Ham muốn Tiềm ẩn 2 Phần 1 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
Transcript of Ham muốn Tiềm ẩn 2 Phần 1 - Cuộc gặp gỡ định mệnh
Phần 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh
- Good Afternoon class...
- Good Afternoon teacher...
- Sit down! Close all your books. We have the 60 minutes test today...
Nguyệt Vy nhíu mày nghe tiếng ồn ào bàn tán vang lên cả lớp học. Nàng giơ tay xua
xua, cố nâng cao giọng:
- Silent ! I'd told you last week about the test... you should be ready... Quickly...
Tiếng xôn xao giảm hẳn, nhường chỗ cho tiếp cặp xách ào ào đóng lại. Gần năm mươi
cặp mắt nhìn lên bảng căng thẳng, lo lắng.
- Alright... Class leader comes up here please... - Nguyệt Vy mỉm cười.
Năm phút sau. Cả lớp im lặng phăng phắt, chỉ còn lại tiếng quạt trần quay vù vù và
tiếng thổi phù phù của vài cậu học sinh chảy mồ hôi tay.
Nguyệt Vy mỉm cười hài lòng. Nàng nhìn xuống những gương mặt trẻ trung bên dưới
chợt cảm thấy cuộc đời như một giấc mơ. Mới vài năm trước nàng còn ngồi trên hàng
ghế gỗ bóng lưỡng vì được biết bao nhiêu chiếc đít quần chà sát. Vậy mà giờ đây nàng
đang ngồi trên này nhìn xuống. Thời gian trôi qua thật nhanh.
Nguyệt Vy năm nay 24 tuổi. Nàng mới tốt nghiệp Sư phạm được gần một năm, vậy mà
đã đi dạy ở nơi này hơn 8 tháng. Nàng là giáo viên Anh ngữ tại Trường PTTH Việt
Long. Trường hợp của nàng là hy hữu, được nhận vào dạy tại một trường cấp 3 khá
danh tiếng. Trong khi phần lớn giáo viên mới ra trường đều bị đẩy về đào tạo ở vùng
sâu vùng xa. Do nàng may mắn chăng? Không. Câu trả lời khá đơn giản, cha Nguyệt
Vy là Hiệu trưởng đã nghỉ hưu của chính nơi này.
Nguyệt Vy là con gái duy nhất trong một gia đình gương mẫu tại địa phương. Cha nàng
là một nhà giáo mẫu mực, cả đời cống hiến, đến lúc về hưu còn lại chỉ hai bàn tay trắng
với một xấp bằng khen. Mẹ nàng là một công chức, bốn mươi năm liền cần mẫn trong
Cty Cấp nước thành phố. Họ gặp nhau muộn màng và mang nàng đến cuộc đời này khi
cha nàng đã ngoài bốn mươi.
Nguyệt Vy là giáo viên trẻ nhất của trường. Tính tình nàng lại vui vẻ, hiền lành và hơi
nhút nhát nên được các thầy cô khác quý mến như một đứa em út. Dù có ai giận hờn
nàng chuyện gì, chỉ nhìn đôi mắt áy náy hối lỗi của nàng là nguôi ngoai ngay lập tức. Vì
nàng không những là một đứa em út, mà còn là một cô gái rất rất xinh đẹp.
Nguyệt Vy là bằng chứng rõ ràng của sự ưu ái thiên vị của tạo hóa. Dáng người nàng
hoàn mỹ đến từng nét nhỏ. Chiều cao 1,68 m, kết hợp ba vòng uốn lượn 88-58-88 như
muốn tắt nghẽn cổ họng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy nàng. Nhưng nếu chỉ như
thế cũng không có gì quá bất thường. Điểm thu hút nhất của Nguyệt Vy lại không phải
là vóc dáng, mà chính là gương mặt nàng. Đôi mắt nàng to tròn long lanh, hàng mi thật
dầy cong vút, hàng lông mày mảnh mai tự nhiên. Chiếc mũi nàng thon dài, mảnh mai,
đôi môi nhỏ hồng, e ấp che đi hàng răng trắng đều như ngọc. Tất cả như điểm xuyến
trên một làn da trắng hồng căng tràn sức sống. Không một người nào gặp qua Nguyệt
Vy mà không bị ấn tượng với sắc đẹp của nàng, dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ khác là
suy nghĩ trong đầu họ không giống nhau.
Từ nhỏ Nguyệt Vy đã được giáo dục trong những bức tường sừng sững của luân lý
khắc khe. Nàng hầu như chỉ chơi với bạn gái, tránh xa đám con trai. Cho đến năm nàng
hai mươi ba tuổi, cha mẹ nàng bắt đầu lo lắng. Nguyệt Vy chưa bao giờ có bạn trai, dù
xunh quanh nàng có rất rất nhiều người theo đuổi. Nhưng chiếc đuôi dài đó thưa thớt
dần theo thời gian và sự đáp trả lạnh lùng của nàng.
Tuy nhiên trong đám người đó, trung thành kiên nhẫn nhất phải kể đến Minh Thuận.
Anh ta hơn nàng 2 tuổi, học chung Đại học Sư phạm với nàng, cùng khoa Anh ngữ. Tốt
nghiệp trước Nguyệt Vy hai năm, Minh Thuận không chọn con đường giáo dục mà đầu
quân vào một cty đa quốc gia của Mỹ, sản xuất mỹ phẩm. Anh ta đeo đuổi Nguyệt Vy
từng ấy năm, sáng đưa chiều đón, nhưng đến mãi hai tháng trước mới được thật sự
chở nàng trên xe mình. Nguyệt Vy không biết yêu là gì. Cảm giác của nàng đối với
Minh Thuận có thể hơn tình bạn một chút, nhưng không theo hướng tình cảm nam nữ,
mà như một người anh, ấm áp, chu đáo. Nàng giao hẹn rõ ràng với Minh Thuận, trước
khi đi chung xe với anh, giữa hai người vẫn chỉ là bạn bè. Nhưng chỉ vậy cũng khiến
Minh Thuận mất ngủ cả đêm trằn trọc vui sướng.
"Reng.. Reng.."
Nguyệt Vy giật bắn người vì tiếng chuông hết giờ. Nàng thầm trách mình mơ mộng viễn
vông không để ý đến thời gian. Theo quy định, nàng phải thông báo cho học sinh đang
làm kiểm tra trước 5 phút hết giờ. Vậy mà.
- Alright ! Don't panic. You have another 5 minutes to finish up. - Nguyệt Vy đứng dậy
đưa tay ra hiệu.
Mười lăm phút sau, Nguyệt Vy sải bước băng ngang sân trường. Dáng người thật
thanh thoát, nhẹ nhàng trong bộ váy đen ngang đầu gối ôm sát thân mình. Nàng vô tình
kéo theo vô số ánh mắt thưởng thức hâm mộ của rất nhiều giáo viên nam và cả vài cậu
học trò mơ mộng trước tuổi.
- Xin lỗi em ra trễ.
Giọng nói của Nguyệt Vy lảnh lót vang lên làm Minh Thuận đang toát mồ hôi vì chờ đợi
dưới ánh nắng chiều chói chang, chợt mát lạnh dễ chịu. Anh quay lại, cố mỉm cười thật
tươi.
- Không sao. Anh chờ em cả đời cũng được mà.
- Hi hi... Anh...
Nguyệt Vy phì cười vì câu nói của anh. Câu nói đó nàng chắc chắn là anh học lỏm đâu
đó, hoàn toàn không phù hợp với bộ mặt ngây ngô chất phác của mình. Nụ cười của
anh và khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, kết hợp với dáng người không tương xứng trên
chiếc xe máy nhỏ, thoạt nhìn anh thấy rất buồn cười.
Minh Thuận khá to con vạm vỡ. Anh cao khoảng 1,75m, dáng người đậm chắc, hai
cánh tay to khỏe, cơ bắp phủ đầy lông. Mặt anh xanh rì bộ râu quai nón cạo nhẵn thính
mỗi ngày, vì Nguyệt Vy không thích đàn ông để râu.
- Hôm nay em đẹp lắm...
Minh Thuận vừa lái xe vừa nói. Anh che một bàn tay lên miệng mình để tránh nước bọt
bắn ra phía sau trúng vào Nguyệt Vy.
- Hi hi... Ngày nào anh cũng nói như vậy sao?
- Ơ.. Không... Ý anh là... Em đẹp thật... - Minh Thuận ấp úng.
Minh Thuận phải năn nỉ suốt cả tuần rồi mới thuyết phục được Nguyệt Vy đi cùng anh
đến dự sinh nhật của Liêu Đông hôm nay. Liêu Đông là bạn học cũ của anh năm cấp 3,
sinh nhật của hắn cũng không có gì quan trọng, ngoại trừ việc sẽ có rất đông bạn học
của Thuận có mặt hôm nay. Anh rất hồi hộp được giới thiệu Nguyệt Vy trước mọi
người, dù nàng chưa phải là bạn gái anh, nhưng anh tin sẽ không lâu nữa điều đó sẽ
thành hiện thực.
- Bây giờ mình đi đến đó có sớm không anh? - Nguyệt Vy vẫn cảm thấy e ngại.
- Không sớm đâu em. Mấy đứa gọi điện hối anh nảy giờ rồi. - Minh Thuận quay lại. -
Em yên tâm đi... Tụi bạn anh vui lắm... Lấy vợ gần hết... Hôm nay còn có vợ con của tụi
nó nữa... Em không phải...
- Ahhh... Anh...
Chợt Nguyệt Vy hét lên. Minh Thuận giật mình quay phắt lại nhìn về phía trước.
- Két....
