việc anh làm cũng xuất phát từ tình cảm anh dành cho em. Nếu không tại thích em thì anh có làm như vậy đâu?

Ngân Tú không cười nữa. Cô cau mày, xẵng giọng:

- Càng lúc tôi càng thấy khó chịu hơn. Anh thích tôi nhưng vấn đề là tôi không thích anh. Vả lại... tôi và anh không hợp nhau đâu. Nếu như anh đã cá cược với bạn bè hay một ai đó là sẽ chinh phục được tôi thì càng tệ hại. Tôi là tôi, không như các cô bạn của anh đâu. Anh nên tìm đối tượng khác đi. Chào anh!

Ngân Tú quay bước. Song Nguyên Khôi nhanh hơn, thoạt cái đã tiến lên chặn ngang trước mặt cô. Nét cao ngạo biến mất nhường lại cho một gương mặt nghiêm túc đến nỗi Ngân Tú phải e dè.

www.vuilen.com 67

Page 14: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Em và các cô gái kia hoàn toàn khác nhau. Anh nghiêm túc với em, Ngân Tú ạ. Nực cưới phải không? Nhưng tình yêu có lý lẽ riêng của nó. Không cứ phải quen nhau, hoàn toàn tâm đầu ý hợp mới yêu nhau.

- Câu nói của anh cũng có lý mà cũng vô lý. Tôi muốn kết thúc chuyện này nên không đôi co với anh.

Ngân Tú thật sự không muôn đứng đây lời qua tiếng lại với Nguyên Khôi. Nếu như ai đó nhìn thấy thì chẳng biết ngay chiều nay công ty này sẽ có bức tranh sặc sỡ như thế nào nữa.

Song, cũng tới giờ phút này Ngân Tú mới biết Nguyên Khôi là con người cao ngạo ngang bằng với lì lợm và trơ tráo. Anh ta tiếp tục cản lối Ngân Tú, khăng khăng cho rằng cuối cùng cô sẽ thừa nhận tình cảm của anh ta, rằng anh chân thành nghĩ đến cô, rằng chưa bao giờ anh ta phải khổ sở đến thế này...

“Tiếng sét ái tình” chăng?

Ngân Tú vừa bực bội khó chịu lại vừa buồn cười. Với con người lì lợm trơ tráo này thì cần gì phải ý tứ?

Ngân Tú nhẹ hát hâm:

- Như anh nói thì anh rất giống như con thiêu thân, biết ánh đèn nóng mà vẫn cố lao vô. Hơi vội vàng đó anh bạn. Tôi chỉ sợ khi biết rõ tôi là ai rồi thì anh sẽ hoàn toàn phủ nhận những gì anh đã và đang dành cho tôi kể từ ngày anh gặp tôi trong công ty này. Không chừng anh còn bảo giám đốc Hảo cho tôi thôi việc luôn cũng nên.

Nguyên Khôi lơ ngơ:

- Em nói cái gì nghe lạ quá vậy? Em đùa à?

- Tôi không đùa. Anh đã biết được bao nhiêu về tôi nào?

- Một phụ nữ tài sắc vẹn toàn: Bấy nhiêu là quá đủ rồi.

- Vẫn chưa đủ đâu. Anh cứ chờ em những lời tôi nói là đúng không nhé.

- Chờ? - Nguyên Khôi hoang mang - Rốt cuộc em đang nói gì vậy? Anh phải chờ đến bao giờ?

Ngân Tú mỉm cười một cách bí hiểm:

- Không lâu đâu! Có thể chiều nay tôi sẽ liên lạc với anh. Con người tôi vốn không thích dây dưa lập lờ. Kết thúc sự việc sớm chừng nào tốt chừng nấy. Chào anh!

www.vuilen.com 68

Page 15: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Trở về phòng làm việc, Ngân Tú cố tập trung vào bản kế hoạch đang tháo dở đang trên máy, nhưng vô hiệu. Trong đầu cô toàn là hình ảnh của vợ chồng ông Cừ và Nguyên Khôi. Cô tự hỏi có phảtất cả đều do cả gia đình ấy sắp đặt? Ba mẹ thì yêu cầu cô hãy ưng thuận làm người yêu của Nguyên Khôi. Nếu không yêu thì coi như giúp họ gọt giũa con trai họ một chút. Không mong nó sẽ sáng lên như viên ngọc quý, chỉ cần không còn cái bề ngoài sần sùi mờ đục là đủ lắm rồi.

