PHẦN 3 G - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/uochenconhau/uochenconhau03.pdfTác...

25
Tác Gi: Dim Thanh ƯỚC HN CÓ NHAU PHN 3 Giàu hai bàn tay, sáng hai con mt". Hình như Quang Khi đã nghe câu nói này đâu đó. Khi anh tht sbiết mình không nhìn thy ánh sáng Khi gn như tuyt vng điên cung. Ngoi trmanh và bà Lu, anh không mun tiếp xúc vi bt kai. Cho đến ngày anh nhn thêm tin: manh mc bnh ung thư. Sut mười bn tháng qua, cuc sng vi anh chkhác gì địa ngc. Đêm ngày y ht nhau. Ti tăm ququng. Manh ra đi. Bà bt anh phi ha vi bà: Phi sng tht tt và bo vđược tâm huyết bmanh gây dng bao năm. Vì lđó, Quang Khi đồng ý nhn giác mc mt ca manh. Mmun anh nhìn thy ánh sáng bng chính đôi mt ca m. Tùng Chi bước vào, dù tht nh, Khi vn nhn ra cô. Anh đim đạm: - Chúng ta đi luôn hChi? Tùng Chi ân cn: - Anh phi ăn mt chút. Đến thành phphi làm thtc nhp vin, sau đó là các xét nghim. Dì Lu đã nu món miến gà cho anh đây. Quang Khi ttn: - Qulà anh rt đói. Nhưng bng dnôn nao khó chu lm. Dì Lu quên rng, ăn miến bui sáng rt cn cào rut hay sao? Tùng Chi mm cười: - Vy anh ăn cháo nhé. Chi ăn cháo đậu kê bác riết thành quen. - Cũng được. Quang Khi ăn hết chén cháo đậu đỏ vi đường cát trng. Tùng Chi không cho anh ăn thêm. Cô sra bnh vin, bác sĩ không thmáu được trong ngày cho Khi. Ông Tun cm tay Khi, ging ông tht trm: - Bác tin con Khi . Con nht định vượt qua cuc ththách này. Bác và em Chi luôn bên cnh con. Quang Khi xúc động: - Bác! Con cám ơn bác. Bác vì con phi bccông vic nhà. Bác yên tâm quay vtrong y bác . Con ha không khiến vong linh bmcon dưới sui vàng phi day dt. www.vuilen.com 43

Transcript of PHẦN 3 G - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/uochenconhau/uochenconhau03.pdfTác...

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

PHẦN 3

Giàu hai bàn tay, sáng hai con mắt". Hình như Quang Khải đã nghe câu

nói này ở đâu đó. Khi anh thật sự biết mình không nhìn thấy ánh sáng Khải gần như tuyệt vọng điên cuồng. Ngoại trừ mẹ anh và bà Lựu, anh không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai. Cho đến ngày anh nhận thêm tin: mẹ anh mắc bệnh ung thư. Suốt mười bốn tháng qua, cuộc sống với anh chả khác gì địa ngục. Đêm ngày y hệt nhau. Tối tăm quờ quạng. Mẹ anh ra đi. Bà bắt anh phải hứa với bà: Phải sống thật tốt và bảo vệ được tâm huyết bố mẹ anh gây dựng bao năm. Vì lẽ đó, Quang Khải đồng ý nhận giác mạc mắt của mẹ anh. Mẹ muốn anh nhìn thấy ánh sáng bằng chính đôi mắt của mẹ.

Tùng Chi bước vào, dù thật nhẹ, Khải vẫn nhận ra cô. Anh điềm đạm:

- Chúng ta đi luôn hả Chi?

Tùng Chi ân cần:

- Anh phải ăn một chút. Đến thành phố phải làm thủ tục nhập viện, sau đó là các xét nghiệm. Dì Lựu đã nấu món miến gà cho anh đây.

Quang Khải từ tốn:

- Quả là anh rất đói. Nhưng bụng dạ nôn nao khó chịu lắm. Dì Lựu quên rằng, ăn miến buổi sáng rất cồn cào ruột hay sao?

Tùng Chi mỉm cười:

- Vậy anh ăn cháo nhé. Chi ăn cháo đậu kê bác riết thành quen.

- Cũng được.

Quang Khải ăn hết chén cháo đậu đỏ với đường cát trắng. Tùng Chi không cho anh ăn thêm. Cô sợ ra bệnh viện, bác sĩ không thử máu được trong ngày cho Khải.

Ông Tuấn cầm tay Khải, giọng ông thật trầm:

- Bác tin con Khải ạ. Con nhất định vượt qua cuộc thử thách này. Bác và em Chi luôn bên cạnh con.

Quang Khải xúc động:

- Bác! Con cám ơn bác. Bác vì con phải bỏ cả công việc ở nhà. Bác yên tâm quay về trong ấy bác ạ. Con hứa không khiến vong linh bố mẹ con dưới suối vàng phải day dứt.

www.vuilen.com 43

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Ông Tuấn mỉm cười:

- Bác sẽ về bằng chuyến bay đầu tiên sau khi con phẫu thuật. Tùng Chi ở lại với con. Con không đuổi con bé chớ?

Quang Khải hơi cười:

- Con không dám đâu bác.

Tùng Chi so vai:

- Mọi người mau ra xe thôi. Từ đây ra thành phố mất hơn một giờ xe chạy. Giáo sư trưởng khoa mắt của bệnh viện đã hẹn chúng ta phải ra trước tám giờ sáng.

Bà Lựu để mấy chiếc giỏ xách vào cốp xe. Tùng Chi cười:

- Dì soạn đồ cho anh Khải hơi bị nhiều đó.

Bà Lựu thở dài:

- Tính tôi xưa nay ưa lo xa cô ạ. Thừa còn hơn thiếu. Tôi nuôi bệnh bà chủ hang tháng trời ngoài đó, tôi biết rồi. Mua chút gì cũng đắt đỏ. Người ta biết cách "chém'' bệnh nhân mà. Cậu chủ yên tâm điều trị bệnh, việc nhà đã có tôi lo chu đáo.

Quang Khải nói:

- Tôi giao nhà cho dì. Hãy thay tôi mỗi ngày nấu cơm, thắp nhang cho mẹ tôi. Tôi nghe nói người vừa chết, trong bốn mươi chín ngày hồn còn vương vấn trần gian. Cửa A tỳ địa ngục chưa đón nhận, nên chúng ta mỗi bữa phải dâng cúng cơm nước cho mẹ tôi. Đừng để bà đói!

Tùng Chi nghe mắt cô cay cay. Quang Khải không hể lạnh lòng như lời ai đó nói. Ông Tuấn ngồi ở ghế trướ cùng chú tài xế. Băng sau, Tùng Chi và Quang Khải. Xe chạy, Tùng Chi nhìn con đường trái nhựa hẹp, chạy dài xuyên qua nông trường Binh An vào tận phía chân núi Lam Sơn. Dì Lựu nói, con đường dẫn đến trại tù Lam Sơn. Tùng Chi nhớ, một lần cô tò mò hỏi bà Lựu:

- Trại tù, lớn lắm hả dì?

Bà Lựu khịt mũi:

- Là trại cải tạo tù Quốc gia mà.

Tùng Chi kêu lên:

www.vuilen.com 44

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Nếu thế, tù ở trong toàn người tội nặng dì nhỉ?