Chiếc xe chao đảo, hai cánh tay Thuận gồng lên hết sức kềm chặt nó. Bánh xe miết
xuống đường khét lẹt một vệt dài, sau cùng dừng lại kịp lúc trước một chiếc xe rác
thùng nhựa màu cam đậu bên lề đường.
Nguyệt Vy hốt hoảng, mặt tái mét, tay ôm cứng lấy Minh Thuận.
- Anh...
Minh Thuận thở phào. Vừa định quay lại xin lỗi nàng, chợt anh nhận ra nàng đang ôm
cứng thân mình. Lưng anh truyền đến cảm giác êm ái, lâng lâng, sướng đến tê dại. Đối
với Nguyệt Vy anh tôn thờ nàng như thần thánh, chưa bao giờ anh dám soi mói cơ thể
nàng, dù chỉ là suy đoán trong đầu. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sức
hấp dẫn tột cùng của nó, dù cảm giác truyền qua mấy lớp vải.
- Ahhh.. Anh này...
Nguyệt Vy hoàn hồn, giật mình, lùi lại. Môi nàng bỉu cong lên, trách cứ hờn dỗi. Dù qua
một lớp vải và chiếc áo lót đệ mút dầy, nhưng ngực nàng vẫn truyền đến cảm giác rạo
rực, nóng hừng hực. Mặt nàng nóng bừng lên.
- Anh xin lỗi. Anh hứa sẽ chạy đàng hoàng. - Minh Thuận rối rít sợ nàng giận.
- Anh hứa thật mà. Đừng giận anh. - Anh không nghe nàng trả lời, vội nói tiếp.
- Thôi... Anh đi đi... Anh mà đậu xe ngay thùng rác hứa hẹn gì chứ... - Nguyệt Vy che
hai má đỏ bừng của mình.
- Ok, tuân lệnh. Ngồi vững nhé.
Thuận mừng rơn, chậm rãi cho xe hòa vào dòng người ồ ạt tan tầm. Tim Thuận đập
rộn ràn, anh tin chắc tối nay mình lại mất ngủ.
- Wah... Thuận... Mày...
Liêu Đông, vừa giơ tay nhận quà, vừa ôm chầm lấy thằng bạn lâu ngày không gặp,
chợt hai mắt hắn cứng đờ, tiếng tắt ngang nhìn cô gái xinh đẹp ngượng ngùng đang
đứng sau lưng Thuận.
- Đây là Nguyệt Vy... Bạn..gái...tao... - Minh Thuận thấy giọng mình run lên khi nói tới
chữ bạn gái, mắt khẽ liếc nhìn nàng.
- Chào anh. Chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nguyệt Vy lễ phép cúi đầu chào, nàng không để ý tới lời giới thiệu của anh. Nàng đang
tò mò nhìn quanh quan cảnh của nhà hàng này. Có lẽ anh Liêu Đông, bạn của Thuận là
người Hoa nên chọn một nhà hàng món Hoa trên đường Trần Hưng Đạo. Cách bài trí
xa hoa mỹ lệ của nơi này, có lẽ gía cả không rẻ. Những nơi như thế này, Nguyệt Vy
hầu như không lui tới, quả thật gia đình nàng không dư dả để tiêu phí như vậy.
- Oh... Chào em...
- Chào Vy...
- Chào em...
Minh Thuận vui vẻ, cả thấy tự hào vì sự đón tiếp niềm nở của tất cả mọi người trong
buổi tiệc đều dành cho Vy. Dù anh lù lù đi bên cạnh nàng, cũng không được mấy người
để ý. Nhưng điều đó không quan trọng, anh thấy rất sung sướng đón nhận những ánh
mắt ghen tị dồn dập khắp nơi tập trung lên mình.
Ngồi xuống bàn, hai má Nguyệt Vy đỏ hồng càng làm nàng xinh đẹp hơn, chưa bao giờ
nàng tiếp xúc với nhiều người như vậy. Người khen nàng đẹp không ít, nhưng không
có ai tự nhiên trầm trồ khen ngợi như những người ở đây. Có lẽ những người xuất thân
từ môi trường kinh doanh, tính cách cởi mở khác hẳn môi trường giáo dục của nàng.
Bữa tiệc đúng tiêu chuẩn người Hoa với mười ba món ăn hoành tráng, theo diễn giải
của Minh Thuận. Ba món khai vị, tám món chính và hai món tráng miệng.
- Em dùng nữa đi.
Minh Thuận vui vẻ nhìn nàng chậm rãi thưởng thức các món ăn. Anh biết gia đình nàng
cũng như nhà anh, không mấy khi được ăn những món ngon thế này. Nhưng hôm nay
lòng anh đầy ắp, không thấy đói chút nào, môi cười không khép lại được.
- Ah... Tới trễ quá vậy...
Đột nhiên Liêu Đông đứng dậy, hồ hởi đón tiếp một người bạn mời ngồi xuống ngay
chỗ trống bên ghế mình, đối diện với Nguyệt Vy và Minh Thuận.
- Xin giới thiệu với các bạn. Thuận Minh, bạn mình. Từ Nhật Bản về...
- Xin lỗi... Tôi vừa đi công tác về... - Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Minh Thuận mãi nhìn Nguyệt Vy. Nàng ngẩng đầu lên theo lễ thường. Chợt nàng sững
lại trong chớp mắt, cơ thể thoáng rùng mình. Nguyệt Vy lúng túng cúi xuống chùi
miệng, hai má đỏ bừng lên như say rượu.
- Sao vậy? Em ăn nữa đi. - Minh Thuận gắp cho nàng một miếng khác.
- Không... Em đủ rồi. - Nguyệt Vy lí nhí.
- Ơ... Mới món thứ bảy đã no sao? - Minh Thuận thầm tiếc.
Nguyệt Vy không trả lời anh. Hai tay nàng dưới bàn cứ vặn xoắn như muốn xé rách
chiếc khăn trải bàn. Tim nàng đập liên hồi, mặt nóng như say rượu. Nàng khẽ ngẩng
đầu lên nhìn lại cúi xuống ngay.
Đôi mắt đó vẫn đang lơ đãng nhìn nàng. Một đôi mắt sáng, đôi lông mày xếch lên ngạo
nghễ, đôi môi mỏng, mép hơi nhếch lên như cười như không. Ánh mắt đó như bóp
nghẹt tim nàng. Nhưng nàng không thể né tránh nó, cứ muốn tự tìm lấy nó.
Nguyệt Vy không hiểu mình đang làm gì. Tại sao trạng thái mình lại lúng túng bất
thường như vậy. Nhưng nàng vẫn tiếp tục muốn nhìn lên. Nhưng lần này không như
nàng nghĩ, anh ta không nhìn nàng nữa mà quay qua nói chuyện với Liêu Đông. Nàng
chợt cảm thấy hụt hẫng mất mát lạ lùng.
- Ahh... Xin lỗi... Phải giới thiệu mọi người chứ... - Liêu Đông đứng lên. - Đây là Hào...
Đây là Tuấn... Đây...
Nguyệt Vy lúng túng cúi đầu, tai nàng vẫn nghe theo lời giới thiệu theo vòng tròn của
Liêu Đông.
"Bốn.. Ba.. Hai.." Nàng như thầm đếm trong đầu số người đến tên mình được xướng
lên. Nàng thật sự không biết phải làm gì, nàng không đủ tự tin đối diện với anh ta.
- Và đây... Người đẹp nhất bàn... - Giọng Liêu Đông nâng cao lên, Nguyệt Vy nghe tim
mình đập nhanh.
- Ha ha...
Có tiếng bật cười nhỏ, vì cách nói của Liêu Đông. Trên bàn họ đang ngồi, chỉ có mỗi
Nguyệt Vy là phụ nữ, dĩ nhiên không có ai phiền lòng vì đánh gía nàng là người đẹp
nhất.
- Nguyệt Vy...
Nguyệt Vy ngẩng đầu lên. Môi nàng vô thức mím lại. Mắt nàng đối diện với đôi mắt anh
ta, thân nàng như bị một luồng điện chạy dọc xương sống, cứng đờ.
- Nguyệt Vy là bạn gái của Minh Thuận...
Đôi mắt anh ta chợt tối đi khẽ liếc qua Minh Thuận, rồi nhìn sang người bên cạnh. Lòng
Nguyệt Vy trống rỗng, hụt hẫng, nàng muốn hét lên. Giờ đây, nàng thật sự hối hận vì
không đính chính từ lúc đầu. Nàng và Minh Thuận chỉ là bạn. Nhưng... Nguyệt Vy
không hiểu mình đang chờ mong điều gì ở người đàn ông này. Anh ta lịch lãm, đẹp trai
đến khó tin, nhưng nàng và anh ta chỉ mới thấy nhau 5 phút. Nàng đang chờ mong điều
gì?
Minh Thuận bắt đầu phát hiện thái độ bất thường của Nguyệt Vy. Nàng lúng túng
ngượng ngùng mất tự nhiên từ lúc người đó ngồi xuống bàn. Anh thầm đánh gía và cay
đắng thừa nhận mình thua sút anh ta rất nhiều. Nếu công bằng mà nói, Nguyệt Vy và
anh ta như một đôi trời sinh cho nhau.
- Ah... Có ai phát hiện không? Thuận Minh và Minh Thuận cùng ngồi trong bàn... Ha
ha... Trùng hợp thiệt... Trời sinh đối nghịch nhau ah!
- Nói bậy...
Liêu Đông trừng mắt la anh bạn vừa nói. Hắn im bặt, có lẽ Liêu Đông rất có uy với bạn
bè. Hắn nâng ly lên chữa thẹn. Mọi người nâng ly theo. Tiếng leng keng thanh thoát
của những ly rượu vang rót lưng vang lên, mấy bàn bên cạnh cũng hùa theo.
