[123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

975

description

 

Transcript of [123doc.vn] anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Page 1: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 2: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 3: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tên sách: Anne Tóc Đỏ dưới Chái

Page 4: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nhà Xanh Tác giả: L.M. Montgomery Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

và công ty Nhã Nam Năm xuất bản: 2010 Số trang: 428 Giá tiền: 68.000 VND Khổ: 14 x 20.5 cm --------- Đánh máy: hoanglantim,hermione240992, lunaconan, ami234,trinhnguyen123, kung95, fullm00n,ambiti, tidethuong, huong_julie, prusten,galaxyrulz Kiểm tra chính tả và chuyển sang

Page 5: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ebook: tidethuong Ngày hoàn thành: 13-08-2012 http://www.e-thuvien.com MỤC LỤC

ContentsCHƯƠNG 1: Bà Rachel Lynde bất

ngờ. 6CHƯƠNG 2: Ông Matthew Cuthbert

bất ngờ. 11CHƯƠNG 3: Bà Marilla Cuthbeth

ngạc nhiên. 19CHƯƠNG 4: Buổi sáng ở Chái Nhà

Xanh. 24CHƯƠNG 5: Câu chuyện của Anne.

28

Page 6: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 6: Bà Marilla quyết định.32

CHƯƠNG 7: Anne cầu kinh. 36CHƯƠNG 8: Bắt đầu quá trình nuôi

dạy Anne. 39CHƯƠNG 9: Bà Rachel Lynde thật

sự hãi hùng. 45CHƯƠNG 10: Lời xin lỗi của Anne.

50CHƯƠNG 11: Ấn tượng của Anne

về trường học Chủ Nhật 55CHƯƠNG 12: Một lời thề và lời

hứa trang trọng. 59CHƯƠNG 13: Niềm vui của kỳ

vọng. 63CHƯƠNG 14: Lời thú nhận của

Anne. 66CHƯƠNG 15: Vụ rắc rối ở trường

Page 7: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

học. 72CHƯƠNG 16: Diana được mời tới

uống trà và kết cục bi kịch. 81CHƯƠNG 17: Một thú vui mới trong

đời 88CHƯƠNG 18: Anne đến cứu. 92CHƯƠNG 19: Buổi hòa nhạc, thảm

họa và lời thú nhận. 99CHƯƠNG 20: Mặt trái của tưởng

tượng. 108CHƯƠNG 21 : Khởi đầu mới về

hương vị 113CHƯƠNG 22 : Anne được mời đi

dùng trà. 120CHƯƠNG 23: Anne gặp tai họa

trong vấn đề danh dự. 123CHƯƠNG 24: Cô Stacy và học trò

tổ chức hòa nhạc. 128

Page 8: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 25: Ông Matthew khôngchịu nhượng bộ về chuyện tay áo phồng.131

CHƯƠNG 26: Thành lập câu lạc bộkể chuyện. 138

CHƯƠNG 27: Sự phù phiếm và giậndữ của tâm hồn. 143

CHƯƠNG 28: Tiểu thư hoa loa kènbất hạnh. 148

CHƯƠNG 29: Một kỷ nguyên trongđời Anne. 154

CHƯƠNG 30: Thành lập lớp Queen.160

CHƯƠNG 31: Nơi sông suối gặpnhau. 167

CHƯƠNG 32: Danh sách trúngtuyển. 171

CHƯƠNG 33: Buổi hòa nhạc ở

Page 9: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khách sạn. 176CHƯƠNG 34: Cô gái trường Queen.

182CHƯƠNG 35: Mùa đông ở trường

Queen. 186CHƯƠNG 36: Vinh quang và mơ

mộng. 189CHƯƠNG 37: Lưỡi hái mang tên tử

thần. 193CHƯƠNG 38: Khúc rẽ trên đường.

198

Page 10: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne tóc đỏ

dưới chái nhà xanh

TÚ UYÊN – LINH VŨ dịch TƯỞNG NHỚ CHA MẸ

Page 11: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

TÔI

Page 12: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 1

Page 13: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Rachel Lynde bất ngờ

Bà Rachel sống ngay tại nơi conđường chính Avonlea dốc xuống mộtthung lũng nhỏ bé được viền quanh bởicây dương tía và hoa khuyên tai, róc ráchchảy qua là một dòng suối bắt nguồn từvùng rừng thưa trên khu đất cũ của nhàCuthbert; ở phía thượng nguồn, con suốinày nổi tiếng ngoằn ngoèo chảy xiết vớirất nhiều thác hồ ẩn khuất dọc đường;nhưng ngay khi đổ vào thung lũng nhàLynde nó lại thành một dòng chảy nhỏhiền hòa, bởi ngay cả suối cũng khôngthể chảy qua cửa nhà bà Rachel Lyndemà không chỉn chu đúng mực; có thể dễdàng bắt gặp hình ảnh bà Rachel ngồi

Page 14: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bên cửa sổ, đôi mắt sắc sảo quan sát mọithứ đi ngang qua, từ dòng suối và đámtrẻ cho đến những thứ khác, và nếu pháthiện được bất cứ thứ gì lạ thường haykhông hợp chỗ, bà sẽ chỉ dừng tra hỏi khitìm được câu trả lời thỏa đáng cho tất tầntật mớ “vì sao”, “thế nào”. Rất nhiều người, cả ở trong lẫnngoài vùng Avonlea, có thể phải bê trễviệc nhà nếu muốn lo chuyện thiên hạ;nhưng bà Rachel Lynde là một trongnhững sinh vật giỏi giang có khả năng thuxếp ổn thỏa cả chuyện của mình vàchuyện của người khác. Bà là một ngườinội trợ mẫu mực; công việc của bà lúcnào cũng được hoàn thành gọn ghẽ; bà“điều hành” tổ may thêu, tham gia quảnlý trường học Chủ nhật và là thành viên

Page 15: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cốt cán của Hội Từ thiện và Truyền giáoNhà thờ. Dù vậy, bà Rachel vẫn xoay sởđược khối thời gian rảnh để ngồi hànggiờ bên cửa sổ bếp, vừa đan “chăn sợibông” – theo những lời thì thầm kính nểcủa các bà nội trợ ở Avonlea, tổng cộngbà đã đan được mười sáu cái – vừa đưaánh mắt sắc sảo dõi theo con đường cắtqua thung lũng, uốn lượn chạy lên sườnđồi đỏ dốc đứng. Vì Avonlea án ngữ trênmột bán đảo tam giác nhỏ nhô ra tận vịnhSt Lawrence hai bên bập bềnh nước chảynên bất kỳ ai ra vào đều phải băng quacon đường đồi này, và như vậy nằm ngaydưới tầm soi mói vô hình từ con mắt thấuthị của bà Rachel. Bà vẫn ngồi tại chỗ đó trong mộtchiều đầu tháng Sáu. Mặt trời rạng rỡ ấm

Page 16: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

áp ghé qua khung cửa sổ; vườn cây ănquả trên con dốc phía dưới ngôi nhà trổtừng chùm hoa hồng phấn như hoa côdâu, thu hút hàng đàn ong vo ve. ThomasLynde – người đàn ông nhỏ thó hiền lànhthường được cư dân Avonlea gọi là “ôngxã của Rachel Lynde” – đang gieo mớhạt củ cải trễ vụ xuống mảnh đất đồi bênngoài trang trại; và Matthew Cuthbert lẽra cũng đang phải gieo hạt xuống cánhđồng rộng màu đỏ ven suối nằm ngaycạnh trang trại Chái Nhà Xanh. BàRachel biết ông lẽ ra phải làm thế, vì tốihôm trước trong cửa hàng vủa William J.Blair ở Carmody, bà đã nghe ông nói vớiPeter Morrison rằng ông định gieo hạt củcải vào chiều hôm sau. Dĩ nhiên Peter đãhỏi ông, vì chưa bao giờ người ta thấy

Page 17: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Matthew Cuthbert tự nguyện hở ra bất cứtin tức gì liên quan tới mình. Vậy mà Matthew Cuthbert đang ởđây, lúc ba rưỡi chiều một ngày bận rộn,điềm tĩnh đánh xe qua thung lũng lên đồi;hơn nữa, ông mặc một cái áo cổ cồntrắng và diện bộ vest oách nhất, bằngchứng hiển nhiên cho thấy ông đang rờiAvonlea; ông còn đánh chiếc xe độc mãdo con ngựa hung kéo, báo hiệu trướcmắt là một chặng đường đáng kể. Vậy thì,Mather Cuthbert đang đi đâu và để làmgì? Nếu là bất kỳ người nào khác trongAvonlea, bà Rachel, sau khi khéo léogắn kết các chi tiết, đã có thể đưa ra mộtgiả thuyết hợp lý cho cả hai câu trả hỏi.Nhưng Matthew lại hiếm khi ra khỏi nhà

Page 18: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đến nỗi nếu ông đã đi thì ắt hẳn là vì cóchuyện gì cần kíp và bất thường lắm; ônglà người nhút nhát nhất trần đời, khôngthích đi với người lạ và cũng chẳngmuốn đi tới bất cứ chỗ nào có nguy cơphải nói chuyện. Ông Matthew, diện áocổ cồn trắng và đánh xe độc mã, quả làsự kiện hiếm có. Dù tư lự mức nào bàRachel vẫn chẳng suy ra được gì và niềmvui buổi chiều của bà thế là đi tong. “Sau bữa trà của mình phải sangChái Nhà Xanh thăm dò Marilla xem hắnta đi đâu và vì sao”, cuối cùng ngườiphụ nữ đáng kính kết luận. “Vào thờiđiểm này trong năm thì hắn ta chẳng tựnhiên mà ra tỉnh, và hắn ta chẳng đờinào đi chơi bời; nếu hết củ cải thì đâucần đóng bộ chỉnh tề đem theo xe độc mã

Page 19: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chứ; mà hắn đánh xe cũng chẳng đủnhanh để đi đón bác sĩ. Vậy thì tối quađã xảy ra chuyện gì đó buộc hắn phải đixa. Mình sẽ giải câu đố này, vậy đấy, vàmình sẽ chẳng thể nào tìm được một phútthư thái nếu chưa biết được hôm nayMatthew Cuthbert rời Avonlea làm gì.” Thế là sau bữa trà bà Rachel khởihành; bà không phải đi đâu xa; ngôi nhàlớn phủ đầy dây leo khuất bóng sau vườncây ăn trái, nơi cư ngụ của gia đìnhCuthbert, chỉ cách con đường chạy quathung lũng Lynde chưa dến một phần tưdặm. Dĩ nhiên, con đường mòn chạy dàikhiến khoảng cách xa hơn rất nhiều. ChaMatthew Cuthbert, cũng lặng lẽ và rụt rènhư cậu con trai, khi tìm nơi định cư đãcố hết sức tránh xa bạn bè hàng xóm,

Page 20: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

miễn là còn chưa phải vào hẳn trongrừng. Chái Nhà Xanh được dựng ở rìa xanhất của mảnh đất ông khai phá được, vànó vẫn ở đó cho đến ngày nay, hầu nhưkhông thể nhìn thấy được nếu đứng trêncon đường cái mà thường tất cả căn nhàAvonlea khác đều muốn kéo lại gần. BàRachel Lynde không thể gọi cuộc sống ởmột nơi như thế này gọi là sống được. “Chỉ là ở thôi”, bà nói khi rảo bướctheo con đường lún sâu cỏ mọc rậm rạpvới hai hàng hồng dại chạy dọc. “Sốngẩn dật ở đây, chẳng trách Matthew vàMarilla đều có phần kỳ quặc. Cây cốikhông phải bạn đồng hành tốt, tuy nhiêncó trời mới biết, có khi với họ thế là đủrồi. Mình thích ngắm người qua lại hơn.Dĩ nhiên, họ có vẻ hài lòng; nhưng mình

Page 21: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đoán là do họ thích ứng với hoàn cảnhthôi. Cơ thể có thể thích ứng với mọi thứ,kể cả việc bị treo lên, người Ailen chẳngnói thế là gì”. Vừa thẩn thơ suy nghĩ, bà Rachelvừa bước ra khỏi con đường nhỏ dẫnvào sân sau của Chái Nhà Xanh. Khoảngsân xanh um và gọn gàng, bên này cáccây liễu cổ thụ rũ bóng, bên kia là hàngdương được cắt tỉa cẩn thận. Không cóđến một nhánh cây gãy hay viên đá nào,nếu có, chúng quyết không thoát khỏi cặpmắt của bà Rachel. Bà dám chắc MarillaCuthbert quét cái sân này thường xuyênnhư quét nhà. Ai lỡ làm rớt thức ăn trênđó hẳn cũng có thể lượm lên ăn mà khônglo tiêu thụ vượt quá trọng lượng chất bẩnthực phẩm tiêu chuẩn.

Page 22: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Rachel khẽ gõ cửa bếp và bướcvào khi được mời. Bếp ở Chái Nhà Xanhlà một gian phòng vui mắt, hay có lẽ sẽvui mắt nếu nó không sạch như ly như laucứ như một phòng khách chưa từng dùngtới. Cửa sổ trổ theo hướng Đông và Tâynhìn ra khoảng sân sau tràn ngập ánhnắng tháng Sáu ngọt ngào, nhưng cửa sổhướng Đông, nơi từ đó ta có thể thấythấp thoáng những cây anh đào nở hoatrắng muốt trong vườn cây ăn quả phíabên trái và những cây phong mảnh dẻ dịudàng cúi đầu trong thung lũng ven dòngsuối, lại xanh mướt những dây nho quấnquýt. Marilla Cuthbert ngồi đó, như bàvẫn thường ngồi, lúc nào cũng tỏ ra hơinghi ngờ cái ánh nắng mà theo bà có vẻlà một thứ quá tùy biến và vô trách

Page 23: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhiệm trong thế giới mọi thứ đều phảinghiêm chỉnh này; và giờ đây bà đangngồi đan ở đó, sau lưng là chiếc bàn dọnsẵn cho bữa tối. Bà Rachel, trước khi khép hẳn cửa,đã nhẩm trong đầu tất cả những thứ trênbàn. Có ba cái đĩa, vậy là Marilla hẳnđang chờ ai đó cùng Matthew về nhàdùng trà; nhưng món ăn chỉ là mónthường ngày với mứt táo chua và bánhngọt, nên người bạn đồng hành đangđược mong ngóng đó cũng chẳng thể lànhân vật nào đặc biệt. Vậy thì giải thíchsao cho cái cổ áo trắng của Matthew vàcon ngựa hung? Bà Rachel càng lúc càngthấy rối tinh lên trước tấm màn bí ẩn bấtthường về Chái Nhà Xanh vốn vẫn lặnglẽ và chẳng hề bí ẩn này.

Page 24: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Chào chị, Rachel”, bà Marilla vuivẻ nói. “Buổi tối đẹp trời nhỉ? Chị ngồixuống đi nào. Mọi người vẫn khỏe cảchứ?” Mối quan hệ, có thể được gọi là tìnhbạn nếu chẳng còn biết dùng cái tên nàokhác, đã tồn tại và vẫn luôn tồn tại giữabà Marilla Cuthbert và bà Rachel, mặccho – hoặc có lẽ là do – sự khác biệtgiữa họ. Bà Marilla là người cao gầy, thânhình chỉ thấy toàn góc cạnh chứ chẳng cóđường cong nào; mái tóc đen loáng vớihai chiếc kẹp bằng dây thép xuyên thẳngqua. Bà có vẻ - mà cũng thực sự - là mẫuphụ nữ cứng nhắc, chưa từng trải; nhưngcó vẻ gì đó ẩn giấu sau khóe miệng, nếu

Page 25: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhếch thêm tí nữa có thể sẽ là dấu hiệucủa khiếu hài hước tiềm ẩn. “Mọi người khỏe cả,” Bà Rachelđáp. “Nhưng hồi chiều nhác thấyMatthew đi, tôi cứ e là cô không ổn. Tôitưởng ông ấy đi mời bác sĩ. ”Bà Marilla khẽ nhoẻn miệng cườivẻ thông cảm. Thật ra bà đang chờ bàRachel đến; Bà biết việc ông Mathewxuất hành bất ngờ như thế dĩ nhiên sẽkích thích hiếu kỳ của bà bạn hàng xóm. “Ồ không, tôi vẫn khỏe, mặc dù hômqua có hơi nhức đầu,” bà nói. “Matthewphải đi Bright River. Chúng tôi định đónmột đứa bé trai từ trại trẻ mồ côi ở NovaScotia và cậu bé sẽ xuống tàu hỏa tốinay.”

Page 26: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Marilla có nói ông Matthew đếnBright River để thăm một chú Kangaroonước Úc chắc cũng chẳng biết thế nàolàm bà Rachel sững sờ hơn thế này. Bàđứng chết trân đến tận năm giây. Chẳngcó vẻ gì là bà Marilla đang nói đùa,nhưng bà Rachel thà tin thế còn hơn. “Cô nói thật hả, Marilla?” Cuốicùng bà cũng nặn ra được một câu hỏi. “Vâng, dĩ nhiên,” bà Marilla trả lời,cứ như đón các cậu nhóc từ những trạimồ côi ở Nova Scotia về chẳng phải tintức không tưởng động trời gì mà chỉ làmột phần công việc thường lệ mùa xuântrong bất kỳ nông trại bình thường nàotrên đất Avonlea này vậy. “Cái quái gì khiến cô nảy ra ý tưởng

Page 27: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đó vậy?” bà hỏi sỗ sàng. Chuyện này đã được tiến hành màchẳng ai thèm hỏi ý kiến bà, và đươngnhiên phải bị bác bỏ. “À, chúng tôi đã suy nghĩ về chuyệnnày khá lâu rồi, thật ra là suốt cả mùađông,” bà Marilla đáp. “Trước Giángsinh một ngày, bà Alexander Spencer cóghé đây và khóc là đến mùa xuân sẽ nhậnnuôi một bé gái từ trại trẻ mồ côi ởHopetown. Bà Spencer có người chị họsống ở đó nên đã đến thăm bà ấy và hiểurõ tình hình. Cho nên tôi và Matthew bàntới bàn lui mãi. Chúng tôi nghĩ mình nênnhận nuôi một thằng bé. Matthew cũng cótuổi rồi, chị biết đó, anh ấy đã sáu mươi,chẳng còn linh hoạt được như xưa nữa.Tim anh ấy không khỏe lắm. Và chị biết

Page 28: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mướn người giúp việc khó thế nào rồiđấy. Chả có ai ngoài mấy thằng bé ngườiPháp ngốc nghếch, dở dở ương ương; chỉcần mình giận dữ hay dạy dỗ chuyện gì lànó cắt luôn, giông xuống mấy nhà máytôm hùm đóng hộp hay lượn thẳng sangMỹ. Lúc đầu Matthew định nhận một

thằng bé Barnardo[1]

. Nhưng tôi đãthẳng thắn nói ‘không’. ‘Có lẽ tốt thật –em không nói là không – nhưng em khôngmuốn trẻ vô gia cư từ London,’ tôi đãbảo anh ấy thế. ‘Ít nhất cũng phải là mộtđứa bé bản địa. Dĩ nhiên cho dù nhậnđứa nào thì anh em mình cũng vẫn sẽthấy thanh thản và ngủ ngon hơn nếuchúng ta nhận một bé người Canada.’Vậy là cuối cùng chúng tôi quyết định

Page 29: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhờ bà Spencer chọn dùm một đứa khibà ấy đón bé gái của mình. Biết là cuốituần rồi bà ấy sẽ đi nên chúng tôi nhờngười nhà của Richard Spencer ởCarmody nhắn bà ấy giúp chúng tôi nhậnnuôi một đứa bé trai lanh lợi, dễ mếnkhoảng mười tuổi, mười một tuổi. Chúngtôi nghĩ tuổi đó là tốt nhất – đủ lớn đểphụ giúp chút ít việc nhà và đủ nhỏ để cóthể uốn nắn đúng đắn. Chúng tôi sẽ chonó một mái ấm và học hành đầy đủ. Hômnay Matthew và tôi vừa nhận được điệntín của bà Alexander Spencer – ngườiđưa thư mang từ trạm tới – bảo rằng họsẽ tới trên chuyến tàu năm rưỡi tối. Vìvậy Matthew đã tới Bright River để đónthằng bé. Bà Spencer sẽ cho nó xuống ởđó. Tất nhiên bà ấy sẽ tới thẳng trạm

Page 30: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

White Sands.” Bà Rachel luôn tự hào lúc nào cũngcó cách nói lên suy nghĩ của mình; giờđây bà đang chuẩn bị thực hiện điều đó,sau khi đã điều chỉnh đầu óc của mình đểtiếp nhận những thông tin đáng ngạcnhiên này. “Được rồi, Marilla, tôi sẽ nói thẳnglà tôi nghĩ cô đang làm một việc cực kỳngốc nghếch – một việc mạo hiểm, vậyđó. Cô không biết cô đang dính vàochuyện gì đâu. Cô mang một đứa trẻ lạhoắc vào nhà mình, vào gia đình mìnhmà cô thì lại chẳng biết tí gì về nó, khôngbiết tính tình nó ra sao, cha mẹ nó nhưthế nào, hoặc giả nó sẽ trở thành ngườithế nào. Sao chứ, mới tuần trước thôinhé, tôi đọc trên báo thấy có một đôi vợ

Page 31: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chồng sống ở mạn Tây của Đảo nhậnnuôi một thằng bé từ trại trẻ mồ côi, vànó đã thiêu rụi cả căn nhà trong một đêm– cố ý nhé. Marilla – còn họ suýt bịnướng chín trên giường. Tôi còn biết mộttrường hợp khác, thằng bé con nuôi cứsuốt ngày hút trứng – họ không sao kéonó ra khỏi cái trò đó được. Nếu cô xintôi lời khuyên về cấn đề này – mà cô đâucó làm vậy, Marilla – tôi hẳn đã bảo cô,vì Chúa, đừng có nghĩ đến những việcnhư thế, vậy đó.” Những lời khuyên can này chẳng làmbà Marilla giận dữ hay lo lắng. Bà vẫnđều tay đan. “Tôi không phủ nhận rằng chị nóicũng có phần đúng Rachel ạ. Bản thân tôicũng nghi ngại. Nhưng Matthew rất kiên

Page 32: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quyết. Tôi có thể nhận thấy điều đó, nênđành nhượng bộ. Hiếm khi thấy Matthewkiên quyết chuyện gì nên một khi anh ấynhư thế thì lúc nào tôi cũng cảm thấymình có nghĩa vụ phải chấp nhận. Vềchuyện mạo hiểm, thật ra nguy cơ gầnnhư tiềm ẩn trong tất cả những gì chúngta làm trên đời này. Tự sinh con ra cũngđâu phải an toàn hẳn, ai biết chúng lớnlên sẽ trở nên thế nào. Hơn nữa NovaScotia sát ngay Đảo. Có phải chúng tôinhận đứa bé từ Anh hay Mỹ đâu. Hẳn nócũng chẳng khác chúng ta quá.” “Được thôi, tôi cũng mong mọi việcsẽ ổn,” bà Rachel nói với vẻ ngờ vực lồlộ trong giọng. “Chỉ có điều đừng tráchtôi không báo trước nếu nó đốt trụi CháiNhà Xanh hoặc cho thuốc độc vào giếng

Page 33: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhé – tôi đã nghe một trường hợp như thếở New Brunswick rồi, đứa bé từ trại trẻđã làm cho cả nhà chết tức tưởi. Chỉ cóđiều, trong vụ đó là một con bé.” “Đấy, tụi tôi đâu có nhận bé gái,” bàMarilla nói, như thể đầu độc nước giếnglà tội lỗi thuần túy mang tính phụ nữ,chẳng thể nào liên hệ với một đứa bétrai. “Tôi chẳng bao giờ mơ đến chuyệnnuôi một bé gái. Tôi không hiểu sao bàAlexander Spencer có thể làm điều đó.Nhưng nghĩ lại, bà ấy sẽ chẳng gần ngạinhận nuôi luôn cả trại trẻ nếu ý tưởng đóvụt qua đầu mình.” Bà Rachel định ở lại cho đến lúcông Matthew trở về nhà với đứa bé mồcôi đó. Nhưng nhớ ra ít nhất phải mất haitiếng nữa ông mới về, bà quyết định lên

Page 34: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đường tới nhà Robert Bell báo tin. Chắcchắn sẽ là một tin giật gân, và bà Rachellúc nào cũng thích cung cấp những tingiật gân. Vì vậy bà đứng dậy, một hànhđộng khiến bà Marilla thở phào nhẹnhõm, vì bản thân bà Marilla cũng bắtđầu cảm thấy tất cả lo ngại và sợ hãi củamình sống dậy dưới ảnh hưởng bi quantừ bà hàng xóm. “Trời, chẳng hiểu việc gì đã và sẽdiễn ra nữa!” bà Rachel thốt lên khi vừaan toàn ra khỏi đường mòn. “Cứ nhưmình đang nằm mơ. Ôi, mình thật thấy tộinghiệp cho đứa bé ấy, chẳng nghi ngờ gìnữa. Matthew và Marilla chẳng biết tí gìvề trẻ con và hẳn họ mong nó thông tháivà dày dạn hơn cả ông nội nó, nếu nó cómột người ông thật, mà mình thì ngờ lắm.

Page 35: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Dù sao cũng thật kỳ lạ khi nghĩ đếnchuyện có một đứa bé ở Chái Nhà Xanh;từng có đứa nào ở đó đâu chứ, khi cănnhà đó xây xong thì Matthew và Marillađều đã lớn cả rồi – nếu họ từng có thờilà trẻ con thật thì nhìn họ cũng khó mà tinnỗi điều đó. Mình chẳng muốn dính đếnthằng bé mồ côi ấy tí nào. Ôi trời, dù saocũng thật tội nghiệp nó, vậy đó.” Bà Rachel lầm bầm với bụi hồngdại những lời tự đáy lòng như thế, nhưngnếu bà có thể nhìn thấy đứa trẻ đúng lúcđó đang kiên nhẫn đứng chờ ở trạmBright River thì nỗi cảm thương của bàhẳn sẽ còn mạnh mẽ và sâu sắc hơnnhiều.

Page 36: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 37: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 2

Page 38: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ông Matthew Cuthbert bấtngờ

Ông Matthew Cuthbert và cô ngựahung nhẹ nhàng thả bước qua tám dặmđường đến Bright River. Đó là một conđường đẹp, chạy dọc những nông trạixinh xắn, thỉnh thoảng lại xuyên qua mộtkhu rừng linh sam nhỏ hay một thung lũngđầy cây mận dại đang nở bung nhữngcánh hoa mỏng tang. Không khí thấm đẫmmùi hương ngọt ngào tỏa ra từ nhữngvườn táo và những cánh đồng cỏ nghiêngnghiêng trải dài đến tận đường chân trờilấp lánh ánh ngọc trai tim tím, trong khiđó

Page 39: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Chim nhỏ cất tiếng dịu dàng Như ngày hè độc nhất ươm vàng cảnăm. Ông Matthew tận hưởng chuyến đitheo cách riêng, chỉ trừ những lúc ônggặp mấy phụ nữ và phải gật đầu chào họ- vì ở đảo Hoàng tử Edward bạn phải gậtđầu chào bất cứ ai bạn gặp trên đườngdù có quen biết hay không. Ông rất sợ tất cả phụ nữ, trừ bàMarilla và bà Rachel; ông có một cảmgiác rất khó chịu là các sinh vật khó hiểuđó đang cười thầm sau lưng mình. Có thểsuy nghĩ của ông cũng đúng phần nào, vìông có vẻ ngoài khá kỳ quặc, dáng lóngngóng mái tóc xám xỉn dài chấm đôi vaigù, đệm thêm bộ râu quai nón dày, mềm

Page 40: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mại ông nuôi từ hồi hai mươi mốt tuổi.Thật ra, lúc hai mươi trông ông cũngchẳng khác lúc sáu mươi là mấy, chỉ bớtảm đạm hơn tí chút. Khi ông tới Bright River, chẳng thấybóng dáng chiếc tàu hỏa nào; ông nghĩmình đến sớm quá nên buộc ngựa vàosân khách sạn nhỏ Bright River rồi bướctới nhà ga. Sân ga dài gần như trống huơtrống hoác, sinh vật duy nhất hiển hiệntrong tầm mắt là một bé gái ngồi trênđống đá cuội ở tận cuối ga. ÔngMatthew, biết chắc đó là một bé gái, đưaánh mắt trượt qua nhanh hết mức chứkhông mảy may liếc nhìn. Nếu nhìn thìhẳn ông đã khó lòng bỏ qua thái độ vàbiểu hiện vừa căng thẳng vừa hy vọng tộtđộ của con bé. Có vẻ con bé đang ngồi

Page 41: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đợi điều gì hay ai đó, và vì ngồi và chờđợi là những việc duy nhất có thể làm khiấy nên con bé đã ngồi và chờ đợi với tấtcả tâm tư tình cảm của mình. Ông Matthew đến gặp viên trưởngga, lúc này đang lúi húi khóa cửa phòngvé chuẩn bị về nhà ăn tối, để hỏi khi nàochuyến tàu năm giờ rưỡi sẽ tới. “Chuyến tàu năm rưỡi đã đến và đinửa tiếng trước rồi,” viên trưởng ganhanh nhảu đáp. “Nhưng có một hànhkhách được gửi lại cho ông đấy – một bégái. Nó ngồi ở đống đá cuội ngoài kiakìa. Tôi đã bảo con bé vào phòng chờnữ, nhưng nó lại trang trọng đáp rằngthích ngồi ngoài kia hơn. ‘Ở đó trí tưởngtượng có thể bay xa hơn,’ nó bảo thế.Phải nói, con bé đặc biệt đấy.”

Page 42: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tôi không chờ một con bé,” ôngMatthew ngây người nói. “Tôi đến đểđón một bé trai mà. Thằng bé lẽ ra phảiở đây. Bà Alexander Spencer đem nó từNova Scotia về đây cho tôi.” Ông trưởng ga huýt sáo. “Chắc có lầm lẫn rồi,” ông bảo. “bàSpencer đã xuống tàu với bé gái đó vàgiao nó cho tôi. Bảo rằng ông và em gáinhận nuôi con bé từ trại mồ côi và ông sẽđến đón nó ngay. Tôi chỉ biết thế thôi –tôi chẳng giấu đứa trẻ mồ côi nào quanhđây cả.” “Tôi không hiểu,” ông Matthew kêulên vô vọng, ước gì bà Marlla có ở đâyđể đối phó với tình hình. “À, tốt hơn ông nên hỏi con bé,”

Page 43: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trưởng ga lơ đễnh trả lời. “Tôi dám chắcnó sẽ giải thích được thôi – miệng lưỡilanh lẹ lắm, chắc chắn đấy. Có thể họ hếtcon trai theo tiêu chuẩn ông muốn rồi.” Ông nhanh nhảu bước đi vẻ đóibụng, bỏ lại ông già Matthew tội nghiệpvới nhiệm vụ còn khó hơn vào hang vuốtrâu hùm – bước đến chỗ con bé – một bégái hoàn toàn xa lạ - một bé gái mồ côi –và hỏi nó tại sao nó không phải là contrai. Ông Matthew quay người mà tronglòng rên rỉ, lê chân xuống sân ga tiến vềphía con bé. Con bé đã dõi mắt theo ông từ lúcông lướt qua và bây giờ vẫn đang dánmắt vào ông. Matthew lúc trước khôngnhìn con bé, mà nếu có nhìn ông cũngkhông nhận ra dáng vẻ thật sự của nó,

Page 44: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhưng một người quan sát bình thường cóthể nhận thấy thế này: một đứa trẻ chừngmười tuổi, mặc một chiếc váy rất ngắn,rất chặt, rất xấu bằng vải pha len màuxám vàng. Con bé đội chiếc mũ thủy thủnâu bạc màu, và bên dưới cái mũ là haibím tóc đỏ rực rất dày buông dài saulưng. Khuôn mặt nhỏ, trắng và gầy, lạicòn nhiều tàn nhang; cái miệng rộng vàđôi mắt cũng to không kém, nửa lấp lánhxanh lá, nửa xám đầy tâm trạng. Với người quan sát thông thường thìnhư vậy, còn những người tinh hơn sẽ đểý thấy cái cằm nhọn và dứt khoát, đôimắt to hoạt bát tràn đầy sức sống; cáimiệng duyên dáng biểu cảm, trán rộng vàcao; tóm lại, quan sát viên tinh tế sángsuốt của chúng ta có thể kết luận rằng

Page 45: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một tâm hồn không tầm thường chút nàođang trú ẩn trong cơ thể con bé – phụ nữlưu lạc vốn đang làm Matthew Cuthbertnhút nhát phải e sợ đến mức nực cườinày. Tuy nhiên, ông Matthew đã thoátkhỏi thử thách phải lên tiếng trước, vìngay khi kết luận rằng ông đến để đónmình, con bé đứng dậy, một bàn taykhẳng khiu ngăm ngăm nắm chặt chiếc túihành lý lỗi thời cũ kỹ; tay còn lại chìa racho ông. “Con đoán bác là bác MatthewCuthbert của Chái Nhà Xanh?” con bénói bằng giọng dễ thương và trong trẻokhác thường. “Con rất vui được gặp bác.Con đã bắt đầu lo là bác sẽ không đếnđón và con đã tưởng tượng ra những

Page 46: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chuyện khiến bác không đến. Con đãquyết định là nếu tối nay mà bác vẫnkhông đến thì con sẽ theo đường mònxuống chỗ cây anh đào dại lớn ở khúcquanh rồi trèo lên đó ngủ qua đêm. Consẽ không sợ, và thật tuyệt nếu có thể ngủtrên một cây anh đào dại nở bông trắngxóa dưới ánh trăng, bác nhỉ? Ta có thểkhông tưởng tượng mình đang ngủ trongmột sảnh đá hoa cương, đúng không bác?Và con chắc chắn rằng nếu không phảitối nay thì sáng mai bác sẽ đến đón conthôi.” Ông Matthew ngượng nghịu nắm bàntay nhỏ bé lẻo khẻo trong tay mình, vàchính giây phút đó ông đã quyết địnhphải làm gì. Ông không thể nói với đứatrẻ có đôi mắt lấp lánh này rằng đã có

Page 47: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhầm lẫn; ông sẽ chở con bé về nhà vàđể Marlla làm điều đó. Dù sao đi nữacũng không thể để con bé lại BrightRiver, nhầm lẫn gì thì cũng mặc, mọi hỏihan giải thích đều có thể hoãn lại đến khiông về Chái Nhà Xanh an toàn. “Bác xin lỗi đã đến trễ,” ông rụt rènói. “Tới đây nào. Ngựa ở bên kia sân.Đưa túi của con đây.” “Ồ, con mang được mà,” đứa bé vuivẻ trả lời. “Không nặng đâu. Con đã bỏtất cả những thứ đáng giá của mình vàođó, nhưng không nặng chút nào. Mà nếuxách không đúng cách, cái tay cầm sẽbung ngay – nên tốt hơn là con nên tựxách vì con biết cách. Cái túi du lịch nàycũ lắm rồi. Ồ, con rất vui vì bác đã tới,mặc dù ngủ trên cây anh đào dại cũng là

Page 48: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một ý tưởng thật dễ thương. Chúng taphải đi xe một đoạn khá xa, đúng khôngạ? Bà Spencer nói rằng khoảng tám dặm.Con vui lắm, vì con thích đi xe. Ồ, thậttuyệt vời khi có thể sống với bác vàthuộc về bác. Con chưa bao giờ thuộc vềai – không hẳn. Nhưng trại tế bần là tệnhất. Con chỉ ở đó có bốn tháng, nhưngvậy cũng đã đủ lắm rồi. Con không nghĩrằng bác từng là trẻ mồ côi trong trại tếbần, nên bác có lẽ không thể hiểu đượcnó thế nào đâu. Tệ hơn bất kỳ thứ gì báccó thể tưởng tượng ra. Bà Spencer bảocon nói thế là rất hư, nhưng con khôngđịnh hư đâu. Thật dễ mà vô tình trở thànhhư đốn, phải không bác? Họ rất tốt, bácbiết đấy – những người trong trại ấy.Nhưng trong đó có quá ít thứ để thả cho

Page 49: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trí tưởng tượng bay bổng – chỉ có thểtưởng tượng chuyện này chuyện kia vềcác bạn ấy – tưởng tượng rằng có lẽ côbé ngồi kế bên mình nhật ra là con gáicủa một bá tước, từ khi còn ẵm ngửa đãbị một y tá ác độc đánh cắp khỏi tay chamẹ và bà này lại chết trước khi có thể tựthú. Con thường thức đêm để tưởngtượng những thứ như thế, vì ban ngày conkhông có thời gian. Con đoán đó là lý dokhiến con quá gầy – con ốm dễ sợ, phảikhông ạ? Con chẳng có da thịt gì cả. Conthích tưởng tượng mình dễ thương vàmũm mĩm, có những chỗ lúm ở khuỷutay.” Đến đó, bạn đồng hành của ôngMatthew chợt ngưng nói, phần vì con béhết hơi, phần vì họ đã ra đến chỗ xe ngựa

Page 50: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và xe xuôi xuống lớp đất mềm dẫn đếntận triền sông có hàng anh đào dại đangđộ bung cánh và những cây phong lantrắng mảnh khảnh đung đưa cách đầu họvài bộ. Đứa trẻ vươn tay bẻ một nhánh mậndại quét ngang hông xe ngựa. “Đẹp không bác? Cái cây vươn rakhỏi bờ sông, trông như ren trắng xóalàm bác nghĩ đến cái gì không?” con béhỏi. “À ừ, bác không biết,” ôngMatthew đáp. “Sao chứ, tất nhiên là một cô dâurồi – một cô dâu mặc toàn màu trắng vớitấm mạng che mặt bí ẩn đáng yêu. Conchưa từng nhìn thấy một cô dâu nào,

Page 51: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhưng con có thể hình dung ra cô ấy. Conchưa bao giờ hy vọng mình có thể làm côdâu. Con xấu xí đến nỗi sẽ chẳng aimuốn lấy làm vợ - trừ phi đó là một nhàtruyền giáo nước ngoài. Con nghĩ mộtnhà truyền giáo nước ngoài chắc cũngkhông đặc biệt lắm. Nhưng con hy vọngngày nào đó có thể mặc đầm trắng. Đâylà ý nghĩ hạnh phúc nhất mà con có thểtưởng tượng được. Con thích quần áođẹp. Và cả đời con, con chưa bao giờ cóđược một cái váy đẹp nào – nhưng dĩnhiên vẫn còn nhiều thứ để mong đợi,phải không ạ? Và con có thể tưởng tượngra cảnh mình ăn mặc thật lộng lẫy. Sángnay khi rời trại mồ côi, con thấy thật xấuhổ vì mình phải mặc cái váy bằng vảipha len cũ rích trông phát kinh lên được

Page 52: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

này. Tất cả trẻ mồ côi đều phải mặc thế,bác biết đó. Mùa đông vừa rồi, một láibuôn ở Hopetown đã hiến ba trăm thướcvải pha len cho trại. Nhiều người nói tạiông ấy không bán chúng được, nhưng conlại tin rằng nó xuất phát từ trái tim nhânhậu của ông ấy, phải không bác? Khi lêntàu, con cứ có cảm giác như mọi ngườihẳn đang nhìn mình thương hại. Nhưngcon tìm ngay ra cách và hình dung rằngmình đang mặc chiếc váy xanh lơ đẹpnhất – vì một khi đã tưởng tượng thì phảitưởng tượng sao cho đáng – cùng mộtchiếc mũ to đính đầy hoa và lông vũ lúclắc, cả một chiếc đồng hồ vàng, thêm đôigăng tay và bốt trẻ em. Con thấy vui lênliền và tận hưởng chuyến đi tới Đảo vớitoàn bộ sức lực của mình. Con không hề

Page 53: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

say sóng khi đi thuyền. Bà Spencer cũngthế, mặc dù bà ấy có lần suýt say. Bà ấynói là chẳng còn thời gian để say sóng,vì cứ phải mãi trông chừng sao cho conkhông bị rơi xuống nước. Nhưng nếuđiều đó giúp bà ấy không bị say sóng thìthật là một phép màu con đã tạo ra đúngkhông ạ? Và con muốn thấy mọi thứ trênthuyền đó vì con không biết liệu mìnhcòn có cơ hội nào khác không. Ồ, và cònrất nhiều cây anh đào nữa chứ, tất cả đềuđang nở rộ! Đảo này là nơi nhiều hoa nởnhất. Con yêu nó mất rồi, và con mừng làmình sẽ sống ở đây. Con luôn nghe nóirằng đảo Hoàng tử Edward là nơi xinhđẹp nhất thế giới, và con từng tưởngtượng mình sống ở đây, nhưng con chưabao giờ thật sự tin rằng mình có thể. Thật

Page 54: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vui khi những tưởng tượng của mình cóthể thành hiện thực, đúng không ạ?Nhưng những con đường đỏ ấy mới thúvị làm sao chứ. Khi bước lên tàu hỏa ởCharlottetown, những con đường màu đỏbắt đầu lướt qua, con hỏi bà Spencer cáigì làm chúng đỏ thế, bà ấy bảo rằngkhông biết, lạy Chúa lòng lành đừng hỏicâu nào nữa. bà nói con hỏi có đến ngàncâu rồi. Con cũng nghĩ vậy, nhưng làmsao tìm hiểu mọi thứ mà không đặt câuhỏi chứ? Và cái gì làm những con đườngcó màu đỏ?” “À ừ, bác chịu thôi,” ông Matthewđáp. “À, đó là một trong những thứ sẽ cólúc phải tìm hiểu. Thật tuyệt vời khi nghĩđến tất cả những thứ có đó cho ta tìm

Page 55: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hiểu, đúng không ạ? Nó làm con cảmthấy vui sướng biết bao khi được sống –thế giới này mới thú vị làm sao. Nó sẽgiảm hẳn một nửa sự thú vị nếu chúng tabiết hết mọi thứ, đúng không ạ? Lúc đósẽ không còn chỗ cho trí tưởng tượng,bác nhỉ? Nhưng có phải con nói nhiềuquá không? Người ta lúc nào cũng nóicon thế. Bác có thích con im lặng không?Nếu bác nói vậy thì con sẽ dừng. Con cóthể dừng khi con quyết định như thế, mặcdù cũng khó khăn thật.” Ông Matthew, trước sự ngạc nhiêncủa chính mình, tự bản thân cũng cảmthấy thích thú. Như tất cả những ngườidân quê trầm lặng, ông thích những ngườinói nhiều khi họ sẵn lòng độc thoại vàkhông đòi hỏi ông phải đối đáp. Nhưng

Page 56: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ông chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đượchưởng sự bặt thiệp này từ một bé gái.Phụ nữ xấu trên mọi phương diện, nhưngnhững đứa bé gái còn tệ hơn. Ông ghétcách chúng thẹn thùng lướt qua, quẳngvài tia liếc nhìn như thể hy vọng ông sẽngấu nghiến từng lời chúng sắp đánh bạothốt ra. Đó là kiểu cách Avonlea củanhững cô gái có giáo dục. Nhưng cô phùthủy đầy tàn nhang này thì khác hẳn, vàmặc dù trí óc chậm chạp của ông khó màtheo kịp diễn tiến tinh thần nhanh nhạycủa con bé. Nên ông lại rụt rè nói nhưthường lệ: “Ồ, con cứ nói tùy thích. Bác khôngđể tâm đâu.” “Ôi, con vui quá. Con biết con vàbác sẽ hợp nhau mà. Thật nhẹ nhõm khi

Page 57: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được nói chuyện theo ý thích, không bịbảo rằng trẻ con chỉ nên nghe chứ khôngnên nói. Con được dạy thế cả triệu lầnrồi. Và mọi người cứ cười con vì dùngtừ đao to búa lớn. Nhưng khi chúng ta cónhững ý tưởng lớn lao thì phải dùngnhững từ lớn lao để bày tỏ chứ, bác nhỉ?” “Ừ, nghe cũng có lý đấy,” ôngMatthew phụ họa. “Bà Spencer nói lưỡi của con hẳnphải treo lơ lững. Nhưng không – nó dínhchặt ở một đầu mà. Bà Spencer nói chỗbác tên là Chái Nhà Xanh. Con đã hỏi bàtất tật mọi chuyện về nơi ấy. Và bà ấynói xung quanh có cây. Con mừng lắm.Con vốn yêu cây cối mà. Quanh trại mồcôi không có cây gì cả, chỉ trừ một vài

Page 58: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cái cây còi cọc ở trước cổng được sơnphết mấy vòng trắng cẩn thận. Chúngtrông không khác gì những đứa trẻ mồcôi. Con thường muốn òa lên khóc mỗikhi nhìn chúng. Con hay bảo chúng, ‘Ôi,những gốc cây bé bỏng tội nghiệp! Nếucác em được sống trong những khu rừngrộng mênh mông cùng bè bạn xungquanh, với những đám rêu nhỏ và câychuông-tháng-Sáu mọc trên rễ, một dòngsuối nhỏ róc rách ngay cạnh cùng chimlíu lo trên cành, các em sẽ vươn cao,đúng không nào? Nhưng các em đâuđược ở đó. Chị hiểu rất rõ cảm nhận củaem, cây nhỏ ạ.’ Con cảm thấy rất tiếckhi sáng nay phải bỏ chúng lại. Bác cógắn bó với những thứ như thế không, cókhông bác? Liệu gần Chái Nhà Xanh có

Page 59: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dòng suối nào không? Con quên hỏi bàSpencer chuyện đó.” “Ừ có, có một con suối ngay phíadưới căn nhà.” “Tuyệt diệu! Một trong những giấcmơ của con là được sống cạnh suối. Dùvậy, con chưa bao giờ nghĩ mình có thểlàm được. Mấy khi giấc mơ biến thànhsự thật, phải không bác? Có phải nếuchúng thành hiện thực thì sẽ tuyệt lắmkhông? Nhưng hiện giờ con không thểcảm nhận đích xác được hạnh phúc tuyệtđối bởi vì – à, bác gọi đây là màu gì?” Con bé kéo ngay một bên bím tócdài mượt mà của mình qua đôi vai gầyvà đưa lên trước mắt ông Matthew. ÔngMatthew không quen với việc xác định

Page 60: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

màu sắc của những bím tóc phụ nữ,nhưng màu này thì chẳng còn nghi ngờ gì. “Đỏ, đúng không?” ông hỏi. Con bé thả bím tóc lại phía sau vàgieo một tiếng thở dài như thoát ra từ tậnđáy lòng, xả hết nỗi buồn khổ chất chứaqua bao năm tháng. “Vâng, màu đỏ,” con bé nói vớigiọng cam chịu. “Bây giờ bác hiểu vì saocon không thể hạnh phúc tuyệt đối đượcrồi đó. Đã mang bộ tóc đỏ như thế nàythì ai còn có thể chứ. Con không để tâmnhiều đến mấy thứ khác – tàn nhang, mắtxanh lá và cả cái vẻ gầy trơ xương củacon nữa . Con có thể tưởng tượng chúngkhác đi. Con có thể tưởng tượng mình cónước da trắng hồng đẹp đẽ và đôi mắt

Page 61: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tím long lanh đáng yêu. Nhưng con khôngthể tưởng tượng gì khác cho mái tóc đỏnày. Con cố hết sức rồi. Con tự nhủ,‘Giờ tóc mình có màu đen óng ả, đennhánh như mun.’ Nhưng lúc nào con cũngbiết rằng nó chỉ tuyền một màu đỏ, vàđiều đó làm tim con tan nát. Đây sẽ lànỗi đau khổ cả đời của con. Có lần conđọc trong tiểu thuyết thấy có một cô gáicũng có nỗi đau khổ cả đời nhưng khôngphải vì tóc đỏ. Tóc cô ấy óng vàng, bồngbềnh xõa ra phía sau từ vầng trán thạchcao tuyết hoa. Thế nào là vầng trán thạchcao tuyết hoa? Con chưa bao giờ hiểuđược. Bác nói con nghe được không?” “À ừ, bác e là bác không thể,” ôngMatthew trả lời, tự nhiêu thấy hơi hoamắt. Ông cảm giác mình như một lần nữa

Page 62: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quay lại thời tuổi trẻ nông nỗi, khi bị mộtthằng bé khác dụ dỗ chơi trò ngựa gỗtrong cuộc thi picnic. “Ồ, dù có là gì thì nó hẳn cũng phảituyệt lắm vì cô ấy đẹp như tiên mà. Báccó bao giờ tưởng tượng xem nếu đượcđẹp như tiên thì mình sẽ có cảm giác gìkhông?” “À ừ, không, chưa từng,” ôngMatthew thành thật thú nhận. “Con thì có rồi, thường xuyên làđằng khác. Nếu được chọn, bác thích cáinào hơn – đẹp như tiên hay thông minhsáng chói hay tốt bụng như thiên thần?” “À ừ, bác… bác không chắc.” “Con cũng vậy. Con chưa bao giờquyết định được. Nhưng cũng chẳng có

Page 63: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khác biệt gì lắm vì dường như con chẳngbao giờ rơi vào trường hợp nào. Rõ làcon không thể tốt như thiên thần rồi. BàSpencer nói… Ôi chao, bác Cuthbert! Ôichao, bác Cuthbert!!!” Không phải tại bà Spencer nói gì,cũng chẳng phải do con bé bị rơi ra khỏixe ngựa hay ông Matthew đã làm gì gâysốc. Chẳng qua vì vòng qua cua hếtđường và hiện giờ đang ở “Đại Lộ”. “Đại Lộ”, như cách ngườiNewbridge vẫn gọi, là một đoạn đườngdài khoảng bốn năm trăm thước, hai bênrợp bóng những hàng táo trải dài, thân đồsộ, do một nông dân lập dị trồng nhiềunăm trước. Che phủ trên đầu là cả mộtvòm hoa trắng như tuyết, tỏa hương ngàongạt. Dưới cành cây, không khí dày đặc

Page 64: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ánh chạng vạng đỏ tía và bầu trời xa xanhuộm màu hoàng hôn tỏa rạng như mộtcửa sổ hoa hồng lớn cuối thánh đường. Vẻ đẹp đó dường như làm đứa trẻsững sờ. Con bé ngồi tựa lưng vào xe,hai bàn tay gầy guộc đan chặt trước mặtsay mê ngước lên chiêm ngưỡng sắctrắng huy hoàng trên đầu. Ngay cả khi họđã ra khỏi con đường và đánh xe xuốngtriền dốc dài đến Newbridge, con bécũng không nhúc nhích hay nói câu nào.Vẫn giữ vẻ mặt say mê đó, nó đăm đămhướng về vầng mặt trời xa xa đang lặnxuống phía Tây, đôi mắt có thể nhìn thấycả những ảo ảnh huy hoàng đang hànghàng lớp lớp lướt qua cái nền lấp lánhấy. Xuyên qua Newbridge, một ngôi nhànhỏ rộn ràng huyên náo, nơi đàn chó sủa

Page 65: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

váng lên khi thấy họ còn mấy thằng bétrai hú huýt và những khuôn mặt tò mòlấp ló qua cửa số, họ đánh xe đi, vẫnchẳng nói chẳng rằng. Rõ ràng nó có thểgiữ im lặng, cũng cương quyết như khi nónói chuyện vậy. “Bác chắc là cháu thấy mệt và đóilắm rồi,” cuối cùng ông Matthew đánhliều lên tiếng, quy chụp cho tình trangngơ ngẩn kéo dài của con bé cho cái lýdo duy nhất ông có thể nghĩ ra được.“Nhưng không còn xa đâu… khoảng mộtdặm nữa thôi.” Con bé bừng tỉnh khỏi giấc mơ vớimột tiếng thở dài não nề quay nhìn ôngbằng ánh mắt mơ màng của một tâm hồnvừa lang thang theo những vì sao đến nơinào xa lắm.

Page 66: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, bac Cuthbert,” con be lâm bâm,“nơi chung ta đa đi qua – nơi trăng xoađo – la gı vây a?” “A, chăc hăn con muôn noi đên ĐaiLô,” ông Matthew noi sau luc lâu ngâmnghı. “Nơi đo trông kha dê thương.” “Dê thương? Ô, dê thương co vekhông phai la tư đung rôi. Đep cungkhông phai. Nhưng tư nay không đu đêdiên ta. Ô, nơi đo thât ky diêu, ky diêu.Lân đâu tiên con thây môt nơi ma trıtương tương cung không thê tô ve gıthêm. Con thât hai long vı đươc ơ đây,”– con be đăt môt tay lên ngưc – “No gâyra môt cơn đau la lung đên đên buôncười, nhưng la môt cơn đau dê chiu. Bacco bao giơ cam thây đau như thê chưa,

Page 67: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bac Cuthbert?” “A ư, bac không thê nhơ mınh đabao giơ thê chưa.” “Con bi vây nhiêu lân lăm – bât cưkhi nao con thây cai gı đo đep đên huyhoang. Nhưng ho không nên goi môt nơiđang yêu như vây la Đai Lô. Cai tên chaco nghıa gı ca. Ho nên goi la – đê connghı xem – Đương Trăng Hân Hoan. Cophai đo la môt cai tên dê thương gơi lênbao điêu không? Khi không thıch tên cuanơi nao đo hay cua ngươi nao đo, baogiơ con cung tương tương ra cai tên mơiva luôn luôn nghı vê ho vơi cai tên đo.Co môt ban gai ơ trai trẻ mô côi tên laHepzibah Jenkins, nhưng con luôn tươngtương ban ây tên la Rosalia De Vere.Ngươi khac co thê goi nơi đo la Đai Lô,

Page 68: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhưng con se luôn goi no la ĐươngTrăng Hân Hoan. Co thât la chı con môtdăm nưa la chung ta se tơi nha không a?Con vui lăm nhưng ma tiêc thât. Con thâytiêc vı cuôc xe nay dê chiu qua, ma conthı luc nao cung thây tiêc khi nhưng điêudê chiu qua đi. Co thê môt điêu dê chiuhơn se tơi sau đo, nhưng chung ta chăngthê nao chăc chăn đươc. Va thương thı nochăng dê chiu hơn. Du sao đo cung lakinh nghiêm cua con. Nhưng con rât vuikhi nghı đên chuyên săp đên nha rôi. Bacthây đo, tư khi biêt suy nghı cho đên giơ,con chưa bao giơ co môt mai âm đıchthưc. Chı cân nghı tơi viêc đang đươcđưa đên vơi môt mai âm đıch thưc la conlai cam thây môt cơn đau dê chiu nưarôi. Ôi, chăng phai tuyêt lăm sao!”

Page 69: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ho đanh xe qua đınh đôi. Phıa dươila môt cai hô, trong chăng khac nao consông trai dai, uôn khuc. Môt cây câu băcngang hô, va tư đây xuông đên phıa bơhô thâp hơn, nơi vanh đai đôi cat ngamau hô phach ngăn cach no vơi vungvinh xanh thâm bên ngoai, lan nươc biênthanh môt vâng hao quang vơi vô van săcmau không ngưng biên đôi – nhưng mauthân thanh nhât như nghê tây, hông vaxanh la thanh tao, kêt hơp nhưng anh mauli ti huyên ao không tên. Phıa bên kia câycâu, hô chay vao đôi găng tay đınh tuabăng nhưng cây linh sam va phong, rôi lơmơ ân mınh trong nhưng bong cây dâpdơn. Đây đo môt cây mận dai lo ra khoibơ sông như môt cô nang trăng treo đangnhon chân soi bong. Tư trong đâm lây ơ

Page 70: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đâu hô vang lên ro rang bai đông ca ngotđên nao long cua nhưng chu êch. Môt cănnha nho xam xam lâp lo trong vươn taotrăng xoa trên con dôc xa xa, va măc dutrơi chưa tôi lăm, anh đen vân hăt ra tưmôt trong nhưng khung cưa sô. “Đo la hô Barry,” ông Matthew giơithiêu. “Ôi, con cung chăng thıch cai tênđo. Con se goi no – đê xem – Hô NươcLâp Lanh. Phai rôi, đo đung la tên danhcho no. Con biêt vı đa rung mınh. Cư khinao tım đươc môt cai tên tuyêt đôi phuhơp la con lai rung mınh. Co thư gı lamcho bac rung mınh chưa?” Ông Matthew trâm ngâm suy nghı. “A ư, co. Lân nao nhın thây lu gioi

Page 71: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trăng xâu xı ngoi đâu khoi tham dưa leobac cung đêu rung mınh. Bac ghet nhınchung.” “Ô, con không nghı hai kiêu rungmınh đo giông hêt nhau. Bac nghı chungco giông nhau không? Dương như chăngco mây liên hê giưa gioi va Hô NươcLâp Lanh, đung không a? Nhưng sao moingươi goi no la hô Barry vây?” “Bac đoan la vı ông Barry sông ơcăn nha trên đo. Dôc Vươn Qua la tênchô ông ây ơ. Nêu đăng sau no không cobui cây lơn kia thı ăt con co thê nhın thâyChai Nha Xanh tư đây rôi. Nhưng chungta se phai qua câu va vong đương đo,nên con hơn nưa dăm nưa.” “Ông Bary co đưa con gai nho nao

Page 72: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không a? A, không nho qua – cơ con đo.” “Ông ây co môt đưa khoang mươimôt tuôi. Tên con be la Diana.” “Ôi chao!” cung vơi môt hơi hıt sâu.“Cai tên đang yêu qua!” “A ư, bac không biêt. Cai tên đo cove ngoai đao môt cach ky cuc, bac thâythê. Bac thıch tên Jane, Mary hay đailoai mây cai tên hơp ly kiêu thê hơn.Nhưng khi Diana chao đơi, co môt thâygiao cung co măt ơ đo, vây la ho nhơ ôngây đăt tên cho con be va ông ây ben đătla Diana.” “Con ươc gı cung co môt thây giaonhư thê ơ bên canh luc con ra đơi. Ô,chung ta lên câu rôi. Con phai nhăm mătlai thôi. Con luc nao cung sơ qua câu.

Page 73: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con không thê ngăn mınh tương tươngrăng co le, đung luc chung ta đang ơ giưacâu, no se gâp lai như con dao bo tui vakep chung ta luôn. Nên con nhăm măt lai.Nhưng con luôn mơ to măt khi nghı mınhđa đên gân giưa câu rôi. Bơi vı, bac biêtkhông, nêu cai câu thât sư gâp lai thı conmuôn đươc xem no gâp. No se gây ramôt tiêng âm âm sôi đông! Con luônthıch cai phân âm âm sôi đông đo. Cotuyêt không khi co bao nhiêu thư trên đơinay đê thıch? Đây, chung ta qua rôi. Giơcon se quay nhın lai. Ngu ngon nhe, HôNươc Lâp Lanh thân mên. Con luôn chucnhưng thư mınh yêu thıch ngu ngon, nhưcon thương lam vơi moi ngươi. Con nghı ho thıch vây. Nươc cư như đang cươivơi con.”

Page 74: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Khi ho đa đanh xe lên ngon đôi xahơn va chuân bi đên khuc re, ôngMatthew noi: “Chung ta gân đên nha rôi. Chai NhaXanh ơ qua…” “Ô, đưng cho con biêt,” con be hônhên ngăt lơi, chup lây canh tay đang giơlên nưa chưng cua ông va nhăm tit mătlai đê không nhın thây hương ông chı.“Đê con đoan, con chăc chăn se đoanđung ma.” Con be mơ măt nhın xung quanh. Ho đang ơ trên đınh đôi. Măt trơi đa xuôngnui đươc môt lat nhưng phong canh vânro net trong anh hoang hôn êm diu. PhıaTây, môt thap chuông nha thơ sâm maunhô lên nên trơi vang hoa cuc. Bên dươi

Page 75: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

la thung lung nho va xa xa, môt con dôchơi nhô lên, trai dai vơi nhưng nông traixinh xăn rai rac bên đương. Anh măt conbe lươt tư nơi nay đên nơi khac đây khaokhat, hao hưc va đăm chiêu. Cuôi cungho re vao môt lôi đi bên tay trai cachbiêt hăn con đương cai, lơ mơ mau trăngcua đam cây côi đang nơ hoa trong anhchang vang cua mây vat rưng xung quanh.Phıa trên, giưa nền trơi Tây Nam trongvăt, môt ngôi sao lơn trăng mau pha lênhâp nhay như anh đen dân đương đangtin cây. “No đo, đung không a?” con be chıtay hoi. Ông Matthew vui ve ghım cươngtrên lưng ngưa.

Page 76: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“A ư, chau đoan ra đươc rôi! Nhưngta chăc la ba Spencer đa ta cho chau nênchau mơi noi đung đươc.” “Không, ba ây không miêu ta gı –thât sư la không. Ba ây gân như chı noinhưng thư chung chung ơ nơi nao cungthê. Con không hê co y tương cu thê nhase trông thê nao. Nhưng ngay khi connhın thây con đa co cam giac nó chınh lanha mınh. Ôi, cư như con đang mơ vây.Bac biêt không, tay con tư khuyu trơ lênhăn thâm tım hêt rôi, vı ca ngay nay conđa tư câu veo mınh không biêt bao nhiêulân. Cư chôc chôc, cam giac thât vongkhung khiêp lai tran tơi va con lai sơ răng tât ca chuyên nay chı la môt giâcmơ. Vây la con ben tư nheo mınh xem noco thât hay không – cho đên khi con đôt

Page 77: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhiên nhơ ra răng cho du chı la giâc mơthı con cung nên mơ tiêp đên khi nao conco thê; nên con không tư nheo mınh nưa.Nhưng chuyên nay la thât va chung ta đagân đên nha rôi.” Vơi môt tiêng thơ dai sung sương,con be lai chım vao im lăng. Matthewbưt rưt đôi tư thê. Ông thây mưng vıchınh Marilla chư không phai ông se langươi phai noi vơi đưa tre bơ vơ nayrăng mai âm ma no hăng khao khat rôtcuôc lai không phai la cua no. Ho đanhxe qua thung lung nha Lynde, nơi đâyman đêm đa buông xuông nhưng trơichưa tôi đên mưc khiên ba Rachel khôngthê nhın thây ho tư khung cưa thuân tiêncua mınh, rôi ca hai lên đôi tiên vao conđương nho tıt tăp cua Chai Nha Xanh.

Page 78: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ngay khi ho đên chô ngôi nha, ôngMatthew bông rut ngươi lai khi môt phathiên âp đên vơi luông năng lương ma ôngkhông tai nao hiêu đươc. Không phai vıMarilla hay vı ban thân ma ông phai suynghı vê răc rôi co thê đên do sai lâm nay,ma vı sư thât vong cua đưa tre đo. Khinghı tơi anh sang vui sương say mê vuttăt trong măt con be, ông lai co cam giacbưt rưt không yên la mınh đang tiêp taycho môt vu mưu sat – đung cai cam giacthương trao lên môi khi ông phai giêt môtcon cưu, bê hay bât cư sinh linh be nhovô tôi nao. Khi ho re vao trong, sân đa tôi vanhưng la bach dương kêu xao xac xungquanh. “Lăng nghe cây noi chuyên trong

Page 79: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giâc ngu kıa,” con be thâm thı trong lucông nhâc bông no đăt xuông đât. “Hănchung đang co môt giâc mơ êm đêmlăm!” Rôi, tay năm chăt tui xach, nơi câtgiư “toan bô tai san đang gia nhât cuamınh,” con be bươc theo ông vao nha.

Page 80: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 3

Page 81: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ba Marilla Cuthbert ngacnhiên

Ba Marilla nhanh nhen bươc ra khiông Matthew mơ cưa. Nhưng khi anh mătcham vao hınh thu nho be ky cuc trongchiêc vay cưng ngăc, xâu xı, vơi hai bımtoc đo dai va môt căp măt sang đây haohưc, ba sưng sôt khưng lai. “Matthew Cuthbert, ai đây?” ba thôtlên. “Thăng be đâu?” “Không co thăng be nao ca,” ôngMatthew khô sơ đap. “Chı co no thôi.” Ông hât đâu vê phıa con be, nhơ ramınh chưa tưng hoi tên no.

Page 82: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Không co thăng be! Nhưng phai comôt thăng be chư,” ba Marilla nhângiong. “Chung ta đa nhăn ba Spencer gưiđên môt thăng be ma.” “Ơ, ba ây không lam thê. Ba ây gưicon be tơi. Anh hoi trương ga rôi. Va anhđanh phai đon no vê. Cho du nhâm lân tưđâu thı cung không thê đê no lai đođươc.” “Ôi trơi, đung la môt mơ răc rôiđây!” ba Marilla thôt lên. Đưa be đưng lăng thinh suôt cuôcđôi thoai nay, đưa măt tư ngươi nay sangngươi kia, toan bô ve hoat bat trên khuônmăt tăt ngâm. Đôt nhiên con be dươngnhư đa năm băt đươc đây đu y nghıanhưng lơi noi đo. Đanh rơi chiêc tui quy

Page 83: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gia cua mınh, no bât vê phıa trươc môtbươc, siêt chăt hai tay. “Hai ngươi không muôn con!” conbe het lơn. “Hai ngươi không muôn convı con không phai la con trai! Le ra conphai lương trươc chư. Chưa tưng aimuôn co con. Con le ra phai biêt điêunay qua đep đê co thê tôn tai lâu dai.Con le ra phai biêt chăng ai thât sư muônco con. Ôi, con phai lam gı đây? Con sekhoc oa lên mât!” Con be khoc oa lên thât. Ngôi xuôngmôt cai ghê canh ban, vui măt vao haiban tay đăt trên ban, con be băt đâu khocnưc nơ. Ba Marilla va ông Matthew bưcdoc nhın nhau bên lo sươi. Không ai biêtphai noi hay lam gı. Cuôi cung baMarilla tâp tênh bươc tơi, cô găng xoa

Page 84: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

diu tınh hınh. “Nao nao, không cân phai khoc đâuma.” “Co chư, cân chư a!” Đưa be ngângphăt đâu lên, đê lô gương măt đâm nươcmăt va đôi môi run run. “Bac cung sekhoc, nêu bac la môt cô nhi va đên môtnơi bac nghı se trơ thanh nha mınh, đêrôi nhân ra ho không muôn bac chı vı backhông phai la con trai. Ôi, đây la điêu biđat nhât xay ra vơi con!” Môt nu cươi gương gao, dương nhưgı set vı đa lâu không dung đên, lam diulai ve măt khăc khô cua Marilla. “Thôi nao, đưng khoc nưa. Chung takhông quăng chau ra đương tôi nay đâu.Chau se phai ơ lai đây đên khi chung ta

Page 85: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

điêu tra xong vu nay. Tên chau la gı?” Con be do dư trong khoanhkhăc.“Bac co thê goi con la Cordeliađươc không? “con be khâp khơi noi. “Goi chau la Cordelia? “Đo la tên chau a?” “Khô…ô…ng, đo không phai têncon, nhưng con thıch đươc goi laCordelia. Đo la môt cai tên thanh nhatuyêt diêu.” “Ta không biêt chau đang huyênthuyên cai gı. Nhưng nêu không phaiCordelia, vây tên chau la gı?” “Anne Shirley,” chu nhân cai tênmiên cương âp ung, “nhưng, ôi, xin haygoi con la Cordelia. Nêu con chı ơ đây

Page 86: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

môt thơi gian ngăn thôi thı bac goi con lagı cung co phiên lăm đâu, đung không a?Ma Anne thât la môt cai tên chăng langman gı.” “Vơ vân, không lang man cai gıchư!” ba Marilla noi không khoannhương. “Anne la môt cai tên hơp ly, đơngian, rât hay. Chau không cân xâu hô vıno.” “Ô, con không xâu hô vı no,” Annegiai thıch, “chı la con thıch tên Cordeliahơn. Con luôn tương tương tên mınh laCordelia – ıt nhât cung trong nhưng nămgân đây. Khi con nho con tưng tươngtương ra tên Geraldine, nhưng giơ conthıch Cordelia hơn. Nhưng nêu bac goicon la Anne, xin hay goi la Anne co âme.”

Page 87: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“No đanh vân như thê nao thı cokhac biêt gı đâu?” Marilla hoi vơi môtnu cươi han gı khac khi ba câm cai bınhtra lên. “Ô, no khac biêt nhiêu chư a. No cove dê thương hơn. Khi nghe phat âm môtcai tên, bac co thê luôn nhın thây notrong đâu, cư như no đươc in ra không?Con co thê lam như vây; va A-n-n trôngthât khung khiêp, nhưng A-n-n-e thı khachơn nhiêu. Chı cân bac goi con la A-n-n-e co âm e thı con se găng tư mınh xoa diunôi đau không đươc goi la Cordelia.” “Rât tôt, vây thı, Anne co âm e, chauco thê noi cho chung ta biêt tai sao lai cosư nhâm lân nay không? Chung ta nhănvơi ba Spencer la hay gưi môt be trai. Ơ

Page 88: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trai mô côi không co con trai a?” “Ô, co chư, co ca đông luôn. Nhưngba Spencer noi ro la cac bac muôn nhânmôt be gai khoang mươi môt tuôi. Va baquan ly cho răng con phu hơp. Bac khôngbiêt con vui đên thê nao đâu. Ca đêm conchăng thê ngu đươc vı mưng. Ô,” con bequay sang ông Matthew noi vơi ve trachmoc, “sao luc ơ ga bac không noi vơicon la bac không muôn con va cư đê conơ lai đo? Nêu con chưa tưng thây ĐươngTrăng Hân Hoan va Hô Nươc Lâp Lanhthı moi thư se không kho khăn đên vây.” “Con be đang noi cai quai gı vây?”ba Marilla hoi, nhın ông Matthew chămchăm. “Con be… con be chı đang nhăc đên

Page 89: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vai chuyên anh va no noi trên đươngthôi,” ông Matthew noi nhanh. “Anh rangoai dăt ngưa vao chuông đây, Marilla.Chuân bi tra khi anh quay lai nhe!” “Ba Spencer co đem theo ai khacngoai chau không?” ba Marilla tiêp tuckhi ông Matthew đa đi ra ngoai. “Ba ây đưa Lily Jones đi theo. Lilymơi năm tuôi va rât xinh. Con be co maitoc mau hat de. Nêu con rât xinh va cotoc mau hat de, bac co giư con laikhông?” “Không. Chung ta cân môt be trai đêgiup Matthew viêc nông trai. Môt be gaise chăng lam đươc gı cho chung ta. Bomu ra đi. Ta se đăt no va tui cua con trênban ngoai hanh lang.”

Page 90: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne ngoan ngoan thao mu ra. ôngMatthew trơ lai ngay va ho ngôi xuôngăn tôi. Nhưng Anne không ăn nôi. Con beđau khô găm banh mı bơ va khoet mưttao tư cai đıa thuy tinh nho hınh vo sobên canh đıa ăn cua mınh. Con be quathât chăng thây thoai mai hơn tı nao. “Chau chăng ăn gı ca,” ba Marillanoi nghiêm khăc, nhın con be cư như nomăc lôi nghiêm trong lăm. Anne thơ dai. “Con không thê. Con đang trong tâncung tuyêt vong. Bac co thê ăn đươc nêuđang trong tân cung tuyêt vong không?” “Ta chưa bao giơ rơi vao tân cungtuyêt vong, nên ta không biêt,” baMarilla đap.

Page 91: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Bac chưa a? Vây, bac co bao giơtương tương mınh đang trong tân cungtuyêt vong chưa?” “Chưa, chưa tưng.” “Vây thı con không nghı bac co thêhiêu no la thê nao. Cam giac đo qua thâtrât kho chiu. Khi bac cô găng ăn, liên comôt cuc nghen dâng lên cô hong va backhông thê nuôt gı đươc, ngay ca caramensô cô la. Hai năm trươc con đa ăncaramen sô cô la môt lân va no ngonkhông chê vao đâu đươc. Tư đo, con vânthương mơ mınh co thât nhiêu caramensô cô la, nhưng cư đên luc săp đươc ănla con lai thưc dây. Con hy vong bac sekhông phât long vı con không ăn nôi.Mon nao cung cưc ky ngon, nhưng con

Page 92: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vân không tai nao ăn đươc.” “Anh chăc la con be mêt qua,” ôngMatthew noi, tư luc ơ chuông ngưa vêông vân im lăng. “Tôt nhât nên cho conbe đi ngu, Marilla.” Marilla không biêt nên cho Annengu ơ đâu. Ba đa chuân bi môt cai trươngky trong phong bêp cho đưa be trai đươcmong ngong chơ đơi. Tuy nhiên, măc dugon gang sach se, no vân không phu hơpđê môt be gai ngu. Nhưng ro rang phongcua khach không phai nơi danh cho môtđưa be lac loai bơ vơ thê nay, nên lưachon duy nhât la căn phong ơ chai Đông.Ba Marilla thăp môt cây nên rôi baoAnne đi cung, con be lam theo môt cachvô hôn, câm lây mu va tui khi đi qua caiban ngoai hanh lang. Hanh lang sach se

Page 93: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đên đang sơ; căn phong nho đâu hôi nơicon be đang đưng dương như con sachhơn gâp bôi. Ba Marilla đê đen cây lên môt caiban hınh tam giac co ba chân va cuixuông đông chăn đêm. “Chăc la chau co ao ngu chư?” bahoi. Anne gât đâu. “Vâng, con co hai cai. Ba quan lytrai may cho con. Chung chât kinh lênđươc. Trong trai chăng bao giơ đươcđây đu, nên moi thư luôn thiêu thôn – ıtnhât la ơ nhưng trai ngheo như chô chungcon. Con ghet ao ngu chât. Nhưng vân cothê mơ đo la môt chiêc ao ren đang yêu,vơi diêm xêp ơ cô, đo cung la môt sư an

Page 94: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ui.” “Thôi đươc rôi, thay đô nhanh lênrôi con đi ngu. Mây phut nưa ta se trơ lailây nên. Ta không dam tin tương đê chautư tăt. Chau se gây ra hoa hoan mât.” Khi ba Marilla đi khoi, Anne đămchiêu nhın quanh. Nhưng bưc tương sơntrăng trông rông đên đau long, nhın vaođo con be chơt nghı hăn chung cung đauđơn vı sư trông rông cua chınh mınh. Sancung trông không, trư môt tâm tham đantheo kiêu Anne chưa bao giơ thây trai ơgiưa, ơ môt goc la chiêc giương cao valôi môt, vơi bôn coc thâp mau sâm.Trong goc khac la chiêc ban ba chân vưanhăc đên ơ trên, đươc trang trı băng môtcai gôi căm kim day băng nhung đo đucưng đê lam cong mũi bât kỳ chiêc kim

Page 95: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mao hiêm nao. Phıa trên chiêc ban treomôt tâm gương nho. Giưa ban va giươngla môt khung cưa sô treo rem trăng lanhleo băng vai muslim, đôi diên la bôn rưamăt. Ca căn phong toat lên ve khăc khôkhông thê diên ta băng lơi, nhưng khiênAnne rung mınh đên tân xương tuy. Vưasut sit, con be vưa nhanh chong cơi đô,măc chiêc ao ngu chât nıch, quăng mınhxuông giương rôi up măt vao gôi, keochăn trum kın đâu. Khi ba Marilla trơ lênlây nên, vai mon quân ao con vương vaibưa bai trên san va chiêc giương kherung la dâu hiêu duy nhât cho thây con beco ơ đo. Ba thong tha nhăt quân ao cua Annelên, xêp chung gon gang trên môt chiêcghê vang khe rôi câm đen cây bươc đên

Page 96: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bên giương. “Chuc con môt đêm thât đep,” banoi, hơi ngương nghiu nhưng không thiêuphân ân cân. Khuôn măt trăng treo va đôi măt tocua Anne bât thınh lınh hiên lên bên trêntâm chăn. “Sao bac co thê goi đo la đêm đepkhi bac biêt hăn se la đêm tê hai nhât contưng co?” Con be noi giong trach moc. Va rôi con be lai biên mât dươi lơpchăn. Ba Marilla châm chap xuông bêp vabăt đâu rưa bat đıa. Ông Matthew đanghut thuôc, dâu hiêu chăc chăn cho thâytâm trı ông đang xao trôn. Ông hiêm khihut thuôc, vı ba Marilla phan đôi thoi

Page 97: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quen bân thıu đo; nhưng thi thoang ôngvân châm thuôc, va nhưng luc ây baMarilla chı nhăm măt lam ngơ, nhân rarăng môt ngươi đan ông thuân phac cungcân co nơi đê giai phong cam xuc cuamınh. “A, đây thât la môt mơ lôn xôn, bagiân dư noi. “Hâu qua cua viêc nhănmiêng thay vı chung ta tư noi. Mây ôngban cua Richard Spencer đa be cong lơinhăn gưi theo kiêu nao đo. Mai môt tronghai chung ta phai đanh xe xuông đo găpba Spencer, chăc chăn rôi. Con be phaiđươc gưi tra lai cô nhi viên.” “Ư, anh cho răng vây,” ông Matthewmiên cương đap. “Anh cho răng? Anh không biêt

Page 98: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

răng phai lam thê a?” “A ư, con be thât la môt đưa nho dêthương, Marilla a. Thât tôi nêu tra conbe lai cho cô nhi viên trong khi no cưđinh ninh se đươc ơ đây.” “Matthew Cuthbert, anh không đinhnoi răng chung ta phai giư con be lai đâychư!” Ông Matthew co to ve thıch trôngcây chuôi hăn cung không thê lam baMarilla kinh ngac hơn. “A ư, không, anh cho răng không –không hăn vây,” ông Matthew lăp băp,chât vât tım cach trınh bay suy nghı thâtsư cua mınh. “Anh cho răng… chung takho long giư lai con be.” “Em se noi không. Con be ơ vơi

Page 99: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chung ta thı co gı tôt?” “Chung ta co thê lam điêu gı đo tôtđep vơi con be,” ông Matthew bât ngơbuôt miêng. “Matthew Cuthbert, em tin chăc đưatre đo đa bo bua anh mât rôi! Em co thêthây ro như ban ngay la anh muôn giư nolai.” “A ư, no qua thưc la môt đứa nhothu vi,” ông Matthew vân kiên trı. “Giaem đươc nghe nhưng điêu con be noi trênđương tư nha ga vê.” “Ai cha, con be noi năng liên thoăngthê la đu rôi đây. Em đa thây ngay rôi.Em cung chăng thıch kiêu đo. Em khôngthıch nhưng đưa tre huyên thuyên. Emkhông muôn môt be gai mô côi ma nêu co

Page 100: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thı con be cung không phai kiêu em chon.No co cai gı đo ma em không hiêu đươc.Không, con be se phai trơ vê đung nơi nođa ra đi.” “Anh co thê thuê môt câu be Phapgiup đơ,” ông Matthew noi, “con con bese bâu ban vơi em.” “Em không chiu nôi chuyên bâu vơiban,” ba Marilla đap gon lon. “Va em sekhông giư no lai.” “A ư, cư lam như em noi vây, tâtnhiên rôi, Marilla.” ông Matthew noi,đưng dây buông ông tâu ra. “Anh đi nguđây.” Matthew đi ngu. Rưa chen đıa xong,ba Marilla lên giương, vơi môt cai caumay kiên quyêt cưc đô. Trên lâu, ơ chai

Page 101: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Đông, môt đưa tre cô đôc, không bankhông be va khao khat yêu thương, khoccho đên khi thiêp ngu.

Page 102: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 4

Page 103: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Buôi sang ơ Chai Nha Xanh

Trơi đa sang banh khi Anne tınhgiâc va ngôi dây trên giương, bôi rôinhın chăm chăm vao ô cưa sô, nơi môtluông anh sang diu ngot đang rot qua, vabên ngoai, co gı đo như chiêc lông vutrăng muôt phâp phơi bay qua manh trơixanh. Trong khoanh khăc, con be khôngthê nhơ đươc mınh đang ơ đâu. Đâu tiênmôt cam giac rung mınh vui sương chơtnhơ đên, tưa như vı điêu gı đo rât dêchiu; rôi noi tiêp la môt ky ưc khungkhiêp. Đây la Chai Nha Xanh va ngươira không muôn no vı no không phai contrai !

Page 104: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nhưng giơ đang buôi sang va, đungvây, co môt cây anh đao nơ rô ngoai cửasô. No nhay phăt khoi giương va băngqua phong. Con be đây khung kınh trươccưa sô – khung kınh ken ket nhâc mınhlên môt cach kho nhoc, tưa hô rât lâu rôichăng đươc mơ ra, ma qua la thê thât; nobi ket cưng nên chăng cân phai co gı đêchông giư. Anne quy xuông, chăm chu nhın buôisang thang Sau, đôi măt lâp lanh niêmvui. Ôi, chăng phai thât đep biêt bao haysao? Chăng phai đây la môt nơi thât đangyêu sao? Cư nghı đên chuyên con be thâtsư chăng thê ơ lai đây xem! Con betương tương mınh đươc ơ lai nơi nay. Ơđây co chô đê phat huy trı tương tương.

Page 105: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Môt cây anh đao lơn moc bên ngoai,gân đên nôi canh xoa vao nha, hoa dàyđăc đên mưc kho thây đươc cai la nao.Ca hai bên căn nha la vươn cây ăn trailơn, môt bên trông tao con bên kia trôngđao, đêu đang đô nơ rô, bai co trongvườn điêm xuyêt nhưng cây bô công anh.Trong khu vươn bên dươi la nhưng câytư đinh hương nơ hoa tım biêc, muihương ngot ngao say long cua chung theolan gio sơm trôi vao cưa sô. Dươi vươn, trang co ba la xanh tươitrai dai đên thung lung nơi co con suôiróc rach va nhưng hang phong vươn caokhoi đam dương xı, nâm môc va nhưngbui cây rưng tươi tôt khac. Xa xa la môtngon đôi xanh mươt nhưng vân sam valinh sam; giưa đôi co môt khoang trông,

Page 106: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thâp thoang bưc tương hôi co mai mauxam cua căn nha nho con be tưng nhınthây tư bơ bên kia Hô Nươc Lâp Lanh. Tat vê phıa trái la nhưng nông trailơn, con xa hơn nưa, qua khoi nhưngcanh đông xanh thoai thoai, la anh lamlâp lanh cua biên. Đôi măt yêu cai đep cua Anne nânna trên tưng canh vât, tham lam ngônngâu tât ca. Trong đơi mınh, đưa tre tôinghiêp nay đa nhın thây qua nhiêu nơichăng đang yêu chut nao; song nơi đâyđang yêu hơn bât cư nơi nao no tưng mơtơi. Con be quy đo, không đê y đên bâtcư thư gı ngoai ve đep quanh mınh, chođên khi giât mınh bơi môt ban tay đăt lên

Page 107: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vai. Ba Marilla đa vao tân trong phongma cô nho mơ mông vân không hê haybiêt. “Đên luc thay quân ao rôi,” ba noicôc lôc. Ba Marilla qua thât không biêt phainoi sao vơi con be, chınh sư hoang mangđây kho chiu đo đa lam cho lơi ba co venhat gưng va đanh thep ngoai y muôn. Anne đưng dây, thơ môt hơi dai. “Ôi, no không tuyêt vơi sao?” conbe noi, phây tay chı toan bô cai thê giơitươi đep ngoai kia. “No la môt cai cây lơn,” ba Marillanoi, “va hoa nơ đep đây, nhưng qua thıchăng bao giơ ra hôn - nho ma lai đâysâu.”

Page 108: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ô, y con không phai la môi cai câyđo; dı nhiên no đang yêu – đung vây, nođang yêu đên rang rơ – nơ bung như traica long mınh – nhưng y con la tât ca moithư, khu vươn, vươn cây ăn trai, con suôiva khu rưng, toan bô thê giơi rông lơnthân thương nay. Bac co cam thây mınhbông yêu thê giơi nay biêt bao trong môtbuôi sang như thê nay? Con co thê nghethây tiêng dong suôi cươi vui trên suôtđương đi. Bac co bao giơ đê y răngnhưng con suôi la tao vât vui ve đên thênao không? Chung luôn luôn cươi. Ngayca trong mua đông con vân nghe thâychung cươi dươi lơp băng. Con rât mưngvı co môt con suôi gân Chai Nha Xanh.Co le bac se nghı vơi con điêu nay cungchăng nghıa ly gı vı đăng nao bac cung

Page 109: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không giư con lai, nhưng co đây. Kê cakhi chăng thê thây no lân nưa thı con vânse muôn nhơ mai mai răng co môt consuôi gân Chai Nha Xanh. Nêu không cocon suôi, con se bi am anh bơi cam giackho chiu răng le ra no phai co ơ đo. Sangnay, con không con ơ trong tân cung tuyêtvong nưa. Con không thê nao thây tuyêtvong vao buôi sang. Chăng phai thâttuyêt vơi biêt bao khi co nhưng buôisang? Nhưng con thây rât buôn. Con mơivưa tương tương răng rôt cuôc con đungla ngươi bac muôn va con se ơ lai đâymai mai, mai mai. Chưng nao giâc mơcon thı chưng đo vân thât vô cung dêchiu. Nhưng điêu tôi tê nhât khi tươngtương ra chuyên nay chuyên kia đo la rôise đên luc ta phai ngưng tương tương va

Page 110: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

luc đo mơi đau đơn lam sao. “Tôt hơn hêt, chau nên thay đô rôixuông nha va đưng co tương tương nưa,”ba Marilla noi ngay khi co thê chen lơiđươc. “Bưa sang đa săn sang. Rưa mătva chai toc đi. Cư đê cưa sô mơ va xêpchăn gôi xuông chân giương. Nhanh nhauhêt mưc vao.” Anne ro rang co thê nhanh nhau vımuc đıch nao đo, con be co măt dươi nhatrong vong mươi phut, quân ao tê chınh,toc chai gon gang va thăt thanh bım, mătmui sach se va môt nhân thưc dễ chiuthâm đâm tâm hôn no răng mınh đa hoanthanh tât ca yêu câu cua Marilla. Tuynhiên, thât ra no đa quên gâp quân ao ngulai.

Page 111: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Sang nay con thât la đoi,” con bethông bao khi sa vao chiêc ghê baMarilla danh săn cho mınh. “Thê giơi cove không con hoang vu am đam như tôiqua. Con rât vui vı sang nay trơi năng.Nhưng con cung thıch nhưng sang mưa.Moi buôi sang đêu thu vi, cac bac conghı vây không a? Bac không cân biêttrong ngay se co nhưng chuyên gı, va coqua nhiêu cai đê tương tương. Nhưng conmưng la hôm nay không mưa, vı trongnhưng ngay năng ngươi ta dê vui ve vachiu đưng nôi khô sơ tôt hơn. Con camthây mınh phai chiu đưng rât nhiêu thư.Đoc vê nôi sâu khô va tương tương mınhdung cam vươt qua no đung la rât tuyêt,nhưng khi ta đôi măt vơi no thı lai khôngdê chiu chut nao, phai không a?”

Page 112: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Vı Chua chau giư môm giư miêngchut đi,” ba Marilla noi. “Đôi vơi môtbe gai thı chau noi qua nhiêu đây.” Ngay sau đo Anne giư môm giưmiêng môt cach ngoan ngoan va triêt đêđên mưc sư im lăng dai dăng cua con bekhiên ba Marilla băt đâu lo lăng, cư nhưđang xay ra chuyên gı đo bât thương.Ông Matthew cưng giư môm giư miêng –nhưng đây vôn la chuyên bınh thương –cho nên bưa ăn rât lăng le. Cang luc Anne cang trơ nên lơ đang,ăn như môt cai may, đôi măt to thân thơnhın chăm chăm vao vung trơi ngoaikhung cưa sô. Điêu nay khiên ba Marillalo lăng hơn bao giơ hêt; ba co cảm giackho chiu la thê xac con be ky quăc nay

Page 113: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

co thê đang ơ ban, nhưng tâm hôn đa langthang vê nhưng miên mây bay khoi toa xaxăm, phiêu đang băng đôi canh tươngtương. Ai lai muôn môt đưa tre như thêchư? Vây ma Matthew vân muôn giư no,thât chăng đâu vao đâu! Ba Marilla camthây sang nay ông muôn điêu nay môtcach kiên quyêt không kem gı hôm qua,va ông se cư mai muôn thê. Đo la kiêucach cua Matthew – nay ra môt y trongđâu la se khư khư giư lây môt cach daidăng thâm lăng đên ngac nhiên – sư kiêntrı môt cach lăng le con manh me vaquyêt liêt hơn ca chuc lân đươc noi ramiêng. Khi bưa sang kêt thuc, Anne thoatkhoi cơn mơ mang va đê nghi rưa bat

Page 114: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đıa. “Chau rưa bat đıa tôt chư?” baMarilla hoi ve không mây tin tương. “Tôt a. Nhưng con gioi trông trehơn. Con co nhiêu kinh nghiêm vêchuyên đo lăm. Đang tiêc la bac khôngco đưa tre nao để con trông.” “Hiên tai thı ta thây mınh chăngmuôn co thêm đưa tre nao đê trông nomnưa. Xet theo moi phương diên, mınhchau cung đu phiên rôi. Giơ ta con chưabiêt phai lam gı vơi chau. Matthew la kegan hang nhât.” “Con nghı bac ây đang yêu chư,”Anne noi vơi giong trach moc. “Bác âyrât biêt cam thông. Không hê đê tâm connoi nhiêu đên mưc nao – con co ve thıch

Page 115: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nưa. Lân đâu tiên con găp, con đa camthây ơ bac ây môt tâm hôn đông điêurôi.” “Ca hai ngươi đêu ky cuc như nhau,nêu y chau noi tâm hôn đông điêu theonghıa đo,” ba Marilla hıt môt hơi.“Đươc, chau co thê rưa bat đıa. Lâynhiêu nươc nong vao, va phai chăc la laucho khô đây. Sang nay ta co đu chuyênphai lam lăm rôi, vı chiêu con phai đanhxe xuông White Sands găp ba Spencer.Chau se đi cung, ta va ba ây se xem phaidan xêp thê nao cho chau. Sau khi rưabat xong hãy lên lâu don giương đi.” Ba Marilla đê măt theo doi cân thân,nhân thây Anne rưa bat đıa kha kheo.Con be to ra vung vê hơn trong viêc dongiương sau đo, vı chưa bao giơ đươc

Page 116: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hoc nghê thuât đanh vât vơi môt cai chôilông. Nhưng băng cach nao đo no cunglam xong viêc va xuông nha dươi; rôiMarilla, đê thoat khoi con be, liên baono co thê ra ngoai chơi cho đên giơ cơm. Anne chay như bay ra cưa, măt sangbưng, măt lâp lanh. Đên đung ngươngcưa thı no đôt ngôt quay vê chô cu vangôi xuông ban, moi anh sang va tia nhınlâp lanh tăt ngâm cư như ai đo vưa xitbınh cưu hoa lên con be. “Bây giơ lai chuyên gı nưa đây?” baMarilla hoi. “Con không dam ra ngoai,” Annenoi, vơi giọng cua môt ke tư vı đao tư bomoi niêm vui trân thê. “Nêu con khôngthê sông ơ đây, vây tınh yêu cua con

Page 117: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dành cho Chai Nha Xanh se chăng ıch gı.Va nêu con ra ngoai đo lam quen vơi tâtca cây co, hoa la, vươn cây, dong suối,con se không thê không yêu chung. Bâygiơ đa đu kho khăn lăm rôi, nên con sekhông lam tınh hınh kho khăn thêm chutnao nưa. Con muôn ra ngoai lăm – moithư dương như đang vây goi ‘Anne,Anne, ra đây vơi chung mınh. Anne,Anne, chung mınh muôn co ngươi chơichung’ – nhưng tôt hơn la không lam thê.Chăng ıch gı khi đem long yêu nhưng thưchung ta buôc phai chia lıa, đung khônga? Ma kiêm chê long mınh đê không yêuthı lai qua kho, phai không bac? Đo la lydo con rât vui mưng khi nghı mınh seđươc sông ơ đây. Con nghı mınh co quanhiêu thư đê yêu thương va không co gı

Page 118: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

can trơ con. Nhưng giâc mơ ngăn ngui đođa qua. Giơ con châp nhân sô phân rôi,nên con nghı con se không ra ngoai đo vısơ mınh se lai không cam chiu nưa. Têncua cây phong lư bên bâu cưa sô la gı habac?” “Đo la phong lư mui tao.” “Ôi, y con không phai loai tên nhưthê. Y con la cai tên ma bac tư đăt chono. Bac đa đăt cho no chưa? Hay con đătnhe? Con co thê goi no la – xem nao –Bonny đươc đo, con co thê goi no laBonny khi con con ơ đây không? Ôi, baccho con goi thê nhe!” “Trơi a, ta không quan tâm. Nhưngđăt tên cho mot cây phong lư co nghıa lyquai gı?”

Page 119: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ô, con thıch moi thư đêu co tên chodu đo chı la nhưng cây phong lư. Nhưvây chung co ve ngươi hơn. Sao bac biêtliêu co lam môt cây phong lư tôn thươngkhông nêu chı goi no la phong lư va chıthê thôi? Con se không thıch nêu luc naocung bi kêu la con be nay con be kia.Đươc, con se goi no la Bonny. Sang naycon đa đăt tên cho cây anh đao ngoai cưasô phong ngu cua con rôi. Con goi no laNư Hoang Tuyêt vı no trăng qua. Tâtnhiên không phai luc nao no cung trôbông, nhưng ngươi ta co thê tương tươngno như thê ma, đung không?” “Trong đơi mınh chưa bao giơ nhınthây hay nghe thây cai gı co thê sanh vơicon be nay,” ba Marilla lâm bâm trênđương xuông hâm lây khoai tây. “Con be

Page 120: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

co ve thu vi thât, đung như Matthew noi.Mınh nhân thây mınh băt đâu to mokhông biêt no se noi gı tiêp theo. Con berôi cung êm bua lên mınh mât. Đa êm lênMatthew rôi đo thôi. Anh măt anh âynhın mınh khi cô noi lên tât ca nhưng gıanh ây đa noi hay đa gơi y bong gio tôiqua. Ươc gı anh ây giông nhưng ngươikhac, nghı gı thı cư noi toac ra. Ngươi taco thê tra lơi vı tranh luân đươc. Nhưngphai lam gı vơi môt ngươi đan ông chıbiêt nhın thôi chư?” Luc ba Marilla tư dươi hâm lên,Anne đa lai chım vao mơ mông, taychông căm va măt dan lên trơi. Ba đêmăc con be như thê cho đên luc bưa ănchiêu đươc don lên ban. “Chiêu nay em dung ngưa va xe đươc

Page 121: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chư, Matthew?” ba Marilla hoi. Ông Matthew gât đâu va nhın Annetư lư. Ba Marllia chăn đưng cai nhın vanoi dưt khoat: “Em se đanh xe xuông White Sandsdan xêp chuyên nay. Em se dân theoAnne va co le ba Spencer se thu xêp đêgưi con be quay vê Nova Scotia ngay.Em don tra cho anh ngay đây, va se vênha kip luc đê văt sưa bo.” Ông Matthew vân chăng noi gı va baMarilla cam giac như mınh đang hoaicông phı sưc. Chăng co gı đang bưc mınhhơn môt ngươi không chiu đap lơi – trưkhi đo la môt phu nư. Ông Matthew đong ngưa vao xe đunggiơ, va ba Marilla cung Anne lên đương.

Page 122: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ông Matthew mơ cưa sân cho hai bacchau, va khi ho tư tư đanh xe qua, ôngnoi co ve bâng quơ: “Sang nay Jerry Buote Nho ơ Creekđa tơi đây, va anh bao co le he nay anhse mươn câu ây.” Marilla chăng noi chăng răng, nhưngba quât con ngưa xui xeo môt roi manhđên mưc con ngưa cai mâp map, vônkhông quen bi đôi xư như thê, phân nô lao xuông đương vơi vận tôc đang báođông. Ba Marilla nhın lai môt lân khi côxe đôc ma lât bât tiên vê phıa trươc vathây ông Matthew đang bưc ây đang tưalưng vao cưa, nhın theo ho vơi anh mătđăm chiêu.

