Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf ·...

22
Tác Gi: Nguyn Qunh Nương VMN NHÔN ĐẦU Phn 1 Đôi mt nàng ri khi tbáo và mto hết c, nàng nhìn Thiên Khôi mun rách khóe khi anh tnhiên cm gói bánh Orion lên. Anh mgói bánh ra ly cho mình mt cái, nàng nhìn Thiên Khôi đầy thách thc, nàng không quên ly cho mình mt cái và đưa tht nhanh vào ming. Thiên Khôi cười, ncười tht đẹp làm cho nàng ngây người. Anh tiếp tc vi mt cái bánh khác, và nàng cũng vy, chai cnhìn nhau ri li ly mt chiếc bánh đưa lên ming cho đến khi chcòn mt chiếc bánh cui cùng. Thiên Khôi để tbáo xung bàn, anh dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phn bánh có kem, ri tnhiên ăn phn còn li. Nàng nhìn Thiên Khôi bng đôi mt gin dri cũng nhanh chóng cho miếng bánh vào ming nhai tht giòn. Thiên Khôi đưa tay nhìn đồng hri đứng lên khi ghế, anh không quên cười vi nàng ncười quyến rũ, ncười ca anh vây ly trái tim bé nhca nàng. Nàng trân tri nhìn theo, nàng bc bi ném mnh tbáo trên tay xung. Đôi mt nàng mun rt ra ngoài khi nàng nhìn thy trên bàn... gói bánh Orion ca nàng vn còn nguyên. Nàng đưa tay bm ming nhưng vn tht lên sngc nhiên: - Tri đất ơi! Gói bánh ca mình... không lgói bánh mình va giành ăn... là ca anh ta? Nàng nhm nghin mt như xua đi nhng chuyn va xy ra, đôi gò má nàng đỏ lên vì xu h: - Mình chết mt thôi! Va lúc Vit Trúc đến, cô gi nàng tht thanh: - đây nè! Nàng đến bên Vit Trúc tròn mt ngc nhiên: - Bicycle sút sên? Vit Trúc không vi trli, cô tò mò: - Sao? Có đón được Salty không? Nàng làm mt rùn vai: - Nhìn xem, tao đợi hn gn mt tiếng mà có thy gì đâu. - Nàng quu qu- Salty, cái tên gì mà nghe mn chát, thy ghét. Vthôi! www.vuilen.com 1

Transcript of Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf ·...

Page 1: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Phần 1

Đôi mắt nàng rời khỏi tờ báo và mở to hết cỡ, nàng nhìn Thiên Khôi

muốn rách khóe khi anh tự nhiên cầm gói bánh Orion lên. Anh mở gói bánh ra lấy cho mình một cái, nàng nhìn Thiên Khôi đầy thách thức, nàng không quên lấy cho mình một cái và đưa thật nhanh vào miệng. Thiên Khôi cười, nụ cười thật đẹp làm cho nàng ngây người. Anh tiếp tục với một cái bánh khác, và nàng cũng vậy, cả hai cứ nhìn nhau rồi lại lấy một chiếc bánh đưa lên miệng cho đến khi chỉ còn một chiếc bánh cuối cùng. Thiên Khôi để tờ báo xuống bàn, anh dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên ăn phần còn lại. Nàng nhìn Thiên Khôi bằng đôi mắt giận dữ rồi cũng nhanh chóng cho miếng bánh vào miệng nhai thật giòn.

Thiên Khôi đưa tay nhìn đồng hồ rồi đứng lên khỏi ghế, anh không quên cười với nàng nụ cười quyến rũ, nụ cười của anh vây lấy trái tim bé nhỏ của nàng. Nàng trân trối nhìn theo, nàng bực bội ném mạnh tờ báo trên tay xuống. Đôi mắt nàng muốn rớt ra ngoài khi nàng nhìn thấy trên bàn... gói bánh Orion của nàng vẫn còn nguyên. Nàng đưa tay bụm miệng nhưng vẫn thốt lên sự ngạc nhiên:

- Trời đất ơi! Gói bánh của mình... không lẽ gói bánh mình vừa giành ăn... là của anh ta?

Nàng nhắm nghiền mắt như xua đi những chuyện vừa xảy ra, đôi gò má nàng đỏ lên vì xấu hổ:

- Mình chết mất thôi!

Vừa lúc Việt Trúc đến, cô gọi nàng thất thanh:

- Ở đây nè!

Nàng đến bên Việt Trúc tròn mắt ngạc nhiên:

- Bicycle sút sên?

Việt Trúc không vội trả lời, cô tò mò:

- Sao? Có đón được Salty không?

Nàng làm một rùn vai:

- Nhìn xem, tao đợi hắn gần một tiếng mà có thấy gì đâu. - Nàng quạu quọ - Salty, cái tên gì mà nghe mặn chát, thấy ghét. Về thôi!

www.vuilen.com

1

Page 2: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Việt Trúc gật gù, cô quay đầu xe đạp lại:

- Lên đi, tao với mày đi hóng gió một tí rồi hẵng về!

Nàng ngồi lên cái boóc-ba-ga phía sau xe:

- Thì ra đây là mục đích mà mày đi bicycle sút sên hả?

Việt Trúc cười thật tươi:

- Sài Gòn buổi chiều đẹp lắm, nhất là được chạy xe đạp trong ánh hoàng hôn!

