Cu - cogaivn.jigsy.comcogaivn.jigsy.com/files/documents/Sao-Khue.pdf · Bộ đội miền Bắc,...
Transcript of Cu - cogaivn.jigsy.comcogaivn.jigsy.com/files/documents/Sao-Khue.pdf · Bộ đội miền Bắc,...
346
Rời Việt Nam ngày 28 tháng 2 năm1985, do anh của chồng,
đang ở Canada, bảo lãnh sau nhiều lần vượt biên hụt.
Khi ra phi trường còn hồi hộp vì sợ bị nhà nước giữ lại. Cả gia
đình đưa tiễn, cứ nghĩ ra đi là vĩnh biệt, nên vừa vui vì thoát
ách Cộng sản vừa buồn tái tê. Sau đó nhờ tình nhân đạo của
Canada, trong 10 năm đã lần lượt bảo lãnh toàn bộ gia đình
gồm cha mẹ và các em, các cháu sang Canada.
Từ 1985 đến nay cư ngụ tại Montréal, Canada. Chưa bao giờ
về VN dù có đi du lịch Á Châu nhiều lần. Ngày viếng Angkor
Wat ở Cambodia chỉ cách Sài Gòn vài trăm cây số, lúc đó rất
thèm về mà chỉ dám “ngóng về quê mẹ ruột đau chín chiều”.
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 347
(Chuyện sau 30-4-1975 kể bởi Sao Khuê)
Cuối cùng, sau những hỗn loạn, nhà tan, người chết, bức màn
sắt đẫm máu đã phủ toàn bộ giải đất hình chữ S.
Sáng ngày 30 tháng 4, Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng và
Cộng quân tiến vào Sài Gòn. Bộ đội miền Bắc, quân Giải
Phóng Miền Nam, xe tăng Liên Sô, súng Trung Quốc cắm cờ
Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tiến vào Sài Gòn. Dân Sài
Gòn cũng như đường xá
Sài Gòn quằn quại dưới
xích sắt xe tăng. Xe tăng
của “họ” tiến vào dinh
Độc Lập. “Họ” không
mở cổng mà ủi sập cánh
cổng, có lẽ nhằm mục
đích dằn mặt dân miền
Nam. Người Cộng Sản
khi làm gì cũng có “mục
đích, yêu cầu, chỉ tiêu, thành quả…” cả.
Có tin người lính gác cầu trên xa lộ gần nhà đã rút lựu đạn tự
sát… Có tin một sĩ quan dùng súng tự sát trước cửa quốc
hội…
Qua radio người ta nghe nhạc sĩ thân Cộng,Trịnh Công Sơn
hát bài “Nối Vòng Tay Lớn”. Nhiều người tò mò ra đường
xem mặt ngang mũi dọc của quân giải phóng.
348
Những bộ đội miền Bắc, những người
lính của Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam, còn rất trẻ, ăn mặc xốc xếch, nón
tai bèo, dép Bình Trị Thiên, vác khẩu
AK, hoặc được chở trên xe hoặc đi bộ,
trông có phần thất thểu, giống như
đoàn quân chiến bại nhiều hơn là chiến
thắng. Dân Sài Gòn nhìn họ, lạnh lùng,
e dè.
“Họ” có vẻ ngơ ngác. Sao thế này?
Chẳng phải là Đảng đã nói là dân miền
Nam đang chờ đón họ vào giải phóng hay sao? Chẳng phải là
họ sẽ được dân chúng miền Nam nồng nhiệt đón tiếp hay sao?
Sao không ai hoan hô cả vậy? Sao dân chúng có vẻ sợ hãi
vậy? Phải! Dân chúng sợ họ, dân chúng sợ họ lắm. Dân chúng
đã bỏ chạy, chạy vắt giò lên cổ mà không kịp vì từ nay:
Dép râu giết chết đời son trẻ
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai.
Còn họ, trông nghèo nàn đói khát tả tơi thế mà… Thế mà “họ”
thắng ư? “Họ” thắng!
Mình thua ư! Thua! Thua thật à? Thua thật à? Thua thật hay
sao? Mình mất nước thật hay sao? Mình bị Cộng Sản cai trị
thật hay sao?
Rất, rất nhiều ngày sau ngày 30-4 đó, mỗi buổi sáng khi thức
dậy, Sao Khuê ngơ ngơ ngẩn ngẩn vì không thể nào tin miền
Nam thất thủ. Phải! Thua trận chỉ trong hai tháng trời! Hai
tháng, quá ngắn ngủi so với gần hai mươi năm cầm cự. Khi
hoàn toàn tỉnh táo, ý thức được đó là sự thật không thể chối
cãi được thì ao ước lớn nhất lúc đó là được ngủ luôn một giấc
ngàn thu không dậy nữa. Trước mắt là tử lộ, là đường cùng…
Sao Khuê nhớ lại khoảng thời gian ngắn nhưng kinh hoàng, ba
hay bốn tháng bị kẹt lại với Cộng Sản miền Bắc sau ngày 20
tháng 7 năm 1954, trước khi di cư được vào Nam mà rùng
mình. Nhưng bây giờ thì di cư đi đâu? Đi đâu bây giờ? Vậy
mà cũng còn nhiều gia đình tiếp tục mua, thuê tầu thuyền, hy
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 349
vọng ra được hạm đội 7, hy vọng hạm đội vẫn neo đó chờ. Sau
này Sao Khuê biết là có nhiều gia đình đi thoát vào những
ngày đầu tháng 5-1975. Sao Khuê, phần không tiền, phần “biết
quá nhiều” luật lệ, không tin là mình có thể vô được một quốc
gia khác mà không có giấy tờ nên không nhúc nhích. Bà suôi
gia của Sao Khuê cho biết gia đình bà lênh đênh trên biển
hàng tuần mới được vớt và tiếp tục lênh đênh trên tầu vớt mấy
tháng mới xuống được đất liền. Quốc tế lúc đó chưa có luật
cho người chạy trốn Cộng Sản. Cuối tháng tư, bà chị chồng
của Sao Khuê cũng đã theo chồng là sĩ quan trong hải quân
cùng gia đình em chồng chạy ra Vũng Tầu; phút chót khi có
pháo kích thì hai người đàn ông, trưởng hai gia đình liều bơi
ra, leo lên được tầu, chạy ra hạm đội, bỏ lại vợ con nheo nhóc.
Nhiều lần, chị thuê tầu đánh cá chở ra hạm đội nhưng họ chỉ
chở đi vòng vòng trên biển vì ai biết hạm đội ở đâu mà đến?
