Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi...

21
Tác Gi: Phương Hng Thy KHÔNG THXA ANH Phn 5 KVĩ đứng dy bước đến chbn ra. Bên trên tường đây có treo tm gương nh. Anh ngm mình mt thoáng, mái tóc hơi ri, khuôn mt đã sch svà chbbn côn đồ phang cây trúng đã được băng đàng hoàng. Phi công nhn cô nàng làm y tá cũng khá. Nhìn xung vai áo, anh thht. Cái áo này mà bà ni hay chgiúp vic nhìn thy chc ngt xu luôn. KVĩ mvòi nước ra tay: - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc nãy. - Nó dơ quá ri. Tuy tôi rt nghèo nhưng nhng cái khăn như vy thì không đến ni chcó mt cái. Li quay vào trong ri trra, trao cái khăn khác cho KVĩ. Cô đứng phía sau, cách anh ta vài bước ngn, mt phn khuôn mt cô hin lên trên tm gương. KVĩ quay li, bt gp cô tn ngn. Anh hi: - Cô sao vy? - , à tôi đang nghĩ... phi ri, ni mì... Cô lt đật mnp vung: - Ôi! Nó mun nhết trơn ri. - Chà, thơm quá! Nó khiến tôi thêm đói bng, chc ăn hết luôn phn ca cô quá. Tuyết Sơn thht: - Chưa gì đã ló cái phàm phu tc tra ri. Đã đời tht. KVĩ tnh bơ, đối li: - Là con người, chí ít cũng phi biết thành tht nói lên suy nghĩ tht ca mình, dù chmt ln ch. - Được, nếu đó là suy nghĩ tht ca anh, là tình trng ca anh. Anh ctnhiên nghe. Cô quay gót. www.vuilen.com 75

Transcript of Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi...

Page 1: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Phần 5 Kỳ Vĩ đứng dậy bước đến chỗ bồn rửa. Bên trên tường ở đây có treo tấm

gương nhỏ. Anh ngắm mình một thoáng, mái tóc hơi rối, khuôn mặt đã sạch sẽ và chỗ bị bọn côn đồ phang cây trúng đã được băng đàng hoàng. Phải công nhận cô nàng làm y tá cũng khá. Nhìn xuống vai áo, anh thở hắt. Cái áo này mà bà nội hay chị giúp việc nhìn thấy chắc ngất xỉu luôn.

Kỳ Vĩ mở vòi nước rửa tay:

- Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc nãy.

- Nó dơ quá rồi. Tuy tôi rất nghèo nhưng những cái khăn như vầy thì không đến nỗi chỉ có một cái.

Lại quay vào trong rồi trở ra, trao cái khăn khác cho Kỳ Vĩ. Cô đứng phía sau, cách anh ta vài bước ngắn, một phần khuôn mặt cô hiện lên trên tấm gương.

Kỳ Vĩ quay lại, bắt gặp cô tần ngần. Anh hỏi:

- Cô sao vậy?

- Ừ, à tôi đang nghĩ... phải rồi, nồi mì...

Cô lật đật mở nắp vung:

- Ôi! Nó muốn nở hết trơn rồi.

- Chà, thơm quá! Nó khiến tôi thêm đói bụng, chắc ăn hết luôn phần của cô quá.

Tuyết Sơn thở hắt:

- Chưa gì đã ló cái phàm phu tục tử ra rồi. Đã đời thật.

Kỳ Vĩ tỉnh bơ, đối lại:

- Là con người, chí ít cũng phải biết thành thật nói lên suy nghĩ thật của mình, dù chỉ một lần chứ.

- Được, nếu đó là suy nghĩ thật của anh, là tình trạng của anh. Anh cứ tự nhiên nghe.

Cô quay gót.

www.vuilen.com 75

Page 2: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Kỳ Vĩ la lên:

- Nè nè, nói vậy rồi cô không ăn hay sao?

Từ phía trong tấm ri đô, Tuyết Sơn đáp vọng ra:

- Đừng lo! Tôi còn nhiều mì lắm. Anh cứ ăn hết đi, tôi sẽ nấu rồi ăn sau.

Lục tung tủ áo, cuối cùng Tuyết Sơn cũng tìm thấy thứ mình cần tìm. Một chiếc áo thun có bâu và nút ngực, rộng thùng thình. Đây là áo người ta phát cho các sinh viên tham gia chương trình đi bộ, từ thuở Tuyết Sơn còn học cao đẳng. Bỏ lâu ngày tuy hơi nhàu nhưng vẫn thơm tho, sạch sẽ.

Cô giũ giũ, đem ra vắt lên lưng ghế bên cạnh Kỳ Vĩ:

- Anh có thể mặc nó.

Kỳ Vĩ nhìn cô, một cảm xúc rất lạ vừa len lỏi vào tim anh. Bất giác anh nhìn xuống ngực áo mình, quá khủng khiếp.

- Ừ ăn xong tôi sẽ thay.

- Làm ơn thay ngay giùm cho. Cũng vì sợ phát nôn ra mà tôi lục tìm nó. Anh cũng đừng có cảm ơn tôi, vì may mắn tôi có cái áo này bỏ dưới đáy tủ mấy năm nay. Coi như anh may mắn thôi.

Đúng là một cô gái quá khó khăn, gút mắc. Chắc chắn Kỳ Vĩ sẽ còn lắm gian nan đây.

Tuyết Sơn quay qua sóng chén, soạn mì cho mình, cô đã tạo sự tự nhiên cho anh thay áo.

Ít phút sau, Kỳ Vĩ ăn gần hết phần mì “ba gói” thì Tuyết Sơn mới ăn tô mì của cô. Bầu không khí vẫn còn hơi sượng sùng. Kỳ Vĩ định hỏi về anh chàng bạn trai của Tuyết Sơn dưới quê nhưng sợ làm cô nổi nóng nên chuyển qua đề tài khác:

- Mấy hôm nay thế nào? Cô đã tìm được việc làm mới chưa?

Tuyết Sơn lắc đầu:

- Chưa.

- Vậy rồi sao?

