CHƯƠNG VII M -...

22
Tác Gi: Phương Hng Thy NHƯ BN TÌNH CA www.phuonghong.com www.taixiu.com 144 CHƯƠNG VII Mt bàn tay đặt lến vai Trúc Qunh trước? khi cô tra chìa vào mkhóa cng sau bit th. Cô git mình suýt la lên nhưng kp trn tĩnh vì nhn ra người đứng cnh mình là Nguyt Cm. Cha môi? - Trúc Qunh đặt tay lên ngc như dn con tim xung - Cô làm tôi hết hn. Sao cô không lên tiếng? Nguyt Cm nhếch môi: - Tôi vn tường cô không biết slà gì. Nói đi? Ti sao hơn mười ngày ri mà vn chưa có tiến trin gì h? Trúc Qunh đảo mt nhìn quanh: Này! Có mun nói gì cũng không thnoi đây được, cô Nguyt Cm à. - Vy chúng ta stìm mt chkhác. Đi! Nguyt Cm cáu knh - Qung mnó cái xe đạp ca cô đi. Lên xe tôi Trúc Qunh lm bm: - Đem nó vô trong này vn tt hơn là qung đi ch. Trúc Qunh cho xe vào bên trong, dng sát tường rào, quay ra khóa cng li cn thn ri ro bước ra đường. Nguyết Cm đã lên xe ngi sau tay lái. Kính xe hxung, Nguyt Cm nhìn sang ra lnh: - Lên xe nhanh đi! Trúc Qunh lên ngi cnh Nguyt Cm. Chiếc xe hơi rmáy lướt đi êm ru. Đường phkhu vc trung tâm qun ba vn còn đông đúc người xe. Không cn Trúc QuJ~nh có ý kiến, Nguyt Cm cho xe dng li trước mt quán bar sang trng. Trúc Qunh ngn ng: - Vào nơi này ư?

Transcript of CHƯƠNG VII M -...

Page 1: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

144

CHƯƠNG VII

Một bàn tay đặt lến vai Trúc Quỳnh trước? khi cô tra chìa vào mở khóa

cổng sau biệt thứ. Cô giật mình suýt la lên nhưng kịp trấn tĩnh vì nhận ra người đứng cạnh mình là Nguyệt Cầm.

Cha mẹ ôi? - Trúc Quỳnh đặt tay lên ngực như dằn con tim xuống - Cô làm tôi hết hồn. Sao cô không lên tiếng?

Nguyệt Cầm nhếch môi:

- Tôi vẫn tường cô không biết sợ là gì. Nói đi? Tại sao hơn mười ngày rồi mà vẫn chưa có tiến triển gì hả?

Trúc Quỳnh đảo mắt nhìn quanh:

Này! Có muốn nói gì cũng không thể noi ở đây được, cô Nguyệt Cầm à.

- Vậy chúng ta sẽ tìm một chỗ khác. Đi!

Nguyệt Cầm cáu kỉnh - Quẳng mẹ nó cái xe đạp của cô đi. Lên xe tôi Trúc Quỳnh lẩm bẩm:

- Đem nó vô trong này vẫn tốt hơn là quẳng đi chứ.

Trúc Quỳnh cho xe vào bên trong, dựng sát tường rào, quay ra khóa cổng lại cẩn thận rồi rảo bước ra đường. Nguyết Cầm đã lên xe ngồi sau tay lái.

Kính xe hạ xuống, Nguyệt Cầm nhìn sang ra lệnh:

- Lên xe nhanh đi!

Trúc Quỳnh lên ngồi cạnh Nguyệt Cầm.

Chiếc xe hơi rồ máy lướt đi êm ru.

Đường phố khu vực trung tâm quận ba vẫn còn đông đúc người xe.

Không cần Trúc QuJ~nh có ý kiến, Nguyệt Cầm cho xe dừng lại trước một quán bar sang trọng.

Trúc Quỳnh ngần ngừ:

- Vào nơi này ư?

Page 2: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

145

Nguyệt Cầm rút chìa khóa xe ra khỏi công tắc liếc xéo Trúc Quỳnh, cao giọng:

- Cô hẳn nhiên là quen với những quán vỉa hè rồi. Nhưng tôi thì chỉ có thể đến nơi tầm này trở lên thôi. Xuống xe nào!

Khoác túi xách lên vai, Nguyệt Cầm ườn ngực đỏng đảnh đi trước. Trúc Quỳnh rảo bước theo sau.

Quán bar đông người. Hầu hết là thanh niên, ăn mặc mát mẻ, lố lăng. Họ nói cười ngả ngớn trong tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn chớp tắt một cách ma quái.

Nguyệt Cầm ngồi bên quầy bar. Trúc Quỳnh buộc phải ngồi gần Nguyệt Cầm.

- Ê! Một ly vang đỏ. Nguyệt Cầm quay qua Trúc Quỳnh - Cô uống gì thì gọi đi.

Quỳnh gọi một lon trà bí đao.

Nguyệt Cầm ngó nghiêng:

Tóc tai y hệt con trai. Cô đang làm trò gì vậy?

Trúc Quỳnh thở hắt:

Còn trò gì nữa? Đây là một phần kế hoạch thực hiện trò lừa của cô đó.

Nguyệt Cầm trừng mắt:

- Nè! Cô đừng có nói với tơi bằng cái giọng đó nghe.

Trúc Quỳnh cự lại:

- Bộ cô tường tôi vui vẻ lắm à. Lão Hoàng Duy là một tay hắc ám. Lão ta ghét phụ nữ ghê vậy không biết. Ngay lần gặp đầu tiên lão đã kiếm cớ, chuyện bé xé ra to mà đuổi tôi đi ngay.

- Đuổi à? Sao bây giờ cô còn ở trong biệt thự chứ? - Nguyệt Cầm nheo mắt:

Trúc Quỳnh xoay xoay lon trà bí đao rồi đưa tay vuốt tóc. Sau đó cô lắc thật mạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh thò tay vào túi xách lấy hộp đồ nghề ra.

Nguyệt Cầm nhiu mày. Ly vang đỏ bưng lên nhưng đặt trở xuống mặt quầy bar. Cô lạ lùng nhìn Trúc Quỳnh đeo mắt kính và dán cái ria giả lên mép.

Page 3: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

146

Hơi nghiêng đầu, Trúc Quỳnh hỏi Nguyệt Cầm:

Cô nhìn kỹ đi. Sáng kiến của ông Thân đó Ông ấy thì bảo tôi làm việc rất tốt nên nghĩ ra cách này để giữ tôi lại. Bây giờ tôi đường hoàng tiếp cận lão Hoàng Duy mà không bị lão xua đuổi. Nhưng đường hoàng với thân phận một gã con trai mang tên Trúc Lâm.

