Do đ ơ đờ - thotanhinhthuc.orgthotanhinhthuc.org/EBook/MoChu_vuongngocminh.pdf · phước...
Transcript of Do đ ơ đờ - thotanhinhthuc.orgthotanhinhthuc.org/EBook/MoChu_vuongngocminh.pdf · phước...
Do đó, thơ ... bao đời ...
mở chữ
vương ngọc minh, sinh ngày 24 tháng 8 năm 1956. tại bảo sinh viện bích liên, quận nhì sài gòn. nguyên quán hà tiên. từ 1974 –1975, đi lính cộng hòa (một thời gian ngắn). sau 1975, phu cạo mủ (đồn điền cao su quảng lợi – phước long). 1982, vượt biên bằng đường bộ sang cam-pu-chia, vượt qua biên giới tới thái lan. 1983, định cư tại hoa kì, thành phố san francisco, tiểu bang california, cho tới nay.
hành nghề tự do (làm thơ toàn thời gian.)
Vương Ngọc Minh
MỞ CHỮtuyển tập thơ tân hình thức
TAN HINH THUC PUBLISHING CLUB - 2016
7 mở chữ
TỰA
Vương Ngọc Minh đến với thơ Tân hình thức ngay từ khởi đầu, Tạp chí Thơ số 18, mùa xuân năm 2000, chủ đề “Cuộc Chuyển Đổi Thế
Kỷ”. Hai năm sau, ông xuất bản một tập thơ Tân hình thức, được coi là sớm nhất (1), “26 Bài Thơ Tân Hình Thức”, với bút hiệu Lưu Hy Lạc. Ông gắn bó với Tân hình thức cho đến năm 2008, sau đó, bỏ đi sinh hoạt nơi những diễn đàn văn học khác. Tạm biệt Tân hình thức, dĩ nhiên, ông quay về với thơ tự do, nhập vào những nhà thơ số đông. Ông trở lại với thơ Tân hình thức vào năm 2014.
Điều gì lý giải câu chuyện ra đi rồi lại trở về của ông? Ra đi, ông mang ngôn ngữ thơ Tân hình thức áp dụng vào thơ tự do, nhưng chừng như không hiệu quả, vì thơ tự do là loại ngôn ngữ viết, như văn xuôi,
8vương ngọc minh
với hình thức rải chữ, ngắt dòng, bắt người đọc phải chú tâm vào, chỉ với chữ. Trong khi thơ Tân hình thức là ngôn ngữ của đời sống, làm sao loại ngôn ngữ sống động này có thể bị khóa lại bởi những hình thức trên trang giấy? Thơ Tân hình thức với dạng thức những thể thơ, tạo sự thoải mái, lôi cuốn bởi tính truyện, cách diễn đạt và nội dung, dễ gây ấn tượng nơi người đọc. Sự trở về của ông, chứng tỏ, ngôn ngữ nói thông thường và đời sống là sức mạnh của riêng thơ Tân hình thức, không loại thơ nào có được.
Nhưng ngôn ngữ nói thông thường là gì? Đó là thứ ngôn ngữ cụ thể trong giao tiếp, không nhất thiết phải theo đúng qui luật của văn xuôi, có khi làm người đọc ngỡ ngàng, khó chịu, lặp đi lặp lại, trúc trắc, không lúc nào giống lúc nào. Những bài thơ như những khoảnh khắc trần trụi của sự thật, được cắt thành những mảnh đời nổi trôi, bất định. Cuộc trò chuyện lạ lùng với con chim bói cá, một bài thơ đi tìm vị trí ở trong hay ngoài luồng, hoặc, sự so sánh bất cập giữa cái bóng của mình với “khúc / đường cái trong đầu tôi / hiện nhiều ổ bánh mì”, chỉ xảy ra khi cọ sát với cuộc sống, không thể tìm được trong sách vở. Và hàng loạt những bài thơ với những câu chuyện hay khác, mỗi bài có cuộc đời riêng của chính nó. Đọc thơ Tân hình thức, người ta có thể đọc lại nhiều lần, và lần nào cũng mang đến tâm thái an hòa, dễ chịu.
Đọc thơ ông, chúng ta liên tưởng tới nhà thơ Mỹ Frank O’ Hara (1926-1966), với thơ là những câu chuyện vụn vặt đời thường, “Đằng sau những bài thơ
9 mở chữ
ngắn gọn, chớp nhoáng đó của ông, là kinh nghiệm và câu hỏi về thực tại, vượt qua sự phi lý và nỗi đơn độc của đời sống hiện đại, bằng cách nói về những kẻ vô danh khác, ngay tại chỗ, ở đây.” Nhưng với Vương Ngọc Minh thì khác. Thơ giống như hít vào thở ra, ông chụp bắt tình tự, ý nghĩ, những sự cố ngẫu nhiên của đời sống thực tại chung quanh, chắt lọc, rồi tuôn ra bằng hết, không còn lưu lại gì, đôi khi ngay cả chính ông, vì “đời tôi – một cuộc đời / có ra chó gì chứ!”. Ông nhập vào cuộc đời đó, ngôn ngữ đó, dòng thơ đó, và biến mất “ngay tại chỗ, nơi đó.”
Tập thơ xuất hiện đúng lúc, thơ Tân hình thức trong thời điểm hiện tại, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, những thế hệ trẻ hơn, bất kể những rào cản, đang trên đường đi tới và nối kết. Dĩ nhiên, thơ Tân hình thức Việt đa dạng, nhiều giọng điệu và ý tưởng, và mỗi nhà thơ tiếp tục tìm kiếm cho mình một tiếng nói riêng, không ai giống ai. Và thơ Vương Ngọc Minh tiêu biểu rõ nét, một trong những tiếng nói riêng đó, dự báo và định hình cho dòng thơ này. Nhớ lại, với 11 nhà thơ bắt đầu tham gia sáng tác thơ Tân hình thức trên trang báo Tạp Chí Thơ thuở nào, bây giờ chỉ còn lại người viết và Vương Ngọc Minh. Suốt hơn 15 năm qua, cuộc ra đi cũng như trở về của ông, đã làm thành câu chuyện về một nhà thơ Tân hình thức, từ trong căn cốt. Và cũng cần nhắc lại, thơ Tân hình thức là một dòng thơ khác hẳn những dòng thơ từng có mặt trong thơ Việt, từ trước tới nay, về ngôn ngữ và phong cách.
10vương ngọc minh
Đời sống vốn dĩ hỗn tạp, bừa bộn, nhất là đối với một nhà thơ, vì vậy, tập thơ bao gồm những bài thơ đã được sắp xếp, chọn lại trong hàng trăm bài thơ của ông. Khi nhận tập thơ ông gửi, tôi nói, “Đây là một tập thơ Tân hình thức hay”. Dĩ nhiên, điều này phải cần đến sự chứng nghiệm của bạn đọc.
Khế Iêm
Chú thích
(1) Theo nhà phê bình Đặng Tiến, “Cho đến hôm nay, tôi biết có ba tập thơ Tân hình thức đã xuất bản, trong nước: Đoàn Minh Hải, Đại Nguyện Của Đá, 2002. Tại Hoa kỳ: Lưu Hy Lạc, 26 Bài Tân Hình Thức, Giọt Sương Hoa 2002; Hà Nguyên Du, Gene Đại Dương, nxb Tạp Chí Thơ, 2003”
11 mở chữ
NÀNG CÓ CÁCH CỦA NÀNG
tôi nhặt cây viết lên nhìn vào trong ruột nónhững sự kiện đã không còn đấy nhưng mặt khác
dưới đường mực bắt đầu chảy xuống những từ ngữ chiếc iphone 5sđã chịu qua nhiều cuộc
thử nghiệm bên trong ruột của nó các sự kiện vẫn đang tiếp tục diễn ra với một mức độ
không lấy gì trầm trọng lắm tiếng gà còn i nơi thôn làng giữa thị thành thậm chí và nơi
12vương ngọc minh
mặt đất tôi muốn nói tiếng gà thời gian dành cho các mái đầu thưa quí vị chiếc iphone
5s chưa hề thay đổi tí ti ông cụ nào cả dù có nằm trên chuỗi chuỗi sự kiện
đi chăng nữa trong ruột của đường mực chảy xuống những từ ngữ mặt khácđã chịu qua nhiều cuộc
thử nghiệm vẫn i tiếng gà nơi thôn làng thậm chí giữa thị thành và các sự kiện ôi của
13 mở chữ
ngày hôm qua vẫn còn nguyên với ngày hôm sau với thời gian đúng vậy tôi muốn nói thời gian
trong ruột của thời gian nhiều sự kiện không còn đấy nhưng mặt khác các sự kiện khác sẽ tiếp
diễn trong một không giancó trầm trọng lắm hay không hoàn toàn tùy thuộc vào tính cánh phi tuyến
tính của nó nhá!
14vương ngọc minh
MÙA ÐÔNG 2015
bây giờ tới nhắm mắt xuôi tay son sắt emqua nhất định phải lấy được em về – làm vợ
dù có phải làm thêm cả ngàn bài thơ tình thổ huyết đi chăng nữatrước hết nhất định qua
tháo gỡ các rào / cản chính trị lớn bé – gài đặt (gồ ghề) bao lâu nay nơi cuộc đời vốn
không mấy hanh thông của qua qua phải qua ở rể nhà em sẽ có buổi hòa nhạc mozart
ngoài vườn trước tuổi bảy mươi lăm không còn chuyện– qua nói qua qua rồi qua hổng qua nhất định
15 mở chữ
qua sẽ trở nên người ba hoàn hảo (lịch duyệt cả các chuyện chim gà cá – cảnh) của đàn con
em mĩ miều sáng nay– qua làm bài thơ này bắt đầu cho ngàn bài thơ tiếp theo với thôi
thúc nhất định lẫn quyết tâm lấy em về làm vợ qua đương nhướn ánh mắt ra cuối chân trời
rạng bình minh thề “dù ngọa quỉ súc sinh có tàng hình – rù quến bắt đi hạ giới thiên đàng
qua vẫn nhất định lấy em về làm vợ!”
khà khà …
16vương ngọc minh
CHUYỆN TÌNH THẦM LẶNG
nói về em người tôi thương thầm lâu nay thế nào rồi em lại cầm lòng theo gã thương lái có chiếc mẹc si-
đì đời mới cáu hôm emđi trên con đường tắt bọc hậu tôi đã loay hoay ngoái đầu nhìn chiếc mẹc si đì
đời mới cáu gan ruột như thể bị càu nát tôi muốn chạy đuổi theo chiếc mẹc si-đì với hai tay ôm bó
hoa hồng trao tận tay em với những nhọc nhằn của kiếp người nhưng phần gan ruột như thể bị càu nát tôi đành
đứng lặng ngay đoạn giữa con đường tắt bọc hậu dõi mắt nhìn theo chiếc mẹc si đì nước mắt chảy ròng ròng chạy
17 mở chữ
dài trên hai má ngó người đi trên đường cái chốc chốc nhảy tránh chiếc mẹc si đì đời mới cáu nước mũi lại
chảy xuôi có cảm tưởng nhưcái chết cứ trộn lẫn giữa tôi/ em đang đợi phía đầu con đường cái mà chiếc mẹc-
si đì sẽ dừng đậu hẳn nhà gã thương lái có lầu sơn xanh bảy tầng có chỗ chứa chiếc mẹc si đì đời
mới cáu khang trang hễ nói về em người tôi thương thầm lâu nay gan ruột phát như thể bị càu nát!