Nguyệt Vy cũng lúng túng đứng lên theo, khi nàng đưa ly đến thì mọi người đã rụt tay
lại. Chợt một ly rượu đưa đến từ phía đối diện, đón lấy ly nàng.
"Keng"
- Hân hạnh được gặp em. Em là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng gặp...
Thuận Minh nói, mắt anh thiêu đốt là hai má nàng lại đỏ bừng lên. Một câu nói tâng bốc
sáo rỗng nhưng thốt lên với chất giọng trầm ấm của anh làm tim Nguyệt Vy loạn nhịp.
Môi nàng mấp máy không thốt được thành lời. Tay nàng run lên, đứng sững giữa
khoảng không.
"Không... Không ai có thể cướp được nàng." Minh Thuận mím môi đứng phắt dậy. Anh
nâng ly chen vào giữa ly của hai người.
"Keng.. Keng"
- Thay mặt bạn gái mình. Cảm ơn lời khen tặng của anh.
Minh Thuận nín thở, vòng qua, đặt tay nhẹ lên bờ eo thon thả của nàng. Nguyệt Vy
không hay biết gì, đầu nàng đang trống rỗng ngây dại vì câu nói của Thuận Minh.
Hai mắt Thuận Minh khẽ liếc xuống bàn tay của Minh Thuận đang đặt hờ trên eo
Nguyệt Vy. những ngón tay chỉ khẽ chạm vào lớp vải. Anh khẽ mỉm cười, nâng ly uống
cạn, ngồi xuống.
Nguyệt Vy thẫn thờ ngồi xuống theo. Chợt nàng cảm nhận bàn tay Minh Thuận đang
đặt bên eo mình. Nàng chợt cảm thấy tức giận vì hành động quá chớn của anh ta. Nếu
bình thường có lẽ nàng chỉ nhắc khẽ anh, nhưng lần này nàng lại thấy tức tối khó chịu
kinh khủng. Nguyệt Vy cố kềm nén, nàng ý thức được nàng phải giữ mặt mũi cho anh
trước mặt mọi người.
- Em đi Rest Room. - Nàng nói khẽ với Minh Thuận, rồi đứng dậy cầm theo túi xách đi
ra ngoài.
Minh Thuận thở dài nhìn theo dáng đi của nàng. Linh tính báo cho anh biết một điềm
xấu. Anh vội vàng đi theo.
- Nguyệt Vy... Nguyệt Vy.... - Minh Thuận chạy theo nàng, nàng không đi về phía toilet,
mà đi dọc hành lang về phía cửa.
- Em làm gì vậy? Em đi về mà không gọi anh đưa về sao?
Minh Thuận nắm lấy tay nàng giữ lại.
- Anh buông tay em ra. - Nguyệt Vy mím môi nói thật nhỏ, giọng nàng run run tức giận.
Minh Thuận nhăn nhó khổ sở. Anh thầm mắng mình ngu ngốc chỉ biết ghen tuông vớ
vẩn, làm nàng giận.
- Anh xin lỗi... Lẽ ra anh không nên tự giới thiệu em là bạn gái của mình...
- Em không muốn nói với anh chuyện gì hết... Em đi về trước... - Nàng dằng lại bàn tay
mình.
- Đừng mà Vy... Em giận bỏ về như vậy... Kì lắm... Còn bạn bè nó cười anh thì sao? -
Thuận nài nỉ, chắn ngang đường nàng.
Nguyệt Vy ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hai mắt nàng ươn ướt.
- Anh sợ người ta nghĩ về anh thế này thế nọ... Em không sợ sao? - Giọng nàng run
lên.
- Em... - Minh Thuận nhăn mày khó hiểu.
- Em... sợ ai? Em... thích anh ta thật sao? - Thuận nghe lòng mình đắng nghét.
Nguyệt Vy chợt lúng túng né tránh ánh mắt dò xét của anh ta. Minh Thuận tức giận đỏ
bừng cả mặt, anh bước tới nắm chặt hai cánh tay Nguyệt Vy.
- Em thích anh ta thật sao? - Thuận gầm lên.
- Anh.. - Nguyệt Vy tức giận cố vùng ra, nhưng tay anh ta như gọng sắt làm bắp tay
nàng đau nhói.
- Anh buông ra... Tôi thích anh ta đấy... Tôi có quyền...
Minh Thuận đau đớn. Tim anh như muốn vỡ vụn ra. Anh gầm lên:
- Không... Anh không tin... Em giận anh nên mới nói vậy... Anh yêu em mà Vy...
Thuận chợt ôm ghì lấy Nguyệt Vy. Hai tay anh ta giữ chặt lấy đầu nàng, đặt lên môi
nàng một nụ hôn vội vã gấp rút như cơ hội níu kéo cuối cùng.
Nguyệt Vy bàng hoàng, vùng vẫy. Miệng nàng mím chặt. Nước mắt nàng trào ra vì tức
giận.
- Anh yêu em mà Nguyệt Vy... Đừng rời xa anh....
- Ưmm... Chát....
Nguyệt Vy dùng hết sức bình sinh đẩy Minh Thuận bật ra. Nàng giáng một bạt tai thật
mạnh vào mặt anh ta. Mắt nàng rưng rưng, cơ thể giận rung lên.
Minh Thuận bừng tỉnh. Tay anh đặt lên bên má bỏng rát của mình. Nhìn vào đôi mắt
nàng, anh cảm thấy tuyệt vọng. Thế là hết. Đều do anh quá yêu nàng mà ghen tuông
mù quáng.
- Tôi... Tôi không muốn gặp anh nữa...
Nhìn theo những bước chân run rẩy vì giận dữ của Nguyệt Vy. Minh Thuận quỵ xuống
nền nhà. Anh cảm thấy sự sống đang xa mình. Từng bước. Từng bước.
__________________________
- Xe về nè em...
- Xe đi em...
- Đi đây... Anh miễn phí cho...
Nguyệt Vy ôm chặt chiếc ví trước ngực, lúng túng nhìn quanh. Nàng cố tìm một chiếc
taxi, khi bao quanh nàng toàn những gã xe ôm săn đón vồn vã. Bắt gặp những ánh mắt
rực sáng thèm thuồng nhìn mình, nàng rùng mình. Nàng dứt khoát xua tay.
Chợt một chiếc BMW đen bóng loáng trờ tới, dừng lại sát lề đường ngay trước Nguyệt
Vy. Cửa xe mở ra.
Một chàng trai dáng người thật cao, ốm, mặc trên người một bộ quần áo sang trọng.
Gương mặt anh ta sáng bừng, góc cạnh, đầy nam tính. Nguyệt Vy bối rối nhận ra
Thuận Minh, anhh ta đang bước đến nàng, từng bước chân của anh ta làm tim nàng
loạn nhịp.
- Lên xe đi. Để anh đưa em về.
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Thật sự anh ta chỉ nói như thế?" Nguyệt Vy mím môi
suy nghĩ lại. Giờ đây, nàng đã ngồi trên một chiếc ghế đệm êm ái thơm phức mùi da
mới. Ngồi trên ghế trước, nàng có thể ngửi mùi nước hoa nồng nàng trên cơ thể anh
ta, mùi hương gỗ ấm áp. Chiếc xe lướt đi êm ru, êm đến nỗi hơi thở hồi hộp của nàng
át đi cả tiếng động cơ. Gương mặt anh ta góc cạnh khuất ánh sáng của đèn đường lập
lòe mờ ảo. Anh ta nhìn qua nàng, mỉm cười. Tim nàng ngưng lại.
- Nhà em ở đâu?
Tiếng anh ta vang vọng như trong mơ, Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Nàng sợ mình nói
ra, mình sẽ tỉnh dậy trên giường ngủ của mình như mọi buổi sáng.
- Nhà em ở đâu?
Lần này tiếng anh ta lại nghe rõ mồn một bên cạnh, nàng có thể nghe được tiếng nước
bọt đảo qua trên lưỡi khi anh ta nói. Nguyệt Vy bừng tỉnh, mặt nàng đỏ bừng lên.
- Dạ. 323/45 Ba tháng Hai. - Nguyệt Vy lí nhí.
Chiếc xe đỗ lại trước nhà. Nguyệt Vy bần thần, đoạn đường sao ngắn thế. Anh ta đi
vòng ra ngoài, mở cửa xe cho nàng. Nguyệt Vy bước xuống, đôi chân thon dài bóng
loáng của nàng vô tình phơi bày gần hết dưới đôi mắt của anh.
Nàng lúng túng, túm váy lại, mặt đỏ bừng tới mang tai. Nàng cúi đầu chào, miệng
không thốt ra được tiếng cảm ơn, cắm đầu chạy vào nhà.
- Này... Vy...
Thuận Minh sực tỉnh, kêu lên, nhưng bóng lưng nàng đã khuất sau cánh cửa. Anh thở
dài nhớ đến việc mình chưa kịp xin số di động của nàng. Anh không nhớ từ khi nào
mình có thể quên một việc ngớ ngẩng như vậy.
________________________
"Tại sao anh ta không hỏi số mình chứ?"
"Anh ta chỉ đưa mình về vì tiện đường hay sao?"
"Anh ta không có ấn tượng gì với mình sao?"
"Thuận Minh... Anh là ai vậy?"
Nguyệt Vy trằn trọc, lăn qua lăn lại trên chiếc giường quen thuộc của mình. Đầu óc
nàng ngập tràn những câu hỏi và hình ảnh của Thuận Minh. Nàng không biết tại sao
tâm trạng mình lại rối bời như thế? Chuyện bực mình với Minh Thuận, nàng quên bẵng,
không hề nghĩ tới. Phải chăng nàng đã yêu? Không. Nàng không tin trên đời có loại tình
yêu sét đánh như thế. Nàng không tin...