Bà Lựu chậm rãi:

- Tôi không rõ lắm. Có vài lần, hồi bà chủ còn khỏe, bà thường vào trại ''ủy lạo" tặng quà cho trại viên. Chủ yếu là bánh trái, thuốc men trong các dịp tết lễ. Tôi thấy họ cũng hiền lành. Nghe bà chủ bảo, hồi trước, Lam sơn chuyên giam giữ tù chính trị. Có cả sĩ quan binh lính của thời Mỹ ngụy, sau năm 1985, được đưn ra đây cải tạo. Họ tự sản xuất rau củ, chăn nuôi gà vịt cung cấp cho trại viên. Bây giờ thì tù nhân đã có án, đủ các loại tội phạm, cô ơi.

Tùng Chi rất muốn vô đó một lần cho biết, nhưng cô không có thời gian. Bởi gia đình bà Huệ liên tiếp xảy ra các sự kiện đau đớn.

- Tùng Chi nghĩ gì thế?

Quang Khải chợt hỏi. Tùng Chi cười cười:

- Em ngắm trời đất ấy mà.

Quang Khải nhẹ tênh:

- Chi nghĩ gì về mảnh đất này? Khô cằn, sỏi đá vất vả quanh năm như quan niệm của rất nhiều người, phải không?

Tùng Chi cười xòa:

- Chi chưa nhiều thời gian để được nghĩ xa hơn căn nhà của anh. Nhưng Chi nghĩ "ở đâu thì cuộc sống cũng không thể thiếu tình người''. Dù sống giữa thành phố ồn ảo nhộn nhịp, nhưng ta không hòa nhập cuộc sống không chấp nhận hiện tại quanh ta. Thì suốt đời ta vẫn cô đơn, tách biệt giữa mọi người. Chi từng đọc một câu thơ rằng:

"Khi ta ở chính là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hóa tâm hôn”.

Không biết Chi so sánh thế, có phù hợp hoàn cảnh của Chi không nữa?

Cả hai bật cười. Con đường như được rút ngắn khoảng cách. Tới khi xe dừng trước cổng bệnh viện Đa khoa Thanh Hóa, tâm trạng của Quang Khải đã hoàn toàn thoải mái.

Khải nhanh chóng được các bác sĩ dẫn đi làm các xét nghiệm. Cuối giờ làm việc buổi sáng, anh được nhập viện chờ phẫu thuật. Khải không còn nhiều thời gian để tăng thêm trọng lượng cơ thể, vì đôi giác mạc của mẹ anh được nuôi trong dung dịch hóa chất đã bước vào ngày thứ mười hai.

www.vuilen.com 45

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Giáo sư Tuyên nói với anh:

- Chúng tôi sẽ phẫu thuật cho cậu vào sáng mai. Càng sớm, tế bào sống của giác mạc do mẹ cậu cho càng có tính khả quan cao hơn, giúp việc chữa trị cho cậu đạt hiệu quả tốt nhất. Cậu đã sẵn sàng chưa?

Quang Khải bình thản:

- Tôi sẵn sàng cả rồi. Giáo sư hãy tiến hành sớm chừng nào tốt chừng ấy.

Giáo sư Tuyên gật đầu:

- Cậu lạc quan như thế thì rất tốt. Nhất định sự hy sinh của mẹ cậu dành cho cậu không hề vô ích.

Giáo sư còn dặn Quang Khải rất kỹ lưỡng những điều anh cần tránh sau khi ghép giác mạc.

Buổi sáng hôm sau, Quang Khải được đưa vào phòng phẫu thuật. Hai cha con Tùng Chi ngồi bên ngoài phòng chờ, tâm trạng thấp thỏm không yên.

Ông Tuấn bảo Tùng Chi:

- Con ra ngoài ăn sáng đi. Giờ này ngồi đây thêm nóng ruột thôi. Khi cậu ấy phẫu thuật xong, con không có thời gian cho bản thân con đâu.

Tùng Chi nhẹ giọng:

- Ba cùng ăn với con nhé!

Ông Tuấn lắc đầu:

- Vào giờ này, con thừa biết, ba chỉ muốn uống một ly cà phê thôi sao.

- Thì, con ăn điểm tâm. Ba uống cà phê cũng được vậy.

- Phải có người túc trực ở đây. Lỡ người ta có việc gì cần tới người nhà.

- Vậy con sẽ mua cà phê cho ba trước.

Rất nhanh, Tùng Chi đi ra cổng bệnh viện. Cô hỏi mua một ly cà phê đen ở cái quán kế bên cổng bệnh viện. Cô trả tiền luôn chiếc ly. Bưng ly cà phê kèm theo gói thuốc thơm cho ba, cô đưa vào cho ông Tuấn.

Ông Tuấn cười, bảo:

- Mẹ con mới gọi điện hỏi thăm Quang Khải.

www.vuilen.com 46

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Tùng Chi so vai:

- Mẹ không hỏi gì con hả ba?

Ông Tuấn cười:

- Bà ấy dám quên ''cục vàng" của mình à? Hỏi và dặn ba đến lủng màng nhĩ đây này. Khiếp quá! Con gái lớn rồi, biết nuôi bệnh người khác, vậy mà mẹ con cứ dặn mãi "ông phải bảo con Chi nhớ ăn uống đầy đủ... Ông dặn con, buổi tối ngoài ấy lạnh, đi ngủ đừng có đắp mền, bật quạt''... Ôi, cả tỉ tĩ câu dặn dò.

Tùng Chi cười tủm tĩm:

- Mẹ ấy mà. Lúc nào mẹ chẳng lo lắng cho chồng con. Mỗi khi ba đi xa, mẹ vẫn thường thắc thỏm là "Chả biết bây giờ ổng đã ăn uống gì chưa? Ba con lúc nào cũng công việc đến mức quên cả giờ nghĩ”. Lát nữa con gọi về cho mẹ. Bây giờ con đi nạp năng lượng nghen ba. Bao tử con ọc ạch khó chịu quá.

Đang tìm một quán ăn, Tùng Chi chợt nghe có người gọi tên mình. ở xứ nàycô đâu quen ai nhỉ? Tò mò, Tùng Chi nhìn lên. Cô ngán ngẩm khi thấy không ai khác Thu Hằng. Cô ta đi cùng một người đàn ông dáng vẻ bụi bặm, phong trần. Tùng Chi gật đầu chào Thu Hằng lấy lệ.

Cô định bỏ đi luôn. Thu Hằng cười tươi:

- Tùng Chi đi đâu vậy? Chả lẽ Chi...đưa anh Khải ra khám bệnh?

Tùng Chi miễn cưỡng:

- Đúng thế! Dạo này anh ấy thường than mắt ảnh đau nhức, nên tôi đưa anh ấy đi khám coi sao.

- Rồi Khải đâu.

Được bác sĩ đưa vô 1àm xét nghiệm rồi.

Thu Hằng nhếch môi:

- Bệnh của hắn ta chữa gì nổi nữa. Phải như còn tiền thì họa may đưa ra Hà Nội hoặc qua nước ngoài mới mong cô cơ hội chữa trị. Đáng đời hắn.

Tùng Chi nhìn Thu Hằng:

- Hằng mong anh Khải mù luôn sao? Chả phải Hằng nói...

Thu Hằng vung tay:

- Con người phải thức thời. Chả ai ngốc như hắn, lúc cha mẹ còn tiền thì mặc cảm, tuyệt vọng. Hồi mới đi du học về, hắn ta luôn coi bọn gái đất này không

www.vuilen.com 47

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

đáng một gờ-ram. Bây giờ bị mù rồi, cần một người đẹp bên cạnh e rằng khó. Hồi trước tại Hằng ngộ nhận thôi. Cũng may, mình tỉnh được giấc mộng điên. Quên nữa, để tôi giới thiệu với Tùng Chi, đây là anh Dũng, bạn trai của tôi ảnh là Việt kiều mới về nước thăm quê.