Con trai họ thì tấn công trực diện một cách vô lý và thật buồn cười.

Họ, ông bà Cừ và Nguyền Khôi khẳng định thật chắc chắn họ sẽ không thay đổi cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ngân Tú nhếch môi cười.

Cô thì không tin như lời họ nói. Tất cả rổi sẽ vỡ mộng cho mà xem.

Bốn giờ chiều, Ngân Tú còn chưa chuẩn bị về thì Nguyên Khôi điện thoại cho cô.

- Alô!

- Tôi nghe đây! - Ngân Tú lên tiếng một cách lạnh lùng.

Giọng Nguyên Khôi mềm mại khác hẳn với thường ngày và Ngân Tú nghe còn có chút gì như là ân hận xốn xang:

- Anh đã đem xe em đi vá rồi. Xin bảo đảm từ nay sẽ không còn xảy ra những sự việc như vậy nữa. Chiều nay anh... mời em đi ăn, coi như chuộc lỗi nhé?

Ngân Tú im lặng:

- Alô. Ngân Tú à! Em nói gì đi chứ!

- Được? Tôi đồng ý.

Nguyên Khôi có vẻ rất hân hoan. Anh ta hỏi nhanh:

- Vậy anh đón em ở đâu?

- Khi nào tôi chuẩn bị xong thì tôi sẽ gọi cho anh. À, số di động của tói là... anh hãy đọc số của anh đi!

Ghi xong số điện thoại của Nguyên Khôi, Ngán Tú cúp máy luôn.

Ngân Tú ngạc nhiên khi nghe giọng Đài Trang bắt máy.

www.vuilen.com 69

Page 16: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Cô hỏi:

- Ủa! Mày qua nhà tao từ lúc nào vậy?

Đài Trang đáp:

- Buổi chiều nay tao chỉ làm có một tiếng rưỡi. Tao chạy thẳng qua đây luôn.

Đoạn Đài Trang cười rổn rảng - Kệ, chiều nay cô để David ăn ở ngoài một mình đi.

Ngân Tú nhận xét:

- Tao thấy mây hơi lấn lướt David đó nghe.

- Thì đã sao? À, còn mày, tới giờ này vẫn chưa yêu hả?

- Ừ, tao gọi về nhà là để báo với ba mẹ tao, hôm nay tao còn giải quyết vài việc nên sẽ về muộn...

- Việc gì? Có phải là cái tên Nguyên Khôi đó lại...

- Mày quan tâm làm gì cho mệt người. - Ngân Tú chặn ngang - Nếu có thể nói thì mai mốt tao sẽ nói. Mày nhắn ai với mẹ nhen...

- Ừ…

Kết thúc cuộc điện thoại, Ngân Tú ghé vào một quán ăn.

Không đầy ba mươi phút sau, Ngân Tú có mặt tại nhà bà nội. Mấy hôm trước cô mang qua đầy mấy bộ đồ nhờ vậy bây giờ có để mặc sau khi tắm táp.

Năm giờ bốn mươi, Ngân Tú đẩy xe ra ngoài, khóa cổng:

Đứng nhìn sang nhà ông bà Cừ, cô lấy điện thoại di động ra bấm gọi Nguyên Khôi. Vừa gọi, cô vừa chăm chú nhìn vào cửa lớn nhà Nguyên Khôi.

- Anh nghe đây!

Ớn thật! Bây giờ thì anh ta "anh anh, em em" ngọt sớt!

- Anh chuẩn bị xong rồi chứ. Vậy thì ra ngoài được rồi đó. Tôi đang chờ anh.

- Ừ ừ, anh ra ngay. Mà em đang ở đâu?

- Không xa lắm. À, anh đừng dẫn xe Honda ra nhé. Phiền toái lắm!

