Ph - Abookserver.vuilen.com/book/suluadoingotngao/suluadoingotngao08.pdfnên bảo anh báo cáo...

22
Tác Gi: Như Anh Phương (Thiên Kim) SLA DI NGT NGÀO Phn 8 - Anh Hưng ơi! Đem bhsơ khiếu ni ca Công ty Giày Trường Thành qua phòng Tng Giám đốc nhé. - OK. Khánh Hưng gác máy. Anh nghĩ ông Thành st rut mun biết kết qugp nên bo anh báo cáo trước. Khánh Hưng làm ngay. - Mi vào. Ging nói ca Bo Khanh trong vng ra, Khánh Hưng đâu có nghe lm được. Anh mca. Đúng y như vy, cô đang ngi chm chtrên ghế ông Thành, dáng điu cũng oai phong lm. - Chú Thành đâu? - Hôm nay, ba không đi làm. - Vy người bo anh đem hsơ qua là em đó h? - Đúng vy. Em sthay mt ba chtrì cuc hp chiu nay. - Bo Khanh đáp lnh lùng. - Thì ra là vy. Khánh Hưng để bhsơ lên bàn cho cô ri đứng im mt bên. - A, xin chào! Hưng đến sm hơn mình na ta. Thăng tươi cười bước vào. Bo Khanh không phi cho gi mình anh. - Đây nè, anh đã chun bsn hết ri, em xem đi, có chnào không rõ chi anh. - Cám ơn anh Thăng nhé. - Bo Khanh du dàng. - Không có chi. Coi bem ngi đây cũng oai lm, không kém gì chú Thành đâu nha. Qulà hphsanh htđó. Thăng huyên thuyên xi li và mgiy ttri sn trước mt cho Bo Khanh: - Anh thc cđêm qua để viết đó. Em đọc hết cái này cũng mười lăm phút mi xong. www.vuilen.com 159

Transcript of Ph - Abookserver.vuilen.com/book/suluadoingotngao/suluadoingotngao08.pdfnên bảo anh báo cáo...

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Phần 8

- Anh Hưng ơi! Đem bộ hồ sơ khiếu nại của Công ty Giày Trường Thành

qua phòng Tổng Giám đốc nhé.

- OK.

Khánh Hưng gác máy. Anh nghĩ ông Thành sốt ruột muốn biết kết quả gấp nên bảo anh báo cáo trước. Khánh Hưng làm ngay.

- Mời vào.

Giọng nói của Bảo Khanh ở trong vọng ra, Khánh Hưng đâu có nghe lầm được. Anh mở cửa. Đúng y như vậy, cô đang ngồi chễm chệ trên ghế ông Thành, dáng điệu cũng oai phong lắm.

- Chú Thành đâu?

- Hôm nay, ba không đi làm.

- Vậy người bảo anh đem hồ sơ qua là em đó hả?

- Đúng vậy. Em sẽ thay mặt ba chủ trì cuộc họp chiều nay. - Bảo Khanh đáp lạnh lùng.

- Thì ra là vậy.

Khánh Hưng để bộ hồ sơ lên bàn cho cô rồi đứng im một bên.

- A, xin chào! Hưng đến sớm hơn mình nữa ta.

Thăng tươi cười bước vào. Bảo Khanh không phải cho gọi mình anh.

- Đây nè, anh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, em xem đi, có chỗ nào không rõ cứ hỏi anh.

- Cám ơn anh Thăng nhé. - Bảo Khanh dịu dàng.

- Không có chi. Coi bộ em ngồi đây cũng oai lắm, không kém gì chú Thành đâu nha. Quả là hổ phụ sanh hổ tử đó.

Thăng huyên thuyên xởi lởi và mở giấy tờ trải sẵn trước mặt cho Bảo Khanh:

- Anh thức cả đêm qua để viết đó. Em đọc hết cái này cũng mười lăm phút mới xong.

www.vuilen.com

159

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Bảo Khanh gấp lại:

- Lát em xem. Có chỗ nào anh Thăng cần nhấn mạnh hay lưu ý không vậy?

- Có chứ, những dòng anh tô đậm lên đó. Hay là trưa nay đi ăn cơm với anh đi, có gì chúng ta trao đổi với nhau, tiết kiệm thời gian cho cả hai luôn.

Bảo Khanh vui vẻ:

- Chắc chắn em cần hỏi anh vài điểm rồi.

- Vậy trưa nay chuyện đi ăn cơm là duyệt nhé?

Hai người nói chuyện làm như không có mặt Khánh Hưng trong phòng. Anh cứ khoanh tay đứng im mà nghe câu chuyện vui vẻ của họ. Bảo Khanh như cố tình để Khánh Hưng đứng một bên mà vô tư thể hiện sự niềm nở của cô đối với Thăng. Thật trái ngược khi cô nói chuyện với anh.

- Khánh Hưng trưa đi ăn cơm chung luôn nha.

Thăng quay qua mời Khánh Hưng cho đúng phép lịch sự, nhưng anh nhẹ nhàng từ chối:

- Trưa nay mình có hẹn với người khác rồi.

- Khách hàng hay bạn gái đó?

Khánh Hưng lấp lửng:

- Cậu nghĩ thử xem.

Thăng cười lắc đầu:

- Chịu! Cậu đi với khách hàng thì nói là bạn gái; gặp bạn gái thì nói là khách hàng, điều đó bố ai mà kiểm tra được.

Rồi quay nhìn Bảo Khanh:

- Em còn gì muốn hỏi không? Anh xuống làm việc nha.

Bảo Khanh gật đầu:

- Chào anh Thăng.

Thăng vỗ vai Khánh Hưng:

- Ở lại nhé, mình xuống trước đây.

www.vuilen.com

160

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Khánh Hưng gật đầu. Thăng đã ra ngoài, chỉ còn anh và cô trong phòng. Khánh Hưng bước lại bấm chết cánh cửa phòng lại. Nghe tiếng “tách”, Bảo Khanh nhìn lên:

- Tại sao phải khóa trái vậy?