Nàng xì một tiếng nhỏ:

- Mày bắt đầu mơ mộng từ khi nào vậy?

Việt Trúc thắng gấp chiếc xe dừng lại giữa đường làm cho nàng giật mình. Nàng gắt nhỏ:

- Sao tự nhiên ngừng giữa đường, muốn đi đầu thai sớm hả?

- Không thích thì xuống xe, đừng có làu bàu nhức tai lắm!

Nàng ôm chặt qua chiếc eo của Việt Trúc:

- Làm gì mà nóng dữ vậy? Chạy tiếp đi!

Việt Trúc gật gù vẻ hài lòng:

- Phải vậy chứ! Mày đẩy một cái coi, mất trớn rồi nè!

Nàng dang hai chân ra sau lấy sức đẩy chiếc xe đạp của Việt Trúc nhích lên phía trước, vừa lúc một chiếc Mercedes bóng loáng trờ đến, chiếc xe lách mạnh qua chiếc xe của nàng và Việt Trúc, nhưng thật không may bánh xe sau đã cán xém lên bàn chân phải của nàng, nàng kêu lên oai oái:

- Đau quá! Chạy xe kiểu gì vậy? Dừng lại ngay!

Hình như chủ nhân chiếc xe không nghe thấy, nên chiếc xe vẫn nhẹ lướt đi. Nàng nhảy xuống khỏi xe của Việt Trúc, tháo nhanh chiếc giày ra khỏi cái chân đau điếng, nàng ném mạnh chiếc giày theo chiếc xe đã mất hút, cũng may nàng còn thấy bảng số xe, nàng hét theo:

- Sáu, bảy, tám, chín... Đồ chết bằm... coi chừng tôi đó!

Việt Trúc dựng chống xe nhìn nàng lo lắng:

www.vuilen.com

2

Page 3: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Chân mày có làm sao không?

Nàng cúi xuống ngó bàn chân sưng tấy của mình, thút thít:

- Ôi! Tao phải đến bệnh viện thôi!

Việt Trúc quay đầu xe đưa nàng đến bệnh viện. Bác sĩ bảo nàng bị bong gân phải nghỉ ngơi nhiều, ít đi lại trong một tháng. Nếu không, dễ làm mủ và tổn thương xương. Nàng ném mạnh chiếc giày còn lại một cái thật mạnh, đôi hàm răng nàng nghiến lại:

- Sáu, bảy, tám, chín đừng có để tôi gặp lại!

Ông Thiên Hưng nhìn nàng cà thọt đi vào, ông lo lắng:

- Con làm sao vậy?

Nàng ứa nước mắt:

- Con bị người ta đụng rồi bỏ chạy!

Ông Thiên Hưng kêu lên:

- Rồi con có làm sao không? Đã đến bệnh viện chưa?

Nàng gật gù:

- Có, Việt Trúc đã đưa con đi rồi. Họ nói con bị bong gân chỉ cần ít đi lại là được!

Ông Thiên Hưng dìu nàng ngồi xuống ghế, ông quan tâm:

- Con có gặp được Salty chưa?

Nhắc đến Salty, nàng nổi giận đùng đùng:

- Ba còn nói! Con ngồi ở sân bay cả tiếng đồng hồ mà có gặp ai đâu. Hắn đúng là đồ xấu xa dám cho con leo cây. Lần sau mà gặp hắn, con sẽ cho hắn biết tay!

Ông Thiên Hưng nhìn nàng, cười xòa:

www.vuilen.com

3

Page 4: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Có lẽ hai đứa chưa gặp mặt nên khó nhận ra nhau. Để hôm nào ba mời Salty đến dùng cơm cho hai đứa biết mặt!

Nàng cong môi:

- Ai thèm biết mặt hắn, chẳng qua con muốn thực hiện lời hứa với ba mà thôi. Con đã đi rước hắn thì ba cũng nên chấp nhận cho con đi Nha Trang với Việt Trúc.

Ông Thiên Hưng phản ứng:

- Không được!

Nàng tròn mắt:

- Tại sao?

Ông Thiên Hưng ấp úng:

- Bởi vì... con bị bong gân làm sao mà đi được. Cần phải nghỉ ngơi nhiều và ít đi lại, không phải sao?

- Phải, nhưng con đi Nha Trang bằng xe chứ đâu có đi bộ. Con nghĩ ba nên giữ lời hứa giữa chúng ta đi!

Ông Thiên Hưng chịu thua:

- Đành vậy. Nhưng con phải nhớ không được thân mật với Việt Quân. Và sau chuyến du lịch này, con sẽ đám cưới với Salty!

Nàng kêu lên:

- Ba!

Ông Thiên Hưng đứng lên:

- Chúng ta nên giữ đúng lời hứa với nhau, cũng như hoàn thành tâm nguyện của mẹ con!

Nàng bước từng bước khó khăn vào phòng. Căn phòng thênh thang mà sao không đủ sức chứa trái tim nàng, nó đang chạy theo nụ cười của ai kia.

Việt Trúc hét lên khi thấy nàng chạy ào ra biển:

www.vuilen.com

4

Page 5: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Này, chân của mày vẫn chưa khỏi đâu!

Nàng quay lại lè lưỡi với Việt Trúc một cử chỉ rất đáng yêu:

- Nhanh đi Việt Trúc, biển đang gọi mình kìa?

