Anh Em Mowgi

18
Anh em Mowgli Ong trầm tĩnh Trich tu Scout abound Lời người dịch Cuối thế kỷ 19, Rudyard Kipling xuất bản hai tập truyện The Jungle Book The Second Jungle Book. Xuất hiện trong tám truyện ngắn của hai tác phẩm đó, Mowgli có lẽ là nhân vật được biết tới nhiều nhất của ông. Đầu thế kỷ 20, Robert Baden-Powell, người sáng lập Phong trào Hướng đạo, mượn những biểu tượng trong truyện Mowgli để dùng cho ngành Ấu. Từ đó hình ảnh Akela, Anh Xám, Baloo, Bagheera, Kaa, Hathi, Chil, Raksha, cũng như Bandar -log, Shere Khan, Tabaqui, và các khái niệm Luật Rừng, Đá Hội Đồng, Bầy, Đàn… thường gắn liền với sinh hoạt của các Ấu đoàn. Ngày nay, truyện Mowgli vẫn còn hấp dẫn đối với mọi giới, kể cả người lớn và trẻ em, mặc dù thời đại chúng ta đã khác với thời của Kipling trong cách nhìn về mối liên hệ giữa các quốc gia, giữa các sắc dân, và giữa người với muông thú và thiên nhiên. Sau đây là bản lược dịch truyện Mowgli dựa theo The Jungle Books (Signet Classic, New York, 1961) có tham khảo thêm các bản trên mạng. Minh hoạ của John Lockwood Kipling và W. H. Drake lấy từ trang mạng The Complete Mowgli Stories(thenostalgialeague.com/olmag/kipling-jungle-book.html). Bản dịch chắc hẳn còn sai sót, riêng các bài hát ở mỗi truyện chủ yếu được dịch theo ý và cố tạo vần điệu. Chúng tôi rất mong nhận được sự góp ý của người đọc. Tháng Giêng 2012

description

Cub Scout Story

Transcript of Anh Em Mowgi

Page 1: Anh Em Mowgi

Anh em Mowgli

Ong trầm tĩnh Trich tu Scout abound

Lời người dịch

Cuối thế kỷ 19, Rudyard Kipling xuất bản hai tập truyện The Jungle Book và The Second Jungle Book. Xuất hiện trong tám truyện ngắn của hai tác phẩm đó, Mowgli có lẽ là nhân vật được biết tới nhiều nhất của ông. Đầu thế kỷ 20, Robert Baden-Powell, người sáng lập Phong trào Hướng đạo, mượn những biểu tượng trong truyện Mowgli để dùng cho ngành Ấu. Từ đó hình ảnh Akela, Anh Xám, Baloo, Bagheera, Kaa, Hathi, Chil, Raksha, cũng như Bandar-log, Shere Khan, Tabaqui, và các khái niệm Luật Rừng, Đá Hội Đồng, Bầy, Đàn… thường gắn liền với sinh hoạt của các Ấu đoàn. Ngày nay, truyện Mowgli vẫn còn hấp dẫn đối với mọi giới, kể cả người lớn và trẻ em, mặc dù thời đại chúng ta đã khác với thời của Kipling trong cách nhìn về mối liên hệ giữa các quốc gia, giữa các sắc dân, và giữa người với muông thú và thiên nhiên. Sau đây là bản lược dịch truyện Mowgli dựa theo The Jungle Books (Signet Classic, New York, 1961) có tham khảo thêm các bản trên mạng. Minh hoạ của John Lockwood Kipling và W. H. Drake lấy từ trang mạng The Complete Mowgli Stories(thenostalgialeague.com/olmag/kipling-jungle-book.html). Bản dịch chắc hẳn còn sai sót, riêng các bài hát ở mỗi truyện chủ yếu được dịch theo ý và cố tạo vần điệu. Chúng tôi rất mong nhận được sự góp ý của người đọc. Tháng Giêng 2012

Page 2: Anh Em Mowgi

Anh em Mowgli

Đêm đến Diều Chil về tổ Dơi Mang tung cánh – Gia súc nhốt vào ổ Chúng ta vẫy vùng tới bình minh. Đây là lúc của tự hào và sức mạnh, Móng vuốt và răng nanh. Kìa, hãy nghe tiếng gọi! – Chúc tất cả săn tốt Theo Luật Rừng Xanh! Dạ khúc trong Rừng

Bảy giờ tối, trời rất ấm trong dãy đồi Seeonee. Sói Cha thức dậy sau giấc ngủ hàng

ngày, gãi mình, ngáp, rồi duỗi hết bàn chân này tới bàn chân kia để xua đi cảm giác

buồn ngủ trong các móng. Sói Mẹ nằm, cái mũi xám lớn vắt qua bốn sói con đang ngã

chổng đầu đuôi kêu chí chít. Trăng rọi vào miệng hang nơi họ sống. “Grừừ!” Sói Cha

nói, “lại tới giờ săn rồi.” Khi ông sắp phóng xuống đồi thì một cái bóng nhỏ đuôi xù tiến

qua cửa hang rên rỉ: “Chúc may mắn, ôi Thủ lãnh của Sói. Chúc đàn trẻ cao quý may

mắn và có hàm răng trắng khoẻ, để chúng có thể đừng bao giờ quên cái đói trên thế

gian này.”

Nó là con chó đồng Tabaqui Liếm đĩa. Loài sói ở Ấn Độ khinh bỉ Tabaqui vì nó chạy

loanh quanh phá đám, bịa chuyện, nhá giẻ rách và mấy miếng da trong đống rác làng.

Nhưng loài sói cũng sợ nó, vì hơn ai hết trong rừng, Tabaqui dễ nổi điên và quên là nó

đã từng sợ bất cứ ai, rồi chạy băng rừng cắn mọi thứ nó gặp dọc đường. Ngay cả con

cọp cũng chạy trốn lúc Tabaqui nhỏ tẹo lên cơn điên, vì điên khùng là điều nhục nhã

nhất xảy đến cho thú rừng. Chúng ta gọi nó là bệnh dại, nhưng họ gọi nó là dewanee –

chứng điên – và họ bỏ chạy.

“Vô mà coi,” Sói Cha lạnh nhạt nói, “nhưng ở đây không có thức ăn đâu.”

“Không có cho sói,” Tabaqui nói, “nhưng đối với một kẻ hèn mọn như tôi thì khúc

xương khô cũng là bữa tiệc ngon. Tụi tôi, Gidur-log [Chó Đồng], là ai mà đòi kén với

chọn chứ?” Nó hối hả tới cuối hang, ở đó nó tìm thấy khúc xương nai còn dính chút thịt,

và ngồi xuống gặm vỡ đầu xương một cách vui vẻ.

