bsn11_1

44
GIAO TIẾP VỚI BỆNH NHÂN TÂM THẦN

Transcript of bsn11_1

GIAO TIẾP VỚI BỆNH NHÂN TÂM THẦN

08:05 CHÚNG TÔI ĐẾN TRUNG TÂM

Bắt đầu xây dựng năm 1987 và đưa vào sử dụng năm 1991, hiện nay Trung tâm đã và đang là mái nhà chung cho 1217 bệnh nhân và 156 cán bộ công nhân viên.

Khi vào Trung tâm, đi u đ u tiên khi n chúng tôi ề ầ ếkhông kh i n t ng đó chính là quang c nh thoáng ỏ ấ ượ ảđãng và mát m n i đây.ẻ ơ

Chính không gian mát m và trong lành này đã giúp ẻm t ph n không nh trong vi c c i thi n tâm lý cho ộ ầ ỏ ệ ả ệb nh nhân, đ c bi t là b nh nhân khu Lao.ệ ặ ệ ệ ở

TRUNG TÂM ĐIỀU DƯỠNG BỆNH NHÂN TÂM THẦN THỦ ĐỨCGồm có 10 phòng ban:- Phòng hành chính- Phòng hậu cần- Phòng kế toán- Và 7 trại dành cho bệnh nhân.

TRẠI ADành cho bệnh nhân Nam.Đây là một trong 3 trại lớn của trung tâm. ( Các trại lớn là: A,B,C )

TRẠI BDành cho b nh ệnhân Nam.

TRẠI CDành cho bệnh nhân Nữ.

TRẠI EDành cho bệnh nhân Nam.

TRẠI DDành cho bệnh nhân Nữ.Đây là trại mà chúng tôi được phân công cho việc thực tập giao tiếp với bệnh nhân.

TRẠI H (TRẠI LAO)Là trại dành cho các bệnh nhân vừa mắc bệnh tâm thần, vừa mắc bệnh Lao. Trại được bố trí ở trung tâm khuôn viên cây xanh. Không gian xung quanh giúp phổi của họ tốt hơn và cải thiện.

BỆNH XÁĐây là n i dành ơcho nh ng b nh ữ ệnhân v a b r i ừ ị ốlo n tâm th n, v a ạ ầ ừb các căn b nh c ị ệ ơh i khác.ộ

BÊN CẠNH ĐÓ, NHÀ BẾP CŨNG LÀ MỘT PHẦN QUAN TRỌNG CỦA TRUNG TÂM

Là nơi các cô các chú hằng ngày làm nên những bữa cơm ấm cúng cho người bệnh.

XIN CHÀO TRẠI D!

Khi vào tr i, đi u đ u tiên chúng tôi th y đ c là ạ ề ầ ấ ượhình nh các cô y bác sĩ đang x p thu c cho b nh ả ế ố ệnhân.

M i h p thu c đ u có tên ng i b nh trên n p h p. ỗ ộ ố ề ườ ệ ắ ộ M t cô cho chúng tôi bi t: Có r t nhi u nguyên nhân ộ ế ấ ề

khi n cho h b tâm th n, trong đó có: shock tâm lí, ế ọ ị ầm t ng i thân… Và h ph i u ng thu c su t đ i. ấ ườ ọ ả ố ố ố ờN u ng ng thu c, b nh s tái phát.ế ư ố ệ ẽ

Sau đó, Y sĩ Phượng nhiệt tình giúp nhóm chúng tôi trong việc tiếp cận với bệnh nhân

Người đầu tiên chúng tôi được tìm hiểu là:Bệnh nhân NGUYỄN THỊ PHƯỢNG – chị được đưa vào TRUNG TÂM ĐIỀU DƯỠNG TÂM THẦN từ năm 15 tuổi. Chị sống ở đây được 26 năm. Vì thất tình, chị bị rối loạn tâm lý và thường xuyên trốn trại về “thăm” người tình cũ.

Bệnh nhân LÊ THỊ ĐƯỢCQuê ở Đại Lộc, Quảng Nam.Gia đình bà vốn khó khăn, được xã tặng cho ngôi nhà tình thương. Bà có một người con gái chết oan. Sau cái chết của con gái. Bà rơi vào trầm cảm và rối loạn thần kinh.