Chị đưa đàn con trở về Sài Gòn, oán hận bị bỏ rơi nên đem
con về ở luôn bên ngoại, bỏ mặc bố mẹ chồng và cô em
chồng. Người nhà cứ tưởng anh chị đã đi thoát cả nên chưng
hửng khi thấy chị và các cháu trở về.
Biết bao nhiêu cảnh chia ly không bao giờ có ngày tái ngộ.
Người yêu của em gái, em trai của Sao Khuê đi thoát. Em trai
Sao Khuê do đi lãnh bằng vào giờ chót ở trường kỹ sư công
nghệ, khi về nhà thì gia đình người yêu có đường dây di tản
định mang em theo đã lên đường! Theo lời dặn của bố người
yêu, em vào đài truyền hình Mỹ chờ đi theo ông bạn người
Mỹ của gia đình thì than ôi, mệt và đói em ngủ quên rồi thì
bản White Christmas trổi lên báo hiệu giờ thứ 25, ông Mỹ dọt
lẹ một mình…
Một đồng sự của ông xã Sao Khuê đã để vợ con ở lại và ra đi
với người yêu cũ. Mấy ngày liền chị đến nhà Sao Khuê kể lể
và khóc như mưa. Một cô nhân viên xinh đẹp khác cũng bị bỏ
rơi, ông chồng cô ở tỉnh vừa cưới cô do bị mẹ ép không lâu,
ngày chót đã dẫn vợ con di tản bỏ lại cô vợ mới cưới. Một ông
người quen khác lại dẫn chị người làm và con đi để lại bà vợ
và dĩ nhiên sau này chị giúp việc thành vợ của ông. Biết bao
nhiêu ông được tháo củi sổ lồng nhờ ngày 30 tháng tư và cũng
bao ông bố bà mẹ đau đáu mong con còn bị kẹt lại do đi học
hay đi vắng không về kịp lúc di tản. Trong nhiều năm, bà mẹ
350
bạn của Sao Khuê nửa đêm còn ra trời tuyết gào tên con vì bạn
Sao Khuê chờ chồng nên không đi kịp cùng gia đình…
Tổng kết: bên chồng Sao Khuê chỉ có gia đình một cô em kế
di tản được nhờ chui theo ông anh rể làm sở Mỹ, bên Sao
Khuê chỉ có gia đình một cô ruột thoát. Còn bao nhiêu kẹt hết!
Kẹt hết…Mọi người lo âu ủ rũ…
Riêng Sao Khuê: Tuyệt vọng! Đau đớn! Tủi nhục! Lo sợ đến
tê tái, đến cứng cả người, đông cả nước mắt, thắt cả ruột gan.
Nhìn hai con nhỏ mà sót sa như ai chà muối vào ruột. Mới đầu
tháng tư Sao Khuê còn cười khanh khách chọc hai ông anh rể
khi thấy hai anh và gia đình cậu Út chạy thoát từ Kontum,
Quy Nhơn, Đà Nẵng về được Sài Gòn. Ai ai cũng cứ ngỡ Sài
Gòn được bảo vệ, được tiếp tục tự do… nhưng bây giờ hết cả
rồi! Hết thật rồi! Hết cả tương lai! Hay đúng ra chỉ còn tương
lai đen tối!
Mà thôi! Cùng lắm thì cũng còn ống thuốc optalidon đã mua
phòng hờ từ nhà thuốc… Chờ xem con tạo xoay vần ra sao!
Những ngày đầu sau 30-4
Nhiều người mang băng đỏ trên cánh tay xuất hiện, dân chúng
gọi họ là bọn “30 tháng tư” hay “ba mươi”. Họ lăng xăng,
hống hách, thi hành nhiệm vụ gác đường, giữ trật tự an ninh,
bảo vệ các cơ quan, đưa chỉ thị đến nhà dân, và rình dân…
Sau khi Trịnh Công Sơn lên đài phát thanh đàn và ca bài “Nối
Vòng Tay Lớn” thì suốt ngày radio phát thanh những bản nhạc
có âm hưởng kỳ quái có vẻ như nhạc Tầu và những giọng nói
cao vút, the thé chói tai của xướng ngôn viên, khiến dân miền
Nam không biết họ nói tiếng Việt hay tiếng Tầu, và họ nói hay
họ hét. “Họ” ra lệnh cho công nhân viên chức trở lại nhiệm
sở, làm việc bình thường nhưng ai nấy đều mang tâm trạng
“hàng thần lơ láo phận mình ra sao?”
Ông xã Sao Khuê trở ra sở làm là đài truyền hình THVN. Trừ
ông tổng cục phó, ba ông trưởng khối và một số ít xướng ngôn
viên, nhân viên di tản được trước đó, còn lại ông tổng cục
trưởng (tức tổng giám đốc) LVH và hai trưởng khối (giám
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 351
đốc): anh TS và QH là ông xã Sao Khuê cùng đại đa số nhân
viên bị kẹt lại.
Chị người làm đã được cho nghỉ việc từ tuần trước sau khi Sao
Khuê tặng chị một món tiền. Sau này chị Năm trở lại thăm,
cho biết chồng chị hoạt động nội thành đã bị Việt Nam Cộng
Hòa bắt tù; ngày 30-4 trại tù mở cửa, anh đã trở về nhà, được
làm trong ủy ban nhân dân phường khóm của Mặt Trận Giải
Phóng nhưng do mê gái và ăn hối lộ nên anh lại bị bỏ tù. Kể
cũng hú hồn nếu chẳng may chị Năm bị Việt Cộng làm áp lực,
gài mìn vào chiếc công xa mà thỉnh thoảng ông xã Sao Khuê
mang về nhà thì chết, chiếc xe này vẫn ra vào phi trường và
đài truyền hình để lấy phim, chuyển phim đi các nơi.
Sao Khuê xách giỏ, lội bộ ra chợ Đa Kao. Trên con đường từ
nhà, khu Tự Đức - Nguyễn Bỉnh Khiêm ra chợ, ngang qua xa
lộ, đường Phan Thanh Giản, Phạm Đăng Hưng… la liệt quần
áo, giày mũ của quân nhânViệt Nam Cộng Hòa (VNCH). Sao
Khuê cũng vội vàng quày trở về nhà, vất ra đường những băng
nhạc, slide hình ảnh, thiêu hủy sách vở, tài liệu thời VNCH rồi
cũng cấp tốc chạy xuống nhà ba má, chui vào phòng tắm đốt
hết sách vở tạp chí chống Cộng hay dính líu tới chống Cộng
do kinh nghiệm những tháng kẹt lại miền Bắc hồi 1954. “Họ”
sẽ cho từng đoàn học trò đến từng nhà thu sách báo mà “họ”
gọi là văn hoá phẩm đồi trụy, nếu chẳng may lọt vào đó còn
sách báo chống Cộng là đi tù.