Khánh Hưng đáp:

- Anh không muốn bị ai làm gián đoạn khi đang nói chuyện với em.

Bảo Khanh quay đi nơi khác khi chạm phải tia nhìn cháy bỏng của Khánh Hưng. Nó cho cô thấy có chuyện không bình thường sắp xảy ra.

- Em không muốn nghe chuyện gì ngoài công việc đâu.

Khánh Hưng cứ từ từ thong thả nhưng thái độ rất cứng rắn:

- Vậy sao! Nhưng anh muốn nói thì không ai có thể cản được.

Bảo Khanh đứng lên, nhưng cô chỉ càng nhìn rõ ánh mắt của Khánh Hưng hơn mà thôi. Anh đã chặn lối không cho cô bước ra ngoài.

Bảo Khanh hậm hực ngồi xuống ghế. Anh cứ nhìn cô chăm chăm, ánh mắt nghiêm nghị:

- Em thay đổi quá nhiều, Bảo Khanh ạ.

Bảo Khanh mím môi:

- Cám ơn lời nhận xét của anh.

Thật nhanh, Khánh Hưng xoay chiếc ghế bành, anh nâng mặt Bảo Khanh lên:

- Tại sao cứ phải bướng bỉnh với anh thì mới được?

Cô bối rối:

- Anh muốn gì?

Khánh Hưng nhếch môi:

- Muốn em lắng nghe những gì anh sắp nói ra đây.

Bảo Khanh lẩn tránh ánh mắt ngọt ngào của Khánh Hưng:

- Em còn phải làm việc nữa, không có thời gian để nghe tâm sự của anh đâu.

www.vuilen.com

161

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Anh nói xong sẽ đi ngay, không quấy rầy em thêm một phút giây nào nữa cả. Rồi em sẽ được toại nguyện.

Cô ngẩng lên:

- Anh nói vậy là ý gì?

- Vào đây mục đích duy nhất của anh là tìm lại em.

Bảo Khanh thở ra:

- Anh làm ơn đừng nhắc chuyện cũ có được không?

Khánh Hưng chặn cô lại:

- Đừng có ngắt lời anh. Anh không còn ở lại lâu nữa đâu.

Bảo Khanh giật mình. Chẳng lẽ cô sắp phải xa anh. Khánh Hưng không có vẻ đùa chút nào. Mặt cô hơi tái đi, nhưng Khánh Hưng lại mỉm cười. Nụ cười của anh làm cô nhớ đến một thuở nào. Bảo Khanh quay nhìn lại.

- Anh quyết tâm đi tìm người con gái đã vì anh mà đau khổ, cho dù cô ấy có trốn tận chân trời hay góc bể anh cũng quyết tìm cho ra.

Khánh Hưng dừng lại như dồn cơn xúc động đang đến:

- Anh nhớ rất rõ cảm giác cô ấy đem đến cho mình lúc đó nó như một liều thuốc thần dược, cho anh một sức mạnh mãnh liệt để phấn đấu với đời, trong khi trước đó anh nhìn cuộc sống cứ bình bình yên lặng. Lúc anh gặp cô ấy, mọi người đều nói cô bé đó rất chảnh, rất kiêu căng, không coi ai ra gì cả. Cô bé đó xem mình cao hơn người khác nên không cần phải chơi với ai. Một chút tự ái của thằng con trai mới lớn trỗi lên và muốn làm cho cô bé bẽ mặt nhưng anh đã thật sự bị sốc, bị choáng ngợp bởi sự thánh thiện, dễ thương đến vô cùng của cô bé đó mà đem lòng yêu chân thành. Trái tim như lăn xuống con dốc cao, không thể thắng lại được. Rồi mọi chuyện xảy ra, anh biết mình đau khổ một nhưng cô bé đó đau đến mười vì nghĩ mình bị người yêu lừa dối.

Ngồi bất động trên ghế, Bảo Khanh không nói được lời nào. Cô như miên man trôi đến tận nơi nào của trái đất.

- Bảo Khanh của anh rất ngoan ngoãn, hiền lành, dễ bị người khác bắt nạt, thế nhưng anh lại có thể làm tất cả vì cô bé đó. Suốt cuộc đời anh cũng không thể nào quên được gương mặt hiền hòa, ánh mắt dịu dàng và giọng nói mềm mại kia. Nó đã ăn sâu vào tận tim óc và không thể nào tẩy xóa được. Cô bé đó có thể đi với anh một cách vui vẻ dù chỉ bằng chiếc xe đạp nghèo nàn thì cuộc đời này anh chỉ có một ao ước là có thể dâng tặng tất cả cho người con gái đó

www.vuilen.com

162

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

mà không đòi hỏi bất cứ điều kiện gì. Anh không hối tiếc đã bỏ thời gian tìm kiếm, nhưng anh thật sự thất vọng. Em bây giờ mới đúng như lời đồn đại lúc xưa, xinh đẹp, cao sang và đầy kiêu ngạo.

Khánh Hưng đã đem hình ảnh của cô lúc trước và bây giờ ra mà so sánh để cho cô thấy nó hoàn toàn trái ngược nhau, bằng những lời hết sức nhẹ nhàng nhưng càng nghe Bảo Khanh càng thấy đau đớn. Cô ngồi im lặng lẽ. Bảo Khanh đã quá xem thường anh rồi.

- Anh tự trách mình tại sao trèo quá cao càng cao thì té xuống càng đau. Bài học của cuộc đời không khi nào giống nhau cả. Âu cũng là cái giá anh phải trả cho em.

Khánh Hưng dừng hẳn lại. Nói những lời này với cô, anh cũng thấy đau lòng, nhưng anh phải dùng cách này mới mong chấm dứt xung đột và mâu thuẫn của cả hai.