Việt Trúc ùa ra biển:

- Mát quá!

Cả hai nô đùa với nhau dưới những cuộn sóng, Việt Quân gọi í ới:

- Ghẹ chín rồi, mau vào thôi!

Nàng kéo tay Việt Trúc:

- Lên thôi, tao đang thèm ghẹ đây!

Việt Trúc bĩu môi:

- Mày rõ là... thích cái gì thì đòi cho được chưa chi đã chán rồi!

Nàng vẫn sải những bước dài:

- Ăn rồi tắm tiếp có sao đâu?

Nàng và Việt Trúc ngồi xuống bên cạnh Việt Quân. Việt Quân đưa cho nàng con ghẹ thật to:

- Em thích ghẹ nhất mà, đúng không?

Nàng gật gù rồi cầm lấy con ghẹ. Nàng ăn từng chiếc que của nó trông thật buồn cười.

Việt Trúc trêu nàng:

- Còn nhiều lắm, mày cứ thoải mái mà ăn!

Nàng chỉ liếc cho Việt Trúc một cái rồi tiếp tục ăn. Một quả banh bay thẳng vào mặt nàng làm cho nàng bật ngửa, máu chảy ra từ mũi nàng làm cho Việt Trúc và Việt Quân lo lắng:

- Em không sao chứ?

Thiên Khôi quýnh quáng:

- I’m sorry!

www.vuilen.com

5

Page 6: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Nàng ngửa cổ lên trời để cho máu ngưng chảy. Việt Trúc hằn học với người thanh niên vừa đến:

- Các anh chơi cái kiểu gì vậy?

Nàng đứng lên đối diện với anh, mũi nàng vẫn còn rỉ máu:

- Nếu xin lỗi có tác dụng thì đâu có cần tới cảnh sát, đúng không?

Thiên Khôi lắc lắc đầu:

- No... no...

Việt Quân nắm tay nàng:

- Hình như anh ta là ngoại quốc!

Nàng chưa trả lời thì Thiên Khôi đã tiếp tục:

- What’s your name?

Nàng chống hai tay lên hông:

- My name... Cà lem kem chuối!

Thiên Khôi tròn mắt:

- What?

Nàng đưa tay quẹt ngang mũi:

- Đồ man man!

Vừa lúc Chí Tường đến:

- Chuyện gì vậy?

Nàng chỉ tay vào chiếc mũi cao cao còn đọng máu của mình:

- Bạn của anh đã làm tôi thế này này? Bây giờ, bảo hắn đứng yên, tôi phải cho trái banh bay vào mặt hắn.

Chí Tường còn chưa phản ứng gì thì Minh Châu đã tung trái banh vào mặt Thiên Khôi một cái thật mạnh, nàng cười ngây thơ:

- Vậy là huề!

Đôi mày thanh tú của nàng cau lại:

www.vuilen.com

6

Page 7: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Chưa được, hắn vẫn chưa xịt máu mà. Đứng yên đó, tôi làm lại một lần nữa!

Chí Tường nhìn nàng, như một nàng tiên cá trong vẩy cá hai mảnh. Thân hình nàng thật đầy đặn và gợi cảm. Gương mặt trái xoan của nàng thật hài hòa dưới đôi mắt bồ câu rợp những áng mi cong vút. Thấy cả hai im lặng nhìn mình, cái môi nhỏ xinh của nàng chúm lại:

- Anh cùng trại với hắn ta à?

Chí Tường giật mình anh ấp úng:

- Cùng... trại là sao?

Nàng vẫn tía lia:

- Hôm qua bệnh viện tâm thần có hai bệnh nhân vừa trốn ra ngoài, không phải là anh và hắn thì là ai nữa?

Chí Tường như từ trên trời rơi xuống. Sao cách nói chuyện của nàng không phù hợp với con người nàng chút nào. Chí Tường gãi gãi đầu:

- Xin lỗi, bạn của tôi vô ý quá!

Rồi Chí Tường quay lại nhìn Thiên Khôi:

- Xin lỗi người ta đi!

Thiên Khôi gật gù:

- I’m sorry!

Chí Tường gắt nhẹ:

- Ở đây là Việt Nam!

Thiên Khôi miễn cưỡng tháo cặp kính đen ra:

- Xin lỗi, tôi không…

Câu nói của anh bị gián đoạn bởi tiếng kêu của nàng:

- Orion!

Thiên Khôi vẫn chưa nhớ ra, đôi mày rậm của anh cau lại:

- Cô…

www.vuilen.com

7

Page 8: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Nàng đưa tay lên bụm miệng, lẽ ra nàng không nên để anh biết nàng thì tốt hơn. Nhưng Thiên Khôi đã nhớ ra:

- Cô… bánh... Orion của tôi?

Cả Việt Quân, Việt Trúc và Chí Tường đều ngạc nhiên:

- Hai người quen nhau sao?

Nàng quay lại Việt Quân và Việt Trúc:

- Hôm tao đi đón Salty... vô tình gặp hắn!

Chí Tường nhìn Thiên Khôi nghi hoặc:

- Mày mới về đây mà đã nhăng nhít rồi sao? Coi chừng tao méc Ái Lan đó!

Thiên Khôi kêu lên:

- Không có... mày không nghe... Cà lem kem chuối nói tao và cô ấy vô tình gặp nhau sao?

