Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe....

41
Tác gi: Trn ThThanh Du LI YÊU CHƯA NGPhn 10 Thôm đi Vũng Tàu vti gi, cô luôn tìm cách tránh mt Khánh V. Đi hc, nhà và kctrên bàn ăn. Khánh Vmun gp cô thì cô vin cnày cnđể tchi. Biết rng như vy không phi là cách tt. Nhưng biết sao hơn, càng tránh mt anh cô càng nghe lòng mình nhc but. Ôi! Tình trng này kéo dài cô schết mt thôi. Ngày chnht rnh, Hi Hà không biết làm gì ngoài vic đọc sách, chđi rong chơi thì thi gian này cô không có hng thú. Tám gisáng, trong nhà vng tanh, Hi Hà nghĩ mi người đã đi hết ri. Nên sau khi ăn sáng xong cô ung dung ngi phòng khách xem tp chí. Khánh Vtrên lu bước xung, anh nhnhàng như mt con mèo đến bt mt Hi Hà, cô bé ht hong la lên: - Á… Khánh Vbuông tay ra mm cười: - Sao em nhát thế? Hi Hà dch người ra, cô đứng lên: - Xin li, em còn vic phi làm. Khánh Vchp tay Hi Hà kéo li. Anh nhging: - Em vn còn gin anh à? Hi Hà cúi mt: - Không có. Khánh Vcau mt: - Không có. Sao em luôn tránh mt anh. Hi Hà lúng túng: - Em...bài hc ca em nhiu lm. Khánh Vni cáu: - Hc, hc, hc. trường cũng hc, nhà cũng hc, trên bàn ăn cũng vin là do hc, và hôm nay chnht cũng hc. Em định chc gin anh đến bao giđây? Hi Hà cong môi: - Em nào dám. - Anh không ngem li gin hn vô cnhư vy? www.vuilen.com 159

Transcript of Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe....

Page 1: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Phần 10

Từ hôm đi Vũng Tàu về tới giờ, cô luôn tìm cách tránh mặt Khánh Vỹ. Đi

học, ở nhà và kể cả trên bàn ăn. Khánh Vỹ muốn gặp cô thì cô viện cớ này cớ nọ để từ chối. Biết rằng như vậy không phải là cách tốt. Nhưng biết sao hơn, càng tránh mặt anh cô càng nghe lòng mình nhức buốt.

Ôi! Tình trạng này kéo dài cô sẽ chết mất thôi. Ngày chủ nhật rảnh, Hải Hà không biết làm gì ngoài việc đọc sách, chứ đi

rong chơi thì thời gian này cô không có hứng thú. Tám giờ sáng, trong nhà vắng tanh, Hải Hà nghĩ mọi người đã đi hết rồi. Nên

sau khi ăn sáng xong cô ung dung ngồi ở phòng khách xem tạp chí. Khánh Vỹ ở trên lầu bước xuống, anh nhẹ nhàng như một con mèo đến bịt

mắt Hải Hà, cô bé hốt hoảng la lên: - Á… Khánh Vỹ buông tay ra mỉm cười: - Sao em nhát thế? Hải Hà dịch người ra, cô đứng lên: - Xin lỗi, em còn việc phải làm. Khánh Vỹ chụp tay Hải Hà kéo lại. Anh nhỏ giọng: - Em vẫn còn giận anh à? Hải Hà cúi mặt: - Không có. Khánh Vỹ cau mặt: - Không có. Sao em luôn tránh mặt anh.

Hải Hà lúng túng:

- Em...bài học của em nhiều lắm.

Khánh Vỹ nổi cáu:

- Học, học, học. Ở trường cũng học, ở nhà cũng học, trên bàn ăn cũng viện là do học, và hôm nay chủ nhật cũng học. Em định chọc giận anh đến bao giờ đây?

Hải Hà cong môi:

- Em nào dám.

- Anh không ngờ em lại giận hờn vô cớ như vậy?

www.vuilen.com 159

Page 2: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Hải Hà quay mặt: - Không có lửa làm sao có khói. Và ví như anh luôn biết tôi vô cớ thì tại sao anh lại yêu tôi. Khánh Vỹ khổ sở: - Nhưng dù gì cũng phải cho anh giải thích. Hải Hà bướng bỉnh: - Tôi chẳng làm gì, nên anh không cần phải bận tâm mà đi giải thích với tôi.

Còn đúng hơn nữa tôi chỉ là một con bé làm thuê đang kiếm từng đồng tiền ít ỏi cho cuộc sống của mình.

Khánh Vỹ đập bàn: - Em nói đủ chưa? Hải Hà nhếch môi: - Chưa hết đâu, nhưng có lẽ nhiêu đó cũng đủ rồi. Khánh Vỹ bật dậy: - Được, em nói đúng. Nếu yêu nhau mà không tin tưởng nhau thì ta nên chia

tay đi. Hải Hà bật cười: - Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà với theo: - Không bao giờ. Tiếng xe rú ga phóng ra đường, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất giận. Ôi! Cái mà cô đang lo lắng nó lại đến một cách nhanh hơn cô tưởng. Hải Hà gượng đứng dậy, cô lê từng bước về phòng. Nước mắt cứ thi nhau

rơi. Hết, hết thật rồi, chẳng còn gì nữa mà luyến lưu. Cô phải rời khỏi ngôi nhà này thôi, dù rằng nó đã cho cô rất nhiều kỷ niệm vui buồn.

Ơn nghĩa đó đành mang theo, rồi một ngày nào đó cô sẽ trả, sẽ trả... Và cô cũng không được cho gia đình biết, vì nếu biết cha mẹ cô sẽ buồn lắm,

buồn lắm. Còn rời khỏi nhà Khánh Vỹ, cô sống ra sao đây? Nơi đô thành nhiều cạm

bẫy, người con gái quê mùa như cô… Đầu óc cứ xoáy vào cái vòng suy nghĩ lẩn quẩn, mệt mỏi Hải Hà ngủ thiếp

lúc nào không hay.

www.vuilen.com 160

Page 3: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Không biết thời gian được bao lâu, Hải Hà chợt tỉnh giấc, thì bên cạnh Khánh Chi ngủ ngon lành.

Đưa tay nhìn đồng hồ, Hải Hà giật mình: - Trời ạ, ngủ dữ thế này. Định tốc chăn ngồi dậy thì nghe bên dưới có tiếng ồn ào, rồi tiếng bà Khánh Băng: - Khánh Vỹ, sao con lại say khướt thế này? Từ trước tới giờ đâu có như vậy? Khánh Vỹ lè nhè: - Xin lỗi… con xin lỗi đã làm mọi người thức giấc. Ông Huỳnh ra lệnh: - Khánh Hưng. Giúp anh Hai con lên phòng cho nó nghỉ đi. - Có cần phải hành hạ mình như vậy không anh Hai? Không đáng chút nào

cả. Bà Khánh Băng thở dài hỏi chồng: - Ông có biết nguyên nhân không? - Chắc gặp bạn bè nên quá chén. - Tôi không nghĩ như vậy. Từ lúc đi dã ngoại ở Vũng Tàu về ngày nào nó

cũng say mèm cả? Đâu, ông tìm hiểu thử xem, tôi sợ là do chuyện tình cảm. Hai ông bà im lặng, Hải Hà trở mình, cô cảm thấy ray rứt trong lòng. Khiêu

khích anh ấy có quá đáng lắm không, trong lòng cô không thể quên anh Vỹ kia mà.

Yêu là khổ đúng nhưthế. Phải chi cô đừng đến đây, đừng gặp Khánh Vỹ và đừng yêu nhỉ.

Muốn dứt cũng không được. Có lẽ số phận đã buộc chặt cô vào Khánh Vỹ.

Trở mình liên tục, Hải Hà không thể nào ngủ lại được. Trong đầu cô cứ nặng nề những câu hỏi mà không có câu trả lời.

Cứ như thế trằn trọc suốt đêm, Hải Hà đi vào giấc ngủ muộn màng và mệt mỏi.

Sáng ra thức dậy hơi muộn, Hải Hà cảm thấy bần thần trong người nhưng cũng phải cố gắng đến giảng đường, vì cô không muốn mình bị mất bài.

Chỉnh tề trong bộ đồ đi học, Hải Hà xuống phòng ăn gặp ông bà Huỳnh. Cô bé lễ phép:

- Thưa ba mẹ con đi học.

www.vuilen.com 161

Page 4: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Hai chữ “ba mẹ” Hải Hà thấp xuống vì cô rất ngượng ngùng khi gọi hai từ ấy.