Không nghe Bảo Khanh nói gì, trông cô thật buồn. Khánh Hưng sợ mình lại cầm lòng không được, anh quay mặt đi.

- Ba mươi phút nữa, em sẽ có trong tay đơn xin nghỉ việc của anh. Lúc đó...

Bảo Khanh nhìn lên thảng thốt:

- Em không nhận đâu.

- Không được! Em không từ chối yêu cầu hợp lý của nhân viên thuộc cấp được.

- Anh trực tiếp đưa cho ba đi.

- Em đã ngồi vào chiếc ghế đó thì hãy giải quyết những việc của ngày hôm nay và có trách nhiệm báo cáo cho chú Thành biết, đó là công việc của em.

- Nhưng em không thể giải quyết vấn đề của anh được. Em đâu phải là ba.

Hai tay anh chắp sau lưng:

- Đó là chuyện của em. Em nói gì với ba em mà không được. Chẳng phải chú Thành rất cưng chiều em hay sao?

- Đây là công việc nghiêm túc, không phải chuyện cá nhân của em. Hơn nữa, anh nghỉ việc đâu phải là ý của em.

Khánh Hưng gật đầu:

- Đúng, nãy giờ anh có nói là lỗi tại em đâu.

www.vuilen.com

163

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Nhưng hôm nay không có ba, anh lại đưa cho em cái đơn nghỉ việc, có phải muốn gián tiếp đổ lỗi cho em không?

Khánh Hưng cười mỉm. Bảo Khanh cũng thông minh lắm.

- Đó là tự em nghĩ thôi, nhân viên nghỉ việc đâu có lựa ngày chẵn hay lẻ. Thôi nhé, không dám làm mất thời gian quý báu của em nữa. Anh xin phép.

Thái độ lịch sự của Khánh Hưng như muốn khiêu khích cô thôi. Bảo Khanh muốn phát điên được trong khi Khánh Hưng lại ung dung tự tại như không có chuyện gì xảy ra. Cô đứng bật dậy:

- Khánh Hưng!

Vừa đi đến cửa, Khánh Hưng quay lại, chưa kịp hỏi thì cô đã hét:

- Anh đâu phải là nhân viên hay trưởng phòng mà nói nghỉ là nghỉ. Vị trí của anh không có người thay thế, cũng không thể kiếm được trong một sáng một chiều. Khi nào tìm được người...

Khánh Hưng cười, anh không nghe hết những gì cô nói:

- Anh thấy em cũng vững vàng lắm. Em còn hơn cả anh vì được đào tạo ở môi trường vô cùng hiện đại và tiến bộ. Em là người thích hợp nhất để thế vào chỗ trống đó.

Bảo Khanh thấy mình sắp khóc đến nơi nhưng cố kiếm chế:

- Anh cố tình làm khó em. Em sẽ ăn nói như thế nào với ba đây?

Khánh Hưng nghiêng đầu nhìn cô:

- Anh sẽ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình. Trong vòng ba mươi ngày sau khi nộp đơn, anh sẽ bàn giao tất cả công việc cho người kế tiếp. Trong thời gian đó nếu em có điều gì thắc mắc hay cần đến anh, anh sẽ sẵn sàng giải đáp cho em.

Bảo Khanh phải nắm chặt cạnh bàn, cô không thể mở miệng van xin Khánh Hưng ở lại.

Tiếng xoay nắm cửa nghe lạnh tanh.

- Còn sau đó thì em sẽ nhẹ nhàng hơn vì không phải nhìn thấy anh ở trước mặt nữa. Anh đã nói xong rồi. Chào em.

Tiếng cửa phòng đóng mạnh và dứt khoát. Bảo Khanh ngồi phịch xuống ghế. Cô lúc nào cũng dưới cơ Khánh Hưng. Anh đã đánh một đòn mạnh và chính

www.vuilen.com

164

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

xác. Ngay cái đầu tiên đã quật ngã được cô. Nói về công việc, cô không thể nào bằng Khánh Hưng được. Trên phương diện tình cảm cô cũng chưa thoát được hình bóng của Khánh Hưng. Cô hận anh nhưng vẫn còn rất yêu anh.

Khánh Hưng nói là làm ngay, anh không phải để hù dọa cô. Chỉ một nước cờ anh đã chiếu bí được Bảo Khanh khiến cô rơi vào hoàn cảnh thật khó mà giải thích được.

- Trả lời cho ba biết đi. Chuyện gì đã xảy ra giữa con và Khánh Hưng hả?

Bảo Khanh chối phăng:

- Đâu có chuyện gì đâu ba.

- Hai đứa bất đồng quan điểm hay là gây gổ nhau vì chuyện gì? Nói đi, rồi ba mới giải quyết được.

Bảo Khanh mím môi nhìn cái đơn xin nghỉ việc của Khánh Hưng đang để trên bàn. Còn cô phải ngồi đối diện với ba và vô số câu hỏi tại sao?

Ông Thành dựa lưng ra ghế nhíu mày nhìn Bảo Khanh.

- Ba mới nghỉ có một ngày hôm qua thôi. Con đã nói gì với cậu ấy, đến nỗi Khánh Hưng phải xin nghỉ việc?

Bảo Khanh cắn môi, cô không thể kể cho ba nghe được.

- Con không giấu ba được đâu. Nói đi!

- Con đâu có nói gì đâu.

- Không nói gì. Hay là con có hành động và cử chỉ xem thường cậu ấy. Theo ba phải có một điều gì đó ghê gớm lắm mới làm Khánh Hưng không thể chịu được nữa mà phải xin nghỉ ngay.

- Chuyện riêng của anh ấy làm sao con biết được!

Ông Thành gật đầu:

- Được, vậy khi đưa lá đơn này cho con, cậu Hưng nói như thế nào?

- Anh ấy bảo con gởi cái này cho ba.