Page 3: Anh Em Mowgi

“Cám ơn bữa ăn ngon này,” nó vừa nói, vừa liếm môi. “Đám nhỏ quý phái xinh đẹp quá! Mắt tụi nó lớn ghê! Trẻ trung nữa! Đúng vậy, đúng vậy, đáng lẽ tôi phải nhớ con cái của vua là kẻ trưởng thành ngay từ đầu.” Ôi dào, Tabaqui cũng biết như bất cứ ai là không có gì xui xẻo bằng khen tụng vào mặt con nít, và nó khoái chí thấy Sói Mẹ với Sói Cha có vẻ khó chịu. Tabaqui ngồi yên, thích thú về trò tinh quái nó vừa làm, rồi nó nói một cách ác ý: “Ông Bự Shere Khan đã đổi đất săn của ổng. Mùa trăng tới ổng sẽ săn giữa mấy ngọn đồi này, ổng nói với tui vậy.” Shere Khan là con cọp sống gần sông Wainganga cách đây hai chục dặm. “Nó không có quyền!” Sói Cha bắt đầu nổi giận. “Theo Luật Rừng nó không có quyền đổi vùng mà không báo trước. Nó sẽ làm hoảng sợ tất cả con mồi trong vòng mười dặm, còn tôi – hồi này tôi phải săn cho cả hai.” “Mẹ nó gọi nó là Lungri [Thằng Thọt] không phải là không có lý do,” Sói Mẹ nói lặng lẽ. “Nó què một cẳng từ khi sinh ra. Vì vậy nó chỉ giết gia súc. Bây giờ dân làng Wainganga đang tức nó, rồi nó tới đây để chọc tức dân làng mình. Họ sẽ lùng sục trong rừng tìm nó khi nó đã trốn xa, còn mình với con cái phải chạy khi cỏ bị đốt. Thật là mình biết ơn Shere Khan lắm!” “Tui kể cho ổng là bà biết ơn ổng nhe?” Tabaqui nói.

Page 4: Anh Em Mowgi

“Cút ra!” Sói Cha cáu kỉnh. “Cút ra săn với chủ của mày. Đêm nay mày phá hại đã đủ rồi.” “Tui đi,” Tabaqui nói nhỏ. “Ông nghe Shere Khan trong bụi rậm bên dưới kìa. Đáng lẽ tui khỏi mất công báo tin.” Sói Cha lắng nghe, và bên dưới trong thung lũng đổ xuống dòng sông nhỏ, ông nghe tiếng nhai nhải ê a, khô khốc, gầm gừ giận dữ của một con cọp không bắt được gì và bất cần cả rừng biết tới. “Đồ ngu!” Sói Cha nói. “Bắt đầu công việc của một đêm bằng tiếng ồn đó! Bộ nó nghĩ con nai đực của mình cũng giống như mấy con bò thiến mập ở Wainganga của nó hả?” “Suỵt. Tối nay nó không săn bò thiến hay nai đực đâu,” Sói Mẹ nói. “Nó săn Người.” Tiếng nhai nhải đã đổi thành một thứ gừ gừ ngân nga như đến từ mọi hướng của chiếc la bàn. Thứ tiếng làm ngơ ngác tiều phu và kẻ lang thang ngủ ngoài trời, và đôi khi khiến họ chạy đúng vô miệng cọp. “Người!” Sói Cha nói, nhe hết hàm răng trắng của mình. “Faugh! Bọ cánh cứng với ếch trong bồn nước không đủ hay sao mà nó phải ăn thịt Người, lại còn trên đất của mình nữa!” Luật Rừng bao giờ cũng có lý do, cấm muông thú ăn thịt Người ngoại trừ khi nó giết để dạy con nó cách giết, và khi đó nó phải săn ngoài đất săn của bầy hay nhóm mình. Lý do thực sự là giết người thì sớm muộn gì dân da trắng cũng sẽ cưỡi voi đến, với súng, và hàng trăm người da nâu đem cồng chiêng, pháo sáng và đuốc. Khi đó tất cả thú rừng sẽ chịu nạn. Lý do loài thú bảo nhau: Người là sinh vật yếu nhất và thiếu khả năng tự vệ nhất trong mọi loài, vì vậy đụng tới họ thì chẳng hay hớm gì. Chúng cũng nói – và điều này đúng – là đứa ăn thịt người sẽ bị ghẻ lở và rụng răng. Tiếng gừ gừ lớn hơn, và chấm dứt bằng tiếng “Aaarh!” khàn khàn trong cổ họng của con cọp vồ mồi. Rồi tiếng rống – một tiếng rống không ra dáng cọp – của Shere Khan. “Nó vồ hụt,” Sói Mẹ nói. “Chuyện gì vậy?” Sói Cha chạy ra vài bước và nghe Shere Khan vừa càu nhàu vừa lẩm bẩm một cách hung dữ, vì nó ngã bổ nhào trong bụi rậm. “Thằng ngốc không nghĩ ngợi nhảy vô lửa trại của tiều phu rồi bị phỏng chân,” Sói Cha hừ một tiếng. “Tabaqui đi với nó.” “Có kẻ đang lên đồi,” Sói Mẹ nói, một tai co lên. “Sẵn sàng.” Bụi cây hơi có tiếng xào xạc, Sói Cha ngồi xổm xuống, sẵn sàng nhảy lên. Khi đó, nếu bạn nhìn thì bạn sẽ thấy một điều kỳ diệu nhất trên thế gian: con sói dừng lại giữa cái

Page 5: Anh Em Mowgi

nhảy. Nó nhảy trước khi thấy cái nó nhảy tới, và khi đó nó cố ngưng lại. Kết quả là nó phóng thẳng lên không trung một mét hai hay một mét rưỡi, rồi đáp xuống gần đúng chỗ nó nhảy lên. “Người!” nó kêu lên. “Một đứa nhỏ con của người. Nhìn kìa!” Ngay trước mặt nó, một đứa bé da nâu trần truồng mới biết đi đang đứng nắm lấy nhánh cây thấp – một vật nhỏ xíu mịn màng và lún nhún như thế có bao giờ tới hang sói vào ban đêm. Nó nhìn lên mặt Sói Cha, rồi cười. “Đứa nhỏ con của người đấy à?” Sói Mẹ nói. “Tôi chưa bao giờ thấy đứa nào. Mang nó lại đây.” Một con sói đã quen di chuyển con của mình, nếu cần, có thể ngậm một quả trứng mà không làm vỡ, và mặc dù hàm Sói Cha ngậm ngay lưng đứa bé, nhưng không cái răng nào làm trầy da khi đặt nó xuống giữa đám sói con. “Nhỏ quá! Trơ trụi quá, và – can đảm quá!” Sói Mẹ nói nhỏ nhẹ. Đứa bé chen lấn giữa đám sói con để tới gần làn da ấm. “Ahai! Nó bú chung với mấy đứa kia. Đúng là đứa bé con của người. A, đã bao giờ có sói nào có thể khoe là có đứa bé con của người ở giữa đàn con mình chưa?” “Tôi thỉnh thoảng có nghe chuyện này, nhưng chưa bao giờ có trong bầy mình hay trong thời của tôi,” Sói Cha nói. “Nó chẳng có sợi lông nào, và tôi có thể đụng chân một cái là giết chết nó. Nhưng coi kìa, nó ngó lên và không sợ.” Ánh trăng bị che khỏi miệng hang, vì cái đầu vuông bự và đôi vai của Shere Khan xô vào cửa hang. Tabaqui phía sau nó đang kêu the thé: “Chúa tể ơi, chúa tể ơi, nó vô đây!” “Hân hạnh đón Shere Khan,” Sói Cha nói, nhưng mắt ông giận lắm. “Shere Khan cần gì?” “Con mồi của ta. Đứa nhỏ con của người đi lối này,” Shere Khan nói. “Cha mẹ nó đã bỏ chạy. Đưa nó cho ta.” Shere Khan đã nhảy vào đống lửa trại của tiều phu, như Sói Cha nói, và điên tiết vì cái chân phỏng đau đớn. Nhưng Sói Cha biết miệng hang quá hẹp cho con cọp xô vào. Ngay cả ở chỗ nó đứng, hai vai và chân trước của Shere Khan cũng bị kẹt vì thiếu chỗ, như một người cố đánh nhau trong thùng. “Sói là dân tự do,” Sói Cha nói. “Sói tuân lệnh đầu đàn, chứ không theo lời đứa vằn vện giết gia súc nào. Đứa nhỏ con người là của chúng tôi – giết nó hay không là tùy chúng tôi.” “Tùy mày hay không tùy mày! Nói năng tùy tiện gì vậy hả? Thề trên con bò đực ta đã giết, ta phải đứng thò mũi vô cái ổ chó của mày để lấy phần chính đáng của ta hả? Ta, Shere Khan, đang nói đây!”