- Tạm thời tôi làm cho kho hàng. Bà chủ ở đó có hứa sẽ sắp xếp cho tôi làm bên cửa hàng vào ban ngày.

www.vuilen.com 76

Page 3: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Như vậy... công việc này không phải là chuyên môn của cô rồi?

- Anh nghĩ tự nhiên mà tôi có thể làm công việc kế toán được hay sao?

- Chả lẽ... cô từng học qua trường kế toán?

Kỳ Vĩ đoán. Không phải “làm chảnh” nhưng cũng nên cho anh ta biết Tuyết Sơn này không hề tầm thường chứ.

- Đúng vậy!

Cô gật đầu khẳng định:

- Tôi học lớp trung cấp kế toán.

Kỳ Vĩ xuýt xoa:

- Ôi! Một cô gái đa năng.

- Không dám! Đa năng là khi người ta có hơn ba cái tài. Tôi thì mới biết hai nghề thôi. Mà cũng chưa phải là xuất sắc. Bởi vậy mới bị...

- Tôi không tin vì tài năng hay tiềm lực kém hoặc vì thiếu kinh nghiệm mà cô bị mất việc.

Kỳ Vĩ ngắt lời.

Tuyết Sơn nhíu mày:

- Anh nói vậy là sao?

- Ờ thì... tôi cảm thấy cô rất giỏi, có lẽ mắt giám đốc của cô bị vấn đề. À mà Tuyết Sơn này?

Kỳ Vĩ chợt sôi nổi:

- Hay là cô mở công ty dịch vụ tổ chức, như cái công ty mà cô từng làm ấy.

Tuyết Sơn phá lên cười:

- Anh có khùng không vậy? Tôi mở công ty? Cho xin đi! Đừng để người thứ ba nghe được, họ cười cho.

- Không! Tôi đang nói nghiêm túc mà. Cô có cả chuyên môn về nghệ thuật lẫn kế toán. Bao nhiêu đó cũng là năm mươi phần trăm vốn rồi.

- Vậy còn năm mươi phần trăm còn lại?

www.vuilen.com 77

Page 4: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Tôi sẽ giúp cô. À, nếu cô lại nghĩ đến chuyện nợ nần thì tôi sẽ hùn với cô. Hai chúng ta mở công ty trách nhiệm hữu hạn. Sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.

- Nghe thật hấp dẫn và đơn giản quá há. Nói thiệt nghen, chân tôi còn chạm mặt đất thì tôi không nói chuyện trên trời đâu.

- Khổ quá! Tôi đang rất nghiêm túc mà. Sao cô không tin tôi.

- Tôi chưa hề nói là tin hay không tin anh. Chỉ là tôi thích nói chuyện thực tế. Với những chuyện viễn vông thì tôi cũng chẳng có thời giờ rảnh để nói đâu.

Ra đến công ty, bà Thu Hà đã linh cảm có chuyện không hay. Trước cổng

có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đậu. Đằng sau nó và trên vỉa hè là năm sáu chiếc mô tô, đứng bên cạnh mấy chiếc xe là những gã đàn ông cao lớn, ăn mặc như cao bồi, mặt mày lầm lì, hung tợn.

Bà Thu Hà cau mày lẩm bẩm:

- Chuyện gì vậy không biết?

Anh tài xế nhìn bà qua kính chiếu hậu:

- Dạ? Bà chủ bảo sao ạ?

- Tôi cảm thấy có gì đó hơi bất bình thường. Hình như không phải ngẫu nhiên mà mấy chiếc xe đó đậu trước công ty mình.

Xe vào sân và tắt máy. Anh tài xế nói:

- Hay bà chủ chờ cháu vô hỏi mấy cô nhân viên xem.

Bà Thu Hà gạt đi:

- Linh tinh, cho dù có chuyện gì thì cũng có cách giải quyết. Mà người đứng ra giải quyết còn ai khác hơn chủ nhà nào?

Bà xuống xe khoan thai đi vào văn phòng công ty. Sự hồi hộp nơi bà thật khó mà nhận ra. Bà vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, đĩnh đạc vốn có.

Kia rồi! Cô nhân viên trực văn phòng bước nhanh về phía bà:

- Thưa giám đốc!

www.vuilen.com 78

Page 5: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Có chuyện gì mà cháu hớt hải vậy?

- Dạ, vừa nãy ba người đàn ông lạ mặt vào đây nói là muốn gặp bà. Cháu hỏi họ có hẹn trước chưa thì họ bảo chả cần đến cái thủ tục ấy. Cháu kêu họ ngồi chờ giám đốc ở đây nhưng họ không nghe, cứ xồng xộc đi vào trong phòng khách.

- Bọn họ có nói là gặp tôi vì việc gì không?

Cô gái lắc đầu.

Bà Thu Hà đi vào phòng khách. Nơi này dành để tiếp khách hàng, đối tác và những người khách đã hẹn trước, được sắp xếp theo lịch tiếp khách của bà hoặc phó giám đốc. Hôm nay phó giám đốc của bà đi công tác miền Tây nên không có mặt tiếp mấy người khách này.

Cửa phòng mở rộng, đứng bên ngưỡng cửa, bà Thu Hà có thể thấy rõ trong phòng. Bà ngỡ ngàng rồi chuyển sang bực tức. Trong phòng có ba người đàn ông.

Một người độ chừng xấp xỉ bốn mươi, mặt mày khá sáng sủa, ngồi ngay chiếc ghế salon chạm trổ mà bà vẫn ngồi. Người thứ hai dáng cao to, tóc râu nhẵn nhụi, đang nằm dài trên sô pha. Tên thứ ba cũng bằng tên thứ hai, cỡ ngoài ba mươi, cũng mặt mày lầm lì. Tên này ngồi lên mép chiếc bàn gỗ lớn, chiếc bàn viết mà mỗi khi cần ký kết gì đó thì cần đến. Tất cả giống như một đám côn đồ, xã hội đen.

Gã đàn ông ngồi chiếc ghế chính diện nhìn thấy bà Thu Hà. Hắn không đứng lên mà chỉ mỉm cười trịch thượng:

- A, bà giám đốc tới rồi! Bà vô ngồi đi, Chúng ta sẽ thương lượng với nhau.