- Con biết đó là đơn xin nghỉ chứ?

- Dạ biết.

- Con có hỏi cậu ấy tại sao không?

www.vuilen.com

165

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Bảo Khanh hơi ngần ngừ:

- Dạ không.

- Tại sao không hỏi lý do?

- Trong đó anh ấy có ghi rồi.

Ông Thành ngồi im nhìn cô:

- Ba tạm tin con đi. Con cho ba biết tại sao Khánh Hưng không đưa cho ba mà lại gởi cho con?

Bảo Khanh ấp úng:

- Điều này ba hỏi anh Hưng đi.

- Không, ba muốn hỏi con.

Bảo Khanh khổ sở kêu lên:

- Ba à! Có phải ba quy lỗi cho con không vậy?

- Ba không chụp mũ hay quy lỗi nhưng chính xác là lỗi ở phía con, không phải do ba.

Bảo Khanh ngồi im. Cô làm sao dám nói thật cho ba biết chứ.

- Khánh Hưng làm việc với ba bao nhiêu năm rất giỏi giang, siêng năng và hết lòng vì công việc. Có thể nói ba hoàn toàn tin tưởng khi giao việc cho cậu ấy. Hiện tại chức danh của Khánh Hưng trong công ty chỉ đứng sau ba. Nếu nghỉ ra ngoài chắc chắn mọi thứ sẽ thấp hơn và phải bỏ một thời gian phấn đấu thì mới có thể bằng được bây giờ. Nếu không có chuyện gì, con nghĩ một người bình thường có làm điều đó không?

Bảo Khanh lại im re.

- Trả lời đi chứ con gái.

Ông Thành gõ gõ tay xuống mặt bàn. Những gì cô suy nghĩ đều đúng hết. Khánh Hưng đổ hết trách nhiệm qua cho cô. Anh hay thật.

- Ba giao công ty cho con có một ngày thì người đầu tiên nộp đơn lại chính là trợ lý của ba. Điều đó nói lên cậu ấy bất mãn con. Ba còn dám chắc với con một điều, lá đơn này không chỉ xuất phát từ mâu thuẫn trong ngày hôm qua.

www.vuilen.com

166

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Sao ba lại chắc như vậy chứ. Hôm qua, con có nói anh ấy tự đưa cho ba, nhưng anh ta bảo nhân viên nghỉ việc đâu có lựa ngày chẵn hay lẻ.

- À, Khánh Hưng có nói như vậy à?

- Dạ.

- Cậu ấy còn nói gì nữa không?

- Dạ không.

- Con có giấu ba chuyện gì không?

Bảo Khanh im lặng.

- Ba biết con nói dối. Để ba phân tích cho con nghe. Nếu Khánh Hưng muốn nghỉ, cậu ấy sẽ gặp trực tiếp ba. Từ xưa giờ, ba xem cậu ấy như người trong nhà. Có chuyện gì mà ba không thể giúp cậu ấy được chứ. Chuyện gia đình gặp khó khăn thì chỉ về mặt tiền bạc mà thôi, cho nên giữa ba và cậu ấy không có gì không thể bàn bạc và giải quyết được. Khánh Hưng có thể đợi hôm nay ba vào mà gởi đơn cũng đâu có muộn, nhưng tại sao cậu ấy không làm vậy?

Quả là ba cô có con mắt thật tinh, chuyện gì cũng nghĩ thấu đáo xuyên suốt được. Cô muốn nói dối ba cũng không xong mà nói thật thì không thể được.

- Ba thấy con hay chống đối lại Khánh Hưng là tại sao vậy?

Bảo Khanh nắm chặt hai tay lại với nhau:

- Sao ba bênh vực cho anh ấy quá vậy?

Ông Thành lắc đầu:

- Chuyện gì Khánh Hưng nói đúng thì mình phải công nhận. Chuyện ăn mặc của con hôm đó ba cũng đồng ý với Khánh Hưng. Đi gặp khách hàng phải thể hiện sự chuyên nghiệp, hình ảnh đầu tiên để gây ấn tượng là bộ trang phục trên người. Khánh Hưng không dám mạnh tay với con là vì có ba đỡ cho con. Đối với nhân viên thì chỉ nói một lời thôi, cấp trên đã ra lệnh thì nhân viên bắt buộc phải tuân theo trước cái đã, còn chuyện đúng sai tính sau. Trong chuyện này, Khánh Hưng đã nhân nhượng cho con đó!

Bảo Khanh xụ mặt:

- Ba bênh người ngoài hơn con rồi.

www.vuilen.com

167

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Con phải hiểu Khánh Hưng làm rất nhiều việc và có thể thay ba điều hành cả công ty còn được. Không có anh ta, ba làm sao đây? Tuổi của ba đâu phải như thanh niên nữa.

- Nói vậy không có anh ta là không được sao ba?

- Không có cậu ta thì phải tìm người khác thay thế, dù sớm hay muộn nhưng vẫn phải có.

- Thế thì tại sao mình không đối xử thật tốt để giữ người đang có sẵn.

- Nói vậy, con thấy mình vô dụng quá.

Ông Thành cười.

- Con có thế mạnh của riêng con, làm sao vô dụng được.

Bảo Khanh cười thật đẹp:

- Đúng rồi, nếu ba đào tạo con vài năm nữa thôi, con sẽ làm được việc cho ba xem.

Ông Thành khẽ lắc đầu:

- Thế mạnh của ba là có đứa con gái xinh xắn để ba có thể tìm được một chàng rể thật giỏi đỡ đần công việc bớt cho ba.

Bảo Khanh e thẹn đỏ mặt. Ba nói với cô câu này là ý gì. Cô bướng bỉnh:

- Con không cần ai hết, con sẽ cố gắng làm việc thật tốt cho ba mà không cần người nào hết.

- So với Khánh Hưng, con còn non nớt lắm, vài năm nữa cũng chưa bằng được cậu ấy bây giờ.