Page 6: Anh Em Mowgi

Tiếng cọp gầm vang như sấm trong hang. Sói Mẹ gạt các sói con ra và phóng tới, mắt bà như hai vầng trăng xanh trong bóng tối, đối diện cặp mắt rực lửa của Shere Khan. “Còn đây là ta, Raksha [Quỉ Dữ] trả lời. Đứa bé con người là của ta, hỡi Lungri – của ta! Nó sẽ không bị giết. Nó sẽ sống để đi với bầy và săn với bầy. Rồi rốt cuộc, mày, đứa săn con nít trần truồng – một đứa nhỏ ăn ếch, giết cá – hãy coi nó sẽ săn mày! Bây giờ cút đi, hay ta thề trên con nai bờm mà ta đã giết (ta không ăn gia súc chết đói), mày về với mẹ mày, đứa cục súc bị phỏng của rừng, què hơn ngày mày sinh ra! Cút đi!” Sói Cha đứng nhìn sửng sốt. Ông hầu như quên những ngày ông chinh phục Sói Mẹ trong cuộc đấu sòng phẳng với năm con sói khác, khi bà sống trong bầy và được gọi là Quỉ Dữ không phải là lời khen suông. Shere Khan có thể đối mặt Sói Cha, nhưng nó không thể chống lại Sói Mẹ, vì nó biết từ chỗ của nó thì bà có mọi lợi thế, và sẽ đánh tới chết. Vì thế nó gầm gừ lùi khỏi miệng hang, và khi ra chỗ trống nó rống lên: “Chó cậy gần nhà! Rồi xem bầy sẽ nói sao về chuyện nuôi người-sói. Đứa nhỏ của ta, rốt cuộc nó sẽ tới hàm răng của ta, đồ ăn cắp đuôi xù!” Sói Mẹ hổn hển ngồi bệt xuống giữa đàn con, và Sói Cha nói với bà một cách nghiêm trọng: “Shere Khan nói điều này rất đúng. Đứa nhỏ phải đưa ra trình với bầy. Mẹ có giữ nó không?” “Giữ nó!” bà hổn hển. “Nó đến trần trụi, ban đêm, một mình và đói lắm, nhưng nó không sợ! Nhìn kìa, nó đã đẩy một bé con của tôi sang một bên rồi. Còn tên đồ tể què đó đã suýt giết nó rồi bỏ chạy tới Wainganga trong khi dân làng ở đây lùng sục hết hang ổ của mình để trả thù! Giữ nó hả? Chắc chắn tôi sẽ giữ nó. Nằm yên nào, ếch nhỏ. Ồ con Mowgli – ta sẽ gọi con là Ếch Mowgli – sẽ tới lúc con săn Shere Khan như nó đã săn con.” “Nhưng bầy của mình sẽ nói sao?” Sói Cha nói.

Page 7: Anh Em Mowgi

Luật Rừng đặt ra rất rõ rằng khi lập gia đình sói có thể rút khỏi bầy của mình. Nhưng ngay khi sói con của nó đủ lớn để đứng lên thì nó phải đem chúng tới hội đồng bầy, thông thường họp mỗi tháng một lần lúc trăng tròn, để các sói khác có thể nhận diện chúng. Sau cuộc xem xét đó, sói con tự do chạy tới chỗ nào chúng thích, và trước khi chúng giết được con nai đầu tiên thì không có lý do gì một sói lớn trong bầy giết một đứa trong bọn chúng. Hình phạt là tìm sát thủ và giết ngay tại chỗ; và nếu bạn suy nghĩ một chút, bạn sẽ thấy phải như vậy. Sói Cha đợi tới khi các con mình có thể chạy chập chững, rồi đêm họp bầy ông đem chúng và Mowgli với Mẹ Sói tới Đá Hội đồng – một đỉnh đồi sỏi và đá tảng nơi hàng trăm con sói có thể ẩn nấp. Akela, Sói Cô Độc lông xám to lớn, mạnh mẽ và khôn khéo dẫn dắt cả bầy, nằm dài trên tảng đá của mình. Ngồi phía dưới ông có hơn bốn chục con sói đủ cỡ đủ màu, từ những sói kỳ cựu màu chồn có thể một mình bắt con nai, tới mấy con ba tuổi màu đen nghĩ là chúng có thể vồ được. Sói Cô Độc đã dẫn đàn được một năm. Nó đã hai lần rơi vào bẫy sói hồi còn trẻ, và một lần bị đánh rồi bỏ cho chết; vì thế nó biết thái độ và tập tục của loài người. Ở Đá Hội Đồng không ai nói nhiều. Mấy sói nhỏ ngã lộn tùng phèo lên nhau ở giữa vòng mẹ và cha chúng ngồi. Thỉnh thoảng một sói lớn lặng lẽ đi tới một sói con, nhìn nó chăm chú, rồi trở về chỗ của mình không một tiếng chân. Đôi khi một bà mẹ sẽ đẩy con mình ra xa giữa ánh trăng, để chắc rằng không ai bỏ sót nó. Akela từ tảng đá của mình sẽ gọi: “Các sói biết Luật – các sói biết Luật. Hãy nhìn kỹ, hỡi các sói!” Và các bà mẹ nôn nóng lập lại lời kêu: “Nhìn kìa – hãy nhìn kỹ, hỡi các sói!” Cuối cùng – lông cổ Sói Mẹ dựng đứng khi tới lượt – Sói Cha đẩy “Ếch Mowgli”, như họ gọi nó, vào giữa. Nó đứng đó cười và chơi với mấy viên sỏi lấp lánh trong ánh trăng.