18vương ngọc minh
“E.”
mấy ngày trời trở lạnh nằm ngồi ở đâu nom tôi cứ như “thứ!” trong tiểu thuyết của nhất linh
ôi chao! lạnh đến nỗi cất bước đi lại nghĩóc não sẽ cô động lại mọi ý nghĩ bất
kì lúc nào – sẽ chết nên nhớ “thứ!” trong tiểuthuyết của nhất linh và bản thân tôi không hề
mắc mớ dính dáng vớinhau nom tôi cứ như “thứ!” bởi những ngày đầu tháng mười hai tâm thái
19 mở chữ
luôn luôn chuẩn bị sẵnsàng lấy vợ – sẽ chết và do không thể tựnấu ăn phải mua đồ
hộp cá đông lạnh rauthịt làm sẵn (ơn trên vẫn chưa vướng mắc bạobệnh thập tử nhất sinh!)
nhưng khi đi tỉ nhưhôm qua cây răng cấm chết tiệt nhức râm ran lẽ ra thì mò tới
nha sĩ xin được coisóc tôi quấn khăn bông đội mũ len dày – tưởng đâu đấy – sẽ chết – tôi
20vương ngọc minh
không hề mở mồm choai biết ý kiến (!) một thân cắm cúi trên đờitrong bụng tự hỏi “cô
đã có chồng chả biết liệu có nên nói ra mình thầm yêu cô!” sau rốt nom hệt “thứ!” trong
tiểu thuyết của nhất linh là vầy – lời điềm đạm (mà ai cũng cho saogiống thú cưng cụp đuôi
sủa cực nhỏ) tôi nói “từ hôm tưởng cô ởcạnh bên – tôi sẽ chết – tới giờ mình vẽ chụp
chim với tâm thái thực bứt rứt xuyến xao cô à!”
21 mở chữ
THÁNG MƯỜI MỘT SURPRISE
tôi thức khá sớm ngày nào cũng vậy sáng nay ngồi đối diện bóng mình dáng bóng chả khác khúc
đường cái trong đầu tôi hiện nhiều ổ bánh mì nổi trôi hình hài mỗi ổ bánh mì dài khác
nhau mà quả chỉ mỗi cái bóng biết tường tận mỗi ổ bánh mì hình hài dài tới đâu thôi
trong khi còn đương xác định hình hài ổ bánh mì nào dài còn vẹn nguyên sống được nhờ ấp
22vương ngọc minh
tuyền hơi hướm đời thườngthì cái bóng luôn miệng thúc giục tôi mỗi ngày đắp bồi hừng đông vừa
rạng sao cho em luônđỏ da thắm thịt hãy gánh lấy mối sầu kiếp nạn lẫn nỗi đau đáu
em trông vời ôi chao hình hài mỗi ổ bánh mì dài một cách cực mang mang giả mà
thật thật mà hệt cổ tích những ngày đầu tháng mười một dẫu thức khá sớm mỗi ngày tôi vẫn
23 mở chữ
hàm ơn em chuỗi tiếng cười luôn lấp lánh từng ổ bánh mì thịt nguội thế nào rồi cũng rời
đây còn xuống phố tôi không quên xách cái bóng theo cùng với mày mặt tươi tỉnh thơ tình ra
thơ tình nửa ổ bánh mì vẫn chỉ nửa ổ bánh mì nửa sự thật không thể nào sự thật
vậy nhá! ở đây vẫn chỉ riêng mỗi bóng biết được hình hài mỗi ổ bánh mì dài tới đâu
thôi!
24vương ngọc minh
THƠ [TÂN HÌNH THÚC] KHỈ THẬT
Cái nhan BÀI THƠ này hiện còn đang ngoài luồng do vẫn chưa được tôi thừa nhận nên chốc chốc
nó cứ lượn qua lại khi thì ngang mặt mũilúc phía sau ót một bữa lượn phía sau ót
cái nhan BÀI THƠ kêu lên hơi đầy mùi máuphát hoảng tôi quay rasau chả thấy nó tôi
có hụt hẫng một chút nhưng cũng quát “có muốnăn đòn không?” cái nhan dường đọc được ý nghĩ
tôi nó lượn ngang mặt mũi tôi đứng im quan sát cái nhan BÀI THƠđịnh bụng sẽ thừa nhận
25 mở chữ
cho nó vào luồng vàđặt cái nhan bài thơnày nhưng vì do cứ lượn qua lại tôi chẳng
nhận ra được một chút gì rõ ràng từ cái nhan BÀI THƠ bực bội lẫnngán ngẩm tôi quyết sống
mái sẽ ăn thua đủ với nó tôi bật tung cửa lòng một làn hương có mùi bướm xộc ra
tôi đưa bản mặt láu cá vặt không bao giờ có lối thoát vào cuộclữ lập tức cái nhan
BÀI THƠ đá sập hai cánh cửa lòng tôi xông vô dòng chính có lẽ đây một lỗi lầm nghiêm
trọng khi tôi thừa nhận cái nhan BÀI THƠ đặt cho bài thơ này – Đi Nào!
26vương ngọc minh
SỰ NGHIỆP LUÔN NÉ TÔI
chuyện gì chăng nữa có muốn đi qua hết một kiếp cũng thế khó khăn bao giờ cũng ở điểm khởi đầu mà tôi
cho vượt qua được rồi thì chuyện gì khởi đi cũng bắt đầu từ chỗ khởi điểm đấy và nên nhớ luôn luôn không
có chuyện bắt đầu trở lui chỉ có tiến thôi cũng thế một mình bao giờ cũng thoải mái tha hồ ngả ngớn và
tôi cho bước đầu ở một mình quả cực khó (bất khả) nhưng một khi vượt qua được những buồn chán lonely thì
trong lúc tìm lại mình một kiếp chẳng hạn hoặc bất kể gì trên đời ta sẽ chẳng còn nghe động tâm nữa và
27 mở chữ
nên nhớ chuyện nói trước xem sau cũng thế luôn luôn bắt đầu hoặc là ghét bỏ ngay lập tức còn bằng không sẽ
thương yêu đời đời kiếp kiếp và tôi cho hòng ghét bỏ bất kì gì tình cảm chẳng hạn ngay tức thì thực chẳng
dễ dàng chút nào nhưng vượt qua được bây giờ chuyện giả như buộc phải khắc cốt ghi tâm chỉ còn là chuyện giáo
dục ở ta bắt đầu họ sẽ bỏ thôi dạy hẳn môn sử và rồi mẹ kiếp ... một kiếp!
28vương ngọc minh
TRƯỚC MẮT
em bỏ lên chùa tôi theo vào chánh điện thì thấy thơ tôi nói “emđừng giỡn nha!” thơ liền
lẫn trong khuôn mặt em tôi ngỡ Phật hiện mới nhắm mắt niệm nam mô mở mắt lên nhìn phật
nhưng không thấy Phật hóa ra là em? tôi nói “em đừng giỡn nha!” bên ngoài sân chùa bấy giờ
mặt trời nhạt lắm chỉ vừa mới nhú và dường sắp sửa lặn một cách cực kịch tính đột nhiên
em gần như chả còn hiện hữu nữa màu của bình minh thực tịch lặng khói nhang nom cũng khó
29 mở chữ
lường ngỡ hương sen tôi nói “em đừng giỡn nha!”và nắm phía dưới đường chỉ tay nhủ “sống chết
đều do duyên” nghe em bảo “hiểu như thế thì tất thảy – có đó mất đó lo chi – còn thơ
do khó nắm bắt cứ để mờ nhạt cứ để thoắt ẩn thoắt hiện lại hay” tôi tính nói ... thầy
trụ trì đến kề tainói “hãy ráng tu nhân sẽ tích đức lớn ... hàng tháng sẽ có người ra
viếng mộ” – là sao thầy? tôi hỏi!
30vương ngọc minh
ÐÔI CO
tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa tôi và cái ngáp vặt của chú sóc nhỏ nhưng rõ
ràng khi đó tôi thấy một vạt nắng bóng bẩy đổ lên mối sầu tôi đìu hiu bao năm ròng chú
sóc nhỏ thì câm nín chả nói làm gì nhưng phần tôi tôi phải nói không sẽ quên mất bị
31 mở chữ
vì giữa tôi và cái ngáp vặt của chú sóc nhỏ chả biết chuyện gì sẽ xảy ra tôi muốn
nói do sự câm nín của chú sóc nhỏ cũng chả phải nói làm gì phần tôi tôi phải nói
chao ôi không sẽ quên mất trước mắt tôi khi đấy một vạt nắng bóng bẩy đổ lên mối sầu
tôi bao năm ròng nom thực đìu hiu!
32vương ngọc minh
BÀI CHO BUỔI SÁNG
... và, hoài phương
Khi ánh ngày ùa thơ vào phòng tôi vẫn chưa có quyết định đúng hơn chả rõ ràng mục đích
gì sất cứ nằm đảo mắt ngó từ góc phải căn buồng sang góc trái căn buồng ngó góc trên
cùng căn buồng xuống dưới chân căn buồng ý nghĩ nảy ra chỉ duy nhất một ý nghĩ là tránh
ngó bốn vách buồng và làm sao để đừng ngó cái trần buồng rõ ràng thơ sống với tôi mỗi
ngày chung chạ với các vách buồng chẳng nhất thời chút nào sất vòng hai tay gối dưới gáy tôi
33 mở chữ
tập trung vào hai con người một bằng xương bằng thịt một người như ảo như thực hết sức thơ
mộng nhưng quái (! ) ánh mắt lại đảo ngó từ góc trái căn buồng sang góc phải căn buồng đoạn ngó
từ phía dưới chân căn buồng lên phía trên cùng căn buồng quái (!) phát nhận ra rằng tôi đã không
hề ngó một cách thực sự ngó bất kì gì kể từ lúc ánh ngày ùa thơ vào căn phòng
để đó một người như ảo như thực hết sức thơ mộng cùng các miếng buồng – vách!