Lịch sự Tùng Chi khẽ gật đầu chào Dũng. Cô bắt gặp ánh mắt anh ta nhìn cô thật lạ. Nó gây cho cô cám giác bất an.

Thu Hằng chợt cười:

- Sau cơn mưa trời lại sáng. Giờ tôi đã hiểu về bạn. Tôi muốn mời Chi uống cà phê, được không?

Tùng Chi chậm rãi:

- Tôi không quen uống cà phê sáng. Ở Sài Gòn, tuổi bọn tôi chỉ thích la cà quán cóc. Uống cà phê là sự bắt buộc mỗi khi sắp bước vào tuần học thi, cần tỉnh táo để học bài. Và những lúc ấy, mẹ tôi trực tiếp pha cà phê cho tôi. Tôi không uống cà phê ở quán.

Dũng rủ rê:

- Thời điểm này, em đang có mặt ở đây, nghĩa là em không còn là học sinh nữa. Vì thế, cái quy định rất gia giáo do cha mẹ đặt ra cho con gái của mình, tôi nghĩ tạm thời em nên quên nó vào lúc này. Thay bằng uống cà phê, chúng ta sẽ cùng ăn sáng. OK chứ?

Thu Hằng cười cười:

- Người lịch sự như Chi chắc không đến mức từ chối lời mời của tụi tôi.

Tùng Chi miễn cưỡng:

- Thôi được. Nói trước, tôi không có thời gian nhiều đâu.

Thu Hằng chậm rãi:

- Chả lẽ con gái Sài Gòn ăn tô phở trong vòng năm phút. Đi nào! Lát nữa tôi cũng muốn ghé thăm Khải.

- Tôi nghĩ Hằng không nên thăm ảnh lúc này. Tâm trạng Khải mấy hôm nay bất thường lắm. Anh ta liên tục bẳn gắt, chửi bới người khác.

- Đến mức đó hay sao? Như thế, Tùng Chi chắc khốn khổ với hắn lắm?

- Tôi đang cố gắng chịu đựng.

www.vuilen.com 48

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Thu Hằng kêu lên:

- Tại sao phải chịu đựng những cái giận dữ vô cớ của hắn?

- Vì tôi không giống các cô gái từng được bác Huệ thuê. Không bị ràng buộc vào bất kỳ điều kiện gì, nên họ sẵn sàng bỏ đí mà không sợ ai chê trách.

Thu Hằng so vai:

- Tôi biết, Tùng Chi là "em họ" của Khải. Anh em họ ví như ''giọt máu đào hơn ao nước lã”. Chi muốn giúp ông anh của mình?

Tùng Chi thản nhiên:

- Không có gì khó hiểu đâu. Vì thực tế tôi ra đây giúp anh Khải, bởi gia đình tôi từng mắc nợ bố mẹ ảnh món nợ ân tình. Nợ tiền dễ trả, nợ ân tình phải dùng ân tình báo đáp.

- Vậy là số ông Khải quá đỏ còn gì. Cả năm nay, ông Khải nhờ bản lĩnh của bà mẹ để tồi tại. Bây giờ mẹ hắn mất đi, đúng hắn phải nếm vị đắng cuộc đời. Coi thử khi con người bi mắt ánh sáng không nơi tựa đỡ, người ta liệu thấy cuộc sống còn ngọt ngào hay không?

Từng Chi ngập ngừng:

- Tôi không hiểu ý Hằng.

- Hắn cô đã nghe chuyện hắn từng đuổi việc các cô gái do mẹ hắn thuê về phục vụ hắn?

- Với một người bị khuyết tật, hoặc do tai nạn sự tự ti mặc cảm rất lớn. Quang Khải là một ví dụ. Bởi anh ấy đang có tất cả trong tay, bỗng dưng bị đánh cắp tất cả chỉ do một tai nạn nằm ngoài ý muốn. Bất kỳ ai rơi vào hoàn cảnh của anh ấy, đều không tránh khỏi tuyệt vọng.

Dũng nói với Hằng:

- Em mời bạn vào đầy ăn hay để tranh luận vậy? Em chưa quên anh ta, luôn cay cú hắn à?

Thu Hằng cười gượng:

- Em không có. Tại em thuận miệng thôi. Chi ăn gì, tự gọi nhé.

Tùng Chi im lặng. Cô liếc nhìn thực đơn. Toàn là món Chi không quen ăn. Cô thuộc dạng "dễ nuôi" nhất nhà, nhưng nấu nướng theo kiểu quán xá ngoài Bắc, thực tình cô nuốt không trôi. Chép miệng Tùng Chi đành gọi đĩa phở xào.

www.vuilen.com 49

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Trong khi Dũng và Thu Hằng ăn phở bò. Phải cố gắng lắm, Chi mới ăn hết hai phần đĩa phở. Chắc chắn cô không dám có lần thứ hai ăn mấy món này.

Thu Hằng nhận xét:

- Chi chắc không quen các món ăn Bắc?

Tùng Chi gật đầu:

- Muốn thích ứng hoàn cảnh, phải học dần dần. Tôi thuộc loại người có tính kiên nhẫn. Tôi tin là nếu tôi ở lại đây tôi nhất định hòa hợp phong thể cuộc sống ngoài này.

Gia đình Chi giàu sang, điên sao lại bỏ phố vào rừng.

Tùng Chi so vai:

- Cuộc đời mà, mấy ai học được chữ ngờ. Hôm nay đang là chúa sơn lâm, sáng mai trở thành con chó hoang cũng không chừng.

Thu Hằng nhìn Chi:

- Chả lẽ Chi là một trong số các tiêu thư gặp phải hoàn cảnh gia đình làm ăn thua lỗ, cha mẹ nợ nần, ép con lấy một người tàn phế?

Hoặc Chi phải ra đây, nhận lương từ gia đình Khải thật cao để giúp cha mẹ?

- Nếu như vậy cũng vì cuộc sống mình phải bon chen thôi, đâu cần oán trách ai, đúng không?

Thu Hằng chép miệng:

- Giá như bác Huệ còn sống kìa. Bác ấy là người nhân hậu, biết cảm thông hoàn cánh người khác. Chứ Quang Khải thì khác. Lúc mới du học về, hắn đã tự cao tự đại, nhìn mọi người bằng ánh mắt ngạo mạn. Bởi vậy ông trời mới phạt hắn đó. Đã thế, còn không biết tu tâm dưỡng tính, gặp ai, hắn cũng chửi, thấy nản lắm.

- Hằng bị anh Khải chửi lần nào chưa?

Thu Hằng tự hào:

- Đố hắn dám! Vì dù sao gia đình tôi và bố mẹ hắn từng có cuộc ước hẹn. Vuốt mặt phải nể mũi chứ.

- Hẹn ước chuyện trăm năm cho hai người à? Chắc Hằng...thương anh Khải lắm?

www.vuilen.com 50

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Thu Hằng nói:

- Ngoài chuyện ây ra, tôi vì lời hứa của người lớn nên phải lụy hắn. Ai dè, từ khi bị mù, hắn suốt ngày la mắng tôi, mẹ tôi khuyên tôi mãi tôi cố chịu đựng. Bây giờ tôi quá ngao ngán rồi. Đã bị tật còn không biết thân, hở chút hở khinh người khác. Chi ở lâu, sẽ như mấy cô gái trước thôi.