Nguyệt Cầm bật ra một tiếng cười khan và như nói với riêng mình.

- Kể ra ông già ấy cũng thông minh thật.

Trúc Quỳnh đưa lọn trà bí đao lên, kê ống hút vào môi hút một hơi dài rồi nói tiếp:

Tôi đã hứa với cô thì tôi giữ lời. Nhưng cô thấy rồi đó. Ít nhất là lúc này, tôi chưa thể hành động được. Cô hãy cho tôi thời gian.

Nguyệt Cầm nghĩ ngợi một lát rồi nói:

- Thôi được. Cô hãy tranh thủ mợi cơ hội đi. Càng sớm càng tốt. Hãy cố lên! - Nghĩ sau đó cô nói thêm - Nếu như cô cần tư liệu gì về Hoàng Duy thì cứ gọi điện cho tôi.

- Cảm ơn, tôi sẽ nhớ điều này.

Uống cạn ly vang đỏ, Nguyệt Cầm đứng lên.

Trúc Quỳnh đứng lên theo vừa đi cô vừa tháo kính, gỡ râu. Hình như có vài đôi mắt bất chợt nhìn cô. Mặc, cô chả quan tâm.

Nguyệt Cầm lái xe đưa Trúc Quỳnh trở về biệt thự Hoàng Duy.

Đồng hồ chỉ mười giờ ba mươi phút. Trúc Quỳnh vẫn thận trọng nhìn xung quanh. Sợ nhất là Hoàng Duy vẫn còn thức và đang đứng trên sân thượng ngắm sao. Nếu vậy, một phút nào đó vô tình anh ta nhìn xuống và sẽ phát hiện ra Trúc Quỳnh mất.

Đi vòng ra sau vườn để cất xe đạp vào nhà kho Trúc Quỳnh chợt nảy ra ý muốn một lần nữa khám phá kỹ hơn ngôi biệt thự.

Nhưng rồi Trúc Quỳnh đổi ý. Có lẽ đợi đến sáng mai, khi Hoàng Duy và ông Thân ra ngoài, lúc đó sẽ an toàn hơn. Không hiểu sao Trúc Quỳnh lại cảm thấy chẳng chút hy vọng vào cái kế hoạch của Nguyệt Cầm, và chợt có ý nghĩ biết đâu cô tự hành động sẽ đạt được kết quả tốt hơn, nhanh chóng hơn.

Page 4: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

147

Tính là làm? Sáng hôm sau, Trúc Quỳnh tranh thử tìm hiểu những bí mật của ngôi biệt thự. Tầng một và tầng hai, cô đã vào dủ các phòng. Ở đó chỉ có những món đồ đắt tiền, nhưng nó không giúp được gì cho Trúc Quỳnh. Cô phải tìm thứ khác, gọn nhẹ nhưng giá trị lại cao, rất cao.

Khi quyết định vào cuộc mạo hiểm này, Trúc Quỳnh như nghe văng vẳng lời trăng trới của cha:

- Hứa với ba nghe Trúc Quỳnh. Nghề của ba là nghề xấu. Cực chẳng đã, ba phóng lao đành phối theo lao mà thôi. Sau này... về sống với chị Hai con, con hãy quên tất cả những chuyện này nghe con. Dừng bao giờ lặp lại những chuyện nlày. Đó là tâm nguyện lớn nhất của ba.

Trúc Quỳnh thầm thì:

Con bây giờ cũng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi ba à. Xin ba hiểu cho con. Con sẽ tái phạm một lần này thôi. Con thề với ba đó. Xin ba hãy phù hộ cho con may mắn đi ba. Con cầu xin ba đó.

Trúc Quỳnh quyết dịnh xem qua tất cả các phòng dưới tầng trệt. Ở phía sau biệt thự có một cánh cửa, mở ra thấy toàn những đồ cũ kỹ.

Có lẽ ít khi nào Hoàng Duy đến đây nên mọi đồ vật đều phủ một lớp bụi dày. Nhưng lạ một điều là không có mạng nhện giăng giữa lối đi. Dùng đèn pin soi kỹ nền nhà, Trúc Quỳnh thấy có nhiều dấu giày trên lớp bụi. Vậy thì chứng tỏ vẫn có người ra vào phòng này. Họ vào đây làm gì?

Đồ nông cụ đều có ngoài nhà kho. Trong phòng này, cũng là kho nhưng là kho đồ không cần dùng tới. Những tủ bàn ghế cũ bị sứt mẻ hoặc long bản lề, nhừng cái quạt gỉ sét và hộp đèn bị hỏng tăng phô.

Chắc chắn phải có bí mật gì đó.

Sau vài giây cân nhắc, Trúc Quỳnh tiến sâu vào bên trong căn phòng rộng. Cô cẩn thận chen qua những khoảng trống để cuối cùng đứng trước một cánh cửa. Cửa khóa và tay nắm không có bụi.

Hơi lạ! Trúc Quỳnh dùng chùm chìa khóa vạn năng mở cánh của. Bên trong tối om om.

Nếu không có đèn pin, chắc cô đã bị ngã lên trên lối hẹp và dốc đi xuống?

Lối xây cất cái biệt thự này thật là lạ. Quỳnh chẳng hiểu hành lang hẹp này sẽ đẫn đến đâu.

Page 5: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

148

- À? Nó dẫn đến một căn phòng khác, nhỏ gọn, trong phòng có hai chiếc tủ gỗ đã cũ và ba chiếc két sắt kích cở màu sắc y hệt nhau.

Trúc Quỳnh đứng yên, bần thần một lúc lâu Két sắt! Liệu nó có chứa đựng gì bên trong?

Hạy chỉ là vật bỏ đi và ông chủ nhà đem bỏ tạm trong này? Suy đoán này không thuyết phục.

Không lý gì lại đem hai, ba cái két sắt vào đây.

Quỳnh huơ đèn pin khắp phòng xem xét. Kỳ lạ!

Căn phòng có đến ba cánh cửa, nhưng trong đó chỉ hai của là có tay nắm. Cô đến gần xem xét kỹ hơn và phát hiện cánh cửa không' tay nắm nằm phía dưới cách nền nhà ba phân thay vì sát sao như hai cửa kia. Tò mò, cô đẩy thử.

Nặng quá! Nó không hề nhúc nhích. Hay thứ đẩy ngang qua. Trúc Quỳnh biết có những cánh cửa lùa hoặc nó là lưng của một kệ sách, kệ trang trí.

Hình như nó có di dịch một chút. Trúc Quỳnh cố thêm... A, được rồi! Một khoảng trống và cô nhận thấy bề gáy của cánh cửa khá dày. Khoảng trống bây giờ có thể vừa cho cô rướn người qua.