34vương ngọc minh
NÓI VỚI NỖI HẰN HỌC KHÔNG ÐÁNG KỂ
quái! không sao mở mắt bây giờ đã tám giờ tôi lăn đại vào bộ đồ treo trên đầu nằm
miệng nói “đổ xuống phố thôi!” nói vậy nhưng vẫn không tài nào mở mắtquái bên tai lại nghe
văng vẳng “hãy gõ cửa sẽ mở!” và từ xa tiếng thanh lam ca “bầmơi ... bầm ơi ...”bây giờ
đã hơn tám giờ tôivẫn không sao mở mắt nắng đang lấp ló nơi đầu ngày cười hềnh hệch
tôi xỏ tay vô áochân vô quần “một khúc sông hồng” chảy ngang mặt tôi cảm thấy như mình
35 mở chữ
sắp sửa đi vào cõi chết mọi ý thức sống dường đã cùn mằn (!) một cách hết sức thảm hại
vẫn không sao mở mắt tâm hồn tôi [sản phẩm được nhào nặn thuần sài-gòn] tôi phát nổi giận
đến lộn mửa phải nén sát vào bộ đồ treo trên đầu nằm trong ánh sáng chan hòa của ngày
tôi vẫn lăn qua trởlại bất kể có tìm ra được lối và tìm ra được rồi bất kể
sẽ đưa dẫn về đâu chết phứt cũng được tình trạng cứt đái này tình trạng không sao mở mắt
36vương ngọc minh
SỰ LÂN CẬN
khiến bắt nhớ bài thơ “tình cảm.” của nguyễn thịngọc nhung thực ra bảnthân đời sống chả có
ngụ ý gì chuyện tình cảm ở tôi rất tuỳ tiện nhiều khi tình tôi có nhưng không cảm như cô
nhung nói có thể cho đấy điển hình tâm tính của một người làm thơ cũng được tuy nhiên cũng
cũng không được vì có khi tôi có cảm lại không có tình như cô nhung nói thì tôi muốn
nói tiếng/ lời khi tách khỏi tôi ngôn ngữ chúnghết sức vô tư bị ảnh hưởng từ người này
37 mở chữ
người khác chúng cũng không care thề là tôi có thể kể ra vanh vách tên họ những người mà
tôi đã bị ảnh hưởng nhưng thôi dù thế nàobản thân hỏng bét đã vô phương chạy chữa hễ
thoát khỏi cơn mộng này liền va vô cơn mộng khác – tại sao? tình nhiều khi tôi có cảm tuyệt
đối không hệt như cô nhung nói có thể đấy trải nghiệm tôi đã trực ngộ chăng! cuộc đời lắm
bận tình tôi có cảm tuyệt nhiên không và cũng do chuyện tình cảm bao phen nó gây cản trở
gây khó khăn cho tôi riết rồi cứ phải luôn tự nhủ – hãy xem đấy cái cách con tim thổn
thức đi!
38vương ngọc minh
RỒI ÐẤT
gửi lê đình nhất lang
muốn thực sự bình tĩnh trở lại tôi đã phải cố tự nhủ liên tục rằng đường nào cũng về
la mã và rồi ngày nọ sẽ chẳng bao giờ đến nữa rồi chờ cho tới khi cảm thấy thực
sự bình tĩnh trở lại tôi lại phải nhìn trời rồi tự nhủ rằng ngày kia sẽ không bao giờ
đến nữa hết thảy rồi cũng về đất rồi cũng bởi do cảm thấy thế nên hết thảy mọi chuyện
39 mở chữ
đã xảy diễn từ bao lâu trên đời tôi nghĩ nó chỉ mới vừa đây thôi rồi còn đêm có
thật tôi cứ phải chịu đựng nó chao ôi! dễ sợ quá – hay để hòng thực sự bình tĩnh trở
lại sau nhiều đêm trường trò chuyện với bóng sau nhiều ngày dài lê thê gánh với những khổ sở
những cơm những áo những gạo những tiền tôi đã phải cố tự nhủ rằng rồi ngày mốt sẽ chẳng
bao giờ đến nữa rồi cũng bởi do cảm thấy thế tôi lại cảm thấy hết sức khổ sở – khổ
40vương ngọc minh
sở tới độ hết còn chịu đựng nổi với những tuổi những tên những gạo tiền cơm áo rốt cùng
tôi gào lên – ngày mai có còn không hả?!
vẫn biết người ta không thể chọn lựa lúc chào đời nhưng người ta có thể lựa chọn nơi chốn
để chết [xin đừng xác minh nguồn gốc sự thật về câu này!] dứt khoát tôi không muốn chết ở
việt nam nhưng sợ rồi khi mở mắt lên bất lực nhận rằng mình thực sự quá già cỗi tôi
thành thật xin lỗi các bạn những người đọc bài thơ này vì ngoài tính truyện với thể thơ tân
hình thức còn thì chả có gì!
41 mở chữ
Phụ bản tranh Vương Ngọc Minh
43 mở chữ
THƠ (SỰ QUỞN)
... gửi nguyễn hưng quốc
dợm đào huyệt chực nhớ vừa ghi lung tung dưới lưng khom ngó xuống chả hiểu sao có những chữ
“bảo bọc – và – ăn nhầm chi tới – tóc trắng – bắc kì – chứ lị!” phải mất 5 phút truy vấn chữ
với nghĩa – ôi! cũng chỉ của đời thường tuy nhiên sự việc dợm đào huyệtchả đi đến đâu tôi
quyết định luộc hai quả trứng gà nói làm làmliền bắc kì khi cho hai quả trứng vào nồi
44vương ngọc minh
ưa càm ràm đâu đâuriêng tôi ưa lơ mơ nghĩ – kì thực có ai đếm đã ăn bao nhiêu
quả trứng trong đời chưa?” giở quẻ lại nhận thấy rất ư bi kịch (nhất cự li nhì tốc độ!)
nếu tiếp tục để đầu rối rắm (bể) lung tung sẽ hết biết đường bỏ bộ – gặp tình (bể) lúng
túng bắc kì giả đò ho khan (!) tôi ho tiếng nghe “khục khục ...” quái đản nơi hai khóe mắt giờ
45 mở chữ
vướng đầy sương mù (!) lập tức căng người – ô! hóa khói từ nồi hai quả trứng luộc bốc mù mịt mở nắp nồi chúi đầu tôi trút hết ý dợm đào huyệt ôi – cũng tuyền thứ của nợ dấm dớ
lăng nhăng bắc kì (cựu!)vào “mệnh!” bây giờ tôi ngồi im nhủ “hãy xoa dịu nỗi tôi khơi gợi
niềm đam mê sự ham sống những thơ mộng ... nàonào!”
46vương ngọc minh
CHỦ NHẬT – THƠ
thường – chuyện vui vẻ chị em trong ngày xảy đến với ai kia chứ với tôi không hề có chăng
tuyền xúi quẩy – nó u ám tới độ buộc phải nhấc người rời khỏi phòngtôi đi ra downtown
vừa bước vừa dừng lại hỏi han người này đôi ba câu (chỉ đường cho nai chạy!) gật đầu chào
người nọ một cái kiểu hãy đợi đấy! người khác đi từ phòng trọ ra downtown mất ba mươi
47 mở chữ
phút luôn luôn tôi mất độ nửa ngày – những tưởng ra tới downtown sẽ rắp tâm làm chuyện gì
ghê gớm nhưng kì thực chả làm gì và chuyện vui vẻ chị em trong ngày thường – xảy đến với
ai kia chứ với tôi – không hề (như thể hãy đợi đấy!) có chăng tuyền những xúi quẩy nó u
ám tới độ buộc phải nhấc người rời khỏi phòng!
48vương ngọc minh
Ý – XÂM XOÀNG
mình (không làm gì cả!) đang nghĩ sau trước gì đất cũng ăn (ăn đất sameshit!) thì lại nhìn
thấy chữ trong sương (và sương thì đang ăn sương!) mình nghĩ thêm ở đó (chữ đang ăn sương!) có
lẽ cha (tức là ngài!) (fucking godot!) sẽ nhìn thấy mình (con) một mình hiện giữ rịt nỗi đau (ăn đất!) vâng luôn
luôn tôi chỉ một mình bây giờ có lẽ sương đang ăn chữ (sương cũng ăn sương ấy do tôi
49 mở chữ
nghĩ!) và tôi nhìn thấy trong lúc nghĩ trước sau gì đất cũng ăn (ăn đất sameshit!) cha (tức
là ngài!) fucking god-ot đã nhìn thấy mình (con) một mình (vâng luôn luôn tôi chỉ một mình!)
mà cha (tức là ngài!) fucking godot same-shit (nghĩa là không làm gì cả!)
50vương ngọc minh
ÔI!
với ta đàn bà hừmphải gợi cảm bạo liệtphải dữ dằn ngày tối luôn mở miệng thở nói
nhỏ nhẹ “em sẽ mang tương lai hạnh phúc lại cho người” được vậy ngày tối hả họng táp táp
ta sống đúng kiểu “con cá sống nhờ nước” đàn bà với ta hừm! phải giảo quyệt đậm son phấn
không vớ vẩn luôn mở miệng thở ngày tối thỏ thẻ “tới đây kề bên em sẽ đem tương lai
hạnh phúc lại cho người” được thế ta rũ hết những mùa đau đeo bám từ địa ngục ngoi lên
51 mở chữ
cứ thế sống đời sống cực hùng dũng tên tuổi ta (om!) đại đa số quần chúng hiện vẫn còn
khá xa lạ ngày tối họ suy đoán tuổi đờita quá quắt chỉ dạng u năm mươi đương giữa
chợ chơi tới chết thở nói đúng nghĩa của từ tự do hoàn toàn (chuyện bao lâu nay ngày tối
đã chẳng màng tới quá khứ kịch liệt thì sá chi tương lai sống với một đời sống thuần – con
cá sống nhờ nước!) bố khỉ.
52vương ngọc minh
LÒNG TRẦN
quả tình cõi đời này chỗ sống (tạm) hiện thời bụi vô số chúng nhiều đến nỗi khắp người chốc
chốc cứ phát ngứa ngáybuồn đời đi gặp bác sĩ tôi trình bày cõi đời này chỗ sống (tạm)
hiện thời bụi nhiều vô số và rằng chốc chốckhiến khắp người cứ phát ngứa ngáy nghe tôi trình
bày xong gã kê toa thuốc mua về uống vàohai mắt cứ díp lạichả làm ăn gì được
53 mở chữ
mặc dù tôi chả làm ăn gì nào giờ buồn đời một buổi trút hết lọ thuốc xuống bồn cầu
giật nước lúc nghe tiếng nước xối ào ào phát liên tưởng vì trốn bụi mới sa đà chỗ nhà
thổ rồi chả ai thấy tôi trở ra ngay cả mụ đĩ rạc ngồi canh cửa hỏi ả cũng xác
nhận “tôi – kể biệt vô âm tín ...” thì xin đừng ai ngạc nhiên – nhá!
54vương ngọc minh
BUỔI TRƯA MỒNG BỐN TẾT
vì cần một ý tưởng mới cho bài thơ tân hình thứctôi ra đứng ven đường cáiđợi (!) miết gặp ai cũng đưa
cả nắm chữ đủ màu đủ nghĩa (sắc sắc – không không) khẩn khoản nói “vì cần một ý tưởng mới cho bài thơ tân
hình thức xin quí ông quí bà nhận dùm vì như quí ông quí bà không cầm lấy chúng sẽ ăn tôi mất dù
có cẩn thận nhét chúng vào bao bì to cột chặt vắt vai ...” đã nói đến thế nhưng chẳng ma nào chịu cầm lấy
và rồi tôi cứ đứng ven đường cái đợi (!) miết cho tới biệt dạng bóng người còn lại mỗi mình tôi gỡ đồng hồ
55 mở chữ
đeo tay thay pin cũng vào lúc đấy luôn luôn có cảm giác mình gần như chỉ mới đến đời này (sắc sắc – không
không) ở chưa được bao lâu mà bóng xế đã ngang mày từ bao giờ ... liền nghiêng vai hất bao bì to đựng nắm
chữ đủ màu đủ nghĩa xuống thì hay chữ lọt mất hết tuy nhiên cái ý nghĩ cần một ý tưởng mới cho bài
thơ tân hình thức còn i tôi dùng lưỡi liếm sạch trơn cái ý tưởng ấy!
56vương ngọc minh
VỚI TÌNH NHỎ
bây giờ đi ngang bất kì khu nghĩa địa nào tôi hết còn nặng người vì
mẹ tôi đã chết từ lâu rồi chiều mồng 5 tết đi ngang khu nghĩa địa
trong presidi –o base quả thực vậy tôi đã hết còn nặng người tôi
hết nhìn qua trái rồi sang phải con đường vòng vèo tuyệt nhiên không một bóng
57 mở chữ
người đi/ lại hai bên đường cây thông xanh bạt ngàn và tôi nghĩ “chỉ có
vầy (!) xoàng quá ...” rồi phát thấy đừng nghĩ này / nọ quả nhiên khá nhẹ người thế là
tôi quyết đếch nhìn sang phải rồi qua trái nữa!