_________________________
Sáng sớm hôm sau, khí trời còn se lạnh. Những giọt sương sớm long lanh đọng trên lá.
Tiếng chim hót văng vẳng líu lo.
Cánh cổng sắt nặng nề run nhẹ, phát ra tiếng ầm ầm trầm đục. Cánh cổng mở rộng.
Một dáng người thon dài trong chiếc áo dài hồng nhạt. Nguyệt Vy đang mím môi đẩy
chiếc xe máy cũ kỹ của mình ra, cố không làm cha mẹ thức giấc.
- Em để xe ở nhà đi. Để anh đưa em đi làm.
Một giọng nói trầm ấm vang lên ngay cánh cổng. Nguyệt Vy rùng mình ngẩng đầu lên.
Vẫn đôi mắt đó, hơi đỏ, hơi sâu như thức khuya, đón ánh mắt nàng. Nguyệt Vy nghe
tim mình rộn ràng như trống đội. Nàng cứng đờ, lúng túng không biết làm gì.
- Để anh dắt xe vào cho nhé.
Anh bước đến, nhẹ nhàng đón lấy tay lái xe từ trong tay nàng. Nàng lặng lẽ đứng im
không biết nói gì. Cảm ơn anh, dường như hơi đường đột, từ chối anh, nàng tự nhận
thấy không đủ khả năng đi ngược lại với lòng mình.
Minh Thuận bồn chồn nhấp nhỏm, rú ga chạy thật nhanh. Đầu tóc anh còn dựng đứng
chưa chải, đầu đau nhức như búa bổ vì những cốc rượu vang quái ác đêm qua. Vừa lái
xe, anh vừa trách mắng mình ngu ngốc.
Minh Thuận lao xe như tên bắn vào con hẻm, suýt đâm thẳng vào một chiếc xe ôtô đen
bóng loáng thật đẹp. Anh nhíu mày cố nhìn xuyên qua tấm kính xe, nhưng ánh sáng
phản chiếu lại bầu trời xanh phía trên, anh chỉ thấy được dáng hai người ngồi phía
trước. Chiếc xe chậm rãi tiến ra đầu hẻm, mất hút. Minh Thuận bần thần nhìn theo, rồi
lại nhìn về phía cổng nhà nàng đóng im ỉm.
_________________________
Thuận Minh thấy lòng mình lâng lâng. Ngồi bên anh là bóng hình anh tưởng nhớ cả
đêm qua. Anh mất ngủ cả đêm, dằn vặt mình ngớ ngẩng bỏ qua cơ hội xin số điện
thoại nàng. Anh quyết định dậy thật sớm, vì có nằm thêm vẫn không ngủ được. Anh
thật may mắn khi đón kịp nàng, khi nàng vừa đi ra cổng. Sáng nay nhìn nàng trong bộ
áo dài thật đẹp, thật dịu dàng làm tim anh mềm nhũng ra. Anh thấy nàng còn đẹp hơn
cả bóng hình trong lòng anh đêm qua.
- Em ăn sáng chưa?
- Dạ chưa.
Nguyệt Vy nói nhỏ. Nàng cúi xuống tránh ánh mắt của anh.
- Anh đưa em đi ăn nhé.
- Dạ. - Nguyệt Vy trả lời theo phản xạ.
- Ah... Không. Em xin lỗi. Sáng nay em có lớp... - Nàng lúng túng.
- Có lớp? Em là giáo viên ah? - Thuận Minh ngạc nhiên nhìn nàng.
- Dạ... - Nàng lí nhí.
- Em dạy trường nào?
- Ah... - Nguyệt Vy sực nhớ nàng chưa nói cho anh nghe nơi nàng cần đi.
- Dạ, Trường PTTH Việt Long, đường Lê Quí Đôn.
Sự chểnh mảng vụn về của chính mình, khi đối diện với anh làm nàng cảm thấy xấu hổ,
tay vô thức vặn lấy tà áo dài.
- Đừng vặn như vậy. Nhăn áo hết đấy. - Thuận Minh mỉm cười đặt tay lên tay nàng như
ngăn lại.
Nguyệt Vy cúi đầu. Tay nàng ướt hết mồ hôi. Bàn tay anh thật ấm, thật lạ. Nàng không
hiểu sao mình không rút tay ra. Bàn tay anh chợt nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Tim
nàng nhảy lên liên hồi, máu nóng dồn lên mặt, mắt nàng muốn mờ đi.
- Tới rồi em.
Thuận Minh quay sang nhìn nàng. Nguyệt Vy bừng tỉnh, ngẩng đầu lên. Chiếc xe đã đỗ
lại trước cổng trường tự lúc nào.
- Vy cho anh số điện thoại của em được không?- Nàng toan mở cửa bước ra thì anh đã
giữ tay nàng lại.
- Dạ.. Số em... Số em là...
Nguyệt Vy lúng túng, bàn tay ấm áp của anh làm đầu nàng trống rỗng.
- Em đưa điện thoại anh mượn chút đi.
Nàng rút điện thoại ra, dường như mọi yêu cầu của anh nàng đều thực hiện không suy
nghĩ. Thuận Minh nhận chiếc điện thoại của nàng, bấm số của mình để nó gọi qua máy
anh. Anh mỉm cười lưu số của mình vào máy nàng, rồi gửi lại. Nguyệt Vy lí nhí cảm ơn
anh, nàng bần thần bước xuống xe.
- Lúc nào em về? Anh sẽ đón em.
- Dạ, hôm nay... - Nguyệt Vy chợt nhớ đến thời khóa biểu dày đặc hôm nay. -....
11h30...
Chiếc xe đi xa. Nguyệt Vy bần thần đi vào trường. Nàng không hiểu tại sao mình lại nói
với anh thời gian đó. Nàng có 6 tiết dạy hôm nay, kéo dài đến chiều. Nhưng nghĩ đến
quãng thời gian dài như vậy mới được gặp lại anh nàng lại ray rứt khó chịu. Mười một
giờ ba mươi sao? Nàng định nhờ người khác dạy thay ba lớp buổi chiều sao? Nàng
chưa bao giờ nghỉ một lớp nào suốt tám tháng nay. Vậy mà...
- Nguyệt Vy...
Có tiếng ai đó kêu tên nàng. Nguyệt Vy quay lại. Nàng thấy Minh Thuận mắt đỏ hoe,
mái tóc bù xù dựng đứng đang vẫy vẫy ngoài cổng trường. Nàng chợt nhớ đến nụ hôn
cưỡng ép và hành động thô bạo của anh ta tối qua. Không hiểu sao nàng lại thấy anh
ta đáng ghét như thế! Nguyệt Vy quay lưng đi thẳng vào trong.
___________________
- Mày thấy cô Nguyệt Vy hôm nay có gì khác không?
- Ừ... Sáng giờ cô sao đó! Nói trước quên sau, lại hay nhìn đồng hồ, nhấp nhỏm không
yên.
Mấy cặp mắt nhìn lên bảng. Nguyệt Vy vẫn đang giảng bài, nhưng câu nói của nàng
ngắc ngứ, không lưu loát như mọi khi. Thỉnh thoảng nàng lại phải ngưng lại, nhìn vào
sách để bắt nhịp tiếp tục.
"Mười một giờ, còn nửa tiếng nửa thôi"- Nàng thầm nhủ, mặt nàng lại nóng lên.
"Reng reng reng"
Tiếng chuông vừa đổ. Nguyệt Vy đã vội vàng đeo túi xách lên vai bước thẳng ra ngoài.
Cô bé lớp trưởng vừa chuẩn bị bắt nhịp cho các bạn chào giáo viên như mọi khi. Chợt
thấy nàng đi mất, cô bé chưng hửng ngưng ngang. Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau, khó
hiểu.
- Nguyệt Vy...
Đang hối hả đi ngang sân trường, Nguyệt Vy chợt dừng lại, nghe ai đó gọi mình.
- Sao vội vàng vậy?
Chị Hằng, giáo viên chị cả của trường bước tới.
- Chị.... Ah quên mất! Em có việc bận, định nhờ chị đứng lớp chiều nay. - Nguyệt Vy
sực nhớ.
- Biết rồi! Tôi còn biết cô bận gì nữa kìa! ... - Chị nháy mắt trêu chọc.- Ghê nha.... Một
anh chàng đẹp trai với chiếc xe bóng lộn...
- Chị nói gì vậy? - Nguyệt Vy lúng túng, thối thoác.
- Thôi đừng gỉa vờ nữa mà. Anh ta đang ngồi trong phòng giáo viên chờ em kìa... - Chị
Hằng nháy mắt, tay chỉ chỉ về phía phòng giáo viên.
- Chị nói sao? Anh ta? - Nguyệt Vy há hốc miệng không tin nổi.
- Đi đi... Nhanh đi... Để tụi con Thúy, con Minh nó xí mất bây giờ.. - Chị Hằng đẩy
Nguyệt Vy đi.
Nàng thẫn thờ, chân bắt đầu bước nhanh. Nàng dừng sững lại trước cửa phòng giáo
viên, hai mắt mở lớn không tin vào mắt mình. Thuận Minh đang bị vây quanh bởi các
chị em phụ nữ, anh hoạt bát tươi cười. Các chị ai cũng phấn khích mặt mũi đỏ bừng,
tay xum xoe các lọ mỹ phẩm tròn tròn, yêu thích không rời.
- Ah... Nhân vật chính đến rồi...