Nàng tròn mắt nhìn Thiên Khôi hết sức ngạc nhiên:

- Cái gì mà... Cà lem kem chuối?

Thiên Khôi đáp tỉnh bơ:

- Thì lúc nãy tôi “what’s your name”, không phải cô bảo “my name Cà lem kem chuối” hay sao?

Nàng giận run người:

- Anh...

Thiên Khôi nheo mắt với nàng:

- Hay cô thích tôi gọi là Orion? Nhưng nói thật... hôm đó cô làm tôi ngạc nhiên lắm đó!

Nàng hết còn chịu nổi thái độ của Thiên Khôi, nàng bỏ đi thật nhanh:

- Đồ ba trợn!

Nàng chưa bước đến bước thứ ba thì đã ngã quỵ. Việt Quân và Việt Trúc lo lắng:

- Không sao chứ? Đã bảo chưa khỏi mà cứ đòi ra đây!

www.vuilen.com

8

Page 9: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Nàng rưng rưng nước mắt:

- Người ta đau muốn chết nè, ở đó mà cằn nhằn!

Thiên Khôi chen vào:

- Cà lem kem chuối! Cô bị làm sao vậy?

Nàng liếc cho Thiên Khôi một cái thật sắc:

- Ai mượn anh lo, tôi còn chưa tính sổ trái banh vừa rồi đó!

Rồi nàng quay lại Việt Quân:

- Việt Quân... mình đi thôi!

Việt Quân cúi xuống nhấc bổng nàng, làm cho nàng giật bắn người:

- Anh...

Việt Quân cười hiền:

- Không phải em muốn rời khỏi đây sao?

Nàng gật gù gọi Việt Trúc:

- Đi thôi, Việt Trúc!

Việt Trúc nhìn Thiên Khôi cười hiền:

- Chào!

Thiên Khôi nhìn theo cho đến khi họ chỉ còn là một cái dấu chấm rất nhỏ. Chí Tường bá vai anh:

- Đừng có mơ mộng, mày không có cái quyền đó đâu!

Thiên Khôi hậm hừ:

- Chưa đến ngày tao đám cưới thì tao vẫn còn tự do!

Nói rồi, Thiên Khôi lầm lũi bỏ đi. Trong lòng anh một chút bực dọc nhen nhúm khi nhìn nàng trong vòng tay Việt Quân.

Nàng đang lang thang trên con đường vắng. Mái tóc dài quá lưng của

nàng bay trong biển chiều thật xôn xao. Chiếc robe màu thiên thanh làm cho

www.vuilen.com

9

Page 10: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

nàng và biển thật hài hòa. Một cái gì đó làm cho Thiên Khôi xao xuyến đến lạ. Chiếc Mereedes bóng loáng của anh trờ tới gần nàng:

- Chào cô Cà lem kem chuối!

Nàng giật mình đưa tay chặn lên ngực. Đôi mắt nàng to tròn nhìn Thiên Khôi:

- Anh gọi cái gì?

Thiên Khôi vẫy vẫy tay rồi cho xe chạy tiếp. Nàng nhìn theo chiếc xe của Thiên Khôi, đôi mắt nàng muốn nổ tung. Nàng cởi nhanh chiếc giày ra khỏi chân ném mạnh theo chiếc xe của Thiên Khôi:

- Sáu, bảy, tám, chín, dừng lại cho tôi!

Chiếc xe của Thiên Khôi dừng lại một cách đột ngột:

- Cà lem kem chuối, cô gọi tôi sao?

Nàng giận dữ:

- Sáu, bảy, tám, chín, anh chết chắc rồi!

Thiên Khôi tròn mắt:

- Cái gì mà sáu, bảy, tám, chín?

Nàng chỉ tay vào bản số xe của Thiên Khôi:

- Sáu, bảy, tám, chín... anh đã đụng tôi rồi bỏ chạy, anh quên rồi sao?

Thiên Khôi kêu lên:

- Cái gì? Tôi đụng cô bao giờ?

Nàng đưa cái chân không của mình lên:

- Chính anh, hôm ở sân bay anh đã lách xe của tôi và Việt Trúc. Kết quả là cái chân của tôi bong gân vẫn chưa hết!

Thiên Khôi đưa tay vò vò đầu:

- Vậy sao! Xin lỗi, tôi không biết!

Nàng chỉ tay lên chiếc mũi cao cao của mình:

www.vuilen.com

10

Page 11: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Hôm qua anh còn đôi trái banh vào mặt tôi đến nỗi chảy máu mũi. Anh tính sao với tôi đây?

Thiên Khôi bước xuống xe, cho hai tay vào túi quần, anh đi đến bên cạnh nàng:

- Cà lem kem chuối... tôi không cố ý! Tôi đưa cô đến một nơi nghe?

Nàng giận kinh khủng, nàng muốn quát vào mặt anh rằng tên của nàng không phải Cà lem kem chuối gì đó. Nhưng nàng đã không nói, nàng hỏi anh:

- Anh đi đâu vậy, Orion?

Thiên Khôi thản nhiên:

- Tôi đi dạo. Còn cô?

Nàng vuốt lại mái tóc khi một cơn gió thoảng qua làm cho nó bay vào mặt Thiên Khôi, cử chỉ làm cho con tim của Thiên Khôi muốn nhảy ra ngoài. Anh tò mò:

- Cô đi đâu giữa chiều hoàng hôn vậy, Cà lem kem chuối?