Page 123: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 124: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 125: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 5

Page 126: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Câu chuyện của Anne

“Bác biết không?” Anne nói giọngtin cậy, “con quyết định phải tận hưởngchuyến đi này. Con đã có kinh nghiệmrằng gần như lúc nào ta cũng có thể tậnhưởng mọi thứ khi ta quyết định chắcchắn như thế. Tất nhiên, phải quyết địnhchắn chắn. Con sẽ không nghĩ tới việcquay lại trại trẻ mồ côi trong lúc chúngta đang trên đường đi. Con sẽ chỉ nghĩ vềchuyến đi. Ồ, nhìn kìa, một bông hồngdại bé bỏng nở sớm! Thật đáng yêu? Báccó nghĩ được làm một bông hồng sẽ rấtvui không? Không phải nếu hoa hồng màbiết nói thì rất hay sao? Con chắc chúng

Page 127: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

có thể kể cho chúng ta nghe những điềuthật dễ thương. Và có phải màu hồng làmàu quyến rũ nhất thế giới không? Conyêu màu hồng, nhưng con không mặcđược quần áo màu đó. Những người tócđỏ không thể mặc đồ màu hồng, ngay cảtrong trí tưởng tượng cũng không. Bác cóbiết người nào hồi nhỏ tóc đỏ, nhưng lớnlên lại có tóc màu khác không?” “Không, ta chắc mình chưa bao giờthấy,” bà Marilla nói không chút cảthông “và ta cũng không nghĩ điều đó sẽxảy ra với cháu” Anne thở dài. “Ồ, vậy là một hi vọng khác lại tanbiến. ‘Cuộc đời ta là một nấm mồ tuyệthảo cho những hy vọng bị chôn vùi’ Đó

Page 128: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

là câu con đọc trong sách, và con dùngnó để tự an ủi mình mỗi khi thất vọng vềbất cứ điều gì” “Ta chẳng thấy câu đó có gì là an ủicả” bà Marilla nói. “Sao ạ, con nghe rất dễ thương vàlãng mạn mà, cứ như con là nhân vậtchính trong một quyển sách. Con rất thíchnhững điều lãng mạn, và một nấm mồ chotất cả những hy vọng bị chôn vùi là thứlãng mạn nhất mà con người có thể tưởngtượng ra, chẳng phải vậy sao? Con cũngvui là mình có một cái. Liệu hôm naychúng ta có đi qua Hồ Nước Lấp Lánhkhông?” “Chúng ta sẽ không đi qua hồ Barry,nếu dó là cái cháu gọi là Hồ Nước Lấp

Page 129: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lánh. Chúng ta sẽ đi đường bờ biển” “Đường bờ biển nghe hay đó” Annemơ màng nói. “Chẳng phải nghe rất tuyệtsao? Bác vừa nói “đường bờ biển” conđã hình dung hình ảnh nó trong đầu mình,thật nhanh! White Sands cũng là một cáitên đẹp, nhưng con không thích bằngAvonlea. Avonlea là một cái tên đángyêu. Nghe không khác gì tiếng nhạc. Cònbao xa mới tới White Sands ạ?” “Năm dặm nữa, và vì cháu rõ làmuốn nói chuyện, vậy thì để nói gì đó cóích, hãy kể cho ta nghe những gì cháubiết về bản thân đi.” “Ồ, những gì con biết về bản thânthật sự chẳng đáng để kể” Anna hăm hởnói “ Hay là bác để con kể những gì con

Page 130: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tưởng tượng về mình, vậy bác sẽ thấyhấp dẫn hơn nhiều.” “Không, ta không muốn biết tí gì vềnhững tưởng tượng của cháu. Hãy kể sựthật trần trụi thôi. Bắt đầu từ đầu nào.Cháu sinh ra ở đâu, bao nhiêu tuổi rồi?” Đến tháng Ba vừa rồi là con được11 tuổi” Anne nói, phó thác bản thân chosự thật trần trụi kèm theo một tiếng thởdài: “Con sinh ra ở Bolingbroke, NovaScotia. Cha con là Walter Shirley, giáoviên trường cấp ba Bolingbroke. Mẹ contên là Bertha Shirley. Walter và Berthađúng là những cái tên đáng yêu phảikhông ạ? Con mừng là cha mẹ mình cónhững cái tên thú vị. Chẳng phải sẽ rấtxấu hổ nếu cha mình có một cái tên…xem nào, Jedediah chẳng hạn, đúng

Page 131: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không?” “Ta nghĩ chẳng có vấn đề gì với cáitên miễn là người đó cư xử đúng đắn” bàMarilla đáp, cảm thấy mình đang yêu cầughi nhớ một bài học hay và hữu ích. “Ồ, con chẳng biết nữa.” Anne cóvẻ trầm ngâm. “Con đọc được trong mộtcuốn sách dù hoa hồng có được đặt bấtcứ tên nào khác thì vẫn tỏa hương ngàongạt như thế, nhưng con không sao tin nổichuyện đó. Con không tin hoa hồng sẽtuyệt đối như thế nếu người ta gọi nó làcây kế hay cải bắp chồn hôi. Con nghĩcha con hẳn phải là người tốt, cho dù ôngcó tên Jedediah chăng nữa, nhưng chắcchắn đó là ngoại lệ. Mẹ con cũng là giáoviên cấp ba, nhưng khi cưới cha con thìbà đã nghỉ dạy, tất nhiên. Một người

Page 132: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chồng thôi cũng đủ trách nhiệm rồi. BàThomas nói họ là một cặp trẻ con vànghèo rớt mùng tơi. Họ tới sống tại mộtcăn nhà màu vàng nhỏ tí xíu ởBolingbroke. Con chưa bao giờ thấyngôi nhà nhưng đã tưởng tượng ra nó cảngàn lần rồi. Con nghĩ nó hẳn phải cóhoa kim ngân trên cửa sổ phòng khách, tửđinh hương trong sân trước và hoa linhlân ngay cổng vào. Đúng vậy, và rèmcửa bằng vải muslin treo ở tất cả cửa sổnữa. Rèm vải muslin làm không khí cănnhà khác hẳn. Con được sinh ra trongngôi nhà đó. Bà Thomas nói con là đứatrẻ thô kệch nhất bà từng thấy, rằng congầy đét như thanh củi và nhỏ tí, chẳng cógì ngoài đôi mắt, nhưng người mẹ ấy vẫnnghĩ con vô cùng xinh đẹp. Con nên nghĩ

Page 133: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rằng mẹ sẽ là người nhận xét đúng hơnso với một người đàn bà nghèo phải đếnquét dọn, đúng không? Con mừng là dùsao bà cũng hài lòng với con, con sẽbuồn lắm nếu nghĩ rằng mình đã làm bàthất vọng – vì bác biết đấy, sau khi sinh,mẹ con không sống được bao lâu nữa. Bàchết vì bệnh sốt sau khi sinh con mới batháng tuổi. Con cứ ước gì bà sống đủ lâuđể con nhớ được mình từng có lần gọimẹ. Con nghĩ sẽ thật ngọt ngào khi có thểgọi ‘mẹ’, phải không bác? Cha con mấtbốn ngày sau, cũng vì bệnh sốt. Cha mẹcon đến từ nơi rất xa, ai cũng biết họchẳng còn họ hàng nào còn sống. Cuốicùng bà Thomas nói bà sẽ nhận con, mặcdù bà nghèo và có một ông chồng sayxỉn. Bà tự nuôi con lớn. Bác có biết liệu

Page 134: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong việc tự tay nuôi lớn này có bất kỳđiều gì làm cho những người được nuôidưỡng theo cách đó trở nên tốt hơnngười khác không? Vì cứ lúc nào con hư,bà Thomas lại hỏi sao con có thể hưhỏng như thế trong khi bà đã tự tay nuôilớn con – bà hay trách móc vậy đấy.” “Ông bà Thomas rời Bolingbroketới Marysville và con sống với họ đếnnăm tám tuổi. Con giúp họ trông lũ trẻnhà Thomas – có bốn đứa nhỏ tuổi hơncon – và con có thể nói rằng chúng cầnđược chăm sóc nhiều lắm. Rồi ôngThomas bị xe lửa cán chết, mẹ ông ấy đềnghị đón bà Thomas và bốn đứa trẻ về,nhưng bà ấy không muốn con. BàThomas, như lời bà ấy nói, cũng chẳngbiết phải làm gì với con. Rồi bà

Page 135: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hammond từ thượng nguồn sông xuống,thấy con giỏi chăm trẻ nên nhận nuôi con,và con lên sống với bà ấy trong mộtkhoảng rừng thưa nhỏ. Đó là một nơi côlập. Con chắc mình chẳng thể nào sốngnổi ở đó nếu thiếu trí tưởng tượng. ÔngHammond có một xưởng cưa nhỏ trênđó, và bà Hammond có tám đứa con. Bàấy sinh đôi ba lần. Trong chừng mực nàođó, con thích con nít, nhưng sinh đôi balần liên tiếp thì nhiều quá. Con kiênquyết nói với bà Hammond như thế khicặp cuối cùng chào đời. Con bã hết cảngười khi cứ trông chừng chúng.” “Con sống trên thượng nguồn sôngvới bà Hammond hơn hai lăm, rồi ôngHammond mất và bà Hammond khôngđảm đương công việc nội trợ nữa. Bà ấy

Page 136: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chia con cái ra gửi cho họ hàng rồi đếnMỹ. Con phải vào trại trẻ ở Hopetown vìkhông ai nhận nuôi con. Ở trại, họ cũngkhông muốn con, họ nói đông quá mứcrồi. Nhưng họ vẫn phải nhận và con ở đóbốn tháng đến khi bà Spencer tới.” Anne kết thúc câu chuyện với mộttiếng thở dài khác, lần này là nhẹ nhõm.Rõ ràng con bé không muốn nhắc đến kỉniệm về một thế giới không ai muốnmình. “Cháu đã bao giờ đi học chưa?” bàMarilla hỏi, ghìm cương cho con ngựahung hướng về phía bờ biển. “Không nhiều lắm ạ. Con có đi họcmột thời gian ngắn trong năm cuối cùngsống với bà Thomas. Khi con lên thượng

Page 137: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nguồn sông, trường xa quá nên con khôngthể đi bộ trong mùa đông, mùa hè lạiđược nghỉ nên con chỉ có thể học vàomùa xuân và thu. Nhưng dĩ nhiên là conđược học hành ở trại mồ côi. Con có thểđọc khá tốt và thuộc nhiều bài thơ –“Cuộc chiến Hohenlinden” này.“Edinburgh sau Flodden” này, “Bingentrên sông Rhine” này, rất nhiều đoạntrong “Phu nhân của Hồ” và hầu hết “Cácmùa” của James Thompson. Ta khôngyêu những vần thơ làm chúng ta rùngmình ở sống lưng sao? Co một bài trongsách tập đọc lớp Năm – “Ba Lan tàn lụi”- quả thật không biết bao lần khiến tarùng mình. Dĩ nhiên, con chưa học tớisách lớp Năm – con chỉ mới lớp Bốnthôi – nhưng các chị lớp trên cho con

Page 138: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mượn sách để đọc” “Mấy người phụ nữ đó – bà Thomasvà bà Hammond – có tốt với cháukhông? Bà Marilla hỏi, liếc nhìn con bé. “Ồ…ồ…ô” Anne ngần ngừ. Khuônmặt bé nhỏ nhạy cảm của con bé thìnhlình đỏ bừng còn vầng trán nhăn lại bốirối “Ồ, họ có ý tốt – con biết họ muốnđối xử tốt và tử tế hết mức. Chỉ cần mọingười có ý tốt với mình, mình sẽ khôngbận tâm nếu họ không thực sự như vậy –bao giờ cũng thế. Họ có nhiều thứ để lolắng lắm, bác cũng biết đó. Có ngườichồng say xỉn ắt phải cố gắng rất nhiều,và sinh đôi đến ba lần liên tiếp cũng phảicố như thế, bác không nghĩ vậy sao?Nhưng con cảm thấy được chắc họ muốntốt với con”

Page 139: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Marilla không hỏi câu nào nữa.Anne thả mình vào niềm say mê thầmlặng đối với con đường bờ biển còn bàMarilla lơ đãng điều khiển ngựa trongkhi suy nghĩ mông lung. Trái tim bà bỗngtràn ngập cảm giác thương cảm cho đứatrẻ. Cuộc đời nó mới thiếu thốn, ít đượcyêu thương làm sao - một cuộc sống laolực, nghèo khổ và bị bỏ bê; vì bàMarilla đủ thông minh để hiểu nhữnghàm ý trong câu chuyện của Anne vàđoán ra sự thật. Chẳng trách con bé lạivui mừng đến thế trước viễn cảnh có mộtmái ấm thật sự. Thật đáng thương khi nóbị trả lại. Nếu bà, Marilla, đầu hàng cáiý thích bất chợt của Matthew và để conbé ở lại thì thế nào? Ông ấy kiên quyếtthế; con bé cũng có vẻ là một đứa trẻ dễ

Page 140: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thương, dễ dạy. “Nó nói nhiều quá,” bà Marillanghĩ, “nhưng có thể luyện cho nó bỏ cáitính đó đi. Con bé cũng không xài tiếnglóng hay nói năng thô tục. Có dáng connhà gia giáo lắm. Hình như người quencủa nó đều là người tử tế” Đường bờ biển “gần rừng, hoang dãvà cô độc”. Bên tay phải, những bụi sam,dù bao năm vẫn giữ gìn tinh thần trongcuộc chiến đấu với gió vịnh, mọc sin sít.Bên trái trải dài những vách sa thạch đỏdốc đứng, nhiều đoạn lấn sát ra đường điđến nỗi, nếu là một con ngựa cái kémbình tĩnh hơn con ngựa hung thì chắc hẳnngười ngồi sau đã phải hú vía. Dướichân vách đá là những đống đá bị sóngbào mòn hoặc những vũng cát nhỏ dát sỏi

Page 141: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lấp lánh tựa trang sức của đại dương;ngoài xa hơn là biển, lung linh và xanhbiếc, còn bên trên chim hải âu chaoliệng, đôi cánh óng ánh như bạc dướicánh mặt trời. “Biển mới tuyệt làm sao?” Annenói, bừng tỉnh sau một lúc lâu mắt trònxoe yên lặng. “Có lần, hồi con sống ởMarysville, ông Thomas đã thuê mộtchiếc xe thồ chở cả nhà đi nghỉ cả ngày ởbờ biển cách đó mười dặm. Con đã tậnhưởng từng phút giây của ngày hôm đó,con dù lúc nào cũng phải bận bịu trôngtrẻ. Hàng bao nhiêu năm con đã sống lạitrải nghiệm đó trong những giấc mơ đẹp.Những bờ biển này đẹp hơn ởMarysville. Những con chim hải âu đólộng lẫy quá phải không? Bác có thích

Page 142: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

làm một cánh chim ấy không. Con nghĩmình muốn – nghĩa là, nếu con không thểlà một bé gái. Bác có nghĩ thật tuyệt biếtbao khi thức dậy lúc bình minh, cả ngàylướt qua mặt nước và bay lên bầu trờixanh đáng yêu ấy; rồi buổi tối lại bay vềtổ của mình? Ô, con có thể tưởng tượngra chính mình như thế. Ngôi nhà lớn ngaytrước mặt là gì vậy ạ?” “Đó là khách sạn White Sands. ÔngKirke điều hành nó, nhưng giờ vẫn chưavào vụ. Mùa hè có rất nhiều người Mỹđến đây. Họ nghĩ bờ biển ở đây mớiđúng là bờ biển.” “Con e rằng đấy là chỗ của bàSpencer.” Anne nói u ám. “Con khôngmuốn tới đây. Theo kiểu nào đó, nó cứnhư là kết thúc mọi câu chuyện.”

Page 143: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 144: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 6

Page 145: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Marilla quyết định

Dù sao, cuối cùng họ cũng đến nơi,đúng như dự định. Bà Spencer sốngtrong một ngôi nhà lớn màu vàng ở WhiteSands Cove, và bà ra mở cửa với nétngạc nhiên pha lẫn hồ hởi trên khuôn mặtnhân hậu của mình. “Cưng, cưng à” bà thốt lên, “hômnay cô là người tôi ít hi vọng sẽ gặpđược nhất đấy, nhưng tôi thật sự rất vuikhi gặp cô. Cho ngựa vào chứ? Còn consao rồi, Anne?” “Con khỏe lắm, cám ơn bác,” Annenói mà không mỉm cưởi. Cứ như một

Page 146: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thảm họa vừa rớt trúng con bé. “Tôi nghĩ hai bác cháu sẽ ở lại mộtchút cho ngựa nghỉ ngơi,” bà Marillanói, “nhưng tôi hứa với Matthew sẽ vềnhà sớm. Vấn đề là, chị Spencer, có mộtnhầm lẫn kỳ cục ở đâu đó, Mattthew vàtôi, đã nhắn chị gửi cho chúng tôi một bétrai từ cô nhi viện. Tôi đã nói với ônganh Robert của chị rằng tụi tôi muốn cómột bé trai cỡ mười hay mười một tuổi.” “Marilla Cuthbert, cô đâu có nóivậy!” bà Spencer đau khổ nói “Sao chứ,Robert gửi lời qua Nancy con gái anh ấyvà con bé nói cô muốn có một đứa congái – có phải không, Flora Jane?” bà hỏicô con gái đang trên bậc thềm. “Đúng là chị ấy đã nói thế, cô

Page 147: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Cuthbert ạ” Flora Jane nhanh nhảu xácnhận. “Tôi rất xin lỗi” bà Spencer nói“Thật quá tệ, nhưng cô thấy đấy,Cuthbert, rõ ràng đây đâu phải lỗi tại tôi.Tôi đã cố hết sức và cứ nghĩ mình theođúng chỉ dẫn của cô. Nancy vô tráchnhiệm quá. Tôi vẫn thường mắng nó vìcái tật vô tâm.” “Đây là lỗi của chúng tôi” Marillanhún nhường. “Lẽ ra tôi phải tự đến chỗchị chứ không nên để một tin nhắn quantrọng như vậy truyền miệng kiểu đó. Dùsao cũng đã có sai sót rồi và bây giờđiều duy nhất nên làm là sửa chữa nó.Chúng ta có thể gửi con bé quay về trạikhông? Tôi đoán họ sẽ nhận lại nó, phảikhông?”

Page 148: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tôi đoán vậy” bà Spencer tự lự“nhưng tôi không nghĩ là cần phải gửi trảcon bé. Bà Peter Blewett vừa lên đâyhôm qua, và bà ấy nói với tôi rằng bà ấytha thiết muốn tôi gửi cho một bé gái đểđỡ đần. Cô cũng biết bà Peter có một giađình lớn, và bà ấy thấy khó kiếm đượcngười giúp đỡ. Anne sẽ là đứa bé rấtphù hợp. Tôi có thể khẳng định đây đúnglà ý trời.” Trông bà Marilla chẳng chút tintưởng ý trời có liên quan gì đến việcnày. Đây là một dịp may bất ngờ để rũbỏ đứa trẻ mồ côi không mời mà đếnnày, vậy mà bà lại chẳng thấy biết ơn gìcả. Bà mới chỉ biết Peter Blewett qua

Page 149: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vẻ bề ngoài, một người đàn bà nhỏ bé,mặt mày đanh quánh, thân hình chắc nịch.Nhưng bà đã nghe nhiều về bà ta “Mộtngười làm việc và lái xe khủng khiếp,”người ta đồn đại về bà Peter như vậy;những cô hầu gái bị sa thải kể chuyệnđáng sợ về tính nóng nảy và bủn xỉn củabà ta, cũng như những đứa con xấc xược,thích gây gổ của bà ta. Bà Marilla cảmthấy day dứt tự trong tâm khi nghĩ đếnchuyện phó thác Anne cho bà ta. “Được rồi, tôi sẽ vào trong vàchúng ta cùng bàn bạc.” bà nói. “Nếu bà Peter không lên đây đúnglúc như thế!” Bà Spencer thốt lên, dẫnkhách qua sảnh vào phòng khách, nơi hơilạnh cắt da phả lên người họ cứ nhưkhông khí phải đi qua cả một chặng

Page 150: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đường dài dằng dặc mới xuyên qua đượctấm mành chắn sáng xanh thẫm mắt lướisin sít, khiến cho mọi phần tử hơi ấm đềubay đi sạch. “Thật may là chúng ta có thểgiải quyết mọi chuyện ngay. Ngồi xuốngđi, Cuthbert. Anne, con ngồi trên cái ghếdài này và đừng có hiếu động quá. Đưamũ cho ta nào. Flora Jane, ra ngoài bắcấm nước lên đi. Chào bà Blewett. Chúngtôi vừa mới nói thật may mắn làm sao màbà lại tình cờ có mặt ở đây. Để tôi giớithiệu hai người nào. Bà Blewett, côCuthbert. Xin thứ lỗi cho tôi một phút.Tôi quên nói Flora Janes lấy bánh rakhỏi lò.” Bà Spencer kéo mành lên và tất tả đira. Anne ngồi câm lặng trên ghế, tay đanchặt trên đùi, nhìn bà Blewett chằm

Page 151: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chằm như bị thôi miên. Liệu mình có bịgiao vào tay người phụ nữ có gương mặtvà đôi mắt sắc sảo này không? Con béthấy họng nghèn nghẹn, mắt nhức nhối.Nó vừa bắt đầu e rằng mình không thểnén khóc thì bà Spencer trở lại; mặt ửnghồng rạng rỡ, có vẻ mọi khó khăn về thểchất, tâm lý hay tinh thần bà đều có thểsuy xét rồi giải quyết gọn gàng. “Hình như đã có nhầm lẫn về đứa bénày, bà Blewett ạ” bà nói, “tôi cứ nghĩông bà Cuthbert muốn nhận nuôi một đứabé gái. Người ta nhắn với tôi rõ ràng nhưvậy. Nhưng kỳ thật họ cần một bé trai. Vìvậy nếu bà vẫn giữ nguyên ý định hômqua, tôi nghĩ con bé đúng là người thíchhợp với bà.” Bà Blewett nheo mắt nhìn Anne từ

Page 152: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đầu đến chân. “Cháu bao nhiêu tuổi và tên là gì?”bà ta hỏi. “Anne Shirley” con bé run rẩy ấpúng đáp, không dám nêu bất cứ quy địnhnào trong đánh vần. “Con mười mộttuổi.” “Hừm! Trông cháu không có gì đặcbiệt. Nhưng được cái mảnh khảnh. Takhông rõ lắm nhưng mấy đứa mảnh khảnhnhư vậy thường là tốt nhất. Được rồi, nếuta nhận cháu, cháu phải ngoan đấy –ngoan ngoãn, nhanh nhẹn và lễ phép. Tahi vọng thấy cháu sẽ xứng đáng với sựnuôi nấng dạy dỗ và không phạm sai lầmgì đấy nhé. Được rồi, tôi cho là mình cóthể nhận nuôi con bé thay cô, cô

Page 153: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Cuthbert. Thằng bé ở nhà bướng chết điđược, tôi chịu hết nổi việc chăm sóc nórồi. Nếu cô muốn, tôi sẽ đem con bé đingay bây giờ.” Bà Marilla nhìn Anne, mềm lòngtrước khuôn mặt trắng bệch cùng dáng vẻcâm lặng khốn khổ của con bé - sự khốnkhổ của một sinh linh bé bỏng bất lựcnhận ra mình lại một lần nữa mắc kẹttrong cái bẫy tưởng đã thoát ra được. BàMarilla cảm thấy một lời kết án khó chịurằng nếu bà từ chối lời thỉnh cầu trongánh mắt đó thì nó sẽ ám ảnh cho đến tậnngày bà nhắm mắt xuôi tay. Hơn nữa, bàchẳng thích bà Blewett chút nào. Giaomột đứa bé nhạy cảm, dễ kích động chomột người phụ nữ như thế à! Không, bàkhông đời nào hành động như thế!

Page 154: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ồ, tôi không biết nữa” bà nói chậmchạp. “Tôi không nói rằng tôi vàMatthew đã quyết định chắc chắn sẽkhông giữ con bé lại. Thật ra, tôi phảinói là Matthew định giữ con bé. Tôi chỉđến đây tìm hiểu tại sao lại có nhầm lẫnvậy thôi. Tốt hơn tôi nên đem con bé vềnhà và nói chuyện với Matthew. Tôi cảmthấy mình không nên quyết định chuyện gìkhi chưa hỏi ý kiến anh ấy. Nếu quyếtđịnh không giữ con bé thì tối mai chúngtôi sẽ trực tiếp đưa hoặc nhờ người đưanó đến chỗ bà. Nếu không, bà có thể hiểulà con bé ở lại với chúng tôi. Vậy đượckhông, bà Blewett?” “Chắc phải vậy thôi” bà Blewettcấm cảu đáp.

Page 155: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Trong khi bà Marilla nói, bình minhnhư ló rạng trên gương mặt Anne. Đầutiên vẻ tuyệt vọng tan biến, sau đó khuônmặt ửng hồng hy vọng; đôi mắt con bétrở nên sâu thẳm và lấp lánh như saomai. Con bé hoàn toàn biến đổi; và mộtlát sau, khi bà Spencer và bà Blewett rakhỏi phòng tìm một công thức nấu ăn bàBlewett muốn xin bà Spencer, con bé bậtdậy lao qua phòng đến chỗ Marilla. “Ôi, bác Cuthbert, có phải bác vừanói là bác có thể cho phép con ở lại CháiNhà Xanh không?” con bé hỏi, thì thầmkhông ra hơi, cứ như nếu nói lớn tiếng thìsẽ làm vỡ tan tành khả năng tươi sángnày. “Có thật bác vừa nói thế không?Hay là con tưởng tượng ra thôi?” ‘Ta nghĩ nếu đã không phân biệt

Page 156: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được cái gì là thực cái gì không thì cháunên học cách kiểm soát trí tưởng tượngđi, Anne” bà Marilla cáu kỉnh nói:“Đúng vậy, cháu đã nghe ta nói gì đấy,và chỉ thế thôi. Chuyện này vẫn chưađược quyết định đâu, có khi chúng ta sẽquyết định để bà Blewett đón cháu đikhông chừng. Rõ ràng bà ta cần cháu hơnta.” “Con thà trở về trại trẻ còn hơn đếnsống với bà ta.” Anne nói sôi nổi: “Bàấy trông giống hệt như… như một mũikhoan.” Bà Marilla cố giấu nụ cười bằngcách tuyên bố Anne phải bị quở trách vìđã phát ngôn như thế. “Một bé gái như con phải thấy xấu

Page 157: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hổ khi nói về một người phụ nữ và mộtngười lạ với cái kiểu cách đó” bànghiêm giọng nói. “Trở về ngồi yên tạichỗ đi, giữ mồm giữ miệng và cư xử chora dáng một cô gái ngoan nào.” “Con sẽ cố gắng trở thành người nhưbác muốn, chỉ cần bác giữ con lại” Anneđáp, ngoan ngoãn trở lại ghế ngồi. Tối đó khi trở về Chái Nhà Xanh,họ gặp Matthew ngay trên con phố. Từxa bà Marilla đã thấy ông đi vớ vẩn trênđường và bà đoán già đoán non xemđộng cơ của ông là gì. Bà đã chuẩn bịtinh thần đón nhận vẻ nhẹ nhõm trên mặtMatthew khi ông thấy bà ít nhất cũngđem Anne về cùng. Nhưng bà không nóivới ông bất cứ chuyện gì liên quan đếnvụ việc này cho đến khi cả hai đã vào

Page 158: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong sân phía sau nhà kho vắt sữa bò.Bà kể tóm tắt cho ông nghe câu chuyệncủa Anne và kết quả buổi nói chuyện vớibà Spencer. “Đến con chó anh thích anh cũng sẽchẳng bao giờ giao cho cái bà Blewettấy” ông Matthew nói với vẻ hồ hởi khácthường. “Bản thân em cũng chẳng thích bàta,” bà Marilla thừa nhận, “nhưng phảilàm thế hoặc chúng ta giữ con bé lại,Matthew à. Vì anh có vẻ thích con bé,em đoán là em sẵn lòng – hay buộc phảilàm thế. Em suy nghĩ đi suy nghĩ lạichuyện đó cho đến khi thành thói quenvới nó luôn rồi. Cũng là trách nhiệm thôimà. Em chưa bao giờ nuôi dạy một đứatrẻ, đặc biệt là con gái, và em dám chắc

Page 159: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình sẽ làm mọi việc rối tung rối mù lênthôi. Nhưng em sẽ cố hết sức. Về phầnem, Matthew ạ, em nghĩ con bé có thể ởlại.” Gương mặt nhút nhát của ôngMatthew hân hoan rạng rỡ. “À, ừ, anh nghĩ rồi em cũng sáng rachuyện đó thôi. Marilla à,” ông nói.“Con bé quả là một đứa nhỏ thú vị.” “Nếu anh bảo con bé là đứa nhỏ cóích thì sẽ tốt hơn đấy” bà Marilla vặn lại“nhưng em sẽ lo chuyện dạy dỗ con bé.Mà này, Matthew, anh không được canthiệp vào phương pháp của em đâu. Cóthể một gái già không biết nhiều vềchuyện nuôi trẻ, nhưng em nghĩ vẫn biếtnhiều hơn một trai già đấy. Nên anh phải

Page 160: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

để em quản lý con bé. Nếu em thất bại,lúc ấy mới đến lượt anh nhúng tay.” “Nào, nào, Marilla, em có thể làmgì em muốn mà” ông Matthew trấn an.“Chỉ cần đối tốt và tử tế hết sức với conbé trong khi vẫn không cưng chiều làmhư nó. Anh nghĩ con bé thuộc tạng ngườichỉ cần làm cho nó yêu mến em thì emmuốn làm gì với nó cũng được.” Bà Marilla khịt mũi, bày tỏ đồng ývới ý kiến của ông Mathew về tất cảnhững gì liên quan đến phái nữ và đi ramang theo mấy cái xô. “Tối nay mình sẽ không cho con bébiết được nó có thể ở lại” bà ngẫm nghĩtrong lúc cho sữa vào đĩa lọc kem. “Conbé sẽ hào hứng đến mức không chợp mắt

Page 161: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được. Marilla Cuthbert, rõ là mày tựrước nợ vào thân rồi. Đã bao giờ màynghĩ là sẽ có ngày mày nhận nuôi một bégái mồ côi không? Thế đã đủ ngạc nhiênlắm rồi, vậy mà vẫn không bằng chuyệnMatthew chính là người khơi mào chochuyện này, anh ấy lúc nào cũng có vẻ sợcác bé gái đến phát sốt phát rét. Dù sao,chúng ta cũng đã quyết định thử và chỉ cótrời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Page 162: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 163: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 7

Page 164: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne cầu kinh

Tối đó khi đưa Anne đi ngủ, bàMarilla nghiêm khắc dặn dò: “Anne, ta để ý thấy tối qua con vứtquần áo vung vãi khắp sàn khi cởi ra. Đólà một thói quen rất không ngăn nắp màta không thể chấp nhận được. Ngay khicởi bất cứ món quần áo nào ra thì phảigấp gọn gàng lại rồi đặt lên ghế. Takhông ưa những bé gái không ngăn nắp.” “Tối qua con quá đau khổ nên chẳngthể nghĩ gì về quần áo của mình nữa.”Anne nói. “Tối nay con sẽ gấp gọn gàng.Ở trại họ luôn bắt tụi con làm vậy. Tuy

Page 165: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy, đôi khi con cũng quên mất, con quávội chui lên gường, thoải mái và yêntĩnh, sau đó tưởng tượng về mọi thứ.” “Con sẽ phải nhớ tốt hơn một chútchừng nào con còn ở đây,” bà Marillacảnh cáo. “Nào, trông khá hơn rồi đấy.Bây giờ thì cầu nguyện rồi đi ngủ đi.” “Con chưa bao giờ cầu nguyện”Anne tuyên bố. “Sao, Anne, ý con là gì? Con chưabao giờ được dạy phải cầu nguyện à?Chúa luôn muốn các bé gái cầu nguyện.Con không biết Chúa là ai à, Anne?” “Chúa là một linh hồn, vô hạn, vĩnhhằng và bất biến, hiện thân của ông ấy,trí tuệ, quyền lực, sự thần thánh, côngbằng, cái thiện và sự thật,” Anne trả lời

Page 166: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

liến thoắng. Bà Marilla có vẻ nhẹ cả người. “Vậy ra con cũng biết được chút gìđó, tạ ơn trời đất! Con không hẳn là mộtkẻ ngoại đạo. Con học những thứ đó ởđâu?” “Ồ, tại trường học Chủ nhật ở việnmồ côi. Họ bắt chúng con học hết giáolý. Con cũng khá thích nó. Có gì đó thậtrực rỡ trong một số từ. ‘Vô hạn, vĩnhhằng và bất biến.’ Chẳng phải rất vĩ đạisao? Nó thành giai điệu - cứ như phát ratừ một cây đàn organ lớn. Bác không hẳncó thể gọi đó là thơ, nhưng cũng giốnglắm, phải không ạ?” “Chúng ta không nói về thơ từ, Anne– chúng ta nói về chuyện cầu nguyện.

Page 167: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con không biết rằng sẽ rất xấu xa tồi tệnếu không cầu nguyện hàng đêm à? Ta erằng con là một đứa bé rất hư đấy.” “Bác sẽ thấy rằng nếu tóc đỏ thìngười ta dễ thành người xấu hơn đấy ạ”Anne nói giọng trách móc. “Những ngườikhông có tóc đỏ không hiểu được vấn đềđâu. Bà Thomas nói với con là Chúa cốtình làm con tóc màu đỏ, vậy nên từ đócon chẳng quan tâm đến ông ấy nữa. Dùsao thì tối nào con cũng mệt quá nênchẳng buồn cầu nguyện nữa. Với nhữngngười phải trông vài cặp sinh đôi thì làmsao mong chờ họ cầu nguyện được chứ.Thế nào ạ, bác thật sự nghĩ họ có thể à?” Bà Marilla quyết định khóa giáo dụctín ngưỡng cho Anne phải bắt đầu ngay.Rõ ràng chẳng thể phí phạm phút nào

Page 168: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được nữa. “Con phải cầu nguyện chừng nàocon còn ở dưới mái nhà của ta, Anne à.” “Vâng, dĩ nhiên, nếu bác muốn connhư thế” Anne vui vẻ tán thành. “Con sẽlàm mọi thứ theo ý bác. Nhưng bác phảicho con biết lần này cần nói gì. Sau khilên giường con sẽ tưởng tượng ra đượcmột điều hết sức hay để cầu nguyện. Contin rằng sẽ rất thú vị đây, con sẽ nghĩngay về những lời nguyện.” “Con phải quỳ xuống” bà Marillalúng túng. Anne quỳ xuống cạnh đầu gối của bàMarilla và nhìn lên trang nghiêm. “Sao mọi người phải quỳ xuống đểcầu nguyên? Con sẽ nói cho bác nghe nếu

Page 169: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thật sự muốn cầu nguyện thì con sẽ làmthế nào. Con sẽ một mình đi ra một cánhđồng rộng lớn hoặc vào những khu rừngsâu thẳm, rồi con sẽ nhìn lên bầu trời –vô cùng vô tận. Đến lúc đó con sẽ cảmthấy ngay một lời cầu nguyện. Vậy đấy,con sẵn sàng rồi. Con sẽ phải nói gì.” Bà Marilla lúng túng hơn bao giờhết. Bà định dạy Anne lời cầu kinh cổđiển của con nít, “Giờ con nằm xuống đingủ” Nhưng, như tôi đã nói với các bạn,bà chỉ có một chút xíu khiếu hài hước –cách gọi đơn giản của ý thức về sự thíchhợp của sự vật; và bà chợt nghĩ rằng lờicầu nguyện đơn giản vốn thật thiêng liêngđối với một đứa trẻ váy trắng líu lô bênchân mẹ đó hoàn toàn chẳng thích hợpchút nào với con bé mặt đầy tàn nhang

Page 170: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không biết và cũng không quan tâm gìđến tình yêu của Chúa, vì tình yêu ấychưa bao giờ được truyền đạt tới con bédưới dạng tình yêu con người. “Con đủ lớn để tự cầu nguyện rồi,Anne” cuối cùng bà nói “Chỉ cần cảm ơnChúa đã ban phúc cho con và cầu xinmột cách khiêm nhường để Ngài ban chonhững gì con muốn” “Vâng ạ, con sẽ cố gắng hết sức”Anne hứa, vùi mặt vào tà áo của Marilla.“Hỡi Chúa thiêng liêng rộng lượng – cáclinh mục vẫn hay nói thế trong nhà thờ,nên con đoán rằng áp dụng cho các lờicầu nguyện riêng tư cũng ổn, phải khôngạ?” con bé nói chen vào, ngẩng đầu lênmột thoáng. “Hỡi Chúa thiêng liêng rộnglượng, con cảm ơn Ngài vìĐường Trắng

Page 171: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hân Hoan, Hồ Nước Lấp Lánh, BoonyVà Nữ Hoàng Tuyết. Con thật sự biết ơnvì những điều đó. Và đó là tất cả nhữngphúc lành của Chúa mà giờ đây con cóthể nghĩ ra để cảm ơn Người. Về nhữngđiều con muốn, chúng nhiều đến nỗi sẽmất rất nhiều thời gian gọi hết tên chúngra, cho nên con sẽ chỉ đề cập đến haiđiều quan trọng nhất. Xin hãy cho con ởlại Chái Nhà Xanh; và hãy xin cho conđược xinh đẹp khi lớn lên. Con xin Ngàitôn kính, Anne Shirley.” “Con làm đúng rồi chứ ạ?” con bévừa đứng dậy vừa háo hức hỏi “Con cóthể làm cho nó hoa mĩ hơn nếu có thêmthời gian suy nghĩ” Bà Marilla tội nghiệp chỉ có thể giữcho mình không bất tỉnh nhân sự nhờ nhớ

Page 172: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ra rằng đây không phải sự thiếu tôn kínhmà chỉ là do Anne thiếu thốn sự quan tâmdạy dỗ về mặt tinh thần nên phần nào đãdẫn đến lời cầu xin bất thường này. Bàđắp chăn cho nó, thề trong lòng rằngngay ngày mai con bé phải được dạy cầunguyện, và bà đang dợm bước mang theocây đèn rời khỏi phòng thì Anne gọi vớisau lưng “Con chỉ vừa nghĩ ra thôi. Con lẽ raphải nói “Amen” thay vì “Ngài tônkính”, phải không ạ? Như mấy thầy tuvẫn nói. Con quên mất, nhưng con cảmthấy lời cầu nguyện phải kết thúc kiểucách gì đó, nên con thêm mấy chữ đóvào. Bác nghĩ như vậy có khác biệt gìkhông ạ? “Ta… ta nghĩ không khác gì cả” bà

Page 173: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla nói. “Giò thì đi ngủ như một đứatrẻ ngoan đi. Ngủ ngon” “Tối nay con có thể ngủ ngon vớiđúng ý đó” Anne nói, cuộn tròn thoảimái giữa đống gối của mình. Bà Marilla vào bếp, dằn mạnh câyđèn cầy xuống bàn và trừng trừng nhìnông Matthew. “Matthew Cuthbert, đã đến lúc phảicó người nhận nuôi và dạy đỗ đứa trẻ đó.Nó gần như là một kẻ ngoại đạo một trămphần trăm. Anh có tin nổi là từ trước tớigiờ nó chưa bao giờ cầu nguyện không?Ngày mai em sẽ sai nó đến nhà mục sưđể mượn Kinh thánh. Con bé cũng nênđến trường Chủ nhật ngay khi em mayxong vài bộ quần áo phù hợp cho nó. Em

Page 174: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thấy trước là mình sẽ có khối chuyệnphải làm đây. Thôi được rồi, được rồi,chúng ta đâu thể tồn tại trong thế giới nàymà không gánh phần rắc rối của mình.Tính cho đến nay em đã có một cuộcsống khá nhàn hạ, nhưng cuối cùng đếnlượt em rồi, và em đoán mình sẽ phải cốgắng hết sức thôi.”

Page 175: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 8

Page 176: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bắt đầu quá trình nuôi dạyAnne

Vì những lý do riêng, mãi chiều hômsau bà Marilla mới nói với Anne rằngcon bé có thể ở lại Chái Nhà Xanh. Suốtbuổi sáng, bà khiến con bé bận tíu tít vớicả tá công việc khác nhau và sát sao theodõi nó hoàn thành nhiệm vụ. Đến trưa, bàrút ra kết luận Anne là đứa thông minhvà biết nghe lời, sẵn sàng làm việc lạihọc hỏi nhanh; khuyết điểm nghiêm trọngnhất của con bé có vẻ như là khuynhhướng dễ mơ mơ màng màng khi đanglàm việc và quên béng cả nhiệm với vụcho đến khi bị gọi giật về thực tế bằngmột lời quở trách hoặc một tai họa nào

Page 177: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đó. Khi Anne rửa xong chồng chén đĩa,con bé đột ngột đối diện với bà Marillavới thái độ và dáng vẻ của người đã sẵnsàng đón chờ điều tồi tệ nhất. Thân thểnhỏ bé mảnh dẻ của nó run rẩy từ đầuđến chân; khuôn mặt đỏ bừng và đôitròng mắt mở rộng đến mức gần như chỉcòn toàn màu đen; con bé đan chặt tay vànài nỉ: “Ôi xin bác, bác Cuthbert, xin báccho con biết bác có định gửi con đikhông? Con đã cố kiên nhẫn cả buổisáng, nhưng con thật sự cảm thấy mìnhkhông chịu nổi nữa rồi. Thật là một cảmgiác khủng khiếp. Xin hãy nói cho conbiết.” “Con chưa chần khăn rửa bát vàonước nóng như ta dặn.” bà Marilla nói

Page 178: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giọng bất di bất dịch. “Hãy làm đi trướckhi hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, Anne.” Anne đi hoàn tất việc rửa bát đĩa.Rồi con bé trở lại chỗ Marilla, dán chặtcái nhìn van nài lên gương mặt bà. “Được rồi,” bà Marilla nói, khôngthể tìm ra lý do gì để trì hoãn lời giảithích của mình lâu hơn, “ta nghĩ ta có thểcho con biết được rồi. Matthew và taquyết định sẽ giữ con lại – với điều kiệncon sẽ cố gắng ngoan ngoãn và chứng tỏđược lòng biết ơn. Thế nào, cô bé, cóvấn đề gì không?” “Con đang khóc.” Anne nói vớigiọng bối rối. “Con không thể nghĩ ra lýdo. Con vui mừng đúng nghĩa của chữmừng. ÔI, vui mừng có vẻ không phải từ

Page 179: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chính xác rồi. Con đã vui khi thấy ĐườngTrắng và những tán anh đào nở rộ -nhưng cái này thì! Ôi, còn lớn hơn niềmvui. Con rất hạnh phúc. Con sẽ cố gắngthật ngoan. Việc này có vẻ khó, con đoánvậy, vì bà Thomas lúc nào cũng nói làcon hư hết thuốc chữa. Tuy nhiên con sẽcố gắng hết sức. Nhưng bác có thể chocon biết tại sao con lại khóc không?” “Ta nghĩ vì con quá kích động màlại còn làm mọi thứ quá lên,” bà Marillanói giọng không đồng tình. “Ngồi xuốngcái ghế đó rồi cố gắng bình tĩnh lại đi.Ta e rằng con dễ khóc dễ cười quá đấy.Đúng vậy, con có thể ở đây và chúng tasẽ cố gắng làm những gì tốt nhất cho con.Con sẽ phải đến trường; nhưng chỉ cònhai tuần nữa là nghỉ hè rồi nên chẳng bõ

Page 180: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cho con nhập học trước lễ khai giảng vàotháng Chín.” “Con phải gọi bác thế nào ạ,” Annehỏi. “Con có nên luôn luôn gọi là bácCuthbert không? Hay con sẽ gọi là dìMarilla?” “Không, con cứ gọi ta là Marillathôi. Ta không quen bị gọi là bácCuthbert, gọi thế khiến ta giật mình.” “Gọi Marilla không thì quá ư thiếutôn trọng.” Anne phản đối. “Theo ta không có gì là thiếu tôntrọng cả nếu con gọi một cách lễ phép. ỞAvonlea, tất cả mọi người từ trẻ đến giàđều gọi ta là Marilla, chỉ trừ linh mục.Ông ấy gọi là cô Cuthbert nếu ông ấymuốn.”

Page 181: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con thích gọi bác là dì Marillahơn.” Anne nói đầy khao khát, “Conchưa từng có dì hay bất cứ họ hàng nàocả - ngay cả bà cũng không. Gọi vậy sẽkhiến con có cảm giác mình thuộc vềbác. Con không thể gọi là dì Marillađược à?” “Không, ta không phải dì của con, takhông thích chuyện gọi người khác bằngnhững cái tên không thuộc về họ.” “Nhưng chúng ta có thể tưởng tượngbác là dì của con.” “Ta không thể.” Bà Marilla nói dứtkhoát. “Bác không bao giờ tưởng tượng racái gì khác với bản chất của chúng à?”Anne mở to mắt hỏi.

Page 182: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Không.” “Ồ!” Anne thở một hơi dài. “Ôi,bác… Marilla, bác đã bỏ lỡ bao nhiêuthứ!” “Ta không tin chuyện tưởng tượngmọi thứ khác với bản chất của chúng.”Bà Marilla bẻ lại. “Một khi chúa đặtchúng ta vào hoàn cảnh này hoàn cảnh nọthì Ngài sẽ không muốn chúng ta tưởngtượng chúng khác đi. Nói thế này ta mớinhớ ra một chuyện. Vào phòng khách điAnne – phải chắc là chân sạch và khôngđể con ruồi nào bay vào đấy – rồi đemra đây cho ta tấm thiệp trên bệ lò sưởi.Trên đó có Bài Cầu Nguyện Chung vàcon sẽ phải dành thời gian rảnh chiều nayđể học thuộc lòng nó. Không còn cái kiểu

Page 183: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cầu nguyện như ta nghe tối qua đâu nhé.” “Con nghĩ là mình đã rất lúng túng,”Anne tỏ vẻ biết lỗi, “nhưng, bác thấy đó,con đã bao giờ được luyện tập đâu. Báckhông thể thật tình trông đợi một ngườingay lần đầu đã cầu nguyện rất tốt, phảikhông ạ? Lúc đi ngủ con đã nghĩ ra đượcmột lời cầu nguyện tuyệt vời, đúng nhưcon đã hứa với bác. Nó dài gần bằng câucủa mục sư và cũng rất thơ nữa. Nhưngbác có tin được không? Sáng nay khithức dậy con không nhớ nổi từ nào. Vàcon e rằng mình sẽ chẳng bao giờ nghĩđược câu nào hay như thế. Có vẻ như,mọi thứ không bao giờ tốt bằng lần đầunếu chúng ta nghĩ đến lần thứ hai. Bác đãbao giờ để ý thế chưa?” “Giờ có chuyện cho con để ý đây,

Page 184: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne. Khi ta nói con làm gì ta muốn conphải vâng lời ngay tức khắc, không cóđứng như phỗng rồi biện luận dài dòngvề nó nữa. Chỉ cần đi làm theo lời tathôi.” Anne vội băng qua sảnh để tớiphòng khách; nhưng con bé không trở lại;sau mười phút chờ đợi bà Marilla đànhbỏ dở việc đan móc của mình và đi sangtìm con bé với vẻ mặt giận dữ. Bà thấyAnne đang đứng bất động trước bứctranh treo trên tường giữa hai khung cửasổ, tay đan chặt sau lưng, mặt hướng lêncao, đôi mắt mơ màng. Ánh sáng trongtrẻo rọi qua những cây táo và dây nhongoài cửa, ngả bóng trên dáng người nhỏbé say mê bằng thứ ánh sáng nửa thầntiên.

Page 185: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Anne, con đang nghĩ cái quái gìvậy?” bà Marilla hỏi nghiêm khắc. Anne rơi bộp từ trên trời xuống mặtđất. “Đó,” con bé nói, chỉ tay vào bứctranh – một bức khảm sinh động có tên“Chúa ban phúc cho trẻ em” – “Con vừatưởng tượng ra mình là một trong số đó,rằng con là bé gái áo xanh đứng mộtmình ở góc cứ như chẳng thuộc về ai cả,giống như con. Con bé có vẻ cô đơnbuồn bã, bác có nghĩ thế không? Conđoán con bé cũng chẳng có cha hay mẹ.Nhưng con bé cũng muốn được banphúc, nên chỉ bẽn lẽn nép bên ngoài đámđông, hy vọng không ai để ý – trừ Ngài.Con dám chắc mình hiểu được con bé

Page 186: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nghĩ gì. Hẳn là tim nó đập mạnh và taylạnh cóng, giống như con khi hỏi bác liệucon có ở lại được không. Con bé sợNgài không để ý đến mình. Nhưng có vẻnhư Ngài đã để ý, bác có nghĩ vậykhông? Con đã cố gắng tưởng tượng ramọi thứ - con bé cứ từng bước từngbước tiến đến cho tới khi thật gần Ngài,rồi Ngài nhìn con bé, đặt tay lên tóc nóvà ôi, cảm giác sung sướng râm ran chạykhắp người con bé! Nhưng con ước gìhọa sĩ đừng vẽ Ngài với dáng vẻ buồn bãthế. Nếu để ý bác sẽ thấy tranh nào vẽNgài cũng đều vậy cả. Nhưng con khôngtin rằng Ngài trông thật sự buồn bã vìnhư vậy trẻ em hẳn sẽ sợ Ngài.” “Anne,” bà Marilla nói, tự hỏi vìsao nãy giờ mình vẫn chưa cắt ngang bài

Page 187: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

diễn văn này, “con không nên nói chuyệnkiểu đó. Bất kính lắm, bất kính cực kỳ.” Mắt Anne lộ vẻ ngạc nhiên. “Tại sao chứ, con cảm thấy như vậylà tôn kính hết mức, Con đảm bảo conkhông có ý bất kính.” “Phải, ta không cho rằng con có ýđó – nhưng nói về những chuyện này vớikiểu suồng sã như vậy thật không đúngđắn chút nào. Và còn một chuyện nữa,Anne, khi ta bảo con đi lấy cái gì thìphải đem nó về ngay chứ đừng có đứngmơ màng tưởng tượng trước những bứctranh nữa. Phải nhớ đấy. Mang tấm thiệpđó vào bếp ngay. Giờ, ngồi xuống gócrồi học thuộc lời nguyện đi.” Anne dựng bức thiệp dựa vào bình

Page 188: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hoa táo mà con bé đã mang đến tô điểmcho bàn ăn – bà Marilla nhìn cách trangtrí đó với con mắt nghi ngờ, nhưng khôngnói gì – chống tay lên cằm và cố tậptrung im lặng học trong vài phút. “Con thích cái này.” Rồi con bé lạituyên bố. “Nó thật đẹp. Con từng nghethấy rồi – con đã có lần nghe những giámthị ở trường học Chủ nhật của trại đọc.Nhưng lúc đó con không thích. Ông ấy cógiọng khàn khàn và cầu nguyện nghe quáthê lương. Thật tình con cảm thấy chắcchắn ông ấy nghĩ cầu nguyện là một nghĩavụ khó chịu. Đây không phải là thơ,nhưng nó làm con có cảm giác giống nhưđọc thơ. Cha chúng con, Người nắmquyền năng trên trời, ‘thần thánh từ tên.’Cứ như một dòng nhạc vậy. Ồ, con mừng

Page 189: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

là bác nghĩ đến chuyện cho con học cáinày, bác… Marilla”. “Được rồi, vậy thì im lặng mà họcđi.” Bà Marilla nói ngắn gọn. Anne nghiêng bình hoa táo lại gầnđể đặt một nụ hôn ngọt ngào lên nụ hoahồng phớt và rồi cần mẫn học một lúclâu hơn. “Bác Marilla,” chẳng mấy chốc conbé lại hỏi, “bác nghĩ liệu con có tìmđược một người bạn tâm giao ở Avonleakhông?” “Cái gì… bạn gì?” “Bạn tâm giao – một người bạn thânthiết, bác biết đấy – một tâm hồn đồngđiệu đích thực mà con có thể giải bàynhững tâm sự thầm kín nhất của mình.

Page 190: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con mơ được gặp cô bé đó cả đời rồi.Con chưa bao giờ thật sự nghĩ mình cóthể, nhưng quá nhiều giấc mơ đáng yêunhất của con đã thành hiện thực cùng mộtlúc nên biết đâu cái này cũng sẽ được.Bác nghĩ có được không ạ?” “Diana Barry sống ngay bên dốcVườn Quả và cũng trạc tuổi con. Con bérất dễ thương và có lẽ sẽ bầu bạn vớicon khi nó về nhà. Con bé giờ đang đithăm dì ở Carmody. Nhưng con phải cẩnthận với cách cư xử của mình đấy. BàBarry là người rất khó tính. Bà ấy sẽkhông cho phép Diana chơi với bé gáinào không ngoan ngoãn dễ thương.” Anne nhìn bà Marilla qua nhữngcành hoa táo, đôi mắt lấp lánh sự tò mò.

Page 191: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Diana trông thế nào ạ? Tóc bạn ấykhông đỏ, đúng không ạ? Ôi chao, con hyvọng là không. Con có tóc đỏ đã đủ tệhại lắm rồi, con thật không chịu nổi nếubạn tâm giao của con cũng nhưvậy.” “Diana rất xinh. Con bé có tóc đenmắt đen và đôi má hồng hào. Con bé vừangoan vừa giỏi, cái đó còn tốt hơn xinhđẹp nữa.” Bà Marilla ưa thích các lời dạy bảokhông kém gì Nữ Công tước ở xứ sở thầntiên, bà luôn tin tưởng chắc chắn rằng tacần phải gán một lời răn bảo vào bất cứnhận xét nào về một đứa trẻ đang trưởngthành. Nhưng Anne gạt phắt ý tưởng rao

Page 192: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giảng này sang một bên mà chỉ tóm lấynhững viễn cảnh tươi sáng trước đó. “Ôi chao, con mừng là bạn ấy xinh.Ngoài chuyện bản thân mình xinh đẹp –cái này thì con vô vọng rồi – tốt nhất làcó bạn tâm giao đẹp. Hồi con sống vớibà Thomas, bà ấy có một cái tủ sách cócửa kính trong phòng khách. Trong đóchẳng có cuốn sách nào hết; bà Thomaschỉ dùng nó để cất những món đồ sứ đẹpnhất và cả mứt nữa - ấy là khi bà ấy cómứt để mà cất. Một bên cửa đã bị bể.Ông Thomas đã đập vỡ nó trong mộtđêm say rượu. Nhưng bên kia vẫn cònnguyên và con vẫn thường tưởng tượngbóng mình trong gương là một bé gáikhác sống trong đó. Con gọi cậu ấy làKatie Maurice, chúng con rất thân nhau.

Page 193: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con thường nói chuyện với cậu ấy hànggiờ, đặc biệt vào Chủ nhật, kể cậu ấynghe mọi thứ, Katie là niềm an ủi độngviên của đời con. Bọn con thường giả vờlà cái tủ sách đã bị phù phép và chỉ cầnbiết được câu thần chú là con sẽ mởđược cửa và bước vào căn phòng KatieMaurice sống chứ không phải vào cái kệmứt và đồ sứ của bà Thomas. Rồi KatieMaurice sẽ nắm tay con, dẫn con vàomột nơi kì diệu, ngập tràn hoa, ánh nắngcùng các vị tiên, và chúng con sẽ sốnghạnh phúc ở đó mãi mãi về sau. Khichuyển về sống với bà Hammond, timcon tan vỡ vì phải xa Maurice. Cậu ấycũng cảm thấy vô cùng khổ sở, con biếtvậy vì cậu ấy đã khóc khi hôn tạm biệtcon qua cánh cửa tủ sách. Ở nhà bà

Page 194: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hammond không có tủ sách nào. Nhưngngay bên sông cách nhà một đoạn có mộtthung lũng nhỏ trải dài xanh um, tiếngvang đáng yêu nhất sống ở đó. Nó vọnglại từng lời ta nói, ngay cả khi ta khônghề nói to. Nên con tưởng tượng ra một bégái tên là Violetta, chúng con là bạn tốtvà con yêu cậu ấy cũng nhiều như yêuKatie Maurice – không hẳn bằng nhau,nhưng gần như thế, bác biết đấy. Buổi tốitrước khi đến trại mồ côi con chào tạmbiệt Violetta, và ôi, lời tạm biệt của cậuấy vọng lại với giọng điệu buồn đến naolòng. Con gắn bó với cậu ấy đến nỗikhông có tâm trí đâu để tưởng tượng ramột bạn tâm giao khác ở trại, cho dù ởchỗ đó chẳng có chỗ cho trí tưởngtượng.”

Page 195: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ta thấy không có lại hay.” BàMarilla nói khô khốc. “Ta không tánthành lối cư xử đó. Có vẻ như con khátin vào những tưởng tượng của mình. Tốthơn con nên có một người bạn thật sự đểgạt hết mấy cái chuyện vớ vẩn đó ra khỏiđầu. Nhưng đừng để bà Barry nghe thấycon nói về những Katie Maurice hayVioletta gì đó của con, bằng không bà ấysẽ cho rằng con dựng chuyện đấy.” “Ôi không đâu ạ. Con đâu thể bạ aicũng kể về hai bạn ấy – ký ức về họ quáthiêng liêng nên không làm thế được.Nhưng con nghĩ con nên cho bác biết vềhọ. Ôi nhìn kìa, có một con ong bự vừalượn ra khỏi bông hoa táo. Con vừa nghĩsống ở một nơi như thế thì thật đáng yêubiết bao – trong hoa táo! Thật tuyệt khi

Page 196: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được ngủ ở đó trong lúc gió đu đưa bônghoa. Con nghĩ nếu không phải là conngười thì con muốn làm một con ongsống giữa những bông hoa.” “Vừa mới hôm qua con còn muốnlàm hải âu mà.” Bà Marilla khịt mũi. “Tanghĩ con hay thay đổi ý kiến quá đấy. Tađã bảo con học lời nguyện đó và đừngnói chuyện nữa. Nhưng có vẻ như mộtkhi còn có người lắng nghe con thì chẳngtài nào ngăn con nói được. Vậy nên lênphòng học đi.” “Ôi, con học gần xong rồi – chỉ còndòng cuối thôi.” “Ái chà, không sao, cứ làm như tanói đi. Lên phòng học cho tử tế vào và ởyên đó cho đến khi nào ta gọi xuống dọn

Page 197: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trà.” “Con có thể cầm hoa táo theo làmbạn không?” Anne nài nỉ. “Không, ta không muốn phòng conbừa lên những hoa là hoa. Lẽ ra từ đầucon nên để mặc chúng trên cây.” “Con cũng hơi cảm thấy thế,” Annenói. “Con cảm thấy lẽ ra mình không nênrút ngắn đời sống đáng yêu của chúngbằng việc hái xuống – con sẽ khôngmuốn bị hái xuống nếu con là một bônghoa táo. Nhưng sự quyến rũ khôngcưỡng lại nổi. Bác sẽ làm gì nếu gặpmột sự quyến rũ khó cưỡng?” “Anne, con có nghe ta bảo đi lênphòng không?” Anne thở dài, quay về chái Đông,

Page 198: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngồi xuống một cái ghế bên cửa sổ. “Rồi – mình thuộc lời nguyện nàyrồi. Mình đã học câu cuối lúc lên cầuthang. Giờ mình sẽ tưởng tượng ra mọiđồ đạc cho căn phòng này để rồi từ nayvề sau, trong tưởng tượng, chúng sẽ mãimãi ở lại nơi đây. Sàn nhà phủ thảmnhung trắng in hình hoa hồng, cửa sổ nàocũng treo rèm lụa màu hồng. Nội thấtbằng gỗ gụ. Mình chưa bao giờ thấy gỗgụ, nhưng nó có vẻ rất xa xỉ. Đây là mộtcái ghế bành chất đống những chiếc gốilụa tuyệt hảo, màu hồng màu xanh, màuđỏ màu vàng, mà mình duyên dáng tựalên trên. Mình có thể thấy bóng mìnhtrong chiếc gương lớn lộng lẫy treo trêntường kia. Mình cao ráo và vương giả,diện một chiếc váy dài viền ren trắng,

Page 199: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một viên ngọc trai trên ngực và nhiềuviên ngọc đính trên tóc. Tóc mình đennhư màu đêm, da trắng như ngà. Mình làTiểu thư Cordelia Fitzgerald. Không,không thể, mình không thể làm cho điềuđó giống thật được.” Con bé nhún nhảy bước đến soimình trong chiếc gương nhỏ. Gương mặtnhọn lấm tấm tàn nhang và đôi mắt xámnghiêm nghị nhìn trả lại. “Mày chỉ là Anne ở Chái NhàXanh,” con bé nói nghiêm túc, “và cứkhi nào tưởng tượng mình là Tiểu thưCordelia thì ta lại nhìn thấy Chái NhàXanh còn tốt hơn cả triệu lần so với mộtAnne chẳng thuộc về nơi nào cả, khôngphải sao?”

Page 200: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con bé cúi người ra trước, hôn bóngmình trìu mến rồi bước đến khung cửa sổrộng mở. “Hỡi Nữ Hoàng Tuyết, chào buổichiều. Và chào buổi chiều, hỡi dươngliễu thương yêu dưới thung lũng. Chàobuổi chiều, căn nhà xám thân mến trênđồi. Ta tự hỏi Diana liệu có phải là bạntâm giao của ta không. Ta hy vọng là có,và ta sẽ yêu quý cô ấy thật nhiều. Nhưngta không bao giờ được phép quên KatieMaurice và Violetta. Họ sẽ vô cùng tổnthương nếu ta làm như thế, mà ta ghét gâyra tổn thương cho bất cứ ai, cho dù làmột cô bé tủ sách hay một cô bé tiếngvọng. Ta phải ghi nhớ cẩn thận và mỗingày gửi cho họ một nụ hôn.” Anne gửi tới những bông anh đào

Page 201: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vài nụ hôn gió từ đầu ngón tay, và rồi,tay chống lên cằm, lại khoan khoái trôivào một biển mộng mơ.

Page 202: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 9

Page 203: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Rachel Lynde thật sựhãi hùng

Anne ở Chái Nhà Xanh được chừngnửa tháng thì bà Lynde mới đến xem xétcon bé. Nói cho công bằng, không thểtrách bà Rachel chuyện này. Một đợtcúm trái mùa nghiêm trọng đã giữ rịtngười phụ nữ mẫu mực đó trong nhà kểtừ chuyến viếng thăm Chái Nhà Xanh lầntrước của bà. Bà Rachel không mấy khiốm và thường tỏ ra khinh thường rõ rệtnhững người dễ ốm; nhưng cúm, bà quảquyết, không giống bất cứ bệnh nào trênđời và chỉ có thể được giải thích nhưmột ý nguyện đặc biệt của Chúa. Ngaykhi bác sĩ cho phép ra khỏi nhà, bà hối

Page 204: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hả lao đến Chái Nhà Xanh, hết sức tò mòmuốn thấy đứa trẻ mồ côi của Matthewvà Marilla mà đủ loại chuyện và giảthuyết về nó đã lan truyền khắp Avonlea. Anne đã tận dụng hiệu quả từngkhoảnh khắc trong nửa tháng đó. Con béquen với từng ngọn cây cọng cỏ quanhnhà. Nó phát hiện ra một con đường chạyxuống dưới vườn táo rồi xuyên qua vànhđai rừng và nó cũng đã khám phá đến tậnđiểm cuối của con đường hai bên điểmxuyết những dòng suối, cây cầu tuyệtdiệu, bãi linh sam cùng vòm anh đào dại,những khúc quanh mọc đầy dương xỉ,cũng như những đường nhánh rợp bóngcây thích và tần bì núi. Con bé làm bạn với dòng suối dướithung lũng – con suối sâu, mát lạnh và

Page 205: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong vắt tuyệt vời; ven suối có nhữngđám sa thạch đỏ nhẵn thín và viền quanhbờ là hàng dương xỉ nước trông nhưnhững cây cọ khổng lồ; xa hơn là cây cầugỗ bắt qua dòng suối nhỏ. Cây cầu này dẫn đôi chân nhún nhảycủa Anne lên ngọn đồi rậm rì cây phía xaxa, nơi ánh tà dương vĩnh hằng ngự dướinhững hàng linh sam và vân sam thẳngtắp, dày đặc những bông hoa duy nhất ởđó là vô vàn bông “chuông-tháng-Sáu”mảnh mai, loài hoa rừng dễ mắc cỡ nhấtvà cũng dễ thương nhất, và một vài đóahoa sao nhạt màu mỏng tang tựa nhữnglinh hồn của mùa hoa trước. Tơ nhện óngánh giăng mắc giữa các tán cây nhưnhững sợi chỉ bạc còn những cành linhsam và các chùm tua của nó dường như

Page 206: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đang thầm thì thân thiện. Toàn bộ cuộc du hành khám phá mêly này được thực hiện trong vẻn vẹn nửatiếng con bé được đi chơi, và Anne kểvề những phát hiện của mình cho ôngMatthew và cho bà Marilla, vốn chỉnghe bập bõm câu được câu chăng. ÔngMatthew không than phiền gì, chắc chắnrồi; ông lắng nghe với một nụ cười vuisướng không thể diễn tả bằng lời; bàMarilla để mặc cuộc “huyên thuyên” nàycho đến khi bà nhận ra mình trở nên quáthích thú với nó, liền nhanh chóng cắtngang Anne bằng yêu cầu gọn lỏn làkhông được nói nữa. Khi bà Rachel tới thì Anne đang ởvườn quả, thỏa sức lang thang qua bãi cỏxanh um rập rờn lốm đốm rang chiều đỏ

Page 207: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ối; vậy là quý bà mẫu mực kia có đượccơ hội tuyệt vời để kể tường tận về bệnhtình của mình, mô tả từng cơn đau vàtừng nhịp tim với sự thích thú rõ rệt đếnnỗi bà Marilla cảm giác như ngay cảbệnh cúm cũng có mặt tốt của nó. Khimọi chi tiết đã cạn kiệt, bà Rachel mớiđi vào lý do chính của chuyến viếngthăm. “Tôi đã nghe một vài chuyện bấtngờ về cô và Matthew.” “Tôi không nghĩ chị có thể bất ngờhơn tôi đâu,” bà Marilla nói. “Giờ thì tôiqua cơn bất ngờ rồi.” “Nhầm lẫn kiểu đó đúng là tệ thật,”bà Rachel nói giọng thông cảm. “Hai anhem không gửi trả nó lại được à?”

Page 208: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tôi nghĩ là được, nhưng chúng tôiđã quyết định không làm thế. Matthewthích con bé. Và phải nói là chính tôicũng thích – mặc dù tôi thừa nhận con bécó nhiều khuyết điểm. Căn nhà cứ nhưmột nơi khác hẳn. Nó thật sự rất thôngminh.” Marilla nói nhiều hơn dự kiến, vì bàđọc được vẻ không tán đồng trên nét mặtbà Rachel. “Thật là một trách nhiệm to lớn màcô phải gánh lấy.” quý bà nói một cách uám, “đặc biệt khi cô chẳng có chút xíukinh nghiệm gì với lũ trẻ. Tôi đoán côcũng chẳng biết nhiều về con bé hay hoàncảnh thật sự của nó, và ai mà đoán đượcmột đứa trẻ như thế sẽ trở thành thế nào.

Page 209: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nhưng dĩ nhiên tôi không muốn làm cônhụt chí, Marilla.” “Tôi không thấy nhụt chí đâu,” bàMarilla trả lời khô khốc. “Khi tôi quyếtđịnh làm gì đó thì chắc chắn sẽ làm. Tôinghĩ chị sẽ muốn gặp Anne. Để tôi gọi nóvào.” Anne chạy đến ngay lập tức, khuônmặt rạng rỡ niềm vui vì chuyến langthang trong vườn; nhưng bối rồi khi pháthiện ra sự hiện diện bất ngờ của mộtngười lạ, con bé khựng lại ngượng ngùngtrong khung cửa. Nó đích thực là mộtsinh linh nhỏ bé có bộ dạng hơi kì cụcvới chiếc đầm vải pha len ngắn bó chặtmặc từ lúc còn ở trại, bên dưới là cặpchân khẳng khiu có vẻ như dài đến vôduyên. Các nốt tàn nhang nhiều và khó

Page 210: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chịu hơn lúc nào hết, gió thổi tung máitóc không đội mũ của con bé thành mộtđám rối nùi, đỏ như chưa bao giờ đỏ đếnthế. “Ái chà, họ không chọn cháu vì vẻbề ngoài, hẳn thế rồi,” bà Rachel Lyndemạnh mẽ bình luận. Bà vốn thuộc trongsố những người vui vẻ, được nhiềungười yêu quý và thường tự hào vì dámnói lên suy nghĩ của mình không chút sợhãi kiêng dè. “Con bé gầy gò thô kệchkhủng khiếp, Marilla. Đến đây, cháu bé,để ta nhìn một cái nào. Thật lòng có aitừng thấy nhiều tàn nhang đến thế nàychưa? Tóc lại đỏ như cà rốt! Lại đây, bé,ta bảo mà.” Anne “lại đó”, nhưng không theocách bà Rachel trông đợi. Chỉ bằng một

Page 211: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bước nhảy, con bé băng qua sàn bếp đếnđứng ngay trước mặt bà Rachel, khuônmặt đỏ bừng giận dữ, môi rung rung vàcả thân hình mảnh dẻ cũng run lên bầnbật. “Con ghét bà,” con bé thét lên thethé, giẫm chân trên sàn. “Con ghét bà –Con ghét bà – Con ghét bà – “ mỗi câughét là một tiếng giậm chân mạnh hơn.“Sao bà dám nói con ốm nhách và xấuxí! Sao bà dám nói con đầy tàn nhang vàtóc đỏ! Bà là người thô lỗ, bất lịch sự vàvô cảm!” “Anne!” bà Marilla kêu lên thảngthốt. Nhưng Anne vẫn đối mặt với bàRachel một cách ngoan cường, đầu ngẩng

Page 212: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cao, mắt rực sáng, tay nắm chặt, sự phẫnnộ khủng khiếp tỏa ra từ khắp người nó. “Sao bà dám nói vậy với con!” nólặp lại một cách dữ dội. “Bà có muốnngười ta nói vậy về bà không? Bà cómuốn bị nói mình mập mạp vụng về vàchẳng có chút trí tưởng tượng nào không?Con không cần biết có làm tổn thương bàkhi nói vậy không! Con hy vọng là có. Bàlàm tổn thương con còn nặng nề hơn sovới cả ông chồng say xỉn của bà Thomasnữa. Và con sẽ không bao giờ tha thứcho bà chuyện này, không bao giờ, khôngbao giờ.” Rầm! Rầm! “Có ai từng thấy tính khí vậy chưanhỉ!” bà Rachel thốt lên hãi hùng.

Page 213: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Anne, về phòng rồi ở yên đó chođến khi ta lên.” Bà Marillla nói, cố gắngphục hồi quyền lực trong giọng nói củamình. Anne bật khóc, chạy về phía cửaphòng, sập cửa mạnh đến nỗi mấy chiếchộp thiếc trên bức tường ngoài hiên runglên tội nghiệp, và bay qua phòng lên cầuthang như một cơn lốc. Một tiếng sầm từtrên vẳng xuống cho thấy cửa phòng cháiĐông cũng bị đóng mạnh tương tự. “Ái chà, tôi không ghen tỵ với cô vềchuyện phải nuôi cái thứ đó đâu, Marillaạ,” bà Rachel nói với vẻ trang nghiêmkhó diễn tả bằng lời. Marilla hé miệng định nói bà khôngbiết phải làm cách nào để tạ lỗi hay bày

Page 214: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tỏ sự phản đối. Những gì bà nói lại khiếnbà ngay lúc đó và cho đến tận về sau vẫnphải lấy làm ngạc nhiên. “Chị không nên phê phán ngoại hìnhcon bé như thế, Rachel.” “Marilla Cuthbert, cô không địnhnói là cô ủng hộ cái thái độ khủng khiếpmà chúng ta vừa chứng kiến chứ? BàRachel giận dữ hỏi. “Không.” Bà Marilla chậm rãi nói,“Tôi không cố gắng bào chữa cho nó. Nóđã rất hư và tôi sẽ phải nói chuyện lạivới nó. Nhưng chúng ta phải khoan dungvới con bé. Nó chưa từng được dạy thếnào là đúng. Mà chị đã tỏ ra quá khắt khevới nó, Rachel.” Marilla không thể ngăn mình chêm

Page 215: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thêm câu cuối vào, mặc dù bà lại mộtphen ngạc nhiên với chính bản thân vìhành động đó. Bà Rachel đứng dậy vớivẻ lòng tự trọng bị tổn thương. “Thế đấy, Marilla, tôi hiểu là sau vụnày mình sẽ phải cẩn thận khi phát ngônvì lòng tự ái cao quý của những đứa trẻmồ côi mà chỉ Chúa mới biết đã đượcđón về từ nơi nào phải được cân nhắctrước mọi thứ khác. Ồ, không, tôi khôngbực mình đâu – cô đừng lo. Tôi quá áingại cho cô đến nỗi chẳng còn tâm tríđâu mà giận dữ. Cô sẽ gặp những rắc rốicá nhân với đứa trẻ đó. Nhưng nếu nghetheo lời khuyên của tôi – mà tôi ngờ làcô sẽ chẳng làm thế cho dù tôi đã nuôilớn mười đứa nhỏ và từng mất hai đứa –cô sẽ phải làm cái việc “nói chuyện” mà

Page 216: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cô vừa nhắc đến đó với một cây roi cỡbự kìa. Tôi nghĩ đó hẳn là thứ ngôn ngữhiệu quả nhất với kiểu con nít như thế.Tôi đoán tính khí nó cũng giống hệt tócnó vậy. Thôi, chào buổi tối, Marilla. Tôihy vọng cô sẽ xuống thăm tôi như thườnglệ. Nhưng cô không thể trông chờ tôi sẽlại hồ hởi đến đây nếu tôi còn có nguy cơbị quát tháo và sỉ nhục theo kiểu này.Đây là một trải nghiệm mới của tôi.” Ngay khi bà Rachel lướt đi khỏi đó– nếu ta có thể dung từ lướt với một bàmập lúc nào cũng lạch bà lạch bạch – bàMarilla mang theo bộ mặt nghiêm trangđến chái Đông. Trên đường lên lầu, bà vắt óc suynghĩ xem mình phải làm gì. Bà không hềkhiếp đảm trước cảnh tượng vừa chứng

Page 217: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

kiến. Bất hạnh làm sao Anne lại biểuhiện tính khí như thế trước bà RachelLynde chứ không phái trước ai khác! Rồibà Marilla đột nhiên ý thức được mộtđiều khó chịu và đáng trách, đó là bàthấy xấu hổ nhiều hơn buồn rầu khi khámphá ra một khuyết điểm nghiêm trọng nhưvậy trong tính cách của Anne. Phải phạtcon bé sao đây? Lời gợi ý tử tế về câyroi liễu – mà hiệu quả của nó đã được tấtcả những đứa con của bà Rachel xácthực – không hấp dẫn Marilla. Bà khôngtin mình có thể quất một đứa trẻ. Không,phải tìm ra một cách trừng phạt nào khácđể Anne ý thức được rõ ràng về thái độxúc phạm của con bé. Bà Marilla thấy Anne đang nằm sấptrên giường khóc nức nở, có vẻ đã quên

Page 218: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

béng mất đôi ủng lấm lem bùn đất thượngtrên tấm khăn trải giường sạch sẽ. “Anne,” bà nói từ tốn. Không có tiếng trả lời. “Anne,” với giọng nghiêm trọnghơn, “ra khỏi giường ngay và nghe ta nóinày.” Anne vặn người rời khỏi giường,ngồi cứng đơ trên cái ghế cạnh đó, mặtsưng húp và đẫm lệ còn đôi mắt dán chặtxuống sàn nhà một cách ngoan cố. “Đây đúng là cách cư xử hay đó,Anne! Con không biết xấu hổ hả?” “Bà ấy không có quyền nói con xấuxí và tóc đỏ,” Anne vặn lại, vẻ lảng tránhvà thách thức.

Page 219: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không có quyền nổi giận rồi ănnói với bà ấy kiểu đó Anne. Ta rất xấuhổ về con – vô cùng xấu hổ. Ta muốncon phải cư xử tử tế với bà Lynde, trongkhi đó con lại làm ta bẽ mặt. Ta khônghiểu nổi tại sao con lại mất bình tĩnh đếnthế chỉ vì bà Lynde nói con tóc đỏ và thôkệch. Con cũng thường nói bản thân nhưthế mà.” “Ồ nhưng có sự khác biệt giữa việctự nói và nghe người khác nói chứ,”Anne rên rỉ. “Bác có thể biết sự thật làthế nhưng không thể không hy vọng ngườikhác đừng nghĩ về nó như vậy. Con biếtbác nghĩ con cư xử rất tệ, nhưng conkhông thể làm khác được. Khi bà ấy nóinhững lời như vậy có gì đó cứ dâng lênlàm con thấy nghẹt thở. Con phải hét lên

Page 220: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

với bà ấy.” “Thôi được rồi, ta phải nói là conđã giở trò giỏi đấy. Bà Lynde sẽ cóchuyện hay ho về con để rêu rao khắpnơi – và bà ấy sẽ làm thế cho mà xem.Thật tệ là con đã mất tự chủ như thế,Anne.” “Bác cứ tưởng tượng xem bác sẽcảm thấy thế nào nếu có người nói thẳngvào mặt bác là bác gầy gò xấu xí,” Annecãi lại trong nước mắt. Một ký ức cũ đột ngột hiện lên trướcmắt Marilla. Hồi còn nhỏ xíu, bà từngnghe một bà dì tán chuyện về bà. “Tộinghiệp, nó là một con bé vừa đen đúavừa khẳng khiu.” Suốt năm mươi nămtrời, không ngày nào Marilla không bị ký

Page 221: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ức đó ám ảnh. “Ta không nói rằng bà Lynde hoàntoàn đúng khi nói về con như vậy,Anne.” Bà thừa nhận bằng giọng dịudàng hơn. “Rachel nói chuyện quá thẳngthắn. Nhưng về phần con cũng khôngcách gì bào chữa được cho kiểu cư xửđó. Bà ấy là một người lạ, lớn tuổi hơnvà là khách của ta – cả ba lý do đều rấtthỏa đáng để con kính trọng bà ấy. Conđã tỏ ra thô lỗ, hỗn xược và” – bàMarilla đã có được một ý tưởng xử phạtkhôn ngoan – “con phải nói với bà ấyrằng con rất tiếc về cách cư xử tồi tệ củamình và xin được tha thứ.” “Con không bao giờ làm vậy được,”Anne nói với vẻ kiên quyết và ảm đạm.“Bác có thể trừng phạt con như thế nào

Page 222: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cũng được, bác Marilla. Bác có thể nhốtcon vào hầm tối ẩm thấp lúc nhúc rắn vàcóc, chỉ cho con bánh mì và nước lã, consẽ không than van gì hết. Nhưng conkhông thể đi xin bà Lynde tha thứ chomình được.” “Chúng ta không có thói quen nhốtngười vào hầm kín, ẩm ướt,” bà Marillanói gọn, “nhất là cũng chẳng dễ tìm rađược một nơi như thế ở Avonlea. Nhưngđi xin lỗi bà Lynde là chuyện con phảilàm và sẽ làm, con sẽ ở yên trong phòngđến khi nào con nói với ta rằng con sẵnlòng làm chuyện đó.” “Con hẳn sẽ phải sống ở trong nàymãi mãi rồi,” Anne nói giọng đau buồn,“Vì con không thể nói với bà lynde rằngcon rất hối hận đã nói những lời đó với

Page 223: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bà ấy. Sao vậy được? Con không hốihận. Con rất tiếc vì đã làm bác giậnnhưng con mừng vì đã nói với bà ấynhững lời đó. Thật sự rất thỏa mãn. Conkhông thể nói xin lỗi khi con không thấycó lỗi, đúng không ạ? Con thậm chí cònkhông tưởng tượng nổi mình cảm thấy cólỗi.” “Có lẽ sáng mai trí tưởng tượng củacon sẽ hoạt động tốt hơn,” bà Marilla nóitrong lúc đứng lên chuẩn bị đi ra. “Consẽ có cả đêm để ngẫm lại cách cư xử củamình và suy nghĩ cho thấu đáo hơn. Conđã nói sẽ cố làm một đứa trẻ rất ngoannếu chúng ta giữ con lại Chái Nhà Xanh,nhưng ta phải nói rằng tình hình tối naycó vẻ không giống vậy lắm.” Để mặc cho mũi tên này ngập sâu

Page 224: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vào tâm hồn bão táp của Anne, bàMarilla xuống nhà bếp, đầu óc rối tung,lòng ngập tràn giận dữ. Bà giận cả mìnhlẫn Anne, vì mỗi khi nhớ lại vẻ sững sờcủa bà Rachel, môi bà lại phải ráng mímlại không cười và bà cảm thấy một khátkhao vô cùng đáng trách, là được phá lêncười.

Page 225: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 10

Page 226: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lời xin lỗi của Anne

Tối đó bà Marilla không kể lại sựtình với ông Matthew; nhưng mãi đếnsáng hôm sau Anne vẫn im hơi lặng tiếngnên phải có một lời giải thích cho việccon bé vắng mặt ở bàn ăn sáng. BàMarilla kể cho ông Matthew nghe mọichuyện, cố gắng nhấn mạnh tính nghiêmtrọng trong cách cư xử khủng khiếp củaAnne. “Rachel Lynde bị một vố như thếcũng tốt; bà ta đúng là bà già lắm điều”Matthew an ủi. “Matthew Cuthbert, em ngạc nhiênvì anh đó. Anh biết Anne cư xử thật tệ,

Page 227: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy mà vẫn đứng về phía con bé! Emđoán anh sẽ nói không cần phải phạt conbé gì cả!” “À ừ… không… không hẳn vậy,”ông Matthew ấp úng. “Anh cho là con bécũng bị phạt chút đỉnh. Nhưng đừngnghiêm khắc quá với nó, Marilla. Hãynhớ rằng con bé chưa từng được ai dạylàm thế nào cho đúng. Em… em sẽ chonó ăn gì chứ, đúng không?” “Anh đã bao giờ nghe nói em bỏ đóiai để cho người đó cư xử tốt lên chưa?”bà Marilla phẫn nộ hỏi. “Con bé sẽ đượcăn đúng bữa và em sẽ đích thân manglên. Nhưng nó sẽ phải ở trên đó cho đếnchừng nào chịu xin lỗi bà Lynde, và đólà quyết định cuối cùng đấy, anhMatthew.”

Page 228: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bữa sáng, bữa trưa và bữa tối đềurất lặng lẽ - do Anne vẫn còn ngoan cố.Sau mỗi bữa ăn bà Marilla đều mangmột khay thức ăn chất đầy đến chái Đôngrồi sau đó lại đem xuống trong khi nóhầu như chẳng vơi chút nào. ÔngMatthew nhìn khay thức ăn cuối cùngđược mang xuống với cặp mắt lo ngại.Chẳng lẽ Annne không ăn gì cả? Tối đó khi bà Marilla ra ngoài đểlùa đàn bò từ bãi cỏ sau nhà về chuồngthì ông Matthew, vốn đang lảng vảngthám thính quanh chuồng bò, lẻn vào nhànhư một tên trộm và rón rén leo lên cầuthang. Bình thường ông Matthew chỉquanh quẩn giữa nhà bếp và căn phòngngủ nhỏ của ông ở cạnh sảnh; cũng có đôilần ông đánh bạo vào sảnh hay phòng

Page 229: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khách những khi linh mục tới dùng trà.Nhưng ông chưa bao giờ lên lầu nhàmình kể từ mùa xuân ông giúp bà Marilladán giấy căn phòng ngủ trống, tính đếnnay đã bốn năm rồi. Ông nhón chân quanh hành lang,đứng vài phút trước cửa căn phòng cháiĐông cho tới khi thu đủ can đảm gõ nhẹlên đó rồi mở cửa ngó vào trong. Anne đang ngồi trên chiếc ghế vàngbên cửa sổ, sầu thảm nhìn đăm đăm ravườn. Con bé có vẻ rất gầy gò buồn bã,và tim ông Matthew nhói lên. Ông nhẹnhàng đóng cửa, nhón chân đi về phíacon bé. “Anne,” ông thì thầm như sợ bị nghetrộm, “con thế nào rồi, Anne?”

Page 230: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne mỉm cười mệt mỏi. “Rất khỏe ạ. Con tưởng tượng rấtnhiều thứ và chúng đã giúp con giết thờigian. Dĩ nhiên cũng khá cô đơn. Nhưngcó lẽ con sẽ quen.” Anne mỉm cười trở lại, dũng cảmđối diện với những năm dài bị cầm tù côđộc phía trước. Matthew nhớ ra ông không đượclãng phí thời gian mà phải nói những gìcần nói phòng khi bà Marilla về sớm. “À ừ, Anne, con không nghĩ mìnhnên làm vậy và kết thúc mọi chuyện đià?” ông thì thầm. “Sớm hay muộn cũngphải vậy thôi, con biết đó, Marilla làngười cực kì kiên định – cực kỳ kiênđịnh đó Anne. Hãy làm vậy thôi, nghe ta

Page 231: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đi, cho mọi chuyện kết thúc.” “Ý bác là xin lỗi bà Lynde?” “Ừ - xin lỗi – chính là từ đó,” ôngMatthew nói gấp gáp. “Cứ đơn giản hóamọi chuyện đi để mà nói. Đó là điều tamuốn nói.” “Con nghĩ con có thể vâng lời bácmà làm điều đó,” Anne nói vẻ trầmngâm. “Thành thực mà nói con rất hốihận, vì bây giờ con thực sự cảm thấy hốihận. Tối qua con không hề hối hận. Conchỉ thấy giận dữ đến phát điên, và con cứgiận thế cả đêm. Con biết như vậy vì conđã tỉnh dậy ba lần và lần nào cũng rấtgiận dữ. Nhưng sáng nay tất cả đã qua.Con không còn tức giận nữa – mà nócũng khiến con kiệt sức rồi. Con thấy quá

Page 232: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

xấu hổ về bản thân. Nhưng con không thểnghĩ đến chuyện tới nói với bà Lyndenhư thế. Như vậy thì bẽ mặt quá đi. Conquyết định thà im lặng mãi mãi còn hơnlàm thế. Nhưng mà… con sẽ làm bất cứđiều gì vì bác… nếu bác thật sự muốncon…” “À ừ, dĩ nhiên ta muốn. Dưới nhàkhông có con thật cô đơn khủng khiếp. Đigiải quyết ổn thỏa mọi chuyện đi… vậymới là cô bé ngoan chứ.” “Đúng ạ,” Anne đáp lại vẻ camchịu. “Khi nào Marilla vào con sẽ nóivới bác ấy là con hối hận rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy Anne. Nhưngđừng kể với Marilla là ta nói gì đấy. Bácấy sẽ nghĩ là ta chen chân vào mà ta đã

Page 233: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hứa không làm vậy.” “Ngựa hoang cũng không moi đượcbí mật này từ miệng con,” Anne thề trangtrọng. “Mà làm sao ngựa hoang moiđược bí mật của người ta chứ?” Nhưng ông Matthew đã đi mất,hoảng sợ trước thành công của mình. Ôngvội vã bước xuống góc xa nhất củachuồng ngựa, để bà Marilla khỏi nghingờ ông đã làm gì. Còn bà Marilla, saukhi trở về nhà, cực kỳ ngạc nhiên khinghe một tiếng gọi rầu rĩ “bác Marilla”từ lan can. “Sao?” bà nói trên đường vào hànhlang. “Con xin lỗi vì đã mất tự chủ và nóinăng thô lỗ, và con sẵn lòng đến nói như

Page 234: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy với bà Lynde.” “Rất tốt,” giọng nói cứng nhắc củabà Marilla không để lộ một dấu hiệu nhẹnhõm nào. Bà đang băn khoăn không biếtsẽ phải làm gì nếu Anne không chịu đầuhàng. “Vắt sữa xong ta sẽ đưa con đi.” Vậy là, sau khi Marilla vắt sữaxong, người ta thấy bà và Anne thả bộxuống đường, người trước ngẩng cao đầuđắc thắng, người sau ủ rũ thất vọng.Nhưng được nửa đường, bao nhiêu chánnản của Anne tan biến hết như có phépmàu. Con bé ngẩng cao đầu nhẹ bước,không dời mắt khỏi bầu trời hoàng hônvà quanh con bé toát ra một không khí hồhởi nhẹ nhõm. Bà Marilla quan sát sựthay đổi này với vẻ không đồng tình.Chẳng có chút dấu hiệu nào của sự ăn

Page 235: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

năn ngoan ngoãn cần phải thể hiện trướcmặt bà Lynde bị tổn thương. “Con đang nghĩ gì vậy, Anne?” bàsắc giọng hỏi. “Con đang tưởng tượng những gìmình phải nói với bà Lynde,” Anne đápmơ màng. Cái này đáng để thỏa mãn lắm –hoặc ít ra cũng nên thế. Nhưng bàMarilla không thể rũ khỏi đầu suy nghĩrằng có gì đó trong kế hoạch trừng phạtcủa bà đã lệch hướng. Anne không lý gìlại có vẻ vui sướng hớn hở đến vậy. Anne tiếp tục vui sướng hớn hở chođến khi họ lọt vào tầm mắt của bà Lynde,lúc này đang ngồi đan bên cửa sổ nhàbếp. Ngay lúc đó vẻ mặt rạng rỡ biến

Page 236: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mất. Một vẻ ăn năn ảm đạm hiện lên trêntừng nét mặt. Chưa ai kịp nói lời nào thìAnne đột nhiên quỳ xuống trước mặt bàLynde đang sửng sốt và đưa tay vẻ vannài. “Ôi, bà Lynde, con vô cùng hốihận,” con bé nói giọng run run. “Conkhông tài nào thể hiện được hết nỗi buồncủa mình, không thể cho dù con có dùnghết cả một cuốn từ điển. Bà hẳn có thểtưởng tượng ra được. Con đã cư xử quảtệ với bà… và con làm mất mặt nhữngngười bạn thân thiết, Matthew vàMarilla, những người đã cho phép con ởlại Chái Nhà Xanh dù con không phảicon trai. Con đúng là một con bé hư hỏngvà vô ơn khủng khiếp, con đáng bị phạt,đáng bị những người đáng kính đuổi đi

Page 237: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vĩnh viễn. Con thật rất hư khi nổi điênnhư thế chỉ vì bà nói với con sự thật. Đól à sự thật; mỗi lời bà nói đều thật. Tóccon đỏ và con nhiều tàn nhang, gầy trơxương lại xấu xí. Những gì con nói vớibà cũng là sự thật, nhưng đáng ra conkhông nên nói như thế. Ôi, bà Lynde, xinbà, xin bà tha thứ cho con. Nếu bà từchối thì đây sẽ là nỗi sầu bi suốt đời củacon. Bà sẽ không muốn gieo rắc nỗi sầubi suốt đời cho một bé gái mồ côi tộinghiệp chứ ạ, ngay cả khi tính khí con béđó thật tệ hại? Ôi, con chắc bà sẽ khôngđâu. Xin hãy nói là bà tha thứ cho con đibà Lynde.” Anne đan chặt tay vào nhau, cúi đầuchờ đợi lời phán xét. Không cần phải nghi ngờ sự thành

Page 238: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khẩn của con bé – nó thấm đẫm trongtừng thanh âm. Cả bà Marilla và bàLynde đều nhận thấy vẻ thành thật khôngthể nhầm được. Nhưng bà Marilla khiếpđảm hiểu rằng thật ra Anne đang thíchthú tận hưởng cảm giác bẽ bàng - đangvui vẻ trong suốt quá trình thể hiện sựxấu hổ của mình. Đâu rồi cái hình phạtbổ ích mà bà, Marilla, lấy làm hởi lòngđắc chí? Anne đã biến nó thành một kiểugiải trí tích cực rồi. Vốn chưa nắm bắt được tình hình,bà Lynde mẫu mực không thể nhận rađiều này. Bà chỉ thấy Anne đã xin lỗi rấtthành khẩn và mọi bực bội tan biến trongtrái tim thân ái, cho dù nó có phần phiềnphức, của bà. “Nào, nào, đứng lên đi nào, bé,” bà

Page 239: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói vui vẻ. “Dĩ nhiên ta tha thứ cho con.Ta nghĩ dù sao ta cũng hơi khắt khe vớicon. Nhưng ta vốn là người thẳng thắnmà. Con đừng bận tâm đến ta. Không thểphủ nhận tóc con đỏ khủng khiếp, nhưngta cũng từng biết một bé gái – thật ra tahọc chung với cô đó – khi còn trẻ tóccũng đỏ tới từng cọng như con nhưng lớnlên liền sẫm lại thành màu nâu vàng tuyệtđẹp. Ta sẽ không ngạc nhiên chút nàonếu tóc con cũng vậy – không chút nào.” “Ôi, bà Lynde,” Anne thở một hơidài trong khi đứng dậy. “Bà đã cho conmột niềm hy vọng. Con sẽ luôn coi bà làân nhân. Ôi, con có thể chịu đựng bất cứđiều gì miễn là con nghĩ khi lớn lên tóccon sẽ có màu nâu vàng tuyệt đẹp. Sẽ dễtrở thành người tốt hơn nếu người ta có

Page 240: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tóc màu nâu đẹp, bà có nghĩ thế không?Còn bây giờ liệu con có thể ra vườn ngồitrên cái ghế dài dưới những gốc táo kiatrong khi bà và bác Marilla trò chuyệnkhông ạ? Ở ngoài kia có nhiều thứ đểtưởng tượng hơn.” “Ừ, đi đi, bé. Và nếu thích con cóthể hái một bó loa kèn tháng Sáu trắng ởgóc vườn.” Khi cánh cửa đóng lại sau lưngAnne, bà Lynde nhanh chóng thắp mộtngọn đèn. “Con bé thật kỳ quặc. Ngồi ghế nàyđi, Marilla; thoải mái hơn cái cô đangngồi đấy; tôi chỉ giữ cái đó cho thằng bégiúp việc thôi. Đúng vậy, con bé quả làkỳ quặc, nhưng nói cho cùng ở con bé

Page 241: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cũng có nét thú vị đấy chứ. Tôi khôngcòn bất ngờ vì cô và Matthew giữ nó lại– cũng không thấy tội nghiệp cô nữa. Cólẽ con bé sẽ ngoan ngoãn thôi. Dĩ nhiên,nó có kiểu diễn đạt lạ lùng… hơi, ờ, hơiquá sinh động, cô biết đấy; nhưng rồi conbé sẽ không còn như thế nữa vì giờ nó đãđược sống giữa những con người vănminh. Và đó, tôi thấy nó dễ nổi nóng thậtđấy; nhưng có điểm hay, đứa trẻ mà dễnổi nóng thì sẽ chỉ bùng nổ ra rồi nguộiđi luôn, không bao giờ quỷ quyệt haygian trá. Đừng có để tôi gần mấy đứa trẻquỷ quyệt, thế là được. Nói chung,Marilla, có lẽ tôi thích con bé.” Khi bà Marilla đi về, Anne đã rờikhỏi vườn cây thơm ngát trong bóngchiều nhập nhoạng với một bó thủy tiên

Page 242: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trắng trên tay. “Con xin lỗi rất tốt, đúng không ạ?”con bé hãnh diện nói khi bước xuốngđường. “Con nghĩ đã làm thì phải làmcho chu đáo.” “Con đã làm chu đáo rồi, thật sự chuđáo rồi,” bà Marilla bảo. Bà hoảng hốtnhận ra mình cứ muốn phá lên cười mỗikhi nhớ lại chuyện đó. Bà cũng có mộtcảm giác không lấy gì làm dễ chịu là lẽra bà phải mắng Anne vì đã xin lỗi trơntru đến thế; nhưng nói vậy thật nực cười!Bà tự thỏa hiệp với mình bằng cách nóinghiêm khắc: “Ta hy vọng con sẽ khôngcó nhiều dịp nói xin lỗi như vậy nữa. Tahy vọng từ giờ con sẽ cố giữ bình tĩnh,Anne.”

Page 243: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Sẽ khó lắm nếu mọi người cứ xoáyvào vẻ ngoài của con,” Anne nói kèmtheo tiếng thở dài. “Con không tức giậnvề những việc khác, nhưng con quá mệtvì bị cười cợt về tóc mình rồi, nó cứ làmcon giận sôi lên. Bác nghĩ khi lớn lên tóccon có chuyển sang màu nâu vàng xinhđẹp thật không?” “Con không nên nghĩ quá nhiều vềvẻ ngoài của mình, Anne. Ta e rằng conlà một bé gái rất phù phiếm.” “Sao con có thể phù phiếm khi conbiết mình thô kệch,” Anne phản đối.“Con thích những thứ xinh đẹp; và conghét phải nhìn vào gương để rồi thấynhững gì không đẹp. Nó làm con thấy thậtđau khổ - giống y như cảm giác khi conthấy bất cứ cái gì xấu xí. Con ái ngại cho

Page 244: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nó vì nó không đẹp.” “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn,” bàMarilla nhắc một câu thành ngữ. “Con nghe câu này rồi nhưng nghingờ chuyện đó,” Anne nói vẻ hoài nghi,hít hít những bông thủy tiên. “Ôi, nhữngbông hoa này mới ngọt ngào làm sao! BàLynde thật đáng yêu khi cho con. Giờcon chẳng thấy khó chịu gì với bà Lyndenữa. Xin lỗi và được tha thứ khiến mìnhcó cảm giác thật dễ chịu, đáng yêu phảikhông ạ? Tối nay những vì sao mới lấplánh làm sao? Nếu có thể sống trong mộtvì sao, bác sẽ chọn sao nào? Con thíchngôi sao to sáng đáng yêu trên ngọn đồitối bên kia.” “Anne, im đi nào,” bà Marilla nói,

Page 245: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vô cùng chật vật khi phải cố gắng theokịp dòng suy nghĩ không ngừng chuyểnđộng của Anne. Anne không nói thêm gì cho đến khihai bác cháu quẹo vào đường nhà mình.Một làn gió du mục lướt xuống đườngnhập hội cùng họ, đẫm mùi hương caynồng của dương xỉ non trĩu sương. Xa xatrong bóng tối , một dải ánh sáng vui vẻtừ nhà bếp của Chái Nhà Xanh lấp lóxuyên qua đám cây cối. Anne đột nhiêntiến lại gần bà Marilla rồi luồn tay mìnhvào trong bàn tay thô ráp của người phụnữ đứng tuổi. “Thật thú vị biết bao khi được vềnhà và biết đây là nhà,” con bé nói. “Conđã yêu Chái Nhà Xanh mất rồi, ấy thế màtrước đây con chưa từng yêu nơi nào cả.

Page 246: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Chưa có nơi nào giống như nhà. Ôi bácMarilla, con hạnh phúc quá. Con có thểcầu nguyện ngay bây giờ không chút khókhăn.” Một cảm giác ấm áp dễ chịu nào đólan tỏa trong tim bà Marilla khi bàn taynhỏ bé gầy guộc ấy chạm vào tay bà – cólẽ là tình mẫu tử rộn ràng mà bà cònthiếu. Sự ngọt ngào và ngượng nghịukhông làm bà bối rối. Bà vội cân bằnglại cảm xúc bằng cách nhắc một lời răn. “Nếu ngoan ngoãn thì con sẽ luônhạnh phúc, Anne à. Và con sẽ không baogiờ thấy khó mở lời cầu nguyện.” “Đọc lời cầu nguyện của ai đókhông hẳn giống với chuyện cầu nguyện,”Anne trầm ngâm nói. “Nhưng con sẽ

Page 247: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tưởng tượng mình là cơn gió thổi trênnhững ngọn cây. Khi phát mệt với mấycái cây rồi thì con sẽ tưởng tượng mìnhbồng bềnh giữa những cây dương xỉ dướinày – rồi con sẽ bay đến vườn nhà bàLynde khuấy động hoa lá cùng nhảy múa– sau đó con sẽ làm một cú đột kíchxuống cánh đồng cỏ ba lá – rồi lướt quaHồ Nước Lấp Lánh và thổi mặt hồ gợnlên những ngọn sóng nhỏ lấp lánh. Chaoôi, có quá nhiều thứ để tưởng tượng vềmột ngọn gió! Nên bây giờ con sẽ khôngnói gì nữa, bác Marilla ạ.” “Thế thì thật ơn Chúa,” bà Marillathở phào nhẹ nhõm.

Page 248: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 249: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 11

Page 250: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ấn tượng của Anne vềtrường học Chủ Nhật

“Sao, con có thích chúng không?”bà Marilla hỏi. Anne đang đứng trong căn phòng ởchái nhà, nghiêm trang nhìn ba bộ váymới trải trên giường. Một cái bằng vảikẻ sọc xỉn màu khói thuốc mà bà Marillabị một người bán rong dụ mua hồi hènăm trước vì trông có vẻ bền; một cáibằng xa tanh kẻ ô trắng đen mua từ mộtquầy hàng giảm giá từ hồi mùa đông; cáicòn lại in thô một hình thù xấu xí màuxanh mà bà mua ở Carmody trong tuầnđó.

Page 251: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà đã tự tay may chúng, thảy đềutrông giống nhau – cùng là loại váy đơngiản thắt chặt ở cái eo đơn giản, ống tayáo đơn giản giống hệt cả váy lẫn eo, vàđược thắt chặt hết mức. “Con sẽ tưởng tượng là mình thíchchúng” Anne điềm tĩnh nói. “Ta không muốn con tưởng tượngthế,” bà Marilla nói giọng tự ái. “Ái chà,ta có thể thấy con không thích mấy cáiváy này! Chúng làm sao à? Chúng khônggọn gàng, sạch sẽ và mới sao?” “Có chứ ạ.” “Vậy sao con không thích chúng?” “Chúng… chúng không… đẹp ạ,”Anne nói miễn cưỡng.

Page 252: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Đẹp à!” bà Marilla khịt mũi. “Takhông bận tâm về việc may váy đẹp chocon. Ta nói thẳng cho con biết là takhông thích mấy chuyện nuông chiều phùphiếm đâu Anne. Mấy cái váy này đềutốt, mặc khá dễ chịu, không có diềm đăngten hay xếp nếp gì, và hè này con sẽ chỉcó chừng ấy thôi. Cái sọc nâu và cái inxanh con sẽ mặc tới trường khi bắt đầuđi học. Cái xa tanh mặc khi đi nhà thờ vàđến trường học Chủ nhật. Ta hy vọng consẽ giữ chúng gọn gàng sạch sẽ và lànhlặn. Ta cứ tưởng là sau những cái váythiếu vải mà con đang mặc đó thì có mặcgì con cũng sẽ thấy biết ơn chứ.” “Ồ, con biết ơn mà,” Anne phảnđối. “Nhưng con sẽ biết ơn hơn rất nhiềunếu… nếu chỉ cần bác may một cái có

Page 253: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tay phồng thôi. Tay áo phồng đang rấtthời trang. Chỉ cần mặc một chiếc váytay phồng thôi là con sẽ thấy hưng phấnngay, bác Marilla ạ.” “Thế đấy, con sẽ phải mặc chúng màkhông cần cái hưng phấn đó. Ta không cóvải để phung phí cho mấy cái tay phồng.Dù sao thì ta cũng nghĩ chúng trông thậtlố bịch. Ta thích những thứ đơn giản,đứng đắn hơn.” “Thà con có vẻ lố bịch nhưng trônggiống tất cả mọi người còn hơn là đơngiản và đứng đắn mà lại lạc lõng mộtmình.” Anne rầu rĩ nài. “Chắc là con nghĩ thế rồi! Nào, treováy cẩn thận vào tủ rồi ngồi học các bàihọc của trường Chủ nhật đi. Ta đã lấy

Page 254: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sách học kỳ này từ chỗ ông Bell và maicon sẽ đến trường Chủ nhật,” bà Marillavừa nói vừa giận dữ bước xuống lầu. Anne nắm chặt tay nhìn mấy cái váy. “Mình đã hy vọng sẽ có một cái váymàu trắng tay phồng,” con bé chán nảnthì thầm. “Mình đã cầu nguyện có mộtcái, nhưng mình cũng không quá hy vọngvào chuyện đó. Mình không nghĩ là Chúacó thời gian để quan tâm đến cái váy củamột con bé mồ côi bé nhỏ. Mình biết làvề chuyện này sẽ phải tùy vào bácMarilla thôi. Ôi, may là mình có thểtưởng tượng rằng một trong số chúngđược làm bằng vải muslin trắng nhưtuyết với đăng ten và tay áo phồng balớp.”