Gã đang ngồi trên mép bàn, đứng lên đi ra khép cửa phòng.

Bà Thu Hà chăm chú nhìn người đàn ông nói chuyện với mình, đoạn hỏi:

- Trước hết, cậu phải giới thiệu về cậu cũng như mục đích chuyến viếng thăm bất ngờ này là gì chứ.

- Bà sẽ biết ngay thôi. Bà có đứa con trai tên Kỳ Vĩ phải không?

- Phải, mà sao?

- Cách đây không lâu, cậu ta có đến hỏi vay tôi một khoản tiền.

- Lạ nhỉ! Nó vay sao các người không tìm nó mà đến gặp tôi.

www.vuilen.com 79

Page 6: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Bà thật sự không đoán được à? Vì cậu ta hứa trả nhưng cố tình quịt nên tôi mới phải đến làm phiền bà.

Bà Thu Hà cười lạnh lẽo:

- Cậu nói nghe buồn cười quá. Kỳ Vĩ đã qua tuổi trưởng thành từ lâu. Như vậy nó sẽ chịu mọi trách nhiệm về việc làm của nó, cho dù có thế nào đi nữa.

- Dĩ nhiên nếu chưa nhận được tiền thì tụi này sẽ lục tung Sài Gòn lên để tìm cậu ta và cho cậu ta biết thế nào là lễ độ. Bà sẵn sàng chứng kiến cậu con trai duy nhất của mình bị mềm như trái chuối chứ hả?

Bà Thu Hà khoanh tay, cao giọng:

- Cậu hăm dọa tôi đó à? Này, còn có pháp luật nhé! Liệu các cậu có yên được không?

Bà Thu Hà vừa dứt lời thì cả ba gã đàn ông bật cười hô hố. Bà Thu Hà tái mặt rít lên:

- Thật là quá lắm mà. Mấy người nghĩ mình là ai chứ?

Vẫn là gã từ nãy giờ nói chuyện với bà:

- Xin thưa với bà giám đốc, tụi này chuyên nghề cho vay và có luật riêng của mình. Tôi cũng không hề đem tiền tới dí tận mũi cậu quí tử của bà mà nài nỉ hắn ta vay. Chính hắn mới là kẻ cầu xin tôi, đồng ý khoản tiền lời sáu phần trăm và phải hoàn vốn trong thời hạn là 10 ngày. Sáu phần trăm, bà nghĩ như vậy là lãi nặng ư?

- Rốt cuộc mấy người muốn gì hả?

Gã đứng lên thản nhiên:

- Đơn giản thôi! Nếu như bà không nỡ thấy thằng con trai của mình bị đòn thì hãy trả tiền cho nó. Nhưng tôi nói thật, trong vòng một tháng nếu tôi không tìm thấy nó và bà cũng không chịu trả tiền thì tôi khó bảo đảm chuyện gì sẽ xảy ra với bà nhé.

Gã móc túi áo lấy ra tấm danh thiếp, bảo bà Thu Hà cứ từ từ suy nghĩ rồi trả lời với gã.

Bà Thu Hà giận đến nỗi phát run lên. Mặt bà tím lại, nếu bây giờ Kỳ Vĩ đột ngột xuất hiện thì chắc chắn bà sẽ vơ chiếc bình sứ hoặc bất cứ một vật gì đó phang thẳng vào anh.

www.vuilen.com 80

Page 7: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Khi khổng khi không thằng con mất dạy khiến bà phải dính líu với bọn côn đồ, xã hội đen này. Nếu bà phớt lờ thì có khi khả năng bà bị quấy nhiễu lần nữa sẽ lớn hơn khả năng thằng quỉ bị đòn.

Trước khi tên thứ ba bước ra khỏi phòng, bà gọi giật:

- Các người chờ một chút.

Lập tức cả bọn quay lại. Gã đàn anh mỉm cười:

- Ồ, bà giám đốc còn muốn nói gì ạ?

Bà Thu Hà hất hàm:

- Khoản tiền phải trả cho các người là bao nhiêu?

Gã đàn em lúc nãy nằm dài trên sô pha, nhanh nhẩu móc túi lấy ra cái máy tính, bấm lia lịa rồi đáp:

- Hai chục triệu tiền vốn cộng với hai triệu năm trăm ngàn tiền lãi. Tổng cộng là hăm hai triệu rưỡi.

- Trả xong thì tất cả kết thúc chứ?

Tên đàn anh gật đầu:

- Tất nhiên rồi thưa bà giám đốc.

Bà Thu Hà lấy điện thoại di động gọi cho thủ quỹ.

Năm phút sau, bọn cho vay nhận đủ tiền rút lui. Bà Thu Hà cũng chỉ còn đủ sức đi nhanh về phòng làm việc của mình và rũ xuống sa lon dài. Chưa bao giờ bà phải giận đến bủn rủn như thế này.

Rồi tức quá bà òa khóc, réo gọi tên ông chồng quá cố mà than trách:

- Ông Quan ơi là ông Quan! Tại sao ông không sống đến giờ này mà coi thằng con trời đánh của ông nó hại tôi.

Kỳ Vĩ dừng xe, mắt nhìn quanh tìm kiếm. Trên vỉa hè trước cửa khách sạn

có một bà già ngoài sáu mươi tuổi ngồi bên chiếc xe đẩy bày thuốc lá, vài món

www.vuilen.com 81

Page 8: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

bánh kẹo và đồ dùng linh tinh. Gần đó có mấy cô cậu học trò đang sôi nổi trao đổi với nhau về bài học ở trường. Không thấy Thủy Tú đâu cả.

Có lẽ cô nàng chưa ra khỏi phòng trọ. Kỳ Vĩ móc di động bấm số...

- Cô nương ơi! Tại hạ đến rồi mà cô nương sao chưa xuất hiện vậy?

- Em đang xuống đây.