Bộ mặt Sài Gòn thay đổi thê thảm. Máu người không nhuộm
hay đúng ra nhuộm ít do bị trúng đạn pháo kích vào thành phố
nhưng toàn thủ đô đỏ lòm: các bảng hiệu trên các cửa tiệm
không ai bảo ai đều mang sơn lại toàn mầu đỏ.
Các cô gái trẻ sợ bị ép lấy chồng thương binh nên mau chóng
tìm cách cặp đại vào một ông nào đó (1) trong đó có cô em kế
Sao Khuê. Cô em chồng không cặp được ai thì vài ngày sau
30-4 gặp nhau, tóc cô trắng xóa cả đỉnh đầu giống như Ngũ Tử
Tư bên Tầu, phải gần năm sau mới hết bạc. Quả là lo sợ đến
bạc đầu. Những móng tay đỏ đã được chùi từ tuần trước vì sợ
bị rút móng tay (không biết do đâu có tuyên truyền nhảm nhí
352
này), những quần áo lượt là được cất đi, ai nấy đều quần đen
áo cộc, cố làm ra vẻ nghèo hèn. Chợ búa vẫn họp, mọi chuyện
có vẻ vẫn bình thường nhưng trong không khí có một áp lực
lớn như trước khi trời chuyển bão.
Đời sống mới
Quân đội của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam chiếm những
căn nhà vô chủ (chủ chạy ra nước ngoài), biến thành trụ sở
Công an Khu Vực theo dõi mọi sinh hoạt dân chúng trong
phường hay trụ sở của Ủy Ban Nhân Dân chịu trách nhiệm về
sinh hoạt hành chánh của dân. Các quận vẫn mang tên cũ
nhưng Sài Gòn được đổi tên thành “thành phố Hồ Chí Minh”,
dài quá nên dân gọi tắt là thành phố. Mọi nhà đều phải treo
hình “Bác Hồ” và phải mua, treo hai lá cờ, cờ của Mặt Trận
Giải Phóng Miền Nam và cờ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ
Nghĩa Việt Nam tức miền Bắc. Dân chúng nhận xét Đảng
dùng chữ rất “chuẩn”: quân đội nhân dân, ủy ban nhân dân,
bệnh viện nhân dân... tất cả do nhân dân lo nhưng ngân hàng
mang tên “Ngân Hàng Nhà Nước” do nhà nước quản lý. Tuy
vậy nhân dân dùng chữ cũng hay không kém, nhân dân hỏi
nhau:
- Này đã mua hình bác Hồ mang đi “lộng kiếng” chưa (nói lái
là liệng cống).
Hệ thống hành chánh mau chóng được thiết lập theo mẫu xã
hội chủ nghĩa miền Bắc. Khoảng vài chục nhà gần nhau tạo
thành một tổ, có tổ trưởng và tổ phó là người cư ngụ trong tổ,
do dân trong tổ bầu lên, nghĩa là tổ trưởng hay tổ phó vẫn là
dân “ngụy”. Khoảng 10 tổ có một Công an khu vực từ miền
Bắc vào bám sâu, theo sát sinh hoạt hàng ngày của dân trong
tổ. Trụ sở Công an khu vực nằm đối diện ngay đầu con hẻm
nhỏ nhà Sao Khuê, hết nhúc nhích nhé. Một số tổ làm thành
một khóm và nhiều khóm thành một phường, nhiều phường
mới thành một quận.
Từ phường, dân chúng được thông báo cho biết là làm gì, đi
đâu dù là đi nhà thương, xin học, về quê… đều phải xin và
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 353
trình giấy phép của phường. Muốn mua vé xe đò phải có giấy
phép đi đường do “phường ủy” cấp. Việc lớn hơn như xin mua
gỗ sửa nhà, mua hòm chôn người… phải xin phép quận ủy hay
thành ủy. Có lần nhà mẹ Sao Khuê bị cháy một góc căn gác.
Cô em QG xin được giấy chứng nhận là nhà bị cháy từ
phường nơi cư ngụ, đem trình ra cơ quan nơi làm việc; thủ
trưởng cơ quan ký tên đóng dấu và đưa đề nghị cho mua gỗ;
ông xã Sao Khuê nhờ chú trưởng phòng của anh giới thiệu
sang phòng công nghiệp quận xin mua được ít gỗ, một phần
để sửa, một phần đem bán ra chợ đen bù tiền sửa.
Mọi việc buôn bán luôn luôn có hai hệ thống song song là
chính thức và chợ đen. Nhà nước cung cấp nhu yếu phẩm cho
dân theo giá chính thức: Mỗi tháng một hộ dù nhiều hay ít
người được mua nửa ký thịt, vài lít dầu hôi để đốt đèn khi cúp
điện - điện bị cúp ba lần mỗi tuần. Thỉnh thoảng nhà nước bán
thêm cho mỗi gia đình 100gram tôm khô, 100gram bột ngọt,
vài ký rau cải sắp hư hay cá ươn, 1 lít nước mắm, vài ký than
đá, vài hộp sữa, vài ba mét vải mỗi… vài năm nên người miền
Bắc quần áo thường cũn cỡn. Tháng nào cũng được mua 9kg
gạo mỗi đầu người, nhà có con nít thì dư ăn, nhà lao động thì
không đủ ăn vì gạo là thực phẩm chính của dân Việt nhưng
chừng hai, ba năm sau cũng không còn đủ 9kg gạo cho mỗi
đầu người, giỏi lắm còn 5 đến 6 kg gạo có khi là gạo hẩm, gạo
mục, phần còn lại qui ra khoai lang, khoai mì, bobo hay bột
mì: “ai có qua vùng miền đông đất đỏ, xin nhớ chở về thành
phố khoai mì, cả khoai lang và luôn khoai bí, để dân mình cân
ký về ăn… Tổ quốc ơi! Ăn khoai mì ớn quá. Từ giải phóng đến
nay ta ăn độn dài dài, ta ăn độn hoài hoài…”
Hàng hóa không về một lúc, ai tình cờ thấy thì réo gọi nhau đi
xếp sổ hộ khẩu, xếp hàng để mua nên suốt ngày chỉ canh hàng
về và xếp hàng mua. Các công nhân viên nhà nước cũng được
mua trong chỗ làm, nhiều ít tuỳ ban đời sống chạy vạy nhưng
không có gạo.