- Chúng ta đi xe của em à?

www.vuilen.com 70

Page 17: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Anh cứ ra ngoài sẽ biết.

Ngân Tú cúp máy, chờ đợi. Bất giác, cô bật cười nhỏ. Sẽ thú vị lắm đây. Cô không tin anh ta đã quên hết chuyện cũ và ba mẹ anh ta vẫn giữ thái độ vồn vã với con gái gia đình có nhiều ân oán với gia đình họ.

Chỉ vài phút sau, Nguyên Khôi đi ra. Có lẽ Khôi đã chờ khá lâu. Anh ta không thể trong khoảng thời gian ngắn mà mặc đồ tươm tất như vậy được. Áo pull nhẹ màu trắng ngắn tay, quần Jean màu xám nhạt. Trẻ trung và đẹp trai. Phải thừa nhận anh ta dễ dàng cuốn hút tất cả mọi người nhờ cái vẻ bề ngoài có nhiều ưu điểm lại được đánh bóng thêm lên.

Nguyên Khôi khép cổng, thò tay vô để khóa chốt phía trong.

Anh ta không day nhìn qua phí Ngân Tú:

Ngân Tú sốt ruột kêu thầm: “Sao lơ đãng vậy? Hãy quay qua đi! Đừng để tôi phải nhấn kèn xe gây ồn ào chứ!”

Phải chăng những lời nói thầm ấy đã thấu đến Nguyên Khôi? Trước khi cất bước, anh ta quay qua...

Một khoảng cách rất gần. Con hẻm vẫn chưa tối hẳn mà bắt đầu được chan thêm ánh đèn compact chữ U có chụp.

Nguyên Khôi mừng rỡ rảo bước nhanh qua với Ngân Tú:

- Ô! Em đã có mặt ở đây rồi à? Thì ra em biết nhà anh. Vậy sao không dừng xe trước cổng rồi bấm chuông luôn? Có phải xa lạ gì đâu mà ngại...

Ngân Tú mỉm cười. Cô nhìn vào nhà bà nội. Nguyên Khôi đứng bên cạnh cô.

Nhìn qua Nguyên Khôi, cô nheo mắt:

- Không phải đến hôm nay tôi mới biết địa chỉ nhà anh. Lúc chiều tôi đã ghé qua đây tắm rửa thay áo…

Nguyên Khôi nhìn sững:

- Em sống ở đây? Nhà này là nhà em à?

Ngân Tú đáp:

- Đây là nhà của bà nội tôi. Cũng như những năm trước kia, khi nội đi vắng tôi thích ghé qua. Bây giờ chắc anh nhớ ra rồi chứ. Và chắc là anh đã hiểu vì sao tôi không chấp nhận tình cảm của anh cho dù đó là tình cảm chân thành. Nguyên Khôi nhìn trăn trối. Ngân Tú nói vầy là quá rõ rồi. Cô chính là cháu gái

www.vuilen.com 71

Page 18: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

của bà Nhiệm. Mà cháu gái bà Nhiệm thì chính là con bé tròn vo mũm mĩm ngày nào.

Mà... đã là con bé đó… thì đúng là trớ.... trêu...

Bất giác Nguyên Khôi đưa tay dụi mắt, lơ ngơ:

- Em… cô... cô là....

Ngân Tú bật chân chống xe Honda, tra chìa khóa và ngồi lên...

Trong tiếng động cơ nổ giòn giã, Ngân Tú nói:

- Mong là từ giây phút này anh từ bỏ mục đích của mình. Hai chúng ta chỉ gặp nhau đơn thuần vì công việc ở công ty thôi. Chào anh!

Vài ánh mắt những người hàng xóm tò mò nhìn Nguyên Khôi. Họ thắc mắc không hiểu lý do gì cậu công tử con nhà giàu thường ngày ngang tàng nay bỗng ỉu xìu như trái banh xì hơi như thế này. Cả xóm chỉ kiêng nể ông bà Cừ một phần và mất cảm tình với con trai của họ đến hơi chín phần. Bởi vậy, thấy anh ta có vẻ lạ nhưng chẳng ai hỏi thăm hay nói đùa câu nào.