58vương ngọc minh
VỀ CUỘC ÐỜI CHUNG CHUNG CÓ BỨC BÁCH
đời tôi – một cuộc đời có ra chó gì chứ!ban ngày nôn cầm canh ban đêm cứ đi giáp
giường – xâu mộng! thử hỏiđời tôi – một cuộc đời như thế thì – có ra chó gì chứ! hễ đứng
đái tức thời nghe tiếng cô liêu rớt – kêu lanh lảnh! hở chút bứt chântay khỏi mình nạo rỗng
đầu đổ cứt gà sáp lớp lớp chờ đặc lại thành tầng tầng – đơn giảnchỉ để khỏi phải nghĩ
về đời tôi – sau / trước thực vậy không nhất thiết ban đêm ban ngày – ngó thấy chỗ nào trống người
59 mở chữ
liền hét tướng cả chuỗi “ù ù ... cạc cạc ... ù ù ... cạc cạc” người đời nghe lầm tưởng tiếng hét
tướng đơn giản chỉ chuỗi “ù ù ... cạc cạc” nhưng không phải đấy thứ bùa chú hòng giữ thần hồn –
với tôi nói chung to –tally f***ed – up – tính nỗi cuồng vọng nội chuyện ăn chữ trước / giờ đã
đủ cho ai ai cũng thấy đời tôi – một cuộc đời có ra chó gì chứ!
60vương ngọc minh
ÐÊM – CỰC XOÀNG
gửi đinh thị như thúy
không kịp trở đầu né tôi gõ xuống mặt chữ liền một mạch thành câu “vung búa tạ nhằm giữa đỉnh đầu bổ xuống!”
xong – vất vào trời đất vừa tức thì – mới trưa giờ đã ám tối có muốn hài hước cũng không thể dám chắc là
đọc “vung búa tạ nhằm giữa đỉnh đầu bổ xuống!” thiên hạ sẽ thảy đều lắc đầu tỏ không ưa không hiểu chuyện có
thơ – hay không có khoan hãy bàn bởi chẳng ăn nhập gì giữa hiểu không hiểu – thơ? câu “vung búa tạ nhằm giữa đỉnh
61 mở chữ
đầu bổ xuống!” ở đây – tôi còn không hiểu nhưng khi gõ thành câu tôi muốn nói – có con quạ đen to lắm nhằm ngay giữa đỉnh đầu tôi nó
ỉa một bãi và biến ngay lập tức không kịp trở đầu né tôi với dúm cảm xúc nhỏ – dợn lên ngó quanh thân
chả biết đâu thực đâu ảo mộng chỉ còn biết cho tay gõ xuống mặt chữ liền một mạch “vung búa tạ nhằm giữa
đỉnh đầu bổ xuống!“ quả thực vậy ngay lúc đó không hiểu sao tôi rất muốn hộp sọ mình vỡ ra văng tám hướng –
dính ai nấy chịu!
62vương ngọc minh
CHUYỆN VÔ BỔ
tặng khế iêm
một người chồng (như tôi – kẻ viết) mà mọi ý tưởng nẩy đưa ra đều dẫn
đưa tới sai lầm và một người vợ (như nàng – dịu hiền)thì nắm giữ hết
mọi thứ kể cả sinh – vận mệnh người chồng (kẻ viết – như tôi) không những thế
63 mở chữ
người vợ (đảm đang– như nàng) còn am tường các cái từ chính trị xã hội
cho tới ngoài đời thường (tiền – bạc) thử hỏi chuyện đôi lứa như vậy (như tôi
– kẻ viết với nàng– hiền dịu đảm đang)có bền chặt!
64vương ngọc minh
CÓ MỘT NGÀY NHƯ VẬY
phải nối kết nhiều thứ (linh tinh lắm) mới thànhnên cái tôi giờ kêu “cái tôi thực đáng ghét
làm ơn phá – bỏ đi!” đối với tôi không thể kêu lên đơn giản như thế – dẫu tiếng kêu có
đau đớn chăng nữa! nên nhớ đây đã phải chạy thở hốc thiếu điều run cầm cập rượt lời bao
phen cốt chỉ để thành nên cái tôi giờ kêu “cái tôi luôn luôn bất cập làm ơn hủy hoại
đi!” đối với tôi dẫu cái tôi có đáng ghét bất cập bất cận nhân tình nhưng đây đã phải
65 mở chữ
chạy đuổi vòng vòng bao phen khua chén ầm ĩ rượt lời cốt chỉ để định hình cái tôi giờ
kêu hãy hủy hoại – phá bỏ – ôi cha! dẫu tiếng kêu lên có đau đớn chăng nữa nên nhớ cho
chỉ vì cái tôi luônluôn bất cập đáng ghét bất cận nhân tình đây đã phải mất bao nhiêu
buổi chiều – cơ man những đêm – những tháng – năm linh tinh – chưa kể chốc chốc để tai nghe ngóng rác
rến mới định hình được cái tôi hiện đang mangđây!
66vương ngọc minh
Ý NGHĨ MỘT MÌNH
tặng anh lê nguyên tịnh
thực ra – thơ – giản dị lắm đã nhiều năm trời vẫn không sao rũ bỏ – được – chuyện cứ ưa suy nghĩ trở đi trở
lại không chỉ một vấn đề mà với rất – rất nhiều vấn đề? vừa tức thì đã nẩy ý nghĩ đợi sáng hẳn sẽ
ra – đi từ bên này cầu golden gate sang bên kia cầu golden gate và – còn tính trở tới trở lui chừng
vài chục bận thì ngồi xuốngchỉ để nhìn về bên kia biển thái bình dương! chỗ đấy có thể vũng tàu – đà nẵng –
67 mở chữ
phú quốc thực tình – tự sựtrước mắt chính tôi còn chẳng thể hiểu / biết – việc cứ ưa suy nghĩ trở đi trở lại
có mang ý nghĩa gì cho đời sống tôi – vốn tạm bợ (!) trong khi bản thân đếch muốn chi ngoài ba bữa ăn – tuyền
chữ (vì đòi thêm – chết. có đem theo được chăng?) thử hỏitính từ ngày em bỏ tôiđã nhiều năm trời chuyện cứ
ưa suy nghĩ trở đi trở lại vô hình chung đã khiến mất khá nhiều thời giờ của tôi..
68vương ngọc minh
SỰ ÐI LẠI
lần nào gặp – không hề nhầm lẫn bởi đấy cũng chỉ – đêm sâu tối – những vô cớ âu lo – cơn
mỏi mệt – nỗi đợi chờ –cùng với sự cô đơn chín nẫu tôi đã phải cố tập trung tư tưởng
vào một ý nghĩ tốt để đừng bật ra một ý nghĩ bậy – yeah! lần này gặp lại – vẫn không
69 mở chữ
hề nhầm lẫn cũng chỉ – cơn chán chường dai dẳng – nỗi ngóng trông vô vọng – những vô cớ muộn phiền
cùng với đơn độc đeo đẳng đấy sự yếm thế –yeah! và ngày mai có gặp lại vẫn không hề
nhầm lẫn – nhá! bởi cũng chỉ những điều mà bất kì ai đọc đến đây thảy buộc mồm “biết rồi
khổ lắm nói mãi!”
70vương ngọc minh
YOU
tặng hồ đăng thanh ngọc
bói nguyên đêm – nỗi lòng chả ra cái mẹ gìthưa anh văn giá – nỗi lòng giống thau cơm nguội
hấp đi – hâm lại. đều được nhưng – để bói nguyên đêm thì không đặng – thưa anh văn giá. xin lỗi
tôi phải nói tiếng mỹ “i adore your beau-ty the light of your sympathy the de-
licious love in your eyes ...” bởi màu trời trước mắt. sau cơn mưa cứ dắm dẳng (tốt nhất
71 mở chữ
đừng cần biết – bói – bằng phương pháp gì?) thưa anh văn giá. hiện thời – cách ba phút anh văn giá
hãy để đồng hồ báo thức kêu một lần – ai thức – thức (!) ai ngủ – ngủ vì thời gian trôi nhanh
(tôi luôn giữ lời hứa!) thơ mà – thưa anh văn giá!
72vương ngọc minh
CHUYỆN
trong thâm tâm tôi (dân chơi) vẫn luôn ao ước ra đời hễ nom thấy cô nào làm thơ thường
trực thì kiếm cách làm cho cô ta có một đứa con gặp trăm cô làm trăm con (dứt khoát
không để có kiểu – năm mươi con lên núi / năm mươi con xuống biển) cứ tưởng tượng nội việc đứa
trẻ lớn khôn trong mỗi ý nghĩ thơ của một người mẹ làm thơ thường trực niềm ao ước như
73 mở chữ
được hun đúc lớn thêm ra đời hễ nom thấy cô nào làm thơ một cách thường trực lập tức
niềm ao ước làm cho cô ta có một đứa con trổi dậy mạnh mẽ nghĩa là tôi rất muốn
kiếm cách làm cho cô ta có một đứa con chao ôi tưởng tượng mỗi đứa con chúng lớn khôn
nơi mỗi ý nghĩ thơ của người mẹ làm thơ một cách thường trực thì tôi thấy cùng lắm ngày /
tối chúng thơ thơ thẩn thẩn cỡ tôi là cùng!
74vương ngọc minh
SỰ ÐA CẢM
Còn biết phải làm gì chứ!Tôi rất ham muốn gần gũi Xác thịt với cô ta mỗi Lần cô ta ghé chơi tôi
Mừng phát điên lên chuyện ham Muốn gần gũi xác thịt với Cô ta đã như một nhuCầu khao khát ngay lập tức
Được lên giường với cô ta Khiến không sao chờ đợi – dẫu Chỉ khoảnh khắc! nhưng thử nghĩ Mỗi lần ghé chơi cô ta
Muốn phải xem tivi một Chút – thư giản một chút- làm Quen chỗ tôi trọ (cũ kĩ) Một chút – thậm chí cô ta
Còn muốn tôi chạy ra chợMua bao gạo – chai nước mắm Ghé hàng quán gần đấy một Chút – nếu có thể tạt vô
75 mở chữ
museums xem tranh! quả tình Có lẽ – do cô quạnh quá Lâu ngày tôi nghe theo chạy Hộc tốc ra chợ mua bao
Gạo – mua chai nước mắm thậm Chí còn tạt vô museums Xem tranh! thú thực – làm tốt Những sự việc như thế vẫn
Không sao giập tắt nổi chuyện Ham muốn gần gũi xác thịt Với cô ta phải nói tôi Đã hồ hởi hoàn thành dẫu
Mỗi việc một chút nhưng hết Sức mau chóng vẻ vang vàVội vã trở lui lại phòng Trọ – giời ạ! tới nơi trăm
Bận như một cô ta ngủ Khì – trên tay luôn nắm chắc Tờ giấy viết sẵn dòng chữ“Để cho em ngủ một chút
Nhá!” tôi còn biết phải làm Gì chứ!