Đúng như Trúc Quỳnh đoán, cửa ra vào là một kệ sách ngụy trang. Căn phòng làm việc nhỏ nằm cách phòng cô không xa lắm. Cô đã vào quét dọn ở đây vài ngày trước. Nghe ông Thân nói lúc học phổ thông, Hoàng Duy đã dùng căn phòng này để học bài. Sau này thỉnh thoảng anh mới vào đây để thư giãn vài phút trong không gian nhỏ bé hoàn toàn tĩnh lặng đầy ắp kỷ niệm thời thiếu niên.

Trúc Quỳnh đẩy kệ sách trở về vị trí cũ rồi trở ra bằng lối cô đã vào.

Cô quyết định tối nay sẽ trở lại mở thử mấy két sắt trong căn phòng bí mật ấy. Hy vọng trong đó không phải két rỗng.

Di động trong túi xách reo vang làm Trúc Quỳnh giật mình. Cô dặt hai túi xốp đầy ắp đồ đạc xuống đất để nghe điện thoại.

- A lô.

- Trúc Quỳnh! Mày cứ đứng yên ở đó nghe.

Tao tới ngay.

Hà Như cúp máy sau câu nói ngắn ngủn ấy Trúc Quỳnh lo lắng nhìn quanh tìm kiếm.

Page 6: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

149

Có lẽ Hà Như đã nhìn thấy cô từ lúc cô mới xuống xe hoặc trong lúc cô đang dạo quanh siêu thị để mua sắm. Ngay lúc này mà gặp Hà Như thì thật là nguy. Hà Như sẽ trợn mắt la hoảng lên trước vẻ biến đổi kỳ dị của Quỳnh.

Trúc Quỳnh nhìn quanh tìm kiếm. Vài phút cô đã tìm thấy Hà Nhự. Hà Như còn cách cô một quãng xa và đang cố vượt qua đám khách hàng đông đúc, người đẩy xe kẻ xách giỏ nhựa.

Từ đây ra cửa chính chỉ vài thước. Cô vội vàng xách hai túi đồ lên và đi như chạy ra khỏi siêu thị.

Ngoài bãi đỗ, chiếc xe của Hoàng Duy cũng đang từ từ chạy ra đường.

Không đầy năm phút sau, Tlúc Quỳnh lên xe.

Hoàng Duy vui vẻ đề nghị:

Cậu và tôi đi ăn một chút gì rồi hẵng về nhà nhé?

Quỳnh cắn môi liếc nhanh vào trong. Hà Như chỉ mới ra tới cứa.

Cô đáp lừng khừng:

- Dạ.. tôi sợ bác Thân đang chờ.

Hoàng Duy cho xe chạy và nói:

- Tôi vừa gọi điện về báo với bác ấy là chúng ta sẽ về hơi muộn.

Trúc Quỳnh cảm thấy Hoàng Duy có tánh độc tài gia trường, nhưng dù sao đi với anh lúc này cũng tốt.

Khu vực ở đây khá nhiều người xe nên Hoàng Duy không thể chú ý đến Hà Như đang đuổi theo phía sau.

Trúc Quỳnh khẽ nhắm mắt lại. Hú hồn!

Chỉ chậm chút xíu thôi là cô bị Hà Như tóm giữ rồi.

Hoàng Duy liếc nhìn sang:

- Cậu sao vậy? Thấy khó chịu trong người à?

Trúc Quỳnh vụt cười khỏa lấp:

- Dạ không, có lẽ vì xách nặng nên tôi hơi mỏi tay và mệt một chút thôi.

Hoàng Duy đề nghị:

Page 7: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

150

Cậu giơ tay ra tôi xem nào.

- Dạ.

Duy phì cười:

- Cậu làm gì như con gái vậy? Đưa tay tôi xem có bị đỏ không?

Trúc Quỳnh xòe tay nhưng không đưa về phía Hoàng Duy. Quả thật lòng bàn tay cô đã đỏ ửng lên.

Hoàng Duy không bỏ lỡ cơ hội cầm ngay bàn tay trái Trúc Quỳnh.

- Ồ? Tay cậu đúng là tay thư sinh. Mềm hệt tay con gái vậy. Lẽ ra tôi phải đi cùng và xách giúp cậu mới phải. Xin lỗi cậu nhé.

- Dạ... anh đừng nói vậy. Đó là công việc của tôi mà.

- Nhưng chúng ta đã thỏa thuận với nhau sẽ làm anh em. Hơn nữa, giờ tôi biết thêm rồi.

- Anh biết gì ạ?

- Cậu có vẻ yếu ớt như con gái vậy. Tôi cần phải quan tâm đến cậu nhiều hơn.

Trúc Quỳnh dạn dĩ hơn:

- Anh làm tôi tự ái rồi. Tôi không yếu ớt như anh nghĩ mà thực tế thì tôi đã làm được rất nhiều việc nặng nhọc. Anh lo lắng cho tôi, tôi cảm ơn anh nhiều lắm. Tuy nhiên sự quan tâm này sẽ làm tôi hư người cho mà xem.

Hoàng Duy bật cười:

- Cậu nhạy cảm quá. Thôi được, tôi không quan tâm giúp đỡ cậu theo cách đó nữa kẻo cậu hư người thật.

Gần đây Hoàng Duy càng gần gũi Trúc Lâm hơn. Có thể nói là sự cảm mến tăng lên bội phần kể từ sau cái đêm đó...

Khi tiếng chuông báo động vang lên, Hoàng Duy nghĩ ngay đến mấy két sắt dưới phòng bí mật. Anh không kịp xỏ chân vào dép vải, cứ chân trần chạy ào xuống nhà. Anh đụng ông Thân ngay dưới phòng ăn.

Ông Thân lập cập giữ tay anh:

- Cậu Duy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Page 8: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

151

- Tôi cũng không biết. Chúng ta vào phòng học của tôi xem sao.

Hai người chạy vào phòng học của Hoàng Duy. Anh bảo ông Thân bật đèn phòng trong, còn mình thì đẩy cửa ngụy trang ra.

Đèn phòng trong bật sáng, soi rõ, Trúc Lâm còn đang cầm đèn pin, dáng điệu luống cuống.

Bên chiếc két sắt mở toang là hai gã thanh niên đang đứng như trời trồng.

Cái bao vải có lẽ vừa rơi xuống đất.

Những xấp tiền thò ra ngoài miệng bao.

Hoàng Duy hiểu ngay chuyện gì xảy ra.

Anh đẩy ông Thân trở ra phòng học.

- Bác gọi113 đi!