Mang tiếng nhu yếu phẩm, việc cung cấp của nhà nước vô
cùng hạn chế và nhỏ giọt nên thị trường chợ đen vẫn rất cần
thiết, không thể thiếu. Chợ búa vẫn họp và khắp mọi nơi phát
triển thêm chợ trời. Chợ trời là nơi mua bán tất cả mọi thứ từ
354
cây kim, lọ thuốc đến bàn ghế tủ giường. Ai muốn buôn bán
phải có sạp, phải đăng ký, xin phép, đóng thuế nhưng chợ trời
không có phép nên thường bị công an ruồng bắt. Người bán
chỉ có mảnh nylon bầy tượng trưng món hàng, khi thấy bóng
công an là ôm gọn và chạy. Công an đi khỏi lại bầy ra. Có khi
chỉ cần chạy kịp sang lề đường bên kia là thoát vì lề bên kia
thuộc phường khác, công an phường nào lo phường đó như
mafia phân vùng hành động.
Nhà có người ngủ qua đêm không có tên trong hộ khẩu (tờ
khai gia đình) phải báo tổ trưởng tổ dân phố và xin phép Công
an nếu không muốn bị rắc rối khi thình lình Công an đi xét.
Mỗi tuần hay hai tuần dân chúng phải họp tổ nghe phổ biến
đường lối chính sách của nhà nước hay nghe thông báo cũng
như phát biểu ý kiến về mọi việc trong tổ v. v. Họp tổ tại nhà
tổ trưởng hay tổ viên nào có nhà hay sân rộng. Lâu lâu có họp
phường, thí dụ như khi có bầu cử thì dân họp tại trường học
hay ngôi đình để nghe tên những ứng cử viên mà dân phải bỏ
phiếu bầu cho họ. Tất cả ứng cử viên đều do nhà nước đưa ra,
dư thêm một, hai ứng cử viên cho dân loại bỏ theo hướng dẫn,
gợi ý của chủ tịch phường; bề ngoài làm ra vẻ dân chủ với
quốc tế nhưng bên trong ai đắc cử, ai bị loại đều đã được chỉ
định cả rồi. Khi có chiến dịch đi kinh tế mới thì tổ họp liên
miên, hộ (gia đình) nào có người đi làm cho nhà nước thì
không bị đụng tới còn như nhà nhạc sĩ HL, hàng xóm của Sao
Khuê chỉ dạy nhạc và các con đều là sinh viên thì luôn luôn bị
Công an khu vực làm áp lực bắt phải nộp đơn xin đi kinh tế
mới. Nhà nước Cộng Sản hay thế đấy, đày người ta đi mà bắt
người ta làm đơn xin đi. “Họ” tịch thu nhà xưởng, ruộng
vườn… mà bắt chủ làm đơn xin hiến tặng! Em LH, sau nhiều
lần đã to tiếng cự nự thì nhà em được yên thân:
- Chúng tôi là sinh viên đang đi học, sau này tốt nghiệp sẽ
phục vụ tốt cho đất nước. Phường bắt về kinh tế mới thì làm
sao chúng tôi học được. Chúng tôi cương quyết không đi.
Không đi đâu hết!
Không biết vì em to tiếng hay vì “tiếng to” của bố em là nhạc
sĩ của bản nhạc nổi tiếng Việt Nam Minh Châu Trời Đông mà
Công an làm thinh, không những thế, nhạc sĩ HL còn tiếp tục
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 355
được mở lớp dạy xướng âm có khá đông học trò, đủ sống qua
ngày. Suốt ngày trong xóm vang rền tiếng đồ rê mi với lời ca
buồn cười có câu “Kìa thằng cu Tí nó ăn khoai mì và ăn hủ
tíu…”
Khu phố nhà Sao Khuê có gia đình chị thợ may tên P cầm
lòng chia đôi. Một nửa gồm người chồng, mẹ già, con trai lớn
“ nộp đơn xin đi kinh tế mới” để đổi lấy vợ và các con nhỏ ở
lại được mua gạo, nhu yếu phẩm. Những hộ còn lại trong xóm
nhất định bám trụ sau kinh nghiệm đau thương miền Bắc dù bị
dọa cắt hộ khẩu, không cho mua gạo (thì mua chui). Anh P
dẫn mẹ già đi lãnh đất, cất nhà lá khu kinh tế mới nhưng ít lâu
sau thì anh có vợ mới là bà hàng xóm cũng bị đày đi kinh tế
mới như anh: gia đình tan nát!
Quân nhân cũ bị gọi là ngụy quân và người làm việc chính
quyền cũ là ngụy quyền nên dân miền Nam cũng khôi hài cho
mình là dân ngụy, phân biệt với dân từ miền Bắc mới vào,
thường nói ngọng, phát âm “nàm nắm” cho hai chữ “làm lắm”.
Bảng khẩu hiệu được treo, dán, kẻ, vẽ khắp nơi: trên đường
phố, trong trụ sở ủy ban, trên hầu hết các bức tường xưa kia để
trống, từ trong hẻm tới đường lớn, khắp nơi một màu đỏ như
máu.
Những banderole giăng đầy đường phố cũng đỏ lòm:
Không có gì quý hơn độc lập tự do
Sự nghiệp của bác Hồ vĩ đại sống mãi trong quần chúng…
Đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ tập thể…
Nhưng những khẩu hiệu này thường bị dân ngụy sửa đổi,
truyền miệng nhau thành “Đảng lãnh đạo nhà nước, quản lý
356
nhân dân, làm chủ tập thể”, hay “Sự nghiệp của bác Hồ vĩ đại
sống mãi trong quần chúng ta” …
Ngoài khẩu hiệu lạ hoắc thì nhiều danh từ, tĩnh từ, động từ mà
“họ” gọi chung là từ cũng lạ hoắc xuất hiện. TV đang chạy bị
ngưng thì là do sự cố kỹ thuật, ghi danh thành đăng ký, nhiều
từ rất ngộ nghĩnh như xưởng đẻ Từ Dũ làm bà con mình bò ra
cười…Dân mình còn kể nhau nghe nhiều chuyện ngớ ngẩn
của các “đồng chí” như rửa mặt hay thả cá vào bồn cầu…
Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam cũng cho tổ chức đấu tố như
miền Bắc. Ở trại gia binh cũ, khu Nguyễn Bỉnh Khiêm có
người bị mang ra tố nhưng không ai hưởng ứng, sự kiện đấu tố
không thành và chìm luôn.