Page 255: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Sáng hôm sau một cơn đau đầu nhẹđã khiến bà Marilla không đến trườnghọc Chủ nhật với Anne được. “Con sẽ phải xuống nhờ bà Lyndethôi Anne,” bà nói. “Bà ấy sẽ trôngchừng cho con vào đúng lớp. Nào, liệumà cư xử cho đúng nhé. Học xong thì ởlại nghe giảng đạo và nhờ bà Lynde chỉcho chỗ của chúng ta. Đây là một đồngđể quyên góp. Đừng nhìn chằm chằm vàongười khác cũng đừng ngọ nguậy khôngyên. Ta mong là khi về con sẽ nhắc lạicho ta nghe đoạn trích Kinh thánh trongbài giảng.” Anne khởi hành một cách không chêvào đâu được, diện bộ váy xa tanh trắngđen thẳng nếp mà trong khi khá thoải máivề chiều dài và chắc chắn không thể bị

Page 256: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

coi là thiếu vải thì cũng được tính tóansao cho tôn lên mọi đường cong trên thânhình gầy gò của con bé. Nó đội một cáimũ thủy thủ nhỏ chóp bằng mới tinh vàtrơn bóng, sự đơn giản tột cùng của cáimũ khá đáng thất vọng đối với con béAnne vốn đã tự cho phép mình bí mậttưởng tượng ra một cái có ruy băng vàhoa. Tuy nhiên hoa đã được bổ sungtrước cả lúc Anne đặt chân đến đườngchính, vì khi bước trên con đường mònngập tràn hoa mao lương vàng óng layđộng trong gió và rực rỡ hoa hồng dại,con bé nhanh chóng hào phóng trang trícho cái mũ của mình một vòng hoa thậtbự. Cho dù mọi người nghĩ gì về sảnphẩm đó thì Anne vẫn cảm thấy rất thỏamãn, và con bé vui vẻ thả bước trên

Page 257: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đường, tự hào ngẩng cao mái đầu đỏ hoeđầy những trang trí màu hồng và vàng. Khi tới nhà bà Lynde, con bé nhậnra người phụ nữ đã đi rồi. Không nảnlòng, Anne tiếp tục một mình cất bướctới nhà thờ. Tại cổng nó thấy một nhómbé gái, ăn mặc ít nhiều đều có phần rạngrỡ với màu trắng, xanh và hồng, đứa nàocũng dồn ánh mắt tò mò vào kẻ lạ mặtvới món đồ trang trí lạ thường trên đầu.Những bé gái Avonlea đã nghe nhiều câuchuyện lạ lùng về Anne. Bà Lynde nóitính khí nó tệ hại khủng khiếp; JerryBuote, thằng bé giúp việc ở Chái NhàXanh, kể rằng con bé lúc nào cũng nóichuyện một mình hay với cây cối cỏ hoanhư đứa khùng. Bọn trẻ nhìn con bé vàthì thầm với nhau phía sau những cuốn

Page 258: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sách. Không ai bắt chuyện một cách thânthiện kể từ lúc đó cho đến khi nghi thứcđầu lễ kết thúc và Anne thấy mình đang ởtrong lớp của cô Rogerson. Cô Rogerson là phụ nữ ở trung niênđã dạy ở trường Chủ nhật hai mươi nămrồi. Phương pháp giảng dạy của cô làđưa ra những câu hỏi in sẵn trong sáchvà nghiêm khắc nhìn qua mép sách đểgọi một cô bé mà cô chắc mẩm trả lờiđược. Cô rất hay để mắt tới Anne, vàAnne, nhờ sự rèn giũa của Marilla, trảlời không chút đắn đo; nhưng con bé cóthật sự hiểu được câu hỏi hoặc câu trảlời hay không thì vẫn còn là một nghivấn. Con bé không nghĩ mình thích côRogerson, và nó cảm thấy mình rất đáng

Page 259: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thương; tất cả những bé gái khác tronglớp đều có tay áo phồng. Anne cảm thấynhư đời chẳng còn đáng sống nếu khôngcó những tay áo phồng. “Sao, con thấy trường Chủ nhật thếnào?” bà Marilla muốn biết khi Anne trởvề nhà. Vành hoa của con bé đã héo,Anne bỏ lại hoa trên đường nên bàMarilla sẽ không biết về nó. “Con không thích chút nào. Thậtkhủng khiếp.” “Anne Shirley!” bà Marilla nói vớigiọng quở trách. Anne thở dài ngồi xuống xích đu,hôn một chiếc lá của Bonny và vẫy tayvới đóa vân anh đang nở. “Chúng có thể thấy cô đơn khi vắng

Page 260: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con,” con bé giải thích. “Còn giờ nói vềtrường học Chủ nhật. Con đã cư xử tốt, ynhư bác dặn. Bà Lynde đã đi trước,nhưng con tự đi đến nơi được. Con vàonhà thờ với rất nhiều bạn gái khác vàngồi ở góc ghế dài bên cửa sổ trong thờigian tiến hành nghi thức đầu lễ. Ông Bellđọc một lời nguyện dài khủng khiếp. Nếukhông ngồi bên cái cửa sổ đó thì chắccon mệt mỏi đến chết mất trước khi ôngấy kết thúc nghi lễ. Nhưng nó nhìn thẳngra Hồ Nước Lấp Lánh nên con cứ dõi rađó và tưởng tượng ra đủ thứ rực rỡ.” “Con không nên làm thế. Lẽ ra conphải lắng nghe ông Bell”. “Nhưng ông ấy có nói với con đâu,”Anne phản ứng. “Ông ấy nói với Chúađấy chứ, mà ông ấy có vẻ cũng chẳng tha

Page 261: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thiết gì lắm. Con nghĩ ông ấy cho rằngChúa ở quá xa nên chẳng bõ công để cầunguyện. Tuy nhiên, con đã tự cầu nguyệnmột điều nhỏ. Có một hàng bạch dươngtrải dài bên bờ hồ và ánh nắng đổ xuốngxuyên qua chúng, rơi mãi rơi mãi xuốnghồ nước sâu thăm thẳm. Ôi, bác Marilla,nó giống như một giấc mơ thật đẹp! Nólàm con rùng mình và con chỉ biết nói“Tạ ơn Người” hai, ba lần.” “Không nói lớn, ta hy vọng thế,” bàMarilla nói giọng lo lắng. “Ồ không, chỉ thì thầm thôi. Vậy làcuối cùng ông Bell cũng làm lễ xong vàhọ bảo con vào lớp của cô Rogerson.Trong đó có chín bạn gái khác. Các bạnấy đều mặc váy tay phồng. Con cố tưởngtượng mình cũng có tay áo phồng nhưng

Page 262: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không thể. Tại sao chứ? Nếu con đang ởmột mình trong chái Đông thì thật dễ đểtưởng tượng ra váy của con có tay phồng,nhưng khi ở giữa những người thật sự cótay áo phồng thì quá khó tưởng tượng.” “Con không nên nghĩ về tay áo khiđang ở trường học Chủ nhật. Con phảilắng nghe bài giảng. Ta hy vọng con biếtthế chứ.” “Ồ, có chứ ạ; và con còn trả lời rấtnhiều câu hỏi nữa. Cô Rogerson hỏinhiều quá. Con nghĩ cô ấy thật khôngcông bằng khi cứ hỏi hết như thế. Có quánhiều thứ con muốn hỏi cô ấy nhưng lạikhông thích hỏi vì con không nghĩ cô ấycó tâm hồn đồng điệu. Sau đó, các bạngái khác đọc thuộc lòng một bài diễngiải. Cô ấy hỏi con có biết bài nào

Page 263: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không. Con nói không, nhưng nếu cô ấythích thì con có thể đọc thuộc lòng bài“Chú chó bên mộ chủ”. Nó nằm trongquyển văn tuyển Hoàng gia tập ba. Nókhông phải một bài thơ tôn giáo đíchthực nhưng cũng buồn bã u sầu chẳngkhác gì thơ loại đó. Cô ấy bảo bài đókhông được và nói con phải học bài diễngiải thứ mười chín cho Chủ nhật tới. Sauđó con đã đọc nó trong nhà thờ và nó thậttuyệt. Đặc biệt có hai câu làm con rùngmình. Nhanh như khi những kỵbinh bị thương ngã xuống Trong những ngày đen tốicủa Midian

Page 264: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con không biết “kỵ binh” hay“Midian” nghĩa là gì, nhưng nghe quá bikịch. Con không thể đợi nổi đến Chủ nhậttuần sau để đựơc ngâm nó. Con sẽ tập cảtuần. Sau lớp học Chủ nhật, con đã nhờcô Rogerson – vì bà Lynde ở xa quá –chỉ cho con hàng ghế của bác. Con ngồiyên hết mức và đọc bài giảng đạo đượctrích từ Sách Khải Huyền, chương ba,đoạn hai và ba. Bài giảng đó rất dài. Nếulà linh mục thì con sẽ chọn những bàingắn và nhanh. Con nghĩ ông ấy khôngthấy hứng thú chút nào. Có vẻ như vấn đềcủa ông ấy là ông ấy không có đủ trítưởng tượng. Con không chú tâm lắngnghe ông ấy. Con chỉ thả cho tâm trí mìnhbay bổng và nghĩ tới những điều bất ngờnhất.”

Page 265: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Marilla bất lực cảm thấy lẽ raphải nghiêm khắc quở trách con bé vềtoàn bộ chuyện này thì bà lại bị cản trởbởi một sự thật không thể chối cãi rằngmột số điều Anne nói, đặc biệt là về bàithuyết giáo của mục sư và buổi cầunguyện của ông Bell, cũng là những điềumà thật ra suốt bao năm nay chính bà đãấp ủ trong lòng nhưng chưa bao giờ biểuhiện. Bà cảm thấy dường như những suynghĩ chỉ trích bí mật và thầm kín đó đãbất thình lình lấy được hình dạng rõ nétvà biểu hiện trong con người nhỏ bé bahoa lôi thôi lếch thếch này.

Page 266: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 267: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 12

Page 268: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Một lời thề và lời hứa trangtrọng

Phải tới thứ Sáu tuần sau bà Marillamới nghe kể về cái mũ vành hoa. Bà từnhà bà Lynde trở về và gọi Anne ra hỏi. “Anne, bà Rachel nói Chủ nhật vừarồi con đã tới nhà thờ với cái mũ lố bịchcài hoa hồng và mao lương. Cái quái quỷgì đã khiến con hành động ký quái vậyhả? Hẳn là con trông phải xinh đẹp lắm!” “Chao ôi. Con biết màu hồng vàvàng không hợp với mình mà,” Anne bắtđầu. “Vớ vẩn! Nội cái việc cài hoa lênmũ thôi, chẳng cần biết hoa màu gì, cũng

Page 269: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đã thật lố bịch rồi. Con đúng là đứa trẻkhó chịu nhất trần đời!” “Con không hiểu cài hoa lên mũ sovới cài hoa lên váy có gì lố bịch hơn,”Anne phản đối. “Ở đó rất nhiều bạn gáicài hoa lên váy. Khác biệt chỗ nào chứ?” Bà Marilla không để mình bị lôi từcái bệ an toàn vào con đường trừu tượngmơ hồ. “Đừng có trả lời ta như vậy, Anne.Con làm vậy là rất ngốc nghếch. Đừng đểta bắt gặp con làm mấy trò đó lần nữa.Bà Rachel nói bà ấy tưởng phải chuixuống đất khi thấy con tới với cái mớtrang trí đó. Bà ấy không thể đến gần đủđể bảo con bỏ chúng xuống cho đến khiquá trễ. Bà ấy bảo mọi người cứ nói về

Page 270: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nó như cái gì khủng khiếp lắm. Dĩ nhiênhọ sẽ nghĩ là ta cũng chẳng tỉnh táo gìhơn khi để con ra đường trong bộ dạngnhư thế.” “Ôi, con rất xin lỗi,” Anne nói,nước mắt ứa ra. “Con chưa bao giờ nghĩbác sẽ cảm thấy phiền lòng. Hoa hồng vàmao lương trông ngọt ngào và dễ thươngquá, con nghĩ chúng nằm trên mũ contrông sẽ rất đáng yêu. Nhiều bé gái cũngcó hoa giả trên mũ mà. Con e rằng con sẽthành một gánh nặng khủng khiếp vớibác. Có lẽ bác nên gửi trả con quay lạitrại mồ côi thì hơn. Chuyện đó thật kinhkhủng, con không nghĩ con có thể chịuđược; không chừng con sẽ mắc bệnh laophổi, con gầy thế cơ mà. Nhưng thà thếcòn hơn là trở thành gánh nặng của bác.”

Page 271: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Nhảm nhí,” bà Marilla nói, nổigiận với chính mình vì đã làm đứa trẻkhóc. “Chắc chắn ta không muốn gửi trảcon lại trại mồ côi. Ta chỉ muốn con cưxử như những bé gái khác và đừng tựbiến mình thành lố bịch nữa. Nín đi nào.Ta có vài tin cho con đây. Chiều nayDiana Barry sẽ về nhà. Ta sẽ đi xem cóthể mượn mẫu áo của bà Barry không,nếu thích con có thể đi cùng và làm quenvới Diana.” Anne đứng dậy, tay đan chặt, nướcmắt vẫn long lanh trên má, cái khăn lauđĩa con bé đang gấp vô ý rơi xuống sàn. “Ôi, bác Marilla, con sợ quá – giờthì con sợ thật sự rồi. Nếu bạn ấy khôngthích con thì sao! Đó sẽ là nỗi thất vọng

Page 272: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bi đát nhất đời con.” “Này, đừng kích động thế. Mà ta hyvọng con sẽ không dùng mấy từ đao tobúa lớn như thế. Từ miệng một bé gáinói ra nghe thật buồn cười. Ta chắcDiana sẽ rất thích con đấy. Mẹ con bémới là người con phải lo. Nếu bà ấykhông thích con thì Diana có thích conbao nhiêu cũng thế thôi. Bà ấy mà ngheđược vụ con nổi giận với bà Lynde và điđến nhà thờ với hoa mao lương quấnquanh mũ thì ta không biết bà ấy sẽ nghĩgì về con. Con phải lịch sự và ngoanngoãn, đừng có trình bày bất kỳ bài diễnvăn đáng hoảng hốt nào của con. Tạ ơnChúa, nếu con bé không run quá!” Anne đang run. Khuôn mặt nó táinhợt và căng thẳng.

Page 273: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, bác Marilla, bác cũng sẽ kíchđộng nếu sắp gặp một cô bé mà bác hyvọng sẽ trở thành bạn tâm giao của mìnhtrong khi mẹ bạn ấy có thể không ưabác,” con bé nói trong khi chạy vội đilấy mũ. Họ vừa đến dốc Vườn Quả bằngđường tắt cắt qua suối rồi leo lên khurừng linh sam nhỏ trên đồi. Bà Barrybước ra cửa bếp khi bà Marilla gõ cửa.Bà có dáng người cao, tóc đen mắt đen,cái miệng cả quyết. Bà nổi tiếng nghiêmkhắc với con cái. “Cô thế nào rồi, Marilla?” bà nóithân tình. “Vào đi. Đây chắc là bé gái màcô nhận nuôi?” “Vâng, đây là Anne Shirley,” bàMarilla đáp.

Page 274: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Đánh vần có e ạ,” Anne hổn hểnnói, run run kích động, kiên quyết khôngđể có nhầm lẫn nào ở điểm quan trọngđó. Bà Barry, hoặc không nghe thấyhoặc không hiểu, chỉ bắt tay bình thườngvà nói một cách thân mật : “Con saorồi?” “Con khỏe mạnh về mặt thể xác mặcdù hơi bối rối về mặt tinh thần, cám ơnbà ạ,” Anne nghiêm trang đáp. Và quaysang thầm thì thành tiếng với bà Marilla.“Câu đó đâu có gì gây sốc phải khôngbác Marilla?” Diana đang ngồi trên ghế bành vàbuông cuốn sách đọc dở xuống khi kháchvào. Đó là một cô bé rất xinh, má hồng

Page 275: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hây hây, thừa hưởng cả đôi mắt lẫn máitóc đen của mẹ và nét vui vẻ của cha. “Đây là con gái bác, Diana,” bàBarry nói, “Diana, con có thể dẫn Annera vườn và chỉ cho bạn xem hoa của con.Sẽ tốt hơn nếu con chịu dời mắt ra khỏisách một chút. Con bé đọc nhiều quá…”Những lời này được nói với bà Marillakhi hai bé đã ra vườn, “Mà tôi thì khôngngăn được vì cha nó cứ bênh vực và tiếptay cho nó. Lúc nào nó cũng chúi mũivào sách. Tôi mừng vì viễn cảnh nó cómột người bạn chơi chung – có lẽ nhưvậy nó sẽ ra ngoài chơi nhiều hơn.” Bên ngoài, trong khu vườn ngập trànnhững luồng ánh sáng xế chiều êm dịuchảy về phía Tây xuyên qua những câylinh sam già sẫm màu, Anne và Diana

Page 276: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đứng nhìn nhau rụt rè qua một cây loakèn hổ tuyệt đẹp. Vườn nhà Barry là một vùng đấthoang ngập tràn hoa thắp sáng niềm vuitrong trái tim Anne. Khu vườn được baoquanh bởi những cây liễu cổ thụ và linhsam cao vút, dưới gốc cây nở rộ nhữngđóa hoa ưa bóng râm. Những con đườngvuông góc viền vỏ sò gọn gàng chạyngang dọc khắp khu vườn như những sợiruy băng đỏ ẩm ướt và trong tấm thảmvườn, những bông hoa lạc mốt mọc umtùm. Vườn có hoa trái tim nhỏ máu màuhồng phớt và mẫu đơn đỏ rực; thủy tiêntrắng thơm ngát và hoa hồng gai Scotlandngọt ngào; hoa columbines màu hồng,xanh trắng và cỏ kiềm tím hoa cà, nhữngcụm ngải bụi, cỏ dây và bạc hà; lan

Page 277: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Adam-và-Eva tím, thủy tiên vàng, và vôsố cỏ ba lá thơm với những cánh hoatrắng mảnh mai mượt mà thơm hương;cây nữ lang đỏ chĩa những mũi giáo rựclửa trên những bông hoa khỉ trắng muốt;một khu vườn nơi ánh nắng lưu luyến vàong vo ve, gió chậm bước tha thẩn rì rào,xào xạc. “Ôi, Diana,” cuối cùng Anne nói,nắm chặt tay và giọng gần như thầm thì,“cậu có nghĩ – ôi, nghĩ cậu có thể thíchmình một chút – đủ để làm bạn tâm giaocủa mình không?” Diana bật cười. Cô bé luôn mỉmcười trước khi nói. “Ừ, mình nghĩ vậy,” cô bé nói thẳngthắn. “Mình rất mừng khi cậu đến sống ở

Page 278: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Chái Nhà Xanh. Thật vui khi có ngườichơi chung. Không có bạn gái nào sốnggần đây để chơi chung, mà mình lạichẳng có đứa em gái nào đủ lớn cả.” “Cậu có thề sẽ là bạn mình mãi mãi,mãi mãi không?” Anne hỏi, giọng háohức. Diana có vẻ sững sờ. “Sao, thề thốt thì có vẻ giống vớiphạm lỗi quá,” cô bé trách móc. “Ôi không, không phải kiểu thề củamình. Có hai kiểu cơ, cậu biết đó.” “Hồi đó đến giờ mình chỉ biết mộtkiểu thôi,” Diana nghi ngờ. “Có kiểu khác nữa thật mà. Ôi,không giống với phạm lỗi chút xíu nào

Page 279: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đâu. Chỉ là thề và hứa trang trọng thôi.” “Vậy thì được, mình không phiềnchuyện đó,” Diana thở phào đồng ý.“Cậu làm chuyện đó thế nào?” “Chúng ta phải nắm tay lại – thếnày,” Anne nói trang nghiêm. “Phải cónước chảy nữa. Được rồi, chúng ta sẽtưởng tượng con đường này là dòngnước. Mình sẽ đọc lời thề trước. Contrang trọng thề sẽ trung thành với ngườibạn tâm giao của mình, Diana Barry,chừng nào mặt trời và mặt trăng còn tồntại. Bây giờ cậu lặp lại và thay bằng tênmình thôi.” Diana lặp lại “lời thề” với một tràngcười lớn. Sau đó con bé nói : “Cậu thậtkỳ lạ Anne ạ. Mình từng nghe nói là cậu

Page 280: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khá kỳ lạ. Nhưng mình tin rằng mình sẽthích cậu lắm.” Khi bà Marilla và Anne ra về,Diana tiễn tới tận cây cầu gỗ. Hai cô békhoác tay nhau cùng bước. Chúng chiatay bên bờ suối và những lời hứa hẹn sẽgặp lại nhau chiều hôm sau. “Thế nào, con thấy Diana là một tâmhồn đồng điệu không?” bà Marilla hỏikhi hai bác cháu băng qua khu vườn CháiNhà Xanh. “Ồ có ạ,” Anne thở dài sung sướng,không nhận ra chút mỉa mai nào trongcâu nói của Marilla. “Ôi, bác Marilla,con là cô gái hạnh phúc nhất đảo Hoàng tử Edward lúc này. Con bảo đảm vớibác tối nay con sẽ cầu kinh một cách

Page 281: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hoàn toàn tự nguyện. Ngày mai, Diana vàcon sẽ xây một ngôi nhà đồ chơi trongrừng cây bạch dương của ông WilliamBell. Con có thể lấy mấy mảnh sứ vỡtrong kệ gỗ được không ạ? Sinh nhật củaDiana là tháng Hai và của con là thángBa. Bác có nghĩ đó là một sự trùng hợprất kỳ lạ không? Diana sẽ cho con mượnmột cuốn sách để đọc. Bạn ấy nói nó hayvô cùng và cực kỳ cuốn hút. Bạn ấy cũngsẽ chỉ cho con một chỗ ở sau rừng có loakèn gạo mọc. Bác có nghĩ Diana có mộtđôi mắt hút hồn không? Con ước gì concũng có đôi mắt hút hồn. Diana sẽ dạycon hát một bài tên là “Nelly ở ThungLũng Cây Phỉ”. Bạn ấy nói sẽ tặng conmột bức tranh để treo trong phòng; bạnấy nói đó là một bức tranh đẹp không chê

Page 282: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vào đâu được – một phụ nữ đáng yêumặc váy lụa xanh lơ. Một người ở cửahàng đại lý máy khâu đã cho bạn ấy bứctranh đó. Con ước gì mình có thứ gì đóđể tặng Diana. Con cao hơn Diana mộtphân nhưng bạn ấy mập hơn con nhiều;bạn ấy nói bạn ấy thích dáng người mảnhmai vì như vậy nhìn sẽ duyên dáng hơnnhiều, nhưng con e là bạn ấy nói thế chỉđể an ủi con thôi. Bữa nào đó chúng consẽ đi biển nhặt vỏ sò. Chúng con đã đồngý gọi con suối bên dưới cây cầu gỗ làBong Bóng Của Nữ Thần Rừng. Đóchẳng phải một cái tên thật thanh nhãsao? Con từng đọc một câu chuyện vềcon suối có cái tên đó. Nữ thần rừng làmột kiểu tiên trưởng thành, con nghĩvậy.”

Page 283: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ồ, ta chỉ mong con đừng huyênthuyên quá đáng với Diana, bà Marillanói. “Nhưng muốn kế hoạch kế hiếc gì thìcũng phải nhớ điều này nhé, Anne. Conkhông được dành toàn bộ hoặc gần nhưtoàn bộ thời gian để chơi bời đâu. Consẽ có nhiều việc để làm và phải làmxong rồi mới được chơi đấy.” Chiếc ly hạnh phúc của Anne đã đầyvà ông Matthew lại làm cho nó tràn ra.Ông vừa từ cửa hàng bách hóa ởCarmody về, rụt rè rút một gói nhỏ trongtúi ra đưa cho Anne và nhìn bà Marillavới vẻ khẩn khoản. “Ta nghe nói con thích kẹo sô cô lanên đã mua cho con một ít,” ông nói. “Hừm,” bà Marilla khịt mũi. “Nó sẽ

Page 284: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

làm hỏng cả răng và bao tử của con béthôi. Này này, bé con, đừng có tỏ ra buồnthảm như thế. Con có thể ăn chúng vì bácMatthew đã cất công mua về rồi. Lẽ rabác ấy phải mua kẹo bạc hà mới đúng.Chúng lành hơn nhiều. Đừng có ăn hếtmột lúc rồi ốm đấy.” “Ồ không, thật sự con không định thếđâu,” Anne nói háo hức. “Con sẽ chỉ ănmột cái tối nay thôi, bác Marilla ạ. Conchia cho Diana một nửa được khôngbác? Con sẽ cảm thấy nửa còn lại ngọtngào gấp đôi nấu con có thể chia cho bạnấy một ít. Thật vui khi nghĩ rằng con cógì đó để tặng bạn ấy.” “Em sẽ nói thế này về đứa nhỏ,” bàMarilla nói khi Anne đã về phòng, “conbé không keo kiệt. Em mừng đấy, vì

Page 285: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong mọi tính xấu của bọn nhóc thì emghét nhất tính keo kiệt. Thật tình, con béchỉ mới đến nơi này ba tuần mà cứ nhưcó đã ở đây từ xưa rồi. Em không thểhình dung nổi nơi này mà không có nó thìsẽ ra sao. Nào, đừng có làm cái vẻ mặtanh-đã-bảo-mà thế nữa, Matthew. Thấyvẻ mặt đó ở đàn bà đã khó chịu rồi, đừngnói là đàn ông. Em hoàn toàn sẵn lòngthừa nhận em rất vui vì đã đồng ý giữcon bé lại và càng ngày càng thích nó,nhưng anh đừng có mà nói đi nói lại mãichuyện đó, Matthew Cuthbert.”

Page 286: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 287: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 13

Page 288: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Niềm vui của kỳ vọng

“Đến giờ Anne phải vào may várồi,” bà Marilla nói, liếc mắt nhìn đồnghồ rồi bước ra ngoài trời, hòa mình trongbuổi chiều tháng Tám vàng ruộm nhấnchìm mọi thứ trong cái nóng. “Con bé đãchơi với Diana lâu hơn nửa tiếng so vớithời gian mình cho phép rồi; và giờ lạileo lên đống củi tán hươu tán vượn trànggiang đại hải với Matthew trong khi nóbiết quá rõ là nó còn phải làm việc nữa.Và dĩ nhiên anh ấy sẽ nuốt lấy từng lờicủa con bé như một kẻ ngờ nghệch chínhhiệu. Mình chưa bao giờ thấy người đànông nào tỏ ra mê mẩn đến thế. Con bécàng nói nhiều, càng nói nhảm thì anh ấy

Page 289: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rõ là càng thích thú. Anne Shirley, convào đây ngay cho ta, có nghe thấykhông!” Một chuỗi tiếng gõ không đều trêncửa số phía Tây kéo Anne từ sân phóngvào nhà, mắt long lanh, má ửng hồng,mái tóc buông xõa chảy thành một dòngánh sáng sau lưng. “Ôi, bác Marilla,” con bé hổn hểnthốt lên, “tuần sau sẽ có một buổi picniccủa trường học Chủ nhật – trên cánhđồng nhà ông Harmon Andrews, ngaygần Hồ Nước Lấp Lánh. Bà giám thị Bellvà bà Rachel Lynde sẽ làm kem – cứ thửnghĩ mà xem, bác Marilla – kem nhé! Ôibác Marilla con có thể tới đó không?” “Phiền con nhìn đồng hồ một cái,

Page 290: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne. Ta bảo phải vào nhà lúc mấygiờ?” “Hai giờ ạ - nhưng chẳng phảichuyện picnic đó thật tuyệt sao, bácMarilla? Con có thể đi không ạ? Ôi, conchưa bao giờ đi picnic… con đã mơ vềpicnic nhiều lần nhưng chưa bao giờ…” “Phải, ta bảo con về lúc hai giờ. Vàbây giờ là ba giờ kém mười lăm rồi. Tamuốn biết vì sao con không vâng lời,Anne.” “À, con cũng cố hết sức rồi đấychứ, bác Marilla. Nhưng bác không biếtVùng Đất Hoang Lười Nhác kỳ diệu đếnthế nào đâu. Và nữa, dĩ nhiên con phải kểcho bác Matthew nghe về buổi picnic.Bác ấy thật là một người nghe đồng cảm.

Page 291: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con có thể đi chứ ạ?” “Con sẽ phải học cách cưỡng lại sựquyến rũ của Vùng-đất-hoang-cái-quái-gì-mà-con-gọi-đó. Khi ta bảo con về vàolúc mấy giờ thì có nghĩa là con phải vềvào đúng giờ đó chứ không phải nửatiếng sau. Và con cũng không cần phảidừng lại buôn bán về đường đi lối lạicủa con với những người nghe đồng cảm.Về buổi picnic, dĩ nhiên con có thể đi.Con là học sinh của trường học Chủ nhậtvà không có lý do gì ta lại từ chối chocon đi trong khi tất cả các bé gái khácđều đi cả.” “Nhưng… nhưng,” Anne ấp úng,“Diana nói mỗi người phải mang theomột giỏ thức ăn. Bác biết con không biếtnấu ăn mà, bác Marilla, và… và… con

Page 292: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sẽ không quá bận tâm đến chuyện đipicnic mà không mặc áo tay phồng,nhưng con sẽ thấy xấu hổ khủng khiếpnếu đi mà không mang giỏ theo. Chuyệnnày cứ đeo đẳng tâm trí con suốt từ khiDiana nói chuyện đến giờ.” “Được rồi, không cần lo lắng nữa.Ta sẽ nướng cho con một giỏ bánh.” “Ôi, bác Marilla thân yêu tốt bụng.Ôi, bác thật tốt với con. Ôi, con mang ơnbác thật nhiều.” Sau khi “Ôi” cả một tràng, Anne laovào vòng tay Marilla và vui sướng hônlên đôi má tái xám của bà. Đây là lầuđầu tiên trong đời có một đôi môi trẻ contình nguyện chạm vào khuôn mặt bàMarilla. Một lần nữa cảm giác ngọt ngào

Page 293: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bất ngờ ập đến làm bà rùng mình. Bàthầm cảm thấy niềm vui lớn lao trước sựâu yếm bốc đồng của Anne, có lẽ đó làlý do khiến bà nói cộc cằn, “Này này,đừng có mà hôn bừa bãi thế. Tốt hơn làta phải được thấy con làm đúng những gìmình đã nói. Về chuyện nấu nướng, tađịnh sẽ dạy con trong vài ngày tới.Nhưng đầu óc con cứ như trên mây vậyAnne, ta đang chờ xem liệu trước khi tabắt đầu thì con có thể điềm đạm hơn mộtchút và có học được cách giữ bình tĩnhhay không. Con phải giữ được bình tĩnhtrong lúc nấu nướng và không dừng nửachừng để đầu óc lang thang với đủ thứsáng tạo. Nào, bắt đầu công việc may vácủa con đi và phải hoàn thành xong cáikhăn vuông trước giờ uống trà đấy.”

Page 294: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không thích may vá,” Annenói vẻ buồn thảm, tìm giỏ đựng đồ khâucủa mình rồi thở dài ngồi xuống trướcmột đống nhỏ những mảnh vải hình thoimàu đỏ và trắng. “Con nghĩ một số kiểumay có lẽ cũng hay, nhưng trong côngviệc may vá chẳng có chỗ nào cho trítưởng tượng cả. Cứ hết mũi kim này đếnmũi kim kia và có vẻ như ta chẳng baogiờ đi đến đâu cả. Nhưng dĩ nhiên conthà là Anne của Chái Nhà Xanh làm côngviệc may vá còn hơn là Anne chẳng củanơi nào cả và cũng chẳng làm gì cả ngoàiviệc rong chơi. Dù vậy, con ước gì thờigian may vá cũng qua nhanh như khi conđi với Diana. Ô, chúng con đã có nhữngkhoảng thời gian rất vui vẻ, bác Marillaạ. Con phải tưởng tượng hộ bạn ấy hầu

Page 295: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hết mọi thứ, nhưng con thừa sức làmchuyện đó. Về tất cả những mặt còn lạithì Diana quả thật vô cùng hoàn hảo. Bácbiết mảnh đất nhỏ phía bên kia con suốichảy giữa trang trại của chúng ta và củaông Barry đấy. Nó thuộc về ông WilliamBell và ngay ở một góc là một vòng trònbạch dương – địa điểm lãng mạng nhấtđấy, bác Marilla. Diana và con dựng mộtngôi nhà đồ chơi ở đấy. Tụi con gọi nólà Vùng Đất Hoang Lười Nhác. Tên nàychẳng nên thơ sao? Con bảo đảm với báclà con mất rất nhiều thời gian lắm mớinghĩ ra được cái tên đó. Con gần nhưphải thức trắng cả đêm. Rồi, ngay lúccon sắp ngủ thiếp đi thì nó đột nhiên xuấthiện như một cảm hứng. Diana vui sướngkhôn cùng khi nghe thấy cái tên. Chúng

Page 296: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con đã dựng căn nhà rất thanh nhã. Bácphải đến xem mới được, bác Marilla…được không ạ? Chúng con có những tảngđá lớn phủ đầy rêu dùng làm ghế ngồi vàcác tấm ván gác từ cây này sang cây kialàm kệ. Chúng con để hết chén đĩa lênđó. Dĩ nhiên cái nào cũng bị vỡ mất rồinhưng tưởng tượng ra chúng lành lặn làchuyện dễ nhất trên đời. Có một mảnhđĩa đặc biệt xinh đẹp in hình một dâythường xuân hoa đỏ và vàng. Chúng conđể nó trong phòng khách, và ở đó còn cócả kính tiên nữa. Kính tiên thật đáng yêunhư một giấc mơ. Diana tìm thấy nótrong đám cây sau chuồng gà nhà bạn ấy.Nó đầy các dải cầu vồng – chỉ là nhữngdải cầu vồng nhỏ chứ chưa lớn hẳn – vàmẹ Dianna bảo rẳng đó là mảnh vỡ từ

Page 297: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cây đèn chùm trước kia của họ. Nhưngsẽ tuyệt hơn nếu tưởng tượng những nàngtiên một đêm nào đó đã đánh rơi nó trênđường dự vũ hội, nên tụi con gọi đó làkính tiên. Bác Matthew sẽ làm cho tụicon một cái bàn. Ồ, tụi con đã đặt têncho cái hồ nhỏ hình tròn trong cánh đồngnhà ông Bary là Hồ Liễu. Con đọc đượccái tên đó trong một cuốn sách bác chocon mượn. Cuốn sách cảm động thật, bácMarilla. Nhân vật nữ chính có đến nămngười yêu. Chỉ cẩn một người thôi concũng hài lòng rồi, phải không ạ? Cô gáiđó rất đẹp và trải qua nhiều thử tháchlớn. Cô ấy có thể ngất xỉu dễ dàng vì bấtcứ chuyện gì. Con sẽ thích bị ngất xỉu,phải không bác Marilla? Nó mới lãngmạng làm sao. Nhưng cho dù gầy đến thế

Page 298: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thì con cũng vẫn khỏe như vâm. Dù vậycon tin rằng mình đang mập lên. Bác cónghĩ thế không? Sáng nào khi thức dậycon cũng nhìn khuỷu tay xem có cái lúmnào xuất hiện không. Diana có một cáiváy mới tay áo dài đến khuỷu tay. Bạn ấysẽ mặc đến buổi picnic. Ôi, con hy vọngthứ Tư tới mọi chuyện đều suôn sẻ. Concảm thấy mình sẽ không thể chịu đựngđược nỗi thất vọng nếu có bất cứ điều gìxảy ra ngăn con không đến được buổipicnic. Chắc rồi con cũng vượt qua đượcthôi, nhưng hẳn nhiên đó sẽ là một nỗithất vọng suốt đời. Nếu sau này con cóđược dự cả trăm buổi picnic thì cũngchẳng còn ý nghĩa gì cả; chúng không thểbù được mất mát lần này. Mọi ngươi sẽđi thuyền trên Hồ Nước Lấp Lánh – và

Page 299: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

kem nữa, như con kể với bác rồi. Conchưa bao giờ nếm thử kem. Diana đã cốgiải thích cho con nó thế nào, nhưng conđoán kem là một trong những thứ nằmngoài cả sức tưởng tượng.” “Anne, con đã huyên thuyên cảmười phút đồng hồ rồi,” bà Marilla nói.“Nào, vì Chúa, hãy thử xem con có thểim lặng trong một khoảng thời gian tươngđương được không.” Anne im lặng như bà mong muốn.Nhưng suốt những ngày còn lại trong tuầncon bé nói cũng picnic, nghĩ cũng picnicvà đến mơ cũng picnic. Hôm thứ Bảytrời mưa và con bé giận dữ đến phát điênvì sợ rằng mưa sẽ kéo dài cho đến thứTư, làm bà Marilla phải giao thêm việcmay vá để nó bình tâm lại.

Page 300: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Chủ nhật, trên đường từ nhà thờ về,Anne tâm sự với bà Marilla là thật ra nóđã háo hức đến lạnh người khi linh mụcthông báo trên bục giảng về buổi picnic. “Cảm giác rùng mình đó cứ chạy lênchạy xuống khắp lưng con, bác Marillaà! Con đã nghĩ mình sẽ không bao giờdám thành thực tin tưởng cho đến khibuổi picnic thật sự diễn ra. Con khôngthể kiềm chế được nỗi sợ hãi rằng chẳngqua chuyện này là do con người tưởngtượng ra. Nhưng khi linh mục đã nói nhưvậy trên bục giảng thì phải tin thôi.” “Con nặng lòng với mọi thứ quá,Anne,” bà Marilla nói kèm theo tiếng thởdài, “Ta e rằng rất nhiều nỗi thất vọngđang chờ sẵn trong đời con.”

Page 301: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, bác Marilla, trông chờ thứ gìđó cũng là có được một nửa sự thú vịcủa chúng rồi,” Anna kêu lên. “Có thểbác sẽ không có được chúng, nhưngkhông gì ngăn bác khỏi niềm vui khitrông chờ chúng. Bà Lynde đã nói ‘Phéplành là dành cho những người chẳngmong đợi gì vì họ sẽ không bị thất vọng’.Nhưng con nghĩ không có gì để trông đợicòn tệ hơn cả thất vọng.” Hôm đó, bà Marilla đeo chiếc ghimcài áo bằng thạch anh tím đến nhà thờnhư thường lệ. Bà luôn đeo chiếc cài áonày đến nhà thờ. Có lẽ bà nghĩ thật bángbổ nếu bỏ nó ra – cũng tệ như quênquyển Thánh Kinh hay bộ sưu tập đồngxu của mình vậy. Chiếc ghim cài áo bằngthạch anh tím đó là tài sản quý giá nhất

Page 302: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

của bà Marilla. Mẹ bà đã nhận nó từ mộtông chú thủy thủ rồi sau đó để lại cho bà.Nó được làm theo kiểu cũ, có hình bầudục chứa một lọn tóc của mẹ bà, xungquanh dát một lớp thạch anh tím rất tinhxảo. Bà Marilla biết về đá quý quá ít đểcó thể đánh giá được những viên thạchanh tím đó tinh xảo đến chừng nào;nhưng bà nghĩ chúng rất đẹp và dù khôngnhìn thấy bà vẫn luôn hài lòng cảm nhậnmàu tím của chúng lấp lánh ở cổ, phíatrên chiếc váy xa tanh nâu thật đẹp. Anna ngưỡng mộ đến mức choángngợp khi lần đầu nhìn thấy chiếc ghimgài áo đó. “Ôi, bác Marilla, thật là một chiếcghim cài áo thanh nhã tột độ. Con khôngbiết làm cách nào bác có thể tập trung

Page 303: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vào bài thuyết giảng hay những lời cầunguyện khi bác đang cài nó. Con thìkhông thể, con biết. Con nghĩ đá thạchanh tím thật đáng yêu. Chúng giống y nhưnhững gì con từng nghĩ về kim cương.Lâu lắm rồi, khi vẫn chưa từng thấy mộtviên kim cương nào, con đã đọc vềchúng có lẽ là những viên đá tím lấp lánhđáng yêu. Khi nhìn thấy viên kim cươngthật đính trên nhẫn của một quý bà, conthất vọng đến nỗi bật khóc. Dĩ nhiên, nórất đáng yêu nhưng lại không giống vớisuy nghĩ của con về kim cương. Bác chocon cầm chiếc cài áo một phút đượckhông, bác Marilla? Bác nghĩ liệu thạchanh có phải là linh hồn của màu tím xinhđẹp không?”

Page 304: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 305: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 14

Page 306: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lời thú nhận của Anne

Buổi tối thứ Hai trước buổi picnic,bà Marilla từ phòng mình đi xuống vớivẻ mặt lo lắng. “Anne,” bà nói với cô bé nhỏ đangvừa bóc vỏ đậu bên chiếc bàn sạch nhưly như lau vừa lẩm bẩm hát “Nelly ởThung Lũng Cây Phỉ’ với niềm say mê vàbiểu cảm y như Diana dạy, “con có thấycái cài áo thạch anh tím của ta đâukhông? Ta nghĩ ta đã cài nó vào cái gốicắm kim khi từ nhà thờ về tối qua, nhưngta không tìm thấy nó đâu cả.” “Con… con thấy nó hồi chiều khibác đến Hội Cứu trợ,” Anne nói, hơi

Page 307: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chậm rãi. “Lúc đi ngang qua cửa phòngbác con nhìn thấy nó nằm trên gối cắmkim, cho nên con đã vào phòng để ngắmnó.” “Con có chạm vào nó không?” bàMarilla hỏi giọng nghiêm nghị. “Có..ó..o..o ạ..a..ạ,” Anne thú nhận.“Con đã cầm lên cài vào váy của con đểxem nó trông như thế nào.” “Con không có quyền làm mấychuyện như vậy. Một bé gái mà tọc mạchthế là rất hư. Thứ nhất, lẽ ra con khôngnên vào phòng ta, và thứ hai, lẽ ra conkhông được chạm vào một cái cài áokhông thuộc về con. Con để nó ở đâurồi?” “Ồ, con để nó trở lại trên bàn. Con

Page 308: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cầm nó không đến một phút. Thật sự, conkhông có ý tọc mạch đâu, bác Marilla.Con đã không nghĩ rằng vào phòng và càithử chiếc áo là sai; nhưng giờ con biếtrồi và con sẽ không bao giờ tái phạmnữa. Con có một đức tính tốt. Con khôngbao giờ làm việc xấu hai lần.” “Con đã không đặt nó trở lại,” bàMarilla nói. “Trên bàn không hề thấybóng dáng cái cài áo. Hẳn là con đem nóra ngoài hay làm gì đó rồi, Anne.” “Con đã để lại nó lại mà,” Anne nóinhanh – hơi xấc xược, theo cách nghĩ củaMarilla. “Con chỉ không nhớ được là đãđể nó lên gối cắm kim hay trên cái khaysứ. Nhưng con hoàn toàn chắc chắn làcon đã để nó lại.”

Page 309: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ta sẽ đi xem lại,” bà Marilla nói,quyết định sẽ tỏ ra công bằng. “Nếu conđã đặt cái cài áo lại thì nó chỉ ở đó thôi.Nếu không thì có nghĩa là con không đặttrả lại, thế thôi!” Bà Marilla về phòng tìm kiếm khắpnơi, không chỉ trên bàn mà lục tung tất cảnhững chỗ bà cho rằng chiếc gim cài áocó thể ẩn náu. Không tài nào tìm đượcchiếc cài áo nên bà quay lại bếp. “Anne, cái cài áo mất rồi. Chínhcon đã thú nhận con là người cuối cùngcầm nó. Nào, con đã làm gì với nó? Nóithật với ta một lần đi nào. Có phải conđem nó ra ngoài rồi làm mất rồi không?” “Không, con không làm vậy,” Annenói nghiêm trang, nhìn thẳng vào đôi mắt

Page 310: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giận dữ của bà Marilla. “Con chưa baogiờ đem cái cài áo ra khỏi phòng bác vàđó là sự thật, cho dù có vì thế mà con bịđưa tới đoạn đầu đài đi chăng nữa – tuynhiên con không chắc đoạn đầu đài là cáigì. Vậy đó, bác Marrilla.” Chữ “vậy đó” của Anne chỉ nhằmnhấn mạnh sự quả quyết của con bé,nhưng bà Marilla lại xem đó là biểu hiệncủa sự thách thức. “Ta tin là con đang nói xạo, Anne,”bà cao giọng. “Ta biết như vậy. Giờ thìđừng có nói gì cho tới khi con sẵn sàngcho ta biết toàn bộ sự thật. Về phòng vàở yên đó đến chừng nào con chịu thúnhận.” “Con có thể mang đậu theo không?”

Page 311: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne ngoan ngoãn hỏi. “Không, ta sẽ tự bóc. Làn như ta nóiđi.” Sau khi Anne đi, Marilla bắt tayhoàn tất các công việc buổi tối với tâmtrạng rất phiền muộn. Bà lo lắng cho cáicài áo quý giá của mình. Nếu Anne làmmất rồi thì sao? Và đứa trẻ đó mới hưđốn làm sao chứ khi cứ cố chối bay chốibiến chuyện đã lấy nó, trong khi ai cũngcó thể thấy rõ chính con bé đã làm hết!Lại còn cái vẻ mặt ngây thơ ấy nữa chứ! “Mình không biết mình muốn tin vàocái gì đây,” bà Marilla thầm nghĩ tronglúc bóc vỏ đậu một cách bồn chồn… “Dĩnhiên, mình không cho là con bé cố ý ăntrộm hay chuyện gì tương tự. Chỉ là nó

Page 312: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lấy để chơi hoặc để kích thích trí tưởngtượng thôi. Hẳn con bé đã lấy nó, rõ ràngrồi, vì theo nó kể, cho đến lúc mình vềnhà tối nay, trừ nó ra, chẳng có ma nàovào phòng đó. Mà cái cài áo lại bị mất,còn gì chắc chắn hơn nữa. Mình đoáncon bé làm mất nhưng không chịu nhận vìsợ bị phạt. Cứ nghĩ đến chuyện nó nóidối là mình lại thấy thật khó chịu.Chuyện này còn tệ hơn cả cái tính khínóng nảy của nó nữa. Thật là một tráchnhiệm đáng sợ khi phải chứa trong nhàmột đứa trẻ mà mình không tin tưởngđược. Gian xảo và không đáng tin – đólà những gì con bé thể hiện. Phải nói làmình cảm thấy chuyện đó còn tệ hơnchuyện cái cài áo. Chỉ cần con bé nóithật thì mình cũng có thấy phiền lòng quá

Page 313: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đâu.” Suốt cả buổi tối cứ ngơi tay lúc nàolà bà Marilla lại lục tìm cái cài áo nhưngkhông thấy. Chuyến viếng thăm cháiĐông trước khi đi ngủ cũng không thuđược kết quả gì. Anne cứ khăng khăngkhông chịu nhận là nó biết về cái cài áo,nhưng bà Marilla chỉ càng tin chắc rằngcon bé biết. Sáng hôm sau bà thuật lại mọichuyện cho ông Matthew biết. ÔngMatthew vừa bối rối vừa lúng túng; tuykhông dễ dàng đánh mất niềm tin dànhcho Anne nhưng ông phải thừa nhận rằnghoàn cảnh đang chống lại con bé. “Em chắc là nó không rơi ra sau bànchứ?” đó là ý kiến duy nhất ông có thể

Page 314: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đưa ra. “Em đã di chuyển bàn, lôi các ngănkéo ra rồi sục sạo từng góc từng rãnh,”bà Marilla khẳng định. “Cái cài áo mấtrồi, con bé đã lấy nó và nói dối chuyệnđó. Đây là một sự thật đơn giản, tồi tệ,Matthew Cuthbert, chúng ta phải đốidiện với nó.” “Vậy bây giờ em định làm gì?” ôngMatthew hỏi buồn bã, thầm thở phào vìbà Marilla chứ không phải ông phải giảiquyết tình hình. Lần này ông không muốncan thiệp chút nào. “Con bé sẽ phải ở trong phòng đếnkhi nào nó chịu thú nhận,” bà Marilla nóichắc chắn, nhớ đến thành công củaphương pháp này trong trường hợp

Page 315: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trước. “Rồi chúng ta sẽ thấy. Có lẽchúng ta sẽ tìm được cái cài áo nếu conbé chịu nói là đã đem nó đi đâu; nhưngdù sao đi nữa con bé cũng phải bị phạtnặng, Matthew à.” “À, ừ em sẽ phải phạt con bé,” ôngMatthew nói, với lấy chiếc mũ. “Anhkhông liên quan gì hết, nhớ không. Em đãbảo anh để mặc em mà.” Bà Marilla cảm thấy bị mọi ngườibỏ rơi. Bà không thể đến chỗ bà Lyndexin lời khuyên. Bà mang theo bộ mặt vôcùng nghiêm trọng lên chái Đông, rồi rờiđó với bộ mặt thậm chí còn nghiêm trọnghơn. Anne vẫn kiên quyết không thúnhận. Con bé khăng khăng khẳng địnhmình không lấy cái cài áo. Rõ ràng conbé đã khóc và bà Marilla đột nhiên cảm

Page 316: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thấy một nỗi thương xót mà bà phải lạnhlùng dằn xuống. Đến tối thì Marilla, theocách nói của bà, đã “ra đòn quyết định,” “Con sẽ ở trong phòng đến chừngnào chịu thú nhận, Anne. Con có thểquyết định chuyện đó,” bà nói kiên quyết. “Nhưng ngày mai là picnic rồi, bácMarilla,” Anne kêu lên. “Bác sẽ khôngbắt con ở nhà chứ? Bác sẽ cho con ra đóvào một buổi chiều, đúng không ạ? Rồisau đó con sẽ vui vẻ ở đây đến chừngnào bác muốn. Nhưng con phải đipicnic.” “Con sẽ không đi picnic hay đi bấtcứ đâu cho tới khi nào con chịu thú nhận,Anne.” “Ôi, bác Marilla,” Anne thở hổn

Page 317: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hển. Nhưng bà Marilla đã đi ra và sậpcửa lại. Bình minh ngày thứ Tư trong trẻonhư thể tiết trời cũng tuyệt đối ủng hộbuổi picnic. Chim hót quanh Chái NhàXanh; những bông loa kèn Madonnatrong vườn tỏa hương nương theo làn gióvô hình len qua từng khe cửa, từng khungcửa sổ, nấn ná khắp hành lang và mọicăn phòng như những lời chúc phúc.Những cây bạch dương trong thung lũngvẫy bàn tay vui vẻ như chờ đợi lời chàothường lệ từ chái Đông của Anne. NhưngAnne không ở cửa sổ. Khi đem bữa sánglên bà Marilla thấy con bé đang ngồinghiêm trang trên giường, nhợt nhạt vàkiên quyết, môi mím chặt còn cặp mắt

Page 318: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trắng dã. “Bác Marilla, con sẵn sàng thú nhậnrồi.” “Ái chà!” Bà Marilla đặt cái khayxuống. Một lần nữa phương pháp của bàđã thành công; nhưng thành công này đốivới bà lại rất cay đắng. “Để xem con nóigì nào, Anne.” “Con đã lấy cái cài áo thạch anhtím,” Anne nói, giống như trả bài họcthuộc lòng. “Con đã lấy nó đúng như bácnói. Khi mới vào phòng thì con khôngcó ý định lấy nó. Nhưng bác Marilla, khicon cài nó lên váy, nó trông đẹp đến mứccon bị nhấn chìm trong sự cám dỗ khôngcưỡng lại được. Con tưởng tượng sẽtuyệt vời đến thế nào nếu con đem nó đến

Page 319: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Vùng Đất Hoang Lười Nhác và đóng vaitiểu thư Cordelia Fitzgerald. Sẽ dễ tưởngtượng mình là tiểu thư Cordelia hơn nếucon có một cái cài áo thật bằng thạch anhtím. Diana và con đã làm vòng cổ bằnghoa tầm xuân nhưng hoa tầm xuân thì saoso được với thạch anh tím? Nên con đãlấy cái cài áo. Con nghĩ mình có thể trảnó lại trước khi bác về. Con đã đi đườngtắt để rút ngắn thời gian. Khi qua cây cầutrên Hồ Nước Lấp Lánh con lấy cái càiáo ra để nhìn một cái. Chao ôi, nó mớilấp lánh làm sao dưới ánh mặt trời. Vàrồi, khi con cúi người qua thành cầu, nótrượt khỏi tay con… thế là.. rơi xuống…xuống… xuống, lấp lánh ánh tím, vàchìm sâu dưới Hồ Nước Lấp Lánh. Đó làlời thú nhận tốt nhất của con, bác

Page 320: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla.” Bà Marilla một lần nữa cảm thấycơn giận sôi trào trong tim. Đứa nhỏ nàyđã lấy đi rồi làm mất chiếc áo thạch anhtím quý giá của bà, thế mà bây giờ nócòn ngồi đây bình thản kể lại từng chi tiếtmà không có chút xíu dấu vết ăn năn hayhối hận nào. “Anne, thật kinh khủng,” bà nói, cốgắng giữ giọng bình tĩnh. “Con đúng làcon bé hư nhất ta từng biết.” “Vâng, con đoán là vậy,” Anne bìnhthản đồng tình. “Và con biết con sẽ bịphạt. Trách nhiệm của bác là trừng phạtcon, bác Marilla. Bác có thể làm điều đóngay không ạ, vì con muốn đi picnictrong tâm trạng hoàn toàn thoải mái.”

Page 321: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Picnic à, thật tình! Hôm nay, con sẽkhông đi picnic gì cả, Anne Shirley. Đósẽ là hình phạt của con. Và nó còn khôngtệ bằng một nửa những gì con gây rađâu.” “Không đi picnic!” Anne đứng bậtdậy chộp lấy tay Marilla. “Nhưng bác đãhứa là con có thể đi mà! Ôi bác Marilla,con phải đi picnic. Đó là lý do khiến conthú nhận. Bác muốn phạt con như thế nàocũng được. Ôi, bác Marilla, xin bác chocon đi picnic đi mà. Cứ thử nghĩ đếnmón kem mà xem! Còn cơ hội nào chocon được nếm một cây kem nữa đâu.” Bà Marilla lạnh lùng gỡ bàn tay củaAnne đang túm chặt tay bà. “Con không cần năn nỉ, Anne. Con

Page 322: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không được đi picnic và đó là quyết địnhcuối cùng. Không, đừng có nói gì nữa.” Anne nhận ra không thể lay chuyểnđược bà Marilla. Con bé đan tay chặtvào nhau, thét lên một tiếng xé tai rồi vùimặt xuống giường, khóc quằn quại trongnỗi thất vọng và tuyệt vọng cùng cực. “Vì Chúa!” bà Marilla thở hổn hển,vội vã rời khỏi phòng. “Mình tin là conbé điên rồi. Không đứa trẻ tỉnh táo nàolại cư xử như vậy. Nếu không thì đúng làcon bé hư khủng khiếp. Ôi trời, mình erằng ngay từ đầu Rachel đã đúng. Nhưngmình đã bắt tay vào việc rồi và sẽ khôngnhìn lại quá khứ làm gì.” Đó là một buổi sáng ảm đạm. BàMarilla vùi đầu vào công việc, lau chùi

Page 323: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hiên và kệ để sữa khi không còn việc gìkhác để làm. Cả mấy cái kệ lẫn hành langđều không cần phải lau chùi – nhưng bàMarilla vẫn làm. Rồi bà ra sân cào cỏ. Đến bữa trưa, bà lên cầu thang gọiAnne. Một khuôn mặt đầm đìa nước mắttrông vô cùng bi thảm xuất hiện trên cầuthang. “Xuống ăn trưa đi, Anne.” “Con không muốn ăn gì cả, bácMarilla,” Anne sụt sùi. “Con không thểăn nỗi thứ gì. Tim con đã tan vỡ mất rồi.Một ngày nào đó bác sẽ hối tiếc vì đãlàm tan vỡ trái tim con, con tin như vậy,bác Marilla, nhưng con tha thứ cho bác.Đến lúc đó xin bác hãy nhớ rằng con đãtha thứ cho bác. Nhưng bác đừng bảo

Page 324: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con ăn gì cả, đặc biệt là thịt heo luộc vàrau. Thịt heo luộc và rau quá thiếu lãngmạn khi ai đó đang đau đớn.” Bà Marilla giận dữ trở lại bếp vàtrút toàn bộ câu chuyện khổ sở đó lênđầu Matthew, người đàn ông tội nghiệpgiờ đang bị giằng xé giữa ý thức về sựcông bằng và nỗi thương cảm vô lý dànhcho Anne. “À ừ, Marilla, con bé không nên lấycái cài áo hay bịa câu chuyện đó,” ôngthừa nhận, buồn bã săm soi cái đĩa chấtđầy món thịt và rau kém lãng mạng củaông như thế ông cũng nghĩ giống Anne,rằng món ăn này không hợp chút nào vớicơn khủng hoảng cảm xúc, “nhưng nó cònbé quá – một đứa bé thú vị biết bao. Emkhông nghĩ là không cho con bé đi picnic

Page 325: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong khi nó háo hức đến thế thì có phầnhơi thô bạo à?” “Matthew Cuthbert, anh làm emngạc nhiên đấy. Em nghĩ anh bỏ qua chocon bé dễ dàng quá. Mà nó có vẻ cònchẳng hề nhận ra nó hư như thế nào nữa –đó là điều làm em lo nhất. Nếu con béthật sự biết lỗi thì đã không tệ như thếrồi. Mà hình như anh cũng không nhận rađiều đó; anh lúc nào chẳng bao biện chocon bé – em biết mà.” “À ừ, con bé còn nhỏ thế,” ôngMatthew yếu ớt nhắc lại. “Và nên baodung với nó hơn, Marilla. Em cũng biếtlà nó có được giáo dục gì đâu.” “Vậy đấy, bây giờ thì nó có rồiđấy,” bà Marilla bẻ lại. Câu bắt bẻ đó

Page 326: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

làm ông Matthew im lặng dù nó khôngthuyết phục được ông. Bữa trưa thật nặngnề. Người duy nhất thấy sự vui vẻ làJerry Buote, cậu bé làm thuê, và bàMarilla cảm thấy sự vui vẻ của thằng bénhư sỉ nhục bà. Sau khi rửa sạch bát đĩa và cho gàăn, bà Marilla chợt nhớ ra chiều thứ Hailúc từ Hội Phụ nữ về, bà đã để ý thấy cómột vết rách nhỏ trên chiếc khăn choàngđăng ten đen đẹp nhất của mình khi bàcởi nó ra. Bà nên đi vá nó lại. Chiếc khăn đựng trong một chiếchộp cất trong rương. Lúc bà Marilla lấynó ra, ánh nắng xuyên qua đám dây leodày dặc ngoài cửa sổ rọi lên vật gì đógài trên chiếc khăn choàng – một vật gìđó sáng lấp lánh ánh tím. Bà vội chộp

Page 327: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lấy nó. Đó là chiếc cài áo thạch anh tím,lủng lẳng trên tấm khăn nhờ chiếc mócgài của chính nó. “Lạy Chúa,” bà Marilla thất thầnnói, “Thế này nghĩa là gì? Chiếc cài áocủa mình vẫn nguyên vẹn ở đây mà mìnhcứ nghĩ nó đã chìm xuống đáy hồ Barryrồi. Vì cớ gì mà con bé lại nói rằng đãlấy và làm mất nó? Mình đã nhớ ra,chiều thứ Hai lúc cởi khăn ra mình đãđặt nó lên bàn một lúc. Mình đoán chiếccài áo đã vướng vào khăn bằng cách nàođó. Vậy đấy.” Bà Marilla tới chái Đông với cáicài áo trong tay. Anne đã khóc hết nướcmắt và giờ đang ngồi buồn bã bên cửasổ.

Page 328: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Anne Shirley,” bà Marilla nghiêmtrang nói. “Ta vừa tìm thấy cái cài áocủa ta móc trên chiếc khăn đăng ten đen.Giờ ta muốn biết câu chuyện huyênthuyên con kể sáng nay nghĩa là sao?” “Thì bác nói bác sẽ giữ con lại đâycho đến chừng nào con thú nhận,” Annemệt mỏi quay lại, “thế nên con quyếtđịnh thú nhận vì con quá thích đi picnic.Con đã nghĩ ra một lời thú nhận tối quasau khi lên giường và cố gắng làm chonó thú vị hết mức. Và con nhắc đi nhắclại mãi để khỏi quên. Nhưng cuối cùngthì bác cũng không cho con đi picnic, nênnhững cố gắng của con đành uổng phírồi.” Dù không muốn bà Marilla cũngphải bật cười. Nhưng rồi bà cảm thấy

Page 329: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

day dứt lương tâm. “Anne, con thật là quá quắt! Nhưngta đã sai… giờ thì ta thấy rồi. Lẽ ra takhông nên nghi ngờ lời con vì từ trướcđến nay chưa bao giờ thấy con dựngchuyện. Dĩ nhiên, con cũng không đúngkhi nhận một tội mình không làm – làmnhư vậy cũng rất tệ. Nhưng ta đã ép conphải làm vậy. Vậy nếu con tha thứ cho ta,Anne, ta cũng sẽ tha thứ cho con vàchúng ta dàn hòa. Bây giờ hãy chuẩn bịsẵn sàng cho buổi picnic đi.” Anne bật dậy như tên lửa. “Ôi bác Marilla, chẳng phải đã quátrễ sao?” “Không, mới hai giờ thôi. Họ chỉmới tập hợp xong, khoảng một tiếng nữa

Page 330: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mới uống trà. Rửa mặt, chải đầu và mặccái váy kẻ ca rô của con đi. Ta sẽ xếpđầy giỏ đồ ăn cho con. Nhà có rất nhiềubánh nướng. Ta sẽ bảo Jerry đóng cươngcon ngựa hung đưa con xuống bãi cắmtrại.” “Ôi, bác Marilla,” Anne kêu lên,bay đến bồn rửa mặt. “Năm phút trướccon thấy khổ sở đến nỗi con ước chimình chưa từng được sinh ra trên đời,còn bây giờ có cho đổi chỗ với một thiênthần con cũng không chịu.” Buổi tối hôm đó vô cùng hạnh phúc,cô bé Anne mệt mỏi rã rời trở về CháiNhà Xanh trong một tâm trạng mãnnguyện khó tả. “Ôi, bác Marilla, con đã có một

Page 331: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quãng thời gian ngon tuyệt. Ngon tuyệtdiệu là một từ con mới học được hômnay. Con nghe thấy Mary Alice Belldùng nó. Chẳng phải nó rất biểu cảmsao? Mọi thứ đều đáng yêu. Chúng concó một bữa trà tuyệt vời và rồi ôngHarmon Andrews lái thuyền đưa chúngcon đi một vòng trên Hồ Nước Lấp Lánh– mỗi lần sáu đứa. Jane Andrews xémrớt xuống nước. Bạn ấy vươn mình ra háisen và nếu ông Andrews không kịp thờichụp dây thắt lưng của cậu ấy thì hẳn bạnấy đã rơi xuống nước và có khi bị chếtđuối rồi. Con ước gì đó là con. Xém chếtđuối hẳn là một kỷ niệm lãng mạn vôcùng. Nó sẽ là một câu chuyện ly kỳ. Vàchúng con được ăn kem. Con không biếtdùng từ nào để mô tả kem. Bác Marilla,

Page 332: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con bảo đảm với bác nó thật phi phàm.” Tối đó khi ngồi đan, bà Marilla đãkể toàn bộ câu chuyện cho ông Matthewnghe. “Em thừa nhận mình đã sai lầm,” bàthẳng thắn kết luận, “nhưng em cũng họcđược một bài học. Em đã phải bật cườikhi nghĩ đến “Lời thú tội” của Anne, mặcdù em nghĩ mình không nên làm thế vì nóđúng là lời nói dối. Về mặt nào đó, nghenó có vẻ không tệ như những lời nói dốikhác, và dù sao em cũng phải chịu tráchnhiệm chuyện này. Đứa trẻ đó có vàikhía cạnh rất khó hiểu. Nhưng em tin rồisau này nó sẽ ổn cả thôi. Và một điềuchắc chắn, có con bé đó trong nhà thìchẳng ai còn thấy buồn chán gì nữa.”

Page 333: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 334: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 15

Page 335: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Vụ rắc rối ở trường học

“Thật là một ngày tuyệt vời!” Annenói, hít một hơi sâu. “Chẳng phải chỉ cầnđược sống trong một ngày thế này thì đãtốt lắm sao? Mình thấy thương cho nhữngngười chưa được sinh ra vì đã bỏ lỡ mấtnó. Họ có thể có những ngày đẹp, dĩnhiên, nhưng không bao giờ có đượcngày hôm nay. Và còn tuyệt hơn vì cómột con đường đến trường đáng yêu thếnày, đúng không?” “Tốt hơn đi đường vòng nhiều;đường đó quá nóng và bụi bặm,” Diananói một cách thực tế, ngó vào giỏ thức ăntrưa và tính nhẩm liệu chia ba chiếc bánh

Page 336: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nướng mâm xôi hấp dẫn ngon lành trongđó ra cho mười bé gái thì mỗi đứa sẽđược mấy miếng. Những bé gái ở trường Avonlealuôn chia sẻ bữa trưa với nhau, ai mà ănba cái bánh nướng mâm xôi một mìnhhoặc thậm chí chỉ chia với bạn thân nhấtthôi thì cũng sẽ mãi mãi bị gán mác “xấutính khủng khiếp”. Nhưng nếu chia đềubánh cho mười cô bé thì bạn chỉ còn đủhưởng hương hoa thôi. Con đường Anne và Diana đi họctừng là một con đường đẹp. Anne nghĩnhững buổi đi bộ đến trường hoặc về nhàcùng Diana không thể nào cải thiện hơnđược, cho dù bằng trí tưởng tượng. Điloanh quanh bằng đường chính sẽ rất kémlãng mạn; còn đi trên con đường Tình

Page 337: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nhân, hồ Liễu, thung lũng Tím và đườngBạch Dương thì lại lãng mạn hơn bất cứthứ gì khác. Đường Tình Nhân chạy xuyên quavườn cây ăn trái ở Chái Nhà Xanh, trảidài lên rừng cho đến tận cuối nông trạinhà Cuthbert. Đó là con đường lùa bò vềchuồng và đến mùa đông thì chở củi vềnhà. Anne đã gọi nó là con đường TinhNhân khi con bé mới ở Chái Nhà Xanhchưa được tròn một tháng. “Không phải vì từng có đôi tìnhnhân nào thật sự bước qua đó,” con bégiải thích cho bà Marilla, “mà vì Dianavà con đã đọc một cuốn sách tuyệt diệu,trong đó có một con đường Tình Nhân.Nên chúng con cũng muốn có một conđường như thế. Mà đó cũng là một cái

Page 338: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tên rất đẹp, bác có nghĩ vậy không? Quálãng mạn! Chúng con có thể tưởng tượngnhững đôi tình nhân đang dạo bước trênđó. Con thích con đường vì ở đó, con cónói to những suy nghĩ của mình thì cũngkhông bị ai gọi là khùng” Buổi sáng, Anne khởi hành mộtmình, đi theo đường Tình Nhân xuống tậncon suối. Ở đây, Diana gặp con bé rồihai đứa tiếp tục đi lên con đường dướivòm lá phong dày đặc - “Phong thật làmột loài cây thân thiện,” Anne nói,“chúng luôn xào xạc và thầm thì với ta” -cho đến khi tới cây cầu gỗ. Rồi chúngrời đường đi xuyên qua sân sau nhà ôngBarry và qua hồ Liễu. Bên kia hồ Liễu làthung lũng Tím - một đốm xanh nhỏ trongbóng râm của khu rừng rộng lớn nhà ông

Page 339: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Andrew Bell. “Dĩ nhiên hiện nay ở đókhông có bông hoa tím nào,” Anne nóivới bà Marilla, “nhưng Diana nói đếnmùa xuân sẽ có cả triệu bông. Ôi, bácMarilla, bác có thể tưởng tượng mìnhnhìn thấy chúng không? Quả thực nókhiến con thấy nghẹt thở. Con đặt tên nơiđó là thung lũng Tím. Diana nói chưabao giờ thấy con gặp khó khăn khi đặtnhững cái tên lạ lùng cho mọi nơi. Cũngtốt khi giỏi một thứ gì đó, phải không ạ?Nhưng Diana đã đặt tên cho đường BạchDương thông thường. Ai cũng có thể nghĩra một cái tên như vậy. Nhưng đườngBạch Dương là một trong những nơi đẹpnhất thế giới, bác Marilla ạ.” Đúng vậy. Không chỉ Anne mà bấtcứ ai khác cũng sẽ nghĩ thế khi rảo bước

Page 340: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trên con đường này. Đây là một conđường nhỏ hẹp quanh co, uốn khúc chạyxuống ngọn đồi trải dài xuyên qua khurừng nhà ông Bell, nơi ánh sáng xuyênqua những tán lá xanh biếc hoàn hảo nhưtâm một viên kim cương. Dọc hai bênđường là những cây bạch dương non thântrắng mảnh dẻ, cành lá yểu điệu; dươngxỉ, hoa sao, hoa lan chuông dại và nhữngbụi cây sương vàng trái đỏ tươi mọc sinsít; bầu không khí ở đó lúc nào cũng rộnràng phấn khích, tiếng chim líu lo ríu rít,tiếng gió rừng thầm thì và cười đùa trongtán cây trên đầu. Thỉnh thoảng bạn có thểnhìn thấy một con thỏ nhảy qua đườngnếu bạn chịu im lặng - một điều mà nămthì mười họa Anne và Diana mới thựchiện được. Dưới thung lũng, con đường

Page 341: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mòn đổ ra đường chính rồi chạy thẳnglên đồi vân sam đến trường. Trường Avonlea là một tòa nhà sơntrắng, mái hiên thấp và cửa sổ rộng, bêntrong trang bị những chiếc bàn kiểu cũ cóngăn kéo chắc chắn thoải mái, mặt bànkhắc chi chít các chữ cái và ký hiệu củaba thế hệ học trò. Ngôi trường nằm cáchxa đường cái, sau lưng là rừng linh sammờ tối và con suối nơi sáng sáng bọn trẻthường ngâm bình sữa của mình xuống đểgiữ lạnh và giữ được vị ngọt cho tới giờtrưa. Bà Marilla nhìn Anne cất bước đếntrường ngày mồng một tháng Chín vớinhiều lo lắng thầm kín. Anne là một bégái khá kì quặc. Nó có thể hòa nhập vớinhững đứa trẻ khác bằng cách nào đây?

Page 342: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Và có cái quái gì có thể giữ nó im tiếngsuốt giờ học? Tuy vậy, mọi chuyện diễn ra tốt đẹphơn những gì bà lo sợ. Tối hôm đó Annevề nhà trong tâm trạng vô cùng phấnchấn. “Con nghĩ con sẽ thích trường học ởđây.” Con bé thông báo. “Nhưng conkhông đánh giá cao thầy giáo đâu. Thầyấy cứ vân vê ria mép suốt và nhìn chằmchằm Prissy Andrews. Prissy lớn rồi,bác biết mà. Chị ấy mười sáu rồi vàđang học để năm sau thi vào Học việnQueen ở Charlottetown. Tillie Boulterbảo thầy chết mê chết mệt chị ấy. Chị ấycó nước da đẹp, mái tóc nâu lượn sóngvà dáng vẻ thật thanh nhã. Chị ấy ngồi ởchiếc ghế dài cuối lớp và thầy cũng ngồi

Page 343: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đó, hầu hết thời gian - để giảng bài chochị, thầy nói vậy. Nhưng Ruby Gillis nóinó thấy thầy viết gì đó trên bảng của chịấy và khi đọc nó thì Prissy mặt đỏ nhưgấc và khúc khích cười, Ruby Gillis nóinó không tin chuyện đó có gì liên quanđến bài học cả.” “Anne Shirley, đừng để ta nghe thấycon nói kiểu đó về thầy giáo mình lầnnữa,” bà Marilla nói nghiêm khắc. “Conkhông đến trường để chỉ trích thầy giáo.Ta nghĩ ông ấy có thể dạy con điều gì đóvà nhiệm vụ của con là học. Và ta muốncon hiểu ngay rằng con đừng có về nhàkể này kể nọ về thầy nữa. Ta khôngkhuyến khích điều đó. Ta hy vọng con sẽngoan ngoãn.” “Thật ra con ngoan mà.” Anne nói

Page 344: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thoải mái. “Cũng không tệ như bác tưởngtượng đâu. Con ngồi chung với Diana.Chỗ của tụi con ngay sát cửa sổ và tụicon có thể nhìn xuống Hồ Nước LấpLánh.Có rất nhiều bạn gái dễ thươngtrong trường và chúng con đã được chơiđùa hết sức vui vẻ vào giờ cơm trưa.Thật tuyệt khi có nhiều bạn để chơi.Nhưng dĩ nhiên con thích Diana nhất vàsẽ luôn luôn như vậy. Con ngưỡng mộDiana. Con bị các bạn khác bỏ xa tít tấp.Tất cả đều học sách lớp năm, con thì mớiở lớp bốn thôi. Con cảm thấy như mộtnỗi sỉ nhục. Nhưng không bạn nào có trítưởng tượng như con, con đã sớm nhậnra điều đó. Hôm nay chúng con có tiếttập đọc, địa lý, lịch sử Canada và chínhtả. Thầy Phillips nói khả năng đánh vần

Page 345: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

của con thật đáng xấu hổ và thầy ấy giơbảng của con lên cho mọi người cùngthấy bị sửa chằng chịt hết cả. Con thấymất mặt quá, bác Marilla à; thầy ấy cóthể lịch sự hơn với một người lạ mà, connghĩ vậy. Ruby Gillis cho con một tráitáo còn Sophia Sloane cho con mượnmột tấm thiệp hồng đáng yêu với dòngchữ “Mình có thể thăm nhà bạn không”.Sáng mai con sẽ trả lại bạn ấy. TillieBoulter cho con đeo chuỗi hạt của bạn ấysuốt buổi chiều. Con có thể lấy vài hạtcườm trên cái gối cắm kim cũ trong gácxép để làm cho mình một cái nhẫn khôngạ? Ôi, bác Marilla, Jane Andrews chocon biết Minnie MacPherson nói với bạnấy rằng Minnie nghe Prissy Andrews nóivới Sara Gillis là con có cái mũi rất dễ

Page 346: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thương. Bác Marilla, đây là lời khen đầutiên con nhận được trong đời và báckhông thể tưởng tượng được chuyện đókhiến con có cảm giác lạ lùng như thếnào đâu. Bác Marilla, con có một cáimũi xinh thật không? Con biết bác sẽ nóicon nghe sự thật.” “Mũi của con cũng được,” Marillanói ngắn gọn. Thật lòng thì bà nghĩ cáimũi của Anne xinh đáo để nhưng bàkhông hề có ý nói cho con bé nghe nhưvậy. Đó là chuyện từ ba tuần trước vàcho đến nay mọi việc vẫn suôn sẻ. Cònbây giờ, trong buổi sáng tháng Chín đẹptrời này, Anne và Diana đang tung tăngthả bộ xuống đường Bạch Dương, chúnglà hai trong số những bé gái hạnh phúc

Page 347: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhất Avonlea. “Mình đoán hôm nay Gilbert Blythesẽ đi học,” Diana nói. “Cậu ấy đã đithăm họ hàng ở New Brunswick cả mùahè và chỉ mới vừa về tối thứ Bảy. Cậu ấyđẹp trai kinh khủng, Anne à. Và cậu ấycứ chọc ghẹo lũ con gái mãi. Cậu ấyđúng là làm bọn mình sống khổ sống sở.” Giọng Diana cho thấy rõ ràng cô béthích được sống khổ sống sở hơn. “Gilbert Blythe? Anne nói. “Chẳngphải tên cậu ta được viết trên tường hànhlang cạnh tên Julia Bell và hai chữ “Chúý” to tướng sao?” “Phải,” Diana nói, hất đầu, “nhưngmình chắc chắn cậu ấy không thích JuliaBell lắm đâu. Mình nghe cậu ấy bảo cậu

Page 348: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ấy được học bảng cửu chương là nhờđám tàn nhang của Julia đấy.” “Ôi, đừng nói về tàn nhang vớimình,” Anne nài nỉ. “Chẳng thú vị gì khimình có nhiều thế này. Nhưng mình vẫnnghĩ viết lên tường mấy cái lưu ý về contrai và con gái là chuyện ngu ngốc nhấttrần đời. Mình muốn coi thử có ai dámviết tên mình lên đó với một đứa con traikhông. Dĩ nhiên,” Anne vội vã thêm vào,“sẽ chẳng ai làm thế cả.” Anne thở dài. Con bé không muốntên mình bị viết lên đó. Nhưng cũng hơixấu hổ khi biết rằng sẽ không có nguy cơxảy ra chuyện đó. “Nói nhảm,” Diana nói, cô bé cóđôi mắt đen láy và bím tóc óng ả đã làm

Page 349: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tan vỡ trái tim nhiều cậu học trò Avonleađến nỗi tên cô được viết lên tường hànhlang trong khoảng nửa tá cái lưu ý nhưthế, nói. “Đó chỉ là một trò đùa thôi. Vàđừng có quá chắc chắn là tên cậu sẽkhông bao giờ bị ghi lên. Charlie Sloanchết mê chết mệt cậu rồi. Cậu ta nói vớmẹ - mẹ cậu ta đấy nhá - rằng cậu là côgái thông minh nhất trường. Cái đó cònhay hơn xinh đẹp ấy chứ,” “Không, chẳng hay ho tí nào,” Annenói, yểu điệu hết mức. “Mình thà xinhđẹp còn hơn thông minh. Và mình ghétCharlie Sloane. Mình không thể chịuđựng nổi một tên con trai mắt lồi. Nếu aiviết tên mình cạnh tên cậu ta thì mình sẽkhông bao giờ bỏ qua đâu, Diana Barry.Nhưng đứng đầu lớp thì thật là tuyệt.”

Page 350: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tới đây, cậu sẽ học chung lớp vớiGilbert.” Diana nói, “nói cho cậu biết làcậu ấy từng đứng đầu lớp đấy. Cậu ấymới học sách tập bốn thôi mặc dù gầnmười bốn tuổi rồi. Bốn năm trước bốGilbert bị ốm nên phải chuyển tớiAlberta dưỡng bệnh và Gilbert đi cùngông ấy. Họ ở đó ba năm và Gil hiếm khiđến trường cho tới khi họ trở về. Cậu sẽkhông dễ dàng đứng đầu lớp nữa đâu,Anne.” “Mình rất mừng,” Anne nói nhanh.“Mình không thể thật sự hãnh diện vìđứng đầu một đám nhóc chỉ chín mườituổi. Hôm qua mình đã tham gia đánhvần từ ‘sục sôi’. Josie Pye đánh vần đầutiên và, cậu nhớ nhé, cô ta đã liếc trộmsách. Thầy Phillips không nhìn thấy -

Page 351: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thầy còn mải ngắm Prissy Andrews -nhưng mình thì thấy. Mình lườm cô ả mộtnhát sắc như dao và cô ta đỏ mặt nhưgấc, rốt cuộc cũng đánh vần sai luôn.” “Lũ con gái nhà Pye đó cứ chơi trògian lận mãi.” Diana nói giận dữ khi haicon bé leo qua hàng rào đường cái.“Hôm qua Gertie Pye đã đến suối và bỏchai sữa của nó vào chỗ mình. Cậu cóbao giờ làm thế không? Bây giờ mìnhkhông thèm nói chuyện với con nhỏ đónữa.” Khi thầy Phillips đến cuối lớp nghebài tiếng Latin của Prissy Andrews,Diana thì thầm với Anne, “Người ngồibên phải cậu ở dãy ghế bên kia chính làGilbert Blythe đấy, Anne. Cứ nhìn đixem cậu có còn nghĩ cậu ấy không đẹp

Page 352: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trai nữa không.” Anne nhìn theo. Con bé có cơ hội tốtđể làm vậy, vì Gilbert Blythe quá mảimê vào việc lén ghim bím tóc vàng dàicủa Ruby Gillis, ngồi ngay trước mặt cậuta, vào lưng ghế. Cậu ta có dáng ngườicao, tóc nâu xoăn, đôi mắt hạt dẻ láu cá,miệng luôn nhoẻn một nụ cười chòngghẹo. Ngay lúc đó Ruby Gillis đứng dậyphát biểu ý kiến; con bé ngã bổ chửngxuống ghế với một tiếng thét nhỏ, tin rằngtóc mình đã bị giật đứt đến tận chân tóc.Mọi con mắt đổ dồn về phía con bé tronglúc thầy Phillips quắc mắt nghiêm khắcđến nỗi Ruby bật khóc. Gillbert đã rútchiếc đinh ghim ra khỏi tầm nhìn vàchăm chú theo dõi bài lịch sử với bộ mặtnghiêm chỉnh nhất trần đời, nhưng khi sự

Page 353: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

xáo động lắng xuống, cậu ta nhìn Annevà nháy mắt với một vẻ hài hước khó tả. “Mình nghĩ Gilbert Blythe của cậuđẹp trai thật,” Anne thành thực bảoDiana. “Nhưng mình thấy hắn rất trơtráo. Nháy mắt với một đứa con gái lạmặt đâu phải là kiểu cách lịch sự.” Nhưng đến tận chiều hôm sau mọichuyện mới thật sự bắt đầu. Thầy Phillips đang ở cuối lớp giảngbài đại số cho Prissy Andrews, số họcsinh còn lại thoải mái làm việc riêng, ăntáo xanh, thầm thì, vẽ tranh lên bảng cánhân, vung vẩy dọc lối đi mấy con dế bịbuộc dây. Gillbert Blythe đang cố gắnglàm Anne Shirley nhìn mình và thất bạitriệt để, vì lúc đó con bé hoàn toàn quên

Page 354: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bẵng sự tồn tại của không chỉ GillbertBlythe mà tất cả học sinh trườngAvonlea. Cằm chống lên tay, mắt dánvào ánh xanh trên chỗ Hồ Nước LấpLánh nhìn từ cửa sổ phía Tây, con béđang trôi xa về miền mơ mộng diệu kỳnào đó và không nghe mà cũng khôngnhìn thấy gì ngoài những hình ảnh tưởngtượng tuyệt vời của mình. Gilbert Blythe không quen với việccố tình lôi kéo sự chú ý của con gái màlại gặp thất bại. Lẽ ra nó phải nhìn cậuchứ, cái con bé Shirley tóc đỏ với chiếccằm nhọn nhỏ và đôi mắt to không giốngmắt bất cứ cô bé nào trong trườngAvonlea. Gilbert vươn người qua lối đi, túmđuôi bím tóc dài đỏ của Anne kéo ra

Page 355: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khoảng một tầm tay rồi nói bằng giọngthầm thì chói tai: “Cà rốt! Cà rốt!” Vậy là Anne nhìn cậu ta căm hờn! Con bé không chỉ nhìn suông. Nó bậtdậy, bao nhiêu mơ mộng tuyệt vời tiêutan không thể nào cứu vãn. Con bé némcho Gilbert một cái nhìn đầy phẫn nộ vàtừ đôi mắt ấy, những tia lửa giận dữ đãnhanh chóng tắt ngúm trong những giọtnước mắt cũng không kém phần giận dữ. “Đồ con trai thô lỗ, đáng ghét!” conbé thốt lên thật lực. “Sao mày dám!” Và rồi - bụp! Anne đập cái bảng củamình lên đầu Gilbert khiến nó gãy làmđôi - cái bảng chứ không phải đầu. Trường Avonlea lúc nào cũng thíchxem mấy màn hay. Và đây đúng là một

Page 356: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

màn đặc biệt đáng coi. Tất cả mọi ngườiđều “Ồ” lên bằng một giọng thích thúcực độ. Diana há hốc miệng. RubyGillis, vốn rất dễ bị khích động, òa khóc.Tommy Sloane để đàn dế của mình bỏtrốn hết trong khi còn đang mải há hốcmiệng nhìn hoạt cảnh này. Thầy Phillips sải bước xuống giữalớp và đặt mạnh tay lên vai Anne. “Anne Shirley, thế này nghĩa là saohả?” ông nói giận dữ. Anne không trả lời. Đúng là quáđáng khi trông chờ con bé sẽ nói trướccả trường rằng mình bị gọi là “cà rốt”.Gilbert chính là người can đảm lên tiếngtrước. “Là lỗi của con, thưa thầy Phillips.

Page 357: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con đã chọc bạn ấy.” Thầy Phillips chẳng đoái hoài gìđến Gilbert. “Ta rất tiếc khi thấy một học sinhcủa ta lại tỏ ra nóng nảy và hằn học nhưthế,” ông nói bằng giọng nghiêm trangcứ như thể đã là học sinh của ông thìphải diệt trừ mọi cảm xúc xấu xa khỏitrái tim của những con người trần tục bénhỏ không hoàn thiện. “Anne, lên trênbục đứng trước bảng đen cho đến hếtbuổi chiều.” Anne thích một cây roi hơn hìnhphạt này nhiều, bị phạt như thế khiến tâmhồn nhạy cảm của con bé run lên như bịroi quất. Con bé thực hiện mệnh lệnh vớikhuôn mặt trắng bệch, nghiêm trang.

Page 358: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Thầy Phillips lấy phấn viết lên bảng phíatrên đầu nó: “Anne Shirley vô cùng nóngtính. Anne Shirley phải học cách kiềmchế sự nóng nảy của mình” và rồi đọclên to đến nỗi ngay cả học sinh lớp mộtchưa biết đọc cũng có thể hiểu được. Anne đứng đó cho đến tận cuối buổichiều, trong đầu chỉ lởn vởn mỗi chuyệnnày. Con bé không khóc mà cũng khôngcúi đầu. Cơn giận vẫn bừng bừng trongtim và chính nó đã giúp Anne chống chọiđược cảm giác xấu hổ cực độ. Với ánhmắt giận dữ và hai má đỏ gay, con bé đốidiện với cái nhìn cảm thông của Diana,cái gật đầu phẫn nộ của Charlie Sloanevà nụ cười ma mãnh của Josie Pye. Vềphần Gilbert Blythe, con bé thậm chí cònkhông thèm liếc mắt. Nó sẽ không bao

Page 359: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giờ nhìn cậu ta nữa! Nó sẽ không bao giờnói chuyện với cậu ta nữa!! Khi buổi học kết thúc, Anne ngẩngcao mái đầu tóc đỏ sải bước ra về.Gilbert Blythe cố gắng bắt kịp nó ởcổng. “Mình vô cùng xin lỗi đã chế giễumái tóc của bạn, Anne,” cậu ta thì thầmhối hận. “Mình xin lỗi chân thành mà.Đừng giận nữa nhé.” Anne cau có lướt qua, không nhìnlại mà cũng chẳng có vẻ gì đã nghe thấy.“Ôi, sao cậu có thể làm vậy được,Anne?” Diana hổn hển nói trong lúc cảhai bước xuống đường, giọng nửa tráchmóc nửa ngưỡng mộ. Diana cảm thấymình sẽ không bao giờ cưỡng lại nổi lời

Page 360: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

năn nỉ của Gilbert. “Mình sẽ không bao giờ tha thứ choGilbert Blythe,” Anne nói kiên quyết.“Và thầy Phillips cũng đánh vần tên mìnhthiếu chữ e. Một cái gì đó rắn đanh lạnhlẽo đã len lỏi vào tâm hồn mình, Diana.” Diana không hề ý thức được Annenói gì nhưng con bé hiểu là có chuyện rấtkhủng khiếp. “Cậu không nên để tâm chuyệnGilbert giễu cợt tóc cậu,” con bé xoadịu. “Sao nào, cậu ấy chọc ghẹo tất cả lũcon gái mà. Cậu ấy cười tóc mình vì nóquá đen. Cậu ấy gọi mình là con quạ cảchục lần rồi; mà trước đây mình chưabao giờ nghe cậu ấy xin lỗi vì bất cứchuyện gì.”

Page 361: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Bị gọi là quạ và bị kêu là cà rốt thìkhác nhau nhiều lắm chứ.” Anne nói vẻkiêu hãnh. “Gilbert Blythe đã làm mìnhtổn thương một cách vô cùng đau khổ,Diana.” Có lẽ nếu chẳng có chuyện gì khácxảy ra thì sự cố này đã trôi qua mà khôngcó thêm đau khổ nào nữa. Nhưng một khiđã bắt đầu xảy ra thì mọi chuyện lại cứthế mà tiếp diễn. Học trò Avonlea thường dành giờnghỉ trưa hái quả trong khu rừng vân samtrên ngọn đồi ở phía bên kia cánh đồngcỏ lớn của ông Bell. Từ chỗ đó chúng cóthể để mắt đến căn nhà của Eben Wright,nơi thầy giáo chúng thường lui tới. Hễnhác thấy thầy Phillips từ đó bước ra là

Page 362: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chúng sẽ chạy ngay đến trường; nhưng vìkhoảng cách đó dài gấp ba lần conđường của ông Wright nên chúng thườngvề trễ chừng ba phút, thở hổn hển khôngra hơi. Ngày hôm sau thầy Phillips bổng nổihứng muốn lặp lại kỷ luật và tuyên bốtrước khi về nhà ăn trưa rằng khi nàoquay lại, ông muốn thấy tất cả học trò đãngồi sẵn ở ghế. Ai đến trễ sẽ bị phạt. Tất cả lũ con trai và một vài đứacon gái vẫn ra khu rừng nhỏ của ông Bellnhư thường lệ, hoàn toàn chỉ định ở đóđủ lâu để “hái một chút”. Nhưng khurừng quá quyến rũ và những quả vân samvàng thật hấp dẫn, hái quả xong rồichúng lại thơ thẩn lang thang; và nhưthường lệ thứ đầu tiên kéo chúng trở lại

Page 363: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

với ý thức về thời gian thấm thoát thoiđưa là tiếng hét của Jimmy Glover vọngxuống từ ngọn thông cổ thụ, “Thầy tới”. Những đứa con gái đang ở trên mặtđất khởi hành đầu tiên và xoay sở vềtrường vừa kịp giờ, không sớm hơn đượcgiây nào. Lũ con trai, còn phải vội leotrên cây xuống, về muộn hơn; và Anne,không hái gì cả mà vui vẻ lang thang tậncuối rừng, nửa người chìm trong đámdương xỉ, khẽ hát một mình, đầu đội mộtvòng hoa lưu ly gạo cứ như thể con bé làmột vị thần hoang dã nào đó của nhữngchốn tối tăm, là người cuối cùng quayvề. Tuy nhiên Anne có thể chạy nhanhnhư một con hươu; cuộc đua tốc độ đãdẫn đến một kết quả quái quỷ là con bébắt kịp đám con trai ở cửa và bị đám

Page 364: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đông xô đẩy tràn vào lớp đúng lúc thầyPhillips đang treo mũ. Nỗ lực cải tổ ngắn ngủi của thầyPhillips thế là đi tong; ông không muốnphạt cả tá học sinh; nhưng để giữ lời hứathì cần phải làm gì đó nên thầy nhìnquanh tìm vật hy sinh và ánh mắt rớttrúng con bé Anne lúc này vừa mới ngồixuống ghế, hơi thở hổn hển và vòng hoaloa kèn bỏ quên còn lủng lẳng một bêntai, làm cho con bé có một dáng vẻ vừangông nghênh vừa nhếch nhác. “Anne Shirley, vì trò có vẻ rất thíchđánh bạn với cánh con trai nên chiều naychúng ta sẽ chiều theo cái thú đó củatrò,” ông nói giọng mỉa mai. “Bỏ hoa rakhỏi tai rồi ngồi xuống cạnh GilbertBlythe đi.”

Page 365: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Những đứa con trai khác cười khúckhích. Diana, mặt trắng bệch vì thươngcảm, kéo vòng hoa ra khỏi tóc Anne vàgiật giật tay con bé. Anne nhìn chằmchằm vào ông thầy như hóa đá. “Trò có nghe tôi nói gì không,Anne?” thầy Phillips hỏi nghiêm khắc. “Có ạ, thưa thầy,” Anne nói chậmrãi, “nhưng con không nghĩ là thầy thựcsự có ý đó.” “Ta đảm bảo với trò là ta có ý đó,”- vẫn với cái nhếch mép mỉa mai mà tấtcả lũ trẻ, đặc biệt là Anne, căm ghét. Nóđộng chạm đến lòng tự ái của bọn chúng.“Làm theo lời ta ngay đi.” Trong một thoáng trông Anne có vẻnhư sẽ không vâng lời. Rồi, nhận ra làm

Page 366: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy cũng chẳng ích lợi gì, con bé kiêuhãnh đứng dậy, băng qua hai lối đi, ngồixuống cạnh Gilbert Blythe và vùi mặtvào hai cánh tay để trên bàn. RubyGillis, người thấy được đúng khoảnhkhắc khuôn mặt gục xuống đó, đã kể vớimấy đứa khác trên đường về nhà rằngcon bé “thật sự chưa thấy cái gì như vậy- nó quá trắng với những đốm đỏ kinhkhiếp bên trên”. Với Anne, đây dường như dấu chấmhết cho mọi thứ. Bị phạt một mình trongkhi cả tá đứa khác cũng phạm tội, như thếcũng đủ tệ rồi; bị bắt ngồi kế một đứacon trai lại càng tệ hơn; nhưng đứa contrai đó mà là Gilbert Blythe thì thật nhụcnhã và tổn thương đến mức không chịunổi. Anne cảm thấy mình không thể chịu

Page 367: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đựng được, có cố gắng cũng không nghĩalý gì. Trong con bé sôi sục cảm giác xấuhổ, giận dữ và nhục nhã. Lúc đầu những học sinh khác cònnhìn ngó, xầm xì, cười khúc khích vàhuých tay nhau. Nhưng vì Anne chẳngchịu ngóc đầu lên còn Gilbert thì mải mêlàm toán như thể tất cả tâm hồn cậu đềuđặt vào đó và chỉ đó mà thôi, nên chúngnhanh chóng quay lại công việc của mìnhvà Anne bị lãng quên. Khi thầy Phillipskết thúc giờ học lịch sử, Anne đượcphép ra ngoài; nhưng Anne không nhúcnhích, còn thầy Phillips, lúc này đangviết mấy vần thơ “Tặng Priscillia” trướckhi tập hợp lớp, thì trầm tư suy nghĩ vềmột giai điệu nào đó mà mãi ông vẫnkhông nắm bắt được và không mảy may

Page 368: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhớ đến con bé. Nhân lúc không ai chúý, Gilbert lấy từ dưới bàn mình ra mộtcái kẹo nhỏ hình trái tim hồng bên trêncó hàng chữ màu vàng “Bạn thật ngọtngào,” rồi luồn nó xuống dưới tay Anne.Anne lập tức đứng dậy, nhón chiếc kẹohồng bằng mấy đầu ngón tay, ném nóxuống sàn, dùng gót giày nghiền thànhbột, rồi trở lại vị trí cũ mà không thèm hạcố liếc Gilbert đến một cái. Khi tan trường, Anne về bàn củamình, hùng hổ lấy ra tất cả mọi thứ trongđó, sách và bảng viết, bút và mực, thánhkinh và sách số học, đặt chúng thànhchồng gọn gàng trêm tấm bảng vỡ củamình. “Cậu mang tất cả những thứ này vềnhà làm gì hả Anne?” Diana muốn biết,

Page 369: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngay khi cả hai ra đến đường cái. Con bémãi không dám hỏi câu đó. “Mình không trở lại trường nữa,”Anne nói. Diana há hốc miệng nhìn Anne chằmchằm để xem con bé có nói thật không. “Liệu bác Marilla có để cậu ở nhàkhông?” nó hỏi. “Bác ấy sẽ phải đồng ý,” Anne nói,“Mình sẽ không bao giờ đến trường gặpngười đàn ông đó nữa.” “Ôi, Anne!” Diana trông như thể sắpkhóc đến nơi. “Mình nghĩ cậu thật tànnhẫn. Mình biết làm gì đây? ThầyPhillips sẽ bắt mình ngồi cạnh con nhỏGertie Pye kinh khủng đó - mình biếtthầy sẽ làm thế vì nó vẫn đang ngồi một

Page 370: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình. Trở lại đi mà, Anne.” “Mình hầu như có thể làm bất cứchuyện gì vì cậu, Diana,” Anne nói buồnbã. “Mình sẽ để bản thân bị phanh thâytrăm mảnh nếu điều đó tốt cho cậu.Nhưng chuyện này thì mình không thể,nên xin đừng đòi hỏi chuyện đó. Cậuđang giày vò tâm hồn nhỏ bé của mìnhđấy.” “Cứ nghĩ về tất cả những chuyện vuimà cậu sẽ bỏ lỡ đi,” Diana van vỉ.“Chúng ta sẽ xây căn nhà mới đáng yêunhất bên dòng suối, và tuần sau chúngmình sẽ chơi bóng mà cậu lại chưa baogiờ chơi bóng, Anne. Cực kỳ sôi độngđấy. Rồi chúng ta sẽ học một bài hát mới- đến giờ Jane Andrews vẫn đang tậphát; tuần sau Alice Andrews sẽ đem đến

Page 371: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một quyển sách mới của Pansy và chúngta sẽ đọc to từng chương bên dòng suối.Mà cậu biết cậu thích đọc truyện thànhtiếng thế nào rồi đấy, Anne.” Không có gì lay chuyển được Anne.Lòng con bé đã quyết. Nó sẽ không đếntrường của thầy Phillips nữa; nó nói vậyvới bà Marilla khi về đến nhà. “Nói nhảm,” bà Marilla gạt đi. “Không nhảm chút nào,” Anne nói,nhìn thẳng vào Marilla với đôi mắtnghiêm trang, đầy trách cứ. “Bác khônghiểu sao, bác Marilla? Con đã bị sỉnhục.” “Sỉ nhục cái gì chứ! Ngày mai consẽ đến trường như thường lệ.”