Hai tên trộm giờ mới hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Chúng chẳng phải ai xa lạ chính là hai gã nhân công hàng ngày đến làm công, tỉa tót cây cảnh và, tưới hoa. Cả hai nhin nhau như ngầm trao đổi. Bây giờ hay nhất là bỏ của chạy lấy người.

Nhưng Trúc Quỳnh đa quát lên:

- Ê? Chúng mày đừng hòng trấn thoát đó.

Hoàng Duy nhìn Trúc Lâm và nhìn thấy cậu ta còn cầm một thanh gỗ dài hơn bảy tất.

Ông Thân gọi điện thoại xong quay vào ngay xắn tay áo lên, ông cất giọng sang sảng:

- Thì ra chúng mày. Trúc Lâm nói đúng. Chúng mày đừng mong chạy được. Ghê gớm quá hả? Dám vào làm thuê để dọ thám rồi trộm của người ta.

Hoàng Duy không phải lo gì nữa. Ông Thân có võ Bình Định và ông vẫn còn dư sức hạ gục bốn, năm tên chứ đừng nói gì hai tên?

Không đầy hai mươi phút sau, hai tên đạo chích bị công an còng tay dẫn đi.

Trúc Lâm kể lại cậu ta đóng cửa sổ thì nghe có tiếng người trò chuyện thì thào bên ngoài . Lấy làm lạ, cậu xách đèn pin ra ngoài xem sao. Mới hay hai gã trộm đi vào kho đồ cũ Rón rén theo sau vào tận căn phòng này, cậu ta chứng kiến hai gã trộm mở két sắt. Két thứ nhất, chúng vơ sạch tiền bạc cho vào bao vải Sau đó, hai tên trộm rọi đèn mở tiếp két thứ hai. Tới lúc này, Trúc Lâm vội

Page 9: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

152

chạy ra ngoài bấm chuông báo động rồi tìm vật làm vũ khí hăm dọa khống chế bọn chúng.

Hoàng Duy may mắn lớn vì tiền bạc chưa bị mất đồng nào. Nhờ công lớn của Trúc Lâm. Cậu ta là người ơn của anh...

Xe dừng lại trước nhà hàng Tây Nam.

Trúc Quỳnh ngần ngừ:

- Anh Hoàng Duy!

- Sao hả?

Tôi vẫn cảm thấy thế nào ấy.

Hoàng Duy rút chìa khóa xe chuẩn bị mở cửa:

- Thế nào là thế nào? Cậu phải nói cụ thể ra chứ.

- Nhà chỉ có ba người, nếu như có thêm bác Thân thì hay quá.

- Tôi lại phát hiện cậu là người giàu tình cảm và hay nghị đến những người xung quanh. Nhưng tôi có thể trả lời để cậu hết xốn xang ngay bây giờ. Ông Thân vấn không thích ăn uống ở nhà hàng đâu.

Hoàng Duy bảo Trúc Lâm xuống xe.

Vào nhà hàng, anh cảm thấy có nhiều cặp mắt đang tò mò nhìn mình. Hai người đàn ông đi với nhau thì có gì xấu chứ? Có vẻ như thiên hạ đang nghĩ Duy và chàng trai trẻ này là đồng tình luyến ái. Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, Duy mỉm cười thầm, mặc thiên hạ muốn nói gì thì nói.

Hoàng Duy chọn một chỗ sát ban công tầng lửng. Bảo Trúc Lâm ngồi rồi đi vào toa-lét.

Người phục vụ tới, lễ phép chìa thực đơn.

- Thưa... anh gọi món chứ ạ?

Trúc Quỳnh nhột nhạt vì cô phục vụ cứ nhìn mình đăm đăm:

- À, xin cô chờ cho vài phút. Người đi cùng với tôi sẽ chọn món.

- Dạ, vâng.

Cô phục vụ lui ra.

Page 10: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

153

Ngay sau đó, một giọng nói khinh khỉnh vang lên khiến Trúc Quỳnh giật mình tái mặt:

- Tôi biết ngay là cậu em không sành điệu về mặt thưởng thức ở những nơi cao cấp như thế này mà.

Nguyệt Cầm . – Trúc Quỳnh nghe giọng mình run run và lạc đi sao cô lại ở đây?

Tại sao tôi lại không thể ở đây? - Nguyệt Cầm vặn lại, ánh mắt long lên dữ tợn – Tôi tới để hỏi cô tại sao cô nói một thành hai hả?

Tuần rồi cô bảo kế hoạch có thay đổi, cô sẽ trộm tiền và vàng của Hoàng Duy, vậy mà... cô để bọn trộm ra tay trước rồi bây giờ nhởn nha vầy đây.

Trúc Quỳnh liếc nhìn phía lối vào toa-lét với vẻ lo âu:

- Tôi xin cô làm ơn nhỏ tiếng một chút.

Đúng là tôi tính thực hiện một cú, cú đó sẽ được nhiều lắm. Nhưng bất thình lình bọn trộm kia ra tay. Chuyện xảy ra chỉ mới có mấy ngày, nếu bây giờ tôi làm thì Hoàng Duy sẽ đề án từ ngay tôi thôi. Cô kiên nhẫn một chút đi Nguyệt Cầm. Cô phải hiểu là tôi còn nóng ruột hơn cô nữa đây.

Nguyệt Cầm hậm hực:

- Cô liệu hồn đó!

Và cô ta bỏ đi.

Trúc Quỳnh rũ ra.

Hoàng Duy trở ra. Ngồi đối điện với Trúc Lâm anh tha hồ ngắm cậu ta. Sống ở đời có nhiều thú vị mà anh không ngờ được. Đi đứng ăn uống với một người cùng giới cũng hay hay. Nhất là với chàng trai hiền lành này anh sẽ tránh bị mè nheo, nũng nịu, làm mình làm mẩy. Anh cũng chẳng cần phải chiều chuộng săn đón như với một cô nàng đỏng đảnh kiêu kỳ. Cũng không lo cậu ta nhiều chuyện, ngồi lê đôi mách kể lể khoe khoang này nọ với thiên hạ.

Trúc Quỳnh nhột nhạt. Rồi theo thói quen kể từ khi cô giả trai, cô đưa tay nâng gọng kính lên, lúng túng:

- Bộ... mặt tôi nhìn buồn cười lắm sao?

Hoàng Duy cười xòa:

Page 11: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

154

- Không. Cậu phải nghĩ là mình rất đẹp trai chứ. Mà Trúc Lâm này! Cậu có thể... cho tôi mượn mắt kính một lát không?

Trúc Quỳnh băn khoăn:

- Để làm gì ạ?

Tôi muốn đeo thử và cậu nhận xét xem nhìn thế nào?