Bảo Khanh vùng vằng:

- Ba lại không tin tưởng con rồi.

Ông Thành cười xòa:

- Ba rất tin tưởng con. Ngay bây giờ đây, ba giao cho con một việc có được không?

- Việc gì vậy ba?

- Con đi nói chuyện với Khánh Hưng, để cậu ấy rút lại lá đơn này. Làm thử cho ba coi!

www.vuilen.com

168

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Không được. Ba nói với anh ta đi. Con gặp anh ta chỉ có gây gổ thôi.

- Ba đã biết cái lỗi nằm ở chỗ nào. Khánh Hưng đưa cho con thì chỉ có con mới nói để cậu ấy thay đổi ý định mà thôi.

- Sao ba không nói, anh ấy nể ba lắm mà.

Ông Thành lắc đầu:

- Qua đến ba thì có giải quyết dứt điểm cậu ấy nghỉ đó, vì cậu ấy đã thông báo với con bây giờ thay đổi ý định xem như nói chuyện không có à. Để con cười cậu ấy hả? Khánh Hưng là người thế nào, ba không biết sao.

- Sao ba nói chuyện tâm lý quá vậy.

Ông Thành đẩy lá đơn đến trước mặt Bảo Khanh:

- Cầm lấy, xem như con chưa nói gì với ba gì cả. Tự đi dàn xếp đi.

Bảo Khanh lưỡng lự:

- Ba à! Anh ta rất ghét con đó.

- Không thể nào khi không người ta lại ghét con được. Nếu con chạm đến lòng tự trọng của cậu ấy thì xin lỗi một tiếng cũng không mất mát gì.

Ba đã nói như vậy rồi, Bảo Khanh cũng không còn cách nào từ chối được. Cô cầm đơn xin nghỉ việc của Khánh Hưng, đứng lên:

- Con về phòng làm việc đây.

Ông Thành gật đầu:

- Ba muốn nghe tin vui từ con.

- Con không biết đâu đó.

Bảo Khanh vùng vằng đi ra. Cô liếc nhìn phòng Khánh Hưng một cái rồi đi thẳng về phòng mình.

Bảo Khanh lấy điện thoại tìm Ái Linh.

- Alô. Có chuyện gì đó, tiểu thư?

Giọng Ái Linh trong trẻo vút cao, còn Bảo Khanh thì ỉu xìu:

- Rảnh không? Qua đây đi!

www.vuilen.com

169

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Đang giờ làm việc mà.

- Thì nói đi đâu ra ngoài có được không?

- Trời ơi! Công ty này đâu phải của ba mình chứ. Chuyện gì mà gấp vậy?

- Ừ, mình đang rối lắm đây. Thật là khốn khổ với anh ta.

- Anh Hưng đó hả?

- Ừ, còn ai nữa. Ngày hôm qua ba mình nghỉ làm, thế là mình nói qua và anh ta nói lại, cuối cùng anh ta ấn cho mình một cái đơn xin nghỉ việc. Hôm nay, ba mình la, rồi bảo mình phải đi nói chuyện lại với anh ấy. Mặt mũi nào mình làm vậy chứ.

- A, hiểu rồi! - Ái Linh nói như reo lên - Anh Hưng ghê gớm thật. Biết vậy, ai biểu nhà ngươi chọc giận anh ta làm chi. Vẹo một chút xíu có phải đỡ khổ rồi không.

- Thôi, đừng giỡn nữa, làm ơn qua gặp mình đi.

- Ha ha... Trưa qua nha! Mình cũng có chuyện kể cho đằng ấy đó. Anh ta bây giờ cũng chẳng ưa gì mình đâu.

- Sao vậy? Linh làm gì ảnh vậy?

Bảo Khanh ngạc nhiên. Ái Linh cười tít cả mắt lại:

- Đâu có làm gì đâu, giỡn tí thôi.

Bảo Khanh cắn môi lo lắng. Ái Linh mà giỡn tí thôi là có chuyện rồi.

- Thôi nha! Lát trưa, mình sẽ qua.

- OK, chờ nha.

- Ừ, bye.

- Anh Hưng ơi! Có một cô gái xin vào gặp anh.

- Ai vậy?

www.vuilen.com

170

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Dạ, chị ấy nói tên là Ái Linh.

- Nói tôi đang bận.

- Em cũng nói không gặp anh được, nhưng chị ấy bảo chỉ cần báo cho anh cái tên là anh bằng lòng ngay.

- Không được. Tôi đang rất bận.

- Dạ, em biết rồi.

Gác máy, Như lắc đầu:

- Xin lỗi chị Linh. Anh Hưng không tiếp chị được.

Ái Linh gật đầu:

- Vậy phiền chị cho gặp Bảo Khanh.

Như nhìn nhìn cô gái trước mặt không mấy thiện cảm:

- Dạ, chị Khanh cũng đang làm việc.

Ái Linh mỉm cười:

- Thì tôi đến vì công việc đây.

- Nhưng chị không có hẹn trước, tụi em không dám gọi.

Ái Linh đáp chắc nịch:

- Tôi có hẹn trước. Không tin, chị cứ hỏi thử xem.

- Hồi nãy chị cũng nói có hẹn với anh Hưng, nhưng mà có đâu, em bị sếp la rồi.

- Tôi không có gạt chị đâu, chị cứ gọi cho Bảo Khanh để kiểm tra.

Thấy cô gái còn chần chừ, Ái Linh cười:

- Nếu chị không cho tôi gặp, chuyện này rất quan trọng đó, có gì chị chịu trách nhiệm đó nha.

Như miễn cưỡng bốc máy. Ái Linh nghiêng đầu nhìn xung quanh nhưng lỗ tai lại đặt trong quầy.

- Chị Khanh ơi? Chị có hẹn với chị nào tên Linh không vậy?

www.vuilen.com

171

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Cô ấy tới rồi hả? Em mời Linh lên liền nha.