76vương ngọc minh
CHỮ HIẾU
mỗi lần bị tôi cấu mông i rằng thực thần sầu thị kêu tôi “đồ già dịch!” quả tình tôi
không hiểu trong ba chữ “đồ già dịch!” có hàmchứa thêm nghĩa gì khác tuy nhiên thấy thị cứ
đứng im thở dốc tất nhiên sau lưng thị không tài nào tôi có thể đứng im cho đến khi
77 mở chữ
trong đầu tôi lóe lên một ý tưởng và trong lòng thị lóe lên niềm thương cảm vâng! niềm thương
cảm vô bờ bến chúng tôi ngồi xuống phần tôi từ đó thực thần sầu cứ mặc kệ cho thị
liền miệng kêu “đồ giàdịch ... đồ già dịch!” tôi chỉ việc dò sao cho đúng mạch câu chuyện – là
được!
78vương ngọc minh
MƯỜI PHÚT
Nghĩ. để mọi chuyện êm thắm. nhưng. không giống bao kẻ. với các lí lẽ riêng. tôi chèn chữ chật
Cổ họng. chả ai đâu gánh được nỗi khổ riêng của ai. vậy rồi. tôi chẳng cách chi ngậm họng
Nổi. thôi. để mọi chuyện êm thắm. không giống như bao người khác. tôi lèn chữ. đã thành câu. đại
Khái: trăm năm trong cõi người ta. chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau*sâu xuống đóc họng. hòng
79 mở chữ
Đếch phải suy tính nọ. kia. vì. nói cho cùngai đâu gánh được nỗi khổ riêng của ai. vậy
Rồi. tôi nói. liên tu bất tận (!) lạ một điều.giọng nói giờ ngập màu.sắc. cùng với tuyền những
Lí lẽ riêng.
* kiều, nguyễn du.
80vương ngọc minh
SÁNG THỨ TƯ
sáng nay trong đầu giai điệu “ballet suite từ – the nut –cracker”của tchai –
kovsky cứ dợn qua / lại vào buổi sáng nay như những ngày này thiệt – tôi
chỉ việc ăn không ngồi rồi! và vì sự ăn không ngồi rồi hắn đã khiến
cho thân – tâm luôncảm thấy tưng – một cách hưng phấn hết sức. đừng ai nói
81 mở chữ
việc ăn không ngồi rồi sẽ không có cửa cho hạng – kẻnhư tôi nghen. vào
những ngày này phải như buổi sáng nay khi mà giai điệu “ballet suite từ –
the nutcracker” của tchaikovsky cứ dợn qua / lại trong đầu khiến tưng
hết sức – thiệt! chỉ muốn ăn không ngồi rồi miết – anh iêm ạ!
82vương ngọc minh
DO THỜI TIẾT
gửi biển bắc
tôi đã sinh sống ở sài gòn nay không còn ở đó nữa nhưng đừngcó tưởng bở vẫn còn
nhiều thứ về sài gòn trong con người của tôi tôi vẫn nhớ nó tôi vẫn dính líu nhiều chuyện
với nó đừng có mà tưởng bở bạn bè cũ mới đồ ăn thức uống tiếng nói của người sài
83 mở chữ
gòn vẫn còn i nguyêntrong con người tôi nên tôi nói “i have lived in saigon” với người
bản xứ mặc dù tôi không còn sinh sống ở đó nữa nhưng vì vậy cũng đừng có mà tưởng
bở. nhá!
84vương ngọc minh
KHI NGHE TIẾNG NƯỚC SÔI
tôi dồn – chật hết thảy các cái có được ấp ủ điều tâm huyết (cuối đời) xuống hai bàn chân
chạy – tôi chạy nhằm tìm hết thảy – chỉ xin giônggiống các cái có được nhưng thiệt khổ chỉ giông
giống thôi không cách chi tôi kiếm ra nghĩa là tìm thấy hết thảy – tuyền giống i chang các cái
85 mở chữ
tôi có được ấp ủ điều tâm huyết hiện đang dồn – chật dưới hai bàn chân (!) đau đớn lắm! hai
bàn chân càng chạy càng căng nặng và cứ chạy chừng một đỗi thì bật khóc lên! Ngoái ngó ôi
chao ở khoảng giữa tiếng khóc cơ man các cái có được ấp ủ hết thảy điều tâm huyết (cuối
đời) đã ngả màu vàng xỉn cứ thế rơi – rớt!
86vương ngọc minh
NGHĨ LÚC QUA NỬA ÐÊM
bởi mọi thứ trên đời đã được đong đếm một khi đã đặt trên hai vai chúng ta không thể
để xuống nhưng chúng ta có thể hỏi – tại sao lại phải đong đếm mọi thứ trên đời và ai
đã đong đếm mọi thứ hỏi nhiều khi không cần ai giả nhời! bây giờ đừng nói gì chúng ta
có thể ca múa vì mọi thứ trên đời đã được đong đếm một khi gánh trên hai vai chúng
ta không thể đặt xuống nhưng chúng ta có thể múa ca cùng với tiếng củi lửa nhưng chúng ta
87 mở chữ
cũng có thể cho đấy tiếng của hòm mục trong khi mọi thứ trên đời đã được đong đếm và
chúng ta luôn thật sự mong muốn nhẹ gánh nhẹhai vai! vậy thời chúng ta có thể hỏi – tại
sao lại phải đong đếm mọi thứ trên đời? ai – ai có cái quyền đong đếm mọi thứ trên đời
chứ! và nên nhớ hỏi nhiều khi cũng chả cần ai giả nhời. nhá!
88vương ngọc minh
HỒI NÀY ƯA KHÓC CƯỜI LÃNG NHÁCH
cứ giấc 12 giờquí vị (thánh thần) cầm ống kiếng vạn hoa lênlắc độ vài chục lần
đoạn kê tai sẽ nghe tiếng bấc tiếng chì của chính tôi ở trỏng vang ra còn giả như quí
vị (thánh thần) dám chuivô trong sẽ thấy tôi tự động ép xác vào vạn hoa và khi đã
ở hẳn trong ống kiếng sống đời quí vị (thánh thần) cứ tự tiện đứng hay nằm ngồi tùy thích
89 mở chữ
nhưng nói trước việc đầu tiên quí vị (thánh thần)phải chặt bớt tay bớt chân bẻ bớt răng (quên
mình đi) ăn nói thực nhỏ nhẹ sao cho giống lũ vạn hoa chả cần giống tôi bởi không phải
trông nồi trông hướng nên không việc gì quí vị (thánh thần) sợ làm kinh động bọn ảo giác ác
hoa còn muốn sống đời đời trong ống kiếng vạn hoa như tôi đã sống bao năm qua quí vị
90vương ngọc minh
(thánh thần) nhớ luôn tâm niệm đám trí nhớ chẳng khác thứ kẻ thù truyền kiếp (hồi tưởng về quá
vãng sẽ khiến người ta sầu khổ) giả như có thể bóp nát trí nhớthì bóp hệt bóp bánh
tráng nhá! phần tôi o –kay tự nguyện nhắm lúc nào ép xác vào vạn hoa lúc nào không hòng
cho quí vị (thánh thần)được tự do tự tung tự tác từ bây giờ trở đi chuyện công/ tư
của quí vị (thánh thần)có dễ chịu chả dễ chịu phải ráng làm sao giết tôi chết!
91 mở chữ
NỖI NIỀM
gặp – thoạt vào chuyện vãn cứ kiểu – sao đời sống ông thế nào? vợ con thêm
nữa chưa? thú thực không hề chảnh. Nghe– chả thích chút nàovà đã ù – té
chạy. thoát – hú hồn giờ – đã không còn nhớ đứng chịu trận chốc chốc phá cười
lên – pha trò xởilởi với alice– bao lâu nữa! bấy giờ – quả. không hề
92vương ngọc minh
chảnh – chỉ không muốn mắc phải xúi quẩynơi tình trường như trước đây từng bị
dính – vướng. móc điệnthoại ra – thủ trongtay. chí cốt nhằm chấm dứt câu chuyện trời ơi – đất hỡivới alice – càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy. vậy
mà- còn nhớ. vẫn với giọng cực truyền cảm alice nói– không hề mơ hồ
93 mở chữ
úp mở “xin lỗi– bao lâu nay. trót có cảm tình với ông – nên em bỏ
hẳn chuyện lên chùa!”ối! có chết không chứ – nghe thế. không hề chảnh – liền thấy
ra câu chuyện – rồi tuyệt đối nằm ngoài tầm kiểm soát củamình và đã ù
– té. chạy thoát – hú hồn tôi không hề chảnh!
94vương ngọc minh
CHUYỆN ÐỢI
tôi nghĩ không nên nhiều lời với lũ thời gian có nói gì với chúng cũng vô ích nghĩ vậy
tôi hùng hổ nói thẳng ra “tao không nhiều lời với bây vô ích lắm!”nói xong tôi không bỏlỡ cơ hội hùng hổ
bởi không phải lúc nào cũng có cơ hội hùnghổ mà thời gian nói gì với chúng thì phải
95 mở chữ
nói thẳng ra nghĩ vậy tôi nói “tao không nhiều lời với bọn bây giờ đây đang là buổi bình
minh không phải muốn hùng hổ là hùng hổ được muốn có cơ hội là có được cơ hội..” còn
đang hùng hổ tôi nói nói lũ thời gian đâm ngang – dữ hôn! làm hết hứng!
96vương ngọc minh
VÀNG
gửi biển bắc
ôi em giờ chập chờn đâu đâu anh cũng thấy (nhan nhản) ma cùng chữ những con chữ thật ước lệ (đã qua tay ông nguyễn du nhào
nặn bóp méo tất thảy đều giập mật) bọn ma chúng cố hà hơi dựng dậy từng ngữ ngôn đặt để ngay cửa ngõ dẫn vào những năm
ba bốn ngàn sắp tới phán một thứ bùa chú (tợ những chiếc bánh vẽ của đám người huênh hoang sẽ giữ rịt sinh mệnh việt nam) rồi
để có ngày qua chậm có ngày qua mau (ngày mưa ngày nắng) dưới vòm cầu vồng anh vẽ năm màu hình ảnh đời thường kẻ dạm người
97 mở chữ
mua cái thây ma anh trôi nổi trong bát cháo bò tế sống anh thế đấy năm tháng thì dài đằng đẵng đầu cổ anh thì lúc nào
cũng cố giữ liền lạc cố đảo mắt lùng bắt cho được định mệnh những con chữ bất cập (chúng cứ rơi ra nơi cửa mình trời đất)
có lẽ năm tháng đó trong lòng anh gió giông trong đầu anh bão nổi mà dòng đời luôn lặng lờ trôi xuôi rác trên con đường về
mỗi ngày mỗi ngập ngụa ôi em giờ đây mỗi buổi chiều xuống mỗi sáng thức dậy đứng hoặc ngồi anh vẫn hóng mưa móc từ đời rồi
98vương ngọc minh
chập chờn để đâu đâu anh cũng thấy (nhan nhản) ma cùng chữ những con chữ thật ước lệ (anh lặp lại lần nữa – chúng đã qua tay
ông nguyễn du nhào nặn bóp méo tất thảy đều giập mật) riêng cái thây ma anh cứ thế trôi nổi khi thì cùng với những chữ ý
tình luôn bất cập lúc lửng lơ trên các chữ sút cùi gẫy gọng ôi giờ đây có phải ở hậu cảnh mỗi con chữ ước lệ đã
có những cảnh sống của các con chữ đời thường (các con chữ nói chờ do anh gán vào) với các đọa đày nước mắt trào lộng tiếng
cười hân hoan (hi vọng là vậy) ôi em hễ qua nửa đêm một chút ma quỉ lại rủ nhau ăn nằm trong bát cháo bò tế sống
anh. đấy! đấy!