Hai phút sau Thủy Tú xuất hiện trước cửa khách sạn. Vẫn trẻ trung và hấp dẫn như thuở còn quen Kỳ Vĩ. Cô xõa tóc, mặc áo ống, váy ngắn tông màu sáng khoe bờ vai tròn lẳn và cặp đùi lồ lộ...

Thủy Tú tới gần, véo vào hông Kỳ Vĩ một cái:

- Anh đó nghe, vẫn nóng nảy y như hồi trước hà.

Kỳ Vĩ vòng tay phải qua xoa xoa chỗ bị véo:

- Thì... tại anh sợ mình bị cho leo cây mà.

- Trời đất!

Thủy Tú la lên:

- Tụi mình có còn là tình nhân của nhau nữa đâu mà đùa dai kiểu đó? Người ta đang hẹn hò với anh nghiêm túc chứ bộ.

Kỳ Vĩ cười:

- Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta đi đâu?

- Tùy anh!

- Đến cái quán mà hồi ấy tụi mình hay ghé há.

Thủy Tú chúm chím:

- Em chỉ sợ... cảnh cũ người xưa sẽ khiến anh xao lòng.

Kỳ Vĩ vẫn thản nhiên:

- Xao lòng thì chắc chắn không tránh khỏi rồi. Nhưng anh bảo đảm sẽ không bị lạc lòng đâu. Bởi vì hôm nay khác với hôm qua, càng lạ hẳn với ngày xưa. Đồng ý không nào?

Thay cho câu trả lời, Thủy Tú ngồi lên sau yên xe, vòng tay ôm eo Kỳ Vĩ.

Kỳ Vĩ đề pa. Chiếc Nouvo lướt đi êm ru.

www.vuilen.com 82

Page 9: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Chở Thủy Tú thế này Kỳ Vĩ không thể không nhớ lại ngày xưa. Nghĩ cũng thú vị. Ngày trước cũng thế này nhưng là mối quan hệ khác. Còn bây giờ... hai người chỉ đơn thuần như bạn bè cũ.

Bất chợt Kỳ Vĩ chú ý đến chiếc cub đang chạy phía trước... Đúng là Tuyết Sơn rồi. Anh tăng ga cho xe vọt lên.

Khi xe chạy song song với Tuyết Sơn, anh vui vẻ gọi:

- Tuyết Sơn! Cô đang đi đâu vậy?

Tuyết Sơn day qua, cô thoáng cau mày.

Ngỡ cô không nghe anh lặp lại câu hỏi to hơn:

- Cô đang đi đâu đó?

- Đi công việc.

Cô đáp cụt ngủn.

Ngã tư đèn đỏ, Kỳ Vĩ dừng xe. Tuyết Sơn rẽ phải.

Anh nhìn theo, bất giác so vai và mỉm cười một mình.

Nhẹ tì cằm lên vai Kỳ Vĩ và nhìn anh qua kiếng chiếu hậu, Thủy Tú hỏi:

- Người quen của anh à?

- Em hỏi gì?

Kỳ Vĩ hỏi lại.

Thủy Tú áp sát tai anh:

- Em hỏi có phải cô gái ấy là người yêu của anh hay không?

Kỳ Vĩ hơi quay đầu lại:

- Sao em lại nghĩ vậy?

Thủy Tú chỉ thuận miệng mà hỏi thôi. Nhưng nghe Kỳ Vĩ hỏi lại như vậy, cô cảm thấy là lạ. Cô phịa luôn:

- Căn cứ vô giọng nói, ánh nhìn và gương mặt rạng rỡ anh dành cho cô ấy.

- Em tinh ý dữ há.

- Là người yêu cũ của anh mà.

www.vuilen.com 83

Page 10: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Kỳ Vĩ dừng xe trước quán cà phê quen. Nơi này đầy ắp kỷ niệm. Nhưng trở về vùng kỷ niệm mà anh và Thủy Tú vẫn thoải mái, vô tư chứ không hề xốn xang day dứt. Dễ có mấy ai được như anh và cô. Đã chia tay trong vui vẻ nên bây giờ tái ngộ khỏi phải ngỡ ngàng.

Họ vào quán, ngồi vào đúng chỗ ngày xưa vẫn ngồi. Anh gọi cà phê cho mình và cam vắt cho cô nhưng cô bảo mình cũng sẽ uống cà phê đen.

- Cái cô bạn hôm nọ em gặp ấy.

Thủy Tú hỏi anh:

- Em thấy không hợp với anh chút nào.

Kỳ Vĩ nheo mắt:

- Em cũng đâu có hợp.

- Thì em có nói là hợp đâu?

- Vậy ý em là gì đây?

- Anh còn làm bộ nữa hả? Nè, anh hãy tranh thủ tấn công cô bạn lúc nãy đi! Em dám cá là anh sẽ phải gian nan đó, nhưng cô ấy rất hợp với anh.

- Em làm thầy bói từ lúc nào đó?

Thủy Tú cười xòa:

- Nói thật, không hiểu sao vừa nhìn cô bạn ấy, em đã thấy rất đẹp đôi với anh, một cái gì đó như là linh cảm. Phải! Em linh cảm anh và cô ấy sẽ có duyên có nợ với nhau.

Kỳ Vĩ bật cười, tay khuấy ly cà phê:

- Em lan man quá! Cho anh hỏi nè. Em nói sắp quay sang Mỹ, bao giờ thì đi vậy?

Ánh mắt Thủy Tú đong đưa:

- Liệu anh có đi tiễn em được không mà anh hỏi?

- Anh thì lúc nào cũng rảnh rang. Chỉ sợ sự hiện diện của anh sẽ đem lại phiền phức cho em.

Kỳ Vĩ đáp.

Thủy Tú thôi cười, rèm mi chớp nhẹ, ánh mắt cô bâng khuâng:

www.vuilen.com 84

Page 11: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Đùa chút thôi. Từ bao năm nay em đi hay về đều bình thường, lặng lẽ, không ai tiễn đưa, rước đón. Nó đã thành quen rồi. Bây giờ nếu phá vỡ thói quen đó thì phiền phức lắm.

- À, vậy thì hai chúng ta chia tay nhau hôm nay há? Một bữa cơm ở nhà hàng Hương Quê được không?