Ông bà Huỳnh không để ý nên mỉm cười:

- Ừ!

Hải Hà dợm bước thì bà Huỳnh gọi ngay: - Con ăn sáng đi rồi hãy đi học. Cô bé từ chối khéo: - Dạ con có hẹn với các bạn đi ăn sáng rồi. - Vậy à? Bà nhìn Khánh Vỹ: - Con đưa Hải Hà đến trường chứ? - Hôm nay con không chung đường. Với lại lúc này công việc hơi nhiều mẹ

ạ. Hải Hà cắn chặt môi: - Dạ con tự đi được thưa mẹ. Không dám làm phiền anh Hai đâu. Bà Khánh Băng khoát tay: - Khánh Vỹ bận việc thì để mẹ gọi Khánh Chi. Phía sau chạy lên, nghe loáng thoáng tên mình, cô toét miệng cười: - Có mặt con đây. - Con đưa Hải Hà đến trường nhé?

Cô bé nghiêm chỉnh:

- Xin tuân lệnh.

Khánh Hưng hỏi:

- Ủa? Hôm nay em không đi học sao?

- Được nghỉ mờ.

- Em tự cho mình nghỉ hay nhà trường cho nghỉ?

- Nhà trường không cho nghỉ nhưng thầy bộ môn cho nghỉ vì có cuộc hội thảo?

Anh còn thắc mắc gì nữa không? Nếu không thì để người ta đi, kẻo trễ học Hải Hà đấy.

Khánh Hưng phân bua:

www.vuilen.com 162

Page 5: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Ba mẹ thấy không? Con hỏi nó một câu nó trả lời mười câu. Gần đây sao lý sự thế?

Khánh Chi điểm mặt.

- Anh nhớ câu nói của anh hôm nay nghe anh Ba. Nếu lỡ có cái gì bất trắc thì đừng gọi nhỏ này. Em sẽ xúi Ngọc Trân “xù” anh cho coi.

Một ngày trôi qua khá nhanh, Hải Hà vẫn thu mình lặng lẽ, cô bé không

tỏ ra sôi động hay hứng thú một việc gì, đặc biệt là cô càng tránh mặt Khánh Vỹ nhiều hơn.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh lạnh lùng trước anh. Nhưng về đêm cô lại thổn thức bên gối đơn.

Hải Hà ngồi ngắm căn phòng đã từng gắn bó cô suốt thời gian qua. Vì mai đây cô không còn cơ hội trở về với nó nữa.

Quyết định ra đi, việc làm đó có đúng hay không? Nhưng dù không đúng cô cũng phải làm.

Rồi đây cô cũng quen dần với sự nguội lạnh của tâm hồn và trái tim. Â nghĩa kia không thể trả hết, nhưng cô tự hứa nếu như còn sống trên cõi đời

này thì cô sẽ trả kiếp này không hết thì hẹn tiếp kiếp sau. Hải hà kéo quyển tập ra, cô định dùng ngòi bút của mình để tạ tội với những

người ơn. Đang hý hoáy viết Hải Hà chợt nghe tiếng động, cô giấu nhanh tờ giấy

xuống hộc bàn rồi ngẩng lên: - Sao vào phòng sớm thế? Không đi chơi với Tuấn Sang à? Khánh Chi mỉm cười: - Gần một ngày ở bên nhau đủ rồi còn đi đâu nữa, với lại hôm nay Chi buồn

ngủ sớm. Cô bước gần lại: - Hà đang học bài à? - Không, viết lại mấy bài mà Hà nghỉ tiết. Khánh Chi ngã vật lên giường. - Vậy Chi ngủ trước nghe. - Ừ! Cần Hà tắt đèn cho Chi ngủ không?

www.vuilen.com 163

Page 6: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Khánh Chi khoát tay: - Không cần. Yên tâm khi thấy Khánh Chi đã ngủ, Hải Hà tiếp tục với công việc của mình. Khoảng nửa đêm Khánh Chi giật mình thức giấc, bên cạnh cô vẫn còn

khoảng trống, lấy làm lạ Khánh Chi bật dậy thì thấy Hải Hà đang xếp đồ. Cô ngạc nhiên hỏi: - Ủa, Hà xếp đồ chi vậy? Hải Hà giật mình lúng túng: - Ừ… mấy bộ đồ cũ Hà xếp lại cất bớt cho nó gọn một tí. Không nghi ngờ, Khánh Chi nằm xuống tiếp, cô nói giọng ngái ngủ: - Cũng khuya rồi, Hà ngủ sớm đi, sáng hãy làm. Hải Hà gật đầu, cô cố gắng thu xếp rồi tắt đèn bước lại giường. Cũng khá

mệt mỏi nên cô dễ dàng đi vào giấc ngủ. Ngày thứ bảy ngày cuối tuần và cũng là ngày cho những kẻ yêu nhau đang

mong ước đến. Sau giờ học Hải Hà về thẳng nhà, từ chối những cuộc chơi hấp dẫn của các

bạn. Chiều cuối tuần một mình lê bước trên đường phố đông người, Hải Hà nghe

quá cô đơn, cô muốn chạy, chạy thật thật nhanh về nhà để được một mình trong căn phòng yên tĩnh. Chỉ có nơi đó mới cho cô một quyết định đúng.

Về tới nhà Hải Hà viện cớ mệt nên xin phép lên phòng nghỉ sớm. Gác tay lên trán suy nghĩ và tính toán.'

Khoảng 8 giờ 30 phút Khánh Vỹ về tới, hơi bia nồng nặc. Đứng đón con trước bậc tam cấp, bà Khánh Băng trách:

- Sao ngày nào con cũng say hết vậy Vỹ. Không tốt lắm cho sức khỏe của con đâu nghe.

- Do bận việc nên con phải uống với khách thôi mẹ ạ!

Bà Khánh Băng nhăn mặt:

- Công việc gì mà ngày nào cũng say. Mẹ không hiểu nổi.

Khánh Vỹ ôm cánh tay bà:

- Con xin lỗi mẹ, tại con buồn quá.

- Con buồn việc gì? Có thể cho mẹ biết được không?

- Mẹ là mẹ của con thì mẹ có quyền, nhưng con không thể nói bây giờ.

www.vuilen.com 164

Page 7: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Tại sao?

Khánh Vỹ gục xuống: - Mẹ ơi, hãy hiểu dùm con. Bà Khánh Băng lắc đầu: - Đúng là mẹ không hiểu, nhưng con cũng đã mệt hãy lên phòng nghỉ đi. Bước những bước chân nghiêng ngả, vừa tới chân lầu thì bị Khánh Chi chặn

lại: - Anh Hai. Khánh Vỹ nhướng mắt: - Gì thế nhỏ? - Em có chuyện muốn nói với anh. - Gì nữa, sáng hãy nói. - Nếu như sáng nói thì anh sẽ hối hận. - Sao vậy? Khánh Chi bực bội: - Bây giờ anh có nghe không? - Ừ…Ừ. - Hãy nghe cho rõ đây? Em thấy Hải Hà xếp đồ vào vali và viết thư để lại

chắc là đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa hay sao ấy. Khánh Vỹ như tỉnh rượu: - Em nói sao? - Anh đã nghe rồi.

Khánh Vỹ chụp tay Khánh Chi:

- Thật chứ?

Khánh Chi giằng tay lại:

- Đến giờ này mà em giỡn với anh à?

Cô bỏ đi:

- Tự anh mà giải quyết lấy, coi chừng anh sẽ mất Hải Hà vĩnh viễn đấy.

Đứng tần ngần một mình, Khánh Vỹ nghe lòng nhói đau, nếu không có Hải Hà thì cuộc sống của anh coi như vô nghĩa. Không, nhất định cô ấy không thể ra đi, không thể như thế được.

www.vuilen.com 165

Page 8: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Ngồi hút thuốc trong phần tối của phòng khách anh suy nghĩ thật nhiều, từng vòng khói thuốc bay trên gương mặt của anh lúc này trông anh già hẳn đi.