Page 372: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, không.” Anne lắc đầu nhẹnhàng. “Con sẽ không trở lại đâu, bácMarilla. Con sẽ học bài ở nhà, sẽ ngoanngoãn hết mức và sẽ hoàn toàn im lặngnếu cần. Nhưng con sẽ không trở lạitrường đâu, con bảo đảm với bác nhưvậy.” Bà Marilla nhìn thấy điều gì đó tựanhư một sự bướng bỉnh không khoannhượng toát ra từ khuôn mặt nhỏ bé củaAnne. Bà hiểu sẽ không dễ gì đánh bạiđược sự bướng bỉnh đó; nhưng ngay lúcnày bà sáng suốt xử trí bằng cách khôngnói thêm gì nữa. “Tối nay mình sẽ chạyxuống hỏi ý kiến Rachel,” bà nghĩ. “Lýluận với Anne bây giờ chẳng có nghĩa lýgì. Con bé kích động quá và mình biếtmột khi đã muốn thì nó sẽ cứng đầu vô

Page 373: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cùng. Theo mình phân tích được qua lờikể của con bé thầy Phillips giải quyếtchuyện này hơi cực đoan. Nhưng mìnhkhông bao giờ được nói thế với nó. Mìnhchỉ cần qua nói chuyện với Rachel thôi.Chị ấy đã cho mười đứa con đến trườngvà chắc hẳn phải biết gì đó về chuyệnnày. Đến giờ này thì chắc chị ấy cũng đãnghe được toàn bộ câu chuyện rồi.” Bà Marilla thấy bà Lynde đang ngồiđan len một cách cần cù và vui vẻ nhưmọi khi. “Chắc chị biết tôi đến vì chuyện gìrồi,” bà nói, hơi đỏ mặt. Bà Rachel gật đầu. “Vì vụ lùm xùm của Anne ở trường,tôi nghĩ vậy,” bà nói, “Trên đường đi

Page 374: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

học về, Tillie Boulter đã ghé vào kể chotôi nghe chuyện đó.” “Tôi không biết phải làm gì với conbé,” bà Marilla nói. “Nó tuyên bố sẽkhông quay lại trường nữa. Tôi chưatừng thấy đứa trẻ nào khích động nhưvậy. Từ khi con bé đến trường tôi đã biếtthể nào rồi cũng có rắc rối mà. Tôi đãbiết là mọi chuyện diễn tiến quá suôn sẻđến mức chẳng thể nào kéo dài mãiđược. Con bé nhạy cảm quá. Lời khuyêncủa chị là gì, Rachel?” “Được rồi, vì cô đã hỏi ý kiến củatôi, Marilla.” Bà Lynde nói giọng thântình - Bà Lynde rất thích được hỏi ý kiến- “Trước mắt tôi sẽ phiên phiến cho nómột chút, tôi sẽ làm như vậy. Tôi tin làthầy Phillips sai rồi. Dĩ nhiên, cô cũng

Page 375: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

biết là không được nói vậy với đám trẻ.Dĩ nhiên hôm qua ông ấy đúng khi phạtcon bé vì tội nổi nóng. Nhưng hôm naythì khác. Mấy đứa khác bị trễ lẽ ra cũngphải chịu phạt như Anne, vậy đó. Và tôikhông tán thành chuyện phạt lũ trẻ bằngcách cho con gái ngồi kế con trai. Khôngđúng đắn chút nào. Tillie Boulter thật sựgiận dữ. Con bé hoàn toàn đứng về phíaAnne và nói tất cả học sinh khác cũngvậy. Anne có vẻ ảnh hưởng rất lớn tớichúng theo một kiểu nào đó. Tôi chưabao giờ nghĩ con bé có thể hòa nhập tốtvậy.” “Vậy chị thật sự nghĩ tôi nên để nó ởnhà à?” bà Marilla nói giọng ngạc nhiên. “Ừ. Tôi sẽ không nói chuyện trườnghọc với nó nữa cho tới khi nó tự nhắc

Page 376: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đến. Cứ vậy đi, Marilla, chỉ cần trêndưới một tuần là con bé sẽ nguội xuốngrồi sẵn sàng tự nguyện quay trở lại, vậyđó, còn nếu cô bắt nó đến trường ngay,có trời mới biết con bé sẽ nổi điên nổikhùng lên thế nào nữa và làm mọi chuyệncàng rắc rối thêm thôi. Thêm một chuyệnchi bằng bớt một chuyện, ý tôi là vậy.Thật ra con bé sẽ không bỏ lỡ quá nhiềuthứ nếu không đến trường đâu. ThầyPhillips cũng chẳng phải thầy giáo tốt.Cái kiểu ưu tiên của ông ta gây nhiềugièm pha rồi, ông ta bỏ bê đám nhỏ đểđổ hết thời gian vào mấy học trò lớn màông ta định cho vào trường Queen. Ôngta sẽ chẳng thể dạy với dỗ thêm năm nàođược nếu chú ông ta không phải ủy viênban quản trị - ủy viên duy nhất, chỉ vì

Page 377: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ông chú đó dắt mũi được hai người cònlại, vậy đấy. Tôi dám nói rằng chẳng biếtnền giáo dục trên cái đảo này rồi sẽ trôivề đâu.” Bà Rachel lắc đầu quầy quậy nhưmuốn nói nếu bà là người duy nhất đứngđầu hệ thống giáo dục của tỉnh thì mọivấn đề chắc hẳn sẽ được điều hành tốthơn. Bà Marilla nghe theo lời khuyên củabà Rachel bà không nói thêm lời nào vớiAnne về chuyện trở lại trường nữa. Conbé học bài ở nhà, làm việc vặt, chơi vớiDiana trong ánh chạng vạng đỏ tía củamùa thu giá lạnh; nhưng khi gặp GilbertBlythe trên đường hay chạm mặt trongtrường học Chủ nhật, nó đi lướt qua cậuta với vẻ khinh bỉ lạnh lùng không hề lay

Page 378: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chuyển bất chấp mong muốn xoa dịu hiểnnhiên của thằng bé. Kể cả những nổ lựchòa giải của Diana cũng vô hiệu. Annerõ ràng đã quyết tâm căm ghét GilbertBlythe đến tận cuối đời. Tuy nhên, càng ghét Gilbert thì conbé càng yêu Diana, với tất cả tình yêu từtrái tim bé nhỏ nồng nàn vốn yêu ghétđều mãnh liệt như nhau của nó. Một tối,khi bà Marilla mang một giỏ táo từ vườnvào nhà thì thấy Anne đang ngồi bên cửasổ phía Đông, khóc nức nở trong ánhchiều tà. “Giờ thì chuyện gì nữa đây, Anne?”bà hỏi. “Đó là vì Diana” Anne nức nở nhưmưa rào giữa hạ. “Con yêu Diana quá,

Page 379: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bác Marilla. Con không thể sống thiếubạn ấy. Nhưng con biết rất rõ là khichúng con lớn lên Diana sẽ lấy chồng rồibỏ con mà đi. Ôi, côn phải làm gì đây?Con ghét chồng bạn ấy - con ghét tên đókhủng khiếp. Con đã tưởng tượng hết mọichuyện - đám cưới và mọi thứ - Dianamặc váy trắng như tuyết, đeo mạng chemặt, trông xinh đẹp lộng lấy như một bàhoàng; còn con làm phù dâu, mặc mộtchiếc váy tay phồng cũng rất đáng yêu,có tay phồng nhưng ẩn dưới khuôn mặttươi cười là một trái tim tan vỡ. Và rồiDiana buộc phải tạm biệt...t...t...t...” Đếnđây Anne suy sụp hoàn toàn và khóc lócthảm thiết với nỗi đan khổ càng lúc càngtăng. Bà Marilla vội quay đi chỗ khác

Page 380: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hòng giấu khuôn mặt đang co rúm lại củamình; nhưng chẳng ích gì; bà đổ sụpxuống chiếc ghế gần nhất và vỡ òa ratrong một trận cười ngặt nghẽo bấtthường đến nỗi ông Matthew, đang ở tậnphía bên kia sân, cũng phải dừng lại ngạcnhiên. Đã bao giờ ông nghe thấy bàMarilla cười thế chưa? “Được rồi, Anne Shirley,” Marillanói ngay khi có thể mở miệng được, “nếucon muốn rước phiền vào thân thì vìChúa con cứ việc rước. Ta phải thấy làcon có trí tưởng tượng đấy, chắc chắnrồi.”

Page 381: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 16

Page 382: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Diana được mời tới uống tràvà kết cục bi kịch

Tháng Mười là tháng đẹp ở CháiNhà Xanh, khi bạch dương trong thunglũng trở nên vàng ruộm như nắng, phongsau vườn chuyển sang màu đỏ huy hoàng,những cây anh đào dại bên đường khoáclên mình sắc đỏ đậm và xanh đồng đángyêu nhất, trong khi cánh đồng nhuộm mộtmàu vàng óng ả. Anne tận hưởng thế giới sắc màuxung quanh mình. “Ôi, bác Marilla,” con bé thốt lênvào một sáng thứ Bảy trong lúc nhúnnhảy đi vào nhà với một ôm nhánh cây

Page 383: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tuyệt đẹp trên tay, “con rất mừng vì đượcsống trong một thế giới có tháng Mười.Thật kinh khủng nếu chúng ta nhảy thẳngtừ tháng Chín sang tháng Mười một,chẳng phải vậy sao? Bác nhìn nhữngcành phong này xem. Chúng không làmbác rùng mình sao - rùng mình nhiều lần?Con sẽ dùng chúng trang trí phòng củamình.” “Những thứ lộn xộn,” bà Marillanói, khiếu thẩm mỹ của bà vốn không tinhtế cho lắm. “Con đã bày bừa phòng mìnhvới đủ thứ từ bên ngoài vào rồi Anne.Phòng ngủ là nơi để ngủ.” “Ôi, và để mơ nữa chứ, bácMarilla. Bác biết người ta có thể mơnhững giấc mơ đẹp hơn nhiều nếu đượcngủ trong một căn phòng có nhiều vật dễ

Page 384: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thương hơn mà. Con sẽ cắm mấy cànhcây này vào cái lọ xanh cũ và để nó trênbàn.” “Để ý đừng có mà làm lá rớt khắpcầu thang đấy. Chiều nay ta sẽ tham giabuổi họp của Hội cứu trợ ở Carmody,Anne, có lẽ ta sẽ không về trước khi trờitối. Con sẽ phải làm bữa tối cho bácMatthew và Jerry, vậy nên đừng có quênbéng đi mất để rồi đến tận lúc ngồi vàobàn mới đi pha trà như lần trước nhé.” “Thật tệ là con đã quên,” Anne nóigiọng hối lỗi, “nhưng chiều đó con đã cốgắng nghĩ ra một cái tên cho thung lũngTím và nó làm con quên hết mọi thứ. BácMatthew thật tử tế. Bác ấy không la contiếng nào. Bác ấy tự pha trà và nói cóđợi một chút cũng không sao. Con đã kể

Page 385: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một câu chuyện cổ tích rất hay trong khichờ đợi nên bác ấy không hề thấy thờigian trôi qua lâu. Đó là một câu chuyệncổ tích tuyệt vời, bác Marilla. Con quênmất kết thúc rồi, nên đã tự sáng tác ra vàMatthew nói bác ấy không thể phân biệtđược đâu là chỗ thêm vào.” “Matthew sẽ vẫn nghĩ rằng mọichuyện đều ổn, Anne, cho dù con có nảyra ý định thức dậy ăn tối vào lúc nửađêm. Nhưng lần này thì con nên để ý đấy.Và - ta không thật sự chắc mình có làmđúng không... chuyện này có thể làm conbối rối hơn bao giờ hết - nhưng con cóthể mời Diana đến chơi buổi trưa vàdùng trà ở đây,” “Ôi, bác Marilla!” Anne nắm chặttay. “Thật đáng yêu biết bao! Cuối cùng

Page 386: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bác cũng có thể tưởng tượng được rồi,nếu không thì bác không thể hiểu đượccon đã mong ngóng việc này đến thế nào.Nó có vẻ quá hay và rất người lớn.Không cần lo chuyện con quên pha tràkhi con đã có bạn đồng hành. Ôi, bácMarilla, con có thể dùng bộ đồ trà hoahồng không?” “Không, thật tình! Bộ đồ trà hoahồng! Thế đấy, tiếp theo là gì nữa đây?Con biết là ta chỉ dùng nó khi tiếp mụcsư hay Hội Cứu tế. Con sẽ dùng bộ trànâu cũ. Nhưng con có thể mở hủ mứt anhđào nhỏ màu vàng. Dù sao cũng đến lúcdùng nó - ta tin nó bắt đầu ăn được rồi.Và con có thể cắt vài miếng bánh tráicây, thêm ít bánh nướng và bánh quygiòn.”

Page 387: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con có thể tưởng tượng cảnh mìnhngồi ở đầu bàn và rót trà,” Anne nói,nhắm mắt mơ màng. “Rồi hỏi xem Dianacó muốn dùng đường không! Con biếtbạn ấy không dùng nhưng tất nhiên con sẽvẫn hỏi như thể con chưa biết. Và ép bạnấy ăn thêm một miếng bánh trái cây haythêm một chút mứt. Ôi, bác Marilla, chỉnghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi. Khi bạn ấyđến con có thể dẫn bạn ấy vào phòngdành cho khách để cất mũ không? Rồivào ngồi ở phòng khách?” “Không. Phòng khách là đủ cho convà bạn con rồi. Nhưng có một nửa chainước ép mâm xôi còn dư từ buổi họp ởnhà thờ tối hôm trước. Nó nằm trên ngănkệ thứ hai trong phòng khách, chiều naycon và Diana có thể uống nếu thích, ăn

Page 388: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

kèm thêm chút bánh quy nữa, ta dámchắc Matthew sẽ trễ giờ trà chiều vì bácấy còn phải chở khoai về kho.” Anne chạy cứ như bay xuống thunglũng, băng qua Bong Bóng Của Nữ ThầnRừng và đường cây vân sam đến dốcVườn Quả để mời Diana đến uống trà.Kết quả là ngay sau khi bà Marilla đánhxe đến Carmody, Diana đã qua, mặc bộváy đẹp thứ nhì của mình và trông chỉnhtề đúng như cần phải thế khi được mờidùng trà. Những lần khác con bé thườngchạy ngay vào bếp không thèm gõ cửa,nhưng giờ nó nghiêm chỉnh gõ lên cửachính. Và khi Anne, mặc bộ đầm đẹp thứnhì của mình, nghiêm chỉnh ra mở cửa,nhưng cả hai bé gái bắt tay trang trọngnhư chưa từng gặp nhau bao giờ. Sự

Page 389: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nghiêm trang bất thường này kéo dài mãiđến lúc Diana đã được dẫn đến cháiĐông để cởi mũ và ngồi mười phút trongphòng khách, nghiêm chỉnh đến từngngón chân. “Mẹ cậu khỏe chứ?” Anne vấn anhết sức lịch sự, cứ như là nó chưa từngthấy bà Barry hái táo sáng nay trong tìnhtrạng sức khỏe và tinh thần tuyệt hảo. “Mẹ mình rất khỏe, cám ơn cậu.Mình đoán chiều nay ông Cuthbert đangchở khoai xuống Bãi Cát Lily đúngkhông?” Diana nói, sáng đó cô bé vốnđược chở xuống nhà ông HarmonAndrews trong chính xe của Matthew. “Phải. Khoai tây của nhà mình nămnay được mùa. Mình hy vọng vụ thu

Page 390: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hoạch của cha cậu cũng tốt.” “Cũng khá tốt, cám ơn cậu. Cậu đãhái được nhiều táo chưa?” “Ôi lúc nào cũng nhiều vô cùng,”Anne nói, quên mất chuyện phải tỏ ra tônquý nên nhảy dựng lên. “Chúng mình ravườn hái một ít Táo Đỏ đi, Diana. BácMarilla nói chúng mình có thể hái hết sốquả còn trên cây. Bác ấy thật hào phóng.Bác ấy nói hai đứa mình có thể ăn bánhtrái cây và mứt anh đào trong bữa trà.Nhưng nói cho bạn mình biết mình sẽcho bạn ăn cái gì thì thật không đúngphép, nên mình sẽ không nói cho cậu biếtbác ấy đã dặn chúng ta có thể uống gì.Chỉ gợi ý là nó bắt đầu bằng các chữ N,E, M, X và có màu đỏ tươi. Chúng ngongấp đôi so với bất kỳ đồ uống có màu

Page 391: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nào khác.” Vườn cây, với những cành lớn trĩuquả sà xuống tận mặt đất, hấp dẫn đếnnỗi hai cô bé dành gần cả buổi chiềutrong đó, ngồi trên bãi cỏ nơi cái giálạnh đã nhường bước cho màu xanh vàánh nắng thu dịu ngọt chùng chình ấm áp,ăn táo và trò chuyện rôm rả hết mức.Diana có quá nhiều chuyện ở trường đểkể cho Anne nghe. Cô bé phải ngồi cạnhGertie Pye và rất ghét chuyện đó; Gertiecứ quẹt bút chì suốt và âm thanh đó làmnó - Diana - sởn da gà; Ruby Gillis đãphù phép cho mấy cái mụn cóc biến hết,chính xác như vậy, bằng một hòn đá thầnmà bà cụ Mary Joe bên Thung Lũng Hẹpđã cho nó. Phải lấy hòn đá chà mấy cáimụn rồi quăng hòn đó qua vai trái vào

Page 392: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đúng thời điểm trăng non, vậy là tất cảmụn sẽ biến hết. Tên của Charlie Sloaneđã được viết lên hành lang cạnh tên EmWhite và Em White phát điên phát rồ vìchuyện đó; Sam Boulter “hỗn” với thầyPhillips trong lớp nên bị thầy Phillipsquật cho một trận vầ sau đó cha của Samđến trường đe thầy Phillips đừng có màđụng tay vào đứa con nào của ông ấynữa; Mattie Andrews có một chiếc mũtrùm đầu mới màu đỏ đính tua xanh vàđiệu bộ của nó khi đội cái mũ ấy thậtkhiến cho người ta phát nôn; lại còn vụLizzie Wright không nói chuyện vớiMamie Wilson vì chị lớn của Mamie đãchia rẽ chị của Lizzie Wright và ngườiyêu chị ấy; mọi người nhớ Anne lắm vàđều mong con bé quay lại trường; và

Page 393: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Gilbert Blythe... Nhưng Anne không muốn nghe vềGilbert Blythe. Nó đứng phắt dậy và nóiđã đến lúc phải vào nhà uống nước épmâm xôi rồi. Anne nhìn lên ngăn thứ hai trong tủphòng khách nhưng không thấy chai nướcép quả mâm xôi nào. Tìm kỹ hơn thì conbé phát hiện ra nó nằm khuất trên kệ caonhất. Anne đặt chai nước lên khay vàmang ra bàn kèm theo một cái cốc vại. “Nào, tự rót nhé, Diana,” con bélịch sự nói, “Ngay lúc này mình khôngnghĩ mình sẽ uống chút nào. Mình khôngmuốn uống gì hết sau khi ăn cả đống táonhư thế.” Diana tự rót một cốc đầy, nhìn vào

Page 394: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

màu đỏ tươi đó với vẻ ngưỡng mộ, rồinhấm nháp một cách ngon lành. “Nước ép quả mâm xôi quá tuyệt,Anne,” cô bé nói. “Mình không biết lànước ép mâm xôi ngon đến vậy.” “Mình rất vui vì cậu thích. Cậumuốn uống bao nhiêu cũng được. Mìnhphải chạy đi cời lửa đây. Có quá nhiềutrách nhiệm để bận tâm lo lắng khi ngườita phải trông nom nhà cửa, đúng không?” Khi Anne từ bếp trở ra, Diana đanguống cốc nước ép thứ hai đầy ặp; rồi, dosự nài ép của Anne, con bé không từ chốiuống ly thứ ba. Những cóc vại thật hậuhĩnh và nước ép quả mâm xôi quả thật rấtngon. “Thứ ngon nhất mà mình từng uống,”

Page 395: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Diana nói. “Ngon hơn nước của bàLynde nhiều, mặc dù bà ấy cứ khoekhoang khoác lác về bản thân suốt.Không giống nước của bà ấy chút nào.” “Mình nghĩ nước ép mâm xôi củabác Marilla hẳn phải ngon hơn của bàLynde nhiều,” Anne nói bằng giọng trungthành. “Bác Marilla là đầu bếp nổi tiếng.Bác ấy đang cố dạy mình nấu nướngnhưng mình đảm bảo với cậu, Diana, đólà một việc khó khăn đấy. Trong chuyệnnấu nướng, chẳng có chỗ nào cho trítưởng tượng cả. Cậu chỉ cần làm theocông thức. Lần gần đây nhất khi làm bánhngọt mình đã quên bỏ bột vào. Mìnhđang mải nghĩ đến câu chuyện đáng yêunhất về cậu và mình, Diana. Mình nghĩcậu đang mắc bệnh đậu mùa nhặt nghèo

Page 396: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và mọi người đều bỏ rơi cậu, nhưngmình vẫn liều mình ở lại bên cạnh chămsóc cho đến khi cậu khỏe lại; rồi mìnhlây bệnh đậu mùa mà chết, mình đượcchôn dưới gốc dương trong nghĩa địa vàcậu trồng một bụi hồng bên mộ mình rồidùng những giọt lệ của cậu để tưới nướccho nó; và cậu không bao giờ, không baogiờ quên người bạn thiếu thời đã hy sinhthân mình vì cậu. Ôi, câu chuyện thậtcảm động, Diana. Nước mắt cứ tuôn trênmá mình khi mình nhào bánh. Nhưngmình quên bỏ bột và cái bánh thất bạithảm hại. Bột là nguyên liệu thiết yếu đểlàm bánh, cậu biết mà. Bác Marilla cáuđiên lên và mình cũng chẳng lấy làmngạc nhiên. Mình là thử thách lớn đốivới bác ấy. Tuần vừa rồi bác ấy đã bị

Page 397: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một phen xấu hổ khủng khiếp vì mónnước sốt bánh pudding. Trưa thứ Ba nhàmình ăn bánh pudding mận và còn thừađến một nửa số pudding với cả bình đầynước sốt. Bác Marilla nói nó còn đủdùng cho một bữa nữa nên dặn mình cấtlên chạn và đậy lại. Ý mình là đậy mộtcách cẩn thận hết mức ấy, Diana, nhưngtrong lúc đem nó đi cất mình lại tưởngtượng mình là một nữ tu - dĩ nhiên mìnhtheo đạo Tin Lành nhưng mình cứ tưởngtượng ra mình theo Công Giáo - đeomạng che để chôn vùi con tim tan vỡtrong tu viện lạnh lẽo biệt lập; vậy làmình quên bẵng mất chuyện phải đậynước sốt bánh pudding! Đến sáng hômsau mình mới nhớ ra và chạy vội đếnchạn. Diana, cậu chẳng thể tưởng tượng

Page 398: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ra nỗi kinh hãi tột độ của mình khi pháthiện một con chuột chết chìm tròn mónnước sốt pudding đó đâu! Mình lấymuỗng múc con chuột ra và quăng nó rasân và rửa cái muỗng bằng ba lần nước.Bác Marilla đã ra ngoài vắt sữa và mìnhvốn định khi nào bác ấy và sẽ hỏi liệumình có thể đổ nước sốt đó cho heo ănkhông; nhưng lúc bác ấy vào, mình cònđang mãi tưởng tượng mình là nàng tiênsương giá lướt qua khu rừng và thuậntheo ý thích của cây cối mà biến chúngthành màu đỏ hay vàng, nên mình chẳngbao giờ nghĩ lại chuyện sốt pudding nữavà bác Marilla sai mình ra hái táo. Thếđấy, đúng sáng đó ông bà Chester Rosstừ Spencervale đến đây chơi. Cậu biếtđó, họ là những người rất kiểu cách, đặc

Page 399: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

biệt là bà Chester Ross. Khi bác Marillagọi mình vào nhà thì bữa trưa đã sẵnsàng và mọi người đều ngồi sẵn ở bànrồi. Mình cố tỏ ra lịch sự và đườnghoàng hết mức, vì mình muốn bà ChesterRoss nghĩ mình là một bé gái có vẻ quýphái ngay cả khi mình không được xinh.Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp cho đến khimình thấy bác Marilla bước vào một taycầm bánh pudding mận một tay cầm bìnhnước sốt puddinh đã được hâm lại,Diana, đó thật là một khoảnh khắc khủngkhiếp. Mình nhớ lại tất cả, vậy là mìnhđứng bật dậy thét lên, ‘Marilla, báckhông được ăn món nước sốt puddingđó. Có một con chuột chết chìm trong đó.Con quên không nói với bác.’ Ôi, Diana,mình sẽ không bao giờ quên dược giây

Page 400: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phút khủng khiếp đó cho dù mình có sốngđến trăm tuổi. Bà Chester Ross cứ nhìnmình và mình nghĩ phải chui xuống đất vìxấu hổ mất. Bà ấy là một người nội trợhoàn hảo và thử tưởng tượng xem bà ấysẽ nghĩ gì về nhà mình đây. Lúc đó mặtbác Marilla đỏ phừng phừng nhưng bácấy không nói lời nào. Bác ấy chỉ đemmón nước sốt và bánh pudding đó đi rồimang vào một ít mứt dâu. Bác ấy chomình một ít, nhưng mình không nuốt đượcmiếng nào. Cứ như có cả đống than đangcháy trong đầu mình. Sau khi ông bàChester Ross về rồi, bác Marilla đã quởmắng mình một trận ra trò. Này, Diana,chuyện gì vậy?” Diana lảo đảo đứng dậy; rồi lại ngồixuống, đặt tay lên đầu.

Page 401: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình...mình thấy mệt quá,” con bénói có phần mệt mỏi. “Mình... mình phảivề nhà ngay.” “Ôi, cậu đừng hy vọng về nhà khichưa dùng trà,” Anne la lên đau khổ.“Mình sẽ đem đến ngay... Mình sẽ đi phatrà ngay đây.” “Mình phải về,” Diana lặp lại giọngtrống rỗng nhưng kiên quyết. “Dù sao cũng để mình dọn bữa trưacho cậu,” Anne nài nỉ. “Để mình đemcho cậu một miếng bánh trái cây và ítmứt anh đào. Nằm xuống sofa một lúc làcậu sẽ đỡ thôi. Cậu thấy khó ở ở đâu?” “Mình phải về.” Diana nói, và đó làtất cả những gì con bé nói. Anne nài nỉcũng chỉ vô ích.

Page 402: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình chưa bao giờ nghe thấychuyện để bạn bè về mà không trà nước,”con bé than. “Ôi, Diana, cậu có nghĩ làcó khi cậu mắc bệnh đậu mùa thật rồikhông? Nếu thật thì mình sẽ đến chămsóc cậu, cậu có thể tin điều này. Mình sẽkhông bao giờ rời bỏ cậu. Nhưng ước gìcậu vẫn ở lại sau bữa trà. Cậu thấy khóchịu ở đâu?” “Mình chóng mặt quá,” Diana nói. Và thật vậy, con bé bước loạngchoạng. Anne, ứa nước mắt vì thất vọng,đi lấy mũ cho Diana và đi cùng bạn đếntận hành rào sân nhà Barry. Rồi con béthút thít suốt đoạn đường quay lại CháiNhà Xanh, về đến nơi rồi nó buồn bã cấtphần nước ép mâm xôi còn lại vào chạn,

Page 403: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

pha sẵn trà cho ông Matthew và Jerry,mọi vui thú bay biến hết. Hôm sau là Chủ nhật và vì mưa đổxuống như thác từ bình minh đến chiềutối nên Anne không đi đâu ra khỏi CháiNhà Xanh. Chiều thứ Hai, bà Marilla sainó xuống nhà bà Lynde phụ việc vặt. Chỉmột lúc sau, Anne đã lao ngược trở lạivới nước mắt chảy dài trên má. Con bélao vào bếp và vùi mặt xuống chiếc ghếsofa với vẻ bi thảm. “Giờ thì chuyện gì nữa đây, Anne,”bà Marilla thất kinh hỏi với giọng hoàinghi. “Ta hy vọng con không tới rồi lạinói hỗn với bà Lynde nữa đấy chứ.” Không có câu trả lời vì Anne cònmải khóc như mưa như gió!

Page 404: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Anne Shirley, khi ta đã hỏi thì tamuốn con phải trả lời. Ngồi thẳng dậynói ta nghe con khóc lóc vì chuyện gì.” Anne ngồi dậy, vẻ thảm thương. “Hôm nay bà Lynde đã gặp bà Barryvà bà Barry đang trong tâm trạng tồi tệ,”con bé rền rĩ. “Bà ấy nói hôm thứ Bảycon đã chuốc say Diana và đưa bạn ấyvề trong tình trạng thật đáng xấu hổ. Bàấy nói con hẳn phải là một con bé xấu xa,hư hỏng tuyệt đối và bà ấy sẽ không baogiờ, không bao giờ để Diana chơi vớicon nữa. Ôi, bác Marilla, trong con trànngập cảm giác đau buồn.” Bà Marilla nhìn sững với vẻ ngạcnhiên đến ngây dại. “Chuốc say Diana!,” bà nói khi đã

Page 405: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lên tiếng được. “Anne, con hay bà Barrybị mất trí rồi vậy? Con đã đưa cho conbé cái quái gì?” “Chẳng có cái gì ngoài nước épmâm xôi,” Anne sụt sùi. “Con chưa baogiờ nghĩ nước ép mâm xôi có thể làmcho người ta say, bác Marilla - ngay cảcó uống ba cốc vại đầy như Diana. Ôi,nghe cứ giống... giống chồng bà Thomasvậy! Nhưng con không có ý chuốc saybạn ấy.” “Nhảm nhí, say với sưa gì chứ!” bàMarilla nói, sải bước đến chiếc tủ trongphòng khách. Trên kệ là cái chai mà bàngay lập tức nhận ra là chứa thứ rượu phúc bồn tử ba năm tuổi tự cất vốn manglại danh tiếng cho bà tại mảnh đấtAvonlea mặc dù một số nhân vật khó

Page 406: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tính, trong đó có bà Barry, kịch liệt phảnđối loại đồ uống này. Đến lúc đó bàMarilla mới nhớ ra bà đã cất chai nướcép mâm xôi xuống hầm rượu chứ khôngphải để trong chạn như đã bảo với Anne. Bà quay trở vào bếp với chai rượutrên tay. Dù không muốn nhưng mặt bàvẫn nhăn lại. “Anne, con thật là thiên tài trongviệc vướng vào rắc tối. Con đã đưa rượuphúc bồn tử cho Diana thay vì nước épmâm xôi rồi. Con không tự phân biệtđược à?” “Con đã bao giờ nếm nó đâu,” Annenói “Con cứ nghĩ đó là nước ép. Conmuốn tỏ ra thật... thật... hiếu khách.Diana thấy mệt và phải về nhà. Bà Barry

Page 407: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói với bà Lynde rằng bạn ấy say quắccần câu. Bạn ấy chỉ cười ngốc nghếch...khi mẹ bạn ấy hỏi có chuyện gì vậy, rồingủ hàng tiếng đồng hồ. Mẹ bạn ấy ngửihơi thử và biết bạn ấy bị say. Bạn ấy đauđầu khủng khiếp cả ngày qua. Bà Barryhết sức giận dữ. Bà ấy sẽ không bao giờtin rằng con không cố ý làm vậy.” “Ta nghĩ tốt hơn hết bà ấy nên phạtDiana vì quá tham lam đến nỗi uống tớiba cốc đầy cho dù là bất cứ thứ gì,” bàMarilla nói ngắn gọn. “Sao nào, ba cốclớn có thể làm cho con bé phát bệnh chodù nó chỉ là nước ép chăng nữa. Thếđấy, chuyện này sẽ là cái cớ tốt cho mấyngười cứ ca cẩm ta vì ủ rượu phúc bồntử đây, mặc dù đã ba năm rồi ta khônglàm nữa vì biết mục sư không đồng ý. Ta

Page 408: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chỉ giữ chai đó phòng khi bệnh thôi. Nàonào, bé con, đừng khóc nữa. Ta khôngnghĩ con đáng trách mặc dù ta rất tiếc vìmọi việc đã xảy ra như vậy.” “Con phải khóc,” Anne nói. “Tráitim con đang tan vỡ. Những vì sao thiếumệnh đang chống lại con bác Marilla.Diana và con sẽ bị chia lìa mãi mãi. Ôi,bác Marilla, con đã thoáng mơ thấychuyện này khi lần đầu chúng con đọc lờithề bạn bè.” “Đừng có ngốc, Anne. Bà Barry sẽnghĩ thông suốt hơn khi bà ấy biết thật sựkhông phải lỗi tại con. Ta đoán bà ấynghĩ con làm vậy như một trò đùa ngungốc hay đại loại thế. Tốt hơn hết tối naycon nên đến kể cho bà ấy nghe mọichuyện.”

Page 409: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không có can đảm khi nghĩ đếnchuyện phải đối diện với người mẹ bịtổn thương của Diana,” Anne thở dài.“Con ước gì bác sẽ đi, bác Marilla. Bácđược tôn trọng hơn con nhiều. Có vẻ nhưbà ấy sẽ nghe lời bác hơn nghe con.” “Thôi được, ta sẽ đi,” bà Marillanói, nhận ra có lẽ như thế lại khôn ngoanhơn. “Đừng khóc nữa, Anne. Mọi chuyệnsẽ ổn thôi.” Bà Marilla không còn nghĩ rằng mọichuyện sẽ ổn thôi khi bà trở về từ dốcVườn Quả. Anne đang đợi bà về bènchạy như bay đến cổng để gặp bà. “Ôi, bác Marilla, vẻ mặt bác chocon biết nó không có tác dụng rồi,” conbé nói buồn bã. “Bà Barry không tha thứ

Page 410: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cho con phải không?” “Cái bà Barry này thật là!” bàMarilla cáu kỉnh. “Trong số tất cả nhữngngười đàn bà vô lý mà ta từng gặp thì bàta là người vô lý nhất. Ta đã nói rằng tấtcả chỉ là hiểu nhầm và chuyện khôngphải lỗi của con, nhưng bà ấy nhất địnhkhông chịu tin ta. Bà ta còn nói đi nói lạivề món rượu phúc bồn tử của ta vàchuyện lúc nào ta cũng nói nó sẽ khônggây ảnh hưởng đến ai. Ta nói thẳng vớibà ta rằng rượu phúc bồn tử không phảilà thứ để uống liên tiếp ba cốc đầy vànếu đứa trẻ ta nuôi mà quá tham lam nhưvậy thì ta sẽ quở nó một trận ra trò.” Bà Marilla lướt vào bếp, tâm trạngxáo động tột cùng, để lại trên hành langsau lưng một tâm hồn nhỏ bé đang rối

Page 411: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bời tâm trí. Rồi Anne đầu trần bước rangoài, hòa mình vào bóng chiều chậpchoạng của mùa thu lạnh giá; con bé kiênquyết đi xuống cánh đồng cỏ ba lá khôbên kia cây cầu gỗ, băng qua khu rừngvân sam được chiếu sáng bởi vầng trăngnon bằng bạc lơ lửng thâm thấp trên cánhrừng phía Tây. Bà Barry, đến mở cửasau khi nghe có tiếng gõ bẽn lẽn, thấymột con bé đứng trên ngưỡng của với vẻcầu khẩn, môi trắng bệch mắt háo hức. Mặt bà đanh lại. Bà Barry là ngườiđịnh kiến và yêu ghét rạch ròi, cơn giậncủa bà luôn là thứ lạnh lùng, sầu não khóvượt qua nhất. Công bằng mà nói, bà tinrằng Anne chuốc say Diana hoàn toànvới sự cố tình ác ý, và bà thật tình muốngiữ đứa con gái bé nhỏ của mình không

Page 412: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trở nên thân mật hơn với một đứa békhác như vậy. “Con muốn gì?” bà nói khô khốc. Anne đan chặt tay: “Ôi, bà Barry, xin hãy tha thứ chocon. Con không cố ý... ý... đầu độcDiana. Sao con làm vậy được? Cứ thửtưởng tượng nếu bà là một bé gái côi cútđược những người tử tế nhận nuôi và trênđời chỉ có duy nhất một người bạn tâmgiao. Bà nghĩ liệu bà có cố ý đầu độcngười đó không? Con tưởng đó chỉ lànước ép quả mâm xôi. Con đã tin chắcrằng đó là nước ép quả mâm xôi. Ôi, xinđừng nói rằng bà sẽ không cho Dianachơi với con nữa. Nếu làm vậy tức là bàsẽ phủ lên đời con một đám mây đen

Page 413: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tuyệt vọng.” Bài diễn văn vốn có thể xoa dịu tráitim nhân hậu của bà Lynde trong nháymắt, lại không có tác dụng gì với bàBarry ngoại trừ việc càng làm bà khóchịu thêm. Bà nghi ngờ những lời đao tobúa lớn cùng với những động tác đầy bikịch của Anne, bà tưởng rằng đứa trẻ nàyđang trêu chọc mình. Vậy nên bà nói mộtcách lạnh lùng và tàn nhẫn: “Ta khôngnghĩ con là người bạn thích hợp vớiDiana. Tốt hơn con nên về nhà và cư xửcho đúng.” Môi Anne run run. “Bà không thể cho con gặp Dianachỉ một lần để nói lời vĩnh biệt sao?”con bé nài nỉ.

Page 414: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Diana đến Carmody với cha nórồi,” bà Barry nói rồi sập cửa đi vào. Anne lặng lẽ trở lại Chái Nhà Xanhtrong tuyệt vọng. “Hy vọng cuối cùng của con đã tanbiến,” con bé nói với bà Marilla. “Conđã tự đến gặp bà Barry ấy thế mà bà ấylại sỉ nhục con. Bác Marilla, con khôngnghĩ bà ấy được giáo dục tử tế. Chẳngthể làm gì ngoài việc cầu nguyện và conkhông quá hy vọng rằng nó có tác dụngvì, bác Marilla, con không tin Chúa cóthể làm được gì nhiều với một người bảothủ như bà Barry.” “Anne, con không được ăn nói nhưthế,” bà Marrilla quở trách, cố gắng hếtsức để trấn áp cái mong muốn tội lỗi là

Page 415: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phá lên cười, một mong muốn mà bàhoảng hồn nhận thấy đang mỗi lúc mộtlớn dần trong mình. Và quả thật, tối đókhi kể lại toàn bộ câu chuyện cho ôngMatthew nghe, bà đã phá lên cười nhưnắc nẻ trước những sầu não của Anne. Nhưng khi bà ghé qua chái Đôngtrước khi đi ngủ và thấy Anne đã khóccho tới tận khi thiếp đi, một vẻ dịu dànglạ thường thấp thoáng trên mặt bà. “Con bé tội nghiệp,” bà lẩm bẩm,gạt một lọn tóc rối ra khỏi gương mặtđầm đìa nước mắt của đứa trẻ. Rồi bàcúi xuống và hôn lên đôi má đỏ ửng trêngối.

Page 416: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 417: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 17

Page 418: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Một thú vui mới trong đời

Buổi sáng hôm sau, đang cúi đầumay vá bên cửa sổ phòng bếp thì Annetình cờ liếc ra ngoài và thấy bóng Dianadưới Bong Bóng Của Nữ Thần Rừngđang vẫy tay ra hiệu vẻ bí ẩn. Trong nháymắt Anne đã ra khỏi nhà và chạy như bayxuống thung lũng, ngạc nhiên và hy vọngchen lẩn nhau trong đôi mắt biểu cảm củacon bé. Nhưng hy vọng vụt tắt khi con bénhìn thấy dáng vẻ tiu nghỉu của Diana. “Mẹ cậu chưa hồi tâm chuyển ý à?”nó hổn hển hỏi. Diana lắc đầu buồn bã. “Chưa, ôi, Anne, mẹ nói mình không

Page 419: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bao giờ được chơi với cậu nữa. Mìnhkhóc mãi và nói mẹ đó không phải là lỗicủa cậu nhưng chẳng ích gì. Mình phảimất không biết bao nhiêu thời gian thuyếtphục thì mẹ mới cho mình xuống tạm biệtcậu. Mẹ nói mình chỉ được ở đây mườiphút thôi và mẹ đang canh giờ bằng đồnghồ đấy.” “Mười phút không đủ dài để nói lờigiã từ vĩnh viễn đâu,” Anne nói trongnước mắt. “Ôi, Diana, liệu bạn có hứathật lòng rằng sẽ không bao giờ quênmình, người bạn thiếu thời của bạn, chodù sau này bạn còn có những người bạnthân thiết đến thế nào chăng nữa?” “Chắc chắn mình sẽ không quên,”Diana sụt sùi, “và mình sẽ không bao giờcó bạn tâm giao nào khác... Mình không

Page 420: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

muốn có. Mình không thể yêu bất cứ ainhư yêu cậu.” “Ôi, Diana,” Anne thốt lên, tay đanchặt lại. “Cậu có yêu mình không? “ “Sao, dĩ nhiên là có. Cậu không biếtđiều đó à?” “Không.” Anne hít một hơi dài. “Dĩnhiên mình nghĩ cậu q u ý mình nhưngmình chưa bao giờ hy vọng cậu yêumình. Diana, mình chưa từng nghĩ ai đócó thể yêu mình. Kể từ khi mình biết suynghĩ cho đến nay, chưa từng có ai yêumình. Ôi, thật tuyệt vời! Từ bây giờ trởđi, Diana, điều này sẽ là một tia sángvĩnh viễn soi tỏ trong bóng tối của conđường chông gai. Ôi, cậu nói một lầnnữa đi.”

Page 421: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình yêu cậu tha thiết, Anne,”Diana nói chắc chắn, “và mình sẽ mãiyêu cậu tha thiết, cậu có thể tin chắc điềuđó.” “Mình cũng sẽ mãi yêu bạn, Diana,”Anne nói, trang trọng dang tay ra. “Nămtháng trôi qua, ký ức này sẽ như một vìsao soi sáng cuộc đời cô độc của mình,giống như trong câu chuyện cuối cùngchúng ta đọc cùng nhau. Diana, bạn cóthể cho mình một lọn tóc đen dài óng ảlúc chia ly để giữ làm kho báu đời đờikhông?” “Cậu có gì để cắt nó không?” Dianahỏi, lau khô những giọt nước mắt vừa rơivì giọng cảm động của Anne rồi trở vềvới thực tế.

Page 422: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Có. Thật may là mình mang theokéo may vá trong tạp dề,” Anne nói. Nótrân trọng cắt một lọn tóc của Diana.“Vĩnh biệt nhé, bạn thân yêu. Từ đâychúng ta hẳn phải làm người xa lạ mặcdù vẫn sống cạnh nhau. Nhưng trái timmình vĩnh viễn vẫn chung thủy với bạn.” Anne đứng nhìn Diana đi khuất khỏitầm mắt, đau buồn vẫy tay chào mỗi khicon bé quay lại nhìn. Rồi nó trở về nhà,lần này không hề cảm thấy được khuâykhỏa bởi cuộc chia tay lãng mạn. “Tất cả đã hết rồi,” con bé thôngbáo với bà Marilla. “Con sẽ không baogiờ có người bạn nào khác. Con thật sựcòn buồn hơn hồi trước, vì giờ conkhông có Katie Maurice hay Violetta

Page 423: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nữa. Mà cho dù có thì cũng không giốngxưa nữa. Không biết vì sao, sau khi đãcó một người bạn thật sự thì ta không cònthỏa mãn với những cô bé trong giấcmơ. Diana và con đã nói lời vĩnh biệt vôcùng cảm động trong ngày xuân. Nó sẽmãi mãi là một ký ức thiêng liêng củacon. Con dùng những từ ngữ cảm độngnhất mà con có thể nghĩ ra và đã gọi‘bạn’. ‘Bạn’ nghe lãng mạn hơn ‘cậu’nhiều. Diana cho con một lọn tóc của bạnấy và con sẽ khâu nó vào cái túi nhỏ rồiđeo quanh cổ cả đời. Xin hãy để nóđược chôn chung với con, vì con khôngtin mình sẽ sống lâu. Có lẽ khi thấy connằm chết lạnh trước mắt, bà Barry sẽcảm thấy hối hận vì hành động của mìnhvà sẽ để Diana đến dự đám tang của

Page 424: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con.” Chừng nào con còn nói chuyện đượcthì ta không nghĩ rằng cần phải sợ conchết vì đau buồn, Anne,” bà Marilla nóikhông khoan nhượng. Thứ Hai tuần sau, Anne làm bàMarilla ngạc nhiên khi từ phòng bướcxuống với cặp sách trong tay, môi mímlại thành một đường kiên quyết. “Con sẽ đi học trở lại,” con béthông báo. “Đó là tất cả những gì còn lạitrong cuộc đời con, khi giờ đây con đã bịchia lìa một cách tàn nhẫn khỏi bạn bè. Ởtrường con có thể nhìn thấy bạn ấy vànhớ đến những ngày đã qua.” “Tốt hơn hết con nến nhớ đến bài vởcủa mình đi,” bà Marilla nói, cố che giấu

Page 425: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

niềm vui trước tình hình tiến triển. “Nếucon quay lại trường, ta hy vọng chúng tasẽ không còn nghe thấy chuyện đập bảnglên đầu người khác hay mấy thứ tương tựvậy. Cư xử cho phải phép và nghe lờithầy đấy.” “Con sẽ cố trở thành một học sinhgương mẫu,” Anne buồn bã đồng ý.“Chuyện đó không vui vẻ lắm, con đoánvậy. Thầy Phillips nói Minnie Andrewslà học sinh gương mẫu mà trông con béđó chẳng có chút trí tưởng tượng hay sứcsống nào. Nó chậm hiểu, tầm thường vàtrông chẳng bao giờ được vui. Nhưngcon thấy tuyệt vọng đến nỗi có lẽ điều đócũng sẽ dễ dàng xảy ra với con thôi. Consẽ đi bằng đường cái. Con không thể chịunỗi khi đi trên đường Bạch Dương một

Page 426: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình. Nếu làm vậy thì con sẽ cay đắngrơi lệ mất.” Anne được nồng nhiệt chào đón trởlại trường. Mọi người đều nhớ đếnnhững tưởng tượng trong lúc chơi đùacủa con bé, nhớ giọng hát và khả năngđặc biệt đọc sách thành tiếng trong giờăn trưa. Ruby Gillis lén đưa ba trái mậnxanh cho con bé trong lúc đọc thánhkinh. Ella May MacPherson tặng nó mộtbông păng xê vàng khổng lồ cắt từ bìamột cuốn catalogue về hoa - một món đồtrang trí tạp dề thì thật tuyệt vời. KatieBoulter tặng nó một vỏ chai dầu thơm dểđựng nước lau bảng, còn Julie Bell cẩnthận chép lại bài thơ sau trên một mảnhgiấy hồng nhạt mép viền hình răng cưa:

Page 427: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

TẶNG ANNE Khi hoàng hôn buông rèm rơi xuống Và đính một vì sao lên đó Hãy nhớ rằng bạn có một người bạn Dù cô ấy có thể tha thẩn xa xăm “Thật tuyệt khi được đánh giá cao,”Anne thở dài vui vẻ với bà Marila tốihôm đó. Không phải chỉ các học trò nữ mới“đánh giá cao” con bé. Khi Anne về chỗcủa mình sau giờ cơm trưa - con bé đã bịthầy Phillips bắt sang ngồi kế MinnieAndrews gương mẫu - nó thấy trên bànmình một trái “táo dâu” to ngon lành.Anne đã đưa lên miệng định cắn mộtmiếng mới nhớ ra nơi duy nhất ở

Page 428: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Avonlea có táo dâu mọc là vườn cây ănquả cũ của nhà Blythe bên kia Hồ NướcLấp Lánh. Anne thả quả táo xuống cứnhư đó là một viên than hồng và chùingón tay vào khăn tay đầy khoa trương.Quả táo không hề được động đến, nằmyên trên bàn cho đến tận sáng hôm sau,Timothy Andrews bé nhỏ đến quéttrường và nhóm lửa đã gom nó vào làmphần thưởng cho mình. Cây bút chì đámà Charlie Sloane gửi tặng con bé saugiờ ăn trưa, trang trí lộng lẫy với nhữngdải giấy đỏ và vàng, được đón nhận mộtcách có thiện chí hơn. Anne hòa nhã nhậncây bút và thưởng cho người tặng một nụcười phấn khởi khiến cậu chàng si mênày bay lên tận chín tầng mây hạnh phúcvà làm cậu mắc phải những lỗi khủng

Page 429: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khiếp trong bài chính tả đến nỗi thầyPhillips phải giữ cậu ở lại sau giờ họcđể viết lại. Nhưng vì, Hoạt cảnh lồng ngực của Ceasar bịBrutus đâm nát chỉ càng khiến nàng nhớđến người con ưu tú nhất của thành Rome nên sự thiếu vắng rõ rành rành bấtkỳ món quà hay sự nhận biết nào từDiana Barry, người đang ngồi gần GertiePye, đã làm cho chiến thắng nhỏ bé củaAnne có phần cay đắng. “Con nghĩ có lẽ Diana chỉ cười vớicon có một lần,” tối đó con bé ca thánvới bà Marilla. Nhưng sáng hôm sau mộtmảnh giấy gập đôi xoắn chặt vô cùng

Page 430: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đáng sợ và bất ngờ đã được chuyền tớitay Anne kèm theo một gói nhỏ. ANNE THÂN MẾN (tiếp tục nhưcũ). Mẹ nói mình không được chơi haynói chuyện với cậu kể cả lúc ở trường.Không phải lỗi của mình và đừng giậnmình, vì mình vẫn yêu cậu như thế. Mìnhnhớ cậu quá chừng muốn kể cậu nghe tấtcả bí mật của mình và mình chẳng thíchGertie Pye chút nào. Mình đã làm chocậu một cái đánh dấu sách mới bằng bìađỏ. Hiện giờ chúng đang cực kỳ mốt vàchỉ ba đứa con gái trong trường biết cáchlàm thôi. Khi cậu nhìn thấy nó hãy nhớđến mình. Người bạn đích thực của cậu DIANA BARRY.

Page 431: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne đọc mẫu giấy, hôm cái đánhđánh dấu sách và gửi ngay thư trả lời đếnphía bên kia lớp học. DIANA YÊU QUÝ CỦA RIÊNGMÌNH - Dĩ nhiên mình không giận cậu vìcậu phải vâng lời mẹ mà. Tinh thầnchúng ta có thể giao tiếp với nhau. Mìnhsẽ giữ món quà đáng yêu của cậu mãimãi. Minnie Andrews là một cô bé rấtdễ thương - mặc dù bạn ấy chẳng có chúttrí tưởng tượng nào - nhưng sau khi đã làbạn tâm giao của Diana thì mình khôngthể làm bạn tâm giao của Minnie được.Bỏ qua mấy lỗi của mình nhé vì khả năngđánh vần của mình vẫn chưa tốt lắm, mặcdù được cái thiện nhiều. Người bạn đích thực của cậu cho đến

Page 432: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khi cái chết chia lìa chúng ta. ANNE HAY CORDELA SHIRLEY. PS: Tối nay mình sẽ ngủ với lá thưcủa cậu dưới gối. A. hay C.S. Bà Marilla đã bi quan chờ đợi sẽ cóthêm nhiều rắc rối nảy sinh khi Anne lạibắt đầu đến trường. Nhưng không có gìphát sinh hết. Có lẽ Anne đã nắm bắtđược một chút tinh thần “mẫu mực” nàođó từ Minnie Andrews; ít nhất thì từ đótrở đi con bé cũng rất lễ phép với thầyPhillips. Con bé dồn hết tâm trí vàochuyện học hành, kiên quyết không đểGilbert Blythe qua mặt ở bất cứ mônnào. Cuộc cạnh tranh giữa hai đứa nhanhchóng trở nên rõ ràng; về phía Gilbert,

Page 433: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

điều này hoàn toàn mang tính thiện ý,nhưng e rằng không thể nói với Anne,vốn là đứa có cái thói thù dai chẳng hayho chút nào. Con bé khá cực đoan, cả khighét lẫn khi yêu. Nó không chịu hạ mìnhthừa nhận bản thân có ý cạnh tranh vớiGilbert trong việc học, vì như vậy là đãthừa nhận sự hiện diện của cậu ta - mộtsự hiện diện mà Anne vẫn kiên quyếtphớt lờ; nhưng cuộc cạnh tranh vẫn tồntại và niềm vinh dự được chia đều chocả hai bên. Lúc này Gilbert đứng đầu lớptập đọc; lúc khác Anne, hất bím tóc đỏdài sang bên, lại đánh bại cậu trong bàiđánh vần. Một buổi sáng Gilbert làmđúng tất cả các phép toán và được đề tênlên bảng thành tích; sáng hôm sau Anne,đã dành cả tối hôm trước để vật lộn với

Page 434: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

các số thập phân, sẽ đứng đầu. Một ngàytồi tệ nào đó cả hai đứa hòa và tên củachúng được viết chung. Chuyện này cũngtồi tệ như một cái “lưu ý” và nỗi đau khổcủa Anne cũng rõ ràng như sự thỏa mãncủa Gilbert. Đến kỳ thi viết cuối mỗitháng, sự căng thẳng thật khủng khiếp.Tháng đầu tiên Gilbert thắng với ba điểmhơn. Tháng thứ hai Anne đánh bại cậuvới cách biệt năm điểm. Nhưng chiếnthắng của con bé bị phá hỏng vì Gilbertlại nhiệt liệt chúc mừng nó trước toàntrường. Anne sẽ có cảm giác dễ chịu hơnnhiều nếu thằng bé thấy đau khổ vì thấtbại của mình. Thầy Phillips có thể không phải giáoviên rất giỏi, nhưng một học trò quyếttâm học hỏi như Anne khó có thể không

Page 435: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tiến bộ cho dù dưới sự dạy dỗ của bất kỳgiáo viên nào. Vào cuối học kỳ, cả Annevà Gilbert đều được lên lớp năm vàđược phép bắt đầu học những bộ phậncủa “nhánh cây” - gồm tiếng Latin, hìnhhọc, tiếng Pháp và đại số. Chính trongmôn hình học, Anne đã vấp phải trậnWaterloo của mình. “Nó đúng là thứ kinh khủng tuyệtđối, bác Marilla,” con bé rên rỉ. “Condám chắc mình sẽ chẳng thể nào đứngđầu đứng đuôi gì được môn đó. Khôngcó chỗ nào cho trí tưởng tượng hết. ThầyPhillips nói từ trước đến nay thầy chưatừng thấy đứa nào ngu về môn này nhưcon. Và Gil - ý con là một số người khácnữa - quá giỏi môn này. Thật cực hình vôcùng, bác Marilla ạ. Ngay cả Diana cũng

Page 436: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tiến bộ hơn con. Nhưng con không khóchịu vì thua Diana. Ngay cả khi giờ đâychúng con coi nhau như người xa lạ. Convẫn yêu bạn ấy bằng một tình yêu khôngthể lụi tàn. Nó làm cho con rất buồn mỗikhi nghĩ về bạn ấy. Nhưng thật sự, bácMarilla, người ta không thể cứ mãi buồnrầu nếu sống trong một thế giới thú vị thếnày, phải không ạ?”

Page 437: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 18

Page 438: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne đên cưu

Tât ca nhưng điêu lơn lao đêu anhhương đên tât ca nhưng điêu nho nhăt.Thoat nhın thı quyêt đinh cua ngai Thutương Canada nao đo vê viêc gôp đaoHoang tư Edward vao trong chuyênngoai giao chınh tri co ve chăng liênquan gı đên sô mênh cua Anne Shirleynho be ơ Chai Nha Xanh. Nhưng hoa raco đây. Thu tương tơi vao thang Môt, đê noichuyên vơi nhưng ngươi ung hô trungthanh va ca nhưng ngươi không ung hô ông băng cach tham dư buôi meeting lơntô chưc ơ Charlottetown. Hâu hêt ngươidân Avonlea đêu ung hô Đang cua Thu

Page 439: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tương; vı vây tôi hôm meeting gân nhưtât ca đan ông va phân lơn phu nư đêu đixuông thi trân cach đo ba mươi dăm. BaRachel Lynde cung đi. Ba Rachel Lyndela môt nha chınh tri gia vô cung nhiêthuyêt va không thê tin răng cuôc meetingchınh tri nay co thê tiên hanh suôn se makhông co ba, măc du ba ơ phe đôi lâp.Vây la ba xuông thi trân, dân theo chôngmınh – ông Thomas co thê hưu ıch trongviêc trông nom ngưa – va MarillaCuthbert. Ba Marilla cung co sư hưngthu thâm kın đôi vơi chınh tri, va vı chorăng đây co thê la cơ hôi duy nhât đêthây môt Thu tương băng xương băng thitnên ba ngay lâp tưc đông y tham gia, đêAnne va Matthew ơ lai trông nom nhacưa cho đên khi ba trơ lai vao hôm sau.

Page 440: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Do đo, khi ba Marilla va ba Rachelđang tân hương niêm vui ơ buôi meetingthı Anne va ông Matthew đươc lam chuca môt căn bêp vui ve ơ Chai Nha Xanh.Ngon lưa sang bâp bung trong cai loWaterloo kiêu cô con nhưng bông tuyêtgia lanh trăng xanh lâp lanh bên ô cưasô. Ông Matthew gât gu trên sofa vơiquyên Luât sư cua nông dân con Annengôi bên ban hoc bai vơi ve quyêt tâmkhông gı lay chuyên đươc, măc du vânthınh thoang liêc măt đây nuôi tiêc lên kê đông hô, nơi đăt cuôn sach mơi ma JaneAndrews cho mươn hôm trươc. Jane đađam bao la cuôn sach rât hôi hôp ma lơivăn cung cam xuc không kem, va nhưngngon tay cua Anne cư ngưa ngay muônvơi lây no. Nhưng điêu đo se đông nghıa

Page 441: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vơi chiên thăng cua Gilbert Blythe vaongay mai. Anne quay lưng lai kê đông hôva cô găng tương tương như no không coơ đo. “Matthew, hôi đi hoc bac co hochınh hoc không?” “A ư, không, bac không hoc.” ôngMatthew noi, giât mınh thoat khoi cơnmơ mang. “Con ươc gı bac co hoc,” Anne thơdai, “vı như thê bac mơi thông cam vơicon. Bac không thê thông cam hoan toannêu bac chưa tưng hoc môn đo. No đangphu mây mu lên ca cuôc đơi con. Conthât dôt môn nay, bac Matthew.” “A ư, ta không biêt,” ông Matthewnoi giong dô danh. “Ta nghı con hoc gı

Page 442: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cung kha. Tuân trươc, thây Phillips noivơi ta luc ơ tiêm cua Blair tai Carmodyrăng con la hoc sinh thông minh nhâttrương va tiên bô rât nhanh.’Tiên bô nhanh’ la tư thây ây đa dung đây. Ngươita cư noi không hay vê Teddy Phillips,cho răng ông ây không co tư chât giaoviên, nhưng ta nghı ông ây cung đươc.” Ông Matthew luôn cho răng bât kyai khen Anne đêu la ngươi “đươc” ca. “Con chăc chăn mınh se kha mônhınh hoc hơn nêu thây ây không thay đôicac ky hiêu,” Anne ca câm. “Con đa hocthuôc long cac mênh đê rôi nhưng khiviêt lên bang thây ây lai điên cac ky hiêukhac trong sach, thê la con lân lôn lungtung ca lên. Con nghı môt thây giao thıkhông nên ăn gian như thê chư, đung

Page 443: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không a? Giơ tui con đang hoc nôngnghiêp va cuôi cung con cung hiêu taisao đương sa lai mau đo. Thât la tuyêt.Không biêt bac Marilla va ba Lyndeđang vui ve thê nao nhı. Ba Lynde noirăng cư theo cach ngươi ta điêu hanhOttawa thı Canada đang xuông dôc rôiva đo la lơi canh bao ghê gơm cho cưtri. Ba noi nêu phu nư ma đươc quyênbâu cư thı chung ta se mau chong thâynhưng thay đôi ky diêu. Bac bâu cho bênnao, Matthew?” “Đang Bao thu,” ông Matthew noinhanh. Bâu cho đang Bao thu la môt phântın ngương cua ông. “Vây con cung theo đang Bao thu,”Anne noi chăc chăn. “Con rât mưng, vıGil … vı môt sô đưa con trai trong

Page 444: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trương theo đang Tư do. Con đoan thâyPhillips cung theo đang Tư do vı cha cuaPrissy Andrews theo phe đo, ma RubyGillis đa noi răng khi môt ngươi con traitheo đuôi ai thı luôn phai đông tınh vơime cô gai vê tôn giao va cha cô gai vêmăt chınh tri. Co đung không, bacMatthew?” “A ư, ta không biêt nưa,” ôngMatthew noi. “Bac đa bao giơ theo đuôi ai chưa,bac Matthew?” “A ư, chưa, theo bac nhơ thı chưa,”ông Matthew, ngươi hăn ca đơi chưatưng nghı đên chuyên đo, tra lơi. Anne chông tay lên căm ngâm nghı. “Chăc thu vi lăm, bac co nghı vây

Page 445: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không, bac Matthew? Ruby Gillis noi khilơn lên ban ây se co rât nhiêu anh changđep trai theo đuôi va phat điên vı ban ây,nhưng con nghı như thê thı nao đông qua.Con tha chı co môt ngươi thôi nhưng tâmtrı tınh tao. Nhưng Ruby Gillis biêt nhiêuvê mây chuyên đo lăm vı ban ây co nhiêuchi gai ma, va ba Lynde noi con gai nhaGillis đăt chông lăm. Gân như tôi naothây Phillips cung đên găp PrissyAndrews. Thây ây noi la đê giup chi tahoc nhưng Miranda Sloane cung hoc đêthi vao trương Queen va con nghı chi âycân đươc giup nhiêu hơn Prissy vı chi âyngôc hơn nhiêu, nhưng thây chăng baogiơ đên giup chi ây buôi tôi ca. Co quanhiêu thư trên thê giơi nay ma con khônghiêu hêt đươc, bac Matthew.”

Page 446: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“A ư, ca ta cung không biêt mınh cohiêu hêt không,” ông Matthew thưa nhân. “Ai cha, con nghı mınh phai hoc baicho xong thôi. Khi con chưa hoc xong thıcon se không cho phep mınh mơ cuônsach mơi ma Jane cho mươn. Nhưng đothât la môt sư quyên ru khung khiêp, bacMatthew. Ngay ca khi quay lưng lai convân thây ro môn môt la no ơ đo. Jane noikhi đoc cuôn đo ban ây đa khoc nưc nơ.Con yêu nhưng cuôn sach lam con khoc.Nhưng con nghı con se đem no vaophong khach rôi khoa trong tu mưt vađưa cho bac chıa khoa. Va bac khôngđươc đưa lai cho con đâu, bac Matthew,cho đên khi con đa hoc xong, ngay ca khicon quy xuông năn nı bac cung khôngđươc đưa đâu. Noi răng mınh se cương

Page 447: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lai sư quyên ru la môt viêc rât tôt, nhưngse dê cương lai hơn nhiêu nêu mınhkhông lây đươc chıa khoa. Con chayxuông hâm lây ıt tao nâu nhe, bacMatthew? Bac co muôn ăn tao nâukhông?” “A ư, ta không biêt nhưng cungđươc,” Matthew noi, ông không bao giơăn tao nâu nhưng biêt rât ro Anne thıchmon nay. Ngay khi Anne đăc thăng nhô lên tưdươi hâm rươu vơi môt đıa đây tao nâuthı co tiêng bươc chân dôn dâp bên ngoaikhung cưa gia lanh va ngay phut sau cưabêp bât mơ rôi Diana Barry vôi va chayvao, măt trăng bêch, thơ không ra hơi,khăn choang quân vôi quanh đâu. Annebât ngơ đên nôi ngay lâp tưc rơt ca nên

Page 448: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lân đıa, vây la đıa, đen cây, tao cungnhau lăn lông lôc xuông câu thang hâmrươu, va ngay hôm sau, ba Marilla phathiên ra chung năm trên san nha trong môtmơ dâu chay hôn đôn ben don dep lai,thâm ta ơn Chua vı may ma căn nha đakhông băt lưa. “Chuyên gı vây, Diana?” Anne lalên. “Me câu cuôi cung cung đôi y rôia?” “Ôi, Anne, tơi nhanh lên,” Diana nainı ve lo lăng. “Minnie May bênh nănglăm – Mary Joe Em noi no bi viêm tăcthanh quan – ma cha me mınh xuông thi trân rôi va không co ai đi tım bac sı đươc. Minnie May ôm năng con MaryJoe Em không biêt phai lam gı – ôi,Anne, mınh sơ qua!”

Page 449: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ông Matthew, không noi lơi nao, đilây mu va ao khoac, lươt qua Diana rôibiên mât trong bong tôi ngoai sân. “Bac ây đi thăng ngưa đê đênCarmody mơi bac sı,” Anne noi, vơ vôimu trum đâu va ao choang, “mınh biêt ronhư thê bac ây đa noi ra vây. Matthew vamınh la tri âm nên mınh co thê đoc đươcsuy nghı cua bac ây ma không cân noi lơinao ca.” “Mınh không tin bac ây se tım đươcbac sı ơ Carmody,” Diana sut sui. “Mınhbiêt bac sı Blair đa xuông thi trân rôi vamınh đoan bac sı Spencer cung thê. MaryJoe Em chưa găp ai măc bênh viêm tăcthanh quan con ba Lynde lai không conha. Ôi, Anne!”

Page 450: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Đưng khoc, Di,” Anne an ui. “Mınhbiêt chınh xac phai lam gı vơi bênh viêmtăc thanh quan. Câu quên la ba Hammondsinh đôi đên tân ba lân a. Nêu phai trôngba căp sinh đôi thı tư nhiên câu se thuđươc rât nhiêu kinh nghiêm. Mây đưa đođêu thương xuyên bi viêm tăc thanh quản.Chơ chut đê mınh lây lo ipecac – biêtđâu nha câu không co no. Giơ thı đinao.” Hai be gai vôi va năm tay đi ra, hôiha băng qua đương Tınh Nhân rôi canhđông co đông cưng, vı tuyêt ngâp qua sâunên không thê đi đương tăt đươc. Anne,măc du chân thanh cam thương MinnieMay, vân không thê vô cam trươc khungcanh lang man va trươc sư ngot ngao cuaviêc lai môt lân nưa đươc chia se sư

Page 451: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lang man nay vơi môt tâm hôn đông điêu. Bong tôi trong treo va gia lanh, vơicai đen đăc cua bong đêm va anh sangbac cua nhưng triên tuyêt; sao lâp lanhtrên canh đông tınh lăng; đây đo nhưngcây vân sam tôi sâm vươn thăng lên trơi,bông tuyêt răc trên canh va gio thı thaoxung quanh. Anne nghı thât sư rât vui khiđươc trai qua tât ca nhưng ve bı ân vađang yêu nay cung ngươi ban tâm giao đalâu ngay xa cach. Minnie May, ba tuôi, thưc sư đangrât nguy kich. No năm trên sofa trongbêp, vât va vı sôt, trong khi hơi thơ khokhe vang khăp nha. Mary Joe Em, môt côgai Phap đẫy đa, măt phương phi sông ơdươi thung lung, vân đươc ba Barry nhơtrông lu tre khi ba đi văng, bât lưc va

Page 452: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hoang mang, hoan toan không thê nghı raphai lam gı, ma cho du co nghı ra thıcung không thê lam đươc. Anne vao viêc hêt sưc thuân thuc vanhanh chong. “Minnie May măc bênh viêm tăcthanh quan; tınh trang con be hơi tê nhưng mınh tưng thây nhưng đưa con tê hơn nhiêu. Đâu tiên chung ta phai co thâtnhiêu nươc nong. Mınh chăc chăn trongsiêu nươc chı con cung lăm la hơn môtcôc đây, Diana! Rôi, em đô đây rôi đây,Mary Joe, co le chi nên thêm ıt cui vaolo. Em không muôn lam chi tôn thươngđâu nhưng theo em nêu co chut trı tươngtương nao thı co le chi phai nghı ra viêcnay tư trươc mơi phai. Giơ, mınh se cơiđô cua Minnie May va đăt con be lên

Page 453: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giương con ban cô tım ıt vai mêm đi,Diana. Trươc hêt mınh se cho con be môtliêu ipecac.” Minnie May không chiu ngoan ngoanuông ipecac nhưng đâu co phai Annechăng hoc đươc gı sau thơi gian chămsoc ba căp song sinh. Suôt buôi tôi daidăng dăc ngâp tran lo lăng ây, ipecacđươc cho uông không phai môt ma tânmây lân liên, trong khi hai be gai kiênnhân chăm soc Minnie May đang bênh,con Mary Joe Em, chân thanh mongmuôn đươc lam tât ca nhưng gı co thê,giư ngon lưa chay rưc va đun nhiêu nươchơn cân thiêt, đu cho môt bênh viên châtnıch tre bi viêm tăc thanh quan. Luc ba giơ, Matthew đưa môt bac sı tơi, vı ông phai đi ca đoan đương dai

Page 454: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đên tân Spencervale mơi mơi đươc.Nhưng thơi điêm nguy kich đa qua.Minnie May đa kha lên nhiêu va đangngu say sưa. “Con đa suyt bo cuôc trong tuyêtvong,” Anne giai thıch. “Con be cang luccang yêu cho đên khi tınh trang con tê hơn mây căp song sinh nha Hammondnưa, kê ca căp cuôi. Thât ra con đa nghı con be co thê nghet thơ đên chêt mât.Con cho no uông hêt sach ipecac trong lo va khi giot cuôi cung trôi xuông con tư noi vơi mınh – không phai vơi Diana hayMary Joe Em, vı con không muôn ho lolăng hơn nưa, nhưng con phai noi chonhe ngươi – ‘Đây la hy vong mong manhcuôi cung va mınh e răng chı la vô ıchthôi.’ Nhưng khoang ba phut sau con be

Page 455: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khac đơm ra va băt đâu kha hơn. Ông hănphai tương tương ra sư nhe nhom cuacon, bac sı, vı con không thê diên ta nobăng lơi. Ông biêt răng co nhiêu thưkhông thê diên ta băng lơi ma.” “Ư, ta biêt,” vi bac sı gât đâu. Ôngnhın Anne cư như thê ông đang co môtsuy nghı không thê diên ta băng lơi naođo vê con be. Tuy nhiên, sau đo, ông đadiên ta lai cho ông ba Barry. “Be gai toc đo nha Cuthbert khônngoan hêt sưc. Tôi phai noi vơi cac vi răng no đa cưu sông đưa nho, vı nêu đơitơi luc tôi đên thı đa qua trê rôi. Co venhư con be co nhưng ky năng va kha năngtư duy rât tuyêt vơi so vơi đam tre cungtuôi. Tôi chưa tưng thây cai gı giông nhưđôi măt con be khi no giai thıch sư viêc

Page 456: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lai cho tôi.” Anne vê nha trong môt buôi sangmua đông lanh gia va trăng xoa đep tuyêtvơi, măt lơ đơ vı thiêu ngu nhưng vânnoi không ngưng nghı vơi ông Matthewtrong luc ca hai băng qua canh đôngtrăng xoa trai dai va bươc dươi nhưngvom phong lâp lanh thân tiên cua conđương Tınh Nhân. “Ôi, bac Matthew, đây chăng phaimôt buôi sang tuyêt vơi sao? Ca thê giơinhư đươc Chua tương tương ra đê thoaman niêm vui cua Ngươi vây, đungkhông? Mây cai cây đo trông như con cothê thổi bay đi trong môt hơi vây – phu!Con rât vui vı đươc sông trong môt thêgiơi sương trăng, phai không bac? Vacuôi cung con cung rât vui vı ba

Page 457: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hammond đa co ba căp sinh đôi. Nêukhông như vây thı con cung se chăng biêtphai lam gı vơi Minnie May. Con rât tiêcla đa giân dư vơi ba Hammond vıchuyên sinh đôi. Nhưng ôi, bac Matthew,con buôn ngu qua. Con không đên trươngđươc. Con chı biêt mınh không thê mơmăt nôi va con hăn se ngôc lăm. Nhưngcon ghet phai ơ nha, vı Gil… vai đưakhac se đưng đâu lơp va se kho đoat laivi trı đo… măc du dı nhiên công viêccang kho khăn thı khi hoan thanh se cangthoa man, đung vây không a?” “A ư, ta nghı con se thu xêp ôn thoathôi,” ông Matthew noi khi nhın gươngmăt nho be xanh nhơt va quân thâm dươimăt con be. “Con cư viêc lên giương ngungon lanh. Ta se lam hêt viêc nha.”

Page 458: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne vâng lơi leo lên giương va ngumôt giâc dai êm ai đên nôi bên ngoai đala môt buôi chiêu mua đông trăng hôngkhi con be thưc dây va xuông bêp, nơi baMarilla, luc nay đa vê nha, đang ngôiđan len. “Ôi, bac co thây Thu tương không?”Anne ngay lâp tưc kêu lên. “Ông ây trôngthê nao, bac Marilla?” “A, ông ây se không bao giơ gianhđươc chưc Thu tương nêu nhơ vao ve bêngoai,” ba Marilla noi. “Ông ây co caimui đên la hay! Nhưng ông ây biêt cachăn noi. Ta tư hao mınh la môt ngươi theođang Bao thu. Rachel Lynde theo đangTư do, tât nhiên rôi, nên chăng ưa gı ôngây. Bưa trưa cua con trong lo đo, Anne,

Page 459: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con co thê lây ıt mưt mân xanh trongchan. Ta đoan la con đoi lăm. Matthewđa kê cho ta chuyên tôi qua. Ta phai noila thât may vı con biêt ro phai lam gı.Ban thân ta se chăng biêt phai lam gı, vıta chưa bao giơ thây môt ca viêm tăcthanh quan nao. Con bây giơ, đưng noi gıcho đên khi con ăn xong. Chı cân nhın lata biêt con co rât nhiêu chuyên đê noi,nhưng cư giư lai đi.” Ba Marilla co chuyên phai noi vơiAnne nhưng ba không noi vı biêt nêu noira thê nao cam giac phân khıch dai dăngcung se keo Anne khoi nhưng vân đê vâtchât như sư them ăn hay chuyên ăn uông.Cho đên khi Anne ăn xong đıa mưt mânxanh, ba mơi noi: “Ba Barry tơi đây chiêu nay, Anne.

Page 460: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ba ây muôn găp con, nhưng ta khôngđanh thưc con dây. Ba ây noi con đa cưusông Minnie May va ba ây rât tiêc vıcach cư xư cua mınh trong vu rươu phucbôn tư. Ba ây noi ba ây biêt con khôngcô tınh chuôc say Diana va hy vong contha thư cho ba ây va lai lam ban tôt cuaDiana. Nêu thıch con co thê đên đo tôinay vı Diana không thê ra ngoai do bi cam lanh tư tôi hôm qua. Nao, AnneShirley, vı Chua, đưng co bay lên mâyđây.” Canh bao co ve không thưa vı cưtrông Anne nhay câng lên, khuôn mătbưng lên anh sang rang rơ toat ra tư trongtâm thı ro la con be đang lâng lâng nhưtrên mây. “Ôi, bac Marilla, con co thê đi liên

Page 461: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bây giơ… ma chưa rưa bat đıa không?Con se se rưa khi nao quay vê nhưngtrong giây phut xuc đông đên rung mınhnay con không thê troi buôc mınh vơi bâtcư thư gı qua không lang man như rưabat đıa.” “Đươc rôi, đươc rôi, đi đi,” baMarilla noi ve khoan dung. “AnneShirley, con co điên không? Quay laingay va măc cai gı vao. Mınh cư như noivơi không khı vây. Con be đi chăng comu khăn gı. Cư nhın cach no băng quavươn cây vơi mai toc tung bay kıa. Thâtla may phuc nêu no không cam năng.” Anne băng qua khung canh đây tuyêtphu tung tăng bươc vê nha trong anhchang vang mua đông đo tıa. Xa xa vêhương Tây Nam, môt ngôi sao đêm nhâp

Page 462: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhay như viên ngoc trai mơ sang trên bâutrơi vang nhat va lâng lâng anh hông mơra trên nhưng khoang không gian trănglâp lanh va nhưng thung lung vân sam tôisâm. Tiêng chuông xe trươt tuyêt lengkeng giưa nhưng ngon đôi tuyêt phugiông như tiêng chuông thân tiên tranngâp không gian lanh gia; nhưng thư âmnhac đo cung không ngot ngao hơn baihat trong tim va trên môi Anne. “Bac đang thây trươc măt mınh môtngươi hoan toan hanh phuc, bacMarilla,” con be thông bao. “Con hoantoan hanh phuc, đung vây, măc du toc convân đo. Ngay bây giơ con không con bântâm đên mai toc đo nưa. Ba Barry hôncon rôi khoc, noi răng ba rât tiêc va bakhông bao giơ co thê tra hêt ơn con. Con

Page 463: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thây xâu hô khung khiêp, bac Marilla,nhưng con chı noi lich sư hêt mưc, ‘Conkhông kho chiu gı vơi ba, ba Barry. Môtlân nưa con đam bao vơi ba la con khôngcô tınh chuôc say Diana va vı thê con sephu tâm man quên lang lên qua khư.’ Đola môt cach noi rât trang nha, phai không,bac Marilla? Con cam thây mınh đangsươi âm trai tim ba Barry. Diana va conđa co môt buôi chiêu rât tuyêt. Dianahương dân cho con môt cach moc hoavăn mơi ma ba dı ơ Carmody đa day banây. Không ai ơ Avonlea biêt cach mocnay trư hai chung con, va chung con trântrong thê răng se không bao giơ tiêt lô cho ai khac. Diana tăng con môt tâmthiêp xinh xăn co in hınh vong hoa hôngva môt đoan thơ:

Page 464: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nêu ban yêu mınh như mınhyêu ban Không gı ngoai cai chêt cothê chia lıa chung ta Va sư thât la như thê, bac Marilla.Con va Diana se xin thây Phillips chochung con lai đươc ngôi canh nhau, vaGertie Pye co thê ngôi vơi MinnieAndrews. Chung con co bưa tra chiêuthanh nha. Ba Barry đem bô tach sư đepnhât ra, bac Marilla, cư như con la khachquy vây. Trươc đây chưa ai dung bô trađep nhât cua ho đê tiêp con. Chung conăn banh trai cây, banh trưng, banh ran vahai loai mưt, bac Marilla a. Ba Barrymơi con dung tra va noi, ‘Ông no, saokhông đưa banh cho Anne?’ Lơn lên hăn

Page 465: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phai tuyêt lăm, bac Marilla, vı chı cânđươc đôi xư như ngươi lơn đa la quatuyêt rôi.” “Ta không biêt nưa,” Ba Marilla noikem theo tiêng thơ dai. “Du sao đi nưa,” Anne noi chăcchăn, “ khi thanh ngươi lơn con se luônluôn noi chuyên vơi cac be gai giông nhưchung cung la ngươi lơn va se không baogiơ cươi nêu chung dung nhưng tư đao tobua lơn. Con biêt đươc tư nhưng kinhnghiêm đau thương cua mınh răng nhưvây se lam tôn thương ngươi khac. Saugiơ tra, Diana va con lam keo bơ cưng.Keo không đươc ngon lăm, chăc tai cacon lân Diana đêu chưa lam qua bao giơ.Diana đê con khuây keo trong luc ban âyphêt bơ vao đıa va con quên mât nên đê

Page 466: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

no chay khet; rôi khi tui con đê no trênbâc cưa cho nguội thı con meo đi quamôt cai đıa va thê la phai bo. Nhưng lamkeo thı cưc ky vui. Khi con vê, ba Barrybao con cư qua chơi luc nao muôn conDiana đưng bên cưa sô gưi cho connhưng nu hôn suôt đoan đương đênđương Tınh Nhân. Con đam bao vơi bac,bac Marilla, tôi nay con se thıch câunguyên va se nghı ra môt lơi câu nguyênmơi tinh đăc biêt đê ky niêm dip nay.”

Page 467: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 468: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 19

Page 469: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Buôi hoa nhac, tham hoa valơi thu nhân

“Bac Marilla, con co thê sang găpDiana môt chut đươc không?” Anne hoitrong luc chay hut hơi tư chai Đôngxuông vao môt buôi tôi thư Hai. “Ta không hiêu sao con lai muônlang thang vao buôi tôi thê nay,” baMarilla noi gon, “Con va Diana đi hocvê chung đương rôi ngôi trong tuyêt hơnnưa giơ, lươi cua con hoat đông liên tuckhông ngưng nghı suôt khoang thơi gianđo. Nên ta không nghı giơ con cân găpcon be nưa.” “Nhưng ban ây muôn găp con,”

Page 470: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne nai nı. “Ban ây co chuyên rât quantrong cân kê vơi con.” “Sao con biêt thê?” “Vı ban ây mơi ra hiêu cho con quacưa sô. Chung con đa giao hen môt cachra hiêu băng đen cây va giây bôi. Chıcân thăp đen cây bên bê cưa sô va taoanh sang nhâp nhay băng cach đưa miênggiây bôi qua lai. Tuy sô lân nhâp nhayma co y nghıa gı đo. Sang kiên cua conđo, bac Marilla.” “Ta chăc chăn như vây rôi,” baMarilla nhân giong. “Va tiêp theo, conhăn se lam chay rem cưa vơi mây thư tınhiêu vơ vân đo.” “Ôi, chung con rât cân thân ma, bacMarilla. Ma no rât thu vi đo chư. Nhâp

Page 471: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhay hai lân nghıa la: ‘Ban co đokhông?’ Ba co nghıa la ‘co’, bôn la‘không’. Năm nghıa la ‘Hay đên đâycang nhanh cang tôt, vı mınh co chuyênquan trong muôn kê.’ Diana vưa gưi tınhiêu nhâp nhay năm lân, con thât sư khôsơ muôn biêt co chuyên gı.” “Thôi đươc, con không cân khô sơthêm nưa,” ba Marilla noi giong giêucơt. “Con co thê đi, nhưng phai vê trongvong mươi phut, nhơ đo.” Anne nhơ va vê đung giơ quy đinh,măc du chăng ai biêt đươc lam sao conbe co thê giơi han cuôc tro chuyên quantrong cua mınh vơi Diana trong vongmươi phut. Nhưng ıt nhât no đa tân dungtôt thơi gian đo.

Page 472: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, Marilla, bac nghı sao? Bac biêtkhông, mai la sinh nhât Diana. A, me banây noi sau khi đi hoc vê ban ây co thêmơi con đên va ơ lai chơi suôt tôi. Mâyanh em ho cua ban ây cung tư Newbridgexuông trong môt chiêc xe trươt lơn đê tôimai đên toa thi chınh dư buôi hoa nhaccua câu lac bô Hung biên. Ho se choDiana va con đi cung tơi buôi hoa nhac –tưc la nêu bac cho phep con. Bac se chophep, phai không, bac Marilla? Ôi, conthây phân khıch qua.” “Vây thı con co thê bınh tınh laiđươc rôi, vı con se không đi đâu hêt. Tôthơn hêt con nên ơ yên trên giương cuamınh, con vê buôi hoa nhac câu lac bô gıđo, thât nham nhı, cac be gai le ra khôngđươc phep tơi nhưng nơi như thê.”

Page 473: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con dam chăc câu lac bô Hungbiên la tô chưc đang trong nhât,” Annenai nı. “Ta không noi la không phai. Nhưngcon se không đươc lang thang đên buôihoa nhac nay no va ơ bên ngoai đênkhuya như vây. Tre con không đươc thê.Ta lây lam ngac nhiên răng ba Barry laiđê Diana đi.” “Nhưng đây la môt dip rât đăc biêt,”Anne van vı, gân như muôn bât khoc,“Ca năm Diana chı co môt sinh nhât thôima. No không phai chuyên bınh thươngđâu, bac Marilla. Prissy Andrews sengâm bai ‘Tôi nay chuông xin chơ rung’.Đo la môt đoan răn hay, bac Marilla,con dam chăc se rât bô ıch nêu con nghe

Page 474: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bai đo. Dan hơp xương se hat bôn baicam đông hay ngang ngưa Thanh ca. A,bac Marilla, muc sư cung se tham dư;đung vây, ông ây se tham dư thât đây a;ông ây se đoc môt bai diên văn. No segiông y như môt bai giang đao vây. Lamơn cho con đi nhe, bac Marilla?” “Con nghe ta noi gı rôi ma, phaikhông, Anne? Cơi giay ra rôi lên giươngngay. Hơn tam giơ rôi.” “Chı môt chuyên nưa thôi, bacMarilla,” Anne noi, vơi ve đang vân đênvu khı cuôi cung. “Ba Barry noi vơiDiana, chung con co thê ngu trên chiêcgiương trong phong danh cho khach. Bacthư nghı xem Anne be nho cua bac vinhdư đên thê nao khi đươc ngu tronggiương danh cho khach.”

Page 475: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Đo la môt vinh dư ma con se phailam quen vơi viêc không co no. Đi nguđi, Anne, đưng đê ta nghe thây con noitiêng nao nưa.” Khi Anne, nươc măt lăn dai trên ma,buôn ba đi lên lâu, ông Matthew, ngươiro rang vân ngu ngon lanh trên đi văngtrong suôt cuôc đôi thoat, ben mơ măt rava noi giong dưt khoat: “A ư, Marilla.Anh nghı em nên đê Anne đi.” “Em se không lam thê,” ba Marillavăn lai. “Ai nuôi dạy đưa be nay,Matthew, anh hay em?” “A ư, em,” ông Matthew thưa nhân. “Vây thı anh đưng can thiêp.” “A ư, anh không can thiêp. Nêu y

Page 476: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

kiên cua mınh thı đâu goi la can thiêpđươc. Va y kiên cua anh la em nên đêAnne đi.” “Anh se nghı la em phai đê Anne đitơi măt trăng nêu con be co nay ra y đo,em chăng nghi ngơ gı chuyên đo đâu,” baMarilla nha nhăn tra lơi. “Em co thê đêcon be ngu môt đêm vơi Diana, nêu chıco thê thôi. Nhưng em không đông tınhcai kê hoach hoa nhac. Con be ma đi ladê bi cam như chơi, rôi lai con nhôi đâyso mınh toan nhưng thư vơ vân va phânkhıch. No se lam con be bi xao trôn catuân. Em hiêu ro hơn anh vê tâm tınh cuađưa nho nay va vê cai gı tôt cho no,Matthew a.” “Anh nghı em nên đê Anne đi,” ôngMatthew kiên quyêt nhăc lai. Tranh cai

Page 477: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không phai la thê manh cua ông, nhưnggiư vưng luân điêm cua mınh thı chăcchăn la co. Ba Marilla thơ hăt ra ve bâtlưc va rut lui trong im lăng. Sang hômsau, khi Anne đang rưa bat đıa ăn sangtrong bêp, ông Matthew dưng bươc trênđương tơi chuông bo đê noi vơi baMarilla lân nưa. “Anh nghı em nên đêAnne đi, Marilla.” Trong môt thoang ba Marilla nghı đên nhưng điêu không thê noi thanh lơi.Rôi ba đâu hang trươc thưc tê không thêtranh khoi va noi cay đăng: “Đươc rôi,con be co thê đi, vı không con gı khac cothê lam anh hai long nưa.” Anne chay bay ra khoi chai bêp, caikhăn lau đıa nhêu nươc trong tay.

Page 478: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, bac Marilla, xin hay noi lainhưng lơi ban phuc đo lân nưa đi.” “Ta nghı noi môt lân la đu rôi. Đâyla chuyên Matthew lam va ta không chiutrach nhiêm. Nêu con măc bênh phôi nămli bı trên môt cai giương la hoăc rơi khoicai toa thi chınh nong hưng hưc đo vaonưa đêm, đưng trach ta, trach Matthewây. Anne Shirley, con lam nươc nhêu ranhơp nhap khăp san rôi kıa. Ta chưatưng thây đưa nho nao bât cân như vây.” “Ôi, con biêt con la thư thach lơnvơi bac ma, bac Marilla,” Anne noigiong hôi lôi. “Con pham nhiêu sai lâmqua. Vây thı bac chı cân nhơ đên tât canhưng sai lâm ma con co thê măc phainhưng lai không măc. Con se lây cat chasach mây chô nươc dơ trươc khi đên

Page 479: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trương. Ôi, bac Marilla, trai tim con nămhăn ơ buôi hoa nhac đo rôi. Ca đơi mınhcon chưa bao giơ đươc tơi buôi hoa nhacnao, nên ơ trương khi nghe cac ban gaikhac noi vê chung con thây mınh lac longqua. Bac không biêt con cam thây thê naovê chuyên đo đâu nhưng bac thây đâybac Matthew hiêu hêt. Bac Matthew hiêucon, va thât tuyêt biêt bao khi mınh đươcthâu hiêu, bac Marilla a.” Anne qua phân khıch đên nôi khôngthê hiên đung sưc mınh trong cac bai hocơ trương sang đo. Gilbert Blythe đanhbai no trong môn đanh vân va bo xatrong môn tınh nhâm. Tuy nhiên, sư hôthen cua Anne ıt hơn nhiêu so vơi lethương, bơi viên canh cua buôi hoa nhacva căn phong ngu danh cho khach. Con

Page 480: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

be va Diana noi vê chuyên đo ca ngay,đên nỗi nêu găp ông thây nao nghiêmkhăc hơn thây Phillips thı hăn chung phaichiu phat ra tro rôi. Anne cam thây như nêu không đênbuôi hoa nhac đo thı không khac gı mınhchưa đươc sinh ra trên đơi, vı chăng cochuyên gı khac đươc ban đên ơ trươngngay hôm đo. Câu lac bô Hung biênAvonlea, tô chưc hop măt hai lân môttuân trong suôt mua đông, co môt vaibuôi giai trı miên phı quy mô nho hơn;nhưng đây la sư kiên lơn, ve mươi xu, đêgiup đơ thư viên. Thanh niên ơ Avonleatâp luyên hang tuân liên con tât ca hocsinh đêu đăc biêt quan tâm đên buôi hoanhac vı ai cung co anh chi tham gia vao.Trong trương, bât ky ai trên chın tuôi

Page 481: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đêu se đi, chı trư Carrie Sloane vı chano cung cung y kiên vơi ba Marilla la begai không đươc đên nhưng buôi hoa nhacđêm. Ca chiêu hôm đo Carrie Sloane gucmăt vao quyên sach ngư phap ma khocva cam thây như đơi không con đangsông. Vê phıa Anne, sư phân khıch thât sư băt đâu tư luc tan trương va tăng dân đêucho đên khi cham ngương bung nô ơchınh buôi hoa nhac. Chung co môt “bưatra thanh nha hoan hao”; va rôi tơikhoang thơi gian thu vi, thay quân aotrong căn phong nho trên lâu cua Diana.Diana chai toc mai cua Anne theo kiêuthơi thương hât ngươc ra sau con Annevân đên tât ca sư kheo leo đăc biêt cuamınh đê thăt nơ cho Diana, rôi chung thư

Page 482: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ıt nhât la hơn nưa ta cach côt toc khacnhau. Cuôi cung hai đưa cung chuân bi xong xuôi, ma ưng hông va măt lâp lanhniêm phân khıch. Thât sư, Anne không khoi đau longđôi chut khi so sanh sư tương phan giưacai mu bê rê đen đơn điêu va chiêc aoxam tư may tay bo sat quai gơ cua mınhvơi chiêc mu lông vui nhôn va cai aokhoac nho nhăn sang sua cua Diana.Nhưng con be kip thơi nhơ ra mınh co trıtương tương va co thê dung no. Rôi anh em ho cua Diana, nhaMurrays tư Newbridge tơi; tât ca chenchuc trong chiêc xe trươt lơn giưa đôngdây da dây thưng. Anne đắm chım tronghanh trınh đên toa thi chınh, lươt quanhưng con đương êm như ru lao xao tuyêt

Page 483: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dươi banh xe. Trên đương đi con đươcngăm canh măt trơi lăn huy hoang, rôinhưng ngon đôi tuyêt phu va dong nươcxanh sâm tư vinh St. Lawrence dươngnhư tao thanh môt vong tròn trang lê giông như chiêc chen không lô băng ngoctrai va ngoc bıch song sanh rươu cunglưa. Tư khăp bôn phương, vang vongtiêng chuông lanh canh va nhưng trangcươi xa xa, giông như tiêng nô đua cuacac thân rưng. “Ôi, Diana,” Anne thơ ra, nıu chătđôi tay mang găng ma Diana đang giâudươi chiêc vay lông, “co phai tât ca điêunay chı la môt giâc mơ đep không?Trông mınh co giông bınh thương thâtkhông? Mınh co cam giac khac la đênnôi cư như no phai toat ra tư dang ve cua

Page 484: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mınh vây.” “Cậu trông vô cùng xinh đẹp”,Diana nói, con bé vừa nhận được lờikhen từ người anh họ nên cảm thấy cầnphải chuyển nó đi. “Cậu có màu sắc đángyêu nhất”. Chương trình tối hôm đó là một loạtnhững cơn “rùng mình”, ít nhất là đối vớimột khán giả, và như Anne quả quyết vớiDiana, cứ cơn sau lại chấn động hơn cơntrước. Khi Prissy Andrews, diện chiếcáo lụa hồng mới với chuỗi ngọc trai trênchiếc cổ mềm mại trắng muốt và nhữngbông cẩm chướng thật cài lên tóc – ngheđồn thầy giáo phải xuống tận thị trấn đểkiếm cho cô mấy món này – “leo lênchiếc thang lấm lem bùn đất, tối tămkhông một tia sáng”, Anne run lên trong

Page 485: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sự cảm thông tột độ; khi giàn nhạc hát“Xa xa trên những bông cúc hiền”, Annenhìn sững vào trần nhà cứ như nó có vẽhình các thiên thần; khi Sam Sloane bắtđầu giải thích và minh họa “Làm saoSockerry ấp cô gà mái”, Anne phá lêncười cho đến khi những người xungquanh cũng cười hưởng ứng, do bị cuốntheo con bé hơn là hứng thú với một câuchuyện ngay cả ở Avonlea cũng đã thànhcũ rích rồi; và khi thầy Phillips đọc lờithoại của Mark Antony bên xác chết củaCeasar bằng giọng nức nở nhất - cứ kếtthúc mỗi câu lại nhìn Prissy Andrews –Anne cảm thấy chỉ cần có một công dânLa Mã dẫn đường là nó có thể vùng lênnổi loạn ngay lập tức. Chỉ có một tiết mục trong chương

Page 486: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trình không hấp dẫn nổi con bé. KhiGillbert Blythe đọc bài “Bingen trênsông Rhine”, Anne vớ lấy cuốn sách củaRhoda Murray mà nó mượn từ thư việnvà đọc cho đến khi thằng bé kết thúc, conbé ngồi cứng đơ không động đậy trongkhi Diana vỗ đến mức hai tay đỏ ửng lên. Đến mười một giờ hai đứa mới vềđến nhà, sau khi đã chơi bời chán chê,nhưng vẫn vô cùng háo hức được bànluận về nó. Có vẻ như mọi người đều đãngủ say, căn nhà vừa tối vừa im ắng,Anne cùng Diana nhón chân vào phòngkhách, một căn phòng hẹp dài thông vớiphòng ngủ. Căn phòng ấm áp dễ chịu vàđược chiếu sáng lờ mờ nhờ đám thanhồng trong lò sưởi. “Chúng ta thay đồ ở đây đi,” Diana

Page 487: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói. “Thật dễ chịu và ấm áp.” “Vui thật đúng không?” Anne thởdài sung sướng. “Thật tuyệt biết bao khiđược lên đó đọc thơ. Cậu có nghĩ chúngmình sẽ được mời lên đọc không,Diana?” “Có chứ, dĩ nhiên, một ngày nào đó.Họ luôn muốn các học trò lớn đọc thơ.Gillbert Blythe hay được đọc lắm màcậu ấy chỉ lớn hơn chúng ta hai tuổi thôi.Ôi Anne, sao cậu có thể giả vờ khôngnghe thấy cậu ấy chứ? Khi đọc đến câu: Có một người khác, khôngphải người em gái, Cậu ấy nhìn thẳng xuống chỗ cậu.” “Diana” Anne nói với vẻ chững

Page 488: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chạc, “cậu là bạn tâm giao của mình,nhưng ngay cả cậu cũng không được nóivới mình về tên đó. Cậu sẵn sàng đi ngủchưa? Chúng ta chạy đua xem ai đếngiường trước nhé.” Lời đề nghị đã hấp dẫn được Diana.Hai bóng trắng bé nhỏ bay vụt qua cănphòng dài, xuyên qua cửa phòng ngủdành cho khách và nhảy lên giường cùngmột lúc. Và rồi, cái gì đó - chuyển độngbên dưới chúng, một tiếng thở dốc vàmột tiếng thét - rồi ai đó nói bằng giọngnghèn nghẹn: “Lạy chúa nhân từ!” Anne và Diana chẳng bao giờ có thểkể lại chúng nhảy khỏi giường và ra khỏiphòng bằng cách nào. Chúng chỉ biếtrằng sau một hồi chạy thục mạng cả haithấy mình đang nhón gót run lẩy bẩy lên

Page 489: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cầu thang. “Ôi ai vậy… cái gì vậy?” Annethầm thì, răng đánh lập cập vì lạnh và sợ. “Đó là bà dì Josephine,” Diana nói,vừa cười vừa thở hổn hển. “Ôi, Anne, đólà bà dì Josephine, thế là bà đã đến đây.Ôi mình biết bà sẽ nổi giận cho mà xem.Thật đáng sợ… thật sự rất đáng sợ,nhưng cậu đã bao giờ gặp chuyện gì buồncười như vậy chưa, Anne?” “Bà dì Josephine của cậu là ai?” “Bà là dì của cha và sống ởCharlottetown. Bà già lắm rồi – trêndưới bảy mươi – và mình không tin rằngbà có thời từng là một bé gái. Cả nhàđang đợi bà đến chơi, nhưng không sớmđến vậy. Bà hết sức nghiêm khắc và

Page 490: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đứng đắn, ắt sẽ quở trách nặng nề vìchuyện này cho xem, mình biết mà. Vậyđấy, chúng ta sẽ phải ngủ với MinnieMay thôi…mà cậu không biết con bé đạpchân kiểu nào đâu.” Bà Josephine Mary không xuất hiệnở bữa ăn sáng sớm hôm sau. Bà Barrymỉm cười thân ái với hai cô bé. “Tối qua các con chơi vui chứ ? Tađã cố thức đợi các con về để báo chocác con biết dì Josephine đã tới và cuốicùng các con sẽ phải lên lầu, nhưng tamệt quá nên thiếp đi mất. Ta hi vọng conđã không làm phiền bà dì, Diana.” Diana kiên trì giữ một thái độ imlặng thận trọng, nhưng con bé và Annengầm trao đổi những nụ cười thích thú

Page 491: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đầy tội lỗi qua hai đầu bàn. Anne vội vãvề nhà sau bữa sáng nên may mắn khôngbiết gì đến mớ rắc rối nảy sinh ngay sauđó tại nhà Barry cho đến tận cuối buổichiều khi nó chạy xuống nhà bà Lynde locông chuyện cho bà Marilla. “Vậy là tối qua con và Diana suýtlàm cho bà Barry già cả tội nghiệp chếtkhiếp hả?” Bà Lynde nói giọng nghiêmtrọng nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.“Mấy phút trước bà Barry vừa tạt quađây trên đường tới Carmody. Bà ấy thậtsự cảm thấy lo lắng về chuyện đó. Sángnay khi thức dậy bà cụ Barry giận dữkhủng khiếp – ta cho con biết là cơn giậncủa Josephine không phải chuyện đùađâu. Bà ấy sẽ chẳng bao giờ nói chuyệnvới Diana nữa.”

Page 492: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Đó không phải lỗi của Diana,”Anne ân hận nói. “Lỗi của con. Con đãđề nghị chạy đua xem ai tới giườngtrước.” “Ta biết mà!” bà Lynde nói với vẻhân hoan của người đã đoán trúng. “Tabiết cái ý tưởng từ con mà ra. Vậy đấy,nó làm nảy sinh khá nhiều rắc rối đó. Bàcụ Barry định ở chơi một tháng nhưnggiờ lại tuyên bố không ở thêm ngày nàonữa mà trở về thị trấn ngay Chủ nhậtngày mai. Nếu có người đón thì bà ấy điluôn hôm nay rồi. Bà ấy đã hứa sẽ trảtiền ba tháng học cho Diana, nhưng giờbà ấy kiên quyết không làm gì cho mộtcon bé nghịch phá như thế. Ái chà, chắclà sáng nay họ đã có một khoảng thờigian sôi động lắm đây. Nhà Barry hẳn

Page 493: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thấy hẫng lắm. Bà cụ Barry vốn giàu cóvà họ muốn lấy lòng bà ấy. Dĩ nhiên, bàBarry không nói với ta như vậy, nhưng tađánh giá bản chất con người khá tinh,vậy đó.” “Con thật kém may mắn, ” Anne rênrỉ. “Lúc nào con cũng vơ rắc rối vàongười và làm liên lụy cả người bạn thânnhất mà vì cậu ấy con sẵn sàng đổ cảmáu của mình. Bà có thể nói cho con biếttại sao lại thế không, bà Lynde?” “Vì con quá lơ là hấp tấp, cưng ạ,vậy đó. Con không bao giờ dừng lại suynghĩ - chỉ cần trong đầu con nảy ra ýtưởng cần phải nói hay làm gì là con nóihay làm luôn mà chẳng thèm suy nghĩ gì.” “Ôi nhưng vậy là tốt nhất chứ ạ,”

Page 494: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne phản đối. “Điều gì đó nảy ra trongđầu ta, vô cùng phấn khích, vậy thì taphải nói ra chứ ạ. Nếu bà dừng lại suynghĩ thì sẽ làm hỏng nó mất. Bà có baogiờ tự cảm thấy vậy không, bà Lynde?” Không, bà Lynde chẳng bao giờ cảmthấy thế. Bà lắc đầu vẻ chín chắn. “Con phải nghĩ một chút chứ Anne,vậy đó. Con phải làm theo câu cách ngôn“Nhìn trước khi nhảy - đặc biệt là khinhảy vào giường ngủ trong phòng dànhcho khách.” Bà Lynde hài lòng cười to trước câubông đùa nhẹ nhàng, nhưng Anne vẫnchìm trong suy tư. Con bé không thấy gìđáng cười trong tình huống nó cho rằngrất nghiêm trọng này. Sau khi rời nhà bà

Page 495: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lynde nó băng qua những cánh đồngđóng băng cứng đanh để tới Dốc VườnCây Ăn Quả. Diana gặp nó ở cửa bếp. “Bà dì Josephine của cậu rất giậnchuyện đó, đúng không?” Anne thầm thì. “Ừ,” Diana trả lời, cố nén tiếngcười khúc khích trong lúc e dè liếc mắtra phía sau nhìn khung cửa phòng kháchđang đóng chặt. “Bà nổi cơn thịnh nộ,Anne ạ. Ôi, còn cái cách bà quở mắngnữa chứ. Bà nói mình là đứa bé gái cưxử tồi tệ nhất mà bà đã từng gặp và rằngba mẹ mình lẽ ra phải xấu hổ về cáchnuôi dạy mình. Bà nói sẽ không ở lạinữa, mà chuyện này thì mình chắc chắnchẳng để tâm rồi. Nhưng ba mẹ thìkhác.”

