Hoài Niệm Tuổi Thanh Xuân
-
Upload
thuy-duong -
Category
Documents
-
view
6 -
download
0
description
Transcript of Hoài Niệm Tuổi Thanh Xuân
Hoài niệm tuổi thanh xuân
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những dấu ấn, ngững kỉ niệm của
riêng mình. Đó có thể là những niềm vui, nỗi buồn, là mối tình đầu trong
sáng, hay những giận hờn vu vơ cái tuổi còn ngồi trên ghế nhà trường,…
Riêng tôi, đọng lại sâu trong tâm hồn là những kí ức tuổi thanh xuân mơn
mởn.
Mỗi chúng ta, ai cũng đã, đang và sẽ trải qua tuổi thanh xuân – cái tuổi
đời mơn mởn tràn đầy nhựa sống, hy vọng, hoài bão – theo cách của riêng
mình.Và khi cái tuổi xanh tươi ấy qua đi, thứ gì còn lại ở bên cạnh ta hay
chỉ còn là những hoài niệm…
Tuổi thanh xuân của tôi là những tháng ngày bình yên, phẳng lặng đến
nỗi dù chỉ là một cử động nhỏ cũng khiến nó xao động.
Tôi là An, một cô gái nhỏ bé trong thế giới rộng lớn này. Nhiều lúc, tôi tự
hỏi bản thân mình là gì trong cuộc đời này, là một cái bóng rất mờ nhạt hay
thậm chí vô hình trong mắt mọi người. Mặc cảm, tự ti từ ngoại hình đến tài
năng, tôi luôn tự cô lập bản thân trong thế giới của mình, không bạn bè,
không có những cuộc họp mặt, vui chơi, không có những cái chào tạm biệt,
những cái ôm thân thiết,… Cuộc sống đó cứ lặng lẽ theo tôi hết những năm
cấp III, và có lẽ sẽ tiếp tục nếu không có sự xuất hiện của người con trai có
nụ cười ấm áp ấy.
Tôi không nhớ được mình đã quen Phong – người con trai ấy – như thế
nào.Tôi chỉ biết Phong đến bên tôi nhẹ nhàng, lặng lẽ như cái cách mà tôi
vẫn đáp lại cuộc sống. Phong, cậu bạn đầu tiên và cũng là duy nhất trong
những năm tháng sinh viên của tôi, một cậu bạn có nụ cười thường trực
trên môi và tính cách dịu dàng, ấm áp. Cậu luôn biết cách làm tôi vui khi tôi
buồn, luôn động viên tôi khi tôi vấp ngã, và là nơi tôi trút bầu tâm sự…
Mỗi khi tôi và Phong đi cùng nhau, mọi người đều xuýt xoa, ngưỡng mộ,
ghen tỵ như cách mà họ hay làm với những cặp đôi yêu nhau trong trường.
Nhưng mối quan hệ đó, với tôi, chỉ dừng lại ở tình bạn trong sáng, xa hơn
cũng chỉ là sự yêu mến, những xúc cảm nhất thời của tuổi trẻ. Tôi và Phong
vẫn cứ bên cạnh nhau như hình với bóng, giúp đỡ nhau trong cuộc sống tự
lập của sinh viên đi học xa nhà. Sự quen thuộc đó cứ ăn dần vào trong tiềm
thức mà tôi chẳng hề phát hiện, nếu Phong không rời khỏi cuộc sống của
đột ngột như thế.
Đó là một chiều cuối thu, cái nắng nhè nhẹ phủ lên vạn vật một màu
vàng lưu luyến, quấn quýt như sợ chậm một chút thôi là bóng đêm sẽ ập
đến, từng cơn gió phảng qua, làm phất phơ mái tóc của hai con người đang
ngồi cạnh nhau mà lại như rất xa cách. Từ lúc biết tin Phong sẽ đi du học
Pháp, tôi và cậu cứ ngồi cạnh nhau như vậy, mỗi người lặng lẽ theo đuổi
những suy nghĩ của riêng mình. Tôi trách Phong sao lại giấu mình một
chuyện quan trọng như vậy, tại sao tôi lại là người biết cuối cùng, tại sao và
tại sao… Tôi cứ nghĩ vẩn vơ và giật mình trước câu nói rất khẽ như thoảng
qua của Phong :
- Hai ngày nữa là tớ đi rồi, cậu có lời nào muốn nói với tớ không, An ?
- Hai ngày nữa sao ? Nhanh vậy ư ? Mà cậu định đi bao lâu ?