Một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện như con mèo, Hải Hà đẩy nhẹ cửa phòng khách, cánh cửa bật mở, cô giật mình khi nghe một giọng trầm ấm vang lên:

- Em định bỏ anh đi à? Hải Hà không quay lại: - Em đâu có quyền gì bỏ anh hay không bỏ anh. Khánh Vỹ khổ sở: - Em có biết anh đau đớn đến mức nào không? Sao em nỡ đày đọa anh chứ? Hải Hà quẹt nước mắt: - Ai đày đọa ai? Bước đến ôm Hải Hà vào lòng, giọng Khánh Vỹ trầm ầm: - Em cứ giữ mãi cái tính ấy thì tự em làm khổ lấy em đấy. Tại sao em không

cho anh giải thích? Hải Hà đẩy anh ra: - Sự thật rõ ràng còn giải thích gì nữa? Khánh Vỹ buồn buồn: - Vậy là bấy lâu nay em không hiểu anh và cũng không hề yêu anh ? - Sao anh nói thế? - Nếu yêu nhau phải tin tưởng nhau, ai lại như em… Hải Hà mím chặt môi: - Anh với Tố Tâm rất xứng đôi. Khánh Vỹ gục đầu: - Đó chỉ là dĩ vãng. Có nghĩa là...Anh và Tố Tâm đã có một thời yêu nhau? - Phải, một dĩ vãng đau buồn mà anh đang muốn quên đi.

Giọng anh đều đều:

- Tố Tâm đã bỏ anh đi theo tiếng gọi của đồng tiền, cô ấy không cần thiết tình yêu anh dành cho cô ấy. Cô ấy chà đạp lên tình cảm của anh, anh đã đau khổ tưởng chừng như vứt bỏ tất cả...và giờ đây gặp lại cô ấy anh thấy tức cười cho mình khi rất tự nhiên nhìn cô ấy như một con người xa lạ, không thấy lòng nhức buốt nữa. Anh đã quên đi Tố Tâm lúc nào mà anh không hay biết.

Hải Hà cong môi:

www.vuilen.com 166

Page 9: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Và giờ đây gặp lại, Tố Tâm vẫn yêu anh như xưa anh có muốn trở lại không?

- Em muốn như vậy à?

- Mà ý anh có thích hay không?

Khánh Vỹ kéo Hải Hà vào lòng, anh hôn lên tóc cô:

- Anh không thích, trong tim anh chỉ một hình bóng mà thôi.

Hải Hà trêu chọc:

- Tố Tâm phải không?

Khánh Vỹ để tay lên miệng cô:

- Là cô bé mang tên Hải Hà này nè.

Hải Hà trề môi:

- Xạo! - Thiệt mà, không tin anh lấy trái tim ra cho em xem. Hải Hà cúi mặt: - Đừng coi trọng em như thế, em chỉ là một cô gái nghèo hèn tay trắng sao

anh lại yêu em? Liệu anh có thật lòng không? Khánh Vỹ vuốt mũi cô bé: - Đơn giản vì em sinh ra để cho anh yêu. Hải Hà cong môi: - Em đâu có bằng Tố Tâm. - Đối với anh em là tất cả, đừng tự hạ thấp mình. - Lại xạo nữa.

- Thật mà.

Nhìn đắm đuối vào mắt người yêu, không dằn lòng được Khánh Vỹ cúi xuống tìm môi cô bé. Thời gian như ngừng lại nhường không gian cho hai người yêu nhau.

Hồi lâu, khi rời môi cô, Khánh Vỹ nheo mắt:

- Hết giận anh chưa?

- Chưa?

Khánh Vỹ nhăn nhó:

- Gì nữa đây?

www.vuilen.com 167

Page 10: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Hải Hà hất mặt:

- Sao anh không nói chuyện của anh cho em biết?

- Anh phân vân không biết em có thông cảm cho anh hay không.

- Vì vậy anh giấu em?

Cũng không hẳn là như vậy. Anh đang chờ thời gian.

Véo Khánh Vỹ một cái thật mạnh, Hải Hà vùng ra:

- Buông em ra.

- Không bao giờ, anh không thể mất em.

Hải Hà dọa:

- Em la lên đó.

Khánh Vỹ lì lợm:

- Em cứ la, yếu hơi anh tiếp sức cho. Khánh Vỹ cười tươi, anh thì thầm: - Anh xin lỗi vì chưa nói cùng em những điều thầm kín. Hải Hà ngây ngất trong vòng tay ấm áp đầy tình yêu của Khánh Vỹ. Cô sung

sướng rướn người hôn anh. Chỉ chờ có thế họ quyện chặt lấy nhau quên cả thời gian đang dần sáng, báo hiệu một ngày tươi đẹp sắp đến.

Khánh Vỹ đang cắm cúi xuống bản hợp đồng thì giọng cô thư ký lảnh lót:

- Giám đốc có khách. Anh ngẩng lên: - Ai vậy? - Một cô gái. Khánh Vỹ xếp bản hợp đồng lại. - Được tôi ra ngay. Bước vào phòng khách, Khánh Vỹ bất ngờ vì trước mặt anh ta là Tố Tâm. Nhìn anh, Tố Tâm cười: - Chào, sao ngạc nhiên lắm hả. Khánh Vỹ buông mình xuống ghế cộc lốc:

www.vuilen.com 168

Page 11: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Tâm đến đây làm gì? Có việc gì không? Tố Tâm nũng nịu: - Đến tìm anh chứ chi, hỏi lạ ghê? Khánh Vỹ rút thuốc ra châm lửa: - Có chuyện gì không? Tố Tâm cười thật đẹp: - Anh này, em đi tìm anh là anh biết rồi còn hỏi. Khánh Vỹ hơi bực. - Mà chuyện gì? Rời chỗ ngồi Tố Tâm sang ôm cổ Khánh Vỹ: - Mình nối lại mối duyên tình dang dở nghe anh. Khánh Vỹ như người vô cảm, anh gỡ tay Tố Tâm ra. - Xin lỗi, anh không còn hứng thú. Tố Tâm mỉa mai: - Chắc anh hứng thú với con nhỏ nhà quê kia chứ gì? Khánh Vỹ quạu thật sự: - Em nói ai? Tố Tâm nhếch miệng: - Con Hải Hà chứ ai. Khánh Vỹ đập bàn: Anh với em dứt khoát từ lâu rồi, em không được xen vào chuyện của anh,

và tự nhiên đừng lôi Hải Hà vào chuyện. Tố Tâm cười khàn: - Anh nói đó. Hừ, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy là không hợp lại với tôi

anh sẽ hối hận. Khánh Vỹ cười:

- Cám ơn đã báo trước.

Tố Tâm hạ giọng:

- Em hỏi anh lần cuối là anh có chấp nhận không?

Khánh Vỹ cứng rắn:

- Ngàn lần không bao giờ xảy ra chuyện đó.

www.vuilen.com 169

Page 12: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Tố Tâm đứng dậy, cô nện mạnh gót giày xuống nền gạch.

- Hừ, được, anh hãy chống mắt mà xem con nhỏ này hành động.

Tố Tâm ngúng ngoẩy ra cửa, cô đụng ngay Khánh Chi và Hải Hà bước vào. Tố Tâm cười gằn:

- Hừ! Đến nơi này kiếm trai, hết biết.

Hải Hà im lặng, Khánh Chi bực dọc:

- Nè cô nói gì hả, nói lại xem? Tố Tâm cười nửa miệng: - Tôi nói con nhỏ đó đến đây kiếm trai. Khánh Chi cười khẩy: - Dù sao chị Hà cũng mang danh em nuôi và sắp tới còn là chị dâu, còn cô

thì có khác đấy, cô nói ai, hay cô là người đó... Tố Tâm xanh mặt: - Mày... Khánh Chi cong môi: - Hình như chị cũng từng có bằng đại học sao ăn nói thiếu văn hóa thế. Tố Tâm giận run người: - Được, giỏi lắm. Hãy chống mắt mà xem tao hành động. Khánh Chi cười: - Được, để coi hành động của cô thế nào. Tố Tâm quay đi: - Đợi đấy. Hải Hà kéo tay Khánh Chi: - Thôi bỏ đi Chi, mình về thôi. Khánh Chi bực dọc: - Sao lại về. - Chứ ở đây làm gì. - Vào hỏi rõ tại sao cô ta đến đây. Khánh Chi kéo Hải Hà đi như chạy vào công ty. Tung cửa giám đốc, Khánh Chi bước vào. - Anh Hai. Khánh Vỹ ngẩng lên:

www.vuilen.com 170

Page 13: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Ủa, Khánh Chi, em đi đâu đấy? Khánh Chi hằn học: - Cô ta đến đây làm gì? Khánh Vỹ ngớ người. - Ai? - Anh gọi đến phải không? Khánh Vỹ bước ra khỏi bàn. - Em nói lại rõ ràng xem. Hải Hà vào tới. - Thôi Chi, chị em mình về. Khánh Vỹ gãi đầu. - Gay rồi. Khánh Chi níu tay anh. - Anh phải nói rõ đó. Khánh Vỹ gật đầu. - Được, em đóng cửa lại đi. Bước lại đóng cửa, Khánh Chi nóng ruột, nói đi. Khánh Vỹ ôn tồn: - Tố Tâm đến tìm anh, cô ta đòi làm lành, anh từ chối nên cô ấy tức giận ra

về còn hâm he anh nữa. Khánh Chi gắt: - Thiệt không? Khánh Vỹ đưa tay. - Anh chưa hề nói dối. Khánh Chi nguyền rủa: - Đúng là con mụ đàn bà trắc nết mà. Hải Hà kéo tay Khánh Chi: - Về thôi, anh Vỹ còn làm việc. Khánh Vỹ biết là Hải Hà đang giận, anh mỉm cười, có yêu mới ghen mà. Anh quay sang nháy mắt với Khánh Chi, Khánh Chi hiểu ý cô vụt chạy ra

khỏi phòng không quên bỏ lại câu nói: - Ráng mà dỗ.