Như gác máy xuống, thái độ thay đổi 180 độ:

- Em mời chị Linh. Phòng của chị Khanh ở tầng số năm.

Linh vẫy vẫy tay:

- Cám ơn nha. Thấy chưa, đâu có gạt chị, phải không?

Như cười gật đầu nhìn theo Ái Linh. Không biết cô là ai mà toàn quen với cấp cao không.

- Người gì đâu mà gặp khó muốn chết.

Cửa thang máy vừa mở đã thấy Bảo Khanh đứng sẵn, Ái Linh càu nhàu. Bảo Khanh tươi cười vuốt ve:

- Làm gì khó, sao không điện thoại cho Khanh để Khanh dặn trước.

Ái Linh khoát tay:

- Không sao, khó cỡ nào mình vẫn qua được.

Bảo Khanh đóng cửa phòng lại đến ghế xa-lông.

- Giỏi quá thì gỡ giùm mình ca khó này đi.

Ái Linh cười:

- Chuyện của Khanh đâu có khó. Dễ ẹc.

Đang rầu rĩ, Bảo Khanh ngồi thẳng lên:

- Dễ hả? Làm sao vậy?

- Phòng anh Hưng ở đâu?

- Đi ra, quẹo phải bỏ phòng giữa, phòng kế bên nữa.

- Ở giữa là phòng ai vậy?

- Phòng ba mình.

Ái Linh le lưỡi:

- Trời! Trên đây toàn quan chức cấp cao không vậy?

Bảo Khanh rót nước cho Ái Linh.

www.vuilen.com

172

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Có mệt không? Uống nước đi rồi nói cho mình nghe.

Ái Linh tằng hắng:

- Dễ ẹc mà cũng không biết.

- Dễ làm sao?

- Khanh đi qua phòng anh Hưng, đến cạnh bàn ảnh, nói là: “Anh Hưng! Em yêu anh”. Bảo đảm mọi việc sẽ êm xuôi lại ngay.

Đang chống tai ngồi nghe, cô như ngẫm ra rồi đấm vào người Ái Linh mấy cái.

- Quỷ! Đang rầu muốn chết luôn, ở đó giỡn hoài.

- Ủa! Mình đâu có giỡn. Khanh nói như vậy thử xem, nếu chuyện này mà không giải quyết ổn thỏa, chặt cái đầu mình để xuống đất đi.

Bảo Khanh lắc đầu:

- Thôi dẹp đi, mình không làm vậy được đâu!

- Ơ hay, đó là cách duy nhất để trị các bệnh này. Anh Hưng đang làm nũng với Khanh đó!

- Không phải! Mình và anh ấy chỏi nhau liên tục, đâu phải như hồi xưa đâu. Ảnh cố tình làm khó mình.

Ái Linh gật đầu ngay:

- Đúng vậy. Bởi vì Khanh không biết tận dụng điểm yếu của anh ta mà thôi.

- Điểm yếu nào?

- Anh Hưng chỉ có một điểm yếu duy nhất là rất yêu Khanh đó. Còn lại tất cả thì không có gì đánh ngã anh ấy được, trừ khi anh ý không muốn.

Bảo Khanh chống tay lên cằm tư lự, cô nghi ngờ những lời Linh nói. Ái Linh hiểu ngay:

- Tin mình đi, mình đứng ngoài cuộc nên sáng suốt hơn Khanh. Đừng giận ảnh nữa.

- Chuyện ngày xưa có thể là ảnh nói đúng đó. Biết đâu Khanh quá nhạy cảm thì sao?

www.vuilen.com

173

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Mình cũng không biết nữa. Hồi xưa, mình cứ nghĩ những gì mình nghe được là quá rõ ràng. Nhưng bây giờ anh Hưng chứng minh cho mình thấy những điều ngược lại. Mình không biết tin ai nữa.

- Thì tin anh Hưng cho rồi đi. Bây giờ những người kia đâu rồi, những người nói xấu Khanh và anh Hưng ấy. Họ có nhớ nữa đâu. Trong khi anh Hưng lại chờ đợi Khanh đến giờ này và ảnh còn giúp cho ba của Khanh biết bao nhiêu là việc nữa.

Bảo Khanh ôm lấy đầu, cô gục lên hai tay. Bây giờ suy nghĩ của cô lại bẻ ngoặt thêm một lần nữa. Nếu đúng như những gì Ái Linh nói thì cô quá có lỗi với anh.

- Lúc đó Linh không có mặt nên cũng không biết câu chuyện như thế nào. Nhưng nhìn vào hiện tại đi, có phải anh Hưng vẫn còn chờ đợi Khanh hay không? Nếu ảnh không yêu Khanh thì phải có người yêu khác chứ. Anh Hưng giỏi, còn đẹp trai nữa, thiếu gì con gái bám theo.

- Mình không nghĩ được như vậy, mình nhớ chuyện cũ là thấy giận anh ấy ghê gớm.

- Có người yêu như vậy mà còn chảnh. Thế gian này chắc còn có một người như anh ta thôi đó.

Xoay nhìn Ái Linh, Bảo Khanh cười nhẹ. Trong lòng cô lao xao một tình yêu đang hồi sinh.

- Cám ơn ý kiến của nhỏ nha.

- Thôi, đừng cám ơn. Mai mốt nhớ năn nỉ anh ấy đừng giận mình là được rồi.

- Sao vậy? - Bảo Khanh kêu lên.

- Mình chọc ghẹo anh Hưng tới bến luôn, chắc bây giờ anh rủa thầm tên của mình đó.

- Thật hả ? Linh làm sao vậy?

Ái Linh mỉm cười tủm tỉm :

- Tại nhỏ mà đây phải hy sinh vì nghệ thuật đó.

- Là sao, không hiểu gì hết.