Mấy chị xúm xít, lôi tay Nguyệt Vy lại, đến trước mặt anh. Mỗi người hai cái miệng ồn
ào như vỡ chợ.
- Nguyệt Vy... Nguyệt Vy... Giấu kỹ quá nha...
- Ghê gớm thiệt.. Bây giờ mới thòi ra...
- Đẹp trai như vậy... Phải giấu chứ.. Đem trưng ra... Nhỡ sức mẻ thì tiếc phát khóc đó...
- Ha ha... Hi hi...
Thuận Minh quay lại, mắt anh nhìn nàng thật sâu như muốn nhắn gửi điều gì. Nguyệt
Vy đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xuống.
- Mình đi nhé em... - Thuận Minh bước đến, nắm lấy tay nàng.
- Wah....
Nguyệt Vy muốn ngừng thở vì hành động của anh. Trước mặt mọi người không ngờ
anh vẫn tự nhiên như vậy. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm nàng vẫn cảm thấy rất vui
sướng.
- Đi nhé...
- Chơi vui nhé...
- Lần sau có sản phẩm mới nhớ tới thăm mấy chị nhé Minh ơi!
Thuận Minh cười tủm tỉm nắm tay Nguyệt Vy đi băng qua sân trường. Nàng bối rối
muốn rút tay lại, nhưng nửa muốn tiếp tục, cứ để anh nắm tay dìu đi. Cũng may là giờ
trưa, học sinh đã về hết, chỉ có bác Tuấn Bảo vệ cứ nhe răng cười.
- Chào Bác tụi con về. - Thuận Minh lễ phép cúi đầu chào Bác.
- Ừ.. Hai đứa về đi.... Lần sau rảnh đến chơi nhé...
Nguyệt Vy ngỡ ngàng nhìn anh. Nàng không hiểu anh làm cách nào, bắt đầu từ khi
nào, tất cả mọi người đều chấp nhận thân thiết với anh. Điều mà ngay cả nàng phải tốn
mất hai tháng thời gian mới đạt được.
_______________________
- Em muốn hỏi anh gì đó đúng không? - Thuận Minh mỉm cười nhìn Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy nhìn anh, rồi nhìn xuống chiếc đĩa bò beefsteak còn phân nửa mà nàng
không đủ khả năng ăn hết. Nàng mỉm cười.
Thuận Minh thẫn thờ nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên anh thấy nụ cười của nàng. Không
thể diễn tả bằng lời. Nó đẹp đến anh phải lặng người đi.
- Tại sao anh muốn đưa rước em? - Nguyệt Vy hỏi nhỏ, tim nàng nhảy lên thật nhanh.
- Vì anh thích em.
Dù đã đoán được nhưng nghe anh thừa nhận mặt nàng vẫn nóng bừng lên.
- Tại sao anh thích em? - Nàng mím môi hỏi tiếp.
- Người con trai nào theo em... Em cũng hỏi như vậy sao? - Thuận Minh tủm tỉm cười.
- Không. Em chưa hỏi ai câu đó bao giờ... Chỉ với... - Nguyệt Vy chợt ngưng ngang.
- Chỉ với người em thích thôi, đúng không?
Nguyệt Vy đỏ bừng mặt như say rượu, nàng quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.
- Em đang hỏi anh mà! Anh trả lời trước đi..
- Nàng nói nhỏ như muỗi kêu.
- Ok... Anh thích em vì...em cũng thích anh...
- Ah... Anh ăn gian lắm... Ai nói... - Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi.
Thuận Minh chợt nắm lấy tay nàng, ngón tay anh miết vào lòng bàn tay mềm mại nhỏ
bé của nàng. Mắt anh nhìn nàng thật sâu, thật chân thành.
- Nguyệt Vy... Bản thân anh cũng không tin là có một lúc anh sẽ nói ra chuyện hoang
đường này... Trước đây anh cũng không tin... Nhưng tối hôm qua anh mới hiểu được...
Tình yêu sét đánh là có thật... Em cười anh cũng được... Em nói anh là kẻ nói dối cũng
không sao... Nhưng anh chỉ muốn nói... Từ lần đầu tiên nhìn thấy em... Anh biết mình
đã yêu em như đã yêu em từ rất lâu vậy...
Nguyệt Vy cảm thấy sợ hãi, lồng ngực nàng trống rỗng, không còn cảm nhận được trái
tim mình. Nó đã bị cướp mất sao? Những lời anh ta nói nghe thật hoang đường, nhưng
nàng tin. Vì những gì nàng đang cảm nhận trong lòng mình cũng y như vậy. Mắt nàng
chợt rưng rưng xúc động, một giọt nước mắt trào ra, chảy dài xuống má. Hình ảnh của
anh nhòe đi, anh hoảng hốt rút khăn giấy lau nước mắt cho nàng.
- Nguyệt Vy... Em đừng khóc... Anh... Xin lỗi ... Lẽ ra...
- Em... Em không sao... Không phải lỗi anh... Em muốn về...
Chiếc xe chậm rãi chạy dưới trời nắng chói chang. Hai người im lặng không nói gì, chỉ
nắm tay cảm nhận sự rung động của nhau. Anh như cố tình lái xe thật chậm, mặc kệ
những chiếc ôtô khác bấm còi inh ỏi rồi vượt qua. Chậm mấy cũng có giới hạn, chiếc
xe chậm rãi quẹo vào đường hẻm nhà Nguyệt Vy.
- Anh... - Nguyệt Vy chợt thốt lên.
- Anh nghe...
- Hay là... Anh đi tiếp đi... - Nàng nói nhỏ, nàng không muốn rời tay anh, nàng không
muốn cảm giác lâng lâng trong lòng biến mất.
Thuận Minh đánh lái, chiếc xe lại rẽ ra, tiếp tục hành trình kéo dài cảm xúc yêu thương
đang nhen nhóm trong lòng hai người. Thuận Minh cứ để cho xe chạy, như thể nó có
thể lái tự động, tâm trạng anh bay bổng theo nàng. Cảm giác này thật tuyệt vời, dù anh
đã quen rất nhiều bạn gái khi du học Nhật Bản, nhưng chưa bao giờ anh có cảm xúc
như thế.
- Anh nói gì đi. - Nàng nói nhỏ.
- Ah, đúng rồi. Anh tự giới thiệu về mình nhé. Anh tên đầy đủ là Lê Thuận Minh, năm
nay 28 tuổi, cao 1,78 cm. Hiện anh đang làm Giám đốc Nhãn hàng mỹ phẩm Ujo của
Cty Senkai Nhật Bản.
- Hi Hi... - Nguyệt Vy bật cười, tay nàng che lên miệng, sau đó lại nắm lấy tay anh, cảm
giác tự nhiên như thể chúng nó phải thuộc về nhau vậy.
- Em nói về em đi...
- Không... Anh nói về anh tiếp đi...
- Nói gì nữa bây giờ? - Thuận Minh ấp úng. - Ah... Ok. Anh hiện giờ không có bạn gái.
Đang yêu đơn phương một người cô giáo trẻ tên là Nguyệt Vy...
- Anh.. Không nói chuyện đó... - Nàng chợt bỉu môi hỏi tiếp.
- Hiện giờ không có bạn gái... Tức là trước đây đã có... Có bao nhiêu người ?
- Một lúc chỉ có một người... Chưa bao giờ có hai người một lúc... - Thuận Minh mỉm
cười.
- Không. Ý em hỏi là... Em là người thứ mấy? - Nàng buột miệng hỏi, chợt nàng thấy có
gì không đúng.
Thuận Minh mỉm cười. Mắt ánh sáng lên niềm vui hạnh phúc. Anh nhìn nàng, nói từng
chữ thật chậm.
- Em là người thứ mấy không quan trọng. Nhưng anh rất muốn em là người cuối cùng
của anh.
- Anh... - Nguyệt Vy im lặng nghe tim mình ngọt ngào sung sướng.
Thuận Minh kéo lấy bàn tay nàng, chậm rãi đưa lên, đặt vào lòng bàn tay mềm mại
thơm ngát của nàng một nụ hôn. Nguyệt Vy không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, lòng
nàng rạo rực một cảm giác khó tả.
- Anh yêu em... Nguyệt Vy...
Giọng nói trầm thấp, hơi thở ấm áp của anh như sưởi ấm lòng bàn tay nàng. Nguyệt Vy
im lặng, nhắm mắt nghe lòng mình êm ái như ngã vào một chiếc đệm bông khổng lồ.
- Ôi... Anh xin lỗi...
Nguyệt Vy bừng tỉnh, rút tay về. Nàng nhìn quanh. Chiếc xe đang đỗ trước một căn biệt
thự nho nhỏ như rất xinh đẹp. Nàng khó hiểu nhìn qua anh.
- Anh... Anh... mãi nói chuyện... Không biết thế nào anh lại lái xe về nhà...
- Nhà anh? - Nguyệt Vy tròn mắt nhìn ngôi nhà, rồi lại nhìn anh.
- Anh xin lỗi... Đừng hiểu lầm ý anh... Anh không cố ý đâu... Anh đưa em về nhé...
Thuận Minh bối rối đỏ mặt, anh sợ nàng đang nghĩ xấu về mình. Anh cũng chẳng hiểu
tại sao mình phải e ngại cảm giác của nàng như vậy? Đưa bạn gái về nhà, thậm chí
ngủ qua đêm ngay từ lần đầu tiên đi chơi đối với anh không ít lần, thậm chí không nhớ
nổi. Nhưng đối với Nguyệt Vy lại khác, nàng thánh thiện trong sáng như một thiên thần,
anh không muốn hình ảnh mình xấu đi trong mắt nàng.