www.vuilen.com 171

Page 14: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Hải Hà định phóng theo thì bị Khánh Vỹ chặn lại, giọng tha thiết: - Hải Hà! Hải Hà quay mặt. Khánh Vỹ ôm ngang người cô. - Đừng giận anh mà. Hải Hà thút thít: - Anh lại gạt em. Khánh Vỹ đau đớn nhìn người yêu,anh thì thầm. - Anh hứa chỉ yêu em thôi mà, em tin anh chứ. Hải Hà càng khóc lớn hơn: - Anh nói yêu em mà anh lại...lại... Khánh Vỹ hôn nước mắt người yêu: - Em lại hiểu lầm rồi, anh không phải là hạng người đó. Hải Hà nhoài người khỏi tay anh. - Em đi về. Khánh Vỹ ôm đầu: - Sao em nỡ hành hạ anh như thế chứ. Hải Hà chúm chím: - Không biết ai làm khổ ai. Khánh Vỹ lặng thinh. Hải Hà tiếp: - Không biết ai đòi chia tay, ai đã mắng chửi em. Khánh Vỹ gục xuống. - Em cứ kể tội anh đi, anh nhận hết,chỉ mong em tha lỗi cho anh thôi. Hải Hà nghe lòng xao xuyến bồi hồi, cô ngồi xuống ghế. - Định ngồi đó làm tội em à? Khánh Vỹ ngẩng lên mắt anh sung sướng, phút chốc Hải Hà đã nằm gọn

trong tay anh, một nụ hôn, hai nụ hôn, ba nụ hôn... làm cho họ mê đi vì hạnh phúc.

Đẩy Khánh Vỹ ra, Hải Hà hỏi: - Bộ mấy đêm tuần rồi đêm nào anh cũng say hả. Khánh Vỹ gãi đầu. - Hơi đúng.

www.vuilen.com 172

Page 15: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Sao hơi đúng. - Tại em thôi. - Sao tại em. - Mấy bữa đó em giận nên anh buồn, uống rượu. Hải Hà nhéo mũi anh: - Sao không đi tìm Tố Tâm. Khánh Vỹ nheo mắt: - Em biểu đấy nhé. Hải Hà xụ mặt. - Ừ đó, đi đi. Khánh Vỹ đứng dậy, anh khoác áo vào: - Đi thì đi. Nước mắt chực rơi, Hải Hà le nhè: - Đừng có nhìn mặt tui nữa. Khánh Vỹ cúi xuống bế xốc cô lên: - Bé yêu, anh đâu có đi với Tố Tâm, anh đưa bé đi chơi chịu không? Hải Hà lắc đầu: - Không. Khánh Vỹ trợn mắt: - Không hả, anh liệng xuống cho gãy xương sống bây giờ, chịu không? Hải Hà bấu cổ anh. - Chịu, chịu mà. Khánh Vỹ nheo nheo mắt, anh mỉm cười vì nhìn thấy đôi má ứng hồng của

Hải Hà, anh nhẹ nhàng hôn lên má cô. - Em đáng yêu quá. Hải Hà xỉ trán anh:

- Xạo quá.

Thiệt mà.

Hải Hà cười.

- Vậy thả em xuống.

Đặt cô xuống, Khánh Vỹ cười:

www.vuilen.com 173

Page 16: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Nào ta đi bé.

Hải Hà phóng ra cửa.

- Yes.

Khóa cửa cẩn thận, Khánh Vỹ nắm tay Hải Hà anh kéo mạnh.

- Nào... Trớn mạnh làm Hải Hà nằm gọn trong lòng anh. Cô bẽn lẽn: - Anh này. Khánh Vỹ bật cười, anh lém lỉnh: - Mình đi Đầm Sen chụp hình nha? Hải Hà nũng nịu: - Em ghét chụp hình lắm. - Vậy đi ăn kem. Hải Hà vỗ tay. - OK. Khánh Vỹ lườm: - Em lúc nào cũng hảo ngọt. - Rồi sao. - Yêu nhiều chứ sao. Cả hai bật cười họ cùng sánh bước với nhau như đôi chim uyên không bao

giờ cách xa. Hải Hà , Khánh Chi, Ngọc Trân, Anh Thư đang đi bộ về phía nhà Văn hóa vì

đêm nay có giao lưu văn nghệ thì bỗng có tiếng xe gầm rú rồi sực dừng lại trước mặt bốn cô gái.

Thấy hai chiếc xe cồng kềnh chắn đường, Anh Thư nóng mặt: - Nè, biết lịch sự không?

Trên xe hai cặp nam nữ bước xuống:

- Trong đám ai là con nhỏ Hải Hà- Một cô gái ăn mặt hở hang lên tiếng.

Ngọc Trân trề môi:

- Chi vậy?

Không nói không rằng, bốn người chụm đầu lại xem hình rồi quay lại điểm mặt Hải Hà.

- Con nhỏ này.

www.vuilen.com 174

Page 17: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Lập tức bốn người liền xấn tới đánh Hải Hà tới tấp, Anh Thư, Ngọc Trân, Khánh Chi nhào vào can thiệp, một tên quát lớn:

- Không ăn nhằm, tụi bây ai nhào vô tao đánh chết mẹ.

Nhìn bạn đang bị xé áo, Anh Thư nhào vào:

- Được, để tao cho tụi bây biết tay. Thấy Anh Thư xấn tới, tên đó bèn giơ tay lên tát cô. Anh Thư liền rạp người

xuống tránh đồng thời quật ngã tên đó bằng đòn Ippong. Ba tên kia thấy vậy nhào luôn vào Anh Thư. Khánh Chi, Ngọc Trân thấy vậy liền cúi xuống lột dép nhào vào tiếp bạn. Ngọc Trân, Khánh Chi đập tới tấp làm cho hai ả gianh hồ phải bỏ chạy còn

tên kia bị Anh Thư vật nằm tại chỗ. Nhìn thấy Hải Hà nằm sóng soài trên đường, quần áo tả tơi, Ngọc Trân cởi

nhanh áo khoác đắp ngang người bạn rồi Anh Thư bế xốc Hải Hà lên, hấp tấp: - Gọi xe đi. Khánh Chi lật đật vẫy một chiếc taxi. - Ta xi... Xe dừng lại, Anh Thư bồng Hải Hà lên xe, cô hối: - Chạy đi tài xế. Chiếc xe vụt chạy. - Cô đi đâu. - Bệnh viện. Khánh Chi, Ngọc Trân đứng lại hòan hồn lấy giấy ghi lại số xe rồi chạy lại

điện thọai công cộng gọi cho an. Ít phút sau công an ập tới, hai tên nằm sóng soài dưới đất bị bắt giữ, còn hai

chiếc xe thì bị hai giang hồ lợi dụng lúc lộn xộn đã rồ ga chạy mất. Một anh công an bước ra, nói: - Mời hai cô về để lấy lời khai. Ngọc Trân đẩy Khánh Chi. - Đi đi, Chi vào bệnh viện xem Hải Hà thế nào rồi, còn mình ở lại cho. Khánh Chi liền ngoắc chiếc ta xi. - Xin lỗi sếp. Rồi cô dặn Ngọc Trân: Bình tĩnh, không có chuyện gì đâu:

www.vuilen.com 175

Page 18: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Vào đến bệnh viện, Hải Hà được đưa vào cấp cứu ngay, Anh Thư đi tới đi lui trong phòng lo lắng.

- Sao đây?

Khánh Chi hớt hải chạy vào.

- Sao hả Thư.

Anh Thư chỉ:

- Vào cấp cứu rồi.