Page 8: Anh Em Mowgi

Akela không ngửng đầu khỏi bàn chân mình, nhưng tiếp tục tiếng gọi đơn điệu: “Hãy nhìn kỹ!” Một tiếng gầm nghẹn từ phía sau bãi đá, giọng Shere Khan kêu: “Đứa nhỏ của ta. Đưa nó cho ta. Dân Tự do làm gì với đứa con của người?” Akela thậm chí không vểnh tai. Ông chỉ nói: “Hãy nhìn kỹ, hỡi các sói! Ngoại trừ lệnh của Dân Tự do, Dân Tự do nghe lệnh của bất kỳ kẻ nào khác làm gì? Hãy nhìn kỹ!” Một loạt tiếng rống trầm trầm nổi lên, rồi một con sói bốn tuổi nhắc lại câu hỏi của Shere Khan với Akela: “Dân Tự do làm gì với đứa con của người?” A, Luật Rừng qui định rằng nếu có tranh cãi về quyền của một sói con muốn được nhận vào bầy, khi đó nó phải được sự ủng hộ của ít nhất hai thành viên trong bầy không phải là cha mẹ nó. “Ai ủng hộ đứa nhỏ này?” Akela hỏi. “Trong số Dân Tự do ai ủng hộ?” Không có tiếng trả lời, và Sói Mẹ đã sẵn sàng cho điều bà biết là trận đánh cuối cùng của mình, nếu sự việc dẫn tới đánh nhau. Khi ấy một con thú khác loài duy nhất được phép có mặt ở hội đồng bầy – Baloo, ông gấu nâu ngái ngủ, kẻ dạy sói con Luật Rừng; Baloo già có thể đến và đi nơi nào ông thích vì ông chỉ ăn hạt và củ và mật – đứng lên trên hai chân sau rồi lầm bầm. “Đứa nhỏ con của người – đứa nhỏ con của người?” ông nói. “Tôi ủng hộ đứa nhỏ con của người. Một đứa nhỏ con của người chẳng có gì hại. Tôi không giỏi nói năng, nhưng tôi nói sự thật. Hãy để nó đi với bầy, và cùng với các sói khác nhập bầy. Chính tôi sẽ dạy nó.”

Page 9: Anh Em Mowgi

“Chúng ta còn cần một lời ủng hộ nữa,” Akela lên tiếng. “Baloo đã nói, và ông ấy là thày dạy sói con của chúng ta. Còn ai ủng hộ ngoài Baloo?” Một bóng đen rơi vào vòng. Bagheera, Báo Đen, đen tuyền như mực, nhưng vết báo hiện ra trong ánh mắt giống như mẫu vân lụa. Ai cũng biết Bagheera, và không ai dám cản đường ông, vì ông tinh quái như Tabaqui, dũng cảm như trâu rừng, và liều lĩnh như con voi bị thương. Nhưng ông có một giọng dịu dàng như mật rừng nhỏ giọt từ trên cây xuống, và bộ da mềm hơn lông tơ. “Ồ Akela, và Dân Tự do,” ông gừ gừ, “tôi không có quyền gì trong buổi hội họp của quí vị, nhưng Luật Rừng nói rằng nếu còn hoài nghi chưa giết một sói con mới, thì mạng sống của sói con đó có thể được chuộc bằng một giá. Và Luật không nói ai có thể hay ai không có thể trả giá đó. Tôi nói đúng không?” “Đúng! Đúng!” bọn sói trẻ nói, chúng luôn đói bụng. “Hãy lắng nghe Bagheera. Sói con có thể được chuộc mạng bằng một giá. Đó là Luật.” “Biết rằng tôi không có quyền lên tiếng ở đây, tôi xin phép quí vị.” “Cứ nói đi,” hai chục giọng lên tiếng. “Giết một đứa nhỏ trần trụi là điều ô nhục. Ngoài ra, nó có thể làm nhiều trò vui hơn cho các bạn khi nó lớn lên. Baloo đã nói ủng hộ nó. Bây giờ tiếp theo lời của Baloo, nếu quí vị nhận đứa nhỏ con người theo Luật, khi đó tôi sẽ góp một con bò đực, một con mập mạp, mới giết, cách đây chưa tới nửa dặm. Như vậy có khó khăn gì không?” Tiếng ầm ĩ vang lên: “Có sao đâu? Nó sẽ chết dưới trận mưa mùa đông. Nó sẽ cháy sém dưới mặt trời. Một con ếch trần trụi làm gì hại được tụi mình? Để nó đi với bầy. Con bò ở đâu, Bagheera? Hãy nhận nó vào bầy.” Và khi đó tiếng Akela gọi trầm trầm: “Hãy nhìn kỹ - hãy nhìn kỹ, hỡi các sói!” Mowgli vẫn chăm chú mấy viên sỏi, nó không để ý khi các sói đến nhìn nó từng con một. Cuối cùng tất cả chúng xuống đồi tìm con bò chết, chỉ còn Akela, Bagheera, Baloo và các sói của Mowgli. Shere Khan vẫn gầm rống trong đêm, vì nó rất tức giận họ đã không giao Mowgli cho nó. “Aye, cứ gầm cho lớn,” Bagheera nói dưới bộ ria của ông, “vì sẽ tới lúc đứa nhỏ trần trụi này khiến mày gầm lên một điệu khác, nếu không thì tao chẳng biết gì về Người.” “Tốt lắm,” Akela nói. “Loài người và con cái họ rất thông minh. Tới lúc nó có thể giúp mình.” “Đúng vậy, sẽ tới lúc cần nó giúp, vì không ai có thể hy vọng dẫn dắt bầy mãi mãi được,” Bagheera nói.

Page 10: Anh Em Mowgi

Akela không nói gì. Ông đang nghĩ tới lúc sẽ xảy đến cho kẻ dẫn đầu bầy của mọi bầy, khi sức khoẻ ông bỏ đi mất và ông ngày càng yếu, tới khi rốt cuộc ông bị các sói giết và một kẻ dẫn đầu mới xuất hiện – để rồi tới lượt nó bị giết. “Đem nó đi,” ông nói với Sói Cha, “và dạy nó xứng đáng làm một Dân Tự do.” Đó là chuyện Mowgli được nhập vào Bầy Sói Seeonee bằng giá một con bò đực và lời ủng hộ của Baloo. * Bây giờ bạn phải tạm bằng lòng nhảy mười hay mười hai năm, và chỉ phỏng đoán về cuộc đời kỳ diệu Mowgli đã có giữa đàn sói, vì nếu viết ra sẽ đầy rất nhiều cuốn sách. Nó lớn lên với các sói con, mặc dù tất nhiên các sói đã hầu như trưởng thành khi Mowgli vẫn còn là đứa trẻ. Sói Cha dạy nó việc của nó và ý nghĩa của những thứ trong rừng, tới khi mọi tiếng xào xạc trong cỏ, mọi hơi thở của khí trời đêm ấm áp, mọi nốt nhạc của con cú trên đầu, mọi tiếng sột soạt của móng dơi khi chúng đậu một lát trên cây, và mọi tiếng toé nước của mỗi con cá nhỏ nhảy trong ao, mọi thứ đó có nghĩa đối với nó như công việc văn phòng đối với một doanh nhân. Khi nó không học, nó ngồi dưới nắng và ngủ, rồi ăn và lại đi ngủ. Khi nó cảm thấy bẩn hay nóng, nó bơi trong ao rừng. Khi nó thích mật (Baloo bảo nó rằng mật và hạt có vỏ cứng ăn cũng ngon như thịt sống) nó trèo lấy, và Bagheera chỉ nó cách leo. Bagheera sẽ nằm dài trên nhánh cây và gọi: “Đến đây, Em Nhỏ,” và lúc đầu Mowgli sẽ bám như con cù lần, nhưng về sau nó sẽ tung mình qua các nhánh cây gan dạ như đười ươi xám. Nó cũng ngồi chỗ của nó ở Đá Hội Đồng khi bầy họp, và ở đó nó khám phá ra rằng nếu nó nhìn đăm đăm vào bất cứ con sói nào thì con sói sẽ phải hạ thấp cặp mắt, vì thế nó thường nhìn đăm đăm cho vui. Lúc khác nó sẽ nhổ những cọng gai dài khỏi lòng bàn chân của các bạn mình, vì sói chịu đau khủng khiếp vì gai dằm trên bộ lông của chúng. Ban đêm nó sẽ xuống sườn đồi tới khu đất trồng trọt, hiếu kỳ nhìn dân làng trong căn chòi của họ. Nhưng nó ngờ vực loài người, vì Bagheera chỉ cho nó cái thùng vuông có cửa sập giấu một cách tinh quái trong rừng mà nó suýt bước vào, và bảo nó rằng đó là cái bẫy. Nó thích nhất là đi với Bagheera vào lòng rừng tối ấm, ngủ hết ngày đờ đẫn, và ban đêm xem cách Bagheera săn. Bagheera săn khắp nơi khi ông cảm thấy đói, và Mowgli cũng vậy – với một ngoại lệ. Ngay khi nó đủ lớn để hiểu, Bagheera bảo rằng nó không bao giờ được đụng tới gia súc vì nó được vào bầy bằng giá mạng sống của một con bò đực. “Cả rừng là của con,” Bagheera nói, “con có thể săn mọi thứ mà con đủ sức để săn. Nhưng vì con bò thế mạng con, con không bao giờ được giết hay ăn bất cứ trâu bò nào nhỏ hay già. Đó là Luật Rừng.” Mowgli chung thủy vâng lời.