- Anh muốn đưa em về nhà? - Nguyệt Vy hỏi nhỏ.
- Không.. Không có.. Anh vô tình thôi... Anh thề đấy... - Thuận Minh bối rối, tay anh đặt
lên cần số, lui xe lại để quay đầu.
- Tại sao? Anh thật sự không muốn em đến nhà anh? - Nguyệt Vy nhìn anh, đôi mắt
nàng ánh lên sự mâu thuẫn lo lắng.
Thuận Minh ấp úng mấy lần. Anh thở dài quay sang nhìn nàng, tay anh nắm chặt lấy
tay nàng.
- Nguyệt Vy... Hai chúng ta gặp nhau quá ngắn... Có thể chưa hiểu nhau hết... Anh phải
nói thế nào đây... Anh yêu em... Dĩ nhiên anh muốn em đến nhà anh... Nhưng hôm nay,
anh thề có trời đó không phải chủ đích của anh.... Một lúc nào đó... Khi em đã xác định
được tình cảm của em dành cho anh.. Anh sẽ đưa em về nhà...
Nguyệt Vy mím môi suy nghĩ. Theo suy nghĩ của nàng, một người con trai thật lòng mới
dẫn bạn gái về nhà, ra mắt cha mẹ. Nhưng anh lại bối rối lo lắng như vậy? Anh không
chắc về tình cảm của mình sao? Cũng phải thôi, nàng biết anh còn chưa quá hai mươi
bốn tiếng đồng hồ.
Thuận Minh nhìn nàng. Anh lo lắng sợ nàng hiểu nhầm ý mình. Anh ở một mình, rất
buồn tẻ. Cha mẹ anh đã xuất cảnh sang Mỹ ở với gia đình chị gái. Làm đàn ông như
anh sao lại không muốn người phụ nữ mình yêu về nhà mình chứ? Nhưng anh không
muốn những chuyện gần gũi nôn nóng này phá hủy hình ảnh tốt đẹp của mình trong
lòng nàng.
- Nguyệt Vy.... - Thuận Minh nắm lấy tay nàng.
- Em hiểu mà... Anh cần thời gian để biết em nhiều hơn.... Em không buồn anh đâu... -
Nàng nói nhỏ, khẽ rút tay lại.
- Em... - Thuận Minh nằm chặt tay mình, anh thấy hụt hẫng khó chịu kinh khủng.
- Hay... Em vào nhà anh uống nước một chút nhé... Dĩ nhiên... Nếu em không tin anh
thì... - Thuận Minh ấp úng, anh quả thật không hiểu nàng đang nghĩ gì.
- Anh miễn cưỡng như vậy... Thôi đi... Đưa em về đi... - Nàng cúi đầu, mắt rưng rưng
bắt đầu nhỏ giọt.
Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao đối diện với anh mình lại yếu ớt dễ khóc như
vậy. Trước đây nàng không như vậy bao giờ.
- Trời ơi! Sao miễn cưỡng chứ! Đi... - Thuận Minh khổ sở nhăn nhó.
Anh lục tìm remote cửa, bấm nút từ trong xe. Hai cánh cổng tự động mở ra. Chiếc xe
anh chậm rãi tiếng vào.
Nguyệt Vy hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài. Nàng không tưởng tượng được lát nữa nàng
phải nói gì trước mặt cha mẹ anh. Nàng biết thật sự rất đường đột khi gặp mặt người
lớn khi hai người chưa quen biết nhau bao lâu. Nhưng nàng muốn biết cân lượng của
mình trong lòng anh.
Cánh cửa phòng khách bật mở. Bên trong bài trí thật đẹp, nhưng khá bề bộn, không
dọn dẹp thường xuyên. Nguyệt Vy nín thở cố bước thật nhẹ, nhưng tiếng gót giày vẫn
cứ làm nàng nhăn mặt.
- Em ngồi đi. Anh đi lấy nước nhé.
Thuận Minh hối hả đi vào nhà bếp. Anh nhăn mặt thấy chồng bát đĩa dơ chưa rửa dồn
đống qua mấy ngày. Anh vội lấy hai chiếc ly, rửa sạch, để lên khay.
Nguyệt Vy nhìn quanh căn nhà. Trên bức tường giữa phòng khách có một tấm hình lớn
chụp bốn người. Cha mẹ anh nhìn thật phúc hậu, anh đứng bên mẹ, một người phụ nữ
hao hao giống anh đứng bên cha. Người này chắc là chị gái của anh, nhìn chị ta lớn
hơn anh cũng vài tuổi.
- Nguyệt Vy... Em uống nước đi...
Thuận Minh đặt khay nước xuống, trán anh lấm tấm mồ hôi, khó khăn lắm mới tìm
được một lon nước nguyên dưới đáy tủ. Ở một mình, anh cũng như mọi người đàn ông
khác, không thích mua sắm gì trong nhà.
- Cha mẹ anh phúc hậu quá.. - Nguyệt Vy đặt ly nước lên môi.
- Ừm..
- Hai bác đang nghỉ trưa à anh? - Nàng hỏi nhỏ.
- Không. Ba mẹ anh có ở đây đâu? - Thuận Minh điềm nhiên đáp. - Họ ở với chị anh
bên Mỹ.
- Hả? - Nguyệt Vy tròn mắt nhìn anh. - Anh... Anh ở một mình?
- Ừ... Có sao đâu? Anh học bên Nhật 10 năm, cũng vậy... - Thuận Minh nhúng vai.
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng vỡ lẽ tại sao anh nói nếu nàng tin anh thì vào nhà. Nàng
hiểu ra tại sao anh nói khi nàng xác định được tình cảm với anh thì về nhà anh. Vậy mà
nàng cứ ngây ngô suy nghĩ đến việc anh không muốn nàng gặp mặt ba mẹ anh. Nguyệt
Vy ngượng ngùng, xấu hổ đến đỏ mặt.
- Em sao vậy? - Thuận Minh nhíu mày suy nghĩ.
- Ah... Hay là... Em muốn... gặp mặt.... - Minh há hốc buột miệng.
- Ahhh... Không cho anh nói... Không cho anh nói... - Nguyệt Vy xấu hổ che miệng anh
lại.
- Ha ha... Anh hiểu rồi... Trời ơi... Vậy mà anh khổ sở suy đoán tứ tung... Ha ha...
- Không được cười... Không được cười em mà.... - Nguyệt Vy che mặt, xấu hổ đến
muốn khóc.
Thuận Minh im lặng cố nén cười. Đôi mắt anh long lanh nhìn nàng, nàng đáng yêu đến
lạ kỳ. Nếu không gặp nàng, anh sẽ không bao giờ tin trên đời còn một người con gái ơ
tuổi nàng mà trong sáng ngây thơ nhường ấy.
- Nguyệt Vy...
Thuận Minh nhích lại sát bên nàng, tay anh nâng mặt nàng lên, gỡ nhẹ hai bàn tay
nàng ra. Nguyệt Vy mở mắt. Nàng hoảng hốt nhắm chặt lại. Gương mặt anh thật gần.
Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, càng gần hơn. Môi nàng run rẩy chờ đợi.
Thuận Minh đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn thật chậm rãi. Anh cảm nhận
được hơi thở thơm ngát của nàng gấp gáp dồn dập. Lưỡi anh chạm nhẹ lên môi nàng,
lách qua nó. Đôi môi nàng run rẩy, hé mở đón nhận anh.
Nguyệt Vy thổn thức sợ hãi. Nụ hôn đầu đời đúng nghĩa của nàng đến thật bất ngờ.
Lưỡi anh chạm nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Vị ngọt ngào đê mê làm nàng tê dại. Lưỡi anh
thật điêu luyện cuống lấy nàng. Một dòng điện chạy khắp thân thể. Nàng mềm nhũng
người, ngã hẳn vào trong cánh tay anh. Bầu ngực căng tròn của nàng ép lên bộ ngực
rắn chắn của anh.
- Anh yêu em Vy ơi!
- Em yêu anh...
Nguyệt Vy giờ đây đã xác định được lòng mình. Đây là cảm xúc thiêng liêng tuyệt diệu
mà nàng tìm kiếm bao lâu. Nụ hôn của anh thật tuyệt vời, nàng quên bẵng đi chính
mình, chỉ muốn hòa nhập vào anh. Anh ôm ghì lấy thân thể nàng. Nhưng không hề táy
máy, dù quả thật trong giây phút này, anh có làm gì nàng cũng không phản đối.
Hai người ôm ghì lấy nhau, môi dính chặt lấy môi. Anh ngã người nằm dài xuống ghế
sofa, nàng nằm gọn trong vòng tay anh. Nàng quên bẵng đi không gian và thời gian.
Đôi môi nàng khao khát được anh hôn, hôn đến mềm nhũng ra vẫn không đủ. Nguyệt
Vy thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, áp mặt lên ngực anh. Tim anh cũng đập nhanh như
tim nàng vậy. Nàng lại ngẩng đầu lên tìm đến môi anh.
Cứ thế hai tiếp tục cuống lấy nhau. Chỉ hôn môi, nhưng thật sự không còn khoảng
cách, cảm giác gần gũi như đã trao cho nhau tất cả.
- Vì sao anh yêu em? - Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.
- Vì em rất đẹp... Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp...
- Lúc nào đó... Ưm... Lúc nào đó anh gặp người đẹp hơn em... Anh sẽ yêu người ta
chăng?
- Em lại bắt bẻ anh... Anh không phải chưa gặp người đẹp... Nhưng những nét đẹp đó
không dành cho anh... Khi anh mới gặp em... Anh liền biết rằng em là người anh tìm
kiếm... Không có người nào đẹp hơn em hết... Đối với anh...