Khánh Chi phóng đi. - Để tao đi gọi điện thọai. Ra ngoài, Khánh Chi lao vào điện thọai công cộng, cô bấm số. - Alô ... Đầu dây bên kia hỏi: - Ai đấy? Nghe tiếng Khánh Vỹ, Khánh Chi hối thúc: - Anh đến bệnh viện ngay, Hải Hà đang nằm ở đó. Khánh Chi nhắc lại ba bốn lần nhưng không thấy trả lời, cô nghĩ: - Chắc anh Hai đang đi tới đây. Cô trở về ngồi xuống cạnh Anh Thư, Anh Thư hỏi: - Gọi điện cho ai vậy.

- Anh Hai ta.

Một lát sau Khánh Vỹ hớt hải chạy vào.

- Hải Hà sao rồi.

Anh Thư chỉ:

Vào nửa tiếng rồi nhưng chưa thấy ra.

Đúng lúc đó cánh cửa bật mở, vị bác sĩ bước ra, Khánh Vỹ bước tới.

- Cô ấy sao rồi bác sĩ?

Vị bác sĩ ôn tồn:

- À, cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi nhưng hốt hoảng nên ngất xỉu, để cho cô ấy nghỉ một lát sẽ khỏe thôi, nhưng phải nằm viện.

- Cám ơn bác sĩ.

www.vuilen.com 176

Page 19: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Không có gì. Cô y tá bước ra. - Ai ra để đóng tiền nhập viện cho cô ấy. Khánh Vỹ giơ tay. - Tôi. - Mời anh theo tôi. Anh Thư hỏi: - Phòng số mấy vậy cô. - Số 09. Khánh Chi, Anh Thư chạy lẹ đến mở cửa bước vào phòng thấy Hải Hà nằm

thiêm thiếp, Anh Thư buột miệng: - Cái quân gì mà tàn bạo quá hỏng biết nữa. Khánh Chi chợt nhớ. - Chết rồi Ngọc Trân: Anh Thư hỏi: - Sao nữa. - Đang ở với công an, ý lộn Sở công an, ta và mi đến đó đi.

Anh Thư liếc Hà từ từ mở mắt, cô lơ đãng nhìn quanh và dừng lại nơi khuôn mặt của người yêu:

- Anh...Vỹ. Khánh Vỹ mừng rỡ. - Em tỉnh rồi à? Hải Hà nhẹ gật đầu, giọt nước mắt lăn dài xuống má.

Khánh Vỹ đưải Hà:

- Nhưng còn...

Khánh Vỹ bước vào, nói.

- Hai em cứ đi, anh ở đây với cô ấy được rồi.

Khánh Chi kéo tay Anh Thư.

- Đi đi, có anh Hai ta rồi.

Anh Thư cười:

- Giao cô ấy cho anh đó.

www.vuilen.com 177

Page 20: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Khánh Vỹ gật đầu.

- Yên tâm đi.

Nhìn Hải Hà nằm thiêm thiếp trên giường, lòng Khánh Vỹ đau như cắt.

Anh bước lại nhìn Hải Hà trong giấc ngủ, gương mặt hãy còn đọng một chút hoảng hốt, giọt nước mắt còn đọng trên khóc mắt.

Khánh Vỹ nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên má Hải Hà.

Thật hay giả, tình yêu mãnh liệt đến thế sao hay là cảm nhận được hạnh phúc, Hải Ha tay lau dòng nước mắt, anh âu yếm:

- Mọi chuyện qua rồi, em đừng nghĩ đến nữa ha. - Đỡ Hải Hà ngồi dậy, Khánh Vỹ lo lắng: - Em thấy trong người ra sao? Hải Hà cúi mặt. - Không sao, xây xát nhẹ thôi, Khánh Vỹ đùa. - May là gương mặt không bị gì, phải bị... Hải Hà mím môi: - Em sẽ tự tử luôn.

Khánh Vỹ trợn mắt.

- Bỏ anh hả.

Hải Hà liếc xéo.

- Chứ anh mới nói gì?

Khánh Vỹ ôm gương mặt người yêu:

- Lại giận nữa, anh chỉ nói chơi thôi mà.

Hải Hà hỏi:

- Ủa, ai đưa em vào đây vậy?

Khánh Vỹ nheo mắt:

- Anh Thư và Khánh Chi.

Khánh Vỹ hỏi: - Sao em lại ra nông nổi này. Hải Hà thút thít: - Em đâu có biết, tự nhiên họ nhào vào đánh em hà. Khánh Vỹ mím môi:

www.vuilen.com 178

Page 21: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Anh phải điều tra cho ra mới được. Thấy Hải Hà ngáp, Khánh Vỹ cười: - Em buồn ngủ lắm hả? Hải Hà gật đầu. - Vâng, em hơi mệt. Khánh Vỹ cười. - Em cứ nghỉ đi. Hải Hà lắc đầu, hỏi lại: - Còn anh. - Anh ngồi xem em ngủ: Hải Hà giẫy nẫy: - Kỳ quá! Khánh Vỹ bước lại giường anh ngồi xuống kéo Hải Hà vào lòng: - Em biết không hả? Hải hà tròn mắt. - Gì cơ. - Anh lo cho em lắm đó. - Ai làm chứng. Khánh Vỹ ôn tồn: Khi nghe Khánh Chi gọi điện, anh tức tốc đến đây, phóng xe như điên vậy.

Hải Hà trợn mắt:

- Anh không sợ nguy hiểm hả?

Khánh Vỹ vuốt mũi cô:

- Lo cho em anh không nghĩ gì về mình đâu.

Hải Hà cười:

- Vậy em tưởng...

- Tưởng gì?

Hải Hà lảng sang chuyện khác.

- Anh đi vậy có ai hay không.

- Khánh Hưng và mẹ. - Họ có biết chưa.

www.vuilen.com 179

Page 22: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Anh chưa có nói. Hải Hà kéo tay anh. - Đừng nói nghe anh, để mẹ lo đó. Khánh Vỹ nheo mắt: - Mẹ ai, em nói lại cho anh nghe thử coi. Hải Hà chu môi: - Mẹ nuôi em. Khánh Vỹ ghẹo: - Mẹ chồng thì có. Hải Hà bẽn lẽn: - Anh nói kì quá. Khánh Vỹ vuốt tóc cô, anh nhỏ nhẹ. - Hứa với anh nha Hà. - Hứa gì cơ? - Làm vợ anh đó. Hải Hà đỏ mặt: - Anh này nói kì quá, em còn nhỏ mà. Khánh Vỹ buồn buồn. - Nhỏ gì chứ. Hải Hà cúi mặt: - Anh cho em suy nghĩ có được không? Khánh Vỹ nới lỏng bàn tay. - Vậy em đâu có yêu anh? Hải Hà mếu máo: - Anh lúc nào cũng làm khổ em cả. Khánh Vỹ gục đầu: - Anh yêu em thế nào mà em không biết sao, em là nửa cuộc đời của anh,

nếu mất em anh làm sao sống nổi chứ. Hải Hà sung sướng, cô ngả đầu vào ngực anh:

- Em biết rồi, khỏi kể nữa.

- Hỏng kể sao em hiểu.

Hải Hà giấu mặt vào ngực Khánh Vỹ:

www.vuilen.com 180

Page 23: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Em bằng lòng. Khánh Vỹ giả vờ:

- Sao chứ, em nói lại xem.

Hải Hà nhéo anh...

- Nghe rồi còn hỏi.

Khánh Vỹ dọa:

- Không nói anh đập phù mỏ đó.

Hải Hà cười: - Hỏng dám đâu. - Thiệt không. - Thiệt. Anh áp môi mình vào đôi môi cong lớn kia, nụ hôn hạnh phúc đến với họ. - Anh ăn gian quá. Khánh Vỹ cười. - Cho anh hôn cái nữa. Hải Hà giấu mặt: - Em buồn ngủ, em ngủ à.

Khánh Vỹ ghẹo.

- Sợ em ngủ không được đó.

- Ai nói.

- Anh nói:

Hải Hà ngả đầu vào ngực Khánh Vỹ, cô nhắm mắt.

Khánh Vỹ nhìn đồng hồ.

- 12 giờ rồi.

Anh ngả mình vào thành giường quàng tay vai Hải Hà, anh phát hiện ra cô đã ngủ, Khánh Vỹ mỉm cười:

- Trẻ con.

Anh kéo chăn đắp cho Hải Hà rồi ngáp dài.

Một lát sau anh cũng chìm vào giấc ngủ.

www.vuilen.com 181

Page 24: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Trong mơ hình như hai người đã gặp nhau và đang trong vòng tay hạnh phúc.