Page 496: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Sao cậu không nói đó là lỗi củamình?” Anne hỏi. “Bộ xem mình giống người làm vậylắm hả?” Diana nói móc lại. “Mìnhkhông phải đứa mách lẻo, Anne Shirley,và dù sao thì mình cũng đáng bị mắngngang với cậu thôi.” “Được rồi, mình sẽ tự nói với bà,”Anne nói giọng kiên quyết. Diana nhìn sững sờ. “Anne Shirley, cậu sẽ không làmvậy! Sao chứ… bà ấy sẽ ăn tươi nuốtsống cậu!” “Đừng dọa mình nữa, mình sợ đủrồi,” Anne nài nỉ, “Mình thà đi thẳng vàohọng súng còn hơn. Nhưng mình phải làmchuyện này, Diana. Đây là lỗi của mình

Page 497: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và mình phải tự thú. May là mình đượctập luyện chuyện tự thú này rồi.” “Thôi được, bà đang ở trongphòng.” Diana nói. “Cậu có thể vào nếumuốn. Mình thì không dám đâu. Mìnhkhông tin rằng có thể cải thiện tình hìnhđược.” Anne mang theo lời động viên nàyvào hang hùm bắt cọp – nói theo cáchnào đó thì là vậy, kiên quyết bước tớiphòng khách và gõ nhẹ lên cánh cửa. Mộttiếng “Vào đi” sắc lẻm đáp lại. Bà Josephine Barry, gầy gò, khắckhổ và nghiêm nghị, đang giận dữ ngồiđan bên lò sưởi, cơn thịnh nộ của bà rõràng không dịu đi còn đôi mắt giận dữnhìn xuyên qua đôi kính gọng vàng. Bà

Page 498: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

xoay người trên ghế, tưởng sẽ thấyDiana, nhưng lại bắt gặp một bé gái mặttrắng bệch, đôi mắt to đong đầy nét biểucảm pha trộn giữa sự can đảm tuyệt vọngvà nỗi hoảng sợ run người. “Cô là ai?” bà Jose Barry hỏi khôngchút khách sáo. “Con là Anne ở Chái Nhà Xanh,” vịkhách bé nhỏ run run trả lời, nắm chặthai bàn tay với cử chỉ đặc trưng củamình, “con tới để thú tội, nếu bà chophép.” “Thú tội gì?” “Chuyện tối qua nhảy lên giường vaphải bà là lỗi của một mình con. Con đãđề nghị chuyện đó. Diana sẽ không baogiờ nghĩ tới một chuyện như thế, con

Page 499: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chắc chắn. Diana là một cô bé rất nề nếp,bà Barry à. Vì vậy bà phải thấy thật bấtcông nếu trách móc bạn ấy.” “Ái chà, ta phải nghĩ thế hả? Ta thìlại cho rằng ít nhất Diana cũng phải chịutrách nhiệm trong chuyện nhảy lên đó.Cư xử như thế trong một căn nhà đángkính thế này!” “Nhưng chúng con chỉ chơi cho vuithôi,” Anne kiên trì. “Con nghĩ bà nên tha thứ cho chúngcon, bà Barry, khi chúng con đã xin lỗirồi. Dù sao đi nữa, xin bà hãy tha thứcho Diana và để bạn ấy được học nhạc.Trái tim của Diana dành trọn cho nhữngbài nhạc đó, thưa bà Barry, và con biếtquá rõ nếu đặt trọn tim mình vào một

Page 500: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

việc gì đó mà lại không thành thì sẽ nhưthế nào. Nếu bà phải nổi nóng thì xin hãynổi nóng với con. Hồi nhỏ con đã quáquen với việc người ta nổi nóng vớimình nên con sẽ chịu đựng được tốt hơnDiana.” Đến lúc này gần như mọi tia lửagiận dữ trong đôi mắt bà cụ đã tắt vàđược thay bằng những ánh sáng long lanhthích thú. Nhưng bà vẫn nghiêm giọng:“Ta không nghĩ bảo rằng hai đứa chỉchơi cho vui là có thể biện hộ được.Thời ta còn trẻ các bé gái không bao giờcó cái kiểu vui như thế. Con làm sao biếtđược cảm giác của người bị lôi ra khỏigiấc ngủ ngon sau một hành trình dài vấtvả vì bị hai cô bé lớn tướng nhảy lênngười.”

Page 501: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không biết, nhưng con có thểtưởng tượng,” Anne hăm hở nói. “Condám chắc chuyện đó rất khó chịu. Nhưngmà, cũng phải nghĩ cho tụi con nữa chứ.Bà có trí tưởng tượng không, bà Barry?Nếu có, bà chỉ cần đặt mình vào vị trí tụicon. Con và Diana không biết rằng cóngười trên giường và bà dọa tụi con sợgần chết. Tụi con cảm thấy thật kinhkhủng. Rồi tụi con lại không được ngủtrong phòng dành cho khách như đã đượchứa trước nữa chứ. Con chắc là bà đãquen ngủ trong phòng dành cho kháchrồi. Nhưng hãy thử tưởng tượng bà sẽcảm thấy thế nào nếu bà là một cô bé mồcôi chưa bao giờ có vinh hạnh đó.” Lúc này tất cả tia nhìn giận dữ đãbiến mất. Bà Barry bật cười - một âm

Page 502: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thanh làm Diana, vẫn đang chờ đợi bênngoài nhà bếp trong sự lo lắng đến khôngnói nên lời, phải thở phào nhẹ nhõm. “Ta e là trí tưởng tượng của ta hơibị hoen gỉ rồi, kể ra cũng lâu ta khôngdùng tới,” bà nói “Ta phải nói rằng mongmuốn được thông cảm của con cũngchẳng mạnh hơn của ta đâu. Tất cả phụthuộc vào cách nhìn của chúng ta thôi.Ngồi xuống kể ta nghe về con đi.” “Con rất tiếc nhưng con không thể,”Anne kiên quyết nói. “Con thích đượclàm vậy lắm vì bà có vẻ là một quý bàthú vị, thậm chí bà còn có thể là một tâmhồn đồng điệu nữa mặc dù thoạt nhìn thìkhông giống lắm. Nhưng con phải về nhàvới bác Marilla Cuthbert. BácMarilla làmột người tốt bụng đã nhận nuôi dạy con

Page 503: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tử tế. Bác ấy vẫn đang cố hết sức, nhưngviệc này đúng là dễ khiến người ta nảnlòng. Bà không nên trách bác ấy vìchuyện con nhảy lên giường. Nhưngtrước khi đi, con rất muốn biết liệu bà cótha thứ cho Diana và ở lại Avonlea lâunhư dự tính không.” “Ta nghĩ có lẽ ta sẽ làm thế nếu conthỉnh thoảng tới đây nói chuyện với ta.”Bà Barry nói. Tối đó bà Barry tặng Diana mộtchiếc vòng bạc và nói với những thànhviên lớn hơn trong nhà rằng bà đã dỡvali ra. “Ta quyết định sẽ ở lại chỉ vì muốnquen biết hơn với con bé Anne đó,” bànói thẳng thắn. “Con bé làm ta vui, mà ở

Page 504: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tuổi này rồi thì thật khó mà tìm được mộtngười thú vị.” Bình luận duy nhất của bà Marillakhi nghe chuyện là, “Em đã bảo mà.”Đây là nói cho ông Matthew nghe. Bà Barry không chỉ ở lại một tháng.Bà thành một vị khách dễ chịu hơnthường lệ, vì Anne giúp bà luôn vui vẻ.Họ trở thành bạn thân. Khi rời đi, bà Barry nói: “Nhớ đấy,con bé Anne này, nếu đến thị trấn thìphải ghé thăm ta và ta sẽ cho con ở trongcăn phòng dành cho khách rộng nhất củata.” “Rốt cuộc, bà Barry thật là một tâmhồn đồng điệu.” Anne tâm sự với bàMarilla. “Nếu nhìn bề ngoài thì bác sẽ

Page 505: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không nghĩ như vậy, nhưng thật thế đấy.Bác sẽ không nhận ra ngay lúc đầu, giốngnhư trường hợp của bác Matthew, màphải sau này mới biết được. Những tâmhồn đồng điệu không hiếm hoi như contừng nghĩ. Thật tuyệt vời khi nhận ra trênđời biết bao người như vậy.”

Page 506: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 20

Page 507: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Mặt trái của tưởng tượng

Mùa xuân lại đến Chái Nhà Xanh –mùa xuân Canada tươi đẹp, thất thườngvà ương bướng ấy dùng dằng đi qua suốttháng Tư và tháng Năm trong chuỗi ngàylạnh giá trong trẻo ngọt ngào, mang theonhững buổi hoàng hôn ánh hồng cùng sựmàu nhiệm của hồi sinh và nảy nở. Hàngphong trên đường Tình Nhân rộ lên nụ đỏvà những cây dương xỉ lá xoăn nhú lênkhắp Bong Bóng của Nữ Thần Rừng.Trên cánh đồng hoang, đằng sau nhà ôngSilas Sloane, hoa tháng Năm bung nở,những ngôi sao duyên dáng màu hồngmàu trắng náu mình dưới đám lá nâu.Toàn thể học sinh có một buổi chiều

Page 508: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vàng gom hoa và trở về nhà trong ánhchạng vạng trong veo, cả tay lẫn giỏ đềuđầy hoa. “Con rất tiếc cho những ngườisốngở những vùng không có hoa thángNăm,” Anne nói. “Diana nói có lẽ họ sẽcó gì đẹp hơn, nhưng chẳng có gì đẹphơn hoa tháng Năm được, có phải khôngbác Marilla? Diana cũng bảo nếu khôngbiết chúng như thế nào thì người ta sẽkhông nhớ chúng. Nhưng con nghĩ đó làđiều buồn nhất trần đời. Con nghĩ đúnglà thảm kịch nếu không biết hoa thángNăm là gì và không nhớ chúng, bácMarilla. Bác có biết con nghĩ hoa thángNăm là gì không bácMarilla ? Con nghĩchúng hẳn là linh hồn của những bônghoa đã chết từ hè năm trước và đây là

Page 509: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thiên đàng của chúng. Nhưng hôm nay tụicon đã có một khoảng thơig gian tuyệtdiệu, bácMarilla. Tụi con ăn trưa bêncái hố rộng phủ đầy rêu ở cạnh một cáigiếng cũ - một địa điểm mới lãng mạnlàm sao chứ. Charlie Sloan thách ArtyGillis nhảy qua đó và Arty nhảy vì nókhông thể chịu được sự thách thức.Trong trường không ai chịu được.Chuyện thách thức rất thời thượng mà.Thầy Phillips tặng tất cả hoa tháng Nămthầy kiếm được cho Prissy Andrews vàcon nghe thầy nói “điều ngọt ngào dànhcho cô gái ngọt ngào.” Thầy cuỗm câu đótrong sách, con biết ; nhưng nó cũng chothấy thầy có trí tưởng tượng. Con cũngđược tặng mấy bông hoa tháng Năm,nhưng con đã từ chối một cách khinh bỉ.

Page 510: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con không thể nói cho bác biết tên ngườiđó vì con đã thề không bao giờ để từ đóthốt ra từ miệng mình. Chúng con tếtnhững vành hoa tháng Năm để cài lênmũ, rồi khi đến giờ về nhà thì tụi con đihàng đôi dọc con đường, mang theo cácbó và vành hoa, cùng hát bài “Nhà tôi ởtrên đồi”. Ôi thật đáng rùng mình,bácMarilla. Mọi người trong nhà ôngSilas Sloan chạy hết ra xem, tụi con còntrên đường ai ai cũng dừng lại nhìn. Tụicon đã khiến mọi người thật sự bị chấnđộng.” “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên ! Làmnhững chuyện ngốc nghếch đến thế kiachứ!” là câu trả lời của bà Marilla. Sau hoa tháng Năm là đến violet, vàthung lũng Tím nhuộm một màu tím ngăn

Page 511: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngắt. Anne băng qua đó đến trường bằngnhững bước chân cung kính và ánh mắtsùng bái như đang sải chân trên đấtthánh. “Không hiểu sao,” con bé bảoDiana, “khi bước qua đây mình thật sựchẳng còn để tâm liệu Gil… liệu có aivượt qua mình trong lớp không nữa.Nhưng khi tới trường thì hoàn toàn khác,mình lại để tâm đến chuyện đó nhưthường. Có rất nhiều Anne bên trongmình. Đôi khi mình nghĩ đó là lý do mìnhphiền phức đến vậy. Nếu mình chỉ cómột Anne thì sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưngnhư vậy sẽ không thú vị được bằng mộtnửa bây giờ.” Một buổi tối tháng Sáu, khi vườncây ăn quả lại nở bung sắc hồng, khi

Page 512: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

những chú ếch ca vang khúc nhạc ngọtngào trong vắt từ các đầm lầy đầu nguồnHồ Nước Lấp Lánh và không khí thấmđẫm mùi hương của những cánh đồng cỏba lá và rừng linh sam thơm, Anne ngồitrên bệ cửa sổ đầu hồi. Con bé đang họcbài nhưng trời quá tối để đọc được sáchnên nó mở to mắt mơ màng, nhìn ra bênngoài xuyên qua những nhánh Nữ HoàngTuyết mà một lần nữa lại phủ kín nhữnghoa là hoa. Xét ở những chi tiết cơ bản, cănphòng nhỏ đầu hồi không hề thay đổi.Tường vẫn trắng, gối cắm kim vẫn cứng,ghế vẫn cứng ngắc và ngả vàng như tựbao giờ. Nhưng toàn bộ tính cách củacăn phòng đã thay đổi. Một cá tính mớisôi nổi và căng tràn nhựa sống dường

Page 513: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

như lan khắp ngóc ngách của căn phòng,tách biệt hẳn với mớ sách giáo khoa,váy, ruy băng và cả cái lọ xanh bị mẻcắm đầy hoa táo trên bàn. Cứ như thể tấtcả những giấc mơ, sự thiếp ngủ và thứctỉnh của chủ thể sống động của căn phòngđã hình thành nên một dạng thể hữu hìnhnhưng phi vật chất và phủ lên khắp cănphòng trống trải một lớp vải mỏng tanghuy hoàng dệt từ cầu vồng và ánh trăng.Ngay lúc đó bà Marilla nhanh nhẹn bướcvào mang theo mấy cái tạp dề đi học vừalà xong của Anne. Bà treo nó lên ghế rồingồi xuống kèm theo tiếng thở hắt. Chiềuhôm đó bà dính một trận đau đầu và dùcơn đau đã qua nhưng bà vẫn thấy mệt“rã rời”, theo như cách bà miêu tả. Annenhìn bà thông cảm bằng đôi mắt trong

Page 514: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trẻo. “Con thật sự mong là mình có thể bịđau đầu thay bác, bácMarilla. Con có thểvui vẻ chịu đựng nó vì bác.” “Ta chắc rằng con đã giúp đỡ nhiềukhi gánh bớt việc và để ta nghỉ ngơi.”bàMarilla nói. “Con có vẻ làm việc khátốt và mắc ít lỗi hơn thường lệ. Dĩ nhiêncũng không cần phải hồ bột khăn tay củaMatthew! Và khi đặt bánh vào lò để hâmnóng trước bữa ăn thì hầu hết mọi ngườisẽ lấy ra ăn khi nó đã đủ nóng thay vì đểnó cháy quắt thành một mẩu. Nhưng rõràng làm như vậy thì không phải cách củacon.” Những cơn đau đầu luôn làm cho bàMarilla có vẻ gì đó mỉa mai.

Page 515: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, con rất xin lỗi,” Anne nói vẻ ănnăn. “Con chẳng nhớ gì về cái bánh đó từlúc đặt nó vào lò cho đến tận bây giờ,mặc dù theo bản năng con cảm thấy cógì đó còn thiếu trên bàn ăn. Sáng nay khibác giao việc cho con, con đã rất quyếttâm rằng sẽ không tưởng tượng gì cả, chỉchuyên tâm vào công việc thôi. Con đãlàm rất tốt cho đến khi đặt bánh vào, rồimột sự cám dỗ khó cưỡng ập đến khiếncon tưởng tượng mình là một nàng côngchúa bị phù phép nhốt trong tòa tháp côđơn và một chàng hiệp sĩ đẹp trai cưỡitrên lưng con ngựa đen như mun đangtrên đường đến cứu con. Đó là lý do làmcon quên cái bánh. Con không biết mìnhđã hồ bột cái khăn tay. Suốt lúc là quầnáo, con cố nghĩ ra cái tên cho hòn đảo

Page 516: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mới mà Diana và con tìm ra trên nhánhsông. Nơi đó đúng là hấp dẫn bậc nhất,bác Marilla ạ. Ở đó có hai cây phong vàdòng sông uốn lượn vòng quanh. Cuốicùng con đột nhiên nghĩ ra hẳn sẽ rấttuyệt nếu gọi đó là đảo Victoria vì tụicon tìm ra nó vào sinh nhật của Nữhoàng. Cả Diana và con đều rất trungthành. Nhưng con xin lỗi vì cái bánh vàkhăn tay. Con muốn hôm nay phải suônsẻ hơn nữa vì nó là một ngày kỷ niệm.Bác có nhớ điều gì xảy ra ngày này nămngoái không, bácMarilla?” “Không, ta chẳng nghĩ ra có gì đặcbiệt cả.” “Ôi, bácMarilla, đó là ngày con đếnChái Nhà Xanh. Con sẽ không bao giờquên được. Đó là bước ngoặt của cuộc

Page 517: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đời con. Tất nhiên với bác thì nó có vẻkhông quan trọng đến thế. Con đã ở đâyđược một năm và con rất vui. Dĩ nhiên,con cũng có rắc rối của mình, nhưng thờigian sẽ giải quyết những rắc rối mà. Báccó hối tiếc vì đã giữ con lại không, bácMarilla?” “Không, ta không thể nói là mình hốitiếc,” Marilla nói, bà đôi khi vẫn tự hỏikhông biết mình sống thế nào trước khiAnne tới Chái Nhà Xanh, “không, khônghẳn là hối tiếc. Nếu con đã học xong,Anne, ta muốn con chạy qua hỏi bà Barryxem liệu bà ấy có thể cho ta mượn mẫutạp dề củaDiana được không.” “Ôi… trời… trời tối quá,” Anne lalên.

Page 518: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tối quá ? Sao, chỉ mới chậpchoạng thôi. Mà có trời mới biết conthường lượn lờ bên ngoài thế nào sau khitrời tối.” “Con sẽ sang đó sớm mai,” Annevội nói. “Con sẽ dậy lúc mặt trời mọc vàqua đó, bác Marilla.” “Cái gì nhập vào con vậy, AnneShirley? Ta muốn cái mẫu đó để tối naycắt cho xong cái tạp dề mới của con. Đingay đi và nhanh nhanh vào.” “Vậy thì con sẽ phải đi đường vòngvậy,” Anne nói, miễn cưỡng với lấychiếc mũ. “Đi đường vòng rồi phí mất nửatiếng à! Ta không hiểu nổi con nữa!” “Con không thể đi qua rừng Ma Ám

Page 519: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được, bác Marilla.” Anne hét lên tuyệtvọng. Bà Marilla nhìn sững. “Rừng Ma Ám ! Con có điênkhông ? Trên thế gian này cái rừng MaÁm ấy là cái quái quỷ gì vậy?” “Khu rừng vân sam bên kia sông,”Anne nói trong tiếng thì thào. “Vớ vẩn ! Trên đời này chẳng có thứgì là rừng ma ám cả. Ai kể con nghe mấychuyện đó?” “Không ai cả,” Anne thú nhận.“Diana và con chỉ tưởng tượng rằng khurừng đó bị ám thôi. Tất cả những nơiquanh đây đều quá… quá… tầm thường.Tụi con chỉ dựng chuyện này lên cho vui

Page 520: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thôi. Tụi con bắt đầu từ tháng Tư. Mộtkhu rừng bị ma ám thì lãng mạn biết bao,bác Marilla. Tụi con chọn rừng vân samvì nó quá u ám. Ôi, tụi con tưởng tượngra những thứ đau đớn nhất. Có một phụnữ ăn vận trắng toát đi dọc con suối vàotầm này buổi tối và quờ quạng tay, ú ớrên rỉ. Bà ta xuất hiện khi có ai đó tronggia đình bị chết. Và hồn ma của một đứanhỏ bị giết ám ở một góc rừng gần VùngĐất Hoang Lười Nhác, nó bò lên phíasau bác và đặt những ngón tay lạnh giávào bác – như vậy đấy. Ôi, bác Marilla,cứ nghĩ đến nó là con rùng cả mình. Rồicòn một người đàn ông không đầu đi tớiđi lui trên đường và một bộ xương khôtheo dõi bác từ sau những bụi cây. Ôi,bác Marilla, bây giờ dù có chuyện gì thì

Page 521: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con cũng sẽ không đi qua rừng Ma Ámkhi trời đã tối đâu. Con chắc chắn nhữngthứ trắng toát sẽ thò ra từ sau đám câycối và chụp lấy con.” “Có ai từng nghe chuyện như vậychưa!” bà Marilla thốt lên, nãy giờ bàngồi sững sờ lắng nghe. “Anne Shirley,có phải con muốn nói con tin vào tất cảmấy thứ nhảm nhí tinh quái do con tưởngtượng ra không?” “Không tin hoàn toàn,” Anne ấpúng. “Ít nhất, vào ban ngày thì con khôngtin. Nhưng khi trời tối lại là chuyện khác,bác Marilla. Đó là lúc ma đi.” “Không có thứ gì gọi là ma hết,Ann.” “Ôi nhưng có mà, bác Marilla,”

Page 522: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne vội la lên. “Con biết những ngườitừng trông thấy chúng. Và đó là nhữngngười đáng kính. Charlie Sloane bảo mộttối sau khi ông cậu ấy mất được mộtnăm, bà cậu ấy nhìn thấy ông đánh bò về.Bác biết là bà của Charlie Sloane khôngbao giờ dựng chuyện. Bà ấy rất sùngđạo. Cha bà Thomas bị một con cừu lửađầu chỉ còn dính lủng lẳng bởi một ngấnda đuổi về tận nhà. Ông ấy bảo đó là hồnma của người anh trai và là điềm báoông sẽ chết trong vòng chín ngày nữa.Khi đó thì không sao, nhưng hai năm sauthì ông ấy chết, vậy bác nên coi chuyệnđó là sự thật. Và Ruby Gillis nói…” “Anne Shirley,” Marilla kiên quyếtcắt ngang, “Ta không bao giờ muốn nghecon nói kiểu này nữa. Ta đã ngờ là trí

Page 523: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tưởng tượng của con rồi sẽ lệch lạc hếtcả, và nếu đây là kết quả của nó thì ta sẽkhông ủng hộ bất kì hành động nào kiểunhư thế này đâu. Giờ thì hãy đi ngay đếnnhà Barry, và con sẽ đi qua khu rừng vânsam đó, chỉ là để cho con nhận được mộtbài học và một sự cảnh cáo thôi. Đừngbao giờ để ta nghe thấy một lời nào từđầu con về những khu rừng ma ám nữa.” Anne có thể mặc sức nài nỉ, khóclóc – và con bé làm thế thật, vì nó thựcsự sợ hãi. Tưởng tượng đã ăn sâu vàođầu óc con bé và nó xem khu rừng vânsam sau khi mặt trời lặn là một nơi chếtchóc. Nhưng bà Marilla không hề laychuyển. Con bé bước dọc con suối bằngnhững bước chân rụt rè của một kẻ nhìnthấy ma và ra lệnh cho bản thân phải đi

Page 524: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thẳng qua cầu tiến vào nơi có ánh hoànghôn hòng thoát khỏi những người phụ nữthan khóc và mấy con ma không đầuchung quanh. “Ôi, Marilla, sao bác có thể tànnhẫn như vậy?” Anne sụt sùi. “Bác sẽthấy thế nào nếu một thứ trắng xóa vồ lấycon rồi mang đi mất?” “Ta sẽ phải liều thôi,” bà Marillanói vô cảm. “Con biết ta nói một là một.Ta sẽ chữa hết cái chứng tưởng tượngđến ma quỷ của con. Đi, nhanh.” Anne đi. Thật ra, con bé run rẩyvượt qua cầu rồi liêu xiêu bước trên conđường mờ tối đáng sợ phía bên kia.Anne không bao giờ quên chuyến đi đó.Con bé hối hận một cách cay đắng về cái

Page 525: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quyền hạn mà nó đã trao cho trí tưởngtượng của mình. Những con quỷ lùn trongtưởng tượng của con bé núp trong nhữngkhoảng tối xung quanh, vươn những bàntay lạnh giá trơ xương chộp lấy cô gái bénhỏ đang sợ chết khiếp vốn chính làngười sáng tạo ra chúng. Một mảnh vỏbạch dương từ dưới thung lũng bay lêntrên mặt đất nâu sậm của khu rừng làmcon bé đứng tim. Tiếng rền rĩ của hainhánh cây già cọ vào nhau làm mồ hôichảy thành dòng trên trán nó. Bầy dơitrong bóng tối trên đầu là cánh của nhữngsinh vật huyền bí. Khi tới cánh đồng củaông Wiliam Bell, con bé bèn chạy băngqua cứ như đang bị một binh đoàn áotrắng truy đuổi, còn lúc đến được cửabếp nhà Barry, nó thở không ra hơi đến

Page 526: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nỗi khó khăn lắm mới nói được chuyệnmượn mẫu tạp dề. Diana đi vắng nên conbé không có lí do gì để chần chừ. Hànhtrình trở về khủng khiếp đang chờ nóđương đầu. Anne đi về mà mắt nhắm tịt,thà bị va vào cây còn hơn thấy những thứtrắng xóa. Rốt cuộc, khi cuối cùng cũngliêu xiêu đặt được chân lên cây cầu gỗ,nó hoàn hồn thở ra một hơi dài run rẩy. “Sao, vậy không có cái gì bắt lấycon à?” bà Marilla nói chẳng xót thương. “Ôi, bác Mar…Mar” Anne lập cập,“từ sau chuyện này, con sẽ…sẽ…hài…hài…lòng… với… với… những nơi tầmthường.”

Page 527: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 528: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 21

Page 529: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Khởi đầu mới về hương vị

“Thật tình, trên thế giới này chẳngcó gì ngoài gặp gỡ và chia ly, như bàLynde đã nói.” Anne buồn bã cảm thánvào ngày cuối cùng của tháng Sáu, đặtbảng và sách xuống bàn bếp rồi lau đôimắt đỏ hoe bằng chiếc khăn tay ướt sũng.“Chẳng phải thật may mắn khi con đemthêm một chiếc khăn tay đến trường sao,bác Marilla? Con đã có dự cảm phải cầnđến nó mà.” “Ta chưa bao giờ nghĩ con yêu quýthầy Phillips đến mức cần đến hai chiếckhăn tay để lau nước mắt chỉ vì thầy ấyra đi.” bàMarilla nói. “Con không cho là con khóc vì yêu

Page 530: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quý thầy ấy.” Anne suy nghĩ. “Con chỉkhóc vì tất cả người khác đều như vậy.Chính Rubby Gillis khởi đầu. RubyGillis lúc nào cũng tuyên bố là ghét thầyPhillips, nhưng khi thầy vừa đứng lênđọc bài diễn văn chia tay thì bạn ấy òalên khóc. Rồi tất cả lũ con gái bắt đầukhóc, hết đứa này đến đứa kia. Con đãcố kìm nén, bác Marilla. Con cố nhớ đếnlúc thầy Phillips bắt con ngồi chung vớiGil - với một đứa con trai ; lúc thầy ấyviết tên con lên bảng chữ cái thiếu chữe ; cách thấy ấy nói con là đứa dốt chưatừng thấy ở môn địa lý và phá lên cườikhi con đánh vần ; tất cả những lúc thầyấy tỏ vẻ dọa dẫm và mai mỉa; nhưngkhông hiểu sao con không thể,bácMarilla, và con cũng khóc luôn. Jane

Page 531: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Andrews nói cả tháng trời về chuyện bạnấy sẽ mừng thế nào khi thầy Phillips đi,rằng bạn ấy sẽ không đời nào nhỏ mộtgiọt nước mắt. Ấy thế mà bạn ấy cònkhóc dữ hơn tất cả tụi con và phải mượnkhăn tay của anh mình – dĩ nhiên lũ contrai thì không khóc - bởi vì bạn ấy khôngmang khăn tay, không nghĩ là sẽ cần tới.Ôi bác Marilla, thật cảm động biết bao.Thầy Phillips mở đầu bài diễn văn từ giãmới hay làm sao chứ. ‘Đã đến lúc chúngta phải giã biệt’. Thật xúc động. Thầycũng ứa nước mắt, bác Marilla. Ôi, conthấy có lỗi và ăn năn khủng khiếp vì tấtcả những lúc nói chuyện trong lớp, vẽhình thầy lên bảng và chọc ghẹo thầy vớiPrissy Andrews. Con có thể nói với báccon ước gì mình là một học sinh gương

Page 532: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mẫu như Minnie Andrew. Bạn ấy chẳngcó gì phải hối lỗi. Lũ con gái khóc suốttrên đoạn đường từ trường về nhà. CarrieSloane cứ lặp đi lặp lại vài phút một lần.‘Đã đến lúc chúng ta phải giã biệt’, làmtụi con òa khóc ngay khi đã có thể vuilên chút đỉnh. Con thấy buồn lắm, bácMarilla. Nhưng người ta không thể rơivào tận cùng tuyệt vọng khi có hai thánghè ngay trước mắt, phải không bácMarilla? Hơn nữa, tụi con đã gặp vợchồng ngài mục sư mới ở ga. Khi tất cảnỗi buồn về thầy Phillips đã trôi đi, conkhông thể ngăn mình có chút hứng thúvới vị mục sư mới, phải không ạ? Vợông ấy rất đẹp. Không hẳn là quý pháiđáng yêu, dĩ nhiên – nghe có vẻ khôngđược đúng lắm nếu một mục sư lại có vợ

Page 533: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đẹp quý phái đáng yêu, vì như vậy có thểsẽ thành tấm gương xấu. Bà Lynde nói vợcủa mục sư ở Newbridge là một tấmgương xấu vì bà ấy ăn diện quá thờitrang. Vợ mục sư mới của chúng ta mặcáo muslin xanh với tay áo phồng đángyêu và đội mũ đính hoa hồng. JaneAndrew nói đối với vợ một mục sư thìtay áo phồng quá trần tục, nhưng conkhông đánh giá khắc nghiệt như vậy, bácMarilla, vì con biết cảm giác khao khátnhững tay áo phồng. Hơn nữa, bà ấy mớilàm vợ mục sư một thời gian ngắn thôinên mọi người cũng nên thông cảm, phảikhông ạ ? Họ sẽ ở tạm tại nhà bà Lyndecho đến khi xây xong nhà cho mục sư.” Nếu như tối đó, nguyên nhân bàMarilla đi xuống nhà bà Lynde quả thật

Page 534: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đúng như những gì bà tuyên bố là để trảlại cái khung may mượn từ mùa dôngnăm trước, thì sự yếu lòng dễ thương đóđược hầu hết người dân Avonlea chia sẻ.Rất nhiều thứ bà Lynde đã cho mượn,đôi khi không hề hy vọng được trả lại,tối đó đều được đích thân người mượnmang đến trả. Một mục sư mới, hơn nữalại là mục sư có vợ đi cùng, là mục tiêuhợp lý của tính hiếu kỳ trong cộng đồngdân cư của một làng quê nhỏ an bìnhhiếm có tin giật gân. Ông Benley già, mục sư theo Anneđánh giá là thiếu trí tưởng tượng, tạinhiệm ở Avonlea mười tám năm. Lúcđến nhận nhiệm vụ, ông đã góa vợ, và cứthế đơn chiếc mãi mặc dù có tin đồn ôngđã cưới cô nọ cô kia, mỗi năm một khác.

Page 535: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tháng Hai vừa rồi, ông từ nhiệm và ra đitrong sự nuối tiếc của giáo dân, hầu hếtđều có tình cảm sau thời gian dài giaotiếp với vị mục sư già tốt bụng, mặc dùông khá yếu kém trong việc diễn thuyết.Từ đó nhà thờ Avonlea phung phí tínngưỡng vào việc nghe nhiều ứng viên vàứng viên “dự bị” đến giảng kinh thử hếtChủ Nhật này đến Chủ nhật khác. Nhữngngười này được trụ lại hoặc bị đánh rớtbởi những bề trên ở Israel; nhưng một côbé tóc đỏ ngồi ngoan ngoãn ở một gócghế băng dành cho nhà Cuthbert cũng cóý kiến riêng của mình về họ và thảo luậncặn kẽ với ông Matthew, bà Marilla luôntừ chối vì tuân thủ nguyên tắc khôngđược phê bình mục sư dưới bất kì hìnhthức nào.

Page 536: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không nghĩ ông Smith được,bác Matthew à,” là kết luận cuối cùngcủa Anne. “Bà Lynde nói bài phát biểucủa ông ấy quá nghèo nàn, nhưng connghĩ thiếu sót lớn nhất của ông ấy cũnggiống như của Bentley – không có trítưởng tượng. Còn ông Terry lại tưởngtượng nhiều quá, ông ấy thả cho nó chạyrông giống như con đã làm với chuyệnrừng Ma Ám vậy. Hơn nữa, bà Lynde nóinền tảng tôn giáo của ông ấy không đượcvững. Ông Gresham rất tốt bụng và rấtsùng đạo, nhưng ông ấy kể quá nhiều vềchuyện hài làm cho mọi người cườinghiêng ngả trong nhà thờ ; ông ấy khôngđạo mạo lắm mà người ta phải đạo mạomột chút mới làm mục sư được, phảikhông bác Matthew? Con nghĩ ông

Page 537: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marshall rõ ràng rất hấp dẫn, nhưng bàLynde nói ông ấy chưa lấy vợ, thậm chíchưa đính hôn, bởi vì bà đã điều tra đặcbiệt về ông ấy, và bà nói không bao giờđược phép có một mục sư trẻ chưa vợ ởAvonlea, vì ông ấy có thể cưới ngườitrong giáo xứ và như vậy rắc rối lắm. BàLynde là người rất biết nhìn xa trôngrộng, phải không bác Matthew ? Con rấtvui vì họ đã gọi ông Allan. Con thíchông ấy vì những bài giảng của ông ấy rấtthú vị và ông ấy cầu nguyện như thểnhững lời đó xuất phát tự trong tâm chứkhông phải do thói quen. Bà Lynde nóiông ấy không hoàn hảo, nhưng bà cũngcho rằng chúng ta không thể mong đợi cómột mục sư hoàn hảo chỉ với bảy trămnăm mươi đồng một năm được, dù sao

Page 538: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nền tảng tôn giáo của ông ấy khá vững vìbà đã hỏi ông ấy kỹ càng về tất cả cácđiểm của học thuyết. Bà cũng biết cả họhàng của vợ ông ấy, biết rằng họ đềuđáng trọng và phụ nữ thảy đều là nội trợđảm đang. Bà Lynde nói đàn ông vữngđạo và đàn bà giỏi việc nhà sẽ là một kếthợp lí tưởng cho gia đình một mục sư.” Mục sư mới và vợ là một cặp vợchồng trẻ tuổi, gương mặt dễ gần, vẫnđang trong tuần trăng mật và tràn đầynhững hoài bão tốt đẹp cho sự nghiệpmình đã chọn. Avonlea mở lòng với họtừ buổi đầu. Ai ai cũng yêu mến ngườiđàn ông trẻ tuổi thẳng thắn vui vẻ vớinhững ý tưởng cao cả và người phụ nữnhỏ nhắn thông minh dịu dàng gánh vácđịa vị nữ chủ nhân trong ngôi nhà của

Page 539: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mục sư. Anne nhanh chóng cảm thấy toàntâm toàn ý yêu quý cô Allan. Con bé đãtìm được một tâm hồn đồng điệu khác. “Cô Allan đáng yêu vô cùng, ” nótuyên bố vào một chiều Chủ nhật. “Cô ấynhận dạy lớp con và là một giáo viêntuyệt vời. Cô ấy nói ngay là cô ấy nghĩ sẽkhông công bằng khi chỉ thầy cô giáođược hỏi, và bác biết không, Marilla, đóchính xác là điều con luôn luôn nghĩ. Côấy nói chúng con có thể hỏi cô bất cứcâu hỏi nào chúng con thích và con đãhỏi thật nhiều. Con vốn giỏi đặt câu hỏimà bác Marilla.” “Ta tin con,” là lời bình phẩm dứtkhoát của bàMarilla. “Ngoài Ruby Gillis thì chẳng còn ai

Page 540: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đặt câu hỏi nữa, và bạn ấy hỏi liệu hènày có chuyến picnic toàn trường ngàyChủ nhật không. Con không nghĩ đó làmột câu hỏi đúng đắn cho lắm vì nóchẳng liên hệ gì đến bài học – bài học vềDaniel trong hang sư tử - nhưng cô Allanchỉ cười rồi nói chắc sẽ có thôi. CôAllan có nụ cười thật đáng yêu. Cô ấy cóhai lúm đồng tiền thật thanh tú trên má.Con ước gì mình cũng có lúm đồng tiền,bác Marilla. Con không còn gầy nhẳngnhư khi mới đến đây, nhưng con vẫnchưa có lúm đồng tiền. Nếu có thì biếtđâu con có thể gây ảnh hưởng tốt lênngười khác. Cô Allan nói chúng con phảiluôn cố gắng gây ảnh hưởng tốt lên ngườikhác. Cô ấy nói hay biết bao nhiêu. Conchưa bao giờ nghĩ tôn giáo lại vui như

Page 541: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy. Con luôn nghĩ nó thật u sầu, nhưngcô Allan thì không, và con cũng muốntheo đạo Thiên chúa nếu con có thể trởthành người giống như cô ấy. Con sẽkhông muốn mình giống như ông Bellgiám thị.” “Con nói như vậy về ông Bell là rấthư,” bàMarilla nghiêm giọng. “Ông Bellthật sự là người tốt.” “Ô, dĩ nhiên ông ấy tốt,” Anne đồngý, “nhưng ông ấy dường như chẳng thoảimái gì hết về chuyện đó. Nếu con có thểthành người tốt thì con sẽ nhảy múa cahát cả ngày vì vui mừng. Con đoán côAllan quá lớn tuổi rồi nên không nhảymúa hát hò được, và dĩ nhiên như vậycũng sẽ không đứng đắn cho lắm với vợmột mục sư. Nhưng con có thể nhận thấy

Page 542: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cô ấy vui mừng được là người Công giáovà cô ấy vẫn sẽ là người Công giáo chodù chẳng cần làm thế thì cô ấy vẫn đượclên thiên đường.” “Ta nghĩ chúng ta phải mời vợchồng cô Allan đến uống trà hôm nào đósắp tới thôi,” bà Marilla nói với vẻ trầmngâm. “Họ hầu như đã có mặt ở khắpmọi nơi trừ nơi này. Để ta xem nào, thứTư tuần sau sẽ là dịp tốt để mời họ.Nhưng đừng nói gì với Matthew vềchuyện này, nếu biết họ tới chơi bác ấysẽ kiếm cớ để hôm đó không có ở nhà.Bác ấy quá quen với ông Bentley rồi nênsẽ chẳng băn khoăn đến ông ấy, nhưngbác ấy sẽ thấy khó làm quen được vớimột mục sư mới, còn vợ mục sư mới thìchắc sẽ dọa bác ấy chết khiếp.”

Page 543: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con sẽ im như hến,” Anne bảođảm. “Nhưng ôi, Marilla, bác có thể đểcon làm một cái bánh mừng dịp nàykhông? Con rất muốn làm gì đó cho côAllan, bác biết bây giờ con có thể làmmột cái bánh khá ngon rồi mà.” “Con sẽ làm được bánh bông lan,”bà Marilla hứa. Chái Nhà Xanh dành cả ngày thứHai và thứ Ba chuẩn bị chu đáo mọi thứ.Mời vợ chồng mục sư đến dùng trà làmột nhiệm vụ nghiêm túc và quan trọng,mà bà Marilla thì kiên quyết không đểbất cứ bà nội trợ nào ở Avonlea qua mặt.Anne phát cuồng vì phấn khích và vuisướng. Chạng vạng ngày thứ Ba, con békể hết mọi chuyện với Diana khi hai đứa

Page 544: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngồi trên tảng đá đỏ lớn bên Bong Bóngcủa Nữ Thần Rừng và tạo cầu vồng trongnước bằng những cành cây nhỏ thấmnhựa linh sam. “Mọi thứ đều sẵn sàng rồi, Diana,ngoại trừ cái bánh mình sẽ làm sáng maivà món bánh quy bác Marilla nướngngay trước giờ trà. Mình bảo đảm vớicậu, Diana, rằng bác Marilla và mìnhbận rộn suốt hai ngày. Thật là một tráchnhiệm lớn lao khi có gia đình mục sư đếndùng trà. Mình chưa bao giờ nghĩ sẽđược trải qua một kinh nghiệm thế này.Lẽ ra cậu phải ngắm cái chạn thức ăn củanhà mình. Một cảnh tượng đáng chiêmngưỡng. Nhà mình có thịt gà nấu đông vàlưỡi ướp lạnh. Còn có hai loại thạch, đỏvà vàng, kem tươi và bánh chanh, bánh

Page 545: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

anh đào, ba loại bánh quy, bánh trái cây,món mứt mận vàng nổi tiếng của bácMarilla được đặc biệt dành riêng chocác mục sư, rồi bánh pound, bánh bônglan, bánh quy như đã nói; bánh mì cả mớilẫn cũ, phòng trường hợp mục sư đau dạdày nên không thể ăn bánh mới. BàLynde nói các mục sư thường bị đau dạdày, nhưng mình nghĩ ông Allan chưalàm mục sư đủ lâu để bị ảnh hưởng nhưthế. Mình cứ lạnh cả người mỗi khi nghĩđến cái bánh bông lan của mình. Ôi,Diana, lỡ nó không ngon thì sao! Tối quamình nằm mơ thấy bị một con quỷ lùnđội trên đầu cái bánh bông lan to bự rượtchạy vòng quanh.” “Sẽ ổn thôi mà.” Diana trấn an, conbé luôn là một người bạn rất dễ chịu.

Page 546: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình đảm bảo cái bánh cậu làm chochúng ta ăn trưa ở Vùng đất Hoang LườiNhác hai tuần trước cực kì ngon rồi.” “Ừ, nhưng bánh thường có thói quentệ hại là sẽ trở nên dở ẹc mỗi khi ta đặcbiệt muốn chúng thật ngon lành.” Annethở dài, thả một cành cây phủ nhựa rấtthơm trôi bập bềnh. “Tuy nhiên, mìnhphải tin vào Thượng đế và cẩn thận khibỏ bột vào. Ôi, nhìn kìa, Diana, cầu vồngmới đáng yêu làm sao! Cậu có nghĩ nữthần rừng sẽ bước ra sau khi chúng ta đikhỏi và dùng nó làm khăn choàngkhông?” “Cậu biết không có thứ gì gọi là nữthần rừng mà,” Diana nói. Mẹ Diana đãbiết về vụ rừng Ma Ám và đùng đùng nổigiận. Hậu quả là Diana không được cho

Page 547: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phép trí tưởng tượng bay bổng xa xôi vàđừng có mà nghĩ đến chuyện nuôi dưỡngmột niềm tin tinh thần huyền hoặc nào đócho dù là đối với những nữ thần rừng vôhại. “Nhưng quá dễ dàng để tưởng tượnglà có.” Anne nói. “Mỗi tối trước khi đingủ, mình đều nhìn ra ngoài cửa sổ và tựhỏi liệu thần rừng có thật sự ngồi đó, soimình bên dòng suối chải mái tóc dàikhông. Đôi khi mình tìm dấu chân nàngtrong những giọt sương mai. Ôi, Diana,đừng từ bỏ niềm tin của bạn về thầnrừng!” Buổi sáng thứ Tư đã đến. Anne thứcdậy từ lúc mặt trời vừa mọc vì quá phấnkhích đến nỗi không ngủ được. Con bé bịcảm lạnh vì đã dầm mình trong suối tối

Page 548: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hôm trước; nhưng ngoài bệnh phổi thìkhông gì có thể dập tắt niềm hứng thú nấunướng của con bé sáng đó. Sau bữa sángAnne bắt tay vào làm bánh. Cuối cùngrồi cũng đến lúc đóng cửa lò lại, và conbé thở ra một hơi dài. “Con chắc lần này con không quêngì cả, bác Marilla à. Nhưng bác nghĩ nócó nở không ? Lỡ bột bánh không tốt thìsao ? Con dùng bột trong hộp mới. BàLynde nói thời buổi bây giờ không thểchắc chắn mình mua được bột bánh tốttrong khi thứ gì cũng bị làm giả như thế.Bà Lynde cũng cho rằng chính phủ phảicải thiện tình hình nhưng bà ấy bảo chúngta sẽ chẳng thể nào sống được đến ngàychính phủ đảng Bảo thủ làm được điềuđó. Bác Marilla, nếu bánh không nở thì

Page 549: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sao?” “Không có nó thì chúng ta vẫn cónhiều món lắm,” bà Marilla tỏ ra mấtkiên nhẫn trước đề tài này. Tuy nhiên, cái bánh có nở, và rakhỏi lò trong hình dáng nhẹ nhàng bôngxốp như đám bọt vàng. Anne, đỏ mặt vìvui sướng, kẹp nó với những tầng mứt đỏvà, trong tưởng tượng, nhìn thấy cô Allanăn bánh rồi sẽ xin thêm miếng nữa! “Tất nhiên bác sẽ dùng bộ trà đẹpnhất rồi, bác Marilla.” Con bé nói. “Concó thể trang trí bàn với dương xỉ và hoahồng dại không?” “Ta nghĩ mấy thứ đó đều vớ vẩncả,” bà Marilla khịt mũi. “Theo ý taquan trọng là mấy thứ ăn được chứ không

Page 550: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phải ba cái trang trí phù phiếm.” “Bà Barry có trang trí bàn của bàấy,” Anne nói, không hẳn là hoàn toànchẳng có chút tinh ranh nào, “và mục sưđã dành cho bà ấy những lời ngợi khenrất tao nhã. Ông ấy nói bữa tiệc đó vừangon miệng vừa ngon mắt.” “Thôi được, con thích làm gì thìlàm,” bà Marilla nói, kiên quyết khôngđể bà Barry hay bất cứ ai qua mặt. “Chỉcần chú ý chừa đủ chỗ cho đĩa và thứcăn là được.” Anne nỗ lực hết sức để trang trí theomột kiểu cách mà bà Barry còn lâu mớitheo kịp. Với bó hoa hồng, dương xỉ vàmột khiếu thẩm mĩ rất riêng, con bé manglại cho bàn trà một vẻ đẹp khiến vợ

Page 551: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chồng ngài mục sư vừa ngồi xuống đãngợi khen không ngớt lời. “Tất cả là do Anne làm đấy ạ,” bàMarilla nói, nghiêm nghị như thường lệ,còn Anne cảm thấy nụ cười tán thưởngcủa cô Allan là quá đủ hạnh phúc trênđời này. Ông Matthew ngồi đó, chỉ có Chúavà Anne mới biết tại sao ông lại bị dụ dỗtham gia vào buổi tiệc. Ông ở trong tâmtrạng mắc cỡ và lo lắng đến mức bàMarilla đành tuyệt vọng mặc kệ ông,nhưng Anne đã giúp ông kiềm chế mộtcách thành công đến mức giờ ông đangngồi bên bàn trong bộ đồ cổ cồn trắngđẹp nhất của mình, nói chuyện với mụcsư bằng một thái độ không hẳn không cóvẻ thích thú. Ông chẳng nói lời nào với

Page 552: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cô Allan, nhưng có lẽ đó cũng khôngphải là điều được trông chờ. Tất cả đều trôi qua vui vẻ như tiếngchuông đám cưới cho đến khi cái bánhngọt của Anne được mang ra. Cô Allan,vốn được mời rất nhiều lần, từ chối nếmthử. Nhưng bà Marilla, nhìn thấy vẻ thấtvọng trên gương mặt Anne, bèn tươicười nói: “Ôi, cô phải ăn một miếng, côAllan. Anne làm riêng món này cho côđấy.” “Nếu vậy thì tôi phải thử một miếngthôi,” cô Allan cười, tự lấy một miếngtam giác lớn, mục sư và bà Marilla cũngvậy. Cô Allan cắn một miếng to và mộtbiểu hiện kì cục nhất thoáng hiện trên

Page 553: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gương mặt, tuy nhiên cô không nói lờinào mà chỉ bình tĩnh ăn từng chút một.Bà Marilla nhìn thấy vẻ mặt đó bèn vộinếm cái bánh. “Anne Shirley!” bà kêu lên, “Con đãcho cái quái gì vào bánh thế?” “Không có gì ngoài những thứ đượcghi trong công thức đâu ạ, bác Marilla,”Anne la lên với vẻ khổ sở. “Ôi, có gìkhông ổn ạ?” “Ổn à! Nó đúng là khủng khiếp. CôAllan, đừng ăn nữa. Anne, tự con nếm đi.Con cho vị gì vào đó?” “Vani ạ.” Anne nói, gương mặt conbé đỏ bừng vì xấu hổ sau khi nếm thử cáibánh. “Chỉ có vani thôi. Ôi, bácMarilla,hẳn là do bột bánh rồi. Con đã nghi ngờ

Page 554: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bột…” “Bột bánh nhảm nhí gì ! Mang cho tachai vani con dùng xem nào.” Anne chạy như bay vào bếp rồi trởra với một chai nhỏ đựng lưng lửng thứchất lỏng màu nâu và có dán nhãn vàng“Vani hảo hạng”. Bà Marilla đón lấy, mở nắp rồingửi. “Lạy Chúa tôi, Anne, con đã nêmdầu giảm đau vào bánh. Ta làm vỡ lọdầu tuần trước và đổ phần còn lại vào hũvani rỗng. Ta nghĩ đây phần nào cũng làlỗi của ta - lẽ ra ta phải nói trước vớicon – nhưng trời ạ, chẳng lẽ con khôngngửi thử à?” Anne òa khóc trước sự hổ thẹn gấp

Page 555: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đôi này. “Con không thể…Con bị cảm mà!”và nói xong con bé lao lên căn phòngđầu hồi, vùi mình vào giường khóc nhưthể không cho ai dỗ dành. Ngay lúcđó vang lên tiếng bướcchân đang khẽ bước lên cầu thang rồi cóngười bước vào phòng. “Ôi, bác Marilla,” Anne sụt sùi,không nhìn lên, “con sẽ vĩnh viễn bị mấtmặt thôi. Con sẽ không bao giờ sống nổivới chuyện này. Nó sẽ bị truyền ra ngoài- mọi chuyện lúc nào cũng được đồnkhắp Avonlea. Diana sẽ hỏi con cái bánhthế nào và con sẽ phải kể cho bạn ấynghe sự thật. Rồi thì lúc nào con cũng sẽbị chỉ trỏ là con bé nêm bánh bằng dầu

Page 556: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giảmđau. Gil… lũ con trai ở trường sẽkhông bao giờ ngừng cười nhạo chuyệnnày. Ôi, Marilla, nếu bác có chút lòng từbi của Chúa thì xin đừng bắt con phảixuống nhà rửa bát đĩa sau chuyện này.Con sẽ rửa chúng sau khi vợ chồng mụcsư đã đi khỏi, nhưng con sẽ chẳng baogiờ có thể nhìn mặt cô Allan nữa. Có lẽcô ấy sẽ nghĩ con cố tình đầu độc cô ấy.Bà Lynde nói bà ấy biết một con bé mồcôi cố đầu độc người cưu mang mình.Nhưng dầu này có độc đâu cơ chứ. Nóđược đưa vào cơ thể mà - mặc dù khôngqua đường bánh. Bác sẽ nói vậy với côAllan chứ, bác Marilla ? ” “Ta nghĩ con nên ngồi dậy và tự nóivới cô ấy đi, ” một giọng nói vui vẻ cấtlên.

Page 557: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne bật dậy, thấy cô Allan đứngbên giường, nhìn mình vớiđôi mắt tươicười. “Cô bé yêu quý, đừng khóc thế này,”cô nói, vô cùngbối rối vì gương mặt bithảm của Anne. “Sao thế, chỉ là một lỗitức cười mà ai cũng có thể mắc phải thôimà.” “Ôi, không, chỉ có con mới phạm lỗinhư thế,” Anne khổ sở nói. “Và conmuốn cái bánh đó phải thật ngon dànhcho cô, cô Allan.” “Ừ, ta biết, cưng ạ. Và ta đảm bảovới con là ta đánh giá rất cao lòng tốtcùng với sự quan tâm của con không thuakém gì khi mọi chuyện đều ổn vậy. Nào,đừng khóc nữa, xuống nhà với ta và chỉ

Page 558: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ta xem vườn hoa của con nào. BácCuthbert nói với ta rằng con cũng có mộtmảnh vườn nhỏ của riêng mình. Ta muốnđược tham quan vì ta cũng rất thích hoa.” Anne cho phép mình bình tĩnh vàthoải mái hơn, thầm nhủ rằng quả thậtchính do ý trời mà cô Allan là một tâmhồn đồng điệu. Không ai nói thêm gì vềcái bánh dầu thuốc, và khi khách đã ravề, Anne nhận ra mình tận hưởng buổi tốivới sự thích thú nhiều hơn mong đợi, chodù có tai nạn khủng khiếp đó. Tuy nhiên,con bé vẫn thở dài nặng nề. “BácMarilla, có phải thật tuyệt khinghĩ rằng mai là một ngày mới không cólỗi lầm nào?” “Ta bảođảm là con sẽ lại phạm phải

Page 559: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cả đống lỗi thôi.” Bà Marilla nói. “Tachưa từng thấy ai phạm lỗi giỏi hơn con,Anne.” “Đúng vậy thật, con biết rõ chuyệnđó,” Anne buồn bã thừa nhận. “Nhưngbác có khi nào nhận thấy con cũng cóđiểm đáng động viên không, bácMarilla ? Con không bao giờ phạm mộtlỗi hai lần.” “Ta không biết liệu có ích lợi gì lắmkhông khi con luôn phạm lỗi mới.” “Ôi, bác không thấy sao, bácMarilla? Phải có giới hạn về số lỗi mộtngười có thể phạm phải chứ, và khi đã đihết lượt rồi thì con sẽ không mắc lỗi nữa.Đó là một suy nghĩ rất dễ chịu.” “Thôi được rồi, tốt hơn hết con nên

Page 560: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đem cái bánh đó cho heo ăn đi,” bàMarilla nói. “Chẳng ai ăn nổi nó cả,thậm chí là Jerry Boute.”

Page 561: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 22

Page 562: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne được mời đi dùng trà

“Vậy bây giờ có chuyện gì mà mắtcon lại lồi ra khỏi tròng thế kia?” bàMarilla hỏi khi Anne vừa chạy ra bưuđiện về. “Con lại khám phá ra một tâmhồn đồng điệu khác nữa à?”Sự phấn khích tỏa ra quanh Anne nhưchiếc áo choàng, ánh lên trong mắt, rạngngời trong từng đường nét của con bé.Con bé đã nhảy múa trên đường về nhưmột nàng tiên bay theo gió, băng qua ánhnắng êm dịu và bóng tối lười biếng củamột ngày tháng Tám. “Không ạ, bác Marilla, nhưng ôi,bác nghĩ sao nào? Con được mời đếnnhà mục sư dùng trà chiều mai! Cô Allan

Page 563: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gửi thư ở bưu điện cho con. Bác xemnày, Marilla. ‘Cô Anne Shirley, CháiNhà Xanh.’ Đây là lần đầu tiên con đượcgọi là ‘Cô’. Nó khiến con rùng cả mình.Con sẽ nâng niu nó mãi mãi trong sốnhững vật báu quý giá nhất của mình.” “Cô Allan nói với ta cô ấy định lầnlượt mời tất cả thành viên của lớp họcChủ nhật đến dùng trà,” bà Marilla dửngdưng. “Con không cần phát sốt lên nhưthế. Phải học cách bình thản đón nhậnmọi thứ, cô bé ạ.” Muốn Anne bình thản đón nhận mọithứ thì chắc phải thay đổi cả bản tính củanó. Với một con người được tạo nên từ“tâm hồn, lửa và sương” như con bé, mọiniềm vui và đau đớn đến trong đời đềumãnh liệt gấp ba so với bình thường. Bà

Page 564: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla cảm nhận được điều này và mơhồ lo lắng, nhận ra tất cả thăng trầm củacuộc đời có lẽ sẽ thành gánh nặng vớitâm hồn xốc nổi này, nhưng lại khônghiểu được một cách thấu đáo rằng khảnăng vui sống lớn lao không kém còn cóthể bù đắp nhiều gấp bội. Do đó bàMarilla tin rằng mình phải có tráchnhiệm rèn cho Anne có được một tâmhồn bình yên đơn điệu, có điều chuyệnnày đối với bà cũng bất khả thi và xa lạnhư ánh nắng nhảy múa dưới lòng suốicạn. Bà phải buồn bã tự nhủ rằng mìnhkhông cải thiện tình hình được nhiều lắm.Một hy vọng tha thiết hoặc một kế hoạchnào đó sụp đổ có thể đẩy Anne vào “đaukhổ tột độ”. Nhưng hoàn thành được nósẽ đưa con bé vào một thế giới hân hoan

Page 565: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngây ngất. Bà Marilla gần như bắt đầucảm thấy không còn hy vọng trong chuyệnnhào nặn sinh linh bơ vơ này thành bégái kiểu mẫu, cư xử điềm tĩnh đúng mực.Nhưng bà cũng không tin rằng mình thậtsự thích Anne trở nên như vậy hơn. Tối đó Anne lặng lẽ đi ngủ trongtâm trạng khổ sở vì ông Matthew nói gióđã chuyển sang hướng Đông Bắc và ôngsợ rằng ngày mai trời sẽ mưa. Tiếng lábạch dương quanh nhà xào xạc làm conbé thấp thỏm không yên, cảm giác như đólà tiếng mưa tí tách, rồi cả tiếng gầm xaxôi vọng lại từ vịnh mà bình thường conbé vẫn lắng nghe hết sức thích thú, yêucái giai điệu lạ lùng, âm vang mà ám ảnhđó, bây giờ lại dường như lời báo trướccho cơn bão và thảm họa sẽ xảy đến với

Page 566: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một cô bé đang đặc biệt trông chờ mộtngày đẹp trời. Anne nghĩ rằng buổi sángsẽ không bao giờ tới. Nhưng mọi thứ rồi cũng phải kếtthúc, ngay cả buổi tối trước ngày bạnđược mời dùng trà ở nhà mục sư. Sánghôm đó, trái với dự đoán của ôngMatthew, trời lại đẹp và tinh thần củaAnne được dịp thăng hoa đến đỉnh điểm.“Ôi, bác Marilla, hôm nay trong con cóđiều gì đó làm con thấy yêu tất cả nhữngngười con gặp,” con bé thốt lên trong lúcrửa bát đĩa của bữa sáng. “Bác khôngbiết con thấy sung sướng đến thế nàođâu! Cảm giác này tồn tại mãi thì có phải tốt không? Con tin là con có thểthành một đứa trẻ mẫu mực nếu đượcmời đi dùng trà mỗi ngày. Nhưng ôi, bác

Page 567: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla, đây cũng là một dịp trang trọng.Con thấy lo lắng quá. Nếu con cư xửkhông đúng đắn thì sao? Bác biết là conchưa bao giờ được dùng trà ở nhà mụcsư mà, con không chắc mình biết hết cácquy tắc xã giao, mặc dù từ khi đến đâycon đã học được những quy tắc trongPhép xã giao của tạp chí Family Herald.Con rất sợ nhỡ lại làm chuyện ngốcnghếch hoặc quên điều gì đó mà mình lẽra nên làm. Liệu có đúng không khi xinthêm một phần ăn nữa nếu ta rất rấtmuốn?” “Vấn đề của con, Anne, là con nghĩquá nhiều về bản thân. Con chỉ nên nghĩtới cô Allan, tới những gì tốt đẹp và dễchịu nhất với cô ấy,” bà Marilla nói, ítnhất một lần trong đời cũng đưa ra lời

Page 568: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khuyên rất đúng đắn và súc tích. Annengay lập tức nhận ra điều này. “Bác nóiđúng, bác Marilla. Con sẽ cố không nghĩvề mình chút nào.” Anne rõ ràng đã hoàn tất chuyếnviếng thăm của mình mà không mắc lỗinào nghiêm trọng về “phép ngoại giao”,vì con bé trở về lúc chạng vạng, dướibầu trời cao vút, bao la rạng rỡ nhữngđám mây hồng và vàng nghệ tây, trongtâm trạng tuyệt hảo và vui vẻ kể tất cảcho bà Marilla nghe trong lúc đang ngồitrên tấm phản lớn bằng thạch sa đỏ ở cửabếp, mệt mỏi tựa cái đầu xoăn vào vạtváy bằng vải bông kẻ của bà. Một cơn gió mát từ những triền đồivân sam phía Tây thổi xuống, băng quanhững cánh đồng trĩu hạt và rì rào qua

Page 569: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hàng dương. Một ngôi sao sáng treo lơlửng trên vườn cây và đom đóm lập lòetrên đường Tình nhân, bay ra bay vàogiữa đám dương xỉ và bụi cây xào xạc.Anne vừa nói vừa nhìn chúng, cảm thấynhư gió, sao cùng đom đóm hòa trộn vàothành một thứ gì đó thật ngọt ngào và mêhoặc đến mức không thể diễn tả bằng lời. “Ôi, bác Marilla, con đã có mộtkhoảng thời gian say đắm nhất. Con cảmthấy mình không hề sống một cách vô íchvà sẽ luôn cảm thấy như thế ngay cả khikhông bao giờ được mời đến uống trà ởnhà mục sư nữa. Khi con đến, cô Allanđón con ở cửa. Cô ấy mặc chiếc váy xinhxắn nhất bằng vải bông mịn màu hồngnhạt tay dài đến khuỷu, với hàng tá diềmxếp nếp và trông cô ấy không khác gì

Page 570: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thiên thần. Con thật sự nghĩ khi lớn lêncon muốn trở thành vợ mục sư, bácMarilla à. Một mục sư có lẽ sẽ khôngquan tâm đến mái tóc đỏ của con vì ôngấy sẽ không nghĩ đến những thứ trần tụcnhư thế. Nhưng dĩ nhiên vợ của mục sưphải có bản tính thiện mà con lại chẳngbao giờ được như thế, nên con đoán làcó nghĩ nữa cũng chẳng ích gì. Có ngườisinh ra đã lương thiện, có người lạikhông. Con thuộc nhóm thứ hai. BàLynde nói con vốn tội lỗi từ trong trứngrồi. Cho dù có cố gắng đến thế nào thìcon cũng không bao giờ trở nên tốt đẹpnhư những người bản tính lương thiện.Cũng na ná như với môn hình học vậy.Nhưng bác có nghĩ là cố gắng nhiều thìcũng phải được đền đáp gì chứ? Cô

Page 571: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Allan là một trong số những người bảntính lương thiện. Con vô cùng yêu quý côấy. Bác cũng biết như một số người, nhưbác Matthew và cô Allan, ta có thể yêuquý họ ngay không chút nghi ngại. Mộtsố người khác, như bà Lynde chẳng hạn,ta phải cố lắm mới yêu được. Bác biếtphải yêu họ vì họ biết quá nhiều và lại lànhững người hoạt động năng nổ ở nhàthờ, nhưng lúc nào bác cũng phải nhắcmình điều đó nếu không sẽ quên mất. Cómột bạn gái khác cũng dùng trà ở nhàmục sư, đến từ trường học ChủnhậtWhite Sands. Bạn ấy tên là LaurettaBradley và rất dễ thương. Không hắn làmột tâm hồn đồng điệu, bác biết đấy,nhưng vẫn rất dễ thương. Chúng con đãcó một buổi tiệc trà tao nhã và con nghĩ

Page 572: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình đã tuân thủ đầy đủ các quy tắc củaphép lịch sự. Sau buổi trà, cô Allan chơiđàn và hát, rồi còn bắt nhịp cho Laurettavà con hát chung. Cô Allan nói con cóchất giọng tốt và sau này con phải háttrong dàn đồng ca trường Chủ nhật. Báckhông biết được con xúc động đến rùngmình như thế nào khi chỉ mới nghĩ đếnđiều đó đâu. Con khao khát được háttrong dàn đồng ca trường Chủ nhật giốngDiana, nhưng con e rằng đó là một vinhdự mình sẽ không bao giờ đạt được.Lauretta phải về nhà sớm vì có một buổihòa nhạc lớn ở khách sạn White Sandsvà chị bạn ấy tham gia biểu diễn.Lauretta nói rằng những người Mỹ ởkhách sạn tổ chức hòa nhạc hai tuần mộtlần để giúp đỡ bệnh viện Charlottetown

Page 573: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và họ đề nghị rất nhiều người dân WhiteSands biểu diễn. Lauretta bảo bạn ấymong có ngày mình cũng sẽ được mời.Con chỉ còn biết nhìn bạn ấy kinh ngạc.Sau khi bạn ấy đi, cô Allan và con đãtâm sự rất thân mật. Con kể hết mọichuyện cho cô ấy - về bà Thomas vớimấy cặp sinh đôi, Katie Maurice cùngvới Violetta rồi chuyện con tới Chái NhàXanh và những rắc rối với môn hình học.Và bác có tin được không, bác Marilla?Cô Allan nói với con cô ấy cũng dốt đặcmôn hình học. Bác không biết điều đóđộng viên con nhiều đến thế nào đâu. BàLynde tới nhà mục sư ngay trước khi conrời khỏi đó và bác biết sao không,Marilla? Các ủy viên quản trị vừa thuêmột giáo viên mới và đó là một cô giáo.

Page 574: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tên cô ấy là Muriel Stacy. Đó chẳngphải là một cái tên lãng mạn sao? BàLynde nói trước giờ chưa từng có giáoviên nữ nào ở Avonlea và bà ấy cho rằngđó là một đổi mới nguy hiểm. Nhưng connghĩ thật tuyệt vời khi có một cô giáo vàcon thật không biết mình sẽ phải sốngsao cho qua hai tuần trước khi trườngkhai giảng, con quá nôn nóng muốn gặpcô ấy.”

Page 575: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 23

Page 576: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne gặp tai họa trong vấnđề danh dự

Anne phải sống qua hơn hai tuần lễ,đúng như lẽ thường. Gần một tháng đãtrôi qua kể từ vụ bánh nướng dầu thuốc,đây là thời kỳ cao điểm của con bé trongviệc vướng vào đủ loại rắc rối mới; thậtkhông tài nào đếm xuể những lỗi lặt vặtkiểu như lơ đãng dốc cạn cả chảo sữabột tách kem vào giỏ đựng len trong bếpthay vì đổ vào máng heo và chuyện bướcthẳng qua mép cầu gỗ rồi rớt xuống suốitrong khi mải mơ mộng vẩn vơ. Một tuần sau buổi trà ở nhà mục sư,Diana Barry cũng tổ chức tiệc.

Page 577: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Nhỏ và có chọn lọc,” Anne trấn anbà Marilla. “Chỉ có mấy đứa con gáitrong lớp tới dự thôi.” Bọn trẻ có một khoảng thời gian vuivẻ và không xảy ra trục trặc gì cho đếnsau buổi trà, khi chúng nhận ra mìnhđang ở trong vườn nhà Barry, có phầnchán tất cả trò chơi quen thuộc và sẵnsàng sa vào bất kỳ trò tinh nghịch tự biêntự diễn nào. Chẳng mấy chốc trò tinhnghịch đó đã được xác định là trò “tháchthức”. Thách thức là trò giải trí thời thượngnhất của mấy đứa nhỏ Avonlea hồi đó.Nó bắt đầu từ cánh con trai nhưng ngaysau đó lan sang cả lũ con gái, và tất cảnhững chuyện ngốc nghếch xảy ra ởAvonlea hè đó nhằm thực hiện trò “thách

Page 578: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thức” này nhiều đến mức đủ viết thành cảmột cuốn sách. Đầu tiên Carrie Sloane thách RubyGillis leo lên một chỗ trên cây liễu cổthụ trước cửa chính; Ruby Gillis mặc dùsợ chết khiếp mấy con sâu bướm mập úxanh lè chuyên phá hoại cây cối vừacanh cánh nỗi sợ bị mẹ trách phạt nếu nólàm rách cái váy mới bằng vải muslinnhưng vẫn nhanh chóng thực hiện trướcsự chưng hửng thấy rõ của CarrieSloane. Rồi Josie Pye thách Jane Andrews nhảy bằng chân trái quanh vườn khôngđược ngừng hay cho chân phải xuống đất;Jane Andrews đã rất cố gắng nhưng đànhbỏ cuộc ở góc thứ ba và phải chịu thua.

Page 579: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Chiến thắng của Josie có phần ồn àothái quá nên Anne Shirley bèn thách nóđi trên đỉnh hàng rào ván ở phía Đôngkhu vườn. Dĩ nhiên, “đi” trên hàng ràován đòi hỏi sự khéo léo và sự vững vàngcủa đầu cùng gót chân nhiều hơn nhữnggì một người chưa từng thử có thể tưởngtượng ra. Nhưng Josie Pye, vốn nổi tiếngyếu kém ở một số lĩnh vực, ít nhất trongchuyện đi trên hàng rào ván cũng chứngtỏ một năng khiếu bẩm sinh được nuôidưỡng thích đáng. Josie đi trên hàng ràonhà Barry với vẻ dửng dưng như muốnnói trò cỏn con như thế này chẳng đángđể “thách”. Chiến thắng vẻ vang của conbé nhận được sự ngưỡng mộ bất đắc dĩ,vì hầu hết lũ con gái đều có thể đánh giáđược giá trị của nó do tự bản thân chúng

Page 580: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đã từng nếm nhiều đau khổ khi cố gắng đitrên hàng rào. Josie bước xuống từ hàngrào, mặt đỏ bừng vì thắng lợi và ném choAnne một cái liếc mắt thách thức. Anne hất bím tóc đỏ. “Tớ nghĩ đi trên một hàng rào vánvừa nhỏ vừa thấp cũng chẳng có gì totát,” con bé nói. “Tớ biết một bé gái ởMarysville có thể đi trên nóc nhà.” “Tớ không tin,” Josie nói thẳngthừng. “Tớ không tin có người có thể đitrên nóc nhà. Dù sao thì cậu cũng khôngthể?” “Tớ không thể à?” Anne vội vàng lalên. “Vậy tớ thách cậu làm đó,” Josienói giọng thách thức. “Tớ thách cậu leo

Page 581: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lên đi trên nóc bếp nhà ông Barry.” Anne tái mặt, nhưng rõ rang khôngcòn đường nào khác. Con bé bước vềphía căn nhà, nơi một cái thang đang dựavào mái bếp. Tất cả lũ con gái lớp nămđều “Ôi!” lên, phần vì phấn khích, phầnvì sợ hãi. “Đừng có làm chuyện này, Anne,”Diana năn nỉ. “Cậu sẽ rơi xuống và chếtmất. Đừng để ý tới Josie Pye. Thách ailàm gì đó quá nguy hiểm như vậy làkhông công bằng.” “Mình phải làm. Danh dự của mìnhđang bị đe dọa,” Anne nói trang trọng.“Mình sẽ bước trên mái ngói đó, Diana,hoặc sẽ bỏ mạng trong sự nỗ lực. Nếumình chết cậu hãy nhận chiếc nhẫn cẩn

Page 582: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngọc trai của mình.” Anne leo lên thang trong sự im lặngnghẹt thở, tới được nóc nhà, đứng thăngbằng trên chỗ đặt chân bấp bênh đó, bắtđầu đi dọc theo mái, rồi chợt hoa mắtnhận ra mình đang đứng chon von giữađất trời và đi trên mái nhà không phảichuyện mà trí tưởng tượng có thể giúpích được. Tuy nhiên, con bé vẫn xoay xởtiến được vài bước trước khi thảm họaập tới. Rồi nó loạng choạng, mất thăngbằng, sẩy chân, lảo đảo và té, trượt trênmái nhà nóng ran và rơi xuống xuyên quađám kim ngân chằng chịt bên dưới – tấtcả xảy ra khi đám đông thất kinh hồn víabên dưới còn chưa kịp đồng thanh thétlên kinh hoàng. Nếu Anne trượt chân ngã xuống bên

Page 583: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phía mái nhà mà nó leo lên lúc nãy thìDiana có lẽ sẽ lập tức trở thành ngườithừa kế chiếc nhẫn ngọc trai. May mắn làcon bé rơi về phía bên kia, nơi mái nhàmở dốc xuống hành lang, gần mặt đất đếnmức dù té xuống đó cũng đỡ nghiêmtrọng hơn nhiều. Tuy nhiên, khi Diana vàlũ con gái hớt hải chạy vòng qua căn nhà– trừ Ruby Gillis, hoảng loạn đứng nhưmọc rễ trên mặt đất – chúng thấy Annenằm bất động, trắng bệch giữa đám kimngân tan nát. “Anne, cậu chết rồi ư?” Diana thétlên, quỳ sụp xuống bên cạnh bạn mình.“Ôi Anne, Anne thân mến, nói một lờivới mình đi, nói mình biết cậu chưa chếtđi.” Trước tiếng thở phào nhẹ nhõm của

Page 584: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

toàn thể đám con gái, đặc biệt là con béJosie Pye mặc dù thiếu trí tưởng tượngnhưng vẫn bị ám ảnh bởi viễn cảnh khủngkhiếp sẽ bị gán cho cái mác là kẻ đã gâyra cái chết sớm bi thảm của AnneShirley, Anne choáng váng ngồi dậy vàngập ngừng trả lời: “Chưa, Diana, mìnhchưa chết, nhưng mình nghĩ mình bị mấtcảm giác rồi.” “Ở đâu?” Carrie Sloane sụt sùi.“Ôi, ở đâu, Anne?” Anne chưa kịp trảlời thì bà Barry đã xuất hiện. Thấy bà,Anne cố gắng đứng dậy nhưng lại ngồibệt xuống với một tiếng kêu đau đớn nhonhỏ. “Chuyện gì vậy? Con bị thương chỗnào vậy?” bà Barry hỏi.

Page 585: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Gót chân con,” Anne thở hổn hển.“Ôi, Diana, tìm cha bạn rồi nhờ ông chởmình về nhà đi. Mình biết mình không thểđi bộ về được. Và mình dám chắc mìnhcũng chẳng thể nhảy một chân xa đến thếtrong khi Jane còn không nhảy hết mộtvòng vườn.” Bà Marilla đang hái táo mùa hètrong vườn thì thấy ông Barry băng quacây cầu gổ đi lên dốc, bà Barry bên cạnhvà một hàng dài bé gái kéo theo phía sau.Anne nằm trên tay ông, yếu ớt gục đầuvào vai ông. Chính lúc đó bà Marilla bất chợttỉnh ngộ. Khi nỗi hoảng sợ đột ngột xétoang trái tim, bà bỗng nhận ra Anne có ýnghĩa đến thế nào với mình. Bà đã phảithừa nhận bà thích Anne, nói cho đúng

Page 586: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hơn là vô cùng yêu quý con bé. Nhưnggiờ đây, trong lúc cuống cuồng chạyxuống dốc, bà nhận ra Anne thân thiếtvới bà hơn tất cả mọi thứ trên đời. “Ông Barry, chuyện gì xảy ra vớicon bé vậy?” bà thở hổn hển với một vẻnhợt nhạt và run rẩy mà hàng bao nhiêunăm nay, bà Marilla điềm đạm và lý tríchưa bao giờ để lộ. Anne ngóc đầu lên tự trả lời. “Không có gì phải sợ đâu, bácMarilla. Con đang đi trên nóc nhà thì bịngã. Con nghĩ gót chân con bị bong gânrồi. Nhưng lẽ ra con còn có thể bị gãy cổấy chứ, bác Marilla. Chúng ta hãy nhìnvào khía cạnh tốt đẹp của vấn đề đi.” “Lẽ ra khi cho phép con đi dự tiệc

Page 587: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ta phải biết là con sẽ làm trò gì đó choxem,” bà Marilla nói, giọng sắc lẻm vàgay gắt cho dù cảm thấy nhẹ cả người. “Đưa con bé vào trong đi, ông Barry, đặtnó nằm trên sofa ấy. Lạy Chúa tôi, conbé xỉu mất rồi!” Quả đúng như vậy. Quá đau đớn vìvết thương, Anne có thêm một điều ướcthành sự thật. Con bé đã ngất xỉu. Ông Matthew, được gọi vội về khiđang thu hoạch trên đồng, ngay lập tức đitìm bác sĩ, ông này đến đúng lúc và pháthiện ra vết thương nặng hơn họ tưởngnhiều. Gót chân của Anne bị gãy xương. Đêm đó, khi đi lên chái Đông, nơimột bé gái mặt trắng bệch đang nằm, bàMarilla được đón chào bằng một giọng

Page 588: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói rầu rĩ vang lên từ giường. “Bác có thấy tội nghiệp cho conkhông, bác Marilla?” “Tất cả là lỗi của con,” bà Marillanói, kéo rèm xuống rồi thắp đèn lên. “Chính vì vậy mà bác nên thấy tộinghiệp cho con,” Anne nói, “vì con thấyvô cùng khó chịu khi nghĩ rằng tất cả làlỗi của con. Nếu có thể đổi lỗi cho bấtcứ ai khác con sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.Nhưng bác Marilla, bác sẽ làm gì nếu bịthách đi trên nóc nhà?” “Ta sẽ đứng vững trên mặt đất vàmặc ai thách gì thì thách. Thật ngu xuẩn!”bà Marilla nói. Anne thở dài.

Page 589: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Nhưng tâm lý bác vững vàng thếkia mà, bác Marilla. Con có được nhưvậy đâu. Con chỉ cảm thấy mình khôngchịu nổi sự coi thường của Josie Pye.Con đã bị nó qua mặt cả đời rồi. Và connghĩ con đã bị trừng phạt quá nhiều nênbác không cần nổi nóng với con nữa, bácMarilla. Rốt cuộc thì ngất xỉu cũng chẳngmấy dễ chịu. Bác sĩ làm con đau khủngkhiếp khi ông ấy nắn xương cho con. Consẽ không đi lại được trong sáu bảy tuầnvà vậy là sẽ lỡ mất cơ hội gặp cô giáomới. Tới lúc con đến trường thì cô ấychẳng còn mới nữa rồi. Rồi Gil… tất cảcác bạn trong lớp sẽ bỏ xa con. Ôi, conlà một sinh linh đau khổ. Nhưng con sẽcố gắng dũng cảm chịu đựng tất cả miễnlà bác không nổi giận với con, bác

Page 590: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla.” “Này này, ta nổi giận gì chứ,” bàMarilla nói. “Con là đứa trẻ kém maymắn, chuyện đó không có gì phải nghingờ, nhưng như con nói đó, con sẽ phảichịu đựng nó. Giờ thì cố ăn một chút đi.” “Chẳng phải thật may mắn vì con cótrí tưởng tượng như thế sao?” Anne nói.“Con hy vọng nó sẽ giúp con trải quachuyện này suôn sẻ. Những người khônghề có trí tưởng tượng sẽ làm gì khi họ bịgãy xương nhỉ, bác có nghĩ ra không, bácMarilla?” Anne luôn có lý do chính đáng để cangợi trí tưởng tượng của mình trong suốtthời gian bảy tuần chán ngắt sau đó.Nhưng con bé không chỉ dựa vào nó.

Page 591: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con bé có nhiều khách, không ngày nàotrôi qua mà không có ít nhất một bạn họcnữ ghé vào mang tặng nó nào hoa, nàosách và kể cho nó nghe tất thảy chuyệnxảy ra trong thế giới trẻ thơ của Avonlea. “Mọi người đều quá tốt và tử tế, bácMarilla,” Anne thở dài vui vẻ vào ngàyđầu tiên được đặt chân xuống sàn. “Nằmliệt giường không dễ chịu gì cho lắm,nhưng nó cũng có mặt tốt, bác Marilla.Bác sẽ khám phá ra mình có biết baonhiêu bạn. Đấy, ngay cả thầy giám thịBell cũng đến thăm con, thầy ấy thật sựlà người rất tốt. Không phải một tâm hồnđồng điệu, dĩ nhiên, nhưng con vẫn thíchthầy ấy và cảm thấy hối hận khủng khiếpvì từng chỉ trích những lời cầu nguyệncủa thầy. Giờ thì con tin thầy thật sự chân

Page 592: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thành khi cầu nguyện, chỉ có điều thầy ấycó thói quen nói theo kiểu như thầy ấykhông chân thành vậy. Chỉ cần cố gắngchút đỉnh là thầy có thể khắc phục đượcvấn đề đó. Con đã ám chỉ một cách khálộ liễu với thầy ấy. Con nói cho thầy biếtcon đã cố gắng đến thế nào để lời cầunguyện riêng tư của mình trở nên thú vị.Thầy kể hết với con về thời gian thầy bịgãy chân khi còn nhỏ. Thật kỳ lạ khi nghĩthầy giám thị Bell cũng từng là một cậunhóc. Ngay cả trí tưởng tượng của concũng có giới hạn, vì con không thể tưởngtượng ra chuyện đó. Khi con cố tưởngtượng ra hình ảnh thầy hồi còn bé thì lạithấy thầy với món tóc mai hoa râm vàcặp kính cận, không khác gì vẻ ngoài củathầy trong trường Chủ nhật, chỉ nhỏ hơn

Page 593: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thôi. Ấy vậy mà rất dễ hình dung côAllan khi còn bé. Cô Allan đã đến thămcon mười bốn lần. Đó có phải một điềuđáng tự hào không bác, bác Marilla? Khimà vợ một mục sư vốn bận rộn biết baochứ! Cô ấy cũng là một vị khách đến làvui vẻ. Cô ấy chẳng bao giờ nói với bácđó là lỗi của bác và rằng vì thế hy vọngbác sẽ ngoan ngoãn hơn. Lần nào đếnthăm con bà Lynde cũng nói như vậy; màbà ấy lại nói theo cái kiểu làm con cảmthấy có lẽ bà ấy hy vọng con sẽ ngoanngoãn hơn nhưng thực tình lại không tincon sẽ làm được. Ngay cả Josie Pyecũng đến thăm con. Con tiếp đón bạn ấyhết mức lịch sự vì con nghĩ bạn ấy rấthối hận là đã thách con đi trên nóc nhà.Nếu con chết đi bạn ấy sẽ phải cả đời

Page 594: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mang một gánh nặng tối tăm của sự ănnăn hối hận. Diana thật là một người bạnchung thủy. Bạn ấy đến đây mỗi ngày đểlàm vợi bớt nỗi cô đơn của con. Nhưngôi, con sẽ vui mừng biết bao khi đượctrở lại trường vì con được nghe rất nhiềuchuyện hấp dẫn về cô giáo mới. Tất cả lũcon gái đều nghĩ cô ấy dễ thương khôngchê vào đâu được. Diana nói cô ấy cómái tóc xoăn đáng yêu nhất và đôi mắtvô cùng quyến rũ. Cô ấy ăn mặc đẹp vàtay áo của cô ấy phồng hơn của bất cứ aiở Avonlea. Chiều thứ Sáu nào cô ấycũng đọc thơ và mọi người đều phải đọcmột đoạn hoặc tham gia đối thoại. Ôi,chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt rồi. JosiePye nói bạn ấy ghét chuyện đó nhưng chỉvì Josie ít trí tưởng tượng quá thôi.

Page 595: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Diana, Ruby Gillis và Jane Andrewsđang chuẩn bị một tác phẩm đối thoại tênlà ‘Chuyến viếng thăm buổi sáng’ chothứ Sáu tuần tới. Những thứ Sáu khôngcó buổi đọc thơ thì cô Stacy sẽ cho tất cảvào rừng ‘thực địa’ để học về dương xỉ,hoa và chim. Mỗi sáng và tối cả lớp lạitập thể dục. Bà Lynde nói bà ấy chưabao giờ nghe đến những hoạt động nhưthế và tất cả chuyện này là do có mộtgiáo viên nữ. Nhưng con nghĩ hẳn phảituyệt lắm và con tin rằng mình sẽ thấy côStacy là một tâm hồn đồng điệu.” “Có một chuyện rõ như ban ngày,Anne,” bà Marilla nói, “đó là chuyệncon rớt từ mái nhà Barry xuống chẳngảnh hưởng gì đến cái lưỡi của con hết.”

Page 596: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 597: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 24

Page 598: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Cô Stacy và học trò tổ chứchòa nhạc

Lúc Anne sẵn sàng quay trở lạitrường học thì lại đã sang tháng Mười –một tháng Mười rực rỡ, tràn ngập màuđỏ và vàng, với những buổi sáng phủ mộtsắc màu êm dịu khi thung lũng chìm trongmàn sương mỏng manh như thể linh hồncủa mùa thu đã rót sương ra cho mặt trờihút cạn – màu tím than, màu ngọc trai,bạc, hồng và lam khói. Sương mai trĩunặng làm cả cánh đồng lấp lánh như tấmvải bạc và dưới thung lũng cây cối umtùm có rất nhiều đống lá xào xạc chạyqua chạy lại. Đường Bạch Dương là mộtmái vòm vàng rực và dọc hai bên đường,

Page 599: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dương xỉ khô héo chuyển màu nâu sẫm.Mùi hương thấm đẫm trong làn không khívốn đã khơi nguồn cảm hứng cho các côbé đang nhẹ bước đến trường, nhữngbước chân thoăn thoắt náo nức chứkhông rề rà chậm như rùa; và thật vuibiết bao khi được trở lại với chiếc bànmàu nâu xinh xẻo bên cạnh Diana, vớiRuby Gillis gật đầu chào từ dãy bên kia,Carrie Sloane chuyền tin nhắn còn JuliaBell chuyển một mẩu kẹo cao su từ dãyghế sau lên. Anne thở một hơi dài hạnhphúc khi chuốt bút chì và xếp những tấmthiệp có hình vào bàn học. Cuộc sốnghẳn nhiên rất thú vị. Con bé thấy vị giáo viên mới là mộtngười bạn đích thực và hữu ích nữa. CôStacy là một phụ nữ trẻ thông minh, đáng

Page 600: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mến có biệt tài lấy lòng học sinh củamình và khơi gợi được những nét tốt đẹpnhất của chúng cả về trí tuệ lẫn đạo đức.Anne nở rộ như một bông hoa dưới ảnhhưởng lành mạnh này và đem về cho mộtông Matthew vô cùng ngưỡng mộ cùngbà Marilla khó tính xem những bản báocáo kết quả học tập và mục tiêu sángchói. “Con yêu cô Stacy bằng cả trái tim,bác Marilla. Cô ấy thật thanh lịch, giọngnói ngọt ngào. Khi cô ấy phát âm tên con,con cảm nhận được theo bản năng là côấy đánh vần có âm e. Chiều nay chúngcon có buổi đọc thơ. Ước gì cô có mặt ởđó để nghe con đọc ‘Mary, Nữ hoàng xứScots’. Con thật đã đặt cả hồn mình vàođó. Trên đường về nhà Ruby Gillis bảo

Page 601: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con là cách con đọc câu ‘Giờ đây vìvòng tay của cha, con tim phụ nữ của tavĩnh biệt’ đã làm máu bạn ấy đông lại.” “À ừ, hôm nào đó con có thể đọccho ta nghe trong kho thóc,” ôngMatthew đề nghị. “Dĩ nhiên con sẽ làm vậy,” Annetrầm ngâm nói, “nhưng con biết mìnhkhông thể làm tốt như vậy được nữa. Sẽkhông phấn khích như khi trước mặt ta làtoàn bộ học sinh đang nín thở nuốt từnglời ta nói. Con biết mình sẽ không thểlàm máu bác đông lại được.” “Bà Lynde nói thứ Sáu tuần trướcmáu bà ấy cũng đông cả lại khi thấy lũcon trai leo lên tận ngọn mấy cái cây totrên đồi nhà Bell để tìm tổ quạ,” bà

Page 602: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla nói. “Ta không hiểu sao cô Stacylại khuyến khích mấy vụ đó.” “Nhưng chúng con muốn có một cáitổ quạ cho tiết học về tự nhiên,” Annegiải thích. “Chuyện đó xảy ra trong buổidã ngoại chiều của tụi con. Những chiềudã ngoại thật tuyệt vời, bác Marilla. CôStacy giải thích mọi thứ thật hay. Chúngcon phải viết luận về những buổi chiềudã ngoại và con viết được những bài haynhất.” “Con nói nghe kiêu ngạo quá đấy.Lẽ ra phải để cô giáo nói chứ.” “Nhưng cô ấy có nói vậy mà, bácMarilla. Và thật sự con không kiêu ngạo.Sao có thể kiêu ngạo khi con dốt hìnhhọc như thế? Tuy nhiên con thật sự bắt

Page 603: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đầu sáng ra được một chút rồi. Cô Stacygiảng bài quá rõ ràng. Tuy nhiên, con sẽchẳng bao giờ giỏi môn đó được và conthừa nhận với cô suy nghĩ như thế thậtđáng xấu hổ. Nhưng con rất thích viếtluận. Gần như lần nào cô Stacy cũng đểtụi con tự chọn đề tài; nhưng tuần tới tụicon sẽ viết luận về một nhân vật xuấtsắc. Thật khó chọn trong số bao nhiêunhân vật xuất sắc trên đời. Hẳn sẽ rấttuyệt nếu được trở thành nhân vật xuấtsắc và có người viết luận về mình saukhi mình mất, phải không ạ? Ôi, con thậtsự muốn được trở thành nhân vật xuấtsắc. Con nghĩ khi lớn lên con sẽ trởthành một y tá giỏi và sẽ cùng Tổ chứcChữ thập đỏ xung trận như một sứ giả từbi. Ấy là trong tường hợp con không

Page 604: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thành nhà truyền giáo ngoại quốc được.Chuyện đó sẽ rất lãng mạn, nhưng ngườita phải là người rất tốt mới làm nhàtruyền giáo được, một chướng ngạikhông dễ vượt qua chút nào. Ngày nàotụi con cũng tập thể dục. Chúng làmngười ta duyên dáng hơn và cải thiện khảnăng tiêu hóa.” “Cải với thiện cái gì chứ!” bàMarilla nói, thật lòng nghĩ chuyện nàythật nhảm nhí. Nhưng tất cả các buổi chiều dãngoại, các thứ Sáu đọc thơ cũng như tậpthể dục đều lu mờ trước một dự án mà côStacy vạch ra vào tháng Mười một. Họctrò trường Avonlea sẽ tổ chức một buổihòa nhạc, biểu diễn trong tòa thị chínhvào tối Giáng sinh, vì một mục đích cao

Page 605: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đẹp là giúp đỡ kinh phí mua cờ cho nhàtrường. Học sinh thảy đều rất thích kếhoạch này, việc chuẩn bị chương trìnhđược tiến hành ngay lập tức. Trong số tấtcả những đứa trẻ phấn khích được chọntham gia biểu diễn, không ai phấn khíchbằng Anne Shirley, người đặt cả trái timvà tâm hồn vào việc này, và cũng khôngai vấp phải sự ngăn cản như con bé đã bịbởi sự phản đối của Marilla. Bà nghĩtoàn bộ chuyện này là một mớ ngốcnghếch. “Nó chỉ nhồi đầy đầu con những thứvớ vẩn, chiếm mất thời gian lẽ ra phảidành cho bài học,” bà càu nhàu. “Takhông tán thành chuyện con nít tổ chứchòa nhạc và đua nhau tập luyện. Nó chỉlàm chúng trở nên phù phiếm, ngạo mạn

Page 606: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và thích khoe mẽ thôi.” “Nhưng bác thử nghĩ tới mục đíchcao cả của nó xem,” Anne nài nỉ. “Mộtlá cờ sẽ nuôi dưỡng tinh thần yêu nước,bác Marilla à.” “Tầm phào! Trong suy nghĩ của đámtrẻ các con thì có bao nhiêu tinh thần yêunước đáng quý chứ. Các con thì chỉmuốn vui chơi thôi.” “Ôi, chẳng phải khi ta có thể kết hợplòng yêu nước với sự vui vẻ thì tất cảđều ổn sao? Dĩ nhiên tổ chức hòa nhạc làviệc rất tuyệt. Chúng con sẽ có sáu mànđồng ca còn Diana đơn ca. Con sẽ gópmặt trong hai tiểu phẩm – ‘Xã hội khôngngồi lê đôi mách’ và ‘Nữ hoàng tiên’. Lũcon trai cũng có tiểu phẩm. Và con sẽ có

Page 607: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hai tiết mục đọc thơ nữa, bác Marilla.Chỉ nghĩ thôi con cũng run lên rồi, nhưngđây là dạng run rùng mình dễ chịu.Chúng con sẽ có một hoạt cảnh ở cuối –‘Niềm tin, hy vọng và sự nhân từ’.Diana, Ruby và con đều tham gia, tất cảmặc đồ trắng tóc buông xõa. Con sẽ làHy Vọng, với đôi tay nắm chặt, mắtngước lên. Con sẽ phải tập thoại tronggác xép. Bác đừng hoảng hốt nếu nghetiếng con rên rỉ nhé. Có một màn conphải rên rỉ rất thương tâm, thật khó đểdiễn sao cho giàu tính nghệ thuật, bácMarilla à. Josie Pye sưng sỉa lên vìkhông được đóng vai mình muốn. Nómuốn làm nữ hoàng tiên. Thật buồn cười,có ai từng thấy nữ hoàng thần tiên nàobéo như Josie đâu? Nữ hoàng tiên phải

Page 608: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thanh mảnh cơ, Jane Andrews sẽ là nữhoàng còn con là một trong số các thị nữ.Josie nói tiên tóc đỏ cũng buồn cười ynhư tiên béo, nhưng con không để mìnhbận tâm tới những gì Josie nói. Con sẽđội vòng hoa hồng trắng trên tóc, RubyGillis sẽ cho con mượn giày bệt vì conkhông có đôi nào cả. Tiên cần phải cógiày bệt, bác thấy đó. Bác chẳng thểtưởng tượng nổi cô tiên nào mà lại mangbốt, đúng không? Nhất là bốt có mũibằng đồng nữa? Chúng con sẽ trang tríhội trường bằng cành vân sam và linhsam đính hoa hồng bằng giấy lụa hồng.Tất cả chúng con bước hàng đôi đi vàosau khi khán giả an tọa, trong lúc EmmaWhite chơi một hành khúc bằng đànorgan. Ôi, Marilla, con biết bác không

Page 609: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hăng hái với chuyện này như con, nhưngbác không mong Anne nhỏ bé của bác sẽkhiến người ta phải chú ý sao?” “Ta chỉ mong con cư xử cho đúng.Ta sẽ hết sức vui mừng nếu tất cả mớbòng bong này qua đi và con có thể bìnhtâm lại. Giờ thì con chẳng tập trung vàoviệc gì được trong lúc đầu óc chật níchhết tiểu phẩm, rên rỉ lại đến hoạt cảnh.Còn cái lưỡi của con nữa, đúng là thầnkỳ khi đến giờ nó còn chưa rách toạc ra.” Anne thở dài rồi lui ra sân sau, nơimảnh trăng non trên bầu trời phía Tâymàu xanh táo rọi qua đám cây dương trụilá và ông Matthew đang xẻ gỗ. Annengồi trên một chồng gỗ kể cho ông nghevề buổi hòa nhạc, chắc chắn đây là mộtthính giả thấu hiểu và biết đánh giá, ít

Page 610: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhất là trong lúc này. “À ừ, ta đoán buổi hòa nhạc sẽ khásuôn sẻ. Mong rằng con sẽ thực hiện tốtnhiệm vụ của mình,” ông nói, mỉm cườicúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn lanh lợiháo hức của con bé. Anne cười đáp lạiông. Hai bác cháu là bạn bè thân thiếtcủa nhau và lúc nào ông Matthew cũngthầm tạ ơn các vì sao chiếu mệnh đã giúpông không dính dáng gì đến việc dạy dỗcon bé. Đó là nhiệm vụ độc quyền của bàMarilla; nếu phải gánh trách nhiệm nàychắc ông sẽ suốt ngày lo lắng về nhữngmâu thuẫn thường trực giữa chuyệnnuông chiều và cái gọi là nghĩa vụ. Nhưbây giờ, ông được tùy ý “làm hư Anne”– theo cách nói của bà Marilla. Nhưngrốt cuộc đây cũng không phải một sắp

Page 611: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

xếp tồi; trên đời này đôi khi một chút“biết đánh giá” cũng hiệu quả không kémviệc “dạy dỗ” tận tâm.

Page 612: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 25

Page 613: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ông Matthew không chịunhượng bộ về chuyện tay áo

phồng

Ông Matthew đã trải qua mười phúttồi tệ. Ông bước vào bếp trong ánh chạngvạng của một tối tháng Mười hai giá rétxám xịt, ngồi xuống góc một chiếc hộpgỗ để tháo đôi ủng nặng nề ra khỏi chân,không hề biết Anne và đám bạn đang tậpvở “Nữ hoàng tiên” trong phòng khách.Ngay sau đó chúng băng qua sảnh xuốngbếp, cười đùa, tán chuyện vui vẻ. Chúngkhông nhìn thấy ông Matthew đang rụt rèco mình vào bóng tối phía bên kia cáihộp gỗ với tay này cầm ủng một tay kiacầm cái xỏ ủng, và ông bẽn lẽn quan sát

Page 614: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chúng trong mười phút đã nhắc đến ởtrên trong khi chúng đội mũ, khoác áo vàtrò chuyện về tiểu phẩm và buổi hòanhạc. Anne đứng trong đám đó, đôi mắtcũng sáng và sinh động như những đứacòn lại, nhưng ông Matthew đột nhiênnhận ra có gì đó làm con bé khác hẳnđám bạn. Điều khiến ông lo lắng là khácbiệt đó gợi cho ông ấn tượng về một thứgì đó không nên tồn tại. Anne có gươngmặt rạng rỡ hơn, mắt to và long lanh hơn,các đường nét cũng thanh tú hơn mấy đứakhác; ngay đến ông Matthew nhút nhát ítquan sát cũng nhận ra điều này; nhưngđiểm khác biệt làm ông băn khoăn khôngliên quan gì đến mấy đặc điểm đó. Vậynó thật ra là gì? Ông Matthew bị câu hỏi này ám ảnh

Page 615: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rất lâu sau khi đám con gái đã tay trongtay đi xuống con đường dài đóng băngcứng ngắc còn Anne lại chúi đầu vàomấy cuốn sách. Ông không thể tham khảoý kiến bà Marilla, người mà ông cảmthấy khá chắc chắn là sẽ khịt mũi vẻ quởtrách và bình phẩm rằng khác biệt duynhất bà thấy giữa Anne và mấy bé gáikhác là thỉnh thoảng chúng cho phép lưỡimình được nghỉ ngơi đôi chút còn Annethì không bao giờ. Điều này, theo cảmnhận của ông Matthew, không giúp íchđược nhiều lắm. Tối đó, ông phải viện đến tẩu thuốchòng tìm ra ngọn nguồn vấn đề, mặc dùbà Marilla rất khó chịu. Sau hai tiếng hútthuốc và vắt óc suy nghĩ, ông Matthewđã tìm ra đáp án. Anne ăn mặc không

Page 616: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giống những đứa con gái khác! Càng ngẫm nghĩ ông Matthew càngtin rằng Anne chưa bao giờ ăn mặc nhưmấy bé gái khác – chưa bao giờ kể từ khinó đến Chái Nhà Xanh. Bà Marilla luôncho con bé mặc những bộ váy đơn giảnsậm màu may độc theo một kiểu. NếuMatthew có biết về một thứ giống nhưthời trang ăn mặc thì kiến thức của ôngcũng chỉ đến thế mà thôi, nhưng ông kháchắc chắn tay áo của Anne không hềgiống tay áo những bé gái khác. Ông nhớlại đám con gái ở bên con bé tối hôm đó– tất cả đều rực rỡ trong những chiếc váycó eo màu đỏ, xanh, hồng và trắng – rồitự hỏi tại sao bà Marilla luôn cho con béăn mặc đơn giản và nghiêm trang đến thếkia.