Đứng lặng yên như người mất hồn một lúc lâu Nguyên Khôi thất thiểu quay vào nhà.

Ông bà Cừ và bà Thắng đang ngồi trên bàn ăn. Bữa cơm chiều đã gần xong.

Bà Thắng lúc nào cũng nhanh miệng nhất:

- Ủa! Hồi nãy con nói là có hẹn nên không chịu ăn cơm nhà. Sao mới đi ra năm mười Phút lại quay về?

Bà Cừ ngồi phía trong nhìn ra cửa gần cầu thang lầu. Bà cô thể quan sát rõ Nguyên Khôi. Nhìn vẻ mặt thất thần của Khôi, bà hỏi:

- Bộ.... con đau ở đâu hả?

Ngồi đối diện, nghe vợ hỏi vậy ông Cừ cũng day lại ngó con trai.

Nguyên Khôi lắc đầu:

- Con vẫn bình thường mẹ à. Chỉ hơi bực thằng bạn đột ngột hủy cái hẹn.

Bà Cừ lại nói:

- Đã vậy thì con vô ăn cơm luôn đi chứ!

Nguyên Khôi đi lên lầu, vừa đi vừa đáp:

www.vuilen.com 72

Page 19: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Con chưa đói. Khi nào đói con sẽ ăn.

Khôi về phòng để nguyên áo quần nằm vật ra giường.

Chưa bao giờ Khôi rơi vào trạng thái thế nào. Nếu gọi là nặng nề cũng không hẳn, mà bảo là trống rỗng cũng không đúng. Nó hoàn toàn không phải tâm trạng của kẻ thất bại trên bước đường chinh phục người đẹp.

Nguyên Khôi vung tay đập mạnh xuống nệm làm chiếc đi động vừa ném xuống trước khi nằm bị nảy lên. Xấu số cho nó, Khôi giận dữ ném luôn nó vào tường. Cú ném mạnh làm va toang, sim và pin văng ra ngoài.

Khôi muốn hét lên thật to. Có nằm mơ cũng không ngờ đến ngày này. Khôi chưa hề quên con bé hàng xóm. Thỉnh thoảng nghĩ về chuyện cũ, Khôi vẫn thầm nhủ là may mắn khi mà con nhỏ hột mít di động ấy biến mất tăm. Nếu né còn lui lui tới tới ngôi nhà của bà Nhiệm chắc là còn xảy ra vô số lần cự cãi.

Biến mất mấy năm dài để rồi bây giờ cô ta xuất hiện như một người hoàn toàn khác đẹp thanh tao sang trọng. Nét kiều hãnh lại hòa lẫn vào khiêm nhường và nghiêm túc khiến ai cũng phải kiêng nể và ngưỡng mộ.

Đúng là lúc đầu. Nguyên Khôi coi thường cô ta. Dần dà, thực tế cho thấy Khôi đang rất gần một viên, ngọc quý.

Không cần kể đến lợi ích Ngân Tú sẽ mang về cho gia đình. Chỉ cần đi với Ngân Tú và được là người yêu của Ngân Tú cũng đủ khiến hàng khối đàn ông con trai phát điên lên vì ganh tỵ. Khôi đã quyết định đi trước tất cả. Khôi tính đánh nhanh thắng lẹ. Ai ngờ đúng câu "dục tốc bất đạt". Chẳng những không có được kết quả như ý mà còn vấp một cái đau thấu xương.

Bây giờ phải làm sao đây? Ngân Tú đoán chắc Khôi sẽ bỏ cuộc. Nên bỏ cuộc chăng. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc khi mới vừa bắt đầu? Suy cho cùng thì tất cả chỉ là chuyện vớ vẩn buồn cười của trẻ con. Hơn mười năm rồi còn gì.

Hình ảnh con nhỏ đáng ghét mà Khôi gán cho biệt danh ''hột mít di động" hiện về và những va chạm nảy lửa giữa hai đứa… thật rõ như cuộn phim quay.... châm… trong... đầu Khôi.

Tức giận, muốn nổi điên. Đó là tâm trạng của Khôi hồi ấy. Bây giờ... Khôi cảm thấy buồn cười.