Tùng Chi mỉm cười:

- Cám ơn câu Chuyện và bữa ăn này. Vô Sài Gòn, chắc tôi mãi không quên Hằng đâu. Bây giờ tôi xin phép nhé. Thi thoảng, Hằng ghé thăm anh Khải. Dù sao cũng là chỗ thân tình cũ. Xin lỗi anh Dũng, nếu lời tôi nói khiến anh buồn. Tôi chưa yêu ai, nhưng quan niệm của tôi tình yêu thuộc về thế giới riêng tư của hai người. Nhưng con người ta, vẫn rất cần tình bạn, một tình bạn chân thật, thoáng đáng, chắc anh không cấm cản Thu Hằng?

Dũng cười cười:

- Tôi chưa đủ sức trói bước chân Thu Hằng đâu. Tùng Chi khỏi lo.

Thu Hằng rụt vai:

- Cả chục ngày nay tôi không đến nhà Khải. Tôi chưa quên tình cảm của mình. Nhưng hắn sẽ nổi điên như hôm rồi, nếu tôi tới.

Tùng Chi bình thản:

- Thì... Hằng nói đến chơi với tôi.

- Được không?

- Sao lại không. Anh Khải đâu có quyền cấm Chi quen biết bạn bè, miễn sao tôi không bê trễ công việc nhà anh Khải là được. Xin phép, tôi đi trước nhé.

Tùng Chi gọi tính tiền. Nhưng Thu Hằng không chịu. Chi mĩm cười, băng qua đường, trở vào bệnh viện.

Ông Tuấn hạ giọng bảo Tùng Chi:

- Bà Lựu gọi điện ra báo với ba, cậu Khải có bạn gái ở nước ngoài về thăm. Họ là bạn học của nhau hồi Khải du học. Con ăn uống gì mà lâu lắc vậy?

Tùng Chi nhoẻn cười:

- Con lợi dụng ba còn ở đây, nên con "ngồi đồng" lâu một chút thôi. Anh Khải sao rồi ba?

www.vuilen.com 51

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Chưa thấy động tĩnh gì. Con nghĩ sao về chuyện cô gái người úc?

Tùng Chi từ tốn:

- Có gì phải nghĩ hả ba? Bạn anh ấy lặn lội đường xa sang tận đây thăm ảnh, chắc chắn hai người phải ''có gì lớn hơn" thứ tình bạn đơn giản. Bây giờ Khải không có ở nhà, con sẽ thay anh ấy đối xử tốt với cổ. Cũng may, con gái ba không tệ tiếng Anh.

Ông Tuấn chắt lưỡi:

- Nói như con, ba cần gì phải hỏi con?

- Con phải nhớ, con và Quang Khải được hai nhà hứa hẹn.

Tùng Chi cong môi:

- Chính xác, cuộc đính ước giữa bố anh Khải và ba là: sau này cho chị Mai Chi kết hôn với anh Khải. Bố anh Khải mất, chị Mai Chi đính hôn với anh Dân, nên ba mẹ mới thực hiện lời giao ước của mình, bằng cách đặt để con.

Ông Tuấn cười gượng:

- Con thật là... Chả chuyện gì qua nổi mắt con. Con biết được sự thật, tại sao còn muốn giúp cô gái kia?

- Ba đừng quên, người quyết định hạnh phúc của anh Khải, chính là Khải. Con chúa ghét bị áp đặt. Hơn nữa, con du học bốn năm, khoảng thời gian đó, ai biết được điều gì sẽ xẩy ra? Ba là người từng trải, ba thừa hiểu, sự chờ đợi, thủy chung thường gặp ở phụ nữ.

Đàn ông họ khó chấp nhận việc này. Ba mặc kệ dòng đời đi nghen.

Ông Tuấn cười lặng lẽ. Nụ cười không cho Tùng Chi biết được ông đang nghĩ gì.

Cuộc phẫu thuật, cấy ghép giác mạc cho Khải thành công. Bệnh viện Đa khoa Thanh Hóa chưa đủ điều kiện thực hiện ca phẫu thuật này, họ phải mời giáo sư tiến sĩ, Viện phó Viện Mắt từ Hà Nội vào.

Ông Tuấn thở phào khi bác sĩ Bình nói:

- Ca phẫu thuật rất tốt!

Tùng Chi reo lên:

- Cám ơn các bác sĩ!

www.vuilen.com 52

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Giáo sư Thiện Nhân cười nhẹ:

- Người nói lời cảm ơn là tôi. Cậu Khải đã có người mẹ rất nhân từ, đã cho con mình ánh sáng còn lại của mình. Sau ca phẫu thuật hôm nay, Việt Nam chắc chắn còn rất nhiều người cha người mẹ sẵn sang hy sinh bản thân, để bù đắp nỗi thiệt thòi khiếm khuyết cho con cái. Cháu yên tâm, chỉ một tuần, cậu ấy nhất định nhìn được cuộc sống.

- Cháu có thể vào thăm anh Khải được. Khoảng mười phút thôi nhé. Nhưng bệnh nhân chưa tỉnh, cháu đừng làm kinh động.

Tùng Chi gật đầu:

- Cháu biết rồi!

Giáo sư Thiện Nhân nói với người cán bộ điều trị phòng hồi sức. Tùng Chi được cô y tá dẫn đến giường Quang Khải.

Ngoại trừ đôi mắt bị băng kín, khuôn mặt của Khải hoàn toàn bình thường. Anh nằm trên giường, bình thản như người đang ngủ.

Tay trái đang được tluyền dịch. Tùng Chi khẽ bóp những ngón tay anh. Cô mường tượng trên khuôn mặt đẹp trai của anh là đôi mắt đẹp, rất sáng. Bởi bác Huệ có cặp mắt đẹp và sắc sảo vô cùng.

Ông Tuấn trở vào Sài Gòn ngay trong ngày. Qua hôm sau, bà Lựu dẫn Angelina vào bệnh viện thăm Quang Khải. Anh đã tỉnh, và đang cùng Tùng Chi nói chuyện.

Bà Lựu thấy cảnh Tùng Chi vui vẻ bên Quang Khải, bà tỏ ra bối rối:

- Cậu chủ khỏe không?

Quang Khải so vai:

- Như dì thấy, tôi hoàn toàn manh... như voi. Dì ở nhà giúp tôi trông coi nhà cửa được rồi, không cần lo lắng nhiều vì tôi đâu. Cô Tùng Chi biết cách chăm sóc bệnh nhân hơn tôi nghĩ đó.

Bà Lựu ngập ngừng:

- Cậu chủ, tôi mừng cho cậu. Tôi ra đây, vì cậu có người bạn...

Quang Khải khoát tay:

- Tôi rất ghét trở thành cón bệnh để người ta thương hại, thăm hỏi. Dì làm ơn dẹp bớt giùm tôi những người muốn thắm tôi nhé.

www.vuilen.com 53

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Dì Lựu chậm rãi:

- Cậu Khải! Người này từ xa đến. Tôi không đành lòng.

Quang Khải nhăn mặt:

- Hãy cảm ơn họ. Tôi thật sự biết ơn họ. Nhưng tôi không muốn bị làm phiền. Dì nói họ về giúp tôi.

- Cô ấy từ nước ngoài đến. Chả lẽ...

Quang Khải khựng người:

- Từ nước ngoài. Phải cô ấy tên Angelina không?

Bà Lựu chưa kịp trả lời, cô gái ngoại quốc đẹp lộng lẫy bước vào trước ánh mắt mở to của Tùng Chi. Angelina nói tiếng Việt khá sỏi:

- Angelina đây, anh Khải.

Quang Khải quơ tay:

- Angelina! Em sang Việt Nam thật sao?