Page 617: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Dĩ nhiên, nó phải ổn rồi. Marillahiểu biết hơn ai hết và bà là người dạydỗ con bé. Vì vậy hẳn phải có một độngcơ khôn ngoan bí ẩn nào đó đằng sauviệc này. Nhưng chắc rằng cũng chẳnghại gì nếu để đứa trẻ đó có một cái váyđẹp – như cái Diana Barry luôn mặcchẳng hạn. Ông Matthew quyết định sẽtặng cho con bé một cái; chuyện này chắcchắn không thể tính là ông xía mũi vào.Chỉ còn hai tuần nữa là đến Giáng sinh.Một chiếc váy đẹp đẽ sẽ là món quà rấthợp lý. Thở dài hài lòng, ông Matthewcất tẩu thuốc rồi đi ngủ, trong khi bàMarilla mở hết các cửa để nhà đượcthoáng khí. Ngay tối hôm sau ông Matthew lênđường đến Carmody mua váy, quyết định

Page 618: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giải quyết cho xong khâu gian nan nhất.Việc này, ông tin chắc, không phải thửthách tầm thường. Ông Matthew cũng cókhả năng mua bán trong khá nhiều mặthàng và chứng tỏ không phải tay mặc cảkém cỏi; nhưng ông biết mình sẽ phảitrông cậy nhiều vào người bán hàng khiđi mua váy cho một bé gái. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ôngMatthew quyết định đến cửa hàngSamuel Lawson thay vì William Blair.Lẽ dĩ nhiên, nhà Cuthbert luôn mua hàngở William Blair; đối với họ chuyện đócũng mang tính bổn phận như chuyện dựlễ ở nhà thờ Giáo hội trưởng lão và bầucho đảng Bảo thủ vậy. Nhưng hai cô congái của William Blair thường xuyênđứng tiếp khách và ông Matthew sợ họ

Page 619: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chết khiếp. Ông có thể xoay xở thươnglượng với họ khi ông biết chính xác mìnhmuốn gì và chỉ ra được; nhưng trongnhững hoàn cảnh cần được giải thích vàtư vấn như thế này, ông cảm thấy mìnhchắc chắn cần đến một quý ông đứng sauquầy. Vì vậy ông đến cửa hàng Lawson,nơi Samuel hoặc con trai ông ta sẽ tiếpđón ông. Hỡi ôi! Ông Matthew không biếtrằng do gần đây mở rộng việc kinh doanhnên Samuel đã thuê một nhân viên nữ; cônày là cháu của vợ ông và thật tình làmột thiếu nữ vô cùng chưng diện, vớimái tóc xõa hất ngược ra sau, đôi mắtnâu to tròn và nụ cười rộng mở dễ khiếnngười khác hoang mang. Cô ta ăn mặchơi quá kiểu cách, đeo mấy chiếc vòng

Page 620: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lấp lánh cứ lanh canh leng keng theo từngcử động của bàn tay. Ông Matthew đờngười vì bối rối khi cuối cùng lại thấy côta ở đó; còn những chiếc vòng thì quétsạch sành sanh mọi sự sáng suốt của ông. “Tối nay cháu giúp gì được cho bácđây, bác Cuthbert?” cô Lucilla Harrisnhanh nhảu và duyên dáng cất tiếng hỏi,hai bàn tay gõ nhẹ mặt quầy. “Cô có… có… có… à ừ, có cái càonào không?” ông Matthew ấp úng. Cô Harris, lẽ tự nhiên, có vẻ kinhngạc khi thấy có người hỏi mua cào giữatháng Mười hai. “Cháu chắc là cửa hàng vẫn còn mộthay hai cái,” cô nói, “nhưng chúng ởtrong kho trên lầu cơ. Cháu sẽ đi xem

Page 621: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sao.” Trong lúc cô ta không có mặt, ôngMatthew gom góp những phần minh mẫnrải rác tứ tung của mình để cố thêm mộtlần nữa. Khi cô Harris trở lại với cái cào cỏvà vui vẻ hỏi: “Bác cần gì nữa không,bác Cuthbert?” ông Matthew thu hết canđảm trả lời: “À ừ, vì cô đã đề nghị, tôicó lẽ cũng sẽ… lấy… nghĩa là… nhìnqua… mua một ít… một ít hạt cỏ.” Cô Harris từng nghe nói MatthewCuthbert là người lập dị. Giờ thì cô kếtluận ông hoàn toàn mất trí rồi. “Chúng cháu chỉ giữ hạt cỏ vào mùaxuân,” cô cao giọng giải thích. “Ngaybây giờ thì chúng cháu không có.”

Page 622: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ô, dĩ nhiên… dĩ nhiên… đúng nhưcô nói,” ông Matthew bất hạnh ấp úng,cầm chiếc cào đi ra cửa. Đến ngưỡngcửa thì ông nhớ ra mình chưa trả tiền bènkhổ sở quay lại. Trong khi cô Harris tínhtiền ông cố huy động năng lượng cho mộtnỗ lực tuyệt vọng cuối cùng. “À ừ… nếu không phiền lắm… tôicòn muốn… nghĩa là… tôi muốn xem…xem… một ít đường.” “Trắng hay nâu ạ?” cô Harris kiênnhẫn hỏi. “Ồ… à ừ… nâu,” ông Matthew đápyếu ớt. “Có một thùng ở kia,” cô Harris nói,lắc mấy chiếc vòng về hướng đó. “Cửahàng cháu chỉ có mỗi loại đó.”

Page 623: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tôi… tôi sẽ mua 20 pound,” ôngMatthew đáp, mồ hôi tuôn đầm đìa trêntrán. Đi được nửa chặng đường về nhàrồi ông Matthew mới hoàn hồn. Đây làmột kinh nghiệm khủng khiếp, nhưngcũng đáng đời cho mình, ông nghĩ, vìdám phạm tội dị giáo, đi sang cửa hànglạ. Khi về đến nhà ông giấu cái cào vàonhà kho còn đường thì đem cho bàMarilla. “Đường nâu!” bà Marilla kêu lên.“Anh bị ám quẻ hay sao mà mua nhiềuvậy? Anh biết em không bao giờ dùngthứ này trừ khi nấu cháo yến mạch chongười làm hay bánh trái cây đen thôi mà.Jerry đi rồi và lâu nay em có làm bánh

Page 624: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đó đâu. Mà nó cũng chẳng phải đường tốtnữa – vừa thô vừa đen – William Blairthường không bán đường loại này.” “Anh… anh nghĩ biết đâu có lúc sẽcần đến nó,” ông Matthew nói rồi chuồnêm. Khi ngẫm lại toàn bộ vấn đề, ôngMatthew quyết định vấn đề phải cần đếnbàn tay một người phụ nữ. Bà Marilla thìkhông tính rồi. Ông Matthew cảm thấychắc chắn bà sẽ dội ngay một gáo nướclạnh vào kế hoạch của ông. Chỉ còn lạibà Lynde; vì không còn người phụ nữnào khác ở Avonlea mà ông Matthewdám hỏi ý kiến. Vậy là ông đến tìm bàLynde, và người phụ nữ tốt bụng đó ngaylập tức đón nhận vấn đề từ người đànông phiền não này.

Page 625: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Chọn một cái váy để anh tặngAnne? Dĩ nhiên tôi sẽ làm rồi. Mai tôi sẽđến Carmody chọn ngay. Anh có ý tưởngcụ thể nào chưa? Chưa à? Thôi được rồi,tôi đành dựa theo đánh giá của mình vậy.Tôi tin một cái váy nâu lộng lẫy sẽ hợpvới Anne, mà William Blair có một sốlụa mới màu đó rất đẹp. Có lẽ anh sẽmuốn tôi may cho con bé luôn, kẻo nếuMarilla làm gì, Anne có thể sẽ phongthanh biết trước về nó và thế còn gì làbất ngờ nữa? Được rồi, tôi sẽ may cho.Không, chẳng phiền phức gì. Tôi thíchmay vá mà. Tôi sẽ may theo số đo củacháu gái tôi, Janny Gillis, vì nó và Annecó dáng người giống nhau y hệt.” “À ừ, tôi rất biết ơn chị,” ôngMatthew nói, “và, và, tôi không biết

Page 626: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nữa… nhưng tôi muốn… tôi nghĩ ngàynay họ may tay áo hơi khác thời xưa mộtchút. Nếu không phải đòi hỏi quá đángthì tôi… tôi muốn chúng được may theokiểu mới.” “Phồng?” Dĩ nhiên. Anh chẳng cầnmảy may lo lắng chuyện đó, Matthew.Tôi sẽ làm theo mốt mới nhất,” bà Lyndenói. Rồi bà nói thêm với mình sau khiông Matthew đi khỏi: “Thật hài lòng khiđược thấy đứa bé tội nghiệp đó mặctươm tất một lần. Cách Marilla diện chonó thật buồn cười, vậy đó, mình ngứamiệng muốn nói thẳng với cô ấy cả tá lầnrồi. Nhưng mình phải kìm lại, vì mình cóthể thấy Marilla không muốn đượckhuyên, cô ấy nghĩ rằng bản thân hiểuchuyện dạy dỗ trẻ con nhiều hơn mình,

Page 627: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chỉ vì cô ấy là một gái già. Nhưng lúcnào mà chẳng vậy. Những người từngnuôi dạy trẻ sẽ biết trên đời này chẳng cóphương pháp nhanh chóng và khắc nghiệtnào lại phù hợp với mọi đứa trẻ. Nhưnghọ bao giờ cũng cho rằng mọi chuyệnđều dễ dàng và đơn giản như Luật Ba –cứ đặt ba hạng tử xuống và kết quả rađúng được cả. Nhưng máu thịt thì khôngthể tính theo kiểu toán học và đó là chỗsai lầm của Marilla Cuthbert. Mình nghĩcô ấy cố gắng nuôi dưỡng tinh thầnkhiêm nhường của Anne bằng cách chocon bé ăn mặc như vậy; nhưng nó lại cóchiều hướng dấy lên lòng ghen tỵ và bấtmãn ấy chứ. Mình chắc con bé hẳn cảmnhận được khác biệt giữa quần áo của nóvà của những đứa trẻ khác. Nhưng thử

Page 628: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nghĩ đến chuyện Matthew đã để ý đếnđiều đó xem! Con người đó đã thức giấcsau hơn sáu mươi năm thiếp ngủ rồi.” Trong vòng hai tuần sau đó, bàMarilla biết chắc ông Matthew đang âmmưu một chuyện gì nhưng không thể đoánra được cho đến tận tối Giáng sinh, khibà Lynde đem cái váy đến. Bà Marillacư xử nhìn chung rất lịch thiệp, mặc dùrõ ràng bà không mấy tin vào lời giảithích xã giao của bà Lynde rằng bà ấymay cái váy vì ông Matthew sợ nếu bàMarilla may thì Anne sẽ phát hiện ra quásớm. “Vậy ra đây là chuyện làm choMatthew có vẻ bí ẩn và cứ cười mộtmình suốt hai tuần qua, phải không?” bànói hơi cứng nhắc nhưng đượm vẻ khoan

Page 629: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dung. “Tôi biết anh ấy sẽ làm chuyện gìđó ngốc nghếch mà. Ái chà, phải nói tôikhông nghĩ Anne cần thêm váy nữa. Thunày tôi đã may cho con bé ba cái rất tốt,ấm áp và tiện dụng, có thêm nữa thì chỉthành xa xỉ thôi. Vải may hai tay áo nàycũng đủ cho một cái eo rồi, tôi chắc vậyđó. Anh sẽ chỉ nuông chiều tính kiêungạo của Anne thôi, Matthew, mà bâygiờ con bé đã kiêu căng như một concông rồi. Thôi được, em hy vọng cuốicùng con bé cũng được thỏa mãn, vì embiết nó thèm mấy cái tay áo ngốc nghếchnày từ hồi chúng mới xuất hiện cơ, mặcdù sau lần đầu tiên nhắc tới, nó chẳngnói thêm câu nào nữa. Cái độ phồng càngngày càng lớn và nực cười hơn; giờ đã tonhư quả bóng rồi. Năm sau ai mà mặc

Page 630: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chúng chắc phải đi nghiêng mới quađược cửa.” Sáng Giáng sinh mở ra một thế giớitrắng xóa tươi đẹp. Tháng Mười hai nàytiết trời rất ấm áp và mọi người cứ tưởngsẽ có một Giáng sinh xanh lá, nhưngtuyết chỉ vừa rơi nhẹ trong đêm cũng đủlàm Avonlea chuyển mình. Anne hướngánh mắt vui vẻ ra ngoài khung cửa sổ đầuhồi phủ sương lạnh giá. Vân sam trongRừng Ma Ám thảy đều mượt mà đẹp đẽ;bạch dương và anh đào dại được viềnmàu ngọc trai, những cánh đồng đã càylốm đốm tuyết phủ; và trong không gianhuy hoàng ngân vang một hồi chuông.Anne vừa chạy xuống nhà vừa ca hát chođến khi giọng con bé vang khắp CháiNhà Xanh.

Page 631: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Chúc mừng Giáng sinh, bácMarilla! Chúc mừng Giáng sinh, bácMatthew! Đây chẳng phải một Giángsinh đáng yêu sao? Con rất mừng vì trờitrắng xóa. Giáng sinh mà không trắng xóathì dường như thiếu mất vẻ chân thật,đúng không ạ? Con không thích Giángsinh xanh. Chúng không xanh – chỉ cómàu nâu xám lờ nhờ khó chịu thôi. Saongười ta lại gọi chúng là xanh được chứ?Ôi… ôi… bác Matthew, cái đó cho conà? Ôi, bác Matthew!” Ông Matthew bẽn lẽn mở lớp giấybọc rồi vừa lôi cái váy ra vừa gửi mộtánh mắt cáo lỗi về phía bà Marilla,người giả vờ mải mê châm nước bình tràkhông thèm để ý, nhưng thật ra đang lénlút quan sát cảnh tượng đó với vẻ thú vị.

Page 632: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne đón cái váy và nhìn nó trongsự im lặng cung kính. Ôi, nó mới đẹplàm sao – lớp lụa nâu mềm mại đáng yêuvà bóng đến thế; phần áo được tô điểmbởi những diềm xếp nếp vô cùng xinhxắn; phần eo xếp ly một cách công phutheo kiểu thời thượng nhất, có cả một dảiđăng ten mỏng manh quanh cổ. Nhưng tayáo – chúng lộng lẫy biết bao! Tay áo dàiđến khuỷu, và phía trên khuỷu, hay ốngtay phồng xinh đẹp được chia thành cácmúi bởi những dải chun và nơ lụa nâu. “Đó là quà Giáng sinh của con,Anne,” ông Matthew nói thẹn thùng.“Thế nào… thế nào… Anne, con khôngthích sao? À ừ… à ừ.” Mắt Anne bỗng nhiên đẫm nước.

Page 633: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Thích ư! Ôi, bác Matthew!,” Anneđặt váy xuống ghế rồi siết chặt hai tay.“Bác Matthew, thật không thể tuyệt vờihơn. Ôi, con sẽ không bao giờ bày tỏ hếtsự cảm kích của mình. Nhìn tay áo nàyxem! Ôi, đối với con đây cứ như mộtgiấc mơ đẹp vậy.” “Nào nào, ăn sáng thôi,” bà Marillacắt ngang. “Phải nói là, Anne, ta khôngnghĩ con cần bộ váy này; nhưng vì bácMatthew đã tặng nó cho con, con nên giữgìn cho cẩn thận. Bà Lynde có để lại chocon một dải ruy băng buộc tóc. Màu nâu,cho hợp với váy. Giờ thì tới đây ngồiđi.” “Con không biết làm sao ăn sángđược nữa,” Anne sung sướng nói. “Ăn

Page 634: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sáng có lẽ quá tầm thường với mộtkhoảnh khắc phấn khích thế này. Conmuốn được ăn chiếc váy này bằng mắthơn. Con rất mừng rằng tay áo phồng vẫnđang mốt. Con cảm thấy dường như sẽkhông sao chịu đựng nổi nếu mình chưakịp mặc váy tay bồng thì nó đã lỗi mốtrồi. Con chưa bao giờ cảm thấy thật sựthỏa mãn, bác thấy đó. Bà Lynde thậtđáng yêu vì đã tặng con dải ruy băng.Quả thật con cảm thấy mình phải trở nênngoan ngoãn. Những lúc như thế này, conrất tiếc vì mình không phải một bé gáigương mẫu; và con luôn luôn quyết tâmsau này sẽ phải ngoan. Nhưng có vẻ nhưkhó mà giữ được quyết tâm khi gặp mộtsự cám dỗ không cưỡng lại được. Dùsao thì sau chuyện này, con thật sự sẽ cố

Page 635: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gắng nhiều hơn.” Khi bữa sáng tầm thường kết thúc thìDiana xuất hiện, băng qua cây cầu gỗtrắng trong thung lũng, nhỏ nhắn và tươitắn trong chiếc áo choàng khăn đỏ thắm.Anne chạy bay xuống dốc gặp bạn. “Chúc mừng Giáng sinh, Diana! Ôi,Giáng sinh này tuyệt vời biết bao. Mìnhcó một thứ thật lộng lẫy để cho bạn xem.Bác Matthew tặng mình bộ váy đáng yêunhất, với tay áo cực kỳ. Mình chẳng thểtưởng tượng ra thứ gì đẹp hơn được.” “Mình cũng có quà cho bạn đây,”Diana nói không ra hơi. “Đây… cái hộpnày này. Bà dì Josephine gửi cho nhàmình một hộp lớn đựng cơ man là thứ -và cái này dành cho bạn. Lẽ ra mình phải

Page 636: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đem sang từ tối qua, nhưng khi người tachuyển quà tới thì trời tối rồi, mà dạonày mình chẳng bao giờ cảm thấy thoảimái khi đi qua Rừng Ma Ám vào buổi tốicả.” Anne mở hộp rồi nhòm vào bêntrong. Đầu tiên là tấm thiệp ghi “Tặng côbé Anne và Chúc mừng Giáng sinh”; kếđó hiện ra một đôi giày bệt trẻ em cỡ nhỏdễ thương nhất trần đời, với phần mũiđính cườm, nơ sa tanh và khóa sáng lấplánh. “Ôi,” Anne nói, “Diana, thế này thìnhiều quá. Hẳn là mình đang mơ.” “Mình gọi nó là định mệnh,” Diananói. “Cậu sẽ không phải mượn giày củaRuby nữa, thật may mắn vì giày của nó

Page 637: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rộng hơn tận hai số so với chân của cậuvà nghe một cô tiên lê giày loẹt xoẹt thìquả là kinh khủng. Josie Pye hẳn sẽ vuilắm đây. Nói cho cậu biết nhé, RobWright đã về cùng Gertie Pye sau buổitập áp chót. Cậu từng nghe chuyện gìchoáng đến thế chưa?” Ngày hôm đó tất cả học trò Avonleađều phấn khích đến phát sốt, vì hộitrường đã được trang trí và buổi tổngdiễn tập cuối cùng cũng đã được tổ chức. Chương trình hòa nhạc diễn ra vàobuổi tối và thành công rực rỡ. Hộitrường nhỏ chật kín, tất cả diễn viên đềuthể hiện rất tốt, nhưng Anne là ngôi saochói lòa trong đêm diễn, đến nỗi ngay cảsự đố kỵ, dưới hình dạng Josie Pye, cũngkhông thể phủ nhận.

Page 638: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, đây chẳng phải một buổi tốisáng chói sao?” Anne thở dài phát biểukhi mọi chuyện đã kết thúc và nó cùngDiana đang bước về nhà dưới bầu trờiđêm đầy sao. “Mọi thứ đều suôn sẻ,” Diana nóimột cách thực tế. “Mình đoán chúng tahẳn phải kiếm được khoảng mười đô la.Cậu nhớ nhé, ông Allan sẽ gửi bài tườngthuật đến báo Charlottetown đấy.” “Ôi, Diana, liệu chúng ta có thấy tênmình trong đó không? Chỉ nghĩ đến thôimình cũng rung mình rồi. Phần đơn cacủa cậu tao nhã không chê vào đâu được,Diana. Mình còn thấy tự hào hơn cả cậukhi nốt đầu tiên cất lên. Mình cứ tự nhủ,‘Chính người bạn tâm giao yêu dấu của

Page 639: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình đang được vinh danh đấy’.” “Còn màn đọc thơ của cậu làm cảhội trường vỗ tay nhiệt liệt, Anne. Đoạnthơ buồn đó rất tuyệt.” “Ôi, mình hồi hộp lắm đó, Diana.Khi ông Allan gọi tên mình, mình thậtkhông biết làm sao để leo lên sân khấuđó nữa. Mình cảm thấy như cả triệu cặpmắt đổ dồn vào nhìn thấu qua mình, trongkhoảnh khắc kinh khủng đó mình tưởngnhư chẳng thể bắt đầu được. Rồi mìnhnghĩ đến những tay áo phồng đáng yêucủa mình và thu được can đảm. Mìnhbiết mình phải làm sao cho xứng vớinhững tay áo đó, Diana. Nên mình bắtđầu, và giọng nói của mình như vọng lạitừ một nơi xa xăm nào đó. Mình cảmthấy không khác gì một con vẹt. Thật là

Page 640: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

định mệnh khi mình thường xuyên tậpđọc trong gác xép, bằng không mình sẽchẳng thể nào vượt qua nổi. Mình rên rỉđạt chứ?” “Ừ, thật ra cậu rên rất đáng yêu,”Diana trấn an. “Lúc ngồi xuống mình thấy bà cụSloane đang lau nước mắt. Thật tuyệt vờikhi nghĩ rằng mình đã chạm vào trái timai đó. Thật lãng mạn khi được tham giavào một buổi hòa nhạc, đúng không? Ôi,đây quả là một kỷ niệm rất khó quên.” “Chẳng phải hoạt cảnh của nhómcon trai cũng rất ổn sao?” Diana nói.“Gilbert Blythe thật tuyệt vời. Anne,mình nghĩ cậu đối xử với Gil tàn nhẫnquá đấy. Để mình kể cậu nghe. Khi cậu

Page 641: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chạy khỏi sân khấu sau màn nữ hoàngthần tiên, một bông hồng rớt khỏi tóc cậu.Mình thấy Gil nhặt nó lên và để trong túiáo ngực. Vậy đó. Cậu rất lãng mạn nênmình chắc cậu sẽ phải hài lòng vì chuyệnđó.” “Kẻ đó có làm gì cũng chẳng liênquan đến mình,” Anne nói giọng kiêucăng. “Mình tuyệt đối không bao giờ phímột suy nghĩ nào cho hắn, Diana.” Tối đó bà Marilla và ông Matthew,những người suốt hai mươi năm hôm naymới lần đầu tiên ra ngoài nghe hòa nhạc,ngồi nán lại bên bếp lửa khi Anne đã đingủ. “À ừ, anh đoán Anne của chúng tadiễn xuất không thua kém bất kỳ đứa trẻ

Page 642: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nào trong nhóm,” ông Matthew tự hàonói. “Phải, đúng vậy,” bà Marilla thừanhận. “Con bé thật sáng dạ, Matthew. Nótrông cũng rất dễ thương nữa. Em từng cóý chống đối rốt cuộc cũng chẳng hại gì.Dù sao, tối nay em rất tự hào về Anne,mặc dù em sẽ không nói cho con bé biếtvậy đâu.” “À ừ, anh tự hào về nó và anh đãnói với con bé như vậy trước lúc nó lêntầng trên,” ông Matthew nói. “Chúng taphải xem sau này liệu có thể làm gì chocon bé nữa, Marilla. Anh đoán chẳngmấy chốc nó sẽ cần thứ gì đó còn hơn cảtrường Avonlea nữa.” “Còn dư giả thời gian để nghĩ về

Page 643: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chuyện đó mà,” bà Marilla nói. “Đếntháng Ba này nó cũng chỉ mới mười bathôi. Mặc dù tối nay em sững sờ vì conbé lớn như một thiếu nữ rồi đấy. BàLynde may cái váy đó hơi dài, làm Annetrông cao hẳn lên. Con bé học hỏi nhanhvà em nghĩ điều tốt nhất chúng ta có thểlàm cho nó là sau này gửi nó đến trườngQueen. Nhưng chưa cần bàn về chuyệnđó trong một hai năm nữa.” “À ừ, cũng chẳng hại gì khi suy nghĩthật kỹ về chuyện này,” ông Matthew nói.“Những chuyện như vậy tốt nhất là suy đitính lại nhiều lần.”

Page 644: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 645: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 26

Page 646: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Thành lập câu lạc bộ kểchuyện

Đám trẻ Avonlea nhận thấy thật khóquay lại với nhịp sống buồn chán. Đặcbiệt đối với Anne, mọi thứ đều có vẻphẳng lặng, nhạt nhẽo và vô ích đến đángsợ sau khi con bé đã bao tuần được nhấmnháp sự phấn khích đến thế. Con bé cóthể trở lại với những niềm vui trầm lặngcủa thời kỳ trước buổi hòa nhạc không?Lúc đầu, như Anne nói với Diana, nóthật sự không nghĩ mình làm được. “Mình hoàn toàn chắc chắn, Diana,rằng cuộc sống không bao giờ có thể nhưnhững ngày xa xưa nữa,” con bé buồn bãnói, cứ như đang nhắc đến những chuyện

Page 647: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

xảy ra cách đây ít nhất mười năm rồi.“Có lẽ sau một thời gian nữa mình sẽquen thôi, nhưng mình e rằng hòa nhạc sẽlàm người ta chán cuộc sống thườngngày. Mình nghĩ đó là lý do bác Marillakhông chấp nhận chúng. Bác ấy thật khônngoan. Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu khônngoan, nhưng dù sao đi nữa, mình khôngtin rằng mình thật sự muốn khôn ngoan,vì những người như thế quá kém lãngmạn. Bà Lynde bảo mình chẳng bao giờcó nguy cơ trở thành người như thế đâu,nhưng ai mà nói trước được. Ngay bâygiờ thì mình cảm thấy dễ có khả năng đólắm. Nhưng có lẽ chỉ vì mình mệt mỏithôi. Đêm qua mình trằn trọc mãi. Mìnhcứ nằm thao thức, tưởng tượng đi tưởngtượng lại về buổi hòa nhạc. Đó là một

Page 648: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

điều tuyệt vời ở những chuyện thế này –rất dễ chịu khi nhớ lại về chúng.” Tuy nhiên, cuối cùng, trườngAvonlea cũng trở lại quỹ đạo và quay vềvới những thú vui cũ. Lẽ dĩ nhiên, buổihòa nhạc vẫn còn in dấu tích. RubyGillis và Emma White, vốn lúc trước đãgây gổ tranh chỗ trên sân khấu, khôngcòn ngồi chung bàn nữa, và tình bạn banăm đầy hứa hẹn cũng tan vỡ theo. JosiePye và Julia Bell không “nói chuyện”trong ba tháng, vì Josie Pye bảo BessieWright rằng cái điệu bộ chào của JuliaBell khi đứng lên đọc thơ làm nó nghĩđến con gà gục gặc cổ, rồi Bessie lại đikể chuyện này với Julia. Không đứa nàonhà Sloane còn giao du với nhà Bell, vìnhà Bell tuyên bố nhà Sloane can thiệp

Page 649: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quá nhiều vào chương trình, còn nhàSloane móc lại rằng nhà Bell không hềcó khả năng hoàn thành nhiệm vụ cho rahồn. Cuối cùng, Charlie Sloane đánhMooddy Spurgeon MacPherson vìMoody Spurgeon nói Anne Shirley cứkênh kênh kiệu kiệu vì màn đọc thơ củamình, và Moody Spurgeon đã bị “dầncho một trận”, dẫn đến việc cô chị EllaMay của Moody Spurgeon không “nóichuyện” với Anne suốt những ngày đôngcòn lại. Ngoài những xích mích vặt vãnhnày, mọi việc khác trong vương quốc nhỏbé của cô Stacy đều diễn ra suôn sẻ nhưthường lệ. Những tuần đông dần trôi qua. Mùađông đó ấm áp một cách bất thường,tuyết rơi ít đến mức gần như ngày nào

Page 650: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne và Diana cũng có thể đến trườngqua đường Bạch Dương. Vào sinh nhậtAnne, chúng thong dong bước trên conđường này, vừa trò chuyện vừa giỏng taicăng mắt quan sát chung quanh, vì côStacy bảo chúng phải viết ngay một bàiluận về “Cuộc đi dạo trong rừng mùađông,” và việc này đòi hỏi chúng phảibiết quan sát. “Nghĩ mà xem, Diana, hôm nay mìnhmười ba tuổi rồi,” Anne bình phẩm bằnggiọng ngạc nhiên. “Mình khó mà nhận ragiờ mình đã đến tuổi thiếu niên rồi. Sángnay khi thức dậy mình thấy dường nhưmọi thứ đều rất khác. Cậu đã mười batuổi được một tháng rồi nên mình nghĩđối với cậu nó không còn mới mẻ nhưvới mình. Nó làm cuộc sống có vẻ thú vị

Page 651: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hơn nhiều. Hai năm nữa mình sẽ lớn hẳnrồi. Thật là một an ủi lớn lao khi nghĩrằng mình sẽ được dùng những từ ngữđao to búa lớn mà không bị cười giễunữa.” “Ruby Gillis nói cậu ấy muốn có bồngay khi mười lăm,” Diana nói. “Ruby Gillis chẳng nghĩ gì khácngoài bồ bịch cả,” Anne nói với vẻ khinhthị. “Thật ra cậu ta mừng rơn khi cóngười viết tên cậu ta lên bảng lưu ý dùcứ ra vẻ giận lắm. Nhưng mình e rằngnói năng kiểu này thì hà khắc quá. CôAllan nói chúng ta đừng bao giờ nói mộtcách hà khắc; nhưng nó cứ vuột miệnghoài, phải không? Mình không thể nói vềJosie Pye mà không hà khắc nên mìnhkhông bao giờ nhắc tới nó. Cậu có thể

Page 652: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhận ra điều đó. Mình cố gắng giống côAllan càng nhiều càng tốt, vì mình nghĩcô ấy là người hoàn hảo. Ông Allan cũngnghĩ vậy. Cô Lynde nói ông ấy tôn thờ cảmặt đất nơi cô ấy đặt chân và cô ấy nghĩmục sư thì không nên đặt quá nhiều tìnhcảm như vậy vào một sinh linh. Nhưngmà, Diana, mục sư cũng là người và cónhững ám ảnh tội lỗi như tất cả nhữngngười khác thôi. Chiều Chủ nhật vừa rồimình đã có một buổi nói chuyện rất thúvị với cô Allan về những ám ảnh tội lỗi.Chỉ có một số chuyện thích hợp để bànvào ngày Chủ nhật và đây là một trong sốđó. Ám ảnh tội lỗi của mình là tưởngtượng quá nhiều và quên mất trách nhiệmcủa bản thân. Mình vẫn đang vô cùng cốgắng để chế ngự được nó và giờ khi đã

Page 653: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mười ba thật rồi, có lẽ mình sẽ làm đượctốt hơn.” “Bốn năm nữa là chúng ta có thể búitóc lên rồi,” Diana nói. “Alice Bell mớicó mười sáu mà đã búi tóc được rồi,nhưng mình nghĩ thế thì buồn cười lắm.Mình sẽ đợi đến khi mười bảy.” “Nếu mình mà có mũi khoằm nhưAlice Bell,” Anne nói chắc nịch, “mìnhsẽ không… nhưng đấy! Mình sẽ khôngnói tiếp đâu vì điều đó hà khắc khủngkhiếp. Hơn nữa mình lại đem so với mũimình thì thật kiêu ngạo. Mình e là mìnhđã nghĩ tới mũi mình nhiều quá từ hồiđược nghe khen về nó. Lời khen nó làniềm an ủi lớn với mình. Ôi, Diana, nhìnkìa, một con thỏ. Đó là thứ phải nhớ đếntrong bài luận về khu rừng của chúng ta.

Page 654: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Mình thật tình nghĩ từng mùa đông cũngđáng yêu như mùa hè. Nó trắng xóa vàtĩnh lặng biết bao, cứ như nó đang ngủ vàmơ những giấc mơ đẹp vậy.” “Mình sẽ chẳng bận tâm đến chuyệnviết bài luận đó cho tới khi đến hạn,”Diana thở dài. “Mình có thể xoay sở viếtvề rừng được, nhưng bài chúng ta phảinộp hôm thứ Hai thật khủng khiếp. CôStacy bắt chúng ta viết một câu chuyện tựsáng tác!” “Sao vậy, dễ như trở bàn tay mà,”Anne nói. “Với cậu thì dễ vì cậu tưởng tượngđược,” Diana vặn lại, “nhưng cậu biếtlàm gì nếu không có trí tưởng tượng bẩmsinh chứ? Mình đoán cậu đã làm xong

Page 655: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bài luận rồi.” Anne gật đầu, cố hết sức để không tỏra tự mãn quá đáng nhưng thất bại thảmhại. “Mình viết vào tối thứ Hai. Nó tênlà ‘Kẻ tình địch ghen tuông hay Cái chếtkhông thể chia lìa’. Mình đọc cho bácMarilla nghe và bác ấy nói nó thật nhảmnhí, vớ vẩn. Rồi mình đọc cho bácMatthew và bác ấy nói chuyện hay lắm.Đây đúng là kiểu phê bình mình thích.Đó là một câu chuyện buồn ngọt ngào.Mình đã khóc như một đứa trẻ khi viếtnó. Chuyện kể về hai thiếu nữ xinh đẹptên Cordelia Montmorency và GeraldineSeymour, sống cùng làng và gắn bó nhưhình với bóng. Cordelia có nước dangăm đen vương giả với mái tóc đen như

Page 656: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nửa đêm và đôi mắt sẫm màu long lanh.Geraldine không khác gì một bà hoàngvới tóc như vàng sợi và mắt tím mượtnhư nhung.” “Mình chưa thấy ai mắt tím cả,”Diana nói giọng nghi ngờ. “Mình cũng chưa. Mình chỉ tưởngtượng ra thôi. Mình muốn có cái gì đókhác thường. Geraldine cũng có trántrắng như thạch cao. Đó là một trongnhững lợi thế của việc mười ba tuổi. Cậubiết nhiều hơn so với lúc mới mười hai.” “Vậy Cordelia và Geraldine rồi nhưthế nào?’ Diana hỏi, bắt đầu thấy cóphần tò mò với số phận của họ. “Cả hai cùng nhau lớn lên mỗi ngàymột xinh đẹp, cho đến khi họ mười sáu

Page 657: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tuổi. Rồi Bertram deVere tới làng củahai cô gái và đem lòng yêu Geraldinexinh đẹp. Chàng đã cứu mạng nàng khicon ngựa của nàng bỏ chạy kéo theo cảxe lẫn người, nàng xỉu trong vòng taychàng rồi chàng cõng nàng về qua badặm đường vì cậu hiểu rồi đó, cỗ xe bịnát mất tiêu rồi. Mình thấy rất khó tưởngtượng về lời cầu hôn vì mình không cókinh nghiệm trong chuyện này. Mình đãhỏi Ruby Gillis xem cậu ấy có biết đànông cầu hôn như thế nào không vì mìnhnghĩ cậu ấy hẳn nắm vững đề tài này lắmvì có nhiều chị gái lấy chồng vậy cơ mà.Ruby nói với mình cậu ấy trốn trongphòng để thức ăn khi Malcom Andrewscầu hôn chị Susan. Cậu ấy kể Malcomnói với Susan là cha đã để lại nông trại

Page 658: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cho anh ấy rồi nói, ‘Em sẽ nói gì, emyêu, nếu thu này chúng ta lấy nhau?’ VàSusan nói, ‘Vâng… không… em khôngbiết… để em xem thử…’ rồi cứ thế, họđính hôn, nhanh như vậy đấy. Nhưngmình không nghĩ kiểu cầu hôn đó lãngmạn cho lắm nên cuối cùng mình phảidốc hết trí tưởng tượng ra. Mình viếtđoạn đó rất hoa mỹ, đầy chất thơ và đểBertram quỳ xuống, mặc dù Ruby Gillisnói thời này qua mốt đó rồi. Geraldinechấp thuận lời cầu hôn của chàng bằngmột bài diễn văn dài cả trang giấy. Mìnhphải nói với cậu là mình gặp rất nhiềurắc rối với đoạn thoại đó. Mình viết điviết lại năm lần và xem nó như một kiệttác. Bertram tặng nàng nhẫn kim cươngvà vòng ngọc rồi nói với nàng họ sẽ tới

Page 659: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

châu Âu hưởng tuần trăng mật vì chànggiàu khủng khiếp. Nhưng rồi, than ôi,bóng tối bắt đầu phủ xuống con đườngcủa họ. Cordelia đã thầm yêu Bertramnên khi nghe Geraldine kể về chuyệnđính hôn, cô nàng đã đùng đùng nổi giận,nhất là khi nhìn thấy chiếc vòng cổ vànhẫn kim cương. Toàn bộ tình cảm yêuquý dành cho Geraldine trở thành nỗighét bỏ cay đắng và cô nàng thề sẽ khôngbao giờ để cho Geraldine lấy Bertram.Nhưng ả vẫn giả vờ là bạn của Geraldinenhư trước đây. Một tối khi hai cô gáiđang đứng trên cây cầu bắc ngang dòngsuối chảy xiết, Cordelia nghĩ rằng xungquanh không có ai bèn đẩy Geraldinexuống vực với một tràng cười giễu điêndại ‘Ha, ha, ha’. Nhưng Bertram đã trông

Page 660: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thấy tất cả và chàng ngay lập tức vừanhảy xuống dòng nước vừa kêu lên, ‘Tasẽ cứu nàng, Geraldine vô song của ta.’Nhưng hỡi ôi, chàng quên rằng mìnhkhông biết bơi nên cả hai cùng chìmxuống, tay nắm chặt tay. Không lâu sauxác họ trôi đến bờ sông. Họ được chôncùng một mộ và đám tang thay vì đámcưới. Về phần Cordelia, ả trở nên điênloạn vì hối hận và bị nhốt vào nhàthương điên. Mình nghĩ đó là một sựtrừng phạt nên thơ cho tội ác của ả.” “Đáng yêu quá!” Diana thở dài, cóvẻ như cũng cùng trường phái phê bìnhvới ông Matthew. “Mình không biết làmsao cậu có thể tự nghĩ ra những chuyệnhấp dẫn như vậy, Anne. Ước gì trí tưởngtượng của mình cũng như cậu.”

Page 661: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Chỉ cần cậu nuôi dưỡng nó thì sẽđược thôi,” Anne cổ vũ. “Mình vừa nghĩtới một kế hoạch, Diana. Mình và cậuhãy lập câu lạc bộ kể chuyện của riêngmình và tập viết truyện. Mình sẽ giúpcậu cho đến khi cậu có thể tự làm mộtmình. Cần phải nuôi dưỡng trí tưởngtượng của bản thân, cậu biết mà. CôStacy cũng nói vậy. Chỉ cần chúng ta điđúng đường thôi. Mình đã kể cố ấy nghevề rừng Ma Ám, nhưng cô ấy nói trongchuyện đó chúng mình đã đi lầm đường.” Đó là lý do câu bộ kể chuyện hìnhthành. Lúc đầu chỉ giới hạn ở Diana vàAnne, nhưng ngay sau đó đã mở rộngthêm Jane Andrews, Ruby Gillis và mộtvài đứa nữa, những đứa nghĩ rằng trítưởng tượng của mình cần được nuôi

Page 662: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dưỡng. Không đứa con trai nào đượctham gia – mặc dù Ruby Gillis cả quyếtrằng nếu kết nạp chúng thì câu lạc bộ sẽhấp dẫn hơn – và mỗi thành viên phảiviết mỗi tuần một câu chuyện. “Nó cực kỳ thú vị,” Anne nói với bàMarilla. “Mỗi đứa con gái phải đọc tocâu chuyện của mình lên rồi tụi con cùngthảo luận. Tụi con sẽ giữ gìn mọi câuchuyện một cách thiêng liêng để kể chothế hệ sau. Tụi con mỗi đứa đều viếtdưới một bút danh. Của con làRosamond Montmorency. Cả đám congái đều làm khá tốt. Ruby Gillis hơi ướtát. Bạn ấy cho quá nhiều yêu đương vàochuyện của mình và bác biết đấy, quánhiều còn tệ hơn cả quá ít nữa. Janekhông bao giờ viết về chuyện yêu đương

Page 663: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vì bạn ấy nói bạn ấy cảm thấy vô cùng lốbịch khi phải đọc to lên. Chuyện củaJane cực kỳ lý trí. Còn Diana cho quánhiều vụ ám sát vào chuyện. Bạn ấy nóithường thì bạn ấy chẳng biết phải làm gìvới nhân vật nên giết đi cho xong. Hầunhư lần nào con cũng phải nói cho mọingười biết phải viết về cái gì, nhưngchuyện đó không khó vì con có hàng triệuý tưởng.” “Ta nghĩ vụ viết truyện này là tròngu xuẩn nhất trần đời,” bà Marilla chếgiễu. “Con sẽ có cả mớ chuyện vớ vẩntrong đầu rồi còn lãng phí thời gian họchành nữa. Đọc truyện đã đủ tệ lắm rồinhưng viết truyện thì còn tệ hơn.” “Nhưng chuyện nào chúng con cũngrất cẩn thận đặt các bài học đạo đức vào

Page 664: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mà bác Marilla,” Anne giải thích. “Connhắc đi nhắc lại chuyện đó. Người tốtđều được tưởng thưởng và người xấu đềubị trừng phạt thích đáng. Con chắc nóhẳn phải có ảnh hưởng tổng thể. Bài họcđạo đức là điều tuyệt vời. Ông Allan nóinhư vậy. Con đã đọc một câu chuyện củamình cho ông ấy và cô Allan nghe, cả haiđều đồng ý là bài học đạo đức rất xuấtsắc. Chỉ có điều họ toàn cười khôngđúng chỗ. Con thích mọi người khóc hơn.Hầu như lần nào Jane và Ruby cũng khóckhi con đọc tới đoạn cảm động. Dianaviết thư kể cho bà dì Josephine nghe vềcâu lạc bộ và bà đề nghị chúng con gửicho bà vài chuyện. Thế nên tụi con chépbốn câu chuyện hay nhất và gửi đi. BàJosephine Barry viết lại rằng bà chưa

Page 665: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

từng đọc thứ gì có tính giải trí cao độnhư vậy trong đời. Chuyện đó làm tụicon hơi bối rối vì chuyện nào cũng rất bithảm và gần như các nhân vật đều chếthết. Nhưng con mừng là bà Barry thíchchúng. Điều này cho thấy câu lạc bộ củatụi con cũng có phần hữu ích cho đời. CôAllan cho rằng chúng con làm gì cũngphải có mục tiêu. Con đã thật sự cố gắngtạo mục tiêu cho mình nhưng lại thườngquên mất khi vui quá. Con hy vọng saunày mình có thể giống cô Allan một chút.Bác nghĩ chuyện đó có triển vọng gìkhông, bác Marilla?” “Ta không thể nói là có nhiềuđược,” là câu trả lời khích lệ của bàMarilla. “Ta dám chắc hồi bé cô Allankhông bao giờ ngốc nghếch hay quên như

Page 666: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con.” “Không, nhưng đâu phải lúc nào côấy cũng tuyệt như bây giờ,” Anne nóinghiêm túc. “Cô ấy kể với con vậy mà –hồi nhỏ cô ấy cũng nghịch ngợm khủngkhiếp và luôn vướng vào mấy chuyện rắcrối. Con cảm thấy được khích lệ rấtnhiều khi nghe điều này. Bác Marilla, cóphải con rất hư vì cảm thấy được khíchlệ khi nghe nói người khác cũng từng hưvà nghịch ngợm không? Bà Lynde nói cólần bà ấy nghe một mục sư thú nhận rằnghồi nhỏ ông ấy đã ăn trộm một cái bánhdâu trong tủ của bà dì và thế là bà chẳngbao giờ còn kính trọng mục sư nữa. Conkhông nghĩ theo cách đó. Theo con ôngấy rất cao quý khi dám thú nhận chuyệnđó, con nghĩ điều này là một sự khích lệ

Page 667: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lớn lao đối với những cậu bé thời nay,những đứa đã bày ra những trò nghịch thếnhưng lớn lên chúng vẫn có thể thànhmục sư. Con cảm thấy thế đấy, bácMarilla.” “Điều ta cảm thấy lúc này, Anne,”bà Marilla nói, “là đã đến lúc con đi rửabát đĩa rồi. Con đã lỡ mất hơn nữa tiếngvì cứ huyên thuyên rồi. Học cách làmviệc trước nói chuyện sau đi.”

Page 668: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 27

Page 669: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Sự phù phiếm và giận dữcủa tâm hồn

Bà Marilla, trên đường về nhà vàotối muộn một ngày tháng Tư sau buổi họpcủa hội Cứu tế, nhận ra mùa đông đã quavà bị cuốn đi theo cái rùng mình vuisướng mà mùa xuân luôn đem tới chomọi người, từ những người già cả buồnbã nhất đến những người trẻ trung hạnhphúc nhất. Bà Marilla không giỏi phântích suy nghĩ và cảm xúc của mình. Bà cóthể hình dung mình đang suy nghĩ về hộiCứu tế, hộp quyên góp cùng tấm thảmmới cho phòng áo lễ của nhà thờ, nhưngẩn sâu những suy nghĩ này là một nhậnthức êm ái về những cánh đồng đỏ nhạt

Page 670: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhòa trong đám sương mờ tím nhạt dướivầng mặt trời đứng bóng, về những bóngvân sam dài có ngọn cây thon nhọn đổxuống đồng cỏ bên kia suối, về nhữngcây phong đâm chồi đỏ rực lặng imchung quanh chiếc hồ như tấm gương soigiữa rừng, về một sự thức tỉnh giữa thếgiới và sự khuấy động của những nhịpđập ẩn giấu dưới lớp đất xám. Mùa xuântràn ngập vùng đất khiến những bướcchân trung niên điềm tĩnh của bà Marillatrở nên nhẹ nhẹ hơn, nhanh nhẹn hơn vìmột niềm vui nguyên sơ sâu thẳm. Đôi mắt trìu mến của bà dừng lại ởChái Nhà Xanh đang lấp ló ẩn hiện quađám cây cối chằng chịt bao quanh vàphản chiếu ánh mặt trời từ những khungcửa sổ thành vài tia sáng nhỏ huy hoàng.

Page 671: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Bà Marilla, trong lúc thận trọng bướctừng bước dọc con đường ẩm ướt, nghĩrằng thật hài lòng đến nhường nào khibiết mình sắp về nhà với bếp lửa bậpbùng và bàn ăn đã được chuẩn bị tươmtất cho bữa trà, chứ không phải về với sựan ủi nhạt nhẽo của những buổi tối họphội Cứu tế xưa kia trước khi Anne tớiChái Nhà Xanh. Bởi vậy, khi bước vào bếp và thấylửa tắt lạnh tanh còn Anne thì không thấybóng dáng đâu, bà Marilla vô cùng thấtvọng và giận dữ. Bà đã dặn Anne phảinhớ chuẩn bị bữa trà sẵn sàng lúc nămgiờ, vậy mà giờ đây bà lại phải vội vãthay bộ váy đẹp thứ nhì của mình ra đểchuẩn bị bữa ăn trước khi ông Matthewđi cày về.

Page 672: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình sẽ xử lý cô Anne này khi cônàng về nhà,” bà Mailla nói dứt khoáttrong lúc vót thanh củi nhen lửa bằng condao khắc, mạnh tay hơn mức cần thiếtnhiều. Ông Matthew đã vào nhà và kiênnhẫn ngồi ở một góc đợi trà của mình.“Thể nào con bé cũng đang thơ thẩn đâuđó với Diana, viết truyện tập kịch haylàm trò vớ vẩn nào đó mà chẳng một lầnnghĩ đến giờ giấc hay nhiệm vụ của mình.Con bé phải bị quở trách về nhữngchuyện kiểu này thôi. Em không quan tâmcho dù cô Allan có nói nó là đứa trẻthông minh và đáng yêu nhất mà cô ấybiết. Con bé có thể thông minh và đángyêu đấy, nhưng đầu óc lại chứa đầynhững thứ nhảm nhí, không ai biết đượctiếp theo sẽ có chuyện gì. Cứ vừa thoát

Page 673: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khỏi trò kỳ quái này là lại dính ngay vàotrò kỳ quái khác. Đấy! Giờ thì em lạiđang nói chính những điều đã khiến emnổi giận khi Rachel Lynde nói ở cuộchọp Hội Cứu tế hôm nay. Em rất vui khicô Allan nói đỡ cho Anne, vì nếu khôngthì em biết mình sẽ nói rất gay gắt vớiRachel trước mặt mọi người rồi. Annecó một đống lỗi, có trời mới biết, và emchẳng đời nào phủ nhận chuyện đó.Nhưng em dạy dỗ nó chứ không phảiRachel Lynde, một người sẽ nhặt cả lỗicủa Thiên thần Gabriel nếu ông ấy sốngở Avonlea. Dù sao đi nữa, Anne cũngđâu có chuyện gì để rời khỏi nhà thế nàytrong khi em đã dặn nó chiều nay phải ờnhà trông nom công việc. Em phải nói là,cho dù con bé phạm hết lỗi này lỗi kia

Page 674: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhưng trước đây em chưa bao giờ thấynó không vâng lời hay không xứng đángvới sự tin cậy và bây giờ em rất tiếc khithấy nó như vậy.” “À ừ, anh không biết,” ông Matthewnói, vốn là người bình tĩnh khôn ngoanvà trên hết, hiện giờ đang đói, ông chorằng tốt nhất nên để bà Marilla xả hếtcơn thịnh nộ của mình, kinh nghiệm chothấy cho dù là công việc gì thì bà cũng sẽhoàn thành nhanh hơn nhiều nếu không bịtrì hoãn bởi những tranh cãi không đúnglúc. “Có lẽ em phán xét con bé hơi vộivàng, Marilla. Đừng nói nó không xứngđáng với sự tin cậy cho đến khi nào emchắc chắn nó không vâng lời em. Biếtđâu mọi chuyện đều có thể giải thíchđược – Anne vốn rất giỏi giải thích mà.”

Page 675: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con bé không có ở đây trong khiem bảo nó phải làm thế,” bà Marilla vặclại. “Em nghĩ nó sẽ khó mà giải thíchđược chuyện đó cho em vừa lòng đây.Dĩ nhiên em biết anh sẽ đứng về phía nó,Matthew. Nhưng em mới là người dạydỗ con bé, không phải anh.” Bóng đêm đã phủ xuống khi bữa ăntối sẵn sàng nhưng vẫn không hề thấybóng dáng Anne chạy vội vã qua cây cầugỗ hay lên đường Tình Nhân, hụt hơi vàhối lỗi vì đã xao lãng nhiệm vụ. BàMarilla giận dữ rửa sạch và cất dọn bátđĩa. Rồi, muốn kiếm một cây đèn cầy soiđường xuống hầm rượu, bà đi lên cháiĐông để lấy cây đèn thường để trên bàncủa Anne. Thắp sáng lên, bà quay ngườivà nhìn thấy Anne đang nằm trên giường,

Page 676: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

úp mặt xuống đống gối. “Lạy Chúa tôi,” bà Marilla sững sờnói. “Con ngủ quên à, Anne?” “Không ạ,” con bé ú ớ trả lời. “Vậy con ốm à?” bà Marilla vừa lolắng hỏi vừa bước đến giường. Anne thu mình sâu hơn vào đống gốicứ như thể khát khao được vĩnh viễn trốnkhỏi ánh mắt người đời. “Không. Nhưng xin bác, Marilla,bác đi đi và đừng nhìn con. Con đangtuyệt vọng tột độ và không còn quan tâmai đứng đầu lớp, ai viết luận giỏi nhấthay ai được hát trong dàn đồng ca trườngChủ nhật nữa. Những thứ vặt vãnh nhưthế không còn quan trọng nữa vì con nghĩmình sẽ chẳng thể đi đâu được. Sự

Page 677: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nghiệp của con đã kết thúc rồi. Xin bác,Marilla, hãy đi đi và đừng nhìn con.” “Đã ai nghe chuyện gì như thế nàykhông chứ?” bà Marilla hoang mang hỏi.“Anne Shirley, chuyện quái quỷ gì đãxảy ra với con vậy? Con đã làm gì? Ngồidậy ngay và nói ta nghe xem nào. Ta đãbảo là ngay lập tức. Nào, có chuyện gìhả?” Anne đành trườn xuống sàn trong sựvâng lời tuyệt vọng. “Nhìn tóc con xem, bác Marilla,”con bé thầm thì. Bà Marilla nâng đèn lên chăm chúnhìn mái tóc chảy thành đống nặng nềxuống lưng Anne. Quả tình trông nó rấtkỳ lạ.

Page 678: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Anne Shirley, con đã làm gì tóccon vậy hả? Sao vậy hả, nó màu xanhlục!” Cái thứ màu này cũng có thể đượcgọi là xanh lục nếu có phần nào đó coinó là màu cơ bản – một màu xanh lạlùng, tẻ ngắt, ngả màu đồng, đây đó điểmvài đường sọc với màu đỏ nguyên thủyđể làm tăng thêm cái ấn tượng khủngkhiếp đó. Cả đời mình bà Marilla chưatừng trông thấy thứ gì kỳ cục như tócAnne lúc đó. “Vâng, nó màu xanh lục,” Anne rênrỉ. “Con đã tưởng không có gì tệ hơn tócđỏ được. Nhưng giờ con biết tóc xanhcòn tệ hơn gấp mười lần. Ôi, Marilla,bác không hiểu được con thấy khốn khổ

Page 679: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đến thế nào đâu.” “Ta không biết sao con lại dính vàovào chuyện này, nhưng ta sẽ tìm hiểu ra,”bà Marilla nói. “Xuống bếp ngay - ở đâylạnh quá – và nói ta biết con đã làm gì.Ta vẫn biết thể nào rồi cũng có chuyệnkỳ quái mà. Hơn hai tháng nay con chưavướng vào bất cứ vụ rắc rối nào và tađoán chắc cũng đến lúc rồi. Nào, con đãlàm gì với mái tóc con vậy?” “Con nhuộm nó.” “Nhuộm! Nhuộm tóc con! AnneShirley, con có biết làm thế là hư lắmkhông?” “Vâng, con biết là hơi hư,” Annethừa nhận. “Nhưng con nghĩ cũng đángđể hư một chút nếu bỏ được mái tóc đỏ.

Page 680: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con đã tính toán thiệt hơn rồi, bácMarilla. Hơn nữa, con định sẽ ngoanngoãn hơn trong nhiều chuyện khác để bùcho chuyện này,” “Ái chà,” bà Marilla nói giọng mỉamai, “nếu đã quyết định rằng cũng đángđể nhuộm tóc thì ít ra ta sẽ chọn một màutử tế. Ta sẽ không nhuộm nó thành màuxanh.” “Nhưng con có định nhuộm xanhđâu, bác Marilla,” Anne ủ rũ phản đối.“Nếu đã hư thì con phải hư có mục đíchchứ. Ông ta nói nó sẽ biến tóc con thànhmàu đen nhánh đẹp đẽ - ông ta đảm bảochắc chắn như vậy. Sao con có thể nghingờ lời ông ấy chứ, bác Marilla? Conbiết cái cảm giác khi lời nói của mình bịnghi ngờ là như thế nào. Và cô Allan nói

Page 681: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chúng ta không bao giờ nên nghi ngờngười khác nói dối trừ khi có bằng chứngrõ ràng. Giờ thì con có bằng chứng rồi –tóc màu xanh lục là bằng chứng đủ rõràng cho bất cứ ai rồi. Nhưng lúc đó thìđã có bằng chứng đâu nên con tuyệt đốitin mọi lời ông ta nói.” “Ai nói? Con nói về ai vậy?” “Người bán rong đã ở đây chiềunay. Con mua thuốc nhuộm của ông ta.” “Anne Shirley, ta đã bảo con baonhiêu lần là không bao giờ được để mộttrong những tay người Ý đó vào nhà mà!Ta không hề muốn khuyến khích bọn họlảng vảng quanh đây.” “Ôi, con có để ông ta vào nhà đâu.Con nhớ lời bác dặn nên đã ra ngoài,

Page 682: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đóng cửa cẩn thận, và xem mấy thứ đồcủa ông ta từ bậu cửa. Hơn nữa, ông takhông phải người Ý… ông ta là ngườiDo Thái Đức. Ông ta có một cái hộp tođầy những thứ thú vị và nói ông ấy đangvất vả làm việc để kiếm đủ tiền đưa vợcon ra khỏi nước Đức. Ông ấy nói tìnhcảm quá khiến con cảm động. Con muốnmua thứ gì đó để giúp ông ta hoàn thànhđược mục tiêu cao đẹp đó. Ngay lúc ấycon thấy chai thuốc nhuộm tóc. Ngườibán rong bảo đảm nó sẽ nhuộm bất cứthứ tóc nào thành màu đen nhánh đẹp đẽkhông phai. Trong một thoáng con nhìnthấy mình với mái tóc đen nhánh đẹp đẽvà sự cám dỗ thật khó cưỡng lại. Nhưngchai thuốc tận bảy mươi lăm xu mà conchỉ còn năm mươi xu tiền tiết kiệm. Con

Page 683: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nghĩ người bán rong rất tốt bụng vì ôngấy nói ông ấy thông cảm cho con nên chỉbán với giá năm mươi xu thôi và như thếcũng giống như biếu không. Vậy là conmua nó và ông ấy vừa đi khỏi là con lênđây, nặn thuốc vào bàn chải cũ theo đúnghướng dẫn. Con dùng hết cả chai và ôi,bác Marilla, khi nhìn thấy tóc chuyểnsang cái màu khủng khiếp này con cảmthấy thật sự hối hận vì đã hư. Và con sẽmãi hối hận.” “Thôi được rồi, ta hy vọng con sẽhối hận vì mục đích tốt đẹp,” bà Marillanghiêm khắc nói, “và hãy mở to mắt ramà xem sự phù phiếm đã dẫn con đếnđâu, Anne. Có trời mới biết phải làm gì.Ta nghĩ trước hết con phải gội đầu thậtsạch xem có tác dụng gì không.”

Page 684: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nghe lời, Anne gội dầu, chà thậtmạnh tay với xà bông và nước, nhưng tấtcả khác biệt con bé có thể tạo ra được làtẩy sạch luôn màu đỏ nguyên thủy. Hiểnnhiên người bán rong hẳn đã nói thật khituyên bố thuốc nhuộm sẽ không bị phaimàu, tuy nhiên tính thành thật của ông tatrong một số khía cạnh khác lại bị giớihạn. “Ôi, bác Marilla, con phải làm gìđây?,” Anne hỏi trong nước mắt. “Conkhông bao giờ có thể quên được chuyệnnày. Mọi người đã quên gần hết nhữnglỗi lầm khác của con – chiếc bánh nướngdầu thuốc, vụ thuốc say Diana và cảchuyện nổi đóa với bà Lynde nữa. Nhưnghọ sẽ không bao giờ quên chuyện này.Họ sẽ nghĩ con không xứng đáng được

Page 685: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tôn trọng. Ôi, bác Marilla, ‘đâu là lướinhện ta giăng khi lần đầu gian dối’. Câunày là thơ, nhưng nó đúng với sự thật.Ôi, Josie Pye sẽ cười đến thế nào đây!Bác Marilla, con không thể đối diện vớiJosie Pye. Con là bé gái bất hạnh nhấtđảo Hoàng tử Edward.” Nỗi bất hạnh của Anne tiếp diễntrong một tuần lễ. Suốt thời gian đó conbé không đi đâu cả và gội đầu mỗi ngày.Diana là người ngoài duy nhất biết đượcbí mật chết người này, nhưng nó trangtrọng thề sẽ không kể ai nghe hết, và quảlả con bé đã giữ lời. Đến cuối tuần bàMarilla quyết định: “Vô ích thôi, Anne.Nếu trên đời này có thuốc nhuộm bềnmàu thì đúng là thứ này rồi. Tóc con phảicắt ngắn đi thôi, không còn cách nào

Page 686: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khác. Con không thể đi ra ngoài với dángvẻ này được.” Môi Anne run run nhưng con bénhận ra sự thật cay đắng trong lời bàMarilla. Con bé bèn đi lấy kéo kèm theomột tiếng thở dài buồn bã. “Xin hãy cắt ngay đi, bác Marilla,và cho nó kết thúc. Ôi, con cảm thấy timmình tan vỡ. Nỗi đau khổ này thật chẳnglãng mạn gì. Trong sách các cô gái mấttóc vì bệnh tật hoặc bán nó lấy tiền vìmục đích cao đẹp nào đó và chắc hợpthời bằng phân nửa vậy thôi. Nhưngchẳng có gì dễ chịu khi phải cắt tóc chỉvì mình nhuộm nó thành một màu khủngkhiếp, phải không ạ? Nếu bác khôngphiền thì con sẽ khóc suốt trong lúc báccắt. Chuyện này có vẻ bi thảm biết bao.”

Page 687: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lúc đó Anne đã khóc nức khóc nở,nhưng lát sau, khi lên lầu soi gương, conbé lặng mình trong tuyệt vọng. BàMarilla đã thực hiện công việc một cáchchu đáo và cắt tóc ngắn hết mức. Nóimột cách giảm nhẹ tối đa thì sản phẩmtrông chẳng hợp chút nào. Anne vội quaygương vào tường. “Con sẽ không bao giờ, không baogiờ nhìn mình nữa cho đến khi tóc mọclại,” con bé thốt lên mạnh mẽ. Rồi nó đột ngột chỉnh gương vềđúng tư thế. “Có chứ, con sẽ nhìn chứ. Con sẽsám hối về sự hư hỏng của mình bằngcách đó. Mỗi lần về phòng con sẽ nhìnxem mình xấu xí đến cỡ nào. Và con

Page 688: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cũng sẽ không cố tưởng tượng nó khácđi. Con chưa bao giờ nghĩ rằng trong baonhiêu thứ như vậy mà con lại thấy kiêuhãnh về mái tóc của mình, nhưng giờ conbiết mình có cảm thấy như thế vì dù màuđỏ nhưng nó rất dài, dày và quăn. Con hyvọng tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra vớicái mũi của mình.” Thứ Hai tuần sau, mái tóc cắt ngắncủa Anne đã khiến cả trường náo động,nhưng con bé nhẹ cả người vì không aiđoán ra lý do thật sự của nó, ngay cảJosie Pye, người mà dù sao cũng khôngbỏ lỡ cơ hội thông báo cho Anne biết,con bé trông như một thằng bù nhìn giữdưa hoàn hảo. “Con không nói gì khi Josie bảo convậy,” tối đó Anne thành thật kể lại với bà

Page 689: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Marilla lúc này đang nằm trên ghế sofado bị nhức đầu, “vì con nghĩ nó là mộtphần sự trừng phạt và con phải kiên nhẫnchịu đựng. Thật khó chịu khi bị nói trôngnhư bù nhìn và con muốn trả miếng.Nhưng con không làm vậy. Con chỉ liếcnhìn một cách khinh thị rồi tha thứ chonó. Ta sẽ thấy tự hào khi tha thứ chongười khác, phải không ạ? Sau chuyệnnày thì con muốn dành toàn bộ sức lựccủa mình để phấn đấu trở nên thànhngười tốt và con sẽ không bao giờ cốlàm cho mình xinh đẹp nữa. Tất nhiên,trở thành người tốt thì hay hơn nhiều.Con biết vậy, nhưng có những lúc khómà tin nổi điều gì đó ngay cả khi ta đãbiết về nó. Bác Marilla, con thật sựmuốn trở thành người tốt như bác, như cô

Page 690: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Allan và cô Stacy, rồi sau này làm báctự hào. Diana nói khi nào tóc con bắt đầudài ra thì sẽ thắt một dải ruy băng bằngnhung đen quanh đầu và kết nơ một bên.Bạn ấy nói như vậy sẽ hợp lắm. Con sẽgọi nó là lưới tóc – nghe mới lãng mạnlàm sao chứ. Nhưng có phải con nóinhiều quá không, bác Marilla? Con cólàm bác đau đầu không?” “Đầu của ta giờ đỡ hơn rồi. Nhưnghồi chiều thì đau khủng khiếp. Nhữngcơn đau đầu của ta cứ ngày một tệ hơn.Ta sẽ phải đi khám bác sĩ thôi. Cònchuyện con cứ tía lia như con sáo ấy thìta không thấy khó chịu đâu – ta quenrồi.” Đó là cách bà Marilla nói rằng bàthích nghe.

Page 691: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 692: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 693: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 28

Page 694: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tiêu thư hoa loa ken bâthanh

“Dı nhiên ban phai lam Elaine,Anne” Diana noi. “Mınh không bao giơco can đam trôi bông bênh xuông đo.” “Mınh cung không” Ruby Gillis rungmınh noi. “Mınh không ngai phai trôibông bênh xuông đo nêu co hai ba đưatrên thuyên va chung mınh co thê ngôidây đươc. Như vây thı vui thât. Nhưngnăm xuông gia vơ chêt – mınh không lamđươc đâu. Mınh sơ chêt mât.” “Dı nhiên se lang man lăm” JaneAndrews thưa nhân, “nhưng mınh biêtmınh không thê ơ yên môt chô đươc.

Page 695: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Mınh se nhâp nhôm không ngưng hoăc seliên tuc quan sat xem mınh đang ơ đâu valiêu co trôi xa qua không. Câu biêt no selam hong hiêu qua mât, Anne.” “Nhưng nêu Elaine ma toc đo thı kıcuc lăm,” Anne than van. “Mınh khôngsơ trôi bông bênh va rât muôn đươc lamElaine. Nhưng du sao đi nưa, như thê kycuc lăm. Ruby phai lam Elaine vı ban âytrăng treo va co mai toc vang dai đangyêu như thê – Elaine co ‘mai toc sangrang rơ tuôn chay’, cac câu biêt ma. VaElaine la tiêu thư hoa loa ken. Nao, môtngươi toc đo thı lam sao la tiêu thư hoaloa ken đươc.” “Nươc da cua câu cung trăng nhưcua Ruby ma,” Diana noi nghiêm tuc,“ma toc câu cung đen hơn hôi chưa căt

Page 696: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ma.” “Ôi, câu nghı vây thât a?” Anne thôtlên, măt đo bưng vı vui mưng. “Co lucmınh cung nghı vây – nhưng mınh chăngdam hoi ai vı sơ ngươi ta noi không phai.Câu nghı bây giơ co thê goi no la maunâu vang đươc không, Diana?” “Đươc chư, mınh nghı no đep thâtđây,” Diana vưa noi vưa chiêm ngươngnhưng lon toc ngăn bông bênh tưng cumtrên đâu Anne, đươc giư thăng nêp nhơsơi ruy băng băng nhung đen thăt nơ. Chung đang đưng bên hô nươc phıadươi Dôc Vươn Qua, nơi co môt mui đâtnho viên cây bach dương chay ra tư bơ,ngay sat mep mui đât la môt bê gô nhoxây nhô ra măt nươc phuc vu ngư dân va

Page 697: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thơ săn vit. Ruby cung Jane danh buôichiêu giưa he đo chơi vơi Diana vaAnne cung đên nhâp hôi. He đo, hâu hêt thơi gian chơi đuacua Anne va Diana đươc hai cô be danhđê quanh quân bên hô. Vung Đât HoangLươi Nhac đa thanh qua khư, hôi muaxuân ông Belle đa tan nhân đôn hêt vongtron cây trong đông co sau nha. Anne đangôi giưa đam gôc cây ma khoc nưc nơ,không quên nhın chung băng đôi măt langman, nhưng con be nhanh chong đươc anui, vı rôt cuôc, theo lơi no va Diana,nhưng cô gai mươi ba, săp lên mươi bôntuôi, qua gia cho nhưng tro tre con giôngnhư kiêu nha chơi cho tre em rôi, hơnnưa quanh hô con nhiêu tro thê thao hâpdân hơn. Thât tuyêt vơi khi đươc câu ca

Page 698: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hôi trên câu va hai cô be đa hoc đươccach tư cheo quanh hô băng chiêc thuyênđay băng ma ông Barry dung đi băn vit. Chınh Anne la ngươi nay ra y tươngsoan kich vê Elaine. Mua đông vưa rôichung đa hoc thơ cua Tennyson trongtrương, thanh tra giao duc đa đưa bai thơđo vao chương trınh tiêng Anh tai cactrương hoc trên đao Hoang tư Edward.Chung phân tıch câu cu, ngư phap vanhın chung chia nho bai thơ đên nôi chıco phep mâu mơi giup cho trong đâuchung con đong lai chut y nghıa nao,nhưng ıt nhât nang tiêu thư hoa loa kenxinh đep cung Lancelot, Guinerve cungvua Arthur đa trơ thanh nhưng ngươi râtthât vơi chung, va Anne bi giay vo bơiniêm nuôi tiêc thâm kın vı đa không

Page 699: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đươc sinh ra ơ Camelot. Thơi đo, con benoi, lang man hơn hiên tai biêt bao nhiêu. Kê hoach cua Anne đươc hương ưngnhiêt liêt. Lu con gai phat hiên ra nêu đâychiêc thuyên đay băng tư trên bên xuông,no se trôi theo dong nươc dươi câu vacuôi cung măc can vao môt mui đât khacthâp hơn nhô ra tư môt khuc quanh ơ hô.Chung thương đi xuông theo cach nay vakhông gı thıch hơp hơn đê đong vaiElaine. “Thôi đươc, mınh se la Elaine,”Anne noi, miên cương đâu hang, vı măcdu rât vui đươc đong vai chınh nhưng ythưc nghê sı cua con be đoi hoi phai cosư hơp vai ma điêu nay, theo con benghı, đa bi nhưng han chê cua no lam chothanh vô phương cưu chưa. “Ruby, câu

Page 700: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phai đong vai vua Arthur, Jane laGuinerve con Diana phai la Lancelot.Nhưng trươc tiên cac câu phai đong vainhưng ngươi anh va ngươi cha. Chung takhông thê co vai ông gia đây tơ câm vınêu trên thuyên đa co môt ngươi năm thıse không đu chô cho ngươi thư hai.Chung ta phai phu kın thuyên băng gâmđen tuyên. Cai khăn choang cu cua me câu đung la thư thıch hơp, Diana.” Cai khăn choang đen đươc huyđông, Anne trai no lên thuyên rôi nămxuông đay, măt nhăm nghiên, tay khoanhtrươc ngưc. “Ôi, ban ây trông giông như chêt thâtrôi,” Ruby vưa lo lăng thâm thı vưa quansát khuôn măt nho be, trăng treo, bâtđông dươi nhưng bong bach dương đang

Page 701: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khe rung rung. “Mınh thây sơ qua, caccâu. Cac câu co nghı hanh đông như thênay la đung không? Ba Lynde noi tât tâtnhưng tro đong kich la hư hong ghêgơm.” “Ruby, câu không nên nhăc đên baLynde” Anne nghiêm giong noi. “No phahong hêt hiêu qua vı chuyên nay xay rahang trăm năm trươc khi ba Lynde rađơi. Jane, câu giai quyêt chuyên nay đi.Thât ngu ngôc nêu Elaine đa chêt rôi mavân con noi chuyên.” Jane chưng to cô be hoan toan cokha năng ưng pho vơi tınh hınh. Khôngco tâm vai vang nao đê lam khăn traigiương, nhưng co môt chiêc khăn phupiano cu mau vang lam băng nhiêu NhâtBan la sư thay thê hoan hao. Ngay luc

Page 702: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nay thì không kiêm đâu ra hoa loa kentrăng, nhưng hiêu qua cua bông diên vı xanh dai đăt trong tay Anne cung đu thoalong rôi. “Giơ, ban ây săn sang ca rôi,” Janenoi. “Chung ta phai hôn vâng tran thanhthan cua nang, va Diana, câu noi ‘Emgai, vınh biêt’ con Ruby, câu noi ‘ Vınhbiêt, em gai diu hiên’, ca hai câu phai tora buôn ba hêt mưc. Anne, vı Chua mımcươi môt chut đi. Câu biêt la Elaine‘năm như đang mım cươi’ ma. Vây tôthơn rôi. Giơ đây thuyên xuông thôi.” Con thuyên đươc đây xuông, giưađương quet manh vao môt cai coc đươcchôn không biêt tư đơi nao. Diana, Janecung Ruby chı đơi con thuyên cham vaomăt nươc la chay lên câu rôi lao vao

Page 703: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rưng, băng qua đương, xuông tơi mui đâtphıa dươi, nơi chung se đong vaiLancelot, Guinevre va đưc vua, săn sangđon nhân tiêu thư hoa loa ken. Trong vai phut, Anne trôi lưng lơxuôi dong, tân hương tôi đa tınh canhlang man cua mınh. Rôi xay ra môtchuyên không lang man chut nao. Thuyênbăt đâu ro. Chı trong tıch tăc, nangElaine bât dây, vơ lây cai liêm mauvang, miêng phu băng gâm đen tuyên vanhın sưng vao cai lỗ lơn dươi longthuyên nơi nươc đang ô at tran qua. Caicoc nhon ơ bên đa nhô bât môt chiêcđinh đong trên thuyên. Anne không biêtchuyên nay, nhưng con be chăng mâtnhiêu thơi gian đê nhân ra mınh đang ơtrong tınh thê hiêm ngheo. Cư đa nay thı

Page 704: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thuyên se đây rôi chım sâu trươc khi trôiđươc tơi mui đât phıa dươi. Mai cheođâu? Đê lai bên mât rôi! Anne thet lên môt tiêng nho nhokhông ai nghe thây; con be tai nhơt tưđâu đên chân nhưng vân không đê mâtbınh tınh. Con môt cơ hôi – chı môt mathôi. “Con kinh hai tôt đô” hôm sau conbe kê vơi cô Allan, “cư như hang baonhiêu năm đa trôi qua trong luc conthuyên lưng lơ trôi vê phıa câu va nươctran vao môi luc môt nhiêu. Con đa câunguyên môt cach thanh khân nhât, côAllan, nhưng con không nhăm măt câunguyên, vı con biêt cach duy nhât Chuaco thê cưu con la đê thuyên trôi đên môttru câu gân đên mưc con co thê leo lên.

Page 705: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Cô biêt đo, tru câu chı co ba thân cây giava co rât nhiêu mâu va nhanh. Câunguyên la đung đăn, nhưng con vân phailam phân viêc cua mınh la quan sat vacon biêt ro điêu đo. Con chı noi đi noilai ‘Thưa Chua, xin hay đê chiêc thuyênnay đên gân tru va con se lam phân conlai.’ Trong tınh huông như vây cô khôngthê nghı nhiêu vê chuyên câu nguyên saocho văn hoa. Nhưng mong muôn cua conđa đươc đap ưng, chiêc thuyên đâmthăng vao môt tru trong thoang chôc vacon văt ca khăn quang cô lân khănchoang lên vai rôi bo lên môt gôc câylơn cưu mang. Vây la con ơ đo, cô Allana, bam chăt vao cai tru cu trơn trươt makhông co cach nao lên hay xuông. Đo latınh huông rât không lang man, nhưng luc

Page 706: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ây con chăng nghı gı vê chuyên đo.Ngươi ta đâu thê nghı nhiêu vê sư langman khi vưa mơi thoat khoi nâm mô dươinươc. Con lâp tưc câu nguyên ta ơn rôidôn hêt tâm trı bam cho chăt, vı con biêtmınh se phai dưa vao sư giup đơ cua conngươi đê trơ lai vơi măt đât khô rao.” Thuyên trôi dươi câu va rôi nhanhchong chım trong dong nươc. Đang sănsang chơ đơi ơ mui đât bên dươi, Ruby,Jane va Diana nhın thây con thuyên biênmât trươc măt mınh va không nghi ngơ gıchuyên Anne cung chım luôn vơi no.Chung đưng chêt lăng môt luc, măt trăngbêch như tơ giây, đông cưng hai hungtrươc tham kich, rôi vưa gao hêt cơchung vưa chay điên cuông qua khu rưng,không hê dưng lai khi băng qua đương

Page 707: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chınh để nhın lôi lên câu. Anne, treomınh vô vong trên chô đê chân bâp bênh,nhın thây bong cac ban lươt qua va nghethây tiêng thet cua chung. Se sơm congươi đên giup thôi, nhưng ngay luc đothı tư thê cua con be se không thoai maichut nao. Thơi gian trôi qua, môi phút đêunhư ca tiêng đông hô vơi tiêu thư hoa loaken bât hanh. Tai sao không co ai tơi? Lucon gai đi đâu ca rôi? Lơ chung xıu hêtmât rôi, tât ca không chưa môt ai! Lơkhông co ai tơi! Lơ no mêt moi va tê daiđên mưc không tru đươc nưa! Anne rungmınh nhın đưa măt xuông phıa dươi, caiđay sâu xanh thăm chêt ngươi đang dâpdơn nhưng cai bong dai, nhơn nhơn. Trıtương tương cua no băt đâu ve ra đu moi

Page 708: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

kha năng nghiêt nga nhât. Rôi, ngay khi con be nghı răng mınhse không thê chiu đươc cơn đau ơ canhtay va cô tay thêm giây phut nao nưa thıGilbert Blythe xuât hiên dươi câu trênchiêc thuyên cua Harmond Andrews! Gilbert ngươc măt lên va kinh ngactôt đô khi thây môt khuôn măt nho nhăntrăng bêch khinh ghet đang nhın xuôngmınh băng căp măt to mau xam, sơ hainhưng cung đây khinh thi. “Anne Shirley! Thê quai nao ma câulên đươc đo vây?” thăng be thôt lên. Không chơ câu tra lơi, no đâythuyên lai gân tru câu rôi vơi tay ra.Không con cach nao khac, Anne bamchăt tay Gilbert bo xuông thuyên rôi ngôi

Page 709: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đo, lâm lem va giân dư, lanh lung ômtrong tay mơ khăn choang nho nươc tongtong va tâm nhiêu ươt sung. Thât kho magiư đươc ve cao quy trong hoan canhnay! “Chuyên gı xay ra vây, Anne?”Gilbert câm mai cheo lên hoi. “Chung tơ đong gia Elaine,” Annelanh nhat giai thıch, không them nhın vi cưu tinh cua mınh, “va tơ phai trôi xuôngCamelot trong cai xuông – y tơ la caithuyên đay băng. Thuyên bi ro nên tơ leolên tru câu. Lu con gai chay đi câu cưu.Câu co thê tôt bung đưa tơ vao bơkhông?” Gilbert cheo vao bơ va Anne, khôngthem nhân sư giup đơ, lanh le nhay lên

Page 710: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bơ. “Tơ rât biêt ơn câu” con be kiêungao noi trong luc quay ngươi bươc đi.Nhưng Gilbert cung đa nhay khoi thuyênva đăt tay lên canh tay con be ngăn lai. “Anne” thăng be noi vôi va “xemnay. Chung mınh không thê la ban tôtsao? Mınh hêt sưc xin lôi vı hôi đo đacươi toc câu. Mınh không muôn lam câugiân ma chı đua thôi. Hơn nưa, viêc đoqua lâu lăm rôi. Mınh nghı toc câu bâygiơ đep cưc ky, thât long đây. Chungmınh lam ban đi.” Trong môt thoang, Anne chân chư.Con be cam nhân đươc khuât sau sư nghiêm trang, giân dư cua mınh, vưa thưctınh môt y thưc ky la răng biêu hiên nưa

Page 711: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rut re nưa hao hưc trong đôi măt mau nâunhat cua Gilbert la thư gı đo rât tuyêt vơiđê nhın. Con tim no khe xao đông theomôt nhip đâp nhanh la ky. Nhưng rôi nôicay đăng cua cơn đau khô cu nhanhchong lam quyêt tâm đang lung lay cuacon be trơ nên cưng răn hơn. Canh tươnghai năm trươc tai hiên trong trı nhơ môtcach sông đông như chı mơi hôm qua.Gilbert đa goi no la “ca rôt” va mang nôihô then cua no phơi ra trươc toan trương.Sư oan giân cua con be, ma đôi vơingươi lơn va moi ngươi khac thı co lecung buôn cươi như chınh ly do cua no,dương như tuyêt đôi không thuyên giamva phai nhat theo thơi gian. No ghetGilbert Blythe! No se không bao giơ thathư cho câu ta!

Page 712: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Không” con be lanh lung. “Tơ sekhông bao giơ lam ban vơi câu, GilbertBlythe, va tơ cung không muôn!” “Thôi đươc!” Gilbert nhay trơ laithuyên, hai ma đo bưng giân dư. “Mınhse không bao giơ đê nghi lam ban vơicâu nưa. Va mınh cung chăng quan tâm!” Thăng be bo đi cung thai đô thachthưc đôt ngôt, con Anne bươc lên conđương nho dôc đưng râm rap dương xınăm dươi hang phong. Con be ngâng caođâu, nhưng no y thưc đươc môt cam giachôi hân ky la. Suyt nưa no đa ươc gımınh tra lơi Gilbert khac đi. Dı nhiên,thăng be đa tưng sı nhuc no năng nê,nhưng du sao…! Noi chung, Anne phânnao nghı nêu đươc ngôi xuông khoc môt

Page 713: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trân cho thoa sưc thı thât nhe nhom biêtbao. Con be thưc sư ra rơi, nôi phan ưngtư nôi sơ hai va viêc đeo bam đên mưctê dai ca ngươi cung đu lăm rôi. Leo lên đươc nưa đương thı no găpJane va Diana đang vôi va quay lai hôtrong trang thai gân như hoan toan điênloan. Chung không tım đươc ai ơ DôcVươn Cây Ăn Qua, ca hai ông ba Barryđêu đi văng. Đên luc đo thı Ruby khôngthê dăn nôi cơn kıch đông nên cach tôtnhât la bo con be ơ đo cho no trân tınhlai trong khi Jane cung Diana băng quarưng Ma Am va vươt qua suôi tơi CháiNhà Xanh. Ơ đo, chung cung không tımđươc ai, vı ba Marilla đa xuôngCarmody con ông Matthew đang lam cotrong canh đông phıa sau.

Page 714: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, Anne” Diana thơ hôn hên, guchăn xuông cô ban ma nưc nơ vơi sư nhe nhom vui ve, “ôi, Anne…tui mınhtương…câu đa…chêt đuôi…va tui mınhcam thây giông như nhưng ke sat nhân…vı tui mınh đa băt…câu lam…Elaine.Ruby phat cuông ca lên..ôi, Anne, lamsao câu thoat đươc?” “Mınh leo lên môt cai tru câu,”Anne yêu ơt giai thıch, “rôi Gilbert tơibăng thuyên cua ông Andrews va đưamınh vao bơ.” “Ôi, Anne, câu ây thât tuyêt vơi!Trơi, lang man qua!” Jane noi, cuôi cungcung lây đu hơi đê lên tiêng. “Dı nhiênsau lân nay câu se noi chuyên vơi câuây.”

Page 715: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Dı nhiên la không” Anne noi ngay,nhât thơi trơ lai vơi tinh thân cu cuamınh. “Va mınh không bao giơ muônnghe chữ ‘lang man’ nưa. Mınh rât xinlôi vı đa lam cac câu sơ hai. Tât ca lalôi cua mınh. Chăc mınh co ngôi saochiêu mênh xâu rôi. Moi viêc mınh lamđêu đây mınh hoăc nhưng ngươi ban thânnhât cua mınh vao răc rôi. Chung ta đa điva lam mât chiêc thuyên cua cha câu,Diana, va mınh co dư cam la chung ta sekhông đươc phep cheo thuyên trên hônưa.” Dư cam cua Anne chưng to đang tinhơn mong đơi. Toan bô gia đınh Barryva Cuthbert đêu kinh hoang tôt đô khiđươc biêt vê nhưng sư viêc xay ra chiêuhôm đo.

Page 716: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Liêu co khi nao con khôn ngoan ramôt chut đươc không Anne?” ba Marillarên lên. “Ô, co chư a, con nghı con se đươcnhư vây, bac Marilla” Anne đap lai đâylac quan. Môt trân khoc trut sach moi âmưc trong long va tha mınh vao nôi cô đôcdê chiu ơ chai đông đa xoa diu thân kinhcon be va tra no vê vơi sư vui ve thươnglê. “Con nghı triên vong trơ nên khônngoan cua con giơ đây đang sang sua hơnbao giơ hêt.” “Ta không nhân ra băng cach naođây,” ba Marilla noi. “A” Anne giai thıch, “hôm nay conhoc đươc môt bai hoc mơi đang gia. Tưkhi đên Chái Nhà Xanh con đa pham

Page 717: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhiêu lôi lâm va môi lôi lâm lai giupchưa cho con khoi môt khuyêt điêm lơnnao đo. Vu cai cai ao thach anh giup conkhoi tay may vơi nhưng thư không thuôcvê mınh. Vu rưng Ma Am giup con khôngđê trı tương tương chay qua xa. Cai banhdâu thuôc giup con không vô tâm trongnâu nương. Nhuôm toc chưa cho con hêtphu phiêm. Giơ con chăng nghı gı tơi tocva mui nưa – ıt nhât cung rât hiêm khi.Va lôi lâm hôm nay se chưa cho conchưng hêt lang man. Con đa đi tơi kêtluân la không ıch gı khi cô găng lang manơ Avonlea. Co le lang man la chuyên khadê dang trong thanh Camelot hang trămnăm trươc, nhưng thơi nay no lai khôngđươc đanh gia đung mưc. Con cam thâykha chăc chăn răng bac se sơm nhân thây

Page 718: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tiên bô vươt bâc cua con trong vân đênay, bac Marilla.” “Chăc chăn ta cung hy vong vâyrôi,” ba Marilla noi giong hoai nghi. Nhưng ông Matthew, nay giơ vânngôi câm lăng trong môt goc, đăt tay lênvai Anne khi ba Marilla đa đi khoi. “Đưng tư bo tât ca lang man cuacon, Anne,” ông thâm thı rut re “co môtchut thı cung la chuyên tôt – tât nhiên lađưng qua nhiêu – nhưng cư giư lai môtchut đi, Anne, giư lai môt chut đi.”

Page 719: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 720: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 29

Page 721: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Môt ky nguyên trong đơiAnne

Anne đưa bo tư đông co phıa sauqua đương Tınh Nhân vê nha. Đo la môttôi thang Chın, moi khoang trông trongrưng đêu ngâp tran anh hoang hôn maungoc bıch. Đây la con đương loang anhsang, nhưng hâu hêt đa chım trong bongtôi dươi những hang phong va khoangtrông giưa cac cây vân sam đươc đô đâybăng anh chang vang tım trong văt nhưrươu nhe. Gio lua qua ngon cây, khôngco thư âm nhac nao trên đơi ngot ngaohơn tiêng gio dao đan trên nhưng canhvân sam buôi tôi. Đan bo bınh than dao bươc trên

Page 722: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đương con Anne mơ mang bam theo sau,đoc to khô thơ chiên tranh tư Marmion –cung la môt phân trong chương trınhtiêng Anh mua đông trươc ma cô Stacybăt chung phai hoc thuôc long – va hânhoan vơi nhưng dong thơ dôn dâp cungtiêng giao mac loang xoang trong tươngtương. Khi đoc tơi mây câu: Nhưng binh sı câm giao kiêncương vân tım đương Qua rưng già mit mung dayđăc, con be dưng lai trong cơn ngây ngâtđê nhăm măt mương tương ra chınh mınhcung co măt giưa nhưng ngươi anh hungây. Khi mơ măt ra, no thây Diana đangbươc qua canh công dân vao đông co nha

Page 723: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Barry va trông co ve nghiêm trong đênnôi Anne đoan ngay se co tin mơi.Nhưng no se không phan bôi sư to mocua mınh qua nhanh. “Tôi nay không giông môt giâc mơtım sao, Diana? No lam mınh thây vuimưng biêt bao khi đươc sông. Sang naomınh cung nghı buôi sang la đep nhât,nhưng khi đêm vê thı mınh nghı đêm conđang yêu hơn.” “Tôi nay rât dê chiu,” Diana noi“nhưng ôi, mınh co tin cưc choang đây,Anne. Đoan thư xem. Câu đươc đoan balân” “Cuôi cung Charlotte Gillis se lamđam cươi trong nha thơ va cô Allanmuôn chung ta nhân nhiêm vu trang trı”

Page 724: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Không. Bô cua Charlotte khôngđông y, vı tư trươc đên nay chưa co ailam đam cươi trong nha thơ va anh tanghı no co ve qua giông đam ma. Kemqua đi mât, vı no vui đên thê kia ma.Đoan lai đi.” “Me cua Jane se cho ban ây tô chưcsinh nhât?” Diana lăc đâu, niêm vui nhay muatrong đôi măt đen. “Mınh không đoan nôi la chuyên gı,”Anne tuyêt vong noi “trư khi MoodySpurgeon Macpherson đưa câu vê nhasau buôi câu nguyên tôi qua. Co không?” “Mınh không tương tương nôi”Diana thôt lên giân dư. “Mınh se chăngkhoe khoang khoac lac nêu câu ta lam

Page 725: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vây, cai tên quai quy đo! Mınh biêt thênao câu cung không đoan đươc ma. Hômnay me nhân đươc thư cua ba dıJosephine va dı muôn câu va mınh xuôngthi trân vao thư ba tơi rôi ơ lai đê đicung ba tơi triên lam đây!” “Ôi, Diana,” Anne thâm thı, camthây cân phai dưa vao môt cây phong đêđưng cho vưng, “câu noi thât chư?Nhưng mınh e răng bac Marilla se khôngcho mınh đi đâu. Bac ây se noi la khôngthê khuyên khıch chuyên đi lang thangđươc. Bac ây mơi noi thê tuân trươc khiJane mơi mınh cung đi xe ngưa hai chôđên buôi hoa nhac cua ngươi My ơ khachsan White Sands. Mınh muôn đi, nhưngbac Marilla noi tôt hơn mınh nên ơ nhahoc bai va Jane cung vây. Mınh thât vong

Page 726: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cay đăng, Diana. Mınh thây đau xe longđên nôi không them câu nguyên khi đingu nưa. Nhưng mınh hôi hân nên nửađêm đa dậy đê câu nguyên.” “Mınh co cach nay” Diana noi.“Chung mınh se nhơ me xin bac Marilla.Như vây kha năng bac ây cho phep câuđi se cao hơn, va nêu bac ây đông y thıchung mınh se đươc vui chơi thoai mai,Anne. Mınh chưa bao giơ đên triên lamva thât bưc mınh khi nghe nhưng đưa congai khac kê lê vê chuyên đi cua chung.Jane va Ruby đi hai lân rôi, ma năm naycung se đi nưa.” “Mınh se không nghı ngơi gı vêchuyên đo cho đên khi biêt ro co thê đihay không,” Anne khiên quyêt noi. “Nêucứ suy nghı và rôi thât vong thı se qua

Page 727: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sưc chiu đưng cua mınh. Nhưng nêuđươc đi, mınh se rât vui vı luc đo aokhoac mơi cua mınh đa xong xuôi. BacMarilla nghı mınh không cân ao khoacmơi. Bac ây noi cai ao cu cua mınh vâncon rât tôt đê măc thêm môt mua đôngnưa va răng mınh phai hai long vơi caivay mơi. Cai vay rât đep, Diana – mauxanh nươc biên va đươc may rât thơitrang. Bây giơ bac Marilla luôn may vaycho mınh rât hơp thơi trang, vı bac âybao se không đơi nao đê bac Matthew đinhơ ba Lynde may nưa. Mınh vui qua. Sedê dang trơ nên ngoan ngoan hơn nêuquân ao hơp thơi trang. It nhât la dê vơimınh. Mınh nghı no không tao ra nhiêukhac biêt đôi vơi nhưng ngươi ngoanngoan tư trong ban chât. Nhưng bac

Page 728: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Matthew noi mınh phai co ao khoac mơi,nên bac Marilla mua môt manh vai lenxanh rât đang yêu va giơ no đang đươcmôt thơ may trang phuc nư thưc thu ơCarmody may. Đên tôi thư bay nay sexong va mınh cô không tương tương đêncanh mınh bươc đi giưa nha thơ ngay chunhât trong chiêc ao khoac va mu mơi, vımınh e răng tương tương nhưng điêu nhưthê không đung đăn. Nhưng no cư nhayvao tâm trı mınh cho du mınh khôngmuôn. Mu cua mınh đep vô cung. BacMatthew mua cho mınh hôm mây bacchau xuông Carmody. No la môt cai munhung nho mau xanh, kiêu đang rât môt,vơi dây vang va num tua. Cai mu mơicua câu thât thanh lich, Diana a, ma cungrât hơp nưa. Khi nhın thây câu bươc vao

Page 729: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nha thơ tuân trươc tim mınh tran ngâpniêm hanh diên khi nghı câu la ban thânnhât cua mınh. Câu co cho răng chung tanghı qua nhiêu vê quân ao la sai không?Bac Marilla noi như thê rât la tôi lôi.Nhưng đo l a môt đê tai hâp dân, phaikhông?” Ba Marilla đông y đê Anne xuôngthi trân va thoa thuân la đên thư ba tuânsau ông Barry se đi cung bon nho.Charlottetown cach đên ba mươi dămđương ma ông Barry muôn đi vê trongngay nên se khơi hanh thât sơm. NhưngAnne coi tât ca đêu la chuyên vui va đadây trươc khi măt trơi moc sang thư ba.Liêc măt ra ngoai cưa sô, con be an tâmrăng ngay hôm đo se đep, vı khăp bâutrơi phıa đông đăng sau nhưng canh vân

Page 730: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sam cua Rưng Ma Am đêu ong anh nhưbac va không môt gơn mây. Qua khe hơgiưa hang cây, môt anh sang khac đangrang ngơi trong chai Tây cua Dôc VươnQua, dâu hiêu cho thây Diana cung đathưc dây. Anne đa thay săn quân ao trong lucông Matthew đôt lo va chuân bi bưa sangsăn sang khi ba Marilla xuông bêp,nhưng con be phân khıch đên đô ănkhông nôi. Sau bưa sang, Anne diên muva ao khoac mơi rôi vôi va băng quasuôi, xuyên qua rưng vân sam đên DôcVươn Qua. Ông Barry va Diana đang đơicon be, vây la ho nhanh chong lênđương. Đo la môt chuyên đi dai, nhưngAnne va Diana tân hương tưng phut môt.

Page 731: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Thât vui khi chay xe râm râm trên nhưngcon đương âm ươt trong anh ban mai đoôi đang len loi khăp nhưng canh đôngđang vu găt. Không khı trong lanh matlanh, lan sương lam mong manh cuônmınh trên khăp thung lung va bông bênhtrôi tư đınh đôi xuông. Co luc con đươngxuyên qua rưng nơi phong đa băt đâutreo cơ đo, luc lai băng qua nhưng câycâu băc ngang sông khiên Anne co rumlai bơi cam giac nưa sơ hai nưa thıch thuxưa kia, cung co luc vong quanh bơ cangva chay qua môt cum lêu câu ca nho bacmau sương gio, rôi lai leo lên đôi nơi tưđo co thê nhın thây bâu trơi xanh mơsương khoi hay môt dai đôi uôn lươn xaxa, nhưng cho du ho đi qua nơi nao thınơi đo cung co vô van điêu thu vi đê ban

Page 732: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

luân. Gân trưa thı mây bac chau tơi đươcthi trân va tım ra đương đên“Beechwood”. Đo la môt biêt thư cô râtđep, tach biêt vơi phô phương, năm trongmôt nơi khuât neo vơi nhưng cây du xanhum va sôi râm rap. Ba Barry đon chungơ cưa, đôi măt đen săc sao lâp lanh niêmvui. “Vây la cuôi cung con cung đênthăm ta rôi, con be Anne nay” ba noi.“Chao ôi, be con, con lơn thê nay rôi!Con cao hơn ta rôi đây. Con cung xinhhơn trươc nhiêu. Nhưng ta dam chăcchăng cân ngươi khac noi thı con cungbiêt mây chuyên đo rôi.” “Thât sư la không a” Anne hơn hơnoi. “Con biêt mınh không con nhiêu tannhang như trươc nưa, nên con rât biêt ơn

Page 733: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vê chuyên đo, nhưng thât tınh con khôngdam nghı con co sư cai thiên nao khac.Con rât mưng vı ba nghı la co, baBarry.” Nha ba Barry đươc trang hoang vơi“ve trang lê khung khiêp” như sau nayAnne kê vơi ba Marilla. Hai con be nhaquê co phân luông cuông trươc sư lônglây cua phong khach nơi ba Barry bochung lai đê đi xem bưa trưa thê nao rôi. “Nơi nay không giông vơi môt lâuđai sao?” Diana thâm thı. “Mınh chưabao giơ tơi nha ba dı Josephine va mınhkhông biêt no lơn thê nay. Mınh chı ươcgı Julia Bell co thê nhın thây nơi nay –no cư suôt ngay lên măt vê phong khachcua me no.”