Tôi hỏi ngược lại Phong mà lòng rối bời. Cậu ấy tìm được cơ hội tốt cho
tương lai thì tôi phải mừng chứ nhỉ, nhưng sao tôi lại thấy bối rối, sững sờ
và khó lòng chấp nhận như vậy.Phong không trả lời tôi ngay, cậu khẽ vuốt
ve những bông hoa dại gần đó, xoay xoay chúng trên tay và chậm rãi đứng
lên, quay lưng về phía tôi :
-Tớ cũng không biết mình sẽ đi bao lâu, có lẽ là đến khi tớ thấy mình được
là chính mình. Xin lỗi vì đã giấu cậu, An à. Tớ còn định đi mà không nói cho
cậu biết đấy. Hihi…đùa thôi, làm sao tớ giấu bạn thân của mình được, nhỉ ?
Phong quay người lại, nở nụ cười tươi tắn hàng ngày, nhưng sao tôi cảm
thấy nó giả tạo và có phần chua chát đến vậy. Điều gì đã khiến cậu ấy có
nét buồn đó. Tôi bỗng giật mình nhận ra rằng mình quá vô tâm, thật ra tôi
không hề hiểu Phong chút nào. Tôi vẫn cứ là một cô gái nhỏ bé ngày nào,
mãi cứ vô tâm vô tư không chịu trưởng thành, không quan tâm đến thế giới
xung quanh. Sau khi hứa sẽ ra sân bay tiễn Phong, chúng tôi chào tạm biệt
nhau và mỗi người lại đi về một ngã rẽ khác nhau.
Tối hôm trước khi khởi hành đến một đất nước mới xa lạ, Phong đã gửi
cho tôi một tin nhắn khiến tôi cứ trăn trở suốt một đêm dài :
“An à, cậu có biết tình yêu bắt đầu từ đâu không ? Tớ cũng không biết nữa,
à mà, ừm… tớ nghĩ là tớ yêu rồi, tớ yêu một người con gái, nhưng có lẽ hết
cả cuộc đời này cô ấy cũng không biết đến sự tồn tại của thứ tình cảm đơn
phương này đâu. Cậu thấy tớ có nhát gan không, yêu mà không dám nói,
yêu chỉ biết để trong lòng, sợ nói ra sẽ làm tổn thương cô ấy, sợ cô ấy sẽ ra
đi mãi mãi bỏ lại mình tớ. Tớ sợ cô đơn lắm, nhưng tớ càng sợ làm cô ấy
buồn hơn. Vì vậy tớ tìm cách trốn chạy khỏi cuộc sống của cô ấy, để thứ
tình cảm này dằn vặt riêng mình tớ. Như vậy cô ấy có vui không, cô ấy có
nhớ đến tớ không, chỉ một chút thôi cũng được …Tớ nghĩ cậu biết cô ấy,
rất quen nữa ấy chứ. Mà thôi, tớ lại nói linh tinh rồi, hẹn gặp lại vào ngày
mai, chúc cậu ngủ ngon.”
Tin nhắn của Phong thật lạ, cậu ấy nói về người con gái mà mình thương
thầm nhớ trộm nhưng lại như muốn hướng tới tôi. Người con gái ấy có thể
là tôi không ? Tôi thừa nhận mình là một con người đơn giản, mặc dù hay
suy nghĩ vu vơ, vì thế những ẩn ý trong lời nhắn của Phong làm tôi tài nào
nghĩ thông suốt được. Liệu đối với tôi, Phong có đặc biệt hơn một người
bạn ? Tôi thừa nhận rằng Phong là một mẫu người yêu lí tưởng của biết
bao cô gái, nhưng tôi chưa từng nghĩ một ngày nào đó mối quan hệ giữa
chúng tôi sẽ đi xa hơn tình bạn. Sao cậu ấy có thể thích tôi khi tôi không hề
xinh đẹp, không tài giỏi, hay có nét gì đó đặc biệt. Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn
dập trong đầu, tôi trằn trọc và đi vào vào giấc ngủ lúc nào không hay. Giấc
mơ tối đó thật lạ, tôi lạc vào một khu vườn toàn hoa cỏ dại – loài hoa tôi và
Phong thích nhất. Tôi cứ đi mãi trong vô thức và bắt gặp hình ảnh một cậu
bé khoảng chừng năm tuổi đang ngồi tết vòng hoa cỏ, nụ cười tủm tỉm cứ
thoáng ẩn hiện trên môi, nụ cười đó sao lại quen đến thế mà tôi không thể
nào nhớ ra được. Bỗng cậu bé đứng dậy, cầm vòng hoa trên tay và chạy
vụt đi, miệng gọi to : “An, An ơi! Tớ có cái này hay lắm, cậu có muốn xem