Angeìina cười trong nước mắt:

- Em chưa bao giờ sai lời hứa với anh.

Quang Khải nhìn về phía Tùng Chi:

- Chi lấy giùm anh chiếc ghế cho cô ấy.

Tùng Chi đem đến chiếc ghế nhựa, cô nói chậm:

- Anh Khải nói, chị ngồi đây.

- Cám ơn!

Tùng Chi ngạc nhiên:

- Chị nói được tiếng Việt khá chuẩn. Chị học tiếng Việt à?

Quang Khải xen lời:

- Dạo ở úc, Angelina là bạn gái thân của anh. Chính anh đã dạy cô ấy nói tiếng Việt.

Tùng Chi gật gù:

www.vuilen.com 54

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Thảo nào chị ấy nói rất chính xác âm từ. Anh Khải tiếp bạn nhé!

Tùng Chi thoát nhanh khỏi phòng sau cái gật đầu với Angel1na.

Angelina dịu dàng:

- Cô gái ấy là gì của anh?

Quang Khải bối rối:

- Tùng Chi là con gái một người bạn thân của bố mẹ anh.

Angelina chớp mắt:

- Bạn thân của bố mẹ, liệu cô ấy có là vợ hứa hôn của anh không? Như anh vẫn kể cho Angelina về phong tục tập quán đất nước anh, ngày xưa thường con cái kết hôn theo lời giao ước của bố mẹ. Những lời đính ước...

Quang Khải cười vui:

- Những lời đính ước từ trên bàn tiệc của các ông bố hoặc bà mẹ, khi con họ còn trong bụng mẹ.

Angel1na gật đầu:

- Vâng! Anh và cô Chi có là một ví dụ không?

Quang Khải so vai:

- Tùng Chi sống trong Sài Gòn lận. Cô ấy vì ba mẹ nên ra giúp anh thôi. Giữa anh và Tùng Chi không hề có sự ràng buộc.

- Em được quyền hy vọng, đúng không?

Quang Khải trầm tĩnh:

- Đừng tốn công sức vì anh. Bây giờ anh không thể quyết định chuyện gì. Nhưng chắc chắn, anh không thể rời bỏ quê hương.

Angelina nói:

- Bố mẹ anh đều mất cả rồi. Ở lại đây anh sẽ càng buồn hơn. Anh nên đi cùng em như lời anh từng hứa.

Quang Khải nhẹ giọng:

- Anh xin lỗi. Mẹ cho anh đôi mắt để anh được nhìn thấy quê hương, để anh tiếp tục thay bố mẹ việc điều hành nông trường. Anh không thể khiến vong linh mẹ anh buồn tủi.

www.vuilen.com 55

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Angelina cắn môi:

- Anh không đi cùng em. Em nói thế nào đây với ba mẹ em và ông ngoại? Họ rất hy vọng chuyến đi Việt Nam của em. Em và anh cùng qua úc.

Quang Khải thở dài. Thời gian anh xa nhà, du học thời kỳ đầu thật cô đơn, buồn tẻ. Anh luôn nhớ bố mẹ vào buổi chiều. Lúc đó, anh rất sợ hoàng hôn buông xuống, những mái nhà rộn rã tiếng cười vui. Bên bàn ăn, người ta hạnh phúc, ăn uống cùng nhau sau một ngày làm việc. Riêng bọn sinh viên du học như Khải luôn buồn vắng, đến mức anh từng khóc y hệt một cô gái yếu đuối.

Rồi cuộc đời dun rủi cho anh gặp Angel1na. Cô gái mang dòng máu Anh quốc, nhưng từ nhỏ được sinh ra, lớn lên tại úc. Angelina còn là đứa cháu duy nhất của một trong ba người đàn ông giàu, nổi tiếng ở úc. Quang Khải từng dạy Angelina tiếng mẹ đẻ của mình. Cô gái người úc học tiếng Việt nhanh đến mức khiến bạn bè anh kinh ngạc. Tình cảm hai người nảy sinh. Quang Khải yêu Angelina say đắm, tưởng chừng khó có gì đủ sức mạnh chia cắt họ. Ông ngoại Angelina quý Khải. Ông tuyên bố, nếu Khải ở lại úc, ông sẽ trao toàn bộ tài sản của ông cho Angel1na để hai người có vốn phát triển kinh tế... Đùng một cái, tin dữ từ quê nhà đưa sang. Quang Khải không còn sự chọn lựa. Anh phải về Việt Nam chịu tang bố. Rồi công ty chế xuất hạt điều của gia đình anh có nhà máy đặt tại Bình Dương và Đắk Lắk liên tiếp xảy sự cố, suýt phải đưa ra thị trường phát mãi. Anh không thể thờ ơ, nên đã ở lại. Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, của những đồng nghiệp thân tín của bố anh, anh đã khôi phục được lại nhà máy. Niềm vui chưa kịp mừng, bất hạnh tiếp tục giáng vào đầu anh. Tai nạn khiến anh bị mù. Mẹ vì quá đau đớn thương xót anh đến phát cuồng. Vừa lo cho con, vừa lo công ty, mẹ đã không nhớ tới căn bệnh của bà...

Quang Khải lắc đầu. Anh không được khóc. Mẹ anh khát khao anh được sáng mắt lại. Vì anh và cả sản nghiệp này. Khải không có quyền đạp lên ước nguyện của ba mẹ.

Angelina trầm tĩnh:

- Anh còn yêu em không?

Quang Khải siết vai cô, hạ giọng:

- Anh yêu em. Nhưng anh không thể bỏ quê hương.

Angel1na vẻ cam chịu:

- Em chờ anh thêm năm năm, thậm chí mười năm, miễn là anh thay đổi quan niệm. Không để sự sản gia đình tiêu tan thì sống ở đâu cũng là sống anh ạ.

www.vuilen.com 56

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Quang Khải nghẹn giọng:

- Cám ơn em, Angelina. Anh rất hạnh phúc khi em nói với anh những lời như thế. Trách nhiệm và công việc luôn đè nặng vai anh. Anh không có anh chị em, không có người thân để chia sẽ. Anh không muốn em vì anh mà buông xuôi tuổi xuân.

Angelina chợt vòng tay ôm lấy khuôn mặt Khải. Cô đặt lên môi anh một nụ hôn. Hai người say đắm hôn nhau, quên mất mình đang trong phòng bệnh. Vô tình Tùng Chi đi vào. Cô trố mắt nhìn đến sững sờ. Dù không nhìn thấy gì, nhưng Khải khá nhạy cảm. Anh đã quen ''nhìn" sự việc qua từng tiếng động nhỏ. Khẽ rời môi Angelina, Khải nhẹ giọng:

- Tùng Chi phải không?

Giật mình, Chi bối rối:

- Dạ. Em xin lỗi... Em...

Khải bình thản:

- Chi vào đây đi!

Tùng Chi lắc đầu:

- Em đem cho chị ấy ly nước, em không cố ý.

Dứt lời, cô đặt ly sinh tố dâu vào tay Angelina và bỏ đi. Angelina mỉm cười:

- Cô ấy đỏ mặt như chính cô ấy đang hôn anh vậy.

Quang Khải cười hiền:

- Tùng Chi sắp đi du học. Anh không biết mặt cô bé. Hồi nhỏ, anh gặp mấy chị em Chi, lúc đó Chi còn bé xíu à. Cô bé chắc là xấu hổ.

Việt Nam không giống úc. Tình cảm yêu đương nam nữ, người con gái rất kín đáo.

Angelina cười:

- Tùng Chi rất... đẹp. Em sợ rằng anh sẽ bỏ em khi nhìn thấy cô ấy.