Người dân hy vọng tiếp tục được đời sống bình thường không
có chiến tranh, súng đạn, không còn bị động viên đi lính
nhưng họ vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm, vẫn nơm nớp lo
sợ, vẫn hồi hộp chờ đợi…
Giáo viên xã hội chủ nghĩa
Đầu tháng 9-1975 anh NVB, bạn cùng dạy ở trường tư thục
Văn Lang đến báo tin cho Sao Khuê biết là phải đăng ký đi
học nghiệp vụ nếu muốn tiếp tục đi dạy. Tuy là dược sĩ nhưng
Sao Khuê đi dạy học từ 19 tuổi ở một trường công thuộc quận
Bến Lức do ba Sao Khuê làm hiệu trưởng. Sao Khuê được dạy
5, 7 giờ một tuần từ khi mới học năm thứ hai trường Dược và
sau đó vẫn tiếp tục đi dạy tại vài trường tư ở Sài Gòn để thêm
tiền sinh hoạt trong gia đình. Sao Khuê vừa mới sanh con Út
tháng 8, cả ba con còn nhỏ nên Sao Khuê nhờ cô em kế, QG đi
học dùm. Chưa được một tuần thì trường Đại học Khoa học
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 357
nơi cô ấy làm việc cũng gọi đi học nên anh Bính, tổ trưởng
nhóm học, lo phần điểm danh đã giúp Sao Khuê bằng cách ghi
danh Sao Khuê có đi học, gà cho Sao Khuê làm bài kiểm tra
chính trị, anh đến tận nhà đưa tài liệu và lấy bài làm. Sao
Khuê mang ơn anh hết sức vì nhờ “tốt nghiệp” nghiệp vụ mới
được đi dạy học, thành công nhân viên chức nhà nước, được ở
lại thành phố, không bị đuổi đi kinh tế mới mỗi lần họp tổ.
Một tháng sau khi Sao Khuê sanh cháu Út thì ban Tiếp quản
đài truyền hình gửi ba người đi học tập cải tạo gồm ông tổng
cục trưởng LVH, hai trưởng khối, trong đó có ông xã Sao
Khuê. “Họ” cũng cho biết rằng đi là không biết ngày tháng về
nhưng khổ nỗi ai cũng tin là không lâu và ai cũng tưởng là chỉ
bị tập trung để đi học chính trị thật, đâu ai ngờ là đi tù và hơn
cả bị tù.
- … Các anh phải học tập tốt, lao động tốt, thành khẩn khai
báo, giác ngộ, ăn năn… “Trên” sẽ đánh giá và tùy theo mức
độ tiến bộ mà cho về. Các anh phải tin vào sự khoan hồng của
Đảng và nhân dân. Đảng đã không xử bắn, xử tù các anh.
Phải học tập tốt, lao động tốt, phải ghi nhớ lao động là vinh
quang (nhưng lang thang là hạnh phúc!)
“Học tập tốt, lao động tốt theo gương bác Hồ vĩ đại” là câu
thần chú của họ, “họ” lải nhải trong bất kỳ buổi họp nào
nhưng khi dân nêu câu hỏi thì “họ” bảo:
- Anh chị không chịu lắng nghe giải thích cho thông suốt
chính sách. Dưới ánh sáng soi đường của chủ nghĩa Mác
Lenin, đảng ta luôn luôn lãnh đạo đúng, đưa ra chính sách
đúng. Yêu cầu các anh chị đừng phát biểu “ninh tinh náo nếu”
(linh tinh láo lếu).
Sau khi chồng bị đi “học tập” thì mẹ con Sao Khuê bồng bế
nhau về tá túc bên ngoại.
Học trò được trở lại trường. Tất cả các trường tư bị tịch thu.
Trường Văn Lang bị lấy và chủ trường bị đuổi khỏi căn nhà
mà anh chị cùng các con vẫn cư ngụ. Anh chị dọn về và mở
tiệm bán phở ở nhà cha mẹ ruột trên đường Hai Bà Trưng. Hệ
thống trường tư không còn vì giáo dục do nhà nước quản lý,
358
hoàn toàn miễn phí kể cả sách học được phát cho học sinh
mượn cả năm.
Tất cả mọi người làm việc trong tất cả các ngành nghề đều
phải làm bản kê khai lý lịch, bà con giòng họ ba đời. Họ hàng
miền Bắc mách nhỏ, trước khai thế nào thì sau cứ thế mà khai
lại nếu không muốn bị tròng vào cổ cái tội thiếu thành khẩn,
khai gian và nhất là phải giữ kín ý tưởng chống đối trong đầu
nếu không muốn đi tù (nhà nước không bửa được đầu mình ra
để đọc được).
Sao Khuê được phân dạy môn Hóa (học) lớp 10. Chỉ trong
tháng đầu, trên cửa lớp học đã có vài khẩu hiệu “phản động”
đả đảo nhà nước. Các thầy cô được nghỉ dạy, ngồi so chữ viết
của từng em học trò với chữ trên khẩu hiệu, dĩ nhiên chẳng ai
tìm thấy chữ nào giống, các thầy cô đổ thừa là người ngoài
trường lẻn vào trường viết bậy. Anh hiệu trưởng là một sinh
viên chế độ cũ miền Nam đi theo cách mạng và chị hiệu phó
người Nam ra Bắc tập kết trở về cũng thường xa gần chỉ bảo
cho giáo viên biết để tránh bị bắt lỗi, bắt tù. Học trò thì vẫn
nghịch quá quắt. Buổi sáng hay giờ ra chơi, chúng ngồi hai
bên hành lang chật hẹp, chờ thầy cô đi ngang, giả làm chợ
Trời:
- Cô, cô bán dép không cô?
- Cô bán cặp, bán sách không cô?
- Cô bán áo dài không cô?
Sao Khuê nghe mà cười ra nước mắt!
Có một lần, trong lúc chờ ban giám hiệu (anh hiệu trưởng và
chị hiệu phó phải đi họp nhận chỉ thị với Trên - phải lâu lắm
Sao Khuê mới hiểu chữ Trên là cấp trên) - cả lũ thầy cô đóng
cửa hát nhạc vàng. Sao Khuê buông lời than thở phản động thì
anh Đức sờ vách nói: “Chị ơi! Vách có tai!”