- Thôi! Anh đừng bày vẽ. Mà em thích ngồi đây hơn.

Câu chuyện vui vẻ hơn khi lần lượt cả hai nhắc lại những kỷ niệm xưa... Hơn một tiếng đồng hồ sau anh và cô mới chia tay. Cô từ chối để anh đưa về mà đón taxi.

Chờ Thủy Tú lên xe xong, Kỳ Vĩ đẩy xe hon da của mình ra, định về thì nghe tiếng gọi tên mình:

- Cậu Vĩ!

Ông Bình bên kia đường vẫy vẫy anh.

Anh ra hiệu bảo ông chờ bên đó, để anh qua.

- Chú Bình! Chú làm gì ở đây?

- Tôi đi thăm bệnh! Anh Thạo bị ung thư dạ dày phải mổ nên nghỉ từ mấy ngày nay.

- Anh Thạo là...

Kỳ Vĩ cố nhớ.

- Là kế toán trưởng của công ty đó.

- Phải rồi. Chú nhắc cháu mới nhớ. Vậy anh Thạo nghỉ, công ty cử ai thay ảnh hở chú?

- Tạm thời chưa biết phải làm sao. Tôi đang rầu đây, tìm một người có năng lực đã khó, tìm người vừa có năng lực vừa thêm kinh nghiệm và trung thực càng khó hơn vạn lần.

Không hiểu sao lúc này đầu óc Kỳ Vĩ lại sáng đến vậy. Anh nghĩ ngay tới Tuyết Sơn.

- Chú Bình à? Cháu giúp chú nghe, tuy chỉ trung cấp kế toán nhưng cháu dám bảo đảm người cháu sắp giới thiệu cho chú sẽ làm việc rất tốt. Còn về sự trung thực thì... chú có thể yên tâm một trăm phần trăm luôn.

www.vuilen.com 85

Page 12: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Ông Bình chợt e dè, có lẽ ông không nên than vãn với Kỳ Vĩ thì hay hơn. Qua chuyện bọn cho vay tới công ty, bà Thu Hà đã khuyến cáo tất cả nhân viên không được giúp đỡ Kỳ Vĩ dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, với cách nào.

Thấy ông ngần ngừ, Kỳ Vĩ ngạc nhiên:

- Chú nghĩ gì đó chú Bình?

Ông Bình định ậm ừ cho qua nhưng thấy như vậy không hay lắm. Kỳ Vĩ vừa là cậu chủ nhỏ của ông, nhưng ông yêu thương, xem như cháu mình. Có lẽ nhân dịp này nên khuyên cậu chủ nhỏ vài câu.

- Cậu rảnh chứ?

- Dạ...

- Chúng ta nói chuyện một chút đi.

Ông Bình và Kỳ Vĩ tấp vô quán cà phê vỉa hè cách đó mấy bước. Ông Bình gọi cà phê và Kỳ Vĩ rầu rầu nghĩ thầm: “Tối nay chắc mình khó mà ngủ được rồi”. Có mấy phút mà anh uống đến hai ly cà phê đen.

Nhìn ông Bình khuấy cà phê, Kỳ Vĩ cảm thấy hồi hộp. Ông Bình hình như đang cân nhắc trước khi quyết định nói với anh một chuyện quan trọng.

- Chú làm cháu thấy lo lo nè. Sao vậy chú?

Anh hỏi ông Bình.

Ông Bình khề khà:

- Dạo trước, phải cậu chịu nhận sự giúp đỡ của tôi thì êm rồi.

- À, chú muốn nói đến chuyện mấy hôm trước bọn họ tìm gặp mẹ cháu ở công ty chứ gì?

Kỳ Vĩ điềm nhiên:

- Điều đó mẹ cháu được cảnh báo trước rồi chứ bộ.

- Có phải bây giờ cậu muốn tiếp tục giúp một người bạn của cậu?

- Dạ phải! Nhưng lần này khác với lần trước chú ạ. Chú sẽ không phải lo lắng gì đâu.

- Cậu có biết gì chưa?

Ông Bình khẽ thở dài:

www.vuilen.com 86

Page 13: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Sự việc thì kết thúc, còn bà giám đốc đã có chỉ thị không được giúp đỡ cậu với bất kỳ lý do và hình thức nào.

Kỳ Vĩ lý sự:

- Cái này chú giúp bạn cháu chứ có phải giúp cháu đâu! Nhé, chú giúp cho nhé. Chú cứ suy nghĩ đi! Vừa giúp người ta mà chú không còn lo chạy tìm nhân viên thay thế anh Thạo, công ty lại được lợi nhiều nhất.

Ông Bình nghi hoặc:

- Nhưng có chắc là bạn cậu đủ khả năng vào cái chỗ kế toán trưởng của công ty mình không?

Kỳ Vĩ gật đầu chắc nịch:

- Cháu xin bảo đảm với chú mà.

- Nhưng... tôi rất ngại, nếu bà giám đốc biết đó là bạn của cậu thì gay go.

Kỳ Vĩ cười trêu ông:

- Trời ơi! Sao chú dở quá vậy? Chú cứ vờ như không quen biết gì người ta thì mẹ cháu làm sao biết sự thật?

Kỳ Vĩ tiếp tục nhỏ to thuyết phục một hồi. Cuối cùng cũng làm xiêu lòng ông Bình. Ông đồng ý sẽ gặp bạn anh vào ngày mai.

Mười giờ rưỡi đêm, cái giờ chưa phải là muộn đối với thành phố ồn ào,

năng động. Nhưng con hẻm dẫn vô nhà Tuyết Sơn trọ thì đã tắt đèn gần hết. Cô cho xe chạy thật chậm, người gai gai... lo sợ vô cớ.

Kể từ sau cái đêm Kỳ Vĩ đập cửa gọi cô đến nay, Tuyết Sơn thường mang cái cảm giác thế này. Cô chỉ thật sự nhẹ nhõm khi vào nhà, khóa chặt cửa.

Chợt Tuyết Sơn giật thót, tay lái chao qua. Đằng trước một bóng người đi qua đi lại, trắng toát.