- Tùng Chi còn nhỏ. Anh không phải loại đàn ông dễ thay lòng đổi dạ.

- Vậy còn cô Thu Hằng?

Khải bật cười:

www.vuilen.com 57

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Anh không yêu Thu Hằng. Con gái úc không nên ghen bậy, xấu lắm. Thu Hằng đã có người khác. Em không tin cứ hỏi Tùng Chi sẽ biết.

Angelina im lặng. Cô năn nỉ hết lời, Quang Khải cũng nhất định bắt cô trở về nông trường.

Dù sao trong căn nhà của anh, sự an toàn và cuộc sống của cô sẽ dễ chịu hơn nơi bệnh viện.

Quang Khải nhìn sững vào những người đứng trước mặt anh. Ngoại trừ

Angelina và Thu Hằng là Khái biết rõ, còn hai cô gái đứng trước mặt anh, họ nhìn anh cười rất tươi. Họ là ai? Khải không thể nào biết. Thấy anh mãi im lặng, Thu Hằng ào đến ôm lấy Khải:

- Anh Khải! Anh... đã thấy em, đúng không?

Quang Khải khẽ đẩy Hằng ra:

- Cám ơn Hằng đã đến thăm tôi.

Angelina nói như cố kềm sự lo lắng:

- Anh đã nhìn thấy chưa? Tại sao anh không nói?

Quang Khải gật đầu:

- Anh nhìn rất rõ. Đừng lo cho anh!

Đưa mắt về phía hai vị giáo sư, bác sĩ, anh xúc động:

- Cám ơn bác sĩ đã giúp tôi trở lại cuộc sống đời thường.

Giáo sư Tuyên cười cười:

- Đúng ra, người được cậu cám ơn là thầy tôi Giáo sư, viện phó viện mắt trung ương Thiện Nhân, vì chính ông là người phẫu thuật cho cậu. ông về Hà Nội rồi. Tôi sẽ thay cậu chuyển lời tri ân tới thầy. Nhớ phải tránh bụi thời gian đầu, không được nhìn vào lửa hoặc nắng trực điện trong khoảng ba tháng. Sau đó thì mọi việc bình thường.

www.vuilen.com 58

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Quang Khải rưng rưng:

- Đa tạ bác sĩ. Tôi hứa làm theo lời chỉ dẵn. của bác sĩ:

Giáo sư Tuyên và các phụ tá của ông bước ra cửa. Thu Hằng nhìn Angelina bằng ánh mắt khó chịu.

Quang Khải hỏi Angel1na:

- Tùng Chi đâu?

Miệng hỏi, mắt anh nhìn về phía hai cô gái mặc áo thun sọc kẻ trắng đen.

Angel1na tủm tỉm:

- Cô ấy trong phòng này, anh đoán thử xem.

Quang Khải nhìn chăm chú cô gái có mái tóc suôn mượt, buông dài sau lưng. Anh hơi nhíu mày:

- Tùng Chi đây, đúng không?

Thu Hằng buột miệng:

- Sai rồi!

Quang Khải trầm tĩnh:

- Tôi không nhìn thấy Chi khi còn bị bóng tối che mắt. Dựa vào linh cảm của mình, tôi đoan chắc tôi không hề sai. Hãy nói đi Tùng Chi!

Tùng Chi thật sự ngỡ ngàng. Hơn hai mươi ngày Khải chưa một lần thấy cô, thậm chí chưa từng nắm tay cô, tại sao anh dễ dàng nhận được cô, ngay khi vừa sáng mắt?

Tùng Chi nghẹn ngào:

- Vâng! Em đúng là Tùng Chi. Tạ ơn Trời phật đã cho anh được thấy ánh sáng. Trên trời cao, vong linh mẹ anh chắc chắn mừng lắm. Chi chúc mừng anh!

Quang Khải tiến về phía Tùng Chi, từng bước chầm chậm. Và trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Quang Khầi ôm vai Tùng Chi, anh nói trầm tĩnh:

- Đôi mắt của mẹ cho anh nếu những ngày qua, anh không có em bên cạnh, chắc gì anh đã vượt được lên chính số phận của mình. Đời này kiếp này, anh thật sự mang ơn em.

www.vuilen.com 59

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Từng Chi bàng hoàng trước phản ứng của Quang Khải. Một lúc sau, cô bình tĩnh lại, cô vội đẩy anh ra:

- Anh Khải, bỏ vai em ra, đau quá hà.

Thu Hằng ấm ức:

- ''Dò sông dò biển dễ dò, chẳng ai lấy thước để đo lòng người''. Mình đúng là ngu, khi không đi tin lời một đứa con nít ranh.

Tùng Chi so vai:

- Đời mà, đố ai nói trước được tình yêu...

Quang Khải ngơ ngẩn:

- Hai người nói gì, nghe khó hiểu quá vậy.

Tùng Chi tỉnh bơ:

- Không có gì đâu anh. Anh Khải đói chưa, em mua phở cho anh nè.

Quang Khải cười cười:

- Kiến bò bụng nãy giờ.. Vui quá anh không thấy đói.

Tùng Chi nói:

- Không đói cũng phải ăn, vì em mua rồi. Phở nguội khó ăn, đổ đi thì mang tội. Với lại, phải ăn để uống thuốc nữa, đúng không chi Angelina?

Angellna gật đầu cười:

- Tùng Chi nói đúng! Anh Khải ăn đi, rồi uống thuốc.

Thu Hằng mím môi nhìn Tùng Chi lăng xăng trút phở ra tô cho Khải. Hằng tửc lắm. Cô quên rằng, một tuần trước, cô từng có cuộc trò chuyện rất vui vẻ với Chi. Lúc đó cô hoàn toàn không biết chuyện Khải được phẫu thuật. Ngày hôm qua, cô vô tình nghe bà Lựu nói chuyện của Khải cho một người làm ở nông trường, nên sáng nay, cô lặng lẽ một mình chạy xe thành phố. Thu Hằng thêm một bất ngờ khi đối diện cùng cô gái người úc xinh đẹp, biết ăn bún riêu và nói tiếng Việt khá sỏi.

Thà rằng Khải vĩnh viễn bị bóng tối che mất. Bây giờ cặp mắt anh sáng đẹp lại hơn xưa, Thu Hằng sao dễ dàng chấp nhận mất Khải. Bằng mọi giá, Hằng phải loại bỏ Tùng Chi. Linh cảm mách bảo Hằng, Quang Khải đang để ý đến Tùng Chi. Anh không mấy quan tâm tới cô gái ngoại kiều.

www.vuilen.com 60

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Tùng Chi nhẹ giọng:

- Anh Khải chưa thể xuất viện hôm nay, Chi về nông trường trước nhé.

Quang Khải kêu lên:

- Chi về trong đó làm gì? Cứ ở ngoài này, mai mốt cùng anh về luôn.

Tùng Chi cười nhẹ:

- Chị Angelina ở lại được rồi. Thật ra, cả tuần Chi rất mệt. Chi muốn nghĩ ngơi. Xin phép anh Khải, Chi về trước.

Quay sang Thu Hằng, Tùng Chi thản nhiên:

- Chị ở lại hay về cùng Chi luôn?

Thu Hằng hất mặt:

- Cô đi đi! Tôi không thể chấp nhận sự có mặt của cô gái này.

Tùng Chi nhẹ giọng nói vừa đủ Hằng nghe:

- Tình cảm không nên cưỡng cầu. Muốn tạo được chỗ đứng trong tim người đàn ông, thật chẳng đáng. Hãy để con tim tự lên tiếng. Angelina không có lỗi.