không? An ơi, An!”. Sau tiếng gọi ấy, một giọng nói trẻ con nghe thật lảnh
lót và có phần ngái ngủ vang lên sau lùm hoa cỏ rậm rạp: “Này Phong, sao
cậu hét to vậy chứ, làm chàng hoàng tử của tớ chạy mất rồi. Hu hu, bắt đền
cậu đấy”. Ngay sau đó là hình ảnh một cô bé hơi mập mạp với hai bím tóc
xinh xinh dụi dụi hai mắt bước ra, “chắc cô bé đang nằm mơ trên đám cỏ
êm ái kia rồi”- tôi nghĩ thầm. Không quan tâm đến lời trách móc kia của cô
bé, cậu bé tiến lại gần, lấy vòng hoa đội lên đầu cô bé và khẽ huýt sáo:
“Nhìn thật đáng yêu”. Dù đang giận dỗi cậu bạn nhưng cô bé đã chuyển
ngay sự chú ý sang món đồ trên đầu, vẻ mặt mừng rỡ: “Đẹp quá! Cậu tặng
tớ ư? Cảm ơn nhé nhé!”. Tôi bỗng thấy ngờ ngợ, hai đứa trẻ kia thật gần
gũi, cả hai cái tên nữa, lẽ nào là... Trong tiếng cười đùa của hai đứa trẻ,
tâm hồn tôi trôi dạt về một miền kí ức xa xăm nào đó, nơi có hai hình bóng
quấn quýt bên nhau, trông thật vui vẻ và hạnh phúc. Đâu đây, tiếng gió
vang vọng lại câu nói “Chúng ta sẽ mãi bên nhau như vậy nhé” và chập
chờn hình ảnh cái móc ngoéo chắc nịch. Bỗng mọi thứ rung chuyển, cánh
đồng hoa cỏ dại biến mất, thay vào đó là con đường mòn lầy lội, thấp
thoáng hai bên đường là những căn nhà cũ nát, lụp xụp. Vẫn là hình ảnh
hai đứa trẻ ấy nhưng giờ đây chỉ còn là tiếng khóc nấc nghẹn ngào, là tiếng
người lớn khuyên bảo, là tiếng xì xầm của mọi người. Họ bàn tán rằng cậu
bé kia tốt số được một gia đình giàu có trong thành phố nhận nuôi, và
tương lai sau này sẽ không phải chui rúc trong cái xóm núi nghèo này nữa.
Hai đứa bé ấy lớn lên bên nhau từ nhỏ, luôn đi cạnh nhau như hình với
bóng, vậy nên khi cậu bé phải đi, cô bé ấy cứ khóc mãi mà không nói một
lời nào… Tất cả những hình ảnh ấy cứ chầm chậm chạy qua tâm trí của tôi,
dấy lên bao cảm xúc lẫn lộn...“Đoàng..đoàng…”. Tiếng sấm sét làm tôi giật
mình tỉnh dậy, xung quanh chỉ một màu đen đặc như muốn nuốt chửng mọi
thứ, nhấc đồng hồ đầu giường lên xem, mới có 3 giờ sáng, thế nhưng sao
tôi thấy mình trải qua một đêm thật dài, hai đứa trẻ đó là ai, sao lại xuất hiện
trong giấc mơ của tôi. Tâm trạng tôi rối bời và trống rỗng, có cảm giác
dường như mình đã bỏ quên điều gì đó trong quá khứ. Nhìn qua khung cửa
sổ, trời mưa lâm thâm, thành phố chưa tỉnh giấc với ánh đèn đường mờ
nhạt, leo lét sao lại gợi cảm giác ảm đạm, thê lương đến thế. Tôi cứ ngồi
lặng im, đếm từng tích tắc trôi qua của kim đồng hồ. Sự im ắng đến khó tả
làm tôi bắt đầu thấy lo lắng và cả sợ hãi nữa. Vì điều gì ư, tôi không biết và
cũng không muốn biết. Những mảnh kí ức xáo trộn, hòa quyện vào nhau,
tất cả cứ nhè nhẹ lướt qua mà làm xao động cả tâm hồn.Một đêm mưa thật
dài…
6 giờ 30 phút sáng, tôi uể oải bước xuống giường, mọi chuyện xảy ra tối
qua như bay biến bởi tôi vẫn cứ vô tâm như thế.
7 giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn nhắc tôi đến sân bay đúng giờ của
Phong. Cậu bạn của tôi vẫn cứ chu đáo như thế, luôn nhắc nhở tôi vì biết
tôi hay quên, dù là chuyện quan trọng đến mấy.
8 giờ 30 phút sáng, tôi đến sân bay tiễn Phong như đã hứa, nhưng tìm
mãi cũng không thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Vừa mệt vừa giận, tôi ngồi
xuống băng ghế chờ, thở hổn hển mà không quên đưa mắt kiếm tìm xung
quanh.