Trúc Quỳnh do dự. Thấy vậy Hoàng Duy nói thêm:

- Cho tôi mượn ít phút thôi mà. Tôi không bị cận thị nên cậu khỏi lo tôi ''chấm'' cái kính cận của cậu há.

Trúc Quỳnh đương nhiên là không sợ mất cái kính cận giả ấy. Cô chỉ e rằng tháo bỏ món đồ trang trí bất đắc dĩ ấy; Hoàng Duy sẽ nhận ra cô mất.

Cô chậm chạp lấy mắt kính ra trao cho Hoàng Duy. Duy ngắm nghía rồi đeo lên.

Anh nghiêng qua nghiêng lại, mắt nheo nheo:

- Ủa? Sao tôi thấy vẫn bình thường?

Trúc Quỳnh nhìn xuống:

- Dạ... tại vì tôi cận nhẹ mới một độ thôi.

- À, ra là vậy. Cậu nhìn đi. Trông tôi thế nào? Thêm phần trí thức chứ?

Trúc Quỳnh ngước lên. Cặp mắt kính nữ nhỏ gọn và càng gọn có phần chật chội gò ép trên khuôn mặt Hoàng Duy, tạo cho anh một vẻ mặt thật buồn cười. Giống như cậu học trò ngây ngô chẳng hiểu tí gì về bài học mới thầy giáo đang giảng: Cũng giống đôi mắt của chú gấu túi con lần đầu tiên rời khỏi túi mẹ bước lò dò trên mặt đất lạ lẫm, đôi mắt giương tròn xoe ngơ ngác.

Cô che miệng cười khúc khích:

- Ôi!

Hoàng Duy nhướng mày:

Sao vậy? Không ổn à?

Trúc Quỳnh gật đầu công nhận:

- Không ổn chút nào cả.

Page 12: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

155

Nét cười vẫn còn đọng trên mặt Trúc Quỳnh, đẹp lạ lùng. Trúc Lâm trước mặt Duy lúc này không khác gì một hoàng tử trong chuyện cổ tích.

Trúc Quỳnh chìa tay đòi lại mắt kính Hoàng Duy không đùa nữa. Anh vẫy phục vụ đến để gọi món ăn, Trong lúc Duy chọn các món ăn, Trúc Quỳnh nhìn quanh có ý tìm kiếm Nguyệt Cầm: Không nhìn thấy cô ta. Có lẽ cô ta đang ngồi ăn uống với bạn bè ở một phòng ăn riêng biệt nào đó cũng không chừng. Hay là cô ta về rồi?

Người phục vụ trải chiếc khăn lớn lên đùi. Trúc Quỳnh rồi vòng qua bên chỗ Hoàng Duy, nhưng Duy phác cử chỉ bảo anh ta hãy khui rượu.

Khi chai rượu bật nắp, Hoàng Duy bảo:

- Anh hãy rót cho cậu ấy trước đi!

Anh phục vụ nhìn Trúc Quỳnh bằng ánh mắt tò mò lẫn soi mói. ''Cậu ấy'' ư? Người mặc chiếc áo sơ mi vải Jeans dày bỏ ngoài quần kaki thùng thình này... giống con gái quá. Nét đẹp hài hòa thanh tao dầy nữ tính trên khuôn mặt trái xoan trắng mín. Bộ ria lún phún kia thật quái dị. Anh phục vụ liên tưởng đến ria giả của mấy diễn viên đóng phim?

Thức ăn được đem tới.

Hoàng Duy nói:

- Trước khi cầm đũa, tôi xin mời cậu cạn ly:

- Dạ... tôi... tôi không. uống được.

Yên tâm! Tửu lượng của tôi cũng không cao nên tôi đã chọn rượu nhẹ. Không say đâu.

Đoạn anh tủm tỉm - Mà nếu cậu say thì tôi chịu trách nhiệm cho...

Trúc Quỳnh liếc ngang:

- Anh khôn quá trời hà.

Hoàng Duy bật cười:

- Đương nhiên! Vì tôi lớn tuổi hơn cậu mà.

Món đầu tiên là càng cua bát hoa: Hoàng Duy nói ông Thân làm món này ngon không thua gì nhà hàng lớn. Nhưng nó đòi hỏi công phu nên anh không cho ông làm.

Sau món càng cua, món cá chiên xù cuốn bánh tráng chấm nước mắm me được đem lên.

Page 13: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

156

Rượu lại lót đầy ly.

Trúc Quỳnh hỏi vặn:

- Tại sao anh mời rượu tôi liên tục vậy?

Hoàng Duy cười vỗ trán:

- Tôi đãng trí thật! Chưa nói với cậu lý do nhỉ. Giờ thì tôi nỏi đây. Thật ra từ hổm nay, tôi đã muốn mời cậu dùng cơm bên ngoài để cảm ơn cậu. Đêm đó nếu không nhờ có cậu xuất hiện kịp thời, thì tôi mệt rồi.

Trúc Quỳnh bối rối:

- Anh cứ nhắc mãi chuyện ấy làm tôi ngượng quá. Đó chỉ là sự tình cờ thôi mà.

Đồng ý. Nhưng sự tình cờ có thể cứu sống người khác thì đáng quý lắm chứ. Cậu đừng từ chới lời cảm ơn của tôi.

- Dạ, tôi đồng ý đi ăn với anh tức là tôi đã nhận lời cảm ơn của anh rồi đấy.

Hoàng Duy thò tay vào túi áo. Nhưng anh chưa kịp lấy món đồ gì đó la thì Nguyệt Cầm xuất hiện Hoàng Duy cau mày khó chịu. Nguyệt Cầm đến gần liếc nhìn bàn ăn, dừng lại ở chai rượu.

- Hình như là bữa ãn đặc biệt liên có rượu nữa nè. Anh...

Nguyệt Cầm định nói: ''Anh có thể mời tôi một ly không?" nhưng không kịp.

- Bữa ăn này như thế nào cũng đâu có liên quan gì tới cô. Cô đi đi! - Hoàng Duy ngắt ngang, ánh mắt sầm tối.

Nguyệt Cầm nhún vai:

- Tôi cũng không hứng thú ở lại đây lâu hơn đâu Chẳng qua... thấy anh ăn với một tên giúp việc tầm thường ở nơi sang trọng như vầy, tôi tò mò ngó tí xíu thôi.

Hoàng Duy xẵng giọng: .

Cô nói xong chưa? Xong rồi thì đi đi!

Nguyệt Cầm kênh lại:

Page 14: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

157

- Anh thật là qùá đáng. Dù gì chúng ta vẫn còn là vợ chồng mà. Tôi không có quyền đứng đây nói với anh vài câu xã giao bình thường ư? Này! Cho anh biết là tôi vẫn còn có nhiều quyền lắm đó nha.