Cả hai mỉm cười trong giấc ngủ:

Bước vào bệnh viện ba cô nàng lém lỉnh:

- Chi, coi ông anh mi đang làm gì. Khánh Chi cong môi: - Gì chứ. Ngọc Trân gắt: - Nhanh đi, còn đi học nữa. - Anh Thư chun mũi: - Sợ gì, mình trốn tiết đầu. Đến cửa phòng, Anh Thư đưa tay. - Suỵt, nhẹ thôi, xem ta bắt ếch nè! Cánh cửa bật mở, ba cái đầu ló vào. - Ủa, đâu rồi. Khánh Chi cười lớn. - Hố rồi. Ngọc Trân cong cớn.

- Hừ, làm mất mấy phút.

Anh Thư hỏi:

- Vậy họ đi đâu?

- Ai biết.

Thấy cô y tá vừa bước đến, Ngọc Trân hỏi:

- Xin lỗi chị cho em hỏi.

- Em hỏi gì.

- Người bệnh nằm phòng này đâu chị?

Cô y tá nhíu mày:

www.vuilen.com 182

Page 25: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Ủa, hồi tối còn mà. Rồi mặt cô giãn ra. - Rồi, chắc trốn viện rồi. Ba cái đầu chụm lại: - Trốn viện. Cô y tá cười: - Hình như có chồng cô ấy nữa. Ba cái miệng hả to. - Chồng! Cô y tá tròn mắt: - Tôi thấy anh ta ân cần và thương vợ lắm. Anh Thư giả vờ xỉu. - Ôi! Thần tượng sụp đổ. Khánh Chi vỗ vai bạn. - Làm gì vậy? - Xỉu Cô y tá cười. - Em còn hỏi gì nữa không? - Dạ không, cám ơn chị. - Không có gì. Cô y tá đi rồi ba cô mới lẽo đẽo đi ra cửa. Khánh Chi trề môi. - Làm gì bí xị vậy Trân.

Ngọc Trân cười:

- Mình nhớ lại chuyện hồi tối.

Anh Thư khoát tay:

- Đừng nhớ nữa, mau đi học, trễ giờ rồi.

Bóng ba cô gái khuất hẳn nơi cổng bệnh viện nhưng còn văng vẳng tiếng cười trong trẻo ngây thơ.

Bước vào nhà, Khánh Chi la lớn:

- Có ai ở nhà không?

www.vuilen.com 183

Page 26: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Ngọc Trân bước ra.

- Ô! Rồng đến nhà tôm. Khánh Chi cong môi. - Nhạo hả. Ngọc Trân ôm vai bạn. - Thôi, cho xin đi, giận nữa. Khánh Chi lém lỉnh. - Có ai ở nhà không? Ngọc Trân chúm chím. - Không...! À mà có. - Ai vậy? - Tuấn Sang. - Vô duyên. Ngọc Trân nheo mắt: - Ta nghĩ nhà ngươi đến đây, không phải để tìm ta. - Chứ tìm ai? Giọng Tuấn Sang la lớn: - Trân ơi, Trân... Ngọc Trân lè lưỡi:

- Đấy, mới nhắc đấy.

Tuấn Sang bước ra.

- Kêu nãy giờ mà ...

- Ủa, Chi mới đến hả.

- Dạ.

- Ngọt quá.

Tuấn Sang trợn mắt.

- Sao không mời vào nhà mà đứng đó.

Ngọc Trân cắc cớ.

- Chi đây đâu có tìm tôi.

- Chứ tìm ai.

www.vuilen.com 184

Page 27: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Ông đó.

Khánh Chi đỏ mặt. - Thôi mà Trân. Ngọc Trân phá ra cười. - Đấy, đỏ mặt rồi đấy. Tuấn Sang đỡ lời: - Anh Hưng đến kìa. - Đâu? Khánh Chi trả đũa: - Nghe...hỏi liền. Ngọc Trân chống chế: - Ư… ta hỏi vậy có gì đâu? Khánh Chi bụm miệng cười: - Thôi mà, chị Tư mắc cỡ hoài, ý lộn chị Ba. Ngọc Trân trợn mắt: - A, hôm nay dám ghẹo cả ta. - Ai biểu ghẹo trước! Tuấn Sang cười: - Thôi cho tôi xin, hai cô làm như con nít không bằng. Hai đôi mắt dồn về phía anh. - Lớn dữ he. Tuấn Sang hất mặt:

- Dĩ nhiên.

- Điều gì chứng minh?

Tuấn Sang đưa một ngón tay:

- Một điều thôi cũng đủ rồi.

Ngọc Trân liếc:

- Điều gì?

- Biết yêu.

Ngọc Trân phì cười.

- Trời! Biết yêu hả!

www.vuilen.com 185

Page 28: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Tuấn Sang khoát tay: - Nè, người ta nói tình yêu làm cho người lớn thêm đó, hỏng nghe hả. - Ai nói vậy. - Hỏng biết. - Vậy ông yêu ai, có quen không? Tuấn Sang liếc qua Khánh Chi: - No, người này hoàn toàn xa lạ: Khánh Chi mỉm cười nhưng lòng nghe đau nhói, tim cô như thắt lại, nước

mắt muốn ứa ra nhưng cô kiềm chế lại được, ngẩng mặt lên hỏi: - Vậy cô ấy có đẹp không? Tuấn Sang nheo mắt: - Quá sức tưởng tượng của anh. Ngọc Trân xí: - Nè, sao lại xưng anh? Tuấn Sang cười: - Lớn hơn một tuổi mà. - Ai biết. - Tại làm khai sanh trễ. Ngọc Trân lã lướt. - Vậy cô ấy đẹp bằng em không? - Đẹp hơn nhiều. Ngọc Trân chỉ Khánh Chi. - Vậy qua nổi hoa khôi này không?

- Cỡ đó.

- Mấy tuổi?

- Bí mật.

- Xời, làm quá.

Tuấn Sang cười:

- Đợi ngày đám cưới của Thanh Thảo anh sẽ giới thiệu luôn.

- Hứa nghe.

- Quân tử nhất ngôn.

www.vuilen.com 186

Page 29: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Khánh Chi kéo tay Ngọc Trân. - Mình đi phố không? Ngọc Trân lắc đầu: - Mắc ôn bài. - Làm gì? - Thi. Khánh Chi xụ mặt: - Vậy thôi Tuấn Sang cười mỉm: - Hay để anh chở Chi đi. Ngọc Trân vỗ tay. - Được đó, ông này khỏi cần học bài. Khánh Chi bẽn lẽn: - Vậy cũng được. Thúc chỏ vào hông Tuấn Sang, Ngọc Trân cười: - Lẹ đi Ngừng trước siêu thị, Tuấn Sang cười: - Mình vào đây há. - OK. Gởi xe xong, hai người bước song song vào, cảnh đó không qua được mắt

một người, anh quyết tâm theo dõi. Nhìn cặp chim bồ câu lóng lánh tuyệt đẹp, Khánh Chi trầm trồ: - Đẹp quá! Tuấn Sang hỏi: - Chi thích không? - Thích, nhưng mắc quá. Ngoắc người bán hàng tới, Tuấn Sang bảo cô gói cặp bồ câu này cho anh. - Vâng. Khánh Chi tròn mắt. - Anh mua chi vậy? - Tặng người anh yêu. Khánh Chi im lặng, cô mím môi cố ngăn hàng nước mắt.

www.vuilen.com 187

Page 30: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Gói quà được mang lại, Tuấn Sang trả tiền rồi kéo tay Khánh Chi: - Mình đi. Chạy lòng vòng một hồi, Tuấn Sang cho xe ngừng trước quán ''Tình nhân'', anh hỏi: Chi uống nước nhé? - Cũng được. Lựa chỗ ngồi thích hợp, Tuấn Sang kéo ghế: - Ngồi đi. - Cám ơn. Người bồi bàn bước đến. - Anh chị dùng chi? Tuấn Sang hỏi: - Ở đây có thứ gì đặc biệt. - À, kem tình nhân. - Vậy cho hai ly nhé. - Vâng. Hai ly kem được mang ra, Tuấn Sang cười: - Chi ăn kem đi. Khánh Chi hỏi: - Anh dẫn Chi vào đây có ý gì vậy? Tuấn Sang cười: - Kể cho Chi nghe một chuyện. - Chuyện gì? - Thì chuyện mà nói về người yêu của anh đó. Khánh Chi tức tưởi. - Anh kể làm gì, liên quan gì đến tôi. Tuấn Sang chồm qua kề sát mặt Khánh Chi: - Sao lại xưng tôi với anh. Khánh Chi cảm nhận được hơi thở của anh sát mặt cô, anh thủ thỉ: - Em biết người anh yêu là ai không? Khánh Chi rùng mình, cô nói hấp tấp: - Ơ…Chi không biết!

www.vuilen.com 188

Page 31: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Tuấn Sang nắm tay cô: - Là em đó. Khánh Chi nghe tim cô đập nhanh hơn cô run rẫy trong tay anh, nước mắt

chảy dài xuống má, cô nói trong tiếng nấc: - Thà rằng anh đừng nói. Tuấn Sang hỏi: - Tại sao vậy? - Em không muốn. - Nhưng anh muốn. Thấy Khánh Chi im lặng, Tuấn Sang tiếp: - Không lẽ em cho là anh không xứng. Khánh Chi lắc đầu. - Không phải. - Chứ tại sao? Khánh Chi nấc to hơn. - Anh biết là em chờ lâu rồi chưa hả, chờ anh nói, một câu nói thôi mà anh

làm lơ hà. Tuấn Sang lau nước mắt cho người yêu, ánh mắt anh nồng nàn. - Cho anh xin lỗi, vì anh sợ nói ra em sẽ từ chối, và lại anh không muốn

khuấy động tâm hồn em.