Page 11: Anh Em Mowgi

Và nó ngày càng lớn như một đứa trẻ phải lớn mà không biết mình đang học bài học gì, và không nghĩ ngợi gì trên thế gian ngoài những thứ để ăn. Một hai lần Sói Mẹ bảo nó rằng Shere Khan không là con thú tin được, và sẽ tới ngày nó phải giết Shere Khan. Một sói con sẽ nhớ lời khuyên ấy từng giây phút, nhưng Mowgli quên vì nó chỉ là đứa trẻ - mặc dù nó sẽ tự gọi mình là sói nếu nó biết nói tiếng người. Shere Khan luôn luôn cản đường nó trong rừng, vì khi Akela già hơn và yếu hơn, con cọp què đã làm bạn thân với bọn sói trẻ của bầy, chúng theo nó để ăn thừa, một điều Akela sẽ không bao giờ cho phép nếu ông dám đẩy quyền lực của mình tới giới hạn thích hợp. Khi ấy Shere Khan sẽ nịnh nọt chúng và hỏi sao những kẻ đi săn trẻ giỏi như vậy lại chịu dẫn dắt bởi một con sói sắp chết và một đứa nhỏ. Shere Khan nói: “Họ kể cho tôi là ở hội đồng các bạn không dám nhìn giữa hai mắt nó.” Và mấy con sói trẻ sẽ gầm gừ xù lông. Bagheera có tai có mắt khắp nơi, ông biết chuyện này, và một hai lần ông nói rất nhiều với Mowgli rằng Shere Khan sẽ có ngày giết nó. Mowgli cười và trả lời: “Con có bầy và con có ông; và Baloo, dù ông ấy lười lắm, ông ấy có thể đánh một hai cái giúp con. Tại sao con phải sợ?” Một hôm trời ấm tới nỗi Bagheera nảy ra một ý mới – từ một điều ông đã nghe. Có lẽ Nhím Sahi đã kể cho ông. Nhưng ông nói với Mowgli khi họ ở sâu trong rừng, lúc thằng bé gối đầu lên bộ da đen lộng lẫy của Bagheera: “Em Nhỏ, bao nhiêu lần ta đã nói Shere Khan là kẻ thù của con?”

Page 12: Anh Em Mowgi

“Nhiều lần như trái trên cây cọ dừa đó,” Mowgli nói, dĩ nhiên nó không biết đếm. “Chuyện gì vậy? Con buồn ngủ, Bagheera, còn Shere Khan chỉ có cái đuôi dài và lớn miệng – như Công Mor.” “Nhưng đây không phải lúc để ngủ. Baloo biết, ta biết, bầy biết, và ngay cả con nai ngu si, khờ khạo cũng biết. Tabaqui cũng đã bảo con.” “Hô hô!” Mowgli nói. “Tabaqui mới gặp con không lâu, nói láo lếu rằng con là đứa nhỏ trần truồng con của loài người và không đủ sức đào củ-heo. Nhưng con nắm đuôi Tabaqui đập nó hai lần vào cây cọ dừa để dạy nó lễ phép hơn.” “Ngu ngốc, dù Tabaqui là đứa láu cá, nhưng nó đã kể cho con điều rất quan hệ tới con. Hãy mở cặp mắt đó, Em Nhỏ. Shere Khan không dám giết con trong rừng. Nhưng hãy nhớ, Akela già lắm rồi, chẳng bao lâu sẽ tới ngày ông ấy không giết được con nai, khi đó ông ấy sẽ không là bầy trưởng nữa. Nhiều sói đã bỏ qua cho con khi con được mang tới hội đồng bầy lần đầu, bây giờ họ cũng đã già, và mấy con sói trẻ tin lời Shere Khan dạy chúng là trong bầy không có chỗ cho một người-sói. Chẳng bao lâu con sẽ là người.” “Một người không đi với anh em mình thì là cái gì?” Mowgli nói. “Con sinh ra trong rừng. Con tuân theo Luật Rừng, và không sói nào trong bầy mình mà con không nhổ gai dưới chân cho. Chắc chắn họ là anh em của con.” Bagheera duỗi mình hết cỡ và lơ mơ nhắm mắt. “Em Nhỏ,” ông nói, “sờ dưới hàm ta xem.” Mowgli đưa bàn tay nâu khoẻ của nó lên, và ngay dưới cái cằm mịn của Bagheera, nơi bắp thịt lớn cuồn cuộn giấu kín dưới bộ lông óng mượt, nó bắt gặp một vết nhỏ trụi lông. “Không ai trong rừng biết ta, Bagheera, có vết đó – vết của vòng đeo cổ. Nhưng, Em Nhỏ, ta sinh ra giữa loài người, và mẹ ta chết giữa loài người – trong chuồng ở lâu đài của vua xứ Oodeypore. Vì lý do đó ta đã chuộc mạng cho con ở Hội đồng khi con là một đứa nhỏ trần truồng. Ừ, ta cũng sinh ra giữa loài người. Ta chưa hề thấy rừng. Họ cho ta ăn sau chấn song trên cái chảo sắt cho tới một đêm ta cảm thấy ta là Bagheera – Báo – và không phải là đồ chơi của người, ta phá vỡ cái khoá vớ vẩn bằng một cú tát tay rồi bỏ đi. Và vì ta đã biết cách của loài người, trong rừng ta trở nên dữ tợn hơn Shere Khan. Không đúng sao?” “Đúng,” Mowgli nói, “tất cả rừng sợ Bagheera – tất cả trừ Mowgli.” “Ồ, con là đứa nhỏ con của người,” báo đen nói rất dịu dàng, “và ngay cả ta cũng trở về rừng, rốt cuộc con cũng phải về lại với loài người – với những người là anh em của con – nếu con không bị giết ở Hội đồng.” “Nhưng tại sao – nhưng tại sao có ai muốn giết con?” Mowgli hỏi.