Hoàng Duy bật cười giòn, vẻ thích thú:

- Vậy sao! Vậy thì cô hãy cho tôi biết những quyền đó đi.

Nguyệt Cầm lấp lửng:

- Dĩ nhiên anh có quyền hò hẹn với một... tên con trai và khi đó, tôi cũng có quyền...đâm đơn xin ly hôn. Tôi nói xong rồi. Chào anh! À, cậu nhỏ! - Nguyệt Cầm vuốt tóc Trúc Quỳnh - Ăn uống vui vẻ nhé. Tôi xin bật mí với cậu điều này. Cậu nghe đây...

Trúc Quỳnh thoáng rùng mình. Hai từ cậu ấy, Nguyệt Cầm cố ý nhấn mạnh. Sau khi vuốt tóc cô, Nguyệt Cầm lần tay vuốt mơn man bờ vai tròn trịa của cô.

Giọng Nguyệt Cầm hạ xuống:

- Hoàng Duy căm ghét tôi, nhưng có vẻ mến thích cậu đó. Cậu hãy chiều anh ta nhé.

Thật ra, anh ta cũng rất tuyệt vời. Hoàng Duy tái mặt, dần mạnh ly rượu xuống bàn. Nguyệt Cầm nói nhanh:

Tôi đi ngay đây.

Cô ta đi thật. Trúc Quỳnh thở phào. Cô len lén nhìn Hoàng Duy. Mặt anh vẫn còn tái, môi mím chặt và quai hàm bạnh ra thật dữ tợn.

Tim Trúc Quỳnh thắt lại. Tự dưng một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cô vừa bất chợt nhận ra Hoàng Duy chính lả người đàn ông từng va chạm cô buổi tối hôm nọ.

Hoàng Duy sực tỉnh, anh mỉm cười:

- Chúng ta ăn tiếp đi. Cậu đừng bận tâm chuyện vừa rồi nhé.

Trúc Quỳnh đáp nhỏ:

- Vâng! - Cô rụt rè - Tôi có thể hỏi anh không ạ?

- Cậu hỏi đi. Tôi rất sẵn sàng trả lời.

Người phụ nữ vừa rồi là... vợ anh?

Page 15: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

158

Hoàng - Duy gật đầu:

- Ừ. Cô ta vẫn đang là vợ tôi, mặc dù bây giờ cô ta không được phép quay về nữa.

Trúc Quỳnh thầm ngạc nhiên. Người dàn ông này thật kỳ lạ. Anh ta có quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen nhau. Nhìn anh ta kia. Vừa mới giận dữ đó thì giờ điềm nhiên đó. Rốt cuộc không thể đoán được anh ta là người thế nào.

Từ phút ấy, không khí có phần lắng xuống.

Trúc Quỳnh nghĩ'thầm: ''À, thì ra sự xuất hiện của Nguyệt Cầm vẫn tác động đến anh ta đó chứ''.

Nhưng không phải vậy. Trúc Quỳnh đâu ngờ những lời lẽ bóng gió của Nguyệt Cầm đang ám ảnh Hoàng Duy. Cô ta nói anh có ý cặp kè một người cùng giới. Khỉ thật!

Cô ta sao lại nghĩ ra điều đó chứ?

Nhưng... hình như anh đang dành cho Trúc Lâm những tình cảm hết sức đặc biệt mà từ trước đến giờ, anh chưa hề dành cho ai ngoài mẹ của mình.

Người phụ vụ đem món lẩu bồn bồn lên.

Hoàng Duy bảo Trúc Quỳnh:

- Cậu ăn nhiều vào nhé. Món lẩu này ngon lắm. Cậu có biết cây bồn bồn không?

Trúc Quỳnh lắc đầu:

- Tôi có nghe nói về nó. Thỉnh thoảng ăn dưa hoặc gỏi làm từ nó, nhưng chưa trông thấy nó còn sống như thế nào cả.

Hoàng Duy gắp một đũa bồn bồn.

- Tôi cũng như cậu, chưa tậm mắt nhìn thấy cây bồn bồn. Có lẽ nó cũng khó trồng nên hiếm và đắt tiền lắm.

- Dạ, tôi cũng nghe nói vậy.

- Cậu thích ăn nhất là món nào?

Trúc Quỳnh cười:

Không món nào đặc biệt cả anhá.

Page 16: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

159

Hoàng Duy tặc lưỡi hỏi gặng:

- Sao lại vậy chứ? Ít nhất cũng phải ưa thích một món ăn dù chỉ là món bình dân, món bánh hay loại trái cây gì đó.

''Anh ta thật là kỳ quặc!'' Trúc Quỳnh lại kêu thầm. Nếu như anh ta hỏi về chuyện học hành hoặc đại loại có phải hay hơn không.

Và Trúc Quỳnh cố nghĩ xem mình thích món gì. Hoàng Duy vẫn đang chờ câu trả lời của cô.

- Hình như tôi thích trái thơm. Nghe người ta nói ăn thơm nhiều vừa bổ sung vitamin C vừa giảm eholesterol, vừa ngăn ngừa được bệnh ung thư.

Hoàng Duy ngạc nhiên:

Chúng ta sao có tư tưởng giống nhau vậy nhỉ? Thơm là một trong những thứ trái cây tôi thích. Vậy bây giờ, chúng ta gọi món trái thơm ăn tráng miệng nhé.

- Dạ, đồng ý ạ.

Hoàng Duy mỉm cười. Trúc Lâm là chàng trai quá ư dịu dàng. Hình như tạo hóa đã có sự nhầm lẫn, nhưng sự nhầm lẫn này hóa ra lại hay. Hay hơn cả là đất trời đã xui khiến cho anh quen Trúc Lâm. Có Trúc Lâm bên cạnh, anh cảm thấy cuộc sống nhiều niềm vui hơn. Anh thích cậu ta?

Ông Thân đang lui cui làm đồ ăn bên bàn bếp. Vừa làm ông vừa khe khẽ

hát theo âm diệu của bản ''Sơn nữ ca'' phát ra từ máy cassette.

Chỉ có một mình ông nhưng không khí trong phòng không hề buồn tẻ. Ông Thân cảm thấy có một luồng sinh khí mới ấm áp đang vào và lan tỏa khắp biệt thự. Mà người mang luồng sinh khí ấy không ai khác hơn Trúc Quỳnh.

- Bác Thân? Bác làm tới đâu rồi?

Ông Thân quay lại:

- Ồ, cậu Duy?

Hoàng Duy vừa đi làm về tới tay vẫn còn xách chiếc cặp. Nếu là lúc trước, anh đã vào bằng lối chính và đi thẳng lên phòng rồi ấn nội đàm sai bảo là xong.