- Hôm thứ bảy đi bơi gặp anh Hưng, thế là mình xáp lại ngay giả vờ bị uống nước, giả vờ bị vọp bẻ cho ảnh lo lắng. Nói tóm lại là mình cố tình lả lơi khêu gợi nhưng...

www.vuilen.com

174

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Nhưng sao?

- Anh ta giận mình luôn chứ sao.

- Hả?

Bảo Khanh kêu lên. Đang buồn bực nhưng cô không nhịn được cười. Ai chứ nhỏ Linh cái gì cũng dám làm.

- Bái phục nhỏ luôn đó.

Ái Linh lấy chiếc khăn tay trong bóp ra đưa cho Bảo Khanh.

- Nè, giao lại cho Khanh nè. Nhỏ trả cho anh ta giùm mình đi, hay muốn giữ luôn làm kỷ niệm cũng được, đây không biết.

Cô cầm lấy chiếc khăn của Khánh Hưng mà nghe nao nao kỳ lạ.

- Nhiệm vụ của mình coi như xong đó nha. Nhờ tiếp cận như vậy mình mới hiểu được đối phương. Anh Hưng tốt thiệt đó. Đàn ông thì phải như vậy mới là đàn ông chứ.

Bảo Khanh gật đầu:

- Để mình suy nghĩ lại đã rồi mới nói chuyện với anh ấy được.

- Còn suy nghĩ cái gì nữa đừng để ảnh chán rồi lúc đó trở tay không kịp đâu.

- Biết rồi.

- Biết thì làm đi nha.

- Dạ, chị Hai.

Cả hai bật cười vui vẻ.

- Nói chuyện nhỏ nhẹ vậy có phải dễ thương không. Cái mặt của nhà ngươi cứ dàu dàu hoài đây chịu không có nổi. Đã trốn tận nước ngoài rồi, cuối cùng cũng mò qua cho bằng được.

Bảo Khanh lại đấm cho Ái Linh mấy cái. Cô cong người la oai oái nhưng vẫn không nén được:

- Đi một vòng từ đại dương bên kia tới đại dương bên đây cũng không quên được người ta mà làm bộ hoài. Mai mốt, mình sẽ nói hết cho anh Hưng biết.

- Thôi nha, không có mướn làm chuyện đó nha.

www.vuilen.com

175

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Ái Linh cười toe:

- Đây dư hơi và rảnh lắm mà. Mình đi về đây.

Cô đứng dậy. Bảo Khanh đi theo ôm lấy vai Ái Linh thân mật:

- Hôm nào rảnh ghé nhà mình chơi nhá Linh.

- Ừ. Nhưng mà lo kiếm người yêu đi, kẻo hai đứa bị cho là đồng tính hết bây giờ.

Bảo Khanh cười vui vẻ, cô không còn thấy nặng nề như trước nữa. Ái Linh ra đến cửa, cô bỗng muốn đi thăm Khánh Hưng, xem ảnh sẽ phản ứng như thế nào khi bất ngờ gặp cô. Ái Linh quay qua Bảo Khanh:

- Thôi mình tự đi được rồi, Khanh khỏi phải đưa nữa.

Bảo Khanh ngần ngừ:

- Muốn tự đi xuống một mình hả?

Ái Linh mỉm cười nhìn bạn.

- Khi nào gặp anh Hưng, nhớ nói Ái Linh rất thích anh Hưng nhé.

Bảo Khanh ngẩn ra như không hiểu. Ái Linh cười phá lên. Cô tát yêu vào má Bảo Khanh một cái:

- Bộ ghen với mình hả?

Bảo Khanh ngượng vội lắc đầu:

- Đâu có!

- Cứ nói nguyên văn như vậy nha. Con nhỏ bạn của em nói rất thích anh. Nó nhắn như vậy.

- Mình chẳng hiểu gì hết.

Ái Linh lém lỉnh:

- Nhưng ảnh sẽ hiểu. Bye nhé. Hôm nào mình sẽ đến chơi với nhỏ.

Bảo Khanh gật đầu. Ái Linh đi rồi cô nhẹ khéo cửa lại và mỉm cười một mình. Cô nghĩ đến lúc gặp lại Khánh Hưng với một tư thế hoàn toàn khác hẳn bây giờ.

Ái Linh không về mà đến thẳng phòng Khánh Hưng và gõ cửa.

www.vuilen.com

176

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Mời vào.

Ái Linh không vào vội mà đứng yên một lát. Cô muốn Khánh Hưng phải tò mò thắc mắc không biết ai gõ cửa mà rồi không thấy vào.

Cố nhịn cười rồi Ái Linh mới từ từ mở ra.

Đúng như cô đoán, Khánh Hưng đang nhìn ra cửa, thấy Ái Linh, anh thật ngạc nhiên:

- Sao em vào đây được?

Ái Linh đóng cửa lại và bước vào, cô phân trần:

- Nhân viên của anh khó tính quá, em phải năn nỉ từ nãy đến giờ. Họ thấy em tội nghiệp nên mới cho gặp anh đó.

Khánh Hưng chống hai tay dưới cằm nhìn Ái Linh chăm chăm.

- Anh không mời em ngồi hả?

Khánh Hưng khẽ nheo mắt:

- Mục đích của em đến tìm tôi là gì vậy?

Ái Linh nhún vai cười nhẹ:

- Em đến trả cho anh chiếc khăn hôm nọ. Anh quên rồi sao?

Vừa nói cô vừa mở bóp tìm kiếm mới sực nhớ đã đưa cho Bảo Khanh rồi.

- Cái khăn đâu?

- Xin lỗi em lại không có đem theo, để hôm khác.

- Em là ai?

Ái Linh làm như giật mình.

- Dạ, anh hỏi gì cơ?

Khánh Hưng đứng lên:

- Tôi muốn biết em là ai? Và mục đích của em muốn gặp tôi là gì?