Page 734: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Tham nhung” Anne thơ dai vuisương “va rem lua! Mınh tưng mơ đênđên nhưng thư nay, Diana. Nhưng câubiêt không, rôt cuôc mınh không thâythoai mai lăm. Co qua nhiêu thư trongphong nay va tât ca đêu lông lây đên mưckhông con chô cho trı tương tương nữa.Co môt điêu an ui khi ngheo – câu se conhiêu thư đê tương tương hơn.” Ơ lai trong thi trân la điêu ma Anneva Diana đa mong moi tư lâu. Tư ngayđâu tiên cho tơi ngay cuôi cung, quangthơi gian nay luôn tran ngâp niêm vui. Hôm thư tư ba Barry đưa chung đênhôi chơ va cho chung ơ đo ca ngay. “Thât lông lây” Anne kê lai cho baMarilla nghe sau đo. “con chưa bao giơ

Page 735: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tương tương ra thư gı thu vi đên vây. Conthât sư không biêt khu nao thu vi nhât.Con nghı con thıch ngưa, hoa va đô thêunhât. Josie Pye đoat giai nhât vê đan len.Con thât tâm vui mưng vı ban ây đươcgiai. Va con cung mưng la mınh cam thâyvui, vı điêu đo chưng to con đa tiên bô rôi, bac co nghı vây không. Marilla, khicon co thê mưng cho thanh công cuaJosie? Ông Harmon Andrews đoat giainhı cho đam tao Gravenstein con ôngBell đoat giai nhât thi heo. Diana noi thâtnưc cươi khi giam thi trương hoc Chunhât gianh giai vê heo, nhưng con khônghiêu tai sao. Bac co hiêu không a? Banây noi sau nay ban ây se luôn nghı vêchuyên đo môi khi ông ây trang nghiêmcâu nguyên. Clara Lousie Macpherson

Page 736: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đoat giai ve tranh, ba Lynde đoat giainhât vê pho mat va bơ tư lam. Như vâyAvonlea đa co nhưng đai diên rât xưngđang, phai không a? Hôm ây ba Lyndecung ơ đo va con không hê biêt mınh thâtsư yêu quy ba ây đên thê nao mai chođên khi con nhın thây gương măt thânquen cua ba ây giưa nhưng ngươi xa la.Co hang ngan ngươi ơ đo, bac Marilla.No khiên con thây mınh tâm thươngkhung khiêp. Va ba Barry đưa chung conlên khan đai xem đua ngưa. Ba Lyndekhông đi, ba ây noi đua ngưa la tro ghêtơm va vı la môt thanh viên nha thơ nênba ây nghı bôn phân băt buôc cua mınh lanêu tâm gương tôt băng cach tranh xa nora. Nhưng ơ đo co qua nhiêu ngươi nêncon không tin sư văng măt cua ba Lynde

Page 737: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

se gây đươc chu y cho lăm. Tuy vây, connghı mınh không nên coi đua ngưathương xuyên vı chung thât hâp hân kinhkhung. Diana phân khıch đên nôi đê nghi ca vơi con mươi xu răng con ngưa đo sethăng. Du không tin no se thăng nhưngcon tư chôi cươc, vı con muôn kê cho côAllan moi thư, ma chuyên đo thı chăcchăn không kê đươc rôi. Lam bât kıchuyên gı ma không thê kê lai cho vơ muc sư thı chuyên đo luc nao cung la sairôi. Co ban la vơ muc sư thı cung ngangbăng có them môt lương tâm nưa vây. Macon rât mưng răng mınh đa không cươc,vı con ngưa đo thăng thât, sem tı la conthua mươi xu rôi. Vây nên bac thây đo,đao đưc cung co phân thương cua no.Chung con thây môt ngươi đan ông bay

Page 738: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong khinh khı câu. Con cung thıch đươcbay trong khinh khı câu, bac Marilla a,no đung la rung ca mınh, va tui con găpmôt ngươi ban vân mênh. Bac tra choông ây mươi xu va môt con chim nho senhăt la sô cua bac ra. Ba Barry choDiana va con môi đưa mươi xu đê xemboi. La sô cua con viêt la con se cươimôt ngươi da đen rât giau co va con sevươt biên đê sinh sông ơ môt nơi khac.Tư luc đo con chăm chu quan sat tât canhưng ngươi đan ông da đen con găp,nhưng con không qua quan tâm đên môtai, ma du sao đi nưa con nghı vân conqua sơm đê tım anh ây. Ôi, đo la môtngay không-thê-nao-quên, bac Marilla.Con mêt đên nôi ca đêm không ngu đươc.Ba Barry cho tui con ngu trong phong

Page 739: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

danh cho khach đung như đa hưa. Cănphong thât thanh nha, bac Marilla, nhưngkhông hiêu sao ngu trong phong danh chokhach không giông như nhưng gı con tưngnghı. Nhưng thư ta vô cung mong muônkhi con nho thı đên luc đat đươc rôi laidương như không co nôi môt nưa camgiac diêu ky. Thư năm, hai be gai đươc chơ đicông viên va đên tôi ba Barry đưa chungtơi nhac viên tham dư buôi hoa nhac cosư trınh diên cua môt giong opera nư nôitiêng. Vơi Anne, buôi tôi đo la môt giâcmông hanh phuc huy hoang. “Ôi, bac Marilla, thât không tai naodiên ta đươc. Con phân khıch đên nôikhông noi nên lơi, nên bac co thê biêt nonhư thê nao rôi đây. Con chı ngôi trong

Page 740: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sư im lăng mê đăm. Ba Selitsky xinh đepkhông chê vao đâu đươc va măc vay satanh trăng đınh kim cương. Nhưng khi bacât giong hat thı con không thê nghı tơibât ky điêu gı nưa. Ôi, con không thêdiên ta nôi cam giac cua mınh. Nhưngcon cam thây dương như mınh không baogiơ con găp kho khăn khi cô găng trơthanh ngươi tôt nưa. Con co cam giacgiông như khi ngươc nhın nhưng vı sao.Măt con ưa lê, nhưng, ôi đo la nhưnggiot nươc măt hanh phuc tôt đô. Con vôcung nuôi tiêc khi no phai kêt thuc, vacon noi vơi ba Barry răng không biêt lamsao con co thê trơ lai cuôc sông bınhthương đươc nưa. Ba ây noi nêu mây bachau sang bên kia đương ăn kem thı cothê giup ıch cho con. Nghe chăng thơ

Page 741: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mông chut nao, nhưng con kinh ngac nhânra qua đung vây thât. Kem rât ngon, bacMarilla, va ngôi ăn ơ đo luc mươi môtgiơ đêm thı thât đang yêu va phongkhoang. Diana tin răng ban ây đươc sinhra cho cuôc sông thanh thi. Ba Barry hoiy con thê nao, nhưng con noi con phaisuy nghı thât nghiêm tuc trươc khi co thêcho ba ây biêt suy nghı thât sư cua mınh.Nên con đa suy nghı cân thân sau khi lêngiương đi ngu. Đo la luc tôt nhât đê nghı cho thông moi viêc. Rôi con đi đên kêtluân, bac Marilla a, răng con khôngđươc sinh ra cho cuôc sông thanh thi vacon mưng la như thê. Thât tuyêt nêu thınhthoang co thê ăn kem trong môt nha hangsang trong luc mươi môt giơ khuya, tuynhiên nêu la chuyên thương lê thı con tha

Page 742: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngu ngon lành ơ chai đông luc mươi môtgiơ nhưng ngay ca khi đa ngu vân biêtrăng cac vı sao đang nhâp nhay ngoai kiava gio vân đang thôi trong rưng linh sambên kia suôi. Con noi vơi ba Barry nhưvây vao bưa điêm tâm va ba ây đa cươipha lên. Noi chung ba Barry cươi trươcbât cư điêu gı con noi, ngay ca khi conđê câp đên nhưng chuyên nghiêm tucnhât. Con nghı mınh không thıch vây, bacMarilla, vı con không cô to ra hai hươc.Nhưng ba ây rât hiêu khach va tiêp đaichung con rât trong thê.” Thư sau la ngay vê nha va ông Barryđanh xe đên đon hai cô gai. “Thê đây, ta hy vong cac con đađươc vui ve” ba Barry noi khi chao tambiêt chung”

Page 743: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Chung con vui ve chư a” Dianađap. “Con con, Anne?” “Con đa tân hương tưng giây tưngphut” Anne noi, bât giac quang tay quanhcô ba cu va hôn lên đôi ma nhăn nheocua ba. Diana chăng bao giơ dam lam thêva cam thây co phân kinh hai trươc sư tư do cua Anne. Nhưng ba Barry thı hailong, va ba đưng trên hiên nhın theochiêc xe ngưa cho đên khi no đi khuâttâm măt. Rôi ba thơ dai quay trơ vaongôi nha rông lơn cua mınh. No dươngnhư qua hiu quanh khi thiêu văng nhưngcon ngươi tre trung lanh lơi đo. Thât tınhma noi ba Barry la môt ba lao hơi ıch kı,chăng quan tâm đên ai ngoai ban thân

Page 744: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mınh. Ba đanh gia ngươi khac chı dưatrên tiêu chı ho co gia tri sư dung hay colam ba vui không. Anne lam ba vui, vado đo đươc ba cu trong đai. Nhưng baBarry nhân ra mınh nghı vê nhưng baidiên văn quai la cua Anne ıt hơn so vơinghı vê sư sôi nôi mơi me, nhưng camxuc trong sang, net lôi cuôn nhe nhang vave đang yêu trong măt môi con be. “Ta tưng nghı Marilla Cuthbert lamôt ba gia ngu ngôc khi nghe noi cô tanhân nuôi môt be gai tư trai mô côi” bathâm nhu “nhưng ta cho răng rôt cuôc đocung chăng phai sai lâm. Nêu trong nhaluc nao cug co môt đưa be như Anne thıta se sông tôt va vui ve hơn.” Anne va Diana thây chăng đương vênha cung dê chiu như chăng đi, thât ra la

Page 745: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

dê chiu hơn nhiều, vı chung y thưc đươchanh phuc vê mai âm đang đơi mınh ơcuôi đương. Măt trơi đa xê bong khi mâybac chau băng qua White Sands va queovao đương bơ biên. Xa xa, nhưng ngonđôi Avonlea vươn lên sâm tôi giưa bâutrơi vang nghê. Sau lưng chung, vângtrăng nhô lên tư măt biên môi luc môt toasang rưc rơ rang ngơi. Môi vinh nho nămdoc con đương uôn lươn đêu la môt kyquan cua nhưng gơn song nhay mua.Nhưng con song vơ tan trên cac vach đaphıa dươi kem theo môt tiêng rao rao khekhe va mui vi cua biên thâm đâm trongkhông khı mat lanh. “Ôi, thât tuyêt vơi khi đươc sông vađươc vê nha” Anne thơ ra. Khi con be băng qua cây câu gô băc

Page 746: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngang suôi, đen bêp ơ Chái Nhà Xanhnhâp nhay vơi no như môt lơi chao thânthiên, va qua khung cưa mơ, ngon lưa losươi bâp bung chiêu anh sang đo rưc âmap chông lai gia ret đêm thu. Anne hânhoan chay lên đôi rôi vao bêp, nơi bưatôi nong hôi đa chơ săn trên ban. “Vây la con vê rôi ha?” ba Marillanoi, gâp mâu đan cua mınh lai. “Vâng, va ôi, thât tuyêt biêt bao khiđươc trơ vê” Anne vui ve noi “Con cothê hôn bât cư thư gı, ngay ca cai đônghô. Bac “Marilla, ga nương! Không phaibac nâu mon đo cho con đo chư!” “Phai, ta nâu cho con đây” baMarilla noi. “Ta nghı hăn con rât đoi saumôt chuyên đi như vây va cân thư gı thât

Page 747: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngon miêng. Thay đô nhanh lên, chung tase ăn tôi ngay khi bac Matthew vê. Phainoi la ta rât mưng vı con đa vê. Khôngco con nơi nay cô quanh khung khiêp, vata chưa bao giơ trai qua bôn ngay daiđên thê.” Sau bưa tôi, Anne ngôi trươc ngonlưa, giưa ông Matthew va ba Marilla, kêlai chi tiêt chuyên đi cua mınh. “Con đa co môt khoang thơi giantuyêt vơi” con be vui ve kêt luân “va concam thây no đanh dâu môt ky nguyêntrong cuôc đơi con. Nhưng điêu tuyêt vơinhât la cuôi cung đa đươc vê nha.”

Page 748: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 30

Page 749: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Thành lập lớp Queen

Bà Marilla đặt món đồ đang đan lênđùi rồi ngả lưng vào ghế. Bà thấy mỏimắt và lơ đãng nghĩ chắc phải cân nhắcchuyện đổi kính khi xuống thị trấn lầntới, vì mắt bà dạo gần đây rất hay mỏi. Trời gần như tối om vì ánh chạngvạng giữa tháng Mười Một đã bao trùmChái Nhà Xanh và trong bếp chỉ có độcánh sáng hắt ra từ ngọn lửa đỏ nhảy múatrong lò. Anne cuộn tròn trên tấm thảm trướclò sưởi, nhìn đăm đăm vào ánh sáng rựcrỡ vui vẻ nơi ánh mặt trời của hàng trăm

Page 750: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mùa hè đang được lọc qua đống gỗphong dùng làm củi. Con bé vốn đangđọc, nhưng cuốn sách đã trượt xuống sànvà giờ nó đang mơ mộng với một nụcười trên đôi môi hé mở. Những tòa lầuđài láp lánh ở Tây Ban Nha đang dầnhiện lên qua những lớp sương mù và dảicầu vồng, trong trí tưỏng tượng sốngđộng của con bé; những cuộc phiêu lưudiệu kỳ và hấp dẫn đang đến với nó trongcõi mộng - những cuộc phiêu lưu mà lầnnào cũng kết thúc trong thắng lợi vàkhông bao giờ kéo nó vào mấy vụ rắc rốigiống như trong đời thực. Bà Marilla nhìn con bé với một vẻdịu dàng vốn dĩ chưa từng chịu hé lộtrong bất cứ thứ ánh sáng nào soi tỏ hơnthứ ánh sáng lờ mờ pha trộn giữa ánh lửa

Page 751: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và bóng tối này. Bài học về một tình yêunên được thoải mái thể hiện qua lời nóivà cái nhìn cởi mở là thứ bà Marillakhông bao giờ học được. Nhưng bà đãhọc đuợc cách yêu thương con bé mắtxám gầy guộc này bằng một tình cảm cònsâu đậm và mạnh mẽ hơn bắt nguồn từchính sự thầm lặng của nó. Quả thật tìnhyêu ấy đã khiến bà sợ rằng mình sẽnuông chiều con bé quá mức. Bà có mộtcảm giác khó chịu rằng thật tội lỗi khi aiđó trao quá nhiều tình cảm cho ngườikhác giống như cách bà trao tình cảm củamình cho Anne, và có lẽ bà đã vô tìnhthể hiện sự ăn năn hối lỗi vì điều nàybằng cách tỏ ra nghiêm khắc và khắt khevới Anne nhiều hơn mức con bé đáng lẽphải chịu nếu nó ít thân thiết với bà hơn.

Page 752: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Dĩ nhiên bản thân Anne không biết bàMarilla yêu nó đến thế nào. Đôi khi conbé buồn bã nghĩ rằng bà Marilla rất khóchiều và đặc biệt thiếu cảm thông cũngnhư thấu hiểu. Nhưng nhớ lại những gìmình nợ bà Marilla, con bé lại tự mắngmình vì đã suy nghĩ như thế. “Anne,” bà Marilla đột nhiên nói,“Chiều nay khi con ra ngoài với Dianacô Stacy đã đến đây.” Anne giật mình, quay trở về từ thếgiới khác của nó kèm theo một tiếng thởdài. “Vậy ạ? Ôi, tiếc là con lại không cónhà. Sao bác không gọi con, bácMarilla? Diana và con chỉ ở trong rừngMa Ám thôi. Lúc này trong rừng rất đáng

Page 753: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

yêu. Tất cả những tạo vật bé nhỏ trongrừng - dương xỉ, vú sữa và phù du lùn –đều phải đi ngủ, cứ như thể ai đó đã giấuchúng dưới tấm chăn bằng lá cây cho đếnkhi xuân về. Con nghĩ người đó chính làcô tiên xám bé nhỏ choàng chiếc khăncầu vồng đã nhón chân dạo bước trongđêm trăng sáng hôm qua. Tuy vậy Dianakhông chuyện trò nhiều về điều đó.Diana không sao quên được mẹ bạn ấyđã mắng thế nào về chuyện tưởng tượngra lũ ma trong rừng Ma Ám. Trận mắngấy ảnh hưởng rất xấu đến trí tưởng tượngcủa Diana. Nó hỏng mất rồi. Bà Lyndenói Myrtle Bell đã hỏng mất rồi. Con hỏiRuby Gillis sao Myrtle lại hỏng mất rồivà Ruby bảo có lẽ là vì anh chàng củaMyrtle đã quay lưng với chị ấy. Ruby

Page 754: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Gillis chẳng nghĩ được gì ngoài mấy têncon trai và càng lớn lại càng tệ. Cứ ởđúng chỗ của mình thì anh chàng nàocũng hay ho cả, nhưng chẳng có gì tốtđẹp nếu kéo họ vào tất cả mọi chuyện,phải không ạ? Diana và con đang suynghĩ nghiêm túc đến chuyện hứa với nhaulà chúng con sẽ không bao giờ lấy chồngmà sẽ làm những bà cô già dễ thươngsống bên nhau mẵi mãi. Tuy nhiên Dianavẫn chưa quyết định vì bạn ấy nghĩ có lẽsẽ cao quý hơn nếu cưới một chàng traihư hỏng, sôi nổi, hoang dã rồi cải tạohắn. Giờ Diana và con nói rất nhiều vềnhững vấn đề nghiêm túc, bác biết đó.Tụi con cảm thấy mình đã lớn lên nhiềurồi nên không thích hợp để nói mấychuyện trẻ con nữa. Sắp mười bốn tuổi là

Page 755: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một vấn đề trọng đại, bác Marilla ạ. ThứTư tuần trước cô Stacy đã dẫn toàn bộđám con gái trong độ tuổi thanh thiếuniên tụi con xuống suối và nói về chuyệnđó. Cô nói chúng con có cẩn thận đếnđâu chăng nữa cũng vẫn không thừa đốivới những thói quen mà chúng con dầnhình thành và những lý tưởng chúng conđạt được trong lứa tuổi thiếu niên này, vìđến khi hai mươi tuổi, tính cách củachúng con sẽ phát triển và đặt nền tảngcho toàn bộ cuộc sống tương lai. Và côấy nói nếu nền tảng chông chênh thìchúng ta không bao giờ có thể xây dựngbất cứ thứ gì đáng giá trên đó. Diana vàcon nói về vấn đề đó suốt dọc đường từtrường về nhà. Tụi con cảm thấy cực kỳtrọng đại, bác Marilla. Và tụi con quyết

Page 756: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

định sẽ thật sự cố gắng hình thành nênnhững thói quen đúng đắn, học tất cảnhững gì có thể và khôn ngoan hết mực,để đến khi hai mươi tuổi tính cách củatụi con sẽ phát triển một cách đúng đắn.Thật không có gì king khủng hơn khi nghĩđến chuyện mình hai mươi tuối, bácMarilla. Nghe có vẻ già và trưởng thànhđến dễ sợ.Nhưng sao trưa nay cô Stacylại đến đây ạ?” “Đó chính là điều ta muốn nói vớicon, Anne, nếu con cho ta cơ hội chenlời vào. Cô ấy nói chuyện về con.” “Về con?”Anne có vẻ sợ hãi. Rồicon bé đỏ mặt thốt lên: “Ôi, con biết côấy nói gì rồi. Con đã định kể với bác,Marilla, thực tình con định làm thếnhưng lại quên mất. Chiều hôm qua ở

Page 757: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trường, cô Stacy bắt gặp con đang đọcBen Hur trong khi đáng lẽ phải học vềlịch sử Canada. Jane Andrews đã chocon mượn. Con đọc nó trong giờ ăn vàvừa tới đoạn đua xe ngựa thì phải vàohọc. Con khao khát muốn biết nó tiếpdiễn thế nào - mặc dù con cảm thấy chắcchắn Ben Hur sẽ thắng, vì nếu không thìsẽ chẳng công bằng thơ mộng tí nào - nêncon để mở cuốn lịch sử trên mặt bàn rồinhét quyển Ben Hur xuống giữa bàn vàđầu gối. Trông con giống hệt như đangnghiên cứu lịch sử Canada, bác biết đấy,trong khi suốt thời gian đó con miệt màiđọc Ben Hur. Con say sưa đến nỗi khôngđể ý là cô Stacy đã đi xuống giữa lớpcho đến khi đột nhiên con ngước mắt lênvà thấy cô đang nhìn con vẻ trách móc.

Page 758: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Con không thể diễn tả được con xấu hổđến chừng nào, bác Marilla, nhất là khicon nghe tiếng Jolie Pye cưòi khúckhích. Cô Stacy tịch thu cuốn Ben Hur,nhưng cô không nói lời nào. Cô giữ conlại vào giờ ra chơi và nói chuyện vớicon. Cô nói con đã rất sai trong haichuyện. Thứ nhất, con đang phí thời gianlẽ ra phải dành cho việc học; thứ hai,con lừa dối cô giáo khi cố làm ra vẻđang đọc bài lịch sử trong khi thật ra làđọc truyện. Cho đến tận lúc đó, bácMarilla, con mới nhận ra những gì conlàm chính là hành vi dối trá. Con bị sốc.Con khóc cay đắng cầu xin cô Stacy thathứ và hứa sẽ không bao giờ tái phạm; vàcon xin chịu phạt bằng cách không đọcBen Hur trong suốt một tuần, thậm chí

Page 759: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không xem cuộc đua xe ngựa đó diễn tiếnthế nào. Nhưng cô Stacy nói cô khôngyêu cầu chuyện đó và tha thứ cho con vôđiều kiện. Vì vậy con nghĩ cô ấy khôngtốt lắm khi cuối cùng lại đến đây kể chobác nghe.” “Cô Stacy chẳng đả động gì đếnchuyện đó, Anne, chỉ là con có tật giậtmình thôi. Con không được phép mangtruyện đến trường. Dù sao đi nữa concũng đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.Khi còn nhỏ ta còn không được phépnhìn tới một cuốn tiểu thuyết nữa là.” “Ôi, sao bác có thể gọi Ben Hur làtiểu thuyết trong khi nó là cuốn sách mộđạo đến vậy?”Anne phải đối.“Dĩ nhiênnó hơi quá hồi hộp để đọc hẳn vào ngàyChủ nhật, và con chỉ đọc nó những ngày

Page 760: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trong tuần thôi. Giờ đây con không đọcbất kỳ cuốn sách nào trừ khi cô Stacyhay cô Allan nghĩ nó là một cuốn đángcho bé gái mười ba tuổi chín tháng đọc.Cô Stacy đã bắt con hứa như vậỵ. Cóhôm cô ấy phát hiện con đang đọc cuốn‘Bí ẩn khủng khiếp của hội trường maám’. Nó là cuốn Ruby Gillis cho conmượn, và ôi, bác Marilla, nó hấp dẫnđến sởn gai ốc. Nó làm con rợn hết cảtóc gáy. Nhưng cô Stacy nói cuốn sáchđó rất ngu ngốc, không lành mạnh, và côyêu cầu con không đọc nó hay bất cứcuốn nào như thế nữa. Con không phảnđối chuyện hứa không đọc bất cứ cuốnnào như thế nữa, nhưng thật khổ sở khiphải trả cuốn đó lại mà không biết kếtthúc thế nào. Nhưng tình yêu dành cho cô

Page 761: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Stacy đã vượt qua thử thách và con đãlàm được. Thật tuyệt biết bao, bácMarilla, những gì ta có thể làm khi thậtsự muốn làm vui lòng người nào đó.” “Thôi được rồi, chắc ta đi thắp đènlàm việc thôi,” bà Marilla nói. “Ta thấyrõ ràng con không muốn nghe xem côStacy nói gì. Con quan tâm đến âm thanhphát ra từ lưỡi mình nhiều hơn bất cứ thứgì khác.” “Ôi, quả thật, bác Marilla, conmuốn nghe chứ ạ,” Anne kêu lên giọng ănnăn. “Con sẽ không nói thêm lời nào nữa- không một lời. Con biết mình nói quánhiều, nhưng thật sự con vẫn đang cốkhắc phục mà, và dù con nói hơi quánhiều, nhưng chỉ cần bác biết có baonhiêu điều con đã không nói cho dù rất

Page 762: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

muốn, bác sẽ nhận thấy những nỗ lực củacon. Xin hãy nói đi, bác Marilla.” “Thôi được, cô Stacy muốn thànhlập một lớp học gồm những học sinh ưutú dự định thi vào trường Queen.Cô ấytính dạy thêm cho lớp đó một tiếng saugiờ học. Và cô ấy tới hỏi Matthew và taxem liệu chúng ta có muốn cho con thamgia không. Con nghĩ sao, Anne? Con cómuốn học ở trường Queen và trở thànhcô giáo không?” “Ôi, bác Marilla!,” Anne quỳ thẳngdậy và siết chặt hai tay. “Đó là giấc mơcủa đời con... nghĩa là, từ sáu tháng nay,từ khi Ruby và Jane bắt đầu nói vềchuyện học cho kỳ thi tuyển. Nhưng conkhông nói gì về chuyện đó vì con nghĩ nóhoàn toàn vô ích. Con rất muốn trở thành

Page 763: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cô giáo. Nhưng chẳng phải nó tốn kémkhủng khiếp sao? Ông Andrews nói ôngấy tốn cả một trăm năm mươi đô la đểPrissy học xong mà Prissy còn không dốtmôn hình học đấy nhé.” “Ta nghĩ con không cần bận tâmchuyện đó. Khi Matthew và ta nhận convề, chúng ta đã quyết tâm sẽ cố gắng hếtsức và sẽ cho con một nền giáo dục tốt.Ta tin rằng một cô gái nên có khả năng tựkiếm sống cho dù hoàn cảnh có bắt buộchay không. Con sẽ luôn luôn có một máinhà ở Chái Nhà Xanh chừng nàoMatthew và ta còn ở đây, nhưng không aibiết điều gì sẽ xảy ra trong thế giới bấtổn này, vậy nên cũng là chuyện tốt khichuẩn bị sẵn sàng. Nên con có thể thamdự lớp Queen nếu muốn, Anne.”

Page 764: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, Marilla, cám ơn bác,” Annevòng tay qua eo Marilla và tha thiết nhìnvào mặt bà. “Con cực kỳ biết ơn bác vàbác Matthew. Con sẽ học hành chăm chỉhết mức và sẽ làm hết khả năng để báccó thể tự hào về con. Con xin báo trướclà bác đừng quá kỳ vọng vào môn hìnhhọc, nhưng con nghĩ nếu chăm chỉ thì concó thể khẳng định được vị trí của mình ởbất kỳ môn nào khác.” “Ta dám nói con sẽ xoay sở tốt thôi.Cô Stacy nói con thông minh và cần cù.”Không đời nào bà Marilla nói hết vớiAnne những gì cô Stacy đã nói về conbé, như vậy sẽ chỉ nuông chiều tính kiêucăng tự phụ. “Con không cần vội vã vùiđầu vào sách vở. Không việc gì phải gấpgáp.Tận một năm rưỡi nữa mới đến lúc

Page 765: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thi cử. Nhưng cô Stacy nói cũng tốt nếubắt đầu sớm và tạo dựng được nền tảngvững vàng.” “Lúc này con hứng thú với chuyệnhọc hành hơn bao giờ hết,” Anne hạnhphúc nói, “vì con đã có mục tiêu củacuộc đời. Ông Allan cho rằng mỗi ngườiđều nên có một mục tiêu cuộc đời vàkiên trì theo đuổi. Ông ấy nói đầu tiênchúng ta phải chắc chắn rằng đó là mộtmục tiêu chính đáng. Con có thể gọimong muốn trở thành một cô giáo như côStacy là mục tiêu chính đáng, phải không,bác Marilla? Con nghĩ đó là một nghề rấtcao quý.” Lớp Queen được thành lập đúnghẹn. Gilbert Blythe, Anne Shirley, RubyGillis, Jane Andrews, Josie Pye, Charlie

Page 766: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Sloane, và Moody SpurgeonMacPherson tham dự. Diana Barry thìkhông, vì ba mẹ con bé không định chonó đến trường Queen. Chuyện này chẳngkhác gì thảm họa với Anne. Chưa baogiờ, kể từ cái đêm Minnie May bị viêmtắc thanh quản, con bé và Diana lại bịchia cắt trong bất cứ chuyện gì. Vào buổitối đầu tiên lớp Queen ở lại trường họcthêm và Anne thấy Diana chầm chậm đira với những đứa khác để một mình vềnhà qua đường Bạch Dương và ThungLũng Tím, tất cả những gì con bé có thểlàm là giữ mình ngồi yên tại chỗ, cốkhông lao vội theo sau bạn mình. Mộtcục nghẹn dâng lên trong cổ họng và conbé vội giấu mặt sau những trang sách ngữpháp Latin dựng đứng để che đi những

Page 767: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giọt nước mắt. Không đời nào Anne đểGilbert Blythe hay Josie Pye nhìn thấynhững giọt nước mắt đó. “Nhưng ôi, bác Marilla, con thật sựcảm thấy mình đã nếm mùi cay đắng củacái chết, như ông Allan nói trong bàigiảng Chủ nhật tuần trước, khi con thấyDiana đi ra ngoài một mình,” tối đó conbé buồn bã nói. “Con nghĩ sẽ tuyệt biếtbao nếu Diana cũng đến ôn thi. Nhưngchúng ta không thể có những thứ hoànhảo trong cái thế giới không hoàn hảonày, như bà Lynde nói.Có những lúc bàấy không hẳn là người dễ chịu, nhưngkhông nghi ngờ gì chuyện bà ấy nói rấtnhiều điều chí lý. Và con nghĩ lớp Queensẽ cực kỳ thú vị. Jane và Ruby sẽ học đểthành giáo viên. Đó là đỉnh cao tham

Page 768: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vọng của họ. Ruby nói bạn ấy sẽ chỉ dạyhai năm sau khi tôt nghiệp, rồi dự định sẽlấy chồng. Jane thì nói sẽ cống hiến cảđời mình cho việc giảng dạy và khôngbao giờ, không bao giờ lấy chồng, vì dạyhọc thì còn được trả lương chứ chồng thìsẽ chẳng trả gì cho mình hết, thêm vào đólại cằn nhăn khi mình yêu cầu phải góptiền trứng tiền bơ. Con nghĩ Jane nói dựatrên những kinh nghiệm đau buồn, vì bàLynde nói ba bạn ấy là một lão kỳ quặckhông để đâu cho hết, hà tiện hơn cảnhững tay vắt cổ chày ra nước. Josie Pyenói nó chỉ đi học cao đẳng vì lợi íchgiáo dục thôi, chứ nó sẽ không phải tựkiếm sống; nó bảo dĩ nhiên nó khácnhững đứa mồ côi sống nhờ vào lòng từthiện - chúng phải bon chen. Moody

Page 769: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Spurgeon sẽ thành mục sư. Bà Lynde nóicậu ấy sẽ chẳng làm được nghề nào khácnếu cứ đeo theo cái tên đó. Con hy vọngcon không hư nếu nói điều này, bácMarilla, nhưng thật sự cứ nghĩ đếnchuyện Moody Spurgeon thành mục sư làcon không nhịn cười nổi. Cậu ấy trôngtức cười biết bao nhiêu với bộ mặt tobéo mũm mĩm, đôi mắt xanh nhỏ tí và taichĩa ra ngoài như đôi cánh đang vẫy.Nhưng có lẽ cậu ấy trông sẽ trí thức hơnkhi lớn lên. Charlie Sloane nói cậu ấy sẽtham gia chính trường và trở thành nghịsĩ, nhưng bà Lynde nói cậu ấy sẽ chẳngbao giờ đạt được điều đó vì nhà Sloanetoàn những người thành thật, mà thờibuổi này chỉ có những kẻ bất lương mớitham gia chính trường.”

Page 770: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Vậy Gilbert Blythe muốn làm gì?”bà Marilla hỏi, nhận thấy Anne đang mởcuốn sách giáo khoa tiếng Latin ra. “Con không biết tham vọng cuộc đờicủa Gilbert Blythe là gì... đấy là nếu cậuta có bất kỳ tham vọng nào,” Anne nóigiọng cau có. Giờ đây có một cuộc ganh đua côngkhai giữa Gilbert và Anne. Trước đâyganh đua có phần chỉ thiên về một phía,nhưng giờ thì không nghi ngờ gì chuyệnGilbert cũng quyết tâm đứng nhất lớpnhư Anne. Cậu là một đối thủ xứng tầmvới con bé. Những thành viên khác tronglớp ngầm hiểu sự vượt trội của hai đứa,nên không bao giờ mơ đến chuyện cốcạnh tranh với chúng.

Page 771: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Kể từ hôm ở bên hồ khi bị con bé từchối lời khẩn cầu tha thứ, Gilbert, ngoạitrừ sự ganh đua đầy quyết tâm như đã nóiở trên, tỏ ra không hề nhận thấy bất cứdấu hiệu tồn tại nào của Anne Shirley.Cậu chàng nói chuyện, đùa giỡn với mấyđứa con gái khác, trao đối sách và câuđố với chúng, bàn luận về bài vở và cáckế hoạch, đôi khi còn đưa đứa này đứakhác về nhà sau lễ cầu nguyện hay cuộchọp của câu lạc bộ hùng biện. Nhưng vớiAnne Shirley thì thằng bé hoàn toàn làmlơ, và Anne nhận ra bị làm lơ thật khôngdễ chịu chút nào. Dù con bé có hất đầutự nhủ mình không thèm để tâm thì cũngchẳng ích gì. Sâu thẳm trong trái tim congái bé bỏng bướng bỉnh của mình, con bébiết nó có để tâm, và nếu được quay trở

Page 772: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lại với cơ hội ở Hồ Nước Lấp Lánh đó,nó sẽ trả lời rất khác. Cùng lúc đó, trongmột thoáng hoảng hốt kín đáo, con bénhận ra nỗi oán ghét cũ mà nó hằng áp ủđối với thằng bé đã biến mất - biến mấtđúng lúc con bé cần đến sự hỗ trợ đónhất. Con bé nhớ lại từng chi tiết và cảmxúc của cơ hội đáng nhớ đó, cố gắng cảmnhận cơn giận làm thỏa mãn của ngàyxưa, nhưng chỉ vô ích. Ngày hôm đó bênbờ hồ đã chứng kiến ánh sáng chập chờncuối cùng của cơn giận dữ kia. Annenhận ra, một cách vô thức, nó đã tha thứvà đã quên chuyện đó. Nhưng quá muộnrồi. Ít nhất thì cả Gilbert lẫn nhữngngười khác, ngay cả Diana, đều khôngngờ tới chuyện con bé hối hận và ao ước

Page 773: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình đã không kiêu hãnh, không khinhkhỉnh như vậy đến thế nào! Con bé kiênquyết “chôn giấu cảm xúc trong lãngquên sâu thẳm” và có thể nói nó đã thànhcông đến mức Gilbert, có lẽ không đếnnỗi dửng dưng như vẻ bề ngoài, khôngthể tự an ủi bản thân bằng chút xíu tintưởng nào vào việc Anne cảm nhận đượcsự coi thường trả đũa của cậu. Sự an ủitội nghiệp duy nhất mà thằng bé có là conbé liên tục hắt hủi Charlie Sloan mộtcách bất công và không khoan nhượng. Về những mặt khác, mùa đông trôiqua trong một vòng tuần hoàn những bàihọc và nhiệm vụ dễ chịu. Với Anne, mỗingày trôi qua như một hạt cườm vàngtrên chiếc vòng cổ của năm. Con bé vuivẻ, háo hức và thích thú; có bài để học

Page 774: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và niềm vinh dự để chiến thắng; sách hayđể đọc; bản nhạc mới để tập cho dàn hợpxướng trường Chủ nhật, những chiều thứBảy dễ chịu tại nhà mục sư với cô Allan,để rồi, Anne gần như chưa kịp nhận rathì mùa xuân đã lại đến với Chái NhàXanh và cả thế giới lại đâm chồi nảy lộc. Khi đó, việc học hành có phần trởnên nhạt nhẽo vô vị; phải ngồi lại trườngtrong khi bao đứa khác rong ruổi trênnhững con đường mòn xanh rờn, nhữngđường tắt xuyên qua khu rừng xanh lá vànhững con đường nhánh cắt ngang đồngcỏ, lớp Queen nhìn ra ngoài cửa sổ vớiánh mắt khao khát, nhận ra những động từLatin cùng bài tập tiếng Pháp không hiểusao lại mất hết thứ hương vị hấp dẫn vốncó trong những ngày đông giá lạnh. Ngay

Page 775: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cả Anne và Gilbert cũng trễ nải và trởnên dửng dưng. Cả cô lẫn trò đều mừngvui khi học kỳ kết thúc và những ngày hèvui vẻ đang hân hoan trải dài phía trước. “Năm vừa qua các con đã học rấttốt,” cô Stacy nói với chúng vào buổi tốicuối cùng, “và tất cả đều xứng đáng cómột mùa hè vui vẻ. Hãy tận hưởng tối đathế giới bên ngoài và giữ gìn sức khỏe,sức sống và tham vọng để hoàn thànhnhiệm vụ của năm sau. Đó sẽ là một cuộcchiến cam go, các con biết đấy - nămcuối cùng trước kỳ thi tuyển.” “Năm sau cô có trở lại không, côStacy?” Josie Pye hỏi. Josie Pye chưabao giờ lưỡng lự trong việc đặt câu hỏi;riêng trong trường hợp này thì cả lớp đềucảm thấy biết ơn nó; bọn chúng không

Page 776: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đứa nào dám hỏi cô Stacy câu đó mặc dùrất muốn, vì từ lâu trong trường đã rộ lêntin đồn năm sau cô Stacy sẽ không trở lạinữa - rằng cô được mời dạy tại trườngtiểu học ở quê hương và cô đã đồng ý.Lớp Queen nín thở chờ nghe câu trả lờicủa cô. “Có chứ, cô nghĩ là có,” cô Stacynói “Cô đã nghĩ đến chuyện dạy ở trườngkhác, nhưng rồi quyết định trở lạiAvonlea.Thành thật mà nói, cô càng ngàycàng yêu quý các học trò của mình ở đâynên không thể bỏ các con được. Vì vậycô sẽ ở lại giúp các con tốt nghiệp.” “Hu ra!”Moody Spurgeon reo lên.Từ trước đến nay Moody Spurgeon chưabao giờ biểu lộ cảm xúc ra mặt như vậy,và cả tuần sau cứ mỗi lần nhớ về chuyện

Page 777: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

này thằng bé lại đỏ mặt lúng túng. “Ôi, con mừng quá,” Anne nói, mắtlấp lánh.“Cô Stacy yêu quý, thật vô cùngkhủng khiếp nếu cô không trở lại. Conkhông tin mình còn lòng dạ nào để họcnếu một giáo viên khác tới đây.” Khi về nhà tối hôm đó Anne xếp tấtcả sách giáo khoa vào trong một cáirương cũ trên gác mái, khóa rương lạirồi thảy chìa khóa vào chiếc hộp vải. “Con sẽ không nhìn tới sách giáokhoa trong kỳ nghỉ,” con bé nói với bàMarilla. “Cả học kỳ con đã học hànhchăm chỉ hết mức và miệt mài với mônhình học đó đến nỗi con thuộc lòng mọiđịnh đề trong sách rồi, ngay cả khi cácký hiệu đã bị thay đổi. Giờ thì con cảm

Page 778: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thấy phát mệt với tất cả những thứ mangtính lý trí rồi và hè này con sẽ để trítưỏng tượng của mình thả sức bay bổng.Ôi, bác không cần lo lắng, bác Marilla.Con sẽ chỉ để nó bay bổng trong giới hạnhợp lý thôi. Nhưng hè này con muốn cómột thời gian thật sự vui vẻ dễ chịu, vìcó thể đây là hè cuối cùng con được làmmột cô bé. Bà Lynde nói nếu cứ tiếp tụclớn phổng như thế này thì năm sau con sẽphải mặc váy dài hơn. Bà ấy nói con lớnnhanh như thổi ấy. Và khi mặc váy dàihơn con sẽ cảm thấy mình phải cư xử choxứng đáng và phải rất đường hoàng. Cone rằng đến lúc đó còn không được tinvào thần tiên nữa; vì vậy hè này con sẽtin vào chuyện đó bằng cả trái tim. Connghĩ chúng con sẽ có một kỳ nghỉ rất vui.

Page 779: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Sắp tới Ruby Gillis sẽ tổ chức sinh nhậtcòn tháng sau sẽ có buổi picnic trườnghọc Chủ nhật và buổi hòa nhạc của hộitruyền giáo. Ông Barry nói tối nào đóông ấy sẽ đưa con và Diana đến kháchsạn White Sands dùng bữa. Buổi tốingười ta tổ chức tiệc ở đó, bác biết đấy.Hè năm ngoái Jane Andrews đến đó mộtlần và bạn ấy nói thật là một cảnh tượngrực rỡ với đèn điện, hoa và mọi kháchnữ đều mặc những bộ váy xinh đẹp. Janenói đó là cái nhìn đầu tiên của bạn ấyvào cuộc sống thượng lưu và bạn ấy sẽkhông bao giờ quên cho đến tận cuốiđời.” Chiều hôm sau bà Lynde tới thăm đểxem tại sao bà Marilla không đến dựbuổi họp của hội Cứu tế hôm thứ Năm.

Page 780: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Khi bà Marilla không tới buổi họp củahội Cứu tế, mọi người đều biết hẳn phảicó gì không ốn ở Chái Nhà Xanh. “Hôm thứ Năm Matthew bị đautim,” bà Marilla giải thích, “và tôi khôngmuốn rời anh ấy. Ôi, vâng, giờ anh ấy ổnrồi, nhưng dạo này anh ấy bị đau thườngxuyên hơn nên tôi lo lắm. Bác sĩ nóikhông được để anh ấy bị kích động.Chuyện đó cũng dễ thôi, vì Matthewkhông đi loanh quanh tìm kiếm sự kíchđộng dưới bất kỳ hình thức nào và cũngchẳng bao giờ bị kích động, nhưng anhấy không được làm bất kỳ việc nặng nhọcnào mà bảo Matthew không làm việc thìcũng ngang bằng bảo anh ấy đừng thởvậy. Tới đây để đồ xuống đi, Rachel.Chị ngồi lại dùng trà nhé?”

Page 781: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Thôi được, vì cô tha thiết quá nênchắc tôi sẽ ở lại,” bà Rachel nói, vốnchẳng có chút xíu dự định nào khác. Bà Rachel và bà Marilla ngồi thoảimái ở phòng khách trong lúc Anne phatrà và phục vụ món bánh bích quy nónghổi vừa mềm vừa trắng đến nỗi đủ sứcthách thức ngay cả lời chỉ trích của bàRachel. “Phải nói rằng Anne đã thật sự trởnên khéo léo rồi,” bà Rachel thừa nhậnkhi bà Marilla tiễn bà đến cuối conđường mòn dưới ánh hoàng hôn. “Con béhẳn đỡ đần cô nhiều lắm.” “Vâng,” bàMarilla nói, “con bé giờ đã thật sự chínchắn và đáng tin cậy. Tôi từng sợ nó sẽkhông bao giờ khắc phục được cái kiểu

Page 782: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đầu óc trên mây của mình nhưng con béđã làm được, và giờ thì tôi sẵn lòng tintưởng nó bất cứ chuyện gì.” “Ngày đầu tiên tôi đến đây ba nămtrưòc, tôi chưa từng nghĩ nó sẽ trở nênđược như vậy,” bà Rachel nói. “Thậtlòng, tôi sẽ không bao giờ quên đượccơn giận đó của nó! Tối đó khi về nhà tôiđã nói với Thomas, ‘Nhớ lời em nhé,Thomas, Marilla Cuthbert sẽ phải hốihận cả đời vì hành động của mình.’Nhưng tôi đã nhầm và tôi thật lòng vui vìđiều đó. Tôi không phải loại ngườikhông bao giờ chịu thừa nhận sai lầm củamình, Marilla. Không, tính tôi không baogiờ như thế, ơn trời. Tôi từng phạm sailầm khi đánh giá Anne, nhưng chuyện đókhông có gì lạ, vì đó là con bé kỳ quặc

Page 783: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chưa từng thấy, vậy đó. Không thể giảimã nó bằng những quy tắc vốn hữu dụngvới những đứa trẻ khác. Thật kỳ diệu khicon bé tiến bộ biết bao nhiêu trong vòngba năm qua, đặc biệt là về bề ngoài. Nóđã trở nên thật sự xinh đẹp, mặc dù tôikhông thể nói tôi quá thích cái kiểu datrắng mắt to như vậy. Tôi thích vẻ sắcsảo và rực rỡ hơn, như Diana Barry hayRuby Gillis. Vẻ ngoài của Ruby Gillisthật rực rỡ. Nhưng không hiểu làm sao -tôi chẳng biết tại sao lại thế, nhưng khiAnne và chúng đứng cạnh nhau, dù conbé không xinh đẹp bằng một nửa hai đứakia nhưng nó lại làm cho chúng trông cóvẻ tầm thường và quá lố - tựa như con bélà bông lưu ly tháng Sáu trắng muốt, nhưcách nó gọi hoa thủy tiên, đặt bên cạnh

Page 784: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đóa mẫu đơn lớn đỏ rực, vậy đó.”

Page 785: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 31

Page 786: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nơi sông suối gặp nhau

Anne đã có mùa hè “dễ chịu” vàtoàn tâm tận hưởng nó. Con bé cùngDiana gần như chỉ sống ngoài trời, tậnhưởng tất cả niềm vui mà đường TìnhNhân, Bong Bóng Của Nữ Thần Rừng,hồ Liễu và đảo Victoria đem lại. BàMarilla không phản đối kiểu lêu lổng củaAnne. Một chiều đầu hè, vị bác sĩSpencervale, người đã tới vào đêmMinnie May bị bệnh đã gặp Anne tại nhàmột bệnh nhân, quan sát con bé bằng ánhmắt sắc sảo, chép miệng, lắc đầu và nhờngười nhắn tin cho bà Marilla Cuthbert.Đó là: “Hãy giữ cô bé tóc đỏ của bà ở

Page 787: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chỗ không khí trong lành cả mùa hè,đừng để nó đọc sách nữa cho đến khimỗi bước chân đều tràn trề sinh lực.” Mẩu tin này làm bà Marilla sợ chếtkhiếp. Bà như đọc được trong đó lờiđảm bảo Anne sẽ chết vì viêm phối nếubà không tuân theo chỉ dẫn từng ly từngtí. Kết quả là Anne đã có một mùa hèquý báu của cuộc đời, tự do và vui vẻhết mức. Con bé đi dạo, chèo thuyền, háiquả, mơ mộng thỏa thích; và khi thángChín đến mắt con bé lại sáng lấp lánh,lanh lợi, với bước chân sẽ làm hài lòngbác sĩ Spencervale cùng một trái tim lạimột lần nữa tràn đầy tham vọng và saymê. “Con cảm thấy thích học với cả tinhthần và sức lực của mình,” con bé tuyên

Page 788: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bố khi đem đống sách từ gác xép xuống.“Ôi, đám bạn cũ này, thật mừng khi lạithấy những gương mặt thân thuộc của tụibay - à, cả mi nữa, hình học. Con đã cómột mùa hè đẹp tuyệt, bác Marilla, vàbây giò con vui mừng như một ngườimạnh khỏe tham gia chạy đua, như ôngAllan đã nói hôm Chủ nhật tuần trước.Chẳng phải ông Allan thuyết giảng rấttuyệt vời sao? Bà Lynde nói ông ấy tiếnbộ từng ngày và điều đầu tiên chúng tabiết là một nhà thờ nào đó trên thành phốsẽ nẫng mất ông ấy, rồi chúng ta sẽ bị bỏlại, phải tìm kiếm và đụng trúng một ônggiảng đạo nhạt nhẽo khác. Nhưng conkhông thấy lo lắng giữa chừng vậy thì cóích gì, phải không, bác Marilla? Connghĩ tốt hơn hết cứ tận hưởng ông Allan

Page 789: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khi chúng ta còn có ông ấy. Nếu là đànông chắc con sẽ làm mục sư. Họ có thểgây được ảnh hưởng tốt lên người khác,nếu thần học của họ vững vàng; và hẳnphải rất đáng rùng mình khi thuyết giảngrất hay và khuấy động trái tim ngườinghe. Tại sao phụ nữ không thể làm mụcsư, bác Marilla? Con hỏi bà Lyndechuyện đó khiến bà ấy bị sốc và nói rằngnhư thế là phỉ báng. Bà ấy nói có thể ởMỹ có nữ mục sư và bà tin là có thật,nhưng ơn trời ở Canada chúng ta chưa điđến bước đó và bà ấy hy vọng là sẽkhông bao giờ. Nhưng con không hiểu tạisao. Con nghĩ phụ nữ có thể thành nhữngmục sư tuyệt vời. Mỗi khi có hội họp haytiệc trà nhà thờ hay bất cứ hoạt động gìđể quyên góp tiền, phụ nữ lại phải gánh

Page 790: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vác. Con chắc chắn bà Lynde có thể cầunguyện tốt y như Giám thị Bell và rõràng chỉ cần luyện tập một chút là bà ấycó thể thuyết giảng được.” “Ừ, ta tin bà ấy có thể,” bà Marillanói khô khan. “Bà ấy cũng thuyết giáokhông chính thức nhiều rồi mà. Không aiở Avonlea có cơ hội phạm sai lầm nếuđược Rachel giám sát.” “Bác Marilla,” Anne buột miệngtâm sự. “Con muốn kể cho bác nghe mộtchuyện và hỏi ý kiến bác. Nó làm con lolắng khủng khiếp... vào các chiều Chủnhật, nghĩa là lúc con đặc biệt suy nghĩvề những vấn đề như vậy. Con thật sựmuốn trở nên ngoan ngoãn; khi ở bênbác, cô Allan hay cô Stacy con mongmuốn điều đó hơn bao giờ hết và muốn

Page 791: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được làm những điều khiến các bác vuilòng, làm những việc mà các bác tánthành. Nhưng cứ khi nào ở với bà Lyndelà con lại cảm thấy mình hư đến mức vôphương cứu chữa và cứ như thể muốn đilàm chính những điều bà ấy bảo conkhông được làm. Con cảm thấy bị cámdỗ không cưỡng được phải làm chuyệnđó. Vậy, bác nghĩ đâu là lý do khiến concó cảm giác đó ạ? Bác có nghĩ là vì conthật sự xấu và không cải tạo nổi không?” Trong một thoáng trông bà Marillacó vẻ mơ hồ.Rồi bà bật cười. “Nếu con mà là người như thế thì tacũng chẳng khác gì, Anne ạ, vì Rachelcũng thường có ảnh hưởng tương tự đốivới ta. Đôi khi ta nghĩ bà ấy sẽ có ảnhhưởng tốt hơn, theo cách nói của con đó,

Page 792: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nếu bà ấy không luôn miệng cằn nhằnngười ta phải cư xử cho đúng. Lẽ ra phảicó một lời răn đặc biệt chống lại chuyệncằn nhằn. Nhưng thôi, ta không nên nóivậy. Rachel là một con chiên ngoan đạovà bà ấy chỉ có ý tốt thôi. Ở Avonleachẳng có ai tử tế hơn đâu mà bà ấy cũngchưa từng né tránh phần việc của mình.” “Con rất mừng vì bác cũng có cảmgiác tương tự,” Anne nói vẻ kiên quyết.“Nó khích lệ con rất nhiều. Sau này consẽ không lo lắng thái quá về chuyện đónữa. Nhưng con dám chắc sẽ có nhữngthứ khác làm con lo lắng. Chúng lúc nàocũng giữ được sự mới mẻ - những thứlàm bác rối trí, bác biết đó. Bác giảiquyết xong một câu hỏi và ngay sau đólại nảy ra một câu hỏi khác. Có quá

Page 793: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhiều thứ để suy ngẫm, để quyết định khita bắt đầu trưởng thành. Lúc nào concũng phải bù đầu suy đi nghĩ lại và quyếtđịnh điều gì là đúng. Trưởng thành chẳngphải vấn đề quan trọng sao, bác Marilla?Nhưng khi có những người bạn tốt nhưbác, bác Matthew, cô Allan và cô Stacythì con phải trưởng thành một cách hiệuquả, và con chắc chắn sẽ chỉ là lỗi củacon nếu con không được như vậy. Concảm thấy đó là trách nhiệm to lớn vì conchỉ có duy nhất một cơ hội. Nếu khôngtrưởng thành một cách đúng đắn, con sẽkhông thể quay về làm lại từ đầu. Hè nàycon cao thêm hai phân rồi, bác Marilla.Ông Gillis đã đo cho con ở bữa tiệc củaRuby. Con rất mừng vì bác may váy mớicủa con dài hơn. Cái màu xanh đậm đẹp

Page 794: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vô cùng và bác thật dễ thương khi maythêm đường viền ren. Dĩ nhiên con biếtnó không thật sự cần thiết nhưng thu nàyviền ren đang rất mốt và chiếc váy nàocủa Josie Pye cũng có viền ren. Con biếtcon có thể học tốt hơn nhờ cái váy củamình. Con sẽ ghi sâu cảm giác dễ chịu vềđường viền ren đó trong tâm trí.” “Được vậy thì nó cũng đáng,” bàMarilla thừa nhận. Cô Stacy trở lại trường Avonlea vàthấy tất cả học trò của mình lại đều háohức học tập. Đặc biệt cả lớp Queen đềusẵn sàng lao vào cuộc chiến mà dù tậncuối năm học tới mới diễn ra nhưng giờđã lờ mờ ngả bóng lên con đường củachúng rồi dần hiện lên thành vấn đềquyết định mang tên “thi tuyển”, để rồi

Page 795: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mỗi lần nghĩ về nó, từng cá nhân và tấtcả mọi người đều cảm thấy tim mìnhchùng xuống. Lỡ mình không đậu! Suynghĩ đó ám ảnh Anne suốt mùa đông, kểcả những chiều Chủ nhật, gần như ám ảnhđến cả những vấn đề tinh thần và tâmlinh. Khi gặp ác mộng, Anne thấy mìnhđau khổ nhìn chằm chằm danh sách thísinh thi đỗ, nơi tên của Gilbert Blytheđược tuyên dương trên đầu còn tên nókhông hề xuất hiện. Nhưng đó là một mùa đông vui vẻ,bận rộn, qua mau.Việc học hành vẫn thúvị và cuộc ganh đua trong lớp vẫn thu hútnhư ngày xưa.Những thế giới mới củasuy nghĩ, cảm xúc, tham vọng và nhữngmiền kiến thức mới mẻ hấp dẫn chưađược khai phá dường như đang mở ra

Page 796: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trước đôi mắt háo hức của Anne. Đồi trải sau đồi và núi mọc sau núi. Hầu hết những điều này có được lànhờ sự hướng dẫn khéo léo, cẩn thận vàkhoáng đạt của cô Stacy. Cô dẫn dắt cảlớp tự tư duy, tự tìm tòi khám phá vàkhuyến khích chúng tách khỏi những lốimòn cũ rích với một mức độ khiến bàLynde và các ủy viên nhà trường, vốnquen nhìn mọi sự đối mới những phươngpháp quy chuẩn bằng con mắt nghi ngờ,phải choáng váng. Ngoài việc học, Anne mở rộng cácmối quan hệ xã hội, vì bà Marilla, canhcánh lời quả quyết của bác sĩSpencerville, không còn ngăn cấm cácbuổi vui chơi đặc biệt nữa. Câu lạc bộ

Page 797: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hùng biện hoạt động sôi nổi và tổ chứcvài buổi hòa nhạc; có một hai bữa tiệcgần như chỉ đề cập đến những vấn đềtrong giai đoạn trưởng thành, có rất nhiềubuổi đi xe trượt và trượt băng vui nhộn. Trong lúc đó Anne ngày một lớnhơn, nhanh đến nỗi một hôm, khi hai báccháu đứng cạnh nhau, bà Marilla sửngsốt nhận ra con bé đã cao hơn bà. “Ôi, Anne, con đã lớn thế này rồi!,”bà nói với giọng gần như không tin nổi.Theo sau câu nói là một tiếng thở dài. BàMarilla cảm thấy một sự nuối tiếc kỳ lạvề chiều cao của Anne. Đứa trẻ mà bàhọc cách yêu thương đã tan biến theocách nào đó và giờ đây ở vị trí của nó làmột cô gái mười lăm tuổi cao ráo, vớiđôi mắt kiên nghị, đôi lông mày trầm

Page 798: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ngâm và cái đầu luôn ngẩng lên kiêuhãnh. Bà Marilla yêu thương cô thiếu nữcũng nhiều như bà yêu thương đứa trẻ,nhưng bà ý thức được một cảm giác mấtmát u sầu kỳ lạ.Tối đó, khi Anne dự lễcầu nguyện với Diana, bà Marilla ngồimột mình trong ánh chạng vạng mùa đôngvà cho phép mình yếu đuối đến bật khóc.Ông Matthew, đang xách đèn bước vàonhà, bắt gặp cảnh tuợng đó và chằmchằm nhìn bà với vẻ kinh hoàng đến nỗibà Marilla phải bật cưòi trong nước mắt. “Em đang nghĩ đến Anne,” bà giảithích. “Nó đã trở thành một cô gái lớnvậy rồi... và mùa đông tới có lẽ nó sẽ xachúng ta. Em sẽ nhớ nó khủng khiếp.” “Con bé có thể về nhà thường xuyênmà.” Ông Matthew an ủi, đối với ông

Page 799: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne vẫn và sẽ mãi luôn là cô bé háohức, bé bỏng mà ông đã đem từ BrightRiver về nhà vào buổi tối tháng Sáu bốnnăm về trước. “Đến lúc đó một nhánhđường sắt sẽ được xây tới Carmody.” “Làm sao giống với việc lúc nàocũng có nó ở nhà,” bà Marilla thở dàinão nề, kiên quyết tận hưỏng nỗi buồnkhó chịu đang tràn ngập này. “Thế đấy,đàn ông hiểu sao được những chuyện nhưthế này chứ!” Trong Anne, có những thay đổi kháckhông kém phần thực tế hơn những thayđổi về thể chất. Một trong số đó là conbé trở nên lặng lẽ hơn. Có lẽ nó vẫn suynghĩ và mơ mộng nhiều như từ trước đénnay, nhưng rõ ràng ít nói hơn. Bà Marillađã để ý và cũng bình luận về điều này.

Page 800: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con không ba hoa bằng một nửatrước đây, Anne, cũng không dùng từ đaoto búa lớn bằng một nửa hồi xưa. Chuyệngì xảy ra với con vậy?” Anne đỏ mặt và khẽ cười thành tiếngtrong lúc đặt cuốn sách xuống rồi mơmàng nhìn qua cửa sổ, nơi những nụ kimngân mập mạp đỏ thắm đang bung cánhđáp lại sự cám dỗ của ánh nắng mùaxuân. “Con không biết... con không muốnnói nhiều,” con bé nói, ngón tay trỏ tì lêncằm vẻ nghĩ ngợi. “Sẽ tuyệt hơn nhiềunếu nghĩ đến những điều đẹp đẽ thân yêuvà giữ chúng trong tim như báu vật. Conkhông thích người khác cười nhạo haybăn khoăn kinh ngạc về chúng. Và không

Page 801: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hiểu sao con cũng không thích dùng từđao to búa lớn nữa.Cũng thật đáng tiếc,phải không ạ, vì giờ con đã lớn đủ để nóinhững điều đó nếu con muốn. Xét ở mặtnày mặt khác, thật vui khi sắp trưởngthành, nhưng nó không phải niềm vui conmong đợi, bác Marilla.Có quá nhiều thứđể học, để làm và suy nghĩ đến nỗi khôngcòn thời gian cho những từ đao to búalớn. Hơn nữa, cô Stacy nói rằng ngônngữ ngắn gọn sẽ mạnh mẽ và hay hơn. Côdạy chúng con viết tất cả bài luận củamình một cách đơn giản hết mức. Lúcđầu khó lắm. Con vẫn thường nhồi nhétvào bài luận tất cả những từ đao to búalớn mà con có thể nghĩ ra - mà con nghĩnhiều từ như vậy lắm. Nhưng bây giờ conquen rồi và con thấy nó tốt hơn nhiều.”

Page 802: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Câu lạc bộ kể chuyện của con rasao rồi? Đã lâu ta không nghe con nói vềnó?” “Câu lạc bộ kể chuyện không còntồn tại nữa. Chúng con không có thờigian cho nó, và dù sao con nghĩ tụi concũng mệt mỏi với nó rồi. Thật ngốcnghếch khi cứ viết về tình yêu, giếtngười, về chuyện trốn nhà theo trai vàcác bí ẩn. Thỉnh thoảng cô Stacy bảochúng con viết một cầu chuyện để luyệnkỹ năng sáng tác, nhưng cô ấy không đểchúng con viết gì ngoài những chuyện cóthể xảy ra ở Avonlea trong chính cuộcsống của tụi con, cô ấy phê bình bài viếtrất khắt khe và cũng cho tụi con tự phêbình nữa. Con chưa bao giờ nghĩ sángtác của mình lại có nhiều lỗi đến vậy cho

Page 803: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đến khi con bắt đầu tự mình tìm chúng.Con thấy xấu hố đến nỗi muốn từ bỏ tấtcả, nhưng cô Stacy nói con có thể họcđược cách viết cho hay, chỉ cần con rènluyện để trở thành người phê bìnhnghiêm khắc nhất đối với chính bản thânmình. Và con đang cố gắng được nhưvậy.” “Con chỉ còn hơn hai tháng nữa làthi rồi,” bà Marilla nói. “Con có nghĩmình sẽ qua được không?” Anne rùng mình. “Con không biết nữa. Đôi khi connghĩ mình sẽ ổn thôi... và rồi con lại cảmthấy sợ hãi khủng khiếp. Chúng con đãhọc hành chăm chỉ và cô Stacy đã chỉbảo tụi con rất tận tình, nhưng có thể tụi

Page 804: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con vẫn không qua được. Mỗi đứa đềucó một hòn đá ngáng chân. Với con dĩnhiên là môn hình học, Jane là mônLatin, Ruby và Charlie là Đại số, cònJosie là số học. Moody Spurgeon nói nócảm thấy chắc chắn nó sẽ rớt môn lịch sửAnh. Tháng Sáu này cô Stacy sẽ chochúng con thi thử với đề khó tươngđương kỳ thi tuyển và chấm điểm gắt nhưvậy, để tụi con hình dung được chút nàođó. Con ước gì tất cả qua rồi, bácMarilla. Nó cứ ám ảnh con. Đôi khi conthức dậy giữa đêm và tự hỏi mình sẽ làmgì nếu không trúng tuyển.” “Sao nào, thì năm sau lại tới trườngthử lần nữa,” bà Marilla nói không cầnsuy nghĩ. “Ôi, con không tin mình có lòng dạ

Page 805: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nào làm vậy. Thật nhục nhã nếu bị rớt,đặc biệt nếu Gil... nếu những người kháctrúng tuyển. Mà con sẽ lo lắng trong khithi đến nỗi có lẽ sẽ làm rối tung mọi thứlên. Con ước gì mình có thần kinh nhưJane Andrews. Không gì lay chuyểnđược bạn ấy.” Anne thở dài, bứt cái nhìn ra khỏisự quyến rũ của thế giới mùa xuân, củamột ngày xanh trong trẻo đang vẫy gọi vàcủa tất cả những tạo vật xanh mơn mởnđang nảy nở trong vườn để cương quyếtvùi đầu vào sách vở. Sẽ có những mùaxuân khác, nhưng nếu không qua được kỳthi tuyển, Anne cảm thấy chắc chắn mìnhsẽ chẳng bao giờ hồi phục trọn vẹn đểtận hưởng chúng nữa.

Page 806: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 807: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 32

Page 808: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Danh sách trúng tuyển

Những ngày cuối tháng Sáu đến cùnglúc với thời điểm kết thúc học kì và kếtthúc luôn thời kì cô Stacy ở lại trườngAvonlea. Tối đó Anne và Diana về nhàtrong tâm trạng quả thực rất trangnghiêm. Những đôi mắt đỏ hoe và khăntay ướt sũng là bằng chứng thuyết phụcchứng tỏ những lời tạm biệt của cô Stacyhẳn cũng cảm động như của thầy Phillipstrong hoàn cảnh tương tự ba năm vềtrước. Diana ngoái nhìn ngôi trường từchân ngọn đồi linh sam và thở dài nặngnề. “Giống như là tận cùng của mọi thứ

Page 809: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vậy, có phải không?” con bé nói giọng usầu. “Cậu không thể cảm thấy tồi tệ bằngmột nửa mình đâu,” Anne nói, hoài côngtìm kiếm một chỗ khô trên khăn tay củamình. “Cậu sẽ trở lại đây mùa đông tới,còn mình có lẽ sẽ rời khỏi ngôi trườngcũ kĩ thân thương này mãi mãi … nghĩalà nếu mình may mắn.” “Sẽ không thể giống như trướcđược. Cô Stacy sẽ không có ở đây, có lẽsẽ không có cả cậu, cả Jane và Rubynữa. Mình sẽ phải ngồi một mình, vìngoài cậu ra mình không thể chấp nhậnđược một ai khác ngồi cùng bàn. Ôi,chúng ta đã có những thời gian vui vẻ,phải không, Anne? Thật là khủng khiếpkhi nghĩ rằng chúng đã qua rồi.”

Page 810: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hai giọt lệ to tướng lăn qua mũiDiana. “Nếu cậu nín thì mình mới khôngkhóc được,” Anne nói giọng nài nỉ. “Cứngay lúc mình cất khăn tay đi là lại thấycậu long lanh nước mắt vậy nên mình lạisục sùi tiếp. Như bà Lynde đã nói. ‘Nếubạn không thể vui, hãy gắng vui hết mứccó thể.’ Rốt cuộc, mình dám nói năm saumình sẽ trở lại đây thôi. Đây là một trongnhững lần mình biết mình không thể trúngtuyển. Những lần như thế này càng lúccàng trở nên thường xuyên đến mức đánglo ngại.” “Sao vậy, cậu đã xuất sắc vượt quakì thi cô Stacy tổ chức mà.” “Ừ, nhưng những kì thi như vậy

Page 811: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không làm mình lo lắng. Khi mình nghĩđến thi thật cậu không thể tưởng tượngđược trái tim mình đã bị bóp nghẹt bởimột cảm giác dao động lạnh lẽo khủngkhiếp đến thế nào đâu. Số báo danh củamình là mười ba và Josie Pye nói nó rấtxui xẻo. Mình không mê tín nên mìnhbiết nó không có gì khác biệt cả. Nhưngmình vẫn ước gì nó không phải số mườiba.” “Mình ước gì có thể đi cùng bạn,”Diana nói. “Chẳng phải chúng ta sẽ cómột khoảng thời gian tuyệt vời sao?Nhưng mình đoán buổi tối cậu sẽ phải ônthi.” “Không, cô Stacy bắt tụi mình hứasẽ không mở quyển sách nào ra cả. Cônói làm vậy chỉ khiến bọn mình mệt mỏi

Page 812: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và rối trí thôi nên bọn mình sẽ ra ngoàitản bộ, không nghĩ gì đến thi cử cả và đingủ sớm. Đó là một lời khuyên đúng đắn,nhưng mình e là khó làm theo được; mìnhthấy lời khuyên đúng đắn thường khóđược tuân theo thì phải. Prissy Andresnói với mình, cả tuần trước kì thi hômnào chị ấy cũng thức đến tận nửa đêm đểôn thi trối chết; mình quyết định sẽ thứcít nhất cũng phải bằng chị ấy. DìJosephine của cậu thật tốt bụng khi mờimình lưu lại Beechwood trong thời gianmình ở thị trấn.” “Cậu sẽ viết thư cho mình khi ở đóchứ?” “Tối thứ Ba mình sẽ viết thư kể chocậu biết ngày đầu tiên thế nào,” Annehứa.

Page 813: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Thứ Tư mình sẽ quanh quẩn ở bưuđiện,” Diana thề. Anne xuống thị trấn hôm thứ Haituần sau và đến thứ Tư, Diana ra bưuđiện như đã hứa, và nhận được thư. “Diana yêu quý [Anne viết] Giờ là tối thứ Ba và mình đang viếtthư trong thư viện ở Beechwood. Tốiqua mình cô đơn khủng khiếp vì chỉ cómột mình trong phòng và ước ao biết baolà cậu có ở đây cùng mình. Mình khôngthể ôn thi vì đã hứa với cô Stacy rồi,nhưng cố không mở cuốn Lịch sử ra làmột việc cũng khó ngang với chuyệnngày xưa cố không đọc truyện trước khihọc xong bài vậy. Sáng nay cô Stacy đến thăm mình và

Page 814: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hai cô trò cùng đến trường học, trênđường đi rủ thêm Jane, Ruby và Josienữa. Ruby bảo mình chạm thử vào taybạn ấy xem và nó lạnh như đá vậy. Josienói mình trông như thể cả đêm khôngchợp mắt và bạn ấy không tin mình đủsức khỏe để chịu nổi áp lực từ khóa họccủa thầy cho dù mình có trúng tuyển đinữa. Có những lúc ngay cả mình cũngcảm thấy mình học hành cũng giậm chântại chỗ không khác gì Josie Pye! Khi tụi mình đến trường, rất nhiềuhọc sinh từ khắp nơi trên đảo đã tụ tậpvề đây. Người đầu tiên mình trông thấylà Moody Spurgeon đang ngồi trên bậcthềm lẩm nhẩm một mình. Jane hỏi cậuấy đang làm cái quái gì vậy và cậu ấybảo đang nhẩm đi nhẩm lại bảng cửu

Page 815: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chương để giữ bình tĩnh và vì Chúa,đừng có phá rối cậu ta, chỉ cần dừng lạimột khoảnh khắc thôi là cậu ta sẽ hoảngsợ rồi quên hết những gì từng biết, nhưngbảng cửu chương giữ cho toàn bộ ý thứccủa cậu ta ở nguyên vị trí! Khi tụi mình được gọi vào phòng thìcô Stacy phải đi chỗ khác. Jane và mìnhngồi cạnh nhau và Jane bình tĩnh đến nỗimình phải ghen tị. Chẳng cần đến bảngcửu chương Jane vẫn thật nhạy bén, vữngvàng, thoải mái! Mình tự hỏi liệu vẻngoài của mình có giống như cảm giáctrong lòng mình không và liệu mọi ngườicó nghe thấy tiếng tim mình đập thìnhthịch vang vọng khắp phòng không. Rồimột người đàn ông bước vào, bắt đầuphát giấy thi môn tiếng Anh. Lúc cầm đề

Page 816: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thi lên tay mình lạnh ngắt còn đầu ócquay mòng mòng. Đúng là giây phútkhủng khiếp – Diana, mình cảm thấy ynhư bốn năm về trước lúc mình hỏi bácMarilla liệu mình có được ở lại CháiNhà Xanh không – rồi tâm trí mình tỉnhtáo hơn còn tim bắt đầu đập trở lại –mình quên nói rằng nó đã ngừng đập rồi– vì mình biết dù sao mình cũng có thểlàm gì đó với tờ giấy đó. Buổi trưa tụi mình về nhà ăn trưa rồiđến chiều trở lại thi Sử. Đề thi khá khócòn mình lẫn lộn ngày tháng một cách tệhại. Tuy nhiên, mình nghĩ hôm nay mìnhlàm khá tốt. Nhưng ôi, Diana, mai thihình học rồi và cứ nghĩ đến nó là mìnhphải kiên quyết lắm mới không mở cuốnEuclid ra. Nếu nghĩ tới bảng cửu chương

Page 817: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mà giúp được gì thì mình sẽ đọc nó từgiờ cho đến tận sáng hôm sau. Tối nay mình đã đi thăm các bạn gáikhác. Trên đường đi mình gặp MoodySpurgeon đang lơ đãng đi lang thang.Cậu ấy bảo cậu ấy đã biết rớt môn Lịchsử rồi, rằng cậu ấy sinh ra đã là nỗi thấtvọng cho cha mẹ và cậu ấy sẽ về nhàngay chuyến tàu sáng mai, và dù sao làmbồi bàn dễ hơn làm mục sư nhiều. Mìnhan ủi và thuyết phục cậu ấy ở lại đếncùng vì nếu không sẽ thật bất công với côStacy. Đôi khi mình đã ước mình là contrai, nhưng khi thấy Moody Spurgeon thìmình luôn mừng vì được là con gái vàkhông phải chị em của cậu ấy. Khi mình đến nhà trọ thì Ruby đangtrong cơn hoảng loạn, bạn ấy vừa phát

Page 818: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hiện ra một lỗi khủng khiếp trong bài thitiếng Anh. Khi bạn ấy bình tĩnh lại cảnhóm bèn lên phố ăn kem. Tụi mìnhmong cậu có mặt ở đó biết chừng nào. Ôi, Diana, phải chi bài thi hình họcđã kết thúc! Nhưng thế đấy, như bàLynde đã nói, mặt trời sẽ vẫn tiếp tụcmọc và lặn cho mình có rớt môn hình họchay không. Điều đó đúng, nhưng khôngthoải mái chút nào. Mình nghĩ nếu mìnhrớt thì thà nó đừng tiếp tục thì hơn! Bạn thân của cậu, Anne” Môn hình học và tất cả các môn thikhác đều kết thúc theo đúng lịch, Annevề nhà tối thứ Sáu, khá mệt nhưng khuônmặt toát lên vẻ đắc thắng cố kìm nén.

Page 819: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Diana sang Chái Nhà Xanh khi con bévừa về và chúng gặp nhau cứ như thể đãxa cách hàng năm. “Bạn cũ thân yêu, thật tuyệt vời biếtbao khi thấy cậu trở về. Dường như đãcả năm trôi qua kể từ khi cậu xuống thịtrấn và ôi, Anne, mọi chuyện như thế nàorồi?” “Mình nghĩ tất cả đều khá tốt, trừmôn hình học. Mình không biết liệu cóqua nổi môn này hay không và mình cómột dự cảm sởn gai ốc rằng không. Ôi,tuyệt vời biết bao khi được về nhà. CháiNhà Xanh là nơi đáng yêu nhất, thân thiếtnhất trên đời.” “Những người khác thì sao?” “Mấy bạn gái nói các bạn ấy biết sẽ

Page 820: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không trúng tuyển, nhưng mình nghĩ họlàm bài cũng tốt lắm. Josie nói bài hìnhhọc dễ đến mức trẻ lên mười cũng làmđược! Moody Spurgeon vẫn nghĩ sẽ rớtmôn sử còn Charlie nói cậu ấy rớt đạisố. Nhưng tụi mình không thật sự biết gìcho đến khi có danh sách trúng tuyển. Màthế thì phải hai tuần nữa. Cứ tưởng tượngđến việc sống hai tuần trong sự hồi hộpnhư thế mà xem! Mình ước gì có thể đingủ và không bao giờ tỉnh dậy cho đếnkhi mọi thứ đã kết thúc.” Diana biết chẳng ích gì nếu hỏi tìnhhình của Gilbert Blythe nên chỉ khuyên:“Ôi, cậu sẽ qua thôi mà. Đừng lo!” Mình thà không trúng tuyển còn hơnkhông thể trúng với điểm cao,” Anne nóinhanh, đầy ẩn ý – và Diana hiểu ẩn ý đó

Page 821: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

– rằng thành công sẽ không trọn vẹn vàcay đắng sẽ tăng thêm nếu nó không thểđứng trên Gilbert Blythe. Chính viễn cảnh này đã khiến Annecăng thẳng thần kinh trong suốt kỳ thi.Gilbert cũng vậy. Chúng lướt qua nhautrên đường hàng tá lần mà không có bấtcứ dấu hiệu quen biết nào, mỗi lần nhưthế Anne đều ngẩng cao đầu hơn mộtchút, ước ao thiết tha hơn một chút làmình đã làm bạn với Gilbert khi cậu đềnghị, và thề với sự quyết tâm hơn mộtchút là sẽ vượt qua cậu trong kỳ thi. Nóbiết tất cả học trò ở Avonlea đều đangbăn khoăn đứa nào sẽ đạt điểm cao hơn;thậm chí nó còn biết Jimmy Glover vàNes Wright đã đặt cược cho câu hỏi đó,và rằng Josie Pye đã nói đương nhiên

Page 822: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Gilbert sẽ đứng trên; vậy nên con bé cảmthấy nếu mình thất bại thì sự nhục nhã sẽlên đến mức không chịu đựng nổi. Nhưng con bé còn có một động cơkhác cao quý hơn để mong làm tốt. Conbé muốn “ đạt điểm cao” vì ông Matthewvà bà Marilla – đặc biệt là Matthew.Ông Matthew đã tuyên bố chắc nịch làông tin nó sẽ “đánh bại cả đảo”. Điềuđó, theo cảm nhận của Anne, là một điềuquá ngốc nghếch để hi vọng ngay cảtrong những giấc mơ phóng túng nhất.Nhưng con bé tha thiết hy vọng ít nhấtcũng được ở trong Top mười, như vậy nócó thể thấy đôi mắt nâu hiền lành của ôngMatthew lấp lánh niềm tự hào trướcthành công của nó. Điều đó, theo cảmnhận của con bé, quả thật sẽ là một phần

Page 823: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thưởng ngọt ngào cho tất cả sự chăm chỉhọc hành và kiên nhẫn cày xới hàng baophương trình và liên kết toán học khôkhốc. Ngày cuối cùng trong thời hạn haituần đó, Anne cũng “quanh quẩn” ở bưuđiện, với sự đồng lõa điên cuồng củaJane, Ruby và Josie, mở thùng thư hàngngày gửi từ Charlottetown với những bàntay run run và cảm giác lạnh buốt tồi tệ ynhư trong tuần thi tuyển. Charlie vàGilbert cũng chẳng khá hơn, nhưngMoody Spurgeon thì kiên quyết tránh xa. “Mình không có can đảm để đến đóvà bình thản nhìn tờ giấy đó,” nó nói vớiAnne. “Mình sẽ chỉ chờ khi người nàođó đến và thình lình thông báo mìnhtrúng tuyển hay không thôi.”

Page 824: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Khi ba tuần đã trôi qua mà danhsách trúng tuyển vẫn không xuất hiện,Anne bắt đầu cảm thấy mình không thểchịu đựng căng thẳng lâu hơn. Khẩu vịcủa con bé suy giảm và hứng thú dànhcho các công việc ở Avonlea cũng phainhạt. Bà Lynde muốn biết liệu ta có thểchờ đợi gì khác khi đất nước được điềuhành bởi một nhà quản lí giáo dục thuộcđảng Bảo thủ, còn ông Matthew, để ýthấy sự xanh xao, dửng dưng và nhữngbước chân uể oải của Anne từ bưu điệnvề nhà mỗi chiều, bắt đầu nghiêm túc tựhỏi liệu ông có nên bầu cho đảng Cấptiến trong kì bầu cử tới không. Nhưng một tối kia tin tức đến. Anneđang ngồi bên khung cửa sổ mở toang,nhất thời quên đi tất cả mọi lo lắng về thi

Page 825: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cử và những mối quan tâm đến cuộc sốngvì mải đắm chìm trong vẻ đẹp của hoànghôn mùa hè, với hương hoa ngọt ngào tỏara từ khu vườn bên dưới và tiếng nhữngcây dương cựa mình xào xạc. Bầu trờiđằng Đông bên kia rặng vân sam phơnphớt một màu hồng được phản chiếu từphía Tây, và Anne đang mơ màng tự hỏinàng tiên màu sắc trông như thế nào thìthấy Diana chạy như bay qua rừng linhsam, qua cây cầu gỗ rồi phóng lên dốcvới một tờ báo phấp phới trong tay. Anne bật dậy, biết ngay tờ báo cógì. Danh sách trúng tuyển có rồi! Đầucon bé quay mòng mòng và tim đập mạnhđến đau nhói. Nó không di chuyển đượcbước nào. Cứ như cả giờ trôi qua trướckhi Diana vội vã băng qua hành lang và

Page 826: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đâm bổ vào phòng mà không thèm gõcửa, hết sức phấn khích. “Anne, cậu trúng rồi,” con bé la lên,“trúng thủ khoa … cả cậu và Gilbert …các cậu đồng hạng … nhưng tên cậu viếttrước. Ôi, mình hãnh diện quá!” Diana thảy tờ báo lên bàn, quăngmình lên giường Anne, gần như tắt thở vàkhông thể nói thêm gì nữa. Anne thắpđèn, làm đổ hộp diêm và phải xài hếtnửa tá diêm trước khi bàn tay run rẩy cóthể hoàn thành nhiệm vụ. Rồi con bé vồlấy tờ báo. Phải, nó đã trúng tuyển – tênnó đứng ngay đầu danh sách hai trămngười! Một khoảng khắc đáng để sống vìnó. “Cậu thật tuyệt, Anne,” Diana hổn

Page 827: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hển khi đã gom đủ sức để ngồi dậy cấttiếng, còn Anne, mắt lấp lánh và vuisướng vô ngần, không thốt được lời nào.“Cha đem tờ báo từ Bright River về mớichừng mười phút trước thôi – cậu cũngbiết nó về theo chuyến tàu chiều, còn thưsẽ không tới đây được đây trước ngàymai – và khi nhìn thấy danh sách trúngtuyển, mình liền chạy như điên. Các cậutrúng tuyển hết, tất cả các cậu, MoodySpurgeon và tất cả, mặc dù cậu ấy đậuvớt môn sử. Jane và Ruby làm khá tốt –đứng ở nửa đầu – Charlie cũng vậy.Josie chỉ thừa ba điểm, nhưng cậu sẽthấy nó khoác lác cứ như thể mình dẫnđầu. Cô Stacy chắc sẽ vui lắm? Ôi,Anne, cảm giác tên mình đứng đầu danhsách thế nào? Nếu là mình, chắc mình sẽ

Page 828: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

điên lên vì sung sướng. Mình đã gần nhưđiên lên rồi đây, mà cậu vẫn bình tĩnh vàđiềm đạm như tối mùa xuân vậy.” “Mình chỉ bối rối trong lòng,” Annenói. “Mình muốn nói cả trăm điều màkhông tìm được lời gì để nói. Mình chưabao giờ mơ đến chuyện này – phải, mìnhcó mơ đến, chỉ một lần thôi! Mình chophép bản thân run rẩy nghĩ đúng một lần,‘Nếu mình đỗ thủ khoa thì sao?’, vì cóvẻ quá kiêu căng và hợm hĩnh khi nghĩrằng mình có thể đứng đầu cả đảo. Chomình một phút nhé, Diana. Mình phảichạy ra đồng kể với bác Matthew đây.Rồi chúng mình sẽ lên đường báo tin tốtlành này cho những người khác.” Chúng chạy nhanh đến đồng cỏ phíadưới chuồng bò nơi Matthew đang cuộn

Page 829: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cỏ, và may mắn thay, bà Lynde đang nóichuyện với bà Marilla ở hàng rào bênđường. “Ôi, bác Matthew,” Anne thốt lên.“Con đậu rồi và đậu thứ nhất – hay mộttrong những người đứng nhất! Con khôngkiêu căng mà rất biết ơn!” “À ừ, ta luôn luôn nói vậy mà,” ôngMatthew nói, vui mừng nhìn danh sách.“Ta biết con có thể dễ dàng đánh bại tấtcả.” “Phải nói là con làm rất tốt, Anne,”bà Marilla nói, cố che dấu sự hãnh diệntột cùng về Anne trước đôi mắt soi móicủa bà Rachel. Nhưng tâm hồn tử tế đóđã nhiệt thành nói: “Ta chắc là con bé đãlàm tốt, và ta còn lâu mới ngần ngại khi

Page 830: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói điều này. Con là niềm tự hào của bạnbè, Anne, thật vậy, tất cả chúng ta đềuhãnh diện vì con.” Đêm đó, kết thúc buổi tối hạnh phúcbằng một cuộc nói chuyện ngắn gọnnghiêm túc với cô Allan ở nhà mục sư,Anne ngoan ngoãn quỳ bên khung cửa sổrộng mở dưới ánh trăng chan hòa, thầmthì một lời cầu nguyện biết ơn và khátkhao hi vọng xuất phát từ trái tim. Tronglời cầu nguyện đó có sự tri ân với quákhứ cùng sự thỉnh cầu cung kính chotương lai; và khi con bé thiếp ngủ trênchiếc gối trắng, những giấc mơ của nótrong sáng, rạng rỡ và đẹp như khát khaocủa những cô thiếu nữ.

Page 831: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 832: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 33

Page 833: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Buổi hòa nhạc ở khách sạn

“Kiểu gì thì cũng phải mặc cái váybằng vải phin trắng của cậu nhé, Anne,”Diana khuyên với vẻ dứt khoát. Chúng đang cùng ở trong căn phòngchái Đông; ngoài trời mới chập choạngtối – cái chập choạng xanh vàng đángyêu với bầu trời trong xanh không mộtgợn mây. Một vầng trăng tròn to, đangdần dần chuyển từ màu vàng nhạt sangánh bạc lấp lánh, lơ lửng trên rừng MaÁm; không khí tràn ngập những âm thanhmùa hè ngọt ngào – tiếng chim líchchích, gió vi vu, tiếng nói cười xa xa.Nhưng trong phòng Anne rèm đã kéo vàđèn đã thắp, vì một cuộc trang điểm quan

Page 834: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trọng đang diễn ra. Chái Đông đã khác nhiều so với cáiđêm bốn năm trước, khi Anne cảm nhậnsự trống trải của nó len lỏi vào tậnxương tủy mang theo cái giá lạnh khônghề hiếu khách. Những thay đổi, mà bàMarilla buộc lòng phải nhắm mắt làmngơ, đã xâm nhập từng bước một cho đếnkhi căn phòng biến thành một cái tổ xinhxắn đáng yêu mà bất cứ cô thiếu nữ nàocũng khao khát. Tấm thảm nhung in hình hoa hồng vàrèm lụa hồng trong tưởng tượng ngày nàocủa Anne không bao giờ được thành hiệnthực; nhưng những giấc mơ của Anne vẫnsánh bước cùng sự trưởng thành của côbé và nó chẳng có lí do gì để than van vềchúng. Sàn được trải thảm dễ thương,

Page 835: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

rèm vải muslin màu xanh nhạt đầy nghệthuật bay bay theo cơn gió lang bạt, mangvẻ mềm mại đến cho khung cửa sổ cao.Tường không treo thảm thêu kim tuyếnvàng và bạc mà dán giấy in hoa táo thanhnhã, được tô điểm bằng mấy bức tranhđẹp do cô Allan tặng Anne. Bức tranhcủa cô Stacy ngự trên một vị trí danh dựvà xuất phát từ tình cảm của mình, Annecảm thấy lúc nào cũng phải có hoa tươitrên cái kệ đặt phía dưới. Tối nay, mộtcành ly trắng thoang thoảng tỏa hươngkhắp phòng giống như trong giấc mơ vềhương thơm đó. Không có “nội thất bằnggỗ gụ” nhưng có một kệ sách sơn trắngchật ních sách, một ghế bập bênh phủnệm đan bằng liễu gai, một bàn trangđiểm phủ vải muslin trắng, một chiếc

Page 836: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gương từng được treo ở phòng ngủ dànhcho khách trông hơi cổ kính có khung mạvàng, trên đỉnh gương hình vòng cung làcác hình thần Cupid mập mạp màu hồngvà những chùm nho tím, và một chiếcgiường trắng thấp. Anne đang thay quần áo để dự buổihòa nhạc ở khách sạn White Sands.Khách trọ ở khách sạn tổ chức buổi hòanhạc này nhằm giúp đỡ bệnh việnCharlottetown và đã săn lùng mọi tàinăng nghiệp dư ở các quận xung quanhđể mời đến góp sức. Bertha Sampson vàPearl Clay từ dàn đồng ca của nhà thờBaptist White Sands được mời song camột bài; Milton Clark từ Newbridge độctấu violin; Winnie Adella Blair từCarmody hát một bài ballad Scotland

Page 837: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

còn Laura Spencer từ Spencervale vàAnne Shirley từ Avonlea sẽ ngâm thơ Như Anne từng nói, đây là “một kỉnguyên trong đời con bé” và nó rùngmình dễ chịu với niềm phấn khích này.Ông Matthew vui sướng vô ngần bởiniềm kiêu hãnh được thỏa mãn trướcvinh dự lớn lao mà Anne của ông đượcban tặng và bà Marilla cũng vui khôngkém, mặc dù bà thà chết chứ không chịuthừa nhận điều này, bà còn nói việc mộtđám thanh niên tụ tập trong khách sạn màkhông người có trách nhiệm nào đi kèmthì chẳng có gì đúng đắn. Anne cùng Diana đi nhờ trong chiếcxe ngựa hai chỗ của hai anh em Billy vàJane Andrews; một số thanh thiếu niênAvonlea khác cũng sẽ đi. Có một buổi

Page 838: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tiệc dành cho khách khứa ngoài thị trấnvà sau buổi hòa nhạc sẽ có bữa tối chocác diễn viên. “Cậu có nghĩ cái váy bằng vải phinđẹp nhất thật không?” Anne lo lắng hỏi.“Mình không nghĩ nó đẹp bằng bộ muslinhoa xanh – và nó chắc hẳn không thờitrang lắm.” “Nhưng nó hợp với cậu hơn nhiều,”Diana nói. “Nó rất mềm, có diềm xếpnếp và bó sát nữa. Cái bằng muslin hơicứng và làm cậu có vẻ chải chuốt quá.Nhưng bộ bằng vải phin cứ như đượcdành riêng cho cậu vậy.” Anne thở dài đầu hàng. Diana đangngày càng nổi tiếng về khiếu ăn mặc củamình, và rất nhiều người muốn nhận

Page 839: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

được lời khuyên của con bé về nhữngvấn đề thế này. Trong buổi tối đặc biệtnày trông con bé vô cùng xinh xắn trongchiếc váy màu hoa hồng dại đáng yêu,một thứ mà Anne bị cấm vĩnh viễn;nhưng Diana không tham gia vào buổihòa nhạc nên sự hiện diện của nó khôngmấy quan trọng. Toàn bộ công sức củacon bé đều được dành cho Anne, ngườimà, nó long trọng tuyên bố rằng vì danhdự của Avonlea nên phải ăn mặc, chảitóc và trang điểm theo thị hiếu của Nữhoàng. “Kéo cái diềm xếp ra một chút nữa– đúng thế, đây, để mình thắt dây lưngcho; còn giờ là giày bệt. Mình sẽ tết tóccậu thành hai búi dày, buộc lưng chừngbằng hai cái nơ trắng to, không, đừng thả

Page 840: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mỗi một lọn tóc quăn trước trán – chỉ đểphủ lơ thơ thôi. Kiểu tóc của cậu chẳnghợp gì cả, Anne, cô Allan nói cậu trôngcứ như Đức Mẹ khi rẽ tóc như thế. Mìnhsẽ cài bông hồng trắng nhỏ nhắn này ngaydưới tai cậu. Đây là bông duy nhất trongbụi hồng nhà mình đấy, và mình để dànhnó cho cậu.” “Mình có thể đeo chuỗi hạt ngọc traikhông?” Anne hỏi. “Tuần trước bácMatthew mua cho mình một chuỗi hạttrên phố, mình biết bác thích mình đeonó.” Diana cong môi lên, nghiêng máiđầu đen nhánh sang một bên đánh giá rồicuối cùng tuyên bố thích chuỗi hạt vàđeo nó lên chiếc cổ mảnh mai trắng nhưsữa của Anne.

Page 841: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Cậu có nét gì đó rất thanh lịch,Anne,” Diana nói với vẻ ngưỡng mộkhông gợn chút ghen tị. “Cậu ngẩng đầuvới cái phong thái đó. Mình nghĩ đó làdáng vẻ của cậu. Mình thì cứ lùn tịt.Mình lúc nào cũng sợ chuyện đó, và bâygiờ mình biết chuyện đó đúng rồi. À,mình nghĩ mình đành cam chịu thôi.” “Nhưng cậu có những lúm đồng tiềnnhư thế kia mà,” Anne nói, mỉm cười trìumến với gương mặt xinh đẹp lanh lợi bêncạnh mình. “Những lúm đồng tiền đángyêu như những chỗ lõm nhỏ trên lớp kem.Mình từ bỏ mọi hi vọng về lúm đồng tiềnrồi. Giấc mơ lúm đồng tiền của mình sẽkhông bao giờ thành hiện thực, nhưng đãcó quá nhiều giấc mơ của mình thànhhiện thực rồi nên mình chẳng thể than

Page 842: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phiền gì nữa. Giờ mình đã sẵn sàngchưa?” “Sẵn sàng rồi,” Diana trấn an khi bàMarilla xuất hiện trên ngưỡng cửa, mộthình dáng gầy gò với mái tóc dày sợi hoarâm hơn xưa và góc cạnh không hề íthơn, nhưng khuôn mặt dịu dàng hơnnhiều. “Đến ngắm chuyên gia diễn thuyếtcủa bác cháu mình xem này, bác Marilla.Bạn ấy trông đáng yêu không kìa?” Bà Marilla phát ra một âm thanhnửa khịt mũi nửa càu nhàu. “Con bé nhìn gọn gàng và đứng đắn.Ta thích cách để tóc đó. Nhưng ta e conbé sẽ phá hỏng cái váy khi đi trong bụivà sương thế này, nó có vẻ quá mỏngmanh cho những buổi tối ẩm ướt thế này.

Page 843: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Dù sao vải phin cũng là thứ vải kém tiệndụng nhất trên đời, ta đã nói vớiMatthew như vậy khi anh ấy mua nó.Nhưng thời buổi này nói gì với Matthewcũng vô ích thôi. Đã qua cái thời anh ấynghe theo lời khuyên của ta rồi, giờ thìanh ấy cứ thế mà mua cho Anne chẳngthèm cân nhắc gì cả, và đám con buôn ởCarmody biết thừa họ có thể nhét bất cứthứ gì vào tay anh ấy. Chỉ cần nói vớianh ấy là món đó đẹp lắm, thời tranglắm, vậy là Matthew vung tiền mua liền.Cẩn thận đừng để váy vướng vào bánhxe, Anne, mặc áo ấm nữa.” Rồi bà Marilla bước xuống nhà,hãnh diện nghĩ Anne trông dễ thương đếnmức nào với ánh trăng tỏa rạng từ trántới đỉnh đầu và nuối tiếc vì không thể

Page 844: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đích thân đến buổi hòa nhạc nghe cô gáicủa mình ngâm thơ. “Không biết trời có quá ẩm ướt đốivới cái váy không?” Anne lo lắng hỏi. “Không hề,” Diana nói, kéo rèm cửalên. “Đây là một buổi tối hoàn hảo, sẽchẳng sương siếc gì đâu. Nhìn ánh trăngkìa.” “Mình rất mừng là cửa sổ phòngmình quay hướng đông về phía mặt trờimọc,” Anne nói, đi đến chỗ Diana. “Thậttuyệt biết bao khi được nhìn bình minh lódạng qua những ngọn đồi trải dài đó vàtỏa sáng qua những ngọn linh sam nhọn.Mỗi buổi sáng đều mới mẻ và mình cảmthấy như được gột sạch tâm hồn trongnắng sớm mai. Ôi, Diana, mình yêu căn

Page 845: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phòng nhỏ bé này quá. Mình không biếtlàm sao có thể chịu được nếu không cónó khi xuống thị trấn tháng tới.” “Tối nay đừng nhắc đến chuyện cậura đi,” Diana năn nỉ. “Mình không muốnnghĩ tới nó, nó làm mình đau khổ mà tốinay mình lại muốn được vui vẻ. Cậu sẽngâm bài gì, Anne? Cậu có hồi hộpkhông?” “Không chút nào. Mình ngâm thơtrước đông người thường xuyên quá nêngiờ không còn cảm giác đó nữa. Mìnhquyết định sẽ ngâm ‘Lời thề thiếu nữ’.Nó cảm động quá. Laura Spencer sẽngâm một bài thơ hài, nhưng mình muốnlàm mọi người khóc hơn cười.” “Vậy cậu sẽ ngâm gì nếu người ta

Page 846: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mời cậu trình diễn thêm một lần nữa?” “Họ sẽ không mơ tưởng tới chuyệnmời mình diễn lại đâu,” Anne đùa, mặcdù không phải không có chút hi vọngthầm kín về điều đó và đã vẽ sẵn ra viễncảnh sẽ kể lại toàn bộ chuyện đó cho ôngMatthew nghe ở bàn ăn sáng mai. “Billyvà Jane tới rồi kìa – mình nghe tiếngbánh xe. Đi nào.” Billy Andrews cứ nài Anne lên ngồighế trước với anh ta, nên con bé miễncưỡng nghe theo. Nó thích ngồi sau ngồisau với lũ con gái hơn nhiều để có thểcười đùa tán chuyện thoải mái. Không cónhiều thứ để cười đùa hay tán chuyện vớiBilly. Anh ta là một chàng trai chừng haimươi tuổi, mập mạp, lù đù với gươngmặt tròn ngây ngây và có khả năng nói

Page 847: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chuyện kém cỏi đến đau lòng. Nhưng anhta ngưỡng mộ Anne cực độ, và vênh váotự hào trước viễn cảnh đánh xe đếnWhite Sands với dáng hình mảnh mai,ngồi thẳng lưng đó bên cạnh mình. Anne vẫn xoay xở để tận hưởngchuyến đi bất chấp mọi chuyện, cho dùcứ phải nói vọng lại phía sau mãi vớimấy đứa con gái và thình thoảng nói vàicâu cho phải phép với Billy – người cứnhăn nhăn nhở nhở, cười khúc khích vàkhông bao giờ nghĩ ra được câu trả lờinào mãi đến khi quá trễ. Đó là đêm dànhcho sự thích thú. Đường phố đông nghịtxe ngựa, tất cả đều hướng tới khách sạn,tiếng cười trong như bạc vang vọng khắpnơi. Khi họ tới khách sạn thì nơi này làmột luồng sáng rực rỡ khắp từ chân lên

Page 848: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đến đỉnh. Họ được mấy người phụ nữtrong ủy ban hòa nhạc đón tiếp, mộtngười trong số đó dẫn Anne tới phòngtrang điểm của diễn viên lúc này đã chậtních các thành viên của Câu lạc bộ Nhạcgiao hưởng Charlottetown mà ở giữanhững người đó, Anne đột nhiên cảmthấy ngượng ngùng, sợ hãi và quê mùa.Bộ váy của con bé lúc ở chái Đông trôngđẹp đẽ xinh xắn đến vậy giờ lại thật đơngiản xuềnh xoàng – quá đơn giản xuềnhxoàng, con bé nghĩ, giữa tất cả những lụalà, đăng ten lấp lánh sột soạt xung quanh.Làm sao chuỗi hạt ngọc trai của con béso được với những viên kim cương củaquý bà đẫy đà, xinh đẹp bên cạnh? Vàbông hồng trắng nhỏ xíu của nó trông tộinghiệp làm sao bên cạnh những bông hoa

Page 849: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhà kính mà những người khác cài! Annecởi mũ và áo khoác ra, khổ sở lui vàomột góc. Nó ước chi mình được trở lạicăn phòng trắng ở Chái Nhà Xanh. Mọi thứ còn tệ hơn nữa trên bục hòanhạc trong hội trường khách sạn rộng rãi,nơi con bé đang đứng. Ánh điện làm chóimắt nó, mùi nước hoa và tiếng nóichuyện làm nó hoang mang. Con bé chỉmong sao mình đang đứng lẫn trong đámkhán giả dưới kia cùng Diana và Jane,hai đứa dường như đang có khoảng thờigian hay ho. Con bé bị lèn giữa một quýbà đẫy đà mặc váy lụa hồng và một conbé dáng cao vẻ khinh khỉnh mặc váytrắng viền đăng ten. Quý bà đẫy đà thỉnhthoảng quay thẳng đầu lại quan sát Annequa đôi mắt kính cho đến khi con bé,

Page 850: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhạy cảm sâu sắc với việc bị săm soinhư vậy, cảm thấy mình phải hét lớn lên;còn cô nàng váy trắng diềm đăng ten thìcứ toang toác với người bên cạnh vềnhững “đứa nhà quê” và “hoa khôi nôngthôn” trong số khán giả, uể oải đoántrước “sự khôi hài” từ những màn trìnhdiễn của các tài năng địa phương trongchương trình. Anne tin rằng mình sẽ ghétcon bé mặc váy trắng diềm này cho đếnhết đời. Không may cho Anne, một nhà diễnthuyết chuyên nghiệp đang trọ ở kháchsạn và đồng ý lên ngâm thơ. Bà là mộtphụ nữ mắt đen yểu điệu, mặc chiếc váylen xám lung linh tuyệt đẹp như được dệttừ ánh trăng, đá quý đeo trên cổ và đínhtrên mái tóc đen nhánh. Bà có giọng nói

Page 851: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

uyển chuyển tuyệt dịu cùng sức mạnhbiểu cảm tuyệt vời; khán giả phát điênvới phần trình diễn của bà. Anne, trongkhoảng khắc quên cả bản thân lẫn nhữngrắc rối của mình, lắng nghe với ánh mắtlấp lánh niềm vui; nhưng khi màn ngâmthơ kết thúc con bé đột nhiên đưa tay lênche mặt. Nó không thể lên ngâm thơ saumàn trình diễn đó – không bao giờ? Nótừng nghĩ mình có thể ngâm thơ sao? Ôi,giá như nó được trở lại Chái Nhà Xanh! Ngay thời điểm không thích hợp này,tên con bé được xướng lên. Không hiểubằng cách nào, Anne – không để ý đếncái giật mình ngạc nhiên có phần tội lỗicủa đứa con gái váy trắng diềm đăng ten,và cũng không hiểu được sự ngợi khenkín đáo ngầm ẩn trong đó, nếu cô nàng

Page 852: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đó có ý như vậy thật – cũng đứng đượclên rồi choáng váng bước về phía trước.Con bé nhợt nhạt đến nỗi Diana và Jane,ở dưới khu vực khán giả, nắm chặt taynhau trong sự đồng cảm bồn chồn. Anne là nạn nhân của một cơnchoáng ngợp vì sợ hãi sân khấu. Dù hayngâm thơ trước đông người nhưng con béchưa từng đối mặt với khán giả nào tầmcỡ thế này nên khung cảnh đó làm tê liệthoàn toàn năng lượng của nó. Mọi thứđều quá lạ lẫm, quá rực rỡ và quáchoáng váng – những hàng phụ nữ mặcváy dạ tiệc, những gương mặt khó đămđăm, toàn bộ bầu không khí giàu có vàkiểu cách quanh con bé. Rất khác so vớinhững hàng ghế đơn sơ ở câu lạc bộ hùngbiện, nơi đông đúc những gương mặt thân

Page 853: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thiện đáng mến của bạn bè và hàng xóm.Những người này, con bé nghĩ, sẽ lànhững nhà phê bình tàn nhẫn. Có lẽ,giống như đứa con gái váy trắng diềm,họ trông chờ một trò giải trí từ những nỗlực “quê mùa” của con bé. Anne cảmthấy xấu hổ và khổ sở một cách tuyệtvọng, vô phương cứu chữa. Đầu gối nórun lên bần bật, tim đập loạn lên vì kíchđộng, một cơn choáng váng khủng khiếptrùm lên người nó; con bé không thốt nổilời nào và suýt nữa đã lao ra khỏi sânkhấu bất chấp sự nhục nhã mà nó cảmthấy sẽ đeo đẳng cả đời nếu nó làm vậy. Nhưng đột nhiên, khi cặp mắt mở tosợ hãi của nó quét quanh khán giả, nóthấy Gilbert Blythe ở cuối phòng, đangcúi người về trước với nụ cười trên mặt

Page 854: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

– một nụ cười mà Anne cảm giác sặcmùi châm chọc và đắc thắng. Thật nókhông hề có màu sắc đó. Gilbert chỉthuần túy cười vì hài lòng với toàn bộbuổi diễn nói chung và vì tác động củadáng hình mảnh mai màu trắng và khuônmặt thần thánh của Anne nổi bật trênphông nền hình cây cọ nói riêng. JosiePye, người cậu ta đưa tới, ngồi kế bên,và gương mặt nó thì đích thực toát lên vẻvừa đắc thắng vừa châm chọc. NhưngAnne không nhìn thấy Josie và cho dù cóthấy thì cũng chẳng quan tâm. Con bé hítmột hơi dài, hất đầu kiêu hãnh, lòng canđảm và sự quyết tâm đang rộn lên khắpngười nó như cơn sốc điện. Nó sẽ khôngthất bại trước mặt Gilbert Blythe – cậu tasẽ không bao giờ có thể cười nó, không

Page 855: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bao giờ, không bao giờ! Nỗi sợ hãi và lolắng của con bé biến mất; nó bắt đầungâm thơ, giọng trong trẻo ngọt ngàovọng đến tận góc xa nhất của căn phòng,không hề run rẩy và không lúc nào đứtkhoảng. Sự tự chủ của con bé đã đượckhôi phục hoàn toàn, và để đáp trả giâyphút bất lực kinh hoàng kia, con bé ngâmthơ như chưa bao giờ ngâm như thế. Khicon bé kết thúc, những tràng pháo taychân thành bùng nổ. Anne đang bước vềchỗ, mặt đỏ bừng vì thẹn thùng và vuisướng, thì quý bà đẫy đà váy lụa hồngnắm chặt tay nó mà lắc lấy lắc để. “Cưng ơi, con thật tuyệt,” bà hổnhển. “Ta đã khóc như một đứa trẻ, thậtvậy đấy. Kìa, họ đang yêu cầu con diễnlại kìa … họ muốn con trở lại!”