Khôi bật dậy, thốt lên thành tiếng: .

- Con nít quá chừng!

Khôi xuống nhà.

www.vuilen.com 73

Page 20: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Cô Thắng đang úp cái thau cuối cùng vừa rửa xong lên khay gần bồn rửa.

Khôi sấn lại bàn bếp, vừa giở nắp nổi vừa hỏi bà Thắng:

- Cô Ba ơi! Chiều nay nhà mình ăn cơm với gì vậy cô Ba?

Bà Thắng lau tay, nói:

- Con ngồi đi, để cô dọn ra cho. Chiều ăn bông cải xào, philê mắm lóc chưng, canh vịt thập cẩm.

Nguyên Khôi xuýt xoa:

- Nhiều món quá! Cô Ba cho con món canh thịt vịt với mắm chưng là được rồi.

Bà Thắng kín đáo quan sát thằng cháu cưng. Chẳng thể nào hìểu được nó. Lúc xế chiều hình như trông mong ai đó, đứng ngồi không yên. Sau đó vội vội vàng vàng đi ra, mặt mày hăm hở. Chỉ ít phút lại quay về, mặt nặng trịch, chân lê đi không nổi. Bây giờ thì hình như đang trở về với chính nó, vui vẻ vô tư.

Đồng hồ chỉ tám giờ hai mươi. Vẫn còn sớm. Nguyên Khôi đẩy xe ra ngoài ngay sau khi ăn xong.

Trên đường đi, Khôi đeo tai nghe, gọi điện cho anh nhân viên bên bộ phận tổ chức của công ty.

- Thảo à! Anh lục hồ sơ tìm địa chỉ nhà cô Ngân Tú cho tôi. Ngay bây giờ!

Nguyên Khôi đến trước nhà Ngân Tú lúc tám giờ năm mươi phút. Khôi gọi điện nhưng. Ngân Tú không bắt máy:

Bực quá, Khôi nhắn tin cho cô:

“ Tôi đang đứng ngay trước nhà em... Nếu ba phút nữa em không ra thì tô sẽ bấm chuông”

Ngân Tú vừa tiễn chân Đài Trang được ít phút thì nhận được điện thoại của Nguyên Khôi. Tuy đang ở trên phòng riêng nhưng Ngân Tú vẫn không hất máy. Anh ta đúng là trơ tráo lì lợm hết chỗ nói: Quỷ tha ma bắt anh ta cho rồi đi. Cô thầm rủa Nguyên Khôi:

Nhưng khi Nguyên Khôi nhắn tin như vậy thì Ngân Tú hơi lo lo... Để chắc chắn Khôi không phải bày đặt dọa cô, cô mở cửa bước ra ban công nhìn xuống đường và giật mình. Đúng là hắn ta đang đứng trước cổng nhà cô. Ai chứ hắn thì dám bấm chuông lắm nha. Sự xuất biện đột ngột của hắn vào giờ này, nếu bị

www.vuilen.com 74

Page 21: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

mẹ nhận ra hắn thì khó tránh khỏi rầy rà. Ngân Tú nghĩ tốt hơn là cô ra gặp Nguyên Khôi.

Có lẽ hơn ba phút Ngân Tú mới ra tới. Do vội nên cô chỉ kịp khoác thêm chiếc áo len móc mỏng bên ngoài chiếc đầm mát màu trắng điểm hoa. Chỗ cô đứng khuất ánh đèn. Trong vùng tối màu áo trắng nổi bật lên. Nhưng nó không làm chìm lấp người đẹp. Lần đầu tiên Nguyên Khôi được ngắm đôi chân thon dài của cô.

Ngân Tú khoanh tay hất hàm, cử chỉ đuổi xua hơn là muốn tiếp chuyện:

- Gì đây? Tói chẳng đã nói rõ ràng hay sao mà anh còn tới hả?

Nguyên Khôi ồn tồn:

- Chuyện đâu còn có đó. Ở công ty em có tiếng là bản lĩnh tự tin, sao bây giờ thiếu bình tĩnh vậy? Nhìn em lúc này... mà thôi, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc. Em lên xe đi!