Ngoài giờ dạy giáo viên còn phải họp hành, học chính trị,
nhiều khi đến khuya mới được về. Đến cổng thì Sao Khuê
nghe cô em QD đang dỗ cháu: “Mười lăm phút đồng hồ, mình
nhớ má thấy mồ, mình như con cá rô đang bơi trong hồ. Mười
lăm phút đồng hồ, mình nhớ má thấy mồ, mình như con cá rô
đang nằm trong tô…” Cứ vậy mà dì (các cháu gọi bằng cô) và
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 359
cháu vỗ tay hát đi hát lại chờ mẹ về. Nghe hát mà nước mắt
lưng tròng… Mẹ đi dạy nhiều khi sữa chảy ướt áo mà con
không được bú!
Anh Minh dạy Anh văn, chuyển sang dạy Việt văn, thương hại
Sao Khuê mới sinh em bé nên ngày nào cũng chở vào cho một
bó lá khuynh diệp để xông cho khoẻ. Có điều anh vẫn đi trên
mây khi than phiền:
- Vợ tôi bắt tôi chùi cầu tiêu!
Hết năm học, các thầy cô phải đi học chính trị từ sáng đến
chiều trong mấy tháng hè. Trường Văn Lang giải thể cấp ba,
chỉ còn giữ cấp hai, Sao Khuê được chuyển về trường Võ
Trường Toản trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, gần nhà. Hiệu
trưởng là người Nam tập kết trở về. Từ năm này giáo dục đi
vào đúng “quy trình”. Lên lớp (vào lớp giảng dậy) phải có
giáo án soạn rất tỉ mỉ. Giáo viên phải tôn trọng giáo án (bài
soạn viết ra giấy) trong đó có 5 bước lên lớp:
1. Mục đích của bài giảng: phải nêu cao tinh thần yêu nước là
yêu xã hội chủ nghĩa (xhcn), tính khoa học, tính xây dựng chủ
nghĩa Mác Lê (Marx - Lenin) trong từng bài giảng, dù là bài
lý, hóa cũng phải ráng nhét vào đó chủ nghĩa Mác Lê, tư
tưởng Hồ Chí Minh.
2. Yêu cầu của bài giảng
3.Trọng tâm
4. Liên hệ thực tế
5. Kết luận
Và nhiều mục linh tinh như dụng cụ để giảng bài cũng phải
khai ra. Hiện nay các giáo viên trong nước vẫn phải chấp hành
làm giáo án nên ba của Sao Khuê cũng là nhà giáo, vất vả vì
giáo án, làm một bài thơ có câu: giáo án hay là án giáo đây,
đúng là cái án của nhà giáo!
Những người dạy cùng môn họp thành một tổ, như vậy có tổ
Sử, tổ Địa, tổ Sinh (sinh vật), tổ Văn, tổ Toán, tổ Lý, tổ Hóa,
tổ nữ công. Khổ nhất là các thầy cô dạy Văn (Việt văn) khi
phải giảng những bài văn ca ngợi cách mạng, hành văn và ý
tưởng khác hẳn khi xưa. Những bài toán đố của trẻ lớp ba
cũng mang tính đấu tranh: anh bộ đội bắt được hai thằng lính
360
ngụy, chị du kích bắt được 1 thằng, vậy có bao nhiêu lính
ngụy bị bắt!
Sao Khuê phụ trách môn Lý (Vật Lý) lớp 11. Bài giảng mới
tinh nên Sao Khuê phải mượn bài giải toán của các anh cùng
tổ mà học trước, học cùng với bài lý thuyết rồi giảng lại cho
học trò. Mỗi giáo viên phải làm chủ nhiệm một lớp (giống như
giáo sư hướng dẫn). Học trò trong mỗi lớp cũng chia thành tổ:
học tập, văn nghệ, thể dục, lao động với lớp trưởng và lớp phó
do thầy cô chủ nhiệm chỉ định. Tổ trưởng lao động là mệt nhất
vì phải đốc thúc các bạn làm lao động, đạt chỉ tiêu rồi vượt chỉ
tiêu. Phổ biến nhất lúc đó là đan dép. Những đế dép bằng nhựa
có xuyên lỗ theo khuôn sẵn được thầy và trò mang về nhà
dùng kim khâu len bự, đan sợi nylon lớn phủ kín mặt dép, kết
thành đôi dép đi trong nhà (pantouffe) để mang sang Liên Sô
trả nợ.
Trước 1975, trường Võ Trường Toản là trường nam sinh nên
đa số học sinh trong lớp bấy giờ là nam sinh.Vì là học trò
trường công cũ nên các em rất ngoan và có kỷ luật. Các em lại
rất xuất sắc hơn cả bạn gái khi có thi đua dù là thi nấu ăn hay
cắm hoa, viết báo tường… Học trò và thầy cô phải chăm chỉ
học, dậy và lao động sao cho đạt danh hiệu “tiên tiến” hàng
tháng hay hàng học kỳ (tam cá nguyệt). Sau mỗi bài học chính
trị phải làm bài thâu hoạch.Từ tháng 10-1975, nam và nữ học
chung. Trừ trường Trưng Vương, Chu Văn An mang tên cũ,
nhiều trường bị đổi tên, Lê Văn Duyệt thành trường Võ Thị
Sáu, Gia Long thành Nguyễn Thị Minh Khai...Thỉnh thoảng
thầy trò còn phải đi
thủy lợi, đào mương
lấp đất. Dọc theo con
đê sông Sài Gòn, thầy
trò chuyền tay nhau
nắm đất sét teo dần
theo đường đi, nhằm
đắp thành con đê ngăn
tầu Trung Quốc tràn
vào xâm chiếm! Thực
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 361
tình thì ai cũng biết nhà nước bắt thầy trò và dân chúng đi lao
động chỉ nhằm tạo áp lực tinh thần, quên đi chuyện chống phá.
Thấy vô lý nên có người chỉ đứng cười, không tham gia làm,
lấy cớ bệnh. Bạn bè thường bao che lẫn nhau nên thoát khỏi bị
phê bình chây lười nhưng lâu lâu phải giả bộ làm vì bị ban
giám hiệu để ý hay giáo viên ‘ba mươi’ phê bình, báo cáo.
May mà ở Võ Trường Toản không có hạng người này. Phường
khóm cũng phải đi thủy lợi nhưng có thể kín đáo thuê người đi
thay. Kết quả lao
động thủy lợi của
nhà nước là
mang đất phèn
vào ruộng, bao
nhiêu ruộng sau
“thuỷ…hại”
không thể canh
tác được do có
phèn nhưng nhà nước dấu im ỉm! “Con sông ta đào không có
nước chảy vô…”
Trong năm học, trường có tổ chức tắm biển Vũng Tầu, sáng đi
chiều về cho thầy cô. Bạn bè thoải mái bên nhau giữa trời biển
bàn chuyện vượt biên. Cuối năm học trò được nghỉ nhưng thầy
cô phải đi học chính trị ở trường Tabert. Ngày nào có ông lớn
từ thành ủy đến giảng, các cô người Nam ơi ới gọi to nhau, nói
đi nói lại:
- Hôm nay có thành gủy (= quỷ hay ủy cùng một cách phát âm
theo lối Nam) lên lớp đó.