Page 13: Anh Em Mowgi

“Hãy nhìn ta,” Bagheera nói, và Mowgli nhìn ông đăm đăm giữa hai mắt. Nửa phút sau con báo lớn quay đầu đi. “Đó là lý do,” ông nói, chân ông đổi chỗ trên đám lá. “Ngay cả ta cũng không thể nhìn con giữa hai mắt, dù ta sinh ra giữa loài người, và ta yêu con, Em Nhỏ. Những thú khác ghét con vì mắt chúng không thể nhìn mắt con, vì con khôn ngoan, vì con nhổ gai trên bàn chân chúng - vì con là người.” “Con không biết những điều này,” Mowgli ủ rũ nói, và nó nhíu hàng lông mày đen rậm. “Luật Rừng nói gì? Đánh trước rồi nói sau. Vì tính bất chấp của con, chúng biết con là người. Nhưng hãy khôn ngoan. Trong thâm tâm, ta biết khi Akela hụt con mồi sắp tới –mỗi lần săn ông ấy ghìm con nai mỗi khó hơn – bầy sẽ chống lại ông ấy và chống lại con. Họ sẽ họp ở hội đồng rừng ở tảng đá, rồi – rồi – ta biết rồi!” Bagheera nói, nhảy vụt lên. “Con xuống nhanh mấy căn chòi của người ở trong thung lũng, rồi lấy một ít Hoa Đỏ mà họ trồng ở đó, để khi tới lúc con có thể có bạn mạnh hơn cả ta hay Baloo hay những sói trong bầy thương yêu con. Đi lấy Hoa Đỏ.” Hoa Đỏ mà Bagheera nói tới là lửa, chỉ vì không sinh vật nào trong rừng gọi lửa bằng cái tên đúng của nó. Muông thú sống sợ lửa cực độ, và đặt ra hàng trăm cách để tả nó. “Hoa Đỏ?” Mowgli nói. “Nó mọc ngoài chòi của họ vào lúc chạng vạng. Con sẽ lấy nó.” “Đứa nhỏ con loài người nói thế đấy,” Bagherra hãnh diện nói. “Nhớ rằng nó mọc trong mấy cái chậu nhỏ. Đi lấy nhanh, rồi giữ nó bên cạnh con cho tới lúc cần.” “Được!” Mowgli nói. “Con đi. Nhưng ông có chắc không, ồ Bagheera của con” – nó vòng cánh tay quanh cái cổ lộng lẫy, và nhìn sâu vào cặp mắt lớn – “ông có chắc tất cả là do Shere Khan làm không?” “Thề trên cái khoá vỡ đã trả tự do cho ta, ta chắc chắn, Em Nhỏ.” “Vậy thì, thề trên con bò đã chuộc mạng con, con sẽ hoàn trả Shere Khan đầy đủ, và có thể dư thêm một chút,” Mowgli nói, rồi nó nhảy vụt đi. “Đúng là người. Hoàn toàn đúng là người,” Bagheera tự nhủ, rồi nằm xuống lại. “Ồ, Shere Khan, cuộc săn ếch mười năm trước của mày chưa bao giờ săn xui xẻo hơn.” Mowgli băng qua rừng càng lúc càng xa, chạy hết sức, và tim nó hừng hực trong nó. Nó tới hang lúc sương đêm lên cao, rồi hít sâu, và nhìn xuống thung lũng. Các sói con đã ra ngoài, nhưng ở cuối hang Sói Mẹ qua hơi thở của Mowgli biết có điều đang làm con ếch của bà phiền muộn. “Chuyện gì vậy con?” bà hỏi.

Page 14: Anh Em Mowgi

“Shere Khan lèm bèm,” nó đáp lời. “Tối nay con săn ở cánh đồng đã cày.” Rồi nó lao xuống qua các bụi cây, tới dòng nước ở đáy thung lũng. Tới đó nó ngập ngừng, vì nó nghe tiếng gọi của bầy đang săn, nghe tiếng rống của con nai bờm bị săn bắt, và tiếng khịt mũi khi con nai đực bị dồn vào đường cùng. Khi ấy có tiếng tru độc ác, gay gắt của mấy con sói trẻ: “Akela! Akela! Hãy để Sói Cô Độc tỏ sức mạnh. Tránh ra cho bầy trưởng! Nhảy lên đi, Akela!” Sói Cô Độc chắc đã nhảy và cắn hụt, vì Mowgli nghe tiếng hàm của ông bập lại và tiếng ăng ẳng khi con nai bờm đá ngã ông bằng cẳng trước của nó. Nó không đợi thêm nữa, mà vút đi. Tiếng ăng ẳng nhỏ dần phía sau, khi nó chạy vào khu đất trồng trọt nơi dân làng sống. “Bagheera nói đúng,” nó hổn hển khi nép xuống đống cỏ khô cho gia súc bên cạnh cửa sổ một căn chòi. “Ngày mai là ngày cho cả Akela và mình.” Rồi nó áp mặt sát vào cửa sổ và nhìn lửa trên lò sưởi. Nó thấy bà vợ của ông nông dân đứng lên cho lửa ăn ban đêm bằng mấy cục đen. Khi trời sáng và sương mù lạnh trắng bạch, nó thấy đứa nhỏ con người nhặt cái chậu đan cói bên trong trát đất, đổ vào đó mấy cục than đỏ rực, cho chậu dưới tấm vải che ngoài của nó, rồi đi ra chăm sóc mấy con trâu trong chuồng. “Vậy thôi sao?” Mowgli nói. “Nếu một đứa nhỏ làm được thì không có gì để sợ.” Thế là nó sải chân qua góc nhà gặp thằng bé, lấy cái chậu trong tay nó, và biến mất vào sương mù trong khi thằng bé rú lên vì sợ. “Họ rất giống mình,” Mowgli vừa nói vừa thổi vào chậu, như nó đã thấy người đàn bà làm. “Cái này sẽ chết nếu mình không cho nó ăn.” Rồi nó bỏ mấy cành con và vỏ cây khô lên vật màu đỏ. Nửa đường lên đồi nó gặp Bagheera với bộ lông đẫm sương sớm lấp lánh như nguyệt ngọc. “Akela hụt mồi,” báo nói. “Đáng lẽ chúng đã giết ông ấy tối hôm qua, nhưng chúng cũng cần con. Chúng đang tìm con trên đồi.” “Con đã tới khu đất cày. Con sẵn sàng rồi. Nhìn này!” Mowgli giơ cao chậu lửa. “Tốt! Nào, ta đã thấy loài người nhét cành khô vào cái đó, lập tức Hoa Đỏ nở ở đầu cành. Con không sợ chứ?” “Không. Tại sao con phải sợ? Bây giờ con nhớ - nếu không là giấc mơ – trước khi con là sói, con đã nằm cạnh Hoa Đỏ, nó ấm và dễ chịu.” Suốt ngày hôm ấy Mowgli ngồi trong hang trông coi chậu lửa của nó và nhúng mấy cành khô vào để xem chúng ra sao. Nó tìm thấy một cành vừa ý nó. Đến tối khi Tabaqui tới hang và cộc cằn bảo nó là nó phải có mặt ở Đá Hội Đồng, nó cười tới khi Tabaqui bỏ chạy. Khi ấy Mowgli đi tới hội đồng, vẫn cười.