Ngân Tú trợn mắt:

- Lên xe! Nè, anh đừng bày đặt gipữn chơi nghe!

Nguyên Khôi khẽ lắc đầu, chép miệng:

- Bây giờ thì em trở về y như hơn mười năm trước.

- Rồi thì sao nào?

Đáp lại thái độ khiêu chiến của cô, Nguyên Khôi ôn tồn:

- Anh đã nói rồi. Hai chúng ta vẫn phải nói nghiêm túc với nhau. Không lẽ đứng ở đây mà nói:

Ừ, đứng ngoài đường như vậy thật kỳ. Ngân Tú đành nhượng bộ. Tuy nhiên cô ra điều kiện là phải chọn địa điểm gần nhà cô.

Nguyên Khôi chở Ngân Tú ra đường lớn. Ghé vào một quán cà phê nhỏ bình dân. Có lẽ gọi đây là một trong những bước chinh phục cũng được, nhưng sự lãng mạn sẽ không thích hợp chút nào.

Kéo ghế phía bên ngoài vỉa hè, Ngân Tú ngồi xuống:

- Ai nói đi! Nhanh gọn thôi đó, tôi còn phải về.

www.vuilen.com 75

Page 22: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Nguyên Khôi từ tốn kéo chiếc ghế phía đối diện. Ngay cả cách ngồi cũng chậm rãi. Động thái này hoàn toàn trái ngược với tính cách mà Ngân Tú đã biết ở anh ta, khiến cô nhột nhạt và cảm thấy phải dè chừng.

Gác tay lên hai bên thành ghế máy láng bóng, hai bàn tay đan xoắn vào nhau, Nguyên Khôi lặng lẽ nhìn Ngân Tú.

Thời gian chậm trôi.

Cuối cùng, Nguyên Khôi cũng lên tiếng:

- Em có biết suốt từ nãy giờ anh đã nghĩ gì không? Anh nhớ lại chuyện hồi nhỏ của tụi mình, nhớ lại tất cả.

- Cả những gì anh đã nói chứ?

- Phải!

- Anh có thể nhắc lại?

- Để làm gì chứ? Tất cả chỉ là chuyện gây gổ của bọn con nít. Lâu quá rồi, trên mười năm, bây giờ chúng ta đều đã lớn, quá lớn. Khơi lại chuyện trẻ nít làm gì chứ? Em không thấy buồn cười hay sao?

- Ừ phải! - Ngân Tú gật đầu - Đúng là rất buồn cười. Anh vốn bảo rằng tôi dữ dằn quá, không ai thèm mà. Rốt cuộc người phán vậy lại đeo đuổi tôi?

Nguyên Khôi trầm giọng:

- Hãy quên những chuyện trẻ con đó đi Ngân Tú à. Lời nói như lời thề của em ngày nào cũng là...lời trẻ con. Làm gì có chuyện em kết bạn với anh thì trời sập chứ.

- Tất nhiên trời không sập một cách lảng xẹt như vậy. Vấn đề là ở anh đó. Anh là gì nào? Con trai một thành viên Hội đồng quản trị. Chính xác là như vậy. Người ta biết đến anh nhờ cái danh này. Ngày nào anh cũng đến công ty, nhưng anh đã làm được những gì?

Nguyên Khôi thản nhiên:

- Anh biết em cho rằng anh không xứng với em. Có thể anh không tài giỏi bằng em. Hiện tại anh hầu như chỉ chơi. Đó chẳng qua vì chưa tới lúc, chưa gặp cơ hội thôi. Em cứ chờ xem.

- Tôi nghĩ không cần thiết để mất thời gian đi sâu mổ xẻ vấn đề làm gì...

www.vuilen.com 76

Page 23: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

- Sao em cố chấp vậy Ngân Tú? Không lẽ em để bụng những chuyện hoàn toàn trẻ con ấy cả đời? Hãy bỏ qua đi em!