Phong trào vượt biên bắt đầu, đi học nhưng ai cũng mơ con
thuyền trắng bên bờ đại dương. Trước khi vào học phải ca hai
bài quốc ca của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và Cộng Hòa
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Câu “Cờ in máu chiến thắng
vang hồn nước” được rỉ tai nhau thành “cờ in máu chín tháng
dây quần trắng…”
Lâu lâu thày hay trò có buổi tự phê, tự kiểm thảo. Mỗi người
phải viết bản tự kiểm mang ra trước tổ đọc lớn để các tổ viên
nhận xét, góp ý phê bình để “cùng nhau tiến bộ, phát huy tinh
thần làm chủ tập thể” và “mình vì mọi người, mọi người vì
362
mình”; dân ngụy nhái câu chỉ đạo này của nhà nước thành
“mình rình mọi người, mọi người rình mình”.
Trong một buổi học tập chính trị, anh Nghĩa, tổ Lý vốn là
người hay nói đùa, khều khều anh Gia, tổ toán ngồi hàng trên:
- Tên này đích thị là G.I.A.
Câu nói đùa làm anh Gia sợ xanh mặt:
- Xin anh đừng đùa như vậy, có ai nghe lầm thì chết tôi (anh
Gia sợ người ta nghe thành C.I.A)
Trong chế độ “thà bắt lầm hơn tha lầm” người ta có thể bị tù
mọt gông, không cần chứng cớ mà chỉ do người nào đó tố bậy.
Đó là điểm “ưu việt” của xã hội chủ nghĩa, khiến cho xã hội
chủ nghĩa đứng vững nhờ chế độ Công an trị và chính sách
cho ăn đói.
Năm 1975, hầu như nơi nào cũng học chính trị như nhau, từ
trong tù cho tới các cơ quan mới tiếp quản. Bài học chính là “
Ba Giòng Thác Cách Mạng”.
Theo các sách vở kinh điển cuả Cộng Sản VN thì ba giòng
thác cách mạng là :
1) cách mạng về quan hệ sản xuất
2) cách mạng về văn hoá và tư tuởng
3) cách mạng về khoa học và kỹ thuật
Cả ba đều thúc đẩy chủ nghĩa xã hội tiến lên, tấn công tiêu diệt
chủ nghĩa tư bản.
Tất cả mọi người đều phải yêu nước (tất nhiên rồi) nhưng “họ”
lại thòng thêm câu “yêu nước là yêu chủ nghĩa xã hội”. “Họ”
giải thích:
- Vật chất vận động và biến đổi không ngừng từ thời kỳ đồ đá
qua đồ đồng, đồ sắt… từ chế độ bộ lạc qua chế độ quân chủ
rồi chế độ tư bản. Qua ba giòng thác cách mạng, chủ nghĩa tư
bản chắc chắn sụp đổ, hình thành chủ nghĩa xã hội và sau đó
tiến lên Cộng Sản chủ nghĩa.
Cái sai lầm đã có từ căn bản: vận động và biến đổi không
ngừng nhưng lại dừng ở chủ nghĩa Cộng Sản. “Họ” bảo Cộng
Sản chủ nghĩa là chủ nghĩa tốt đẹp nhất của loài người khi đó
mọi người sẽ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu.
Chu mẹc ơi, rồi mấy đứa biếng nhác ì ra, mấy người chăm
chỉ… ngu gì mà không ì theo vậy là… xuống hố cả nút (xhcn
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 363
= xuống hố cả nút) sau khi xếp hàng cả ngày (xhcn). Vậy thì
mắc mớ gì yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa. Chẳng ai thèm
tin nhưng cũng chả thèm thắc mắc làm gì vì có hỏi một câu sẽ
được trả lời mười câu chẳng liên quan gì tới câu hỏi nên ai nấy
đều mũ ni che tai, lo kiếm gạo cho khỏi đói và lo tìm đường
vượt biên.
Được hai, ba năm trường Võ Trường Toản lại giải thể, chỉ dạy
cấp một. Thầy cô được chuyển đi tứ tung, đa số chuyển sang
trường Bùi Thị Xuân. Hiệu trưởng là ông H rất ‘bolsheviks’
mặt khó đăm đăm nhưng nghe nói sau thời kỳ đổi mới, ông H
thành đại gia do phát huy sáng kiến biến trường thành chỗ dạy
tư và cho thuê mặt bằng nhà trường làm chỗ buôn bán. Hai bà
hiệu phó làm cảnh, một bà từ bưng ra, một bà tập kết trở về.
Tổ Lý có một giáo viên nữ tập kết, đã từng du học Nga, trình
độ kém nhưng hiền. Trình độ được đánh giá theo hai tiêu
chuẩn là Hồng (tuyệt đối tin, phục vụ đảng, nhà nước và cách
mạng: đầy đạo đức cách mạng) và Chuyên (khả năng chuyên
môn cao). Ban giáo viên nhiều người trẻ nên có tổ chức đoàn.
Nhiều giáo viên đoàn viên hoạt động hăng hái đắc lực cho
đoàn. Điều khiển hoạt động của đoàn là cô X. Cô X, sinh viên
Đà Lạt, nghe lời Việt Cộng vào bưng rồi có chồng trong bưng.
Chồng cô cũng là sinh viên Đà Lạt như cô. Nghe nói khi hai
vợ chồng từ bưng ra có cuộc đấu khẩu giữa anh cô và chồng
cô, ông anh sau đó bắn chết người em rể, đi tù. Cô X rất có tài
trong hướng dẫn sinh hoạt đoàn, tạo không khí sôi nổi hào
hứng. Cô ca hát, viết chữ kiểu rất đẹp, nhưng rốt cục cô cũng
chỉ đóng vai trò con rối. Chế độ nào cũng vậy, nhất thân nhì
thế tam quan tứ chế cả (nhất là có người thân, nhì là có thế
lực, ba là làm lớn sau cùng mới là theo chế độ được hưởng).