Tim cô đập mạnh và một luồng lạnh chạy dọc theo sống lưng.

www.vuilen.com 87

Page 14: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Khoảng cách rút ngắn, cái bóng trắng to lớn hiện ra trọn vẹn trong vầng sáng của đèn pha... Kỳ Vĩ!

Tuyết Sơn giảm ga, thắng khựng lại. Kỳ Vĩ rảo bước về phía cô:

- Cô đi làm về đó hả?

Tuyết Sơn gắt um:

- Anh làm trò quái gì vậy hả? Tự nhiên mặc đồ trắng đứng lù lù giữa đường như vầy. Tôi mà bị yếu tim chắc là té xỉu rồi.

Kỳ Vĩ cười cợt:

- Cô ấy à? Còn lâu mới yếu tim.

- Xin lỗi nha! Muốn cà rỡn thì đi kiếm đối tượng khác. Tôi không rảnh...

- Cô giận thiệt hả? Thôi cho xin lỗi đi!

Kỳ Vĩ vịn tay lái xe cô:

- Tôi không cố ý làm vậy, có chuyện nghiêm túc muốn nói với cô và tôi đã chờ ở đây từ nãy giờ. Hình như hôm nay cô về muộn?

Kỳ Vĩ có ý giúp Tuyết Sơn dắt xe nhưng cô dằn ra. Dễ ghét! Không hiểu sao người mà ta ác cảm thì cứ luôn xuất hiện trước mặt.

Bật chân chống xe trước thềm, cô tiến lên mấy bước tra chìa khóa mở cửa. Quay lại, Kỳ Vĩ đẩy xe vào tới.

- Anh còn muốn gì nữa hả?

Kỳ Vĩ hạ giọng:

- Nè nè, đừng có la lớn kẻo chòm xóm thức giấc. Mà cũng đừng nhăn nhó, câu mâu, sẽ mau già lắm. Cho tôi vô nhà vài phút nhé!

- Không.

- Vài phút thôi, có chuyện quan trọng cần nói mà.

- Chuyện của anh chẳng liên quan tới tôi. Tại sao tôi phải nghe?

- Ậy! Chuyện này là cho cô, liên quan tới cô. Hãy nghe tôi nói đi mà.

Tuyết Sơn kéo ghế ngồi, mặt nặng trình trịch. Hắn đã vô nhà cô rồi, có đuổi cũng khó hơn lúc nãy, chẳng biết hắn nói chuyện quái quỉ gì nữa đây?

www.vuilen.com 88

Page 15: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

Cô nói một cách tàn nhẫn.

- Dù sao anh cũng đã bước chân vô đây rồi. Chả lẽ tôi xua đuổi anh đi! Nhưng anh nói ngắn gọn thôi, tôi còn phải tắm rửa nghỉ ngơi nữa.

- Ừ, mười phút thôi là đủ rồi.

Kỳ Vĩ kéo chiếc ghế đối diện bên kia bàn:

- Tuyết Sơn à! Cô nghĩ sao nếu bây giờ tôi giúp cô tìm được một công việc vừa hợp với năng lực chuyên môn của cô vừa có thu nhập khá?

Tuyết Sơn cười mũi:

- Thì tôi sẽ vui mừng và cảm ơn anh nhiều lắm lắm!

- Không giỡn đâu nghe! Tôi vừa gặp một người quen ở công ty Kỳ Quan. Anh kế toán trưởng của ông ấy bị bệnh phải phẫu thuật nên ông ấy kiếm người thay thế. Tôi hứa giới thiệu cô cho ông ấy phỏng vấn rồi đó. Sáng mai cô tới gặp họ nghe.

Tuyết Sơn nhíu mày thắc mắc:

- Tại sao anh lại muốn giúp tôi?

- Cô không nghe câu này ư? “Mang đến cho người khác một niềm vui tức là bản thân mình đã nhận được hai niềm vui”.

- Tôi không quen nghe những lời bông lơn như vậy đâu.

Kỳ Vĩ gãi đầu. Sao mà chiếm tình cảm nơi cô lại khó đến vậy nhỉ? Anh đang cố gắng và anh rất chân thành. Nhưng cô nàng chừng như luôn hoài nghi và dè chừng anh.

- Có nhiều cách để giải thích, coi như chúng ta là láng giềng và đã quen nhau. Biết cô chưa có việc làm mới, tôi vừa có cơ hội giúp cô, chẳng lẽ không được hay sao?

- Tôi... tôi từng nói với anh, tôi rất sợ bị nợ anh quá nhiều.

- Lại nữa rồi!

Anh chép miệng:

- Nói như người Bắc thì cô cả nghĩ quá, cô cũng giúp đỡ tôi lúc nguy cấp. Bây giờ coi như tôi trả ơn cô. Huề! Sao? Hay cô sợ tôi bịa chuyện?

Kỳ Vĩ móc ví lục tìm danh thiếp:

www.vuilen.com 89

Page 16: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Đây là địa chỉ, có số điện thoại. Cô nghi ngờ thì liên lạc hỏi cho rõ đi!

Tuyết Sơn liếc nhìn tấm danh thiếp Kỳ Vĩ vừa đẩy đến trước mặt mình. Tên in trên danh thiếp là Trần Bình.

Cô nghĩ thầm:

Nếu nói vậy thì anh ta chỉ là người giới thiệu mà thôi. Một khi mình được vào công ty này làm việc, điều quan trọng có tính chất quyết định là hiệu quả làm việc của mình, còn anh ta... liên can gì chứ.

Cô quyết định thử nhận lời giới thiệu của Kỳ Vĩ.

Kỳ Vĩ mừng lắm. Anh đã làm một việc có lợi cho tất cả mọi người. Thứ nhất, Tuyết Sơn có việc làm, không còn phải chạy lo nữa. Thứ hai, công ty không bị xáo trộn. Thứ ba... Vĩ cho đây là cơ hội để anh gần cô hơn. Cũng là cơ sở để sau này anh có thể chứng minh với bà nội và mẹ rằng cô gái mình quen hoàn toàn là con nhà đàng hoàng, gia giáo. Nhất định mẹ của anh phải từ bỏ cái tư tưởng bạn gái con trai mình là thứ ăn chơi, đàn đúm, chẳng ra gì.