- Tôi có hẹn!

Thiên Khôi hỏi nàng như một phản xạ:

- Với ai?

Nàng tròn mắt:

- Tôi có hẹn với ai phải báo cáo với anh à?

Thiên Khôi chợt bối rối:

- Tôi không nói như vậy. Tôi định rủ cô đến một nơi!

Nàng cong môi:

- Sao tôi phải đi với anh?

Thiên Khôi nhìn lơ đễnh lên bầu trời đã tắt nắng:

- Nơi đó rất tuyệt, đến phố Tây của Nha Trang mà cô không đến thì chắc chắn cô sẽ hối hận!

Nàng nhìn vẻ mặt hớn hở của Thiên Khôi, tò mò:

www.vuilen.com

11

Page 12: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Ở đâu vậy?

Thiên Khôi nhìn nàng nheo nheo mắt, trong ánh nắng nhè nhẹ của hoàng hôn biển, nàng thấy Thiên Khôi thật đẹp trai trong chiếc áo thun ôm lấy những cơ bắp cuồn cuộn với chiếc quần kaki lửng rộng màu cà phê sữa. Nàng chợt đỏ mặt, nhưng trong hoàng hôn Thiên Khôi không nhìn thấy. Thiên Khôi nhìn nàng:

- Cô có muốn cùng tôi đến đó không?

Nàng do dự:

- Tôi đã có hẹn với Việt Quân. Hơn nữa, tôi và anh đâu có thân nhau!

Lại là Việt Quân, cái tên làm cho Thiên Khôi khó chịu. Anh dẻo miệng:

- Có hẹn với Việt Quân lúc nào mà không được. Bây giờ cô không đi với tôi, cô sẽ hối hận đấy!

Thấy nàng đang suy nghĩ, Thiên Khôi tiếp tục tấn công:

- Cô yên tâm đi, tôi không phải người xấu đâu. Bằng chứng là hôm ở sân bay tôi đã chia phần bánh Orion có kem của tôi cho cô, đúng không?

Nàng vẫn không đồng ý:

- Tôi cũng rất muốn đi với anh, nhưng Việt Quân sẽ...

Thiên Khôi hết ngọt ngào được nữa, anh châm biếm:

- Cô lệ thuộc người yêu của mình đến như vậy sao? Nếu vậy, cô cứ đến nơi hẹn đi. Tôi sẽ đi một mình. Chào!

Thiên Khôi rảo những bước thật nhanh để qua mặt nàng. Nhìn theo cái dấp dáng cao lớn của Thiên Khôi, nàng bỗng đổi ý. Nàng gọi với theo anh:

- Orion... Orion... đợi tôi với... tôi sẽ đi với anh!

Hình như Thiên Khôi vẫn không nghe thấy, anh vẫn bước những bước thật dài trên con đường thênh thang. Điều đó làm cho nàng nghĩ Thiên Khôi giận mình, cái cảm giác đó thật khó chịu. Nàng chạy theo Thiên Khôi:

- Orion... đợi tôi với... anh bị điếc à? Dừng lại… dừng...

Nàng ngã quỵ xuống bờ cát nóng hổi. Cái chân bị thương của nàng đau điếng, nàng tháo giày và xoa xoa bàn chân mà mắt rưng rưng:

www.vuilen.com

12

Page 13: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Đồ chết bằm... anh điếc rồi hả...

Thiên Khôi đã ngồi bên nàng tự bao giờ. Gương mặt anh thật gần, nàng nghe hơi thở anh phả lên mặt mình thật ấm:

- Cô có sao không?

Nàng ứa nước mắt:

- Sao anh không đi luôn đi?

Thiên Khôi đứng lên, anh cho hai tay vào túi quần:

- Vậy tôi đi nhé!

Nàng ngẩng đầu lên nhìn Thiên Khôi:

- Anh...

Ánh mắt của nàng cụp lại khi nhìn thấy ánh mắt đa tình của Thiên Khôi. Thiên Khôi dìu nàng đứng lên:

- Nhanh, tôi đưa cô đến đó!

Nàng gật nhẹ rồi để Thiên Khôi dìu mình đi. Dưới một gốc si già có một quán cà phê thật lãng mạn, anh dìu nàng vào ghế:

- Cô uống gì?

Nàng nhìn quanh. Mọi thứ thật tuyệt vời. Nó giống như khu rừng trong chuyện cổ tích “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” vậy. Thấy nàng im lặng, Thiên Khôi gọi sữa tươi cho nàng, và cà phê cho mình. Gương mặt nghiêng nghiêng của nàng làm cho con tim Thiên Khôi xúc động dữ dội. Một cái gì đó vừa kiêu sa lại vừa đáng yêu. Thiên Khôi để tâm hồn mình chạy theo nàng, nhưng nàng đã kéo anh ra khỏi suy nghĩ đó:

- Orion... tuyệt thật!

Thiên Khôi cười hiền:

- Tôi đã bảo mà... cô nhất định sẽ rất thích!

Người phục vụ đem nước và Thiên Khôi tính tiền. Anh chỉ tay về hướng mặt trời đang chìm dần xuống biển:

- Cà lem kem chuối cô nhìn mặt trời xem đẹp không?