Khánh Chi nức nở:

- Bởi vậy anh mới để cho em buồn khổ.

Tuấn Sang nựng cằm cô.

- Cho anh xin lỗi đi mà, từ nay anh sẽ luôn bên em, chịu không?

Khánh Chi cong môi:

- Làm sao để tin anh.

- Có thể lấy con tim anh.

- Lấy được em lấy rồi.

Ôm Khánh Chi vào lòng, Tuấn Sang tràn ngập trong hạnh phúc, anh thủ thỉ:

- Anh hứa một lời yêu em thôi.

Khánh Chi ngước mắt nhìn anh, đôi mắt thơ ngây trong sáng.

www.vuilen.com 189

Page 32: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Vậy anh sẽ chờ đợi em chứ?

Ngồi đối diện với Tố Tâm, Hải Hà cười:

- Chị đến đây có việc gì không? Tố Tâm cười như hối lỗi. - Hà. cho mình xin lỗi nhé, yì yêu mà mình trở nên mù quáng. Hải Hà lắc đầu: - Em đâu có lỗi nói là giận chị, người con gái nào mà chẳng có chút hờn

ghen, ganh tị hả chị. Tố Tâm gật đầu: - Đúng vậy, nhiều lúc mình ngồi suy ghĩ lại thấy mình quá dại dột nên làm ra

chuyện như thế. Hải Hà đặt tay lên vai Tố Tâm vẻ thông cảm. - Chuyện đã qua chị đừng nhắc lại nữa. Tố Tâm nắm tay Hải Hà: - Một lần nữa mình xin lỗi Hà nhé. Hải Hà cười:

- Nếu chị còn vậy em giận cho coi.

- Ờ, được, Tâm xin lỗi.

Hải Hà trợn mắt:

- Chị Tâm.

- Hả?...Gì...

- Chịu làm chị em không?

Tố Tâm hiểu lầm câu nói của Hải Hà nên lắc đầu.

- Hà à, đừng có đùa với chị.

Hải Hà trấn an:

- Không, em nói ở đậy là chị muốn.

Tố Tâm đứng lên:

www.vuilen.com 190

Page 33: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Cám ơn Hà.

- Em chứ. - Vâng, em. Cả hai bật cười, giọng cười trong không gian không vướng chút lo âu buồn

phiền, hờn dỗi. Nè, lại đây chụp với ta pô hình này coi. Khánh Chi nhăn mặt. - Mệt quá hà! Thanh Thảo nài nỉ: - Nào nhanh đi, hôm nay là ngày cưới của ta, mi phải nể ta chứ. Khánh Chi liếc bạn. - Miệng mi đó. Văn Tâm bước lại. - Cô dâu phụ đâu? Khánh Chi giấu mặt. - Không có ở đây. Văn Tâm kéo tay cô. - Nhanh lên, chú rể phụ kiếm kìa. Thanh Thảo liếc chồng: Anh để cho Chi nghỉ một lát, nhỏ đi nãy giờ mệt rồi. - Ừ, phải đó.

Văn Tâm trợn mắt:

- Người ta la rần rần chờ gặp mặt cô dâu, nhanh đi.

Hai tay kéo hai cô gái, Văn Tâm đi nhanh lại nơi đãi tiệc.

- Đây, tới đây.

Mọi người trầm trồ khen ngợi cả hai cô dâu chính và dâu phụ. Điều đó làm hai người đỏ mặt vì những tiếng khen vượt quá giới hạn.

Anh Thư ở đau xẹt lại:

- Này cô dâu chú rể mau lại chụp hình với bổn cô nương.

Văn Tâm cười méo miệng:

- Từ từ đi.

www.vuilen.com 191

Page 34: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Nhanh.

Một giọng nam lên tiếng:

- Chụp ba người không được đâu, tôi nữa mới đủ. Văn Tâm cười: - Trời nãy giờ ông trốn ở đâu vậy, người ta hỏi kìa. Quốc Đạt gãi đầu: - Bận chuyện. Anh Thư liếc xéo. - Này Thảo, bộ thằng cha này là rể phụ của đám cưới hả? - Ừ. Anh Thư méo miệng. - Vậy tiêu rồi. Khánh Chi chen vào. - Gì đó hả, sao không kêu tôi tham gia. Anh Thư kéo tay cô: - Nè, lại chụp hình với ông rể phụ của mày đi. Khánh Chi trợn mắt: - Nè, ăn nói đàng hoàng...chút nhe. Quốc Đạt cười: - Đúng đó, tôi muốn chụp hình chung với Anh Thư.

Khánh Chi vỗ tay:

- Người ta nói ra rồi kìa, đừng từ chối chứ.

Văn Tâm kéo tay Quốc Đạt:

- Này, bộ mày kết rồi hả?

Quốc Đạt tươi cười:

- OK.

Thanh Thảo véo hông chồng.

- Nè...

- Ui da...

Khánh Hưng đi tới:

www.vuilen.com 192

Page 35: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Gì la vậy Tâm?

Vân Tâm cười:

- Dạ, em bị muỗi cắn.

Ngọc Trân ló mặt ra:

- Phải không, hay là ''bò cạp''.

Thanh Thảo trợn mắt:

- Ê, mi nói ai hả.

- Tui, tui...hi hi...

Thanh Thảo trả đũa:

- Nãy giờ chắc hai người tâm sự đủ rồi hả?

Ngọc Trân đỏ mặt, Khánh Hưng đỡ lời: - Không, anh với Trân ngồi bàn đằng kia. Anh Thư giơ tay. - Tui làm chứng. Khánh Vỹ nắm tay Hải Hà bước đến: - Nào chúng ta chụp chung một pô hình chứ. - OK. Khánh Chi buồn hiu. - Em không chụp đâu. - Sao vậy?

Anh Thư lén lút:

- Không có chàng.

Khánh Chi giậm chân, rồi bỏ đi làm cho mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Khách lần lượt về hết chỉ còn lại nhóm bạn thân.

Văn Tâm mặt mày đỏ ké vì uống bia nhiều, còn Khánh Vỹ, Quốc Đạt thì gật tới gật lui.

Thanh thảo chắc lưỡi:

- Hết nói mấy ổng, uống cho dữ rồi vậy đó.

Khánh Chi nháy mắt.

www.vuilen.com 193

Page 36: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Bổn phận ai nấy làm.

Ngọc Trân thắc mắc:

- Là sao?

- Chàng của ai thì người đó đưa về.

Anh thư vỗ tay: - Vậy đúng rồi. Hải Hà cười: Thư mừng lắm hả? - Chứ sao? Kéo tay Thanh Thảo, Khánh Chi cười: - Hình như có đó Thư. Lúc đó Quốc Đạt lè nhè: - Anh Thư.:.Thư.. Ư...em.... Cả bọn bật cười. - Ha...ha...có rồi! Anh Thư chống nạnh: - Hừ, to gan thật. Cô kéo lỗ tai Quốc Đạt, ai ngờ Quốc Đạt vòng tay ôm cô rồi hôn mạnh vào

má làm cô không kịp trở tay. Mọi người giương mắt hết cỡ thì Quốc Đạt bật dậy chạy ra ngoài.

- Kiếu mọi người nhé...bye...see you again. Anh Thư hoàn hồn vội bật dậy. - Nè, đứng lại...đồ...đứng lại....

Mọi người ôm bụng cười nhìn cả hai khuất sau cổng nhà hàng.

Hải Hà lo lắng:

- Kêu Anh Thư lại đi.