Page 17: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

160

Duy vào bếp nghiêng ngó:

- Chà! Bác đang làm nem nướng à?

- Dạ. Tôi tính làm nem nướng ăn với bánh cuốn, shushi kiểu Nhật và cà ri tôm ăn cùng bánh mì. Được chưa cậu?

Hoàng Duy ngẫm nghỉ vài giây rồi nói:

- Nếu bác không mệt và còn đủ thời gian thì làm thêm món xúp thập cẩm. Ta cho vô bình thủy mang theo rất tiện lợi.

- Ồ, được được Tôi sẽ làm. Cậu lên phòng rửa ráy thay đồ đi rồi xuống ăn cơm.

Duy nhìn về phía cửa sau:

- Trúc Lâm đang làm việc hay đi đâu hả bác?

- Cậu ta ủi quần áo. Cũng sắp xong rồi.

Hoàng Duy hạ giọng:

- Bác vẫn chưa nói gì với Trúc Lâm đó chứ? Nếu bác mà nói thì.

- Thì cậu đuổi việc tôi chứ gl? - Ông Thân

tiếp lời và so vai ra chiều sợ sệt - Tôi già quá rồi. Bây giờ đi xin việc chắc chả ma nào thèm dùng tôi. Tối làm sao dám dể cậu phật ý.

Hoàng Duy vỗ vai ông:

- Cảm ơn bác. Bác Thân này! Theo bác thì Trúc Lâm sẽ đồng ý tham gia chuyến đi của chúng ta chứ?

Sao cậu lại hỏi tôi? Tôi không biết sở thích của hắn nên... thua thôi.

Hoàng Duy tư lự:

- Nếu cậu ta không đi thì tôi đi có ý nghĩa gì nữa chứ.

Ông Thân ngó Hoàng Duy. Anh đọc được ý nghĩa cái nhìn đó nhưng vờ hỏi:

- Sao bác nhìn tôi như sinh vật lạ vậy?

Ông Thân đủng đỉnh:

Page 18: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

161

- Dạo này cậu lạ lắm.

- Tôi lạ mà lạ làm sao?

Ông Thân cười cười:

- Có cần tôi nói ra không? Chả lẽ cậu không tự nhận thấy bản thân mình có rất nhiều thay đổi? .

Hoàng Duy buông chiếc cặp xuấng chiếc ghế gần đó và lại gần bếp gas lật nắp vung một nồi đang trên bếp ra xem.

- Chà? Món mực rim nảy chắc là ngon lắm đây. Thơm quá chừng.

- Hê? - Ông Thân kêu lên - Cậu đừng có đánh trống lảng chứ cậu Duy.

Hoàng Duy nói mà tránh nhìn ông:

- Phải công nhận bác già rồi mà còn tinh ranh quá. Hình như muốn qua được mắt bác lất khó.

- Đúng vậy? Cậu nên nói thật hơn là tính chuyện qua mặt tôi nhé.

Hoàng Duy vén rèm cửa nhìn ra sau vườn. Những bồn hoa tươi tắn rực rỡ dưới nắng trưa.

- Không riêng gì tôi đâu: Tôi đám chắc bác cũng thấy vui hơn kể từ khi Trúc Lâm xuất hiện: - Giọng anh bâng khuâng - Bác nói đi. Cậu ta cũng bình thường như bao thanh niên khác. Cậu ta vào đây để làm thuê cho tôi, chỉ vậy thôi. Nhưng sao trong mắt tôi cậu ta lại thật đặc biệt. Tại sao vậy bác?

- Hừm... theo như ý tôi thì đó là do hợp nhãn. Từ cái nhìn đầu tiên nếu có thiện cảm, tất dần dần sẽ phát triển tình cảm.

- Bác nói xem nếu như giữa hai người dàn ông có cảm tình đặc biệt với nhau thì có được không?

- Đương nhiên là được chứ. Miễn sao tâm tư của cậu vẫn trong sáng không hề vẩn đục.

Hoàng Duy thoáng cau mày:

- Bác nói vậy lả ý gì?

Ông Thân ôn tồn:

Page 19: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

162

- Tôi nói cậu đừng giận nhé. Thời gian gần đây, cậu ngày càng dành cho Trúc Lâm thái độ rất thân mật. Nhìn cậu như vậy tôi lo... cậu không được bình thường.

Hoàng Duy phản ứng gay gắt:

- Bác nói bậy bạ quá. Bác cho rằng tôi bị đồng tính hà? Xin thưa với bác, tôi hoàn toàn bình thường. Tôi vẫn là đàn ông xịn à.

Ông Thân tỉnh bơ:

- Vậy cậu ghét phụ nữ thì giải thích thế nào?

Hoàng Dúy cáu kỉnh:

Tôi chỉ ghét loại phụ nữ giống như ả Nguyệt Cầm và loại cáo già giả nai thôi.

Ông Thân vẫn tiếp tục đề tài này:

- Nhưng theo tôi thấy thì cậu ghét hết thảy phụ nữ, cho nên cậu không chịu tiếp xúc với một phụ nữ nào cả.

Hoàng Duy bật cười lớn:

- Bác nói sai rồi. Hằng ngày đến công ty, tôi vẫn tiêp xúc với hàng chục nữ nhân viên đó thôi.

Ông Thân khẽ lắc đầu, muốn cãi nhưng cậu chủ của ông có vẻ sợ tiếp tục bị quay nên vội vớ chiếc cặp đi nhanh lên lầu.

Trúc Quỳnh vào, cô còn klp thấy một phần lưng và chân trái của Hoàng Duy trước khi anh ta khuất trên thang lầu. Cô lại gần ông Thân.

- Từ bên phòng giặt ủi mà còn nghe anh Hoàng Duy cười lớn ghê. Có chuyện gì vui hở bác Thân?

Ông Thân tủm tỉm:

- Cậu ấy vui từ ngày cháu trở lại đây với tên Trúc Lâm, cháu cũng nhận thấy mà.

- Dạ, con cũng thấy anh Duy mến con. Nhưng anh ấy càng tỏ vẻ thân mật thì con càng lo sợ thân phận mình bị bại lộ.

- Cháu đừng lo. Dĩ nhiên nên thận trọng nhưng chuyện gì tới khắc tới. Mà bác nghĩ cậu ấy sẽ không thể ghét cháu đâu.

Page 20: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

163

- Bác nghĩ vậy?

- Ư. Bởi vì thái độ của cậu ấy là nghiêm túc và chân thành. Chỉ cần cháu cũng chân thành thì cậu ấy không thể ghét được.