Nàng nhìn theo tay Thiên Khôi, nàng xuýt xoa:

www.vuilen.com

13

Page 14: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Đẹp quá!

Rồi nàng nói trong mơ màng:

- Nhìn mặt trời lúc này tôi nhớ đến một thứ.

Thiên Khôi khuấy đều ly sữa, anh đẩy về phía nàng:

- Cô nhớ đến thứ gì vậy?

Nàng bưng ly sữa lên, cái miệng nhỏ xinh của nàng ngậm chiếc ống hút:

- Đố anh đó?

Thiên Khôi tròn mắt:

- Làm sao mà tôi biết được?

Nàng bật người trước câu trả lời của Thiên Khôi. Nụ cười làm cho nàng như nàng Bạch Tuyết:

- Thì anh không biết nên tôi mới đố!

Thiên Khôi đưa tay gãi gãi đầu:

- Tôi không biết đâu!

Nàng chỉ tay về phía mặt trời:

- Anh nhìn xem mặt trời lúc này giống như...

Nàng im lặng một chút quan sát nét mặt của Thiên Khôi, anh đang căng tai nghe câu trả lời của nàng. Nàng uống miếng nước rồi tiếp tục:

- Giống như cái hột vịt muối trong bánh trung thu!

Thiên Khôi muốn bật ngửa vì câu trả lời của nàng:

- Oh, my God! (Ồ, Chúa tôi!)

Nàng tròn mắt nhìn anh:

- Không giống sao?

Thiên Khôi gật gù:

- Thì...

www.vuilen.com

14

Page 15: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Tiếng chuông điện thoại của nàng đã ngăn câu nói của Thiên Khôi. Nàng áp điện thoại vào tai:

- Việt Quân! Em đây!

Việt Quân lo lắng:

- Em đang ở đâu?

Nàng nhìn quanh rồi đáp:

- Em cũng không biết nữa!

Việt Quân kêu lên:

- Cái gì?

Nàng cười dịu dàng làm cho Thiên Khôi thẫn thờ:

- Em đang đi với một người bạn!

Việt Quân ngạc nhiên:

- Em có bạn ở đây sao? Em không nhớ đã hẹn anh sao?

Nàng kêu lên:

- Em... anh vẫn còn đợi sao?

Việt Quân buông gọn:

- Phải! Em mau đến đi!

Nàng nhìn Thiên Khôi, nhưng anh đã nhìn nơi khác. Nàng đáp thật khẽ:

- Em biết rồi!

Nàng gọi Thiên Khôi thật khẽ:

- Orion... chúng ta về thôi!

Thiên Khôi buồn buồn:

- Người yêu của cô à?

Nàng đáp lí nhí:

- Anh ấy vẫn đang đợi tôi!

www.vuilen.com

15

Page 16: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Thiên Khôi thở ra một cái:

- Vậy cô cứ về đi. Tôi muốn ngồi ở đây thêm một lát!

Nàng đứng lên một cách khó khăn:

- Orion... xin lỗi... tôi...

Thiên Khôi bưng ly cà phê của mình lên uống, mặt anh hơi nhăn lại. Cánh tay của Thiên Khôi giơ lên cao, anh gọi phục vụ:

- Cho tôi... thêm ít... muối!

Người phục vụ đem muối ra, nàng nhìn anh tròn mắt:

- Anh... gọi muối chi vậy?

Thiên Khôi thờ ơ:

- Sao cô còn chưa đi, coi chừng anh ta giận cô đấy!

Nàng nhìn Thiên Khôi khó hiểu:

- Sao anh gọi muối vậy?

Thiên Khôi nhìn nàng không chớp mắt. Thật lâu anh chỉ tay xuống chiếc ghế:

- Muốn biết thì ngồi xuống đó đi!

Như một cái máy, nàng ngồi xuống đối diện với Thiên Khôi. Thiên Khôi không quên chiếc điện thoại trên tay nàng, anh tắt nguồn:

- Cô sẽ không phản đối chứ?

Nàng không quan tâm đến chiếc điện thoại, cái nàng quan tâm là hũ muối trong tay Thiên Khôi:

- Anh định làm gì vậy?

Giọng Thiên Khôi thật buồn:

- Thật ra... cô có thấy người ta uống cà phê với muối bao giờ chưa?

Nàng kêu lên vẻ ngạc nhiên:

- Anh... uống cà phê với muối ư?

www.vuilen.com

16

Page 17: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Thiên Khôi gật nhẹ, anh cho một muỗng muối vào ly cà phê:

- Nhà tôi ở một vùng biển nghèo nàn. Người dân ở đó thường phải đi đánh cá từ nửa khuya và cà phê giúp họ đỡ buồn ngủ!

Nàng vẫn tròn mắt theo dõi Thiên Khôi:

- Rồi sao nữa?

Thiên Khôi tiếp tục:

- Cô cũng biết nơi đó rất nghèo, người ta không có tiền để dùng đường uống cà phê. Họ đã thay thế một thứ mà ở biển có thừa đó là...

Nàng bụm miệng kêu lên:

- Là muối!

Thiên Khôi lại gật đầu:

- Phải! Cà phê và muối! Nó tạo nên một hương vị rất độc đáo mà tôi đã dùng nó để xua đi nỗi nhớ về quê hương của mình!

- Đã bao lâu anh không về quê hương rồi?