99 mở chữ
Phụ bản tranh Vương Ngọc Minh
101 mở chữ
THƠ, Ở SAN FRANCISCO
trưa hôm qua tôi ngồi ngửa hết cả người ra ngắm cô bé da màu lắc vòng cô bé lắc
cực thiện nghệ mặc cuộc đời hiển hiện phía trước cá thịt hoa trái nhà chung cư sở xã hội
quản lí chu cấp kể cả dăm đồng dằn túi ít/ nhiều không thành vấn đề ngày mai dẫu mưa
gió cuộc đời sở xã hội có phũ phàng cá nhân tôi vẫn ngồi ngửa hết cả người ra (không
102vương ngọc minh
nói làm gì!) bảo chọn giữa sống chết ngay đây nhá! chả riêng gì cô bé da màu lắc vòng
cá nhân tôi không chút phù phiếm chúng tôi sẽ chọn ngay phía sống còn cho tới khi ngồi lại
tư thế của kẻ biết phải làm gì với cuộc đời bao giờ cũng ngửa hết ra kể cả chuyện
103 mở chữ
sống chết (phần cô bé da màu có trở nên người lắc vòng chuyên nghiệp?mỗi cuộc đời biết thôi!)
trước mắt tôi bèn vẽ vòng tròn [to tổ bố!] đưa thân mình vào lắc hệt đứa cô bé da
màu lắc vòng trong hình tôi lắc cho đến khi quả báo nhãn tiền mệt ngất ngư. thì nghỉ.
104vương ngọc minh
CỔ TÍCH CHỮ
... tặng hoàng ngọc tuấn.
bắt tay làm bài thơ thoạt vào tôi hết sức tự tin (tự tại)dự trù chừng nửa ngày xong số chữ dài nghìn dòng (đường là đường
chung chẳng ai đợi ai) còn tính phù phép đi dây giữa hai hàng chữ nhưng chạm lên chữ trên key –board cứ thế chữ cầm mặt chạy
(chẳng ai đợi ai! quả không đùa với chữ được!) mưu toan phù phép khi đi dây giữa hai hàng chữ sẽ nhào lộn tung hứng (tuyền chuyện
lớn) kể toi từ trong trứng nước chả còn gì để nghĩ / làm (chẳng ai đợi ai!) tôi chỉ biết gằm xuống chữ trên keyboard – đụ mẹ
105 mở chữ
chẳng những cầm mặt chạy chữ xỏ mũi túm tóc khiến má chảy nhão vẫn biết đường là đường chung! giờ mọi thứ cứ lẫn vào nhau tôi
lẫn vào thơ (cơm lẫn vào áongười lẫn vào ma!) chuyện sống lẫn vào chuyện chết chịu hết nổi luôn (ở đây hoàn toàn không có chuyện
ngựa về ngược!) chừng chữ dừng do chẳng ai đợi ai! tôi bừng dậy thì đã không nửa ngày xong theo dự trù tóm lại làm bài thơ
này mất gần hai năm phần số chữ dự là sẽ dài nghìn dòng toàn bài thơ đấy – ý đếch có tuyền nói nói. cũng bấy nhiêu!
106vương ngọc minh
CHUYỆN VỀ MÙI THIẾU NGỦ
gửi lê quốc thành,
ngày nay ở đây phát trở nóng lảng nhách tôiđi bổ ba quả chanh organic mỗi quả
to bằng quả cà dái dê quái! hễ thở thì ra bụm khói trắng uống nước chanh pha nước cho
loãng cứ cầu sao hắtxì trong từ điển tiếng việt – lạ! không có khoản định nghĩa từ “khổ dâm”
“để khỏi bòn rút thêm thời giờ của quí ông bà một cách lảng nhách” tôi nói “những ngày này
107 mở chữ
mình thức rất khuya ăn tuyền sò huyết vắt chanh uống bia lạnh dậy khá muộn và quái! hễ thở
thì ra bụm khói trắng ...”tôi e hèm “trong khi mình thức khuya dậy muộn tìm kiếm khoản định nghĩa
từ “khổ dâm” mình không muốn quí ông bà ngồi một mình trên facebookngồi lảng nhách như thể
tụi ăn không ngồi rồi ... với lại quí ông bà cứ như vậy lấy ai canh chừng quan tài mình
đây!”
108vương ngọc minh
LÚC CHỜ CƠM CHÍN TỚI
tôi nhắm (giấu đau thương) khi mối sầu khổ đeo mang quá cùng cực ra nằm trên đường ray cable car (để lộ
hẳn bản lai diện mục!) cứ đúng mười lăm phút một chuyến cable car chạy ngang chừng hai chuyến gộp chung thành ba
chục phút thì sẽ tan thây nát thịt em thấy đó! đã cố gạt khỏi đầu ý nghĩ– sống đây sống cho qua ngày
nhưng quả thực không gì phản động hơn mà rồi em xem! chuỗi chuỗi hình / ảnh cuộc đời lây lất không khác ăn nhờ
109 mở chữ
ở đậu (của nợ!) ngày này sang ngày khác da vẻ xanh mét hệt chùm gửi bám thân từng giây khắc chúng tái hiện
thật sống động giữa mắt nhìn buộc phải nhắm (giấu đau thương) khi mối sầu khổ đeo mang quá cùng cực chẳng còn cách
nào khác hơn ra nằm trên đường ray cable car (để lộ hẳn bản lai diện mục!) cứ đúng mười lăm phút một
chuyến cable car chạy ngang chừng hai chuyến gộp chung thành ba chục phút thì sẽ tan thây nát thịt!
110vương ngọc minh
AT GOLDEN GATE PARK
thị nói nguyên văn “we’ll be glad when you’re dead” – hì hì tôi cười trong cuộc chơi tử
sinh này tôi luôn nghĩ vào phút cuối bao giờ mình cũng phải hào phóng vì đơn giản đấy chỉ
một trong muôn trùng tính cách tay chơi từ ta thôi nhưng từ lúc nhận ra hễ mỗi bận thị
lướt ngang trên thân tôi cứ có cảm giác đấy chẳng khác cơn giông lạnh giá thổi thốc chứ đấy
111 mở chữ
ngàn lần không phải thị tôi đã bật khóc tiếc là sau đó không hề do nghe thị nói nguyên
văn “we’ll be glad when you’re dead” bằng chứng tôi còn cười “hì hì” mà trong cuộc chơi sinh
tử này bao giờ mình cũng phải tỏ hào phóng bởi đơn giản đó chỉ một trong muôn trùng tính cách
tay chơi của ta thôi!
112vương ngọc minh
BÀI VIẾT LẠI
gửi tha thủy,
bao năm trường trôi qua về phía biển con đường vẫn vậy vẫn tôi hằng ngày đi đi lại lại
nhặt nhạnh bất kể thực giả những sắc màu hòng biến hóa chí cốt sắp đặt đắp lên đời sống
mình phải mãi cho đến buổi chiều này này ngoài biển vẫn vậy mây nước vẫn xanh trong từng con
hải âu vẫn bay là là trên sóng biển thì tình cờ tôi chứng kiến con chuột vùng thoát khỏi
bẫy bởi đơn giản miếng mồi là khúc phó – mát giả lập tức nó khiến hoàng hồn tôi thấy ra
113 mở chữ
cuộc đời đơn giản quả thay đổi biến hóa khôn lường và con chuột còn biết đâu thực giả thì
cái công việc đi đi lại lại về hướng biển trên con đường thử nghĩ bao năm trường vẫn vậy
vẫn mây nước trong xanh vẫn từng con hải âu bay là là trên đầu ngọn sóng còn tôi ôi
chao vẫn nhặt nhạnh bất kể thực giả những sắc màu hòng biến hóa chí cốt sắp đặt đắp lên
đời sống mình bố khỉ hóa cái công việc như thế cực hết sức nhảm nhí nó đã bỏ phí
cơ man công sức tôi sắp đặt!
114vương ngọc minh
THÁNG TƯ 30
không ai chế ngự được sự buồn vui nơi mìnhsuốt đêm rồi tôi cứ hết trăn qua trở lại
“điều mà có thể cho là chiến thắng ở cáingày 30 tháng tư đã phải khiến một số
người vui cũng đã khiến một số người buồn*” buồn không ít phần tôi tôi bày tỏ rồi rằng không
115 mở chữ
ai chế ngự được sự buồn vui nơi mình thành suốt đêm rồi tôi cứ hết trăn qua trở lại
ôi cả đêm rồi và còn những đêm càng về gần ngày 30 tháng tư với tôi quả sẽ
là những đêm cực đáng chán!
* ông võ văn kiệt phát biểu đại khái thế.
116vương ngọc minh
HỒI ỨC
(nhân cái chết của Gabriel garcia marquez.)
Khi ở trong phòng dù chỉ một mình chẳng nó i với ai một lời tôi vẫn không hề cảm thấy
cô đơn việc tôi giặt thảm thường xuyên với chả một mục đích chính đángnào dưới góc độ của
chiếc iphone 5 – x tôi nhìn tôi rỏ mồ hôi ròng ròng trong khi marquez nói chỉ có
trăm năm cô đơn thôi nhé nhưng dưới góc độ của chiếc iphone 5 – x tôi thấy mình có
117 mở chữ
già đi lắm lúc còn lại thấy mình bị tấn nằm chen chúc lẫn với nhiều thế hệ khác nhau
của chiếc iphone trên chính mặt màn hình của chiếc iphone-5 – x (hệt cá mòi) nhưng ối!
đấy là khi tôi ở trong phòng một mình chẳng nói với ai một lời và đang nhìn tôi rỏ
mồ hôi ròng ròng già đi trong khi marquez nói chỉ có trăm năm cô đơn thôi nhé!
118vương ngọc minh
BÀI QN
... gửi vương quỳng ngọc
Tôi cứ ưa nghĩ về sông sâu núi cao là người làm thơ tiền phong tôi
luôn thấy được là niềm lạc thú trong sầu khổ nơi tôi không hề suy suyển
tôi luôn hiểu rõ rằng một khi thiếu vắng tình yêu em chắc chắn tôi sẽ
chết dần chết mòn theo năm tháng trái tim sẽ tù ngục đồng thời cũng nghiệm
119 mở chữ
ra một người làm thơ tiền phong tôi giả như làm thơ tình không khéo chắc
chắn các câu chữ sẽ dẫn đưa xuống địa ngục (!)giờ đây em thấy đấy hễ
nghĩ về sông sâu núi cao tôi nói “em! không cứ tôi ai ai rồi cũng
chết vấn đề sớm hay muộn thôi riêng tôi em xem đang già lão đi. đấy ...”
120vương ngọc minh
MƯỜI PHÚT
Nghĩ. để mọi chuyện êm thắm. nhưng. không giống bao kẻ. với các lí lẽ riêng. tôi chèn chữ chật
Cổ họng. chả ai đâu gánh được nỗi khổ riêng của ai. vậy rồi. tôi chẳng cách chi ngậm họng
Nỗi. thôi. để mọi chuyện êm thắm. không giống như bao người khác. tôi lèn chữ. đã thành câu. đại
121 mở chữ
Khái: trăm năm trong cõi người ta. chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau*sâu xuống đóc họng. hòng
Đếch phải suy tính nọ. kia. vì. nói cho cùngai đâu gánh được nỗi khổ riêng của ai. vậy
Rồi. tôi nói. liên tu bất tận (!) lạ một điều.giọng nói giờ ngập màu.sắc. cùng với tuyền những
Lí lẽ riêng.