Một cuộc điện thoại gọi đến cho Tuyết Sơn làm cắt ngang câu chuyện của hai người. Cô nhận điện:

- Giờ này mà Cường còn thức à?

Kỳ Vĩ nhìn cô, chẳng biết cái tên Cường nào đó nói gì mà cô cau mày, giọng hơi bực:

- Thôi đi! Đừng có ở đó mà giỡn... Ừ, cứ cho là vậy, nhưng Cường cũng phải thông cảm cho Sơn chứ. Sơn vừa đi làm về tới, còn chưa kịp tắm rửa đây nè.

Trong máy, giọng Minh Cường nửa xót xa, nửa trách móc:

- Sao? Sơn còn đi làm vào buổi tối nữa à? Bao lâu rồi, lúc trước sao Sơn không nói gì với Cường hết vậy?

- Có cần thiết phải nói với Cường không?

- Sao lại không? Sơn đi làm vất vả như vậy, Cường lo lắm. Cường cũng nói với Sơn nhiều rồi, Sơn không nhớ sao? Đâu nhất thiết phải cực khổ như vậy, Sơn...

Lại tiếp tục lặp lại cái điệp khúc cũ rồi, chán ngắt! Tuyết Sơn ngắt lời:

- Cường đừng có như vậy nữa giùm đi! Cường và Sơn, mỗi chúng ta đều có một lập trường và quan điểm sống khác nhau. Ví dụ bây giờ Sơn bảo Cường phải làm theo Sơn, phải thế này thế nọ thì Cường có làm không?

www.vuilen.com 90

Page 17: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Sơn à! Tại Cường quan tâm tới Sơn mà.

- Sơn biết. Nhưng... mà thôi, Sơn mệt lắm, mình nói chuyện sau nhé.

Cô dập máy, thở ra như người vừa leo núi mệt đừ vậy.

Kỳ Vĩ tò mò:

- Bạn trai của cô à?

- Bạn thôi.

Cô đáp ngắn.

Kỳ Vĩ nhớ lại tên con trai đi với cô hôm nào, mà anh tình cờ thấy mặt.

- Có phải là anh chàng cao to, mặt mày tươi tỉnh...

Đang bực. Tuyết Sơn cũng phải tức cười vì câu nói của Kỳ Vĩ. Cô gật đầu xác nhận:

- Đúng là anh ta. Mà sao?

- Còn sao trăng gì nữa?

Kỳ Vĩ thản nhiên “phán”:

- Anh ta không hợp với cô đâu.

Tuyết Sơn cự nự:

- Cái anh này mới buồn cười chưa? Bạn bè chúng tôi từ hồi còn học phổ thông tới bây giờ, cái gì mà hợp với không hợp chứ?

A, thêm một chi tiết nữa vừa được khám phá. Cái gã tên Cường đó là bạn học của Tuyết Sơn và còn giữ liên lạc cho đến bây giờ. Nhưng từ bạn chuyển sang yêu mấy hồi? Huống chi hai người đã có nhiều năm là bạn học. Biết đâu chừng y ta đang theo đuổi Tuyết Sơn? Còn Tuyết Sơn thì có vẻ không được thoải mái lắm.

Kỳ Vĩ quyết định sử dụng chiêu phủ đầu:

- Nè, chắc chắn anh ta đang theo đuổi cô. Phải không? Tôi thành thật khuyên cô, không thích thì hãy từ chối ngay từ bây giờ đi.

- Anh...

Tuyết Sơn bậm môi, trợn mắt:

www.vuilen.com 91

Page 18: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Anh có biết bây giờ tôi muốn gì không? Tôi muốn mình có được phép lạ để hóa anh thành chiếc lá úa và ném ngay ra ngoài thềm.

Ôi trời! Nàng nặng lời quá! Sao nàng không sợ làm anh đau lòng chứ? Song anh không hề lúng túng:

- Tôi cũng rất muốn mình được hóa thành chiếc lá me khô để đậu trên tóc, làm duyên cho cô.

Tuyết Sơn giậm chân...

Ai chà, phen này có thể anh sẽ làm cô nàng tức giận thực sự. Nguy to. Kỳ Vĩ nhổm nhanh khỏi ghế, bước hai bước ra tới cửa:

- Mười phút trôi qua rồi. Tôi không làm phiền cô nữa. Tôi về đây, chúc cô ngủ ngon nhé. Nhớ mai hãy đến công ty Kỳ Quan gặp ông Bình vào bảy giờ sáng đó.

Tuyết Sơn đóng cửa, quay về ghế ngồi, bần thần. Cái anh chàng này là lạ làm sao ấy. Tại sao hắn luôn muốn giúp cô, đồng thời cũng muốn trêu tức cô?

Hắn có vẻ là người bí hiểm. Vừa nãy hắn bảo “là láng giềng” của cô. Nói vậy, hắn cũng ở trong xóm này. Ừ, mà phải là dân trong xóm này hắn mới lảng vảng khu vực này và đứng chờ trước cửa nhà cô vào giờ giấc muộn màng như thế này.

Nhưng hơn một tháng qua, Tuyết Sơn không biết gì thêm về Kỳ Vĩ, ngoài cái tên mà tình cờ cô đã nghe được.

Cô không có tâm trí đâu mà để ý tìm hiểu anh ta. Mà nếu muốn, cô cũng chẳng quen biết ai để điều tra.

Rốt cuộc anh ta con nhà ai? Ở có gần đây không nhỉ?

Lần đầu tiên câu hỏi ấy khắc đậm nét trong đầu Tuyết Sơn. Giá mà biết đôi chút về thông tin cá nhân của anh ta. Cô có thể tự đánh giá mức độ tin cậy về những lời anh ta nói.

Vuốt mặt, Tuyết Sơn đứng lên. Cô tự nhủ cũng chẳng có gì mà lo nghĩ cho mệt. Sáng mai, chỉ sáng mai thôi là tất cả sẽ rõ ràng.