Thu Hằng nhếch môi:

- Tại cô chưa yêu nên chưa hiểu được hết nỗi đau bị đối phương coi thường. Tôi rất muốn chúng ta một lần cạnh tranh.

Tùng Chi so vai:

- Xin lỗi, tôi không hứng thú mấy chuyện này. Em về nghen anh Khải.

Tùag Chi thong thả bước khỏi khu hồi sức bệnh viện. Tự nhiên cô muốn được lang thang, để coi thử thành phố này có gì khác Sài Gòn?

- Tùng Chi!

Vừa định rẽ vào con đường dẫn về cầu Hàm Rồng (cô hỏi thăm và được người ta chỉ cho đi) Tùng Chi chợt ngẩn người khi nghe ai đó gọi tên cô ở thảnh phố này, ngoài Quang Khải và vài người sống trong biệt thự Bình An, đâu ai biết Tùng Chi nhĩ? Vào giờ này, người Chi quen chắc đang ở nhà làm việc ai rảnh rỗi như cô, để lang thang chứ? Tùng Chi nhìn về nơi phát ra tiếng gọi. Cô chớp mắt:

- Sao lại là chị hả, chị Hằng?

www.vuilen.com 61

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Thu Hằng bực bội:

- Tại sao không thể là tao?

Tùng Chi hơi bất ngờ trước câu trả lời đầy cộc cằn của Hằng. Tùng Chi sau phút ngỡ ngàng, dườag như cô đoán biết được tâm trạng Thu Hằng, nên cô cười nhẹ:

- Em không buồn chị đâu. Chúng ta vừa nói lời chia tay chưa đầy...bốn mươi phút. Bây giờ gặp chị, em thấy bất ngờ nên hỏi. Em không hề có ác ý gì đâu.

Thu Hằng nhận ra thái độ bực bội vô lý của mình. Cô khẽ thở dài:

- Xin lỗi Chi, tâm trạng tôi bây giờ rất khó chịu. Chi hãy trả lời tôi, bằng sự chân thật của Chi nhé.

- Vâng! Em sẵn sàng nghe chị nói đây.

Thu Hằng buồn tênh:

- Tình cảm Tùng Chi dành cho anh Khải thế nào? Chi có muốn mãi mãi trở thành một nửa đời anh ấy không? Và cô gái kia, tại sao có mặt ở đấy đúng lúc Khải sáng mắt lại?

Tùng Chi mỉm cười:

- Em không hề nghĩ gì ngoài việc thay ba mẹ em chăm sóc anh Khải, trả nghĩa giùm gia đình em. Chị Angelina từng là bạn gái anh Khải dạo hai người còn học bên úc. Bác Huệ một lần đã kể em nghe về mối quan hệ này. Tuy nhiện, khi ấy bác Huệ không muốn anh Khải cưới vợ người nước ngoài. Bây giờ, bác Huệ mất rồi, quyền quyết định hôn nhân hạnh phúc của Khải, do chính ảnh tự liệu.

Em nghĩ chị Angelina sang Việt Nam, bởi chị ấy rất yêu Khải.

Thu Hằng lắc đầu:

- Suốt thời gian tôi quen biết Khải, được bố anh Khải nhận là ''con dâu" trong các câu chuyện của người lớn, Khải chưa một lần kể tôi nghe về cô ta.

Tùng Chi vô tư:

- Trước không biết, bây giờ chả phải chị đã biết rồi sao. Em nghĩ, chị nên chúc mừng anh Khải.

Thu Hằng mím môi:

www.vuilen.com 62

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Chi khuyên tôi chúc phúc cho Khải à? Tôi không can tâm, chị ạ. Tôi yêu Khải ngay lần đầu tiên đi đón anh ấy từ sân bay Nội Bài. Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt. Tai nạn xẩy ra cho Khải, tôi chưa một lần xa lánh ảnh. Chính anh Khải đã tự xa lánh tôi. Vì vậy, lúc chị ra nhà anh Khải, tôi ghét chị lắm. Rồi không rõ từ nguồn tin nào, mẹ tôi nói gia đình Khải sắp phá sản. Mẹ tôi ra mặt cấm tôi, không cho tôi qua nhà Khải nữa.

Giọng Thu Hằng đặc quánh nỗi đau:

- Giận anh, giận bác Huệ, nhất là từ sau ngày bác Huệ mất, Khải coi tôi như kẻ thù. Tôi tự nhìn lại bản thân, thấy mình không hề có lỗi gì với gia đình anh ấy ngoại trừ cái tội tôi yêu Khải. Một bên bị cự tuyệt tình cảm, một bên tôi bị mẹ tôi ép tôi phải yêu người khác. Hận bản thân tôi kém cỏi, hận mẹ tôi coi trọng tiền của hơn tình nghĩa, tôi đã nhắm mắt nghe theo lời gia đình tôi. Khổ nỗi, tôi càng muốn quên Khải thì hình dáng anh ấy càng hiện rõ trong tôi. Bây giờ tôi đến bệnh viện không phải vì anh ấy sáng mắt, không phải vì nông trường Bình An mà vì trái tim của tôi. Trái tim tôi luôn hướng về Khải. Tôi không thể không có anh ấy. Tùng Chi! Nếu Chi không yêu anh Khải, Chi hãy giúp tôi được không?

Tùng Chi nghe những lời Thu Hằng, cô thấy Hằng thật tội nghiệp. Tùng Chi nhẹ nhàng:

- Em giúp được gì chứ?

- Chi không yêu anh Khải thì hãy tạo cơ hội để tôi tiếp cận anh ấy. Angelina không thể cướp Khải khỏi cuộc đời tôi.

- Người quyết định không phải là em, chị hay chị Angelina. Chỉ phải tự mình chứng tỏ tình cảm của chị cho anh Khải rõ. Anh Khải tính khí thế nào chắc chị rõ hơn em. Chị cố gắng nhé! Việc này, em không thể giúp chị. Em sắp trở về Sài Gòn.

Thu Hằng ngỡ ngàng:

- Chi nói thật hả?

Tùng Chi thật thà:

- Em đi du học. Em chưa yêu ai và không muốn dính vào mấy chuyện tình cảm trai gái lúc này.

Thu Hãng khẽ khàng:

- Linh cảm mách bảo tôi, Khải rất thích em.

www.vuilen.com 63

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

Tùng Chi nhoẻn cười:

- Kệ ảnh! Em muốn tự do học hơn. Chị đừng ngại em nhé. Em xin phép, em phải về bệnh viện xem ảnh thế nào. Dù sao, em vẫn phải làm tròn bổn phận của "cô điều dương" với Khải, vì "hợp đồng" giữa em và ba mẹ em chưa kết thúc.

Dứt câu, Tùng Chi thong thả đón xe quay vào bệnh viện.

Thu Hằng khẽ thở dài nhìn theo Tùng Chi. Cô nhất định phải nói rõ mọi chuyện với mẹ cô.

Bước chân vào phòng khách, Thu Hằng thấy mẹ đang ngồi coi tivi. Bà Hiền cau mày nhìn thấy con gái, hỏi bằng giọng hơi gắt:

- Con đi đâu từ sáng đến giờ vậy, Hằng?

Thu Hằng ngồi xuống cạnh mẹ, lấy tay ấn vào nút giảm âm thanh của tivi, cô nói:

- Con vào bệnh viện thăm anh Khải.