10 giờ sáng, tôi lê lết thân xác mệt mỏi về nhà. Không còn giận mà thay
vào đó là cảm giác thất vọng, hụt hẫng. Sau hơn hai tiếng đồng hồ tìm kiếm
và chờ đợi, kết quả tôi nhận được là biết tin chuyến bay đến Pháp đã cất
cánh lúc 8 giờ sáng. Sao Phong lại nói dối, cậu ấy không muốn gặp tôi
trước khi đi sao, hay tôi không đủ quan trọng ? Vào nhà được một lúc, tôi
nhận được một gói bưu phẩm mà người bạn ở trọ phòng bên nhận giúp. Là
của Phong. Lặng lẽ mở gói bưu phẩm ra, bên trong chỉ vỏn vẹn có hai lá
thư và một bức ảnh cũ đã nhuốm đậm sắc màu thời gian. Bức ảnh đó là
hình ảnh hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau với nụ cười tươi rói, hai đứa trẻ trong
giấc mơ của tôi, là tôi và Phong. Quay lại với hai bức thư, một bức đề tên
tôi, một bức đề “Gửi người con gái tôi yêu”. Giờ thì tôi không còn nghi ngờ
suy nghĩ của mình nữa rồi, người Phong thương thầm nhớ trộm như trong
mẩu tin nhắn ấy là tôi. Không có một chút giật mình hay bất ngờ nào nữa,
tôi mở bức thư thứ nhất ra, tất cả là những dòng tâm sự, những mẩu
chuyện thuở nhỏ mà tôi đã quên lãng và những câu chúc sức khỏe, may
mắn. Còn bức thư thứ hai lại làm tôi khẽ gạt hai dòng nước mắt nóng hổi
đang lăn dài trên gương mặt:
“An à, khi cậu nhận được lá thư này thì tớ chắc hẳn đang trên đường đến
một đất nước mới rồi. Đừng giận vì tớ nói dối cậu về giờ khởi hành, chỉ là
tớ không muốn phải rơi nước mắt trước mặt cậu mà thôi. An, tớ đã nói với
cậu điều này chưa nhỉ, thật ra tớ thích cậu, à phải nó là yêu cậu lâu rồi mới
phải. Tớ chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại cậu sau khoảng thời gian dài xa
cách lúc nhỏ, nhưng gặp lại cậu tớ thấy rất vui. Dù thời gian bên nhau luôn
ngắn ngủi như thế nhưng tớ thật sự cảm thấy yên bình và tìm được cảm
giác ấm áp của niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Tớ không muốn cậu biết tớ là
cậu bé ngày xưa, chỉ muốn là tớ của hôm nay hoàn toàn mới lạ và có đủ
mạnh mẽ để bao bọc cho cậu, nhưng chắc là không thể rồi. Quyết định ra đi
này không hoàn toàn do cậu, có lẽ cậu cũng chỉ là một lí do trong vô số lí do
níu kéo thêm chút thời gian ở lại nơi này của tớ. Nhưng không ngờ trái tim
tớ lại rung rinh mất rồi, phải làm sao đây…” Lá thư dài thật dài, là tất cả
những lời sâu kín trong lòng của Phong. Thì ra bao lâu nay cậu luôn dõi
theo từng bước chân của tôi, mà tôi cứ vô tâm không nhận ra sự quan tâm,
chăm sóc đặc biệt của cậu. Tôi lại tự hỏi mình rằng Phong có hơn một
người bạn? Nhưng tìm kiếm câu trả lời làm gì nữa khi nó chẳng còn chút
tác dụng gì. Người ta thường nói gió rất lặng lẽ, cứ chợt đến rồi đi, có lẽ
Phong cũng là cơn gió ấy, lặng lẽ đến bên tôi, khẽ vuốt ve dịu dàng rồi lại
âm thầm biến mất. Tôi mỉm cười, một nụ cười thật sự bình yên, vì cơn gió
có nụ cười ấm áp ấy đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, vào quãng đời đẹp
nhất của con người…
Tuổi thanh xuân là trải nghiệm mới mẻ, là bước ngoặt đưa mỗi chúng ta
rẽ theo những hướng khác nhau, mà đích đến lại nằm trong tầm tay của
bạn. Tuổi xuân của tôi chỉ dừng lại ở những xúc cảm chưa kịp gọi thành
tên, chưa kịp nói thành lời, nhưng những rung rinh ngô nghê ấy lại khắc sâu
vào trong tâm hồn. Để sau những tháng ngày bồng bột, ưa tìm kiếm sự mới
lạ ấy, tôi lại có một thế giới của riêng mình, thế giới của hoài niệm không
mãnh liệt, dồn dập, mà nhẹ nhàng, khắc khoải, không rực rỡ, kiêu sa, lại dịu
dàng, đằm thắm, như một bản nhạc du dương không tên tuổi, chỉ cần giai
điệu ngọt ngào ở lại với thời gian…mãi mãi.