Thiên Khôi nhìn xa xăm:

- Có hơn mười năm!

Nàng nhìn Thiên Khôi không chớp mắt. Không ngờ anh lại có những cảm xúc thiêng liêng như vậy. Nàng đưa tay giành ly cà phê trong tay Thiên Khôi, nàng cho thêm hai muỗng muối vào rồi khuấy đều. Nàng đưa cho anh:

- Anh uống đi!

Thiên Khôi trợn mắt nhìn hành động của nàng một cách khó hiểu:

- Sao... cô...

Nàng đáp một cách ngây thơ:

- Không phải hơn mười năm anh chưa về quê hương hay sao? Tôi cho thêm hai muỗng muối để anh tưởng nhớ về quê hương của mình. Anh mau uống đi!

Thiên Khôi bưng ly cà phê trên tay của nàng. Anh đưa lên môi uống, nàng quan sát nét mặt của Thiên Khôi:

- Anh thấy sao? Vẫn là mùi vị của quê hương phải không?

www.vuilen.com

17

Page 18: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Thiên Khôi buông ly cà phê xuống, gương mặt anh rạng ngời hạnh phúc:

- Phải! Cảm ơn cô, Cà lem kem chuối!

Nàng nguýt anh bằng đôi mắt có đuôi. Trong tích tắc Thiên Khôi đã giữ bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong tay mình:

- Cô thật đáng yêu, Cà lem kem chuối! Tôi yêu cô mất thôi!

Nàng vội rụt tay lại nhưng Thiên Khôi đã không để điều đó xảy ra. Nàng lặng lẽ để tay mình trong tay Thiên Khôi. Cái gì đó thật bình an và ấm áp len vào trái tim bé nhỏ của nàng. Nhưng nó đã tan biến rất nhanh khi câu nói của ba nàng văng vẳng bên tai: “Sau chuyến Nha Trang này con phải làm vợ Salty”. Nàng vung mạnh tay của Thiên Khôi và bịt kín hai tai mình, đầu nàng lắc nguầy nguậy:

- Không được! Em không muốn!

Thiên Khôi vội đứng lên, anh ôm lấy bờ vai run run của nàng:

- Cà lem kem chuối... sao vậy? Tôi làm cô bé sợ à?

Trong phút chốc nàng thấy mình thật yếu đuối. Nàng ngã vào lòng Thiên Khôi:

- Đừng có yêu em... không thể đâu Orion ơi!

Thiên Khôi cảm nhận được giọt nước mắt của nàng vừa rơi ra. Anh đưa tay nâng mặt nàng lên, anh nhìn sâu vào đôi mắt ứa lệ của nàng, giọng anh thật ấm áp:

- Chuyện gì vậy... Cà lem kem chuối?

- Em... đã có...

Thiên Khôi nhìn nàng trân trối:

- Là Việt Quân phải không?

Nàng muốn bảo không phải Việt Quân, nàng không hề yêu Việt Quân. Người mà nàng phải yêu và lấy làm chồng là Salty một tên ngoại kiều mà nàng chưa hề biết mặt. Nhưng nàng đã gật đầu:

- Phải!

Thiên Khôi buông lỏng bờ vai của nàng:

www.vuilen.com

18

Page 19: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Tôi đã biết điều đó ngay từ đầu mà!

Nàng nắm lấy bàn tay của Thiên Khôi:

- Orion...

Thiên Khôi cười buồn:

- Cô sợ làm tổn thương tôi, đúng không?

Nàng vẫn còn im lặng thì Thiên Khôi đã tiếp tục:

- Tôi sẽ không làm cô khó xử, chúng ta về thôi!

Nàng lặng lẽ đi bên cạnh Thiên Khôi. Nàng đã yêu anh rồi chăng? Nàng cố lắc đầu như muốn hình bóng của Thiên Khôi ra khỏi trái tim mình. Nàng nhủ thầm: “Nếu như nàng nghe lời ba không cùng Việt Trúc đi Nha Trang thì có lẽ nàng đã không gặp và yêu anh”.

Việt Trúc nhìn Việt Quân buồn buồn:

- Anh đừng có giận!

Việt Quân tung một quả đấm vào khoảng không:

- Sao cô ấy có thể đối xử với anh như vậy chứ?

Việt Trúc ôm nhẹ cánh tay Việt Quân:

- Anh hãy thông cảm cho nó đi!

Rồi Việt Trúc đưa tay lên miệng, nhìn về phía biển Minh Châu đang bơi thỏa thích:

- Này... trưa lắm rồi về thôi!

Nàng lắc đầu nguầy nguậy:

- Tao muốn bơi thêm, lâu lắm rồi không được bơi!

Việt Trúc gật gù, cô quay lại Việt Quân:

www.vuilen.com

19

Page 20: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

- Anh cùng bơi với nó đi!

Việt Quân lì lợm ngồi bẹp xuống bờ cát trắng:

- Chưa bao giờ anh thấy mình bị bỏ rơi thảm hại như bây giờ! Trong mắt cô ấy chưa bao giờ có sự tồn tại của anh.

Việt Trúc đau lòng, cô đặt bàn tay lên vai anh:

- Anh đừng bi quan như vậy! Mười năm chúng ta cùng nhau vui đùa và lớn lên, anh đương nhiên quan trọng hơn hắn ta rồi!