Page 15: Anh Em Mowgi

Sói Cô Độc Akela nằm cạnh tảng đá của ông như dấu hiệu vai trò dẫn đầu bầy đang bỏ trống, và Shere Khan với bọn sói tùy tùng ăn đồ thừa của hắn đi tới lui được nịnh bợ công khai. Bagheera nằm sát Mowgli, và chậu lửa giữa hai đầu gối Mowgli. Khi tất cả đã họp lại, Shere Khan bắt đầu nói – một điều hắn chưa bao giờ dám làm hồi Akela còn sung sức. “Hắn không có quyền,” Bagheera thì thầm. “Nói đi. Hắn là đồ con chó. Hắn sẽ sợ.” Mowgli đứng vụt dậy. “Dân Tự do,” nó kêu lên, “Shere Khan dẫn dắt bầy hay sao? Con cọp dính gì tới vai trò lãnh đạo chúng ta?” “Thấy vai lãnh đạo lúc này bỏ trống, và được yêu cầu lên tiếng –” Shere Khan mở lời. “Ai yêu cầu?” Mowgli nói. “Tất cả chúng ta đều là chó đồng bợ đỡ tên đồ tể gia súc này hay sao? Vai trò lãnh đạo bầy là chuyện riêng của bầy.” Có tiếng ăng ẳng “Im lặng, đồ nhóc con của người!” “Hãy để nó nói. Nó tuân theo Luật của chúng ta.” Cuối cùng các sói lớn của bầy rống lên: “Hãy để Sói Chết lên tiếng.” Khi một bầy trưởng vồ hụt con mồi, ông bị gọi là Sói Chết ngay khi còn sống, và sống không lâu nữa. Akela mệt mỏi ngửng cái đầu già nua của ông: “Hỡi Dân Tự do, và cả các ngươi nữa, lũ chó đồng của Shere Khan, trong mười hai mùa ta đã dẫn dắt các ngươi săn, và trong suốt thời gian đó không một kẻ nào bị mắc bẫy hay bị thương. Bây giờ ta đã hụt con mồi. Các ngươi biết âm mưu đó dàn ra thế nào. Các ngươi biết các ngươi đã đưa ta tới một con nai đực chưa bị thử thách để làm lộ sự yếu đuối của ta. Khá lắm. Quyền của các ngươi là giết ta ở đây trên Đá Hội Đồng, ngay bây giờ. Vì vậy, ta hỏi, kẻ nào tới để kết thúc Sói Cô Độc? Vì đó là quyền của ta, theo Luật Rừng, các ngươi hãy tới từng đứa.” Im lặng kéo dài, vì không một con sói nào dám đánh với Akela tới chết. Khi ấy Shere Khan gầm lên: “Bah! Chúng ta phải làm gì với đứa ngu ngốc không răng này? Hắn tới số rồi! Chính đứa người-sói là kẻ đã sống quá lâu. Hỡi Dân Tự do, từ đầu nó là miếng thịt của ta. Đưa nó cho ta. Ta mệt mỏi với trò rồ dại người-sói này. Nó đã quấy rầy rừng mười mùa rồi. Đưa ta đứa người-sói, nếu không ta sẽ luôn luôn săn ở đây, và không cho các ngươi một khúc xương. Nó là người, một đứa nhỏ con của người, và ta ghét nó tới tận tủy xương!” Khi ấy hơn nửa bầy kêu ăng ẳng: “Người! Người! Người dính dáng gì với chúng ta? Để nó đi tới chỗ của nó.” “Và để tất cả dân các làng chống lại chúng ta hay sao?” Shere Khan la lên. “Không! Đưa nó cho ta. Nó là người, và không ai trong chúng ta có thể nhìn giữa hai mắt nó.” Akela lại ngửng đầu và nói: “Nó đã ăn thức ăn của chúng ta. Nó đã ngủ với chúng ta. Nó đã lùa thú săn cho chúng ta. Nó đã không trái với Luật Rừng.”

Page 16: Anh Em Mowgi

“Còn ta đã chuộc mạng nó bằng con bò đực khi nó được nhận vào bầy. Giá một con bò thì nhỏ, nhưng danh dự của Bagheera là điều ta có lẽ sẽ đấu tranh để gìn giữ,” Bagheera nói bằng giọng hoà nhã nhất của mình. “Con bò mười năm trước!” bầy sói gầm gừ. “Chúng ta thiết tha gì tới mấy khúc xương mười năm trước?” “Hay tới lời cam kết?” Bagheera nói, hàm răng trắng của ông lộ ra dưới môi. “Ôi dào, các ngươi được gọi là Dân Tự do đấy!” “Không đứa nhỏ con của người nào có thể đi với dân rừng,” Shere Khan rống lên. “Đưa nó cho ta!” “Nó là anh em của chúng ta trong mọi điều trừ dòng máu,” Akela nói tiếp, “và các ngươi sẽ giết nó ở đây! Đúng vậy, ta đã sống quá lâu. Một số các ngươi là lũ ăn thịt gia súc, và ta đã nghe rằng một số khác chịu theo lời Shere Khan dạy dỗ, các ngươi mò mẫm trong đêm tối vồ trẻ con ở bực cửa nhà dân làng. Vì vậy ta biết các ngươi là bọn hèn nhát, và ta nói với bọn hèn nhát. Chắc chắn ta phải chết, và mạng ta không đáng giá gì, nếu không ta sẽ đề nghị thế mạng cho đứa người-sói. Nhưng vì Danh dự của Bầy – một vấn đề nhỏ mà không có kẻ dẫn dắt thì các ngươi đã quên – ta hứa rằng nếu các ngươi để đứa người-sói đi tới chỗ của nó, thì khi tới lúc ta chết, ta sẽ không nhe răng ra chống các ngươi. Ta sẽ chết mà không đánh lại. Như thế sẽ cứu được ít nhất ba mạng sống cho bầy. Ta không thể làm hơn. Nhưng nếu các ngươi chịu, ta có thể cứu các ngươi khỏi nỗi ô nhục vì giết một anh em không có lỗi – một anh em đã được lời ủng hộ và nhận vào bầy theo Luật Rừng.” “Nó là người – người – người!” bầy sói gầm gừ. Và hầu hết các sói bắt đầu tụ tập quanh Shere Khan, đuôi nó bắt đầu ve vẩy. “Bây giờ sự việc trong tay con,” Bagheera nói với Mowgli, “Mình không thể làm gì khác hơn là đánh.” Mowgli đứng thẳng dậy, chậu lửa trong tay nó. Rồi nó duỗi thẳng hai cánh tay, và ngáp trước mặt hội đồng. Nhưng nó thịnh nộ vì tức giận và đau buồn, như sói, vì các sói chưa bao giờ bảo nó là chúng ghét nó. “Nghe đây!” nó hét lên. “Không cần liến thoắng như chó nữa. Tối nay các ngươi đã nói cho ta rất nhiều rằng ta là người (và thật ra ta đáng lẽ là sói với các ngươi cho tới cuối đời ta), tới nỗi ta cảm thấy lời của các ngươi là đúng. Vì thế ta không gọi các ngươi là anh em của ta nữa, mà là sag [chó], như loài người gọi. Các ngươi sẽ làm gì, và các ngươi sẽ không làm gì, không phải là tự ý các ngươi. Chuyện đó là tùy ý ta. Và như vậy chúng ta có thể thấy vấn đề rõ ràng hơn, ta, người, đã đem tới đây một ít Hoa Đỏ mà bọn chó các ngươi sợ.” Nó ném chậu lửa xuống đất, và một ít than đỏ đốt đám rêu khô bừng cháy, trong khi cả hội đồng lùi lại vì hoảng sợ trước ngọn lửa nhấp nhô. Mowgli ấn cành cây chết của nó vào lửa tới khi các nhánh con cháy lách tách, rồi khua nó trên đầu mình giữa đám sói đang co rúm.