*kiều, nguyễn du.
122vương ngọc minh
HỄ NÓI TỚI TÌNH. PHẢI KỂ TỚI HOA HỒNG!
Muốn làm bài thơ tình nhưng chần chừ mãi do không biết đâu đầu mối của tình sau tình trước
giữa chừng ý nghĩ làm bài thơ tình bốc hơi tôi lại phải loay hoay dò xem đâu đầu mối
của tình trước tình sau giữa chừng thấy thực khốn nạn cái thân tôi khốn nạn cho cái gọi cuộc
tình từ giờ cho tới khi nhắm mắt cũng chả có một ai chung thân cả không có cái gọi
123 mở chữ
người tình tôi lẳng lặng đứng nhìn ý nghĩ làm bài thơ tình bốc hơi giữa chừng thì đầu mối
của tình sau tình trước hé lộ dần tôi lại loay hoay chần chừ nhưng lần này cứ hỏi đi
hỏi lại “vậy phải bắt đầu từ đâu? để đượckể là đầu mối của tình sau tình trước đây!”
124vương ngọc minh
NHIỀU NĂM RỒI VẪN VẬY
gửi đinh thị như thúy
ở trên giường. cho tới quá giữa đêm thì phát trăn trở (!) chỉ vài giờ. khái niệm thời gian trong
đầu dợm biến đi. quái!tôi lại nghĩ – trời sáng ra. có lẽ điên tiết lên. sẽ trở lui trăn
trở trở lại trên giường. cho tới quá giữa đêm nữa. chữ hiện đầy đầu. đã gần hết tháng ba
tôi ngẫm. nghĩ – không thể đối xử tệ với chữ được. hãy ngồi xuống. đường hoàng sắp. xếp chúng lại
125 mở chữ
quái! bao giờ cũng câu “nhưng tại sao tôi có mặt ở đây?” nhắm. thực không khéo sẽ trăn trở
trở lại trên giường (!) tôi phát nhận thấy có một điều lạ – trong lúc sắp. xếp chữ. hình ảnh về
cái khoảng cách sống/ chết cứ hiển hiện ngay những lúc tôi trăn trở trên giường và. khi đấy. luôn
luôn có con chim ưng bay lượn nơi hai hốc mắt!
126vương ngọc minh
CHỐC CHỐC
tấm thân tôi đènặng lên cái bóng tôi (lúc nó ngủ lịm đi) cứ hễ
muốn nhấc tấm thân tôi cốt đi qua đi lại thì cái bóng lại giật mình
thức dậy bao giờcũng vẻ ngơ ngáctôi phải nói lớn – tao đây ... tao đây
127 mở chữ
nó há hốc “a!”một tiếng rõ totôi ôn tồn – xong rồi ... tao ngỡ mày
trầm luân. đổ ... nóngây ra nói nói“thôi thôi..” cho tới ngủ lịm đi tấm
thân tôi cứ thế tiếp tục đè nặng lên cái bóng tôitrầm luân và không
ngớt than van.
128vương ngọc minh
100% CỬA ÐỂ NGỎ ...
có sự thay đổi. nhỏ. vào sáng thứ ba. mưa.trước bữa trưa. tôi đi tắm. trở ra. thấy có ba tin nhắn trong điện thoại. mở. nghe thử. tin nhắn thứ nhất “có sựthay đổi. nhỏ. vào sáng thứ ba. mưa. một trăm phần trăm. cửa để ngỏ ...”lập tức máy tự động chuyển tin nhắn thứ nhì “trước bữa trưa tôi đi tắm..” liền cấp kì. chuyển sang tin nhắn thứ ba ... chỉ là một chuỗi tiếng
129 mở chữ
nước xối rào rào.. hết sức ngạc nhiên. tôi thửkiểm tra. xem ai gọi hòng khi cần. còn biết đường một trăm phần trămgọi. thì. vừa đúng lúc tiếng điện thoại reo vang vang màn hình hiện sánglên. giữa khung hình. tôi.vai chính trong nỗi cô đơn. nhưng. chả thoại nhiều có lẽ vì đấy chuyện riêng tư. của tôi. một trăm phần trăm.
130vương ngọc minh
MỘT VỐC TÌNH VAY. TRẢ
Có gì đâunà đời là thế không phải muốn đi là
đi được về là về được sự vắng mặt của tôi một
ngày nào đấy thì thời gian vẫn trôi nhưng nhanh hơn có
gì chứ hễ có kẻ đến thời phải có người đi đời
là thế không phải muốn bước tới bước tới được lui lại
131 mở chữ
là lui lại được người đời sống hầu như nhiều khi chả
cứ gì xử dụng tới não bộ nằm bên trái có lẽ
ở phía đấy đầy rẫy tiếng la chứ có gì đâu nà
đời là thế não bộ bên trái não bộ bên trái cũng
chỉ với chừng đấy thôi saodị!
132vương ngọc minh
GẦN HẾT THÁNG BA
khi nghe các đảng cô hồn âm binh cho rằng tôi giờ đã thay đổi hẳn làm phát tự hỏi
– ồ ồ mình cũng làm được như thế a! và chỉ có thay đổi hẳn chứ không thể làm khác
đi dù chỉ một chút thôi sao? rồi tôi lại tự hỏi – cô hồn các đảng âm binh chúng cứ
luôn cho rằng mình giờ đã thay đổi hẳn như thế chẳng lẽ mình cũng làm được điều đó ư!
và chỉ có thay đổi hẳn chứ không thể làm khác đi dẫu chỉ một chút thôi à! tâm trạng
133 mở chữ
với ý nghĩ rằng ta cũng có thể làm thay đổi hẳn chính ta nghĩa là chỉ có thể làm
thay đổi hẳn chứ không thể làm khác đi dù chỉ một chút thôi tôi đâm tự hỏi lòng – liệu
tôi có thể nói với chúng cô hồn âm binh các đảng rằng “tôi chỉ muốn nói cho quí vị
hiểu tôi còn chả biết là tôi còn sống hay đã chết nữa là!”
134vương ngọc minh
BIỂN CẠN CỢT
tôi hỏi con chim bói cámày có thấy tao ở đây hôm qua nó đáp hôm qua chả có đám mây nào ở
đây hết mẹ rượt cái cọc nhọn tôi nói hừm có lẽ nào mày quên rồi ư nó đáp suýt nữa tôi té nhào
lộn cổ từ cái cọc nhọn đấy tôi hỏi lại gằn từng chữ mày có thấy tao ở đây hôm qua con chim bói
cá ra vẻ nghĩ ngợi nó đáp hôm qua anh có muốn như vậy đâu anh mơ thì có mẹ rượt cái cọc nhọn
135 mở chữ
tôi nói có lẽ nào mày quên rồi ư nó đáp có một thằng điên cắm cái cọc nhọn kêu tôi đứng trên đó
suýt nữa tôi té nhào lộn cổ tôi đưa mắt nhìn con chim bói cá hỏi gằn từng chữ hôm qua mày có thấy
tao ở đây ra vẻ nghĩ ngợi con chim bói cá đáp hôm qua có cái gì đáng để nhớ lại chứ suýt nữa
tôi té nhào lộn cổ từ cái cọc nhọn đấy tôi đảo mắt nhìn quanh mẹ rượt cái cọc nhọn con chim bói
136vương ngọc minh
cá cứ chực đổ nhào tôi nói mày chưa bao giờ chú ý đến điều gì cả cuộc đời có bao giờ hết chuyện
chứ tốt hơn mày trả lời tao là mày có thấy tao ở đây nghĩa là trên đời này hôm qua con chim bói
cá hết còn ra vẻ nghĩ ngợi nó lưỡng lự đáp tôi đã nhìn lên đầu thấy mây nhiều vô kể có phải hôm
qua anh là mây? suýt nữa tôi té nhào lộn cổ đấy!
137 mở chữ
THẾ RỒI, LẨN THẨN
Cho dù thời tiết có thế nào, cứ mỗi bận vượt qua khỏi lằn ranh giữa phố tàu và phố ý tôi đều đưa mắt liếc vào mấy tiệm bán thịt của
bọn ý. Những bài thơ của l... những câu thơ của a... đuợc sắp lớp lớp trong tủ đông đá ở north beach. Mấy tiệm bán cá phía dưới phố tàu thì
thực bẩn thỉu. Hai bức hình vẽ trên vách của d... một trên telegraph-hill/ một ở sf art institute màu sắc vẫn còn nguyên. Mấy tay thái
thịt khu phố ý thì thực phốp pháp, bệ vệ/ mấy tay chuyên bán cao đơn hườn tán - mãi võ sơn đông khu phố tàu thì thực hom hem, hôi hám. Bọn
138vương ngọc minh
việt-nam thì đâu đâu cũng treo đầu heo bán thịt chó, đĩ bợm, già mồm. Con đường chestnut đâm ngang đường bay từ ngày 3 tháng 5 cho đến ngày
24 tháng 8 nhiều xác chữ từ nhiều bài thơ của tôi đã trương, căng phồng nằm vắt qua đường ray calbe car, lềnh khênh. [cũng ngày đó trong căn nhà
gần biển, ty lặng lẽ điên lặng lẽ thắp một trăm lẻ hai ngọn nến.] mà anh t… thời tiết dẫu thế nào tôi cũng ở đây, khi ánh nắng chiều vừa
tắt trên north beach, ngang qua mấy tiệm bán thịt của bọn ý, dù thế nào tôi cũng đưa mắt liếc vào. Chúng sạch sẽ làm sao. Bọn thổ công phố tàu
vẫn bán y chang những con vịt quay béo nguậy. Còn mấy tập thơ tắm đẫm chất thiền của g... thì còn nguyên ở city lights books. Nơi quầy sách của goodwill
139 mở chữ
tôi tìm thấy quyển notes of a dirty old man, tay tính tiền nói chắc nịch – 1 đồng 99xu. Thằng c... cho mấy quyển sách, lâu, không đọc nó nói
cuối năm nay về việt nam sống. Tôi mang vất mấy cái áo đã mặc suốt mấy mùa thơ tôi chết dở cùng mấy quyển sách thằng c... cho vào sọt rác.
Ty đã hết điên [trong căn nhà gần biển, lặng lẽ tôi thổi tắt một trăm lẻ một cây nến, nhận đúng thêm một tuổi.] ngang mấy tiệm bán cá bẩn thỉu
khu phố tàu, nhiều con cá trong đó đã chết hai mắt chúng mở trừng trừng, đi được một đỗi, ngoái lại thấy chúng vẫn mở trừng trừng. Thế mà tôi cứ
sống. Từ chỗ đường bay với power cầm miếng thịt trừu về, băng qua te-legraph hill tối như bưng, phải thu cho anh i... rằng, san francis-
co trời, đương gió máy.