- Eo ơi! Anh làm em sợ quá! Em đâu phải tội phạm mà anh Hưng chất vấn vậy chứ?

www.vuilen.com

177

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Tôi không có đùa đâu. Tôi biết em không phải là bạn của Ngọc, cũng không là khách hàng của công ty, nhưng chỗ nào em đến cũng được cả. Hay là em có bùa hộ mệnh?

Ái Linh reo to:

- Bùa hộ mệnh à? Anh Hưng đoán hay thật.

- Vậy là anh hỏi Ngọc rồi à ? Nhiều người quá nên Ngọc quên đó thôi.

Khánh Hưng nhìn thẳng vào mắt Ái Linh:

- Thái độ của em tự tin lắm, hình như không biết sợ là gì. Tôi nghĩ em không đơn giản đâu và chắc chắn tôi sẽ điều tra cho được em là ai.

- Ha ha ha. Anh Hưng cẩn thận quá. Vậy thì em nói thật với anh nha.

Ái Linh cười phá lên cố tình ghẹo Khánh Hưng lần nữa mới được:

- Thật sự là em ái mộ anh Hưng lâu rồi, nhưng không biết làm sao để quen được anh thôi. Em muốn xin được kết bạn với anh nhé.

- Cảm ơn sự ngưỡng mộ của em. Nhưng tôi không phải là ca sĩ hay người mẫu, cho nên sự ái mộ đó của em, tôi không tin đâu.

- Nếu vậy thì mình kết nghĩa anh em đi.

Ái Linh cười to:

- Chắc anh Hưng sẽ không hẹp hòi chuyện này với em hả?

Khánh Hưng lắc đầu:

- Đừng có đùa nữa. Chẳng có anh em kết nghĩa gì hết. Em về giùm tôi đi nhé.

Ái Linh gật đầu:

- Được, em sẽ về với điều kiện anh phải nói được em là ai?

- Bây giờ thì tôi không biết nhưng chắc chắn em không giấu tôi lâu được đâu.

Ái Linh quay lại, cô nhìn thẳng vào mắt Khánh Hưng.

- Anh Hưng à! Nói thật nha, em thích anh đó. Cho em một cơ hội được không? Em xin anh đó.

www.vuilen.com

178

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

Ái Linh lúc lắc đầu:

- Anh Hưng khó tính quá, hèn gì đến giờ vẫn chưa có người yêu.

Cô khẽ liếc nhìn Khánh Hưng để xem anh tức tối thế nào, nhưng Khánh Hưng vẫn tỉnh bơ:

- Em nói xong chưa?

- Từ từ em sẽ đi về mà. Chỉ sợ mai mốt anh Hưng muốn gặp em thì hơi bị khó đó.

- Khi nào tới đó thì hay nha. Bây giờ tôi còn nhiều việc lắm, lại sắp đi họp nữa.

- Thôi được rồi, em cũng có lòng tự trọng của em lắm chứ bộ. Anh không cần phải đuổi khéo đâu.

Khánh Hưng nhìn cô cười lắc đầu:

- Em gái của tôi chắc thua em xa về cái khoản phá phách này.

Đang đi, Ái Linh đứng lại:

- Ủa? Anh Hưng có em gái à? Hôm nào em ghé nhà thăm nha, có được không?

- Thôi, thôi, tôi xin em, Ái Linh. Vậy nhé, bảo trọng.

Khánh Hưng mở cửa sẵn cho cô. Ái Linh bước ra ngoài.

- Chào anh. Hẹn gặp lại.

Khánh Hưng gật đầu:

- Ừ, hẹn gặp lại.

Phải nói thêm vài câu nữa, Ái Linh mới chịu đi. Khánh Hưng đứng im suy nghĩ. Anh nhớ lại tất cả các lần gặp gỡ Ái Linh từ lần đầu tiên cho đến bây giờ. Anh có thể đưa ra hai giả thuyết: Thứ nhất Ái Linh phải là người nhà của chú Thành mới có thể ra vào tự do ra đây được. Thứ hai, cô quen biết với ai trong công ty, còn biết cả phòng làm việc của anh mà đến nữa, nhưng mục đích của Ái Linh để làm gì. Khánh Hưng suy nghĩ rồi bước thẳng đến điện thoại.

- Alô, anh Hưng đây. Lúc nãy dưới nhà, ai tiếp cô gái tên Ái Linh vậy?

Như nhỏ nhẹ:

www.vuilen.com

179

Tác Giả: Như Anh Phương (Thiên Kim) SỰ LỪA DỐI NGỌT NGÀO

- Dạ em.

- Cô ấy nói chuyện với em bao lâu?

- Dạ khoảng năm phút.

- Ngoài anh ra, cô ấy có hỏi thăm đến ai không?

- Dạ, em nói anh bận không tiếp chỉ được thì chỉ đi gặp chị Bảo Khanh.

Khánh Hưng nhíu mày lại:

- Bảo Khanh à?

- Dạ, lúc đầu chị Linh nói có hẹn với anh, em nói gọi báo, nhưng sau đó chị lại nói có hẹn trước với chị Bảo Khanh. Có gì không anh Hưng?

- Không có gì, anh chỉ hỏi thăm thôi. Cám ơn em.

- Dạ, chào anh.

Khánh Hưng gác máy. Vậy là rõ rồi. Ái Linh ở dưới quầy năm phút, vào phòng anh mười phút. Từ nãy đến giờ gần một tiếng đồng hồ như vậy khoảng thời gian còn lại, Ái Linh đi gặp Bảo Khanh. Chính xác là như vậy. Khánh Hưng vỗ trán. Ái Linh có thể là cô bạn thân lém lỉnh vui tính mà Bảo Khanh từng nói với anh. Lúc đó anh không biết tên. Thì ra...Khánh Hưng mỉm cười, anh đã tìm ra đáp số.

www.vuilen.com

180