ĐÃ ĐẾN LÚC CHÚNG TÔI TỰ GIAO TIẾP VỚI NGƯỜI BỆNH ĐỂ HIỂU RÕ HOÀN CẢNH CỦA HỌ

B nh nhân ệHOA BAO SANGChị bị bệnh hoang tưởng. Cô không cho chúng tôi biết rõ nguyên nhân vì sao bị bệnh. Cô nói: “Có một người đàn ông với giọng nói vang vọng bên tai, không cho tôi nói, nếu nói, ông ta sẽ không tha cho tôi…”

Bệnh nhân NGUYỄN THỊ NGỌC THẢOT ng là giáo viên ừm m non. Cô b ầ ịch ng ph n b i, b ồ ả ộ ỏr i cô cùng đ a con ơ ứgái nh . Suy nghĩ ỏnhi u khi n cô r i ề ế ốlo n tâm th n và ạ ầđ c gia đình đ a ượ ưvào Trung tâm. Hi n con gái cô ệđang h c l p 12 và ọ ớth ng xuyên vào ườthăm cô.

Sau nh ng gì chúng tôi ữth y đ c, nghe đ c, ấ ượ ượth u hi u đ c, chúng ấ ể ượtôi c m th y nh ng ả ấ ữcon ng i này có nh ng ườ ữsuy nghĩ và n i ni m ỗ ềriêng. Ph i chăng, chính ảnh ng suy nghĩ khác ữv i chúng ta đã khi n ớ ếh b cô l p hoàn toàn ọ ị ậkh i xã h i. C n l m ỏ ộ ầ ắnh ng s th u c m, s ữ ự ấ ả ựl ng nghe. B i h cũng ắ ở ọnh chúng ta, h mu n ư ọ ốđ c gi i bày n i ni m ượ ả ỗ ềriêng c a h …ủ ọ

Có người nhớ nhà, nhớ người thân nhưng chờ mãi chẳng thấy ai… Họ cô đơn là thế, nhỏ bé là thế…

Và cho dù cũng có khi họ lên cơn, đánh đập lẫn nhau, đánh luôn cả cán bô y tế… Nhưng sau những góc tối ấy, họ vẫn giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau khi cần thiết…

Chúng tôi nghĩ, nên tạo điều kiện cho họ gặp gia đình nhiều hơn khi có thể. Và, với cơ sở vật chất của trung tâm ở từng trại đã và đang xuống cấp, cần có kế hoạch tu bổ và sửa chữa cho từng trại.

Và không thể nào không nhắc đến các y bác sĩ hằng ngày âm thầm, lặng lẽ chăm sóc cho những con người bất hạnh kia.

Đúng như người đời vẫn thường hay nói: “Lương y như từ mẫu”

Cô Phượng nói với chúng tôi rằng: “Đã lo rồi thì lo cho trót, lo hoài, lo mãi, lo cho đến khi nào người bệnh nhắm mắt xuôi tay…”

Xin gửi đến cô chú những lời biết ơn chân thành nhất…Vì đã hướng dẫn chúng tôi hoàn thành buổi thực tập một cách tốt nhất…Vì đã hi sinh cho đời, giúp đỡ cho những số phận bất hạnh…

Và, không biết làm gì hơn, chúng tôi cũng muốn góp chút ít công sức, mang đến cho những con người bất hạnh kia chút niềm vui bé nhỏ…

Cuối cùng buổi thực tập của chúng tôi cũng chấm dứt. Vui có, buồn có, suy nghĩ nhiều cũng có. Mong sao có nhiều nhà hảo tâm giúp đỡ những con người này. Họ bé nhỏ và tội nghiệp biết bao… Mong sao các thầy/cô tạo thêm điều kiện cho chúng em tiếp cận với bệnh nhân như thế này, để hiểu rõ hơn cái nghiệp của mình, tạo nền tảng cho chúng em vững bước sau này…

CHÂN THÀNH CÁM ƠN THẦY/CÔ