140vương ngọc minh
NOW AND THEN
Bạn đã ăn thịt thỏ chưa? tôi ăn rồi. hôm kia. bạn biết đấy! cách bọn ý. họ ướp nhiều lá thì là. tiêu
muối. nướng áp khói. nói chung thịt đỏ uống với rượu đỏ cabernet sauvignon ngon. tuyệt! điều tôi muốn nói
ở đây – ăn lần đầu. bao giờ cũng ngon. nhưng. quả tình tôi cũng chỉ một người ănuống. tài tử cực tài tử
điều tôi muốn nói – ở đây bạn có đặt câu hỏi gì không? tỉ như: thưởng thức một thức ăn lạ. ít thôi. có
141 mở chữ
giúp học hỏi được gì chăng? có làm phong phú thêm chota? ta có bỗng cảm thấy mùi hạnh phúc thật dễ mến?
nói chung. thịt đỏ thì không thể uống rượu nào khác ngoài rượu đỏ cabernet sau –vignon? v.. v.. rồi. các
bạn đều đã sẵn sàng chứ! tôi hỏi lại lần nữa – bạn đã ăn thịt thỏ chưa?
142vương ngọc minh
HÓNG SÁNG
Mở mắt lên rị mọ trời chưa sáng mở to mắt đời vẫn chưa sang trang tôi cho mình
đã phí khá nhiều thời giờ nghĩ ngợi tuyền vô bổ và nhủ phải làm một thứ gì đấy (chẳng
hạn tập cho giọng trở nên hùng hồn một chút!)vì đâu phải muốn làm một thứ gì đấy là
làm được (cho dẫu chỉ tập sao cho giọng trở nên hùng hồn một chút!)vì như vậy hóa người
143 mở chữ
khác cũng làm được sao!thực tình chất giọng hùng hồn cốt tập nhắm chỉ để nói với hư vô
vâng chỉ để nhắm vào hư vô vào lúc này và đâu phải muốn làm một thứ gì đấy là
làm được tôi nghĩ mình không thể bỏ thêm thời giờ ra nghĩ ngợi tuyền vô bổ cũng như không
thể hễ mở mắt lên rị mọ tiếp tục rị mọ.
144vương ngọc minh
THỨ HAI
tôi không thể nhớ lời mình đã nói ra hôm qua thì ngày mai hoặc ngay giờ quí vị ạ
làm thế nào tôi cóthể biết mình sẽ nói lời gì? xin quí vị hãy tin tôi lời hôm
qua nói ra còn chả nhớ thì lời để nói vào ngày mai hoặc ngay giờ quí vị ạ không
cứ tôi mà kể cả quí vị xin thưa giả như quí vị và tôi mình nhớ một cách khá
145 mở chữ
chính xác lời đã nóira hôm qua thì chắc chắn tôi và quí vị chúng ta quí vị ạ
chúng ta sẽ biết ngay mình phải nói lời gì ra ngày mai hoặc ngay giờ thưa đúng không quí
vị? yeah trừ phi ngày hôm qua quí vị chẳng nhớ gì về lời mình nói ra thì quí vị
cũng sẽ như tôi nghĩalà quí vị không thế nào biết lời sẽ nóira vào ngày mai hoặc
ngay giờ đúng không thưaquí vị!
146vương ngọc minh
NGỒI BÊN ÐƯỜNG CHỜ MỘT NGƯỜI MỘT
đang thở dài thườn thượttôi nghĩ mình chả chú ý hoặc chú tâm đếngì nhưng tôi lầm bởi
tôi có phải ngưới ở tận đâu đâu đâu và tất nhiên sau khi thở dài thườn thượt có thể
tôi sẽ thở hổn hển và nghĩ là mình không chú ý hoặc chú tâm đến gì nhưng thực ra
tôi đã lầm hết sức trầm trọng hai mắt tôi có thể lòi bất cứ lúc nào bởi đơn giản
147 mở chữ
tôi có phải người ở tận đâu đâu đâu đường có phải của riêng ai mọi thứ trên đời cũng
phù phiếm à không rồi cũng trời đất và giờđây tôi chẳng còn mấy tin tưởng vào chính sự
chú tâm của mình nữa sắc sắc không không việc thở dài thườn thượt hay thở hổn hển cũng hết
còn ý nghĩa cho dẫu sau đó tôi có đi hết sai lầm này tới sai lầm khác!
148vương ngọc minh
RA TẾT
người ta nói – tôi quả phù thủy luôn luôn kiếm ra chỗ đặt đít ngồi exit trong cái thế
giới trật tự của ngữ nghĩa người ta nói – tôi không hề tin có ngày ôm đầu máu đứng giữa
hai đầu ngón chân cái ngó hoàng hôn tím rịm cùng một tâm trạng cực thấp thỏm – no exit
(nơi bối cảnh mà sự bận rộn quấy nhiễu!) tìm thứ cảm giác ngây ngây hòng chỉ để đánh lừa
149 mở chữ
sự hiện hữu của chính mình người ta nói mỗi ngày – tôi tự nhấc hết tay trái rồi tay phải
mắt liếc ngang liếc dọclàm một bài thơ tỉ như: bài thơ này chí cốt với tính cách tân
hình thức (hậu hiện đại) giả như hiện có tínhtoán (khả dĩ) nào kháccho chuyện tìm kiếm hạnh
phúc trong cuộc lữ này thì đấy sự suy tính còn dang dở có hoàn tất cũng sẽ là chuyện
nhầm lẫn hoàn toàn no exit – okay!
150vương ngọc minh
CHỮ
chữ nào khó nói khoan nói quả tình cứ cho tôi biểu nó đừng sống động mà không đòi hỏi
gì hết đừng ngắt lời tôi tôi không đòi hỏi gì nó cả ơ cứ cho là tôi biểu nó
khóc chẳng hạn và không đòi hỏi gì hết được rồi chuyện gì sẽ xảy ra cứ cho là tôi
151 mở chữ
biểu nó cười vang chẳng hạn đừng ngắt lời tôi ơ chữ có khi khócsầu thảm khốc mà chữ
tình thì luôn sống động chữ nào khó nói khoannói ơ xong rồi tôi có đời tôi quả tình
chữ có đời chữ và cứ cho là tôi không đòi hỏi gì nó hết đừng ngắt lời tôi. nhá!
152vương ngọc minh
“M.”
... tặng người có nhã ý tài trợ, cho tôi, in tập thơ thể Tân Hình Thức. như này. Trân trọng.
nội hàm bài thơ này thực tình nội dung chẳng có chi cực chẳng biết đâu tả xung hữu đột còn người bây giờ nội nom thì ai cũng chung chung muốn nói nội về bản chất thì tá hỏathấy liền là không tốt không nên nói ra còn bản chất của thơ lại một chuyện khác cũng chung chung không có gì đáng nói nốt nội giữa mặt tốt mặt xấu của việc mơ mòng đã thiên kinhvạn trạng do mơ mòng chính ra tại nó muốn mơ mòng không hắn không giống bản chất một dân
153 mở chữ
tộc chung chung nhược tiểu lại còn ưa mơ mòng nội hàm bài thơ vẫn biết lấy sự nói của ông mũi lõ kia bàmắt xanh nọ để tự sướng là không nên tự thân vốn như hư như huyễn nội nói chung chung mà càng nói càng gần hư vô tựa vào thơ có hơn hẳn tựa vào cuộc đời mỗi kẻ làm thơ biết bản chất người làm thơ vốn ngày/ tối phần lớn lấy sự nói năng lảm nhảm làm lẽ sống (mơ mòng chính ra tại nó ưa mơ mòng!)linh tinh thế do nội hàm bài thơ vừa đọc lên xong đã chết ngay lập tức và xác những
154vương ngọc minh
bài thơ nom thì cũng chung chung có xác phân hủy cực nhanh (chả còn dẫu chút manh múng!) có xác phân hủy khá lâu (lọt thỏm vào tiềm thức một số quần chúng!) cực chẳng biết đâu tả xunghữu đột kẻ thù ác không ai khác lại chínhlà thời gian điều trớ trêu nội việc truy tìmra cơn cớ nội hàm của chính ta lại do chính lũ thời gian truy tìm mới ác!
155 mở chữ
MỤC LỤC
TỰA - Khế Iêm 14
THƠ
NÀNG CÓ CÁCH CỦA NÀNG 11
MÙA ÐÔNG 2015 14
CHUYỆN TÌNH THẦM LẶNG 16
“E.” 18
THÁNG MƯỜI MỘT SURPRISE 21
THƠ [TÂN HÌNH THÚC] KHỈ THẬT 24
SỰ NGHIỆP LUÔN NÉ TÔI 26
TRƯỚC MẮT 28
ÐÔI CO 30
BÀI CHO BUỔI SÁNG 32
NÓI VỚI NỖI HẰN HỌC KHÔNG ÐÁNG KỂ 34
SỰ LÂN CẬN 36
RỒI ÐẤT 38
Phụ bản tranh Vương Ngọc Minh 41
156vương ngọc minh
THƠ (SỰ QUỞN) 43
CHỦ NHẬT – THƠ 46
Ý – XÂM XOÀNG 48
ÔI! 50
LÒNG TRẦN 52
BUỔI TRƯA MỒNG BỐN TẾT 54
VỚI TÌNH NHỎ 56
VỀ CUỘC ÐỜI CHUNG CHUNG CÓ BỨC BÁCH 58
ÐÊM – CỰC XOÀNG 60
CHUYỆN VÔ BỔ 62
CÓ MỘT NGÀY NHƯ VẬY 64
Ý NGHĨ MỘT MÌNH 66
SỰ ÐI LẠI 68
YOU 70
CHUYỆN 72
SỰ ÐA CẢM 74
CHỮ HIẾU 76
MƯỜI PHÚT 78
SÁNG THỨ TƯ 80
DO THỜI TIẾT 82
KHI NGHE TIẾNG NƯỚC SÔI 84
NGHĨ LÚC QUA NỬA ÐÊM 86
HỒI NÀY ƯA KHÓC CƯỜI LÃNG NHÁCH 88
NỖI NIỀM 91
CHUYỆN ÐỢI 94
VÀNG 96
Phụ bản tranh Vương Ngọc Minh 99
THƠ, Ở SAN FRANCISCO 101
157 mở chữ
CỔ TÍCH CHỮ 104
CHUYỆN VỀ MÙI THIẾU NGỦ 106
LÚC CHỜ CƠM CHÍN TỚI 108
AT GOLDEN GATE PARK 110
BÀI VIẾT LẠI 112
THÁNG TƯ 30 114
HỒI ỨC 116
BÀI QN 118
MƯỜI PHÚT 120
HỄ NÓI TỚI TÌNH. PHẢI KỂ TỚI HOA HỒNG! 122
NHIỀU NĂM RỒI VẪN VẬY 124
CHỐC CHỐC 126
100% CỬA ÐỂ NGỎ ... 128
MỘT VỐC TÌNH VAY. TRẢ 130
GẦN HẾT THÁNG BA 132
BIỂN CẠN CỢT 134
THẾ RỒI, LẨN THẨN 137
NOW AND THEN 140
HÓNG SÁNG 142
THỨ HAI 144
NGỒI BÊN ÐƯỜNG CHỜ MỘT NGƯỜI MỘT 146
RA TẾT 148
CHỮ 150
“M.” 152
MỞ CHỮTuyển tập thơ Tân Hình Thức
Vương Ngọc Minh
Thiết kế bìa: Khế Iêm Dàn trang: Lê Giang Trần
Tan Hinh Thuc Publishing ClubP. O. Box 1745
Garden Grove, CA 92842
World Wide WebSitehttp://www.thotanhinhthuc.org
© 2016 by Tan Hinh ThucAll rights reserved
Printed in The United States of America
Library of Congress Control Number: 2015959988ISBN 9780988509689