Trong đoàn giáo viên có một cô từ miền Bắc vào, chả hiểu cô
quan hệ với ai (đã có vợ) mà mang cái bầu. Nghe nói đoàn họp
rồi đảng bộ đưa ra quyết định bắt cô phá thai dù cái thai đã
gần năm tháng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Trong “hàng
ngũ” giáo viên của Sao Khuê cũng có một người mang bầu,
chuyện hiếm hoi vì các bà đều... cai bầu và nhà nước cũng rất
tích cực bắt người dân nín đẻ bằng cách phát bao, đặt vòng
xoắn, cắt ống dẫn tinh, hoàn toàn miễn phí. Cô hay bà nào lỡ
364
dính bầu thì tất cả các trạm y tế phường đều có y tá nạo thai và
các bà đến nạo được ân cần đón tiếp vì nhau được cung cấp
cho cán bộ làm nhau bẩy món, giản dị là đập trứng làm chả
trứng mà ăn! Ghê quá!… Cô giáo viên mang bầu được mọi
người trìu mến xoa bụng vì cái bầu này có từ một lần cô đi
thăm chồng trong trại cải tạo. Sau vài năm ở tù, nhà nước
khoan hồng cho vợ được ngủ đêm với chồng khi thăm nuôi,
nên có nhiều bà dính bầu. Cô giáo của chúng tôi mới lấy
chồng thì chồng bị tù nên cái bầu này với cô là hồng ân Thiên
Chúa ban cho, cháu trai sinh ra được mẹ đặt tên là Thiên Ân.
Ở trường Bùi Thị Xuân, Sao Khuê có quen một giáo viên trẻ.
Không hiểu sao em T rất tin tưởng Sao Khuê và kể hết bí mật
cho nghe. Em đang du học ngoại quốc, bị ba má kêu về. Để
được đi dạy, em dùng giấy tờ của người anh đã mất tích. Em
đã kéo Sao Khuê cùng chiếc xe đạp chạy vun vút trên đường
Hồng Thập Tự để mang kịp cà rem về nhà cho các con ăn. Em
uốn cong một cái lò so trong bếp điện, thứ bự như chúng ta
đang dùng bây giờ tặng Sao Khuê làm bếp. Sao Khuê đặt trên
một bếp điện cũ mà nấu ăn dĩ nhiên phải canh những lúc
không cúp điện mà nấu, khỏi cực hình quạt củi như trước, mỗi
lần quạt chảy nước mắt lại lôi “bác” ra mà ca. Một ngày em
bỗng biến mất, hy vọng em đã vượt biển bình an, em T nhé.
Cũng một ngày không thấy anh tổ phó, nhìn vào ngăn thì anh
đã mang trả đầy đủ sách vở nhà trường cho mượn trước khi
vượt biên. Ôi! nhà giáo trong sạch, không tơ hào dù là viên
phấn hay quyển sách. Cũng chuyện vượt biên mà ngao ngán:
anh X than là mẹ anh ra phường thưa anh sắp đi vượt biên
cũng vì chuyện tiền bạc từ ngoại quốc gửi về chia chác không
đều. Rồi thì bà bạn cũng dược sĩ cùng tổ Lý cũng bị tịch thu
nhà vì chị vắng mặt lâu ngày, sau này Sao Khuê gặp lại chị
trong một lần tham gia đại hội Nha-Y-Dược quốc tế. Chị cho
biết chồng chị, trung tá, bị đi cải tạo, trốn trại ra được và tìm
đúng mối đi nên cả nhà may mắn đến bến tự do. Cuối cùng thì
anh giáo viên tổ trưởng, một đoàn viên nồng cốt trong trường
cũng bốc hơi sang xứ tư bản. Người nào có ý đồ thường hay
hoạt động tích cực xây dựng “xhcn” trước khi trốn đi.
Tuyển Tập 2017 – Trang Sách Cũ 365
Ban Đời Sống trường Bùi Thị Xuân làm việc đắc lực, thường
‘quan hệ’ tốt với quận nên mua được nhiều hàng rồi thuê xe ba
bánh chở về: rau cỏ, carotte, choufleur, cá ươn, đầu tôm càng
(mình tôm càng được xuất khẩu). Thầy cô lại chen nhau mua,
làm cá, ướp cá, hôi cả góc trường.
Những năm sau này khi đến hè thì giáo viên học chính trị tại
một ngôi trường trong chợ Cầu Muối khá xa nhà nên Sao
Khuê phải nghỉ trưa lại trường học do đạp xe đi về rất mệt.
Khi Sao Khuê đi học như vậy, hai cháu lớn, 7 và 5 tuổi bị
khóa trái cửa nhốt trong nhà, may nhờ lối sau nhà thông sang
nhà chị bạn dạy cùng trường nên tạm yên chí, tuy vậy đôi lúc
Sao Khuê cũng phải nhờ anh bạn có xe Honda ghé mắt qua lỗ
cửa sắt bể kính nhìn coi có ổn không. Cháu Út được gửi cho
bà ngoại nuôi bên Gia Định, chủ nhật mới được đón về nhà.
Cháu gầy ốm hom hem bỏ lọt trong cái giỏ đằng trước xe đạp.
Gì thì gì chứ Sao Khuê không thể nào che dấu nổi việc chán
ghét chế độ dù vẫn dạy tận tâm nên vài năm sau bị đổi đi
trường khác. Bị chuyển sang trường mới nơi cư xá Thanh Đa,
tuy khoảng cách đi về cũng tương tự nhưng do đã đóng tiền
vượt biên bán chính thức nên Sao Khuê xin nghỉ dạy, ở nhà
bán sữa đậu nành nuôi con, giã từ bảng đen phấn trắng chờ
ngày ra đi…
Do phản ứng của quốc tế trước phong trào thâu tiền rồi đẩy
người ra biển, nhà nước đình chỉ cho đi bán chính thức. Sao
Khuê mất hết số tiền do ông anh chồng bên Canada cho vay,
lại tiếp tục vay để chạy giấy tờ và 5 năm sau đó Sao Khuê
sung sướng leo lên máy bay chui tọt vào cái tủ lạnh khổng lồ
Canada, bắt đầu cuộc đời mới với tự do (dù lạnh ngắt) nhưng
không kém cam go của thuở ban đầu với số nợ 17000 (năm
1985), ba con nhỏ và một gia đình lớn còn kẹt ở Việt Nam…
Sao Khuê
(1) Năm 1954 sau khi chiếm được miền Bắc, Cộng Sản cho
tập trung các thôn nữ và chỉ thị phải chọn lấy làm
chồng một thương binh trong số thương binh ngồi sẵn
trong những cái bồ (bồ là dụng cụ đựng lúa gạo) nên có
tiếng “cặp bồ”.