Page 17: Anh Em Mowgi

“Con là chúa tể,” Bagheera nói, thấp giọng. “Hãy cứu Akela khỏi chết. Ông ấy luôn luôn là bạn con.” Akela, con sói già dữ tợn chưa bao giờ xin điều gì trong đời mình, thảm thương nhìn Mowgli khi đứa bé đứng trơ trụi. Mái tóc đen dài của nó hất trên vai trong ánh sáng của cành cây cháy rực khiến cho bóng tối nhảy nhót và run rẩy. “Tốt!” Mowgli nói, chậm rãi nhìn trừng trừng chung quanh. “Ta thấy các ngươi là chó. Ta bỏ các ngươi về với dân của ta – nếu họ là dân của ta. Rừng đã đóng lại với ta, và ta phải quên lời nói của các ngươi và tình bạn của các ngươi. Nhưng ta sẽ khoan dung hơn các ngươi. Vì ta hoàn toàn là anh em của các ngươi ngoại trừ dòng máu, ta hứa rằng khi ta là người giữa loài người, ta sẽ không vì người mà phản bội các ngươi, như các ngươi đã phản bội ta.” Nó lấy chân đá ngọn lửa, tàn lửa bay lên. “Sẽ không có chiến tranh giữa bất kỳ ai trong bầy chúng ta. Nhưng đây là món nợ phải trả trước khi ta đi.” Nó sải bước tới chỗ Shere Khan ngồi đờ đẫn chớp mắt trước ngọn lửa, và nắm lấy chòm lông cằm của hắn. Bagheera bước theo ngừa trường hợp rủi ro. “Đứng lên, đồ chó!” Mowgli hét. “Đứng lên, khi người nói, nếu không ta sẽ đốt cháy bộ lông đó.” Hai tai Shere Khan ép sát đầu, hắn nhắm mắt vì cành cây cháy rực rất gần. “Đứa giết gia súc này nói hắn sẽ giết ta trong hội đồng vì hắn đã không giết ta khi ta là sói con. Lèm bèm, ta có đánh lũ chó khi ta là người không. Nhúc nhích một sợi ria mép, Lungri, thì ta nhồi Hoa Đỏ xuống cổ họng mày!” Nó đánh lên đầu Shere Khan bằng cành cây, con cọp rên rỉ khóc lóc trong sợ hãi cực độ. “Pah! Đồ mèo rừng cháy sém – cút đi! Nhưng hãy nhớ lần sau ta tới Đá Hội Đồng, tới như một người, thì bộ da Shere Khan sẽ trên đầu ta. Còn các ngươi, để Akela tự do sống như ông muốn. Các ngươi sẽ không giết ông, vì ta không muốn như vậy. Ta cũng không nghĩ các ngươi sẽ ngồi đây lâu thêm nữa, thè lưỡi các ngươi ra như thể các ngươi là ai, thay vì là mấy con chó ta đuổi đi – nào! Đi!” Lửa cháy thịnh nộ ở đầu cành cây, và Mowgli tả xung hữu đột khắp vòng, các con sói chạy rống lên vì tàn lửa đốt lông chúng. Cuối cùng chỉ còn Akela, Bagheera, và có lẽ mười con sói đã đứng về phe Mowgli. Khi ấy có điều gì bắt đầu làm đau bên trong Mowgli, vì trước kia trong đời nó chưa từng bị đau như thế, rồi nó hớp hơi thở và thổn thức, nước mắt chảy xuống mặt nó. “Cái gì thế? Cái gì thế?” nó nói. “Con không muốn rời rừng, con không biết đây là cái gì. Con sắp chết phải không, Bagheera?” “Không, Em Nhỏ. Đó chỉ là nước mắt như người làm,” Bagheera nói. “Bây giờ ta biết con là người, không là sói nhỏ của người nữa. Thật vậy từ nay rừng đã đóng lại đối với con. Cứ để nó rơi, Mowgli. Nó chỉ là nước mắt.” Vì thế Mowgli ngồi khóc như thể tim nó vỡ tan, và trước kia nó chưa bao giờ khóc trong đời mình. “Bây giờ,” nó nói, “con sẽ đi tới với loài người. Nhưng trước tiên con phải từ biệt mẹ con.” Nó đi tới hang nơi bà sống với Sói Cha, và nó khóc trên bộ lông của bà, trong khi bốn sói con tru lên thảm não.

Page 18: Anh Em Mowgi

“Các anh sẽ không quên em nhé?” Mowgli nói. “Không bao giờ, khi các anh còn có thể theo vết,” các sói con nói. “Khi nào em là người, em hãy đến chân đồi, rồi các anh sẽ nói chuyện với em. Và ban đêm các anh sẽ tới chỗ đất trồng trọt để chơi với em.” “Đến sớm nhé!” Sói Cha nói. “Ồ, con ếch nhỏ thông minh, lại đến sớm nhé, vì mẹ con và ta đã già.” “Đến sớm nhé,” Sói Mẹ nói, “đứa con trai nhỏ trơ trụi của mẹ, vì hãy nghe này, đứa bé của người, ta yêu con hơn cả các sói con của ta.” “Chắc chắn con sẽ đến,” Mowgli nói, “và khi đến con sẽ trải bộ da của Shere Khan trên Đá Hội Đồng. Đừng quên con! Bảo họ trong rừng là đừng bao giờ quên con!” Bình minh bắt đầu ló dạng khi Mowgli xuống sườn đồi một mình, để gặp những thứ bí ẩn được gọi là loài người.

Bài hát săn của Bầy Seeonee

Bình minh ló dạng, nai bờm rống Một lần, hai lần, rồi lần nữa! Một nai cái nhảy lên, một nai cái nhảy lên Từ ao trong rừng nơi nai uống nước. Theo dõi một mình, ta nhìn Một lần, hai lần, rồi lần nữa! Bình minh ló dạng, nai bờm rống Một lần, hai lần, rồi lần nữa! Một sói lẻn về, một sói lẻn về Đem tin tới bầy đang đợi, Chúng ta tìm thấy, và tru trên dấu nó Một lần, hai lần, rồi lần nữa! Bình minh ló dạng, bầy sói tru Một lần, hai lần, rồi lần nữa! Trong rừng không để lại dấu chân! Trong tối - mắt có thể nhìn trong tối! Tru lên – tru lên! Gọi về! Ồ gọi về! Một lần, hai lần, rồi lần nữa!