- Ưm... Anh khéo nói lắm... Đáng ghét...
Nguyệt Vy không cần biết anh có thật lòng với nàng không. Hai mươi bốn năm, chưa
bao giờ nàng cảm thấy mình hạnh phúc nhường này. Nàng chỉ muốn tận hưởng nó với
hết khả năng của mình, dù sau này nó có tan như bọt nước nàng vẫn chấp nhận.
- Oh... - Thuận Minh sực tỉnh nhìn nàng, anh vừa nghe tiếng rột rột trong bụng nàng.
- Đừng nhìn em như vậy... Không phải tiếng bụng em đâu... Của anh đó... - Nguyệt Vy
giấu mặt trên ngực anh.
- Ha ha... Người yêu của anh đói bụng rồi... - Thuận Minh nhìn nàng âu yếm, anh ngồi
dậy, bật đèn đi vào nhà bếp.
Nguyệt Vy nhìn đồng hồ đeo tay, hoảng hốt nhận ra đã 6h00 tối. Nàng và anh đã triền
miên bên nhau đến hơn 4 tiếng đồng hồ. Tay nàng chạm khẽ lên môi, ê ẩm. Nàng mỉm
cười hạnh phúc.
Nguyệt Vy mỉm cười nhìn anh tất bật trong bếp.
- Anh định cho em ăn gì vậy?
Thuận Minh bối rối gãi đầu. Tay anh đưa ra hai gói mì ăn liền vừa tìm thấy trong bếp.
- Hay là mình đi ăn đi... Rồi anh đưa em về luôn... - Anh áy náy.
Nghe đến đi về chợt lòng Nguyệt Vy nặng trĩu. Đi về sao? Phải rồi... Mình còn phải đi
về...
Thuận Minh ôm lấy bơ eo mỏng manh của nàng. Nguyệt Vy im lặng áp mặt lên ngực
anh.
- Em sao vậy? Muốn ở đây với anh luôn sao?
- Hi hi... Anh khôn thế... Ở với anh... Để anh nuôi em bằng mì gói ah? - Nguyệt Vy chợt
thấy mình nói hố, nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
- Anh để em nấu cho... - Nàng chữa thẹn dành lấy hai gói mì trong tay anh.
- Không.... Em ra phía sau chơi đi.. Để anh nấu... - Thuận Minh dứt khoát dành lại.
Nguyệt Vy bước chân qua ngạch cửa sau nhà anh. Nàng ngạc nhiên thích thú khi nhìn
thấy một chiếc hồ bơi nho nhỏ phía sau. Nàng tuy không hề lưu tâm đến tài sản của
anh, nhưng nàng chợt hiểu điều kiện gia đình anh cách nàng rất xa.
- Đây... Mì tới đây...
Thuận Minh vui vẻ bưng khay thức ăn với hai tô mì bốc khói nghi ngút. Anh đặt xuống
chiếc bàn nhỏ ở góc sân. Anh bật công tắc đèn hồ bơi. Ánh sáng xanh lung linh óng
ánh cả khoảng sân sau. Một bóng người lẻ loi, tà áo dài bay lất phất, nàng đứng thẫn
thờ bên mép hồ bơi.
Thuận Minh mỉm cười bước nhẹ đến sau lưng nàng. Anh chợt nhận ra đôi vai nàng
đang run rẩy. Anh nhíu mày khó hiểu. Anh chợt thở dài, hiểu nàng đang nhìn xào phơi
đồ ở góc sân, treo mấy bộ bikini nhỏ bé đủ màu sắc.
- Nguyệt Vy... - Bàn tay ấm áp của Thuận Minh đặt lên vai nàng.
Nguyệt Vy quay lại. Dưới ánh sáng của hồ bơi hắc lên, mặt nàng tái nhợt, hai mắt đỏ
lên nhìn anh. Nàng không hỏi gì, nhưng câu hỏi đã rõ ràng trong mắt.
- Đúng...- Thuận Minh thở dài nói.- Những thứ đó là của những cô gái đến đây với anh.
- Những cô gái sao? Bao nhiêu cô? - Giọng nàng run lên.
- Nhiều lắm. - Thuận Minh nói nhỏ.
Tiếng của anh tuy nhỏ nhưng lọt vào tai nàng như sét đánh ngang tai.
- Nhiều lắm sao? - Nguyệt Vy lẩm bẩm một mình.
- Nguyệt Vy... Anh không muốn giấu em điều gì... Em cứ hỏi đi... - Thuận Minh kéo
nàng ngồi xuống bên hồ bơi.
- Họ là bạn gái của anh sao?
- Phải. Nhưng không phải, vì anh không yêu họ.
- Họ tới đây... Họ bơi... Rồi... Rồi...
- Họ ngủ lại với anh. Nguyệt Vy... Em phải hiểu.. Anh là một người đàn ông trưởng
thành... Đàn ông không giống phụ nữ... Không thể thiếu chuyện đó quá lâu được...
Nguyệt Vy run lên. Mắt nàng nhòe đi. Nàng đang chờ mong điều gì ở anh chứ. Một tình
yêu hoàn mỹ sao? Trên đời làm gì có thứ đó chứ?
- Có phải... Em cũng sắp trở thành một người trong số họ? - Nguyệt Vy nghe cổ họng
mình đắng nghét.
- Không. Anh yêu em. Em không bao giờ giống họ trong lòng anh.
Nguyệt Vy thẫn thờ mắt nàng nhìn sóng nước lăng tăng nho nhỏ óng ánh như ngọc,
nhưng lòng nàng giờ đây không cảm nhận được cái đẹp của nó.
- Nguyệt Vy... Anh yêu em... Anh sẽ không tiếp tục quen những người đó nữa... Anh
thề đấy... Em tin anh được không?
Nàng quay lại nhìn anh. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong mắt anh.
- Em tin anh thì sao chứ? Đàn ông không thể sống thiếu chuyện đó quá lâu... - Giọng
nàng khàn đục. - Anh có thể chờ em bao lâu?
- Anh... - Thuận Minh tắt ngang.
Anh yêu nàng thật lòng. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc mình mãnh liệt
như vậy đối với một người con gái, như đối với nàng. Nhưng anh chưa hề nghĩ đến
chuyện đó. Anh đã quen với lối sống phóng khoáng ở Nhật, những bạn tình của anh
không hề giống nàng.
Nguyệt Vy đứng lên.
- Anh sẽ chờ em... Chờ em đến khi nào em sẵn sàng... Không... Anh sẽ chờ đến lúc hai
đứa mình kết hôn... - Anh nắm chặt lấy tay nàng.
Nguyệt Vy sững người. Nàng quay lại nhìn anh. Câu cuối cùng anh nói làm tim nàng
như bị bót nghẹt. Kết hôn ư? Nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến hai chữ thiêng liêng đó.
- Anh nói thật mà Nguyệt Vy. Tin anh đi... Anh không muốn rời xa em... Anh muốn cưới
em...
Nguyệt Vy bần thần, hai chân nàng muốn nhũng ra. Nàng để mặc Thuận Minh kéo
nàng xuống ôm vào lòng. Anh đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nguyệt Vy nhắm
mắt lại nàng cố bảo mình tận hưởng cảm giác dịu ngọt của anh. Đầu lưỡi nàng cảm
nhận được vị mặn mặn. Nàng bàng hoàng mở mắt ra. Mắt anh đỏ hoe, nước mắt lăng
dài trên mặt.
- Không. Tại sao anh khóc? - Nguyệt Vy hốt hoảng lau mặt cho anh.
- Anh yêu em... Nguyệt Vy... Anh sợ... ngày mai... Em sẽ không đến với anh nữa... -
Thuận Minh ôm chầm lấy nàng, vòng tay anh siết thật chặt.
Khóe mắt Nguyệt Vy rưng rưng. Nàng ôm ghì lấy anh. Tại sao nàng có thể nghi ngờ
tình cảm của anh chứ? Anh sẽ không bao giờ lừa dối nàng. Nàng đã chờ quá lâu để
được yêu, bây giờ tình yêu đã đến, nàng lại trốn tránh nó sao? Không.
- Anh nhắm mắt lại đi. - Bàn tay nhỏ bé của nàng lạnh toát che lấy hai mắt anh.
- Em làm gì? - Anh vẫn nhắm mắt, miệng hỏi.
- Không được quay lại. Hứa đó...
Nguyệt Vy đứng lên. Nàng lùi lại sau lưng anh. Nàng hít sâu một hơi. Bàn tay nàng run
rẩy mở cúc áo dài. Hai mắt nàng nhắm chặt không dám nhìn quan cảnh xung quanh.
Chút lý trí còn lại chửi mắng nàng ngu ngốc, nhưng tình yêu mãnh liệt đang nuốt chửng
nó, thôi thúc nàng làm một điều mà trước đây không bao giờ nàng dám tưởng tượng.
Trao thân cho người đàn ông nàng yêu chỉ mới gặp mặt chưa tròn một ngày.
Từng mảnh vải trên thân thể nàng rơi xuống. Cơ thể nàng run rẩy trong làn gío mát vờn
trên da thịt. Tim Nguyệt Vy nhảy liên hồi. Nàng hít thở thật khó khăn.
Thuận Minh nhắm mắt chờ đợi. Anh suy nghĩ lung tung, đoán đủ thứ. Nhưng kết quả
không bao giờ anh đoán được... cho tới khi một thân thể mềm mại mát rượi chui vào
vòng tay anh.