Thanh Thảo suỵt nhỏ:

- Quốc Đạt biết dỗ ngọt mà.

Mọi người hồi hộp chờ kết quả, một lát sau chiếc Đream II từ nhà hàng chạy ra.

Thanh Thảo chúm chím:

www.vuilen.com 194

Page 37: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Thấy chưa.

Khánh Chi bỏ đi.

- Nhường cho bà chị đó, tui dìa.

Hải Hà gọi:

- Chi lại giúp chị kéo hai ''thằng cha''này ra xe. Thanh Thảo cũng lật đật vén xoa rê bước lại bên chồng. - Anh Tâm, anh Tâm... Ngọc Trâm véo mũi Khánh Hưng. - Dậy không? Cả ba đều chìm trong giấc mộng, Khánh Chi cười: - Chết hết rồi. - Thôi, ra xe đi, tôi cầm lái. Hải Hà trợn mắt: - Gì, em cầm lái. - Đúng. Ngọc Trân nháy mắt với Hải Hà. - Số một đó. Thanh Thảo cười: - Nhanh đi, nhà hàng sắp hết giờ. - OK. Khánh Chi biến ra ngoài trườc, cô mở cửa xe bước vào nhưng... - Á… rầm! Ngọc Trân, Hải Hà, Thanh Thảo trợn mắt:

- Gì vậy trời?

Thanh Thảo vướng áo vấp té, cô nhăn mặt:

- Vướng víu quá.

Cô giở vạt áo xoa-rê lên. Ngọc Trân gắt:

- Trời ạ, mi làm gì vậy?

- Kè ông hũ hèm nè.

- Đâu cần giở lên như vậy.

- Hỏng giở đi vấp té, gãy răng sao?

www.vuilen.com 195

Page 38: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

Hải Hà kéo tay Khánh Vỹ :

- Trời, nặng gớm.

Thanh Thảo, Hải Hà, Ngọc Trân kè ba chàng trai bước ra khỏi nhà hàng.

Thanh Thảo bước xuống bậc thang cuối cùng, áo xoarê phủ xuống đôi giày cao vấp phải, cô tréo chân khụy xuống. Bất chợt thân hình cô bổng lên, cô bật thốt:

- Á anh Tâm! - Anh đây. Bên kia, Hải Hà, Ngọc Trân đều bị bế xốc lên. Khánh Vỹ cười. - Tưởng tụi anh say hả? Hải Hà véo mũi anh: - Hừ, dám gạt em há! Nhớ lại Khánh Chi, Hải hà hấp tấp: - Thả em xuống! - Chi? - Khánh Chi. Ngọc Trân cũng lo lắng. - Ừ, Khánh Chi. Khánh Hưng nháy mắt: - Vào xe sẽ biết.

Vừa chui vào xe, Hải Hà trợn mắt:

- Ủa...

Ngọc Trân cười:

- Cha, tiếng gọi con tim.

Thanh Thảo cười:

- Ông bạn bây giờ mới tới.

Tuấn Sang nháy mắt:

- Bận chuyện, hồi nãy nhận điện của anh Vỹ nên tức tốc lại đây.

Văn Tâm nựng cằm vợ. - Anh giả say phải không?

www.vuilen.com 196

Page 39: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Giỏi. Khánh Vỹ giơ tay: - Bây giờ bắt cóc chú rể cô dâu đi. Tuấn Khanh cho xe vọt băng băng trên đường, cuối cùng dừng lại trước cửa

Thánh đường. Tám người vừa bước xuống xe, cánh cửa chính của Thánh đường bật mở, ánh đèn màu hồng tràn ngập lối đi, Khánh chi xuýt xoa:

- Đẹp quá! Tuấn Sang cười: - Em thích à! - Vâng. - Chính tay anh làm đó. Khánh Chi tròn mắt: - Vậy… Tuấn Sang giải thích? - Anh Hai biểu anh làm nên anh phải làm thôi. Khánh Vỹ búng tay: - Tốt. Cánh cửa thứ hai bật mở, mọi người bước vào. Thanh Thảo, Khánh Chi,

Ngọc Trân, Hải Hà càng ngạc nhiên hơn khi thấy xung quanh được trang trí bởi một màu hồng thánh thiện. Trên bục Giáo đường là một hình trái tim tỏa ra một màu hồng hạnh phúc. Toàn cảnh trở nên huyền bí lạ thường, đúng lúc đó tiếng chuông nhà thờ đổ vang báo hiệu đã l2 giờ, tức là đã bước qua một ngày mới. Đúng lúc tiếng nhạc được cất lên bởi tiếng hát êm dịu của ca sĩ Chế Thanh.

… “Có một màu hồng trên đôi má hơn nét những màu hoa, vì màu hồng đó không phai nhòa... Mỗi khi nhìn đến màu hồng mình như ngất ngây, phải chăng tình yêu màu hồng”…

Mọi người thả hồn theo tiếng nhạc, không biết tự bao giờ họ lại tay trong tay, vai kề vai dìu dắt bước theo tiếng nhạc. Chấm dứt, Khánh Vỹ lên tiếng:

- Nào chúng ta hãy hứa với nhau đi nhé! - Hứa gì cơ. Hải Hà ngơ ngác. Khánh Vỹ cúi xuống: - Làm vợ anh nghe. Khánh Vỹ móc trong túi ra chiếc nhẫn, anh lồng vào tay Hải Hà, Khánh Vỹ

đưa cho cô chiếc nhẫn khác:

www.vuilen.com 197

Page 40: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Nào đeo vào tay anh đi. Khánh Hưng cười: - Nếu đeo vào cho anh Hai tức là Hà nhận lời rồi. Ngước nhìn Khánh Vỹ, Hải Hà run run đeo nhẫn vào tay cho anh. Khánh Vỹ ôm chầm lấy Hải Hà quay một vòng: - Cám ơn em. Em đã mang đến anh tình yêu cho anh. Khánh Hưng xuỵt nhỏ: - Im lặng đến phiên em. Khánh Hưng lòng chiếc nhẫn vào tay cho Ngọc Trân. - Làm bà xã anh nghen. Ngọc Trân bẽn lẽn: - Ơ…! Khánh Chi cười: - Bằng lòng đi chị Ba. Ngọc Trân tháo sợi dây chuyền cô đeo vào cổ Khánh Hưng. - Vâng em đồng ý nhưng với một điều kiện. - Điều kiện gì? - Phải đợi em ra trường. Hải Hà nhảy nhổm lên: - Đúng rồi anh Vỹ à! Đợi em ra trường đi. Khánh Vỹ cười: - Không bao giờ, anh già rồi bé à!

- Ư! Bắt ép em.

Khánh Chi cười:

- Mọi người làm mắc cười thiệt.

Sáu đôi mắt chằm chằm nhìn hai người.

Tuấn Sang cười:

- Ơ…gì vậy?

Khánh Vỹ đưa ngón tay:

- Tiến lên!

Tuấn Sang bước lại gần Khánh Chi.

www.vuilen.com 198

Page 41: Phần 10 Tbookserver.vuilen.com/book/loiyeuchungo/loiyeuchungo10.pdf- Là anh nói đó nghe. Khánh Vỹ giận dữ lao ra cửa: - Sau này em sẽ phải hối hận. Hải Hà

Tác giả: Trần Thị Thanh Du LỜI YÊU CHƯA NGỎ

- Khánh Chi à?

- Hả!

- Anh...anh... - Sao? Tuấn Sang lấy ra chiếc nhẫn. - Mình đính hôn nhé? Khánh Chi liếc nhìn xung quanh: - Hình như anh chưa nói cùng em cái gì đó? - Tuấn Sang nhăn mặt. - Anh nói rồi mà. - Nói lại. Văn Tâm cười: - Chịu thua đi. Tuấn Sang nhìn qua phía Khánh Vỹ, Khánh Vỹ ra hiệu: - Mạnh dạn lên. Ngọc Trân giơ tay lên: - Ủng hộ “ông Sang” Tuấn Sang hít một hơi thật dài anh cười tươi giọng trầm ấm: - Điều này anh chưa nói cùng em là anh yêu em và muốn em là mãi mãi của

anh. - Hoan hô tình yêu! Hoan hô tình yêu! Giọng người ca sĩ cất lên: …''Chưa nói cùng em tiếng yêu ban đầu dù rằng đã biết em yêu anh từ

lâu…'' Tay trong tay mắt trong mắt, họ lại xiết tay nhau. Khuôn mặt những người

yêu trẻ đang ngời lên hạnh phúc vì tình yêu và sự thành đạt.

www.vuilen.com 199