Bà Hiền trợn mắt:

- Con nói cái gì? Đến bệnh viện thăm thằng mù ấy nữa à? Tạì sao con liên tục cãi lời mẹ vậy Hằng? Bộ ăn không ngồi rồi, có kẻ hầu người hạ khiến con thấy mình quá sướng nên hết chuyện chuyện làm phải không?

Cậu Dũng yêu thương con, sẵn sàng dâng hai tay chiếc ghế tổng giám đốc cho con ngồi thì con xa lánh người ta. Con chạy theo thàng mù đã hết thời vận, tại sao con ngu quá vậy Hằng?

Thu Hằng trề môi:

- Con lớn rồi. Yêu ai, lấy ai là quyền của con. Từ nay, mẹ làm ơn đừng mỗi lời nói mẹ đều réo tên anh Dũng thế này, anh Dũng thế nọ để cặp đôi với con nữa. Con thà lấy chồng mù chứ không lấy Dũng đâu.

Bà Hiền giận dữ:

- Trời ơi trời! Đang yên đang lành, sao tự dưng nổi chứng vậy Hằng? Tao là mẹ mày, banh da xẻ thịt sinh ra mày. Tao không thể nhìn mày lấy nhằm một thằng chồng mù lòa.

Dù nó giàu cỡ nào, mù rồi cũng trở thành vô tích sự. Tao cấm mày! Cãi lời tao, thì tao...đập mày chết.

Thu Hằng thản nhiên:

www.vuilen.com 64

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Mẹ thích, cứ thoải mái đập con. Đánh con rồi mẹ thấy nhẹ mình, mẹ cứ đánh. Mẹ lúc nào cũng bảo mẹ là người “nhìn xa trông rộng'', thật ra mẹ chả hề nhìn thấy gì ngoài những cây bài tứ sắc. Quang Khải sáng mắt rồi, thưa mẹ.

Bà Hiên chưng hửng:

- Mày nói sao? Thằng ấy khỏi mù à?

Bà bỗng cười phá lên:

- Con ơi là con. Si mê gì đến độ lú lẫn như thế hả. Mù tịt cả mười mấy tháng nay, thuốc gì cứu được đôi mắt nó? Mày nói cứ như là thời đại của Hoa Đào tái thế.

- Mẹ không tin thì tự mình tìm hiểu nhé. Con mệt rồi, con đi ngủ đây.

Bà Hiền kêu lên:

- Ngủ nghê gì giờ này chớ. Ngồi đó, để mẹ hỏi cho ra lẽ đã.

Thu Hằng nhăn mặt:

- Hỏi gì thì mẹ hỏi mau lên.

Bà Hiền ngập ngừng:

- Có thật... thằng Khải đã nhìn thấy không?

Thu Hằng gật đầu:

- Thật chứ! Là bác Huệ trước khi chết đã yêu cầu bác sĩ lấy mắt của bác ấy chữa cho anh Khải:

Bà Hiền lắp bắp:

- Nói vậy...bà ấy chết trong mù lòa?

- Mẹ thấy sợ hay sao?

Bà Hiền nghe giọng bất mãn của con gái, vội nói:

- Ý mẹ không phải sợ. Tại mẹ thấy bất ngờ thôi. Bà Huệ luôn khiến người khác nể phục. Nhưng xưa nay, bà ấy là người yêu thích hình dáng bản thân. Dù lo làm ăn nhưng bà ấy không hề quên việc chăm sóc sắc đẹp bản thân. Mẹ không ngờ bà ấy chịu nhắm mắt mà không có mắt.

Thu Hằng nhăn trán:

www.vuilen.com 65

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Người phụ nữ trong kinh doanh luôn phải đối đầu với rất nhiều tác động. Nguyên nhân bác ấy làm ăn phát đạt chính là ở chỗ bác ấy biết làm người khác kính nể mình. Mẹ nên học tập bác ấy.

Bà Hiền xua tay:

- Lúc này, mẹ không rảnh để tranh cãi với con những chuyện vặt. Hãy cho mẹ biết, Quang Khải bây giờ thế nào?

Thu Hằng chậm rãi:

- Mẹ biết Quang Khải vốn đẹp trai, phong độ. Bây giờ thêm cặp mắt bác Huệ, con thấy đàn ông ở thị trấn Lam Sơn chả ai bằng được Khải. Mẹ đừng ép con lấy Dũng nữa.

Bà Hiền hét nhỏ:

- Không được!

Thu Hằng thờ ơ:

- Mẹ không cấm con được đâu.

Bà Hiền gằn giọng:

- Mặc kể thằng Khải sáng mắt trở lại, mẹ cũng không cho con lấy nó. Mẹ không thể nuốt lời trước bố thằng Dũng.

- Thôi đủ rồi. Mẹ phải nói chính xác là mẹ không muốn phải trả lại số của quả mà Dũng đã biếu mẹ. Cả số tiền ba tỉ đồng gia đình anh ta giúp mẹ trả nợ. Một số tiền lớn, nếu con lấy Dũng, mẹ sẽ không còn lo lắng, đúng không?

Bà Hiền lu loa:

- Rốt cuộc, mọi việc đều không qua khỏi mắt con. Đã biết rõ thế, tại sao con làm khó mẹ? Dạo bà Huệ còn sống, bà ấy muốn giúp mẹ vốn để làm ăn. Sau này, thằng Khải và cả bà ấy đều bệnh, mẹ nghĩ họ chả còn tiền để giúp chúng ta, vì thế mẹ đã tìm đến gia đình cậu Dũng. May sao, cậu ấy thương con, nên sẵn sang giúp mẹ vốn liếng. Bây giờ con không đồng ý người ta. Bố mẹ chỉ còn cách vào nhà...đá ngồi đếm lịch.

Thu Hằng thẫn thờ:

- Mẹ! Mẹ không gạt con chứ?

Bà Hiền khóc òa:

www.vuilen.com 66

Tác Giả: Diễm Thanh ƯỚC HẸN CÓ NHAU

- Không! Bố con bị người ta rủ rê, đem tiền của công ty đi cá độ đá banh, thua vài tỉ đồng. Con thừa biết trước nay nhà mình đâu giàu có bằng ai. Bố con chỉ làm kế toán trưởng, lỡ thua thì nghĩ cách gỡ. Ai dè càng gỡ, càng thua. Ngoại trừ con, đâu còn ai cứu được bố con.

Thu Hằng ôm đầu:

- Trời ơi! Lý nào vậy. Tại sao số phận lại quá tàn nhẫn với con. Nhà Dũng giàu thật, song bố mẹ đâu dám chắc họ thật lòng giúp gia đình ta?

Bà Hiền trầm tĩnh:

- Chuyện này con yên tâm. Con đồng ý làm lễ đính hôn, cậu Dũng sẽ chuyển ngay tiền vào tài khoản của công ty bố con. Hằng ơi! Mẹ mong con hãy cứu gia đình. Bố con vào tù, lý lịch nhuộm màu đen, hai đứa em con và cả con nữa, làm sao đối mặt trước cuộc đời. Mẹ biết ép con là ích kỷ, nhưng mẹ không còn cách chọn lựa.

Thu Hằng im lặng. Sự im lặng của con gái kèm theo những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi của Hằng, khiến bà Hiền thấy đau xót, tái tê. Thật lâu, Thu Hằng đứng lên, không nhìn mẹ, cô nói bằng giọng nghẹn đắng:

- Con đồng ý. Mẹ nói gia đình anh Dũng coi ngày đi nhé. Cưới vợ thì cưới liền tay, mẹ ạ.

Gương mặt Hằng khép kín, ánh mắt cô thăm thẳm một nỗi buồn mênh mang.

www.vuilen.com 67