Anh bàng hoàng mở mắt ra. Nguyệt Vy ôm chầm lấy anh, giấu đi gương mặt đỏ như
mận chín sau vai anh. Minh há hốc nhìn xuống tấm lưng trần trắng tinh không tì vết củ
nàng. Dưới bờ eo thắt tuyệt đẹp, là cặp mông tròn trịa bóng loáng. Ngực anh đè ép hai
khối êm nhu. Hơi thở nàng gấp gáp phả vào tai anh. Đáy quần anh căng tức muốn nổ
tung. Thuận Minh vô thức đưa tay lên muốn vuốt ve thân thể nàng, chợt tay anh nắm
lại, bỏ xuống. Anh nhắm mắt lại.
- Ôm em đi... Anh không yêu em sao? - Nguyệt Vy thì thầm.
- Em rất đẹp... Nguyệt Vy... Nhưng... Em suy nghĩ kỹ chưa? Em là cô gái hoàn mỹ nhất
mà anh gặp, nhưng anh lại không phải là người hoàn hảo... Anh...
- Trên đời không có ai là hoàn hảo... Em yêu anh... Trong mắt em, anh hoàn hảo hơn
bất cứ người đàn ông nào khác...
Nàng vội vã đặt lên môi anh một nụ hôn. Nàng cảm nhận tay anh bắt đầu vuốt ve lưng
mình, những ngón tay anh thật ấm áp. Thân thể nàng run rẩy như có một luồng điện
làm nó tê dại.
- Anh ơi... Yêu em đi... - Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.
- Ưm...
Nguyệt Vy cong người, ưỡn ngực ra, một bàn tay ấm áp của anh đang mơn trớn trênn
vú nàng. Đầu vú nàng săng cứng lại, ray rứt không yên.
- Em đẹp lắm Vy ơi...
Thuận Minh cúi xuống hôn lên nhũ hoa đỏ bừng của nàng.
- Ôi.. Ưm...
Nguyệt Vy rít qua kẽ răng, tay nàng ôm ghì lấy đầu anh. Miệng anh thật ấm áp, lưỡi
anh trơn tuột vờn lấy đầu vú nàng. Nguyệt Vy tê dại. Đầu óc nàng trống rỗng, nàng chỉ
muốn cảm giác tuyệt vời này kéo dài mãi mãi.
Thuận Minh đỡ nàng nằm xuống bên bờ hồ. Mái tóc dài của nàng xõa tung xuống
nước.
Anh đứng lên cởi quần áo mình. Mắt dán chặt vào tuyệt phẩm tạo hóa đang chờ đợi
mình.
Nguyệt Vy mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp. Cơ thể anh thật đẹp, bộ ngực rắn chắc,
những múi cơ bụng đều thẳng tắp, làn da rám nắng khỏe mạnh. Nàng nhìn thấy khối u
thật lớn giữa hai chân anh, dưới lớp quần lót. Tim nàng đập rộn ràng. Ánh mắt say mê
của anh lướt trên cơ thể, làm nàng ngượng ngùng nhưng thật hạnh phúc.
Thuận Minh muốn nghẹn thở. Anh chỉ dám lướt ánh mắt mình chậm rãi từng chút một
trên cơ thể nàng. Làn da nàng trắng hồng mịn màn, không chút tì vết. Ngực nàng nhịp
nhàng thở nhẹ. Hai bầu vú mơn mởn căng tràn sức sống. Hai chiếc núm vú đỏ hồng
săng cứng xinh đẹp đến nín thở. Vùng bụng phẳng lì, thon thả. Vùng hông nàng nở
nang. Hai chân nàng thon dài, trắng tinh. Âm mao nàng thưa thớt, mảnh mai, không
che kín hai mép âm hộ hồng hào khép kín.
Thuận Minh nghiến răng kéo quần xuống. Dương vật anh bật tung ra thật dài, bóng
lưỡng.
- Ah... - Nguyệt Vy la nhỏ.
Nàng hoảng sợ che mắt mình. Lần đầu tiên nàng được thấy tận mắt dương vật đàn
ông, nàng không nghĩ kích thước nó lại to lớn như vậy. Nghĩ đến nó sắp xâm chiếm hạ
thể mình, nàng vừa sợ hãi, vừa nửa chờ mong.
- Nguyệt Vy ơi... Em đẹp lắm...
Thuận Minh gấp gáp quỳ xuống bên nàng, vục mặt vào hai bầu vú căng tròn của nàng.
Miệng anh mút say mê hai chiếc núm vú tuyệt đẹp của nàng.
- Ưmm... Anh ơi...
Nguyệt Vy ưỡn người. Lưỡi của anh làm cơ thể nàng rạo rực, hạ thể nóng bừng lên.
Bàn tay anh vuốt dọc đùi nàng, úp nhẹ lên vùng thịt êm ái ướt đẫm giữa hai chân nàng.
- Ôi... Anh ơi...
Nàng bấu chặt lấy vai anh. Những ngón tay thần kỳ của anh miết dọc, day day hai mép
âm hộ nhòe nhoẹt của nàng. Cơ thể nàng giật nảy lên từng hồi.
Chợt anh bỏ dỡ ngực nàng, di chuyển xuống dưới. Anh nhẹ nhàng tách hai chân nàng
mở rộng. Nguyệt Vy hoảng hốt, mắt nhìn anh như nài nỉ.
- Cơ thể em chỗ nào cũng đẹp hết. Em đừng ngại.... - Anh hôn nhẹ dọc cặp đùi nàng.
Nàng nhắm mắt, run rẩy, chờ đợi. Nàng biết anh định làm gì, chuyện mà một người con
gái ở tuổi của nàng, ít nhiều có nghe nói tới. Môi anh hôn nhẹ lên vùng thịt mềm mại
giữa hai chân nàng. Nguyệt Vy giật bắn mình. Chưa kịp hoàn hồn, thì anh đã ngậm kín
cả âm hộ nàng vào miệng.
- Ôi...
Nguyệt Vy kẹp chặt lấy đầu anh. Chiếc lưỡi nhám nóng hừng hực của anh liên tục liếm
dọc hai mép âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng. Nàng há hốc miệng, cảm giác
sướng khoái dâng lên ào ạt, làm nàng tê dại, hai chân vô thức giang rộng ra. Lưỡi anh
vét sâu vào trong, đánh thật nhanh lên vùng mép thịt nhỏ phía trên cửa mình nàng.
- Ôi... Anh ơi... Em... Em...
Nguyệt Vy đờ đẫn, cơ thể nàng co giật thật nhanh như chạm vào điện. Tay nàng ôm
ghì lấy đầu anh. Cơn sướng khoái tuyệt vời không diễn tả được bằng lời làm nàng
muốn hét lên.
- Ahhh.... Anh ơi....
Nguyệt Vy cảm thấy sâu thẳm bên trong mình bùng nổ dữ dội, một dòng dịch lỏng tuôn
trào theo đường âm hộ nàng. Nàng hốt hoảng vì anh vẫn ngậm chặt lấy nó không
buông. Miệng anh chợt nút thật mạnh.
- Ahhh... Ôi...
Nàng rã rời, cơ thể mềm nhũng như chiếc bóng xì hơi. Anh vẫn say mê mút cạn cơ thể
nàng. Nàng nhắm mắt tận hưởng cảm giác đê mê tuyệt vời này.
Thuận Minh quỳ gối giữa hai chân nàng. Dương vật anh căng tức chỉ muốn được xâm
chiếm nàng ngay tức khắc. Nhưng anh hiểu mình phải nhẹ nhàng kiên nhẫn. Tay anh
cầm lấy đầu dương vật cọ sát vào hai mép âm hộ đỏ bừng sũng nước của nàng. Anh
nhẹ nhàng nhét nó vào.
- Ưm....
Nguyệt Vy rên khẽ. Nàng cảm nhận âm hộ mình đang bị ép căng ra hết mức.
- Nguyệt Vy ơi... Cho anh yêu em nhé... - Anh nhìn nàng, hai mắt đỏ bừng chờ mong.
Nàng gật đầu, mắt long lanh hạnh phúc. Thuận Minh chồm lên ôm chặt lấy nàng. Cơ
thể anh trườn lên, đẩy dương vật mình vào hết trong nàng.
- Ahhh....
Nguyệt Vy ôm ghi lấy anh. Bàn tay nàng bấu chặt lấy lưng anh, cố chịu đựng cảm giác
đau đớn như bị xé làm hai.
- Anh yêu em... Vy ơi...
Anh hôn lên môi nàng. Hôn lên giọt nước mắt đau đớn của nàng.
- Em yêu anh... Yêu em đi anh...
Thuận Minh nhấp nhẹ hạ thể của mình. Anh lo lắng nhìn gương mặt nhăn nhó vì đau
đớn của nàng. Âm hộ nàng bóp nghẹt lấy dương vật anh, ra vào thật khó khăn. Âm
dịch của nàng tiếp tục tuôn trào ra, như ủng hộ hành động của anh.
- Ưmmm....
Nguyệt Vy bật rên nhẹ. Cảm giác đau đớn bỏng rát vẫn âm ỉ bên trong nàng, nhưng
xen lẫn đâu đó là cảm giác ấm áp, lâng lâng như đang xoa dịu nàng. Cơ thể anh di
chuyển nhanh hơn. Nàng ú ớ bấu chặt vai anh. Cơ thể nàng run rẩy, tê dại, tất cả cảm
giác tập trung xuống hạ thể, nơi hai cơ thể đang nối kết giao hợp với nhau.
- Anh ơi... Em... Em... Ưmm...
- Ahhh....
Hai chân nàng quắp chặt lấy người anh, giữ anh sâu trong người nàng. Âm hộ nàng
nức nở tuôn tràn, hòa với dòng tinh dịch nóng hổi của anh. Hai thân thể trần truồng ôm
ghì lấy nhau như muốn hòa làm một.