Trúc Quỳnh thần người. Đáp lại bằng sự chân thành ư? Vậy thì khác nào cô tự chui vào giữa mớ bòng bong? Vậy thì làm sao cô thực hiện được kế hoạch của mình?

- Đừng nghĩ ngợi nữa làm gì. Chuẩn bị dọn bửa trưa giùm bác, bác bận tay rồi.

Trúc Quỳnh bắt đầu bằng việc lau Chén đũa rồi múc thức ăn.

Cô hỏi ông Thân:

- Hôm nay bác làm nhiều thức ăn vậy? Chắc là nhà có khách đến hở bác?

- Bí mật! Bác không có quyền tiết lộ.

- Chà! Hôm nay bác bày đặt bí mật với con há. Không hề gì. Lát nữa con sẽ hỏi anh Duy.

Nói vậy nhưng rồi Trúc Quỳnh không hỏi. Cô vẫn thấy ngài ngại.

Ông Thân thì cứ cười cười suốt.

Hoàng Duy hỏi Trúc Quỳnh:

- Buổi chiều nay, cậu sẽ làm gì?

- Dạ, tôi định lên quét dọn trên tầng hai.

Anh Duy có dặn gì không?

Hoàng Duy lắc đầu. Anh muốn rủ Trúc Lâm cùng đi chơi với mình vào ngày mai. Nhưng anh không dám vì không biết Trúc Lâm có thích đi như anh hay không? Anh muốn hỏi về sở thích giải trí của cậu ta mà sợ ông Thân nghe thấy, lại đinh ninh con người anh có vấn đề.

Anh tính toán, thấy đợi lúc Trúc Lâm lên tầng hai là tiện nhất.

Tầng hai! Không phải lần đầu tiên hay lần thứ hai Trúc Quỳnh đặt chân lên. Tuy nhiên bài học hôm trước vẫn còn đó, cô rút kinh nghiệm không mở cửa phòng bày kỷ vật của bà mẹ Hoàng Duy.

Nhưng.thật bất ngờ. Đúng lúc cô quét dọn lau chùi xong định đi xuống lầu một thì Hoàng Duy xuất hiện.

Page 21: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

164

Anh ra hiệu bảo Trúc Quỳnh đi theo mình.

Trúc Quỳnh ngạc nhiên khi Duy mở cửa ''cấm địa'' của mình.

- Cậu vào đây?

- Dạ.

Hoàng Duy không có vẻ gì là khó chịu hay giận dữ cả. Gương mặt anh tươi tỉnh, nụ cười vui vẻ và ánh mắt rạng ngời ấm áp.

Trúc Quỳnh thăm dò:

- Anh muốn tôi quét dọn trong phòng đó à?.

Hoàng Duy đáp:

- Hai chúng ta sẽ cùng làm công việc đó. Với lại tự nhiên tôi muốn giới thiệu với cậu mấy thứ... Đây, cậu xem.

Trúc Quỳnh theo sau Hoàng Duy: Lần thứ hai, cô nhìn thấy đồ vật ở đây, nhưng cô làm như mới lần đầu trông thấy, reo lên thích thú:

- Ôi! ĐẸp quá?

Hoàng Duy đứng bên cạnh bức tranh chân dung bán thân củỉa một phụ nữ trẻ, Anh nói:

- Mẹ tôi đấy. Cậu nghe bác Thân nói gì về mẹ tôi chưa?

Trúc Quỳnh ngắm người phụ nữ trong tranh. Trẻ đẹp, một nét đẹp kiêu sa quyến rũ, Đây là một phụ nữ hoàn hảo. Hay ví von thì là một viên ngọc lấp lánh. Từ vầng trán thanh thoát, đôi mày mảnh, sông mũi cao, vành môi tròn căng mọng và cặp mắt Qẻn tuy có nét buồn xa xăm nhưng vẫn hòa quyện vào nhau tạo nên một khuôn mặt xinh đẹp quý phái.

- Mẹ anh thật xinh đẹp. Rất xinh đẹp.

Hoàng Duy vut buồn:?

- Nhưng người ta nói đúng. ''Hồng nhan bạc phận''. Mẹ tôi mất quá sớm, bà mất ở cái tuổi đẹp nhất, trọn vẹn nhất của người con gái: ba mươi.

Trúc Quỳnh nhìn Hoàng Duy. Anh vụt trở nên yếu đuối quá, có cảm tưởng như anh sắp khóc đến nơi. Nhưng Duy có khóc không chưa biết, Trúc Quỳnh lại nghe mũi mình cay cay rồi.

Cô nói thật nhẹ:

- Dạ, thật đáng tiếc.

Page 22: CHƯƠNG VII M - bookserver.vuilen.combookserver.vuilen.com/book/nhubantinhca/nhubantinhca07.pdfmạnh và mái tóc bung ra trông thật bụi bặm. Tiếp đến Trúc Quỳnh

Tác Giả: Phương Hồng Thủy NHƯ BẢN TÌNH CA

www.phuonghong.com www.taixiu.com

165

Hoàng Duy bước tới đặt hai tay lên vai Trúc Quỳnh:

- Tôi làm cậu mủi lòng rồi phải không cậu em yếu đuối? Xin lỗi nhé.

Trúc Quỳnh luấng cuấng. Ít nhất Hoàng Duy cũng nhận thấy như vậy. Quỳnh rụt rè gạt tay Hoàng Duy ra, lảng sang chuyện khác một cách nhẹ nhàng:

- Tôi sẽ giúp anh lau chùi. Xem kìa, quả cầu may mắn bị bám bụi nhiều quá.

- Ừ. Tôi bận rộn suốt nên ít có thời gian chăm sóc các thứ. Cậu biết quả cầu may mắn này có xuất xứ thế nào không?

- Anh không kể thì làm sao tôi biết chứ?

- Phải, tôi thật vô lý. Để tôi kể chơ cậu nghe nhé. Một người hâm mộ mẹ tôi và đem lòng yêu bà đã tặng nó cho bà. Mẹ tôi nói với ông ấy rằng, nếu bà nhận quả cầu và phải nhận luôn tình yêu của ông ấy thì bà xin phép từ chối. Nghe vậy, ông ấy đáp rằng ông yêu quý bà và tặng bà quả cầu may mắn chỉ với ước muốn duy nhất là bà sẽ được vui vẻ may mắn và hạnh phúc suốt đời. Ấy nhưng...

Lau xong quả cầu pha lê đỏ rực, Trúc Quỳnh đến gần cây đàn tranh:

- Tôi lau cây đàn nhé, anh Duy?

Hoàng Duy bước nhanh tới:

- Để tôi cùng lau với cậu. Với cây đàn này, nếu không cẩn thận sẽ đễ làm đứt dây lắm.