- Anh thật kiên trì há. Thôi thì cứ đồng ý đó chỉ là chuyện trẻ con cãi cọ nhau. Nhưng không chỉ có tôi và anh. Lẽ nào anh không biết sự hiềm khích từ rất lâu của gia đình anh với gia đình tôi. Ba mẹ tôi sẽ nổi giận lên ngay nếu biết chuyện này. Ba mẹ anh chắc chắn cũng không chấp nhận đâu. Cho, nên... tôi khuyên anh hãy từ bỏ đi. Tiếp tục cũng chẳng đi đến đâu.

Ngân Tú đinh ninh khi nghe cô nói vậy. Nguyên Khôi sẽ chiu thua luôn. Nhưng anh ta vẫn giữ thái độ kiên trì:

- Anh không biết giữa hai nhà đã từng xảy ra vấn đề tranh chấp gì. Song, đó là sự việc của các thế hệ trước. Vì sao bây giờ chúng ta phải gánh chịu chứ? Hơn nữa, người ta vẫn nói "oán cừu nên mở chứ đừng nên trói".

Ngân Tú cắc cớ:

- Vậy thì anh sẽ ''mở" ân oán của hai nhà bằng cách nào đây?

- Bằng cách nói chuyện với ba mẹ anh. Nguyên Khôi đáp ngay.

Ngân Tú cười cười:

- Cũng mong anh nói với hai ông bà sớm sớm, để anh nhận được ngay một câu cấm cản và tất cả chấm hết.

Nguyên Khôi tự tin:

- Làm gì tệ vậy chứ: Nếu như ba mẹ anh chấp nhận xóa bỏ những chuyện cũ thì em tính sao? Em...

- Đừng vội! Còn ba mẹ tôi. Mà trên ba mẹ tôi còn có bà nội của tôi. Tất cả họ đều rất cứng rắn.

- Đương nhiên sau khi vượt qua ải ba mẹ anh, anh sẽ tiếp tục thuyết phục ba mẹ em. Nếu anh thắng luôn cả họ thì em chấp nhận anh nhé?

Ngân Tú bật cười. Cái tên Nguyên Khôi này làm sao vậy nhỉ? Hay chỉ vì tánh háo thắng anh ta vốn chinh phục con gái dễ như chơi. Bây giờ gặp trở ngại nên tức tối, quyết chí vượt qua cho bằng được: Ừ, thì cứ để mặc anh ta. Ngân Tú cũng muốn xem thái độ của ông bà Cừ sẽ thế nào. Cô đoán chắc họ sẽ chẳng còn lòng dạ nào mà mong muốn cô trở thành con dâu của họ nữa.

Vẫn cười cười, Ngân Tú nói:

- Ừ, cứ thong thả xem.

www.vuilen.com 77

Page 24: Phần 5 Cbookserver.vuilen.com/book/chutnangngoaihien/chucnangngoaihien05.pdf · cha anh ta còn thẳng thắn mời cô dùng cơm với gia đình. Trời ạ! Có khi nào cái

Tác Giả: Phương Hồng Thủy CHÚT NẮNG NGOÀI HIÊN

Cô đứng lên.

Nguyên Khôi đứng lên theo.

- Để anh đưa em về.

- Cảm ơn. Đây vào nhà tôi chỉ có mấy bước. Anh về.

Nguyên Khôi bươn theo. Chỉ ba bước đã theo kịp Ngân Tú. Chộp lấy tay cô, Khôi nói:

- Ngân Tú!

Ngân Tú giật mình. Như có một luồng điện từ tay Nguyên Khôi truyền sang, tần suất cao khiến Ngân Tú tê rần cả người. Trong một phút cô không thể nói đươc lời nào.

Giọng Nguyên Khôi thật nhẹ, thật êm:

- Tình cảm anh dành cho em là chân thành nghiêm túc. Thú thật anh đã gặp nhiều cô gái, nhưng chưa cô cô gái nào khiến anh phải mất ăn mất ngủ như vậy. Hãy tin anh đi anh sẽ làm tất cả để có được em.

Ngân Tú tưởng mình sắp tan ra được.

Suốt quãng đường ngắn về nhà, mặt đường xi măng bằng phẳng mà Ngân Tú cứ vấp vấp, suýt té mấy lần.

www.vuilen.com 78