Việt Quân ngồi bó gối, anh nhìn về hướng nàng đang tắm. Nàng như một công chúa kiêu sa và lạnh lùng, còn anh mãi chỉ là chiếc bóng của nàng mà thôi. Việt Quân mải mê suy nghĩ, anh không thấy nàng đang vẫy tay và kêu gào thảm thiết:

- Cứu… cứu… tôi… với…

Việt Trúc nghe thấy, cô bật dậy:

- Anh... nhìn kìa!

Việt Quân nhìn theo tay Việt Trúc, nàng đang vùng vẫy trong cơn sóng cao vút, anh nghe giọng nàng sợ hãi:

- Cứu…

Việt Quân và Việt Trúc lao ra, anh cố sức bơi đến bên nàng. Nhưng Thiên Khôi đã nhanh hơn anh một bước, Thiên Khôi bế nàng vào bờ. Cơ thể nàng mềm nhũn, nàng đã ngất!

Thiên Khôi đặt nàng nằm xuống bờ cát trắng, anh sửa cho đầu nàng hơi ngửa lên trời. Thiên Khôi như một tay cứu hộ chuyên nghiệp, anh ấn mạnh hai bàn tay đan vào nhau lên ngực nàng.

Việt Quân giận dữ, anh đẩy Thiên Khôi một cái thật mạnh:

- Anh làm cái gì vậy? Xéo đi!

Thiên Khôi bình tĩnh:

- Tôi đang cứu cô ấy, mau tránh một bên đi!

Vừa lúc Chí Tường đến, anh len qua đám đông tò mò để ngồi xuống:

- Chuyện gì nữa vậy?

www.vuilen.com

20

Page 21: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Thiên Khôi nhìn nàng vẫn mê man:

- Cô ấy bị chuột rút.

Rồi Thiên Khôi tiếp tục ấn mạnh đôi bàn tay trên ngực nàng, Việt Quân bực dọc:

- Cứu hộ? Tôi thấy anh đang giở trò thì đúng hơn!

Việt Trúc nắm tay Việt Quân:

- Hay mình gọi cấp cứu?

Việt Quân gật gù:

- Em mau gọi xe cấp cứu đi!

Việt Trúc quay lưng đi, nhưng Chí Tường đã nắm tay cô lại:

- Hãy tin tưởng chúng tôi đi!

Thiên Khôi vẫn thao tác đều đặn trên bờ ngực của nàng. Anh dùng tay ép nước từ miệng nàng ra ngoài. Thiên Khôi một tay ấn cằm, một tay bịt mũi nàng, anh lấy hơi và cúi xuống, môi anh nhanh chóng và chính xác trên đôi môi nàng. Nhưng tất cả còn là ý nghĩ vì nàng đã tỉnh, đôi mắt nàng mở to hết cỡ nhìn Thiên Khôi:

- Anh... Orion...

Thiên Khôi mừng quýnh, anh đỡ nàng ngồi dậy:

- Cô thấy thế nào rồi?

Nàng đưa tay lên chùi miệng dù Thiên Khôi vẫn chưa hô hấp nhân tạo, cử chỉ trẻ con rất đáng yêu. Nàng ấp úng:

- Chuyện gì vậy?

Thiên Khôi vẫn nhẹ nhàng:

- Cô không nhớ gì sao? Cô bị chuột rút và suýt mất mạng đó!

Chí Tường chen vào:

- Cũng nhờ Thiên Khôi kịp thời cứu cô!

www.vuilen.com

21

Page 22: Phần 1 Đ - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/vimannuhondau/vimannuhondau01.pdf · dùng hai tay xoay bánh, anh đưa cho nàng phần bánh có kem, rồi tự nhiên

Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương VỊ MẶN NỤ HÔN ĐẦU

Nàng có nghe thấy gì đâu ngoài hai chữ “Thiên Khôi”. Nó vây lấy trái tim lạnh giá của nàng và nàng biết từ phút giây này nàng đã yêu anh. Việt Quân kéo mạnh tay nàng:

- Chúng ta về thôi!

Nàng nhìn ánh mắt buồn rười rượi của Thiên Khôi mà nghe xót xa:

- Orion... cám ơn anh... tôi...

Việt Quân đã kéo nàng đi mất hút. Việt Trúc đưa bàn tay lên trước mặt Thiên Khôi:

- Tôi là Việt Trúc, rất hân hạnh được biết anh!

Thiên Khôi còn tần ngần nhìn theo Việt Quân và nàng. Chí Tường bắt tay Việt Trúc:

- Tôi là Chí Tường, nó là Thiên Khôi. Rất hân hạnh được quen cô. Nhưng anh chàng Việt Quân đó không lịch sự chút nào!

Việt Trúc ái ngại nhìn họ:

- Xin lỗi, có lẽ hai người họ đang giận nhau nên anh của tôi có phần không phải!

Thiên Khôi không nghe thấy, anh vỗ mạnh lên vai Chí Tường một cái:

- Về thôi!

Chí Tường nheo mắt với Việt Trúc:

- Nếu có duyên sẽ gặp lại nhau. Chào!

Việt Trúc nhìn theo cái dáng cao lớn của Thiên Khôi. Trái tim cô đã bị người đàn ông có đôi mắt đa tình và lạnh lùng kia hút hồn rồi.

www.vuilen.com

22