Page 856: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ôi, con không đi được đâu,” Annebối rối nói. “Nhưng … con phải quay lạithôi, nếu không bác Matthew sẽ thấtvọng. Bác ấy nói họ sẽ yêu cầu con diễnlại.” “Vậy thì đừng làm Matthew thấtvọng,” người phụ nữ váy hồng vừa cườivừa nói. Miệng mỉm cười, má ửng hồng, mắttrong veo, Anne bước trở lại ngâm mộtbài thơ ngắn ngộ nghĩnh, và còn chiếmđược tình cảm của khán giả nhiều hơnnữa. Phần còn lại của buổi tối thật là mộtchiến thắng nhỏ cho con bé. Khi buổi hòa nhạc kết thúc, ngườiphụ nữ đẫy đà váy hồng – vốn là vợ củamột triệu phú Mĩ – dẫn nó đi giới thiệu

Page 857: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

với mọi người; và ai cũng tử tế với conbé. Nhà diễn thuyết chuyên nghiệp, bàEvans, tới trò chuyện với con bé và bảonó có giọng nói truyền cảm và “thể hiện”phần trình diễn của mình rất hay. Ngaycả con bé váy trắng diềm đăng ten cũngthoáng tỏ thái độ khen ngợi Anne. Họdùng bữa tối trong phòng ăn rộng trangtrí đẹp đẽ, Diana và Jane cũng được mờivì chúng đi cùng Anne, nhưng Billy thìtrốn mất tăm mất dạng vì sợ chết khiếptrước lời mời đó. Tuy nhiên, cậu ta cùngcỗ xe đã đợi sẵn chúng khi mọi chuyệnxong xuôi, và ba cô gái vui vẻ bước rangoài trời, hòa mình vào ánh trăng sángtrắng, bình yên. Anne thở sâu, ngước mắtlên bầu trời trong vắt đằng sau nhữngrặng linh sam tối sẫm.

Page 858: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ôi, thật tuyệt vời khi lại được ởngoài trời giữa sự trong lành và yên tĩnhcủa buổi tối! Mọi thứ mới hay ho, tĩnhmịch, và tuyệt vời làm sao, với tiếngbiển thì thầm xuyên qua không trung vànhững vách đá tối sẫm ngoài xa trôngnhư những gã khổng lồ dữ tợn đang canhgiữ bờ biển bị yểm bùa. “Đây chẳng phải một khoảng thờigian vô cùng tuyệt diệu sao?” Jane thởdài khi cả nhóm đang trên đường về nhà.“Ước gì mình là một người Mĩ giàu cóđể có thể nghỉ hè ở khách sạn, đeo nữtrang, mặc váy cổ trễ, ăn kem và salad gàmỗi ngày tốt lành. Mình chắc chắn nó sẽvui hơn dạy học nhiều. Anne, phần trìnhdiễn của cậu quá tuyệt vời, mặc dù lúcđầu mình đã tưởng cậu sẽ không bao giờ

Page 859: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bắt đẩu. Mình nghĩ nó còn hay hơn phầntrình diễn của bà Evans nữa.” “Ôi, không, đừng nói vậy, Jane,”Anne vội nói, “vì nghe ngốc nghếch lắm.Nó không thể hay hơn của bà Evansđược, cậu biết đó, vì bà ấy là ngườichuyên nghiệp còn mình chỉ là một nữsinh tập tành kể chuyện thôi. Chỉ cần mọingười hơi thích phần kể chuyện của mìnhlà mình đã rất hài lòng rồi.” “Mình biết một lời khen dành chocậu, Anne,” Diana nói. “Ít ra mình nghĩnó hẳn là một lời khen vì giọng ông talúc nói câu đó. Dù sao thì cũng có mộtphần. Có một người Mĩ ngồi ngay saumình và Jane – chính là người đàn ôngtrông rất lãng mạn, mắt đen láy và tócđen như mun đó. Josie Pye nói ông ta là

Page 860: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một nghệ sĩ có hạng, và rằng một ngườihọ hàng bên đằng ngoại của cậu ta ởBoston cưới một người từng học chungtrường với ông ta. Vậy đấy, chúng mìnhnghe ông ấy nói – phải không, Jane” –‘Cô gái đứng trên sân khấu với mái tócTitian rực rỡ đó là ai vậy? Cô ấy cógương mặt tôi muốn vẽ.’ Vậy đó, Anne.Nhưng tóc Titian nghĩa là gì vậy?” “Mình đoán nó có nghĩa là tóc đỏ,”Anne bật cười. “Titian là một nghệ sĩ rấtnổi tiếng, thích vẽ phụ nữ tóc đỏ.” “Cậu c ó thấy tất cả mớ kim cươngnhững quý bà đó đeo không?” Jane thởdài “Chúng đến là lấp lánh. Các cậukhông muốn giàu có sao?” “Chúng ta giàu có đấy chứ,” Anne

Page 861: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nói giọng chắc chắn. “Sao nào, chúng tacó mười sáu năm tận hưởng, chúng ta vuivẻ như những bà hoàng và chúng ta ítnhiều đều có trí tưởng tượng. Nhìn mặtbiển đằng kia xem, các cậu – tất thảy ánhbạc, bóng tối và hình ảnh tưởng tượng vềnhững thứ mắt thường không nhìn thấy.Chúng ta chẳng thể tận hưởng sự đángyêu của chúng nữa nếu chúng ta có cảtriệu đô la và hàng chuỗi kim cương. Cậusẽ không đổi chỗ cho bất kì phụ nữ nàotrong số đó dù cậu có thể. Cậu có muốntrờ thành con bé váy đăng ten trắng đó vàcả đời đeo bộ mặt cáu kỉnh cứ như sinhra để hếch mũi lên với đời? Hay là quýbà váy hồng, dù tử tế và dễ chịu nhưngmập lùn đến nỗi không nhận ra đượcdáng vóc gì cả? Hay ngay cả bà Evans,

Page 862: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

với ánh mắt u sầu đến thế? Bà ấy hẳntừng trải qua những chuyện bất hạnhkhủng khiếp nên mới có ánh mắt đó. Bạnbiết bạn sẽ không đổi, Jane Andrews!” “Mình không biết … chính xác,”Jane ngập ngừng nói. “Mình nghĩ kimcương có thể an ủi người ta rất nhiều.” “Thế đấy, mình không muốn làm bấtcứ ai ngoài chính mình, cho dù suốt cảđời mình không được an ủi bằng kimcương,” Anne tuyên bố. “Mình rất hàilòng khi là Anne của Chái Nhà Xanh, vớichuỗi hạt ngọt trai của mình. Mình biếtbác Matthew đã tặng nó cho mình kèmtheo một tình yêu thương sâu sắc mà đámtrang sức của Quý Bà Váy Hồng đókhông bao giờ có được.”

Page 863: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 864: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 34

Page 865: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Cô gái trường Queen

Page 866: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Ba tuần tiếp theo là ba tuần bận rộnở Chái Nhà Xanh, vì Anne phải chuẩn bịđến trường Queen, còn quá nhiều việcmay vá phải hoàn thành, nhiều vấn đềphải bàn thảo và sắp xếp. Trang phụccủa Anne vừa nhiều vừa đẹp vì ôngMatthew đã đích thân lo liệu còn bàMarilla thì lần này chẳng phản đối bất cứthứ gì ông mua hay đề nghị. Hơn thế nữa- một tối bà lên chái Đông ôm theo đốngvải màu xanh lơ nhã nhặn. “Anne, có một chiếc váy sáng màuxinh xắn cho con này. Ta không nghĩ conthật sự cần nó; con đã có nhiều váy đẹprồi; nhưng ta nghĩ có thể con sẽ thích một

Page 867: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cái thật lộng lẫy để mặc nếu được mời điđâu đó trong thị trấn vào buổi tối, tớimột buổi tiệc hay đại loại thế. Ta nghenói Jane, Ruby và Josie đều có “đầm dạtiệc”, như cách chúng gọi đó, và ta khôngmuốn con bị thua kém. Tuần trước ta đãnhờ cô Allan giúp ta chọn vải trên thịtrấn, rồi chúng ta nhờ Emily Gillis maycho con. Emily rất có khiếu thẩm mỹ, tàicắt may của cô ấy thì không ai sánhđược.” “Ôi, bác Marilla, nó đáng yêu quá,”Anne nói.“Cám ơn bác rất nhiều. Conkhông tin được bác lại tốt với con thếnày - nó làm con càng ngày càng thấy khóra đi hơn.” Chiếc váy xanh được may với sốđường viền, diềm và nếp bèo tối đa theo

Page 868: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

sở thích của Emily. Một tối, để chiềulòng ông Matthew và bà Marilla, Annemặc nó rồi ngâm “Lời thề thiếu nữ” chohọ nghe trong bếp. Khi ngắm nhìn khuônmặt sáng sủa, linh hoạt cùng những độngtác duyên dáng đó, bà Marilla nhớ lạibuổi tối Anne đến Chái Nhà Xanh, và kýức gợi lại hình ảnh sống động của mộtđứa bé kỳ quặc, sợ hãi trong chiếc váyngớ ngẩn bằng vải pha len màu nâu ốvàng, đôi mắt đẫm lệ hiện rõ vẻ đau khổ.Một điều gì đó trong ký ức làm nước mắtbà ứa ra. “Con tuyên bố, tiết mục ngâm thơcủa con đã làm bác khóc, bác Marilla,”Anne vui vẻ nói, sà xuống ghế củaMarilla để hôn phớt lên má bà. “Giờ,con gọi đó là chiến thắng tuyệt đối.”

Page 869: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Không, ta không khóc vì bài thơcủa con,” bà Marilla nói, cảm thấy sẽ bịcoi thường nếu để lộ sự yếu đuối nhưvậy chỉ vì mấy thứ thơ với thẩn. “Chỉ làta không thể không nghĩ tới con hồi cònbé, Anne à. Và ta ước chi con cứ mãi làmột cô bé, ngay cả với toàn bộ cung cáchkỳ quặc của con. Giờ con lớn rồi và sắpđi mất; con trông cao ráo, hợp mốt vàquá... quá... khác biệt trong cái váy đó -cứ như thể con không hề thuộc vềAvonlea - chỉ là ta thấy cô độc khi nghĩrằng tất cả đã kết thúc.” “Bác Marilla!” Anne ngồi xuống vạtváy ca rô của bà Marilla, ôm lấy khuônmặt nhăn nheo của bà bằng cả hai tay,rồidịu dàng và nghiêm trang nhìn thẳng vàomắt bà. “Con chẳng thay đổi chút nào -

Page 870: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thật sự không. Con chỉ được tỉa tót vàđâm cành vươn nhánh ra thôi. Con ngườithật sự của con - ngay lúc này đây - cũngvẫn như vậy. Cho dù con có đi bất cứđâu hoặc bên ngoài con có thay đổi thếnào thì vẫn không có gì khác cả, từ tậnđáy lòng con sẽ mãi mãi là Anne bé bỏngcủa bác, người sẽ yêu bác, yêu bácMatthew và Chái Nhà Xanh thân thươngmỗi ngày một nhiều hơn và sâu sắc hơncho đến tận cuối đời.” Anne áp bầu má trẻ trung mơn mởncủa mình lên gò má già cỗi của bàMarilla rồi với tay ra khẽ vỗ vai ôngMatthew. Ngay lúc đó, bà Marilla sẵnsàng đánh đổi tất cả để có thể sở hữu sứcmạnh diễn đạt cảm xúc bằng lời nói củaAnne; nhưng bản tính và thói quen đã

Page 871: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

hướng nó theo cách khác, vậy là bà chỉcó thể vòng tay qua cô gái của mình, dịudàng ôm cô vào lòng, ước gì không baogiờ phải để cô ra đi. Ông Matthew, mắt ươn ướt một cáchđáng ngờ, đứng lên đi ra ngoài. Dướibầu trời sao của đêm hè thăm thẳm, ôngbối rối bước qua sân đến bên cánh cổngnằm dưới hàng phong. “À ừ, mình nghĩ con bé đã không bịnuông chiều thành hư,” ông tự hào lẩmbẩm. “Mình nghĩ rốt cuộc chuyện mìnhthỉnh thoảng can thiệp cũng không gây hạigì lắm. Con bé thông minh xinh xắn, lạibiết yêu thương nữa, điều này mới làtuyệt vời nhất. Con bé là một phép lànhvới mình và Marilla, và chẳng bao giờcó sai lầm nào may mắn hơn sai lầm mà

Page 872: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bà Spencer đã phạm – nếu nó là maymắn. Mình không tin nó thuộc kiểu đó.Nó là Định mệnh, vì Đấng Toàn Năngnhận thấy mình và Marilla cần con bé,mình cho là thế.” Cuối cùng ngày Anne phải lên tỉnhcũng đến. Cô và ông Matthew lên đườngtrong một sáng tháng Chín đẹp trời, saumàn chia tay đẫm lệ với Diana và cuộcchia tay không nước mắt - ít nhất là vềphía bà Marilla - với bà Marilla. Nhưngkhi Anne đi rồi, Diana lau khô nước mắtrồi tham gia chuyến picnic bãi biển ởWhite Sands với mấy người họ hàngCarmody của mình, nơi cô gái tìm đủmọi cách để có thể chơi đùa khá vui vẻ;trong lúc đó bà Marilla điên cuồng vùiđầu vào những công việc không cần thiết,

Page 873: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cứ như thế cả ngày với nỗi đau khổ cayđắng nhất - nỗi đau cháy bỏng, gặm nhấmvà không thể gột rửa bằng những giọt lệđong đầy trong mắt. Nhưng tối đó, khi đingủ, nhận thức được một cách sâu sắc vàđau khổ rằng căn phòng nhỏ đầu hồi ởcuối hành lang không còn là nơi trú ngụcủa bất cứ sức sống trẻ trung sôi nôi nào,cũng không còn được khuấy động bởi bâtcứ tiếng thở khẽ khàng nào, bà Marillavùi mặt vào gối khóc cho cô gái củamình, nức nở thảm thiết đến mức khiếnbà thất kinh hồn vía khi đã đủ bình tĩnhlại để nhớ ra rằng hẳn không hay ho gìkhi xúc động đến thế vì một sinh linh tộilỗi. Anne và những học sinh Avonleacòn lại tới thị trấn vừa kịp giờ đến

Page 874: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trường. Ngày đầu tiên trôi qua khá dễchịu trong một vòng xoáy phấn khích,gặp tất cả sinh viên mới, học cách nhậndiện các giáo sư và được phân loại sắpxếp vào các lớp. Anne định theo chươngtrình Năm Hai theo lời khuyên của côStacy, Gilbert Blythe cũng vậy. Điều nàycó nghĩa nếu thành công, cả hai sẽ nhậnđược bằng giáo viên Lớp Một trong mộtnăm thay vì hai, nhưng cũng đồng nghĩavới việc phải học nhiều và chăm chỉ hơn.Jane, Ruby, Josie, Charlie và MoodySpurgeon, không bận tâm đến mấy thứtham vọng như vậy, hài lòng theo họcLớp Hai. Anne ý thức được nỗi cô đơnđột ngột khi thấy mình ở trong phòng họcvới năm mươi sinh viên khác mà trongsố đó cô không biết một ai, ngoại trừ tên

Page 875: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

con trai dong dỏng, tóc nâu bên kiaphòng, và quen biết theo cái kiểu củamình thì cũng chẳng giúp ích gì nhiều, côgái bi quan nhớ lại. Tuy vậy hiển nhiêncô vui mừng khi cả hai học cùng lớp;những đua tranh cũ có lẽ vẫn tiếp tục, vàAnne gần như không biết phải làm gì nếuthiếu chuyện đó. “Mình sẽ không thoải mái nếu khôngcó chuyện đó,” cô nghĩ.“Gilbert có vẻ cảquyết đến ghét. Mình chắc ngay lúc nàyđây, cậu ta đã quyết định phải đạt đượchuy chương! Cậu ta có cái cằm mới đẹplàm sao chứ! Trước đây mình chưa từngđể ý đến nó.Mình ước gì Jane và Rubycũng vào Lớp Một. Tuy vậy, mình nghĩkhi đã quen rồi mình sẽ không thấy quálạc lõng nữa. Không biết trong những cô

Page 876: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

gái ở nơi này, ai sẽ trở thành bạn củamình đây. Quả thực là một suy đoán rấtthú vị. Dĩ nhiên mình đã hứa với Dianarằng không cô gái trường Queen nào, chodù được mình thích đến đâu, có thể trởnên thân thiết với mình như bạn ấy;nhưng mình có rất nhiều tình yêu thứ haiđể trao tặng. Mình thích dáng vẻ của côgái mắt nâu váy đỏ. Cô ấy trông thật hồnghào khỏe khoắn; còn cả cô gái xanh xaođang dán mắt ra ngoài cửa sổ nữa. Tóccô ấy thật đáng yêu và có vẻ cô ấy cũngbiết đôi chút về các giấc mơ. Mình muốnquen biết cả hai - quen biết thân tình - đủthân để mình có thể ôm eo họ mà đi vàgọi họ bằng biệt danh. Nhưng bây giờmình không quen họ và họ không quenmình, có lẽ còn chẳng muốn quen mình

Page 877: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nữa.Ôi, cô đơn biết bao!” Nỗi cô đơn còn lớn hơn khi chiềutối hôm đó Anne thấy mình chỉ có mộtmình trong phòng ngủ. Anne không trọcùng ai, mấy người bạn gái đều có họhàng ở thị trấn quan tâm. Bà JosephineBarry muốn cho cô ở trọ nhưngBeechwood xa trường quá nên chẳngphải bàn đến nữa, vì vậy bà Barry đã tìmmột nhà trọ, đảm bảo với ông Matthewvà bà Marilla rằng đó là nơi phù hợpvới Anne. “Bà chủ nhà là một quý tộc sa sút,”bà Barry giải thích.“Chồng bà ta là sĩquan Anh, và bà ta rất kỹ tính khi nhậnkhách trọ. Anne sẽ không gặp bất kỳ kẻchướng tai gai mắt nào dưới mái nhà củabà ấy. Bàn ghế còn tốt, nhà lại nằm trong

Page 878: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

một khu dân cư yên tĩnh gần trường.” Tất cả điều này có lẽ đều là sự thật,và quả thực, chúng đều là sự thật, nhưngcăn bản chẳng giúp gì được cho Annetrong lúc cô bị bủa vây lần đầu tiên trongnỗi nhớ nhà da diết. Cô rầu rĩ nhìn khắplượt căn phòng nhỏ hẹp, với những bứctường không tranh ảnh dán giấy chánngắt, cái khung giường sắt nhỏ và kệ sáchtrống trơn; và một cảm giác nghẹn ngàokhủng khiếp thít chặt cổ họng Anne khicô nghĩ tới căn phòng trắng ở Chái NhàXanh, nơi cô ý thức được một cách dễchịu về màu xanh vẫn bát ngát bên ngoàikhung cửa, đậu hoa đang mọc ngoàivườn, ánh trăng đang rọi lên vườn cây ăntrái, về dòng suối dưới con dốc và nhữngbụi vân sam xào xạc trong gió đêm, về

Page 879: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bầu trời sao bao la và ánh đèn từ cửa sổphòng Diana nhấp nháy xuyên qua khe hởgiữa những hàng cây. Ở đây chẳng có thứgì cả; Anne biết rõ bên ngoài cửa sổphòng mình là một con đường cứng nhắc,với một mạng lưới dây điện thoại chằngchịt trên trời, tiếng bước chân nặng nềcủa những người xa lạ, và cả ngàn ánhsáng lấp lánh trên những bộ mặt khôngquen biết. Anne biết mình sẽ òa khóc nêncố gắng cưỡng lại. “Mình không khóc.Thật ngốc nghếch- và yếu đuối - đây là giọt nước mắt thứba rớt xuống mũi mình rồi. Còn baonhiêu giọt đang chảy ra nữa này! Mìnhphải nghĩ tới chuyện gì vui để ngănchúng lại. Nhưng chẳng có gì vui ngoàinhững chuyện liên quan tới Avonlea, như

Page 880: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thế chỉ làm mọi thứ tệ thêm thôi... bốn...năm... thứ Sáu tuần sau mình sẽ về nhà,nhưng cứ như cả trăm năm vậy. Ôi, bácMatthew giờ đã gần về đến nhà rồi... vàbác Marilla ở cổng, dõi mắt xuốngđường mòn chờ bác ấy... sáu... bảy...tám, ôi, đếm chúng chẳng ích gì! Chúngtuôn như lũ rồi. Mình không thể vui lênđược... mình không muốn vui lên.Thàđau khố còn dễ chịu hơn!” Trận lũ nước mắt chắc chắn đã kéođến nếu Josie Pye không xuất hiện đúnglúc đó. Trong niềm vui được nhìn thấymột gương mặt thân quen, Anne quên mấtrằng không có nhiều tình cảm giữa nó vàJosie.Với tư cách là một phần của cuộcsống Avonlea, ngay cả Pye cũng đượchoan nghênh.

Page 881: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Mình rất vui vì cậu đến,” Anne nóichân thành. “Cậu đang khóc,” Josie bình phẩmvới vẻ thương hại đến là đáng ghét.“Mình nghĩ cậu nhớ nhà - một số ngườicó khả năng kiềm chế bản thân ở phươngdiện này rất kém. Mình có thể nói làmình không có ý định nhớ nhà gì hết. Thịtrấn quá vui vẻ so với cái xứ Avonleagià cỗi chật chội đó. Không hiểu saomình có thể tồn tại ở đó lâu đến vậy. Cậukhông nên khóc, Anne; không hợp đâu, vìmắt mũi sẽ đỏ lên, rồi cậu sẽ thấy cái gìcũng đỏ. Hôm nay ỏ trường mình đã cókhoảng thời gian tuyệt diệu. Giáo sưtiếng Pháp của mình đúng là một con vịt.Bộ ria mép của ông ấy sẽ làm cậu giậtmình đấy. Cậu có cái gì ăn được ở đây

Page 882: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

không, Anne? Mình quả thật rất đói. À,mình đoán thể nào bác Marilla cũng nhồicho cậu cả đống bánh. Vậy nên mình mớitạt qua đây. Bằng không mình đã đi cùngFrank Stocley đến công viên nghe bannhạc chơi rồi. Cậu ta trọ cùng chỗ vớimình và vui vẻ lắm. Hôm nay cậu ta nhìnthấy cậu trong lớp và hỏi mình con bétóc đỏ là ai vậy. Mình bảo cậu ta rằngcậu là đứa bé mô côi được nhà Cuthbertnhận nuôi, còn trước đó cậu như thế nàothì chẳng ai biết hết.” Anne đang tự hỏi rốt cuộc liệu nỗicô độc và nước mắt có đúng là không dễchịu hơn sự đồng hành của Josie Pyekhông thì Jane và Ruby xuất hiện, mỗingười đeo cổ một dải ruy băng mang màusắc của trường Queen - tím và đỏ - hãnh

Page 883: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

diện cài lên áo khoác. Vì Josie không“nói chuyện” với Jane nên ngay lúc đónó phải lẳng lặng rút lui. “Ái chà,” Jane nói kèm theo tiếngthở dài, “Từ sáng đến giờ mình cảm thấynhư đã trải qua hàng bao nhiêu tháng rồi.Mình phải ở nhà nghiên cứu Virgil - cáiông giáo sư già dễ sợ đó đã bắt tụi mìnhhọc tận hai mươi dòng để ngày mai bắtđầu. Nhưng tối nay mình không thể bìnhtâm học hành được. Anne, mình nghĩmình thấy vệt nước mắt kìa. Nếu cậuđang khóc thì cứ khóc nốt đi. Nó sẽ gỡlại tự trọng cho mình, vì mình đã khócnhư mưa trước khi Ruby tới. Mình khôngcần biết mình ngốc nghếch đến thế nàomiễn là người khác cũng ngốc nghếchgiống mình. Bánh à? Cậu cho mình một

Page 884: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

miếng nhỏ được không? Cám ơn. Nómang hương vị Avonlea đích thực.” Ruby, nhìn thấy cuốn lịch thườngniên của trường Queen nằm trên bàn,muốn biết liệu Anne có định giành huychương vàng không. Anne đỏ mặt thừa nhận mình có nghĩtới. “Ô, cái đó nhắc mình nhớ,” Josienói. “Cuối khóa trường Queen sẽ có mộthọc bổng Avery. Hôm nay vừa có thôngbáo. Frank Stockley nói với mình - cậucủa cậu ấy là thành viên Ban quản trị,cậu biết đấy. Chuyện này sẽ được thôngbáo ở trường ngày mai.” Học bổng Avery! Anne cảm thấy timmình đập nhanh hơn và những chân trời

Page 885: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khát vọng của con bé chuyển đổi và mởrộng như có phép màu. Trước khi Josienói tin đó, khát vọng cao nhất của Annelà tấm bằng giáo viên tỉnh lẻ, Lớp Một,vào cuối năm, và có lẽ cả huy chương!Nhưng giờ đây, khi tiếng vọng của nhữnglời Josie nói còn chưa kịp tắt, trong mộtthoáng, Anne thấy mình giành học bổngAvery, theo học Cử Nhân ở trườngRedmond rồi tốt nghiệp với áo thụng vàmũ cử nhân. Vì học bổng Avery là vềtiếng Anh, và Anne cảm thấy như cá gặpnước. Một nhà công nghiệp giàu có ở NewBrunswick đã chết và để lại một phầngia sản để cấp một số lượng lớn họcbổng phân bổ giữa các trường cấp ba vàtrường cao đẳng trong tỉnh Maritime, tùy

Page 886: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

theo danh tiếng của trường. Có nhiềuhoài nghi về chuyện trường Queen sẽnhận được học bổng, nhưng vấn đề cuốicùng đã được giải quyêt, và đến cuốinăm người tốt nghiệp với điểm tiếng Anhvà văn học Anh cao nhất sẽ giành họcbổng - hai trăm năm mươi đô la một nămtrong vòng bốn năm ở đại học Redmond.Không có gì lạ là tối đó Anne đi ngủ vớiđôi má râm ran. “Mình sẽ giành được học bổng đónếu chăm chỉ,” cô gái quyết tâm.“Chẳngphải bác Matthew sẽ tự hào nếu mình được nhận bằng cử nhân văn chươngsao? Ôi, thật vui khi có khát vọng. Mìnhmừng là mình có nhiều khát vọng nhưthế. Và chúng dường như chẳng bao giờcó điểm dừng - đó là điều tốt nhất. Ngay

Page 887: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khi đạt được khát vọng này ta lại thấykhát vọng khác lấp lánh nơi cao hơn.Nólàm cho cuộc sống thú vị biết baonhiêu.”

Page 888: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 35

Page 889: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Mùa đông ở trường QUEEN

Page 890: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nỗi nhớ nhà của Anne đã nguôingoai, phần lớn là nhờ những chuyếnthăm nhà cuối tuần. Miễn thời tiết ấm áp,các sinh viên Avonlea có thể đếnCarmody bằng đường sắt mới mỗi tối thứSáu. Diana và một số thanh niên Avonleakhác đã đợi sẵn và cả nhóm vui vẻ cùngdạo bước về Avonlea. Anne nghĩ, nhữngbuổi tối thứ Sáu lang thang trên các ngọnđồi mùa thu trong không khí mát lànhvàng rực, với ánh đèn từ những ngôi nhàở Avonlea nhấp nháy xa xa, là thời gianđẹp nhất và thân thương nhất trong cảtuần. Gilbert Blythe hầu như lúc nào cũng

Page 891: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đi chung với Ruby Gillis và còn mangtúi xách cho cô. Ruby giờ đã trở thànhmột thiếu nữ xinh đẹp, luôn nghĩ là mìnhđã lớn thật rồi; cô mặc váy dài hết cỡđược mẹ cho phép và bới tóc cao lúc ởthị trấn, mặc dù lại phải thả xuống khi vềnhà. Cô có đôi mắt to, xanh lơ, nước dasáng và thân hình đầy đặn ưa nhìn. Côcười rất nhiều, vui vẻ, thuần tính và chânthành tận hưởng những niềm vui trongcuộc sống. “Nhưng mình không nghĩ bạn ấy làkiểu con gái Gilbert thích,” Jane thầm thìvới Anne. Anne cũng không nghĩ vậynhưng vì học bổng Avery nên không nóira. Cô cũng không thể không nghĩ rằng sẽrất dễ chịu nếu có một người bạn nhưGilbert để chơi đùa, trò chuyện và trao

Page 892: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đối ý kiến về sách vở, học hành và thamvọng. Gilbert có nhiều tham vọng, côbiết, và Ruby Gillis có vẻ không phảikiểu người để thảo luận tới nơi tới chốnnhững chuyện như vậy. Không có chút tình cảm khờ dại nàotrong những ý nghĩ của Anne về Gilbert.Đối với Anne, cánh con trai, trong nhữnglúc cô nghĩ về họ, chỉ đơn thuần là bạntốt. Nếu cô và Gilbert là bạn, cô sẽkhông quan tâm chuyện cậu có bao nhiêungười bạn khác hay cậu đi cùng ai. Annelà một thiên tài trong việc kết bạn và córất nhiều bạn gái, nhưng cô lờ mờ nhậnthức được tình bạn với người khác pháicó lẽ cũng là cơ hội để hoàn thiện kháiniệm về tình bằng hữu và trang bị nhữngquan điểm phóng khoáng hơn trong đánh

Page 893: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giá và so sánh. Không phải Anne có thểđịnh nghĩa cảm xúc của mình về nhữngchuyện đó rõ ràng như vậy. Nhưng cônghĩ nếu có thể cùng Gilbert đi từ ga vềnhà qua cánh đông xào xạc, dọc nhữngcon đường nhỏ mọc dày dương xỉ, họ cóthể sẽ có nhiều cuộc trò chuyện vui vẻthú vị về thế giới mới đang rộng mởchung quanh, về hy vọng và tham vọngcủa mình. Gilbert là một thanh niên thôngminh, có suy nghĩ độc lập cùng một quyếttâm giành được những gì tốt đẹp nhấttrong cuộc sống cũng như mang đến chocuộc sống những gì tốt đẹp nhất. RubyGillis nói với Jane Andrews là cô khônghiểu được đến một nửa những gì GilbertBlythe nói; cậu nói giống hệt những khiAnne Shirley trầm ngâm; còn về phần

Page 894: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mình cô chẳng thấy vui thú gì khi bận tâmđến sách hay đến bất cứ thứ gì mình vốnkhông phải lo đến. Frank Stockley hănghái và cởi mở hơn nhiều nhưng khôngđẹp trai bằng một nửa Gilbert nên côkhông thể quyết định mình thích ai nhất! Ở trường, Anne dần hút được vềphía mình một nhóm nhỏ bạn bè, nhữngsinh viên nhiều tham vọng, giàu trí tưỏngtượng và hay suy tư như chính cô. Với côgái “màu hồng” Stella Maynard và “côgái mơ mộng” Priscilla Grant, Annenhanh chóng trở nên thân thiết, nhận ra côthiếu nữ Grant xanh xao có vẻ sống nộitâm thật ra lại đầy trò nghịch phá, chọcghẹo và vui vẻ, trong khi Stella mắt đen,sôi nổi lại có một trái tim tràn ngập mơmộng và các hình ảnh tưỏng tượng lãng

Page 895: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mạn rực rỡ giống của Anne. Sau kỳ nghỉ Giáng sinh, các sinhviên từ Avonlea bỏ buổi về nhà thứ Sáuđể ở lại học hành chăm chỉ. Đến thờiđiểm này tất cả sinh viên trường Queenđều đã khẳng định vị trí của mình trênbảng xếp hạng, một số lớp đã thể hiệnđược sự khác biệt và định hình nhữngsắc thái riêng. Một số chuyện đã đượccông nhận rộng rãi. Mọi người đều thừanhận rằng ứng cử viên cho huy chươngnhìn chung giới hạn trong ba người -Gilbert Blythe, Anne Shirley và LewisWilson; còn học bổng Avery thì khóđoán hơn, có đến một phần sáu sinh viêncó thể là người chiến thắng. Huy chươngđồng môn toán gần như chắc chắn sẽ vềtay một cậu bé người đất liền mập mạp

Page 896: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhìn tức cười với trán dô ra và áo khoácvá chằng vá đụp. Ruby Gillis là hoa khôi của trườngnăm đó, còn trong các lớp học Năm Haithì Stella Maynard được bầu là ngườixinh nhất, cùng với một thiểu số tuy nhỏnhưng vô cùng nhiệt thành ủng hộ AnneShirley. Ethel Marr được tất cả nhữnggiám khảo công tâm nhất thừa nhận làngười cò kiểu tóc thời trang nhất, cònJane Andrews - cô Jane giản dị, cần cù,chu đáo - nhận vinh dự trong những mônnữ công gia chánh. Ngay cả Josie Pyecũng được coi là cô gái miệng lưỡi sắcbén nhất trường Queen. Vì vậy có thể nóimột cách công bằng rằng các học trò cũcủa cô Stacy đều giữ vững được vị trícủa mình trong môi trường cao đẳng rộng

Page 897: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lớn hơn môi trường cũ nhiều. Anne học đều và chăm chỉ. Cuộccạnh tranh với Gilbert vẫn quyết liệt nhưhồi còn ở Avonlea, dù không được côngkhai trong lớp, nhưng không hiểu vì saosự cay đắng đã biến mất. Anne khôngcòn mong chiến thắng vì muốn đánh bạiGilbert nữa mà vì ý thức được một cáchvô cùng tự hào về một chiến thắng đẹptrước đối thủ xứng tầm. Cũng đáng đểphấn đấu chiến thắng, nhưng cô khôngcòn nghĩ nếu không thắng thì sẽ khôngsống nổi nữa. Bất chấp việc học hành, các sinhviên vẫn kiếm được cơ hội thư giãn.Anne dành rất nhiều thời gian rảnh rỗi đểđến Beechvvood, thường xuyên ăn bữatối Chủ nhật ở đó và đến nhà thờ cùng bà

Page 898: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Barry. Chính bà cũng phải thừa nhậnmình đã già đi, nhưng đôi mắt đen của bàvẫn chưa mờ và miệng lưỡi cũng chẳnghề giảm sức mạnh. Nhưng bà không baogiờ sắc giọng trước mặt Anne, cô gái chođến giờ vẫn là người được bà cụ khó tínhnày yêu quý nhất. “Con bé Anne đó luôn luôn tiến bộ,”bà nói. “Ta thấy mệt mỏi với những đứacon gái khác - đứa nào cũng một kiểuđều đều đơn điệu chẳng bao giờ thay đổiđến là khó chịu. Anne nhiều sắc màu nhưcầu vồng, màu nào cũng tỏa sáng đẹp hếtmức. Ta không thấy con bé ngộ nghĩnhnhư ngày còn nhỏ, nhưng nó khiến ta yêunó và ta thích những người làm ta yêu họ.Ta tránh được rất nhiều rắc rối khi khiếnmình yêu những người đó.”

Page 899: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Rồi, hầu như chưa ai kịp nhận ra thìmùa xuân đã đến, ở Avonlea hoa thángNăm bung cánh hồng trên những mảnhđất cằn nơi tuyết vẫn còn nấn ná; và “tấmmàn xanh” đã buông trên những cánhrừng và trong thung lũng. Nhưng ởCharlottetown, những sinh viên trườngQueen đang lo lắng thì chỉ nghĩ và nói vềthi cử. “Chẳng giống như học kỳ sắp kếtthúc chút nào,” Anne nói.“Sao kia chứ,mùa thu năm trước dường như quá dài đểmà trông ngóng tới... cả một mùa đônghọc hành trường lớp. Còn giờ thì chúngta đang ở đây, với kỳ thi sẽ lù lù xuấthiện vào tuần tới. Các cậu này, đôi khimình cảm thấy như thể những kỳ thi nàylà tất cả, nhưng khi mình nhìn những chồi

Page 900: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cây mập mạp vươn mình trên những câydẻ kia và không khí xanh xanh mờ sươngở cuối phố, chúng chẳng còn quan trọngđến một nửa.” Jane, Ruby và Josie, những đứa vừatạt qua chơi, không hiểu nổi cách nhìnnày. Đối với chúng những kỳ thi sắp tớiquả thật vẫn luôn rất quan trọng - quantrọng hơn nhiều so với chồi dẻ haysương mù tháng Năm. Với Anne thì tất cảđều vô cùng ổn thỏa, vì chắc chắn ít nhấtsẽ thi đỗ nên có những lúc cô đánh giáthấp chuyện thi cử, nhưng một khi cảtương lai bạn phụ thuộc vào chúng - nhưcách suy nghĩ chân thành của những côgái kia - bạn không thể nhìn chúng mộtcách thản nhiên cho được. “Mình đã giảm bảy pound trong hai

Page 901: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tuần vừa rồi,” Jane thở dài.“Có nói đừnglo lắng cũng chẳng ích gì. Mình sẽ lolắng. Lo lắng cũng có giúp ta được chútđỉnh đấy chứ - khi ta lo lắng thì cũnggiống như ta đang làm gì đó. Thật kinhkhủng nếu mình không lấy được bằng saukhi đi học ở Queen cả mùa đông và tiêutốn bao nhiêu tiền như thế.” “Mình chẳng quan tâm,” Josie Pyenói.“Nếu năm nay mình không đậu thìnăm sau mình sẽ trở lại. Cha mình thừatiền cho mình đi học. Anne này, FrankStockley nói giáo sư Tremaine bảo rằngGilbert Blythe chắc chắn sẽ được huychương còn Emily Clay nhiều khả năngsẽ giành được học bổng Avery.” “Ngày mai chuyện đó có thế làmmình buồn, Josie,” Anne cười thành

Page 902: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tiếng, “còn ngay lúc này thật tình mìnhcảm thấy chỉ cần biết hoa violet vẫnđang nở tím cả thung lũng bên dưới CháiNhà Xanh và những cây dương xỉ convẫn nhô đầu lên trên đường Tình Nhân,chuyện mình có giành được Avery haykhông chẳng có gì khác biệt cả. Mình đãcố hêt sức và mình bắt đầu hiểu được cáigọi là “niềm vui tranh đấu”. Ngay sauviệc cố gắng và chiến thắng thì điều tốtnhất chính là cố gắng và thất bại. Cáccậu, đừng nói về thi cử nữa! Hãy nhìnvòm trời xanh nhạt bên trên những ngôinhà kia và tưỏng tượng ra mình đangngước lên nhìn những rừng sồi tím sẫmsau Avonlea.” “Cậu sẽ mặc gì trong lễ tốt nghiệp,Jane?” Ruby hỏi một cách thực tế.

Page 903: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Jane và Josie đồng thanh trả lời vàcuộc trò chuyện nghiêng về chủ đề thờitrang. Nhưng Anne, khuỷu tay chống trênthành cửa sổ, bầu má mềm mại tì lên bàntay nắm chặt, đôi mắt ngập tràn ảo ảnh,nhìn vô ưu qua những mái nhà thành thịrồi vút lên trên vòm trời hoàng hôn huyhoàng đó, dệt những giấc mơ của tươnglai từ tấm vải vàng của sự lạc quan tuổitrẻ. Mọi cái ở Bên Kia đều là của côcùng với tất cả khả năng của nó đang ẩnnấp một cách đáng hy vọng trong nhữngnăm tháng sắp tới – mỗi năm, một bônghồng triển vọng sẽ được kết vào vònghoa vĩnh cửu.

Page 904: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 905: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 36

Page 906: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Vinh quang và mơ mộng

Vào buổi sáng kết quả cuối cùng củacả kỳ thi được dán lên bảng thông báo ởtrường Queen, Anne và Jane cùng nhaubước xuống phố. Jane mỉm cười hạnhphúc; kỳ thi đã qua và cô cảm thấy chắcchắn một cách dễ chịu rằng ít nhất mìnhcũng đậu, những tính toán sâu xa hơnkhông hề làm phiền Jane; cô không cókhát vọng cao xa nên không bị ảnh hưởngbởi những lo âu đi kèm theo nó. Vì chúngta phải trả giá cho mọi thứ chúng ta nhậnđược hoặc lấy đi trong thế giới này; vàcho dù cũng đáng để có tham vọng nhưngchúng lại không dễ gì để đạt được bên

Page 907: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cạnh đó còn đòi hỏi ở người ta rất nhiềucố gắng và hy sinh, rất nhiều sự lo lắngvà nản lòng. Anne nhợt nhạt và lặng lẽ;trong mười phút nữa cô sẽ biết ai giànhđược huy chương và ai nhận được họcbổng Avery. Ngay lúc này, ngoài mườiphút đó ra, dường như không còn gì đánggọi là Thời gian nữa. “Dĩ nhiên dù sao cậu cũng được mộttrong hai phần thưởng đó thôi,” Jane nói,không thể hiểu được sẽ bất công đến thếnào nếu có một kết quả khác. “Mình không hy vọng gì ở học bổngAvery,” Anne nói. “Mọi người đều nóiEmily Clay sẽ giành được. Và mình sẽkhông diễu tới bảng thông tin để xemngay trước mặt mọi người đâu. Mìnhkhông có can đảm. Mình sẽ đi thẳng tới

Page 908: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phòng thay đồ nữ.Cậu phải đọc thôngbáo rồi đến nói cho mình biết nhé,Jane.Và mình xin cậu hãy vì tình bạn baonăm nay của chúng mình mà làm điều đócàng nhanh càng tốt. Cứ nói thẳng nếumình thất bại, không cần cố dùng từ nàonhẹ nhàng hơn; và cho dù thế nào cũngđừng tỏ ra thông cảm với mình. Hứa vớimình đi, Jane.” Jane trang trọng hứa; nhưng, thậtngẫu nhiên, không cần phải có một lờihứa như vậy. Khi bước lên bậc tam cấpở cửa ra vào của trường Queen, cả hainhìn thấy hành lang đông nghịt bọn contrai đang công kênh Gilbert Blythe trênvai và la hét hết cỡ, “Hu ra Blythe, giànhhuy chương rồi!” Trong một khoảnh khắcAnne thấy đau nhói bởi cảm giác thua

Page 909: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cuộc và thất vọng. Vậy là cô đã thua cònGilbert thắng! Vậy đấy, bác Matthew sẽtiếc lắm - ông vẫn chắc chắc cô sẽ thắng. Và rồi! Ai đó la lớn: “Ba tràng vỗ tay chocô Shirley, người giành học bổngAvery!” “Ôi, Anne,” Jane thở hổn hển, khi họlao tới phòng thay đồ nữ giữa tiếng hoanhô nhiệt liệt. “Ôi, Anne, mình tự hào biếtbao nhiêu! Chẳng tuyệt vời sao?” Và rồi đám con gái xúm lại quanhhai cô bạn và Anne lọt giữa nhóm ngườicười đùa, chúc tụng. Mọi người thụivai,lắc mạnh tay cô. Cô bị đẩy, bị kéo,bị ôm hôn và trong lúc đó cố hết sức đểthì thầm với Jane: “Ôi, bác Matthew và

Page 910: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bác Marilla sẽ hài lòng lắm! Mình phảibáo tin về nhà ngay.” Lễ tốt nghiệp là sự kiện quan trọngtiếp theo. Buổi lễ diễn ra trong hộitrường lớn.Các bài diễn văn được trìnhbày, luận văn được đọc, những bài ca cấtlên, các văn bằng, giải thưỏng và huânchương được phát. Ông Matthew và bà Marilla ở đó,tai và mắt chỉ tập trung vào một sinh viênduy nhất trên sân khấu - một cô gái caodong dỏng trong bộ váy xanh lơ, hai máửng hồng và đôi mắt sáng lấp lánh, ngườiđọc bài luận xuất sắc nhất và được mọingười chỉ chỏ, thầm thì bàn tán vì đãgiành được học bổng Avery. “Chắc hẳn em rất mừng vì chúng ta

Page 911: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đã giữ con bé lại phải không, Marilla?”ông Matthew thầm thì khi Anne vừa kếtthúc bài luận, lần đầu tiên lên tiếng kể từlúc bước chân vào hội trường. “Đây có phải lần đầu tiên em vuimừng đâu,” bà Marilla trả miếng.“Anhcứ thích nhai đi nhai lại, MatthewCuthbert.” Bà Barry đang ngồi hàng saubèn rướn người lên phía trước và lấy ôthúc vào lưng bà Marilla. “Cô không hãnh diện vì con bé Anneđó hả? Ta thì có đây,” bà nói. Tối đó Anne về Avonlea cùng ôngMatthew và bà Marilla.Từ tháng Tư đếnnay cô gái chưa hề đặt chân về nhà vàcảm thấy không thể chờ thêm ngày nàonữa. Hoa táo đã nở và cả thế giới đều

Page 912: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mới mẻ trẻ trung. Diana đến CháiNhàXanh gặp cô. Trong căn phòng nhỏmàu trắng của mình, nơi bà Marilla đãđặt một lọ hoa hồng bên bệ cửa sổ, Annenhìn ngắm xung quanh và thở một hơi dàihạnh phúc. “Ôi, Diana, tuyệt vời biết bao khiđược quay trở lại. Tuyệt vời biết bao khiđược nhìn thấy những ngọn linh sam đangchĩa thẳng lên bâu trời hồng... cả vườncây ăn quả trắng xóa kia và Nữ HoàngTuyết già nữa. Hương bạc hà thoangthoảng chẳng dễ chịu lắm sao? Và câyhoa trà kia nữa - ôi, đó là sự kết hợp hàihòa của một bài hát, một hy vọng và mộtlời cầu nguyện. Và thật tuyệt biết bao khiđược gặp lại cậu, Diana!” “Mình tưỏng cậu thích cái cô Stella

Page 913: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Maynard đó hơn mình chứ,” Diana nóigiọng trách móc. “Josie Pye nói vớimình như vậy. Josie nói cậu mê tít côta.” Anne bật cười rút bông “loa kèntháng Sáu” đã tàn ra khỏi bó hoa rồi némvào người Diana. “Stella Maynard là cô gái thân thiếtnhất trên thế giới sau một người và ngườiđó là cậu, Diana,” cô nói. “Mình yêu cậuhơn bao giờ hết và có rất nhiều chuyệnđể kể với cậu. Nhưng giờ mình cảm thấydường như chỉ cần ngồi đây nhìn cậucũng đã đủ vui rồi. Có lẽ mình mệt rồi -mệt mỏi vì học hành và tham vọng. Ngàymai mình muốn dành ít nhất hai tiếng nằmtrên bãi cỏ trong vườn, tuyệt đối khôngnghĩ ngợi gì.”

Page 914: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Cậu đã làm rất tuyệt, Anne. Chắcbây giờ cậu sẽ không đi dạy khi đã đượchọc bổng Avery đâu nhỉ?” “Không. Tháng Chín mình sẽ tớitrường Redmond. Chẳng tuyệt vời sao?Lúc đó mình sẽ có cả kho tham vọng mớisau ba tháng hè rực rỡ, hạnh phúc. Janevà Ruby sẽ đi dạy. Chẳng tuyệt sao khinghĩ tới chuyện tất cả chúng mình đềuqua hết, ngay cả Moody Spurgeon vàJosie Pye?” “Hội đồng trường Nevvbridge đãmời Jane vào trường họ rồi,” Diana nói.“Gilbert Blythe cũng sẽ đi dạy. Cậu ấyphải làm thế thôi. Rốt cuộc, cha cậu ấykhông đủ tiền cho cậu ấy đi học đại họcnăm sau, nên cậu ấy định tự kiếm tiền.

Page 915: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Mình hy vọng cậu ấy sẽ được dạy ở đâynếu cô Ames quyết định rời đi.” Anne cảm nhận thấy một nỗi ngạcnhiên buồn bã kỳ lạ. Cô không biếtchuyện này; cô đã mong rằng Gilbert sẽcùng đến Redmond. Cô biết làm gì đâykhi không còn cuộc cạnh tranh truyềncảm hứng giữa hai người? Chẳng phảimọi việc, cho dù tại một trường đại họccộng đồng với viễn cảnh về một tấmbằng đích thực, sẽ có phần tẻ nhạt khi côkhông còn người bạn đối thủ nữa? Hôm sau lúc ăn sáng, Anne độtnhiên nhận thấy ông Matthew trông khôngđược khỏe. Chắc chắn tóc ông đã bạchơn nhiều so với một năm trước. “Bác Marilla,” cô ngần ngừ hỏi khi

Page 916: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ông đã ra ngoài, “bác Matthew có khỏekhông ạ?” “Không, bác ấy không khỏe lắm,” bàMarilla lo lắng nói, “Xuân này, bác ấyđã bị vài cơn đau tim khá nguy kịch vậymà vẫn chẳng chịu nghỉ ngơi lấy mộtchút. Ta thật sự lo lắng cho bác ấy,nhưng dạo gần đây bác ấy có khá hơn vàchúng ta đã có một người làm thuê kháđược việc, nên ta hy vọng bác ấy sẽ nghỉngơi và hồi phục. Có thể bây giờ bác ấysẽ được như thế khi con đã về nhà. Conluôn làm bác ấy vui lên.” Anne vươn người qua bàn và đưahai tay ôm lấy khuôn mặt bà Marilla. “Chính bác trông cũng không khỏenhư con muốn, bác Marilla. Bác có vẻ

Page 917: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mệt mỏi rồi. Con e bác đã làm việc cựcquá. Giờ con về nhà rồi, bác phải nghỉngơi đi. Con sẽ chỉ dành một ngày hômnay để đi thăm tất cả nơi chốn thân quencũ và tìm lại những giấc mơ xưa, rồi sẽđến lượt bác lười biếng trong khi conlàm việc.” Bà Marilla mỉm cười trìu mến vớicô gái của mình. “Không phải tại côngviệc đâu - tại đầu ta đấy. Dạo gần đây tathường xuyên bị đau - ở đằng sau mắt ấy.Bác sĩ Spencer đã làm ầm lên về chuyệnđeo kính, nhưng cũng chẳng làm ta khálên chút nào. Có một bác sĩ nhãn khoa rấtgiỏi sẽ tới đảo cuối tháng Sáu và bác sĩSpencer nói ta phải đi gặp ông ấy. Chắcta phải làm thế thôi. Giờ ta không thể đọchay may vá thoải mái được nữa. À,

Page 918: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Anne, phải nói là con đã thực sự học rấttốt ở Queen. Lấy bằng Lớp Một trongmột năm và giành được học bổngAvery... ái chà, bà Lynde nói kiêu hãnhđi trước thất bại và bà ấy không hề tintưởng vào chuyện phụ nữ học cao, bà ấynói như vậy không phù hợp với thiênchức phụ nữ. Ta không mảy may tinchuyện đó. Nhắc đến Rachel mới nhớ -gần đây con có nghe nói gì về ngân hàngAbbey không, Anne?” “Con nghe nói nó đang nguy kịch,”Anne trả lời. “Sao vậy ạ?”. “Rachel đã nói chuyện đó. Tuầntrước bà ấy lên đây và nói có một số tinđồn về ngân hàng. Bác Matthew thật sựlo lắng. Tất cả tiền tiết kiệm của chúng tađều gửi ở ngân hàng đó - từng xu một.

Page 919: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lúc đầu ta muốn bác Matthew gửi tiềnvào ngân hàng Savings nhưng ông cụAbbey là bạn thân của cha chúng ta vàcha luôn gửi tiền ở ngân hàng của ông ấy.Bác Matthew nói ngân hàng nào do ôngấy lãnh đạo cũng đủ tin cậy đối với bấtcứ ai.” “Con nghĩ nhiều năm nay ông ấy chỉlãnh đạo trên danh nghĩa thôi,” Anneđáp.“Ông ấy đã già lắm rồi, cháu ông ấymới là người điều hành đích thực.” “Vậy đấy, khi Rachel nói chuyện đó,ta muốn Matthew đi rút tiền ngay và bácấy bảo sẽ suy nghĩ. Nhưng hôm qua ôngRussel vừa nói với bác ấy rằng ngânhàng vẫn ổn.” Anne có một ngày tốt lành trong sự

Page 920: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bao bọc của thế giới bên ngoài. Côkhông bao giờ quên ngày hôm đó, trời vôcùng sáng sủa, vàng rực và trong lành,không hề vướng một bóng râm nào vàhoa nở bạt ngàn. Anne dành một vài giờhuy hoàng của ngày hôm đó cho vườncây ăn quả; cô tới Bong Bóng ThầnRừng, hồ Liễu và thung lũng Tím; cô ghéqua nhà mục sư và có một buổi tròchuyện mãn nguyện với cô Allan; cuốicùng, vào buổi tối, cô cùng ông Matthewlùa bò qua đường Tình Nhân về bãi cỏsau nhà. Khắp khu rừng rực rỡ ánh tàdương và sự huy hoàng ấm áp của nótuôn trào xuống những khe đồi phía Tây.Ông Matthew cúi đầu bước chầm chậm;Anne, cao và dáng thẳng, điều chỉnhbước chân để bước sóng đôi với ông.

Page 921: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Hôm nay bác đã làm việc rất vấtvả, bác Matthew,” cô nói giọng tráchmóc.“Sao bác không thư thả hơn mộtchút?”. “À ừ, có vẻ như ta không thể,” ôngMatthew nói khi mở cửa sân cho đàn bòvào. “Chỉ là ta già đi thôi, Anne, mà lạihay quên mất điều đó. Thế đấy, ta đãluôn luôn làm việc vất vả và ta thà gụcxuống khi đang làm việc.” “Nếu con là đứa bé trai mà bác đềnghị,” Anne nói giọng tiếc nuối, “thì giờcon đã có thể giúp bác rất nhiều để bácrảnh tay trong cả trăm việc. Con thật tâmước gì mình được như thế, chỉ cần thếthôi.” “À ừ, ta thà là có con còn hơn có cả

Page 922: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

tá con trai, Anne à,” ông Matthew vừanói vừa vỗ vỗ vào cánh tay cô gấi. “Chỉcần con nhớ điều đó thôi - còn hơn có cảtá con trai. À ừ, ta nghĩ một đứa con traithì không lấy được học bổng Avery đúngkhông? Chỉ có con gái - con gái của ta -đứa con gái mà ta tự hào.” Ông trao cho cô gái nụ cười bẽn lẽnquen thuộc trong lúc bước vào sân. Annemang theo ký ức về nụ cười này khi trởvề phòng tối hôm đó và ngồi rất lâu bênkhung cửa sổ rộng mở, nghĩ về quá khứrồi mơ tới tương lai. Bên ngoài, NữHoàng Tuyết mờ trắng trong ánh trăng,ếch nhái ca vang trong đầm phía bên kiaDốc Vườn Cây Ăn Quả. Anne luôn ghinhớ vẻ đẹp yên bình, óng ánh màu bạc vàsự tĩnh lặng thơm ngát đêm hôm đó. Đó

Page 923: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

là đêm cuối cùng trước khi nỗi đauthương chạm vào cuộc đời cô, và cuộcđời không bao giờ còn giống như xưađược nữa khi cái chạm thần thánh lạnhlùng đó lướt qua.

Page 924: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 37

Page 925: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Lưỡi hái mang tên tử thần

“Matthew, Matthew, anh sao vậy?Matthew, anh ốm à?” Đó là tiếng bà Marilla, từng từ đượcdằn mạnh đều toát lên sự hốt hoảng.Anne băng qua hành lang, tay ôm đầythủy tiên trắng – sẽ rất lâu nữa Anne mớicó thể yêu lại hình dáng hay mùi hươngcủa thủy tiên trắng – đúng lúc nghe đượctiếng bà và nhìn thấy ông Matthew đứngtrên hiên, tay cầm một mảnh giấy gập lại,khuôn mặt buồn bã và xám xịt một cáchkỳ lạ. Anne thả rơi hoa và lao qua bếpđến bên ông cùng lúc với bà Marilla. Cảhai đều đến quá trễ; trước khi họ tới nơi,ông Matthew đã ngã lăn qua ngưỡng cửa.

Page 926: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Bác ấy xỉu rồi,” bà Marilla thở hổnhển. “Anne, chạy đi tìm Martin – nhanh,nhanh lên! Ông ấy ở chuồng ngựa ấy.” Martin, người làm thuê, vừa đánh xetừ bưu điện về nhà, lập tức đi mời bácsĩ, trên đường đi ghé qua Dốc Vườn CâyĂn Quả nhắn ông bà Barry sang. BàLynde đang ở đó làm mấy chuyện lặt vặt,cũng đến luôn. Họ thấy Anne và bàMarilla đang điên cuồng cố làm cho ôngMatthew tỉnh dậy. Bà Lynde nhẹ nhàng đẩy họ ra, bắtmạch rồi ghé tai lên tim ông. Bà đau đớnnhìn những gương mặt lo lắng của họ vànước mắt ứa ra. “Ôi, Marilla,” bà nghiêm giọng.“Tôi không nghĩ…chúng ta có thể làm gì

Page 927: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cho ông ấy nữa.” “Bà Lynde, bà không nghĩ rằng…bàkhông thể nghĩ rằng bác Matthew đã…đã…” Anne không thể thốt ra cái từkhủng khiếp đó; cô tái nhợt và như sắpgục. “Bé à, phải, ta e là vậy. Nhìn khuônmặt ông ấy đi. Khi con nhìn thấy vẻ mặtđó thường xuyên như ta thì con sẽ hiểunó có nghĩa là gì.” Anne nhìn gương mặt bất động, trênđó đã có dấu niêm phong của Đấng ToànNăng. Khi bác sĩ đến, ông nói cái chết đếntức thời và có lẽ không đau đớn, rất cókhả năng bắt nguồn từ một cơn sốc độtngột nào đó. Bí mật về cơn sốc được

Page 928: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khám phá ra trong mảnh giấy ôngMatthew cầm, vốn do Martin đem về từbưu điện sáng đó. Nó là thông báo phásản của ngân hàng Abbey. Tin tức nhanh chóng lan khắpAvonlea, suốt cả ngày bạn bè và hàngxóm kéo đến đông nghịt Chái Nhà Xanh,đỡ đần lo cho cả người đã khuất vàngười còn sống. Lần đầu tiên ôngMatthew Cuthbert nhút nhát, lặng lẽ trởthành nhân vật quan trọng nhất; bóngtrắng tử thần đã chụp lấy ông và tách ôngra khỏi những người khác bằng cú chạmcuối cùng. Khi buổi tối êm đềm lặng lẽ trùmlên Chái Nhà Xanh, căn nhà cũ kỹ lại trởnên im ắng, tĩnh mịch. Trong phòngkhách, Matthew Cuthbert nằm trong cỗ

Page 929: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quan tài, mái tóc hoa râm dài ôm lấykhuôn mặt bình thản vẫn còn đọng lại nụcười hiền từ cứ như ông chỉ đang ngủ,mơ những giấc mơ êm đềm. Quanh ôngcó rất nhiều hoa – những bông hoa từthời xa xưa thơm ngát mà mẹ ông đãtrồng trong vườn vào ngày cưới của bàvẫn được ông Matthew dành cho mộttình yêu bí mật không lời. Anne đã háichúng đem đến cho ông, đôi mắt đaubuồn không một giọt lệ sáng rực trênkhuôn mặt trắng bệch của cô. Đây là điềucuối cùng cô có thể làm được cho ông. Đêm đó gia đình Barry và bà Lyndeở lại với hai bác cháu. Diana đi đến cháiĐông, nơi Anne vẫn ngồi bên cửa sổ, dịudàng nói: “Anne yêu dấu, cậu có muốnmình ngủ với cậu tối nay không?”

Page 930: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Cám ơn, Diana,” Anne nghiêm nghịnhìn khuôn mặt bạn. “Mình nghĩ cậu sẽkhông hiểu lầm nếu mình nói mình muốnở một mình. Mình không sợ đâu. Mìnhchưa phút nào được ở một mình kể từ khichuyện đó xảy ra…và mình muốn đượcvậy. Mình muốn được thật yên lặng, thậtbình tĩnh và cố gắng chấp nhận chuyệnnày. Mình không thể chấp nhận nổi. Mộtnửa quãng thời gian vừa qua, mình vẫnthấy như bác Matthew không thể chết,còn nửa khác thì mình lại thấy như bácấy đã mất lâu lắm rồi và mình đã phảichịu nỗi đau khủng khiếp đến vô tri vôgiác này suốt từ đó.” Diana không hiểu lắm. Nỗi đau buồnmãnh liệt của bà Marilla, phá vỡ mọigiới hạn của tính dè dặt bẩm sinh và thói

Page 931: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

quen cả đời, trong sự bùng nổ của nó,nỗi đau đó Diana còn có thể hiểu rõ hơnsự đau đớn không nước mắt của Anne.Nhưng cô vui lòng rời đi, để Anne ở lạimột mình với đêm trắng đau buồn đầutiên của mình. Anne hy vọng nước mắt sẽ đến trongcô độc. Đối với cô, dường như thậtkhủng khiếp khi không thể nhỏ lấy mộtgiọt nước mắt cho ông Matthew, ngườicô vô cùng yêu quý và đối xử với cô tốtbiết bao, ông Matthew người vừa tản bộvới cô chiều tối hôm qua và giờ đâyđang nằm trong căn phòng mờ tối bêndưới với sự an bình khủng khiếp trênvầng trán. Nhưng lúc đầu không giọtnước mắt nào chảy ra, ngay cả khi cô quỳbên cửa sổ cầu nguyện trong bóng tối,

Page 932: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhìn lên những vì sao bên kia đồi –không nước mắt, chỉ có nỗi đau đớn khổsở khủng khiếp vô tri vô giác quen thuộcvẫn tiếp tục nhức nhối cho đến khi côthiếp đi, kiệt sức vì sự đau buồn và kíchđộng của cả một ngày. Giữa đêm cô tỉnh giấc, xung quanhlà sự tĩnh lặng và bóng tối, rồi ký ức vềngày hôm đó tràn về như một làn sóngđau buồn. Cô có thể thấy hình ảnh ôngMatthew đang mỉm cười với cô như ôngđã mỉm cười khi hai bác cháu chia tay ởcổng tối hôm trước – cô có thể nghetiếng ông nói, “Con gái của ta – đứa congái ta mà ta tự hào”. Rồi nước mắt rơixuống và Anne khóc nức khóc nở. bàMarilla nghe tiếng cô khóc bèn nhẹnhàng bước vào an ủi.

Page 933: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Này…này…đừng khóc nữa, conơi. Khóc cũng không đem bác ấy vềđược. Không…không đúng khi khóc vậyđâu. Hôm nay ta biết điều này, nhưng takhông thể kiềm chế được. Bác đấy đãluôn là một người anh trai hiền lành tốtbụng với ta – nhưng Chúa biết rõ hơn aihết.” “Ôi, cứ để con khóc, bác Marilla,”Anne sụt sùi. “Nước mắt không làm tổnthương con như nỗi đau đó. Bác hãy ởđây với con một lát và ôm con trongvòng tay bác – như vậy đó. Con khôngthể để Diana ở lại, bạn ấy tốt bụng, tử tếvà dịu dàng – nhưng đó không phải nỗiđau của bạn ấy – bạn ấy ở ngoài đó vàbạn ấy không thể đến gần tim con đủ đểgiúp con. Đây là nỗi buồn của chúng ta –

Page 934: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

của bác và con. Ôi, bác Marilla, chúngta biết làm gì khi không có bác ấy nữa?” “Chúng ta còn có nhau. Anne. Takhông biết mình sẽ làm gì nếu không cócon ở đây – nếu con chưa bao giờ tớiđây. Ôi Anne, ta biết có lẽ ta đã hơinghiêm khắc và khó tính với con, nhưngcon đừng nghĩ ta không yêu con như bácMatthew. Ta muốn nói với con bây giờkhi còn có thể. Ta không bao giờ dễ dàngnói ra những điều từ trái tim, nhưngnhững lúc như thế này thì dễ hơn. Ta yêucon như thể con chính là máu thịt của tavà kể từ khi đến Chái Nhà Xanh, conchính là niềm vui, niềm an ủi của ta.” Hai ngày sau, họ đưa MatthewCuthbert qua ngưỡng cửa nhà ông, rờikhỏi cánh đồng ông từng cày cấy, vườn

Page 935: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

cây ăn quả mà ông yêu mến và những cáicây ông đã vun trồng, rồi sau đó Avonleatrở lại nhịp sống thanh bình thường lệ,ngay mọi việc ở Chái Nhà Xanh cũngtrượt về với lối mòn quen thuộc, cáccông việc được hoàn thành, các nhiệm vụđược thực hiện một cách đều đều nhưtrước, mặc dù luôn luôn kèm theo cảmgiác đau đớn “mất đi tất cả những gì thânthương”. Anne vẫn chưa nguôi nỗi đau,nghĩ rằng thật đáng buồn khi mọi chuyệncó thể như vậy – khi họ vẫn có thể đitiếp con đường cũ mà không có ôngMatthew. Cô nhận thấy một cảm giác gìđó gần như xấu hổ và ăn năn khi khámphá ra rằng cảnh bình minh phía sau rặnglinh sam và những nụ hoa phớt hồng nởtrong vườn vẫn mang đến cho cô niềm

Page 936: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vui dạt dào xưa cũ mỗi khi cô nhìn thấychúng…rằng những chuyến viếng thămcủa Diana thật dễ chịu với cô, rằngnhững lời nói và cung cách vui vẻ củaDiana vẫn làm cô bật cười – rằng, tómlại, thế giới tươi đẹp của hy vọng, tìnhyêu và tình bạn vẫn không hề đánh mấtkhả năng thỏa mãn trí tưởng và làm rungđộng trái tim cô, rằng cuộc đời vẫn mờigọi cô bằng nhiều giọng nói khẩn khoản. “Không hiểu sao, dường như là sựphản bội đối với bác Matthew khi convẫn tìm thấy niềm vui trong những thứnày mặc dù bác ấy đã ra đi,” cô đămchiêu nói với cô Allan vào một buổi tốihọ ngồi bên nhau trong khu vườn nhàmục sư. “Con nhớ bác ấy nhiều lắm – lúcnào cũng vậy – nhưng ôi, cô Allan, thế

Page 937: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giới và cuộc sống dường như vẫn rất đẹpvà thú vị đối với con. Hôm nay Diananói một chuyện rất nhộn và con nhận ramình bật cười. Khi chuyện đó xảy ra, concứ tưởng mình sẽ chẳng bao giờ cườinữa. Và không hiểu sao có vẻ như conkhông thể như vậy được.” “Khi còn sống Matthew rất thíchnghe tiếng con cười và muốn biết rằngcon đã tìm thấy niềm vui từ những điềuthú vị quanh mình,” cô Allan nói dịudàng. “Giờ đây bác ấy chỉ đi xa thôi vàbác ấy muốn biết mọi chuyện vẫn khôngcó gì thay đổi. Ta chắc chắn chúng takhông nên đóng cửa trái tim mình trướcnhững khả năng hàn gắn mà tự nhiên bantặng chúng ta. Nhưng ta có thể hiểu cảmgiác của con. Ta nghĩ tất cả chúng ta đều

Page 938: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phải trải qua chuyện đó tương tự. Chúngta phẫn nộ khi nghĩ rằng bất cứ thứ gìcũng có thể làm ta vui khi người ta yêumến đã không còn ở đây để chia sẻ niềmvui đó, và chúng ta gần như cảm thấymình đã phản bội lại nỗi buồn của mìnhkhi nhận ra những hứng thú trong đời lạiquay về với ta.” “Chiều nay con đã xuống nghĩa trangtrồng một bụi hồng trước mộ bácMatthew,” Anne nói mơ màng. “Con lấymột cành từ bụi hồng trắng Scotland màmẹ bác ấy đem từ Scotland về cách đâylâu lắm rồi; bác Matthew luôn thíchnhững bông hồng đó nhất – chúng bébỏng và thơm ngát biết bao trên nhữngcái cuống đầy gai. Con thấy vui vì có thểtrồng nó bên mộ bác ấy – cứ như thể con

Page 939: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

đã làm được một điều hẳn sẽ làm vuilòng bác Matthew khi mang chúng lạigần bác ấy. con hy vọng bác ấy có nhữngbông hồng như vậy trên thiên đường. Cólẽ linh hồn của tất cả những bông hồngtrắng bé nhỏ mà bác ấy yêu thương trongbiết bao mùa hè đều ở đó để gặp bác.Con phải về nhà đây. Bác Marilla chỉ cómột mình và sẽ thấy cô đơn lúc chạngvạng.” “Ta e rằng bác ấy sẽ lại cô đơn hơnnữa khi con lại đi học” cô Allan nói. Anne không trả lời, cô chào tạm biệtrồi chậm rãi quay về Chái Nhà Xanh. BàMarilla đang ngồi trên ngưỡng cửa phíatrước nhà và Anne ngồi xuống cạnh bà.Cánh cửa sau lưng họ mở bung, được giữlại bởi một vỏ ốc to màu hồng chất chứa

Page 940: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ánh hoàng hôn của biển giữa những vòngxoắn nhẵn thín bên trong. Anne lượm vài nhánh kim ngân vàngnhạt cài lên tóc. Cô thích mùi hương dịungọt như một lời ban phúc từ trên khôngđó thoang thoảng phía trên tóc mỗi lúccô di chuyển. “Bác sĩ Spencer đã ở đây trong lúccon vắng nhà,” bà Marilla nói. “Ông ấybảo ngày mai vị chuyên gia sẽ tới tỉnhnhà và cứ nhất định bảo ta phải đến đókiểm tra mắt. Có lẽ tốt hơn hết ta nên đivà kết thúc chuyện này thôi. Ta sẽ biếtơn hơn nhiều nếu ông đó có thể cho tacái kính phù hợp. Con sẽ không ngại ởđây một mình khi ta đi chứ? Martin sẽ láixe đưa ta đi, mà còn phải ủi đồ và nướngbánh nữa.”

Page 941: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Con sẽ ổn thôi. Diana sẽ đến chơivới con. Con sẽ ủi đồ và nướng bánh đâuvào đấy – bác không cần phải lo con hồbột khăn tay hay nêm bánh bằng dầu xoabóp đâu.” Bà Marilla cười lớn. “Không hiểu hồi đó con như thế nàomà lại phạm những lỗi đó được chứ,Anne. Con luôn luôn vướng vào rắc rối.Ta từng nghĩ chắc con bị ám quẻ rồi.Con có nhớ cái lần con nhuộm tóckhông?” “Có chứ ạ. Con sẽ không bao giờquên được,” Anne mỉm cười, chạm tayvào bím tóc dày thả từ mái đầu cân đối.“Bây giờ thỉnh thoảng con vẫn bật cườikhi nghĩ lại con từng lo lắng thế nào về

Page 942: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mái tóc của mình – nhưng con khôngcười nhiều lắm, vì hồi đó nó thật sự làmột nỗi phiền toái. Con từng đau khổkhủng khiếp vì mái tóc và tàn nhang củamình. Tàn nhang của con đã hoàn toànbiến mất, và mọi người đều rất dễthương khi nói với con rằng giờ tóc conđã hung vàng – tất cả, trừ Josie Pye.Hôm qua nó vừa thông báo với con là nónghĩ tóc con đỏ hơn bao giờ hết, hay ítnhất là cái váy đen của con làm tóc trôngđỏ hơn, rồi nó hỏi con liệu những ngườitóc đỏ có thể chấp nhận nổi việc tócmình như thế không. Bác Marilla, congần như đã quyết định từ bỏ việc cố gắngthích Josie Pye rồi. Con đã làm điều màcon từng gọi là nỗ lực anh dũng để thíchnó, nhưng Josie Pye không thể ưa nổi.”

Page 943: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Josie là một kẻ nhà Pye,” bàMarilla nói gay gắt, “nên không thể nàokhông khó chịu với nó được. ta nghĩ loạingười như thế cũng có vai trò hữu dụngnào đó trong xã hội, nhưng phải nói rằngta không biết nó có gì nhiều hơn so vớicông dụng của cây kế không. Josie sẽ đidạy phải không?” “Không ạ, năm sau nó sẽ trở lạitrường Queen. Moody Spurgeon vàCharlie Sloane cũng vậy. Jane và Rubysẽ đi dạy, cả hai đều có trường nhận rồi– Jane ở Newbridge còn Ruby ở trườngnào đó trên phía Tây.” “Gilbert Blythe cũng sẽ đi dạy chứ,phải không?” “Vâng” – một cách ngắn gọn.

Page 944: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Cậu ta trông mới bảnh làm saochứ,” bà Marilla lơ đãng nói. “Chủ nhậtvừa rồi ta nhìn thấy nó trong nhà thờ, nócó vẻ cao ráo và nam tính. Nó trônggiống hệt cha mình lúc ở tuổi đó. JohnBlythe là một cậu chàng dễ thương.Chúng ta từng là bạn rất tốt, ông ấy và ta.Mọi người còn gọi ông ấy là bồ của tanữa.” Anne nhìn lên với vẻ hứng thú bấtngờ. “Ôi bác Marilla…rồi chuyện gì xảyra?...sao bác không…” “Chúng ta cãi nhau. Ta không thathứ khi ông ấy cầu xin ta. Ta cũng địnhtha thứ rồi chứ, sau một lúc…nhưng talại hờn dỗi, giận dữ và muốn trước hết

Page 945: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trừng phạt ông ấy đã. Ông ấy đã khôngbao giờ trở lại – người nhà Blythe lúcnào cũng vô cùng độc lập. nhưng ta luôncảm thấy…có phần nuối tiếc. ta luônmong ước giá mình tha thứ cho ông ấykhi có cơ hội.” “Vậy thì bác cũng đã có một chútlãng mạn trong đời,” Anne nói dịu dàng. “Phải, ta nghĩ con có thể gọi nhưthế. Con không nghĩ vậy khi nhìn ta phảikhông? Nhưng con không bao giờ có thểđánh giá đúng người khác nếu chỉ dựavào vẻ bề ngoài. Mọi người đã quên hếtchuyện ta và John. Bản thân ta cũng quênmất. Nhưng tất cả lại ùa về khi ta thấyGilbert vào Chủ nhật tuần trước.”

Page 946: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery
Page 947: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

CHƯƠNG 38

Page 948: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Khúc rẽ trên đường

Page 949: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Hôm sau bà Marilla lên tỉnh và trởvề vào buổi tối. Anne đến Dốc VườnQuả với Diana và lúc trở về thì thấy bàMarilla trong bếp, tựa đầu trên tay, ngồilên bàn. Trong vẻ chán nản của bà cóđiều gì đó khiến trái tim Anne đột nhiênlạnh buốt. Cô chưa bao giờ thấy bàMarilla ngồi yếu ớt uể oải như thế. “Bác có mệt lắm không, bácMarilla?” “Có…không…ta không biết,” bàMarilla vừa ngước mắt lên vừa uể oảiđáp. “Ta tưởng mình mệt nhưng thật ra tachưa từng nghĩ đến nó. Không phải vậy.” “Bác gặp bác sĩ mắt chưa? Ông ấynói gì?” Anne lo lắng hỏi. “Rồi, ta gặp ông ấy rồi. ông ấy khám

Page 950: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mắt cho ta. Ông ấy nói nếu ta bỏ hoàntoàn việc đọc sách, khâu vá và tất cảnhững hoạt động khiến mắt phải điều tiếtnhiều, nếu ta cố không rơi nước mắt vàđeo kính mà ông ấy đưa cho, có thể mắtta sẽ không tệ hơn mà chứng đau đầucũng được chữa. Nhưng nếu ta khôngtuân theo thì ông ấy nói chỉ sáu tháng nữachắc chắn ta bị mù hoàn toàn. Mù! Anne,nghĩ thử coi!” Trong một phút, sau khi bật ra tiếngkêu thất thần, Anne im lặng. cô cảm thấynhư mình không thể nói được. Rồi, côdũng cảm lên tiếng, nhưng trong giọngnói có chút ngập ngừng: “Bác Marilla,đừng nghĩ tới chuyện đó. Bác biết là ôngấy đã mang hy vọng đến cho bác mà. Nếucẩn thận, bác sẽ không hoàn toàn mất thị

Page 951: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giác đâu, và nếu kính của ông ấy chữađược chứng đau đầu của bác thì cũng làchuyện tốt mà.” “Ta không gọi đó là hy vọng,” bàMarilla cay đắng nói. “Ta biết sống vìcái gì đây nếu không thể đọc sách, mayvá hay làm chuyện gì tương tự? Ta thà bịmù…hay chết đi. Còn về chuyện khóc, takhông thể không khóc khi thấy cô độc.Nhưng thôi, có nói cũng chẳng ích gì.Nếu con lấy cho ta một tách trà ta sẽ cảmơn lắm. Ta sắp kiệt sức rồi. Dù sao thìtrước mắt đừng nói chuyện này cho bấtcứ ai biết. Ta không thể chịu nổi nếu mọingười cứ đến đây hỏi han, tỏ vẻ thôngcảm rồi bàn tán chuyện đó.” Khi bà Marilla dùng bữa xong,Anne thuyết phục bà đi ngủ. Rồi Anne đi

Page 952: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

lên chái Đông ngồi bên cửa sổ trongbóng tối, một mình với nước mắt và tráitim trĩu nặng. Mọi chuyện đã thay đổimột cách đáng buồn biết bao kể từ buổitối cô ngồi đây sau khi về nhà! Lúc đótrong cô tràn ngập hy vọng và niềm vui,tương lai tươi sáng đầy hứa hẹn. Annecảm thấy như thể mình đã sống qua baonhiêu năm kể từ lúc đó, nhưng trước khicô đi ngủ, nụ cười đã lại nở trên môi vàsự bình an đã về trong tim. Cô dũng cảmđối diện với trách nhiệm của mình vànhận ra đó là một người bạn – tráchnhiệm lúc nào cũng vậy nếu chúng tachịu đối diện thẳng với nó. Một buổi chiều vài ngày sau, bàMarilla chậm rãi bước vào từ sân trước,nơi bà vừa nói chuyện với một vị khách

Page 953: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

– Anne nhận ra đó là ông Sadler ởCarmody. Anne tự hỏi không biết ông tanói gì khiến gương mặt bà Marilla trởnên như thế. “Ông Sadler muốn gì vậy, bácMarilla?” Bà Marilla ngồi xuống bên cửa sổrồi nhìn Anne. Lệ ứa ra trong mắt bà bấtchấp sự cấm đoán của bác sĩ và giọng bàvỡ òa khi nói: “Ông ấy nghe nói ta sắpbán Chái Nhà Xanh nên muốn mua nó.” “Mua nó! Mua Chái Nhà Xanh?”Anne tự hỏi liệu mình có nghe nhầmkhông. “Ôi, Marilla, bác không định bánChái Nhà Xanh đó chứ!” “Anne, ta không biết phải làm gìkhác nữa. Ta nghĩ kỹ lắm rồi. Nếu mắt

Page 954: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

khỏe ta có thể ở lại đây, xoay sở coi sócmọi thứ với một người làm tốt. Nhưngnhư thế này thì không thể. Ta có thể mấthoàn toàn thị lực, mà dù sao ta cũngkhông phù hợp với việc điều hành. Ôi, tachưa bao giờ nghĩ mình sống để thấy cáingày phải bán căn nhà của mình. Nhưngmọi thứ sẽ chỉ càng ngày càng tệ hơnthôi, cho đến khi không ai muốn mua nónữa. Toàn bộ tiền của chúng ta đều ởtrong ngân hàng đó, chỉ còn vài đồng bạcMatthew đưa từ mùa thu năm ngoái. BàLynde khuyên ta bán trang trại rồi đếnđâu đó ở - với bà ấy chẳng hạn. Cũngkhông nhiều nhặn gì – trang trại thì nhỏmà nhà cũng cũ rồi. Nhưng ta đoán cũngđủ cho ta trang trải. Ơn trời là con nhậnđược suất học bổng đó, Anne. Ta rất tiếc

Page 955: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

vì con sẽ không có nhà để về trong kỳnghỉ, vậy thôi, nhưng ta nghĩ con có thểxoay sở được không cách này thì cáchkhác.” Bà Marilla kiệt sức khóc cay đắng. “Bác không được bán Chái NhàXanh,” Anne kiên quyết nói. “Ôi, Anne, ước gì ta không phải làmvậy. Nhưng tự con cũng thấy mà. Takhông thể sống ở đây một mình được. Tasẽ phát điên với mớ rắc rối và nỗi côđơn. Và thị lực của ta sẽ mất – ta biếtthế.” “Bác sẽ không phải ở đây một mình,bác Marilla. Con sẽ ở với bác. Conkhông đến Redmond nữa.” “Không đến Redmond!” bà Marilla

Page 956: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nhấc khuôn mặt bơ phờ ra khỏi lòng bàntay rồi nhìn Anne. “Sao, ý con là gì?” “Là như con nói đó. Con sẽ khôngnhận học bổng. Con quyết định như thếvào buổi tối bác từ thị trấn về. Chắcchắn bác không nghĩ rằng sau tất cảnhững gì bác làm cho con, con sẽ bỏ báclại một mình với đống rắc rối chứ, bácMarilla. Con đã suy nghĩ và lên kế hoạchrồi. Để con nói bác nghe kế hoạch củacon. Bác Barry muốn thuê trang trại chonăm sau. Vì vậy bác không cần lo chuyệnđó. Còn con sẽ đi dạy. Con nộp đơn vàotrường ở đây rồi – nhưng con khôngmong sẽ nhận được vì con hiểu hội đồngđã hứa với Gilbert Blythe rồi. Nhưngcon còn có trường Carmody – tối qua

Page 957: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

ông Blair đã nói với con như vậy ở trongcửa hàng bách hóa. Dĩ nhiên dạy ở đó sẽkhông dễ chịu hay thuận tiện như dạy ởtrường Avonlea. Nhưng con có thể sốngtại nhà và tự đánh xe đến Carmody rồitrở về, ít nhất là trong thời tiết ấm áp.Ngay cả trong mùa đông thì con vẫn cóthể về nhà vào thứ sáu. Chúng ta sẽ đểdành một con ngựa cho chuyện đó. Ồ,bác Marilla, con đã sắp xếp cả rồi. Consẽ đọc sách cho bác và làm bác vui lên.Bác sẽ không chán nản hay cô đơn đâu.Ở đây, chúng ta sẽ thật ấm cúng và hạnhphúc bên nhau, bác và con.” Bà Marilla lắng nghe như ngườitrong mộng. “Ôi, Anne, ta biết mình thực sự cóthể xoay sở ổn thỏa khi có con ở đây.

Page 958: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Nhưng ta không thể để con hy sinh bảnthân như vậy vì ta. Thật khủng khiếp!” “Vớ vẩn,” Anne bật cười vui vẻ.“Chẳng có hy sinh gì hết. Không gì có thểtồi tệ hơn việc từ bỏ Chái Nhà Xanh…không gì có thể làm tổn thương con nhiềuhơn. Chúng ta phải giữ gìn chốn xưa thânthiết này. Ý con đã quyết rồi bácMarilla. Con sẽ không tới Redmond vàcon sẽ ở đây dạy học. Bác đừng lo lắngcho con.” “Nhưng tham vọng của con và…” “Con vẫn nhiều tham vọng như mọikhi thôi. Chỉ là con đã chuyển mục tiêutham vọng rồi. Con sẽ là một giáo viêngiỏi – và con sẽ bảo vệ thị lực của bác.Hơn nữa, con đã dự định học ở nhà và tự

Page 959: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

theo một khóa học đại học ngắn. Ôi, concó cả tá kế hoạch, bác Marilla. Con đãnghĩ ra chúng từ cả tuần nay rồi. Con nêntrao cho cuộc sống ở đây những gì tốtđẹp nhất của mình, và con tin nó cũng sẽđền đáp bằng cách trao cho con những gìtốt đẹp nhất của nó. Khi con rời trườngQueen, tương lai dường như trải rộngphía trước như một con đường thẳng tắp.Con từng nghĩ mình có thể dõi mắt ra xahàng bao cây số dọc con đường đó. Giờđây có một ngã rẽ trên đó. Con khôngbiết cái gì nằm quanh ngã rẽ đó, nhưngcon sẽ tin rằng đó là những điều tốt nhất.Nó cũng có sức mê hoặc riêng, cái ngãrẽ đó, bác Marilla. Con tự hỏi conđường phía sau nó sẽ thế nào – sẽ có gìtrong màu xanh huy hoàng, trong bóng tối

Page 960: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

và trong ánh sáng dịu nhẹ đan thành hìnhô bàn cờ – những phong cảnh mới nào –những vẻ đẹp mới nào – những conđường uốn lượn cùng đồi và thung lũngnào xa hơn.” “Ta không nghĩ mình nên để con bỏnó” bà Marilla nói, nhắc đến suất họcbổng. “Nhưng bác không thể ngăn con.Con đã mười sáu tuổi rưỡi rồi, ‘bướngnhư lừa’, giống lời bà Lynde từng nói,”Anne bật cười. “Ôi, bác Marilla, đừngthương hại con. Con không thích bịthương hại, không cần phải như vậy. Conthật tâm vui mừng khi nghĩ đến việc ở lạiChái Nhà Xanh. Không ai có thể yêu nóbằng bác và con – vì vậy chúng ta phảigiữ nó.”

Page 961: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Cái con ranh này!” bà Marilla nói,đầu hàng. “Cứ như con đã cho ta mộtcuộc đời mới vậy. Ta nghĩ mình phảiđánh liều bắt con đến trường – nhưng tabiết mình không thể, nên sẽ không cố làmgì. Nhưng ta sẽ đền bù cho con, Anne.” Khi khắp Avonlea đồn ầm lênchuyện Anne Shirley từ bỏ ý định họcđại học mà sẽ ở nhà đi dạy, đã có rấtnhiều tranh cãi. Hầu hết những hàng xómtốt bụng, không biết chuyện mắt của bàMarilla, đều nghĩ con bé thật ngốcnghếch. Cô Allan thì không. Cô nói vậyvới Anne bằng giọng tán thành làm côgái ứa nước mắt sung sướng. Bà Lyndetốt bụng cũng không. Một tối bà lên chơi,thấy Anne và bà Marilla ngồi ở cửa ravào dưới hoàng hôn mùa hè ấm áp đậm

Page 962: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

mùi hương. Họ thích ngồi đó khi ánhchạng vạng buông xuống, lũ bướm đêmtrắng bay vòng vòng quanh vườn và mùibạc hà thấm đẫm trong không khí ướtsương. Bà Rachel đặt thân hình to lớn củamình xuống băng ghế đá bên cửa, phíatrước một hàng thục quỳ cao hoa đỏ vàvàng, thở một hơi dài nửa uể oải nửa nhẹnhõm. “Phải nói là ta rất mừng khi đượcngồi xuống. ta đã rong ruổi trên đôi châncả ngày rồi, và hai trăm pound hơi nặngđể hai chân có thể gánh được. Thật phúcđức biết bao khi không bị mập, Marilla.Chị hy vọng em biết ơn chuyện đó. Nào,Anne, ta nghe nói con đã bỏ ý định đếntrường đại học. Ta rất mừng khi nghe

Page 963: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

chuyện đó. Tới giờ này thì con đã đượcgiáo dục khá nhiều so với nhu cầu củamột phụ nữ rồi. Ta không ủng hộ chuyệncon gái đến trường đại học cùng cánhđàn ông, rồi nhồi nhét vào đầu đầy nhữngtiếng Latin, tiếng Hy Lạp và đủ thứ vớvẩn.” “Nhưng con cũng sẽ học tiếng Latinvà Hy Lạp như vậy thôi, bà Lynde” Annevừa nói vừa cười. “Con sẽ học môn Nghệ thuật ngaytại Chái Nhà Xanh này và học mọi thứgiống như ở trường.” Bà Lynde kinh hoàng đưa tay lên “Anne Shirley, con sẽ tự giết mìnhđấy.” “Không một chút nào. Con sẽ trưởng

Page 964: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

thành nhờ điều đó. Ồ, con sẽ không làmviệc quá sức đâu. Như ‘vợ của JosiahAllen’ nói, con sẽ ‘ở vị trí trung gian’.Nhưng con sẽ có nhiều thời gian rảnhtrong suốt những tối mùa đông dài dằngdặc, và con không tưởng tượng gì hết.con sẽ đi dạy ở Carmody, bà biết đấy.” “Ta không biết chuyện đó. Ta tưởngcon sẽ dạy ở ngay Avonlea này. Hộiđồng đã quyết định sẽ nhận con vàotrường.” “Bà Lynde!” Anne hét lên, bật dậyvì bất ngờ. “Sao lại thế được, con nghĩhọ đã hứa nhận Gilbert Blythe rồi!” “Họ có hứa. nhưng ngay khi nghe tincon cũng nộp đơn thì Gilbert đã đến – tốiqua họ có cuộc họp ở trường, con biết đó

Page 965: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

– rồi nói với họ rằng cậu ta rút lại đơnxin việc của mình và đề nghị họ nhậncon. Cậu ta nói cậu ta sẽ dạy ở WhiteSands. Dĩ nhiên cậu ta từ bỏ trường nàychỉ vì muốn giúp đỡ con, vì cậu ta biếtcon muốn được ở lại với Marilla đến thếnào, và phải nói rằng ta nghĩ cậu ta thậttử tế và biết quan tâm đến người khác,vậy đó. Một sự hy sinh bản thân thực sự,vì cậu ta sẽ phải trả tiền trọ ở WhiteSands, mà mọi người đều biết cậu taphải kiếm tiền vào học đại học. vậy làhội đồng đã quyết định chọn con. Ta hếtsức hài lòng khi Thomas kể lại với ta.” “Con không nghĩ mình nên nhận nó,”Anne lẩm bẩm. “Ý con là…con khôngnghĩ mình nên để Gilbert hy sinh như vậyvì…vì con”

Page 966: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Ta nghĩ bây giờ thì con chẳng cảnđược cậu ta đâu. Cậu ta đã ký giấy tờvới hội đồng White Sands rồi. Nên giờcon có từ chối cũng chẳng có ích lợi gìcho cậu ta. Dĩ nhiên con sẽ nhận trường.Con sẽ làm tốt thôi vì bây giờ không cóđứa Pye nào ở đó nữa. Josie là đứa cuốicùng của nhà đó rồi, thật may nó là đứacuối, vậy đó. Hai mươi năm đã có vàingười nhà Pye tới trường Avonlea và tađoán sứ mệnh của chúng là nhắc cho cácgiáo viên nhớ rằng thế giới này khôngphải nhà của chúng. Cầu phúc cho tim ta!Cái ánh nhấp nháy ở chái nhà Barry là gìvậy?” “Diana ra hiệu cho con sang bênđó.” Anne bật cười. “Bà biết chúng convẫn giữ những thói quen cũ mà. Con xin

Page 967: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

phép chạy sang đó xem bạn ấy muốn gìnhé.” Anne chạy như một chú hươu xuốngdốc cỏ ba lá rồi biến mất trong bóng linhsam của Rừng Ma Ám. Ba Lynde nhıntheo cô vơi ve bao dung. “Ơ môt sô măt, con be vân con connıt lăm.” “Ơ nhưng măt khac, no con nhiêuchât phu nư hơn,” ba Marilla tra miêng,nhât thơi trơ lai vơi tınh ca quyêt ngayxưa. Nhưng ca quyêt không con la tınhcach nôi bât cua ba Marilla nưa. Như baLynde noi vơi Thomas cua ba tôi đo. “Marilla Cuthbert đa chın chăn rôi.Vây đo.”

Page 968: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tôi hôm sau Anne tơi khu nghıatrang nho cua Avonlea đê đăt hoa tươilên mô ông Matthew va tươi nươc chobui hông Scotland. Cô chân chư ơ đomai đên luc chiêu tà, thıch sư an bınh yêntınh cua nơi nho be nay, vơi nhưng câyphong xao xac giông như chuyên tro khekhang thân thiên, va ca nhưng ngon co rırâm moc tran lan quanh mô. Khi cô cuôicung cung rơi khoi nơi đo, tha bô xuôngngon đôi dai dôc tơi Hô Nươc Lâp Lanhthı hoang hôn vưa tăt va ca Avonlea traira trươc măt cô trong anh hông huyên aocua bâu trơi khi vâng thai dương đa lặn –“nôi am anh vê sư an bınh ngan xưa.”Không khı trơ nên mat rươi sau khi comôt ngon gio thôi qua canh đông co ba langot ngao. Anh đen nhâp nhay đây đo

Page 969: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

giưa nhưng hang cây trong nông trai. Xaxa la biên ca mơ tım trong sương, vơitiêng thı thâm am anh, khôn nguôi cua no.Ơ phıa Tây la ve huy hoang rưc rơ cuanhưng săc mau êm diu pha trôn vơi nhauva măt hô phan chiêu tât ca chung thanhnhưng săc mau con êm diu hơn. Tât thayve đep đo lam trai tim Anne rung lên vacô cam kıch mơ rông canh cưa tâm hônđon nhân. “Thê giơi thân thuôc ơi,” cô thıthâm. “Ban đang yêu lăm, va mınh mưngvı đươc sông trong ban.” Trên đương xuông đôi môt tên contrai dang cao vưa huyt sao vưa bươc quacanh công nông trai nha Blythe. Đo laGilbert, va tiêng huyt sao tăt ngâm trênmôi khi câu nhân ra Anne. Câu lich sư

Page 970: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

nga mu chao, nhưng co le se im lăng đitiêp nêu Anne không dưng lai va chıa tayra. “Gilbert,” cô noi, hai ma đo ưng“mınh muôn cam ơn câu đa bo trương vımınh. Câu qua tôt – va mınh muôn câubiêt la mınh rât cam kıch.” Gilbert hăm hơ năm lây ban tay chıara. “Mınh chẳng đăc biêt tôt gı đâu,Anne. Mınh rât vui khi co thê lam điêunho be gı đo cho câu. Tư giơ chung ta sela ban chư? Câu thât sư tha thư chonhưng lôi lâm cu cua mınh chư?” Anne cươi thanh tiêng va cô găng ruttay ra nhưng chı hoai công. “Mınh đa tha thư cho câu tư hôm ơ

Page 971: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

bên hô rôi, măc du mınh không biêt điêuđo. Mınh thât la môt con ngông conbương bınh. Mınh đa – co le mınh cungnên thu tôi cho tron – mınh đa hôi hânsuôt tư ngay đo.” “Chung ta se la nhưng ngươi ban tôtnhât” Gilbert hân hoan noi. “Chung tasinh ra la đê lam ban tôt ma, Anne. Câungang trơ đinh mênh đu rôi đây. Mınhbiêt chung ta co thê giup nhau trên nhiêuphương diên. Câu vân tiêp tuc viêc hocđo chư? Mınh cung vây. Đi nao, mınh seđưa câu vê.” Ba Marilla to mo nhın Anne khi côbươc vao bêp. “Ai đi cung con trên đương thê,Anne?”

Page 972: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

“Gilbert Blythe,” Anne tra lơi, bưctưc nhân ra mınh đang đo măt. “Con găpcâu ây trên đôi nha Barry.” “Ta không nghı con vơi Gilbert laban tôt đên mưc con đưng hơn nưa giơngoai công noi chuyên vơi câu ây đây,”Marilla noi kem theo môt nu cươi tınhqueo. “Chung con không phai…chung contưng la đich thu tôt. Nhưng chung con đaquyêt đinh la se đung đăn hơn nhiêu nêulam ban tôt trong tương lai. Co thât lachung con ơ ngoai đo nưa giơ không? Cove như mơi vai phut đây thôi vây. Nhưngbac thây đây, chung con phai gơ lainhưng cuôc tro chuyên đa đanh mât trongsuôt năm năm ma, bac Marilla.”

Page 973: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

Tôi đo Anne ngôi bên cưa sô vơiniêm vui phơi phơi. Gio thôi nhe nhangqua nhưng canh anh đao va hương bac habay đên chô cô. Nhưng vı sao nhâp nhaybên trên hang linh sam ngon nhon hoăttrong thung lũng va anh đen phong Dianalâp loe xuyên qua nhưng khoang trông cu. Cac chân trơi cua Anne đa khep laikê tư đêm cô ngôi đo sau khi tư trươngQueen vê nha, nhưng cho du con đươngtrai ra trươc chân mınh qua hep, cô biêtnhưng bông hoa cua hanh phuc thanh bınhvân nơ bên đương. Niêm vui cua côngviêc đıch thưc, cua khat vong xưng đangva tınh ban tâm đâu y hơp vân ơ bên cô,không gı co thê cươp đoat cua cô quyênđươc tương tương hay thê giơi mơ môngly tương cua no. Va luôn luôn co nga re

Page 974: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

trên đương! “Lay Chua trên thiên đương, van sư trên đơi vân ôn,” Anne diu dang thı thâm. - THE END -

[1] Có lẽ bà Marilla sử dụng từ “cậu bé

Barnardo” theo nghĩa thông thường, ám chỉ những đứatrẻ người Anh - thường là trẻ mồ côi - được đưa sanglao động chân tay tại các nước thuộc địa thời kỳ những

Page 975: [123doc.vn]   anne toc do duoi chai nha xanh l m montgomery

năm 1800.