Tuy nhiên đến khi tắt đèn đi ngủ, Tuyết Sơn lại thao thức. Một chút nôn nao, một phần lo lắng.

Sáng hôm sau thức dậy, nhìn vào gương, cô thấy mặt mình hơi thâm quầng. Vậy là buộc phải lôi son phấn ra trang điểm sơ qua khuôn mặt. Cô chọn bộ đồ đẹp một chút. Cô hoàn toàn tự tin vào khả năng của mình, nhưng cũng công

www.vuilen.com 92

Page 19: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

nhận ai đó nói chí lý “ngoại hình cũng đóng góp một phần quan trọng vào thành công”.

Mà ngoại hình của Tuyết Sơn cũng đâu có tệ? Chỉ là cô không chú ý chăm chút để tôn nó lên thêm mà thôi.

Ra đầu hẻm, Tuyết Sơn cho xe băng qua đường. Còn cách xa, cô đã thấy Kỳ Vĩ đứng chống nạnh trước cửa tiệm sửa xe Phùng Gia, chừng như anh ta đang chờ ai. Ánh mắt anh ta chợt sáng lên khi thấy Tuyết Sơn làm cô chột dạ: “lẽ nào anh ta đợi mình?”. Không hiểu sao cô lại giảm ga.

Kỳ Vĩ bước hẳn ra sát ngoài đường khi Tuyết Sơn đến gần:

- Bây giờ cô đi gặp ông Bình à?

Cô thắng lại:

- Có vấn đề gì không?

Nhìn lướt qua cô, Kỳ Vĩ thấy vui vui. Anh nhận ra cô có trang điểm dù rất nhạt. Tuy nhiên bộ đồ Tây Tuyết Sơn đang mặc thì không làm anh vừa ý.

Anh đáp, hơi lừng chừng:

- Ừ, cũng có chút vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Thôi cô đi há. Chúc may mắn!

Đúng bảy giờ sáng, Tuyết Sơn đến văn phòng công ty Kỳ Quan. Trong tiền sảnh công ty, cô gặp người đàn ông đứng tuổi, gương mặt hiền từ và nụ cười ấm áp.

Trong phòng còn có một cô nhân viên mặc áo dài tha thướt.

Tuyết Sơn còn bối rối, chưa biết nên hỏi người đàn ông hay cô gái thì người đàn ông ấy đã bước về phía cô, tươi cười hỏi:

- A, cô là Tuyết Sơn phải không?

- Thưa phải ạ!

- Tôi là Trần Bình. Tôi được báo là cô sẽ đến. Mời cô vào trong này.

Ông Bình đưa Tuyết Sơn vào phòng làm việc của mình. Căn phòng nhỏ, bày biện đơn giản, cách văn phòng giám đốc bởi phòng kế toán và phòng kế hoạch.

Tuyết Sơn được ông mời ngồi vào chiếc sa lon mây nâu ngời.

- Cô uống trà được chứ?

www.vuilen.com 93

Page 20: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Dạ, cháu cảm ơn chú ạ!

- Sắp tới chúng ta sẽ cùng làm việc trong một công ty, như người một nhà. Cô đừng nên khách sáo.

- Dạ...

- Cô đã nghe nói sơ qua về phần việc của mình chứ? Cậu Kỳ Vĩ chắc là...

Tuyết Sơn thật thà:

- Dạ không ạ! Anh Kỳ Vĩ chỉ nói công ty cần một người thay cho kế toán nghỉ vì bệnh thôi ạ.

Ông Bình cười:

- Không sao. Nói chung mọi việc cũng đơn giản thôi. Chỉ cần cô xem qua sổ sách hai lần thôi là nắm được hết...

Ông Bình đề nghị xem hồ sơ của Tuyết Sơn. Điều này chỉ mang tính chất thủ tục, tượng trưng. Sau đó ông Bình đưa Tuyết Sơn qua phòng kế toán.

Gọi “phòng” cho oai chứ thực tế chỉ có ba người.

Tuyết Sơn được chào đón với thái độ lịch sự vừa phải. Hai kế toán nữ và một kế toán nam. Họ tôn trọng phong cách chững chạc, đoan trang của cô, nhưng họ cũng ganh tị với nét đẹp hoàn hảo nơi cô và rồi họ nghi hoặc năng lực của cô.

Trước khi bắt đầu nhận sổ sách, Tuyết Sơn được ông Bình đưa vào phòng làm việc của bà giám đốc.

Bà giám đốc theo nhận xét của Tuyết Sơn, là người đàn bà xinh đẹp, mặn mà, bản lĩnh, cứng rắn và... có phần khó chịu.

Hình như bà rất tin vào người trợ lý - ông Bình, nên không hỏi gì về chuyên môn của Tuyết Sơn.

Không mỉm cười, không vồn vã, bà giám đốc nói với Tuyết Sơn:

- Chào mừng cô đến với mái gia đình công ty Kỳ Quan. Tôi hi vọng cô sẽ thấy hài lòng với môi trường làm việc ở đây. Cô yên tâm, không chỉ hai tháng mà dựa trên kết quả công tác của cô, công ty có thể sẽ ký hợp đồng dài hạn.

- Dạ thưa giám đốc, cháu sẽ cố gắng làm tốt ạ!

- Ừ, nhân đây tôi cũng có một yêu cầu nhỏ với cô. Đó là hãy chuẩn bị vài bộ đồng phục áo dài và vest. Đó là qui định của công ty lâu nay.

www.vuilen.com 94

Page 21: Phần 5 Kbookserver.vuilen.com/book/khongthexaanh/khongthexaanh05.pdf · - Cô đưa giùm tôi cái khăn lúc ... chắc ăn hết luôn phần của cô quá. Tuyết Sơn thở

Tác Giả: Phương Hồng Thủy KHÔNG THỂ XA ANH

- Dạ cháu biết rồi, thưa giám đốc!

Thế là Tuyết Sơn ngồi vào chiếc ghế kế toán trưởng của công ty Kỳ Quan một cách dễ dàng, nhanh chóng.

www.vuilen.com 95